Đô Thị Tàng Kiều
Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Chương 389: Bị tập kích! (1)
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Cửa phòng vừa mở ra, phục vụ bưng đồ ăn tới phòng. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình liếc nhau, ngay sau đó Diệp Lăng Phi liền nói:
- Hai vị, xin lỗi, thân thể vợ tôi có chút khó chịu, chúng tôi đi trước.
Diệp Phong cười nói:
- Thức ăn đã lên đây, chẳng lẽ Diệp tiên sinh cứ đi như vậy?
- Ai u, anh xem trí nhớ của tôi này!
Diệp Lăng Phi vỗ đầu mình một cái, miệng nói:
- Tôi suýt quên mất chuyện này, may có anh nhắc nhở. Phục vụ, đem thức ăn còn chưa mang lên bàn gói lại cho tôi, tôi muốn mang về, về phần hóa đơn thì tính cho hai người này!
Diệp Phong trong lòng thầm thở dài một tiếng, thầm nghĩ:"Hôm nay xem như ta gặp phải tổ tông rồi."
Phục vụ vội vã đem mười món ăn đã gói lại đưa đến xe, Diệp Lăng Phi mở cửa xe, hô:
- Bà xã lên xe!
Bạch Tình Đình đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, đột nhiên vươn tay phải, hung hăng nhéo cánh tay Diệp Lăng Phi một cái, cái miệng nhỏ nhắn bĩu bĩu nói:
- Anh vừa rồi thật quá đáng, sao anh có thể trước mặt người khác làm như vậy, nếu Lâm Tuyết kia nói ra, sau này em làm sao đây.
Diệp Lăna Phi đã sớm nghĩ đến Bạch Tình Đình sẽ nói bão vì hành vi xấu xa vừa rồi của mình, hắn cau mày (vì đau đớn), miệng nói:
- Bà xã, anh biết anh sai rồi, nhưng anh nghe khẩu khí Diệp Phong kia nói chuyện rất đáng giận, anh lại là nam nhân, sao có thể để cho nam nhân khác nói vợ anh vậy chứ, là chồng em, anh mới ghen mà.
Diệp Lăng Phi liếc thấy sắc mặt Tình Đình không giống như là rất tức giận, nói tiếp:
- Anh biết anh sai rồi, sau này tuyệt đối không dám làm như vậy, về phần Lâm Tuyết kia, anh thấy cô ta tuyệt đối không có can đảm nói ra. Hừ, nếu cô dám nói ra ngoài, anh tìm người lột trần truồng cô ta.
- Anh....!
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi nói đến hết chỗ nói, hung hăng liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Anh muốn làm gì, chẳng lẽ anh không biết làm như vậy là phạm pháp sao?
Nhìn Diệp Lăng Phi bộ dáng không nói lời nào, Bạch Tình Đình khi khi cười nói:
- Ông xã, tốt lắm, lần này coi như xong, nhưng anh phải cam đoan tuyệt đối không có lần sau đó!
- Anh cam đoan!
Diệp Lăng Phi vừa nghe, vội vã cười ha ha nói.
Trên đường Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình quay về biệt thự, Diệp Lăng Phi lái chiếc xe audi của mình, xe của Bạch Tình Đình chạy song song, Diệp Lăng Phi mở cửa sổ xe, bắt chuyện với Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, chờ chúng ta trở về sẽ ăn hết đống thức ăn này, hừ, xem như cũng kiếm được, ăn cơm miễn phí, còn có tiền, tốt nhất lần sau còn loại chuyện tốt như thế này..
Mái tóc Bạch Tình Đình bị gió thổi lên, có vẻ hết sức mê người. Nàng chớp động con mắt, cười nói:
- Ông xã, hay anh là tới tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, làm trợ thủ của em đi!
- Không!
Diệp Lăng Phi quả quyết cự tuyệt,
- Anh không làm chuyện phiền phức đó đâu!
Một tiếng chuông điện thoại êm tai từ bên cạnh Diệp Lăng Phi truyền đến, Diệp Lăng Phi đeo tai nghe, nhận điện thoại.
- Diệp Lăng Phi, anh ở đâu?
Trong điện thoại truyền đến thanh âm Chu Hân Minh, Diệp Lăng Phi nghe bên Chu Hân Minh kia ồn ào, hẳn là ở bên ngoài. Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Bạch Tình Đình, nói:
- Là Hân Minh gọi điện thoại.
Nói xong, hắn mới nói với Chu Hân Minh:
- Anh mới vừa đi ăn cơm với Tình Đình, nhưng cơm còn chưa ăn, chúng ta đem toàn bộ thức ăn gói lại mang về, Hân Minh, nhanh chóng về nhà, ba người chúng ta ăn cơm đi.
- Nói chuyện với anh tiện không?
Chu Hân Minh hạ giọng hỏi.
Loại thái độ này của Chu Hân Minh làm cho Diệp Lăng Phi ý thức được vấn đề gì, hắn thấp giọng nói:
- Đương nhiên, Hân Minh, đã xảy ra chuyện ai?
- Diệp Lăng Phi, anh quen biết một cảnh sát quốc tế tên là Houedry (Vi Đức Lí) không?
Chu Hân Minh hỏi.
Diệp Lăng Phi hơi hơi sửng sốt một chút. Hắn rất thẳng thắn nói:
- Anh biết hắn!
- Hắn là tới tìm anh sao?
Chu Hân Minh chưa nói tại sao muốn hỏi Houedry người này, mà là khẩn trương hỏi thăm. Từ trong giọng nói khẩn trương của Chu Hân Minh kia, Diệp Lăng Phi nghe được sự lo lắng của Chu Hân Minh. Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Ngày hôm qua nói chuyện qua với hắn, là ngẫu nhiên gặp được, hắn tới đây cũng không phải là muốn tìm anh. Hân Minh, đến cùng là hắn làm sao vậy?
Đầu kia điện thoại Chu Hân Minh thở phào một hơi, thanh âm hòa hoãn xuống, nói:
- Hắn đã chết, em tra qua điện thoại của hắn, phát hiện ngày hôm qua anh đã gọi điện thoại cho hắn. Nên em lo...
Chu Hân Minh tuy nói cùng không nói gì, nhưng Diệp Lãna Phi cũng đã nghĩ đến Chu Hân Minh đang lo lắng cái gì. Diệp Lăng Phi giảm tốc độ xe chậm dần, Bạch Tình Đình thấy xe Diệp Lăng Phi chậm dần, tưởng rằng Diệp Lăng Phi có chuyện gì, cũng đem giảm tốc độ chậm lại. Đồng thời hỏi:
- Lão công. Làm sao vậy?
Diệp Lăng Phi không trả lời Bạch Tình Đình, mà hỏi Chu Hân Minh nói:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Cụ thể chờ em về nhà rồi lại nói đi, hiện tại em đang ở hiện trường, trong điện thoại nói không tiện.
Chu Hân Minh nói.
- Em ở chỗ nào, giờ anh qua đón em!
Diệp Lăng Phi hỏi.
Đầu kia điện thoại Chu Hân Minh trầm mặc một lát, rốt cuộc chậm rãi nói:
- Trước cửa tiệm intemet số 307 đường Hoa Bác!
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại. Đem xe tắp vào lề đường. Hắn mở cửa xe, xuống xe. Bạch Tình Đình cũng dừng xe ở bên đường, xuống xe, Bạch Tình Đình bước nhanh tới.
- Ông xã, làm sao vậy, có phải Hân Minh có chuyện gì hay không?
Last edited by baongoc; 28-09-2011 at 02:01 PM.
Lý do: Up bản Text
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Đô Thị Tàng Kiều
Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Chương 389: Bị tập kích! (2)
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Lăng Phi lắc nhẹ đầu, nói:
- Anh có một người bạn đã xảy ra chuyện. Hân Minh gọi điện thoại tới, chính là nói cho anh biết chuyện này.
Bạch Tình Đình không hỏi nữa, dù sao Diệp Lăng Phi cũng có bạn của mình.
- Bà xã, anh đi cục cảnh sát một chuyên, có thể người bạn kia của anh cần anh đảm bảo.
Diệp Lăng Phi vừa nói, vừa từ trong xe lấy ra ba túi đồ ăn, là đò ăn đem từ trong tiệm cơm ra, để vào xe Bạch Tình Đình, sau đó nói:
- Tình Đình, em về nhà trước đi, nhớ kĩ trên đường cẩn thận một chút.
Diệp Lăng Phi trước khi đi, hôn Bạch Tình Đình một cái rồi phi xe đi. Đi thẳng đến chỗ Chu Hân Minh nói kia.
Đến khi Diệp Lăng Phi chạy tới, trước cửa tiệm intemet kia đã bị cảnh sát căng dài phân cách. Bên ngoài dải phân cách đứng đầy người vây xem. Ba chiếc xe cảnh sát đỗ ở bên cạnh vẫn đang lóe đèn, cả con đường cơ hồ đều bị tắc lại. Diệp Lăng Phi không thế lái xe tới gần trước cửa tiệm, chỉ có thể đỗ xe bên lề đường. Diệp Lăng Phi xuống xe, chen vào đám người, đến trước dải phân cách. Trùng hợp lại nhìn thấy tiểu Triệu của đội cảnh sát đứng ở bên cạnh dải phân cách đó hỏi một cậu bé thoạt nhìn khoáng mười tuổi, Diệp Lăng Phi hô:
- Tiểu Triệu, đội trưởng Chu đâu rồi?
- A, Diệp ca!
Tiểu Triệu vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, vội vã đi tới. Diệp Lăng Phi khom lưng chui qua dải phân cách, tiểu Triệu tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, kì quái mà hỏi:
- Diệp ca, sao anh lại tới đây?
- À, ta tìm đội trưởng Chu.
Diệp Lăng Phi ở cửa không nhìn thấy Chu Hân Minh, nói với tiểu Triệu:
- Chu Hân Minh đi đâu, giúp ta tìm cô ấy một chút!
- Chu tỷ ở bên trong quán nét, em đưa anh vào!
Tiểu Triệu đưa Diệp Lăng Phi đi vào quán nét, quả nhiên nhìn thấy Chu Hân Minh đang hỏi chủ quán.
- Chu tỷ!
Tiểu Triệu gọi Chu Hân Minh nói,
- Diệp ca tìm chị!
Chu Hân Minh vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi tới, nàng phân phó tiểu Triệu:
- Tiểu Triệu, cậu tiếp tục hỏi chủ quán xem có biết người chém nhau không.
- Chu tỷ, không thành vấn đề!
Chu Hàn Minh liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện!
Nàng cùng Diệp Lăng Phi đi ra khôi quán nét, đi tới bên cạnh, Chu Hân Minh nhìn bốn phía không có ai chú ý tới đây, mới nói:
- Vụ án này rất khó giải quyết, người bị chém chết chính là cảnh sát quốc tế.
- Bị người chém chết, Houedry sao lại bị người chém chết ở thành phố Vọng Hải.
Diệp Lăng Phi cảm thấy rất kì quái, Houedry đến thành phố Vọng Hải chấp hành nhiệm vụ, làm một cảnh sát quốc tế kinh nghiệm phong phú, Houedry tuyệt đối sẽ không phạm loại sai lầm hạ cấp này, sao sẽ bị người ta chém chết trên đường, chẳng lẽ là trả thù?
- Căn cứ người chứng kiến nói là khi Houedry đi tới quán nét trước cửa, cùng một đám còn đồ xảy ra xung đột, tên côn đồ này đã chém chết Houedry.
Chu Hân Minh chỉ chỉ vết máu dài đến vài thước trước cửa quán nét nói:
- Lúc ấy đi cùng Houedry còn có một cô gái, nghe nói cô gái kia cũng bị chém, chi là tên kia cô gái chạy trốn, chúng ta còn đang tìm cô gái kia.
- Thi thể Houedry đâu?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Đã đưa tới bên pháp y, đang xác định nguyên nhân dẫn đến tử vong.
- Trên người Houedry có cái gì không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Chu Hân Minh ý thức được Diệp Lăng Phi bết vài thứ, nàng lắc đầu nói:
- Chúng ta chỉ tìm ra điện thoại của hắn, ví tiền cùng với giấy tờ tùy thân, cũng không có đồ đặc thù gì khác, vài thứ kia đã được bảo quản cẩn thận. Nếu như anh muốn xem nó, em có thể lấy được mấy thứ kia.
- Không cần!
Diệp Lăng Phi nói,
- Hôm qua Houedry đi tìm anh, vốn buổi tối hôm nay Houedry sẽ gọi điện thoại cho anh, hắn có vài tấm ảnh cần anh hỗ trợ điều tra thêm lai lịch của người trong ảnh, nhưng không ngờ Houedry sẽ phát sinh chuyện như vậy. Anh cảm giác chuyện này thật sự rất kì quặc, Hân Minh em cân thận nghĩ lại vết thương trên người Houedry có trí mạng hay không.
- Em nhớ kĩ trên thi thể Houedry, vị trí trái tim có vết đâm, hẳn là vết thương bị đao nhọn đâm vào mới tạo thành.
Chu Hân Minh nói,
- Nhưng đây cũng không thể nói lên có nghi vấn, phải biết rằng khi mấy tên còn đồ này chém người sẽ rất hung ác, nói không chừng vết thương đó chính là do tên còn đồ hạ thủ tàn nhẫn tạo thành.
- Hân Minh, anh khẳng định với em, đây là có âm mưu . Bây giờ anh không giải thích với em được, chuyện em cần làm bây giờ là tìm được cô gái bị thương kia, tên của cô ấy là Susan (Tô San), cũng là một cảnh sát quốc tế.
Chu Hân Minh cau mày lại, nàng ý thức được vụ án này có thể cũng không phải đơn giản như thoạt nhìn mặt ngoài, vốn Chu Hân Minh tưởng rằng chỉ có cảnh sát quốc tế tên là Houedry này ờ thành phố Vọng Hải, không ngờ cô gái bị người chém kia cũng là một cảnh sát quốc tế. Nếu như vậy, chuyện có thể thật sự đúng như Diệp Lăng Phi nói, đây là vụ án đã sớm có âm mưu nhằm vào cảnh sát quốc tế. Chu Hân Minh đau đầu hơn là cảnh sát quốc tế tên là Susan kia hiện tại đang ở nơi nào, đầu tiên cần tìm được nữ cảnh sát quốc tế kia.
- Chúng ta nên làm sao bây giờ, đi đâu tìm cô cảnh sát quốc tế kia.
Chu Hân Minh nói.
Diệp Lăng Phi vừa định nói chuyện, thì điện thoại của Chu Hân Minh vang lên, Chu Hân Minh nghe điện thoại, nàng không nói gì, chỉ nghe điện thoại, cuối cùng hỏi mấy câu rồi Chu Hân Minh cúp điện thoại.
- Ngay vừa rồi, có một người trẻ tuổi cầm đao xông vào bệnh viện nhân dân số 1 thành phố, nhìn bộ dáng là muốn chém người.
Chu Hân Minh nói.
- Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố là bệnh viện cách đây gần nhất, nếu như người bị thương nhất định sẽ tới bệnh viện này cấp cứu, anh thấy người trẻ tuồi này đang tìm người.
Diệp Lăng Phi nói tới đây, vội vàng nói với Chu Hân Minh:
- Hân Minh, chúng ta lập tức chạy tới bệnh viện nhân dân số 1 , nếu như có thể bắt thanh niên này, chuyện sẽ trở nên rõ ràng.
Chu Hàn Minh vừa nghe, vội vàng gọi tiểu Triệu, lưu lại mấy người tiếp tục ở hiện trường, còn lại cảnh sát đều chạy tới bệnh viện nhân dân số 1 thành phố.
Chờ khi bọn họ chạy tới, thanh niên cầm khảm đao đó đà chạy đi. Chu Hân Minh lập tức sắp xếp thủ hạ hỏi người trong bệnh viện, đồng thời, đem băng hình giám sát của bệnh viện cũng lấy ra, cầm về cục cảnh sát.
Last edited by baongoc; 28-09-2011 at 02:02 PM.
Lý do: Up bản Text
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Đô Thị Tàng Kiều
Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Chương 390: Đây là một cơ hội! (1)
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Lăng Phi đứng ở cửa bệnh viện hút thuốc, Chu Hân Minh từ trong phòng chờ bệnh viện đi ra, đứng ở đằng sau Diệp Lăng Phi, nói:
- Theo nhân viên bệnh viện nói, thanh niên đó muốn tìm một cô gái ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Diêp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Anh đã sớm biết là bọn họ muốn giết người diệt khẩu, xem ra lần này, Susan dữ nhiều lành ít rồi.
- Anh cho rằng Susan có thể tới nơi nào?
Chu Hân Minh hỏi,
- Dựa theo người chứng kiến ở hiện trường, Susan bị thương cũng rất nặng.
- Susan là một cảnh sát quốc tế, cô ấy đã từng được huấn luyện về phương diện này. Như vậy Houedry là đột nhiên bị người ta đâm vào chỗ yếu hại, không có bất cứ phòng bị gì, mà Susan cũng không bị đâm vào chỗ yếu hại, cô ấy mới có cơ hội bỏ chạy ra ngoài. Nhưng cho dù như vậy, trên người Susan cũng bị thương rất nặng. Dựa theo người bình thường suy nghĩ, Susan nhất định sẽ tới bệnh viện gần nhất. Nhưng Susan cũng sẽ không nghĩ như vậy, người đã được huấn luyện đều biết lúc này đến bệnh viện là nguy hiểm nhất. Anh cho rằng Susan đã trốn ở gần đây, nhưng Susan bị thương, như vậy sẽ không trốn được thời gian quá dài, anh tin tưởng nếu như Susan không chết, nhất định sẽ đến bệnh viện, chỉ là không biết sẽ tới bệnh viện nào.
Diệp Lăng Phi nói,
- Hơn nữa đám người kia đã tìm Susan, chỉ cần Susan bị phát hiện, lập tức sẽ bị người khác chém chết.
- Chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ?
Chu Hân Minh hỏi,
- Chẳng lẽ chúng ta phái người ở toàn bộ các bệnh viện chờ đợi sao?
Diệp Lăng Phi rút điếu thuốc, chậm rãi nói:
- Hân Minh, nếu như đổi lại là em, hiện tại em sẽ làm thế nào.
- Đổi thành em? Em nhất định sẽ tới bệnh viện, chỉ là có thể tối nay mới tới.
- Sai rồi!
Diệp Lăng Phi đem tàn thuốc ném xuống đất, dùng chân đạp tắt nói:
- Susan căn bản là không quen thuộc thành phố Vọng Hải, sau khi cô ấy bị người ta chém bị thương, nhất định sẽ không tin tưởng người ở đây, hiện tại nhất định là cô ấy tìm một chỗ không người trốn đi. Nếu như cô ấy không chết, Susan nhất định sẽ đi bộ đến đây, bởi vì cô ấy chỉ biết bệnh viện này cách khách sạn quốc tế Vọng Hải không xa!
- Chúng ta ở đây chờ, dù là chờ cả đêm!
Chu Hân Minh nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, nàng rất kiên quyết nói.
Diệp Lăng Phi ngồi trên bậc thang ở cửa bệnh viện, một bên hút thuốc, một bên cầm điện thoại gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình.
- Bà xã, bây giờ anh còn không thể về, em chưa ngủ chứ!
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói.
- Đâu có, em đang xem TV.
Bạch Tình Đình ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách biệt thự, trong lòng ôm một cái gối ôm, cầm điện thoại nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, chừng nào thì anh về.
- Có thể phải một lúc nữa, chuyện của bạn anh rất phiền toái.
Diệp Lăng Phi nói,
- Em đi ngủ sớm một chút đi, không nên xem TV quá muộn, như vậy không tốt với da, cẩn thận biến thành bà già nha!
- Thôi đi, đừng nói lung tung!
Bạch Tình Đình hì hì cười nói,
- Ông xã. Em mới vừa xem TV, nhìn thấy Diệp Phong muốn đầu tư ở thành phố Vọng Hải, nghe nói hắn muốn đầu tư một triệu USD lập trung tâm gia công thực phẩm, nhưng em rất kì quái, tại sao Diệp Phong có thể có tiền như vậy, thật kỳ quái. A, ông xã, anh không nên hiểu lầm, em chỉ là tùy tiện nói một chút, em.... trong lòng em chỉ có anh!
Diệp Lăng Phi ha ha cười nói:
- Bà xã. Em cho rằng anh sẽ nghĩ lung tung sao, anh tin tưởng trong lòng em chỉ có một mình anh. Tốt lắm, vợ yêu đi ngủ sớm một chút đi. Anh có thể sẽ về hơi muộn, em yên tâm đi. Anh và Hân Minh đang ở cục cảnh sát.
- Ừm, em biết rồi, ông xã em yêu anh!
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, Diệp Lăng Phi không cần quay đầu lại, đã biết là Chu Hân Minh đi tới.
- Gọi điện thoại cho Tình Đình?
Chu Hân Minh ngồi vào trên bậc thang bên cạnh Diệp Lăng Phi, trong tay cầm hai chai nước suối. Đưa cho Diệp Lăng Phi một chai. Nàng mở ra một chai khác, uống một ngụm lớn, lau miệng, nhìn Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Ừ, ở trong lòng anh, em và Tình Đình đều là người quan trọng nhất.
Diệp Lăng Phi xoay mở nắp chai nước suối, một hơi uống xong hết phân nửa, hắn quay đầu, thì nhìn thấy Chu Hân Minh đang nhìn chính mình, Diệp Lăng Phi đưa tay véo mũi Chu Hân Minh một cái, cười nói:
- Vừa rồi, có phải em lo lắng chuyện này là anh làm hay không?
Chu Hân Minh "ừm" một tiếng, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nếu như thật sự có người chen vào cuộc sống của anh, anh sẽ không chút do dự đi làm, biết không. Hân Minh, trong trái tim của anh, em và Tình Đình đáng cho anh dùng tính mạng để bảo vệ. Nếu có người uy hiếp các em, anh sẽ làm cho bọn hắn phải trả giá đắt.
Ánh mắt Chu Hân Minh trở nên mê ly, không tự chủ được tựa vào người Diệp Lăng Phi, trong miệng thấp giọng nói:
- Anh cũng là người quan trọng nhất của em, em vĩnh viễn vĩnh viễn đều không muốn xa anh.
Hai người dựa vào nhau ngồi ở trên bậc thang bệnh viện chừng hơn nửa canh giờ, Diệp Lăng Phi liền nhìn thấy trên đường cái ở cửa bệnh viện có một thân ảnh, đang từ từ đi về phía bệnh viện, người nọ đi rất chậm. Diệp Lăng Phi vỗ vai Chu Hân Minh, Chu Hân Minh tựa vào vai Diệp Lăng Phi đã ngủ thiếp đi, sau bị Diệp Lăng Phi vỗ tỉnh, xoa xoa con mắ, rất cảnh giác hỏi thăm:
- Làm sao vậy?
- Hình như Susan tới, Hân Minh, em qua nhìn một cái, nhớ kĩ không nên nói tên của anh, anh không muốn để cho cô ta biết anh ở chỗ này.
Diệp Lăng Phi dặn dò Chu Hân Minh. Chu Hân Minh gật đầu một cái, đứng lên, đi thẳng đến bóng người kia.
Không lâu sau, Chu Hân Minh dìu Susan vào bệnh viện, Susan đã biến thành huyết nhân, ghé vào trên vai Chu Hân Minh ngất đi. Nhìn thấy Susan không có việc gì, Diệp Lăng Phi rốt cuộc thở phào một tiếng, thầm nghĩ:
- Houedry, thủ hạ của ngươi không chết. Chỉ cần Susan còn sống, ít nhất ta có thể giúp ngươi báo thù.
Susan trên người chịu ít nhất mười bốn mười lăm đao, cũng may không có vết thương trí mạng. Susan lập tức được đưa vào bệnh viện tiến hành cấp cứu, Chu Hân Minh lưu lại ba cảnh sát ở bệnh viện bảo vệ, phòng ngừa có người lại xuống tay với Susan, mà nàng cùng Diệp Lăng Phi thì lái xe quay về biệt thự.
Chu Hân Minh không lái xe cảnh sát, nàng ngồi ở trong xe Diệp Lăng Phi, cau mày, đau khổ tự hỏi.
Last edited by baongoc; 28-09-2011 at 02:03 PM.
Lý do: Up bản Text
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Đô Thị Tàng Kiều
Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Chương 390: Đây là một cơ hội! (2)
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
- Anh nói đến cùng là ai làm, tại sao muốn giết cảnh sát quốc tế.
Chu Hân Minh khó hiểu nhắc tới,
- Người này lá gan rất lớn, nhưng là hai cảnh sát quốc tế này đến thành phố Vọng Hải ra muốn làm gì, tại sao bên Bắc Kinh không có thông báo, bên chúng ta căn bản là không biết có cảnh sát quốc tế tới đây.
Diệp Lăng Phi lái xe, liếc mắt nhìn Chu Hân Minh một cái, chậm rãi nói:
- Houedry đề cập qua với anh về một người, hắn và Susan đến thành phố Vọng Hải cũng là vì người này, vốn anh chuẩn bị tìm được tấm ảnh rồi lại nói, hiện tại xem ra là khó có khả năng.
- Là ai?
Chu Hân Minh cả kinh, vội vàng hỏi.
- Diệp Phong!
Đen khi Diệp Lăng Phi nói ra cái tên này, Chu Hân Minh lặng đi vài giây đồng hồ. Diệp Lăng Phi không nói gì, mà chuyên tâm lái xe tiếp. Chu Hân Minh đột nhiên nói:
- Anh nói Houedry và Susan đến thành phố Vọng Hải chính là vì theo dõi Diệp Phong, vậy tại sao bọn họ muốn theo dõi Diệp Phong?
- Houedry hoài nghi Diệp Phong là thành viên trọng yếu của băng đảng Sha Kim ở Tam Giác Vàng, đương nhiên, cảnh sát quốc tế không có chứng cớ chứng minh chuyện này. Houedry và Susan theo dõi Diệp Phong đến thành phố Vọna Hải , bọn họ muốn điều tra xem đến cùng là Diệp Phona tiếp xúc với ai, nếu như Diệp Phong thật sự là trùm buôn thuốc phiện, nghe nói là lần này về bán nhà. Nhưng Houedry lại hoài nghi Diệp Phong đến thành phố Vọng Hải không chỉ là liên lạc bán nhà, còn có chuyện càng thêm trọng yếu, vốn, anh còn không nghĩ ra, nhưng sau khi anh và Tình Đình nói chuyện điện thoại, anh mới nghĩ tới mục đích của Diệp Phong...
Diệp Lăng Phi nói tới chỗ này, cố ý dừng lại, hắn nhìn phản ứng của Chu Hân Minh.
Chu Hân Minh vẫn tập trung tinh thần nghe Diệp Lăng Phi nói, khi Diệp Lăng Phi dừng lại, Chu Hân Minh vội hỏi:
- Nói mau đi, đến cùng là cái gì?
- Em thật sự tin lời anh nói sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ừm!
Chu Hân Minh gật đầu nói,
- Bởi vì anh là người em tín nhiệm nhất.
Chu Hân Minh vốn định nói một câu
- Anh là nam nhân của em.
Nhưng nàng chưa nói ra, Diệp Lăng Phi cũng hiểu được tâm ý Chu Hân Minh. Lúc này Diệp Lăng Phi mới nói:
- Đây cũng là anh phỏng đoán, không có bất cứ chứng cớ gì, Diệp Phong rất có khả năng đem thành phố Vọng Hải trở thành trạm trung chuyển thuốc phiện, hoặc chính là trụ sở gia công thuốc phiện.
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh vừa mới từ Tình Đình biết được, Diệp Phong muốn đầu tư ở thành phố Vọng Hải, đây mới là mục đích thực sự của Diệp Phong.
- Vậy chính là Diệp Phong đã biết hắn bị cảnh sát quốc tế theo dõi, tìm cơ hội giết chết hai cảnh sát quốc tế này, nhưnh Diệp Phong lại không muốn tạo ra sự chú ý quá lớn của cảnh sát quốc tế đối với hắn, mới nghĩ ra chuyện vừa nhìn giống như là côn đồ chém người lung tung.
Chu Hân Minh dù sao cùng là cảnh sát, được Diệp Lăng Phi nhắc nhở, phân tích:
- Vậy nói cách khác, Diệp Phong rất có khả năng là tiếp xúc với hắc bang ở thành phố Vọng Hải.
- Có khả năng này, căn cứ hiểu biết của anh, bên trong Phủ Đầu bang (bang Búa Rìu) có mâu thuẫn, nói không chừng chính là bởi vì Diệp Phong. Nhưng bang chủ Phủ Đầu bang Tiêu Triều Dương vẫn còn muốn chuyển sang chính đạo, thủ hạ của hắn cho dù muốn buôn bán thuốc phiện, cũng cần phải tìm được chỗ dựa mạnh mẽ, mới dám mạo hiểm bị bang hội đuổi giết để làm thuốc phiện. Không thể nghi ngờ, 3K bang hội là một chỗ dựa thích hợp nhất, cho nên anh cho rằna 3K mới là bang hội trọng yếu mà Diệp Phong liên lạc lần này, mà một số người bên trong Phũ Đầu bang cũng có 3K làm chỗ dựa, mới có can đảm mật mưu tiến hành buôn bán thuốc phiện. Hân Minh, anh cho rằng chuyện này là một cơ hội tốt, hung hăng đả kích 3K và Phủ Đầu bang, về phần sử dụng cơ hội này như thế nào, đó chính là chuyện của cảnh sát bọn em.
- Diệp Phong kia thì sao, em không thể cứ bỏ qua Diệp Phong như vậy, nếu hắn thật sự buôn lậu thuốc phiện, em muốn tự tay bắt được hắn.
Chu Hân Minh nói.
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Diệp Phong kia không có chứng cớ chứng minh hắn là trùm buôn thuốc phiện, anh đề nghị em tốt nhất không nên đả thảo kinh xà. Em hẳn là theo dõi Diệp Phong nhiều hơn, thăm dò rõ ràng Diệp Phong tiếp xúc với ai, như vậy, một khi Diệp Phong thật sự buôn lậu thuốc phiện, vậy em cũng có chứng cớ bắt hắn.
Chu Hân Minh gật đầu, nàng cũng cho rằng Diệp Lăng Phi nói rất đúng, ở trong lòng Chu Hân Minh, nàng cũng không hy vọng Diệp Phong thật sự là trùm buôn thuốc phiện, nói thế nào Diệp Phong đều là bạn học của nàng. Nhưng nếu có chứng cớ chứng minh Diệp Phong là trùm buôn thuốc phiện, Chu Hân Minh sẽ không chút do dự bắt Diệp Phong.
- Tình Đình biết chuyện này không?
Chu Hân Minh hỏi.
- Anh không có nói với cô ấy, anh cho rằng cô ấy không biết việc này là tốt nhất!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh càng hy vọng Tình Đình sinh hoạt trong một hoàn cành sạch sẽ, để cho nàng tin rằng thế giới này hết thảy đều là điều tốt đẹp, không để cho nàng tiếp xúc với sự hắc ám...
Chu Hân Minh ừ một tiếng, lập tức còn nói thêm:
- Nhưng em sợ Tình Đình....!
Diệp Lăng Phi ngắt lời Chu Hân Minh, Diệp Lăng Phi rất tự tin nói:
- Tình Đình là người của anh, anh tuyệt đối sẽ không cho Diệp Phong bất cứ cơ hội nào.
Chu Hân Minh thở dài một hơi, nói:
- Diệp Lăng Phi, đôi khi anh làm ngay cả em cũng sợ hãi, em rất khó tưởng tượng chuyện trong quá khứ anh đã trải qua. Khụ, em cũng không muốn biết, em chỉ biết rằng hiện tại anh là người em yêu nhất.
Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Minh nở nụ cười, hắn vươn tay phải, yêu thương vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Chu Hân Minh, miệng nói:
- Hân Minh, em không cần sợ hãi, anh ở trước mặt em vĩnh viễn là nam nhân cả ngày đều lộ vẻ tươi cười tự nhiên kia, anh háo sắc, anh thích đùa giỡn vô lại, đó là anh.
- Em biết!
- À, vừa rồi anh quên nói, lúc không có ai, không cho em gọi tên anh.
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Như vậy anh nghe rất không thoải mái!
- Vậy gọi anh là gì?
Chu Hân Minh sửng sốt, hôi.
- Ông xã!
Diệp Lăng Phi nói xong, liền nở nụ cười, Chu Hân Minh sờ má đỏ lên, bảo trì trầm mặc.
Last edited by baongoc; 28-09-2011 at 02:03 PM.
Lý do: Up bản Text
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Đô Thị Tàng Kiều
Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Chương 391: Phòng Tổ Chức thành " Phòng Mỹ Nữ"(1).
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Sáng sớm Chu Hân Minh liền chạy tới bệnh viện, hai cảnh sát đã trông coi cả đêm nói với Chu Hân Minh nữ nhân kia đã tỉnh lại, chỉ là thân thể hết sức suy yếu.
Chu Hân Minh để cho hai cảnh sát này trở về nghỉ ngơi, nàng lại đổi hai cảnh sát khác phụ trách bảo vệ. Chu Hân Minh lo lắng Diệp Phong sẽ không từ bỏ ý đồ, vậy SuSan (Tô San) ở lại trong bệnh viện sẽ rất nguy hiểm.
Nếu như người khác nói Diệp Phong là một ông trùm buôn thuốc phiện lớn, Chu Hân Minh trong lòng sẽ hoài nghi, nhưng lời này là từ trong miệng Diệp Lăng Phi nói ra, vậy tình huống sẽ không giống nhau, Chu Hân Minh tin tưởng Diệp Lăng Phi không phải một nam nhân ăn nói lung tung, nếu như Diệp Lăng Phi không có tám phần chắc chắn, Diệp Lăng Phi sẽ không nói với mình.
Chu Hân Minh đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy SuSan nằm trên giường bệnh, tay phải đặt ở bên giường, từ bình truyền dịch treo phía trên, dung dịch không ngừng truyền vào cơ thể SuSan qua dây truyền.
Chu Hân Minh kéo một cái ghế, ngồi ở đầu giường SuSan. Khuôn mặt xinh đẹp của SuSan đã bị băng gạc che khuất hơn nửa, Chu Hân Minh hơi thở dài một chút, trong lòng dâng lên sự đồng cảm đối với cô gái ngoại quốc này.
- Chúng tôi đã thông báo cục cảnh sát quốc tế ở Bắc Kinh, bọn họ đang liên lạc với tổng bộ cảnh sát quốc tế.
Chu Hân Minh lấy ra cuốn số ghi chép mang theo bên người, lấy bút ghi chép, nói:
- Cô có chuyện gì muốn nói với chúng tôi, tôi sẽ nhớ kĩ, nếu như cô cần gì, cũng có thể nói cho tôi biết. A, tôi quên giới thiệu, tôi là Chu Hân Minh, là đội trưởng đại đội cảnh sát của thành phố Vọng Hải.
Chu Hàn Minh nói xong, nhìn SuSan nằm ở trên giường bệnh, phát hiện SuSan chỉ là chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của nàng, cũng không muốn nói chuyện. Chu Hân Minh trong lòng cảm thấy kì quái. Tuy nói tiếng anh của mình chỉ bình thường, nhưng ít ra nàng cho rằng vừa rồi dùng tiếng anh nói rõ thân phận của mình, SuSan hẳn là có thể hiểu được. SuSan là cảnh sát quốc tế, sẽ phải biết tiếng anh, nếu không sẽ không có cách nào liên lạc với tổ chức cảnh sát quốc tế ở quốc gia khác. Tiếng Anh là ngôn ngữ thông dụng trên thế giới, ở tổng bộ cảnh sát quốc tế là ngôn ngữ chính thức, trên cơ bản cảnh sát quốc tế đều sẽ biết hai loại ngôn ngữ trở lên.
Chu Hân Minh lại thở dài một hơi, nàng nhìn thấy SuSan đối với cảnh sát TQ cũng không tín nhiệm nhiều. Nói vậy SuSan không muốn nói chuyện với mình. Chu Hân Minh đã từ chỗ Diệp Lăng Phi biết được sơ qua về chuyện này, phân tích của Diệp Lăng Phi làm cho Chu Hân Minh cảm thấy mình không cần phải hỏi SuSan. Nàng khép lại cuốn sổ ghi chép. Đứng lên, nói với SuSan:
- Cô nghỉ ngơi đi, cảnh sát chúng tôi sẽ bảo vệ sự an toàn của cô, tôi nghĩ rất nhanh bên Bắc Kinh sẽ có tin tức truyền đến.
Chu Hân Minh xoay người, mới vừa mở cửa phòng bệnh, chợt nghe tiếng hỏi thăm yếu ớt của SuSan:
- Thủ trưởng của tôi đâu rồi?
- Xin lỗi, khi chúng tôi chạy tới, Vi Đức Lí (Houedry) tiên sinh đã chết.
Chu Hân Minh nói xong, đi ra khỏi phòng bệnh. Nàng không biết SuSan cùng cảnh sát quốc tế gọi là Vi Đức Lí kia cái gì quan hệ, có lẽ là đồng nghiệp, có lẽ là tình nhân...., mặc kệ như thế nào. Chu Hân Minh đều tin tưởng giờ phút này tâm tình của SuSan nhất định rất thống khổ.
Chu Hân Minh đi về đại đội cảnh sát, đêm qua, đồng sự bộ kĩ thuật suốt đêm làm việc, từ máy thu hình giám sát trong bệnh viện kia lấy hình vẻ tên côn đồ cầm khảm đao xông vào bệnh viện rồi tiến hành xử lý, tiến hành so sánh kiểm tra hệ thống dân cư của cảnh sát, từ đó xác định thân phận của hơn mười người trẻ tuổi này.
Chu Hân Minh ngồi ở trước bàn công tác, mờ ra máy tính, đem tư liệu có liên quan đến những người trẻ tuổi kia mà đồng sự bộ kĩ thuật đưa tới mở ra.
Phùng Lượng, nam, mười tám tuổi. Từng có tiền án ẩu đả đã bị xử lý;
Tiếu Dư. Nam, mười bảy tuổi. Từng vì đả thương người khác mà phải vào trại giáo dưỡng,
Chu Hân Minh xem hết tư liệu mười mấy người trẻ tuổi này xong, xoa huyệt thái dương, tự hỏi. Từ tư liệu này mà xem, thanh niên cầm khảm đao xông vào bệnh viện chém người đều là một số kẻ từng có tiền án, có một số còn chưa trưởng thành, cũng đã nhiều lần phạm tội. Từ tư liệu này, không thể nghi ngờ mấy thanh niên này đều là tay chân của một số kẻ có địa vị, chỉ sợ cho dù bắt những người tuổi trẻ này cũng không dễ làm cho những người trẻ tuồi này khai báo tới là ai sai khiến.
Chu Hân Minh đau đầu nhất chính là chuyện đại đa số những người này đều là chưa thành nhân, những người trẻ tuổi này đang đứng ở một giai đoạn không sợ trời, không sợ đất, hơn nữa còn là nhiều lần ra vào cục cảnh sát, tuổi còn nhỏ đã lăn lộn thành những kẽ lọc lõi.
Những người tuồi trẻ này rất kín miệng, trong lòng bọn họ biết cho dù rơi vào trong tay cảnh sát nhiều nhất chỉ là phạt hình sự, mà bởi vì là chưa thành nhân, chỉ là giáo dục bắt buộc trong trại giáo dưỡng, nhưng nếu nói ra lão đại của bọn họ, vậy bọn họ nhất định phải chết, bởi vậy, đối phó những người trẻ tuổi này so với đối phó với lão đại hắc đạo còn khó khăn hơn.
Chu Hân Minh cảm thấy đau đầu, nàng không tự chủ cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi. Chu Hân Minh không biết từ lúc nào đã có thói quen cùng Bạch Tình Đình giống nhau, gặp phải chuyện khó giải quyết, liền nghĩ tới Diệp Lăng Phi.
Khi Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Chu Hân Minh, hắn mới vừa đến công ty, đang trên đường đi làm, Diệp Lăng Phi cũng nhận được điện thoại của Dã Thú. Dã Thú nói với Diệp Lãng Phi, giữa trưa hôm nay hắn cùng Dã Lang sẽ đến thành phố Vọng Hải. Đương nhiên, Dã Thú nói là mình cùng Dã Lang tới đây chỉ là muốn tới xem công ty bảo an một chút, cũng không có ý nghĩ khác. Nhưng Diệp Lăng Phi lại tin tưởng Dã Thú cùng Dã Lang — nhất định là nghĩ muốn đem việc kinh doanh chuyển đến thành phố Vọng Hải, đem thànhphố Vọng Hải thành lập thành một cái trụ sở khác của Lang Nha, đến khi gặp phải sự ráo riết của cảnh sát Nước Anh, cả tổ chức Lang Nha sẽ lập tức chuyển đến TQ.
Diệp Lăng Phi biết hai tên Dã Thú cùng Dã Lang này sở dĩ không nói cho mình, chắc là bởi vì mình đã thoát ly tổ chức Lang Nha, bọn họ không muốn làm cho mình dính dáng vào trong tổ chức Lang Nha nữa.
Diệp Lăng Phi nói với Dã Thú, có thể đến thành phố Vọng Hải, nhưng tuyệt đôi không cho phép ở thành phố Vọng Hải làm xằng làm bậy, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua Dã Thú. Dã Thú liền há miệng, hô lên:
- Lão đại, anh cứ yên tâm đi, có anh ở đây, em còn không đàng hoàng được sao?
Diệp Lăng Phi chưa nói muốn đi đón hai người này, đã cúp điện thoại. Khi mới vừa đến công ty, liền nhận được điện thoại của Chu Hân Minh gọi tới. Diệp Lăng Phi không đợi Chu Hân Minh nói, đã đoán được bốn năm phần. Hắn biết sáng sớm hôm nay Chu Hân Minh đi ra ngoài, chắc là bởi vì vụ án ngày hôm qua.
Chờ Chu Hân Minh vừa nói, quả nhiên bởi vì vụ án tập kích cảnh sát quốc tế đêm qua.
- Đồng sự của em đã đem tư liệu của tên côn đồ xông vào bệnh viện điều tra ra, mấy tên côn đồ đó nhìn bóng lưng không phải người của 3K hay là Phủ Đầu Bang. Nhưng đều là một số thanh niên có tiền án, trong đó còn có tám tên tuổi chưa đủ mười tám tuổi, chưa đủ tuổi thành niên.
Chu Hân Minh nói,
- Chuyện này không dễ làm, cho dù đem đám trẻ tuôi này bắt lại, chỉ sợ cũng không cách nào tra được là ai sai khiến bọn họ!
- Chuyện này giao cho anh làm đi. Em đem tư liệu những người đó gửi cho anh!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh dùng biện pháp của anh giúp em giải quyết!
Chu Hân Minh biết thủ đoạn của Diệp Lăng Phi, nàng lo lắng nói:
- Anh đừng làm ra chuyện quá phận, không nên quên thân phận hiện tại của anh!
- Yên tâm. Anh biết phải làm gì!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Anh có người tới giúp đỡ, vốn anh còn nghĩ muốn đuổi bọn họ đi, hiện tại xem ra, là lúc cần phải dùng đến bọn họ.
- Người của anh muốn tới?
Chu Hân Minh cảm thấy đau đầu, nàng biết cái gọi là người giúp đỡ của Diệp Lăng Phi đều là những người như thế nào, chẳng lẽ thật muốn để cho bọn họ tham dự vào chuyện này, vậy chẳng phải là lại có nhiều hơn một số nhân tố không yên định.
- A a. Yên tâm đi, anh cam đoan tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất cứ phiền toái gì. Em phải biết rằng, chúng ta muốn giải quyết những người này, thật sự rất dễ dàng .
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Được rồi. Em không cần lo lắng, ngoan ngoãn đem tư liệu những người đó chuyển đến phòng làm việc của anh. Hân Minh bảo bối, anh cam đoan một lần nữa anh sẽ không làm cho mọi chuyện trở nên nhiễu loạn.
Chu Hân Minh không có biện pháp gì, đành phải gật đầu, nói:
- Em sẽ gửi tài liệu tới, chờ anh trên QQ nhé, nói cho em biết.
- Ok, không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, lúc này mới đi tới phòng làm việc của mình. Mới vừa đi đến cửa phòng mình, liền nhìn thấy trong gian phòng sát vách phòng mình vốn không đóng cửa, Trịnh Khả Nhạc đang chỉ đạo vài tên viên chức khiêng bàn công tác vào.
- Chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi không đi vào phòng làm việc của mình. Mà đi tới trước mặt Trịnh Khá Nhạc, nghiêng đầu nhìn vào bên trong. Liền nhìn thấy trong đó đã sắp đặt bàn trà, ghế sa lon, trên cửa sổ vốn không có rèm, cũng đã lắp đặt cửa chớp bằng mành.
Trịnh Khá Nhạc mặc một bộ đồ công sở, cổ áo lộ ra áo sơmi màu trắng. Mái tóc phiêu dật của nàng xõa trên vai, nhìn từ bên cạnh, có thể nhìn thấy rõ ràng những đường cong tuyệt đẹp trên thân hình Trịnh Khả Nhạc.
Nghe được thanh âm của Diệp Lăng Phi, Trịnh Khả Nhạc chuyển hướng Diệp Lăng Phi, nụ cười nhẹ nhàng làm người khác cảm thấy xao động.
Last edited by baongoc; 28-09-2011 at 02:04 PM.
Lý do: Up bản Text
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91