Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 6
Chương 2: Trở về sau năm mươi năm!
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Dần dần, bảy người bay vào trong một đại điện tàn tạ.
Diêm Xuyên nhìn nơi đã không còn giữ lại được một góc nào của trước kia, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.
Chính ở chỗ này, Chân Nhu thê tử kiếp trước của hắn đã chết đi.
- Chân Hùng?
Trong mắt Diêm Xuyên lộ vẻ âm hàn.
Sáu người cũng không ai dám ngắt lời, lẳng lặng chờ Diêm Xuyên. Mãi đến khi tâm tình Diêm Xuyên trở lại bình tĩnh, Diêm Xuyên mới bước ra, bay ra khỏi Tần Đô, tiến về phía một chỗ khác.
Đó là ở trong một dãy núi.
Sương lớn tràn ngập dãy núi, khiến người ta rất khó nhìn rõ bên trong.
Bay được một thời gian, đám người Diêm Xuyên hạ xuống một đỉnh núi.
Nơi này được dãy núi vây quanh, nhưng trước mắt lại là một sa mạc. Tuy nhiên, sa mạc này lại có cát đen.
Hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại. Phải biết rằng, nơi này chính là chỗ mai táng thân thể của Diêm Xuyên kiếp. Năm đó không phải như vậy. Tại sao bây giờ lại biến thành hình dạng thế nào?
- Bảy cái hồn phách? Bảy quỷ tu? Ha ha, quỷ tu cũng dám đi loạn trong dương gian sao? Vừa vặn lão tổ ta thiếu mấy con rối âm quỷ, đang lo không tìm được quỷ tu cao cấp đây! Các ngươi lại tự mình đưa tới cửa?
Đột nhiên có một giọng nói đột ngột vang lên.
Ngay sau đó, từ trong rừng núi cách đó không xa, một tấm màn đen lớn bay vút lên trời, mang theo một cỗ khí tức mạnh mẽ ép xuống.
Trong tấm màn đen, một tu giả cao mười trượng, nhưng lại xấu xí đến cực điểm. Khắp mặt hắn đầy mủ bọc. Giờ phút này hắn tùy tiện vồ về phía mọi người.
Diêm Xuyên chưa động, Hoắc Quang đã đột nhiên bước tới một bước.
Hoắc Quang xoay tay. Trong lòng bàn tay liền xuất hiện một thanh trường thương huyết hồng. Trên trường thương, phát ra huyết sát trùng thiên.
- Muốn chết!
Ầm!
Một thương đâm ra, xung quanh đột nhiên cuốn lên một trận gió bão.
Hoàng triều Đại Trăn, Yến Kinh! Quảng trường Triều Thiên Điện!
Một bên Quảng trường, Diêm Vô Địch cường thế trở về. Đi theo phía sau Diêm Vô Địch là hai mươi đệ tử Độc Cô thế gia. Mỗi người đều cầm kiếm, lạnh lùng nhìn Triều Thiên Điện trước mắt.
Diêm Vô Địch dẫn đầu, trong mắt đầy lệ khí vô tận.
Diêm Yên Vân đứng bên cạnh lại vô cùng hưng phấn.
Diêm Vô Địch là gia chủ Độc Cô thế gia, Độc Cô Vô Địch. Trên đoạn đường đi tới đây, Diêm Yên Vân đã hiểu rõ được sự cường đại của ca ca mình! Trên đường gặp phải đại yêu chặn lại, căn bản không cần Diêm Vô Địch ra tay, một đệ tử Độc Cô thế gia phía sau đã có thể một kiếm giết chết.
Giờ phút này tại quảng trường Triều Thiên Điện cũng có quần thần Đại Trăn đang đứng.
Tất cả đám người Mạnh Văn Nhược, Lưu Cương đều nhíu mày nhìn Diêm Vô Địch. Một bên còn có một đám người của dòng họ Diêm Thị.
Một lão già trong dòng họ Diêm Thị mở miệng nói:
- Diêm Vô Địch, phụ thân ngươi chết, không trách được bệ hạ!
- Đúng vậy. Nếu như bệ hạ cố ý cho phụ thân ngươi chết, sao đợi được tới lúc hắn mưu phản? Còn nữa, đối với đệ đệ muội muội của ngươi, bệ hạ cũng không làm khó dễ, chỉ lột bỏ tước vị mà thôi. Hơn nữa tước vị này chỉ hạ xuống một cấp, cho đời sau bọn họ nhận được. Bệ hạ làm vậy đã hết lòng hết dạ!
Lại một lão già trong dòng họ Diêm Thị nói.
- Diêm Vô Địch, ngươi lý trí một chút. Là phụ thân ngươi mưu phản trước. Phụ thân ngươi mưu phản. Mưu phản lại là tội chết!
- Là phụ thân ngươi gieo gió gặt bão. Diêm Vô Địch, ngươi nên bỏ thành kiến xuống!
...
Một đám người trong dòng họ Diêm Thị không ngừng khuyên can.
Nhưng hai mắt Diêm Vô Địch lại đỏ ửng, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Nhưng người đó chung quy vẫn là phụ thân ta!
- Ca...
Giờ phút này, một đám đệ đệ muội muội của Diêm Vô Địch, không biết nên nói như thế nào cho phải. Hai mắt bọn họ đều đỏ ửng.
Bọn họ muốn Diêm Thu Vũ báo thù cho phụ thân. Nhưng, thật sự là Diêm Thu Vũ đã gieo gió gặt bão, thật sự là do bản thân Diêm Thu Vũ gây ra. Tuy rằng đó là phụ thân của mình, nhưng sự thật này lại không thể chối cãi.
Nhưng nếu xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mọi người lại không làm được. Dù sao đó cũng là phụ thân mình!
- Bảo Diêm Xuyên ra gặp ta!
Diêm Vô Địch quát lớn.
Sau một tiếng gầm, khắp nơi trong Yến Kinh đột nhiên phát ra trận bão táp kiếm khí.
Giờ phút này trong lòng Diêm Vô Địch cũng cực kỳ khó chịu.
Một bên là sùng bái nhất Xuyên thúc, một bên khác là phụ thân của mình.
Mặc dù là phụ thân gieo gió gặt bão, nhưng chung quy vẫn là phụ thân của mình!
Tại sao?
Lúc trước Diêm Yên Vân đã kể về mọi chuyện trải qua. Đến nơi đây, Diêm Vô Địch cũng hiểu rõ. Nhưng, cho dù hiểu rõ, vậy thì thế nào? Diêm Xuyên chung quy vẫn là người ban cái chết cho Diêm Thu Vũ.
Người của dòng họ Diêm Thị đứng bên cạnh vẻ mặt cũng vô cùng lo lắng.
Diêm thị xuất hiện cường giả như Diêm Xuyên, trong dòng họ Diêm Thị cực kỳ hài lòng. Hiện tại, lại xuất hiện một cường nhân nữa, dòng họ Diêm Thị tất nhiên hưng phấn. Nhưng giờ phút này hai cường nhân này lại đứng ở phía đối lập.
Chuyện như vậy đối với tất cả huyết mạch của Diêm thị mà nói, thực sự là tai họa cực điểm.
Khuyên, căn bản không khuyên nổi! Diêm Vô Địch căn bản không nghe. Người đó dù sao cũng là phụ thân hắn!
Mọi người đều cảm thấy lo lắng!
Mà giờ phút này, ở Hàm Dương Cung, Tử Tử đang nhẹ nhàng gọi to Diêm Xuyên.
Mộng nhập thiên cơ đại pháp, những người khác chỉ còn thể xác ở đây. Nhưng với phương pháp này, chủ nhân như Diêm Xuyên lại lưu lại một tia dư niệm, có thể thông với hồn phách bên ngoài!
Vù vù!
Trong đại điện, trong nhất thời nổi lên âm phong mãnh liệt. Trong lúc nhất thời, âm khí vô tận dâng trào.
Ầm ầm ầm! Tất cả Hàm Dương Cung đều chấn động mãnh liệt. Một cỗ khí thế mạnh mẽ toả ra.
Vù vù! Vù vù! Vù vù!...
Mỗi hồn phách nhanh chóng lao vào trong cơ thể Diêm Xuyên. Hồn phách Diêm Xuyên trở về đầu tiên. Trong chớp mắt, hai trăm hồn phách đã nhập vào thân thể.
Vù!
Hai mắt Diêm Xuyên mở ra!
- Tỉnh rồi, meo!
Miêu Miêu hưng phấn nói.
Tử Tử cũng lộ ra một nụ cười hài lòng.
Diêm Xuyên mở hai mắt thoáng run rẩy, dường như đang chỉnh lại tất cả những ký ức trong đầu.
Hai trăm phần hồn phách, tương đương với hai trăm phân sinh hoạt. Vào thời khắc này, hai trăm phần ký ức nhanh chóng dung hợp, nhanh chóng biến thành một bộ phận của Diêm Xuyên.
Trước hết hắn đi ra khỏi quan tài, nhìn sáu người khác vẫn đang ngủ say.
Diêm Xuyên cầm Chiêu Hồn Phiên lá cờ đen bên cạnh lên kêu lớn.
- Hồn trở về!
Một tiếng quát nhẹ, trong nhất thời âm phong bên trong đại điện lại trở nên mãnh liệt. Bên trong hắc khí vờn quanh. Nhất thời hơn một ngàn hồn phách nhanh chóng trở về, nhanh chóng nhập vào thân thể.
Trong nháy mắt sáu người khác cũng nhanh chóng mở hai mắt ra.
Hoắc Quang, Lưu Cẩn, Dịch Phong, Kim Đại Vũ, Phụng Âm Dương, Bạch Đế Thiên gần như đều ngẩn người, cố gắng tổng hợp lại ký ức không có trình tự của hai trăm phần hồn phách kia.
Qua một hồi lâu, sáu người mới phục hồi tinh thần lại.
Hít sâu một cái, mọi người đồng thời nhìn về phía Diêm Xuyên.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 6
Chương 3: Vạn năm
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Đa tạ bệ hạ!
Mọi người kêu lên.
- Mộng nhập thiên cơ năm mươi năm. Hai trăm phần hồn phách, tương đương với chúng ta đi ra ngoài vạn năm. Tuy nói không phải thực sự liên tục, nhưng mệnh cách lực tăng thêm, vẫn có thể lấy vạn năm để tính toán. Hơn nữa hai trăm nhân sinh không giống nhau, cũng là một phần của cải trân quý. Thực sự dung hợp, sẽ mau chóng hóa thành lực lượng của bản thể. Đặc biệt là Hoắc Quang, Lưu Cẩn, Dịch Phong phải tranh thủ xông thẳng vào thượng Hư Cảnh!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Hoàng thượng yên tâm, thần có nắm chắc!
Hoắc Quang, Dịch Phong, Lưu Cẩn đều cười nói.
Vạn năm?
Giờ phút này, Phụng Âm Dương, Bạch Đế Thiên, Kim Đại Vũ đều hàng ngàn hàng vạn cảm khái.
Tu hành? Trước đây các loại phương thức tăng nhanh tu hành, so với cái này quả thực quá yếu!
Phụng Âm Dương cảm giác, mình chỉ cần hoàn toàn dung hợp những trải nghiệm lần này sẽ không kém gì sư tôn Lý Thương Lan. Thậm chí, giờ phút này Phụng Âm Dương có cảm giác có thể kết nối tinh thần.
Bạch Đế Thiên cũng cảm giác lực lượng bản thân có thể lớn mạnh. Thượng Hư Cảnh, cho dù trong thượng Hư Cảnh, Bạch Đế Thiên cũng là tồn tại mạnh tới cực điểm.
Kim Đại Vũ càng điên cuồng hít sâu một hơi. Ngày xưa hắn trốn trong Đại Vũ Thiên Tông bế quan, quả thực không thể so sánh với cái này.
Điều này tương đương với vạn năm mệnh cách lực?
Một bên khác, Diêm Xuyên lại nhìn Tử Tử.
- Meo, vạn năm? Có thật khoa trương như vậy không? Meo? Ta cũng muốn đi. Lần sau ta cũng muốn đi!
Miêu Miêu lấy móng vuốt nhỏ nắm lấy tay áo Diêm Xuyên, tỏ ra vô cùng đáng thương kêu lên.
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái khẳng định.
- Meo!
Lúc này Miêu Miêu mới hài lòng.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Diêm Xuyên hỏi.
- Diêm Vô Địch tới, đang ở cửa Triều Thiên Điện!
Tử Tử cau mày nói.
- Tới rồi sao? Nên tới. Đúng là vẫn nên tới!
Diêm Xuyên hít sâu một cái gật đầu.
——————
Triều Thiên Điện..
Diêm Vô Địch giơ kiếm lên, hai mắt đỏ ửng.
- Vô Địch, bệ hạ không ở trong Yến Kinh. Đã năm mươi năm, ngươi hỏi thăm một chút xem. Ai cũng biết điều này. Trước hết ngươi đi thắp một nén nhang cho phụ thân ngươi đã!
Một người trong dòng họ Diêm Thị khuyên nhủ.
- Không cần, không thấy được Diêm Xuyên, ta không có mặt mũi đi gặp phụ thân ta!
Diêm Vô Địch lắc đầu một cái khẳng định.
- Nhưng..
Người trong dòng họ Diêm Thị kia sắc mặt phức tạp nói.
- Bệ hạ đến!
Phía xa, đột nhiên truyền đến một tiếng la lớn của Lưu Cẩn.
Lưu Cẩn vừa la lên, bách quan nhất thời kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Việc Diêm Xuyên ở Hàm Dương Cung, mộng nhập thiên cơ, chỉ có số ít thần tử biết mà thôi. Người khác đều tưởng rằng Diêm Xuyên đi ra ngoài. Giờ phút này thấy Diêm Xuyên bỗng nhiên xuất hiện, nhất thời mọi người đều lộ vẻ mờ mịt.
Dám người Diêm Xuyên, Kim Đại Vũ, Dịch Phong, Tử Tử đi đến.
Trong lúc nhất thời, bọn họ không còn nghi ngờ nữa.
Nếu Đại Trăn lập quốc, tất cả đều có lễ nghi quy phạm. Chỉ kiếm vào bệ hạ, chẳng khác nào mưu phản, sẽ không có đường quay lại!
Đây không phải là vấn đề nguyện không tha thứ. Mà quốc chế như vậy, đế vương tôn quý không thể bị làm nhục. Cho dù bệ hạ tha thứ cho ngươi, văn thần dâng tấu chương kết tội cũng có thể dìm chết ngươi.
Nhìn thấy Diêm Vô Địch chỉ kiếm vào Diêm Xuyên như vây, một đám người trong dòng họ Diêm Thị đều lo lắng thay cho Diêm Vô Địch.
Diêm Xuyên lại khẽ mỉm cười nói:
- Năm đó, trong phong thuỷ trận Vạn Diệu Yêu Liên, trẫm đã từng hứa với ngươi, cho phép ngươi khiêu chiến trẫm một lần! Xem ra, phải ứng nghiệm vào ngày hôm nay rồi!
Diêm Xuyên vừa mở miệng, một đám người trong dòng họ Diêm Thị nhất thời mừng như điên. Bởi vì có lời hứa của bệ hạ trước đó, vậy không cần lo lắng văn thần kết tội nữa!
- Ngươi ép chết phụ thân ta?
Trong mắt Diêm Vô Địch loé ra một sự đau khổ.
- Cho nên, cháu muốn báo thù?
Diêm Xuyên lại cười nhạt.
- Đúng, ta muốn báo thù!
Con mắt Diêm Vô Địch lại đỏ ửng.
Diêm Vô Địch hiểu rõ, việc này không trách Diêm Xuyên được. Hắn thân là con, không thể không làm phần nhân quả này, không thể không đòi công đạo từ phía Diêm Xuyên.
Tuy rằng không muốn đối kiếm với Diêm Xuyên, nhưng lại không thể không làm vậy!
- Vậy đến đây đi. Để trẫm xem thử trong những năm qua, rốt cuộc cháu học được bao nhiêu!
Diêm Xuyên lại thoả mãn gật đầu một cái.
Diêm Xuyên đồng ý đấu với Diêm Vô Địch sao?
- Bệ hạ thân thể vạn kim, không thể đặt mình vào nguy hiểm!
- Bệ hạ, mong bệ hạ cân nhắc!
Nhất thời, quần thần kêu lên.
Diêm Xuyên lại phất tay một cái, khiến quần thần dừng lời khuyên can.
- Đi thôi!
Diêm Xuyên đạp một cái bay về phía trên không.
Diêm Xuyên để Thượng Đế Kiếm ở lại, trong tay chỉ cầm theo Ngọc Đế Kiếm.
Vù!
Ngọc Đế Kiếm rung lên một tiếng. Diêm Xuyên chờ đợi lâm trận.
- Gia chủ?
Một đám đệ tử Độc Cô thế gia kêu lên, cảm thấy có chút lo lắng.
- Mọi người ở lại chỗ này. Đây là ân oán giữa ta và Diêm Xuyên!
Diêm Vô Địch trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám đệ tử Độc Cô thế gia thi nhau lên tiếng trả lời.
Vèo!
Diêm Vô Địch cũng bay về phía không trung.
Đứng ở trên không trung, hai người cách không nhìn nhau.
Diêm Vô Địch hít sâu một cái, trong đầu vứt bỏ sự sùng bái đối với Diêm Xuyên, chỉ nhớ kỹ thù hận đối với Diêm Xuyên. Bổ Thiên Kiếm trong tay run rẩy. Một cỗ khi thế không thể chặn dâng trào.
Phía bên kia, Diêm Xuyên tay cầm Ngọc Đế Kiếm, cũng không hề tỏ ra sơ suất. Hắn cũng ngưng thần chờ đợi. Bởi vì Diêm Xuyên biết truyền thừa của Diêm Vô Địch đáng sợ tới mức nào!
Hai chú cháu bước vào trận đại chiến hết sức căng thẳng!
Ánh mắt Diêm Vô Địch nhất thời cứng lại, Bổ Thiên Kiếm trong tay vung lên!
Ầm!
Khắp thiên địa đều bị trận bão táp kiếm khí vô tận bao phủ, che kín bầu trời. Kiếm khí vô tận. Trong lúc nhất thời, sát khí bắn ra bốn phía, ép thẳng tới chỗ Diêm Xuyên.
Trận bão táp kiếm khí vừa ra, quần thần Đại Trăn rất nhiều người tỏ ra hoảng sợ.
Sắc mặt Phụng Âm Dương trầm xuống, tay xuất một chiêu.
Vù vù! Vù vù!
Xung quanh Yến Kinh, vô số trận pháp nhanh chóng hình thành. Mây mù nổi lên bốn phía, hình thành một lồng trận lớn, bao xung quanh Yến Kinh, để đề phòng dân chúng chịu tai họa.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 6
Chương 4: Diêm Xuyên vs Diêm Vô Địch
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Ầm!
Kiếm khí vô tận điên cuồng đánh về phía Diêm Xuyên. Đồng thời, Diêm Vô Địch bỗng nhiên ra tay.
Vừa ra tay, Bổ Thiên Kiếm hóa thành một thanh kiếm lớn, như tia chớp xẹt qua bắn về phía huyệt thần đình đại của Diêm Xuyên.
Khóe miệng Diêm Xuyên cười nhạt. Ngọc Đế Kiếm trong tay hắn kéo lên trên.
- Đinh!
Ngọc Đế Kiếm cùng Bổ Thiên Kiếm ầm ầm va chạm vào nhau. Bổ Thiên Kiếm ầm ầm lùi lại!
Xung quanh Diêm Xuyên đột nhiên phát ra kiếm khí vô tận, cũng hình thành một trận bão kiếm khí. Trận bão kiếm khí của Diêm Vô Địch là thuận chiều kim đồng hồ xoay tròn về phía trung tâm là Diêm Xuyên. Trận bão kiếm khí của Diêm Xuyên lại xoay tròn ngược chiều kim đồng hồ đánh về phía kiếm khí bên ngoài.
Ầm ầm ầm!
Kiếm chạm vào kiếm, phát ra những tiếng sấm nổ vang trời.
Diêm Vô Địch lại chém Bổ Thiên Kiếm tới.
Leng keng leng keng!
Bổ Thiên Kiếm trực tiếp xuyên qua hai trận bão kiếm khí, điên cuồng chém tới Diêm Xuyên.
Tốc độ cực nhanh, càng lúc càng nhanh nhanh!
- Leng keng leng keng đinh!
Rất nhanh liền không nhìn thấy hướng đi của Bổ Thiên Kiếm nữa. Từng thanh kiếm nhỏ nhanh chóng xuất hiện, hình thành một dòng sông kiếm. Sông lớn cuồn cuộn lao về phía Diêm Xuyên.
Tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt đã vung ra hàng ngàn hàng vạn kiếm quang.
Trên mặt Diêm Vô Địch trở nên dữ tợn, một kiếm lại tiếp một kiếm.
Đồng dạng, kiếm thuật của Diêm Xuyên cũng nhanh kinh người. Mỗi lần Ngọc Đế Kiếm đều vừa khéo chém lên Bổ Thiên Kiếm.
Hai người đối chiến bên trên. Những người ở bên dưới đã không nhìn thấy rõ cánh tay của bọn họ. Quá nhanh, dường như bọn họ đã dung nhập vào hư không vậy.
Yến Kinh, trong bách tính cũng có vô số kiếm tu.
Nhưng vô số kiếm tu nhìn hai người đối chiên trên không trung, trong lúc nhất thời không khỏi đều cảm thấy tự ti mặc cảm!
Không nói lực lượng của bọn họ thế nào, chỉ nói tốc độ ra kiếm đã kinh thế hãi tục!
Chỉ có thái độ của đệ tử Độc Cô thế gia vẫn chưa thay đổi. Bởi vì một đám đệ tử Độc Cô thế gia đều có thể làm được mức độ hóa kiếm làm sông này.
- Cũng chỉ có một chút như vậy thôi sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Sắc mặt Diêm Vô Địch liền càng thêm dữ tợn. Trong nhất thời, thân hình Diêm Vô Địch trở nên mơ hồ. Tiếp theo, thân hình ngưng luyện. Sông kiếm trong tay vẫn không thay đổi, dường như cũng không hề có gì biến hóa vậy.
- Sao có thể như vậy được? Lại là một Diêm Vô Địch nữa sao?
Một người trong dòng họ Diêm Thị kêu sợ hãi lên.
Ban đầu, Diêm Vô Địch đứng ở phía nam của Diêm Xuyên. Nhưng giờ phút này phía bắc của Diêm Xuyên, bỗng nhiên xuất hiện thêm một thân ảnh Diêm Vô Địch.
Thời khắc thần sắc Diêm Vô Địch kia thoáng ngưng trọng, đột nhiên từ phía sau lưng Diêm Xuyên có một kiếm chém tới.
Dường như hai Diêm Vô Địch cùng bao vây giáp công Diêm Xuyên vậy.
Ầm!
Phía sau Diêm Xuyên dường như mọc ra một con mắt. Đột nhiên hắn đâm một kiếm ra phía sau.
Leng keng leng keng!
Diêm Vô Địch phía bắc cũng giống như Diêm Vô Địch phía nam. Tốc độ phát kiếm kinh thế, nhanh chóng chém về phía Diêm Xuyên.
Nhưng Diêm Xuyên vẫn ung dung không vội, từng kiếm vung ra, không ngừng chém những kiếm quang trước mặt, lại chém kiếm quang phía sau.
- Tốc độ phát kiếm của bệ hạ hơi chậm?
Lưu Cương cau mày nói.
- Không, tốc độ phát kiếm của bệ hạ nhanh hơn. Chỉ có điều ngươi không nhìn ra mà thôi!
Hoắc Quang lắc đầu nói.
Trên không trung, hai Diêm Vô Địch đối chiến Diêm Xuyên, nhưng Diêm Xuyên vẫn ung dung không vội.
- Kiếm phân chia thân? Không tồi!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
- Hừ!
Diêm Vô Địch hừ lạnh một tiếng!
Vù vù!
Trong lúc nhất thời, phía tây và phía đông của Diêm Xuyên lại xuất hiện thêm Diêm Vô Địch. Bốn Diêm Vô Địch bao vây tấn công Diêm Xuyên, từ bốn phương tám hướng chém về phía Diêm Xuyên.
Mà giờ phút này, trong mắt mọi người, tốc độ phát kiếm của Diêm Xuyên càng chậm hơn. Chầm chập vung một kiếm về phía nam, đánh đuổi sông kiếm phía nam. Chầm chập vung một kiếm về phía bắc, đánh khiến tất cả sông kiếm phía bắc phải thối lui. Chậm rãi không ngừng chém lùi vô số những cuộc tấn công của Diêm Vô Địch.
- Đây là kiếm pháp gì vậy? Diêm Vô Địch kinh ngạc nói.
- Kiếm thứ hai mươi hai!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Kiếm thứ hai mươi hai?
Lệ khí trên mặt Diêm Vô Địch càng ngày càng nồng đậm.
Vù vù!
Càng ngày càng nhiều Diêm Vô Địch xuất hiện.
Trong lúc nhất thời, trận bão kiếm khí nổi lên. Đã xuất hiện chín Diêm Vô Địch, tại chín phương hướng khác nhau, lấy một một loại tốc độ cực kỳ khủng khiếp điên cuồng đánh từng kiếm về phía Diêm Xuyên.
Giờ phút này, đệ tử Độc Cô thế gia cũng dần dần trở nên ngưng trọng. Bởi vì các đệ tử Độc Cô thế gia rốt cuộc đã nhìn thấu kiếm pháp của Diêm Xuyên thực sự khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
- Kiếm thứ hai mươi ba!
Diêm Xuyên quát khẽ.
Ầm!
Diêm Xuyên vung một kiếm ra. Ngọc Đế Kiếm tạo thành từng đạo tàn ảnh. Những tàn ảnh này không hề biến mất, mà chém về phía Bổ Thiên Kiếm, đồng thời phát ra một loại lực ép đè ép xuống Bổ Thiên Kiếm.
Từng kiếm cương bổ trời đi ngược lên.
Trong lúc nhất thời, chiến trường giữa Diêm Xuyên và Diêm Vô Địch dường như biến thành một đóa hoa sen lớn. Hoa sen có bốn tầng. Tầng thứ nhất, là trận bão kiếm khí của Diêm Vô Địch. Tầng thứ hai chính là trận bão kiếm khí của Diêm Xuyên. Tầng thứ ba chính là vô số Bổ Thiên Kiếm. Tầng thứ bốn là vô số Ngọc Đế Kiếm.
Một đóa sen lớn tỏa ra trên bầu trời Yến Kinh.
Vô số kiếm tu giả nhìn kiếm quang đầy trời. Trong lúc nhất thời, rất nhiều kiếm tu bỗng nhiên tỉnh ngộ, cảm thụ được khí tức của thần kiếm vô tận.
Diêm Vô Địch lần lượt chém tới. Diêm Xuyên đều giải quyết dễ dàng. Điều này khiến Vô Địch lộ ra một tia nôn nóng.
Chín Diêm Vô Địch đột nhiên hét dài một tiếng.
Trong lúc nhất thời, tóc Diêm Vô Địch biến thành màu đỏ như máu. Vô số huyết vụ vờn quanh Diêm Vô Địch.
- Huyết Ma?
Vô số tu giả cả kinh kêu lên.
- Và giống bệ hạ?
Có một thần tử kêu lên.
Mọi người trong dòng họ Diêm Thị lại trợn tròn hai mắt.
- Tại sao lại như vậy? Không phải Huyết Ma chỉ có cha con bệ hạ mới có sao? Sao Diêm Vô Địch cũng có? Lẽ nào, lẽ nào đây là huyết mạch truyền thừa của bộ tộc Diêm thị chúng ta?
Nhất thời, có một người trong dòng họ Diêm Thị đã kịp phản ứng lại.
Đồng thời, tất cả mọi người trong dòng họ Diêm Thị đều cảm thấy trái tim điên cuồng run rẩy. Nếu Diêm Vô Địch có thể, vậy mình cũng có thể?
Trên trời cao, Diêm Vô Địch hóa thân thành Huyết Ma. Trên người nhất thời tản mát ra một cỗ khí tức tà ý đến cực điểm.
- Ha ha. Diêm Xuyên, nhận lấy cái chết!
Diêm Vô Địch hưng phấn thét lên ầm ĩ.
Vù vù!
Diêm Vô Địch lại vung kiếm quang ra. Trong nháy mắt biến thành màu đỏ như máu.
Đồng thời uy lực của mỗi đạo kiếm quang xuất ra lớn gấp mười lần. Tốc độ cũng nhanh hơn gấp mười lần. Trong lúc nhất thời, từ chín phía đều có biển máu chồm tới muốn giội vào Diêm Xuyên đang ở trung tâm.
Điều này khiến đóa hoa sen tuyệt thế kia lại tăng thêm một hào quang yêu diễm!
Diêm Xuyên vung kiếm lên, nhất thời cũng có chút chật vật.
Diêm Xuyên không sử dụng siêu cấp thần thông, cũng không sử dụng thủ đoạn khác. Hắn vẫn lấy kiếm đối với kiếm.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 6
Chương 5: Kiếm thứ hai mươi bốn
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Chín biển máu chồm đến, mang theo uy phong diệt thế, áp chế Diêm Xuyên, khiến Diêm Xuyên nhất thời có chút loạn tay.
- Quả nhiên là kiếm cốt trời sinh!
Diêm Xuyên tỏ ra hưng phấn cười.
- Kiếm thứ hai mươi bốn!
Diêm Xuyên quát nhẹ một tiếng.
Vù!
Lấy Diêm Xuyên làm trung tâm, một đạo kiếm reo đột nhiên khuếch tán đi khắp nơi.
Tiếng kiếm reo vừa ra, bốn phía đều là kiếm khí, kiếm cương, kiếm quang. Tất cả đều đi theo tiếng kiếm reo.
Vù! Vù!.........
Xung quanh Yến Kinh, vô số trường kiếm của các kiếm tu, cũng theo tiếng rung mà bay lên, dường như đang phụ họa với tiếng kiếm reo của Diêm Xuyên Ngọc Đế Kiếm.
Vạn kiếm cùng vang lên. Gần như tất cả kiếm tại Yến Kinh đều rung lên. Thậm chí, kiếm của đệ tử Độc Cô thế gia cũng theo tiếng rung mà lên.
- Không thể nào, Đế Kiếm Nhất Minh, quân lâm thiên hạ, vạn kiếm làm lễ? Chỉ có gia chủ mới có thể làm được. Sao Diêm Xuyên có thể làm như vậy được?
Một đệ tử Độc Cô thế gia cả kinh kêu lên.
Tất cả đệ tử Độc Cô thế gia đều kêu lên sợ hãi.
Trên không trung, giờ phút này bông hoa sen kiếm lớn toả ra cũng ầm ầm run lên không ngừng. Kiếm khí tầng thứ nhất ầm ầm sụp đổ.
Kiếm khí của Diêm Xuyên ở tầng thứ hai cũng ầm ầm sụp đổ.
Tầng thứ ba, chín kiếm sông, trong đó có tám sông kiếm bỗng nhiên run rẩy sau đó sụp đổ tan ra!
Chỉ còn một sông kiếm vẫn đang giãy giụa khổ sở.
Lúc này, Ngọc Đế Kiếm ầm ầm va vào sông kiếm còn lại.
Ầm!
Ngọc Đế Kiếm, Bổ Thiên Kiếm ầm ầm va chạm vào nhau. Trong hư không đột nhiên cuốn lên một trận bão táp ngập trời. Trong vạn dặm, mây đã bị thổi tan.
Trong nháy mắt thân thể của Diêm Vô Địch bay ngược trở ra, giống như lưu quang va vào một ngọn núi phía xa.
Ầm!
Ngọn núi kia ầm ầm đổ vỡ. Thân thể của Diêm Vô Địch rơi vào trong đống đổ nát của ngọn núi kia.
Diêm Xuyên rời đi.
- Gia chủ!
Một đám đệ tử Độc Cô thế gia nhất thời định xông tới.
Vù vù!
Bạch Đế Thiên, Kim Đại Vũ, Hoắc Quang nhất thời chặn ở trước mặt mọi người.
- Tránh ra!
Một đám đệ tử Độc Cô thế gia kêu lên đầy sợ hãi.
Nhưng Bạch Đế Thiên, Kim Đại Vũ, Hoắc Quang một chút cũng không nhường.
Ầm ầm ầm!
Mọi người lại chiến đấu.
Trong phế tích, Diêm Xuyên nhìn về phía Diêm Vô Địch đang ngã trên mặt đất.
Mái tóc đỏ như máu của Diêm Vô Địch đã biến mất. Cơ thể triệt hồi siêu cấp thần thông.
Nhìn Diêm Xuyên, hai mắt Diêm Vô Địch đỏ ửng, một sự bi thương lại xuất hiện trong mắt.
- Vô Địch, cháu là người có thiên phú kiếm tu cao nhất mà ta từng thấy. Tuy rằng cháu thất bại, nhưng chỉ thất bại trước ta mà thôi. Cháu mới là Hạ Hư Cảnh, cho dù siêu cấp thần thông đẩy thực lực đến trung Hư Cảnh, cũng không có cách nào so sánh với người từng trải như ta. So với kiếm đạo đồng cấp, không ai là đối thủ của cháu. Cháu thậm chí đã buộc ta sử dụng kiếm thứ hai mươi bốn. Cháu thừa kế truyền thừa của Độc Cô Bổ Thiên, sau này càng có cơ hội phát triển vô lượng. Chuyện của quá khứ, không nên tiếp tục nghĩ đến nữa. Kiếm đạo luyện tâm, không nên để cho tâm trạng không tốt, ăn mòn kiếm đạo của cháu!
Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói.
Nhìn Diêm Xuyên, Diêm Vô Địch nhất thời cảm thấy mũi đau xót, giống như một tiểu hài tử làm chuyện gì sai, bị người lớn chỉ trích vậy.
- Đi thắp cho Diêm Thu Vũ một nén hương đi!
Diêm Xuyên khe khẽ thở dài.
Diêm Xuyên quay đầu bước đi. Lưu Cẩn lại bay tới.
- Diêm Vô Địch, đây là bức thư năm đó Diêm Thu Vũ nhờ bệ hạ để lại cho ngươi. Bệ hạ bảo ta đưa cho ngươi!
Lưu Cẩn đưa ra di chúc của Diêm Thu Vũ đưa ra trước khi chết.
Nhìn lá thư vẫn còn dấu niêm phong, mũi Diêm Vô Địch càng thêm chua xót. Đồng thời, trong mắt hắn đã ươn ướt:
- Phụ thân, hài nhi bất hiếu!
Diêm Vô Địch nhẹ nhàng tiếp nhận di chúc của Diêm Thu Vũ.
Diêm Thu Vũ để lại bức thư bảo Diêm Xuyên giao cho con trai mình, chính là thuận tiện để Diêm Xuyên tự mình xem nội dung lá thư. Bởi vì nội dung lá thư chính là bảo con trai mình không cần thiết phải báo thù. Hắn hy vọng Diêm Xuyên có thể cho con mình một con đường. Diêm Xuyên sao có thể không rõ?
Nhưng Diêm Xuyên vẫn không mở lá thư này ra!
Tiếp nhận lá thư, Diêm Vô Địch lau khóe mắt ẩm ướt, bước về phía phần mộ của Diêm Thu Vũ.
Trên mộ phần của Diêm Thu Vũ!
Diêm Vô Địch dẫn theo đệ đệ muội muội tới thắp hương cho Diêm Thu Vũ. Giờ phút này trong dòng họ Diêm Thị cũng mấy người tới. Đương nhiên, chỉ có mấy người.
Năm mươi năm đã trôi qua. Cái chết của Diêm Thu Vũ đã dần dần bị quên lãng.
Diêm Vô Địch tới viếng, mọi người còn ở bên cạnh khuyên nhủ. Đệ tử Độc Cô thế gia đứng ở cách đó không xa chờ đợi.
Mấy đệ đệ muội muội vẫn có chút thương cảm.
Lúc này Diêm Vô Địch mới lấy lá thư ra! Trên lá thư có ghi – Gửi con trai Vô Địch của ta.
Trong lòng vô cùng đau xót, Diêm Vô Địch mở lá thư ra xem.
Đúng là chữ của Diêm Thu Vũ, hơn nữa năm đó Diêm Thu Vũ đã dạy cho Diêm Vô Địch biết ám hiệu của mình. Trong thư mình viết, chữ thứ năm và chữ thứ năm đếm ngược, sẽ hạ bút chấm một điểm. Lá thư trước mắt, hiển nhiên là do Diêm Thu Vũ tự mình viết.
——-
Con trai của ta, phụ thân đã đưa ra một quyết định không tốt! Có lẽ phụ thân sẽ vì thế mà phải chết. Phụ thân không oán không hận. Nếu như thất bại, con không nên oán hận Diêm Xuyên. Chuyện này không liên quan đến hắn!
Là do phụ thân đáng chết, tự mình gieo gió gặt bão. Nhưng trong lòng phụ thân, thật sự rất muốn liều một lần, cho dù là tan xương nát thịt! Đây là ý chí của phụ thân, có chết muôn lần cũng không hối hận!
Ta cũng hiểu rõ, Diêm Xuyên đối với dòng họ Diêm Thị vô cùng tốt. So với phụ thân năm đó thực sự tốt hơn nhiều. Ta có thể nhìn thấy, sắp tới Diêm thị sẽ trở nên huy hoàng, nhờ vào con, nhờ vào Diêm Xuyên!
Con không nên hận Diêm Xuyên. Bộ tộc Diêm thị chỉ có tập trung lực lượng mới có thể đúc ra huy hoàng!
Ta không bằng Diêm Xuyên. Tuy rằng con trời sinh đã có kiếm cốt, nhưng phụ thân nhìn có thể hiểu rõ, sự thành tựu của còn, nhiều nhất chỉ là chủ nhân tông môn, thậm chí mạnh hơn tông môn. Nhưng làm đế, con không thể nào cường đại được bằng Diêm Xuyên.
Con hãy trông nom đệ đệ và muội muội của con. Phụ thân không thể tiếp tục che chở cho các con!
Ta biết, con nhất định sẽ oán hận Diêm Xuyên. Con không nên oán hận. Nếu con muốn oán hận, vậy hãy oán hận thánh địa Vạn Phật, oán hận Đại Phật Đế Triều đi!
Năm đó phụ thân đã không còn hùng tâm tráng trí tiếp tục xưng đế. Nhưng bọn khốn kiếp kia lại không ngừng giựt giây ta. Chuyện năm đó hiện tại ta đã hiểu rõ. Nếu ta không đáp ứng, có khả năng ta đã chết vào lúc đó.
Một chút dã tâm của ta đã bị bọn họ ép bành trướng!
Nếu như thành công, con sẽ không nhìn thấy lá thư này. Nếu như ta chết, đó chính là do thánh địa Vạn Phật, Đại Phật Đế Triều ép! Bọn họ mới là hung thủ giết ta!
Con trai của ta, ta xem ra, Diêm Xuyên cực kỳ coi trọng con. Con hãy phụ tá cho Diêm Xuyên. Ta chết, có con sống là đủ rồi. Có con là đủ rồi.........
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 6
Chương 6: Hạ lôi
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Nhìn lá thư này, mắt Diêm Vô Địch lại trở nên ươn ướt lên.
- Thánh địa Vạn Phật, Đại Phật Đế Triều!
Diêm Vô Địch phẫn nộ gào thét.
- Ca ca, phụ thân nói gì vậy?
Một đám đệ đệ muội muội khóc hỏi.
Diêm Vô Địch đưa lá thư cho các đệ đệ muội muội.
Mọi người truyền nhau xem một lượt.
- Ta biết, Khổng Ma Kha, Khổng Ma Kha!
Ngay lập tức, một đệ đệ của Diêm Vô Địch thốt lên, ánh mắt đầy vẻ thù hận!
——————————-
Bảy ngày sau, Lưu Cương dẫn Diêm Vô Địch đi tới Thiên Lao. Giờ phút này Diêm Vô Địch quấn mình trong chiếc áo bào đen nhìn không rõ mặt.
Trong thiên lao, một nhà giam lớn có một đám người mặc áo bào đen, ngồi khoanh chân.
Tuy rằng tu vi bị phong kín, nhưng bọn họ vẫn có nội tình nhất định. Mấy chục năm không ăn uống vẫn không chết.
- Lưu Cương, ngươi không biết chúng ta là người của thánh địa Vạn Phật sao? Ta cống hiến cho Ma Kha thiên tử. Các ngươi giam chúng ta hơn năm mươi năm. Chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ. Nhưng hiện tại các ngươi không thả chúng ta ra, chờ tới khi Ma Kha thiên tử xuất hiện, các ngươi đều phải chết!
Một người mặc áo bào đen lạnh giọng nói.
- Yến Hầu, chính là đám người kia. Bệ hạ bàn giao, ngươi có thể toàn quyền xử trí!
Lưu Cương trịnh trọng nói.
Nói xong, Lưu Cương liền lui ra khỏi thiên lao, để một mình Diêm Vô Địch ở lại trong thiên lao.
- Yến Hầu? Diêm Thu Vũ? Ngươi còn chưa chết?
Một người mặc áo bào đen kinh ngạc nói.
- Sao có thể như vậy được? Tuy nhiên, thật tốt quá. Diêm Thu Vũ, nhanh, nhanh đưa chúng ta rời khỏi đây. Lời hứa đã hứa với ngươi lúc trước, sau này nhất định sẽ thực hiện. Chỉ cần tìm tới chỗ Ma Kha thiên tử, ngài sẽ cho ngươi tất cả mọi thứ!
- Diêm Thu Vũ, còn nhớ rõ mùi vị của Tô Cốt Độc Tán lúc trước không? Chỉ mới có trăm năm, hẳn ngươi vẫn nhớ kỹ. Trăm năm vừa đến, ngươi sẽ lĩnh hội cảm giác muốn sống không được. Mau dẫn chúng ta ra ngoài!
............
Đám người áo đen kêu.
Bàn tay Diêm Vô Địch lại nắm lấy chuôi của thanh Bổ Thiên Kiếm. Cả người hắn đều run rẩy. Một cỗ sát khí tràn ngập trong thiên lao.
—————-
Mọi người đều đang không ngừng thu nạp dung hợp vô số ký ức, thể ngộ thu hoạch trong vạn năm. Đồng thời, linh thạch cũng được điên cuồng cung cấp cho mọi người.
Trong một núi lửa gần Yến Kinh, Kim Đại Vũ ngồi khoanh chân ở sâu trong lòng dung nham. Trước mặt hắn có đặt một cái chuông lớn.
- Coong!
Chuông lớn run rẩy phát ra một tiếng. Dung nham trong núi lửa đều sôi trào.
- Lực lượng thật mạnh. Lần này mệnh cách lực tăng thêm quá nhiều. Mão Nhật Đạo Quân? Nếu vẫn năm đó đối chiến với Mão Nhật Đạo Quân, bây giờ ta một tay đã có thể ép chết ngươi!
Kim Đại Vũ hưng phấn cảm thụ lực lượng.
Trước mặt hắn, hoa văn trên chiếc chuông lớn càng thêm rõ ràng.
- Cánh cửa Thiên Giới? Tổ tiên năm đó, cánh cửa Thiên Giới vừa mở ra, chính là thánh nhân đánh giết. Nhưng đáng tiếc, ngươi so với cánh cửa Thiên Giới vẫn còn kém xa. Không phải chỉ mình ngươi là cánh cửa Thiên Giới. Tuy nhiên, cuối cùng sẽ có một ngày, ta khiến ngươi đạt được mức độ cao nhất của cánh cửa Thiên Giới! Ngươi là cánh cửa Thiên Giới đầu tiên. Bản tôn lấy tên của tổ tiên đặt cho ngươi là Thần Hoàng chuông.
Kim Đại Vũ trịnh trọng nói.
- Coong!
Chuông lớn rung lên một tiếng. Tất cả biển dung nham đều như muốn dâng lên.
Phía đông ngoài Yến Kinh, một mảnh lục địa trong biển rộng. Vô số tu giả đều đi nhầm, hạn hữu mới người đến đó.
Bên cạnh biển rộng, Diêm Xuyên đứng ở trên một khối đá ngầm, há miệng hướng về phía bầu trời. Trong không trung, kiếp vân cuồn cuộn không ngừng dâng lên.
Trong kiếp vân, từng lôi điện giống như Cự Long, đang không ngừng hiện lên. Nhưng giờ phút này Cự Long đều có vẻ rất vẻ sợ hãi.
Trong miệng Diêm Xuyên xuất hiện lực hút lớn, đang điên cuồng lôi kéo kiếp vân trong không trung.
Cách đó không xa, có Tử Tử và Miêu Miêu đang đứng.
- Meo, lại muốn nuốt kiếp vân. Lục Cửu Thiên Kiếp! Diêm Xuyên nhanh đến thượng Hư Cảnh như vậy sao? Hắn thật yêu nghiệt!
Miêu Miêu kinh ngạc cảm thán nói.
Tử Tử đứng bên cạnh cười một tiếng nói:
- Ngươi cũng không phải như vậy sao? Tuy nhiên ngươi không phải độ kiếp, rất nhiều người đều bị ngươi lừa!
- Meo, ta là thiên phú dị bẩm, sao có thể so sánh với Diêm Xuyên được!
Miêu Miêu lập tức kêu lên.
- Lục Cửu Thiên Kiếp. Diêm Xuyên đã đạt tới thượng Hư Cảnh rồi!
Trong mắt Tử Tử loé ra một tia vui vẻ, khiến Diêm Xuyên cũng vui mừng theo.
Từng tầng kiếp vân bị Diêm Xuyên nhanh chóng nuốt vào trong bụng.
Vô số lôi long trong Lục Cửu Thiên Kiếp lúc trước, giờ phút này bất đắc dĩ đã bị Diêm Xuyên nuốt vào trong bụng.
Ầm ầm ầm!
Kiếp vân hoàn toàn bị Diêm Xuyên thu nạp. Trong nháy mắt, bầu trời trở nên trong xanh, suốt vạn dặm không có một đám mây. Dường như độ kiếp lúc trước căn bản chưa từng xảy ra vậy.
- Meo, chúng ta qua đó đi!
Miêu Miêu kêu lên.
- Chờ một chút!
Tử Tử lắc đầu một cái.
Phía xa, Diêm Xuyên ngồi khoanh chân, hay tay bắt vào nhau. Xung quanh Diêm Xuyên đột nhiên xuất hiện rất nhiều linh thạch.
Ầm ầm ầm!
Năng lượng trong linh thạch nhanh chóng cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể Diêm Xuyên.
Tu vi của Diêm Xuyên vẫn tăng vọt.
Vù vù!
Một làn gió nhẹ thổi qua. Tất nhiều linh thạch bị lấy hết nguyên khí thiên địa, hóa thành bột mịn, theo gió thổi bay đi.
- Meo, meo, linh thạch của ta! Thật là lãng phí! Đúng là phá gia chi tử!
Miêu Miêu nhất thời tiếc nuối kêu lên.
Tử Tử cười vuốt vuốt đầu của Miêu Miêu.
Liên tục mười núi linh thạch bị lấy ra. Tới lúc này Diêm Xuyên mới dừng lại.
Thượng Hư Cảnh tam trọng!
Diêm Xuyên chậm rãi mở mắt ra, nhìn biển rộng mênh mông trước mắt. Hắn khẽ hít sâu một hơi!
Diêm Xuyên vẫn có thể tiếp tục tăng thêm một tầng nữa. Nhưng Diêm Xuyên không làm. Đạt được thượng Hư Cảnh tam trọng đã là được rồi. Số mệnh cách lực còn lại phải chờ tới lúc tu vi vững chắc hơn mới tăng được.
Diêm Xuyên không đứng dậy, mà quan sát Thanh Thiên Lôi Vân bên trong huyệt Thần Đình của thân thể mình.
Vào thời điểm Diêm Xuyên thu nạp thiên kiếp, Thanh Thiên Lôi Vân đã xảy ra một chút chuyển biến nhỏ. Bên trên mây xanh xuất hiện một tia màu đỏ nhàn nhạt.
- Thôn Thiên Đạo Kinh, tứ trọng?
Trên mặt Diêm Xuyên lộ vẻ vui mừng.
Thôn Thiên Đạo Kinh tam trọng, sấm mùa xuân, vạn vật sinh!
Vậy tứ trọng thì như thế nào?
Đứng dậy, Diêm Xuyên nhìn về phía Tử Tử.
- Đằng yêu, bảo hộ Tử Tử và Miêu Miêu!
Diêm Xuyên kêu lên.
Vèo!
Rất nhiều sợi mây nhanh chóng vờn quanh chỗ của Tử Tử.
- Meo? Diêm Xuyên muốn làm gì vậy?
Miêu Miêu hiếu kỳ nói.
Phía xa, Diêm Xuyên nhìn xung quanh.
- Sấm mùa xuân!
Ầm!
Một tiếng sấm mùa xuân, trong nhất thời vạn vật trên đại địa xung quanh điên cuồng sinh trưởng. Cây cỏ lập tức trở nên tươi tốt.
Năng lực của sấm mùa xuân vẫn còn.
Diêm Xuyên suy nghĩ một chút, lại nghe thấy có một tiếng sấm rền.
Ầm!
Thiên lôi Thôn Thiên Đạo Kinh tứ trọng.
Một tiếng động rất lớn. Trong lúc nhất thời, bầu trời chỗ Diêm Xuyên đang đứng biến thành cực nóng.
Một đạo bạch quang hiện lên hình ngọn lửa lớn, điên cuồng lan về bốn phương tám hướng.
Nơi nào nó đi qua, hơi nước lập tức bốc lên.
Ào ào rào!
Một vùng biển rộng bốc hơi điên cuồng bay vút lên trời.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden