Không biết vì lý do gì Đường Tiêu đối với con rối này có một sự quen thuộc không nói nên lời, nhưng hắn cũng không biết sự quen thuộc này đến từ nơi nào.
- Quả nhiên là hắn.
Sắc mặt của Bành Thao khẽ biến đổi hắn đối với mộc lỗi ó quyền khống chế hơn nữa còn có thể tùy thời tìm thấy biến hóa nhỏ ở trong người của mộc lỗi.
Mộc lỗi kia tới gần đáy nước chỗ Đường Tiêu ẩn thân, Bành Thao rõ ràng cảm thấy được thần hồn của mộc lỗi bắt đầu rung động.
- Là ai vậy?
Tiền công công nơm nớp hỏi Bành Thao một tiếng.
- Chính là hắn tên đầu sỏ tai họa khiến cho hắc ám hư không bị xé rách ra.
Bành thao cười cười nhìn Tiền công công nói một câu sau buông lỏng sự khống chế với mộc lỗi hắn muốn nhìn một chút vị Bạc Hà cô nương lúc này sẽ nói gì với người mà nàng liều chết cứu ra.
Nếu như nàng dám có cử động bất thường Bành Thao sẽ lập tức thu hồi quyền khống chế mộc lỗi, sau đó mượn tay nàng giết người mà nàng thiên tân vạn khổ cứu ra.
Nhưng điều khiến cho Bành Thao bất ngờ chính là mộc lỗi kia cái gì cũng không nói trực tiếp dùng một chiêu vô cùng lăng lệ ác liệt đánh cho thiếu niên bị trọng thương kia tránh trái tránh phải mệt mỏi ứng phó.
- Đây là trò gì?
Bành Thao nhíu mày hắn mượn con mắt của mộc lỗi nhìn khuôn mặt của thiếu niên kia, hiển nhiên hắn phát hiện ra thiếu niên kia cũng không phát hiện ra thân phận chân thật của mộc lỗi.
Đúng lúc mộc lỗi nhìn ra một lỗ hổng muốn tới gần thiếu niên thì ở bên cạnh thiếu niên đột nhiên xuất hiện thê một bóng người tựa hồ là thiếu nữ, phóng ra một huyền băng tiễn về phía mộc lỗi, ôm lấy thiếu niên từ trong đáy sông hộ thành lao ra.
- Vi Liên?
Đường Tiêu nhìn thiếu nữ trước mặt cùng lá bùa và mũi tên trong tay nàng thì nhận ra Vi Liên.
- Còn có thể là ai khác?
Vi Liên ở bên cạnh cảnh giác nhìn mộc lỗi, một mặt lại trả lời Đường Tiêu.
- Muội thoát thai hoán cốt rồi sao?
Đường Tiêu kinh nghi bất định mà nhìn thiếu nữ, cố gắng tìm xem nàng có bóng dáng của Vi Liên năm xưa không
- Đúng, tu vi của muội khôi phục là thông qua vẽ phù, long lân huyết của huynh đã giúp ta rất lớn.
Vi Liên hơi đắc ý nhìn Đường Tiêu mà giải thích, sau khi từ long vực bí cảnh đi ra nàng một mực không ngừng nghỉ mà vẽ bùa, tiêu hao lượng lớn linh thạch tất cả đều là tài liệu tốt nhất.
- Đây vốn là muội sao, thay đổi rồi trông thật xinh đẹp.
Đường Tiêu thò tay ôm Vi Liên vào trong ngực còn hôn lên trên mặt nàng một cái, tựa hồ như không để ý tới nguy hiểm trước mặt.
- Muội sinh đẹp sao?
Trên khuôn mặt của Vi Liên mơ hồ hiện ra vẻ vui sướng.
- Ta muốn hỏi muội chuyện này.
- Chuyện gì vậy?
Vi Liên nhìn ánh mắt của Đường Tiêu cảm thấy chuyện hắn sắp hỏi không thể là chuyện tốt.
- Nữ võ giả bị phá thân thoát thai hoán cốt xong có thể trở lại như cũ được không/
Đường Tiêu quả nhiên không hề có hảo tâm.
- Thử qua chẳng phải sẽ biết sao?
Vi Liên cười dâm nhìn Đường Tiêu một câu.
Mộc lỗi dừng tay không công kích mà nhìn Đường Tiêu và Vi Liên cả người giống như mất đi hồn phách vậy.
- Cho tới bây giờ chỉ có ngươi khóc còn lại bọn chúng đều cười. Đây là người mà ngươi liều mình cứu ra sao?
Thanh âm của Bành Thao vang lên ở trong mộc lỗi tràn ngập vẻ trào phúng.
Mộc lỗi cũng không đáp lời chỉ lẳng lặng nhìn về phía mặt nước giống như không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt vậy.
- Bổn tọa rất kỳ quái ngươi vừa rồi đã nói gì với thiếu niên kia.
Thanh âm của Bàng Thao lại vang lên Vi Liên đột nhiên xuất hiện khiến cho tình cảnh trước mắt trở nên phức tạp rồi.
Vốn có thể là tình nhân sinh tử gặp gỡ ai ngờ lại là tam giác luyến.
Mộc lỗi không lên tiếng đúng lúc Bành Thao muốn nói gì hắc kiểm tướng quân ở bên ngoài làm ra một động thái lớn.
Hơn mấy chục vạn địa quân hồn thi dưới sự suất lĩnh của một bạo long bảy đầu, chém giết mà xông tới, Hắc Kiểm tướng quân không thể trán áp được bọn họ.
Bạo long bảy đầu xua hồn thi tới hướng về phía quan khẩu mãnh liệt tấn công những hồn thi này căn bản không sợ chết, phía trước ngã xuống đằng sau liền giẫm lên thi thể kẻ trước mà tiến tới.
Đường Tiêu hiển nhiên đã đánh giá thấp năng lực của Tử Thần sau khi nó biết được bí cảnh sẽ bị hủy diệt liền dùng năng lực của mình tụ hợp mấy chục vạn hồn thi muốn cường công huyền vũ thành.
Chỗ quan khẩu của hắc kiểm tướng quân đối mặt với đại quân tấn công như vậy hoàn toàn không thể chống nổi một đòn không bao lâu sau hồn thi đã dẫm lên hàng đống xác chết xông qua quan khẩu, hắc kiểm tướng quân cùng đám thuộc hạ ngự kiếm bay lên, hướng về phía Huyền Vũ thành mà chạy thục mạng.
Đúng lúc hắc kiểm tướng quân và đám thuộc hạ ngự kiếm rời đi thì một con bạo long đột nhiên từ bên quan khẩu chạy vọt tới, với tốc độ cực nhanh đem hắc kiểm tướng quân nuốt chửng.
Đáng thương hắc kiểm tướng quân còn chưa có thể tung ra thực lực Địa Nguyên đỉnh phong, cứ như vậy bị bạo long bảy đầu ăn tươi nuốt sống, ngay cả thần hồn cũng bị cắn nuốt, bạo long bảy đầu sau khi rơi xuống đất, hướng về phía Huyền Vũ thành mà gào rú, khiến cho toàn bộ Huyền Vũ thành trở nên run rẩy.
Bạo long bảy đầu này đương nhiên là tử thần anh tuấn tiêu sái.
Thân là hồn thi mạnh nhất ở Huyền Vũ đại lục, hơn nữa còn là hồn thi có trí tuệ, Tử Thần đương nhiên không chịu để mình bị hủy diệt cùng với bí cảnh này, cho nên sau khi tin rằng Đường Tiêu nói thật hắn lập tức mượn không gian chi lực, lôi kéo đại quân mấy chục vạn hồn thi một đường chạy vội tấn công Huyền Vũ thành.
Không biết có phải Tứ Đại Danh Kiếm ở Huyền Vũ đại lục và tử thần có duyên hay không mà Lý Mộ Bạch Dư An Hắc Kiểm tướng quân đã có ba chủ nhân chết ở trong tay của tử thần.
......
Đường Tiêu cùng với Vi Liên sau khi nghe được động tĩnh thì thì song song ở dưới sông hộ thành bắn ra, đứng vững ở bên cạnh Tử Thần.
- Tiểu tử, truyền tống trận ở bên trong?
Tử Thần nhìn màn sáng phòng ngự cường đại kia thì bắt đầu do dự không tiến tới.
Một lỗi theo hai người Đường Tiêu nhảy ra từ dưới sông hộ thành, đơn thương độc mã đứng ở trên cầu tựa hồ muốn ngăn cản tất cả người qua đó.
Hiên tại mộc lỗi dĩ nhiên hoàn toàn bị Bành Thao khống chế.
- Ngươi có thể thử màn sáng kia một chút, không chừng có thể xông vào.
Đường Tiêu cất tiếng nói.
- Vậy sao?
Tử Thần cũng không mắc lừa hắn khẽ hét lên vài tiếng mấy trăm hồn thi dẫm mặt nước xông qua sông hộ thành tiến tới màn sáng.
Thiên lôi trận phàm là hồn thi xâm nhập vào trong đều bị đánh thành một đống khét lẹt trong nháy mắt.
- Hừ hừ, Thiên Lôi phích lịch trận làm như lão tử không biết?
- Ngươi nhận biết trận pháp này, biết rõ có thể phá vỡ nó sao?
Đường Tiêu trong lòng liền hơi vui vẻ.
- Lão tử chỉ biết cái trận này thôi làm sao có thể phá được?
Tử Thần lắc lắc đầu.
- Vậy không phải là nói nhảm hay sao?
Đường Tiêu phiền muội mà mắng tử thần một câu.
Đúng lúc Đường Tiêu và Tử Thần nói chuyện với nhau cánh tay mộc lỗi đột nhiên nhấc lên, hướng về phía Đường Tiêu bắn ra một cột sáng rất nhỏ, may mà Vi Liên sớm có phòng bị, lập tức thuấn di tới sau lưng của Đường Tiêu và Tử Thần, sau khi thoát thai hoán cốt có bùa trong tay nàng trở nên lợi hại hơn rất nhiều.
Cột sáng này sau khi đánh thủng hộ thể cương khí của Tử Thần thì tiếp tục tế ra một một đạo nữa, cơ hồ muốn xuyên qua cả thân thể.
Tử Thần sau khi bị một đòn này xong thì liền trở nên giân dữ, lập tức gào rú, hướng về phía mộc lỗi mà đánh tới.
- Hồn thi này thật sự là đáng giận.
Bành Thao trốn ở sau lưng màn sáng liền nhíu mày, Tử Thần biểu thị ra lực lượng cường đại khiến cho hắn khẽ dao động.
Bành Thao một lần nữa niệm khẩu quyết ở trong miệng, ở trên người mộc lỗi lập tức lộ ra hơn mười hào quang chói mắt, từ trong ngón tay nàng bắn thẳng về phía tử thần.
Đường Tiêu cùng với Vi Liên nhìn thấy mộc lỗi ra tay thì sắc mặt đại biến, bọn họ đã nhìn ra biểu hiện của mộc lỗi hiển nhiên đã vượt qua phạm trù của võ giả.
Đường Tiêu hướng về phía màn sáng cấm chế mà nhìn sang, nhưng đập vào mắt của hắn vẫn là một tòa thành không căn bản cái gì cũng không nhìn thấy không cách nào tiến vào đó nửa phần.
Đường Tiêu suy đoán mộc lỗi này nhất định là do một vị cường giả Thiên Nguyên cấp ở phía sau màn thao túng cho nên mới biểu hiện ra thực lực cường đại như vậy.
Tử Thần nhìn cột sáng trên mộc lỗi kia khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi, từ trong miệng hộc ra một hạt châu đỏ như máu.
- Hồn châu.
Vi Liên lập tức nhìn ra Tử thần muốn liều mạng ngay cả hồn châu cũng lấy ra.
Bảy viên hồn châu đỏ như máu sau khi được phun ra từ miệng của Tử Thần thì phiêu du quanh người hắn giống như là một đạo trận pháp vậy.
Sau đó huyết quang lóe lên, bảy viên hồn châu trợ giúp lẫn nhau kết nối thành một màn sáng huyết sắc, đem thân thể của Tử Thần gắn vào trong đó.
Đường Tiêu đương nhiên biết rõ Tử Thần cường hãn đến mức nào, lúc trước vô luận là đối phó với Lý Mộ Bạch hay là bốn gã kiếm thánh hay là Dư An kể cả hắc kiểm tướng quân vừa rồi cơ hồ đều là thuấn sát, mà những người này đều là cường giả cấp cao nhất ở Huyền Vũ đại lục.
Từ phương diện này cho thấy thực lực của tử thần đã tương đương với Thiên Nguyên cấp, đối phó với mộc lỗi phía trước không phải là vấn đề lớn, Tử Thần sở dĩ ở trước mặt Đường Tiêu không thể hiện thực lực của mình được là vì hắn chịu linh hồn ấn ký của Đường Tiêu, về sau kiêng kỵ Đường Tiêu có thể nói là sợ Đường Tiêu.
Mộc lỗi phát ra hơn mười đạo cột sáng đánh vào màn sáng huyết sắc của tử thần trong nhất thời không khí đột nhiên biến đổi, màn sáng huyết sắc bị dao động nhưng không có vẻ nào nhạt đi.
- Hừ hừ chỉ bằng vào mấy tiểu tử nhà ngươi mà có thể phá rách phòng ngự của lão tử sao?
Mộc lỗi không lên tiếng, lập tức bay lên trên bầu trời, từ trên xuống bao quát Tử Thần, hiển nhiên Bành Thao đã phát hiện ra nhược điểm của màn sáng phòng ngự này.
Tử Thần Hồn châu tuy kết thành màn sáng phòng ngự mạnh mẽ nhưng màn sáng này là hình trụ, ở trên đỉnh đầu của Tử Thần không được màn sáng bao phủ, mộc lỗi sau khi bay lên trên không thì vươn lên phía trước theo cánh tay phát ra hai cái vòng tay phía trên có phù văn thượng cổ xem ra là pháp khí cường đại.
Vòng tay của mộc lỗi rời ra, theo Tử Thần Hồn Châu kết thành một màn phòng ngự sáng từ phía trên hướng về phía Tử Thần bắn xuống, lập tức hóa thành hai mộc hoàn vô cùng lớn tựa hồ muốn đem Tử Thần vây khốn ở trong đó, Tử Thần đột nhiên ngẩng đầu lên hướng về phía mộc lỗi mà rống một tiếng, trong mắt ngập tràn vẻ kinh nộ, tựa hồ đối với việc đối phương mau chóng phát hiện nhược điểm của mình như vậy vô cùng bất mãn.
- Đi .
Một đạo ngân quang kiếm ảnh đón lấy hai thanh cự kiếm và hai cái vòng tay bay đi, thay Tử Thần ngăn cản một đòn này, hai thanh tuyệt thế danh kiếm lập tức cùng với hai cái vòng tay gỗ đấu với nhau hào quang trên không trung nhất thời nổi lên bốn phía.
Đây chính là do Đường Tiêu xuất thủ tế ra Hồng Viêm và Thiên Trảm.
Tử Thần cũng không quay đầu nhìn Đường Tiêu đại khái nó cảm thấy chuyện Đường Tiêu cứu nó rất khó tin.
- Đừng tưởng rằng lão tử không đối phó được nó ngươi đừng có mà nhiều chuyện.
Tử Thần không nhận tình mà mắng Đường Tiêu một câu.
- Hừ.
Đường Tiêu không thèm để ý tới phản ứng của Tử Thần chăm chú nhìn cuộc tranh đấu trên không trung.
Hai thanh phi kiếm có vẻ rơi vào tình cảnh hạ phong, hai cái vòng tay mạnh mẽ vô cùng Vi Liên liền giơ tay lên, vài đạo lam sắc ánh sáng bắn về phía trên người của mộc lỗi đem nàng đông lạnh thành một khối băng vừa vặn rơi xuống trước hai người Đường Tiêu.
Huyền băng mũi tên này là do long lân phù chỉ tạo thành hơn nữa Vi Liên đã thoát thai hoán cốt lực công kích dĩ nhiên không thể nào dò xét được, mộc lỗi tuy là con rối đẳng cấp Thiên Nguyên cường giả nhưng dù sao cũng không thể so sánh với bản thân cường giả Thiên Nguyên thật sự bị hai người Đường Tiêu và Vi Liên liên thủ đánh rơi xuống cũng không kỳ quái.
Ở bên trong màn sáng Bành Thao trở nên sợ hãi trong nháy mắt hắn mất đi sự khống chế với mộc lỗi.
- Mau giết ta... chỗ bụng...
Mộc lỗi ở trong huyền băng nhìn thẳng vào mắt Đường Tiêu, thanh âm lộ ra vẻ vô cùng bi thương.
Cơ quan phong ấn thần hồn của mộc lỗi cũng không phải ở trong đầu không phải ở trong chỗ trái tim mà chính là chỗ bụng của nó, nếu như không đánh trúng bụng mộc lỗi cũng không chịu bất kỳ tổn thương gì, bí mật này chỉ có Bành Thao và bản thân mộc lỗi biết rõ.
Đường Tiêu hơi thất thần, thanh âm của mộc lỗi giống như là sắt đá Đường Tiêu không thể nhận ra đối phương là ai tuy nhiên lại thấy một cảm giác quen thuộc vô cùng, Đường Tiêu lại một lần nữa tế hai thanh phi kiếm lên trên không, nhưng chậm chạp không đâm xuống trên người nó.
Trong nháy mắt Bành Thao đã nắm lại quyền khống chế mộc lỗi tuy nhiên hắn không nghe thấy thanh âm trao đổi vừa rồi của mộc lỗi và Đường Tiêu, nên cũng không lập tức thu hồi quyền khống chế mà hứng thú nhìn tất cả.
- Mau ra tay đi.
Vi Liên thấy Đường Tiêu đứng yên thì lập tức hóa ra một băng truỳ, hướng về bụng của mộc lỗi mà công kích.
- Nhiều chuyện.
Bành Thao tức giận mắng một câu lập tức phóng ra một cái thuẫn chắn ở trước bụng mộc lỗi.
Vi Liên nhìn thấy mộc lỗi ngưng ra mộc thuẫn, băng trùy trong tay của không bắn xuống, miệng nàng niệm khẩu quyết bắn ra vài miếng long lân phù chỉ, băng trùy trở nên vừa thô vừa to hơn nữa lại còn xoay tròn liên tục giống như là một cái mũi khoan vậy, lúc này đang mạnh mẽ xuyên qua mộc thuẫn.
Từng thanh âm bạo liệt truyền tới, mộc thuẫn ở trước mặt mộc lỗi đã bị băng trùy xoay tròn của Vi Liên làm cho vỡ vụn.
Đã không còn thứ có thể ngăn cản băng trùy, băng trùy dùng thế vạn quân đâm về phía bụng của mộc lỗi trong nháy mắt Đường Tiêu nghe thấy thanh âm than nhẹ của mộc lỗi bi thương và tuyệt vọng vô cùng, nhưng hắn lại không nhớ ra nổi thanh âm này của ai.
- Trò chơi mới bắt đầu làm sao có thể chấm dứt nhanh như vậy/
Một đạo bạch quang xé rách cấm chế của Huyền Vũ thành mà bay ra, mộc lỗi cũng biến mất trước mặt của Vi Liên và Đường Tiêu, băng trùy rơi xuống thẳng mặt đất cũng không giết chết mộc lỗi.
Đường Tiêu Vi Liên ngẩng đầu nhìn nam tử áo trắng trẻ tuổi đi tới trước mắt, từ trên người nam tử kia truyền ra uy áp khiến cho người ta như muốn đông cứng lại người tới chính là giám sát sứ mà thiên giới gửi đến Huyền Vũ đại lục, Bành Thao, hắn không ngờ rằng mộc lỗi do hắn luyện chế lại thua ở trong mấy hồn thi cả gan làm loạn này, cho nên nhịn không được muốn đích thân xuất thủ.
Không biết vì sao sau khi hắn xé rách màn sáng, ở trong màn sáng mở ra một thông đạo mà ở bên ngoài cấm chế, Đường Tiêu Vi Liên cùng với đa phần hồn thiết đều nhìn về phía lối kia.
- Giết hắn đi.
Tử Thần không ngừng đánh giá cái lối đi kia mà hướng về phía hai hồn thi bên cạnh ra lệnh.
Đương nhiên Tử Thần làm vậy chẳng qua là thăm dò, tuy nó cho rằng đối phương chưa hẳn có thực lực cao hơn mình nhưng hắn là một hồn thi có trí thông minh đương nhiên phải có biện pháp đề phòng.
Cho dù hai hồn thi này không tạo được uy hiếp gì với Bành Thao nhưng có thể làm phân tán sự chú ý của Bành Thao thì đã là chuyện rất tốt rồi, Tử Thần tin tưởng với tu vi của mình trong nháy mắt có thể tiến vào trong thông đạo của Huyền Vũ thành, chỉ cần tiến vào trong đó ai có thể ngăn hắn lại được?
Hai hồn thi cực lớn hiện ra vẻ sợ hãi tuy nhiên dưới sự uy áp của Tử Thần bọn chúng vẫn đánh bạo xung phong về phía Bành Thao.Trong miệng cả hai đều ngậm một viên hồn châu muốn dùng hồn châu làm Bành Thao nổ tung
Bành Thao nhắm con mắt lại hai tay nhấc lên, từ trong người bắn ra một đạo ánh sáng nhỏ, đạo áh sáng này bắn về phía hai viên hồn châu bắt bọn chúng nổ trên không trung, ngay sau đó hai hồn thi cực lớn cũng bị hủy diệt.
Nhìn thấy hai hồ thi không chịu nổi một đòn của người áo trắng trước mặt, trong mắt của Tử Thần cũng lộ ra vẻ do dự, tựa hồ đang nghĩ xem có nên cứng đối cứng với người ở trước mặt hay không sau đó Tử Thần nhìn thoáng qua Đường Tiêu ở bên cạnh cảm thấy nếu như mình cùng với tên võ giả Thiên Nguyên kia đánh một trận khẳng định tiểu tử này sẽ ngư ông đắc lợi, hơn nữa chuyện này cũng không chỉ phát sinh một lần rồi.
- Vào bên trong Hồng Viêm của ta nếu không dùng bản thân của ngươi khống đôi phó được hắn, chúng ta hợp lực giết hắn nếu không không thể tiến vào Huyền Vũ thành.
Đường Tiêu hướng về phía Tử Thần truyền âm một câu.
Tử Thần nghe thấy Đường Tiêu nói xong thì bảy con mắt trên đầu đều chuyển động, thần hồn của nó trốn ở trong hồng viêm đúng là có thực lực tăng hơn rất nhiều hơn nữa tuyệt thế danh kiếm hồng viêm cũng có lực bảo hộ cường đại chỉ cần hồng viêm không bị hủy thần hồn của nó cũng không bị hủy diệt.
Tuy nhiên sau khi trở lại Hồng Viêm, Tử Thần hoài nghi rằng mình sẽ trở thành kiếm linh của Đường Tiêu, tiểu tử này vài ngày không gặp thực lực đã gia tăng nhiều vô cùng, sau khi thực lực của hắn tăng lên nữa cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện chạy thoát.
Bỗng nhiên đúng lúc này Tử Thần phát hiện ra mình đã bị ngôn ngữ của Đường Tiêu làm cho ảnh hưởng nhiều, hắn vô cùng phẫn nộ vì sao phải nghe Đường Tiêu, Tử Thần tức giận mắng Đường Tiêu thật to, Bành Thao đột nhiên dời thân thể, dừng ở trước mặt Đường Tiêu và Vi Liên chừng mười trượng .
- Nói cho bổn tọa, hai người các ngươi trước khi tiến vào trong hắc ám hư không là ai?
Bành Thao hướng về phía Vi Liên và Đường Tiêu chất vất một câu.
Đường Tiêu không mở miệng trả lời Bành Thao hắn đang tính toán có nên tế ra một lực ý niệm, hôm nay tấn công một đòn trí mạng, nhưng đối phương là người trong thiên giới để bọn họ biết không chừng mất cả chì lẫn chài.
Long thể này tuy rất cường hãn nhưng phải cần Áo Bỉ lão ma giúp sức mà hiện tại Áo Bỉ lão ma vẫn đang mê ngủ.
Bảy cái đầu của Tử Thần chuyển động trên không trung toàn bộ lực chú ý đặt về phía màn sáng, hắn nhìn người trẻ tuổi kia đột nhiên chạy gấp về phía trước, hai phi kiếm bên cạnh nó hóa thành hai hình hắc bạch song long, được thân thể cực lớn của nó giẫm nát dưới chân, hướng về phía con đường tiến vào trong huyền vũ thành bắn đi.
Tử Thần này rõ ràng đã học xong ngự kiếm thuật còn đem danh kiếm Mạc Tà của hắc diện tướng quân dẫm dưới chân.
- Ngươi muốn tìm cái chết sao mau trở lại?
Đường Tiêu hướng về phía Tử Thần quát to một tiếng, nam tử áo trắng này là giám sát sứ của thiên giới, đẳng cấp Thiên Nguyên khẳng định không phải là một kẻ ngu ngốc ở sau lưng của hắn có một con đường, hơn nữa còn chủ động mở ra khẳng định là bẫy.
Nếu như Tử Thần xông vào con đường kia chỉ sợ sẽ bị tru diệt ngay tại chỗ.
Nhưng tất cả đã chậm, Tử Thần hiển nhiên đã tiến vào con đường đó mà đúng lúc này trên mặt của Bành Thao hiện ra một nụ cười.
Đường Tiêu thở dài hắn thậm chí còn đưa con mắt nhìn về phía khác không đành lòng nhìn cảnh tượng phát sinh, Tử Thần nếu như chưa bị diệt song phương còn có lực đối chiến nhưng lần này xem ra toàn bộ thực lực đã nghiêng về đối phương.
Quả nhiên thân thể của Tử Thần lúc bắn vào trong thông đạo màn sáng đột nhiên khép lại, ầm một tiếng, thiên lôi đột nhiên xuất hiện ở bên trong cấm chế, đem thân thể của bạo long chém thành một đống bùn.
Bành Thao quay đầu lại đắc ý nhìn về phía chỗ mà Tử Thần bị đánh, hắn vừa rồi cố ý lưu lại con đường kia, làm ra vẻ lơ đễnh ở ả chính là dẫn dụ Tử thần vào trong đó. Tử Thần chính là uy hiếp lớn nhất chỉ cần uy hiếp này được giải trừ hắn có thể tự tin hành hạ những hồn thi tu vi Địa Nguyên cấp này rồi.
Trong nháy mắt này, thần hồn của Tử Thần bị tổn thương ở trong danh kiếm Mạc Tà lập tức gấp rút quay trở về.
Bành Thao nhíu mày trong tay của hắn lập tức phóng ra một đạo sáng bắn về phía Mạc Tà, cứ thế mà đem Mạc Tà ở trên không trung tấn công rơi xuống, nhưng đúng lúc này khoảng cách của Mạc Tà hướng về phía Đường Tiêu càng thêm gần.
Mạc Tà kiếm thể tựa hồ như mất đi linh tính hình ảnh của hắc bạch song long trở nên tàn nhược, hồn đoàn của Tử thần cũng bị thương tổn, gầm thét từ trong kiếm bắn ra, Đường Tiêu nhanh chóng lấy từ trên người ra một hạt châu màu đen kẹp ở trong tay dùng thần hồn của hắn cưỡng ép trấn áp hồn đoàn của Tử Thần, cũng dùng ý niệm cường đại thu hồn đoàn vào trong hạt châu màu đen kia.
Hạt châu vốn đen nhánh sau khi được hồn đoàn của Tử Thần tiến vào thì càng trở nên đen kịt, phảng phất giống như hắc ám hư không, tràn ngập khí tức nguy hiểm, Đường Tiêu mau chóng thu nó trở về.
- Hai người các ngươi đi chết đi.
Bành Thao nhìn thấy Đường Tiêu rõ ràng cướp đi danh kiếm Mạc Tà dưới tay của hắn, trong tay một lần nữa bắn ra hai đạo quang mang hướng về phía Đường Tiêu và Vi Liên.
Đạo ánh sáng này có tốc độ công kích vô cùng nhanh, Đường Tiêu cùng với Vi Liên không có thời gian chạy thoát, tình thế vạn phần nguy cấp, Đường Tiêu liền chuyển động thân thể chắn trước người của Vi Liên.
Hia đạo ánh sáng tất cả đều dừng ở trên người của Đường Tiêu, bắn thủng hộ thể cương khí của hắn, xuyên qua vai phải và vai trái của hắn tạo thàn lỗ thủng, về sau lại xuyên qua cả Vi Liên ở đằng sau của hắn, cắm hai người xuống mặt đất.
Đường Tiêu và Vi Liên hai người kêu thảm, cả hai sau khi bị đạo sáng này công kích liền cảm thấy thân thể đau nhức vô cùng thậm chí ngay cả thần hồn cũng bị tổn thương nghiêm trọng, hiển nhiên lực công kích của đạo sáng này âm độc vô cùng.
Cũng may vừa rồi Bành Thao không phải muốn dùng một đòn giết chết hai người Đường Tiêu và Vi Liên cho nên không nhắm vào bộ vị yếu hại của bọn chúng, bằng không nhắm vào mi tâm hoặc trái tim thì đã phiền toái lớn.
Tu vi Thiên Nguyên cấp cùng với tu vi Địa Nguyên cấp một cái là trời một cái là đất.
Đây là lần đầu tiên sau khi thoát thai hoán cốt Đường Tiêu cảm thấy cảm giác vô lực, thấy mình là cá thịt người ta là dao thớt.
Thần thức của Đường Tiêu một lần nữa tiến vào trong hồ lô dừa nhưng ở bên trong cũng không hề có khí tức của Áo Bỉ lão ma muốn làm ra bí cảnh chi môn như lúc trước cũng không thể.
Không phải ngươi chết tức là ta mất mạng cho nên chỉ có thể liều mạng.
- Giết hắn đi, hoặc bắt hắn, dùng hắn làm vật thế chấp thì chúng ta có cơ hội để rời khỏi đây rồi.
Sắc mặt của Đường Tiêu trở nên âm tình bất định mà quan sát hướng đi của Bành Thao cũng trầm thấp nói với Vi Liên một tiếng.
- Cường giả đã ngoài Thiên Nguyên thực lực quá mức cường đại dùng tu vi của ta với huynh căn bản là không thể giết hắn.
Vi Liên đau khổ thở dài, nàng không có sức chịu đựng mạnh mẽ như Đường Tiêu, vừa rồi một đòn tấn công kia Đường Tiêu đã nhận một nửa tổn thương giúp nàng nhưng nàng cũng bị thương không nhẹ.
Tuy nhiên một đòn trí mạng này của Bành Thao không phải lúc nào cũng có thể xuất ra, hoặc hắn không muốn nhanh chóng chấm dứt sự hành hạ Đường Tiêu và Vi Liên nhanh như vậy.
- Chúng ta không có lựa chọn nào khác.
Đường Tiêu nhìn về phía Huyền Vũ thành mà nói:
- Nếu như ta có gì bất trắc muội có cơ hội tiến vào trong Huyền Vũ thành thì cũng đừng do dự.
- Huynh muốn làm gì?
Vi Liên bất an mà nhìn Đường Tiêu.
- Hôm nay không xông quan được màn sáng này thì tất cả mọi người đều chết ở chỗ này, ta phải chiến một trận thà làm ngọc nát cũng không làm ngói lành.
Đường Tiêu nắm chặt đấm lại.
- Chúng ta bất kể thế nào cũng không tiến vào trong màn sáng kia được.
Vi Liên tuyệt vọng nói với Đường Tiêu, nàng suy đoán mười phần Đường Tiêu muốn vận ý niệm chi lực rồi.
Tuy hiện tại long thể của hắn cường đại nhưng không có nghĩa là có thể tế ra ý niệm đánh bại cường giả Thiên Nguyên cấp.
- Động thủ đi, một đòn toàn lực, thừa dịp truyền tống trận chưa mở, cho dù có một phần trăm hi vọng cũng phải cố gắng.
Đường Tiêu thét dài một tiếng Hồng Viêm và Thiên Trảm đồng thời bay lên.
Danh kiếm Mạc Tà vừa mới thu vào linh quang ảm đạm, không tẩm bổ một thời gian ngắn thì không cách nào dùng đến được.
Vi Liên cũng không nói gì, lá bùa trong tay của nàng tung bay, năm long lân phù chỉ trong nháy mắt biến thành tro hóa thành năm đạo huyền băng chùy điên cuồng bắn về phía Bành Thao, năm huyền băng chùy này do Long Lân phù chỉ này tạo thành mỗi băng chùy đều có thể giết một gã cường giả Địa Nguyên tứ cấp, năm cái lá bùa này cho dù Địa Nguyên ngũ cấp cũng không thể chống lại được.
Bành Thao không né không tránh không làm ra động tác phòng ngự nào khinh miệt mà nhìn Vi Liên, năm đạo huyền băng chùy cứ như vậy hướng về phía hắn bắn tới.
Tuy nhiên khi chỉ còn vài thước thì chúng bỗng nhiên ngừng lại sau đó Bành Thao duỗi nhẹ ngón tay ra, đem năm huyền băng chùy này đánh nát thành từng miếng băng vụn, rơi lả tả bên người của hắn.
- Các ngươi còn năng lực gì mau sử ra hết đi.
Bành Thao lộ ra vẻ ngạo mạn, võ giả thiên giới cùng với võ giả bình thường đối chiến căn bản thực lực chênh lệch quá xa.
Hiện tại hai người trước mặt chỉ có tu vi Địa Nguyên tứ cấp mà dám chủ động công kích hắn, Bành Thao cũng không để ý, khoe khoang một phen.
- Muốn xem năng lực của ta sao?
Vi Liên một lần nữa xuất ra một lá long lân phù triện, ở trên đó khắc đầy phù văn.
- Hai mươi bảy đạo trận pháp?
Đường Tiêu nhìn thấy Long Lân phù chỉ trong tay của Vi Liên thì hướng về phía nàng hỏi.
- Là linh thú phù ba mươi sáu trận pháp, đúng lúc ba mươi sáu trận pháp này thành công thì ta thoát thai hoán cốt.
Vi Liên cắn răng, ống tay áo bay múa, long lân phù chỉ hóa thành hào quang bảy màu, một con cự long dài hơn mười trượng nương theo màu sắc này bay lên trên không trung, hướng về phía Bành Thao mà gào rú một tiếng.
- Quả nhiên là hai yêu nghiệt, có thể xuất ra tà vật như vậy.
Bành Thao nhìn thấy cự long ở trong thất thải hào quang thì sắc mặt cũng không khỏi biến đổi.
- Ba mươi sáu đạo trận pháp đạt tới thực lực gì vậy?
Đường Tiêu hỏi Vi Liên một tiếng.
- Ít nhất cũng phải tới Địa Nguyên đỉnh phong. Mấy ngày trước ta muốn đột phá tới bốn mươi lăm đạo trận pháp nhưng xem ra không có cơ hội đó.
Khuôn mặt của Vi Liên tràn ngập vẻ nghiêm nghị, cự long cất tiếng, giương nanh múa vuốt bắn về phía Bành Thao.
- Chỉ là kỹ xảo điêu trùng mà thôi, không đáng nhắc tới.
Bành Thao nhanh chóng lộ ra vẻ khinh thường, sau đó bàn tay nhấc lên hóa thành đại htur, từ trên không trung đánh xuống.
Cự long hình rồng cùng với bàn tay chạm vào nhau, không gian tràn ngập màu thất thải, hơn nữa tiếng nổ mạnh liên tục đại địa bắt đầu rung chuyển.
Sắc mặt của Vi Liên trở nên trắng bệch mồ hôi đầm đìa, mà Bành Thao thì lộ vẻ lạnh nhạt giống như đang dạo chơi vậy.
Một bên Thiên Nguyên một bên Địa Nguyên tứ cấp tu vi thực lực của hai người cao thấp cũng không nói nhiều.
- Đi chết đi.
Đường Tiêu quát to một tiếng, Hồng Viêm Thiên Trảm bên người nhanh chóng bay ra bắn về phía Bành Thao.
- Chết, chỉ bằng tiểu kiếm của nhà ngươi? Ha ha ha....
Bành Thao phá lên cười nhìn Đường Tiêu mà cười to.
Hồng Viêm Thiên Trảm hai phi kiếm lập tức đâm tới bên người của Bành Thao nhưng mà cũng giống như huyền băng chùy của Vi Liên vậy, lúc tới gần Bành Thao vài thước thì rốt cuộc đứng yên không cách nào tiến tới cũng không cách nào thu hồi lại được.
- Hồng Viêm, Thiên Trảm là dị kiếm trời sinh ở huyền vũ đại lục nhưng đối với bổn tọa thì chỉ là phàm vật mà thôi nếu có thể cùng với Mạc Tà Giới Nhẫn kết thành Huyền Vũ trận thì may ra còn uy hiếp được ta.
Bành Thao tiếp tục đùa giỡn, một bên vươn tay ra, đem Hồng Viêm và Thiên Trảm bắt lấy, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
- Phàm vật sao/
Đường Tiêu nheo mắt lại đột nhiên đọc lên khẩu quyết.
- Đây là cái gì, các ngươi...
Bành THao biến sắc, muốn ném Hồng Viêm trong tay đi nhưng không còn kịp.
Lúc này hắn mới phát hiện ra ở chuôi hồng viêm có một viên châu đen kịt nếu như không nhìn kỹ còn tưởng là vật trang trí.
Nhưng nó không phải là vật trang trí, viên châu đen này chính là bạo linh châu mà Đường Tiêu lấy được trong túi của hồng bào nam tử ở long vực bí cảnh.
Bạo linh châu chính là cấm vật ở thế giới loài người, một khi thu thập đủ âm hồn, sức nổ của nó đủ để nổ chết một võ giả Thiên Nguyên cấp, nếu như có võ giả Thiên Nguyên cấp dùng ý niệm khu động cho nó nổ thì uy lực còn tăng thêm mấy lần.
Mà hiện tại viên Bạo Linh châu sau khi thu nạp hồn đoàn cường đại của Tử thần, lại bị niệm lực của Đường Tiêu khu động, uy lực của nó ngay cả Đường Tiêu cũng không dự đoán được.
Theo khẩu quyết mà Đường Tiêu vừa niệm vô số hắc tuyến lập tức bắn ra tiến vào trong thân thể của Bành Thao, Bành Thao cuối cùng cũng nắm hồng viêm và thiên trảm đi sau đó kinh ngạc nhìn thân thể của mình.
Đúng lúc này thân thể của Bành Thao theo hắc tuyến mà bị nổ tung làm hai đoạn phung tung toé ra bên ngoài, sau đó thân thể lại tuôn ra mấy lần hắc tuyết nữa, liên tục là tiếng bạo nổ, mạn thiên phi vũ mà bay ra.
Vụ nổ hạt nhân như trong tưởng tượng của Đường Tiêu cũng không sinh ra, bạo linh châu này chỉ tập trung vào một nơi, tuy nhiên như vậy là rất tốt, vạn nhất nổ tung như hạt nhân thì Đường Tiêu và Vi Liên cũng thành tro rồi.
Nói lại với tu vi của cường giả Thiên Nguyên cấp hộ thể cương khí vô cùng cứng cỏi nếu như không nổ ở tầm gần thì không thể hủy diệt được thân thể của họ.
Bành Thao bị thương vô cùng nghiêm trọng, thần hồn từ không trung mà bay ra, xoáy vào pháp bảo bổn nguyên là tà thần diễm châu quay đầu hướng vào trong cấm chế màn sáng mà bỏ trốn.
Thân hình của Bành Thao sụp đổ, cự long do Vi Liên tế luyện ra lập tức mất đi áp lực hướng về phía thần hồn trọng thương của Bành Thao nhanh chóng đổi tới.
Thần hồn của Bành Thao hoảng hốt, vứt bỏ pháp bảo bổn mạng không thèm để ý, từ trong miệng thổ ra một viên hồn châu làm nổ tung cự long sau đó trốn vào trong màn sáng.
- Đáng tiếc là để cho hắn chạy thoát bằng không bắt được hắn còn có cơ hội tiến vào trong Huyền Vũ thành.
Vi Liên thở dài nhảy lên nắm lấy tà thần diễm châu mà cự long mang về sau đó liếc nhìn Đường Tiêu tựa hồ kỳ quái Đường Tiêu vừa rồi tại sao không truy kích chém giết Bành Thao.
Thân thể Đường Tiêu cứng ngắt ánh mắt trở nên ngây ngốc hiển nhiên đã chịu đựng thống khổ cực hạn, xem ra với tu vi hiện tại của hắn nỗ lực dùng ý niệm khiến cho thân thể không cách nào chịu đựng nổi, tuy không bị bạo thể nhưng hậu quả vẫn vô cùng nghiêm trọng.
- Huynh không sao chứ?
Vi Liên tới đỡ Đường Tiêu.
Đường Tiêu phun một ngụm máu tươi ra từ trong miệng sau đó bất tỉnh nhân sự.
......
Bành Thao tuyệt đối không ngờ mình rõ ràng đã bị hai nhân loại bình thường làm cho hủy diệt thân thể, thần hồn cũng phải hốt hoảng trốn đi, hơn nữa lúc bỏ chạy còn bị cự long căn mọt cái khiến cho bổn mạng pháp bảo tà thần diễm châu phải bỏ, vạn phần nguy hiểm.
Thần hồn của Bành Thao bị tổn thương nghiêm trọng thần trí cũng bị tổn thương lớn sau khi trốn vào trong cấm chế, năng lực cảm ứng của nó suy giảm vô cùng, nếu như không đoạt xá kịp thời thì rất có thể sẽ hồn tiêu phách tán.
Trong lúc hốt hoảng Bành Thao cảm nhận được khí tức của người phía dưới hắn cũng không quan tâm nhào xuống tiến vào trong thân thể kia, sau đó dùng thần hồn chi lực Thiên Nguyên cấp nuốt chửng thần hồn đó.
Nhưng sau một lát, Bành Thao một lần nữa đứng lên lộ ra bộ dạng dáo dác.
- Tiểu ranh con chết tiệt, để cho lão tử tự bạo, may mà thần hồn của lão tử đủ cường đại kịp thời thi triển phân thần thuật, mới có thể tiến vào trong huyền vũ thành, ranh con đừng để cho gia gia gặp lại ngươi.
Sau khi tiến về phía trước mấy bước, Bành Thao bị một thái giám ngăn lại.
- Tiền công công ngài đi chỗ nào vậy, đi thăm giám sát sứ đại nhân sao?
- Tiền công công, công công? Ai gọi đó?
Bành Thao sờ xuống háng của mình thì liền mắng:
- Đáng chết trời đánh, mình đã nhập vào một thân thể thái giám rồi.
- Tiền công công?
Tiểu thái giám nghi hoặc mà nhìn Bành Thao.
- Công công cái đầu ngươi, lão tử đường đường là giám sát sứ.
Bành Thao quay đầu mắng to.
- Lão tử...
- Lão tử chính là giám sát sứ do thiên giới phái tới, thân thể bị hủy nên mượn thân thể của Tiền công công dùng một lát, hiểu chưa?
Bành Thao đổi giọng nói với thái giám.
- Vâng....
Tiểu thái giám run run nghi hoặc nhìn Bành Thao.
- Mẹ nó đã biết bí mật của lão tử không thể giữ ngươi lại được.
Bành Thao đột nhiên vươn tay đem tiểu thái giám kia đánh tới lập tức vặn gãy cổ của hắn.
- Ta còn sống?
Đường Tiêu tỉnh dậy.
- Huynh đã tỉnh sao?
Vi Liên thò tay sờ mặt của Đường Tiêu.
- Đây là đâu?
Đường Tiêu hỏi Vi Liên.
Huyền Nguyệt đài ở trong Huyền Vũ cấm cung, là nơi ngắm trăng của Huyền Vũ đại đế.
Vi Liên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm.
- Huyền Vũ thành, chúng ta vào được sao?
Đường Tiêu kinh hỉ.
- Đúng thế phòng ngự màn sáng biến mất chúng ta đã vào được tuy nhiên... mọi người đã đi hết bí cảnh truyền tống trận cũng đã đóng cửa.
Trong giọng nói của Vi Liên mang theo một vẻ hờ hững.