27-04-2009, 12:33 AM
Bất Diệt Ma Tôn
Tham gia: Jan 2009
Bà i gởi: 190
Thá»i gian online: 6 ngà y 9 giá» 47 phút
Thanks: 359
Thanked 41 Times in 39 Posts
Chương 366: Xuất Vân công chúa
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: vietstars
Biên táºp : thông thiên
Nguồn : TTV
Tiêu Thanh Tuyá»n vùi mặt và o lòng hắn, mặc cho hắn bế mình, gò má nóng ran, toà n thân bá»§n rá»§n. Hai ngưá»i tuy đã kết là m phu thê, Tiêu tiểu thư cÅ©ng đã có thai, nhưng vì ý trá»i trêu ngưá»i, cả hai cÅ©ng chỉ có má»™t lần thân thiết trên núi, ngoà i ra không há» tiếp xúc nà o nữa.
Tiêu tiểu thư thẹn đỠá»ng mặt, ôn nhu nói:
- Con ngưá»i chà ng, vẫn cứ vô lại như thế.
Nà ng giãy mình thoát khá»i vòng tay Lâm Vãn Vinh, tháºn trá»ng đắp chăn lên cho Lý Hương Quân, lúc nà y má»›i chuyển ngưá»i nắm lấy tay Lâm Vãn Vinh, cưá»i duyên dáng.
Vì nghÄ© tá»›i sá»± á»· lại cá»§a Lý Hương Quân vá»›i Tiêu Thanh Tuyá»n, nên tú phòng cá»§a tiểu cô nương nà y đặt cách khuê phòng cá»§a Tiêu tiểu thư không xa, khi hai ngưá»i tiến và o phòng, thấy bên trong giản dị ấm áp. Äối diện vá»›i cá»a sổ đặt má»™t chiếc bà n trang Ä‘iểm, trên bà n đặt má»™t chiếc gương pha lê hiếm có, trong phòng treo đầy chuông gió rèm phấn, gió nhẹ thổi qua phát ra tiếng kêu leng keng.
Tiêu Thanh Tuyá»n nhìn khắp bốn phÃa má»™t lượt, mỉm cưá»i nói:
- Äây là chá»§ ý cá»§a Lạc tiểu thư sao? Muá»™i ấy suy nghÄ© tháºt là chu đáo, tiểu sư muá»™i nhất định sẽ thÃch nÆ¡i nà y.
Có phải là chá»§ ý cá»§a Ngưng Nhi hay không, vừa thấy cái gương kia là biết rồi, Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc:
- Chắc là cá»§a Ngưng Nhi rồi, nha đầu nà y lắm trò quá»·, rất biết là m ngưá»i ta vui.
Tiêu Thanh Tuyá»n khẽ than:
- Xảo Xảo và Ngưng Nhi, ôn nhu quyến rÅ©, thiếp gặp còn yêu, chẳng trách chà ng lại thÃch bá»n há». Cùng nhá» có bá»n hỠở bên cạnh chà ng, nếu không, cÅ©ng không biết chà ng sẽ biến mình thà nh bá»™ dạng nà o rồi.
- Nà o có nghiêm trá»ng như nà ng nói.
Lâm Vãn Vinh cưá»i:
- Khi ta một mình ở Kim Lăng, cũng không phải sống rất tốt đấy sao!
- Sống rất tốt sao?
Tiêu tiểu thư phì cưá»i, ôn nhu nhìn hắn:
- Khi ở Kim Lăng má»›i gặp gỡ chà ng, chà ng không có phong quang giống như bây giá».
Lâm Vãn Vinh đỠmặt lên, ha ha cưá»i khan mấy tiếng, lúc đó còn chưa phát tướng, thê thảm má»™t chút cÅ©ng có thể bá» qua. Nhưng từ khi gặp được Thanh Tuyá»n, má»i thứ Ä‘á»u thay đổi, chẳng lẽ bà cả chÃnh là quý nhân trong số mạng cá»§a ta sao?
Tiêu tiểu thư nhẹ nhà ng giÆ¡ bà n tay trắng khẽ chạm và o đầu chuông gió, âm thanh trong trẻo vui tai vang lên rất dá»… nghe. Mặt nà ng đỠlá»±ng, uyển chuyển ngồi xuống trước bà n trang Ä‘iểm, nhìn chÃnh mình trong gương, mi như vầng trăng cong, môi như bôi son, mặt như đắp phấn, dáng vẻ xinh đẹp.
- Tướng công.
Tiêu Thanh Tuyá»n hé môi anh đà o, trong mắt nổi lên nhu tình như nước:
- Xin chà ng vấn tóc cho thiếp.
Nữ tỠở thá»i đại nà y, sau khi gả cho ngưá»i rồi thì phải Ä‘em tóc quấn lên, ý là đã là m vợ ngưá»i. Äạo lý nà y Lâm Vãn Vinh cÅ©ng biết, hắn vá»™i vã Ä‘i tá»›i. Tiêu tiêu thư rút trâm cà i ra, mái tóc bồng bá»nh xõa xuống như tiên tá» bay múa trong mây.
Tiêu Thanh Tuyá»n xinh đẹp tá»± nhiên, mái tóc dà i mượt mà óng ả, nhưng vấn tóc thế nà y là má»™t kỹ thuáºt chẳng đơn giản, Lâm Vãn Vinh má»™t khiếu cÅ©ng chẳng thông. Là m tá»›i ná»a ngà y trá»i, má»›i miá»…n cưỡng cuốn được mái tóc dà i cá»§a nà ng lên, nhưng thế nà o cÅ©ng không thể hiện ra khà chất như tiên cá»§a Thanh Tuyá»n. Tiêu tiểu thư khẽ cưá»i, dịu dà ng nói:
- Chà ng và Xảo Xảo, Ngưng Nhi chưa từng cuốn tóc sao? Là m sao giống như gặp phải lần đầu váºy?
Chẳng phải là lần đầu gặp phải sao? Nói ra tháºt có chút không phải vá»›i Xảo Xảo và Ngưng Nhi, Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc. Tiêu Thanh Tuyá»n cưá»i nói:
- Sao chà ng lại không quan tâm hai vị muá»™i muá»™i như váºy, bá»n há» không trách chà ng sao?
- Trách cÅ©ng chẳng biết là m sao được? Ai bảo lão bà thân ái nhất cá»§a ta còn chưa trở vá».
Lâm Vãn Vinh đùa bỡn:
Tiêu Thanh Tuyá»n mặt đỠlá»±ng, trong mắt hiện lên sá»± vui sướng, khẽ há»n:
- Ba hoa, chỉ biết chá»n những lá»i dá»… nghe để nói, thiếp chẳng thèm tin chà ng.
Nhìn ngá»n nến cháy lách tách bắn ra những tia lá»a, Lâm Vãn Vinh nói:
- Nương tá», trá»i không còn sá»›m nữa, hay là chúng ta sá»›m nghỉ ngÆ¡i thôi.
Tiêu Thanh Tuyá»n tim như nhảy vá»t lên, khẽ vâng má»™t tiếng, mặt như đổ lá»a:
- Chà ng... chà ng Ä‘i đóng cá»a phòng lại.
Giá»ng nà ng bé tá»›i mức như cả chÃnh nà ng cÅ©ng không nghe thấy.
Lâm Vãn Vinh xoay ngưá»i đóng cá»a lại. Tiêu Thanh Tuyện ngượng ngùng vô cùng, lấy che gò má, từ kẽ tay len lén nhìn hắn. Hai ngưá»i khổ táºn cam lai, trải qua bao thá» thách má»›i được Ä‘oà n tụ, vừa vui mừng mà lại kÃch động, ngưá»i có da mặt dà y như Lâm Vãn Vinh, cÅ©ng không khá»i cõi lòng xao xuyến.
Lâm Vãn Vinh ôm lấy chiếc eo thon má»m cá»§a Tiêu Thanh Tuyá»n, dịu dà ng nói:
- Thanh Tuyá»n, ngá»§ là phải cởi y phục, nà ng không biết sao?
Tiêu tiểu thư ráng hồng đầy mặt, phì cưá»i, nhéo lên tay hắn, gắt:
- Mặt chà ng tháºt dà y, nói rõ rà ng như váºy là m gì? Coi thiếp là cô bé giống như Hương Quân sao?
Nà ng ôn nhu đứng dáºy, nắm lấy tay hắn, thẹn thùng nói:
- Tướng công, thếp cởi áo cho chà ng.
- Cùng cởi, cùng cởi!
Lâm Vãn Vinh há»›n hở, hai tay đã vòng ra sau lưng nà ng, cầm lấy vạt áo khẽ kéo xuống, hai tay chạm và o vùng má»m mại non mịn, nhu nhược vô cốt, vô cùng trÆ¡n láng giống như má»™t lá»›p lụa thượng hạng. Lâm Vãn Vinh thở dà i thư thái, thân hình nà y, dung mạo nà y, trên thế giá»›i còn có nữ nhân nà o có thể bì được vá»›i Thanh Tuyá»n cá»§a ta?
Tiêu Thanh Tuyá»n cố nhịn sá»± ngượng ngùng, cởi y phục cá»§a hắn ra, lại thấy trong ngá»±c hắn cất đầy đồ váºt lỉnh kỉnh, nà o là xuân cung đồ, ngân phiếu, há»a thương, mông hãn dược, toà n là hà nh trang phải chuẩn bị khi hà nh tầu giang hồ.
- Chà ng sao còn mang lắm đồ thế?
Mông hãn dược và há»a thương là chÃnh mình tặng khi ở Kim Lăng, thấy hắn nhất nhất trân trá»ng cất ở bên ngưá»i, Tiêu tiểu thư ngạc nhiên vui sướng lại mang chút cảm động, dịu dà ng nói:
- Những đồ nà y chÃnh là tÃn váºt định tình cá»§a chúng ta, sao có thể vứt bá».
Lâm Vãn Vinh nghiêm túc cưá»i đáp:
- Ta còn dá»±a và o chúng, vô số lần cứu tÃnh mạng đó.
Rồi Ä‘em tình hình khi hai ngưá»i ly biệt kể qua má»™t lần, nghe thấy hắn lấy há»a thương và mê dược nà y, đấu tiểu vương gia, dương uy Bạch Liên giáo, còn thiếu chút nữa táng mạng trong tay sư phó cá»§a mình, Tiêu Thanh Tuyá»n không kìm được nước mắt, nắm tay hắn thá» thẻ:
- Con ngưá»i chà ng tháºt bướng bỉnh, trước đây bảo chà ng há»c chút võ nghệ, chà ng cứ mượn đủ má»i cá»› để chối từ. Giang hồ hiểm ác, nếu chà ng thá»±c sá»± xảy ra chuyện, bảo thiếp sao có thể sống nổi?
Lâm Vãn Vinh vội và ng khuyên giải:
- Nà ng xem, không phải ta rất khá»e sao? Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có váºn mệnh khác nhau, cưỡng cầu cÅ©ng không được, như ta bây giá», vừa lấy lão bà , vừa kiếm bạc, không phải là rất tốt đấy ư?
- Cứ thÃch nói lá»i báºy bạ.
Tiêu tiểu thư nói không lại hắn, chỉ đà nh lắc đầu, cháºm rãi tá»±a và o lòng hắn, nhẹ nhà ng nói:
- Ngưá»i Ä‘á»i hiểm ác, bây giá» chà ng trong nhà đã có ngưá»i trông ngóng, không được bất cẩn.
Thanh Tuyá»n đã cởi áo dà i, chỉ còn mặc áo lót bó sát ngưá»i, chân thon dà i châu mượt ngá»c mà , bầu ngá»±c đầy đặn vươn nhô cao, bá» mông căng tròn nở nang, thân hình nà ng uốn lượn lả lướt, tỳ sát và o lòng hắn, hai ngưá»i da thịt tiếp xúc, lòng Lâm Vãn Vinh nhá»™n nhạo, ôm chặt lấy nà ng.
Tiêu Thanh Tuyá»n cÅ©ng khẩn trương, thấy hắn ôm mình quá chặt, vá»™i nói:
- Tướng công, cẩn tháºn con cá»§a chúng ta.
Lâm Vãn Vinh cả kinh, vá»™i và ng thả lá»ng ra, bà n tay cháºm rãi xoa trên bụng cá»§a nà ng, lo lắng há»i:
- Thanh Tuyá»n, em bé không sao chứ?
Lòng Tiêu Thanh Tuyá»n trà n ngáºp hạnh phúc, khẽ nói:
- Con không sao, nhưng chà ng đừng có dá»a nó.
Lâm Vãn Vinh ghé đầu và o bụng của nà ng, lắng nghe động tĩnh bên trong, hồi lâu chợt ngẩng đầu lên, reo lên mừng rỡ:
- Thanh Tuyá»n, ta nghe thấy con đạp rồi.
Tiêu Thanh Tuyá»n nháºm rãi vuốt ve tóc hắn, thấy bá»™ dạng sung sướng hạnh phúc cá»§a hắn, cÅ©ng không biết vì sao, chợt nước mắt cứ chảy, ôm chặt lấy hắn, khẽ nấc lên:
- Lâm lang, Ä‘a tạ chà ng, Ä‘a tạ con cá»§a chúng ta, Thanh Tuyá»n rất hạnh phúc.
Má»™t câu nói nà y chưa đựng quá nhiá»u tình cảm. Lâm Vãn Vinh nghe được lòng chua chua, vá»™i ôm lấy nà ng, cưá»i gượng:
- Nói Ä‘i đâu váºy, chúng ta là phu thê mà !
Chỉ trong ngà y hôm nay thôi Tiêu Thanh Tuyá»n đã trải qua hết cả bi hoan ly hợp mà ngưá»i khác mưá»i Ä‘á»i cÅ©ng khó cảm nháºn được. Cho dù nà ng là tiên tá» trên trá»i, cÅ©ng khó chịu được sá»± dà y vò như váºy. Äêm sâu tÄ©nh lặng, cùng vá»›i phu quân sá»›m nhá»› chiá»u mong táºn tình vá»›i nhau, nà ng không phải ưu tư nữa, những lo lắng Ä‘au khổ trong lòng nháy mắt bá»™c phát hết ra ngoà i, vùi và o lòng hắn, nước mắt chảy thà nh sông.
Lâm Vãn Vinh ngáºp ngừng, không biết phải nên nói gì, má»™t lần từ biệt mà xa cách mất bao ngà y, nhá»› lại mấy lần cùng Thanh Tuyá»n sát vai trải qua bao khổ cá»±c lúc trước, nếu không phải mình quyết chà tìm nà ng, sợ là không còn ngà y gặp lại nữa. Phu thê hai ngưá»i trải qua bao thá» thách má»›i gặp nhau, cứ để nà ng táºn tình khóc Ä‘i.
Tiêu Thanh Tuyá»n là ngưá»i có bầu, lại buồn vui quá độ, cho dù nà ng võ công cao tuyệt, cÅ©ng không khá»i mệt má»i, nằm tá»±a trong lòng hắn, như tìm được bên sông yên bình, khóc lóc má»™t lúc, lại náu trong lòng hắn nỉ non má»™t hồi rồi lặng lẽ chìm và o giấc ngá»§.
Gò má nà ng trắng bóng như ngá»c, vệt nước mắt vẫn chưa khô, tá»a sáng long lanh dưới ánh sáng đèn má»i, tá»±a như chuá»—i trân châu đứt, là m ngưá»i vừa yêu vừa thương. Lâm Vãn Vinh trong lòng ấm áp, tay ấp lên bụng cá»§a nà ng, cảm nháºn nhịp Ä‘áºp huyết mạch cá»§a chÃnh mình, thấy má»™t sá»± sảng khoái an bình mà trước nay chưa từng có. Khe hôn lên má cá»§a Thanh Tuyá»n như tiên tá» Ä‘ang ngá»§ say trong lòng mình, Lâm Vãn Vinh lòng thấy thá»a mãn, tất cả suy nghÄ© Ä‘á»u đã bay tá»›i chÃn tầng mây, ôm lấy thân thể má»m mại như không xương cá»§a Thanh Tuyá»n, trải qua má»™t đêm thuần khiết nhất từ khi trưởng thà nh tá»›i nay.
Sáng sá»›m hôm sau, còn Ä‘ang ngá»§ say, chợt nghe má»™t tráºn bước chân rầm rầm, tiếng cá»§a Xảo Xảo từ ngoà i cá»a truyá»n đến:
- Äại ca, tá»· tá»·, hai ngưá»i đã dáºy chưa?
Tiêu Thanh Tuyá»n thân mang võ nghệ, ngà y bình thưá»ng dáºy sá»›m hÆ¡n hôm nay nhiá»u, song hôm trước trải qua quá nhiá»u chuyện, lại cùng phu lang Ä‘oà n tụ, trong lòng hạnh phúc, má»›i ngá»§ nhiá»u hÆ¡n má»™t chút. Nghe thấy tiếng gá»i cá»§a Xảo Xảo, vá»™i nhìn lướt qua bên ngưá»i, thấy Lâm Vãn Vinh khóe miệng lúng búng mấy câu vô nghÄ©a, láºt mình đặt má»™t tay lên ngá»c nhÅ© cá»§a nà ng, trong mÆ¡ mà ng xoa nắn và i cái, lại trầm trầm thiếp Ä‘i.
Tiêu Thanh Tuyá»n toà n thân tê dại, ngượng ngùng không thôi, thấy hắn ngá»§ say sưa, không nỡ gá»i hắn dáºy, Ä‘ang muốn chuyển mình xuống giưá»ng, chợt cảm thấy má»™t cánh tay mạnh mẽ quấn lấy eo mình, âm thanh cá»§a Lâm lang vang lên bên tai:
- Hảo lão bà , còn chưa tá»›i lúc thức dáºy, ngá»§ tiếp má»™t lát Ä‘i.
Thấy bà n tay cá»§a hắn khẽ xoa nắn eo mình, cảm giác êm Ä‘á»m do da thịt cá» sát là m hai ngưá»i nhá»™n nhạo, Tiêu Thanh Tuyá»n giá»ng run rẩy:
- Lâm lang chá»› là m báºy nữa, Xảo Xảo Ä‘ang đợi ở bên ngoà i đó!
Tiêu tiểu thư có thai năm tháng, cÅ©ng chÃnh là lúc dồi dà o tình cảm, đêm qua còn mệt nên chưa có cảm giác, bây giá» vừa bị hắn khẽ nắn bóp và i cái, trong lòng liá»n như có má»™t lá»a tình nóng bá»ng thiêu đốt, cảm thấy vạt áo nháy mắt bị hắn cởi ra, hai bà n tay luồn và o trong, táºn tình rò rẫm khắp ngưá»i cá»§a mình.
- Lâm lang…
Tiêu tiểu thư tu hà nh Pháºt môn bình thần tÄ©nh khÃ, ngà y thưá»ng đạm nhã trấn định, nhưng vừa gặp phải hắn, tất cả pháp môn Ä‘á»u không dùng được. Tráºn sóng nhiệt kia tráºn sau cao hÆ¡n tráºn trước, Tiêu tiểu thư thở dồn dáºp, toà n thân sục sôi, ôm lấy thân thể cá»§a hắn, thẹn thùng ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt vừa sáng ngá»i lại rất kiên định cá»§a hắn, như dương quang vạn trượng, quét sạch những bóng má» trong lòng mình.
- Thanh Tuyá»n!
Lâm Vãn Vinh khẽ , hai bà n tay trên da thịt má»ng manh cá»§a nà ng cháºm rãi vuốt ve, nhẹ nhà ng chÆ¡i đùa lên đôi ngá»c nhÅ© lá»›n cá»§a nà ng, Tiêu Thanh Tuyá»n tâm thần kÃch động, cả ngưá»i run lên, đột nhiên khẽ báºt ra má»™t tiếng kêu, má»™t là n hÆ¡i nóng xuyên và o, không ngá» bị hắn xâm phạm và o thân thể rồi.
- Äồ xấu xa chà ng!
Lúc nà y là sáng sá»›m, Xảo Xảo còn ở bên ngoà i, Tiêu tiểu thư cả ngưá»i bá»§n rá»§n, gò má áp chặt và o ngá»±c hắn, nghe tiếng tim Ä‘áºp nhanh má»—i lúc má»™t nhanh hÆ¡n cá»§a hai ngưá»i, cảm giác khoái lạc như thá»§y triá»u vá»t lên trong lòng….
Xảo Xảo ở bên ngoà i phòng Ä‘ang đợi tá»›i mất kiên nhẫn, thì thấy Lâm Vãn Vinh vén rèm bước ra. Vá»™i há»i ngay:
- Äại ca, sao chỉ có má»™t mình huynh? Tá»· tá»· đâu rồi?
Lâm Vãn Vinh cưá»i đáp:
- Thanh Tuyá»n à , Ä‘ang dưỡng thai, vừa rồi ta cùng nà ng là m chút váºn động để giúp cho ngà y nà y nà ng sinh sản thuáºn lợi. Ài, sinh trẻ nhá» không dá»… đâu.
Xảo Xảo không nghi ngá», gáºt gáºt đầu:
- Äiá»u đó là phải thôi, mưá»i tháng hoà i thai, sinh nở má»™t sá»›m, tá»· tá»· phải chịu khổ rồi. Äại ca, huynh cần phải yêu thương tá»· tá»· tháºt tốt.
Tiểu nha đầu nà y tháºt là cà ng ngà y cà ng là m ngưá»i ta yên thương, Lâm Vãn Vinh hôn chụt lên mặt nà ng má»™t cái, cưá»i nói:
- Tiểu bảo bối, sá»›m như váºy nà ng đã tá»›i gõ cá»a, có phải là muốn sinh hà i tá»?
- A!
Xảo Xảo khẽ kêu lên một tiếng sợ hãi:
- Không xong, đại ca, muội quên đại sự rồi, mau, mau đi theo muội.
Xảo Xảo nắm lấy hắn vá»™i và ng kéo ra ngoà i cá»a, Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Äại sá»± gì quan trá»ng hÆ¡n so vá»›i việc chúng ta sinh hà i tá»!
- Äại ca, nhanh lên chút, hoà ng thượng phái ngưá»i tuyên thánh chỉ tá»›i. Lúc nà y qua hÆ¡n ná»a canh giá» rồi.
Xảo Xảo vội kêu lên:
Tuyên thánh chỉ? Không phải chứ! Cùng lão bà hoan ái má»™t tráºn lại phải dáºy tiếp thánh chỉ, con bà nó, số ta thá»±c như trâu váºy. Có Ä‘iá»u cha vợ hoà ng đế cÅ©ng tháºt là , hôm nay má»›i lá» má» sáng, có thánh chỉ gì muốn tuyên chứ, còn có để cho ngươi ta ngá»§ nữa hay không?
Lâm Vãn Vinh ngáp dà i, chẳng nhanh chẳng cháºm Ä‘i theo, má»›i được và i bước chợt nhá»› tá»›i má»™t việc, tức thì dừng bước. Hôm qua lão tá» bắn pháo cái tác phưá»ng gì đó, hôm nay sáng sá»›m hoà ng thượng đã tá»›i tuyên thánh chỉ, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ? Ông là cha vợ cá»§a ta, diệt trừ tác phưá»ng kia cÅ©ng là ý cá»§a ông, đừng có đổ vấy lên ngưá»i ta nhé.
Khi tá»›i sảnh chÃnh thấy Cao Bình Ä‘ang tươi cưá»i tán gẫu cùng Lạc Ngưng, trà cÅ©ng thay mấy chén rồi. Nhìn thấy nụ cưá»i trên mặt Cao thái giám, Lâm Vãn Vinh liá»n yên lòng, có thấy thái giám tá»›i xét nhà mà thoái mái như váºy không?
Hắn cưá»i vang, bước tá»›i ôm quyá»n nói:
- Té ra là Cao công công đến, tiểu đệ không nghênh đón từ xa được, mong công công thứ tội.
Cao Bình vá»™i và ng đứng dáºy cung kÃnh nói:
- Không dám, không dám. Quấy quả đại nhân nghỉ ngơi, là tội của lão nô mới đúng.
Lạc Ngưng và Xảo Xảo hai mặt nhìn nhau, đại ca rốt cuá»™c là m trò quá»· gì, không ngá» có thể là m cho thái giám tuyên chỉ khom gối nịnh bợ, khổ sở đợi hÆ¡n ná»a canh giá» không nói, dưá»ng như tá»›i tuyên chỉ cÅ©ng là má»™t loại tá»™i rất lá»›n.
Lâm Vãn Vinh cũng ngớ ra, đám thái giám chấp sự trong cung nà y chuyển biến quan niệm, tạo được ý thức vì dân phục vụ từ khi nà o thế?
Lạc Ngưng sá»›m đã sá»›m đã bà y xong lư hương cung trác ***, Cao Bình liếc mắt bốn phÃa, vô cùng cẩn trá»ng nói:
- Äại nhân, má»i ngưá»i trong nhà ngà i Ä‘á»u đến đông đủ chưa?
Cung trác (má»™t thứ bà n cúng vuông thưá»ng thấy ở Tô Châu thá»i xưa, đặt trên sảnh đưá»ng, lúc cúng tế bà y sắp lư hương - nến sáp - đồ ăn cúng). Chắc là má»™t phần nghi thức tiếp thánh chỉ.
- À, còn có má»™t vị ná»™i tá», sáng nay khi váºn động thân thể có chút không khá»e, Ä‘ang tÄ©nh dưỡng trong phòng.
Lâm Vãn Vinh cưá»i đáp:
Cao Bình “ à †má»™t tiếng, mở thánh chỉ ra cưá»i nói:
- Hoà ng thượng đã nói, đạo thánh chỉ nà y, Lâm đại nhân và ngưá»i nhà , tất cả Ä‘á»u không cần quỳ. Äại nhân, hoà ng thượng đối vá»›i ngà i, tháºt đúng là không thể chê và o đâu nữa.
Nói thừa, con rể và cha vợ, má»—i ngà y quỳ tá»›i quỳ lui, chẳng phải là phiá»n toái sao? Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả, không nói gì.
- Phụng thiên thừa váºn, hoà ng đế chiếu viết. Lại bá»™ phó thị lang, Trung DÅ©ng quân đại nguyên soái Lâm Tam, trung dÅ©ng chÃnh trá»±c, gần gÅ©i dân sinh, cần chÃnh yêu dân, tình ý song toà n, là m tấm gương cá»§a Ä‘á»i. Äặc biệt ban thưởng châu ngá»c trăm chuá»—i, hoà ng kim ngà n cân, gấm lụa vạn tấm….Ban thưởng riêng…â€
Hóa ra là tá»›i thưởng bạc, Lâm Vãn Vinh mừng thầm trong bụng, vẫn là cha vợ hiểu ta , hôm qua má»›i bắn tác phưá»ng kia, hôm nay đã đưa thánh chỉ tá»›i.
- Ngoà i ra, được nghe Lâm Tam lo lắng quốc sự, ngà y đêm vất vả, lòng trẫm rất an ủi, đặc biệt ban thưởng một bộ khóa và ng sống lâu trăm tuổi…
Không phải chứ, Lâm Vãn Vinh nghe được kinh hãi, ta chẳng phải là đứa trẻ đầy tháng, cần cái khóa và ng sống lâu trăm tuổi nà y là m gì?
- Ban năm cân huyết yến thượng hạng, nhân sâm ngà m năm mưá»i cá»§, ngá»± y trong cung mưá»i ngưá»i, vú nuôi hai mươi, bà mụ mưá»i tám, tùy tùng nữ hầu trăm ngưá»i! Tất cả má»i ngưá»i nhá»› kỹ, hầu hạ tốt Lâm đại nhân!
Hoà ng đế là m cái quỷ gì thế nà y? Lâm Vãn Vinh chớp mắt, vừa vú nuôi, vừa bà mụ, đây là hầu hạ ta sao? Không kém hầu hạ trẻ đầy tháng bao nhiêu .
- Cao công công, thánh chỉ nà y là cấp cho ta sao?
Lâm Vãn Vinh nháºn lấy thánh chỉ từ trong tay Cao Bình, không hiểu há»i lại:
- Lâm đại nhân nói đùa rồi, không phải cho ngà i, nô tà i tới nhà ngà i là m gì?
Cao Bình cưá»i nịnh:
Äiá»u nà y cÅ©ng đúng, có Ä‘iá»u đạo thánh chỉ nà y nghe thế nà o cÅ©ng không giống cho ta, Lâm Vãn Vinh Ä‘ang khổ não, liá»n nghe ngoà i sảnh má»™t tiếng cưá»i khẽ vang tá»›i:
- Lâm lang, sao chà ng còn chưa tạ ơn hoà ng thượng?
Tiêu Thanh Tuyá»n toà n thà nh áo trắng, thân hình thướt tha, mái tóc cuốn cao, cháºm rãi từ ngoà i sảnh Ä‘i và o. Nà ng dung mạo tuyệt đẹp, ung dung cao quý, nghi thái thanh thoát. Nam nữ trong sảnh nhìn tá»›i ngây ra, Tiêu tiểu thư cá»§a hôm nay vá»›i hôm qua có khác biệt rất lá»›n, nếu như hôm qua còn có thể gá»i nà ng là Tiêu tiểu thư, thì hôm nay phải xưng là Lâm phu nhân rồi, đây là má»™t loại cải biến vá» khà chất, phảng phất trong má»™t đêm, nà ng từ bách hợp u tÄ©nh đã biến thà nh mẫu đơn nở rá»™!
Thanh Tuyá»n tháºt sá»± là đẹp tá»›i huyá»n ảo, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng nhìn nà m không chá»›p mắt, ánh mắt tá»±a hồ có thể nhìn xuyên quần áo, phảng phất trở lại thá»i khắc khoái lạc vừa rồi.
- Chà ng ngốc!
Nhá»› tá»›i sáng nay cùng hắn quan hệ máºt thiết giữa ban ngà y, lại ngay trước mặt Xảo Xảo, rá»i xa Thanh Tâm yếu quyết mình khổ tu từ thá»§a nhá», Tiêu Thanh Tuyá»n mặt đỠlá»±ng, trong lòng chợt tê dại, thân thể như nhÅ©n ra, vừa thẹn vừa vui liếc hắn má»™t cái, ánh mắt long lanh chuyển động, ôn nhu phảng phất như có thể ép ra nước.
Cao Bình môi mấp máy, rồi đột nhiên quỳ sụp xuống đất, cao giá»ng cung kÃnh nói:
- Lão nô Cao Bình, tham kiến Xuất Vân công chúa!
Tà i sản của ThienTu89
Chữ ký cá»§a ThienTu89 [CENTER][SPOILER][CENTER][SIZE="4"][COLOR="Magenta"]Vạn Sá»± Khởi Äầu Nan:00 (82):
Gian Nan Bắt Äầu Nản:00 (52):
[/COLOR][/SIZE][/CENTER][/SPOILER][/CENTER]
Last edited by David; 28-04-2009 at 02:03 AM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a ThienTu89
27-04-2009, 10:56 AM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp. Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 2,430
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1,078 Times in 389 Posts
Chương 367: Äồng xu đứng thẳng
Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: vietstars
Biên táºp : thông thiên
Nguồn : TTV
"Xuất Vân công chúaâ€! Cái tên nà y nghe tháºt quen tai, cẩn tháºt nghÄ© lại, má»›i giáºt mình nhá»› ra khi Từ Vị giá»›i thiệu vá» hoà ng thất Äại Hoa đã từng nhắc qua, đương kim hoà ng đế có ba vị công chúa, đại công chúa tuổi đã lá»›n, xuất giá táºn Vân Nam, nhiá»u năm chưa từng vá» nhà . Nhị công chúa được phong là “ Xuất Vânâ€, từ nhá» không biết Ä‘i đâu, tiểu công chúa là Nghê Thưá»ng, sau nà y má»›i biết chÃnh là Tần Tiên Nhi. Chẳng lẽ Thanh Tuyá»n đúng là Xuất Vân công chúa trong truyá»n thuyết? Váºy nà ng và Tiên Nhi chẳng phải là chị em ruá»™t hay sao?
Tiêu Thanh Tuyá»n khẽ phất tay áo, thản nhiên nói:
- Ngươi là má»™t công công chấp sá»±, là m sao nháºn ra được ta?
Má»™t câu nà y cá»§a Tiêu Thanh Tuyá»n, không khác gì thừa nháºn thân pháºn cá»§a mình. Cao Bình kÃch động vá»™i và ng dáºp đầu:
- Ngưá»i quả thá»±c là Xuất Vân công chúa, công chúa, lão nô là Cao Bình đây, công chúa không nhá»› lão nô sao?
- Cao Bình?
Tiêu Thanh Tuyá»n lẩm nhẩm, nhÃu mà y lại, tá»±a hồ Ä‘ang hồi tưởng nghe qua cái tên nà y khi nà o.
Cao Bình dáºp đầu trên mặt đất như giã tá»i, giá»ng kÃch động run lên:
- Lão nô Cao Bình, khi hoà ng thượng ở tiá»m để (1) đã theo hầu hạ chá»§ tá» và hoà ng háºu nương nương. Năm đó khi công chúa đầy tháng, lão nô theo Ngụy tổng quản, còn từng bế tiểu công chúa.
Lâm Vãn Vinh nghe mà choáng váng, lão thái giám nà y, lão bà cá»§a ta gặp ngươi khi còn Ä‘ang ẵm ngá»a, hôm nay lá»›n lên xinh đẹp như tiên tá», nà o còn nháºn ra ngươi chứ?
Nghe nói thái giám nà y là lão nhân trong cung, Tiêu Thanh Tuyá»n ánh mắt ngấn lệ, gáºt đầu nói:
- Hóa ra là cố nhân bên ngưá»i phụ hoà ng và mẫu háºu, ngươi đứng lên nói chuyện Ä‘i.
Cao Bình dáºp đầu, cung kÃnh đứng lên, nhìn kỹ Tiêu Thanh Tuyá»n má»™t cái, kÃch động nói:
- Hoà ng hâu nương nương nhân từ hiá»n thục, ngưá»i Ä‘á»i kÃnh ngưỡng, đối vá»›i lão nô cà ng là ơn nặng như núi. Công chúa và nương nương, nhìn giống nhau như đúc, lão nô nhìn ngưá»i má»™t cái, liá»n biết ngưá»i chÃnh là Xuất Vân công chúa cá»§a hoà ng thượng.
- Mẫu háºu đã qua Ä‘á»i nhiá»u năm, hiếm có ngưá»i còn nhá»› kỹ lão nhân gia ngưá»i.
Hai hà ng nước mắt trong suốt lăn xuống má, Tiêu Thanh Tuyá»n lòng đầy thương cảm, khẽ thở dà i má»™t tiếng, Cao Bình cÅ©ng cảm khái, gạt lệ trên khóe mắt.
Té ra Thanh Tuyá»n là công chúa cá»§a hoà ng háºu, chẳng trách có yêu bà i cá»§a hoà ng hâu, lại nhá»› tá»›i cá» chỉ dáng Ä‘iệu cá»§a Thanh Tuyá»n khi hai ngưá»i má»›i quen nhau ở Kim Lăng, lúc nà y Lâm Vãn Vinh má»›i hiểu rõ vì sao nói tá»›i ngưá»i Hồ, nói tá»›i quốc sá»±, nà ng lại quan tâm như thế, căn bản đây là việc nhà cá»§a nà ng. Lâm Vãn Vinh bừng tỉnh, lại vui mừng không kìm hãm được, có được Thanh Tuyá»n, lại có Tiên Nhi, nói như váºy, ba vị công chúa cá»§a lão hoà ng đế, ta đã chiếm được tiện nghi cá»§a hai nà ng? Thế nà y nghÄ© không muốn phát đạt cÅ©ng khó rồi!
- Tá»· tá»·, tá»· tháºt sá»± là công chúa ư?
Xảo Xảo vui mừng nắm lấy Tiêu Thanh Tuyá»n, kÃch động há»i:
Lạc Ngưng xuất thân nhà quan, biết được lá»… nghÄ©a, vá»™i và ng nhún ngưá»i bái lạy (2):
- Dân nữ Lạc Ngưng, tham kiến công chúa!
Tiêu Thanh Tuyá»n nắm lấy tay hai nà ng, mỉm cưá»i nói:
- Äá»u là tá»· muá»™i trong nhà cả, cần gì phải khách khÃ. Ngưng Nhi đừng nhiá»u lá»… tiết như thế. Ta không và o hoà ng gia nhiá»u năm, hiện tại cÅ©ng chỉ là má»™t nữ tá» bình thưá»ng, các muá»™i chá»› câu nệ nữa.
- Phải đấy, phải đấy, không cần câu nệ.
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Má»i ngưá»i là ngưá»i má»™t nhà , không cần nói những lá»i khách khÃ.
Cao Bình len lén kéo hắn sang má»™t bên, nhá» giá»ng nói:
- Lâm đại nhân, sáng nay hoà ng thượng phái lão nô tới thưởng cho ngà i, nô tà i còn cảm thấy có chút kỳ quái, thấy được Xuất Vân công chúa, nô tà i mới hiểu ra, nghĩ rằng ngà i cũng biết dụng ý của hoà ng thượng rồi.
Lâm Vãn Vinh gáºt gáºt đầu. Ta còn cho rằng lão hoà ng đế yêu thương cô gia, Ä‘oán tá»›i ná»a ngà y, thì là yêu thương khuê nữ cá»§a ông ta, vừa tặng kim ngân, lại phái bà vú hầu hạ, xem ra cÅ©ng chu đáo nhất rồi.
- Äại nhân, ngà i nhất định phải chiếu cố chu đáo Xuất Vân công chúa. Lão nô nói má»™t câu không nên nói, Äại Hoa chúng ta có ba vị công chúa, hoà ng thượng yêu thương nhất, chÃnh là công chúa nà y, ngà i ngà n ngà n vạn vạn lần đừng để xảy ra Ä‘iá»u gì không hay.
Công chúa chÃnh là lá ngá»c cà nh và ng, dá»±a theo quy cá»§ cá»§a Äại Hoa, cho dù là gả cho ngưá»i, phò mã cÅ©ng phải hà nh lá»… quân thần, sá»›m tối Ä‘á»u phải quỳ bái thỉnh an công chúa. Lâm Vãn Vinh đối vá»›i Ä‘iá»u nà y chỉ xì mÅ©i cưá»i nhạt, má»—i ngà y quỳ lạy lão bà , thế còn là nam nhân sao? May là Thanh Tuyá»n cá»§a ta trá»i sinh tÃnh tình bình hòa giản dị, không phải là những công chúa nông cạn gì đó.
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu nói:
- Cao công công, ngà i yên tâm Ä‘i, lão bà cá»§a chÃnh ta, ta có thể không yêu thương sao? Ngà i trở lại chuyển cáo vá»›i hoà ng thượng, nói Lâm Tam ta, tạ Æ¡n ân Ä‘iển cá»§a hoà ng thượng. Sau nà y Thanh Tuyá»n ở nhà cá»§a ta, ăn ngon uống tốt chÆ¡i vui, má»i việc vui vẻ, đảm bảo không là m cho nà ng chịu thiệt thòi gì cả.
Cao Bình cÅ©ng biết tÃnh tình cá»§a vị Lâm đại nhân nà y, có mấy câu nói nà y đủ rồi, Ä‘em đồ và ng bạc chuyển giao qua, lại dặn dò cẩn tháºn nha hòan, bà mụ, bà vú má»™t phen, không dám có chút cẩu thả, thấy má»i việc giảng giải hoà n tất, má»›i vá»™i và ng vá» cung phục mệnh.
Xảo Xảo và Lạc Ngưng nằm mÆ¡ cÅ©ng không nhÄ© tá»›i, nữ nhân trong mÆ¡ cá»§a đại ca, lại chÃnh là công chúa tôn quý nhất cá»§a Äại Hoa, bây giá» mình là m tá»· muá»™i vá»›i công chúa, trong lòng vui sướng không cần phải nói, hai ngưá»i giữ lấy Thanh Tuyá»n há»i han đủ thứ, tiếng cưá»i cá»§a ba nữ tá», vang vá»ng cả tòa nhà .
Nói chuyện chán chê, Tiêu Thanh Tuyá»n liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, thấy vẻ mặt hắn cưá»i như không cưá»i, cÅ©ng không biết Ä‘ang nghÄ© gì, liá»n nắm lấy tay hắn, dịu dà ng há»i:
- Lâm lang, chà ng có trách thiếp che giấu thân pháºn tháºt cá»§a mình hay không?
Nhìn phong phạm khà độ cá»§a Thanh Tuyá»n, sá»›m đã biết nà ng xuất thân không phú tức quý, nhưng không nhÄ© tá»›i là Xuất Vân công chúa hoà ng đế yêu quý nhất, do hoà ng háºu sinh ra, so vá»›i Tiên Nhi còn cao quý hÆ¡n. Nhưng nếu Thanh Tuyá»n là công chúa cá»§a hoà ng thượng và hoà ng háºu, vì sao lại lạc và o tay “ Ngá»c Äức Tiên Phưá»ngâ€, còn thiếu chút nữa là m ni cô mang tóc tu hà nh? Sá»›m biết thế ta trá»±c tiếp tìm hoà ng đế đòi ngưá»i rồi. Lâm Vãn Vinh trong lòng có Ä‘iá»u không rõ, cưá»i:
- Không trách, không trách, má»—i ngưá»i là m việc Ä‘á»u có lý do cá»§a mình. Nếu nà ng che dấu thân pháºn, tá»± nhiên có khổ trong đó, ta trách nà ng là m gì chứ?
Tiêu Thanh Tuyá»n “vâng †má»™t tiếng, nước mắt nhẹ rÆ¡i:
- Lang quân tháºt hiểu thiếp, việc trên Ä‘á»i nà y, phần lá»›n là bất đắc dÄ©. Thanh Tuyá»n mặc dù xuất thân hoà ng gia, nhưng váºn mệnh Ä‘au khổ, so vá»›i nữ tá» nhân gian còn không bằng.
Nà ng nắm chặt lấy tay Lâm Vãn Vinh, nụ cưá»i chứa nước mắt:
- GiỠđây tấm thân cá»§a thiếp đã thuá»™c vá» phu quân, Thanh Tuyá»n không dám dấu nữa. Thiếp vốn há» Triệu, khuê danh Thanh Tuyá»n, chÃnh là con gái thứ hai cá»§a hoà ng đế Äại Hoa, được ban hiệu Xuất Vân.
Triệu Thanh Tuyá»n, Tiêu Thanh Tuyá»n, Lâm Vãn Vinh vá»— vá»— đầu, kêu lên:
- Ta là m sao không sá»›m nghÄ© tá»›i chứ, chữ Tiêu nà y cá»§a nà ng, chÃnh là lấy ná»a bên cá»§a chữ Triệu, má»™t câu đối mở đơn giản, váºy mà là m khó ta bao nhiêu lâu.
Tiêu Thanh Tuyá»n lắc đầu nói:
- Không chỉ như thế. Mẫu háºu cá»§a thiếp khuê danh là Tiêu Phương Nhi, lấy chữ Tiêu nà y là m há», cÅ©ng là có ý ká»· niệm mẫu háºu. Huống hồ những năm gần đây hà nh tẩu giang hồ, thiếp lấy tên gá»i là Tiêu Thanh Tuyá»n, sá»›m đã quen rồi.
Té ra mẹ vợ há» Tiêu, Thanh Tuyá»n tháºt đúng là có lòng hiếu thảo. Mặc kệ là Tiêu Thanh Tuyá»n hay là Triệu Thanh Tuyá»n, tóm lại Ä‘á»u là bà cả cá»§a ta. Thấy Thanh Tuyá»n mặt kiá»u diá»…m như hoa, nhá»› tá»›i sá»± quyến rÅ© nay cá»§a nà ng ở trên giưá»ng sáng, Lâm Vãn Vinh lòng như có mèo cà o, công chúa thì sao, không phải vẫn cần nam nhân thương yêu đấy thôi! Len lén nhéo lên tay nà ng má»™t cái, hắn hắc cưá»i liên tục.
Tiêu tiểu thư cùng hắn tâm ý thương thông, thấy hắn cưá»i dâm tiện, liá»n biết tâm tư cá»§a hắn, nhá»› tá»›i má»™t phen hoang đưá»ng kia sáng nay, nhất thá»i mặt đỠbừng, nhéo lên bà n tay Ä‘ang tác quái cá»§a hắn, thẹn thùng cúi đầu xuống.
Lạc Ngưng không biết hai ngưá»i Ä‘ang ngầm là m trò quá»·, nghi hoặc mở miệng há»i:
- Tá»· tá»·, nếu tá»· đã là công chúa tôn quý vô thượng cá»§a Äại Hoa ta, thì sao lại tá»›i Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng, là m viện chá»§ gì đó chứ? Bá»n há» chẳng lẽ không biết thân pháºn cá»§a tá»· sao?
Tiêu Thanh Tuyá»n thần sắc ảm đạm, lắc đầu than:
- Ngưá»i trong hoà ng gia, thân bất do ká»·, ta tuy xuất thân đại quý, nhưng còn không bằng các nữ tá» khác đến vá»›i tiên phưá»ng, tá»± do tá»± tại, vui vẻ khoái hoạt. Từ khi sinh ra, váºn mệnh cá»§a ta đã được định sẵn rồi.
Thấy thần sắc nà ng ảm đạm, Lạc Ngưng và Xảo Xảo vá»™i và ng nhu thuáºn nắm lấy tay nà ng, Tiêu Thanh Tuyá»n cưá»i cảm kÃch, khẽ vuốt mái tóc sau tai, thong thả nói tiếp:
- Hai vị muá»™i muá»™i đã cùng Lâm lang kết tóc, cÅ©ng không phải là ngưá»i ngoà i nữa, Lâm gia ta Ä‘oà n kết yêu thương, không cần che dấu việc riêng. Thanh Tuyá»n sẽ Ä‘em ngá»n nguồn việc nà y nói ra, chỉ mong hai vị muá»™i muá»™i giữ bà máºt, đừng truyá»n đến ngưá»i khác.
Xảo Xảo và Lạc Ngưng vá»™i gáºt đầu, Lâm Vãn Vinh cùng lão hoà ng đế tiếp xúc lâu ngà y, đối vá»›i bà máºt bên trong cÅ©ng hiểu má»™t chút, nhìn bá»™ dạng cá»§a Thanh Tuyá»n, liá»n biết cha vợ không thoát khá»i liên quan.
- Năm xưa chuyện phụ hoà ng và Thà nh Vương tranh ngôi, nghÄ© rằng hai vị muá»™i muá»™i cÅ©ng biết Ãt nhiá»u.
Tiêu Thanh Tuyá»n khẽ thở dà i, cảm khái nói. Nà ng là công chúa do hoà ng háºu sinh ra, nói chuyện là m việc có phong phạm ung dung, việc tranh ngôi trong miệng ngưá»i thưá»ng vốn là phạm húy, lần nà y do nà ng nói ra, chân thà nh thẳng thắn, khiến ngưá»i nghe không sinh chút phản cảm nà o, thấy thế Xảo Xảo và Lạc Ngưng hoà n toà n bá»™i phục.
Việc hai vương tranh Ä‘oạt ở Äại Hoa không ai không biết, không ai không hiểu, Lạc tiểu thư và Xảo Xảo Ä‘á»u là những nữ tá» Ä‘á»c thi thư, tá»± nhiên không cảm thấy xa lạ. Chỉ thấy hai nà ng gáºt đầu, Tiêu Thanh Tuyá»n kể tiếp:
- Không dấu hai vị muá»™i muá»™i, năm xưa khi hoà ng tổ tại vị, trong lòng ngưá»i nhìn trúng vốn là Thà nh Vương. Khi ấy Thà nh Vương chấp chưởng lại bá»™, môn sinh trải khắp thiên hạ, uy thế Ä‘ang thịnh, không ai có thể che lấp ông ta, tiếp chưởng hoà ng vị vốn là thuáºn lý thánh chương. Song ông ta trá»i sinh Ä‘a nghi, đã xác định được ưu thế, nhưng còn không yên tâm, không ngừng theo dõi phụ hoà ng, từng nhiá»u lần phái ngưá»i là m việc tương tà n. Trước khi ta sinh ra, phụ hoà ng và mẫu háºu, từng có hai vị hoà ng tá», nhưng Ä‘á»u gặp phải ám toán mà chết. Mẫu háºu cá»§a ta Ä‘au xót, tâm lá»±c tiá»u tụy, năm thứ ba sau khi sinh ta, liá»n xuôi tay qua Ä‘á»i. Lúc nấy, ta còn má»›i tá»›i ba tuổi, ngay cả hình dáng mẫu háºu cÅ©ng chưa từng thấy qua.
Tiêu tiểu thư sắc mặt nhợt nhạt, nước mắt tuôn rÆ¡i, hai ca ca và mẫu háºu cá»§a nà ng, Ä‘á»u là do Thà nh Vương mà chết, thảm kịch nhân gian thế nà y, phát sinh trên ngưá»i công chúa Äại Hoa tuyệt mỹ như tiên, cà ng là m lòng ngưá»i chua xót.
Lạc Ngưng và Xảo Xảo nghe được kinh hãi, nói vá» chuyện thá»§ túc tương tà n, từ triá»u đại trước tá»›i giá» Ä‘á»u là việc cá»±c kỳ kỵ húy, việc nà y từ trong miệng Xuất Vân công chúa nói ra, tuyệt không thể giả. Chẳng trách tá»· tá»· phải dặn dò hai ngưá»i mình giữ kÃn bà máºt. Hai ngưá»i nắm lấy tay Tiêu Thanh Tuyá»n, nhẹ nhà ng an á»§i.
Việc nà y tuy sá»›m đã biết, có Ä‘iá»u từ miệng Thanh Tuyá»n nói ra, cà ng có sức cảm nhiá»…m mạnh hÆ¡n, Lâm Vãn Vinh nghe được xụt xịt má»™t tráºn. Thêm yên thương Thanh Tuyá»n, lại cà ng thêm má»™t phần kÃnh phục đối vá»›i cha vợ hoà ng đế, tang vợ tang con, gia phá nhân vong, đặt trên ngưá»i bất kỳ má»™t ai Ä‘á»u không thể chịu được Ä‘au thương, không ngỠông ta vẫn ngoan cưá»ng nhẫn nhịn, khả năng báºc nà y, Lâm Vãn Vinh tá»± nháºn không là m được. Nếu đổi là mình, sá»›m đã diệt Thà nh Vương mấy trăm hồi rồi.
ÄÆ°á»£c hai nà ng an á»§i, sá»± Ä‘au xót Tiêu Thanh Tuyá»n giảm Ä‘i rất nhiá»u, gạt nước mắt nói tiếp:
- Phụ hoà ng cá»§a ta ẩn nhẫn kiên định, chỉ là thống khổ như váºy cÅ©ng không phải là ngưá»i có thể chịu được. Thà nh Vương ép ngưá»i như thế, phụ hoà ng sức mạnh lại bạc nhược, chẳng còn cách nà o, chỉ đà nh tÃnh mưu khác vá»›i ông ta. Vừa khéo lúc đó Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng danh vá»ng cá»±c thịnh trong dân gian Ä‘ang tuyển truyá»n nhân, chỉ cần nữ nhi nhá» tuổi xuất thân cao úy, mà mẫu háºu ta lại vừa sinh ra ta…
Tiêu Thanh Tuyá»n nắm chặt tay Lâm Vãn Vinh, nước mắt như chuá»—i hạt châu đứt rÆ¡i xuống đất. Lâm Vãn Vinh nhìn thấy Ä‘au lòng, vá»™i ôm nà ng và o lòng, lau Ä‘i nước mắt trên mặt nà ng, nhẹ nhà ng nói:
- Không sao, có lão công ở đây, ai cũng không thể ức hiếp nà ng.
- Vì váºy, hoà ng thượng liá»n Ä‘em tá»· cho Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng là m truyá»n nhân? Äiá»u nà y chẳng phải là hại cả Ä‘á»i tá»· tá»· sao, ngưá»i sao có thể là m như váºy?
Xảo Xảo giản đơn thuần khiết, nghe chuyện cá»§a tá»· tá»·, liá»n như thương tổn trên ngưá»i chÃnh mình, nước mắt vương trên mặt cÅ©ng không mà ng đến vá»™i kêu lên.
Lá»i nà y đại phạm kỵ húy, Lạc Ngưng nghe được cả kinh, vá»™i kéo nà ng nói:
- Äừng nói lung tung, hoà ng thượng là thân sinh phụ thân cá»§a tá»· tá»·, là m sao không thương tá»· tá»·?
- Hai vị muội muội chớ nên hiểu lầm.
Tiêu Thanh Tuyá»n lắc đầu, trên mặt hiện ra má»™t tia kiên định:
- Vá» chuyện nà y, trong lòng Thanh Tuyá»n chưa từng trách phụ hoà ng, ngược lại, Thanh Tuyá»n còn rất cảm kÃch ngưá»i.
Cảm kÃch ngưá»i? Lần nà y không chỉ có Lạc Ngưng và Xảo Xảo, ngay cả Lâm Vãn Vinh cÅ©ng lấy là m lạ, nà ng vẫn còn ở trong nôi, ông ta là ngưá»i là m cha Ä‘em con mình tặng cho ngưá»i, nà ng còn cảm kÃch ông ta? Äây là đạo lý gì chứ.
Tiêu Thanh Tuyá»n cưá»i nụ, ôn nhu nói:
- Lâm lang, nếu là giữa chà ng và con cá»§a chúng ta , chỉ có thể chá»n má»™t, thiếp nhất định sẽ chá»n chà ng.
Lạc Ngưng nghe thế cảm cực kỳ cảm động, nước mắt ứa ra:
- Tá»· tá»·, muá»™i hiểu ý tứ cá»§a tá»· rồi, con là thịt trên ngưá»i tá»· dứt ra, vì đại ca, tá»· rình nguyện vứt bá» hà i tá», tình ý giữa tá»· và đại ca, vượt qua tất cả má»i thứ.
Tiêu Thanh Tuyá»n gáºt đầu, khẽ than:
- Sau khi là m mẹ. Ta má»›i có thể cảm nháºn được tâm cảnh cá»§a phụ hoà ng năm đó. ÄÆ°a Ä‘i má»™t ngưá»i, liá»n có thể có sức mạnh tuyệt đối, bảo vệ mẫu háºu cá»§a ta, bảo há»™ cả nhà an khang, phụ hoà ng không có đưá»ng lui. Trên thế giá»›i nà y không có cha mẹ nà o không yêu thương con cá»§a mình. Phụ hoà ng năm đó là m ra tuyển chá»n nà y, không chỉ phải nhịn ná»—i Ä‘au cốt nhục phân ly, còn phải phải gánh chịu bao lá»i chá»i rá»§a, ná»—i Ä‘au đớn trong lòng, vượt xa ngưá»i thưá»ng có thể hiểu. Ngưá»i gánh chịu tiếng chá»i rá»§a, bảo há»™ được cho nương thân cá»§a ta, bảo há»™ được cho ngưá»i thân cá»§a ta, nếu chẳng phải ngưá»i nén lòng hạ quyết tâm. Mẫu háºu và phụ hoà ng sẽ gặp phải bức hại gì cÅ©ng chưa biết chừng, việc nà y dù là m ta chịu thống khổ cô độc, nhưng cÅ©ng để ta tá» lòng đạo hiếu vá»›i phụ mẫu gia nhân, muá»™i nói xem, ta nên háºn ngưá»i, hay là nên kÃnh ngưá»i?
Mây ngưá»i nghe tá»›i trợn mắt há hồm, Tiêu Thanh Tuyá»n quả nhiên là phượng trong loà i ngưá»i, tư duy tuy ngược chiá»u khác lý thưá»ng, nhưng từng Ä‘á»u Ä‘i và o Ä‘iểm cốt lõi. Lão hoà ng đế cÅ©ng là ngưá»i, cÅ©ng có thất tình lục dục, chỉ có Ä‘iá»u ông có quyết tâm và thá»§ Ä‘oạn ngưá»i thưá»ng không có, Ä‘em Tiêu Thanh Tuyá»n vẫn còn ở trong nôi tặng Ä‘i là m truyá»n nhân, hi sinh cả Ä‘á»i nà ng, đối vá»›i Thanh Tuyá»n mà nói, Ä‘Ãch xác là không công bằng, nhưng đối vá»›i ngưá»i nhà khác, đây chÃnh là công bằng.
- Váºy sau đó tá»· là m sao biết được thân thế cá»§a mình?
Lạc Ngưng ân cần há»i:
- Äám ngưá»i Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng biết tá»· là công chúa, còn dám là m khó tá»· sao?
- Sá»± tình không há» giống như má»i ngưá»i tưởng tượng. Vì tránh tai mắt cá»§a ngưá»i khác, thân pháºn cá»§a ta ở thánh phưá»ng cÅ©ng là tuyệt máºt, duy chỉ có hai ngưá»i viện chá»§ và sư phó cá»§a ta biết.
Tiêu Thanh Tuyá»n nhoẻn miệng cưá»i:
- Phụ hoà ng tuyệt không phải ngưá»i vô tình vô nghÄ©a. Khi Ä‘em ta tặng cho Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng, ngưá»i cùng thánh phưá»ng từng có giao hẹn. Trước khi ta tuổi tròn hai mươi kế thừa y bát cá»§a thánh phưá»ng, má»—i năm Ä‘á»u có thể xuống núi thăm phụ mẫu, hà nh kÃnh hiếu đạo. Ta má»—i năm Ä‘á»u ở trong cung má»™t tháng, Ä‘oà n tụ cùng phụ mẫu, phụ hoà ng còn má»i tiên sinh tốt nhất tá»›i dạy cho ta. Nếu không có Ä‘iá»u nà y, mẫu háºu cá»§a ta nà o có thể chá»—ng đỡ tá»›i khi ta ba tuổi, sợ là ngay giây phút đưa ta Ä‘i, ngưá»i liá»n Ä‘au thương mà lìa Ä‘á»i rồi. Nhưng tá»›i khi ta ba tuổi, lão nhân gia ngưá»i nhiá»u năm tâm kết âu lo thà nh bệnh, bá» ta mà đi, đây là tiếc nuối cả Ä‘á»i cá»§a ta.
Nghe đến đây là Lâm Vãn Vinh đã hiá»u rõ rồi, đó là kế hoãn binh cá»§a lão hoà ng đế, dùng Thanh Tuyá»n để ổn định Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng, nhưng lại để nà ng và hoà ng gia không bị tách rá»i nhau, thá»i gian hai mươi năm, chung quy có thể nghÄ© ra biện pháp giải quyết. CÅ©ng không trách nhắc tá»›i Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng, sắc mặt lão hoà ng đế liá»n khó coi như thế, không chỉ nói là vì cÆ¡ nghiệp Äại Hoa, cho dù vì Thanh Tuyá»n, ông ta căn bản sá»›m có kế hoạch muốn diệt trừ Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng rồi. Ẩn nhẫn như váºy, thá»§ Ä‘oạn như váºy, tháºt sá»± là tâm tư thâm trầm, nhưng lại đáng thương đáng tiếc.
Xảo Xảo lau nước mắt, cưá»i duyên nói:
- Bây giá» tốt rồi, không có Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng, tá»· tá»· lại Ä‘oà n tụ cùng ca ca, lại có em bé, ngưá»i má»™t nhà chúng ta sau nà y sống hạnh phúc, không ai có thể chia rẽ chúng ta.
Tiêu Thanh Tuyá»n gáºt đầu, mặt xinh đẹp trà n đầy nhu tình, nhìn Lâm Vãn vinh êm ái nói:
- Từ ngà y hiểu chuyện, ta liá»n cho rằng Ä‘á»i nà y kiếp nà y, hạnh phúc và ta đã tuyệt duyên. Nà o biết, má»™t chuyến Ä‘i Kim Lăng, lại để ta gặp được Lâm Lang, đây chÃnh là ma chướng trong sinh mệnh cá»§a ta, trốn không thoát, Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp trầm mê trong đó. Rá»i khá»i sư môn, ta liá»n là m tiểu nữ tá» chìm nổi trong trần thế, không cầu tiên, không cầu pháºt, chỉ nguyện cùng Lâm lang sống tá»›i già , là m đôi uyên ương trần thế khoái hoạt tiêu diêu, không chết không rá»i…. Chết rồi, cÅ©ng không rá»i!
Những lá»i nà y nà y tuy là Tiêu tiểu thư thuáºn miệng nói ra, nhưng từng chữ rõ rà ng, Ä‘á»ng và o lòng ngưá»i, Lạc Ngưng và Xảo Xảo Ä‘á»u là ngưá»i chà tình chà tÃnh, nghe được nước mắt chá»›p động, cÅ©ng không biết là phúc khà đại ca tu mấy kiếp, không ngá» gặp được Tiêu tá»· tá»· nhân váºt giống như thần tiên thế nà y.
Lâm Vãn Vinh cảm động tá»›i mức không thể hÆ¡n được, quệt mạnh khóe mắt, còn tiếp tục thế nà y, lão tá» sẽ bị Thanh Tuyá»n hoà n toà n chÃnh phục, đây là dấu hiệu không tốt. Nam nhân mất Ä‘i chÃnh mình thì biến thà nh hoa si.
- Ha ha ha.
Hắn vá»™i và ng cưá»i to ba tiếng:
- Không nói những chuyện không vui nữa. Nếu cha vợ hoà ng đế cá»§a ta đã nhá»› mong nữ nhi như thế, Thanh Tuyá»n, ta thấy không bằng nà ng chá»n thá»i gian, hồi cung thăm cha, cùng cha vợ nói chuyện cÅ© tháºt tốt. Thuáºn tiện xem xem trong nhà cha còn có bao nhiêu kim ngân tà i bảo không dùng, cÅ©ng mang vá» hết, coi như cho em bé cá»§a chúng ta kiếm chút tiá»n sữa bá»™t. Ấy à , chá»n ngà y không bằng gặp ngà y, bên ngoà i xuân quang tươi đẹp, hoa đà o nở rá»™, chÃnh là thá»i tiết tốt vá» thăm ngưá»i thân.
Ba nữ tá» Ä‘ang xúc động nhiệt tình, bị má»™t phen nói tục không chịu nổi cá»§a hắn phá há»ng bầu không khà thương cảm, Lạc Ngưng và Thanh Tuyá»n cùng lưá»m hắn má»™t cái. Xảo Xảo cưá»i nói:
- Äại ca nói mê gì đó, tráºn mưa nà y bắt đầu từ hôm qua tá»›i táºn bây giá» còn chưa ngừng, đâu ra xuân quang?
Tiêu Thanh Tuyá»n lắc đầu nói:
- Bên ngoà i tuy chưa có xuân quang, chỉ sợ là trong lòng chà ng sá»›m đã trà n đầy xuân sắc. Lâm lang, Từ Vị tiên sinh hiểu chà ng, thÃch chà ng, đãi chà ng không bạc, chút nữa thiếp muốn tá»›i nhà ông bái phá»ng, chà ng Ä‘i hay không?
Lâm Vãn Vinh cả kinh, vội và ng xua tay:
- Không đi, không đi. Kiên quyết không đi.
Lạc Ngưng cưá»i khúc khÃch, quyến rÅ© nhìn hắn:
- Äại ca, huynh sợ cái gì? Huynh Ä‘i cùng vá»›i tá»· tá»·, chẳng lẽ ngưá»i khác còn có thể ăn được huynh hay sao.
- Ai muốn ăn ta ta không biết. Nhưng ta nhất định ăn tiểu hồ ly nà ng.
Lâm Vãn Vinh vá»— lên mông Ngưng Nhi má»™t cái, căng tròn đà n hồi đủ mưá»i phần.
Lạc Ngưng a má»™t tiếng, má đỠlá»±ng, vá»™i và ng náu sau ngưá»i Tiêu tiểu thư, môi đỠhé ra, trong đôi mắt láºp tức há»™i tụ xuân tình vô táºn.
- Chà ng không Ä‘i. Váºy thiếp Ä‘i.
Tiêu Thanh Tuyá»n mỉm cưá»i:
- Hôm nay Ä‘i tá»›i Từ gia, ngà y mai lại tá»›i Tiêu gia gặp Tiêu đại tiểu thư, Tiêu nhị tiểu thư còn có phu nhân nhà há», khi ở Kim Lăng, nghe nói bá»n há» chiếu cố nhiá»u đến chà ng. Ân đức nà y, cÅ©ng phải bái tạ má»™t chút.
Má»™t ngưá»i cÅ©ng không tha, thấy Tiêu Thanh Tuyá»n thần sắc không lạnh không nhạt. Lâm Vãn Vinh như chuá»™t bị giẫm Ä‘uôi, cưá»i ha hả, vá»™i và ng lá»§i mất.
Lạc Ngưng vừa bá»±c mình lại buồn cưá»i:
- Tá»· tá»·, chà ng có phải đến Tiêu gia báo tin hay không? Tá»· ngà y mai đến, khẳng định không gặp được Tiêu Ngá»c Nhược, Tiêu đại tiểu thư kia đối xá» vá»›i đại ca rất khắc nghiệt.
- Không gặp được cà ng tốt.
Tiêu Thanh Tuyá»n mỹ diá»…m như hoa, không nhanh không cháºm nói:
- Chỉ cần cô ta không tá»›i gần cá»a Lâm gia chúng ta, ta gặp hay không gặp cÅ©ng chẳng sao cả.
Lâm Vãn Vinh ra tá»›i cá»a, nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy bên trái phá»§ Từ Vị cá»±c kỳ yên tÄ©nh, cánh cá»a lá»›n lại khép há», giữ lại má»™t khe hở, tá»±a hồ đặc biệt vì ai đó mà để lại.
Lão Từ nà y cÅ©ng tháºt là , không dừng việc gì tá»›i cách vách nhà ta ở là m cái gì, thá» còn không ăn cá» gần hang, ông là m thế nà y không phải là m khó Từ tiểu thư sao? Hắn liếc mắt nhìn quanh, thấy không ai chú ý tá»›i mình, trong lòng tức thì có chút ngứa ngáy, thá» không ăn cá» gần hang, lão tá» lại không phải là thá». Từ tiểu thư hảo tâm hảo ý má»i ta qua phá»§, mặc dù có chút không đúng phép tắc, nhưng cÅ©ng không nghiêm trá»ng như váºy. Nếu không Ä‘i, sẽ không phải là có chút thất lá»… chứ? Ta chÃnh là ngưá»i luôn rất biết lá»… nghÄ©a.
Hắn khó xá» vô cùng, má»™t phương diện nghÄ© tá»›i không phải vá»›i Thanh Tuyá»n, hẹn hò vá»›i má»™t nữ tá» khác ngà y trước và nh mắt nà ng, tháºt là hà nh vi cầm thú. Phương diện khác nghÄ© tá»›i Từ tiểu thư cùng không thoải mái, nếu để nà ng cáo biệt cuá»™c sống thâm trầm cô lẻ, chỉ có má»™t mình ta có thể ra tay thôi.
Suy nghÄ© ná»a ngà y trá»i, không quyết được chá»§ ý, hắn nghiến răng móc từ trong ngá»±c ra má»™t đồng xu, cưá»i hắc hắc nói:
- Má»™t ván định thắng thua. Nếu là mặt phải, ta sẽ Ä‘i tá»›i Từ phá»§. Nếu là mặt trái, ta sẽ ngồi kiệu tá»›i Từ phá»§. Nếu là đồng xu đứng thẳng… mẹ nó, nói thế mà cÅ©ng nói được! Nếu váºy lão tá» sẽ cởi sạch chạy trên đưá»ng lá»›n mưá»i vòng.
Äem váºn mệnh giao cho đồng xu, hết thảy Ä‘á»u là do trá»i cao phán xét, không liên quan tá»›i ta. Äem trách nhiệm đùn đẩy sạch sẽ xong, hắn liá»n hạ quyết tâm, ngón cái bắn lên, đông xu kia lên vang má»™t tráºn leng leng, lăn trên mặt đất và i vòng, lăn tá»›i rất xa má»›i dừng lại, không ngá» là …. đứng thẳng !
(1) Tiá»m để: nÆ¡i ở cá»§a hoà ng đế trước khi đăng cÆ¡.
(2) Nguyên văn là phúc : chỉ hà nh động cá»§a phụ nữ ngà y xưa đặt tay lên eo, nhún mình kÃnh lạy.
Tà i sản của thuyuy12
Last edited by David; 28-04-2009 at 02:04 AM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a thuyuy12
28-04-2009, 12:44 AM
Chà Tôn Thánh Quân
Tham gia: Nov 2008
Äến từ: hà ná»™i
Bà i gởi: 533
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 46 phút
Thanks: 7
Thanked 159 Times in 116 Posts
Chương 368: Tranh biện trên triá»u- PI
Dịch: lanhdiendienla
Biên dịch: vietstars
Biên táºp : thông thiên
Nguồn: TTV
Lâm Vãn Vinh trố mắt ra nhìn đồng tiá»n, không phải chứ, có thể thế nà y được sao? Gặp phải quá»· mất rồi. Mắt nhìn bốn phÃa thấy không có ai, hắn thầm nhá»§, nhất định là gió quá lá»›n thổi đồng tiá»n láºt lên, Ä‘iá»u nà y thuá»™c vá» nguyên nhân ngoà i ý muốn, không tÃnh, ta tung thá» lần nữa.
Rồi kệ luôn đồng xu rÆ¡i xuống đất kia, hắn lại lấy má»™t đồng xu má»›i từ trong ngá»±c ra, thổi má»™t hÆ¡i và o. Ngón cái búng lên. Äồng xu vang lên tiếng long coong trong trẻo lăn Ä‘i má»™t Ä‘oạn, mắt Lâm Vãn Vinh dán chặt và o nó, thấy đồng xu kia lăn không xa, quái sá»± lại xuất hiện, đồng xu nà y không ngá» cÅ©ng... đứng thẳng, vững và ng.
Thế nà y là sao? Không Ä‘en đến thế chứ? Mắt Lâm Vãn Vinh như muốn lồi ra, đứng như trá»i trồng hồi lâu má»›i chạy tá»›i, nhìn đồng xu cẩn tháºn, tức thì khóc cưá»i không được. Té ra là đồng xu kia rÆ¡i xuống má»™t đống bùn nhão dÄ©nh và o đó, nên đứng thẳng tắp, ngay cả lắc lư má»™t cái cÅ©ng chẳng có. Quay lại nhìn đồng xu kia, không ngá» cùng má»™t loại tình cà nh tương tá»±.
Thế nà y gá»i là gì đây? Là ngưá»i mà xui xẻo, thì uống nước cÅ©ng rắt răng. Nhá»› tá»›i lá»i vừa rồi má»›i nói, Lâm Vãn Vinh hầm hừ:
- Nói là phải là m, hôm nay lúc đêm tối vắng ngưá»i, ta không mặc y phục tá»›i phòng Ngưng Nhi chạy mưá»i vòng, hắc hắc.
Hắn ngao ngán lắc đầu, Ä‘ang muốn cúi ngưá»i nhặt hai đồng xu kia lên, chợt nghe sau lưng có tiếng gió rất nhá», hướng thẳng mông mình bắn tá»›i. Hắn là má»™t kẻ nhanh nhẹn, vá»™i lắc mình né tránh, má»™t nắm bùn mang bay qua, Ä‘áºp “bẹt†và o vách tưá»ng bên cạnh, rồi dÃnh chặt ngay và o đó.
Lâm Vãn Vinh liá»n hiểu ngay ra, chẳng trách đồng xu lại đứng thẳng, rõ rà ng là có ngưá»i giở trò, hắn ngẩng đầu tức giáºn quát:
- Ai? Ai ném ta?
- Ném ngươi thì sao nà o?
Má»™t giá»ng nữ non choẹt vang lên:
- Thứ phong lưu vô tình vô nghĩa như ngươi. Ta không lấy châm đâm ngươi, đã là may cho ngươi rồi.
Từ phÃa góc tưá»ng má»™t cô bé mưá»i ba mưá»i bốn tuổi, áo xanh váy dà i, trông rất xinh xắn, tay trái cầm kiếm, cưá»i lạnh Ä‘i tá»›i.
- Hóa ra là tiểu sư muội.
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả, nghiêm mặt nói :
- Tiểu sư muá»™i à . Không phải tá»· phu nói muá»™i. Nhưng muá»™i phải biết, có những thứ rất quý giá, ngà n vạn lần không thể ném bừa, ném lên tưá»ng thế nà y tháºt quá lãng phÃ.
Lý Hương Quân hừ nói:
- Chỉ là bùn thôi, ở đây ta có nhiá»u lắm, ngươi muốn, ta sẽ tặng hết cho ngươi.
Cô bé nói xong vung tay ra, bùn đất trong tay phải bắn tá»›i như sao đầy trá»i, vừa nhanh vừa chuẩn.
Lâm Vãn Vinh nhảy loi choi, lấy tay áo che mặt, vừa né tránh vừa tức giáºn nói:
- Tiểu sư muá»™i, ta cảnh cáo muá»™i, đừng nên chá»c và o ta, ta rất lợi hại, má»™t lần pháo bắn ba phát, trên ngưá»i còn có thể vác má»™t ngưá»i, động tác khó khăn thế nà o ta cÅ©ng là m được.
Thấy trên quần áo cá»§a hắn dÃnh đầy bùn, Lý Hương Quân vá»— tay cưá»i khanh khách:
- Äá»™ng tác có độ khó cao? Ta cÅ©ng biết rất nhiá»u. Ai bảo ngươi bắt nạt tá»· tá»·. Ta không sợ ngươi. Ngươi có bản lÄ©nh gì cứ dùng hết ra, sư tá»· yêu thương ngươi, nhưng ta thì đừng hòng nhé.
Tiểu nha đầu nà y, quả thực là phản rồi, lau một cục bùn trên trán, Lâm Vãn Vinh gầm ghè:
- Tiểu muá»™i muá»™i, đánh ngưá»i không thể đánh và o mặt, cái quy cá»§ nà y muá»™i không biết là m sao qua lại trên giang hồ? Ta toà n dá»±a và o cái mặt nà y kiếm cÆ¡m đó, có can đảm đừng chạy, ta láºp tức trở vá» mở đại há»™i, chém đầu gà uống rượu máu, tụ táºp tay chân chÃn hương mưá»i tám trại tá»›i tá»›i giết chết muá»™i.
Lý Hương Quân nghe thế cưá»i không ngừng:
- Äối phó vá»›i loại nam nhân thối như ngươi, thì đánh ngưá»i phải chuyên đánh và o mặt, đây là quy cá»§ hà nh tẩu giang hồ cá»§a ta, những tên tay chân chÃn hương mưá»i tám trại kia cá»§a ngươi, cÅ©ng là dạng không ra gì giống ngươi sao? Váºy rất tốt, tá»›i má»™t tên ta đánh má»™t tên.
Nà ng hừ một tiếng, lại nói:
- Ta ghét nhất loại mặt trắng ăn cÆ¡m má»m như ngươi, má»™t nam nhân phế váºt, trừ bắt nạt sư tá»· ta ra, ngươi còn biết là m gì chứ?
Chá»i ta là mặt trắng, ngươi là ngưá»i đầu tiên, cái xưng hô vừa vÄ© đại mà lại vinh quang như thế cÅ©ng có thể tÃnh lên đầu ta? Thấy Lý Hương Quân đến gần mình cưá»i đắc ý, Lâm Vãn Vinh lá»a giáºn bùng lên đầu, độc ác sinh lá»›n gan, thình lình đưa tay ra, vặn cổ tay nà ng cưá»i hắc hắc:
- Ngoại trừ bắt nạt sư tỷ của muội, ta còn biết bắt nạt muội, hây a …
Lý Hương Quân chÃnh là đệ tá» thân truyá»n cá»§a Ninh tiên tá», sư muá»™i cá»§a Tiêu Thanh Tuyá»n, há có thể dá»… dà ng bị hắn nắm lấy, vặn ngưá»i má»™t cái, cổ tay láºt lên, cầm nã thá»§ liá»n khóa chặt lấy tay hắn. Lâm Vãn Vinh cÅ©ng là má»™t tay hảo thá»§ đánh đấm, đối phó vá»›i tiểu cô nương cà ng nhiá»u thá»§ Ä‘oạn, mặc kệ là đại cô nương hay tiểu tức phụ, ta đánh hết! Sức lá»±c cá»§a hắn không tầm thưá»ng, thân thì như trâu rừng, “ hây “ má»™t tiếng, hướng thẳng tá»›i ngưá»i Lý Hương Quân đè tá»›i.
- Nam nhân thối!
Thấy hắn sá» ra chiêu số vô sỉ, Lý Hương Quân tức tá»›i mặt phấn trắng bệch, vá»™i và ng buông cổ tay hắn nhảy tách ra. Nha đầu nà y mặc dù tuổi còn nhá», nhưng đã sá»›m có đủ tiá»m chất ác phụ, không thể coi thưá»ng được. Lâm Vãn Vinh được thế không tha ngưá»i, Tiên Nhân Chỉ Lá»™, Hầu Tá» Thâu Äà o, Long Trảo Thá»§, ba chiêu thức phóng túng, hạ lưu trong ký ức Ä‘em cả ra. Äây là tuyệt kỹ tất sát khi đánh nhau vá»›i nữ nhân, mặc kệ công phu ngươi cao bao nhiêu, đảm bảo chỉ hai ba chiêu là m ngươi Ä‘iên cuồng.
Lý Hương Quân tuy võ công không tầm thưá»ng, nhưng tuổi còn nhá», thêm nữa đối thá»§ không phải là loại ti tiện bình thưá»ng, mà là loại hoà n toà n chẳng biết xấu hổ là gì, là m nà ng má»™t thân võ nghệ mà không có cách nà o thi triển. Lâm Vãn Vinh thì lại là má»™t loại cao thá»§ ná»a mùa, cho nên sá» nắm nắn bóp, đủ các loại chiêu số lấy hết ra, hai ngưá»i má»™t tiến má»™t lùi, thà nh ra đấu ngang tay nhau.
Không cần há»a thương, độc dược, vẫn có thể đấu ngang vá»›i đệ tá» thân truyá»n cá»§a Ninh tiên tá», công phu cá»§a lão tá» tháºt đúng là không phải xoà ng. Lâm Vãn Vinh dương dương đắc ý, cưá»i he he nói:
- Tiểu muá»™i muá»™i, ta nói từ trước rồi, ta rất lợi hại, bảo muá»™i không nên chá»c ta, muá»™i xem xem, bây giá» hối háºn cÅ©ng không kịp nữa! Ta đánh … Long Trảo Thủ…
Thấy hắn không biết xấu hổ như thế, Lý Hương Quân cÅ©ng lá»a giáºn ngáºp trá»i, cắn chặt răng, táºp trung sức và o hai bà n tay, nhắm chuẩn hai cổ tay cá»§a hắn, chém mạnh xuống.
- á»i cha, muá»™i chÆ¡i tháºt à ?!
Lâm Vãn Vinh cảm thấy cổ tay Ä‘au buốt, vá»™i thu hồi “ Long Trảo Thá»§â€, chỉ thấy hai cổ tay xanh tÃm, không ngá» bị tiểu nha đầu nà y ám toán.
Lý Hương Quân cưá»i lạnh:
- Chỉ bằng thủ đoạn nà y của ngươi mà dám đem ra chơi với ta sao?
Hai cổ tay Ä‘au vô cùng, Lâm Vãn Vinh chưa từng chịu lá»— to như váºy, không thể để tiểu nha đầu ức hiếp được, hắn là m ra vẻ mặt hung dữ, thình lình dùng chiêu hổ đói chụp mồi vá»t tá»›i. Hắn thế tá»›i rất mạnh mẽ, Lý Hương Quân thân thể còn nhá», bị hắn trùm ở trong lòng, y như mãnh hổ và gà con, cá»±c kỳ không cân xứng. Ngưá»i không biết chuyện mà ở xa nhìn, thì tháºt giống như là hắn Ä‘ang lá»— mãng vá»›i nhi đồng. Lý Hương Quân đứng nguyên tại chá»—, trên mặt mang nụ cưá»i thần bÃ, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý thắng lợi.
Thấy tiểu nha đầu nà y không nói cÅ©ng không động, đứng yên chá» chết, Lâm Vãn Vinh do dá»± má»™t chút, nhưng không kịp nghÄ© nhiá»u, Ä‘ang muốn thu tháºp con bé quá»· quái nà y, thì nghe sau lưng truyá»n đến má»™t tiếng hô:
- Lâm lang, không được ...
“Oang†má»™t tiếng, Lâm Vãn Vinh láºp tức ý thức được đại sá»± không hay. Bị con bé quá»· sứ nà y lừa rồi, con mẹ nó, lão tá» gần đây trà lá»±c giảm sút hay là sao váºy, là m sao hết lần nà y tá»›i lần khác má»™t tiểu nha đầu mưá»i tuổi mà cÅ©ng không đấu lại chứ.
- Sư tỷ…
Lý Hương Quân nước mắt như chuá»—i hạt châu đứt rÆ¡i lã chả, kêu lên má»™t tiếng rồi như con én bÆ¡ vÆ¡ nhà o thẳng và o lòng Tiêu Thanh Tuyá»n. Nữ nhân trá»i sinh Ä‘á»u là diá»…n viên, Lâm Vãn Vinh nhăn nhó kêu khổ, sống lưng lạnh lên từng cÆ¡n.
Thấy sư muá»™i khóc tá»›i thê thảm, Tiêu Thanh Tuyá»n vá»™i và ng vá»— bá» vai nà ng, nhẹ nhà ng nói:
- Äừng khóc, đừng khóc. Lâm lang tâm địa nhân từ lương thiện, chỉ là chÆ¡i đùa vá»›i muá»™i thôi.
Lý Hương Quân nghẹn ngà o gáºt đầu nói:
- Muá»™i biết huynh ấy đùa vá»›i muá»™i. Lâm đại ca nói, hôm qua muá»™i là m há»ng chuyện tốt cá»§a hai ngưá»i, huynh ấy cÅ©ng không so Ä‘o vá»›i muá»™i, chỉ đánh khẽ muá»™i và i cái để giải háºn thôi.
Nghe cô bé nhắc tá»›i chuyện đêm qua, gò má Tiêu Thanh Tuyá»n như ráng chiá»u, khẽ hừ má»™t tiếng, đưa mắt lưá»m phu lang.
Lạc Ngưng và Xảo Xảo ở bên cạnh nghe thấy thầm lè lưỡi, vừa rồi bộ dạng như ác lang kia của đại ca, đâu chỉ là đánh khẽ và i cái, sợ là lôi đình vạn quân cũng không so được, Hương Quân tiểu muội muội đúng là nhân tỠthiện lương, lúc nà y còn nói tốt cho đại ca.
Lâm đại nhân háºn tá»›i răng lợi ngứa ngáy, cố ý là m ra vẻ đáng thương trước mặt lão bà cá»§a ta để hãm hại ta, tâm tư cá»§a tiểu nha đầu ngươi tháºt không phải tầm thưá»ng. Ta hạ mê dược, ta dùng xÃch sắt, ta chÆ¡i Ä‘áºp trứng, lang nha bổng, ta mang tháºp bát ban võ nghệ cá»§a ta háºu hạ ngươi, tiểu quá»·, ngươi chá»› để rÆ¡i và o tay ta.
- Äại ca.
Lạc Ngưng kéo hắn qua, lưá»m hắn má»™t cái, mặt đỠbừng lên:
- Hương Quân muá»™i muá»™i má»›i chưa tá»›i mưá»i bốn tuổi mà , huynh cÅ©ng quá nóng lòng rồi. Thịt ở trong nồi, còn có thể bay mất hay sao? Muá»™i thấy dung mạo cá»§a muá»™i ấy. Tương lai cÅ©ng là hồng nhan há»a quốc ương dân! Äể muá»™i ấy há»a cho ngưá»i khác, không bằng tá»›i há»a cho huynh. Huynh cùng muá»™i ấy bồi dưỡng tình cảm tháºt tốt, qua mấy năm nữa, chẳng phải là muốn sao được nấy ư, má»m như bùn dưới gót cÅ©ng được? Bây giá» háo sắc như váºy để là m gì?
Lâm Vãn Vinh cả ngưá»i toát mồ hôi, nha đầu Ngưng Nhi nà y, quả thá»±c là cái gì cÅ©ng dám là m, gì cÅ©ng dám nghÄ©. Trá»i cao thương xót, nhân phẩm cá»§a ta tháºt tệ như thế sao, tiểu cô nương còn chưa trưởng thà nh ta cÅ©ng muốn hại? Ta không có cái bệnh đó, lão tá» không có hứng thú đối vá»›i trò nuôi gái từ nhá».
Tiêu Thanh Tuyá»n nhìn hắn cưá»i như không cưá»i:
- Lâm lang, chút việc nhá», chà ng là m sao còn so Ä‘o vá»›i tiểu sư muá»™i là m chi, muá»™i ấy còn nhá» tuổi mà .
Tuổi còn nhá», nhưng sức không nhá», hai tay nà y cá»§a lão tá» thiếu chút nữa bị nó phế rồi. Lâm Vãn Vinh thá» hoạt động gân mạch ở tay, lòng Ä‘au hÆ¡n cả ná»—i Ä‘au trên ngưá»i.
Lý Hương Quân rụt rè nói:
- Sư tỷ, tỷ đừng nên trách Lâm đại ca, việc đêm qua, là muội sai. Nhưng muội từ nhò ở cùng với sư tỷ, không muốn chia cách với tỷ, sư tỷ đừng trách, Lâm đại ca cũng vì yêu tỷ, mới có việc là m như thế.
Thấy cô bé hiểu chuyện như thế, ba vị phu nhân cùng gáºt đầu khen, ném cho Lâm Vãn Vinh mấy cái lưá»m.
Bao Thanh Thiên Æ¡i, con oan quá ! Lâm đại nhân toà n thân không được thoải mái, cảm thấy đây không phải nÆ¡i nên ở lâu, mấy vị lão bà đá»u ở đây cả, váºy Từ gia tất nhiên là không tá»›i được rồi, Từ tiểu thư, nà ng cắt đứt nhung nhá»› Ä‘i.
Ba nữ tá» dịu giá»ng an á»§i tiểu sư muá»™i, Lý Hương Quân mặt mà y há»›n hở, rất là vui vẻ, Lâm Vãn Vinh nhìn quanh quất, chỉ mong sá»›m thoát khá»i nÆ¡i thị phi nà y. Äang đợi tá»›i mất kiên nhẫn, chợt phÃa trước má»™t tráºn vó ngá»±a lá»c cá»c lá»c cá»c khẽ vang lên, má»™t cá»— xe ngá»±a Ä‘i nhanh tá»›i, trong xe má»™t cái đầu tóc trắng bạc phÆ¡ thò ra, chÃnh là Từ Vị đại nhân.
Lão Từ, ông đúng là ân nhân cứu mạng cá»§a ta, Lâm Vãn Vinh cảm kÃch rÆ¡i nước mắt, nhảy cẫng lên, tay vẫy liên tục:
- Từ đại nhân, Từ đại nhân, ta ở đây, ngà i tới thương lượng công việc với ta à ? Ta đi theo ngà i ngay đây.
Lâm Vãn Vinh xoay ngưá»i lại, sắc mặt lá»™ vẻ khó xá»:
- Xảo Xảo, Thanh Tuyá»n, các nà ng xem, Từ đại nhân đặc biệt đưa xe ngá»±a tá»›i má»i ta Ä‘i bà n việc, không Ä‘i không được, như thế nà o cÅ©ng phải nể mặt mÅ©i ngưá»i ta phải không?
Lạc Ngưng cưá»i nói:
- Nhà Từ tiên sinh ở ngay cách vách, hẳn là ông ấy tan triá»u thôi.
Bị Ngưng Nhi bóc trần, tá»±a như có mÅ©i gai đâm và o lưng, Lâm Vãn Vinh bá»±c tức, nha đầu nà ng, há»c cái gì không được, lại há»c cái khôn vặt ngưá»i ta, vốn còn chuẩn bị đêm nay tá»›i phòng nà ng để trần chạy mưá»i vòng, nà ng chiếu cố lão công như váºy, lão tá» giảm đà má»™t ná»a số, chỉ chạy năm vòng thôi.
- Chà ng đi đi.
Tiêu Thanh Tuyá»n gáºt đầu nói:
- Việc nước hà ng đầu, chá»› vì việc nhà , cháºm trá»… việc nước.
Vẫn là Thanh Tuyá»n hiểu chuyện, Lâm Vãn Vinh cảm kÃch rÆ¡i nước mắt, thấy ánh mắt đắc ý cá»§a tiểu sư muá»™i, liá»n tức giáºn đưa ngón giữa lên là m dấu, rồi xoay ngưá»i chạy vá» phÃa xe cá»§a Từ Vị.
Nghe thấy hắn gá»i, xe ngá»±a cá»§a Từ Vị đã sá»›m dừng lại, Lâm Vãn Vinh cất bước lên, vén rèm cưá»i nói:
- Từ lão ca, huynh đúng là Quan Âm bồ tát cứu khổ cứu nạn, ta muốn bái lạy huynh và i cái.
Từ Vị ngồi ở trong xe, mặt mang vẻ lo âu, thấy hắn bước tá»›i, cưá»i nói:
- Chẳng lẽ Lâm tiểu ca là thầy số biết bấm đốt ngón tay, sao lại biết ta tới tìm tiểu ca?
Không phải chứ, khéo quá, ta vốn chỉ là thuáºn miệng mà nói thôi, nà o biết lão Từ tá»›i tìm ta tháºt. Từ Vị vén rèm nhìn ra bên ngoà i, ngạc nhiên nói:
- Mấy ngà y không gặp, tiểu ca lại có thêm một mỹ quyến như hoa, lão hủ hâm mộ vô cùng.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc không ngừng, lão già ông giả vá» hồ đồ có phải không? Lão tỠđêm qua pháo bắn tác phưá»ng, chuyện lá»›n như váºy, ngay cả Thà nh Vương cÅ©ng tìm tá»›i cá»a rồi, ta không tin ông không biết! Thấy chỉ cưá»i không nói gì, Từ Vị cÅ©ng không giả vá» nữa, chỉ cưá»i khan hai tiếng:
- Lâm tiểu ca, vị nà y hẳn là Tiêu tiểu thư mà cáºu vẫn luôn tìm kiếm phải không? Quả nhiên quốc sắc thiên hương, ung dung cao qúy, chẳng trách tiểu ca cáºu ngay cả Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng cÅ©ng không thèm để ý.
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Ta vốn còn có chút e ngại Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng, nhưng bá»n chúng dám cưỡng bách lão bà cá»§a ta, đây không phải là điá»u ta có thể nhịn được. Thá»i buổi nà y, mấy ai không có ‘vảy ngược’ chứ?
*** Lấy từ câu Long hữu nghịch lân, xúc chi tức nộ:
Từ Vị giơ ngón cái lên, khen hắn một tiếng:
-Tiểu huynh đệ dám yêu dám háºn, dám là m dám chịu, ân cừu khoáng đạt, rất là thống khoái. Chỉ có Ä‘iá»u...
Ông ta nhÃu mà y lại, cảm khái than:
- Chuyến nà y tiểu huynh đệ, cÅ©ng có được có mất, Kinh Vị(1) phân minh, là m ngưá»i thiên hạ phân thà nh hai phái.
- Chia thà nh hai phái? Hai phái nà o?
Cách nói nà y của Lão Từ mới mẻ độc đáo, trước đây còn chưa nghe qua.
Từ Vị cưá»i khổ nói:
- Má»™t phái khen tiểu ca có tình có nghÄ©a, dám là m dám nháºn, là ngưá»i chà thà nh, những ngưá»i nà y chá»§ yếu là các công tá» tiểu thư tuổi trẻ, hâm má»™ tình cảm sắt son cá»§a tiểu ca và Tiêu tiểu thư, không há» biết sợ, tháºm chà sinh lòng hướng tá»›i tiểu ca. Phái còn lại lấy danh gia đại nho là m chá»§, chê trách tiểu ca pháo bắn thánh địa, vÅ© nhục ngưá»i Ä‘á»c sách trong thiên hạ, lại có trăm ngưá»i trình thư, muốn bẩm rõ vá»›i hoà ng thượng, mong trị đại tá»™i cá»§a tiểu ca.
Trị đại tá»™i cá»§a ta? Lão tá» bây giá» là song kiên phò mã, cha vợ có thể tá»›i đánh ngưá»i nhà cá»§a mình ư? Lâm Vãn Vinh xua tay nói:
- Cứ để bá»n há» là m Ä‘i, Äại Hoa ta vốn trầm tịch đã lâu, như má»™t đầm nước chết, thiếu chút sinh cÆ¡. Mượn cÆ¡ há»™i nà y, kÃch hoạt lòng dân, cÅ©ng chẳng phải là má»™t chuyện xấu.
Từ Vị gáºt đầu nói:
- Hiếm có được ngưá»i lòng dạ rá»™ng rãi như tiểu huynh đệ, lão há»§ rất là bá»™i phục, nhưng việc liên quan đến tÃnh mạng ngưá»i thân cá»§a tiểu ca, ngà n vạn lần không thể coi thưá»ng.
- Việc liên quan đến tÃnh mệnh ngưá»i thân cá»§a ta?
Lâm Vãn Vinh cả kinh nói:
- Từ tiên sinh, lá»i nà y là có ý gì?
- Äây chÃnh là nguyên nhân ta vá»™i vã đến tìm tiểu ca.
Từ Vị thở dà i, bất đắc dĩ nói:
- Hôm nay khi tảo triá»u, Thanh Vương đột nhiên là m khó dá»…, cùng hai vị thượng thư đại nhân cá»§a lại bá»™, lá»… bá»™, vá»›i hÆ¡n trăm đại há»c sÄ© cá»§a tam các lục viện cùng tham gia hạch tá»™i tiểu ca. Việc chỉ trÃch tiểu ca bắn pháo thánh phưá»ng, vÅ© nhục ngưá»i Ä‘á»c thư trong thiên hạ không cần nói nữa, hÆ¡n thế nữa, Thà nh Vương chỉ trÃch tiểu ca câu kết vá»›i Bạch Liên thánh mẫu, ý đồ mưu phản, muốn trị tiểu ca tá»™i chết. Ta và Lý Thái dá»±a và o lý ra sức đấu tranh, trong triá»u Ä‘ang tranh luáºn ồn ã tá»›i không thể kết luáºn, tá»›i hiện tại còn chưa tan triá»u. Lão há»§ liá»n cáo tá»™i, nói muốn má»i tiểu ca lên triá»u đối chất. Tiểu huynh đệ, ngươi mau theo ta và o cung má»™t chuyến .
Thà nh Vương tháºt đúng là tên khốn mà , xem ra hắn đã hạ quyết tâm rồi! Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc:
- Từ lão ca, trong triá»u náo động thà nh như váºy, hoà ng thượng nói thế nà o?
- Lão hủ cũng không thể nói được.
Từ Vị lắc đầu nói:
- Hai phái chúng ta tranh chấp, kim khẩu cá»§a hoà ng thượng chưa mở, cÅ©ng không biết ngưá»i rốt cuá»™c nghiêng vá» ai. Bây giá» Cao Ly nguy cấp, ngưá»i Äông Doanh chuẩn bị gây chuyện, Äại Hoa ta sắp Ä‘em đại quân xuất hết ra, tình thế nguy cấp vạn phần nhạy cảm. Lúc nà y xảy ra đại sá»± thiên hạ biết cả, đối vá»›i Äại Hoa ta cÅ©ng không biết là há»a hay phúc. Vì váºy, lão há»§ má»›i báo hoà ng thượng, muốn má»i tiểu ca tá»›i kim Ä‘iện má»™t chuyến, Ä‘em phải trái trắng Ä‘en là m rõ rõ rà ng rà ng, minh minh bạch bạch.
Tà i sản của denis_love
Chữ ký của denis_love
Last edited by David; 28-04-2009 at 02:02 AM .
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a denis_love
28-04-2009, 10:17 AM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Tp. Hồ Chà Minh
Bà i gởi: 2,430
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1,078 Times in 389 Posts
Chương 368: Tranh biện trên triá»u- PII
Dịch: lanhdiendienla
Biên dịch: vietstars
Biên táºp : thông thiên
Nguồn: TTV
Lo lắng cá»§a lão Từ không phải không có lý, giỠđây Äại Hoa như má»™t còn thuyá»n nhá» trên trên biển khÆ¡i, má»™t tráºn sóng to gió lá»›n Ä‘á»u sẽ là m cho nó chòng chà nh rất lâu. Vừa là m ra chuyện bắn pháo tác phưá»ng, cả thiên hạ láºp tức náo động, lão hoà ng đế tá»± nhiên phải hà nh sá»± cẩn tháºn.
Xe ngá»±a Ä‘i nhanh vá» phÃa hoà ng cung, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cưá»i khan, chợt há»i:
- Từ lão ca, Từ tiểu thư đâu, hôm nay ta Ä‘i ở trước cá»a nhà lão ca hai vòng, hình như không có thấy qua cái bóng cá»§a nà ng.
Nghe hắn nói đến Từ Chỉ Tình, Từ Vị cưá»i nói:
- Tiểu ca muốn tìm nha đầu Chỉ Nhi phải và o phá»§ má»›i được, nó lại chẳng phải là thá»§ vệ tuần tra, loanh quanh ở cá»a là m cái gì? Ấy, tiểu ca tìm nó là m gì?â€
- À, chỉ là có chút vấn sâu xa muốn cùng nà ng nghiên cứu má»™t chút. Con ngưá»i cá»§a ta rất luôn hiếu há»c, lão ca cÅ©ng biết đấy.
Thấy bá»™ dạng hắn thần bÃ, Từ Vị cưá»i đầy ý vị:
- Hôm qua tiểu ca lên núi tìm Tiêu tiểu thư, Chỉ Nhi cÅ©ng Ä‘i cùng phải không? Ài, nha đầu nà y, tÃnh tình có chút ngang ngạnh, là m cho tiểu huynh đệ thêm phiá»n toái rồi.
Từ nhà đầu đúng là đã gây ra phiá»n toái, là m ta ở trong nhà phải chịu cảnh trông coi nghiêm máºt, Lâm đại nhân trong lòng có khổ nói không ra, chỉ đà nh cưá»i ha hả xem như trả lá»i. Từ Vị bùi ngùi than:
- Chuyện cá»§a ngưá»i trẻ tuổi các ngươi, ta muốn quản cÅ©ng quản không nổi. Hôm qua sau khi nó vá» nhà , liá»n ở lỳ trong tú lâu, cÅ©ng không biết Ä‘ang là m những gì, nếu tiểu ca muốn cùng Chỉ Nhi nghiên cứu gì, cứ trá»±c tiếp tìm đến đó Ä‘i.
Khi cùng Từ Vị tá»›i Ä‘iện Văn Hoa, buổi tảo triá»u còn chưa tan, tiểu thái giám chấp sá»± vừa dẫn hai ngưá»i tá»›i cá»a đại Ä‘iện, đã nghe bên trong truyá»n ra tiếng tranh biện. Má»™t ngưá»i mở miệng lá»›n tiếng nói:
- Hoà ng thưá»ng, Lâm Tam coi rẻ pháp ká»·, pháo bắn Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng, vÅ© nhục ngưá»i Ä‘á»c sách trong thiên hạ, giỠđây có hÆ¡n trăm hồng há»c đại nho thiên hạ trình lên tố trạng, dá»±ng lại thánh phưá»ng, trả lại công đạo cho ngưá»i Ä‘á»c sách trong thiên hạ. Việc nà y dấy lên sá»± phẫn ná»™ cá»§a dân chúng, hÆ¡n nữa liên quan đến cÆ¡ nghiệp trăm năm cá»§a Äại Hoa ta, trong lúc Äại Hoa ta cùng dốc hết sức cả nước cùng ngưá»i Hồ quyết má»™t tráºn tá» chiến, việc nà y vạn vạn lần không thể chá»… nải, thần đệ kiến nghị xá» trà Lâm Tam tháºt nhanh tháºt năng, phá»§ yên long dân.
Ngưá»i nói chuyện nà y, giá»ng nghe quen tai, đúng là Thà nh Vương hôm qua ngăn mình há»i tá»™i. Chúng nhân thấy Thà nh Vương lên tiếng, tức thì nghiêng đầu ghé tai thì thầm bà n luáºn, còn đám ngưá»i hôm qua theo Thà nh Vương ngăn cản Lâm Tam, lần lượt hùa và o đồng ý.
Trong đại điện có một âm thanh chắc nịch vang lên:
- Lá»i cá»§a Thà nh Vương lão thần không dám tán đồng. Theo lão thần được biết, việc Lâm Tam pháo bắn Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng là có nguyên nhân. Vá» tư, thê tá» kết tóc cá»§a Lâm Tam bị thánh phưá»ng giam giữ, hắn tức giáºn cứu vợ, chÃnh là hà nh động tình nghÄ©a, thiên hạ tán thưởng. Vá» công, Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng có đại tá»™i khi quân, Ä‘em thánh tổ đỠtá»± “ dữ phu tá»â€ bẻ cong chiếu mệnh thà nh “ dữ thiên tá»â€™, tuyên dương trăm năm, áp bức dân chúng, còn tá»± láºp pháp quy, coi rẻ quốc pháp. Vá» công vá» tư, Ä‘á»u là việc xảy ra có nguyên nhân, xuất sư có danh, Lâm Tam trừng phạt, cÅ©ng không có chá»— nà o không thá»a đáng, ngược lại, còn nên khen thưởng hắn kịp thá»i hà nh động, vì nước trừ nghiệt, mong hoà ng thượng xem xét.
Ngưá»i nói chuyện chÃnh là thượng tướng quân Lý Thái, uy vá»ng cá»§a ông trong quân đội Äại Hoa cao vá»i, nghe ông lên tiếng biện há»™ cho Lâm Tam, chúng thần phái á»§ng há»™ Từ Vị và Lý Thái tức thì bước ra khá»i hà ng tán đồng. Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng trong giá»›i sÄ© tá» công danh sáng rá»i, nhưng vá» phÃa dân nghèo lại không có bao nhiêu quan hệ, sÄ© tá» phái nà y phần lá»›n xuất thân nghèo khổ, nhiá»u năm khổ công há»c táºp má»›i lấy được công danh, cùng vá»›i đám sÄ© tá» từ đưá»ng tắt thánh phưá»ng hoà n toà n bất đồng, nghe được Lâm Tam pháo bắn Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng cao cao tại thượng, trong lòng tức thì sảng khoái. Thêm nữa Lý Thái nắm binh quyá»n lại ra sức đỠcao Lâm Tam, bước ra á»§ng há»™ là đương nhiên.
Hai phái tranh luáºn không ngá»›t, nhưng sắc mặt hoà ng đế bình tÄ©nh, đã không lên tiếng á»§ng há»™, lại chẳng nói lá»i phản đối. Má»™t chấp sá»± nói và i câu bên tai hoà ng thượng, lão hoà ng đế lên tiếng:
- Thà nh Vương huynh và lão tướng quân không cần tranh cãi nữa, lúc nà y Lâm Tam ở ngoà i Ä‘iện, chúng ta liá»n nghe hắn nói như thế nà o, rồi quyết định cÅ©ng không muá»™n.
Nghe nói Lâm Tam tới, Thà nh Vương tức thì thoáng qua vẻ âm hiểm, Lý Thái lại lớn tiếng kêu hay:
- Thánh thượng anh minh, chÃnh nên như thế.
Lão hoà ng đế phất tay, tiểu thái giám xướng lên:
- Lại bộ phó thị lang, Trung Dũng quân đại nguyên soái lên điện!
Từ Vị đi ở đằng trước, hà nh lễ với hoà ng đế:
- Khải bẩm hoà ng thượng, lão thần đưa Lâm tướng quân tới rồi.
- Vất vả cho Từ ái khanh rồi.
Hoà ng đế gáºt đầu, nhìn Lâm Vãn Vinh bên cạnh ông ta, mỉm cưá»i nói:
- Lâm khanh, đêm qua ngủ ngon không?
Cha vợ ông đã biết rồi còn há»i, ta đêm qua là m con rể cá»§a ông, cùng Thanh Tuyá»n ân ân ái ái, có thể không ngá»§ ngon sao? Hắn cưá»i ôm quyá»n:
- Bẩm hoà ng thượng, tiểu dân ngủ rất ngon.
Hoà ng đế sắc mặt biến đổi, hừ giáºn dữ nói:
- Ngươi dùng pháo bắn Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng được xưng tụng trăm năm nay, dẫn tá»›i sÄ© tá» thiên hạ đòi giết đòi đánh, ngay cả Thà nh Vương huynh cÅ©ng chá»§ trương trừng trị nghiêm khắc ngươi, không ngá» ngươi còn ngá»§ ngon được? Ta thấy gan cá»§a ngươi, đã lá»›n tá»›i trá»i rồi.
Chúng thần thấy hoà ng đế sắc mặt nghiêm khắc, tất cả Ä‘á»u thầm kinh hãi, Lâm Tam vừa lên triá»u, thánh thượng liá»n hạ uy hắn, đây là ý gì? Chẳng lẽ tháºt sá»± muốn phạt hắn?
Ta là song kiên phò mã, sợ cái quái gì! Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc trả lá»i:
- Bẩm hoà ng thượng, đúng là tiểu dân dùng pháo bắn Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng. Có Ä‘iá»u, cái việc xưng tụng trăm năm kia, tiểu dân lại không dám tán đông. Nếu nói có xứng tụng, đó cÅ©ng chỉ là mua danh chuá»™c tiếng, lừa Ä‘á»i trá»™m danh mà thôi.
- Lâm Tam to gan.
Thà nh Vương nổi giáºn nói:
- Tá»›i kim Ä‘iện còn dám bất kÃnh vá»›i thánh phưá»ng! Thánh phưá»ng trải dà i trăm năm, tiếng khen khắp Äại Hoa, dạy ngưá»i vô số, chư vị lương đống cá»§a Äại Hoa trên kim Ä‘iện, có gần má»™t ná»a xuất thân từ thánh phưá»ng, không ngá» ngươi dám nói mua danh chuá»™c tiếng, lừa Ä‘á»i trá»™m danh? Coi khinh ngưá»i Ä‘á»c thư thiên hạ như váºy, thánh thượng, thần đệ lá»›n gan, xin hoà ng thượng hạ lệnh vả miệng Lâm Tam, để trừng trị ngôn tá» bất kÃnh cá»§a hắn.
Lão lão hoà ng đế cũng hừ một tiếng, mặt hiện vẻ nghiêm khắc:
- Lâm Tam, ngươi nhanh chóng nói rõ rà ng cho trẫm nghe, nếu không, trẫm liá»n theo lá»i Vương huynh, vả miệng tám mươi cái.
- Vương gia, ngà i nói ta bất kÃnh vá»›i thánh phưá»ng.
Lâm Vãn Vinh bước tá»›i bên ngưá»i Thà nh Vương, cưá»i nói:
- Váºy tiểu đệ lá»›n gan há»i má»™t câu. Ngà i kÃnh hay không kÃnh ta?
- To gan!
Tô Má»™ Bạch phÃa sau Thà nh Vương tức giáºn quát:
- Vương gia là hoà ng thân quốc thÃch, long chá»§ chi quốc, ngươi dám nói chuyện ngà i như thế sao?
Lâm Vãn Vinh chỉ và o mÅ©i hắn, tức giáºn nói:
- Im miệng! Ở trên kim Ä‘iện, hoà ng thượng cho phép ta nói chuyện, nhưng không cho phép ngươi phát ngôn, ngươi cướp lá»i như thế, ngay cả lá»… quân thần cÅ©ng không để ý, là có dụng ý gì?
Từ Vị vuốt râu cưá»i, Lâm tiểu huynh quả thá»±c lợi hại, gần như chỉ má»™t chiêu là trà mạng, trên kim Ä‘iện không phải là ai ai cÅ©ng có thể lên tiếng, Tô Trạng Nguyện vượt lá»… quần thân, đây là điá»u đại đại bất kÃnh. Tô Má»™ Bạch từ khi gặp Lâm Tam tá»›i nà y, chưa từng vui vẻ, thấy sắc mặt hoà ng thượng lạnh lùng im lặng, trong lòng hắn run sợ, không dám nói tiếp nữa.
- Vương gia, xin trả lá»i tiểu đệ, ngà i kÃnh hay không kÃnh ta váºy?
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói. Hắn má»™t câu quát Tô Má»™ Bạch. Chúng nhân thấy hắn khà thế không tầm thưá»ng, còn ai dám ngịch lại mÅ©i dùi hướng tá»›i cá»§a hắn.
Thà nh Vương cưá»i khinh thưá»ng đáp:
- Bổn vương là con cháu cá»§a thánh tổ, thân pháºn hiển hách, ta vá»›i ngươi không thân không thÃch, lại chưa từng cho ta lợi Ãch, ta kÃnh ngươi là m gì?
- Vương gia nói rất hay.
Lâm Vãn Vinh nhún vai, tiêu sai nói:
- Ta vá»›i ngà i không thân không thÃch, lại chưa từng mang đến cho ngà i lợi Ãch, váºy ngà i tá»± nhiên không cần kÃnh ta. Cùng lý đó, váºy Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng đã không sinh không nuôi ta, lại không dạy không bảo ta, chưa từng cho ta má»™t phần lợi Ãch nà o, ta kÃnh nó là m gì? Lâm Tam ta kÃnh trá»i kÃnh đất, kÃnh song thân, kÃnh hoà ng thượng, kÃnh phu tá». Nhưng thế nà o cÅ©ng chẳng đến lượt thánh phưá»ng. Cho nên, Vương gia, ngà i nếu cho rằng ta có tá»™i bất kÃnh vá»›i thánh phưá»ng, sợ là dùng sai chá»— rồi.
Miệng lưỡi tháºt lợi hại! Thà nh Vương cưá»i lạnh nói:
- Trị ngươi bất kÃnh, chÃnh là bởi vì ngươi ăn nói buông thả, nói cái gì thánh phưá»ng lừa Ä‘á»i trá»™m danh, mua danh chuốc tiếng, Ä‘iá»u nà y là chÃnh tai chúng ta nghe thấy. Hoà ng thượng chứng kiến, ngươi có thể phá»§ nháºn được sao?
- Không sai, “lừa Ä‘á»i trá»™m danh, mua danh chuá»™c tiếngâ€tám chữ nà y chÃnh là do ta nói, tá»›i bây giá», ta vẫn phải nói thế.
Lâm Vãn Vinh cưá»i lạnh đáp lá»i:
- Vương gia, ngà i nói thánh phưá»ng trải dà i trăm năm, tiếng khen khắp Äại Hoa, tiểu đệ lại lá»›n gan há»i má»™t câu, thanh danh nà y cá»§a Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng, là tá»± nó tranh được, hay là thánh tổ hoà ng đế ban cho?
Thánh tổ hoà ng đế lúc đầu Ä‘oạt lấy giang sÆ¡n, cùng “ Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng†cÅ©ng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, Ä‘iểm nà y trong lòng Thà nh Vương biết, nhưng chuyện phá»§ nháºn công tÃch cá»§a tổ tông vạn vạn lần không là m được, Thà nh Vương trầm tư chốc lát má»›i nói:
- Thánh phưá»ng năm xưa tuy có chút danh bạc, nhưng cÅ©ng không phồn hoa như ngà y nay. Nếu không có tiên tổ ban khen, thánh phưá»ng cÅ©ng sẽ không có địa vị như váºy, danh dá»± nà y, phần lá»›n là tiên tổ ban cho.
- Váºy là xong rồi.
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc:
- Äá» từ cá»§a tiên tổ năm đó, tiểu đệ ngà y hôm qua đã đưa vương gia xem qua rồi, vừa rồi Lý lão tướng quân cÅ©ng nhắc tá»›i. Rõ rà ng là ‘ dữ phu tá»â€™, nhưng lại bị bá»n há» có dùng tâm khác bẻ cong chiếu mệnh thà nh ‘ dữ thiên tá»â€™. Khác Ä‘i má»™t chữ, sai cả ngà n dặm. Xin há»i vương gia, ba chữ ‘ dữ phu tá»â€™ nà y, rõ rà ng là hiệu triệu bá»n há» hướng tá»›i vạn dân há»c táºp, tranh thá»§ sá»›m ngà y đạt tá»›i tầm kiến thức cá»§a vạn dân. Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng vì sao có lá»i khen? Thánh tổ trên cao nhìn xuống, nếu nói có khen tặng, lão nhân gia ngà i cÅ©ng Ä‘em vinh dá»± nà y ban cho dân chúng Äại Hoa vÄ© đại, sao lại cho Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng? Äó gá»i là không có da, lông bám và o đâu, vinh dá»± nà y cá»§a Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng căn bản không tồn tại, nói bá»n chúng mua danh chuá»™c tiếng, lừa Ä‘á»i trá»™m danh, vương gia, ta nói như váºy sai sao?
- Ngươi, ngươi thế nà y là cưỡng từ giảo biện!
Thà nh Vương không kìm được tức giáºn:
- Thánh phưá»ng có được trăm năm tôn trá»ng, được ngưá»i Ä‘á»c sách thiên hạ kÃnh ngưỡng, sao có thể sai?
- Vương gia.
Lâm Vãn Vinh cưá»i lạnh nói:
- ÄÆ°á»£c ngưá»i Ä‘á»c sách thiên hạ kÃnh ngưỡng không thể sai, váºy chẳng lẽ là đỠtá»± cá»§a thánh tổ hoà ng đế sai sao? Phải để Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng gì đó ngang nhiên ở trên chúng nhân, dữ thiên đồng tá»?
- Äiá»u nà y, Ä‘iá»u nà y…
Câu nói trước cá»§a Thà nh Vương ra khá»i miệng, liá»n biết đã bị động, đối chất vá»›i Lâm Tam nà y, chỉ cần có chút sÆ¡ hở, liá»n láºp tức rÆ¡i và o cảnh vạn kiếp bất phục.
Lâm Vãn Vinh xoay ngưá»i ôm quyá»n, cung kÃnh nói:
- Hoà ng thượng, hôm qua tiểu dân ở Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng lấy được chân tÃch cá»§a thánh tổ năm đó, Ä‘ang muốn trình lên hoà ng thượng!
- Tuyên chỉ, mau tuyên chỉ!
Hoà ng đế vá»™i và ng từ long tháp đứng dáºy, dung nhan ngay ngắn, mÅ© áo chỉnh tá», dẫn chúng thần cung kÃnh ra ngoà i nghênh đón.
Äá» tá»± cá»§a thái tổ sá»›m được hai tiểu thái giám trông giữ, xuyên qua ngá» môn, qua đưá»ng giữa, tá»›i thẳng chÃnh Ä‘iện, lão hoà ng đế cùng chúng thần nghênh đón, quỳ rạp xuống đất, thà nh kÃnh dáºp đầu. Lâm Vãn Vinh hắc hắc cưá»i gian, đỠtá»± cá»§a tổ tiên cha vợ tháºt đúng là hiệu dụng, tá»›i đâu cÅ©ng trăm thá» trăm linh.
Khấu bái xong, hoà ng đế cung kÃnh tiếp nháºn chân tÃch cá»§a thánh tổ, trở lại kim Ä‘iện quan sát tỉ mỉ má»™t phen, lòng già kÃch động, than:
- Chân tÃch cá»§a thánh tổ, qua mấy trăm năm sau má»›i trở lại tay cá»§a tôn nhi bất hiếu ta, trong lòng trẫm tháºt hổ thẹn.
Từ Vị khải tấu:
- Chân tÃch cá»§a thánh tổ trở vá», đây chÃnh là điá»m là nh rất lá»›n, chỉ cần hoà ng thượng giám định, liá»n có thể nháºn ra tháºt giả.
Hoà ng đế lại nhìn đỠtá»± kia má»™t cái, đột nhiên vá»— bà n, giáºn dữ nói:
- Há có lý nà y, há có lý nà y! Quả nhiên đúng là dữ phu tá» ! Thái tổ thánh hiá»n, mấy trăm năm tước đã có huấn thị như thế, Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng không ngá» lại dám bẻ cong chiếu mệnh trăm năm, lừa gạ trẫm cùng ngưá»i trong thiên hạ, mưu đồ chao đảo quốc thể Äại Hoa, dữ thiên bình tá». Việc nà y đúng là tá»™i ác ngáºp trá»i, đáng chết vạn lần, ngưá»i đâu…
Cao Bình vá»™i và ng ôm quyá»n tiến lên. Chỉ nghe hoà ng thượng giáºn dữ nói:
- Äem chân tÃch cá»§a thái tổ sao ra vạn phần, phát tá»›i tay ngưá»i Ä‘á»c sách trong thiên hạ, để bá»n chúng xem xem, Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng tá»± xưng dữ thiên tá» lá»›n gan là m cà n thế nà o. Khi quân phạm thượng. Nếu ai dám vì Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng cầu tình, liá»n xá» cùng tá»™i, tuyệt không dung thứ.
Thánh thượng long nhan đại ná»™, chúng nhân còn ai dám chạm và o vảy rồng cá»§a ông, trên Ä‘iện ngưá»i ngưá»i im lặng, không dám lên tiếng. Ngưá»i thông minh như Từ Vị, sá»›m đã nhìn thấy đây chÃnh là mà n kịch hoà ng thượng cùng Lâm Tam diá»…n ra. Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng phạm và o đại kỵ, cho dù không có Lâm Tam, cÅ©ng có ngưá»i khác ra tay diệt trừ bá»n chúng. Chỉ là vấn đỠsá»›m muá»™n mà thôi.
- Hoà ng thượng.
Lâm Vãn Vinh trịnh trá»ng nói:
- Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng mặc dù tá»™i ác vô cùng, nhưng những môn hạ đệ tá» khác cÅ©ng chỉ là nhất thá»i bị dụ dá»—, nên má»›i không cẩn tháºn bị lừa gạt, tiểu dân kiến nghị, việc nà y phải trừng đại ác, nhưng đối vá»›i những đệ tỠăn năn, nên mở ra má»™t đưá»ng, bá» qua chuyện cÅ©, việc nà y biểu lá»™ tấm lòng khoan ái nhân tá» cá»§a hoà ng thượng, lại có thể thúc đẩy những sÄ© tá» bị lừa gạt gắng sức là m việc, vì Äại Hoa cống hiến khả năng.
Từ Vị và Lý Thái cùng đồng ý:
- Lão thần tán đồng cách là m cá»§a Lâm tiểu huynh. Äối đãi vá»›i môn hạ đệ tá» cá»§a thánh phưá»ng, có thể rá»™ng rãi đối xá», để biểu lá»™ sá»± nhân háºu cá»§a hoà ng thượng.
Lâm Vãn Vinh lại Ä‘em phương cách mở diá»…n đà n, là m trưá»ng há»c, chấn hưng khoa há»c kỹ thuáºt, cải tổ Ngá»c Äức Tiên phưá»ng nói má»™t lần. Lão hoà ng đế nghe xong, vung tay lên nói:
- Phê chuẩn ! Ban vạn lượng bạc, là m há»c đưá»ng, nhân tà i trong thiên hạ, văn nhân mặc khách, thợ khéo yêu nghá», Ä‘á»u trong danh sách. Lâm Tam, ngươi liá»n nháºn chức đại tế tá»u cá»§a há»c đưá»ng, vì Äại Hoa ta dạy dá»— nhân tà i, hưng thịnh giang sÆ¡n vạn năm.
Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi, chẳng trách Thanh Tuyá»n bảo ta không cần lo lắng vần đỠtiá»n bạc, vá»›i thân pháºn cá»§a nà ng, tiá»n công tiá»n tư còn chẳng phải cuồn cuá»™n tá»›i, cầm không hết, tiêu không cạn. Má»™t câu nói nà y cá»§a hoà ng đế, ta liá»n thà nh hiệu trưởng rồi, có cha vợ ra sức á»§ng há»™, há»c đưá»ng nà y thà nh thiên hạ đệ nhất, cÅ©ng chỉ đợi ngà y thôi. Tá»›i lúc đó môn sinh lão tá» trải khắp thiên hạ, Ä‘i tá»›i đâu ăn tá»›i đó. NghÄ© trong chốc lát, hắn liá»n có chút âu lo, ta là m hiệu trưởng, nhưng trừ Äá»™ng huyá»n tá» tam tháºp lục tán thá»§, tháºt đúng là không còn gì hay ho để dạy cả.
Thà nh Vương kinh hãi, Lâm Tam đã có Lý Thái á»§ng há»™, nếu lại là m há»c đưá»ng, mạng lưới nhân tà i thiên hạ nằm trong tay, hắn quyá»n thế lá»›n, ngưá»i nà o có thể đối kháng vá»›i hắn, thế nên cÅ©ng bất chấp má»i thứ, nghiến răng, ưỡn ngưá»i Ä‘i ra:
- Hoà ng thượng , việc nà y vạn vạn lần không thể.
- Thà nh Vương huynh, việc nà y có gì không thể?
Hoà ng đế thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ Thà nh Vương huynh còn lên tiếng bất bình vì Ngá»c Äức Tiên Phưá»ng tâm địa khó lưá»ng? Việc nà y có bút tÃch tiên tổ là m chứng.
Thà nh Vương vẫb kiên trì nói:
- Tên Lâm Tam nà y câu kết vá»›i Bạch Liên thánh mẫu, hắn xảo trá khó lưá»ng, nếu Ä‘em việc há»c đưá»ng giao và o tay hắn, sợ là vạn dân thiên hạ khó tÃn phục.
Lâm Vãn Vinh cưá»i trá»™m, nếu nói xảo trá khó lưá»ng nhất, không phải lão hoà ng đế không ai nháºn được danh hiệu nà y đâu, ông ta trong lòng sáng như gương, việc cá»§a An tá»· tá»·, ông ta so vá»›i ngươi rõ hÆ¡n trăm lần.
- Tháºt có chuyện nà y ư?
Lão hoà ng đế thản nhiên nói:
- Việc nà y thiên chân vạn xác, ngưá»i nhà thần đệ táºn mắt nhìn thấy. Ngoà i ra, tân khoa trạng nguyên Tô Má»™ Bạch đại nhân cÅ©ng có thấy.
Thà nh Vương hướng Tô Mộc Bạch đưa mắt ra dấu.
Tô Trạng Nguyên thấy Lâm Tam khóe miệng cưá»i lạnh, trong lòng mÆ¡ hồ có chút cảm giác không ổn, nhưng lúc nà y tên đã trên cung, không thể không bắn, chỉ đà nh kiên trì tá»›i cùng đứng ra nói:
- Bẩm hoà ng thượng, việc nà y chÃnh là vi thần thấy. Thần tá»± mắt thấy Lâm Tam cùng Bạch Liên thánh mẫu hẹn hò trong khách sạn…
Lá»i nà y vừa nói ra, tất cả Ä‘iá»u kinh hãi, thân pháºn cá»§a Tô Má»™ Bạch không phải là chuyện đùa, do hắn tá»± mình là m chứng, hai ngưá»i thà nh thế nước lá»a, mặc kệ việc nà y là tháºt hay giả, trong hai ngưá»i hỠắt phải có má»™t kẻ diệt vong.
Thấy Tô Má»™ Bạch đứng ra, trong mắt lão hoà ng đế thoáng qua má»™t tia thất vá»ng nhưng nhanh chóng biến mất:
- Tô khanh, việc nà y quan hệ trá»ng đại, khanh phải nghÄ© cho rõ rồi hãy nói.
Tô Má»™ Bạch đã nói ra khá»i miệng, sao có thể thu hồi, tuy trong lòng sợ hãi, nhưng trên mặt là m ra vẻ kiên quyết:
- Vi thần táºn mắt nhìn thấy, tuyệt không gian dối.
Hoà ng đế khẽ than một tiếng, nói với Lâm Vãn Vinh:
- Lâm Tam, ngươi có gì để nói không?
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu, Ä‘i tá»›i bên cạnh Tô Má»™ Bạch, cưá»i nói:
- Trạng nguyên huynh, huynh nói chÃnh mặt nhìn thấy ta và Bạch Liên thánh mẫu hẹn hò, tiểu đệ muốn há»i má»™t câu, dá»±a theo lý mà nói, huynh và Bạch Liên thánh mẫu chưa từng gặp mặt, là m sao nháºn ra diện mạo Bạch Liên thánh mẫu?
Tô Má»™ Bạch cắn răng, oán háºn nói:
- Ta tá» nhá» khổ Ä‘á»c văn thư, đối vá»›i những kẻ loạn thần tắc tá» há»a quốc ương dân thống háºn sâu sắc, từ khi mưá»i tuổi nhìn thấy bức há»a Bạch Liên thánh mẫu, hạ quyết tâm ra sức vì nước, tiêu diệt há»a Bạch Liên, cho nên nháºn ra ả.
- Nguyên lai là thông qua bức tranh nháºn ra.
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Trạng nguyên huynh từ thá»§a nhỠđã có chà hướng cao lá»›n như thế, tiểu đệ bá»™i phục vô cùng. Tiểu đệ cÅ©ng thống háºn Bạch Liên thánh mẫu giống huynh, có thể Ä‘em bức tranh kia cho ta xem được không?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên có thể.
Tô Má»™ Bạch sá»›m có chuẩn bị, vung tay lên, đã có ngưá»i đưa lên má»™t bức tranh, cuá»™n tranh kiểu cÅ©, đã có chút năm tháng. Mở bức há»a ra, má»™t nữ tá» quyến rÅ© xuất hiện trên giấy, dung nhan tuyệt lệ, thân hình đầy đặn, mặt mang vẻ cưá»i thần bÃ, quả tháºt là chân dung An tá»· tá»·.
Hồ mị tá» nà ng, nhá»› nà ng chết mất thôi, Lâm Vãn Vinh trong lòng nóng lên, hồ ly tinh nà y phảng phất như sống động đứng ở trước mặt mình, ngón tay nhá» tinh tế ngoắc hắn, cưá»i phóng đãng:
- Tiểu đệ đệ, lâu rồi không gặp đó.
- Lâm tiểu huynh, Lâm tiểu huynh.
Thấy Lâm Vãn Vinh ngây ra, Từ Vị vá»™i và ng khẽ đẩy hắn, Lâm Vãn Vinh a lên má»™t tiếng, tá»±a như trong trầm tư tỉnh lại, vá»™i cầm cuốn tranh, cẩn tháºn quan sát đánh giá. Chỉ thấy cuôn tranh vô cùng cÅ© kỹ, lụa thô lại dà y, bút má»±c khô cạn, niên đại tá»±a hồ rất lâu rồi.
Lâm Vãn Vinh cầm cuá»™n tranh kia xem xét từ trên xuống dưới má»™t phen, đột nhiên mở miệng há»i:
- Trạng nguyên huynh, đây chÃnh là bức tranh khi huynh xem khi mưá»i tuổi sao?
Hai ngưá»i Ä‘á»u trong lòng rõ rà ng, Tô Má»™ Bạch chỉ hừ đáp trả:
- ChÃnh là như thế, sao, chẳng lẽ ngươi hoà i nghi nó là giả hay sao?
Lâm Vãn Vinh đưa cuá»™n tranh cho Từ Vị, cưá»i nói:
- Từ tiên sinh, luáºn vá» công phu thi há»a, không ai có thể hÆ¡n được ngà i, má»i ngà i xem bức tranh nà y.
Từ Vị hướng tá»›i hoà ng đế ôm quyá»n xin ý chỉ, lão hoà ng đế gáºt đầu nói:
- Cho phép ! Việc nà y quan hệ trá»ng đại, Từ ái khanh, khanh cần phải giám định rõ rà ng.
- Lão thần nhất định không phụ sứ mạng.
Từ Vị khom ngưá»i, nháºn lấy cuá»™n tranh, liá»n cần tháºn đánh giá. Äây chÃnh là má»™t trưá»ng đánh cuá»™c, thắng thua thà nh bại toà n gá»i gắm lên ngưá»i Từ Vị.
Từ Vị giám định ná»a ngà y, nụ cưá»i trên mặt cà ng ngà y cà ng Ä‘áºm, Lâm Vãn Vinh cả ngưá»i thoải mái, nhìn Tô Má»™ Bạch cưá»i hắc hắc không ngừng. Tô Trạng nguyên trong lòng có quá»·, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống ròng ròng, nếu chẳng phải Thà nh Vương ngôn từ ngiêm khắc, sợ rằng hắn sá»›m đã xụi xuống rồi.
- Tô Trạng nguyên, đây tháºt sá»± là bức tranh khi ngươi mưá»i tuổi nhìn thấy sao?
Ãnh mắt cá»§a Từ Vị quét nhìn vá» phÃa Tô Má»™ Bạch lạnh lùng há»i:
Tô Má»™ Bạch ngưá»i ướt đẫm mồ hôi lạnh, kiên trì thừa nháºn:
- ÄÃch thá»±c là vãn sinh mưá»i năm trước nhìn thấy.
- Nói như thế, bức tranh nà y tá»± nhiên Ãt nhất có mưá»i năm tuổi rồi, có phải thế không?
Nụ cưá»i trên mặt Từ Vì ngà y cà ng nhiá»u, cháºm rãi há»i:
- Vâng, vâng …
Tô Mộ Bạch lắp bắp:
Lâm Vãn Vinh và Từ Vị nhìn nhau, cùng quát lên:
- Ngươi nói dối, bức tranh nà y tuyệt không quá một năm.
(1) Kinh là sông Kinh nước đục, sông Vị nước trong. à câu nà y là phân biệt rõ rà ng phải trái trắng đen.
Tà i sản của thuyuy12
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a thuyuy12
29-04-2009, 12:37 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
Chương 369: Giám định hà ng giả
Dịch: lanhdiendienla
Biên dịch: vietstars
Biên táºp : thông thiên
Nguồn: TTV
Tô Mộ Bạch loạng choạng lùi lại, sắc mặt trắng bệnh:
- Ta… ta không hỠnói dối.
Từ Vị lắc đầu:
- Tô trạng nguyên, lão há»§ cả Ä‘á»i là m bạn vá»›i thi há»a, vẽ gì ngưá»i nà o vẽ, vẽ và o năm nà o, lão há»§ lướt mắt qua liá»n biết không tám chÃn thì gần mưá»i phần. Bức tranh Bạch Liên thánh mẫu nà y, bút pháp tỉ mỉ, bút tÃch tinh tế, há»a sư tháºm chà cÅ©ng thuá»™c báºc cao. Chỉ đáng tiếc, ngưá»i có giáp tá»(1), cây có vòng năm, vẽ cÅ©ng có năm tháng, không là m giả được.
Từ Vị là đại há»c gia, má»i ngưá»i nghe ông nói, tức thì có chút hứng thú, lão hoà ng đế cÅ©ng nhịn không được mở miệng há»i:
- Từ khanh, khanh nói bức tranh nà y không quá má»™t năm, là m sao nhìn ra được Ä‘iá»u đó?
Từ Vị gáºt đầu, cưá»i đáp:
- Phán Ä‘oán tuổi cá»§a má»™t bức tranh, ngoà i tiến hà nh xem xét từ thần thái nhân váºt trên tranh, bối cảnh khung cảnh trên tranh ra, thì vải vẽ, quyển trục, rồi mức khô nhẵn cá»§a bút má»±c, cÅ©ng là cÆ¡ sở dá»±a và o để phán Ä‘oán. Mấy Ä‘iểm sau khó có thể là m giả, đối vá»›i giám định phân biệt tranh giả đồ nhái cÅ©ng là trá»ng yếu nhất.
Từ Vị mỉm cưá»i, kÃn miệng không nói, chúng nhân nghe thấy ông nhá» mồi, tất cả Ä‘á»u không nhịn được nữa, ngay cả Lý Thái cÅ©ng mở miệng há»i:
- Từ lão đệ, đừng là m ngưá»i ta hồi há»™p nữa, mau mau nói rõ rà ng vá»›i chúng ta.
Từ Vị liếc mắt nhìn Tô Má»™ Bạch, cưá»i lạnh lùng:
- Tô trạng nguyên, ngươi là tân khoa đầu danh, há»c thức không cạn, những đạo lý nà y đã nghe qua chưa?
- Äệ tá» không biết.
Hai chân Tô Má»™ Bạch nhÅ©n ra, gắng gượng tÃnh thần đáp :
Từ Vị cưá»i ha hả:
- Váºy lão há»§ dạy ngươi má»™t chiêu, là m sao giám định phân biệt tranh, chỉ mong sau nà y ngươi không nên phạm lại sai lầm tương tá»±. Bức tranh nà y y phục cá»§a nhân váºt, thần thái, bối cảnh Ä‘á»u kết hợp cá»±c tốt, nhìn không ra manh mối, vấn đỠsinh ra ở bút má»±c và vải vẽ.
Bút má»±c và vải vẽ? Má»i ngưá»i Ä‘i tá»›i nhìn bức tranh. Bút má»±c tá»± nhiên, vải vẽ cổ xưa, nhìn không ra vấn đỠgì.
Từ Vị đi và i bước, lớn tiếng nói:
- Phà m là tranh tốt, Ä‘á»u có má»±c tốt, đây là chân lý không thể thay đổi, bức tranh nà y cÅ©ng không ngoại lệ. Từ trên bức tranh nà y mà xem, dùng loại má»±c cá»±c kỳ quý hiếm, hẳn là cá»§a xưởng Huy Mặc ở huyện Hưu Ninh, TÃch Khuê,tỉnh An Huy. Tên gá»i là Long Hương Tá». Loại má»±c nà y vẽ lên giấy như sÆ¡n, sắc mà u Ä‘en mịn, để lâu không phai, nét má»±c trÆ¡n mịn ngà n năm, tức là nghìn năm sau, nét má»±c vẫn Ä‘á»u và mịn mà ng. Dưới hoà n cảnh bình thưá»ng, không tá»›i ba trăm năm, không thể xuất hiện đốm và vằn.
Từ Vị nói má»™t câu đánh thức ngưá»i trong má»™ng, những ngưá»i có chút thông minh đã Ä‘oán ra ý cá»§a ông, liá»n Ä‘em ánh mắt hướng tá»›i bức tranh, thấy bức tranh bút tÃch bóng loáng, nhìn không ra khiếm khuyết gì.
Từ Vị mỉm cưá»i nói:
- Má»±c tốt đúng là má»±c tốt, cho dù sinh ra mấy đốm vằn, cÅ©ng không phải dá»… dà ng mà nhìn ra được, chỉ có dùng tay sá» má»›i có thể cảm thấy, xin hoà ng thưá»ng bình phẩm!
Thái giám đưa bức tranh trình lên, lão hoà ng đế sá» lên các viá»n vẽ quần áo trong tranh. Gáºt đầu nói:
- Quả nhiên cảm giác có hạt gợn lên, vả lại không Ä‘á»u.
- Lão thần cả gan, xin hoà ng thượng lại sá» chân tÃch cá»§a thánh tổ. Cùng loại phái Huy Mặc – Hưu Ninh, xin hoà ng thượng xét xem có gì bất đồng.
Lão hoà ng đế khẽ sá» thánh tÃch, mặt lá»™ vẻ kinh ngạc:
- Bút mực của thánh tổ, mặc dù trăm năm, cũng không có chút cảm giác gợn, bóng loáng như xưa. Từ khanh, cùng loại mực, nhưng lại có hiệu quả khác nhau, đây rốt cuộc là sao?
- Äây chÃnh là đặc tÃnh cá»§a má»±c tốt.
Từ Vị khẽ cưá»i nói:
- Danh nhân tá»± há»a, bút tÃch, ý cảnh có thể mô phá»ng được gần như hoà n hảo, duy chỉ có má»±c tốt lại không phải ngưá»i nà o cÅ©ng có thể dùng được. Lão thần vừa rồi đã nói qua, Huy Mặc thượng đẳng, không tá»›i ba trăm năm không thể xuất hiện hạt vằn. Nếu nói vị Bạch Liên thánh mẫu kia sinh ra ở ba trăm năm trước, không chỉ lão há»§, sợ rằng ngay cả Tô trạng nguyên cÅ©ng không thể tin.
Hoà ng đế hứng thú tăng cao, cưá»i há»i:
- Váºy giải thÃch sao vá» những vệt đốm vằn nhá» nà y?
- Äiá»u đó chÃnh là chá»— mẫu chốt giám định phân biệt tuổi tranh.
Từ Vị gáºt đầu đáp:
- Phà m là tranh má»›i nếu muốn là m giả tranh cổ, vì tăng thêm tuổi cá»§a má»±c cho cÅ©, Ä‘á»u phà i hong lá»a phÆ¡i khô, không há» có ngoại lệ, mong lấy giả là m tháºt. Chúng ta Ä‘á»u biết, nước má»±c nà y chÃnh là lấy từ gá»— tùng ra, loại Huy Mặc thượng hạng nà y, nếu không tá»›i ba trăm năm, thì việc sinh ra những hạt gợn cá»±c kỳ hiếm hoi. Chỉ có sau khi hÆ¡ khô, bởi vì chịu nhiệt không Ä‘á»u, sẽ có gợn vằn nhô lên, hÆ¡n nữa rất không có quy tắc, đây chÃnh là gợn vằn mà hoà ng thượng vừa rồi sá» thấy. Từ phân bố cá»§a hạt gợn cá»§a bức tranh nà y và cảm giác tay khi sá» lên mà xem, bút má»±c tuy giống như rất lâu, nhưng cảm giác lòi lõm cá»§a hạt gợn trên tay lại má»›i, hẳn là trong gần má»™t năm được hoà n thà nh và hong khô.
Chúng nhân thở dà i má»™t hÆ¡i, Từ Vị là nhân váºt nà o, chÃnh là tổ tông tranh vẽ, lá»i từ miệng ông nói ra, so vá»›i Tô Má»™ Bạch đáng tin hÆ¡n ngà n vạn lần.
- Quả nhiên rất có há»c vấn!
Lão hoà ng đế gáºt gù than:
- Váºy phán Ä‘oán từ vải vẽ, kết luáºn như thế nà o?
- Äiểm nà y liá»n má»i Lâm tiểu huynh giải thÃch.
Từ Vị cưá»i nói:
- Thần thấy Lâm huynh đệ tá»±a hồ cÅ©ng là dân trong nghá».
Dân trong nghá» cái rắm, Lâm Vãn Vinh toà n thân toát mồ hôi, hắn mặc dù cÅ©ng có chút vốn liếng vá»›i việc nà y, nhưng nà o so được vá»›i dạng đại gia như Từ Vị chứ? Thấy ánh mắt cá»§a má»i ngưá»i Ä‘á»u dừng ở trên ngưá»i mình, Lâm Vãn Vinh cưá»i khan hai tiếng:
- Từ tiên sinh quá khen rồi, tiểu đệ ta đối vá»›i Huy Mặc gì đó má»™t khiếu cÅ©ng không thông, tiệ đệ nhìn bức tranh nà y, chỉ nhìn vải vẽ. Má»i ngưá»i Ä‘á»u là đã vẽ tranh, hẳn là phải biết, độ mịn cá»§a vải lụa là phi thưá»ng quan trá»ng, nếu không, rất dá»… xuất hiện tình huống quá bút.
Äiểm nà y thông tục dá»… hiểu, chúng nhân nghe được gáºt đầu, Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết ta là m gì chứ? Hiện giá» ta còn ở Tiêu gia Kim Lăng phụ là m công vụ, quản lý ăn ở chÆ¡i bá»i, lương hà ng năm mấy trăm lượng. Tiêu gia nghÄ© rằng má»i ngưá»i cÅ©ng biết, chÃnh là bán vải, nói tá»›i vải, ta cÅ©ng há»c được chút đạo lý đơn giản từ Äại tiểu thư nhà ta, cùng má»i ngưá»i chia xẻ má»™t chút. Các vị huynh đà i Ä‘á»u là đại gia, xin má»i các vị sá» vải vẽ nà y, có phải có chút cảm giác quăn quăn mịn mịn? Vương gia, ngà i cÅ©ng sá» xem, ngà i vẫn luônn muốn sá» mà không được sá»!
Thà nh Vương sắc mặt xám xịt, hừ má»™t tiếng không để ý đến hắn, chúng nhân sá» thá», quả nhiên như Lâm Tam nói, và i lụa quăn mịn, nếu vẽ trên loại vải nà y, dù là Từ Vị, cÅ©ng không dám đảm bảo sẽ không có sai sót trong nét vẽ.
- Dá»±a theo lý thuyết, Bạch Liên thánh mẫu cÅ©ng là má»™t đại nhân váºt má»™t phương, dung mạo Bạch Liên thánh mẫu giống như tiên trên trá»i, tất nhiên là dùng vải thượng hạng vẽ để há»a mình, má»i há»a sư cÅ©ng không thể là ngưá»i tà i năng tệ bạc được, nhưng sao lại sinh ra sai lầm kém cá»i như thế nà y? Tại sao lại vẫn còn sót những nét nguệch ngoạc chứ?
Lâm Vãn Vinh cháºm rãi bước trên đại diện, lẩm bẩm, tá»±a như há»i ngưá»i khác, lại tá»±a như Ä‘ang há»i chÃnh mình.
Lý Thái bất mãn:
- Lâm Tam, sao ngươi cÅ©ng há»c Từ hiá»n đệ kiểu nà y, thá»±c biết nhá» trêu ngưá»i.
Hoà ng thượng mỉm cưá»i không nói, ngưng thần lắng nghe.
- Kỳ thá»±c đạo lý nà y, vừa rồi Từ tiên sinh đã nói, Ä‘á»u là do hÆ¡ lá»a mà ra. Vạn váºt thiên hạ phần lá»›n Ä‘á»u là gặp nóng thì nở gặp lạnh thì co, vải vẽ nà y cÅ©ng không ngoại lệ. Bức tranh nà y sau khi hoà n thà nh, đã được hong qua lá»a, cho nên vải vẽ má»›i quăn. Vì để che dấu vết, ngưá»i gia công đồ giả liá»n Ä‘em vải vẽ nà y cuốn thẳng lại, chỉ đáng tiếc là phá há»ng thì dá»… tạo dá»±ng thì khó, đã Ä‘i ngược lại quy tắc váºt lý, nà o có thể dá»… dà ng phục hồi nguyên trạng. Thế cho nên chỉ cần sá» thêm và i cái, vuốt ve và i cà i, liá»n sẽ hiện ra nguyên hình. Trên vải vẽ hiện tại cá»§a bức tranh nà y, dù là há»a sư giá»i hÆ¡n nữa, cÅ©ng nét bút vẫn phải có sai sót.
Chúng nhân nhất tri gáºt đầu, nghe Từ Vị và Lâm Tam nói, có vẻ giám định phân biệt rất dá»… dà ng, ta là m sao không nghÄ© tá»›i chứ?
- Lâm tiểu huynh, váºy tiểu huynh là m sao phân biệt bức tranh nà y được hoà n thà nh trong má»™t năm chứ?
Trong má»i ngưá»i, chỉ có Từ Vị tỉnh táo nhất, Lâm Tam giảng tá»›i ná»a ngà y trá»i, chỉ có thể phán Ä‘oán đồ dá»m hÆ¡ lá»a, năm tháng lại khó giám định, ông liá»n mở miệng há»i.
- Äiá»u nà y, kỳ thá»±c là má»™t bà máºt, ta có thể không nói không?
Lâm Vãn Vinh nói có chút ngại ngần:
Quần thần nghe hắn tiến hà nh giáo dục khoa há»c phổ cáºp đến lúc say mê, nà o có thể đáp ứng hắn, tất cả Ä‘á»u hướng ánh mắt chỠđợi nhìn hắn. Hoà ng đế mỉm cưá»i nói:
- Lâm Tam, ngươi có bà máºt gì, chẳng lẽ ngay cả trẫm cÅ©ng muốn che giấu sao?
Xem tình trạng nà y không nói không được rồi, Lâm Vãn Vinh khóc cưá»i không được, chỉ đà nh mở miệng:
- Kỳ thá»±c đây là má»™t bà máºt thương hiệu, trên Ä‘á»i nà y, chỉ có ta và Tiêu đại tiểu thư biết, hôm nay công khai, liá»n thà nh bà máºt má»i ngưá»i Ä‘á»u biết rồi.
- Thương hiệu? Thương hiệu là thế nà o?
Từ Vị cũng ngạc nhiên.
- Nói đơn giản, kỳ thá»±c chÃnh là má»™t loại tiêu chà đặc biệt, duy nhất má»™t dạng, nên hà ng bắt chước ắt tìm ra được tháºt giả. Má»i ngưá»i nhìn nÆ¡i nà y…
Lâm Vãn Vinh láºt góc trên cùng cá»§a tấm vải vẽ, bà y ra cho má»i ngưá»i xem. Lý Thái cách gần nhất, mắt thấy nÆ¡i đó có mấy chữ nhá» cÆ¡ hồ mắt thưá»ng khó nhìn thấy, ông khẽ nhẩm:
- Ất Dáºu đông tháºp ngÅ© hợi kim, phÃa sau còn vẻ vòng tròn, bên trong viết chữ Tiêu, thế nà y nghÄ©a là gì?
- Äây là thương hiệu cá»§a nhà xưởng, xấu tốt cùng loại cÅ©ng có dấu tÃch nà y khi sản xuất, à i, vốn là vì đỠphòng nhà khác giả mạo sá» dụng, không nghÄ© tá»›i hôm nay bị ép công khai.
Lâm Vãn Vinh than:
- Nói đơn giản, tấm vải vẽ nà y, là Tiêu gia nhà ta sản xuất ra…
Sắc mặt Thà nh Vương tức thì trương lên như gan lợn, lần nà y là má»™t tay hắn đạo diá»…n, nhưng không ngá» rằng bà y ra má»™t sai sót lá»›n như váºy.
- Má»i ngưá»i nhìn chữ Tiêu trong cái vòng nà y, chÃnh là thương hiệu cá»§a Tiêu gia chúng ta. Lại nhÃn mấy chữ ‘ ất dáºu đông tháºp ngÅ© hợi kim’ đây chÃnh là ngà y sản xuất và cấp độ, ý là , miếng vải nà y năm ất dáºu mùa đông tháng mưá»i hai ngà y mưá»i lăm, là hoà n thà nh Ä‘oạn công nghệ cuối cùng trong công xưởng ở Kim Lăng xuất ra, cÅ©ng chÃnh là ngà y mưá»i lăm tháng mưá»i hai mùa đông năm ngoái xuất xưởng. Cho nên, ta không chỉ biết bức tranh nà y hoà n thà nh trong vòng má»™t năm, còn biết là hoà n thà nh trong vòng ná»a năm. Ài, đây là bà máºt to lá»›n, khôn ngá» công bố đại chúng rồi. Hoà ng thượng, tiểu dân có thể xin mấy lượng bạc, tiến hà nh chút bồi thưá»ng vá»›i Tiêu gia hay không?
Äây quả thức là thiên cổ kỳ văn, đầu óc tên Lâm Tam nà y rốt cuá»™c nuôi lá»›n như thế nà o. Chúng nhân hai mặt nhìn nhau không nhịn nổi cưá»i, vị trạng nguyên nà y tháºt quá kém rồi, là m ra thứ đồ giả mạo thất bại, lại còn mua nguyên liệu hà ng hóa nguyên bản, bị ngưá»i ta đánh dấu ngà y sản xuất cÅ©ng không biết. Äây quả thá»±c là vụ án ly kỳ nhất, buồn cưá»i nhất từ trước tá»›i nay, quả thá»±c là hết biết rồi.
Lý Thái và Từ Vị nhìn nhau cưá»i, mặt đỠlá»±ng lên.
Qua lại vá»›i Lâm Tam nà y lâu rồi, lão hoà ng đế sá»›m thà nh thói quen vá»›i kỳ chiêu cá»§a hắn, song lần nà y tháºt quá ly kỳ, cÅ©ng quá buồn cưá»i, dù là ông ẩn nhẫn vô cùng, cÅ©ng nhịn không được cưá»i tá»›i đỠmặt khản cổ, vá»™i quay đầu Ä‘i, để tránh mất thể thống.
- Lâm tiểu ca, lão há»§ quả thức là phục tiểu ca rồi, thế nà y cùng là m được! Trà tuệ cá»§a tiểu ca, tháºt đúng là khoáng cổ tuyệt kim.
Từ Vì cưá»i tá»›i rút gân, bá»™i phục sát đất.
- Thưá»ng thôi, thưá»ng thôi, thứ ba toà n quốc!
Lâm Vãn Vinh cưá»i hì hì nói:
Hoà ng đế thình lình vá»— bà n, tức giáºn quát:
- Tô Má»™ Bạch, ngươi mưu đồ là m loạn, vu oan lương thần, còn lá»i gì để nói?
Tô Má»™ Bạch hai gối nhÅ©n ra, sá»›m đã ngã trên mặt đất, liá»u mạng dáºp đầu nói:
- Hoà ng thượng tha mạng, vi thần là nhất thá»i hồ đồ, vị Thà nh …
- Tô Má»™ Bạch, ngươi tháºt to gan!
Thà nh Vương thịnh ná»™, hung ác đá và o mặt hắn, Tô Má»™ Bạch lăn lá»™n mấy vòng, khóe miệng máu chảy như trút, ngay cả răng cÅ©ng rÆ¡i ra, nói cÅ©ng không ra lá»i.
- Uổng công cô vương tÃn nhiệm ngươi, không ngá» ngươi cấu kết ngưá»i nhà bản vương mưu đồ hãm hại ta, tháºt là tá»™i không thể tha. Hoà ng thượng, loai ngưá»i khi quân phạm thượng nà y, vạn vạn lần không thể lưu lại. Thần đệ kiến nghị láºp tức Ä‘em hắn giải tá»›i thiên lao, chá» ngà y xá» trảm.
Hoà ng đế sắc mặt âm trầm liếc hắn má»™t cái, lại nhìn Tô Má»™ Bạch quỳ rạp trên mặt đất khấu đầu như giã tá»i, lắc đầu nói:
- Tô Má»™ Bạch, ngưá»i là má»™t tay trẫm bồi dưỡng nên, thi trúng trạng nguyên cÅ©ng là bằng và o bản lÄ©nh tháºt sá»±, trẫm không má»™t chút tư tâm. Vốn nghÄ© bồi dưỡng ngươi tháºt tốt, thà nh ngưá»i tà i cá»§a Äại Hoa, nà o biết ngươi … những việc ngươi là m, tháºt là m trẫm rất thất vá»ng.
Tô Má»™ Bạch mặt đầy máu tươi, mặt mÅ©i dữ tợn, kêu mấy tiếng không rõ, quỳ trên mặt đất liá»u mạng dáºp đầu, máu trên trán chảy xuống thà nh dòng, không ai nghe rõ hắn nói cái gì. Lâm Vãn Vinh nhìn cÅ©ng không đà nh lòng, nói tá»›i cùng, hắn và Tô trạng nguyên cÅ©ng chẳng có thâm cừu đại háºn gì, chỉ là bị sá»± đố kỵ cá»§a hắn mà thôi.
Từ Vị lắc đầu than:
- Má»™t chữ ghen kia thá»±c hại chết ngưá»i.
- Giải xuống đi.
Hoà ng đế thần sắc già nua, yếu ớt vẫy tay:
- Giao cho hình bá»™ xá» trÃ, ngà y khác bẩm báo.
Há»™ vệ cung đình kéo Tô Má»™ Bạch ra ngoà i. Tô Trạng nguyên không ngừng vùng vẫy, mồm lắp bắp, máu và nước mắt quện và o nhau, có khổ không nói ra nên lá»i.
Hoà ng đế sắc mặt âm trầm, quét mắt nhìn má»i ngưá»i trên Ä‘iện, giá»ng lạnh lùng nói:
- Trẫm nói lại má»™t lần. Triá»u Äại Hoa ta dùng ngưá»i hiá»n năng, nhưng hiá»n năng ghen tỵ, kẻ vu oán giá hoạ, hết thảy theo hình phạt sá» nặng, tuyệt không dung thứ, chúng khanh nghe rõ chưa?
- Tạ ân điển hoà ng thượng!
Quần thần vá»™i khom ngưá»i ôm quyá»n. Việc ngà y hôm nay, không ai ngá» tá»›i rốt cuá»™c lại kết thúc như thế. Tô Má»™ Bạch má»™t Ä‘á»i tuấn kiệt, lại luân lạc thế nà y, tháºt kiến ngưá»i thương tiếc. Äồng thá»i cÅ©ng chứng minh má»™t đạo lý …. Thà chá»c diêm vương, chá»› chá»c Lâm Tam.
Thà nh Vương cá»±c kỳ cay cú, thấy tình thế bất lợi, láºp tức chuyển hướng sang Lâm Vãn Vinh, sắc mặt chân tháºt, trong mắt nặn ra mấy giá»t nước mắt:
- Lâm Tam, là ta tin nhầm gièm pha, oan uổng cho ngươi, bản vương ngay tại đây trịnh trá»ng xin lá»—i ngươi. Xin nháºn bản vương má»™t lạy.
Hắn không ngá» khom sâu xuống, bái lạy tháºt sá»±. Äợi hắn lạy xong, Lâm Vãn Vinh đỡ lấy hắn, vá» vịt nói:
- Ãi chà , vương gia hà nh đại lá»… như thế, tiểu đệ thẹn không dám nháºn. Chút việc vặt, Ä‘á»u là hiểu lầm, nói ra là không có vấn đỠgì, cần gì phải long trá»ng như thế chứ.
- Phải thế, phải thế, nếu không như thế, không thể biểu đạt lòng hổ thẹn của bản vương.
Thà nh vương chân thà nh nói:
Lão hoà ng đế khẽ gáºt đầu, lại lạnh lùng quát:
- Lại bộ thượng thư ở đâu?
Diệp đại nhân hôm nay cá»±c kỳ ngoan ngõan, nghe hoà ng đế quát má»™t tiếng, tức thì cả ngưá»i run rẩy, vá»™i và ng ra khá»i hà ng quỳ xụp xuống, má»™t câu cÅ©ng không dám nói.
- Diệp khanh, hôm qua ngưá»i bất kÃnh vá»›i hoà ng háºu, chÃnh là khanh?
Hoà ng đế hai mắt khép há», trầm ngâm nói:
- Tá»™i thần đáng chết, tá»™i thần đáng chết, không biết là phượng giá cá»§a nương nương, kinh nhiá»…u nương nương, tá»™i tháºt đáng chết vạn lần!
Diệp đại nhân toà n thân run rẩy, liá»u mạng dáºp đầu.
Hoà ng đế nói:
- Khanh cÅ©ng là lão thần lâu năm rồi, nói lá»i bất kÃnh, theo luáºt đáng chém. Niệm tình khanh là m việc đã nhiá»u năm, không có công lao cÅ©ng có khổ lao, trẫm không là m khó khanh. Khanh lãnh chút tiá»n, cáo lão Ä‘i thôi.
- Tạ ân đức hoà ng thượng, tạ ân đức hoà ng thượng.
Diệp đại nhân cảm kÃch rÆ¡i nước mắt, Ä‘áºp tưởng như nát đầu:
Mắt hổ của lão hoà ng đế quét qua, uy nghiêm nói:
- Tam các lục bộ, không thể một ngà y không có chủ sự, nhân tuyển của lại bộ thượng thư...
Ông nhìn lên ngưá»i chúng nhân trong Ä‘iện, Lâm Vãn Vinh kinh hãi, ông đừng chá»n đúng ta nhé, má»—i ngà y canh năm phải Ä‘i là m, loại chuyện nà y đánh chết ta cÅ©ng không là m, đó chÃnh là giá» tốt ta ôm Thanh Tuyá»n ngá»§, sét đánh cÅ©ng không đánh thức được ta.
Thấy Lâm Tam rụt đầu lại, hoà ng đế khẽ lắc đầu, cưá»i khổ nói:
- Từ khanh, khanh phải vất vả má»™t chút, tạm thá»i chấp chưởng lại bá»™, công việc há»™ bá»™ cÅ©ng kiêm luôn, đợi tá»›i khi có nhân tuyển thÃch hợp, tiến cá» vá»›i trẫm.
Từ Vị không còn lá»±a chá»n khác, chỉ đà nh ứng tiếng thưa vâng, quan chức tá»›i mức cá»§a ông, thanh danh như mặt trá»i chÃnh ngá», quan chức đã là váºt ngoà i thân, việc nà y chỉ tăng thêm gánh nặng cho ông, đối vá»›i việc Lâm tiểu ca không được chá»n gánh vác, ông ta cÅ©ng không có cách nà o.
Thà nh Vương đột nhiên bước ra khá»i hà ng, khẩn thiết nói:
- Hoà ng thượng, Diệp đại nhân phạm sai lầm, thần đệ nghe nói là bởi vì chuyện hoà ng háºu nương nương. Trong cung hÆ¡n mấy chục năm không có tin tức cá»§a nương nương, lá»i đồn ngoà i đưá»ng rất nhiá»u, nếu nương nương trở lại, hẳn tháºt sá»›m công bố cho má»i ngưá»i má»›i được, tránh cho có ngưá»i âm thầm truyá»n sai lạc, là m há»ng danh dá»± hoà ng thượng.
Mẹ vợ cá»§a ta đã qua Ä‘á»i mấy chục năm rồi, chẳng lẽ lão tiểu tá» ngươi không biết? Äồ hạng hai, ta khinh bỉ ngươi, Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm hầm há»±c, khinh thưá»ng liếc Thà nh Vương má»™t cái.
Hoà ng đế hai mắt ươn ướt, ngón tay khẽ run lên, hồi lâu má»›i ức chế được tâm tình kÃch động, lá»›n tiếng nói:
- Lá»i nà y cá»§a vương huynh có đạo lý. Trẫm đợi ngà y nà y đã hai mươi năm. Lá»i đồn bên ngoà i không phải là giả, hiá»n háºu cá»§a trẫm, đã bệnh qua Ä‘á»i mưá»i bảy năm trước.
- Nương nương…
Má»™t tráºn kêu thảm thiết vang lên, quần trần trong Ä‘iện. Cung nữ, thái giám Ä‘á»u cùng quỳ má»p xuống.
Äây là vợ cá»§a cha vợ, cÅ©ng đáng quỳ má»™t cái. Lâm Vãn Vinh thở dà i, quỳ xuống chân tâm tháºt ý dáºp đầu.
Hoà ng đế hai mắt đỠbừng, lớn tiếng nói:
- Mưá»i bảy năm nay, trẫm Ä‘em tin tức nà y giấu kÃn không truyá»n ra, chưa từng tuyên cáo vá»›i thiên hạ, là vì hoà ng háºu lâm chung từng có di ngôn, không đợi được Xuất Vân công chúa cá»§a trẫm trở vá», nà ng không và o lăng tẩm, không báo cho thiên hạ. Vì má»™t ngà y nà y, trẫm đã đợi tá»›i mưá»i bảy năm, cuối cùng đợi được rồi, khụ , khụ…
- Hoà ng thượng …
Cao Bình hô lên kinh hãi, vá»™i và ng đưa tá»›i mấy viên thuốc. Nhìn vết máu mà u nâu trên khăn lụa và ng, lão hoà ng đế lau khóe miệng, thần sắc không đổi, nuốt thuốc xuống, sắc mặt khôi phục rất nhiá»u. Ông nhắm mắt dưỡng thần má»™t lúc, nói tiếp:
- Công chúa cá»§a trẫm, xa cách trẫm hai mươi năm, cuối cùng cÅ©ng trở vá» bên ngưá»i trẫm, đã thá»a tâm nguyện cả Ä‘á»i cá»§a hoà ng háºu. Ngà y mai trẫm dá»± định thông báo thiên hạ, ngà n dặm buá»™c khăn trắng, cả nước táºn hiếu, tiá»…n hiá»n háºu cá»§a trẫm.
- Tuân chỉ.
Chúng thần ngừng khóc, cung kÃnh thưa.
- Hoà ng thượng, nói như váºy. Hôm qua chÃnh là Xuất Vân công chúa trở vá» rồi.
Từ Vị nhá» giá»ng nói, nhìn Lâm Vãn Vinh má»™t cái đầy ý nghÄ©a.
- Không sai!
Hoà ng đế ngạo nghễ nói:
- ChÃnh là Xuất Vân công chúa độc nhất vô nhị cá»§a Äại Hoa ta, công chúa đã trưởng thà nh, đợi tá»›i khi hoà ng háºu nháºp cữu, trẫm Ä‘em tuyên cáo thiên hạ, cá» hà nh đại hôn cho công chúa.
Lâm Vãn Vinh lòng thót lên má»™t cái, đại hôn, việc nà y ta còn chưa nghÄ© tá»›i, nói ra tháºt là có chút hổ thẹn. Xảo Xảo , Ngưng Nhi, Thanh Tuyá»n bá»n há» theo ta váºy rồi, đặc biệt là Thanh Tuyá»n, bụng cÅ©ng lá»›n rồi, nhưng ngay cả má»™t nghi lá»… chÃnh thức cÅ©ng không có, hổ thẹn, tháºt hổ thẹn.
Hôm nay Äại Hoa chuyện buồn Ä‘i vá»›i chuyện vui, quần thần cÅ©ng không biết nên cưá»i hay là nên khóc. Lão hoà ng đế tá»±a hồ cÅ©ng tiá»u tụy rất nhiá»u, xua xua tay:
- Hôm nay nghị luáºn đến đây thôi, bãi triá»u Ä‘i.
- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Chùng nhân là m đại lá»…, bước ra ngoà i. Lâm Vãn Vinh còn chưa ra tá»›i cá»a, Lý Thái vá»— lên vai hắn:
- Lâm Tam. Hôm qua ngươi mượn binh mã đại pháo của ta, phần nhân tình nà y ngươi phải nợ ta đó.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cưá»i khan:
- Lão tướng quân, ngà i đừng là m khó ta nữa, không phải là Lâm Tam không muốn dốc sức vì nước, tháºt sá»± là trong lòng Ä‘á»c sách quá Ãt, nếu là m lỡ quân cÆ¡ đại sá»± ở tiá»n tuyến cá»§a ngà i, váºy chết vạn lần cÅ©ng không biện há»™ được.
Từ Vị ở ngay bên cạnh hai ngưá»i, nghe thấy lá»i hắn, cưá»i nói:
- Lão tướng quân, chá»› nên tin tưởng lá»i hắn nói, trước đây ta má»i hắn Ä‘i SÆ¡n Äông dẫn binh, hắn cÅ©ng từng nói giống váºy, nhưng kết quả thế nà o? Bạch Liên giáo kia, còn không phải bị diệt trong tay hắn hay sao?
Lý Thái thở dà i:
- Lâm Tam, hiện tại bây giá», thân pháºn cá»§a ngươi không phải tầm thưá»ng, ta cÅ©ng không có biện pháp ép ngươi. Chỉ là Äại Hoa ta trong triá»u không có tướng giá»i, ta tuổi tác lại cao, nếu má»™t ngà y nà o đó xuôi tay, Äại Hoa phải là m sao? Bắc có ngưá»i Hồ, Nam có giặc Oa, ai là m lãnh đạo chúng tướng sÄ©? Là m ngưá»i cÅ©ng không thể quá tá»± tư, có bản lÄ©nh phải biểu lá»™ ra, cất dấu Ä‘i, đó không phải là hà nh vi cá»§a nam nhân.
Lão già nà y, là m mạnh không được, liá»n là m má»m, lấy tình mà động lòng ngưá»i, khiến lão tá» thá»±c sá»± có chút bị ông ta đả động. Thấy Lý Thái tóc trắng bạc phÆ¡, nếp nhăn đầy mặt, Lâm Vãn Vinh má»m lòng, tron cÆ¡n kÃch động đã muốn đáp ứng, may mắn thấy Từ Vị ở bên cưá»i quá»· dị, liệu vá»™i hãm phanh, chữ †được“ còn chưa ra khá»i miệng.
- Việc nà y, mấy ngà y nữa nói sau.
Lâm Vãn Vinh than thở:
- Trước khi đại quân xuất phát, ta nhất định sẽ cho tướng quân má»™t câu trở lá»i thá»a đáng.
Lý Thái gáºt đầu, bên kia Cao Bình Ä‘i tá»›i thưa:
- Lâm đại nhân, Từ đại nhân, Lý tướng quân, hoà ng thượng má»i ba vị tá»›i thượng thư phòng nói chuyện.
Vừa tiến cung, sá»± tình tháºt đúng là nhiá»u, Lâm Vãn Vinh bất đắc dÄ© lắc đầu, Ä‘i theo sau hai ngưá»i Từ Lý. Äến cá»a thượng thư phòng, ba ngưá»i dừng bước, Cao Bình Ä‘i và o xin ý chỉ, rồi bước ra nói:
- Lâm đại nhân, hoà ng thượng má»i ngà i và o trước.
Chẳng lẽ là muốn cùng ta thương lượng việc đại hôn? Ài, hai kiếp là m ngưá»i, ta còn chưa kết hôn đó! Cất bước tiến và o thượng thư phòng, chỉ thấy trong phòng hương đà n lượn lá», tấu chương chất cao ngất, lão hoà ng đế đứng xoay lưng, nhìn đỠtá»± cá»§a tiên tổ Ä‘á»i trước trên tưá»ng, trầm mặc không nói.
- Lão gia tá», ngà i tìm ta?
Cảm thấy không khà có chút áp lá»±c, Lâm Vãn Vinh mở miệng há»i:
Hoà ng đế khẽ gáºt đầu, trầm giá»ng nói:
- Quan hệ giữa ngươi và Tiêu đại tiểu thư rất thân máºt phải không?
Vô duyên vô cá»› sao há»i tá»›i mấy thứ nà y, Lâm Vãn Vinh trong lòng nghi hoặc, biết việc nà y không giấu được ông, thà nh thà nh tháºt tháºt gáºt đầu:
- Có chút thân máºt!
- Có chút thân máºt?
Hoà ng đế cưá»i lạnh lùng:
- Sau nà y không cần nữa, trẫm giết nà ng ta rồi.
(1)Giáp tá» : sáu mươi năm, thưá»ng khi xưa tuy nói thá» trăm tuổi, nhưng 60 đã được coi là 1 vòng Ä‘á»i rồi.
Tà i sản của nguoidoi123
Chữ ký của nguoidoi123
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a nguoidoi123
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì