Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 456: Bạo lực quả nhiên có thể lây
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Vô số người nhìn Tần Thủy Dao, nhất thời chút cảm khái, bạo lực quả nhiên là bệnh có thể lây a, cả Tần Thủy Dao cũng bị lây Đường Kim.
Cả Đường Kim cũng ngoài ý muốn, nếu Hàn Tuyết Nhu dẫn hắn đi đập phá pháp viện hắn sẽ không thấy kỳ quái, nhưng mà là Tần Thủy Dao lại quá bất thường.
- Đồ ngốc, cô thật sự muốn cùng tôi đi đập phá pháp viện?
Đường Kim nhịn không được hỏi một câu.
- Vô nghĩa, dĩ nhiên là thật rồi, mấy tên kia muốn đuổi mẹ ta ra khỏi nhà, thật là ghê tởm, tôi đã muốn đạp nát lâu rồi!
Tần Thủy Dao tức giận nói.
Lúc trước Tần Thủy Dao trốn ở biệt thự trên núi không biết chuyện xảy ra ở nhà, nhưng hai hôm trước Liễu Nguyệt đến chơi đã kể hết mọi chuyện cho nàng. Tuy biết Nhân thiếu đứng sau mọi chuyện nhưng Tần Thủy Dao vẫn rất tức giận đám người pháp viện đến đuổi Tần Khinh Vũ khỏi nhà.
Tên Đào Kỳ trước mặt này càng làm cho Tần Thủy Dao thêm bất mãn với pháp viện, cho nên khi thấy Đường Kim nói muốn đi tính sổ nàng không nhịn được xuất hiện.
- Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi!
Đường Kim cũng rất thẳng thắn.
A...
Đào Kỳ bị Đường Kim dẫn đi vẫn còn đang kêu là thảm thiết.
- Chớ ồn ào!
Đường Kim đạp cho Đào Kỳ một đạp hôn mê luôn.
Đường Kim cũng lười để ý, hắn cứ túm lấy cổ áo Đào Kỳ kéo lê đi như con chó chết vậy.
Đường Kim kéo Đào Kỳ và Tần Thủy Dao cùng rời đi, không ít học sinh muốn đi theo hóng hớt nhưng bị hiệu trưởng ngăn cản, Đường Kim đi gây chuyện thì không sao nhưng mà mấy trăm học sinh đi hóng hớt thì chỉ sợ hiệu trưởng như hắn cũng không được yên lành.
Hàn Tuyết Nhu cũng không cđi theo, nghe được Tần Thủy Dao nói là nàng biết Đường Kim đi trút giận cho Tần Khinh Vũ, chuyện này nàng không nên tham dự thì hơn, hơn nữa nàng cũng xem Đường Kim gây náo nhiệt nhiều lần rồi cũng không thấy ham hố nữa.
Cổng trường Ninh Sơn Nhị Trung.
- Này, cậu không xe sao?
Tần Thủy Dao nhìn Đường Kim.
- Từ khi tài xế của tôi đi làm minh tinh thì tôi không còn xe nữa.
Đường Kim thuận miệng nói.
- Vậy làm sao đến pháp viện được? Cậu dẫn theo tên này sao mà bắt taxi được?
Tần Thủy Dao có chút buồn bực.
- Kỳ thật có thể đi bộ mà.
Đường Kim nghiêm trang trả lời.
- Chủ ý cùi bắp gì vậy, không thì cậu gọi cho Hàn Tuyết Nhu bảo cô ấy đánh xe đến đi.
Tần Thủy Dao suy nghĩ cái biện pháp.
- Ồ, quên mất nhỉ.
Đường Kim nghĩ nghĩ, đang móc điện thoại ra thì có một giọng nói vang lên:
- Để tôi đưa hai người đi
Hai người quay đầu lại phát hiện Hứa Tú Lệ cũng đi theo sau.
- Hứa lão sư, cô cũng muốn đi pháp viện?
Tần Thủy Dao có chút ngạc nhiên.
- Mọi chuyện bắt đầu từ tôi, dù thế nào đi nữa tôi cũng phải đi xem thế nào, hơn nữa tôi lại có xe.
Hứa Tú Lệ lúc này đã bình tĩnh lại, tựa hồ đã nghĩ thông suốt.
- A, vậy được rồi.
Tần Thủy Dao gật gật đầu.
Hứa Tú Lệ nhanh chóng lái một chiếc xe nội địa mà Hùng Bá ca không biết tên đến, Đường Kim nhanh chóng nhét Đào Kỳ vào cốp rồi ngồi lên ghế sau.
Theo Ninh Sơn Nhị Trung đến khu pháp viện còn khá xa hơn nữa lại là lúc tan tầm, đường xá hỗn loạn nên tranh thủ lúc rảnh Tần Thủy Dao tò mò hỏi chuyện Hứa Tú Lệ.
Hứa Tú Lệ cũng không giấu diếm, ngược lại là rất bình tĩnh kể rõ nguyên do, nàng và Đào Kỳ kết hôn năm năm, có con gái bốn tuổi. Nhưng mà kết hôn không được bao lâu Đào Kỳ liền câu dẫn nữ nhân khác, còn đàng hoàng chung sống với nhau, đã có một con trai. Thời gian trước Đào Kỳ yêu cầu ly hôn, Hứa Tú Lệ cũng đồng ý, chỉ yêu cầu Đào Kỳ trả lại tiền mua nhà lúc trước cho nàng.
Căn nhà của hai người lúc trước là Đào Kỳ mua, đứng tên Đào Kỳ, là tài sản trước hôn nhân nên sau khi ly hôn Hứa Tú Lệ không được chia nhà. Nhưng năm trước cha mẹ Hứa Tú Lệ có cho hai mươi vạn để sửa nhà, giờ nàng đòi lại số tiền này tính ra cũng không quá đáng.
Đào Kỳ chẳng những không chia tài sản cho nàng, phí nuôi con cũng không chi, hắn bảo có con trai là được rồi, điều này khiến cho Hứa Tú Lệ rất giận dữ nên nàng đâm đơn kiện hắn tội trùng hôn.
Nào biết không tố cáo còn may, tố cáo khiến Đào Kỳ càng nổi giận hơn, hắn chẳng những đem toàn bộ tài sản trong nhà sang tên cho người khác, còn không biết từ đâu kiếm ra một giấy nợ một triệu rồi ra tòa tố cáo Hứa Tú Lệ, yêu cầu ly hôn phân chia tài sản thì cũng phải chia sẻ nợ nần.
Vốn những thủ đoạn này của Đào Kỳ không tính là cao minh, nếu pháp viện công chính thì Hứa Tú Lệ cũng không cần lo lắng, nhưng vấn đề ở chỗ như Đào Kỳ từng nói, cha hắn chính là phó viện trưởng pháp viện, quan hệ rộng nên mọi chuyện đều nghiêng về phía Đào Kỳ.
Khoản nợ 50 vạn đối với giáo viên lương tháng vài nghìn như Hứa Tú Lệ mà nói quả thực là một khoản thiên văn, lúc tan học Hứa Tú Lệ nhận được điện thoại của Đào Kỳ đòi nợ, thêm những lời nhục mạ là Hứa Tú Lệ uất ức, tuyệt vọng chạy lên mái nhà muốn nhảy xuống.
- Đám người pháp viện đúng là không phải đồ tốt.
Biết được nguyên do, Tần Thủy Dao càng thêm tức giận.
Đường Kim lúc này lại nói một câu:
- Tòa nhà pháp viện thật mới a!
Đúng là mới thật vì tòa nhà này mới khánh thành không bao lâu, giờ dù đã tan sở nhưng vẫn còn không ít người chả biết hóng hớt gì đó nữa.
- Cô Hứa, lái thẳng xe vào đi.
Đường Kim lúc này lại nói một câu.
- Được.
Hứa Tú Lệ hơi chần chừ nhưng vẫn đạp chân ga phóng thẳng vào.
Xe vừa mới dừng lại, bảo vệ lập tức liền vọt tới, giận dữ nói:
- Ai cho cô lái xe vào đây? Cô có giấy thông hành không? Mau quay lại đỗ đằng kia cho tôi.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 457: Đập bể kính.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Đúng lúc này, Đường Kim cùng Tần Thủy Dao xuống xe.
Đường Kim mở cốp sau xe, lôi Đào Kỳ ra, tiện tay ném đến chân bảo vệ, sau đó lười biếng nói:
- Tôi là Đường Kim, từng nghe tên tôi chưa?
- Đường Kim, tôi chưa từng nghe... Cái gì... Đường... Đường Kim... Cậu là Đường Kim nào?
Bảo vệ lúc đầu mất kiên nhẫn, sau đó chợt nhớ ra điều gì kinh hô lên đầy hoảng sợ.
- Tôi là Tần Thủy Dao, ông nói xem hắn là Đường Kim nào?
Tần Thủy Dao hừ một tiếng, sau đó nói với Đường Kim:
- Nói nhảm nhiều làm gì, trực tiếp ra tay là được mà.
- Đồ ngốc, chúng ta là người giảng đạo lý, sao có thể tùy tiện sử dụng bạo lực đây?
Đường Kim lắc đầu, sau đó cảm khái nhìnTần Thủy Dao:
- Tôi thật không ngờ cô lại là kẻ cuồng bạo lực a!
Tần Thủy Dao trừng mắt lườm Đường Kim:
- Này, cậu đừng giả bộ, Ninh Sơn thị ai mà không biết độ cuồng bạo lực của cậu, dù giờ tôi có như thế người ta cũng sẽ nói là do tôi bị cậu dạy hư đấy,
- Cho nên tôi mới nói từ hôn với cô là điều sáng suốt nhất, không thì cô làm gì xấu người ta đều đổ lên đầu tôi.
Đường Kim ra bộ cao thâm.
- Này, đừng nói nhảm nữa, mau làm chính sự đi!
Tần Thủy Dao tức giận nói.
- Cũng đúng.
Đường Kim quay đầu nhìn bảo vệ kia:
- Anh đã nghe đến tên tôi vậy thì chuyện đơn giản hơn rồi, giờ anh gọi điện thoại cho viện trưởng, bảo hắn nhanh chóng gọi mọi người đến đây, nếu không thì không cần đến nữa, hiểu ý tôi chứ?
- Hiểu, tôi hiểu!
Bảo vệ kia liên tục không ngừng gật đầu.
- Để tôi gọi cho viện trưởng!
Khi bảo vệ kia gọi điện thì Đường Kim đã đi đến cổng chính, nhìn hai con sư tử đá trước cửa pháp viện.
- Cậu nhìn gì đây?
Tần Thủy Dao cũng đi theo, có chút kỳ quái hỏi.
- Đồ ngốc, trước đây cô đã đập bể kính nhà người ta chưa?
Đường Kim thuận miệng hỏi.
- Tôi là cô gái ngoan như vậy sao có thể làm thế?
Tần Thủy Dao hừ một tiếng.
- Vậy cô có muốn thử cảm giác đó không?
Đường Kim tiếp tục hỏi.
- Để làm gì? Cậu muốn đập kính pháp viện sao?
Tần Thủy Dao nhìn tòa nhà pháp viện mới tinh tường toàn là kính kia hỏi.
- Tôi ném bên trên cô ném bên dưới, ok?
Đường Kim cười hì hì hỏi.
- Đây không có đá thì lấy gì ném?
Tần Thủy Dao hiển nhiên đã động tâm.
- Đá à, có ngay!
Đường Kim hì hì cười, đột nhiên vỗ một chưởng lên đầu con sư tử đá, nó liền vỡ vụn thành từng mảnh.
Bảo vệ vừa gọi điện thoại xong nhìn thấy cảnh này lập tức choáng.
- Đi, ném vỡ kính đi!
Đường Kim ôm cả nắm đá bước tới.
Tần Thủy Dao cũng vơ một mớ đá nhỏ đi theo.
Đường Kim ném một cục đá nhỏ ra xa, lập tức tiếng kính vỡ loảng xoảng vang lên.
Tần Thủy Dao lộ ra vẻ hưng phấn, sau đó cũng nắm một cục đá nhỏ, dùng sức ném vào tường kính
Đáng tiếc vâng, tảng đá nện vào mặt kính không có vang lên tiếng vỡ như Tần Thủy Dao mong đợi.
- Đồ ngốc, đập bể kính cũng là việc cần kỹ thuật a, không chỉ cần khí lực, còn phải có kỹ xảo nữa.
Đường Kim lại đập vỡ một mảng kính rồi nói với Tần Thủy Dao.
- Vậy cậu nói phải đập thế nào?
Tần Thủy Dao không phục nói.
- Ngô, xem cô ham học hỏi như vậy, để tôi dạy cô.
Đường Kim hì hì cười, sau đó bắt đầu chỉ cho Tần Thủy Dao kỹ xảo ném vỡ kính.
Kỳ thật kỹ xảo mà Đường Kim nói thực tế là dạy cho Tần Thủy Dao cách dùng ám khí mà thôi.
Thiên phú của Tần Thủy Dao ở phương diện này tương đối khá, bất quá vấn đề ở chỗ lực lượng của nàng không đủ, nói cách khác là chỉ như lí luận suông.
Cũng may đối với Đường Kim mà nói, đó không phải là vấn đề gì khó, chỉ cần luyện đan có thể thành công là hắn có thể trong thời gian ngắn đề cao lực lượng của nàng, cho nên dạy cho nàng những thứ này trước là vừa.
- Các ngươi đang làm cái gì? Mau dừng tay!
Có người từ trong pháp viện vọt ra hét lớn.
- Đồ ngốc, ném hắn như ném kính!
Đường Kim thuận miệng nói.
Tần Thủy Dao cũng không còn do dự, một viên đá nhỏ chuẩn xác ném trúng trán người kia, chỉ tiếc sức quá yếu nên hắn không bị gì.
- Vẫn phải tự mình ra tay a!
Đường Kim tự lẩm bẩm, lại một viên đá nhỏ bay đến, người kia hét thảm một tiếng rồi bất tỉnh.
Nửa tiếng sau, Đường Kim cùng Tần Thủy Dao thỏa thích ném vỡ kính pháp viện, người trong tòa nhà lao ra ngày càng nhiều, lúc đầu mấy người còn muốn cản nhưng sau khi mấy người bị ném đến hôn mê thì không ai dám cản nữa.
Có hai cảnh sát biết tin chạy tới cũng bị ném hôn mê, dần dần mọi người đều biết hai người này chính là Đường Kim và Tần Thủy Dao.
Hai người kia ở Ninh Sơn thị không có mấy người không biết, mà mỗi người pháp viện đều biết rõ họ đến tính sổ, lúc trước người pháp viện sung sướng chỉnh Tần Khinh Vũ giờ đến lúc khóc rồi.
Một đám công chức mặc đồ pháp viện nhìn một đôi nam nữ ném kính chơi thật sự là rất quỷ dị, nhưng nhân vật chính lại rất vui vẻ, thậm chí Tần Thủy Dao càng ném càng hưng phấn.
- Đồ ngốc, cô thật là có gen bạo lực a!
Đường Kim nhìn Tần Thủy Dao cảm khái.
- Học từ cậu.
Tần Thủy Dao thuận miệng nói một câu, lại ném tiếp.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
- Đường Kim đồng học, tôi là Hoàng Trạch, viện trưởng, các vị tìm tôi có việc?
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 458: Rất thân dân.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Đường Kim nhìn người tự xưng Hoàng Trạch kia rồi thuận miệng nói:
- Chờ chút đi, để chúng tôi đập xong đã rồi tính.
Nói xong hắn lại phi một cục đá đi đồng thời nói với Tần Thủy Dao:
- Đồ ngốc, nhanh tay lên, sắp tối rồi đấy!
- Này, giục cái gì, sao cậu không nhanh tay lên?
Tần Thủy Dao có chút bất mãn.
- Lần đầu tôi đi đập kính sao thuần thục bằng cậu được!
- Đồ ngốc, vốn tôi tính để cô luyện tập nhiều chút, thôi thì để tôi xử nốt vậy.
Đường Kim nói xong câu đó, hàng loạt viên đá bay ra, tiếng loảng xoảng rầm rầm vang lên, tòa nhà kính mới tinh hoàn toàn bị đập vỡ sạch.
Xong xuôi, Đường Kim còn cảm khái một câu:
- Thật sự là lãng phí a, kính đang đẹp vậy mà vỡ sạch, bao nhiêu tiền của nguyên cáo và bị cáo bị các người lãng phí hết cả.
Người pháp viện mắng thầm, mịa nó đập vỡ hết còn bảo mình lãng phí.
- Ai cũng bảo bọn họ ăn sạch cả nguyên cả bị, xem ra chẳng có ai tốt lành, chẳng trách xây được tòa nhà to vậy?
Tần Thủy Dao hừ một tiếng.
- Tôi thấy họ không nên đi làm ở tòa nhà đẹp như vậy!
- Đồ ngốc, câu này của cô rất có đạo lý.
Đường Kim gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Hoàng Trạch viện trưởng:
- Ông nghe thấy rồi chứ? Bắt đầu từ ngày mai không nên đi làm ở đây nữa.
Không đợi Hoàng Trạch nói gì, Đường Kim lại bổ sung một câu:
- Đương nhiên, các vị có thể tới, bất quá lần tới tôi tới đây sẽ không phải là đập kính nữa mà là phá nhà, ai lỡ bị chôn trong phòng thì đừng trách tôi không báo trước.
Uy hiếp trần trụi này khiến toàn bộ người pháp viện đổi sắc, viện trưởng Hoàng Trạch cũng cảm thấy nhục nhã nhưng lại không dám phát hỏa vì cả hai người này hắn đều không thể đắc tội.
- Đường Kim, chuyện Tần Khinh Vũ mấy ngày trước chúng tôi là làm việc theo pháp luật...
Hoàng Trạch ăn nói khép nép
- Theo pháp luật? Bịa đặt chứng cớ, phán quyết lung tung cũng là theo luật định?
Tần Thủy Dao ở bên cạnh cười lạnh một tiếng:
- Con trai của Đào phó viện trưởng kia nói pháp viện là nhà hắn cũng là theo quy định pháp luật sao?
- Tần Thủy Dao đồng học, đó chỉ là con sâu làm rầu nồi canh, không thể đại biểu cho pháp viện được.
Hoàng Trạch nhìn Đào Kỳ vẫn còn đang hôn mê, trong lòng lại thầm hận cha con họ Đào, tuy rằng hắn chưa rõ nguyên nhân nhưng nhìn qua cũng đoán được đại khái, chỉ là sau chuyện xảy ra đã vài ngày rồi Đường Kim mới tìm tới.
- Đừng nói những lời vô dụng này với tôi, các ngươi muốn đuổi Khinh Vũ tỉ khỏi nhà, vậy thì tôi sẽ đuổi các người khỏi cơ quan.
Đường Kim thản nhiên nói:
- Những người đã từng đến Tần gia tôi cho các người hai sự lựa chọn, đầu tiên là tự mình vào tù chơi vài năm, hai là tôi cho các vị vào nhà xác nằm chơi vài ngày, lựa chọn thế nào thì tự quyết định đi.
- Đường Kim, cậu đừng kiêu ngạo, đây là pháp viện, là cơ quan thực thi pháp luật...
Một giọng nói tức giận đột nhiên vang lên
- Tên ngu ngốc này là ai?
Đường Kim trực tiếp hỏi Hoàng Trạch.
- Hắn chính là Đào phó viện trưởng.
Hoàng Trạch trả lời.
- A, ông chính là Đào phó viện trưởng a!
Đường Kim vẻ mặt ngạc nhiên:
- Sao có người không biết xấu hổ như ông nhỉ? Chính mình phá luật còn to mồm kêu thực thi pháp luật gì nữa?
Lời còn chưa dứt, Đường Kim trực tiếp cho Đào Phó viện trưởng một cước vào hạ bộ:
- Để tôi làm điều tốt giúp ông thành thái giám, đỡ sinh ra thằng con như Đào Kỳ gây họa cho xã hội.
- A...
Đào Phó viện trưởng rú lên thảm thiết rồi cũng hôn mê theo con trai mình.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Đường Kim đá một cước này đủ khiến toàn trường sợ hãi.
- Hoàng viện trưởng, kỳ thật tôi cũng rất xin lỗi, tên gia hỏa thích ăn đòn kia bảo pháp viện là nhà hắn, tôi nghĩ các vị ở chung nhà hắn thì không tốt lắm cho nên các vị nên chuyển sang chỗ khác đi.
Đường Kim lại cười hì hì, nói xong còn nhìn về phía Tần Thủy Dao:
- Đồ ngốc, cô nói xem có phải tôi rất trọng nghĩa khí không?
- Cũng tạm, ít ra là hơn bọn họ nhiều.
Tần Thủy Dao khẽ hừ một tiếng, nàng nói như mình nghĩ, chí ít Đường Kim hơn cha con họ Đào nhiều lắm.
Hoàng Trạch hít một hơi thật sâu, sau đó hỏi:
- Đường Kim, cậu hi vọng pháp viện chúng tôi dọn đi đâu?
- Các ngươi còn muốn dọn đi chỗ khác?
Đường Kim vẻ mặt ngạc nhiên
- Các ngươi đều lãng phí nhiều tiền của nguyên cáo và bị cáo như vậy giờ còn muốn tiếp tục sao?
- Đúng đấy, bảo họ đổi chỗ chắc chắn họ sẽ lại dựng lên toà nhà xa hoa hơn nhiều.
Tần Thủy Dao hừ một tiếng:
- Tôi thấy các người không cần đổi chỗ làm gì, trực tiếp thi hành công vụ trên đường là được rồi. Không cần tốn thời gian mở phiên tòa, khi cần làm việc chứ mở tòa án lâm thời ở quảng trường là được, như thế rất thân dân. (gần dân chúng)
- Di, đồ ngốc, chủ ý này của cô không tệ nha.
Đường Kim gật đầu, sau đó nhìn qua Hoàng Trạch.
- Nghe rõ rồi chứ? Sau này cứ thế mà làm, nếu tôi không thấy ai đi ra phố thì chắc hẳn chân các người có vấn đề, vậy tôi sẽ cho các vị khỏi cần đi lại nữa.
- Như vậy là quá lời rồi, đừng tưởng mẹ tôi dễ bắt nạt.
Tần Thủy Dao tức giận nhìn Hoàng Trạch.
Lòng người pháp viện đắng chát, mùa đông sắp đến rồi còn phải ra đường làm công vụ sao?
Ít người thấy mình thật vô tội, không đâu lại bị tai bay vạ gió dính vào.
- Hoàng viện trưởng, ông có ý kiến gì không?
Đường Kim lười biếng hỏi.
- Không có ý kiến, tôi sẽ làm theo.
Hoàng Trạch rất kiên quyết đồng ý.
- Các ngươi ai có ý kiến gì không?
Đường Kim lại quét mắt qua những người khác.
- Có ý kiến nói nhanh một chút, hiện tại không nói, sau này không có cơ hội nữa đâu.
Cuối cùng, Đường Kim lại bổ sung một câu:
- Đương nhiên, các ngươi có ý kiến thì nói cũng vô ích, cho nên tôi khuyên các người đừng lãng phí thời gian của tôi, chuẩn bị đi mai còn ra đường làm việc.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không một ai nói gì.
Đường Kim ngẩng đầu nhìn trời, duỗi lưng một cái:
- Tối rồi, nên về nhà ngủ, đồ ngốc, chúng ta đi thôi!
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 459: Tiểu biệt thắng tân hôn
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Đường Kim nói đi là đi, kéo Tần Thủy Dao biến mất tại chỗ, một giây sau, hai người bọn họ đã xuất hiện ở Ninh Sơn Nhị Trung.
- Này, cô Hứa còn ở đó mà.
Tần Thủy Dao nhịn không được nói.
- Cô ấy là người lớn chẳng lẽ không biết tự đi về sao?
Đường Kim thuận miệng nói.
- Tôi là sợ pháp viện kiếm chuyện với cô ấy.
Tần Thủy Dao tức giận nói.
- Đồ ngốc, cô cho là những người đó ngốc như cô sao?
Đường Kim có chút ngạc nhiên nhìn Tần Thủy Dao.
Tần Thủy Dao trừng mắt nhìn Đường Kim:
- Đường Kim thối, miệng không nói được nửa câu hay ho, mặc kệ cậu, tôi vào lớp tự học đây!
Tần Thủy Dao nói xong liền đi vào lớp, nhìn bóng dáng có chút mê người của Tần Thủy Dao, ma xui quỷ khiến thế nào Đường Kim lại nói một câu:
- Này, đồ ngốc, lần sau cô đi phá kính nhà ai nhớ gọi tôi nhé!
Đáng tiếc là Tần Thủy Dao lại không để ý tới Đường Kim.
- Nữ nhân quả nhiên đều thích qua sông đoạn cầu a!
Đường Kim tự lẩm bẩm:
- Vừa mới học cách đập kính là tự mình chơi không gọi ta nữa.
Cuối cùng, Đường Kim lại có chút buồn bực cảm khái một câu:
- Vũ Tuyết tỷ tỷ vì sao còn chưa tới a!
Chờ suốt cả buổi chiều, đến bây giờ Vân Vũ Tuyết còn không có nửa điểm tin tức. Nhưng Đường Kim cũng hết cách rồi, Vân Vũ Tuyết cũng chỉ để lại cho hắn số di động, hơn nữa vị tỷ tỷ này còn nói rõ điện thoại di động của nàng thường xuyên tắt máy, đi tìm nàng là chuyện bất khả thi, thôi đành chờ tiếp vậy
Mặc dù Vân Vũ Tuyết không phải nữ nhân xinh đẹp nhất Đường Kim đã gặp, nhưng không hề nghi ngờ, hiện tại Vân Vũ Tuyết chính là Đường Kim nữ nhân muốn nhất, dù là yêu nữ Tiêu Đại Nhi kia cũng còn kém xa.
- Thất tiên nữ hiện tại hẳn là đã tan việc, đi tìm nàng đi thôi.
Đợi không được Vân Vũ Tuyết, Đường Kim chỉ có thể kiếm việc mà làm thôi, mấy hôm nay bận đọc sách bỏ quên Thất tiên nữ, giờ phải bù đắp thôi.
Tâm niệm vừa động, Đường Kim liền xuất hiện ở trong phòng Kiều An An thuê, trước kia Đường Kim rất ít sử dụng loại năng lực thuấn di này, bất quá bây giờ hắn lại càng ngày càng thích sử dụng loại năng lực này rồi.
Trước kia không thường dùng, chủ yếu là hắn không rõ ràng loại năng lực này từ đâu mà có, lo dùng nhiều sẽ có vấn đề. Bất quá giờ đã hiểu rõ nên hắn sử dụng thoải mái, đỡ lãng phí thời gian cuốc bộ trên đường, dĩ nhiên nếu như là tản bộ cùng mỹ nữ thì lại là chuyện khác.
Chỉ có điều Kiều An An không ở trong phòng, Đường Kim liền lập tức bấm điện thoại gọi nàng.
- Thất tiên nữ, chị không ở nhà à?
Điện thoại thông, Đường Kim liền hỏi.
- Chị đang ăn lẩu cùng đồng nghiệp
Kiều An An nhỏ giọng trả lời, cuối cùng lại hỏi:
- Cậu đã ăn tối chưa?
- Còn chưa a, đang chờ ăn bữa tiệc lớn.
Đường Kim nói một câu hai nghĩa.
- Vậy cậu có muốn ăn lẩu trước không?
Kiều An An ngượng ngùng nói.
Đường Kim lách người đi ra khỏi phòng, sau đó tiếp tục hỏi
- Quán lẩu chị đang ăn tên là gì?
- Không có tên, à là Hỏa Oa quán, từ nhà trọ chúng ta đi ra quẹo phải 50m...
Kiều An An mới vừa nói tới đây thì đã ngừng lại bởi vì Đường Kim đã xuất hiện ở trước cửa quán rồi.
Đường Kim liếc mắt liền thấy Kiều An An, đây là một quán lẩu nhỏ bé, chỉ có ba bàn, đồng nghiệp đang ăn cùng Kiều An An hắn cũng biết, chính là Chu Tiểu Đào hay hóng hớt.
- Bên này.
Kiều An An tự hồ sợ Đường Kim không thấy nàng, đứng lên vẫy vẫy tay.
Đường Kim tới ngồi bên cạnh Kiều An An.
- Đường Kim a, cậu làm bạn trai mà không chuyên tâm nhé, lâu lắm rồi không thấy cậu đến bệnh viện nhá.
Chu Tiểu Đào nổi hứng đùa vui.
- Cô không hiểu rồi, cái này gọi là tiểu biệt thắng tân hôn.
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Như vậy a!
Chu Tiểu Đào vẻ mặt mập mờ:
- Thất tiên nữ, tôi đã nói rồi, gần đây thần sắc cậu ngày càng tốt, càng đậm vị nữ nhân, các cậu đã tân hôn rồi a!
Kiều An An đỏ mặt, trừng mắt lườm Chu Tiểu Đào:
- Lo mà ăn lẩu đi!
- Híc, cái kia, lại nói tiếp, thất tiên nữ, tôi có thể đến ở nhờ phòng cậu chứ?
Chu Tiểu Đào đột nhiên hỏi.
- Ở nhờ?
Đường Kim kỳ quái hỏi.
Kiều An An bám vào bên tai Đường Kim, nhỏ giọng nói:
- Chu Tiểu Đào chỗ thuê nhà có vấn đề, lại chưa thuê được phòng mới nên muốn ở nhà chị một tối.
- A, việc này a, không sao, thất tiên nữ, chúng ta nên lấy giúp người làm niềm vui.
Đường Kim hì hì cười, sau đó nhìn Chu Tiểu Đào
- Cô cứ tự nhiên, ở bao lâu cũng được.
Không đợi Chu Tiểu Đào nói gì, Đường Kim lại nói nhanh:
- Đúng rồi, cô chưa thuê được phòng phải không? Hay là để tôi giúp cô thuê nhà nhé?
Chu Tiểu Đào nhất thời có chút ngẩn người, Đường Kim tựa hồ quá nhiệt tình, hoàn toàn không bình thường a.
Nếu nam nhân khác nhiệt tình như vậy, nàng còn có thể là muốn theo đuổi nàng, nhưng Đường Kim hiển nhiên không có khả năng a, tại sao lại vậy chứ?
Kiều An An cũng có chút mê hoặc, nam nhân của nàng hình như chưa bao giờ biết giúp người làm niềm vui a!
- Híc, cái kia, Đường Kim, cậu biết có nhà cho thuê à?
Chu Tiểu Đào rốt cục vẫn là nhịn không được hỏi một câu, nàng hiện tại quả thật muốn thuê phòng, nhưng đầu năm nay muốn tìm nhà thích hợp không dễ chút nào.
- Đúng vậy, tôi biết một chỗ rất thích hợp với cô, đêm nay cô có thể ở thử một tối, ngày mai cô có thể thuê rồi.
Đường Kim nghiêm túc nói.
- Đêm nay có thể ở thử?
Chu Tiểu Đào thầm cổ quái, hắn nhiệt tình như vậy chẳng lẽ muốn đẩy nàng đi chỗ khác.
Nàng lại hỏi lại:
- Phòng ấy ở chỗ nào?
- Chính là phòng Thất tiên nữ a, kỳ thật tôi thấy cô không cần ở thử cũng được, chỗ Thất tiên nữ ở đâu thể kém vậy chứ?
Đường Kim chăm chú nhìn Chu Tiểu Đào.
- Phòng của Thất tiên nữ?
Chu Tiểu Đào lại là ngẩn ngơ, sau đó đột nhiên liền hiểu được.
Mà Kiều An An cũng hiểu ra, nàng có chút dở khóc dở cười nhìn Đường Kim:
- Cậu muốn cho Chu Tiểu Đào thuê chỗ của chị à?
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 460: Nghe theo ý kiến quần chúng.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- Đúng vậy, Thất tiên nữ, chị không biết là lấy giúp người làm niềm vui là một phẩm chất tốt đẹp sao?
Đường Kim chăm chú nhìn Kiều An An:
- Chị xem Chu Tiểu Đào thuê nhà thật khó khăn, mình có chỗ thích hợp sao lại không cho cô ấy thuê đây?
Kiều An An ửng đỏ mặt, nhìn Đường Kim xem thường, nhỏ giọng hỏi:
- Thế chị ở đâu đây?
- Đương nhiên là ở chung với em rồi.
Đường Kim hì hì cười.
- Chị biết ngay cậu đang đánh chủ ý này mà.
Kiều An An ngượng ngùng:
- Chị mới không ở chung với cậu đấy.
- Thất tiên nữ, vậy là cậu không đúng a, đang êm đang đẹp sao phải ở riêng chứ?
Chu Tiểu Đào lúc này cười hì hì:
- Hơn nữa, cậu chính là tiên nữ, không thể ở nhà trọ được? Đường Kim, cậu thấy đúng không?
Tuy rằng Đường Kim cùng Kiều An An nói chuyện không lớn, nhưng Chu Tiểu Đào cũng nghe được, nàng cũng đã hiểu vì sao nãy giờ Đường Kim nhiệt tình như thế.
Đến lúc này, Chu Tiểu Đào thuận nước đẩy thuyền giúp Đường Kim, theo nàng hai người này rõ ràng là đã make love rồi, ở chung có vấn đề gì nữa đâu, chỗ của Kiều An An cũng rất thích hợp với nàng, vừa lợi mình lại giúp đôi bạn trẻ tội gì không làm.
- Đúng vậy, Thất tiên nữ, chị nên nghe theo ý kiến của quần chúng a.
Đường Kim nghiêm trang gật gật đầu.
- Cái gì mà ý kiến quần chúng a, là ý kiến của hai người à.
Kiều An An hừ một tiếng:
- Chị đã quen ở đây, đi làm lại gần, chị không muốn chuyển chỗ.
- Thất tiên nữ, chị nên tiết kiệm a!
Đường Kim một bộ ngữ trọng tâm trường bộ dáng,
- Chị thấy bây giờ tiền lương cũng không cao, sao lại lãng phí tiền đi thuê phòng chứ? Ở trường em có kí túc xá miễn phí, còn có mấy căn biệt thự người ta tặng đang không có người ở.
Mấy ngôi biệt thự?
Chu Tiểu Đào thiếu chút nữa đã muốn nói tặng cho nàng một căn đi, nhưng nàng vẫn nhịn được, ai bảo nàng không phải Kiều An An như tiên nữ đây?
- Chuyện này sau này hãy nói a, đêm nay ở chỗ cậu dã.
Kiều An An nhỏ giọng nói:
- Cậu ăn đi đã.
- Được rồi.
Đường Kim thấy Kiều An An không chịu đồng ý ở chung, nên chỉ có thể tạm thời từ bỏ, cũng may tối nay dụ được nàng đến chỗ hắn, kết quả xem như không tệ.
- Lão bản, thêm một lẩu bò.
Kiều An An lúc này kêu một tiếng.
Quán nhỏ nên nồi lẩu cũng nhỏ, một nồi thường chỉ đủ hai người ăn, nồi đang ở trên bàn đã bị hai nàng ăn gần hết nên Đường Kim đến phải gọi thêm nồi nữa rồi.
Nồi lẩu nhanh chóng được đưa ra, Đường Kim nhanh chóng ăn nhanh sạch, sau đó đưa khóa phòng Kiều An An cho Chu Tiểu Đào rồi nhanh chóng đưa Thất tiên nữ rời đi chén bữa tiệc lớn.
Ninh Sơn Nhị Trung ký túc xá, phòng 601.
- Chồng, nghỉ thôi...
Kiều An An cúi đầu nhỏ giọng cầu khẩn, nhưng lại có lực hấp dẫn làm huyết mạch người ta sôi sục.
- Thêm lượt nữa rồi nghỉ nào.
Đường Kim thở hổn hển, lại bắt đầu công kích, lâu ngày không chén bữa tiệc lớn, đêm nay phải bổ sung đủ.
Tiếng rên rỉ vang lên gần nửa giờ, Đường Kim rốt cục thỏa mãn ngã lên thân hình tuyết trắng của Kiều An An, năng lực của Thất tiên nữ ngày càng mạnh, hắn cuối cùng cũng đã ăn bữa tiệc lớn thật tận hứng.
- Chồng.
Kiều An An đột nhiên nhẹ giọng kêu Đường Kim.
- Thất tiên nữ, chị còn muốn sao?
Đường Kim hai tay mân mê song phong Kiều An An hỏi.
- Không phải.
Kiều An An mềm mại nói:
- Chị muốn nói, chị biết em có thể lập tức cho chị nhà lầu xe hơi nhưng chị không muốn mấy thứ này. Chị muốn một cuộc sống bình thường cho nên tạm thời không muốn ở chung với em.
- Thất tiên nữ, chị không cần ở biệt thự a vì đa phần em đều ở kí túc xá này.
Đường Kim hì hì cười.
- Chị có thể ở đây, không cần ô tô cũng được, ở đây có xe bus, không thì xe đạp cũng được mà.
- Ở đây?
Kiều An An hơi sửng sờ, lập tức lại lắc đầu.
- Không được á, cậu đang là học sinh, ở chung vậy không tốt.
- Không sao, đây là kí túc xá giáo viên.
Đường Kim dĩ nhiên không sợ ảnh hưởng.
- Chỉ là vị hôn thê của em cũng ở đây, hơn nữa bạn gái em cũng học ở đây, vạn nhất cô ấy biết...
Kiều An An có chút do dự.
- Thất tiên nữ, mặc kệ ai biết cũng không ảnh hưởng đến chúng ta, không cần phải lén lút.
Đường Kim thực chăm chú nhìn Kiều An An.
- Để chị nghĩ một chút.
Kiều An An hiển nhiên có chút động tâm nhưng vẫn còn cố kỵ.
Đường Kim đương nhiên sẽ không thúc giục Kiều An An, mà Kiều An An nằm một hồi đã khôi phục một ít khí lực sau đó liền mặc quần áo luyện công.
Nhưng vào lúc này một giọng nữ nhẹ nhàng truyền vào tai hai người:
- Đường Kim đệ đệ, cậu nói muốn chết là chết trên người nữ nhân à?
Nghe thấy thế, Kiều An An cả kinh, Đường Kim cũng mừng rỡ, hắn nhanh chóng mặc đồ tử tế vọt khỏi phòng ngủ, sau đó hắn thấy Vân Vũ Tuyết đang như cười như không nhìn hắn.
- Vũ Tuyết tỷ tỷ, cuối cùng chị đến đây, nếu chị không đến em thật sự muốn tự sát.
Nhìn thấy Vân Vũ Tuyết, Đường Kim thở dài ra một hơi, cuối cùng cũng gặp được chị kết nghĩa, làm hắn gấp muốn chết.
- Đường Kim đệ đệ, ngàn vạn lần không thể tự sát, cậu còn thiếu tỷ tỷ ta một vạn cân linh ngọc.
Vân Vũ Tuyết nhẹ nhàng cười.
- Cậu mà muốn tự sát, tỷ tỷ ta cũng muốn tự sát.
- Vũ Tuyết tỷ tỷ, kỳ thật lần này em tính trả nợ cho chị đây.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Bất quá trước khi trả nợ, em có vấn đề nghiêm túc muốn hỏi chị, ngàn vạn lần không được gạt em.
- Vấn đề gì?
Vân Vũ Tuyết cười cười hỏi.
- Vũ Tuyết tỷ tỷ, chị biết luyện đan không?
Đường Kim khẩn trương hỏi, vấn đề này với hắn rất quan trọng.