Thật là vãi hàng. Nghe các bác tán tụng, em tụng thử 1 chút coi thế nào. Cố gắng được 1l c đầu thì tịt ngòi hẳn. Cả một thế giới của bọn tàu khựa, thế mà các bác cũng mê được. :dead:
Đọc truyện mà toàn thấy âm mưu, tranh đấu, ko tin được vào ai cả. Tưởng thằng main đỡ hơn được một chút ai ngờ còn âm hiểm, bỉ ổi, vô liêm sỉ hơn cả. Thấy cái j` cũng muốn đoạt, ko được thì cướp, ko cướp được thì trộm. Suốt ngày nói cái j` đề cao tu vi, đề cao để rồi sống lâu cho giết được nhiều người hơn à, chả khác j` mấy thằng ngu cứ lao đầu vào hùng hục kiếm tiền rồi đến khi ngủm vác theo được một tảng đá to đùng trên đầu.
Thêm nữa, thằng main trước bị bọn đồng môn coi thường thì thôi, ai ngờ đến lúc phất rồi thì mũi cũng hếch lên trời, gặp thằng yếu thì một hai câu là lại mở mồm ra dọa, người khác hơi "nhìn đểu" nó một tí là nó nổi sát tâm, sẵn sàng tìm cơ hội cho người ta đi bán muối, kể cả là bọn đi cùng. Thật đúng là khựa nhân.:029:
Em cố lắm rồi nhưng mà đọc đến đoạn nó muốn một cây linh thảo mà hợp tác hủy cả cái linh mạch nhà người ta (mà cái môn phái này thì chẳng có oán thù gì với nó cả, nó chỉ là đến tham gia giao dịch hội của môn phái người ta mở ra nhưng ko có món đấy thế là nó tìm cách đi ăn trộm. Thế cũng được đi, đằng này suốt ngày xoen xoét ko giết người vô tội, thế cái lão trông vườn có tội gì với nó mà nó cũng thịt. Đúng là miệng nam mô bụng một bồ dao găm) thì em pó chiếu hoàn toàn, đến đoạn này thì em xì tốp luôn, giơ tay đầu hàng.. Đọc mãi mà chả thấy nó lấy được món gì một cách đàng hoàng như trao đổi mua bán cả, toàn lừa lọc với ăn cướp thôi. Chán hẳn:barf:
Rồi đọc truyện thì suốt ngày sư ko ra sư, trò ko ra trò, thí sư như điên, vớ được cái j` ngon thì dự tính chuồn mất để lại cả môn phái chịu trận. Đúng là một lũ ăn cháo "đái" bát (đặc biệt là thằng main, lúc nào cũng tính mình xong việc của mình là được, còn cái khác ai chịu thì mặc kệ người khác, cho dù đấy là môn phái mình ở lại cả chục năm rồi). Đến phải bái phục bọn nó.:nod:
Đọc những truyện khác mình còn muốn chìm vào trong viễn cảnh câu truyện, chứ đọc truyện này mình chỉ cảm thấy buồn nôn. Cầu cho thằng ku đấy chết nhanh cho nó hết truyện. Haizz
Thật là vãi hàng. Nghe các bác tán tụng, em tụng thử 1 chút coi thế nào. Cố gắng được 1l c đầu thì tịt ngòi hẳn. Cả một thế giới của bọn tàu khựa, thế mà các bác cũng mê được. :dead:
Đọc truyện mà toàn thấy âm mưu, tranh đấu, ko tin được vào ai cả. Tưởng thằng main đỡ hơn được một chút ai ngờ còn âm hiểm, bỉ ổi, vô liêm sỉ hơn cả. Thấy cái j` cũng muốn đoạt, ko được thì cướp, ko cướp được thì trộm. Suốt ngày nói cái j` đề cao tu vi, đề cao để rồi sống lâu cho giết được nhiều người hơn à, chả khác j` mấy thằng ngu cứ lao đầu vào hùng hục kiếm tiền rồi đến khi ngủm vác theo được một tảng đá to đùng trên đầu.
Thêm nữa, thằng main trước bị bọn đồng môn coi thường thì thôi, ai ngờ đến lúc phất rồi thì mũi cũng hếch lên trời, gặp thằng yếu thì một hai câu là lại mở mồm ra dọa, người khác hơi "nhìn đểu" nó một tí là nó nổi sát tâm, sẵn sàng tìm cơ hội cho người ta đi bán muối, kể cả là bọn đi cùng. Thật đúng là khựa nhân.:029:
Em cố lắm rồi nhưng mà đọc đến đoạn nó muốn một cây linh thảo mà hợp tác hủy cả cái linh mạch nhà người ta (mà cái môn phái này thì chẳng có oán thù gì với nó cả, nó chỉ là đến tham gia giao dịch hội của môn phái người ta mở ra nhưng ko có món đấy thế là nó tìm cách đi ăn trộm. Thế cũng được đi, đằng này suốt ngày xoen xoét ko giết người vô tội, thế cái lão trông vườn có tội gì với nó mà nó cũng thịt. Đúng là miệng nam mô bụng một bồ dao găm) thì em pó chiếu hoàn toàn, đến đoạn này thì em xì tốp luôn, giơ tay đầu hàng.. Đọc mãi mà chả thấy nó lấy được món gì một cách đàng hoàng như trao đổi mua bán cả, toàn lừa lọc với ăn cướp thôi. Chán hẳn:barf:
Rồi đọc truyện thì suốt ngày sư ko ra sư, trò ko ra trò, thí sư như điên, vớ được cái j` ngon thì dự tính chuồn mất để lại cả môn phái chịu trận. Đúng là một lũ ăn cháo "đái" bát (đặc biệt là thằng main, lúc nào cũng tính mình xong việc của mình là được, còn cái khác ai chịu thì mặc kệ người khác, cho dù đấy là môn phái mình ở lại cả chục năm rồi). Đến phải bái phục bọn nó.:nod:
Đọc những truyện khác mình còn muốn chìm vào trong viễn cảnh câu truyện, chứ đọc truyện này mình chỉ cảm thấy buồn nôn. Cầu cho thằng ku đấy chết nhanh cho nó hết truyện. Haizz
Thật là vãi hàng. Nghe các bác tán tụng, em tụng thử 1 chút coi thế nào. Cố gắng được 1l c đầu thì tịt ngòi hẳn. Cả một thế giới của bọn tàu khựa, thế mà các bác cũng mê được. :dead:
Đọc truyện mà toàn thấy âm mưu, tranh đấu, ko tin được vào ai cả. Tưởng thằng main đỡ hơn được một chút ai ngờ còn âm hiểm, bỉ ổi, vô liêm sỉ hơn cả. Thấy cái j` cũng muốn đoạt, ko được thì cướp, ko cướp được thì trộm. Suốt ngày nói cái j` đề cao tu vi, đề cao để rồi sống lâu cho giết được nhiều người hơn à, chả khác j` mấy thằng ngu cứ lao đầu vào hùng hục kiếm tiền rồi đến khi ngủm vác theo được một tảng đá to đùng trên đầu.
Thêm nữa, thằng main trước bị bọn đồng môn coi thường thì thôi, ai ngờ đến lúc phất rồi thì mũi cũng hếch lên trời, gặp thằng yếu thì một hai câu là lại mở mồm ra dọa, người khác hơi "nhìn đểu" nó một tí là nó nổi sát tâm, sẵn sàng tìm cơ hội cho người ta đi bán muối, kể cả là bọn đi cùng. Thật đúng là khựa nhân.:029:
Em cố lắm rồi nhưng mà đọc đến đoạn nó muốn một cây linh thảo mà hợp tác hủy cả cái linh mạch nhà người ta (mà cái môn phái này thì chẳng có oán thù gì với nó cả, nó chỉ là đến tham gia giao dịch hội của môn phái người ta mở ra nhưng ko có món đấy thế là nó tìm cách đi ăn trộm. Thế cũng được đi, đằng này suốt ngày xoen xoét ko giết người vô tội, thế cái lão trông vườn có tội gì với nó mà nó cũng thịt. Đúng là miệng nam mô bụng một bồ dao găm) thì em pó chiếu hoàn toàn, đến đoạn này thì em xì tốp luôn, giơ tay đầu hàng.. Đọc mãi mà chả thấy nó lấy được món gì một cách đàng hoàng như trao đổi mua bán cả, toàn lừa lọc với ăn cướp thôi. Chán hẳn:barf:
Rồi đọc truyện thì suốt ngày sư ko ra sư, trò ko ra trò, thí sư như điên, vớ được cái j` ngon thì dự tính chuồn mất để lại cả môn phái chịu trận. Đúng là một lũ ăn cháo "đái" bát (đặc biệt là thằng main, lúc nào cũng tính mình xong việc của mình là được, còn cái khác ai chịu thì mặc kệ người khác, cho dù đấy là môn phái mình ở lại cả chục năm rồi). Đến phải bái phục bọn nó.:nod:
Đọc những truyện khác mình còn muốn chìm vào trong viễn cảnh câu truyện, chứ đọc truyện này mình chỉ cảm thấy buồn nôn. Cầu cho thằng ku đấy chết nhanh cho nó hết truyện. Haizz
Người ta thích vì truyện có cái hay riêng. Tuy là một thế giới giả tưởng nhưng nó phản ánh được một khía cạnh nào đó của xã hội hiện thực.
Thứ nhất khẳng định là bạn đọc bản convert, mà bản convert thì vàng thau lẫn lộn. Đọc rồi trúng độc cũng ko lạ.
Truyện này đề cao cái xã hội hiện thực tàn khốc. Quả thực nhân vật chính lúc đầu rất ích kỷ. Là tiểu tu sĩ suốt ngày sống trong sợ hãi. Bản thân mình còn chưa lo được cho ai thì nói gì chuyện đi cứu giúp người khác.
Riêng về cái môn phái ở Bắc Cương cũng không vô tội gì đâu. Bạn đọc mà ko thấy sự âm hiểm của họ à? Chỉ vì không muốn tổ chức hội giao dịch mà đưa ra đề mục cho các tiểu tu bên ngoài tự tàn sát lẫn nhau. Vậy ở đây dám khẳng định ai là người tốt người xấu?
Có điều đây ko phải là điều mình nói. Xét cho cùng, một bộ truyện mà ko giúp con người ta hướng thiện, lúc nào cũng chỉ biết bo bo ích kỷ cho bản thân, mình có thực lực hơn thì khinh thường kẻ yếu thì đúng là nên vứt vào sọt rác. Những loại truyện này nên gọi là tu ma chứ ko phải tu tiên.
Sau này nhân vật chính có tu vị cao hơn, tâm tính ngộ đạo cao hơn, khi đó mới thông hiểu những đạo lý mà giúp đời, giúp người
Nếu có time, mời bạn đọc lại bộ truyện được biên dịch bởi 4vn để thấy lại sự khác biệt nhé.
Mà lâu lắm rồi, hình như kể từ ngày bộ truyện này ra. Các bạn độc giả, ai thấy nó xấu, ai khinh thường nó, thì hãy làm một việc gì gọi là có ích, bằng hành độnh hiện thực ấy. Ví như các bạn trong ghế nhà trường, hãy đi lao động công ích một ngày mà ko hề than van. Những bạn ngồi nhà, cúi đầu mà nhặt cái rác, quét cái nhà cho bố mẹ, nhặt hòn gạch vứt ở giữa đường cho lối xóm đi an toàn. Ra đường, thấy những mảnh đời cơ nhỡ, hãy tự hỏi sao ta lại không khốn khổ như thế. Được ko?