Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 41: Tuyệt thế ngọc phôi.
Editor: Độc Nguyệt Cầm
Nguồn: Thiên Quốc
“Oanh!!”
Thần lôi màu vàng đánh lên bàn thạch nhưng hoàn toàn không làm nó e dè, ngược lại trên bàn thạch còn toát ra nhè nhẹ hơi thở phấn khích. Một đạo thần lôi này đúng là chứa thiên kiếp lực, lập tức đem bàn thạch mà Đế Thích Thiên dùng mọi cách cũng không thể làm nó hư hao một chút nào, lập tức vỡ ra một mảnh nhỏ.
Lôi quang màu vàng bao trùm trên bàn thạch tiếp tục muốn đánh xuống, cơ hồ muốn đem hủy diệt bàn thạch thành bột phấn.
Lúc này ngọc quang trên bàn thạch đột nhiên trương lên, một đạo lực lượng không biết từ đâu xuất hiện đem lôi lực bao trùm lại, nuốt chửng toàn bộ lôi kiếp.
“Bùm! Bùm!!”
Bàn thạch lại tiếp tục phát ra âm thanh, hơn nữa so với lúc trước thì càng thêm mạnh mẽ hơn, tựa hồ như đã chiếm được lợi từ lôi kiếp kia.
“Răng rắc!!”
Hành động của bàn thạch giống như khiêu khích thiên kiếp, vân kiếp bân trên kịch liệt quay cuồng, sau một tiếng nổ vang, một đạo thần lôi màu hồng so với lúc đầu còn muốn lớn hơn vài phần hạ xuống, oanh kích trên bàn thạch tạo ra một tiếng nổ mạnh. Bàn thạch lại bị vỡ ra vài hòn đá nhỏ rơi trên mặt đất.
Bàn thạch lại nhỏ đi một chút, nhưng nó cũng thần kỳ vô cùng, tùy ý đem thần lôi nuốt vào. Thần lôi cứ như vậy bị nuốt vào giống như nó chỉ là một con cừu trước miệng sói, chẳng có chút hung hiểm nào vậy.
Thần lôi giống như là thức ăn của bàn thạch vậy, vô cùng quỷ dị.
Phẫn nộ!!
Thiên kiếp thực sự đã vô cùng phẫn nộ!!
Kiếp vân nhiều màu đột nhiên biến ảo thành thất thải. Từng đạo lôi đình như mưa hạ xuống không ngừng oanh kích trên bàn thạch. Lôi kiếp đem bàn thạch bóc ra từng lớp từng lớp một. Nhưng bàn thạch càng nhỏ đi thì ngọc quang lại càng thêm nồng đậm.
Âm thanh “bùm” càng lúc càng nhảy lên với nhịp độ nhanh chóng y như trống ngực đập dồn. Bàn thạch giống như đang thực sự dựng dục một tuyệt thế thần phôi, chẳng mấy chốc nó sẽ theo bàn thạch vỡ mà ra.
“Trong bàn thạch rốt cục là chứa khôi bảo gì, tại sao lại dùng thiên kiếp rèn luyện, hấp thu thiên lôi lực? Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua chuyện kỳ dị này. Thần kỳ. Thật quá thần kỳ.”
Thần bí nữ tử mắt mở to, nhìn thấy sự việc diễn ra trước mắt, mới lịch duyệt của nàng hiển nhiên nhìn ra bàn thạch đúng là đang hấp thu lôi đình lực lượng để rèn luyện bản thân. Hành động này đúng là quá nghịch thiên, làm cho người ta tâm thần phát run lên, trong tu tiên giới tuyệt đói không có sức mạnh nào cường hãn đến như vậy, lại dám dưới thiên kiếp hấp thu lôi kiếp.
Việc này cũng biểu thị khôi bảo trong bàn thạch kia tuyệt đối là độc nhất vô nhị trân bảo.
“Rầm rầm oanh!!”
Lôi đình như mưa hạ xuống, mỗi một đạo đều vô cùng kinh người. Màu vàng là kim thần lôi, màu xanh là ất mộc thần lôi, đủ các loại thần lôi, không có chỗ nào là không có lôi kiếp bao phủ. Lực lượng ẩn chứa trong mỗi đạo lôi kiếp có thể đương trường nướng chín được một Nguyên Anh lão quái.
Thiên kiếp cường hãn đến độ này lại không thể lay động được bàn thạch quái dị trước mặt, ngược lại còn bị nó không ngừng cắn nuốt. Mỗi một lần nuốt vào lôi kiếp, lực lượng của nó lại như tăng thêm một phần.
“Răng rắc!!”
Thiên lôi vẫn tiếp tục oanh kích lên bàn thạch, nhưng sau một khắc, khi bàn thạch vẫn không mấy suy chuyển, vân kiếp kịch liệt quay cuồng ngưng tụ lại một chỗ rồi hóa thành một đạo lôi kiếp màu tím. Tử thiên lôi xuyên qua không gian đánh lên mặt bàn thạch.
“Oanh!!”
Bàn thạch phát ra vạn đạo ngọc quang, vô số hòn đá theo bàn thạch vỡ ra, rơi xuống, hướng bốn phương tám hướng mà bay đi, ngọc quang phô thiên cái địa đem toàn bộ ngọn núi bao trùm lại. Ngọc quang ở bốn phía xoay tròn, hình thành nên một đạo như xoáy lốc, nháy mắt đem toàn bộ tử lôi cùng kiếp vân nuốt gọn vào trong.
“Khôi bảo, tuyệt đối là khôi bảo, nếu ta có nó ta có thể báo thù, cứu mẹ và huynh muội, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Ngọc quang bạo phát khiến cho trước mắt Đế Thích Thiên chỉ có một mảnh trắng xóa, không thể nhìn được gì. Chỉ nghe oanh một tiếng, lôi đình bên trên lập tức đình chỉ, cũng không rõ tại sao, khẳng định là do khôi bảo kia đã xuất thế. Trong đầu hắn vô vàn ý niệm phức tạp xuất hiện, trong đó ý niệm phải lấy bằng được khôi bảo vào tay càng lúc càng mạnh mẽ.
Trong lòng hắn đang không ngừng hò hét.
Lúc này, trong ánh mắt hắn vô số ánh sao xuất hiện.
Đột nhiên cảnh tượng trước mắt vụt biến ảo.
“Bá!!”
Ngọc quang phô thiên cái địa trước mắt vội thu lại, trong nháy mắt thu liễm không còn chút nào. Ngọc quang đột nhiên biến mất giống như người ta vừa chìm vào ảo giác vậy.
Đối với chuyện này, Đế Thích Thiên cũng không có tâm tình tìm hiểu, rất nhanh hướng ánh mắt tới vị trí của thạch bàn lúc trước. Vừa thấy, cái miệng của hắn không khỏi há hốc.
“Đây… đây chính là tuyệt thế khôi bảo mà bàn thạch dựng dục sao?”
Trước mặt hắn xuất hiện một ngọc khối hình chữ nhật. Khối ngọc này cũng không có tỏa ra quang mang gì, lúc này trông không khác gì hòn đá mài dao của nông gia, bên trên không có chút tì vết, không một rãnh nứt nào. Trên mặt ngọc quang lưu chuyển làm cho người ta liếc mắt một cái có thể nhìn ra, đây chính là một khối tuyệt thế mỹ ngọc.
Hoàn mỹ, thật sự quá hoàn mỹ, đây chính là ngọc phôi do thiên địa sinh thành!!
“Bàn thạch không ngờ lại dựng dục ra khối ngọc phôi này, đây là thứ bảo bối gì?”
Đế Thích Thiên không để ý đến thương thế trên cơ thể, nhanh chóng đứng dậy đi tới trước ngọc phôi. Ngọc phôi không giống như thần bảo gì, như cục đá bình thường rơi trên mặt đất, một chút lực lượng cũng không có. Nó chỉ giống như một khối ngọc tuyệt đẹp mà thôi.
“Lạch cạch!”
Đế Thích Thiên đem hổ trảo đặt lên trên miếng ngọc, trong mắt hiện ra một chút ngạc nhiên.
“Cảm giác kỳ quái quá!”
Tuy rằng không cảm thấy bên trên ngọc thạch này có bất kỳ lực lượng gì, nhưng hắn lại phát hiện chính mình cùng ngọc phôi này có liên hệ gì đó vô cùng kì diệu. Đem hổ trảo đặt lên ngọc phôi, hắn cảm giác được bên trong có một hơi thở vui sướng khiến hắn thập phần kỳ lạ, cũng là cảm giác chưa từng có.
“Ngọc thạch này là do bàn thạch dựng dục ra, tuy rằng cũng chẳng rõ cỗ lực lượng trong bàn thạch kia đã đi đâu, nhưng nó cũng không phải ngọc phôi tầm thường a!!”
Trong nháy mắt, Đế Thích Thiên đã quyết định khối ngọc phôi này chính là bảo vật hi hữu trong thiên hạ. Nhìn uy thế độ kiếp lúc trước của nó rõ ràng không phải lực lượng phàm vật có thể có được. Hơn nữa, hắn có cảm giác mình cùng ngọc phôi này có mối liên hệ kì bí nên hắn nhận định đây chính là bảo vật. Là khôi bảo chân chính!
“Ô!!”
Thần bí nữ tử trong lòng thầm than nhẹ: “Sao lại thế này? Ngọc phôi rõ ràng do bàn thạch dựng dục, tại sao ta lại không thể cảm nhận được nửa điểm lực lượng của nó vậy? Nó so với ngọc thạch bình thường chẳng có gì khác nhau cả. Kỳ quái! Thật sự là kỳ quái a!”
“Chẳng lẽ khi nãy độ kiếp thất bại nên nó đã bị thần lôi hủy diệt?”
Bởi vì ngọc quang khi trước nên nàng cũng không thể nhìn ra chuyện gì đã phát sinh, chỉ thấy thiên kiếp hóa thành tử lôi mang theo lực lượng kinh người đánh xuống. Mặc dù nàng ở bên quan khán nhưng cũng bị lực lượng của tử thần lôi kia chấn nhiếp, sợ hãi không thôi. Tử lôi đó thật quá mức đáng sợ.
Nhưng hiện tại nhìn đến thì đó chỉ là một ngọc phôi bình thường, nhìn tới nhìn lui cũng không có gì đặc biệt, thậm chí nàng đã dùng đến cả yêu lực dò xét nhưng cũng không ra điểm gì khác thường, cuối cùng khẳng định đây chỉ là một khối ngọc bình thường mà thôi. Trong lòng nàng không khỏi xuất hiện ý tưởng, ngọc phôi vì độ kiếp thất bại nên đã biến thành ngọc bình thường.
Ý tưởng này xuất hiện làm cho tâm tư muốn cướp đi ngọc thạch lúc đầu của nàng tan biến hoàn toàn. Hiện tại nàng không muốn cho Đế Thích Thiên biết sự tồn tại của nàng ở đây.
“Chẳng sao cả, ta đi theo tiểu tử này, nếu có gì kỳ quái sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra thôi. Lúc này không nên để nó biết ta ở đây. Khâm thiên bảo hạp còn phải nhờ hắn phá giải.”
Thần bí nữ tử cuối cùng quyết định. Dù sao nàng cũng tin chắc rằng thời gian này đi theo Đế Thích Thiên, nếu có biến cố chắc chắn mình sẽ thấy, với lực lượng của Đế Thích Thiên lúc này nàng cũng không để vào mắt. Nên nàng cũng không vội ra tay.
“Đây là bảo bối.”
Lúc này Đế Thích Thiên trong lòng vẫn kiên định quả quyết rằng ngọc phôi này chính là một kiện bảo bối. Hắn cũng không nghĩ nhiều, mở túi trữ vật ra, lập tức đem ngọc phôi cất đi rồi xoay người hướng hạ sơn mà đi.
Vừa mới bị lực lượng từ bàn thạch phản phệ cắn trả khi trước khiến cho hắn bị thương không nhẹ. Ngày mai rời khỏi đây, nếu không nhanh chóng phục hồi thương tổn sẽ khó lòng mà di chuyển được. Trên đường còn chưa biết sẽ gặp nguy hiểm gì, tốt nhất nên đưa bản thân vào trạng thái tốt nhất.
“Ngao ô!!”
Hắn rất nhanh chạy xuống núi, xuyên qua rừng cây cũng không chậm một nhịp chân. Thiên kiếp vừa rồi chắc chắn thu hút không ít sự chú ý của con người, đến lúc đó, chỉ sợ sau vài ngày thời gian sẽ càng có nhiều người tu tiên tới đây. Nếu không nhanh chóng rời khỏi đây, chỉ sợ sẽ gặp họa sát thân cũng không chừng.
Mặc kệ thương thế, hắn nhanh chóng hồi sơn động, lấy từ trong túi trữ vật ra một khỏa linh đan vội nuốt xuống, sau đó bắt đầu nhắm mắt vận chuyển Hổ Khiếu Công, nhanh chóng chữa trị vết thương trên người, những vết rách trong kinh mạch. Lần này thương thế trầm trọng hơn, với một ngày thời gian tuyệt đối không thể khỏi được. Hiện tại hắn cũng chỉ có thể lợi dụng dược lực của tụ linh đan để ổn định thương thế, ít nhất cũng phải khôi phục năm thành chiến lực. Phải như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho bản thân trên đường di chuyển.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 42: Môt đường hướng nam.
Editor: Độc Nguyệt Cầm
Nguồn: Thiên Quốc
Yêu lực giống như nước sông, ở trong kinh mạch sống như chảy xuôi dòng, còn kinh mạch là bờ sông. Lúc này kinh mạch giống như gặp mùa hạn hán, hai bên thành nứt ra, yêu lực chảy qua như nước thấm vào đất, làm cho vết rách dần dần khép lại, bình phục.
Bị lực lượng của bàn thạch phản kích, cộng thêm bản thân đã dốc toàn lực đánh ra một đòn nên hắn phải tiêu thụ toàn bộ hậu quả, khiến cho kinh mạch xuất hiện vết rách, lục phủ ngũ tạng tổn thương trầm trọng. Thương thế như vậy không thể một ngày là có thể bình phục. Hiện tại, Đế Thích Thiên cũng chỉ có thể dùng dược lực của tụ linh đan khôi phục yêu lực trong thân thể, sau đó tự tiến hành chữa trị thương thế mà thôi. Sự tình liên quan đến ngọc phôi đã bị hắn gạt sang một bên. Mặc kệ ngọc phôi có bao nhiêu thần kỳ, nhưng đó là chuyện của sau này, hiện tại lửa sém lông mày không phải chuyện về ngọc phôi mà chính là việc bắt đầu di chuyển.
Hắn điều chỉnh cho thân thể đạt tới trạng thái tốt nhất để chuẩn bị di chuyển.
Trong lúc Đế Thích Thiên lẳng lặng khôi phục thương thế thì sinh linh trong Hổ Khâu sơn mạch lại xuất hiện một trạng thái kinh hoảng.
Bởi vì, hiện tại chúng phát hiện ra mấy vị vương giả trong sơn mạch đồng thời xuất động, không phải là một mình mà là đem cả tộc đàn rời khỏi nơi cư trú.
Khỉ trong cốc có hơn một ngàn con bắt đầu sôi nổi rời khỏi hầu cốc. Trong tay đại bộ phận chúng đều mang theo đồ đạc, dùng da lông động vật để gói ghém, hoặc là trái cây, hoặc là hạt giống, còn có rất nhiều viên hầu to lớn vác trên lưng hơn một trăm ống trúc ngắn dài đủ loại. Chúng đối với ống trúc trên lưng hết sức cẩn thận, ước chừng trên lưng mỗi con có đến trăm cân.
Còn những con khác mang theo cây ăn quả non.
Không thể không nói, vương giả thú tộc so với tộc đàn không có vương giả hoàn toàn khác nhau. Nếu một đàn không có vương giả đứng đầu rời đi thì sẽ không có sự chuẩn bị kĩ càng như vậy. Nhưng hầu tộc lại khác hoàn toàn.
Một viên hầu thân hình cao lớn màu vàng dẫn đầu cả đàn, thêm mấy dã lang cường tráng dẫn đường, hầu tộc bắt đầu ly khai hầu cốc, hướng nơi Đế Thích Thiên chỉ định tiến đến.
Trên đỉnh Ưng Phong, đột nhiên đàn ưng với số lượng đông đúc bay ra, dẫn đầu là một đầu ưng thân hình cực lớn, hai cánh giang ra dài đến vài mét, nó vừa vỗ cánh, cuồng phong xung quanh nổi lên. Đám lông màu vàng trên đầu như lửa cháy vàng rực, giống như phượng hoàng giữa đàn gà, nó dẫn đàn ưng hướng trung tâm sơn mạch tiến tới.
Tại một cái khe núi, độc xà với vô số màu sắc khác nhau, kích cỡ cũng khác nhau lần lượt bò ra khiến cho người nhìn thấy quang cảnh này cũng phải nổi da gà. Dẫn đầu bọn chúng là một cự mãng màu trắng, tốc độ đi vô cùng nhanh, đám vảy màu trắng hoàn mỹ không ngừng lấp lánh.
Xà đàn đi tới đâu khiến cho ở đó náo loạn, các loại thú không ngừng tránh ra xa. Xà đàn lớn như vậy làm gì có động vật nào to gan dám đối mặt, cho dù là một con voi cũng sẽ nhanh chóng bị xà đàn này nuốt gọn trong nháy mắt.
Ưng bay trên trời, rắn trườn dưới mặt đất, hai đàn đều hướng tới cùng một vị trí.
Cùng một lúc, tam đại tộc đàn cùng hướng tới một nơi mà tới, thanh thế lớn như vậy là cho trong rừng một phen tán loạn.
Vương giả của đàn tốc độ đi vô cùng nhanh, không cần tới nhiều thời gian, nhưng tộc nhân bình thường của chúng không có tốc độ như vậy, cho nên khi sắc trời bắt đầu chạng vạng chúng đã di chuyển để có thể tới nơi vào bình minh ngày hôm sau.
Sáng sớm, hừng đông nở rộ những tia nắng, đám mây ở chân trời bị nhuộm thành một màu hồng ửng, hắc ám nhanh chóng bị xua tan. Ánh mặt trời xuất hiện, nắng vàng chiếu lên cỏ cây trong sơn mạch khiến cho sương trở thành những hạt ngọc bảy màu vô cùng đẹp đẽ.
“Rầm rầm oanh!!”
Thác nước từ trên núi đổ xuống tạo ra một thủy đàm, bên trên mặt nước có vô số tầng bọt mang theo mùi vị thơm ngát của hơi nước tràn ngập trong không khí. (DG: nước có mùi thơm sao???) Chỉ cần hít sâu vào một hơi là cũng đủ khiến cho người ta khoan khoái cả ngày.
“Hô!!”
Trong sơn động, toàn thân Đế Thích Thiên được bao phủ trong một tầng hắc khí. Hắc khí ngưng vận chuyển nhưng lại không tiêu tan, bao phủ bốn phía, thiên địa lực lượng không ngừng tiến vào trong hắc khí này. Chỉ nghe một tiếng bật hơi thoải mái, hắc khí lại một lần nữa quay cuồng, sau đó tản ra trong không gian, chớp mắt đã không thấy. Hắc khí tan đi, một thân hình uy vũ xuất hiện.
Một thân thể hắc hổ lớn gấp hai lần bình thường đi trên mặt đất. Hơi thở sắc bén của hắn tỏa ra làm cho uy vũ của bách thú chi vương càng thêm cường đại, chữ vương trên trên càng thêm rõ ràng. Hai mắt hắn mạnh mẽ mở ra, lưỡng đạo ánh sáng cũng theo đó phun ra.
“Chỉ một buổi tối có thể khiến cho thực lực của ta khôi phục sáu thành, còn lại thì cần phải từ từ điều dưỡng thôi.” Đế Thích Thiên sau một đêm tu luyện thương thế đã khôi phục phân nửa. Còn lại hắn cũng không có thời gian tiếp tục khôi phục, đợi sau này chậm rãi chữa lành mà thôi.
“Đám hầu vương chắc hẳn đã tới nơi tụ họp, cũng đến lúc phải đi rồi.”
Đế Thích Thiên đi ra khỏi sơn động, cắn chết một con lộc trưởng thành, uống máu ăn thịt no nê sau đó trở lại trong động, đem túi trữ vật cột trên đùi, nhìn lại toàn bộ sơn động, trong mắt xuất hiện nhè nhẹ quang mang. Nghĩ đến cảnh tượng mình được sinh ra ở đây, cả người hắn đột nhiên có chút bồi hồi.
“Mẹ, đệ đệ, muội muội, mọi người yên tâm, cho dù người tu tiên bắt mọi người tới chân trời góc bể thì ta cũng sẽ cứu mọi người về. Ta sẽ đem những kẻ bắt các ngươi giết sạch cả nhà.”
Trong lòng hắn âm thầm hạ quyết tâm.
Quay đầu, cũng không lưu luyến gì nữa, Hổ Khâu sơn mạch chỉ là trạm đầu tiên trên con đường tu luyện của hắn. Những gì hắn cần đem theo cũng đã cất hết vào túi trữ vật rồi.
“Ngao ô!!”
Ra khỏi sơn động, Đế Thích Thiên rống lên một tiếng bá đạo rồi thân thể vụt lao về phía trước. Nơi hắn tới chính là thác nước trong sơn cốc kia.
Hắn đi tương đối nhanh, không bao lâu sơn cốc đã xuất hiện trước mắt.
Lúc này sơn cốc so với dĩ vãng hoàn toàn khác. Bên trên sơn cốc, một con ưng lớn không ngừng bay vòng quanh, thấy Đế Thích Thiên xuất hiện, nó kêu lên một tiếng, rồi nhóm viên hầu cũng kêu to, từ dưới thủy đàm bò lên vô số độc xà màu sắc rực rỡ, mấy ngàn con sói đang quỳ rạp trên mặt đất cũng nhất thời đứng lên.
Tứ đại vương giả thú tộc đã xuất hiện, nhanh chóng chỉnh đốn lại đội ngũ tạo thành một quang cảnh đông nghịt vô cùng kì dị.
“Cung nghênh đại vương!”
Bốn vị vương giả đứng đầu đem bầy sói, đàn ưng, viên hầu và xà đàn vào trong cốc, hướng Đế Thích Thiên cung kính quỳ gối. Tộc đàn bình thường linh tính có hạn, nhưng ánh mắt hướng về phía Đế Thích Thiên đều lộ ra sự kính sợ.
“Được rồi, tất cả đều đứng lên đi!!”
Đế Thích Thiên trầm thấp gật đầu, uy nghiêm trên người lại càng thêm nồng đậm, nhìn số lượng của bốn tộc đàn trong sơn cốc cũng phải lên tới mười vạn, trong đó chủ yếu là xà đàn. Mỗi tộc còn lại cũng có tới hai ba ngàn tộc nhân.
Bốn tộc cùng tụ lại một chỗ tạo thành một con số tương đối khổng lồ.
Thử tưởng tượng một chút, bốn tộc này cùng tụ tập một chỗ, đó là cảnh tượng kinh người tới mức nào. Lần di chuyển này khó lòng tránh khỏi tạo ra thanh thế kinh người.
“Bái Nguyệt, Bạch Tố Tố, bốn người các ngươi đã chuẩn bị tốt rồi chứ?”
“Đại vương, tất cả tộc nhân của bọn thuộc hạ đều đã ở đây. Chỉ cần đại vương ra lệnh một tiếng là có thể bắt đầu di chuyển.” Bái Nguyệt cung kính nói. Bọn họ không phải con người, khi di chuyển cũng không có mang theo vật ngoài thân, chỉ cần đi theo là được.
“Đại vương, chúng ta di chuyển theo hướng nào?” Ưng vương đột nhiên hỏi.
“Hướng nam. Phía nam không có bóng người, chúng ta một đường đi về phía dó, ở đó nhất định có địa phương thích hợp cho chúng ta.” Đế Thích Thiên ánh mắt dừng ở Ưng Không đang bay phía trên nói. Ưng Không nghe vậy, mắt chợt lóe sáng nói: “Đại vương, thuộc hạ từng đi xa khỏi sơn mạch này, đều đã quan khán ở bốn phía. Ở phía nam thuộc hạ đã phát hiện ra một sơn mạch sơ với chúng ta còn lớn hơn rất nhiều, bên trong cũng có không ít hơi thở cường đại.”
Ưng Không là vương giả của ưng tộc, trong phi cầm nhất tộc, tốc độ tuyệt đối không thua kém ai. Sau khi trở thành vương giả, hắn cũng không chỉ quanh quẩn ở Ưng Phong mà còn đi khắp bốn phía quan khán, so với những vương giả khác ở đây, kiến thức của hắn vô cùng quý giá.
Đế Thích Thiên vừa nghe, trong mắt lập tức phát ra tinh quang, hắn hiểu được địa phương mà Ưng Không nói tới thật sự là một địa phương tốt.
“Ưng Không, phiến sơn mạch kia ngươi biết bao nhiêu, toàn bộ nói ra xem.” Hắn không do dự hướng Ưng Không truy vấn, ba vị thủ lĩnh còn lại cũng đều đưa ánh mắt nhìn tới.
Ưng Không cũng không có hai lời, đem toàn bộ những hiểu biết của mình nói ra.
Nguyên lai, vùng sơn mạch ở phía nam được gọi là Nam Man. Nơi này không thích hợp cho cuộc sống của con người cho nên vốn chỉ có dã thú tồn tại.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 43: Nam Man sơn mạch.
Editor: Độc Nguyệt Cầm
Nguồn: Thiên Quốc
Nơi đó có độc chướng, đầm lầy cùng nhiều địa phương hung hiểm khác, cho dù là người tu tiên đi vào, dù tu vi có cao cũng rất dễ táng thân tại đó.
Đương nhiên, vì hung hiểm nêm trong sơn mạch có những thứ khiến cho người tu tiên phải đỏ mắt thèm thuồng như kỳ hoa dị thảo, linh dược quý hiếm, tài liệu luyện khí trân quý, thậm chí cả linh thú nữa. Những thứ đó tại tu tiên giới cũng đủ để khiến người ta lâm vào một cuộc tranh đoạt điên cuồng rồi.
Cho nên Nam Man sơn mạch kia trong mắt của nhiều môn phái tán tu và tu tiên thế gia có vị trí khá cao. Thỉnh thoảng có một vài tán tu vẫn một mình tiến vào sơn mạch ôm hy vọng vận khí có thể cho họ tìm ra một ít linh dược để đề thăng tu vi của bản thân.
Nếu tìm được tài liệu trân quý để luyện chế pháp khí là tốt nhất.
Tâm lý cầu may ai chẳng có, cũng không ít người gặp may, trong sơn mạch có thể tìm ra rất nhiều thứ quý giá, chỉ là có thể ôm những thứ đó mà rời đi hay không mà thôi. Hầu hết đều táng thân trong bụng mãnh thú.
Nhưng nếu nói muốn ẩn nấp thì đây là một địa phương tốt cho bọn Đế Thích Thiên. Nói không chừng tại Nam Man sơn mạch này chúng có thể tu luyện cường đại hơn. Ở Nam Man tồn tại không ít các sơn mạch, bên trong chứa không ít linh dược trưởng thành.
Sơn mạch lớn như vậy, bọn họ không lo không thể sống sót.
“Nam Man sơn mạch?” Đế Thích Thiên trầm tư suy nghĩ: “Nơi này quả thật tốt. Ta là yêu, tuy rằng có tu hành công pháp nhưng pháp môn thì cái gì cũng không biết. Nếu trong Nam Man sơn mạch có tu tiên gia tộc cùng tán tu xuất hiện, đến lúc đó ta có thể lấy công pháp bí thuật của họ. Tu luyện cũng cần phải có đan dược duy trì, như vậy mới có thể đề thăng tốc độ. Trong sơn mạch này chắc chắn không thiếu linh dược rồi.”
Đế Thích Thiên muốn rời khỏi Hổ Khâu sơn mạch là vì tu tiên giả. Tại đây chỉ có mình hắn là cường giả, nếu gặp phải người tu tiên chắc chắn sẽ phải ăn không ít đau khổ. Nếu tiếp tục còn ở đây, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Nam Man sơn mạch tuy rằng thường xuyên có tu tiên giả lui tới, so với Hổ Khâu sơn mạch còn nhiều hơn, nhưng ở đó tồn tại rất nhiều dị thú, thậm chí là yêu thú cường đại. Nếu hắn tới đó chắc chắn sẽ không khiến cho kẻ nào chú ý, lại có thể trong phạm vi tu hành giới. Có thời gian hắn còn có thể tìm hiểu chuyện tình của tu tiên giới, biết được từng động thái của tu tiên giả.
Hơn nữa, trong sơn mạch có nhiều tài nguyên hữu dụng cho tu luyện, đó chắc chắn là nơi tốt nhất cho hắn.
“Đại vương, thuộc hạ từng phi hành bên trên Nam Man sơn mạch, có phát hiện ra một sơn cốc, rất thích hợp cho việc ẩn nấp. Nơi đó thực sự tốt để chúng ta lập hạ căn cơ.” Ưng Không cuối cùng chốt lại một câu.
Những lời này đã khiến cho những quyết định âm thầm trong đầu Đế Thích Thiên trở thành thực chất, hắn nói: “Tốt, chúng ta đi Nam Man sơn mạch. Ưng không, tới Nam Man cần bao lâu thời gian?”
“Đại vương, cần ít nhất một tháng.” Ưng Không nói thẳng ra.
Đế Thích Thiên trực tiếp nhìn bốn hạ cấp của mình, nói: “Ưng Không, ngươi dẫn dắt tộc nhân của ngươi quan sát trên không. Nếu có tình huống gì phát sinh lập tức thông báo cho ta.”
“Dạ, đại vương.” Ưng Không cung kính đáp rồi ngửa mặt lên rít gào một tiếng, đàn ưng toàn bộ bay lên trời hướng về phía nam di chuyển đồng thời quan sát động tĩnh bốn phía.
“Bái Nguyệt, ngươi dẫn dắt tộc đàn đi trước dò đường.”
“Rõ, Đại vương!” Bái Nguyệt gật đầu đáp sau đó tru lên một tiếng, mấy ngàn dã lang bắt đầu rời cốc đi lên phía trước dò đường.
“Viên Thiên, bảo tộc nhân của ngươi giao Hầu Nhi tửu cho ta, ta sẽ mang giúp các ngươi rồi theo ta đi trước. Bạch Tố Tố, ngươi cùng tộc nhân bảo hộ phía sau. Nhớ theo sát cả đoàn.” Đế Thích Thiên ra lệnh cho từng người. Hầu Nhi Tửu là linh tửu, có thể giúp tăng trưởng yêu lực. Sau khi tụ linh đan dùng hết, hắn chỉ có thể dựa vào rượu này để gia tăng tu vi.
Trong tương lai, khi bọn Viên Thiên đã bước lên con đường tu yêu, đây cũng chính là bảo bối tăng cường thực lực. Chỉ có thu vào túi trữ vật mới có thể làm cho hắn yên tâm.
Viên Thiên ra lệnh cho đám hầu tử, hầu tôn đem Hầu Nhi tửu tụ tập lại một chỗ. Nhìn Đế Thích Thiên đem toàn bộ cất vào trong một túi bé xíu, trong mắt hắn càng lộ ra một tia kính sợ không thôi.
Sau khi phân phó xong nhiệm vụ, cuộc di chuyển rốt cục cũng bắt đầu. Đàn ưng ở trên trời, bầy sói đi trước dò đường, ở giữa là đàn khỉ và Đế Thích Thiên. Đàn rắn đi sau, nếu có sự tình phát sinh chắc chắn sẽ không ngần ngại mà ra tay luôn.
Tất cả hướng về phía nam mà đi, có đàn ưng trên trời chỉ dẫn, phương hướng cũng không là vấn đề gì to tát cả.
Đội ngũ di chuyển một cách thông suốt. Sáng sớm xuất phát, ven đường bắt một ít con mồi cho đỡ đói, cước bộ cũng không có dừng lại. Đến lúc chạng vạng, bọn Đế Thích Thiên đã ly khai Hổ Khâu sơn mạch.
Đế Thích Thiên đi rồi, nhưng bên ngoài sơn mạch lúc này, trên bầu trời từng đạo lưu quang nối tiếp nhau hiện ra. Đó là một đám người tu tiên, điều khiển đủ các loại pháp khí ngự không phi hành. Số lượng của đám người này không ít, một đường hướng Hổ Khâu sơn mạch mà tới.
Trên mặt đất cũng không ít tu tiên giả sử dụng Thần hành phù, ngự phong mà đi.
Giữa đường hai nhóm này gặp nhau, tựa hồ nhận ra nhau bèn cùng bắt tay mà đi.
“Hứa đại ca, đêm qua bên kia Hổ Khâu sơn mạch có người nói rằng trong sơn mạch xuất hiện thiên kiếp, hầu hết người tu tiên đều hướng vào bên trong sơn mạch. Dẫn tới thiên kiếp, chắc hẳn phải là bảo vật xuất thế.” Một âm thanh mềm mại vang lên.
Nhìn lại, người đang nói này là một cô gái vóc người nhỏ nhắn. Trên người nàng tỏa ra khí chất yêu kiều khiến cho người khác nhìn nàng đều muốn trìu mến và nảy sinh tư tưởng muốn bảo vệ cho nàng.
“Không sai, trong tu tiên giới nếu có độ kiếp chắc chắn phải là những lão tổ tông của các môn phái, tuyệt đối chẳng ai chạy tới nơi hẻo lánh này. Nên khả năng bảo vật xuất thế là tương đối cao. Lúc thiên kiếp xuất hiện, cách đây mấy ngàn dặm đều có thể cảm nhận được.” Người họ Hứa vui vẻ đáp.
“Hoàng sư muội, lần này chắc chắn sẽ có không ít người tu tiên tiến vào sơn mạch. Dị bảo đối với chúng ta chỉ là hy vọng xa vời. Cho dù có đi chăng nữa, chúng ta chỉ là đệ tử luyện khí kỳ, có mấy phần nắm chắc đây? Lần này chúng ta tới đây cũng chỉ là muốn đợi sau khi nhiều người tập hợp một chỗ, hy vọng có thể tạo ra giao dịch hội mà thôi.
Tu sĩ họ Hứa xem ra là một người hiểu biết. Hắn hiểu, nếu đó là một kỳ trân dị bảo, tu sĩ luyện khí kỳ như bọn hắn chen vào tranh đoạt chỉ là tự đào mộ chôn mình, bảo vật không tới tay mà còn bỏ cả mạng sống.
Hắn tới đây chính là vì muốn tham gia vào phường thị của tu tiên giả.
Cái gọi là phường thị, nói trắng ra chính là nơi giao dịch của người tu tiên. Giống như người thường giao dịch bằng vật phẩm của thường nhân, còn người tu tiên thì dùng vật phẩm của tu tiên giả như linh phù, tài liệu hoặc pháp khí trao đổi mà thôi.
Lần này Hổ Khâu sơn mạch phát sinh dị biến sẽ dẫn tới rất nhiều người tu tiên. Đến lúc đó, tỷ lệ tự thành lập giao dịch hội là rất lớn. Dù sao, tán tu bình thường rất khó chạm mặt, nhiều người tụ tập cùng một chỗ như vậy thì càng khó hơn nên tỷ lệ thành lập ra trao đổi hội sẽ rất lớn.
Cho nên lần này bọn họ tới đây không phải vì tầm bảo mà là vì muốn tham gia giao dịch mà thôi.
Bàn thạch dẫn phát thiên kiếp thanh thế quá lớn. Cường đại thiên kiếp khiến cho xung quanh mấy ngàn dặm đều có thể quan khá, vì thế thu hút sự chú ý của không ít người.
Cho nên hôm nay có rất nhiều tu tiên giả tiến vào trong sơn mạch này.
Trong những người này, còn có hai nhóm người nhìn rất nổi bật. Một nhóm là hai người là một trung niên nhân vẻ mặt uy nghiêm, sau lưng dẫn theo một đội ngũ. Nếu Đế Thích Thiên ở đây chắc chắn nhận ra đó là hai Tu sĩ trúc cơ kỳ của Lý gia bị hắn dùng Hổ Khiếu Âm ba công dọa cho bỏ chạy. Đám người này chính là người của Lý gia.
Cũng khó trách, trong Hổ Khâu sơn mạch họ không chỉ mất đi một vị thiếu chủ, mà còn khiến cho hai vị trúc cơ tu sĩ bỏ cả pháp khí mà chạy lấy mạng, thông linh la bàn cũng mất luôn. Tổn thất chưa từng có như thế, làm sao Lý gia có thể bỏ qua được.
Hơn nữa trong sơn mạch sau đó xuất hiện thiên kiếp khiến cho cả lão tổ tông Kết Đan kỳ cũng phải chú ý. Đoàn người chậm rãi tiến tới.
Mà nhóm còn lạ là một lão giả vẻ mặt bất cần đời, mang theo một cô gái tiến vào trong sơn mạch. Cô gái kia cũng không phải ai khác, chính là người hay gây rắc rối- Xuất Vân công chúa.
Lần trước thoát đi nhưng Tần Hải lại táng mạng trong tay của Đế Thích Thiên khiến cho nàng cuối cùng cũng ý thức được bằng thực lực của chính mình căn bản là không thể bắt được hắc hổ đó. Cho nên sau khi bỏ chạy trối chết về kinh thành, tìm được giúp đỡ, nàng lại dương dương tự đắc quay lại.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 44: Đại sơn tĩnh mịch.
Editor: Độc Nguyệt Cầm
Nguồn: Thiên Quốc
“Tam gia gia, người đã đáp ứng Vân Nhi, nếu bắt được hắc hổ kia người sẽ cấp cho con làm lễ vật.” Xuất Vân công chúa và lão giả kia cùng ngồi trên một cái thảm màu xanh, thảm đang phi hành trên không trung, mặc dù tốc độ phi hành của nó rất nhanh nhưng hai người vẫn ngồi vững vàng. Đừng nói là đứng, dù cho có nằm trên đó cũng chẳng vấn đề gì.
Xuất Vân công chúa nũng nịu ôm lấy cánh tay lão giả.
Lão giả bất cần đời vỗ vỗ lên cánh tay của Xuất Vân công chúa nói: “Tiểu Vân Nhi, lần này ngươi ra ngoài gây ra chuyện lớn như vậy, ngay cả Tần gia tiểu tử kia cũng bỏ mạng. Nếu không phải ngươi ở bên cạnh cầu xin ta, không chừng ngươi sẽ bị quản thúc cho đến khi lên Liên Vân tông mới thôi a.”
“Hì hì!! Ta biết, tam gia gia chính là hiểu Vân Nhi nhất, khẳng định sẽ không làm như vậy mà.” Xuất Vân công chúa không e ngại, ngược lại còn làm ra bộ dáng cười hì hì.
“Tốt lắm. Ngươi, cái đồ quỷ linh tinh, lần này ta phải xem xem hắc hổ mà ngươi nói có cái gì cổ quái. Hắc hắc, bắt được nó, tam gia gia sẽ thưởng thức vài ngày sau đó cho ngươi làm linh thú cưỡi chơi.” Lão giả cũng không có làm bộ dáng đứng đắn. Tên của hắn là Sở Quan, với huynh đệ đứng hàng thứ ba, tính tình hơi cổ quái và trẻ con.
Lần này, Sở Vân vội vã chạy về nhà, còn làm cho Tần Hải chết ở Hổ Khâu sơn mạch, chuyện như vậy nói lớn thì không lớn, nhưng nhỏ cũng không phải nhỏ. Chủ yếu là trong miêu tả của Sở Duẫn, hắc hổ này có điểm cổ quái khiến gia tộc chú ý.
Hổ Khiếu âm ba công kia không ngờ lại kinh người đến thế. Có người còn đoán rằng hắc hổ này chính là dị thú, nếu không tuyệt không thể có thực lực biến dị như vậy. Cho nên, sau khi thảo luận, Sở gia quyết định để Sở Quan mang theo Sở Vân trở lại sơn mạch một lần nữa, nhân tiện mang hắc hổ kia trở về.
Ở động vật, có một tình huống đặc biệt, đó là dị biến. Ví dụ như Chu Tước và ưng kết hợp, hậu thế của Chu Tước và ưng sẽ có huyết mạch của cả hai thú tộc này. Có thể mang hình thái của chim ưng, trong một tình huống dị biến, hoặc gặp kỳ ngộ nào đó sẽ kích phát huyết mạch của Chu Tước sinh ra dị biến. Hoặc biến thành Chu Tước, hoặc biến thành một loại sinh linh nào đó.
Loại trạng thái này gọi là biến dị.
Loại trừ dã thú thông thường, trên đời này còn rất nhiều linh thú trời sinh, vừa sinh ra đã có linh tính, có sức mạnh lớn hơn nhiều so với bách thú.
Lần này nghe Sở Vân kể lại sự tình, Sở gia lập tức đoán hắc hổ này chính là trải qua dị biến mà sinh ra nên mới có thể sở hữu lực lượng kinh người như thế. Nếu có thể bắt về, không chừng trong gia tộc sẽ xuất hiện một linh thú thủ hộ.
Vì vậy lần này mới phái một Kết Đan cao thủ tiến đến.
Dọc đường đi đều gặp nhiều tu tiên giả hướng Hổ Khâu sơn mạch tiến vào nhóm thì mong chờ sẽ sinh ra một cái phường thị trao đổi, người thì vì khả năng tồn tại dị bảo mà đến. Thời điểm này sơn mạch vốn không bao giờ có người lại nhất thời sinh ra một tràng long tranh hổ đấu, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng kể cả tìm kiếm hắc hổ hay tầm bảo, họ đều không có thu hoạch gì.
Họ đâu có ngờ được, hắc hổ mình đang tìm lúc này đã ly khai sơn mạch, mang theo bảo vật xuất thế, dẫn theo thú tộc hướng nam tiêu sái mà đi.
Dọc đường đi toàn là núi với rừng. Hầu tộc có thể hái các loại trái cây làm thức ăn, hơn nữa khi trước rời khỏi hầu cốc cũng đem theo không ít hoa quả nên thực vật với bọn họ không cần phải lo lắng. Trên cao, đàn ưng có tốc độ nhanh nhất nên muốn tìm thức ăn cũng không thành vấn đề. Xà đàn lại có thể ăn nhiều loại nhất nên cũng không sợ chết đói.
Hướng nam hoang vắng vô cùng, chỉ có núi với rừng, con người hầu như không có, dã thú chim muông sinh sống nhiều vô kể nên mỗi lần dừng chân, bầy sói đều phân phó đi kiếm mồi. Trên đường đi, thức ăn với lang tộc cũng không phải vấn đề phức tạp.
Một đường thẳng tới, có đàn ưng chỉ dẫn nên không lo đi sai hướng. Gặp núi vượt núi, gặp sông vượt sông, đội ngũ hướng Nam Man sơn mạch mà tới.
Di chuyển liên tục, ngày qua, đêm xuống, loáng một cái đã qua ba ngày.
Trong ba ngày này, Đế Thích Thiên vừa đi vừa vận chuyển Hổ Khiếu công chữa trị thương thế, kinh mạch và những nơi bị thương trên thân thể đều khôi phục lại. Hơn nữa buổi tối dừng lại hắn đều lấy ra hầu nhi tửu, mỗi lần tu luyện lại uống vào một ngụm. Hắn phát hiện linh tửu này còn có công hiệu khác, chính là tẩm bổ kinh mạch, ôn dưỡng toàn thân, đối với thương thế chữa lành rất nhanh.
Cho nên chỉ ba ngày sau, thương thế của hắn đã tốt hơn đến tám phần. Căn cứ theo phỏng đoán của Đế Thích Thiên, chỉ cần không quá ba ngày nữa thì thương thế sẽ khỏi hoàn toàn.
Tại một cây cổ thụ cao lớn, từng giọt sương sớm theo ánh mặt trời vừa lên, xuyên thấu qua cành lá rơi xuống làm cho núi rừng âm u có thêm một chút sinh khí. Núi rừng đáng ra phải rất yên tĩnh vào bình minh, nhưng lúc này lại vang đến tiếng bước chân hỗn độn lớn dần. Nếu có người ở đây chắc chắn sẽ nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ dị.
Mấy ngàn con sói to lớn đi đầu tiên dò đường, đám sói mẹ mang theo đàn con theo sau. Ở giữa là một bầy khỉ sôi nổi, đi sau cùng càng đáng sợ hơn, là một đàn rắn không biết có bao nhiêu con làm cho người ta nhìn thấy sẽ một phen da đầu tê dại. Nếu cẩn thận quan sát trên bầu trời cũng sẽ thấy rất nhiều chim ưng đang không ngừng vờn quanh, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu vang vọng khắp không gian.
Đây vốn là những chủng tộc nếu đụng độ sẽ đánh nhau đến người chết ta sống, không ngờ lúc này lại hoàn toàn không có chút lộn xộn nào, thậm chí giống như là hảo hữu với nhau. Đám động vật này vừa đi vừa nhìn về phía một hắc hổ cao lớn ở giữa, trên mặt lộ ra vài phần kính sợ.
“Hào!!”
Ngay lúc này, trên bầu trời vang lên một tiếng kêu cao vút. Đế Thích Thiên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một con chim ưng cực lớn đang lướt nhanh xuống, mang theo vô tận cuồng phong, dừng lại ở trên đầu hắn.
“Đại vương, phía trước có một ngọn núi, ở đó có sương mù vô cùng cổ quái giống như sương mù ở khe núi nơi Bạch mãng sinh sống khi trước. Nó nằm ngay trên đường chúng ta phải đi qua.” Ưng vương Ưng Không mở miệng nói ra một tin ngoài ý muốn.
“Cái gì? Giống sương mù chỗ Bạch Tố Tố sao? Chẳng lẽ là chướng khí?” Đế Thích Thiên trong lòng không một chút căng thẳng, ngay từ đầu hắn đã xác định được những khó khăn sẽ phải vượt qua trong lần di chuyển này.
Trước kia khe núi Bạch Tố Tố sống có sương mù xuất hiện bởi vì bên trong sinh sống toàn là độc xà, độc khí trong không khí quá mức khổng lồ, lại được tụ tập vào một chỗ nên biến thành chướng khí. Nên nếu nơi này có chướng khí xuất hiện, như vậy phụ cận quanh đây cũng có độc vật xuất hiện. Nếu không phải số lượng khổng lồ thì cũng là tuyệt thế hung vật.
Hiện tại Ưng Không ở phía trên thông báo như vậy, sợ rằng ngọn núi trước mặt sẽ có phi thường nguy hiểm.
Hắn trầm tư một lúc, lại nhìn hơn mười vạn sinh linh vây quanh đang nhìn mình đầy mong chờ. Nếu chỉ mình hắn thì không khó đối phó, nhưng hiện tại ở đây toàn là dã thú tầm thường, nếu đi vào trong chướng khí, chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều. Nếu chỉ có chướng khí thì hắn không sợ, dùng Hổ Khiếu Âm ba công chấn vỡ đi là an toàn, thứ khiến hắn e ngại chính là thứ tạo ra chướng khí kia.
“Ưng Không, ngươi ở trên trời có nhìn thấy đường đi vòng qua núi này không?” Đế Thích Thiên sau khi suy nghĩ, ngẩng đầu hỏi tiếp.
“Có, nhưng phải mất năm ngày đường. Đường cũng không dễ đi lắm.” Ưng Không ở bên trên đã sớm xem xét nên hiện tại trả lời rất mau lẹ.
Năm ngày?
Đế Thích Thiên trong lòng trầm xuống, số lượng di chuyển lần này quá mức khổng lồ, hắn hiện tại cũng không có thần thông lập tức đem ngần này sinh linh mà đi. Từ nơi này đến Nam Man sơn mạch cần một tháng, trong một tháng này khả năng sẽ có rất nhiều dã thú yếu ớt bị tụt lại phía sau hoặc tử vong giữa đường.
“Ưng Không, ngươi tiếp tục dẫn đường, chúng ta qua núi.” Hắn hơi trầm tư một chút liền quyết định trực tiếp đi xuyên qua núi, nhiều nhất chỉ mất nửa ngày lộ trình, cùng lắm thì cùng độc vật trên núi đấu một trận.
“Hào!!”
Ưng Không phóng lên thiên không, ở trước dẫn đường, đội ngũ khổng lồ phía dưới cũng tiếp tục di chuyển.
Quả nhiên không bao lâu sau ra khỏi khu rừng, trước mặt liền xuất hiện một ngọn núi lớn. Núi này không quá cao, chỉ là vô cùng lớn, nếu đi xuyên qua núi cũng chỉ cần thời gian nửa ngày. Trên núi cây cối không ít nhưng cũng không có nhiều cây cao. Nhiều nơi có sương mù dày đặc. Sương mù này dù gặp ánh mặt trời cũng không tan đi.
Nhìn ngọn núi một hồi, hắn luôn có một cảm giác tương đối quái dị.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
Nó không giống những ngọn núi khác, trên núi này hình như không có nước, có cây nhưng không có cỏ, mọi thứ quá mức yên lặng gây ra một cảm giác thiếu sức sống trầm trọng, tạo cho người khác một áp lực tương đối nặng nề. Chỉ theo cảm giác này cũng có thể biết đây không phải là một ngọn núi tốt lành gì.
“Ưng không, đây chính là ngọn núi mà ngươi nói.” Mặc dù trong lòng đã sớm khẳng định nhưng Đế Thích Thiên vẫn hỏi một câu.
“Đại vương, chính là nó.” Ưng Không dường như cũng rất kiêng kị ngọn núi này.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu
-----oo0oo-----
Chương 45: Rết!
Editor: Độc Nguyệt Cầm
Nguồn: Thiên Quốc
Cẩn thận quan sát đại sơn, chướng khí trên núi cũng không phải là không thể đi qua. Dù sao chướng khí cũng không che phủ hết toàn bộ ngọn núi.Chỉ cần tránh những nơi có chướng khí là có thể đi qua. Cần phải chú ý nhất chính là độc vật tạo ra chướng khí này.
“Bái Nguyệt, Viên Không, Tố Tố, các ngươi mau tập hợp tộc nhân, không nên phân tán ra, sau khi tụ tập lại sẽ đi qua núi.” Đế Thích Thiên bình tĩnh ra lệnh cho đám thuộc hạ.
“Vâng, đại vương!”
Đám người Bái Nguyệt lập tức vâng mệnh quay về phía sau tập hợp tộc đàn lại.
“Ưng Không, ngươi dẫn đàn ưng bay ở trên phối hợp tác chiến. Nếu có biến cố gì lập tức phát huy ưu thế công kích địch nhân từ trên không.” Đế Thích Thiên lại hướng Ưng Không hạ lệnh. Trong bốn tộc đàn thì ưng tộc chính là nhóm thoải mái nhất, bằng vào ưu thế của bọn chúng có thể dễ dàng vượt qua nơi này.
“Vâng, đại vương!”
Ưng Không lại mang theo đàn ưng bay lên trời, theo lệnh của Đế Thích Thiên không ngừng chăm chú quan sát phía dưới.
“Vào núi!”
Đế Thích Thiên ra lệnh một tiếng, dẫn đầu đội ngũ hướng núi đi lên.
Núi này có tên là núi Ngô Công.
Danh tự như ý nghĩa, trên núi này có rất nhiều rết, số lượng rết vô cùng lớn. Hơn nữa so với rết bình thường thì độc hơn rất nhiều. Bọn chúng vô cùng hung ác, phàm là chim thú gì dừng chân tại núi này đều trở thành thức ăn cho chúng.
Tiếng dữ đồn xa, sự hung hiểm của ngọn núi này trở nên vô cùng nổi danh, sau đó mới có tên là Ngô Công sơn. Trong cơ thể rết vốn có kịch độc, chỉ cần hô hấp cũng thở ra không ít độc khí nên mới tạo thành chướng khí trên núi. Lúc này chướng khí cũng chưa nhiều lắm, nhưng chỉ cần vài trăm năm sau, nơi này chắc chắn trở thành tử địa.
Ở trên núi có một cái động lớn, từ trong động xông ra một cỗ hôi mông độc khí. Xuyên qua đám độc khí này, nhìn vào bên trong có thể thấy rõ một con rết thật lớn. Con rết này quả thực có thể dọa chết người khác về kích cỡ của nó. Nó dài chừng mười thước, cũng không biết có bao nhiêu đốt chân, ước chừng cũng phải ít nhất một trăm.
Con rết này có thể nói là tuyệt thế độc vật.
Tương truyền rết một năm mới ra thêm một đốt. Một con rết dài ba mươi đốt cũng đã hiếm gặp lắm rồi, còn một trăm chương có thể tính vào hàng linh thú có linh trí. (DG: ta tự hỏi vậy rết mới sinh có mấy đốt =)))
Con rết này dài cả trăm đốt cũng đủ làm người ta sợ chết khiếp. Cũng nhờ có kỳ ngộ, mấy chục năm trước nuốt được một quả màu tím không biết tên nên mới bắt đầu sinh ra linh trí.
Con rết này nằm trong động, ánh mắt hướng ra ngoài nhưng lại đang ở trong hồi tưởng. Từ sau khi có linh trí, nó trở thành vương giả ở núi này. Sau đó nó đem đám con cháu tới. Đầu tiên chỉ là đám thỏ, hoẵng, sau đó tất tần tật động vật trên núi này đều bị nó biến thành thức ăn. Sau mỗi lần nuốt xuống huyết nhục, nó đều cảm thấy có sự thay đổi trong cơ thể.
Nó phát hiện sau mỗi lần ăn no, sau khi ngủ dậy sẽ thấy lực lượng của chính mình tăng hơn rất nhiều. Hơn nữa nó ăn càng nhiều thì lực lượng càng gia tăng nhanh hơn. Cho nên nó mới mang theo đám con cháu giết sạch toàn bộ chim thú ở núi này. Sau vài thập niên ngắn ngủi nó đã có trăm đốt, có hình dáng như hiện tại.
Lấy linh trí hiện tại của nó cũng chưa thể nghĩ đến những vấn đề quá thâm ảo. Nó không biết thức ăn sống như vậy trong tu yêu gọi là huyết thực, huyết thực trong cơ thể mặc dù không có công pháp để luyện hóa nhưng cũng có một phần bị nó hấp thu, dung hợp. Cho nên lực lượng mới tăng trưởng như vậy.
Chuyện đó nó không biết, chỉ cảm thấy sau khi ăn thì cảm giác muốn ngủ nhiều hơn. Mấy năm nay bộ tộc của nó số lượng tăng lên rất nhiều, số lượng hiện tại cực kỳ khổng lồ nên những thứ có thể ăn trên núi đều cũng đã bị ăn sạch. Lúc này đứng ở trong động, nó cũng không khỏi nhớ đến vị ngon ngọt của máu.
“Sàn sạt!”
Đúng lúc này, một con rết lớn đi vào trong động. Mặc dù không có hình thể to lớn như rết vương kia nhưng cũng phải dài tới một thước. Con rết tiến vào kêu lên vài tiếng, ngô công vương nghe được nhất thời hai mắt sáng lên, lộ ra hung quang.
Nó hướng về phía con rết nhỏ hơn kia kêu đáp lại vài tiếng, con rết đi ra ngoài, tốc độ cực mau, tất cả những chân phía dưới thân đều chuyển động vô cùng nhanh.
“Lạch cạch! Lạch cạch!”
Đế Thích Thiên dẫn theo đàn thú cẩn thận đi lên núi, cố ý tránh những nơi có chướng khí. Đám viên hầu vốn sôi nổi nhất, trên đường đi thường xuyên chí chóe, lúc này cũng rụt rè đi cạnh nhau. Ngay cả những con thú bình thường nhất cũng cảm nhận được nguy hiểm ở nơi này.
“Lạ thật. Chúng ta đi tới sườn núi rồi nhưng cũng chưa thấy chuyện gì xảy ra. Có chút không đúng.”
Đế Thích Thiên đi trước dẫn đầu, hai ánh mắt không ngừng quét ngang. Mỗi bước đi đều toát ra nồng đậm uy vũ như muốn cảnh cáo bất cứ kẻ nào có ý định với thuộc hạ dưới trướng hắn, cảm giác được hơi thở bách thú chi vương của hắn sẽ không dám tới gần.
Mà hiện tại đang ở trên một ngọn núi khác thường, nên hắn phỏng chừng sinh linh sống ở đây cũng không phải tầm thường. Hắn chưa khi nào buông lỏng cảnh giác từ lúc tới đây.
Hiện tại tuy rằng một đường đi đều vô sự, nhưng điều đó không có nghĩa là không có nguy hiểm tồn tại. Hắn luôn có cảm giác bão táp sắp xảy ra. Xung quanh đây đều tồn tại áp lực vô cùng lớn.
“Sàn sạt sa!!”
Đúng lúc này, đột nhiên ở bốn phương tám hướng vang lên rất nhiều âm thanh cổ quái do một cái gì đó bò sát mặt đất vang lên, hơn nữa tương đối nhiều. Cỏ dại kịch liệt lay động theo thanh âm xuất hiện.
“Ngao ô!!”
Đế Thích Thiên ngửa mặt lên trời phát ra một âm thanh hổ gầm kinh thiên, hai mắt quan sát bốn phía, cảnh tượng hiện ra cũng khiến hắn kinh hãi.
Chỉ thấy bốn phương tám hướng không biết có bao nhiêu con rết. Tất cả đều vô cùng lớn, nhỏ nhất cũng bằng cánh tay trẻ sơ sinh, dài ngắn không đồng nhất, số lượng không đếm được. Chúng từ bốn phương tám hướng tràn lên, trong nháy mắt đem tất cả bao vây lại.
“Rết! Không ngờ lại là rết!”
Đế Thích Thiên trong mắt lộ ra tinh quang. Đám rết này đem tất cả vây quanh nhưng không lập tức tiến công ngay, tựa hồ như đang chờ đợi.
“Rầm!!”
Đột nhiên, ngay phía trước Đế Thích Thiên, đám rết đông đúc đột nhiên rẽ thành một con đường rộng rãi, một con rết lớn hơn hai thước từ đó đi ra. Nó đi ra phía trước, ánh mắt nhìn vào đội ngũ đang bị bao vây, trong mắt hung quang lộ ra nhè nhẹ. Nó tê rống lên một tiếng, ngay lập tức đám rết như thủy triều dâng hướng bọ Đế Thích Thiên lao tới.
“Ngao ô!!”
Đế Thích Thiên gầm lên một tiếng kinh thiên, nhất thời thú tộc phía sau tiến lên. Rắn và rết trời sinh là địch nhân. Bạch Tố Tố dẫn dắt tộc đàn ngăn trở một phía. Lang vương Bái Nguyệt cũng gầm lên, dẫn dắt tộc nhân không ngừng dùng móng vuốt dẫm nát người đám rết. Nhóm viên hầu cũng bắt đầu công kích. Trên trời, đàn ưng làm chủ lực, đối với công kích loại này chiếm không ít ưu thế, trời sinh lại là khắc tinh của rết.
Trong thời gian ngắn, dưới sự chỉ huy của mấy vị vương giả, bốn thú tộc cùng đám rết chiến đấu rất hăng hái. Nhưng nhìn rết như thủy triều bốn phía vẫn không ngừng dâng lên, chỉ sau một lúc sẽ không ngăn cản được.
Con rết sinh mệnh lực cực kỳ ương ngạnh, lại có thêm giáp xác cứng rắn trở thành bảo hộ tốt nhất của chúng.
“Tê!!”
Ở phía trước mặt Đế Thích Thiên có ba con rết lớn, đám chân trên mặt đất nhanh chóng di chuyển, theo ba phương hướng áp sát Đế Thích Thiên. Ba con rết này bắt đầu sinh linh tính, nói không chừng, không bao lâu nữa sẽ thực sự có linh tính, trở thành linh thú tinh quái. Chúng đều dài hơn mười đốt, chỉ cần được ba mươi đốt liền trở thành linh thú.
“Ngao ô!!”
Nhìn ba con rết không sợ hãi chút nào lao đến mình, ánh mắt chúng dị thường hung tàn, chứa vô tận hung quang, nhất thời mắt Đế Thích Thiên trở nên lạnh như băng. Cái đuôi quất lên giống như một cây trường tiên mang theo quang mang màu đen, trực tiếp hướng tới sườn một con rết quật xuống. Con rết đó là con rết ở chính giữa.
“Phanh!!”
Con rết ngoài giáp xác cứng rắn thì cũng chưa trở thành tinh quái, vì vậy trúng một đuôi này của Đế Thích Thiên có quán chú thêm yêu lực, giáp xác của nó vỡ ra, thân thể dài mười đốt của nó rơi ra làm hai đoạn, không ngừng động đậy trên mặt đất.
Rết dù là có bị cắt làm hai đoạn cũng sẽ không chết ngay.
Hai con rết còn lại, một con đã tấn công tới ngay trước mắt, một con ở bên phải, hướng lưng hắn táp xuống.
“Ngao ô!!”
Đế Thích Thiên ánh mắt lãnh khốc nhìn con rết trước mặt không thèm né tránh. Hắn là bách thú chi vương, chỉ là mấy con rết làm sao có thể khiến cho hắn phải sợ hãi mà né tránh chứ. Miệng nó mở lớn, một ngụm táp tới đại ngô công. Đại ngô công nhìn miệng Đế Thích Thiên vừa mở ra, liền lập tức lao thẳng vào, muốn theo miệng hắn đi xuống bụng cắn nát lục phủ ngũ tạng.
Công kích ngay trong cơ thể địch nhân quả nhiên là sở trường của đám rết này.
“Sưu!”
Đại ngô công tốc độ rất nhanh, người bình thường căn bản không thể nhìn ra, nhưng Đế Thích Thiên thì có thể, tuy nhiên hắn cũng chẳng né tránh, để mặc nó tiến vào.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào