Nhìn bộ dạng này của hắn, Thẩm Mặc rốt cuộc thở phào một hơi, nâng chung trà lên uống ừng ực, ánh mắt nhìn về phía Lục Tích vừa có đau đớn, cũng có một ít thống khoái.
Lục Tích nhiều lần suy nghĩ, cho dù số lương thực này chính là chủ đạo thành bại của lần quyết chiến này, nhưng cái giá này cũng thật sự là quá thần kỳ rồi, cho dù lòng hắn đầy lửa giận và cố chấp, cũng muốn để tay lên ngực tự hỏi, giá này tới cùng có thể tiếp nhận không?
Thực sự không chịu nổi áp lực như vậy, hắn đột nhiên che bụng, cười gượng nói:
- Ôi chao, bụng đau quá, ta phải đi ra ngoài trước đây, đợi quay lại hãy nói.
Nói xong không đợi mọi người trả lời, đã chạy ra ngoài nhanh như chớp.
Vừa nhìn thấy hắn đột nhiên chạy ra ngoài, Thẩm Mặc suýt nữa nằm xụi lơ trên ghế, cũng may y có vài phần khí thế lợn chết không sợ nước sôi, nên miễn cưỡng đứng vững được.
Đợi Lục Tích đi rồi, Từ lão thái mới tỉnh lại từ trong cơn khiếp sợ, bà lắc đầu nói với Thẩm Mặc:
- Nếu như ngươi sớm đáp ứng dùng đất trả lương, đâu đến nỗi đâm lao phải theo lao?
Thẩm Mặc cười khổ nói:
- Đây cũng là bị buộc bất đắc dĩ thôi.
Rồi than nhẹ một tiếng nói:
- Mở Thị Bạc ti là đại sự bệ hạ cực kỳ quan tâm, Nghiêm các lão cũng để ý rất chặt, nếu như dây dưa lỡ việc, vãn sinh sẽ phải chịu tội rơi đầu.
Vừa nghe đến ba chữ 'Nghiêm các lão', trong lòng Từ lão thái thái lộp bộp một tiếng, bà ta đột nhiên ý thức được, nếu như lội vào hồ nước đục này, nói không chừng sẽ dính dáng đến con trai của mình.
Trong nhất thời, lão thái thái có chút hối hận, không nên làm cho sự tình ầm ĩ đến như vậy.
Trầm mặc chỉ chốc lát, vừa muốn mở miệng, Lục Tích kia đã đằng đằng sát khí quay lại rồi, Từ lão phu nhân đành phải ngừng lại. . Dù sao sự mê hoặc của mấy trăm vạn lượng bạc cũng đủ để che lấp lý trí của bất kỳ một người nào.
~~
Lục Tích ngồi đối diện với Thẩm Mặc, chuẩn bị lại báo giá mới, lúc nãy hắn đi ra ngoài là thỉnh giáo một chút với cao thủ đi cùng. Kẻ đó nói cho hắn, không ngờ Thẩm Mặc ngay cả giá đắt hai mươi mốt lượng cũng đưa ra được, vừa đủ để chứng minh y chỉ còn một chiêu cuối cùng này thôi! Nếu như cũng chặt đứt luôn cả cọng rơm cứu mạng này của y, trận đại quyết chiến khiến người khác không thở nổi này cũng sẽ trần ai lạc định thôi -- từ nay về sau, cả thành Tô Châu đều chịu sự thao túng trong lòng bàn tay của họ!
Thử hỏi, giá trị của một thành Tô Châu bao nhiêu tiền? Cho nên kẻ đó bảo hắn trở về, phải đập cho Thẩm Mặc một gậy chết luôn!
Lục Tích cũng có nghi vấn, từ đâu Thẩm Mặc có thể gom được nhiều tiền như vậy? Đối với sự giải thích của người nọ, hai trăm vạn lượng là của lương thương, về phần số tiền khác, chắc là đi mượn của đám bình dấm chua kia. . . Đêm qua, Thẩm Mặc và Vương Sùng Cổ đã nói chuyện một đêm, khả năng chính là đang tiến hành trao đổi lợi ích! Nếu không buổi sáng ngày hôm nay cũng sẽ không đến bến tàu trông coi giúp y.
Nhưng bọn Sơn Tây đó cũng không thể cho y mượn nhiều được, tin tưởng Thẩm Mặc đã đến cực hạn rồi. . . Chúng ta khẽ cắn môi, kiên trì một chút đi! Chỉ cần không vượt quá ba mươi lượng thì đừng buông tay.
"Nếu như vượt quá ba mươi lượng thì sao?" Lục Tích hỏi.
"Vậy chính là hắn ta đã tự hủy diệt mình." Kẻ đó kiên định nói: "Số tiền đó sẽ trực tiếp đè cho hắn sụp đổ!"
- Hai mươi lăm lượng! - Lục Tích trực tiếp báo giá.
- Tăng thêm một lượng. - Thẩm Mặc lau mồ hôi nói.
- Hai mươi bảy lượng! - Tim Lục Tích chắc cũng nhảy lên cổ họng rồi.
Thẩm Mặc dùng sức chà xát khuôn mặt, hai mắt đỏ bừng nói:
- Lại. . .tăng thêm một lượng.
- Hai mươi chín lượng! - Lục Tích nắm chặt tay, lòng bàn tay cũng đã thấm đẫm mỗ hôi.
- Hai mươi chín lượng một thạch lương, thành giao!
Từ Khoa thì mừng như điên! Đây chính là 580 vạn lượng bạc đó! Tận dụng thời cơ mất sẽ không tới nữa, hắn vội vàng đi lấy bút giấy mực đóng dấu, mời Lục Tích ký tên đồng ý.
Lúc này ngoài cửa thổi tới một trận gió, Lục Tích đột nhiên hơi tỉnh táo lại, hắn ngơ ngác ngồi ở đó, trong lòng tự hỏi: "Ta đã làm gì thế này? Dùng tiền thuế một năm của Đại Minh triều đi mua 20 vạn thạch lương cũ, thiên hạ còn có chuyện này ngu hơn thế này nữa không?"
Chỉ là thấy được Thẩm Mặc như cha mẹ chết ngồi ở đó, lại nghĩ tới lời nói của người nọ, hắn đành phải thầm khuyến khích bản thân: "Không bỏ hài tử không giết được sói*! Không bỏ chút vốn không thắng được trận này!" Liền cắn răng một cái, cầm bút kí tên, sau đó đóng dấu, Từ Khoa lại dùng ấn nhà bọn họ, thế là khế ước đã thành lập.
/*Nguyên văn: Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang, muốn đạt được một mục đích nào đó thì phải trả một cái giá tương xứng.
- Ngồi chờ chết đi, Thẩm đại nhân!
Có lẽ là đã xuất huyết quá nhiều, thậm chí Lục Tích chưa cảm thấy được chút khoái cảm gì.
Thẩm Mặc không để ý đến hắn, lặng yên đứng dậy nói:
- Lão sư mẫu, nếu ở đây không mua được lương thực, vãn sinh sẽ phải đến nơi khác nhanh chóng nghĩ biện pháp, hiện tại xin cáo lui, ngày khác sẽ trở lại bái phỏng.
Từ lão thái thái cũng có chút áy náy nói:
- Buôn bán là như vậy, luôn luôn người trả giá cao được.
Rồi cho phép đi:
- Nhanh đến nơi khác xem sao, nói không chừng còn có biện pháp khác.
- Vâng.
Thẩm Mặc thi lễ một cái, lại nhìn Lục Tích rồi cúi đầu buồn bã đi khỏi.
Nhìn bóng lưng y rời đi, Lục Tích cũng không biết trong lòng có tư vị gì.
Nhưng không đợi hắn kịp thưởng thức tâm tình, chợt nghe Từ Khoa nói:
- Dựa theo hợp đồng ngươi phải ứng trước 460 mươi vạn, 120 vạn còn lại sẽ thanh toán trong một tháng.
Lục Tích lập tức tái mặt, điều chỉnh nửa ngày mới nói:
- Hiện tại trong tay ta chỉ có hai trăm vạn lượng ngân phiếu, hai trăm sáu mươi vạn còn lại thì xin thư thả, đợi ngày sau ta sẽ mang qua cho ngươi.
- Ngày sau là ngày nào? - Từ Khoa nghiêm mặt nói.
- Trong vòng bảy ngày. - Lục Tích nói: - Một khoản tiền lớn như vậy, gom góp đủ cũng phải cần chút thời gian mà.
- Được thôi. - Từ Khoa mới gật đầu nói: - Nhưng nếu như quá hạn, một ngày lợi tức một phân, việc này cũng không thể lơ mơ được!
- Không đâu, không đâu. - Vừa nghĩ đến sẽ phải cầm ra nhiều tiền như vậy, Lục Tích liền cảm thấy mê muội.
~~
Thẩm Mặc vẫn lấy một loại tư thế như lá rụng nhẹ nhàng trở lại xe, nhưng khi màn xe vừa buông xuống, nét mặt y lại hiện lên nụ cười quỷ dị, ghé vào bên tai phu nhân bắt đầu nhỏ giọng thì thầm.
Nhược Hạm nghe được biến sắc mấy lần, cuối cùng mới khẽ cắn môi, gật đầu nói:
- Xem ra chàng hận chết bọn họ rồi.
Rồi xốc lên mành kiệu, phân phó:
- Đi bến tàu Tào bang!
Xe ngựa nhanh chóng chạy ra khỏi Từ gia, một khắc đồng hồ sau đã đến bến tàu Tào bang. Vương Sùng Cổ quả nhiên là bạn chí cốt, đã tự mình mang theo nhân mã bảo vệ bến tàu, thấy xe ngựa của Thẩm Mặc chạy qua, hắn bước nhanh tới nghênh đón:
- Thế nào?
Thẩm Mặc lắc đầu, nói:
- Vẫn bị Lục gia tranh được, bọn họ đưa ra giá hai mươi chín bạc một thạch.
- Không thể nào? - Vương Sùng Cổ thất thanh kinh hô: - Sao họ lại đưa ra được?
- Thì đi mượn thôi. - Thẩm Mặc mất hứng nói: - Ta phải mang theo số lương thực này trở về, nghĩ thêm chút biện pháp, tận lực có thể chống được đến lúc lương thực của Nhật Bản đến.
- Thực sự có lương thực của Nhật Bản sao?
Vương Sùng Cổ hỏi, thầm nghĩ 'tử đạo hữu bất tử bần đạo', nếu như không đúng sự thật, số tào lương này ngươi cũng đừng mang đi.
/chết là chết đạo hữu, không phải chết bần đạo.
- Ừh.
Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:
- Không nói gạt ngươi, khi Mao Hải Phong đi, ta đã nhờ hắn giúp ta mua lương, chắc đầu tháng 7 sẽ tới thôi.
- A.
Vương Sùng Cổ lúc này không biết nói gì, vỗ vỗ cánh tay Thẩm Mặc nói:
- Đi thôi, tất cả phải cẩn thận, ta sẽ giúp ngươi liên hệ, để xem có biện pháp giải hòa hay không.
Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Nói không được đến lúc đó phải nhờ ca ca phí tâm.
Rồi đi cùng Nhược Hạm lên thuyền lớn của Mã Ngũ gia.
Tàu đã chạy xa khỏi bến, đến khi nhìn không thấy bóng người trên bờ, Mã Ngũ gia mới nhẹ giọng hỏi:
- Đại nhân, Thẩm huynh đệ, thực sự có lương thực của Nhật Bản sao?
- Nào có lương thực Nhật Bản gì ở đây.
Thẩm Mặc thở dài một tiếng nói:
- Ta không có nhãn lực biết trước tương lai, không ngờ được mua lương lại khó như vậy.
Rồi nhỏ nhẹ nói:
- Nói thật với huynh, Ngũ ca, lương thực của gia hương ta cũng bị Nguyễn tuần phủ chế trụ sung làm quân lương, căn bản không thể trông chờ vào.
- A, Thẩm huynh đệ, việc này thì biết tính như thế nào cho phải?
Mã Ngũ gia động dung nói:
- Những người đó muốn bức ngươi tới đường cùng đó!
Thẩm Mặc đột nhiên cười ha ha nói:
- Bức tới đường cùng? Nói rất đúng!
Rồi đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cũng không biết, tới cùng ai bức ai đâu!
Mã Ngũ không khỏi sửng sốt, liền nghe Thẩm Mặc nói:
- Ngũ ca huynh ghé tai qua đây.
Tô Châu phủ, huyện nha Trường Châu, bên trong đại đường, dưới tấm bảng hiệu gương sáng treo cao, Hải Thụy và Quy Hữu Quang ngồi dối diện nhau.
Quan phục trên người Hải Thụy đã không còn ngăn nắp khi hồi mới nhậm chức, bên mép đã có chút bị mòn, màu sắc cũng hơi ố, rất khó tưởng tượng mới mặc được mấy tháng mà đã biến thành dạng này.
Nhưng nếu như xem khuôn mặt đầy uể oải, tiều tụy của hắn, sẽ từ vết bỏng rộp nơi khóe miệng, tơ máu trong mắt, minh bạch mấy ngày nay, hắn đã lấy cường độ thế nào để chạy đôn chạy đáo khắp nơi.
Dùng mười tám chữ 'hết ngày dài lại đêm thâu, mất ăn mất ngủ, ưu tư khó nhịn, lo lắng hết lòng' tới để hình dung thì vô cùng thoả đáng, tuyệt không khoa trương.
- Lương thực trong thành còn có thể chống đỡ được mấy ngày?
Giọng nói của hắn khàn khàn lại khô khốc, đã không còn bộ dạng lòng tin mười phần như trước kia.
Quy Hữu Quang vẫn sững sờ ra đó, lúc này bị câu hỏi đột nhiên khiến hắn có chút vội vàng đáp:
- Còn một ngày.
Hải Thụy hỏi:
- Phủ tôn không có ở đây, trong phủ Tô Châu sẽ do ta và đại nhân chủ sự, hiện tại phải xuất ra một chủ ý, một ngày sau bị đoạn lương thì làm thế nào?
Trong thành ngoài thành tất cả đều là miệng ăn cơm, số lương thực bắt chẹt được từ Lục gia mắt thấy đã sắp cạn kiệt, nếu như không áp dụng đối sách, ổn định dân tâm, một khi dân chúng nổi loạn, cũng chỉ có họa ngập đầu tai ương.
Gần đây Quy Hữu Quang cũng chịu áp lực rất lớn, bệnh loét miệng, trĩ sang lâu năm cũng tái phát, hắn trừng cặp mắt đỏ bừng nói:
- Trước khi đi đại nhân đã nói, chậm nhất ngày mai sẽ vận chuyển lương thực trở về.
- Vạn nhất nếu như ngày mai chưa vận chuyển đến thì sao? - Hải Thụy vẫn xụ mặt nói: - Đến lúc đó nổi lên dân biến, vậy chúng ta phải làm thế nào?
- Vậy đại nhân nói phải làm thế nào?
Quy Hữu Quang là một người sĩ diện, cho dù Thẩm Mặc nói chuyện với hắn cũng phải rất khách khí, hiện tại bị Hải Thụy đối đãi như vậy, hắn có phần không quen.
- Mượn lương của những nhà giàu, Ta là tri huyện Trường Châu, ta sẽ mượn lương của các nhà giàu Trường Châu, bên huyện thì hoàn toàn dựa vào ngươi rồi.
Hải Thụy không cho phép hắn cự tuyệt:
- Cũng đừng mượn nhiều quá, mượn lương thực đủ ba ngày là được rồi.
- Mượn lương? Vậy thì không được!
Quy Hữu Quang lắc đầu liên tục nói:
- Đại nhân đã dặn đi rặn lại rất nhiều lần, muốn gìn giữ thành Tô Châu ổn định, nếu mượn lương thì chẳng phải là nói cho dân chúng, quan phủ đã không có lương rồi sao?
Từ sau khi Thẩm Mặc đạt được bảy vạn thạch lương thực, y liền tuyên bố xét thấy tình thế đặc biệt, lương điếm của thành Tô Châu sẽ do quan phủ tạm thời tiếp quản, lương thực tập trung tại quan thương và bán ra, cũng thống nhất bán ra lương khoán; đương nhiên lương khoán đã bán ra trước kia cũng có hữu hiệu.
/lương điếm: tiệm bán lương thực.
quan thương: kho lương của quan.
lương khoán: bán lương theo phiếu.
Cứ như vậy, dân chúng không cần lo lắng tiệm nhà ai sẽ bị đóng cửa, hơn nữa bị vây trong sự tín nhiệm mù quáng đối với quan phủ, tính tranh chấp khủng hoảng đã giảm thiểu rất nhiều, cũng có lợi cho sự bình ổn dân tâm. Mà đối với các thương gia thuộc hiệp hội thương nghiệp lương dầu mà nói, có thể đặt gánh nặng muốn đè chết người này lên lưng quan phủ, tự nhiên là chuyện không gì tốt hơn -- bởi vì sau khi Thẩm Mặc để cho bọn họ xuất ra hai trăm vạn lượng bạc, liền tiếp nhận toàn bộ những khoản nợ khó đòi của họ, cũng bảo đảm cho dù triệt để băng bàn cũng có quan phủ gánh chịu, không có một chút quan hệ tới bọn họ, đồng thời còn bảo chứng, sau khi sự kiện được dẹp loạn, tiệm của ai thì vẫn là tiệm của người đó, quan phủ sẽ không xâm chiếm.
/băng bàn(tức thị trường chứng khoán bởi nguyên nhân nào đó, xảy ra hiện tượng tung ra chứng khoán với số lượng lớn, dẫn đến thị trường chứng khoán hạ giá vô hạn độ, không biết tới mức độ nào mới có thể đình chỉ). thay vì chứng khoán, ở đây là lương thực.
~~
- Không thể quản được nhiều như vậy.
Hải Thụy thở dài nói:
- Chính là bởi vì loại tâm lý được chăng hay chớ này mới có thể xuất hiện cục diện như ngày hôm nay. . . Ngày mai sẽ phải cạn lương thực rồi, sự thực mắt thấy rõ ràng khắp thiên hạ, còn có cái gì để mà che lấp đâu?
Rồi hơi đề cao giọng nói:
- Lẽ nào đợi đến khi nạn dân, dân đói đi tấn công các nhà giàu, gây thành rối loạn?
Quy Hữu Quang là một người chỉ giỏi mưu mô, không biết chấp hành, vừa nghe Hải Thụy nói như vậy, lập tức phiền não nói:
- Được thôi, chúng ta mượn thế nào?
- Lấy danh nghĩa của nha môn để mượn, chúng ta đi mượn, phủ tôn đại nhân đến sẽ trả.
Hải Thụy không phụ trách nhiệm nói:
- Cho nên cứ việc đi mượn là được, không quản là lừa hay là gạt, chỉ cần có thể mượn được là ổn.
- Được thôi, ta đi thử xem. - Quy Hữu Quang rất lưỡng lự nói: - Nhưng mà ta cũng không chắc chắn nhất định có thể mượn được.
- Mượn không được thì nhanh mà về mang theo gia quyến trốn đi là vừa.
Vẻ mặt Hải Thụy giống như vạn năm bất biến, cầm lấy quan mạo, đứng lên rồi đi nhanh ra ngoài.
- Này, người này bị làm sao thế nhỉ?
Quy Hữu Quang phiền muộn lầm bầm một tiếng, rồi cũng cầm lấy mũ ô sa đi theo ra ngoài.
~~
Sau khi rời khỏi huyện nha, hai người chia nhau mỗi người mỗi hướng, dựa theo phong cách của mình đi mượng lương của các nhà giàu. . .
Phương pháp của Hải Thụy rất đơn giản, hắn mang theo đại đội nha dịch, cùng với mấy trăm dân chúng, dựa theo bài danh phú hào của bản huyện, bắt đầu lần lượt đăng môn bái phỏng. . .
"Cốc cốc cốc. . ." Hải Thụy gõ cửa.
- Người nào? - Trông cửa hỏi.
- Tri huyện Trường Châu Hải Thụy.
Trông cửa vội vàng mở cửa, vừa nhìn thấy nhiều người như vậy, muốn đóng cửa lại nhưng đã bị nha dịch hai bên ngăn cản.
- Đại lão gia nhà ta không có ở nhà. - Trông cửa nhát gan nói.
- Cho dù đại lão gia không có ở nhà.
Hải Thụy vừa đẩy tên trông cửa kia đi, vừa nói:
- Vậy thì cũng phải có nhị lão gia, cho dù nhị lão gia không có thì cũng phải có một quản sự chứ, gọi hắn ra đây gặp ta!
Thấy đám nha dịch cùng dân chúng đều đùng đùng ùa nhau vào, trông cửa và một gia đinh mới nghe tin chạy đến liền vội vã ngăn cản:
- Các ngươi không thể tự tiện xông vào!
Lại bị Hải Thụy dùng ánh mắt như dao bức lui:
- Bọn họ là tùy tùng của bản quan, tại sao không thể vào?
- Thái tôn đại lão gia, ngài có tới mấy trăm tùy tùng?
Trông cửa vẻ mặt đau khổ nói.
- Đây là do khí thế của bản quan đặc biệt lớn.
Hải Thụy bỏ lại một câu rồi đi nhanh vào phòng khách, khí khái ngồi xuống, cũng may mấy trăm người kia cũng không đi vào theo, chỉ đứng ở trong viện bên ngoài, mắt nhìn chằm chằm vào trong đại sảnh.
Đây đâu phải là đến thăm, rõ ràng là bức cung mà, tên trông cửa không thể tránh được, đành phải sai người dâng trà, còn mình thì ra phía sau báo cáo.
Qua một hồi lâu mới có một lão giả râu tóc hoa râm đi ra ngoài cùng hắn. Sau khi hướng Hải Thụy hành lễ mới tự giới thiệu là quản gia của quý phủ lúc này mới ý đồ đến đây của Hải Thụy.
- Bản quan tới để mượn lương. - Hải Thụy nói mà không hề nháy mắt cái nào.
- Mượn lương. . .
Quản gia cười gượng hai tiếng nói:
- Lương thực khan hiếm thời gian dài như vậy rồi, chút lương thực cuối cùng của nhà này cũng đã sớm hết sạch, hiện tại từ lão gia đến người hầu, mỗi ngày chỉ có thể ăn hai bữa, còn muốn đi hỏi quan phủ, chuyện này rốt cuộc là thế nào!
- Chuyện là thế nào à? - Hải Thụy lạnh lùng nhìn ông ta nói: - Các ngươi còn rõ ràng hơn cả ta, nếu không phải lão gia nhà ngươi cùng đám người kia đầu cơ tích trữ, khiến lương lên giá, thành Tô Châu làm sao có thể không có lương thực?
Rồi nói nặng lời hơn:
- Ngươi nghe đây, ngày hôm nay lương thực nói là mượn, cũng là ép mượn, cho thì tốt, không cho cũng phải cho!
- Cho tới bây giờ cũng chỉ nghe nói qua ép mua ép bán, vẫn chưa nghe nói qua đi mượn cũng phải ép buộc người ta bao giờ!
Quản gia hậm hực nói:
- Lão gia không có ở nhà, một quản gia như ta cũng không làm chủ được gì, đại nhân nên đến vào hôm khác đi.
Nói xong muốn phẩy tay áo bỏ đi.
Nhưng nghe được một tiếng 'loảng xoảng', Hải Thụy vỗ mạnh một cái lên mặt bàn, ly chén trà đều bị chấn đổ hết, lão quản gia sợ quá run lên, quay đầu lại, thẹn quá thành giận nói:
- Hàn gia cũng là quan hoạn môn đình, nhị lão gia đảm đương Bố chính sử một tỉnh, mời tri huyện lão gia kính trọng cho.
/Hàn gia: gia đình nghèo khó, cách nói khiêm tốn.
- Bản quan đã cho nhà ngươi mặt mũi nên mới đến lãng phí nước bọt với ngươi!
Hải Thụy đứng dậy, chỉ tay vào đoàn người đang rục rịch ngoài cửa:
- Những người này tới để giúp bản quan vận lương thực, nếu như ngày hôm nay ngươi không cho mượn, ngày mai bản quan sẽ không tới, nhưng bọn họ vẫn sẽ qua đây, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, bản quan sẽ không phụ trách đâu.
- Ngươi. . .
Quản gia tức giận đến cả người run lên:
- Muốn kích động bọn họ tạo phản sao?
- Sai!
Hải Thụy trầm giọng nói:
- Đây chính là vì phòng ngừa bọn họ tạo phản.
Nói rồi chậm rãi tới gần hai bước, ánh mắt như đao, nhìn chằm chằm vào lão quản gia nói:
- Nghe kỹ đây, đợi mà về thuật lại cho chủ tử của ngươi -- trong quan thương chỉ còn lại một ngày lương thực, nếu như các ngươi không cho mượn lương, ngày mai thành Tô Châu sẽ loạn lên, có trận loạn ngày hôm nay, ngày mai bọn họ sẽ không hướng về Hải Cương Phong ta, mà nhất định sẽ hướng về phía những nhà giàu đầu cơ tích trữ, vi phú bất nhân như các ngươi, đến lúc đó bất kể xảy ra chuyện gì, cho dù đốt sạch giết sạch nhà các ngươi, chẳng qua cũng là hai chữ 'dân loạn'! Cho dù may mắn không tấn công đến nhà các ngươi, nhưng đến lúc đó triều đình vì dẹp loạn dân phẫn, nói không chừng sẽ lấy nhà các ngươi để mà khai đao -- là hiện tại xuất ra một nghìn thạch lương thực, hay là đợi ngày mai để cho bọn họ tới bắt, tự mình suy nghĩ mà lo liệu đi!
Rồi nhìn sắc trời nói:
- Trong một khắc đồng hồ cho ta câu trả lời thuyết phục, quá hạn sẽ không nói năng gì nữa!
Liền ngồi xuống, nhìn mặt bàn ly tách bừa bộn, trầm giọng nói:
- Đổi trà!
Sau lượng khắc đồng hồ, lương thực cuối cùng đã được đưa ra, Hải Thụy vừa nhìn rõ ràng không đủ, liền nhíu mày nói:
- Chỉ có 500 thạch hả?
- Sáu nghìn cân lương thực.
Quản gia tức giận nói:
- Đã là cực hạn của hàn gia rồi, ngài cũng đừng ép người quá mức.
Hải Thụy trầm ngâm chỉ chốc lát, gật đầu nói:
- Lần này tính vậy thôi.
Rồi vung tay lên nói:
- Khiêng đi?
Đám nha dịch và bách tính liền giải tán lập tức, xách theo cái bao lương thực 150 cân, rồi khiêng lên chiếc xe ngựa ở bên ngoài.
Thấy một màn như vậy, quản gia kia thở dài nói:
- Hải đại nhân, từ xưa đến nay chưa có người làm quan kiểu thế này.
- Các người đã bức chúng tôi đến cùng đường rồi.
Hải Thụy khinh miệt liếc hắn một cái:
- Quy củ dùng với người quy củ, không phải là những người thích làm xằng làm bậy như các người.
- Đại nhân chưa từng suy nghĩ qua hậu quả sao?
Quản gia hỏi:
- Tự tiện xông vào tư trạch, quấy rầy quan thân, tội danh nghe rợn cả người này đủ để chôn vùi tiền đồ của đại nhân.
Hải đại nhân cứ tiếp tục gõ cửa từng nhà như vậy, cũng may có ví dụ của nhà đầu tiên, những nhà phía sau cũng không dám không cho mượn lương, nhà ngươi ba trăm thạch, nhà ta hai trăm thạch, hết thời gian nửa ngày đã mượn được hơn chín nghìn thạch.
Đợi đến nửa đêm đem lương thực giải về thương khố, Quy Hữu Quang cũng áp giải lương thực qua đây rồi, hai người vừa gặp nhau, Ngô huyện đã mượn hơn bảy nghìn thạch.
- Cái này là ba phần tiền lãi hàng tháng của ta, đến lúc đó chỉ cần lương thực không cần tiền.
Quy Hữu Quang nói:
- Khuyên can mãi, cầu gia gia xin nãi nãi, mới cho được nhiêu đây.
Chuyện này cũng chỉ có người đứng đầu giới giáo dục như hắn mới có thể làm được, hắn tập trung lại hơn hai trăm đệ tử, mỗi người phân công nhiệm vụ, sai bọn họ đều về nhà mình đòi gạo. Có câu là 'sư phó hữu sự, đệ tử phục kỳ lao', các học sinh này phần lớn đều có gia cảnh vượt trội, nhà ai cũng có thể xuất ra lương thực.
Hắn lại tìm đám văn hữu, khoác lên cái mặt mo đi vay mượn, dù sao văn nhân ở cái niên đại này vẫn rất coi trọng sĩ diện, không ai không biết xấu hổ mà từ chối hắn, vậy nên ông này tám mươi trăm thạch, ông kia ba mươi năm mươi thạch cho hắn mượn.
Cuối cùng mất hơn hai trăm tờ giấy nợ, đã đổi lấy hơn 8000 thạch lương thực này, mặc dù nói một tháng sau sẽ phải trả lại cho người ta hơn một vạn thạch, nhưng đó là chuyện của đại nhân, không phải là chuyện của hắn.
Vốn Quy Hữu Quang còn rất đắc ý, thầm nghĩ cũng chỉ người có mặt mũi lớn như ta mới có thể mượn được lương thực, chứ Hải Cương Phong ngươi cả ngày đắc tội với người ta, muốn mượn lương thực thì cũng chả có, liền có chút hứng thú hỏi:
- Không biết hải đại nhân mượn được bao nhiêu?
- Chín ngàn thạch. - Hải Thụy vẫn bất động trả lời.
- Không có lợi tức.
Hải Thụy tháo xuống quan mạo, với tay múc nước từ trong lu đổ vào trong chậu rồi rửa mặt, rửa tay.
- Ta không tin, đưa cho ta xem giấy nợ.
Quy Hữu Quang có cảm giác bị đả kích rất lớn.
- Không có giấy nợ.
Hải Thụy rửa tay và mặt, rồi cầm lấy một cái bánh bột ngô đen thui từ trên mâm bắt đầu nhai ngấu nghiến. . . Loại bánh này dùng lúa mạch và đậu đen làm thành, Quy Hữu Quang cắn cũng không thể cắn nổi, cũng không biết Hải Thụy làm sao có thể hơn mười ngày như một lần, chỉ ăn mỗi thứ này.
Ngơ ngác nhìn vẻ mặt của con người luôn luôn chỉ có một loại biểu tình, Quy Hữu Quang cảm giác không lời nào có thể diễn tả được, cũng không biết là nên kính nể hay là chỉ trích hắn.
~~
Nhưng bất kể như thế nào, có số lương thực này, thành Tô Châu lại chống đỡ được thêm bốn ngày, đợi đến hoàng hôn ngày thứ năm, hai người tại bờ sông ngắm nhìn về phương xa, nhưng vẫn không thấy được hình bóng của một cái thuyền lương nào.
Cự ly cách ngày về mà Thẩm Mặc đã hứa hẹn đã quá vừa tròn bốn ngày, trong lương khố đã không còn lương thực, các nạn dân ngoài thành cũng đã không còn gạo để nấu cơm. Thành Tô Châu rốt cuộc sắp đàn áp không nổi các cuộc gây rối, chỉ trong một buổi sáng ngày hôm nay đã xảy ra năm sự kiện dân chúng đả thương quan sai. . . Không có lương thực, tên tuổi Hải thanh thiên cũng không có tác dụng rồi, hắn chạy đi dẹp loạn tình hình, nhưng lại bị dân chúng mắng như tát nước vào mặt, nói hắn là một tên lừa đảo, chỉ biết lừa bịp dân chúng các kiểu.
Điều này làm cho Hải Thụy vốn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho bách tính cảm thấy rất tổn thương, hắn ngồi trên tảng đá lớn cạnh bến tàu, vầng trán đã không còn vẻ kiên định như ngày xưa, thay vào đó là nét thương cảm tội nghiệp. Loại biểu tình này xuất hiện ở trên gương mặt của một con người sắt đá, thật khiến con người ta chua xót.
Lần này Quy Hữu Quang cũng đã triệt để run sợ rồi, hắn ngồi xổm bên cạnh bến tàu, ôm đầu nói:
- Xong, xong rồi, ngày hôm nay nếu như còn chưa tới, ngày mai sẽ phải rối loạn hết cả lên.
Hắn biết rõ, cơn thịnh nộ của bách tính thành Tô Châu đã khiến bọn họ dùng các loại phương pháp và áp chế được hai tháng, nếu như một khi bạo phát, nó đủ để hủy diệt toàn bộ thành Tô Châu.
- Nếu không chúng ta lại đi mượn thêm chút lương thực đi? - Quy Hữu Quang đưa ra kiến nghị.
- Ai còn cho mượn nữa?
Hải Thụy hai mắt mê man nói:
- Loại chuyện này chỉ có thể làm một lần, hiện tại khẳng định bọn họ đều đã giấu hết lương thực đi rồi, lẽ nào thật sự chúng ta phải đi xét từng nhà hay sao?
Nói rồi trên mặt lại hiện lên một tia tàn khốc, cắn răng nói:
- Xét nhà thì xét nhà! Ủy khuất bọn họ một chút, chung quy tốt hơn so với khiến cho bách tính nổi loạn!
- Không đến vạn bất đắc dĩ, vẫn không nên làm như vậy.
Quy Hữu Quang ngồi xuống bên cạnh Hải Thụy nói:
- Hiện tại không phải là cái thời Mông Nguyên, vô cớ xét nhà chính là điều kiêng kị lớn nhất của bản triều, ngay cả hoàng đế cũng sẽ không làm như vậy.
- Sao có thể nói là vô cớ xét nhà?
Hải Thụy xúc động phẫn nộ nói:
- Bọn họ là đầu cơ tích trữ!
- Ngươi làm sao chứng minh được bọn họ trữ hàng?
Hữu Quang trầm giọng nói:
- Ta nghe được, lương thực mà bọn họ tích trữ căn bản không ở thành Tô Châu, chính là vì đề phòng chúng ta chó cùng rứt giậu.
- Cùng lắm thì ngọc thạch câu phần.
Hải Thụy có chút nổi giận nói:
- Chung quy không thể để cho đám kẻ xấu tiêu dao, khiến cho dân chúng ngay cả cơm cũng không có mà ăn!
- Ai. . .
Nghe thấy được cảm giác thất bại của hắn, Quy Hữu Quang thở dài, nói tránh đi:
- Ngươi nói xem sao đại nhân vẫn còn chưa trở về vậy? Lẽ nào không mua được lương?
- Sợ là chạy rồi.
Hải Thụy là một người thủ tín như kim, cho nên đối với loại người trở về không đúng hạn như Thẩm Mặc hắn rất có ý kiến:
- Hai trăm vạn lượng bạc, chạy đến đâu cũng có thể ăn sung mặc sướng cả đời.
- Sao lại nói thế?
Quy Hữu Quang lắc đầu cười nói:
- Phải có lòng tin đối với đại nhân, đại nhân không thể làm ra loại chuyện như vậy.
- Vậy thì về nhanh đi!
Hải Thụy nổi giận đùng đùng nói:
- Hai trăm vạn lượng bạc, cho dù đi mỗi phủ mỗi huyện mua gạo với giá chợ thì cũng có thể mua được hai ba mươi vạn thạch rồi mà? Biết rõ Tô Châu thiếu lương, vì sao đến bây giờ còn chưa trở về!
Hắn đang kích động khoa tay múa chân, thì thấy Quy Hữu Quang ngơ ngác nhìn về hướng tây bắc, giống như thể bị trúng tà vậy.
Hải Thụy mấp máy trong lòng, bèn nhìn theo ánh mắt của hắn, liền thấy trong ánh mặt trời chiều đỏ rực có một chiếc thuyền lớn, cánh buồm giương cao, đang thuận gió bơi đến! Khi nhìn phía sau chiếc thuyền, từng chiếc thuyền lương với cánh buồm no gió nối đuôi nhau, như bao phủ lấy cả mặt sông.
Khi thấy được trên chiếc thuyền đi đầu có treo cao hai chữ 'Tô Châu', Hải Thụy kích động đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài. Quy Hữu Quang thì lệ nóng doanh tròng, kích động la to:
- Tới, tới rồi, ta đã nói mà, đại nhân không vứt bỏ chúng ta đâu!
Khi đội tàu cặp bờ, bách tính nghe tin đã chạy tới bu kín cả bến tàu, mọi người kiểng chân nhìn chữ 'lương' bắt mắt trên chiếc đèn lồng màu trắng đáy hồng trên mỗi chiếc thuyền, họ hưng phấn nghị luận, tâm tình phần lớn vô cùng sung sướng, như trút được gánh nặng. . . Đương nhiên cũng có những kẻ có dụng ý xấu thì lại như cha mẹ chết, không kềm chế được.
Hải Thụy và Quy Hữu Quang vội vàng điều toàn bộ binh sĩ tới, tạo thành tuyến cảnh giới đối mặt với dân chúng đông đúc, để tránh có kẻ xấu xong lên tranh giành.
Đợi đến khi bố trí tất cả xong xuôi, hai người mới kích động đi qua bái kiến đại nhân.
Chỉ thấy Thẩm Mặc mỉm cười ngồi ở trên đầu thuyền, nghiêng người dựa vào ghế bành, trên người không mặc quan phục, chỉ mặc một bộ thâm y bằng tơ màu nâu tuyệt đẹp, trong tay cầm cuốn sạch đóng buộc chỉ, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã, thâm tình tiêu sái không chịu gò bó. Đứng bên cạnh là Nhu Nương trong bộ váy màu vàng nhạt, đang dùng quạt lông đuổi côn trùng trên sông cho y, đây không phải đi mua bán lương, rõ ràng là đang đi giao du tứ hải.
- Ta không vất vả.
Thẩm Mặc thản nhiên cười, ánh mắt rời khỏi cuốn sách, với tay cầm một viên anh đào màu hồng đưa vào trong miệng:
- Dọc theo đường đi du sơn ngoạn thủy, có rượu có thơ, lại có mỹ nhân làm bạn, nói vất vả thì cả mình cũng cảm thấy xấu hổ.
Hải Thụy không hài lòng nhíu mày, nhưng vẫn nhẫn nhịn không có phát tác. . . Hắn cũng mặc kệ tôn ti trên dưới gì hết, chỉ cần cho rằng không đúng thì nhất định sẽ chỉ ra.
Quy Hữu Quang thì không giống vậy, vẻ ước ao bộc lộ hết trong lời nói:
- Đại nhân thật biết hưởng thụ.
- Ngươi cũng ăn đi.
Thẩm Mặc chỉ vào một quả anh đào nói:
- Trận này thật vất vả cho hai vị rồi.
- Không vất vả, không vất vả.
Quy Hữu Quang vội vã khiêm tốn nói.
Hải Thụy cũng không cho y mặt mũi, có chút gượng gạo nói:
- Đại nhân, bách tính trong thành gào khóc đòi ăn, nếu lương thực đã đến, thì nên bắt đầu phát lương đi.
- Hiện tại phát lương? Có lầm hay không?
Thẩm Mặc phun ra một hạt anh đào nói:
- Đây cũng không phải là xài tiền của quan phủ, mà là của hiệp hội thương nghiệp lương dầu người ta, nếu chúng ta đã tặng nhân tình, vậy thì người ta làm thế nào?
- Hiện tại nợ nần bọn họ là chúng ta.
Quy Hữu Quang thầm nghĩ, tại sao đại nhân vừa ra ngoài một chuyến, đã trở nên ổn trọng không bằng trước đây rồi. . . Dù sao hắn cũng là một người chất phác, vốn định oán thầm Thẩm Mặc 'lỗ mãng', nhưng thực sự không đành lòng.
- A. . .
Thẩm Mặc chậm rãi gật đầu, mỉm cười nói:
- Thế chẳng phải cũng như nhau sau? Chúng ta cũng phải trả nợ, chung quy không có đạo lý 'nợ của quan phủ thì không phải là nợ' mà.
- Đương nhiên không có.
Hải Thụy vô cùng bất mãn đối với phong cách không dứt khoát của Thẩm Mặc. Hắn gượng gạo nói:
- Đại nhân, cho dù muốn bán lương thực, vậy thì cũng xin nhanh lên, thời gian không đợi người, thành Tô Châu đã sắp nguy đến nơi rồi.
- Không thể sốt ruột như vậy.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Trong số lương thực này có cả gạo tẻ, gạo canh, gạo mới cũng có, gạo cũ cũng có, giá mỗi một loại không hề giống nhau, còn chưa có kiểm kê phân loại, chỉnh lý giá bán, đâu có thể bán ra được? Dùng tiền bổng lộc của ngươi để bù vào hả? Ngươi gánh được không?
Sắc mặt Hải Thụy trở nên rất khó coi, nghiêm mặt chỉ tay về về sau nói:
- Rất nhiều dân chúng đang trông ngóng, đại nhân nói ra những lời như vậy, có phải đã khiến người quá thất vọng rồi không?
Quy Hữu Quang biến sắc, vội vàng kéo hắn một cái nói:
- Cương Phong, bớt tranh cãi đi, nếu như đại nhân thực sự thấy chết không cứu, hà tất phải khổ cực đi ra ngoài mua lương làm gì?
- Nói chính là cái lý này.
Thẩm Mặc cười ha ha nói:
- Bản quan bôn ba thời gian dài như vậy đã đủ vất vả rồi, hiện tại phải về phủ tắm rửa, sau đó ngủ một giấc cho khỏe, còn chuyện gì thì cứ đợi ngày mai rồi nói đi.
Nói rồi phân phó người bên cạnh:
- Đừng cho thuyền cập bờ, cứ đậu ở trên sông để cảnh giới, tránh khỏi loạn dân tranh giành.
Lời vừa nói ra, không chỉ có Hải Thụy, ngay cả Quy Hữu Quang sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.
Thuyền lương đều đã hạ neo, nhưng không hề có ý muốn dỡ hàng, khiến cho người trên bờ thấy được nhưng sờ không được, chỉ có thể đứng giương mắt nhìn.
Thẩm Mặc chưa hề dặn dò một câu với bách tính, vẫn y nguyên dưới sự hộ vệ của quân lính, oai nghiêm trở lại phủ nha.
- Hôn quan không để ý đến bách tính chết sống!
Nhìn đội ngũ rời đi, Hải Thụy phỉ một tiếng.
- Đừng oán giận.
Quy Hữu Quang khổ não nói:
- Trước tiên chúng ta nên nghĩ biện pháp trấn an mọi người đi.
Rồi nhỏ nhẹ nói:
- Biết đâu đại nhân có tính toán khác cũng không chừng.
Hắn cảm thấy mình đã tứ lão ngũ thập rồi, nhìn người sẽ không sai, ông cụ non Thẩm Mặc sẽ không có khả năng đột nhiên đổi tính, đã thành hoàn khố tử đệ.
Hải Thụy nghiêm mặt gật đầu, cất bước đi về hướng dân chúng đang nháo nhác xung quanh.
~~
Dưới sự tận tình khuyên bảo của Hải Thụy và Quy Hữu Quang, mặc dù có dân chúng có chút thất vọng, nhưng rốt cuộc cũng đã giải tán, dù sao cuối cùng lương thực đã đến, không quản sớm muộn gì, nói chung là sẽ phải bán, chung quy sẽ không đợi tất cả mọi người chết đói hết mà.
Mọi người suy đoán, chẳng qua chỉ là muốn bán mắc một chút thôi chứ gì? Cũng may trong tay mọi người đều có lương khoán, dù sao vẫn có thể duy trì được một lúc, về phần dùng hết thì làm thế nào? Tương lai thì cứ tính sau.
Một mặt là dân chúng gào khóc đòi lương, một mặt là thuyền lương vẫn không có động tĩnh gì, loại xung đột cùng đối lập này đã khiến tâm tình của Hải Thụy vô cùng búc xúc, một ngày hắn đã mấy lần đi tìm Thẩm Mặc, muốn y mở thuyền phát lương. Vài lần đầu thì Thẩm Mặc còn có thể gặp hắn, nhưng sau đó thì lại trốn mất dạng, nhất quyết không chịu ra gặp mặt Hải Thụy.
- Thẩm đại nhân, ngươi đi ra đây cho ta!
Tìm không được người, Hải Thụy đã phải phẫn nộ rồi, hắn đứng ở trong hậu hoa viên của Thẩm Mặc, lớn tiếng la to:
- Nếu như đại nhân không lộ diện, ta sẽ thượng tấu vạch tội đại nhân! Bỏ rơi nhiệm vụ! Đầu cơ tích trữ! Sát hại bách tính!
Thanh âm bao hàm tức giận truyền khắp toàn bộ hoa viên, khiến chim tước cả kinh tung lên bốn phía, không dám ở cùng với người điên này.
Tiếng mắng kia cũng truyền đến một tòa vọng lâu rất bí mật tại hậu hoa viên, làm cho Thẩm Mặc đang đánh cờ cùng Quy Hữu Quang phải đi liền mấy nước cờ dở, mắt thấy đại long sẽ bị vây giết, sắc mặt Thẩm Mặc trở nên rất khó coi.
- Có gặp hắn không?
Quy Hữu Quang nhẹ giọng hỏi, là tâm phúc của Thẩm Mặc, hắn đã đại thể lý giải toàn bộ kế hoạch, đồng thời vì phòng ngừa để lộ bí mật, hắn cũng bị cấm chân. . . Tuy nhiên Quy Hữu Quang cầu còn không được, trong khoảng thời gian này áp lực quá lớn, bệnh sưng miệng trĩ sang đã dằn vặt hắn ăn không biết ngon, đêm không ngủ không yên, đã sớm nghĩ dỡ xuống gánh nặng để mà tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.
Thẩm Mặc lắc đầu, đứng dậy rồi đi tới bên cửa sổ, xuyên qua cánh cửa sổ đóng chặt y thấy được Hải Thụy đang lạt thủ tồi hoa tại nơi đó, hiển nhiên đã nổi giận tới cực điểm rồi.
- Hiện tại mọi người của thành Tô Châu đều gọi hắn là Hải diêm vương.
Quy Hữu Quang cũng đi tới bên người y, nhỏ giọng nói:
- Khi điên lên thật giống một diêm vương. . .
Nói rồi cũng nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ, đã thấy Hải Thụy đang thi độc thủ với mấy cây hoa sơn trà mà hắn yêu tha thiết, không khỏi yêu thương nói:
- Đại nhân nên đi quản hắn đi, mấy cây hoa sơn trà chính là trân phẩm lấy về từ Vân Nam, một gốc cây phải hơn một nghìn lượng bạc đấy!
- Danh tiếng của ta cũng để mặc hắn chà đạp, tổn thất vài cây hoa sơn trà cũng đừng tiếc làm gì.
Thẩm Mặc lắc đầu cười không nhìn ra ngoài nữa, xoay người ngồi xuống, nâng chung trà lên khẽ nhấm nháp.
Quy Hữu Quang đành phải trở về theo, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mặc nói:
- Có phải nên phát chút lương mới thoả đáng không, vạn nhất để người chết đói sẽ xảy ra sai lầm.
Thẩm Mặc nhếch miệng trầm mặc chốc lát, vẫn lắc đầu nói:
- Không, cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm.
Rồi trầm giọng nói:
- Lúc này, phải hạ quyết tâm, bằng không thì làm sao có thể một lưới bắt hết?
- Nhưng mà. . .
Quy Hữu Quang dù sao cũng là một văn nhân, không có loại ý chí sắt đá như Thẩm Mặc, hắn vẫn còn muốn khuyên bảo.
Nhưng lại bị Thẩm Mặc khoát tay ngăn lại, chỉ nghe y nói tiếp:
- Trận chiến tranh này, chúng ta không thể để thua.
Rồi đặt tách trà xuống, ánh mắt buồn bã nói:
- Những người đó đầu cơ tích trữ chỉ là biểu tượng, nguy cơ lương thực cũng là giả tượng, chẳng qua bọn họ muốn mượn việc này để chỉnh ta xuống đài, làm cho kế hoạch khai phụ của triều đình bị chết trong trứng nước, để cho bọn họ có thể tiếp tục buôn lậu không kiêng nể gì cả.
- Các nhà giàu của thành Tô Châu vốn nên ủng hộ khai phụ.
Quy Hữu Quang chậm rãi lắc đầu nói:
- Sau đó thái độ có chuyển biến rất lớn, hơn phân nửa là bị những người đó cưỡng ép. . . Xin đại nhân nên xét tình hình mà đối đãi.
- Là bị những người đó cưỡng ép cũng được, hay là thông đồng cùng bọn chúng làm bậy cũng được, họ cũng phải trả giá đắt cho hành động trợ Trụ vi ngược!
Thẩm Mặc đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn cờ, nhón lên một quân cờ nói:
- Đã kéo dây cung thì không thể hồi đầu tiễn, có một cuộc thanh tẩy là điều tất nhiên!
Nói rồi đặt quân cờ kia lên bàn cờ, gằn từng chữ:
- Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, không gì mà không dám!
Bị khí khái của y làm cho kinh sợ, Quy Hữu Quang bị cả kinh ngay cả một câu cũng nói không nên lời, vì thoát khỏi loại tình trạng cảm thấy khó xử này, Quy Hữu Quang chuyển dời tầm mắt lên trên bàn cờ, muốn tìm được chút an ủi từ trong một ván cờ tất thắng của hắn.
Vừa nhìn lại không khỏi lắc đầu nói:
- Đại nhân tự che một khí, tự mình giết chết quân cờ đen, nào có cách chơi cờ như thế này?
Thì ra Thẩm Mặc lại đặt quân cờ kia vào trong quân cờ đen đã bị cờ trắng vây kín không một kẽ hở. Quân cờ đen này vốn vẫn còn một khí, mặc dù cờ đen tùy thời có thể bị ăn sạch, nhưng chỉ cần đối phương tạm thời còn chưa ăn, chung quy vẫn còn có một đường sinh cơ.
/Đây là cách đánh cờ vây, một quân cờ tồn tại khi còn đủ khí, hết khí sẽ bị đối phương bắt.
Hiện tại bản thân Thẩm Mặc lại giết một mảnh quân cờ của mình, chưa từng có qua cách đi cờ này!
Quy Hữu Quang quyết định tốc chiến tốc thắng, ai ngờ vừa ăn một mảnh quân đó của Thẩm Mặc, cục diện lại bỗng nhiên trở nên sáng sủa, lúc này mặc dù hắn vẫn chiếm ưu thế rất lớn, Thẩm Mặc cũng đã có đường sống có thể xoay xở, đối mặt với vùng trống trải rất lớn, diệu chiêu thần thủ thay phiên xuất ra, giết cho Quy Hữu Quang bị đánh đến ngẩn ra hoa rơi nước chảy, không ngờ chuyển bại thành thắng một cách khó tin!
Đối mặt với Chấn xuyên công vẫn còn đang vẻ mặt khó tin, Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- 'Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang', khi cần thiết thì đành phải bỏ, không bỏ không được!
~~
Hải Thụy nổi giận đùng đùng rời khỏi nha môn tri phủ, liền bị dân chúng đã quen với hắn vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi:
- Hải đại nhân, lúc nào thì phát lương đây?
- Ngày hôm nay nhà của chúng tôi ngay cả rau dại cũng hết rồi.
- Đúng vậy Hải đại nhân, ba ngày chúng tôi chưa ăn cơm chỉ uống nước, đại nhân xem trên người cũng bị phù thũng rồi. . .
Những câu nói như thế này tựa như vô số ngọn dao cùn cắt vào lòng Hải Thụy, khi nhìn lại những gương mặt hoặc xanh xao vàng vọt, hoặc phù thũng kinh khủng, càng khiến hắn thống khổ không kềm chế được, sự nhẫn nại đối với Thẩm Mặc cũng rốt cuộc đã đột phá đỉnh điểm!
- Theo ta đi!
Chỉ nghe hắn gầm lên một tiếng, giơ tay lên nói:
- Đi bến tàu!
Lửa giận tích góp cho tới nay lúc này đột nhiên phát ra! Không phải là tử vong trong trầm mặc, mà là bạo phát trong trầm mặc!
Kỳ thực dân chúng sớm đã có xung động này rồi, chỉ là đều e ngại Hải diêm vương, cho nên áp lực không dám hành động. Hiện tại bản thân Hải diêm vương cũng đã hạ lệnh rồi, mọi người nào có lý không theo?
Đành phải thừa nhận, Hải Cương Phong thực sự là một nhân vật vừa vung tay một tiếng hô, người người tụ tập! Hắn bước đi về hướng bến tàu, mọi người từ bốn phương tám hướng đuổi theo tới, hòa vào trong đám người phía sau hắn. Khi đã đến bến tàu Vận Hà, đội ngũ đã tăng lên tới mấy nghìn người!
Mấy tên lính trông coi bến tàu sợ quá phải vội vàng một mặt đóng cửa trại, một mặt thông tri cho đội tàu ở bên trong.
Tam Xích nghe tin từ bên trong chạy ra, cách cửa trại nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy là Hải diêm vương trong truyền thuyết, lại thấy người đi theo sau hắn nhiều như vậy, không khỏi ngoài mạnh trong yếu chất vấn:
- Hải đại nhân, ngươi làm cái gì vậy?
Hải Thụy xem thường liếc hắn một cái:
- Mở cửa ra!
- Không có mệnh lệnh của phủ tôn đại nhân. - Tam Xích lắc đầu nói: - Thứ cho tại hạ khó mà tòng mệnh!
- Nhìn cái này!
Hải Thụy đột nhiên đưa ra ấn tín của đồng tri phủ Tô Châu, không ngờ Thẩm Mặc vẫn chưa đòi nó về!
- Cái này không có nghĩa là. . .
Tam Xích mới nói được phân nửa, đột nhiên thấy được có người hướng hắn gật đầu, rồi đột nhiên sửa lời nói:
- Không có nghĩa là ta sợ đại nhân, chỉ là phải tuân thủ ấn tín của phủ tôn đại nhân mà thôi.
Liền vung tay nói:
- Mở cửa.
Cửa trại chậm rãi mở ra, đám người Tam Xích cũng biến mất không thấy đâu.
Hải Thụy ngẩng đầu bước vào, phía sau là đoàn người trùng trùng điệp điệp!
Đột nhiên có người hô:
- Bọn họ khởi động thuyền đi rồi!
Mọi người nghe tiếng nhìn qua, quả nhiên thấy phần lớn thuyền lương đã nhanh chóng rời khỏi bến tàu, chạy về hướng giữa sông.
Đã đến bước này, tự nhiên không thể nhìn bọn họ chạy thoát, đoàn người ban đầu coi như tuân thủ trật tự tức thì như ong vỡ tổ liều mạng chạy về hướng bến tàu.
Hải Thụy vốn không muốn chạy, nhưng phát hiện một khi mình mà đứng lại, sẽ có nguy hiểm bị chen lấn rồi giẫm đạp lên, đành phải thân bất do kỷ chạy theo về phía trước.
~~
Mặc dù mọi người rất mạnh rất hung hăng, nhưng phản ứng của mấy thuyền lương cũng nhanh cực kỳ, trước khi bị tóm đều đã rời khỏi bến tàu, chỉ có hai chiếc bị những chiếc thuyền khác ngăn cản nên không thể động đậy, đợi đến khi có thể di chuyển được thì phát hiện đã muộn rồi. . .
Một số bách tính thân thể khoẻ mạnh trực tiếp từ bến tàu nhảy lên hai chiếc thuyền này, đám thuyền phu thì sợ đến nỗi rủ nhau nhảy xuống nước trốn, nhưng lập tức bị bách tính khống chế thuyền.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, các hán tử lái thuyền đến bên bờ, mỗi người khiêng một bao tải xuống thuyền. Những người còn lại cũng ùa nhau lên, điên cuồng cướp đoạt.
Tràng diện hoàn toàn ngoài dự liệu của Hải Thụy, hắn khàn cả giọng kêu gào, bảo mọi người buông lương thực xuống, nghe theo sự chỉ huy thống nhất của hắn, nhưng mà có câu là 'người chết vì tiền, chim chết vì ăn', kỳ thực khi không có thức ăn, con người thường cũng sẽ trở nên điên cuồng.
Hoàn toàn không khống chế được rồi, mọi người la hét, cướp giật, rất nhanh đã cướp sạch lương thực trên thuyền, nhưng vẫn có người không cướp được lương thực, liền nhắm vào những người đã cướp được, muốn bọn họ chia một chén canh, nhưng khẳng định người ta sẽ không muốn, song phương liền bắt đầu tranh đoạt lẫn nhau.
Thấy một màn như vậy, Hải Thụy lạnh cả người, hắn biết một tràng đại chiến sống mái với nhau sẽ bởi vì sự không bình tĩnh của hắn mà bùng nổ.
Nhưng vào lúc này, việc khiến người khác không tưởng được đã xảy ra, mấy người nam tử đã dừng quá sức khiến một cái bao tải bị rách một lỗ lớn, những thứ bên trong liền ào ào chảy ra.
Sau đó tất cả bọn họ đều ngây dại, bởi vì thứ chảy ra từ cái bao không phải là gạo trắng bóng, mà là cát, trấu và cỏ dại.
Mọi người bên cạnh đang ngươi tranh ta đoạt đã nhìn thấy, cũng không tranh giành nữa, ba chân bốn cẳng mở bao tải, chỉ thấy bao nào cũng như vậy, tất cả đều là phế liệu, một hạt lương thực cũng không có.
Trên bến tàu cực huyên náo đột nhiên trở nên quạnh quẽ, sự chuyển biến này cực kỳ đột ngột, đột ngột khiến người ta không có cách nào để tiếp nhận.
Đương nhiên khiến mọi người không có cách nào tiếp nhận nhất vẫn là sự chuyển biến cái cảm giác từ thiên đường xuống địa ngục. Mọi người dại ra nhìn cái cảnh này, không biết vì sao lương thực trắng tinh lại biến thành những thứ rác rưởi lung tung thế này.
Hải Thụy đẩy đoàn người ra, chen chân đến bên cạnh một cái bao tải, khi thấy được số 'lương thực' do cát đá cỏ dại cấu thành này thì thoáng đã hiểu ngay, thì ra đại nhân căn bản không có mượn được lương thực, chẳng qua chỉ ca bài không thành kế để giả vờ thanh thế, kéo dài chút thời gian!
'Nhưng lại bị ta vạch trần rồi. . .' Hải Thụy hối hận vò tóc, quan mạo của hắn từ lâu không biết văng đi đâu rồi, hai mắt thống khổ nhắm lại, hình như đã có hơi nước mông lung.
~~
Đúng lúc này, tiếng la vang lên bốn phía, nha dịch nghe tin đã chạy tới, quan sai đã vây quanh bến tàu, mọi người bắt đầu hơi lo sợ, nhưng vừa nghĩ lại, bên phía chúng ta có tới mấy nghìn người, bọn họ cũng chỉ trên dưới một trăm, dù sao thì thuyền quan cũng đã cướp, lương thực cũng không có, vậy còn sợ cái gì nữa, cùng lắm thì chiến thôi, thích thì nhích!
Mọi người liền tập trung lại, đứng thành một đám, trừng mắt nhìn đám quan sai, có một vài hán tử có cảm giác bị lường gạt, trong ánh mắt thậm chí còn chứa ý khiêu khích.
Nhưng khi càng ngày càng nhiều quan sai đến tập trung, nhất là phủ tôn đại nhân với một thân quan phục, giục ngựa xuất hiện ở trước mặt mọi người, khí thế của các bách tính vẫn bị đoạt đi chút ít. Từ xưa dân không đấu với quan, sự sợ hãi đối với quan gia đã cắm rễ ở trong lòng mọi người, cho dù những thanh niên lỗ mãng nhất, nếu không phải triệt để bị bức đến phát điên, cũng không dám bất kính đối với quan lão gia.
Nhất là Thẩm đại nhân còn có thêm vầng hào quang văn khôi tinh.
- Đây là chuyện gì? - Điển sử của Ngô huyện cao giọng hỏi: - Các ngươi tụ tập ở chỗ này muốn tạo phản hay sao?
Tam Xích không biết từ đâu chui ra, khóc lóc kể lể với Thẩm Mặc:
- Đại nhân, bọn họ ép ta mở cửa, còn cướp thuyền hàng của chúng ta!
- Thuyền cái cc! - Có người nhịn không được mắng: - Trên thuyền tất cả đều là cát đá, đó mà gọi là thuyền lương hả?
Tam Xích phản bác:
- Ai nói đều là thuyền lương, còn có thuyền chở cát đá để tu sửa nha môn cho đại nhân nữa mà!
- Cái cc! - Ai cũng không tin.
Thẩm Mặc sầm mặt nhìn cảnh này, sự phẫn nộ của y ai cũng có thể cảm nhận được, ánh mắt tìm kiếm trong đám người, rốt cuộc thấy được Hải Cương Phong với mái tóc tán loạn.
Thấy được ánh mắt âm u của y, Hải Thụy ôm lấy tóc, chen đẩy đám người chạy ra ngoài.
- Đại nhân, ngài không thể qua đó. . .
Hải Thụy có địa vị rất cao ở trong lòng dân chúng, sợ rằng mười Thẩm Mặc gộp lại cũng không thể so được, cho nên thấy hắn muốn đi qua đó một mình, mọi người đều giữ hắn lại.
- Tránh ra hết!
Thanh âm của Hải Thụy không cho phép sự nghi ngờ, đám người không tự chủ được tách ra hai bên để mở đường.
Thấy mình đi ở phía trước, lại có người theo ở phía sau, Hải Thụy đành phải nói:
- Đứng lại hết cho ta.
Lúc này mới thoát ra khỏi vòng vây của mọi người, một mình đi tới trước ngựa của Thẩm Mặc, quỳ hai gối xuống nói:
- Đại nhân, việc hôm nay, tất cả đều là một mình Hải mỗ lỗ mãng, tất cả mọi tội lỗi sẽ do một mình ta gánh chịu, các bách tính đều là do ta gọi tới để hỗ trợ, bọn họ không hề biết chút tình hình nào, xin đại nhân bỏ qua cho họ.