Vũ Quy nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, võ sĩ của chúng ta từ nhỏ đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, hơn nữa đại bộ phận chiến sĩ đều có tư chất thiên phú”
Hoa Hạ đại đế chỉ mỉm cười: “Hy vọng đại quân của đế quốc ta sẽ cho đảo quốc các ngươi được kiến thức thế nào là cường đại võ sĩ…”
Vũ Quy hơi kinh hãi, lời này của Hoa Hạ đại đế không phải trực tiếp ám chỉ là Hoa Hạ đế quốc sẽ trực tiếp khai chiến với Phù Tang hay sao??
Tựa hồ hiểu được tâm tư của Vũ Quy, Hoa Hạ đại đế khinh thường cười cười và nói: “Nói thật cho ngươi biết, hơn mười vạn đại quân của trẫm rất nhanh sẽ tấn công Phù Tang và Cao Lệ. Hy vọng võ sĩ các ngươi đừng làm cho ta thất vọng."
Vũ Quy nao nao, không dám lên tiếng nữa, bất quá hắn chỉ là một sứ giả, chuyện quốc gia đại sự không dám tùy ý luận bàn…
Hoạ từ miệng mà ra, hắn không dám lấy tính mạng bản thân cùng cả tộc nhân để đùa giỡn…
Bây giờ nhiệm vụ cấp thiết nhất chính là mau mau giải quyết ổn thỏa chuyện tam vương tử Cao Lệ…
“Đáng chết, tại sao ta lại cùng hợp tác với bọn Cao Lệ bổng tử này…” Vũ Quy tâm trạng cực độ buồn bực, không thể làm gì khác hơn là đem lửa giận phát tiết trên người của bọn Cao Lệ.
“Nếu không tin, bây giờ thử so tài một chút đi. Dám không?” Mã Đằng đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Vũ Quy hơi kinh hãi, y không biết nên trả lời như thế nào nữa…
Hoa Hạ đại đế suy nghĩ một chút, quay về Vũ Quy nói: “Ngươi không phải muốn tiếp nhận Cao Lệ tam vương tử sao? Như vậy đi, các ngươi phái ra võ sĩ cùng tỉ thí với dũng sĩ của đế quốc ta một trận. Nếu có thể làm ta hài lòng, ta sẽ đồng ý cùng ngươi nói chuyện về tam vương tử Cao Lệ…”
Vũ Quy nghe vậy, nhất thời mừng rỡ, vội vàng hỏi: “Bệ hạ, lời người nói là thật sao?”
“Đồ hỗn láo, lời bệ hạ như vàng như ngọc, tự nhiên là thật!” Mã Đằng tức giận quát lên một tiếng.
“Lời trẫm nói đương nhiên là thật, thế nào, võ sĩ các ngươi có dám không?” Hoa Hạ đại đế giọng nói vẫn thể hiện sự khinh miệt như lúc đầu.
“Đã như vậy, chúng ta sẽ phái một võ sĩ cùng dũng sĩ của đế quốc so tài một phen. Bất quá ta có thỉnh cầu, hy vọng lần tỉ thí này chỉ điểm tới là ngưng”. Vũ Quy không dám để cho thuộc hạ của mình tại Hoa Hạ đế quốc đả thương người.
Hoa Hạ đại đế lại hiểu sang một ý khác “Được rồi, ngươi yên tâm, Hoa Hạ đế quốc của chúng ta là quốc gia có lễ nghĩa, các ngươi từ xa đến là khách, quả nhân quyết sẽ không cho đánh chết võ sĩ các ngươi đâu, cùng lắm chỉ là đánh cho tàn phế mà thôi… ha…ha… Quyền cước vô nhãn, bị thương là khó tránh khỏi…”
Quần thần tự nhiên là cười rộ lên một phen.
Vũ Quy sắc mặt tái xanh, hắng giọng, thân thể không ngừng run rẫy, nín miệng không biết nói gì. Bất quá hắn nghĩ, nếu Hoa Hạ hoàng đế không ngại bị thương, hắn tựu cũng không cần khách khí nữa…
Bị khi dễ nhiều như vậy, tức cũng nên thu lại lợi tức chứ…
“Nếu là tỉ thí, không bằng chúng ta đánh cuộc đi nhé…” Người lên tiếng là Lưu Phong. Hắn đã sớm nhìn ra trong tuỳ tùng của đám Ô Quy có một gã mà tu vi có thể so với Kim Đan hậu kỳ Hắc Ám võ sĩ, cho nên trận này tỷ thí hắn sẽ ra tay. Nếu bản thân mình ra tay, tự nhiên cũng là điểm tốt. Nếu không, chẳng phải là khó khăn sao?
Hoa Hạ đại đế mỉm cười, gật gật đầu nói to: “Lưu ái khanh, nói cho cùng, nếu tỉ thí có đặt cược, tựu càng thêm hấp dẫn. Như vậy đi, phàm là người thắng, mặc kệ là dũng sĩ bổn quốc hay là võ sĩ Phù Tang, sẽ được ban thưởng mười mỹ nữ, hoàng kim trăm lạng”
Hoa Hạ đại đế trong mắt lộ ra quang mang, cười nói: “Ô Quy sứ giả, ngươi có ý kiến gì không?”
Vũ Quy suy nghĩ một chút nói: “Bệ hạ, nếu võ sĩ hai nước tỉ thí, Phù Tang chúng ta cũng hẳn phải đặt cược. Như vậy đi, phàm là người thắng cuộc, Phù Tang chúng ta cũng tặng thưởng mỹ nữ mười người, ngàn lượng bạch ngân”
“Được, tốt lắm…” Hoa Hạ đại đế mỉm cười, gật đầu nói: “Cứ theo ý ngươi”
Lưu Phong âm thầm tính toán một chút, cũng tốt, có thêm được 20 mỹ nữ. Về phần vàng bạc, hắn không quan tâm…
Quả nhiên, tên võ sĩ của Vũ Quy tu vi có thể so với Kim Đan hậu kỳ Hắc Ám võ sĩ… được phái lên đấu trường…
Một gã kim giáp vệ sĩ bên người Hoa Hạ đại đế nói khẽ với hắn vài câu, lập tức lão Hoàng đế sắc mặt thay đổi, có chút âm trầm và lưỡng lự…
Lưu Phong phỏng chừng gã Kim gáp vệ sĩ kia chắc đã nhìn ra lực lượng của tên võ sĩ Phù Tang, trong lòng không yên nên mới nói cho lão Hoàng đế nghe.
“Bệ hạ, để thần đảm trách cho… Chỉ là một Phù Tang võ sĩ, không cần phải phái dũng sĩ của đế quốc làm chi, chỉ bổn hầu cũng có thể thu thập được hắn…” Lưu Phong đứng dậy, hướng lão hoàng đế nói.
Hoa Hạ đại đế mắt thấy Lưu Phong định ra tay, trong lòng vui vẻ, bàn tay vung lên, cười nói: “Hảo, vậy để cho Lưu ái khanh thay đế quốc xuất chiến trận này…” Bản lãnh của Lưu Phong, lão hoàng đế trong lòng rất rõ, tu chân Nguyên Anh Kỳ, đối phó với tên võ sĩ này thì dễ như trở bàn tay.
“Bệ hạ, tu vi của hầu gia chỉ có Kim Đan sơ kỳ thôi…” đột nhiên, thanh âm của một Hắc ảnh vang lên bên tai lão hoàng đế.
Lão hoàng đế thất kinh, nhíu mày, quay về phía sau hỏi: “Ngươi tuyệt đối không nhìn lầm chứ…”
Hắc ảnh thấp giọng nói: “Tuyệt đối không lầm, khí tức của người tu chân rất mẫn cảm, ta tuyệt đối không thể nhìn lầm. tu vi của hầu gia hôm nay đích xác là Kim đan sơ kỳ”
Lão hoàng đế vẻ mặt buồn bực: “Tu chân có thể càng tu luyện càng giảm xuống sao?”
Hắc ảnh suy nghĩ một chút, hiển nhiên đối với vấn đề này cũng cảm thấy vô lý, theo lý thuyết mà nói con đường tu vi không tiến thì thoái, nhưng mà Lưu Phong đã sớm tu thành nguyên anh rồi, không thể xuất hiện chuyện như vậy được. Huống hồ cho dù tu vi thụt lùi cũng không thể thụt lùi so với trước như vậy được, so với lúc trước hắn phải thụt lùi tới mấy cảnh giới lận.
Có quỷ sao…
“Vậy hắn có thể đánh thắng không?” Lão hoàng đế không quan tâm đến tu vi của Lưu Phong, hắn chỉ quan tâm là Lưu Phong có thể đánh thắng phù tang võ sĩ hay không mà thôi.
Hắc ảnh nhìn kỹ một chút rồi nói: “Cũng khó nói, tên võ sĩ kia lực chiến đấu ngang ngửa với Kim Đan hậu kỳ, nếu là trước kia, Hầu gia đương nhiên không thể thua kém, nhưng bây giờ thì rất khó nói…”
Lão hoàng đế nghe thấy ngay cả hắc ảnh cũng không biết, trong lòng có chút lo lắng, vội vàng thấp giọng hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là đổi người? Nói sư huynh đệ của ngươi ra tay?”
Hắc ảnh nói: “Bệ hạ, nếu mà bây giờ đổi người tựa hồ không tốt lắm.”
Lão hoàng đế nghe vậy thầm nghĩ cũng thấy có lý. Bản thân mình là nhất quốc chi nhân, làm sao có thể nói lời nuốt lời được. Nếu mà thay người, đừng nói là Lưu Phong mất hết mặt mũi, ngay cả đế quốc cũng rất mất mặt a…
“Lưu ái khanh, ngươi…” Lão hoàng đế rất muốn hỏi một câu, Lưu ái khanh, ngươi có thể được không? Nhưng mà lời nói chưa ra khỏi miệng, thủy chung không thể hỏi một câu bất hảo như vậy được. Nếu hỏi như vậy, chẳng phải là bản thân mình đã để cho Phù Tang cười nhạo sao.
Lưu Phong không ngu ngốc, tự nhiên nhận ra ý tứ của lão hoàng đế, bất quá trong lòng cũng rất bực mình, tu vi của bản thân mình lão hoàng đế cũng biết mà, huống hồ bên người hắn còn có cao nhân của Thiên Sư đạo, đúng ra chiến đấu lực của bản thân mình và tên võ sĩ Phù Tang kia đều hẳn rất rõ ràng mới phải, nhưng mà tại sao trong mắt lão lại toát ra vẻ lo lắng như vậy…
Lưu Phong không biết rằng, bởi vì khỏa kim đan quái dị kia mà hắn bị người khác nhìn nhầm là tu vi mới đạt Kim Đan sơ kỳ mà thôi. Như thế làm sao không lo lắng cho được.
"Bệ hạ, người yên tâm, thần biết ý tứ của người… Ô Quy đại nhân từ xa đến là khách, thần biết sẽ hạ thủ lưu tình, không giết hắn là được…” Lưu Phong trực tiếp hướng về lão hoàng đế biểu đạt sự tin tưởng của bản thân…
Quả nhiên, nghe Lưu Phong nói xong, tâm tình của lão hoàng đế được giải toả ít nhiều. Bất quá trong lòng thầm nhủ, tu vi của ngươi giảm xuống như vậy mà sao khẩu khí càn rỡ như vậy…
Quên đi, chỉ còn cách tiếp tục theo dõi mà thôi…
“Hắc ảnh, nếu không ngươi hãy liên lạc vài tên cao thủ, đợi lát nữa vạn nhất nếu Lưu Phong thua cuộc, chúng ta sẽ hí lộng thành ba cuộc thắng hai mới dược. Chỉ cần thắng được hai cuộc cuối, thắng lợi cũng thuộc về phía ta…” Lời nói của lão hoàng đế thật vô sĩ…
Hắc Ảnh đi theo hầu lão hoàng đế cũng đã lâu, đối với sự vô sỉ của lão tựa hồ cũng đã biết, đối với đề nghị của lão cũng không có dị nghị gì. Hắn lập tức sử dụng bí pháp sư môn thông tri cho hai gã cao thủ lập tức đợi mệnh.
Vũ Quy sau khi nhìn thấu tu vi của Lưu Phong, khoé miệng lộ ra nụ cười, hắn thậm chí dặn dò tên võ sĩ kia chỉ điểm tới là thôi, ngàn vạn lần không được đả thương Lưu Phong.
Mặc dù tỉ thí thì đao kiếm vô nhãn, nhưng mà nói gì đi chăng nữa, người ta cũng là hầu tước của đế quốc, nếu đả thương hắn, ai biết Hoa hạ đại đế có để hận trong lòng hay không…
“Tại hạ Kiều Bổn Nhất Lang” Hắc Ám võ sĩ tiến lên, rất lễ phép chào.
“Bổn hầu Lưu Phong!” Lưu Phong đáp lễ…
Lão hoàng đế dùng ánh mắt hồ nghi liếc nhìn Lưu Phong một cái, lập tức trầm giọng nói: “Bắt đầu!”
Lưu Phong khinh thường không thèm ra tay trước, chỉ đứng yên một chỗ.
Kiều Bổn Nhất Lang cũng nghĩ làm thế nào để xuống tay một cách có phân lượng…
Do vậy, ai người không ai ra tay trước, cứ đứng yên một chổ gương đôi mắt to, mắt nhỏ nhìn đối phương…
Mã Đằng đột nhiên hét lớn: “Hầu gia, đánh đi, đánh chết Phù Tang võ sĩ đi, để cho chúng thưởng thức lợi hại của ngươi…”
Kiều Bổn Nhất Lang nghe vậy, lạnh lùng liếc thoáng qua Mã Đằng, sắc mặt lập tức chùng xuống, chuẩn bị ra tay…
Đột nhiên Lưu Phong nói: “Chờ một chút!”
Last edited by Silverwing; 19-05-2009 at 12:53 AM.
Lão hoàng đế sắc mặt lạnh lẽo, thầm nghĩ hỏng rồi, tên Lưu Phong này chẳng lẽ lại muốn nhận thua sao?
Dọa người ta sao? Còn chưa đánh mà đã muốn chủ động nhận thua sao, ngươi làm vậy thì Hoa Hạ đế quốc ta còn mặt mũi nào nữa. Lão hoàng đế bắt đầu hối hận rồi, bản thân làm sao lại đáp ứng Lưu Phong chứ…
Vũ Quy trộm cười, bởi vì hắn và lão hoàng đế suy đoán cũng giống nhau, đều nghĩ rằng Lưu Phong chủ động nhận thua… thật là mất mặt…
“Hầu gia, mặc dù ngươi đã chủ động nhận thua, nhưng mà ta đối với ngươi vẫn rất kính trọng. Dù sao ngươi và ta chiến đấu lực chênh lệch rất lớn. Ngươi đã có dũng khí như vậy, thật rất đáng khen” Kiều Bổn Nhất Lang vì không muốn gây mâu thuẩn với Hoa Hạ đế quốc, chủ động nói tốt cho Lưu Phong.
Lão hoàng đế nghe Kiều Bổn nói như vậy, trong lòng đối với võ sĩ Phù Tang cũng có chút thiện cảm, tên thỏ tế tử này coi như biết cách làm người. Bất quá không ngờ Lưu Phong thật sự làm hắn quá thất vọng. Nếu không phải còn nhờ hắn lo chuyện quân lương, bằng vào việc hôm nay làm mất mặt đế quốc, lão hoàng đế quyết không tha mạng cho hắn.
“Chờ một chút, Kiều Bổn huynh, ngươi nói cái gì, ai chủ động nhận thua?” Lưu Phong bực mình, cảm thấy bị võ sĩ quỷ tử hiểu lầm.
Kiều Bổn kinh hãi, thầm nghĩ không phải chuyện này sao?
Lão hoàng đế cũng nhếch mũi lên, chủ động nhận thua mà còn doạ người, lại biểu hiện dối trá như vậy, không phải muốn doạ người hay sao?
Hắc ảnh vẫn không nói gì, lạnh lùng nhìn Lưu Phong, hiểu ra chuyện không phải đơn giản như vậy.
“Bệ hạ, có lẽ chúng ta đã hiểu lầm rồi” Hắc Ảnh cẩn thận nói.
Lão hoàng đế hừ lên một tiếng, đang muốn lên tiếng, nhưng lại không nghĩ rằng Lưu Phong khinh miệt nói với Kiều Bổn: “Kiều Bổn huynh, ta nghĩ huynh hiểu lầm, ta không có chủ động nhận thua, ta sở dĩ kêu ngừng lại là vì ta cho rằng ngươi không xứng làm đối thủ của ta”
“Cái gì?”
Nghe Lưu Phong nói như vậy, không chỉ có Kiều Bổn giật mình, ngay cả lão hoàng đế với các quần thần xung quanh cũng đều giật thót. Mọi người nghĩ hắn muốn đùa với thần chết sao, một số âm thầm mắng hắn vô sỉ. Chuyện đến nước này mà hắn còn dám mạnh miệng, da mặt người này tuyệt đối là dày đệ nhất Hoa Hạ đế quốc…
“Hầu gia tôn kính, ta không nghe lầm chứ, ý ngươi nói là ta, võ sĩ vĩ đại của Phù Tang không xứng là đối thủ của ngươi sao?” Kiều Bổn muốn cười nhưng không cười ra tiếng. Bởi vì lời nói của Lưu Phong đối với hắn mà nói, là một sự vũ nhục.
Lưu Phong lạnh nhạt cười: “Ngươi không có nghe sai, sự thật quả thật như thế, chiến đấu lực của ngươi so với ta thua kém rất xa, không xứng là đối thủ của ta. Ta yêu cầu ngươi có thể sử dụng chiến thuật quần chiến. Phái ra vài tên võ sĩ rồi đồng thời cùng ta tỉ thí”
Lời này vừa nói ra, lại khiến cho mọi người xầm xì…
Vũ Quy vội hỏi: “Hầu gia, làm như vậy không phải nói chúng ta lấy nhiều hiếp ít sao? Cho dù là thắng, cũng không có hay ho gì…” Vũ Quy hiểu được Lưu Phong rất âm hiểm, biết rõ mình đánh không lại, lại nghĩ ra kế sách như vậy. Kết quả thua cuộc rồi nói bên mình lấy nhiều thắng ít…
Sự thật thì lão hoàng đế cũng nghĩ như vậy.
“Hảo tiểu tử, quả nhiên là vô sỉ…”
Hắc ảnh lại không nghĩ vậy. Trực giác nói cho hắn biết, chuyện tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài như vậy.
“Không được, nhanh phái vài người lên đi. Nếu không các ngươi nên chủ động nhận thua cho rồi.” Lưu Phong nhất khẩu cự tuyệt.
Kiều Bổn tức giận quát lên: “Hầu gia, không nên ép người quá đáng như vậy, đối phó với ngươi chỉ một mình ta là đủ rồi”
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Ngươi căn bản không đủ tư cách cùng ta động thủ” Lưu Phong bây giờ thương tích đã lành, cho dù là cao thủ Nguyên Thần kỳ đến cũng có thể chiến đấu một trận. Đối với một Kim Đan hậu kỳ Hắc ám võ sĩ như thế này, hắn quả thật không xem ra gì. Hắn cuồng ngạo, nhưng đích xác là có tư cách.
Quay lại, Lưu Phong nói với Vũ Quy: “Ô Quy đại nhân, nhanh phái thêm người, nếu không các ngươi nên chủ động nhận thua đi”
Vũ Quy cắn răng, căm hận nhìn Lưu Phong một cái, xoay người lại phái ra ba gã Hắc Ám võ sĩ, mặc dù không phải Kim Đan hậu kỳ, nhưng cũng là Kim Đan sơ kỳ.
Lưu Phong lại không nghĩ vậy. Bất quá hắn phỏng chừng phái ra nhiều người như vậy, hiển nhiên người Phù Tang đối với chuyện Cao Lệ Tam vương tử rất coi trọng.
Lưu Phong thậm chí có ý nghĩ rằng: “Chẳng lẽ lão hoàng đế nói đúng, Cao Lệ Tam vương tử thật sự là con của Thiên Hoàng”
Lão hoàng đế sắc mặt trầm lại, không biết tên Lưu Phong này cuối cùng muốn làm cái gì?
Hắc ảnh cũng bị hí lộng đến hồ đồ, rõ ràng khí tức của Lưu Phong chỉ biểu hiện là Kim Đan sơ kỳ mà thôi, hắn như thế nào lại dám lớn mật như vậy, dám khiêu chiến với bốn gã hắc ám võ sĩ này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lưu Phong nhìn lướt qua bọn Phù Tang võ sĩ, lắc đầu trầm giọng nói: “Các ngươi cũng không nên lãng phí thời gian, lên hết đi…”
Trương Tử Ngưu đối với Lưu Phong không có một tia nghi ngờ nào, hắn không phải người tu chân, hắn không nhìn ra chiến đấu lực của đối phương, hắn chỉ biết là Lưu Phong chắc chắn sẽ thắng.
Hắn trước tiên đứng dậy, liều mạng vỗ tay cổ vũ… “Hảo…hảo… hầu gia tất thắng… ha..ha… Hầu gia tất thắng… Hầu gia, chúng ta là quốc gia lễ nghĩa, ngàn vạn lần không được hạ thủ giết người…”
Vũ Quy tức khí, hận không tát vào mặt Trương Tử Ngưu cho vỡ mõm…
“Lưu ái khanh, nhất định phải hạ thủ lưu tình…” Lão hoàng đế thở dài một tiếng, cũng giả bộ dặn dò một tiếng…
Vũ Quy cũng tràn đầy nộ hỏa…”Võ sĩ, không được quá tay giết chết hầu gia đó”.
Hoa Hạ đại đế liếc mắt nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: “Đại ngôn làm gì” Tuy nói thế, nhưng lão hoàng đế hiểu được Lưu Phong không ổn rồi…
Vũ Quy cả người run lên, không úy kỵ gì nữa, ngẩng đầu lên nhìn Hoa Hạ đại đế: “Bệ hạ, võ sĩ chúng ta dám chắc sẽ không thua, chúng ta chỉ hy vọng sau khi chúng ta thắng, quý quốc không nói bởi vì chúng ta nhiều người mà hối hận…”
Hoa Hạ đại đế cắn răng, cố gắng trấn tĩnh tâm trạng bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: “Ngươi yên tâm, người thua chỉ có thể là các ngươi. Võ sĩ của các ngươi, trong mắt ta, bất quá chỉ là rác rưởi mà thôi…” Đả kích lòng tin, đây gọi là tâm lý chiến. Haha… ta thật là quân chủ anh minh mà…
Vũ Quy bị lời nói của lão hoàng đế làm cho đôi mắt rực lửa, phẩn nộ hét lên… “Hỡi các võ sĩ anh dũng, toàn lực ra tay cho ta, chỉ cần không đánh chết người là được…”
Lưu Phong cười hắc hắc: “Ô Quy đại nhân, lời này ngươi nói đúng, chỉ cần không đánh chết người là được…” Vốn Lưu phong chỉ muốn điểm tới là thôi, nhưng mà nghe Vu Quy nói như vậy, lại thay đổi chủ ý, chỉ cần không chết người là được. Đem lực lượng tựu phế đi…
Vũ Quy nếu biết rằng, chỉ vì một câu nói của mình mà mất đi bốn gã hắc ám võ sĩ, ắt hẳn hắn sẽ rất hối hận.
Lưu Phong hít một hơi dài, trong cơ thể lực lượng nhanh chóng tập trung, một cỗ khí thế cường đại nhất thời tản ra, chỉ nghe hắn quát lớn: “Các ngươi cùng lên đi…”
Kiều Bổn kiềm chế không được, lửa giận trong lòng trào lên, xuất ra trường kiếm Phù Tang, một kiếm hướng thẳng vào thủ cấp của Lưu Phong chém xuống.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, loại trình độ công kích này đối với hắn mà nói, cơ hồ không có cơ hội. Hắn thậm chí không thèm tránh né và chống cự, chỉ lẳng lặng đứng một chỗ nhìn.
Lão hoàng đế nóng nảy vội vã hỏi Hắc ảnh: “Hắn như thế nào không đánh, như thế không phải sẽ tiêu sao?”
Hắc ảnh suy nghĩ một chút, không có lên tiếng, ý bảo lão hoàng đế nên tiếp tục xem đi.
Đại bộ phận người ở đây căn bản là không hiểu được Hắc Ám võ sĩ ra tay như thế nào, nhưng cũng cảm ứng được một cỗ lực lượng cường đại, bọn họ thầm nghĩ Lưu Phong chắc tiêu rồi.
Trương Tử Ngưu thậm chí lo đến độ đầu chảy đầy mồ hôi, ánh mắt chuyển hướng về phía lão hoàng đế, hy vọng bệ hạ ngăn cản.
Nhưng lão hoàng đế thủy chung vẫn làm bộ, làm như không nhìn thấy.
Sự thật trong lòng lão rất là lo lắng, Lưu Phong mà chết lão còn không lo lắng sao? Chuyện quân lương làm sao giải quyết?
Đột nhiên, kỳ tích xảy ra, chỉ nghe hiện trường “oành” lên một tiếng, một bóng người bay ra ngoài…
Tiếng nổ qua đi, mọi người cũng đều thấy rõ, người ngã xuống đương nhiên là… hắc ám võ sĩ… kia…
Từ thương thế của hắn mà xem, hắn tựa hồ bị Lưu Phong đánh một quyền vào mặt, khuôn mặt sưng đỏ lên một cục, há mồm hộc ra vài cái răng…
Kiều Bổn nghiêm mặt, vẻ mặt lộ vẻ không thể nào tin được….
Lưu Phong bộ dáng làm ra vẻ vô tội, mẹ nó, trách ta sao được? Ta tu vi nguyên thần còn không sợ, ngươi chỉ là kim đan kỳ mà dám đấu với ta. Không thể trách ta được…
Sự thật thì Kiều Bổn Nhất Lang cũng có chút bị oan uổng, nếu không phải hắn khinh thường, không xuất toàn lực ra ứng chiến, cho dù Lưu Phong tu vi mạnh hơn hắn mấy lần, nhưng cũng không thể một chiêu đả bại được…
Đáng tiếc, thiên hạ không có chuyện hối hận mà được…
“Giết…!”
Ba gã phù tang võ sĩ thấy Kiều Bổn bị đánh bại, đồng thời nhảy lại, cùng nhau rút đao hướng thủ cấp Lưu Phong chém xuống.
Lưu Phong vẫn khinh thường, cười cười như trước, thi triển Thất Tinh bộ pháp, thân thể mạnh mẽ xoay tròn, một cơn lốc bốc lên hướng đến ba gã Kim Đan Sơ kỳ hắc ám võ sĩ kia.
“Oành…!”
Một tiếng nổ mạnh vang lên, ba gã Hắc Ám võ sĩ bị một cổ lực lượng cường đại trực tiếp đánh bay ra ngoài vài chục trượng, rơi phịch trên nền đá.
Last edited by Silverwing; 21-05-2009 at 12:51 AM.
Kiều Bổn giãy giụa thân thể, còn nghĩ đến tái chiến nhưng mà lại bị khí thế của Lưu Phong đàn áp, ngã rạp xuống đất, thậm chí ngay cả sức đứng lên cũng không còn.
Ba gã Hắc Ám võ sĩ cũng bị trường hợp tương tự như vậy, bị khí thế của Lưu Phong đàn áp, phế đi một thân Hắc Ám lực lượng.
Đến lúc này bốn phế vật vừa mới được đản sinh…
Mà hết thảy cũng chỉ vì một câu nói của Ô Quy đại nhân mà thôi…
“Bệ hạ, may mắn thần không nhục mệnh!” Lưu Phong xoay người một cái tiêu sái, cung kính hướng Hoa Hạ đại đế bẩm báo.
Hoa Hạ đại đế nhất thời mừng rỡ, vỗ tay liên tục nói: “Hảo…hảo… Lưu ái khanh, ngươi làm tốt lắm…”
Quay đầu đi, Hoa Hạ đại đế dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Vũ Quy cười nói: “Võ sĩ cái gì, tất cả đều là phế vật, căn bản là chịu không nổi một kích…”
Vũ Quy cả người chết sững, nhìn chằm chằm Lưu Phong, đột nhiên té trên mặt đất chẳng biết sống chết thế nào. Bốn gã hắc ám võ sĩ một câu cũng không nói nên lời. Hắn thật suy nghĩ không rõ tại sao một người tu vi chỉ có Kim đan sơ kỳ, trong nháy mắt lại có tài đánh bại bốn gã Hắc Ám võ sĩ lực lượng tương đương. Huống hồ lực chiến đấu của Kiều Bổn còn mạnh hơn hắn.
“Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Vũ Quy lúc này khóc không ra nước mắt…
“Lưu ái khanh, ngươi vì đế quốc lập ra đại công, trẫm sẽ ban thưởng lớn cho ngươi. Ngoại trừ phần thưởng trước mắt đã nói ra, trẫm ban tứ cho ngươi thêm hai mươi mỹ nữ”. Hoàng đế thưởng trứ, ngoại trừ quan chức, thì chính là tiền bạc, mỹ nữ. Lưu Phong đối với quan chức tựa hồ vừa mới được thưởng xong, về phần vàng bạc phỏng chừng hắn cũng không thiếu. Cho nên lão hoàng đế mới thưởng thêm cho hắn hai mươi mỹ nữ.
Lưu Phong mỉm cười vui vẽ tiếp nhận sự ban thưởng của lão hoàng đế.
Cái gì thì có thể bỏ được, chứ mỹ nữ thì nhất định phải thu…
Vì sao ư…?
Dù không có thể hưởng dụng vì hắn đã có đủ đàn bà rồi, nhưng hắn muốn lấy những mỹ nữ mà hoàng đế ban tặng trên thực tế là dùng để phát triển Thiên Thượng Nhân Gian thêm mạnh hơn…
Thiên Thượng Nhân Gian phát triển đến bây giờ, cái thiếu duy nhất là nhân sự. Mỹ nữ trong cung dĩ nhiên đều là cực phẩm…
Hôm nay tiến cung cũng là thu được nhiều ích lợi. Trước sau tổng cộng được 40 mỹ nữ. Về điểm vàng bạc tự nhiên quên đi…
Lão hoàng đế vẻ mặt đắc ý, giương cao mặt nhìn Vũ Quy, trào phúng nói: “Ô quy đại nhân, thế nào, có phục không?”
Tài không bằng người, Vũ Quy cũng không biết nói gì hơn, đang muốn mở miệng nhận thua, nhưng một gã trung niên võ sĩ phía sau hắn đột nhiên hô lên: “Chờ một chút!”
“Thôn Chánh đại nhân…” Vũ Quy hơi kinh hãi, vội vã nói: “Thôn Chánh đại nhân, ngươi muốn ra tay sao?”
Trung niên nhân có tên là Thôn Chánh chậm rãi đi ra, nhìn thoáng qua Lưu Phong, vẻ mặt rất căm hận.
“Thưa bệ hạ vĩ đại, ta Thôn Chánh thỉnh cầu người cho phép ta và vị dũng sĩ Hầu gia này quyết chiến”.
Vũ Quy trong lòng mừng thầm, có vị đại nhân này ra tay, xem các ngươi còn có thể đắc ý hay không. Vốn Thôn Chánh đích xác không định ra tay, nhưng mà võ sĩ đế quốc phải chịu nhục, lại bị sỉ nhục không còn mặt mũi nào, chỉ có thể để cho Hoa Hạ đế quốc càng thêm kiêu ngạo, hơn nữa phỏng chừng chuyện Cao Lệ tam vương tử cũng không xong.
“Bệ hạ, người này rất nguy hiểm, ngay cả ta cũng nhìn không thấu tu vi của hắn. Tựa hồ là tu chân Hắc Ám” Hắc Ảnh trước tiên thông báo cho lão Hoàng đế biết…
“Hắc ám tu chân ư? Ta đây đáp ứng hay là không đáp ứng đây?” Lão hoàng đế lại do dự. Vốn ý nghĩ đấu tiếp là bản thân hắn, bây giờ lại đổi lại thành Phù Tang võ sĩ muốn tái chiến…
“Xin bệ hạ tự quyết định…” Hắc ảnh ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại nghĩ, ngươi là hoàng đế hay ta là hoàng đế đây. Bản thân ngươi quyết định đi.
Ngay khi lão hoàng đế còn đang khó khăn quyết định thì Lưu Phong cười nói: “Bệ hạ, ta đồng ý” Đã lâu không gặp phải tu chân Hắc Ám, Lưu Phong hôm nay tu vi dũng tiến, muốn kiếm đối thủ tốt cũng không dễ dàng gì.
Lão hoàng đế do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng: “Hảo, trẫm chấp thuận”
Thôn Chánh đang chậm rãi đi ra, quay về Lưu Phong thi lễ.
Lưu Phong lạnh nhạt cười nói: “Cẩn thận nhé!”
Nói xong, một đạo quang mang chói mắt bắn ra.
Thôn Chánh đúng là tu chân Hắc Ám, Lưu Phong tất nhiên không dám coi thường, cho nên ngay từ đầu đã xuất ra nhuyễn kiếm. Đương nhiên, chiến đấu với cấp bậc này cũng không cần xuất ra Hạo Thiên Kiếm.
Mấy ngày nay, Lưu Phong phát hiện được một chuyện kỳ quái, Hạo Thiên Kiếm linh tính ngày càng mạnh, giống như là bản thân nó có ý thức vậy. Nhiều khi, nó tựa hồ không tình nguyện xuất chiến.
Giống như lúc nãy, Lưu Phong vốn dĩ muốn dùng Hạo Thiên Kiếm ứng địch, nhưng mà trong đầu lại truyền đến một tia cảm ngộ, tựa hồ Hạo Thiên Kiếm hiểu được tu vi của đối thủ, không muốn xuất hiện.
Bất đắc dĩ, Lưu Phong đành phải sử dụng nhuyễn kiếm.
Vừa cầm nhuyễn kiếm, Lưu Phong tự nhiên nhớ đến Tam Sư Tôn Nghê Thường đã vì hắn luyện chế ra nhuyễn kiếm.
Đến lúc này hắn còn chưa biết, tam sư tôn mà hắn rất ái mộ hôm nay đã xuống núi đi tìm hắn, phỏng chừng vài ngày nữa sẽ gặp hắn.
Thôn Chánh thần sắc ngưng trọng, hai tay hợp nhất, trong bàn tay xuất hiện một đại đao đỏ như huyết thập phần kỳ dị.
Vũ Quy hơi kinh hãi, không nghĩ đến Thôn Chánh đại nhân lần đầu tiên cùng người đối địch đã xuất ra Yêu đao thập phần nổi tiếng của Phù Tang. Có thể thấy được chiến đấu lực của gã Hầu gia này cường đại nhường nào.
“Đáng chết… gã hầu gia đáng chết…” Vũ Quy giương đôi mắt nhìn Vũ Phong giống như con cọp sắp ăn thịt heo…
Sự thật thì sự việc cũng có chút ủy khuất đối với Lưu Phong, hắn từ đầu đến giờ đâu có nói tu vi của mình là Kim Đan sơ kỳ đâu, tất cả cũng là do bọn họ tự nhận định mà thôi.
“Khai!” Một tiếng gầm vang lên, Thôn Chánh giơ thanh huyết yêu đao đỏ rực lên, khí thế thập phần cường đại, đón lấy kiếm quang của Lưu Phong.
“Choang…!”
Kình lực giao tiếp, đao mang cùng kiếm khí cùng lúc va chạm, phát ra một tiếng nổ cường đại, cũng may là cao thủ Thiên Sư Đạo và Chân Long Vệ trước khi hai người quyết đấu đã bố trí một kết giới, nếu không vụ nổ cường đại như vậy dám chắc sẽ đả thương mọi người xung quanh.
Lưu Phong ánh mắt lạnh lẽo, qua đụng chạm chiêu thứ nhất khiến cho hắn càng rõ thêm tu vi của đối thủ. Thôn Chánh này đúng là siêu cấp cao thủ, bất quá Lưu Phong cũng có chút kỳ quái, hắn vẫn không cách nào chẩn đoán chính xác được tu vi của Thôn Chánh.
Thôn Chánh đang nhìn Lưu Phong, trong ánh mắt rất kinh ngạc, nhẹ giọng nói: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên” Nói xong, tứ phía thân thể của Thôn Chánh đột nhiên xuất hiện một tầng khí tức hắc sắc, nhanh chóng xoay tròn xung quanh.
Lưu Phong cười ngạo nghễ nói: “Ngươi cũng không tệ”.
Ngữ âm cương quyết, nhuyễn kiếm trong tay Lưu Phong rung lên, một đạo Chấn Thiên Long Ngâm hướng thẳng chân trời, tầng tầng kiếm khí phát ra, xoay tròn cực nhanh, vô số kiếm quang trong nháy mắt hội tụ thành một đạo kiếm khí thực thể, khí thế như trảm thiên diệt địa.
Thôn Chánh nổi giận gầm lên một tiếng, từ tứ phía thân thể khí tức hắc sắc đột nhiên dũng khởi, trong nháy mắt luồng hắc sắc khí tức bao phủ toàn bộ thân thể hắn.
Chỉ thấy trong luồng khí hắc sắc đột nhiên bay ra một bộ xương đầu lâu hắc sắc quang mang, bộ xương há mồm thật to, gây cho người ta cảm giác thập phần sợ hãi, từ miệng đầu lâu không ngừng phun ra những luồng quỷ khí, khiến cho tứ phía nhất thời vô cùng âm sâm, quỷ dị.
Hắc Ảnh hơi kinh hãi, không nghĩ đến Thôn Chánh có thể thúc dục nội thần của Yêu Đao, xem ra trận đánh này Lưu Phong sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Luồng kim quang màu vàng và luồng hắc sắc từ đầu lâu va chạm, phát ra kình khí hủy thiên diệt địa, trong nháy mắt cuống phăng hết tất cả…
Hai đạo khí tức quang hoa màu sắc bất đồng, lúc ẩn lúc hiện, không ngừng va chạm, công kích lẫn nhau, sau đó từ từ tan rã…
Quần thần chung quanh đều trợn tròn mắt theo dõi, không dám thốt lên tiếng nào, thầm nhủ đây mà là lực lượng của con người sao???
Nhất là Trương Tử Mưu, hắn kinh ngạc đến mồm miệng đều há hốc, không nghĩ đến Hầu gia có bản lãnh kinh người như vậy. Quả là chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng phi chân nhân.
Trương Tử Ngưu âm thầm nói may mắn quá, mình thật là có nhãn lực tốt, ngay từ đầu đã quyết định cùng Lưu Phong giao hảo…
“Oanh…long…!”
Những tiếng nổ mạnh vang lên, lực lượng hai người hoàn toàn tiêu tan.
Trong tiếng nổ mạnh, thân thể của Thôn Chánh bị đẩy lui một trường, mà Lưu Phong cũng vững vàng đứng yên bất động tại một chổ
Sau một lúc giao chiến, mặc dù cả hai bên không có ai bị thương, nhưng từ tình thế lúc này mà xem, rõ ràng là Lưu Phong cao thâm hơn một bậc.
Hắc Ảnh càng phát ra tia nghi hoặc, khí tức trên người Lưu Phong rõ ràng là Kim Đan sơ kỳ, nhưng mà biểu hiện chiến đấu lực của hắn lại là Nguyên Anh Kỳ. Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?
Sự thật thì trong lòng Thôn Chánh cũng đang có nghi vấn giống như vậy.
Thôn Chánh vẻ mặt kinh hãi nhìn Lưu Phong, trong ánh mắt mang theo vài phần khó tin.
Ánh mắt của Lưu Phong cũng mang vẻ kinh dị, cười lạnh nói: “Không tệ, tiếp tục nào!” Thôn Chánh càng cường hãn, lại càng kích thích chiến ý của Lưu Phong mạnh thêm.
Cao thủ vốn tịch mịch, Lưu Phong cũng không ngoại lệ. Tu vi của hắn đã tiến một bước dài, rất ít khi gặp được đối thủ ngang cơ.
Thôn Chánh mặc dù không theo kịp hắn, nhưng mà dùng làm đối tượng thử chiêu cũng đã đủ rồi.
“Trảm..!”
Một tiếng quát nhẹ, Lưu Phong trong nháy mắt công xuất ra một kiếm, nhanh như điện chớp, hướng đến quỹ đạo của Thôn Chánh đang di chuyển.
Thôn Chánh thần sắc rùng mình, hai tay kết ra thủ pháp chữ Huyền, toàn thân ẩn giấu trong luồng hắc sắc, thập phần quỷ bí.
So với hồi nãy, luồng hắc khí này tựa hồ có mang thêm vài phần sát khí và huyết khí.
Last edited by Silverwing; 21-05-2009 at 11:24 PM.
Khi pháp quyết của Thôn Chánh hoàn thành, đoàn hắc khí không ngừng khuyếch tán, làm cho người ta nhìn không ra hắn rốt cuộc ẩn thân nơi nào.
Từ từ, theo sự khuyếch tán của đoàn hắc khí, một cái đầu khô lâu chầm chậm ngưng tụ mà thành, bộ đầu khô lâu lơ lửng ở giữa thân ảnh của Thôn Chánh.
Hắc Ảnh âm thầm cả kinh: “Thôn Chánh đang muốn cùng yêu đao hợp thành nhất thể”
Lưu Phong trong mắt tinh quang đại thịnh, tựa hồ cũng nhìn ra tình trạng, bởi vì thấy trong nháy mắt, lực chiến đấu của Thôn Chánh gia tăng mãnh liệt lên gấp mấy lần.
Không dám chậm trễ, Lưu Phong huy động kiếm quyết, thi triển thần thông Kiếm Cương, trong nháy mắt sinh ra một cổ kiếm quang cường phách vô cùng mạnh mẽ.
Một kiếm đánh xuống, bốn phía không khí tựa hồ như ngừng lại.
Lấy Lưu Phong làm trung tâm, một đạo quang hoa chói mắt tràn ngập lan ra tứ phía, một đạo kiếm quang giống như ánh dương quang, mang theo khí thế lôi đình, nhằm thẳng Thôn Chánh hướng đến.
Thôn Chánh trong nháy mắt kinh hãi vô cùng, hét lớn một tiếng, liên tiếp xuất ra pháp quyết quỷ dị kia, một khoả hắc sắc đầu khô lâu cường đại phát ra.
“Kiệt…kiệt…!”
Tiếp sau đó, bộ đầu khô lâu và thân thể Thôn Chánh dần dần dung hợp làm một, trong miệng hắn phát ra một âm thanh không giống như âm thanh của loài người.
Vũ Quy vừa mừng vừa sợ, sợ chính là Thôn Chánh đại nhân điềm nhiên ngay cả chiêu tối hậu cũng đã dùng đến, vạn nhất bị thức thần cắn trả thì thật là không ổn. Mừng là chiêu này thi triển ra, Lưu Phong tất bại không thể nghi ngờ gì nữa.
“Oanh … long… oanh…long…”
Bộ đại đầu khô lâu miệng phun ra những luồng xú khí, va chạm với luồng kiếm quang của Lưu Phong, tứ phía không ngừng phát ra những thanh âm va chạm kịch liệt.
Sau khi va chạm, hai cỗ lực lượng triệt tiêu lẫn nhau.
Thời gian không lâu, hiện trường đột nhiên truyền ra một âm thanh thảm thiết, một đạo thân ảnh hắc sắc trong nháy mắt thối lui liên tục mấy bước, bộ đại đầu khô lâu dưới sự uy hiếp của luồng kiếm quang của Lưu Phong, quay lại đánh mạnh vào thân thể Thôn Chánh.
Sắc mặt của Thôn Chánh nhất thời vặn vẹo, bộ dáng tựa hồ rất đau đớn, một thanh âm thảm thiết vang la mọi người đều nghe được.
Chuyện Vũ Quy lo lắng cuối cùng đã xảy ra, Thôn Chánh đang bị thức thần cắn trả. Một ma vương sắp sửa đản sanh.
“Chạy a… chạy…” Vũ Quy hét lớn một tiếng ý bảo mọi người ở đây nhanh chân chạy trối chết đi. Vũ Quy rất rõ ràng với tu vi của Thôn Chánh nếu thật sự bị thức thần cắn ngược trở lại tất lớn chuyện, người ở xung quanh tất chết chắc. Hắn vốn phụng mệnh đến để dẫn độ Cao Lệ tam vương tử về, cũng không phải đến để ám sát Hoa hạ hoàng đế.
Cho nên, hắn vội vàng hét lớn, hy vọng mọi người nhanh chân chạy thoát. Có thể thoát được hay không thì không nói, nhưng tối thiểu có ý thức chạy trước đã.
Theo tiếng hét của hắn, đám võ sĩ Phù Tang tựa hồ cũng đã hiểu ra chuyện gì xảy ra, đồng dạng la to, ý bảo mọi người nhanh chạy.
“Điên hết rồi à…?” Lão hoàng đế chứng kiến hành vi của đám sứ giả Ô Quy, trong đầu nhất thời hiện ra hai chữ “điên khùng”
“Thật đáng thương, thất bại là thất bại thôi, đâu cần phải kích thích đến điên khùng như vậy…” Trương Tử Ngưu có chút thông cảm cho hành vi của Vũ Quy và thuộc hạ hắn.
Thật sự là một đám người đáng thương a…
Vũ Quy chứng kiến các quan viên của Hoa Hạ đế quốc nhìn hắn giống như là quái vật. Trong ánh mắt một ít người còn thể hiện sự thương hại, thông cảm, làm hắn nhất thời ngây dại: “Này, các ngươi sợ đến ngốc trệ hết rồi hả…”
“Hầu gia, nhanh chạy đi, ngươi không phải đã bị sợ đến ngu ngốc luôn rồi chứ…?” Bất đắc dĩ, Vũ Quy chỉ đành hướng đến người gần nhất là Lưu Phong.
Lưu Phong liếc mắt nhìn Vũ Quy một cái, tức giận nói: “Ngu ngốc??? Ngươi mới ngu ngốc??? Cả nhà ngươi mới ngu ngốc…?”
Vũ Quy trong lòng bực mình, bản thân mình có lòng tốt muốn khuyên hắn chạy trốn nhưng lại bị hắn nhục mạ. Hơn nữa người nhà hắn tựa hồ không có đắc tội với vị Hầu gia này mà…
“Nhanh lên, chạy đi, Thôn Chánh đại nhân hiện đang bị thức thần cắn trả ngược lại, sẽ nhập ma đó… Không nhanh chạy… mọi người tất chết…” Vũ Quy anh hùng tựa hồ hiểu được, quần thần Hoa Hạ đế quốc tựa hồ không hiểu chuyện gì xảy ra. Cho nên hắn dùng cách trực tiếp nhất, đơn giản nhất là nói ra chân tướng.
Đúng lúc đó, Hắc Ảnh và Chân Long vệ cũng cảm thấy được sự biến hóa trên thân thể của Thôn Chánh, lực lượng trên cơ thể hắn không ngừng tăng trưởng với tốc độc cực kỳ mãnh liệt, điều bất ổn nữa là sát khí xung quanh người hắn cũng không ngừng bốc lên.
“Bệ hạ, không ổn rồi, có nguy hiểm…” Hắc Ảnh có chút nhíu mày, vội vàng đem phát hiện của bản thân báo cáo với lão hoàng đế.
Lão hoàng đế thân thể run rẫy mãnh liệt, lúc này mới ý thức được vấn đề quả thật nghiêm trọng.
“Chạy mau…”
Những lời này phát xuất từ miệng lão hoàng đế truyền ra…
Quan viên đế quốc đầu tiên là ngẫng người ra, lập tức mọi người đều chuẩn bị chạy trốn…
Đúng lúc Chân Long vệ và vài tên cao thủ Thiên Sư Đạo chạy đến bao vây Thôn Chánh vào giữa…
“Mọi người không cần chạy, không có việc gì đâu…”
Những lời này phát ra từ miệng Lưu Phong. Mặc dù thanh âm không lớn, nhưng trong đó ẩn chứa Nguyên Anh lực, cho nên mặc dù hiện tại rất hổn loạn, nhưng mọi người đều nghe rất rõ ràng.
Lão hoàng đế vừa đứng dậy, đang chuẩn bị chạy, đột nhiên nghe Lưu Phong nói, lại nhìn khoảng cách giữa hắn và Thôn Chánh gần nhất, nhưng vẻ mặt vẫn trấn tĩnh như trước, trong lòng thở nhẹ một hơn…
“Lưu ái khanh, ngươi nói không có việc gì sao???” Lão hoàng đế cẩn thận hỏi.
Lưu Phong mỉm cười, nhìn thoáng qua Thôn Chánh đang bị ma hóa, vẻ mặt lộ vẻ khinh bỉ nói: “Đương nhiên không có việc gì, với tu vi đạo hạnh của hắn, mặc dù thành ma, cũng không có sát thương lực nhiều lắm. Bệ hạ và các vị đồng liêu không cần bối rối, hãy xem ta thu thập hắn như thế nào đây…”
“Hắc Ảnh, hắn làm được không?”
Lão hoàng đế trong lòng không yên, thấp giọng hỏi nhỏ một câu.
“Có lẽ được…” Sự thật thì Hắc Ảnh cũng không biết, dù sao Thôn Chánh cũng đã có biểu hiện ma hóa, lực chiến đấu có thể tăng lên đến Nguyên Anh trung kỳ, trời mới biết Lưu Phong có thể đối phó hay không. Dù sao thì bản thân hắn cũng đối phó không được, huynh đệ của hắn cũng không, đối phó được chỉ có lão bất tử sư tôn của hắn mà thôi… Nhưng đáng tiếc là nước xa không cứu được lửa gần, ai biết lão bất tử giờ đang ở địa phương nào…
“Xin bệ hạ yên tâm, người cứ quan sát xem ta thu thập nghiệt súc này như thế nào đây…” Lưu Phong tự tin chầm chậm nói.
Lão hoàng đế thoáng do dự một chút, cuối cùng chọn lựa tin tưởng Lưu Phong, dù sao tiểu tử này luôn luôn thần bí, có lẽ hắn có khả năng thật sự tạo nên kỳ tích đây.
“Mọi người không nên hoảng sợ, chỉ là một ma vật phù tang nho nhỏ mà thôi, ngày thường quốc gia chúng ta chúng ta gặp biết bao sóng to gió lớn rồi…” Lão hoàng đế tự mình trấn định, hướng mọi người lên tiếng.
“Vốn rất nhiều đại thần chuẩn bị chạy trốn, nghe Hoa Hạ đại đế nói như vậy, vội vàng đình chỉ cước bộ. Dùng ánh mắt hồ nghi nhìn lão hoàng đế, nghĩ thầm, bệ hạ trong thời khắc mấu chốt này có khi nào si ngốc, phạm phải sai lầm không???
“Nhìn cái gì, nói các ngươi ở lại mà, Lại bộ thượng thư, còn có Binh bộ thị lang, các ngươi quay lại, quay lại hết cho ta… Chỉ là một ma vật man di nho nhỏ mà các ngươi đã sợ hãi như vậy rồi. Các ngươi xem, người ta Lưu ái khanh có xem ma vật này ra gì đâu” Quát lên một tràng đề tỉnh mọi người, lão hoàng đế không quên khích lệ Lưu Phong vài câu, đặt lòng tin vào Lưu Phong.
Lão hoàng đế vừa nói ra như vậy, cho dù quần thần lo lắng như thế nào đi chăng nữa, sợ hãi như thế nào đi chăng nữa thì cũng không dám không trở lại. Tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt về phía Lưu Phong, nhìn hắn làm sao đại triển thần uy, tiêu diệt ma vật.
Ngay lúc này, Thôn Chánh đã hoàn toàn bị thức thần trong yêu đao thôn hoá, trở thành một bộ xương khô hắc sắc, trong miệng không ngừng gào rít. Quanh thân phát tán sát khí làm cho chúng đại thần ai nấy đổ mồ hôi lạnh, mấy tên tiểu nhân bị dọa đến ngất xỉu.
Lão hoàng đế trong lòng cũng rất lo sợ, ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng lo lắng, sớm biết như vậy tựu không nên tin vào Lưu Phong. Nhưng mà bây giờ không còn kịp nữa rồi???
Đúng lúc này, bên tai lão Hoàng đế vang đến thanh âm truyền âm của Lưu Phong: “Bệ hạ, không cần lo lắng, vi thần sẽ chém chết yêu ma Thôn Chánh đây”
Hắc Ảnh cũng tin vào trực giác của mình, vội vàng nói với Hoa hạ đại đế: “Bệ hạ, không có việc gì đâu, có Hầu gia ở đây, không có chuyện gì bất ổn đâu”
Đến lúc này, lão hoàng đế mới từ từ bình tâm trở lại.
“Không nên hoảng sợ. Tất cả đứng lại cho ta, nhìn Lưu ái khanh tiêu diệt quái vật kìa…” Lão hoàng đế trong lòng nhiều ít cũng có oai lực, hét lớn một tiếng phát ra oai nghiêm của bậc đế vương.
Nhất thời hiện trường lại yên tĩnh trở lại.
Mọi người lại hướng ánh mắt về Lưu Phong, nhiệt liệt mong chờ…
“Tiểu quỷ…” Lưu Phong cười dài một tiếng, xuất ra Hạo Thiên Kiếm, lực lượng trong cơ thể nhanh chóng trào lên, toàn lực phát ra một kiếm không lưu tình, một kiếm với kiếm quang có thể tranh phong với ánh dương quan, hướng đến Thôn Chánh đang bị ma hóa.
“Oanh…long…!”
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, đồng thời một cổ năng lượng bắn lên đến tận trời cao, Hạo Thiên Kiếm trong tay Lưu Phong lúc này đột nhiên rời tay, bắn vào giữa cơn lốc năng lượng. Đồng thời, ngay cả Lưu Phong cũng hết sức kinh ngạc, cơn lốc năng lượng cực đại đó nhanh chóng bị Hạo Thiên kiếm hấp thu với tốc độ cực nhanh.
Cả quá trình xảy ra rất nhanh mà mắt phàm nhân căn bản không thấy được chuyện gì xảy ra.
Từ khi nguy cơ hiển hiện, Lưu Phong ra tay để trấn áp, chỉ trong nháy mắt đã dẹp loạn nguy hiểm rồi.
Vũ Quy và đám tùy tùng của hắn trợn mắt há mõm nhìn Lưu Phong, đây là con người sao? Ít nhất lực lượng của hắn không phải là của con người rồi. Bị thức thần cắn nuốt sinh ra ma vật mà trong nháy mắt hắn cũng có thể tiêu diệt được.
Last edited by Silverwing; 21-05-2009 at 11:34 PM.
Lão hoàng đế hai mắt nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên Kiếm đang lơ lửng bay giữa không trung, hai mắt tỏa sáng, bảo bối tốt như vậy sao không rơi vào tay ta???
Lưu Phong hàn ý dâng lên, Hạo Thiên Kiếm tựa hồ thật sự có ý thức, hơn nữa lực lượng cường đại, một ma vật có thể so với Nguyên Anh hậu kỳ cao thủ mà trong nháy mắt bị nó hấp thu.
“Tiểu tình nhân, kiếm linh đã tỉnh rồi…” Ngay khi Lưu Phong do dự không biết có nên thu hồi Hạo Thiên kiếm hay không, thanh âm Bạch Khiết vang lên trong đầu hắn.
Lưu Phong vội vàng dùng tinh thần trao đổi với Bạch Khiết.
“Cuối cùng xảy ra chuyện gì, Hạo Thiên kiếm tựa hồ như vật sống, ta cảm giác được nó xúc động, nó là thần kiếm hay ma kiếm?” Hạo Thiên kiếm giờ phút này làm cho Lưu Phong có cảm giác không ổn, một cỗ huyết khí nồng đậm làm cho hắn cảm giác bất ổn.
“Thần khí, hung khí gì cũng tốt” Bạch Khiết giải thích: “Kiếm là vua trong các loại binh khí, tự nhiên là hung trung chi hung. Chỉ bất quá…”
Lưu Phong không nhịn được, ngắt lời: “Nếu là hung khí, sao còn gọi là thần binh”.
“Bởi vì nó là vua trong các loại hung khí” Bạch Khiết trả lời rất đơn giản.
Lưu Phong hơi nhíu mày: “Thôi, quên đi, cái thanh hung khí này ta không muốn…” Lưu Phong tình nguyện sử dụng thanh nhuyễn kiếm mà Tam Sư Tôn đã luyện chế cho hắn còn hơn…
“Tiểu tình nhân, không nên như vậy, Hạo Thiên kiếm mặc dù là hung khí, nhưng đối với ngươi mà nói không có ảnh hưởng bất lợi gì…”
Ngay lúc này, Hạo Thiên Kiếm kêu lên một cái, bay trở về trong tay Lưu Phong.
Lão hoàng đế híp hai con mắt, nhãn thần không rời khỏi thanh Hạo Thiên Kiếm trong tay Lưu Phong, vẻ mặt rất tham lam. Hắc Ảnh tựa hồ nhìn ra cái gì, vội vàng nói: “Bệ hạ, Hạo Thiên Kiếm này là thiên hạ đệ nhất hung khí, ngoại trừ chủ nhân của nó là Lưu Phong, người khác không đụng vào được đâu”.
Lão hoàng đế run lên mãnh liệt, trong nháy mắt lại nhìn lên hiện trạng của ma vật, ý nghĩ nhất thời tan thành mây khói.
“Lưu ái khanh, ngươi vì đế quốc lập công lớn, ta còn muốn ban thưởng cho ngươi” Nghĩ lại thật đáng sợ, đến ma vật mà còn bị Lưu Phong giết chết. Lão hoàng đế không muốn ban thưởng cũng không được.
Lưu Phong rất khiêm nhường nói: “Chỉ là việc nhỏ mà thôi, không đáng để nhắc đến việc thưởng tứ ạ…”
“Không được…”
Lão hoàng đế đứng dậy, ánh mắt đắc ý liếc nhìn Vũ Quy một cái, lập tức chuyển nhìn Lưu Phong: “Lưu ái khanh, trẫm là minh quân, thưởng phạt phân minh, ngươi lập đại công, ta nhất định phải ban thưởng thêm mười mỹ nữ”
“Đã vậy, vi thần xin cảm ơn…” Lưu Phong cười hắc hắc. Mỹ nhân thì ta không cự tuyệt rồi. Thiên Thượng Nhân Gian lúc nào chả thiếu đàn bà, đặc biệt là mỹ nữ. Đương nhiên, Lưu Phong không nhất định sẽ đem tất cả những nữ tử được hoàng đế ban thưởng huấn luyện thành nghệ nhân biểu diễn thoát y, nhưng mà làm tiếp tân cũng rất tốt.
Vũ Quy đi đến, hướng về Lưu Phong chân thành nói: “Hầu gia, ta đại biểu cho Phù Tang hướng ngươi cảm tạ. Cám ơn ngươi đã tiêu diệt ma vật” Mặc dù tổn thất một gã hắc ám tu chân, nhưng còn hơn là ma vật mang đến tai kiếp. Như vậy thì hỏng hết mọi chuyện.
Tiểu quỷ tử này thật là… ta giết người của các ngươi, kết quả các ngươi còn hành lễ cám ơn. Thật đê tiện. Bất quá Lưu Phong là người văn minh, nếu đối phương tỏ thành ý, Lưu Phong cũng không vô lễ, mỉm cười khách khí nói: "Chuyện nhỏ mà thôi, không tính là gì. Được rồi, sau này quý quốc nếu có ma vật như vậy, xin đừng ngại hãy liên lạc với ta, ta sẽ rất vui lòng tiêu hủy giúp các ngươi”. Vừa rồi, sau khi Hạo Thiên kiếm phản hồi trong tay Lưu Phong, đã nhắn nhủ cho hắn một đạo tin tức, rằng nó rất thích cắn nuốt ma vật…
Vũ Quy nghe vậy, trong lòng buồn bực không nói lời nào…
Hắn trợn mắt liếc Lưu Phong một cái thầm nghĩ, ngươi nghĩ ma vật dễ dàng có lắm hay sao. Nếu không phải là hắc ám tu chân Nguyên Anh kỳ, nếu không phải có khả năng triệu hoán dị giới, căn bản không thể sản sinh ra ma vật cường đại. Phóng nhãn khắp cả Phù Tang đế quốc, Hắc ám tu chân Nguyên Anh kỳ cũng không có mấy người, huống hồ có thể có khả năng gọi về dị giới thần càng ít hơn nữa.
“Cảm ơn ý tốt của Hầu gia” Vũ Quy vẫn còn lễ phép hướng Lưu Phong cám ơn.
“Được rồi, trường tỷ thí này nếu là ta thắng, vậy thì yêu đao của Thôn Chánh có phải là nên thuộc về ta hay không…” Lưu Phong hiểu được yêu đao tất nhiên hữu dụng. Mặc dù đối với bản thân không có tác dụng gì, nhưng mà đem tặng người cũng không tệ. Phỏng chừng Hắc Vân và Thiên Đại đều rất mong muốn a…
Thuộc hạ của Vũ Quy là một Hắc Ám võ sĩ vội vàng cầm thanh Yêu Đao đang rơi trên mặt đất đặt ở trong lòng ngực. Đây chính là thánh vật trấn tộc của Thôn Chánh, há có thể để ngoại tộc nắm giữ.
“Aaa…”
Đúng lúc này, tên Hắc Ám võ sĩ kia đột nhiên kêu lên một tiếng, vội vàng ném thanh Yêu Đao đang cầm ra, mọi người vội vàng nhìn lại, thấy trên người hắn đã bị Yêu Đao cắn một miếng, máu chảy ròng ròng…
Lưu Phong ánh mắt chuyển nhìn thanh Yêu Đao, chỉ thấy máu trên thân Yêu Đao nhanh chóng bị hấp thu…
“Tiểu tình nhân, mau thu lấy thanh Yêu Đao…” thanh âm Bạch Khiết liền xuất hiện trong đầu Lưu Phong…
“Không được”
“Tại sao? Nó là một thanh bảo đao mà…”
“Nó hấp huyết…”
“Hấp huyết… mới là hảo đao…”
“Thật vậy ư???” Lưu Phong trong lòng có chút hoài nghi…
Bạch Khiết cả giận nói: “Tiểu tình nhân, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta hại ngươi sao??”
Lưu Phong do dự một chút liền tiến lên, chuẩn bị cầm lấy thanh Yêu Đao.
Lão hoàng đế hơi kinh hãi, vốn định nhắc nhở Lưu Phong một chút, nhưng lại bị Hắc Ảnh ngăn cản: “Bệ hạ, yên tâm, với tu vi của Hầu gia thì không có vấn đề gì đâu…”
“Không được…” Vũ Quy sợ Lưu Phong cũng bị yêu đao khống chế liền bước lên trước ngăn cản.
Lão hoàng đế nhìn vẻ mặt khinh thường của Lưu Phong, biết hắn thập phần tin tưởng, vội vàng cười nói với Vu Quy: “Ô Quy sứ giả, không cần lo lắng, chỉ là một thanh Yêu Đao, đối với Hoa Hạ dũng sĩ mà nói không tính là gì”
“Vô sỉ a… thật là vô sỉ…”
Hắc Ảnh ở sau lưng lão hoàng đế nghe lão hoàng đế đại ngôn như vậy cũng không nhịn được. Yêu đao của Thôn Chánh, cho dù là tu chân giới của Hoa Hạ cũng là có danh tiếng. Cũng may là Lưu Phong, nếu đổi là ngươi khác, dám chắc cũng không dám cầm lấy.
Vũ Quy nghe vậy, rất là khâm phục, sự thật là như thế mà, Hầu gia của Hoa Hạ đế quốc vẻ mặt bình thường, cầm lấy thanh đao. Vũ Quy tâm tình rất mâu thuẫn, một mặt hắn hy vọng Lưu Phong bị Yêu Đao khống chế, như vậy thì Hoa Hạ đế quốc cũng không còn mặt mũi nào. Nhưng ở phương diện khác, hắn hy vọng Lưu Phong thành công, vì hắn lo lắng với tu vi của Lưu Phong mà bị yêu đao thôn phệ thì nhất định sẽ xảy ra một trường đại kiếp. Nói không chừng những người xung quanh hiện tại đều phải chết.
“Nghiệt… Nghiệt…!”
Đang khi nói chuyện, Lưu Phong đã cầm thanh Yêu Đao vào trong tay, trên thân yêu đao liền toát ra một luồng khí lưu hắc sắc với ý đồ khống chế Lưu Phong, nhưng mà Lưu Phong cũng không phải là tay dễ xơi, trong bàn tay không ngừng toát ra hỏa diễm màu xanh, làm cho luồng khí lưu hắc sắc nhanh chóng bị triệt tiêu, phát ra những tiếng kêu…nghiệt…nghiệt…
Thời gian không lâu, một đạo quang huy màu xanh trực tiếp tiến vào thân thanh yêu đao, luồng khí lưu hắc sắc nhất thời biến mất, thanh yêu đao vốn ngập tràn sát khí trở nên giống một đại đao bình thường.
Bên ngoài đang xem náo nhiệt, trong thì xem nội tình…
Mặc dù không biết Lưu Phong làm sao thu được thanh Yêu Đao, nhưng mà các cao thủ Thiên Sư đạo vẫn còn nhìn ra tác dụng của đạo thanh hỏa phát ra từ tay Lưu Phong. Liên tưởng đến thanh loan thần điểu, hơn phân nữa đều đoán được nguyên ủy trong đó rồi…
“Ô Quy đại nhân, cái thanh yêu đao này tựa hồ không có huyền ảo giống như ngươi nói, ngươi xem, nó bây giờ không phải đang trong tay ta sao? Ta bây giờ lấy nó đi, ngươi có ý kiến gì không?” Lưu Phong cười hắc hắc, rất lễ phép hỏi.
Vũ Quy sắc mặt biến đổi: “Hầu gia, đây là thánh vật của võ sĩ bổn quốc, người lấy đi như vậy, sau khi ta trở về rất khó giao thác a…” Vũ Quy vốn đối với thanh yêu đao của Thôn Chánh không có hy vọng gì, nhưng mà chứng kiến khí tức trên thanh yêu đao đã trở nên bình thường trở lại, trong lòng lại nổi lên lòng tham…
Việc này nằm ngoài ý muốn của Vũ Quy, không nghĩ đến hầu gia lại dễ dàng trả lại như vậy, trong lòng không khỏi có chút cảm kích, lập tức đưa tay tiếp nhận yêu đao.
Nhưng mà không ai phát hiện, ngay khi yêu đao Thôn Chánh rời khỏi tay Lưu Phong, đột nhiên thân đao phát xuất ra một tia hỏa diễm màu xanh.
“A…a…!”
Ngay lúc này, Vũ Quy đột nhiên hét thảm lên một tiếng, liền quăng thanh Yêu Đao ra xa…
Lưu Phong vẻ mặt khổ sở, liền đi lại nhặt thanh Yêu Đao lên, chậm rãi đi đến trước mặt Vũ Quy rất lễ phép nói: “Các ngươi thật là bất cẩn, nếu là thánh vật, sao có thể tùy tiện cắn người bao giờ? Cho dù không cắn được người, ắt hẳn cũng biết cắn cây cỏ chứ…”
“Tiểu tình nhân, tại nghiễm tràng này, làm gì có cây cỏ gì chứ…” Âm thanh bất mãn của Bạch Khiết xuất hiện trong đầu hắn…
Lưu Phong trong lòng buồn bực. Mẹ nó, như thế nào mà giống Đường Tăng quá.
Vũ Quy anh hùng kinh ngạc nhìn Lưu Phong, nét mặt Lưu Phong giống như quái vật vậy, hắn thật sự không cách nào nghĩ ra được, vì sao thanh yêu đao trong tay Lưu Phong lại vô sự, mà rơi vào tay mình lại cắn trả như vậy.
“Ô Quy đại nhân, được rồi. Đây chính là thánh vật của quý quốc a…” Lưu Phong cười ha ha, hai tay dâng thanh Yêu Đao lên…
Last edited by Silverwing; 22-05-2009 at 11:37 PM.