 |
|

07-04-2008, 10:09 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 41
Bà y kế nghi binh
Lá»a cháy rá»±c dưới đáy cốc không lâu sau, bốn bá» trên đỉnh núi vang lên tiếng địch như oán như than, và vô số rắn rết từ trên núi bò xuống như nước chảy.
Lá»a theo nước vẫn không ngừng dâng cao, không khà má»—i lúc cà ng thêm nóng bức và ngá»™t ngạt.
Nhưng lạ thay, loà i rắn rết vốn rất sợ lá»a, giá» hệt như đã mất tổ chức thần kinh, hoà n toà n chẳng e sợ biển lá»a, vẫn không ngừng bò xuống.
Nhạc Nhạn Linh thấy váºy lo lắng quá vá»™i nói:
- Sương muá»™i, chúng ta chỉ có má»—i má»™t con đưá»ng trên đầu thôi!
Thái Phụng Tiên Tá» tuy lòng nao núng, song mặt vẫn Ä‘iá»m nhiên cưá»i nói:
- Äó là má»™t con đưá»ng chết!
- LÅ© rắn rết đâu vây hảm được chúng ta, lá»a và nước dâng lên nhanh thế kia, nếu không sá»›m rá»i khá»i, chắc chắn sẽ bị thiêu chết tại đây.
- Linh ca chá»› dại, đó chÃnh là kế nghi binh cá»§a tông chá»§ Tây Tạng, mục Ä‘Ãch y thị định dùng lÅ© rắn rết nà y vây hảm chúng ta, nhưng sá»± mai phục tháºt sá»± lại ở trong bóng tối, chá» khi chúng ta lên trên núi má»›i nhất cá» khiến chúng ta táng thân trong biển lá»a.
Dứt lá»i bá»—ng vung chưởng đánh văng má»™t số rắn rết vừa bò đến gần.
Nhạc Nhạn Linh không phục nói:
- Chả lẽ y thị biết trước chúng ta phóng há»a hay sao?
- Tuy y thị không biết trước Ä‘iá»u ấy, nhưng bản thân y thị đã có bố trà việc phóng há»a từ trước, nếu không thì sao lại có dầu?
- Y thị đà nh lòng tiêu diệt lÅ© độc váºt đã phải thu tháºp nhiá»u năm nà y sao?
Nhạc Nhạn Linh dứt lá»i bá»—ng vung chưởng, đánh văng ba con rắn to rÆ¡i xuống biển lá»a.
Thái Phụng Tiên Tá» cưá»i:
- Linh ca ngốc quá, mục Ä‘Ãch y thị thu tháºp những độc váºt nà y chÃnh là nhằm đối phó vá»›i tiểu muá»™i, Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chá»§, nay ba ngưá»i Ä‘iá»u rÆ¡i và o cạm bẩy cá»§a y thị, thiêu chết lÅ© độc váºt nà y thì có gì đáng tiếc.
Thái Phụng Tiên Tá» dẫn chứng hết sức hợp tình hợp lý, không sao phản bác được, váºy mà Nhạc Nhạn Linh vẫn không tin hẳn, bướng bỉnh nói:
- Ngu ca nghÄ© là cứ xông lên trên dù cá»u tá» nhất sinh cÅ©ng còn hÆ¡n là ở đây chá» chết.
Thái Phụng Tiên TỠkhông đáp, quay sang chim phụng khoát tay nói:
- Phụng nhi, đi nà o!
Chim phụng liá»n xòe cánh, ngá»a cổ cất tiếng kêu vang, vá»— cánh bay vút lên không, thoáng chốc đã lên đến mây xanh, nhưng liệng quanh chứ không bá» Ä‘i.
Nhạc Nhạn Linh thấy váºy nói:
- Sương muội xem đó, nếu trên kia có mai phục thì chim phụng sao bay lên được!
Thái Phụng Tiên Tá» không đáp, chỉ tay vá» phÃa đối diện nói:
- Linh ca hãy nhìn bên kia xem?
Lúc nà y quần hùng bên kia thảy Ä‘á»u lo cuống quýt, vừa thấy chim phụng bay lên không gặp trở ngại, liá»n có ý nghÄ© giống như Nhạc Nhạn Linh, và rồi ba bóng ngưá»i từ trong động phóng vút ra, thẳng tiến lên đỉnh núi.
Ba ngưá»i nà y cÅ©ng có võ công khá xuất sắc, chỉ thấy má»™t mặt há» vung chưởng đánh văng rắn rết trên vách núi để đặt chân, má»™t mặt tháºn trá»ng phòng bị đột kÃch.
Thoáng chốc ba ngưá»i đã lên đến gần đỉnh núi, mắt thấy chỉ cần má»™t lần tung mình nữa thôi, ngỠđâu ba ngưá»i bá»—ng cùng rú lên thảm thiết, ngã báºt ra rÆ¡i xuống biển lá»a.
Nhạc Nhạn Linh cả kinh nói:
- Váºy là con đưá»ng sống duy nhất cá»§a chúng ta bây giá» chỉ còn lui và o động thôi!
Thái Phụng Tiên Tá» gáºt đầu:
- Giá» cÅ©ng chỉ đà nh thá» thá»i váºn thôi, tiểu muá»™i tin chắc là sÆ¡n động nà y hoà n toà n nằm trong sá»± khống chế cá»§a tông chá»§ Tây Tạng, nhưng ngoà i cách ấy ra, không còn con đưá»ng nà o khác hÆ¡n nữa.
Äoạn liá»n nắm tay Nhạc Nhạn Linh lui và o trong động.
Ngay sau đó, những ngưá»i phÃa bên kia cÅ©ng lần lượt lui và o sÆ¡n động, hiển nhiên há» Ä‘iá»u có ý nghÄ© như Thái Phụng Tiên Tá».
Hai ngưá»i và o động Ä‘i chưa được bao xa, sau lưng bá»—ng vang lên má»™t tiếng rá»n rÄ©, cá»a động đã bị má»™t tảng đá to bÃt kÃn, và rồi má»™t giá»ng nói yêu mị vang lên:
- Tiên TỠphen nà y đã phán đoán sai lầm rồi!
Thái Phụng Tiên Tá» lặng ngưá»i nhưng vẫn thản nhiên cưá»i nói:
- Nếu tiểu muội bỠđi thì tông chủ mất đi một lần cơ hội còn gì?
Tiếng nói kia cưá»i:
- Váºy là tiểu muá»™i đã nhầm rồi!
Thái Phụng Tiên Tá» cưá»i khảy:
- Tông chủ có bằng lòng gặp tiểu muội không?
- Hiện tiên tỠthể lực chưa bình phục, tiểu muội ra gặp há chẳng chiếm phần hơn sao?
- Tiểu muội tin là ngay khi mới đặt chân đến đây, tiểu muội đã nằm trong sự giám sát của tông chủ, hẳn tông chủ biết rỠtiểu muội chưa hỠgiao thủ với ai.
Tiếng nói kia bá»—ng cưá»i phá lên:
- Nhưng trong sÆ¡n động rắn mà o gà , tiên tỠđã phải hao tốn rất nhiá»u sức lá»±c để đối phó vá»›i niá»m khoái lạc đầu tiên trong Ä‘á»i ngưá»i.
Dứt lá»i lại cà ng cưá»i tợn hÆ¡n.
Thái Phụng Tiên Tá» và Nhạc Nhạn Linh nghe váºy bất giác Ä‘á»u nóng bừng mặt, mặc dù đó là bởi Nhạc Nhạn Linh trúng độc, nhưng chuyện ái ân mà bị kẻ thứ ba nhìn thấy thì cÅ©ng không khá»i xấu hổ.
Nhưng tháºt ra, nếu tông chá»§ Tây Tạng mà tháºt sá»± có mặt tại đó, lúc bấy giỠđã hạ sát hai ngưá»i tháºt hết sức dá»… dà ng, lẽ nà o y thị lại bá» qua má»™t cÆ¡ há»™i hiếm có như váºy?
Sở dÄ© y thị biết được là nhá» sau đó đã trông thấy dấu vết để lại trên giưá»ng đá, và giỠđấy nói ra đương nhiên là nhằm khÃch ná»™ Thái Phụng Tiên Tá», khiến nà ng mất Ä‘i óc suy luáºn.
Thái Phụng Tiên TỠquả nhiên mắc hợm, lạnh lùng quát:
- Tông chá»§, chúng ta hãy thẳng thắng nói chuyện vá»›i nhau, tông chá»§ cÅ©ng phải biết nắm lấy thá»i cÆ¡ như thế nà o chứ?
- Tiên tá» tháºt là ngưá»i mau mắn!
Tiếng nói vừa dứt, bá»—ng nghe ầm má»™t tiếng vang dá»™i, trên vách đá đối diện đã hiện ra má»™t cá»a động rá»™ng hÆ¡n trượng.
Äứng nÆ¡i cá»a động là má»™t nữ lang tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám dáng Ä‘iệu hết sức lẳng lÆ¡, chỉ thấy y thị tóc búi cung trang, mà y liá»…u cong như tranh vẽ, đội mắt hoa đà o sáng long lanh, mÅ©i cao miệng nhá», phối hợp má»›i gương mặt trái xoan, tuy không đẹp bằng Thái Phụng Tiên Tá», Dao Trì Long Nữ, và Thiên Phụng bang chá»§, nhưng nà ng ta lại có má»™t sức lôi cuốn mê hồn.
Khiêu gợi hÆ¡n hết là trang phục cá»§a y thị, thân hình nõn mượt cá»§a y thị chỉ được khoác bởi má»™t chiếc áo tÆ¡ má»ng như cánh ve, đôi gò bồng đảo nhô cao, toà n thân cÆ¡ hồ lá»™ rõ những nét tuyệt mỹ do tạo hóa ban cho, khiến ngưá»i không dám đưa mắt nhìn.
Lúc nà y y thị một tay đặt trên vách đá, tư thế hết sức khêu gợi.
Nhạc Nhạn Linh vừa thấy y thị ăn mặc như váºy liá»n đỠbừng mặt, nhưng Thái Phụng Tiên Tá» thì lại giáºn đến sôi gan, lạnh lùng quát:
- Tiểu muội xin mạn phép!
Äồng thá»i đã tung mình lao vá» phÃa tông chá»§ Tây Tạng.
Tông chá»§ Tây Tạng buông tiếng cưá»i khảy, bà n tay trái đặt lên vách đá bá»—ng ấn xuống, liá»n nghe “ầm†má»™t tiếng, má»™t bức vách đá ngăn ngang trước mặt Thái Phụng Tiên Tá».
Thái Phụng Tiên Tá» giáºn dữ vung chưởng, “ầm†má»™t tiếng bổ và o vách đá, đá vụn bay mù mịt, nhưng không nghe có tiếng rá»—ng, đủ biết bức vách dà y đến mức độ nà o.
Thái Phụng Tiên Tá» thấy váºy đầu óc liá»n tỉnh táo, quay phắt lại, bất giác bà ng hoà ng lặng ngưá»i, thì ra nà ng vá»›i Nhạc Nhạn Linh đã bị má»™t bức vách đá khác ngăn.
Thái Phụng Tiên Tá» gá»i liá»n mấy tiếng không nghe Nhạc Nhạn Linh trả lá»i lại vung chưởng bổ và o vách đá, vẫn không chút suy suyển, liá»n tuyệt vá»ng dừng tay song trà tuệ vẫn không ngưng hoạt động.
Bên kia Nhạc Nhạn Linh cÅ©ng váºy sau khi gá»i Thái Phụng Tiên Tá» mấy tiếng không nghe trả lá»i, cÅ©ng toà n lá»±c vung chưởng bổ và o vách đá, nhưng kết quả cÅ©ng chẳng khác gì Thái Phụng Tiên Tá».
Thế là , Nhạc Nhạn Linh đà nh nghĩ cách khác, nhưng chà ng tìm khắp gian thạch thất rộng vuông vức hơn ba trượng nà y, cuối cùng cũng đà nh chịu bó tay.
Ngay khi ấy, chà ng bá»—ng nghe tiếng kèn kẹt vang lên sau lưng, liá»n theo bản năng ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy má»™t bức vách đá xanh từ từ nứt ra, qua khe hở to dần, Nhạc Nhạn Linh trông thấy má»™t ngưá»i, hai ngưá»i, Ä‘ang ngồi yên lặng trên má»™t khối đá dà i.
Chà ng bèn thầm nhũ:
- Chỉ cần có ngưá»i, bất kể là thù hay bạn cÅ©ng vẫn hÆ¡n là không có.
Vừa nghÄ© đến đó, nghe “ầm†má»™t tiếng vang dá»™i, vách đá Ä‘ang chầm cháºm di động vụt tách ra, cảnh váºt bên kia hoà n toà n hiện ra trước mắt Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh liá»n tức rùng mình nổi gai ốc, bất giác thoái lui hai bước, lẩm bẩm:
- Tháºt là thê thảm!
Thì ra đó là má»™t gian thạch thất to rá»™ng, hai bên chỉ có má»™t khối đá dà i chừng hai thước ngang, trên khối đá là sáu hán tá» võ phục ngồi sóng vai nhau, ngưá»i nà o cÅ©ng thòng hai chân xuống dưới khối đá, trên cổ bê bết máu, nhuá»™m đỠhai vai áo, hai tay bợ lấy đầu mình đặt trên đùi, mặt ngưá»i nà o cÅ©ng co rúm, trừng mắt toét miệng, dáng vẻ hết sức ghê rợn, hiển nhiên má»›i chết chưa lâu.
Nhạc Nhạn Linh cảm thấy huyết mạch căng phồng, nghiến răng nói:
- HỠcó thù oán gì với y thị mà lại giết hỠmột cách tà n bạo thế nà y, Nhạc Nhạn Linh nà y đã không thấy thì thôi, hôm nay Nhạc mỗ đã được chứng kiến thì… Hừ!
Äoạn ngẩng đầu sải bước Ä‘i và o trong thạch thất.
Vừa má»›i bước chân và o, sau lưng “ầm†má»™t tiếng, cánh cá»a đá đã khép chặt, chứng tá» có ngưá»i Ä‘iá»u khiển trong bóng tối.
Nhạc Nhạn Linh không ngoảnh lại nhìn, Ä‘i thẳng đến trước những tá» thi kia, vừa định đặt đầu há» trở lại trên cổ, bá»—ng sau lưng lại vang lên má»™t giá»ng lạnh lùng nói:
- Nhạc Nhạn Linh tông chủ cần gặp ngươi!
Nhạc Nhạn Linh quay phắt lại, chỉ thấy trước mặt là ba quái nhân khăn và ng bịt mặt đang đứng sóng vai nhau.
Nhạc Nhạn Linh đã từng gặp rất nhiá»u ngưá»i bịt mặt cá»§a phái Máºt Tông, nhưng chưa từng gặp ai che mặt bằng khăn và ng, biết ngay võ công cá»§a há» hẳn là cao hÆ¡n bá»n kia.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy nói:
- Những ngưá»i nà y là do các ngươi hạ sát phải không?
Bá»—ng, sau lưng có tiếng tiếp lá»i:
- Äúng váºy, lát nữa đây các hạ sẽ còn trông thấy nhiá»u hÆ¡n nữa!
Nhạc Nhạn Linh quay ngưá»i lại, lại có thêm ba ngưá»i khăn và ng bịt mặt xuất hiện, hiển nhiên hỠđã hiện thân lúc Nhạc Nhạn Linh quay ngưá»i, váºy mà chà ng lại không há» phát giác.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i lạnh lùng:
- Các vị đến tháºt thần bà và đúng lúc!
Sáu ngưá»i lại không ngá» Nhạc Nhạn Linh lại bình tỉnh đến váºy, khi há» phát động máy móc từ dưới đất chui lên, vốn định lợi dụng sá»± thần bà để khá»§ng bố tinh thần Nhạc Nhạn Linh, hầu là m suy giảm phần nà o công lá»±c cá»§a chà ng, vạn nhất động thá»§ dể dà ng lấy phân thắng hÆ¡n, ngỠđâu hỠđã hoà n toà n thất vá»ng.
Ngưá»i đứng giữa thắc mắc há»i:
- Äến đúng lúc là sao?
Trong khi ngưá»i ấy nói, Nhạc Nhạn Linh nghÄ©:
“Sáu ngưá»i nà y đứng sát vách hiển nhiên là thế bao vây, mình phải là m cho há» tụ vá» má»™t phÃa để khá»i phải lâm và o tình trạng tiá»n háºu thỠđịch.â€
Ngưá»i ấy vừa dứt lá»i, Nhạc Nhạn Linh liến quát to:
- Äá»n mạng chứ còn sao nữa?
Äồng thá»i đã thi triển chiêu Huyết Lưu Phiên Cán tấn công ba ngưá»i trước mặt.
Những ngưá»i võ công quả nhiên cao hÆ¡n bá»n ngưá»i bịt mặt Nhạc Nhạn Linh đã gặp trước đây, Nhạc Nhạn Linh vừa vung chưởng, chẳng những ba ngưá»i trước mặt nhanh nhẹn lách sáng hai bên nghênh tiếp, mà ba ngưá»i sau lưng cÅ©ng đồng thá»i tạt sang hai phÃa.
Sáu luồng kình lá»±c mạnh khôn tả tá» sáu hướng khác nhau áºp đến các ma huyệt và hôn huyệt khắp ngưá»i Nhạc Nhạn Linh, chứng tá» há» quả nhiên là định bắt sống chà ng.
Nhạc Nhạn Linh không ngỠđối phương ứng biến nhanh đến váºy, đâu dám tiếp tục công tá»›i, vá»™i biến chiêu Bát Phương Phong VÅ© đón tiếp thế công cá»§a đối phương.
Sau tiếng vang rá»n rẽ, cuồng phong thổi tạt tứ phÃa, cát bụi rÆ¡i xuống như mưa, sáu chiếc đầu trong tay tá» thi cÅ©ng rÆ¡i lăn lóc trên mặt đất.
Nhạc Nhạn Linh thấy váºy liá»n động tâm, quát to:
- Hãy tiếp thêm một chiêu nữa!
Rồi bá»—ng quay ngưá»i, vá»›i chiêu Thi SÆ¡n Huyết Hải tấn công ba ngưá»i sau lưng.
Qua chiêu vừa rôi, hỠđã biết Nhạc Nhạn Linh công lá»±c thâm háºu, liá»n vá»™i lách tránh, rồi vẫn như lần trước, phản công và o các ma huyệt và hôn huyệt cá»§a Nhạc Nhạn Linh, đồng thá»i ba ngưá»i phÃa sau cÅ©ng xuất thá»§ như váºy.
Nhạc Nhạn Linh vá»™i biến chiêu Lạc Hoa Phiêu Linh để tá»± bảo, và khi quay ngưá»i, chà ng đặt chân gần bên má»™t chiếc đầu chỠđợi cÆ¡ há»™i.
Sáu ngưá»i bịt mặt biết Nhạc Nhạn Linh tấn công vô hiệu, bắt buá»™c phải hồi chiêu phòng thá»§, bèn định thừa thế phản công, cùng gia tăng công lá»±c, chưởng kình mạnh hÆ¡n trước gấp bá»™i.
Nhạc Nhạn Linh thấy váºy, đột nhiên tung chiêu, vá»›i thế Thiết Bản Kiá»u ngã ngưá»i ra sau, lưng cách mặt đất chỉ chừng hÆ¡n nữa tấc, chưởng phong sáu ngưá»i lướt qua trước ngá»±c chà ng, va chạm và o nhau, “bùng†má»™t tiếng vang dá»™i, sáu ngưá»i Ä‘á»u bị báºt lùi hai bước, thảy liá»n sững sá», có lẽ há» không ngá» Nhạc Nhạn Linh lại triệt chiêu đột ngá»™t như váºy.
Ngay trong khoảnh khắc sáu ngưá»i thừ ra, Nhạc Nhạn Linh vụt đứng thẳng lên, tung chân đá và o đầu ngưá»i, bay thẳng và o ngưá»i đứng giữa trước mặt.
Ngưá»i ấy vừa ngẩng lên, chợt thấy má»™t bóng Ä‘en đã bay đến trước ngá»±c, chưa kịp hiểu ra việc gì, chỉ nghe “bình†má»™t tiếng, như ngà n cân nện và o ngá»±c, rú lên má»™t tiếng thảm thiết, báºt ngữa ra đất, thất khiếu lưu huyết chết ngay tức khắc.
Nhạc Nhạn Linh má»™t chiêu đắc thá»§, liá»n lúc hai chân tung năm chiếc đầu còn lại, bay thẳng và o hai ngưá»i kia, đồng thá»i ngưá»i cÅ©ng vá»›i thế Huyết Lưu Thà nh Hà lao tá»›i nhanh như chá»›p.
Hai ngưá»i kia vừa nghe tiếng rú thảm cá»§a đồng bá»n, liá»n tức bừng tỉnh lại, vá»™i tung chưởng bổ thẳng và o đầu ngưá»i bay tá»›i, sau năm tiếng lốp bốp, máu óc văng dÃnh đầy ngưá»i.
Ngay khi ấy, Nhạc Nhạn Linh đã lao đến tấn công, thá» nghÄ© há» không có ba đầu sáu tay, đâu thể nà o ứng phó, bắt buá»™c phải tung mình sang hai bên, thế là Nhạc Nhạn Linh đã thừa cÆ¡ chiếm giữa má»™t phÃa.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn năm ngưá»i, cưá»i lạnh lùng nói:
- Năm vị bây giỠra tay được rồi đấy!
Năm ngưá»i bịt mặt tức đến nghiến răng trèo trẹo, nhưng tông chá»§ đã có lệnh không được sát hại Nhạc Nhạn Linh.
Má»™t ngưá»i trong số háºm há»±c nói:
- Nhạc Nhạn Linh, nếu không phải tông chủ đã có lệnh, lão phu đã hóa kiếp ngươi lâu rồi!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy:
- Các vị mà còn chưa chịu xuất thủ, lát nữa sẽ không có cơ hội đấy!
Dứt lá»i, chà ng đã Ä‘i đến đầu kia khối đá dà i, năm ngưá»i bịt mặt cÅ©ng bất giác bước sang má»™t đầu.
Nhạc Nhạn Linh bỗng quát to:
- Äi!
Tung chân đá và o má»™t đầu khối đá, khối đá liá»n tức xoay ngang, quét và o vách đá, tiếng “ầm ầm†vang lên liên hồi, vách đá đã bị quét thà nh má»™t đưá»ng sâu hÆ¡n ná»a thước.
Năm ngưá»i bịt mặt tung mình lên cao tránh khá»i, đồng thá»i vung chưởng phản công Nhạc Nhạn Linh.
“Ầm†má»™t tiếng vang dá»™i, khối đá va mạnh và o má»™t bức tưá»ng, vang lên “boong†má»™t tiếng trống rá»—ng, lúc nà y má»i ngưá»i Ä‘á»u táºp trung tinh thần chiến đấu, không má»™t ai phát giác.
Nhạc Nhạn Linh thi triển tuyệt há»c Huyết Chưởng, năm ngưá»i bịt mặt tuy Ä‘á»u là há»™ vệ hạng nhất cá»§a phái Máºt Tông, song muốn sanh cầm Nhạc Nhạn Linh, đó là điá»u không thể nà o thá»±c hiện được.
Nhạc Nhạn Linh luồn lách giữa năm ngưá»i, khiến há» không sao liên thá»§ xuất kÃch, chà ng ứng phó cÅ©ng Ãt tốn sức nhiá»u.
Trong thoáng chốc, hÆ¡n hai mươi chiêu đã qua, năm ngưá»i bịt mặt dần kém thế, vì tá»± bảo, há» bắt đầu tung ra sát thá»§.
Ngay khi ấy, bá»—ng nghe “ầm†má»™t tiếng vang dá»™i, rồi má»™t giá»ng thô bạo vang lên:
- A ha, váºy là đã phát hiện được rồi. á»’, thì ra công tỠở đây!
Nhạc Nhạn Linh nghe tiếng biết ngưá»i, liá»n há»i:
- Những ngưá»i kia đâu?
- Má»— đâu biết! Bá»n khốn khiếp nà y tháºt đáng chết, xem đây!
Dứt lá»i vá»›i chiêu Thôi SÆ¡n Äiá»n Hải bổ và o ngưá»i bịt mặt đứng gần nhất.
Ngưá»i bịt mặt đó Ä‘ang dồn hết tâm trà và o Nhạc Nhạn Linh, tuy nghe thấy tiếng vang động sau lưng, nhưng không rảnh mà ng đến, mãi khi cảm thấy kình lá»±c áºp xuống đỉnh đầu má»›i giáºt mình kinh hãi, vá»™i song chưởng vung lên, vá»›i chiêu Bá Vương Cá» Äỉnh đón đỡ.
“Bùng†má»™t tiếng rá»n rÄ©, ngưá»i bịt mặt đó chỉ cảm thấy song chưởng như đánh và o má»™t khối sắt cứng, hai tay ê ẩm, hai chân khuỵu xuống, cÆ¡ hồ quỳ sụp xuống đất.
Nhưng dẫu sao y cÅ©ng là ngưá»i già u kinh nghiệm chiến đấu, hai chân vừa khuỵu xuống, liá»n thừa thế búng mạnh, tung mình đến trước hÆ¡n trượng, quay lại nhìn, liá»n kinh hoà ng thầm nhá»§:
- Trên Ä‘á»i lại có ngưá»i cao đến váºy ư?
Chỉ thấy ngưá»i ấy thân cao hÆ¡n trượng, mặt đỠnhư lá»a, mình mặc má»™t chiếc áo bà o Ä‘en lấp lánh, dáng dẻ uy mãnh, chÃnh là Huyết Diện Kim Cang.
Huyết Diện Kim Cang giÆ¡ hai tay lên cưá»i nói:
- Nà o lại đây, chúng ta hãy chiến đấu một chiêu nữa!
Ngưá»i bịt mặt ấy tức giáºn quát to:
- Chả lẽ lão phu sợ ngươi hay sao?
Dứt lá»i đã thi triển chiêu Trá»±c Äảo Hoà ng Long tống thẳng và o ngá»±c Huyết Diện Kim Cang.
Huyết Diện Kim Cang đã biết công lá»±c cá»§a đối phương, chẳng chút ngán sợ, hai tay vươn ra, vá»›i chiêu Kim Sách Bác Long (dây và ng bắt rồng) chá»™p và o hai chân ngưá»i ấy, chá»› há» mà ng dến thế công và o ngá»±c cá»§a đối phương.
Ngưá»i bịt mặt đó thấy váºy mừng thầm:
- Chưởng lá»±c lão phu mạnh đến ngà n cân, dù thân ngưá»i bằng sắt thép cÅ©ng phải bị đánh móp.
Chỉ nghe “bình†má»™t tiếng vang dá»™i, Huyết Diện Kim Cang đã hứng trá»n má»™t chưởng và o ngá»±c, trong khi ấy, đôi tay y cÅ©ng chá»™p trúng hai chân ngưá»i bịt mặt đó.
Ngưá»i bịt mặt đó má»™t chưởng bổ và o ngá»±c Huyết Diện Kim Cang hệt như trúng và o vách thép, biết ngay không ổn, nhưng chưa kịp phản ứng thì hai chân đã bị đối phương chá»™p trúng.
Huyết Diện Kim Cang hai tay giÆ¡ lên, xách ngưá»i đó lên cao quát:
- Bằng và o công lực như ngươi mà cũng dám đánh nhau với tiểu chủ nhân của mỗ hả?
Bốn ngưá»i kia nghe váºy bất giác liếc mắt nhìn, thấy váºy Ä‘á»u cả kinh, trong số má»™t ngưá»i hét to:
- Ngưá»i đó có công phu hoà nh luyện, hãy đánh và o nách y mau lên.
Dứt lá»i đã vá»›i chiêu Äiểm Thạch Tợ Kim tung mình lao đến công và o dưới nách Huyết Diện Kim Cang.
|

07-04-2008, 10:11 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 43
Uy bức lợi vụ
NgÅ© Nhạc thần quân Diệp Thiên Lân vừa nháºn ra võ công cá»§a Nhạc Nhạn Linh, vẻ cuồng ngạo tất thắng liá»n tan biến, cÅ©ng chẳng mà ng đến xấu hổ, vá»™i nhà o xuống đất lăn dà i ra xa hÆ¡n năm thước.
Tuy lão phản ứng khá nhanh, song huyết chỉ nhanh như chớp của Nhạc Nhạn Linh vẫn xuyên thủng bảy lỗ trên chiếc áo bà o lam của lão.
NgÅ© Nhạc thần quân lăn ra ngoà i năm thước, Ä‘inh ninh đã thoát khá»i tay thần chết, vừa ngước mắt nhìn, trái tim đã cÆ¡ hồ vá»t ra khá»i lồng ngá»±c, bá»—ng buá»™t miệng kêu lên:
- Lão phu chết mất!
Thì ra chiêu Thiên Giáng Huyết VÅ© cá»§a Nhạc Nhạn Linh chưa thi triển hết, lúc nà y Ä‘ang như sấm chá»›p phá»§ chụp xuống đỉnh đầu, không sao đếm xuể có bao nhiêu huyết chỉ, khiến lão chẳng biết đưá»ng nà o tránh né.
Ngay trong lúc sá»± sống chết chỉ còn trong đưá»ng tÆ¡ kẻ tóc, bá»—ng nghe Nhạc Nhạn Linh há»± lên má»™t tiếng Ä‘au đớn, ngưá»i liá»n từ trên không rÆ¡i xuống, liên tiếp lùi sau bốn năm bước, suýt nữa đã báºt ngã, và huyết chỉ theo đó tan biến mất.
NgÅ© Nhạc thần quân tung mình lùi sau năm thước, quét mắt nhìn quanh, thấy trong thạch thất vẫn trống không, chẳng má»™t bóng ngưá»i, hết sức lấy là m lạ, thầm nhá»§:
“Ai đã giúp mình thế nhỉ?â€
Nhạc Nhạn Linh than thầm:
- Chỉ suýt soát chút Ãt thôi, nhưng bấy nhiêu cÅ©ng đủ khiến sá»± sống chết hoán đổi đối tượng rồi!
NgÅ© Nhạc thần quân thấy sắc mặt Nhạc Nhạn Linh trắng nhợt, bèn cưá»i khảy nói:
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi đã thỠthương rồi phải không?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy:
- Nếu không thì lão đã tán mạng dưới chỉ của mỗ rồi!
Ngũ Nhạc thần quân thấy chà ng không đưa mắt tìm kiếm chợt động tâm nói:
- Äó chỉ trách bản thân ngươi vô tÃch sá»± thôi!
Nhạc Nhạn Linh nghiến răng:
- Có lẽ trá»i cao đã lầm ngưá»i, để cho lão ác tặc ở lại trên cõi Ä‘á»i.
NgÅ© Nhạc thần quân tinh khôn dưá»ng nà o, nghe váºy liá»n hiểu ra, thầm nhá»§:
“Äúng là trá»i đã giúp mình rồi!â€
Äoạn đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy nói:
- Nhạc Nhạn Linh, vốn ra lão phu định để cho ngươi sống, chỉ Ä‘oạt lấy Tru Tiên kiếm thôi, nhưng chiêu vừa rồi cá»§a ngươi đã mang há»a sát thân cho ngươi.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy:
- Không sai, nếu lão mà không giết Nhạc mỗ là sẽ không bao giỠcó ngà y bình yên!
NgÅ© Nhạc thần quân cưá»i vang:
- Ha ha… Nhạc Nhạn Linh, lúc đầu lão phu quả tháºt chẳng xem ngươi ra gì, mãi đến khi và o đây, vì váºy lão phu nháºn thấy tuyệt đối không thể để ngươi sống thêm dù chỉ má»™t khắc, bằng không tức là tá»± chuốc lấy phiá»n phức cho mình.
Dứt lá»i, hai mắt sát cÆ¡ tăng dần, từng bước tiến tá»›i gần Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh không tự chủ được thoái lui hai bước, đứng lại nói:
- Hai ta Ä‘á»u nằm trong sá»± giám sát cá»§a kẻ khác, lão không sá»›m hạ thá»§, e sẽ không còn hy vá»ng nữa.
NgÅ© Nhạc thần quân cưá»i:
- Äúng váºy, nhưng lúc nà y Äại La Kim Tiên cÅ©ng chẳng cứu được ngươi nữa rồi.
Dứt lá»i song chưởng đã đưa lên trước ngá»±c.
Hai ngưá»i cách nhau không đầy bốn thước, trong khi lúc nà y Nhạc Nhạn Linh bởi dùng sức quá độ, chân lá»±c mất hết hoà n toà n giống như ngưá»i không biết võ công.
NgỠđâu sá»± Ä‘á»i thưá»ng hay xảy đến hết sức bất ngá», NgÅ© Nhạc thần quân vừa dứt lá»i, bá»—ng sau lưng vang lên má»™t tiếng cưá»i trong trẻo nói:
- E rằng thần quân đã nói quá đáng rồi!
NgÅ© Nhạc thần quân giáºt mình, nhưng không quay lại, nghÄ© nhanh:
- Lúc nà y không động thủ thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa!
Äá»an liá»n vung tay, vừa định xuất chưởng…
Bá»—ng má»™t giá»ng dịu ngá»t vang lên:
- Thần quân!
Lạ thay, NgÅ© Nhạc thần quân vừa nghe tiếng gá»i ấy, hai cánh tay liá»n uể oải buông xuống, và ngay trong khoảnh khắc ấy, Nhạc Nhạn Linh đã lá»t và o tay má»™t nữ lang mình khoác áo tÆ¡ má»ng như cánh ve, chÃnh là tông chá»§ phái Máºt Tông Tây Tạng.
Y thị chẳng thèm nhìn ngó đến Ngũ Nhạc thần quân, mà chỉ dịu dà ng nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
- Tiểu muội đến muộn một bước, để khiến công tỠphải chịu kinh hãi.
Nhạc Nhạn Linh vùng mạnh, thoát khá»i tay y thị, vá»™i lùi sau bốn bước, lạnh lùng nói:
- Chá»› vá» vÄ©nh, thiếu gia hôm nay đã lá»t và o tay thị, thị muốn xá» sao tùy thÃch!
Tông Chá»§ Tây Tạng nhoẻn cưá»i:
- Ô, công tá» thẳng thắng lắm, chỉ cần công tá» là m theo lá»i bổn tông chá»§, bổn tông chá»§ nhất định sẽ không bạc đãi công tá».
Nhạc Nhạn Linh ngẩn ngưá»i:
- Là m gì… kia chứ?
- Khi đến lúc bổn tông chủ sẽ dặn bảo!
Nhạc Nhạn Linh tức giáºn:
- Dặn bảo? Thị muốn dặn bảo Nhạc mỗ ư? Ha ha, rõ là mơ tưởng!
Tông chủ Tây Tạng sầm mặt:
- Sao? Công tá» chỉ nghe theo lá»i ba nà ng kia mà không nghe bổn tông chá»§ ư?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy:
- Không ai ra lệnh cho Nhạc mỗ được cả!
NgÅ© Nhạc thần quân lúc nà y đã lui đến góc vách, mắt không ngừng quan sát tứ phÃa, lão thấy bá»n ngưá»i Tây Tạng có thể tá»± ý ra và o, biết then chốt hẳn là không ngoà i bốn bức vách đá, nên định tìm kiếm chốt Ä‘iá»u khiển cÆ¡ quan, nhưng lão chẳng phát hiện được gì cả.
Tông chá»§ Tây Tạng đương nhiên là biết rõ má»i cỠđộng cá»§a NgÅ© Nhạc thần quân, nhưng y thị là m ngÆ¡, để mặc lão uổng phà tâm cÆ¡.
Y thị nhìn Nhạc Nhạn Linh nhoẻn cưá»i nói;
- Công tá» nói là ba nà ng kia không thể ra lệnh cho công tá», nhưng công tá» luôn hợp tác vá»›i há», chẳng hạn như lúc há» bị giam hãm dưới đáy cốc, chÃnh công tỠđã chỉ đưá»ng cho há» thoát thân, đúng chăng?
Nhạc Nhạn Linh vừa thá» váºn công vừa đáp:
- Äúng váºy!
Tông chủ Tây Tạng như không hỠhay biết, vẫn thản nhiên nói:
- HỠđứng trên vạn ngưá»i, chỉ chỉ huy ngưá»i chứ không chịu ngưá»i chỉ huy qua đó cÅ©ng đủ biết, chả lẽ sá»± hợp tác giữa há» và công tá» là ngẫu nhiên ư?
Nhạc Nhạn Linh sẵng giá»ng:
- Nhưng Ãt ra tấm lòng cá»§a há» là vì đồng đạo võ lâm Trung Nguyên, tốt hÆ¡n lòng dạ rắn rết cá»§a thị nhiá»u.
Tông chá»§ Tây Tạng tháºt là tốt tÃnh, Nhạc Nhạn Linh mắng y thị như váºy mà thị vẫn thản nhiên như không, nhoẻn cưá»i nói:
- Tháºt ra lòng dạ bổn tông chá»§ cÅ©ng chẳng xấu, nên biết không có sá»± sát phạt thì khó trừ Ä‘i cá» dại, không trừ Ä‘i cá» dại thì cây khó có trái, cho nên vì sá»± thái bình trước hết cần phải diệt những phần bất lương.
Nhạc Nhạn Linh khinh miệt, cưá»i to:
- Nhưng theo tại hạ biết, những kẻ thị hạ sát không má»™t ai là ngưá»i xấu.
Tông chá»§ Tây Tạng tâm cÆ¡ quả hÆ¡n ngưá»i, và phản ứng cÅ©ng nhanh lạ thưá»ng, y thị cưá»i khanh khách nói:
- Nhạc Nhạn Linh, các hạ đã từng nghe câu “con ngưá»i không thể xét qua tướng mạo†hay chưa?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên đã từng nghe!
Tông chá»§ Tây Tạng tạt sang phải hai bước, quay ngưá»i đưa tay chỉ NgÅ© Nhạc thần quân nói:
- Chẳng hạn như không biết rõ bên trong cá»§a ngưá»i nà y, các hạ bảo ông ta là ngưá»i tốt hay xấu?
Nhạc Nhạn Linh động tâm thầm nhủ:
“Äúng rồi, nếu mình mà không biết ngưá»i nà y là NgÅ© Nhạc thần quân, chắc chắn tưởng lão là má»™t vị lão tiá»n bối võ lâm đức cao trá»ng vá»ng.â€
Tông chá»§ Tây Tạng thấy chà ng không trả lá»i, biết là lòng chà ng đã dao động vá»™i lại nói:
- Và còn Cổ Pháºt, lần đầu tiên má»›i gặp, phải chăng các hạ cÅ©ng tưởng lão là má»™t vị cao tặng đắc đạo? Tháºt ra, những ngưá»i ấy thảy Ä‘á»u xấu đến tá»™t độ.
NgÅ© Nhạc thần quân nhướng mà y tức giáºn quát:
- Lão phu xấu xa chỗ nà o?
Tông chá»§ Tây Tạng mỉm cưá»i:
- Bây giỠchưa phải lúc tôn giá lên tiếng.
NgÅ© Nhạc thần quân uy vá»ng dưá»ng nà o trên giang hồ, giỠở trước mặt Nhạc Nhạn Linh ngay cả nói cứng cÅ©ng bị hạn chế là m sao nhẫn nhịn nổi, liá»n quát to:
- Ngươi xem lão phu là hạng ngưá»i gì hả?
Tông chá»§ Tây Tạng vẫn thản nhiên cưá»i:
- Như một con dê chỠmổ thịt!
Ngũ Nhạc thần quân điên tiết gầm to:
- Hãy tiếp lão phu má»™t chiêu xem thá»!
Dứt lá»i đã vá»›i chiêu Kinh Lôi Bôn Äiện nhanh như chá»›p tấn công tông chá»§ Tây Tạng.
NgÅ© Nhạc thần quân công lá»±c vốn đã đạt đến trình độ lư há»a thuần thanh, lại xuất thá»§ trong cÆ¡n thịnh ná»™, uy lá»±c khá»§ng khiếp dưá»ng nà o.
Nhạc Nhạn Linh thấy váºy thầm nhá»§:
“Mình chưa được chứng kiến công lá»±c cá»§a ả nà y, để xem ả ta hóa giải chiêu nà y như thế nà o?â€
Chỉ thấy tông chá»§ Tây Tạng nhếch môi cưá»i nói:
- Chẳng có gì đáng kể, chỉ là mấy cân sức rợ mà thôi!
Dứt lá»i tay phải nhẹ nhà ng vung lên khẽ quát:
- Äi nà o!
“Ầm†một tiếng, chưởng lực uy mãnh tuyệt luân của Ngũ Nhạc thần quân đã chuyển hướng, trúng và o nóc động, khoét một lỗ sâu hơn ba thước, đá vụn rơi đầy mặt đất, trong khi tông chủ Tây Tạng vẫn đứng yên tại chỗ.
Ngũ Nhạc thần quân kinh hãi liên tiếp thoái lui mấy bước, buột miệng nói:
- Di Hoa Tiếp Mộc!
Nhạc Nhạn Linh cÅ©ng giáºt mình thầm nhá»§:
“Môn võ công Di Hoa Tiếp Má»™c nà y mình cÅ©ng từng được nghe Phương muá»™i nói đến, khi má»›i há»c chỉ có thể thừa thế di chuyển, khi đã đạt đến trình độ lư há»a thuần thanh thì có thể tùy ý chuyển hướng, tháºm chà còn có thể khiến cho phản kÃch kẻ địch, chả lẽ yêu nữ nà y…â€
Chưa nghĩ dứt, chỉ nghe tông chủ Tây Tạng ung dung nói:
- Bổn tông chá»§ cÅ©ng biết là trong số những ngưá»i ấy có kẻ thù bất cá»™ng đới thiên cá»§a các hạ, chỉ cần các hạ hợp tác vá»›i bổn tông chá»§, chẳng những bổn tông chá»§ chỉ có thể… khách khách…
- Có thể sao?
Tông chá»§ Tây Tạng cưá»i thầm nghÄ©:
- Ta chẳng sợ ngươi không động lòng!
Äoạn cưá»i nói:
- Äừng nóng vá»™i, các ngươi hãy ra đây!
Y thị vừa dứt lá»i, phÃa đối diện bá»—ng nứt ra má»™t cá»a đá, sáu thiếu nữ đẹp như thiên tiên, mình khoác tÆ¡ má»ng yểu Ä‘iệu Ä‘i và o.
NgÅ© Nhạc thần quân vừa trông thấy lối ra sau lưng sáu thiếu nữ, liá»n tức vung song chưởng vá»›i chiêu Hoà nh Cản Trùng Lãng từ bên hông tấn công và o sáu thiếu nữ, đồng thá»i tung mình phóng nhanh và o phÃa cá»a đá.
Nà o ngỠlão vừa động, bỗng nghe tiếng lanh lãnh nói:
- Bổn tông chủ chưa cho phép, tôn giá định đi đâu?
Chỉ thấy tông chá»§ Tây Tạng thân hình nhấp nhoáng, NgÅ© Nhạc thần quân đã bị đẩy lùi vá» vị trà cÅ©, trong khi ấy cánh cá»a đá đã tá»± động khép lại.
Nhạc Nhạn Linh thỠthẩn nhìn sáu thiếu nữ, bất giác đỠmặt thầm nhủ:
- HỠcòn trẻ sao lại không chút xấu hổ thế nà y?
Äoạn vá»™i nghoảnh mặt Ä‘i nÆ¡i khác.
Tông chủ Tây Tạng lạnh lùng nhìn Ngũ Nhạc thần quân đang đứng tiu nghĩu nói:
- Diệp Thiên Lân, võ công tôn giá so vá»›i bổn tông chá»§ ra sao, tôn giá tá»± hiểu rất rõ, nếu tôn giá không biết Ä‘iá»u thì đừng trách bổn tông chá»§ buá»™c phải chưởng tôn giá nằm xuống đó, lúc ấy chẳng tốt đẹp cho tôn giá đâu.
Äoạn bá»—ng quay sang Nhạc Nhạn Linh cưá»i nói:
- Các hạ thấy hỠđẹp không?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy:
- Váºy nghÄ©a là gì?
Lúc nà y công lá»±c chà ng đã khôi phục được chút Ãt.
Tông chá»§ Tây Tạng cưá»i:
- Chẳng phải sá» sá» trước mặt đó sau? Bổn tông chá»§ sợ là sau khi ba ả nha đầu kia chết Ä‘i, các hạ sẽ buồn tẻ, nhất là Thái Phụng Tiên Tá», đúng chăng? Khách khách… Vì váºy, nếu các hạ vừa ý, rồi đây há» sáu ngưá»i Ä‘á»u thuá»™c vá» các hạ, tùy các hạ hưởng dụng.
Nhạc Nhạn Linh lòng phừng lá»a giáºn cưá»i khảy:
- Thị tưởng là Nhạc má»— là ngưá»i sẽ nghe theo sá»± chỉ huy cá»§a thị ư?
Tông chá»§ Tây Tạng không đáp, quay sang sáu thiếu nữ cưá»i nói:
- Y đã mệt rồi, các ngươi hãy mau dìu y đi nghỉ ngơi!
Sáu thiếu nữ lần đầu tiên má»›i gặp má»™t chà ng trai anh tuấn thế nà y, tất cả Ä‘á»u động lòng xuân, nghe váºy Ä‘á»u đồng thanh đáp:
- Thưa vâng!
Äoạn liá»n õng ẹo Ä‘i vá» phÃa Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh hoảng kinh lùi sau một bước dà i, hai tay đưa lên trước ngực quát to:
- Äứng lại!
Sáu thiếu nữ nguýt mắt khúc khÃch cưá»i, vẫn tiếp tục tiến tá»›i.
Nhạc Nhạn Linh vừa lui vừa nói:
- Ngưá»i nà o không muốn sống thì cứ tiến tá»›i!
Bỗng, lưng chà ng chạm và o vách đá, không còn thoái lui được nữa, trong khi ấy sáu thiếu nữ vẫn tiếp tục tiến tới.
Mắt thấy ngưá»i Ä‘i đầu chỉ còn cách Nhạc Nhạn Linh không đầy hai thước, hương thÆ¡m ngây ngất len và o mÅ©i, Nhạc Nhạn Linh hết sức nao núng, giáºn dữ quát:
- Lui ra!
Dứt lá»i má»™t chiêu Thôi SÆ¡n Äiá»n Hãi đã đẩy ra.
Sáu thiếu nữ không ngá» Nhạc Nhạn Linh lại đột ngá»™t hạ độc thá»§, bởi dá»±a và o bao lần kinh nghiệm trước đây, khiến há» Ä‘á»u có lòng tin tuyệt đối.
Vì váºy, má»™t chưởng bất ngá» cá»§a Nhạc Nhạn Linh đã khiến cho há» hoà n toà n không kịp phản ứng, kinh hoà ng thất sắc đứng thừ ra tại chổ.
Ngay trong lúc tình thế ngà n cân treo sợi tóc ấy, bá»—ng thấy bóng ngưá»i thấp thoáng, mạch môn Nhạc Nhạn Linh đã bị tông chá»§ Tây Tạng nắm giữ, y thị cưá»i khảy nói:
- Nhạc Nhạn Linh, các hạ định là m gì hả?
Äoạn quay sang sáu thiếu nữ nói:
- Các ngươi hãy lui ra!
Sáu thiếu nữ tá» vẻ oán trách nguýt mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, như oán trách chà ng không hiểu phong tình, lạc thú trên Ä‘á»i có sẵn mà chẳng chịu thụ hưởng, mà lại tá»± chuốc khổ và o thân, Ä‘oạn sáu nà ng cháºm rãi lui ra theo đưá»ng cÅ©, lúc nà y NgÅ© Nhạc thần quân không còn dám có ý định đà o tẩu nữa.
- Ha ha… Tông chủ võ công quả là cao mình, ha ha…
- Äó chẳng qua vì các hạ đã bị trúng kịch độc, cho nên công lá»±c giảm sút tám chÃn phần mưá»i đó thôi.
Tông chá»§ Tây Tạng ngưng chốc lát, bá»—ng gằn giá»ng nói:
- Nhạc Nhạn Linh, các hạ có muốn báo thù hay không?
Nhạc Nhạn Linh chợt động tâm, dịu giá»ng:
- E rằng Ä‘iá»u ấy chẳng phải dể dà ng đâu!
- Hết sức dể dà ng, hiện chỉ cần các hạ dụ ba ngưá»i đến đây thôi!
- Ba ngưá»i nà o?
Tông chủ Tây Tạng mắt ánh hà n quang:
- Dao Trì Long Nữ, Thiên Phụng bang chá»§ và Thái Phụng Tiên Tá»!
Nhạc Nhạn Linh rúng động cõi lòng, cưá»i khảy:
- Nhạc mỗ biết trước rồi!
Tông chá»§ Tây Tạng chợt nghiêm giá»ng lại:
- NgÅ© Nhạc thần quân, Thất Tà n Tẩu, Cổ Pháºt, hai huynh đệ Phi Vân và Thiên Diện Nhân Ä‘á»u ở trong tay bổn tông chá»§, chỉ cần các hạ gáºt đầu, ná»™i trong ba giá» bổn tông chá»§ sẽ mang thá»§ cấp cá»§a hỠđến trao cho các hạ.
Nhạc Nhạn Linh quả có chút động lòng, nhưng má»™t ý niệm khác lại ngăn cản chà ng, chà ng cố nén khát vá»ng trong lòng, lạnh lùng nói:
- Có lẽ tông chá»§ thất vá»ng rồi!
Tông chá»§ Tây Tạng cưá»i khảy:
- Các hạ đừng rượu kÃnh không uống, lại uống rượu phạt!
Nhạc Nhạn Linh cao ngạo dưá»ng nà o, đâu thể chịu ngưá»i uy hiếp, Ä‘anh giá»ng:
- Chỉ cần tông chá»§ có cách cho Nhạc má»— uống rượu phạt thì đó là điá»u có thể giúp tông chá»§ đạt thà nh ý muốn.
NgÅ© Nhạc thần quân từ từ đưa trưá»ng kiếm trong tay lên, hai mắt nhìn chốt và o huyệt Bối Tâm sau lưng tông chá»§ Tây Tạng.
Tông chủ Tây Tạng từ dưới áo tơ lấy ra một gói bột mà u hồng nói:
- Các hạ uống thuốc nà y và o, chắc chắn sẽ nghe theo sự chỉ huy của bổn tông chủ.
- Thuốc độc phải không?
- Thá»i gian phát tán là ba tháng!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i to:
- Nhiá»u quá!
- Các hạ muốn nói là …
- Thá» mạng cá»§a Nhạc má»— vốn ra hãy còn trong má»™t tháng, nhưng theo phản ứng trong cÆ¡ thể hiện giá», có lẽ khó qua được bảy ngà y, ha ha… Bảy ngà y đủ chăng?
Tiếng cưá»i cá»§a chà ng ngáºp đầy vẻ xót xa bi phẫn.
Ngay khi ấy, bỗng nghe Ngũ Nhạc thần quân quát to:
- Xem đây!
Ãnh bạc chá»›p lên, thanh kiếm gãy đã bay đến sau lưng tông chá»§ Tây Tạng.
|

07-04-2008, 10:13 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 44
Dùng ngưá»i là m mồi nhá»
Tông chá»§ Tây Tạng phản ứng nhanh khôn tả, quay ngưá»i chá»™p và o thân kiếm, đồng thá»i tay trái vung chỉ Ä‘iểm và o huyệt Kinh Tỉnh Nhạc Nhạn Linh.
Y thị như cố ý muốn trổ tà i trước mặt Ngũ Nhạc thần quân, chỉ thấy y thị nhẹ siết tay, tiếng là o xà o vang lên, chuôi kiếm đã bị y thị bóp vụn như cám.
NgÅ© Nhạc thần quân mặt tái ngắt, lão rất biết binh khà cá»§a mình, tuy chưa kể được là thượng cổ thần binh, nhưng được má»™t cao thá»§ tuyệt đỉnh võ lâm xá» dụng, đương nhiên cÅ©ng chẳng phải tầm thưá»ng, váºy mà tông chá»§ Tây Tạng lại chá»™p bắt được má»™t cách dá»… dà ng, đủ biết y thị võ công cao đến mức độ nà o.
Tông chủ Tây Tạng lạnh lùng nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
- Tôn giá còn tuyệt há»c gì chưa thi triển nữa không?
NgÅ© Nhạc thần quân là ngưá»i xảo quyệt, nghe váºy liá»n ngá»a mặt cưá»i to má»™t tiếng, lắc đầu nói:
- Lão phu tự biết không phải địch thủ của tông chủ!
Tông chá»§ Tây Tạng cưá»i:
- Váºy thì tôn giá nên nghe theo sá»± chỉ huy cá»§a bổn tông chá»§ là hÆ¡n.
Ngũ Nhạc thần quân thầm nhủ:
“Xem chừng y thị cÅ©ng định lợi dụng mình đối phó vá»›i ba ả nha đầu kia, mình phải uy hiếp y thị má»›i được.â€
Äoạn bèn lạnh lùng nói:
- Tông chủ chỉ có thể thắng lão phu vỠvõ công, còn ý chà lão phu e rằng tông chủ không sao khống chế được.
- Tháºt chăng?
NgÅ© Nhạc thần quân lặng ngưá»i, song vẫn Ä‘iá»m tÄ©nh nói:
- Lão phu tin chắc là váºy!
Tông chủ Tây Tạng giơ gói thuốc bột trong tay lên nói:
- ThỠmạnh tôn giá hẳn không đến nỗi chỉ có ba tháng chứ? Tuy nhiên, sau khi uống thuốc nà y và o sẽ rất khó chịu, mỗi bảy ngà y phải uống thuốc giải, nhưng nếu tôn giá cho là bổn tông chủ không thể khống chế ý chà của tôn giá thì hãy thỠxem.
Ngay khi ấy, cá»a động bá»—ng mở ra, má»™t bóng ngưá»i phóng và o nhanh như chá»›p, NgÅ© Nhạc thần quân đưa mắt nhìn, liá»n sá»ng sốt kêu lên:
- Ồ! Thất Tà n Tẩu!
Thất Tà n Tẩu chẳng đếm xỉa gì đến Ngũ Nhạc thần quân, bước vội đến trước mặt tông chủ Tây Tạng nói:
- Tông chá»§, lão phu xin bằng lòng chấp nháºn!
Trong khi nói, những giá»t mồ hôi to cỡ hạt Ä‘áºu từ trên trán tuôn rÆ¡i lã chã, mặt đầy vẻ Ä‘au khổ.
Tông chá»§ Tây Tạng cưá»i khảy:
- Lão chẳng phải đã bỠđi rồi ư?
- Nhưng… nhưng…
- Bổn tông chủ đâu có hạn chế tự do của lão.
Thất Tà n Tẩu hai tay đặt trên nạng kiếm đã bắt đầu run rẩy, hệt như bị sốt rét, nghe váºy vá»™i van vỉ:
- Tông chá»§, bất luáºn tông chá»§ sai bảo lão phu là m gì, lão phu cÅ©ng sẵn sà ng thi hà nh, quyết không dám kháng lệnh.
NgÅ© Nhạc thần quân thấy váºy kinh hoà ng thầm nhá»§:
“Thuốc độc gì mà có thể khiến cho Thất Tà n Tẩu, má»™t ngưá»i tá»™t cùng tà n bạo phải cuối đầu tuân phục thế nà y?â€
Tông chủ Tây Tạng lạnh lùng nói:
- Váºy thì lão hãy lăn đất mà ra, sẽ có ngưá»i đưa thuốc giải cho lão.
Ngũ Nhạc thần quân bà ng hoà ng thẩm nhủ:
“Äâu thể nà o váºy được!
Nà o ngá», Thất Tà n Tẩu quả nhiên lăn dà i trên đất ra ngoà i.â€
Tông chủ Tây Tạng lạnh lùng nhìn Ngũ Nhạc thần quân nói:
- thần quân có ý kiến gì?
- Thuốc nà y quả là lợi hại!
Tông chủ Tây Tạng cưòi:
- Khi nà o tôn giá uống và o xong, bổn tông chủ sẽ cho tôn giá được tự do ngay.
NgÅ© Nhạc thần quân cưá»i:
- Tông chủ không sợ lão phu tìm được thuốc giải hay sao?
- Nếu như tôn giá tìm được.
Tông chá»§ Tây Tạng dứt lá»i, nhẹ bước Ä‘i vá» phÃa NgÅ© Nhạc thần quân.
Ngũ Nhạc thần quân cả kinh, vội nói:
- Hãy khoan!
- Sao? Tôn giá bằng lòng rồi ư?
NgÅ© Nhạc thần quân gáºt đầu:
- Không sai!
- Váºy hãy uống thuốc và o Ä‘i!
- Lại còn phải uống thuốc, chả lẽ tông chủ không tin lão phu ư?
Tông chá»§ Tây Tạng cưá»i:
- Äây là quy định cá»§a bổn tông chá»§!
- Lão phu xưa nay nói là giá» lá»i!
- Bổn tông chá»§ cÅ©ng váºy!
NgÅ© Nhạc thần quân thấy váºy, biết không uống không xong, đà nh nói:
- Tông chá»§ có thể chấp thuáºn Ä‘iá»u kiện lão phu đưa ra không?
Tông chá»§ Tây Tạng cưá»i lẳng lÆ¡:
- Tôn giá nghÄ© là bổn tông chá»§ chắc chắn chấp thuáºn ư?
NgÅ© Nhạc thần quân thản nhiên cưá»i:
- Nếu tông chủ muốn lão phu tâm phục khẩu phục thì không nên cự tuyệt là hơn, đúng chăng?
Tông chá»§ Tây Tạng gáºt đầu:
- Rất có lý, thỠnói nghe xem!
- Nếu tông chá»§ không chấp thuáºn, lão phu nói ra cÅ©ng bằng không.
- Dưá»ng như bổn tông chá»§ có quyá»n quyết định thì phải?
NgÅ© Nhạc thần quân biến sắc mặt, như định nổi dóa, song nghÄ© lại thấy mình đã hoà n toà n nằm trong sá»± khống chế cá»§a tông chá»§ Tây Tạng, nói nhiá»u cÅ©ng vô Ãch, bèn ha hả cưá»i nói:
- Äúng, rất đúng!
Tông chá»§ Tây Tạng cưá»i:
- thần quân rất thức thá»i vụ, tháºt không hổ là má»™t báºc kiêu hùng, hãy nói Ä‘i!
- Äiá»u thứ nhất, tông chá»§ phải dà nh cho lão phu má»™t vị trà không cao không thấp, để khi cần thiết có thể chỉ huy má»™t bá»™ pháºn nhân lá»±c hầu hoà n thà nh mệnh lệnh cá»§a tông chá»§.
Nhạc Nhạn Linh nghe váºy hết sức lo lắng và tức giáºn, nhưng rất tiếc là chà ng không nói được, đà nh thầm nhá»§:
“Ngưá»i nà y mà thay đổi, võ lâm Trung Nguyên hẳn sẽ gặp thảm há»a.â€
Tông chá»§ Tây Tạng cưá»i nói:
- Äó là lẽ đương nhiên! Nhưng ngưá»i đưa thuốc phải có chức vị cao hÆ¡n tôn giá, đến lúc ấy bôn tông chá»§ sẽ phát cho tôn giá má»™t mệnh phù, hãy yên tâm Ä‘i!
Ngũ Nhạc thần quân đưa tay chỉ Nhạc Nhạn Linh nói tiếp:
- Äiá»u thứ nhì, phải hạ sát tiểu tá» nà y ngay!
- Vì sao?
NgÅ© Nhạc thần quân nghiêm giá»ng:
- Bởi vì y đã biết hết bà máºt giữa chúng ta!
Tông chá»§ Tây Tạng cưá»i:
- Không được, giá trị lợi dụng cá»§a y to lá»›n hÆ¡n tôn giá nhiá»u, không thể giết được.
Ngũ Nhạc thần quân bất bình:
- Tông chủ đã dùng lão phu thì không nên dùng y nữa!
Tông chá»§ Tây Tạng Ä‘anh giá»ng:
- Chỉ y mới có thể dụ dẫn ba ả nha đầu kia, sở dĩ bổn tông chủ phải dùng tôn giá chỉ là định phái tôn giá đi báo cho hỠbiết là Nhạc Nhạn Linh hãy còn sống và đang nằm trong tay bổn tông chủ mà thôi.
- HỠchẳng phải đang nằm trong sự khống chế của tông chủ hay sao?
Tông chủ Tây Tạng biến sắc mặt:
- Dù há» hiện Ä‘ang bị giam hảm trong lòng núi, nhưng bổn tông chá»§ nói tháºt không sợ xấu hổ, ba ả nha đầu ấy trà lược Ä‘á»u không kém hÆ¡n bổn tông chá»§, muốn nhá» và o những chướng ngại thiên nhiên sát hại há», e rằng không thể được.
- Giam hãm hỠlâu, dĩ nhiên hỠcũng có thể chết đói.
- Vấn đỠchÃnh là không thể nà o giam hãm há» lâu.
Nhạc Nhạn Linh thầm mừng nghĩ:
“Chỉ cần há» không chết, yêu nữ ngươi khó mà toại nguyện được!â€
GiỠđây, chà ng bỗng dưng hết sức quý mến ba nà ng kia.
NgÅ© Nhạc thần quân há»i:
- Váºy lão phu báo cho há» biết bằng cách nà o?
- Nếu bổn tông chá»§ Ä‘oán không lầm, có lẽ Thái Phụng Tiên TỠđã thoát thân, y thị mà thoát thân, hẳn phải kiếm Nhạc Nhạn Linh, và trong lúc y thị tìm kiếm, những ngưá»i khác cÅ©ng sẽ lần lượt được phóng thÃch, lúc ấy bổn tông chá»§ sẽ sắp đặt má»™t nÆ¡i nà o đó để cho há» giải cứu tôn giá.
NgÅ© Nhạc thần quân đảo mắt má»™t vòng, thắc mắt há»i:
- Sao trong thạch thất tông chủ không bố trà cơ quan?
- Äó là việc riêng cá»§a bổn tông chá»§, nhưng lần sau các vị và o trong lòng núi nà y, có lẽ không còn an toà n như váºy đâu!
Tông chá»§ Tây Tạng ngưng lá»i, vung tay ném gói giấy cho NgÅ© Nhạc thần quân, nói tiếp:
- Hãy uống và o đi!
NgÅ© Nhạc thần quân biết phản kháng chỉ chuốc nhục và o thân, liá»n đón lấy, bấm bụng trút hết gói thuốc bá»™t và o miệng.
Tông chá»§ Tây Tạng gáºt đầu cưá»i nói:
- Tốt lắm, khi nà o sá»± thà nh, tôn giá sẽ là ngưá»i đệ nhất công thần.
NgÅ© Nhạc thần quân cưá»i áo não:
- Nếu tông chủ muốn ban thưởng lão phu chỉ xin cầu được sống là đủ.
Tông chá»§ Tây Tạng cưá»i:
- E rằng không chỉ có váºy thôi, giá» tôn giá hãy theo cá»a kia Ä‘i thẳng ra, thấy đưá»ng cứ Ä‘i, nhất định sẽ đến nÆ¡i bổn tông chá»§ đã định.
- Khi gặp hỠphải thế nà o?
Tông chủ Tây Tạng mặt lộ sát cơ:
- Cứ nói là Nhạc Nhạn Linh đang bị giam cầm trên Viên Sầu nhai!
- Tông chủ đã bố trà sẵn sà ng rồi phải không?
Tông chá»§ Tây Tạng Ä‘anh giá»ng:
- Tôn giá vá»›i ba ả kia Ä‘á»u đã rõ, còn há»i là m gì?
- Váºy lão phu xin cáo từ!
NgÅ© Nhạc thần quân sải bước Ä‘i ra khá»i thạch thất.
Tông chá»§ Tây Tạng quay lại bồng Nhạc Nhạn Linh lên, cất bước Ä‘i ra cá»a, vừa Ä‘i vừa cưá»i nói:
- Các hạ hẳn là không ngá» mình lại hữu dụng đối vá»›i bổn tông chá»§ như váºy phải không? Ô, các hạ tháºt anh tuấn, thảo nà o Thái Phụng Tiên Tá» say mê thế kia.
Äoạn khúc khÃch cưá»i, cúi xuống hôn nhẹ má»™t cái trên má Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh lúc nà y có miệng mà không nói được, tức đến vỡ tung lồng ngực.
Äá Ä‘en nhô cao trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp, loạn thạch đầy rẩy khắp nÆ¡i, không có cây cá», hoang vu đến mức chẳng chút sinh khÃ.
Trên không mây trắng lững lá» trôi, dưới núi sương nhẹ như khói, trong hoang vu ngáºp đầy vô và n sát cÆ¡.
NÆ¡i đây chÃnh là Viên Sầu Nhai, qua danh biết nghÄ©a, ngay cả giá»i leo trèo như loà i vượn khỉ mà còn không lên được ngá»n núi nà y, đủ biết hiểm trở đến dưá»ng nà o.
Trên má»™t há»m đá nhá»n ở đỉnh núi, Nhạc Nhạn Linh Ä‘ang ngồi lặng yên, bởi sợi xÃch sắt to chia ra xiá»ng và o huyệt mạch tay chân chà ng, khiến chà ng không thể nà o váºn công được.
Tháºt ra đó là thừa, bởi sau hai lần sá» dụng chiêu Thiên Giáng Huyết VÅ©, Nhạc Nhạn Linh đã không khôi phục công lá»±c nữa.
Ãnh nắng má»™t ngà y trá»i đã khiến sắc mặt trắng hồng cá»§a Nhạc Nhạn Linh trở nên Ä‘en sạm, chà ng lặng nhìn mặt trá»i lặn dần xuống ở non tây, thầm cầu khấn:
- Cầu trá»i xót thương cho chúng sinh thiên hạ, đừng để hỠđến đây!
Bá»—ng có tiếng bước chân Ä‘i đến, rồi thì má»™t giá»ng nói thô bạo cất lên:
- Tiểu tá», ngươi có đói không hả?
Nhạc Nhạn Linh ngước mắt nhìn hai gã đại hán, cưá»i khảy nói:
- Khi nà o Nhạc má»— đói sẽ gá»i!
Gã đại hán bên phải nói:
- Hừ, chả lẽ bá»n ta đến đây để hầu hạ ngươi hay sao?
Äại hán bên trái tức giáºn:
- Bá»n ta phải canh chừng ngươi!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy:
- Hai vị tự tin đủ khả năng chăng?
Hai gã đại cùng tiến tới một bước nói:
- Ngươi có muốn thỠkhông?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i phá lên:
- Mặc dù Nhạc má»— bị xiá»ng tại đây nhưng cÅ©ng chẳng xem các vị ra gì!
Hai gã đại hán tức giáºn buông tiếng gầm to, cùng tung mình lao bổ và o Nhạc Nhạn Linh, vung tay chá»™p và o xÃch sắt xiá»ng chân chà ng.
Nhạc Nhạn Linh lúc nà y tuy công lá»±c bị hạn chế, nhưng chiêu thức vẫn còn, hai chân duá»—i ra vá»›i chiêu Thước Tước Äặng chỉ (chim khách tung vuốt) đá và o chân hai đại hán, khiến hai gã Ä‘au đớn hét lên song vẫn chá»™p được xÃch sắt.
Hai gã đại hán má»—i gã nắm lấy má»™t sợi xÃch bằng sắt, gã bên trái cưá»i khoái trá nói:
- Theo lá»i tông chá»§ căn dặn, vì để cho ba ả nha đầu kia Ä‘au lòng, đà nh phải cho ngươi nếm chút mùi Ä‘au khổ thôi. Nà o, lão Trương, chúng ta kéo!
Hai ngưá»i đứng sang hai phÃa, vừa định ra sức kéo, bá»—ng nghe má»™t giá»ng sắc lạnh nói:
- Các ngươi không xứng đáng!
Hai gã đại hán nghe tiếng quay phắt lại nhìn, chỉ thấy đó là má»™t ngưá»i đà n bà cung trang đẹp tuyệt trần, tuổi chừng bốn mươi, liá»n buá»™t miệng há»i:
- Phương giá là ai?
Mỹ phụ cung trang giá»ng lạnh toát:
- Các ngươi hãy Ä‘i mà há»i Diêm Vương!
Äoạn chỉ thấy bà ta nhẹ nhà ng phất tay, hai gã đại hán đã im lìm bay xuống vá»±c thẩm.
Äó hiển nhiên không phải là má»™t môn võ công tầm thưá»ng, bởi lẽ hai gã đại hán kia chá»› há» kêu được má»™t tiếng đã hồn lìa khá»i xác.
Nhạc Nhạn Linh thỠthẫn nhìn thiếu phụ mặt lạnh như băng sương đi đến gần chẳng biết sẽ đối với mình thế nà o, lòng hết sức bồn chồn hồi hộp.
Mỹ phụ cung trang Ä‘i đến lần lượt bức đứt bốn sợi xÃch sắt xiá»ng khóa tay chân Nhạc Nhạn Linh, lạnh lùng nói:
- Äứng lên!
Nhạc Nhạn Linh chầm cháºm đứng lên Æ¡ há» nói:
- Qua thái độ của phu nhân, hiển nhiên phu nhân không phải là cứu tại hạ.
Mỹ phụ cung trang thoáng biến sắc mặt, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã tan biến, lạnh lùng nói:
- Ngươi có quen biết Mai Ngá»c Sương không?
Nhạc Nhạn Linh sá»ng sốt:
- Phu nhân há»i nà ng ấy chi váºy? Äã gặp gì bất trắc phải không?
Mỹ phụ cung trang mặt lộ sát cơ:
- Váºy là ngươi quen biết chứ gì?
Nhạc Nhạn Linh gáºt đầu:
- Chẳng những quen biết mà Ngá»c Sương còn là vợ cá»§a tại hạ!
Mỹ phụ cung trang gằn giá»ng:
- Váºy là kể như đã tá»± tuyên bố tá»™i chết cá»§a mình rồi!
Nhạc Nhạn Linh giáºt mình:
- Phu nhân là ai?
Mỹ phụ cung trang đột nhiên vung chưởng quát:
- Sư phụ cá»§a Mai Ngá»c Sương!
|

07-04-2008, 10:14 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 45
Anh hùng si tình
Nhạc Nhạn Linh vừa nghe mỹ phụ cung trang là sư phụ cá»§a Thái Phụng Tiên Tá», hết sức kinh ngạc thầm nhá»§:
“Mai Ngá»c Sương chẳng phải đã nói là sư phụ chết rồi hay sao? Bây giá» sao lại sống lại thế nà y? Bên trong tháºt ra có uẩn khúc gì? Và việc giữa mình vá»›i Mai Ngá»c Sương, chả lẽ bà ta đã biết rồi sao?â€
Mỹ phụ cung trang thấy Nhạc Nhạn Linh ra chiá»u thắc mắc, bèn cưá»i khảy nói:
- Việc giữa ngươi với Sương nhi, ta đã biết cả rồi!
Nhạc Nhạn Linh chợt động tâm, buột miệng nói:
- Nhưng tiá»n bối dưá»ng như không phải đến đây vì cứu vãn bối!
Mỹ phụ cung trang cưá»i khảy:
- Không sai, ta đến đây là để giết ngươi!
- Giết vãn bối ư? Nhạc Nhạn Linh nà y đâu có thâm thù đại háºn gì vá»›i tiá»n bối.
Mỹ phụ cung trang giá»ng sắc lạnh:
- Ngươi đã khiến cho Sương nhi tiêu tan ý chÃ, định từ bá» sứ mạng ta đã giao cho, ngươi không chết, Sương nhi sẽ không bao giá» là m theo lá»i sai bảo cá»§a ta, vì váºy ta cần phải trừ khá» ngươi.
Nhạc Nhạn Linh nghÄ© nhanh, cưá»i nói:
- Sương muá»™i yêu vãn bối rất sâu Ä‘áºm, vãn bối mà chết Ä‘i, Sương muá»™i chắc chắn sẽ chết theo, lúc ấy chúng ta tiá»n bối cà ng tổn thất to lá»›n hÆ¡n.
Mỹ phụ cung trang cưá»i khảy:
- Nếu như ta nói với Sương nhi là ngươi đã chết dưới tay quần hà o võ lâm Trung Nguyên, theo ngươi nghĩ tình hình sẽ ra sao?
Nhạc Nhạn Linh cả kinh, chà ng biết rõ Mai Ngá»c Sương tÃnh nóng như lá»a, nếu nà ng mà biết mình chết dưới tay quần hà o Trung Nguyên, chắc chắn sẽ bất chấp tất cả báo thù cho mình, háºu quả tháºt tai hại khôn lưá»ng.
Nhạc Nhạn Linh đắm chìm trong suy tư, thá»i gian lặng lẽ trôi qua, bóng dáng tông chá»§ Tây Tạng lướt qua dưới chân núi, nhưng chỉ chá»›p mắt đã mất dạng.
Mỹ phụ cung trang bá»—ng há»i:
- Ngươi đã nghĩ ra chưa?
Nhạc Nhạn Linh ngẩng lên, giá»ng não ná» nói:
- Kế hoạch cá»§a tiá»n bối tháºt vãn bối không ngỠđến, nhưng dù tiá»n bối không là m váºy thì vãn bối cÅ©ng khó sống qua bảy ngà y, Sương muá»™i cÅ©ng biết.
Mỹ phụ cung trang tiến tới một bước:
- Ngươi muốn nói là không còn sức phản kháng chứ gì?
- Äúng váºy!
Mỹ phục cung trang thầm nhủ:
“Thiếu niên nà y quả là anh tuấn phi phà m, thảo nà o Sương nhi đã yêu hắn say đắm, cÅ©ng mai là hắn chỉ còn sống được bảy ngà y, dù mình không giết hắn thì hắn cÅ©ng chết, váºy dẫu sao mình cÅ©ng không quá có lá»—i vá»›i Sương nhi.â€
Äoạn bèn nói:
- Ngươi hãy tá»± nhảy xuống vá»±c phÃa sau Ä‘i!
Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn phÃa sau, trên mặt chỉ thoáng lá»™ vẻ thê lương, ngoà i ra không chút vẻ gì sợ hãi, chỉ buồn bã nói:
- Tiá»n bối bằng lòng chấp thuáºn vãn bối má»™t yêu cầu không?
Mỹ phụ cung trang quắc mắt:
- Ngươi định kéo dà i thá»i gian hả?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu, quay ngưá»i cất bước Ä‘i vá» phÃa bá» vá»±c và nói:
- Váºy thì thôi!
Dứt lá»i ngưá»i đã Ä‘i đến bá» vá»±c, vừa định tung mình, ngưá»i đà n bà cung trang bá»—ng quát:
- Äứng lại, ngươi nói Ä‘i!
Nhạc Nhạn Linh không ngoảnh lại, trầm giá»ng nói:
- Chỉ mong tiá»n bối đứng trên cương vị má»™t trưởng bối, chuyển cáo vá»›i Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chá»§, nói là NgÅ© Nhạc thần quân Diệp Thiên Lân không tin được, váºy thôi!
Dứt lá»i đã tung mình phóng xuống vá»±c thẩm, không có tiếng kêu sợ hãi, cÅ©ng chẳng có những lá»i oán háºn, tất cả Ä‘á»u trở thà nh quá khứ trong yên lặng.
Mỹ phụ cung trang như mất hồn lẩm bẩm:
- Rồi đây Sương nhi sẽ không bao giá» thông cảm cho mình, cÅ©ng như mình thương nhá»› ngưá»i ấy, vÄ©nh viá»…n không thể quên được.
Một con chim phụng to lớn từ dưới núi im lìm bay lên, đó là của Dao Trì Long Nữ.
Ngưá»i ngồi trên lưng chim phụng dưá»ng như biết có má»™t nhân váºt võ công cao siêu Ä‘ang ở trên đỉnh núi, nên chim phụng không bay thẳng lên, mà chênh chếch bay ra xa, lát sau đã mất dạng nÆ¡i cuối trá»i.
Mỹ phụ cung trang tình cá» ngẩng lên nhìn, bất giác rúng động cõi lòng, thoạt tiên lá»™ vẽ vui mừng, nhưng liá»n sau đó mặt ngáºp đầy vẻ tức giáºn, lẩm bẩm:
- Kẻ tiểu bối nà o cả gan dám ngang nhiên chống đối mình thế nà y? Hừ…
Äoạn vừa định Ä‘uổi theo chim phụng kia, bá»—ng nghe có tiếng dịu dà ng nói:
- Lăng muá»™i, hà tất chấp nhất bá»n trẻ là m gì?
Mỹ phụ cung trang nghe tiếng liá»n biến sắc mặt, quay phắt lại nhìn, chỉ thấy má»™t văn sÄ© trung niên tuổi trạc tứ tuần, mà y kiếm, mắt sao Ä‘ang đứng cách ngoà i năm thước.
Mỹ phụ cung trang buộc miệng nói:
- Ngươi chưa chết ư?
Giá»ng nói có vẻ vui mừng mà cÅ©ng có vẻ tức giáºn.
Văn sÄ© trung niên cưá»i:
- Phải, nếu ngu huynh mà chết, sá»± hiểu lầm bốn mươi năm trước e sẽ không bao giá» giải tá»a được nữa.
Mỹ phụ cung trang lúc nà y đã kiá»m chế tình cảm trong lòng, cưá»i khảy nói:
- Hiểu lầm ư? Ngươi định dối gạt ai váºy? Vụ công án hồi bốn mươi năm trước đâu phải chỉ có mình ngươi biết, chá»› tá»± đỠcao mình quá.
Văn sĩ trung niên nghiêm túc:
- Không sai, năm xưa hiện diện tại đó có Lăng muội, ngu huynh và cả chủ nơi đây.
Dứt lá»i quét mắt nhìn xuống dưới núi, như tìm kiếm gì đó.
Mỹ phụ cung trang lạnh lùng nói:
- Hãy còn má»™t ngưá»i ngươi chưa kể đến!
- Ngưá»i đó đã chết, còn kể là m gì nữa?
Mỹ phụ cung trang sá»ng sốt:
- Sao? Äứa bé mưá»i mấy tuổi có mặt tại đó năm xưa đã bị sát hại rồi ư?
- Không sai, y không nên trông thấy sá»± việc đó, và cà ng không nên gây dá»±ng thịnh danh trong võ lâm, để khiến ngưá»i đó sợ y truyá»n rao sá»± kiện năm xưa trên giang hồ, đã giết y diệt khẩu.
Mỹ phụ cung trang mắt rá»±c lên sắc lạnh, căm há»n lẩm bẩm:
- Quách Thái Vân, ngươi tháºt tà n ác.
- Nhưng cũng không tà n ác bằng Lăng muội!
Mỹ phụ cung trang ngẩn ngưá»i, bá»—ng cưá»i sắc lạnh nói:
- Không sai, đúng là ta tà n ác, còn ngươi thì sao?
- Y thị giết cha, còn Lăng muội thì giết con trai.
Mỹ phụ cung trang đỠmặt, bỗng quát:
- Ngươi muốn chết!
Äồng thá»i đã vá»›i chiêu Phụng VÅ© Thanh Thiên tấn công văn sÄ© trung niên, xuất thá»§ nhanh như chá»›p và không há» có tiếng gió, má»™t luồng kình lá»±c vô hình áºp thẳng và o ngá»±c văn sÄ© trung niên.
Văn sÄ© trung niên biết lợi hại, vá»™i lướt lùi ra xa hÆ¡n bốn trượng, trầm giá»ng nói:
- Ngu huynh đã nói sai chỗ nà o kia chứ?
Mỹ phụ cung trang ngừng tay gằng giá»ng nói:
- Váºy chứ ta đã có con trai từ lúc nà o?
Văn sĩ trung niên lắc đầu:
- Hổ độc không ăn thịt con, ngu huynh nói đây đương nhiên không phải là con trai Lăng muội, mà là con trai của đứa bé đã có mặt năm xưa.
Mỹ phụ cung trang sá»ng sốt:
- Tháºt váºy ư?
Văn sÄ© trung niên mỉm cưá»i:
- Lăng muội giết y, nhưng ngu huynh đã cứu y rồi!
Mỹ phục cung trang nhẹ ngưá»i, cưá»i khảy:
- Nhưng ngươi còn chưa trả giá!
- Trả giá gì?
Mỹ phụ cung trang quát to:
- Giá nà y đây!
Äồng thá»i song chưởng đã cùng lúc vung ra.
Văn sÄ© trung niên quét nhanh mắt xuống dưới núi, bá»—ng biến sắc mặt, cưá»i to nói:
- Ngu huynh không có lòng đùa với muội nữa!
Dứt lá»i ngưá»i đã tung ngược ra sau hÆ¡n hai trượng.
Mỹ phụ cung trang tÃnh nóng như lá»a, đâu chịu bá» qua, buông tiếng quát to, tung mình lăng không Ä‘uổi theo.
Hai ngưá»i rá»i khá»i không lâu, đột nhiên vang lên “ầm†má»™t tiếng rá»n rÄ©, đỉnh núi đã nổ tung, đá văng bay tứ tán, tháºt là khá»§ng khiếp.
Ãnh nắng chan hòa soi rá»i trên ngá»n núi Trưá»ng Bạch má»™t mà u trắng xóa, tuyết tan thà nh nước, từ trên cao à o ạt chảy xuống đáy cốc, vang lên tiếng ì ầm như vạn mã bôn đằng, tháºt không khiếp ngưá»i.
Nhưng nhiệt không tăng theo ánh nắng mặt trá»i, mà trái lại cà ng lạnh hÆ¡n nhiá»u, hoà n toà n bất đối xứng.
Äà o hoa cốc bên dưới Dao Trì lúc nà y đã tà n rụi, những quả đà o nho nhá» nằm khuất dưới vòm lá xanh, khiến đáy cốc từ mà u hồng trở thà nh mà u xanh tươi.
Không có bóng ngưá»i, không có tiếng chim, dưá»ng như những ngôi nhà hà ng hà ng lá»›p lá»›p tại đây không há» có ngưá»i cư trú.
Nhưng sá»± tháºt không phải váºy, lúc nà y trong gian đại sảnh cao to lá»™ng lẩy kia chẳng phải Ä‘ang có mưá»i mấy ngưá»i là gì?
Dao Trì Long Nữ ngồi nÆ¡i chá»§ vị trên cao, rất nhiá»u nữ đệ tá» già trẻ chia nhau đứng hai bên, lẽ đương nhiên là có mặt Thần Toán Long Nữ và Tứ Bất Tượng.
Nhạc Nhạn Linh với toà n thần y phục đen đang ngồi yên lặng đối mặt với Dao Trì Long Nữ cách khoảng hai trượng, sắc mặt chà ng trắng nhợt, đôi mà y kiếm chau chặt như có vô và n tâm sự.
Äại sảnh vẫn im phăng phắc, không má»™t ngưá»i lên tiếng.
Dao Trì Long Nữ đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
- Nhạc Nhạn Linh, đây là lần thứ hai các hạ đến nơi nà y rồi!
Nhạc Nhạn Linh ngẩng lên, giá»ng lạnh nhạt:
- Nhưng đâu phải Nhạc mỗ tự ý đến!
Dao Trì Long Nữ nhướng mà y, bực tức thầm nhủ:
“Ta đã cứu mạng ngươi, ngươi chẳng những không cảm kÃch mà còn cho là ta đã cưỡng bức ngươi đến đây. Hừ, tháºt không ngá» trên Ä‘á»i lại có kẻ vong ân bá»™i nghÄ©a thế nà y! Phải chi y chịu cầu xin mình, mình có thể cho y hết tất cả, tháºm chà ngôi vị lệnh chá»§ mình cÅ©ng chẳng cần.â€
Theo ý nghÄ© ấy, mặt nà ng dần hiện vẻ ưu sầu, nà ng biết Nhạc Nhạn Linh không khi nà o chịu cầu xin mình, bởi trước kia, chà ng định là m váºy đã bị nà ng cá»± tuyệt, mặc dù sao đó nà ng đã hối háºn, song chà ng là m sao biết được chứ?
Tứ Bất Tượng tÃnh nóng hÆ¡n hết, thấy lệnh chá»§ lâu không lên tiếng, không nén được cưá»i khảy nói:
- Nhạc Nhạn Linh chả lẽ ngươi không có chút tình ngưá»i nà o cả hay sao?
Nhạc Nhạn Linh nhướng mà y:
- Nhạc mỗ không hiểu ý tôn giá!
Tứ Bất Tượng tức giáºn đứng phắt dáºy:
- NhỠđâu mà bây giỠngươi còn sống hả?
Nhạc Nhạn Linh lại nhướng mà y, như định phát tác, song chà ng lại dằn nén, bởi dù thế nà o ngưá»i ta cứu mình cÅ©ng không có ác ý.
Chà ng nhếch môi cưá»i nói:
- ChÃnh nhá» quý lệnh chá»§ đã cứu, nhưng đó chỉ là cứu má»™t thi thể mà thôi!
Giá»ng nói hết sức bình thản nhưng ẩn chứa vô và n Ä‘au xót.
Dao Trì Long Nữ rúng động cõi lòng, chằm chặp nhìn Nhạc Nhạn Linh, môi mấp máy liên hồi nhưng không thốt nên lá»i.
Tứ Bất Tượng cưá»i khảy:
- Bổn cốc không có chổ chôn thi thể, ngươi…
Thần Toán Long Nữ vội kéo tay áo Tứ Bất Tượng, lạnh lùng nói:
- Bà có nghÄ© đến háºu quả chưa?
Tứ Bất Tượng tuy thiên khÃch, nhưng chẳng phải là ngưá»i không hiểu đại thể, nghe váºy liá»n biến sắc mặt, lo lắng đưa mắt nhìn Dao Trì Long Nữ.
Dao Trì Long Nữ không nhìn bà , cũng không có vẽ trách móc, nhưng đôi mắt nà ng đã rướm lệ.
Tứ Bất Tượng áy náy khẽ nói:
- Lệnh chủ, ti chức biết tội rồi!
Dao Trì Long Nữ áo não lắc đầu:
- Vì sá»± tôn nghiêm cá»§a bổn lệnh, bà là m váºy là phải!
- Nhưng…
Dao Trì Long Nữ xua tay:
- Không cần phải nói nữa!
Äoạn đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh há»i:
- Các hạ hẳn biết minh còn chịu đựng được bao lâu chứ?
Nhạc Nhạn Linh lảng tránh ánh mắt nà ng, ơ hỠđáp:
- Tối đa năm ngà y!
Dao Trì Long Nữ lặng ngưá»i:
- Các hạ không muốn tìm thuốc giải sao?
Nhạc Nhạn cưá»i:
- Lệnh chủ hẳn là không bao giỠlại cứu một kẻ là m hại giang hồ chứ?
Thần Toán Long Nữ bá»—ng xen lá»i:
- Nhạc huynh đệ, theo bổn tá»a thì sinh mạng quý hÆ¡n tất cả, đúng chăng?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Äối vá»›i Nhạc má»— thì không phải váºy, sinh mạng Nhạc má»— được ký thác trên rất nhiá»u sinh mạng, chỉ có đòi được những mạng đó thì sinh mạng cá»§a má»— má»›i có ý nghÄ©a.
Dao Trì Long Nữ nhướng mà y:
- Quả quyết như váºy ư?
- Nhưng hiện giỠlệnh chủ có đủ khả năng ngăn cản.
- Bổn lệnh chá»§ nghÄ© không cần phải là m váºy!
`Nà ng không sao chịu đựng nổi thái độ lạnh nhạt cá»§a Nhạc Nhạn Linh, bởi nà ng cÅ©ng là má»™t ngưá»i con gái cao ngạo kia mà .
Nhạc Nhạn Linh cưá»i chua chát:
- Không sai, chỉ cần qua năm ngà y là xong!
Dao Trì Long Nữ biến sắc mặt, buột miệng nói:
- Các hạ không cầu xin bổn lệnh chá»§ tháºt ư?
Nhạc Nhạn Linh ngẩn ngưá»i, bá»—ng cưá»i phá lên:
- Biết bao ngưá»i cầu xin lệnh chá»§, hà tất nhất định muốn má»™t kẻ sắp chết như Nhạc má»— cầu xin chứ?
Bỗng như sực nhớ ra, nói tiếp:
- Thôi, hãy bỠqua vấn đỠnà y đi, dẫu sao thì lệnh chủ cũng đã cứu nhạc mỗ một phen, bất kể sinh mạng ngắn ngủi thế nà o thì Nhạc mỗ cũng phải cảm tạ ơn cứu mạng ấy.
Dao Trì Long Nữ bất giác nghe lòng ngá»t lịm lần đầu tiên Nhạc Nhạn Linh má»›i nói vá»›i nà ng những lá»i dịu hoà như váºy, mắt nà ng ngáºp đầy vẻ trìu mến nhìn Nhạc Nhạn Linh, chá» chà ng nói tiếp.
Thần Toán Long Nữ thầm nhủ:
“Sinh mạng dù sao cÅ©ng đáng quý, tưởng đâu Nhạc Nhạn Linh ngươi quả tháºt không mà ng đến sá»± sống chết chứ? Thì ra ngươi định dùng phương cách khác thay cho sá»± cầu xin.â€
Nhạc Nhạn Linh trầm giá»ng nói:
- Do đó Nhạc mỗ muốn nói cho lệnh chủ biết một kẻ đại gian đại ác, tuyệt đối không nên tiếp xúc.
Dao Trì Long Nữ hết sức thất vá»ng, thá» thẫn nói:
- Ai váºy?
- NgÅ© Nhạc thần quân Diệp Thiên Lân, y đã theo vá» vá»›i phái Máºt Tông rồi!
Thần Toán Long Nữ kinh ngạc, bỗng vở lẻ thầm nhủ:
“Phương cách nà y tháºt là thâm độc, thì ra ngươi định mượn tay bá»n ta để báo thù cho ngươi. Hừ, Nhạc Nhạn Linh, ngươi cÅ©ng tháºt đánh giá quá thấp Dao Trì Lệnh rồi!â€
Dao Trì Long Nữ trố mắt:
- À, có lẽ Diệp Thiên Lân có háºn thù vá»›i ngươi phải không?
Nhạc Nhạn Linh thầm thở dà i nói:
- Phải, y là kẻ thù giết cha Nhạc mỗ!
Dao Trì Long Nữ đứng phắt dáºy, giá»ng kiên quyết:
- Nhạc Nhạn Linh, cần các hạ chịu cầu xin bổn lệnh chủ, bổn lệnh chủ sẵn sà ng với hết sức bản thân báo thù cho các hạ.
Thuá»™c hạ Dao Trì Lệnh nghe váºy thảy Ä‘á»u cả kinh, qua ánh mắt quá lạnh rợn ngưá»i cá»§a lệnh chá»§, há» biết là nà ng chẳng phải nói đùa, nhưng rất Ãt ai biết được là lệnh chá»§ cá»§a há» vì sao bá»—ng dưng lại trở nên nóng nảy như váºy.
Nhạc Nhạn Linh chầm cháºm đứng lên thiểu não lắc đầu nói:
- Nhạc má»— chỉ xin lệnh chá»§ lưu ý Diệp Thiên Lân thôi, không cần phải là m váºy.
Äoạn buông tiếng thở dà i trÄ©u nặng, nói tiếp:
- Nhạc Nhạn Linh nà y sống chẳng thể chÃnh tay báo thù cha, hẳn là số trá»i như váºy, hà tất phải mượn tay kẻ khác? Lệnh chá»§, xin cáo từ!
Äoạn bước Ä‘i ra cá»a đại sảnh.
Dao Trì Long Nữ rung giá»ng:
- Äây là vÄ©nh quyết ư?
Nhạc Nhạn Linh không ngoảnh lại, nhạt giá»ng nói:
- Äúng và , kể từ nay trên giang hồ sẽ giảm bá»›t má»™t kẻ quấy rầy lệnh chá»§ rồi!
Dao Trì Long Nữ lớn tiếng:
- Các hạ nói váºy là sao?
Nhạc Nhạn Linh đã ra đến ngoà i đại sảnh, giá»ng lạnh nhạt đáp:
- Sá»± tháºt đúng như váºy!
Thần Toán Long Nữ kéo tay áo Tứ Bất Tượng khẽ nói:
- Bà có muốn lấy công để chuá»™c lại tá»™i vá»ng ngôn khi nảy không?
Tư Bất Tượng thấy lệnh chá»§ ai oán bi ai thế kia, lòng sá»›m đã mất hết chá»§ trương, nghe váºy vá»™i nói:
- Muốn, đương nhiên là muốn!
Lúc nà y Nhạc Nhạn Linh đã ra xa ngoà i năm trượng, Thần Toán Long Nữ đưa tay chỉ chà ng nói nhanh:
- Hãy cản y lại!
Tứ Bất Tượng sá»ng sốt:
- Một mình lão thân ư?
- Y không còn váºn công được nữa đâu!
Tứ Bất Tượng liá»n buông tiếng quát vang, phi thân Ä‘uổi theo Nhạc Nhạn Linh.
|

07-04-2008, 10:14 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 46
Tuyết lãnh không ngân
Nhạc Nhạn Linh quả nhiên công lực đã mất, Tứ Bất Tượng vừa ra tay đã nắm được mạch môn chà ng đưa trở và o đại sảnh.
Dao Trì Long Nữ ngơ ngác nói:
- Bà là m gì thế nà y?
Thần Toán Long Nữ trịnh trá»ng nói:
- Lệnh chá»§, xin lượng thứ cho ti chức tá»™i đã vượt quyá»n!
Äoạn không chá» Dao Trì Long Nữ lên tiếng, nháy mắt vá»›i Tứ Bất Tượng rồi trầm giá»ng nói tiếp:
- Hãy giam y và o thư phòng ở háºu hoa viên cá»§a lệnh chá»§!
Tứ Bất Tượng giỠđã thông minh, liá»n không nói má»™t lá»i kéo Nhạc Nhạn Linh Ä‘i vá» phÃa háºu hoa viên.
Dao Trì Long Nữ buồn bã đưa mắt nhìn Thần Toán Long Nữ nói:
- Bổn lệnh chá»§ biết đó là má»™t phen hảo ý cá»§a tá»· tá»·, nhưng như váºy có Ãch gì kia chứ? Ôi!
- Lệnh chá»§, hãy để cho Nhạc Nhạn Linh ở đó suy nghÄ© ba ngà y ba đêm, phà m là con ngưá»i, má»™t khi bình tâm tÄ©nh khà suy nghÄ©, sẽ luôn thay đổi những ý nghÄ© không hợp lý trong lúc khÃch động.
Dao Trì Long Nữ lắc đầu:
- Tá»· tá»· đã biết rá» cá tÃnh y rồi mà !
- Không sai, cá tÃnh y quả rất ương nghạnh, nhưng chúng ta ngoà i cách đó ra, không còn biện pháp nà o khác, nếu lúc nà y mà chúng ta để cho Nhạc Nhạn Linh rá»i khá»i, e rằng y chưa xuống khá»i núi Trưá»ng Bạch là đã chết cóng trong tuyết rồi!
- Nhưng mà y căm háºn bổn lệnh chá»§!
Thần Toán Long Nữ lắc đầu:
- Lệnh chá»§, yêu vá»›i háºn vốn là thanh kiếm hai lưỡi, bên nà o cÅ©ng có thể khiến ngưá»i tá» vong như nhau, chỉ khác nhau từ gá»i mà thôi, ai có thể khẳng định gì là yêu, gì là háºn kia chứ? Lệnh chá»§ đã mệt lắm rồi, hãy mau Ä‘i nghỉ Ä‘i thôi!
Dao Trì Long Nữ gáºt đầu, đứng lên Ä‘i và o ná»™i thất, bá»—ng lại dừng bước, lẩm bẩm má»™t mình:
- À, y chưa ăn uống gì cả!
Äoạn lại quay ngưá»i Ä‘i ra ngoà i.
Thần Toán Long Nữ không ngăn cản, chỉ buông tiếng thở dà i trĩu nặng thầm nhủ:
“Nhạc Nhạn Linh mà chết, e rằng Dao Trì Long Nữ cÅ©ng sẽ theo đó tiêu tan. Ôi, chữ tình tháºt đáng sợ!â€
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u đắm chìm trong suy tư, gian đại sảnh như bị mây sầu che phá»§.
Hãy nói vá» Nhạc Nhạn Linh bị giam trong thư phòng, bởi công lá»±c đã mất, chà ng không sao phá cá»a ra được, lá»a giáºn ngáºp lòng nên khiến chà ng muốn tìm chổ phát tiết. Thế là , chà ng bất giác chú ý đến những chiếc giá sách bằng bạc trong phòng, đưa tay định xô ngã.
Nhưng chà ng thấy thư phòng sạch sẽ và hà ng vạn quyển sách được sắp đặt chỉnh tỠthế nà y, bỗng lại buông tay xuống, lẩm bẩm:
- Äây là thư phòng cá»§a nà ng, mình không nên phá hoại.
Thế là , chà ng tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
Lát sau, má»™t nữ tỳ trẻ đẹp mang cÆ¡m và o, Nhạc Nhạn Linh định không ăn, nhưng thấy là m váºy quá hẹp hòi nhá» má»n, bèn ăn qua loa má»™t chút.
Khi lần thứ nhì mang cÆ¡n đến thì trá»i đã tối, sau khi nữ tỳ lui ra, ngưá»i ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn chiếc giưá»ng chỉnh tá» sạch sẽ và hương thÆ¡m ngà o ngạt, tuy chà ng rất muốn đến nằm lên, nhưng lý trà đã ngăn cản, bởi đó là giưòng cá»§a phụ nữ.
Chà ng không thấp sáng chiếc đèn lưu ly trên bà n, chà ng cần bóng tối, bởi trong bóng tối, chà ng có thể suy nghÄ© rất nhiá»u Ä‘iá»u mình chưa từng nghÄ© đến.
Có lẽ chà ng đã quá má»i mệt, chẳng rõ từ lúc nà o, chà ng nghiêng ngưá»i dá»±a và o vách ngá»§ thiếp Ä‘i.
Cá»a phòng khẽ khà ng mở ra, má»™t bóng ngưá»i mảnh mai lách và o như quá»· mị, nà ng nhìn Nhạc Nhạn Linh Ä‘ang say ngá»§, ai oán lẩm bẩm:
- Hẳn là chà ng không ngá» muá»™i đã hầu bên chà ng bao lâu, thức ăn muá»™i đã là m, chà ng ăn rất Ãt, vì sao váºy? Không hợp khẩu vị ư? Hay là còn háºn muá»™i? Biết bao giá» muá»™i má»›i thấu hiểu được những vá»›i rắc rối nà y? Hãy nói Ä‘i, Nhạc Nhạn Linh, hãy cho muá»™i biết Ä‘i!
Hai giòng lệ tình theo những lá»i lẩm bẩm ấy lăn dà i xuống má.
Nhạc Nhạn Linh trở mình, khiến thiếu nữ giáºt mình, đến khi biết chắc Nhạc Nhạn Linh chưa thức, má»›i nhón gót Ä‘i đến bên giưá»ng, lấy má»™t tấm chăn đắp lên mình chà ng, sau đó buông tiếng thở dà i ai oán, rá»i khá»i thư phòng.
Thá»i gian ba ngà y đối vá»›i ngưá»i thưá»ng chẳng có gì, nhưng đối vá»›i Nhạc Nhạn Linh thì hệt như đã trãi qua ba trăm năm, bởi chà ng biết rá» ngà y chết cá»§a mình trong khi hãy còn rất nhiá»u việc chà ng chưa giải quyết xong.
Mặt trá»i vừa lặn xuống đầu non, cá»a thư phòng nhẹ mở, Nhạc Nhạn Linh không nghoảnh lại, vẫn ngây ngẩn nhìn ra ngoà i cá»a sổ.
Bá»—ng, má»™t giá»ng nói rụt rè vang lên;
- Nhạc tướng công!
Nhạc Nhạn Linh giáºt mình, bởi đó không phải là tiếng nói cá»§a nữ tỳ kia, mà là Dao Trì Long Nữ.
Chà ng chầm cháºm quay ngưá»i, áy náy nói:
- Lệnh chủ!
Chỉ thấy Dao Trì Long Nữ tay bưng má»™t chiếc khay ngá»c, trên có rất nhiá»u món thức ăn thượng hảo hạng, mặt nà ng tuy cưá»i, nhưng không che Ä‘áºy dược vẻ ưu sầu trong đáy mắt.
Nhạc Nhạn Linh bước vá»™i đến đón lấy chiếc khay ngá»c, ái ngại nói:
- Lệnh chá»§ đối xá» vá»›i tại hạ thế nà y, Nhạc má»— tháºt không gánh nháºn nổi.
Dao Trì Long Nữ cúi mặt ngồi xuống ghế, buồn bã nói:
- Do đó tướng công đã ăn rất Ãt để tá» lòng ái ngại phải không?
Nhạc Nhạn Linh đặt khay ngá»c xuống bà n, ngạc nhiên há»i:
- Váºy thức ăn trong mấy ngà y qua Ä‘á»u do lệnh chá»§ là m cả ư?
Dao Trì Long Nữ ngước mắt:
- Hẳn là không hợp khẩu vị của tướng công phải không?
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Äâu có, đó là vì tại hạ không muốn ăn thôi!
- Vì bị giam giữ ư?
- Vì tại hạ không có lòng can đảm xem cái chết như trở vá»!
Dao Trì Long Nữ chợt động tâm, thầm nhủ:
“Thần Toán Long Nữ quả là trà lược phi thưá»ng, sao lúc trước mình không nghÄ© đến câu “khảng khái chịu chết dá»…, ung dung phò nghÄ©a khó†nhỉ?â€
Äoạn bèn há»i:
- Tướng công đã sợ chết rồi ư?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i cưá»i:
- Bất kỳ ai cũng sợ cả!
- Bổn lệnh chủ có thể cứu tướng công!
- Tại hạ đã suy nghĩ rất kỹ rồi!
- Äã quyết định rồi ư?
Nhạc Nhạn Linh gáºt đầu:
- Vâng!
Dao Trì Long Nữ mắt rực sáng:
- Bổn lệnh chá»§ láºp tức Ä‘i hái thuốc giải ngay.
Nhạc Nhạn Linh lắc đầu:
- Lệnh chủ chớ hiểu lầm!
- Tướng công không chấp nháºn ư?
Nhạc Nhạn Linh gáºt đầu:
- Äó chÃnh là kết quả cân nhắc cá»§a tại hạ.
Dao Trì Long Nữ nghe lòng như vỡ vụn, hai giòng nước mắt lại chảy dà i, nghẹn ngà o nói:
- Vì tướng công còn căm háºn bổn lệnh chá»§, thà chấp nháºn chết chứ không chịu nháºn ân huệ mãy may cá»§a bổn lệnh chá»§ phải không?
Nhạc Nhạn Linh thầm thở dà i, trịnh trá»ng nói:
- Xin lệnh chá»§ lượng thứ cho câu trả lá»i không biết Ä‘iá»u cá»§a tại hạ, ngoại trừ những kẻ đã khiến cho tại hạ nhà tan cá»a nát, tại hạ chưa từng căm háºn bất kỳ ai khác. Do đó, tại hạ sống là phải giết ngưá»i, cho đến khi tiêu diệt sạch những kẻ đó má»›i thôi.
Dao Trì Long Nữ nghe lòng nhẹ nhõm, ngước mặt lên cưá»i, nụ cưá»i tươi như hoa, phối hợp vá»›i hai giá»t lệ tình Ä‘á»ng trên mi, trông nà ng hết sức quyến rá»§.
Nhạc Nhạn Linh ngÆ¡ ngẩn nhìn nụ cưá»i thuần chân cá»§a nà ng, thầm nhá»§:
“Vì sao lại cưá»i thế nhỉ?â€
Dao Trì Long Nữ nghoẻn miệng cưá»i nói:
- Bổn lệnh chá»§ có thể giúp tướng công giết sạch những ngưá»i ấy.
- Lệnh chủ ư?
Dao Trì Long Nữ gáºt đầu kiên quyết:
- Vâng, chỉ cần tướng công không háºn tôi, tôi phải chữa khá»i bệnh cho tướng công. Mấy ngà y qua tướng công đắn Ä‘o suy nghÄ©, tôi cÅ©ng váºy, tướng công phải biết, tôi là con ngưá»i chứ không phải pháp luáºt chà cao vô thượng, tôi cần được hưởng thụ quyá»n lợi như tất cả má»i ngưá»i, tôi có thể từ bá» tất cả.
Nhạc Nhạn Linh ngơ ngẩn:
- Vì sao váºy?
Dao Trì Long Nữ thoáng đỠmặt:
- Vì tướng công!
- Vì tại hạ ư?
- Vâng, vì tướng công, tôi đã muốn từ bá» ngôi vị lệnh chá»§ đã lâu. Trong lòng tướng công hiện giá» chỉ có thù háºn, nên không biết con ngưá»i ngoà i háºn thù ra còn có sá»± hiu quạnh nữa.
Nhạc Nhạn Linh cà ng nghe lòng thêm áy náy, chà ng đâu phải kẻ ngu ngốc, mà không hiểu tâm ý Dao Trì Long Nữ, bèn thà nh khẩn nói:
- Lệnh chá»§ sẽ hối háºn đấy!
- Äừng gá»i tôi là lệnh chá»§, hãy gá»i tôi là Bạch Ngá»c Như. Tướng công nên biết là con ngưá»i vì theo Ä‘uổi lý tưởng trong đáy lòng, cho dù do đó phải chết cÅ©ng cam tâm tình nguyện.
Nhạc Nhạn Linh cả kinh:
- Lệnh chủ… Ồ không, Bạch cô nương…
Dao Trì Long Nữ Bạch Ngá»c Như lắc đầu:
- Tướng công đừng nói nữa, Ngá»c Như tâm ý đã quyết, tướng công hãy mau ăn uống, Bạch Ngá»c Như Ä‘i lấy quả thuốc giải đây.
Nhạc Nhạn Linh thá» thẩn trông theo bóng dáng yêu kiá»u cá»§a nà ng, lòng chẳng rá» là vui mừng hay sầu bi.
Ngay khi ấy, ngoà i cá»a sổ bóng ngưá»i nhấp nhoáng, má»™t thiếu nữ toà n thân võ phục đáp bên cạnh Dao Trì Long Nữ, hối hả nói:
- Bẩm lệnh chủ, nguy… nguy rồi!
Dao Trì Long Nữ chau mà y:
- Việc gì váºy?
- Äang có hai ngưá»i đến đây, Kim Trượng Ngân Äịch bà bà cùng mưá»i mấy đệ tá» canh gác Ä‘á»u đã thá» thương dưới tay há», hiện giá» há»™ sÆ¡n tam lão cùng Lan Nhân lão nhân và Giáng Long Tiên Ä‘ang bao vây há», nhưng tình thế vẫn rất nguy ngáºp, nên Thần Toán tiá»n bối bảo đệ tỠđến đây bẩm báo vá»›i lệnh chá»§ định Ä‘oạt.
Nhạc Nhạn Linh rúng động cõi lòng, thầm nhủ:
- Trong võ lâm lại có cao thá»§ như váºy ư? Sao ngay cả há»™ sÆ¡n tam lão cÅ©ng không ngăn cản hỠđược, há» là ai thế nhỉ?
Nghĩ đoạn bất giác đưa mắt nhìn Dao Trì Long Nữ.
Dao Trì Long Nữ mặt lúc nà y đã ngáºp sát cÆ¡, mắt ánh hà n quang há»i:
- Hai ngưá»i ấy ra sao?
- Má»™t thiếu nữ diá»…m lệ và má»™t lão bà mặt đầy vằn vện như quá»· quái, lợi hại hÆ¡n hết là thiếu nữ ấy, Kim Trượng tiá»n bối chỉ hai chiêu đã bị thị đánh ngã rồi.
Dao Trì Long Nữ nghe váºy cả kinh, thầm nhá»§:
“Váºy y thị võ công chẳng kém hÆ¡n mình, phải đến đó ngay má»›i được!â€
Äoạn ngoảnh lại đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, thấy chà ng Ä‘ang thẩn thá» suy tư và lẩm bẩm má»™t mình, nhưng không nghe rõ chà ng Ä‘ang nói gì.
Dao Trì Long Nữ lại há»i:
- HỠcó nói rõ dụng ý không?
- HỠnói là cần gặp lệnh chủ!
Dao Trì Long Nữ nghoảnh lại nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
- Tướng công hãy chá» chốc lát, Ngá»c Như sẽ quay lại ngay.
Äoạn không chá» Nhạc Nhạn Linh trả lá»i đã phi thân bá» Ä‘i, thoáng chốc đã mất dạng trong hoa viên.
Nhạc Nhạn Linh tháºt ra không há» nghe nà ng nói gì, chà ng bá»—ng lẩm bẩm nói:
- Nhất định là nà ng, đã sắp một tháng rồi, nhất định là nà ng đã hoà n thà nh võ công sớm hơn dự định, mình phải đến đó ngay, không thì chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương.
Äoạn ngẩn lên nhìn, thấy thiếu nữ thông báo hãy còn đứng đó, vá»™i nói:
- Cô nương, tại hạ có thể phiá»n cô nương dẫn đến đó không?
Thiếu nữ thấy lệnh chá»§ đã ra Ä‘i, như đã yên tâm rất nhiá»u, bèn nói:
- ÄÆ°á»£c, chúng ta Ä‘i mau!
Nhạc Nhạn Linh đỠmặt:
- Xin cô nương giúp tại hạ một tay đuợc chăng?
Thiếu nữ ngẩn ngưá»i, sau đó đỠmặt nói:
- Tướng công không phải là Nhạc Nhạn Linh sao?
- Tại hạ chÃnh là Nhạc Nhạn Linh!
Thiếu nữ cưá»i:
- Ai không biết Nhạc Nhạn Linh thân hoà i tuyệt há»c, tiểu nữ chẳng dám bêu xấu đâu.
Nhạc Nhạn Linh cà ng đỠmặt hơn:
- Trên giang hồ, ai cũng biết Nhạc Nhạn Linh đã sắp chết đến nơi rồi!
Thiếu nữ sá»ng sốt:
- Tướng công đã mất công lực rồi sao?
Nhạc Nhạn Linh gáºt đầu, cưá»i chua chát:
- Không thì tại hạ đâu dám là m phiá»n đến cô nương!
Thiếu nữ đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, thầm nhủ:
“Ngưá»i nay anh tuấn chẳng khác kim đồng, thảo nà o lệnh chá»§ say mê thế nà y, nhưng y cÅ©ng cao ngạo quá, rõ rà ng Ä‘ang lúc cần nhá» kẻ khác mà vẫn buông lá»i quả quyết thế nà y, như là ngưá»i ta nhất định phải giúp y váºy.â€
Nà ng ta tuy lòng nghÄ© váºy, nhưng vẫn không tá»± chá»§ được, nắm lấy tay Nhạc Nhạn Linh nói:
- Thôi đưá»c, tiểu nữ đà nh bêu xấu váºy!
Äoạn liá»n tung mình phóng Ä‘i như bay.
Ngưá»i cá»§a Dao Trì Lệnh quả Ä‘á»u bất phà m, thiếu nữ nà y tuy chỉ là nhân váºt hạng ba dưới lệnh, nhưng khinh công cÅ©ng có thể sánh bằng cao thá»§ báºc nhất trên giang hồ.
Thoáng chốc đã đến bên khu rừng phÃa trước, chỉ thấy hiện trưá»ng Ä‘ang có mưá»i mấy nữ đệ tá» thá» thương nằm dưới đất, Dao Trì Long Nữ Ä‘ang đứng đối mặt vá»›i thiếu nữ đẹp tuyệt trần.
Nhạc Nhạn Linh dừng lại cách ngoà i mưá»i trượng, vừa trông thấy thiếu nữ ấy, liá»n trÄ©u lòng lẩm bẩm:
- Quả nhiên là nà ng!
Thiếu nữ ấy chÃnh là Hoa Diá»…m Phương, vừa trông thấy Nhạc Nhạn Linh, liá»n mững rỡ nói:
- Linh ca quả nhiên ở đây rồi!
Lúc nà y Nhạc Nhạn Linh đã đi đến gần, chà ng nhìn Hoa Diễm Phương trách:
- Phương muôi sao lại vô cá»› đã thương nhiá»u ngưá»i thế nà y?
Hoa Diá»…m Phương ngẩn ngưá»i:
- Tiểu muội biết Linh ca ở đây, nhưng hỠlại không cho tiểu muội và o!
Quỷ Diện bà bà lạnh lùng nói:
- Nhạc công tỠở đây dưá»ng như là rất tá»± do!
Nhạc Nhạn Linh gáºt đầu:
- Vâng bà bà !
Quỷ Diện bà bà mắt ánh lên hà n quang:
- Váºy công tỠđã tá»± ý đến đây ư?
Nhạc Nhạn Linh sợ đôi bên lại thêm hiểu lầm, vá»™i gáºt đầu:
- Vâng!
Hoa Diá»…m Phương liá»n biến sắc mặt, tức giáºn:
- Sao Linh ca không chỠtiểu muội ra rồi hãy đến đây?
Quá»· Diện bà bà lạnh lùng tiếp lá»i:
- Có lẽ y đã quên mất tiểu thư từ lâu rồi!
Quá»· Diện Bà Bà chẳng phải ngưá»i không biết phải trái, mà là qua việc nữ đệ tá» Dao Trì Lệnh đưa Nhạc Nhạn Linh đến đây, lầm tưởng là chà ng đã ở đây rất lâu, vì váºy đã quên bẳng Hoa Diá»…m Phương rồi.
Hoa Diá»…m Phương ngưá»i tuy nhu mì, nhưng tÃnh nóng như lá»a, nghe váºy biến sắc mặt, chòng chá»c nhìn Nhạc Nhạn Linh há»i:
- Tháºt váºy ư?
Dao Trì Long Nữ lạnh lùng tiếp lá»i:
- Hoa tỷ tỷ đừng quên đây là địa bà n của tiểu muội.
Hoa Diá»…m Phương cưá»i khảy:
- Lệnh chủ nghĩ là bảo vệ được y ư?
Dao Trì Long Nữ tạt ngang hai bước đến gần Nhạc Nhạc Linh, cưá»i khảy nói:
- Hoa tỷ tỷ không là m hại được y đâu!
Nhạc Nhạn Linh lúc nà y không biết nói sao cho phải, chà ng nằm mÆ¡ cÅ©ng chẳng ngá» Hoa Diá»…m Phương vốn ngây thÆ¡ hồn nhiên mà giỠđây bá»—ng dưng lại nghÄ© nhiá»u thế nà y, đương nhiên là chà ng đâu hiểu Dao Trì Long Nữ đã gây cho Hoa Diá»…m Phương má»™t cảm thụ thế nà o.
Hoa Diá»…m Phương thấy Dao Trì Long Nữ bênh vá»±c như váºy mà Nhạc Nhạn Linh lại không từ chối, cà ng tin là chà ng đã quên bá» mình, lá»a ghen há»n bừng dáºy thà nh sát cÆ¡, nà ng lạnh lùng nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
- Nhạc Nhạn Linh, Hoa Diá»…m Phương nà y đã nhìn lầm ngưá»i rồi!
Nhạc Nhạn Linh ngơ ngẩn tiến tới một bước:
- Phương muội đừng hiểu lầm…
Hoa Diá»…m Phương cưá»i khảy:
- Hiểu lầm ư? Nhạc Nhạn Linh, ngươi còn nói ra được sao?
Giáng Long Tiên không dằn được, xen lá»i:
- Con ngưá»i có quyá»n tá»± do chá»n lá»±a, lệnh chá»§ dẫu sao cÅ©ng hÆ¡n ả nha đầu hoang ngươi nhiá»u.
Bởi vừa rồi lão suýt thá» thương dưới tay Hoa Diá»…m Phương, nên giỠđây lão muốn mượn và o miệng lưỡi để phát tiết lá»a giáºn trong lòng, nhưng lão đã quên Nhạc Nhạn Linh Ä‘ang đứng gần Hoa Diá»…m Phương không đầy năm thước.
Hoa Diá»…m Phương biến sắc mặt, Ä‘anh giá»ng há»i:
- Nhạc Nhạn Linh, có đúng váºy không?
Nhạc Nhạn Linh thở dà i trĩu nặng:
- Phương muá»™i, ngu ca tháºt không ngá» tiểu muá»™i lại thay đổi nhiá»u thế nà y.
Hoa Diá»…m Phương báºt cưá»i khanh khách, đột nhiên tay phải vung lên:
- ChÃnh ngươi thay đổi thì có!
Má»™t luồng kình lá»±c ngạt thở đã áºp đến Nhạc Nhạn Linh.
Dao Trì Long Nữ sầm mặt, lẹ là ng vung chưởng đón đỡ.
Nhạc Nhạn Linh cắn răng, bá»—ng lách ngưá»i ngăng giữa hai nà ng, rồi thì hai tiếng kêu kinh hoà ng vang lên.
|
 |
|
| |