Người dân có lẽ không nhận ra, nhưng đối với kẻ đầu cơ ẩn sau màn mà nói, thì đây là một trận động đất không kém hơn trận động đất lớn năm Gia Tĩnh thứ ba mươi tư.
- Vì sao? Vì sao?
Lục Tích trong bóng tối, điên cuồng gầm rú:
- Sao đột nhiên y lại tăng lượng cung cấp lương thực? Y kiếm lương thực từ đâu ra.
Lục Tích ngoài ánh sáng thì nhiéu chặt mày nghe hắn gào thét, đợi cho hắn phát tiết xong rồi, mới mất hết tinh thần nói:
- Đã tra rõ rồi, có người nhìn thấy rạng sáng hôm qua có đội thuyền tới nơi, xem ra Thẩm Mặc đã tìm được lương thực.
- Y tìm được ở đâu?
Lục Tích trong bóng tối gầm lên:
- Không phải đã giăng thiên la địa võng rồi sao? Thế nào lại để y mang lương thực vào?
- Lòng người như nước vậy, nhìn như trong suốt, kỳ thực biến đổi khó lường.
Lục Tích ngoài ánh sáng nói:
- Những tên quan viên đồng ý với chứng ta khẳng định là có kẻ trở mặt rồi ... Xem ra mối quan hệ của Thẩm Mặc chẳng phải đạm bạc như trong tượng tượng của chúng ta.
- Không được cảm khái, không được khen y.
Lục Tích trong bóng tối cuồng nộ rống lên:
- Mau đi bán lương thực đi, còn đợi cái gì nữa?
"Ồ.." Lục Tích còn lại, vội vàng rời cái chỗ như nhà xác này.
Nhưng lương thực không phải nói bán là bán được, vì sợ Thẩm Mặc phát hiện cho nên lương thực phải giấu ở một trang viên bên ngoài thành Tô Châu, mặc dù cách không xa, nhưng phải vận chuyển vào thành, tới khi đó đã là chuyện ngày hôm sau rồi.
Lục Tích đợi ở bến tàu lòng như lửa đốt, đợi thuyền lương vừa mới tới nơi, liền lệnh cho người lớn tiếng rao bán:
- Hai mươi lượng một thạch! Không được chen lấn, mau mau tới mua.
Khi ấy người dân nóng vội tới đó không ít.
Cách đó năm dặm, Thẩm Mặc nhanh chóng nghe được tin tức này, cười ha hả:
- Xem ra bọn chúng đã nhận ra rồi.
Nói tới đó mặt y đầy sát khí:
- Truyền lệnh xuống, mỗi thạch bán mười lăm lượng.
Y sớm đợi bọn chúng động thủ từ lâu rồi.
- Hãy hưởng thụ thật kỹ bài học cả đời khó quên này đi nhé.
Thẩm Mặc ngửa mặt lên trời nói lớn, đem toàn bộ áp lực và phẫn nộ chất chứa trong mấy tháng qua phát tiết ra hết.
Đợi tới khi tin tức truyền sang bên kia, Lục Tích thiếu chút nữa ngất xỉu, hắn vịn lấy tảng đá xanh bến tàu, yếu ớt ra lệnh:
- Hạ giá, hạ giá ... Cũng mười lăm lượng...
- Mười lượng.
Nghe được tin tức bên kia hạ giá, Thẩm Mặc lại hạ giá mạnh lần nữa, cùng lúc đó ra lệnh cho Thích Kế Quang đợi ở ngoài thành áp tải tám mươi chiếc thuyền lương khác chầm chậm bơi vào thành Tô Châu.
- Bỏ vải bạt ra.
Thích Kế Quang hạ lệnh, tất cả vải bạt trên thuyền được mở ra toàn bộ, mỗi con thuyền đều chở núi gạo trắng phau phau, toàn bộ lòng sống dường như biến thành thế giới của gạo.
Nhìn thấy cảnh này ai chẳng biết giá gạo chỉ có thể hạ chứ không thể tăng, ai dại gì mua gạo vào lúc này nữa?
Nhìn đám đông ùn ùn kéo đi, Lục Tích chỉ càm thấy đầu váng mắt hoa, yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Nghe thấy tiếng động khác thường ở bên ngoài, tên Lục Tích trong bóng tối ngồi xe lăng đi ra, nhưng người ta không nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn, vì toàn thân hắn được quấn trong vải đen, chỉ lộ hai con mắt ra bên ngoài.
Đó là đôi mắt như thế nào nhỉ? Đầy âm độc phẫn nộ, âm u và bạo ngược, hoàn toàn không nhìn ra chút gì của con người.
Hắn run run đưa tay đẩy cửa sổ ra, gục lên ngưỡng cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy khắp sông toàn là gạo, một màu trắng bao phủ khắp nơi như tuyết.
- Hết rồi, hết cả rồi ...
Hắn đấm tay lên bục cửa, vì động tác quá mạnh, áo bào bị rơi xuống, lộ ra lớp da ở mu bàn tay, không ngờ màu đỏ tươi của thịt, làm người ta nhìn mà kinh tởm.
- Vì sao, vì sao y luôn dự liệu của con bài chưa lật của ta?
Hắn đã hoàn toàn điên rồi, đẩy xe lăn húc lung tung trong phòng, xô đổ bình phong, chậu hoa, ấm nước, tất cả những cái gì hắn có thể xô đổ, cuối cùng hắn xô vào bàn, khiến bản thân ngã lăn ra đất.
Người hắn không ngừng co giật, nhưng miệng vẫn phẫn nộ lẩm bẩm:
- Vì sao? Vì sao? Vì sao ?...
Lúc này cửa phòng mở ra, Lục Tích hộc máu kia đi vào, thấy hắn nằm co quắp trên mặt đất như con chó bại trận, vội vàng đi tới mấy bước, đỡ hắn dậy hỏi:
- Ca, ca không sao chứ?
- Vì sao? Vì sao?
Tên Lục Tích áo đen đó vẫn lầm bẩm:
- Nói cho ca biết, Lục Tú, vì sao y luôn dự liệu trước được con bài chưa lật của ta.
Thì ra tên thật của "hắn" là Lục Tú, chỉ thấy "hắn" khẽ lắc đầu, nước mắt trào ra không ngừng :
- Muội không biết...
- Có phải là muội không, Lục Tú ...
Lục Tích thực sự đột nhiên tóm chặt lấy vạt áo của Lục Tú, hai mắt đầy oán độc nhìn ả:
- Muội muội song sinh của ta cũng phải bội ta rồi, muội nhìn trúng tên mặt trắng đó, bán đứng ta rồi.
- Sao có thể như vậy chứ?
Lục Tú ra sức lắc đầu:
- Muội sao có thể bán đứng ca được chứ.
- Nhất định là muội.
Lục Tích điên loạn gào thét:
- Chắc chắn là muội, chính là muội! Muội bị y bắt, muội ở chỗ y tám ngày, chắc chắn là muội thích y rồi.
Nói tới đó hắn gật đầu thật mạnh:
- Phải rồi, y là một trong số đại tài tử của Đại Minh, tiểu tam nguyên, đại tam nguyên, vinh quang của người độc sách mấy trăm năm đều bao phủ trên người y. Lại là tên mặt trắng trẻ tuổi, đẹp trai. Không giống ta, một kẻ bị hủy dung mạo, chắc chắn là muội ghét bỏ ta, thích người mới rồi! Phải không?
- Hai ngươi đã lên giường với nhau rồi phải không?
Lục Tích rú lên như cú mèo kêu đêm:
- Chắc chắn là thế rồi, nói như vậy y là muội phu của ta rồi, muội mau đi gọi y lại gặp ta đi, mau lên.
Bị những lời ô uế xỉ nhục của hắn ném lên người, nhưng Lục Tú biết giờ không phải là lúc cãi nhau, bởi vì rõ ràng đã thu lưới rồi, nói không chừng lát nữa thôi sẽ tìm tới nơi này, cho nên cần phải mau chóng tìm chỗ trốn kẻ đó.
Ả đem anh ruột ấn xuống ghế, dùng sức trói chặt lại. Mặc dù Lục Tích như con chó điên, nhưng thân thể yếu ớt, căn bản không có sức phản kháng, thoáng cái bị ả trói chặt như cái bánh tét.
Nhưng Lục Tích vẫn luôn mồm lảm nhảm:
- Hối hận rồi phải không? Hối hận năm xưa không nên kích động như vậy, để thân phận của mình chết đi, sau đó làm thế thân cho ta, hối hận rồi chứ gì? Kiếp này muội mãi mãi là Lục Tích, mãi mãi không thể gả đi được! Đúng là ông trời có mắt! Ha ha ha...
- Đừng nói nữa.
Lục Tú thét lên, lau sạch nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, nhìn chăm chú vào hắn:
- Nói cho huynh biết, Lục Tích, cả đời này muội đều coi huynh là vinh hạnh, lấy Lục gia chúng ta làm trọng, cho tới tận bây giờ, làm thế thân cho huynh. Nhưng muội chưa bao giờ hối hận, mà còn luôn rất kiêu ngạo, kiêu ngạo vì mình có thể lấy thân phận ca ca mình kính trọng nhất đi gặp người khác.
Nói tới đó ả nghiến răng:
- Nhưng hiện giờ nói cho huynh biết, muội hối hận thực rồi! Hối hận làm thế thân cho một kẻ đớn hèn, một kẻ nhu nhược.
Nghe ả nói thế, Lục Tích như bị trúng điểm huyệt, ngây ra như gà gỗ không nhúc nhích lấy một cái, hội lâu mới gào lên khóc nức nở.
- Đừng khóc nữa.
Lục Tú trợn mắt nhìn Lục Tích quát, quả nhiên hắn không khóc nữa, ả nói tiếp:
- Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, thua keo này ta bày keo khác, chúng ta đi thôi.
- Muội nói đúng lắm, chúng ta còn có cơ hội, không thể lật đổ y từ chính diện thì chúng ta nghĩ biện pháp khác.
- Đúng thế.
Lục Tú thở dài:
- Giờ thì đi thôi.
Liền lấy khăn trải giường đắp lên cho hắn, sai người khiêng xuống lầu.
Huynh muội bọn họ lên ngựa đợi sẵn trong sân, đi thẳng tới thành năm, tiến vào cái ngõ quen thuộc, Lục Tích cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, cảnh ngông cuồng trước kia hiện ra trước mắt, giờ đây lại phải tới tìm người ta xin che chở, đúng là báo ứng.
Chu Thập Tam đứng ở trong sân, nhìn thấy Lục Tú liền vỗ tay nói:
- Ta đã nói thế nào ấy nhỉ? Ngươi lại không nghe, có phải cuối cùng Lục đại thiếu gia cũng phải tới cầu xin ta đấy không?
Lục Tú vừa thẹn vừa giận, quát:
- Phượng hoàng mất lông cũng chưa phải là gà để ngươi chế nhạo.
- Sai.
Chu Thập Tam cười phá lên:
- Chuyến này ngươi còn thảm hơn phượng hoàng mất lông, ta đã nghe nói nhà họ Từ đã tố cáo tới chỗ đại đô đốc, nói ngươi ác ý lừa gạt, làm bọn họ mất một khoản tiền tài lớn, chúng ta xem xem đại đô đốc sẽ làm như thế nào nhé.
- Cái gì?
Lục Tú không đứng vững được nữa, quát hỏi:
- Ngươi cũng tham gia vào à?
- Đừng ngốc nghếch ngây thơ như thế.
Chu Thập Tam cười lớn:
- Ta là Cẩm Y Vệ Thập Tam Thái Bảo, ta trung thành với đại đô đốc, không phải là với cháu đại đô đốc, ngươi nói xem ta sẽ giúp ngươi che giấu đại đô đốc sao.
Nói tới đó mặt hắn trở nên hung ác:
- Ta đã nhiều lần bảo với ngươi rồi, đại đô đốc ra lệnh không được làm khó Thẩm đại nhân, nhưng ngươi coi như gió thoảng bên tai. Hết lần này tới lần khác còn làm dữ hơn, muốn dồn y vào chỗ chết. Ta đã đem toàn bộ hành động việc làm của ngươi báo lên trên rồi, cứ đợi cơn phẫn nộ của đại đô đốc đi.
~~~~
Cùng lúc đó bên kia thuyền lớn chầm chậm cập bến, Thích Kế Quang toàn thân quân phục đứng ở trên mũi thuyền, hắn mặc giáp tướng quân, tua hồng anh đỏ thắm trên mũ trụ, cùng với chiếc áo choàng ngoài đỏ trong đen bay phần phật trong gió, trông rất uy phong.
Thẩm Mặc thì mặc thường phục, đứng trên bến tàu, tươi cười đi tới nghênh tiếp, từ xa đã chắp tay cười nói:
- Nguyên Kính huynh, đã lâu không gặp rồi.
- Đại nhân!
Thích Kế Quang không dám chậm trễ, vội vàng đáp lễ:
- Đại nhân lâu nay vẫn khỏe chứ?
Mặc dù hắn là võ tướng tứ phẩm, so với Thẩm Mặc còn cao hơn hai cấp, nhưng người ta là quan văn, cao giá hơn hắn nhiều, hơn nữa quan văn chỉ huy võ tướng là quy định sắt thép.
Chỉ là trước kia xưng huynh gọi đệ, dùng thẳng tên của nhau, hiện giờ lại phải phân chia tôn ti trên dưới, làm trong lòng Thích Kế Quang có chút bùi ngùi cảm khái.
May là Thẩm Mặc rất nhiều nhân tình, nghênh tiếp ở bến tàu nên mới làm hắn cảm thấy khá hơn.
Ván sàn đặt xuống, Thích Kế Quang xuống thuyền đầu tiên, muốn dùng đại lễ tham bái, Thẩm Mặc vội vàng đỡ lấy hắn, mặt nghiêm túc nói:
- Còn nhớ chúng ta nói gì ở Long Sơn vệ không? Thói xấu không thể học.
Thích Kế Quang tức thì nhớ lại cá mùa đông năm đó, hai người ở trong gian nhà cỏ phía sau Long Sơn, dốc hết tâm huyết, vung bút viết văn, đàm luận thiên hạ, đúng là có hào khí, tuổi trẻ xốc nổi thử lấy tay ra vá lỗ thủng trên trời.
Vừa nghĩ tới đó hán tử Sơn Đông cao lớn này không khỏi trở nên kích động.
- Còn nhớ lý tưởng năm xưa của chúng ta không?
Thẩm Mặc nắm chặt tay hắn hỏi.
Thích Kế Quang gật mạnh đầu:
- Phú quốc cường quân, khôi phục uy phong Hoa Hạ.
- Dương oai tứ hải.
Thẩm Mặc vỗ mạnh lên tay hắn:
- Nguyên Kính huynh, mặc dù mục tiêu còn rất xa với, nhưng chúng ta thực sự đã tới gần hơn được một bước.
Nghe lời y nói, Thích Kế Quang khôi phục lại tâm tình bình tĩnh, gật đầu nói:
- Đại nhân chấp chưởng một tỉnh, lại nắm đại quyền mở cảng, lại đã quét sạch chướng ngại vật, chính là thời cơ tốt để thi triển hùng tài.
Thẩm Mặc nhìn hắn cười hỏi:
- Nguyên Kính huynh, từ trong lời này của huynh, ta nghe ra một chút oán trách.
- Kế Quang không dám.
Thích Kế Quang nói nhỏ.
- Huynh đệ chúng ta, chớ câu nệ lễ tiết thế.
Thẩm Mặc vỗ cánh tay hắn:
- Vừa đi vừa nói nào.
Thích Kế Quang gật đầu, theo y đi dọc bên sông, xuyên qua đoàn người đang vận chuyển bao tải xuống thuyền, bốn xung quanh dần im lặng lại.
Thẩm Mặc bấy giờ mới lên tiếng:
- Nói thật đi, có phải Nguyên Kính huynh trách ta quá độc đoán tự ý quyết định, quá ích kỷ không?
- Mạt tướng không dám.
Thích Kế Quang vội vàng phủ nhận:
- Giống như trong quân quy chúng ta cùng viết, phục tùng là thiên chức của quân nhân, mạt tướng luôn lấy đó yêu cầu thuộc hạ, đương nhiên phải lấy mình làm mẫu.
- Xem đó xem đó...
Thẩm Mặc chỉ vào hắn cười nói:
- Lấy cả quân quy ra để thuyết phục bản thân mới chịu tới chỗ ta, nói rõ là huynh không cam tâm, không tình nguyện.
Thích Kế Quang cười :
- Không có chuyện đó đâu, đại nhân cả nghĩ rồi.
- Ta không cả nghĩ, tám phần là huynh đang nghĩ, nơi này cách xa chiến khu, so với Tùng Giang, Ninh Ba, Đài Châu thì cơ hội đánh trận quá ít, sợ là đa số thời gian làm gác cổng nhà cho Thẩm Chuyết Ngôn ta, có phải không?
Thích Kế Quang cười không nói, hiển nhiên là bị y nói trúng rồi.
- Vốn huynh nghĩ thế không sai đâu, Tô Châu đúng là không phải tiền tuyến.
Thẩm Mặc đứng lại, nghiêm túc nhìn hắn:
- Nhưng hiện giờ thì sai rồi, vì nơi này sắp mở cảng, đó là chuyện tốt lợi nước lợi dân, nhưng là chuyện xấu cắt tài lộ của người ta, cho nên những kẻ kia tuy thua một trận, nhưng khẳng định sẽ không chịu từ bỏ.
- Văn không được thì võ, công khai không được thì chơi thủ đoạn âm hiểm, ngấm ngầm.
Thẩm Mặc tiếp tục nói:
- Rồi khi cả minh thương ám tiễn đều không xong, bọn chúng nhất định sẽ đưa giặc Oa tới, dùng chiêu cá chết lưới rách.
Thích Kế Quang gật đầu:
- Bọn chúng và giặc Oa vốn cùng là một bọn, đây không còn là chuyện bí mật gì ở Chiết Giang nữa.
"Ừ" Thẩm Mặc gật đầu:
- Cho nên Nguyên Kính huynh ngàn vạn lần không được thả lỏng, càng phải chăm chỉ thao luyện, đợi cơ hội tới là cất tiếng ca oanh động đất trời.
Thích Kế Quang nghiêm mặt nói:
- Mạt tướng thụ giáo rồi.
- Huynh đó, lại thế nữa rồi.
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Có điều hiện giờ vẫn phải làm phiền Nguyên Kính huynh gánh vác trọng trách cảnh giới cho thành Tô Châu.
- Chuyện của Tô Châu ...
Thích Kế Quang khen từ tận đáy lòng:
- Đại nhân đúng là thủ đoạn cao cường, phẩy quạt cười nói mà đem toàn bộ hào môn đại tộc lọt vào cạm bẫy.
Thẩm Mặc cười:
- Bố cục mây mù dày đặc này của ta, hẳn là Nguyên Kính huynh đã nhìn thấu rồi chứ?
Thích Kế Quang lắc đầu:
- Sau khi nghiền ngẫm nhiều lần, mạt tướng chỉ có thể nói là hiểu đại khái thôi.
- Nói ra nghe xem nào.
- Vậy mạt tướng xin múa rìu qua mắt thợ.
Thích Kế Quang chắp tay nói:
- Đại nhân dùng sách lược, giả vờ yếu thế, thả trước bắt sau, dần dần dụ bọn chúng vào cạm bẫy.
- Ha ha ha, giả vở yếu thế, thả trước bắt sau thế nào?
- Bề ngoài đại nhân tỏ ra bị những kẻ kia đánh cho trở tay không kịp, nhưng mạt tướng thấy đại nhân ứng phó từng bước trình tự, hiển nhiên là sớm dự liệu trước, chuẩn bị sẵn sàng cả rồi.
Thích Kế Quang cảm khái nói:
- Cứ nhìn việc đại nhân rõ ràng đã mua được lương thực, nhưng lại cứ án binh bất động, đợi tới khi tiền của đối phương đổi hết thành lương thực và phiếu khoán mới tung ra một loạt, khiến lương thực giảm giá mạnh, phiếu khoán mất giá trầm trọng, làm những kẻ kia mất hết vốn liếng là đủ biết rồi.
Hắn ta buông tiếng thở dài:
- Thật ra cũng không khác gì ở trên sa trường, rõ ràng chiếm cứ ưu thế binh lực, nhưng lại giờ vờ yếu hơn định, dụ chúng vào vòng vây, sao đó vây chặt tiêu diệt.
- Đúng là nói ba câu không rời nghề nghiệp.
Thẩm Mặc nhìn mặt sông rộng lớn nói:
- Nói đúng lắm, kỳ thực sự kiện này vốn không tới mức kéo dài lâu như thế, gây ầm ĩ như thế, chỉ cần ta hạ quyết tâm, dùng thủ đoạn sắt đá, đả kích kẻ đầu cơ trái phép, bình ổn vật giá, tin rằng có huynh và quân đội của huynh trấn áp, có thể bóp chết âm mưu của bọn chúng trong trứng nước.
- Sở dĩ chuyện phát triển tới ngày hôm nay..
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Một phần là do kẻ địch mạnh ngoài dự liệu của ta, mặt khác là do ta cố ý tỏ ra yếu thế, thậm chí là cố ý dung túng, cũng là nguyên nhân quan trọng.
Y cười khẽ:
- Là ta cố ý không dùng hết mọi quân bài trong tay, làm sự việc đơn giản thành ra phức tạp.
- Vậy chúng ta đi thỉnh tội thôi.
Cả đám nói:
- Cầu xin Thẩm đại nhân tha thứ.
- Các vị đi thì đi, ta dứt khoát không đi.
Bành Tỳ vẻ mặt thiếu tự nhiên:
- Từ ba mươi năm trước, ta chưng từng bước qua cổng nhà quan viên ngũ phẩm.
Ông ta nghỉ hưu lúc tam phẩm, thể diện lớn, xưa nay đều là quan viên địa phương tới bái phỏng ông ta, cho dù Tào Bang Phụ lúc tới Tô Châu nhậm chức cũng thế.
Hiện giờ bảo ông ta hạ mình trước một đồng tri ngũ phẩm , Lão Bành đại nhân thích sĩ diện làm sao chịu thấu.
Ông ta nói thế, Phan Thỏa cũng tán đồng:
- Đúng thế, thân phận chúng cao hơn y nhiều, tới cửa bái phỏng là không phù hợp. Nên để các lão bản tiền trang hiệu cầm đồ đi đi, chúng ta ở đằng sau quyết định là được.
Thấy bọn họ lúc này chết đến nơi còn muốn giữ thể diện, Lục Đỉnh cười lạnh:
- Các vị tỉnh lại đi, các vị là quan cao thật đấy, nhưng đều nghỉ hưu cả rồi, hiện giờ đang nắm quyền là Thẩm Chuyết Ngôn. Các vị không cầu gì người ta còn cứng được, nhưng giờ phải nhờ và người ta, có tư cách gì còn lên mặt?
Nhưng hiện giờ uy tín ông ta giảm mạnh, lời nói ra lọt vào tai này chạy qua tai khác, bọn họ chẳng đề trong lòng.
Kết quả thảo luận cuối cùng, vẫn là không bỏ thể diện xuống được, quyết định do người dưới đi đàm phán.
Mệnh lệnh truyền về thành, đám lão bản chưởng quầy vội vàng tụ họp lại với nhau, tới phủ nha cầu kiến phủ tôn đại nhân.
Ai ngờ nha dịch ở cửa chặn lại, nghiêm mặt nói:
- Đây là phủ nha trọng địa, không phải là chợ rau chợ cá, muốn gặp đại nhân chúng ta phải hẹn trước.
Vì đám người này làm loạn, khiến đám nha dịch mất liền bao ngày nghỉ, công việc còn đặc biệt nhiều, áp lục lớn, tất nhiên cực kỳ tức giận.
Đám lão bản biểt điều, dâng lên nén bạc lạc, nói ngon nói ngọt xin hắn thông cảm cho, cầm nén bạc nặng trịch trong tay, nha dịch vẫn không khách khí nói:
- Đợi ở đây đi, ta đi hỏi cho các ngươi.
Đám lão bản đợi mãi, đợi mãi đợi mãi, tới tận nửa canh giờ, tên nha dịch kia mới xuất hiện trở lại, mặt xám xịt nói:
- Phủ tôn đại nhân nói, các ngươi không định đoạt được, có nói với các ngươi cũng uổng phí, kiếm kẻ làm chủ được tới đây, còn muốn làm cao, đúng là không biết thời biết thế.
Nói rồi còn phì một cái:
- Về nói với chủ nhân các ngươi, chủ nhân của phủ Tô Châu là phủ tôn lão gia bọn ta. Còn muốn sống ở nơi này thì ngoan ngoãn cúi đầu xuống, xéo cả đi.
~~~~~~~~~~~
Tin tức mau chóng truyền về Hàn Sơn tự, đám đại lão bản choáng váng, nhao nhao nói:
- Tên Thẩm Mặc này sao không hiểu quy củ tới mức đó chứ?
Lục Đỉnh cười lớn:
- Nhìn rõ tình thế đi các vị, nếu còn tiếp tục ngạo mạn, số phiếu khoán kia sẽ thành giấy lộn hết đấy!
Đó là điều bọn chúng không sao tiếp nhận được, cả ngàn vạn lượng bạc, một khi tan thành bong bóng, tiếp theo phải sống ra sao? Công trường khai công thế nào? Làm sao trả nợ cho người ta? Đáng sợ hơn nữa, sau khi mở cảng trao đổi, những thương hội thực lực hùng hậu sẽ tràn vào, nếu như không có sức chống đỡ, chẳng chắn bị người ta thế chân.
Giống như thành Dương Châu, mặc dù xưng là giàu chùm thiên hạ, nhưng không có nổi một thương muối bản địa, tất cả bị người Sơn Tây bao hết. Đương nhiên là dựa vào quan hệ của Hồ Tôn Hiến, đám thương nhân Huy Châu bắt đầu tiến vào Dương Châu tranh cướp một trần bánh, nhưng bất kể thế nào, đều không có phần người bản địa.
Vừa nghĩ tới tương lai Tô Châu cũng như thế, đám đại hộ này tức thì mồ hôi như mưa, mông như đặt trên bàn châm, không còn để ý tới thể diện nữa, ào ào đúng dậy:
- Phải mau chóng đi tìm y thôi.
- Gượm đã.
Ban đầu đề nghị đi là Lục Đỉnh, ngăn cản cũng là ông ta:
- Tới lúc đó phải nhượng bộ cái gì, cái gì không thể nhượng bộ, hiện giờ phải lập ra kế hoạch, nếu không tới đó đàm phán thế nào? Chắc chắn sẽ thua thiệt.
- Nói có lý lắm.
Cả đám tán đồng.
~~~~~~~~~~
- Các vị ở trong miếu có vui không?
Khi bọn chúng về tới thành Tô Châu, tới nha môn cầu kiến, câu đầu tiên của Thẩm Mặc là thế.
Đám đại hộ cực kỳ xấu hồ, ấp a ấp úng không nói lên lời, vẫn là Lục Đỉnh lên tiếng:
- Bẩm đại nhân, chúng tôi sinh ra ở đây, lời lên nơi này, một lòng một ý muốn mở cảng trao đổi.
Rồi thở dài:
- Nhưng áp lực của Cửu đại gia quá lớn , bọn chúng uy hiếp chúng tôi, nếu không hợp tác, sẽ dẫn tên giặc Oa Từ Hải tới, đồ sát hương thân phụ lão Tô Châu.
- Từ Hải à?
Thẩm Mặc khẽ cau mày.
- Đúng, là Từ Hải.
Lục Đỉnh gật đầu:
- Bọn họ nói, Từ Hải có liên hệ với bọn họ, chỉ cần bỏ một khoản tiền lớn, có thể đưa hắn tới nơi này, mà Từ Hải sớm đã thèm nhỏ giãi tài phú của Tô Châu, khẳng định sẽ không từ chối.
- Vì để chúng tôi tin, bọn họ còn tiết lộ, Từ Hải sẽ tấn công một dải Đồng Hương Chiết Giang vào tháng ba.
Vương Tử Nhượng tiếp lời:
- Kết quả thời gian địa điểm không sai lệch chút nào, chúng tôi không thể không tin.
- Hơn nữa có Cửu đại gia bọn họ phối hợp.
Bành Tỳ cũng nói:
- Giặc Oa nắm rõ thực hư binh lực của chúng ta như lòng bàn tay, nếu như hai bên đó câu kết với nhau, đánh tới Tô Châu là hoàn toàn có thể.
Phan Thỏa tổng kết:
- Chúng tôi là danh gia vọng tộc thành Tô Châu, phải nghĩ cho hương thân phụ lão toàn thành , không thể để cho hàng vạn tên giặc Oa hung tàn đánh tới nơi này ...
Ông ta tỏ ra có chút xấu hổ:
- Nên chúng tôi liền thỏa hiệp.
- Nhưng chúng tôi không muốn đối địch với đại nhân, cho nên mới trốn ra ngoài, mặc cho bọn chúng làm gì thì làm.
Cả bốn cùng nói:
- Chuyện này chúng tôi sai rồi, nhưng mong đại nhân niệm tình chúng tôi cũng chỉ vì nghĩ cho hương thân phụ lão, có thể khoan thứ cho chúng tôi.
- Hay cho chiêu tránh mạnh tìm yếu.
Thẩm Mặc như cười như không nói:
- Xem ra các vị đều là anh hùng nhẫn nhục vì dân, bản quan không chỉ không nên trách tội, mà còn phải cáo thị ban thưởng nữa nhỉ.
- Đại nhân...
Cả đám ấp úng:
- Chúng tôi không có công, nhưng về tình có thể tha thứ, chúng tôi đáng thương cả, mong đại nhân dung tha.
- Dung tha?
Thẩm Mặc đứng dậy cười lớn:
- Còn chưa nói chuộc tội ra sao, đã yêu cầu được dung tha. Tự các vị thử nghĩ xem, đó là thái độ của kẻ nhận tội à?
Nói xong ném lại một câu:
- Nghĩ cho kỹ đi, nghĩ không thông thì khỏi phải tới nữa.
Nói xong phất tay rời đi , để lại mấy kẻ trong phòng đưa mặt nhìn nhau.
- Xem ra giới hạn của chúng ta không phải là giới hạn của người ta.
Đợi Thẩm Mặc đi rồi, bọn chúng thì thầm với nhau. Ban đầu trước khi tới đây, bọn chúng thương lượng, trước khi đàm phán, bất kể ra sao cũng phải để Thẩm Mặc đồng ý không truy cứu chuyện mấy tháng qua mới nói, nhưng hiện giờ xem ra, hiển nhiên người ta không muốn rồi.
- Giờ phải làm sao đây?
Cả đám nhìn sang phía Lục Đỉnh, mặc dù rất ghét tính cách của ông ta, nhưng dù sao đã quen nghe ông ta chỉ huy rồi.
- Thế này đi, chúng ta nhận tội, để y xử phạt.
Lục Đỉnh dù sao già đời lọc lõi, suy nghĩ chốc lát rồi nói:
- Ném quả cầu lại cho y, chẳng lẽ y còn đầy chúng ta vào chỗ chết được hay sao?
Đó là tự tin mà không phải cuồng vọng, dù sao đám đại gia tộc bọn chúng chủ đạo nhiều phương diện thành Tô Châu, từ ý nghĩa nào đó mà nói thành Tô Châu là bọn chúng, bọn chúng là thành Tô Châu.
Cho nên bọn chúng tin, Thẩm Mặc chỉ còn cách bảo vệ bọn chúng, chứ không thể đả kích bọn chúng, đây chính là " tinh thần vô lại ắt vô đich" mà người ta hay nói.
Nhưng bọn chúng quá coi thường quyết tâm Thẩm Mặc lần này không hành cho bọn chúng chết đi sống lại, y tuyệt đối chưa thôi.
Khi bọn chúng nói hơn nói thiệt, lại mời y tới lần nữa, thái độ thành khẩn biểu thị cam tâm tình nguyện tiếp nhận xử phạt Thẩm Mặc mặt vẫn rất bất thiện:
- Đại Minh luật có ghi rõ, kẻ thao túng thị trường, tích trữ ép gia, đánh gậy một trăm, tịch thu gia sản, các ngươi đồng ý chấp nhận sao?
Bọn chúng sao dám gật đầu, cười khổ nói:
- Đại nhân tha mạng.
Tất nhiên ai cũng nghe ra Thẩm Mặc tức giận mà nói thôi.
Thẩm Mặc cười nhạt:
- Không có dũng khí gánh vác tội lỗi thì đừng có nói quá sớm.
Cả đám cười ngượng nói không ra lời.
- Tội lỗi lần này nhất định phải có kẻ gánh vác trách nhiệm.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Sự kiện này gây xôn xao, cả triều đình đều biết rồi, bệ hạ và nội các đều đợi ta có câu trả lời đây ... Ta cũng đang đợi các ngươi trả lời, tấu chương này phải viết ra sao? Chư vị ra chủ ý đi.
- Đại nhân...
Vương Tử Nhược nói:
- Đây chẳng quả là một lần vật giá tăng cao thôi, là chuyện thương nhân, các đại nhân trong triều không để ý đâu.
Dù sao ông ta từ trong triều đình ra, biết các bậc sĩ đại phu tự cho mình là thanh cao, coi thường thương nhân, không vì chuyện vớ vẩn này mà làm lớn lên.
Thẩm Mặc cười khó đoán:
- Nếu như câu kết với giặc Oa thì sao?
- Hả?
Cả đám đồng loạt biến sắc, vội vã giải thích:
- Đại nhân, chúng tôi chưa từng theo giặc Oa, cho dù dính líu một chút cũng không có, liên hệ với giặc Oa là Cửu đại gia.
- Chuyện này các ngươi tự giải thích với ti tam pháp ấy.
Thẩm Mặc nghiêm mặt:
- Hồ bộ đương đã đem lần giặc Oa tấn công Chiết Giang và nguy cơ lương thực ở Tô Châu liên hệ với nhau, xưng là "hai chiến trường, hai phương thức nhưng mục đích chỉ có một, đều là phá hoại triệu đình mở cảng, duy trì lợi ích của tập đoàn nào đó."
Các vị lão đại nhân luôn miễn cưỡng duy trì phong độ cuối cùng cũng kinh hoàng rồi, đứng hết dậy, khom lưng xuống, mặt rất khó coi:
- Đại nhân, ngài không thể dồn chúng tôi vào đường cùng.
- Vậy trước kia các ngươi đã từng nghĩ để lại đường sống cho bản quan chưa?
Thẩm Mặc mặt âm trầm, châm chích:
- Ta đi bái phỏng từng nhà một, xin các ngươi lấy đại cục làm trọng, đưa tay tương trợ, còn các ngươi? Trốn đi không gặp ta, lại còn thao túng các cửa hiệu phía dưới, đẩy vật giá lên cao, gây loạn trong thành.
- Chúng tôi không đẩy giá...
Cả đám ủy khuất nói.
- Không cái rắm.
Thẩm Mặc vỗ bàn:
- Nếu như không phải các ngươi một mặt điên cuồng thu mua lương khoán, một mặt ra sức cho vay, để người dân cũng đổ xô đi tranh mua, thì vật giá làm sao cứ tăng mãi không ngừng?
Cả đám cứng họng.
- Tỉnh lại đi, đám khốn kiếp lang sói cao ngạo.
Thẩm Mặc nói với giọng mỉa mai:
- Các ngươi đã bị Cửu đại gia vứt bỏ rồi, thành dê thế tội để hạ hỏa triều đình, lại còn cho rằng mình là anh hùng vì dân, không ai cảm động sao?
- Đã thấy thằn lắt cắt đuôi chưa? Nhìn qua thì cái đuôi và thân thể nó liền cùng một thể, nhưng một khi gặp phải nguy hiểm, bọn chúng liền vứt bỏ cái đuôi, dùng thứ ngo ngoe đó thu hút kẻ địch, sau đó bản thân thì chạy thật nhanh.
Nói rồi chỉ đám lão đại nhân:
- Các ngươi chính là cái đuôi đó.
Bốn lão già nhìn nhau, mặt xám như tro tàn, mồ hôi đẫm áo.
Từ xưa tới nay, bọn chúng đều là ếch ngồi đáy giếng, ở khoảnh Tô Châu nhỏ nhoi xưng hùng xưng bá, cảm thấy mình rất là ghê gớm, cho dù là Cửu đại gia cũng phải nể mặt vài phần, cho nên chưa bao giờ coi một đồng tri ngũ phẩm như Thẩm Mặc ra gì, cho dù y có là trạng nguyên lang.
Hiện giờ y nói một câu thức tỉnh bọn chúng, bọn chúng cuối cùng mới phát hiện ra, trước giờ mình luôn bị Cửu đại gia tộc lợi dụng, hiện giờ bị người ta vứt bỏ rồi, lại giống như cái đuôi thằn lằn kia, lên mặt ngông nghênh, thực không còn gì đáng thương hơn thế.
Đợi bọn chúng tỉnh lại, Thẩm Mặc đã bỏ đi rồi, nhìn chỗ ngồi trống không, bọn chúng tức thì luống cuống, vội vàng tới hậu viện tìm y, dường như Thẩm Mặc thành thuốc an thần, cỏ cứu mạng của bọn chúng vậy.
Nhưng bị Quy Hữu Quang chặn lại:
- Chư vị, đại nhân nói, tâm tình các vị hiện nay đang kích động, làm cái gì cũng thiếu lý trí, nên trở về bình tĩnh lại đã, sau đó hãy tới gặp đại nhân.
Nhìn cánh cửa lớn chầm chậm đóng lại, các vị lão đại nhân lòng cũng trầm xuống, đợi cánh cửa hoàn toàn khép kin, bọn chúng mới thất hồn lạc phách nhìn nhau, thấy kinh hoàng và tuyệt vọng trong mắt đối phương.
- Các vị, chúng ta trở về cùng bàn tính một chút ...
Lục Đỉnh lên tiếng.
Ba người còn lại nhìn ông ta rất bất thiện, Lục Đỉnh kỳ quái hỏi:
- Nhìn ta làm cái gì?
Phan Thỏa cười lạnh:
- Đừng giả bộ nữa, ngươi là kẻ phản bội.
Bành Tỳ nhảy ra:
- Đúng thế, họ Lục các ngươi vốn là cùng một giuộc với nhau, rõ ràng thông đồng với bọn chúng! Từ đầu tới cuối, ngươi luôn nói đỡ cho bọn chúng, bề ngoài thì như bày kế cho bọn ta, thực chất là không muốn cho bọn ta hòa giải với quan phủ, để cho Tô Châu không được yên bình, không thể mở cảng.
- Đúng thế, đúng thế, ngươi là kẻ phản bội!
Cả đám vây quanh Lục Đỉnh chỉ thẳng vào mặt chửi mắng:
- Luôn mồm nói là tốt cho chúng ta, thực ra chỉ muốn đẩy chúng ta vào ngõ cùng.
- Lời nói một phía.
Lục Đỉnh lớn tiếng quát đám tiểu đệ ngày nào, giống như việc ông ta vẫn làm như trước kia, trong mắt ông ta, hôm nay cũng chẳng khác gì:
- Ta xưa nay luôn suy nghĩ cho mọi người, đã khi nào ăn cây táo rào cây me chưa?
Nhưng mọi người càng bị quát mắng càng giận, sự kìm nén và sợ hãi bao ngày qua, cứ như đã tìm được chỗ để phát tiết, tức thì trào ra, không thể thu lại được nữa. Không may Lục Đỉnh thường ngày quen ra lệnh cho người khác, không chịu nổi chút uy khuất nào, cũng đùng đùng nổi giận quát tháo:
- Lũ ngu xuẩn không biết tốt xấu, ta mặc kệ các ngươi đi tìm lấy cái chết.
Nói xong gạt cả đám muốn bỏ đi.
Đột nhiên có người quát lớn:
- Đánh chết ngươi, lão già bại hoại.
Còn chưa kịp đợi ông ta phản ứng lại, tóc đã bị người ta túm lấy giật cho một cái, người lảo đảo.
Ra tay là Phan Thỏa, người này tính tình nóng nảy, thấy ông ta đến chết không chịu nhận sai, còn dạo ngông cuồng như thế, không khỏi tức giận sinh lòng độc ác, xông tới tóm lấy tóc Lục Đỉnh, nắm dấm vũng tới. Phan Thỏa giận tới mụ mị đầu óc, triển khai mười tám chiêu Vương Bát Quyền, nắm đấm như cái bát nện túi bụi lên người Lục Đỉnh, vừa đánh còn vừa chửi:
- Xem lão tiểu tử ngươi còn dám lên mặt không.
Người bên cạnh chết lặng, mọi người đều là người có văn hóa có thể diện, chừng này tuổi đầu rồi, đừng nói là đánh ai, chửi người cũng chưa có. Tức thì đứng đần ra đó, không biết phải làm sao?
Lại nói tới Lục Đỉnh, ban đầu bị đánh cho choáng váng, nhưng Phan Thỏa dù sao cũng ăn sung mặc sướng, lại sáu mấy tuổi đầu rồi, sức khỏe suy nhược, đánh mãi đãi mãi, không ngờ làm Lục Đỉnh tỉnh lại. Thấy lưng như bị chùy dội lên, lửa giận trong lòng Lục Đỉnh lấn át lý trí, cắn vào tai Phan Thỏa, tiếp theo đó là tiếng rú thê thảm, máu tươi lênh láng.
Vương Bát Quyền đấu với Cuồng Cầu Giảo! Làm người trong cửa ngoài cửa đều hoàn toàn ngây dại.
Lúc này Bành Tỳ không chịu nổi nữa, ông ta thường ngày quan hệ với Phan Thỏa tốt nhất , thấy bạn già đổ máu, phẫn nộ chửi:
- Con chó dại kia, dám cắn người hả!
Liền sắn tay áo lên , muốn giúp đánh Lục Đỉnh.
Nhưng Vương Tử Nhượng có quan hệ tốt với Lục Đỉnh, không tiện ra tay, nhưng ngăn Bành Tỳ lại:
- Ông xen bừa vào làm gì ...
Lời còn chưa dứt đã bị Bành Tỳ vung tay tát tới, Vương Tử Nhượng điên lên, triển khai Thôn Phụ Quyền, quần nhau với Bành Tỳ.
Vương Bát chiến chó dại, thôn phụ đấu điêu bà.
Cảnh này làm mọi người từ trong chấn động tỉnh lại, thầm nghĩ, làm cái gì thế này? Có chuyện gì mất mặt hơn nữa không? Vội đi tới tách hai bên ra, không để cho bọn họ đánh nhau nữa.
Phan Thỏa ôm tai bị cắn mất một nửa, hoàn toàn hóa rồ, chửi:
-Các ngươi buông ta ra, hôm nay ta không đập vỡ trứng lão gìa này, thì ta là con lão.
Lục Đỉnh mồm be bét máu, hai mắt đỏ dừ:
- Nếu ngươi là con ta, đẻ ra ta đã bóp chết rồi.
Thế này khác gì hàng tôm hàng cá cãi nhau? Thấy hai người họ đã hoàn toàn mất đi lý trí, mọi người kéo Phan Thỏa đi, trừ Vương Tử Nhượng , không ai thèm để ý tới Lục Đỉnh.
Mọi người đi hết , hiện trưởng trở nên yên tĩnh, Lục Đỉnh cũng bình tâm lại, nhớ lại cảnh vừa rồi, xấu hổ muốn chết cho xong, che mặt nói:
- Kiếp này hết rồi.
Liền vái Vương Tử Nhược một cái, tiêu điều như lá rụng, thất hồn lạc phách rời đi.
Trong sân chỉ còn lại một mình Vương Tử Nhượng, ông ta nhìn cánh cửa lớn đen xì, mặc dù không thấy rõ người bên trong, nhưng có thể cảm thụ rõ ràng sự nhạo báng vô tận, ũ rũ lắc đầu, theo bước Lục Đỉnh.
Nhìn qua khe cửa chứng kiến hết cảnh vừa rồi, Quy Hữu Quang không khỏi thở dài, thầm nghĩ :" Vốn là một đám người quyền thế nhường nào, nhưng chỉ vì đi sai một bước mà luân lạc tới cảnh này, thật là đáng sợ."
Quay trở về Thiêm áp phòng, ông ta đem chuyện này bẩm báo cho đại nhân, Thẩm Mặc vẫn không may may biểu cảm nào, lạnh nhạt nói:
- Có phải Chấn Xuyên công cho rằng ta bức ép bọn họ quá tàn độc.
- Không giấu được đại nhân.
Quy Hữu Quang đã sợ Thẩm Mặc tới tận xương tủy rồi, nên có sao nói vậy, không dám giấu y:
- Ti chức lo, cho dù bọn họ khuất phục rồi, cũng sẽ có tâm bệnh.
- Ta vốn chẳng định để bọn chúng tâm phục khẩu phục.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Trăm năm qua, ưu đãi với sĩ phu đã quá mức rồi, làm bọn chúng trở nên tư lợi ích kỷ, ngu xuẩn ngang ngược, cho rằng vinh hoa phú quý của mình là điều hiển nhiên, nhưng chưa từng nghĩ phải có chút nghĩa vụ nào, phải gánh chút trách nhiệm nào! Đại Minh rơi vào cảnh ngày nay trách nhiệm chủ yếu là của bọn chúng.
Y siết chặt nắm đấm:
- Đám ngu xuẩn này, kéo không đi, đánh không lùi, phải cho chúng chút giáo huấn, bọn chúng mới hiểu tôn ti trên dưới.
Quy Hữu Quang cũng trở nên nghiêm túc, cả đời này ông ta thấy quá quen bộ mặt của quan viên, không hiểu tại sao những người đọc sách thánh hiền sau khi làm quan lại trở nên kiêu ngạo tham lam, không biết trung hiếu, ngược lại thành sâu mọt của quốc gia. Nghĩ tới đây, ông ta đem điều mà nghĩ mãi không ra câu trả lời hỏi Thẩm Mặc:
- Đại nhân, vì sao lại thế?
- Khoa cử hại người.
Thẩm Mặc trả lời chắc nịch:
- Đối với người thường mà nói, phải tích lũy ba đời, mưa thuận gió hòa, đời thứ tư mới có thể để một con cháu không lo việc sản xuất, chuyên môn đọc sách; cho dù là bản thân đại tộc, cũng phải hao tốn vô số tiền bạc mời danh sư, các sĩ tử phải mười mấy năm đèn sách, vứt bỏ tôn nghiêm, trải hết gian nan, mới vượt qua khảo thì làm người thành ma quỷ, kiếm được mũ ô sa. Chỉ cho rằng công danh là do gia tộc bỏ tiền bồi dưỡng, bản thân vất vả kiếm được, làm gì có chuyện cảm kích triều đình? Cho dù có ba nhiêu vinh hoa phú quý, quan cao tước lớn, thì cảm kích cũng chỉ là với gia tộc và bản thân mà thôi.
Nói tới đó cười lạnh:
- Có thể thấy dùng người như thế, vốn không thể hiện triều đình chiêu hiền đãi sĩ, mà triều đình lại hi vọng báo trung, hi vọng những kẻ này suy nghĩ cho dân, chẳng phải nằm mơ nói mộng sao?
- Vậy phải ứng phó ra sao?
Quy Hữu Quang mặt nặng nề nói.
- Cho bọn chúng một chậu nước lạnh để bọn chúng tỉnh táo lại.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Hiện giờ ta chỉ làm tới đó được thôi.
Bất tại kỳ vị bất mưu kỳ chánh, đó là điều cấm của y.
***
Tức là không ở vị trí đó, không làm việc ấy và không hiều về nó thì xin đừng chen vô
~~~~~
Sáng sớm ngày hôm sau, cửa còn chưa mở đã có mấy vị đại gia lặng lẽ tới cửa nha môn, chờ đợi cầu kiến. Đêm hôm qua bọn họ thương lượng rất lâu, cho rằng gặp phải vị phủ tôn cứng rắn như thế, ngoan ngoãn cúi đầu là hơn, nhưng quan trọng là tranh trước người khác, kiếm lấy cái công "hàng" này, để hưởng đãi ngộ khác nhau.
Nhưng người tới sớm nhất kia đến chẳng bao lâu, đã thấy cả một đám, đôi bên xấu hổ gật đầu với nhau.
- Đến rồi hả?
- Ừ đến rồi.
- Sớm quá nhỉ.
- Ông cũng đâu có muộn.
Rồi cúi đầu "đếm kiến".
Đợi tới khi nha môn mở cửa, các đại hộ hôm qua đã tới bảy tám phần, thậm chí Phan Thỏa bị cắn sứt tai hôm qua của quấn đầu , cúi gằm mặt theo lưng Bành Tỳ, hạ mình tới mức không hạ thêm được nữa.
Lần này gác cửa không làm khó bọn họ nữa, không những mời bọn họ tới nhị đường ngồi, còn mang trà lên, hỏi đã ăn sáng chưa. Bọn họ nôn ruột cả đêm, lại dậy thật sớm, làm gì có ai ăn sáng, nhưng vẫn phải khách khí nói:
- Ăn rồi, cám ơn...
Cùng với một tiếng "Phủ tôn đại nhân tới!" Không có bất kỳ ai chi huy các vị đại lão gia đồng loạt đứng dây, cúi đầu, vấn an, tỏ ra hết sức ngoan ngoãn.
Thẩm Mặc cũng không gây khó dễ gì, ngồi xuống chủ vị, rồi nói:
- Các vị ngồi xuống cả đi.
- Tạ ơn đại nhân.
Cả đám hoảng sợ nói, chỉ dám đặt một phần bốn cái mông lên ghế.
Thẩm Mặc cười tủm tỉm, ánh mắt liếc qua mọi người, cười nói:
- Ai nấy mắt đò kẻ, xem ra đem qua ngủ không được ngon hả.
Bành Tỳ mặt đầy day dứt nói:
- Qua giáo huấn ngày hôm qua của đại nhân, chúng tôi như tỉnh giấc mộng, áy náy vô cùng, khiến cho không sao ngủ được, sáng hôm nay tới thỉnh tội với ngài.
Mọi người đều gật đầu phụ họa:
- Đúng thế, đại nhân, chúng tôi đều nhận ra cái sai của mình rồi, thật lòng tới thỉnh tội với ngài đây.
- Thật sao?
Thẩm Mặc thu lại nụ cười:
- Sai ở đâu, thử nói ra xem.
Thế là đám đông nhao nhao lên, có người nói:
- Chúng tôi quá ích kỷ, chỉ biết nghĩ tới mình, không biết nghĩ tới Tô Châu.
- Chúng tôi quá hồ đồ, người ta nói sao tin vậy.
- Chúng tôi quá ngây thơ...
V...v...v...
Có người tình cảm phong phú tuyến lệ phát triển còn khóc lóc sụt sùi, dậm chân đấm ngực , chửi mình không phải là người.
Thẩm Mặc biết nhưng lời này kỳ thực đều bị y ép quá mà nói, đương nhiên y cũng chẳng hi vọng bọn chúng biết kiểm điểm từ tận sâu trong linh hồn, y cần, là một thái độ hạ mình thần phục mà thôi. Thấy bọn họ nói cũng kha kha rồi, y mới gật gù, nói thấm thía:
- Chư vị, một bái học rất nặng nề, nhưng có thể giúp chúng ta nhận ra sai lầm, thì đáng để trân trọng.
Mọi người nghe thấy có hi vọng rồi, thái độ càng trở nên thành khẩn, nghe Thẩm Mặc nói tiếp:
- Có câu, biết sai biết sửa, là điều may lớn. Bản quan cho các vị một cơ hội làm lại từ đầu.
Đám đông gật đầu như gà mổ thóc, dè dặt hỏi:
- Không biết đại nhân chuẩn bị trả lời cho bên trên như thế nào?
Thẩm Mặc bình thẩn đáp:
- Chỉ bị uy hiếp làm điều ác, chư vị thấy sao?
- Đại nhân nhân từ.
Đám đông thở phào nhẹ nhõm, chuyện tới nước này rồi, không giao vài con dê thế tội ra là không qua cửa được, liền nói:
- Đều do Lục Đỉnh và Vương Tử Nhượng sai phái.
Sớm đoán được bọn chúng sẽ đem trách nhiệm đẩy lên người kẻ không có mặt, Thẩm Mặc thầm cười lạnh, nhưng mặt nghiêm túc nói:
- Manh mối này rất quan trọng, quan phủ sẽ điều tra tử tế.
Đem trang cũ lật qua, mới tiến vào chủ đề chính, Bành Tỳ nói:
- Đại nhân, hiện giờ giá cả Tô Châu sụt giảm mạnh, giá phiếu khoán mất giá nghiêm trọng, chúng tôi nhập phiếu khoán giá cao, tổn thất nặng nề, xin đại nhân ra tay cứu viện, đỡ chúng tôi một chút.
- Vật giá thành Tô Châu đúng là một vấn đề.
Thẩm Mặc thong thả gật đầu:
- Cứ kéo dài như thế sẽ loạn mất
Nói tới đó nhìm đám đông, cười:
- Bản quan cũng không biết làm sao, có câu ba người hợp lại hơn Gia Cát Lượng, không biết chúng ta hợp sức hợp trí có biện pháp này hay không?
Cả đám giả vờ nghĩ ngợi chốc lát nói:
- Ngài xem xem có thể bảo những thương gia kia thu phiếu khoán lại với nguyên giá được không?
Rồi chột dạ bổ xung:
- Đương nhiên nửa giá cũng được, lần này chúng tôi phạm sai lầm, đáng bồi thường! Nhưng cũng phải để lại cho chúng tôi con đường sống chứ kiếm cơm ăn chứ phải không ạ.
- Điều này kỳ thực ta đã hỏi qua Cổ hội trưởng thương hội Lương Du.
Thẩm Mặc cau mày:
- Nhưng ông ta nói, liên tục mấy tháng tăng vọt, bọn họ bị giá phiếu quyển liên lụy, giá bán ra thấp hơn giá bán vào, kỳ thực tổn thất là rất lớn, nếu như bắt bọn họ nhận lại phiếu khoán, thì bọn họ sẽ phải đóng cửa hết.
Rồi thở dài:
- Lần này thành Tô Châu chúng ta là ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, bị ngư ông người ta đắc lợi rồi, cũng không nên hi vọng vào những thương buôn kia nữa.
Cả đám mặt mày sầu thảm:
- Chẳng lẽ đại nhân thấy chết mà không cứu sao?
- Cứu, đương nhiên là phải cứu rồi.
Thẩm Mặc gật đầu khẳng định:
- Nhưng không thể dựa vào chuộc lại, mà phải nghĩ cách khác.
Y vỗ tay nói:
- Ta có kiến nghị này, chư vị thử nghĩ xem sao, nếu như vấn đề nằm ở phiếu khoán mất giá, vậy chúng ta nghĩ cách cho nó tăng giá là được.
Cả đám nghĩ :" Nói thì dễ lắm." Cười méo xẹo:
- Thời gian trước giá của nó quá cao, e rằng sẽ phải rớt giá một thời gian rất dài, muốn phiếu khoán tăng giá trở lại đâu phải dễ dàng gì.
- Nếu như phiếu khoán không phải là khoán nợ chưa trả.
Thẩm Mặc trầm giọng:
- Mà biến thành cổ phần thương hiệu thì sao?
Đám đông có chút mù mờ:
- Đại nhân, ý ngài là sao?
- Ý của ta là, nếu như bọn họ không có cách nào trả được khỏan tiền đó, hay chăng các vị đem phiếu khoán trong tay, chuyển hóa thành cổ phần của bọn họ. Đem khoán vốn là "thấy khoán trả hàng" thành phần trăm hoa hồng.
- Như thế các vị thành cổ đông của bọn họ, có thể tham dự vào quyết sách trọng đại của bọn họ, nhưng không can thiệp vào kinh doanh bình thường.
Dừng lại một chút mới bổ xung:
- Nhưng có thể dựa theo cổ phần đóng góp chia sẽ lợi nhuận tương ứng của bọn họ, biện pháp này như thế nào?