Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác giả : EK
-----oo0oo-----
Chương 493: Đánh tới ngươi phục. (2)
Nguồn: Sưu Tầm
Hơn mười thân ảnh của Huyền Thiên, tốc độ cực nhanh, thân ảnh nặng nề, rắc rối phức tạp, thực sự khiến cho người ta hoa hết cả mắt.
Lúc này, Huyền Thiên hoàn toàn có thể dựa vào quỷ ảnh mê hồn bộ để vượt qua Ô Như Phi và Triệu Thiểm, dẫn đầu trở về phía bên kia của quảng trường, thế nhưng Huyền Thiên bây giờ cũng không muốn cứ thế mà xong việc, đối phương đã giở thù đoạn kiểu ấy ra rồi, như vậy hắn cũng phải cho bọn chúng một bài học mới được.
Hắn muốn để cho đám người kia biết rõ, Huyền Thiên hắn không phải người mà bọn chúng muốn vo tròn thì vo tròn, muốn bóp nát thì bóp nát, có thể chung sống hòa bình được thì tốt, nhưng nếu đối phương cứ nhất định muốn đấu thì Huyền Thiên cũng sẽ không lùi bước, phải để cho đối phương phải trả một cái giá thật đắt.
Kiếm mang như phong duệ đột nhiên xuất hiện, kiếm ý cường đại bao trùm khắp bốn phía, Huyền Thiên đã xuất kiếm, Phá Vân kiếm vừa ra khỏi vỏ, hư không đều bị rách ra, trong nháy mắt kiếm quang như mưa nhanh chóng lan ra bao trùm bốn phía.
Hơn mười mấy tên Huyền Thiên thi triển Diệt Thần Thức, trong nháy mắt đã đâm ra trên trăm kiếm, đồng thời xuất hiện tới mấy ngàn đạo kiếm quang, thế này đã không thể dùng hoa hết cả mắt để hình dung nữa rồi mà đã hoàn toàn trở thành một đoàn loạn thất bát tao.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân thể của Ô Như Phi và Triệu Thiểm nhanh chóng lùi lại, trên cơ thể hai người đồng thời xuất hiện hơn mười đạo kiếm thương, sâu tới mức có thể nhìn thấy xương cốt trắng hếu, máu tươi chảy ồ ạt, bị đánh văng ra hơn trăm mét, ngã xuống mặt đất.
Còn hơn mười đạo thân ảnh của Huyền Thiên thì trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu theo kiếm quang, chỉ còn lại một chân thân đang lao về phía quảng trường đối diện với tốc độ nhanh như chớp, trong tiếng kinh hô của chúng đệ tử Địa Giai cảnh, chỉ vài giây sâu đã đi tới phía bên kia, cắm lá cờ xuống bên cạnh.
Ánh mắt của Huyền Thiên quét qua khắp đám cường giả Địa Giai cảnh.
- Còn có ai không phục nữa thì cứ việc đi ra đây!
Nghiêm Minh Tân đi rồi, trên quảng trường bây giờ toàn bộ đều cường giả Địa Giai cảnh, giờ phút này chúng cường giả đều bị khí thế của Huyền Thiên trấn áp, không ai dám hó hé gì hết.
Ô Như Phi và Triệu Thiểm bị thương không nhẹ nên đã được người khác đỡ dậy, Lý Cuồng thật sự là không thể nào ngờ được, lúc Huyền Thiên đấu với Nghiêm Minh Tân vẫn còn che giấu thực lực của mình, cư nhiên chỉ trong vòng một giây đã đánh trọng thương hai vị cường giả Địa Giai cảnh nhất trọng cùng một lúc.
Lần này hai người bọn họ cản đường Huyền Thiên, ra tay cướp cờ, quả thực chính là tự lấy đá đập chân mình.
Qua khoảng người giây cũng không có bất kỳ người nào đứng ra đáp lời Huyền Thiên nữa… vô luận là thực lực hay là khinh công, những người có tư cách để tỷ thí với Huyền Thiên cũng đều không phải là đối thủ của hắn.
Ánh mắt của Huyền Thiên lại chuyển sang trên người Lý Cuồng.
- Lý Cuồng, ngươi có phục hay không!
Sắc mặt của Lý Cuồng lúc xanh, lúc trắng, mấy giây sau mới nói:
- Phục!
Ánh mắt của Huyền Thiên quét qua tất cả mọi người:
- Các ngươi có phục hay không!
…
- Phục…. !
- Phục - - !
- Ta tâm phục khẩu phục!
….
Qua nửa ngày sau mới có người chậm rãi bắt đầu nói phục, theo số lượng người nói ngày càng nhiều thì thanh âm dần dần lớn hơn, ai cũng nói phục.
- Hoàng Thiên, ta không phục ngươi! Đột nhiên, một thanh âm cực lớn từ trên không trung vọng xuống, lấn át tất cả những thanh âm còn lại.
Chủ nhân của thanh âm này dùng chân nguyên để rống lên, cho nên cực kỳ lớn, giống như một đạo sấm vừa rền vang.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy đó là một vi thiếu niên tuổi chừng mười sáu, từ trên trời giáng xuống, đáp xuống trước mặt Huyền Thiên.
Ánh mắt của Huyền Thiên căng thẳng, người tới không phải ai khác mà chính là Trịnh Uyên xuất thân từ thế gia tam phẩm ở Thanh Châu, cùng tới từ BắcVực với hắn, phía sau lưng của hắn vác theo hai thanh bảo kiếm vắt chéo.
Không tới mười lăm tuổi đã bước chân vào Địa Giai cảnh, hôm nay mới chỉ trong mười sáu tuổi hai tháng đã là cường giả Địa Giai cảnh nhị trọng rồi, tuổi so với Huyền Thiên thì cũng chỉ lớn hơn mấy tháng, nhưng tu vi cũng đã cao hơn hai cảnh giới, hơn nữa ở giữa còn cách một đại cảnh giới từ tiên thiên cảnh và Địa Giai cảnh.
Trịnh Uyên mặc dù kém hơn Giang Nhất Lưu và Trác Bất Quần một chút, nhưng tuyệt đối là một trong số ít những đệ tử xuất sắc nhất trong hàng đệ tử hậu bối của Bắc Thần Các kể từ sau Giang Nhất Lưu và Trác Bất Quần.
Không ít người nhìn thấy Trịnh Uyên thì hai mắt sáng ngời, nếu nói là còn người nào có tư cách và thực lực để đánh một trận phân cao thấp với Huyền Thiên thì chỉ có Trịnh Uyên mà thôi.
Hai người vào Bắc Thần Các cùng một lúc, cùng là đệ tử đặc thu của Bắc Thần Các ở Bắc Vực, tuổi cũng chỉ hơn kém nhau có mấy tháng mà thôi.
Hơn nữa, trong lòng mọi người, giữa Huyền Thiên và Trịnh Uyên thì đều xem trọng Trịnh Uyên hơn, cũng cùng là thiên tài yêu nghiệt, nhưng Trịnh Uyên đã có tu vi Địa Giai cảnh nhị trọng rồi.
Tuy rằng khả năng vượt cấp khiêu chiến của Trịnh Uyên không mạnh bằng Nghiêm Minh Tân, nhưng ít nhất cũng có thể khiêu chiến với cường giả Địa Giai cảnh hơn hắn một cảnh giới, cường giả Địa Giai cảnh tam trọng mười phần thì có tới chín phần không phải là đối thủ của hắn, so với Nghiêm Minh Tân bây giờ thì hơn xa.
Bán bộ chân nguyên như Huyền Thiên, thực lực liệu có thể mạnh hơn người có mà hết chín phần cường giả Địa Giai cảnh tam trọng cũng không phải là đối thủ như Trịnh Uyên sao? Chuyện này đương nhiên là không ai tin.
Ánh mắt của Trịnh Uyên nhìn Huyền Thiên, tràn ngập vẻ cuồng ngạo mà không phát, đố kị và phẫn hận, không hề che dấu một chút nào.
Trong đám đệ tử đặc thu của Bắc Thần Các ở Bắc Vực, Trịnh Uyên vẫn cho là hắn cái gì cũng đứng đầu. Sau khi tiến vào Bắc Thần Các được thái thượng trưởng lão Tằng Sư Kiệt thu làm đệ tử, hắn cũng cảm thấy rất thỏa mãn rồi, đối với người xuất thân từ tam phẩm thế gia như Trịnh Uyên mà nói thì địa vị của hắn trong tương lai, so với hắn ở trong tam phẩm thế gia đã không thể so sánh nữa rồi.
Thế nhưng, Huyền Thiên lại được La Khiếu Dã thu nhận làm đệ tử thân truyền. hắn vốn xem thưởng Huyền Thiên, thập phần khinh thường, kết quả Huyền Thiên lại trở thành đệ tử thân truyền của các chủ. Địa vị ở Bắc Thần Các còn tốt hơn hắn, điều này khiến cho Trịnh Uyên không thể nào chấp nhận được, bị đả kích cực lớn. đố kị liền biến thành phẫn hận.
Bất kể là bị người khác sai sử hay là Trịnh Uyên chủ động đi ra, muốn đánh một trận với Huyền Thiên cũng là chuyện rất bình thường.
Đối với sự xuất hiện của Trịnh Uyên, Huyền Thiên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn gì, hắn đã sớm từ trong mắt Trịnh Uyên nhìn ra, giữa hai người bọn họ sớm muộn gì cũng phải đánh một trận để phân cao thấp.
- Trịnh Uyên, nếu như ngươi không phục thì ta sẽ đánh tới khi nào ngươi phục!
Trong ánh mắt của Huyền Thiên cũng tràn ngập chiến ý.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác giả : EK
-----oo0oo-----
Chương 494: Đánh tới ngươi phục. (3)
Nguồn: Sưu Tầm
Không ai phù hợp làm hòn đá kê chân cho hắn hơn Trịnh Uyên, Trịnh Uyên chính là thiên tài đỉnh tiêm nhất đẳng gần với Giang Nhất Lưu và Trác Bất Quần nhất.
Chỉ cần đánh bại Trịnh Uyên thì như vậy, Huyền Thiên đã vượt qua tất cả đệ tử của Bắc Thần Các, trực tiếp đúng trên cùng một cấp bậc với Giang Nhất Lưu và Trác Bất Quần. chỉ có như vậy mới có thể chính thức khiến tất cả đệ tử của Bắc Thần Các tâm phục khẩu phục.
Chỉ có như vậy mới có thể chứng minh, La Khiếu Dã thu nhận Huyền Thiên làm đệ tử không phải tại đau mắt chọn nhầm mà là tuệ nhãn như đuốc.
Lời nói của Huyền Thiên khiến cho trong mắt của Trịnh Uyên thoáng dao động, hắn luôn luôn tự phụ, cho là hắn sẽ mang tới áp lực cực lớn cho Huyền Thiên, cư nhiên không ngờ rằng, cái nhìn của Huyền Thiên đối với hắn cũng giống như hắn đối với Huyền Thiên, chính là chẳng coi nhau ra gì.
Điều này khiến cho người có lòng tự ái cao như Trịnh Uyên cơ hồ tức muốn điên lên đi được, phải hít sâu vào mấy lần mới có thể áp chế lửa giận, lạnh lùng nói:
- Nói khoác không biết ngượng, hôm nay có đông đủ ở đây, ta cũng muốn để tất cả mọi người nhìn xem, rốt cuộc là ai đánh cho tới khi kẻ kia phục thì thôi, hừ!
Hai thanh bảo kiếm giắt chéo sau lưng Trịnh Uyên, trong lúc nói chuyện, hắn cũng đã rút bảo kiếm trên vai trái ra, thiên địa nguyên khí bốn phía lập tức ồ ạt lao vào trong kiếm, rõ ràng đây là một thanh bảo kiếm địa cấp hạ phẩm.
Cường giả Địa Giai cảnh bốn phía lập tức tản ra xung quanh, cả một đám tinh thần sáng láng, Huyền Thiên và Trịnh Uyên đều là đệ tử đặc thu tới từ Bắc vực, đối với trận quyết đấu của hai người bọn họ, tất cả cường giả Địa Giai cảnh đều cảm thấy vô cùng hứng thú, cho nên đều nhanh chóng lùi lại, chừa ra không gian rộng chừng năm sáu trăm mét.
Đối với thực lực của Trịnh Uyên, trong lòng Huyền Thiên cũng rất coi trọng, nhưng bề ngoài thì làm ra vẻ không coi vào đâu, duỗi tay ra, Phá Vân kiếm đã ra khỏi võ, dẫn đầu tấn công về phía Trịnh Uyên.
Một kiếm này của Huyền Thiên cực kỳ tùy ý, giống như là thuận tay đâm ra một cái mà thôi, cũng chẳng có biến hóa gì sấc, bình thường tới mức không thể bình thường hơn được nữa.
Thấy Huyền Thiên xuất kiếm kiểu đó, sắc mặt của Trịnh Uyên lại càng giận hơn nữa, Huyền Thiên làm thế này rõ ràng là xem thường hắn một cách trắng trợn, ngay cả lúc đối phó với Nghiêm Minh Tân, Huyền Thiên cũng vẫn thi triển kiếm thuật cường đại ra, kết quả thi đấu với Trịnh Uyên hắn thì chỉ là tùy tiện đánh ra một kiếm mà thôi.
- Không ngờ lại dám xem thường ta, đúng là không biết tự lượng sức mình!
Trịnh Uyên lạnh lùng quát một tiếng, bảo kiếm đia cấp hạ đẳng trong tay lập tức bộc phát ra quang mang lóng lánh, phóng thẳng lên trời.
Theo kiếm chiêu của Trịnh Uyên vừa ra thì kiếm ý tam giai bắn ra mãnh liệt, tràn ngập bốn phía, kiếm thế cường đại ngưng tụ thành bảy đạo kiếm quang, từ trên trời giáng thẳng xuống với tốc độ cực nhanh.
Bảy đạo kiếm quang xếp hình, giống như bắc đẩu thất tinh lấp lánh giữa không trung.
Có người kinh hô:
- Là Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm của bản các, hỏa hậu dường như kém hơn một chút so với Nghiêm Minh Tân, dù sao đi nữa thì Trịnh Uyên cũng chỉ mới tu luyện có một tháng thôi, nhưng có thể dùng chân nguyên hóa thành kiếm quang, uy lực của kiếm chiêu này còn mạnh hơn của Nghiêm Minh Tân lúc nãy nữa.
- Không, đây không phải là bắc đẩu thất tinh kiếm!
Lập tức có đệ tử địa giải cảnh cường đại hơn lên tiếng phủ quyết.
- Đây là kiếm kỹ Địa Giai, là Bắc Đẩu Tương trong Nhị Thập Tứ Tinh Tương Kiếm.
- Trịnh Uyên mới nhập môn có một tháng, cư nhiên có thể luyện thành Nhị Thập Tứ Tinh Tương Kiếm sao?
- Trời ạ, nhìn chiêu Bắc Đẩu Tương này tạo nghệ rất sâu nha, tên Trịnh Uyên này thật sự là thiên tài kiếm đạo mà.
- Chẳng trách thoạt nhìn có vẻ là lạ, hóa ra không phải là bắc đầu thất tinh kiếm mà Bắc Đẩu Tương trong Nhị Thập Tứ Tinh Tương Kiếm, lúc đầu ta chính là tốn cả tháng mới học được nó, đạt tới thành tựu cỡ hắn bây giờ ít nhất cũng phải khổ công tới ba tháng đó.
…
…
Đệ tử Địa Giai cảnh đều kinh hô không ngừng, kiếm chiêu mà Trịnh Uyên thi triển chính là kiếm kỹ Địa Giai Nhị Thập Tứ Tinh Tương Kiếm tiếng tăm lừng lẫy của Bắc Thần Các.
Nhị Thập Tứ Tinh Tương Kiếm tổng cộng sở hữu hai mươi bốn thức kiếm chiêu, tám chiêu đầu tất nhiên là kiếm kỹ Địa Giai hạ phẩm, tám chiêu giữa chính là kiếm kỹ Địa Giai trung phẩm, tám chiêu cuối chính là kiếm kỹ Địa Giai thượng phẩm.
Bắc đẩu tương cũng không phải là kiếm thức đầu tiên của Nhị Thập Tứ Tinh Tương Kiếm, có thể thấy được là Trịnh Uyên đối với Nhị Thập Tứ Tinh Tương Kiếm đã có được thành tựu nhất định, tu luyện cũng không phải là giới hạn trong từng chiêu từng thức.
Đối với một kiếm khách chỉ mới tu luyện Nhị Thập Tứ Tinh Tương Kiếm có một tháng mà nói thì Trịnh Uyên có thể đạt được thành tựu như vậy đã là tương đối khó lường rồi.
Bảy đạo kiếm quang, hào quang bắn ra bốn phía, vạn phần lóa mắt, nhìn thôi là biết ngay kiếm quang có được lực lượng cường đại vô cùng, công vô bất phá.
So với một kiếm mà Huyền Thiên tùy ý đánh ra, khí thế khác biệt một trời một vực.
Bắc đẩu tương như sao băng rơi xuống, trong nháy mắt liền từ trên trời giáng xuống, tấn công về phía Huyền Thiên, Phá Vân kiếm trong tay Huyền Thiên ngay lúc đó đột nhiên gia tốc, tạo thành một đạo huyễn ảnh, bảy tiếng vang giòn tan vang lên, thân thể của Huyền Thiên không xê xích nửa phần, bắc đẩu tương cường đại đã được Huyền Thiên đỡ hết.
Cái gì - - ?
Chúng cường giả Địa Giai cảnh đều mở to hai mắt, kiếm chiêu nhìn như thể tùy tiện đánh ra một cái của Huyền Thiên cư nhiên lại lợi hại như vậy sao?
Lĩnh ngộ của Huyền Thiên đối với chiêu thức kiếm đạo đã sớm hóa cảnh, mà hóa cảnh chính là xuất thần nhập hóa, phản phác quy chân, một kiếm nhìn qua có vẻ rất bình thường lại có được hiệu quả hóa mục vi thần, uy lực ẩn mà không phát, nhưng trên thực tế lại vô cùng cường đại.
Huyền Thiên chính là kể từ sau khi luyện thành Diệt Thần Thức, sau đó toàn bộ tâm chí đều là kiếm chiêu, kiếm thuật chi kỳ, mơ hồ kỳ huyễn, Diệt Thần Thức có thể cùng lúc đâm ra trên trăm kiếm, cũng có thể chỉ đâm ra mỗi một kiếm, thế nhưng uy lực cũng chẳng khác nhau là mấy.
Cho nên, một chiêu bắc đầu tương của Trịnh Uyên uy lực tuy là cường đại thật đấy, nhưng Huyền Thiên chỉ lùi lại nửa bước đã có thể hóa giải hoàn toàn.
Kiếm chiêu của Huyền Thiên như nước chảy mây trôi, một chiêu chưa hết thì chiêu khác lại ra, Phá Vân kiếm trong tay đột nhiên quang hoa nổi lên, triển khai một chiêu công kích dữ dội như cuồng phong bạo vân về phía Trịnh Uyên, kiếm thế vừa thi triển thì kiếm quang hiện lên như mưa.
Một chiêu vừa rồi bất quá chỉ là để đánh lừa Trịnh Uyên mà thôi, hơn nữa Huyền Thiên cũng thật sự xem thường hắn, một chiêu này mới chính là thế công thật sự của Huyền Thiên.
Kế sách của Huyền Thiên rõ ràng là vô cùng hiệu quả, đột nhiên lại từ chậm rãi chuyển sang tấn công tới một cách điên cuồng, khiến cho Trịnh Uyên không kịp trở tay, một thức kiếm chiêu tiếp theo còn chưa xuất ra thì kiếm quang của Huyền Thiên đã giáng xuống như một cơn mưa to, bao vây lấy hắn .
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác giả : EK
-----oo0oo-----
Chương 495: Cấm địa thí luyện. (1)
Nguồn: Sưu Tầm
Thực lực của Trịnh Uyên chung quy cũng không phải người như Nghiêm Minh Tân có thể so sánh, chỉ nghe một tràng tiếng nổ vang lên, một đoàn kiếm mạc đột nhiên vọt bắn ra từ trong cơn mưa kiếm quang, Trịnh Uyên trong nháy mắt đã cách xa Huyền Thiên hơn trăm mét, sau đó lại đánh tới một kiếm chiêu có uy lực cực lớn.
Kiếm thế cường đại, lực lượng phô thiên cái địa, kiếm ý tam giai ồ ạt tuôn ra bốn phía, kiếm quang như một bầy sói, tranh nhau vọt tới, đánh về phía Huyền Thiên.
Thiên Lang Tương trong Nhị Thập Tứ Tinh Tương Kiếm.
Uy lực của Thiên Lang Tương so với bắc đẩu tương thì càng lớn hơn, giữa ban ngày ban mặt, cư nhiên lại khiến vật đổi sao dời, sắc trời nháy mắt đã tối sầm lại, bầu trời loáng thoáng xuất hiện một mảnh tinh không, cứ như thể thiên lang đã nuốt trọn mặt trời vậy.
- Ngươi nghĩ rằng kiếm ý của ta chỉ có tam giai thôi sao?
Huyền Thiên vẻ mặt nhẹ nhàng, cười khẽ một tiếng.
Đột nhiên, uy lực của Diệt Thần Thức bạo tăng, cường độ kiếm ý của Huyền Thiên từ tam giai tăng lên tới tứ giai.
Lực công kích của Diệt Thần Thức, cùng với cường độ của kiếm ý gắn chặt với nhau, Huyền Thiên thi triển ra kiếm ý tứ giai, lực lượng kiếm thế lại tăng mạnh.
Phá phá phá phá phá - - !
Kiếm thế của Huyền Thiên đánh ra, những nơi kiếm quang đi qua, tất cả tinh không, tất cả tinh tương, tất cả đều như nhật nguyệt trong nước, hóa thành hư vô, kiếm thế cường đại lại một lần nữa quét tới chỗ Trịnh Uyên.
Cường giả Địa Giai cảnh đứng quan sát bốn phía đều liên tục kinh hô, độ mạnh của lực công kích trong kiếm chiêu của Huyền Thiên lại khiến cho bọn họ chấn động một lần nữa.
Võ giả tiên thiên cảnh mà lại có được lực công kích cường đại như vậy, đúng thật là không thể tin nổi.
Dưới kiếm thế cường đại như vậy, cường giả Địa Giai nhất trọng, nhị trọng hầu như không có lực lượng để đánh trả, chỉ có thể bó tay chịu trói, bị kiếm quang nhẹ nhàng cắt thành từng mảnh nhỏ.
Mặc dù Trịnh Uyên là thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến đi nữa, lúc này đây trên mặt cũng tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Keng một tiếng, thanh kiếm còn lại trên vai của Trịnh Uyên đã ra khỏi vỏ, tốc độ hấp thu thiên địa nguyên khí còn nhanh hơn thanh đầu tiên rất nhiều, cư nhiên lại là một thanh bảo kiếm địa cấp trung phẩm.
Thanh kiếm này lúc Trịnh Uyên vào Bắc Thần Các vẫn còn chưa có, hẳn là Tằng Sư Kiệt tặng cho hắn.
Trịnh Uyên tay cầm bảo kiếm địa cấp trung phẩm, thực lực lại tăng lên không ít, khí thế bạo trướng, song kiếm đánh ra, kiếm thế như bài sơn đảo hải, kiếm quang ẩn hiệm như tinh quang, chi chít chằng chịt.
Tiếng nổ đinh đinh đang đang vang lên mãi không ngừng, một bên kiếm quang như mưa, một bên kiếm quang như sao, va chạm kịch liệt hệt như kim châm so với râu.
Trịnh Uyên dùng hai thanh bảo kiếm địa cấp, dùng hai kiếm lưu để đối phó với thế công như cuồng phong bạo vũ của Huyền Thiên.
Huyền Thiên sử dụng kiếm ý tứ giai, lực công kích tăng lên rất nhiều, nhưng Trịnh Uyên lại sử dụng hai thanh bảo kiếm địa cấp, thực lực cũng lớn lên không ít, đạt tới trạng thái đỉnh phong nhất, trong lúc nhất thời, lực lượng hai bên đều ngang nhau.
Trong quãng trường, kiếm quang bắn ra, ánh lửa văng khắp nơi, ngoại trừ một ít cường giả Địa Giai cảnh lợi hại còn có thể nhìn thấy rõ ràng thân ảnh của hai người ra, phần lớn cường giả Địa Giai cảnh còn lại chỉ thấy được kiếm quang đầy trời mà thôi.
Dư chấn kiếm quang của hai người nố bắn ra hơn cả ngàn bước, cường giả Địa Giai cảnh bốn phía đều rối rít đưa tay đỡ, tiếp tục lùi lại về phía sau, mãi cho tới lúc nhường lại cho hai người đó một khoảng trống rộng khoảng ngàn mét.
Trong mắt Trịnh Uyên lộ vẻ vừa sợ vừa vội, hắn vạn lần không thể ngờ, tu vi của Huyền Thiên kém hắn một cảnh giới lớn, một cảnh giới nhỏ, nhưng thực lực lại cường đại tới mức độ này, hiện tại hắn đã phát huy thực lực vượt xa người bình thường, nhưng vẫn chỉ có thể ngăn cản được thế công của Huyền Thiên mà thôi, căn bản không có khoảng trống để đánh trả.
Thần sắc của Huyền Thiên thì lại hoàn toàn khác với Trịnh Uyên, tuy rằng thế công điên cuồng thật đấy, nhưng không có chút lo lắng nào, thần thái thoải mái, nhẹ nhàng tự nhiên.
Thế công của Huyền Thiên vẫn như cũ, như mưa lớn ập tới, kiếm quang như mưa, khiến Trịnh Uyên không thể có nửa điểm lơi lỏng.
Đột nhiên, một đạo kiếm quang sáng chói lóe lên, vô luận là thiểm diệu của kiếm quang hay là phong duệ của kiếm khí, hoặc là sự cường đại của kiếm khí, tốc độ của kiếm, đều vượt qua hẳn bất kỳ một kiếm nào trước đó!
Là linh kiếm địa cấp đột nhiên rời khỏi thân thể, triển khai một kích kinh thiên đối với Trịnh Uyên.
Trịnh Uyên đối mặt với thế công như bạo vũ của Trịnh Uyên cũng đã vạn phần chật vật rồi, đột nhiên lại bị trúng một kích kinh thiên của Linh Kiếm Địa Cấp, lập tức không thể làm được gì. Bảo kiếm địa cấp trung phẩm trong tay ngăn cản Linh Kiếm Địa Cấp, lập tức để lộ sơ hở phòng thủ với kiếm thế của Huyền Thiên.
Kiếm tốc của hai người đều nhanh tới cực điểm, chỉ trong gang tấc, chính là sự khác biệt giữa vài kiếm và hơn mười kiếm.
Phá Vân kiếm trong tay của Huyền Thiên tiến quân thần tốc. trong nháy mắt liền đâm vào trong kiếm mạc phòng thủ của Trịnh Uyên.
Keng - - !
Một tiếng nổ vang lên, một kích nhanh tới cực điểm của Linh Kiếm Địa Cấp đã bị Trịnh Uyên cản lại được, bắn ngược trở về, bị Huyền Thiên thu về trong cơ thể.
Tuy rằng chặn được một kiếm của Linh Kiếm Địa Cấp, nhưng thân ảnh của Trịnh Uyên cũng nhanh chóng lùi lại về phía sau, máu tươi theo thân thể nhanh chóng lùi lại của Trịnh Uyên, rơi xuống tạo thành vài đường máu trên mặt đất.
Trịnh Uyên một hơi liền lùi lại hơn ba trăm mét, sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, y phục trên người bị đâm thủng mấy lỗ, máu tươi phun ra không ngừng, dĩ nhiên chính là đã bị thương.
Huyền Thiên chính là hạ thủ vô tình với Trịnh Uyên, thực lực của hai người cũng kém nhau không lớn. không sử dụng Linh Kiếm Địa Cấp để đột ngột tập kích thì Huyền Thiên chưa chắc đã thắng được hắn, Huyền Thiên cũng là toàn lực ứng phó, không thể nhẹ nhàng, thu phóng tự nhiên như trận đấu với Nghiêm Minh Tân được. Xuất kiếm như một mũi tên rời cung, khó mà có thể thu về được.
Cho nên, mấy đạo vết thương trên người của Trịnh Uyên chính là sâu tới mức nhìn thấy Cá xương.
- Keng!
Thu Phá Vân kiếm vào trong vỏ, Huyền Thiên đương nhiên biết rõ uy lực của mấy kiếm vừa rồi của mình.
- Trịnh Uyên, ngươi thua rồi!
Chúng cường giả Địa Giai cảnh đứng xung quanh lại khiếp sợ vạn phần, thậm chí ngay cả Trịnh Uyên cũng thua dưới tay Huyền Thiên, đây chính là thiên tài đỉnh tiêm hiếm hoi gần kề với Giang Nhất Lưu và Trác Bất Quần nhất.
Chẳng lẽ, Huyền Thiên thật sự có thể so với đại sư huynh và nhị sư huynh hay sao? Trong lòng của chúng đệ tử Địa Giai cảnh đều toát ra một ý nghĩ vô cùng đáng sợ,
Vô hình trung, đã đặt Huyền Thiên cùng một chỗ với Giang Nhất Lưu và Trác Bất Quần mà so sánh, tuy rằng luận tu vi, ở tuổi này của Huyền Thiên, Huyền Thiên vẫn không thể so được với Giang Nhất Lưu và Trác Bất Quần, thế nhưng chiến lực cũng chẳng kém nhau là mấy.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác giả : EK
-----oo0oo-----
Chương 496: Cấm địa thí luyện. (2)
Nguồn: Sưu Tầm
Trên mặt Trịnh Uyên đều là vẻ không thể tin nổi, khó mà có thể chấp nhận được.
- Hoàng Thiên, ngươi đừng vội đặc ý, sau này ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!
Sắc mặt của Trịnh Uyên biến đổi vài lần, cuối cùng liền trở nên kiên định, sau khi để lại một câu kia thì nghênh ngang rời khỏi.
Ánh mắt của Huyền Thiên lại quét qua chúng cường giả Địa Giai cảnh xung quanh một lượt, đã có người bắt đầu lộ ra vẻ sùng bái với hắn.
Lần này, tuy rằng không nói ra ngoài miệng, nhưng chín phần đệ tử Địa Giai cảnh đã triệt để tâm phục rồi.
Huyền Thiên không nói thêm gì nữa, hắn biết rõ đánh bại Trịnh Uyên chính là cách chứng minh tốt nhất, không cần phải tiếp tục nhiều lời làm gì, người nào phục thì đã sớm phục rồi, kẻ nào không tâm phục thì vẫn không tâm phục, chỉ là không nói ra miệng mà thôi.
Những ngày tiếp theo, hẳn là sẽ được yên ổn rồi, cho dù là có người không phục đi nữa thì cũng sẽ không có ai tới tìm Huyền Thiên để gây chuyện nữa, có thể bắt đầu dùng Tầm Khiếu Đan để bắt đầu tìm ra chính kinh cửu khiếu rồi.
Bất quá, Huyền Thiên mới vừa trở lại phủ các chủ thì lại có người tới tìm hắn, là cưởng giả Địa Giai cảnh tam trọng, tuổi cũng xêm xêm với Lý Cuồng, bộ dạng cũng là khoảng chừng hai mươi hai hay hai mươi ba tuổi gì đó.
- Tại hạ Ngụy Nam!
Vừa nhìn thấy Huyền Thiên, ngụy nam liền tự giới thiệu,
- Hoàng Thiên sư huynh, ngươi đánh bại Trịnh Uyên, có thể nói là một trận chiến liền lập được uy danh, hiện tại trong khắp Bắc Thần Các đều đang bàn luận không ngừng về trận chiến của ngươi và Trịnh Uyên, thực lực của Hoàng Thiên sư huynh khiến cho ta thập phần bội phục, cho dù là đại sư huynh Giang Nhất Lưu đi nữa, ở cảnh giới bán bộ chân nguyên cũng không khủng bố được như của Hoàng Thiên sư huynh, theo ta thấy, thành tựu của Hoàng Thiên trong tương lai so với đại sư huynh Giang Nhất Lưu chỉ có hơn chứ không kém.
Nghe ngữ khí nói chuyện của Ngụy Nam, thì dường như không phải tới để gây chuyện.
Huyền Thiên thản nhiên cười,
- Ngụy sư đệ không phải người của đại sư huynh?
Ngụy nam lắc đầu,
- Không phải, Trử Hạo Bác và Lý Cuồng, Ô Như Phi hôm nay làm khó dễ sư huynh đều là người thuộc phe của đại sư huynh.
Huyền Thiên hỏi:
- Triệu Thiểm và Trịnh Uyên thì sao?
Ngụy nam nói:
- Trịnh Uyên cao ngạo tự phụ, cho dù là Giang Nhất Lưu hắn cũng không phục, lại phục Đệ Nhất công tử, hắn cùng với Triệu Thiểm đều là người bên phe của tam sư huynh, ở Bắc Thần Các, thực lực của bọn họ là lớn nhất.
Huyền Thiên nói:
- Vậy ngươi chính là người của nhị sư huynh rồi.
Ngụy Nam gật gật đầu.
- Đúng vậy.
Huyền Thiên mỉm cười,
- Ta sẽ không đứng dưới trướng của bất kỳ kẻ nào hết!
Ngụy Nam nói:
- Huyền Thiên sư huynh hiểu lầm rồi, đại sư huynh Giang Nhất Lưu bề ngoài ôn nhu hiểu lễ, hệt như một quân tử khiêm nhường, trên thực tế lại là kẻ tâm ngoan thủ lạt, nếu như hắn muốn đối phó với một người thì tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ giữa chừng đâu, cho nên, nhị sư huynh mới để Ngụy mổ tới nhắc nhở Hoàng Thiên sư huynh một phen, đại sư huynh sau này nhất định sẽ có hành động, xin Hoàng Thiên sư huynh chú ý, người đứng sau lưng của tam sư huynh Quản Trọng Vũ chính là Đệ Nhất công tử, người này sẽ không kết giao bằng hữu với bất kỳ ai hết, chỉ muốn người khác khuất phục hắn, chỉ có nhị sư huynh làm người chính trực, thật lòng muốn kết làm bằng hữu với Hoàng Thiên sư huynh mà thôi.
Huyền Thiên nói:
- Xin giúp ta chuyển một câu tới cho nhị sư huynh, đều là sư huynh đệ đồng môn, ai coi ta là bằng hữu thì ta sẽ coi người đó là bằng hữu, ai coi ta là kẻ thù thì ta cũng coi người đó là kẻ thù.
Ngụy Nam nói:
- Ngụy Nam nhất định sẽ truyền đạt tới cho nhị sư huynh, cáo từ!
Ngụy Nam vừa mới rời khỏi không bao lâu thì lại có người tới tìm Huyền Thiên, người tới chính là Ngạo Huyên Huyên.
Nhìn thấy Ngạo Huyên Huyên, tâm tình của Huyền Thiên liền thoải mái hơn rất nhiều, trong đám đệ tử đặc thu cùng tới từ Bắc Vực, cũng chỉ có Ngạo Huyên Huyên là có thể coi như bằng hữu.
Hơn nữa, Ngạo Huyên Huyên xinh đẹp tựa thần nữ, nhìn thấy nàng thì lập tức có hiệu quả cảnh đẹp ý vui, làm cho tâm tình của Huyền Thiên cảm thấy thoải mái.
- Hoàng Thiên, lần này ngươi xem như triệt để nổi danh ở Bắc Thần các rồi, ha ha…!
Vừa nhìn thấy Huyền Thiên, Ngạo Huyên Huyên liền nở nụ cười, cười tươi như một đóa hoa.
- Nha… ngay cả Trịnh Nguyên cũng không phải là đối thủ của ngươi, ta thấy ta phải đổi xưng hô, gọi ngươi một tiếng Hoàng Thiên sư huynh rồi nha, ha ha…!
Trên mặt của Huyền Thiên lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng,
- Đã lâu không gặp.
Ngạo Huyên Huyên lại cười càng sáng lạn hơn nữa,
- Mới nháy mắt một cái thôi mà đã qua một tháng rồi, ha ha, nhớ rõ ngày mười chín tháng ba, ngươi chỉ mới đột phá tiên thiên cảnh nhất trọng thôi, bây giờ thì tu vi đã đạt tới cực hạn bán bộ chân nguyên rồi, nhất định là các chủ giúp ngươi tu luyện chân nguyên đúng không? Thật đúng là quá thần tốc nha!
Huyền Thiên cười nói:
- Cuối cùng cũng để cho ta thể nghiệm được chỗ tốt của một vị đệ tử Thiên Giai cường giả, ngươi hẳn là đã sớm bắt đầu kích hoạt khiếu huyệt rồi đúng không?
Ngạo Huyên Huyên nhún nhún vai, nói:
- Mới chỉ kích hoạt được có hai khiếu huyệt thôi, nếu muốn nhanh chóng kích hoạt được hết chính kinh cửu khiếu thì xem ra cũng cần phải chờ tới lúc vào Cấm Địa thí luyện để thử thời vận rồi, ngươi thì sao, có tìm được khiếu huyệt chưa?
Huyền Thiên lắc đầu.
- Vẫn chưa, bất quá sư phụ cho ta một viên Tầm Khiếu Đan, trước khi bắt đầu Cấm Địa thí luyện, hẳn là có thể tìm được vị trí cụ thể của chín khiếu huyệt rồi.
- Tầm Khiếu Đan?
Ngạo Huyên Huyên trừng to hai mắt, miệng há hốc thành hình chữ o.
- Đây chính là địa cấp đan dược cực kỳ hiếm có đó, ít nhất cũng phải là đan dược sư trung phẩm địa cấp trở lên mới có thể luyện chế ra được đó, hơn nữa cần phải có rất nhiều loại tài liệu, linh thảo trân quý mới được, giá trị so với rất nhiều linh đan địa cấp trung phẩm còn trân quý hơn rất nhiều đó, trời ạ, các chủ đối với ngươi tốt thật đấy, vừa tự hao tổn tu vi để luyện chân nguyên cho ngươi, lại còn cho ngươi cả Tầm Khiếu Đan nữa.
Huyền Thiên cả kinh,
- Cái gì? Giúp ta đề luyện chân nguyên thì sư phụ phải tự hao tổn tu vi sao?
Ngạo Huyên Huyên gật gật đầu.
- Đó là chuyện đương nhiên, bất quá, các chủ là cường giả Thiên Giai hậu kỳ, tiêu hao tu vi đối với hắn mà nói thì cũng chỉ như chín trâu mất một sợi lông thôi, chỉ cần khoảng từ một tới hai tháng thì có thể tu luyện lại được thôi, nếu như là cường giả Thiên Giai cảnh trung kỳ thì muốn khôi phục phải khó khăn hơn một chút, ít nhất cũng phải ba bốn tháng, cường giả Thiên Giai cảnh sơ kỳ thì ít nhất cũng phải từ nửa năm trở lên mới có thể khôi phục.
Cho nên, rất ít khi có cường giả Thiên Giai cảnh nguyện ý thay hậu bối đề luyện chân nguyên, ngay cả ta cũng chưa từng được hưởng qua đãi ngộ này nữa đó, lại còn viên Tầm Khiếu Đan kia nữa, Ngạo Kiếm sơn trang cũng không hề có, cho dù là đệ tử thân truyền của Bắc Thần các, có thể có được Tầm Khiếu Đan này, chỉ sợ cũng không tới một nửa đâu.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Kiếm Nghịch Thương Khung
Tác giả : EK
-----oo0oo-----
Chương 497: Cấm địa thí luyện. (3)
Nguồn: Sưu Tầm
Trong đầu của Huyền Thiên hiện lên hình ảnh của ll, ll đối với hắn quả thật là quá tốt, vượt xa tưởng tượng của Huyền Thiên.
- Ta nhất định phải đột phá Địa Giai cảnh trong Cấm Địa thí luyện, phải lấy nỗ lực lớn nhất để đề tăng tu vi, gầy dựng thành tựu, quyết không thể cô phụ một phen khổ tâm của sư phụ.
Ánh mắt của Ngạo Huyên Huyên lóe lên, nắm chặt lấy cánh tay của Huyền Thiên.
- Chúng ta cùng nhau cố gắng!
Thời gian thấm thoát thoi đưa, một ngày lại một ngày trôi qua, Huyền Thiên uống Tầm Khiếu Đan, chín ngày sau, là thành công tìm được hết chính kinh cửu khiếu.
Ngày mười tháng năm, cách ngày cử hành cấm địa thí luyện của Bắc Thần các chỉ còn khoảng mười ngày nữa mà thôi.
Cứ cách một hai ngày thì Ngạo Huyên Huyên sẽ tới phủ các chủ một chuyến, xem ra nàng ở Bắc Thần các cũng không có bằng hữu gì, nên thường xuyên tới tìm Huyền Thiên để nói chuyện phiếm, quan hệ của hai người theo từng ngày trôi qua mà không ngừng thăng hoa.
Kể từ sau khi đánh bại Trịnh Uyên xong, đám đệ tử Bắc Thần các đã không còn bất kỳ ai dám tới tìm Huyền Thiên gây chuyện nữa, lại thêm thường xuyên gặp mặt Ngạo Huyên Huyên, khiến cho tâm tình của Huyền Thiên luôn cảm thấy rất tốt, cảm giác thời gian tại bất tri bất giác liền trôi qua mất.
Một gian phòng rộng được đóng kín, trong đó có hai người tiên gia đang đứng.
- Sau khi Hoàng Thiên tham gia 'Cấm địa thí luyện', ta hy vọng hắn vĩnh viễn cũng không trở ra được.
- Thời gian bắt đầu...... 'Cấm địa thí luyện' sắp đến rồi.
Một đạo mật lệnh của 'Bắc Thần Các' âm thầm truyền ra cho các đệ tử địa giai cảnh.
Ngày mười tháng năm, tất cả đệ tử nội môn, đệ tử tinh anh, đệ tử hạch tâm, cùng với đám người tu vi mới đạt tới bán bộ chân nguyên cực hạn, xúc động đứng nghiêm chỉnh tại vị trí, đám đệ tử chỉ chờ hiệu lệnh hành động, thì toàn bộ đều tụ tập ở quảng trường cực lớn trước Bắc thần điện.
Đệ tử địa giai ở 'Bắc Thần Các' cũng có hơn ba ngàn người, trong đó đệ tử địa giai cảnh sơ kỳ hơn một ngàn người, địa giai cảnh trung kỳ hơn một ngàn người, đệ tử địa giai cảnh hậu kỳ có mấy trăm người, nhưng mà, giờ phút này đệ tử địa giai tụ tập trên quảng trường chỉ có hơn hai ngàn người mà thôi.
'Thiên Tinh Các' và ‘Luyện Huyết Tà Giáo’ đang đối nghịch với nhau tại phía Đông Bắc Bộ ở Thần Châu, mỗi ngày đều tiến hành đại chiến, 'Bắc Thần Các' phái ra gần một ngàn đệ tử địa giai cảnh và gần một ngàn địa giai cảnh chấp sự, tiến vào chiến trường tham gia chiến đấu.
Đệ tử bán bộ chân nguyên đứng nghiêm chỉnh ở vị trí cụ thể, tính ra cũng có hơn một ngàn người, đám đệ tử đứng thẳng ở trên quảng trường còn lại thì tổng nhân số cũng được bốn ngàn người.
'Cấm địa thí luyện' là chuyện lớn của 'Bắc Thần Các', thái thượng trưởng lão thiên giai cảnh, và Tằng Sư Kiệt, Thủy Vân Yên, Viên Tuệ Tâm dẫn đầu, cùng với chín người đi đến trước sân 'Cấm địa thí luyện', hơn nữa còn có hơn một ngàn vị trưởng lão địa giai, những người còn lại thì ở lại canh gác trong Các.
Đệ tử bán bộ chân nguyên, là do mỗi cường giả địa giai dẫn đi. Ước chừng cũng hơn năm ngàn người, chậm rãi xuất phát về phía sân 'Cấm địa thí luyện'.
Hơn năm ngàn người phi hành, vì vậy trên bầu trời chi chít người, đồng thời khí thế ngưng tụ lại, hình thành một đợt khí thế thật lớn, tản ra bốn phương, giống như một cái khí cầu thật lớn, bao phủ hơn mười dặm xung quanh đây.
Nhất là khí thế này xông lên ngay phía trên bầu trời, nặng nề phá tan biển mây, xuyên qua không trung, cho đến khi ánh mắt không thể nhìn thấy mặt đất đâu nữa.
Huyền Thiên cảm nhận được cái gì gọi là người đông thế mạnh, cho dù La Khiếu Dã có đạt tới thiên giai cảnh hậu kỳ, thì một mình bản thân cũng không phát ra được khí thế cường đại như thế, trước mặt nhiều cường giả địa giai như thế, cho dù cường giả thiên giai cảnh thất đoạn, sử dụng lực lượng của bản thân thì cũng khó có thể chống lại được.
Vẻn vẹn mới có hơn năm người thôi mà còn như thế, Huyền Thiên không khỏi nghĩ tới giống như Thần Châu Đông Bắc Bộ, 'Thiên Tinh Các' cuộc đại chiến giữa ‘Luyện Huyết Tà Giáo’, hai bên đều là cường giả địa giai cảnh, tính ra cũng trên vạn người. Ngay từ đầu cuộc đại chiến này, trừ khi là vượt qua cả vương giả thiên giai cảnh sống lại, nếu không cho dù lực lượng của người nào khác cũng không có cách nào ngăn cản được.
Vượt qua vương giả thiên giai cảnh, chỉ sử dụng một chi lực, liền có thể phá vỡ cả vùng đất Thần Châu, khiến cho tất cả các võ giả phải thuần phục, lực lượng như thế, ngẫm lại cũng thật đáng sợ, với năng lực đó thì thật sự có khả năng đào núi lấp biển cũng được.
Trải qua nửa ngày phi hành, tất cả người của 'Bắc Thần Các' đều đã tới phía Đông 'Bắc Thần Các' ở bên ngoài sân 'Cấm địa thí luyện' cũng khoảng vạn dặm.
Ở địa phương này toàn là núi cao không nhìn thấy bờ. Núi cao thâm cốc sâu không thấy đáy, tùy ý thì có thể thấy được ước chừng ở trong khu vực ngàn dặm quanh đây.
Đây là sân thí luyện thượng cổ của đại tông môn ‘Thiên Ky Cốc’ cho đệ tử địa giai cảnh, đại tông môn ‘Thiên Ky Cốc’ là một trong những giáo phái dùng cơ quan thuật, tông môn này nổi tiếng về tượng gỗ, có hoặc nhiều hoặc ít hơn, nhận được truyền thừa của ‘Thiên Ky Cốc’.
Ở bên trong sân thí luyện, có một số lượng lớn người máy hoặc là thú máy, “Mộng huyễn thần cung” cũng là một sân thí luyện thượng cổ dành cho tất cả đệ tử, nhưng mà sân 'Cấm địa thí luyện' của ‘Thiên Ky Cốc’ lại không giống với “Mộng huyễn thần cung”, sau khi tử vong sẽ chết thật sự chứ không có sống lại như lúc ở trong “Mộng huyễn thần cung”.
Bởi vì, “Mộng huyễn thần cung” là một cái thế giới khác, không có ở trong đại địa Thần Châu, như là một cái thế giới nhỏ thượng cổ dành cho cường giả, sinh tử ở bên trong cùng với thế giới bên ngoài cũng không có liên quan.
Mà sân 'Cấm địa thí luyện' của ‘Thiên Ky Cốc’, chỉ bị trận pháp ngăn cách cho nên vẫn là nối liền một chỗ với vùng đất Thần Châu, là một khu vực thuộc về vùng đất Thần Châu, vì vậy nếu mà chết ở bên trong thì cũng chính là chết thật sự.
Đương nhiên, chính là bởi vì tử vong ở trong sân 'Cấm địa thí luyện' là chết thật sự, cho nên sân 'Cấm địa thí luyện', cũng không có nguy hiểm như “Mộng huyễn thần cung” vậy, dù sao đây cũng là sân thí luyện cho các đệ tử ‘Thiên Ky Cốc’.
Nếu mà mức nguy hiểm cùng tỉ lệ tử vong quá cao, ‘Thiên Ky Cốc’ cũng không dám lấy đệ tử của mình đến đó mạo hiểm, ngay cả 'Bắc Thần Các' cũng không dám.
Trong vòng mấy ngàn dặm cấm địa, bị trận pháp ngăn thành ba khu vực, bên trong thực lực người máy, thú máy được phân chia thành ba cấp bậc: địa giai sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ.
Tu vi tương ứng thì tiến vào khu vực tương ứng, bình thường thì sẽ không gặp nguy hiểm gì quá lớn, nhưng mà tu vi thấp mà tiến vào khu vực dành cho cảnh giới cao, gặp phải ky quan nhân cùng ky quan thú có cảnh giới cao, thì tính nguy hiểm sẽ tương đối lớn.
Tu vi cao mà tiến vào khu vực dành cho cảnh giới thấp, thì sẽ chịu trận pháp bài xích, dẫn đến trận pháp bộc phát sát chiêu, như vậy tính nguy hiểm càng lớn, coi như không nghi ngờ là hẳn phải chết ở đó.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.