Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn
Buổi sáng ngày mồng mười tháng tám, thị trường định kỳ dầu mỏ mở cửa, giá dầu đã vượt con số 42 đôla Mỹ mỗi thùng, cho đến trưa, giá luôn dao động ở mức này.
Mấy người Phương Minh Viễn tự lo ăn trưa ở khách sạn, Phương Bân có việc nên không đến, Vu Thu Hạ bồng Tình Nhi đến góp vui, Phương Minh Viễn cơm rượu xong xuôi, dựa vào cửa sổ xem sách.
- Những người Iraq cũng quá tàn bạo, đến trẻ em cũng không tha! Thật là một bọn cầm thú!
Trên ghế sô pha trong phòng khách, Vu Thu Hạ ôm Tình Nhi nói với Lâm Liên. Hai người vừa xem xong mấy tin tức liên quan đến Kuwait trên đài truyền hình Hongkong, trong đó có một tin đề cập đến quá trình Iraq xâm lược Kuwait, một số binh sĩ Iraq xông vào bệnh viện của Kuwait, vứt những đưa trẻ sơ sinh ra khỏi nôi, làm cho chúng chết ngay trên sàn bệnh viện. Tin tức này được phát trên nhiều kênh truyền hình Mỹ.
Phương Minh Viễn không biết việc này cuối cùng là thật hay giả, bởi vì tin tức không thấy được hình ảnh của phóng viên. Hơn nữa hắn biết, kiếp trước sau kho Kuwait bị chiếm không lâu, ở Mỹ đã thành lập tổ chức gọi là “công dân vì tự do Kuwait”, tổ chức này dùng hơn mười triệu đôla Mỹ của chính phủ Kuwait bắt đầu cuộc tuyên truyền. Sau này trong một hội nghị thu thập ý kiến về chiến tranh giữa Iraq và Kuwait do quốc hội Mỹ tiến hành, kể về tình tiết người con gái chưa thành niên đó, sau này chứng minh là con gái Kuwait ở đại sứ Mỹ, một vị thành viên của hoàng thất. Sự tuyên truyền giữa nước và nước, haha, cũng là thật thật giả giả, không thể không tin, cũng không thể tin hoàn toàn. Nhưng những lời này hắn sẽ không nói ra, trong bụng hiểu rõ là đủ rồi.
- Minh Viễn!
Vu Thu Hạ gọi:
- Em tới đây một chút!
Phương Minh Viễn bỏ sách xuống, đi từ phòng đến phòng khách.
- Chị Thu Hạ, có việc gì ạ?
- Minh Viễn, em nói xem, Iraq có chủ động rút lui khỏi Kuwait không? Bây giờ hầu như tất cả các nước trên thế giới đều khiển trách bọn họ, nước Mỹ càng tuyên bố rõ ràng, sẽ điều quân giúp Kuwait thu lại lãnh thổ, tốp lính Mỹ đầu tiên đã đến lãnh thổ Ảrập. Saddam sẽ vẫn cứng rắn chứ?
Một loạt câu hỏi của Vu Thu Hạ tuôn ra.
Vấn đề là rất dễ trả lời, nhưng nguyên nhân lại làm Phương Minh Viễn chần chừ.
- Chị Thu Hạ, theo em thấy, Iraq sẽ không chủ động rút khỏi Kuwait…
Sỡ dĩ Iraq lắng xuống sau khói lửa chiến tranh giữa Iran và Iraq, còn chưa đến lúc ký kết hiệp định hòa bình với Iran, thì đã xâm chiếm Kuwait, mục đích chủ yếu của nó là thông qua việc chiếm lĩnh nước giàu hiếm có như Kuwait này, từ đó xóa nợ lớn mà Iraq đã nợ Kuwait lên đến hơn mười tỷ đôla Mỹ, còn dùng quốc khố của Kuwait để giải quyết nguy có kinh tế nghiêm trọng cho người dân Iraq do chiến tranh Iran và Iraq kéo dài trong tám năm.
Hơn nữa thông qua thôn tính Kuwait, mà từ đó có thể giải quyết vấn đề tranh chấp biên giới tồn tại lâu nay của hai nước và từ đó mang lại khu vực khai thác dầu mỏ vùng biên giới. Huống hồ trong con mắt của nhiều người Iraq, Kuwait vốn là một bộ phận của Iraq. Trước chiến tranh thế giới thứ nhất, Kuwait lúc đó là một tỉnh tự trị của Iraq thuộc đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ Ottoman. Trong thời gian thế chiến thứ nhất, người Anh chiếm lĩnh Kuwait đồng thời thúc đẩy nó độc lập, nhưng Iraq luôn không công nhận sự độc lập của nó.
Đồng thời Iraq chiếm đánh Kuwait, có thể làm cho tuyến đường biển của nó hiện nay dài từ bốn, năm mươi kilomet lên đến hơn hai trăm kilomet, từ đó cải thiện lớn các lĩnh vực hoạt động bằng quân đội biển của Iraq và thông tuyến biển với mậu dịch thế giới.
Cuối cùng, chiếm lĩnh Kuwait còn có thể có hiệu quả “giết gà dọa khỉ”, có tác dụng làm kinh sợ đến các quốc gia vùng vịnh và các quốc gia Trung Đông khác, chiếm lĩnh địa vị lãnh đạo thế giới Ảrập sau này của Iraq, xưng bá vùng Trung Đông.
- Iraq muốn đạt được địa vị lãnh đạo thế giới Ảrập, xưng bá Trung Đông?
Vu Thu Hạ có chút kinh ngạc hỏi, một đất nước vừa trải qua cuộc chiến tranh tám năm, diện tích quốc thủ chưa đến bốn mươi kilomet vuông, còn là nước có vùng sa mạc lớn, dã tâm cũng không ít.
- Đó có gì là lạ chứ, có nhỏ đi nữa, để được lãnh đạo, mọi người cũng sẽ đánh đầu máu chảy. Ví dụ, Việt Nam bên cạnh Hongkong, lúc đầu cũng không phải nói mình là nước quân sự mạnh thứ ba thế giới sao, nói khu vực phía nam của Hoa Hạ là thuộc về Việt Nam sao?
Thời kỳ năm 90, Việt Nam và Hoa Hạ xảy ra chiến tranh qua hơn mười năm, vừa mới kết thúc, vì thế, đối với những người Hongkong giáp biển với Việt Nam thì không lạ gì.
- Vậy cậu nói xem, nước Mỹ sẽ vì Kuwait mà khai chiến với Iraq không? Người Mỹ từ lúc nào mà tốt bụng như thế?
Lâm Liên rót hai cốc trà cho hai người rồi nhẹ giọng nói.
- Lòng tốt thì chưa nói đến, nhưng nước Mỹ nhất định sẽ khai chiến vì Kuwait.
Phương Minh Viễn cười nói, phụ nữ đúng là phụ nữ, quan hệ giữa nước này và nước khác, sao lại có thể dùng lòng tốt hay xấu để mà đo được.
Ở kiếp trước, nguyên nhân nước Mỹ kiên quyết đuổi Iraq ra khỏi Kuwait có rất nhiều loại, mọi người đều xôn xao. Bản thân Phương Minh Viễn hiểu là dầu mỏ là “máu” phát triển của nền kinh tế thế giới, đồng thời cũng là động lực của quân đội hiện đại. Trung Đông là khu dầu thế giới, là nơi cung cấp năng lượng quan trọng của nước Mỹ, đương nhiên không thể cho phép một nước độc đoán, kẻ phá hoại. Nói theo góc độ lâu dài, Iraq muốn thông qua chiếm lĩnh Kuwait để làm kinh động đến các nước thuộc thế giới Ảrập, đạt được địa vị lãnh đạo các nước Ảrập và xưng bá vùng Trung Đông, đương nhiên nước Mỹ không thể nhân nhượng.
Nhìn từ cục diện trước mắt, với việc nước Mỹ đứng đầu các quốc gia phương Tây quyết định đuổi Iraq ra khỏi Kuwait hay có liên quan đến việc họ sợ Iraq xâm chiếm Ảrập. Đối với những quốc gia phương Tây này mà nói, Ảrập còn quan trong hơn Kuwait. Quân đội Iraq sau khi chiếm lĩnh Kuwai khả năng lớn sẽ tấn công Ảrập, mỏ dầu quan trọng. Nếu như Iraq có thể khống chế những mỏ dầu này của Ảrập, cộng thêm sản lượng dầu trong nước của Iraq và Kuwait, Iraq sẽ đạt được sự lũng đoạn chưa từng có đối với việc cung ứng dầu mỏ cho thế giới.
Mà Iraq và Ảrập sẽ cũng có hàng loạt những tranh chấp, hai nước Iraq và Iran sau khi chiến tranh, Iraq đã nợ Ảrập gần ba mươi tỷ đôla Mỹ, còn ở Kuwait, có thể nói Iraq là con nợ lớn. Mà những năm gần đây, biên giới sa mạc giứa Iraq và Ảrập luôn có sự tranh cãi. Đặc biệt là thành viên hoàng thất Kuwait sau khi trốn khỏi Ảrập, Saddam còn chưa hiểu rõ đã bắt đầu tấn công vương thất Ảrập. Ông ta nói việc ủng hộ Ảrập của Mỹ và Medina giám hộ thành phố linh thiêng Mecca đều không hợp pháp. Đồng thời sử dụng chủ nghĩa Islam và Iran cực đoan để làm ngôn ngữ tấn công Ảrập, tấn công vương thất Ảrập. Còn thực lực quân đội Ảrập còn lâu mới bằng Iraq, đó cũng là lý do vì sao mà Ảrập dễ dàng đồng ý cho quân đội Mỹ đổ bộ xuống lãnh thổ Ảrâp.
Đúng là vì hành động này của Saddam làm cho các quốc gia phương Tây và Mỹ đều cho rằng dã tâm của Sdahm sẽ không dừng lại ở Kuwait, có rất nhiều khả năng sẽ xâm nhập Ảrập. Nếu như Iraq sau khi thôn tính Kuwait lại tiến công chiếm lĩnh Ảrập thì có thể khống chế hơn một nửa lượng dầu mỏ thế giới, cũng giống như chặn ngang vị trí đứng đầu các nước phương Tây của Mỹ. Saddam sử dụng dầu mỏ trong tay làm vũ khí uy hiếm, có thể sắp đặt được sự phát triển kinh tế của các quốc gia công nghiệp phương Tây, đồng thời có thể chỉ đạo chính sách của nó. Đó đối với thế giới- đặc biệt là nước Mỹ, EU, Nhật Bản với nguồn cung ứng năng lượng dựa vào các nước Trung Đông là kết quả không thể chấp nhận được. Vì thế cuộc chiến tranh này, trừ khi Saddam từ bỏ, rút lui khỏi Kuwait, nếu không thì không thể không đánh.
- Có lúc, chị cũng khó tưởng tượng, em còn là một học sinh cấp hai.
Vu Thu Hạ thở dài, cô thật không hiểu, vì sao một đứa trẻ nhỏ tuổi như Phương Minh Viễn việc gì cũng biết. Trong vấn đề này, tuy cô cũng cảm thấy trận chiến này nếu Saddam không rút lui, sợ là chắc chắn sẽ đánh, nhưng lại không nghĩ được thấu đáo như Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn cười nhưng không tiếp lời. Chiến tranh vùng vịnh đối với thế giới sau năm 90 ảnh hưởng cực kỳ lớn, liên quan đến sự việc năm đó, trải qua sự phân tích sau gần hai mươi năm xảy ra chiến tranh, đương nhiên sẽ nghĩ thấu đáo hơn những người chứng kiến lúc này.
Phương Minh Viễn nghĩ, đây đúng cơ hội tốt tiếp cận với vương thất Kuwait, thêu hoa trên gấm không bằng than ấm ngày đông. Vương thất Kuwait hoảng hốt bỏ chạy, không còn quốc gia, mất đi tài sản trong nước của cá nhân, trừ tài sản hải ngoải của Kuwait có thể nói là không có tiền, nếu nói trong thời gian này, quyên góp một số tiền cho vương thất Kuwait, có thể có được tình cảm của họ chăng? Nếu như vì thế mà có thể tạo mối quan hệ với những nhân vật có quyền thế của vương thất Kuwait, đối với nhà họ Quách và họ Phương sau này khi giá dầu thế giới tăng chắc chắn sẽ có lợi. Hơn nữa hai nhà vừa có thu nhập lớn, quyên góp cho Kuwait một vài trăm triệu cũng không phải là chuyện khó.
- Chị Thu Hạ, em cho rằng, trận chiến này, nước Mỹ chắc chắn sẽ thắng. Sau này Kuwait chắc chắn sẽ khôi phục đất nước. Nếu ông Quách có ý sau này vận chuyển dầu thô, có thể lúc này bày tỏ thái độ tốt với vương thất Kuwait.
Phương Minh Viễn nén lại sự kích động trong bụng nói. Bây giờ mọi người đều biết, dầu mỏ là máu của công nghiệp hiện đại cũng như tính quan trọng của nó, nhưng e rằng ai cũng không nghĩ đến, mười năm sau, giá dầu sẽ tăng cao lên đến mức 150 đôla Mỹ mỗi thùng. Mà sau này, nhu cầu dầu mỏ của Hoa Hạ đối với dầu mỏ ngày càng lớn, nếu như bản thân có thể vạch ra một con đường đi hay, đối với tương lai nhà họ Phương và quốc gia đều rất quan trọng.
Phương Minh Viễn càng nghĩ càng hưng phấn, nhảy từ ghế sofa xuống nói:
- Chị Thu Hạ, ông Quách ở đâu ạ?
Hắn không đợi kịp muốn thương lượng với ông Quách, bất luận là như thế nào cũng phải thử.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn
Trong phòng thu mua rộng lớn của công ty dầu khí Si Kemo, tất cả những nhân viên văn phòng đều giống như những con chim non bị kinh hoàng, im lặng nhìn trưởng phòng Sato luôn lớn giọng ở bên trong. Tuy mấy người họ nghe không rõ rốt cuộc là nói cái gì, nhưng từ giọng của Sato cũng có thể đoán được đó nhất quyết không phải tin tốt.
Bắt đầu từ khi Iraq xâm nhập Kuwait ở vùng Trung Đông, vốn đối đãi với cấp dưới tương đối khách khí nay Sato hình như trở nên nóng nảy hơn, mà còn yêu cầu cấp dưới khắt khe hơn. Ngay cả đến Youjia- bông hoa của văn phòng họ, người mà được Sato chiều nhất, thư ký xinh đẹp nổi tiếng của công ty dầu khí Si Kemo, người đẹp Matushita, hôm trước cũng vì một chuyện nhỏ nhặt mà bị Sato phê bình một trận, có liên quan đến vụ tiết lộ nhân sự. Hôm trước người đẹp Mastushita cùng với bộ trưởng Sato tăng ca cho đến nửa đêm mới được về nhà.
- Mọi người biết không, khi Matsushita về nhà, đi bộ rất vất vả. Vì thế ngày hôm sau không thể đến làm đúng giờ..
Một nhân viên nữ vì thế nói với các đồng nghiệp một cách thần bí.
- Chuyện này cũng không thể trách trưởng phòng, nghe nói sếp tổng hết sức bất mãn với việc chúng ta thu mua không đủ dầu thô tháng này.
Có người phản bác.
- Không chỉ là áp lực lớn, mọi người nghe nói không, đối thủ cạnh tranh của chúng ta, trưởng phòng thu mua của hiệp hội dầu khí bốn nước vì thu mua không đủ, hôm trước đã bị đẩy sang chỗ khác dưỡng lão rồi.
Có người lại có tin tức như vậy.
- Phải không?
- Thật hả?
Mọi người ngạc nhiên hỏi, đối với doanh nghiệp như họ, một là bộ phận thu mua, hai là bộ phận tiêu thụ đều là những bộ phận béo bở mà không thể béo bở hơn, một khi cấp trên có ghế trống, thì cũng dễ dàng tăng chức. Nếu như mà phải đổi đến chỗ khác, cho dù là cấp bậc phó giám đốc đi nữa thì cũng có thể xem như là giáng chức rồi.
- Đương nhiên là thật, lần này hiệp hội dầu mỏ bốn nước quả là thê thảm rồi, không chỉ không thể đạt được mức dầu vốn ký kết mà còn phiền phức hơn là trong hợp đồng vốn có của họ một bộ phận lớn là cung cấp từ dầu mỏ Kuwait, hiện nay, Kuwait bị Iraq chiếm lĩnh, ở đó chiến trường loạn lạc, ai còn có tâm trạng mà đi lo chuyện hợp đồng? Vì thế thiếu tương đối nhiều!
Người đó đắc ý nói:
- Đây là tin tức nội bộ, hiệp hội dầu mỏ bốn nước chưa công bố với bên ngoài đó.
- Mọi người tụm lại làm gì thế? Còn không nhanh đi làm việc, dầu mỏ, lập tức tìm kiếm nguồn dầu cho tôi! Ai tìm không đủ lượng dầu, tiền lương tháng này sẽ nhất loạt giảm một nửa!
Sato la lớn như sấm ở trong phòng làm việc, lập tức mọi người giải tán.
Mấy ngày gần đây, Sato luôn bị vấn đề dầu mỏ làm cho điên đảo, thấy giá dầu mỗi ngày không giống nhau, nhưng dầu trên thị trường định kỳ mỗi ngày lượng bán ra giống như nhỏ giọt! Một lượng dầu thô ít ỏi đó, cũng bị các công ty lọc dầu lớn trên thế giới chú ý đến, công ty Si Kemo cũng chỉ là một công ty đứng thứ ba Nhật Bản, muốn cựa quậy khó biết bao. Những ngày sắp tới, cũng chỉ có thể ký được mấy bản hợp đồng kỳ hạn chưa vượt qua mức hơn ba nghìn đôla. Còn bộ thu mua còn đang tiến hành đàm phán với dầu mỏ nhập khẩu của Hoa Hạ và khu vực Đông Nam Á, xem xét tình hình trước mắt, muốn trong một khoảng thời gian ngắn thu mua được lượng dầu lớn là không lạc quan, các xí nghiệp sản xuất dầu thô hiện nay đều không nỡ bán, không có hợp đồng, muốn lấy được một thùng dầu từ họ là không dễ dàng. Nhưng đó cũng là việc bình thường, chỉ là cất dầu thô vài ngày trong tay, mỗi thùng dầu có thể lời được hai đô la Mỹ, việc tốt như thế ai mà không làm!
Ông ta từng nghe nói, bộ trưởng thu mua dầu của hiệp hội dầu khí bốn nước đã từng bị điều đến Ban tuyên giáo, tuy cấp bậc không thay đổi nhưng ai cũng biết đó là bị nhốt vào lãnh cung, tiền đồ sau này là khó nói. Nếu trong thời gian gần đây bản thân không cải thiện được tình hình trước mắt thì vị trí đó là của bản thân trong tương lai.
Nghĩ đến điều này, Sato giống như người bị đói đi đi lại lại ở trong phòng làm việc, ông ta ắt phải tìm được lối thoát, nhanh chóng thu mua đủ số lượng dầu mới được, nếu không, tiền đồ của bản thân ở công ty Si Kemo cũng sẽ kết thúc ở đây. Bản thân đã là người gần năm mươi rồi, một khi bị công ty điều đến bộ phận không quan trọng, muốn làm lại cũng khó hơn lên trời. Mà nếu như thế, thu nhập về hưu sau này của bản thân cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn. Vì thế ông ta không cho phép việc này phát sinh.
Nhưng ông ta bây giờ tuy có đầy đủ nghị lực nhưng không biết làm từ đâu. Liên hợp quốc đã thông qua quyết nghị tiến hành phong tỏa kinh tế với Iraq, đồng thời lập tức bắt đầu thực hiện, sau này sẽ không có sự cung cấp dầu của hai nước Iraq và Kuwait, lượng cung dầu mỏ trên thị trường thế giới càng giảm mạnh, mà những nước có dầu như Ảrập có phải lập tức tăng sản lượng sản xuất dầu mỏ hay không còn đang có những tranh luận gay gắt. Trong thời gian gần đây, việc thiếu dầu cũng có thể nói là đã hành kết cục đã định. Mà ở nước Nhật, tuy có lượng dầu dự trữ lớn nhưng thông tin từ nội các, thủ tướng còn chưa phê chuẩn cho phép dùng lượng dầu dự trữ của quốc gia, chỉ dựa vào lượng dầu dự trữ của công ty Si Kemo, cũng khó mà cung cấp đủ cho nhu cầu trong thời gian dài.
Bây giờ ông ta chỉ còn hi vọng, bạn bè của mình có thể từ những người giao dịch trong thị trường giao hàng định kỳ ấy nghe ngóng được gì không, người bắt đầu thu hút mua dầu thô từ bốn tháng trước đó cuối cùng là người thế nào. Nếu như có thể tạo mối quan hệ với nhân vật thần bí này thì có thể có nhiều cơ hội…
Khi Sato vì thế mà đau đầu và hi vọng nhận được hồi âm, Phương Minh Viễn đã lên máy bay đi đến Ảrập. Phương Minh Viễn đã tốn không ít công sức để thuyết phục ông Quách và Tô Hoán Đông, để cho mình tự đến Ảrập tìm thành viên vương thất Kuwait. Mà cũng vì với sự giúp đỡ của ông Quách và Tô Hoán Đông, hắn mới có thể thuận lợi làm visa đi Ảrập như thế.
Ngồi ở khoang hạng nhất, hắn giở xem những tài liệu có sẵn trong tay, tìm hiểu tình hình mới nhất của Ảrập và Kuwait. Nhưng lần này, hắn chủ yếu là gặp gỡ thành viên vương thất Kuwait, tiếp tục quyên góp cho bọn họ một ít tiền, tạo một chút cảm tình, tạo cơ sở cho bước tiến sau này. Còn về phần vương thất Ảrập, hắn còn chưa có ý định tiếp xúc. Tuy với thân thế hiện nay của hắn mà nói, trong những người giàu có trên thế giới, cũng xem là có nhiều gia sản, nhưng so với vương thất nắm giữ lượng dầu mỏ lớn của Ảrập, thì là kiến gặp voi.
Nhớ rõ kiếp trước, Phương Minh Viễn từng nghe qua, ở thập niên 70, hoàng thất giàu có Ảrập đến Luân Đôn xem phòng ốc, chỉ nhìn mà nói “Ta cần cái này”, “Ta cần cái kia”, thông thường thì cái kia cái này ở này là chỉ nguyên cả đường phố. Còn phú ông vùng vịnh thì thích mua bất động sản ở châu Âu, khi đi châu Âu nghỉ mát, nghe nói sau khi thân vương Ảrập thưởng thức tất cả các món ăn ở một quán ăn của Pari thì để lại một số tiền lớn xem như lệ phí ít ỏi, thỏa mãn rời khỏi. Sau khi người phục vụ ông đếm xong số tiền thì mừng đến phát điên, lệ phí ít ỏi mà đã vượt qua con số thu nhập một năm của anh ta. Còn có một vương thất nào đó đón sinh nhật, người nhà tặng ông ta một chiếc Boeing 747 mới nhất làm quà sinh nhật.
Vương thất Kuwait là gia tộc Sabahe bắt đầu thống trị Kuwait từ giữa thế kỷ 18 cho đến nay. Từ năm 1961 Kuwait tuyên bố độc lập, tộc trưởng của gia tộc Al Sabah trở thành Emile của Kuwait, còn trong gia tộc Al Sabah thì chia thành hai chi đó là Al Jaber Al Sabah và chi nhánh Salem, mà tộc trưởng của hai chi lần lượt thay nhau thừa kế ngôi vị quốc vương Kuwait. Emile bây giờ là Al Jaber đời thứ ba, tức là Ahmed Jaber Al Sabah , đó là một vị đến thế kỷ sau mới qua đời, là vị vua của Kuwait tại vị gần ba mươi năm.
Sở dĩ Phương Minh Viễn nhớ ông ta một cách rõ ràng như thế là vì người thừa kế của ông ta là Abdullah Salem Saad Al Sabah, tức là Emile thứ 14 của Kuwait, là một người nổi tiếng trên thế giới, ông ta lên ngôi vào tháng 1 năm 2006, cùng tháng đó thì bị ép thoái vị, chỉ là quốc vương mười ngày, là quốc vương có thời gian tại vị ngắn nhất Kuwait, cũng là một trong những quốc vương có thời gian tại vị ngắn nhất trên thế giới.
Trước khi Abdullah trở thành quốc vương thứ 14 của Kuwait, ông ta vẫn đảm nhận va trò thủ tướng của Kuwait, và sau chiến tranh vùng vịnh thì đảm nhận vị trí tổng tư lệnh quân đội Kuwait, chỉ là khi Al Jaber 3 qua đời, ông đã mắc căn bệnh ưng thư ruột, phải ngồi xe lăn để tham dự lễ đưa tang. Em khác mẹ với Bier 3, thủ tướng Sabah Al-Ahmad Al-Jaber Al Sabah nhân cớ đó làm khó, lãnh đạo hội nghị nội các lật đổ trật tự chính trị, với cớ Abdullah đã già và nhiều bệnh, không thể nào chấp chính, buộc ông ta phải thoái vị, đồng thời Sabah sẽ kế vị.
Đối với người Hoa Hạ, quen thuộc nhất là thân vương Fahd của vương thất Kuwait hi sinh trong trận chiến Iraq, ông ta là em nhỏ nhất của Al Jaber 3, từng đảm nhận nhiều chức vụ quan trọng trong lĩnh vực thể dục của quốc tế, là chủ tịch Á vận hội. Năm 90, khóa 11 của Á vận hội được tổ chức tại thủ đô Bắc Kinh của Hoa Hạ, đó là lần đầu tiên sau khi kiến quốc Hoa Hạ tổ chức một cuộc thi đấu thể dục thể thao lớn như vậy, nhưng do bạo động của năm ngoái, có nhiều quốc gia châu Âu cổ động các nước châu Á chống lại khóa Á vận hộ này, thậm chí còn truyền đến chỗ Fahd, nhưng thân vương Fahd cho rằng chính trị và thể dục không thể trộn lẫn lại với nhau, kiên quyết tiến hành Á vận hộ lần thứ 11 tại Bắc Kinh Hoa Hạ. Như sau này người thân của ông ta nói, thân vương Fahd vốn định tham dự lễ khai mạc Á vận hội, còn đặc biệt chú ý thành viên đại sứ quán Hoa Hạ ở Kuwait dịch mấy câu cuối cùng trong bài diễn thuyết của ông ta thành tiếng Hán, từ đó bày tỏ lòng kính trọng đối với người Hoa Hạ.
Còn lúc này, Phương Minh Viễn đến Ảrập tìm vương thất Kuwait, cũng định một chuyến đến thăm người nhà của thân vương Fahd.
Người đàn ông ngồi cạnh hắn tên là Lô Chính Đức, là Hoa Kiều Anh mà ông Quách tìm cho hắn ở Hongkong, là giám đốc hải ngoại phụ trách các việc ở khu vực Trung Đông của tập đoàn vận tải Quách Thị. Đúng lúc về Hongkong nghỉ phép, thì bị ông Quách phái đến giúp đỡ Phương Minh Viễn.
- Cậu Phương, tôi và cậu nói về những việc cần chú ý, cậu đã nhớ rõ chưa?
Lô Chính Đức nhiều lần nhắc nhở Phương Minh Viễn, chuyến này, ông ta đã nói về những việc đó nhiều lần. Trong đó một phần Phương Minh Viễn vốn đã biết, ví dụ như không thể mang rượu hay thịt heo nhập cảnh, một khi hàng chưa bị hủy thì người mang hàng sẽ chịu sự phạt tiền mức cao nhất; không thể mang CD và đồ in ấn có nội dung đồi trụy và tục tĩu; trên hộ chiếu không thể đóng visa của Israel, nếu không sẽ bị cấm nhập cảnh, không thể chụp hình người khác, đặc biệt là phụ nữ ở đó; còn có phụ nữ nào là không được ra ngoài một mình, bắt buộc phải có người nhà đi theo v.v…
Nhưng cũng có những việc mà trước đây Phương Minh Viễn chưa biết, ví dụ ở Ảrập không những mang thuốc phiện là tội chết mà đến mang thuốc phòng thân với số lượng lớn nhập cảnh cũng sẽ bị đưa đến chỗ bác sĩ. Nếu không sẽ có phiền phức đến bản thân, mà ở Ảrập cấm chụp ảnh ở nơi công cộng đông người, thắng cảnh. Không được người khác cho phép thì không được chụp, còn cấm hút thuốc, đàn ông không được mang đồ hở lưng hay quần đùi đến nơi công cộng…có thể nói là quy định quá nhiều.
Phương Minh Viễn gật đầu, lần này đến Ảrập để tránh gặp phải những phiền phức, nếu là những đồ Ảrập cấm dùng Phương Minh Viễn đều không mang theo, vì thế lần đầu đến Ảrập, đến máy ảnh hắn cũng không đem. Đến Lâm Liên cũng cho ở lại Hongkong, không có đi theo như trước, chỉ có Trần Trung theo hắn. Ông Quách vốn phái theo mấy người đi theo bảo vệ, nhưng đều bị Phương Minh Viễn cự tuyệt. với trị an của bây giờ Ảrập, không giống với sự hỗn loạn trước đây của, hơn nữa Ảrập và Hoa Hạ có sự khác biệt lớn, mang theo nhiều người sợ rằng sẽ càng gây chú ý.
- Nhưng cậu cũng đừng quá lo lắng, tuy đại lục và Ảrập mới thiết lập quan hệ từ những năm 80 nhưng quan hệ hai nước tương đối tốt, chỉ cần không phải là những tội nặng, thông thường người Ảrập cũng không làm khó chúng ta.
Lô Chính Đức an ủi nói, nhiệm vụ lần này, có chút đột ngột, còn có một chút thấn bí. Bản thân đường đường là đại diện của tập đoàn vận tải Quách của Hoa Hạ ở Ảrập, về nước nghỉ phép chưa được một tuần, thì đã mang cậu Phương này và tùy tùng của cậu ta đến Ảrập. Đến bây giờ, ông ta còn chưa hiểu rõ, Phương Minh Viễn rút cuộc vì sao lại đến Ảrập. Nhưng công ty yêu cầu ông ta phải hết sức phối hợp với Phương Minh Viễn, còn mệnh lệnh là do Quách Thiên Vũ tự tay giao cho ông ta. Đối với Phương Minh Viễn, Lô Chính Đức đương nhiên không dám có chút sai sót.
- Kính thưa các quý khách, máy bay lập tức sẽ hạ cánh xuống nơi du lịch cần đến, xin mời quý khách thặt chặt dây an toàn, hạ bàn nhỏ xuống, máy bay sẽ hạ cánh! Chúc quý khách có cuộc hành trình vui vẻ!
Cùng với giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không, mọi người vội vã thắt dây an toàn, máy bay bắt đầu hạ cánh, nơi đến đầu tiên của họ ở Ảrập là cảng Jeddah.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn
Hai người Phương Minh Viễn do Lô Chính Đức dẫn đường, ngựa quen đường cũ thuận lợi đi qua hải quan, đương nhiên rồi, Phương Minh Viễn và Trần Trung đều không mang đồ gì, bọn họ hai người tay trống trơn, cho nên sẽ dễ qua cửa hải quan hơn là những người xách túi lớn túi nhỏ. Ba người đi thẳng ra cửa của sân bay, bên ngoài đã có người lái xe cung kính đón tiếp.
- Anh Trần, cố nhịn đi, đợi chúng ta đến văn phòng, anh hút thế nào cũng được, đây là nơi công cộng, không được hút thuốc. Cảnh sát ở đây mắt sắc lắm, hơn nữa phạt cũng nặng lắm, chúng ta không nên vì chuyện nhỏ này mà tốn sức với họ.
Lô Chính Đức vừa đi vừa an ủi Trần Trung.
Trần Trung buồn cười mà gật đầu, tuy rằng khi tham gia quân ngũ rất ít người không hút thuốc, uống rượu, điều đó là không thể, ở trong quân ngũ vài năm ai cũng trở thành nghiện rượu nghiện thuốc, anh cũng không phải ngoại lệ nhưng vẫn chưa đến mức ngay cả năng lực khống chế bản thân cũng không còn. Năm đó xuất ngũ, khi mà trên người ngay một chút mùi lạ cũng không có, vậy còn không dày vò đến chết.
Ảrập Saudi tháng 8 thật là nóng, khí hậu nóng bức, nhiệt độ cao nhất cũng có thể vượt qua 40 độ, nếu có trận bão cát thì nhiệt độ phải lên đến 50 độ. Mới bước đến gần cửa sân bay, một trận khí nóng từ bên ngoài thổi vào khiến Phương Minh Viễn chút nữa muốn quay về luôn.
Lô Chính Đức đứng ở cửa phất phất tay, một chiếc xe Ford của Mỹ rất nhanh từ bãi đỗ xe đi lại, ba người nhanh chân bước lên, lấy tốc độ nhanh nhất để vào xe cho mát mẻ, lúc này mới thở phào một cái.
- Chuyến bay của chúng ta không đúng thời điểm, nếu là vào lúc bình minh hay chiều tối thì thời tiết tốt hơn nhiều, sẽ không nóng như vậy. Giới thiệu một chút, đây là Bản, người của công ty, anh ta là người Ai Cập, làm việc ở đây.
Lô Chính Đức vừa lau mồ hôi trên mặt vừa giới thiệu vị tài xế với Phương Minh Viễn. Bản quay mặt lại cười nói hai câu rồi lại quay đầu đi.
- Bản không biết nói tiếng Trung nhưng tiếng Anh cũng tạm được, khẩu âm hơi nặng. Nếu cậu Phương muốn ra ngoài mà tôi không có ở đây, có thể tìm anh ấy giúp cậu, chỉ cần nói chậm một chút, nhẫn nại một chút.
Lô Chính Đức nhớ là tiếng Anh của Phương Minh Viễn khá tốt.
Phương Minh Viễn gật đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa kính, lúc này trên đường xe cộ cũng không nhiều, nhưng bãi đỗ xe bên đường những chiếc xe đẹp ùn ùn không thiếu, trên đường những loại xe như Mercedes-Benz, BMW, Porsche, Lexus nhìn thấy rất nhiều, nếu không thì là những loại xe việt dã bốn bánh, làm cho người không kịp nhìn.
- Người Saudi thật là giàu có, cũng rất thích xe cho nên những mẫu xe mới nhất trên thế giới, rất dễ nhìn thấy trên đường ở Saudi. Thường thường mỗi lần triển lãm xe quốc tế kết thúc, sẽ nhìn thấy trên đường có mẫu xe mới lần đầu tiên triển lãm, hơn nữa có chút truyền thống du mục, người Saudi rất yêu xe việt dã, họ mua một chiếc xe, thông thường cũng không chạy được một năm đã phải thay xe. Bãi đỗ xe cũ ở đây có thể thấy những chiếc xe Mercedez-Benz dùng chưa đến một năm.
Lô Chính Đức chú ý đến ánh mắt của Phương Minh Viễn, thuận miệng giải thích cho hắn.
Phòng làm việc của tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị ở Saudi, Ả rập là một tòa nhà nhỏ 4 tầng ở gần của cảng, ngoài giám đốc Lô Chính Đức ra còn có một phó giám đốc người HongKong, còn lại sáu người đều là những người lao động của các nước Ai Cập, Lebanon. Người bản địa Saudi, chẳng cần phải nghĩ, ngoại trừ những công ty của người Saudi ra thì các công ty nước ngoài rất ít công ty có thể thuê được họ.
Tầng hai là phòng làm việc, tầng ba là phòng ngủ của hai người Lô Chính Đức và mấy phòng khách dự bị, tầng bốn là phòng tập thể của các nhân viên, tuy nói là phòng tập thể nhưng mỗi người cũng có một phòng đơn, trong phòng cũng đầy đủ tiện nghi, so với phòng ở của nhân viên ở Hoa Hạ không phải chỉ tốt hơn một nửa đâu.
Lô Chính Đức đưa Phương Minh Viễn đi xem phòng khách, trong ngoài đều đầy đủ tiện nghi, phòng tắm và phòng vệ sinh riêng biệt.
- Phòng bếp và nhà ăn ở lầu một, cần ăn cái gì chúng tôi ở đây đều có đầu bếp chuyên, nhưng là người Ả Rập, làm đồ ăn cũng mang hương vị Ả Rập, mùi vị này nếu chỉ ăn tạm thời còn được, nhưng nếu ăn lâu dài thì không thể so sánh với của chúng ta được. Cũng may tôi và Triệu Dương cũng biết vài món, nếu mà thật sự không chịu được thì đành xuống bếp tự nấu ăn, chỉ có điều các gia vị ở đây không đủ, có một số thứ phải mang từ HongKong qua, lúc đi qua hải quan khá là rắc rối.
- Giám đốc Lô, thực phẩm và rau ở Ả Rập Saudi rất đắt phải không?
Trần Trung tùy ý hỏi. Trong ấn tượng của anh ta, Ả Rập Saudi không phải đâu đâu cũng là cát vàng đầy trời, biển cát khắp nơi. Những thành phố này, chỉ là ốc đảo nhỏ nằm giữa biển cát thôi. Không có nông nghiệp chống đỡ, tất cả đều dựa vào nhập khẩu, vậy thì khẳng định không rẻ chút nào.
Lô Chính Đức không khỏi mỉm cười, đây chính là hiểu nhầm phổ biến của người ngoại quốc về Ả Rập Saudi. Bản thân anh ta khi mới đến cũng cho rằng như vậy nhưng thực ra Ả Rập rất coi trọng phát triển nông nghiệp, đây là một trọng trách nặng nề đối với chính phủ, thậm chí cùng với ngành công nghiệp dầu mỏ, chính phủ Ả Rập cũng tiến hành chính sách cổ vũ phát triển nông nghiệp đặc biệt là gieo trồng tiểu mạch, điều động tính tích cực của nông dân. Nông sản chủ yếu hiện nay là tiểu mạch, quả hải tang, ngô, lúa nước, cam, quýt, nho, lựu,…
- Tự cung cấp 98% lương thực? Tiểu mạch cũng đã có thể xuất khẩu?
Phương Minh Viễn kinh ngạc mà hỏi lại. Tin tức này của Lô Chính Đức thật khiến người khác không ngờ. Cậu vẫn cho rằng ở Ả Rập Saudi, những đồ dùng hàng ngày, ngoài sản phẩm từ dầu mỏ ra tất cả đều là nhập khẩu
- Không chỉ như thế, chính phủ Ả Rập còn ra sức đẩy mạnh ngành chăn nuôi, chủ yếu là cừu, sơn dương, lạc đà,…Chính phủ còn lợi dụng nhân lực địa phương và các doanh nghiệp tư nhân để phát triển trang trại chuyên về thịt gà, trứng gà, phát triển chăn nuôi cá, khuyến khích các công ty lớn xây dựng các loại nông trại cho nên ở đây bất luận là lương thực hay rau xanh, nếu so với thu nhập của người bản địa thì đều không đắt, có thể chấp nhận được.
Lô Chính Đức cười ha hả nói.
- Cậu Phương có lẽ không biết, thật ra nông nghiệp của Ả Rập rất có triển vọng, đất canh tác trên toàn Ả Rập cho đến bây giờ, mới được sử dụng chưa đến 10%, vẫn còn một lượng lớn đất canh tác bỏ trống.
- Thật là đúng với câu nói kia, đây đúng là sa mạc hạnh phúc!
Phương Minh Viễn không khỏi lẩm bẩm nói. Đây là con đường khởi đầu, Lô Chính Đức đã từng nói qua với cậu, “Saudi” trong Ả Rập Saudi lấy từ người sáng lập ra vương quốc Ả Rập Y Bản Saudi, nghĩa là “Hạnh phúc” cho nên “Ả Rập Saudi” nghĩa là “Sa mạc hạnh phúc”. Hơn nữa Lô Chính Nghĩa còn từng nói, Ả Rập không chỉ là quốc gia lưu trữ và sản xuất dầu mỏ lớn nhất thế giới mà còn là quốc gia làm ngọt nước biển lớn nhất thế giới, lượng nước biển được làm ngọt chiếm 21% tổng sản lượng thế giới. Hiện nay Ả Rập sở hữu ba mươi nhà máy làm ngọt nước biển, mỗi ngày làm được ba triệu m3, có thể cung cấp nước tiêu dùng cho một nửa đất nước. Ở đây, có thể sống một cuộc sống vương giả như vậy mà chỉ gọi là “Sa mạc hạnh phúc” e là không đủ.
- Cậu Phương, trước tiên cứ như vậy đi, hai vị nghỉ ngơi trước đã, lát nữa đến giờ ăn cơm sẽ có người…Ừm, cậu xuống ăn cơm hay là kêu người đưa lên hay là ra ngoài ăn đồ Tây? Ở đây mọi người khi ăn, trừ ăn đồ Tây ra còn lại đều dùng tay, không giống chúng ta đều phải dùng bát đũa, hai người chúng tôi đã sớm nhập gia tùy tục rồi, không biết hai vị có quen hay không?
Lô Đức Chính chần chừ một chút rồi nói.
Hai vị này là khách quý mà Quách đại công tử đích thân ra mặt yêu cầu mình phải chăm sóc tốt nên không dám xảy ra sơ xuất. Nói thật, nếu không phải Phương Minh Viễn nhất định muốn anh ta đừng có khách sáo như vậy, còn không đồng ý đến khách sạn Jeddah thì anh ta sẽ không dẫn hai người Phương Minh Viễn đến đây.
Phương Minh Viễn nhìn Trần Trung không vấn đề gì rồi nói:
- Giám đốc Lô, nếu đã như thế vậy tối nay do tôi mời anh với giám đốc Triệu đi, địa điểm do tôi chọn, chúng ta nếm thử chút phong vị của Ả Rập.
Lô Chính Đức liên tục xua tay nói:
- Cậu là khách quý của chúng tôi đương nhiên do chúng tôi làm chủ đi, sao lại có thể để cậu mời chúng tôi được chứ? Trước khi tới đây, Tổng giám đốc Quách đã yêu cầu tôi nhất định phải tiếp đãi cậu thật tốt, lời dặn dò của Quách tổng làm sao chúng tôi dám làm trái. Chuyện này không được, chúng tôi phải mời hai vị đi. Ra ngoài ăn đồ ăn Ả Rập thì không vấn đề gì, nhưng tốt nhất hai vị lúc ăn cơm nên chú ý tránh những rắc rối không cần thiết.
Phương Minh Viễn gật đầu nói:
- Cái này Giám đốc Lô không cần lo lắng, chúng tôi sẽ chú ý. Nhưng anh cũng nên nhanh chóng nghĩ cách giúp chúng tôi liên lạc, tôi hi vọng sự việc càng sớm được giải quyết càng tốt, cũng để sớm quay về Hồng Kông. Lúc này Ả Rập Saudi không phải là nơi nghỉ mát.
Thật ra Phương Minh Viễn còn một nguyên nhân khác nữa, lần này do việc về kỳ hạn giao hàng dầu mỏ, hắn không thể thoát thân để quay về Bắc Kinh tham gia kỳ thi cuối kỳ, cha hắn và ông Tô đã rất không hài lòng rồi, vì thế đến tháng 9nhập học, cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn đi tham gia thi lại ở trường nếu không hậu quả thật không dám nghĩ, vì thế thời gian ở Ả Rập có chút gấp gáp.
Sắc mặt Lô Chính Đức có chút khó khăn, nói:
- Cậu Phương yên tâm nghỉ ngơi, tôi sẽ nghĩ cách liên lạc, nhưng có điều, tháng 8, thời gian làm việc của người Ả Rập ngắn, đến lúc nghỉ sẽ liên lạc được ngay thôi, còn có thể gặp mặt kịp thời được hay không thì không dám nói. Tôi chỉ có thể nói sẽ dốc hết sức có thể.
- Điều này giám đốc Lô không cần lo lắng. Chỉ cần anh giúp chúng tôi liên lạc được với người, việc còn lại là của chúng tôi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn
Lô Chính Đức đương nhiên là không có khả năng liên lạc được với thành viên hoàng gia Kuwait, nhưng Phương Minh Viễn cũng không muốn thông qua đại sứ quán Hoa Hạ để liên lạc với Kuwait.
Có sự tham gia của nhân viên đại sứ quán, lần quyên tặng này vô tình sẽ mang thêm ý nghĩa chính trị. Mặc dù Phương Minh Viễn không để ý đến việc thuận tiện giúp chính phủ Hoa Hạ chiếm được tình cảm tốt đối với hoàng gia Kuwait nhưng việc này sẽ trở nên rắc rối và mẫn cảm. Khoản tiền lớn thu vào của kỳ hạn giao dầu mỏ sẽ càng dễ dàng bị lộ ra. Hoa Hạ những năm 90, bất luận là chính phủ hay cá nhân thì ý thức bảo hộ tài sản tư hữu cũng được nâng câo. Phương Minh Viễn không muốn mình trở thành miếng thịt béo bở trong mắt đám quan chức để ai cũng có thể đến cắt một miếng.
Quan trọng hơn là, cho dù Phương Minh Viễn đã đem một phần tài sản giao cho chính phủ nhưng cũng không thể nào làm thỏa mãn lòng tham của đám quan chức này. Hơn nữa khoản tiền đó cuối cùng được dùng vào đâu thì chỉ có trời mới biết được. Ở kiếp trước, mỗi lần quốc gia gặp phải thiên tai đều có sự quyên góp tiền của và vật tư quy mô lớn, nhưng việc sử dụng của số tiền này thì lại không bao giờ được nói rõ ràng cho người quyên góp biết. Mà sau khi sự việc bị bại lộ, nếu số tiền được dùng để cứu những người dân gặp nạn chỉ có 1/3, thì cũng đã là kết quả không tồi. Một khoản lớn tiền và vật tư bị các cấp chính phủ tham ô, dùng để bù lại các thiếu hụt tài chính vì nhiều nguyên nhân, hay dùng để xây dựng các tòa nhà cao tầng của cơ quan chính phủ, hoặc là trở thành phúc lợi của chính phủ, đây đã trở thành những sự thật không thể tranh cãi.
Đối với điểm này, Phương Minh Viễn rất không ủng hộ, hơn nữa khoản tiền này tuy rất lớn, nhưng đối với cá nhân mà nói, nếu nhìn ra toàn thế giới muốn làm cái gì đó có thành tích hoặc là thay đổi cái gì đó thì thật sự là còn xa lắm. Phương Minh Viễn đương nhiên không muốn một món tiền lớn như vậy dễ dàng để cho đám quan tham kia tiêu xài.
Người xưa có nói: “Có tiền không được để lộ ra” thật là có lý, chỉ cần nhìn kiếp trước, tấm gương sáng của các phú hào đại lục, mỗi năm có biết bao nhiêu người thất bại thì có thể hiểu được trí tuệ của người xưa.
Không có sự tham gia của nhân viên đại sứ quán có nghĩa là lần này Tô Hoán Đông không giúp được gì rồi, nhưng cũng may tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị kinh doanh ở Trung Đông cũng không ít năm, ông Quách ở Trung Đông cũng đã tạo được mạng lưới quan hệ cho nên trước khi đến Ả Rập, Phương Minh Viễn cũng không cần đám ruồi bọ không đâu gây loạn như vậy.
Lô Chính Đức sắp xếp chỗ ở cho hai người Phương Minh Viễn, không quản mình cũng mệt mỏi do đi đường dài liền vội vàng liên hệ với Robert Dudeliwei.
Robert là Chủ tịch thường trú, đại diện của công ty cổ phần British Petrolium Fortemedia hàng năm thu mua mấy trăm vạn tấn dầu mỏ ở Kuwait. Y là một nhân sĩ có danh tiếng trong giới nhân sĩ cao cấp Kuwait, cũng được coi là thành viên hoàng gia Kuwait. Trước khi Kuwait độc lập cũng có quan hệ không rõ với nước Anh. Tuy trong thời kỳ khủng hoảng dầu mỏ của vương thất Kuwait thu được quyền sở hữu công ty xăng dầu, nhưng khi là thuộc địa của Anh, chỗ nào cũng có sự ảnh hưởng của người Anh. Điều rõ ràng nhất chính là, tuy ngôn ngữ chính của Ả Rập là tiếng Ả Rập nhưng ngôn ngữ thông dụng lại là tiếng Anh, hơn nữa người Anh ở Ả Rập tiềm tàng tầm ảnh hưởng lớn mà bất cứ quốc gia nào cũng không thể coi thường.
Là đại biểu chủ tịch Kuwait ở British Petrolium Fortemedia, cuộc sống của Robert thật không tồi, ngoại trừ phương diện giải trí khá là thiếu thốn làm cho một người Anh như ông ta cảm thấy không thoải mái ra, những mặt khác sự tiếp đãi rất tốt. Không chỉ có được mức lương hậu hĩnh, ở nhà đẹp đi xe đẹp do công ty cấp mà còn có một món trợ cấp lớn, đủ để nhiều người phải ngưỡng mộ cuộc sống ở Kuwait của ông ta. Hàng năm còn có thể gửi một khoản tiền lớn về. Còn cứ cách một khoảng thời gian ông ta lại có thể về nước nghỉ ngơi, công ty trả tiền máy bay đi về. Nếu không phải là ở Ả Rập thì ông ta cũng muốn đón vợ con đến.
Khi Iraq xâm lược Kuwait, mặc dù quân Iraq không dám khiêu chiến với uy lực của nước Anh nhưng vì sự an toàn Robert vẫn chuyển đến Ả Rập. Tuy nhiên ông ta rất nhanh đã cảm thấy may mắn vì hành vi sáng suốt của mình. Sau khi Iraq chiếm Kuwai, tuy không làm khó các nhân viên ngoại giao các nước và đại biểu công ty nhưng muốn xuất cảnh là việc không hề dễ dàng gì. Văn phòng công ty British Petrolium Fortemedia ở Kuwait có không ít nhân công không phải quốc tịch Ả Rập đều phải sau khi hối lộ quân đội Iraq mới có thể chạy khỏi Kuwait.
Bởi vì thế cục của vùng vịnh đến bây giờ cũng không rõ ràng cho nên tổng bộ công ty British Petrolium Fortemedia ra mệnh lệnh cho ông ta ở lại Ả Rập đợi lệnh. Ông ta không có việc gì, chỉ có thể ở lại khách sạn Jeddah đợi chỉ thị tiếp theo. Mười phút trước ông ta nhận được lệnh từ tổng bộ công ty British Petrolium Fortemedia muốn ông ta dẫn một người Hoa Hạ đến từ Hồng Kông đến hoàng gia Kuwait làm cho ông ta cảm thấy rất khó hiểu.
- Người Hoa Hạ?
Robert cảm thấy rất lạ, vì sao lúc này lại có người Hoa Hạ muốn gặp thành viên vương thất Kuwait? Nếu như là đảm nhiệm sứ mệnh chính trị thì Kuwait và Hoa Hạ đã thiết lập quan hệ nhiều năm, hoàn toàn có thể thông quá sứ quán Hoa Hạ ở Kuwait để truyền đạt, nếu không được thì cũng có thể thông qua sứ quán Hoa Hạ ở Ả Rập, hoàn toàn không cần phải như vậy.
Nếu công việc buôn bán, thì theo như ông ta biết, hiện nay Hoa Hạ vẫn là nước xuất khẩu dầu mỏ, căn bản không cần nhập khẩu dầu mỏ của Trung Đông hơn nữa hoàng gia Kuwait đã là chính phủ lưu vong, mất đi quyền khống chế đối với lãnh thổ Kuwait, căn bản không thể thực hiện việc xuất khẩu dầu mỏ. Hơn nữa nếu muốn nhập khẩu dầu mỏ, Hoa Hạ hoàn toàn có thể tìm đến Ả Rập Saudi.
Tuy nhiên mơ hồ vẫn là mơ hồ, tổng bộ đã giao nhiệm vụ, ông ta chỉ có thể chấp hành. Hiện giờ ông cũng chỉ có thể đợi.
Cũng may cũng không mất nhiều thời gian, Lô Chính Đức đã gọi điện đến. Bởi vì ở Hồng Kông công ty British Petrolium Fortemedia cũng có buôn bán, có khi cũng buôn bán qua lại với tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị cho nên tuy là không thật quen thân với Lô Đức Chính ở văn phòng của tập đoàn Quách Thị ở Ả Rập nhưng cũng đã có vài lần gặp mặt.
Nói chuyện điện thoại với Lô Đức Chính xong sự hoài nghi của ông ta càng lớn thêm, tuy đã biết được Quách Đông Thành của tập đoàn Quách Thị bảo đảm cho thân phận của người đến nhưng họ yêu cầu ông tiến cử người này với người tiếp quản của thân vương Fahd ở ban trị sự Á Âu, yêu cầu này càng khiến cho ông không hiểu sao cả. Ông biết tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị là công ty vận tải hàng hóa lớn nhất Hồng Kông, viên ngọc của phương Đông, có tiếng tăm lừng lẫy toàn giới vận tải đường thủy của Đông Á, Quách Đông Thành là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Quách Thị, nắm trong tay quyền khống chế cổ đông cũng là một nhân vật lớn ở Hồng Kông, người này đã đảm bảo cho ai thi tuyệt đối yên tâm, nhưng mà rốt cuộc họ làm cái gì vậy?
Thân vương Fahd là em trai nhỏ nhất của người đương nhiệm Kuwait Emile, cũng là một người trong giới thể thao quốc tế của hoàng gia Kuwait. Khi Iraq xâm lược Kuwait, ông và hai con trai chết trong hoàng cung Kuwait, đã trở thành anh hùng chống quân xâm lược trong lòng mỗi người dân Ả Rập. Mấy ngày gần đây, có rất nhiều điện tín của các tổ chức quốc tế và các chính phủ gửi đến biểu thị sự an ủi đối với những người đã mất, chính phủ Hoa Hạ cũng không ngoại lệ. Quách Đông Thành phái người đến trước để làm gì? Cũng chưa từng nghe qua ông ta có quan hệ thân thiết với vương thân Fahd, hơn nữa không thể dẫn gặp thân quyến những người đã mất của vương thân Fahd, còn phải tìm người tiếp quản chức vụ tại ban trị sự Á Âu của thân vương Fahd, yêu cầu này càng kỳ quặc.
Tuy nhiên vẫn là câu nói kia, kỳ quái cũng chỉ là kỳ quái, tổng bộ đưa ra nhiệm vụ, ông ta vẫn phải hoàn thành!
Robert phải liên lạc một hồi, thân quyến của thân vương Fahd hiện tại không ở Ả Rập, Emile Kuwait đối với người em hi sinh vì tổ quốc cũng rất là đau xót, đối với gia quyến của anh ta cũng là vạn phần yêu mến. Hiện giờ Iraq không chỉ chiếm được Kuwait còn đưa quân chiếm giữ biên giới Ả Rập, Saddam Hussein rất chỉ trích hoàng gia Ả Rập, tuy rằng hai nhóm quân nhân Mỹ đã vào Ả Rập nhưng tỉ lệ người giữa hai bên vẫn ít. Kuwait Emile lo lắng Saddam Hussein bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào nên để bảo vệ an toàn, gia quyến của thân vương Fahd đều được dàn xếp đưa đến các nước Châu Âu.
Hoàng tử Abdullah là con trai của anh trai thân vương Fahd, sau khi thân vương Fahd qua đời, ông ta tiếp nhận chức vụ về lĩnh vực thể thao của Kuwait. Nhưng bây giờ hoàng gia Kuwait đang rất loạn, vì phải lưu vong nên vô cùng đau xót. Tiền trong ngân khố của Kuwait cũng không mang theo nhiều, mà tài chính ở nước ngoài đều đã bị các nước đóng băng để ngăn việc Iraq rút chỗ tài sản đó nhưng đồng thời cũng mang đến cho hoàng gia Kuwait chút bất tiện.
Hơn nữa vì phục quốc, Kuwait phải gánh vác chi phí quân đội cho quân Mỹ, nhưng số tiền mười tỉ đô la Mỹ thì thật là lớn, cứ như vậy số tiền trong tay hoàng gia Kuwait có thể dùng cũng chỉ như trứng chọi đá. Mặc dù có thể vay tiền của Ả Rập hay các nước liên bang Ả Rập nhưng vương thất Ả Rập rất rõ nếu cứ như vậy thì bao giờ mới phục quốc được, cho dù có lấy lại được tài sản của hoàng gia Kuwait cũng không dám nói được. Hơn nữa cuộc sống của nhân dân Kuwait theo Kuwait chạy đến Ả Rập đều cần chính phủ ra mặt sắp xếp, như vậy chọn lựa thích hợp cho hoàng gia Kuwait là tiết kiệm lương thực.
Hiện tại việc Kuwait tham gia hội thao nước ngoài, quan trọng là không được qua Á vận hội được tổ chức ở Hoa Hạ vào tháng sau, rõ ràng Kuwait Emile đã đề xuất, những vận động viên này phải hi sinh vì tổ quốc, cũng cần phải tập hợp thành một đội đi đến Hoa Hạ, để cho cả thế giới biết chính phủ Kuwait vẫn tồn tại! Nhưng kinh phí để tham gia hội thao Hoàng tử Abdullah lại chỉ nhận được 1/5 dự kiến, số còn lại ông ta phải nghĩ cách để kiếm.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn
Hai người Phương Minh Viễn ngủ một mạch đến tận bảy giờ tối mới cùng Lô Chính Đức, Triệu Dương ra ngoài ăn tối. Tuy rằng vẫn chưa tối hẳn nhưng nhiệt độ cũng giảm rõ rệt, không khiến cho người ta có cảm giác khó thở nữa. Thành phố Jeddah là một thành phố cảng, những cơn gió từ biển thổi vào không chỉ mang theo mùi tanh đặc trưng của biển, và cũng mang đến không khí mát mẻ. Người đi trên đường, xe cũng tăng lên nhiều, thậm chí còn bị tắc đường. Khi mặt trời lặn xuống ở đằng Tây, mọi người trong thành phố cũng như là tỉnh khỏi giấc mơ, từ những căn phòng đầy khí lạnh bước hết ra đường.
- Đây là những người hạnh phúc! Ông trời ban cho họ vàng lỏng màu đen.
Triệu Dương vừa lái xe vừa cảm thán nói.
- Họ chỉ cần nằm trên giường mà không làm gì, chính phủ Ả Rập cũng sẽ lo cho họ cơm áo hàng ngày, nhưng những người từ nước ngoài đến như chúng ta lại sống chết làm việc vì họ.
Phương Minh Viễn biết, những lời này của Triệu Dương đều là thật. Cho dù thể chế chính trị của Ả Rập bị các quốc gia “Văn minh” lên án như thế nào, nhưng một nước lớn về sản lượng dầu như Ả Rập, trừ khi rơi vào cuộc chiến lửa, còn đối với phúc lợi của nhân dân của nước mình thì đến cả người Mỹ cũng phải ngưỡng mộ. Đàn ông có thể công khai cưới bốn năm vợ, điều này thì không cần nói, cả thế giới trừ các nước châu Phi ra thì có đàn ông nước nào lại không ngưỡng mộ không. Vì một số quốc gia, dân số không nhiều, nên trong nước thường thuê nhân công từ các nước lân cận, vì thế để cổ vũ cho tính sinh sản phổ thông của quốc gia, mỗi một đứa trẻ trong một gia đình được sinh ra đều được nhà nước trợ cấp, số tiền này hoàn toàn có thể nuôi được một đứa trẻ, hơn nữa từ tiểu học cho đến đại học còn không mất tiền học phí lại còn phát cả tiền tiêu vặt. Nếu đứa trẻ nào có thể đỗ vào đại học ở các nước Âu Mỹ còn được nhận học bổng để đảm bảo mỗi người Ả Rập có thể sống thoải mái ở đó để học tập.
Đến khi họ kết hôn, không chỉ có thể có được một mảnh đất miễn phí mà còn nhận được một trăm ngàn đến một triệu đô la Mỹ để làm chi phí kết hôn. Chỉ điều này thôi cũng đã khiến những nam thanh niên Hoa Hạ phải ghen tị, những nam thanh niên Ả Rập không bao giờ vì chuyện nhà mà chậm trễ kết hôn, càng không thể vì không có nhà mà xuất hiện những cách làm cản trở việc kết hôn. Nếu như có vị chuyên gia nào dám phát ngôn như thế ở Ả Rập thì sẽ bị người Ả Rập phạt cho cô ta một trận nhớ đời.
Hơn nữa người Ả Rập nằm viện cũng chỉ cần nộp một chút tiền nhỏ, còn lại hoàn toàn miễn phí. Tiền điện, tiền nước, tiền dầu có thể coi như không có. Đối với họ mà nói không khác gì truyện nghìn lẻ một đêm.
- Lão Triệu này, nên ít nói những lời thừa thãi đó đi, đừng chỉ nhìn những điểm tốt của người khác mà không nhìn thấy những khổ sở của họ.
Lô Chính Đức cười nói. Ở những quốc gia này những phúc lợi mà nhân dân được hưởng đúng là số một nhưng không được hút thuốc, không được uống rượu, ở bên ngoài cũng không được tán tỉnh các cô gái, mỗi ngày còn phải làm mấy nghi thức tôn giáo, còn có trai giới, vân vân và vân vân, trong mắt những người không theo Hồi giáo thì cũng rất là bất tiện.
- Đối với những người ngoại quốc và không theo Hồi giáo như chúng ta mà nói, nếu như đến Ả Rập một thời gian dài thì sẽ cảm thấy không thích ứng được với phong tục của họ. Lúc tôi và lão Triệu mới đến, trong lúc làm ăn với họ lúc nào cũng phải có cái bảng những điều cấm kị trong tay. Mấy tháng sau mới nhớ hết được những quy định này. Trong thời gian đó cũng có lúc gây ra những chuyện buồn cười, cũng có lúc mắc lỗi, cũng may không ảnh hưởng gì lắm nếu không không phải chịu phạt thì cũng bị trục xuất khỏi nước họ rồi.
Lô Chính Đức nhớ lại quãng thời gian đó trong lòng cũng có chút dư kị.
- Đúng vậy, nếu muốn thành công ở Ả Rập hay làm tốt công việc làm ăn ở những nước như Ả Rập thì nhất thiết phải hiểu rõ chế độ chính giáo hợp nhất nghiêm khắc của quốc gia đó, đặc biệt là phải biết những quy định và tập tục của Hồi giáo nếu không sẽ mang đến nhiều phiền phức cho công việc, thậm chí dẫn đến làm ăn thất bại. Ví dụ, xuất khẩu các loại thịt đến những nước này, thì thịt lợn bị nghiêm cấm, còn những loại thịt khác cũng có rất nhiều quy định, ví dụ như không được dùng máy giết thịt mà chỉ có thể giết thịt thủ công, chỉ cho phép đàn ông, phụ nữ không được động tay vào, trên thịt thì không được có vết máu, nếu không sẽ bị trả về, nguyên nhân không phải hàng không tốt mà di bên bán vi phạm quy định kinh Coran. Giống như hai năm trước, thương nhân Mông Cổ từng xuất khẩu thịt dê đến Ả Rập, vì trên thịt có vết máu mà đã bị người Ả rập trả lại hàng.
Triệu Dương phụ họa theo. Đối với thân phận của Phương Minh Viễn, Triệu Dương không rõ bằng Lô Chính Đức, chỉ biết rằng công ty yêu cầu tiếp đón khách vì thế lời nói cũng tuy tiện hơn Lô Chính Đức.
Lô Chính Đức không lãng phí một chút thời gian nào để khiến cho hai người Phương Minh Viễn có thể dung nạp được những kiến thức cơ bản của cuộc sống ở Ả Rập.
- Hai vị, ở Ả Rập rất sùng bái màu trắng vì màu trắng tượng trưng cho sự thuần khiết nhưng lại rất kị màu vàng bời vì nó là màu biểu tượng cho diệt vong. Quần áo của Quốc vương tuy là màu vàng đất nhưng đó lại là tượng trưng cho thần thánh và tôn quý, người bình thường không thể mặc hoàng bào. Vì thế khi tặng quần áo mũ mão phải chú ý đến màu sắc. Hai vị nếu muốn tặng quà cho người Ả Rập nhất định phải nhớ không được dùng lợn, gấu trúc, thánh giá hay ngôi sao sáu cánh làm quà tặng.
- Gấu trúc? Gấu trúc lớn?
Phương Minh Viễn kinh ngạc nói. Người Ả Rập ghét lợn, họ cho rằng nó không sạch, điều này thì Phương Minh Viễn biết. Không dùng thánh giá bời vì đây là tượng trưng cho đạo Cơ Đốc. Mà trong lịch sử, tín đồ đạo Hồi và Cơ Đốc giáo đã đánh nhau bao nhiêu năm, còn từng phát động quá thập tự chinh về phía đông cho nên người Ả Rập ghét cũng là lẽ thường, giống như phần lớn người Hoa Hạ nhìn thấy thuốc dán mác Nhật đều nhíu mày. Thậm chí sao sáu cánh đại khái cũng là vì nguyên nhân tôn giáo, Phương Minh Viễn không dám khẳng định. Nhưng không thể có cả quốc vật của Hoa Hạ- gấu trúc, điều này có điểm kì quặc. Phải biết rằng trên thế giới có biết bao nhiêu sở thú của các quốc gia đều chỉ ước có một chú gấu trúc.
- Người Ả Rập cho rằng gấu trúc giống lợn!
Lô Chính Đức cười khổ nói. Mặc dù anh ta là người HongKong nhưng cũng là người Hoa Hạ đương nhiên cũng không thích cái cách so sánh lợn giống gấu trúc của người Ả Rập. Trên thế giới có biết bao nhiêu con lợn, còn gấu trúc có được mấy con. Sao hai loài này có thể đánh đồng với nhau được!
- Như vậy cũng tốt! Chúng ta đỡ phải đem những con gấu trúc vốn đã ít ỏi đến Ả Rập.
Rất kinh ngạc nhưng Phương Minh Viễn cũng chỉ biết nhún vai tự an ủi chính mình mà nói.
- Nếu người Ả Rập cũng thích gấu trúc vậy thì sau này khi Hoa Hạ nhập khẩu một lượng lớn dầu mỏ, chỉ sợ vài cường quốc giàu mỏ cũng chỉ có thể lấy được một đôi gấu trúc, nếu tính như vậy con số cũng không nhỏ đâu.
Những người trong xe đều cười rộ lên.
Lô Chính Đức chọn một nhà hàng cách văn phòng của tập đoàn Quách Thị ở Jeddah không xa, mặt tiền của nhà hàng này cũng không lớn. Thực ra không phải anh ta cố ý tiếp đón chậm Phương Minh Viễn mà là anh ta cảm thấy ở nơi khá quen thuộc như thế này cũng không phải đến nhà hàng lớn để ăn một bữa cơm Ả Rập, đối với người mới đến Ả Rập như Phương Minh Viễn và Trần Trung mà nói là khá tốt, chính là khi dùng cơm có chỗ nào mắc sai cũng không thu hút nhiều sự chú ý của người khác, với ông chủ khá quen biết cũng dễ nói chuyện.
Ở cảng Jeddah này, gần như cứ mỗi tháng lại nghe thấy tin tức người nước ngoài khi ăn cơm vi phạm quy định của đạo Hồi mà bị phạt, nghiêm trọng có thể bị trục xuất khỏi nước. Lô Chính Đức không muốn hai người Phương Minh Viễn bị như vậy. Nên biết rằng, bình thường khi người công ty được phái đến Ả Rập, đều phải được bồi dưỡng về các quy định, lễ tiết này nọ của Ả Rập một tuận trước khi đi. Lần này Phương Minh Viễn đến có chút gấp rút. Trên đường anh ta cứ ôm tâm trạng sẵn sàng lâm trận, không ngừng bồi dưỡng cho hai người họ, nhưng có thành công hay không cũng chỉ có trời mới biết được, đương nhiên đồ ăn ở đây cũng tuyệt đối chính thống.
Cũng may Phương Minh Viễn nói không cần đến khách sạn xa hoa, đến nơi gần đó là được rồi, buổi tối cũng có thể sớm về nghỉ ngơi.
Nấm om mắt cừu, vịt giòn, thịt cừu, thịt bò cà chua, đầu cừu hầm, thịt bò nướng... Mặc dù không có rượu, chỉ có thể lấy đồ uống thay rượu nhưng bữa ăn này cũng làm cho bốn người ngây ngất.
- Ở Ả Rập tình hình chung không cần lo lắng có người uống say lái xa gây chuyện, ngay đến chạy quá tốc độ còn hiếm gặp. Pháp luật ở Ả Rập rất nghiêm khắc, kẻ trộm mà bị bắt ít nhất cũng phải bị chặt một ngón tay, phụ nữ thông dâm sẽ bị lấy đá đập chết, ngay cả lái xe quá tốc độ cũng bị đánh và bị giam, lái xe sau khi uống rượu bị giam một tháng cho nên an ninh ở Ả Rập rất tốt, hai vị nếu có dạo chơi trên đường cũng có thể yên tâm.
Lô Chính Đức nói.
Phương Minh Viễn gật đầu, hiện tại Ả Rập quả thật là như vậy, nhưng chỉ sau khi việc khủng bố trong nước giảm đi chỉ sợ sẽ không còn như vậy nữa.
- Ngày mai tôi đưa hai vị đi tham quan phong cảnh xung quanh cảng Jeddah, hai vị đừng nôn nóng, làm việc ở đây, có lúc không phải nói có cách là có thể làm được.
Ngại Triệu Dương ở bên cạnh nên Lô Chính Đức cũng không tiện nói rõ. Nhưng Phương Minh Viễn vẫn có thể hiểu được. Kuwait tuy nhỏ nhưng cũng là một quốc gia, muốn gặp mặt hoàng gia cũng giống như muốn gặp các lãnh đạo trung ương Hoa Hạ không phải muốn gặp là gặp được.
Ngay khi đoàn người trên đường quay về văn phòng tập đoàn Quách Thị ở Jeddah thì điện thoại của Lô Chính Đức vang lên.
- A, ngài Robert, chào ngài! Sao cơ? Đã liên lạc được rồi à? Thật tốt quá! Thật tốt quá rồi! Thật cảm ơn ngài.
Lô Chính Đức nhận điện thoại chưa nói được vài câu đã kích động rồi. Phương Minh Viễn và Trần Trung trao đổi ánh mắt với nhau.
Lô Chính Đức gác điện thoại, quay người lại vui mừng nói với Phương Minh Viễn:
- Cậu Phương, thật tốt quá rồi, ngài Robert đại diện của British Petrolium Fotermedia vừa mới thông báo cho tôi, ông ta đã giúp chúng ta liên lạc được rồi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius