Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 491: Khách quý (1)
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Các bạn học náo nhiệt nói chuyện, cũng hòa thuận vui vẻ
Sau khi tự giới thiệu thân phận, Lưu Vĩ Hồng liền ngồi đó nhìn xung quanh. Bố trí của nhà hàng Trung Quốc đặc biệt xa hoa, chỉ là bàn chủ nhà đã bố trí sáu cái bàn tròn to, một bàn 10 người. Thông thường mà nói, bàn chủ nhà không vượt qua hai bàn, cha mẹ cô dâu chú rễ thân nhất, bà mai nguyệt lão, cộng thêm khách có thân phận địa vị nhất định. Nhưng Hoa Thành Đống là tỷ phú, nhân vật sóng gió của thành phố Minh Châu, cho nên qua lại đều là ông chủ lớn, hoặc là quan cao chính phủ, hai bàn chủ nhà rõ ràng không đủ. Hiện tại, 6 bàn chủ nhà đã gần như ngồi đầy 5 bàn, chỉ có một bàn còn trống, đã có 2 người ngồi. Nhưng 2 người này, xem qua hơi câu nệ
Lưu Vĩ Hồng liền phỏng chừng, hai vị này hẳn là cha mẹ của Đoàn Quốc Anh. Vừa nhìn thì là xuất thân nhà nghèo, trong khách sạn lớn xa hoa như vậy, hiển nhiên có chút tay chân luống cuống, một chút cũng không thoải mái
Có thể thấy, Đoàn Quốc Anh chắc chắn không có thực lực hùng hậu tại khách sạn Minh Châu đãi buổi tiệc xa hoa như vậy, nhất định là Hoa gia bỏ tiền. Cha mẹ của Đoàn Quốc Anh, ngược lại trở thành khách. Hoa gia hiển nhiên không coi trọng hai thông gia này, cũng không sắp xếp người nào tiếp đãi, mặc cho họ lẻ loi ngồi trên bàn chủ nhà. Dù sao Hoa Mỹ gả cho Đoàn Quốc Anh, không phải gả cho cha mẹ y, chậm trễ một chút cũng không sao
Bọn họ dạy dỗ ra một đứa con trai như vậy, chịu ủy khuất là lẽ đương nhiên
Chỉ chốc lát, cô dâu mặc áo cưới đột nhiên đi tới, mấy người bạn học liền cười nói:
- Hoa Mỹ, cô là cô dâu, không đứng ngoài cửa đón khách, chạy vào đây làm gì?
Hoa Mỹ đĩnh đạc ngồi xuống, đưa tay đấm cái đùi, oán trách nói:
- Ôi, đứng lâu thế, chân cũng mỏi cả rồi, tôi nghỉ ngơi một chút… Hơn nữa, bạn học cũ đều ở đây, tôi nên qua đây tiếp mọi người phải không?
Có bạn học nói:
- Hoa Mỹ, nói vậy có ý nghĩa
- Đúng vậy, tôi vốn chính là người có ý nghĩa mà
Hoa Mỹ cười, ánh mắt cố ý dừng trên mặt Chu Ngọc Hà, hỏi:
- Ngọc Hà, bây giờ cô còn đi làm ở bệnh viện trung y địa khu Thanh Phong hay không? Gọi là địa khu Thanh Phong phải không?
- Ừ. Bây giờ tôi bồi dưỡng ở đại học Ninh Thanh, tâm lý học
Chu Ngọc Hà bình thản nói
- Tâm lý học? Ha ha, chuyên ngành này tốt đó, hợp với cô. Tôi đó, vẫn luôn cho rằng tính cách của cô thích hợp nhất làm nghiên cứu học vấn. Thật sự muốn làm bác sĩ, e rằng cô không có nhẫn nại đó
Hoa Mỹ bộ dáng rất quan tâm. Đối với gút mắc giữa 3 người bọn họ, đám bạn học đều biết rõ trong lòng, thấy Hoa Mỹ và Chu Ngọc Hà nói chuyện, mọi người đều biết điều im miệng. Có vài bạn học trên mặt hơi không vui
Chu Ngọc Hà thản nhiên gật gật đầu, không nói gì nhiều
Lưu Vĩ Hồng lại nói:
- Vậy thì không chắc. Thầy thuốc nhân tâm, thật sự làm được bác sĩ, cũng có thể làm tròn chức trách. Nhưng tâm lý học là sở thích riêng của Ngọc Hà
Vốn Chu Ngọc Hà bộ dáng xa cách, Hoa Mỹ nhìn thấy hơi tức giận, chỉ là Chu Ngọc Hà xưa nay đều là bộ dáng như vậy, Hoa Mỹ cũng không tiện phát tác, Lưu Vĩ Hồng tiếp cận, vừa hợp ý Hoa Mỹ
- Lưu tiên sinh, vừa rồi cậu giống như nói là đi làm ở huyện phải không? Đơn vị gì ở huyện vậy?
- Ban Tổ chức cán bộ.
- Ban Tổ chức cán bộ tốt, nhân viên công tác nhà nước mà. Lưu tiên sinh là học lực gì vậy? Tốt nghiệp đại học nào?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:
- Sao hả, bà Đoàn muốn điều tra hộ khẩu của tôi sao?
Các bạn học liền cười lên. Lưu Vĩ Hồng bề ngoài rạng rỡ đẹp trai, vừa rồi đơn giản nói chuyện vài câu, mọi người đối với hắn ấn tượng đều không tồi, những người bạn trước kia có quan hệ tốt với Chu Ngọc Hà liền âm thầm mừng cho Chu Ngọc Hà
Hoa Mỹ sắc mặt hơi trầm xuống, lập tức nói:
- Lưu tiên sinh nói sao thế, tôi không có ý đó. Tôi và Ngọc Hà là bạn học, quan tâm cô ấy mà
Nói thật, Hoa Mỹ gửi tấm thiệp mời đó cho Chu Ngọc Hà, cũng là rõ ràng tỏ thái độ người thắng lợi, không ngờ Chu Ngọc Hà thật sự đến đây. Nhưng Chu Ngọc Hà thật sự đến, Hoa Mỹ lại hơi lo lắng. Đừng để bản thân kích thích Chu Ngọc Hà quá độc, Chu Ngọc Hà hận lên, lại muốn cùng Đoàn Quốc Anh “Dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng”, vậy thì tồi tệ. Tuy rằng Hoa Mỹ tự tin dựa vào nhà mình tiền nhiều thế lớn, không sợ Đoàn Quốc Anh bỏ chạy, nhưng chung quy cũng không mạo hiểm thì tốt. Cũng phải có tất yếu điều tra lai lịch người bạn trai mới của cô
- Ha ha, tôi tốt nghiệp đại học nông nghiệp Sở Nam, chuyên ngành khoa học động vật học, khoa chính quy
Lưu Vĩ Hồng cười trả lời câu hỏi của Hoa Mỹ
Hoa Mỹ vẻ mặt xét qua một chút khinh thường, có vài bạn học cũng có thần sắc như vậy. Con gái Minh Châu, đa số đều có tâm tính vô cùng tốt như vậy, luôn cảm thấy ngoại trừ Minh Châu, toàn quốc các địa phương khác đều là nông thôn. Hơn nữa bọn họ học y, cũng luôn tự nhận tài trí hơn người. Bọn họ khám bệnh cho người ta, Lưu Vĩ Hồng lại khám cho heo, vậy thì càng sa sút
Một bác sĩ thú y!
- Ôi, học bác sĩ thú y, có thể đi làm ở ban Tổ chức cán bộ sao? Vận khí của Lưu tiên sinh thật không tồi
Hoa Mỹ cười hì hì nói, nói thẳng ra từ “bác sĩ thú y”. Xung quanh vang lên một trận cười mỉa mai. Kỳ thật khoa học động vật học và bác sĩ thú y là hai chuyện, nhưng Lưu Vĩ Hồng tất nhiên cũng sẽ không đỏ mặt trướng cổ mà đi giải thích với Hoa Mỹ
Chu Ngọc Hà bỗng nhiên nói:
- Anh ấy là Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện ủy
Hoa Mỹ nói thế nào cũng không sao, Chu Ngọc Hà mặc kệ ả, làm biếng so đo với ả. Nhưng trêu chọc Lưu Vĩ Hồng như vậy thì không được. Chu Ngọc Hà trong lòng dâng lên cơn tức
Hoa Mỹ và vài người bạn học giật mình, lập tức bộc phát ra tiếng cười vang
Chu Ngọc Hà đùa thật vui, ngay cả chức quan Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy như vậy cũng gắng lên người bạn trai
Hoa Mỹ cười rất khoa trương, nhìn ánh mắt của Chu Ngọc Hà thì giống như nhìn thấy một quái vật:
- Không phải chứ, Ngọc Hà? Khi nào thì cô học nói đùa vậy?
Chu Ngọc Hà thản nhiên nói:
- Tôi không nói đùa
- Vậy sao? Lưu tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi? Tôi thấy hẳn là 25 chăng? Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy 25 tuổi, tôi cũng là lần đầu tiên nghe nói…A, đúng rồi, tôi nghe nói ở huyện cấp dưới, quần chúng nông dân gọi cán bộ cơ quan đều là lãnh đạo. Có thể cũng có rất nhiều quần chúng không rõ ràng, đem cán bộ bình thường của ban tổ chức cán bộ gọi thành trưởng ban rồi. Lưu tiên sinh, có phải chuyện như vậy không?
Lưu Vĩ Hồng cười mà không nói. Hắn thật sự không có hứng thú nói chuyện với loại phụ nữ như Hoa Mỹ. Chẳng những phí sức, mà khi nói chuyện còn phải nhìn khuôn mặt của Hoa Mỹ, thật sự quá tổn thương con mắt
Bên này đang náo nhiệt, một đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi từ bàn chủ nhà đi tới, nói:
- Mỹ Mỹ, chuyện gì? Con không ra bên ngoài tiếp khách, ở đây làm gì?
Người đàn ông này, tướng mạo có vài phần giống Hoa Mỹ, phỏng chừng là cha của Hoa Mỹ Hoa Thành Đống. Nhưng Hoa Thành Đống là đàn ông trung niên, miệng rộng chút không sao, cũng khá uy nghiêm
Quả nhiên, Hoa Mỹ liền nũng nịu nói:
- Ba, đã đứng một hai tiếng rồi, con mệt rồi mà. Hơn nữa, khách quan trọng căn bản cũng sắp tới đông đủ rồi chăng?
Hoa Thành Đống liền trừng mắt nhìn ả, không vui nói:
- Ai nói? Chú út của con chẳng phải còn chưa tới sao? Mau ra ngoài chờ, nói không chừng Chủ tịch khu Vu sẽ qua đây, đó là không thể chậm trễ
Hoa Mỹ hơi không vui, ả quả thật đứng đến đau lưng mỏi chân, bĩu môi nói:
- Ba, chốc lát con sẽ ra ngoài, ngồi thêm một chút, một chút thôi, được không?
Xem ra Hoa Thành Đống đối với đứa con gái này rất là cưng chiều, thấy vậy liền hơi bất đắc dĩ, nói:
- Đứa con này, đã kết hôn rồi, người lớn rồi, còn bướng bĩnh như vậy. Mau đi đi…
Hoa Mỹ không tình nguyện mà đứng lên
Chính lúc này, một đàn ông hơn 30 tuổi vội vàng đi vào, vẻ mặt cực kỳ kích động, từ chỗ xa liền oán trách:
- Đại ca, chuyện gì thế? Mỹ Mỹ, sao con không đứng bên ngoài đón khách, mau mau, khách quý đến rồi…
Hoa Thành Đống giật mình kinh hãi, vội vàng tiến ra đón, nói:
- Vệ Tinh, có phải Chủ tịch khu Vu tới không?
- Không chỉ Chủ tịch khu Vu, Cung thiếu gia cũng tới, thể diện biết bao
Hoa Vệ Tinh vội vã kêu lên
Hoa Thành Đống hơi trố mắt:
- Cung thiếu gia? Em nói là Cung thiếu gia của nhà thủ trưởng sao?
- Ôi, chính là cậu ấy, ngoại trừ cậu ấy còn có ai? Mau mau, chậm trễ thì thất lễ rồi…Mỹ Mỹ, khẩn trương!
Hoa Vệ Tinh gấp đến độ dậm chân, tiến lên kéo Hoa Mỹ chạy ra ngoài. Bây giờ có khách quý tới, cô dâu lại không thấy bóng dáng, quá thất lễ. Cung thiếu gia nếu trách tội, ai có thể gánh vác?
Lập tức Hoa Mỹ bị chú út kéo đi, nghiêng ngả lảo đảo đi ra đại sảnh khách sạn, Hoa Thành Đống chạy theo, các khách quý trên bàn chủ nhà khác ai nấy cũng ngồi không yên, đều vội vã chạy ra ngoài, giống như ong vỡ tổ
Hoa Vệ Tinh vừa rồi nói, mọi người đều nghe thấy
Hoa Vệ Tinh là thư ký của Chủ tịch khu Vu khu Xuân Giang, thân phận tài ba biết bao? Nhưng nghe ý trong lời nói của y, người khách đang tới, gọi là “Cung thiếu gia”, thân phận địa vị dường như cao hơn Chủ tịch khu Vu, đó thật sự là lợi hại, mọi người tất nhiên khẩn trương đi nghênh đón
Mặc kệ là trên quan trường hay trên thương trường, ai không biết tầm quan trọng của quan hệ?
Đám khách quý tranh nhau ùa ra ngoài, bỏ rơi đám bạn học trẻ tuổi ở đó, mắt to trừng mắt nhỏ, không biết xảy ra biến cố kinh người gì
- Người gì vậy, lợi hại như thế?
Một hồi, mọi người liền châu đầu ghé tai nghị luận, ai nấy cũng vươn dài cổ, nhìn ra bên ngoài, muốn chứng kiến một chút vị khách quý khiến mọi người dốc toàn bộ lực lượng nghênh đón rốt cuộc là thần thánh phương nào
Lưu Vĩ Hồng lại bưng ly lên, từ từ uống trà
Chỉ chốc lát, cửa nhà ăn ùa vào một đám người, vây quanh 3 người ở giữa
Vị đi trước, bộ dáng chẳng qua hơn 20 tuổi, mặc đồ nam Armani, có chút vênh váo tự đắc, cánh tay còn khác theo một minh tinh trang điểm xinh đẹp. Vị bên cạnh, lại là bộ dáng khoảng 50 tuổi, lưng to, mắt kính gọng vàng kim, rất uy nghiêm
Hoa Thành Đống đích thân đi trước dẫn đường, hơi hơi khom lưng, vẻ mặt tươi cười, liên tiếp nói “mời”
Nhìn thấy mấy người này, Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 492: Khách quý (2)
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Người thanh niên hơn 20 tuổi đi phía trước, chính là Cung Bảo Nguyên. Mà cô minh tinh khoác tay Cung Bảo Nguyên, chính là ca sĩ Tiểu Vũ. Về phần cán bộ đeo kính gọng vàng kim khoảng 50 tuổi, Lưu Vĩ Hồng ở trong hiện thực chưa từng gặp qua ông, nhưng sau này trên TV từng thấy qua nhiều lần, chính là Chủ tịch khu Xuân Giang Vu Hướng Hoành.
Sở dĩ Lưu Vĩ Hồng có thể ở trên TV nhìn thấy Vu Hướng Hoành, tất nhiên không phải vì chức vụ của Chủ tịch khu Xuân Giang. Khu cấp dưới của thành phố Minh Châu, cho dù cũng là cấp giám đốc sở, nhưng Lưu Vĩ Hồng đời trước chưa từng công tác ở Minh Châu, nhưng cũng có khả năng ở trên TV tỉnh Sở Nam nhìn thấy Chủ tịch khu của Minh Châu. Nguyên nhân là, Chủ tịch khu Vu không lâu sau đó thì thăng chức, phó bí thư thành ủy Minh Châu, Chủ tịch thành phố, Bí thư Thành ủy cho đến Ủy viên bộ Chính trị, nằm trong hàng ngũ lãnh đạo đảng và nhà nước
Nhưng điều này không phải khiến Lưu Vĩ Hồng ghi nhớ sâu sắc nhất. Thật sự ghi nhớ sâu sắc, là từ một thế giới song song nắm 2006, Vu Hướng Hoành bị mất chức, phải bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương chính thức lập án thẩm tra. Đó là một đại địa chấn quan trường thật sự
Chỉ không biết thế giới này, quỹ tích lịch sử có phải vẫn như cũ không thay đổi hay không!
Nhưng rõ ràng, Vu Hướng Hoành bây giờ còn đang trong thời kỳ quan trọng cố gắng hướng về phía trước, bằng không với tôn vinh đường đường Chủ tịch khu, cũng sẽ không cung kính với một người trẻ tuổi hơn 20 tuổi như Cung Bảo Nguyên
Cung Bảo Nguyên là cháu ruột của Kim Thu Viên, ở thành phố Minh Châu, chính là nha nội hạng nhất không hơn không kém. Chạy tới tham gia hôn lễ con gái của Hoa Thành Đống, đó thật sự là rất có thể diện, khó trách Hoa Vệ Tinh kích động không ngừng
Nhưng Lưu Vĩ Hồng thật sự không ngờ tiểu Cung sẽ quen với Tiểu Vũ, xem ra cũng là Trình Sơn tác hợp cho họ. Tiểu Vũ cũng coi như là ca sĩ nổi tiếng, ở nội địa thời kỳ đầu những năm 90, chính là đại minh tinh, Cung Bảo Nguyên có thể nhìn trúng chính là tấm biển của cô
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười.
Tiểu Cung còn đang phấn đấu hướng tới con ông cháu cha đủ tư cách, con ông cháu cha chân chính, là không cần lấy minh tinh để đề cao thân phận của mình. Thậm chí cái gọi là minh tinh, đều là do bọn họ một tay “chế tạo” ra. Ví dụ Trình Tam Nhi, y muốn nâng đỡ một cô gái, chỉ cần cô gái đó hơi xinh đẹp đoan chính một chút, không cần 2 năm, thì có thể nâng lên trở thành siêu sao thiên hậu nhất đẳng
Cho tiểu Cung chút thời gian đi học hỏi đi. Phỏng chừng còn phải chờ một hai năm, chờ tình hình ổn định, Kinh Thu Viên hoàn toàn đứng vững chân, tiểu Cung sẽ có thể học được cách làm một con ông cháu cha chân chính
Lúc này, Cung Bảo Nguyên còn đang bị một đám người vây quanh, đắc ý đi vào, đi thẳng vào bàn chủ nhà số 1
Đoàn Quốc Anh và Hoa Mỹ, ngược lại trở thành làm nền áo rồng, đi theo sau mấy người khách quý, vẻ mặt tươi cười
Bỗng dưng, Cung Bảo Nguyên đứng lại, ánh mắt lập tức trợn to, giống như tuyệt đối không tin mà nhìn Lưu Vĩ Hồng, còn không kìm nổi mà giơ tay dụi mắt, sợ mình nhầm lẫn
Nhị Ca?
Làm sao có khả năng?
Nhị Ca sao lại đến đây?
Thấy Cung Bảo Nguyên trừng mắt cứng lưỡi, Lưu Vĩ Hồng liền cười, hắn có chút thích tiểu Cung, khá chất phác, làm bạn không tồi
- Tiểu Cung, đừng nhìn nữa, là tôi!
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.
- Nhị Ca!
Cung Bảo Nguyên phát ra một tiếng kêu "Long trời lở đất", dưới chân thì giống như bị đóng đinh, không thể di chuyển nửa bước. Tất cả mọi người đều bị tiếng “rống to” của Cung thiếu gia làm kinh sợ, không rõ xảy ra biến cố gì
Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, mỉm cười gật đầu.
- Nhị Ca… Ôi, thật là quá tốt, thật không ngờ, không ngờ sẽ ở đây gặp được anh…Anh, sao anh lại tới Minh Châu?
Cung Bảo Nguyên lao nhanh tới, xem bộ dáng rất muốn ôm Nhị Ca một cái, tới trước mặt Lưu Vĩ Hồng, cuối cùng không dám lỗ mãng, chỉ đứng đó, nhìn Lưu Vĩ Hồng hì hì cười không ngừng, vẻ mặt vui mừng bất ngờ
Lưu Vĩ Hồng giơ tay vỗ vỗ vai y, cười nói:
- Bạn học của bạn tôi đám cưới, tôi qua đây uống rượu mừng
- Vậy, anh qua đây sau không gọi điện thoại cho em? Em ra sân bay đón anh. Anh xem, như vậy, không phải quá thất lễ sao? Sau này em làm sao đi gặp đám anh em Ngạn Bác và Tam Nhi? Họ nếu biết em chậm trễ với Nhị Ca như vậy, còn không lột da em sao?
Cung Bảo Nguyên hét lên, xem bộ dáng cũng quả thật có chút lo lắng. Từ khi chơi chung với đám người Hồ Ngạn Bác và Trình Sơn, địa vị của tiểu Cung ở trong giới con ông cháu cha Bắc Kinh cũng cao lên, không còn ai dám làm y mất mặt nữa. Nhất là Trình Sơn, giao du rộng rãi, chỉ cần Cung Bảo Nguyên vừa tới Bắc Kinh, liền dẫn y đi chơi khắp Bắc Kinh, gặp ai cũng giới thiệu đây là tiểu Cung của Nhị Ca. Đám con ông cháu cha bình thường mắt cao hơn đầu quả nhiên thần sắc rất khác. Anh em của Lưu Nhị Ca, đó là không thể không nể mặt. Thật sự chọc giận Lưu Nhị Ca, tìm đến nhà là không dễ chơi. Vì thể Cung Bảo Nguyên tuy rằng cùng Lưu Vĩ Hồng chỉ gặp qua một hai lần, quả thật rất “sùng bái” Lưu Nhị Ca. Nay bỗng nhiên ở đây gặp mặt, trong lòng vui biết bao
Mà Cung Bảo Nguyên kinh ngạc, so với người khác, hoàn toàn không ở một “cấp bậc”. Tất cả mọi người, thậm chí bao gồm Vu Hướng Hoành trong đó, toàn bộ đều choáng váng
Thân phận của Cung Bảo Nguyên, bọn họ đều biết, Cung Bảo Nguyên ở Minh Châu, xưa nay đều không khiêm tốn. Thình linh, từ trên bàn này xuất hiện một người, Cung Bảo Nguyên luôn miệng gọi người ta “Nhị Ca”, vô cùng cung kính
Vậy hắn là ai?
Cậu của Cung Bảo Nguyên cũng là nhân vật rất quan trọng!
Chỉ là trong lúc này, ai cũng không dám tùy tiện chen ngang. Đắc tội Cung Bảo Nguyên đã không được, còn đắc tội nhân vật lớn siêu cấp “thần bí” này, còn làm sao lăn lộn?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Bảo Nguyên, ha ha, chờ chút nữa chúng ta nói chuyện sau, cậu tiếp đãi bạn cậu trước đi
- Ồ, được được, không sao không sao, mọi người cứ đi đi, nên làm gì thì làm, tôi ở đây tiếp Nhị Ca
Cung Bảo Nguyên liên tục gật đầu, xoay người phất tay với đám người Vu Hướng Hoành, lớn tiếng noi, thần khí hiện ra như thật
Vu Hướng Hoành mỉm cười gật đầu, cũng không tức giận. Nhưng thật ra rất kiềm chế, chỉ nhìn bộ dáng bây giờ của ông, ai có thể ngờ được tính khí sau này của ông lại “không ôn hòa” như thế, đấu tranh anh dũng, dũng cảm tiến tới?
Lưu Vĩ Hồng quay sang Vu Hướng Hoành, chủ động giơ tay ra, nói:
- Xin chào Chủ tịch khu Vu, tôi là Lưu Vĩ Hồng
Vu Hướng Hoành đang suy đoán trong lòng lai lịch của Lưu Vĩ Hồng, không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại chủ động chào ông, vội vàng giơ tay bắt tay với Lưu Vĩ Hồng, cảm thấy không ổn, lập tức đem cánh tay còn lại cũng nắm lên, hai tay nắm lấy tay của Lưu Vĩ Hồng, liên tục lay động, tươi cười cung kính nói:
- Xin chào Lưu thiếu gia!
Tạm thời không biết Lưu Vĩ Hồng chức vụ thế nào, là con cháu của nhân vật lớn nào, Vu Hướng Hoành liền dùng “Lưu thiếu gia” để xưng hô, không thất lễ
Lưu Vĩ Hồng nho nhã lễ phép nói:
- Chủ tịch khu Vu, hôm qua tôi vừa tới, còn không kịp đến thăm hỏi, thất lễ rồi. Hôm khác nhất định đến nhà tạ lỗi
Đây cũng không phải lời khách khí. Phải nói với cấp bậc hiện nay của Vu Hướng Hoành, Lưu Vĩ Hồng cho dù tới Minh Châu, cũng sẽ không đi thăm hỏi ông. Nhưng nếu ở đây gặp được, lời nói phải nói như vậy, hơn nữa quả thật hôm khác phải đến nhà thăm hỏi. Bằng không quá thất lễ rồi. Phỏng chừng ông nhất định sẽ ở chỗ Cung Bảo Nguyên hỏi được kết quả. Vô cớ gây “ân oán” thì không tất yếu
Vu Hướng Hoành gần như lập tức kết luận, Lưu Vĩ Hồng thật sự là con cháu thế gia nhà quyền quý, khí phách này, không phải có thể giả bộ. Mà Lưu Vĩ Hồng rất mịt mờ nhắc nhở ông, nơi này không phải nơi nói chuyện, có chuyện gì, sau này mới nói. Xem ra Lưu Vĩ Hồng rất rõ ràng không muốn công khai thân phận của mình
- Ha ha, Lưu thiếu gia quá khách khí rồi, tôi nhất định xin đợi đại giá quang lâm!
- Được, cảm ơn Chủ tịch khu Vu. Chủ tịch khu Vu, mọi người hay là vào chỗ ngồi đi, bữa tiệc chắc là sắp bắt đầu rồi
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói, nhưng cũng không muốn ở đây quấy rối, bằng không Chu Ngọc Hà trong lòng sẽ không vui, mọi người cho rằng cô còn nhớ Đoàn Quốc Anh, cố tình đến gây sự. Chu Ngọc Hà không phải loại người đó
Lúc này, Hoa Thành Đống liền ở một bên liên tục cúi người, vẻ mặt tươi cười nói:
- Lưu thiếu gia, cảm ơn ngài có thể đến tham gia hôn lễ của con gái tôi, quá cảm ơn…Ngài là khách quý, xin mời ngồi!
Nói xong, liền khom lưng làm tư thế mời khách
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười lắc đầu, nói:
- Chủ tịch Hoa, không cần, tôi ngồi đây. Bạn học của bạn tôi đều ở đây, dễ nói chuyện. Các ông bận không cần quản tôi
Nhưng nói như vậy, ai dám thật sự mặc kệ hắn?
Cung Bảo Nguyên cũng đã là “đệ nhất khách quý” rồi, thình lình xuất hiện một nhân vật lợi hại hơn, ngồi ở một góc như vậy, còn khiến người ta làm sao yên tâm ăn cơm?
- Chuyện này, làm sao được chứ? Lưu thiếu gia là khách quý của chúng tôi, chúng tôi làm sao không chậm trễ
Hoa Thành Đống lại liên tiếp nói, dư quang ánh mắt liếc nhìn con gái. Cái bàn này, quả thật là bạn học của Hoa Mỹ, chỉ là làm sao đột nhiên xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy cũng không rõ, tất nhiên là hy vọng con gái ra mặt mời một chút
Hoa Thành Đống làm sao biết được, lúc này Hoa Mỹ đã sớm đầu óc choáng váng rồi, đối với ánh mắt của cha nhìn như không thấy
Nhìn xem bản thân vừa rồi đã nói những gì?
Lưu Vĩ Hồng liền im miệng
Hoa Thành Đống lập tức không ngừng, ngẫm nghĩ một chút, chuyển hướng Cung Bảo Nguyên, to gan nói:
- Cung thiếu gia…
Cung Bảo Nguyên cũng là nói nghĩa khí, vội vàng nói:
- Nhị Ca, chúng ta qua bên đó ngồi đi…
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày hơi hơi nhíu lại, nói:
- Bảo Nguyên, không nghe vừa rồi tôi nói gì sao?
Cung Bảo Nguyên lập tức nói:
- Đúng đúng, cứ ngồi ở đây… Chú Vu, tôi ngồi ở đây, tiếp Nhị Ca nói chuyện, các ông đều bận đi, mặc kệ chúng tôi
Đám người Vu Hướng Hoành, Hoa Thành Đống càng hoảng sợ
Cung Bảo Nguyên cho dù trẻ tuổi, tính cách đĩnh đạc, chính là vãn bối dòng chính của nhân vật lớn, ở trước mặt “Nhị Ca” này, giống như chuột gặp mèo, rất cung kính, vị này sợ rằng thật sự là nhân vật thông thiên
Vu Hướng Hoành đầu xoay chuyển mau, lập tức nói:
- Được, được, Bảo Nguyên, cậu cứ ở đây tiếp Lưu thiếu gia nói chuyện, Chủ tịch Hoa, chúng ta qua bên đó ngồi…
Thấy Lưu Vĩ Hồng dường như có chút không vui, Vu Hướng Hoành tất nhiên cũng sẽ không ở đây làm người ta chán ghét
Hoa Thành Đống còn đang do dự, thấy Vu Hướng Hoành và Lưu Vĩ Hồng chào hỏi nhau, lập tức rời khỏi, bất đắc dĩ, chỉ đành đi theo, trong đầu xoay chuyển tốc độ cao, tất nhiên là phải nghĩ cách vẹn cả đôi đường, vừa không làm trái ý của Nhị Ca, vừa không thất lễ
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 493: Khách quý (3)
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Cũng biết, muốn yên lặng ăn cho xong bữa cơm này, e là tương đối khó. Trước đây còn được, Cung Bảo Nguyên ồn ào thế, người khác còn có thể đối đãi với hắn như một nhân viên nhỏ chốn thôn quê sao? Cả khu vực đột nhiên trở nên yên tĩnh không tiếng động, ánh mắt của mọi người đều hiếu kỳ pha lẫn cung kính nhìn hắn, chẳng ai nói gì. Trong đó ánh mắt của một số người, dừng lại trên người Tiểu Vũ. Bạn học của Chu Ngọc Hà, hầu hết đều tương đối trẻ, Tiểu Vũ lại là một ca sĩ nổi tiếng, đương nhiên là cũng tương đối được chú ý.
Cảm thấy không khí nhạt nhẽo, Cung Bảo Nguyên cũng có chút lo lắng, vội vàng nói:
- Tiểu Vũ, còn chưa qua đây gặp Nhị Ca à?
Tiểu Vũ kỳ thực sớm muốn chào hỏi Lưu Vĩ Hồng, chỉ vì tình hình lúc nãy, cô rất tự giác, một ca sĩ như cô không thể nào tiến lên trước bắt cuyện được, những người diễn trên sân khấu thực sự rất khôn khéo, rất hiểu chuyện, khi nào nên nói thì nói, khi nào không nên nói thì sẽ giữ lại trong lòng.
- Nhị Ca, chào anh!
Tiểu Vũ đến chào hỏi, vội vàng bước lên trước, giơ cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn về phía Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười và bắt tay cô, nói:
- Tiểu Vũ, đến Minh Châu biểu diễn hay là đi với Bảo Nguyên vậy?
Tiểu Vũ cười hì hì nói:
- Cái gì cũng đúng cả, vừa dịp biểu diễn bên Minh Châu, em ghé qua đây luôn.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Tiểu Vũ trong lòng còn có rất nhiều câu cần nói với Lưu Vĩ Hồng, thấy tình thế như vậy, cũng không tiện mở miệng.
- Nhị Ca, em mở một cái công ty, ha ha, làm chung với Thiên Hậu, đây là danh thiếp của em.
Cung Bảo Nguyên dường như nhớ ra điều gì đó, vội vội vàng vàng rút ra từ trong túi một hộp đựng danh thiếp màu vàng rực rỡ, lấy ra từ bên trong một tấm danh thiếp cũng màu vàng rực rỡ, hai tay đưa lên cho Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy tấm danh thiếp màu vàng rực, trong lòng có chút buồn cười, sao lại làm như một tên nhà giàu mới nổi thế này? Nhìn tiếp, đúng là tấm danh thiếp mạ vàng, trên có viết “Công ty thương mại Xuân Giang”, chức vụ của Cung Bảo Nguyên là cố vấn cao cấp.
Cũng được, không viết thẳng trên đó là Chủ tịch hội đồng quản trị.
Cái gọi là công ty thương mại, Lưu Vĩ Hồng cũng hiểu là thế nào, đương nhiên cũng không hỏi tỉ mỉ, chỉ mỉm cười nói:
- Bảo Nguyên, làm ăn cho đứng đắn, vẫn là câu nói đó, có những chuyện phải nghĩ cho thật kỹ, hỏi nhiều đi, đừng có vội vàng ra tay. Hiểu chưa nào?
- Vâng, vâng, em biết, em biết… thông thường em đều bàn bạc với Thiên Hậu. Hiện nay chú Hồ làm bên Bộ điện lực, Thiên Hậu cũng về Bắc Kinh, em chạy qua chạy lại hai bên, đúng là chẳng có thời gian, phải thương lượng với đám Ngạn Bác rồi mới quyết định.
Cung Bảo Nguyên vội lên tiếng trả lời ngay.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu cười:
- Ngoài ra, đổi tấm danh thiếp đi, đơn giản một chút, đừng có làm màu mè quá, cứ như nhà giàu mới nổi ấy, không hay. Sẽ khiến người ta chê cười.
Cung Bảo Nguyên ngẩn ra, vội liên tục gật đầu:
- Vâng, vâng, sẽ nghe theo Nhị Ca, anh nói thế nào thì sẽ làm thế đó.
Đương nhiên Cung Bảo Nguyên đã hai bảy, hai tám tuổi rồi, lớn hơn so với Lưu Vĩ Hồng vài tuổi, nhưng trước mặt Lưu Vĩ Hồng, thực sự giống như một đứa trẻ, cứ gật đầu liên tục, nói gì nghe nấy, Chu Ngọc Hà cảm thấy rất thú vị. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng nói tấm danh thiếp màu vàng rực rỡ kia là “nhà giàu mới nổi”, Chu Ngọc Hà cũng rất đồng tình.
- Nhị Ca, anh nói bạn của bạn anh kết hôn, là bạn nào vậy? Giới thiệu chút đi nào?
Cung Bảo Nguyên cười hì hì hỏi, ánh mắt liếc nhìn vẻ mặt Chu Ngọc Hà. Có vẻ hiện nay những người khác đều tự động tự giác lui xa khỏi Lưu Vĩ Hồng, cuối cùng duy chỉ còn mình Chu Ngọc Hà ngồi cạnh Lưu Vĩ Hồng. Cung Bảo Nguyên thực sự muốn biết, người con gái thế nào, mà có thể khiến Nhị Ca để mắt đến. Trình tam nhi nói minh tinh ở bên cạnh hắn, Nhị Ca cũng chẳng buồn nhìn tới, cũng chẳng động đến, Cung Bảo Nguyên thực sự có chút không tin.
Lưu Vĩ Hồng liền cười giới thiệu:
- Đây là Chu Ngọc Hà, bạn gái tôi, đây là tiểu Cung, Cung Bảo Nguyên, bạn của anh!
Cung Bảo Nguyên vội vàng đứng dậy, đưa tay ra trước mặt Chu Ngọc Hà, nói:
- Xin chào, xin chào, Chu tiểu thư, sau này gọi tôi tiểu Cung là được rồi.
Khuôn mặt Chu Ngọc Hà đỏ ửng xinh đẹp, cùng Cung Bảo Nguyên bắt tay, nói:
- Xin chào, Cung tiên sinh.
Cô vẫn hơi không quen khi Lưu Vĩ Hồng giới thiệu mình với thân phận “bạn gái”, dù tham gia tiệc cưới này, Lưu Vĩ Hồng muốn giúp cô gởi bỏ một khúc mắc trong lòng, bạn trai bạn gái nhất định phải “giả mạo”.
- Haha, Chu tiểu thư khách khí quá.
Thượng Cung tiểu Cung, cô gọi tôi tiểu Cung là được rồi.
Cung Bảo Nguyên vẻ mặt tươi cười. Cũng may y cũng là người biết điều, không nói ra những câu đại loại như “sau này cô với Nhị Ca lấy nhau rồi thì gọi là chị dâu”. Y biết rõ là con ông cháu cha chốn Bắc Kinh, chỉ có một vợ, bạn gái lại không chỉ một. Con cháu danh môn như Nhị Ca, thông thường mà nói, đều cùng những gia đình quyền quý kết thân, nghe nói Nhị Ca đã có vị hôn thê chưa cưới chính thức, là khuê nữ của Giám đốc thông tấn xã “Nhật báo Nhân dân”. Dù là thế, Nhị Ca đã đích thân giới thiệu là bạn gái rồi, thế thì chắc chắn không thể tiếp đón thiếu chu đáo được.
Tiểu Vũ cười hi hi hỏi:
- Chu tiểu thư chắc hẳn cũng là tầng lớp trí thức nhỉ? Khí chất này… rất giống những người trí thức.
Chu Ngọc Hà thản nhiên cười nói:
- Cảm ơn, hiện tôi đang là nghiên cứu sinh tâm lý học ở đại học Ninh Thanh.
- Tôi đã nói mà, chỉ có những người trí thức cao cấp mới có được khí chất thanh lịch như thế…
Tiểu Vũ liền ghi nhớ lại, trong lòng hiểu ra một chút, hóa ra Nhị Ca thích loại này, khó trách người ta chẳng thèm để ý đến những diễn viên, quá nhiều hồng trần!
Chu Ngọc Hà cười nói:
- Minh tinh như cô khí chất còn hơn thế nữa.
- Haha, không cần nhắc đến, không cần nhắc đến, đó là yêu cầu nghề nghiệp…
Nói chuyện một lúc, Hoa Vệ Tinh dẫn Đoàn Quốc Anh và Hoa Mỹ đến, khom người nói với Lưu Vĩ Hồng và Cung Bảo Nguyên:
- Lưu thiếu gia, Cung thiếu gia, làm phiền rồi, làm phiền rồi…
Lưu Vĩ Hồng cười không nói, Cung Bảo Nguyên cười:
- Quấy rầy gì chứ? Chúng tôi đến là để uống rượu mừng, là chúng tôi quấy rầy mọi người mới đúng, haha…
- Cung thiếu gia khách sáo quá…
Hoa Vệ Tinh nói xong, bèn nháy mắt với Đoàn Quốc Anh và Hoa Mỹ.
Đoàn Quốc Anh và Hoa Mỹ cúi đầu về phía Lưu Vĩ Hồng và Cung Bảo Nguyên, Đoàn Quốc Anh lắp bắp nói:
- Cảm ơn Lưu thiếu gia, Cung thiếu gia, thực sự là nể mặt quá.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng khoát tay, nói:
- Đoàn tiên sinh, Đoàn phu nhân, hôm nay chúng tôi đến đây uống rượu mừng, hy vọng không làm náo loạn trật tự hôn lễ. Các vị cần làm gì cứ làm, chúng tôi ở đây tán gẫu, rất thoải mái…
- Vâng, vâng…
Đoàn Quốc Anh lia lịa đáp, chẳng biết nên nói gì. Không thể ngờ Chu Ngọc Hà lại có một người bạn trai tuyệt vời như vậy, Chủ tịch khu Vu phải cẩn thận như vậy, y cũng sợ mình chẳng nói gì lại chọc giận người ta.
Hiện nay trong lòng Hoa Mỹ không biết thực sự đang có cảm giác gì, vừa xấu hổ, vừa sợ hãi, vừa ủy khuất, cũng vừa có chút bất an. Bạn trai mới của Chu Ngọc Hà tuyệt vời như vậy, còn hơn Đoàn Quốc Anh gấp mấy lần, thực sự chẳng cần lo lắng cô ấy sẽ nối lại tình xưa với Đoàn Quốc Anh.
Đoàn Quốc Anh làm gì có gan to như vậy!
Chu Ngọc Hà cắn môi, nhẹ nhàng nói:
- Hoa Mỹ, chuyện quá khứ cho qua đi. Mình cũng chúc các cậu hạnh phúc mỹ mãn, ngọt ngào.
- Ờ, cảm ơn…
Hoa Mỹ nắm chặt tay Chu Ngọc Hà, nước mắt rơi xuống.
Cung Bảo Nguyên nói với Hoa Vệ Tinh:
- Tiểu Hoa, các cậu đều bận, cứ để tôi ở đây nói chuyện với Nhị Ca là được. Đừng có làm loạn quy củ!
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, Cung Bảo Nguyên ở Minh Châu “bản thân ở trên đầu”, vẫn rất kiểu cách, còn xa mới so được với Bắc Kinh.
Hoa Vệ Tinh cũng rất khôn khéo, trong đầu rất muốn tạo mối quan hệ tốt với Cung Bảo Nguyên, nếu có thể tiếp cận được với Cung Bảo Nguyên và “Nhị Ca”, thế thì còn gì tốt bằng nữa. Người khiến Cung Bảo Nguyên căng thẳng như vậy thì đẳng cấp phải thế nào? Tuy nhiên những chuyện này, cũng phải dựa vào duyên phận, hiển nhiên Lưu Vĩ Hồng chẳng muốn có thâm giao gì với bọn họ, thế thì quen biết một chút là được rồi. Nếu không thức thời, miễn cưỡng chắp vá, không chừng lại thành chuyện xấu.
- Được, được, vậy không làm phiền Cung thiếu gia nữa. Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, mọi người uống nhiều vào nhé!
Hoa Vệ Tinh nhanh chóng quyết đoán, cười nói.
Lúc này Hoa Mỹ đang lén chào hỏi mấy người bạn học có quan hệ tốt, bảo bọn họ nói chuyện với Chu Ngọc Hà. Rồi lại nhanh chóng chạy đến chỗ Đoàn Quốc Anh, cúi người chào Lưu Vĩ Hồng và Cung Bảo Nguyên, rồi mới rời đi.
Hôn lễ bắt đầu, đương nhiên là đều có đủ các nghi lễ như thông thường, làm rất xa hoa. Hoa Thành Đống đích thân lên phát biểu, thể hiện sự cảm ơn đối với khách quý và bạn bè thân hữu đã đến tham dự buổi tiệc, cố ý nhắc đến Lưu thiếu gia, Cung thiếu gia, Vu Hướng Hoành và mấy người nổi tiếng trong giới thương nhân, rồi lại cúi người chào Lưu Vĩ Hồng, cũng coi như chu đáo lễ nghĩa.
Chu Ngọc Hà vẫn ngồi im lặng, thỉnh thoảng nói vài câu với mấy bạn học.
Lưu Vĩ Hồng gắp chút thức ăn cho cô, thể hiện sự ân cần niềm nở với Chu Ngọc Hà, đó đương nhiên chỉ là diễn kịch thôi. Nhưng cũng rất trượng nghĩa.
Nhân lúc không ai chú ý, Chu Ngọc Hà lén trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, đem theo cả ý oán trách đáng yêu.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, trong lòng rất sung sướng.
Đích thân Hoa Thành Đống cùng cô dâu chú rể đến kính rượu, Lưu Vĩ Hồng nói với Cung Bảo Nguyên:
- Bảo Nguyên, tôi no rồi, đi trước.
Cung Bảo Nguyên vội nói:
- Em cũng no rồi. Nhị Ca và Chu tiểu thư ở đâu? Em đưa hai người đi!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói:
- Không cần, tôi ở trên này.
- Thế thì được, em đi cùng anh.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, cũng không ngăn cản.
Lập tức Lưu Vĩ Hồng chào hỏi Vu Hướng Hoành, cùng Chu Ngọc Hà và Cung Bảo Nguyên ra khỏi buổi tiệc. Đợi cho bọn họ rời đi, mọi người ai nấy cũng thở phào, không khí buổi tiệc dường như chính thức náo động lên, bắt đầu hò hét nhau mời rượu. Trước đó dường như ai nấy cũng lịch sự, vô cùng tiết chế.
Lúc đó, uống rượu mà cũng chẳng thấy thoải mái chút nào.
- Nhị Ca, hôm nay không đi à? Tối nay em gọi mấy đứa bạn đến uống rượu với anh?
Đưa Lưu Vĩ Hồng về phòng, Cung Bảo Nguyên hỏi.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, nói:
- Uống rượu sau hẵng nói, Bảo Nguyên, cậu cùng tôi đến thăm Chủ tịch khu Vu.
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 494: Đừng xoay nữa, xoay nữa là có chuyện
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Vu Hướng Hoành rất vui, nhất định mời ăn cơm tối.
Nếu đã đích thân đến thăm hỏi, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên cũng không thể giấu diếm thân phận với Vu Hướng Hoành. Chàng thanh niên có thể khiến cho cháu ngoại của Kim Thu Viên cung kính như vậy, liệu có mấy người? Giấu diếm cũng chẳng giấu được, chỉ làm người ta trong lòng suy nghĩ thêm.
Nói thật, Lưu Vĩ Hồng cũng chẳng quan tâm gì Vu Hướng Hoành. Theo Lưu Vĩ Hồng, người này chẳng phải chính khách chân chính mà cũng chẳng là chính trị gia, vì đạt được mục đích bất chấp thủ đoạn, khi đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo quan trọng, chẳng có cống hiến gì xứng đáng với chức vụ của y. Nếu như không phải hôm nay gặp dịp thì cũng sẽ chẳng phát sinh ra chuyến thăm hỏi này. Đã đến thăm hỏi rồi, cái nên làm thì vẫn phải làm cho xong, khách khí nói chuyện thì vẫn phải nói, thịnh tình của Vu Hướng Hoành, khó có thể từ chối, Lưu Vĩ Hồng chỉ còn cách ăn cơm tối với y.
Đương nhiên, vẫn phải gọi về khách sạn trước, bảo Chu Ngọc Hà tự đi ăn cơm, có lẽ hơi khuya một chút hắn mới về, Chu Ngọc Hà nói với hắn, Phương Thanh Trần hẹn mấy người bạn đến phòng cô tán gẫu, hắn chẳng cần phải lo lắng cho cô đâu.
Lưu Vĩ Hồng đương nhiên yên tâm.
Tám giờ tối, Cung Bảo Nguyên tự lái xe, đưa Lưu Vĩ Hồng về khách sạn, nhưng không lên lầu. Cung Bảo Nguyên cũng khá thật thà, nhưng không hề chậm chạp, biết những lúc như thế này không nên làm cái bóng đèn để người ta phải ghét.
Lưu Vĩ Hồng về phòng mình, tắm rửa, thay quần áo gọn gàng, mới đi gõ cửa phòng bên cạnh. Nơi hắn và Chu Ngọc Hà ở, đều là phòng Vip lầu mười tám, phòng rất lớn, lại còn có ban công rất rộng, có thể ngồi ngắm cảnh đêm.
Chu Ngọc Hà ra mở cửa, Lưu Vĩ Hồng lập tức nhíu mày.
- Sao có mùi rượu nặng thế? Uống rượu à?
Chu Ngọc Hà trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp, chỉ mặc bộ đồ lụa trắng mỏng manh vẻ lười nhác.
Chu Ngọc Hà mỉm cười, nói:
- Bạn bè cũ đâu có dễ gặp mặt nhau, mọi người có uống một chút.
Cái này cũng rất bình thường, chẳng qua Lưu Vĩ Hồng chưa bao giờ thấy Chu Ngọc Hà uống rượu, nên hơi ngạc nhiên. Vào phòng, mùi rượu càng nồng, bèn ra ban công cho thoáng, nhìn thấy bên kia chén bát hỗn độn, chai bia quăng tứ lung tung.
- Uống ở đây luôn à?
Lưu Vĩ Hồng ra ban công, cảm thấy đầu hơi choáng.
Quá điên đảo!
Nhìn cái bộ dạng này, Chu Ngọc Hà và các bạn cô, ngồi ngay tại ban công, cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm.
Chu Ngọc Hà cười nói:
- Đúng thế, bảo nhân viên khách sạn đem lên… Anh ăn gì chưa? Có muốn uống chút không?
Cảm xúc của Chu Ngọc Hà, hình như có chút vấn đề, có lẽ uống quá chén, ngữ khí lời nói bất đồng rồi, không còn lạnh nhạt như trước, giờ còn hỏi Lưu Vĩ Hồng có muốn uống không nữa.
- Có chuyện gì vậy?
Lưu Vĩ Hồng cảnh giác hỏi.
Chu Ngọc Hà liếc nhìn hắn, có chút khinh thường phất tay, nói:
- Anh căng thẳng làm gì? Ai quy định tôi không được uống rượu? Bạn cũ tập trung lại, mọi người vui vẻ nên uống… lại đây… uống nào!
Nói xong, Chu Ngọc Hà cầm một chai bia, đặt vào tay Lưu Vĩ Hồng, lôi kéo hắn ra ban công, tự mình mở một chai bia, cứ như vậy cầm chai cụng với Lưu Vĩ Hồng.
Đầu choáng váng rồi, có nằm mơ cũng không ngờ, có một ngày, Chu Ngọc Hà cùng hắn ngồi uống rượu như vậy, điên mất rồi!
Chu Ngọc Hà đưa cao chai bia uống mấy ngụm, thấy Lưu Vĩ Hồng vẫn cứng đầu cứng cổ, giọng không vui:
- Anh làm gì đó, đừng có làm mất hứng đó…
Xem ra Chu Ngọc Hà đã chịu chút kích động. Dù Lưu Vĩ Hồng hôm nay đã giúp cô nở mày nở mặt, nhưng có một số việc đã tạo thành nỗi đau rồi, không dễ dễ dàng phủi sạch đi như thế.
- Được, uống!
Lưu Vĩ Hồng đưa chai bia lên, cụng với cô, ngửa cổ ừng ựng một hơi.
Mấy năm nay thực sự Chu Ngọc Hà rất đè nén bản thân, có được chỗ tốt như vậy, lại có cơ hội, thì cứ thả lỏng đi, để Lưu Vĩ Hồng tiếp cô.
Chu Ngọc Hà cười khẽ, cũng đưa chai lên, một hơi hết nửa chai bia.
Lưu Vĩ Hồng uống được nửa chai, nhắc nhở:
- Kêu chút gì ăn đi, bụng rỗng mà uống, dễ say lắm.
- Không cần kêu, ở đây có…
Chu Ngọc Hà nói, quay người, lôi từ bên chiếc xe đẩy bên cạnh mấy cái dĩa nhỏ, bên trong có mấy thứ ăn vặt như cá nhỏ, tép, dùng để nhắm rượu, quả là không tệ.
Xem ra lúc các bạn cô tụ tập, chuẩn bị cũng khá đầy đủ.
Phục vụ của khách sạn lớn, nhà khách nhỏ không thể nào sánh bằng.
Ngay cả đồ ăn vặt cũng có, uống một trận, Chu Ngọc Hà không chịu nổi, nghiêng người qua người Lưu Vĩ Hồng, thuận miệng hỏi:
- Lưu Vĩ Hồng, anh còn có bao nhiêu chuyện giấu tôi?
- Cô nói gì?
Lưu Vĩ Hồng sợ cô ngã xuống, bèn đưa tay đỡ eo Chu Ngọc Hà. Eo cô nhỏ nhắn, uyển chuyển, rất mềm mại.
- Là tôi đang hỏi anh!
Chu Ngọc Hà bất mãn xoay người lại, giọng có chút nũng nịu. Xem ra rượu này cũng tốt thật, có thể làm thay đổ tâm tính một người. Lưu Vĩ Hồng không bao giờ nghĩ, Chu Ngọc Hà sẽ dùng ngữ khí nũng nịu này nói chuyện với hắn, càng không ngờ, Chu Ngọc Hà sẽ nằm vặn vẹo trong lòng hắn, cái cảm giác kia…. Cái cảm giác kia thật sự rất không tệ mà…
- Đang hoài nghi thân phận của tôi à?
Lưu Vĩ Hồng hít sâu một hơi, miễn cưỡng kiềm chế tâm trạng bất thường của mình, hỏi.
- Ờ…
Chu Ngọc Hà liên tục gật đầu.
- Tôi cũng không cố ý che giấu cô. Cha tôi là một Quân đoàn trưởng!
Lưu Vĩ Hồng trả lời, quả thật không nên che giấu Chu Ngọc Hà nữa.
- Quân đoàn trưởng?
Chu Ngọc Hà hơi hoảng sợ, bất an lặp lại lần nữa. Cô không hiểu lắm chuyện nhà binh, nhưng cũng hiểu Quân đoàn trưởng là gì. Lập tức, Chu Ngọc Hà ngẩng đầu lên, chân thành nhìn Lưu Vĩ Hồng hỏi:
- Bọn họ, bọn họ nói Cung Bảo Nguyên kia là người thân của Tổng bí thư Tùy An Đông, có đúng không?
Tùy An Đông!
Thủ trưởng đương nhiệm số một!
Trong mắt người bình thường, đó là hạng siêu cấp?
Trong lòng Chu Ngọc Hà, đương nhiền cũng đầy tò mò.
Không hề nghĩ là, mình cùng người có quan hệ thân thích với thủ trưởng số một ngồi uống rượu chung bàn. Có vè Cẻung Bảo Nguyên kia rất cung kính với Lưu Vĩ Hồng, thế thì xuất thân của Lưu Vĩ Hồng thế nào?
- Đúng, tiểu Cung là cháu ngoại đồng chí Tùy An Đông.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, bổ sung thêm một câu:
- Một người bạn chơi rất tốt, làm bạn cũng không tệ.
- Vậy ông nội anh là ai? Có phải là Lưu…
Nói đến đây, Chu Ngọc Hà ngậm miệng lại, trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ sùng bái lại có nét hoảng sợ. Đó là một nhân vật lớn khiến người ta phải khiếp sợ. Chu Ngọc Hà không dám nói ra tên ông.
- Lưu Trung Nguyên!
Lưu Vĩ Hồng chỉ gật gật đầu.
- Ông nội của tôi chính là Lưu Trung Nguyên!
- Lưu Chủ tịch!
Đầu Chu Ngọc Hà hơi choáng váng, cả người đang nằm trong lòng Lưu Vĩ Hồng, thở dốc. Không biết là bị dọa hay là do uống rượu quá chén, có lẽ là cả hai.
Sau khi trải qua chuyện hôm nay, Chu Ngọc Hà vốn biết, lai lịch của Lưu Vĩ Hồng chắc chắn không đơn giản, nhưng rốt cuộc không thể tưởng tượng được, không ngờ lại là cháu ruột của Lưu lão gia.
Tin này, trong thời gian ngắn, thực sự không thể tiêu hóa nổi.
Chu Ngọc Hà đột nhiên ngồi dậy theo bản năng, lui người ra sau, tạo chút khoảng cách với Lưu Vĩ Hồng, “ngàn lần cảnh giác” nhìn hắn. Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, đối với Chu Ngọc Hà mà nói, đều rất đảo lộn, Một thầy giáo nhỏ của trường Trung cấp Nông nghiệp, cấp dưới cũ của cha cô, trong nháy mắt lại là thái tử của gia tộc cách mạng Bắc Kinh, bảo Chu Ngọc Hà tạm thời sao có thể tin cho được?
Lưu Vĩ Hồng khẽ thở dài.
Bí mật rốt cục không giữ được, chỉ sợ làm bạn cũng chẳng được lâu. Lưu Vĩ Hồng muốn có mấy người bạn thật lòng không để ý đến xuất thân, cùng nhau tán gẫu uống rượu, khi buồn có người chia sẻ, khi vui có người cùng nhau chúc mừng.
- Anh thở dài cái gì? Anh… anh là người xấu!
Chu Ngọc Hà bỗng nhiên òa lên, lớn tiếng với Lưu Vĩ Hồng, khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt ấm ức. Cái tên này, lúc làm bạn với mình, không chừng trong lòng đang cười nhạo mình!
Đương nhiên Lưu Vĩ Hồng không có ý này, nhưng con gái là thế, luôn cảm thấy mình bị “lừa gạt”, trở thành kẻ đại ngốc, trong đầu bất luận thế nào cũng sẽ thấy không vui, không kìm nổi ý muốn phát tác.
Lưu Vĩ Hồng cay đắng cười, trong lòng thực sự có chút ngại ngùng, cảm thấy có lỗi với bạn.
- Anh, anh nói, anh còn muốn giấu diếm tôi đến khi nào?
Chu Ngọc Hà vẫn hùng hổ như trước, bộ ngực mềm mại phập phồng gấp gáp dưới làn áo lụa trắng mỏng manh.
Lưu Vĩ Hồng thở dài nói:
- Tôi không muốn giấu cô. Chuyện bạn bè của hai ta, có quan hệ gì đến gia đình hai bên. Tôi muốn làm bạn tốt với cô, khi trong lòng buồn bực, có người để nói chuyện, chẳng có ý gì khác.
- Anh thích gạt người, tôi không quan tâm đến anh nữa!
Chu Ngọc Hà giận dỗi nói, cũng chẳng biết rốt cuộc là tình cảm gì, trong lòng cảm thấy buồn bực, chỉ muốn tìm lý do để phát tiết.
Nói không để ý anh là sẽ không để ý đến anh, Chu Ngọc Hà giãy dụa đứng lên, muốn vào phòng.
Bất chợt phía sau có một bàn tay to ôm tới, lực của Lưu Vĩ Hồng, Chu Ngọc Hà yếu ớt, làm sao có thể chống lại, ngay cả giãy dụa còn chưa kịp thì đã bị Lưu Vĩ Hồng kéo vào lòng rồi, cả người đều nằm trong vòng tay rộng lớn của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng một tay ôm chặt eo nhỏ nhắn của Chu Ngọc Hà, một tay cầm chai bia, đưa lên miệng Chu Ngọc Hà:
- Uống đi!
- Không uống!
Chu Ngọc Hà lắc đầu, cả thân hình cũng xoay theo, cặp mông trong trịa ma sát mạnh với cơ thể của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Nhị Ca thiếu chút nữa quăng đổ chai bia.
Đúng là cái con mẹ nó!
- Haizz, cô đừng có xoay nữa được không? Còn xoay nữa là có chuyện đó!
Lưu Nhị Ca thở dốc, quát.
Nghe tiếng thét to này, Chu Ngọc Hà bỗng nhiên ngồi yên, không xoay cũng chẳng cà qua xát lại nữa, chỉ ngoan ngoãn dựa vào lòng Lưu Vĩ Hồng, không nhúc nhích, không nói tiếng nào, cả người có chút cứng nhắc.
Lưu Vĩ Hồng cũng ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của cô, không hé răng, cố gắng kiềm chế cảm xúc cuồng bạo của mình.
Trong một khoảng thời gian ngắn, cả ban công im lặng khác thường.
Last edited by ❀◕ ‿ ◕❀Kún✿◕ ‿ ◕✿; 06-08-2012 at 01:53 PM.
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 495: Bọn họ kết hôn rồi
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
- Hôm nay rất vui! Cảm ơn anh!...
Cũng chẳng biết trôi qua bao lâu, Chu Ngọc Hà thì thầm nói, giọng điệu cũng đã khôi phục lại bình tĩnh. Ít nhất người khác nghe, cũng cảm thấy chẳng khác gì với Chu Ngọc Hà bình thường. Nhưng hắn không phải người khác, hắn có thể nhận ra được, cổ họng Chu Ngọc Hà vẫn có chút run rẩy.
- Cô còn cảm ơn nữa nghĩa là đang tát vào mặt tôi đấy.
Lưu Vĩ Hồng cười nói, thả tay ra.
Chu Ngọc Hà ngồi thẳng người, vẫn dựa lưng vào Lưu Vĩ Hồng, trong gió đêm, tấm lưng gầy lộ vẻ yếu ớt, dường như cả người đều khẽ run rẩy trong gió xuân, khiến người ta có cảm giác đau lòng.
- Trước kia có từng điên như vậy chưa?
Trong khoảnh khắc, Lưu Vĩ Hồng lại hỏi.
Chu Ngọc Hà nhẹ nhàng lắc đầu, hai tay ôm ngực, dường như không chịu được gió lạnh.
Lưu Vĩ Hồng đứng dậy kéo Chu Ngọc Hà lên, nói:
- Vào phòng đi, không lại cảm lạnh đó.
Chu Ngọc Hà im lặng vào trong phòng, không ngoảnh đầu lại, nói với Lưu Vĩ Hồng:
- Tôi đi tắm cái đã.
- Ừ!
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, đóng cửa ban công lại, kéo tấm màn cửa sổ dày, ngồi xuống chiếc ghế tròn, châm điếu thuốc, nhìn theo bóng dáng Chu Ngọc Hà, thả điếu thuốc xuống.
Chu Ngọc Hà giống như nhìn thấy hắn, nói:
- Muốn hút thì cứ hút đi, mở quạt thông gió lên.
Lưu Vĩ Hồng quả nhiên châm thuốc.
Giờ hắn rất muốn hút thuốc, trong căn phòng tràn ngập không khí “cổ quái”, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy có chút hoảng hốt.
Chu Ngọc Hà cầm đồ lót và áo ngủ đi vào nhà tắm. Đi vội vã, nên Chu Ngọc Hà không mang theo quần áo để thay, bộ đồ này là tối qua mua ở Minh Châu, còn áo ngủ là của khách sạn.
Lưu Vĩ Hồng đầu óc ong ong, lúc nãy ăn cơm với Vu Hướng Hoành, Cung Bảo Nguyên đã uống không ít rượu. Hai vị đó đều là những hũ rượu cấp bậc, không phải đối thủ, dù người ta đã chiếu cố hắn rồi, nhưng Nhị Ca vẫn ăn không tiêu.
Người trong chốn quan trường, không thể không uống rượu, cũng coi như là một kiểu bấc đắc dĩ.
Nửa tiếng sau, Chu Ngọc Hà từ trong phòng tắm đi ra, mặc bộ đồ ngủ màu hồng mỏng manh, đang nhẹ nhàng dùng chiếc khăn màu trắng lau mái tóc ướt sũng, dưới ánh đèn ngủ dịu dàng, máu tóc đen mượt sáng bóng.
Lưu Vĩ Hồng đứng dậy:
- Cô uống nhiều rồi, nghỉ ngơi sớm đi.
Chu Ngọc Hà bình tĩnh nói:
- Ở lại với tôi một chút, tôi chưa muốn ngủ.
Thời điểm nói câu này, giọng Chu Ngọc Hà rất bình tĩnh, thần sắc cũng bình tĩnh, chẳng chút xấu hổ, trên gương mặt trắng mịn, hai gò má ửng hồng, cũng là sắc mặt bình thường sau khi tắm xong.
- Được!
Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống.
Chu Ngọc Hà pha hai chén trà đặt lên chiếc tủ đầu giường, không đặt trên chiếc bàn nhỏ trước mặt Lưu Vĩ Hồng mà ngồi xuống giường, nhìn Lưu Vĩ Hồng, vỗ sang bên cạnh, nói:
- Lại đây ngồi đi, tôi muốn dựa vào anh.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, lên giường, ngồi xuống cạnh Chu Ngọc Hà, đưa tay lên ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, chiếc áo ngủ mỏng manh vô cùng trơn mịm, giống như là đang trực tiếp chạm vào da thịt vậy, xúc cảm cực tốt. Chu Ngọc Hà dựa vào đùi hắn, bộ dạng lười nhác.
- Tôi nói với anh chút chuyện ở trường…
Chu Ngọc Hà hạ giọng nói.
- Ừ!
Lưu Vĩ Hồng thuận miệng đáp, giơ tay đùa mái tóc ngắn còn ướt của cô, mái tóc đen tuyền tô điểm trên làn da trắng tuyết, đen ơi là đen, trắng ơi là trắng, tạo thành sự đối lập thị giác mãnh liệt.
- Kỳ thực tôi cũng không muốn nói đến chuyện yêu đương, tôi không được mẫn cảm với chuyện này… Đoàn Quốc Anh là đàn anh của tôi, cũng là cán bộ hội sinh viên, tổ chức nhảy nhót múa hát cho mọi người, tôi là thành viên đội vũ đạo của trường…
Chu Ngọc Hà từ từ nói, giọng rất nhẹ nhàng.
Lưu Vĩ Hồng “giật mình kinh hãi” nói:
- Thành viên đội vũ đạo?
- Sao vậy? Không tin à?
Chu Ngọc Hà nghiêng nghiêng đầu, nhìn hắn.
Lưu Vĩ Hồng cười:
- Tôi cứ cho rằng, ngoại trừ đọc sách, cô chẳng có sở thích nào khác.
- Tôi vốn chỉ có một sở thích đó, nhưng mà bị họ ép, nói là điều kiện cơ thể tôi rất tốt, thích hợp tập nhảy…
Chu Ngọc Hà nói, khóe miệng mỉm cười, dường như suy nghĩ đã hoàn toàn trở về vườn trường năm đó:
- Sau này Đoàn Quốc Anh bắt đầu theo đuổi tôi, tôi không đồng ý…
- Tại sao?
Lưu Nhị Ca kỳ thực là một thính giả rất tuyệt, biết đưa ra câu hỏi “vì sao” trong thời khắc mấu chốt để trợ hứng.
- Chẳng vì sao cả, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng tiếp xúc với con trai. Ừ… chắc là do có chút sợ hãi đó. Cho nên, nói thật, cũng chẳng trách Hoa Mỹ, không thể nói cô ấy cướp bạn trai của tôi. Dù sao tôi và Đoàn Quốc Anh cũng chẳng phải là người yêu đúng nghĩa, nhiều nhất thì cũng chỉ là có chút ý thôi, chẳng qua là các bạn học đều cho là như thế.
Chu Ngọc Hà thản nhiên nói, dường như cô đang bàn luận chuyện người khác, cô chỉ là một khán giả mà thôi.
Lưu Vĩ Hồng liền cười, nếu nói thế thì hôm nay Đoàn Quốc Anh cũng hơi oan uổng rồi? Người ta kết hôn, cô dâu chú rể là nhân vật chính, đến lượt Đoàn Quốc Anh, trước tiên phải chịu cơn giận của Hoa Mỹ, sau đó suýt chút nữa thành người qua đường đứng sau một nhân vật lớn thỉnh an một Lưu Nhị Ca chẳng biết từ đâu xuất hiện, cũng quá oan ức rồi.
Dường như hôm nay Chu Ngọc Hà nói hơi nhiều, điều chỉnh tư thế một chút, nằm nghiêng trên đùi Lưu Vĩ Hồng, từ phần eo trở lên, cô đối mặt với Lưu Vĩ Hồng, nhưng phần eo trở xuống, cô lại nằm lên trên nệm, xem ra cô nói cô là thành viên đội vũ đạo, có lẽ chẳng phải là nói dối. Lưu Vĩ Hồng từ nhỏ đã thích tập võ, ưa vận động, là mũi nhọn của đội bóng rổ, nên tự thấy nếu nằm theo tư thế này thì phải liệt nửa người mất thôi.
Lưu Vĩ Hồng dựa lưng vào giường, lắng nghe Chu Ngọc Hà liên miên kể chuyện cô trước đây, tâm trạng bình thản, nhưng ngồi lâu cũng hơi khó chịu, nên muốn nằm xuống, đưa tay ra cho Chu Ngọc Hà gối lên. Chu Ngọc Hà liền cuộn mình nằm trên tay hắn, tựa như một chú mèo nhỏ, toàn thân co lại thành hình cong trông cực kỳ dịu dàng.
Cô cứ nói liên miên như vậy, giọng nói Chu Ngọc Hà dần dần nỉ non, càng lúc càng nhỏ, chẳng nghe thấy được, không ngờ cô đã nằm ngủ trên tay Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cười, nằm yên, để cho cô tùy ý gối.
Ắt hẳn là mấy ngày nay, cô không được ngủ ngon, để cô ngủ một giấc cho đã đi. Vốn nếu có cái gọi là tình yêu, lại thêm bạn cùng phòng “giơ dao cướp người yêu”, sau câu chuyện cũ đó, trở nên đau lòng. Nhất là với người con gái có tính cách như Chu Ngọc Hà, có lẽ càng thêm đau lòng hơn. Hy vọng qua đêm nay, chuyện của Đoàn Quốc Anh và Hoa Mỹ trong đầu cô sẽ phai nhạt dần.
Tai nghe tiếng thở nhẹ của Chu Ngọc Hà, mũi ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người cô, tâm tình Lưu Vĩ Hồng rất bình thản. Và khi đã đứng dậy được sau chuyện của Đoàn Quốc Anh, có lẽ Chu Ngọc Hà sẽ càng để ý đến thân phận của hắn? Tin là sau đêm nay, Chu Ngọc Hà vẫn sẽ là bạn của hắn, trước sau như một!
Chẳng biết khi nào, Lưu Vĩ Hồng cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Chất lượng giấc ngủ của Lưu Vĩ Hồng, thông thường rất tốt, ngủ tương đối sâu, bình thường không thức giấc nửa chừng. Nhưng hôm nay lại ngoại lệ, hắn không ngủ trong phòng mình, mà là đang ngủ trên giường của Chu Ngọc Hà. Khi Lưu Vĩ Hồng bừng tỉnh từ trong giấc mộng, thấy ngọn đèn trong phòng ngủ đã trở nhẹ nhàng, rất tối, trên cơ thể được phủ một tấm chăn phỏng, vội nghiêng đầu qua nhìn, bên cạnh chẳng còn bóng dáng của Chu Ngọc Hà nữa.
Lưu Vĩ Hồng giật mình, vội ngồi dậy, mắt nhìn bốn phía, nhưng chẳng thấy Chu Ngọc Hà đâu.
- Chu Ngọc Hà?
Lưu Vĩ Hồng gọi một tiếng, nhảy xuống giường.
Đèn trong phòng vệ sinh tắt, Lưu Vĩ Hồng nhìn ra ban công, bức màn chẳng biết được vén lên từ khi nào, ngoài ban công loáng thoáng bóng dáng gầy yếu, Lưu Vĩ Hồng vội mở cửa, bước ra ngoài.
Quả nhiên Chu Ngọc Hà đang nằm sấp ngoài đó, chẳng biết nửa đêm khuya khoắt, cô lại nhìn gì ngoài đó.
Bên ngoài kỳ thực chỉ có một màu đen kịt.
Năm 1991, Minh Châu vẫn chưa đạt được trình độ thành phố không đêm.
Lưu Vĩ Hồng bước qua, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Chu Ngọc Hà trên lan can, lạnh quá, dù là đã tháng sáu, nhưng ở tầng mười tám khách sạn Minh Châu, cạnh Xuân Giang, nửa đêm cũng rất lạnh. Chu Ngọc Hà vốn chỉ mặc chiếc áo ngủ lụa mỏng, chẳng biết đã đứng đây bao lâu, được một lúc, người đã đông lạnh thành kem.
Lưu Vĩ Hồng không chút do dự, kéo cả người Chu Ngọc Hà vào lòng mình.
Chu Ngọc Hà dựa vào ngực hắn, trong nháy mắt, nước mắt lạnh như băng làm ướt áo Lưu Vĩ Hồng, thấm đến da thịt hắn, cũng lành lạnh.
Lưu Vĩ Hồng vội vã đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt.
- Khóc à?
Lưu Vĩ Hồng khó hiểu, cũng chẳng hỏi nhiều, kéo Chu Ngọc Hà vào phòng, Chu Ngọc Hà đứng bất động. Lưu Vĩ Hồng bực bội, vươn cánh tay, ôm lấy eo cô, bước vào trong phòng ngủ, vén chăn ngồi xuống, đắp chăn lên người Chu Ngọc Hà, sau đó ôm chặt lấy cô, giữ cô trong vòng ngực ấm áp cường tráng của mình.
Chu Ngọc Hà lẳng lặng nằm, thân hình của cô dưới lớp chăn bông tạo thành một đường cong dịu dàng, cô nằm trong lòng Lưu Vĩ Hồng, những giọt nước mắt cứ thấm vào từng giọt từng giọt một.
- Làm gì vậy…
Lưu Vĩ Hồng có chút bất mãn nói thầm.
Vừa nãy thấy Chu Ngọc Hà nằm trên lan can, thực sự hắn đã rất hoảng hốt, dù hắn không phải bác sĩ tâm lý, nhưng cũng biết, với cô gái tính cách hay phiền muộn như Chu Ngọc Hà, thường không thể dùng tâm lý của người bình thường để so được. Đụng phải Lưu Vĩ Hồng coi như cũng khác lạ, bằng không có thể những tâm sự đó, cả đời đều chôn tận đáy lòng.
Chu Ngọc Hà xoay người, bàn tay nhỏ bé lạnh băng của cô nhéo eo hắn một cái, thể hiện sự bất mãn của mình.
- Được, được, tôi không nói, tôi không nói nữa, cô nằm yên đi, sưởi ấm một chút, thành kem cả rồi đây này!
Lưu Vĩ Hồng lập tức đầu hàng.
Ôm một cô gái xinh đẹp trẻ trung trong lòng này, nếu mà cứ xoay qua xoay lại, hắn thực sự không chịu nổi, cái anh bạn kia càng lúc càng khó kiểm soát.
Hai tay Chu Ngọc Hà, ôm chặt sau lưng hắn, lành lạnh.