Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #16  
Old 02-06-2008, 01:53 PM
haoyun's Avatar
haoyun haoyun is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: "Nhà hát của những giấc mơ"
Bài gởi: 270
Thời gian online: 19 giờ 28 phút 1 giây
Xu: 0
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
Chương 29
Vị y sĩ điều trị cho Vương Long lắc đầu.
- Ông không nên đi về miền Nam lúc này. Bịnh tình của ông tuy có thuyên giảm, nhưng sự nghỉ ngơi và tránh xúc động vẫn là điều cần thiết.
Tấn Hi nhìn Vương Long.
- Anh thấy chưa? Anh nên nghỉ ngơi độ một tháng nữa cho bịnh đỡ hẳn rồi hãy về gặp Quán Anh.
- Một tháng? Tôi sợ là không đủ kiên nhẫn đợi một tuần.
- Tại sao anh lại gấp như thế? Anh xa Quán Anh đã bảy tám năm nay rồi, đợi thêm một tháng nữa cũng không quá đáng đâu.
- Trước kia khác, bây giờ khác. Lúc trước tôi xa nàng vì nghĩ rằng nàng sẽ sống hạnh phúc bên Trương Tú. Bây giờ, mỗi khi nghĩ đến việc nàng phải cô đơn một mình tôi chịu không được.
Vị y sĩ điều trị lắc đầu.
- Ông hiểu rõ cách điều trị bịnh tim ra sao. Uống thuốc là cần, nhưng thật sự không cần bằng sự nghỉ ngơi và giữ cho tâm hồn được thanh thản. Với tư cách của một y sĩ, tôi khuyên ông chưa nên đi xa lúc này. Nhưng nếu ở lại mà ông đầy những lo âu bứt rứt thì ông cứ việc đi. Có điều ông nên nhớ lời tôi dặn, cố tránh sự mệt mỏi và xúc động. Tôi sẽ kê toa cho ông đủ thuốc đùng trong vòng mười lăm ngày. Khi ông trở lại Đài Bắc, nhớ ghé y viện ngay.
Vị y sĩ lấy ra những thứ thuốc cần thiết, căn dặn Vương Long uống. Chàng cám ơn cùng Tấn Hi đi ra. Ra tới cổng y viện, Tấn Hi đứng lại.
- Tôi ân hận đã nói chuyện Trương Tú cho anh nghe không đúng lúc.
- Anh nói đdúng lúc lắm chứ. Tôi mang ơn anh thật nhiều vì tôi sắp gặp lại Quán Anh trong những ngày sắp tới này.
- Vậy chúc anh đi bình an và tìm lại được hạnh phúc.
Vương Long kêu một chiếc xe trở về nhà lấy hành lý.
Hành lý chàng đã sắp xếp xong từ ngay cái đêm nói chuyện với Tấn Hi. Ba giờ mới có một chuyến tàu về Nam, nhìn đồng hồ mới mười giờ hơn, chàng không biết làm gì cho hết thì giờ. Chàng chợt nhớ tới Liên Liên, từ nửa tháng qua chàng chưa thăm mộ vợ, chàng ghé qua phố mua một bó hoa rồi lên xe ra nghĩa trang thăm mộ nàng. Ngôi mộ đã được xây cất sau tang lễ, được trồng hoa chung quanh. Những cành hoa mọc lên sắp sửa trổ nụ. Buổi trưa, nghĩa trang thật vắng bóng người. Chàng đặt bó hoa trên mộ, đốt nhang cắm vào bát hương rồi lặng lẽ ngồi cuối mộ vợ.
Nỗi buồn lại xâm chiếm trái tim chàng. Chàng nhớ lại những kỷ niệm đã chung sống với Liên Liên. Những kỷ niệm không làm chàng say đắm nhưng khá đẹp, dịu dàng, thiết tha, êm thấm. Liên Liên là một người tình, một người vợ hoàn toàn. Nàng sẽ tiếp tục hoàn toàn nếu như nàng còn sống. Chàng hối tiếc vì con tim chàng đã không thể dành trọn vẹn cho nàng khi nàng còn sống tới khi nàng chết.
- Liên Liên, đó không phải là lỗi tại anh. Tình yêu anh đã dâng hiến cho Quán Anh trước khi gặp em.
Chàng nhớ lại quãng đời đã qua và chua chát nhận ra rằng chính khoảng thời gian chung sống với Liên Liên, chàng đã được sung sướng thảnh thơi nhất. Vậy mà chàng đã không thể chung thủy với nàng.
Vương Long đứng dậy không dám nghĩ tiếp. Chàng đốt thêm nhang, mùi thơm thoảng trong gió. Nghĩa trang buổi trưa thật buồn thật diệu vợi. Vương Long sợ nghĩ ngợi, chàng lưu luyến Liên Liên, yêu thích vẻ thanh tịnh buồn bã của nghĩa trang nên nấn ná mãi không nỡ rời.
Ngước nhìn khoảng trời xanh lãng đãng vài đám mây trắng trôi đật dờ, chàng tưởng tượng ra phút gặp lại Quán Anh. Chàng như trông thấy niềm ngạc nhiên sung sướng trong mắt nàng.
Đã gần tới giờ xe lửa chạy, Vương Long đứng dậy thắp thêm một nén hương, chàng đứng lặng khấn thầm trong trí.
- Liên Liên, hãy hiểu cho tâm sự của anh. khi sống em đã thông cảm, tha thứ cho anh, thì khi chết, linh hồn em linh thiêng, anh tin là em sẽ hiểu anh hơn. Anh sẽ nhớ em suốt đời và sẽ đem Quán Anh lại thăm em.
Một cơn gió thoáng qua, dật dờ nhang khói, lay động ngọn cỏ. Chàng tưởng như linh hồn của Liên Liên về, chứng giám cho lòng thành của chàng.
Mặt trời đã đứng bóng, chàng bước ra khỏi nghĩa trang mang theo tâm sự nửa bùi ngùi xúc động, nửa mơ màng hạnh phúc.
Chàng trở về nhà viết lá thư cho Lý Bân báo tin chàng có việc sẽ về Nam, không biết bao lâu mới trở về, mà có khi chàng sẽ chẳng trở về nữa. Bỏ lá thư xong, sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, chàng xách vali rời khỏi nhà Lý Bân. Một tương lai khác đang chờ đón chàng...
Chương 30
Ngôi biệt thự của nhà họ Miêu đã hiện ra trước mắt. Chàng dừng chân cố nén niềm vui sướng, xúc động. Chàng đứng lặng hồi lâu để ngắm nhìn căn nhà mà trước kia chàng cho là cao sang, xa lạ, giờ đây là một cảm giác thân yêu diệu vợi. Bởi vì nó đang che chở bảo bọc người chàng yêu thương nhất đời.
Chân bước vội, tim đập rộn ràng, chàng dừng lại trước cổng ngay dưới gốc cây bạch dương. Cổng khoá! Quán Anh không có ở nhà sao? Chàng hơi thất vọng. Nhìn vào phía trong, mọi cửa sổ, cửa chính đều đóng kín. Ngôi nhà có vẻ hoang vắng tiêu điều. Hoa viên, lối đi ngày nào tươi tốt, thứ tự sạch sẽ và rực rỡ mà ngày nay cỏ mọc, xác xơ...
Vương Long đứng nhìn ổ khoá phân vân lưỡng lự, đang lúc định cất tiếng gọi chàng thấy một bóng người thấp thoáng sau cành lá. Mừng rỡ, chàng nhìn kỹ, nhận ra bóng người đó là một người đàn bà, chắc là một người làm ở đây. Chàng gọi lớn.
- Bà ơi! cho tôi hỏi thăm một chút.
Chàng phải gọi tới ba lần, người đàn bà mới nghe tiếng, nhìn ra.
- Ông hỏi gì?
- Cô Quán Anh có nhà không hả bà?
- Ông hỏi bà Trương?
- Vâng! bà Trương?
Người đàn bà chăm chú nhìn chàng rồi nhẹ lắc đầu.
- Bà Trương đi vắng rồi.
- Bà ấy đi đâu?
- Tôi không biết!
- Chừng nào về?
- Tôi không biết.
- Bà là người làm của gia đình này phải không?
- Vâng, tôi trông coi tòa biệt thự này.
- Vậy thì tại sao bà không biết là chủ đi tới bao giờ về?
- Tôi coi nhà thì biết coi nhà thôi, còn chủ đi đâu, bao giờ về làm sao tôi biết được!
Bà ta trả lời chàng không mấy thiện cảm.
- Tôi là một người bạn thân của ông bà Trương. Từ nhiều năm nay tôi không gặp lại hai người. Khi hay tin ông Trương mất nên về thăm. Nếu như bà Trương gặp lại tôi, bà ta sẽ mừng lắm.
Ánh mắt người đàn bà đã biểu lộ một chút thiện cảm, bà ta chăm chú nhìn chàng.
- Khi nào bà Trương về, nói có ông họ Đỗ từ xa về thăm. Tối nay tôi sẽ trở lại.
- Tôi sợ rằng tối nay ông chưa gặp được chủ tôi. Ông đừng trở lại mất công.
- Tại sao vậy, bà Trương đi xa à?
- Vâng, chủ tôi đi du lịch.
- Đi từ bao lâu?
- Sáu tháng rồi. Khi đi, bà dặn tôi ở nhà coi nhà tử tế, lâu lắm bà mới về.
- Bà đi một mình hay đi với ai?
- Một mình!
Vương Long im lặng không hỏi nữa. Chàng không thể mất đi niềm hy vọng. Nàng đi du lịch rồi cũng sẽ trở về. Có lẽ vì sống quá cô quạnh nên nàng mới đi để khuây khỏa. Chàng nói với người quản gia.
- Thôi được, tôi ở ngay thị trấn này và còn ở lại đây lâu, thỉnh thoảng tôi sẽ ghé lại, nếu bà Trương có về bất ngờ, nhờ bà hãy đưa tấm danh thiếp này giúp tôi.
Chàng rút tấm danh thiếp, gạch bỏ chữ Trương Tú A, viêt' vào chữ Đỗ Vương Long, rồi chàng viết thêm.
"Người chết đã sống lại và trở về. Nếu về, đừng đi đâu nữa nhé. Mong tái ngộ"
Chàng đưa cho bà quản gia, cám ơn bà ta rồi trở lại con đường cũ. Tới ngã ba, chàng rẽ về phía nhà.
Chàng dừng lại ở trước cổng. Ngôi nhà cũ vẫn như xưa không có gì thay đổi ngoài vẻ cũ kỹ hơn trước. Xưởng mộc nằm trong dãy nhà ngang, phía sân trước vẫn nhộn nhịp bóng người làm việc. Chú chàng từ trong xưởng mộc bước ra, lưng còng phải chống gậy, nhưng đầu ngửng cao, tóc bạc trắng.
- Chú! Chú ơi!
Chàng la lên rồi chạy lại. Ông chú giật mình ngơ ngác, đã lâu rồi, tiếng "chú" đối với ông đã trở thành xa lạ. Trong lúc ông còn đang ngơ ngác thì một bóng người đã lướt tới trước mặt hai cánh tay dang rộng ôm choàng lấy ông.
- Chú, Vương Long của chú đã về đây.
- Vương Long! Vương Long!!
Ông chú lặp lại với thái độ hốt hoảng. Người ta đã nói với ông Vương Long chết rồi. Vậy kẻ nào đang tự nhận là Vương Long đùa dỡn với ông đây? Hay hồn ma của Vương Long hiện về.
- Vâng! Vương Long của chú đã về đây! Vương Long còn sống chứ chưa chết đâu.
- Con! Con!!
Ông chú đã nhận ra người đang ôm chặt lấy ông chính là đứa cháu thân yêu bằng da bằng thịt chứ không phải là hồn ma. Niềm vui mừng sung sướng chợt đến làm ông nghẹn ngào không nói nên lời.
- Vâng! con đây!
- Vậy mà người ta bảo con đã chết. Cám ơn trời phật cháu tôi còn sống.
Mọi người trong xưởng cũng đã chạy ra, vây quanh hai người, mỗi người nói một câu, phút chốc sân nhà huyên náo tiếng nói cười mừng rỡ. Bà thím từ trong nhà nghe huyên náo chạy ra. Thấy Vương Long bà đứng khựng lại hai chân run bắn cơ hồ muốn té. Rồi, bằng tất cả sự cố gắng bà chạy lại Vương Long ôm chầm lấy chàng.
Thấy niềm hân hoan sung sướng của chú thím, Vương Long không khỏi ân hận về hành động đã qua của chàng.
- Con đã hành động như một kẻ điên rồ, ích kỷ. Con thật là vô ơn đối với chú thím, từ nay con sẽ ở lại đây mãi mãi để phụng dưỡng chú thím.
Vừa nói chàng vừa dìu chú thím vào trong nhà.
Tài sản của haoyun

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #17  
Old 02-06-2008, 02:13 PM
haoyun's Avatar
haoyun haoyun is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Apr 2008
Đến từ: "Nhà hát của những giấc mơ"
Bài gởi: 270
Thời gian online: 19 giờ 28 phút 1 giây
Xu: 0
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
Chương 31
Những ngày đầu mới trở về, đầy vui mừng háo hức, thăm hỏi đã qua. Quán Anh đi du lịch vẫn chưa trở về. Vương Long nghĩ tới việc sắp xếp công việc giờ giấc cho đỡ trống trải hơn. Vì đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, nên chàng chỉ có thể đi dạo, đọc sách và nghỉ ngơi. Đồng thời cho sửa lại ngôi nhà đang ở được khang trang đầy đủ hơn. Chàng cho đóng một ít kệ sách, tạo cho chàng một thư viện riêng. Xong tất cả những việc đó, một tháng đã trôi qua. Quán Anh vẫn chưa về.
Chàng tiếp tục chờ đợi. Những ngày tháng qua, đến năm cũng rụng xuống dần dần. Một năm, hai năm rồi ba năm trôi qua, nàng vẫn biệt tăm. Những đau khổ, mỏi mòn chờ đợi chồng chất thêm trong tim.
Nàng đi đâu? Tại sao lại đi lâu quá như vậy? Bao giờ nàng mới chịu trở về? Bao giờ ta mới gặp được nàng?
Tâm trí chàng bắt đầu xốn xang bất định. Đã tới lúc chàng không còn chịu đựng được sự chờ đợi nữa. Chàng phải lên đường đi tìm nàng, dù chẳng biết nàng ở đâu, còn sống hay đã chết. Điều cần nhất là phải lên đường tìm nàng, đi bất cứ nơi đâu, khôn g chần chờ được nữa.
Thế rồi buổi sáng hôm sau, khi trời còn mờ sương, một vai mang hành lý, một vai vác cây đàn, chàng lên đường.
Chàng đi tìm một cánh chim vô định.
Chàng đi và tiếp tục đi mãi, đi hết đảo Đài Loan, qua Hương Cảng sang Tân Gia Ba... Hết tiền chàng trở về nhà lấy thêm rồi tiếp tục đi.
Nhưng người đi tìm thì bền chí quyết lòng mà kẻ được tìm vẫn biệt tăm.
Ba năm nữa trôi qua, tài chánh chàng dần dần khánh kiệt. Hết tiền chàng lại đi hát dạo kiếm tiền để tiếp tục đi tìm nàng.
Sức khỏe chàng dần dần bị hao mòn vì những gian lao cực trí. Nhưng chàng vẫn không ngã lòng, vẫn đi hết mọi nơi tiếp tục tìm kiếm...
Chàng trở lại Đài Bắc, viếng thăm mộ phần Liên Liên, đi qua những cánh đồng quê, những cánh rừng, những thành phố cũ.
Rồi một buổi chiều chàng trở về Hương Cảng. Trong lúc thả bộ đi qua các đường phố, Vương Long nhìn thấy những bản quảng cáo của đoàn hát Thiên Nga. Đoàn hát đang trình diễn ở đây. Nhớ tới những người anh em nghệ sĩ cũ, những người đối xử với chàng thật chân tình, mà mấy năm nay chàng chẳng hề nhớ tới họ, Vương Long tìm đến rạp hát họ đang trình diễn. Đúng vào cái rạp hát mà mười năm trước chàng đã đói khát khốn khổ vào ngủ nhờ ở đó. Trái đất này thật quá nhỏ bé, thế mà ta và Quán Anh mãi chẳng gặp nhau.
Vương Long vào rạp hát, mọi người đều mừng rỡ khi gặp lại nhau. Trúc Can đã lập gia đình và có ba con. Sau những câu chào hỏi, Trúc Can vỗ vai Vương Long.
- Tôi có chuyện này muốn nói với anh.
- Chuyện gì thế Trúc Can?
- Cách đây chừng hơn một năm, có một người đàn bà rất đẹp đến tìm anh.
- Một người đàn bà đến tìm tôi?
- Vâng, thật ra, từ ngày đoàn trình diễn những vở ca nhạc kịch của anh sáng tác, không thiếu gì những nữ khán giả đủ mọi lứa tuổi đến hỏi thăm và muốn làm quen với anh. Có điều trường hợp này lạ lắm, nên tôi nghĩ phải nói cho anh nghe.
Vương Long hồi hộp.
- Chuyện lạ ra sao?
Nghĩ ngợi một chút như để sắp xếp câu chuyện, Trúc Can mới nói.
- Dạo đó, đoàn hát đang trình diễn ở Tân Gia Ba, liên tiếp nhiều tuần lễ, anh em nghệ sĩ trong đoàn để ý, thấy một nữ khán giả thật đẹp, thật buồn lặng lẽ ngồi coi ở hàng ghế đầu, vở nhạc kịch "Tình vương đến chết" mà ở phần cuối có bài hát "Bản tình ca muôn thưở" đó. Bà ta coi đi coi lại vở kịch nhiều lần. Và cứ mỗi lần tiếng hát từ trong hậu trường vọng ra thì bà ta cúi đầu buồn bã đưa khăn lên lau nước mắt.
Ngừng một chút Trúc Can tiếp.
- Một hôm sau giờ vãn hát, bà ta vào hậu trường hỏi thăm về anh, hỏi thật kỹ. Bà ta hỏi rằng cái tên Tôn Tử Ái là tên thật hay bút hiệu. Bà ta có thể gặp anh được không?
- Anh trả lời sao?
- Tôi bảo bà ta đó là tên thật. Và anh không còn cộng tác với đoàn hát từ lâu, nên không biết địa chỉ của anh ở đâu.
- Bà ấy có nói muốn gặp tôi vì mục đích gì không?
- Không, nhưng khi tôi trả lời, bà ta có vẻ thất vọng lắm.
- Bà ta có cho anh biết tên không?
- Ngay lúc đó thì không. Nhưng một tuần lễ sau, tôi đưa nhà tôi vào y viện vì nhà tôi đau bất ngờ thì gặp bà ta cũng nằm điều trị tại đây.
Trúc Can thở dài nói tiếp.
- Bà ta bị bịnh bất ngờ và khá nặng. Và, thật là một sự tình cờ số mạng, vợ chồng tôi đã giúp cho bà ta đến nơi an nghỉ cuối cùng.
Vương Long giật mình.
- Bà ấy chết rồi sao?
- Vâng, bà ta bị đau chừng nửa tháng sau thì qua đời. Trước khi chết bà ta tỏ ý nghi ngờ Trương Tú A không phải là tên thật của anh, vì khi coi vở kịch bà ta có linh cảm anh là người mà bà ta đang tìm kiếm. Một người họ Đỗ tên Vương Long.
Vương Long hỏi giọng chàng lạc hẳn đi.
- Còn bà ta tên gì?
- Người họ Miêu tên Quán Anh... Bà ta là người giầu có nhưng không có họ hàng gì. Bà ta có cho chúng tôi một số tiền và gửi một gói vật dụng, dặn rằng khi nào gặp một người tên Đỗ Vương Long người miền Nam thì trao giúp...
Hai tai Vương Long ù đi, chàng lảo đảo ôm lấy đầu, không còn nghe Trúc Can đang nói những gì.
Trời bỗng chuyển mưa đổ ào ào.
Trong nghĩa trang buồn, Vương Long đứng chết lặng trước ngôi mộ của Quán Anh.
Mặc cho cơn mưa bất ngờ đổ xuống. Những hạt mưa nặng hột rơi xuống rát buốt thịt da. Đầu cổ quần áo chàng ướt sũng, nhưng Vương Long vẫn đứng bất động.
Những điều Trúc Can tiết lộ đã cho chàng hiểu được một phần nào tâm sự của Quán Anh.
Nàng không tin là chàng đã chết!
Nàng đã đi tìm chàng!!
Nhưng giữa chàng và nàng như hai chấm ở hai nơi, trên một đường chu vi.
Chu vi đó có quay, nhưng hai điểm đen vẫn bất động, nên chẳng bao giờ gặp lại được nhau.
Định mệnh thật quá khắc khe tàn nhẫn!
Ba năm liền tìm kiếm mà chẳng gặp được nhau. Ai bảo trái đất này nhỏ bé? Đối với cuộc tình giữa chàng và nàng, trái đất này mênh mông bát ngát mịt mù xa thẳm bao la.
Chỉ có mười năm trời mà chàng đã gặp quá nhiều sinh ly tử biệt! Đầu óc chàng u mê, đau đớn khôn cùng.
Chàng qua thăm mộ nàng để làm gì? Đối với sự sống, chàng cảm thấy quá mong manh. Đối với cuộc đời chàng thấy quá nhiều bất trắc.
Chàng đứng chết lặng trước mộ phần của nàng, mạch máu như se lại, nước mắt như cạn khô, trái tim như muốn nổ tung, hơi thở như nghẹn tắc.
Chàng đứng thật lâu, mặc cho gió mưa vùi dập. Nghĩa trang sũng ướt. Trên cành cao một con chim chiêm chiếp gọi đàn. Sau cơn mưa rào đổ xuống, nó đã mất bạn! Như cuộc đời chàng đã mất Quán Anh.
Mộng khó bền
Ngàn năm vương vấn
Mắt thẳm mông lung
Vì em vĩnh viễn
Sương tuyết đầy hồn
Ôm ấp tương tư
Mòn đời lê gót viễn du
Tìm em chẳng gặp
Hoang vu ngút hồn
Nhạc tình còn vọng
Ca khúc xôn xao
Ngập tràn thấu tận trăng sao
Bài ca muôn thưở em nào có hay
Lạc cung sầu khúc
Lạc bước trần gian
Mòn con mắt thẳm ngút ngàn
Thoáng bay theo gió lời vàng bặt âm
Mây trắng bay về núi
Chim bay mỏi cánh rồi
Mắt người tình lạnh xa xôi
Trăm năm hạnh phúc môi cười vỡ tan.
Nhạc khóc lời than, bài ca ngày nào chàng hát cho nàng nghe bỗng nhiên trở về trong tâm trí. Những hàng cây, những ngôi mộ trước mắt mờ dần. Chàng tưởng như đang sống lại cái đêm văn nghệ ngày nào, chàng đứng trên sân khấu, vừa hát vừa nhìn nàng đứng tựa mình vào cây. Màu áo trắng, ánh mắt lung linh diệu vợi... Và trong mùi ẩm mốc của nghĩa trang sau một cơn mưa, chàng tưởng như là mùi hương dịu dàng của cành lan tím mà nàng đã tung lên cho chàng.
Trong cõi lòng ngây ngất nhớ về dĩ vãng, chàng từ từ gỡ cây vĩ cầm đeo trên vai. Tiếng đàn cất lên réo rắt nghẹn ngào. Lời ca thoát ra như quyện vào trời vào đất. Bài ca như lời trăn trối sau cùng. Tiếng đàn chưa dứt, lời ca chưa xong mà chàng tưởng như trái tim thức giấc nhói đau... Hơi thở chàng như tắc nghẹn, âm thanh bài hát chàng ca không còn tiếng nữa. Hai chân bủn rủn. Chiếc đàn rơi xuống. Chàng quị ngã, úp mặt trên phần mộ nàng...
Cái ngã của chàng gây ra một tiếng động, như tiếng chân người nặng bước. Như một tảng đá rơi, một thân cây đổ khiến con chim lạc đàn đậu gần đó sợ hãi vụt bay lên cao...


Kết Thúc (END)

P/s : truyện Bản tình ca muôn thuở là một câu chuyện hay tuy nhiên kết thúc của nó lại không có hậu cho các nhân vật trong truyện. Chính cái kết thúc đó khiến cho người đọc cảm thấy nuối tiếc nhưng cũng có lẽ để lại một ấn tượng khác cho độc giả so với các truyện khác của nhà văn Quỳnh Dao.
Tài sản của haoyun

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™