Âm thanh nghị luận vang lên từ phía trong đám người, nghe ra đám người này đã nhanh chóng đưa ra chủ ý
" Ngươi xem kìa , hãy nhìn Lâm Phong bọn họ!"
" Đúng vậy! không biết Lâm Phong có muốn hướng tới hắn khiêu chiến không ?"
" Hắc hắc, khiêu chiến đi ! Hãy giáo huấn cái tên tự cao tự đại một chút đi, Cho hắn biết, trường học chúng ta có người không dễ trêu vào…"
" Chính là chính là......"
Đám đệ tử đang đứng ở hai bên đều là mang tư tưởng đứng làm trung gian xem đám người này hành động. Đám người bên trái đương nhiên là không cần phải nói, bọn họ tất cả đều cho là Quân Vũ Hiên to dầu mà ngu dốt, ngông cuồng tự đại do vậy lựa chọn không muốn cùng hắn học tập .
Vốn lẽ bọn hắn đang suy nghĩ vì mình không có đủ thực lực khiêu chiến, hôm nay đã có ‘ cao thủ ’ tự nguyện giúp bọn hắn giải quyết mối ức chế này, đương nhiên là rất mừng rỡ cổ vũ. Mà đám người phía bên phải nguyện ý đi theo Quân Vũ Hiên học tập, nhưng những người này, mặc dù tỏ vẻ nguyện ý, nhưng tâm lý bọn hắn tâm lý như thế nào lại có thể hoàn toàn tin tưởng vào sự cường đại của Quân Vũ Hiên đây ? Vốn là lựa chọn vẫn còn do do dự dự , hôm nay có người nguyện ý thay bọn hắn đụng đầu vào tảng đá to này, tự nhiên cũng là bọn họ rất mong muốn nhìn thấy Quân Vũ Hiên chứng minh sự thực như thế nào ?.
nếu nói bên trong còn có người có chút lo lắng , chỉ sợ số người này cũng sẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Hơn nữa đại đa số đều là bởi vì nghe danh tân sư phụ - Quân Vũ Hiên mà đến xem.
Lộ Á Nhi cảm thấy cực kỳ tức giận,khuôn mặt bởi vì tức giận mà đỏ bừng lên, hung hăng dậm chân thầm nghĩ:" Lâm Phong đáng chết, dám….Hừ!" Nhưng nếu mà bảo nàng nhảy ra ngăn cản lại thì nàng cũng không dám. Không nói là ở nơi này có rất đông người trước mặt . Mà là phải xuất hiện trước mặt Quân Vũ Hiên ở hoàn cảnh này, nàng lại càng không dám dễ dàng xuất hiện. Tâm tư phụ nữ luôn rất khó đoán được, có đôi khi rõ ràng thích muốn chết, nhưng cũng không dám dễ dàng nói ra một khẩu. Mà nàng sinh ra , tính tình lại rất nhu thuận ….
Vì vậy, chỉ là nang đang tức giận muốn chết, nhưng cũng không dám tiến lên.
" Các ngươi lựa chọn như thế nào đây ?"
Quân Vũ Hiên lạnh nhạt mỉm cười hỏi. Thanh âm nhỏ nhẹ nhưng phiêu lãng vang lên, chui vào tai tất cả mọi người.
chỉ thấy ở giữa đám đông có khoảng một trăm người, từ từ lộ ra một người, chậm rãi đi ra
đây chính là thiếu niên cực kỳ lạnh lùng,khuôn mặt tuấn tú không hề biểu hiện một chút tình cảm nào, trong ánh mắt nhìn Quân Vũ Hiên đã có trứ vài phần trào lộng. Trong tay hắn đang cầm theo một thanh hảo kiếm, hình dạng thanh kiếm này là một thanh kiếm hết sức phổ thông trên đại lục
" Quân Vũ Hiên, có nhớ ta không?"
Lúc liếc mắt nhìn Quân Vũ Hiên, gương mặt lạnh lùng của gã thiếu niên có một chút thay đổi, tự cười nhạt , khoé miệng hơi nhếch lên.
Quân Vũ Hiên nghe vậy có một tia kinh ngạc. Nhìn thiếu niên lạnh lùng này, đại não lập tức vận động rất nhanh.Một lúc lâu, vẻ mặt Quân Vũ Hiên bỗng thay đổi ," Là ngươi a. Lâm Phong......"
thiếu niên lạnh lùng nghe vậy ,cười một tiếng, nói:" Không nghĩ được là ngươi vẫn còn nhớ đến ta."
Quân Vũ Hiên cũng là có chút cười cười, nói:" Đúng vậy. Ta vẫn nhớ kỹ ngươi. Bất quá sự việc trước kia sẽ không đề cập đến nữa. Vấn đề bây giờ là các ngươi muốn đi theo ta học tập, hay là không cần?"
thiếu niên lạnh lùng nghe vậy cũng cười, nói:" Hừ, vài năm không gặp. Ngươi đã thay đổi rất nhiều nha. Đã làm cho ta rất kinh ngạc đây." Đang khi nói chuyện, một tia trào phúng thoáng hiện tại trong mắt.
Quân Vũ Hiên nghe vậy cũng âm thầm có chút nhíu mày. Nhắc tới thanh niên lạnh lùng Lâm Phong này, Quân Vũ Hiên hoàn thật sự là quá quen thuộc. Nguyên nhân là hắn, chỉ vì trước kia Quân Vũ Hiên là kẻ đứng đầu ‘ hoàng thành tứ phách ’, Quân Vũ Hiên “ trước kia” trước lúc bị đâm, cũng đã chịu không ít đau khổ. Đối với hắn có thể nói là hận thấu xương. Nhưng muốn giải quyết dứt điểm chuyện này, ‘ Quân Vũ Hiên ’ hắn cũng không có biện pháp nào.
Nguyên lai Lâm Phong này cũng là người Hạ Hoa đế quốc. Hơn nữa tại Hạ Hoa đế quốc là một trong tam đại tướng quân – tên là Lâm Lê. Trước khi Lâm Lê trở thành tướng quân , thì hắn chính là thuộc hạ của Quân Thiên Bá. Khi trở thành tướng quân , thì quan hệ của hắn với Quân Thiên Bá vừa là thầy vừa là bạn, phi thường không sai. Theo lý thuyết mà nói, hai nhà đã trở thành thế gia chi giao,quan hệ giữa ‘ Quân Vũ Hiên ’ và Lâm Phong nhất định phải cải thiện. Nhưng tính cách của hai người này lại khác nhau một trời một vực, chênh lệch quá lớn. ‘ Quân Vũ Hiên ’ là loại người coi cuộc sống như trò đùa, coi nhân mạng như cây cỏ, suốt ngày tìm kiếm phụ nữ, cái thái độ này thật sự làm cho Lâm Phong nhìn không thuận mắt. Đã từng nhiều lần ra tay phá hỏng “chuyện tốt” của ‘ Quân Vũ Hiên ’.
Có thể nói trong đám người trẻ tuổi của Hoa hạ đế quốc, đặc biệt tại là tại Hoàng Thành. người có can đảm hướng tới “Quân Vũ Hiên” để động thủ, sợ rằng chỉ có duy nhất mình hắn – Lâm Phong. Điều này vẫn làm cho ‘ Quân Vũ Hiên ’ đối với hắn cực kỳ căm hận.
Thế nhưng hắn lại không phải đối thủ của người ta— hơn nữa gia thế của đối phương mặc dù kém hơn so với mình, nhưng lại có vài phần giao tình với nhà mình. Cáo trạng mà đối phương đưa ra tự nhiên là làm cho hắn rất khó chịu.
Thời gian này đã làm cho ‘ Quân Vũ Hiên ’ phải tìm biện pháp tránh né, nếu thấy Lâm Phong xuất hiện, hắn lập tức phải tìm đường khác để đi, tránh gặp mặt Lâm phong. Có thể nói “hắn” vừa hận lại vừa kiêng kỵ. Bởi vì : hắn thật sự là con người không việc ác nào không làm. Đó chính là đạo lý làm người của “Quân Vũ Hiên ” hắn.
Song ba năm trước đây, Quân Linh Nhi đã đi đến Mai Nạp học viện để học tập, Lâm Phong vì vẫn muốn theo đuổi Quân Linh Nhi cho nên cũng quyết định đi đến đấy. Điều này đã làm cho ‘ Quân Vũ Hiên ’ vì thế cao hứng suốt một thời gian dài, không nghĩ tới sau ba năm gặp lại, vẫn là người quen cũ nhưng vị trí song phương đã hoàn toàn thay đổi.
" Những chuyện ngày trước tạm thời không nói đến, hiện tại, ta cũng là muốn biết ngươi lựa chọn như thế nào."
Quân Vũ Hiên thật sự là không muốn ở nơi này đàm luận về các chuyện cũ. Mặc dù ‘ Quân Vũ Hiên ’ trước kia cũng không phải là hắn, nhưng chuyện đó người khác cũng không ai biết. Nếu bây giờ mình đã quyết định sống dưới thân phận này, vậy chuyện của ‘ Quân Vũ Hiên ’ trước kia đương nhiên cũng chính là chuyện của mình .với những chuyện dọa người của ‘ Quân Vũ Hiên ’ trước kia, tại địa phương này, hắn tự nhiên không muốn lộ ra.
" Nga? Nếu ngươi đã nói như vầy, vậy đợi ngày sau sẽ nói chuyện tiếp ..."
Lâm Phong có chút nheo mắt, lạnh nhạt cười. Sau đó, sắc mặt trầm xuống, nói:" Quân sư phụ nếu muốn làm sư phụ của chúng ta, vậy chắc là thực lực tự nhiên là phi phàm . Lời nói không có gì để chứng minh, tại hạ đối với thực lực của sư phụ thật sự là có chút hoài nghi. Mà Quân sư phụ lúc trước cũng đã có nói, tiếp nhận tất cả mọi sự khiêu chiến. Cho nên, tại hạ muốn hướng tới ngài phát ra lời khiêu chiến!"
Lâm Phong lúc này lời nói có vẻ cực kỳ có lễ độ, nhưng thật ra lại cực kỳ khinh thường. Mặc dù ở nơi này bọn hắn nói chuyện theo cách của người Hạ Hoa đế quốc, nhưng mọi người đang đứng hai bên nghe xong đều hiểu. Một số người còn cười lớn phấn khích, sau đó lại có thêm rất nhiều người hưởng ứng. Vẻ mặt đầy vẻ chờ mong được xem kịch hay chuyển bị diễn ra.
Quân Vũ Hiên vân không để ý đến những người đang cười, sau đó cũng cười nhạt, nói:" Như thế, mời ngươi ra tay đi." Nói xong, tay hơi phủi quần áo ra vẻ chuẩn bị, nhưng một tay thì lại để ở sau lưng.
nghe được Quân Vũ Hiên nói, đám đệ tử vốn đang vây quanh Lâm Phong lập tức tự giác tản ra, để lại cho Quân Vũ Hiên và Lâm Phong đứng ở giữa một khoảng không gian hình tròn rộng trên trăm thước.
Thần sắc Lâm Phong một mảnh lạnh như băng, có chút đưa tay chĩa mũi kiếm về phía trước, cất cao giọng nói:" Xin mời sư phụ xuất kiếm!"
Quân Vũ Hiên nghe vậy thản nhiên lắc đầu, nói:" Vô phương. Đối phó ngươi,ta còn không cần xử dụng kiếm."
Quân Vũ Hiên lời vừa nói ra, chung quanh lập tức trở nên ồn ào.
" Đại ca! Không nên khách khí! Phải giáo huấn mạnh tay tên tự cao tự đại này"
" Đáng chết . Đánh hắn mạnh tay vào"
" Chính là!......"
Rất hiển nhiên, Quân Vũ Hiên vừa nói một câu này đã làm cho mọi người phản cảm. Lúc trước đã nói ,những người bình thường khiêm tốn đều không bao giừo tự cao tự đại.Mà phải biết rằng cấp bậc của Lâm Phong chính là kiếm sư sơ cấp a! Chỉ sợ cả đại lục cũng không vượt qua vạn nhân! thực lực Quân Vũ Hiên cường đại như thế nào ?, chẳng lẻ có thể tay không đánh bại một người cao thủ cấp kiếm sư ??? Hắn tưởng rằng hắn là ai vậy ? Đại kiếm sư hay là Kiếm thánh đây ?
Lâm Phong nghe vậy đồng tử một trận co rút lại. Hiển nhiên là cực kỳ giận dữ
Nhưng là, hắn cũng không dám buông kiếm ra giống như vậy. Không phải hắn không muốn hắn,mà chỉ vì hôm qua Quân Vũ Hiên đã bộc phát khí thế mãnh liệt ra trong nháy mắt. Mặc dù chỉ là ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng Lâm Phong vẫn cảm giác được khí thế cực kỳ cường đại đó.
Nhưng hắn lại không thể tin tưởng Quân Vũ Hiên lại cường đại đến mức độ như vậy. Kẻ này trước kia là bại tướng dưới tay mình, hôm nay so với chính mình lại mạnh mẽ hơn rất nhiều ? Không biết người khác có thể hay không tiếp nhận, dù sao hắn Lâm Phong thực sự không cách nào tiếp nhận được. Cho nên hôm nay hắn mới có thể hạ quyết tâm khiêu chiến Quân Vũ Hiên. Như vậy có thể giải quyết được hai việc. Thứ nhất , thử xem thực lực Quân Vũ Hiên là như thế nào ? xem Quân Vũ Hiên sau 3 năm đã đột phá đến trình độ nào ? Thứ hai, chính là vấn đề mặt mũi thể diện của nam nhân.
Chỉ thấy hắn đột nhiên nhắm mắt hít sâu một hơi, thổ khí, trợn mắt. Ánh mắt hắn ngay lập tức đã khôi phục vẻ bình tĩnh như trước đó.
Quân Vũ Hiên có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, Không đơn giản nha. Đang kích động như thế, với tâm cảnh tu vi của hắn, lại có thể trong nháy mắt khôi phục sự bình tĩnh. Quả nhiên cũng là một tay bản lĩnh
đã thấy kiếm trong tay Lâm Phong đã rút ra khỏi vỏ, vỏ kiếm tùy tiện quẳng ra, tay phải trì kiếm, đưa ra một tư thế mở đầu
" Quân sư phụ, ngươi hãy cẩn thận ."
Lâm Phong trong mắt hiện lên một đạo tinh mang.
Quân Vũ Hiên vẫn lạnh nhạt cười, nói:" Xin mời."
Thế nhưng hắn lại biểu hiện khác thường, vẫn như cũ một động tác phòng ngự cũng không có. Một tay vẫn nắm chặt để sau lưng, ngạo nghễ mà đứng —— không hề tỏ ra yếu thế mà phải có động tác phòng ngự.Muốn làm cho những người này hoàn toàn thấy rõ sự chênh lệch của thực lực, Như thế, sau này bọn họ sẽ an phận rất nhiều đi ??
lửa giận trong mắt Lâm Phong hợt lóe lên, chỉ nghe một tiếng" Hát!" âm thanh vang lên, thân thể Lâm Phong nhất thời hóa thành một đạo thâm lam điện mang! Nhanh như tia chớp hướng Quân Vũ Hiên vọt tới! Tốc độ cực nhanh, khí thế như sấm đánh bên tai
tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, nhìn tràng cảnh đang diễn ra ở phía dưới.
70 thước ……
50 thước ……
30 thước…..
Quân Vũ Hiên vẫn như cũ lộ vẻ cười nhạt , đứng thẳng không cử động . Ý tứ của hắn tựa hồ không muốn tránh né chút nào.
Hắn muốn làm gì đây ? Chỉ bằng thân thể của mình muốn ngăn cản một kiếm tràn đầy ‘ thâm lam đấu khí ’ ? Hắn điên rồi sao??
Tất cả mọi người không khỏi bình ở hô hấp, mở to hai mắt nhìn
Trong tim mọi người đều cảm thấy co thắt lại, Mặc dù bọn họ chán ghét Quân Vũ Hiên. Nhưng cũng không đại biểu bọn họ mong muốn hy vọng hắn bị chết a! Chết ?? Giết người ? đối với những con người trẻ tuổi đang sống ở một đất nước hoà bình này mà nói , thật sự là quá xa vời
" Không nên như vậy "
Lộ Á Nhi lớn tiếng hô lớn, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, sợ hãi, nàng liều mạng muốn từ trong đám người xông raNhưng tất cả mọi người đều đang nhìn chăm chú vào lực lượng của thâm lam quang ảnh kia, căn bản không có khả năng đủ thời gian lao ra ngăn cản
Lâm Phong thì sao đây? Hiện tại khoảng cách giữa hai người đã không còn đủ 3 thước. Mặc dù hắn rất chán ghét Quân Vũ Hiên — nhưng giống như hầu hết mọi người ở đây— giết người, tử vong —— đối hắn quả là quá xa xôi . Mặc dù lúc trước hắn rất chán ghét Quân Vũ Hiên, nhưng cũng không có ý định muốn giết chết hắn.
nhưng hắn giờ phút này nhưng lại chút nào không có vì Quân Vũ Hiên mà lo lắng, Mà là hiện tại đang phải lo lắng cho bản thân mình.
hắn sợ hãi khi phát hiện ra , thân thể của mình trong nháy mắt mất đi sự không chế. Hắn muốn dừng lại, nhưng một cổ lực lượng cường đại làm hắn căn bản không có cách nào kháng cự , bắt hắn tiếp tục nhằm hướng Quân Vũ Hiên bay đến. Tựa hồ là không thể không giết Quân Vũ Hiên,
" Tránh ra, nhanh chóng tránh ra đi"
Lâm Phong hoảng sợ lớn tiếng hướng Quân Vũ Hiên hô lớn.
Song, hắn lại càng hoảng sợ hơn khi phát hiện ra mình hoàn toàn không có cách nào phát ra âm thanh . Cho dù là hắn dụng lực thì cũng chỉ hơi hé miệng ra mà thôi, thanh âm cho dù là rất nhỏ nhưng cũng hông thể nghe thấy gì cả
Thời gian diễn ra cảm tưởng là rất lâu, nhưng thực tế xảy ra nhanh như điện quang hỏa thạch mà thôi.
Trong lúc đó, tất cả mọi người nhìn Quân Vũ Hiên bị một kiếm mang đầy lam sắc quang ảnh bao phủ, hoàng sợ quá mà muốn nhắm mắt lại nhưng một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra
Một tay. Nếu nói đúng ra chỉ là hai đầu ngón tay, đột nhiên xuất hiện tại vị trí vốn không thể nào có thể xuất hiện, làm một chuyện càng không ai có thể ngờ được:
" Tê!......"
Một âm thanh rất nhỏ vang lên, nhưng lại giống như một tiếng sấm sét làm mọi người hoảng sợ tại đương tràng.
Lâm Phong ngây người, Lộ Á Nhi lại càng ngốc trệ . Mặc dù khóe mắt do lo lắng đã xuất hiện vài giọt lệ. Mặc dù lúc này nàng đã ở trong đám người đến gần vị trí của Quân Vũ Hiên. Nhưng nàng hoàn toàn không có ý thức được
Lâm Phong vẫn duy trì tư thế tay phải cầm kiếm hướng về phía trước, mà dưới chân hắn, nền đá vốn rất cứng rắn đã bị nứt ra một vết . Mà tại vị trí đầu mũi kiếm của hắn, lại đang bị hai ngón tay kẹp lấy.
ánh mắt hắn cơ hồ trở nên mông lung, hắn thì thào tự nói thầm......" Không có khả năng…Không có khả năng…..thực sự không có khả năng" Câu cuối cùng, không kiểm soát được đột nhiên biến thành lớn tiếng
Tất cả mọi người ngây người , Quân Vũ Hiên vẫn như cũ , vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, tại tay phải của hắn, ngón giữa cùng ngón trỏ đang vững vàng kẹp chặt mũi kiếm
một lúc lâu
" A!!!! Trời ạ! Ta đang xem chuyện gì đây ?"
" Thần kỹ! Thần kỹ a!Chỉ dựa vào hai ngón tay a. Thậm chí liên đấu khí cũng không thèm sử dụng, làm cho một kích toàn lực của một đại kiếm sư tan rã ? Trời ạ!......"
" Ta muốn bái ông ta làm thầy! Ta phải bái ông ta làm thầy!!!"
" Sư phó......"
" Sư phụ!!......"
Không khí chợt trở nên hỗn loạn và kích động, Tất cả mọi người đều khàn cả giọng hô lớn. Vẻ mặt đỏ bừng Bọn họ thậm chí còn như thấy được quang cảnh sau này mình sẽ trở thành một gã kiếm sư tiêu sái.
" Tại sao lại có thể như vậy??......"
đả kích lớn tới mức Lâm Phong trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Hắn vẫn đứng lẳng lặng mà ngốc trệ.
" Với thực lực trước mặt . Chuyện này rất bình thường..."
Âm thanh của Quân Vũ Hiên bỗng thản nhiên truyền vào trong tai hắn.
Hắn nghe vậy cả người chấn động, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Quân Vũ Hiên đầy vẻ phức tạp.Một lúc lâu, hắn cúi thấp đầu xuống." Ta đã thất bại......"
Quân Vũ Hiên có chút cười cười, nói:" Thất bại cũng không phải là một sự kiện dọa người . Nhưng nếu là thất bại một lần liền nản chí ủ rũ mà nói, như vậy ,thì mới là rất dọa người ."
Lâm Phong nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, nói:" Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không ?"
Quân Vũ Hiên nheo mắt, nói " Cứ hỏi đi"
" Cấp bậc của gươi đến tột cùng là cấp bậc nào ?"
Lâm Phong nhìn Quân Vũ Hiên đầy vẻ chờ mong. Quân Vũ Hiên nhìn hắn một lúc lâu, môi bỗng giật giật..
vẻ mặt Lâm Phong nhất thời từ chờ mong biến thành khiếp sợ! Hoàn toàn khiếp sợ!!!
" Cái gì?!! Ngươi hiện tại đã là......!" Hắn đang định nói ra, rồi lại tự nghĩ tới điều gì, lập tức cười lớn
Quân Vũ Hiên mỉm cười, nói:" Như thế, ngươi bại bởi tay ta thực sự là chuyện đương nhiên thôi"
Lâm Phong thật sâu hít một hơi, một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn về phía Quân Vũ Hiên:" Sư phụ, xin cho ta đi theo ngươi tu hành đi !"
Quân Vũ Hiên phảng phất đã đoán được hắn sẽ nói như thế, gật đầu, nói:" Ngày mai buổi sáng lục giờ, tập hợp tại cửa học viện. Nếu muộn hơn thì đừng đến nữa"
Lâm Phong mạnh mẽ gật đầu, đứng dậy, vừa quay lại nhìn một chút Quân Vũ Hiên, sau đó xoay người đi vào đám đông đang cuồng bạo bên dưới
Quân Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn đám người phía dưới vẫn còn đang hưng phấn dị thường, bỗng nói:" Vừa rồi lựa chọn đi theo ta huấn luyện có 135 người, ngày mai buổi sáng 6 giờ tập trung tại cửa học viện. Số người còn lại, sẽ không được đến .."
Quân Vũ Hiên lời vừa nói ra, đám người đang hưng phấn nhất thời an tĩnh xuống.
Bỗng một giọng nói vang lên
" Tại sao!? Như thế này là không công bình! Chúng ta cũng phải được đi theo ngài tu hành"
Quân Vũ Hiên lạnh nhạt lắc đầu, nói:" Xin lỗi, cơ hội chỉ có một lần. Bỏ lỡ, đã thành mất cơ hội. Không có lần thứ hai đâu."
" Dựa vào cái gì mà không cho chúng ta tham gia?
“ Ngươi là do học viện mời tới làm sư phụ chuyên môn giáo thụ chúng ta vũ kỹ , Chỉ cần là đệ tử của học viện đều có tư cách tham gia những buổi giảng dạy của ngươi…"
Một người đệ tử không phục lớn tiếng nói.
Quân Vũ Hiên bỗng quay đầu lại về phương hướng vừa phát ra câu nói đó, nhất thời đệ tử này chỉ cảm thấy một cổ hàn khí lạnh lẽo hướng hắn tiến đến. Ngay lập tức cước bộ lảo đảo, sắc mặt tái nhợt lui về phía sau vài bước
Quân Vũ Hiên có chút cười nhạt, sau đó nói:" Nguyên nhân chính là ta không cho ngươi tham gia......"
một cổ hơi thở lạnh như băng bỗng không có chút nào báo trước đột nhiên xuất hiện. Đại não của mọi người giống như bị mộtdòng nước lạnh xối vào, nhất thời bình tỉnh trở lại.
Không khí kích động ngay lập tức khôi phục lại sự an tĩnh. Thần sắc tất cả mọi người đều lộ vẻ hoảng sợ, cùng nhìn nhau trong mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ
một lúc lâu sau, Quân Vũ Hiên mới thu hồi khí thế
Lạnh nhạt liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, xoay người thong thả rời đi
Để lại một đám đệ tử đứng giữa sân, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không ai nói gì.
Sáng sớm, khi ánh nắng đầu tiên chiếu rọi xuống Duy Nạp thành đầy phồn hoa này, Tại cánh cửa lớn của Duy Nạp Hoàng gia học viện , đã tập trung một đám đệ tử đông đúc với tinh thần phi thường hưng phấn . Quả nhiên là náo nhiệt phi phàm.
" Chuyện gì đang xảy ra đây vậy?"
Lão bà gác cổng nhìn ra phía ngoài nghi hoặc hỏi.
mà lão giả bên cạnh vốn đang vẫn buồn ngủ, con mắt vẫn có chút mơ hồ, ngáp liền mấy cái rồi nói :" Không cần quản bọn họ làm gì , chỉ cần biết bọn chúng chuẩn bị đi ra ngoài là được." Nói xong, lại tiếp tục ngáp một cái.
Lão bà nghe thấy vậy liền nhất thời quay sang liếc mắt một cái,sau đó lại quay đầu lại nhìn đám đông đệ tử náo nhiệt phía ngoài một cách tò mò." Không biết chuyện gì đang xảy ra vậy ?"
Phía ngoài cửa, hơn trăm đệ tử đều đã có mặt . Vì hôm nay không được đến muộn, vì muốn Quân sư phụ có một ấn tượng tốt về mình, tất cả bọn họ đều đã cố gắng dậy sớm. Vốn lẽ đám đệ tử này đa phần đều chơi bời thâu đêm, gần sang mới chịu đi ngủ, nhưng hôm qua đã hoàn toàn phá lệ, ngay từ sớm đã lên giường đi ngủ. Mặc dù bởi vì thay đổi thói quen sinh hoạt hàng ngày, nên khi đi ngủ cũng có chút khó khăn, nhưng cuối cùng thì bọn họ cũng chìm vào giấc ngủ.
Lộ Á Nhi hưng phấn đến mức khuôn mặt có chút đỏ lên,mặc dù vẫn đang phải chờ đợi. Từ lúc gặp lại hắn ngày hôm qua, nàng đã hưng phấn rất lâu. Mặc dù nghiêm túc mà nói , nàng và hắn cũng chưa từng nói với nhau một câu,nhưng tâm tư của các cô gái luôn như vậy , luôn làm cho người khác không thể hiểu thấu. Mặc dù chỉ đơn thuần là thầm mến mà thôi, nhưng khi người trong lòng xuất hiện, vẫn như cũ đã làm cho nàng cảm giác được rất vui vẻ.
vì không muốn hôm nay đến muộn ,cho nên nàng đã đem Lỵ Lỵ Á vốn đang ngủ say, đánh thức dậy từ lúc 5h sáng.
quay đầu lại nhìn thoáng qua Lỵ Lỵ Á đang đứng bên cạnh, Lộ Á Nhi len lén cười.
Nói thực ra, kỳ thật Lỵ Lỵ Á thân là Tinh linh tộc, kỳ thật ma pháp mới là sở trường của nàng. Nhưng vì muốn bồi tiếp mình, cho nên mới lựa chọn biện pháp theo mình tiến vào học tại vũ kỹ bộ. Đối với Tinh linh công chúa này, lúc nào cũng mơ mơ màng màng, đối với bất kỳ cái gì đều cũng có vài phần khờ khạo , Lộ Á Nhi hoàn toàn thật sự là muốn nàng trở thành hảo tỷ muội đây.
hai người mỹ nữ xuất hiện ở địa phương này,giống như một hũ mật, bốn phía tự nhiên không thể thiếu đi con ruồi. Nhưng chỉ cần là đệ tử của vũ kỹ bộ, cơ hồ đều cũng biết đến thế lực của cha Lộ Á Nhi , cho nên cho dù có gặp mặt hay nhìn thấy Lộ Á Nhi và Lỵ Lỵ Á, tất cả đám thanh niên cũng không dám để ý tới bọn họ, thậm chí còn không dám quấy nhiễu dù là một hành động rất nhỏ. Bất quá nếu có thể tới gần bên người các nàng một chút, cũng là một sự kiện làm cho người ta thâm tâm cảm thấy vui sướng và khoái trá, không lẽ không đúng sao ? Người xưa đã nói , đã là loài người, đều là muốn theo đuổi và nâng niu những chuyện tốt đẹp mà...
cho nên, mặc dù chỉ có hai người, nhưng ngay bên cạnh lại có vẻ rất náo nhiệt.
Cùng với tâm tư của hai người Lộ Á Nhi , những người bên cạnh tụ tập cũng mang trạng thái cực kỳ hưng phấn, đầy vẻ chờ mong.
Lâm Phong vác kiếm ngạo nghễ đứng bên cạnh đám người đó. Vẻ mặt cơ hồ vẫn lạnh lùng như chưa bao giờ thay đổi. Mặc dù chỉ là tới gần hắn, mọi người đều cảm thấy có một cỗ cảm giác không được tự nhiên sinh ra. Một vài đệ tử len lén nhìn vẻ mặt lạnh lung của hắn vài lần, không khỏi có cảm giác muốn càng xa hơn một chút.
Uy danh của Lâm Phong tại vũ kỹ bộ , không phải là tự nhiên mà có. Huống hồ —— cùng với sự khiêu chiến ngày hôm qua với Quân Vũ Hiên, mặc dù cuối cùng thất bại quay về. Nhưng không ai là muốn hoài nghi thực lực của hắn.
trong ánh mắt lạnh lùng của Lâm Phong có một cổ quang mang suy tư . Về phần hắn đang suy tư cái gì,không ai có thể biết được
Khi Quân Vũ Hiên với một thân nguyệt nha bạch xuất hiện tại trước mặt mọi người, tinh thần tất cả mọi người không khỏi rung lên. Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía hắn hoặc kính ngưỡng, hoặc ngưỡng mộ, hoặc ái mộ, hoặc ẩn chứa các loại tâm tình mà đến.
Quân Vũ Hiên liếc mắt nhìn mọi người, sau đó lạnh nhạt cười:" A a, mọi người đến rất sớm a. 135 người, một người cũng không thiếu a."
Sau khi thanh âm của Quân Vũ Hiên biến mất, đám người phía trước lập tức ồn ào:
" Sư phụ hảo!"
" Sư phó......!"
" Sư phụ chúng ta lúc nào bắt đầu tu hành a!......"
" Đúng vậy! Bây giờ đã bắt đầu sao?!"
tất cả mọi người đều lớn tiếng kêu lên, một số người thậm chí đã có chút khởi động, bộ dáng có vẻ như đã không chịu nổi.
Quân Vũ Hiên nghe vậy cũng cười cười, nói:" Không vội không vội, đầu tiên, ta phải hỏi các ngươi một vấn đề đã......"
Quân Vũ Hiên nói làm cho không khí đang ồn ào lập tức yên tĩnh trở lại , tất cả mọi người nghi hoặc nhìn về phía hắn, chờ đợi hắn tiếp tục giải thích.
Quân Vũ Hiên nhìn quanh một lượt, bỗng mỉm cười, chậm rãi nói:" Các ngươi có cảm giác như thế nào ? cảm giác về tử vong như thế nào......"
Lời Quân Vũ Hiên vừa nói nhất thời làm cho mọi người sửng sốt, sau đó vì không rõ cho nên nhìn về phía hắn.
" Đúng vậy, cảm giác về tử vong. Các ngươi ngàn vạn lần đừng tưởng rằng ta là lừa gạt các ngươi hoặc là khoa môi múa mép. Các ngươi nguyện ý đi theo ta tu hành,ta hiểu rằng trong tâm tư các ngươi ai cũng muốn trở thành một cường giả. Nhưng là ,con đường muốn trở thành một cường giả thực sự là không dễ đi đâu. Trở thành cường giả, chỉ là mong muốn thôi vẫn chưa đủ. Chúng ta còn cần phải hành động, phải có ý chí. Nói thật là, ta chưa bao giờ làm sư phụ, cho nên ta không hiểu nên dạy đệ tử như thế nào. Nhưng nếu các ngươi nguyện ý đi theo ta tu hành, ta tự nhiên cũng không có thể không dạy. Cho nên ta sẽ mang phương pháp tu hành của ta ra cho mọi người xem xét và cùng nghiên cứu học tập. Nếu là các ngươi vẫn như cũ mang tư tưởng tu luyện dễ dàng và khoái trá giống như đang học tại học viện, mà tu luyện theo phương pháp của ta mà nói, vậy ta có thể kết luận luôn một câu,kết quả cuối cùng của các ngươi cũng chỉ có một chữ — Chết......"
Hô hấp của mọi người không khỏi hơi bị kiềm hãm. Không biết tại sao. Cái chết — cái từ này từ trong miệng người khác nói ra thì cảm giác như thể cực kỳ xa xôi, nhưng từ trong miệng của Quân Vũ Hiên nói ra . Cảm giác nó lại đang rất gần,thậm chí cảm giác như thể vươn tay ra là có thể chạm tới
" Bởi vì phương pháp tu luyện của ta, không có gì là an toàn cả. Có thể nói —— đây là kinh nghiệm của cả một quá trình tử vong. Nếu đi qua được tràng tử vong này, thì xin chúc mừng ngươi, ngươi đã hoàn thành điều kiện sơ bộ để có thể trở thành một người cường giả . Nếu không có đi qua, thì......"
Quân Vũ Hiên cũng không có nói tiếp. Nhưng tất cả mọi người biết vài chữ phía sau chính là tử vong.
Lời Quân Vũ Hiên nói ra, nhất thời làm cho một số người, sắc mặt chợt thay đổi thành có chút khó coi . Cường giả —— từ ngữ này thật là làm cho bất kỳ một ai nghe được cũng sẽ không thể không kích động. Nhưng là hai chữ ‘ cường giả ’ và ‘ tánh mạng ’ đều không giống nhau, cũng không phải là tất cả mọi người đều có thể nhanh chóng lựa chọn, đưa ra quyết định.
" Cho nên, ta một lần nữa cho các ngươi một cơ hội suy nghĩ. Nếu là nguyện ý đi theo ta tu hành,thì cũng phải chuẩn bị sẵn sang đối mặt với cái chết, xin mời lưu lại. Nếu không nguyện ý, Vậy mời các ngươi bây giờ rời đi đi ."
Thanh âm lạnh nhạt của Quân Vũ Hiên lại vang lên.
cả nửa ngày sau, một người chậm rãi từ trong đám người đi ra
" Sư phụ, ta......"
Quân Vũ Hiên mỉm cười gật đầu, nói:" Không cần nhiều lời, ta đã hiểu rồi."
người nọ nhìn lại Quân Vũ Hiên vài lần, nhất cắn răng, rảo bước quay đi, đã có người mở đầu, tự nhiên cũng thì có người đi theo .
Một đám người cúi đầu ủ rũ từ trong đám người đi ra, sau đó do dự nhìn lại một chút đám người, cuối cùng do sự sợ hãi trong lòng mình quá mãnh liệt, cúi đầu bước đi. Mặc dù rất muốn trở thành cường giả. Nhưng là — điều kiện đầu tiên của bọ họ là phải đảm bảo tính mạng,nhưng lúc tính mạng có thể bị uy hiếp, tất cả nguyện vọng đều không đáng để quan tâm nữa
Sauk hi một người cuối cùng của đám người do dự rời đi, Quân Vũ Hiên cười cười, nói:" Còn có người nào muốn rời đi nữa không ?"
trong đám người còn lại, ngươi xem ta, ta xem ngươi, nhưng không có một người nào rời đi.
Quân Vũ Hiên bỗng cười hài lòng , sau đó nói:" Hảo, chúng ta chuẩn bị xuất phát đi ." Nói xong, hướng trị ban thất đi đến.
hắn đích xác rất hài lòng. Vừa rồi rời đi có 58 người, mà còn lại ,có 77 người. Đừng xem mấy câu ra hắn nói lúc trước có vẻ như không có gì . Nhưng sự thật lúc hắn đang nói chuyện , chính là đã có ý tăng thêm một chút tinh thần lực vào trong câu nói. Nếu không có tâm chí kiên định, nghị lực hơn người , tuyệt đối không có cách nào kháng cự. Mà muốn trở thành cường giả, tâm chí, nghị lực, không thể nghi ngờ chính là mấu chốt trong đó . Đương nhiên hắn đã có tính toán trước, những ai cho đến cuối cùng mà không rời đi đương nhiên có thể lưu lại học tập
Nếu chỉ còn lại khoảng 50 người, đã là rất tốt rồi . Không nghĩ tới số người ở lại tự nhiên nhiều hơn 27 người. Hắn lúc này đã tự đưa mình vào đứng ở vị trí ‘ sư phụ ’. Là một vị sư phụ, còn có cái gì mừng hơn là tìm được rất nhiều nhân tài trong đám người tưởng chừng như không có khả năng đây ???
" A a, tiểu tử quả nhiên không sai nha."
đang đứng ở cửa, lão giả nhìn thấy Quân Vũ Hiên đã đi tới, không khỏi tươi cười đi ra.
Quân Vũ Hiên nghe vậy, cũng cười ." A a......"
" Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra nha?"
Lão bà cũng là nhịn không được tò mò hỏi.
Quân Vũ Hiên nghe vậy, từ trong thủ trạc lấy ra tờ giấy, sau đó hướng lão bà, nói:" A a, ngươi xem đi, cứ nhìn rồi sẽ biết."
Lão bà nghi hoặc tiếp nhận tờ giấy, vừa nhìn, nhưng thần sắc trên mặt lại nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc. Lão giả thấy thế, không khỏi tò mò nghiêng đầu nhìn, cho dù không muốn nhưng cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc. Chỉ thấy trên tờ giấy những hàng chữảun rẩy, ngoằn nghèo giống như con giun đang giãy dụa viết" Quân Vũ Hiên – cho dù tên tiểu tử này bất kể làm cái gì, đều là đã được sự đồng ý của ta " Nhìn xuống lần nữa, lại là căn bản nhìn không ra là chữ ký của ai hay bất kỳ tiêu chí gì chứng tỏ là ai đã viết tờ giấy này.
" Đây là......"
Lão bà nghi hoặc nói….
Quân Vũ Hiên cười cười, nói:" Đây là giấy tờ chứng minh của Hiệu trưởng cho ta a."
lão bà nghe vậy ngẩn người, sau đó bỗng xoay người chạy đến phòng giáo vụ, từủtong đó lấy ra ba tờ giấ, sau đó chăm chú đối chiếu, so sánh.
một lúc lâu, lão bà gật đầu, lẩm bẩm nói:" Quả nhiên, đúng là bút tích của hiệu trưởng, bút tích xấu xí này cho dù là ai cũng không dễ dàng bắt chước được......"
Với nhĩ lực của Quân Vũ Hiên, tự nhiên là nghe rất rõ ràng. Nghe vậy không khỏi sửng sốt, sau đó là cười nhẹ.
" Vậy lão bà, chúng ta có thể đi ra không?"
lão bà gật đầu, nói:" Mặc dù nội dung này có chút cổ quái, nhưng bút tích lại chính là của hiệu trưởng . Được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi ."
Quân Vũ Hiên nghe vậy gật đầu cười, sau đó xoay người đối diện với đám đệ tử đang đứng phía sau nói:" Chúng ta đi ra ngoài đi ."
Đám đệ tử nghe vậy, liền đi theo Quân Vũ Hiên đi ra ngoài.
Khi người đệ tử cuối cùng đi ra khỏi cổng, cánh cửa ngay lập tức đóng lại, Quân Vũ Hiên bỗng quay đầu lại.
" Vậy bây giờ bắt đầu tu luyện đi. Lấy nơi này làm điểm xuất phát. Cách của thành phía đông của Duy Nạp thành khoảng 30 dặm chính là giáp ranh với Hồi bộ sơn mạch sơn. Bây giờ là 6h35 , một giờ sau ta ở đấy chờ các ngươi, nếu quá giờ thì tức là đến muộn......"
Quân Vũ Hiên lưu lại một câu nói và cả địa danh, nhưng trong tiếng cười mang đầy vẻ uy hiếp và đắc ý, bóng người liền nhanh chóng biến mất. Chúng đệ tử đứng lặng mất một lúc,sau đó bỗng một tiếng hô lớn:" Xuất phát a!!!!!"
chúng đệ tử lúc này mới phản ứng lại.Trong thoáng chốc thời gian, các sắc quang mang nhất thời nhấp nhoáng, đồng loạt bắn về phía đông môn, Mà khu vực huấn luyện của Quân Vũ Hiên, tắc chánh thức giựt lại duy mạc
Trên trời cao, Quân Vũ Hiên vẻ mặt lạnh nhạt tươi cười nhìn quang mang dưới chân thấp thoáng ......" A a, tinh lực rất dồi dào đây......" Sau đó, từ trên không bước một bước,lập tức biến mất.
Trong nhà của hiệu trưởng Khoa Phu Tư Cơ.
Vẻ mặt Khoa Phu Tư Cơ đầy vẻ buồn bực , một đôi hắc nhãn sáng loáng.
Liệt Phu Chuẩn Cơ cười lớn
" Đừng cười ! Thật là đáng chết "
Khoa Phu Tư Cơ rốt cục nhịn không được hô lớn.
Liệt Phu Chuẩn Cơ nghe vậy nhưng nụ cười lại càng lớn hơn .
" Đáng chết!"
Khoa Phu Tư Cơ hung hăng liếc mắt nhìnLiệt Phu Chuẩn Cơ, sau đó buồn bực dị thường. Gần đây hắn đang nghiên cứu một cái ma pháp cấp 11 - tân hình Phong hệ ma pháp. Nghiên cứu ma pháp chính là một việc cực kỳ hao phí tinh thần lực . Dù sao, chỉ một cái ba động rất nhỏ, sẽ làm cho ma pháp thất bại. Mà bình thường biểu hiện ma pháp thất bại chính là nổ mạnh. Cho nên Khoa Phu Tư Cơ chính là cực kỳ, cực kỳ chăm chú. Dù sao, 11 cấp ma pháp chính là tồn tại gần với mức cấm chú. Nếu là nổ mạnh Không nói là tác động đến toàn học viện, nhưng ít nhất cái sân này hắn chắc chắn không thể bảo vệ được.
Bởi vì không để ý đến thời gian, bởi vì quá mức chăm chú, thời gian dần dần trôi qua , bây giờ cũng đã rạng sang, gần 5 giờ rồi. Tinh thần lực đã bị hao phí rất nhiều, mặc dù hắn sở hữu tinh thần lực của Thần thánh ma đạo sư, cũng là uể oải dị thường, cùng với mất ngủ, quần áo trên người cũng lôi thôi không kém.
ai mà biết được , vừa mới chợp mắt, Quân Vũ Hiên lại đập cửa xông vào
Tất cả mọi người đều cũng biết. Nếu đang ngủ say mà bị người ta đánh thức thì không thể nghi ngờ chính là một việc làm cho người ta cực kỳ phẫn nộ, đối với tâm tình cực độ uể oải như vậy, thấy có người đến nói chuyện Khoa Phu Tư Cơ cũng đang định bộc phát, nhưng khi nhìn rõ người vừa mới xông vào, ngôn ngữ vừa muốn điên cuồng hét lên nhất thời bị nuốt xuống. Sau đó, chỉ còn lại là vẻ mặt buồn bực .
Biết được ý định khi đến của Quân Vũ Hiên, hắn tự nhiên tỉnh táo lại không ít. Quân Vũ Hiên khẳng định vì trường học xuất lực như thế , thân là hiệu trưởng, hắn tự nhiên là nhìn thấy tác dụng . Vì vậy không có nói một câu nào, tự nhiên là đại bút vung lên, chứng minh thành ý của mình.
nhưng sau khi đã viết “thư tay ” rồi, rồi bỗng nhớ tới, vạn nhất tiểu tử này lại có chuyện gì lại đây ‘ báo cáo ’ mình, với mảnh giấymà mình vừa viết hôm nay không thể nói gì được? Lại muốn rút lại tờ giấy, nhưng không thể, tự nhiên là tâm tình khó chịu. Vì vậy......" Quân Vũ Hiên – tên tiểu tử này bất kể là làm cái gì, đều là đã được sự đồng ý của ta" Nếu tờ giấy này mà xuất hiện khi có một vụ việc không hay ho gì xảy ra, chỉ có thể nói là đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
nhưng hắn không nghĩ tới chính là ngay sau khi Quân Vũ Hiên ra về, Liệt Phu Chuẩn Cơ tại lúc hắn đang cố gắng đi ngủ lần thứ hai lại lặng lẽ đi đến. Tâm tình của hắn lúc này, thật sự không thể dung hai chữ ‘ buồn bực ’ để hình dung
" Tốt lắm tốt lắm! Nói đến chánh sự đi! Đến gặp ta lúc này làm cái gì?! Sẽ không phải là cố ý phá hỏng giấc ngủ của ta đấy chứ ?!"
Khoa Phu Tư Cơ hung hăng nói lớn.
Liệt Phu Chuẩn Cơ cười sau một lúc, mới nghiêm mặt nói:" Quân Vũ Hiên đã dẫn đám đệ tử kia đi ra ngoài ."
Khoa Phu Tư Cơ không nhịn được nói:" Ta đã biết! Nếu chỉ có việc này, ngươi có thể đi!" Nói xong, chuẩn bị xoay người trở về đi ngủ.
Liệt Phu Chuẩn Cơ tùy ý nói:" Mà địa điểm huấn luyện của hắn là Hồi bộ sơn mạch!"
Khoa Phu Tư Cơ nghe vậy nhất thời chấn động, quay đầu lại ." Ngươi nói là Hồi bộ sơn mạch sao ??"
sắc mặt Khoa Phu Tư Cơ lập tức thay đổi, có vẻ trầm xuống, một lúc lâu sau mới nói:" Với thực lực của hắn ,dùng để bảo vệ bọn họ thì quá đủ rồi."
Liệt Phu Chuẩn Cơ lắc đầu, nói:" Vấn đề là, ta sợ hắn sẽ không bảo vệ bọn họ…."
Khoa Phu Tư Cơ nghe vậy lắc đầu, nói:" Yên tâm đi. Đây là cơ hội của hắn ......"
Liệt Phu Chuẩn Cơ ngẩn người, thở dài nói:" Hy vọng như thế đi . Phải biết rằng, lần này đám người đi theo hắn, đại bộ phận có gia thế không phải là bình thường đâu. Nếu là gặp chuyện không may ,Chỉ sợ học viện này sẽ có nhiều chuyện để nói rồi… ?"
Khoa Phu Tư Cơ bỗng cười cười, nói:" Yên tâm đi. Quân Vũ Hiên tiểu tử này . Có thể mang lại phiền toái cho ai cũng có thể. Nhưng tuyệt đối sẽ không mang lại phiền toái cho học viện đâu."
Liệt Phu Chuẩn Cơ nghe vậy sửng sốt, sau đó không xác định nói:" Ngươi muốn nói là ....."
Khoa Phu Tư Cơ cười hắc hắc, đôi mắt nhỏ lộ ra quang mang:" lão tiểu tử nhà ngươi thu Quân Linh Nhi làm đồ đệ, đây có thể nói là việc chính xác nhất trong cuộc đời ngươi......"
Liệt Phu Chuẩn Cơ nghe vậy ngạc nhiên. Sau đó cũng là bất đắc dĩ lắc đầu cười:" Ngươi a, thật sự là tâm tính không thay đổi chút nào a......"
sau đó, cả hai lão giả đều đồng thời nở nụ cười
mà đám đệ tử kia mang theo khát vọng mãnh liệt trở thành cường giả mà quyết định đi theo Quân Vũ Hiên tu hành, lúc này đã bắt đầu cuộc huấn luyện trong đời bọn họ không thể nào quên: ‘ luyện ngục ’ chi lữ
Last edited by DoctorCrazy; 30-09-2009 at 05:30 PM.
đang đứng ở cửa, lão giả nhìn thấy Quân Vũ Hiên đã đi tới, không khỏi tươi cười đi ra.
Quân Vũ Hiên nghe vậy, cũng cười ." A a......"
" Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra nha?"
Lão bà cũng là nhịn không được tò mò hỏi.
Quân Vũ Hiên nghe vậy, từ trong thủ trạc lấy ra tờ giấy, sau đó hướng lão bà, nói:" A a, ngươi xem đi, cứ nhìn rồi sẽ biết."
Lão bà nghi hoặc tiếp nhận tờ giấy, vừa nhìn, nhưng thần sắc trên mặt lại nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc. Lão giả thấy thế, không khỏi tò mò nghiêng đầu nhìn, cho dù không muốn nhưng cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc. Chỉ thấy trên tờ giấy những hàng chữảun rẩy, ngoằn nghèo giống như con giun đang giãy dụa viết" Quân Vũ Hiên – cho dù tên tiểu tử này bất kể làm cái gì, đều là đã được sự đồng ý của ta " Nhìn xuống lần nữa, lại là căn bản nhìn không ra là chữ ký của ai hay bất kỳ tiêu chí gì chứng tỏ là ai đã viết tờ giấy này.
" Đây là......"
Lão bà nghi hoặc nói….
Quân Vũ Hiên cười cười, nói:" Đây là giấy tờ chứng minh của Hiệu trưởng cho ta a."
lão bà nghe vậy ngẩn người, sau đó bỗng xoay người chạy đến phòng giáo vụ, từủtong đó lấy ra ba tờ giấ, sau đó chăm chú đối chiếu, so sánh.
một lúc lâu, lão bà gật đầu, lẩm bẩm nói:" Quả nhiên, đúng là bút tích của hiệu trưởng, bút tích xấu xí này cho dù là ai cũng không dễ dàng bắt chước được......"
Với nhĩ lực của Quân Vũ Hiên, tự nhiên là nghe rất rõ ràng. Nghe vậy không khỏi sửng sốt, sau đó là cười nhẹ.
" Vậy lão bà, chúng ta có thể đi ra không?"
lão bà gật đầu, nói:" Mặc dù nội dung này có chút cổ quái, nhưng bút tích lại chính là của hiệu trưởng . Được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi ."
Quân Vũ Hiên nghe vậy gật đầu cười, sau đó xoay người đối diện với đám đệ tử đang đứng phía sau nói:" Chúng ta đi ra ngoài đi ."
Đám đệ tử nghe vậy, liền đi theo Quân Vũ Hiên đi ra ngoài.
Khi người đệ tử cuối cùng đi ra khỏi cổng, cánh cửa ngay lập tức đóng lại, Quân Vũ Hiên bỗng quay đầu lại.
" Vậy bây giờ bắt đầu tu luyện đi. Lấy nơi này làm điểm xuất phát. Cách của thành phía đông của Duy Nạp thành khoảng 30 dặm chính là giáp ranh với Hồi bộ sơn mạch sơn. Bây giờ là 6h35 , một giờ sau ta ở đấy chờ các ngươi, nếu quá giờ thì tức là đến muộn......"
Quân Vũ Hiên lưu lại một câu nói và cả địa danh, nhưng trong tiếng cười mang đầy vẻ uy hiếp và đắc ý, bóng người liền nhanh chóng biến mất. Chúng đệ tử đứng lặng mất một lúc,sau đó bỗng một tiếng hô lớn:" Xuất phát a!!!!!"
chúng đệ tử lúc này mới phản ứng lại.Trong thoáng chốc thời gian, các sắc quang mang nhất thời nhấp nhoáng, đồng loạt bắn về phía đông môn, Mà khu vực huấn luyện của Quân Vũ Hiên, tắc chánh thức giựt lại duy mạc
Trên trời cao, Quân Vũ Hiên vẻ mặt lạnh nhạt tươi cười nhìn quang mang dưới chân thấp thoáng ......" A a, tinh lực rất dồi dào đây......" Sau đó, từ trên không bước một bước,lập tức biến mất.
Trong nhà của hiệu trưởng Khoa Phu Tư Cơ.
Vẻ mặt Khoa Phu Tư Cơ đầy vẻ buồn bực , một đôi hắc nhãn sáng loáng.
Liệt Phu Chuẩn Cơ cười lớn
" Đừng cười ! Thật là đáng chết "
Khoa Phu Tư Cơ rốt cục nhịn không được hô lớn.
Liệt Phu Chuẩn Cơ nghe vậy nhưng nụ cười lại càng lớn hơn .
" Đáng chết!"
Khoa Phu Tư Cơ hung hăng liếc mắt nhìnLiệt Phu Chuẩn Cơ, sau đó buồn bực dị thường. Gần đây hắn đang nghiên cứu một cái ma pháp cấp 11 - tân hình Phong hệ ma pháp. Nghiên cứu ma pháp chính là một việc cực kỳ hao phí tinh thần lực . Dù sao, chỉ một cái ba động rất nhỏ, sẽ làm cho ma pháp thất bại. Mà bình thường biểu hiện ma pháp thất bại chính là nổ mạnh. Cho nên Khoa Phu Tư Cơ chính là cực kỳ, cực kỳ chăm chú. Dù sao, 11 cấp ma pháp chính là tồn tại gần với mức cấm chú. Nếu là nổ mạnh Không nói là tác động đến toàn học viện, nhưng ít nhất cái sân này hắn chắc chắn không thể bảo vệ được.
Bởi vì không để ý đến thời gian, bởi vì quá mức chăm chú, thời gian dần dần trôi qua , bây giờ cũng đã rạng sang, gần 5 giờ rồi. Tinh thần lực đã bị hao phí rất nhiều, mặc dù hắn sở hữu tinh thần lực của Thần thánh ma đạo sư, cũng là uể oải dị thường, cùng với mất ngủ, quần áo trên người cũng lôi thôi không kém.
ai mà biết được , vừa mới chợp mắt, Quân Vũ Hiên lại đập cửa xông vào
Tất cả mọi người đều cũng biết. Nếu đang ngủ say mà bị người ta đánh thức thì không thể nghi ngờ chính là một việc làm cho người ta cực kỳ phẫn nộ, đối với tâm tình cực độ uể oải như vậy, thấy có người đến nói chuyện Khoa Phu Tư Cơ cũng đang định bộc phát, nhưng khi nhìn rõ người vừa mới xông vào, ngôn ngữ vừa muốn điên cuồng hét lên nhất thời bị nuốt xuống. Sau đó, chỉ còn lại là vẻ mặt buồn bực .
Biết được ý định khi đến của Quân Vũ Hiên, hắn tự nhiên tỉnh táo lại không ít. Quân Vũ Hiên khẳng định vì trường học xuất lực như thế , thân là hiệu trưởng, hắn tự nhiên là nhìn thấy tác dụng . Vì vậy không có nói một câu nào, tự nhiên là đại bút vung lên, chứng minh thành ý của mình.
nhưng sau khi đã viết “thư tay ” rồi, rồi bỗng nhớ tới, vạn nhất tiểu tử này lại có chuyện gì lại đây ‘ báo cáo ’ mình, với mảnh giấymà mình vừa viết hôm nay không thể nói gì được? Lại muốn rút lại tờ giấy, nhưng không thể, tự nhiên là tâm tình khó chịu. Vì vậy......" Quân Vũ Hiên – tên tiểu tử này bất kể là làm cái gì, đều là đã được sự đồng ý của ta" Nếu tờ giấy này mà xuất hiện khi có một vụ việc không hay ho gì xảy ra, chỉ có thể nói là đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
nhưng hắn không nghĩ tới chính là ngay sau khi Quân Vũ Hiên ra về, Liệt Phu Chuẩn Cơ tại lúc hắn đang cố gắng đi ngủ lần thứ hai lại lặng lẽ đi đến. Tâm tình của hắn lúc này, thật sự không thể dung hai chữ ‘ buồn bực ’ để hình dung
" Tốt lắm tốt lắm! Nói đến chánh sự đi! Đến gặp ta lúc này làm cái gì?! Sẽ không phải là cố ý phá hỏng giấc ngủ của ta đấy chứ ?!"
Khoa Phu Tư Cơ hung hăng nói lớn.
Liệt Phu Chuẩn Cơ cười sau một lúc, mới nghiêm mặt nói:" Quân Vũ Hiên đã dẫn đám đệ tử kia đi ra ngoài ."
Khoa Phu Tư Cơ không nhịn được nói:" Ta đã biết! Nếu chỉ có việc này, ngươi có thể đi!" Nói xong, chuẩn bị xoay người trở về đi ngủ.
Liệt Phu Chuẩn Cơ tùy ý nói:" Mà địa điểm huấn luyện của hắn là Hồi bộ sơn mạch!"
Khoa Phu Tư Cơ nghe vậy nhất thời chấn động, quay đầu lại ." Ngươi nói là Hồi bộ sơn mạch sao ??"
sắc mặt Khoa Phu Tư Cơ lập tức thay đổi, có vẻ trầm xuống, một lúc lâu sau mới nói:" Với thực lực của hắn ,dùng để bảo vệ bọn họ thì quá đủ rồi."
Liệt Phu Chuẩn Cơ lắc đầu, nói:" Vấn đề là, ta sợ hắn sẽ không bảo vệ bọn họ…."
Khoa Phu Tư Cơ nghe vậy lắc đầu, nói:" Yên tâm đi. Đây là cơ hội của hắn ......"
Liệt Phu Chuẩn Cơ ngẩn người, thở dài nói:" Hy vọng như thế đi . Phải biết rằng, lần này đám người đi theo hắn, đại bộ phận có gia thế không phải là bình thường đâu. Nếu là gặp chuyện không may ,Chỉ sợ học viện này sẽ có nhiều chuyện để nói rồi… ?"
Khoa Phu Tư Cơ bỗng cười cười, nói:" Yên tâm đi. Quân Vũ Hiên tiểu tử này . Có thể mang lại phiền toái cho ai cũng có thể. Nhưng tuyệt đối sẽ không mang lại phiền toái cho học viện đâu."
Liệt Phu Chuẩn Cơ nghe vậy sửng sốt, sau đó không xác định nói:" Ngươi muốn nói là ....."
Khoa Phu Tư Cơ cười hắc hắc, đôi mắt nhỏ lộ ra quang mang:" lão tiểu tử nhà ngươi thu Quân Linh Nhi làm đồ đệ, đây có thể nói là việc chính xác nhất trong cuộc đời ngươi......"
Liệt Phu Chuẩn Cơ nghe vậy ngạc nhiên. Sau đó cũng là bất đắc dĩ lắc đầu cười:" Ngươi a, thật sự là tâm tính không thay đổi chút nào a......"
sau đó, cả hai lão giả đều đồng thời nở nụ cười
mà đám đệ tử kia mang theo khát vọng mãnh liệt trở thành cường giả mà quyết định đi theo Quân Vũ Hiên tu hành, lúc này đã bắt đầu cuộc huấn luyện trong đời bọn họ không thể nào quên: "luyện ngục chi lữ"
Hồi bộ sơn mạch,cùng với Đồng Lạc Hà sơn mạch giống nhau,cùng nằm trong địa giới của Mai Nạp công quốc mà cũng là một chi mạch lan tràn trong Hoành đọan sơn mạch. Bởi vì vừa vặn do cơ vây quanh cả phía đông và phía tây của Mai Nạp công quốc,tại đại lục được gọi là Hồi bộ sơn mạch.
Nếu bỏ đi cách gọi là Hồi bộ sơn mạch này, tại các quốc gia trên đại lục, nó còn có một cái tên khác ,không thể nghi ngờ là càng nổi tiếng hơn chính là ma thú sơn mạch!
Chỉ nghe mỗi tên không thôi cũng có thể tưởng tượng ra. Cái sơn mạch này, đúng là một thế giới của ma thú .
Hoành đọan sơn mạch này chính là danh giới phân chia giừa loaig người và ma thú. Hoàn cảnh hai bên thật sự khác nhau rất nhiều,vài lời không thể nói hết.
Mà ma thú đích sinh ra, bởi vì do hoàn cảnh nhân tố mà tác động đến đã biến đổi thành dã thú biến dị. Theo lý thuyết, khí hậu trong thế giới loài người , do mưa thuận gió hoà, âm dương tương sinh tương khắc nên sẽ không thể xuất hiện ma thú
nhưng sự thật vẫn thấy xuất hiện ma thú . Mà lại xuất hiện trên một dải sơn mạch lớn
Vì vậy, Xuang quanh Hồi bộ sơn mạch, hàng năm đều có quân đội đóng ở chỗ này , luôn luôn chú ý đến động tĩnh của ma thú tại Hồi bộ sơn mạch.
đương nhiên, nếu đã sinh ra ma pháp. Chỉ sợ nếu ở chỗ này, cho dù là ma thú cũng phân chia không thể rõ ràng.
đối với Mai Nạp công quốc mà nói. Tồn tại của Hồi bộ sơn mạch đối với bọn hắn vừa là ái vừa là hận. Ái, là bởi vì bon họ nghiên cứu ra ma pháp chính là vì ma thú trong sơn mạch,nhận đưcợ vinh dự ‘ thánh địa của ma pháp ’. Hận, là bởi vì ma thú vốn rất hung dữ, đối với những người dân bình thường đều sinh ra những uy hiếp và tổn thất nhất định
Mà lúc này, Quân Vũ Hiên đang đứng tại phía dưới Hồi bộ sơn mạch sơn , gương mặt mỉm cười nhìn đám nam nữ thanh niên đệ tử trước mắt đang không kịp thở.
" Ân, không sai. Tất cả mọi người đều cũng có mặt đúng thời gian quy định ."
Quân Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời sắc, sau đó mỉm cười nói.
mấy người cuối cùng vừa có mặt nghe vậy, nhất thời thở dài một hơi
Việc này cũng khó trách. khoản cách 30 dặm cũng rất là xa. Nhưng đối với đám người mà thấp nhất cũng là cao cấp chiến sĩ mà nói, thực sự cũng không phải là quá khó khăn. Đương nhiên, những người này cũng đều đã thông qua cuộc kiểm tra tinh thần củaQuân Vũ Hiên thì mới được tiếp tục học tập. Nếu không có được nửa phần thực lực, chỉ sợ đã theo đám người buổi sáng sớm buồn bả rời đi rồi ?
xa xa, vừa lúc một đội quân đội hướng qua bên này nhìn. Bọn họ đúng là một trong những đơn vị quân đội có nhiệm vụ thủ hộ bảo vệ nơi này của Hồi bộ sơn mạch.
Quân Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn sang bên kia, sau đó quay đầu nói:" Các ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi một lát đi, ta qua bên kia một chút."
chúng đệ tử nghe vậy đương nhiên gật đầu mừng rỡ. Sau đó một chút, một số tên có thực lực yếu, nhất thời đặt mông ngồi ở trên mặt đất, thở hồng hộc. Mặc dù khoảng cách 30 dặm cũng không phải quá khó khăn. Nhưng cũng không phải rất dễ dàng, ít nhất cũng là như thế đối với một số người có thực lực hơi yếu mà nói .
Lâm Phong nhìn theo thân ảnh của Quân Vũ Hiên đang xoay người bỏ đi, trong mắt hiện lên một tia khát vọng. Trong đám người đang hiện diện ở đây, không thể nghi ngờ là thực lực của hắn cực mạnh, người thứ nhất đến địa điểm này chính là hắn, hơn nữa trừ bỏ hô hấp có chút dồn dập ở ngoài, cơ hồ không có cái gì là không khỏe .
Nhưng điều làm cho hắn khiếp sợ chính là - Khi hắn vừa đến, vẫn còn không kịp thở thì, Quân Vũ Hiên, với vẻ mặt mỉm cười đã xuất hiện ở đằng trước . Nhìn vẻ mặt, cơ hồ không có gì là mệt nhọc. Bộ dáng của hắn phảng phất như đã ở tại chỗ này đã chờ đợi rất lâu rồi.
Hắn vẫn biết rằng tốc độ của hắn vốn đã nhanh đến kinh người. Không nghĩ tới Quân Vũ Hiên dĩ nhiên so với hắn còn muốn nhanh hơn ! Hơn nữa là nhanh hơn rất nhiều, nhiều lắmMãi cho đến bây giờ, hắn mới chánh thức nhận thức được khoảng cách chênh lệch thực lực giữa hắn và Quân Vũ Hiên. Chênh lệch cực kỳ to lớn, như trời và đất
Nhưng đồng thời, điều này cũng kích phát ra một cỗ ngạo khí từ đáy lòng hắn. Hắn tự nhủ với bản thân mình, điều mà người khác có thể làm được thì bản thân mình cũng có thể làm được! Với tâm tính cao ngạo của Lâm Phong , mặc dù Quân Vũ Hiên lúc này so với chính bản thân hắn thì cường đại hơn rất nhiều, nhưng hắn tin tưởng! Cuối cùng sẽ có một ngày, hắn cũng sẽ có cơ hội vượt lên trên hắn, như trước kia hắn đã từng hơn xa Quân Vũ Hiên
Nắm thật chặt thanh kiến trong tay,khuôn mặt lạnh lùng có chút lộ ra vẻ vội vàng
" Các ngươi là ai?"
Nhìn thấy một đám người bỗng dưng xuất hiện, sau đó lại thấy một gã tuấn tú bạch y thiếu niên hướng về phía mình đi tới, gã trung niên cầm đầu đám binh lính đang đi tuần tra lập tức tiến lên. Nhìn trên cầu vai của hắn đang có hai quả màu bạc lục tinh, thì có thể thấy được, hắn là một gã trung úy.
Quân Vũ Hiên mỉm cười nói:" Ngươi hảo tiên sinh, chúng ta là một đám thầy trò của Hoàng gia ma võ học viện."
Trung úy kia nghe vậy, trong mắt nhất thời hiện lên một tia kinh ngạc —— Hoàng gia ma võ học viện, đối với tất cả mọi người trong Mai Nạp công quốc mà nói, có thể nói đó là nơi thần thánh vô cùng . Bởi vì cơ hồ tất cả mọi người biết, bất kỳ một người nào nếu từ nơi này tốt nghiệp đi ra, liền có cơ hội trở thành một cường giả cường đại.
" Nguyên lai là người của Hoàng gia ma võ học viện, thất kính . Cũng không biết các ngươi đến này có chuyện gì sao?"
Gã trung úy có chút gật đầu, sau đó hỏi.
Quân Vũ Hiên cười cười, nói:" A a, là như thế này , ta là sư phụ vũ kỹ bộ của Hoàng gia ma võ học viện vũ kỹ bộ, ta gọi là Quân Vũ Hiên. Lần này mục đích của chúng ta tới nơi này, là muốn đi vào Hồi bộ sơn mạch tu hành, rất mong trung úy tiên sinh tạo điều kiện cho chúng ta đi vào."
trung úy nghe vậy nhất thời lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau đó nhìn từ trên xuống dưới Quân Vũ Hiên —— mặc dù đại lục vẫn thường nói Mai Nạp Hoàng gia ma võ học viện nầy đây vì ma pháp mà nổi tiếng khắp đại lục, vũ kỹ cũng chỉ là bình thường mà thôi. Mặc dù là như vậy, nhưng không phải bất kỳ một Hoàng gia học viện nào trong đế quốc cũng có thể so sánh, hơn nữa cũng không phải tùy tiện một người nào cũng có thể đảm nhiệm chức vụ giáo sư vũ kỹ của học viện. Nếu muốn trở thành giáo sư, đầu tiên ngươi tối thiểu thực lực cũng phải đạt đến mức đại kiếm sư sơ kỳ. Mà nhìn bộ dáng của Quân Vũ Hiên hắn— nguyệt nha bạch y,khuôn mặt tuấn tú , nhìn hắn tuổi còn trẻ như thế , chẳng lẽ đã đạt được thực lực của đại kiếm sư sao???
" Cái này ngươi cũng biết rồi. Hồi bộ sơn mạch cực kỳ hung hiểm, nếu là tuỳ tiện xông vào như thế , vạn nhất xảy ra vấn đề gì......" Mặc dù kinh ngạc và kinh ngạc, nhưng gã trung úy cũng không có tỏ vẻ hoài nghi gì. Hơn nữa, mặc dù Mai Nạp đế quốc cho quân đội đóng ở chung quanh sơn mạch , nhưng cũng chỉ là nhằm mục đích chú ý ma thú khi từ trên núi xuống.Còn đối với những người muốn đi vào bên trong sơn mạch, cũng không có quy định ngăn cản bắt buộc. Thậm chí còn có một vài dong binh đoàn thường xuyên qua lại giữa sơn mạch và thành thị, bởi vì ma thú chi hạch chính là hảo vật.Kinh tế của Duy Nạp thành phát triển nhanh chóng như vậy, chỉ sợ là cũng không tránh được liên quan đến ma thú sơn mạch.
" A a, việc này ngươi có thể yên tâm. Không có vấn đề gì đâu. Chúng ta chỉ là tại ngay phía ngoài tu luyện, cũng không có ý định xâm nhập." Quân Vũ Hiên cười nói.
Gã trung úy nghe vậy, suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu. Được:" Nếu như vậy. Vậy các ngươi vào đi thôi."
Quân Vũ Hiên cười cười, sau đó gật đầu cám ơn, xoay người hướng đám môn nhân đệ tử đi đến.
" Hảo, chúng ta vào đi thôi."
Đi tới đám người trước mặt, Quân Vũ Hiên cười cười nói.
Đám người đang ngồi thở dốc phía dưới ngay lập tức đứng lên, Đi theo sau Quân Vũ Hiên, hướng về phía sơn mạch tiến đến.
dần dần , cả đoàn người đã chánh thức tiến vào bên trong Hồi bộ sơn mạch.
Đám đệ tử đi theo sau Quân Vũ Hiên, vừa đi vừa quan sát bốn phía. Những cây cối cao mấy chục thước , hình dạng to lớn kéo dài liên miên không dứt, cỏ dại cao quá đầu người, không khí mang theo mùi đất bùn ẩm ướt làm cho tất cả đám thanh niên nam nữ đệ tử vốn quen với cuộc sống phòn hoa nơi thành thị cảm thấy rất là mới lạ và ngạc nhiên
đại khái là bởi vì con đường bọ họ đang đi đã từng có rất nhiều người đã đi qua, hình thành một lối mòn xuyên suốt, điạ phương này cỏ dại mọc rất thấp ,thỉnh thoảng mới có một vài bụi cỏ cao quá đầu người mà thôi,