TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 489: Đột phá thuận lợi. (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Tiếc nuối duy nhất là Từ Huyền đi Thần Hoang lần này, hai lần đã gặp thoáng qua di lạc côi bảo.
Bản thân Từ Huyền chính là đột phá hàng rào đan đạo trong Thần Hoang, cho nên đề nghị Nhạc Phong cũng lưu lại đây để tấn chức đan đạo. Có một khối thổ địa thần kỳ so với tuyệt đại đa số địa vực ngoại giới còn có ưu thế lớn hơn, lưu lại cơ hội để ngày sau tiến đến không phải càng tốt sao?
Rất nhanh, Nhạc Phong dưới sự an bài của Từ Huyền liền chuẩn bị trùng kích hàng rào đan đạo ở biên giới U Ám Cổ Lâm.
- Chậm đã!
Từ Huyền đột nhiên mỉm cười khoát tay:
- Nếu là một khỏa hỏa tích nội đan thì chỉ có thể khiến tỷ lệ trùng kích thành công của ngươi gia tăng lên hai ba thành thôi.
- Ý của Từ sư đệ là...
Nhạc Phong hơi kinh ngạc nói.
Công thêm dược hiệu của hỏa tích nội đan, xác xuất trùng kích thành công của hắn dã ngoài năm thành, cái này đối với tuyệt đại đa số tu giả luyện thần đỉnh phong mà nói đã là chuyện cầu mà không được rồi.
Phải biết đại bộ phận tu giả luyện thần cửu trọng trên thế gian đều cả đời dừng lại ở cảnh giới đó, không cách nào vượt qua hào rộng hàng rào đan đạo được.
Còn không đợi Nhạc Phong nói xong, chỉ thấy Từ Huyền nhấc tay.
Bá!
Trước người hai người đột nhiên xuất hiện một cái đại hải bối khổng lồ đường kính hơn hai mươi trượng, mặt ngoài trắng noãn, hoa văn tinh tế phức tạp, nhìn qua phảng phất như một tầng lưu ly tinh ngọc, giống như một kiện tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vậy, tỏa ra minh quang đủ loại màu sắc.
Trong một sát na khi vật kia xuất hiện thì tại chỗ vang lên một tiếng ầm vang rất nhỏ, tiếp theo phát ra một cổ áp bách không tầm thường, thải quang bảo khí trong suốt tràn đầy bốn phía.
- Đây là!
Nhạc Phong chấn động trong lòng, khi đối mặt với vật ấy, hắn bị áp bách khiến khó có thể thở dốc nổi.
- Nhạc sư huynh vào đó tu luyện đi, hiệu quả hơn xa ngoại giới rất nhiều.
Từ Huyền cười thần bí, két C-K-Í-T.. T... T!
Hải bối khổng lồ kia, bối giáp trắng tinh mở ra một cái khe hở dài hơn một trượng, Từ Huyền bước một bước vào trong đó.
Nhạc Phong có vẻ hơi tâm thân bất định bước vào trong, phát giác bên trong cũng không âm u ẩm ướt như trong tưởng tượng, bên trong một mảnh tinh nhuận sáng bóng, chớp động một mảnh thải quang, mông lung như huyễn, giẫm lên rất mềm mại thoái mái và dễ chịu.
- Độ tinh khiết linh khí ở đây cuộc đời này khó gặp, hấp thu lại còn thông thuận như vậy, có cái này rồi thì việc ta nắm chắc đột phá hàng rào đan đạo lại có thể tăng lên hai thành nữa rồi.
Nhạc Phong vừa mới đi vào liền vô cùng chấn động, chợt mặt lộ vẻ cuồng hỉ.
Hoàn cảnh linh khí trong đại hải bối nội tự nhiên tinh khiết, dễ dàng hấp thu, thậm chí so với Yêu Ngư cổ thành mà Từ Huyền từng đi qua còn hơn xa mấy lần, chứ đừng nói đến các Linh thành bình thường khác.
Từ Huyền ý niệm khẽ động, quanh thân đại hải bối chớp động lên một mảnh phong quang màu sắc rực rỡ, rất nhanh liền lâm vào sâu trong thổ nhưỡng, bị đại địa che dấu.
Đối với cái này, hắn cũng lo lắng, "Thổ tỳ" trong cơ theer tách ra một mảnh ảnh sáng màu vàng nhạt, bao phủ bốn phía đại hải bối, cùng khí tức đại địa chung quanh tương tan lại với nhau, tuy hai mà một.
- Ha ha, ta cho ngươi thêm một vậ khiến tỷ lệ đột phá hàng rào đan đạo sẽ tăng lên đến ngoài chín thành.
Từ Huyền cười thần bí.
Chín thành? Còn ngoài chín thành nữa?
Nhạc Phong trợn mắt há hốc mồm, cái này cũng quá dễ dàng đi? Tự học luyện đến nay, hắn chưa từng nghe nói qua có người nào có thể nắm chắc bước vào hàng rào đan đạo như vậy.
- Tu giới thiên địa linh bảo vô số, trong tình huống đầy đủ tài nguyên thì không có gì không làm được cả, cải thiện hoàn cảnh linh khí, tốc độ tu luyện có thể nhanh hơn, thọ nguyên có thể gia tăng... Thậm chí ngay cả cảnh giới linh hồn cũng có thể tăng lên! Còn có gì mà không làm được nữa!
Từ Huyền minh bạch, vị trí cấp độ của Nhạc Phong quyết định giới hạn tầm mắt của hắn.
Lời giải thích, này từ lúc mười năm trước khi ở Hoàng Long thành, Sở Đông cũng đã từng nói qua.
Dứt lời, Từ Huyền cong ngón búng ra, một ít đoàn linh dịch mộng ảo băng tinh lơ lửng trong tay.
Nhạc Phong nhìn chằm chằm vào khỏa linh dịch thần bí kia, tâm thần thiếu chút nữa bị hút đi, mạnh mẽ lắc đầu, hắn có thể khẳng định, đẳng cấp của linh dịch này vượt qua bất luận một Thiên địa linh tài nào mà hắn đã từng thấy.
- Đây là Băng Lam chi thủy cơ hồ đã tuyệt tích trong giới này, có thể tăng lên và củng cố cảnh giới linh hồn của tu giả trong một trình độ nhất định, đối với việc đột phá cổ chai rất có ích lợi.
Từ Huyền đưa đoàn Băng Lam chi thủy kia cho Nhạc Phong.
- Sư đệ... Trân bảo quý hiếm như vậy, ngươi cho ta sử dụng sao?
Nhạc Phong có chút không có ý tứ.
- Băng Lam chi thủy, ở đây ta vẫn còn một chút, ngươi cứ yên tâm phục dụng, sau đó chúng ta lại giết hồi lại Côn Vân Quốc.
Từ Huyền không thèm để ý đến nói.
Lúc tranh đoạt Băng Lam chi thủy trong tê mộc sào ở Yêu Ngư cổ thành, cuối cùng Từ Huyền đạt được một chút, còn có một bộ phận bị tiêu hủy, mà Thiết Sa tộc trả giá một cái giá lớn cũng chỉ lấy được một phần năm.
Từ Huyền xem chừng thì Băng Lam chi thủy trong tay mình, một phần hai mươi phân lượng, có thể gia tăng tỷ lệ đột phá đan đạo. Một phần mười phân lượng, có thể gia tăng đột phá cấp độ đan đạo, nếu có một phần năm phân lượng thìcó thể tăng lớn tỷ lệ đột phá bình cảnh Nguyên Đan kỳ.
Đương nhiên, tất cả những cái này đều được thành lập khi tu vị bản thân ở đỉnh phong một cấp độ nào đó, nếu không thì sau khi phục dụng chỉ có thể gia tăng chút ít Linh hồn cảnh giới thôi.
Kế tiếp, Từ Huyền và Nhạc Phong cũng bắt đầu dốc lòng tu luyện.
Trọng điểm của Từ Huyền vẫn là ở tu luyện "Thổ tỳ". Lấy tu vị Ngưng Đan trung kỳ hiện giờ của hắn nhưng việc tinh thể hóa thổ tỳ mới chỉ hoàn thành được có hai phần mười.
Sở dĩ chậm chạp như vậy, một vì thổ tỳ là do thổ nguyên lực đẳng cấp cao ngưng luyện thành, giờ phút này mỗi một phần thổ nguyên lực, phải do tám phần hỏa nguyên lực chuyển hóa thành, độ tinh khiết rất cao. Theo không ngừng chuyển hóa thì tỷ lệ chuyển hóa này sẽ ngày càng nhỏ, bởi vì trong quá trình ngưng luyện "Thổ tỳ" nguyên lực đẳng cấp cao thì đồng thời cũng cải thiện thể chất Từ Huyền, cũng xúc tiến "Hỏa chi tâm" tăng lên.
Từ mười phần chuyển hóa lúc ban đầu, nếu như có thể đạt tới chuyển hóa một đối một, như vậy cũng chính là lúc Thổ Tỳ của Từ Huyền Đại viên mãn, cũng đến lúc hoàn toàn đả thông ngũ tạng Ngũ Hành bước thứ hai rồi.
Từ Huyền cũng không vội ở cầu thành, đây là một quá trình dài dòng buồn chán, lần này muốn trở về Hoàng Long thành, hắn còn phải tìm hiểu thêm Áo nghĩa thần thông có liên quan đến Thổ Tỳ nữa mới được..
Thoáng chớp mắt, hơn nửa tháng thời gian đã trôi qua.
Một ngày này, bên trong đại hải bối sinh ra linh áp khí tức không tầm thường, từng vòng xoáy linh khí như mây mù phun ra nuốt vào, xoay quanh trên đỉnh đầu Nhạc Phong.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 490: Đột phá thuận lợi. (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Thoát phàm tam giai và Đan đạo tam cảnh khác nhau lớn nhất chính là ở chỗ cảnh giới pháp lực cái thứ hai, quán thông Thiên địa linh khí, có thể liên tục không ngừng hấp thu lực lượng từ thiên nhiên ngoại giới, trong người ngưng kết ra "Đan hoàn", khiến pháp lực tiến thêm một bước thực thể hóa rèn luyện áp súc, sinh ra thần thông chi lực cường đại hơn gấp 10 lần so với thoát phàm tam giai. Lấy thiên địa để dựa vào, khống chế Tiên pháp thần thông mênh mông vô cùng..
Đương nhiên, Viễn Cổ Thể Tu như Từ Huyền lại là một ngoại lệ. Từ đầu đến cuối, hắn không hấp thu linh khí ngoại khí, lấy cực hạn tu luyện bản thân làm chính, đạt đến sánh ngang thiên địa, gần như trở thành một tánh mạng thân thể mạnh nhất vậy.
Trông thấy loại cảnh tượng này, Từ Huyền cũng bắt đầu hộ pháp cho Nhạc Phong.
Từ Huyền phát hiện, từng vòng xoáy linh khí bốn phía lúc đầu có chút luống cuống, nhưng rất nhanh liền vững vàng lại, dung quan vào trong cơ thể Nhạc Phong.
Tình hình lần này khiến Từ Huyền xác định, việc đột phá của Nhạc Phong cũng không có gì phải lo lắng cả. Băng Lam chi thủy, bản thân có kỳ hiệu khu trừ Tâm Ma, cho dù đột phá không thành thì cũng không có nguy hiểm gì lớn cả.
Dưới sự chú ý của Từ Huyền, Nhạc Phong rất nhanh vượt qua thời khắc mấu chốt, linh khí mênh mông ở ngoại giới dũng mãnh vào trong cơ thể, hấp thu và bài trừ, dần dần lớn mạnh phấp lực bản thân hắn.
Tổng cộng không đến một tháng thời gian, Nhạc Phong đã thành công đột phá hàng rào đan đạo, trong cơ thể dần dần ngưng kết thành một khỏa Tiểu đan hoàn. Loại đan hoàn này sau khi tấn chức Nguyên Đan kỳ sẽ được xưng là Nguyên Đan, sau khi tấn chức Kim Đan thì xưng là Kim Đan. Một đầu đại đạo tu hành như thế được gọi là "Kim Đan đại đạo" Có thể nói là rất gian truân.
- Thật sự là nhờ có Từ sư đệ tương trợ, nếu không thì tấn chức Ngưng Đan cũng không thể nào thuận lợi như vậy được.
Nhạc Phong mở to mắt, mắt như đèn sáng, quần áo không gió mà bay, bốn phía vọt tới một cổ linh áp cường đại, khí chất linh vận hơn xa tu giả bình thường, ngược lại có vài phần phong phạm khí tức của cao nhân Ngưng Đan.
- Chúc mừng Nhạc sư huynh, tiện tay mà thôi, không cần phải nói làm gì.
Từ Huyền sau khi chúc mừng lại nhắm mắt bắt đầu tìm hiểu, hắn muốn để Nhạc Phong củng cố tu vị cảnh giới và dung nhập khí tức với Thần Hoang đại địa.
Hai tháng sau.
Bành oanh!
Một cái đại hải bối tách ra thải quang bay ra từ trong lòng đất, bên trong đi ra hai thanh niên, cười nhạt một tiếng, phá không bay về phía vô tận Hoang Nguyên ở bên ngoài U Ám Cổ Lâm.
Phi hành mấy vạn dặm thì trong thiên địa xuất hiện một tầng sương mù, nhìn qua tựa như một tầng bình chướng cự đại ngăn cách trong ngoài.
Từ Huyền mơ hồ cảm thấy "Giới trong giới" theo như lời tàn hồn kiếp trước quả thật rất có đạo lý. Cửu thành Thần Hoang, thật giống như một khối Bí Cảnh vô cùng lớn ngăn cách với ngoại giới vậy.
Nếu như tu giả ngoại giới muốn tiến vào sẽ bị bài xích rất lớn, có lẽ còn bị hạn chế tu vị cũng không chừng.
- Đi!
Từ Huyền biết rõ, xuyên qua tầng bình chướng sương mù này cũng không khó khăn chút nào.
Bá bá!
Hai người xuyên qua bình chướng sương mù, sau một khắc liền tiến vào một phương Thiên địa khác, phía trước khí tức cuồng bạo khiến người bất an, trong tầm mắt một dòng sông hỗn loạn kinh tâm đập vào mắt, ngân bạch đẹp mắt, rộng chừng mấy trăm trượng, bắt ngang thương khung, rộng rãi tráng lệ.
- Ồ! Cát Thiên Hà này vậy mà ở vào thời kỳ tương đối vững vàng.
Từ Huyền hơi kinh dị nói.
Lần trước khi đi vào Cát Thiên Hà thì hắn phải đợi thời gian tương đối dài Cát Thiên Hà mới khôi phục ổn định cơ bản, nếu không thì trong thời kỳ hỗn loạn rung chuyển thì ngay cả Bất Hủ Kim Đan cũng chưa chắc có thể xông qua được.
Đúng lúc này.
Hô ông ~
Trong Cát Thiên Hà hùng vĩ phía trước bay ra cái thuyền đen nhỏ, trên đó mơ hồ có thể thấy được thân ảnh của sáu bảy người, phần lớn đều lộ ra chật vật không chịu nổi, tâm thần không yên.
Chỉ một lão giả lục tuần ở mũi tàu ăn mặc áo bào sạch sẽ, hai tay chắp sau lưng, đón gió mát, thần sắc thích ý mà nói:
- Tốt rồi, có thể kiên trì đến bây giờ, cũng coi như là vận may của các ngươi, phía trước chính là Thần Hoang.
- Thần Hoang, cuối cùng đã tới, đa tạ tiền bối.
Trên thuyền nhỏ màu đen, một đám tu giả, cúi người nói cảm tạ.
Mà lúc Từ Huyền thấy rõ khuôn mặt của lão giả lục tuần kia thì thần sắc khẽ biến, lộ ra vài phần ngạc nhiên.
Lão giả lục tuần này không phải là lão giả họ Lục lúc trước đưa mình và bọn người Yên Mi cùng qua sông sao?
Lúc này cách hơn mười năm, đối phương lại vẫn ở chỗ này đưa người qua sông là vì sao?
Rất nhanh, lão giả Ngưng Đan họ Lục kia cũng nhìn thấy Từ Huyền, cảm thấy giật mình, hai mắt nhắm lại, tinh quang chợt lóe.
Nhìn thần sắc của lão giả họ Lục thì tựa hồ đã nhận ra Từ Huyền.
Từ Huyền cảm thấy ngoài ý muốn, lần trước đưa mình qua Cát Thiên Hà đã là chuyện mười năm trước rồi. Lúc ấy hắn chỉ là một tên tu vị không đến luyện thần thất trọng mà lão giả họ Lục này đã là cao nhân Ngưng Đan rồi, không ngờ lại có ấn tượng với mình như thế.
- Vị tiểu đạo hữu này thoạt nhìn rất quen mặt! Tiến vào Thần Hoang đại địa mới chỉ có hơn mười năm đã có tiến triển thần tốc như thế, thật là thế hệ kinh tài tuyệt diễm.
Lão giả họ lục đứng trước mũi tàu, dáng tươi cười chân thành chào hỏi Từ Huyền.
- Cách xa nhau mười năm, không nghĩ đến tiền bối còn nhớ rõ tại hạ, năm đó đã làm phiền Lục tiền bối đưa qua rồi.
Từ Huyền mỉm cười, ôm quyền hành lễ.
Khi hai người xa xa đối thoại với nhau thì những tu giả nhảy xuống từ chiếc thuyền nhỏ màu đen đều có chút phát mộng.
Phụ cận Cát Thiên Hà này chỉ có thể ngẫu nhiên trông thấy tu giả từ ngoại giới tiến vào Thần Hoang nhưng không hề thấy ai từ Thần Hoang phản hồi ngoại giới cả.
- Đạo hữu cớ sao lại nói ra lời ấy, Lục mỗ chưa bao giờ đưa ai miễn phí tiến vào Thần Hoang cả, mà lấy tu vị tạo nghệ hiện giờ của ngươi, gọi ta một tiếng đạo hữu là đủ rồi.
Lão giả họ Lục ngôn từ hoà nhã không khác gì trước kia cả.
Trong tu giới rất nhiều tu giả đều dùng tu vị để luận bối phận, đặc biệt là khi đối mặt với sinh linh lạ lẫm. Lão giả họ Lục kia hiển nhiên cũng tuân theo quy tắc này rồi.
- Thỉnh giáo tiền bối, Cửu thành Thần Hoang trong truyền thuyết rốt cuộc là như thế nào?
- Bên trong Thần Hoang có chỗ nào cấm kị? Cần phải chú ý cái gì? Khẩn cầu hai vị tiền bối đề điểm một hai, chúng ta sẽ vô cùng cảm kích!
Đại bộ phận tu giả luyện thần kỳ vượt qua Cát Thiên Hà thần sắc cung kính, hướng Từ Huyền và Nhạc Phong thỉnh giáo.
Trông thấy những tu giả này chật vật không chịu nổi, nhưng lòng lại mang ý chí như vậy, Từ Huyền không khỏi nhớ tới mình năm đó.
Nhạc Phong ở một bên rất là hiền hoà, giản lược cho những người này một chút về tình huống đại khái của Thần Hoang:
- Sau khi các ngươi xuyên qua Hoang Nguyên sẽ nhìn thấy U Ám Cổ Lâm, hành tẩu dọc theo biên giới sẽ có cơ hội gặp được một ít thôn trấn hoặc là Liệp Yêu Giả, tốt nhất là nên ngồi xuống đả tọa trước, tiêu trừ đi khí từ người từ ngoài đến. Như vậy tiến vào Thần Hoang thế giới sẽ không dễ gì bị nhân sĩ bản thổ phát hiện, ít đi một chút phiền toái. Ở chỗ ta có một tấm bản đồ, giờ tặng cho các ngươi để phục chế cho nhau sử dụng này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 491: Dấu vết để lại.
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Trao đổi một lát, những tu giả cấp thấp luyện thần kỳ này đối với vấn đề sinh tồn khi mới vào Thần Hoang đã có được nhận thức nhất định, vạn phần cảm kích đối với hai người Từ Huyền, rồi sau đó nhao nhao xuyên qua qua tầng sương mù ở phía đối diện, thân ảnh lóe lên rồi biến mất, tiến vào một phương thổ địa khác.
Đợi khi những người này đi thì Từ Huyền và lão giả họ Lục đã có những nhận thức mới với nhau.
- Từ đạo hữu nếu không ghét bỏ thì lão phu xin đưa ngươi qua sông miễn phí, dù sao cũng là tiện đường.
Lão giả họ Lục đề nghị nói.
- Cũng tốt, hiện giờ cũng chính là lúc Cát Thiên Hà vững vàng, chúng ta cũng không khách khí nữa.
Từ Huyền và Nhạc Phong nhảy lên cao, bay vọt lên linh thuyền màu đen.
Ông hô ~
Thuyền nhỏ màu đen dưới sự khống chế của lão giả họ Lục liền lướt về một hướng khác của Cát Thiên Hà.
Vào thời khắc vững vàng thì trong Cát Thiên Hà vẫn sẽ sinh ra một ít quang phong hoa mỹ hỗn loạn, uy lực không tầm thường, đủ để sinh ra uy hiếp rất lớn với tu giả thoát phàm tam giai.
Bất quá lúc này vô luận Từ Huyền, hay là Nhạc Phong, đều đạt đến cấp độ Ngưng Đan kỳ, đối mặt với cương phong xoẹt qua ở phụ cận ngược lại có thể ứng phó một cách nhẹ nhõm.
Bất quá, ứng phó với cương phong chính diện thổi đến thì Nhạc Phong cũng phải dốc toàn lực để ứng phó, pháp quyết trong tay nhanh chóng kháp động, một mảnh quang nhận màu xanh mạnh mẽ xông ra. Trong tiếng "Phanh oanh" sinh ra đại lượng mảnh vỡ cương phong và ngũ sắc quang hoa, trông rất đẹp mắt.
Về phần Từ Huyền, hắn chỉ cần sừng sững tại chỗ, từ trong khí lực sinh ra một cổ lực áp bách hùng hồn bá đạo, những cương phong kia chưa đến gần thì uy năng đã đại giảm, thậm chí rất khó tới gần. Dù ngẫu nhiên có một chút mảnh vỡ cương phong đánh vào người thì ngoài thân liền lóe lên một tầng kim quang, như một tượng thần Kim Cương, tóe lên một mảnh hỏa hoa chói mắt.
Lão giả họ Lục thần sắc động dung, giật mình không nhỏ, bằng vào khí lực cường đại đối đầu với cương phong, cái này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Ở trên thuyền, lão giả họ Lục như cười như không đề cập với Từ Huyền về Yên Mi ngày đó.
Đề cập đến Yên Mi, thần sắc Từ Huyền cũng lộ vẻ phức tạp, nàng này tiến vào Thần Hoang, tựa hồ có mục đích và sứ mạng nào đó, sau khi tiến vào Thần Hoang không lâu, liền tự động rời đi, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ông!
Trong một khắc, trong Cát Thiên Hà sinh ra một cổ chấn động quỷ dị kinh hồn, một cổ khí tức cấm kị truyền đến...
Chỉ thấy một luồng khí xoáy thần bí sinh ra trong luồng cương phong ở phụ cận, dẫn động linh khí hỗn loạn bốn phía, gào thét lướt đến.
Rời đi thật xa, Từ Huyền liền cảm thấy một cố lực hút cực lớn.
- Không gian linh khí toàn! Lực hút này so với lúc trước không chỉ mạnh hơn gấp mười lần, chuyện gì xảy ra vậy?
Khuôn mặt Nhạc Phong đỏ bừng, chỉ cảm thấy pháp lực toàn thân không tự chủ được trôi ra bên ngoài.
Sắc mặt Từ Huyền cũng là biến đổi, lực hút của không gian linh khí toàn đâu phải lúc xưa có thể sánh bằng.
- Đã quên nói cho nhị vị, đối mặt với linh khí toàn trong Cát Thiên Hà, tu vị càng cao, lực lượng phải thừa nhận cũng càng lớn.
Lão giả họ Lục lập tức nhắc nhở.
Lập tức linh khí tòa kia dần dần tới gần, Từ Huyền tuy rằng cảm giác được lực hút khủng bố, nhưng một thân tu vị thực lực của hắn đều là ở thân thể, không dựa vào Thiên địa linh khí, còn có thể chống cự. Nhưng Nhạc Phong lại khác, hắn mới vào Ngưng Đan kỳ, một thân pháp lực không thể khống chế được nhanh chóng xói mòn ra ngoài, thân hình ẩn ẩn lắc lư, cho đến lúc bị kéo vào trong linh khí toàn.
Lão giả họ Lục toàn thân tràn đầy một tầng ngân quang mỹ lệ, cổ lực lượng thần bí kia đối với không gian linh khí toàn có được lực chống cự rất mạnh. Hơn nữa hắn còn có dư lực, đơn chưởng vỗ vào hắc thuyền, thay đổi phương hướng, ra sức lướt tới bờ bên kia.
BA~!
Từ Huyền đứng trên phi châu, một tay vỗ Nhạc Phong, hắn liền cảm thấy thân thể trầm xuống, một chân vừa mới rời khỏi hắc thuyền lập tức dừng nguyên tại chỗ, hắn thở dài một hơi, mồ hôi lạnh đầm đìa:
- Nguy hiểm thật, may mắn sư đệ ra tay.
Sau khi thoát khỏi hiểm cảnh, Từ Huyền không khỏi triệt để thay đổi cách nhìn đối với lão giả họ Lục, người này thoạt nhìn chỉ là Ngưng Đan trung kỳ võ tu, nhưng chân lực chân động đặc thù trên thân lại có thể nhẹ nhõm ứng phó với linh khí toàn. Không những thế mà bản thân của hắn còn phải điều khiển hắc thuyền to như vậy nữa, cứ thế mà thoát khỏi hấp lực khổng bố của không gian linh khí toàn, cái này so một cái người chống cự không khí linh khí toàn còn khó khăn hơn gấp 10 lần.
Giờ phút này, chỉ thấy lão giả họ Lục lẳng lặn đứng trên mũi tầu, trên người tràn đầy một tầng ngân quang nhàn nhạt, thong thả tự nhiên trong Cát Thiên Hà.
- Người này khống chế lực lượng loại không gian, mượn nhờ lực lượng của tiểu hà giáp ranh để tăng lên thần thông tạo nghệ của mình, tu vị chân thực của hắn cũng tuyệt không phải đơn giản như hắn biểu hiện ra đâu.
Trong ký ức tinh hải đột nhiên vang lên thanh âm của tàn hồn kiếp trước.
Từ Huyền âm thầm líu lưỡi, không nghĩ tới hai lần gặp phải một vị lão giả đưa qua sông, dĩ nhiên là một vị kỳ nhân đương thời. Khó trách đối phương mười năm vẫn ở phụ cận Cát Thiên Hà giúp người qua sông, nguyên lai là vì mượn đó để ma luyện thần thông tu vị, về phần kiếm lấy linh thạch, đoán chừng chỉ là thuận tiện thôi.
Sau khi được tàn hồn kiếp trước nhắc nhở, ánh mứt Từ Huyền khi nhìn về phía lão giả họ Lục kia lập tức đã sinh ra biến hóa.
Đoạn đường sau đó không gian linh khí toàn vậy mà lục tục xuất hiện nhiều lần, càng về sau, ngay cả lão giả họ Lục cũng có vẻ hơi cố hết sức, tu vị của hắn trong một lần đã bạo lộ đế cấp độ Ngưng Đan hậu kỳ.
- Lục đạo hữu, lần này qua sông vì sao lại nhiều lần gặp phải không gian linh khí toàn thế?
Từ Huyền khó hiểu mà hỏi.
- Cát Thiên Hà này kì thực là thuộc về sông giáp ranh của Thần Hoang đại địa, đối với cường giả đến từ bên ngoài ngoài đan đạo càng thêm mẫn cảm. Lão phu không ngờ rằng, vị bằng hữu kia của ngươi mới vừa vặn đột phá, đan đạo khí tức trên người vẫn chưa hoàn toàn tương tan triệt để với Thần Hoang đại địa
Lão giả họ Lục lắc đầu cười cười.
Từ Huyền lại bán tín bán nghi, lão giả họ Lục này sao lại hảo tâm như vậy, miễn phí đưa hai người mình qua? Người này nắm giữ lực lượng thần bí loại không gian, trước đó đối với tình huống của Nhạc Phong phải hiểu rõ như lòng bàn tay mới đúng.
Bất quá, nếu không có hắc thuyền thì việc Nhạc Phong qua sông sẽ khó khăn hơn nhiều, Từ Huyền cũng không phản bác được gì.
Sau khi ứng phó mấy không gian linh khí toàn thì hắc thuyền rốt cục cũng đến bờ bên kia Cát Thiên Hà, nơi này là khu vực thuộc về Tam dương cảnh.
Hai người cũng không dừng lại nhieeufm trực tiếp bay về thị trấn nhỏ phụ cận Cát Thiên Hà.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 492: U Lam Thủy Châu. (1).
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Đưa mắt nhìn hai người Từ Huyền rời đi, trong mắt lão giả họ Lục xoẹt qua một đạo kỳ quang, thấp giọng lẩm bẩm:
- Kẻ này khí tức trên thân một trời một vực với tu giả thế gian, cũng không như võ tu, cũng không giống với Thể Tu bình thường, hơn nữa đối với lực lượng bên trong Cát Thiên Hà lại có được lực chống cự như thế...
Hắn chỉ là sinh lòng hiếu kỳ, suy tư một lát lại hồi phục lại bộ dạng bình thản như không có gì, lại chờ đưa người sang sông ở phụ cận Cát Thiên Hà.
Sau khi rời xa Cát Thiên Hà, tàn hồn kiếp trước trong ký ức tinh hải lần nữa toát ra, thần sắc ngưng trọng nói:
- Cũng may là lão giả kia không có ác ý với ngươi, nếu không thì phiền toái rồi. Người này là tồn tại nắm giữ lực lượng loại không gian hiếm có trong võ tu, tu vị cảnh giới thực sự bị không gian bí thuật phong ấn. Ở chỗ đó ta không dám đơn giản thi triển linh hồn bí thuật để dò xét, nếu không cũng sẽ bị lực lượng của Cát Thiên Hà ảnh hưởng, bởi vậy cũng chưa điều tra được tu vị chính thức của hắn.
Nghe nói lời ấy, Từ Huyền trong lòng khiếp sợ, lại quay đầu xem xét, sớm đã không thấy bóng dáng lão giả kia đâu nữa.
Rời xa Cát Thiên Hà, tiến vào lúc trước thị trấn nhỏ, hai người Từ Huyền hơi dừng lại, liền vào đi vào Bát Hoang Sa Mạc mênh mông bát ngát.
Luận lớn nhỏ, Bát Hoang Sa Mạc cũng không nhỏ hơn Tử Hải bao nhiêu, hoàn cảnh cũng thập phần ác liệt.
Lúc này đây, Từ Huyền không cần sa châu, hai người bằng vào tu vị Ngưng Đan kỳ trực tiếp phi hành trong gió lốc.
Trong quá trình phi hành thì Nhạc Phong phát hiện Từ sư đệ, khi thì sẽ ngừng lại một chút, hơn nữa còn tính toán gì đó
- Từ sư đệ hình như là đang tìm kiếm gì đó hả?
Nhạc Phong rốt cục nhịn không được tò mò hỏi.
Từ Huyền hơi trầm ngâm, đáp:
- Thực không dám dấu diếm, ngày đó Bát Hoang Sa Mạc này từng xuất hiện qua một tòa di lạc cổ thành, ta đang tìm xem vị trí ngày trước, xem có thể tìm thấy chút manh mối nào để lại không.
- Di lạc cổ thành!
Nhạc Phong con mắt sáng ngời, thần sắc hơi có vẻ kích động.
Từ Huyền chậm rãi nhắm mắt lại, tâm thần tiến vào ký ức tinh hải, lần nữa tìm hiểu trí nhớ kiếp trước Thiên Cơ tử lưu lại.
Vị thần linh mà Thiên Cơ tộc cung phụng đã từng có chút quan hệ sư thừa sâu xa với Từ Huyền, bằng vào những manh mối này, Từ Huyền hy vọng có thể tra được cái gì đó.
Trên thực tế, sau khi tiến vào Thần Hoang, Từ Huyền cũng không hề quên kinh nghiệm ở trong Thiên Cơ cổ thành, thậm chí từng tốn hao rất nhiều thời gian để tìm hiểu, mơ hồ cảm thấy khắp Bát Hoang Sa Mạc, giống như là một bàn cờ lớn, mà Thiên Cơ cổ thành kia chính là một nhân tố không thể xác định trong đó.
Bá!
Bỗng dưng, trong tay Từ Huyền xuất hiện một quyển sách phong cách cổ xưa, trên đó có mấy chữ cổ triện, tên viết: 《Độn khứ đích nhất 》.
Độn Khứ Đích Nhất, bản thư tịch cổ này được từ tầng 50 của Thiên Cơ lâu cực kỳ thần bí trong Thiên Cơ cổ thành.
Lúc trước khi phát hiện ra bản sách cổ này thì Từ Huyền đã xác định vật này là thứ trọng yếu nhất trong phòng, nhưng trực giác nói cho hắn biết, quyển sách này chưa chắc là thứ hữu dụng nhất đối với hắn.
Yên Mi học thức uyên bác, hiểu được Thần Hoang cửu tộc từng nói cho hắn biết, cuốn sách này thích hợp cho tiên diễn sư sử dụng.
Lúc ấy, ý niệm của Từ Huyền chính là lưu lại bản sách cổ này, nhưng vẫn lẳng lặng đưa tặng.
- Độn Khứ Đích Nhất, không phải là Thiên Cơ cổ thành phiêu miễu vô định kia sao?
Từ Huyền không khỏi hít sâu một hơi, tim đập đột nhiên nhanh hơn, hắn phán đoán bản sách cổ này rất có thể chính là chìa khóa để mở ra Thiên Cơ cổ thành kia.
Lúc này hắn lại lấy ra sách cổ, chậm rãi mở ra, phát hiện văn tự cổ đại trên đó hắn không biết vị, có lẽ Yên Mi có thể phá giải, hoặc Tuyết Vi thân là Yêu Ngư hoàng tộc cũng có thể biết được một hai.
- Đáng tiếc ah đáng tiếc!
Từ Huyền thở dài một hơi, hơi có chút tiếc nuối, thu hồi sách cổ.
Bản Độn Khứ Đích Nhất này là manh mối trọng yếu có quan hệ đến bóng dáng Thiên Cơ cổ thành, nếu có thể thành công thì Từ Huyền liền có cơ hội lấy được Ngân Từ Thần Châu đặc thù nhất trong Thần Hoang cửu đại di lạc côi bảo rồi.
Nhưng vấn đề là, cho dù Từ Huyền có thể biết được văn tự trên đó, cũng rất khó lý giải được áo nghĩ huyền lí của tiên diễn sư trong đó.
Giờ khắc này, Từ Huyền đột nhiên nhớ tới một người, đó chính là Sở Đông ở Côn Vân Quốc Phương Vân trọng thành năm đó, hắn sở dĩ lựa chọn bản sách cổ này, trong đó có một nguyên nhân cũng là vì Sở Đông, hiện giờ xem ra việc này đều đã có định số cả rồi.
- Đi thôi, nhanh chóng chạy về Côn Vân Quốc! Trước hết cứ để cho nó ngủ say trong cát bụi một thời gian ngắn đã.
Từ Huyền rất nhanh làm ra quyết sách, cùng Nhạc Phong bay về phía Bát Hoanh thành.
Đủ loại nguyên nhân, khiến cho Từ Huyền tạm thời buông tha cho ý niệm tìm kiếm Thiên Cơ cổ thành, nhưng hắn tin tưởng có một ngày mình nhất định có thể khiến cho tòa thành cổ này lại lần nữa xuất hiện, thậm chí có được kiện di lạc côi bảo đặc thù kia.
Hai người vừa bay ra mấy trăm dặm, thì ở giữa sa mạc phía trước phá không bay tới mấy thân ảnh chật vật không chịu nổi.
- Chạy nhanh lên! U Lam Thủy Châu xuất hiện!
Một nam tử hung hãn mặc hắc khải kinh hô một tiếng, dẫn đầu mọi người một đường chạy thục mạng.
Đám tu giả này đều sắc mặt bất thiện, trong đó có không ít người thiếu tay gãy chân.
- Sư đệ, những người này hình như không phải là nhân sĩ bản thổ, thấy giống sa đạo hơn.
Ánh mắt Nhạc Phong quét về phía những tu giả phía trước, có chút địch ý. Nguyên lai là ngày trước khi hắn tiến Thần Hoang đã từng gặp phải sa đạo trong Bát Hoang Sa Mạc, cũng may là đã bị hắn đánh lui.
Hôm nay tao ngộ những sa đạo này, hắn tự nhiên không có vẻ mặt gì tốt rồi.
Ồ!
Ánh mắt Từ Huyền liền dừng trên người hắc khải nam tử kia, cảm giác nhìn rất quen mắt, bỗng dưng nhớ lại ban đầu khi ở trong Bát Hoang Sa Mạc hắn đã gặp phải một thủ lĩnh sa đạo, chính là người này, nhưng lại bị mình và đám Uông Thủy mập mạp đánh bại, cuối cùng từng cùng nhau tiến vào đi lạc cổ thành.
- Là hắn!
Trong đám người một thanh niên cụt tay sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nhìn chằm chằm vào Từ Huyền, trong mắt vẫn còn địch ý càng nhiều hơn nữa là bị sợ hãi kiêng kị bao phủ.
Từ Huyền tự nhiên sinh ra cảm ứng, ghét mắt xem xét thì càng thêm giật mình, thanh niên cụt tay này chính là một người còn lại trong ma lang tam sát năm đó.
Ngày xưa trước khi tiến vào di lạc cổ thành, ma lang tam sát kia hùng hổ, đội hình cường đại, tu vị đều đã ngoài luyện thần thất trong, nhưng sau khi tiến vào Thiên Cơ cổ thành, cẩm bào nam tử và nữ tử áo đen trong ma lang tam sát đều bị Từ Huyền chém giết, chỉ còn lại một mình thanh niên cụt tay là trốn đi được.
- Đứng lại!
Nhạc Phong mắt lộ ra lệ quang, hét lớn một tiếng, đan đạo khí tức hùng hồn cường đại bao phủ toàn trường.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 493: U Lam Thủy Châu. (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Ah. . . •••
Một đám sa đạo và tu giả rải rác, trong lòng run lên, đứng thẳng bất động tại chỗ, lộ ra thần sắc kính sợ.
Trong đám người, hắc khải nam tử và thanh niên cụt tay kia liếc nhau, chỉ cảm thấy trong lòng như bị búa tạ đánh trúng.
Hơn mười năm trước, lúc đồng thời gặp nhau, Từ Huyền luyện thần tứ trọng, hắc khải nam tử luyện thần thất trọng, thanh niên cụt tay luyện thần thất trọng. Khi đó, hai người ở trước mặt Từ Huyền chẳng những không có nửa điểm tiện nghi, ngược lại thiếu chút nữa đã bị tổn thất nặng.
Hôm nay tương kiến, hắc khải nam tử và thanh niên cụt tay đều đạt đến luyện thần đỉnh phong, cơ bản có thể tung hoành trong phiến sa mạc này rồi.
Thế nhưng thiếu niên ngày xưa giờ đã là đan đạo cường giả cao cao tại thượng, trong nháy mắt có thể lập tức quyết định được sinh tử của bọn hắn. (share by banlong.us; copy lậu từ Bàn Long Hội)
Hắc khải nam tử và thanh niên cụt tay trong lòng một mảnh đắng chát, thầm than hỏng bét.
Nếu như gặp phải một vị Ngưng Đan cao nhân thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp phải hai người, càng muốn mạng người chính là, một người trong đó còn là cừu địch năm xưa nữa.
- Xin hỏi hai vị đại nhân, có gì chỉ giáo? Nếu như trong đám người này có ai xúc phạm qua hai người, thỉnh tùy ý động thủ tru sát, không cần thiết phải liên lụy đến người vô tội khác.
Trong đám người một lão đầu râu hoa râm, phủ phục đầy đất, run giọng thỉnh cầu nói.
- Từ tiền bối, ngài hiện giờ đã là Ngưng Đan cao nhân, tiểu đả tiểu nháo năm đó không đáng giá nhắc tới, hai người chúng ta lòng rất vui mừng. Nhưng nếu trì hoãn một lát, khiến U Lam Thủy Châu kia tới gần, không những chúng ta không còn mạng, mà ngay cả hai vị đại nhân, cũng có thể có thể vẫn lạc đấy.
Hắc khải nam tử kia cẩn thận từng li từng tí tiến lên trả lời.
- U Lam Thủy Châu gì chứ, khiến các ngươi sợ hãi như thế, ngay cả tu giả đan đạo chúng ta cũng phải chịu uy hiếp sao?
Nhạc Phong cười lạnh một tiếng, vẻ mặt nghi vấn không tin.
Từ Huyền cũng sinh lòng nghi hoặc, lần trước khi xuyên qua Bát Hoang Sa Mạc, căn bản không có nghe nói qua cái gọi là U Lam Thủy Châu gì cả.
- Hai vị đại nhân chỗ không biết, U Lam Thủy Châu kia là thủy châu thần bí mới xuất hiện trong Bát Hoang Sa Mạc một hai năm gần đây, như một U Linh du đãng khắp nơi trong sa mạc, phàm là sinh linh tới gần đều bị hút vào, có đi không về. Nửa năm qua đã có hai ba vị Ngưng Đan cao nhân, bị U Lam Thủy Châu nuốt không trở về được.
Hắc khải nam tử nói đến đây, vẫn không quên quay đầu lại nhìn một cái, mặt mũi tràn đầy sợ hãi.
Hô oanh --
Nhưng vào lúc này, một đầu khác của vô biên sa mạc này đột nhiên sinh ra một cổ chấn động kinh thiên động địa.
Một thủy châu bao phủ vòng xoáy lam thủy khổng lồ rung chuyển phạm vi hơn mười dặm sa mạc đang nhanh chóng lướt đến chỗ này, lấy tốc độ của tu giả bình thường chỉ sợ khó có thể đào thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của nó.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong thiên địa một mảnh lờ mờ, trong tầm mắt vòng xoáy lam thủy kia giống như một bóng ma tử vong, những nơi đi qua, cát đất bay cuộn, vòi rồng cùng vòi rồng đồng tiến, giống như lực lượng của Thiên địa thiên nhiên, không phải sức người có thể ngăn cản được.
Gặp phải thanh thế như thế, mắt Nhạc Phong lộ ra vẻ hoảng sợ, cổ lực lượng này chỉ sợ tuyệt không phải cường giả cấp độ đan đạo có khả năng có được.
Cũng khó trách một đám sa đạo lại bỏ trốn chật vật như thế.
- Ở trong Bát Hoang Sa Mạc lại thi triển ra cấm thuật cường đại bực này, coi như lão quái Nguyên Đan kỳ đích thân tới, cũng không dễ dàng làm được. Hơn nữa, cỗ chấn động cường đại đến từ U Lam Thủy Châu bên trong vòng xoáy kia có một loại cảm giác rất đặc biệt, tựa hồ. . .
Từ Huyền nhìn qua vòng xoáy lam thủy thần bí đáng sợ kia, mặt sắc mặt ngưng trọng, nhưng trong mắt lại lấp lóe vẻ kỳ dị:
- Sư đệ, làm sao bây giờ? U Lam Thủy Châu sắp đến gần rồi, hiện giờ rút lui còn có thể nắm chắc toàn thân trở ra.
Nhạc Phong ngữ khí dồn dập nói, hắn cảm giác sâu sắc lực lượng phô thiên cái địa tu ừ trong U Lam Thủy Châu kia, dùng lực lượng của mình đối chiến thì không khác gì bọ ngựa đấu xe cả.
Một đám sa đạo cũng như kiến bò trên chảo nóng, lo lắng nhìn về phía Từ Huyền.
Hắc khải nam tử và thanh niên cụt tay thần sắc phức tạp, không nghĩ tới trong hai đại Ngưng Đan lại lấy Từ Huyền cầm đầu, đối phương lại nắm giữ vận mệnh của cả một đám tu giả.
- Một người cũng đừng đi!
Từ Huyền thần sắc lạnh lùng, từ trong khí lực tản ra một cổ uy năng kinh thiên khiến người không dám làm trái, một đám sa đạo bị áp bách đến khó có thể thở dốc.
Chúng sa đạo lập tức lâm vào bóng ma tử vong, mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Hô ông oanh. . .
Lúc này, một mảnh u lam thủy quang lan tràn đến khu vực sa mạc phụ cận, phong bạo lờ mờ trong Thiên địa tàn sát bừa bãi mà đến.
Thanh niên cụt tay vẻ mặt dữ tợn, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu nói:
- Ha ha ha, tiểu tử họ Từ, ngươi làm như vậy sẽ chỉ khiến mình vẫn lạc trong Bát Hoang Sa Mạc thôi, có thể khiến hai đại Ngưng Đan chôn cùng, ta chết cũng không tiếc! Lão đại và lão Nhị, các ngươi trên trời có linh thiêng, nhìn thấy được không hả?
Hắc khải nam tử và các sa đạo khác nguyên một đám câm như hến, khó có thể đoán trước, nhóm người mình sắp bị U Lam Thủy Châu nuốt hết hay là bị Ngưng Đan cao nhân nổi giận đánh chết nữa.
Nhưng mà Từ Huyền chỉ lạnh lùng nhìn thanh niên cụt tay, phiêu lập giữa không trung, lẳng lặng nhìn U Lam Thủy Châu rất nhanh đến gần kia.
Bá ~
Một mảnh Thủy Quang lạnh như băng như một đạo quang giới, từ trong U Lam Thủy Châu vọt tới, xoẹt qua quanh thân mọi người.
Một đám sa đạo, không ngừng đánh rùng mình, từ trong Thủy Quang truyền đến một cổ hấp lực cường đại kéo mọi người vào trong.
Lúc đầu, mọi người còn có thể miễn cưỡng chống cự, nhưng qua một lát có một bộ phận sa đạo, thân hình không tự chủ được dịch chuyển về phía đó, lại có người bị Phong Bạo cuốn vào, rất nhanh biến mất vô tung vô ảnh.
Đương nhiên, lấy tu vị của hai đại Ngưng Đan thì trước mắt vẫn có thể chống cự được.
- Sư đệ, ngươi có nắm chắc đối phó được với U Lam Thủy Châu không?
Nhạc Phong thần sắc tâm thần bất định hỏi, đoàn vòng xoáy lam thủy trong tầm mắt càng ngày càng gần uy năng của nó gần như có thể rung chuyển Thiên địa, lại còn cảm thấy một cổ khí tức như đại tai nạn đang lan đến nữa.
- Không có.
Từ Huyền quyết đoán lắc đầu, đối mặt với vòng xoáy thủy chẩu ảnh hưởng đến phạm vi khổng lồ kia, coi như là Nguyên Đan lão quái phổ thông đến cũng phải nhượng bộ lui binh. Lấy lực lượng Viễn Cổ Thể Tu hiện giờ của hắn, có thể sống sót, thậm chí giết đến hạch tâm, nhưng còn không cuồng vọng đến tình trạng có thể đối phó được nó.
Bá sưu sưu. . .
Lập tức, ngày càng nhiều sa đạo, trong tiếng kêu la giãy dụa thảm thiệt bị lực lượng của vòng xoáy thủy châu hút đi.
- Ngươi. . . Ngươi không nắm chắc sao?
Nhạc Phong tâm thần không hiểu run lên, hoảng sợ nhìn về phía Từ Huyền: Chẳng lẽ Từ sư đệ điên rồi sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart