- Truyền nhân chư tử thế gia quả nhiên lợi hại, không chỉ có chư tử thần binh, có thể so sánh với tiên bảo vô thượng, thậm chí còn có chư tử thủ cảo, một khi sử dụng, không phải cao thủ Minh Khiếu kỳ đứng đầu, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh quả thực không ai có thể địch nổi!
- Quá kinh khủng rồi, hỏa diễm như vậy, nếu như thiêu trên người ta, trong nháy mắt, sợ là không chỉ thân thể, ngay cả nguyên anh cũng bị đốt thành tro tàn, hỏa diễm như vậy thực sự đáng sợ, Hầu Quân Cực không hổ là hậu nhân chư tử thượng cổ, quả nhiên lợi hại!
- Truyền kỳ về Cổ Sát Thần cho tới hôm nay sẽ bị vẽ một dấu chấm tròn rồi, chư tử thủ cảo đốt thành tro tàn, thần hình câu diệt, coi như là chết có ý nghĩa, đệ nhất thiên tài trung thổ tới cuối cùng vẫn rơi lên đầu Tàng Thiên Cơ rồi…
Chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh nhìn một đoàn hỏa diễm càng lúc càng nhỏ, tất cả đều thở dài than thở, tuy rằng không ít người đều đứng đối lập với Cổ Thần, ước gì Cổ Sát Thần không chết sớm một chút.
Thế nhưng, một đại thiên tài như vậy, cư nhiên chết trước mắt bọn họ, các cao thủ không tránh khỏi thổn thức trong lòng!
- Cổ Thần…
Mông Tiên Âm phát ra một tiếng tê rống thê lương.
Nước mắt nàng tuôn ra, xong sao? Tất cả xong như vậy sao? Thời gian hai tháng vừa qua nàng và Cổ Thần sớm chiều ở chung, trong mắt của nàng Cổ Thần đã sớm trở thành người không gì không làm được.
Thế nhưng nghe những tiếng thở dài của các cao thủ bên cạnh, lại nhìn biển lửa trên lôi đài càng lúc càng thu nhỏ lại, ngay cả nàng không tin thế nào đi chăng nữ cũng không thể thay đổi được chuyện thực này.
Nếu Cổ Thần đã chết, nàng tranh được vị trí đế quân còn có ý tứ gì?
Sớm biết như vậy, cho dù kiếp này nàng có trở thành nô tỳ cũng không nguyện để Cổ Thần bị chết!
Cổ Thần đã chết, lòng của nàng cũng theo đó chết đi, Mông Tiên Âm giống như linh hồn đã đánh mất thể xác, nhìn biển lửa đang thiêu đốt hừng hực, nước mắt hai bờ mi lặng yên chảy xuống, đối với nhãn thần cười nhạo của đám người hai phe Mông Anh Minh và Mông Anh Hạo đã hoàn toàn không nhìn thấy.
Chúng tu sĩ nhìn thấy Cổ Thần bị pháp tắc hệ hỏa bao phủ, đều cho rằng Cổ Thần chỉ có một đường chết, ai ngờ lúc này trong lòng Cổ Thần hưng phấn chưa từng có.
Chiến Thần Lệnh quả nhiên không phụ kỳ vọng của hắn, coi như là biển lửa khắp bầu trời ập tới, khi cách Cổ Thần chỉ còn ba trượng, rốt cuộc ảnh hưởng của Chiến Thần Lệnh đối với hỏa diễm bắt đầu xảy ra.
Khoảnh cách xung quanh thân thể Cổ Thần ba trượng tựa hồ có một lòng khí vô hình, chặn tất cả hỏa diễm bên ngoài.
Chiến Thần Lệnh phát ra một cỗ lực hút vô cùng cường đại, biển lửa khắp bầu trời hóa thành một đạo hỏa diễm không ngừng vọt về phía chính giữa ngực Cổ Thần, bị hút vào trong Chiến Thần Lệnh, một cỗ cảm giác nóng ấm từ trong Chiến Thần Lệnh truyền vào cơ thể.
Hỏa diễm ẩn chứa trong chư tử thủ cao so với Xích Hỏa Ấn lợi hại hơn rất nhiều, Xích Hỏa Ấn trong nháy mắt đã bị Chiến Thần Lệnh hút sạch sẽ, mà chư tử thủ cảo biến thành hỏa diễm pháp tắc, tuy rằng Chiến Thần Lệnh hút rất nhanh, nhưng hiển nhiên nhất thời nửa khắc không có khả năng hấp thu toàn bộ.
Chốc lát sau, một cỗ chân khí thuần dương cường đại từ trong Chiến Thần Lệnh truyền ra, thẩm thấp vào cơ thể Cổ Thần.
Nếu như nói Xích Hỏa Ấn bị Chiến Thần Lệnh hấp thu, chuyển hóa thành chân khí thuần dương chỉ là một dòng suốt nhỏ, vậy thì biển lửa do chư tử thủ cảo phát ra biến thành chân khí thuần dương đó chính là một Hoàng Hà chạy chồm lãnh liệt.
Chiến Thần Lệnh không ngừng thôn phệ hỏa diễm pháp tắc từ chư tử thủ cảo, chuyển hóa thành chân khí thuần dương, dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Cổ Thần.
Cổ Thần cảm giác một đầu hỏa long nóng bỏng tới cực điểm chạy loạn trong cơ thể, cọ rửa tứ chi bách hài, kỳ kinh chính mạch, thế nhưng hắn cũng không hề có cảm giác nóng bức, chỉ thấy một cỗ ấm áp, thư sướng tới cực điểm.
Rất nhiều chân khí thuần dương dũng mãnh tiến vào khiến pháp lực trong cơ thể Cổ Thần tăng tiến rất nhiều, hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng, pháp lực của bản thân càng lúc càng mạnh, lực lượng càng lúc càng lớn, chỗ Mệnh Tuyền trong đan điền có một cỗ cảm giác tràn đầy mãnh liệt.
Cổ Thần bước vào Linh Anh kỳ, Mệnh Tuyền vừa mới hình thành, pháp lực còn thiếu thốn chút ít, có một loại cảm giác trống rỗng, tinh nguyên sinh mệnh chưa đầy, nếu như bị thương cần phải có thời gian tương đối dài mới có thể chảy ra đủ tinh nguyên sinh mệnh tiến hành trị liệu.
Tới Linh Anh trung kỳ, Mệnh Tuyền của Cổ Thần có cảm giác rất sung túc, tinh nguyên sinh mệnh chiếm phân nửa Mệnh Tuyền. Nếu như nói Mệnh Tuyền là một hồ nước, tinh nguyên sinh mệnh là nước trong hồ nước, như vậy hiện tại hồ nước chỉ đầy chừng phân nửa.
Thế nhưng hiện tại, Cổ Thần có thể cảm giác được vô cùng rõ ràng, xung quanh hồ nước đột nhiên xuất hiện một dòng Hoàng Hà chạy chồm mãnh liệt, rất nhiều nước sông không ngừng dũng mãnh chảy vào trong hồ nước, khiến mực nước trong hồ càng lúc càng cao, càng lúc càng tràn đầy.
Điều này nói rõ tinh nguyên sinh mệnh trong Mệnh Tuyền của Cổ Thần cũng càng ngày càng nhiều, chiếm vị trí Mệnh Tuyền càng lúc càng rộng. Nếu như Mệnh Tuyền bị dòng tinh nguyên sinh mệnh này hoàn toàn bao trùm, vậy Mệnh Tuyền của Cổ Thần sẽ đại phóng sinh cơ, tinh nguyên sinh mệnh như Trường Giang, Hoàng Hà dâng trào, chạy chồm không dứt, tu vi bước vào Linh Anh hậu kỳ.
Hiện tại cỗ cảm giác tràn đầy mạnh liệt cùng với pháp lực càng lúc càng cường đại chứng minh tu vi của Cổ Thần đang dùng tốc độ cực nhanh rảo bước tiến vào Linh Anh hậu kỳ.
Đồng thời chân khí thuần dương là một loại chân khí tinh thuần nhất, chí cương chí dương trong thiên hạ, là một trong hai loại chân khí thuần dương thuần âm theo như diễn giải ghi chép trong Hỗn Độn Âm Dương chân quyết, thuần dương và thuần âm kết hợp mới chân chính là âm dương điều hòa, diễn hóa ra thiên địa vạn vật, uy lực vô cùng, là đại đạo vô thượng.
Chỉ là chân khí thuần dương theo như ghi chép trong Hỗn Độn Âm Dương chân quyết, lịch đại tiền bối Âm Dương Ma Tông chưa từng có người nào luyện ra được. Tuy rằng chân khí thuộc tính dương của bọn họ đã đạt tới cấp độ cực dương, thế nhưng vô luận như thế nào cũng không thể đột phá bước cuối cùng, trở thành chân khí thuần dương.
Truyền thuyết, mỗi một vạn năm mới có xác suất xuất hiện một lần thuần dương hoặc thuần âm chi thể, như vậy mới luyện thành chân khí thuần dương, thuần âm. Đáng tiếc, một vạn năm quá mức lâu dài, thời đại cận cổ, trung cổ, thượng cổ cũng chưa từng xuất hiện tu sĩ có thuần duong chi thể, không biết thời đại thái cổ có thể từng có hay không.
Nói tóm lại, chân khí thuần dương từ thượng cổ tới nay, theo như ghi chép, chưa có người nào luyện ra được, chỉ tồn tại trong lý luận của Âm Dương Ma Tông.
Thế nhưng, hiện tại Cổ Thần không chỉ có chân khí thuần dương, đồng thời chân khí thuần dương giống như con sông lớn chạy chồm, mười phần cường đại, chân khí thuần dương, một loại chân khí chí dương khắp thiên hạ, không có nửa điểm tạp chất, uy lực hoàn toàn tương dương với hỏa diễm pháp tắc.
Chân khí thuần dương hấp thu được từ Xích Hỏa Ấn gần như chỉ là một dòng chảy cực nhỏ, không thể dùng để đối địch, thế nhưng lúc này chân khí thuần dương trong cơ thể Cổ Thần giống như sông lớn chảy mạnh, lật tay là có thể đánh ra chân khí thuần dương tấn công địch nhân, uy lực tương đương với hỏa diễm pháp tắc do chư tử thủ cảo phát ra.
Lúc này, Cổ Thần hiển nhiên không có ý tứ xuất thủ, rất nhiều chân khí thuần dương đang không ngừng cuồn cuộn từ trong Chiến Thần Lệnh truyền vào cơ thể, chính là thời khắc đột phá tu vi tốt nhất, sao Cổ Thần có thể lãnh phí thời gian quý giá tới như vậy.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Theo chân khí thuần dương trong cơ thể càng lúc càng dâng trào, pháp lực càng lúc càng cường đại, tinh nguyên sinh mệnh trong Mệnh Tuyền càng lúc càng sung túc, rốt cuộc… Hoàn toàn bao trùm Mệnh Tuyền. Một cỗ lực lượng cường đại không gì sánh được trong nháy mắt từ trong Mệnh Tuyền tuôn ra, lan tràn toàn thân, tu vi pháp lực của Cổ Thần nhất thời đề cao không chỉ gấp hai lần.
Linh Anh trung kỳ hấp thu chân khí thuần dương do hỏa diễm pháp tắc từ chư tử thủ cảo hóa thành, tu vi của Cổ Thần dĩ nhiên trực tiếp từ Linh Anh trung kỳ đột phá tới Linh Anh hậu kỳ.
Nguyên bản Cổ Thần một mình tu luyện, bước vào Linh Anh hậu kỳ chí ít cần phải có thời gian hai năm, cho dù là tiến vào tiểu tiên giới cũng phải có thời gian năm sáu tháng, thế nhưng hiện tại hấp thu chân khí thuần dương do chư tử thủ cảo biến thành, tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh tiến vào Linh Anh hậu kỳ.
Lực lượng ẩn chứa trong chư tử thủ cảo quả nhiên không giống bình thường.
Cổ Thần và Hầu Quân Cực toàn lực liều mạng hai lần, mỗi một lần đều tiêu hao rất nhiều pháp lực, thế nhưng lúc này Cổ Thần hấp thu rất nhiều chân khí thuần dương, tu vi bước vào Linh Anh hậu kỳ, nào còn có nửa điểm pháp lực tiêu hao, chỉ thấy trong cơ thể có lực lượng vô cùng vô tận, chạy chồm không dứt, dâng trào không ngừng…
Chúng tu sĩ trên thành tường nhìn thấy Cổ Thần bị hỏa diễm pháp tắc do chư tử thủ cảo biến thành bao phủ, đều cho rằng Cổ Thần sẽ bị hỏa diễm pháp tắc đốt thành tro tàn.
Thế nhưng Hầu Quân Cực là chủ nhân sử dụng chư tử thủ cảo lại không cho rằng như vậy, hắn đã phóng ra chư tử thủ cảo, Cổ Thần có bị chết cháy hay không khẳng định biết rõ, phía trước nhìn như biển lửa càng lúc càng nhỏ, thế nhưng theo như cảm giác từ chư tử thủ cảo truyền tới, căn bản không hề đốt tới bất cứ kẻ nào, điều này nói rõ Cổ Thần hoàn toàn không bị hỏa diễm pháp tắc đốt cháy.
Đối với điều này Hầu Quân Cực rất kỳ quái, trong lòng hắn đã sớm coi Cổ Thần trở thành đối thủ đáng tôn kính, vẫn chưa nổi lên sát tâm, nếu như Cổ Thần thực sự bị hỏa diễm pháp tắc đốt đến, Hầu Quân Cực sẽ lập tức khống chế chư tử thủ cảo, chỉ làm Cổ Thần thụ thương bị thua, sẽ không làm tổn thương tới tính mệnh của hắn, nhưng cảm giác từ chư tử thủ cảo truyền tới, không hề đốt tới bất cứ kẻ nào, hắn mới không thu hồi chư tử thủ cảo lại.
Bất quá, đợi chốc lát sau, trong lòng Hầu Quân Cực chấn kinh hầu như đã tới mức kinh đào lãng hải, trời long đất nở. Hắn dĩ nhiên cảm giác được vô cùng rõ ràng, lực lượng từ chư tử thủ cảo đang biến mất với tốc độ cực nhanh, tựa hồ như bị thứ gì đó mạnh mẽ hút đi.
Điều này không phải chuyện đùa, hiện tại cách thượng cổ đã qua nhiều năm, số lượng chư tử thủ cảo còn lại không nhiều, đại bộ phận hậu nhân chư tử thế gia không hề có chư tử thủ cảo trong tay, chỉ có nhân vật tuyệt đại thiên tài, thiên tư cực cao mới có tư cách sở hữu một hai bản chư tử thủ cảo.
Tuy Hầu Quân Cực là truyền nhân trực hệ, con trai của gia chủ, lại là đệ nhất thiên tài trong giới trẻ cùng thế hệ, thế nhưng chư tử thủ cảo trên người cũng chỉ có hai tấm mà thôi, mỗi một tấm đều tương đương với một kiện tiên bảo, nếu như bị hủy diệt, điều này quả thực là đào máu của Hầu Quân Cực.
Lực lượng của chư tử thủ cao đang biến mất cực nhanh, như vậy sao có thể không khiến Hầu Quân Cực sợ hãi.
Thế nhưng phía trước là biển lửa, căn bản không hề nhìn thấy bất cứ cái gì trong biển lửa, rốt cuộc Cổ Thần đang làm cái gì, Hầu Quân Cực khẽ phất tay, muốn thu hồi chư tử thủ cảo trở về.
Thế nhưng…
Chuyện kỳ quái xảy ra, bản chư tử thủ cảo có viết chữ “hỏa” kia không hề bị Hầu Quân Cực thu hồi trở về, ngược lại theo biển lửa càng lúc càng nhỏ bay thẳng về phía Cổ Thần.
Sau đó, chư tử thủ cảo tựa hồ như phóng ra một tia lực lượng cuối cùng, ầm một tiếng nổ vang, chư tử thủ cảo vạn vật bất xâm dĩ nhiễn tự động bốc cháy lên, đồng thời hóa thành một đoàn hỏa diễm, cùng với hỏa diễm pháp tắc chính bản thân nó phát ra, dung hợp với nhau.
Ngay trong nháy mắt bản chư tử thủ cao tự thiêu trong nháy mắt, Hầu Quân Cực cảm giác vô cùng rõ ràng, hắn cùng với bản chư tử thủ cảo kia đã hoàn toàn bị chặt dứt liên hệ, từ nay về sau, chư tử thủ cảo còn sót lại hậu thế không nhiều lắm, lại mất đi một tờ.
Chư tử thủ cao đã tự thiêu, hỏa diễm pháp tắc bao phủ xung quanh Cổ Thần đã bị Chiến Thần Lệnh hấp thu gần hết, mà lúc này Cổ Thần đã hòa toàn bước vào Linh Anh hậu kỳ, lượng hỏa diễm pháp tắc còn lại không nhiều trong nháy mắt hóa thành một đoàn hỏa diễm duy nhất, bị Chiến Thần Lệnh mạnh mẽ hút đi.
Biển lửa nghìn trượng hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, khi biển lửa biến mất, một người cao lớn đứng thẳng nhất thời xuất hiện trước mắt mọi người.
Người này ước chừng mười tám mười chín tuổi, thân cao chừng trên dưới một mét tám, tướng mạo hơi có vẻ bình thường, thế nhưng không thể che giấu được một cỗ nhuệ khí mãnh liệt từ trong cơ thể phát ra, khiến người khác nhìn vào vô luận như thế nào cũng không thể đánh giá là bình thường.
- Cổ Sát Thần! A, hắn dĩ nhiên không hề bị hỏa diễm pháp tắc đốt thành tro tàn?
- Sao có khả năng? Hỏa diễm pháp tắc kia vốn được coi như có thể đốt cháy mọi thứ, lực lượng pháp tắc chư tử đại tiên lưu lại a, Cổ Sát Thần làm thế nào có thể ngăn cản được?
- Cổ Sát Thần, tu vi của Cổ Sát Thần lúc trước vẫn chỉ là Linh Anh trung kỳ, hiện tại dĩ nhiên bước vào Linh Anh hậu kỳ rồi….
- Mới chút điểm thời gian như vậy mà hắn dĩ nhiên đột phá tu vi?
- Sao có khả năng? A, thực sự là Linh Anh hậu kỳ! Yêu nghiệt, quả thực chính là một đại yêu nghiệt!
Một tiếng lại một tiếng sợ hãi than thở từ trong chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh trên thành tường truyền ra, trong mắt mỗi một vị cao thủ đều để lộ một cỗ cảm giác không thể tưởng tượng nổi, trong lòng khiếp sợ giống như sóng biển ngập trời, trong đầu dường như có chuông lớn đánh vang, ong ong không dứt, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển.
Nguyên vốn tưởng rằng Cổ Thần đã chết, không nghĩ tới cổ Sát Thần dĩ nhiên không chỉ không chết, ngược lại ngay chỉ trong chốc lát, tu vi dĩ nhiên còn nâng cao thêm một bước, đột phá một cấp bậc.
Nhãn thần Mông Tiên Âm giống như từ thể xác trống rỗng đột nhiên được rót vào linh hồn, trong nháy mắt đột nhiên nhấp nháy một đạo thần quang, lóe sáng tới cực điểm, nhìn Cổ Thần trên lôi dài, trong mắt lộ vẻ kinh hỉ, thần tình trên mặt sung sướng không gì sánh được, tựa hồ từ trong địa ngục đột nhiên được cứu vớt bay lên thiên đường.
Tâm tình từ tuyệt vọng lại thấy được hi vọng!
Chư tử thủ cảo bị hủy, ngay cả Hầu Quân Cực cũng không hiểu ra sao, kinh hãi không hiểu, không khỏi thất thố.
Cổ Thần duỗi lưng đứng thẳng, hướng về phía Hầu Quân Cực ôm quyền, thanh âm to rõ vang dội nói:
- Đa tạ Hầu vương quân, chư tử thủ cảo đã giúp ta đột phá bình cảnh tu vi, tu vi tiến thêm một bước, Cổ mỗ vô cùng cảm kích!
Một câu nói này Cổ Thần hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng, dĩ nhiên ngay trong thời gian non nửa khắc, tu vi bước vào Linh Anh hậu kỳ, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Trong lòng Cổ Thần lúc này vui sướng không gì sánh được.
Cổ Thần vui sướng, nhưng Hầu Quân Cực thì lại phiền muộn tới cực điểm. Hắn chỉ có hai tờ chư tử thủ cảo như vậy, hiện tại dĩ nhiên bị hủy diệt một tờ, Cổ Thần nói lời cảm tạ rơi vào tai hắn lập tức thay đổi mùi vị.
Hầu Quân Cực cả giận nói:
- Dám hủy chư tử thủ cảo của ta, tiếp kích thứ năm của ta --- Loạn Âm Dương.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quang mang Kiền Thiên Kích trương lên, bay lên trên đầu Hầu Quân Cực chừng trăm trượng, hai tay Hầu Quân Cực kết thành mấy loại pháp ấn cực kỳ cổ quái, theo pháp ấn liên tục biến động, Kiền Thiên Kích trong nháy mắt huy vũ lay động, bổ ra đạo đạo cương mang nghìn trượng, trong sát na hoàn toàn phong tỏa không gian phương viên nghìn trượng, không gian sai vị, âm dương loạn lưu.
Một vết rách không gian giống như trăm nghìn lưỡi đao sắc bén mạnh mẽ chém về phía Cổ Thần.
Lực lượng Cổ Thần tăng mạnh, đối mặt với công kích kinh thiên động địa của Hầu Quân Cực, không hề sợ hãi, hai tay chống lên trời, Như Ý Linh Lung bảo tháp bay lên cao, hóa thành nghìn trượng.
- Nhất lực phá vạn! Phá…
Lực lượng như biển rộng của Cổ Thần dung nhập vào Như Ý Linh Lung bảo tháp, tâm niệm khẽ động, Như Ý Linh Lung bảo tháp giống như lưu tinh rơi xuống mặt đất, mạnh mẽ đánh về phía đối phương.
Phía dưới Như Ý Linh Lung bảo tháp chính là không gian nghìn trượng bị Kiền Thiên Kích kích thứ năm Loạn Âm Dương phong tỏa.
Phương viên nghìn trượng, không gian sai vị, âm dương loạn lưu, những vết rách không gian rậm rạp kia có uy lực mạnh mẽ không hề thua kém pháp bảo cực phẩm, giống như vô số pháp bảo cực phẩm công về kích Cổ Thần.
Thế nhưng, ngay lúc Như Ý Linh Lung bảo tháp lướt qua áp xuống đỉnh chóp không gian này, đột nhiên vang lên một tiếng nổ, toàn bộ không gian bị chấn động tới sụp đổ, một vết rách không gian lớn trăm trượng xuất hiện ngay phía bên dưới Như Ý Linh Lung bảo tháp, ngay sau đó toàn bộ vết rách không gian khác đều bị hút hết toàn bộ.
Ầm…
Không gian sụp đổ biến mất, thế Như Ý Linh Lung bảo tháp lao xuống chưa giảm, trực tiếp nện mạnh vào lôi dài, lôi dài nguyên bản đã rạn nứt bất kham, hiện tại lại bị Như Ý Linh Lung bảo tháp đập xuống, trong sát na trực tiếp tan rã, lực lượng vô cùng cường đại khiến toàn bộ lôi dài đều bị biến thành phế tích.
Hầu Quân Cực biến sắc, thứ thứ năm trong Thần Kích Cửu Thức --- Loạn Âm Dương đã bị Cổ Thần mạnh mẽ phá hủy, một cỗ lực lượng phản chấn cường đại lập tức tuông mạnh về phía Kiền thiên Kích, Kiền Thiên Kích chợt lóe về phía sau, đủ bay ngược lại hơn mười trượng.
Ầm một tiếng, Kiền Thiên Kích bị cắm xuống lôi đài phế tích.
Thân thể Hầu Quân Cực bị lực phản chấn cường đại kia ép buộc không tự chủ được bay ngược về phía sau, đủ hơn mười trượng mới dừng lại được, hạ xuống ngay bên cạnh Kiền Thiên Kích, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Hai lần trước giao phong chính diện với Cổ Thần đều là kết quả lực lượng ngang nhau, thức thứ năm --- Loạn Âm Dương có uy lực mạnh hơn rất nhiều so với thức thứ tư, thế nhưng Hầu Quân Cực dĩ nhiên bị lực lượng phản chấn đẩy lui lại hơn mười trượng.
Hai lần giao phong đầu tiên, Cổ Thần chỉ có tu vi Linh Anh trung kỳ, mà lúc này đây Cổ Thần đã có tu vi Linh Anh hậu kỳ, lực lượng tăng lên không chỉ hai lần.
Như Ý Linh Lung bảo tháp nặng không gì sánh được, bất luận là ảo diệu ẩn chứa trong chín tầng tháp hay là toàn bộ thân ngoài bảo tháp, giống như một thanh binh khí nặng nề, khí lực của Cổ Thần càng lớn, lực lượng càng mạnh lại càng có thể phát huy lực công kích của binh khí nặng nề này.
Thực lực Cổ Thần tăng lên hai lần, lực công kích khi sử dụng Như Ý Linh Lung bảo tháp tự nhiên cũng tăng lên gấp đôi. Thức thứ năm trong Thần Kích Cửu Thức tuy rằng lợi hại hơn thức thứ tư, thế nhưng cũng chưa đạt tới mức hơn kém vài lần, hiện tại giao phong chính diện với Cổ Thần, Hầu Quân Cực tự nhiên rơi vào hạ phong.
Cổ Thần và Hầu Quân Cực cách xa nhau hơn nghìn trượng, đối mặt với nhau, Như Ý Linh Lung bảo tháp vừa mới nện xuống đã bị Cổ Thần thu hồi vào tay, lực lượng của hắn tăng mạnh, sử dụng Như Ý Linh Lung bảo tháp càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Ví dụ như một người nguyên bản chỉ có lực lượng năm mươi cân, sử dụng thanh đao nặng hai mươi cân, tuy rằng có thể dùng được, nhưng còn có chút cật lực, hế nhưng khi lực lượng của người này đột nhiên tăng lên một trăm cân, vậy dùng thanh đao hai mươi cân sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Cổ Thần hiện tại dùng Như Ý Linh Lung bảo tháp chính là loại cảm giác này.
Hầu Quân Cực dĩ nhiên bị Cổ Thần đẩy lui khoảng cách hơn mười trượng, tất cả các cao thủ xem trận chiến trên thành tường, con mắt nguyên bản đã khiếp sợ tới chết lặng một lần nữa lộ ra vẻ kinh hãi, ngay cả Hầu Quân Cực cũng bị rơi xuống hạ phong, thực lực của Cổ Thần quả thực mạnh mẽ tới biến thái.
Thế nhưng tu vi của Cổ Thần rõ ràng chỉ là Linh Anh hậu kỳ mà thôi, đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiến chúng cao thủ khiếp sợ, hiện tại đã có thực lực như vậy, đợi khi hắn bước vào Nguyên Thần kỳ, chẳng phải là cao thủ Minh Khiếu kỳ đứng đầu cũng không phải là địch thủ của hắn?
Nếu như bước vào Minh Khiếu kỳ thì sao? Chẳng phải càng biến thái hơn, dưới Độ Hư cảnh, không người địch lại?
Hầu Quân Cực danh chấn thiên hạ, giao chiến với người khác chưa bao giờ bại trận, hôm nay liên tục chịu hạ phong dưới tay Cổ Thần, trong lòng tuy có kinh hãi, nhưng cũng khơi dậy vài phần tức giận, nhất là chư tử thủ cảo bị hủy càng khiến lửa giận bốc cao.
Hầu Quân Cực đưa tay, Kiền Thiên Kích tự động bay vào tay hắn, quang mang bùng phát, lớn tiếng nói:
- Thần Kích Cửu Thức thức thứ sáu --- Định Sinh Tử, từ khi tu luyện thành tới nay chưa bao giờ sử dụng đối với người khác, thức thứ sáu vừa ra, kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, đánh chết cùng giai giống như lấy đồ trong túi, lấy hoa trên cây, Cổ Sát Thần, lúc này ngươi chịu thua, còn kịp.
Thần Kích Cửu Thức thức thứ sáu --- Định Sinh Tử?
Chúng cao thủ quan sát trận chiến trên dài cao từng bước từng bước mở to hai mắt, Thần Kích Cửu Thức, sáu thức đầu tiên tu vi Mệnh Tuyền cảnh có thể tu luyện, ba thức cuối cùng cần phải có tu vi Độ Hư cảnh. Thức thứ sáu --- Định Sinh Tử chính là thức mạnh nhất Mệnh Tuyền cảnh có thể tu luyện, thức thứ sáu vừa ra, sinh tử đã định! Đánh chết cùng giai giống như lấy đồ trong túi, lấy hoa trên cây, thậm chí ngay cả cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ cũng kiêng kỵ phi thường.
Cổ Thần không kiêu ngạo không siểm nịnh, lớn tiếng nói:
- Hầu vương quân mời tận lực tấn công, Cổ mỗ tuyệt không lùi bước.
- Tốt…
Hầu Quân Cực hét lớn:
- Băng Phong Thiên Địa…
Đang khi nói chuyện, hắn khẽ phất tay, một con hạc giấy từ trong lòng bàn tay bay ra, lại là một tờ chư tử thủ cảo, bên trên có viết chữ “băng”, đột nhiên một cỗ hàn khí lạnh lẽo vô hạn bao phủ khắp đại địa, mặt đất phương viên mấy nghìn trượng trong sát na bị kết thành băng cứng, trên bầu trời gió lạnh gào thét, trắng xóa một mảnh.
Ngay trong nháy mắt chư tử thủ cảo tung ra, hai chân Hầu Quân Cực xòe rộng, thân thể từ từ bay lên trên không, thanh âm to rõ vang vọng thiên địa:
- Lục Kích Định Sinh Tử…
Xoẹt…
Tiếng nói vừa dứt, thân ảnh Hầu Quân Cực đột nhiên biến mất không thấy, trong hư không phương viên đóng băng mấy nghìn trượng tựa hồ đã biến thành một không gian đặc thù, Hầu Quân Cực có thể tùy ý xuyên toa qua lại.
Thần thức Cổ Thần tản ra, thế nhưng trong phương viên mấy nghìn trượng không hề nhìn thấy cái bóng của Hầu Quân Cực.
Chúng cao thủ trên thành tường cũng dùng thần thức điều tra, nhưng không một ai biết được Hầu Quân Cực đã đi đâu, cả đám mở mắt thật lớn, không tự chủ được để chính mình huyễn tưởng thành Cổ Thần, địch nhân đột nhiên biến mất trước mắt, trong lòng không tự chủ được mọc lên một cỗ cảm giác sợ hãi không hiểu, tựa hồ tùy thời có thể bị một kích mạnh mẽ của đối phương đánh trúng, không có một chút cảm giác an toàn.
Chương 77: Thần thoại bất bại (hạ).
Đột nhiên, Hầu Quân Cực xuất hiện rồi, trong mắt các cao thủ cả kinh, chỉ thấy bên ngoài Cổ Thần chu vi nghìn trượng xuất hiện rất nhiều Hầu Quân Cực, ít nhất có hơn nghìn, mỗi một Hầu Quân Cực đều cầm trong tay Kiền Thiên Kích, hàn quang lóng lánh, sát khí bức người, người khác không phân biệt được thực giả.
Quang mang Kiền Thiên Kích trương lên, từ bốn phương tám hướng chém vào Cổ Thần.
Toàn bộ không gian đều bị cương mang Kiền Thiên Kích bao phủ, nhìn qua đẹp mắt tới cực điểm.
Hầu Quân Cực không có thuật phân thân, cho dù có thuật phân thân thì cũng không chia thành nghìn cá thể.
Một nghìn Hầu Quân Cực này chỉ có một là thực, còn lại chín trăm chín mươi chín đều là giả, thế nhưng tất cả Hầu Quân Cực đều giống nhau như đúc, thần thức dò xét cũng không thấy có gì khác biệt, căn bản không thể phân định thực giả.
Chặn lại chân thân của Hầu Quân Cực, là sinh, không chặn được chân chân, là tử!
Nghìn phần có một cơ hội sinh tồn, nghìn phần có chín trăm chín mươi chín là chết!
Thức thứ sáu Định Sinh Tử hàm ý sinh tử diễn ra trong nháy mắt, tựa hồ sinh tử không phải do chính mình.
Một thức này tuy rằng không có uy lực kinh người giống như năm thức trước, thế nhưng uy hiếp đối với địch nhân lại vượt xa, người khác tự nhiên không thể có tiên bảo vô thượng Như Ý Linh Lung bảo tháp giống như Cổ Thần, đối mặt với Hầu Quân Cực căn bản không thể ngăn lại.
Mỗi một vị cao thủ trên thành tường đều lộ ánh mắt sợ hãi cùng cực, một thức Định Sinh Tử hiện tại hầu như không ai ngăn cản nổi.
Cổ Thần nhìn cương mang bốn phương tám hương chém tới, trong mát không hề hoảng loạn, chưởng phải giơ lên trời vỗ mạnh, chân khí thuần dương tuôn ra, Cổ Thần khống chế chân khí thuần dương không ngừng khuếch tán rộng rãi, trong nháy mắt hóa thành một cự chưởng hỏa diễm phương viên hơn hai nghìn trượng, mạnh mẽ xoay tròn vỗ mạnh.
Chân khí thuần dương, chí cương chí dương trong thiên địa, là chân khí tinh thuần nhất, so với hỏa diễm pháp tắc do chư tử thủ cảo biến thành không chút thua kém, cự chưởng hỏa diễm vừa ra, một cỗ khí tức nóng bỏng trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thiên địa, sương trắng bốc lên, hàn băng hòa tan.
Oanh… Trong sát na cự chưởng hỏa diễm đánh xuống mặt đất, toàn bộ hàn băng phương viên mấy nghìn trượng đều bị hòa tàn không còn bóng dáng tăm hơi, hóa thành một tờ giấy bạc, phiêu dãng trong không trung.
Một chưởng này, phạm vi công kích cực kỳ rộng lớn, chân khí thuần dương cực kỳ phân tán, chỉ dừng lại ở mức hòa tan hàn băng, đối với Hầu Quân Cực không hề có lực công kích quá lớn, thế nhưng không gian đóng băng đã bị phá, tất cả ảo giác đã bị Cổ Thần xóa bỏ, toàn bộ mất đi hình bóng, chỉ còn lại một người duy nhất, toàn thân bị bao phủ trong quang mang chói mắt của Kiền Thiên Kích, tiếp tục chém về phía Cổ Thần.
Đã không có ảo giác, thức thứ sáu Định Sinh Tử so với năm thức đầu tiên không có khác biệt gì quá lớn, Cổ Thần sớm rót pháp lực vào Như Ý Linh Lung bảo tháp từ sâu, khẽ đưa tay, quát lớn:
- Đi…
Như Ý Linh Lung bảo tháp trong nháy mắt hóa thành nghìn trượng, bay nhanh đánh về phía Hầu Quân Cực.
Oanh…
Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, sóng khí cuồng bạo phát tán bốn phía, thổi tung lôi đài sớm là phế tích, bay lượn khắp bầu trời, trong mặt đất chớp mắt hình thành ra mấy lỗ thủng đủ sâu tới hơn mười trượng.
Lúc này đây Cổ Thần đã chuẩn bị hồi lâu, dốc hết toàn lực vào một kích này, lực lượng ẩn chứa mạnh mẽ chưa từng có, Kiền Thiên Kích và Như Ý Linh Lung bảo tháp tiếp xúc, toàn thân Hầu Quân Cực chấn động, giống như đạn pháp trực tiếp nổ bắn về phía sau, lực phản chấn đủ bay đi khoảng cách hơn nghìn trượng mới dừng lại dược, thân thể rơi xuống mặt đất.
Lúc rơi xuống đất, Hầu Quân Cực liên tục lui về phía sau hơn mười bước mới hoàn toàn ổn định thân thể, lúc này hắn đã sớm rời khỏi phạm vi lôi dài quyết đấu.
Cổ Thần đứng trong lôi dài phế tích, ôm quyền đối với Hầu Quân Cực, lớn tiếng nói:
- Hầu Vương Quân, đa tạ!
Trận đại chiến này kinh thiên động địa, nhiều lần chuyển ngoặt, toàn bộ lôi dài đã bị phá hủy, chúng cao thủ quan sát trận chiến trên thành tường càng sợ hãi than thở không ngớt, tâm tình cũng theo diễn biến chuyển ngoặt nhiều lần.
Cuối cùng Cổ Sát Thần đã kéo dài thần thoại bất bại của hắn, truyền nhân chư tử Hầu vương quân, Hầu Quân Cực danh chấn thiên hạ, bị thua!
Hầu Quân Cực phất tay, tờ chư tử thủ cảo thu lại, lại tung hai trang chư tử thủ cảo bình thường, đạp dưới chân mà đi, trong nháy mắt đã biến mất nơi chân trời, thanh âm từ xa xa truyền đến:
- Cổ Sát Thần, hôm nay bản quân bị thua, ngày khác bản quân bước vào Minh Khiếu kỳ sẽ nhất quyết cao thấp với ngươi một lần nữa!
Phía sau Hầu Quân Cực chính là Hầu gia khổng lồ, phía sau Hầu gia càng là đại quái vật Thánh Đình, Hầu Quân Cực sau khi bại trận không thẹn quá thành giận, khiến Cổ Thần an tâm không ít.
Ánh mắt Cổ Thần nhìn sang bên phía Băng Thần Tông, tiếp theo là người giúp đỡ cuối cùng của Mông Anh Minh --- Vu Đạo Tông lê đài rồi!
Một gã tu sĩ toàn thân bao phủ trong màn hắc bào từ bên cạnh Mông Ngưng Băng bước ra, người này không chỉ mặc hắc bào, trên đầu cũng đội một chiếc mũ màu đen, toàn thân hoàn toàn đen kịt.
Mặt của hắn hầu như bị bao trùm trong hắc bào, không thể nhìn thấy rõ, vóc người hơi gầy làm người khác cảm giác là một u linh màu đen.
- Cổ Sát Thần, được lắm, ngay cả Hầu Quân Cực cũng không phải là đối thủ của ngươi, ta thực sự muốn nhìn một chút, lấy tu vi của ngươi có thể phát huy ra thực lực cực mạnh như thế nào?
Thanh âm từ trong áo choàng màu đen yếu ớt truyền ra.
Ánh mắt chúng tu sĩ đều rơi vào người mặc hắc bào này, không cần nghi ngờ, người này chính là người trợ giúp cuối cùng của Mông Anh Minh --- Vu Đạo Tông.
Vu Đạo Tông, đệ nhất cao thủ trẻ tuổi Đế Đình Đại Ly, tọa hạ thánh nữ Thần Vu Tông, thủ tịch đại vu sư, được thánh nữ khâm điểm làm người kế thừa đệ nhất của Đế Đình Đại Ly, địa vị tương đương với thái tử Đế Đình Đại Doanh Tàng Thiên Cơ, sớm định trước là đế quân của Đế Đình Đại Ly.
Thiên hạ tứ đại Đế Đình, Đại Doanh, Đại Mông, Đại Ly và Đại Linh. Đại Doanh và Đại Mông giống nhau, do gia tộc nắm Đế Đình trong tay, lấy Tàng gia và Mông gia vi tôn. Đại Ly và Đại Linh giống nhau, quyền lực thực tế của Đế Đình không nằm trong tay đế quân, mà là hai thế lực tông môn cực lớn phía sau.
Đế Đình Đại Linh, chưởng khống giả chân chính là một trong tam đại thánh địa thượng cổ, Thiên Thiền Tự, tất cả tu sĩ lẫn phàm nhân của Đế Đình Đại Linh đều tín phật giáo, địa vị của đế quân cần phải có trụ trì Thiên Thiền Tự khâm điểm mới có thể hoàn toàn được thần dân Đế Đình thừa nhận, coi như Thánh Hoàng cũng không thể nhúng tay.
Trên danh nghĩa, Đế Đình Đại Mông chịu Thánh Đình Đại Kiền quản hạt, trên thực tế có chuyện gì đều lấy Thiên Thiền Tự vi tôn.
Đế Đình Đại Ly và Đế Đình Đại Linh có tình huống không khác biệt nhiều, dân chúng Đế Đình Đại Linh đều tín phật, dân chúng Đế Đình Đại Ly thì đều tín vu, bọn họ tế bái một người tên là Vu Thần làm thần minh, hi vọng Vu Thần có thể cho bọn họ mang tới mưa thuận gió hòa, sinh hoạt tốt đẹp.
Thánh nữ là sứ giả của Vu Thần, là người có quyền lực lớn nhất trong Thần Vu Tông, tương đương với chưởng giáo chí tôn của tiên tông đại phái, đồng thời đế quân Đế Đình Đại Ly cần phải do thánh nữ tự mình khâm điểm mới có thể được thần dân Đế Đình Đại Ly thừa nhận.
Thần Vu Tông từ thượng cổ tới nay vẫn tồn tại, cao thủ trong tông xuất hiện tầng tầng lớp lớp, tuy rằng xưng tên là “Vu”, thế nhưng tu sĩ nhân tộc không khuất phục trước Thánh Đình, thừa nhận Thánh Hoàng là thủ lĩnh cao nhất, trên thực tế là hai đường thẳng song song.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Quái Thúc Thúc
Có người nói Đế Đình Đại Mông tế bái Vu Thần cùng với cổ vu tộc tựa hồ có liên quan gì đó, nhưng đây là bí truyền từ thời thượng cổ, ngoại trừ trong Thần Vu Tông còn có chút dấu vết ghi chép sơ sài, người ngoài không được biết.
Vu Đạo Tông là thiên tài không kém hơn Hầu Quân Cực, năm 102 tuổi, so với Hầu Quân Cực sớm hơn bốn năm đã bước vào Mệnh Tuyền cảnh, trở thành cao thủ tuyệt đỉnh danh chấn thiên hạ.
Vu Đạo Tông so với Hầu Quân Cực lớn hơn mười tuổi, bước vào Nguyên Thần kỳ đã hớn bốn mươi năm, tu vi Nguyên Thần sơ kỳ đỉnh phong, nửa bước bước vào Nguyên Thần trung kỳ, luận tu vi pháp lực chân chính, Hầu Quân Cực so sánh với hắn sợ là kém hơn một hai phần.
Chỉ là Vu Đạo Tông luôn luôn ở trong nam vực trung thổ, ít xuất hiện hậu thế, tuy rằng nổi danh tương đương Hầu Quân Cực, nhưng trên thực tế chiến tích của Vu Đạo Tông so với Hầu Qauan Cực ít hơn nhiều.
Cánh tay Vu Đạo Tông ném đi, một quyền trượng màu trắng cao chừng thân người xuất hiện phía trước, hắn bước lên quyền trượng, độn quang chợt lóe, rất nhanh bay tới lôi dài phế tích, cùng với Cổ Thần đứng đối mặt cách nhau xa nghìn trượng.
Đối với Vu Đạo Tông, Cổ Thần cực kỳ kiêng kỳ, kiếp trước tu vi của Cổ Thần bước vào Mệnh Tuyền, Vu Đạo Tông gần ba trăm tuổi, tu vi đã sớm là Minh Khiếu kỳ, ngồi trên vị trí đế quân Đại Lý, cũng là tồn tại Cổ Thần ngước đầu lên nhìn.
Kiếp trước, Cổ Thần và Vu Đạo Tông từng gặp nhau một lần, vì tranh đoạt bảo vật mà giao thủ một lần, trong nháy mắt đã bị Vu Đạo Tông đánh trọng thương, tu dưỡng mấy năm mới hoàn toàn khôi phục như thường.
- Mời chỉ giáo…
Đợi Vu Đạo Tông hạ xuống đất, hai tay Cổ Thần ôm quyền, lớn tiếng nói.
Tuy rằng kiếp trước Vu Đạo Tông từng đánh Cổ Thần trọng thương, thế nhưng chỉ vì đoạt bảo, không có bao nhiêu cừu hận. Cổ Thần hai kiếp làm người, những ân oán nhỏ tiếp trước không cần phải tính toán chi ly. Vu Đạo Tông chính là cao thủ tuyệt đỉnh thành danh từ lâu, Cổ Thần phải dành cho hắn kính ý.
Bất quá lúc Vu Đạo Tông hạ xuống đất, không hề để ý tới Cổ Thần. chỉ thấy thân thể hắn rơi xuống đất, hai tay nắm đi, quyền trượng bạch ngọc cắm xuống đất phía trước hơn một trượng, quang mang sáng rực, bắn ra đạo đạo thần quáng, không hề chiếu vào cơ thể Vu Đạo Tông.
Hai tay Vu Đạo Tông kết pháp, một đoàn hắc khí từ lòng bàn tay tuôn ra, hắc khí càng lúc càng nhiều, trong nháy mắt đã bao phủ bên trong, trong hắc khí, hai tay Vu Đạo Tông liên tục biến động pháp ấn, càng lúc càng quái dị, hắc khí cũng càng lúc càng nhiều, cuối cùng phạm vi phương viên trăm trượng trở thành không gian đen kịt, thần thức không thể dò xét bên trong.
Hắc khí đen kịt đột nhiên chia sang hai bên, bên trong lộ ra một cánh cửa hắc ám to lớn không gì sánh được, thanh âm Vu Đạo Tông từ trong hắc khí nhẹ nhàng truyền tới:
- Vu Thần vĩ đại, nô bộc của người cung nghênh người đến…
Tiếng nói vừa dứt, một thân thể thật lớn đột nhiên từ trong cánh cửa hắc ám nhảy ra ngoài, thân cao chừng hơn mười trượng, toàn thân đen kịt, đồng thời hắc khí xoay vần xung quanh hắn, không thể nhìn thấy rõ.
Cự anh kia đột nhiên xoay người, chớp mắt từ đen kịt biến thành toàn thân bạc trắng, trong nháy mắt lại xoay người cái nữa, biến thành toàn thân đen kịt như trước.
Nhìn cự ảnh trong màn hắc khí kia, Cổ Thần thực sự là quá mức quen thuộc rồi, tại dị chỉ địa cung, trước khi Vu Đạo Ương chết cũng triệu hoán cự ảnh một mặt đen, một mặt trắng giống như thế này, xưng nó là “Vu Thần đại nhân”.
Quả nhiên, cự ảnh kia vừa ra, thanh âm của Vu Đạo Tông cung kính vang lên:
- Vu Thần đại nhân tôn kính, ta nguyện ý kính dâng suốt đời cho người, xin người giúp ta bài ưu giải nạn.
- Vu Đạo Tông, ngươi triệu hoán ta ra, có chuyện gì?
Một thanh âm to rõ từ trong miệng cự ảnh vang lên, chỉ bất quá trong thanh âm này lúc là nam, lúc là nữ, thân thể chuyển động, lúc là đen, lúc là trắng.
Tu vi của Vu Đạo Tông so với Vu Dạ Ương cao hơn không chỉ nghìn lần, địa vị cũng cao hơn nghìn lần, Vu Thần cũng biết tên của hắn.
Vu Đạo Tông đưa tay, chỉ về phía Cổ Thần, nói:
- Xin người giúp thuộc hạ, giết chết tên tu sĩ kia!
Hử?
Lông mày Cổ Thần vừa nhíu, luận võ đoạt đế lần này không phải tranh đoạt vì chính bản thân mình, chỉ đến đây trợ giúp người khác mà thôi, Vu Đạo Tông dĩ nhiên muốn lấy tính mệnh của hắn?
Bất quá, suy nghĩ một chút, Cổ Thần lập tức hiểu ra, hắn cùng với Vu Đạo Tông không hề quen biết, muốn lấy tính mệnh của hắn chỉ sợ là đám người Mông Ngưng Băng và Mông Anh Minh.
Ánh mắt cự ảnh Vu Thần đảo qua, sát na rơi vào người Cổ Thần, lập tức phát ra tiếng bạo rống rung trời:
- Là ngươi?
Trong thanh âm tràn đầy kinh ngạc.
Các cao thủ trên thành tường đều liếc mắt kinh ngạc, Vu Thần đại nahan của Thần Vu Tông dĩ nhiên nhận thức Cổ Thần? Nghe nói Vu Thần kia chính là tuyệt đại cường giả tại thời kỳ thượng cổ, tương đương với chư tử đại tiên.
Tuy rằng thanh danh của Cổ Thần tại trung thổ rất lớn, quả thực danh chấn thiên hạ, nhưng đối với Vu Thần mà nói, hoàn toàn là một con kiến hôi, đường đường là Vu Thần, dĩ nhiên nhận thức Cổ Thần, một gã tu sĩ mới nổi danh tu chân giới không đủ một năm, các cao thủ đều khiếp sợ.
- Vu Thần đại nhân, người nhận ra hắn?
Vu Đạo Tông cũng đầy sương mù.
- Nhận ra, đương nhiên nhận ra, ha ha ha ha…
Cự ảnh Vu Thần cười lớn một tiếng, trong thanh âm lộ vẻ kinh hỉ:
- Kẻ này không cần ngươi nói, ta cũng muốn bầm thây hắn vạn đoạn, trói buộc linh hồn hắn, để hắn trọn đời không được siêu sinh!
Đang khi nói chuyện, khí thế cự ảnh Vu Thần trương lên, bá động pháp lực cuồng bạo hướng bốn phương tám hướng tuôn ra, tu vi ngoại phóng, một cỗ khí tức kinh khủng dâng trào tới cực điểm trong nháy mắt bao phủ phương viên vạn trượng.
- A… Lại có tu vi Nguyên Thần trung kỳ?
- Có người nói tu sĩ Thần Vu Tông có thể triệu hồi ra phân thân Vu Thần, tu vi so với bản thân tu sĩ càng mạnh hơn, Vu Đạo Tông chính là cường giả tuyệt thế Nguyên Thần sơ kỳ đỉnh phong, hắn triệu hồi ra phân thân Vu Thần có tu vi Nguyên Thần trung kỳ cũng là hợp tình hợp lý.
- Trời ạ… Nguyên Thần trung kỳ, coi như là Hầu Quân Cực cũng không phải đối thủ, cho dù Cổ Sát Thần đã chiến thắng Hầu Quân Cực cũng không có khả năng là đối thủ của cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần trung kỳ a, nghe ngữ khí Cổ Sát Thần tựa hồ đặc biệt đắc tội Vu Thần, lúc này đây Cổ Sát Thần lành ít dữ nhiều.
Cổ Thần nhìn cự ảnh Vu Thần, âm thầm đề cao cảnh giác, thực lực Nguyên Thần trung kỳ tương đương với hai đến bat u sĩ Nguyên Thần sơ kỳ, mà Vu Thần chính là cường giả tuyệt thế tại thời kỳ thượng cổ tương đương với chư tử đại tiên, đối với vận dụng pháp lực có thể nói đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa, tuy rằng tu vi Nguyên Thần trung kỳ, sợ rằng đối thủ cùng giai đều không phải là đối thủ của cự ảnh Vu Thần.
Trận chiến đấu này đã không phải là luận võ đoạt đế, hoàn toàn là quyết chiến sinh tử, lần trước Cổ Thần diệt một phân thân Vu Thần, tuy rằng chỉ tiêu diệt phân thân Vu Thần thực lực Dẫn Hồn hậu kỳ, thế nhưng phân thân bị diệt, Vu Thàn cũng đã coi Cổ Thần trở thành cừu địch sinh tử, hôm nay thấy Cổ Thần, làm sao không nổi lên sát ý?
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Quái Thúc Thúc
- Chậc chậc chậc chậc…
Cự ảnh Vu Thần bước tới trước mặt Cổ Thần, nói:
- Ngăn ngủi hai năm không thấy, ngươi đã từ một tu sĩ Trúc Thai kỳ nho nhỏ biến thành cao thủ Mệnh Tuyền cảnh rồi, coi như là tại thời kỳ thượng cổ, tốc độ tu luyện nhanh như ngươi cũng được xếp vào hàng thiên tài kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, là tồn tại nhất dẳng rồi. Tại thời đại này, không có người nào đủ sức so sánh với ngươi, đáng tiếc a đáng tiếc… Ngươi gặp phải ta, ta thích nhất là loại vị đạo đại thiên tài chết trong tay chính mình, ha ha ha ha…
Trong lúc đi lại, xung quanh cự ảnh Vu Thần mấy trượng đều có hắc khí bao phủ, tựa hồ hắn căn bản không thể dung nhập vào thế giới này, hắc khí lượn lờ làm mọi người không thể nhìn rõ, thế nhưng hình ảnh thân hình hắn lúc biến thành màu trắng, lúc chuyển thành đen, lúc là nam, lúc là nữ lại chấn kinh tâm linh mỗi một vị tu sĩ.
Tuy rằng trong lòng Cổ Thần cảnh giác, thế nhưng đối với phân thân Vu Thần không có bao nhiêu úy kỵ, nghe vậy cười hắc hắc, quát lạnh:
- Lần trước ta có thể diệt một phân thân của ngươi, lúc này ta cũng vẫn có thể diệt thêm một phân thân khác, chư tử đại tiên thời kỳ thượng cổ đã sớm biến mất không còn, ngươi cũng nên theo đó biến mất, là nhân vật không nên xuất hiện trong thời đại này, ta là hào kiệt đương thời, sao lại sợ một kẻ gì đó không nên tồn tại hậu thế, sợ không dám nhìn mặt trời?
Cự ảnh Vu Thần nổi giận gầm lên một tiếng, hai bàn tay khổng lồ hướng về phía trước song song đánh ra một chưởng, hai đạo chưởng cương một đen một trắng lớn nghìn trượng trong nháy mắt bổ về phía Cổ Thần, chưởng lực chưa tới, không gian trong phạm vi phương viên nghìn trượng trong sát na hoàn toàn bị trói buộc, tựa hồ thời gian cũng đình chỉ lưu động, Cổ Thần chỉ cảm thấy một ngọn núi lớn đè nặng chính mình, toàn thân không thể di động.
Hai chưởng kéo tới, Chiến Thần Lệnh trước ngực Cổ Thần đột nhiên chấn động, trong lòng Cổ Thần khẽ động, chẳng lẽ chưởng lực mà phân thân Vu Thần đánh ra Chiến Thần Lệnh cũng có thể thôn phệ hay sao?
Nghĩ như vậy, Cổ Thần liền không có bất cứ hành động chống lại nào, lẳng lặng đứng yên, nhìn hai đạo chưởng chương một đen một trắng kia đánh xuống.
Cổ Thần cảm giác Chiến Thần Lệnh tuôn ra một đạo khí tức hoàn toàn bao phủ hắn bên trong, đây cũng chỉ là cảm giác, mắt thường không thể nhìn thấy bên ngoài cơ thể Cổ Thần có bất cứ cương tráo pháp lực gì đó tồn tại, thế nhưng Cổ Thần có thể cảm giác rất rõ ràng, chính mình đã được Chiến Thần Lệnh bảo hộ.
Ầm…
Ầm…
Hai tiếng nổ kinh thiên động địa, trong nháy mắt hai đạo chưởng cương một đen một trắng kia bị chúi xuống, đánh vào mặt đất.
Cương khí pháp lực bay loạn bốn phía, vô số mảnh nhỏ lôi dài phế tích bay lên trời, bắn mạnh bốn phía, bụi mù tràn ngập, lực lượng hai chưởng này ảnh hưởng mỗi một điểm không gian nhỏ nhất.
Chiến Thần Lệnh không giống như dự liệu của Cổ Thần, hấp thu công kích của phân thần Vu Thần, thế nhưng hai đạo chưởng cương của phân thân Vu Thần lại không hề sản sinh nửa điểm thương tổn đối với Cổ Thần.
Xem ra Vu Thần và cổ vu tộc rất có liên quan, nếu chuyện này không phải nói bừa, Chiến Thần Lệnh là thánh vật của cổ vu tộc, có thể miễn dịch đối với công kích của phân thân Vu Thần, như vậy sẽ không khó lý giải.
Nhìn phía trước tràn ngập bụi mù, các cao thủ đều liến thêm vài bước, bọn họ tận mắt nhìn thấy Cổ Thần bị hai chưởng lực kia ép tới động cũng không thể động, sau đó hai đạo chưởng cương trước sau đánh mạnh vào người Cổ Thần.
Một kích của cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần trung kỳ, lực lượng mạnh mẽ tới mức nào? Tất cả các cao thủ Mệnh Tuyền cảnh ở đây chỉ hơi ngẫm lại đều cảm thấy kinh khủng, huống chi là chưởng cương của phân thân Vu Thần đánh ra, lực công kích càng kinh khủng vô cùng.
Cổ Thần không hề có bất cứ hành động chống đối nào, đã bị hai đạo chưởng cương kia đánh trúng, thực sự dữ nhiều lành ít, cửu tử nhất sinh.
Các cao thủ Băng Thần Tông đều lộ vẻ mặt hài long tươi cười, nhất là Mông Ngưng Băng và Mông Anh Minh, bọn họ vốn hận thấu xương đối với Cổ Thần, lúc này trong lòng thư sướng đến cực điểm.
Đương nhiên, cũng có một bộ phận tu sĩ không võ đoán cho rằng Cổ Thần đã bị phân thân Vu Thành đánh chết, vừa rồi chiến đấu với Hầu Vô Cực, Cổ Thần đã bị hỏa diễm pháp tắc hỏa thiêu trong thời gian non nửa khắc, kết quả Cổ Thần không hề có chuyện gì, ngược lại chư tử thủ cảo còn bị hủy diệt.
Tuy rằng phân thần Vu Thần đánh hai chưởng này xuống, có thể tiếp tục sống sót tồn tại chính là một kỳ tích, thế nhưng trong mắt chúng tu sĩ, Cổ Sát Thần chính là truyền kỳ luôn luôn sáng tạo ra kỳ tích!
Cũng như Mông Tiên Âm, trải qua ba động tình cảm vừa rồi, trong lòng đối với Cổ Thần chính là trụ cột lòng tin, trừ phi tận mắt nhìn thấy thi thể của Cổ Thần, bằng không sẽ không bao giờ tiếp tục cho rằng Cổ Thần đã chết.
Các cao thủ đang đứng trên thành tượng, đại bộ phận đều nghị luận Cổ Sát thần bị hai đạo chưởng cương của phân thân Vu Thần bổ trúng, không thể không thoát chết, đột nhiên quang mang chói mắt từ trong bụi mù bắn ra.
Đạo quang mang này chói mắt với cực điểm, không thể nhìn thấy rõ bên trong quang mang rốt cuộc xảy ra những cái gì, chỉ là quang mang chói mắt này có tốc độ cực nhanh, vốn phân thân Vu Thần liều mạng đánh một kích, tách xa nhau không tới một trăm trượng.
Hầu như trong sát na, đạo quang mang chói mắt này chiếu rọi lên người phân thân Vu Thần.
- A…
Phân thân Vu Thần phát sinh tiếng gào thét thê thảm tới cực điểm, thân thể trong nháy mắt biến thành hư vô.
Bóng người chợt lóe, lập tức xuất hiện bên cạnh phân thân Vu Thần, chưởng phải vỗ mạnh, đạo quang mang chói mắt kia nhanh chóng thu hồi vào lòng bàn tay.
Thanh âm lạnh lùng của Cổ Thần vang lên:
- Một nguyên thần cũng dám kiêu ngạo trước mặt ta, thực sự là muốn chết!
- Cái gì? Phân thân Vu Thần chết như vậy?
- Sao có khả năng? Đây chính là phân thân Vu Thần do Vu Đạo Tông triệu hồi a, tu vi đạt tới Nguyên Thần trung kỳ, thế nào lại bại trận? Đồng thời bị bại nhanh chóng tới như vậy?
- Trời ạ… Phân thân Vu Thần dĩ nhiên bị Cổ Sát Thần miểu sát?
- Hắn rốt cuộc có phải là người? Sao có khả năng biến thái như vậy, tu sĩ yêu nghiệt tới mức độ này? Sao có khả năng xuất hiện?
Chúng tu sĩ trên thành tường truyền tới tiếng kinh hô liên tiếp.
Vu Đạo Tông nhìn Cổ Thần, trong mắt chỉ còn lại kinh khủng, lạnh lùng nói:
- Ngươi… Ngươi dám giết phân thân của Vu Thần đại nhân?
- Hừ…
Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, bàn tay vừa nhấc, Như Ý Linh Lung bảo tháp trôi nổi trên lòng bàn tay, quát lạnh:
- Trừ phi chân thân Vu Thần tới, bằng không Vu Thần sao có thể làm khó dễ ta? Đi…
Đang nói chuyện, Cổ Thần mạnh mẽ ném đi, Như Ý Linh Lung bảo tháp trong nháy mắt hóa thành nghìn trượng, lao thẳng về phía Vu Đạo Tông.
Tuy rằng Vu Thần rất lợi hại, chính là đại nhân vật cùng cấp độ với chư tử đại tiên tại thời kỳ thượng cổ, hắn cũng giống như chư tử đại tiên, sớm không nên tồn tại trong thời đại này, thế nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, Vu Thần lấy một phương thức kỳ lạ sống tới hiện tại.
Lực lượng của hắn, nguyên thần chân chính ngủ say trường tồn bất diệt, nhưng cái giá phải trả là chân thân thể bao giờ có thể xuất hiện tại thế giới này, coi như là nguyên thần cũng cần phải có tu sĩ Thần Vu Tông dùng bí pháp nào đó tiến hành triệu hoán, lực lượng của người triệu hoán càng mạnh mẽ thì triệu hồi ra lực lượng nguyên thần Vu Thần càng mạnh, cũng chính là phân thân Vu Thần…
Chương 79: Miểu sát Vu Thần (hạ).
Quỷ hồn nguyên thần khắp thiên hạ trước mặt Trấn Minh Ngọc Bi hoàn toàn là phù vân, không chịu nổi một kích, cho dù là nguyên thần Vu Thần do Vu Đạo Tông triệu hồi ra có tu vi nguyên thần hậu kỳ, Cổ Thần vừa sử dụng Trấn Minh Ngọc Bi lập tức hôi phi yên diệt, hóa thành hư vô.
Cổ Thần có kinh nghiệm kiếp trước, tự nhiên biết được một chút sự tình của Thần Vu Tông, khẳng định chắc chắn chân thân Vu Thần không có khả năng xuất hiện trên thế gian.
Vu Đạo Tông triệu hồi ra phân thân Vu Thần, vốn tưởng rằng nắm chắc phần thắng, sau đó lại đối phó với A Cưu La vương, A Cưu La vương cùng với hắn đều là Nguyên Thần sơ kỳ đỉnh, nửa bước bước vào Nguyên Thần trung kỳ, mà phân thân Vu Thần lại có tu vi Nguyên Thần trung kỳ, cho dù thanh danh của A Cưu La vương vô cùng chói sáng, thế nhưng Vu Đạo Tông cũng có hi vọng thủ thắng.
Nào từng nghĩ tới, đường đường là phân thân Vu Thần quá mức vô dụng như vậy, tu vi Nguyên Thần trung kỳ dĩ nhiên bị Cổ Thần dùng một loại pháp bảo không biết tên, trong sát na đã đánh hôi phi yên diệt, hóa thành hư vô.
Vu Đạo Tông không kịp suy nghĩ, bởi vì Như Ý Linh Lung bảo tháp lớn nghìn trượng nhanh như lưu tinh hướng về phía hắn đánh tới, trong chớp mắt đã hiện ra trước mặt. Trong lúc vội vã Vu Đạo Tông nắm quyền trượng bạch ngọc bên cạnh, quang mang quyền trượng đại thịnh, đánh mạnh vào Như Ý Linh Lung bảo tháp, đinh một tiếng nổ vang vọng, quyền trượng bạch ngọc cùng với Như Ý Linh Lung bảo tháp va chạm một chỗ.
Quyền trượng bạch ngọc này cũng là một kiện tiên bảo, không hề bị đụng trúng hóa thành mảnh nhỏ, thế nhưng từ Như Ý Linh Lung bảo tháp truyền tới lực lượng vô cùng to lớn khiến Vu Đạo Tông giống như mũi tên rời khỏi dây cung,
Hầu Quân Cực sử dụng Thần Kích Cửu Thức, thức thứ năm, thức thứ sáu cũng không thể đỡ được uy lực Cổ Thần sử dụng Như Ý Linh Lung bảo tháp, tu vi pháp lực của Vu Đạo Tông không dưới Hầu Quân Cực, thế nhưng luận chiến hắn hắn lại kém hơn không ít so với Thần Kích Cửu Thức.
Chỗ dựa lớn nhất của Vu Đạo Tông chính là phân thân Vu Thần, hiện tại đã bị Cổ Thần phá đi, không còn đủ lực uy hiếp, bay ngược về phía sau hơn nghìn trượng mới rơi xuống dưới đất, hai chân Vu Đạo tông cày trên mặt đất hai rãnh sâu dài tới hơn mười trượng mới hoàn toàn đứng vững được.
Phụt một tiếng, Vu Đạo Tông phun ra một ngụm máu tươi, đã bị thương nhẹ, Cổ Thần toàn lực một kích, thế không thể đỡ, cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần sơ kỳ cũng không thể địch nổi.
- Vu Đạo Tông, ngươi thất bại…
Tiếng nói của Cổ Thần như hồng chung, quát lớn, trong thanh âm để lộ một chỗ ý khí phong phát, Hầu Quân Cực và Vu Đạo Tông kiếp trước chính là cao thủ đứng đầu Cổ Thần chỉ có thể ngước mắt nhìn lên, hôm nay lần lượt thua dưới tay hắn, đủ khiến hắn tự hào.
Phía sau Vu Đạo Tông chính là Đế Đình Đại Ly, là Thần Vu Tông, không giống như quái vật Thánh Đình, Cổ Thần không sợ đắc tội với hắn, đồng thời Cổ Thần liên tục diệt sát hai phân thân Vu Thần, đã sớm kết tử thù đối với Thần Vu Tông, nhượng bộ hơn nữa thì cũng định trước là cừu nhân.
Vu Đạo Tông bị thua cực nhanh, thực sự đã vượt qua tưởng tượng của các cao thủ đứng quan sát, quả thực ngoài hoàn toàn nằm ngoài dự liệu! Nhìn Cổ Thần đứng trên lôi dài phế tích xa xa, trong mắt đều lộ vẻ kinh hãi không thể tưởng tượng nổi.
Vô hình trung, thân ảnh của Cổ Thần trong con mắt của mọi người đã trở nên cao hơn rất nhiều, chấn nhiếp từ Cổ Sát Thần đã thật sâu xâm nhập vào linh hồn mọi người.
Bọn họ không thể quên, Cổ Sát Thần đã từng bị hỏa diễm pháp tắc từ chư tử thủ cảo đốt cháy qua, thế nhưng vẫn như cũ đứng vững thân ảnh.
Bọn họ không thể quên, thân ảnh đứng ngạo nghễ đối mặt với công kích của phân thân Vu Thần tu vi Nguyên Thần trung kỳ, Cổ Sát Thần vẫn không hề sợ hãi, không tránh không né, ngược lại trong nháy mắt đã miểu sát phân thân Vu Thần.
Cổ Sát Thần đứng ở đó, mọi người nhìn lại cảm giác giống như một ngọn núi lớn, sâu không thể dò.
Người trợ giúp bên phía Mông Anh Minh đã bị thua toàn bộ, giấc mộng đế quân của Mông Anh Minh đã bị nghiền nát, hiện tại chỉ còn một người trợ giúp cuối cùng của Mông Anh Hạo, A Cưu La vương. Luận thực lực, luận danh khí, luận tư chất, A Cưu La vương còn xếp hàng trên so với Vu Đạo Tông và Hầu Quân Cực.
Thế nhưng, trận chiến đấu giữa Cổ Thần và A Cưu La vương, các cao thủ quan chiến đều không một người nào tiếp tục coi Cổ Thần ở bên phía yếu, ngược lại đại bộ phận tu sĩ dĩ nhiên lo lắng cho A Cưu La vương.
Lực chấn nhiếp của Cổ Thần trong lòng chúng tu sĩ mơ hồ đã vượt qua ba cao thủ tuyệt đỉnh Hầu Quân Cực, Vu Đạo Tông, A Cưu La vương.
Vu Đạo Tông bị thua, một vị hòa thượng đầu bóng lưỡng thân mặc tăng bào màu trắng, tay cầm phật châu, chân đi tăng hài, chậm rãi từ trong đội ngũ đám người chi thứ Mông gia bước ra, ánh mắt mọi người đều rơi lên người gã hòa thượng mặc áo bào màu trắng này, chính là đối thủ tý thí cuối cùng của Cổ Thần trong cuộc luận võ đoạt đế lần này, A Cưu La vương.
Nói về A Cưu La vương, chẳng khác nói về một đoạn truyền kỳ.
Tàng Thiên Cơ còn chưa xuất thể, A Cưu La vương chính là đệ nhất thiên tài nhân tộc sau đại chiến nghìn năm trước trôi qua.
Tuổi tác của A Cưu La vương so với Hầu Quân Cực và Vu Đạo Tông còn nhỏ hơn, năm nay chưa tới một trăm tuổi, còn mấy tháng nữa mới trong 98 thế nhưng tu vi của hắn so với Hầu Quân Cực và Vu Đạo Tông tuyệt không kém hơn.
A Cưu La vương, tên thật là A Cưu La, thái tử Đế Đình Đại Linh, tư chất tiên căn siêu phẩm, năm hai mươi bốn tuổi bước vào Mệnh Tuyền cảnh, bốn mươi sáu tuổi bước chân vào Đoạt Xá kỳ, tám mươi lăm tuổi bước vào Nguyên Thần kỳ.
Tuổi chưa một trăm đã trở thành cao thủ tuyệt đỉnh trẻ tuổi có thể đếm được trên đầu ngón tay khắp thiên hạ, được Độ Thiên đại sư ban cho danh hào chữ “vương”, từ đó về sau mọi người đều gọi hắn là A Cưu La vương. Có người nói Độ Thiện đại sư tán thưởng A Cưu La vương có tuệ tâm, am hiểu phật ý, trong Đế Đình Đại Linh, A Cưu La vương có thể khai đàn giảng pháp, danh vọng cực cao, hoàn toàn sánh vai với đế quân.
Ánh mắt của Cổ Thần vượt qua khoảng cách mấy nghìn trượng, cũng rơi vào người A Cưu La vương.
Nhìn qua, A Cưu La vương chỉ chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặt vuông mi dài, mũi cao miệng rộng, rộng vai than dài, ươc chừng cao hơn hai mét, hai cánh tay dài quá đầu gối, cái đùi giống như cả một người bình thường, trước ngực phình lên, tăng y không thể che được thân thể cường tráng của hắn.
Liếc mắt nhìn qua tạo thành cảm giác giống như cả một toàn thiết tháp, cho dù trời long đất nở hắn cũng không hề sứt mẻ.
Con ngươi Cổ Thần co lại, kiếp trước của hắn, danh khí của A Cưu La vương so với Hầu Quân Cực và Vu Đạo Tông còn lớn hơn rất nhiều, là đại thiên tài rất có hi vọng bước vào Độ Hư cảnh. Tuổi không quá năm trăm tu vi đã đạt tới Minh Khiếu hậu kỳ đỉnh, được Độ Thiện đại sư chủ trì Thiên Thiền Tự khâm định thành truyền nhân thánh địa.
Kiếp trước, Cổ Thần chưa từng gặp qua vị đại thiên tài này, thế nhưng truyền thuyết về hắn giống như sấm vang vọng bên tai, nghe đồn A Cưu La vương có ngộ tính cực cao, tìm hiểu bí điển phật môn Kim Cương Minh Vương kinh đến đại thành, luyện được kim cương đạo tâm, tu thành la hán kim thân, kim cương thần thể, lực lượng thân thể độc nhất vô nhị.
Thuật luyện thể của phật môn có thể nói có một không hai, thậm chí so sánh với cổ vu tộc trời sinh thân thể vô cùng cường đại, so với nho môn càng tốt hơn. Nếu xét về lực lượng cơ thể, Cổ Thần chưa bao giờ gặp qua bất cứ tu sĩ nào có thể so sánh được với lực lượng thân thể của hắn.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Quái Thúc Thúc