Đường Tiểu Đông trở lại kỳ hạm của mình, thấy Tùy đại phu từ trong khoang đi ra, nhất thời sửng sốt.
Tùy đại phu ôm quyền cười tủm tỉm:
- Chúc mừng đại nhân! Chúc mừng đại nhân!
Đường Tiểu Đông ngơ ngác, không biết hắn chúc mừng cái gì. Hỏi ra mới biết, Đường Sương và Lý Đằng Giao đột nhiên cảm thấy thân thể không khỏe, khám đại phu mới biết cả hai đều mang thai.
Đường Tiểu Đông nghe vậy kinh hỷ vạn lần, tiện tay đút mấy nén bạc vào ngực Tùy đại phu rồi chạy ào vào khoang thuyền.
Đường Sương nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, có lẽ vừa mới nghén.
Phản ứng bình thường của thai phụ thôi mà.
Lan Đình ở một bên chiếu cố, nét mặt tràn đầy quan tâm và vui mừng. Trong đôi mắt đẹp lộ ra mấy phần ước ao, còn có mấy phần mong ngóng.
Đường Tiểu Đông xoa xoa tay, cười khúc khích, vui tới mức không nói nên lời.
Nét mặt Đường Sương đỏ ửng, nàng cười ngượng ngùng nhưng cũng không che dấu được sự kiêu ngạo, thấp giọng nói:
- Tướng công, chàng đi thăm Đằng muội muội đi, nếu không Điềm nhi khua chân múa tay sẽ loạn lên mất.
Đúng là chỉ có người khác chăm sóc Đường Điềm, chứ nàng làm gì chăm sóc được ai.
Bên Lý Đằng Giao có lẽ đã rối tinh lên rồi.
Quả nhiên, trong phòng của Lý Đằng Giao đang rối hết cả lên. Đường Điềm luống cuống tay chân, bị nước nóng rơi vào tay, làm vỡ một cái chén, lại còn dội cả vào chăn, suýt nữa khiến Lý Đằng Giao bị bỏng nhảy dựng lên.
Một người vẻ mặt đau khổ nằm trên giường, một người luống cuống tay chân, bộ dạng đáng thương vô cùng.
Đường Tiểu Đông cười khổ, hắn ngồi ở cạnh giường cầm lấy tay của Lý Đằng Giao an ủi.
Hành quân chiến đấu không cho phép mang theo nữ quyến, hắn đã vi phạm quân kỷ. Hiện giờ trời đất mênh mông, biển rộng vô bờ, biết kiếm đâu một nha hoàn cho Lý Đằng Giao bây giờ?
Đường Điềm không được rồi, xem ra chỉ khổ cho Lan Đình, Phượng Cô Cô đang gấp rút chế hỏa dược, không thể gián đoạn.
Đang định sang nhờ Lan Đình thì bên ngoài truyền tới tiếng quát của Cận vệ lãnh huyết.
Đường Tiểu Đông vừa ra khỏi khoang thuyền liền nhìn thấy hai thân binh đang kề kiếm trên cổ Kim Thuận Cơ.
Mỹ phi Cao Lệ bị sát khí của Cận vệ lãnh huyết và trường kiếm làm phát run, mặt cắt không còn một giọt máu.
Đường Tiểu Đông nhíu mày hỏi:
- Nàng tới đây làm gì?
Hai Cận vệ lãnh huyết thu kiếm lui vào góc thuyền.
Kim Thuận Cơ hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên boong tàu. Y phục binh sĩ bị dọa khiến mồ hôi ướt đẫm.
Một lúc sau vẫn không thể nói gì, có lẽ nàng còn đang sợ hãi.
Đường Tiểu Đông đi lên phía trước nâng nàng dậy, dịu dàng hỏi:
- Nàng tìm ta có việc gì?
Kim Thuận Cơ đỏ mặt, lễ phép nói:
- Ngũ tướng quân nói hai vị phu nhân của Đường đại nhân mang thai, không có người chăm sóc, cho nên để Thuận Cơ tới hầu hạ.
Kháo. Cứ tưởng Ngũ Thiên Chiếu là một kẻ thô lỗ, đôi khi cũng rất tinh tế nha.
Đường Tiểu Đông còn đang đau đầu vì việc này cho nên sẽ không từ chối ý tốt của hắn, lúc này đưa Kim Thuận Cơ vào phòng của Lý Đằng Giao.
Ngũ Thiên Chiếu, Lý Thiết Y, Tống Kim đến chúc mừng, thấy Kim Thuận Cơ rất chịu khó cho nên cũng không nói gì. Đường Tiểu Đông cảm thấy rất hài lòng.
Vui vẻ nhất phải kể tới Đường Điềm, vốn nàng phải chăm sóc tỷ tỷ, nhưng hiện giờ có một thị tỳ thay nàng làm hết, khiến nàng cười toe toét.
Tiểu ny tử này có tư tưởng đơn thuần, không suy nghĩ nhiều. Dù sao nàng cũng không cần phải làm gì, cười tới mức mọi người cũng phải vui theo.
Đường Tiểu Đông cho rằng Kim Thuận Cơ do Ngũ Thiên Chiếu phái tới phục vụ Lý Đằng Giao, mà Ngũ Thiên Chiếu lại tưởng Đường Tiểu Đông muốn Kim Thuận Cơ. Cả hai đều cười ha ha, ai cũng không hỏi nhau điều gì, trò vặt của Kim Thuận Cơ cuối cùng
cũng qua ải.
Hậu cần trong quân nấu còn kém xa tiệm ăn bình thường, cũng may Lan Đình tự mình xuống bếp, Kim Thuận Cơ chạy việc đồng thời chăm sóc Đường Sương và Lý Đằng Giao.
Kỳ thực ốm nghén khi mang thai là một phản ứng rất bình thường, nhưng Đường Tiểu Đông cứng rắn muốn hai nàng nằm trên giường nghỉ ngơi.
Trong lòng Đường Sương và Lan Đình cảm thấy kỳ quái, sao lại xuất hiện một nữ nhân Cao Lệ, chỉ là thấy nàng ta chịu khó cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Kim Thuận Cơ ăn mặc kiểu binh sĩ trông có vẻ kỳ quái, dáng người của nàng tương tự như Đường Điềm, Lý Đằng Giao. Mà hai nàng cũng mang theo không ít y phục, vì thế lấy ra hai bộ cho nàng thay đổi.
Chạng vạng tối. Hạm đội bỏ neo ở một tiểu đảo.
Ăn cơm tối xong, tắm rửa sạch sẽ, Đường Tiểu Đông cười xấu xa tiến vào phòng của Đường Điềm.
Mấy ngày nay, bốn người họ đã ngủ cùng giường hình như đã quen, hiện tại Lý Đằng Giao không thể tham gia, song phi cũng không tồi.
Bên trong phòng chỉ có Đường Điềm mà không thấy Lan Đình.
Đường Điềm đương nhiên thích chơi trò này, chỉ là Lý Đằng Giao đang có mang, không thể tham gia. Lan Đình vừa đi, một mình nàng làm sao chịu nổi sự cường hãn của tướng công. Trong lòng không khỏi vừa thích vừa sợ.
Đầu óc xoay chuyển, tiểu ny tử rất nhanh đã nghĩ ra một biện pháp. Nàng cười hì hì ôn tồn với Đường Tiểu Đông, đẩy hắn vào tủ treo quần áo, đóng kín cửa lại rồi cười gian chạy đi.
Đường Tiểu Đông không biết nàng muốn chơi trò gì cho nên cố gắng chờ xem.
Lý Đằng Giao có mang, Lan Đình vừa đi, Đường Sương cũng có mang, bình thường dù có cho Đường Điềm một nghìn cái lá gan nàng cũng không dám dính vào đại tỷ lạnh lùng này.
Trên thuyền, ngoại trừ Phượng Cô Cô, còn ai là nữ?
Nghĩ tới Phượng Cô Cô, trong lòng Đường Tiểu Đông nhảy dựng lên.
Chỉ là người vào không phải là Phượng Cô Cô mà là Kim Thuận Cơ với vẻ mặt khó hiểu.
Cô nàng Đường Điềm này lôi kéo mỹ phi Cao Lệ sao?
Kim Thuận Cơ thường ngủ ở khoang ngoài, tùy thời có thể chăm sóc Đường Sương và Lý Đằng Giao. Nàng cũng mới tắm xong, đang định nghỉ ngơi một hồi thì Đường Điềm cười hì hì kéo nàng đi.
Không biết Đường Điềm kéo nàng tới phòng này làm gì, chỉ là thấy y phục trên người Đường Điềm rất gợi cảm, bộ váy màu hồng nhạt trong suốt phô ra những đường cong hoàn mỹ, khiến nàng nhảy dựng lên.
Đường Điềm cười hì hì cầm một bộ y phục màu bạc trong suốt đưa cho nàng:
- Thuận Cơ, ngươi thử bộ này xem có hợp không?
Mặt Kim Thuận Cơ ửng hồng, bộ váy ngủ này rất mỏng lại còn trong suốt, nếu mặc trên người e sẽ hấp dẫn không ít nam nhân.
Đường Điềm vỗ về:
- Sợ cái gì? Ta cũng là nữ nhân, chẳng lẽ ta lại ăn thịt ngươi sao?
Kim Thuận Cơ ngượng ngùng, tim đập thình thịch. Thân thể mềm mại run rẩy, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước.
Đều là nữ nhân quả thật không cần xấu hổ, nhưng cũng có một vài nữ nhân có tính cách giống nam nhân, sẽ “xơi tái” nàng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Nàng vốn là một nữ tử bình dân tầm thường, ngày đó mua thức ăn trên đường thì bị đại vương nhìn thấy, liền nạp nàng làm phi.
Đêm động phòng hoa chúc, lão già sắp bước vào quan tài này đưa bàn tay khô gầy cấu, vẹo thân thể nàng, làm toàn thân nàng bầm tím. Sau đó như một con lợn chết vùi đầu xuống ngủ.
Cho nên đêm động phòng ấy nàng vẫn bảo trì tấm thân xử nữ.
Tình thế hậu cung rất phức tạp, chúng phi tranh giành tình cảm, những người không có bối cảnh như nàng không bị các phi khác chỉnh chết đã may mắn lắm rồi.
Kỳ thực, đại vương chỉ ở tẩm cung của nàng ba ngày, sau đó không tới nữa.
Không được đại vương sủng hạnh, nàng cũng vô ý tránh được đại họa sát thân.
Một người không có bất kỳ bối cảnh nào, cũng không được đại vương sủng hạnh đối với các phi tử khác hoàn toàn không có lực uy hiếp, vì thế không ai xem nàng là đối thủ.
Thâm cung tịch mịch, đại vương không thể thỏa mãn tất cả, cho nên các phi tử giống như sói cái động dục, bất kỳ nam nhân nào cũng nuốt trọn.
Có một số phi tử xuân tâm nhộn nhạo, hồng hạnh xuất tường câu dẫn vệ sĩ. Sau đó bị đại vương phát hiện rồi xử tử, liên lụy cả người nhà.
Các phi tử khác không dám hồng hạnh xuất tường, nhưng xuân tâm khó nhịn, trong lúc “đói khát” đành phải tự sướng hoặc nhờ phi tử khác giúp.
Hoang dâm vô độ như thế, nhưng đại vương không trách tội cho nên như mèo thấy mỡ, ai cũng làm chuyện này.
Tên đại vương nửa chân bước vào quan tài hoang dâm vô độ tới nỗi mở đại hội tại hậu cung, một đám phi tử và cung nữ trần truồng chơi trò “lôi ti” trước mặt hắn (trò mà các les hay dùng). Kể cả những cung phi lớn tuổi cũng không ngoại lệ.
Cực độ hoang dâm! Cứ vậy, toàn bộ hậu cung thịnh hành lôi ti, các phi tử ngay cả ban ngày cũng chẳng quan tâm, trực tiếp tuyên dâm.
Kim Thuận Cơ chỉ là một nữ tử không có bất kỳ thế lực hay bối cảnh gì, tự nhiên sẽ bị những phi tử khác khi dễ. Lúc đầu là do bất đắc dĩ, nhưng hết lần này tới lần khác đành phải tiếp nhận hành vi phóng đãng này.
Nàng thường hay bị các phi tử khác khi dễ, đa số là làm các hành động giả tướng công phục vụ h, vì vậy mới giữ được tấm thân xử nữ.
Từng nhìn thấy nhãn thần dâm đãng của các tỷ tỷ, nàng sao không nhận ra ánh mắt mờ ám của Đường Điềm. Nhất thời trong lòng nàng loạn cào cào, một làn sóng từ sâu bên trong tuôn ra khiến thân thể nàng run rẩy.
Đường Điềm hỉ hả bắt buộc nàng cởi y phục trên người ra, thay bộ váy ngủ gợi cảm khiến nam nhân phát cuồng vào, trong lúc đó không khỏi động tay động chân, sờ mó lung tung.
- Thuận Cơ! Da thịt của ngươi mềm mại thật nha!
Bàn tay của Đường Điềm vuốt ve dọc theo lớp sa tanh mỏng như cánh ve, từ xương quai xanh tới bộ ngực.
Từng rạng mây đỏ hiện lên trên khuôn mặt của Kim Thuận Cơ, nàng rên rỉ một tiếng nhỏ, thân thể run rẩy.
Đường Điềm cười hì hì ôm lấy nàng:
- Thuận Cơ thật xinh đẹp, nếu t là nam nhân nhất định sẽ ăn thịt ngươi.
Nói xong nàng ôm lấy Kim Thuận Cơ.
Xác định Đường Điềm chơi trò lôi ti, Kim Thuận Cơ thở phào một hơi rất tự nhiên đáp lại. Nàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Đường Điềm, một tay vuốt ve bờ mông to lớn.
Té ra dễ dàng như vậy sao?
Đường Điềm mừng rỡ, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Kim Thuận Cơ, một tay tiến vào váy ngủ, chậm rãi khiêu khích.
Kim Thuận Cơ phải hầu hạ rất nhiều tỷ tỷ ở trong hậu cung, cho nên bản lĩnh tương đối cao, trong lúc thở gấp cũng vẫn tìm cách phản công Đường Điềm.
Thường ngày đều là Đường Điềm và Lý Đằng Giao liên thủ khi dễ các tỷ tỷ khác, mà Đường Sương và Lan Đình thường ngượng ngùng, rất nhanh liền xin hàng.
Nhưng hôm nay có vẻ như nàng gặp đối thủ rồi!
Miệng và tay Kim Thuận Cơ đều sử dụng, thân thể nhẹ nhàng ma sát khiêu khích.
Ngược lại, Đường Điềm kiều nhan đỏ rực, xuân triều nồng đậm, mị nhãn như tơ. Hơi thở bắt đầu gấp gáp, thỉnh thoảng cặp môi đỏ mọng lại phát ra vài tiếng rên rỉ.
Hai tay nàng ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Kim Thuận Cơ, dường như muốn đầu hàng.
Tình thế nghịch chuyển, đảo chủ thành khách.
Đường Điềm mềm nhũn, người bị đẩy ngã xuống giường, mơ mơ màng màng bị Kim Thuận Cơ đặt dưới người. Bộ ngực truyền đến cảm giác ngứa ngáy khiến nàng càng phát ra những tiếng rên rỉ, nửa thân trần uốn éo không thôi.
Cảm giác thoải mái từ ngực chậm rãi dời xuống, qua bụng, xuống rốn, xuống chút nữa…
Đường Điềm run rẩy hét to, thân thể mềm mại cong lên.
Thở dốc một hồi, nàng đột nhiên xoay người, dặt Kim Thuận Cơ xuống dưới dồn dập nói:
- Thuận Cơ. Ngươi thật lợi hại!
Một rạng mây đỏ hiện lên trên mặt Kim Thuận Cơ, nàng khẽ nhếch bờ môi đỏ mọng rên rỉ.
Đường Điềm dùng chiêu vừa học đáp lễ nàng, khiến nàng nhắm mắt hưởng thụ.
Những năm gần đây đều là nàng hầu hạ người khác, lúc này cuối cùng cũng chân chính được hưởng thụ cảm giác phiêu tiên dục tử. Tư vị này thật quá tuyệt vời!
Trong lúc mơ màng, đột nhiên hạ thân nàng cảm thấy đau đớn, làm nàng kêu một tiếng.
- Á! Ngươi… Ngươi còn là xử nữ!
Đường Điềm giơ hai ngón tay ra, trên đó còn dính vệt máu đỏ sẫm.
Đường Tiểu Đông trốn trong tủ quần áo nhìn xuyên qua khe hở, thấy hai nàng kích dục khiến hắn thú huyết sôi sục. Động tác của Kim Thuận Cơ rất thuần thục khiến Đường Điềm bị đánh tơi bời, càng khiến hắn trừng mắt ngơ ngác.
Tựa hồ, Kim Thuận Cơ cũng thường hay chơi trò này.
Thấy Đường Điềm dùng ngón tay phá tấm màng xử nữ của Kim Thuận Cơ, hắn nhịn không được đẩy cửa nhào ra.
Thấy hắn đột nhiên xuất hiện, Kim Thuận Cơ cả kinh muốn lui người ra, thế nhưng đang bị Đường Điềm đè phía trên, nàng xấu hổ “uhm” một tiếng muốn xé tấm vải che người.
Cảm giác hai bàn tay thô to đang sờ soạng thân thể, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Tay của nam nhân to lớn, thô ráp khác nữ nhân mềm mại nhẵn nhụi, nhưng lại gây cho nàng một cảm giác kỳ quái.
Biết không thể tránh khỏi, nàng thấp giọng nói:
- Xin đại nhân nhẹ nhàng!
Biết nàng phá thân lần đầu tiên, cho nên Đường Tiểu Đông nhẹ nhàng vỗ về:
- Yên tâm! Chỉ cần nàng nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân.
Đường Điềm cười nhẹ, dùng khăn lụa lau vết máu trên tay, lấy cái mền che thân thể nàng ra, khẽ cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của Kim Thuận Cơ. Hai tay cũng không an phận tiến hành thám hiểm bộ ngực sữa của nàng.
Địa phương mẫn cảm bị công kích khiến Kim Thuận Cơ đỏ mặt, cả người uốn éo, thở hổn hển, phát ra những tiếng rên rỉ tiêu hồn…
Sáng sớm hôm sau, Đường Tiểu Đông rón rén bước xuống giường, Đường Điềm trần như nhộng nằm úp sấp lên người Kim Thuận Cơ ngáy to.
Đắp chăn lại cho hai nàng, Đường Tiểu Đông đang muốn rời đi thì Kim Thuận Cơ kéo tay hắn, thấp giọng nói:
- Bao giờ đại nhân mới cho Thuận Cơ về nhà?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Con bà nó là con gấu! Biết bao công sức, vậy là tối qua chỉ chinh phục được thân thể nàng mà không lấy được trái tim nàng sao?
Thất bại!
Nếu nàng muốn ở lại, còn phải qua cửa Lôi Mị và Đường Nhu, trong lòng thở dài, thấp giọng nói:
- Đợi Cao Lệ ổn định, ta sẽ phái người đưa nàng về. Bây giờ nàng yên tâm ở lại Hán Giang đi.
- Tạ ơn đại nhân!
- Nàng nghỉ ngơi trước.
Đường Tiểu Đông nhanh chóng rời đi.
Ba ngày sau đến Hán Giang, quan viên lớn nhỏ ở Hán Thủy đều tới nghênh tiếp, tràng diện náo nhiệt khỏi phải nói.
Chiến báo từ Lạc Hà đảo truyền về, hạm đội Uy khấu sau khi tiến gần Lạc Hà Đảo liền triệt tiêu, không tấn công nữa. Điều này khiến Tô Văn thở phào một hơi.
Đại quân nghỉ ngơi hai ngày, Ngũ Thiên Chiếu vội ra lệnh binh sĩ vận chuyển tài vật niêm phong tại doanh trại Hán Giang, chờ san bằng Uy quốc mới phân chia tang vật.
Hắn tự sướng khi nghĩ tới lúc tiến vào hoàng cung Uy quốc, mỹ nữ vàng bạc châu báu, vô số bảo vật khiến lão sắc lang cười ha ha.
Để Đường Sương và Lý Đằng Giao ở trong phủ Thái Thú, lưu Đường Điềm, Kim Thuận Cơ chăm sóc hai nàng, đồng thời còn có mười hai Lãnh Huyết địa sát thủ hộ.
Lan Đình theo hắn xuất chinh bình định Cao Lệ, đại chiến Uy khấu sao có thể thiếu phần của nàng.
Hai ngày sau, hạm đội Uy Hải chở đầy binh lính giương buồm xuất phát, hướng về phía lạc Hà đảo.
Sau hành trình một ngày đêm, Hạm đội Uy Hải đã tiếp cận Lạc Hà đảo và cùng hạm đội Hán Giang tuần tra phụ cận đó hội họp với nhau.
Đi lên Lạc Hà Đảo, tùy ý có thể thấy được rất nhiều cự thạch oanh kích tạo thành những hố sâu. Rất nhiều binh sĩ đang xây dựng lại công sự, đủ thấy cuộc chiến thảm liệt cỡ nào.
Lý Hưng Chu là người đầu tiên nhào tới ôm ghì lấy Đường Tiểu Đông:
- Huynh đệ. Ngươi cuối cùng đã tới. Con bà nó là con gấu, nhất định phải làm một trận thật lớn mới được.
Mấy huynh đệ ôm nhau, lúc này, mọi lời nói còn không bằng một cái ôm mạnh mẽ, biểu đạt nội tâm sung sướng và kích động.
Mọi người đã chờ cuộc chiến với Uy khấu lâu lắm rồi.
Trên hòn đảo, hội nghị quân sự tối cao, Điển Mãnh, Tô Văn, Mã Viễn Phúc và các tướng lĩnh cao cấp khác cùng tham gia.
Uy quốc có danh xưng quốc đảo, mỗi một tiểu đảo là một thành thị. Muốn chiến đánh thật không dễ dàng, khi tấn công phải tiêu diệt hạm đội của chúng đầu tiên, nếu không sẽ tạo nên phiền toái to lớn.
Mông Trùng khoái đĩnh thường xuyên tuần tra ở ngoài khơi tìm kiếm tung tích Uy khấu, chuẩn bị tiến hành một trận đại chiến.
Liên tiếp ba ngày, trinh sát phụ trách tình báo không tìm thấy hạm đội của Uy khấu, nhưng cũng đã vận chuyển hai nhóm binh sĩ tới đây. Trong đó có một vạn binh sĩ Cao Lệ đến từ Cao Lệ châu và một nhóm lớn vật tư, ngoài ra bổ sung thêm hai mươi chiến hạm hải
cốt mới kiến thành.
Hiện tại số người đồn trú trên Lạc Hà Đảo lên tới mười lăm vạn và hai vạn thớt chiến mã, số lượng lương thảo tiêu hao mỗi ngày rất nhiều. Nhưng vẫn phải ngồi đợi thời cơ, thực sự không có biện pháp nào.
Sáng sớm ngày thứ tư, hạm đội liên hợp lấy Hán Giang làm chủ lực tiến vào Tô Lưu đảo của Uy khấu.
Công chiếm Tô lưu đảo trực tiếp uy hiếm Thiên Hạ đảo, sau cùng là Trường Kinh đảo.
Trường Kinh đảo là hoàng đô của Uy khấu.
Mục đích của Đường Tiểu Đông rất đơn giản, chính là muốn uy hiếp nơi ở của ngươi, bức hạm đội của ngươi phải ra quyết chiến.
Liên hiệp hạm đội tiến vào Tô Lưu đảo tiêu diệt một hạm đội Uy khấu , chiến hạm cập bờ, binh sĩ tràn vào đất liền.
Nói là phòng vệ toàn đảo, nhưng mà một đảo lớn như vậy sao có thể xây dựng công sự toàn bộ, phái cả đại quân vào đóng?
Đảo quốc của Uy quốc có hải trình rất phiền phức, vượt biển viễn chinh rất khó, cho nên từ xưa tới nay chỉ có Uy quốc đi xâm chiếm nước khác, chứ chưa có vương quốc cường đại nào tấn công Uy quốc. Cho nên phòng ngự trên đảo chủ yếu xây dựng ở những khu phồn hoa, còn đảo nhỏ thường không có bất kỳ công sự nào.
Đại quân tập kết tại nơi hẻo lánh, cho nên không gặp phải bất kỳ sự chống cự nào, chỉ có dân cư tại đây bất an chạy trốn.
Nhất định phải công chiếm Tô Lưu đảo, lấy lương thảo vũ khí cung ứng cho đại quân, hành động lần này nhằm vào hạm đội của Uy khấu, bộ binh và trọng hình công thành không đủ để cường công Tô Lưu thành.
Để dẫn dụ Uy khấu, đại quân gióng trống khua chiêng tiến sâu vào trong đảo.
Một vạn quân tiên phong Cao Lệ xung phong đi đầu, một đường cướp giết, nơi họ đi qua tất cả những thôn trang chỉ còn tro tàn.
Từ trước tới nay, chỉ có Uy khấu đi cướp bóc, đi hãm hiếp người ta, chứ chưa từng có chuyện ngược lại. Lúc này quân Cao Lệ phát tiết những phẫn hận tồn tại trong mấy năm qua. Sự trả thù này vô cùng tàn khốc.
Đối với một vạn quân tiên phong Cao Lệ, Đường Tiểu Đông không dựa theo quân kỷ mà buông tay cho họ làm bậy.
Mặc các ngươi cướp bóc, giết chóc, gian dâm ra sao lão tử không cần biết. Chỉ cần Tô Lưu đảo biến thành luyện ngục nhân gian, càng huyên náo càng tốt.
Đại quân gióng trống khua chiêng thẳng tiến vào trong đảo, sau năm ngày, quân tiên phong Cao Lệ đã cướp sạch những thôn trang bên ngoài Tô Lưu thành, chó gà không tha, phóng hỏa đốt thôn trang. Thủ đoạn này, hành vi này còn tàn nhẫn hơn Uy khấu nhiều.
Quân chủ lực của Đường quân bao vây Tô Lưu thành, bần dân Uy khấu chạy trốn khiến cả một vùng huyên náo.
Hạm đội liên hợp ngừng lại bên bờ đảo nhỏ, chờ chiến hạm Uy khấu xuất hiện.
Một số chạy về phía thuyền nhỏ của bần dân, đại quân căn bản không ngăn cản.
Đám bần dân uy khấu đang chạy trốn thì thấy một nhóm quân Đường từ trên chiến thuyền đi xuống tiến vào trong đảo, khoảng ba bốn mươi vạn người. Thật dọa người!
Thật ra đây chỉ là kế nghi binh của Đường Tiểu Đông mà thôi. Số bộ binh vận tải lần này có một vạn năm nghìn người, thủy sư có sáu vạn người. Hắn để binh sĩ rời thuyền xếp thành hàng thẳng tiến vào trong đảo, sau đó vòng lại xuống thuyền rồi lại lên đảo.
Lộ tuyến của đại quân được bảo mật tuyệt đối, trong phạm vi vài dặm tuyệt không có một sinh vật nào. Bần dân Uy khấu chỉ thấy đại quân rời thuyền, mà không thấy lên thuyền.
Dù sao đi nữa thì quân Đường rất đông, chật kín cả hòn đảo, tin tức giả giả thật thật khiến lòng người Uy quốc hoang mang.
Vào lúc bình minh, có binh sĩ báo lại, phía bắc hải vực xuất hiện rất nhiều chiến thuyền Uy khấu.
Hạm đội liên hợp giương buồm xuất phát, hướng về phía những chiến thuyền đó.
Thông qua kĩnh viễn vọng, chỉ thấy rất nhiều chiến thuyền, dày đặc như mây đen.
Hạm độ liên hiệp của Đường quân chậm rãi nghênh đón, bằng mắt thường có thể thấy một điểm nhỏ chính là chiến thuyền của Uy khấu.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Chiến hạm của Uy khấu đang thể hiện trận hình chữ khai, có vẻ như muốn quyết chiến với bộ binh và thủy binh Đường quân.
Biến hóa trận hình các loại, Đường Tiểu Đông dốt đặc cán mai, hắn giao cho Lý Hưng Chu toàn quyền chỉ huy.
Lý Hưng ra lệnh liên tục, mười lăm chiến thuyền Ngũ Nha cực lớn tiến về phía trước, hai bên trái phải có năm chiếc khác trợ trận. Sau đó là đội hình hỗn loạn của sáu mươi chiến hạm Hải Cốt.
Có kính viễn vọng quan sát, có thể thấy rõ trận hình của Uy khấu, từ chiến thuật của địch nhân điều chỉnh tương ứng.
- Trời ạ! Đó là chiến hạm gì chứ?
Trên đỉnh tháp cột buồm, một vọng binh đột nhiên hoảng hốt kêu lên.
Trên tay tiểu tử này cầm một cái thiên lý nhãn do Lý Hưng Chu đưa cho, hơn nữa đang đứng trên cao, cho nên thấy rất rõ.
Không biết hạm đội Uy khấu bày trò gì khiến hắn kinh sợ như vậy, ngay cả tay chân cũng run lẩy bẩy.
- Tiểu tử ngươi cẩn thận cho lão tử, làm hư Thiên Lý
Nhãn, coi chừng lão tử thiến ngươi.
Thiên Lý nhãn có tiền cũng không mua được, Lý Hưng Chu coi nó như lão nhị, cho binh lính dò xét nhìn xa sử dụng, trong lòng đau đớn muốn chết, hắn lo lắng thủ hạ không cẩn thận, gấp tới độ hét to cảnh cáo.
Đường Tiểu Đông nâng kính viễn vong lên quan sát, không khỏi hít một hơi thật sâu.
Chiến hạm Uy khấu đang triển khai trận hình chữ khai, kỳ thực đi đầu chỉ có ba chiếc.
Ba chiếc này vô cùng to lớn, bốn chiếc Ngũ nha mới bằng một chiếc này. Ở trên biển, chiến thuyền Ngũ Nha mà gặp nó thì đúng là học trò gặp sư phụ.
Trên boong tàu của con quái vật này có năm Máy bắn đá, tổng cộng ba tầng, nếu đồng loạt cùng bắn cự thạch thì uy lực khỏi phải nói.
Kiến trúc trên thuyền có ba tầng, mép thuyền cũng có vài cái Máy bắn đá. Nếu như đoán không sai thì đuôi thuyền ít nhất phải có ba cái nữa, mọi chỗ đều có thể bắn cự thạch. Quả nhiên lợi hại!
Con bà nó là con gấu. Đây là hàng không mẫu hạm của Uy Khấu tạo ra sao?
Đường Tiểu Đông chửi một tiếng rồi cười ha hả nói:
- Cái đồ chơi này chỉ để dọa người mà thôi, chỉ cần mấy chiếc thuyền cảm tử là có thể tiêu diệt một cái.
Mấy tướng lĩnh, kể cả Lý Hưng Chu, Ngũ Thiên Chiếu, Lý Thiết Y, Tống Kim, Trần Huyền Lễ tuy gật đầu, nhưng sắt mặt vẫn có chút tái nhợt.
Có hỏa lực mạnh mẽ, con quái vật này có thể nói là vô địch, nhưng khuyết điểm lớn nhất của nó rất chậm, dùng thuyền cảm tử xác thực rất thích hợp.
Hiện tại không có động cơ, cho nên muốn thuyền chuyển động chỉ có thể dựa vào nhân lực, tốc độ đó tương đương với ốc sên. Hơn nữa chiến thuyền lớn như vậy, phải huy động bao nhiêu thủy thủ mới di chuyển được?
Đốt cháy một con thuyền không biết sẽ chết bao nhiêu người? Hắc hắc.
Đương nhiên nếu Đường Tiểu Đông không có hỏa khí thì muốn đối đầu với con quái vật này, hươu chết vào tay ai còn chưa biết được.
Nếu có thắng cũng chỉ là thắng thảm, sau đó làm sao khống chế hải vực, đừng nói công chiếm đảo thành công.
Xem ra Uy khấu lấy toàn bộ bảo bối giữ nhà để quyết chiến với thủy sư Đường quân rồi.
Trận quyết chiến này rất quan trọng với song phương.
Đối với thủy sư Đường quân, trận chiến này không chỉ thắng mà phải toàn thắng, bảo tồn thực lực, lấy được chủ quyền trên biển.
Đối với Uy khấu thì thắng cũng tốt, bại cũng không sao. Chỉ cần có thể đả kích quân Đường, khiến đối phương tổn thất thảm trọng là đạt mục đích tác chiến.
Lấy toàn bộ hạm đội thủy sư của Đường quân cũng không đủ để áp tiêu, vận chuyển binh sĩ, vật tư, không chế tuyến đường an toàn. Ngươi không thể chiếm được quyền làm chủ trên biển, đại quân của ngươi không chiến mà lui thì Uy quốc của ta an toàn. Ý đồ của chúng rất rõ ràng.
Trong vô hình, áp lực hạm đội thủy sư Đường quân liên hợp tăng lên rất nhiều.
Hiểu được trách nhiệm và nghĩa vụ nặng nề, Lý Hưng Chu điều chỉnh lại kế hoạch, Ngũ Nha lui về phía sau, gắn thêm hỏa tiễn và trọng nỗ trước chiến hạm Hải Cốt,
thuyền cảm tử đi chính giữa tùy thời công kích chiến hạm của Uy khấu.
Mẫu hạm của Uy khấu là một con quái vật khổng lồ, nhanh chóng lan truyền toàn quân.
Toàn thể tướng sĩ đã chờ giờ khắc này đã lâu, hai tay họ xoa xoa vào nhau, tùy thời chuẩn bị tấn công.
Mẫu hạm của Uy khấu thuận theo dòng nước, tốc độ thong thả, nhưng một khi bị nó đánh trúng thì ngay cả Ngũ Nha cũng không chịu nổi một đòn.
Thủy sư Đường quân chỉ dùng một nửa tốc độ, ai nấy vào vị trí của mình, hỏa tiễn đã lên nòng, trọng nỗ cũng đã nhét, tiễn tùy thời có thể bắn ra.
Cự ly song phương bắt đầu thu hẹp.
Máy bắn đá thứ nhất trên chiếc mẫu hạm của Uy khấu phóng ra, cự thạch bay lên rơi xuống biển tạo nên một cột nước khổng lồ.
Bắn không trúng, ngay lập tức hỏa tiễn và trọng nỗ cùng tấn công.
Vèo…
Ngòi nổ thứ nhất của nỗ tiến được phóng ra, bắn lên boong tàu của Uy khấu. Tuy không tạo ra bao nhiêu tổn thương đối với mẫu hạm, nhưng lúc này thuốc nổ gắn trên nỗ tiễn bạo tạc, rượu cồn bị vỡ ra tạo nên một đám cháy lớn.
Đột nhiên hỏa quang bạo liệt trên boong tàu khiến đám thủy binh Uy khấu kêu cha gọi mẹ, cả boong tàu cháy hừng hực.
Đám thủy binh Uy khấu hoảng loạn không thôi, vội vàng chỉ huy sĩ tốt dập lửa… Nỗ tiễn thứ hai gầm thét lao tới, tiếp tục rơi xuống boong tàu, huyết nhục Uy khấu bay tứ tung, chỉ trong chốc lát một đám người dãy giụa trong biển lửa.
Nỗ tiễn thứ hai được buộc rất nhiều hỏa dược, lửa càng mạnh thì cháy càng to.
Đường quân bắn ra bốn nỗ tiễn tiêu diệt một trong ba mẫu hạm của Uy khấu, lửa cháy đầy trời, sau đó là hỏa tiễn gào thét, thịt nát, gỗ vụn bay tứ tán.
Lửa lớn trên boong tàu khiến Uy khấu hỗn loạn, vòi rồng cứu hỏa chạy trối chết, người bị thương kêu gào cứu mạng, từng đám hỏa nhân dãy giụa giữa biển lửa, loạn càng thêm loạn.
Nhân dịp này, chín chiếc thuyền cảm tử rất nhanh xuất kích, cứ ba chiếc một công kích mẫu hạm. Mấy tiếng nổ kinh thiên vang lên, mẫu hạm của Uy khấu đã thủng mấy lỗ, nước biển tràn vào trong thuyền khiến thân tàu bắt đầu nghiêng sang một bên.
- Thuyền sắp chìm rồi…
Đám thủy binh Uy khấu với vẻ mặt khoảng loạn liều mạng chạy về phía boong thuyền, một số ít thì nhảy xuống biển, hơn phân nửa thủy thủ trên thuyền chìm xuống đáy biển.
Chiến hạm hải cốt tiến tới áp sát ba chiếc Mẫu hạm trước mặt, Đường quân tiếp tục kế cũ, phóng nỗ tiễn ra trước sau đó là hỏa tiễn oanh kích, cuối cùng là thuyền cảm tử đi dọn dẹp.
Uy khấu có sáu mẫu hạm bị tiêu diệt toàn bộ, hiện ra mười mấy chiến thuyền phía sau đang hùng hổ xông tới.
Hai hạm đội Uy khấu ép sát hai bên trái phải của Đường quân, chiếm hạm hộ cánh hai bên tách ra nghênh đón.
Sau đó Hải Cốt của Đường quân biến thành Ngũ Nha bắt đầu trùng kích.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart
Song phương bắn cự thạch tạo nên những cột sóng cao cả trượng, cũng có cái va chạm vào thân tàu, phát ra những tiếng nổ ầm ầm.
Không còn mẫu hạm, Ngũ Nha của Đường quân chính là bá vương trên biển, chiến hạm Uy khấu bị oanh kích thành bốn mảnh, chìm xuống đáy biển.
Trong lúc hỗn chiến, Chiến hạm hải cốt của Đường quân đồng thời phóng ra hỏa tiễn và nỗ tiễn.
Hai quả hỏa tiễn, một quả nỗ tiễn, cơ bản có thể tiễn một chiếc chiến hạm của Uy khấu an nghỉ.
Lửa lớn ngất trời thiêu cháy mọi thứ.
Ở ngoài khơi, vô số chiến hạm đang sát phạt, hỏa tiễn bay đầy trời, những chiến thuyền bốc cháy ngùn ngụt, hỏa quang tận trời, khói đen mù mịt che khuất cả bầu trời.
Trên mặt nước, vô số thi thể thủy binh hoặc đào binh bập bềnh theo dòng nước, binh sĩ trên những chiến thuyền tuần tra lấy cung tên hoặc khảm đao hoặc trường thương đâm chém vào những thi thể đó, chỉ cần động đậy sẽ là mục tiêu công kích, khắp một vùng nước biển bị nhiễm máu đỏ.
Dưới đáy biển, thủy quỷ cũng đã chiến đấu, năm trăm Đồ Uy Thương của Đường quân nhất tề bắn ra giết chết gần nửa. Đám Uy khấu lập tức triệt thoái, khiến nhân tâm run sợ.
Thủy quỷ nắm giữ Đồ Uy thương di chuyển lên gần mặt nước, dùng thuyền nhỏ làm lá chắn lẻn vào đáy biển giết địch.
Qua mấy lần, ba nghìn Uy khấu đã bị thủy quỷ đồ sát hơn phân nửa, đám còn lại hồn phi phách tán, tâm sợ mật run, liều mạng chạy trốn.
Khống chế quyền chủ động dưới đáy biển, thủy quỷ Đường quân chui xuống dưới đáy thuyền Uy khấu, dùng đại chùy đục lỗ. Năm sáu cái lỗ được tạo ra khiến chiến thuyền đối phương chìm một cách nhanh chóng.
Chiến thuyền của Uy khấu chắc chắn hơn chiến thuyền của Cao Lệ, nhưng cũng không thể kháng cự Ngũ nha của Đường quân.
Trên boong tàu của Ngũ nha chất đống những bao cát, phía trên bao trùm bởi một tầng thiết bản, vì vậy cự thạch của đối phương rơi xuống chỉ chịu chút tổn hại mà thôi.
Trong lúc hỗn chiến, thuyền cảm tử đục nước béo cò, đánh lén một chiếc chiến thuyền của Uy khấu, cộng thêm Đường quân phóng hỏa tiễn, phao lôi… Quân Uy khấu nổ tung, huyết nhục bay đầy trời, chiến thuyền tràn ngập hỏa quang.
Hạm đội hai cánh tả hữu Uy khấu không chống cự nổi uy lực của hỏa tiễn, nỗ tiễn oanh kích, tan đàn xẻ nghé chạy trốn.
Chiến hạm Đường quân cũng không truy kích, mà mạnh mẽ tiến vào trung quân của địch, rất nhanh đã bao vây được chiến hạm chủ lực của Uy khấu.
Gần một canh giờ đại chiến, hơn mười chiến thuyền Uy khấu bị thiêu hủy toàn bộ.
Các chiến thuyền nhỏ không thể chống cự trước Ngũ Nha, một khi va chạm, thân tàu liền vỡ tan và chìm vào biển nước.
Chiến hạm Hải Cốt của Đường quân không chỉ lợi dụng tiêm thứ dài nhọn để đánh địch, mà Ngũ Nha cũng có trường chuy với lực sát thương kinh người, loại chuy này sử dụng nguyên lý đòn bẩy, mỗi lần tập kích có thể đánh vỡ boong tàu kẻ địch.
Kết cục thảm bại đã định, chủ soái Uy khấu hạ lệnh rút lui.
Chiến hạm song phương đang chiến đấu, bỗng Uy khấu chạy trốn. Trong lúc quay đầu lộ ra sơ hở chết người.
Chiến hạm Đường quân sao nỡ bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chịu đau cắt thịt ném toàn bộ hỏa tiễn, nỗ tiễn, phao lôi, tiêu diệt mấy chiếc của địch. Phân nửa chiến thuyền Uy khấu bị mũi nhọn đâm vào, rất nhanh đã chìm nghỉm.
Ngũ Nha hung ác hơn nhiều, đâm một chiếc sau đó phát lực thúc vào một chiến hạm khác, một chiêu giết hai mạng.
Chiến hạm của địch chạy tứ tán, quân Đường đuổi sát không tha. Ngũ Nha bắn cự thạch liên tiếp tạo nên những tiếng nổ ầm ầm, làm Uy khấu sợ tới mức hồn phi phách tán liều mạng bỏ chạy, không cẩn thận lại đụng vào thuyền quân mình làm cả hai cùng bị tiêu diệt.
Trên mặt biển, gỗ vụn, thi thể, những thủy binh Uy khấu giãy giụa kêu cứu tràn lan.
Đường quân đi tới bên mép thuyền nhưng không bắn chết những thủy binh Uy khấu này, cũng có kẻ can đảm tiếp cận chiến hạm, nhưng lập tức bị bắn chết, thi thể chìm vào nước, máu đỏ lan tràn.
Đám quan binh đang chờ mệnh lệnh xử lý đám Uy khấu này như thế nào.
Rất nhanh mệnh lệnh hạ xuống, vớt những tên quan quân về thẩm vấn để đối chiếu chiến quả, còn những tên khác để tự sinh tự diệt.
Biển nước mênh mông, không có kỹ thuật bơi lội tốt mà chỉ nhờ vào mấy miếng gỗ thì sớm muộn cũng chìm xuống đáy biển.
Huống chi, rất nhiều máu tươi sẽ thu hút khứu giác linh mẫn của đám cá mập bá vương, rất nhanh chúng sẽ lao tới xử lý gọn gàng.
Lúc hạm đội toàn thắng cũng đã chạng vạng, toàn quân hạ trại tại Tô Lưu đảo, một số các binh sĩ tu bổ lại thuyền chiến bị hư hỏng.
Tổn thất được báo lên, năm chiến thuyền Ngũ Nha, hai mươi ba chiếc Hải Cốt cỡ trung, bảy chiếc loại nhỏ, binh sĩ tử thương hai nghìn bảy trăm người, thuyền cảm tử thuộc loại tự sát không tính.
Mười mấy tên quan quân Uy khấu đều bị thẩm vấn cách xa nhau, tuy có người mang tinh thần võ sĩ thà chết không khai, bị Tô Văn dùng cực hình chỉnh cho gần chết mới chịu cung khai.
Đúng là thân lừa ưa nặng!
Căn cứ vào khẩu cung của các tù binh, lực lượng thủy sư quốc nội của hạm đội Uy khấu có gần một nghìn chiến thuyền.
Một nghìn chiến thuyền… Con số này khiến các tướng lĩnh phải hít một ngụm khí lạnh, thảo nào Đường quân sở hữu những hỏa khí đáng sợ, đánh chìm chiếc này thì có vô số chiếc khác lại tới.
Trận chiến này còn kéo dài nữa, có lẽ còn lâu hơn trận cửa biển Bạch Mã nhiều lần.
Một chiếc mẫu hạm của Uy khấu chở hai ngàn người, sáu chiếc là một vạn hai. Sau khi bị oanh kích, số người có thể nhảy khỏi thuyền và đào binh chiếm số ít, hơn phân nửa làm mồi cho cá.
Căn cứ theo thống kê của các binh sĩ và số liệu từ miệng tù binh thì Đường quân tiêu diệt sáu chiếc mẫu hạm, hai trăm lẻ một chiếc chiến thuyền cỡ lớn, gần bảy trăm chiến thuyền cỡ nhỏ. Về phần số lượng thủy binh Uy khấu tử vong lên tới hơn mười vạn.
Số rơi xuống không được chiến hạm vớt lên, tuyệt đại đa số trôi dạt trên biển, nếu không kiệt sức chết chìm thì cũng vào bụng cá mập, không người nào có thể may mắn tránh khỏi.
Trận chiến này, hạm đội liên hợp của Đường quân phá hủy toàn bộ chiến hạm của Uy khấu, hoàn toàn chiếm cứ chủ quyền trên biển.
Khống chế đường biển, Đường quân dễ dàng vận chuyển binh sĩ, vũ khí, vật tư…
Đường quân từng bước chiếm giữ các thành thị đảo nhỏ, Uy khấu các đảo khác khó có thể tiếp viện.
Tuy chiến hạm vận tải không cường đại bằng chiến hạm hộ tống, nhưng vẫn có thể chống cự những đợt quần ẩu nhỏ.
Một vạn quân Cao Lệ tiên phong cướp bóc, gian dâm tại phụ cận Tô Lưu thành tới long trời lở đất, nhưng đám Uy khấu trong thành vẫn rụt đầu rụt cổ không chịu ra.
Từ khẩu cung đám tù binh, trong Tô Lưu thành có tám vạn thủ quân. Thời gian Uy khấu vượt biển đánh lén Cao Lệ đã điều đi năm vạn tinh binh tinh nhuệ, giờ chỉ còn ba vạn lão binh già nua hoặc tân binh. Hải chiến vừa rồi chết đi một vạn, hai vạn binh sĩ còn lại căn bản không có gì đáng nói.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hóng Heart