Thần Y Thánh Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 480: Long Phong xuất quan
Dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: Mê truyện
Ngô Phượng Lan không có khái niệm gì về xe. Bà chỉ biết xe của Trương Dương sịn, nhưng sịn ở điểm nào thì bà cũng không rõ.
Nhưng bà rất biết về ngôi nhà của Trương Dương. Biệt thự mà Trương Dương mua là biết thự cao cấp. Cho dù là môi trường hay đẳng cấp thì đều thuộc loại rất cao, vừa vào cư xá Ngô Phượng Lan đã nhìn xung quanh bốn phía
Đợi lúc tới biệt thự của Trương Dương, bà càng hài lòng
Ngôi nhà này Trương Dương cảm thấy cũng bình thường, nhưng trong mắt bà thì đã rất được. Biệt thự khí phái như vậy ở Liệt Sơn căn bản không có. Bình thường nhiều nhất cũng chỉ thấy trên TV
Lúc còn ở trên xe, bà đã không ngừng kéo Mễ Tuyết qua để khen, mặt Mễ Tuyết đỏ bừng
- Công tử, cậu đã về
Vừa mới đỗ xe xong, trong phòng đã có một người chạy ra, vui sướng nhìn Trương Dương
Người chạy đến chính là Khúc Mỹ Lan, vì Long Phong đang ở nhà bế quan, Trương Dương không cho cô ra ngoài. Mấy ngày nay, Khúc Mỹ Lan ở trong nhà sắp buồn chết rồi
Ngoài việc phải trông coi nhà cửa, cô còn công việc rất quan trọng khác
Việc này chính là cho Tia Chớp và Vô Ảnh ăn. Tia Chớp và Vô Ảnh đều là linh thú. Đặc biệt là Tia Chớp, chồn đuôi cáo uy danh hiển hách, Khúc Mỹ Lan đã nghe nói qua từ lâu
Mỗi lần cho ăn, cô đều phải rất cẩn thận, giống như hầu hạ tổ tông
Cô rất rõ, đừng nhìn con vật này không lớn, một ngụm khói độc của nó có thể hoàn toàn xử lý cô. Con vật này rất lợi hại
Còn bộ dạng ăn của Tia Chớp cũng khiến cô sợ hãi. Tia Chớp thích nhất lúc đầu rắn đang giương lên thì ngoạm một miếng. Ăn ngon lành xong, nó thư thái, Khúc Mỹ Lan thì tim đập nhanh hơn, lần nào cũng lắc đầu kinh hãi
Hơn nữa mấy ngày nay cô không ra ngoài, ở nhà một mình rất nhàm chán, đã ngóng Trương Dương quay lại từ lâu
- Đây là ai?
Ngô Phượng Lan sắc mắt hơi đổi. Khúc Mỹ Lan tuổi không lớn lắm, thoạt nhìn như thiếu nữ. Trong nhà đột nhiên có một cô gái trẻ, điều này khiến bà có ấn tượng đầu không hay
Cũng khó trách, cha mẹ đều quan tâm con gái mình
- Cô ấy tên là Khúc Mỹ Lan, hình như là trẻ mồ côi, người Nam Cương. Trương Dương thấy cô ấy đáng thương nên giữ ở lại, phục vụ cơm nước quét dọn trong nhà. Con và Trương Dương đều vội, trong nhà cần có người thu dọn chút
Mễ Tuyết khẽ cười, nhọ giọng giải thích. Sắc mặt Ngô Phượng Lan lúc này giãn ra một chút
- Hóa ra là người giúp việc, tuy nhiên sao lại thuê người giúp việc trẻ vậy. Tiểu Tuyết, con nhất định phải chú ý đấy
Ngô Phượng Lan nói rất nhỏ. Đáng tiếc giọng bà có nhỏ đến đâu Trương Dương cũng có thể nghe thấy. Lúc này Trương Dương chỉ lắc đầu bất đắc dĩ
Mang đồ xuống xe, Mễ Tuyết lập tức dọn phòng cho cha mẹ mình. Đây cũng là lần đầu tiên cha mẹ cô tới. Mễ Tuyết có vẻ rất vui, lúc bận rộn còn luôn cười không ngừng
Sau khi vào biệt thự, Ngô Phượng Lan lại liên tục khen ngợi, hết sức vừa lòng với những thứ ở đây
Bà sắp coi nơi này là tiên cung rồi. Nói là tốt hơn so với bất kì ngôi nhà nào ở Liệt Sơn.
Lời của bà, Trương Dương chỉ có thể cười thầm trong lòng
Đây chỉ là biệt thự nhỏ. Nếu Ngô Phượng Lan mà thấy biệt thự lớn ở Hỗ Hải của hắn, không biết còn giật mình như nào nữa. Đó mới thực sự là biệt thự
Sau khi thu dọn đồ xong, mấy người cùng xuống phòng khách
Trương Đức không đi, anh ta còn mặt dày ở lại xin bữa cơm. Mấy ngày nay Trương Đức vẫn bận rộn giúp đỡ, cho dù mục đích của anh ta là gì, người ta cuối cùng cũng là vất vả giúp đỡ, giữ lại ăn bữa cơm cũng là điều nên làm
Com trưa Trương Dương đích thân xuống bếp. Thấy Trương Dương có tay nghề làm bếp giỏi như vậy, Ngô Phượng Lan ánh mắt tươi như hoa.
Ngay cả Mễ Chí Quốc cũng đang cảm thán, sao trước kia lại không phát hiện Trương Dương có nhiều ưu điểm như vậy, còn ra vẻ với Trương Dương. Cũng may hắn không để ý, bằng không mối quan hệ này muốn phục hồi cũng không dễ
Buổi chiều Mễ Chí Quốc hơi mệt một chút, tuy hiên cũng khá hứng thú
Trương Dương giúp ông ghim mấy cây châm, sau đó bảo Mễ Tuyết đưa họ ra ngoài, mình thì lái Bugatti đi viện điều dưỡng.
Sau khi Mễ Chí Quốc nằm viện, Trương Dương từng một mình tới chỗ lão Tề một lần, tái khám cho ông ta một lần. Bây giờ lại tới thời gian tái khám, sau lần này, lần khám sau có thể giãn ra một chút
Mễ Tuyết đưa cha mẹ, cả Trương Đức, trực tiếp tới khách sạn của Dương Tuyết của họ
Khách sạn Dương Tuyết không phải tốt nhất ở Trường Kinh, nhưng cũng là khách sạn lớn cao cấp. Trước đây vợ chồng Mễ Chí Quốc chỉ biết Trương Dương giúp Mễ Tuyết mở khách sạn, còn cả bạn học của cô cũng có cổ phần
Nhưng khi đó, bọn họ đều tưởng chỉ là khách sạn nhỏ bình thường, chưa từng nghĩ là lớn như vậy
Khách sạn như vậy, tuyệt đối là cao cấp ở Liệt Sơn
Nhìn thấy biển hiệu lớn và bãi đỗ xe khí phái của khách sạn, Ngô Phượng Lan càng ngạc nhiên hơn, đồng thời càng hài lòng về Trương Dương hơn
Bà còn nhỏ giọng nói với Mễ Tuyết, nhất định phải nắm cho chắc, đừng để Trương Dương bị người khác cướp mất
Lúc trước Ngô Phượng Lan cảm thấy Trương Dương rất tốt, nhưng cũng không có cảm giác gấp gáp như lúc này. Khi đó bà nghĩ Trương Dương rất ưu tú, con bà cũng không kém, cũng không để ý lắm
Nhưng dần dần hiểu rõ Trương Dương, bà mới biết điều kiện của Trương Dương ưu tú đến thế nào, hơn con gái mình nhiều, tự nhiên nảy sinh ra cảm giác khẩn trương
Tiểu Ngốc và Nam Nam đều ở khách sạn, cùng tới chào hỏi vợ chồng Mễ Chí Quốc
Ngô Chí Quốc từng gặp hai cô rồi, ngày thứ ba nằm viện bọn họ và một số bạn học của Mễ Tuyết tới thăm họ. Hai cô luôn miệng gọi cô chú, miệng rất ngọt ngào
Cả buổi chiều bọn họ đều ở đây, tới tận lúc Trương Dương trở về từ viện điều dưỡng, cũng tới đây
Buổi tối tất cả mọi người chưa về nhà, ăn một bữa ở khách sạn. Lúc ăn cơm Tiểu Ngốc còn kể chuyện Trương Dương giúp bọn họ xả giận, còn mua khách sạn này cho họ
Mễ Chí Quốc lúc này mới biết, một phó chủ tịch quận người ta nói xử lý thì sẽ xử lý
Điều này cũng khiến ông vô cùng kinh hãi. Phó chủ tịch quận cấp bậc nhìn có vẻ tương đương ông. Nhưng trên thực tế mạnh hơn ông rất nhiều. Dù sao cũng là thành phố tỉnh lị, sau này thăng chức cũng nhanh hơn ông. Người như vậy bọn họ còn có thể tùy ý đối phó, càng không phải nói một Phó chủ tịch huyện như ông
Người cũng kinh hãi còn có Trương Đức, anh ta cũng hoàn toàn biết được năng lực của Trương Dương
Lúc này anh ta thầm nghĩ mình còn may, may lúc trước không ngớ ngẩn cùng cha con Dư gia đắc tội người này, nếu thật là vậy mình cũng không biết chết như nào
Mễ Chí Quốc ở chỗ Trương Dương liền năm ngày, cơ thể ông căn bản không còn vấn đề gì lớn
Xương cốt ông liền rất mau, cũng rất tốt. Sau khi chụp phim, đến bác sĩ ở đó cũng nói không thể nào, bọn họ chưa từng thấy ai hồi phục nhanh như Mễ Chí Quốc
Mễ Chí Quốc chỉ cười cười, cũng không giải thích gì
Ông biết rõ, hết thảy đều là công của Trương Dương. Lúc này Trương Dương càng trở nên thần bí, càng trở nên cao lớn với ông,
Đợi khi bình phục tương đối, sau khi ăn cùng Trương Khắc Cần, vợ chồng Mễ Chí Quốc rốt cục rời Trường Kinh. Lần này bọn họ ở Trường Kinh khá lâu, tuy nhiên thu hoạch cũng rất lớn, đặc biệt là về chuyện của Mễ Tuyết và Trương Dương
Trương Khắc Cần không phản đối chuyện hai đứa ở bên nhau, còn ám chỉ nói, nếu Trương Dương muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể định chuyện của hai đứa. Một khi đã định rồi, vậy ông chắc chắn sẽ thành người thân của nhân vật số một của tỉnh ủy.
Vợ chồng Mễ Chí Quốc vừa đi, cuộc sống của Trương Dương lại bình thường. Ngoài việc thỉnh thoảng đi khám bệnh bên ngoài, bình thường hắn đều ở nhà tu luyện.
Trường học bây giờ căn bản hắn không cần đến. Chỉ cần đang nghiên cứu đề tài, hắn sẽ không cần phải tới trường, học phần cũng không bị kém điểm nào
Đề tài hiện nay tiến hành rất tốt, sau khi bắt đầu lâm sàng, hiệu quả rất tốt. Cho dù là Tô Thiệu Hoa hay mấy tình nguyện viên, sau khi dùng thuốc phản ứng đều rất tốt. Thêm cả phương pháp trị liệu trung y của Trương Dương hỗ trợ, những bệnh này đều hồi phục rất nhanh
Đợi sau khi chữa khỏi bệnh cho nhóm này, cũng là lúc đề tài nghiên cứu thành công
Đến lúc đó, mỗi người đều thu được vụ mùa bội thu
Hiệu quả lâm sàng rất tốt, mọi người lại rất nhiệt tình, càng không cần Trương Dương vất vả, cũng giúp Trương Dương có nhiều thời gian ở nhà hơn.
Thời gian mười mấy ngày trôi qua rất nhanh
Trời còn chưa sáng, Trương Dương đã ra khỏi giường, ra ngọn núi bên ngoài tiến hành tu luyện. Nơi đó cây cối xanh tươi, năng lượng sung túc, lúc trời còn chưa sáng, hiệu quả tu luyện tốt nhất
- Ai?
Vừa ra khỏi cửa, Trương Dương đột nhiên nhíu mày, lạnh lùng quát một tiếng về phía trước
Hắn cảm thấy, chỗ tối phía trước có người, nhìn người này như đang cố ý chờ hắn
- Chít
- Chít
Vô Ảnh và Tia Chớp đêu kêu lên, Trương Dương giãn mày ra, có chút bất ngờ nhìn phía trước
- Long Phong, cậu đã xuất quan?
Trương Dương trực tiếp kêu lên một tiếng. Hắn không biết người ẩn núp là ai, nhưng Tia Chớp và Vô Ảnh có thể cảm nhận được
Cái mũi nhỏ của Vô Ảnh kia, chỉ cần người nó từng gặp, thì không thể trốn khỏi nó.
Tia Chớp hộ pháp cho Long Phong nhiều ngày như vậy, đương nhiên rất rõ về Long Phong. Nó cũng có cách của mình để phát hiện ra người ấn núp trong bóng tối.
- Tôi quên mất, hai con vật này không dễ lừa
Long Phong cười khổ bước ra từ chỗ tối, Trương Dương lúc này mới nhìn rõ người
Tinh thần của Long Phong tốt hơn nhiều so với một tháng trước. Điều này chứng tỏ một tháng bế quan của anh ta có thu hoạch rất tốt. Chỉ có điều không biết nội kình của anh ta đã khôi phục tới mức nào rồi
- Long Phong, cậu xuất quan khi nào?
Trương Dương nói một tiếng, một tháng này hắn tu luyện một mình, có vẻ buồn tẻ, không có Long Phong bên cạnh thật sự có chút không quen.
- Đêm qua
Long Phong khẽ cười, lần này bế quan một tháng, cũng khiến anh ta có chút bất ngờ
- Đến đây, tôi xem cậu khôi phục tới đâu rồi
Trương Dương chợt nhảy lên, trực tiếp đến trước mặt Long Phong, giơ tay nắm lấy cánh tay Long Phong.
Thân thể Long Phong đột nhiên lùi về sau, không ngờ tránh khỏi tay Trương Dương
- Muốn biết tôi khôi phục đến đâu, đuổi kịp tôi rồi nói.
Long Phong kêu nhỏ một tiếng, nhanh chóng chạy lên núi. Trương Dương hơi sững sờ, trên mặt còn có vẻ hoảng hốt.
Vừa rồi hắn chỉ tùy ý động thủ, nhưng tốc độ cũng không chậm, hiện nay hắn là cao thủ tam tầng hậu kỳ, chỉ cách nội kình tứ tầng một bước ngắn.
Lúc này Long Phong vẫn tránh được hắn, thật sự là bất ngờ
Càng bất ngờ là, Long Phong lại dám khiêu khích hắn, bắt mình đuổi theo rồi nói sau, khiến Trương Dương có cảm giác không tin được.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Thần Y Thánh Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 481: Năm mươi ngàn tiền hậu tạ
Dịch: Tuaping
Nguồn: Mê truyện
Tốc độ của Long Phong rất nhanh, Trương Dương cảm giác còn nhanh hơn so với nội kình anh ta đã mất.
Điều này khiến Trương Dương càng giật mình. Hắn không tin Long Phong bế quan gần một tháng đã khôi phục được trạng thái như cũ. Dựa theo suy đoán của hắn, cho dù uống linh dược cũng phải tầm một năm
Dù sao cũng là tu luyện lại lần nữa, cho dù đã có nền tảng nhưng cũng không thể nhanh như vậy
Trương Dương chạy như bay theo. Hai người trông như hai cái bóng. Tuy nhiên tốc độ của Trương Dương rõ ràng nhanh hơn Long Phong rất nhiều.
Nói thế nào hắn cũng là đại cao thủ tam tầng hậu kỳ, ngay cả một người tuy luyện lại một tháng cũng không vượt qua thì hắn thà đâm đầu vào tường mà chết
Sau khi chạy thêm mấy phút, Trương Dương giơ tay rốt cục tóm lấy cánh tay Long Phong.
- Nhị tầng sơ kỳ
Nắm lấy tay Long Phong một lúc, hắn lập tức tra ra nội kình của Long Phong đã là nhị tầng sơ kỳ. Chưa tu luyện tới nhị tầng hậu kỳ như ban đầu nhưng kết quả này cũng thật đáng ngạc nhiên.
- Không đúng, nhị tầng sơ kỳ thì sao tốc độ của cậu lại nhanh hơn lúc trước?
Trương Dương lập tức hỏi Long Phong một câu. Hiện nay là tu vi nhị tầng sơ kỳ, tu vi này căn bản không thể có tốc độ như vậy.
Cho dù Long Phong trước kia, lúc Long Phong đạt đỉnh cao khi chưa mất nội kình cũng chưa từng nhanh như vậy
- Vô thượng kỳ điển thật ra biên độ tăng trưởng lớn nhất chính là tốc độ. Đây là bộ tâm pháp cao cấp chân chính. Tốc độ tu luyện nhanh hơn nhiều so với tôi tưởng tượng, cũng gia tăng rất lớn sự linh hoạt và tốc độ
Long Phong cười nói, lần này anh ta thật sự trong họa có phúc
Vô thượng thực điển là tâm pháp tối cao khó có được nhất. Hơn nữa còn rất thích hợp cho anh ta tu luyện. Nên chỉ trong vòng một tháng anh ta đã đột phá mạnh mẽ lên được một tầng, một lần nữa tiến vào tu vi nội kình nhị tầng.
Tuy nói chỉ là sơ kỳ nhưng anh ta cũng đã rất hài lòng
Trước khi anh ta xuống núi, nội kình cũng chỉ là sơ kỳ. Sau đó đi theo Trương Dương, dựa vào linh dược mới từ từ tăng lên
- Tâm pháp chí cao cấp lợi hại như vậy, tôi cũng muốn tu luyện lại.
Trương Dương gật đầu cảm nhận được tốc độ của Long Phong, hắn có chút hâm mộ nói một câu
- Cậu muốn tu luyện lại có thể tự phế nội kình, tôi có thể nói toàn bộ những điều tâm đắc của tôi lúc tu luyện trước kia cho cậu.
Long Phong cười ha hả, Trương Dương hơi sững sờ, sau khi suy nghĩ lập tức lắc đầu
- Bỏ đi, sau khi tôi tự phế không biết có thể giống cậu trực tiếp tu luyện được không. Chẳng may không được, tôi sẽ lỗ lớn
Tâm pháp tối cao cấp không dễ tu luyện như vậy. Cho dù Trương Vận An giao thực điển cho Long Phong cũng chưa từng cam đoan anh ta nhất định sẽ luyện thành
Là Long Phong rất may mắn, bộ thực điển này vừa đúng phù hợp với anh ta, cuối cùng giúp anh ta luyện thành
Trương Dương tự phế nội kình, đến lúc đó nếu phát hiện không thể luyện, vậy chẳng phải lỗ lớn sao. Hơn nữa hắn đã tam tầng hậu kỳ, rất nhanh sẽ có thể tiến vào tứ tầng cấp cao nhất. Hoàn toàn không phải tu luyện lại.
Tốc độ tăng cường của vô thượng thực điển dưới nội kình tứ tầng cũng có thể thể hiện nội kình tứ tầng. Toàn thân đều tràn đầy nội kình, tương đương với việc tiến hành cải tạo toàn thân. Tốc độ của ai cũng sẽ tăng lên rất nhiều
Tốc độ của Trương Vận An liền không kém gì Tia Chớp, nhưng linh thú vẫn có sở trường về tốc độ
- Haha
Long Phong vừa cười một tiếng, sau đó khẽ nói:
- Tôi có thể khôi phục nhanh như vậy, thứ nhất là nội kình công pháp tốt, hai là linh dược của cậu tốt. Tháng này tôi dùng hai viên tinh huyết đan, không có hai viên tinh huyết đan này, tôi cũng không thể khôi phục được tới nhị tầng sơ kỳ nhanh như vậy
Long Phong nói, trong mắt còn có chút cảm kích
Tinh huyết đan mà Trương Dong cho anh ta đều là thứ hiệu quả nhất, là máu tươi mà linh vượn tay dài nội kình tam tầng cấp cao nhất tự nguyện tặng cho.
Linh dược tốt như vậy, hiệu quả đương nhiên khác những thứ khác, càng đẩy nhanh việc tu luyện của Long Phong
Cho nên anh ta mới có thể khôi phục nhị tầng sơ kỳ trong thời gian ngắn như vậy. Nếu cứ tiến triển như vậy, cuối năm trước khi về nhà, anh ta rất có hy vọng khôi phục được nội kình như cũ.
Nói như vậy, căn bản anh ta sẽ không lỡ chuyện trong nhà, hơn nữa còn tu luyện tâm pháp lợi hại hơn, có tốc độ nhanh hơn
Đợi lúc anh ta khôi phục nhị tầng hậu kì, tốc độ của anh ta hẳn sẽ không thua kém Tia Chớp lúc trước, cũng chính là tốc độ khi Tia Chớp chưa bị Trương Dương bắt.
Có Long Phong tương bồi, Trương Dương tu luyện không còn nhàm chán nữa. Tu luyện xong hai người liền cùng nhau xuống núi
Khúc Mỹ Lan đã tỉnh, nhìn thấy Long Phong, cũng giật mình kinh hãi, cô lúc này mới biết Long Phong đã xuất quan
Long Phong xuất quan là chuyện vui và đáng để ăn mừng. Buổi trưa, Trương Dương đích thân xuống bếp làm một bữa thịnh soạn. Hắn và Long Phong còn uống rất nhiều rượu.
Tu luyện lại, khôi phục nội kình nhị tầng, tốc độ còn nhanh hơn trước, trong lòng Long Phong cũng rất vui. Trước khi bế quan anh ta thật sự không ngờ lần này có thể tu luyện nhanh như vậy
Lúc này ít nhất anh ta không kém hơn so với lúc rời khỏi nha, điều này đã khiến anh ta rất hài lòng rồi
- Linh linh
Vừa ăn cơm xong, Trương Dương đang định tìm Long Phong ra ngoài tìm nơi luyện tay, thì điện thoại vang lên
Dãy số của Vương Quốc Hải. Trong trường hợp bình thường Vương Quốc Hải cũng không chủ động liên lạc với Trương Dương. Trừ phi lại có chuyện bọn họ không giải quyết được
- Trương Dương, tin tốt, tin tốt, Tô Thiệu Hoa khỏi hen rồi
Vừa nghe máy, giọng Vương Quốc Hải đã truyền tới, trong điện thoại hắn còn nghe thấy rất nhiều tiếng vỗ tay truyền đến
- Khỏi rồi
Trương Dương hơi sững sờ hỏi lại
- Chúng tôi vừa làm kiểm tra toàn diện cho ông ấy, không còn dấu hiệu bệnh nào. Đây không phải là sự trị liệu bình thường duy trì, mà là thật sự khỏi, thật sự khỏi
Vương Quốc Hải lớn tiếng kêu lên. Trương Dương lại nghe thấy tiếng hét chói tai của Vương Lộ.
Trương Dương gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, tôi tới bệnh viện ngay
Ý nghĩa của việc Tô Thiệu Hoa khỏi hẳn rất khác. Tiểu sử bệnh của Tô Thiệu Hoa chính là tài liệu quan trọng cho đề tài nghiên cứu để họ báo lên cấp trên. Hiện giờ Tô Thiệu Hoa khỏi hẳn điều này có nghĩa là đề tài của họ đã thành công
Đề tài này của họ vốn được thiết lập với mục đích chữa khỏi bệnh này
Cũng khó trách người bên đó vui mừng như vậy. Khổ sở một thời gian rốt cục có được sự đền đáp. Tuy nói việc Tô Thiệu Hoa khỏi hẳn cũng không khiến đề tài kết thúc ngay, nhưng ít ra đã chứng minh với mọi người đề tài của họ có thể thành công, hơn nữa đưa ra minh chứng trực tiếp cho sự thành công
Sau đây bọn họ chỉ phải chữa khỏi cho mười tình nguyện viên, ghi chép lại tất cả số liệu, đề tài này có thể kết thúc mỹ mãn. Đến lúc đó mỗi người tham gia nghiên cứu đều có thể có được vinh dự và lợi ích không thể lường được
- Long Phong, tôi tới bệnh viện một chuyến.
Trương Dương trước khi đi thay quần áo, nói với Long Phong
- Tôi đi với cậu
Long Phong cũng đứng lên. Hiện tại tuy vi của anh ta đã khôi phục rất nhiều, có thể đảm nhiệm làm vệ sĩ cho Trương Dương, nên mới muốn cùng đi
- Không cần đâu, cậu cứ tiếp tục tu luyện, uống tất cả linh dược, nhanh chóng khôi phục trạng thái cũ
Trương Dương lắc đầu, hắn thay quần áo rất đơn giản, chỉ thay cái áo khoác, hơn nữa áo khoác trong phòng khách
Lúc nói chuyện hắn đã thay xong quần áo. Tô Thiệu Hoa khỏi hẳn là đại sự, hắn nhất định phải ra mặt, lúc này hắn cũng phải ra mặt
Trong lòng hắn chỉ có thể thầm than đáng tiếc, hôm nay không thể đưa Long Phong cùng đi luyện tay
May là Long Phong không biết cách nghĩ của hắn. Nếu biết chắc sẽ lập tức quay về bế quan. Hiện tại anh ta là nhị tầng sơ kỳ, Trương Dương đã là tam tầng hậu kỳ, như vậy mà muốn lôi người ta đi luyện tay, vậy chẳng phải rõ ràng là bắt nạt người ta sao
Cho dù tốc độ của anh ta đã tăng rồi nhưng cũng không phải là đối thủ của Trương Dương, đối chiến thì thuần túy là tự rước lấy vạ vào thân
Trương Dương trực tiếp lái xe tới tam viện, lúc này phòng làm việc của tổ nghiên cứu của tam viện đã đầy tiếng reo hò vui sướng
Chu Chí Tường, Ngô Hữu Đạo đều ở đây, đề tài này dù sao cũng có tên họ
Ngoài bọn họ ra còn có Tô Thiệu Hoa cũng ở đây
Lần này tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện cho Tô Thiệu Hoa. Kiểm tra sức khỏe cho thấy hệ hô hấp của ông ta đã hoàn toàn bình thường, không khác gì người bình thường
Không thấy dấu hiệu đặc thù gì của bệnh hen suyễn
Sau khi xác định nhiều lần, bọn họ mới dám khẳng định Tô Thiệu Hoa thực sự khỏi bệnh.
Biết được kết quả này, Tô Thiệu Hoa vô cùng vui mừng. Ông ta nhớ lại lời của Trương Dương năm đó
Trương Dướng nói bệnh của ông có chút phiền phức, cần thời gian nửa năm mớii chữa khỏi. Hiện nay mới hơn năm tháng, còn chưa đầy nửa năm, đã chữa khỏi hoàn toàn
Chuyện năm đó ông ta không dám tin, bây giờ đã thành sự thật
Căn bệnh hành hạ ông ta mấy chục năm hoàn toàn biến mất. Cuối cùng ông ta không còn phải lo lắng gì nữa. Tâm tình của ông ta lúc này vui không kém gì những người khác
Ông ta còn không ngừng cảm ơn Ngô Hữu Đạo và mọi người
Lúc trước nếu không phải là Ngô Hữu Đạo có mắt nhìn người, giới thiệu Trương Dương trị liệu cho ông ta, chỉ e ông ta không có ngày hôm nay. Căn bệnh khiến ông ta tuyệt vọng cũng sẽ không chữa khỏi được như vậy
Những thành viên nghiên cứu khác thời gian này cũng đều rất vất vả không ngừng ghi chép số liệu
Cho dù thế nào bọn họ cũng phục vụ cho việc chữa bệnh của mình, gửi lời cảm ơn đến họ là đương nhiên
- Viện trưởng Chu, để tỏ lòng cảm ơn của tôi, tôi quyết định tặng mỗi bác sĩ chuyên gia tham gia nghiên cứu số tiền cảm tạ là năm mươi ngàn. Số tiền này tôi sẽ chuyển vào tài khoản của tổ nghiên cứu, vấn đề thuế tôi cũng sẽ lo xong xuôi.
Tô Thiệu Hoa bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói với Chu Chí Tường
Chu Chí Tường đang nói chuyện với Vương Quốc Hoa đột nhiên ngẩn ra. Những người khác đang vui vẻ nói chuyện cũng đều dừng lại, quay đầu nhìn Tô Thiệu Hoa
Mỗi người năm mươi ngàn, bọn họ hoài nghi mình có nghe lầm không
- Tô tiên sinh, ông nói ông hậu tạ tổ nghiên cứu?
Chu Chí Tường nhỏ giọng hỏi một câu, ông ta cũng là thành viên tổ nghiên cứu, nếu có thưởng cũng có phần của ông ta
- Đúng, cảm ơn sự nỗ lực của mọi người, cảm ơn mọi người đã chữa khỏi bệnh cho tôi, mỗi người năm mươi ngàn biểu lộ chút thành ý của tôi
Tô Thiệu Hoa mỉm cười, gật đầu. Lúc ông ta nói những lời này, trong lòng lại nghĩ tới một người khác
Đó chính là Trương Dương. Lần này bệnh của ông có thể chữa khỏi hoàn toàn đều là công lao của Trương Dương. Điều này ông biết rõ, sự cảm tạ của ông đối với Trương Dương cũng lớn nhất
Tổ nghiên cứu tổng cộng cũng mấy chục người, mỗi người năm mươi ngàn mới là mấy chục ngàn. Cứ cho cộng cả thuế cũng không quá một triệu
Đừng nói một triệu, ngay cả mười triệu, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh, ông ta cũng tình nguyện bỏ ra.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Delll
Thần Y Thánh Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 482: Tôi muốn mảnh đất này
Dịch: Tuaping
Nguồn: Mê truyện
Vương Lộ, Cao Phi, mấy sinh viên đại học Trường Kinh lúc này tim như đang bay.
Năm mươi ngàn đối với sinh viên như họ mà nói thực sự là khoản tiền lớn không thể tưởng tượng được. Năm mươi ngàn này có thể mua được một ngôi nhà nhỏ ở Trường Kinh, tương đương với việc có thể an cư ở đây
Đừng nói bọn họ, ngay cả mấy bác sĩ của bệnh viện lúc này tim cũng đập nhanh hơn
Khoản tiền năm mươi ngàn, là lương mấy năm bình thường của họ
- Tôi thay mặt mọi người, cảm ơn Tô tiên sinh
Chu Chí Tường suy nghĩ, lập tức khẽ gật đầu, ông ta không từ chối ý tốt của Tô Thiệu Hoa, cũng không có lý do gì để từ chối
Nghe thấy Chu Chí Tường đồng ý, mọi người đều nhìn nhau
Bọn họ đều hiểu, số tiền thưởng năm mươi ngàn này xem như đã tới tay, hơn nữa còn là sau thuế. Tô Thiệu Hoa là ông chủ lớn như vậy, đã nói tuyệt đối sẽ giữ lời, không bạc đãi bọn họ
Đề tài vẫn chưa hoàn toàn thành công, bọn họ đã có thu hoạch khổng lồ
- A, phát tài rồi
Vương Lộ đột nhiên kêu lên một tiếng. Rất nhiều người đều nhìn cô, cuối cùng cô cũng có chút ngượng ngùng
Nhìn như vậy, những người khác cũng đều mỉm cười, có năm mươi ngàn tiền thưởng ai mà không thích, cho dù là Vương Quốc Hải, trong lòng cũng rất vui mừng
Số tiền năm mươi ngàn, ngay cả chủ nhiệm như ông, ở thời đại này cũng không dễ gì kiếm được nhanh chóng
Tô Thiệu Hoa nhìn bộ dạng vui mừng của bọn họ, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ
Số tiền thưởng năm mươi ngàn mỗi người này chỉ là cấp cho tổ nghiên cứu, còn với Trương Dương ông còn có sự đền đáp khác
Ông biết thân phận hiện tại của Trương Dương, cũng biết y thuật thần kỳ của hắn
Cho dù nói về phương diện nào, ông đều khó có thể bạc đãi Trương Dương, đặc biệt lần này Trương Dương chữa khỏi căn bệnh đã hành hạ mấy chục năm nay của ông
- Náo nhiệt vậy?
Ngoài cửa vang lên một giọng nói, Trương Dương mỉm cười đi tới. Từ xa hắn đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Vương Lộ. Đáng tiếc những lời lúc trước thì không nghe thấy
- Trương Dương, Trương Dương, chúng ta phát tài rồi
Người hét lên lúc này chính là Cao Phi, cậu ta vui vẻ chạy đến trước mặt Trương Dương kêu lớn. Sau đó kể lại chuyện Tô Thiệu Hoa thưởng tiền cho bọn họ
Năm mươi ngàn, bình thường bọn họ có thể lấy được số tiền học bổng hơn một ngàn đã là tốt lắm rồi, một lần hơn chục ngàn thì chưa có bao giờ
Năm mươi ngàn, đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là khoản tiền lớn không thể tưởng tượng được. Cậu ta đã nghĩ đến chuyện tiêu khoản tiền này như nào
- Có năm mươi ngàn mà đã khiến cậu vui như vậy?
Trương Dương cười ha hả, Cao Phi sửng sốt, lập tức phẫn nộ lắc đầu
Cậu ta đã quên mất, Trương Dương là một nhân vật khá giàu, nói chuyện này trước mặt hắn căn bản là vô dụng, đừng nói năm mươi ngàn, ngay cả năm trăm ngàn, năm triệu, chỉ e Trương Dương cũng sẽ không để ý
- Chủ nhiệm Vương, sau đây lấy một khoản tiền trong tổ nghiên cứu ra, mỗi người thêm năm mươi ngàn tiền thưởng nữa.
Trương Dương khẽ mỉm cười, nói với Vương Quốc Hải một câu.
- Thêm năm mươi ngàn?
Vương Quốc Hải lần này cũng ngẩn ra, tổ nghiên cứu của bọn họ vẫn luôn có quỹ chuyên môn của mình, là trung khoa viện phê duyệt
Lần đầu trung khoa viện phê cho bọn họ ba triệu, ba triệu này đến này bọn họ vẫn chưa dùng đến, chỉ mới dùng một triệu
Đó là dùng để mua chút thiết bị, bằng không một triệu cũng chưa dùng đến
- Đúng, tiền dù sao cũng không dùng hết, hiện tại có tiến triển lớn như vậy, cho bọn họ chút tiền thưởng cũng là điều nên làm, dù sao cũng đã vất vả lâu như vậy
Trương Dương cười gật đầu. Tô Thiệu Hoa đã hào phóng như vậy, hắn cũng không thể keo kiệt
Hơn nữa phát tiền thưởng cũng là quyền lợi của hắn. Trong số tiền này vốn có thể giữ lại một phần làm tiền thưởng. Hiện tại có tiến triển lớn như vậy, cho dù hắn phát tiền thì cũng không ai dám nói gì
- Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đi chuẩn bị
Vương Quốc Hải lập tức gật đầu, số tiền này Trương Dương định đoạt. Trương Dương nói thưởng thêm, ông ta đương nhiên không thể ngăn cản
Bằng không ông không chỉ đắc tội với một người, huống hồ lần này tiến triển lớn như vậy, mọi người vui vẻ như vậy, phát ít tiền cũng không vấn đề gì
Mọi người đều sửng sốt, ai cũng đang bất ngờ, vui mừng như điên
Lại thêm năm mươi ngàn, hạnh phúc thật sự tới quá đột ngột. Chỉ trong nháy mắt số tiền thưởng của họ tổng cộng đã được một trăm ngàn. Một trăm ngàn đối với bất cứ ai cũng là khoản tiền lớn
Thời này mà có một trăm ngàn, đã xem như là kẻ có tiền. Một trăm ngàn mua ngôi nhà tốt một chút cũng không vấn đề gì
- Mọi người vui như vậy, tôi sẽ khiến mọi người càng vui hơn, bệnh viện cấp cho mỗi người hai chục ngàn tiền thưởng
Chu Chí Tường lại nói một tiếng. Lúc trước có một trăm ngàn, hai mươi ngàn này đã không khiến mọi người vui lắm nữa. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt, hai mươi ngàn là số tiền bình thường rất lâu họ mới kiếm được
Dù sao hạng mục này thuộc về tam viện, có thành công tam viện cũng có vinh quang. Tam viện không phải do một mình Chu Chí Tường định đoạt, nhưng ông ta lấy ra mấy trăm ngàn tiền thưởng thì không có vấn đề gì
Một trăm hai mươi ngàn, đề tài nghiên cứu còn chưa kết thúc, chỉ là một đột phá quan trọng, bọn họ đã có số tiền thưởng một trăm hai mươi ngàn. Lúc này xem như là rất hậu hĩnh. Cũng hiểu được tại sao nhiều người đều muốn chen chân vào tổ nghiên cứu này.
Chen được vào, thu hoạch không chỉ có vinh dự, còn có cả của cải
Lúc này bọn họ càng thêm cảm kích Trương Dương, là Trương Dương cho bọn họ cơ hội này, khiến bọn họ danh lợi song thu
- Trương Dương, có thể nói chuyện riêng được không?
Tô Thiệu Hoa đi tới trước mặt Trương Dương nhỏ giọng nói một câu, lúc ông nhìn Trương Dương còn có chút cảm kích. Chữa khỏi bệnh là điều vui mừng nhất đối với ông, trong lòng ông đã cảm kích tới mức không diễn tả bằng lời được
- Đương nhiên
Trương Dương bật cười, mời Tô Thiệu Hoa trực tiếp đi vào phòng làm việc của hắn, phòng làm việc hắn hầu như không sử dụng
Sau khi mời Tô Thiệu Hoa ngồi xuống, Trương Dương lại rót hai chén trà
Bệnh của Tô Thiệu Hoa khỏi còn nhanh hơn dự đoán của hắn. Chủ yếu là vì nội kình của ông không ngừng gia tăng, sau khi nội kình gia tăng, hiệu quả trị liệu cũng sẽ gia tăng, đương nhiên thời gian sẽ rút ngắn.
Tô Thiệu Hoa có thể rút ngắn thời gian, nhưng mười tình nguyện viên kia thì không. Nếu bọn họ trị liệu phối hợp dược vật, cần ít nhất thời gian nửa năm mới có thể hoàn toàn khỏi
Nói cách khác, đề tài này của họ cần khoảng nửa năm mới hoàn toàn chấm dứt
Tuy nhiên thời gian dài ngắn không quan hệ gì, bọn họ từng có ví dụ thành công rồi, liền có thể khiến người khác tin họ về sau sẽ có thể thành công. Huống chi trong vòng một năm bọn họ còn phải thống kê các số loại số liệu, những số liệu này đều phải báo lên trung khoa viện, chỉnh lý thành thứ hữu dụng
Tương lai trung khoa viện còn phải dựa vào những thứ này làm ra hệ thống trị liệu hoàn chỉnh, tạo phúc cho nhân loại
- Trương Dương, tôi không ngờ, tôi thật sự không ngờ bệnh này có thể chữa khỏi hoàn toàn, thật sự rất cảm ơn cậu
Sau khi ngồi xuống, Tô Thiệu Hoa nói một câu, lúc nói chuyện còn rất cảm thán
Năm đó Trương Dương nói có thể chữa khỏi bệnh, ông chỉ coi là lời an ủi, căn bản không tin, cho dù Trương Dương thể hiện y thuật rất cừ, nhưng ông vẫn không tin
Hiện giờ sự thật bày ra trước mắt, ông không tin cũng không được
- Tô tiên sinh, ông khách sáo quá
Trương Dương khẽ cười, hắn biết, những lời hắn nói năm đó có chút đáng ngạc nhiên, hắn cũng không để ý người khác có tin hay không
- Trương Dương, tôi nghe nói cậu vẫn luôn tìm đất, muốn tự mình tìm mảnh đất xây biệt thự?
Tô Thiệu Hoa nói sang vấn đề khác. Không nói chuyện bệnh tật nữa mà hỏi chuyện của Trương Dương, Trương Dương thấy có chút không hiểu ra sao, vẫn gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngôi nhà tôi đang ở hơi nhỏ, cũng không phải kiểu tôi thích, tôi muốn tìm đất xây nhà theo phong cách tôi thích, chỉ là vẫn luôn chưa tìm được mảnh đất thích hợp.
Chuyện mua đất hắn từng nói với bọn Tô Triển Đào, nhờ bọn họ hỏi thăm
Người nhiều lực lượng lớn, có bọn họ giúp Trương Dương cũng sẽ nhanh chóng tìm được mảnh đất mình ưng ý
Chỉ tiếc Trương Dương yêu cầu rất cao, bọn họ tìm mấy nơi cũng chưa khiến Trương Dương vừa lòng, cho nên cho đến tận bây giờ cũng chưa tìm được
- Ở dưới An Nhạc Sơn tôi có một mảnh đất, khoảng hai mươi mẫu, mảnh đất đó tôi vốn định khai thác, phát triển khu biệt thự xa hoa, nhưng diện tích hơi nhỏ, không khai thác được, nếu cậu cần thì tôi tặng cậu
Tô Thiệu Hoa từ từ nói, trên mặt Trương Dương lộ ra nét kinh hãi
- Dưới An Nhạc Sơn, ông nói mảnh đất chỗ Phàm Thượng Hội sở sao?
- Đúng, ngay ở mặt đông của Phàm Thượng hội sở, nằm kế quốc lộ.
Tô Thiệu Hoa mỉm cười gật đầu
Phàm Thượng Hội sở là nơi buôn bán xa hoa nhất của Trường Kinh, cũng là nơi nghỉ phép thư nhà xa hoa nhất. Nơi đó không phải khách sạn năm sao, nhưng thu phí còn cao hơn nhiều khách sạn năm sao
Hơn nữa nơi đó không phải tùy tiện có thể tới, không có thân phận địa vị nhất định thì không được phép tới
Nơi đó vô cùng tao nhã, y sơn bàng thủy, còn có cả suối nước nóng thiên nhiên, xung quang vô cùng yên tĩnh, còn một điểm, nơi đó cách nội thành không xa lắm, lái xe không xa hơn nơi ở hiện nay của hắn, hơn nữa giao thông ở đó rất thuận tiện.
Nơi đó trước đây không phải Trương Dương chưa từng ngắm, đáng tiếc chỗ có thể dùng ở nơi ấy đã bị người ta chiếm mất từ lâu, hắn căn bản không mua được
Chỉ suy nghĩ một chút, Trương Dương lập tức hiểu ra, đây là Tô Thiệu Hoa muốn cảm ơn mình mới tình nguyện bỏ ra mảnh đất này
Hai mươi mẫu, Tô Thiệu Hoa tuyệt đối không định khai thác, phát triển biệt thự xa hoa gì. Chút đất này mà khai thác phát triển biệt thự căn bản không thể được. Đây nhất định là nơi Tô Thiệu Hoa giữ lại, muốn làm việc khác
Ông biết Trương Dương muốn một mảnh đất thích hợp, lúc này mới lấy ra
- Tô tiên sinh, đất chỗ đó, không dễ mua đâu?
Trương Dương không trực tiếp đồng ý, mà nhỏ giọng hỏi một câu
- Mảnh đất đó tôi đã mua từ nhiều năm trước. Cũng không mất mấy tiền, tổng cộng chỉ hai triệu. Nếu cậu muốn tôi sẽ tăng thêm lãi một triệu, ba triệu bán cho cậu, được không?
Tô Thiệu Hoa khẽ cười, trực tiếp lấy báo giá cho Trương Dương
Trương Dương rất rõ, mảnh đất đó chắc chắn không chỉ trị giá ba triệu. Đừng nhìn hiện nay bất động sản còn chưa náo nhiệt, mảnh đất kia lúc này đã được rất nhiều người ngắm trúng, bằng không Trương Dương cũng sẽ không rơi vào tình trạng muốn mua cũng không mua được
Ba triệu, đây là cái giá ân tình mà Tô Thiệu Hoa cho hắn, tính ra một trăm năm mươi ngàn một mẫu, vậy chẳng phải bán mảnh đất rẻ như bào sao
Đợi bất động sản tương lai tăng giá trị, vậy hai mươi mẫu kia giá sẽ rất cao, chỉ tính riêng đất thôi cũng là con số trên trời
- Cậu chớ ngại, ba triệu không thể ít hơn, nếu cậu không muốn, lập tức sẽ có người khác mua mất
Tô Thiệu Hoa thấy Trương Dương còn chần chừ, lại hỏi một câu. Trương Dương ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn ông ta
- Tô tiên sinh, vậy đa tạ ông mảnh đất này tôi muốn
Một lát sau, Trương Dương mới khẽ nói một câu. Hắn biết Tô Thiệu Hoa đang làm ra vẻ trước mặt hắn. Mảnh đất này chính là muốn cho hắn, nếu hắn không cần sẽ bán cho người khác, dù sao bản thân cũng không giữ lại
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Delll
Thần Y Thánh Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 483: Viện sĩ trung khoa viện
Dịch: Tuaping
Nguồn: Mê truyện
Thấy Trương Dương đồng ý, Tô Thiệu Hoa mỉm cười
Mảnh đất này giá trị đương nhiên không chỉ là ba triệu, sở dĩ ông làm vậy chính là để cảm ơn Trương Dương
Nếu không phải lo có ảnh hưởng gì, Tô Thiệu Hoa đã tặng không cho Trương Dương, chẳng cần đồng tiền nào. Dù sao lần này Trương Dương thật sự cứu ông, giúp ông giải quyết một ẩn họa rất lớn
Ảnh hưởng này chính là thân phận của Trương Dương. Dù sao hắn cũng là con của nhân vật số một tỉnh ủy, Trương Khắc Cần. Hơn nữa em trai của hắn thân phận cũng bình thường. Không thể không băn khoăn điều gì giống như đối với những người khác
- Mảnh đất này ngày mai tôi sẽ sắp xếp người làm thủ tục cho cậu. Nếu cậu dùng để xây biệt thự, tôi còn có thể giới thiệu cho cậu một kiến truc sư khá giỏi
Quyết định xong chuyện thổ địa, Tô Thiệu Hoa lại bắt đầu hỗ trợ Trương Dương những vấn đề khác
Ông muốn giới thiệu cho Trương Dương một kiến trúc sư trình độ khá giỏi, từng đạt được nhiều giải thưởng lớn, là một Hoa kiều gốc Mỹ, am hiểu sự kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây
Nghe Tô Thiệu Hoa giới thiệu như vậy, Trương Dương lập tức có hứng thú với kiến trúc sư này. Hình thức kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây cũng là kiểu mà hắn thích. Hắn từng nghĩ làm nhà mới như vậy, hiện tại có kiến trúc sư cao cấp thì rất tốt
Kiến trúc sư này Tô Thiệu Hoa có thể mời giúp, tuy nhiên phí thiết kế không rẻ, ít nhất cũng phải 10%
Nếu biệt thự mà Trương Dương muốn xây lên tới chục triệu, vậy phí thiết kế là một triệu. Tỷ lệ này quả thật không thấp, tuy nhiên kiến trúc sư cao cấp cũng đáng cái giá này
Đây chính nơi sau này mình thường xuyên ở, ngôi nhà chân chính thuộc về mình, Trương Dương cũng muốn đẹp một chút. Nhà còn xây được, xá gì chút phí thiết kế
Đợi Tô Thiệu Hoa nói xong những chuyện này, hai người mới cùng đi ra, bên ngoài lúc này đang vui vẻ ầm ĩ
Bọn họ đều reo hò bảo buổi tối phải liên hoan, tất cả mọi người đều phát tài rồi, lúc này đang rất vui vẻ. Nhiều người còn kêu không say không về
Vương Quốc Hải và Chu Chí Tường đều không ngăn cản, cũng đều gia nhập
Chuyện hôm nay rất đáng để chúc mừng, tụ tập lại ăn bữa cơm cũng là chuyện nên làm. Bọn họ đều không muốn làm mọi người mất hứng
Buổi tối liên hoan Trương Dương cũng không thể trốn, cùng mọi người ăn cơm
Nói ra, đây cũng là lần đầu tiên Trương Dương đi ăn với tổ nghiên cứu, người phụ trách như hắn quả thật rất không xứng
Trên bàn rượu, có mấy bác sĩ đều đang rót rượu cho Trương Dương. Kết quả cuối cùng họ rót qua lại cho nhau. Cùng với việc tăng lên của nội kình, tửu lượng của Trương Dương cũng tăng lên. Hiện tại hắn tửu lượng rất cao, mấy bác sĩ tửu lượng bình thường này có thể là đối thủ của hắn
Sáng hôm sau người của Tô Thiệu Hoa đến sớm tìm Trương Dương, mang tới hợp đồng chuyển nhượng đất. Trương Dương ký chi phiếu thanh toán, mảnh đất này đã coi như của hắn
Tuy chưa từng nhìn, nhưng Trương Dương cũng biết, mảnh đất đó khẳng định không tồi
Trên thực tế cũng là vậy, hai mươi mẫu kia coi như mảnh đất tốt nhất dưới chân Thái Nhạc Sơn. Nếu không phải Trương Dương cần, Tô Thiệu Hoa cũng sẽ xây cho mình một biệt thự riêng ở đó. Nơi rộng như vậy có thể làm vườn hoa, còn có thể xây dựng sân golf
Mảnh đất kia vừa xử lý xong, Tô Thiệu Hoa liền gọi điện cho Trương Dương
Kiến trúc sư kia đã được ông mời. Tuy nhiên cần chuẩn bị chút mới có thể tới. Khoảng tầm một tuần, đến lúc đó ông ấy sẽ tiếp, nhưng sau khi tiếp đón thì sẽ giao cho Trương Dươn, dù sao người ta cũng là phục vụ Trương Dương
Hai ngày sau, đang ở nhà nhàn nhã tu luyện, Trương Dương lại tới tam viện
Lần này hắn không thể không đi, trung khoa viện đột nhiên cử tổ công tác tới. Một là tới để khen ngợi đột phá quan trọng của họ, hai là muốn đích thân tới xem tiến triển công việc của họ. Mỗi hạng mục nghiên cứu của trung khoa viện vốn không thể cứ để như vậy không quản gì
Cấp trên cử người tới, người đứng đầu như hắn đương nhiên phải tới
- Trương Dương, lần này có bốn người của trung khoa viện tới, tuổi cũng không lớn lắm, cậu không cần lo lắng gì
Vương Quốc Hải vẫn ở dưới tầng đợi Trương Dương, Trương Dương vừa tới ông đã đón, nhỏ giọng nói một câu
Ông bảo Trương Dương không cần lo lắng, nhưng sao Trương Dương lại thấy ông ta có chút khẩn trương, còn không bình tĩnh bằng Trương Dương
Không có cách gì, Vương Quốc Hải đây là lần đầu tiên gặp người của trung khoa viện. Trước đây tối đa là Chu Chí Tường mới quen biết bọn họ
- Ông không phải lo cho tôi, tôi có thể ứng phó
Trương Dương khẽ mỉm cười, người của trung khoa viện hắn đã gặp nhiều lần. Tuy nhiên đều là chuyện của kiếp trước, kiếp này cũng là lần đầu tiên
- Có thể ứng phó là tốt rồi, tôi đưa cậu lên
Vương Quốc Hải khẽ gật đầu. Ông đúng là có chút khẩn trương, cái mác trung khoa viện quá thật quá oai. Ông cũng không ngờ trung khoa viện lại cố ý phải người tới, sau khi những người này tới còn chỉ đích danh muốn gặp Trương Dương
Nhìn bộ dạng của bọn họ, Vương Quốc Hải còn tưởng rằng chuyện Trương Dương chưa hỏi qua họ đã bị họ phát hiện, cho nên tới hỏi tội vì thế trong lòng ông rất lo lắng
Vương Quốc Hải trực tiếp đưa Trương Dương vào văn phòng, là phòng làm việc của Trương Dương
Trong phòng làm việc đang có bốn người ngồi, nhìn thấy bọn họ vào lập tức đều đứng lên
- Chủ nhiệm Bôi, đây là người phụ trách của chúng tôi, Trương Dương, vừa rồi cậu ấy phải đi khám cho một bệnh nhân
Vương Quốc Hải dẫn theo Trương Dương, đi đến trước mặt bốn người, nói với người lớn tuổi nhất trong số bốn người. Nói người này lớn tuổi nhất cũng chỉ là tương đối. Anh ta cũng chỉ khoảng 35, 36, chỉ có thể coi là thanh niên
- Trương tiên sinh, xin chào, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, lần này cuối cùng cũng được gặp mặt
Vị chủ nhiệm Bôi này chủ động đưa tay ra, thái độ của anh ta rất tốt, khiến Vương Quốc Hải yên tâm một chút
Chủ nhiệm Bôi tên là Bôi Hạ Cường, kỳ thật anh ta là chủ nhiệm của cục công tác viện sĩ của trung khoa viện. Chỉ là trước kia không nói thân phận này cho Vương Quốc Hải
Vừa quan sát Trương Dương, anh ta trong lòng cũng có chút kinh hãi
Kỳ thật trước khi đến, anh ta cũng có tham khảo tài liệu về Trương Dương. Biết hắn là sinh viên, nhưng sau khi thật sự gặp Trương Dương, anh ta mới biết Trương Dương trẻ như vậy
- Chủ nhiệm Bôi quá khen, mọi người đi đường xa tới thật là phúc phận của chúng tôi mới đúng
Trương Dương nhiệt tình khách sáo bắt tay anh ta, thái độ cũng rất tốt
Điều này lại khiến Vương Quốc Hải yên tâm hơn. Ông còn lo Trương Dương không biết cách giao tiếp với mấy người của trung khoa viện, lỡ không cẩn thận lại đắc tội với họ
Cái mác trung khoa viện quá lớn, Vương Quốc Hải không thể không cẩn thận chăm sóc
Sau đó, ánh mắt Vương Quốc Hải lại trừng lớn
Trương Dương và vị chủ nhiệm Bôi này nói với nhau không quá hai câu, liền lập tức trở nên thân thiết. Trương Dương và anh ta trò chuyện rôm rả, người không biết còn tưởng hai người là bạn lâu năm, căn bản không tin đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau
Vương Quốc Hải còn dụi mắt theo bản năng, từ trước đến nay ông chưa từng thấy phương diện này của Trương Dương
Ông còn tưởng không biết có phải mình nhìn nhầm không, người tới đây căn bản không phải là Trương Dương, mà là tên lọc lõi đến từ nơi nào
- Trương Dương, sau khi nghiên cứu lần này của các cậu báo cáo lên, cấp trên rất coi trọng, cũng rất hài lòng về tiến triển nghiên cứu của các cậu. Hy vọng các cậu có thể đẩy nhanh tốc độ nghiên cứu, mau chóng đưa ra kết quả hoàn thiện, khiến quốc gia thêm vinh dự, cũng nâng cao trình độ trong ngành y học của nước ta
Một lát sau, chủ nhiệm Bôi mới lấy lại vẻ nghiêm túc, nhẹ giọng nói
Trương Dương gật đầu, chậm rãi nói:
- Chủ nhiệm Bôi xin yên tâm, nhiều nhất là một năm, đề tài này có thể kết thúc. Kỳ thật anh cũng biết hiện nay chúng tôi đã vượt qua gia đoạn khó khăn nhất, chỉ cần tiến hành tuần hoàn, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra là nhất định có thể thành công
Trương Dương rất hiểu lời của Chủ nhiệm Bôi. Hen suyễn là vấn đề khó, hiện giờ bọn họ đã có được tiến triển đột phá, cách thành công không còn xa
Một khi thành công, việc chữa trị bệnh hen suyễn của quốc gia sẽ đứng đầu thế giới. Như vậy danh tiếng ngành y của nước nhà cũng sẽ nâng cao một bậc
Đối với quốc gia mà nói, đây chính là chuyện tốt danh lợi song thu
Cho nên trung khoa viện mới coi trọng như vậy, đặc biệt cử người tới, trước đây họ chưa từng có tiến triển lớn như vậy, chỉ là có được khả năng thành công trên lý thuyết, hiện nay thực tế đã thành công, điều này cũng có nghĩa một đề tài rất ổn cuối cùng cũng thành công
Đề tài như vậy, trung khoa viện đương nhiên sẽ không đợi lúc họ nghiên cứu xong mới thể hiện thái độ
- Tôi tin các cậu, tin các cậu nhất định có thể làm được
Chủ nhiệm Bôi mỉm cười, gật đầu, nói xong liếc nhìn người bên cạnh
Người kia lập tức lấy trong túi ra một tập văn kiện, trực tiếp đưa cho Trương Dương
- Cấp trên rất hài lòng về đột phá quan trọng của các cậu, xét thấy đầu tư ban đầu của các cậu chỉ có ba triệu, viện cấp tiếp cho các cậu hai triệu, hy vọng có thể tạo điều kiện tốt nhất cho các cậu nghiên cứu sáng tạo. Phải hoàn thành đề tài nghiên cứu này, hiện giờ việc nghiên cứu của các cậu đã được nước ngoài quan tâm, cũng hy vọng các cậu giữ nguyên tắc bảo mật, không được để bị lộ
Người này nhẹ giọng nói, Vương Quốc Hải hơi sững sờ, ngay lập tức lộ vẻ vui mừng
Ba triệu sau đó lại thêm hai triệu, là chủ động cho. Đây là chuyện tốt, trên thực tế ba triệu lúc trước bọn họ cũng đủ dùng rồi, dù sao rất nhiều nghiên cứu đều là Trương Dương trực tiếp cung cấp, bọn họ không phải đi đường vòng gì cả
Tuy nhiên Vương Quốc Hải cũng không ngốc, cho tiền đương nhiên sẽ không từ chối. Những đề tài nghiên cứu khác đều muốn tranh thủ tài trợ, tiền từ trung khoa viện cấp càng nhiều càng tốt
- Cảm ơn lãnh đạo viện đã ủng hộ, xin bảo họ cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ có được thành tích, nhất định sẽ làm tốt công tác bảo mật
Trương Dương khẽ gật đầu nhỏ giọng nói
Lãnh đạo viện chủ động cấp thêm tài chính hắn có chút bất ngờ, nhưng cũng chỉ hơi bất ngờ, không có gì ngạc nhiên vui mừng lắm
Đề tài này, kiếp trước hắn và Paco ước chừng hao phí hơn hai mươi triệu Marc Đức, đổi thành nhân dân tệ cũng phải khoảng một trăm triệu
Đây là kết quả do có Trương Dương trợ giúp, hai bên còn tiết kiệm được chút rồi
Lúc này hắn chỉ dùng mấy triệu đã nghiên cứu thành công, kỳ thật tiết kiệm không ít tiền, thêm hai triệu an ủi cũng chẳng có gì.
Chủ nhiệm Bôi nhìn nhìn người bên cạnh, lại cười nói với Trương Dương:
- Chúng tôi tin tưởng các cậu nhất định có thể làm tốt. Kỳ thật lần này toi tới đây cũng không phải mục đích là vậy, chịu sự ủy thác của viện, tôi cố tình tới hỏi Trương Dương tiên sinh, có đồng ý trở thành viện sĩ y học ở viện không?
Chủ nhiệm Bôi nói ra ý định của mình, Vương Quốc Hải đang mỉm cười sắc mặt đột nhiên cứng ngắc, khó khăn quay đầu lại, không thể tin được, nhìn vị chủ nhiệm Bôi này
Ngay cả Trương Dương, lúc này trên mặt cũng có chút kinh ngạc, hắn không ngờ mục đích mấy người này tới lại là chuyện đó.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Delll
Thần Y Thánh Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 484: Sự nghi ngờ của Trương Dương
Dịch: Tuaping
Nguồn: Mê truyện
Thấy Trương Dương đồng ý, Tô Thiệu Hoa mỉm cười
MảnhKhông chỉ đám bọn họ kinh ngạc, mà ngay cả Chủ nhiệm Đồ cũng cảm thấy kinh ngạc.
Thành tích của Trương Dương rất tốt, nhưng hắn còn quá trẻ tuổi, nếu Trương Dương gia nhập Trung khoa viện, thì hắn sẽ trở thành viện sĩ trẻ nhất trong lịch sử của Trung khoa viện.
Thậm chí còn trẻ hơn viện sĩ trẻ tuổi nhất cả nước trước đây đến mười mấy tuổi.
Tuổi chỉ mới hai mươi, còn chưa tốt nghiệp mà đã trở thành viện sĩ rồi, đây quả thực là việc có một không hai, tin tức truyền đi tất nhiên sẽ trở thành một chấn động.
- Viện sĩ?
Trương Dương cau mày, cúi đầu suy tư.
Trên thực tế, ở kiếp trước hắn đã được đề nghị trở thành viện sĩ trung khoa, tuy nhiên chưa đến kết quả cuối cùng thì hắn đã xảy ra tai nạn rồi.
Kiếp này, sức ảnh hưởng của hắn kém hơn rất nhiều so với ở kiếp trước, hắn nghĩ mãi mà không hiểu tại sao Trung khoa viện lại độ nhiên lại mời hắn vào làm viện sỹ như vậy.
Viện sỹ của Trung khoa viện, ở thời đại này không chỉ là tượng trưng cho thân phận mà đó còn là một vinh dự.
Học sỹ y học của Trung khoa viện, tính ra cũng phải đến hơn trăm người, Trung y thì ít hơn, Trương Dương chỉ cần đồng ý thì hắn sẽ trở thành một trong một trăm người này, đồng nghĩa với việc hắn trở thành một trong 100 danh y của cả nước.
- Đồng ý đi, mau đồng ý đi.
Vương Quốc Hải trong lòng không ngừng reo hò, ông cũng không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại căn bản không thế đồng ý thay Trương Dương được.
Viện sĩ Trung khoa viện, một danh hiệu cao quý cỡ nào, người như vậy cả Trường Kinh này cũng chỉ có một vị, còn là một lão tiền bối đức cao vọng trọng, vẫn ẩn cư ở nhà.
Cả nước có trên trăm viện sỹ y học, tuy nhiên phần lớn tập trung ở thủ đô, Hỗ Hải và một số nơi khác. Ở tỉnh lị bình thường thì có rất ít, có được một vị đã không tồi rồi.
Trong lòng Vương Quốc Hải không ngừng hò hét, Trương Dương rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên rồi.
- Tôi muốn biết, là ai ra quyết định mời tôi làm viện sĩ?
Vương Quốc Hải độ nhiên ngẩn người ra, Trương Dương nói, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông, Trương Dương vẫn chưa đồng ý, mà ngược lại vẫn đặt câu hỏi như vậy.
Điều này khiến cho Vương Quốc Hải cảm thấy không biết làm sao, một bên thì thầm mắng Trương Dương ngớ ngẩn, một bên thì lại khâm phục khả năng chịu đựng của Trương Dương.
Sức hấp dẫn lớn như vậy, nếu như đổi là ông thì ông đã đồng ý từ lâu rồi, đáng tiếc người như ông thì người ta lại chẳng cần…
Chủ nhiệm Đồ cũng sửng sốt, ông vốn cho rằng Trương Dương sẽ đồng ý ngay, không nghĩ là hắn lại hỏi ngược lại như vậy.
Câu hỏi này của Trương Dương, cũng khiến cho ông cảm thấy sững sờ, chục giây sau ông mới trả lời.
- Đương nhiên là trong viện ra quyết định rồi, là đề nghị của lãnh đạo viện, hiện giờ trong viện bách hoa đua tiếng, cậu có thể giải được vấn đề khó của thế giới như vậy thì cơ bản đã đủ điều kiện để trở thành viện sĩ được rồi.
Chủ nhiệm Đồ trả lời, khiến cho Vương Quốc Hải không kìm nổi gật đầu.
Bệnh tật này có thể trị được, khiến cho Trương Dương có đầy đủ điều kiện, chỉ có điều hiện tại có chút sớm, dù sao đề tài này vẫn chưa hoàn thành.
Tuy nhiên cũng chỉ là có tiềm năng, người có tiềm năng giống như Trương Dương còn có rất nhiều.
- Lãnh đạo viện?
Trương Dương trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ.
Hắn không phải không hiểu biết gì đối với Trung khoa viện, kiếp trước hắn còn có không ít quan hệ với người ở đây. Hắn biết điều kiệ để chọn lựa nhân tài khó cỡ nào.
Nếu như không cao thì rất nhiều người trở thành viện sỹ y học rồi chứ đâu phải ít ỏi như vậy.
Chính vì rõ ràng, hắn mới nảy sinh nghi ngờ như vậy.
Hắn hiện tại có thể phá giải được một vấn đề hóc búa, chữa khỏi được bệnh tật này, đủ để Trung khoa viện chú ý, nhưng muốn nói chỉ nhờ vào điểm này mà hắn được trở thành viện sỹ thì hắn có vẻ không tin tưởng lắm.
Nếu chỉ có như vậy, thì kiếp trước hắn cũng đã sớm đủ tư cách, chứ không phải đến lúc bị tai nạn mà vẫn chưa được công nhận như vậy.
- Trương Dương, cậu có vấn đề gì thì cứ nói ra.
Chủ nhiệm Đồ lại nói một câu, điều này cũng khiến trong lòng ông ta càng thấy giật mình.
Người nào nghe tin Trung khoa viện muốn mời mình làm viện sĩ mà không kích động vạn phần chứ, đừng nói là một thanh niên trẻ tuổi như Trương Dương.
Phản ứng của Trương Dương, cũng có thể nói là hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông.
Khiến ông cũng tò mò muốn biết xem trong lòng Trương Dương rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Đối với miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống như vậy mà hắn còn cảm thấy nghi ngờ sao.
- Tôi không có vấn đề gì lớn, tôi chỉ muốn biết, có chuyện gì yêu cầu tôi phải làm hay không?
Trương Dương khẽ lắc đầu, hắn rất hiểu Trung khoa viện, nhưng vẫn không nghĩ ra Trung khoa viện muốn mời mình làm viện sĩ rốt cuộc là muốn mình làm cái gì.
Phải biết rằng đề tài này vốn là thuộc Trung khoa viện, vinh dự sau khi nghiên cứu thành công cũng thuộc về Trung khoa viện.
Đương nhiên vinh dự của hắn cũng không phải nhỏ, hắn là người chịu trách nhiệm, là người trực tiếp nghiên cứu, giải được đề tài, Trung khoa viện chỉ có quyền sở hữu đối với đề tài này mà thôi.
Một đề tài như vậy, ai sở hữu thật ra cũng không quan trọng, đây chỉ là một vinh dự, dù sao cũng không thể thiếu được vinh dự của mình, Trương Dương cũng đồng ý nhượng lại.
Đây cũng là lý do mà hắn đồng ý báo cáo đề tài.
Được lợi thật sự, chính là việc được sở hữu số thuốc của hắn.
Hắn thậm chí đã suy nghĩ, Trung khoa viện có phải đã nhắm trúng số thuốc của hắn rồi hay không, biết những loại thuốc này có thể mang đến lợi ích lớn, cho nên muốn “chấm mút” một ít.
- Không có, cậu không phải làm cái gì cả, cậu giống như những viện sĩ khác, có đề tài gì tốt thì báo lên, viện sẽ ủng hộ cậu nghiên cứu, hoặc là khi viện có nhu cầu nghiên cứu, thì cậu có thể tham gia hỗ trợ, chỉ bấy nhiêu thôi.
Chủ nhiệm Đồ lắc đầy, sự nghi hoặc của ông ta càng lớn hơn nữa.
- Chỉ có bấy nhiêu thôi?
Trương Dương hỏi lại một câu.
Suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên bật cười.
- Chủ nhiệm Đồ, xin cảm ơn sự tín nhiệm của viện, vô cùng vinh hạnh được trở thành một thành viên của viện.
Mỉm cười một lúc, Trương Dương liền trực tiếp đồng ý, hắn cũng coi như là đã hiểu rồi.
Nói rằng Trung khoa viện đã nhìn trúng số dược phẩm kia, chính hắn cũng không tin điều đó.
Tiền nghiên cứu hàng năm của viện lên đến cả chục tỉ, dù số thuốc của hắn đáng giá cỡ nào, một năm kiếm được mấy chục triệu là khá lắm rồi. Dù sao cũng chỉ là loại dược phẩm đơn độc, Trương Dương không thể tự lũng đoạn sản xuất, tiêu thụ được, chỉ có thể bán bản quyền để hưởng hoa hồng mà thôi.
Chút tiền đó, căn bản không nằm trong tầm mắt của người ta.
Nếu đã không có lo lắng này nữa, thì Trương Dương cũng không tìm ra lý do khác để từ chối. Bất kể nói thế nào, được trở thành viện sĩ của Trung khoa viện cũng đã từng là một nguyện vọng của hắn, vì thế hắn càng không thể từ chối.
Lúc này hắn không suy nghĩ đến lý do vì sao viện lại mời hắn nữa. Dù sao việc hắn gia nhập Trung khoa viện chẳng có bất cứ điều gì không tốt đối với hắn cả, nếu đã không có điều gì không tốt thì đương nhiên không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt.
- Chào mừng cậu gia nhập Trung khoa viện, Viện sĩ Trương.
Chủ nhiệm Đồ đứng lên, chủ động đưa tay ra bắt tay Trương Dương, ký tên xong vào mấy bản văn kiện, Trương Dương đã chính thức trở thành viện sĩ y học.
Sau đó các giấy tờ của hắn sẽ có người mang đến, về sau Trương Dương mỗi tháng còn có một khoản tiền lương, khoản tiền lương này đối với người khác thì là một con số trong mơ, nhưng đối với Trương Dương thì có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.
- Cảm ơn chủ nhiệm Đồ.
Vương Quốc Hải kích động đến đỏ bừng mặt, ông thật không ngờ, lần này người của Trung khoa viện lại mời Trương Dương làm viện sĩ.
Nếu sớm biết như vậy, thì trước đó ông đâu thể lo lắng được, vui mừng còn không kịp nữa là.
Trương Dương có thể giành được thành tích tốt, thì ông cũng cảm thấy kiêu hãnh. Hiện tại trong lòng ông đang mừng cho Trương Dương.
- Chủ nhiệm Đồ, tôi có một yêu cầu nhỏ, không biết có được không?
Trong lúc ký tên, Trương Dương đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi một câu.
- Cậu cứ nói.
- Việc tôi vào Trung khoa viện có thể được xử lý lặng lẽ được không, chính là không để cho nhiều người biết, dù sao trước đây tôi cũng không có thành tích gì. Lại còn trẻ như vậy, đề tài nghiên cứu duy nhất thì vẫn chưa xong, tôi không muốn nhiều người chú ý.
Trương Dương chậm rãi nói, lần này hắn vào Trung khoa viện có cảm giác kỳ quái, cảm thấy lặng lẽ một chút thì tốt hơn.
- Điều này không thành vấn đề, cậu cứ yên tâm, chúng tôi đều suy nghĩ cẩn thận những yêu cầu chính đáng của mỗi vị viện sỹ, thông thường thì đều đồng ý cả.
Chủ nhiệm Đồ suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu nói.
Ông chính là vị chủ nhiệm chuyên phục vụ các viện sĩ, rất nhiều viện sĩ đưa ra những yêu cầu cổ quái, so với bọn họ, yêu cầu này của Trương Dương quá nhẹ nhàng.
Huống hồ việc thuyết phục Trương Dương hôm nay cũng không phải thuận lợi lắm.
- Cảm ơn chủ nhiệm Đồ, tôi cũng yên tâm rồi.
Trương Dương khẽ mỉm cười, trực tiếp ký tên, từ bây giờ trở đi, hắn đã trở thành một trong những viện sĩ của Trung khoa viện.
Đây cũng là danh hiệu có sức ảnh hưởng nhất của hắn.
Làm xong tất cả, Chủ nhiệm Đồ cáo từ, cầm theo một ít tư liệu rồi rời khỏi Trường Kinh ngay.
Trước đó báo cáo của bọn họ đã rất tỉ mỉ, lần này tới căn bản là chẳng có điều gì hay ho cả, mục đích lớn nhất của lần này chính là mời được Trương Dương gia nhập Trung khoa viện.
Hiện giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, không cần phải ở lại nữa.
Ra cửa, Chủ nhiệm Đồ lập tức gọi điện cho lãnh đạo, báo cáo tiến độ công việc.
Cục trưởng cục Công tác viện sĩ, sau khi nghe điện thoại của Chủ nhiệm Bôi, lập tức gọi điện cho viện trưởng. viện trưởng gật gật đầu nói mấy câu rồi cũng cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy xong, suy nghĩ một chút, lại nhấc điện thoại lên gọi.
Trường Khinh, Thái Triết Lĩnh vội vàng cầm di động đi vào trong viện, đi đến chỗ lão Tề đang tập Thái Cực Quyền, cung kính đưa di động tới.
Cầm điện thoại di động lên nghe viện trưởng báo cáo, lão Tề khẽ mỉm cười.
Qua một lúc ông mới gật đầu nói vài câu, tỏ ra ông đã biết được kết quả rồi.
Báo cáo xong, viện trưởng mới cúp điện thoại, trên mặt ông ta cũng tỏ ra nghi ngoặc, nhưng rất nhanh sự chú ý của ông cũng đã chuyển sang chuyện khác.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Delll