  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				06-07-2013, 05:36 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Phá Quan Hạ Sơn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Nov 2011 
					Äến từ: hai phong 
					
					
						Bài gởi: 122
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 12 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 7 
	
		
			
				Thanked 468 Times in 65 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			      
 
 
  
 
      Nàng ôm chăn, cá» cá» mặt vào chăn rồi cháºm rãi ngá»§. Trong giấc mÆ¡, nàng mÆ¡ thấy Mục Nham nhìn nàng cưá»i rất dịu dàng, gá»i nàng là vợ. Có lẽ đây là giấc má»™ng đẹp nhất cá»§a nàng. 
Thế nhưng, giấc mơ cuối cùng vẫn chỉ là giấc mơ. 
Buổi sáng hôm sau, theo thói quen nàng tỉnh dáºy rất sá»›m. Nàng Ä‘i xuống giưá»ng tồi nhìn ra ngoài cá»a sổ. Bên ngoài, rất tá»± nhiên, ánh nắng mặt trá»i chiếu lên ngưá»i nàng. Quả tháºt, nắng sá»›m vẫn rất dịu dàng. 
Xoay ngưá»i, mặc quần áo, nàng bước ra khá»i cá»a. Trên đưá»ng ánh mắt nàng chợt dừng lại ở má»™t căn phòng, trái tim Ä‘au đớn, chồng cá»§a nàng Ä‘ang ở cùng vá»›i má»™t cô gái khác. Thế giá»›i phức tạp cá»§a anh vÄ©nh viá»…n nàng cÅ©ng không thể bước vào được. 
Cúi đầu, nàng nhìn xuống mÅ©i chân mình, miá»…n cưỡng mỉm cưá»i, rồi tiếp tục Ä‘i xuống dưới nhà. Äây chẳng phải là chuyện mà nàng đã sá»›m biết sao? Chẳng phải nàng đã sá»›m biết ở bên ngoài anh còn có những cô gái khác hay sao, hÆ¡n nữa từ trước đến nay anh cÅ©ng chưa từng giấu nàng chuyện đó. Cuá»™c hôn nhân cá»§a há» từ khi bắt đầu đã không có tình yêu. Nàng không thể yêu cầu anh vì nàng mà làm cái gì, lại càng không thể cấm ngưá»i khác đến gần anh. Bởi vì anh quá xuất sắc, mà nàng chỉ là Ä‘ang chiếm giữ cái danh pháºn phu nhân mà đáng lẽ phải thuá»™c vá» má»™t ngưá»i khác mà thôi. 
Äi vào bếp, nàng bắt đầu làm bữa sáng, cÅ©ng không biết hôm nay anh có ăn hay không nhưng nàng vẫn làm. Nếu không làm váºy, quả tháºt nàng cÅ©ng không biết chÃnh mình muốn làm gì nữa. Nàng làm để ngăn cản những suy nghÄ© miên man cá»§a bản thân. 
Ná»a giá» sau, nàng mang thức ăn đặt lên bàn, thẳng ngưá»i ngồi chá» ngưá»i kia Ä‘i xuống. Äợi rất lâu, cô gái hôm qua Ä‘i xuống, dáng vẻ yêu mị, khuôn mặt xinh đẹp được trang Ä‘iểm rất kÄ© càng. Cô ta nâng cằm lên tá» vẻ khinh thưá»ng liếc Diệp An An má»™t cái, sau đó trá»±c tiếp ngồi vào ghế, nhìn vào bàn ăn, khẽ nhÃu mày, cầm chiếc đũa bắt đầu nếm thá». Rồi đột nhiên cô ta Ä‘áºp bàn, đứng lên chỉ vào Diệp An An mà nói : "Cô rốt cuá»™c đã làm cái gì mà khó ăn như váºy?". Cô ta làm như thá»±c sá»± rất tức giáºn, cầm đĩa thức ăn hắt bá» làm đảo lá»™n cả bàn ăn. 
Diệp An An nhìn đống thức ăn vương vãi trên bàn, nắm chặt tay mình, đáy mắt hiện vẻ Ä‘au lòng : "Cô làm gì váºy? Tháºt là lãng phÃ" 
"Làm gì? Cô còn không phục sao. Nham làm sao lại có má»™t ngưá»i hầu như cô. Tôi sẽ nói vá»›i anh ấy, xem cô ra sao". Cô gái kia má»™t câu Nham, hai câu Nham, tháºt đúng là tá»± cho rằng mình là nữ chá»§ nhân cá»§a nÆ¡i này còn Diệp An An chẳng qua chỉ là ngưá»i hầu mà thôi. 
Diệp An An đôt nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng. Nàng không phải là ngưá»i ghê gá»›m, trá»i sinh vốn tÃnh lương thiện, cÅ©ng rất Ãt khi sinh chuyện vá»›i ngưá»i khác, huống hồ là háºn má»™t ai đó. Thế nhưng, hôm nay, nàng thá»±c sá»± không nhịn nổi nữa. 
"Cô làm làm gì váºy, đây là tôi làm cho chồng ăn, đâu phải làm cho cô" 
Cô gái kia nhìn thấy ánh mắt trong trẻo nhưng lại hết sức lạnh lùng cá»§a Diệp An An, không biết vì đâu, đột nhiên cảm thấy áp lá»±c. Thế nhưng, rất nhanh chóng cô ta cố ý ưỡn thẳng ngưá»i, cao hÆ¡n Diệp An An má»™t cái đầu, coi như không cảm giác thấy Diệp An An. 
"Tôi không phải ngưá»i hầu", Diệp An An nói vừa lãnh đạm vừa xa cách. Sau đó, nàng xoay ngưá»i cÅ©ng không thèm nghÄ© tá»›i cô gái kia là đàn bà cá»§a chồng nàng. Dù cho có đối tốt, có nói lý vá»›i cô ta cÅ©ng vô dụng, rõ ràng cô ta cố ý kiếm chuyện vá»›i nàng. Mặc kệ, nàng muốn lấy lòng anh nhưng không cần thiết phải lấy lòng đàn bà cá»§a anh. 
Äi được vài bước, nàng quay đầu lại dùng ánh mắt giáºn giữ nhìn cô gái kia. Càng nghÄ© tá»›i cô ta, nàng càng cảm thấy bá»±c bá»™i, không muốn bá» Ä‘i như váºy. Hôm nay, nàng quyết không nhượng bá»™. Quả tháºt không ai là không có tá»± trá»ng, không có khà phách. 
"Nếu cô muốn nói vá»›i Mục Nham, xin má»i cứ tá»± nhiên". Nàng không thèm để ý đến cô ta nữa. PhÃa sau đột nhiên có tiếng bát bị Ä‘áºp vỡ, thân thể nàng có chút sá»ng sốt, ngá»±c cÅ©ng có chút Ä‘au đớn nhưng nàng vẫn không ngoái đầu lại, mà tiếp tục Ä‘i vào bếp, mang theo má»™t cái bát, trong bát là bữa sáng cá»§a nàng, má»™t cái bánh bao và má»™t chén cháo, Ä‘oạn Ä‘i thẳng vá» phòng cá»§a nàng. Vá» phần Mục Nham, nàng cÅ©ng không còn hÆ¡i sức để quản. Những gì nên làm, nàng Ä‘á»u đã làm, những chuyện còn lại, nàng không muốn quan tâm tá»›i nữa. 
Nói trắng ra, nàng là vợ cá»§a anh, cÅ©ng có thể là ngưá»i hầu cá»§a anh. Nàng ăn cá»§a anh, ở nhà anh, nhưng nàng không phải là đồ váºt sở hữu cá»§a anh. Tuy rằng nàng là cô nhi, tuy rằng nàng không có cha mẹ, nhưng nàng cÅ©ng có tôn nghiêm cá»§a mình. Hiện tại đây chẳng phải là tất cả những gì nàng có hay sao? Mục Nham mặc quần áo chỉnh tá» từ thư phòng Ä‘i ra. Anh mặc má»™t bá»™ âu phục màu tối, đây cÅ©ng là trang phục thưá»ng ngày cá»§a anh, trên tay cầm túi công văn. Không biết từ lúc nào, má»—i buổi sáng anh luôn có chút chá» mong muốn biết nàng làm gì cho anh ăn. 
Kết quả là khi vừa tá»›i phòng khách, cái mà anh thấy lại là má»™t bàn ăn bừa bãi, còn có cả mảnh vỡ cá»§a bát và má»™t đống ngổn ngang, thức ăn vương vãi khắp nÆ¡i, đã không thể ăn được nữa. anh không nói má»™t câu cứ nhìn chằm chằm vào cái bàn. Con ngươi càng lúc càng Ä‘en sẫm, cÆ¡ thể anh như có cái gì rất khó chịu, vô hình tạo ra má»™t loại áp lá»±c rất lá»›n. Cô gái kia nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng cá»§a anh, cÅ©ng cảm thấy có chút khẩn trương, nhưng cÅ©ng lại rất nhanh, cô ta Ä‘iá»u chỉnh lại chÃnh mình, bước tá»›i chá»— anh , thân máºt kéo cánh tay anh . "Nham, ngưá»i hầu cá»§a anh tháºt đáng ghét, cho nên anh sa thải cô ta Ä‘i được không?" Cô ta tá»±a vào ngưá»i anh , nhưng lại không há» phát hiện ra ánh mắt anh vốn vừa rồi còn có chút ấm áp , đến đây đã hoàn toàn biến mất, không thể tìm thấy dù chỉ là môt chút hÆ¡i ấm cá»§a con ngưá»i. Lúc này anh trông giống như môt ác ma đến từ địa ngục, khóe miệng khẽ nhếch lên lạnh lùng. Mắt nheo lại, má»™t màu Ä‘en thẫm, không có lấy má»™t tia cảm xúc. 
"Äây là do cô làm". Muc Nham đẩy cô ta ra, giá»ng nói rất nhá», khiến cô ta bất giác rùng mình má»™t cái. Äây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như váºy, trên ngưá»i chỉ có sá»± lạnh lùng. Anh cá»§a hiện tại, cô chưa từng gặp qua, khiến cô không thể cảm nháºn được má»™t chút quen thuá»™c, tá»±a hồ như má»™t ngưá»i hoàn toàn xa lạ. Có lẽ đây má»›i là con ngưá»i thá»±c cá»§a anh , đây má»›i là Mục Nham - tổng tài cá»§a táºp Ä‘oàn Mục Thị. 
"Em..." Cô ta lui vá» phÃa sau từng bước. Giống như có má»™t tráºn gió lạnh Ä‘ang táp vào ngưá»i, bản năng cho cô biết tình trạng hiện thá»i rất nguy hiểm. Bá»™ dạng cá»§a anh thá»±c làm cô khiếp sợ, cảm tưởng như má»—i động tác cá»§a anh, nhất định Ä‘á»u có thể đẩy cô xuống địa ngục. 
"Cô hẳn là biết đối vá»›i ngưá»i làm những chuyện tôi ghét, tôi sẽ không bao giá» giữ lại bên mình?" Anh xoay ngưá»i, khóe miệng xuất hiện má»™t nụ cưá»i lạnh nhạt. Lúc này, anh Ä‘ang cưá»i, nhưng bá»™ dáng đó còn đáng sợ hÆ¡n không cưá»i gấp nhiá»u lần. 
Lúc này, kỳ thá»±c không nên cưá»i, nhưng anh hết lần này đến lần khác cứ luôn trưng ra má»™t nụ cưá»i lãnh đạm vô tình. Nụ cưá»i ấy làm cho gương mặt tuấn mỹ cá»§a anh càng thêm phần tàn nhẫn. 
"Những thứ đó là làm cho tôi" Anh từng bước tiến lại chá»— cô ta. Theo bước Ä‘i cá»§a anh, sắc mặt cô má»—i lúc má»™t tái nhợt Ä‘i, tháºm chà toàn thân cÅ©ng Ä‘á»u có vẻ run rẩy. Lúc này, trông anh giống như ma quá»· vừa bước ra từ địa ngục, không có má»™t chút cảm tình nào hết. 
Anh, môt tay nắm lấy cằm của cô, hơi thở nóng rực phả vào mặt, những ngón tay ấm nhanh chóng dán chặt vào làn da nhưng lại khiến toàn thân cô lạnh như băng không thể tìm thấy một chút cảm giác ấm áp nào. Trên mặt anh, ngoài sự lạnh lùng, thì không thể nhìn ra biểu cảm nào hết. 
"Cô không nên khiêu chiến tÃnh nhẫn nại cá»§a tôi. Những thứ kia Ä‘á»u là làm cho tôi, nếu muốn há»§y thì chÃnh tay tôi sẽ tá»± làm việc đó, những ngưá»i khác không có tư cách, mà cô nghÄ©, cô là ai chứ?". Äôi môi má»ng cá»§a anh khẽ mở ra, ánh mắt đảo qua đống bừa bãi trên bàn, ngá»±c mÆ¡ hồ có cảm giác Ä‘au xót. Äó là bữa sáng cá»§a anh, là do nàng vất vả làm cho anh, vây mà bây giá» lại bị cô gái này làm há»ng. Cảm giác tức giáºn tràn ngáºp khắp ngưá»i anh, khiến cho anh có cảm giác muốn giết ngưá»i. 
"Nham, không phải là em cố ý đâu, em thá»±c không cố ý mà". Cô bắt đầu nói năng lá»™n xá»™n, lắc đầu liên tục. Lá»›p trang Ä‘iểm tinh tế cá»§a cô cÅ©ng bị ánh mắt anh làm cho trở lên há»—n loạn, không thể nhìn ra ngưá»i phụ nữ xinh đẹp, quyến rÅ© tối qua. Chỉ có thể dùng má»™t chữ " xấu" để hình dung vá» cô lúc này. Thần sắc cá»§a anh khiến cô rất sợ. Cô thá»±c hối háºn vì đã đến đây. CÅ©ng chỉ là má»™t bữa sáng thôi mà. Nếu biết trước thế này, cô nhất định sẽ không động tá»›i, tháºm chà còn tránh càng xa càng tốt. 
"Cút." Anh quát lá»›n. Cánh tay đột ngá»™t giÆ¡ lên, nhìn gương mặt lòe loẹt cá»§a cô, chợt nhá»› tá»›i tối qua đã cùng ngưá»i đàn bà này lên giưá»ng tháºt khiến cho anh có cảm giác buồn nôn.      
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				06-07-2013, 05:38 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Phá Quan Hạ Sơn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Nov 2011 
					Äến từ: hai phong 
					
					
						Bài gởi: 122
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 12 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 7 
	
		
			
				Thanked 468 Times in 65 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ  
 Tác Giả: Hạ Nhiễm Tuyết 
Chương 41 : Ngưá»i đàn ông giáºn dữ. 
Nguồn: http://m.truyen.mut.vn/ 
       
  
 
 
  
 
   "Äừng để tôi nhìn thấy cô nữa, nếu không cô chuẩn bị Ä‘i ăn mày Ä‘i". Anh nói má»™t cách vô tình, nhìn ngưá»i đàn bà vừa bị anh đánh ngã dưới đất. 
Cô vừa nghe lá»i anh nói vá»™i vã đứng dáºy. Anh ta tháºt đúng là ác ma, từ trước tá»›i nay, anh chưa từng nói đùa. Cô lùi vá» sau, tiếp đó mở cá»a rồi chạy vá»™i ra ngoài. Cô biết, anh nói được thì làm được. Cô phải vất vả lắm má»›i leo lên được vị trà như ngày hôm nay, không thể để mất Ä‘i má»™t cách dá»… dàng như váºy được. 
Khi cô ta đã Ä‘i rồi, ánh mắt Mục Nham vẫn rất tức giáºn. Anh ném túi công văn xuống sô pha rồi cứ thế Ä‘i Ä‘i lại lại. 
Diệp An An cầm đũa Ä‘ang chuẩn bị ăn cÆ¡m, thì nghe thấy tiếng ồn ở phòng khách, nàng muốn đứng dáºy xem, nhưng cuối cùng nàng chỉ có thể đứng ở trong phòng. Trong phòng khách có má»™t cô gái khác. Nàng sợ nếu nàng nhìn cô ta nữa sẽ khiến nàng Ä‘au lòng, khiến nàng không thể kiá»m chế được mình. Như váºy cÅ©ng tốt, không thấy, không nghe, như váºy sẽ không Ä‘au. 
Mặc dù có chút lừa mình dối ngưá»i nhưng, nàng thá»±c sá»± không muốn thừa nháºn. 
Những âm thanh ở phòng khách dần nhá» hÆ¡n, giống như má»™t cÆ¡n gió thoảng qua bên tai nàng. Nàng chua xót cưá»i, nhìn bữa sáng đạm bạc trước mặt. 
Không biết anh có đói không, vì toàn bá»™ đồ ăn trên bàn đã bị cô ta làm há»ng rồi, như váºy làm sao anh có thể ăn được nữa. 
Sau đó, nàng lại nhanh chóng lắc đầu. Mục Nham không phải là ngưá»i bạc đãi bản thân. HÆ¡n nữa, bây giá», bên cạnh anh còn có ngưá»i phụ nữ mà anh thÃch, ngưá»i cùng anh ân ái cả đêm. Anh sao có thể để cô ta bị đói chứ. Những gì nàng làm, há» chắc sẽ không để mắt tá»›i đâu. NghÄ© tá»›i đây, nàng buông đôi đũa xuống. Trái tim như vừa bị ai đó đâm má»™t nhát, rất Ä‘au... Äúng váºy, đó là ngưá»i đàn bà cá»§a anh, ngưá»i đã ở cùng anh cả đêm qua. 
Cách đối xỠđó, ngay cả nàng là vợ của anh cũng chưa từng được hưởng thụ. 
Không, anh chưa từng thừa nháºn nàng là vợ không phải sao? Nàng muốn gá»i anh má»™t tiếng chồng nhưng có lẽ anh chưa bao giá» coi nàng là vợ. 
Trên mặt có chút lạnh lẽo, nàng lấy tay lau, má»›i phát hiện không biết nàng đã khóc từ lúc nào. Gạt Ä‘i nước mắt, nàng miá»…n cưỡng cưá»i. Nụ cưá»i đượm vẻ chua xót nhưng lâu dần nó đã trở thành thói quen cá»§a nàng. 
Nàng cúi đầu nhìn bát cháo đã hÆ¡i nguá»™i. Nếu không ăn sẽ càng nguá»™i hÆ¡n. Nàng vừa cầm lấy thìa thì bên ngoài đột nhiên có tiếng Ä‘áºp cá»a. Sức lá»±c rất mạnh. Âm thanh "rầm rầm" làm lòng nàng xao động. Nàng buông thìa. 
 Nắm chặt tay, nàng Ä‘i ra hướng cá»a. Tay đặt má»™t lúc trên vịn cá»a, rốt cục khi mở ra, ngưá»i bên ngoài là ngưá»i mà nàng không há» ngá» tá»›i. 
Mục Nham. " Anh, có chuyện gì váºy?" Giá»ng nói cá»§a Diệp An An có chút ngần ngừ. Nàng chợt phát hiện, sắc mặt cá»§a anh rất kém, hÆ¡n nữa con rất nguy hiểm, ánh mắt tức giáºn thỉnh thoảng lóe lên những tia sáng như ánh sao giữa bầu trá»i đêm tịch mịch. 
Không thể phá»§ nháºn, anh là má»™t ngưá»i đàn ông tuấn mỹ. Ở anh luôn có thứ khiến ngưá»i ta không thể rá»i mắt, khiến ngưá»i ta chỉ có thể ngưỡng vá»ng cÅ©ng giống như nàng váºy. 
Còn nàng, Diệp An An, nàng chỉ là má»™t cô gái bình thưá»ng, quá mức bình thưá»ng. ÄÆ°á»£c là vợ cá»§a anh chẳng lẽ nàng còn có thể cảm thấy chưa đủ hay sao? 
Mục Nham thất thần nhìn Diệp An An. Lúc này, đôi mắt nàng rất trong trẻo tá»±a như dòng suối chảy đưa tình, hàng mi run rẩy, lại có chút hÆ¡i nước. Ãnh mắt cá»§a nàng rất chăm chú. Trong ánh mắt ấy chỉ có mình anh, duy nhất má»™t mình anh. 
Không biết vì sao, anh đột nhiên phát hiện, ngưá»i vợ này cá»§a anh, tuy không phải má»™t cô gái xinh đẹp, quyến rÅ©, nhưng lại cho ngưá»i ta cái cảm giác giống như má»™t đóa hoa bách hợp. Thanh nhã, giản dị làm cho ngưá»i ta nhịn không được mà muốn chạm vào tiếp cáºn. 
Ãnh mắt cá»§a anh lóe lên má»™t tia cảm xúc, thế nhưng lại cÅ©ng nhanh chóng mất Ä‘i khiến cho Diệp An An không thể nắm bắt, đợi cho đến khi nàng muốn bắt lấy cảm xúc đó cá»§a anh thì lại không thể tìm thấy đâu nữa. 
 Ngưá»i đàn ông này tháºt sá»± rất khó hiểu, ngay cả những ngưá»i bạn chà cốt cÅ©ng khó có thể hiểu hết được anh, huống chi là nàng. Nhưng nàng biết, anh vốn là má»™t ngưá»i rất dịu dàng, chỉ có Ä‘iá»u anh thưá»ng cố tình dấu Ä‘i cái biểu cảm ấy mà thôi. 
Hai ngưá»i cứ như vây, chăm chú nhìn đối phương. Căn phòng thanh nhã nhưng có phần hÆ¡i yên lặng, chợt như được sưởi ấm, bầu không khà cÅ©ng như ngưng Ä‘á»ng. Vẻ mặt Mục Nham đột ngá»™t thay đổi. Hai khóe môi khẽ nhếch lên, dưá»ng như có ý cưá»i. Song vẻ mặt vẫn rất lãnh đạm. 
" Diệp An An, tôi đói bụng" anh nói rất tá»± nhiên, không có chút gì là Ä‘ang làm bá»™. Câu nói cá»§a anh rất đơn thuần. anh tá»›i đây cÅ©ng chỉ là để nói cho nàng biết chuyện này mà thôi. Má»™t bàn đồ ăn kia thá»±c đáng tiếc. Nhưng anh cÅ©ng không có ý định sẽ ra ngoài ăn. Kỳ thá»±c là anh không có thá»i gian, chỉ cần đến văn phòng, anh sẽ như má»™t cái công tắc, cứ thế lao đầu vào công việc không thiết ăn uống. Mà anh lại không muốn ngược đãi cái dạ dày cá»§a mình. 
" Äói..." Diệp An An nghe được lá»i anh nói, cảm thấy hÆ¡i giáºt mình, vẫn nhìn anh như chưa tin vào những gì vừa nghe thấy. Thì ra đây má»›i là ý muốn cá»§a anh. Nhưng nàng nhìn đồng hồ ở phÃa sau, bây giỠđâu có kịp để làm gì nữa chứ? Äá»™t nhiên, nàng như chợt nhá»› ra, ngẩng đầu nhìn lên cái vẻ mặt Ä‘ang hết sức sốt ruá»™t cá»§a anh. 
" Anh chá» má»™t chút". Nàng nói xong, liá»n xoay ngưá»i vào trong phòng, để lại anh vá»›i vẻ mặt vẫn còn chút lãnh đạm. Anh mặc dù không có vẻ giáºn nhưng cặp lông mày vẫn hÆ¡i nhÃu lại "Tháºt không biết cô ta định làm gì đây?". Tuy váºy, anh vẫn đứng ở cá»a chá» nàng, vì vừa rồi nàng bảo anh chá». 
Diệp An An vào phòng, bưng bữa sáng cá»§a mình lên rồi bước ra, chỉ là khoé miệng hÆ¡i mỉm cưá»i, ánh sáng ấm áp trong phòng phảng phất trên mặt nàng, có chút ấm áp, cÅ©ng có chút sáng ngá»i, thá»±c rất xinh đẹp. 
Nụ cưá»i cá»§a nàng vô cùng hạnh phúc, giống như mùa xuân ấm áp váºy. 
Mục Nham ngồi trên sô pha. Diệp An An lại lúi húi thu dá»n lại đống bá» bá»™n. Nhìn những đồ ăn ngon mà mình đã làm, chỉ có thể cưá»i cưá»i...những thứ này... tháºt lãng phà quá Ä‘i. 
Nàng Ä‘em những thứ đã há»ng vứt vào thùng rác rồi ngồi ở má»™t bên sô pha nhìn anh ăn. Tuy chỉ là má»™t chút cháo và bánh bao, nhưng anh lại có vẻ rất thÃch, càng không có vẻ gì là chán ghét. 
Sau khi ăn xong, anh dùng khăn khẽ lau lại miệng. Má»™t ná»n giáo dục tốt đã khiến cho anh dù ở đâu cÅ©ng tá» ra hết sức bình tÄ©nh và tao nhã. 
"Diệp An An, giúp tôi Ä‘eo cravat" Anh quay đầu nhìn nàng, gá»i nàng bằng cả há» và tên, ánh mắt vô cùng bình tÄ©nh. 
Diệp An An nghe tiếng, liá»n đứng dáºy tiến tá»›i, cầm lấy cravat Ä‘eo vào giúp anh. Nàng cúi đầu, ngá»i thấy hương thÆ¡m thanh mát cá»§a anh. Nàng biết, anh vốn là ngưá»i ưa sạch sẽ. Trên ngưá»i anh lúc này, chỉ có mùi hương cá»§a chÃnh anh thôi, đã không có mùi nước hoa cá»§a ngưá»i đàn bà kia nữa. 
Mục Nham cÅ©ng cúi đầu nhìn nàng, hÃt lấy hương thÆ¡m nhàn nhạt trên ngưá»i nàng, quả nhiên rất khác vá»›i mùi nước hoa cá»§a cô ta, rất tá»± nhiên. Äá»™t nhiên, anh phát hiện dưá»ng như bản thân có chút mê luyến mùi hương này. Ãnh mắt anh vì thế mà hÆ¡i nheo lại, nhưng cÅ©ng rất nhanh nó lại khôi phục lại như thưá»ng ngày. 
Anh biết, từ sau khi anh vá» nàng phát sinh quan hệ, đối vá»›i nàng, anh cÅ©ng không còn bài xÃch như trước kia. Mà vốn anh cÅ©ng không có chán ghét nàng. Hiện tại, có má»™t số việc đã trở thành thói quen, khiến anh vÄ©nh viá»…n cÅ©ng không thể quên. Dưá»ng như, nàng Ä‘ang từ từ bước vào cuá»™c sống cá»§a anh, khiến anh không thể quên lần đầu tiên cá»§a hai ngưá»i. 
     
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				06-07-2013, 05:40 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Phá Quan Hạ Sơn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Nov 2011 
					Äến từ: hai phong 
					
					
						Bài gởi: 122
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 12 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 7 
	
		
			
				Thanked 468 Times in 65 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ  
 Tác Giả: Hạ Nhiễm Tuyết 
Chương 42 : Yêu thêm một chút 
Nguồn: http://m.truyen.mut.vn/ 
       
  
 
 
  
 
    Nàng giúp anh sá»a cổ áo , rồi đứng lui vá» phÃa sau. Nàng rất muốn lấy tay đặt lên trái tim mình, bởi vì nó Ä‘ang Ä‘áºp rất nhanh. Nàng không biết anh có nghe thấy âm thanh đó không, tiếng trái tim nàng Ä‘ang Ä‘áºp mạnh vì anh. Nàng lén nhìn anh má»™t cái, phát hiện anh Ä‘ang sá»a lại cổ áo, vẻ mặt vẫn bình tÄ©nh làm ngưá»i ta đóan không ra anh Ä‘ang nghÄ© gì. 
  
Diệp An An khẽ thở dài, vẻ á»ng đỠtrên gương mặt đã biến mất. Nàng cháºm rãi quay đầu bước Ä‘i, ngưá»i đàn ông này đã nắm giữ toàn bá»™ cuá»™c sống cá»§a nàng, kể cả sinh mệnh cá»§a nàng, nhưng nàng biết anh không cần nàng, cÅ©ng không cần tình yêu cá»§a nàng. 
  
Nhưng nàng vẫn yêu anh, tháºm chà là càng ngày càng yêu sâu Ä‘áºm hÆ¡n, chỉ cần má»™t ánh mắt, má»™t hành động, tháºm chà má»™t câu nói cá»§a anh thôi cÅ©ng làm cho cảm xúc cá»§a nàng hoàn toàn thay đổi. 
  
Cầm lấy bao công văn trên sôfa đưa cho anh, tuy rằng thá»i gian bá»n há» gặp nhau không nhiá»u nhưng quan hệ giữa nàng và anh cÅ©ng rất tốt, bởi vì nàng có tấm lòng, có sá»± quan tâm đối vá»›i anh. 
  
Khi có tấm lòng thì cái gì cũng có thể làm được, không phải sao? 
  
Mục Nham cầm bao công văn Ä‘i ra đến cá»a thì đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Diệp An An. Ngưá»i phụ nữ này thá»±c sá»± đã đụng đến giá»›i hạn chịu đựng cá»§a hắn. Hắn biết nàng rất vô tâm nên không thể ghét nàng được, nhưng nàng không phải là vợ cá»§a hắn sao? Tuy váºy nhưng Mục Nham cÅ©ng để ý đến má»™t Ä‘iá»u, không biết từ lúc nào trong lòng hắn đã tá»± nguyện, không hỠép buá»™c, bắt đầu coi Diệp An An chÃnh là vợ cá»§a hắn. 
  
"Anh Ä‘i đây" Hắn đột nhiên mở miệng. Tuy giá»ng nói và vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nhưng trong nháy mắt, chỉ má»™t câu nói đó thôi cÅ©ng đủ làm cho Diệp An An cảm giác như chạm đến hạnh phúc, như thiên đưá»ng xuất hiện. 
  
"Vâng" Diệp An An gáºt đầu má»™t cái, trong mắt dưá»ng như sắp xuất hiện nước mắt, nhưng nàng nhanh chóng kìm nén xuống. Mục Nham quay ngưá»i Ä‘i, cÅ©ng không nhìn thấy trong mắt Diệp An An có chút xúc động. 
  
Hắn lạnh lùng xoay ngưá»i Ä‘i, cÅ©ng không quay đầu lại, nhưng nếu hắn có thể quay đầu lại má»™t lần, có lẽ có má»™t số việc sẽ không xảy ra. Hắn sẽ hạnh phúc, nhưng cuối cùng hắn cÅ©ng đã bá» lỡ, bá» lỡ má»™t ngưá»i phụ nữ yêu hắn say đắm, không há» có má»™t chút giả dối, trong trắng như nước. 
  
Äợi cho tá»›i khi tiếng đóng cá»a tháºt lá»›n vang lên, Diệp An An má»›i chạy lên trên lầu, mở cá»a phòng mình ra, chạy tháºt nhanh đến sát cá»a sổ, nhìn cánh cá»a mở Ä‘ang ra, chiếc xe hÆ¡i màu Ä‘en nhanh chóng lao Ä‘i. 
  
Taynàng đặt trên cá»a sổ bằng thá»§y tinh trong suốt, ánh mắt vẫn dõi theo hướng chiếc xe hÆ¡i, đợi đến khi chiếc xe khuất bóng, nàng má»›i dá»±a mặt sát vào cá»a sổ thá»§y tinh lạnh như băng. Nàng thở má»™t hÆ¡i tháºt dài tạo má»™t mảng màu trắng đục, mặc kệ tất cả, nàng sẽ giấu má»i thứ ở trong lòng. Nàng đứng lên, ngắm nhìn mảng màu trắng mÆ¡ hồ. 
  
Ngón tay hÆ¡i dùng sức nắm chặt lại. Nàng bá»—ng nhiên cưá»i, trong nụ cưá»i có má»™t chút buồn bã. 
  
Chồng, anh có biết hay không , em tháºt sá»± rất yêu anh, mặc kệ anh là ngưá»i như thế nào, em vẫn yêu anh. 
  
Chồng, em cÅ©ng không mong anh sẽ hết lòng yêu em, chỉ cần má»™t chút là đủ rồi, em không cần toàn bá»™ con ngưá»i anh, bởi vì hoàn tòan yêu thương má»™t ngưá»i tháºt sá»± rất Ä‘au khổ, em đã trải qua rồi. 
  
Chồng, em không hi vá»ng anh lại má»™t lần nữa trải qua Ä‘iá»u đó, có lẽ anh đã trải qua Ä‘iá»u đó từ lâu, nếu có thể, chồng, anh có thể làm cho tình yêu cá»§a em vÄ©nh viá»…n nhiá»u hÆ¡n tình yêu cá»§a anh, có được không? 
  
Trong không khà tá»± nhiên có mùi thÆ¡m ngát, có cả tiếng cưá»i cá»§a nàng vang lên. Chỉ có, tuy miệng nàng cưá»i yếu á»›t, nhưng sâu trong tâm trà có nhá»› ra lá»i nói vừa rồi đã từng được khắc sâu. 
  
Diệp An An yêu ngưá»i đàn ông này, tháºt sá»± rất yêu. 
  
Nhưng Mục Nham lại háºn má»™t ngưá»i phụ nữ, tháºt sá»± rất háºn, nhưng không phải háºn càng nhiá»u thì yêu càng sâu sao? 
  
Nàng đột nhiên đứng thẳng lên, liếc nhìn cảnh sắc bên ngoài. Trừ con đưá»ng rá»™ng lá»›n kia, bên ngoài má»™t ngưá»i cÅ©ng không có, không khà tháºt là trong trẻo nhưng cÅ©ng rất lạnh lùng 
  
Nàng kéo bức màn màu lục nhat qua má»™t chút, đây là màu mà nàng yêu thÃch. Ra khá»i phòng, nàng hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, quan hệ cá»§a hắn và nàng lúc này đã Ä‘i thêm má»™t bước nhưng nàng vẫn có cảm giác khoảng cách giữa nàng và hắn vẫn còn rất xa. 
  
Nhưng Ãt nhất không phải đã có má»™t chút chuyển biến sao? Không sao, cần bao nhiêu thá»i gian cÅ©ng được, má»™t năm, hai năm hay cả Ä‘á»i, nàng Ä‘á»u có thể chấp nháºn, chỉ cần ngưá»i đàn ông này hạnh phúc 
  
Nàng đi xuống lầu, nhìn bữa sáng nàng làm cho Mục Nham ăn. Hiện tại nàng cũng có chút đói bụng, nên nàng cũng phải chuẩn bị bữa sáng cho mình mới được. Cũng là một bữa ăn sáng giống nhau nhưng nàng tin nơi này còn lưu lại hương vị của hắn 
  
Dá»n dẹp phòng khách sạch sẽ, nàng má»›i tiến vào bếp, không lâu sau, nàng Ä‘em bữa sáng cá»§a mình ra phòng khách, cháºm rãi ngồi ăn, không biết vì sao, hôm nay nàng cảm thấy ăn rất ngon miệng.    Khi nàng mở cá»a má»™t lần nữa, nhìn căn phòng được ngăn cách bởi má»™t bức tưá»ng vá»›i cánh cá»a, đáy lòng lại tràn lên má»™t tráºn Ä‘au đớn. Cái loại vui vẻ vừa rồi, dưá»ng như cÅ©ng không kéo dài quá lâu. Khi nàng bước vào giữa căn phòng này, tất cả Ä‘á»u tan biến, chỉ còn lại, má»™t chút áp lá»±c lạnh lẽo khó chịu. 
Trong phòng, không há» có mùi hương cá»§a anh, chỉ có hương nước hoa cá»§a phụ nữ, nàng biết, ngưá»i phụ nữ kia ở lại đây. Nàng tháºt sá»± không thÃch, không thÃch ở trong căn phòng cá»§a anh nhưng chẳng há» có mùi cá»§a anh. Trên giưá»ng, chăn đệm há»—n loạn, mấy chiếc gối Ä‘á»u bị ném rÆ¡i trên mặt đất. Nàng Ä‘i qua, cúi xuống nhặt chiếc gối, nhìn đống chăn chiếu há»—n độn kia có thể tưởng tượng ra những gì đã xảy ra đêm qua, chồng cá»§a nàng. Trên chiếc giưá»ng này nàng mất Ä‘i lần đầu tiên cá»§a mình, trên chiếc giưá»ng này chồng nàng quan hệ vá»›i má»™t ngưá»i phụ nữ khác. 
Nàng hÃt hÃt mÅ©i, khóe mắt khô khốc đột nhiên Ä‘au đớn, nhưng không chảy má»™t giá»t nước mắt. Thẳng đến má»™t lúc lâu sau đó, nàng Ä‘i tá»›i tá»§ quần áo, lấy ra má»™t bá»™ chăn gối má»›i, thay xong má»›i ôm bá»™ kia Ä‘i ra ngoài. 
Mang chăn gối Ä‘i giặt, nàng dùng mu bàn tay lau Ä‘i má»™t chút mồ hôi trên trán, cuối cùng khi giặt xong, má»™t việc làm nho nhá» dưá»ng như có thể khiến nàng hạnh phúc tháºt lâu. Nàng hÆ¡i nheo mắt, cảm giác giống như vành trăng non, rất tươi tắn, xinh đẹp. Chỉ là, ngẫu nhiên trong đó lại rÆ¡i rá»›t rất nhiá»u bi thương. 
~~~~ Truyen.Mut.Vn ~~~~ 
Trong phòng làm việc cá»§a tổng tài táºp Ä‘oàn Mục thị, Mục Nham ngồi ở bàn làm việc, bá»™ âu phục màu xám bao bá»c cÆ¡ thể gần như hoàn hảo cá»§a anh. Ngưá»i đàn ông có bá» vai rá»™ng, trên vai anh là cả táºp Ä‘oàn Mục thị to lá»›n, chỉ cần anh dáºm chân má»™t chút, cÅ©ng khiến cho thị trưá»ng chứng khoán chao đảo. Mục Nham cÅ©ng giống như vua chúa váºy. 
Äối diện anh trên ghế sofa, còn lại má»™t ngưá»i đàn ông nhìn Ä‘ang rất buồn chán, hắn cÅ©ng không mặc âu phục, trên ngưá»i là má»™t bá»™ quần áo bình thưá»ng màu trắng, đôi mắt khép kÃn, lông mi dài cong vút, dưá»ng như so vá»›i phụ nữ còn xinh đẹp hÆ¡n, ngÅ© quan tuấn mÄ©, khà chất nho nhã. So vá»›i ngưá»i đàn ông lạnh lùng ngồi đối diện, dưá»ng như còn hấp dẫn hÆ¡n vài phần. 
 "Mình bảo này, cáºu tham công tiếc việc, ngồi ở đây cÅ©ng gần má»™t giá» rồi, cáºu không sợ bị bệnh trÄ© sao?" Hắn không thèm để ý rằng trong lá»i nói có chút lá»— mãng, dù sao thì bá»n há» cÅ©ng là bạn bè thân thiết cùng nhau lá»›n lên từ bé, Ä‘á»u đã thành thói quen. 
 Mục Nham dừng bút, ngẩng đầu nhìn ngưá»i đàn ông có gương mặt buồn chán, trong đôi mắt Ä‘en tuyá»n có vài tia nghỉ ngÆ¡i. 
"Thượng Quan Thuyên, không ai bắt cáºu ngồi ở đây, cáºu có thể Ä‘i bất cứ lúc nào. Cá»a ngay 2 bên trái phải cá»§a cáºu, xin cứ tá»± nhiên." Anh đưa cánh tay, mặt không chút lưu tình hạ lệnh Ä‘uổi khách. 
  
"Thế nhưng mình không muốn Ä‘i, làm sao bây giá»?" Thượng Quan Thuyên duá»—i đôi chân dài, Ä‘em 2 tay đặt trên đầu, lạnh lùng nói. Anh đương nhiên biết cÅ©ng không cho rằng Mục Nham tháºt sá»± muốn Ä‘uổi mình, nếu như không phải để gặp lại cô gái kia, đánh chết cÅ©ng không có chuyện anh ở cùng má»™t chá»— vá»›i tảng đá ngốc kia, không muốn má»™t chút nào. 
  
Ngưá»i phụ nữ bé nhá» kia, anh tháºt không có cách nào vá»›i nàng, má»m rắn gì Ä‘á»u không được. Ti Hạo nói, nếu biết lá»—i thì phải trở vá» sá»a chữa lá»—i lầm cá»§a quá khứ. Yêu không phải nói biến mất là biến mất ngay được, nếu như ngừng lại không tiến vá» phÃa trước, như váºy, ngưá»i hối háºn sẽ chÃnh là anh. Nếu anh thá»±c sá»± đợi được đến ngày ngưá»i phụ nữ anh yêu kết hôn, anh có thể thá»±c tâm hướng nàng nói má»™t tiếng chúc mừng không? 
Không, không có khả năng, Thượng Quan Thuyên anh không có năng lá»±c lá»›n như váºy, ngưá»i phụ nữ đã dằn vặt anh bao nhiêu năm nay. Từ lúc há»c cao trung đến giá», anh chưa từng quên nàng, không há» quên đứa con chưa ra Ä‘á»i cá»§a bá»n há», không thể nào quên, là 2 tay cá»§a anh, là chÃnh anh, tá»± tay giết chết con mình. 
Anh muốn chuá»™c lá»—i, muốn sám hối, muốn dùng cả cuá»™c Ä‘á»i sau này để bồi thưá»ng và yêu thương ngưá»i phụ nữ cá»§a anh. Thế nhưng hiện tại anh làm gì cho nàng cÅ©ng vô dụng, anh ôn nhu vá»›i nàng vô dụng, nàng nói anh dối trá. Anh tặng nàng thứ gì, nàng cÅ©ng tiện tay ném Ä‘i. Nàng nói nàng quá quen rồi. Anh má»i nàng Ä‘i chÆ¡i, nàng nói không rảnh. Anh xin lá»—i vá»›i nàng, nàng lại nói, lá»i xin lá»—i nàng nháºn, thế nhưng không có cách nào tha thứ. Thá»±c sá»± anh là má»™t ngưá»i không ai có thể tha thứ. 
 Äó là lý do mà bây giá», hầu như ngày nào anh cÅ©ng tá»›i công ty Mục Nham, bởi vì ở đây, có ngưá»i phụ nữ cá»§a anh. Mặc kệ nàng có thừa nháºn hay không, dù muốn hay không, nàng cuối cùng cÅ©ng chỉ có thể là ngưá»i phụ nữ cá»§a Thượng Quan Thuyên anh. Nàng lấy mất trái tim anh, khiến anh thấy hổ thẹn suốt Ä‘á»i, như váºy anh phải bồi thưá»ng cho lá»—i lầm cá»§a anh trước đây, còn nàng sẽ phải theo anh suốt Ä‘á»i, như váºy má»›i công bằng, không phải sao? 
Thượng Quan Thuyên anh không phải là ngưá»i dá»… dàng bá» cuá»™c, không bao giá».    
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		| 
			
			
			Từ khóa được google tìm thấy
		 | 
	 
	
		hà nhi, ha nhiem tuyet, hạ nhiá»…m tuyết, mot tay om vo tay om con, tai om con tai om vo, tay ôm con tay ôm vợ, tay ôm con tay ôm vo, tay ôm vợ tay ôm con, tay ôm vo tay ôm con, tay ôm vÆ¡ tay ôm con, tay Ôm con tay Ôm vợ, tay om com tay om vo, tay om con tay o vo, tay om con tay om vo, tay om con tay vo, tay om vo ray om.con, tay om vo tay om con   | 
	 
	 
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |