Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 5: Đại Chu Vũ Thị
Chương 59: Vũ Chiếu phi thăng
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Vâng, đa tạ Thánh chủ!
Mão Nhật Đạo Quân nhất thời cảm kích bái nói.
Kinh Chiếu xoay tay một cái. Trong lòng bàn tay xuất hiện một cuốn sách có ghi: Thiên sách.
Thượng Quan Uyển Nhi tiếp nhận, đồng thời đặt ở trước mặt Mão Nhật Đạo Quân.
- Tự thu xếp ổn thoả!
Kinh Chiếu nói một câu cuối cùng.
- Vâng, đa tạ Thánh chủ!
Mão Nhật quỳ lạy về phía Kinh Chiếu!
...
Thoáng một cái ba canh giờ đã qua.
Ba trăm thượng Hư Cảnh, chỉ có mười sáu người không muốn phi thăng. Những người khác đều dẫn theo mười người thân đệ tử của mình, cung kính đứng ở sân rộng trước đại điện Vũ thị.
Ba canh giờ này cũng là ba canh giờ cuối cùng Diêm Xuyên ở cùng Mặc Vũ Hề trong giới này!
Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề lưu luyến chia tay. Đợi đến ba canh giờ, Mặc Vũ Hề mới lưu luyến không muốn, nhưng vẫn phải rời đi.
Minh Phượng Sơn, trong mắt Diêm Xuyên loé lên một tia căm hận!
- Lực lượng? Thực lực!
Diêm Xuyên cắn răng, giọng nói đầy căm hận.
Nếu như mình cường đại như Kinh Chiếu, Mặc Vũ Hề sẽ không cần phải rời đi?
Diêm Xuyên hít sâu mấy hơi, vẫn khó trấn tĩnh được!
Đám người Thanh Long, Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ tất nhiên đi theo Mặc Vũ Hề rời đi.
Sân rộng trước Đại điện Vũ thị có hơn ba ngàn người đang đứng.
Mỗi người đều mừng rỡ như điên. Chỉ có Mặc Vũ Hề nhìn Diêm Xuyên, trong ánh mắt lại đầy vẻ lưu luyến không muốn.
Vô số tu giả khắp nơi bất luận là người của Thánh Địa Đại Chiêu, hay là cường giả ngoại tông đều đầy ước ao.
Phi thăng thành tiên? Đây là giấc mộng của bao nhiêu tu giả.
Cho dù cường giả thượng Hư Cảnh, độ kiếp phi thăng, cũng phải cửu tử nhất sinh.
Nhưng trong đoàn người này, tất cả đều là trung Hư Cảnh, đã có thể phi thăng Tiên giới? Không, những người thân của bọn họ yếu nhất còn là đứa trẻ chỉ mới ôm trong tay cũng có thể phi thăng?
Vô số tu giả hối hận không ngớt. Sớm biết vậy, năm đó mình cũng gia nhập Thánh Địa Đại Chiêu.
- Địch khanh, phá giới!
Kinh Chiếu trầm giọng nói.
Đang lúc nói chuyện, Kinh Chiếu gio tay lên trời đánh ra một chiêu. Một đạo lưu quang bắn thẳng về phía chân trời.
Ầm!
Bầu trời bỗng nổ vang một tiếng. Tiếp theo đó, trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một lỗ thủng lớn
Trong lỗ thủng, vô tận kim quang bắn xuống, bao phủ xung quanh đại điện Vũ thị.
Kinh Chiếu đạp chân xuống.
Ầm ầm ầm!
Dưới chân mọi người xuất hiện một đám mây trắng, nâng mọi người bay lên trời, tiến về phía lỗ thủng lớn trên bầu trời.
Về phần Viên Thiên Cương, bởi vì hắn đã có thực lực vượt quá tiên nhân. Hắn muốn phi thăng, thực sự dễ như trở bàn tay. Đối với tiên nhân mà nói, giới này chỉ là ra ngoài thì dễ, đi vào mới khó.
Hơn ba ngàn tu giả tại sân rộng trước Vũ thị đồng thời phi thăng.
Tình cảnh đồ sộ đến cực điểm. Vô tận tu giả ước ao nhìn bọn họ bay về phía lỗ thủng trên bầu trời.
Diêm Xuyên lại cực kỳ không muốn, không cam lòng nhìn Mặc Vũ Hề.
Mặc Vũ Hề quay về phía Diêm Xuyên nở nụ cười ôn nhu.
Chờ kim quang bao phủ tất cả mọi người, khiến người ngoài không nhìn thấy rõ bọn họ nữa, trong mắt Mặc Vũ Hề mới hiện rõ sự không muốn.
Vuốt ve bụng dưới của mình, Mặc Vũ Hề cắn cắn môi, trong lòng đầy hổ thẹn.
- Ta không muốn bảo bảo trở thành ràng buộc trong lòng chàng. Rất xin lỗi, ta không có nói cho chàng biết. Tuy nhiên, chàng yên tâm, ta sẽ sinh ra, nhất định cố gắng chiếu cố con, chờ chúng ta đều cường đại, một nhà chúng ta lại đoàn tụ. Còn nhớ phong thủy trận nơi lần đầu tiên chúng ta biết nhau không? Chúng ta gặp nhau trong ác mộng, biến nó thành một giấc mộng đẹp. Trong giấc mộng, chúng ta cũng sinh ra bảo bảo. Ở đó, chàng đã đặt tên cho bảo bảo là Diêm Động Ân! Chàng cho bảo bảo cái tên. Tên của con sẽ là Động Ân!
Trong lòng Mặc Vũ Hề khó nhọc nghĩ.
Kim quang bao phủ, Kinh Chiếu dẫn theo hơn ba ngàn người phi thăng Tiên giới!
Trong lúc nhất thời, khắp nơi trong Thánh Địa Đại Chiêu, nổi lên những tường mây. Từng đạo hào quang bay vút lên trời. Thậm chí, trong tai mọi người còn nghe được vô số tiếng sáo trúc.
Không phải là những âm thanh nặng nề mà là những âm thanh vô cùng tươi đẹp. Trong lúc nhất thời, vô số tu giả say sưa lắng nghe.
- Tiên nhạc sao?
- Tu giả phi thăng, thiên địa chúc mừng sao?
- Bọn họ thật sự phi thăng!
...
Vô số tu giả xung quanh Thánh Địa Đại Chiêu đều ước ao.
Một khi có người phi thăng Tiên giới, phong ấn giới này sẽ phát ra hàng ngàn hàng vạn hào quang, chúc mừng phi thăng. Đây là sự chúc mừng của thiên địa đối với sự cố gắng của tu giả trong thiên hạ
Thiên địa chúc mừng. Nhưng trong nháy mắt đã truyền một tín hiệu cho toàn thiên hạ.
Tại một thành trì của Thánh Địa Đại Chiêu.
Mạnh Văn Nhược phất chiếc quạt lông chim trắng, hít sâu một hơi.
- Xem ra Kinh Chiếu đã thành công lấy được đạo ấn. Hẳn là Kinh Chiếu cũng phi thăng? Đến lúc rồi, bắt đầu! Cắm lên đầu tường lá cờ biến ảo của đại vương!
Mạnh Văn Nhược quát lên.
- Vâng!
Một đám tu giả nhất thời lên tiếng trả lời.
Trong một sơn cốc.
Hoắc Quang đạp trên đầu một con hổ lớn. Hắn cũng đã nhìn thấy hào quang đầy trời, và sự chúc mừng của thiên địa.
- Các tướng sĩ, đây là lúc các ngươi lập công dựng nghiệp! Hãy cầm lấy binh khí của các ngươi, theo ta giết!
Hoắc Quang quát lên.
- Giết!
Bên trong thung lũng vang lên những tiếng hô dậy trời.
Tại một tông môn cách chỗ Hoắc Quang không xa.
Bên trong tông môn, vô số đệ tử đang quan sát hào quang trên bầu trời.
Tại quảng trường trước đại điện Tông chủ, một lão già với hàng mi trắng toát chắp tay đi đến. Đi theo phía sau hắn một đám tu giả mặc áo bào màu tím.
- Phi thăng? Hẳn là Kinh Chiếu phi thăng?
- Tông chủ, Kinh Chiếu vừa đi. Liệu tông ta có nên mở rộng hay không?
- Tông chủ!
Mọi người nhìn về phía lão già mi trắng kia.
Lão già mi trắng lắc đầu nói:
- Thánh Địa Đại Chiêu chắc chắn sẽ là nơi các tông môn chinh. Tương lai không rõ, chúng ta không nên mạo hiểm. Tuy nhiên...
Mọi người thấy trong mắt lão già mi trắng kia phát ra một đạo tinh quang.
- Hoàng triều Đại Trăn phía nam có lẽ có hơn một trăm thành trì. Đại Trăn yếu, lại thành lập không lâu. Những thành trì kia trong tay bọn họ thật sự quá lãng phí. Vậy không bằng giao cho tông ta quản lý. Nếu vậy thực lực của tông ta nhất định sẽ tăng thêm một bậc!
Lão già mi trắng khẳng định nói.
- Nghe nói Diêm Xuyên đã nhiều năm không còn lên triều sáng. Nói vậy hẳn Yến Kinh rất yêu. Tông chủ, chúng ta thừa cơ diệt Đại Trăn sao?
Một tu giả cười nói.
Lão già mi trắng khẽ mỉm cười gật đầu.
Trong thời khắc mọi người đang mưu tính Yến Kinh, phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu trùng thiên.
- Giết!
Âm thanh rất xa, nhưng dường như có tiếng la của mấy trăm vạn tu giả.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Lão già mi trắng kêu lên.
Phía xa đột nhiên có một đạo bạch quang phóng tới.
- Báo, Tông chủ, không xong rồi. Quân đội của Đại Trăn đã đánh tới đây!
Trong một sơn cốc.
Dịch Phong dẫn theo gần vạn tu giả, đang điều khiển thây ma trùng trùng điệp điệp tiến về phía một tông môn lệ thuộc vào Thánh Địa Đại Chiêu.
- Chú ý cẩn thận. Đừng để một trong những thây ma này chạy thoát!
Dịch Phong kêu lên.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 5: Đại Chu Vũ Thị
Chương 60: Binh phạt thiên hạ
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Vâng!
Đám người Tửu Tấn lập tức hét lên trả lời.
Tại một tông môn lệ thuộc Thánh Địa Đại Chiêu khác.
Trên bầu trời, vô số công đức chiếu khắp tông môn lệ thuộc này. Vô số tu giả ngửa đầu nhìn lên bầu trời, nhìn những tường mây vô tận kia.
Một nam tử mặc áo bào vàng, tay cầm một cái chuông lớn bỗng nhiên xuất hiện trong không trung phía trên tông môn này!
- Coong!
Chuông lớn bỗng nhiên phát ra một tiếng động rất lớn.
- A!
- A!
Trong tông nhất thời có vô số tu giả ôm lỗ tai đau khổ kêu to.
- Người nào vậy?
Ngay lập tức, hơn mười cường giả bay vút lên trời, bao vây Kim Đại Vũ lại.
- Hoàng triều Đại Trăn, quân đoàn trưởng thứ ba, Kim Đại Vũ, phụng lệnh của hoàng thượng đặc biệt đến để chiêu an!
Kim Đại Vũ kêu lên.
- Chiêu an?
Sắc mặt mọi người nhất thời trầm xuống.
- Chư vị, nói như vậy hẳn chư vị nhìn ra được, Kinh Chiếu đã phi thăng!
Kim Đại Vũ kêu lên.
- Vậy thì như thế nào?
Nhất thời có người kêu lên.
- Chủ nhân Thánh Địa Đại Chiêu khẳng định đổi chủ. Các ngươi là tông môn do Thánh Địa Đại Chiêu sắc phong. Các ngươi cùng Thánh Địa Đại Chiêu, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Tuy ta còn chưa biết Thánh chủ mới là ai, nhưng người đó tuyệt đối không phải Kinh là Chiếu. Biển công đức của các ngươi đến từ Thánh Địa Đại Chiêu. Không có cách nào thu hồi. Các ngươi không cần phải tiếp tục trung thành với Thánh Địa Đại Chiêu. Nếu vậy không bằng các ngươi đầu vào Đại Trăn chúng ta. Ta sẽ báo cáo với hoàng thượng, để coi trọng các ngươi!
Kim Đại Vũ trầm giọng nói.
- Ha ha ha, chuyện cười. Hoàng triều Đại Trăn? Hoàng triều Đại Trăn tính là gì mà bảo chúng ta thần phục? Hoàng triều nho nhỏ của ngươi chỉ tương đương với hạ vị tông môn mà thôi. Dù nói thế nào chúng ta cũng là trung vị tông môn!
Một người trong đó khinh thường nói.
- Hạ vị? Chư vị cho rằng Đại Trăn ta thăng cấp trung vị, khó sao?
Kim Đại Vũ cười nói.
- Hả?
Chân mày mọi người nhíu lại.
- Nói vậy các ngươi cũng có thể từ công đức của mình cảm nhận được, Pháp tướng của thượng Hư Cảnh Pháp Tông chủ trước kia của các ngươi đã biến mất chứ?
Kim Đại Vũ cười nói.
Mọi người nhíu mày nhìn về phía Kim Đại Vũ.
- Hắn hẳn không ở tỏng giới này. Hắn đã cùng Kinh Chiếu đồng thời phi thăng. Tông môn của các ngươi mạnh nhất cũng chỉ là trung Hư Cảnh. Tại Đông Thần Châu, tông môn các ngươi đã nằm ở vị trí cuối cùng trong các trung vị tông môn. Huống hồ biển công đức của các ngươi còn không thể tự mình quyết định. Cho dù là được Đại Chiêu sắc phong, nhưng bất kỳ lúc nào Đại Chiêu cũng có thể thu hồi. Các ngươi thủ vững thì có tác dụng gì?
Kim Đại Vũ cười nói.
- Đồ khốn, chuyện của chúng ta, không cần ngươi tới...
Một tu giả lập tức kêu lớn
- Sư đệ, câm miệng!
Lại một tu giả mặc áo bào tím kêu lên.
Kim Đại Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Hoàng triều Đại Trăn thế nào, các ngươi không rõ, nhưng ta, các ngươi hẳn có rõ ràng đi!
Nói xong, khi thế quanh thân Kim Đại Vũ đột nhiên bộc phát ra.
- Thượng Hư Cảnh?
Sắc mặt mọi người biến đổi.
- Tại Đại Trăn, ta chỉ là thần. Các ngươi vẫn cảm thấy Đại Trăn yếu sao?
Kim Đại Vũ cười nói.
Sắc mặt mọi người biến đổi một hồi.
- Ngày xưa Thánh Địa Bất Tử bị tiêu diệt, Thánh Địa Đại Chiêu quật khởi. Ngày hôm nay, Thánh Địa Đại Chiêu gần đất xa trời. Chư vị, đây chính là thời điểm để chư vị quyết định vấn đề nhân sinh hệ trọng của mình rồi!
Kim Đại Vũ hít sâu một hơi nói.
- Quyết vấn đề nhân sinh hệ trọng của mình sao?
Chân mày mọi người nhíu lại.
Tu giả mặc áo tím dẫn đầu nhìn về phía Kim Đại Vũ nói:
- Nếu ta điều động lực lượng công đức trong tông môn, ngươi chưa chắc có thể thắng ta!
Kim Đại Vũ khẽ mỉm cười, không phản bác.
- Các ngươi có biết vì sao ta lại nói với các ngươi những lời này không?
Sắc mặt Kim Đại Vũ nghiêm nghị nói.
- Sao?
- Năm đại tông môn lệ thuộc Thánh Địa Đại Chiêu, Lam U Tông bị Cái U Vương tiêu diệt. Còn có tứ đại tông môn lệ thuộc. Công đức của tứ đại tông môn lệ thuộc này đang chảy vào Đại Trăn ta!
Kim Đại Vũ hít sâu một cái nói.
- Cái gì?
Sắc mặt mọi người càng thêm khó coi.
- Khẩu khí thật lớn!
Tu giả mặc áo bào tím giọng nói.
- Khẩu khí? Không lâu sau đó, các ngươi sẽ biết sự thực. Ta nhiều lời với các ngươi như vậy, bởi vì tông môn các ngươi sắp tới sẽ gần với Đại Trăn ta. Đại Trăn ta nguyện ý tiếp nhận tất cả các ngươi. Cho nên ta mới không hạ sát thủ đối với các ngươi!
Kim Đại Vũ trầm giọng nói.
- Gần? Ha ha ha, hoàng triều Đại Trăn và tông môn của ta cách nhau phạm vi một trung vị tông môn. sao có thể liền nhau như vậy được?
Một tu giả nhất thời khinh thường nói.
Nhưng tu giả mặc áo bào tím kia liền biến sắc quát lên:
- Sư đệ, câm miệng!
- Ách?
Mọi người nhìn về phía tu giả áo bào tím kia, đồng thời bọn họ đều đột nhiên nghĩ tới điều gì.
Đại Trăn muốn tiêu diệt cả tông môn kia?
Tu giả mặc áo bào tím nhìn Kim Đại Vũ. Ánh mắt của hắn biến đổi một hồi nói:
- Cho dù giết tứ đại tông môn ta, công đức của chúng ta cũng chỉ chảy về Thánh Địa Đại Chiêu. Các ngươi không thể chiếm được!
- Không, có một loại khả năng!
Kim Đại Vũ cười nói.
- Các ngươi, các ngươi muốn xâm lược Thánh Địa Đại Chiêu sao?
Tu giả mặc áo bào tím nhất thời hít một hơi lạnh hỏi.
Kim Đại Vũ không tiếp tục giải thích, bởi vì đã vậy là đủ rồi.
Kim Đại Vũ hít sâu một cái nói:
- Ta đến đây, chỉ muốn thông báo cho các ngươi một tiếng, để lại cho các ngươi chút thời gian cân nhắc. Chờ sau khi tam đại tông môn lệ thuộc bị tiêu diệt hết, ta sẽ hỏi lại tới tông môn các ngươi. Đến lúc đó, nếu như các ngươi còn không đồng ý, ta sẽ động thủ!
- Ngươi!
Một tu giả nhất thời biến sắc kêu lên.
Kim Đại Vũ mới vừa bay một hồi, lại quay đầu nhìn lại nói:
- Các ngươi nên sớm quyết định đi. Bởi vì quyết định càng sớm, các ngươi càng có lợi. Trong lúc này, các ngươi còn có năng lực lập công cho Đại Trăn, càng có thể thu được nhiều quyền thế của Đại Trăn!
Nói xong, Kim Đại Vũ hóa thành một đạo lưu quang, thoáng cái đã biến mất không thấy bóng dáng nữa.
- Đồ khốn, ngươi có giỏi thì đến đây!
Có một đệ tử gào lớn.
- Sư đệ, câm miệng!
Tu giả mặc áo tím nhất thời cau mày nói.
Mọi người thấy về phía tu giả mặc áo bào tím:
- Sư huynh?
Tu giả mặc áo bào tím hít sâu một cái nói:
- Ta không ngờ được, thật sự không ngờ được. Thánh chủ phi thăng, ta có thể đoán được. Nhưng kẻ đầu tiên quật khởi tại Đông Thần Châu lại có thể là hoàng triều Đại Trăn. Điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi!
- Sư huynh, lẽ nào suy huynh cho rằng những lời hắn nói là sự thật sao?
Mọi người kinh ngạc nói.
Tu giả mặc áo bào tím gật đầu nói:
- Thượng Hư Cảnh làm thần. Hơn nữa ta biết tất cả hổ tộc đã nương nhờ vào Đại Trăn. Hơn nữa, trước đây không lâu, Diêm Xuyên đã từng bắt Lam U Chân Quân. Lực lượng và dã tâm của hoàng triều Đại Trăn thực sự quá lớn!
- Nhưng Đại Trăn thật sự có thể trở thành mạnh nhất tại Đông Thần Châu sao? Dù sao Thánh Địa Đại Chiêu vẫn còn!
Có người hỏi.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 5: Đại Chu Vũ Thị
Chương 61: Diêm Xuyên cùng Khổng Ma Kha
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Đúng là vẫn còn, nhưng không phải là Thánh chủ, Thánh Địa Đại Chiêu vẫn có thể là đệ nhất thiên hạ tông sao? Chúng ta không giống với trung vị tông môn khác. Cho dù thiên hạ lại loạn, trung vị tông môn khác cũng có thể tự vệ. Bởi vì biển mây công đức chính là của bọn họ. Nhưng biển mây công đức của ta lại không thuộc về với tự chúng ta!
Tu giả mặc áo bào tím nói.
Mọi người nhất thời yên lặng một hồi.
- Sư huynh, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Mấy người các ngươi lập tức chia nhau đi tới ba tông môn lệ thuộc khác. Còn có trung vị tông môn nằm giữa chúng ta và hoàng triều Đại Trăn nữa. Chúng ta phải xem thử Đại Trăn có thật đã xuất binh hay không! Đi nhanh đi!
Tu giả mặc áo bào tím nhất thời phân phó.
- Vâng!
Một đám cường giả nhanh chóng bay đi.
Sau khi thu xếp cho mọi người xong, tu giả mặc áo tím ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khe khẽ thở dài.
Thư viện Cự Lộc, quang minh giới..
Mạnh Lăng Thiên dẫn theo Mạnh Dung Dung, Đông Phương Chính Phái nhìn vô số hào quang trên bầu trời.
Mạnh Lăng Thiên mang theo một cảm giác không rõ ràng, bước ra một bước.
- Lão Mạnh, ngươi không muốn sống nữa sao?
Phương Đông Chính Phái nhất thời cả kinh kêu lên.
- Lão sư, người không thể ra ngoài. Người đã là tiên nhân. Một khi ra ngoài, sẽ gặp phải phong ấn giới này chèn ép. Thiên lôi vô tận sẽ điên cuồng giáng xuống. Ngươi sẽ không chịu nổi!
Mạnh Dung Dung nói.
Mạnh Lăng Thiên không để ý đến những lời bọn họ nói, dẫn theo một tia nghi ngờ, bước ra.
Vù vù!
Mạnh Lăng Thiên đứng ở bên ngoài quang minh giới, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Hắn chờ một hồi lâu, nhưng bầu trời lại không hề có một tia thiên lôi xuất hiện.
- Không còn sao? Sự trói buộc của thiên địa không còn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Thiên địa này không bài xích tiên nhân chúng ta nữa sao?
Mạnh Lăng Thiên lẩm bẩm tự nói với mình.
Thánh Địa Đại Chiêu!
Hào quang trên bầu trời dần dần biến mất! Vết nứt trên bầu tời cũng dần dần được phục hồi như cũ.
Bầu trời lại hồi phục sự trong sáng. Gió nhẹ thổi qua, dường như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Nhưng nhân vật chính nơi này, chủ nhân Thánh Địa Đại Chiêu, kể cả lực lượng đứng đầu Đại Chiêu gần như đã đi hết!
Nhìn về nơi Mặc Vũ Hề biến mất, Diêm Xuyên cảm thấy thất vọng mất mác.
Tại quảng trường đại điện Vũ thị, lúc này Mão Nhật Đạo Quân mới dám mở Thiên Sách do Kinh Chiếu lưu lại. Thiên Sách vừa mở ra, một đạo kim quang bắn thẳng vào Mão Nhật Đạo Quân.
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời, công đức vô tận cuồn cuộn chuyển động, dường như đang đổi chủ nhân mới cho Thánh Địa Đại Chiêu.
Gần nghìn vạn tu giả đứng ở khắp nơi trong Thánh Địa Đại Chiêu đều nhìn thấy.
- Bái kiến Thánh chủ!
Có mấy triệu tu giả đều chúc mừng Mão Nhật Đạo Quân.
Đương nhiên, cũng có hơn trăm vạn tu giả không hề cung kính bái lạy.
Tuy rằng Mão Nhật Đạo Quân là thượng Hư Cảnh, tuy rằng hắn cũng cường giả, nhưng trong mắt những người này, hắn so với Kinh Chiếu thật sự kém xa. Sự chênh lệch này rất nhiều khiến mấy người cảm thấy không phục Mão Nhật Đạo Quân.
- Phụ thân, chúc mừng phụ thân chấp chưởng Thánh Địa Đại Chiêu!
Dương Chí Cửu nhất thời chạy đến phía trước hưng phấn nói.
Tuy rằng hắn cảm thấy đáng tiếc không thể cùng Kinh Chiếu phi thăng, nhưng bây giờ nói thế nào hắn cũng là một thiếu chủ Thánh Địa. Hơn nữa với mức độ sủng ái của phụ thân đối với mình, hắn ở Thánh Địa này chắc chắn dưới một người trên vạn người!
Mão Nhật Đạo Quân nhìn mấy triệu cường giả cung kính hành lễ trước mắt, lộ vẻ hài lòng.
Nhưng vào lúc này, một luồng ánh sáng màu xanh bay tới.
Đó chính là Yêu Thiên Thương, dẫn theo hai mười người thuộc hạ bay tới trước mặt Mão Nhật Đạo Quân.
Yêu Thiên Thương là người đầu tiên vọt ra? Điều này nhất thời khiến tất cả mọi người chú ý.
- Bắc Thần Châu, Yêu Thiên Thương?
Sắc mặt Mão Nhật Đạo Quân sa sầm xuống nói.
Yêu Thiên Thương khẽ mỉm cười nói:
Chúc mừng Mão Nhật Đạo Quân chấp chưởng Thánh Địa Đại Chiêu!
- Ngươi có chuyện gì?
Mão Nhật Đạo Quân trầm giọng nói.
Mão Nhật Đạo Quân vừa mới dứt lời, mười người trong số mười sáu cường giả trung Hư Cảnh lúc trước không muốn phi thăng theo Kinh Chiếu, bỗng nhiên quay đầu hành lễ với Yêu Thiên Thương.
- Bái kiến chủ thượng!
Mười người cung kính nói.
Chủ thượng?
Vô số tu giả xung quanh nhất thời lộ vẻ kinh ngạc.
- Các ngươi định làm gì? Các ngươi muốn phản bội Thánh Địa Đại Chiêu ta sao?
Dương Chí Cửu nhất thời cả kinh kêu lên.
Yêu Thiên Thương khẽ mỉm cười nói:
- Mười vị này vốn chính là người của Yêu tộc ta. Tuy rằng gia nhập Thánh Địa Đại Chiêu, nhưng vẫn còn là Yêu tộc. Ta đến, chính là muốn dẫn những người tự nguyện đi theo Yêu tộc ta. Mão Nhật Đạo Quân, ngươi sẽ không ngăn cản chứ?
- Sao?
Sắc mặt Mão Nhật Đạo Quân xám như tro.
Trung Hư Cảnh của Thánh Địa Đại Chiêu bị Kinh Chiếu dẫn đi gần hết. Hiện tại chỉ có mười sáu trung Hư Cảnh. Chỉ một lần bọn họ lại bị Yêu Thiên Thương dẫn đi mười người?
- Nếu là ta không đồng ý thì sao?
Mão Nhật Đạo Quân lạnh lùng nói.
....
Nhất thời Yêu Thiên Thương và Mão Nhật Đạo Quân mặt đối mặt tranh đấu. Khí tức trên người Yêu Thiên Thương đã đạt tới thượng Hư Cảnh. Không ai nhường ai!
Một phía khác, Diêm Xuyên nhìn thấy Mặc Vũ Hề biến mất, cảm giác thất vọng mất mát.
Giờ phút này tâm tình Diêm Xuyên thật sự không tốt. Thế cho nên khi Mão Nhật Đạo Quân và Yêu Thiên Thương tranh đấu, Diêm Xuyên cũng không có hứng thú xem. Bởi vì qua một thời gian ngắn tin tức nơi này sẽ được người của Đông Hái Đại Trăn đưa đến trước mặt mình!
- Đi thôi, Bạch Đế Thiên!
Diêm Xuyên mở miệng nói.
- Được!
Bạch Đế Thiên gật đầu một cái.
Lần này, Kinh Chiếu cường thế, đối với Bạch Đế Thiên cũng là đả kích cực điểm.
Thời điểm hai người đạp bước định rời đi, đột nhiên một giọng nói truyền đến.
- Diêm Xuyên? Hiện tại còn muốn chạy sao? Dường như hơi muộn một chút rồi!
Một tiếng quát nhẹ truyền đến.
Một tiếng rồng gầm vang lên. Phía xa, hơn một trăm thân ảnh bay vút lên trời. Mỗi người thân đều mang long bào, cưỡi Long Mã, khí thế hừng hực chắn ở trước mặt Diêm Xuyên.
Thấy khí thế khổng lồ xông thẳng đến, mặt Bạch Đế Thiên liền biến sắc. Hắn nhất thời lấy khí thế đánh trở lại, bảo vệ Diêm Xuyên.
Trong hơn trăm người, người dẫn đầu cưỡi Long Mã lớn gấp hai lần so với long mã của những người khác. Vẻ mặt uy nghiêm. Trong mắt hắn đầy mạnh mẽ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên không hề khiếp sợ. Hắn lạnh lùng quay lại, đồng thời, liếc mắt một cái đã nhận ra người cầm đầu.
Người cầm đầu kia, Diêm Xuyên đã nhìn qua bức tranh không biết bao nhiêu lần.
- Khổng Ma Kha?
Ánh mắt Diêm Xuyên lạnh như băng nói.
Trong mắt Diêm Xuyên lóe lên một tia hung quang sau đó nhanh chóng biến mất!
Mắt Ma Kha thiên tử phát ra ánh sáng lạnh. Trong ánh mắt dường như muốn phát ra hàng ngàn hàng vạn trường đao, giết chết Diêm Xuyên ngay tại chỗ.
- Nghiệt chủng của Khổng Tố Tố. Đúng là không ai nghĩ ra a, chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, ngươi lại có thành tựu như ngày hôm nay!
Ma Kha thiên tử lạnh lùng nói.
- Nghiệt chủng? Cuối cùng sẽ có một ngày, nghiệt chủng trong miệng ngươi sẽ lấy đầu của ngươi xuống, tế cha mẹ trẫm ở trên trời!
Diêm Xuyên lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 5: Đại Chu Vũ Thị
Chương 62: Tình thế bắt buộc!
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Ha ha ha ha, cuối cùng có một ngày như vậy sao? Sẽ có sao? Qua hôm nay, nghiệt chủng ngươi đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa!
Ma Kha thiên tử cười lạnh nói.
Bạch Đế Thiên đứng bên cạnh mày nhíu lại thành một chữ xuyên (川).
- Thượng Hư Cảnh?
Sắc mặt Bạch Đế Thiên trầm xuống.
Không phải Bạch Đế Thiên sợ thượng Hư Cảnh, mà trước mắt hắn thật sự có quá nhiều thượng Hư Cảnh.
Diêm Xuyên nhìn một chút:
- Hai mươi thượng Hư Cảnh? A, xem ra lần này Khổng gia, trợ lực cho ngươi thật sự không nhỏ!
Sắc mặt Ma Kha thiên tử trở nên lạnh lẽo.
Trong đám người mình dẫn đến, Diêm Xuyên chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra được. Điều này khiến Ma Kha thiên tử cực kỳ căm tức!
Nhưng rất nhanh, tâm tình Ma Kha thiên tử liền bình phục.
Nhìn ra? Nhìn ra thì đã làm sao?
- Hừ, đây hẳn là chí tôn của hổ tộc, Bạch Đế Thiên đúng không?
Ma Kha thiên tử trầm giọng nói.
Bạch Đế Thiên híp mắt nhìn về phía Ma Kha thiên tử.
- Hoàng triều Đại Trăn sắp đổi chủ. Bạch Đế Thiên, trẫm cho ngươi một cơ hội. Giờ phút này, ngươi thần phục với trẫm, trẫm Đại Phật Đế Triều, tiếp nhận toàn bộ hổ tộc. Bằng không, ngươi sẽ cùng theo Diêm Xuyên, chôn thây ở đây đi!
Ma Kha thiên tử nhìn về phía Bạch Đế Thiên nói.
Trong khi Ma Kha thiên tử nói chuyện, trăm người phía sau đều tự động điều chỉnh một cỗ chiến ý trùng thiên, ép thẳng tới chỗ Diêm Xuyên, Bạch Đế Thiên.
Bạch Đế Thiên không nói gì.
- Ha ha ha ha. Khổng Ma Kha, ngươi thực sự vẫn quá coi trọng mình!
Diêm Xuyên cười lạnh nói.
- Sao?
- Hôm nay, trẫm cũng coi như gặp kẻ thù giết cha. Bây giờ trẫm không có cách nào chính tay giết chết kẻ thù. Nhưng Khổng Ma Kha, ngươi nhớ kỹ lời trẫm nói, mối thù giết cha mẹ trẫm không đội trời chung. Trẫm sẽ giết chết ngươi. Hơn nữa, ta sẽ ở trước mặt người trong thiên hạ, lăng trì xử tử ngươi!
Diêm Xuyên quát lạnh nói.
- Ha ha ha ha, ngươi có cơ hội không?
Ma Kha thiên tử cười lạnh nói.
Trong lúc đang nói chuyện, Ma Kha thiên tử vung tay lên, phía sau có ba cường giả thúc ngựa đi ra. Bên hông mỗi người đều mang theo trường đao. Người chưa tới, một cỗ sát ý ép thẳng đến.
Diêm Xuyên cười lạnh, đánh ra một chiêu.
Bên dưới Minh Phượng Sơn đột nhiên vang lên một tiếng rồng gầm rung trời.
Ầm ầm ầm!
Đúng lúc đó Minh Phượng Sơn bỗng nhiên xuất hiện vết rạn vô tận. Trong những vết rạn nhất thời xuất hiện vô số hắc khí. Hắc khí cực kỳ hung sát. Thực vật xung quanh quá thảm. Tất cả đều khô héo hầu như không còn.
Một cỗ tà khí hung mãnh xông thẳng tới.
- Đây là?
Vô số tu giả nhìn lại với ánh mắt ngạc nhiên.
Kể cả hai đại cường giả Yêu Thiên Thương và Mão Nhật Đạo Quân đang tranh đấu với nhau cũng quay đầu nhìn lại.
Minh Phượng Sơn bị nghiền nát. Hắc khí trùng thiên? Chuyện gì thế này?
Ầm!
Minh Phượng Sơn chợt nổ tung.
Làn khói đen nhất thời bay vút lên trời. Trong làn khói đen, chậm rãi xuất hiện một đầu rồng màu đen lớn tới trăm trượng.
Đầu rồng màu đen vừa xuất ra, một cỗ khí tức chấn động tâm hồn phát ra.
Bên trên đầu rồng, ngoài Diêm Xuyên, Bạch Đế Thiên, còn có năm mươi thân ảnh mặc áo bào đen.
Người dẫn đầu chính là Phụng Âm Dương.
Đầu rồng nâng lên. Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng. Đầu rồng này lại có thể là một con rồng mù. Một con mắt của đầu rồng đã bị mù.
Thân rồng chậm rãi đong đưa ra, đầy tử khí âm u, nhưng uy thế lại trùng thiên.
Hắc Long vừa ra, lại một tiếng rồng gầm nữa vang lên.
Tiếng rồng gầm quá lớn, trong chớp mắt xung quanh Thánh Địa Đại Chiêu nổi lên cuồng phong gào thét.
Ba cường giả thượng Hư Cảnh vừa bước ra khỏi hàng lúc trước, bị khí tức của con rồng mù ép tới mức rút lui mười trượng.
Ầm!
Đuôi rồng vung lên một cái, quăng về phía Ma Kha thiên tử.
Mặt năm thượng Hư Cảnh biến sắc, xông thẳng tới.
Ầm!
Năm thượng Hư Cảnh đồng thời ra tay, âm thanh chấn động cửu tiêu. Đuôi rồng đụng phải liền quật trở lại. Năm thượng Hư Cảnh kia, rút lui mười trượng.
Đuôi rồng thể hiện oai phong cường hãn như thế.
Con rồng gầm ngâm nga một tiếng, sau đó bay vút lên trời. Trong nháy mắt con rồng nâng Diêm Xuyên bay đi xa.
Từ phía xa, bên trên đầu rồng, Diêm Xuyên gầm thét nói:
- Khổng Ma Kha? Muốn giết trẫm sao? Trẫm ở tại Yến Kinh chờ ngươi. Bất kỳ lúc nào ta cũng chờ ngươi!
Con rồng mù vẫy đuôi rồng một cái, trong nháy mắt nó rời đi về phía nam.
Khổng Ma Kha nhìn Diêm Xuyên đi xa, sắc mặt âm trầm không gì sánh được.
- Bệ hạ, con rồng đen kia hẳn là một loại long mạch phong thuỷ. Chỉ có điều thần không thể tưởng tượng được, rốt cuộc phải làm thế nào, nó mới có thể cường đại như vậy!
Một người bên cạnh không ngừng trầm tư.
- Bệ hạ, cứ để cho bọn chúng chạy thoát như vậy sao?
Một người khác khó chịu nói.
Sắc mặt Khổng Ma Kha âm trầm, nhìn đám người Diêm Xuyên rời đi, nhưng không hề ngăn cản.
- Hừ, Diêm Xuyên? Hắn chỉ là một vai hề mà thôi. Chờ chuyện lớn của trẫm đã định, khi đó sẽ tới bắt Diêm Xuyên!
Khổng Ma Kha lạnh lùng nói.
- Vâng!
Mọi người lên tiếng trả lời.
- Nếu Kinh Chiếu đã rời đi, Thánh Địa Đại Chiêu chỉ còn lại Mão Nhật Đạo Quân. Các ngươi theo trẫm thu phục Mão Nhật, Yêu Thiên Thương. Ta muốn Thánh Địa Đại Chiêu cũng phải thần phục Đại Phật Đế Triều ta!
Khổng Ma Kha gầm thét nói.
- Vâng!
Mọi người lên tiếng trả lời.
Tiếp theo, tất cả theo Khổng Ma Kha, nhìn về phía đại điện Vũ thị!
Thánh Địa Đại Chiêu, hiện tại chỉ còn lại Mão Nhật Đạo Quân là thượng Hư Cảnh và sáu trung Hư Cảnh. Những người khác đều yếu hơn chỉ là Hạ Hư Cảnh. Lần này tuy rằng Khổng Ma Kha chỉ dẫn tới trăm người, nhưng cường giả thượng Hư Cảnh lại có tới hai mươi người.
Đối với Thánh Địa Đại Chiêu, Khổng Ma Kha là tình thế bắt buộc!
--------------
Nhóm người Diêm Xuyên đứng trên đầu con rồng mù rời về phía nam.
Phụng Âm Dương dẫn theo một đám phong thủy sư, quay về phía Diêm Xuyên cung kính nói:
- Hoàng thượng, lúc trước hoàng thượng để ta tiến vào cõi âm. Ta đã bố trí một đại trận trong mạch Hắc Long Huyễn Thế. Vốn đã gần xong chỉ chờ đợi Kinh Chiếu thất bại, là có thể khiến trăm con Hắc Long tiến vào dương gian, giúp hoàng thượng tiêu diệt hoặc thu phục Thánh Địa Đại Chiêu. Nhưng đáng tiếc, cõi âm bị phá huỷ. Tất cả bố trí của chúng ta cũng theo đó mà bị phá hoại. Hiện tại chỉ còn lại một con Hắc Long này! Hơn nữa do liên hệ với cõi âm đã đứt, sợ là con Hắc Long này cũng không kiên trì được bao lâu. Chắc chỉ khoảng một, hai canh giờ nữa nó sẽ tan ra!
Diêm Xuyên gật đầu một cái nói:
- Cái này cũng không trách ngươi. Xem ra khí số của Đại Chiêu chưa hết!
- Vâng!
- Hơn nữa, nhìn dáng vẻ Khổng Ma Kha dẫn theo hai mươi thượng Hư Cảnh, rõ ràng cũng muốn chiếm đoạt Thánh Địa Đại Chiêu. Ha ha, sẽ không dễ dàng như vậy đâu. Vạn Diệu Yêu Liên? Ban đầu trẫm còn không cảm thấy có gì đặc biệt. Nhưng không thể tưởng tượng được Vạn Diệu Yêu Liên này lại khiến Kinh Chiếu coi trọng như vậy. Khổng Ma Kha? A, không biết chuyến này của bọn họ sẽ có kết quả thế nào!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- Phải!
Phụng Âm Dương gật đầu một cái.
- Tin tức bên này sẽ nhanh chóng truyền về Yến Kinh. Hiện tại, chúng ta phải mau chóng về Yến Kinh. Sau chiến dịch lần này, khí vận hoàng triều Đại Trăn nhất định sẽ đạt tới đỉnh phong, thăng cấp đế triều!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 5: Đại Chu Vũ Thị
Chương 63: Trẫm tên là Quyết
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Thánh Địa Đại Chiêu!
Ma Kha thiên tử dẫn theo cường giả đến. Khí thế vừa ra, nhất thời phát nổ tại chỗ!
Hai mươi thượng Hư Cảnh, tám mươi trung Hư Cảnh đỉnh phong. Tất cả đều là nhân vật chí cường.
Cường giả các đại tông môn ở xung quanh xem chiến đều kinh ngạc dị thường.
Kinh Chiếu phi thăng, thiên hạ tất nhiên là một lần tẩy bài lớn. Mọi người đều biết, nhưng bất kỳ ai cũng không thể ngờ được lại nhanh như vậy!
Đám người Ma Kha thiên tử vừa phóng khí thế ra, áp lực cường đại ép tới vô số tu giả Thánh Địa Đại Chiêu khiến bọn họ không có cách nào phản kháng.
Áp lực từ thượng Hư Cảnh, không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được.
Tuy nói Thánh Địa Đại Chiêu có gần nghìn vạn tu giả, nhưng người có thể miễn cưỡng chịu đựng áp lực của hai mươi thượng Hư Cảnh, lại chỉ có hơn năm ngàn cường giả hạ Hư Cảnh.
Hơn năm ngàn? Nhìn như một quần thể cực kỳ lớn, nhưng những người này có thể phản kháng được hai mươi thượng Hư Cảnh sao?
Mười sáu trung Hư Cảnh còn phải đối mặt với tám mươi trung Hư Cảnh đỉnh phong.
Ma Kha thiên tử chưa động, tám mươi trung Hư Cảnh đã ngăn cản mọi người.
Bốn thượng Hư Cảnh đối chiến với một mình Yêu Thiên Thương.
Ầm!
Tứ đại thượng Hư Cảnh đứng ở bốn góc, cầm bốn thanh đại đao, ầm ầm chém về phía Yêu Thiên Thương.
Ầm!
Yêu Thiên Thương cầm đao, gian nan ngăn cản tứ đại cường giả. Năm đại cường giả giằng co với nhau.
- Bịch! Bịch!...
Đao khí rét lạnh gây ra những vết thương sâu đẫm máu trên người Yêu Thiên Thương.
Yêu Thiên Thương không thể lùi lại. Một khi hắn tránh ra, bốn thanh cự đao kia tất nhiên sẽ chém chết Yêu Thiên Thương tại chỗ.
- Yêu Thiên Thương, thần phục trẫm đi!
Ma Kha thiên tử dẫn theo mười sáu thượng Hư Cảnh, lạnh lùng nhìn Yêu Thiên Thương.
- Khụ khụ!
Yêu Thiên Thương ho vài tiếng, khóe miệng bắn ra một tia máu tươi. Trong mắt hắn hiện ra vẻ băng hàn.
- Thần phục trẫm!
Khí thế của Ma Kha thiên tử lại đè xuống.
- Ha ha ha ha! Ta nhổ vào!
Yêu Thiên Thương phun ra một ngụm máu cười khẩy.
- Trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thần phục trẫm!
Ma Kha thiên tử lạnh lùng nói.
Trước quảng trường dại điện Vũ thị rộng lớn, Ma Kha thiên tử quân uy thiên hạ, đè ép khiến mọi người đều không thể phản kháng.
- Kiếp trước, ngươi còn chờ cái gì?
Yêu Thiên Thương lạnh lùng nói.
- Kiếp trước?
Ma Kha thiên tử khẽ nhíu mày.
Vô số tu giả xung quanh đều lộ vẻ tò mò, không rõ nhìn về phía Yêu Thiên Thương.
Yêu Thiên Thương vừa mới dứt lời, tiếp theo lại nói thêm một câu.
- Không cần phản kháng, để ta tiếp quản thân thể kiếp này!
Yêu Thiên Thương lại nói.
Cường giả bốn phía vô cùng khó hiểu không rõ hắn đang nói gì.
- Lấy đi!
Yêu Thiên Thương nở nụ cười hào hiệp.
Ầm ầm ầm!
Xung quanh Yêu Thiên Thương trong nhất thời lóe lên từng đạo ánh sáng bạch ngọc.
Hào quang vừa ra, hư không xung quanh Yêu Thiên Thương run rẩy mãnh liệt!
Ầm ầm ầm!
Trong nháy mắt đao cương của Yêu Thiên Thương, biến thành màu trắng tùy ý bay về phía bầu trời.
Hai mắt Yêu Thiên Thương cũng hiện ra ánh sáng bạch ngọc nhu hòa.
Dần dần hung lệ trong mắt Yêu Thiên Thương biến mất. Thay vào đó là một loại thần thái nhìn từ trên cao xuống, coi rẻ muôn dân. Đó là một loại ánh mắt cao cao tại thượng. Đó là một loại ánh mắt tuyệt thế bá đạo.
- Ánh mắt này?
Cách đó không xa, trước đại điện Vũ thị, mặt Mão Nhật Đạo Quân liền biến sắc.
- Ánh mắt thế nào?
Dương Chí Cửu cảm thấy không rõ nhìn về phía phụ thân.
- Ánh mắt của Kinh Chiếu Thánh chủ cũng có loại khí tức như vậy. Đây là ánh mắt của cường giả tuyệt thế!
Mão Nhật Đạo Quân bối rối nói.
Ngoại trừ Mão Nhật Đạo Quân nhìn ra, rất nhiều người cũng nhìn ra được điều đó.
Sắc mặt Ma Kha thiên tử trầm xuống. Hắn lộ ra một tia vẻ kinh ngạc. Đồng dạng, bản năng của hắn cảm nhận được một cảm giác không ổn.
- Hắn không phải là Yêu Thiên Thương. Nhanh chém hắn, nhanh lên!
Ma Kha thiên tử kêu lên.
- Vâng!
Bốn thượng Hư Cảnh đang áp chế Yêu Thiên Thương đồng thời quát lên.
- A! A! A! A!
Bốn người gần như cùng lúc đó hét một tiếng. Đao cương trong tay, bỗng nhiên mạnh hơn gấp mấy lần. Đao khí bắn ra bốn phía, điên cuồng xông về phía Yêu Thiên Thương.
- Chết!
Bốn thượng Hư Cảnh đồng thời quát lên.
Trong cơn bão đao khí kia, yêu lực của Yêu Thiên Thương chưa hoàn toàn biến thành. Nhưng giờ phút này hắn vung đao ra, chẳng biết tại sao lại có một loại cảm giác không thể chặn nổi.
Yêu Thiên Thương rống to một tiếng.
Trong cơn bão đao khí kia đột nhiên xuất hiện một đạo đao quang màu vàng kim.
Ầm!
Tất cả bão táp đao khí ầm ầm nổ tung. Trong nháy mắt đao khí vô tận sụp đổ. Đao quang màu vàng kim xẹt qua thân thể bốn thượng Hư Cảnh.
Ầm!
Mưa máu bạo phát trong không trung.
Chỉ chớp mắt tứ đại thượng Hư Cảnh đã bị chém chết!
Ầm ầm ầm!
Đại địa xung quanh rung chuyển một hồi lâu. Nhưng vô số tu giả xung quanh lại trở nên lặng lẽ.
Một đao? Bốn thượng Hư Cảnh?
Giờ phút này cho dù là Ma Kha thiên tử cũng há mồm ngạc nhiên. Làm sao Yêu Thiên Thương có thể mạnh lên trong nháy mắt như vậy được?
Đại địa dần dần trở nên yên tĩnh.
Trong bão táp đao khí, thân hình Yêu Thiên Thương lại dần lộ ra.
- Chủ thượng!
Vương Chu và tất cả ba mươi trung Hư Cảnh đều hưng phấn chạy tới.
Giờ phút này, không còn người nào ngăn cản những trung Hư Cảnh này.
Yêu Thiên Thương chém ra một đao kinh thế, đã nói rõ tất cả.
Yêu Thiên Thương phát ra bạch quang nhàn nhạt, nhìn mọi người một chút. Cuối cùng hắn lại nhìn về phía Ma Kha thiên tử.
- Ngươi không phải là Yêu Thiên Thương. Ngươi là ai?
Ma Kha thiên tử lạnh lùng nói.
Ánh mắt của Yêu Thiên Vương từ trên người Ma Kha thiên tử chuyển hướng tới Mão Nhật Đạo Quân, tiếp đó lại nhìn xung quanh một vòng.
- Vương Chu, chúng ta đi!
Yêu Thiên Thương kêu lên.
- Vâng!
Các đại yêu lên tiếng trả lời.
Ngoại trừ ba mươi trung Hư Cảnh, Thánh Địa Đại Chiêu còn có gần ba trăm đại yêu Hạ Hư Cảnh. Tất cả theo Yêu Thiên Thương đồng thời bay lên trời.
Yêu Thiên Thương không gây phiền phức cho Ma Kha thiên tử, mà dẫn theo tất cả đại yêu chuẩn bị rời khỏi.
Tuy rằng một đao kia lau sạch mặt mũi của Ma Kha thiên tử, nhưng tương tự, một đao kia xác nhận thực lực của Yêu Thiên Thương. Không có bất kỳ người nào dám ngăn cản Yêu Thiên Thương nữa.
- Vừa nãy Yêu Thiên Thương nhắc tới kiếp trước. Chẳng lẽ ngươi là kiếp trước của Yêu Thiên Thương. Ngươi là ai?
Ma Kha thiên tử lại kêu lên.
Ma Kha thiên tử nhận rõ thực lực của Yêu Thiên Thương. Nhưng không phải hắn sợ Yêu Thiên Thương. Chỉ có điều giờ phút này hắn không muốn liều mạng dẫn tới lưỡng bại câu thương, khiến mưu tính của mình mất đi mà thôi.
Yêu Thiên Thương dẫn theo đám đại yêu bay lên. Hắn quay đầu thoáng nhìn về phía Ma Kha thiên tử nói:
- Nhớ lấy, trẫm gọi là Quyết.
Nói xong, Yêu Thiên Thương dẫn theo mọi người đạp không bay về phía bắc, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của đám cường giả phía dưới.
Rời khỏi Thánh Địa Đại Chiêu, bạch quang trong mắt Yêu Thiên Thương thu lại một chút. Trong chớp mắt thần thái của Yêu Thiên Thương liền hồi phục nguyên dạng.
- Vì không cho thân thể kiếp này ỷ lại vào kiếp trước, trạng thái như vậy không thể lâu dài!
Quyết trầm giọng nói.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden