Lão gia hỏa này biết cũng không ít, xem ra ngoài việc Chung Dương nói với hắn. thì hắn cũng thông qua các con đường khác. Nhưng mà tôi vẫn trấn định tự nhiên như cũ, khẽ mĩm cười nói:
"Xem ra bác đã rất hiểu cháu, vậy thì còn cần gì phải hỏi nữa? Bác nghĩ bên cạnh nam nhân ưu tú, lại thường chỉ có một nữ nhân hay sao? Bác lẽ nào cũng chỉ có mỗi mẹ của Thanh Thanh hay sao?"
Tòi nói nhưng lời này, chính là nói trúng tam sự của Mạnh Xuvẻn, làm cho hắn xấu hồ. muốn phản bác. nhưng lại không tìm được từ nào cả.
Tôi biết một câu như vậy đã làm cho một Mạnh Xuyên kinh nghiệm thương trường đầy mình á kha, không khỏi âm thầm kêu lên may mắn! Tỷ lệ trúng mục tiêu hóa ra lại cao như vậy, Tôi thừa Thắng truy kích. nói:
"Bác à. hiện giờ ai cũng nói là xã hội nam nữ bình đẳng, nhưng đó chẳng qua chỉ là lời nói vô nghĩa của những người theo chủ nghĩa nữ quyền mà thôi xét đến cùng. xã hội này vẫn do nam nhân làm chủ, phong tục mấy ngàn năm qua nói muốn bỏ là bỏ được hay sao! Xa thì không nói chi tính trong nước chúng ta, có mấy người là nữ chủ tịch?"
"Ách, khụ khụ!"
Mạnh Xuyên vốn đang định nói lời tán thành, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới mục đích ngày hôm nay. nên đành phải sửa lời nói:
"Không nên nói chủ đề khác ngoài trọng tâm cậu chuyện chúng ta nói về chuyện của cậu với Thanh Thanh, cậu thật lòng với con bé chứ?1
Tôi suy nghĩ một chút. tuy rằng tôi và Thanh Thanh kết hợp là một việc ngoài ý muốn, nhưng thời gian gần đây. đúng là tôi đã suy nghĩ cho nàng, lo lắng cho nàng.
Nghĩ tới đây, tôi khẳng định nói: "Đúng, cháu Thích Thanh Thanh."
"Được rồi, cháu đã nói như vậy, vậy thì cháu xử trí như thế nào với những bạn gái của cháu? Cháu đừng nói với bác là cả hai người đều muốn đó nha?" Mạnh Xuyên hỏi.
Muốn cả hai người? Đâu chỉ là hai người, nhưng nếu như Mạnh Xuyên không biết. thì tôi cũng không nói ra dọa hắn làm gì.
"Không sai cháu đúng là muốn như vậy." Tôi không chút lựa chọn đáp.
"Không nhận ra. tâm nhãn của tiểu tử này Thực lợi hại, lại muốn cả hai người, nhưng cháu từng nghĩ Tới chuyện, ta sẽ để cho cháu tiếp nhận như vậy sao?" Mạnh Xuyên nở nụ cười. hẳn không nghĩ tới tôi lại trực tiếp nói ra như vậy.
"Bác có đồng ý hay không Thì không sao cả, chỉ cần Thanh Thanh không phản đối là được rồi." Tôi nói.
"Cái gì? Cháu nói cái gì? Cháu nói Thanh Thanh biết cháu có bạn gái?" Mạnh Xuyên vốn tưởng rằng Tôi chân đứng hai thuyền giấu diếm cả đôi bên. nhưng không ngờ con gái mình đã biết rồi!
"Đúng, nàng không chỉ biết, mà con không phản đối." Tôi gật đầu nói.
Mạnh Xuyên nhìn tôi một lát, trong lòng thở dài nghĩ thầm con gái của mình đúng là quá mềm yếu rồi, lại đồng ý đáp ứng cùng chung sống với người đàn bà khác.
"Được, nếu như hiện tại không lo lắng, vậy Thì còn sau này? Tớ khi các cháu thành hôn thì làm như thế nào? Pháp luật quy định một vợ một chồng, tới lúc đó Thanh Thanh làm Thiếp, hay bạn gái kia của cháu làm thiếp? Mạnh Xuyên ta tuyệt đổi không thể để cho con gái mình làm thiếp người khác!" Mạnh Xuyên cười lạnh nói.
"Mọi chuyện đều có biện pháp của nó, ở trong nước không cho phép. nhưng ở một số quốc gia khác lại cho phép. cùng lắm là tới đó kết hôn!"
Tôi nói ra khả năng xấu nhất, nhưng trên thực tế. loại khả năng này không tồn tại, vì Tôn Tứ Không đã sắp nghiên cứu thành công phi thuyền tiến hành do thám hành tinh sinh mệnh mói giống như địa cầu.
Nếu như thành công tôi có thể mang theo lão bà của mình tới đó. Nhưng nếu không được, thì chúng tôi có thể ở trên đảo nhỏ trên Thái Bình Dương, ở đó không có pháp luật ước Thúc. chủ đảo có quyền lực cao nhất.
"Cháu nghĩ quá ngây thơ rồi, người ta lại cho phép nhiều người như vậy cùng đi cư đến một ngoại quốc nào đó hay sao?"
Mạnh Xuyên căn bản không tin tường tôi nói nói:
"Bây giờ. bác cho cháu hai con đường có Thể đi! Thứ nhất, cháu và bạn gái kia chia tay, chuyên tâm ở cùng với Thanh Thanh, bác cũng không ngần ngại nói cho cháu biết, Tập đoàn Mạnh thị chỉ có mỗi Thanh Thanh, sau khi kết hôn thì nó thuộc về các cháu, sau này tuy không thể giàu nhất nước, nhưng cũng có Thể đứng thứ nhất!"
"Điều Thứ hai đâu?" Tôi hỏi
Tôi hỏi câu này làm cho Mạnh Xuyên ngạc nhiên, số tiền khổng lồ này đối với một sinh viên quả thực là sự hấp dẫn không nhỏ, nhưng tôi lại hỏi luôn điều thứ hai.
"Điều thứ hai cháu chia tay với Thanh Thanh, đương nhiên ta cũng bồi thường cho cháu” Mạnh Xuyên nói:
"Nhưng chắc là sẽ không nhiều lắm, ta đưa cho cháu một chi phiếu trông, trong khoảng 1000 vạn, Thì cháu có thể tùy ý điền vào.'
"Điêu thứ ba?" Mạnh Xuyên ngạc nhiên "Không có, sao có Thể có
"Bác nói không sai, đã là nam nhân thì phải rõ ràng, mà điều quan trọng nhất của một nam nhân là cái gì? Sự nghiệp, tiền tài đều là thứ yếu, điều tối quan trọng là dũng khí nhận trách nhiệm!" Tôi đứng dậy nói:
"Cháu sẽ không bởi vì tiền tài mà vứt bỏ tình yêu, nói cách khác. cháu sẽ không vì cô gái này mà vứt bỏ cô gái khác! Nếu như nói hôm nay cháu có Thể đáp ứng bác. nhưng sau này tương lại ai không đảm bảo có sự hấp dẫn lớn hơn mà cháu bỏ Thanh Thanh?"
Mạnh Xuyên tuy rằng nghĩ là không có điều gì còn có mê hoặc lớn hơn. nhưng cũng đồng ý với quan điểm này!
Hắn Thấy tam ý của tôi đã quyết. tiếp tục bàn bạc cũng sẽ không có kết quả gì, vì vậy nói: "Tiểu tử. cháu giờ có thể nói như vậy. nhưng sau này thì sao? Cháu có biết. một tháng chi dùng của Thanh Thanh là bao nhiêu không? Quần áo của nó đang mặc có giá bao nhiêu không? Nước hoa có giá bao nhiêu không? Cháu cho rằng chỉ dựa vào lời nói thì có thể nuôi được nàng hay sao?"
"Thanh Thanh sẽ vì cháu mà thay đổi." Tôi tự tin nói. Kỳ Thực. việc nàv chẳng cần thay đổi cũng xong.
Manh Xuyên lắc đầu nói: "Người trẻ tuổi tự tin là chuyện tốt, thế nhưng vô cùng tự tin lại là cổ chấp. Được rồi chúng ta dừng ờ đây. ta không hi vọng cháu trở lại nhà, nếu đã không muốn ở cùng Thanh Thanh, thì ta sẽ ngăn cản cháu tới cùng!"
Last edited by Minh Huệ; 12-05-2011 at 07:10 AM.
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Trực giác nói cho Mạnh Xuyên biết. người trẻ tuổi trước mắt là một nhân tài, thế nhưng tôn nghiêm của Mạnh gia không cách nào tiếp nhận được sự Thực này!
Trong lòng hắn nghĩ. nam nhân có thê thiếp cũng không sao, nhưng điều đó lại xảy ra trên người con gái mình, Thì hắn không có cách nào tiếp nhận được!
Đường đường là thiên kim đại tiểu thư của Mạnh gia, sao có thể làm thiếp cho người khác? Làm thiếp cũng được, nhưng tiểu tử này có Thực lực như vậy không?
Mạnh Xuyên lập tức quyết định dựa theo ý kiến của Mạnh Như Tùng đem Mạnh Thanh Thanh gả cho tên đệ tử thế gia kia.
Tuy rằng hắn là Thế gia đệ tử. sẽ có nhiều Thê Thiếp, thế nhưng... ít nhất... nó cũng đem lại thể diện cho Mạnh gia.
"Ta nghĩ cậu có Thể rời khỏi." Mạnh Xuyên liếc mắt nhìn tôi nói.
Tôi nhún vai, nói:
"Bác Mạnh. bác không định đem Thanh Thanh gả cho người khác đó chứ?"
"Cậu... Làm sao cậu biết?" Mạnh Xuyên sửng sốt, lập tức nghĩ đến khẳng định là Mạnh Thanh Thanh nói cho tôi biết! Vì vậy nói:
"Không sai cho nên người trẻ tuồi, cậu đã bỏ lỡ cơ hội hôm nay, thì lần sau sẽ không có cơ hội nữa đâu."
"Ha hả. Thật không, bác Mạnh." Tôi bỗng nhiên quay lại nhìn Mạnh Xuyên quỷ dị cưỡi nói:
"Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại, khi đó không biết cháu nên gọi bác là cái gì đây? Là bác Mạnh hay cha vợ? Ai nha, đây mới thật là một vấn đề đau đầu..
Nói xong, tôi xoay người rời khỏi Thư phòng.
Mạnh Xuyên nhìn tôi quỷ dị tươi cười. trong lòng bổng nhiên có chút bất an. Hắn nghĩ dường như có cái gì đó không thích hợp. nhưng lại cảm thấy không có gì không thích hợp.
Vì vậy mình an ủi. mau chóng thúc dục cha mình an bài cho Mạnh Thanh Thanh gặp mặt người kia. Thanh Thanh xinh đẹp như vậy, Thì làm sao Tên đệ tử kia không thích được.
Lúc đó mau chóng cho bọn họ gạo nấu thành cơm, sinh cho mình đứa cháu, vậy thì khỏi lo tới tên tiểu tử này!
Lúc đi, tôi cũng không nói gì với Thanh Thanh, mà những người của Mạnh gia cũng không hỏi gì tôi
Ra khói cửa lớn của Mạnh gia, tôi mới vỗ đầu một cái, vừa rồi là đi xe của Mạnh Thanh Thanh tới. hiện giờ thì làm cách nào trở về? Nơi này cách Bắc Kinh cũng phải vài trăm km chứ có ít đâu!
Tôi nhìn xung quanh một lát, thấy có một rừng cây nhỏ, tôi quẹo trái quẹo phải vào rừng cây, sau đó hóa thành một luồng ánh sáng, biến mất trong không khí...
Thế nhưng để tôi trăm triệu lần không ngờ là, cảnh vừa rồi đã bị một Hắc y nhân nhìn thấv! Tôi đúng là quá chủ quan, không nghĩ tới trong rừng cây này lại xuất hiện một người khác!
Hắc y nhản nheo con mắt, không biết nói gì nhìn theo phương hướng kia. bỗng nhiên kích động quỳ gối. dùng gần như cúng bái nói:
"Là tổ sư gia ư? Nhất định là vậy, chuyện này cần phải bẩm báo với sư phụ lão nhân gia mới được! Lào nhân gia nhất định sẽ vui vẻ!"
Nói xong Hắc y nhân nàv biến Thành một ngọn gió nhanh chóng biến mất. Thế nhưng nếu như có người ở đây cũng chẳng nhìn thấy gì.
Mạnh Thanh Thanh lòng nóng như lửa đốt, mọi hôm nước sôi cực nhiều, tại sao hôm nay lại không có một giọt nào!
Manh Thanh Thanh cũng suy đoán được là cha của mình cố ý an bài để kéo dài thời gian. nhưng không còn cách nào khác là phải đi cắm nước.
Chờ khi nước sôi. Mạnh Thanh Thanh cũng bất chấp cái gì gọi là trà đạo. Cầm một nhúm trà bỏ vào trong hai cái chén, sau đó rót nước vào bưng ra.
Nhưng khi nàng nhìn thấy trong thư phòng chỉ có cha mình, Thì không khói sửng sốt, hỏi:
"Cha, Lưu Lỗi đâu?"
"Con nói bạn của con hả? Hắn đi rồi." Mạnh Xuyên khuôn mặt bình thản nói.
"Đi? Vì sao đi?" Mạnh Thanh Thanh có chút nghi hoặc. nhưng bổng nhiên hiểu chuyện gì đã xảy ra. Kinh hô:
"Là cha đuổi hắn đi có đúng không!"
Mạnh Xuyên từ chối cho ý kiến gật đầu nói: "Hắn không thích hợp với con."
"Cha. người chẳng phải nói muốn giúp con hay sao? Tại sao lại lật lọng?' Manh Thanh Thanh vội la lên.
"Đây không phải là lật lọng, hắn không thể là chồ dựa cho con, hơn nữa hắn đâu chỉ có một mình con là bạn gái? Cha không hi vọng tương lai hắn dùng tiền của Mạnh gia nuôi một nữ nhân khác."
Mạnh Xuyên bình Tĩnh nói.
"Tại sao cha biết hắn không kiếm được ra tiền?' Mạnh Thanh Thanh nói: "Hắn hiện Tại đã có Thể tự mình kiếm tiền!"
"Trên thế giới này ai cũng kiếm được ra tiền. nhưng kiếm được nhiều hay ít lại là một sự khác biệt! Hắn có thể cung cấp cho con một cuộc sống tốt hay sao? Lấy bộ quần áo của con mà nói đã là một tháng lương của một gia đình, vậy hắn làm sao có thể cung cấp cho con!" Mạnh Xuyên nói
"Nhưng mà nhà của chúng ta không phải có nhiều tiền hay sao..." Mạnh Thanh Thanh nói thầm.
"Nhà của chúng ta có tiền, hắn cầm số tiền đó nuôi con, Thì cha cũng đồng ý, nhưng cha lại không cách nào tha thứ cho chuyện, hắn dùng tiền đó nuôi người con gái khác!" Manh Xuyên hừ nói:
"Đừng nói nữa, cha sẽ lập tức liên hệ với ông của con. an bài chuyện gặp mặt tên đệ tử thế gia kia!"
“Bộp”
Khay trà trong tay Mạnh Thanh Thanh rơi xuống đất. nước sôi đổ lên chân nàng, nhưng nàng không có cảm giác.
"Đừng cản con! Các người dựa vào cái gì mà tước đoạt đi tình yêu của con!" Mạnh Thanh Thanh thất thanh nói.
"Bằng vào chuyện cha là cha của con." Mạnh Xuyên khép lại cuốn sách trên bàn nói
Sau đó Mạnh Xuyên đứng dậy thì đi ra khỏi thư phòng, không để ý tói Mạnh Thanh Thanh ở phía sau. sau đó cầm điện thoại gọi tới số của Mạnh Như Tùng.
Last edited by Minh Huệ; 12-05-2011 at 07:10 AM.
Đã có 47 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Chương 260: Chuyện hôn nhân giữa tôi và Mạnh Thanh Thanh
Nguồn: Sưu tầm
Đả tự D - 4vn
Trong mật thất của một cao ốc của một thành phố.
"Tiểu Đông, con nói thật sao? Tốc độ của hắn còn nhanh hơn so với con?" Một lão nhân có chút kích động nói.
Trên mặt lão giả tuy rằng hiện đầy nếp nhăn, thế nhưng tinh thần rất quắc Thước, nếu như không biết, ai đoán được người này đã 90 tuổi rồi?
"Sư phụ. Thiên chân vạn xác. tốc độ của hắn nhanh tới mức con không nhìn rõ tướng mạo của hắn!"
Người gọi là Tiểu Đông này, chính là Hắc y nhân trong rừng cây nhỏ ờ thành phố U.
"Lẽ nào Thực sự là sư phụ lão nhân gia hay sao? Tròn bảy mươi sáu năm. ta nhìn sao chờ. nhìn trăng chờ. muốn Tạm biệt sư phụ lão nhân gia một lần. nhưng không nghĩ tời kiếp này còn có thể thực hiện được!
Trước khi lão nhân gia đi, lão nhân gia nói là sẽ không trở về. lần này lại trở về rồi hay sao? Đúng rồi, nhất định là vậy, người nhận định nghe tiếng Phi Yến Môn của chúng ta gặp nạn, trở về trợ chúng ta!"
Lão giả kìm lòng không được đứng dậy, đi tới một gian phòng trong mật thất sau đó quay người đứng trước hương án quỳ xuống lạy...
Nếu như lúc này tôi ở đây. thì sẽ vô cùng kinh ngạc. Bởi người trên bức ảnh này là lão bất tử Tiêu Nha Tử!
"Lưu lão đầu, tôi là lão Mạnh đây!" Lưu Chẩn Hải đang xem báo chí. chợt nghe Lưu phó quan gọi mình. nói có một cuộc điện thoại trọng yếu, Lưu Chấn Hải đón điện thoại thì nghe thấy thanh âm của Mạnh Như Tùng.
"Ha ha! Bại tướng dưới tay sao. tìm Tôi có chuyện gì? Có đúng là lại muốn tỷ thí với cháu của Tôi nữa?"
Lưu Chấn Hải nghĩ tới bộ dáng ngày đó Mạnh Như Tùng bại trận, trong lòng vui sướng không gì sánh được. đúng là phong Thủy luân chuyển a!
"Khụ khụ! Lào bất tử. ông nói cái gì thế? Cháu của ông có Thể đánh Thắng tôi Thì tôi thừa nhận, Thế nhưng đừng cho là tôi không biết. nếu như là ông thì chưa chắc đâu!" Mạnh Như Tùng cố nói.
"Mạnh lão vương bát, ông nói cái gì đó! Không phục thì ông cứ tới đây! Vừa lúc tôi hôm nay mới ngộ ra được một chiêu độc ác, đánh cho ông răng rơi đầy đất! A. được rồi ông lớn như vậy, thì làm gì còn răng? Đã rụng hết rồi? Ha ha ha!" Lưu Chấn Hải chế nhạo nói.
"Ông đánh rắm! Răng của tôi rất tốt, ngày hôm qua vẫn còn gặm xương đấy." Mạnh Như Tùng cả giận nói
“A, gặp xương thì đúng là tốt rồi, tiểu cẩu nhà tôi cũng thường làm như vậy!" Lưu Chấn Hải không buông Tha nói.
"Hừ!"
Mạnh Như Tùng nghĩ nếu như luận khẩu tài. mình không phải là đối thủ của Lưu Chấn Hải. vì vậy nói sang chuyện khác:
"Tôi muốn tìm cháu của ông không phải là để luận võ. mà là để bàn chuyện kia! ông nghĩ Thế nào?"
"Chuyện gì?" Lưu Chắn Hải sửng sốt
"Ông có phải là đang ra câu đố bí hiểm như vậy không?"
"Chính, là việc hôn nhân của cháu gái tôi và đứa cháu trai tiện nghi của ông.” Mạnh Như Tùng giải Thích.
"Cháu trai tiện nghi? CÚT đi! Đó là cháu của anh TÔI Tôi chi là ông chú của nó!" Lưu Chấn Hải hiện tại đang nghĩ. Lưu gia vất vả lắm mới có một đứa cháu kiêu ngạo. tại sao không bá đạo nói vài câu, hơn nữa bên kia không phải là đang đề thân hay sao. vậy thì làm cho thân càng thêm thân đi!
Mạnh Như Tùng nghĩ thầm, đúng là một lão hồ đồ, nhưng không muốn khẩu chiến nữa. mà đem chuyện chính sự ra nói:
"Lưu lão đầu, ông đừng nói là không chấp nhận đó nha? Cha mắc nợ Thì con phải trả. con không trả được Thì đến đời cháu phải trả!"
Lúc này, trong lòng Lưu Chấn Hải đang bắt đầu tính toán, gia nghiệp của Mạnh gia cũng không kém mình bao nhiêu, mà hắn chi có mỗi đứa cháu gái duy nhất, vậy thì khi cưới cháu gái hắn. sản nghiệp của Mạnh gia chẳng phải là của hồi môn hay sao?
Tuy rằng cháu gái của hắn sẽ thừa kế, nhưng mà khi đẻ con ra chẳng phải là họ Lưu hay sao. Vậy thì sản nghiệp kia sớm muộn cũng là của họ lưu, vụ buôn bán này có lời rồi!
Nhưng mà Lưu Chấn Hải lớn tuổi như vậy, cũng không phải là người có lòng tham, chuyện đầu tiên hắn nghĩ tới là tôi không đồng ý. Vì vậy nhìn Mạnh Như Tùng nói:
"Chuyện này tôi thật ra không có ý kiến gì. Chỉ là cháu của tôi không biết có đồng ý hay không, cần phải trưng cầu ý kiến của nó một chút!"
"Còn trưng cầu cái gì, chuyện này trưởng bối chúng ta làm chủ. hơn nữa cháu gái của tôi cũng là quốc sắc Thiên hương, người Theo đuổi đông như biển, nếu như không nhanh, nó bỏ trốn cùng bạn trai của nó mất!"
Mạnh Như Tùng hôm nay nhận được tin của Mạnh Xuyên. biết cháu gái của mình đã tìm được bạn trai, cho nên sự tình vô cùng nghiêm trọng, phải mau chóng triển khai gấp.
"Sẽ không, sẽ không, nhà của chúng tôi dạy rất nghiêm, hiện giờ Thì chưa có, nhưng sau nàv Thì không chắc. nên phải mau chóng quyết định!"
Mạnh Như Tùng đúng là đồ mồ hôi. cũng không biết cháu gái của mình và người bạn trai kia phát triển tới trình độ nào, hai người nếu như có làm gì, Lưu gia mà từ hôn Thì thực là mất mát!
"Bạn trai? Vậv Thì cháu gái của ông không phải là một đóa hoa tàn hay sao?' Lưu Chấn Hải nghe xong không cho là đúng
"Thật không, tôi vậy Thì tôi gọi điện Thoại cho Thằng cháu của tôi đã, sau đó thì sẽ gọi lại cho ông."
Lưu Chấn Hải nghĩ hôn sự này cũng không phải là chuyện xấu gì. cho nên đáp ứng, bỗng nhiên hắn lại nghĩ tới điều gì đó. đối với Mạnh Như Tùng nói:
"Chuyện của cháu trai và cháu gái của tôi, ông cũng biết? Cháu gái của ông gả tới đây. cũng chỉ có Thể làm thiếp!"
"Chờ một chút. dựa vào cái gì cháu gái của tôi phải làm Thiếp? Lưu lão đầu, ông có phải già rồi hồ đồ không? Cháu gái của ông có thể làm chính, cháu gái của tôi phải làm thiếp. đây là đạo lý gì? Mạnh gia chúng tôi thấp hơn ông một bậc à?" Mạnh Như Tùng nghe xong lập tức phản bác nói.
"Vậv thì cháu gái ông không muốn lấy chồng rồi, tôi còn đang ngại việc mai mối phiền phức, làm như vậy sẽ phá hỏng tình cảm của cháu gái TÔI cái được không bù đắp đủ cái mất!"
Lưu Chấn Hải tới.
"Khác. khác, cùng làm vợ thế nào? Lão Lưu, hai chúng ta dù gì cũng là lão bằng hữu. ông xem..."
Mạnh Như Tùng thấy Lưu Chắn Hải muốn cúp điện thoại, có chút nóng nảy.
"Được rồi, nhưng mà chuyện này phải do đứa cháu của tôi quyết định. tôi chỉ là người nói giúp mà thôi!"
Lưu Chấn Hải nghĩ hôm nay mình Thực sự là Thoải mái. Mạnh Như Tùng... A! Thương cảm cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ. hẳn là một người ông tốt!
"Được rồi. tôi chờ điện Thoại của ông, chuyện này phải làm thật nhanh."
Last edited by Minh Huệ; 12-05-2011 at 07:11 AM.
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Từ khi nghe được Mạnh Xuyên muốn đem Mạnh Thanh Thanh gả cho người khác, tôi biết thời gian mà tôi và Mạnh Thanh Thanh gặp lại cũng không còn xa nữa, nhưng không ngờ Lưu Chấn Hải lại gọi điện tới nhanh như vậy.
"ông tìm cháu có chuyện gì không?"Không cân nói, tôi cũng có thể khẳng định, tuyệt đối có quan hệ với Mạnh Thanh Thanh.
"Cháu à, Mạnh lão đầu lại bắt đầu nói chuyện vể cháu"Lưu Chấn Hải nói.
"Mạnh gia gia? Ông ấy tìm cháu làm gì? Lẽ nào muốn tim cháu luận võ?"Tôi biết rõ nhưng vẫn cố ý nói.
"Sự tình là như vậy, lão mạnh kia chẳng phải có một cháu gái hay sao, lần trước đã nói với cháu rồi, muốn đem nó gả cho cháu, tiểu cô nương này lớn lên thực sự là rất xinh đẹp, con mắt thật to, tóc rất dài..." Lưu Chấn Hải cũng muốn thúc đẩy việc hôn nhân này, vì vậy bắt đầu bịa chuyện.
Mạnh Thanh Thanh? Tóc rất dài? Dường như là tóc ngắn mà? Có đúng là nhẩm người hay không?
"Chờ một chút, cháu gái ông ấy tên là gì?" Tôi bây giờ không dám xác định Mạnh Như Tùng chỉ có một mình Mạnh Thanh Thanh là cháu gái hay không.
"Tện là Mạnh Thanh Thanh, làm Sao vậy? Có vấn đề gì Sao?"Lưu Chấn Hải không biết tôi đã sớm quen Mạnh Thanh Thanh, nhưng lại không thể nói ra với người ngoài.
Vậy thì đúng rồi làm tôi giật cả minh, phỏng chừng Lưu Chấn Hải đang nói tới Mạnh Thanh Thanh của mấy năm trước cũng không chừng.
'không có chuyện gì, ông, cháu không có ý kiến."Tôi cố nén cười, nói.
"A? Vậy được rồi, vậy thì ông an bài cho cháu nhé, chờ thoại của ông!"
Lưu Chấn Hải vốn tưởng rằng tôi sẽ cự tuyệt, không nghĩ lại dể dàng giải quyết như vậy,vố đã chuẩn bị một đống lý do để thuyết phục, ai ngờ lại lãng phí vải trăm triệu tê bào não.Lưu chấn Hải không cam lòng, lại cầm lắy điện thoại đã cúp, thoải mái gọi điện thoại cho Mạnh Như Tùng:
"Lão bât tử, chuyện này hinh như có chút khó khăn!"
"Lưu lão đầu, ông đừng làm tôi sợ, rốt cục là có chuyện gì?"Mạnh Như Tùng thinh lình nhận được điện thoại, lại tưởng có cái gì đó không ổn
"Bây giờ người trẻ tuổi đều coi trọng tự do yêu đương, quan niệm của chúng ta không hợp nữa rồi, nhưng mà dưới sự khuyên bảo của tôi, cháu trai tôi mới đông ý gặp mặt với cháu gái ông!"Lưu Chấn Hải cố ý làm khó dể nói.
"Lưu lão đầu nói như vậy là Lưu Lỗi đồng ý"Mạnh Như Tùng rốt cục thở dài một hơi:"Vậy lúc nào thì gặp mặt?"
"Gặp mặt, không vội, không vội, chuyện này chúng ta phải bàn bạc cho kỹ!"Lưu Chấn Hải đúng là không có gì phải vội.
"Sao lại không vội, rất vội đó, như vậy đi, tôi thấy ngày mai đi, ông tới thành phố U này đi... Quên đi, để tôi tới Tân Giang là được."Mạnh Như Tùng cố ý nói.
Lưu Chấn Hải biết rõ đây là phép khích tướng của Mạnh Như Tùng, Nhưng mà hắn là người xuât thân từ quân đội, rât ghét người khác nói như vậy."Ông chờ đó, tội lập tức tới thành phố U, hủy đi xương sống của ông!"Lưu Chấn Hải hổn hển nói.
"Hắc hắc, tốt, nói cho tôi biết thời gian, tôi đến sân bay đón ông"Mạnh Như Tùng gian trá cười nói.
Cúp điện tlgoại, Lưu Chấn Hải tìm Lưu phó quan tới, bảo hắn đặt vé máy bay, an bài chuyện tới thành phố U.
... ... ...
"Lưu Lỗi, anh đang ở nơi nào?"Vừa cúp điện thoại với Lưu Chấn Hải, thì Mạnh Thanh Thanh lại gọi tới.
"Cha em đuối anh ra ngoài, Sao anh có thể mặt dày má ở lại?"Tôi cười khổ nói.
"Đây không phải là vấn đề da mặt có dày hay không! Hiện tại có một vấn đề nghiêm trọng, ngày mai ông và Cha của em bắt em gặp mặt tên ăn chơi trác táng kia!"Mạnh Thanh Thanh gấp gáp nói.
Ăn chơi trác táng là hình tượng của tôi hay Sao'? Hình như đâu có liên quan gì tới việc này?"Em gọi điện thoại cho anh, Chỉ đề nói việc như vậy thôi à?"Tôi hỏi.
"Anh bay giờ còn ở thành phố U không? Anh đi tìm một khách Sạn nào đó đi, Sau đó ở đó chờ em, ngày mai diễn ra buổi gặp mặt, nhất định anh phải phá hỏng nó !"Mạnh Thanh Thanh phân phó nói.
"Phá hỏng buối gặp mặt?"Nghe rất có ý tứ, tòi hỏi"Nhưng mà phá hỏng như thế nào? Em nghĩ rằng, anh có thể thay đỏi quyết định của cha và ông em hay Sao?"
"Ai nha, anh tại sao lại đần như vậy, anh chỉ cần phá hỏng chủ ý của họ là được, Chi cần làm cái tên ăn chơi kia thay đổi chủ ý là được "Mạnh Thanh Thanh oán giận nói.
"Bảo hắn thay đối chủ ý? Sao hắn có thể nghe anh?"Tôi có chút buồn cười, bảo tôi thuyết phục chính mình
"Đúng là không biết nói gì với anh nữa, anh chẳng phài từng nói, hai chúng ta đã...có quan hệ thân mật"Mạnh Thanh Thanh sốt ruột chẳng ngại ngùng gì nữa, nói thẳng ra.
"A, anh hiểu rồi, tới Iúc đó anh sẽ nái là anh đã "làm" em rất nhiều lần coi em như một bông hoa tàn, vậy thì đương nhiên là hắn không có hứng thú với em!"tôi hiểu rồi gật đầu.
"Ai là bông hoa tàn? Lưu Lỗi anh có ý gì!"Mạnh Thanh Thanh có chút tức giận, nhưng ý nàng đúng là như vậy, nên không tiện phát tác, Chỉ phài nhịn.
"Hắc hắc, anh biết, em yên tâm, anh có thể bào đảm, em vĩnh viễn là Ião bà của Lưu Lổi, không thể rơi vào tay người khác được. "Tôi bảo chứng điều sắp thành sự thực.
“Ừ…” Mạnh Thanh Thanh nghe xong hơi có chút cảm động "Được rồi, ngày mai em gọi điện cho anh nói cho biết địa điểm gặp mặt!"
"Được, em yên tâm đi, ngày mai anh nhắt định sẽ tới."Nói xong, tôi cúp điện thoại.
Mạnh Xuyên, ngày mai lại gặp mặt rồi!Mà giờ khắc này, Mạnh Xuyên đang ở bên cạnh đắc ý, đồng thời lại thở dài người trẻ tuổi hôm nay đúng Ià không tệ, chỉ là hết hy vọng, không hiểu rõ tầm quan trọng của tiền bạc, ai, đúng là thanh niên mà”Mạnh Xuyên lắc đầu, trong thế giới này, không có tiền thì sẽ không có tình yêu, cho dù như thế nào cũng không thay đổi được.Cho dù nãm tháng có qua đi, thì Mạnh Xuyên vẫn tin tưởng vảo chân lý đó.
Last edited by Minh Huệ; 18-05-2011 at 11:08 PM.
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Khi Lưu Chấn Hải tới thảnh phố U đã là nửa đêm, hắn cũng không gọi điện thoại cho tôi.Mà Mạnh Như Tùng và Mạnh Xuyên tự minh đến sân bay nghênh tiếp
Mạnh Xuyên cung kính nói:"Bác Lưu, bác đi đường cực khổ rồi!"
Lưu Chấn Hải khoát tay áo, nhìn xuyên một cái nói:"Thăng nhóc này đã lớn như vậy rồi, tốt, tốt."
Mạnh Xuyên cười cười nói:"Đúng vậy, ngay cả con gái cháu cũng đến tuổi lập gia đình, mà cháu đã là trung niên rồi,thời gian trôi qua thực là nhanh!"
"Đúng vậy, không già không được, lão Mạnh, mau tìm một nơi nghĩ một chút, ngồi máy bay thực sự là khó chiệu”
Những người thuộc thế hệ Lưu Chấn Hải, không có thói quen ngồi máy bay.
"Lưu lão đầu, hôm nay ông ở chỗ tôi, buổi tối hai chúng ta luận bàn một chút!"Mạnh Như Tùng vẫn nuôt không trôi khâu khí này.
“Được, ai sợ gi !"Lưu Chấn Hải vẫn còn đang hừng hực chiến ý, hắn thấy Mạnh Như Tùng luôn luôn không phục, đương nhiên là muốn giáo huấn hăn.
... ... ...
“Tiểu thư, cô muốn làm gì? Cô làm gì vậy, nếu như cô thích leo núi đá, thì lão gia chắc sẽ dẩn cô đi tới một nơi có địa phương đó." Thanh âm của quản gia vang lên, làm cho Mạnh Thanh Thanh có chút hoảng hốt.
Iúc này Mạnh Thanh Thanh đang ở giữạ không trung, nàng buộc ga giường và cái rèm cửa sổ thành sợi dây, định leo từ trên xuống, nhưng vừa mới đặt được một chân trên cửa sổ, thì nghe thấy giọng nói của quản gia.
Mạnh Xuyên để phòng ngừa Mạnh Thanh Thanh đào hôn, nên đã khóa trái cửa phòng nàng lại, mà Mạnh Thanh Thanh thì đâu có ý đó, nhưng bị Mạnh Xuyên khóa lại, thi lại càng khiêu khích dục vọng của nàng.
Mạnh Thanh Thanh được quản gia khách khí mời trở về phòng, lúc này quản gia không đi đâu nữa, ở trong phòng trông nàng, làm cho Mạnh Thanh Thanh túc giận không ngớt, nói:"Ông biêt tôi là tiểu thư, sao còn đối đãi với tôi như vậy! ông đang hạn chế sự tự do của tôi đó!"
"Xin lỗi, tiểu thư, tôi chỉ làm theo lời của lão gia, chứ không có ý muốn làm khó cô.”Quản gia bình thản nói.
Thanh Thanh cũng biết đám người hầu biểu hiện với nàng tôn kính, nhưng thực chất đều nghe theo sự sắp đặt của Mạnh Xuyên cả.
Mạnh Thanh Thanh thấy minh không có hi vọng nào để chạy trốn, thì cũng bỏ qua,hiện giờ nàng hi vọng chuyện ngày mai tôi đến phá rối, làm cho bên kia giải trừ hôn ước.
Vào lúc nửa đêm, Lưu Chấn Hải không ngừng gọi điện thoại cho tôi,giục tôi mau tới thành phố U. kì thực lúc này tôi đang dạo quanh những con phố, tìm một số hàng trang sức, chẳng nhẽ ngày mai đi lại không có lễ vật gi.Tôi và Mạnh Thanh Thanh quen nhau trong thời gian lâu như vậy, nhưng lại chưa tặng nàng lễ vật nào, mà nàng lại đặc biệt có hứng thú với trang sức, nhẫn kim cương, nên tôi định mua tặng nàng một cái nhẫn kim cương.
Nghĩ tới đây, tôi mĩm cười, lửng thững đi vào một trong những cửa hàng lớn nhẩt ở thành phố U. Tầng một dùng để kinh doanh đồ châu báu, vàng bạc.
Đầu tiên tôi đi tới cửa hàng của Tập đoàn Ảnh Rạng Đông, thế nhưng rất đáng tiếc,không có loại nhẫn nào Iàm tôi vừa ý.Tôi lại vòng qua mấy cửa hàng khác cũng không có loại mà tôi muốn. Tôi thất vọng, lại quay trở lại quầy của Tập đoàn Ảnh Rạng Đông.
"Xin hỏi, ở đây còn những tiệm châu báu khác không?"Tôi không cam lòng nhìn một cái nhân viên bán hàng hỏi.
Nhân viên bán hàng, nói:"Tiên sinh, tât cả các bảo điêm của thành phố U đều ở đây."
Tôi nghe xong không khỏi có chút thất vọng, nhưng mà nhân viên mậu dịch tiếp tục nói:"Nhưng mà ở đường Tín Hằng phía trước có một công ty bảo tồn châu báu, tụy rằng không phải giữ độc quyền về... châu báu, thế nhưng bên trong đó có một số vật phẩm quý hiếm”.
Công ty bảo tồn châu báu? Tôi nghe xong không khỏi hai mắt sáng ngời, đây đúng là địa phương mà tôi cần.
Mà cũng trong cùng thời gian đó, ở trong một căn biệt thự của Mạnh gia, bên ngoài có một cái huy chương bằng đồng, trên bức tường có treo một tấm biển: Phòng giám sát an ninh khu biệt thự Tân Loan.
"Sư huynh,."Trong đám người có một người mở miệng, nhưng đã bị vị sư huynh này trợn măt nhìn.
Người này mới kiệp phản ứng, ở trong xã hội này mà xưng hô là sư huynh, thi đúng là làm cho người khác cảm thấy vô cùng quái dị.
"Đông ca." Người nảy lập tức sửa lời nói:"Chúng em đã tìm toàn bộ những bản phim, nhưng không có chút đâu mối nào?"
"Gẩp làm gì, từ tư xem."Đông ca thản nhiên nói, kỳ thực trong lòng hắn đang tức giận tới nổ phổi, cái gì mà khu biệt thự cao cấp, vậy mà bảo an ở đây lại tồi như vậy, không có cả DVD ghi hinh.
Mà lúc này có mấy người của đội cảnh sát hình sự, cũng đang lau mồ hôi, một người móc ra một cái thẻ, xưng là người của cục cảnh sát,
muốn điều tra vụ án nên muốn xem lại những đoạn phim ghi hình ngày hôm qua.Họ cũng không thu được gì, tiện tay ném cuốn phim đó ra ngoài.
Last edited by Minh Huệ; 18-05-2011 at 11:02 PM.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44