Đây là địa phương lạnh lẽo nhất đại lục Kì Áo, một thế giới băng tuyết ngập trời, dọc thoo đường đi gió lạnh gào thét, liếc mắt nhìn chỉ thấy một màu trắng xóa, cổ thụ - đất đá - sông suối đều bị băng tuyết bao trùm, trong trời đất không có một màu sắc thứ hai.
Tại khu vực lạnh lẽo thấu xương này, nhưng dưới thần thức bao phủ của Hàn Thạc lại cảm ứng được dấu tích sinh mệnh của ma thú tồn tại, Băng hùng, Tuyết lang, Hàn sương phi ưng… những ma thú tính lạnh. Sự xuất hiện của chúng tại nơi băng thiên tuyết địa tuyệt không bóng người này làm cho nó có thêm vài phần sinh cơ.
Trên đường bay đến, Hàn Thạc trực chỉ mục tiêu một ngọn trong rất nhiều núi băng kia, với sát ý lẫm liệt, lòng lạnh lẽo như băng sương.
Hai người đáng sợ nhất bên phía Băng Tuyết thần điện chính là Băng thần Khoa Lí cùng với Tuyết thần Đế Á Na, đó là hai cây cột chống thực sự của Băng Tuyết thần điện. Trong hai người thì Tuyết thần Đế Á Na rên Thánh sơn đã tính kế khiến cho Hàn Thạc thiếu chút nữa bị Quang Minh giáo hội bắt sống. Còn người kia là Băng thần Khoa Lí chẳng những đã tiễu trừ Hắc long tộc mà Cát Nhĩ Bá Đặc tử vong cũng vì y.
Hơn nữa Băng Tuyết thần điện cùng với Quang Minh giáo hội có quan hệ minh hữu vững chắc, do vậy Hàn Thạc không cần phải tìm bất cứ lí do gì để trả thù bọn chúng.
Nhanh chóng tiếp cận đỉnh núi băng ở trung tâm, tốc độ Hàn Thạc phá không phi hành dần chậm lại, thần thức toàn diện triển khai ẩn khí tức trên người đi, vừa cẩn thận quan sát nhất cử nhất động trên ngọn núi chính, vừa tìm phương pháp tiến vào mà không bị phát hiện.
Nín lặng tập trung tư tưởng, thần thức của Hàn Thạc nhanh chóng cảm ứng được kết giới sương lạnh chung quanh băng phong, nó bao trùm cả ngọn núi chính, gió lạnh cũng băng cứng cũng bao phủ hết, nó làm hắn cảm nhận được sự tồn tại thần lực của Băng Tuyết nữ thần .
Phát hiện này làm Hàn Thạc càng thêm cẩn thận, tốc độ tiếp cận Băng Tuyết thần điện trên ngọn chủ phong lại chậm thêm nữa, trong lòng nhanh chóng tìm kế sách ứng phó.
Đám giáo đồ Băng Tuyết thần điện trên đỉnh núi băng ra vào liên tục, nhưng mà kết giới quanh năm bao phủ xung quanh toà băng phong lại thuỷ chung không tiến hành công kích.
Hàn Thạc cẩn thận quan sát trong chốc lát, liền phát hiện đám giáo đồ tiến vào bên trong Băng Tuyết thần điện, trên người cũng không có sức mạnh gì Băng Tuyết nữ thần ban cho, nhưng mà bọn họ không một ai ngoại lệ, ngoài thân thể lạnh như băng, nhiệt độ có thể thấp hơn so với người bình thường rất nhiều.
Chỉ quan sát trong chốc lát, Hàn Thạc trong lòng liền có tính toán, dừng lại trên bầu trời tại độ cao mà mắt thường khó nhìn thấy, từ từ điều chỉnh nhiệt độ. Thậm chí trong cơ thể lưu chuyển Huyền băng ma diễm quyết chuyển hóa một bộ phận thành hàng khí, qua một thời gian ngắn, nhiệt độ cơ thể hắn với đám giáo đồ của Băng Tuyết thần điện ở phía dưới đã chẳng khác gì nhau.
Trên đại lục Kì Áo, tồn tại mạnh hơn so với Hàn Thạc vẫn có, nhưng mà hắn tin tưởng trên phương diện khống chế thân thể không ai có thể trên hắn. Đây là sự tự tin đến từ ma công đối với việc rèn luyện thân thể biến thái.
Điều chỉnh nhiệt độ thân thể thích hợp, Hàn Thạc lại quan sát hồi lâu, xác định sẽ không khiến cho băng phong kết giới xảy ra dị thường, lúc này mới bắt đầu tìm kiếm cơ hội tiến vào đỉnh núi chính.
Nhìn trong chốc lát, Hàn Thạc phát hiện trên sườn núi có một vách đá nhô ra. Khu vực nọ không có bất cứ giáo đồ Băng Tuyết thần điện nào đóng giữ. Mục tiêu vừa định, Hàn Thạc nắm chắc cơ hội, lặng lẽ từ trên cao đáp xuống vách đá kia.
Thần thức vững vàng xác định cả toà băng phong, đồng thời dồn hết sức ẩn giấu khí tức cùng lực lượng trên người, Hàn Thạc đã sớm phát hiện vị trí của Băng thần Khoa Lí - đó là một kiến trúc hình dạng như nhũ băng.
Hiện tại Băng thần Khoa Lí hẳn là đang trong giai đoạn dưỡng thương, Hàn Thạc có thể cảm ứng được khí tức bình ổn, không có bất luận tâm tình ba động gì. Chung quanh kiến trúc hình nhũ băng này không có một người nào trấn giữ, chỉ cần Hàn Thạc có thể tiếp cận kiến trúc kia không một tiếng động, hắn nắm chắc đột nhiên ra tay đánh lén sẽ có cơ hội đắc thủ.
Nhưng mà từ vách núi mà Hàn Thạc đang đứng muốn tiến đến toà kiến trúc kia, trên đường đi lại không muốn bị kẻ nào phát hiện, cơ hồ là điều không thể.
Bởi vì trên ngọn núi băng này, ngoại trừ đường lên núi dốc đứng ra, không có bất cứ cây cối hay nham thạch nào có thể che chắn được. Tại thế giới chỉ toàn băng tuyết bao phủ mênh mông thế này, chỉ cần một động tĩnh dù nhỏ nhất cũng có thể dẫn tới việc lọt vào tầm mắt quan sát của người khác.
Huống chi bên trong đỉnh núi băng còn có ma pháp tháp. Hàn Thạc còn phát hiện trên bầu trời còn có ba động của ma pháp Thiên không chi nhãn, ma pháp này do ma pháp tháp phát ra, hoàn toàn có thể quan sát nhất cử nhất động của cả băng phong.
Nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, Hàn Thạc đột nhiên nghĩ tới Kim Giáp thi. Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, lập tức nhận thấy phương pháp này có thể được.
Tòa băng phong mặc dù khắp nơi là băng, nhưng mà bên trong căn bản do nham thạch cứng rắn cấu thành, tầng băng rất dày chung quanh băng phong một mặt do thiên nhiên tạo thành, mặt khác do Băng Tuyết thần điện cố ý tạo nên, chỉ cần đục tầng băng cứng ra là tới được nham thạch bên dưới. Lúc đó có thể lợi dụng năng lực của Kim Giáp thi là Hàn Thạc hoàn toàn có thể xuyên qua lớp nham thạch tiến thẳng đến kiến trúc nơi Băng thần Khoa Lí đang ở.
“Phương pháp khả thi!” - Hàn Thạc lập tức hai tay giương rộng, móng tay đột nhiên biến thành hình dạng Thiên ma lợi nhận, lập lòe hàn quang sắc bén vô cùng. Dùng ma công này hắn liền phá vỡ tầng băng dày ba mét, nhìn thấy tầng nham thạch chống đỡ cho ngọn núi băng.
Hàn Thạc vừa truyền mệnh lệnh, Kim Giáp thi tâm thần lĩnh hội, chỉ thấy lòng bàn tay nó kim quang xán lạn, Kim chi nguyên lực như nước chảy dung nhập vào trong nham thạch, sau đó nham thạch cứng rắn dưới sự quan sát của Hàn Thạc liền tách thành một con đường.
“Ngũ hành giáp thi… trước không đề cập đến thực lực bản thân như thế nào, đối với mình đích xác đã mang lại trợ giúp rất tốt.” - Hàn Thạc nhin thông đạo xa xa, không khỏi trong lòng cảm thán.
Lần theo vị trí của Băng thần Khoa Lí, Hàn Thạc với sự trợ giúp của Kim Giáp thi đã từ giữa lưng chừng núi dần dần tiến đến chỗ của y trên đỉnh núi băng.
Bản thân Kim Giáp thi ở bên trong nham thạch có thể tự do ra vào, thế nhưng cộng thêm Hàn Thạc nữa không thể không mở rộng đường ra. Dưới ánh kim quang xán lạn trong tay nó phát ra, đá cứng rắn đến đâu cũng tách ra, kết hợp lại chặt với nhau, cứ theo phương thức mà Hàn Thạc cũng không thể lí giải ấy tạo thành con đường tiến về phía trước.
Thông đạo bên trong bởi vì có ánh kim quang rực rỡ trong tay Kim Giáp thi mà Hàn Thạc không cảm thấy tối chút nào, vừa theo sau nó đi tới trước, vừa suy nghĩ cách đánh lén Băng thần Khoa Lí một cách tỉ mỉ.
Đột nhiên Kim Giáp thi chợt đột ngột dừng lại làm cho Hàn Thạc không kịp đề phòng, thiếu chút nữa đâm sầm vào người nó.
“Lúc này mới đi được một trăm mét, vẫn cách nơi đỉnh núi Băng thần Khoa Lí đang ở một đoạn dài, vì sao Kim Giáp thi lại đột nhiên dừng lại chứ?”
Hàn Thạc lòng sinh nghi hoặc, không kìm được nhìn về phía lưng Kim Giáp thi, hỏi:
- Sao lại dừng ở đây?
- Cha, người xem! - Kim Giáp thi nghiêng người qua, nham thạch chung quanh co rút lại, làm cho Hàn Thạc đứng sóng vai với nó.
Hàn Thạc từng bước đi tới chỗ Kim Giáp thi cố ý tạo ra cho hắn, dõi theo phương hướng tay phải của Kim Giáp thi nhìn từ dưới lên trên, tức thì bị cảnh tượng nhìn thấy làm cho kinh hãi trợn mắt há mồm.
Trước mặt Hàn Thạc, lòng núi bị tạc rỗng vào, một bức tượng Băng Tuyêt nữ thần hùng vĩ cao khoảng sáu mươi mét tọa lạc chỗ được tạc vào ấy..
Bức tượng Băng Tuyết nữ thần hùng vĩ này do băng cứng sáng ngời như thuỷ tinh điêu khắc thành, trông rất sống động. Vẻ mặt nàng ta lạnh lùng, tay trái nắm chặt một cây thuỷ tinh pháp trượng dùng băng cứng khắc thành, như là đang giao chiến với một tên ác ma tà ác nào đó, thần sắc trang nghiêm mang theo sự thần thánh lẫm liệt bất khả xâm phạm.
Tượng Băng Tuyết nữ thần mặc một loại trường bào màu xám kì lạ, nhưng mà bởi vì cả thần tượng đều do băng cứng trong suốt tạo thành cho nên Hàn Thạc có thể thấy rõ ràng bên trong thân thể của nàng ta.
Ở bên trong ấy không có lục phủ ngũ tạng mà chỉ có vật chất hỗn hợp băng thuỷ kì lạ lưu chuyển, nó lóe lên ánh sáng lấp lánh như kim cương, dựa theo một quỹ tích huyền diệu nào đó chậm rãi chảy.
Nhưng mà tại vị trí tử cung chỗ tiểu phúc của Băng Tuyết nữ thần lại có một thiếu nữ khỏa thân thanh cao thoát tục đang đứng. Hai mắt của cô gái này nhắm lại khoan thai, không có một chút sinh khí nào, lại có vẻ mặt xinh đẹp có thể so với Thánh nữ của Quang Minh giáo hội, đó là một loại hoàn mĩ không nên xuất hiện ở trên đời.
Hàn Thạc đứng ở vị trí dưới chân của tượng Băng Tuyết nữ thần, ngẩng đầu lên nhìn bức thần tượng hùng vĩ mà bỗng dưng đáy lòng dấy lên cảm giác nhỏ bé. Hắn nhất thời bị sự đột nhiên xuất hiện của nó trong trung tâm lòng núi này chấn nhiếp.
Có thể dám chắc Băng Tuyết nữ thần thần tượng đã lợi dụng một khối băng cứng khổng lồ điêu khắc thành, bên trong trung ương Băng Tuyết thần diện có một bức tượng thật lớn như vậy, nhất định có đạo lý của nó, Hàn Thạc giây phút kinh hãi qua đi liền tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó.
Thiếu nữ khỏa thân bên trong tử cung tượng Băng Tuyết nữ thần lạnh như băng lại không có một chút sinh mệnh khí tức nào, thần thức của Hàn Thạc cũng không hề cảm nhận được linh hồn ba động, thế nào cũng không nghĩ ra tại sao bên trong lòng núi lại có một cảnh tượng cổ quái như vậy tồn tại.
Đang lúc Hàn Thạc đắn đo suy nghĩ mà không có cách nào giải thích thì đột nhiên vách đá trên đỉnh đầu tượng Băng Tuyết nữ thần vọng xuống âm thanh “cót két”. Khi hắn nhìn kỹ lại thì trên vách đá đó nhô ra một khối đá nhỏ, trên đó xuất hiện mấy bóng dáng của giáo đồ Băng Tuyết thần điện.
Sau khi tiếng “cót két” đầu tiên vang lên, Hàn Thạc bất giác lui lại một bước, nhanh chóng truyền mệnh lệnh cho Kim Giáp thi, trước mặt đào một thông đạo rồi rất nhanh chui xuống. Khi khối đá nhỏ đó nhô ra hoàn toàn thì thông đạo mà Hàn Thạc cùng Kim Giáp thi chui xuống chỉ còn lại một khe hở
Xuyên qua khe hở chật hẹp đó, Hàn Thạc hai mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm mấy người trên vách đá nhô ra trên đỉnh đầu tượng Băng Tuyết nữ thần, cẩn thận lắng tai nghe chúng đang nói chuyện một cách lo lắng.
- Ai, không biết khi nào thì mới có thể chính thức hoàn thành đây, đã hơn trăm năm rồi. - Một gã giáo đồ của Băng Tuyết thần điện thở dài nói.
- Kế hoạch tạo thần từ khi khởi động, đến bây giờ đã hao phí vô số nhân lực vật lực của thần điện chúng ta, giờ đây đã đến thời điểm mấu chốt, chúng ta tuyệt đối không thể qua loa đại khái. Băng Tuyết thần điện chúng ta nhiều năm qua sở dĩ vẫn luôn bị Quang Minh giáo hội và cả Thiên Tai giáo hội áp chế, đều là do chúng ta tại đại lục Kì Áo này không có Chân thần của chính mình.
Thần tích (phép lạ) không thể hiển hiện trên thế gian, mới không thể thu hút càng nhiều giáo đồ. Một khi kế hoạch tạo thần của chúng ta thành công, Băng Tuyết thần điện nhất định có thể thay đổi cục diện hiện tại, trở thành giáo hội mà người trên cả đại lục phải ngưỡng mộ, rốt cuộc không cần phải nhìn sắc mặt bất cứ kẻ nào nữa. - Một gã giáo đồ khác giọng nói lạnh như băng trình bày.
Kế hoạch tạo thần?
Hàn Thạc nghe được những lời này mà chấn động, trong lòng như dậy sóng.
Tới bây giờ, hắn đã sớm tin thế giới này có thần linh tồn tại, biết nữ thần nhền nhện La Ti đã vượt qua mấy vị diện công kích thần thức hắn, Thánh nữ ẩn sâu trên Thánh sơn của Quang Minh giáo hội, sự mạnh mẽ của Tộc vương sáu sừng Hồn tộc không thể địch nổi, đều chứng minh cho hắn thấy thần linh cũng không phải hư ảo mà thật sự tồn tại.
Nhưng mà trong lòng hắn thấy cho dù là thần linh yếu kém nhất cũng phải thông qua ngàn vạn năm tích lũy lắng đọng, cảm ngộ thế gian nguyên tố hoặc là chân lý pháp tắc, từ từ từng bước đột phá gông cùm của bản thân, trong cơ duyên may mắn mới hình thành.
Lại nói “Tạo thần" là lần đầu tiên Hàn Thạc được nghe thấy. Đã nhiều năm qua, lời bàn này hắn nghe là cuồng vọng nhất, làm rung động nhất. Giờ phút này, Hàn Thạc quả thật như bị Băng Tuyết thần điện phá hủy kiến giải đối với thần linh.
“Thần" cũng có thể chế tạo được sao?
- Kế hoạch này đã đến trình tự cuối cùng, chỉ cần qua một thời kỳ nữa chúng ta có thể hoàn thành thực nghiệm này, thực hiện sự nghiệp vĩ đại thần linh trong trăm năm do thần ân giả trực tiếp tiến hóa mà thành, đây là một thực nghiệm vĩ đại đến thế nào! Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, chúng ta không được để xảy ra bất cứ sơ suất nào. - Một người trong đó trầm giọng nói, ngữ khí có sự kiêu ngạo nói không nên lời.
“Thần ân giả?”
Hàn Thạc lại cả kinh, suy nghĩ một chút, đã hoàn toàn tin tưởng tính chân thật của kế hoạch này.
Người có Thần ân chi thể có cấu tạo thân thể không giống người bình thường lắm. Bọn họ thường thường có năng lực kỳ lạ, hoặc là như Trân Ny Đặc có lực lượng vô cùng, hoặc giống như Y Lệ Toa Bạch có thể hấp thu thần lực.
Cũng có rất nhiều thần ân chi thể giả liên hệ rất dễ dàng với một hệ nguyên tố nào đó trong trời đất, chỉ cần người này tu tập hệ ma pháp đó thì tiến bộ sẽ kinh người vượt quá tưởng tượng, có lẽ chỉ cần thời gian bằng một phần mười thậm chí một phần trăm là có thể đạt tới thành tựu về hệ ma pháp đó so với người bình thường.
Cho tới nay, Hàn Thạc đối với người có thần ân chi thể vô cùng tò mò, kỳ quái về sự đặc thù của thân thể bọn họ đã mang lại những năng lực kỳ lạ, bây giờ vừa nghe mấy người bên trên nói, trong lòng hắn mơ hồ đã có một số giác ngộ rõ ràng.
Người có thần ân chi thể có phải là hậu duệ của thần linh hay không?
- Được rồi, đưa năng lượng thủy tinh quán chú vào, chúng ta rời khỏi đây nhanh một chút! - Một người có phần sốt ruột thúc giục.
Người này vừa nói xong, Hàn Thạc lập tức bắt đầu chú ý tới vách đá trên đỉnh đầu Băng Tuyết nữ thần. Chỉ thấy bọn chúng lấy từ không gian giới chỉ ra những mẩu thủy tinh ẩn chứa thủy nguyên tố nồng đậm, cẩn thận dùng ma pháp nâng lên rồi nhét vào khe hở chỗ thiên linh cái tượng Băng Tuyết nữ thần bị vỡ ra.
Những mẩu thủy tinh này vừa rơi vào trong thân thể tượng Băng Tuyết nữ thần liền nhanh chóng hòa tan với chất hỗn hợp băng thủy trong tượng. Từng tia thủy nguyên tố thông qua những chất hỗn hợp băng tuyết này, chậm rãi lưu động tiến vào tử cung của thiếu nữ khoả thân xinh đẹp trong thần tượng.
Trong chốc lát, những người này đã bỏ rất nhiều năng lượng thủy tinh vào trong tượng Băng Tuyết nữ thần, bọn họ tỉ mỉ quan sát một lượt, chắc chắn thần tượng vận hành bình thường, lúc này mới làm cho vách đá nứt ra trên đỉnh đầu co rút lại, biến mất trong tầm mắt Hàn Thạc.
Đám người này vừa biến mất, Hàn Thạc lập tức tập trung toàn bộ chú ý lên trên tượng Băng Tuyết nữ thần, nhìn thần tượng khổng lồ do Băng Tuyết thần điện hao phí trăm năm thời gian làm ra mà trong lòng than thở không thôi.
Trên người thiếu nữ thanh cao thoát tục trong tượng Băng Tuyết nữ thần không có bất luận sinh mệnh khí tức gì, nàng tựa như một đồ chứa kỳ lạ, trong cơ thể ẩn chứa năng lượng băng thủy hỗn hợp khổng lồ.
Nhìn chằm chằm tượng Băng Tuyết nữ thần suy nghĩ hồi lâu, Hàn Thạc lập tức hạ quyết tâm. Nhất định phải hủy thần tượng này, kể cả "Chân thần" có thể sinh ra bên trong. Giữa Băng Tuyết thần điện và hắn đã tạo thành mối thâm thù đại hận không đội trời chung, bây giờ Băng Tuyết thần điện không có cường giả Thần cấp tồn tại, Hàn Thạc mới có thể chiếm thế chủ động trong cuộc tranh đấu với tổ chức tông giáo này.
Nhưng mà một khi cường giả Thần cấp được chế tạo ra, Hàn Thạc tin tưởng Băng Tuyết thần điện nhất định sẽ không buông tha cho mình, đến lúc đó e rằng phải đối mặt với sự truy sát không bao giờ kết thúc của cường giả này. Thừa dịp bây giờ kế hoạch tạo thần này còn chưa thành công, hắn đã quyết định tạm thời mặc kệ Băng thần Khoa Lí, trước tiên diệt trừ địch nhân có thể tạo thành uy hiếp lớn nhất cho hắn này đã.
Chung quanh tượng Băng Tuyết nữ thần có thủy nguyên tố nồng đậm tồn tại, lại thêm bố trí mấy kết giới ma pháp cực kỳ phức tạp và bẫy rập, Hàn Thạc vừa tiến đến đã phát hiện ra. Hắn nếu muốn thông qua lực lượng của Kim Giáp thi để tới kiến trúc chỗ Băng thần Khoa Lí phía dưới thật ra rất dễ dàng, chỉ có điều nếu muốn không đụng chạm phải bất luận kết giới ma pháp và bẫy rập nào mà tới tượng Băng Tuyết nữ thần tượng thì tuyệt không dễ dàng như vậy.
Đôi mắt lóe lên quang mang lóng lánh, Hàn Thạc đã quyết định xông vào những trở ngại này, dùng thủ đoạn sấm vang chớp giật hủy tượng Băng Tuyết nữ thần này đi, trong đầu bắt đầu suy xét trình tự hành động thế nào, cân nhắc ra sao mới có thể loại trừ uy hiếp từ nay về sau này một cách nhanh nhất.
Vào lúc này, trong đầu Hàn Thạc linh quang chợt hiện, nhớ tới Thủy Giáp thi trong Ngũ hành Giáp thi. Thủy Giáp thi thân là thủy chi tinh linh được Thủy chi nguyên lực luyện chế mà thành, đối với băng thủy đều có sự vận dụng thuần thục. Ở khu vực chung quanh tượng Băng Tuyết nữ thần đầy cạm bẫy và kết giới này kỳ thật đều do băng thủy hình thành, có Thủy Giáp thi động thủ, nói không chừng không cần kinh động bất luận kẻ nào cũng có thể tới gần thần tượng.
Ý nghĩ vừa nảy ra, Hàn Thạc lập tức bắt đầu hành động, niệm ma pháp chú ngữ, Thủy Giáp thi tức thì xuất hiện cạnh hắn, Kim Giáp thi chủ động lùi ra sau, nhường vị trí cho Thủy Giáp thi đứng sóng vai với Hàn Thạc.
- Có biện pháp gì dẫn ta tới chỗ thần tượng kia mà không làm kinh động đến kẻ khác không? - Hàn Thạc đưa tin.
Thủy Giáp thi cũng không trả lời ngay, một lát sau, nó vẫn không truyền đến tin tức nào, như thế khiến cho Hàn Thạc hơi kỳ quái.
“Trong Ngũ hành Giáp thi, mặc dù Thủy Giáp thi xuất hiện muộn một chút, cũng không có cơ hội có Thủy hệ chí bảo, nhưng mà thời gian tiến hóa lâu như vậy đã sớm có trí tuệ rồi, đáng nhẽ không trì trệ như thế mới phải chứ!”
Lòng thầm nghi hoặc, Hàn Thạc nhíu nhíu mày, không khỏi quay đầu lại quan sát Thủy Giáp thi, muốn nhìn xem nó rốt cuộc là bị làm sao.
Đột nhiên, Hàn Thạc giật mình.
Chỉ thấy trong mắt Thủy Giáp thi lóng lánh quang mang rực rỡ, từ trong thân thể đột nhiên trôi bồng bềnh ra hơi nước mù mịt. Hàn Thạc ở bên cạnh có thể cảm nhận được chung quanh ẩm thấp thêm, mà tâm tình Thủy Giáp thi cũng lên xuống bất định, như là đột nhiên đụng phải cái gì đó làm nó vô cùng kích động.
Dõi theo ánh mắt của Thủy Giáp thi, Hàn Thạc phát hiện nó đang sững ra nhìn chằm chằm vào thiếu nữ bên trong tượng Băng Tuyết nữ thần, con mắt không chớp cái nào, tưởng chừng như bị ngớ ngẩn rồi vậy.
“Hỏng rồi!”
Hàn Thạc cả kinh, thầm nghĩ Thủy Giáp thi không phải thích cô nàng kia rồi chứ?
Nội tâm hắn rối loạn, nhìn chằm chằm Thủy Giáp thi mà thấy ù ù cạc cạc, không biết rốt cuộc nó làm sao nữa.
- Chuyện gì thế? - Hàn Thạc quát nhẹ, tiếng quát này cực cao, hắn vì có thể đánh thức Thủy Giáp thi mới cố ý làm vậy.
Tiếng quát nhẹ của Hàn Thạc quả nhiên đã có tác dụng, chỉ thấy người Thủy Giáp thi chợt chấn động, đầu tiên là hơi mờ mịt nhìn Hàn Thạc, rồi tức thì quang mang trong mắt đại thịnh, hưng phấn chỉ vào thiếu nữ kia, tiếp đó nói với hắn:
- Cha, con muốn!
“Tên hỗn đản này, quả nhiên tiến hóa rối loạn rồi! Thiên thi Ngũ hành đại trận nó vẫn không thể dung hợp, hóa ra là tiến hóa sinh ra sắc dục, hơn nữa nhãn quang còn rất độc, ***, tiểu tử hỗn đản, làm sao mà ngươi lại tiến hóa thành cái dạng như vậy chứ!”
Hàn Thạc thầm mắng không thôi, miên man suy nghĩ nhìn Thủy Giáp thi, trong lúc nhất thời chẳng biết nên làm thế nào. Đối với Ngũ hành Giáp thi, Hàn Thạc đều có tình cảm thực sự, yêu cầu của Thủy Giáp thi này mặc dù khiến cho hắn thấy khó mà tưởng tượng nổi, nhưng nhìn vẻ hưng phấn và xúc động của nó, trong lòng lại có chút không đành lòng cự tuyệt.
Vừa giậm chân, Hàn Thạc vừa nghiến răng nói:
- Đi đi tiểu hỗn đản, ngươi cứ mặc sức mà làm nhưng tránh đừng có kinh động tới người khác đấy. ***, các huynh đệ sinh trước ngươi nhưng cũng chưa ai phát dục sớm như ngươi vậy!
Thủy Giáp thi được Hàn Thạc cho phép, hưng phấn chợt nhảy một cái liền xuyên qua kết giới băng thủy ma pháp và số cạm bẫy kia luôn, trong nháy mắt đã đáp xuống dưới chân tượng Băng Tuyết nữ thần mà không làm kinh động gì.
Trong lúc Hàn Thạc đang mắng thầm thì Thủy Giáp thi đã trực tiếp tan vào trong thần tượng, theo chất hỗn hợp băng thủy từ dưới chân tiến thẳng đến vị trí thiếu nữ băng cơ ngọc cốt nhưng không có một chút sinh khí nào kia, hết sức phấn khởi ôm lấy nàng.
Hàn Thạc không đành lòng thấy một thiếu nữ hoàn mỹ như vậy lại bị Thủy Giáp thi chà đạp, thế nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị quay đầu đi không nhìn thì liền cảm ứng được thiếu nữ trong tượng Băng Tuyết nữ thần tượng kia đột nhiên đã xảy ra biến hóa kỳ lạ.
Khi Hàn Thạc nhìn kỹ lại, chỉ thấy năng lượng trong cơ thể thiếu nữ thanh cao thoát tục kia nhập vào trong người Thủy Giáp thi rất nhanh. Thủy Giáp thi ôm thiếu nữ khỏa thân những lại không hề áp dụng loại hành động tục tĩu như hắn tưởng tượng mà chỉ lợi dụng sự tiếp xúc thân thể để hấp thu năng lượng trong người thiếu nữ.
Hàn Thạc sửng sốt, chợt tỉnh táo lại, bất ngờ vui mừng khôn xiết, lời oán thầm vừa mới có đối với Thủy Giáp thi đã sớm quăng đi mất, cũng giống như nó bắt đầu hưng phấn.
Năng lượng ẩn chứa trong cơ thể cô gái tràn ngập sức mạnh băng thủy kì lạ, chỉ có điều lại không chút liên quan đến lực lượng Băng Tuyết nữ thần ban cho, điều này thực sự kỳ quái.
Lần trước khi lồng giam băng ngọc trong tay, Hàn Thạc cũng từng thử nghĩ thông qua Thủy Giáp thi để hấp thu thần lực trong Băng Ngọc lung, nhưng mà nó lại không cách nào liên hệ được với thần lực lấy được trong đó, tự nhiên cũng không thể hấp thu được thần lực này.
Bởi vậy, lúc này đây thấy Băng Tuyết nữ thần tượng này, còn có cô gái kia nữa, Hàn Thạc mới không nghĩ đến để cho Thủy Giáp thi hấp thu lực lượng này. Bây giờ xem ra, Thủy Giáp thi mặc dù không thể hấp thu thần lực Băng Tuyết nữ thần ban cho tín đồ, nhưng lại có thể hấp thu thủy nguyên tố và năng lượng hỗn hợp băng thủy kì dị ở chỗ này.
Chỉ thấy Thủy Giáp thi ôm thiếu nữ kia, thân thể bao phủ trong hơi nước mù mịt, năng lượng trong người cô gái không chút sinh khí nào này như là dòng chảy nhỏ xíu, cực nhanh tiến vào thân thể Thủy Giáp thi.
Hàn Thạc có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Thủy Giáp thi. Hai mắt nó ánh lên thần thái đắc ý, vừa hấp thu năng lượng rất nhanh, vừa truyền tin cho hắn:
- Cám ơn cha. Cám ơn cha!
- Ừm, vận khí ngươi thực không tệ! - Tiếp đó vì cách nghĩ xấu xa của mình lúc trước, còn cả một số ý không tốt mà Hàn Thạc bất giác cảm khái.
- Cha, tin tưởng sau lần này, hắn nhất định có thể dung hợp lực lượng vào trong trận pháp! - Kim Giáp thi ở phía sau cũng đưa tin.
Vừa nghe thấy lời Kim Giáp thi, Hàn Thạc lại thêm vui vẻ. Trong Thiên thi Ngũ hành đại trận thì Hỏa Giáp thi, Kim Giáp thi, Thổ Giáp thi đều đã có thể dung hợp lực lượng lại. Chỉ có Thủy Giáp thi và Mộc Giáp thi bởi thời gian xuất hiện tương đối muộn, hơn nữa không có Mộc hệ, Thủy hệ chí bảo nên vẫn chưa thể dung hợp lực lượng với ba người kia.
Bây giờ Thủy Giáp thi đang hấp thu năng lượng mà Băng Tuyết thần điện dùng để tạo Thần. Một khi nó hoàn toàn dung hợp được lực lượng này, Hàn Thạc không biết nó có thể đạt tới cảnh giới gì, nhưng mà nó nhất định có thể tiến hóa một bước lớn. Dung hợp thành công lực lượng vào Thiên thi Ngũ hành đại trận hẳn sẽ không còn là việc quá khó khăn nữa.
Trong khi tâm tình Hàn Thạc đang rất phấn chấn thì đột nhiên cảm ứng được Băng Tuyết thần điện phía trên chợt truyền đến động tĩnh dị thường. Một đám cường giả đang dưỡng thương với Băng thần Khoa Lí cầm đầu thình lình đồng thời tụ tập lại, đồng thời lật đật chạy hết xuống nơi này.
Vách đá mà mấy giáo đồ Băng Tuyết thần điện rời đi trước đó lại bắt đầu vang lên tiếng nhô ra “cót két”.
Hàn Thạc lập tức hiểu được chuyện đã bại lộ, tượng Băng Tuyết nữ thần chế tạo trong Băng Tuyết thần điện này nhất định có sự liên hệ nào đó với bọn chúng mà hắn không biết. Vì lực lượng trong cơ thể thiếu nữ kia chảy rất nhanh nên chắc là đã kinh động tới người của Băng Tuyết thần điện, cho nên bọn chúng mới hoảng loạn mà quay trở lại chỗ này.
Sự đã đến nước này, Hàn Thạc biết tuyệt đối không thể tốt được rồi. Trong lòng bất chấp, lúc này dưới tác dụng lực lượng của Kim Giáp thi, dọc theo thạch đạo tiến lên trên trong chốc lát.
Lúc này, năng lượng của cô gái trong tượng Băng Tuyết nữ thần vẫn chưa bị Thủy Giáp thi hấp thu hết, nó có thể tiến hóa tới trình độ cao nhất hay không thì phải xem Hàn Thạc có thể tranh thủ đủ thời gian cho nó hay không.
- Cha. Con muốn, con muốn lực lượng này mà! - Thủy Giáp thi đang ôm cô gái kia, vừa hấp thu rất nhanh năng lượng, vừa tham lam đưa tin cho Hàn Thạc giống như đứa trẻ xin kẹo.
- Ngươi gấp rút thời gian lên, hấp thu năng lượng này nhanh một chút, còn chuyện khác ngươi đừng quản! - Hàn Thạc hiểu được năng lượng này với Thủy Giáp thi có ý nghĩa gì, liền vội vàng căn dặn nó, chuẩn bị toàn lực tranh thủ thời gian.
Rốt cục, khối đá hoàn toàn nhô ra, một nhóm giáo đồ Băng Tuyết thần điện hoảng hốt lo sợ, vội vội vàng vàng dõi ánh mắt lên bức tượng Băng Tuyết nữ thần hùng vĩ giữa lòng núi.
Trong đám đó ngoại trừ mấy người rời đi lúc trước còn có nhóm Băng thần Khoa Lí mà Hàn Thạc đã đụng độ tại sơn cốc Hắc long lần trước. Chỉ cần liếc xéo bọn chúng, hắn có thể khẳng định trận đại chiến vạn dặm mấy ngày trước tại Hỏa tuyệt chi địa đích xác là bọn chúng đã nhúng tay vào.
Nhóm người này vào lúc cuối cùng bại trận tan tác đã bị Hàn Thạc nhân cơ hội dùng thần thức và tinh thần lực tiến hành công kích linh hồn bọn chúng. Dưới tình huống không kịp đề phòng chúng lập tức đã bị thương nặng. Trước kia bọn chúng mặc dù thân thể lạnh như băng, thế nhưng sắc mặt coi như bình thường, chỉ có điều hiện giờ thì sắc mặt cả đám tái nhợt giống như người chết vậy.
So sánh với vẻ thong dong lần đại chiến tại sơn cốc Hắc long trước thì giờ khí tức trên người bọn chúng hỗn loạn bất kham, điều này nói rằng thương thế của bọn chúng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
- Nữ thần, ôi, đó, đó là cái gì vậy? - Đột nhiên, một tên giáo đồ che ngực, cả người run rẩy chỉ vào Thủy Giáp thi đang ôm chặt thiếu nữ băng cơ ngọc cốt kia, có phần không chịu đựng nổi hét lên.
Trong khi tên giáo đồ thét lên thì đám người Băng Tuyết thần điện trên vách đá cũng đều thấy được tình huống phía dưới, kể cả Băng thần Khoa Lí trong tích tắc đuôi mắt như sắp rách ra, tiếng sợ hãi hòa lẫn căm phẫn vang vọng cả lòng núi.
- Cái thứ xấu xí đó, hắn làm sao tiến vào được trong tượng nữ thần! - Khoa Lí phẫn nộ rít lên, một chưởng hút vào mặt tên giáo đồ bên cạnh, tên bị hút phải này lập tức miệng đầy máu tươi, ngã nhào xuống dưới.
“Vù vù!" Hắn còn chưa rơi xuống phía dưới thì ma pháp kết giới chung quanh tượng Băng Tuyết nữ thần đột nhiên bị kích khởi, vài miếng băng đã xuyên thủng qua người hắn, máu tươi còn chưa trào ra thì toàn thân đã bị đông cứng, khi rơi xuống đất vỡ tan thành những khối băng.
- Khoa Lí đại nhân, Khoa Lí đại nhân tha mạng. Chúng ta cũng không biết vì sao lại thế, nếu ngài giết hết chúng ta, kế hoạch tạo thần sẽ vĩnh viễn không thể thành công! - Một tên giáo đồ trong số đó chợt kêu lên sợ hãi hướng về Băng thần quỳ xuống, lớn tiếng van xin.
Vẻ mặt Băng thần Khoa Lí xanh mét phẫn nộ đang muốn giết toàn bộ mấy giáo đồ trước đó cho thêm năng lượng thủy tinh, một tay đã chộp vào cổ một tên giáo đồ, đang chuẩn bị cũng giết chết tên thất trách này, vừa nghe tên kia quỳ xuống lớn tiếng van xin vì kế hoạch tạo thần hoàn thành, rốt cục nhẫn nhịn sự kích động lại.
- Lập tức dùng thần lực tiến vào tượng nữ thần, giết chết cái thứ xấu xí kia cho ta, ta muốn linh hồn hắn phải bị giày vò! - Khoa Lí tiện tay quăng người nọ ra, nhìn phía dưới cả giận quát, xem ra y quả nhiên cực kỳ tức giận.
Nghĩ đến cũng do kế hoạch này của Băng Tuyết thần điện đã tiến hành trăm năm rồi, mắt thấy sắp thành công, tâm nguyện của Khoa Lí y muốn siêu việt hơn Quang Minh giáo hội, Thiên Tai giáo hội có cơ hội đạt thành, nhưng tại thời điểm mấu chốt lại xuất hiện biến cố như thế, sự nhẫn nại không biết đã bao nhiêu năm của Băng thần, sự căm phẫn trong lòng y có thể tưởng tượng được.
- Rõ, rõ thưa đại nhân! - Đến ngay cả đám cường giả chân chính cúc cung tận tụy cho Băng Tuyết thần điện bao năm dưới cơn giận xung thiên của Băng thần Khoa Lí cũng nơm nớp lo sợ, vội vàng đáp lời rồi lập tức bắt đầu ra tay đối phó Thủy Giáp thi.
“Vèo vèo vèo"
Đột nhiên, những tiếng rít chợt vang lên, từng loạt cốt mâu sắc bén phá không lao đến, như những mảng trúc riêng biệt bắn về phía đám Băng thần Khoa Lí.
- Quỷ tha ma bắt! - Khoa Lí lớn tiếng mắng, vội vàng rút ra trường kiếm lạnh như băng, từng đạo kiếm quang lóe lên, hàn khí trong suốt ngưng kết thành tường băng, che chắn trước cốt mâu đầy trời phóng tới.
- Cái lũ vô dụng đần độn các ngươi, lăn hết về cho ta! - Khoa Lí vừa vội vàng chống đỡ đợt cốt mâu xạ kích đến vừa mắng to, đá đám giáo đồ vừa quỳ dưới chân y trở về.
Đám giáo đồ Băng Tuyết thần điện này mặc dù cũng là tế tự, thế nhưng bọn chúng chủ tu vẫn là luyện kim thuật, dược tề học, còn có ma pháp trận, các khoa mục thâm ảo phức tạp linh tinh khác, mới có thể thực hiện kế hoạch tạo thần thành công, nhưng thực lực bản thân mỗi người cũng không phải mạnh lắm.
Dưới sự công kích đầy trời của Hàn Thạc, bọn họ rất có khả năng sẽ bị giết sạch, đám giáo đồ đã nghiên cứu kế hoạch tạo thần bao năm này mà chết, vậy thì kế hoạch này cuối cùng rất khó có thể hoàn thành, bởi vậy Khoa Lí mặc dù hận không được lập tức giết chết bọn họ, nhưng mà vì sự thành công của kế hoạch, không thể không đặt an toàn của bọn chúng lên đầu tiên.
Băng thần Khoa Lí vừa chửi lấy chửi để, vừa tay ném chân đá, quăng hết đám giáo đồ tại các lĩnh vực nghiên cứu chuyên sâu vào bên trong thông đạo, sau đó mới giống như điên cuồng rít ầm lên:
- Đến đây, Bố Lai Ân, ta biết là ngươi, cái tên Vong Linh pháp sư dơ dáy chết tiệt nhà ngươi!
Dưới cơn giận như núi lửa phun trào,vẻ thong dong bình tĩnh ngày thường của Băng thần Khoa Lí đã biến mất tăm mất tích, giờ phút này y hơi giống với trạng thái Hàn Thạc lúc nhập ma, quả thật không khác tên điên chút nào, đến ngay cả mấy gã thuộc hạ bên cạnh cũng rất kinh ngạc với sự điên khùng của y.
- Đuổi theo mấy tên chạy trốn, giết chết toàn bộ! - Hàn Thạc tỉnh táo hạ lệnh cho Kim Giáp thi giết chết cái đám nghiên cứu khoa học, rồi mới trầm mặt từ khe thông đạo nhô ra
Quyển 5
Chương 481 : Biện pháp phù hợp với hoàn cảnh
Dịch: donquichotte
Nguồn: TTV
Hàn Thạc ôm tâm tư tranh thủ thời gian cho Thủy Giáp thi, sau khi dặn dò Kim Giáp thi, thong thả bước ra ngoài, ngạo nghễ đứng dưới chân tượng Băng Tuyết nữ thần.
- Quả nhiên là ngươi! - Băng thần Khoa Lí phẫn nộ gầm lên, hàn băng trường kiếm trong tay chĩa về Hàn Thạc, từ phía trên bay thẳng xuống dưới.
Khí tức lạnh băng từ thanh trường kiếm trong tay y tỏa ra, đấu khí vô hình vô ảnh kéo theo luồng khí lạnh, những mảnh băng sắc nhọn xé toạc không khí đánh úp xuống, khí thế không thể chống cự.
Khoa Lí vừa động, mấy vị cường giả phía sau y liền tới tấp “vèo vèo” hạ xuống, có mấy người cũng có thực lực cỡ Kiếm thánh không thể coi thường, lực lượng đồ sộ khóa chặt Hàn Thạc lại, áp lực lên hắn gia tăng gấp bội.
Trên vách đá cao chót vót còn có hai người đứng sừng sững bất động, phân biệt cầm pháp trượng thủy tinh, tiếng niệm chú ma pháp với giọng ngâm thấp từ trong miệng họ nhanh chóng vang lên. Trong lòng ngọn núi này thủy nguyên tố vốn nồng nặc đến tận cùng đột nhiên toàn bộ như sống lại, nhiệt độ toàn bộ khu vực đột nhiên giảm đi, từng luồng hàn khí trắng xóa linh hoạt hướng về Hàn Thạc mà tập hợp lại.
Hàn Thạc biết rõ, đám này với tên cầm đầu là Băng thần Khoa Lí đang chuẩn bị giải quyết hắn trong khoảng thời gian ngắn nhất, sau đó mới tập trung tinh lực lên Thủy Giáp thi đang làm loạn trong tượng Băng Tuyết nữ thần. Những người này thực lực cao siêu, cho dù mỗi người có bị thương, nhưng khi đồng thời động thủ thì cũng rất có thực lực.
Trong lòng núi, dưới sự tổ chức mấy trăm năm của Băng Tuyết thần điện, không những có thủy nguyên tố cực kỳ nồng nặc, còn bởi vì nguyên nhân của kế hoạch tạo thần mà kết giới ma pháp và cạm bẫy được bố trí tầng tầng lớp lớp. Tại khu vực như thế mà tác chiến đối với bản thân Hàn Thạc thì vô cùng bất lợi.
“Bởi vậy, tuyệt không thể giao đấu chính diện với bọn chúng được! Chỉ cần bị bọn chúng kéo mũi dắt đi, chẳng những không có cách nào tranh thủ thời gian cho Thủy Giáp thi, mà mình muốn sống sót rời khỏi lòng ngọn núi này cũng là vấn đề.”
Mắt thấy sự công kích của nhóm người Băng thần Khoa Lí ồ ạt kéo đến, Hàn Thạc mới bước ra từ thông đạo Kim Giáp thi đã đào, lại đột nhiên rụt người vào. Bức tường bị phá vỡ cũng phối hợp rất khéo với hắn. Khi Khoa Lí bay xuống tới, khép lại rất nhanh. Bức tường bóng loáng bằng phẳng khiến cho y cũng hoài nghi Hàn Thạc mà xuất hiện khi nãy chỉ là ảo giác.
- Đáng chết, chuyện gì vậy? - Khoa Lí hiển nhiên biết khi nãy là chuyện xác thực, nổi xung hét lớn.
- Cẩn thận, A Bố Lạp! - Một tiếng thét kinh hãi bỗng nhiên vang lên từ trong miệng của hai vị ma pháp sư ở trên vách đá cao chót vót.
Một gã Kiếm thánh tùy tùng theo sau Khoa Lí bay xuống kinh sợ run người dưới sự cảnh báo ở phía trên, luống ca luống cuống hết nhìn đông lại ngó tây.
Đột nhiên, gã Kiếm thánh tên là A Bố Lạp này cảm nhận được biến đổi kỳ lạ của vách núi bên cạnh, “ken két”, trong lúc hắn đang bay xuống, vách núi bên cạnh bỗng nhiên vỡ vụn, một cái quỷ dữ tợn từ trong đó hung ác lao ra, hướng về phía hắn cắn thẳng xuống.
A Bố Lạp đột nhiên gặp biến cố lớn, tốc độ rơi xuống chợt dừng lại, thủy tinh băng kiếm bắn ra kim quang, trong nháy mắt mấy trăm đạo kim quang bắn phá dữ dội lên trên mặt quỷ hung ác đang cắn tới.
Dưới cái nhìn chăm chú của A Bố Lạp, mặt quỷ hung ác bị kim quang bắn vỡ nát, hắn thầm thở phào nhưng vẫn dè dặt quan sát.
Võ kỹ đã đạt tới mức này, trong lúc giao đấu tuyệt đối sẽ không mảy may buông lỏng. Mỗi một sự ra đời của Kiếm thánh đều tuyệt đối không dễ, A Bố Lạp hiển nhiên cũng không phải ngoại lệ, kinh nghiệm chiến đấu phong phú khiến hắn phản ứng kịp thời, và cũng không khinh địch bất kỳ kẻ thù nào.
Chính phẩm chất này đã cứu hắn một mạng, chỉ thấy dưới cái nhìn hết sức chăm chú của hắn, mặt quỷ hung ác bị đấu khí sắc vàng của hắn bắn vỡ nát vẫn chưa biến mất, thậm chí ngay cả tốc độ bổ nhào cắn xé của nó cũng không giảm đi chút nào, vẫn mang theo tiếng rít lên vọt tới chỗ hắn.
Sắc mặt A Bố Lạp liền biến thành kinh hãi. Thân thể đang ngừng lại giữa không trung cấp tốc lùi mạnh, thủy tinh băng kiếm trước ngực khua đánh đan xen, đang lúc đấu khí chói lọi rực rỡ kim quang, thần lực lạnh giá cũng tùy ý phóng ra. Thần lực của Băng Tuyết nữ thần ban cho và đấu khí đan chéo cùng với nhau, hình thành tầng tầng lớp lớp phòng ngự.
Mặt quỷ hung ác tiến về trước cách còn ba mét thì cuối cùng hóa thành khói nhẹ tan không thấy đâu. Nhưng vào lúc này, sau khi mặt quỷ hung ác tiêu tan thì trước mặt A Bố Lạp một nắm thiết quyền từ từ biến thành lớn, khí thế như chẻ tre làm vẻ mặt hắn giật mình kinh sợ.
“Vù vù vù”
Cường giả trong Băng Tuyết thần điện trên dưới A Bố Lạp ào ào vung kiếm tấn công từ xa, những mảnh băng trong gió lạnh gào thét đâm thẳng lên Hàn Thạc đã hiển lộ thân hình.
Hừ một tiếng lạnh lẽo, Hàn Thạc không đổi phương hướng đánh về phía tay phải A Bố Lạp, tay trái Thiên Ma Lợi Nhẫn bắn ra ma quang. Hắn cũng không cần nhìn. Ma quang đánh chính xác lên những tảng băng làm chúng nát thành vụn phấn.
Nhưng vài luồng khí lạnh lơ lửng bay không cố định dưới sự yểm trợ của vụn phấn tảng băng, đột nhiên bám lên thân thể Hàn Thạc.
Những luồng khí lạnh này do Thánh ma đạo sư dùng thủy nguyên tố khổng lồ ở trong lòng núi mà ngưng tụ thành, chúng vừa bám lên người Hàn Thạc thì cái rét thấu xương trong nháy mắt đã thấm vào thần thức và thân thể hắn, cơ thể Hàn Thạc không ngừng cứng lại, tốc độ như tia chớp đột nhiên chậm hẳn.
Chỉ có điều A Bố Lạp vẫn thoái lui không kịp!
“Bang” Hàn Thạc một quyền ập tới, trúng ngay thủy tinh băng kiếm do A Bố Lạp đâm ra.
Sức mạnh giống như là dời non lấp biển tuôn mãnh liệt về phía Kiếm thánh A Bố Lạp, tất cả đấu khí dùng để chống đỡ trong khoảnh khắc bị tẩy sạch không còn, chỉ có thần lực lạnh lẽo đến từ Băng Tuyết nữ thần ban cho, mới miễn cưỡng ngăn trở được luồng sức mạnh này, trong người hắn nó giống như mũi đao ngoáy loạn điên cuồng phá hoại.
“Ái…”
Tiếng gào khóc thê lương, xen lẫn là một ngụm lớn máu tươi từ trong miệng A Bố Lạp bắn mạnh ra. Cơ thể hắn mất thăng bằng, đầu vừa mới giương lên trời, thân thể đổ nghiêng ra sau bay đi, nặng nề đánh “rầm” một tiếng vào một bên vách núi khác.
- Dừng tay! - Băng thần Khoa Lí lồng lộn từ phía dưới vọt lên.
Tốc độ của Hàn Thạc sau khi luồng khí lạnh nhập vào cơ thể đã chậm lại rất nhiều, nhưng bởi vì quá gần với A Bố Lạp, nên rất nhanh vẫn đến được trước mặt gã.
Căn bản không để ý tới Băng thần Khoa Lí đang mặc sức kêu réo, tay phải Hàn Thạc biến quyền thành chưởng, hung ác nhắm ngay tim A Bố Lạp mà cắm xuống.
- A Bố Lạp, chạy mau! - Hai vị ma pháp sư trên cao thấy rõ toàn cục, lại cuống quít cảnh báo.
Chỉ có chính A Bố Lạp mới hiểu được không còn đường có thể thoái lui, mắt thấy một chưởng nhanh như chớp cắm về phía ngực hắn liền sử toàn bộ khí lực, một kiếm đâm về phía tay trái đang trống của Hàn Thạc, còn tay trái của hắn đánh ầm về hướng một chưởng đang ập tới của đối thủ.
“Rốp!”
Giống như khổng tước xòe đuôi, khi một chưởng của Hàn Thạc sắp cắm vào nắm tay của A Bố Lạp thì móng tay phình ra thành hình Thiên Ma Lợi Nhận.
Không đợi A Bố Lạp kịp phản ứng, Thiên Ma Lợi Nhận dễ dàng đâm nát quyền đầu của A Bố Lạp, xuyên thấu qua cánh tay hắn, cuối cùng cắm vào tim, một cú toi mạng.
Rút tay phải đầm đìa máu tươi ra, Hàn Thạc lạnh lùng nhếch miệng cười, nụ cười có ba phần kiêu ngạo, một phần ung dung bình tĩnh, sáu phần tàn nhẫn.
A Bố Lạp trái tim vỡ vụn, mở to đôi con ngươi kinh sợ, máu tươi ở ngực phun ra, không còn sức lực rơi xuống dưới.
Mãi cho đến lúc này, Băng thần Khoa Lí mới khó khăn lắm đuổi tới, nhìn thấy Hàn Thạc nhếch miệng cười lạnh lùng, trái tim y đột nhiên băng giá. Nhưng mà y biết ngày hôm nay Hàn Thạc nếu không chết, từ hôm nay về sau Băng Tuyết thần điện sẽ vĩnh viễn không có những ngày yên ổn, uy nghiêm và trang trọng của thần điện sẽ hủy hoại trong chốc lát.
- Giết! Nhất định phải giết chết hắn! - Khoa Lí hét lớn, toàn lực ra tay, chuẩn bị lưu Hàn Thạc vĩnh viễn lại chỗ này.
Đột nhiên, Hàn Thạc mới giết chết A Bố Lạp, đang cười ngoảnh đầu liếc xéo y, chợt thong thả đi về phía bức tường mà A Bố Lạp vừa mới dựa vào vẫn còn đọng lại máu tươi. Dưới sự chú ý kỹ của Khoa Lí, vách tường đá không thể tưởng tượng nổi lại mở ra một thông đạo, Hàn Thạc lại thong thả đi vào trong.
Sau đó, Hàn Thạc từ trong thông đạo tại tường đá ngạo nghễ sừng sững, đối diện với Khoa Lí sắp đánh giết tới, trên mặt vẫn là nụ cười lạnh lùng.
Băng thần Khoa Lí thương thế vẫn chưa hồi phục, lúc này bọn thuộc hạ xung quanh vẫn chưa tới gần, hai vị ma pháp sư trên đầu cũng chưa hoàn toàn chuẩn bị xong, y đang lao vụt tới với sự băng giá trong tim đột nhiên chậm lại, vậy mà không dám giao đấu chính diện với Hàn Thạc.
Chỉ hai giây, người Hàn Thạc vang lên tiếng “bách bách”, luồng khí lạnh xâm nhập vào cơ thể lúc trước đã bị ma công ép hết ra bên ngoài.
- Ha ha, tên nhát gan, luồng khí lạnh trong cơ thể ta lúc trước vẫn còn, ngươi vốn dĩ có cơ hội giết chết ta! - Người Hàn Thạc không còn cứng ngắc nữa, cười vang nhìn Khoa Lí, cay nghiệt châm biếm.
Hàn Thạc vừa buông lời, thủ hạ của Băng thần Khoa Lí đã ào ào tới, hai vị ma pháp sư trên đỉnh đầu cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong.
Băng thần Khoa Lí sắc mặt đanh lại, nghiến răng nghiến lợi gằn ra một chữ “giết”, cuối cùng dẫn đầu nhắm phía Hàn Thạc vọt tới.
Ngay lúc này, Hàn Thạc lùi lại một bước, bức tường đá trước mặt y một lần nữa khép lại một cách thần kỳ, đến khi Khoa Lí vọt tới đây, trước mặt y chỉ có bức tường đá bóng loáng như gương, ở đâu còn có bóng dáng đối thủ?
- Đại, đại nhân, như vậy không phải là biện pháp! Cứ tiêu hao mất như vậy, năng lượng trong tượng Băng Tuyết nữ thần sẽ bị chiếm hết! - Lúc Băng thần Khoa Lí lại phẫn nộ chửi mắng Hàn Thạc thì một giáo đồ rốt cuộc nhịn không nổi đã nhắc nhở.
Giống như bị xối nước lên đầu, Khoa Lí chợt bừng tỉnh, lúc này mới nhớ tới cái thứ xấu xí kia trong tượng Băng Tuyết nữ thần còn đang ôm ấp vật thí nghiệm mà hút sức mạnh.
- Không cần lo tới tên pháp sư Vong Linh bẩn thỉu kia nữa, trước tiên hãy giải quyết cái đồ xấu xí nọ đi đã! - Băng thần Khoa Lí người run rẩy, ra lệnh cho thuộc hạ ở bên cạnh.
Khoa Lí biết hắn thật sự bị Hàn Thạc làm cho tức điên rồi, lúc này mới có hành động mất đi lý trí như thế này. Nhờ thuộc hạ cảnh báo, y cuối cùng đã rõ mình bị đối phương bỡn cợt.
- Tuân mệnh, đại nhân! - Mấy tên giáo đồ hấp tấp đáp lời, lập tức bắt đầu ra tay đối phó với Thủy Giáp thi dễ sợ đang hấp thu trong tượng Băng Tuyết nữ thần.
Ngay cả đám người đi cùng Băng thần Khoa Lí cũng không quản đến sự có mặt của Hàn Thạc mà tất cả đều toàn lực chú ý tập trung đối phó với Thủy Giáp thi. Hàn Thạc đang lợi dụng vào lực lượng của Kim Giáp thi ẩn mình trong bức tường đá đột nhiên vụt ra như một thanh kiếm sắc.
- Cẩn thận! - Khoa Lí hét lớn.
Vốn hai ma pháp sư vẫn đợi tại vách đá trên đỉnh đầu bức tượng Băng Tuyết nữ thần chợt cảm ứng được một luồng không khí đem theo mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi. Huyết khí buồn nôn nhanh chóng ngưng tụ thành huyết vụ rồi nổ tung ra, trong nháy mắt bao phủ cả người Hàn Thạc.
Thấy Băng thần Khoa Lí đã nhắc nhở bọn người xung quanh, Hàn Thạc biết nếu lại tiến hành kiểu chiến tranh du kích vừa đánh vừa chạy đã không còn ý nghĩa. Vì thế hắn quyết định mặc dù đang bị thương cũng phải ngăn chặn bọn chúng tại thời khắc mấu chốt này, để Thuỷ Giáp thi tranh thủ thời gian hấp thu năng lượng.
Trong cả bọn thì hai ma pháp sư đang đứng tại vách núi trông có vẻ yếu ớt nhất nhưng lại tạo thành mối uy hiếp lớn nhất với Hàn Thạc. Nên hắn quyết định nếu chính diện giao phong thì trong thời gian cực ngắn cũng chỉ có thể ra tay thuận lợi với hai tên này mà thôi.
Bởi vậy, Hàn Thạc không một chút do dự, phóng vụt ra từ bức tường đá. Đồng thời hắn còn tận lực phóng xuất khí thế cường đại để cho Băng thần Khoa Lí biết được ý định mà quay sang đối phó, tạm thời buông tay với Thuỷ Giáp thi.
Thế nhưng Khoa Lí sau khi hét to một tiếng nhắc nhở vẫn không lí gì tới Hàn Thạc mà lại tiếp tục xông tới bức tượng Băng Tuyết nữ thần. Xem bộ y đã không còn điên cuồng như lúc trước nữa mà đã tỉnh táo lại nên biết là tồn tại của một thần cấp so với hai Thánh ma đạo sư thì quan trọng gấp nhiều lần.
Điều này nằm ngoài dự đoán của Hàn Thạc. Đang lúc hai ma pháp sư kinh sợ cấp tốc rút lui, hắn lập tức quyết đoán dừng việc truy đuổi. Thân thể trên không đột nhiên thay đổi phương hướng, mang theo sát khí mãnh liệt hoá thành một đám mây máu chụp xuống nhóm người Khoa Lí ở phía dưới.
Chuyện đã tới nước này thì Hàn Thạc dù cho không muốn cũng phải đành liều mạng. Hắn hiểu rốt cuộc không thể cứ mãi trốn tránh lợi dụng địa thế để ra tay đánh lén được nữa.
Băng thần Khoa Lí vừa ngẩng đầu lên đã thấy đoàn huyết vân trên đầu. Gương mặt y biến sắc vì biết rõ trong đó ẩn chứa năng lượng huỷ diệt khủng bố, lập tức hiểu rõ tình thế, liền giương kiếm lên đánh vào huyết vân quát lớn:
- Băng bạo!
Như là đã sớm có dự mưu, vừa nghe tiếng thét thì bốn Kiếm thánh bên cạnh Khoa Lí cùng lúc lóe lên ánh nhìn sắc lạnh, hiệp đồng cùng với y nghênh kích đám mây máu. Cộng với Băng thần Khoa Lí, có tất cả năm luồng đấu khí được Băng Tuyết nữ thần chúc phúc thần lực đột nhiên nhằm vào huyết vân.
Năm luồng lực lượng cùng nhau hỗ trợ công kích đám mây máu. Năng lượng đáng sợ do băng tuyết phá ra đột nhiên sản sinh ra trong tầng huyết vân rồi nổ tung bao trùm toàn bộ. Hàn Thạc căn bản không thể kịp thời né tránh, lập tức bị luồng năng lượng làm trọng thương.
“Ha ha ha…” Khắp nơi vang vọng tiếng cười điên cuồng tràn ngập sự đắc ý của Băng thần Khoa Lí.
“Băng Bạo” chính là bí kĩ của Băng Tuyết thần điện, sử dụng thần lực mà Băng Tuyết nữ thần ban cho để hình thành nên hỗn hợp đấu khí bạo phá băng cứng trên diện rộng. Một khi bị ”Băng Bạo” bao phủ, uy lực của những băng trùy bạo tăng một cách đáng sợ, hìng thành nên lực trùng kích kinh khủng, không gì là không thể phá được.
Băng thần Khoa Lí liên tục bị đánh bại, chung cuộc nhờ vào bí kĩ này vãn hồi tình thế nên trong lòng đắc ý thế nào có thể tưởng tượng ra được.
- Vong Linh pháp sư hèn hạ. Để xem lần này ngươi làm thế nào để chạy trốn?! - Bốn tên Kiếm thánh bên cạnh hòa cùng tiếng cười của Khoa Lí, cùng nhìn đoàn huyết vân đang dần dần tan rã.
Uy lực của Băng Bạo đã quét sạch sát khí của tầng huyết vân làm thân hình của Hàn Thạc bên trong từ từ lộ ra.
Chỉ thấy trên thân thể Hàn Thạc là hàng trăm, hàng ngàn vết thương lỗ chỗ, tựa như bị vô số mũi tên lớn nhỏ xuyên qua. Trước ngực bị banh ra một cái lỗ lớn, có thể nhìn thấy rõ cả lục phủ ngũ tạng ở bên trong.
Lúc này, Hàn Thạc so với lệ quỷ còn khó coi hơn, trên người thậm chí còn không tìm được một khối da thịt lành lặn. Dưới sự trùng kích của “Băng Bạo”, toàn thân phủ đầy thương tích thảm hại chưa từng thấy.
Không nghi ngờ gì nữa, dưới sự hợp kích của một Bán thần và bốn Kiếm thánh đồng thời thi triển bí kĩ “Băng Bạo” đã đánh hắn trọng thương.
Song ngay khi thân hình của Hàn Thạc hoàn toàn lộ ra, Băng thần Khoa Lí vẫn đang cười to càn rỡ thì bỗng nhiên im bặt. Sự đắc ý trên khuôn mặt đã biến thành kinh hãi với vẻ mặt lộ vẻ không thể tin được nhìn sững vào Hàn Thạc đang so với lệ quỷ còn ghê sợ hơn.
Thân thể giờ đang lỗ chỗ của Hàn Thạc, kiêm luôn cả lỗ hổng lớn trên ngực có thể thấy cả lục phủ ngũ tạng, tuyệt đối không hề nhìn thấy bất cứ một giọt máu tươi nào nhỏ ra.
Càng làm cho Khoa Lí thêm khó hiểu là huyết nhục tại miệng các vết thương trên người Hàn Thạc đang chậm rãi chuyển động. Dùng mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ miệng của các vết thương thật lớn đang dần dần khép lại.
Quỷ dị! Quỷ dị vượt quá mức tưởng tượng!!!
Bất luận là kẻ nào nhìn thấy sự việc quỷ dị này đều chỉ có thể kinh hãi giống như bọn năm người Băng thần Khoa Lí, trợn mắt há mồm mà không biết làm sao.
Đây chính là sự sợ hãi xuất phát từ bản năng của mỗi người đối với sự việc mình không biết.
- Ngươi, ngươi rốt cuộc là cái thứ gì vậy? - Bất tri bất giác trong lòng của Băng thần Khoa Lí cảnh giác cao độ. Y nhìn sững vào Hàn Thạc đang đứng ngạo nghễ trong không trung, thân thể đầy vết thương nhưng lại không hề chảy ra một giọt máu, lại thấy các vết thương đang nhanh chóng hồi phục một cách ma quái. Rốt cuộc y cũng không thể kìm chế được nỗi sợ hãi, thanh âm hỏi có chút run rẩy.
Hàn Thạc nhếch miệng cười khổ. Quả thực hắn đã trọng thương. Bất quá khi các mảnh băng ghăm vào người hắn trong nháy mắt đã đóng băng máu tươi trong cơ thể. Chính điều này làm cho thân thể vốn biến thái một cách dị thường của Hàn Thạc trong thời gian ngắn đã khống chế được nội thương.
Bên dưới da thịt của hắn, Ma Nguyên lực lưu động hấp thụ toàn bộ máu tươi trở lại. Vì thế mà sau khi khí tức băng hàn tan ra thì cũng không hề có một giọt máu tươi nào nhỏ ra. Hàn Thạc nhân đó lợi dụng thân thể cứng cỏi và biến thái của mình nhanh chóng khép miệng các vết thương.
Nhưng mà lúc này Hàn Thạc đích xác bị thương! Mà còn bị thương không nhẹ nữa!
Dưới con mắt của Băng thần Khoa Lí thì quá trình đang diễn ra đúng là một loại quỷ dị không thể hiểu được. Còn đối với Hàn Thạc thì với các vết thương nghiêm trọng như vậy thì quá trình chữa trị sẽ phải hao tổn một lượng khổng lồ bản mệnh tinh huyết cùng với Ma Nguyên lực, sẽ làm hắn mất đi rất nhiều lực lượng để chiến đấu.
Bất quá, nụ cười méo mó đột nhiên hiện ra trên mặt lỗ chỗ của Hàn Thạc lúc này quả thực khiến người ta sợ hãi, bọn người Băng thần Khoa Lí cũng không ngoại lệ.
Cả đám giờ bị dọa đến ngây người không còn can đảm ứng chiến. Băng thần Khoa Lí nhìn vào hiện tượng kì dị trên người của Hàn Thạc, nghĩ không ra là giữa hắn và nhân loại lại có chút gì đó liên hệ.
Hàn Thạc hiển nhiên nhận thấy được âm thanh đang run rẩy của Băng thần Khoa Lí. Hắn lập tức hiểu rõ lý do, đó là vì bọn chúng trước giờ chưa từng gặp qua loại sinh vật nào có thân thể có khả năng tự chữa trị đáng sợ như vậy cả. Nên đây là sự sợ hãi phát ra từ bản năng của chúng.
Nhất là bây giờ thấy bộ dạng Hàn Thạc đang bị cả trăm ngàn lỗ hổng lớn nhỏ, thực sự đáng sợ không có một chút gì giống với nhân loại.
Hàn Thạc nhanh chóng phản ứng. Một mặt hắn nhân cơ hội cấp tốc chữa trị thân thể đang bị thương nặng, mặt khác nhếch miệng cười sằng sặc. Trong tiếng cười tràn ngập sự hung tàn và ngang ngược, hắn còn nhân cơ hội sử dụng Thiên Ma chi âm ẩn chứa tà lực nhiếp hồn có tác dụng rất kỳ diệu đối với tâm linh con người.
Quả nhiên, Băng thần Khoa Lí vốn đã có chút khiếp sợ giờ dưới tác dụng tà lực nhiếp hồn của Thiên Ma chi âm thì trong lòng càng lúc càng phát lạnh. Nhìn lại bộ dáng dữ tợn của Hàn Thạc giống như ác ma có từ thời viễn cổ. Mà chính y vì vô ý dưới một kích đã xé rách lớp nguỵ trang ngày thường để lộ ra bản thể tà ác của hắn.
- Ngươi, ngươi rốt cuộc đến từ vị diện nào? Chúng ta chính là người của Băng Tuyết thần điện trong giáo hội Băng Tuyết nữ thần, ngươi, ngươi muốn như thế nào? - Vừa bị tác dụng của Thiên Ma chi âm vừa thực sự bị Hàn Thạc làm cho khiếp sợ, một Kiếm thánh đột nhiên kêu lên hoảng loạn.
- Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? - Đang lúc kẻ kia hét lên thì một Kiếm thánh khác cũng kìm không được phụ họa.
Băng thần Khoa Lí kinh hoàng nhìn vào Hàn Thạc đang bị trọng thương, dường như hiểu ra được điều gì. Phảng phất như y đang liên tưởng đến các vũ kĩ chưa từng gặp trước đây của Hàn Thạc để từ đó khẳng định là hắn không phải thuộc loại sinh vật tồn tại ở đại lục Kì Áo. Nỗi sợ hãi trong lòng y càng tăng lên ba phần, cặp mắt bắt đầu láo liên, nhanh chóng suy nghĩ tìm cách chạy trốn.
- Chúng ta, chúng ta chính là sứ giả của Băng Tuyết nữ thần; ngươi, ngươi đừng có làm càn! - Rốt cuộc dưới tác dụng của Thiên Ma chi âm do Hàn Thạc thi triển cùng với biểu hiện quỷ dị của hắn, Băng thần Khoa Lí cũng bắt đầu lắp bắp.
Vào lúc này, Thuỷ Giáp thi đột nhiên truyền tin tức tới:
- Cha, con đã làm xong rồi!
Hàn Thạc đang cười hô hố liền cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện thiếu nữ khỏa thân không biết từ khi nào đã trỏ thành một thi thể khô héo như là mất đi hết nước, không còn nhìn đâu ra vẻ mỹ mạo ban đầu. Đồng thời bức tượng khổng lồ của Băng Tuyết nữ thần cũng đột nhiên ầm ầm sụp đổ tan tành giống như một ngọn núi nhỏ.
“Ha ha ha… ha ha ha...”
Hàn Thạc bị bộ dạng ngây ngốc của đám người Băng thần Khoa Lí làm cho không thể kìm chế, cười phá lên mà không trộn thêm Thiên Ma chi âm.
“Ầm”
Chẳng biết từ lúc nào, Kim Giáp thi đã xuất hiện trên đỉnh đầu của Hàn Thạc. Kim Cô bổng thoáng cái đã nện thẳng xuống hai Thánh ma đạo sư đang ngây người như gà gỗ do bị Hàn Thạc làm cho hoảng sợ đến choáng váng. Cả hai tên lập tức biến thành một đống thịt vụn.
- Không cần quản hắn đến từ vị diện nào, chúng ta liều mạng với hắn. - Nhìn tượng của Băng Tuyết nữ thần tan rã, Băng thần Khoa Lí rốt cục cũng đã nổi điên rồi bất chấp tất cả lao thẳng vào Hàn Thạc.
Hàn Thạc vẫn còn trọng thương nên dĩ nhiên là không thể dây dưa cùng Băng thần Khoa Lí đang ở tình trạng chó cùng dứt dậu. Hắn vẫn cười sằng sặc rồi cùng với Thuỷ Giáp thi tiến vào bức tường đá đang đột nhiên vỡ ra, thong dong rời khỏi Băng Tuyết thần điện.