Tác giả : Nghịch Thương Thiên
Chương 153: Đương đầu bổng hát.
Dịch giả : Jy
Biên dịch : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Nữa ngày sau.
Sau nửa ngày chuẩn bị, tất cả các Môn phái lớn nhỏ trên Đoạn Hồn Sơn đều đã chuyển vào bên trong Tuyệt Sát Ma Trận.
Cung điện ở trung tâm Tuyệt Sát Ma Trận được Phùng Tinh Nhiên phóng đến tối đa, từ xa nhìn lại chỉ thấy trên bầu trời Luyện Ngục Ma Tông có một cung điện màu tím rất lớn lơ lửng trên đó. Bên trong cung điện người nhiều như kiến, sợ rằng có đến mấy ngàn người. Mà không gian bên ngoài cung điện lại có tử khí quay cuồng, sấm chớp liên hồi, âm thanh quỷ khóc sói tru không ngừng vang lên . So với bên trong cung điện quả thực là một trời một vực.
Chỉ thấy các Tông phái bên trong cung điện được phân chia theo khu vực riêng. Ngoại trừ người của Luyện Ngục Ma Tông chỉ có vị trí của Vô Cực Ma Tông là có diện tích lớn nhất. Một phần bởi vì môn nhân của Vô Cực Ma Tông rất ít, cho nên nhìn thì thấy họ rộng rãi hơn Luyện Ngục Ma Tông rất nhiều.
Mà Huyết Sát Tông cùng với Phù Chú Tông theo phía của Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên mặc dù nhỏ hơn hai Môn phái lớn kia; nhưng cũng lớn hơn hai Môn phái phía Thành Hoàng một chút.
Vị trí các Tông phái bên trong cung điện này đều do Phùng Tinh Nhiên sắp xếp. Phùng Tinh Nhiên đương nhiên làm lợi cho hai Môn phái theo phía Phùng Ngạo Thiên. Hai môn phái kia có hơn mười trượng, mà bên phía Thành Hoàng lại rất hẹp. Vẻ mặt của Thành Hoàng quả thực là rất khó coi, nhưng các Môn phái lúc này đều đang ở bên trong Tuyệt Sát Ma Trận, mà Tuyệt Sát Ma Trận này lại do Phùng Tinh Nhiên nắm trong tay.
Nhìn thấy ‘Cửu Đỉnh Vấn Thiên Trận’ sắp bị phá vỡ, an nguy của mình lúc này đều nằm trong tay Phùng Tinh Nhiên. Nên cho dù Thành Hoàng có phẫn nộ đến mức nào cũng không dám phát ra, chỉ có thể âm thầm nuốt vào trong bụng, thầm mắng hai cha con Phùng Tinh Nhiên một lần.
Nhìn khuôn mặt khó chịu của Thành Hoàng, dù là Phùng Ngạo Thiên hay Huyết Ma Liệt Sơn đều cười cười quái dị, mặc dù hai người đều không mở miệng cười lớn nhưng vẻ mặt bọn họ đã hiện ra suy nghĩ trong lòng của họ rồi.
Còn Đinh Hạo lúc này đang ngồi cùng một chỗ với Phùng Tinh Nhiên. Phùng Tinh Nhiên nói không ngừng, hết chuyện này đến chuyện kia với Đinh Hạo. Mà đôi mắt Đinh Hạo lại không ngừng đánh giá bốn phía xung quanh, Phùng Ngạo Thiên hỏi câu nào thì trả lời câu đó.
Nhìn thấy mọi chuyện đã được chuẩn bị, chỉ chờ Đạo Môn tam tông tiến vào, nên Đinh Hạo bớt lo lắng đi. Lúc này đã có Tuyệt Sát Đại Trận trong tay, Đạo Môn tam tông kia đừng nói là phá trận, mà có dám tiến vào hay không mới là vấn đề. Mà Thiên Sát Ma Cung cùng với Kiếm Ma Cung cũng không đến hai ngày là tới đây. Đến lúc đó Đạo Môn tam tông cũng đành phải đau khổ mà rời khỏi Đoạn Hồn Sơn.
Nhưng vào lúc này Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đột nhiên mỉm cười nói: “Qua hai khắc nữa ‘Cửu Đỉnh Vấn Thiên Trận sẽ bị phá vỡ. Đến lúc đó Đạo Môn tam tông khẳng định sẽ kinh ngạc vô cùng.”
Cười dài một tiếng Thiên Yêu Niếp Thiên nói: “Không sai, Nếu không có Tuyệt Sát Đại Trận của Tinh Nhiên thì Đoạn Hồn Sơn lần này sẽ không tránh khỏi một trường quyết chiến, nhưng tình thế lúc này đã hoàn toàn khác. Lão phu muốn nhìn xem Đạo Môn tam tông có dũng khí đi vào trong Tuyệt Sát Ma Trận này không. Hắc hắc, Lão phu rất mong Đạo Môn tam tông phá trận thật nhanh. Ta thật muốn nhìn thấy vẻ mặc của ba tên Tông Chủ kia khi thấy Tuyệt Sát Ma Trận này sẽ như thế nào”
Lời nói này của Thiên Yêu Niếp Thiên vang lên khiến cho mọi người trong cung điện đều cười phá lên. Ngày hôm qua tất cả mọi người ở Đoạn Hồn Sơn đều vô cùng lo lắng, nhưng lúc này đều đã yên tâm rất nhiều, nên đều rất mong Đạo Môn tam tông đến thật nhanh.
Hai khắc sau.
Chỉ nghe thấy cả Đoạn Hồn Sơn vang lên những âm thanh ‘ầm ầm’. Màn sương trắng nhàn nhạt bao phủ Luyện Ngục Ma Tông hoàn toàn biến mất. Từ xa nhìn lại thấy bên ngoài Luyện Ngục Ma Tông đột nhiên hiện ra chín cái Đại đỉnh, cả bầu trời đều khôi phục bình thường.
Cách đó mấy trăm trượng chính là Tông Chủ của Đạo Môn tam tông cùng với các Trưởng lão. Không lâu sau toàn bộ môn nhân của Đạo Môn tam tông bên ngoài trận cũng nhanh chóng chạy tới.
Một lát sau, bên ngoài Tuyệt Sát Ma Trận, hắn mấy trăm người của Đạo Môn tam tông đã tập trung lại một chỗ, tất cả bọn họ quái dị nhìn mọi người trong Đoạn Hồn Sơn ở trên không trung.
Ba vị Tông Chủ đã phải trải qua một ngày một đêm phá trận, còn dùng đến cả con át chủ bài là ‘Tụ tiên phá pháp trận’, thật vất vả vô cùng mới phá được ‘Cửu đỉnh vấn thiên trận” bên ngoài Luyện Ngục Ma Tông. Vốn cho rằng chẳng những có thể đoạt được Tiên Giới Kiếm quyết từ tay Huyết Ma Liệt Sơn, hơn nữa có thể nhân cơ hội này cho Luyện Ngục Ma Tông một kích. Nhưng không ngờ được rằng vừa phá được ”Cửu đỉnh vấn thiên trận ” thì lại xuất hiện thêm một Trận pháp trước mặt mình. Chỉ nhìn khí thế đã biết rằng đây tuyệt đối không đơn giản chỉ là một Ảo trận như ”Cửu đỉnh vấn thiên trận ”.
Mà giờ phút này, Thiên Sát Ma Cung cùng với Kiếm Ma Cung cũng đang hỏa tốc chạy đến Đoạn Hồn Sơn, không biết lúc nào có thể đến được đây. Chờ cho hai Tông phái đó đến thì sẽ càng khó khăn hơn. Nhưng Sát trận trước mắt lại hung hãn như thế, khiến cho ba Tông Chủ của Đạo Môn tam tông rất đau đầu, thật sự có cảm giác không biết nên ra tay như thế nào.
Nhìn thấy người của Đạo Môn tam tông đang nhăn trán nhíu mày tìm đối sách, Phùng Ngạo Thiên đang ở bên trong Cung điện cười phá lên, nói: “Ba vị Tông Chủ sao lại ngừng lại vậy; ngay cả “Cửu đỉnh vấn thiên trận” của bổn tông các ngươi cũng đã phá được, giờ chỉ cần tốn thêm chút sức lực là có thể dễ dàng phá vỡ Tuyệt Sát Ma Trận này mà?”
Phùng Ngạo Thiên nói ra lời này làm cho tất cả mọi người trong Cung điện đều cười vang, không ngừng chế nhạo ngừi của Đạo Môn tam tông khiến sắc mặt bọn họ càng khó coi. Đột nhiên trong đó có một người la lên thất thanh: “Tuyệt Sát Ma Trận, dĩ nhiên lại là Tuyệt Sát Ma Trận, Tông Chủ nên thận trọng.
Ngay khi người này vừa nói xong, người của Đạo Môn tam tông bên dưới liền bắt đầu bàn tán. Hầu hết mọi người đều giống như tên vừa mở miệng, không ai ngờ đó lại là Tuyệt Sát Ma Trận thất truyền đã lâu.
Không biết qua bao lâu, tiếng bàn luận mới dần lắng xuống. Mà Vắc mặt của Tông Chủ tam tông lại càng khó coi. Như thế nào đi nữa bọn họ cũng không nghĩ được Cung điện màu tím trên không trung kia lại là Tuyệt Sát Ma Trận có uy lực khiến cho người trong Tu Chân Giới sợ hãi không thôi.
Một lát sau, Thanh Vân Tông Tông Chủ lạnh nhạt cười một tiếng: “Phùng Tông Chủ có ý gì đây ? Chẳng lẽ Luyện Ngục Ma Tông các ngươi tiếp đón khách nhân vậy sao ?”
Lời này vừa nói ra, Luyện Ngục Ma Tông Phùng Ngạo Thiên cười lớn một tiếng nói: “Diệp Tông Chủ không cần nhiều lời, từ xưa đến nay Đạo Ma vốn không đội trời chung. Nếu như không phải Đạo Môn tam tông các ngươi mạnh mẽ tiến đến Đoạn Hồn Sơn của ta, lại còn phá vỡ “Cửu đỉnh vấn thiên trận’ thì bổn tông đương nhiên sẽ lấy lễ ra mà tiếp đón. Đáng tiếc Đạo Môn tam tông các ngươi là ra tay trước, mà cho đến tận lúc này bổn Tông cũng chỉ phòng thủ mà thôi. Diệp Tông Chủ còn lời gì muốn nói không ?”
Lắc đầu, Diêu Phiêu Linh Tông Chủ Thanh Vân Tông nói: “Bổn Tông đến Đoạn Hồn Sơn vốn không hề có ác ý. Chỉ muốn cùng với Huyết Ma Liệt Sơn làm một cuộc giao dịch mà thôi, hơn nữa cái giá mà ta ra cũng không thấp. Đáng tiếc Liệt Huynh lại không nể mặt của Đạo Môn tam tông. Không còn cách nào khác nên bổn tông mới dùng đến hạ sách này. Nhưng từ đầu đến cuối bổn tông giao tranh với Quý Tông, hy vọng Phùng Tông Chủ có thể hiểu cho bổn Tông.”
Không đợi Phùng Ngạo Thiên trả lời, Huyết Ma Liệt Sơn hừ lạnh một tiếng nói: “Diệp Tông Chủ nói thế sai rồi, không nói đến trong tay Lão phu thật sự là không có Tiên Giới Kiếm quyết, mà cho dù ba thức Kiếm quyết có trong tay Lão phu đi chăng nữa thì Kiếm quyết kia vốn là vật phẩm không nên xuất hiện ở Tu Chân Giới. Mà Diệp Tông Chủ lại muốn dùng vật phẩm Tu Chân Giới đổi lấy vật ấy. Như vậy thì khác nào đi cướp đây ?”
Gật đầu, Phùng Ngạo Thiên cười nói: “Chuyện đã đi đến nước này rồi thì cũng không có gì để nói cả. Dù sao cũng là Đạo Môn tam tông ngươi mạnh mẽ tấn công bổn môn, nếu như các ngươi có thể phá vỡ Tuyệt Sát Ma Trận này, Lão phu không còn gì để nói. Hơn nữa đến lúc đó người trên Đoạn Hồn Sơn chúng ta chỉ có thể bỏ mạng mà chạy thôi. Bất luận thế nào, Đoạn Hồn Sơn chúng ta cũng không thể nào ngăn cản được sự tấn công của Đạo Môn tam tông các ngươi. Nhưng nếu các ngươi không phá được trận này, một khi Thiên Sát ma Cung cùng với Kiếm Ma Cung đến đây… hắc hắc… bổn tông sẽ hỏi cho rõ ràng việc Diệp Tông Chủ sao lại phá ‘Cửu đỉnh vấn thiên trận’ của bổn tông.”
Lời này nói ra Tông Chủ Thanh Vân Tông không còn gì để nói, nhưng đám môn nhân dưới đất đang rất tức giận, đều lên tiếng mắng Đoạn Hồn Sơn; trong đó Hỏa Si Thượng Nhân Chu Công Hoàn là lớn tiếng nhất.
Chỉ nghe Hỏa Si Thượng Nhân quát lớn lên một tiếng: “Luyện Ngục Ma Tông các ngươi có gì đặt biệt hơn người ? Cũng chỉ có thể rụt đầu như một con rùa đen ở trong Trận pháp mà thôi. Có dám rời khỏi Trận pháp xuống đánh một trận không. Hắc hắc, người của Kiếm Ma Cung và Thiên Sát Ma Cung có đến đây thì như thế nào ? Hôm nay người của Đạo Môn tam tông đều ở đây, còn sợ Ma Môn Tam Tông các ngươi sao.”
Thấy Hỏa Si Thượng Nhân ầm ĩ như vậy, Huyết Ma Liệt Sơn hừ lạnh nói: “Bại tướng dưới tay ta cũng dám lên tiếng sao ? Ngươi bị người khác đem lên làm pháo hôi cũng không tốt đẹp gì đâu. Hôm trước không phải được người khác cứu thì ngươi đã chết trên tay Lão phu rồi, bây giờ lại còn dám càn rỡ như thế. Thật không biết da mặt của ngươi dày như thế nào.”
Sau khi nghe Huyết Ma Liệt Sơn nói vậy, khiến cho lửa giận của Chu Công Hoàn bốc lên ba trượng. Hỏa Si Thượng Nhân phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Huyết Ma Liệt Sơn, nhưng không tìm được lời nào để phản bác cả.
Mà mọi người bên trong Cung điện nhìn thấy điệu bộ của hắn như vậy, liền phá lên cười chế nhạo
Nhưng vào lúc này, hơn mười tiếng xé gió từ xa truyền đến, nhanh chóng bay về phía này.
Vừa nghe được những âm thanh như vậy, đám người Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên, Huyết Ma Liệt Sơn đều cười vang, mà người của Đạo Môn tam tông bên dưới mặt mày tái mét. Xem ra người của Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung đã đến được đây.
Dịch giả : Vuhanduong
Biên dịch : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Một lát sau, chỉ nghe mấy tiếng “Xoát xoát” vang lên, mấy bóng người hạ xuống giữa sân trước tiên. Đinh Hạo quay đầu lại nhìn, phát hiện đúng là người của Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung.
Hận Thiên, Hận Địa và cô gái của Kiếm Ma Cung xuất hiện ở Tụ Bảo Tông lần trước cũng đều xuất hiện ở đây. Mấy người đến trước tiên đều có Tu vi Hợp Thể Kỳ; trong đó có một người trung niên tỏa ra sát khí ngất trời. Xem ra hắn chính là Cung Chủ Thiên Sát Ma Cung – Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt. Còn một Cao thủ tuyệt đỉnh cả người lạnh như băng, có lẽ chính là Cung Chủ Kiếm Ma Cung – Kiếm Ma Thạch Phong Hàn.
Mấy người này vừa hạ xuống, lại có mấy chục tiếng xé gió từ xa truyền đến.
Một lát sau, trong không trung đã xuất hiện rất nhiều cao thủ của Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung.
Thấy người của hai Cung đã đến đông đủ, Phùng Ngạo Thiên ngử mặt lên trời cười dài một tiếng, nói: “Hai vị đã tới, nếu không Luyện Ngục Ma Tông chúng ta có lẽ đã bị Đạo Môn tam tông hủy mất”
Cười lạnh một tiếng, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt lạnh lùng nói: “đám Đạo Môn tam tông này quá càn rỡ, lại dám liên thủ làm ra việc này. Chẳng lẽ muốn khi dễ Ma Môn chúng ta thế nào cũng được sao”
Độc Cô Tịch Diệt vừa nói xong, liền nhìn chằm chằm vào đám người Đạo Môn tam tông bên dưới.
Kiếm Ma Thạch Phong Hàn cũng gật đầu, ôm kiếm hành lễ với Phùng Ngạo Thiên, lạnh lùng nói: “Phùng huynh thứ tội. Bổn cung đến chậm, cũng may Luyện Ngục Ma Tông các ngươi còn có Pháp bảo hộ tông khác, nếu không hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi”
Nhìn thấy động tác của Kiếm Ma; Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên vội vàng đáp lễ, khách khí nói: “Thạch huynh khách khí rồi, từ Kiếm Ma Cung đến đây mà các ngươi chỉ mất có mười ngày đã là nhanh đến cực điểm rồi. Bổn Tông sao lại không biết chứ. Chẳng qua bổn Tông cũng không ngờ tới Đạo Môn tam tông lại có chuẩn bị như vậy, bổn Tông thiếu chút nữa đã bị bọn họ làm cho thiệt hại nặng nề rồi”
Kiếm Ma Thạch Phong Hàn cười lạnh, rồi nói: “Thì ra là vậy, xem ra lần này Đạo Môn tam tông đã sớm có chuẩn bị, không biết có thật sự chỉ vì Kiếm quyết kia hay không; hay là muốn nhân cơ hội chèn ép Ma Môn chúng ta”
Lời này vừa nói ra, Thạch Phong Hàn cũng lạnh lùng nhìn ba Tông Chủ của Đạo Môn tam tông bên dưới.
Giờ phút này, toàn bộ các nhân vật tai to mặt lớn ở Tây Đại lục đã đến đông đủ. Đạo Ma lục tông mạnh nhất Đại lục đã tề tụ ở Đoạn Hồn Sơn; trong Thập đại cao thủ, thì đã có đến bẩy. Đoạn Hồn Sơn lúc này có thể nói là náo nhiệt đến đỉnh điểm.
Thấy người của hai Cung vừa đến, không khí nơi đây lập tức trở nên cứng ngắc; Đinh Hạo nhìn hai bên thấy cao thủ của Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung đã đến, thì cũng không cần thiết ở lại trong Tuyệt Sát Ma Trận nữa.
Đinh Hạo thấy Phùng Tinh Nhiên cũng đang hứng thú ngó nghiêng xung quanh; đúng là e ngại thiên hạ không loạn không bằng. Đinh Hạo lắc đầu, trầm giọng nói: “Thu Tuyệt Sát Ma Trận lại đi”
Đinh Hạo vừa nói ra những lời này, Phùng Tinh Nhiên giống như cũng mới nghĩ đến điều này; gật đầu nói: “Ồ, biết rồi”
Ngay sau đó chỉ nghe thấy Phùng Tinh Nhiên yêu kiều quát lên một tiếng, nói: “Lăn hết ra ngoài Điện cho Bổn cô nương; nhiều người như vậy tập trung tại một chỗ, thật là phiền chết đi được”
Nghe thấy Phùng Tinh Nhiên nói thế, tất cả mọi người đều lắc đầu cười khổ. Dù như thế nào cũng không ai ngờ được vào giờ phút này mà Phùng Tinh Nhiên lại mở miệng đuổi người chứ.
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cũng cười cười, nói to: “Nếu minh hữu đã đến đây, chúng ta cũng không cần tiếp tục ở trong Tuyệt Sát Ma Trận nữa; mọi người đi xuống thôi”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Người của Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung vừa nghe thấy Phùng Ngạo Thiên nói như vậy; đều nghi hoặc nhìn Cung điện trong không trung; giống như không thể nào tin nổi chỉ bằng Cung điện này mà có thể ngăn cản sự xâm lấn của Đạo Môn tam tông.
Nhưng khi nghe nói đến Trận pháp này là Tuyệt Sát Ma Trận, ai cũng biến sắc. Đều kinh dị nhìn Cung điện trong không trung.
Thấy mọi người đều đang kinh ngạc nhìn mình; Phùng Tinh Nhiên càng cảm thấy đắc ý. Chờ tất cả mọi người ra khỏi Cung điện; nàng còn đánh ra vài đạo Pháp quyết. Theo từng đạo Pháp quyết mà nàng đánh ra, Ma Viêm lại cuộn lên trong Tuyệt Sát Ma Trận, tiếng sấm sét kinh người. Phùng Tinh Nhiên thấy thế càng hưng phấn cười phá lên.
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên và Đinh Hạo vừa rời khỏi Tuyệt Sát Ma Trận thấy nàng làm như vậy; chỉ biết lắc đầu cười. Tính cách của Phùng Tinh Nhiên, hai người đều sớm đã biết.
Quay sang nhìn đám người của Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung, thấy tất cả mọi người đều đang trợ mắt há mồm vì uy lực của Tuyệt Sát Ma Trận. Mà Phùng Tinh Nhiên càng cười phá lên, chơi chán rồi mới đánh ra vào đạo bạch quang, thu Tuyệt Sát Ma Trận vào trong Trữ vật giới chỉ. Sau đó đi tới bên cạnh Đinh Hạo, nhỏ giọng nói: “Lợi hại chứ?”
Mà giờ phút này, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt cũng lớn tiếng cười vàng, nói với Phùng Ngạo Thiên: “Chúc mừng Phung huynh có được kỳ trận này. Xem ra cho dù hai Cung chúng ta đến chậm một tháng, thì Đạo Môn tam tông cũng không làm gì được các ngươi”
Cho dù Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt đang cười lớn, nhưng Đinh Hạo vẫn cảm giác được từ người hắn tản mát ra sát khí kinh người. Không biết là do Công pháp tu luyện, hay bản tính của hắn vốn thế; nhưng hắn khiến cho Đinh Hạo cảm giác vô cùng nguy hiểm. Bằng trực giác, Đinh Hạo biết tên Độc Cô Tịch Diệt này đã giết vô số người; nếu không sẽ không có luồng sát khí nồng đậm đến vậy. Khiến cho người có Tu vi thấp, không dám đứng cạnh hắn; căn bản không thể nào thích ứng được với luồng sát khí tản mát ra quanh người hắn.
Vừa nghe hắn nói thế, Phùng Ngạo Thiên đắc ý cười vang nói: “Độc huynh khách khí rồi; Trận pháp này chính là vật phòng thân của Tiểu nữ, mà cũng vô tình có được. Tuy nhiên có Trận pháp này hộ thân; sau này khi Tiểu nữ hành tẩu Tu Chân Giới, Lão phu cũng không phải lo lắng cho nó”
Nói đến đây, Phùng Ngạo Thiên liếc mắt sang Đinh Hạo, thấy hắn gật đầu với mình, liền khẽ cười một tiếng.
Kiếm Ma Thạch Phong Hàn cũng lên tiếng; “Vận khí của Phùng huynh làm Bổn cung rất hâm mộ. Nếu như tiểu nữ của Lão phu cũng có Trận pháp này để hộ thân; thì sau này Bổn cung cũng không cần phải phái Trưởng lão trong Cung đi theo nó suốt ngày rồi”
Lời này vừa nói ra, Đinh Hạo không khỏi nhìn sang Thạch Ngọc Sương. Mà Thạch Ngọc Sương cũng cảm giác được có người đang nhìn mình; quay đầu lại nhìn thấy đó chính là Đinh Hạo. Lần trước ở trong Tụ Bảo Tông, Đinh Hạo đã từng sung đột với nàng ta; mà Thạch Ngọc Sương lại là người luôn ghi nhớ cừu hận. Nên ngay lập tức lạnh lùng nhìn sang, trong ánh mắt đầy vẻ uy hiếp.
Bị nàng ta hung hăng nhìn như vậy; Đinh Hạo cảm giác người run lên; nghĩ đến chuyện xảy ra với nàng ta lần đó, hắn lắc đầu. Nhưng Đinh Hạo vốn là người gan to hơn trời, sao lại sợ ánh mắt uy hiếp của nàng ta chứ. Liền lập tức dùng ánh mắt giễu cợt nhìn lại nàng ta.
Ngay khi hai người đang trừng mắt nhìn nhau, một cảm giác đau đớn trên đùi truyền đến, Đinh Hạo cúi đầu xuống nhìn, thì ra là Phùng Tinh Nhiên đang tức tối véo đùi hắn. Nhìn bộ dạng của nàng, đúng là hận không thể xé rách thịt Đinh Hạo ra cho hả giận...
Vội vàng nắm lấy tay Phùng Tinh Nhiên; hắn ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện ra Thạch Ngọc Sương kia đang đắc ý quay đầu sang chỗ khác; giống như là người chiến thắng vậy.
Lắc đầu cười một tiếng, Đinh Hạo nhỏ giọng nói với Phùng Tinh Nhiên: “nàng làm cái gì vậy?”
Tức giận đạp vào đùi Đinh Hạo một cái, Phùng Tinh Nhiên giận dữ gào lên: “Nhìn cái gì mà nhì, Băng nha đầu đó có gì đáng nhìn, chẳng lẽ nó đẹp hơn ta sao? Hừ hừ, nhìn người ta đến mức mắt sắp rơi ra ngoài, mà người ta không để ý gì đến ngươi....”
Phùng Tinh Nhiên nói liên hồi làm cho Đinh Hạo không có thời gian trả lời nổi một câu. Phải một lúc sau mới xen miệng vào nói: “Là do Xú nha đầu đó dùng mắt uy hiếp ta, ta chỉ là đáp trả mà thôi. Sao nàng lại nói lung tung như vậy”
Hừ một tiếng, Phùng Tinh Nhiên nói: “Ta thấy ánh mắt của ngươi không đúng, lại còn cười cười dâm đãng. Có phải ngươi coi trọng người ta phải không. Ta nói cho ngươi biết, ta và Xú nha đầu đó không đội trời chung, chuyện này cả Tu Chân Giới Tây Đại lục đều biết. Ngươi nói xem rốt cuộc ngươi muốn nó hay ta?”
Gật đầu, Đinh Hạo nắm thật chặt tay Phùng Tinh Nhiên, nhỏ giọng nói: “đương nhiên là nàng rồi> Nha đầu đó làm người ta nhìn không thoải mái, cả người lạnh như băng, chẳng có chút thú vị gì cả. Sao xinh đẹp động lòng người như nàng được”
Dừng một chút, Đinh Hạo cười hắc hắc, trêu chọc Phùng Tinh Nhiên: “Dường như ta còn chưa làm gì được nàng thì phải. Có phải chúng ta nên tìm chút thời gian để.... hắc hắc”
Vừa nghe Đinh Hạo nói như thế; mặt Phùng Tinh Nhiên đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn hắn; nhỏ giọng nói: “Bổn cô nương đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi không biết quý trọng. Bây giờ không có cơ hội cho ngươi đâu. Hừ hừ”
Cười xòa một tiếng, Đinh Hạo nói: “nàng cho ta cơ hội bao giờ, sao ta lại không nhớ chứ. Dường như mỗi lần cứ đến lúc mấu chốt, thì không phải Thiên Yêu Niếp Thiên xuất hiện, thì lại là Trưởng lão trong Tông nàng đến quấy rầy. Mỗi lần như vậy làm ta không thể thành công được; có phải là do nàng cố ý sắp xếp không. Giờ còn nói đã cho ta cơ hội”
Mặt càng đỏ hơn, Phùng Tinh Nhiên thẹn quá hóa giận nói: “Ta làm sao biết được những người này lại xuất hiện vào lúc đó, đâu thể nào do ta sắp xếp chứ. Đây là do ngươi đen đủi mà thôi, giờ oán được ai”
Ngay khi Đinh Hạo đang muốn mở miệng đáp lời, Thiên Yêu Niếp Thiên đã ho nhẹ một tiếng nói: “Ta thật sự phục hai ngươi đó. Lúc này còn có thời gian liếc mắt đưa tình nhau, càng nói càng hưng phấn. Chịu khó nhìn xem tình thế xung quanh đi”
Thiên Yêu Niếp Thiên vừa nói ra những lời này, Đinh Hạo và Phùng Tinh Nhiên đều cười khỏ xứ, không nói chuyện nữa mà bắt đầu chú ý đến tình huống xung quanh.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của vuhanduong
Tác giả : Nghịch Thương Thiên
Chương 155: Toàn trường tiêu điểm
Dịch giả : Vuhanduong
Biên dịch : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Mà vào lúc này, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cười to một tiếng, nhưng trong tiếng cười có thêm chút lạnh lùng. Hắn nhìn Tông Chủ Tam Tông, rồi trầm giọng nói: “Các vị Đạo hữu rốt cuộc có ý gì? Tiếp tục công kích Đoạn Hồn Sơn của ta, hay là rút lui?”
Lời này vừa nói ra, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt và Kiếm Ma Thạch Phong Hàn cũng lạnh lùng nhìn vào Tông Chủ Đạo Môn tam tông.
Bị ba người nhìn chằm chằm vào mình; Tông Chủ của Đạo Môn tam tông cũng cảm thấy rất áp lực. Ba người nhìn nhau rồi Tông Chủ Thanh Vân Tông Diêu Phiêu Linh thở dài một hơi nói: “Bản Tông vốn đến đây với ý tốt, đâu ngờ rằng chuyện lại như thế này. Đã như vậy, Phùng Tông Chủ nói xem nên giải quyết như thế nào. Về phần hủy hoại ”Cửu đỉnh vấn thiên trận ” của ngươi, bổn Tông có thể đền bù tổn thất cho ngươi. Nhưng Tiên Giới Kiếm quyết bổn Tông bắt buộc phải có được; cho dù đại chiến, bổn Tông cũng không bỏ qua”
Thanh Vân Tông Tông Chủ Diêu Phiêu Linh vừa nói ra những lời đó, bất luận là đám người Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên; hay là hai Tông Chủ Đạo Môn còn lại đều biến sắc.
Mấy tên Tông chủ sở dĩ nói đến bây giờ, chính là vì tránh cho Lục Tông đại chiến. Bất luận như thế nào, mấy người bọn họ đều không muốn việc này xảy ra. Ma Môn tam tông và Đạo Môn Tam Tông có thực lực hơn kém nhau không là mấy. Lúc đầy thực lực của Ma Môn tam tông yếu hơn Đạo Môn tam tông một chút, nhưng lúc này lại có thêm Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn nên hai bên đã tương đương nhau.
Nếu như Lục Tông thực sự đối chiêu, bất luận bên nào thắng khẳng định là thắng thảm, mà kết quả dễ xảy ra nhất chính là lưỡng bại câu thương. Nếu như thực sự có kết quả lưỡng bại câu thương, sẽ khiến cho sự phân chia thế lực trên Tây Đại lục có sợ thay đổi lớn. Lục Tông có thể giữ được địa vị tối cao trên Tây Đại lục nữa không cũng không thể biết được.
Bởi vậy Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh vừa nói thế, tất cả mọi người đều biến sắc, đều thầm tính toán trong lòng. Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nhìn Độc Cô Tịch Diệt và Thạch Phong Hàn một chút, cũng không dám tùy tiện mở miệng nói cái gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh.
Mà toàn bộ các thế lực lớn trên Đoạn Hồn Sơn, cũng vì những lời nói này mà trở nên yên tính. Ngay cả Phùng Tinh Nhiên cũng là rất khẩn trương, nhìn không chớp mắt vào Phùng Ngạo Thiên.
Lúc này Đinh Hạo cũng đang cau mày suy nghĩ, không ngừng tính toán xem Diệp Phiêu Linh rốt cuộc là có ý gì. Theo lý thuyết Tiên Giới Kiếm quyết tuy rằng trân quý, nhưng dường như cũng không đến mức như thế này. Nếu như thực sự xảy ra giao chiến, sẽ ảnh hưởng đến sự tồn vong của tất cả các Tông phái.
Tên Thanh Vân Tông Tông Chủ nói ra những lời đó, chẳng lẽ là bức Luyện Ngục Ma Tông bắt Huyết Ma Liệt Sơn giao ra Tiên Giới Kiếm quyết sao? Lẽ nào bọn họ cho rằng như vậy có thể làm cho Ma Môn tam tông sợ hãi hay sao? Đinh Hạo nhìn bốn phía xung quanh, suy nghĩ cả nửa ngày nhưng cũng không biết lúc này tên Thanh Vân Tông Tông Chủ Diệp Phiêu Linh rốt cuộc có ý gì.
Nhưng vào lúc này. Huyết Ma Liệt Sơn truyền âm vào tai Đinh Hạo: "Tiểu tử, không cần lo lắng, Lục Tông tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện đó. Lúc này tên Thanh Vân Tông Chủ đang muốn thử xem Luyện Ngục Ma Tông Liệt Sơn ta rốt cuộc có quan hệ như thế nào. Nếu như thật sự xảy ra chiến tranh, hậu quả như thế nào bọn họ hiểu rõ rất rõ. Lúc này xem ra các bên sẽ phải chấp nhận thỏa hiệp. Chỉ cần phương nào mở miệng trước là sẽ mất đi ưu thế trong đàm phán. Ngươi yên tâm đi, thủ đoạn này Lão phu thấy nhiều rồi!"
Lời này vừa nói ra, Đinh Hạo liếc nhìn Huyết Ma Liệt Sơn, thấy Huyết Ma Liệt Sơn gật đầu với mình, Đinh Hạo gật đầu lại với hắn, hơi yên tâm chút..
Nhìn kỹ lại xung quanh, Đinh Hạo mới phát hiện tuy rằng Tông Chủ của Đạo Ma Lục Tông đang có vẻ mặt rất thận trọng, nhưng không có chút gì lo lắng cả. Xem lời của Huyết Ma Liệt Sơn nói không sai, tất cả Tông phái đều các có điều cố kỵ. Chiến tranh nếu như thực sự bộc phát, toàn bộ các thế lực trên Tây Đại lục sẽ bị cuốn vào. Dù cho Lục tông có mạnh mẽ như thế nào cũng không thể thừa nhận nổi hậu quả này.
Nửa ngày sau, chỉ thấy Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên gật đầu, mở miệng nói: "Đã như vậy, Đạo Môn Tam Tông ngươi đã ép chúng ta như vậy. Luyện Ngục Ma Tông ta không còn cách nào khác chỉ có thể ứng chiến với Đạo Môn Tam Tông mà thôi!"
Quay đầu nhìn Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt và Kiếm Ma Thạch Phong Hàn, Phùng Ngạo Thiên nói: "Chẳng hay hai vị đạo hữu có ý gì?"
Ngửa mặt lên trời một tiếng, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt đằng đằng sát khí nói: "Đạo Môn Tam Tông khinh người quá đáng, Thiên Sát Ma Cung ta thề cùng tiến thối với Luyện Ngục Ma Tông, Phùng huynh không cần lo lắng?"
Mắt thấy hai người đều nhìn mình, Kiếm Ma Thạch Phong Hàn lạnh lùngcười, chỉ nói ra một tiếng: "Chiến!"
Lời này vừa nói ra, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, quát to: "Đã như vậy, nhiều lời vô ích, xin mời Diệp Tông Chủ cứ nói, rốt cuộc nên chiến như thế nào, Luyện Ngục Ma Tông ta sẵn sàng bồi tiếp"
Gật đầu, Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh nói: "Phùng Tông Chủ chờ một lát, Bản Tông tự hỏi một chút rồi sẽ nói rõ với Phùng Tông Chủ.."
Diệp Phiêu Linh nói xong liền bàn bạc với hai Tông Chủ còn lại. Chỉ thấy vẻ mặt Tông Chủ Tam Tông rất trầm tron, không ngừng mở miệng, nhưng dù như thế nào cũng không biết bọn họ đang nói gì. Đinh Hạo khán nhìn đến đây liền nhìn sang Huyết Ma Liệt Sơn. Liệt Sơn vừa thấy ánh mắt dò hỏi của Đinh Hạo liền khẽ lắc đầu, cho biết hắn cũng không biết bọn họ bàn luận cái gì.
Mà đám người Phùng Ngạo Thiên dường như đã biết trước Đạo Môn tam tông sẽ có biểu hiện như vậy, nên đều ngậm miệng không nói, chỉ là lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tam Tông Tông Chủ đang bàn luận.
Một lát sau, Đạo Môn Tam Tông Tông chủ tựa hồ đã có kết luận, Thanh Vân Tông Tông Chủ quay đầu lại nhìn Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên. Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh gật đầu, nói: "Đã như vậy, ta nghĩ các vị cũng không hy vọng hỗn chiến xảy ra. Đạo Ma lục tông chúng ta đều là các Môn phái có thân phận hiển hách, Bản Tông có một đề nghị, không biết ý của Phùng Tông Chủ như thế nào?"
"Đề nghị gì?" Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên kinh ngạc nói.
"Hai phía chúng ta mỗi bên cử ra năm người, chỉ cần thực lực thân phận không chênh lệch quá nhiều, mà hai phía đều đồng ý là có thể tranh tài một ván. Năm trận thắng ba là sẽ giành phần thắng. nếu Đạo Môn Tam Tông ta thua, Bản Tông không chỉ bồi thường tất cả tổn thất của ‘ Cửu Đỉnh Vấn Thiên Trận ’, mà ba thức Tiên Giới Kiếm quyết Đạo Môn Tam Tông ta cũng buông tay mặc kệ. Sau đó cũng tuyệt không làm khó Huyết Ma Liệt Sơn. Hơn nữa Bản Tông cũng tự mình xin lỗi ngươi, lập tức rút khỏi Đoạn Hồn Sơn, Phùng Tông Chủ nghĩ như thế nào?" Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh nói.
Gật đầu, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên trầm giọng nói: "Nếu là các ngươi thắng thì sao?"
Khẽ cười một tiếng, Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh nói tiếp: "Nếu như là Đạo Môn Tam Tông ta thắng, thì Bản Tông mong muốn Phùng Tông Chủ sẽ tìm cho bổn Tông ba thức Tiên Giới Kiếm quyết. Bản Tông vẫn sẽ dùng các Vật phẩm có giá trị tương đương để trao đổi Kiếm quyết. Còn về chuyện ‘ Cửu Đỉnh Vấn Thiên Trận ’, Lão phu vẫn sẽ phụ trách. Chẳng biết Phùng Tông Chủ có dám cùng Đạo Môn Tam Tông ta đánh bạc một phen không?"
Lời này vừa nói ra, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên mặt hơi đổi, chỉ thấy Phùng Ngạo Thiên không nhìn ai khác, mà nhìn vào Đinh Hạo ở xa xa.
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên có hành động như vậy, làm cho mọi người không biết hắn làm như vậy là sao. Nhìn theo ánh mắt của hắn, mới phát hiện hắn lại nhìn về phía một tên Nguyên Anh kỳ. Làm cho mọi người càng thêm khó hiểu, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của hắn cũng không phải là người của Luyện Ngục Ma Tông.
Bởi vì có "Liễm tức quyết", nên Tu vi của Đinh Hạo lúc này chỉ là Nguyên Anh tiền kỳ mà thôi, vừa vặn có thể Ngự không phi hành. Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên vừa nhìn sang mình, Đinh Hạo lập tức biết ý của hắn. Thực ra mà nói Tiên Giới Kiếm quyết căn bản là không ở trong tay Huyết Ma Liệt Sơn, mà là trong tay mình. Lúc này trong những thứ mà Đạo Môn Tam Tông đưa ra đặt cược, chỉ có Tiên Giới Kiếm quyết là Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên không làm chủ được. Mà Tiên Giới Kiếm quyết mới là mục tiêu chủ yếu Đạo Môn tam tông.
Lúc này nếu Thanh Vân Tông Chủ đưa ra ý kiến như vậy, Phùng Ngạo Thiên đương nhiên muốn hỏi chủ nhân của Tiên Giới Kiếm quyết rốt cuộc có ý gì. Dù Tiên Giới Kiếm quyết cũng không thuộc về Luyện Ngục Ma Tông hắn. Nghĩ đến đây, Đinh Hạo trong lòng vừa động, mắt thấy mọi người đang nghi hoặc nhìn mình, Đinh Hạo khẽ cười, gật đầu với Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên.
Vừa nhận được cái gật đầu đồng ý của Đinh Hạo, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên ngửa đầu cười to một tiếng, nói với Độc Cô Tịch Diệt và Thạch Phong Hàn: "Lão phu thấy không có vấn đề, chẳng hai vị đạo hữu có gì dị nghị không?"
Lời nói vừa ra, mọi người càng thêm kinh ngạc. Bởi vì vừa Phùng Ngạo Thiên là thấy ý kiến của Đinh Hạo rồi mới có quyết định. Dường như Đinh Hạo có thể chi phối ý của hắn. mọi người rất kinh ngạc, dù thế nào cũng một ngờ tới Đinh Hạo rốt cuộc có chỗ nào mà có thể làm cho Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên lưu tâm như vậy!
Nhưng vào lúc này, những người đã gặp Đinh Hạo ở trong Tụ Bảo Tông, cũng bắt đầu giải thích cho Tông Chủ của mình về những biểu hiện của Đinh Hạo trong Tụ Bảo Tông. Cái khác không, chỉ bằng vào Tu vi Nguyên Anh kỳ của Đinh Hạo lúc này, là có thể khiến cho bọn hắn vô cùng kinh ngạc. Lúc này mới qua vài năm mà thôi, lúc đó đích Đinh Hạo tựa hồ chỉ có Tu vi Dung Hợp kỳ , nhưng hiện tại dĩ nhiên đã là Nguyên Anh kỳ, có thể nào không làm bọn hắn kinh ngạc chứ.
Theo lời kể của mấy người bọn họ, người của năm Tông nhìn Đinh Hạo càng thấy hắn quái dị và thần bí. Ngay cả Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt và Kiếm Ma Thạch Phong Hàn đều đã quên câu hỏi của Phùng Ngạo Thiên, mà nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo.
Chỉ trong nháy mắt, Đinh Hạo không nói một câu nào đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Thấy mọi người đang nhìn mình khó hiểu, Đinh Hạo là cười cười, mặt rất tự nhiên, còn gật đầu đáp lễ với những người đang nhìn mình.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của vuhanduong
Tác giả : Nghịch Thương Thiên
Chương 156: Lãnh Diện Đồ Phu.
Dịch giả : Jy
Biên dịch : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên thấy Độc Cô Tịch Diệt và Thạch Phong Hàn thậm chí không trả lời mình, ngược lại cố ý nhìn Đinh Hạo.
Ho nhẹ một tiếng, Phùng Ngạo Thiên mở miệng hỏi lần nữa nói: “Hai vị thấy thế nào ?”
Lời này vừa nói ra thì hai người Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt và Kiếm Ma Thạch Phong Hàn mới ý thức được câu hỏi của Phùng Ngạo Thiên, đều rối rít gật đầu nói: “Dĩ nhiên, dĩ nhiên.”
Lúc này ánh mắt của mọi người mới dời khỏi người của Đinh Hạo. Nhưng trong lòng của mọi người đều cảm thấy Đinh Hạo rất thần bí.
Thấy hai người Độc Cô Tịch Diệt và Thạch Phong Hàn đều gật đầu đồng ý, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên mới hắc hắc cười lạnh vài tiếng, nhìn Thanh Vân Tông Chủ Diêu Phiêu Linh nói: “Đã như vậy thì bổn tông và Đạo Môn Tam Tông sẽ đánh cuộc một phen. Chỉ cần Đạo Môn Tam Tông các ngươi thắng, Lão phu dù như thế nào đi nữa cũng sẽ lấy được Tiên Giới Kiếm quyết và hai tay đang lên cho các ngươi. Nhưng nếu các ngươi thua, thì xin Diệp Tông Chủ ngươi tuân thủ lời hứa, bồi thường tổn thất cho Luyện Ngục Ma Tông ta. Hơn nữa phải hướng xin lỗi bổn Tông”
Gật đầu, Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh l cười lạnh một tiếng, nói: “đương nhiên là như vậy, bổn Tông thân là Thanh Vân Tông Chủ, lời đã nói ra tuyệt đối không bao giờ đổi ý. Phùng Tông Chủ cứ yên tâm.”
Cười dài một tiếng, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói: “Như vậy rất tốt, mời Đạo Môn Tam Tông phái người trước. Lão phu tự nhiên sẽ tìm giúp hắn một đối thủ thích hợp,”
Dừng một chút, Phùng Ngạo Thiên cười cổ quái, nói tiếp: “Nếu như là Hỏa Si Thượng Nhân thì tốt quá.”
Lời này vừa nói ra, thì tất cả mọi người từng Thấy Huyết Ma Liệt Sơn và Chu Công Hoàn giao thủ đều cười phá lên. Mà Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh lại cảm thấy khỏ xử, nhẹ giọng cười cười, nhưng không nói gì
Nhưng Hỏa Si Thượng Nhân Chu Công Hòa nghe Phùng Ngạo Thiên nói thế, liền rít lên nói: “Phùng Ngạo Thiên, lời này của ngươi là có ý gì ?”
Lắc đầu, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói: “Không có ý gì, nếu ngươi đã thua trong tay của Huyết Ma Liệt Sơn vậy cũng không cần phải tiếp tục tham gia. Đáng tiếc, đáng tiếc. nếu là trận đánh mấy ngày trước đây giữa ngươi và Huyết Ma Liệt Sơn cũng tính là một ván, thì bây giờ xem như chúng ta thắng một trận rồi.”
Nói xong như thế, Phùng Ngạo Thiên lại cười phá lên. Những người trong Ma Môn vừa nghe vậy cũng cười ồ lên, khinh bỉ nhìn Hỏa Si Thượng Nhân Chu Công Hoàn.
Hỏa Si Thượng Nhân là người rất nóng nảy, lúc này thấy mọi người đang cười nhạo mình lại càng tức giận đến thất khiếu bốc khói. Đang muốn lao ra đại chiến với Luyện Ngục Ma Quân một hồi, liền bị La Phù Tông Chủ ngăn lại khiến cho hắn buồn bực không thôi, ánh mắt đầy cừu hận không ngừng nhìn Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên và Huyết Ma Liệt Sơn. Giống như là một dã thú trong lồng giam, mặc dù rất phẫn nộ nhưng không làm gì được người bên ngoài.
Phùng Ngạo Thiên cùng Huyết Ma Liệt Sơn có thân sao lại sợ sự uy hiếp của Chu Công Hoàn chứ, không thèm để ý đến ánh mắt cừu hận của hắn.
Mà lúc này, Tông Chủ của Đạo Môn Tam Tông lại tập trung lại, nhỏ giọng thương nghị điều gì đó, vẻ mặt rất nghiêm túc. Tình thế lúc này đã sáng tỏ mà phương pháp giải quyết mà Diêu Phiêu Linh đề ra cả Đạo Môn và Ma Môn đều chấp nhận. Dù sao chỉ cần không thực sự xung đột là được rồi. Chỉ đánh năm trận mà thôi, cho dù có tổn thất nhưng Lục tông vẫn có thể chấp nhận.
Một lát sau, ba Tông Chủ đã thương nghị xong, chỉ thấy Thanh Vân Tông Chủ nói với một Lão già có vẻ mặt lạnh lùng nói: “Từ Trưởng lão, trận đầu này giao cho ngươi được chứ ?”
Gật đầu, người này lạnh lùng cười một tiếng, trầm giọng nói: “Đa tạ Tông Chủ đã cho Lão phu cơ hội lần này. Lão phu nhất định sẽ không làm Tông Chủ thất vọng.”
Vừa nói xong, người này liền đi lên phía trước, lạnh giọng hừ một tiếng rồi phóng lên cao. Ngạo mạnh nhìn vào người bên Ma Môn Tam Tông, mở miệng nói: “Ai muốn chết trước ?”
Chỉ thấy người này vừa mới xuất hiện, thì người bên Ma Môn đều biến sắc, có người sợ hãi lại có người oán hận.
Không giải thích được sự cuồng vọng cuẩ người này. Đinh Hạo hỏi Phùng Tinh Nhiên: “Người kia là mà kiêu ngạo đến thế ?”
Nghe Đinh Hạo hỏi, Phùng Ngạo Thiên phẫn hận nói: “Người này gọi là Từ Hạo Nhiên, có ngoại hiệu là “Lãnh Diện Tôn Giả”, chỉ cần là người trong Ma Môn không ai không biết tên hắn!”
Lời này vừa nói ra cả người Đinh Hạo cũng run lên. Mặc dù cái tên Từ Hạo Nhiên hắn chưa nghe qua, thế nhưng đại danh “Lãnh Diện Tôn Giả” lại như sấm vang bên tai, khó trách người này vừa ra thì tất cả người bên Ma Môn đều biến sắc.
Người này là cao thủ đứng gần Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh nhất. Bình thường những chuyện chém giết của Thanh Vân Tông đều là do hắn ra mặt giải quyết. Từ Hạo Nhiên mặc dù là người trong Đạo Môn nhưng khi đối đãi với địch nhân thì còn hung ác hơn Ma Môn rất nhiều. Chỉ cần rơi vào trong tay hắn, người của Ma Môn tuyệt đối không thể sống sót
Chính bởi tác phong độc ác của hắn, nên dù là người trong Đạo Môn hay Ma Môn đều gọi hắn là “Lãnh Diện Đồ Phu”. Chỉ bằng bốn chữ đó thôi cũng có thể thấy được sự hung ác của Từ Hạo Nhiên. Ở trong lòng người của Ma Môn thì sự nguy hiểm của người này còn cao hơn nhiều so với Tông Chủ Diệp Phiêu Linh. Mà người này từng trở thành mục tiêu cần phải tiêu diệt của Ma Môn Tam Tông. Thiên Sát Ma Quân từng phái huynh đệ Hận Thiên, Hận Địa liên thủ ra tay giết hắn, nhưng cuối cùng lại để hắn chạy thoát. Thực lực mạnh mẽ của hắn làm cho người ta sợ hãi.
Thấy người này đi ra đầu tiên, đám người Phùng Ngạo Thiên đều rất thận trọng. Trong Ma Môn những người có thể dễ dàng thắng hắn chỉ có Phùng Ngạo Thiên, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt, Kiếm Ma Thạch Phong Hàn và Huyết Ma Liệt Sơn mà thôi. Nhưng bốn người này đều là một trong Thập đại cao thủ. Nếu như một trong bọn họ xuất chiến sợ rằng Đạo Môn Tam Tông nhất định không đồng ý. Mà ngoại trừ bốn người bọn hắn ra thì người trong Ma Môn mặc dù hơn trăm người nhưng không có người nào có thể dễ dàng đánh bại hắn. Vì vậy Từ Hạo Nhiên vừa đi ra liền khiến cho mấy người Phùng Ngạo Thiên cảm thấy đau đầu.
Một lát sau, ánh mắt của Phùng Ngạo Thiên lóe sáng lên, nhìn mọi người trong tông mình. Mặc dù có mấy người Cừu Mãnh Chu Vân muốn thử, nhưng ánh mắt của Phùng Ngạo Thiên chỉ dừng lại trên người bọn họ chút rồi chuyển sang chỗ khác, cuối cùng ánh mắt Phùng Ngạo Thiên dừng lại trên người Thiên Yêu Niếp Thiên.
Thấy Phùng Ngạo Thiên nhìn mình, Thiên Yêu Niếp Thiên gật đầu, thản nhiên đi ra ngoài. Cười dài một tiếng nói: “Đã như vậy thì Lão phu sẽ tiếp Lãnh Diện Đồ Phu ngươi vậy.”
Lời này của Thiên Yêu Niếp Thiên vừa nói ra thì khuôn mặt vốn lạnh lùng của Từ Hạo Nhiên lại càng giống như được bao phủ bởi một lớp sương lạnh. Mặc dù sau lưng mọi người đều gọi là Lãnh Diện Đồ Phu, nhưng trước mặt hắn không một ai dám gọi như vậy. Hơn nữa hắn rất chán ghét cái danh hiệu “Lãnh Diện Đồ Phu” này, nên chỉ cần ai nói như vậy trước mặt hắn thì sẽ có một hồi đại chiến xảy ra ngay lập tức.
Quả nhiên, chỉ thấy lời này của Thiên Yêu Niếp Thiên vừa nói ra thì Từ Hạo Nhiên đã lạnh lùng cười một tiếng nói: “Thiên Yêu Niếp Thiên phải không ? Mặc dù ngươi chánh ma không phân biệt, nhưng hôm nay Lão phu tuyệt đối sẽ không nương tay với ngươi.”
Khi Thiên Yêu Niếp Thiên vừa mới đi ra khỏi, thấy hai người chuẩn bị đại chiến thì Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân đột nhiên mở miệng nói: “Chờ chút!”
Lời này vừa nói ra liền làm cho mọi người quay hết sang nhìn hắn. Ngay cả Thiên Yêu Niếp Thiên và Lãnh Diện Tông Giả Từ Hạo Nhiên cũng rất kinh ngạc..
Thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình, Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân cười dài một tiếng nhìn Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói: “Thiên Yêu Niếp Thiên dường như không phải là người trong Ma Môn Tam Tông các ngươi. Hơn nữa theo ta được biết thì Thiên Yêu Niếp Thiên cũng không có gia nhập Luyện Ngục Ma Tông. Mặc dù ngươi có quan hệ rất tốt với Thiên Yêu Niếp Thiên nhưng có một chút quy củ cần phải tuân thủ theo.”
Vừa nghe Giang Vô Ngân nói ra như thế, tất cả những người của Đạo Môn Tam Tông đều gật dầu rối rít. Các Trưởng lão của Ma Môn Tam Tông có thể chống nổi Lãnh Diện Tôn Giả không có nhiều lắm, mà Thiên Yêu Niếp Thiên và Lãnh Diện Tôn Giả có thực lực không ai hơn ai. Nhưng bằng vào danh tiếng hơn trăm năm của Thiên Yêu Niếp Thiên cũng thấy rõ người này tuyệt đối không phải là hạng người dễ chơi. Đúng là nhân vật khiến cho Lãnh Diện Tôn Giả phải xuất toàn lực ra. Mà mỗi một trận đánh lúc này đối với Đạo Môn Tam Tông lại rất quan trọng. Bọn họ dĩ nhiên không hề bỏ qua bất cứ cơ hôi chèn ép Ma Môn Tam Tông.
Thấy Giang Vô Ngân nói như vậy, lại nhìn Thiên Yêu Niếp Thiên đang trên không trung, trong lòng Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên chỉ biết kêu khổ Thành thật mà nói thì giao tình giữa mình với Thiên Yêu Niếp Thiên rất tốt, nhưng hắn quả thật đúng là không phải thành viên trong Luyện Ngục Ma Tông. Hiện tại nghe tên Giang Vô Ngân bắt bẻ mình như vậy; khiến cho Phùng Ngạo Thiên không biết phải nói gì.
Gật đầu, Phùng Ngạo Thiên lạnh nhạt cười một tiếng nói :”Nếu Giang Tông Chủ nói vậy thì bổn tông sẽ sắp xếp người khác vậy.”
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên vừa nói thề thì Thiên Yêu Niếp Thiên chỉ còn biết cười khổ. Còn Lãnh Diện Tôn Giả lại lộ rõ sự bất mãn. Nhưng lúc này quan hệ đến ích lợi của Đao Môn Tam Tông, mặc dù hắn đang rất phẫn nộ nhưng cũng chỉ có thể nén ở trong lòng, chỉ là vẻ mặt càng thêm lạnh lùng mà thôi.
Thấy Thiên Yêu Niếp Thiên từ trên không trung hạ xuống, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên càng thêm đau đầu. Thật sự là hắn chẳng biết phải phái ai ra đối phó với Lãnh Diện Tôn Giả Từ Hạo Nhiên nữa. Chỉ thấy Phùng Ngạo Thiên nhìn khắp mọi người một lượt, rồi nhìn vào Độc Ma Vương Diệc Hàn. Đang lúc hắn muốn mở miệng nói chuyện thì Thiên Yêu Niếp Thiên đã lên tiếng nói trước: “Ta nói lão Độc Ma nhà ngươi, mặc dù Lão phu không phải là người trên Đoạn Hồn Sơn này nhưng ngươi lại là Cung phụng của Vô Cực Ma Tông. Trận chiến này ngươi tránh không thoát đâu.”
Lời này vừa nói ra, thì Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cũng cười hắc hắc nói: “Quả thật cần phải làm phiền Vương huynh lên một chuyến.”
Khẽ cười một tiếng, Độc Ma Vương Diệc Hàn đi vào giữa sân, thân hình nhoáng lên, đã phóng lên cao: “Bản nhân Vương Diệc Hàn, đại biểu cho Vô Cực Ma Tông. Mong Từ huynh chỉ giáo.”
Tác giả : Nghịch Thương Thiên
Chương 157: Thế cùng lực địch.
Dịch giả : Jy
Biên dịch : vuhanduong
Nguồn : 4vn.eu
Tặng bà chủ Thiên Ma yêu quý!!!
Độc Ma Vương Diệc Hàn vừa xưng tên lập tức khiến bên dưới trở nên ồn ào.
Danh hiệu Độc Ma so với Thiên Yêu Niếp Thiên không kém chút nào, hơn nữa hắn tu luyện Độc công nên làm cho hắn càng nguy hiểm hơn Thiên Yêu Niếp Thiên. Thấy thật vất vả mới đuổi được Thiên Yêu Niếp Thiên xuống đài; giờ đột nhiên lại xuất hiện một tên Độc Ma Vương Diệc Hàn, người của Đạo Môn Tam Tông chỉ còn biết kêu khổ trong lòng mà thôi.
Mặc dù ba vị Tông Chủ đã sớm phát hiện ra trong Luyện Ngục Ma Tông có mấy khuôn mặt xa lạ, một người là Huyết Ma Liệt Sơn đã thấy qua, dung nhân tuyệt thế của Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng khiến ba Tông Chủ có ấn tượng mạnh. Mặc dù biết được thực lực của hắn không kém, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không nghĩ đến hắn chính là Độc Ma Vương Diệc Hàn đã biến mất mấy trăm năm qua. Hơn nữa nghe khẩu khí mấy người bọn họ, thì hắn đã thực sự gia nhập vào Vô Cực Ma Tông nào đó.
ba vị Tông Chủ Đạo Môn Tam Tông không hề có bất cứ ấn tượng nào với Môn phái Vô Cực Ma Tông này . Bọn họ chỉ biết là trên Đoạn Hồn Sơn này ngoài Luyện Ngục Ma Tông ra còn có mấy Môn phái khác đi theo, về phần các Môn phái đó có tên là gì thì bọn họ không thèm để ý.
Mà lúc này bọn họ lại đột nhiên phát hiện, Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn kia cũng không biết là đã trở thành cung phụng của Vô Cực Ma Tông từ lúc nào, khiến cho bọn họ phải chú ý nhiều hơn đến Vô Cực Ma Tông này.
Nhìn thấy Độc Ma Vương Diệc Hàn đi vào giữa sân, Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh cười nhạt một tiếng, hỏi Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên hỏi: “Xin hỏi Độc Ma Vương Diệc Hàn này thật sự là người của Đoạn Hồn Sơn sao ? Vì sao bổn tông lại không nghe nói qua ?”
Ha ha cười dài một tiếng, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên quát to: “Đương nhiên, Vô Cực Ma Tông chính là một thế lực trong Đoạn Hồn Sơn ta. Mà hai người Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn đều là người của Vô Cực Ma Tông, nên đương nhiên cũng là người của Đoạn Hồn Sơn rồi. Diệp Tông Chủ không biết cũng phải, dù sao thì Vương huynh cũng vừa mới gia nhập Vô Cực Ma Tông không lâu. Hắc hắc, lúc này Diệp Tông Chủ còn muốn lấy cớ sao ?”
Lắc đầu, Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh cười nhạt một tiếng nói: “Bổn tông đúng là cô lậu, đã như vậy thì bổn tông cũng không còn gì để nói. Lãnh Diện Tôn Giả của bổn tông sẽ đấu với Độc Ma Vương Diệc Hàn vậy.”
Lời này vừa nói ra thì hai bên Đạo Ma xem như không còn dị nghị nào, trận chiến đầu tiên cũng đã định đoạt. Độc Ma Vương Diệc Hàn đối mặt với Lãnh Diện Tôn Giả Từ Hạo Nhiên.
Nhìn thấy Độc Ma bay lên không, Đinh Hạo cảm thấy khá lo lắng, cũng không biết được trận chiến này là phúc hay hoạc. Mặc dù danh tiếng của Độc Ma Vương Diệc Hàn vang dội vô cùng. Đinh Hạo cũng từng nhìn qua uy thế khi hắn ra tay. Nhưng kẻ hắn đối mặt chính là Lãnh Diện Đồ Phu Từ Hạo Nhiên nổi tiếng hung ác, cũng không biết trận chiến này Độc Ma Vương Diệc Hàn có thể chiếm tiện nghi hay không đây.
Nhưng một khi Độc Ma Vương Diệc Hàn chiến thắng thì có tác dụng rất lớn đối với Vô Cực Ma Tông. Hiện tại tên của Vô Cực Ma Tông đã được người của Đạo Ma Lục Tông nhớ kỹ. Nói vậy không ai dám xem thường Vô Cực Ma Tông rồi. Có Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn ở trong tông, không muốn nổi tiếng cũng khó. Mà Huyết Ma Liệt Sơn đã đánh bại Hỏa Si Thượng Nhân Chu Công Hoàn. Chỉ cần bây giờ Độc Ma Vương Diệc Hàn có thể đánh bại được Lãnh Diện Đồ Phu thì danh tiếng của Vô Cực Ma Tông sẽ lên đến đỉnh điểm. Sau này căn bản là không cần lo lắng không có người mộ danh mà đến xin gia nhập Tông phái.
Ngay khi Đinh Hạo đang âm thầm đánh giá thì Độc Ma Vương Diệc Hàn và Lãnh Diện Đồ Phu Từ Hạo Nhiên đều đang đối mắt nhìn nhau
Nhìn thấy khí thế điên cuồng của hai người không ngừng tăng lên, dù là người của Đạo Môn hay Ma Môn đều tỏ rất thận trọng. Trận chiến này chẳng những quan hệ đến toàn cục, quan trọng hơn chính là mặt mũi của hai cả Đạo Ma, nên ai nấy đều rất khẩn trương.
Mà từ lúc Độc Ma Vương Diệc Hàn bay ra khỏi Vô Cực Ma Tông, không biết là vô tình hay cố ý mà Đinh Hạo lại cảm giác được ngoại trừ Luyện Ngục Ma Tông, các cao thủ đứng đầu của các Môn phái đều chú ý đến khu vực của mình, không biết là bọn họ đang suy nghĩ cái gì. Nhưng Đinh Hạo không những không sợ mà còn vui mừng. Điều này cho thấy Vô Cực Ma Tông đã để lại dấu ấn rất sâu trong lòng của bọn họ. Đinh Hạo đương nhiên sẽ không sợ hãi.
Một lát sau, khi Độc Ma Vương Diệc Hàn cùng với Lãnh Diện Đồ Phu Từ Hạo Nhiên bắt đầu động thủ, Không gian giữa hai người xuất hiện một ít chân khí ba động kì lạ.
Chỉ thấy bốn phía quanh Độc Ma Vương Diệc Hàn hắc khí nồng nặc, từng đoàn hắc khí giống như đột nhiên xuất hiện ở khắp nơi. Trong chớp mắt đã tràn ngập không gian trong vòng bốn năm trượng, không ngừng mở rộng ra bên ngoài, giống như là các xúc tu thật lớn làm cho người ta sợ hãi không thôi.
Mà Lãnh Diện Đồ Phu lại khác, chỉ thấy cả người hắn toát ra bạch quang, lấy hắn làm trung tâm phát ra từng đạo cương khí màu trắng. Nhiệt độ xung quanh vì xuất hiện những cương khí trắng này mà trở nên lạnh vô cùng. Không biết từ khi nào trong tay của Từ Hạo Nhiên xuất hiện một thanh Phi kiếm lớn, toàn thân Phi kiếm tản mát ra hàn khí trong suốt. Tưừg đạo cương khí màu trắng ở mũi Phi kiếm liên tục phun ra nuốt vào, không hề kém thế so với Độc Ma.
Một lát sau, thấy khí thế hai bên không phân cao thấp, ai cũng không thể dùng khí thế áp chế đối thủ. Lãnh Diện Đồ Phu đột nhiên hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt trở nên độc ác dữ tợn. Giống như ma thú bị thị huyết hóa thành một làn cương khí màu trắng lao vọt về phía Độc Ma Vương Diệc Hàn. Chỉ thấy thân hình Từ Hạo Nhiên vừa động, thanh Phi kiếm dài trong tay hắn bắn ra một dạo cương khí lạnh buốt dài hơn mười trượng. Mang theo tiếng xé gió chói tai bay thẳng đến trước mặt Độc Ma Vương Diệc Hàn.
Nhìn thấy khí thế của Lãnh Diện Đồ Phu như vậy, Đinh Hạo tập trung tinh thần, mặc dù sớm biết được thực lực người này rất phi phàm nhưng lại không nghĩ dến Lãnh Diện Đồ Phu lại khó dây như vậy, trong lòng cùng bắt đầu lo lắng cho Độc Ma Vương Diệc Hàn.
Nhưng vẻ mặt của Độc Ma Vương Diệc Hàn lại rất lạnh, dường như vĩnh viễn không có chuyện gì khiến cho hắn phải động tâm. Nhìn thấy cương khí kịch liệt kéo dến, Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng chỉ khẽ mỉm cười, không thấy hắn có động tác gì, mà các đạo cương khí màu đen hóa thành trăm ngàn xúc giác lao đến đón đầu kiếm quang mà Lãnh Diện Tôn Giả phát ra
Xúc giác màu đen kia vừa xuất hiện ra liền phát ra tiếng quỷ khóc sói tru kì quái. Giống như là ác ma bị vây khốn đưới địa ngục phủ xuống phàm trần. trăm ngàn đạo hắc khí trong nhắt mắt bao phủ lấy kiếm quang hung hãn kia. Nháy mắt các kiếm quang của Lãnh Diện Tôn Giả phát ra đều bị tầng tầng hắc tuyến bao phủ vào trong.
Tốc độ vốn nhanh như tia chớp trong nháy mắt liền chậm lại, kiếm quang ở bên trong hắc tuyến đánh đông đánh tây nhưng cương khí biến thành hắc tuyến mà Độc Ma Vương Diệc Hàn phát ra lại rất kì dị. Cũng không biết là Độc Ma Vương Diệc Hàn làm như thế nào lạo được như vậy. Kiếm quang kia mặc dù rất sắc bén nhưng không thể chặt đứt hắc tuyến được, ngược lại càng lúc càng bị trói chặt hơn
Nhìn thấy biến hóa như vậy Đinh Hạo thở dài một hơi, hắn đang rất lo lắng cho Độc Ma Vương Diệc Hàn nên cũng thoải mái hơn, không nghĩ đến Độc Ma Vương Diệc Hàn lại mạnh đến thế.
Mà Lãnh Diện Tông Giả nhìn thấy kiếm quang của mình bị làn cương khí màu đen của Độc Ma Vương Diệc Hàn biến thành trăm ngàn đạo hắc tuyến trói buộc lại, như thế nào cũng không thoát được ra ngoài khiến cho sắc mặt hắn càng thêm lạnh lẽo . Từ Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, mặt mũi vốn lạnh như băng lại càng tái nhợt không giống như người sống. Chỉ thấy tay trái của Từ Hạo Nhiên đánh ra một đạo pháp quyết, mà tay phải mang theo một quyền hung hăng đánh về phía Độc Ma Vương Diệc Hàn.
Mà pháp quyết ở trên tay trái kia vừa mới đi đến làn cương khí bên cạnh Phi kiếm, các kiếm quang bị đoàn đoàn hắc tuyến của Độc Ma Vương Diệc Hàn bao phủ đột nhiên chia ra, trong chớp mắt hóa thành mấy trăm đạo kiếm quang.
Bởi vì thể tích đột nhiên biến nhỏ lại cho nên các kiếm quang vỡ ra dễ dàng thoát khỏi làn hắc tuyến của Độc Ma Vương Diệc Hàn, rồi hóa thành tia chớp bay đến Độc Ma Vương Diệc Hàn. Chỉ là kiếm quang màu trắng kia đã ảm đạm hơn rất nhiều, chỉ trong nháy mắt kiếm quang đã bị Độc tính bá đạo của Độc Ma Vương Diệc Hàn ăn mòn.
Nếu thời gian kéo dài thêm mấy khắc nữa kiếm quang kia nhất định sẽ trở nên nhợt nhạt, mất đi tính công kích vốn có của nó. Nhưng cho dù là vậy thì uy lực mạnh mẽ của kiếm quang đã bị yếu đi không ít.
Mà vào lúc này, kiếm quang của Lãnh Diện Tôn Giả sau khi vỡ ra lại một lần nữa bay về phía Độc Ma Vương Diệc Hàn. Thấy các đạo kiếm quang kia thoát khỏi hắc tuyến đang vọt tới nữa, vẻ mặt của Độc Ma Vương Diệc Hàn không đổi sắc, khẽ cười một tiếng, hai tay đánh ra hai đạo pháp quyết kì dị. Chỉ thấy pháp quyết của Độc Ma Vương Diệc Hàn vừa được đánh ra, thì ở khoảng không ba trượng trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái bình chướng màu den, vừa vặn hoàn toàn che kín thân thể của Độc Ma Vương Diệc Hàn ở bên trong.
Nhưng lúc này, trăm đạo kiếm quang đang kéo đến đã trực tiếp bắn lên trên bình chướng mà Độc Ma Vương Diệc Hàn vừa mới phát ra, tiếng “Ba, ba” không ngừng vang lên.
Một lát sau, trăm đạo kiếm quang của Lãnh Diện Tôn Giả toàn bộ bắn lên trên bình chướng của Độc Ma Vương Diệc Hàn thì bình chướng màu đen đó cũng dần dần biến mất không còn. Thấy đã tránh thoát khỏi kiếm quang, Độc Ma Vương Diệc Hàn vung hai tay lên, từng đạo Cương khí được hắn phát ra lúc trước, giờ được thu hết lại quanh người.
Thanh Phi kiếm lớn của Lãnh Diện Tôn Giả mất đi sự trói buộc cũng hóa thành một đạo trường hồng bau trở lại trong tay Từ Hạo Nhiên.
Vào lúc này Độc Ma Vương Diệc Hàn vừa đem cương khí hóa thành hắc tuyến kia thu hồi lại, liền lạnh nhạt cười một tiếng nói: “Nếu Từ huynh đã công kích một chiêu thì bản thân ta cũng cần phải đáp trả một chiêu, Từ huynh tiếp chiêu.”
Độc Ma Vương Diệc Hàn vừa nói xong, trong nháy mắt bay thẳng đến trước mặt Lãnh Diện Tôn Giả, cả người mang theo ma khí cuồn cuộn, như một Ma Thần hung ác vậy.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của vuhanduong