21-04-2009, 08:02 AM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Dec 2008
Bà i gởi: 42
Thá»i gian online: 44 phút 25 giây
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 4 Posts
Chương 358: Dữ phu tỠ- dữ thiên tỠ- PIII
Dịch: kenlida
Biên dịch: Melly
Biên táºp: Ngá»c Vi
Nguồn : TTV
Kỵ húy Hoà ng gia! Trầm Thạch Äiá»n là lão thần tiá»n triá»u không phải không biết, chỉ là Äại Hoa thay đế, Hoà ng thượng ẩn nhẫn má»›i chưa đụng chạm gì đến Thánh Phưá»ng, Trầm Thạch Äiá»n cÅ©ng không để ý tá»›i. Không ngỡ là đã cắm neo sâu trăm dặm, hôm nay lại bất ngá» bị láºt thuyá»n. Mặc kệ là khâm sai tháºt hay giả, chỉ bằng câu nói nà y cá»§a hắn thì chắc chắn không phải là nhân váºt đơn giản, có lẽ tháºt sá»± do Hoà ng đế phái đến không chừng.
Trầm Thạch Äiá»n cà ng nghÄ© cà ng sợ, mặt mà y tái nhợt, xụi lÆ¡ ngồi trên ghế, miệng vừa lá»›n tiếng khoe khoang giá» thở hổn hển. Má»™t ngưá»i bên cạnh lắc đầu, hừ má»™t tiếng đứng dáºy lá»›n tiếng nói:
- Cho dù ngươi là khâm sai thì sao, Thánh Phưá»ng chúng ta có ‘Dữ Thiên Tá»â€™ do chÃnh tay Thánh Tổ Hoà ng đế đỠtá»±, ai trông thấy cÅ©ng không dám bất kÃnh, ngay cả Thiên tá» Ä‘Ãch thân đến đây cÅ©ng phải dáºp đầu.
- Vị nhân huynh nà y xin há»i há» gì?
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì há»i, ngưá»i đứng lên nà y so vá»›i Trầm Thạch Äiá»n trẻ hÆ¡n và i tuổi, nhưng cÅ©ng đã quá năm mươi.
Ngưá»i nỠđáp:
- Vô tri tiểu bối, ta hiệu là Thương Minh!
Từ Chỉ Tình vội bảo hắn:
- Vị nà y là Thương Minh tiên sinh Lý Phà n Long, vỠtà i nghệ tranh chữ không kém gì cha ta, cả Hoà ng Thượng cũng phải mất ngà n và ng mới cầu được một bức tranh, có uy danh cực cao trong chúng sinh.
- á»’!
Lâm Vãn Vinh cảm khái thở ra má»™t hÆ¡i dà i, ôm quyá»n nói:
- Thì ra là Lý huynh, sao Lý huynh không Ä‘i bán tranh chữ lại trốn đến Thánh Phưá»ng nà y dạy há»c váºy?
Lý Phà n Long tức giáºn:
- Ai cùng ngươi xưng huynh gá»i đệ? ‘Dữ Thiên Tá»â€™, ba chữ nà y chÃnh là tá»± tay Thánh Tổ Hoà ng đế đỠtặng, Thiên tỠđương triá»u nhìn nó cÅ©ng phải cung kÃnh, ai ai Ä‘á»u biết. Diệp huynh kÃnh ‘Thiên’, cÅ©ng như Hoà ng Thượng là trá»ng ‘Thiên’, Thánh Tổ Hoà ng đế cà ng trá»ng ‘Thiên’ hÆ¡n, nói ngươi Nhiá»…u Thiên chÃnh là Nhiá»…u Thiên, có gì sai nà o?
“Mẹ nó, lão gia hoả nà y không hổ danh là giá»i thư há»a, bất ngỠđưa ra hai cái trá»ng ‘Thiên’ nà y, lão tá» chỉ là thân pháºn nhá» nhoi, không có hứng thú lÄ©nh giáo ‘trá»ng Thiên’ nà y cá»§a bá»n chúng.†Lâm Vãn Vinh giữ chặt Từ Chỉ Tình thấp giá»ng há»i:
- Äá»u nói là Thái Tổ Hoà ng Äế đỠtặng ba chữ nà y, nà ng đã từng thấy qua chưa.?
Từ Chỉ Tình sá»ng sốt, lắc đầu:
- Äại Hoa láºp triá»u đã mấy trăm năm, Thánh Tổ hoà ng đế ban chữ ta nà o đã thấy qua? Äừng nói là ta, ngay cả cha ta cÅ©ng chưa thấy qua.
- Thanh Tuyá»n, nà ng đã thấy qua chưa?
Tiêu Thanh Tuyá»n cÅ©ng lắc đầu:
- Thánh Tổ đỠchữ, thiếp cÅ©ng chỉ nghe nói qua, chưa bao giá» thiếp thấy táºn mắt cả.
- Nói như váºy, tức là tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u chưa thấy qua ba chữ đó.
Lâm Vãn Vinh cưá»i đắc ý:
- Không thể có giả sao? Những năm nà y giả so vá»›i tháºt còn nhiá»u hÆ¡n!
Từ Chỉ Tình lưá»m hắn má»™t cái:
- Nếu là giả, Hoà ng Thượng lại không nghiêm trị sao?, Chỉ là chữ do Thái Tổ Hoà ng Äế đỠtặng đã bao nhiêu năm trá»i, má»i ngưá»i cÅ©ng không biết là để ở đâu mà thôi.
- Không cần biết là tháºt hay giả, chỉ cần bạn há» không mang ra được, váºy thì là giả.
Lâm Vãn Vinh há»›n hở, đứng dáºy chỉ và o Lý Phà n Long:
- Lý huynh, ngươi nói Thánh Tổ Hoà ng Äế Ä‘Ãch tay đỠtặng ba chữ ‘Dữ Thiên Tá»â€™, việc nà y có tháºt hay không?
Lý Phà n Long cưá»i to:
- Giai thoại nà y lưu truyá»n hà ng trăm năm nay, ai cÅ©ng biết, duy chỉ mình ngươi đến việc nà y cÅ©ng không biết, loại nà y mà cÅ©ng dám đến quấy nhiá»…u sÆ¡n môn Thánh Phưá»ng ta. Buồn cưá»i, buồn cưá»i… hoang đưá»ng, tháºt là hoang đưá»ng!
- Oa, ha ha ha…
Lâm Vãn Vinh ngá»a mặt lên trá»i cưá»i lá»›n, khà thế có phần áp đảo Lý Phà n Long, dứt tiếng cưá»i không chút hoang mang đáp trả:
- Không phải chưa từng nghe qua, chỉ là chưa từng thấy qua. Mã vương gia có ba mắt ngươi có tin không? Hắc hắc, chỉ là truyá»n thuyết trong phưá»ng, tin có thì là có, mà không tin thì xem như chẳng tồn tại. Tiểu đệ luôn nghiêm cẩn hướng há»c, chăm há»c ham há»i, cái gì chưa từng thấy qua sẽ không dá»… dà ng tin tưởng. Nếu ngươi đã nói là có chữ do Thánh tổ Hoà ng đế đỠtặng, váºy hãy lấy ra cho mấy kẻ vãn bối háºu sinh chúng ta chiêm ngưỡng má»™t chút, cÅ©ng là cho thoả tấm lòng hâm má»™ cá»§a chúng ta.
- Cái nà y…
Lý Phà n Long sá»ng sốt, mặt biến sắc, hừ nói:
- Váºt Thánh Tổ ngá»± ban, không phải kẻ háºu sinh vãn bối ngươi nói muốn thấy là thấy. Ta nói có tức là có.
Thấy há» Lý có vẻ chùng xuống tuy mặt ngoà i vẫn hung hăng, Lâm Vãn Vinh cà ng thêm bình tÄ©nh, cưá»i ha hả:
- Tiểu đệ vốn cái gì cÅ©ng phải nghiên cứu cẩn trá»ng, ngươi đã không mang ra được, váºy có nghÄ©a là không có rồi. Thánh Tổ Hoà ng đế không há» ban tặng ba chữ ‘Dữ Thiên Tá»â€™ kia, váºy các ngươi đã phạm tá»™i khi quân.
- Câm mồm!
Lý Phà n Long giáºn dữ:
- Nếu ta tháºt sá»± mang được ba chữ đỠtá»± nà y ra, cà ng khiến ngươi mang thêm tá»™i danh coi thưá»ng vương pháp.
“Coi thưá»ng vương pháp?†Lâm vãn Vinh mỉm cưá»i: “Trên tay lão tá» có Kim Bà i ngá»± ban, dù cho ngươi có mang Kim ấn cá»§a Thái Tổ Hoà ng Äế ra thì cÅ©ng chỉ là hai bá»n tổ tôn chúng đánh nhau thôi, liên quan gì đến ta đâu?†Hắn vòng tay lại, cưá»i hì hì:
- Coi thương vương pháp, tội danh nà y rất lớn đó! Ôi ta sợ quá!
Trên mặt Lý Phà n Long lá»™ ý cưá»i đắc thắng:
- Lâm tam ngươi chỉ có ngần ấy bản lĩnh thôi sao? Bản Lĩnh của kẻ đấu thi thơ tại Kim Lăng đi đâu mất rồi? Hôm nay ta cho ngươi mở rộng kiến thức một phen.
Lâm vãn Vinh kinh ngạc:
- Ngươi biết ta?
Lý Phà n Long lạnh lùng:
- Ngươi tại Kim Lăng khi nhục Mai Nghiá»…m Thu, đó là đệ tá» chân truyá»n cá»§a ta. Äã sá»›m nghe nói ngươi ăn nói sắc bén, hôm nay bản thân bà y ra kế nà y dụ ngươi và o. Ngá»± bút cá»§a Thái Tổ Hoà ng đế ban tặng, treo tại máºt thất trong phòng viện chá»§, ta đã sai ngưá»i Ä‘i má»i viên chá»§ mang ra thá»§ bút cá»§a Thái Tổ Hoà ng đế, xem là ngươi gán tá»™i ta hay ta gán tá»™i ngươi!
- Không phải chứ?
Lâm Vãn Vinh nhảy dựng lên, thần sắc chấn động:
- Các ngươi tháºt sá»± có bức đỠtá»± nà y? Ô, đã mấy trăm năm rồi còn chưa hoá thà nh tro tà n sao? Lý huynh, Lý Huynh lui lại má»™t bước Ä‘i, việc vừa rồi kỳ tháºt là hiểu lầm. Ta chỉ là tìm ngươi mua tranh chữ, bá» ra mưá»i vạn tiá»n mua má»™t bức tranh cá»§a ngươi, ngươi hãy thân tặng ta má»™t bức Ä‘i!
Lý Phà n Long cau mà y, tức giáºn nói:
- Việc hôm nay tuyệt chẳng thể nương tay, ta muốn thay Nghiễm Thu đòi lại sỉ nhục trước kia.
Tiêu Thanh Tuyá»n giữ chặt Lâm Vãn Vinh, dịu dà ng há»i han:
- Lâm lang, chà ng có nắm chắc không?
- Vốn là không nắm nhiá»u phần ăn lắm, nhưng nếu nà ng đồng ý hôn ta má»™t cái, thì có chắc chắn mưá»i phần rồi!
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì.
Tiêu Tiểu thư đỠmặt, sẵng giá»ng:
- Không chút đứng đắn, chớ để mấy cái xấu ảnh hưởng đến con chúng ta!
Xa xa có hai đồng tỠchạy nhanh tới, trong tay cầm một cuộn tranh, xem trục gỗ cùng mà u sắc tranh giấy, có vẻ như cổ xưa lắm rồi.
Mặt mà y Lý Phà n Long đắc ý, dáºp đầu cung kÃnh trước bức tranh, liá»n cẩn tháºn cầm bức tranh mở ra.
Äây chÃnh là chữ cá»§a Khai quốc Thái Tổ Hoà ng Äế, bảo váºt cất kỹ đã và i trăm năm, má»i ngưá»i Ä‘á»u nÃn thở, ánh mắt dồn và o bức tranh Ä‘ang được cháºm rãi mở ra khá»i trục, ba chữ to ‘Dữ Thiên Tá»â€™ như rồng bay phượng múa Ä‘áºp và o mắt má»i ngưá»i, ngưá»i trong “Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng†nhất thá»i vui sướng kêu lên.
- Cháºm đã, cháºm đã…
Lâm Vãn Vinh đi đến bên Lý Phà n Long:
- Vừa rồi ở xa quá, không thấy rõ lắm, Lý huynh, để cho ta thưởng thức một chút đi.
Lý Phà n Long ngạo nghá»… gáºt đầu, Lâm Vãn Vinh má»™t tay cầm bức tranh, mở cuá»™n ra cẩn tháºn xem xét. Lý Phà n Long trong lòng có chút lo lắng, không nhịn nổi lá»›n tiếng há»i:
- Thưởng thức xong chưa? Ngươi còn gì để nói?
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì:
- Thưởng thức xong rồi, bút tÃch tháºt sá»± cá»§a Thái Tổ, quả nhiên khác biệt a! Lý huynh, ngươi há»c vấn lá»›n, ngươi Ä‘á»c xem, ba chữ nà y là gì?
Lý Phà n Long cắn răng hừ má»™t tiếng, lá»›n tiếng Ä‘á»c:
- Dữ Thiên Tá»!
- Không thể nà o?
Lâm Vãn Vinh thụt lùi mấy bước:
- Lý Huynh, ngươi cao tuổi như thế sao cả mấy chữ nà y cÅ©ng không biết? Còn phải để ta dạy ngươi, ba chữ nà y Ä‘á»c là … Dữ… Phu… Tá»â€¦*!
*Phu (夫): ở trưá»ng hợp nà y ám chỉ những ngưá»i lao động chân tay. Ngoà i ra còn có các nghÄ©a: chồng, đà n ông…
Chữ Phu khá giống chữ Thiên(天), chỉ có thêm 1 nét nhỠtrên.
Dữ Phu Tá» (与夫é½): sánh cùng những ngưá»i dân lao động.
Tà i sản của NGDTH
Last edited by David; 21-04-2009 at 12:27 PM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a NGDTH
21-04-2009, 12:11 PM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp. Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 2,430
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1,078 Times in 389 Posts
Chương 359: Tam Thông cổ - PI
Dịch: kenlida
Biên dịch: Melly
Biên táºp: Ngá»c Vi
Nguồn : TTV
- Äể xem…
Lý Phà n Long cưá»i ha hả, vuốt râu khinh thưá»ng:
- Äến mấy chữ nà y cÅ©ng không nháºn biết hết. Lâm Tam, không bằng ngươi quay vá» má»i và i vị tiên sinh dạy ngươi biết chữ, Ä‘á»c sách Ä‘i, chá»› để thà nh trò cưá»i. Lấy há»c vấn nà y cá»§a ngươi mà dám đà m thÆ¡ luáºn đối, Ä‘oạt ngôi ở Kim Lăng, quả tháºt là má»™t việc xảo trá mà thiên hạ cần xem lại.
Các vị đại nho cùng đám thư sinh, tú tà i cá»§a Thánh Phưá»ng Ä‘ang đứng quanh đó Ä‘á»u cưá»i phá lên, ánh mắt nhìn Lâm Vãn Vinh đầy vẻ khinh miệt.
- Hắn Ä‘ang là m cái quá»· gì váºy?
Từ Chỉ Tình liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, không dám là m ảnh hưởng tá»›i suy nghÄ© cá»§a hắn, chỉ há»i nhá» Tiêu Tiểu Thư, trong giá»ng nói ẩn chứa sá»± lo lắng.
- Không sao…!
Tiêu Thanh Tuyá»n lắc đầu cưá»i:
- Bản lÄ©nh cá»§a chà ng lẽ nà o Từ tá»· tá»· còn chưa biết sao? Từ Kim Lăng đến kinh thà nh, chuyện trong thiên hạ chỉ có chà ng chèn ép ngưá»i khác, ai mà địch nổi chà ng. Bảo chết thà nh sống, đổi trắng thay Ä‘en… đó chÃnh là bản lÄ©nh cá»§a Phu quân, chẳng ai há»c nổi.
Từ Chỉ Tình cưá»i khúc khÃch, nghÄ© tá»›i trước kia tại Thưởng Hoa há»™i, cùng hùng biện tình hình thiên hạ vá»›i Lâm Tam, sau đó lại đến SÆ¡n Äông trải nghiệm qua cách tìm bạc kỳ lạ cảu hắn, đó là năng lá»±c cá»§a hắn, thiên hạ tháºt là tìm không ra chuyện có thể là m khó hắn. Từ Tiểu Thư yên tâm lên nhiá»u, bất giác bước lên má»™t bước, sẵng giá»ng:
- Cái tên đáng chết nà y, má»—i ngà y chỉ chuẩn bị mánh lá»›i chá»c ghẹo ngưá»i khác, không biết bao nhiêu ngưá»i vì hắn đã hao tổn không Ãt tâm tư.
- Phải không? Tỷ tỷ cũng vì hắn mà lo lắng ư? Xem ra phu quân đã kết được một lương bằng try kỷ rồi!
Tiêu Thanh Tuyá»n mỉm cưá»i, diá»…m lệ tá»±a tiên nữ.
Từ Chỉ Tình đỠbừng mặt, chỉ thấy Tiêu Thanh Tuyá»n không thêm gì nữa, thần sắc bình thản, cÅ©ng không biết nà ng ấy đã nghe được Ä‘iá»u chi, trong lòng Từ Chỉ Tình không yên, chẳng dám nói tiếp nữa.
Thấy má»i ngưá»i cưá»i vang, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng không thèm để ý:
- Không sao, nếu quả tháºt là ta nháºn lầm, má»i và i vị tiên sinh vá» dạy ta cÅ©ng không há» gì. Chỉ là , nếu Lý huynh ngươi nháºn lầm, váºy thì sẽ thế nà o?
Cái nà y tháºt là vÅ© nhục trà tuệ cá»§a Lý Phà n Long, má»i ngưá»i trong Thánh Phưá»ng nghe được không còn kiên nhẫn, mấy vị thư sinh trẻ tuổi ồn à o réo ầm lên:
- Lý Tiên sinh thi há»a song tuyệt, nổi tiếng thiên hạ, từng vẽ tranh liên tục bảy đêm trên Tây hồ, bức Hạo hãn yên ba (Sương khói mênh mông) trở thà nh giai thoại lưu truyá»n cổ kim, ngay đến cả Hoà ng Thượng cÅ©ng phải ngưỡng má»™, là m sao có thể nháºn lầm chữ được? Lâm Tam, ngươi mau buông tha Tiêu Sư muá»™i, bá»n tại hạ sẽ tha mạng cho ngươi.
Lý Phà n Long liếc mắt nhìn mấy vị thư sinh có ý tá»± đắc, vuốt râu mỉm cưá»i, sắc mặt cÅ©ng tốt hÆ¡n.
“Vẽ tranh liên tục trong bảy đêm? Nếu là ‘yêu liên tục’ thì ta còn lo lắng má»™t chút, chứ vẽ tranh thì có gì đáng nói.†Lâm Vãn Vinh cưá»i ha ha hai tiếng, ôm quyá»n nói:
- Thì ra Lý Huynh kiên trì đến váºy. tiểu đệ bá»™i phục bá»™i phục. Có Ä‘iá»u, nhân gian có câu truyá»n miệng rất hay: “nhân hữu thất thá»§, mã hữu thất Ä‘á»*â€, nếu là huynh nhất thá»i không cẩn tháºn nháºn nhầm chữ thì sao, chưa từng biết qua cái mùi vị đó ư?â€
(*Là m ngưá»i cÅ©ng có lúc phải thua, ngá»±a cÅ©ng có lúc mất ( gẫy, mòn) móng )
- Nói báºy.
Lý Phà n Long tức giáºn phất tay:
- Ba chữ đơn giản đến váºy, đến cả đứa trẻ ba tuổi cÅ©ng biết, lão phu há có thể nháºn lầm. Lâm Tam, ta đánh cuá»™c cùng ngươi!
- Äánh cuá»™c, ta không am hiểu mấy..
Lâm Vãn Vinh là m bộ ngượng ngùng:
- Huynh là muốn ném xúc sắc, chÆ¡i bà i chÃn lá, hay là so lá»›n nhá»?
Lý Phà n Long khinh thưá»ng:
- sở thÃch cá»§a đám đầu trá»™m Ä‘uôi cướp tháºt dung tục, Lý má»— sao có thể chÆ¡i mấy thứ đó. Ta hôm nay đánh cược Ä‘á»c chữ vá»›i ngươi, chÃnh là ba chữ cá»§a Thái Tổ đỠtặng nà y. Nếu ngươi thua, ngươi phải cung kÃnh bái lạy Thánh Phưá»ng, chịu sá»± trừng phạt cá»§a Thánh Phưá»ng.
- Thế nếu ngươi sai thì sao?
Lâm Vãn Vinh không chút ngại ngùng, hì hì cưá»i há»i.
- Ha ha ha..
Lý Phà n Long ngá»a mặt lên trá»i cưá»i má»™t trà ng dà i, ngạo nghá»… nói:
- Lý má»— ta đỠchữ, vẽ tranh cả Ä‘á»i, còn có chữ nà o mà chưa há»c qua, chưa từng nháºn nhầm chữ, nếu ta sai, thì tại đây ta tam bái cá»u khấu*, lạy Lâm Tam ngươi là m thầy.
(* Lạy 3 cái, dáºp đầu 9 cái - đại lá»… bái sư)
Äám thư sinh chung quanh cả kinh, cùng kêu lên:
- Ân sư, không thể.
Lý Phà n Long khoát tay, tức giáºn sẵng giá»ng nói:
- Các ngươi không cần lo lắng cho ta, lão há»§ ta ba tuổi há»c chữ, chưa há»c thiếu chữ nà o, hôm nay ta muốn xem Lâm Tam có bản lÄ©nh gì.
Thấy ánh mắt má»i ngưá»i Ä‘á»u chiếu thẳng và o ngưá»i mình, Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
- Việc nà y không tốt lắm đâu. Ta đây tuổi tác còn nhá», còn chưa có con, sao có thể dám nháºn huynh là m đồ đệ? Nếu không thì huynh lạy ta là m đại ca Ä‘i, ta nháºn huynh là m tiểu đệ là được… Ài, ở cái tuổi nà y, ngưá»i khiêm tốn như ta tháºt hiếm thấy!
- Äắc ý nói lá»i ngông cuồng. Dá»±a và o năng lá»±c cá»§a ngươi, váºy chưa là đối thá»§ cá»§a ân sư.
Thấy Lâm Tam mặt dà y vô sỉ, chúng đệ tá» cá»§a Lý Phà n Long không nghe nổi nữa, nhất tá» cất tiếng cắt đứt lá»i nói cá»§a hắn, vì ân sư cá»§a mình mà nổi nóng.
Mặt Lý Phà n Long đỠphừng phừng, quát lớn:
- Nhiá»u lá»i vô Ãch, chữ do Thái tổ Hoà ng đế đỠtặng, có há»c má»™t chút Ä‘á»u biết, ở đây Ä‘á»u là những kẻ sỹ há»c thức uyên bác, ai cÅ©ng không thể lừa nổi. Lâm Tam, ngươi còn dị nghị gì không?
Má»i ngưá»i giữa sân nÃn thở chá» Lâm Tam trả lá»i. Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả:
- Äá»u Ä‘á»c sách biết chữ sao? Äây quả là chuyện tốt, ta còn gì để dị nghị? Mấy chữ do Thái tổ Hoà ng đế đỠtặng nà y rõ rà ng vô cùng, tuỳ tiện tìm má»™t ngưá»i lên Ä‘á»c ra thế là xong.
- Váºy là ngươi nháºn lá»i rồi!
Lý Phà n Long cưá»i nhạt:
- Như thế là tốt rồi! Hôm nay ta tá»· thà trong Thánh Phưá»ng, để tránh ngươi nói những lá»i bịa đặt, ta liá»n để cho ngươi tuỳ ý chá»n má»™t ngưá»i Ä‘á»c lên ba chữ nà y, để ngươi tâm phục khẩu phục.
- Tuỳ chá»n?
Lâm Vãn Vinh liếc mắt xem xét bốn bá», thuáºn tay chỉ tiểu thư sinh khoảng mưá»i bốn, mưá»i lăm tuổi, cưá»i nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi biết Ä‘á»c không?... Cái gì, sư phụ ngươi là Lý Phà n Long à ? Váºy thì là ngươi Ä‘i, ta chá»n ngươi.
Tiểu thư sinh khó xỠnhìn Lý Phà n Long, Lý Phà n Long hừ một tiếng:
- Lâm Tam, ngươi quả có can đảm, dám chá»n môn hạ đệ tá» cá»§a ta.
- Ai xem mà chẳng như nhau!
Lâm Vãn Vinh cưá»i hi hi:
- Lý huynh, ngươi đã nói rồi, mấy chữ nà y cá»±c ký đơn giản, đến đứa tiểu hà i ba tuổi cÅ©ng biết Ä‘á»c, váºy để tá» nà y cá»§a huynh dÄ© nhiên cÅ©ng không thể Ä‘á»c nhầm được. Tiểu huynh đệ, ngươi mau tá»›i xem Ä‘i, nhưng ngà n lần không thể Ä‘á»c sai… Ôi, ta còn dẫn mấy vạn đại quân và mưá»i khẩu đại pháo Ä‘ang chá» dưới chân núi, nếu trì hoãn thá»i gian, bá»n hỠđợi mãi mà ta chưa trở vá», sẽ bắn pháo lên núi, chuyện đó chẳng liên quan gì đến ta đâu nhé!
Má»i ngưá»i nghe thấy dưới chân núi còn có đại quân và hoả pháo, nhất thá»i có chút kinh ngạc, tiểu thư sinh ná» sợ hãi đưa mắt nhìn ân sư, Lý Phà n Long liá»n bảo:
- Vu Vịnh Liên, con không cần sợ hãi, cứ yên tâm mà đá»c lên Ä‘i, má»i chuyện đã có vi sư là m chá»§ thay con.
Tiểu thư sinh tên Vu Vịnh Liêm ôm quyá»n thi lá»…, Ä‘i ra từ trong đám ngưá»i kia, cháºm rãi bước tá»›i. Má»i ngưá»i nÃn thở chỠđợi, ánh mắt đồn lên trên mình Lâm Tam và Lý Phà n Long, giữa sân im lặng như tá», ngay cả âm thanh cá»§a má»™t cà nh cây rÆ¡i xuống cÅ©ng có thể nghe thấy rất rõ.
Hai tiểu đồng cầm cuốn tranh ở chÃnh giữa, giÆ¡ trước mặt má»i ngưá»i, má»i ngưá»i dù đứng ở xa nhưng ba chữ to rõ, như rồng bay phượng múa kia Ä‘á»u nhìn rất rõ, đúng là ba chữ†Dữ Thiên Tá»â€ rất to.
Từ Chỉ Tình thấy vá»™i cả kinh, cả Tiêu Thanh Tuyá»n cÅ©ng kêu lên má»™t tiếng kỳ dị, trên mặt trà n đầy ná»—i nghi vấn. Äám ngưá»i ‘Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng’sá»›m đã vá»— tay hoan hô ầm lên, Lý Phà n Long vuốt râu mỉm cưá»i, đắc ý nói:
- Lâm Tam, thắng bại đã phân, ngươi còn gì để nói?
- Thắng bại đã phân ư?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên:
- Lý huynh, lá»i nà y từ đâu mà nói thế? Vị tiểu huynh đệ nà y còn chưa đến gần, cÅ©ng chưa lên tiếng, phân thắng bại ở đâu?
Lý Phà n Long tự nghĩ đã phân định thắng bại, cũng chằng thèm so đo:
- Vịnh Liên, váºy con mau Ä‘á»c lên, chá»› để các vị thúc bá huynh đệ đợi lâu.
Vu Vịnh Liên vá»™i và ng dạ má»™t tiếng, Ä‘ang muốn Ä‘i đến gần, Lâm Vãn Vinh giữ chặt hắn, há»i han:
- Tiểu huynh đệ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Äá»c sách được mấy năm?
Vu Vịnh Liên liá»n đáp:
- Tiểu sinh năm nay mưá»i năm, theo sư phụ từ khi tám tuổi, đến nay đã bảy năm có thừa.
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu nói:
- Mưá»i năm tuổi, cÅ©ng không còn nhá», ba chữ nà y ngươi cầm phải xem kỹ lưỡng, tinh tưá»ng, từng chá»—, từng chá»— trên bức tranh cÅ©ng không được bá» qua, ngà n vạn lần chá»› có Ä‘á»c sai. Nếu không mà truyá»n ra ngoà i, cả Ä‘á»i nà y cá»§a ngươi coi như bị há»§y hoại.
Vu Vịnh Liên nghe xong liên tục gáºt đầu, đến gần bức tá»± đỠcá»§a Thái Tổ Hoà ng Äế, xem xét tá»· mỉ, má»™t phân má»™t Ä‘iểm cÅ©ng không bá» qua. Lúc đầu sắc mặt bình thưá»ng, đợi đến khi xem đến chữ “Thiênâ€, cẩn tháºn nheo cả hai mắt, sắc mặt dần dần thay đổi, mồ hôi từng giá»t chảy từ trán xuống, cứ đứng ở đó, hai chân như không vững run lên lẩy bẩy.
Lý Phà n Long đợi đến không còn kiên nhẫn, lớn tiếng quát:
- Vịnh Liên, con nhìn rõ rà ng rồi chứ, nếu là nháºn rõ hết rồi, thì lá»›n tiếng Ä‘á»c cho các vị thúc bá huynh đệ nghe.
- Ân sư, đệ tá», đệ tá» nhìn thấy rõ rồi…
Sắc mặt Vu Vinh Liên tái nhợt, giá»ng nói run rẩy không dám cất thêm lá»i nà o.
Lý Phà n Long nhướng mà y:
- Äã thấy rõ chứ, thế thì mau nói ra Ä‘i.
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng cưá»i, nói tiếp:
- Tiểu huynh đệ, đây là thánh váºt mà Thái Tổ Hoà ng đế, ai ai cÅ©ng thấy, cÅ©ng không thể…tuỳ tiện bịa đặt, trừ khi là muốn rÆ¡i đầu, ngươi phải nói tháºt.
Vu Vịnh Liên túa mồ hôi ra như mưa, run rẩy nói:
-Dữ…dữ…ữ…
Lý Phà n Long hấp tấp kêu lên:
- ‘Dữ’ cái gì? Ngươi Ä‘á»c mau má»™t chút Ä‘i!
Vu Vịnh Liên hai chân má»m nhÅ©n, quỳ rạp xuống không ngừng Ä‘áºp đầu:
- Ân sư, đệ tá» không dám Ä‘á»c, đệ tá» không dám Ä‘á»c!
Các đại nho cá»§a “Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng†cả kinh, chúng đệ tá» nhịn không được ồn à o hẳn lên, Lý Phà n Long biến sắc, tức giáºn nói:
- Con nói cái gì? Sao không dám Ä‘á»c lên?! HÆ¡n mưá»i năm dạy đỗ cá»§a vi sư, Ä‘á»u là há»c công cốc sao?
Lâm Vãn Vinh tá»§m tỉm cưá»i:
- Lý Huynh, vị tiểu huynh đệ nà y tháºt tốt vá»›i huynh, nếu hắn Ä‘á»c lên ba chữ nà y, huynh hôm nay đã có thể bị thất bại thảm hại rồi.
- Nói báºy, lão phu sao lại thất bại thảm hại?
Lý Phà n Long cả giáºn đáp.
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả, chỉ và o hai tiểu đồng:
- Các ngươi cầm giở bức tranh nà y đến gần má»™t chút, để cho các đại nho tà i tỠđương thá»i xem cho tinh tưá»ng.
Hai tiểu đồng giÆ¡ cao cuá»™n tranh trước mặt má»i ngưá»i, ánh mắt tất cả Ä‘á»u dừng ở giữa nÆ¡i có chữ ‘Thiên’. Không nhìn không biết, vừa xem liá»n như bị doạ nhảy dá»±ng lên, vốn là chữ Thiên nà y trên đầu hÆ¡i có thêm má»™t nét má»±c nhạt, tuy chỉ là má»™t chút, đứng xa nhìn không rõ, quả tháºt là má»™t chữ ‘Phu’.
(天= Thiên,夫= Phu)
Sắc mặt cá»§a chúng nho trở nên trắng bệch, các đệ tá» cá»§a Thánh Phưá»ng cà ng trợn mắt há hốc mồm, cÆ¡ hồ như không dám tin những gì trước mắt, Thánh tổ Hoà ng đế đỠchữ lưu truyá»n ngà n năm, sao trong chốc lát lại thay đổi. Lý Phà n Long như bị sét đánh, trợn tròn hai mắt, lẩm bẩm:
- Không thể như thế… không thể như thế…
Hắn chỉ tay vá» phÃa Lâm Tam:
- Là ngươi, là ngươi đã ra tay…
Tà i sản của thuyuy12
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a thuyuy12
21-04-2009, 07:22 PM
Äông Phương Thần Long
Tham gia: May 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 103
Thá»i gian online: 1 ngà y 17 giá» 11 phút
Thanks: 493
Thanked 2 Times in 2 Posts
Chương 359: Tam Thông cổ II
Dịch: Melly
Biên dịch: killy
Biên táºp: Ngá»c Vi
Nguồn: TTV
- Ta ra tay ư?
Lâm Vãn Vinh cất tiếng cưá»i vang:
- Lý huynh, ngươi vốn tinh thông cả hai môn thư há»a, chẳng lẽ không nhìn ra Thánh tổ hoà ng đế lúc viết mấy chữ nà y, trên chữ Thiên Ä‘iểm thêm má»™t nét nhá»? Các vị Ä‘á»u là danh gia đương thế, thỉnh chư vi hãy xem xét cho kÄ©!
Má»i ngưá»i đưa mắt xăm soi, quả nhiên như lá»i Lâm Tam nói, lúc Thánh tổ Hoà ng đế viết chữ, trên giữa chữ ‘Thiên’ hÆ¡i nhÃch lên má»™t nét nhá», chỉ là bút tÃch quá má» nhạt, ngưá»i ta cÅ©ng chẳng lưu ý tá»›i, cứ tưởng là Hoà ng đế nhất thá»i hÆ¡i cẩu thả, mà ai dám Ä‘i vuốt râu hùm há»i lại chứ? Nhưng mà hôm nay gặp phải cÆ¡n mưa xuân nên giấy hÆ¡i ẩm ướt, nét má» kia trở nên rõ rà ng hÆ¡n
- Cái nà y, cái nà y…
Má»i ngưá»i đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nói lá»i nà o.
Lâm Tam lạnh lùng nói:
- Hay cho cái ‘Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng’, Thánh tổ Hoà ng đế đã tá»± mình đỠ‘Dữ Phu Tá»â€™ rà nh rà nh, kêu gá»i các ngươi đừng có tá»± cao, hãy nhìn những kẻ lao động trong thiên hạ mà há»c táºp. Các ngưoi ngược lại còn dám liá»u mạng già mồm đặt Ä‘iá»u, tá»± xưng là ‘Dữ Thiên Tá»â€™. việc khi quân phạm thượng nà y tháºt là đáng giáºn, phạm tá»™i tru di.
‘Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng’ mấy trăm năm nay lấy mấy chữ ‘Dữ Thiên Tá»â€™ cá»§a Thánh tổ Hoà ng đế khoe khoang, cái khẩu hiệu nà y sá»›m đã thà nh chá»— dá»±a mà bá»n há» kiêu hãnh tá»± hà o. Ai ngá» hôm nay chỉ vì má»™t câu nói cá»§a Lâm Tam, đã khiến cho trá»i long đất lỡ, cùng sánh ngang trá»i đã thà nh chỉ bằng vá»›i dân thưá»ng, khác biệt cả ngà n dặm. Thà nh Phưá»ng có biết bao vị đại nho uyên bác, đối diện vá»›i biến hóa kinh thiên nà y cÅ©ng không nghÄ© ra đối sách gì.
Chẳng lẽ tháºt phải hướng vá» tên nhãi mượn tiếng Hoà ng đế nà y dáºp đầu bái lá»…? Lý Phà n Long má»›i trước đó còn phấn chấn cất lá»i, bây giá» thì mặt mà y tái nhợt, môi lắp bắp không ngừng, thần sắc ảm đạm.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc, Ä‘ang muốn nói thêm thì Tiêu Thanh Tuyá»n kéo áo hắn lại, dịu dà ng bảo:
- Tha được thì hãy tha cho ngưá»i ta Ä‘i. Thiếp từ nhỠđã được Thánh Phưá»ng nuôi dạy, hết duyên nhưng ân nghÄ©a sao hết được. Chà ng chá»› có gây thêm khó khăn cho các vị tiên sinh ở nÆ¡i nà y nữa, chúng ta hãy xuống núi Ä‘i.
Lâm Vãn Vinh đà nh xuôi tay, ra vẻ vô tội đáp:
- Nà ng đã thấy đó, rõ rà ng là bá»n há» gây chuyện cho ta mà , ta nà o đã từng là m khó bá»n há»? Nhưng mà lão bà ta đã lên tiếng, ta đây cÅ©ng phải cho bá»n chúng má»™t đưá»ng thoát. Ta vốn còn muốn nã pháo lên cả Thánh sÆ¡n nữa kia… Ôi, chẳng biết ngà y tháng nà o má»›i đạt được ước nguyện?
Tiêu Thanh Tuyá»n tá»§m tỉm cưá»i, lưá»m hắn má»™t cái, Từ Chỉ Tình vẫn chưa hiểu há»i lại:
- Lâm Tam, đỠtá»± cá»§a Thánh Tổ hoà ng đế đúng tháºt là ‘Dữ Phu Tá»â€™ sao?
Má»™t tiểu xảo nho nhá», lại là m cho Từ tiểu thư thông minh kia cÅ©ng không rõ tháºt giả ra sao. Lâm Vãn Vinh cưá»i hi hi, đảo mắt dòm quanh rồi thần bà nói:
- Cứ cho là Thánh tổ hoà ng đế thông minh Ä‘i. Cái chữ Thiên kia lại không giống chữ thiên, chữ Phu cÅ©ng không giống chữ phu, ai mà biết là cái trò gì, xem chừng là đặc biệt để lại cho háºu nhân tá»± suy Ä‘oán. Ta chỉ là thấm Ãt nước mưa để nhìn cho rõ, là m thá»a mãn tâm nguyện bao năm qua cá»§a vị Thánh tổ lão tiên sinh thôi!
Từ tiểu thư than dà i một tiếng, hầm hừ:
- Thì ra là ngươi đã động tay, ngươi đối nghịch vá»›i các há»c giả cá»§a Thánh Phưá»ng, cÅ©ng không phải là chuyện quá hay ho đâu!
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc mấy tiếng, nắm tay Thanh Tuyá»n muốn xuống núi, chợp nghe xa xa vang lên má»™t tiếng động nhá», tá»±a như là tiếng gõ mõ, âm thanh kia cà ng lúc cà ng dồn dáºp, như tiếng trống đánh và o lòng ngưá»i.
- Ai váºy hả, ban ngà y không có việc gì là m lại Ä‘i mõ ra gõ vây.
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói.
Thân hình yểu Ä‘iệu cá»§a Tiêu Thanh Tuyá»n khẽ rúng động, lắc đầu cưá»i khổ:
- Äây là viện chá»§ triệu thiếp vá». Lâm Tam, chà ng hãy ôm chặt thiếp Ä‘i…!
“Viện chá»§?†Lâm Vãn Vinh sá»ng sốt má»™t phen, thấy Thanh Tuyá»n run rẩy không ngừng, liá»n vá»™i ôm chặt lấy nà ng, kinh hãi kêu lên:
- Thanh Tuyá»n, nà ng sao váºy?
Tiêu Thanh Tuyá»n trở nên yếu á»›t chẳng còn tà sức lá»±c dá»±a và o lồng ngá»±c hắn, mặt mà y tái nhợt như tá» giấy, nước mắt chảy ròng ròng, lẩm bẩm:
- Lâm Lang, thiếp hôm nay theo chà ng Ä‘i cùng Ä‘i trên Ä‘oạn đưá»ng nà y, chết cÅ©ng mãn nguyện. Chỉ là con cá»§a chúng ta còn chưa được sinh ra, chúng ta tháºt đã mắc nợ nó rồi, chà ng mau ôm chặt thiếp!
Lâm Vãn Vinh cố sức ôm ấp nà ng và o lòng, hốt hoảng la lên:
- Thanh Tuyá»n, Thanh Tuyá»n… nà ng sao váºy, đừng là m ta sợ…!
Gương mặt tuyệt đẹp cá»§a Tiêu Thanh Tuyá»n chợp ánh lên niá»m hy vá»ng, thì thà o:
- Trống Tam Thông, thiếp cũng không sợ! Thiếp với Lâm lang sống chết có nhau, Lâm lang, Lâm lang… mau mang thiếp đi!
- Trống Tam Thông*?
Từ Chỉ Tình lẩm bẩm, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
(Trống Tam Thông. Äánh trống đủ 332 đùi gá»i là nhất thông.)
Lâm Vãn Vinh ‘a’ lên má»™t tiếng lá»›n, ôm lấy thân hình như không xương cá»§a Thanh Tuyá»n lao Ä‘i vá» phÃa chân núi. Tiếng gõ kia tá»±a như biết được cả hà nh tung cá»§a hắn, hồi nà y dồn dáºp qua hồi khác. Ngả và o lòng cá»§a Lâm Vãn Vinh, hÆ¡i thở cá»§a Tiêu Thanh Tuyá»n cà ng lúc cà ng yếu á»›t, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ u ám ngán ngẩm, cả ngưá»i dần dần lả Ä‘i.
Cảm giác thấy Thanh Tuyá»n cứ truyá»n lại từng cÆ¡n á»›n lạnh, dưá»ng như nà ng Ä‘ang dần dần tan biến mất, Lâm Vãn Vinh như rách toạc cả khóe mắt, máu nóng trong ngưá»i bá»—ng nhiên sôi trà o ngùn ngụt. “A….!†hắn đột ngá»™t ngừng bước, ngẩn mặt lên trá»i hét lá»›n, rút khẩu súng trong ngá»±c, “Pằng…!†má»™t tiếng nổ vang lên trong là n khói nhà n nhạt, cả ngưá»i Lâm Vãn Vinh đằng đằng sát khÃ:
- Äá»— Tu Nguyên, khai pháo, khai pháo…!
Äá»— Tu Nguyên dưới chân núi nghe được tiếng súng, âm thanh có má»™t không hai nà y đúng là tÃn hiệu mà Lâm tướng quân đã dặn dò trước đó, hắn thoáng do dá»± rồi cắn răng, phất lá cá» nhá» lên, quát lá»›n:
- Khai pháo…!
Tám cái nòng cá»§a thần cÆ¡ đại pháo đồng thá»i bắn ra những luồng đạn nóng bá»ng, ‘ầm ầm’ bay nhanh và o cá»§a Thà nh Phưá»ng nÆ¡i vách núi, là m khói bụi bay mù mịt. Khiến cho mấy vị đại nho vốn rất trấn định cÅ©ng phải kinh hãi thần sắc, đám đệ tá» cÅ©ng hoảng loạn má»™t phen.
Tiếng pháo vang lên, tiếng gõ chói tai kia cÅ©ng im bặt, Lâm Vãn Vinh nhẹ nhà ng vuốt ve đôi má cá»§a Thanh Tuyá»n, dịu dà ng nói:
- Thanh Tuyá»n, nà ng không phải sợ, chỉ cần có ta ở đây, không má»™t ai có thế là m nà ng sợ hãi đâu. Nà ng nghe đây, đó là tiếng pháo, nếu ai dám là m hại nà ng thì ta sẽ bắn cái Tiên Phưá»ng nà y nát vụn, ta sẽ khiến hắn còn tổn hại gấp mưá»i gấp trăm lần.
CÆ¡ thể cá»§a Tiêu Thanh Tuyá»n cÅ©ng ấm dần trở lại, hai dòng lệ thấm nhòa bên má, đôi mi dà i run run, từ từ mở mắt ra, khẽ kêu môt tiếng: “Lâm lang…!â€, nước mắt tá»±a như mưa rÆ¡i lả chả.
Từ Chỉ Tình thở dà i, nhẹ nhà ng bảo:
- Ngưá»i không phải là muốn cứu mạng Tiêu tiểu thư ư? Trước tiên phải mang nà ng xuống núi đã.
- Váºy là ý gì?
Lâm Vãn Vinh kinh ngạc.
Từ Chỉ Tình không đáp, nhìn Tiêu Thanh Tuyá»n má»™t cái, khẽ há»i:
- Tiêu tiểu thư, theo lá»i nà ng vừa rồi thì đó là Trống Tam Thông. Có phải là pháp môn dùng để chuyển thế linh đồng mà tà ng giáo* Lạt Ma tìm kiếm?
(tà ng giáo: tôn giáo bà ẩn
Linh đồng: ám chỉ những đứa trẻ tinh anh)
Tiêu Thanh Tiá»u gáºt đầu, khẽ than:
- Từ tỷ tỷ quả nhiên là tinh thông uyên bác, ngay cả trống Tam Thông mà cũng biết được.
Lâm Vãn Vinh nghe mà nhức cả đầu, vá»™i và ng kéo Từ Chỉ Tình lại há»i:
- Cái gì là trống Tam Thông, trống Tứ Thông, rốt cuộc là có ý gì?
Tiêu Thanh Tuyá»n dịu dà ng đáp:
- Lâm lang… hãy để cho ta nói cho chà ng rõ. Ta từ nhá» thân thế đã long Ä‘ong, gia nháºp Thánh Phưá»ng nà y, được viện chá»§ tuyển chá»n là m truyá»n nhân kế nghiệp cá»§a Thánh Phưá»ng. Thánh Phưá»ng viện chá»§ qua nhiá»u thế hệ Ä‘á»u phải tu thân dưỡng tÃnh, vấn tóc tu hà nh, không được ham muốn những dục vá»ng cá»§a nhân gian, nếu không phải là gặp chà ng, thiếp ngà y sau sẽ thay thế viện chá»§ Thánh Phưá»ng.
Lâm Vãn Vinh nghe được mà hốt hoảng, xiết chặt lấy tay nà ng:
- Thanh Tuyá»n, sao lại có khả năng nà y? Nà ng đã đáp ứng ta, và o ngà y bảy tháng bảy sẽ há»™i ngá»™ ở Ngá»c Pháºt tá»± mà . Sao đột nhiên đổi thay?
Tiêu Thanh Tuyá»n lắc đầu:
- Không phải là thiếp đột nhiên đổi thay, chỉ bởi vì thiếp đã có huyết mạch cá»§a chà ng, má»›i là m cho thế sá»± đột biến. Vốn là trung thu năm nay là ngà y mà viện chá»§ nhưá»ng ngôi, thiếp má»›i có thể cùng chà ng ước hẹn bốn mươi chÃn ngà y. Chỉ là viện chá»§ nhìn ra thiếp có mang nên má»›i bức thiếp phá Ä‘i đứa nhá», thiếp liá»u chết không nghe, ngà i liá»n đưa ra má»™t phương pháp trung hòa, cho phép thiếp ngà y sau được thừa kế y bát, nhưng sẽ bế quan ẩn danh sinh hạ đứa con cá»§a chúng ta, sau nà y vÄ©nh viá»…n không sẽ gặp lại chà ng nữa. Nguyên tiêu năm nay, thiếp đợi mãi chà ng mà chẳng đến, hôm nay trên kim Ä‘iện má»›i tá»›i gặp mặt chà ng lần cuối…
Gương mặt Tiêu Thanh Tuyá»n đẫm lệ, nghẹn ngà o không nói nên lá»i, cả ngưá»i Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi lạnh ngắt, không ngá» rằng bên trong thì ra có nhiá»u chiết khúc như váºy, nếu là hôm nay không đến, Thanh Tuyá»n sẽ thà nh ni cô mất!
Hắn vội và ng an ủi nà ng:
- Lão bà đừng có sợ, ta đến đây sẽ không để cho ngưá»i ta khi dá»… nà ng đâu. Hôm nay ta nhân tiện oanh kÃch luôn cái Thánh Phưá»ng nà y, xem ai có thể bức nà ng. Nà ng nói mau, trống Tam Thông rốt cuá»™c là cái thứ gì?
Tiêu Thanh Tuyá»n than thở:
- Cái trống Tam Thông nà y được tương truyá»n trong kinh pháºt xa xưa, chuyên dùng để giáo dục cảm hóa, chÃnh là váºt bà truyá»n cá»§a Thánh Phưá»ng viện chá»§, dùng để tuyển truyá»n nhân. Từ thá»i thÆ¡ ấu, má»—i ngà y viện chá»§ đã tụng niệm bên ngưá»i thiếp má»™t lần, nên thiếp giống như bị má»™t lá»i chú cẩn cô * trói buá»™c, xiá»ng xÃch mãi trong đầu. Nếu là má»™t ngà y niệm ba lần ( tam thông), thiếp liá»n suy kiệt hết tâm tư, xâm nháºp và o trong là trÃ, vÄ©nh viá»…n sẽ không tỉnh lại, cho nên má»›i được đặt tên là trống Tam Thông.
(Nguyên là Khẩn cô chú (ç´§ç®å’’): lá»i chú cẩn cô, chú cẩn cô nhi, như lá»i chú mÃ ÄÆ°á»ng Tăng dùng để trói buá»™c Tôn Ngá»™ Không; thưá»ng và vá»›i việc xiá»ng xÃch trói buá»™c ngưá»i khác)
Lâm Vãn Vinh lạnh cả ngưá»i: “ Cái trống Tam Thông nà y thì ra là má»™t môn thôi miên thuáºt tà đạo, vừa rồi đã niệm má»™t hồi, nếu là thêm hai hồi nữa, ta và Thanh Tuyá»n sẽ vÄ©nh viá»…n cách biệt sinh tá» mất!â€
Thanh Tuyá»n dịu dà ng bảo hắn:
- Thiếp đã cùng Lâm lang kết phu thê, cÅ©ng có lá»i thá» sinh tá», Thánh Phưá»ng sẽ không cho phép thiếp tồn tại được lâu. Là m trái lá»i hứa ngà y ấy, Thanh Tuyá»n đã sai trước tiên, cái Trống Tam Thông nà y, thiếp chịu Ä‘á»i Ä‘á»i cÅ©ng có sao? Lâm lang, chà ng nhất định phải cùng gắng sức vá»›i Thanh Tuyá»n, được hay không ?
“Cái nà y cũng có thể gắng sức ư?†Lâm Vãn Vinh thầm chua xót trong lòng, nhẹ nhà ng nói:
- Cái gì mà trống Tam Thông, Tứ Thông, chúng ta cÅ©ng không sợ, hôm nay ta oanh kÃch cái Thánh Phưá»ng nà y, xem thá» lão còn dám đánh trống không?
- Oanh kÃch Thánh Phưá»ng cá»§a ta ư?
Má»™t giá»ng nữ nhân vang lên bên tai, lạnh lùng mà uy nghiêm:
- Dễ chỉ bằng ngươi sao?
- Tham kiến viện chủ!
Äám Thánh Phưá»ng môn đồ ở đằng xa vá»™i chạy lại, nghe được giá»ng nói ấy, dưá»ng như tá»± trong lòng tất cả Ä‘á»u rất sùng kÃnh, cung kÃnh ôm quyá»n thi lá»…, cả mấy ngưá»i Trầm Thạch Äiá»n Lý Long Phà n cÅ©ng cung cung kÃnh kÃnh hà nh lá»….
Tiêu Thanh Tuyá»n giữ chặt tay Lâm Vãn VÄ©nh, trên gương mặt hiện lên má»™t nụ cưá»i xinh đẹp dị thưá»ng:
- Lâm lang, đây hẳn là cánh cá»a quan trá»ng cuối cùng cá»§a chúng ta, kiếp sau chúng cÅ©ng sẽ là m vợ chồng, vÄ©nh viá»…n chẳng thể phân ly…!
Tà i sản của Long Nhất
Chữ ký của Long Nhất
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Long Nhất
22-04-2009, 12:17 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Oct 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 826
Thá»i gian online: 4 ngà y 1 giá» 52 phút
Thanks: 9
Thanked 454 Times in 134 Posts
Chương 360: pháo đả bà i phưá»ng
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch & Biên táºp: vietstars
Nguồn: TTV
Từ đằng xa có mấy ngưá»i Ä‘i đến, thân mặc trang phục áo bà o xám, Ä‘i ở hai bên là hai tiểu cô nương tuổi còn trẻ, tóc vấn cao, đầu gà i trâm, dáng vẻ trang nghiêm. Giữa hai ngưá»i là má»™t lão đạo cô ước chừng năm sáu chục tuổi, tóc trắng bạc phÆ¡, thần thái uy nghiêm. Ba ngưá»i há» vừa tá»›i nÆ¡i, ai ai cÅ©ng tá» vẻ thà nh kÃnh, bái lạy hà nh lá»….
Cao cao phÃa sau bá»n há» là má»™t tấm biển, vừa rồi khi lên núi quá vá»™i và cho nên Lâm Vãn Vinh không chú ý lắm, lúc nà y má»›i ngó lại, thấy tấm biển kia hùng tráng uy vÅ©, bên trên viết bốn chữ lá»›n tá»a ánh và ng lấp lánh “Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng“.
Tiêu Thanh Tuyá»n thấy hắn chăm chú, liá»n khẽ nhắc:
- Äó là nÆ¡i truyá»n thừa cá»§a thánh phưá»ng, là trung tâm cá»§a Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng, ngưá»i bình thưá»ng không thể và o được.
Trung tâm cá»§a Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng? Lâm Vãn Vinh cưá»i lạnh, trong lòng đã định sẵn kế hoạch.
- Äệ tá» Tiêu Thanh Tuyá»n, khấu kiến viện chá»§.
Thấy đạo cô cháºm rãi Ä‘i lại, Tiêu Thanh Tuyá»n thần sắc nghiêm chỉnh, uyển chuyển muốn quỳ xuống. Lâm Vãn Vinh liá»n đỡ lấy thân thể nà ng ngăn lại, âu yếm nói:
- Nà ng Ä‘ang có thai, loại hoạt động vô vị nà y Ãt là m Ä‘i má»›i được. Trừ trá»i đất cha mẹ ra sau nà y gặp ai cÅ©ng không cần lạy.
Tiêu Thanh Tuyá»n cưá»i ngá»t ngà o, khẽ “ vâng†má»™t tiếng. Vị viện chá»§ trang phục đạo cô kia Ä‘i tá»›i trước ba ngưá»i, vừa khéo nghe thấy câu nói cá»§a hắn, Ä‘uôi mà y mang vẻ tức giáºn nói:
- Thanh Tuyá»n, đây chÃnh là ác nhân xúi giục con sao? Bởi vì hắn mà tá»›i ngay cả lá»… sá»— con cÅ©ng không nhá»› nữa ư?
- Lễ số? Lễ số gì?
Lâm Vãn Vinh giang tay ra cưá»i:
- Äá»i ngưá»i sống giữa trá»i đất, chỉ có công đạo cùng chÃnh nghÄ©a má»›i là lá»… số lá»›n nhất. Ta và Thanh Tuyá»n tháºt lòng vá»›i nhau, nhưng lại bị đám ác nhân các ngươi trăm phương ngăn trở, xin há»i vị lão bà nà y, bà có hiểu lá»… số ư?
Giữa lúc nói chuyện, những đại nho cùng các đệ tá» cá»§a thánh phưá»ng đã tá» tá»§ tại bên ngưá»i viện chá»§. DÅ©ng khà cÅ©ng lá»›n hÆ¡n rất nhiá»u. Viện trưởng tuyên đạo hiệu rồi lạnh giá»ng nói:
- Giá»i cho má»™t đứa trẻ còn bú mẹ, không ngá» dám xuất khẩu cuồng ngôn, muốn là m há»ng cÆ¡ nghiệp trăm năm cá»§a thánh phưá»ng ta, ác tâm đáng giết. Bản cư sÄ© hôm nay phải dạy dá»— ngươi tháºt tốt.
- Thánh phưá»ng?
Lâm Vãn Vinh cưá»i lá»›n:
- Vị lão bà viện chá»§ nà y, đừng quá Ä‘em mình cưá»ng Ä‘iệu hóa lên như thế chứ. Bà tá»± xưng là thánh phưá»ng, xin há»i thánh cá»§a các ngươi từ đâu ra?
Nghe hắn luôn mồm lão bà , chúng nhân Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng sá»›m đã tức giáºn Ä‘iên lên, viện chá»§ nhướng mi, đạo bà o tung bay, ngạo nghá»… nói:
- Từ thánh phưá»ng cá»§a ta, văn nhân mặc khách hay hồng há»c đại nho xuất hiện mãi không hết, bá»n há» thu góp năng lá»±c cả Ä‘á»i, chú ý nhân sinh, đứng đầu luân lý, cứu vá»›t vạn dân khá»i nước lá»a, danh tiếng thánh hiá»n, thiên hạ kÃnh ngưỡng.
- Hay cho má»™t cái chú ý nhân sinh, đứng đầu luân lý, cứu vá»›t vạn dân khá»i nước lá»a.
Lâm Vãn Vinh cất tiếng cưá»i vang:
- Äây đúng là lá»i nói buồn cưá»i nhất mà ta từng nghe, cái thánh phưá»ng nà y cá»§a các ngươi, quả nhiên không phải thánh bình thưá»ng đâu.
Viện chủ quát to:
- Cuồng đồ to gan, vì sao ngươi lại cưá»i?
Lâm Vãn Vinh ngừng cưá»i, khinh miệt há»i:
- Nà y vị lão bà viện chủ, đạo hiệu của bà là gì?
Bên nà y lá»i chưa dứt, bên kia đã có ngưá»i ồn à o:
- To gan, đạo hiệu cá»§a viện chá»§ ta, há tên háºu bối vô tri ngươi có thể há»i sao?
Lâm Vãn Vinh nhìn lướt qua, ngưá»i vừa nói té ra là Lý Phà n Long vừa rồi đánh cá thua mình. Thấy Lâm Vãn Vinh cưá»i tá»§m tỉm nhìn mình, Lý Phà n Long cÅ©ng không biết là m sao trong lòng lại run lên, vá»™i im tiếng không dám nói nữa. Viện chá»§ xua tay, ngăn đệ tá» nghị luáºn ở đằng sau, bình tÄ©nh trả lá»i:
- Äạo hiệu nói vá»›i ngươi thì đâu có gì, ta là đại viện chá»§ thứ mưá»i bảy cá»§a Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng, TÄ©nh An cư sÄ©.
- Tĩnh An cư sĩ?
Lâm Vãn Vinh gáºt gù nói:
- Tên đi ngược lại với việc là m, đáng tiếc cho một cái tên hay đã bị trà đạp.
- To gan …
Lý Phà n Long lại quát lên. Lâm Vãn Vinh tức giáºn chỉ tay và o mÅ©i hắn:
- Ngươi mới to gan! Vi sư ở đây nói chuyện, nà o đến lượt con khỉ ngươi xen miệng và o.
Vừa rồi cùng Lâm Tam thi đấu má»i ngưá»i Ä‘á»u chÃnh mắt nhìn thấy, Lý Phà n Long không thể phá»§ nháºn được, dưới ánh mắt nhìn chăm chú cá»§a má»i ngưá»i lại bị Lâm Tam chỉ mặt mắng chá»i, khuôn mặt hắn lúc trắng lúc đó, không thốt lên thà nh lá»i.
TÄ©nh An cư sÄ© cả giáºn nói:
- Ngươi tháºt to gan, dám sỉ nhục ta!
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Sao lại nói là sỉ nhục chứ? Cư sÄ© tâm không tÄ©nh, thần không an, sao có thể nhắc tá»›i hai chữ TÄ©nh An? Nói cái tên hay nà y bị trà đạp, tháºt má»™t chút cÅ©ng không oan uổng. Hai chữ thánh phưá»ng cá»§a các ngươi, đúng là trò cưá»i lá»›n nhất thiên hạ.
- Ngươi…
TÄ©nh An cư sÄ© tức giáºn nói :
- Không được buông lá»i phóng túng, sỉ nhục thánh phưá»ng cá»§a ta.
- Bà không phục à ?
Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói:
- Quan tâm nhân sinh, đứng đầu luân lý, cứu vá»›t vạn dân khá»i nước lá»a, đây đúng là câu nói đùa lá»›n bằng trá»i. Những lão gia công tá» cá»§a cái thánh phưá»ng các ngươi, tách rá»i quần chúng, cao cao tại thượng, tất cả chúng sinh ở trong mắt các ngươi giống như rau cá», bằng và o các ngươi mà cÅ©ng dám nói lãnh tụ muôn loà i? Tiểu dân núi nghèo đất bạc, bá»n há» mặt trá»i lên thức dáºy, mặt trá»i xuống thì nghỉ ngÆ¡i, dá»±a và o hai tay mình nuôi sống bản thân, há cần các ngươi lãnh đạo, há cần các ngươi cứu vá»›t? Cho rằng dá»c mấy quyển sách nát, liá»n có thể sá»a đổi giang sÆ¡n, khuếch trương văn tá»± sao? Không có ngà n ngà n vạn vạn tiểu dân cà y ruá»™ng nạp thuế nuôi các ngươi, các ngươi chỉ là má»™t đống phân lá»›n trong nhà cầu. Ngươi lãnh đạo ai? Cứu vá»›t ai? Trừ các ngươi, các ngươi không cứu vá»›t được ai đâu. Các ngươi tá»± khoe là thánh phưá»ng. Kỳ thá»±c chỉ là ổ Ä‘iếm trên thanh lâu, má»—i ngà y gãi tay ngắm vuốt dung nhan, thu hút ánh mắt cá»§a ngưá»i khác. Các ngươi cho rằng mình rất cao thượng sao? Còn mang tiếng thánh hiá»n, vạn dân kÃnh ngưỡng, ta nhổ và o, kÃnh ngưỡng cái rắm ấy!
Lâm Vãn Vinh chá»i tá»›i sung sướng lâm li, thuáºn chân “bốp’má»™t tiếng, đá và o má»™t hòn đá nhá», khiến nó bay lên, rÆ¡i ngay trước mặt viện chá»§, là m má»i ngưá»i giáºt bắn mình.
- Ngươi, ngươi …
TÄ©nh An cư sÄ© sắc mặt trắng bệch, ngưá»i run lên, không nói được câu nà o. “ Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng†sừng sững ngà n năm mà không đổ, thanh danh cưá»ng thịnh không ai có thể so được, chưa bao giá» bị vÅ© nhục như thế nà y. Thiên hạ tuy lá»›n, nhưng dám lấy pháo bắn Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng, trừ Lâm Tam ra, không còn ngưá»i thứ hai nữa.
Từ Chỉ Tình thấy Lâm Tam cả ngưá»i sát khà đằng đằng, lá»a giáºn ngút trá»i, thầm kinh ngạc không thôi. Nà ng thân mang trà tuệ lá»›n, đối vá»›i tư tưởng thân dân trong lá»i nói cá»§a Lâm Tam cảm thấy thân thiết bá»™i phần. Thiên hạ là thiên hạ cá»§a vạn dân, dân chúng thân mang dÅ©ng khà và trà tuệ vô cùng, bá»n há» má»›i chÃnh là chá»§ nhân chân chÃnh cá»§a thế giá»›i nà y. Bằng và o Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng cao cao tại thượng, không biết khói lá»a nhân gian, đâu ra đủ tư cách lãnh đạo bá»n há», cứu vá»›t bá»n há»?
Thấy bá»™ dạng khẳng khái mạnh mẽ cá»§a hắn, Tiêu Thanh Tuyá»n mắt nhòe lệ, mÆ¡ hồ nhá»› tá»›i mùa thu năm ngoái lần đầu gặp hắn bên bá» hồ Huyá»n VÅ© ở phá»§ Kim Lăng, hắn cÅ©ng vá»›i cái bá»™ dạng nà y mà thu hút ánh mắt cá»§a mình. Tình nà y cảnh lúc nà y khiến nà ng phảng phất như trở lại thá»i gian hai ngưá»i má»›i quen nhau, trong lòng nà ng dâng lên vạn loại nhu tình, nắm lấy tay hắn nhá»en miệng cưá»i, như trăm hoa Ä‘ua nở, là m ánh sáng cá»§a đất trá»i Ä‘á»u bị che lấp.
Những lá»i nà y cá»§a Lâm Tam, như đạn pháo bắn mạnh lên ngưá»i đám ngưá»i Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng, là m bá»n há» trợn mắt há mồm, phản bác không được. Thấy bá»™ dạng Lâm Tam uy phong lẫm liệt, hiên ngang lạnh lùng, xung quanh nhất thá»i trở lên yên ắng lạ thưá»ng, không ai dám nói gì.
Thân hình TÄ©nh An cư sÄ© lay động mấy cái má»›i miá»…n cưỡng đứng vữn lạig, tức giáºn nói:
- Mồm mép giá»i lắm, cÆ¡ nghiệp trăm năm cá»§a bổn phưá»ng ta, há có thể hoà n toà n như ngươi nói, bản cư sÄ© hôm nay cÅ©ng không thảo luáºn vá»›i ngươi đại sá»± vạn chúng nà y, Tiêu Thanh Tuyá»n là đệ tá» cá»§a bổn phưá»ng ta, chÃnh là truyá»n nhân y bát bổn phưá»ng đã chá»n nhiá»u năm trước. Không ai được mang nó Ä‘i, đây là đạo lý thông hà nh cá»§a thiên hạ, ngươi cÅ©ng không ngăn được.
Thấy TÄ©nh An cư sÄ© cÅ©ng không dám tá»± xưng†thánh phưá»ng†nữa, Từ Chỉ Tình cưá»i thầm, nhìn Lâm Vãn Vinh kÃnh phục, dù thánh phưá»ng ngươi có ngang ngạnh hÆ¡n có vô lý hÆ¡n, trước mặt Lâm Tam cứng má»m không sợ, cÅ©ng phải khom lưng xuống thôi.
Lâm Vãn Vinh chá»i mắng má»™t phen, khà thế trấn áp chúng nhân, giá» nghe TÄ©nh An cư sÄ© thế đã yếu thế lại vẫn còn bướng, hắn lạnh lùng cưá»i nói:
- Ta nói nà y lão bà viện chá»§, Thanh Tuyá»n chỉ là má»™t đệ tá» cá»§a các ngươi mà thôi, không phải là bán thân cho ngươi. Nà ng cÅ©ng có quyá»n lợi kết hôn cưới gả, sinh đẻ dạy đỗ con cái, ngươi ngăn trở như váºy mà còn dám nói đạo lý hay sao?
Tĩnh An cư sĩ hừ một tiếng đáp:
- Nếu việc nà y xảy ra vá»›i đệ tá» khác, ta tất nhiên sẽ không ngăn trở, chỉ có Thanh Tuyá»n không được. Nó là truyá»n nhân cách Ä‘á»i mà viện lão viện chá»§ Ä‘á»i trước trá»±c tiếp chá»n, việc liên quan đến đại nghiệp ngà n năm cá»§a bản phưá»ng, ta tuyệt không thể thả nó Ä‘i. HÆ¡n nữa huống chi năm xưa nó đã có lá»i thá», muốn loại bá» tình dục nhân gian. Kết tóc tu hà nh, Ä‘em tinh thần Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng phát dương quang đại. Nhân vô tÃn bất láºp (1). Sao có thể nói quên là quên.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc:
- Äây là quy cá»§ chó má gì váºy, tháºt quá vô nhân đạo. Cho dù là Thanh Tuyá»n muốn là m viện chá»§ cÅ©ng chẳng cần loại bá» tình dục thế nhân Ä‘i là m ni cô. Ta thấy thánh phưá»ng các ngươi không bằng cải tổ má»™t chút, văn tông biến thà nh bá»™ văn hóa sá»± nghiệp, võ tông biến thà nh câu lạc bá»™ đấu váºt, thà nh phưá»ng cải tổ thà nh công ty táºp Ä‘oà n, do Thanh Tuyá»n đảm nhiệm ghế chá»§ tịch, ta là m lão công cá»§a chá»§ tịch. Như váºy má»i ngưá»i hai phÃa không cản trở lẫn nhau, lưỡng toà n kỳ mỹ, tháºt tốt biết bao.
TÄ©nh An cư sÄ© phất tay áo, giá»ng tức giáºn:
- Nói năng lung tung, váºy còn thà nh thể thống gì nữa. Viện chá»§ các Ä‘á»i trước cá»§a bản phưá»ng Ä‘á»u là các báºc trà sÄ© cao thâm mạc trắc, vì cÆ¡ nghiệp cá»§a bản phưá»ng cam nguyện vứt bá» tình dục nhân gian, truy cầu thiên đạo. Má»™t lòng duy trì Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng, chỉ có như thế, má»›i có được sá»± á»§ng há»™ cá»§a chúng đệ tá».
- Truy cầu thiên đạo?
Lâm Vãn Vinh cưá»i lạnh:
- Ngưá»i trong thế gian, vui buồn hạnh phúc Ä‘á»u là quyá»n lợi trá»i sinh ngưá»i ta được hưởng, bà bằng và o cái gì mà cướp Ä‘oạt? Có nhân đạo mà không biết hưởng thụ, lại kêu ngưá»i phà m thế là m việc nghịch thiên, Ä‘i truy cầu thiên đạo hư vô má» mịt, Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng ngươi tu đạo như váºy sao? Theo thiên đạo, há»§y nhân đạo, ngưá»i thiên hạ ai chấp nháºn các ngươi? Các ngươi bức bách Thanh Tuyá»n Ä‘i là m việc mà nà ng không muốn, đó gá»i là mong muốn cá nhân cá»§a cái rắm phưá»ng các ngươi, hết lần nà y tá»›i lần khác còn nói là rất đại công vô tư, rất cao thượng. Äúng là loại tÃnh cách vô tri Ä‘iển hình. Äáng cưá»i, tháºt đáng cưá»i !
Từ Chỉ Tình nghe thế phấn khÃch khen hay, Lâm Tam nói đúng chá»— yếu hại, vạch trần tấm khăn cao thượng thánh khiết che trên “Ngá»c Äức Tiên Phươngâ€. Tiêu Thanh Tuyá»n mặt đỠbừng, nắm chặt lấy tay Lâm Vãn Vinh, dịu dà ng nói:
- Phu nhân, Thanh Tuyá»n không cầu thiên đạo, chỉ nguyện cùng chà ng Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp tìm đạo nhân luân!
- Phải đó, phải đó!
Lâm Vãn Vinh vá»™i gáºt đầu, đùa cợt bên tai nà ng:
- Äạo nhân luân, đỉnh cao chÃnh là tình cảm phu thê thân máºt, tháºt sá»± rất thần thánh. Ở trên con đưá»ng lá»›n há»c thuáºt nà y ta luôn cần cù không mệt, khắc khổ luyện táºp, hảo lão bà , đợi là m xong việc ở bên nà y, chúng ta cẩn tháºn tìm hiểu tốt hÆ¡n má»™t chút nhé.
Tiêu tiểu thư khẽ hứ má»™t tiếng, sắt mặt như tấm lụa đà o, đánh lên ngưá»i hắn, hai ngưá»i nhu tình máºt ý, quả khiến ngưá»i khác không khá»i đố kỵ.
Nghe Lâm Vãn Vinh nói những lá»i nà y, má»™t lá»›p đệ tá» tuổi trẻ cá»§a thánh phưá»ng không khá»i động lòng. “ Theo thiên đạo, há»§y nhân đạo.†Những từ nà y thá»±c có thể chấn động cả ngưá»i Ä‘iếc, khiến cho ngưá»i ta có má»™t loại cảm giác được nghe chÃnh đạo, đầu óc mê tối trong phút chốc sáng sá»§a. Chúng nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thì thầm bà n tán.
TÄ©nh An cư sÄ© thấy tình hình có chút tuá»™t khá»i tầm không chế, vá»™i quát át Ä‘i:
- Nhân vô tÃn bất láºp. Mặc cho ngươi nói ngà n vạn lá»i, Thanh Tuyá»n năm đó láºp lá»i thá», đó là việc thiên chân vạn xác. Thanh Tuyá»n, ngươi có thừa nháºn không?
Tiêu Thanh Tuyá»n băng cÆ¡ ngạo cốt, tiết khà có thể so vá»›i báºc mà y râu, là m sao phá»§ nháºn việc nà y, thản nhiên gáºt đầu, thân sắc Ä‘iá»m đạm:
- Viện chá»§ nói không sai, Thanh Tuyá»n năm đó Ä‘Ãch xác có thá» như váºy. Việc ngà y hôm nay, đúng là Thanh Tuyá»n phản bá»™ lá»i thá» năm xưa, Thanh Tuyá»n cam nguyện tiếp nháºn bất kỳ trừng phạt nà o.
Lâm Vãn Vinh biết tÃnh tình cá»§a Tiêu tiểu thư nên cÅ©ng không ngăn cản mà để nà ng tá»± đối đáp. Dù sao chỉ cần là việc lão bà cá»§a ta là m, lão tá» gánh vác hết là được.
Nghe Thanh Tuyá»n thản nhiên thừa nháºn, Từ Chỉ Tình thầm lo lắng, vá»™i kéo lấy Lâm Vãn Vinh, lưá»m hắn, nói khẽ:
- Với sự thông minh của ngươi, sao không nghĩ biện pháp để Tiêu tiểu thư nói khéo léo một chút, còn dễ bỠxoay chuyển.
Tiêu tiểu thư nghe được khẽ lắc đầu, cảm kÃch nói:
- Sá»± quan tâm cá»§a tá»· tá»· là m tiểu muá»™i cảm kÃch vô cùng. Song trắng là trắng, Ä‘en là đen, việc trên Ä‘á»i, có thể là m sai, nhưng không thể chối bá». Vá» Ä‘iá»u nà y Lâm lang hiểu muá»™i rất rõ, việc Thanh Tuyá»n là m, tuyệt không phá»§ nháºn.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì, không chút để ý nói:
- Äúng váºy! Äúng váºy! Sợ cái gì chứ, có gì nói đó, dù sao ta cÅ©ng đã là ngưá»i xấu nổi tiếng nhất thiên hạ rồi, việc ác cứ để ta là m được.
Hai ngưá»i nà y, má»™t ngưá»i si, má»™t ngưá»i ngốc, má»™t kẻ thiện, má»™t kẻ ác, tháºt đúng là tuyệt phối. Từ tiểu thư cảm động, không biết lấy ngôn ngữ gì hình dung, chỉ nắm chặt tay Lâm Tam, bà y tá» sá»± á»§ng há»™.
PhÃa bên kia TÄ©nh An cư sÄ© cá»§a thánh phưá»ng chÃnh là đang đợi má»™t câu nói nà y cá»§a Tiêu tiểu thư, nghe thấy Tiêu Thanh Tuyá»n thản nhiên thừa nháºn, láºp tức tuyên đạo hiệu, gáºt đầu nói:
- Nếu Thanh Thuyá»n đã thừa nháºn, việc nà y không phải nghÄ© nữa. Nhân vô tÃn bất láºp, phản bá»™i lá»i thá» tuyệt không phải là việc là m cá»§a ngưá»i quân tá», để ngưá»i Ä‘á»i khinh bỉ. Bây giá» quay đầu lại vẫn kịp.
- Quay đầu lại, quay đầu gì?
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc, lá»›n tiếng nói:
- Lão bà bà TÄ©nh An cư sÄ©, xin há»i bà có nhá»› Thanh Tuyá»n phát lá»i thá» nà y khi nà o không?
Viện chá»§ hừ má»™t tiếng, tức giáºn đáp:
- Việc nà y ta tất nhiên nhá»› kỹ, đó là khi Thanh Tuyá»n lên núi chừng tám chÃn tuổi.
Lâm Vãn Vinh quay đầu lại dịu giá»ng há»i:
- Thanh Tuyá»n, bà ta nói không sai chứ?
Tiếu tiểu thư gáºt đầu thừa nháºn:
- Viện chá»§ nhá»› không sai, năm đó thiếp không tá»›i chÃn tuổi.
Lâm Vãn Vinh “à †má»™t tiếng. Kéo má»™t thư sinh trước mặt, mỉm cưá»i há»i:
- Xin há»i vị nhân huynh nà y. Khi huynh chÃn tuổi thì Ä‘ang là m gì?
Thư sinh kia ngẩn ra một chút, rồi đáp:
- Khi tiểu sinh chÃn tuổi theo cha há»c viết chữ, há»c thÆ¡.
- á»’, váºy khi đó huynh có là m việc gì không thà nh tháºt hay không?
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì nói:
- Và như huynh xin lệnh tôn đại nhân mua hồ lô đưá»ng, ngưá»i cho huynh mưá»i đồng, huynh nuốt mất sáu đồng ấy.
Thư sinh mặt có hÆ¡i đỠlên, gáºt đầu, bối rối đáp:
- Có má»™t năm và o mùa đông cha ép ta dáºy sá»›m viết chữ, lão nhân gia uy nghiêm ép buá»™c, ta chỉ có thể vâng lá»i. Nhưng đợi cha ra ngoà i là m việc, ta liá»n Ä‘i ra ngoà i cùng chúng bạn chÆ¡i đùa, phụ sá»± dạy dá»— cá»§a lão nhân gia.
- á»’, đó chÃnh là phản bá»™ lá»i hứa rồi.
Lâm Vãn Vinh giang tay ra, bất đắc dĩ nói:
- Thư sinh huynh, xem ra huynh không phải là quân tá».
Thư sinh hoảng hốt nói:
- Không phải như thế. Äó chỉ là tiểu sinh tuổi nhá» ngang bướng, nhất thá»i ham chÆ¡i. Má»›i có việc không thà nh tháºt như thế, nhưng mà đó Ä‘á»u là việc khi còn nhá», tin rằng má»—i ngưá»i Ä‘á»u đã từng là m chuyện như thế, không thể coi là tháºt được. Nhiá»u năm sau đó, tại hạ chưa từng là m chuyện thất tÃn.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu, mặt đầy vẻ đồng tình:
- Thư sinh huynh, ta tin huynh. Nhưng có ngưá»i cho rằng huynh không phải là quân tá», ta cÅ©ng chẳng có cách nà o khác cả.
Thư sinh kia vá»™i há»i:
- Ai?
Lâm Vãn Vinh chỉ và o TÄ©nh An viện chá»§, cưá»i nói:
- À, thì chÃnh là vị cư sÄ© bà bà đó. Dá»±a theo suy lý cá»§a bà ta, Thanh Tuyá»n nhà ta khi chÃn tuổi từng phát lá»i thá», hôm nay không tuân thá»§, đó chÃnh là không thà nh tháºt. Mà thư sinh huynh, huynh lúc đó cÅ©ng biết nói dối, tá»± nhiên không phải là quân tá» rồi. Ôi chao, đáng tiếc tháºt!
Ngưá»i thư sinh vá»™i và ng biện luáºn:
- Việc đứa bé là m khi má»›i chÃn tuổi thì có thể là do bị dụ dá»— cÅ©ng không biết chừng, Ä‘iá»u đó sao có thể tin được.
Lâm Vãn Vinh “ ồ†một tiếng, bừng tình:
- Hóa ra là như thế, trẻ nhá» không hiểu việc, bị dụ dá»—, nói rất hay. Thư sinh huynh, ta á»§ng há»™ huynh. Huynh chÃnh là quân tá», đại đại quân tá», em vợ cá»§a anh há» cá»§a nhị thúc cá»§a nha hoà n nhà ta có ba cô em, có khi ta sẽ tác hợp cho huynh.
Từ tiểu thư nghe ra đạo lý, lòng đang canh cánh tức thì buông xuống, vỗ tay nói:
- CÅ©ng không biết tên chết tiệt nà y lấy nhiá»u tư tưởng kỳ diệu như váºy từ đâu ra, Tiêu tiểu thư, ta tháºt sá»± phục tên xấu xa nà y, vị phu quân nà y cá»§a tiểu thư tháºt đúng là thiên hạ vô song.
Tiêu Thanh Tuyá»n chợt thở dà i, nói vá»›i vẻ bất đắc dÄ©:
- Thiên hạ vô song đúng là không sai, nhưng tiểu muá»™i chỉ lo lắng sức mê hoặc cá»§a chà ng đối vá»›i nữ tá» chúng ta quá lá»›n, cÅ©ng là thiên hạ vô song. Nếu đến lúc xảy ra việc gì quá đáng, thì quả tháºt vô cùng không hay.
Từ tiểu thư trong lòng có quỷ, khẽ “a†một tiếng, vội quy đầu đi, không dám nói chuyện nữa.
Nghe xong lá»i cá»§a Lâm Tam, ngưá»i có chút thông minh cÅ©ng hiểu ra, má»i ngưá»i ghé đầu ghé tai thì thầm bà n tán. Lâm Vãn Vinh Ä‘i tá»›i trước mặt mấy vị đại nho, cưá»i hà nh lá»… nói:
- Thất lá»… vá»›i mấy vị lão huynh. Xin há»i cao tÃnh đại danh cá»§a các huynh, à , Tống huynh , cá»u ngưỡng cá»u ngưỡng. Xin há»i khi huynh mưá»i tuổi, có là m việc gì không thà nh tháºt hay không? Và như cướp kẹo que cá»§a tiểu bằng hữu…. không phải chứ, loại việc táng táºn lương tâm nà y, huynh cÅ©ng là m ra à ? Không còn lẽ trá»i nữa. Xá» theo luáºt pháp, nhất định phải là m tháºt nặng theo luáºt pháp.
- A, vị Nghiêm Ná»™t huynh, huynh trước khi mưá»i tuổi có là m việc gì xấu không? Sá» tóc cá»§a tiểu cô nương, trá»™m tiá»n, chÆ¡i mã Ä‘iếu, đánh bà i cá»u…
- Lý Nguyên Dương huynh phải không? Xin há»i huynh khi nhá» có là m việc gì xấu, tá»›i chuồng ngá»±a ném đá, lừa gà cá»§a nhà ngưá»i khác, nhìn trá»™m quả phụ tắm rá»a chẳng hạn….
Má»i nhân khi tuổi nhá» ai chẳng có chút chuyện không phải, thấy Ä‘i tá»›i há»i han mà như thấy ác thần, kinh hoà ng luống cuống, vá»™i vã tản ra bốn phÃa.
TÄ©nh An cư sÄ© tức giáºn nói:
- Lâm Tam, ngươi quấy rầy mãi thế là có dụng ý gì?
- A, thiếu chút nữa quên mất cư sÄ© bà bà rồi. Xin há»i cư sÄ©, trước khi bà mưá»i tuổi, có từng thó mất đồ chÆ¡i cá»§a tiểu bằng hữu nhà ngưá»i khác, cướp hạc giấy cá»§a ngưá»i khác hay đại loại như váºy hay không?
- Không có!
Tĩnh An cư sĩ kiêu ngạo đáp:
- Bản cư sĩ từ thùa nhỠđược cha mẹ dạy dỗ. Gia giáo tốt đẹp, chưa từng là m việc gì xấu xa.
Lâm Vãn Vinh đảo mắt, cưá»i hắc hắc:
- Váºy bà mang tóc tu hà nh, trừ bò tình dục nhân gian. Có bà n bạc vá»›i cha mẹ hay chưa?
Tĩnh An cứ sĩ do dự một chút, ngần ngừ nói:
- Việc nà y…
- À!
Lâm Vãn Vinh được thế không tha ngưá»i, lá»›n tiếng nói:
- Nhất định là bà lừa gạt cha mẹ, nói bà ở thánh phưá»ng nà y ăn ngon ngá»§ tốt, để bá»n há» yên tâm. Trá»i ạ, việc thê thảm trần ai như váºy mà bà cÅ©ng là m được, bà lừa gạt cha mẹ, là m gia môn không có Ä‘á»i sau, đấy là vô cùng bất hiếu. Vạn váºt trá»i sinh, má»™t âm má»™t dương, bà tá»± tiện xuất gia, là m trong nhân thế có má»™t nam tá» không lấy được vợ. Cà ng không thể sinh con, dẫn tá»i má»™t Ä‘á»i lại có ngưá»i không vợ hoặc không chồng, từ đó dẫn tá»›i Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp âm dương mất Ä‘iá»u hòa. Nam nữ mất Ä‘i cân bằng, phá há»ng chÃnh sách sinh đẻ, di hại Äại Hoa ta Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp, là bất trung. Bà là ngưá»i bất trung bất hiếu, còn luôn mồm xưng nhân nghÄ©a đạo đức, tháºt là hoang đưá»ng vô cùng, khiến ngưá»i muốn chá»i mắng. Nhìn, nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, nhìn ta cÅ©ng phải mắng chá»i.
TÄ©nh An cư sÄ© tức tá»›i run cả ngưá»i, môi trắng bệch, mấp máy ná»a ngà y trá»i song má»™t câu cÅ©ng không phát ra nổi.
Từ Chỉ Tình mỉm cưá»i:
- Hắn lại thắng rồi, hắn nói Ä‘iá»u bất trung bất hiếu nà y, nhìn thì giống như cưỡng từ Ä‘oạt lý, nhưng không phải không có đạo lý.
Tiêu tiểu thư khẽ gáºt đầu, nghiêm mặt nói:
- Chá»› thấy chà ng nói má»i việc như hoang đưá»ng, tháºt ra bên trong lại ngầm giấu thiên cÆ¡, ngưá»i có lòng má»›i có thể nắm bắt được.
- Chúng... chúng ta hôm nay nói việc Thanh Tuyá»n, ngươi, ngươi lôi ra chuyện khác là m gì?
TÄ©nh An cư sÄ© Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở, âm thanh run rẩy thốt lên:
- Chuyện cá»§a Thanh Tuyá»n thì má»i ngưá»i sá»›m đã có công luáºn.
Lâm Vãn Vinh Ä‘i và i bước, cưá»i hì hì đáp lá»i:
- Má»™t cô bé con chÃn tuổi, còn là m nÅ©ng trong lòng mẹ, sao đã có khả năng phán Ä‘oán độc láºp? Các vị đại nho, các vị tuấn kiệt ở đây, các vị nhá»› xem khi má»i ngưá»i chÃn tuổi đã là m việc gì? Hôm nay còn nhá»› được bao nhiêu? Bức bách má»™t đứa bé chÃn tuổi phát lá»i thá», lại nghiêm ngặt bắt ngưá»i ta khi thà nh niên thá»±c hiện lá»i thỠấy, rồi phải hi sinh hạnh phúc cả Ä‘á»i. Những hà nh động nà y chÃnh nhân quân tá» Ä‘á»u khinh bỉ. Nếu ngưá»i thân cá»§a các vị gặp phải chuỵện nà y, các vị sẽ nghÄ© sao?
Má»i ngưá»i gáºt đầu không nói gì, Lâm Vãn Vinh cà ng lá»›n giá»ng:
- Cho nên, sá»± tháºt là thế nà y, khi Thanh Tuyá»n tuổi còn nhá» ngu ngÆ¡ không hiểu gì, đã bị cư sÄ© dụ dá»—, tháºm chà uy hiếp, má»›i phát ra lá»i thỠác độc như thế. Ôi, nghÄ© tá»›i tình hình năm đó, cái khổ cá»§a Thanh Tuyá»n, không ai biết được! Cư sÄ©, là m sao bà có thể hạ lòng độc ác như thế!
- Ngươi…
TÄ©nh An cư sÄ© lá»a bốc lên đầu, loạng choạng như muốn ngã xuống.
- Ta cái gì mà ta, đừng lấy tay bà chỉ và o ta. Bà ác độc như thế, ta không tố cáo bà lừa gạt thiếu niên nhi đồng, ngược đãi trẻ nhá», thì bà đã phải tá»± vá» nhà thắp hương sám hối rồi.
Lâm Tam miệng nở hoa xen, nhìn cư sÄ© cưá»i khinh thưá»ng:
- Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng, cÅ©ng nên đến hồi kết rồi.
Cư sĩ hai mắt tối sầm lại, ngã phịch xuống đất, hai nữ đệ tỠvội và ng đỡ lấy bà ta, hoảng hốt kêu lên:
- Viện chủ, viện chủ…
- Lâm tướng quân, Lâm tướng quân…
Từ dưới núi má»™t Ä‘oà n ngưá»i ngá»±a chạy tá»›i, Ä‘i đầu chÃnh là Äá»— Tu Nguyên, sau hắn là mấy thá»›t tuấn mã, kéo hai khẩu pháo lên núi.
Trá»i ạ, cuối cùng cÅ©ng đã tá»›i, lão tá» nói cạn cả nước miếng rồi. Lâm Vãn Vinh ngồi phịch xuống đất, thở phì phò, Äá»— Tu Nguyên vá»™i đỡ lấy hắn:
- Mạt tướng đến trễ, xin tướng quân thứ tội.
Lâm Vãn Vinh chỉ và o tấm biển “ Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng†đằng xa, tức giáºn nói:
- Äá»— đại ca, bắn nát tấm biển kia cho ta.
- Tuân lệnh !
Äá»— Tu Nguyên vá»™i và ng kêu dá»±ng há»a pháo, pháo thá»§ nhồi thuốc pháo†Äoà ng, “Äoà ng†mấy tiếng lá»›n vang lên, trong khói bụi mịt mù, tấm biển cao quý kia ầm ầm đổ xuống.
(1) Nhân vô tÃn bất láºp bắt nguồn tá» câu dân vô tÃn bất láºp cá»§a Khổng Tá».
(2) Bà i Mã Ä‘iếu lưu hà nh từ niên hiệu Vạn Lịch thá»i Minh, đến Ä‘á»i nhà Thanh biến đổi thà nh bà i Mặc Hòa, chỉ còn lại 3 môn/pho là Vạn tá»±, Sách tá»± và Văn tiá»n. Cách đánh bà i: 4 ngưá»i má»™t sòng, má»—i ngưá»i rút 10 lá bà i, tổ hợp 3, 4 lá cùng pho là m má»™t bá»™ (hiểu là ghép từ 3 lá trở lên cá»§a các con bà i cùng má»™t pho, giống như “phu dá»c†trong chÆ¡i tổ tôm; hoặc giống như “sảnh†trong chÆ¡i xáºp xám hay phé/bà i tây), hoặc tổ hợp giống như “phu bÆtrong chÆ¡i tổ tôm, tức ghép 3 lá cùng số (nhất, nhị... cá»u) thuá»™c cả 3 pho. Ngưá»i tổ hợp đủ ba bá»™/phu là thắng.
Ngoà i bà i Mặc Hòa còn có các loại biến thể khác như Äấu Hổ, Chỉ Trương.
- Äấu hổ: Dùng 30 lá bà i cá»§a Mã Äiếu, bá» Ä‘i 9 lá thuá»™c pho Tháºp tá»±, chỉ lưu lại lá Thiên Vạn (hình Võ Tòng).
- Chỉ trương là bà i giấy mạt chược, hình thà nh từ cÆ¡ sở bà i Mã Äiếu, cÅ©ng bảo lưu 3 pho Vạn, Sách, Tiá»n nhưng đổi: Sách là m Äiá»u, Tiá»n là m BÃnh; và cÅ©ng đổi tên má»™t số lá bà i.
Nguồn : vietbao.vn
Tà i sản của Silverwing
Chữ ký cá»§a Silverwing Pháºn là m trai gõ phÃm bình thiên hạ :00 (32):
Chà anh hùng click :0 (35): chuá»™t định giang san :0 (156): Äi kiếm vợ nà o
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Silverwing
22-04-2009, 01:03 PM
Äả Tá»± Cao Thá»§
Tham gia: Sep 2008
Äến từ: TP Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 57
Thá»i gian online: 1 tháng 3 tuần 4 ngà y
Thanks: 40
Thanked 187 Times in 25 Posts
Chương 361: Tan thà nh mây khói - thượng
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch & Biên táºp: vietstars
Nguồn: TTV
Thấy tấm biển thánh khiết cao cao tại thượng đã đứng vững trăm năm ầm ầm đổ xuống. Ngay ở đây, bất kể là hồng há»c đại nho hay là tuấn kiệt trẻ tuổi Ä‘á»u kinh hoà ng, sợ tá»›i mức cứng há»ng. Bốn chữ “ Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng†nà y, không nghi ngá» gì nhiá»u năm đã thà nh là cá»™t chống cá»§a há», hôm nay lại sụp đổ ngay dưới tầm mắt. Cái loại cảm giác mất Ä‘i sức chống đỡ nà y, quả tháºt không ngôn ngữ nà o có thể hình dung ra được. Nhưng vị Lâm tướng quân kia cưá»ng hãn, Ä‘ao thương đại pháo chỉnh tá», quân binh từng Ä‘oà n vây quanh thánh phưá»ng, những thư sinh chăm chỉ Ä‘á»c sách nhiá»u năm như bá»n há» giá» mặt mÅ©i sầu khổ, chỉ đà nh thúc thá»§ vô sách (bó tay không có cách gì đối phó).
Tiêu Thanh Tuyá»n mặc dù biết phu nhân muốn quyết liệt vá»›i thánh phưá»ng, nhưng tá»›i giá» phút nà y, trong lòng nà ng cÅ©ng đầy tư vị khó nói, nhìn tấm biển đổ thà nh tưá»ng tan vách nát, chỉ đà nh thở dà i tháºt sâu.
Tĩnh An cư sĩ toà n thân run rẩy dữ dội, “Ọe†phun ra một ngụm máu tươi, đột nhiên gà o lên như phát điên:
- Äệ tá» há»™ phưá»ng cá»§a võ tông ở đâu?
- Äệ tá» có mặt !
Má»™t loạt tiếng quát chỉnh tá» vang lên, từ trong đám ngưá»i Ä‘i ra hÆ¡n mưá»i nữ tá», thân hình thướt tha, anh tư sáng rõ, hông Ä‘eo bảo kiếm, tiểu cô nương dẫn đưá»ng cho Lâm Vãn Vinh cÅ©ng ở trong hà ng ngưá»i đó, Ä‘ang len lén hướng Tiêu Thanh Tuyá»n đưa mắt ra hiệu.
Tĩnh An cư sĩ dùng hết sức lực toà n thân, quát lớn:
- Tên Lâm Tam nà y là m nhục thánh phưá»ng ta, là m đứt huyết mạch chúng ta, há»§y cÆ¡ nghiệp ngà n năm cá»§a bổn phưá»ng ta trong phút chốc, bản viện chá»§ lệnh các ngươi dùng hết sức lá»±c giết chết Lâm Tam, không chết không ngừng.
Mấy nữ tá» mặt nhìn nhau, không biết phải trả lá»i thế nà o, sợ sệt nhìn Tiêu Thanh Tuyá»n, nhá» giá»ng kêu lên:
- Sư tỷ…
Tiếu Thanh Tuyá»n bất đắc dÄ© than:
- Các vị sư muá»™i, ta và các muá»™i cùng Ä‘á»c sách há»c nghệ, tình như tay chân, hôm nay thà nh cục diện nà y, tháºt sá»± là ta không muốn nhìn thấy. GiỠđây sư phó hạ sÆ¡n chưa vá», ta không dám tá»± tiện phát ra mệnh lệnh, nhưng lá»i vừa rồi phu quân ta nói, tin rằng các vị tá»· muá»™i Ä‘á»u đã nghe thấy, thà nh phưá»ng đứng vững ngà n năm, tuy có công tÃch, nhưng cÅ©ng có rất nhiá»u chá»— không như ý ngưá»i, mong các vị sư muá»™i suy nghÄ© tháºt kỹ rồi má»›i quyết định.
Hóa ra mấy ngưá»i nà y Ä‘á»u là đệ tá» cá»§a Ninh tiên tá», thấy bá»n há» má»—i ngưá»i ngưá»i Ä‘eo bảo kiếm, dáng vẻ như hoa như ngá»c, Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, đảm nhiệm trá»ng trách há»™ phưá»ng cá»§a Ngá»c Äức Tiên Phướng lại toà n bá»™ rÆ¡i và o trên ngưá»i mấy tiểu cô nương nà y, còn lại đám tà i tỠđại nho Ä‘á»c đầy thi thư kia thì sức lại trói gà không chặt, tháºt đáng buồn! Äáng tiếc! Câu nói cÅ© thư sinh là m lỡ việc nước, tháºt có đạo lý.
Tiểu cô nương Lý Hương Quân đứng ở cuối hà ng rưng rưng nước mắt, nà ng ta tuy tuổi nhá» nhất, nhưng xem ra cÅ©ng có chút chá»§ kiến, chợt chuyển sang TÄ©nh An cư sÄ©, lá»›n tiếng há»i:
- Xin há»i viện chá»§, ngưá»i nói Lâm Tam há»§y cÆ¡ nghiệp cá»§a thánh phưá»ng ta có căn cứ không? Là hắn nói sai, hay là hắn là m sai? Hắn và sư tá»· ta tháºt lòng yêu nhau, nà o có gì sai? Thánh phưá»ng ta truyá»n thừa trăm năm nhân nghÄ©a đạo đức, vì sao tá»›i sư tá»· lại là m không được? Chẳng nhẽ như Lâm đại ca đó nói, thánh phưá»ng ‘ há»§y nhân đạo, tầm thiên đạo’ sao? Äệ tá» không hiểu, xin viện chá»§ Ä‘iểm hóa.
- Äệ tá» không hiểu, xin viện chá»§ Ä‘iểm hóa!
HÆ¡n mưá»i đệ tá» cá»§a Ninh tiên tá» cùng quỳ xuống, hướng tá»›i TÄ©nh An cư sÄ© mở miệng cầu đạo. Những nữ tá» nà y Ä‘á»u tuổi chưa đến mưá»i tám, chÃnh là lúc rá»±c rỡ nhất trong Ä‘á»i ngưá»i, đối vá»›i việc nam nữ trong lòng vốn có mÆ¡ tưởng vô vùng đẹp đẽ, chỉ vì quy cá»§ cá»§a thánh phướng, má»›i phải khổ sở tá»± áp bức chÃnh mình. Hôm nay thấy Tiêu tiểu thư mà cả thánh phưá»ng Ä‘á»u sùng bái và yêu quý, vì lương duyên trần thế mà muốn đối nghịch vá»›i cả thánh phưá»ng, tinh thần khà độ ấy là m ngưá»i ta bá»™i phục, cà ng khiến cho đám cô nương trẻ xem như hình tượng đáng noi gương. Lâm Tam nói má»™t phen kinh thế hãi tục, khiến há» tưởng như được nghe chÃnh đạo. Lá»i cá»§a hắn là m những ngưá»i trẻ tuổi cá»§a thánh phưá»ng trong lòng được cảnh tỉnh, thân là ngưá»i trong thế tục thiên đạo cùng nhân đạo, rốt cuá»™c cái nà o má»›i là điá»u mình cần?
Thấy Lý Hương Quân dẫn đầu cầu tình, lại thêm và o Æ¡n dẫn đưá»ng cá»§a nà ng, má»™t tiểu cô nương mưá»i tuổi, không ngá» có can đảm và khà phách như thế, Lâm Vãn Vinh nghe được thầm gáºt đầu. Tiêu tiểu thư và nh mắt thấm ướt, khẽ nói:
- Sư muá»™i đội vá»›i thiếp tình ý thân thiết, Lâm lang, nếu tháºt sá»± phải có xung đột, chà ng chá»› là m bị thương những tá»· muá»™i nà y cá»§a thiếp.
- Äiá»u đó tất nhiên rồi, những vị sư muá»™i nà y như hoa như ngá»c, nếu bị thương ở đâu, sau nà y không gả Ä‘i được, quả tháºt là không hay.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì, Tiêu Thà nh Tuyá»n lưá»m hắn má»™t cái, cưá»i như không cưá»i.
- Ôi, không xong !
Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhá»› tá»›i việc gì, vá»— gáy kêu. Tiêu tiểu thư vá»™i há»i:
- Là m sao váºy?
Lâm Vãn Vinh chỉ Lý Hương Quân nói:
- Vị tiểu sư muội nà y không phải tên là Lý Hương Quân chứ?
Tiêu Thanh Tuyá»n gáºt đầu, cưá»i nói:
- Chà ng lên núi chÃnh là do muá»™i ấy dẫn đưá»ng cÆ¡ mà , sao ngay cả tên cá»§a ngưá»i ta cÅ©ng không biết váºy?
Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ nói:
- Muá»™i ấy nói má»™t lượt, ta cÅ©ng không chú ý lắm, nà ng cÅ©ng biết, ta là ngưá»i luôn lãnh đạm, đối vá»›i cô bé nhá» chẳng hỠđể ý.
Tiêu Thanh Tuyá»n sắc mặt không đổi, tá»± động bá» qua câu phÃa sau cá»§a hắn.
- Lý Hương Quân, Lý Hương Quân, ta nói cái tên nà y sao quen tai như váºy.
Lâm Vãn Vinh nắm lấy tay Tiếu tiểu thư lặng lẽ há»i tiếp:
- Vị Hương Quân tiểu sư muá»™i nà y, bây giá» có ngưá»i yêu chưa?
Tiếu Thanh Tuyá»n gắt má»™t tiếng, mặt đỠlên:
- Äừng nói lung tung, muá»™i ấy má»›i có hÆ¡n mưá»i tuổi, là m gì có tình lang gì chứ? Chà ng cho rằng ngưá»i ta Ä‘á»u vô lại như chà ng cả sao?
Lâm Vãn Vinh cưá»i hăng hắc:
- Váºy tốt rồi, váºy tốt rồi. Thanh Tuyá»n, nếu nà ng xem trá»ng vị tiểu sư muá»™i nà y, thì gặp phải bất kỳ nam tá» há» Hầu nà o, tốt nhất là lấy gáºy đánh chết hắn Ä‘i, miá»…n cho tiểu sư muá»™i lỡ chuyện chung thân, nhá»› kỹ, nhá»› kỹ đó.
Tiêu tiểu thư không hiểu lá»i hắn nói, nhưng thấy thần sắc cá»§a hắn trịnh trá»ng, không giống nói đùa, chỉ khẽ nháºn lá»i. CÅ©ng không biết hắn từ đâu ra lắm lá»i dặn dò máºp má» như váºy.
TÄ©nh An cư sÄ© thấy đệ tá» võ tông không ngá» táºp thể phản kháng lại ý chỉ cá»§a mình, mặt cà ng trắng bệch, ngón tay run run chỉ đám ngưá»i Lý Hương Quân nói:
- Giá»i lắm, chẳng lẽ ngay cả các ngươi cÅ©ng muốn phản lại Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng ta? Bản cư sÄ© nói lại má»™t lần, tức tốc giết chết Lâm Tam, không được chần chừ.
- To gan! Mưu hại mệnh quan triá»u đình, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản phải không?
Äá»— Tu Nguyên quát lá»›n, mấy ngà n binh sÄ© cùng giÆ¡ Ä‘ao lên, từng Ä‘oà n vây quanh đám ngưá»i võ tông, vô số cÅ©ng tiá»…n thá»§ giÆ¡ cung nhá»n nhắm chuẩn và o đám ngưá»i, chỉ đợi má»™t tiếng ra lệnh cá»§a Lâm Vãn Vinh, liá»n tắm máu thánh phưá»ng.
Chư vị đại nho sắc mặt trắng bệch, bá»n há» viết chữ là m văn, ai ai cÅ©ng là cao thá»§, nhưng khi gặp phải Ä‘ao thương chạm tá»›i thân, lại má»™t chút biện pháp cÅ©ng không có.
Lâm Vãn Vinh cưá»i lá»›n, Ä‘i và i bước, sắc mặt đột nhiên biến đổi:
- Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng, tá»± xưng tá» thiên, ý đồ độc láºp ngoà i Äại Hoa, hÆ¡n nữa tá»± gây dá»±ng võ trang, nguy hại an toà n ngưá»i khác, phá há»ng an định cá»§a Äại Hoa, chỉ bằng và o hai Ä‘iểm nà y, là đã có thể định Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng ngươi tá»™i mưu phản rồi.
- Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ! (1)
Cư sĩ lớn tiếng nói:
- Môn nhân đệ tá» Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng trải khắp thiên hạ, bá»n há» sẽ không để các ngươi là m xằng là m báºy thế nà y, cho dù tá»›i trước mặt hoà ng thượng, ta cÅ©ng không sợ…
Hoà ng thượng? Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc, lão ni cô ngươi đến chết vẫn còn chưa tỉnh lại, sá»± tồn tại cá»§a cái phưá»ng nát gì đó nà y, rốt cuá»™c là ai uy hiếp. Hắn vung tay lên, hai khẩu pháo dưới tay Äá»— Tu Nguyên cùng ầm ầm phát xạ, bắn tấm biển thánh phưá»ng đằng xa nát tung trá»i, át Ä‘i tiếng gà o thét cá»§a TÄ©nh An cư sÄ©. Chúng nhân nhất tá» biến sắc.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc:
- Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng tụ táºp đánh nhau, tá»± mình láºp há»™i, thuá»™c vá» tổ chức phi pháp, ta sẽ báo lên hoà ng thượng, ban cho tấn công và tiêu diệt. Các vị hồng há»c đại nho, thanh niên tuấn kiệt Ä‘á»u là nhất thá»i bị dụ dá»— nên má»›i bị lừa gạt, lấy nguyên tắc trị bệnh cứu ngưá»i răn trước phạt sau, chỉ cần các vị nháºn ra được sai lầm cá»§a mình, viết thư ăn năn, ta sẽ cầu xin cho các vị ở trước mặt hoà ng thượng, mong thà nh thượng ân xá cho các ngưá»i. Các vị xin cứ tá»± tiện.
Hắn phất tay lên, binh sÄ© thá»§ hạ cá»§a Äá»— Tu Nguyên Ä‘ao thương nhoáng lên, kêu choang choang, là m những tà i tỠđại nho kia từng ngưá»i từng ngưá»i kinh hãi run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Có mấy ngưá»i len lén nhìn TÄ©nh An cư sÄ©, lại nhìn đám binh sÄ© hung mãnh như hung thần ác sát, cuối cùng run rẩy giÆ¡ tay lên, nói nhá»:
- Chúng ta hối lỗi.
Lâm Vãn Vinh vẫy tay, liá»n có binh sÄ© bê lên bút giấy nghiên má»±c, mấy ngưá»i kia dùng bút như bay, Ä‘em quá trình mình gia nháºp “ tổ chức phi pháp†Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng trước trước sau viết tỉ mỉ, kể ra chá»— tá»™i ác cá»±c đại cá»§a “ Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng,†bẻ cong chiếu lệnh đỠtá»± cá»§a thái tổ, xúi bẩy thanh niên vô tri, tá»± tiện kết đảng, nuôi dưỡng vÅ© trang riêng, tham ô há»§ hóa hoà nh hà nh, đà n áp đệ tá» trẻ tuổi, không phục sá»± quản lý cá»§a triá»u đình, mưu hại mệnh quan triá»u đình, đủ loại lá»i, không thể đếm hết, có thể nói đủ cả năm Ä‘iá»u ác.
Lâm đại nhân nháºn lấy xem má»™t lần, chỉ thấy thư ăn năn kiêm cáo trạng nà y, bút lá»±c cứng cá»i, văn phong thanh thoát, Ä‘em tá»™i cá»§a thánh phưá»ng bà y ra tá»›i táºn trá»i. Lâm đại nhân mặt mà y há»›n hở, đưa cho Từ tiểu thư bên cạnh, cảm khái nói:
- Té ra thánh phưá»ng lại cùng hung cá»±c ác như thế, Từ tiểu thư, nà ng xem xem, mấy tá»™i nà y kinh thiên động địa, khó viết hết lên thư, ta chỉ nhìn má»™t lần, đã toà n thân đầy mồ hôi lạnh. Ài, may mắn chúng ta tá»›i kịp thá»i, cứu vá»›t vạn dân khá»i nước lá»a.
Từ Chỉ Tình nghe nhưng không nói gì, ngươi là m thế nà y gá»i là bức cung, không biết xấu hổ còn cổ xúy chÃnh mình. Thấy đại nho tà i tá» Ä‘i ra ăn năn ngà y cà ng nhiá»u, thánh phưá»ng đã hoà n toà n phân hóa, lại liếc mắt qua đống cáo trạng ăn năn trong tay ngà y cà ng dà y, Từ tiểu thư chỉ biết lắc đầu, khẽ thở dà i má»™t tiếng, nếu không có uy bức cá»§a Lâm Tam, ai có thể nghÄ© tá»›i những hồng há»c đại nho ngà y thưá»ng đạo mạo trang nghiêm nà y, lại vô cùng má»m yếu như thế. Từ Ä‘iểm nà y mà nói, Lâm Tam có thể nói đã là m má»™t việc rất tốt, những thư sinh cao cao tại thượng nà y, thiếu sót thá»±c tế, nhìn như lương đống quốc gia, nhưng Ä‘á»u là tâm rá»—ng đầu gá»—.
Từ tiểu thư bất đắc dÄ© cưá»i khổ, lắc đầu than:
- Äúng là thư sinh cả trăm không dùng được má»™t, tiá»n nhân sá»›m có lá»i dạy, tá»›i táºn hôm nay ta má»›i hiểu rõ. Thá» nghÄ© những tà i tá» tuấn kiệt thánh phưá»ng bồi dưỡng ra nà y, nếu tiá»n và o triá»u đưá»ng, là m trong triá»u cương, phụ tá triá»u chÃnh, không biết Äại Hoa ta sẽ thà nh cảnh tượng thế nà o? Còn có thể mong bá»n há» thá» chết kháng Hồ sao, suốt ngà y chỉ biết Ä‘á»c sách vở chết, khi yếu sợ mạnh, chẳng trách ngưá»i Hồ hiếp đáp chúng ta, ngay cả Äông Doanh nhá» bé cÅ©ng dám vuốt râu hổ cá»§a Äại Hoa ta.
Tiêu Thanh Tuyá»n nghe được thần sắc ảm đạm, yên lặng cúi đầu không nói, Lâm Vãn Vinh lắc đầu, nói quá nhiá»u miệng rút gân rồi, chẳng thèm nói nữa.
Tưá»ng đổ ngưá»i chạy, gặp phải Lâm Vãn Vinh thế mạnh, Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng đã không còn uy nghiêm cá»§a ngà y xưa, chúng đệ tá» phân hóa thà nh hai cá»±c, TÄ©nh An cư sÄ© thế nà o cÅ©ng không nghÄ© tá»›i. Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng vốn trên đỉnh phồn hoa, vì sao gặp phải binh há»a liá»n nhanh chóng ngói tán băng nát như thế, Ä‘iá»u nà y tháºt sá»± quá khó có thể tưởng tượng. Bà ná»™ há»a công tâm, mái tóc sáng trắng chá»›p mắt biến thà nh ảm đạm vô quang, trong ánh mắt không chút ánh sáng, máu tưới khóe miệng lẳng lặng nhá» xuống, ngây ngốc nhìn cảnh trước mắt, liá»n giống như hóa thà nh đá.
- Lâm Tam!
TÄ©nh An cư sÄ© đột nhiên mở miệng gá»i.
- Cư sÄ©, bà gá»i ta sao?
Lâm Vãn Vinh sá»ng sốt.
TÄ©nh An cư sÄ© sắc mặt như tro tà n, gáºt đầu nói:
- Ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng ta Ä‘ang đỉnh thịnh, gặp phải binh há»a, chá»›p mắt liá»n tan thà nh mây khói, không còn chút gì.
Vấn đỠnà y rất khó trả lá»i, mặc dù Lâm Vãn Vinh tá»± nháºn mình nhìn xa trông rá»™ng có thể biện luáºn tất cả, nhưng cÅ©ng không đáp nổi, chỉ dà nh cưá»i khổ lắc đầu:
- Cái nà y, ta cũng không hiểu rõ.
Tĩnh An cư sĩ thở dà i ảm đạm, chợt khẽ nói:
- Thanh Tuyá»n, con tá»›i đây.
- Viện chủ...
Tiêu tiểu thư rưng rưng nước mắt, vội chạy tới. Lâm Vãn Vinh quýnh lên, đang muốn giữ lấy nà ng. Từ Chỉ Tình lại ngăn hắn :
- Con ngưá»i sắp chết, lá»i nói tốt là nh. Ngươi yên tâm Ä‘i, cư sÄ© sẽ không hại Tiếu tiểu thư đâu.
- Cái nà y, cho con.
TÄ©nh An cư sÄ© cháºm rãi đưa ra con cá gá»— giữ chặt trong tay trong tay và o tay Tiêu Thanh Tuyá»n. Lâm Vãn Vinh cả kinh nói:
- Ãi chà , lão bà bà nà y tặc tâm chưa chết, còn muốn kéo Thanh Tuyá»n Ä‘i là m viện trưởng.
Từ tiểu thư lưá»m hắn nhéo mạnh lên tay, nói:
- Chá»› nghÄ© nhân tâm Ä‘á»u giảo hoạt giống như ngươi, theo ta thấy, cư sÄ© Ä‘ang cứu Tiêu tiểu thư đấy.
Lâm Vãn Vinh nghe mà chả hiểu gì cả, chỉ thấy bên kia Tiêu tiểu thư lại kinh hãi nói:
- Cư sÄ©, ngưá»i là m thế nà y …
TÄ©nh An cư sÄ© sắc mặt bình tÄ©nh, gáºt đầu nói:
- Con cá gá»— nà y là váºn mệnh cá»§a con, Ä‘em nó Ä‘áºp nát, con sẽ không phải còn phải chịu sá»± khổ sở cá»§a tam thông cổ nữa, hãy là m má»™t cô gái tá»± do, cưới gả cho ngưá»i, sinh con dưỡng cái, không bị thiên đạo giam giữ, trở lại vá»›i váºn mệnh nhân đạo cá»§a con.
Từ tiểu thư quả nhiên không nói sai, ni cô bà bà nà y phản tỉnh rồi, Lâm Vãn Vinh nghe được hai mắt sáng lên, nhìn chăm chăm và o con cá gá»— trong tay Thanh Tuyá»n, háºn không thể láºp tức lao lên, Ä‘áºp nó nát tan tà nh.
Tiêu tiểu thư nước mắt rơi như mưa, nắm chặt lấy bà n tay khô gầy của Tĩnh An cư sĩ, kêu thê lương:
- Cư sĩ…
TÄ©nh An cư sÄ© ho má»™t tráºn, sắc mặt á»ng hồng, tá»±a như thì thà o tá»± nhá»§:
- Thanh Tuyá»n, ta nhìn cpn từ nhá» lá»›n lên. Ngay từ khi con còn ở trong tã, ta đã má»—i ngà y vì con tụng kinh niệm pháºt, lúc đó sư phó cá»§a ngươi còn là má»™t tiểu cô nương, rất nhiá»u chá»— còn chưa hiểu, ta phải Ä‘em con tá»›i bên cạnh chiếu cố. Ta tuy truy cầu thiên đạo, nhưng cÅ©ng là thân phà m, con ngưá»i chẳng phải cây cá», sao có thể vô tình. Lẳng lặng nhìn con má»—i ngà y lá»›n lên, quả thá»±c, không ai cao hứng hÆ¡n ta. Trong vô số đệ tá» Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng nà y, ta chỉ đối xá» vá»›i con như thế. Khụ , khụ ….
Tiêu tiểu thư im lặng rÆ¡i lệ, má»™t câu cÅ©ng không nói ra được. TÄ©nh An cư sÄ© sắc mặt ngà y cà ng Ä‘á», nhãn thần tá»± như có chút sáng lên, cưá»i khổ nói:
- Con thân pháºn cao quý, nhưng lại lưu lạc tá»›i trong Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng chúng ta, viện chá»§ Ä‘á»i trước nhìn trúng con, đã định sẵn ngươi có kiếp nạn nà y. Nếu nói việc duy nhất ta là m sai, chÃnh là thúc giục con phát ra lá»i thể khổ nạn kia. Nhưng như ta nói, vì truyá»n thừa hương há»a trăm năm cá»§a thánh phưá»ng, trừ má»™t con đưá»ng nà y, ta không còn lá»±a chá»n khác, ai ở vị trà cá»§a ta, Ä‘á»u là m như thế. Con muốn trách ta, ta cÅ©ng không má»™t lá»i oán thán.
Từ Chỉ Tình nghe được lắc đầu thở dà i, nói:
- Cư sÄ© nói không sai, ở vị trà cá»§a bà ta, không Ä‘i bức bách Tiêu tiểu thư thì sẽ có má»™t cô gái khác chịu khổ. Äây không phải là bà ta sai, Lâm Tam, ngươi quá nhẫn tâm rồi.
Lý luáºn cá»§a nữ nhân tháºt há»—n loạn, lúc trước còn Ä‘ang đồng tình vá»›i Thanh Tuyá»n, chá»›p mắt má»™t cái đã Ä‘i quan tâm cho cư sÄ© lão bà rồi, dù sao ác nhân Ä‘á»u là ta là m. Lâm Vãn Vinh chỉ cưá»i hắc hắc, không há» nói gì.
Chú thÃch
*(1) » Dục gia chi tá»™i, hà hoạn vô từ « : * (dịch nghÄ©a theo tiếng Việt: - Äã muốn vu oan thì chẳng lo gì không tìm ra chứng cứ tá»™i trạng.)
(2)Lý Hương Quân – Mỹ nhân Trung Hoa cổ.
Lý Hương Quân ' Tần Hoà i Bát Diá»…m là ngưá»i ná»—i tiếng gan dạ và có nghÄ©a . Lý Hương Quân lúc nà o cÅ©ng mang cây quạt lụa kế bên mình , cây quạt mà u trắng và trên quạt có vẽ hình hoa đà o mà u sắc rất đẹp , bởi váºy được gá»i là "Quạt Hoa Äà o " . Hoa đà o trên quạt là do Lý Hương Quân lấy máu tươi vẽ thà nh , trên quạt có ghi khắc chuyện tình Ä‘au thương cá»§a cô ta và tình lang Hầu Phương Thà nh . Và đó cÅ©ng là niá»m hy vá»ng để Lý Hương Quân sống.
Thương nhỉ
Nguồn : internet.
Tà i sản của Tà _Thần
Chữ ký cá»§a Tà _Thần 人生自å¤èª°ç„¡æ»
ç•™å–丹心照汗é’
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a Tà _Thần
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì