Thần Y Thánh Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 490: Vô Ảnh hùng mạnh
Dịch: Tuaping
Nguồn: Mê truyện
Tiễn Trương Dương xong, Hồ Bân lại hung hăng khiển trách những người này.
Tất cả đám này bị gã mắng cho đến mức ko dám ngẩng đầu, Hồ Bân là đại ca của bọn họ, lời của Hồ Bân bọn họ không thể không nghe được.
Cuối cùng cơm cũng chẳng được ăn, ngoan ngoãn bồi thường xong thì ai nấy mặt mày xám xịt rồi chuồn đi luôn.
Lúc đi, bọn họ còn đều cúi đầu, không dám huênh hoang như lúc trước nữa, có người còn hiện rõ vẻ lo lắng.
Bọn họ sợ gãi Trương Dương sẽ tính sổ với mình, họ không biết thân phận của Trương Dương, nhưng họ biết rõ rằng, người có thể khiến Hồ Bân phải có thái độ như vậy thì chắc chắn sẽ không phải hạng tầm thường.
Bị những người này làm cho mất hứng, trở về Trương Dương cũng không uống nhiều rượu.
Mọi người cũng đều chúc Mễ Tuyết mấy chén, coi như an ủi cô, Mễ Tuyết cũng chỉ nhấp môi, bởi tửu lượng của cô vốn không tốt.
Chỉ một lúc sau, tiệc cũng tan, dù sao cũng đã bị người ta làm cho mất hứng rồi.
Việc trở thành viện sỹ y học cũng chưa mang lại cho Trương Dương nhiều thay đổi, họ tên của hắn ngoài việc báo lên trên, thì cũng chưa được công khai rộng rãi ra ngoài, trước mắt cũng chỉ có Trung khoa viện có hồ sơ.
Đây là yêu cầu của Trương Dương, và cũng là điều mà Trung khoa viện cảm thấy vui mừng.
Mấy ngày sau, nhà thiết kế mà Tô Thiệu Hoa mời cuối cùng cũng đã đến Trường Kinh, người này tên là Chu Vĩ Thành, bốn mươi tuổi, sinh ra và lớn lên ở Mỹ, tuy nhiên tiếng Trung lại nói rất tốt.
Gã được cha mẹ dạy tiếng mẹ đẻ từ nhỏ, không để con mình mất gốc.
Tô Thiệu Hoa đích thân đến đón người, sau đó giao cho Trương Dương. Thái độ làm việc của Chu Vĩ Thành vô cùng chuyên nghiệp, không nghỉ ngơi gì đã trực tiếp đến chỗ của Trương Dương rồi.
Sau khi khảo sát thực tế, mới có thể căn cứ vào các điều kiện để tiến hành thiết kế.
Nhà thiết kế này rất có trách nhiệm, công việc của anh ta cũng khiến Trương Dương thoải mái một chút. Chu Vĩ Thành chỉ ở lại Trường Kinh mấy ngày đã trở về, anh ta phải về làm bản thiết kế này.
Một bản thiết kế không hề đơn giản, bên trong có rất nhiều yêu cầu, muốn làm cho người ta đồng ý trăm phần trăm là rất khó, bất kỳ chỗ nào cũng không thể để xuất hiện sai sót cả.
Như vậy thời gian thiết kế sẽ khá dài, sau khi thanh toán tiền đặt cọc, Trương Dương yêu cầu khoảng hơn một tháng là phải có bản thiết kế.
Cũng may Trương Dương cũng không vội, cho dù thiết kế xong thì mùa đông cũng không thể khởi công được, thời gian dài hơn một chút cũng không sao cả.
Long Phong lần trước xuất quan chỉ nghỉ ngơi một ngày lại tiếp tục bế quan.
Có Trương Dương cung cấp linh dược, cộng thêm cao cấp tâm pháp, gã khôi phục rất nhanh.
Long Phong gần như hàng ngày có thể cảm nhận được sự tiến bộ của mình, cảm nhận được nội kình của mình không ngừng tăng lên.
Sau khi tu luyện lại, gã cảm giác nội kình của mình có vẻ thuần khiết hơn, dường như có cả một luồng Hạo Nhiên Chính Khí, điều này khiến gã hiểu Trương Dương không nói dối gã, đây chính xác là một bộ đạo gia tâm pháp, tuyệt đối không phải là vật của Ma Môn.
Long Phong đang tu luyện, Trương Dương cũng không nhàn rỗi, ngay cả Tia Chớp và Vô Ảnh cũng đều đang cố gắng. Đặc biệt là Tia Chớp, ngay từ đầu nó đã lợi hại hơn Trương Dương, Trương Dương thiếu chút nữa đã chết trong tay nó, nếu không phải nó và con nhện đen lưỡng bại câu thương thì cũng sẽ không rơi vào tay Trương Dương như vậy.
Tuy nhiên hiện tại Trương Dương đã vượt qua nó, nếu hai người tự tác chiến thì nó chỉ có thể dựa vào tốc độ trốn tránh, cho dù có độc cũng không đánh thắng được Trương Dương.
Điều này làm cho Tia Chớp rất buồn bực, nó vốn ham chơi nên cũng bắt đầu kiềm chế, mỗi sáng đều lên núi tu luyện với Trương Dương, điều này cũng giúp nó có được sự tiến bộ nho nhỏ.
Chit chit....
Trên núi, Tia Chớp bay nhảy trên các cành cây, miệng không ngừng kêu.
Vừa rồi nó và Trương Dương tỉ thí, đáng tiếc nó không thể vượt qua được Trương Dương, ngược lại mấy lần còn bị Trương Dương thuận tay ném ám khí khiến nó bị thương, cho nên mới kêu lớn như vậy.
Cũng may mà tốc độ của nó rất nhanh, nó chạy Trương Dương cũng không thể làm gì được nó.
Chít chít chít chít
Vô Ảnh ở một bên kêu, như thể đang khích lệ Tia Chớp cố lên vậy.
Nó chỉ đứng đó kêu, thỉnh thoảng lại còn nhét đồ ăn vào miệng, trông vẻ nhàn nhã vô cùng.
Nhìn bộ dạng nó ăn như thế, Trương Dương cũng cảm thấy buồn cười, nó càng ngày càng tham ăn rồi... Trương Dương rất lo liệu Vô Ảnh có mập lên hay không, nếu như quá mập thì không được, tốc độ chậm đi sẽ bị người ta bắt đi mất.
- Vô Ảnh, mày đi giúp Tia Chớp đi, tao sẽ nhảy lên...
Vô Ảnh còn chưa lên tiếng, Tia Chớp đã cười lớn đồng ý rồi, bộ dạng nhàn nhã của Vô Ảnh khiến nó ghen tị, cho nên muốn lôi cả Vô Ảnh xuống nước đánh.
Nó không thể đánh thì có thể chạy, ít nhất có thể thoát được sự chú ý của Trương Dương, như vậy cũng đã rất tốt rồi.
Chít chít....
Sau khi sửng sốt một hồi, Vô Ảnh đột nhiên vứt bỏ tất cả đồ ăn xuống, hưng phấn kêu lên.
Lần này lại đến lượt Trương Dương và Tia Chớp sửng sốt, Vô Ảnh không ngờ đã đồng ý rồi, một linh thú như nó không ngờ đã đồng ý yêu cầu tác chiến của Trương Dương.
Vô Ảnh còn nhảy tới bên Tia Chớp, không ngừng kêu lên, như thể đang thách thức Trương Dương vậy.
Nhìn bộ dạng của nó, Trương Dương không kìm nổi liền bật cười, tuy nhiên người nói ra yêu cầu đó là hắn, hắn không thể phản bác được, chỉ có thể để Tia Chớp gia nhập vòng chiến đấu mà thôi.
Nói thật, Trương Dương chỉ muốn trêu trọc Vô Ảnh một chút, không ngờ nó lại đáp ứng như vậy, nếu như nó đã đáp ứng rồi thì Trương Dương phải dạy cho nó một bài học mới được, để nó biết việc này không dễ dàng đáp wusng như vậy.
"cuộc chiến" lại bắt đầu lần nữa, Tia Chớp làm chủ lực tác chiến, nhờ tốc độ của mình để tìm cơ hội công kích.
Nó thỉnh thoảng còn phun ra khói độc, để gây cản trở cho Trương Dương, Vô Ảnh đã cắn hắn khiến hắn có thể chống cự được với khói độc, nhưng tác dụng không phải là mãi mãi, tác dụng của trước kia đã sớm biến mất.
Đối phó với khói độc của Tia Chớp, Trương Dương đã có cách, chỉ cần có khói độc là hắn sẽ quét ra một luồng khí mỏng, sau đó trốn ở chỗ xa phóng thích ám khí, những hòn đá nhỏ, những cành cây trên núi khi đã rơi vào tay hắn thì đều trở thành ám khí.
Mỗi lần đều là như vậy, khiến cho Tia Chớp vô cùng tức giận.
Đáng tiếc Tia Chớp không có thực lực đáng sợ như Kim quan mãng, không ép được Trương Dương, cũng chỉ có thể đứng đó kêu lên một cách bất đắc dĩ.
Phù...phù
Lại là mấy ngụm khói độc, Tia Chớp muốn dùng độc sương để phhong tỏa Trương Dương, chỉ cần gây chút phiền toái cho Trương Dương là nó có thể giải trừ được tình trạng túng quẫn của mình, thạm chí có khả năng thay đổi được chiến cuộc.
Trương Dương rất nhanh lui về phía sau, miệng còn cười cười.
Chiêu thức ấy của Tia Chớp đã dùng quá nhiều lần rồi, hắn cũng đã có phương án ứng phó, lần này Tia Chớp vẫn không có hiệu quả như cũ.
Chỉ cần hắn làm tiêu hao thể lực của Tia Chớp, thì người thắng cuộc sẽ là hắn.
Chít chít...
Vô Ảnh lại đột nhiên nhảy ra, trực tiếp ra phía sau Trương Dương.
Nó nhồi xổm trên một cành cây, bụng đột nhiên hóp vào.
Nó hít bụng với vẻ rất kỳ quái, dường như trong giây lát bụng nó đã hóp bé lại, còn đầu thì lớn lên.
- Phù..
Vô Ảnh đột nhiên há miệng phun, một đường ám kình từ miệng của nó bắn thẳng ra, Trương Dương vốn không coi trọng Vô ảnh, nhưng sau khi nghe thấy tiếng xé gió thì lập tức trở nên cảnh giác, hắn vội nằm lăn xuống mặt đất.
Bên cạnh đều có khói độc của Tia Chớp phun ra, hắn cũng chỉ có thể dùng cách này để tránh né.
Phịch...ch
"BA~!"
Một đường kình lưu đánh thẳng vào gốc cây, khiến cây bị đổ xuống...
Sau khi cây đổ, Trương Dương mới quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong mắt còn hiện lên vẻ kinh hãi. Sau lưng hắn còn toát mồ hôi lạnh, nếu không phải vừa rồi tránh không kịp thì hắn gặp đen đủi rồi.
- Vô Ảnh, là mày làm sao?
Trương Dương vừa nghĩ vừa thấy sợ, một bên kêu to, dường như hắn không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.
Chít chít...
Vô Ảnh hưng phấn kêu to, đột nhiên nó lại hít bunhj, há miệng phun một cái, một đường kình lưu bay thẳng ra
Lần này Trương Dương vẫn lưu ý, lăn mình một cái, khó khăn lắm mới tránh được sự công kích của Vô ảnh.
Ngẩng đầu lên, Trương Dương càng tỏ ra kinh hãi, lần này hắn tận mắt nhìn thấy luồng kình lưu hùng mạnh kia chính là do Vô Ảnh phóng ra.
Hắn thật không ngờ, Vô Ảnh từ trước đến giờ chưa có năng lực chiến đấu bao giờ, hiện tại lại có thể phóng nội kình ra ngoài như vậy.
Vô Ảnh công kích đích xác giống với cao thủ tầng thứ tư, hơn nữa uy lực cũng tương đương như vậy, điểm bất đồng chính là cao thủ tầng thứ tư có thể dùng tay tùy ý phát ra, còn Vô Ảnh thì dùng miệng.
Chít chít chít...
Vô Ảnh lại kêu lên, Tia Chớp ngẩn người cuối cùng cũng tỉnh lại, lập tức phối hợp với Vô ảnh, tấn công về phía Trương Dương.
Vô Ảnh lại hít bụng lần thứ ba, nhìn thấy bộ dạng của nó, Trương Dương lại cảm thấy rùng mình, vội vàng phóng nhanh lên phía trước.
Phù...
Một đường kình lưu phóng đến, Trương Dương không thể không thay đổi phương hướng, chạy ra chỗ khác, Tia Chớp rấy nhanh đuổi theo, lần này thiếu chút nữa thì Trương Dương còn bị Tia Chớp cắn phải.
Tia Chớp cắn hắn chắc chắn sẽ không trí mạng, nhưng cuộc tỉ thí này hắn chắc chắn sẽ thua.
Tránh sang một bên, không có nghĩa là nguy hiểm được giải trừ, Vô Ảnh lại lao đến phối hợp vô cùng ăn ý, một miệng phun kình lưu, một phun khói độc, khiến cho Trương Dương vất vả né tránh.
"BA~!"
Trương Dương bị ép không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm lấy nhanh cây, dồn nội kình vào đó làm vũ khí du đấu với Tia Chớp.
Thời điểm hiện tại hắn du đấu không hề nhàn nhã như trước nữa, hắn run như cầy sấy nhìn chằm chằm xung quanh, lúc nào cũng phải đề phòng Vô Ảnh tấn công. Trương Dương bất cứ thế nào cũng không nghĩ đến việc Vô Ảnh đã có năng lực tấn công, mà còn là năng lực tấn công đáng sợ như vậy.
Nội kình phóng ra ngoài, đây chính là tượng trưng của cao thủ tầng thứ tư, cũng chỉ có bọn họ mới có thể làm được điều này.
Vô Ảnh phụt ra kình lưu, cũng có thể coi như là nội kình, hơn nữa uy lực của nó tuyệt đối không thấp hơn Trương Dương, cây to bằng chậu rửa mặt cũng bị đánh cho gãy, ngay cả trên mặt đất những hòn đá to cũng bị đánh vỡ, đá vụi bay tung tóe.
Thân thể của Trương Dương không tệ, cũng có sức chống cự nhất định, nhưng hắn không có sự công kích hùng mạnh như vậy. Cho dù là dùng súng đạn cũng không lợi hại được như vậy.
Trương Dương vận dụng vũ khí, tình thế hơi cải biến một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, không xoay chuyển được tình hình.
Trương Dương cũng không ngờ hai tên nhóc kia liên thủ lại có được trình độ như thế, cầm vũ khí cũng đánh không thắng, nhưng hắn là một đại cao thủ tầng thứ ba hậu kỳ...
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Delll
Thần Y Thánh Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 491: Đính hôn
Dịch: Tuaping
Nguồn: Mê truyện
Sau hơn một giờ, Trương Dương thở phì phò ngồi trên mặt đất.
Hai tên nhãi ranh kia cũng mệt phờ, nhưng có vẻ tinh thần của chúng trông khá hơn Trương Dương một chút. Sau khi truyền nội lực vào nhánh cây làm tiêu hao rất nhiều nội lực, hơn nữa luôn phải cảnh giác hai nhóc con kia tấn công bất cứ lúc nào, Trương Dương còn cảm thấy mệt hơn là chiến với Long Phong trong hơn một giờ đồng hồ.
Trận đấy này cuối cùng cũng có thể phân định thắng bại, coi như đã xong.
Nhưng nghiêm túc mà nói thì Trương Dương thua rồi, hắn đã tiêu hao nội lực quá lớn, nếu quyết đấu sinh tử thì hai nhóc còn này đã có thể giết chết hắn rồi, vả lại tốc độ của hắn không nhanh bằng chúng nó, muốn chạy thoát thân cũng khó.
- Vô Ảnh, mày học được chiêu này từ lúc nào thế?
Thở phì phò, Trương Dương vui sướng ngạc nhiên hỏi. Vô Ảnh rất lợi hại, trước đây không thế tham gia chiến đấu được quả là đáng tiếc.
Bây giờ Vô Ảnh đã có năng lực tấn công ở trình độ nội phóng ra ngoài, cũng có nghĩa là bên cạnh hắn bây giờ đã có thêm một trợ thủ chiến đấu đắc lực nữa.
- Chít chít chít!
Vô Ảnh phấn khích kêu lên, nó hiện giờ cũng hơi mệt nhưng đỡ hơn Trương Dương một chút. Hôm nay nó cũng đã tiêu hao khá nhiều nội lực rồi.
Nó đang nói với Trương Dương rằng đây là kĩ năng nó mới học được không lâu. Sở dĩ nó học được kĩ năng này là bắt nguồn từ bản thân nó, nó vốn đã tiềm ẩn khả năng nay, bây giờ đã có thể phát huy ra được.
Nội lực của Vô Ảnh cũng cùng lắm chỉ đạt trình độ ở kì sau tầng thứ ba, nhưng nó có thể tiến bộ ngang với cao thủ tầng thứ tư bây giờ nên uy lực vẫn chưa bằng bọn hắn, sức mạnh của Vô Ảnh chỉ tương đương bằng một nửa cao thủ tầng thứ tư.
Đương nhiên tốc độ nội lực nó phóng ra vẫn không sánh bằng cao thủ tầng thứ tư.
Ngay cả như vậy, Trương Dương cũng đã vô cùng hài lòng. Hắn liên kết với Tia Chớp, bây giờ cộng thêm Vô Ảnh đã thừa sức đánh gục cao thủ có thực lực tầng thứ tư.
Khi gặp lại Trương Vận An, hắn nhất định không phải chiến đấu chật vật như lần trước.
Bất ngờ phát hiện ra khả năng tấn công của Vô Ảnh khiến Trương Dương hẳn sẽ vui vẻ suốt mấy ngày. Mấy hôm nay đúng dịp không có việc gì, hắn lại dùng Tinh Huyết đan và bắt đầu bế quan tu luyện. Còn về phần linh dược dành cho hai nhóc tỳ kia, Trương Dương chưa từng keo kiệt với chúng.
Thực lực của bọn nó càng mạnh, cũng đồng nghĩa Trương Dương càng có thêm nhiều sức mạnh.
Viên Tinh Huyết đan này cũng không giúp Trương Dương có đột phá gì bởi linh vượn cũng chỉ có sức mạnh thực lực tầng thứ ba mà thôi. Hiện giờ Trương Dương đã ở trình độ kì sau tầng thứ ba, Tinh Huyết đan không có mấy hiệu quả đối với hắn.
Nếu đạt đến tầng thứ tư thì tác dụng của Tinh Huyết đan đối với hắn càng nhỏ hơn. Nếu lúc đó mà hắn dùng Tinh Huyết đan thì cũng chỉ lãng phí mà thôi.
- Tô công tử trông rất có tinh thần, phải chăng có chuyện vui gì?
Trong một cao ốc, Trương Dương trêu đùa Tô Triển Đào, Tô Triển Đào hôm nay mặc cả bộ trang phục màu đỏ, mặt mày tươi cười rạng rỡ.
- Đương nhiên là có rồi, ba tôi cuối cùng đã đồng ý cho chúng tôi đến với nhau, nếu có thể thì còn cho phép chúng tôi đính hôn trước.
Tô Triển Đào lập tức cười sảng khoái, đắc ý nói với Trương Dương. Anh chàng đang nói về chuyện của anh ta và Dương Linh.
Hai người coi như đã được tác thành.
Tô Thiệu Cường không bằng lòng về Dương Linh cho lắm, cô lớn tuổi hơn Tô Triển Đào, lại tự mình đứng ra kinh doanh. Tô Thiệu Cường chỉ muốn có một người con dâu bình thường.
Nhưng Tô Triển Đào đã khăng khăng như vậy, ngoài Dương Linh ra thì không cưới ai khác nên Tô Thiệu Cường đành nhượng bộ, cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý.
Sở dĩ Tô Thiệu Cường đồng ý cũng vì có chút liên quan đến gia thế của Dương Linh.
Tô Thiệu Cường không hài lòng về con người Dương Linh nhưng lại cực kì hài lòng về gia đình Dương Linh. Ba mẹ Dương Linh đều là giáo sư đại học, dù sao đó cũng là một gia đình gia giáo.
Gia đình cũng là một ưu điểm bù đắp cho sự không hài lòng kia, cuối cùng Tô Thiệu Cường đã đồng ý cho hai người đính hôn.
- Chúc mừng nhé! Khi nào thì đính hôn? Đến lúc đó phải làm thật náo nhiệt vào!
Long Thành từ phía sau nhô đầu ra, bên cạnh anh ta còn có Vương Thần và Ngô Chí Quốc, mặt ai cũng có vẻ vui mừng thay cho Tô công tử.
Hôm nay la một ngày đáng mừng, công ty đầu tư của Lý Á mà Trương Dương có đóng góp cổ phần cuối cùng cũng đã chính thức khai trương. Đây cũng là lần đầu tiên Trương Dương tự mình đầu tư kinh doanh, tuy hắn không muốn hỏi han công việc gì nhưng là một cổ đông nên hắn nhất định phải tham dự lễ khánh thành.
Đối với khả năng của Lý Á, Trương Dương không hề có chút nghi ngờ nào.
Trong khoảng thời gian chưa khai trương này, công ty đầu tư của Lý Á đã bắt đầu đưa vào hoạt động và đã kiếm được món lợi nhuận không nhỏ, đến khi chia lợi nhuận cuối năm thì Trương Dương nhất định có được vài triệu tệ tiền lãi.
Vẻn vẹn có mấy tháng, khi mới bắt đầu chỉ đầu tư hai triệu mà đã có được vài triệu tiền lãi, Trương Dương đánh giá rất cao về công ty đầu tư này.
- Sang năm đi, sang năm sẽ tìm một ngày tốt, đến lúc đó sẽ làm thật hoành tráng, nhất định không thiếu các anh được.
Tô Triển Đào cười toe toét nói. Dương Linh lúc này không có ở đây mà đang trò chuyện với Mễ Tuyết. Bây giờ Mễ Tuyết đã trở thành bà chủ lớn nên hai người tìm được khá nhiều tiếng nói chung.
Nhìn Mễ Tuyết đang cười vui vẻ, trong lòng Trương Dương cũng hơi dao động một chút.
Trương Khắc Cần coi như đã biết mặt Mễ Chí Quốc. Hắn và Mễ Tuyết yêu nhau cũng khá lâu rồi, nếu kết hôn ngay đối với bọn hắn thì có thể nói là quá sớm nhưng đính hôn thì không thành vấn đề.
Sau khi đính hôn với Mễ Tuyết thì hai người có thể đường đường chính chính sống cùng nhau.
Chuyện đính hôn, Mễ Tuyết chưa bao giờ nhắc đến, nhưng Trương Dương cũng hiểu trong thâm tâm cô vô cùng khao khát. Từ lâu Trương Dương đã có quyết định lâu dài với cô, nếu có thể thì cũng nên đính hôn rồi.
- Triển Đào, sang năm khi nào thì đính hôn?
Trương Dương nhìn Mễ Tuyết, thuận miệng hỏi. Trong lòng hắn đang cân nhắc chuyện đính hôn. Kiếp này hắn không thể sống như kiếp trước được, hắn cần có một gia đình ổn định.
- Chắc là trước ngày mười lăm, ý của ba tôi là trong vòng một năm sau khi đính hôn thì sẽ kết hôn, cho nên lễ đính hôn cũng không cần gấp gáp.
Tô Triển Đào nhẹ nhàng nói, đính hôn xong trong vòng một năm sẽ kết hôn, nói như vậy thì những ngày tháng độc thân của Triển Đào cũng chẳng còn lại được bao lâu nữa rồi.
- Lại thêm một người nhảy xuống địa ngục rồi! Thật không biết các anh kết hôn sớm như vậy để làm gì, chơi thêm vài năm chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Vương Thần bĩu môi nói. Tên nhóc này đang thực hiện chính sách không kết hôn bởi nếu kết hôn rồi thì cậu ta sao có thể tán gái thoải mái như bây giờ được.
- Thằng nhóc này, cậu không kết hôn thì cũng đừng lôi kéo người khác chứ! Cậu tưởng rằng ai cũng giống cậu sao?
Long Thành giơ tay gõ vào đầu Vương Thần một cái, vừa cười vừa mắng.
- Tôi không hề nói là không kết hôn, chỉ là kết hôn muộn hơn một chút mà thôi.
Vương Thần ấm ức ôm đầu nói, Ngô Chí Quốc thì phá lên cười.
Ngô Chí Quốc đã đính hôn năm ngoái, chỉ là chưa kết hôn. Nhưng anh chàng cũng chẳng trụ được bao lâu nữa, chắc không sớm thì muộn nhất là hai năm nữa sẽ phải kết hôn.
Mọi người đang cười nói, Lý Á đi về phía bọn họ, hôm nay Lý Á rất bận.
Những người khác đều không rành chuyện kinh doanh kia nên không ai đi giúp đỡ được.
Sau khi có cơ sở, nhiều người đã mang giỏ hoa đến tặng. Ở Trường Kinh, Lý Á có mạng lưới quan hệ khá rộng nên lần này công ty của cậu ta khai trương, nhất định sẽ có nhiều người đến chúc mừng.
- Ông chủ Lý, xong việc rồi hả?
Lý Á đi tới, Vương Thần vừa cười vừa trêu ghẹo một câu.
- Xong việc rồi? Sao mà xong được? Phải biết rằng chuẩn bị khai trương thì vất vả như thế nào! Tôi cũng chưa tổ chức cái lễ khai trương này lần nào.
Lý Á lắc đầu quầy quậy nói, hôm nay cậu ta thật sự rất bận rộn, làm luôn tay luôn chân từ sáng đến tận tối mà chưa được nghỉ ngơi.
Lý Á đến là để bố trí việc cắt băng khánh thành.
Mấy người bạn kia đều là cổ động, đều phải tham gia cắt băng khánh thành, tiếp đó khi ăn cơm còn phải đi mời rượu giúp cậu ta.
Đặc biệt là Trương Dương, Lý Á còn dặn dò nhiều hơn vài câu. Cậu ta biết tửu lượng của Trương Dương, phải tận dụng người có tửu lượng cao như vậy chứ, nếu không thì chỉ là thằng ngốc.
Xong xuôi, Lý Á liền rời đi. Lúc này quan khách đã tới khá đông đủ.
Nghi thức khai trương bắt đầu, người chủ trì vừa mới tuyên bố bắt đầu thì có hai vị đại biểu quan trọng tới. Thư kí Triệu Dân và thư kí của Tô Thiệu Cường kẻ trước người sau bước vào.
Trương Dương và Tô Triển Đào đều có cổ phần, công ty bọn hắn mới khai trương, thân làm phụ huynh cũng nên ủng hộ con cái một chút.
Nhưng Trương Khắc Cần và Tô Thiệu Cường đều không thể đích thân đến được, bất kì một tập đoàn hay nhà máy nào ở Trường Kinh khi khai trương cũng không mời được hai người bọn họ.
Thư kí của hai người đến coi như là đại diện.
Triệu Dân đến đây lúc này, Trương Dương cũng hơi ngạc nhiên. Nhìn thấy thư ký của ba mình đến, Tô Triển Đào thì có vẻ hơi kích động, môi cũng run run mấy cái.
Điều này cho thấy ba anh ta đã ủng hộ anh ta, tán thành khoản đầu tư này.
Từ nhỏ đến lớn, Tô Thiệu Cường không mấy khi tán thành những hành động của có thể, chẳng trách anh ta lại xúc động như vậy.
Ở buổi lễ có khá nhiều người nhận ra hai người họ, nhìn thấy hai người này, ai cũng có vẻ hơi giật mình, đánh giá công ty đầu tư này có thực lực.
Người vui mừng nhất vẫn là Lý Á, hai người này đồng thời ra mặt, người được nở mũi nhất chính là cậu ta. Dù sao hôm nay cậu ta cũngã là diễn viên chính.
Đương nhiên, Lý Á vui mừng nhưng không hề vênh vào, cậu ta thừa biết vì sao người ta lại đến.
Hai người đến tặng quà và chúc mừng xong liền rời đi ngay, cũng không đợi đến lúc cắt băng.
Đối với bọn họ mà nói tới nơi này, đi ngang qua sân khấu đã là bày tỏ quan tâm rồi, cũng không phải tiếp tục ở lại. Sau khi Lý Á nói vài lời khách sáo giữ họ lại, hai người lại lần lượt đi về.
Sau khi hai người này đến, không khí liền nhộn nhịp hẳn lên, lễ khai trương được tiến hành cực kỳ thuận lợi.
Sau đó tất cả quan khách liền đi thăm công ty mới của Lý Á. Lý Á đã mua nguyên cả một tầng của tòa nhà này, cả tầng này đều là địa bàn của công ty bọn họ.
Rất nhiều nhân viên đã bắt đầu làm việc ở bên trong. Khách khứa chỉ đi thăm một vòng, không làm ảnh hưởng đến công việc của bọn họ.
Bây giờ công ty chưa đủ lớn nên công ty chỉ có quy mô hai mươi nhân viên. Nhưng Lý Á tin rằng cậu ta có thể đưa công ty phát triển trở thành công ty có quy mô từ một trăm người trở lên, thậm chí còn lớn hơn nhiều, thật sự trở thành doanh nghiệp hàng đầu.
- Tinh tinh tinh!
Mới đến nhà hàng, Trương Dương còn chưa vào đến vị trí thì điện thoại trên người đã vang lên. Chiếc túi vải đeo vai đã trở thành một nét đặc sắc của hắn, rất nhiều người đều chú ý đến chiếc túi này của hắn.
Quần áo đẹp, hợp mốt, người cũng rất đẹp trai, lại đeo cái túi vải thế này, nhìn thế nào cũng thấy kì kì.
Nhưng Trương Dương lại có thói quen đeo cái túi này, muốn tìm được cái túi khác lớn như thế và phù hợp hơn cũng không dễ dàng gì nên hắn cứ thế mà đeo.
Lấy điện thoại di động ra, nhìn số hiện trên màn hình, Trương Dương lập tức đi sang một bên, ấn vào nút trả lời.
- Lão Đại, không hay rồi, Hồ Hâm bị người ta đánh, đánh đập rất dã man.
Vừa nối máy hắn đã nghe thấy tiếng Cố Thành đang kêu khóc, trong điện thoại còn có nhiều âm thanh hỗn loạn.
Sắc mặt Trương Dương đột nhiên thay đổi. Trong khoảng thời gian này, Hồ Hâm và Cố Thành đều bề bộn công việc, Trương Dương cũng bận rộn tu luyện, vẫn chưa gặp lại nhau, không ngờ hôm nay nhận được tin tức của bọn họ thì lại là một tin tức không tốt.
- Đừng hoảng, mau nói địa chỉ cho tôi biết, tôi sẽ lập tức đến ngay.
Trương Dương hỏi một câu rất nhanh. Hắn tin rằng tình trạng hiện giờ của Hồ Hâm nhất định rất xấu, nếu không thì Cố Thành đã không bối rối, gấp gáp như vậy. Hắn cần bớt chút thời gian đi giúp đỡ Hồ Hâm.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Delll
Thần Y Thánh Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 492: Oan có đầu, nợ có chủ
Dịch: Tuaping
Nguồn: Mê truyện
Cố Thành nhanh chóng nói địa điểm ra
Nơi Hồ Hâm bị đánh không ngờ là công ty hậu cần của họ. Hồ Hâm và Cố Thành mở công ty hậu cần ở vườn hậu cần, bên đó cũng có rất nhiều công ty hậu cần
Nói với bọn Lý Á một tiếng, Trương Dương lập tức rời đi
Trương Dương có việc phải đi khiến Lý Á hơi tiếc. Tửu Lượng của Trương Dương tốt nhất trong số bọn họ, tuy nhiên Trương Dương có việc thì cũng không làm gì được
Chuyện Hồ Hâm Trương Dương không nói cho bọn Lý Á, nếu nói chắc lại có mấy người cùng theo tới. Hôm nay là ngày công ty khai trương, Trương Dương không muốn vì mình mà ảnh hưởng tới hứng thú của mọi người
Lái xe, sắc mặt Trương Dương còn có chút u ám
Việc kinh doanh của bọn Hồ Hâm vẫn luôn rất tốt, trước đây Trương Dương còn định lên tiếng, để người khác biết phía sau bọn họ có người đỡ lưng
Thật không ngờ còn chưa đánh tiếng, bọn Hồ Hâm đã xảy ra chuyện
Lúc này Trương Dương có chút hối hận, sớm biết thế này thì đánh tiếng sớm một chút. Hắn rất lợi hại, nhưng cũng chỉ là con người, là người thì sẽ có chỗ sơ suất
Lúc này hắn chỉ có thể cầu nguyện, cầu nguyện Hồ Hâm không sao, nếu không những người đã động vào Hồ Hâm sẽ phải trả cái giá vô cùng đắt
Vườn hậu cần hơi xa, ở ngoại thành
Trương Dương chọn đường tốt, mất khoảng 20 phút thì tới nơi
Vườn hậu cần kỳ thật chính là một con đường, bên cạnh đường là các công ty hậu cần lớn nhỏ. Bọn Hồ Hâm thuê một mặt tiền ở đó, mặt tiền gần bãi đỗ xe, trong bãi đỗ xe có rất nhiều xe của bọn họ
Còn chưa tới, Trương Dương đã nhìn thấy ở cửa công ty của Hồ Hâm có rất nhiều người đứng
- phanh
Bánh xe ma sát với mặt đất, dừng lại rất nhanh, Trương Dương nhảy từ trên xe xuống
Bên ngoài có hơn trăm người vây xem, Trương Dương trực tiếp xô đám người ra đi vào bên trong, sau khi vào trong hắn liền nhìn thấy có một người đang giẫm lên đầu Hồ Hâm, thân mình Hồ Hâm phía dưới còn lênh láng máu
Đây là mặt tiền công ty của bọn Hồ Hâm. Ngoài Hồ Hâm bị đánh ngã còn có mười mấy công nhân công ty, không dám hành động gì. Cố Thành cũng ở đó, tuy nhiên Cố Thành lúc này cũng không may mắn hơn, mặt mũi bầm dập, bên cạnh người còn có chiếc điện thoại di động bị đập nát
- rượu mười không uống lại thích uống rượu phạt, lần này chỉ là giáo huấn nho nhỏ, cuối cùng cho các người thời gian một ngày, nếu không bán, một trăm ngàn cũng không có
Người giẫm lên Hồ Hâm là một người chừng 24,25 tuổi mang hình săm. Trên mặt còn có vết sẹo, thoạt nhìn rất đáng sợ
Bên ngoài rất nhiều người đang chỉ trỏ, rất nhiều người nói chuyện với nhau, nhưng không ai đi vào
- tiểu tử, đang làm gì, cút ra ngoài
Có một tên bên cạnh tên mặt sẹo chú ý tới Trương Dương, hùng hùng hổ hổ đi tới, giơ tay định đẩy Trương Dương ra
Gã vừa đến cạnh Trương Dương, Trương Dương đã giơ tay nắm lấy cánh tay gã, sau đó gã liền kêu một tiếng thê thảm, cả người đều bị Trương Dương ném ra ngoài
- Còn dám gây sự hả?
Tên mặt sẹo sửng sốt, mắng Trương Dương, trên tay gã còn cầm một cái ống tuýp
Không chỉ gã, mấy người bên cạnh cũng đều chạy tới
Trong phòng này, chí ít có hơn 20 người trẻ tuổi, đại bộ phận đều có hình xăm, thoạt nhìn không giống người tử tế gì
- Ba ba
Những người tới gần Trương Dương này, số mệnh của họ không phải nghĩ cũng biết, ai cũng bị Trương Dương ném ra ngoài, tên mặt sẹo kia bị Trương Dương cầm cánh tay, không ngừng kêu thảm
Tên mặt sẹo chỉ cảm thấy tay Trương Dương như cái kìm sát, gã không còn cảm giác gì nữa, cánh tay như không còn của mình
Hơn 20 người, không đến hai phút đều bị Trương Dương xử lý
Nhất quyền nhất cước, chỉ cần Trương Dương ra tay, tất nhiên sẽ có một người bay ra ngoài, hơn nữa người bay ra đó còn không đứng dậy nổi
Hơn trăm người xem bên ngoài thấy vậy đều ngẩn ra, há hốc mồm không ai dám nói gì nữa
Người lợi hại như vậy lần đầu tiên bọn họ thấy
Trương Dương nghiêm mặt, lôi tên mặt sẹo thẳng tới trước mặt Hồ Hâm. Hắn cầm tay Hồ Hâm, lập tức nhíu chặt mày lại
Hồ Hâm thực sự bị đánh không nhẹ, lúc này đã hôn mê, sau khi Trương Dương quan sát phát hiện, cánh tay Hồ Hâm cũng bị gãy
Những người này quả thực định đánh cho tới chết, Hồ Hâm chảy nhiều máu như vậy cũng không ai tới hỏi, nếu Trương Dương không đến, anh ta sẽ bị nguy hiểm vì mất máu, thậm chí có khả năng nguy hiểm đến tính mạng
- Rắc
Ngón tay Trương Dương đột nhiên hơi dùng sức, tên mặt sẹo lập tức gào rống lên, cứ dí như vậy, xương cổ tay của tên mặt sẹo đã bị Trương Dương bóp nát
Tuyệt đối dập nát, hơn nữa xương cốt bị Trương Dương bóp nát, người khác tuyệt đối không thể nối, tay của tên mặt sẹo này xem như bị phế
Tính tình Trương Dương xưa nay vốn vậy, ngươi kính tôi một thước, tôi trả ngươi một trượng. Bọn họ đã bẻ gãy cánh tay Hồ Hâm, Trương Dương liền lập tức phế tay của gã, coi như báo thù cho Hồ Hâm
- Lão đại, cuối cùng cậu cũng tới
Cố Thành kêu khóc, chạy đến trước mặt Trương Dương, ôm lấy Hồ Hâm trên mặt đất
- Tôi đến rồi, không sao, cậu đợi chút, tôi trị liệu cho Hồ Hâm đã
Trương Dương khẽ an ủi một câu, lấy ngân châm từ trong người ra, cầm máu cho Hồ Hâm, trong túi hắn còn có chút băng gạc, lại băng bó cho Hồ Hâm
Làm xong những việc này, Trương Dương mới lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương, tình hình vết thương của Hồ Hâm rất nặng, công cụ trong tay hắn không đầy đủ, phải tới bệnh viện
- Nói cho tôi, chuyện gì đã xảy ra?
Làm xong mọi việc, Trương Dương mới hạ giọng hỏi một câu, lúc này hắn còn không rõ lắm, rút cục có chuyện gì
Cố Thành quay đầu lại thoáng nhìn đám người đang nằm trên đất, trong mắt ánh lên tia hận thù
- Là như này, phố tây vườn hậu cần có ông chủ Vương, bọn họ thấy chúng tôi kinh doanh tốt muốn nhập cổ phần. Ông ta chỉ lấy năm mươi đồng, lại muốn chiếm 5% cổ phần, tôi và Hồ Hâm đương nhiên không thể đồng ý
Cố Thành từ từ nói, lúc nói mắt vẫn ánh lên tia hận thù
Ông chủ Vương kia, thấy việc nhập cổ phần bị từ chối, trực tiếp hỏi mua công ty của bọn họ, thậm chí chỉ đưa ra cái giá năm trăm ngàn
Công ty của ông chủ Vương này mở đã lâu, ăn cả trắng cả đen, biết rõ bọn Hồ Hâm và Cố Thành còn trẻ, định thâu tóm bọn họ
Đầu tư của công ty hậu cần này đã hơn một triệu, với sự cố gắng kinh doanh của bọn họ, hiện tại hàng năm có lợi nhuận khoảng hơn một triệu, một trăm ngàn đồng muốn mua mất, chẳng khác gì cướp của
Hồ Hâm vì vậy đã làm ầm lên với ông chủ Vương này một trận, nói cái gì mà không có khả năng bán công ty
Việc này mới xảy ra cách đây hai ngày, đã có một đám lưu manh tìm tới cửa, Hồ Hâm chưa nói được hai câu đã bị đánh, Hồ Hâm là một người nóng tính, lúc đó liền liều mạng với họ
Tuy nhiên khổ nỗi anh ta chỉ có một người, song quyền nan địch tứ thủ, không lâu đã bị đối phương đánh ngã, bị trọng thương
Cố Thành khi đó cũng thông minh, lập tức gọi điện cho Trương Dương. Anh ta vừa gọi điện thì bị đám côn đồ phát hiện, đập nát điện thoại của anh ta, còn đánh anh ta một trận
- Chuyện hai ngày trước sao không kể cho tôi?
Nghe Cố Thành kể xong, Trương Dương nghiêm mặt hỏi, Cố Thành lại khóc rống lên
- Tôi định nói, nhưng Hồ Hâm không cho, nói không thể chuyện gì cũng phiền cậu, tự chúng tôi có thể giải quyết, chúng tôi không ngờ người này ác như vậy, hôm nay lại phái người đến đánh chúng tôi
Cố Thành tính tình mềm mỏng hơn, gặp chuyện không có chủ kiến, Hồ Hâm lại là một người rất có cá tính, chỉ cần chuyện tự mình có thể giải quyết thì sẽ không phiền tới người khác
Đối phương chỉ là nói mồm, anh ta đã phải đi tìm Trương Dương giúp, như vậy cảm thấy mình rất vô dụng
Chỉ điều anh ta không ngờ đối phương lại phái người tới tận cửa, hơn nữa còn chơi độc, trực tiếp đánh mình một trận
Mười mấy công nhân đang quỳ trong phòng, lúc này cuối cùng phản ứng lại, tất cả đều đứng lên cẩn thận vây lấy
Bọn họ chỉ là nhân viên bình thường, đương nhiên không dám đối đầu với mấy tên lưu manh này. Những tên lưu manh này không làm khó họ, chỉ là bảo họ ngồi cạnh, chúng chủ yếu là tới tìm Hồ Hâm và Cố Thành gây phiền phức
- Mọi người ném mấy người này đi, càng xa càng tốt
Trương Dương thản nhiên nhìn những nhân viên này, nhẹ giọng sải bảo
Những nhân viên này cũng không quen Trương Dương, tất cả đều sửng sốt, tuy nhiên lập tức người nào người nấy đều hành động, ngoan ngoan nghe lời Trương Dương
Bọn họ không quen Trương Dương, nhưng đã thấy sự tàn nhẫn của Trương Dương, giải quyết mấy tên lưu manh này nhanh như vậy, điều này chứng minh hắn lợi hại hơn bọn chúng
Mười mấy người, từ từ đi mất. Mấy người bị Trương Dương đánh bay lúc trước hầu như đều bị nội thương, Lúc đó Trương Dương nhìn Hồ Hâm, trong lòng tức giận, ra tay đương nhiên mạnh một chút
Tuy nhiên thảm nhất vẫn là tên mặt sẹo. Tay gã coi như hỏng hoàn toàn, cả người hiện tại cũng đang hôn mê
Tất cả đám người đều bị ném ra ngoài, nhưng người này cũng chưa hôn mê, cố gắng đi tới trước tên mặt sẹo, lấy điện thoại trong người gã, gọi điện
Xe cứu thương tới cũng nhanh.
Đây là xe cứu thương của bệnh viện khu kinh tế mới, vườn hậu cần là khu kinh tế mới, chỗ này cách bệnh viện cũng gần
Trương Dương bảo Cố Thành đưa Hồ Hâm lên xe cứu thương, suy nghĩ một lúc, hắn gọi điện về nhà
Hắn bảo Khúc Mỹ Lan tới bệnh viện chăm sóc Hồ Hâm, tiện bảo vệ bọn họ. Về phần mình, lúc này không định đến bệnh viện
Oan có đầu nợ có chủ, chuyện lần này là do người được gọi là ông chủ Vương kia gây nên, Trương Dương muốn tìm ông chủ Vương này trước đã
ức hiếp huynh đệ của hắn, còn dám đả thương người, Trương Dương sẽ không khách khí với ông ta
Do dự một hồi, Trương Dương lại gọi cho Tiểu Ngốc
Chuyện Hồ Hâm bị thương không phải chuyện nhỏ, giấu cũng không giấu được các cô ấy. Cứ nói qua cho họ biết, ít nhất các cô có thể giúp đỡ trong bệnh viện, tình hình của Hồ Hâm cũng không thể ngày một ngày hai mà khỏi được
Tiểu Ngốc nghe nói Hồ Hâm bị đánh, khóc rống lên, liên tục hỏi Trương Dương Hồ Hâm bây giờ đang ở đâu
Biết được địa chỉ bệnh viên cô lập tức thuê xe tới bệnh viện, đúng lúc cô đang ở quán ăn, hôm nay cô phụ trách quản lý, Nam Nam đang ở trường
Cúp máy, Trương Dương trừng mắt, ra ngoài nhìn bọn côn đồ, những người này không ai dậy nổi
Cách đó không xa còn có bốt cảnh sát, đáng tiếc trong đó chẳng có ai
Bình thường ở đó thường có người trực ban, tuy nhiên hôm nay sớm đã có thông báo, không ai tới, vườn hậu cần vốn là nơi có rất nhiều công ty có bối cảnh xã hội đen, cũng là người họ không thể đắc tội được.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Delll
Thần Y Thánh Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 493: Gia tộc Hô Diên
Dịch: Tuaping
Nguồn: Mê truyện
Trương Dương đi tới phía bọn côn đồ còn đang nằm trên mặt đất
Mấy người còn tỉnh, nhìn thấy Trương Dương đi tới trên mặt còn lộ rõ vẻ sợ hãi, lúc trước chính là người này, đã đánh tất cả bọn họ ngã trên đất
Sự hùng mạnh của Trương Dương vượt qua khỏi sự tưởng tượng của bọn họ, bây giờ thấy Trương Dương lại tới, trong lòng mỗi người đều sợ hãi một cách bản năng
Tùy tiện tìm một người, Trương Dương liền biết địa chỉ và tình trạng của ông chủ Vương kia
Cũng trên một con phố, khoảng cách đương nhiên không quá xa
Sau khi bỏ lại đám người bị mình dọa cho vẫn còn run bần bật, Trương Dương đi thẳng tới chỗ công ty của ông chủ Vương
Ông chủ Vương mở công ty hậu cần, tuy nhiên công ty của ông ta lớn hơn nhiều so với của bọn Hồ Hâm, cũng là công ty hậu cần lớn nhất nhì trong vùng
Mặt tiền của công ty hậu cần của ông ta khí thế rộng rãi hơn nhiều so với bên của Hồ Hâm
Ông chủ Vương này nghe nói là đầu sỏ vùng này, nuôi một đống tay chân, bình thường cũng thường đi làm những việc bắt nạt người, hay lũng đoạn thị trường
Trước bọn Hồ Hâm có mấy công ty kinh doanh cũng được, những công ty không có bối cảnh gì bị ông ta ép đi, hoặc là cưỡng ép mua lại.
Dùng thủ đoạn cứng rắn, thêm bản thân có chút quan hệ, ông chủ Vương chỉ trong vòng vài ngày đã tích lũy được rất nhiều tài sản, cũng khiến ông ta càng nổi tiếng ở đây
Công ty hậu cần của Hồ Hâm và Cố Thành, vốn không lọt vào tầm ngắm của ông ta, tuy nhiên mấy tháng nay công ty nhỏ của bọn họ phát triển rất nhanh, nên liền bị ông ta theo dõi, đặc biệt sau khi ông ta đã điều tra ra Hồ Hâm và Cố Thành là người vùng khác tới, còn là sinh viên, lập tức cảm thấy đây là một miếng mồi béo bở
Đã là miếng thịt béo, sao lại không ăn. Ông ta tới tìm họ không chút khách khí, sau khi bị họ từ chối liền đánh đập tàn nhẫn, cảnh cáo họ, chuyện như vậy ông ta đã từng làm không chỉ một lần.
Ông chủ Vương thậm chí trong lòng còn tin tưởng, không qua vài ngày bọn họ sẽ ngoan ngoãn tìm tới cửa, tự bán công ty cho mình, bằng không bọn họ chỉ có thể đóng cửa. Ở đây, ông chủ Vương một khi đã lên tiếng thì không ai dám phản đối. Ông ta cũng đã thông báo cho người tạm thời giữ xe ở bãi đỗ xe của bọn Hồ Hâm
Ngẩng đầu nhìn mặt tiền rộng rãi, Trương Dương trên mặt mang theo chút hàn khí
ở cửa lớn đột nhiên có ba mươi người chạy tới, hơn ba mươi người này cũng tương tự đám người lúc trước, đều cầm côn bổng. Cầm đầu chính là một người trung niên mặc vest đen, vóc dáng không cao, mà béo phệ
Người đàn ông mập này miệng còn không ngừng chửi bậy
Nhìn thấy gã mập này, ánh mắt Trương Dương hơi căng thẳng, lúc trước hắn đã hỏi thăm bộ dạng của ông chủ Vương, ông chủ Vương chính là một người mập
- Ông chủ Vương?
Trương Dương trực tiếp gọi một tiếng, người đàn ông mập đang đi kia dừng lại, kinh ngạc nhìn Trương Dương
Người này chính là ông chủ Vương, ông ta nhận được điện thoại của thủ hạ. Chuyện định làm hôm nay đáng lẽ đã thành rồi, kết quả giữa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim, đánh gục toàn bộ người của ông ta.
Sau khi ông ta nhận được điện thoại, lập tức điều động nhân sự, chuẩn bị tới trả thù
Đây cũng là ông ta không hỏi rõ ràng, không biết đối phương chỉ có một người, còn tưởng rằng đối phương có rất nhiều người, cho nên mới dẫn theo nhiều người như vậy chuẩn bị đi đọ sức
Đây là địa bàn của ông ta, ở đây ông ta chẳng sợ ai
- Cậu gọi tôi?
Người đàn ông mập có chút nghi ngờ nhìn Trương Dương, ông ta không biết hắn chính là người mình muốn tìm
Có một đám người theo sau Trương Dương từ phía xa, những người này cũng chưa dám lại gần, bọn họ là những người ở cửa chỗ bọn Hồ Hâm lúc nãy, đi theo xem náo nhiệt
Chỉ có điều hung danh của ông chủ Vương đã quá nổi, Trương Dương lại thể hiện thực lực hùng mạnh, bọn họ chỉ có thể đứng từ xa nhìn, lúc này không ai ngốc mà chạy về phía trước
- Đúng vậy, tôi gọi ông, ông chính là ông chủ Vương?
Trương Dương đột nhiên mỉm cười, mập, lại dẫn theo nhiều người như vậy, hiện tại Trương Dương đã khẳng định trước mắt chính là người mình cần tìm
Tìm được chính chủ là tốt rồi, đỡ phải rầy rà mất thời gian
- Cậu là ai, tôi quen cậu sao?
Ông chủ Vương có vẻ hơi buồn bực, gặp Trương Dương ở đây ông ta cảm thấy có chút kỳ lạ. Chỉ là do Trương Dương ăn mặc không tầm thường nên mới dừng lại nói mấy câu
- Không quen, tuy nhiên sắp quen rồi,
Trương Dương nói
- Có chuyện gì tìm thư ký của tôi đi, anh ta trong công ty, tôi còn có việc
Ông chủ Vương cau mày, thủ hạ của ông ta còn đang hỏa đấu, ông ta lúc này phải nhanh chóng tới trợ giúp, không rảnh mà ở đây nói chuyện với người lạ. Lúc này ông ta cho rằng Trương Dương đến tìm để bàn chuyện làm ăn
- Không cần, tìm ông là được rồi, thư ký của ông chẳng có tác dụng gì cả
Trương Dương cười nói,ông chủ Vương cau mày lại
Nhìn ông chủ Vương, Trương Dương lại tiếp tục nói:
- Trước tiên xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Trương Dương, bạn học của Hồ Hâm, ông cũng không cần đi làm gì, những nười ông phái đến đều không đứng dậy được nữa rồi
- Cậu?
Ông chủ Vương trợn trừng hai mắt, trên mặt lập tức lộ vẻ phẫn nộ
Lúc này ông ta mới biết, đối phương tới tìm không phải vì chuyện làm ăn, lúc này ông ta cũng có cảm giác bị đùa giớn, trở nên rất tức giận
- Một mình cậu mà cũng dám tới gây sự, các anh em, đánh nó cho tôi
Người đứng bên cạnh ông chủ Vương rống lớn một tiếng với đám người bên cạnh, dẫn đầu cầm ống tuýp chạy tới. Ông ta vừa gọi như vậy, hơn ba mươi người phía sau cũng đều chạy tới
Người nào cũng chạy rất nhanh, họ cho rằng đối phương chỉ có một người, chắc chắn sẽ bị bẹp dí, không chạy nhanh sẽ mất cơ hội thể hiện. Lão đại ngay ở đây, lúc này không biểu hiện thì còn đợi đến bao giờ
- Phịch
ống tuýp của người này trực tiếp đập vào cánh tay Trương Dương. Trương Dương chẳng hề hấn gì, gã lại bị phản chấn khiến tay run lên
Gã đang khiếp sợ nhìn Trương Dương, sau đó ánh mắt liền trở nên khủng hoảng
Trương Dương giơ một tay ra, trực tiếp nắm lấy tay cầm ống tuýp của gã, sau đó nhấc bổng gã lên
Thân thể gã bắt đầu không thể tự khống chế, lập tức mắt tối sầm, không biết bị ném tới đâu
Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, từ lúc nội kình nhị tầng Trương Dương đã dễ dàng đối phó những người này, càng không cần nói bây giờ hắn đã là người tu luyện cao cấp nội kình tam tầng
- Bang bang
- Ba
Không lâu sau, hơn ba mươi người đã bị một mình Trương Dương giải quyết, người chạy càng nhanh thì càng xui xẻo sớm
Ông chủ Vương hoàn toàn choáng váng, ông ta không ngờ Trương Dương lợi hại như vậy, một người liền xử lý hết cả thủ hạ của mình, hiện tại chỉ còn một mình ông, càng không thể là đối thủ của Trương Dương
Lúc này ông ta cũng đã hiểu tại sao thủ hạ của mình đột nhiên gặp họa bất ngờ. Có cao thủ giỏi như vậy ở đó, người của ông ta căn bản không có bất kì cơ hội nào
- Tiền, tiền bối là cao thủ nội kình?
Thấy Trương Dương đi tới, ông chủ Vương rút cục hoảng hồn. Ông ta lui về sau hai bước, sợ hãi hỏi một câu
Trương Dương đột nhiên dừng lại, mày khẽ nhảy lên
Ông chủ Vương này không ngờ biết người tu luyện nội kình, ông ta chẳng qua là một người bình thường sao lại biết những điều này
- Tiền bối, hiểu lầm, đều là hiểu lầm, có hiểu lầm gì chúng ta cùng gỡ, chúng ta vào trong nói chuyện được không?
Lúc này ông chủ Vương hoàn toàn không còn tâm tư để ý mấy người đang ngã trên đất. Ông ta sợ hãi nói với Trương Dương, người còn run bần bật
- Ông cũng biết cao thủ nội kình?
Trương Dương không để ý tới ông ta, nhẹ giọng hỏi một câu
- Tôi biết, tôi biết, một vị tiền bối của gia tộc Hô Diên ở chỗ tôi cũng là cao thủ nội kình
Ông chủ Vương gật mạnh đầu, ông ta thực sự biết sự tồn tại của cao thủ nội kình, cũng biết sự đáng sợ của họ
Cho nên ông ta mới sợ hãi như vậy. Ông ta biết rõ, đừng nhìn trước mặt chỉ có một người, lại còn trẻ như vậy, muốn giải quyết cậu ta dễ dàng, một trăm ông ta cũng không phải đối thủ của đối phương
- Gia tộc Hô Diên
Trương Dương lại nháy nháy lông mày
Hắn có biết chút ít về gia tộc Hô Diên, đây cũng là một gia tộc lâu đời. Tuy nhiên thời gian kế thừa không dài bằng y thánh nhất mạch của hắn, chỉ có lịch sử hơn một nghìn năm
Nhưng dù thế nào cũng là gia tộc lâu đời kế thừa ngàn năm, trong nước gia tộc kế thừa hơn một ngàn năm hiện chỉ có năm gia tộc, Long gia, y thánh nhất mạch của Trương Dương, và gia tộc Hô Diên mà ông chủ Vương này nói cũng là một trong số đó
- Vâng, tiền bối, tôi không biết cậu và Hồ Hâm có quan hệ, đều là lỗi của tôi, tôi nhất định bồi thường, cậu xem, vào trong nói chuyện được không?
Ông chủ Vương cẩn thận nhìn Trương Dương, sau lưng ông có chỗ dựa là cao thủ nội kình, nhưng cũng không dám tùy tiện đắc tội với cao thủ nội kình
Vị cao thủ đứng sau ông ta lần này tới chỉ là để lấy đồ, sắp đi rồi. Hơn nữa ông ta cũng không phải người của gia tộc Hô Diên, chỉ là may mắn em gái được một người của gia tộc Hô Diên ngắm trúng, cuối cùng gả vào gia tộc Hô Diên, khiến ông ta có cơ hội kiếm chút tiền từ gia tộc này
Cho dù là gia tộc lánh đời, cũng cần các vật dụng thường dùng, cuộc sống của họ không thể hoàn toàn thoát ly thực tế, càng không phải nói trong gia tộc cũng có người thường
- Dẫn đường
Trương Dương thản nhiên nói hai từ, ông chủ Vương thờ phào, lập tức có chút vui mừng
Mấy thủ hạ bên ngoài bị Trương Dương đánh ngã, ông ta không dám hỏi đến, cứ như vậy đưa Trương Dương vào công ty, mấy thủ hạ kia chỉ có thể tự nhận xui xẻo, nằm đó kêu than
Trương Dương xuống tay không nhẹ, bọn họ lúc này cũng đừng nghĩ đứng lên
Công ty hậu cần của ông chủ Vương lớn hơn của bọn Hồ Hâm nhiều. Phía sau công ty là bãi đỗ xe rất lớn, bãi đỗ xe này thuộc về bọn họ
Đi qua bãi đỗ xe là một tòa biệt thự sang trọng, bình thường ông chủ Vương ở đây
Khoảng cách nơi này hơi xa, vị cao thủ nội kình gia tộc Hô Diên vừa tới đang ở đó. Đồ mà ông chủ Vương chuẩn bị cho họ còn chưa đủ, nên mới lưu lại vài ngày
Ông chủ Vương biết thực lực của những người này, cũng luôn tận tâm tận lực làm việc cho họ
Gia tộc Hô Diên cần người làm đại diện ở bên ngoài, không giống như Long gia thực lực cường đại như vậy, trực tiếp phân một bộ phận bên ngoài xử lý việc này. Cho nên bọn họ sẽ chọn một số người có quan hệ trong số những người ở ngoài để giúp họ xử lý việc này
Ngược lại, bọn họ bảo vệ người bình thường, và tạo cơ hội cho con cháu của người bình thường được học nội kình
Con trai ông chủ Vương hiện nay cũng đang học nội kình ở gia tộc Hô Diên, đáng tiếc cái bọn họ học chỉ là sơ sơ, còn không bằng Long Thành, có thể luyện thành hay không cũng chưa biết, gia tộc Hô Diên làm vậy cũng chỉ là cho họ một tia hy vọng
Vừa đến cửa biệt thự, Trương Dương liền cảm thấy bên trong có người tu luyện nội kình.
Người này hô hấp rất ổn định, chỉ từ cảm giác hô hấp mà đoán, hẳn là người đó đã đột phá nội kình nhất tầng, đạt đến thực lực nhị tầng, hơn nữa tuyệt đối không phải nhị tầng sơ kỳ
Thực lực của người này như nào, Trương Dương phải gặp người thì mới biết.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Delll
Thần Y Thánh Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 494: Đi đòi công đạo.
Dịch: Tuaping
Nguồn: Mê truyện
Ông chủ Vương có vẻ rất cẩn thận, cung kính dẫn Trương Dương vào trong biệt thự.
Ông ta rất hiểu rõ về những cao thủ nội kình, càng hiểu ông ta càng tỏ ra sợ hãi, nếu như cao thủ nội kình muốn báo thù ông ta thì cho dù bên cạnh có chục vệ sĩ cũng không thể làm gì được.
Trừ phi có nội kình cao thủ đi theo ông ta, nhưng rõ ràng là không thể, ông ta biết mình còn chưa có đủ “tư cách đó”.
Ở bề ngoài là ông ta giúp gia tộc Hồ Diên làm việc, thì sao gia tộc có thể coi trọng ông một cách đầy đủ được.
Trương Dương lạnh lùng nhìn ông một cái, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Ông chủ Vương này không ngờ có liên quan đến người tu luyện nội kình, điều này quả thật nằm ngoài dự liệu của hắn.
Tuy nhiên cho dù có liên quan đến ai, chuyện lần này Trương Dương không định bỏ qua như vậy, ngay cả gia tộc Trương Dương cũng muốn tìm ra công đạo.
Bất cứ người nào bắt nạt bạn bè của hắn thì đều phải trả giá.
Biệt thự này không nhỏ, so với biện thự của Trương Dương thì còn lớn hơn nhiều, người tu luyện nội kình đó ở dưới tầng 1 này.
Sau khi đến phòng khách, Trương Dương đột nhiên dừng lại.
- Ông đi mời vị tu luyện nội kình đó ra đi, tôi ở đây đợi.
Trương Dương nhẹ giọng nói một câu, ông chủ Vương há hốc miệng vì kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu.
Ông ta cho rằng những cao thủ nội kình đều rất cổ quái, yêu cầu của bọn họ ông chủ Vương không dám từ chối, tuy nhiên vị ở trong phòng kia cũng cổ quái như vậy, ông ta cũng rất lo mình không thể mời được.
Đáng tiếc ông ta không có sự lựa chọn nào khác, mà chỉ có thể kiên trì đi mời, ông ta còn hy vọng vị này sẽ bảo vệ ông.
Chỉ khi vị ở trong nhà này khiến cho Trương Dương khiếp sợ thì ông ta mới cảm thấy an toàn được, nếu không thì ông ta đã bị một cao thủ nội kình cho vào tầm ngắm, sẽ không thể ăn ngon ngủ yên được.
Nghĩ đến đây, ông ta không ngừng mắng đám thủ hạ không điều tra kỹ bối cảnh của Hồ Hâm. Nếu như biết Hồ Hâm có người bạn lợi hại như vậy thì ông ta đã không dám động đến.
Tuy nhiên ông ta cũng biết rõ, thủ hạ của mình không thể tìm hiểu được điều đó, bọn họ không có bản lĩnh đó, chỉ có thể trách mình đen đủi mà thôi.
Đứng trước cửa phòng của cao thủ nội kình của gia tộc Hồ Diên, ông chủ Vương hít một hơi thật sâu, sau đó mới dám gõ cửa.
Trong phòng khách, Trương Dương cũng đứng ở đó, miệng khẽ mỉm cười.
Hắn không đi theo, nhưng tất cả những gì diễn ra trong đó đều không thể nào gạt được lỗ tai của hắn. Hắn nghe thấy ông chủ Vương cẩn thận nói có cao thủ nội kình đến thăm.
Cao thủ đến thăm?
Trương Dương khẽ cười, quả thật hắn cũng từng có ý đến thăm, gia tộc Hô Diên và Y thánh nhất mạch đều là nhưng đại gia tộc có lịch sử ngàn năm, đến thăm một chút cũng không sao cả.
Tuy nhiên lần này hắn đến thật sự cũng không có ý hữu hảo gì, mục đích cuối cùng vẫn là để cho ông chủ Vương một trận, đòi lại công đạo cho Hồ Hâm.
Không lâu sau đã truyền đến tiếng bước chân, ông chủ Vương bước chân rất mạnh, còn người kia thì rất nhẹ.
Ông chủ Vương đi trước, hai người một trước một sau đi đã xuất hiện trong tầm mắt của Trương Dương.
Nhìn thấy người đi cùng với ông chủ Vương, Trương Dương cũng tỏ ra kinh ngạc, không ngờ người này lại trẻ tuổi như vậy, có khả năng còn nhỏ tuổi hơn cả Long Phong.
Tuổi không bằng Long Phong, nhưng nội kình đã đến tầng thứ hai, tốc độ tu luyện như vậy có thể nói là rất nhanh, so với hắn kiếp trước và Long Phong còn nhanh hơn.
Kiếp trước hơn ba mươi tuổi hắn mới đến tầng thứ hai trung kỳ, tuy nhiên kiếp trước hắn tư chất bình thường, bằng không cũng không tu luyện lâu như vậy, tư chất của thân thể này, vượt xa kiếp trước rất nhiều.
Long Phong tư chất cũng không tệ, nhưng lúc đi ra cũng chỉ là tầng thứ hai giai đoạn đầu, dù như vậy nhưng Long Phong cũng được xếp vào một trong ba người nổi bật nhất Long gia rồi.
Đây cũng chứng tỏ người trẻ tuổi đứng trước mặt mình đây không kém với người thanh niên ưu tú nhất của Long gia.
Đương nhiên, Trương Dương chỉ kinh ngạc tư chất cả gã, cũng chẳng có bất kỳ lo lắng gì đối với gã. Bây giờ Trương Dương đâu phải như trước kia, hắn đã là cao thủ tầng thứ ba hậu kỳ, còn mạnh hơn người trẻ tuổi kia rất nhiều.
Lúc Trương Dương nhìn người trẻ tuổi kia, thì gã cũng nhìn lại hắn.
Người trẻ tuổi kia trong lòng rất kinh ngạc, gã chỉ nghe nói có cao thủ nội kình đến, nhưng gã không ngờ người đến lại trẻ tuổi như vậy, dường như còn trẻ hơn cả gã vậy.
Cao thủ nội kình này đứng đó giống như một ngọn núi lớn khiến gã suy xét không thấu, chỉ những bậc tiền bối trong gia tộc mới có thể khiến gã có cảm giác như vậy, còn bạn bè cùng trang lứa thì chưa bao giờ. Điều này không phải đồng nghĩa với việc hắn còn lợi hại hơn cả tiền bối trong gia tộc sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện gã đã dẹp sang một bên, gã không tin, cũng không muốn tin.
Gã đã được gia tộc coi là nhân tài, cũng là một trong những người trẻ tuổi kiệt xuất, làm sao có ai lại lợi hại hơn gã được.
Người thanh niên này, nhất định đã sử dụng bí pháp gì, mới có biểu hiện như vậy.
- Tôi là Hô Diên Ngạo Bác của gia tộc Hồ Diên, xin hỏi anh là?
Trong lòng nghĩ như vậy, người trẻ tuổi kia trên mặt cũng không thể hiện điều gì, ôm quyền chào hỏi Trương Dương.
Gã mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, thời tiết bây giờ đã rất lạnh rồi, trong phòng thì có đỡ hơn một chút, nhưng vẫn rất lạnh, thời tiết này mà mặc quần áo mỏng tang như vậy khiến cho người ta có cảm giác kỳ quái.
Trương Dương cũng có thể mặc đồ mỏng như vậy, lấy nội kình để chống lại cái lạnh, nhưng cảm thấy không cần thiết, mặc thêm một chiếc áo khoác có vẻ dễ chịu hơn.
- Y thánh nhất mạch, Trương Dương.
Trương Dương ôm quyền nhẹ giọng trả lời một câu, hiện tại hắn có thể nói mình là truyền nhân của Y thánh nhất mạch rồi.
Sau khi nhận tổ quy tông, hắn chính là chi trưởng đương đại của Y thánh nhất mạch.
- Hóa ra là anh Trương, Y thánh nhất mạch.
Hô Diên Ngạo Bác gật đầu, sắc mặt cũng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Y Thánh nhất mạch cũng giống như gia tộc Hồ Diên của gã, đều đã có lịch sử một ngàn năm, Y thánh nhất mạch thậm chí còn lâu hơn, người này ít nhất còn có thân phận mà gã có thể chấp nhận được.
Gã còn biết một chút, y thuật của Y thánh nhất mạch là mạnh nhất, có rất nhiều công pháp cổ quái, như vậy có bí mật gì cũng có thể nói ra.
- Anh Trương, mời ngồi.
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói, sau đó liền ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, ở đây gã hoàn toàn không khách khí, còn ông chủ Vương thì vẫn đứng đó, giống như mình là một kẻ dưới vậy.
- Anh Trương đi ngang qua hay ở đây? Sao đột nhiên tìm đến tôi vậy?
Sau khi ngồi xuống, Hô Diên Ngạo Bác rất ngạc nhiên hỏi một câu, gã hỏi như vậy cũng không phải là không có nguyên nhân.
Truyền nhân của Y thánh nhất mạch thường xuyên đi khắp nơi, Trương Dương hành nghề y, đi qua đây cũng là chuyện bình thường.
- Tôi ở Trường Kinh, lần này tôi đến, chỉ muốn đòi lại công đạo.
Trương Dương mỉm cười nói. Chính chủ ra rồi, hắn cũng không phải nhiều lời nữa, gia tộc Hồ Diên nể mặt hắn là tốt nhất nếu không thì hắn cũng không sợ, đây là một gia tộc có lịch sử ngàn năm, chỉ cần dựa vào chiêu số bình thường, bọn họ cũng không làm gì được mình.
Huống chi bây giờ mình cũng là đại cao thủ tầng ba hậu kỳ rồi, đắc tội với mình thì họ cũng phải suy xét.
- Công đạo, công đạo gì cơ?
Hô Diên Ngạo Bác có chút sững sờ, có vẻ không hiểu chuyện gì. Ông chủ Vương đứng bên cạnh sắc mặt cũng trắng bệch, tim đập nhanh hơn.
- Tiền bối, tôi không có ý đó, thật sự là hiểu lầm thì tôi đồng ý bồi thường, tôi đồng ý bồi thường.
Ông chủ Vương bị dọa cho đến mức sắp quỳ hẳn xuống, ông không ngờ rằng cao thủ nội kình trẻ tuổi này nhìn thấy “đồng loại” đã đưa ra yêu cầu như vậy, điều này cũng khiến cho ông có một dự cảm bất tường.
- Có chuyện gì thế?
Hô Diên Ngạo Bác quay sang nhìn ông chủ Vương, ngữ khí của gã tuyệt đối không giống với của Trương Dương.
Hô Diên Ngạo Bác quả thực có chút bực mình, xem bộ có vẻ như ông chủ Vương này đã gây ra chuyện phiền toái gì rồi, động vào người tu luyện nội kình, cho nên người ta mới đến tận đây.
Điều này còn chưa tính, nhưng vừa rồi ông ta nhìn thấy mình lại không nói, khiến cho bây giờ mình lại rơi vào thế bị động như thế.
- Đúng, đúng, đúng là hiểu lầm, là hiểu lầm.
Trán của ông chủ Vương đã toát mồ hôi lạnh.
Lúc đó ông không biết Hồ Hâm có quan hệ với Trương Dương, hiện tại biết rồi nên ông sẵn sàng bồi thường.
Thái độ của ông chủ Trương này cũng coi như không tệ, tuy có trốn tránh một phần trách nhiệm, nhưng cũng không có ý thoái thách, ít nhất ông ta thừa nhận sai lầm của mình.
Tuy nhiên đây cũng là vì Trương Dương cứng rắn, nếu Trương Dương là người bình thường thì chức chắn ông ta sẽ không làm như vậy.
Sau khi nói xong Hô Diên Ngạo Bác trợn mắt nhìn ông chủ Vương này.
Việc của gã lúc này chính là ứng phó với Trương Dương, hiện tại gã cũng đã biết người này đến không phải là để giao hảo mà là để bới móc.
Đáng tiếc là người của mình đã thừa nhận sai lầm, nên gã cũng chỉ có thể thuận thế để nói mà thôi.
- Anh Trương, xin lỗi, chúng tôi quản giáo vô phương, anh xem nên làm thế nào?
Hô Diên Ngạo Bác chậm rãi nói một câu. Hỏi Trương Dương nên làm thế nào đồng nghĩa là để Trương Dương đưa ra điều kiện xem có được hay không, nếu được thì đáp ứng cũng không sao, nếu không thì sẽ tính sau, dù sau.
Trương Dương cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó mới ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:
- Một triệu, bán cho tôi số cổ phần của ông ở công ty.
Hắn nói rấy nhẹ, nhưng cũng đủ khiến cho Hô Diên Ngạo Bác và ông chủ Vương sửng sốt, bọn họ không ngờ Trương Dương lại đưa ra điều kiện như vậy.
Điều kiện này, ông chủ Vương căn bản không thể chấp nhận được.
Công ty của ông ta chính là tất cả đối với ông ta, ông ta dựa vào công ty này để phục vụ cho gia tộc Hồ Diên, nếu như không mang được lợi lộc đến thì chắc chắn gia tộc Hồ Diên sẽ không thèm để ý đến một người như ông ta.
Không có gia tộc Hô Diên che chở thì ông ta đâu thể quen biết được nhiều người như vậy, lại còn tích tũy được rất nhiều của cải trong một thời gian ngắn nữa.
Hơn nữa, công ty này ông ta đã rất vất vả để gây dựng, cũng là máu và mồ hôi công sức của ông, nếu như chỉ bán với giá 1 triệu thì rẻ còn hơn cải trắng, ông ta càng không thể chấp nhận được.
Lúc này ông ta cũng quên việc mình đã từng dùng giá của cải trắng để ép người khác bán công ty, cách đây không lâu cũng làm một lần.
Hiện tại chẳng qua là người khác cũng lặp lại hành động đó với ông ta mà thôi.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Delll