Lý Lộ Từ nhìn bộ dạng đau khổ, thù sâu của mình trong gương, không thấy giống ai cả.
-Siêu cấp vô địch Bính Bính hoàn không phải tùy tiện thảy đổi dung mạo con người, anh nhìn kĩ lại đi, nếu lớn hơn vài tuổi, người giống bộ dạng hiện tại của anh là gì?
An Nam Tú có chút miễn cưỡng, hay là nhắc nhở hắn một chút.
-Có chút giống, giống Lý Thi Thi.
Lý Lộ Từ đứng lên, nhìn đôi mắt to, cái mũi nho nhỏ, miệng tròn tròn, còn khi cười rộ lên thì lộ ra bộ mặt cực kì đáng yêu, nếu Lý Thi Thi lớn thêm vài tuổi, phỏng chừng chính là dáng bộ này.
-Không có ý tưởng khác à?
An Nam Tú giơ tay chọc chọc vào hai má Lý Lộ Từ, thực ra cô muốn là như vậy vốn không hề dễ, nhưng hiện tại Lý Lộ Từ trở thành con gái rồi, người cũng chỉ còn cao 1,7m.
-Đáng tiếc liệu Lý Thi Thi không ở trên thuyền, bằng không tôi có thể giả mạo chị của em ấy.
Lý Lộ Từ nói như vậy, nhưng không thấy thú vị lắm, vẻ mặt đau khổ.
-Vậy hiện tại anh định giả mạo ai?
-Giả mạo ai?
-Anh không thể trốn một ngày trong phòng đúng không? An Tri Thủy sẽ hỏi Lý Lộ Từ ở đâu, tôi sẽ không nói dối giúp anh, anh tự nghĩ cách đi.
An Nam Tú ngồi trên giường, hứng thú nhìn Lý Lộ Từ, sau đó cô nghĩ rằng biến Lý Lộ Từ thành con gái thực ra lại không được vui đến như thế, cô vẫn thích Lý Lộ Từ của ngày trước.
An Nam Tú đã từng nghĩ, vì tránh cho Lý Lộ Từ và những người con gái khác làm cái chuyện biến thái đó, tốt nhất là biến hắn thành một người con gái, nhưng hiện tại An Nam Tú đã hiểu rõ rồi, bộ dạng hiện giờ của Lý Lộ Từ khiến An Nam Tú không có ý muốn bổ nhào vào lòng hắn làm nũng nữa. Chỉ cần nghĩ tới lúc Lý Lộ Từ ôm cô và kể chuyện ru cô ngủ, có hai ccái phần thịt lớn như vậy cản trở việc An Nam Tú nghe nhịp tim hắn rồi đi vào giấc ngủ, An Nam Tú cảm thấy mất hứng.
Vỏn vẹn chỉ có một ngày thôi, còn may, An Nam Tú thấy từ nay về sau sẽ quẳng luôn cái ý niệm biến Lý Lộ Từ là con gái trong đầu đi.
Lý Lộ Từ không muốn ra ngoài gặp ai cả, nếu có thể, cùng lắm thì trốn dưới lầu một ngày một đêm là xong, nhưng nhất định phải giải thích với An Tri Thủy lý do vì sao hắn biến mất. Hơn nữa vì không thể nghe điện thoại của An Tri Thủy, tốt nhất là đưa ra một lý do cho cô ấy yên tâm, khiến cho cô ấy không gọi điện nữa.
Dù An Tri Thủy biết An Nam Tú rất thần kì, nhưng không có nghĩa là cái gì cũng có thể chấp nhận được. Cứ tưởng tượng nếu Lý Lộ Từ biết An Tri Thủy đã từng biến thành con trai một lần, hắn lại chính mắt nhìn thấy, về sau cô biến trở lại thành con gái, lúc Lý Lộ Từ hôn nhẹ lên cô, có cảm thấy chướng ngại tâm lý không, sẽ không tự chủ được liên tưởng tới lúc cô là con trai hay không?
Cho nên Lý Lộ Từ nghĩ nếu như việc hắn trở thành con gái mà bị An Tri Thủy biết, không biết có lưu chướng ngại gì cho cô về sau không, hơn nữa chuyện này chính là cái việc khó có thể nói ra được, có thể giấu cô ấy thì sẽ không để cô ấy biết.
Về phía An Nam Tú, Lý Lộ Từ lại không lo lắng, chính mình là do cô ấy biến thành con gái, đại khái là sẽ không để y tới nó.
-Uhm…Như thế đi, tôi với thân phận là chị gái của Lý Lộ Từ thất lạc cách đây nhiều năm, còn Lý Lộ Từ ở đâu…
Lý Lộ Từ cân nhắc suy tính.
-Cô hãy nói hắn đang đi tìm mẹ mình để chứng thực thân phận, bởi vì kích động quá nên không mang theo điện thoại.
-Tùy anh, nhưng anh giải thích sao về việc anh mặc quần áo của Lý Lộ Từ với mọi người?
-Cô có quần áo không?
An Nam Tú ngắm nghía Lý Lộ Từ, xoay người đi, để tay sau lưng không thèm để ý tới.
-Làm gì thế, sẽ không nhỏ mọn đến vậy chứ, quần áo cũng không cho mượn?
Lý Lộ Từ cầm lấy bả vai của cô xoay người lại.
-Tôi ghét anh, quần áo của tôi sao có thể cho người khác mặc được?
An Nam Tú nói với vẻ không vui.
-Cô đến nước bọt của tôi còn thử qua, lại ghét bỏ tôi khi tôi mượn quần áo cô mặc sao?
Lý Lộ Từ không hiểu sao cả nói, cô bé này thực sự là kỳ quặc.
-Ghê tởm, tôi đã nếm qua nước miếng của anh bao giờ?
An Nam Tú đỏ mặt, chuyện này mà nói thêm thì càng ghê tởm, nhưng lúc hai người hôn nhau có nghĩ tới sự ghê tởm này đâu? Lần sau Lý Lộ Từ đừng nghĩ có thể hôn cô.
-Được, cô chưa nếm qua, cô cho tôi mượn hai bộ quần áo, sau này đừng bao giờ mặc lại nó nữa là được, cô không bủn xỉn vậy chứ?
Lý Lộ Từ cũng không yêu cầu An Nam Tú không được lãng phí, với tính cách của cô thì mất hai bộ quần áo thì không đáng kể.
-Tôi cho anh mượn váy, nhưng nội y thì không.
An Nam Tú mang quần áo tới đây đều là những bộ quần áo cô thích nhất, đều đã mặc qua, sau này Lý Lộ Từ mua cho cô mặc thì cô cũng đã mặc, hơn nữa Lý Lộ Từ cũng không mặc được.
-Tôi cũng không nghĩ là sẽ mặc nội y, cô không cho mượn thì tôi không mặc, nghĩ đến mà nổi da gà.
Lý Lộ Từ ôm hai cánh tay, nghĩ tới chính mình sẽ mặc nội y của con gái mà thấy rùng mình.
An Nam Tú lúc này mới đồng ý cho mượn, không thì quần cô đã mặc qua cho Lý Lộ Từ mượn, nhưng khẳng định là không thể được.
An Nam Tú cầm bộ thường phục đi ra, váy dài màu xanh lam, áo trắng nõn, đai lưng bản to, mép trên đè nặng xuống bộ ngực bên dưới, đơn giản mà thanh lịch.
-Loại này có thể biến to hơn sao?
Lý Lộ Từ hỏi.
-Ừ, bảy màu sắc tơ tằm.
An nam Tú hô to:
- To, To, To…
Quần áo lại lớn hơn ba số, An Nam Tú nói với Lý Lộ Từ:
-Thay quần áo, mặc vào rồi nó sẽ theo hình dáng người tự động điều chỉnh.
Lý Lộ Từ nhớ kĩ thần bào của An Nam Tú là như thế này, không kể cô là An Nam Tú hay An Nam Trường Tú, đều có thể mặc, tự động điều chỉnh độ lớn bé.
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ nhìn An Nam Tú.
Một lát sau Lý Lộ Từ mới bất đắc dĩ né tránh ánh nhìn của An Nam Tú, ánh mắt vô cùng chờ mong:
-Cô đi ra ngoài.
-Tôi muốn nhìn anh mặc.
An Nam Tú cũng không nói là muốn Lý Lộ Từ về phòng mặc, cô chính là muốn xem.
-Cô…Thay quần áo thì có gì hay?
Lý Lộ Từ không làm được, một cô bé đứng bên cạnh nhìn mình thay quần áo, hơn nữa thân thể của mình đang là của con gái, không được.
Hoặc là hắn trở lại thành như cũ, đùa giỡn như thế này thì ai sợ ai, An Nam Tú không phải không có xem qua, cô còn chơi đùa, Lý Lộ Từ dù không phải thằng biến thái, thì đùa giỡn kiểu lưu manh là cởi đồ trước mặt cô bé mười bốn tuổi cũng chẳng nhiều chướng ngại tâm lý lắm.
Nhưng hiện tại không được, đến bản thân mình cònkhông thể tự nhìn chính mình, hắn chột dạ, sao có thể để An Nam Tú nhìn thấy, ai biết cô có là cái việc quái gở nào nữa không?
-Anh không cho tôi nhìn à, hiện tại anh là con gái, với tôi thì có quan hệ gì chứ. Tôi xem nhiều người thay quần áo rồi, Lý Thi Thi, Lý Bán Trang, An Tri Thủy…
An Nam Tú kiên trì nói.
-Nếu tôi là con gái, chúng ta cùng nhau mặc, cô cũng cho tôi xem.
Lý Lộ Từ không còn cách nào khác.
-Không được.
An Nam Tú cắn môi, điều này sao có thể? Lý Lộ Từ còn có thể biến trở lại, nhưng hắn sẽ nhớ khi chính mình cởi quần áo, về sau sẽ nghĩ đó là một việc rất biến thái.
-Tôi về phòng thay, cô đừng đi theo.
Lý Lộ Từ chỉ có thể đổi địa điểm.
-Không được…Anh đã xem của tôi, tôi chưa được xem của anh, không công bằng nên tôi nhất định phải xem.
An Nam Tú giữ chặt tay Lý Lộ Từ, không cho hắn chạy mất.
-Tôi nào có xem của cô?
Nhìn khuôn mặt hồng rực của An Nam Tú, Lý Lộ Từ không kìm nổi muốn đùa với cô.
-Anh không dám thừa nhận?
An Nam Tú giận dữ.
-Được, tôi thừa nhận, tôi thừa nhận đã nhìn thấy của cô.
Lý Lộ Từ vội vàng trấn an cô, thở dài một cái:
-Cô xem thì xem.
Lý Lộ Từ nhanh chóng cởi áo, một đôi bồng đào trắng nõn nà, đầy đặn lộ ra, Lý Lộ Từ trong lúc nhất thời không phản ứng lại đó là cái gì nhưng phải nuốt nước bọt kích động, thở dài:
- To thật.
-Muốn sờ sờ à?
An Nam Tú nghiêm mặt hỏi.
-Không muốn, tôi sẽ không làm cái việc đó trên người tôi.
Lý Lộ Từ phục hồi tinh thần lại, nhắm mắt lại cởi quần, đầu tóc nhét vào trong váy, chụp trên người.
Nhìn mình trong gương, một mỹ nhân có vẻ đẹp thanh đạm, Lý Lộ Từ đột nhiên chạy tới thùng giác phía trước, không nhịn được muốn nôn, cảm giác này không được tự nhiên.
-Anh mang thai à?
An Nam Tú hỏi.
-Không châm chọc không được sao?
Lý Lộ Từ tức giận nói:
- Cô cũng nhìn tôi thay quần áo, đẹp không?
-Không có gì hay ho cả, chíp bông của anh nhiều thật, so với An Tri Thủy và Lý thi Thi nhiều hơn nhiều.
An Nam Tú lắc đầu, sinh vật bậc thấp là sinh vật bậc thấp, đến khi biến thành con gái rồi mà cũng không che lấp được những khuyết điểm đó.
(*Chip bông: Trong tiếng Hán-Việt là “mao mao”, “Mao” tức là lông…)
-Tóm lại vẫn còn hơn khối so với cái người chẳng có chút nào tốt, luôn luôn giống như cô bé mới lớn, xấu chết đi được.
Lý Lộ Từ cũng cười rộ lên.
-Không có chíp bông thì là cô bé mới lớn sao?
An Nam Tú híp mắt, hai má đỏ rực, nếu Lý Lộ Từ còn là bộ dạng của con trai, hắn đã bị biến thành cháy xém rồi, lúc hắn là con gái nói lên những điều này, An Nam Tú thực ra không cho hắn bị trừng phạt ngay lập tức.
-Đương nhiên…giống như cô.
-Xấu chết đi được sao?
-Đương nhiên.
-Lý Tử cũng không có chíp bông.
An Nam Tú đột nhiên nói.
-Cô nói với tôi việc này làm gì?
Lý Lộ Từ đột nhiên nổi trận lôi đình, nhảy tung lên.
-Mắt của anh vừa mở to ra, ánh mắt có vẻ dại dại, thường thường có nghĩa là trong đầu anh hiện ra điều gì đó hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của anh. Sau đó mí mắt anh nhảy lên, có dấu hiệu mở to hai mắt, đang thở nhanh bỗng ngừng lại, hầu kết có dấu hiện đi xuống… Anh rất kích động, trong đầu anh tưởng tượng ra cảnh tượng rất hưng phấn, sau đó hổ thẹn, áy náy, xấu hổ, giận dữ, cho nên dùng động tác khoa trương này để che dấu.
An NAm Tú bình tĩnh phân tích.
-Tôi sai rồi, chíp bông của cô không có nhưng cũng rất đẹp, không xấu chút nào.
Lý Lộ Từ muốn quỳ xuống cầu xin cô, vội vàng ôm chặt cô.
- Đừng nói nữa, đừng nói nữa…ngừng lại, ngừng lại.
An Nam Tú cười nhạt, trừng phạt người dối trá, biện pháp tốt nhất đó là vạch tội ác xấu xa của hắn.
-Các người đang nói cái gì vậy?
Lý Lộ Từ và An Nam Tú quay đầu, An Tri Thủy đang đứng ở cửa, vừa rồi vẫn quên không đóng cửa.
Lý Lộ Từ vội vàng đá quần áo vừa thay đá vào trong gầm giường.
An Tri Thủy tò mò nhìn cô gái trước mặt, điều khiến cô cảm thấy buồn bã mất mát thứ gì đó là vì cô gái này không ngờ lại có thể thân thiết ôm An Nam Tú, dù cho vẻ mặt của An Nam Tú rất lạnh nhạt, nhưng không kháng cự lại, cô gái kia tỏ ra rất thân thiết với An Nam Tú, bằng không sẽ không dán mặt vào khuôn mặt xinh đẹp của An Nam Tú.
Lẽ nào tính An Nam Tú không quá xấu,quan hệ của cô là Lý Thi Thi cũng rất tốt, chính là cần An Tri Thủy cố gắng mới có thể cải thiện mối quan hệ với An Nam Tú, chẳng lẽ chỉ là vì An Tri Thủy khiến cho người ta chán ghét?
Ý niệm này trong đầu của An Tri Thủy bỗng nhiên biến mất, cô đánh giá cô gái trước mặt, cô gái dáng người cao gầy
này dường như là bằng tuổi mình, khuôn mặt có chút gì đó rất thân thiện; đôi mày nhạt không có nhiều quyến rũ, lại giống như ngọn núi xa ẩn hiện; cái mũi nhỏ nhắn mượt mà rất đáng yêu, bờ môi hồng mọng nước hơi mở ra, dáng người thon dài bên trong chiếc váy màu lam của Nam Kinh, vòng eo thướt tha được bó lại, bộ ngực nở nang vươn cao.
Quan trọng nhất là, An Tri Thủy tỉ mỉ nhìn, không ngờ có cảm giác thân thuộc, muốn làm bạn cùng cô.
-Chúng tôi đang nói đến Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ bỗng dưng nhập vai, gật đầu một cách nặng nề.
-Chúng ta đang nói đến cái tên Lý Lộ Từ đại biến thái…
Lý Lộ Từ vội vàng bịt miệng An Nam Tú, cười với An Tri Thủy, hắn không thể khiến An Tri Thủy biết vừa rồi hắn và An Nam Tú nói chuyện về chíp bông, nhìn thần thái của An Tri Thủy, dường như không nghe thấy cuộc hội thoại của hắn và An Nam Tú, hắn thấy nhẹ lòng.
An Tri Thủy miệng há hốc, chỉ vào Lý Lộ Từ đang bít tay vào miệng An Nam Tú, cô gái này dám làm như thế với An Nam Tú, cô ta muốn chết sao?
Điều càng làm cho An Tri Thủy ngạc nhiên hơn chính là, An Nam Tú chỉ có thể bỏ tay của cô gái kia ra, trừng mắt nhìn cô ta, không có hành động gì khác.
Về phần lời nói Lý Lộ Từ là biến thái đó, An Tri Thủy sẽ không để ý, Tú công chúa luôn thích nói lung tung.
-Xin chào, tôi là An Tri Thủy.
An Tri Thủy vén tóc mai lên, nếu ở cùng An Nam Tú, nói việc của Lý Lộ Từ, hẳn là bạn bè của Lý Lộ Từ, An Tri Thủy vội vàng giới thiệu.
-Tôi là ….Tôi là Lý Thanh Chiếu…
Lý Lộ Từ và An Nam Tú vẫn chưa nghĩ ra tên gì cho hay cả, An Tri Thủy đến, Lý Lộ Từ liền nói bừa một tên.
-Lý Thanh Chiếu? Cùng tên với một nữ thi sĩ nổi tiếng trong lịch sử sao?
An Tri Thủy hỏi.
-Cô ta vẫn còn một biệt hiệu là Lý Bạch…
Lý Bạch và Lý Thanh Chiếu thì An Nam Tú đều biết, lấy Lý Bạch để lừa Lý Thi Thi, lấy Lý Thanh Chiếu lừa An Tri Thủy. An Nam Tú không có ý nghĩ phải nhắc nhở, nói không chừng An Tri Thủy đoán được hắn là Lý Lộ Từ.
-Sao hôm nay cô nói nhiều vậy?
Lý Lộ Từ nhỏ giọng nói, cười nói với An Tri Thủy:
- Tôi là chị gái của Lý Lộ Từ. Chị em chúng tôi đều lấy tên từ các đại thi hào dân tộc mà ra, Lục Du và Lý Thanh Chiếu… Ha ha…
Lý Lộ Từ tiếp tục nói bừa, khâm phục chính mình quả thật nhạy bén.
-Chị của Lý Lộ Từ?
An Tri Thủy mở to hai mắt nhìn.
-Tôi không biết Lý Lộ Từ có chị, chính anh ấy cũng không biết, hay là anh ấy không nói cho tôi?
-Nó hôm nay mới biết, Lý Lộ Từ sẽ không bao giờ lừa cô.
Lý Lộ Từ nóng mặt, nói dối ngay trước mặt lại bị người biết quả thực càng khó xử hơn.
-Lý Lộ Từ đâu?
An Tri Thủy có chút hưng phấn, thẹn thùng, vội vàng muốn đứng bên cạnh Lý Lộ Từ, vậy sẽ không có cảm giác ngượng ngùng xấu hổ, bởi cô ta là chị gái lý Lộ Từ. An Tri Thủy nhớ đến một câu, cô vợ nhỏ ra mắt cha mẹ chồng, hiện mình là bạn gái Lý Lộ Từ, nhìn thấy chị gái hắn sẽ rất căng thẳng.
-Nó vừa nghe tin mình có chị liền vội tìm mẹ xác nhận, nó rất kích động…
Lý Lộ Từ cầm di động cho An Tri Thủy xem.
-Kích động quá quên luôn cả điện thoại…
-Em nghĩ anh ấy rất vui, thật tốt, Lý Lộ Từ có chị gái, lại vừa có nhiều người thân, chị và anh ấy cùng nhận nhau như thế nào?
An Tri Thủy cũng thật vui, bởi vì cô cảm thấy Lý Lộ Từ khẳng định cô cũng rất vui, cho nên cô cũng rất vui.
-Hai người từ từ nói chuyện, một lũ ngốc.
An Nam Tú ôm con kiến Vương Long ra ngoài, cô không có hứng thú với loại chuyện này.
-Lý Lộ Từ ngày mai mới về, tối nay tôi ở đây cả đêm, không vấn đề gì chứ? Buổi chiều và buổi tối chúng ta có thể đi cùng nhau.
Lý Lộ Từ không quản An Nam Tú, nghe tiếng khóc sướt mướt bên ngoài, dường như Tú Tú lại thảm rồi, vị công chúa An Nam Tú này cũng không hề bắt bẻ điều kiện cuộc sống của Lý Lộ Từ, nhưng ít ra là rất để ý vệ sinh sạch sẽ, Tú Tú dám biến phòng khách thành một đống nước ép trái cây, An Nam Tú không trừng trị nó mới lạ.
-Tốt, chúng ta đi uống ngụm trà, ở đây có cửa hàng cơm ăn đặc biệt ngon.
An Tri Thủy đương nhiện đồng ý và giao lưu nhiều hơn với Lý Thanh Chiếu.
-Này…
Lý Lộ Từ đầu óc tê dại, hắn không nghĩ đến việc ra khỏi cửa, trên du thuyền còn có người quen, tuy rằng biết bọn họ không nhận ra được mình, nhưng không có đi ra, nghĩ đến là chột dạ.
-Đi thôi, chúng ta bảo Tú công chúa đi cùng.
An Tri Thủy nhẹ nhàng kéo cánh tay Lý Lộ Từ ra ngoài.
Lý Lộ Từ biến thnahf con gái không phải là không có lợi, An Tri Thủy bình thường không kéo tay hắn trên đường, có thể cảm giác được dư vị mềm mại của cái khu vực cao ngất kia đang ép vào tay hắn.
Lý Lộ Từ không tự chủ được liền xê dịch cánh cái cảm giác mềm mại và đàn hồi đến mức đè ép này, giống như hắn chỉ cần dùng chút lực là sẽ lún vào ngay.
Nhìn trộm An Tri Thủy, An Tri Thủy căn bản không hề để ý, nếu nói bình thường, cô đã sớm đỏ mặt chạy mất rồi?
Làm con gái cũng tốt, Lý Lộ Từ nhàm chán hừ hừ.
Đương nhiên là không phải thật sự thỏa mãn, phía dưới đã không có nữa, làm con gái tốt gì chứ, vô duyên cớ nóng cả người, lại chẳng có chỗ phát tiết.
An Nam Tú cầm con cua, lạnh lùng nhìn Lý Lộ Từ và An Tri Thủy rồi đi xuống dưới, không chen vào giữa họ, khiến An Tri Thủy không kéo cánh tay Lý Lộ Từ được.
An Nam Tú tò mò, An Tri Thủy ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Lý Lộ Từ không cần thiết phải tìm mẹ mình, Lý Thanh Chiếu chị khẳng định là chị gái Lý Lộ Từ, cho nên An Nam Tú mới như vậy, không cho phép ai thân thiết với Lý Lộ Từ, tựa như cô không để cho An Tri Thủy và Lý Lộ Từ ở trước mặt cô ấy vậy.
An Tri Thủy trở về phòng thay quần áo, giày dép,Lý Lộ Từ sẽ đi dép lê, ba người chuẩn bị đi nhà hàng ăn uống.
Lý Lộ Từ đứng ở cửa, hít sâu một hơi, lúc này mới bước ra ngoài, thật sự là khó khăn.
Còn may là nhà ăn ở ngay trong khu vực gần đó, cả một quảng trường rất rộng, bố trí bàn san sát nhau, Lý Lộ Từ không nghĩ ngồi bên ngoài, cho dù An Tri Thủy thích phơi nắng hơn cũng chỉ biết theo hắn đi vào ăn phía bên trong.
-Chị Thanh Chiếu, làm thế nào tìm thấy Lý Lộ Từ? Hôm nay tình cờ gặp mặt sao?
An Tri Thủy tò mò hỏi han.
-Tôi…ngay từ đầu đã là bạn bè với Lý Lộ Từ, sau đó…. sau đó mới biết là chị em thất lạc nhiều năm, chúng tôi hẹn gặp nhau trên du thuyền.
Đã nói dối một lần rồi, liền nói dối thêm rất nhiều, Lý Lộ Từ vắt hết óc ra để nói bừa.
-Thần kì thật, giống chuyện cổ tích vậy.
An Tri Thủy hai tay đặt ở trước ngực nhìn Lý Lộ Từ.
-Ừ… Lý Lộ Từ lúc đầu cũng không tin, nó nói tôi lừa nó. Cho nên nó không nói cho cô biết, vừa rồi An Nam Tú giúp tôi xác nhận mối quan hệ này, cô có biết không, An Nam Tú có điểm rất thần kì.
Lý Lộ Từ lấy An Nam Tú làm lý do, nói như vậy thì An Tri Thủy không nghĩ nhiều.
An Nam Tú cúi đầu, cầm thià bạc quấy cà phê, Lý Lộ Từ bịa chuyện cổ tích, An Tri Thủy ngốc nghếch liền tin luôn.
-Trong lúc nhất thời khó mà tin được, không phải là chuyện khó hiểu của anh ấy.
An Tri Thủy thở dài, khát khao nói:
-Không biết em có thể có người thân thất lạc không, là chị hoặc em thất lạc nhiều năm.
-Tại sao không phải là anh chị em thất lạc nhiều năm chứ?
Lý Lộ Từ nghĩ chắc là cô gái này nên chuyển hướng sang người khác phái là anh trai hoặc em trai gì gì đó, đại đa số con gái không muốn có sự xuất hiện của chị em gái để tranh mất tình cảm của mình, có loại bản năng ý thức này sao? Hoặc là có nhiều gia đình anh chị em sống với nhau cũng không tốt, nhưng nếu không phải vậy thì thường thích anh em trai hơn là chị hoặc em gái.
-Những người quen của em đều là con gái.
Bạn học và những người quen biết không tính, An Tri Thủy kì thật không hề ngại ngùng nói thẳng ra, đều nghĩ nếu như mình có một anh trai, thì cũng không thể như Lý Lộ Từ đối xử tốt với Lý Bán Trang được. Chỉ cần mình có bạn trai là Lý Lộ Từ là tốt rồi, căn bản không có khả năng nghĩ đến việc có anh em hay chị em gì cả, có thể nhủ thầm với bản thân, tnói rằng mình thích Lý Lộ Từ, hiện An Tri Thủy đang giấu hết ở trong lòng.
--Tùy tiện kết bạn với mấy người con trai nữa đi, nói không chừng đụng tới anh em trai của cô cũng nên.
Lý Lộ Từ cười nói.
-Không bao giờ, hơn nữa em không thích lên mạng nói chuyện phiếm, những đứa con trai lên mạng nói chuyện phiếm đều thích nói hươu nói vượn,có lần em từ chối với một anh chàng, hắn liền gửi mail mắng mỏ em. Còn có người chuyển thành con gáirồi lại nói chuyện lỗ mãng, chán chết đi được, em chỉ nói chuyện với người quen biết.
An Tri Thủy bỏ di động ra, nhìn Lý Lộ Từ.
-Chị Thanh Chiếu, QQ của chị là bao nhiêu thế?
Lý Lộ Từ vội vàng nói ra cái tài khoản QQ dở nam dở nữ của hắn, đó là cái hắn và mấy người Mã Đức Lý hay dùng để trêu chọc kẻ thù, chỉnh người khác thật thảm. Tóm lại là làm một vài việc hơi thiếu đạo đức, tuy nhiên cái kẻ thù trong trò chơi kia thì cũng khá ghê tởm, mọi người xem như chửi bới lăng mạ nhau một trận, sau không cần dùng tới số QQ kia nữa.
An Nam Tú không có một chút hứng thú gì với Lý Thanh Chiếu, uống café, cái miệng nhỏ nhắn cắn Tiramisu, nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, giống như vạn điểm kim quang dừng lại trên mặt biển, bầu trời tối đen còn có điểm sớm, An Nam Tú nhìn một bồi bàn đi qua cửa sổ, thu ánh mắt lại.
(*Tiramisu là một loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của nước Ý. Cái tên "Tirami su" được hiểu theo nghĩa là "Nhặt tôi lên". Bánh là một sự kết hợp hòa quyện giữa hương thơm của cà phê, rượu nhẹ và vị béo của trứng cùng kem phô mai[1]. Chỉ cần ăn một miếng là sẽ cảm nhận được tất cả các hương vị đó hòa quyện cùng một lúc, chính vì thế mà người ta còn gọi nó là "Thiên đường trong miệng của bạn" (Heaven in your mouth) – Wikipedia Việt)
-Tôi đi toilet.
Lý Lộ Từ nhíu mày, con gái thật phiền phức, không nhịn được, đi vệ sinh nhiều hơn so với con trai, hắn mới uống có hai tách café, làm con gái thật khổ.
Khổ hơn chính là, khi Lý Lộ Từ đi đến chỗ rửa tay thì mới phân vân, không biết bên phải hay bên trái?
Hóa ra cái trạm trung gian ái nam ái nữ là thế này à, bố không phải dân đồng tính! Lý Lộ Từ khổ sở bụm mặt chui vào.
Nếu không phải cảm thấy sắp không nhịn nổi, hơn nữa sẽ làm người khác thấy kỳ lạ, hắn thà chạy về phòng đi còn hơn.
Nhà vệ sinh nam và nữ thật khác nhau, nhà vệ sinh nữ không có bình nước tiểu, làm cho Lý Lộ Từ không biết xoay sở thế nào cho phải, không dễ dàng lắm, con trai đứng để đi về sinh thật dễ, con gái đứng để đi vệ sinh thì cũng không phải là không thể, nhưng rất dễ làm bẩn quần lót, tuy rằng Lý Lộ Từ không mặc quần lót, lại có chút khó xử, tư thế và thói quen là hoàn toàn khác nhau.
Lý Lộ Từ do dự một lát, đi vào nhà xí.
Trong chốc lát, Lý Lộ Từ vứt bỏ giấy đi ra, bên cạnh cửa mở, Kiều Niệm Nô đi ra.
Lý Lộ Từ trợn tròn mắt, há hốc mồm, hắn chưa từng nghĩ hắn và Kiều Niệm Nô sẽ có một ngày lại cách nhau bằng tấm chắn nhà vệ sinh.
Kiều Niệm Nô nghi hoặc nhìn cô gái trước mặt, làm gì mà nhìn chằm chặp vậy? Kiều Niệm Nô soi mình trong gương, không có vấn đề gì, vì thế không để ý tới, tự mình đi rửa tay, chuẩn bị trang điểm.
Lý Lộ Từ vội vàng đi rửa tay, thầm thấy may mắn , Kiều Niệm Nô không phát hiện ra hắn.
Kiều Niệm Nô chỉ tô thêm ít son, sau đó liền kéo hai đai trên vai xuống dưới, hai con thỏ trắng đầy đặn liền rung rung mà bung ra.
Lý Lộ Từ trừng lớn mắt nhìn, ánh mắt không sao di ra khỏi nổi, hắn chỉ suy nghĩ, to như thế, sao có thể kháng cự lại sức hút của trái đất, cao ngất giống như măng mọc sau mưa.
Kiều Niệm Nô lấy ra miếng đệm ngực, sau đó nhìn thấy ánh mắt đối diện tỏ vẻ kì quái, nhíu mày, bỏ miếng đệm lại trong túi xách, lấy nội y mặc vào, có nhiệm vụ tuần tra, nếu không mặc nội y thì vận động sẽ có chút ảnh hưởng.
Lý Lộ Từ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn chính mình, sắc mặt hơi trắng bệch. Ở hồ Thiên Điểu đã từng một lần, Kiều Niệm Nô dường như phát điên, lần trước mình không cẩn thận cắn cô một chút, cô và hắn rơi từ trên trời xuống, đến bây giờ còn canh cánh trong lòng, hôm nay mình nhìn toàn cảnh, nếu Kiều Niệm Nô biết, cô sẽ phản ứng như thế nào?
Nghĩ đến đây, Lý Lộ Từ nhìn Kiều Niệm Nô cầm di động, rõ ràng biết cô ta không thể nào nhận ra mình, tốt nhất là cẩn thận rời khỏi đây.
-Có ánh bình minh trên Đông Sơn…mây giăng nghìn trùng…cách hỏa chi trượng…-
Văn tự tối nghĩa khó hiểu dùng tiếng ngâm nga non nớt xướng lên cực nhanh, chuông di động của Lý Lộ Từ vang lên. Đó là do hắn nhờ An Nam Tú dịch Thần Thuật ra rồi ngâm xướng thu lại, cực kỳ độc đáo.
Tuy rằng An Nam Tú dùng Thiên Vân thần cảnh ngâm xướng nghe rất hay, nhưng Lý Lộ Từ cảm thấy tiếng Hán có cảm giác khá tốt, thứ này lại có tính chất giống như nguyện cầu thần thuật, không thực sự phát huy công hiệu, Hán ngữ không có từ đối ứng, An Nam Tú cũng chỉ có thể tùy tiện dịch ra.
Rất nhiều người hâm mộ tiếng chuông của Lý Lộ Từ, hiện hắn chỉ có thể giữ chặt lại, quay đầu nhìn Kiều Niệm Nô, mặt biến sắc!
Kiều Niêm Nô thoáng cử động, lập tức chặn cửa lại, nhìn chằm chằm Lý Lộ Từ.
-Di động.
-Ngại quá, trên đường tôi nhặt được điện thoại, là bạn của cô sao?
Lý Lộ Từ từ chỗ khó ló cái khôn.
-Người bình thường nhìn thấy tốc độ của tôi nhanh như vậy, sẽ không còn nhớ đến việc gì khác nữa, chỉ biết kinh ngạc mở to miệng. Vừa rồi cô nhìn tôi cởi quần áo lại há hốc miệng, giờ thấy tôi cản trở cô, cô lại không sợ.
- Kiều Niệm Nô mặt lạnh như sương, giọng nói như có băng ở trong, làm cho người không lạnh mà run.
-Bởi vì cô lớn quá… haha… lớn là tốt… Tôi chưa từng thấy ai lớn vậy, cho nên phản ứng có chút khoa trương, ngại qua, ngại quá.
Lý Lộ Từ trán đổ mồ hôi, chuyện gì vậy, Kiều Niệm Nô chạy đến toilet làm gì?
-Nhưng dường như cô cũng không nhỏ, tuy rằng tôi to lớn cũng không đến mức khiến cô phải kinh ngạc?
Kiều Niệm Nô tiện tay nắm lấy tay nắm cửa, vặn hỏng, tiến từng bước một tới gần Lý Lộ Từ.
-Của cô đẹp… so với tôi đẹp hơn… bởi vì đẹp quá nên có chút xuất thần.
Lý Lộ Từ vừa lau mồ hôi vừa nói.
-Đẹp thế nào?
Trên gương mặt Kiều Niệm Nô hiện lên màu đỏ xấu hổ hỏi.
-Tóm lại là đẹp không sao tả xiết, trọn đời không quên.
Lý Lộ Từ bắt đầu nói xằng nói bậy.
-Trọn đời không quên?
-Đúng, trọn đời không quên.
Lý Lộ Từ nói cho có lệ, âm thầm kêu khổ, bộ dạng như thế này của Kiều Niệm Nô, mười phần là cô nhận ra hắn.
-Tình huống này, bình thường tôi sẽ móc mắt cô, hoặc lựa chọn cho cô quên đi, cô chọn đi?
Kiều Niệm Nô bức Lý Lộ Từ đến góc sáng sủa mới dừng lại.
-Làm tôi quên.
- Nhưng cô nói trọn đời không quên, chẳng nhẽ bộ ngực của tôi lại không lọt vào trong tầm mắt của cô sao, trong nháy mắt cô nghĩ đã có thể quên sao?
Kiều Niệm Nô nghiêng đầu, bộ ngực cao ngất án trước mặt Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ nhìn thấy, người phụ nữ này lại không khống chế được rồi.
-Rốt cuộc cô muốn thế nào?
Lý Lộ Từ bắt đầu cảnh giác, hy vọng Kiều Niệm Nô nhớ rõ đây là trên du thuyền, hai người đánh đập tàn nhẫn, tháo dỡ luôn cả cái du thuyền này thì khá đơn giản.
-Tôi nghĩ, móc mắt cô là không được, cho cô quên thì cũng chẳng dễ như vậy. Nhưng nếu sau này tôi được gả cho người khác, lúc đó chồng tôi sẽ khen cơ thể của tôi, khi đó tôi nhớ từng có một người con trai không ngừng xem hết cơ thể của tôi, còn có thể trọn đời không quên, nói không chừng khi chồng tôi khen ngợi cơ thể tôi thì người con trai kia đang ở đâu đó nhớ đến việc này… Lý Lộ Từ, anh nói có phải là tôi có lỗi với chồng tôi không?
Kiều Niệm Nô lấy di động ra, hiện lên cuộc gọi nhỡ, cái tên trên đó chính là Lý Lộ Từ.
- Đấy chỉ là cô lấy cớ gây khó dễ cho tôi thôi.
Lý Lộ Từ đã chuẩn bị tốt, cái lý do rắm chó gì, nếu như vậy cũng là có lỗi với chồng mình thì cái cô xinh đẹp đó tốt nhất đừng có ra ngoài, bị người khác thấy được liền nảy lên ý dâm một phen, vậy là lại có lỗi với chồng.
-Lý Lộ Từ, anh nhất định phải cưới tôi.
Kiều Niệm Nô nói bên tai Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ há miệng thở dốc, kinh ngạc nhìn Kiều Niệm Nô.
- Cô nói cái gì?
-Không có gì, tôi chỉ cảm thấy không thể giết anh, cũng không cam lòng buông tha, không cho anh trả giá thì tôi không yên lòng được. Cho nên gả cho anh, anh bắt đầu đau đầu đi.
Kiều Niệm Nô đang nắm tay Lý Lộ Từ liền thả ra, khôi phục lại vẻ lạnh lùng.
-Từ hôm nay trở đi, anh phải nhớ kĩ, tôi là vị hôn thê của anh.
-Kiều giáo sư, cô điên rồi?
Lý Lộ Từ không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, hắn cảm thấy Kiều Niệm Nô làm đến chuyện này, bất kể là đối với cả hai người đều không có lợi, vì làm khó Lý Lộ Từ, bằng giá nào nào cũng phải mang chính mình ra sao? Tâm tư trả thù của người phụ nữ này sao lại nặng như vậy?
-Tôi không có điên. Hơi hiểu mà thôi, nếu tôi còn thái độ từ chối hôn sự, sau này có ai ép anh cưới tôi, ạm có quyền không đồng ý, như thế tôi sẽ là người gánh phần lớn áp lực. Hiện tại tôi đồng ý, áp lực tự nhiên sẽ đè lên thân anh, dù sao anh sẽ tuyệt đối không đồng ý, không phải sao? Anh cứ chống đối đi.
Kiều Niệm Nô vênh mặt lên nói, nốt ruồi càng trở nên xinh đẹp, vẻ mặt quyến rũ như khi cô và Lý Lộ Từ lần đầu tiên gặp mặt.
-Tôi phải đồng ý?
Theo như lời của Kiều Niệm Nô, Lý Lộ Từ sẽ không đồng ý, nhưng Kiều Niệm Nô nói vậy, hắn cũng không cam lòng.
-Gả cho anh là xong, đầu năm nay, tìm được con trai không làm cho người ta ghê tởm cũng không dễ.
Kiều Niệm Nô nói xong thoải mái đứng lên, trước kia mỗi lần đôi diện hắn thì đều có phần tiến thoái lưỡng nan, buôn bỏ được suy nghĩ không yên và mờ mịt trong lòng, tâm tình Kiều Niệm Nô chưa bao giờ trong sáng hơn thế.
-Kiều giáo sư, xem như cô lợi hại.
Lý Lộ Từ chắp tay tỏ vẻ khâm phục, tuy nhiên hắn cũng không đáp trả lại, không có ý bất kể thế nào cũng phải đòi Kiều Niệm Nô chia sẻ áp lực. Có lẽ Kiều Niệm Nô có áp lực rất lớn, Lý Lộ Từ thì không, ai có tư cách quản chuyện hôn nhân của hắn? Nếu mặc kệ hắn trưởng thành, vậy càng không có tư cách quản chuyện hôn nhân của hắn, ai dám quản, vậy thì còn cách cái chết không xa đâu.
-Đương nhiên là độc, dám ném cả chính mình vào thì sao không độc được?
Kiều Niệm Nô liếc mắt Lý Lộ Từ.
- Tuy nhiên tôi cũng không độc bằng anh, biến mình thành ra như thế này rồi chui vào toilet nữ rình trộm, người bình thường không làm được.
-Rình trộm? Tôi mà phải như thế sao, trên dưới toàn thân cô tôi đều xem hết rồi.
Kiều Niệm Nô không để ý, Lý Lộ Từ cũng không khách khí.
-Anh…
Ngoài người vợ phong lưu mạnh mẽ thực sự, con gái sao có thể thắng con trai trên chiến trường võ mồm được? Kiều Niệm Nô vừa mới tỏ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo thì lại bị xấu hổ mặt đỏ bừng lên.
-Bộ dạng này của anh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
-Nghiện Cosplay, không nhìn thấy bao giờ à?
Lúc này Lý Lộ Từ không có tâm trạng nói với Kiều Niệm Nô chuyện về Tạ Linh nữa. cái cửa đã bị hỏng kia đương nhiên không ngăn cản được Lý Lộ Từ.
Kiều Niệm Nô mày dựng lên, cố nén không đuổi theo Lý Lộ Từ, sau đó lên phòng theo dõi xem xét Lý Lộ Từ theo camera trên khoang thuyền. Trên thuyền này người không phú thì qúy, nhất là tầng trên cao, ngoại trừ trong phòng thì nơi đâu cũng được theo dõi, không có góc chết nào cả, Lý Lộ Từ không nói thì cô cũng có thể tìm được dấu vết để lại.
Lý Lộ Từ đi vệ sinh hơi lâu, ba người đã uống hết café, liền gọi thêm trà, nhìn mặt trời lặn, có một hương vị khác biệt. Lý Lộ Từ đứng ở lan can phía trước, một nam giới vẻ mặt nhàn hạ, ý tứ thong dong đi tới bên người Lý Lộ Từ.
-Tiểu thư, cô vừa mới lên thuyền sao? Nhất định vậy, khó trách vừa tôi nhìn thần thái ảm đạm mệt mỏi, hóa ra tâm trạng cô cũng không phải tồi, tuy nhiên tôi cũng có thể hiểu, khi nghĩ vẻ đẹp kiêu ngạo của mình bị người khác bỏ qua, tự nhiên có chút cảm xúc, cô không để ý thấy trong mắt nam sĩ trên boong tàu chỉ có một mình cô thôi sao?
Đây là bị tiếp cận sao? Lý Lộ Từ lau mặt, gã con trai này không phải kẻ sáng nay đến tiếp cận An Tri Thủy sao? Gã ta chụp cái lý do thoái thác này dường như chẳng có gì thay đổi cả.
Lý Lộ Từ chưa hề nghĩ rằng có một ngày mình sẽ được một người đàn ông bắt chuyện, hắn không có tâm trạng để nói chuyện vô nghĩa, lấy một chai bia từ trong tay của bồi bàn, nhẹ nhàng vặn một cái, liền vặn gãy cả cái cổ chai bia bắn ra, quẳng vào trong thùng rác, cũng chẳng thèm nhìn anh ta một cái.
Người đàn ông giật mình, lùi về phía sau, né đi ra xa, nhìn thấy một người con gái xinh đẹp tuyệt trần với vầng sáng xung quanh, làn da trong suốt sáng bóng, như đang nhảy múa trong làn gió biển, người con gái với khí chất u buồn khiến cho người ta đau lòng, ngẩng đầu không kiềm chế được, khiến cho người ta không kìm được suy đoán, ai đã làm tổn thương trái tim cô, khiến cho người con gái xinh đẹp như thế này suy sụp tinh thần, nếu như không phải đau lòng tới như vậy, sao cô có thể không để ý tới hình tượng của mình như vậy?
Vẫn còn nhiều đàn ông thương hoa tiếc ngọc mà, nhưng khi người con gái này cầm nửa chai bia trong tay thì cũng không ít đàn ông không dám lại gần.
Uống hết bia, muộn phiền trong lòng Lý Lộ Từ cũng vơi đi chút ít, thật sự Lý Lộ Từ không muốn ai tới gần, nhất là buổi tối, đám đàn ông chuẩn bị đầy đủ, tinh lực tràn đầy xuất động đi săn. Bên cạnh Lý Lộ Từ mặc dù có An Tri Thủy, cũng không chắn được là bao nhiêu, tuy rằng An Tri Thủy tỏa sáng hơn, nhưng mà những người biết An Tri Thủy là con gái của An Đông Dương cũng không ít, những người tùy tiện tới bắt chuyện với An Tri Thủy cũng không nhiều, so với cách ngắm nhìn từ xa của Lý Lộ Từ thì càng dễ thành công hơn.
Lý Lộ Từ chỉ là không nghĩ tới mình bây giờ đang là con gái, nhưng nội tâm của hắn cũng chẳng đủ mạnh mẽ đến mức trở thành con mồi của đàn ông mà còn có thể thoải mái tự nhiên đối phó, tùy tiện đi hai bước, Lý Lộ Từ lấy cớ An Nam Tú đói bụng, muốn trở về cabin ăn cơm.
Để nhà hàng mang đồ ăn đêm tới, ba người ở trong phòng ăn hết sạch mọi thứ, An Tri Thủy nhận thấy chị Lý Thanh Chiếu dù thế nào cũng không chịu lộ diện, cũng không có tâm trạng đi chơi, lại không thể đề nghị đi xem ca kịch.
- Tôi ra ngoài một lát.
An Nam Tú bỏ khăn ăn xuống, nhìn ra bên ngoài cửa sổ tối đen, ánh đèn sa mạch Phil số chiếu sáng khu vực xung quanh, mơ hồ hiện ra bóng dáng tàu sân bay của nước láng giềng, giống như con quái vật khủng lồ trên mặt biển.
Nhìn thấy An Nam Tú dắt con cua ra ngoài, Lý Lộ Từ chẳng có chút hình tượng nằm ngửa trên sofa vuốt bụng, nhìn thấy An Tri Thủy ngồi xuống một cách thẳng thắn mới nhớ ra bây giờ mình đang là chị Lý Thanh Chiếu, cũng kiềm chế một chút, nhưng vẫn không kìm được ợ lên một tiếng.
- Lý Lộ Từ cũng thường xuyên như vậy.
An Tri Thủy cũng không ngại sự tùy ý của Lý Thanh Chiếu, ngược lại cô cảm thấy rất gần gũi, khiến cô nhớ lại bộ dạng ăn cơm xong của Lý Lộ Từ , mới xa Lý Lộ Từ chưa tới nửa ngày, An Tri Thủy đã nhớ nhung Lý Lộ Từ , muốn gọi điện cho hắn, tiếc là điện thoại của hắn để ở đây, cũng không gọi điện thoại về, không biết hắn có tìm được mẹ không.
-Cô là bạn gái của Lý Lộ Từ à?
Lý Lộ Từ đột nhiên rất muốn biết An Tri Thủy nghĩ thế nào về mình, hỏi dò.
Lớp phấn hồng nhẹ nhàng phủ lên trên khuôn mặt An Tri Thủy, An Tri Thủy không ngờ được người ta có thể lập tức có thể nhìn ra, cũng không biết là phủ nhận hay thừa nhận.
Muốn phủ nhận, nhưng cô ấy là chị của Lý Lộ Từ , mình sao có thể nói dối cô ấy? Sau này biết mình thật ra là bạn gái Lý Lộ Từ, chắc chắn sẽ cảm thấy An Tri Thủy không thành thực.
Nếu thừa nhận, nhưng mà cô ấy là chị của Lý Lộ Từ, sao có thể dày mặt như thế?
- Lý Lộ Từ đều nói hết với chị rồi.
Lý Lộ Từ cười hì hì nói.
- Hả, anh ấy sao có thể nói mọi nơi như thế chứ?
An Tri Thủy ngượng ngùng ôm mặt, tim đập mạnh, hóa ra đã có người biết mình là bạn gái Lý Lộ Từ, An Tri Thủy vừa thẹn thùng vừa lo lắng, bỗng nhiên cảm thấy mình sau này nên công khai thân phận mình một chút, sau này người khác giới thiệu mình, sẽ không nói:
- Đây là bạn gái của Lý Lộ Từ à?
-Nó có thể tìm được một người bạn gái như cô thì thật may mắn, tiếc là cả thế giới này không biết niềm hạnh phúc của nó. Có cô là bạn gái thật là điều không dễ dàng, quả là phí lão đại kính.
Lý Lộ Từ xúc động tự đáy lòng, thời gian theo đuổi quả thực rất hạnh phúc, chỉ là so với những cô gái bình thường khác, thật khó để có thể hiểu rõ về An Tri Thủy.
- Em... Em không phải cố ý làm khó anh ấy… em…
An Tri Thủy sợ người khác nghĩ mình là người khó gần, vội vàng giải thích, nhưng mà cô ấy cũng không thể nói ra rằng kì thật mình rất đáng để theo đuổi.
- Tôi rất hiểu tình cảm mà Lý Lộ Từ dành cho cô, cô bắt đầu thích Lý Lộ Từ từ khi nào?
Lý Lộ Từ nắm tay An Tri Thủy, không để cô tiếp tục giả vờ là con đà điểu nữa, nếu không An Tri Thủy sẽ làm bộ như không nghe thấy, cũng sẽ không nói.
- Em không biết.
An Tri Thủy ngẩng đầu lên, hai má đỏ bừng.
- Dường như Lý Lộ Từ lần đầu nhìn thấy cô đã rất có cảm tình, bởi vì trước kia nó chưa từng gặp người con gái nào như vậy, luôn cảm thấy rằng những cô gái đã gặp trước kia, người có thành tích tốt thì lại không xinh đẹp, người xinh đẹp thì khí chất lại không tốt, người có khí chất tốt lại ngạo mạn, cũng không phải là ngạo mạn, nói không chừng thật ra lại là dối trá. Những cô gái này đều không thể sánh với cô, khí chất, dung mạo, nhân phẩm của cô đều vô cùng xuất chúng, cô gái như vậy sao cậu ta không thích được chứ?
Tất nhiên lần đầu gặp An Tri Thủy, Lý Lộ Từ không có nhiều cảm xúc như thế, nhưng mà những cảm nhận ban đầu lúc mới tiếp xúc đều nói ra hết rồi.
- Em đâu có tốt như vậy.
Giọng của An Tri Thủy nhỏ như tiếng muỗi, sao mà Lý Lộ Từ lại khen mình với người khác như vậy chứ? Thật là ngại, nhưng mà trong lòng lại có chút ngọt ngào, Lý Lộ Từ lúc nào cũng nói Thủy Thủy là hoàn mỹ, chỉ cần hoàn mỹ trong lòng cậu là được rồi, người khác không thích Thủy Thủy như cậu, làm sao có thể thấy cô là hoàn mỹ, có điều chị Lý Thanh Chiếu dường như không có ý chê cười, An Tri Thủy cố lấy dũng khí, nói:
- Kỳ thật em lần đầu tiên nhìn thấy Lý Lộ Từ … cũng có ấn tượng sâu sắc….
An Tri Thủy trộm nhìn, chị Lý Thanh Chiếu dường như rất chăm chú lắng nghe, lại không lộ ra chút cảm xúc khiến cho An Tri Thủy không thể nói ra, giọng bắt đầu lớn dần:
- Trong lớp rất loạn, mọi người nói chuyện riêng cũng không tôn trọng em khi lên bục giảng giới thiệu bản thân. Chỉ có Lý Lộ Từ tuy là cũng nói chuyện với người khác, nhưng lại luôn nhìn lên bục giảng, vẻ mặt hiện ra chú ý lắng nghe. Em lên bục giảng có chút lo lắng, cảm giác giống như nói chuyện một mình, may mà có anh ấy chú ý nhìn em, khiến cho em có cảm giác vẫn còn có người lắng nghe, có thể nói tiếp… em thấy anh ấy rất khác biệt, biết tôn trọng người khác, hơn nữa, em biết anh ấy thật sự có nghe, không phải giả vờ, bởi vì anh ấy có thể gọi tên rất nhiều người, trước đó mọi người đều không quen biết…
- Có thiện cảm tốt là căn bản, bây giờ cô rất hiểu về nó, cô thích cái gì của nó hơn?
Nghe An Tri Thủy thổ lộ tiếng lòng, Lý Lộ Từ mới phát hiện, bí mật thực sự ban đầu rất quan trọng đối với con gái, có rất nhiều việc, thực sự bọn họ chỉ cho bản thân biết, không dễ thổ lộ với bạn trai, chính mình lấy thân phận là chị của Lý Lộ Từ lại còn có thể biết nhiều hơn, nếu như tự mình đi hỏi, chỉ sợ khó mà biết đáp án.
- Thế thì em nói… chị không được cười nhé?
An Tri Thủy còn có chút lo lắng.
Lý Lộ Từ vội vàng lắc đầu:
- Sao lại thế được, cô có nói là thích nó tới như thế nào đi nữa, ngay cả từng sợi tóc cũng thích, tôi cũng sẽ không chê cười cô, giữa nam và nữ ca ngợi nhau là chuyện thường.
- Em là như vậy đó…
An Tri Thủy lại đỏ mặt, đặt tay của Lý Lộ Từ trước ngực, trán dựa vào cánh tay, nói xong liền thẹn thùng cúi đầu:
- Cái gì của cậu ấy em cũng thích.
- Lý Lộ Từ cũng nói như vậy.
Lý Lộ Từ hận bây giờ không thể nào trở lại như cũ, ôm chặt lấy An Tri Thủy , hôn cô, tiếc là nếu như bây giờ hắn làm động tác như vậy sẽ khiến cô sợ hãi.
Trong lòng An Tri Thủy vô cùng ngọt ngào, chỉ muốn nhìn thấy Lý Lộ Từ ngay lập tức, đáng tiếc bây giờ không có cách nào nhìn thấy hắn, chỉ có thể ở cạnh người thân có liên quan tới hắn giảm bớt cái cảm xúc liên quan tới hắn.
- Chị Lý Thanh Chiếu , tối này hai chúng ta ngủ chung đi, anh ấy nhất định có rất nhiều chuyện chưa kể cho chị nghe, em sẽ kể những gì em biết cho chị, cũng có thể khiến chúng ta hiểu thêm về nhau hơn.
- Hả… cái này..?
Lý Lộ Từ thiếu chút nữa là khóc rống lên gật đầu đáp ứng, đây chính là việc mong muốn bấy lâu, nhưng mà ngủ cùng nhau thì có tác dụng gì? Nhìn chán cũng chẳng ăn được, huống hồ lại có mối nguy hiểm vô cùng lớn, An Nam Tú không biến Lý Lộ Từ thành con gái nữa, cô ấy cũng không bởi vì Lý Lộ Từ biến thành con gái mà bớt ghen tuông, An Tri Thủy kéo tay Lý Lộ Từ , An Nam Tú sẽ không cho phép.
- Buổi tối An Nam Tú muốn ngủ cùng chị đúng không?
An Tri Thủy hỏi nhỏ, cô sớm đã nhìn ra, tuy An Nam Tú vẫn có vẻ không được tự nhiên, nhưng mà trong lúc vô tình động thái và vài động tác, đối với chị Lý Thanh Chiếu và Lý Lộ Từ không có gì khác biệt.
- Thật sự không có.
Lý Lộ Từ lắc đầu.
- Đợi cô ấy ngủ rồi, em đến tìm chị nhé.
Tâm trạng của An Tri Thủy rất nhẹ nhõm, khó có người có thể khiến cô nói chuyện của mình và Lý Lộ Từ, cô còn có thể không vui mừng sao? Có người con gái nào lại không hi vọng có người hiểu hạnh phúc và những điều ngọt ngào của mình? Mặt An Tri Thủy mỏng lắm, không dám đường hoàng đi ra ngoài, nhưng nếu có người đã biết rồi, lại còn là người thân của Lý Lộ Từ , An Tri Thủy lại càng dễ dàng hơn.
Quan trọng nhất chính là mặt mày và khí chất, ngữ điệu và cách nói chuyện của chị Lý Thanh Chiếu , đều không khiến cho An Tri Thủy có cảm giác xa lạ, mà là cảm giác rất quen thuộc, gần gũi.
- Được.
Lý Lộ Từ cũng không có lí do gì cự tuyệt, mấu chốt là An Tri Thủy rất nhạy cảm, đặc biệt lại rất hay để ý thái độ những người xung quanh Lý Lộ Từ. An Nam Tú không cần quà của cô, cô cũng có thể khóc thút thít; An Nam Tú gọi cô một tiếng Thủy Thủy, cô liền vui mừng, bây giờ Lý Lộ Từ ở trong thân phận chị gái, người chị gái này đối với An Tri Thủy mà nói, rất nhiên cũng rất quan trọng rồi, Lý Lộ Từ không muốn khiến cho An Tri Thủy cảm thấy chị Lý Thanh Chiếu không thích gần gũi với cô.
- Tốt quá, em chỉ mới ngủ cùng với Lý Tử, chúng ta bây giờ tắm chung đi.
An Tri Thủy kéo tay Lý Lộ Từ lên, nhìn Lý Lộ Từ với ánh mắt như thể là nếu như bạn không chơi cùng tôi thì có nghĩa bạn không thích tôi, trong ánh mắt mong chờ có chứa sự sợ hãi bị cự tuyệt.
Điều này sao có thể cự tuyệt được? Lý Lộ Từ cảm thấy chính mình không có cách nào cự tuyệt mới đúng.
An Tri Thủy chuẩn bị quần áo đi tắm, Lý Lộ Từ cảm thấy mình và An Tri Thủy không thể nào tắm cùng nhau được.
Chị Lý Thanh Chiếu không mặc nội y cả ngày, việc này đối với An Tri Thủy mà nói thực là không thể tưởng tượng nổi, chuyện này tuyệt đối không để cho An Tri Thủy biết, cho dù ngày mai chị Lý Thanh Chiếu có biến mất vĩnh viễn, nhưng Lý Lộ Từ không muốn để lại hình tượng xấu cho An Tri Thủy.
-Chị Thanh Chiếu không mang quần áo thay sao, em có này, là đồ mới đó, không cần phải trả lại đâu, dáng người hai chúng ta cũng tương tự nhau, tý nữa cũng không phải ra ngoài, Lý Lộ Từ lại không có ở đây, chúng ta không cần mặc áo ngực cũng được.
An Tri Thủy cảm thấy chị Lý Thanh Chiếu đang đứng ở đó tay chân luống cuống.
Điều quan trọng không phải không mặc vừa mà là không được cởi đồ ra, Lý Lộ Từ cũng không muốn mặc, biến thành con gái đã không biết làm thế nào rồi, lại còn phải mặc đồ lót nữa? Hiện lên trong đầu hắn không phải là thân hình lả lướt sexy mà là bộ dạng của một thằng đàn ông cao lớn cơ bắp gồ lên mặc nội y của con gái, tưởng tượng một chút? Thật không thể nào tưởng tượng nổi.
-Tôi có thói quen ngủ trước mới tắm rửa, cô tắm trước đi, tôi ở cạnh cô.
Chỉ cần có thể nhìn thấy An Tri Thủy tắm, Lý Lộ Từ tắm hay không cũng chẳng sao.
An Tri Thủy nghĩ một lúc, cũng không muốn ép chị Lý Thanh Chiếu , cô phải hết lòng chăm sóc, không thể biểu hiện quá thân thiết hoặc quá gò ép người khác.
-Chiếc váy này của cô là kiểu mới nhất của Pula, dường như có chút hương vị cổ điển, những năm 80 khi mà Pula gia nhập vào thị trường may mặc cho phụ nữ cũng thiết kế kiểu váy kẻ ca-rô đen hồng thế này, nhìn qua thì cũng không có thay đổi lớn, nhà thiết kế thế giới cũng nhàn hạ.
Lý Lộ Từ giả vờ lật xem váy của An Tri Thủy.
-Đúng vậy, em rất thích chiếc váy này, lần trước áo ngủ của em… áo ngủ bị hỏng rồi, em đi mua áo ngủ tiện thể mua luôn.
An Tri Thủy ngượng không dám nói chiếc áo ngủ mình rất thích lúc lúc ở cạnh Lý Lộ Từ đã bị xé rách mất rồi, rất dễ khiến cho người khác hiểu nhầm, trên TV thường xuyên có cảnh khi mà nam nữ diễn viên chính thân thiết nhau liền thích xé rách đồ ngủ.
-Cúc hơi bị chặt, tôi giúp cô cởi.
Lý Lộ Từ tất nhiên biết chiếc váy này An Tri Thủy rất thích, trợ lý thời trang lúc nào cũng đưa những thông tin mới nhất liên quan đến các loại quần áo, trang sức, đồng hồ…. tới điện thoại của con gái nhà họ An, Lý Lộ Từ cũng là ngẫu nhiên nhìn đến, bằng không hắn nào biết kiểu dáng của Pula thập niên 80 và chiếc mà mình dành tháng lương đầu tiên mua cho Lý tử kiểu dáng giống nhau như vậy.
An Tri Thủy lơ đễnh, đứng đó cho người ta cởi cúc giúp cô.
Lý Lộ Từ cởi cúc ra, cũng nín thở, kéo váy xuống, nhìn thấy thân hình mới trưởng thành của An Tri Thủy như hòn ngọc châu dần dần hiện ra, giống như là cánh hoa sen nở cánh hoa dưới ánh trăng, mềm mại tỏa mùi hương thơm ngát.
An Tri Thủy mặc chiếc áo ngực kẻ ca-rô nhỏ trắng đen, khó khăn lắm Lý Lộ Từ mới giữ được tinh thần, chiếc cổ kia làm cho người ta tràn đầy nhiệt huyết mênh mông.
Dưới bộ ngực đầy đặn là vòng eo rất nhỏ, đường cong mềm mại, không hề lộ ra hình dạng xương sườn khó coi, dáng người Lý Lộ Từ thon dài mà không hề gầy, tuy rằng còn hơi ngây ngô nhưng thân hình đã có dáng vẻ mặn mà của người con gái trưởng thành, Lý Lộ Từ liếc nhìn cái rốn mắt đáng yêu kia, An Tri Thủy nhấc hai chân, từ trong váy đứng dậy.
- Tôi giúp cô cởi.
Tay Lý Lộ Từ để ở cúc ngực sau lưng, nhìn thấy An Tri Thủy gật gật, liền cởi ra.
An Tri Thủy một tay che ngực, hai má ửng đỏ, sau đó mới đi lấy áo ngực, Lý Lộ Từ bộ dạng cô che che như thế càng làm rung động lòng người, di động ở đâu kêu lên.
Lý Lộ Từ vội vàng lấy điện thoại ra, không ngờ là điện thoại của Kiều Niệm Nô, chẳng lẽ có chuyện gì không hay xảy ra?
An Tri Thủy rất lịch sự không hề tới gần xem, Lý Lộ Từ cầm điện thoại tới nơi khác mới bắt máy.
- Xin chào... … ai thế... … đây là điện thoại của em trai tôi, bây giờ nó không có nhà... … Cô có chuyện gì cần tôi chuyển lời không.
Lý Lộ Từ tới phía trước cửa sổ, làm ra vẻ mình có thể tự quyết định được, cũng không cần biết đầu kia đang nói cái gì.
An Tri Thủy vừa nghe thấy, cứ tưởng là điện thoại của Lý Lộ Từ, nghe được dường như không phải, lúc này mới quay về hướng phòng tắm.
-Ở cùng An Tri Thủy sao?
Kiều Niệm Nô sao có thể không hiểu Lý Lộ Từ, không khỏi hừ lên một tiếng, cảm giác như chính mình không kiềm chế được cảm xúc, cảm giác đối với An Tri Thủy cũng đã khôi phục mấy cái bộ dạng gay gắt ban đầu.
- Đúng thế.
Vốn Kiều Niệm Nô bức hôn, Lý Lộ Từ dù thế nào cũng phải nói mình và An Tri Thủy chuẩn bị như đôi uyên ương để kích động cô, nhưng ngẫm lại Kiều Niệm Nô bức hôn cũng không phải thích hắn, yêu hắn, như vậy đả kích cô ta cũng chẳng có ý nghĩa gì, huống chi cũng không muốn đem chuyện riêng giữa mình và An Tri Thủy kể cho cô.
-Ha ha, bộ dạng của anh bây giờ, nhìn được mà không được ăn, không phải tự gây khó khăn cho mình sao? Anh và An Tri Thủy sẽ không làm cái gì kì quái chứ?
Kiều Niệm Nô vẫn cười nhạt như thế, thái độ thản nhiên của Lý Lộ Từ khiến cô không thích, buổi chiều chính mình bức bách hắn ta một phen, không ngờ hắn hoàn toàn không để ý. Tốt hay xấu cũng là người con gái như báu vật Kiều Niệm Nô biểu lộ cõi lòng muốn cưới hắn, không cần biết hắn đồng ý hay không, hoặc ít hoặc nhiều phải có chút xúc động mới đúng.
- Tôi ít nhất cũng không có bản lĩnh ở trong nhà vệ sinh ngăn chặn một người phụ nữ dù thế nào cũng phải lấy cô ta, loại chuyện này Kiều giáo sư làm được, kẻ hèn không dám.
Lý Lộ Từ và Kiều Niệm Nô đối chọi gay gắt, tình bằng hữu vốn chú trọng cái khiêm tốn, bây giờ hắn đã không còn cách nào cùng Kiều Niệm Nô trở thành bạn bè, cho dù sẽ không phá hoại một số trách nhiệm vốn đã ngầm ký kết, nhưng mà muốn thong dong nói chuyện phiếm như trước kia là điều không dễ dàng.
- Tôi không phí lời với anh nữa.
Kiều Niệm Nô hít một hơi sâu, nhắc nhở với mình không được mắc mưu, theo như hiện tại, mình bất luận như thế nào đều chiếm lợi thế, chỉ cần chính mình đáp ứng hôn sự, hắn cũng đủ đau đầu, mình vì sao phải cùng hắn cãi nhau? Tự tìm phiền não.
- Vậy thì tạm biệt.
Nói chuyện không hợp, nửa câu nhiều
- Chúng tôi đã thừa nhận rồi, Tạ Linh không nhằm vào An Tri Thủy , một nhà nghiên cứu Nhật Bản đã truyền tin, bọn họ đã giải quyết được vấn đề về hiện tượng Gaelle hạ tế bào phân liệt hỗn loạn. Đây là một vấn đề nan giải trong kĩ thuật khắc long, trên thực tế là giải quyết vấn đề then chốt phát triển nhanh chóng, người khống chế vấn đề này là Đan Mạch nhân đạo lâm, ông ta là học sinh của Tạ Linh.
Lúc này Kiều Niệm Nô mới nhắc tới chuyện chính, giọng điệu ôn hòa, tiếp tục:
- Trên thực tế có tin tức Tạ Linh đã hoàn toàn nắm giữ kì thuật khắc long, bà ta không cần phải mạo hiểm với những quan niệm không hoàn toàn thành thục.
- Cũng chính là nói An Tri Thủy an toàn rồi?
Nỗi lòng Lý Lộ Từ đã bớt đi một chút, mấy ngày nay, hắn không hề biểu lộ chút lo lắng trước mặt An Tri Thủy , nhưng nhắc tới sự an toàn của An Tri Thủy, sao hắn có thể không cẩn thận? Mỗi khi có người lạ tới gần An Tri Thủy chính là lúc Lý Lộ Từ lo lắng, bây giờ cô không biết việc gì cả, dù trong lòng Lý Lộ Từ có vui sướng như thế nào cũng không tránh khỏi áp lực.
- An toàn rồi, từ bây giờ trở đi, anh không cần ở bên bảo vệ cô ta, tôi sẽ nói tin này cho An Đông Dương.
Kiều Niệm Nô cười hừ một tiếng.
Lý Lộ Từ thật không ngờ báo thù của Kiều Niệm Nô đã tới rồi, An Đông Dương đợi mãi cho tới khi An Tri Thủy không có việc gì, sao có thể không lập tức đưa An Tri Thủy về nhà? An Tri Thủy cũng không có lý do gì ở lại nhà Lý Lộ Từ, chỉ cần An Đông Dương mở miệng, cô phải trở về ngay lập tức.
Phụ nữ hả... không nên đắc tội với phụ nữ, đạo lý này Lý Lộ Từ đã biết từ lâu, nhưng đối mặt với Kiều Niệm Nô, làm sao mà nhẫn nhịn được? Lý Lộ Từ cũng không biết là vì sao, lần trước sau khi giận dỗi với Kiều Niệm Nô hắn còn chủ động cúi đầu nhận sai, thời gian gần đây, lại ngày càng không muốn nhường cho Kiều Niệm Nô .
Bây giờ tốt rồi, báo ứng đến rồi, vẫn cần có bằng hữu, Lý Lộ Từ có thể nhờ Kiều Niệm Nô giúp đỡ giấu giếm.
Chỉ có thể thông cảm cho An Đông Dương hốt hoảng lo sợ, ngày nào không thể ở cạnh An Tri Thủy, ngày đó khiến cho An Đông Dương lo lắng cho con gái, An Đông Dương không phải là không có tấm lòng cha mẹ.
Nếu như cùng An Tri Thủy dưới cùng một mái nhà không còn bao nhiêu ngày nữa, vậy thì càng phải quý trọng hiện tại, Lý Lộ Từ quyết định chờ An Tri Thủy cùng đi tắm.
- Nói cho anh một tin tốt, bộ dạng của An Nam Tú rất khả nghi.
Kiều Niệm Nô dường như trong phút chốc Lý Lộ Từ trầm mặc đoán ra điều gì, giọng có vẻ vui sướng khi người ta gặp nạn, dường như tin tức này sẽ làm Lý Lộ Từ tính toán thất bại.
- Cô ấy có vẻ gì khả nghi?
Lý Lộ Từ thật ra không thèm để ý, hắn bây giờ không còn bài xích thân phận công chúa của An Nam Tú, An Nam Tú phô trương dáng vẻ công chúa điện hạ, Lý Lộ Từ cũng không thèm để ý, có thể nhận ra An Nam Tú giỏi hơn thế giới này là sự thật, giống như vị Hoàng đế cải trang đi vi hành trên đất mình, ai có thể nói ngài bộ dạng khả nghi? Cho dù đối với những người không biết thân phận Hoàng đế mà nói quả thật bộ dạng rất đáng nghi, nhưng ai biết thân phận của ngài, có tư cách gì mà nói những câu như thế?
Chỉ có lần đó An Nam Tú lén lút vào phòng Lý Lộ Từ cắt quần là đáng khả nghi, bình thường An Nam Tú tới bất kì đâu không phải là tinh thần sợ hãi mà rất thong dong tự nhiên sao?
- Tự nhiên cô ấy đang làm những việc đáng ngờ thôi, theo dõi biểu hiện, từ khi cô ấy rời phòng, cô ấy luôn đi tới những nơi không có mục đích, đi từ đầu thuyền tới đuôi thuyền, ngẫu nhiên dừng chân đứng lại, luôn nhìn những người đi qua cô ấy, cho tới khi đối phương biến mất. Cô ấy cầm tờ chi phiếu của An Tri Thủy, đổi lấy 10 triệu, sau đó để vào hòm quyên góp, sau đó lại đổi 50 tờ 100 nghìn làm tiền boa...
Giọng điệu Kiều Niệm Nô có chút bất đắc dĩ.
- Bây giờ trên thuyền đang chấn động, quyên góp 10 triệu, 100 nghìn tiền boa, vị khách như vậy ở đâu chẳng ngạc nhiên, huống hồ là cô bé hơn mười tuổi, anh không biết cô ấy đang làm cái gì sao?
- Có thật là cô ấy quyên góp 10 triệu? Lại còn bỏ ra 5 triệu tiền boa?
Lý Lộ Từ hai chân nhũn ra, cả ngày ở cùng An Tri Thủy, dường như tỷ phú cũng sẽ không cảm thấy có gì không đáng, nhưng mà cái đó có thể đổi thành nhân dân tệ, trong sổ tiết kiệm có hơn bảy chữ số.
Nếu là tiền của Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ nhất định sẽ cởi quần lót của An Nam Tú ra, đánh vào mông của cô ấy, nhưng đó là tiền của An Tri Thủy, chuyện này nên xử lý như thế nào?
Quan trọng nhất là, An Nam Tú rốt cuộc muốn làm gì?