- Còn có người ở Bắc Kinh nữa à? Anh bạn này ở Triêu Dương à?
Diệp Thiên sau khi cảm ứng hơi thở dùng phương pháp bí thuật tiến hành thôi diễn 1 hồi, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, bởi vì cậu phát hiện, trong những người từng chạm vào tờ tiền đó thì có 2 người hiện đang ở Bắc Kinh.
Tuy rằng Diệp Thiên không dám khẳng định trong 2 người này nhất định có Bao Phong Lăng, nhưng không nghi ngờ gì nữa hy vọng là rất lớn, sau khi gom chỗ đô la Hongkong lại, Diệp Thiên đứng dậy đi ra khỏi phòng.
- Ấy, bác hai cũng đến đây à, trời lạnh thế sao lại đứng ngoài cửa thế kia?
Diệp Thiên mới đẩy cửa ra, thấy ba, bác cả và bác hai đang đứng nói chuyện ở trong sân, người trong nhà hình như đều đến đông đủ cả.
Bác cả vẫy tay, sau khi gọi Diệp Thiên qua, mở miệng hỏi:
- hôm kia cái lão già Tống đến tìn cháu à? - Vâng, ông ấy nói muốn hóa giái ân oán hai nhà Diệp Tống, hơn nữa cũng đăng tin với báo chí Hong Kong là chịu nhận lỗi với nhà họ Diệp!
Diệp Thiên gật đầu, trong lòng bác cả đúng là bội phục, nói thế nào thì bác cả trước kia cũng là cán bộ nhà nước, tất nhiên không có chút kính trọng gì với ông già đó.
Trộm liếc nhìn bác cả 1 cái, Diệp Thiên khuyên nhủ:
- Bác cả, oan gia không nên kết, cháu thấy đối phương cũng có thành ý, chuyện này coi như xong rồi đi.
Tuy rằng Diệp gia chỉ có Diệp Đông Bình và Diệp Thiên là 2 người đàn ông, Diệp Đông Bình được coi như là chủ nhà họ Diệp, chỉ có điều trong căn Tứ Hợp Viện này, bác cả hình như vẫn có quyền hơn.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, bác cả nợ nụ cười, nói:
- Tiểu Thiên, bác cả có nói không đồng ý đâu, có thể khiến cho cái ông lão Tống đó cúi đầu, bác cả thực sự rất vui rồi.
Hơn nửa thế kỷ qua, nhà họ Tống phát triển không ngừng, nhưng nhà họ Diệp lại ngày càng rớt xuống, Diệp Đông Trúc vồn cho rằng nhà họ Diệp không ngang hàngvới Tống gia, không ngờ rằng cháu mình có thể báo 1 tin vui mừng như thế.
- Đông Bình, mấy ngày này ba đi HongKong, đợi khi nào báo đăng bài xin lỗi thì cả nhà họ Diệp chúng ta sẽ báo cho họ hàng, bạn bè thân thích, ba xem còn ai dám coi thường chúng ta không!
Những năm trước mặc dù nhà họ Diệp bị thua, nhưng thuyền vỡ vẫn còn có 3 cây đinh, kỳ thực bạn bè thân thích cũng không thiếu, chỉ có điều Diệp gia kết thù với nhà họ Tống thế lực cực kỳ mạnh khiến cho rất nhiều họ hàng xa đều đoạn tuyệt.
Bác cả cũng không phải người nhỏ nhen gì, bây giờ có thể khiến cho Diệp gia cúi đầu, bà nhất định không e dè chút nào, lập tức kéo em gái vào bàn chi tiết cụ thể.
- Bác cả, cháu với ba còn có chút việc, việc này 2 bác cứ trao đổi là được rồi.
Diệp Thiên thấy bộ dạng hào hứng của bác, vội kéo cha lại, nói:
- Không phải đi HongKong đâu, lát nữa con bảo bạn con ở bên đó gửi báo qua đây là được rồi!
- Đúng rồi, chị cả, em với tiểu Thiên còn có chuyện, tối nay chúng ta bàn chuyện này sau nha.
Diệp Đông Bình mới mất 30 triệu, làm tiêu tan gia sản, làm gì còn có tâm trạng bàn chuyện gia tộc chứ, sau khi nói 1 câu thì cùng con trai ra khỏi sân.
Gọi 2 người Hồ Hồng Đức đang đứng ở sân trước ra khỏi Tứ Hợp Viện, Diệp Đông Bình vội vàng hỏi:
- Thế nào, người đó có đang ở Bắc Kinh không? Có, chắc chắn là cái tên họ Bao mà cha nói kia!
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- - Ba, lên xe đi, bây giờ chúng ta phải đi tìm bọn họ! Được, tìm được tên Vương Bát Đản (tên ăn trộm) kia, ta sẽ lột da hắn!
Bộ dạng dữ tợn của Diệp Đông Bình khiến cho Diệp Thiên nhìn thấy không khỏi cười lên, đây đúng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy bộ dạng hổn hển của cha như thế này.
- Con trai, đi đâu?
Sau khi lên xe về nhà, Diệp Đông Bình nhìn về phía con trai. Diệp Thiên mở miệng nói:
- Đang ở Triêu Dương, ba, cách 3km về hướng này. Rẽ bên phải, đúng rồi, đi phía trước 100 mét nữa!
Diệp Thiên không ngừng chỉ đường cho ba, hơn nửa tiếng đồng hồ sau, xe dừng ở bên cạnh 1 cái chợ.
Diệp Đông Bình nhìn tấm biển phía trước, có chút nghi ngờ hỏi Diệp Thiên:
- Con trai, đây là chợ quần áo mà, con nói cái tên họ Bao đó ở đây á? - Hắn có ở hay không con không biết.
Diệp Thiên sắc mặt hơi kỳ quái chỉ về hướng 1 người đàn ông cách xe bọn họ khoảng 50 mét đang ngồi xổm bên lề đường, nói:
- Ba, ba xem xem,có quen người đó hay không?
Người đàn ông đó khoảng 30 tuổi, khóe miệng có nốt ruồi đen, 2 mắt nhìn chằm chặp vào người đi đường, nách còn cắp 1 cái túi da màu đen, lúc lúc lại đến gần người đi lại nói vài câu.
Diệp Đông Bình nhìn người đó 1 hồi lâu, lắc đầu nói:
- Không quen, con nói… hắn ta có thể là đồng bọn của Bao Phong Lăng hả?
Diệp Thiên trong lòng chỉ là phán đoán, thế nhưng không nói gì nữa, mở miệng nói:
- Không phải là hắn à, ba, đi thôi, đến Đại Hưng.
- Được.
Diệp Đông Bình gật đầu, ông biết mình không có khả năng tìm được số tiền đó về, nên đành nghe con trai nói vậy.
- Hơn 30 phút sau, Diệp Thiên dừng xe ở 1 bãi đỗ xe ngoài 1 khách sạn 4 sao ở Đại Hưng.
Diệp Thiên ngồi trong xe lặng lẽ thôi diễn 1 hồi, nhìn qua toàn nhà, nói:
- Bọn họ đang ở trong khách sạn, ba, chúng ta đi lên đi.
- Con trai, con… con nói, chúng ta có nên đi báo cảnh sát không nhỉ?
Sắp tìm được tên thương nhân HongKong đó, Diệp Đông Bình cũng có chút tội, mấy năm nay tuy rằng làm ăn cũng trốn thuế không ít, thế nhưng tóm lại vẫn là 1 công dân tốt.
Sau khi nghe Diệp Đông Bình nói vậy Hồ Hồng Đức ngối sau không khỏi nở nụ cười, nói:
- Đông Bình lão đệ, giang hồ có quy tắc của giang hồ, ông đi theo là được rồi, chuyện này để chúng tôi giải quyết.
Người giang hồ làm chuyện giang hồ, thế nhưng trong giang hồ kể cả hiện nay hay là trước thời kỳ giải phóng điều kiêng kỵ nhất chính là có quan hệ với phía chính phủ.
Chuyện xảy ra thì tự mình giải quyết, nếu không cho dù có lý cũng biến thành vô lý, chuyện giải quyết giống như vậy, ngay cả Chu Khiếu Thiên còn có nhiều kinh nghiệm hơn Diệp Đông Bình.
- Được, tôi nghe theo anh Hồ vậy!
Diệp Đông Bình tuy rằng không hiểu quy tắc này, nhưng ông biết, sau khi cảnh sát nhúng tay vào thì chuyện này phiền phức hơn nhiều so với tự mình giải quyết, hơn nữa như vậy, chuyện ông bị mất 30 triệu kia cũng không giấu được nữa.
- Lão Hồ, ở tầng 9, bọn đệ vào trước, huynh với Chu Khiếu Thiên thì 3 phút sau hẵng lên nha!
Diệp Thiên quay đầu lại dặn Hồ Hồng Đức 1 câu, từ trong xe lấy ra 1 cây kim hình tròn rồi kéo cha ra khỏi xe, rồi vào thang máy trong khách sạn lên tầng 9.
Đợi 3, 4 phút, sau khi hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên lên đến tầng 9 thì Diệp Thiên mới đến trước cửa phòng.
- Ấy, sao lại có tận 4 người bên trong?
Khoảng cách gần như vậy, Diệp Thiên có thể cảm nhận được khí của mấy người bên trong phòng, thế nhưng ngoài hơi thở của 2 người dính trên tờ tiền ra thì còn có 2 người khác bên trong nữa.
- Diệp Thiên, bên trong này à?
- Hồ Hồng Đức thấy Diệp Thiên dừng lại, đi đến trước cửa nhâc chân lên định đá văng cánh cửa. Lão Hồ, đá cửa hòng rồi phải đền đấy.
Diệp Thiên kéo Hồ Hồng Đức lại, đưa que kim hình vòng vào trong thì cánh cửa lập tức mở ra.
Kỹ thuật này lúc Diệp Thiên đi theo Lý Thiện Nguyên hành tẩu giang hồ, học được từ 1 lão tặc họ Vương ở Thương Châu, cũng may loại cửa này không giống như loại cửa vặn xoay ở khách sạn Thượng Hải.
Sau hơn 1 phút, Diệp Thiên đặt tay lên nắm cửa, vặn nhẹ 1 cái, cánh cửa vốn bị khóa bên trong liền được mở ra.
Chỉ có điều cánh cửa này vừa mở ra, Diệp Thiên liền nhíu mày, bởi vì cái mùi từ trong bay ra không dễ ngửi cho lắm, mấy người nối đuôi nhau đi vào trong phòng, Chu Khiếu Thiên đi cuối cùng đóng cửa lại.
- Hix, đây… đây là đang làm gì vậy?
Đây là 1 phòng đôi bình thường, vừa vào đến cửa được 2 bước thì nhìn thấy cái giường, thế nhưng sự việc trước mặt Diệp Thiên lại vượt quá tưởng tượng của cậu.
Trên tấm nệm trắng muốt trên giường là 1 đôi nam nữ trần chuồng đang quấn lấy nhau, tiếng thở dốc hồng hộc tràn ngập trong phòng những.
Trận đấu hình như đang đến thời điểm quan trọng nhất, đôi nam nữ đó thậm chí còn không phát hiện có thêm 4 người khác đang có mặt trong phòng nữa.
Diệp Thiên và Chu Khiếu Thiên còn chưa được nếm mùi đời, lúc này gặp phải cảnh tượng này, Diệp Thiên không khỏi quanh co, nói:
- Lão Hồ, ông lên đi, phụ nữ thì đuổi đi, còn đàn ông thì để lại!
Giọng nói của Diệp Thiên tuy rằng âm lượng không lớn lắm nhưng vẫn kinh động mấy người trên giường, lúc đó 2 người đàn ông trên giường còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị Hồ Hồng Đức nắm cổ ném xuống đất.
Còn về mấy người đàn bà thì đánh 1 cái vào gáy khiến cả 2 người rơi vào hôn mê, 2 thầy trò Diệp Thiên đều nhìn chằm chặp vào 2 thân thể trắng như tuyết kia.
Diệp Đông Bình cũng là người từng trải, vội vàng lấy cái chăn phủ lên trên thân thể 2 người đó, quay đầu lại nhìn người nằm trên mặt đất vẫn còn chưa tỉnh lại đó, ánh mắt lập tức đỏ ngầu lên.
Lúc này Diệp Đông Bình không còn dáng vẻ thư sinh yếu đuối như năm nào nữa, tát 1 cái như trời giáng, miệng mắng:
- Tên Bao kia, không ngờ Diệp Đông Bình ta có thể tìm đến đây à?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By MTQ ---- 4vn
Diệp Đông Bình cũng là 1 người đàn ông cường tráng, 1 cái bạt tai này lập tức khiến khóe miệng tên Bao Phong Lăng đó rỉ máu, 1 vấp ngã ập xuống thảm nhà.
- Ấy, cha mình mà có thể ra tay tàn nhẫn như vậy được sao?
Nhìn thấy hành động bạo lực của Diệp Đông Bình, Diệp Thiên không chịu được tim đập nhanh lên, trước kia mỗi lần cha dạy dỗ bình đều là hạ thủ lưu tình, nếu không lúc nhỏ mình mà bị ăn cái tát thế này sợ là bay cả đầu rồi.
- Lưu Lão Nhị, mày cũng là tên Vương Bát Đản à!
Sau khi tát Bao Phong Lăng 1 cái, Diệp Đông Bình lại đá 1 cước vào ngực người này nữa, tên này chính là người đã bán đầu rồng cho mình.
- Ba, đừng đánh, chúng ta không phải đến để đánh nhau.
Nhìn thấy Diệp Đông Bình không định bỏ qua, Diệp Thiên vội vàng kép cha lại, xem ra gien bạo lực trong người mình phần lớn là được di truyền từ ba.
Diệp Đông Bình tiếp tục đá vào tên Bao Phong Lăng nằm trên đất, hét:
- Diệp Thiên, con tránh ra, để ba đá thêm mấy nhát nữa!
Diệp Thiên dở khóc dở cười, nói:
- Được rồi, đánh bọn họ cũng không có tác dụng gì, số tiền đó cha có muốn lấy lại hay không?
Diệp Thiên vừa nói ra lời này, Diệp Đông Bình lập tức tỉnh lại, đúng rồi, ông đến đây không phải để đánh người, đến là vì chuyện đòi lại 30 triệu đó.
Nhìn tên tiểu đệ Bao Phong Lăng đang ngồi trên mặt đất, Diệp Đông Bình tức giận nói:
- Tên Bao kia, thật uổng công ta coi ngươi là bạn, ngươi tốn bao nhiêu năm như vậy để tính kế với ta, tốt, đúng thật là bạn tốt đấy!
- Ông chủ Diệp, ông đây… đây sao lại có chuyện lừa đảo chứ?
Tên Bao Phong Lăng ngồi trên sàn nhà đảo mắt 1 cái, chỉ vào 2 người đàn bà trên giường kia, nói 1 cách rất vô tội:
- Tôi không biết là ông đang nói cái gì? Hôm qua tôi mới quay về Bắc Kinh, vừa đúng lúc gặp được lão Lưu, ông cũng biết tôi rất khoái món này, chuẩn bị tối nay đến tìm ông đây.
Bao Phong Lăng nói 1 câu tiếng phổ thông, trên mặt hiện vẻ có rất nhiều uẩn khúc, hình như khi nãy vừa vừa mây mưa với mấy người đàn bà đó, thật như mình là bông hoa cúc bị đánh vậy.
Nghe Bao Phong Lăng nói đến phụ nữ, mùi hoa oải hương trong phòng khiến cho Diệp Thiên không chịu đựng được, nhíu mày lại, nói:
- Khiếu Thiên, mở cửa sổ ra, cái mùi này khó ngửi quá.
Nhìn thấy tên Bao Phong Lăng sau khi nghe thấy mình bảo mở cửa ra thì 2 con ngươi đảo liên tục , Diệp Thiên cười nói:
- Đây là tầng 9, nhảy xuống thì chắc chắn chết, ông cứ thử xem.
- Tôi đàng hoàng thì ngồi đây, việc gì phải nhảy lầu chứ?
Bao Phong Lăng ưỡn ngực đáp, thế nhưng lập tức lui về, nếu như trước mắt toàn là phụ nữ thì hắn ta nhất định không ngại khoe tên tiểu đệ bên dưới của mình, chỉ có điều đối diện với 1 lũ đàn ông, Bao Phong Lăng che kín chỗ ấy lại.
Lời nói của Bao Phong Lăng khiến cho lửa giận trong người Diệp Đông Bình lại ngút lên ngùn ngụt, tức giận nói:
- Tên họ Bao kia, ngươi và Lưu Lão Nhị giăng bẫy để ta mắc vào, đến bây giờ vẫn không chịu thừa nhận à?
- Ông chủ Diệp, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung được đâu!
Sắc mặt Bao Phong Lăng bỗng nhiên nghiêm nghị, mở miệng nói:
- Không phải tôi định tối nay đến tìm ông hay sao? Lần này ông đấm đá tôi như vậy, vụ làm ăn của chúng ta tiếp tục thế nào được nữa đây?
Không đợi cho Bao Phong Lăng nói hết, Diệp Đông Bình không kiên nhẫn, mắng:
- Làm ăn cái con mẹ nhà mày, nhanh trả tiền của ông đây.
- Nếu không…
- Tôi cầm tiền gì của ông nào? Lão Diệp, chúng ta không nói suông được.
Bao Phong Lăng chắn chắn là loại người đâm đầu vào tường vẫn không chịu quay đầu lại, giờ phút này bị bắt tại trận nhưng đến chết vẫn không thừa nhận. Diệp Đông Bình tức giận cười lên, khoát tay nói:
- Được, tôi không nói chuyện với ông, tên họ Lưu kia, cái đầu rồng ông bán cho tôi là ông lấy từ nhà xí nào ra đấy? Bớt nói bậy đi, 30 triệu của tôi đâu?
Lưu Lão Nhị khoảng 35, 36 tuổi, dáng người không cao, còn chưa đến mét bảy, thân hình cũng hơi gầy yếu, thuộc loại người yếu kém người bình thường không ai chú ý đến, nhìn thoáng qua chỉ là 1 người bình thường.
Vừa rồi nhân lúc Bao Phong Lăng bị đánh, Lưu Lão Nhị kã kéo chiếc chăn quấn quanh người mình, bộ dạng không chật vật như tên thương nhân HongKong Bao Phong Lăng kia, ánh mắt còn lộ ra vẻ giả dối, nhìn không có điểm tốt nào.
- Ông chủ Diệp, ông nói những lời là hơi quá rồi? đồ không phải là ép ông mua, chúng ra 1 bên đồng ý 1 bên bán, không ai làm việc như ông hết.
Quả nhiên tên Lưu Lão Nhị không phải là người tốt, há mồm nói:
- Hơn nữa, món đồ đó tuyệt đối là thật? ai mà biết được có phải ông đổi cái khác rồi lại đến tìm tôi không? Nếu không chúng ta tìm người ở Bắc Kinh phân xử đi?
Mua bán đồ cổ quan trọng nhất chính là nhãn lực, trong nghề có 1 quy tắc luật bất thành văn, chính là nếu như mắt nhìn mà mua phải đồ dỏm chỉ cỏ thể ngậm đắng nuốt cay… có khổ cũng không được nói ra, Lưu Lão Nhị dám chắc Diệp Đông Bình không dám làm ầm lên, nên mới hung hăng như vậy.
- Hai người các ngươi bày ra cái bẫy này thì chẳng có liên quan gì đến quy tắc trong nghề cả, tên Lưu kia, hôm nay nếu không đưa tiền ra đây, ta… ta…
Diệp Đông Bình suy cho cùng vẫn là người thành thật, bị Lưu Lão Nhị lừa nhiều tiền như vậy, muốn nói vài câu giận giữ nhưng không biết mở miệng thế nào.
Nhìn thấy bộ dạng Diệp Đông Bình, Lưu Lão Nhị không sợ hãi đứng lên, cười lạnh nói:
- Ông chủ Diệp, lời này không thể nói lung tung, nếu như ông cảm thấy Lưu Lão Nhị tôi lừa ông vứ việc trình công an, thế nhưng mua bán đồ Thanh Đông là trọng tội, ông cần phải nghĩ kĩ nha.
Miếng ngon nằm trong miệng rồi có thể dễ dàng nhổ ra được sao, Lưu Lão Nhị bây giờ chính là cái bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, kể cả Diệp Đông Bình có nói thế nào thì hắn cũng không thừa nhận.
Hơn nữa Lưu Lão Nhị cũng đã biết Diệp Đông Bình nhiều năm, biết người này có chút dáng vẻ thư sinh, tuyệt đối không dám làm gì bọn họ.
- Ta… ta….con mẹ nhà ngươi!
Diệp Đông Bình nói chuyện giơ tay lên.
- Được rồi, ba, ba nghỉ ngơi chút đi, tay của ba không đủ đâu.
Diệp Thiên không biết mấy năm nay cha làm ăn thế nào mà vừa rồi không dám nói lý với bọn đó? Sau khi ngăn cha lại, gọi Chu Khiếu Thiên, nói:
- Tặng cho họ cái tát, cho hắn nói chuyện dễ nghe chút đi!
- Vâng, sư phụ!
Chu Khiếu Thiên ở bên cạnh sớm đã không kiên nhẫn được, sau khi nghe Diệp Thiên nói, đi lên tát cho 2 cái, đánh đến mức Lưu Lão Nhị kêu khóc ầm lên, há mồm nhổ ra 2 cái răng có cả máu tươi.
- Báo tỉnh, tôi sẽ báo tỉnh!
Lưu Lão Nhị lớn tiếng làm ầm lên, chỉ có điều sau khi mất 2 cái răng cửa, chữ “cảnh sát” kia lại biến thành chữ “tỉnh”.
Chu Khiếu Thiên trừng mắt, quát:
- Còn kêu nữa tôi nhổ 1 mồm răng ra, có tin không?
Trước kia Lưu Lão Nhị cũng gặp qua Chu Khiếu Thiên rồi, hắn vốn cảm nhận được đây là 1 tiểu nhị rất thật thà, không ngờ ra tay lại ác như vậy, bị Chu Khiếu Thiên dọa liền ngậm miệng lại.
Thế nhưng Lưu Lão Nhị và Bao Phong Lăng cũng là những tên giang hồ sõi đời, trên mặt tuy rằng lộ vẻ sợ hãi nhưng Diệp Thiên liếc mắt qua 1 cái có thể nhận ra đây chỉ là giả vờ, lập tức nói:
- tôi nói này, cũng không phải nhiều lởi nữa, mấy người Bang Lừa Đảo các người vẫn luôn hoạt động ở miền nam, đến kinh thành là vượt quá địa phận rồi đấy.
Diệp Thiên vừa nói ra lời này, mặt Lưu Lão Nhị và Bao Phong Lăng lập tức biến sắc, có chút không tin nhìn về Diệp Thiên, 2 người họ thật không ngờ đến có thật gặp được người trong giang hồ.
Diệp Thiên không quan tâm bọn họ nghĩ cái gì, tự nói:
- Tôi biết quy của của bang của các người, đưa tiền vào rồi thì khó mà lấy ra nguyên vẹn được, như vậy đi, tiền không đưa ra thì không được đâu, tôi sẽ chặt 1 tay 1 chân các ông, không quá đáng chứ?
- Cậu… cậu là người môn đạo nào? Đều là người trong giang hồ… hành… hành sự không… không thể tuyệt tình như vậy chứ!
Những lời này của Diệp Thiên mặc dù nói bâng quơ nhưng đúng vào lúc cậu nói, nhiệt độ trong phòng hình như giảm xuống mấy độ, lập tức dọa 2 người Bao Phong Lăng mặt mày biến sắc.
Cũng giống như những phái giang hồ trước kia, vượt quá địa phận của mình là điều tối kỵ trong giang hồ, nhẹ thì chặt tay chân, nặng thì nhét vào bao ném xuống sống cho cá ăn thịt, bọn họ nghe được những lời này, Diệp Thiên tuyệt đối không uy hiếp thôi đâu.
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, vỗ nhẹ vào mặt Bao Phong Lăng, nói:
- - Cái khác không nói trước, chỗ tiền đó phải nôn ra thôi, tiền của tôi có thể bị lừa như thế được sao?
- Hix, chỗ… chỗ tiền đó đã không ở đây rồi!
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Bao Phong Lăng lập tức tối xầm mặt mày, lời nói hình như còn có cả tiếng nấc.
- Cái gì? Tiền không còn?
Diệp Thiên cũng nhíu mày:
- Cũng phải, bộ dạng 2 người không giống như đang ngồi trên công đường thế nào cũng phải tôn kính người khác, nói đi, 2 người thuộc môn đạo nào?
Trước thời kỳ giải phóng, Bang Lừa Đảo trong nước chia thành 3 nhóm, 1 nhóm ở khu vực Quảng Đông, bao gồm các tình Hồ Nam, Giang Tây, còn 1 số người thì cố thủ ở biển Thượng Hải, phần lớn là để tử chính của Thanh Bang.
Còn về những người miền bắc, do dân chúng thầy tướng phong thủy tương đối hùng mạnh đối với những kẻ lừa đảo này căn bản bắt được là giết nên dần dần người của bang lừa đảo cũng rút lui.
Bao Phong Lăng nhìn thoáng qua Diệp Thiên, cẩn thận nói:
- - Ông trẻ, chúng tôi không phải là người của Bang Lừa Đảo, chúng tôi là truyền nhân của Thiên Môn, đi theo Cát Lão Đại ở Giang Tây.
- Thiên Môn à? Các ngươi mà dám xưng là Thiên Môn à?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, Diệp Thiên không nhịn được cười lên, Thiên Môn chân chính không phải lừa đảo, mà là đề cao trí tuệ uyên thâm, kế sách thâm thúy.
Trong lịch sử không ít nhân vật làm mưa làm gió thần bí đều xuất thân từ Thiên Môn, nơi đã đào tạo và bồi dưỡng hơn 1000 anh hùng ẩn sĩ, ví dụ như Tô Tần, Trương Nghi xuất thân là môn hạ cỉa Quỷ Cốc Tử, Trương Lương có sư phụ Hoàng Thạch Công, người của Thiên Môn vừa xuất môn đã thay đổi cục diện thiên hạ.
Mà người sáng lập ra Thiên Môn chính là thánh nhân cổ đại trong truyền thuyết… Hạ Vũ, cả thế giới đều biết Hạ Vũ có công trị thủy, nhưng lại không biết ông có ngàn thuật kế uyên thâm mà có được thiên hạ, được muôn đời tôn sùng.
Hạ Vũ tính toán mưu kế diệt trừ tận gốc, loại bỏ hoàn toàn các thế lực bộ lạc trong thiên hạ, cũng hủy bỏ luật truyền ngôi con trai cả, từ đó giang sơn xã tắc trở thành người 1 nhà 1 họ, người người đều chung 1 nguồn gốc.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By MTQ ---- 4vn
Chương 451: Quy tắc
Có truyền thuyết nói rằng Lưu Bá Ôn chính là người trong Thiên Môn, sau này bị Chu Nguyên Chương biết được nên đã diệt trừ tận gôc Thiên Môn, đời sau không còn có người của Thiên Môn có thể quấy động thiên hạ được nữa.
Kể từ đời Thanh Mạt, 1 số bọn lừa đảo vì muốn ra oai nên đều xưng danh là người của Thiên Môn, suốt cả 1 thời gian dài nên cái nhìn của mọi người với Thiên Môn cũng thay đổi, coi Thiên môn chỉ ngang hàng với bọn lừa đảo.
Thế nhưng Diệp Thiên cũng biết, Thiên Môn mặc dù tụt dốc hơn cả Ma Y Nhất Mạch nhưng truyền thừa tồn tại đã lâu cho nên đến tận bây giờ vẫn còn tồn tại trên đời vì lúc Diệp Thiên còn đi cùng lão Đạo đã gặp qua người của Thiên Môn.
Cho nên Bao Phong Lăng nói là hắn xuất thân từ Thiên Môn, Diệp Thiên không nhịn được cười lên, bang lừa đảo là bang lừa đảo, không nên kéo Thiên Môn vào, môn phái ở dưới hạng 9 giang hồ chắc chắn không ngẩng mặt được với đời.
Vào thời cổ đại, xã hội chia làm 9 hạng, mà người trong giang hồ thì phân trên hoặc dưới hạng 9.
Giống như hòa thượng, đạo sĩ, họa sĩ, thầy thuốc, thầy địa lý, thầy bói, đầu bếp, thầy giáo trường tư những người này đều trên hạng 9, thân phận những người này không phải cao quý gì nhưng có nhiều va chạm với xã hội nên cũng cí chút vẻ vang.
Còn dưới hạng 9 có đào kép, tỳ nữ, kỹ nữ, ăn xin, lưu manh, hiệu cầm đồ, nhà tắm, thợ mộc, đạo tặc, bang phái như bang lừa đảo này đều được coi là loại ác ôn dưới hạng 9.
- Cát lão đại của chúng tôi đích thực là truyền nhân của Thiên môn, huynh ấy thậm chí có pháp thuật thần tiên nữa, anh bạn này, lừa tiền ngoài phạm vi là chúng tôi không đúng, thế nhưng tôi khuyên cậu vẫn nên thả chúng tôi ra, mọi người cùng dĩ hòa vi quý đi!
Nhắc tới đại ca mình, con người Bao Phong Lăng dường như thay đổi thành 1 người khác, cái thận trọng vừa rồi không thấy đâu nữa, mà nói như thể để uy hiếp Diệp Thiên vậy.
- Biết phép tiên à? Tôi cũng biết phép tiên đấy? hay là tôi thi triển cho ông xem nhé?
Diệp Thiên tức giận nói:
- Ít nói những lời vô nghĩa đi, trả tiền cho tôi, tôi lấy 1 bàn tay ông, không đưa tiền ra, thì để lão Đại của các ông đến nhặt xác nhá, để tôi xem phép tiên của hắn ta có thể biến thi thể người chết thành người sống được hay không?
Lúc Diệp Thiên nói chuyện không có ý định ẩn sát khí của mình, dòng sát khí đó xâm nhập vào bên trong cơ thể Bao Phong Lăng khiến cho hắn cảm thấy lạnh thấu xương, cả người không chịu nổi run lên.
- Diệp Thiên, đây…
- Lão đệ, xem diễn là được rồi!
- Đây… vị này, chúng tôi… 2 người chúng tôi chỉ giữ lại 2 triệu, số tiền còn lại thực sự đã giao cho lão Đại hết rồi.
Trên đời này người mà có thể chịu được sát ý của Diệp Thiên thật chẳng có mấy người, Bao Phong Lăng biết người thanh niên trước mặt thật sự có thể hạ thủ giết bọn họ, cũng không dám giấu diếm nữa, thành thực kể ra sự tình.
Cát Lão Đại trong lời nói của bọn họ là người Giang Tây, năm nay hơn 50 tuổi, mở 1 quán trà ở Nam Xương, Giang Tây, đương nhiên, đây chỉ là vỏ bọc làm ăn bên ngoài.
Mà thực tế Cát Lão Đại là đại ca của bang lừa đảo khống chế ở 2 nơi Thượng Hải và Quảng Đông, hễ là những vụ án lừa lọc ở 2 tỉnh đó thì căn bản đều xuất phát từ bang của hắn.
Vào thời điểm 5 năm trước, Cát Lão Đại cảm thấy địa bàn không đủ, vì thế đã nhắm ngay thị trường trống trơn miền bắc, phái 2 đại tướng dưới quyền mình đi, đó chính là Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị 2 người.
2 người này quả không phụ lòng của Cát Lão Đại, rất nhanh chóng đã cắm rễ ở kinh thành, hơn nữa 1 bên làm mua bán đồ cổ, 1 bên chỉ nói được vài câu tiếng phổ thông nên trỏ thành 1 thương nhân nôi tiếng ở HọngKong.
2 người lúc mới bắt đầu cũng kiếm được 1 chút, thế nhưng nhanh chóng cảm thấy không đủ, trở về Giang Tây bàn bạc với Cát Lão ĐẠi, tập trung vào thị trường đồ cổ đang nóng kia.
Tên Cát Lão Đại bỏ vốn để 2 người đó yên tâm, từng bước tiếp xúc với 1 vài thương nhân đồ cổ ở kinh thành, đợi thời cơ chín muồi sẽ làm 1 mẻ rồi cao chạy xa bay.
Lần chờ đợi này đã 3, 4 năm rồi, Bao Phong Lăng cảm thấy thời cơ đã chín muồi, rồi cuối cùng thu lưới, con cá đầu tiên lọt vào cái lưới này chính là Diệp Đông Bình.
Sau khi lấy được 30 triệu đó của Diệp Đông Bình, Bao Phong Lăng lập tức đem 20 triệu đó cho Cát Lão Đại, sau đó bỏ căn hộ đã thuê 3 năm cùng Lưu Lão nhị ở trong khách sạn này.
Sau khi nghe thấy Bao Phong Lăng nói vậy, Diệp Thiên cau mày, nói:
- Theo thói quen của Bang Lừa Đảo các người, sau khi hạ thủ xong thì lập tức rút lui, tại sao còn ở lại kinh thành làm gì?
Bao Phong Lăng do dự 1 chút, nói:
- Lúc đó húng tôi giăng bẫy tổng cộng 5 người, thì có 2 người mắc bẫy, chúng… chúng tôi định làm xong mẻ này rồi mới về.
Sự tình quả nhiên giống với Diệp Thiên dự đoán, Bang Lừa Đảo này hành sự sẽ không chỉ đặt 1 quả trứng trong ổ thôi đâu, cho dù không lừa đến Diệp Đông Bình thì họ cũng sẽ ra tay với những người khác.
Chỉ có điều người này cũng không thoát được 1 chữ tham, Bang Lừa Đảo lợi dụng lòng tham của người khác để lừa đảo, kết quả là ngay cả mình cũng bị lừa.
Phải biết rẳng, nếu Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị sau khi ra tay lập tức cao chạy xa bay, cho dù dựa vào năng lực Diệp Thiên cũng khó mà xác định được nơi ẩn thân của bọn họ, hay chí ít cũng không bắt được họ nhanh thế này.
- Lão Hồ, cái tên Cát Lão Đại ở Giang Tây, ông có nghe qua bao giơ chưa?
Diệp Thiên quay đầu nhìn Hồ Hồng đức, những năm 80 cậu và Lão Đạo từng đi qua Giang Tây nhưng cho tới bây giờ chưa nghe qua cái tên này bao giờ.
- Chưa, Lão Hồ tôi ở Đông Bắc chưa từng nghe qua cái tên này.
Hồ Hồng Đức lắc đầu.
- Lát quay về hỏi sư huynh xem.
Diệp Thiên nhìn Bao Phong Lăng, nói:
- Bang Lừa Đảo hoạt động không liên quan gì tới tôi, nhưng lừa trúng tôi, tôi không thể không quan tâm được.
Nhìn thấy sắc mặt 2 người Bao Phong Lăng lộ vẻ sợ hãi, Diệp Thiên khoát tay nói:
- Các ông đừng sợ, gọi điện thoại cho Cát Lão Đại, chỉ cần giải quyết xong việc, nhiều nhất tôi cũng chỉ lấy 1 bàn tay các ông thôi, dựa vào y học hiện đại, chặt đứt gân tay vẫn có thể nối lại được mà!
Quy tắc trong chốn giang hồ, đã làm sai chuyện gì, tất nhiên là sẽ bị phạt cảnh cáo, cho dù Cát Lão Đại có giao tiền ra, 2 người kia cũng không tránh được bị đánh gãy gân tay.
Thế nhưng Diệp Thiên đã nói là cảnh cáo mức nhẹ nhất thôi. Nếu gặp phải 1 vài đồng đạo giang hồ hiểm ác khác, 1 chân 1 tay này tuyệt đối là không còn rồi.
Bao Phong Lăng làm nghề này cũng có thâm niên, biết Diệp Thiên nói không sai, suy nghĩ 1 lúc, gật đầu nói:
- Được, để tôi gọi điện thoại!
- Khiếu Thiên, đưa quần áo cho hắn!
Diệp Thiên không sợ 2 người bọn họ ra võ, 6 người trong phòng còn có 2 người là cao thủ ám kình, hơn nữa còn có cả mình, cho dù Bao Phong Lăng có muốn nhảy lầu tự sát cũng không làm được.
Bao Phong Lăng vẫn rất lưu manh, sau khi mặc quần áo xong rút điện thoại ra ấn số, điện thoại nhanh chóng thông, Diệp Thiên động động tai, nghe từ trong microphone điện thoại có giọng của 1 người đàn ông.
Nghe thấy Bao Phong Lăng nói chuyện bằng tiếng phổ thông với người đó, Diệp Thiên cười nói:
- Không sao đâu, cứ nói bằng tiếng địa phương của các ông đi, tôi không sợ bị chơi đâu.
Năm đó lúc đi theo Lão Đạo hành tẩu giang hồ, Diệp Thiên còn nhỏ tuổi, vừa đúng lúc học tiếng nói, cho nên ngôn ngữ từ nam ra bắc Diệp Thiên về căn bản là đều có thể nghe hiểu.
Ngôn ngữ các tỉnh của Trung Quốc không giống nhau, người không biết tiếng nghe không khác tiếng nước ngoài là mấy, lúc Bao Phong Lăng nói huyên thuyên trong điện thoại, Diệp Đông Bình cùng Hồ Hồng Đức trợn tròn mắt nghe không hiểu từ nào.
Còn Chu Khiếu Thiên tiến đến bên cạnh Diệp Thiên, nói:
- - Sư phụ hắn nói tiếng Giang Tây thật đấy, không phải dối đâu. Cậu sao có thể nghe hiểu được thế?
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt 1 chút, mấy lời cậu hơi vất vả mới nghe hiểu, thế mà Chu Khiếu Thiên lại có thể nghe được.
Chu Khiếu Thiên gãi gãi đầu, nói:
- Nhà gốc con ở Giang Tây, lúc còn nhỏ con vẫn hay nói tiếng này cùng cha mà.
Diệp Thiên cười nói:
- Thế mà sư phụ quên mất, dòng họ Chu gia nhà các cậu gốc là đầu sỏ ở tỉnh Giang Tây.
Diệp Thiên lúc đang nói chuyện cùng Chu Khiếu Thiên, Bao Phong Lăng 1 tay che kín microphon di động, nói:
- Diệp gia, Cát Lão Đại của chúng tôi muốn nói chuyện với ngài! Không cần, ông nói với hắn là được.
Diệp Thiên khoát tay, vị Cát Lão Đại kia đơn giản muốn lôi vài câu giang hồ ra nói với cậu, Diệp Thiên nói với hắn cũng vô nghĩa.
- 3 ngày sau, gặp mặt ở Thiên Tân, không biết ngài có đồng ý thế không?
Bao Phong Lăng nói 1 tràng trong điện thoại, ngẩng đầu lên hướng Diệp Thiên.
- Sợ đến kinh thành tìm ta à?
Diệp Thiên cười lanh nói:
- Thế thì theo Cát Lão Đại của các ngươi nói đi, 3 ngày sau sẽ gặp mặt ở Thiên Tân, muộn 2 ngày thì mất 1 cánh tay, nếu đến trễ 5 ngày thì tiểu huynh đệ ở bên dưới các ngươi sẽ mất 1 cái trước nhá.
Lời này của Diệp Thiên khiến cho tên Lưu Lão Nhị vội khép 2 chân lại, đàn ông mà không có cái này thì đúng là sống không bằng chết.
Sau khi ngắt điện thoại, Bao Phong Lăng đặt điện thoại lên lên bàn, nói:
- - Diệp gia, đại ca chúng tôi nói lần này vượt quá phạm vi hoạt động, xin lỗi ngài, 12h 3 ngày sau sẽ gặp mặt ở quán trà ở Thiên Tân, không gặp không về. Được, các ngươi thu dọn đi, 2 ngày nữa đi theo ta!
Diệp Thiên gật đầu, trong lòng đang suy nghĩ, không biết 3 ngày tới không biết để 2 người này ở đâu đây?
Nhìn thấy Diệp Thiên hình như không giống người thường lắm, Bao Phong Lăng đánh bạo nói:
- Diệp gia, có câu muốn thỉnh giáo ngài 1 chút, rốt cục sao ngài tìm được chúng tôi thế?
Nghe được câu hỏi này của Bao Phong Lăng, Diệp Thiên không khỏi cười lên, nói:
- Tôi cũng muốn hỏi các ông, Bang Lừa Đảo làm việc thường không bao giờ bất cẩn như vậy, lấy hơn 20 tờ đô la HongKong giả để lừa ba tôi, các ngươi không sợ sớm bị lộ à?
- Đô… đô la HongKong giả?
Bao Phong Lăng nghe vậy sửng sốt 1 chút, tiếp đó nhảy dựng lên, 1 cước đá vào người Lưu Lão Nhị, mắng:
- Con mẹ nhà ngươi, bảo ngươi đi đổi đô la HongKong cũng bị người ta lừa, ta đánh chết ngươi!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By MTQ ---- 4vn
2 người Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị thành 1 đội lừa đảo, như là 1 đôi hát song ca, 1 người hát chính 1 người hát bè, đừng nhìn tên Lưu Lão Nhị chỉ giao dịch với Diệp Đông Bình thôi thế nhưng còn có vai trò quan trọng hơn Bao Phong Lăng 1 chút đấy.
Kể từ lúc tiếp xúc với đối tượng cho đến lúc thu lưới về, khoảng thời gian mấy năm này lại có 1 điểm sai lầm, đúng là khôn 3 năm dại 1 giờ, tầm quan trọng của Bao Phong Lăng không cần nói cũng biết.
- Mẹ mày, chúng ta thậm chí được coi là ông cha của bọn lừa đảo chứ thế mà con mẹ mày lại bị người ta lừa, ông đá chết mày!
Lúc này nghe thấy cái bẫy mình dày công sắp đặt 3, 4 năm qua lại vì mấy tờ tiền giả ấy mà bị người ta tìm đến nhà, Bao Phong Lăng tức giận xanh mật, đá tới tấp vào Lưu Lão Nhị.
Bao Phong Lăng và lưu Lão Nhị là quỷ háo sắc, 3 ngày 2 người đã gọi mấy con đàn bà đến khách sạn quấn lấy nhau.
Cho nên sau khi Bao Phong Lăng nhìn thấy chỗ tiền giả này theo bản năng cho rằng Lưu Lão Nhị lúc đi đổi ngoại tệ đã bị người ta cho là kẻ ngốc, nhân tiện thăm dò ra tận địa điểm dừng chân của bọn họ.
- Anh Phong, tôi… tôi cũng chưa nhìn thấy đô la HongKong bao giờ, làm sao mà biết đâu đâu là thật đâu là giả?
Lưu Lão Nhị bị Bao Phong Lăng đá liên hồi thì kêu lên oai oái:
- Ông mà gặp lại tên Vương Bát đản đó, 1 đao đâm chết hắn luôn!
Sau khi xem đôi này biểu diễn xong, Diệp Thiên không nhịn được cười, nói:
- Được rồi, mau mặc quần áo lên rồi đi.
Nhìn thấy tròng mắt Bao Phong Lăng xoay tròn, Diệp Thiên tiếp tục nói:
- Đúng rồi, các ông ra ngoài có thể hô, cũng có thể chạy, chỉ cần các ông cho rằng có thể tránh được 2 tay của lão Hồ đây là được.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, Hồ Hồng Đức nhìn quanh phòng, thấy có 2 cái cốc sứ ở trên bàn, tay phải cần lên, dùng lực 1 chút trong nháy mắt cái cốc đó đã vỡ vụn ra.
Hồ Hồng Đức chầm chậm xoay chặt bàn tay rồi mở ra phải ra, thổi nhẹ 1 cái, 1 lớp bột bay khỏi lòng bàn tay, bay tan vào trước mặt 2 tên Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị.
Trong Bang Lừa Đảo cũng có người biết võ chính là người phụ trách võ lực tranh đấu của bang.
Thủ hạ của Cát Lão Đại cũng có mấy người được gọi là “cao thủ giang hồ”, nhưng so với Hồ Hồng Đức, mấy người kia quả thực giống với đứa con nít 3 tuổi múa đao hơn, căn bản không xứng để so sánh.
Cho nên chiêu này của Hồ Hồng Đức rất có ích dùng để uy hiếp, dọa cho 2 người Bao Phong Lăng mặt mày trắng bệch, trong lòng vốn đang có ý định chạy trốn nay lập tức tiêu biến luôn.
Về phần 2 con đàn bà trong phòng kia, Hồ Hồng Đức xuống tay cũng rất chừng mực, ngủ hơn 1 tiếng thì tỉnh dậy, 2 cô này thấy sự tình đang như vậy nhưng cũng không dám la lên.
- Diệp Thiên, con định đưa bọn họ đi đâu?
Sau khi ra khỏi khách sạn, Diệp Đông Bình nhìn về phía con trai, ông đã bao giờ trải qua chuyện như thế này đâu, ngoài lúc đầu oai ra còn lại thì ông để Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức làm chủ.
Diệp Thiên liếc nhìn Bao Phong Lăng, nói:
- Tìm 1 chỗ trông chừng bọn họ, chân của bọn người của Bang lừa Đảo này có dầu đấy, không cẩn thận bọn họ sẽ chuồn mất.
Bao Phong Lăng cười khổ 1 tiếng, nói:
- Diệp gia, chúng tôi đâu dám, lần này đúng là gặp hạn rồi!
Điểm khác nhau giữa Bang lừa đảo và hào khách giang hồ chính là 1 bên động não 1 bên động thủ, giống như là học trò gặp phải quân binh, có lý nói cũng không được, 2 loại người này mà đối đầu, rõ ràng là bọn lừa đảo thiếu lực lượng võ lực sẽ bất lợi hơn.
Diệp Thiên mới động não chợt nghĩ đến 1 nơi, nhìn về phía cha, nói:
- Ba, ba lái xe về trước đi, con tìm chỗ sắp xếp cho bọn họ ở.
Về chuyện trong giang hồ, Diệp Thiên cũng không muốn để cha tham dự vào quá nhiều, bởi vì ông ấy vốn không phải là người trong giang hồ, biết nhiều quá cũng không phải là chuyện tốt.
- con trai, con lại đây, ba nói với con 1 câu.
Sau khi nghe được Diệp Thiên nói vậy, Diệp Đông Bình do dự 1 chút, kéo Diệp Thiên sang 1 bên, nhỏ giọng nói:
- Trông chừng đừng để bọn họ chạy thoát là được rồi chứ đừng đánh bọn họ, 2 người đó lừa đảo là có tội, chúng ta giam giữ họ cũng là phạm pháp đấy.
Diệp Đông Bình tuy rằng không biết con trai xử trí thế nào với bọn họ, nhưng ông biết Diệp Thiên từ nhỏ đã hay đánh ngườoi, năm 7, 8 tuổi còn đánh 1 cậu cao to hơn 10 tuổi chảy máu mặt, ông đúng là sợ mấy chuyện như kiểu Diệp Thiên đánh gãy chân tay 2 người này lắm.
- Vâng, con biết rồi, ba, lúc nào cha đi học luật pháp thế mà hiểu rõ thế?
Diệp Thiên bị cha nói đến dở khóc dở cười, bây giờ cho dù là niên đại nào đi chăng nữa thì vẫn tồn tại giang hồ, tất nhiên có quy tắc hành sự riêng, tuy rằng không dám nói là tốt hơn pháp luật nhưng pháp luật hiện nay có ảnh hưởng rất ít đến giang hồ.
Giống như quy tắc Cát Lão Đại phái người đi lừa tiền vượt quá giới hạn, cho dù Diệp Thiên có giết chết 2 bọn họ, Cát Lão Đại cũng không dám đi báo cảnh sát, thậm chí còn trăm phương nghìn kế giấu đi.
Còn về phần Cát Lão Đại có vì vậy mà trả thù Diệp Thiên hay không, đó lại là 1 chuyện khác, tóm lại là dân không quan tâm, quan không xét xử, tất cả đều là chuyện tự giải quyết hết.
Sau khi tiễn cha về, Diệp Thiên ngồi xuống chỗ lái xe, còn Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên 1 bên phải 1 bên trái ngồi cạnh 2 người Bao Phong Lăng, 2 người đó cho dù là muốn nhảy khỏi xe cũng không được.
Hơn nửa giờ sau, thấy xe của Diệp Thiên sau khi đến Tây Thành thì quẹo vào 1 cái nhõ nhỏ, Chu Khiếu Thiên nói:
- Sư phụ, sư phụ định đến chỗ Khâu sư huynh đó à?
- Uh, ngoài chỗ lão Khâu ra, ta thực sự không biết để bọn họ ở đâu.
Diệp Thiên nhìn tên Bao Phong Lăng bà Lưu Lão Nhị qua kính chiếu hậu, 2 người này tuy rằng nét mặt đã trấn tĩnh lại, nhưng đi qua bờ sông sao giầy không ướt được? Bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên bị bắt.
Trong lúc nói chuyện xe đã chạy đến đầu ngõ của quán võ An Đức, sau khi dừng xe, mấy người lần lượt xuống xe, theo ngõ nhỏ đi vào trong võ quán.
- Ấy, đang làm gì thế?
1 hàng 4, 5 người Diệp Thiên này đúng là có chút gai mắt, còn chưa đến cổng võ quán, mấy người thanh niên đứng ở đó đã vội chạy ra nhìn.
Thủ hạ của Khâu Văn Đông trong thành Tứ Cửu vẫn luôn đi ngang hàng, nói chuyện cũng không khách khí như vậy, chỉ có điều tên thủ lĩnh trẻ tuổi kia liếc mắt nhìn thấy Diệp Thiên, đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
- Lại… lại đến thách đấu rồi!
Anh bạn này vừa chạy vừa hô to, khiến cho Diệp Thiên đúng là dở khóc dở cười, lần trước đã bắt tay giảng hòa, thế mà vẫn như cái bóng ma ám ảnh trong lòng bọn họ?
Vừa mới la hét, hơn 10 người trong võ quán đã lần lượt nhảy bổ ra, trên tay còn cầm theo vũ khí gậy gộc, mà dẫn đầu là đại đệ tử của Khâu Văn Đông- Võ Thần.
- Đồ ranh con, Diệp gia tới cửa là khách quý, tiểu tử ngươi lại gọi quỷ cái gì hả?
Nhìn thấy Diệp Thiên, Võ Thần đập mạnh 1 cái vào đầu người nọ, xoay người nói:
- Quay vào đi, quay vào hết đi, Diệp gia không phải là người ngoài.
Sau khi đuổi bọn đệ tử sau lưng vào trong, Võ Thần mới ra nghêng đón Diệp Thiên, chắp 2 tay vào, cười nói:
- Diệp gia, sao hôm nay ngài lại có thời gian đến đây thế này? Khiếu Thiên huynh đệ, cậu cũng có thơi gian mà không đến à?
Sau chuyện đến võ quán thách đấu của Diệp Thiên đó, Chu Khiếu Thiên cũng có vài lần đến võ quán An Đức học tập chút bí thuật bất truyền Bát Cực Quyền của Phùng Hằng Vũ, nên kết giao với Võ Thần.
- Võ Thần, lão Khâu có ở nhà hay không? Tôi có chút chuyện muốn nhờ huynh ấy.
Diệp Thiên khoát tay, cũng không khách sáo với Võ Thần, lập tức đi vào sân.
- Sư phụ vừa gọi điện thoại bảo là lát nữa sẽ đến đây, Diệp gia, mời ngài vào trong uống ngụm trà.
Võ Thần cười mời Diệp Thiên đi vào trong, trong giang hồ rất tôn trọng thực lực, Diệp Thiên lần trước thách đấu võ quán đã khiến cho Võ Thần tâm phục khẩu phục.
So với lần trước thì trong sân có nhiều người hơn, có 1 vài đệ tử không biết Diệp Thiên, nên nhìn Diệp Thiên chằm chằm.
Những người này mới học võ nên tính tình không hiếu động, mới học được mấy chiêu mà đã cho rằng minh là thiên hạ vô địch, thế nhưng đều bị Vô Thần trừng mắt bắt quay vào hết.
Sau khi vào phòng, Diệp Thiên ngồi trên cái ghế Bát Tiên ở bên cạnh ghế chủ trong phòng, chỉ vào Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị nói:
- 2 người này vượt quá phạm vi hoạt động, lừa tiền của tôi, Võ Thần, để ở chỗ các anh mấy ngày được không, đừng để bọn họ chạy mất!
Chuyện này nói ra có hơi mất mặt, chỉ có điều Diệp Thiên không thể nghĩ ra được chỗ nào để 2 người này ở, chỉ có thể tự làm xấu mình, để người ở trong võ quán mấy ngày.
- Lừa… lừa cả tiền của cậu à? Họ đến từ đâu mà vượt quá giới hạn thế, gan to thế à?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Võ Thần giật mình há miệng, 2 mắt nhìn chằm chằm vào 2 người Bao Phong Lăng, 2 người đó bị nhìn đến mức toàn thân cảm thấy không được thoải mái.
Đến võ quán này, nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ lùn lùn đó và thái độ của Diệp Thiên, Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị cũng hoàn hoàn không còn ý định chạy trốn nữa, lần này đúng là dẫm lên cửa sắt rồi.
Đối với chuyện mất mặt này, Diệp Thiên cũng không muốn nói nhiều, khoát tay nói:
- Người miền nam, tôi cũng không rõ lắm, anh tìm phòng cho tôi gửi 3 ngày có được không?
- Được, không thành vấn đề.
Võ Thần cũng là người biết chuyện, lập tức gọi 2 ngươi lại, nói:
- Nhốt 2 người họ ở hậu viện đi, chăm sóc tốt cho hắn, nhưng đừng để bọn họ ra khỏi phòng nửa bước, rõ chưa?
Quán võ An Đức chỉ giúp Diệp Thiên trông người vài ngày, không liên quan đến chuyện của Diệp Thiên, nên lần này Võ Thần mới dàn xếp như vậy, sau này chuyện này giải quyết xong, 2 người này cũng không đổ lên đầu võ quán.
- Võ ca, yên tâm đi, 2 người, đi thôi!
Người trong giang hồ hành sự, cũng kó mà không bị người khác nhận ra, Khâu Văn Đông có thể làm ăn lớn như vậy, cũng phát sinh không ít mâu thuẫn với người khác, thỉnh thoảng cũng có người để ý đến.
Cho nên đối với chuyện như vậy, người trong võ quán cũng là ngựa quen đường cũ.
- Thảo nào hôm nay tôi thấy con chim khách bên giường tự nhiên hót hóa ra là có Diệp huynh đệ đến.
Vừa mới đưa 2 người Bao Phong Lăng đi, Khâu Văn Đông từ trong cửa bước vào, ông với Phùng Hằng Vũ tuy rằng xưng hô là huynh đệ, nhưng cũng không có quan hệ gì, chỉ là xưng hô thế thôi.
- Lão Khâu, hôm nay đến làm phiền ông đây.
Diệp Thiên đứng lên, mỉm cười tiếp đón, tục ngữ nói kiệu có người khiêng, người có người nâng đỡ, hành tẩu trong giang hồ không phải là cần phải như thế sao?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By MTQ ---- 4vn
- Nói gì thế chứ, Diệp lão đệ, chúng ta đều sống trong kinh thành, chuyện của cậu không phải chuyện của tôi sao? Nói phiền hay không phiền cái gì chứ?
Khâu Văn Đông vốn là người ngay thằng phóng khoáng, cũng có ý định kết giao với Diệp thiên, nói những lời này khiến cho người nghe cảm thấy rất thoải mái.
- Diệp lão đệ, vị này là?
Khâu Văn Đông và Chu Khiếu Thiên cũng quen biết nhau rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên Khâu Văn Đông gặp Hồ Hồng Đức, ông già này thân hình cao lớn, mặc dù đã hơn 60 tuổi nhưng sinh lực còn mạnh mẽ hơn cả đám thanh niên, liếc mắt nhìn qua 1 cái cũng biết là người có võ.
Hồ Hồng Đức không cần Diệp Thiên giới thiệu, 2 tay chắp vào, nói:
- Hồ Hồng Đức ở núi Trường Bạch, đến mạo muội mong Khâu lão đệ không lấy làm phiền.
Nghe được chữ núi Trường Bạch, Khâu Văn Đông trong lòng động 1 cái, mở miệng nói:
- Lão huynh họ Hồ, không biết xưng hô với thủ lĩnh Hồ Vân Báo ở 3 tỉnh Đông Bắc thế nào ạ?
- Đấy là cha tôi, sao? Khâu lão đệ cũng biết tên cha tôi à?
Hồ Hồng Đức nghe vậy sửng sốt, ông thấy người này chưa quá 50 tuổi mà cũng quen biết với cha mình hay sao?
- Ha ha!
Khâu Văn Đông cười lớn 1 tiếng, noi:
- Thế thì không phải người ngoài rồi, Hồ huynh, năm đó cha tôi đi qua 3 tỉnh Đông Bắc, cũng có kết giao với thủ lĩnh Hồ, duyên phận, đúng là duyên phận!
Khâu Văn Đông vốn là con hiếm muộn. Cha của ông là Khâu Anh Đức là 1 võ thuật gia ở kinh thành, rất có thanh danh trong chốn võ lâm, giao du rộng rãi, quen biết Hồ Vân Báo cũng là chuyện dễ hiểu.
Giang hồ nói rộng thì cũng rộng, nhưng nói nhỏ thì lại là nhỏ, Khâu Văn Đông làm quen như vậy, 2 bên kết giao thân thiết hơn rất nhiều.
Hồ Hồng Đức bèn biễu diễn 1 chiêu công phu Ưng Trảo Công cho các đệ tử của Khâu Văn Đông xem, cây hoa mai thân to bằng bát ô tô kia bị 1 trảo của ông chặt gãy khiến cho mọi người đều xanh lè mắt khiếp sợ.
Buổi trưa Khâu Văn Đông mời mọi người đến 1 khách sạn dùng bữa, mấy chén rượu xuống bụng, tình cảm huynh đệ cũng càng thân thiết hơn, không khí cực kỳ náo nhiệt.
- Diệp lão đệ, chuyện này dễ thôi, mấy ngày nữa để anh mời mấy vị lão gia trong võ lâm đi cùng cậu, nói chuyện tiền nong với bọn họ, không chỉ lấy lại số tiền ấy đâu mà còn phải bắt họ tính toán thêm 1 chút!
Sau ba 3 tuần rượu, Khâu Văn Đông nổi máu lên, ông là dân Bắc Kinh gốc, hơn nữa cha ông ở địa phận Hà Bắc là Thiên Tân cũng quen rất nhiều người, trước kia chưa từng phải giải quyết những vụ thế này bởi vì rất có kinh nghiệm.
Diệp Thiên trầm ngâm 1 chút, nói:
- Được, thế thì phiền anh vậy. Chuyện giang hồ vẫn phải dùng quy tắc giang hồ để giải quyết, đôi phương đã ra mặt sắp xếp rồi Diệp Thiên cũng không thể đánh giết được, nếu không có lý cũng thành vô lý.
Lúc này, 2 bên cạnh tranh không phải dùng vũ lực cá nhân mà là xem có khả năng mời người đến đàm phán, mời ai càng có địa vị cao và quan hệ rộng thì càng tốt.
Diệp Thiên mặc dù được coi là người trong giang hồ, nhưng cậu vẫn chưa gia nhập vào, năm đó đi theo lão Đạo quen biết không ít tiền bối địa vị rất cao, chỉ có điều họ đã sớm qua đời rồi, nếu để Diệp Thiên mời người, cậu cũng không mời được mấy người.
- Đúng rồi, anh Khâu, cái tên Cát Lão Đại ở Giang Tây đó, anh nghe qua bao giờ chưa?
Diệp Thiên năm quá cũng đi quan địa phận Giang Tây, thăm hỏi mấy vị cao thủ võ lâm của miền nam, nhưng chưa bao giờ nghe qua có người họ Cát trong giang hồ cả.
Khâu Văn Đông lắc đầu nói:
- Chưa, chú Diệp, võ lâm miền nam không giống với miền bắc của chúng ta đâu, bọn họ rất coi trọng tiền, từ lâu đã 1 vài người đã ra nước ngoài mở quán võ, còn lại 1 vài người thì hãm hại lừa tiền người tốt, 2 bên thực sự rất ít qua lại.
Võ lâm 2 miền bắc nam từ xưa đã phân ranh giời rõ ràng, chia thành 2 giang hồ, miền bắc khinh thường miền nam, miền nam cũng không coi miền bắc ra gì, Khâu Văn Đông cũng không biết nhiều.
- Chú Diệp, thế này đi, anh có bạn ở Giang Tây, để anh nhờ người hỏi thăm 1 chút nha!
Diệp Thiên gật đầu, nói:
- Anh Khâu nếu như có người quen thì thăm dò nội tình đối phương trước đi, chuyện này em vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Bữa rượu này uống đến tận 4, 5 giờ chiều thì Diệp Thiên mới cùng Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên cáo từ ra về, còn về 2 người Bao Phong Lăng thì ở bên trong võ quán.
- Diệp Thiên, không để 2 người đó bị gì chứ?
Diệp Đông Bình trở về vẫn ở trong căn Tứ Hợp Viện của Diệp Thiên, nhìn thấy mấy người về, liền vội ra đón, ông cũng là người bình thường, sợ con trai làm chuyện gì phạm pháp.
- Ba, không sao đâu, để người canh rồi, sau này dẫn bọn họ cùng đi đàm phán là được.
Diệp Thiên khoát tay, nói:
- Ba, ba không phải lo lắng đâu, chuyện này con giải quyết là được rồi, hôm nay mệt rồi, con về phòng ngủ trước đây.
Không biết vì cái gì, lúc trưa hôm nay uống rượu, Diệp Thiên vẫn cảm thấy nóng lòng, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì cái tên Cát Lão Đại đó đồng ý quá thoải mái.
Tục ngữ nói kỹ nữ vô tình hát câu vô nghĩa, tên lừa đảo này cũng không tốt hơn 2 tên đó, theo lý thuyết mà nói thì tên Cát Lão Đại này tuyệt đối không phải là người trọng tình trọng nghĩa như vậy.
Phải biết rằng, vào năm 98 này có rất ít triệu phú, mà các tỉ phú lại càng hiếm như lông phượng sừng lân, Diệp Thiên vẫn không dám chắc cái tên Cát Lão Đại đó có thể vì 2 tên thủ hạ mà có thể nôn ra gần 30 triệu đó.
Sau khi trở về phòng, Diệp Thiên lấy ra 3 đồng xu bói quẻ, liên tiếp hiện lên là tam quẻ, rõ ràng là quẻ “núi tổn thất”, điều này khiến cho sắc mặt Diệp Thiên trở nên khó nhìn, đây chính là điềm báo xui xẻo.
Tuy nói rằng không thể bói chính mình, nhưng Diệp Thiên sau khi tu luyện tinh thông vẫn có thể mở 1 chút môn đạo, trước mắt là 3 quẻ rủi ro liên tiếp, về căn bản là trời đã định thế rồi.
Đến giữa trưa ngày hôm sau, Diệp Thiên nhận được điện thoại của Khâu Văn Đông,
Theo tin tức bên Giang Tây gửi về, xác thực là có 1 người tên Cát Lão Đại, nhưng hắn không phải là người đứng đắn trong giang hồ, mà là 1 kẻ lừa đảo vô lại lũng đoạn thị trường.
Theo cách nói của bạn Khâu Văn Đông đó, ngày hôm qua không biết xảy ra chuyện gì, Cát Lão Đại cũng không xuất hiện ở địa phận Giang Tây nữa, hình như có người thấy hắn ở sân bay.
Sau khi nghe được Khâu Văn Đông nói vậy, Diệp Thiên lại khẳng định quẻ bói mình không sai, Cát Lão Đại hẹn 3 ngày chẳng qua là muốn để mình chạy thoát mà thôi, số tiền 30 triệu lớn như vậy đủ để hắn bỏ cơ nghiệp này mà chạy trốn.
Sau khi cám ơn Khâu Văn Đông trong điện thoại, Diệp Thiên cũng dặn ông không cần mời bạn bè trong giang hồ nữa, sau khi đi lần này đối phương không lộ mặt thì mình cũng không nên nợ người ta nhiều ân tình như vậy.
Đương nhiên, Diệp Thiên vẫn phải đi, sáng sớm thứ 3, cậu dãn theo Chu Khiếu Thiên còn chưa chào hỏi ai đã lên ô tô lái đến quán trà hẹn ở Thiên Tân đó.
Từ 10 giờ sáng, Diệp Thiên đợi đến 2 giờ chiều, Cát Lão Đại cũng không lộ diện, mà số điện thoại mà Bao Phong Lăng đưa cho kia gọi thế nào cũng nằm ngoài vùng phủ sóng, tạm thời không thể liên lạc được.
- Mẹ nó, đánh ngỗng cả ngày cuối cùng lại bị nó mổ mù mắt!
Tâm trạng này của Diệp Thiên gọi là hận, nếu hôm đó cậu đến Giang Tây, 8, 9 phần là có thể chặn được tên Cát Lão Đại đó, nhưng không ngờ đối phương lại tính kế kim thiền thoát xác.
Kể từ khi Diệp Thiên xuất đạo tới nay, chưa bao giờ phải nếm mối nhục nào to đến thế, trên đường lái xe về kinh thành, nghiến răng kèn kèn, lái thẳng xe đến quán võ của Khâu Văn Đông.
- Lão đệ, đối phương không đến à?
- Nhìn thấy sắc mặt âm u của Diệp Thiên, Khâu Văn Đông tự hiểu là Diệp Thiên đã bị leo cây rồi. Ấy, theo quy tắc mà làm đi.
- Diệp Thiên gật đầu, cùng Khâu Văn Đông vào phòng giam 2 người đó. Diệp gia, mọi chuyện có thỏa đáng không?
Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị mấy ngày này ăn uống cũng không tồi, sắc mặt cũng hồng hào lên rất nhiều.
- Cát Lão Đại của các người không đến, quy tắc cũng đều hiểu rồi, 2 chân 1 tay là thanh toán xong ân oán.
Sắc mặt Diệp Thiên không chút thay đổi, nếu như không phải 2 người này tội không đến mức chết thì cậu đã giết quách đi cho rồi. Diệp Thiên vì kiếm 4 triệu, chữa bệnh 1 tháng cho Đường Tuyết Tuyết, mỗi ngày phải hao tốn hết công lực, đây đều là tiền vất vả mà có.
- Mẹ nó, tôi tận tâm vất vả bán sức cho hắn 10 năm trời, tôi… con mẹ 18 đời tổ tông nhà hắn!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, 2 người Bao Phong Lăng lập tức biến sắc, 1 chân 1 tay này cũng không phải đánh gãy đơn giản như vậy mà là chặt đứt luôn cả 1 chân 1 tay.
- Diệp gia, là 2 anh em tôi có mắt như mù, đi theo nhầm người, mong ngài độ nhân độ lượng, tạm tha cho chúng tôi lần này!
Bao Phong Lăng cùng Lưu Lão Nhị phù phù 1 tiếng rồi quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên, chán chạm xuống đất kêu “bình bịch”, 2 người bọn họ cũng hơn 30 tuổi rồi, nếu không còn chân tay, nửa đời sau sống thế nào đây?
- Diệp gia, chúng tôi có thể lập công chuộc tội, chúng tôi có thể bắt tên Cát Lão Đại về cho ngài được.
Câu nói này của Bao Phong Lăng khiến cho Diệp Thiên giật mình:
- Các ngươi có thể tìm được Cát Lão Đại?
Nếu có thể tìm được hắn thì chuyện cũ của các ngươi ta coi như bỏ qua. Cho dù chặt đứt chân tay 2 người này, đối với Diệp Thiên mà nói cũng không có lợi gì, 20 triệu mất tăm kia cũng thế mà không thể tìm lại được.
Nhìn thấy có thể xoay chuyển tình thế, Bao Phong Lăng vội vàng nói:
- Diệp gia, Cát Lão Đại trước kia cũng làm nhiều vụ rồi, cũng đều trốn 1 thời gian, thế những 1 năm rưỡi sau hắn lạo quay trở về, nếu ngài tha cho 2 chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ giúp ngài tìm ra tên Cát Lão Đại đó!
- Tha cho các ngươi à? Các ngươi mà chạy đi ta biết đường nào mà lần?
Diệp Thiên lạnh lùng cười 1 tiếng, bỗng nhiên tiến về phía trước 1 bước, tay phải nhanh như chớp ấn vào xoa bóp chỗ bụng của 2 người, 1 cỗ âm khí nhập vào bên trong 2 người họ.
- Diệp gia, ngài… ngài làm gì vậy?
Hai người chỉ cảm thấy toàn thân nổi lạnh, sau khi sợ run bắn cả người thì lại không thấy cảm giác gì nữa.
Diệp Thiên lạnh lùng nói:
- Các người đi đi, tìm được tên Cát Lão Đại rồi thì quay về tìm ta.
- Diêp gia, ngài… ngài không đùa chúng tôi chứ? Như… như vậy mà thả chúng tôi đi ư?
Thái độ của Diệp Thiên đột nhiên thay đổi, khiến cho Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị không dám tin.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius