Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 161: Ánh mắt của nàng, lóe ra hồng quang!
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Nàng dừng bước lại, hoảng sợ vội nhìn bốn phía xung quanh, không một bóng người.
Trước khi nàng kịp đặt vấn đề nghi hoặc, trong mấy bụi hoa gần đó bỗng rung động mạnh, nàng cúi thấp đầu nhìn lại, ánh mắt hoảng sợ trợn to, một con cự xà màu hoa lục đang nhanh chóng bò về phía nàng rất nhanh.
“Oa a… Cứu mạng a!” Bối Bối chân mềm nhũn, nhưng cũng cố hết sức chạy thật nhanh, trời ạ, nàng như thế nào lại quên nơi này là xà giới, làm gì có người, chỉ toàn xà là xà.
“Tuôn rơi tuôn rơi…” Hoa lục đại xà từ bụi hoa bắt đầu phi nhanh về phía nàng, mắt thấy càng lúc càng tới gần Bối Bối
Bối Bối sợ đến sắc mặt tái nhợt, hốc mắt nàng trong lúc hoảng sợ đã đỏ cả lên: “Cô Ngự Hàn, ngươi ở nơi nào? Cô Ngự Hàn… Ô ô ô… Mau tới cứu ta, ô ô ô…”
Tại sao nàng lúc nào cũng luôn luôn bị xà truy đuổi thế này, thật không may!
Chạy chạy chạy, bất chợt chân nào vấp vào một tảng đá nằm chắn ngang đường, thân thể không thể khống chế liền ngã chúi về phía trước.
Nàng tuyệt vọng kêu thét chói tai: “Cô Ngự Hàn…”
Tiếp theo, liền nặng nề ngã gục trên mặt đất, cự xà hoa lục tức thì đuổi theo, thân rắn lạnh như băng uyển chuyển quấn lấy nàng, khiến nàng sợ cứng cả người không thể động đậy được.
“Nôn…” Mùi vị gay mũi từ trên thân rắn phát ra, khiến Bối Bối nhịn không được muốn nôn.
Trừ Cô Ngự Hàn ra, nàng không chịu được bất cứ một con rắn nào cuốn lấy nàng.
“Buông, buông…” Bối Bối cả kinh nhìn con rắn màu xanh lòe loẹt đang quấn quanh trên người của mình, nàng cố gắng giãy giụa, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu rắn tại trước ngực của nàng cọ cọ, xúc cảm kinh khủng ác tâm đến mức làm cho nàng muốn lên tiếng thét chói tai.
“Không muốn, không muốn… Buông…” Bối Bối nhịn không được nữa nước mắt bắt đầu tuôn, tuyệt vọng lại không cam lòng nắm chặt nắm tay lại, dùng hết sức vùng vẫy để thoát ra, nhưng không thể thoát được.
“Cô Ngự Hàn, cứu ta, cứu ta…”
Trong khu vườn yên tĩnh, như trước không có một bóng người, trên mặt đất, một con hoa lục đại xà đang quấn lấy thân thể nhỏ xinh của Bối Bối, trên mặt đất quay cuồng.
Bối Bối cảm giác y phục của mình bị đại xà từng chút từng chút cắn xé mở ra, nàng đã khóc không ra tiếng, nói cũng chẳng thành lời, không có người đến cứu nàng, trong tâm nàng sự sợ hãi đã lấn át tất cả, nàng bắt đầu mất đi ý thức giống như một người điên chỉ đang điên cuồng giãy giụa kịch liệt.
“Không được đụng vào ta, buông…ra, a… Cút đi, cút đi…” Nàng tuyệt vọng nhìn y phục của mình bị cắn xé thành năm bảy mảnh, thân rắn lạnh như băng dán sát vào da thịt nàng người nàng đang dần dần bị lộ hết ra, khiến sau gáy nàng bắt đầu dâng lên luồng khí lạnh.
Một nỗi thống hận không cam lòng chịu nhục từ chỗ sâu nhất trong nội tâm của nàng phát ra, nắm lại cắm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, càng thêm kích thích nỗi thống hận điên cuồng trong lòng nàng.
“Ta muốn giết ngươi cái…này người điên, ta muốn giết ngươi… A…” Cả người thống hận làm nàng ngửa mặt lên trời hét lớn, máu đang sôi lên trong huyết quản của nàng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, nhất định giết tên xà muốn xâm phạm này, phải giết hắn.
Hoa lục cự xà vì nàng hét to bất chợt dừng lại một chút, lại tiếp tục nổi điên cắn xé y phục của nàng.
Bối Bối hận đến cả người phát run, liên tục gào thét không ngừng: “A…”
Cả người hoảng sợ kèm theo phẫn hận giống như công phá ý thức của nàng, nàng chỉ cảm thấy ngực càng ngày càng nóng, phảng phất có một cỗ khí đang quay cuồng trong ngực muốn đào thoát ra ngoài, túi gấm đang chứa hắc tinh ngọc bội tựa hồ cảm nhận được cái gì bắt đầu vụt sáng lấp lánh, phát ra quang mang chói lòa, chớp động càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh…
Lúc này, hoa lục cự xà vẫn chưa phát hiện, chỉ lo thể hiện thú tính, cứ điên cuồng cắn xé y phục trên người nàng, áo đã nát hết, bắt đầu tấn công xuống tới quần.
“Ta muốn giết ngươi!” Bối Bối ánh mắt bắt đầu lóe ra ánh hồng quang, là một màu hồng rất khác thường, không phải lệ hồng, là màu đỏ của máu.
Trong lúc nàng hận đến mức tận cùng, giận đến mức tận cùng, nàng nắm tay thật chặt, một cỗ lực lượng từ trong lồng ngực nàng phát đi ra, một luồng ánh sáng mạnh màu phấn hồng thẳng tắp đánh vào trên thân hoa lục cự xà , làm hắn văng ra thật xa.
“Thình thịch!” Hoa lục xà từ giữa không trung văng thật mạnh vào gốc cây đại thụ, sau đó rơi xuống đến mặt đất, thân rắn đồng thời khôi phục thành nhân hình.
“Mỹ… Nhân…” Cái…kia nam tử trong mắt ánh lên vẻ không tin nổi, nhìn Bối Bối, một tia tơ máu từ cái miệng của hắn bất giác chảy ra .
“Nôn…” Chỉ chốc lát sau, nam tử liền phun ra một búng máu, ánh mắt hắn dần dần mất đi thần khí, từ từ trắng dã, hắn cả người co giật vài cái, sau đó, không bao giờ… nhúc nhích nữa, chết không nhắm mắt, thẳng tắp nhìn chăm chú Bối Bối…
“Ngươi đáng chết, ngươi đáng chết, ngươi đáng chết… Ta giết người, ta giết người…” Bối Bối cả người phát run nằm trên mặt đất, thân thể mềm oặt hư nhuyễn đến không thể động đậy nổi.
Nàng thật sự giết người, giết một con rắn, một cái sinh mạng …
Môi run rẩy, nàng chỉ cảm thấy trước mắt nàng hoa lên, lát chuyển sang hồng, lát biến sang xanh, khiến nàng cảm thấy cảnh vật xung quanh như không ngừng biến đổi màu sắc, nàng không còn đủ tinh lực để đi chú ý sự thay đổi của bản thân, chỉ là chăm chăm nhìn về phía cái tên nam nhân đã chết đang nằm thẳng tắp ở dưới tàng cây kia.
Trong khi đó, Cô Ngự Hàn nhanh như chớp lướt qua lướt lại bốn hướng, qua hết cổng vòm này tới cổng vòm khác, hắn mới vừa rồi hình như nghe được tiếng hét của Tiểu Bối Bối, thanh âm kia rất nhỏ rất nhỏ, hiển nhiên là từ nơi rất xa truyền đến, thanh âm yếu ớt, hắn không biết tại sao trong lòng chợt dấy lên cảm giác khủng hoảng, lo lắng, tim đập dồn dập.
Tiểu Bối Bối, ngươi ở nơi nào?
Hắn nắm chặt tay lại, làm phép khiến cho bản thân lướt qua lại tìm kiếm không ngớt, thân ảnh càng lúc càng nhanh, ảo não hối tiếc cây trâm con rắn nhỏ đã hóa thành lực lượng trở lại trên người hắn, nếu không hắn có thể lập tức tìm được nàng.
Hiện tại, chỉ có thể vô lực quay đầu tìm kiếm lung tung.
Mới vừa rồi, không biết tại sao, hắn đột nhiên cảm giác được pháp thuật của bản thân không thể khống chế, chân khí trong thân thể bất chợt dao động khác thường giống như đang đáp lại một cái gì đó, làm hắn kinh hoảng, tới cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao hắn lại có cảm giác phi thường bất an, chẳng lẽ là Tiểu Bối Bối đã xảy ra chuyện?
“Tiểu Bối Bối, Tiểu Bối Bối… Ngươi ở nơi nào? Trả lời ta, Tiểu Bối Bối…” Hắn nóng ruột kêu to, nhưng trước sau không hề nghe được bất cứ âm thanh gì đáp lại, càng làm cho hắn thêm lo lắng.
…………….
Bối Bối nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy cả người lúc lạnh lúc nóng thân thể vô cùng khó chịu, thân thể khó chịu nhưng cũng không bằng cảm giác nàng đã giết người – kéo nàng từ trong sự tức giận và hận ý điên cuồng hoàn hồn lại, nàng hốt hoảng một mực nỉ non.
“Ta giết người, ta giết người…”
Đợi tới lúc Cô Ngự Hàn rốt cục tìm thấy Bối Bối, đã thấy nàng nằm trên mặt đất, quần áo không chỉnh tề tơi tả, tim hắn cơ hồ như tan nát, hắn gào thét lớn bước nhanh qua: “Tiểu Bối Bối…”
Là ai, là ai dám khi dễ Tiểu Bối Bối của hắn…
Trong lúc mơ hồ, nàng tựa hồ nghe được thanh âm quen thuộc, nàng ngơ ngác ngẩng đầu, thấy nhân ảnh quen thuộc, trong không khí phấn hồng hư ảo, hướng nàng chạy tới.
“Cô Ngự Hàn…” Tiếng nói nàng đau đớn vỡ vụn kêu to, đôi mắt lạc thần dường như đã bắt đầu có tiêu điểm.
Ngay lúc nàng vừa ngẩng đầu lên, con ngươi đen của Cô Ngự Hàn lóe lên một thoáng, Tiểu Bối Bối của hắn… Ánh mắt thoáng hiện lên hồng quang giống như ánh mắt rắn của hắn… hồng quang rất đạm, nàng …
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 162: Câu đố.
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Cô Ngự Hàn kích động vội vã ôm Tô Bối Bối đang run rẩy nằm trên mặt đất vào lòng, cởi áo khoác bao lấy thân hình nàng, sau đó ôm nàng thật chặt, rồi lại không dám dùng sức, rất sợ sẽ làm bị thương đến nàng.
Tầm mắt hắn rơi xuống bộ y phục đã bị cắn xé gần hết của nàng, tâm hắn như bị ai xé nát, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn: “Tiểu Bối Bối, trong người thấy thế nào?”
Bối Bối đưa đôi mắt hoảng loạn nhìn hắn, nước mắt ủy khuất lại lần nữa rơi xuống, nàng mãnh liệt ôm lấy hắn, gục mặt vùi vào trong lòng hắn : “Ô ô ô… Cô Ngự Hàn, ta sợ, cái kia xà quấn lấy ta, cắn xé y phục ta, muốn đối ta… đối ta… Ta rất giận, rất rất giận, ô ô ô… Ta muốn giết hắn, ta chán ghét hắn, ghét hắn tận xương tủy, ô ô ô…Nhưng là … ta giết người…”
Nàng lời nói không có mạch lạc khóc lóc kể lể, đem sự sợ hãi, hoảng loạn phát tiết ra hết.
“Tiểu Bối Bối, xin lỗi, thật xin lỗi, ta đã tới chậm, xin lỗi nàng…” Hắn không ngừng mà hôn lên những sợi tóc rối của nàng, càng lúc càng thấy xót xa.
“Ô ô ô… Hắn muốn xâm phạm ta, ta sợ lắm… Ta giết người, làm sao bây giờ? Ô ô ô…” Bối Bối vừa khóc vừa đem khuôn mặt đầy nước mặt vùi vào lồng ngực hắn, ôm hắn thật chặt, chỉ sợ buông lỏng tay, hắn liền biến mất vậy.
“Ngoan, không có việc gì, có ta ở đây, cái gì cũng không phải sợ, ta ở đây…” Hắn trấn an nàng, đã nhìn thấy y phục bị cắn xé tả tơi của nàng, hắn cơ hồ không thể kềm chế ý nghĩ muốn giết người, hắn cắn chặt hàm răng, khuôn mặt tuấn tú tức đến xanh tái, hắn sẽ giết cái tên dám có ý đồ bất chính với Tiểu Bối Bối của hắn kia, tuyệt giết không tha …………
Đợi một chút, Tiểu Bối Bối nói nàng giết người?
Đôi con ngươi đen của hắn đột nhiên trở nên tinh nhuệ, nhìn quanh bốn phía, hắn thấy dưới gốc đại thụ bên kia đang nằm… một khối thi thể.
Hắn nheo mắt lại, xem xét tình huống, tựa hồ như là bị chấn thương ném tới thân cây sau đó rớt xuống đất tử vong , Tiểu Bối Bối thật có thể đem một cái nam nhân đánh văng đi?
“Tiểu Bối Bối, ngoan, đừng sợ, cho ta nhìn xem.” Hắn dỗ dành nàng, đưa tay ôm nàng nhẹ nhàng đẩy ra một chút, để hắn có thể thấy rõ ánh mắt của nàng.
Nhìn vào đôi mắt đầy lệ của nàng, hắn nghi hoặc, ánh mắt của Tiểu Bối Bối tại sao lại chuyển sang màu đỏ nhạt, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Tuy nhiên, Bối Bối chỉ nhìn hắn một cái, gương mặt quen thuộc ấy, mùi vị quen thuộc ấy, ánh mắt khiến nàng an tâm, sau đó hoàn toàn buông lỏng, nàng cảm giác được trước mắt tối sầm, cả người thả lỏng yếu đuối tại trong ngực của hắn, nhắm mắt ngất đi.
“Tiểu Bối Bối…” Cô Ngự Hàn đỡ lấy nàng bối rối kêu lên, không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ linh tinh chuyện khác được nữa, liền cúi xuống ôm lấy nàng, lập tức phi thân rời đi, cũng không rảnh để ý đến những thứ khác (ý mún nói vứt cái xác chỏng chơ nèm chình ình ra đóa chơi í mà)
Trở lại biệt viện, Cô Ngự Hàn lớn giọng hô to: “Tuyệt Lệ, Tuyệt Lệ…”
“Có thuộc hạ.” Thương Tuyệt Lệ rất nhanh hiện thân.
“Nhanh đi thỉnh đại phu.” Cô Ngự Hàn vội vã bỏ lại một câu nói liền ôm Bối Bối đi vào trong phòng.
“Vâng” Thương Tuyệt Lệ cũng đã nhìn ra Bối Bối đang trong tình trạng hôn mê, cuống quít đi ra ngoài tìm đại phu.
Không lâu sau, một tên đại phu được Thương Tuyệt Lệ lôi đến, lắc mình đi vào, đại phu bị Thương Tuyệt Lệ lôi kéo phi đến, mệt nhọc thở phì phò, nhìn kỹ, chính là vị đại phu ở y quán lúc trước.
“Đại phu, mau nhìn xem nàng.” Cô Ngự Hàn một tay kéo ngay vị đại phu chân vừa chạm đất nhanh lại giúp Bối Bối xem mạch ….
Cô Ngự Hàn nín thở ngưng thần chờ đợi, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú khuôn mặt tái nhợt của Bối Bối, ánh mắt liếc qua đại phu, trên mặt rất là khẩn trương.
“Vương, Bối Bối tiểu thư xảy ra chuyện gì, các ngươi không phải là đi uống rượu mừng sao?” Thương Tuyệt Lệ thấp giọng hỏi.
Nhớ lại chuyện xảy ra tại Điền gia, Cô Ngự Hàn nắm chặt nắm tay lại thành quyền, nghiến răng nghiến lợi nói : “Bối Bối ở nơi đó thiếu chút nữa bị người ta… xâm phạm.”
“Cái gì!” Thương Tuyệt Lệ không còn vẻ điềm tĩnh thường thấy, khuôn mặt giật giật, ngạch tế gân xanh thoáng co giật, dám làm như thế đối với Bối Bối tiểu thư, nếu có thể gặp hắn không ngại phanh xác người đó ra.
“Bối Bối đã giết tên dám xâm phạm nàng rồi, ngươi đi Điền gia điều tra xem đã xảy ra chuyện gì…” Cô Ngự Hàn cau đôi mày kiếm, phẫn nộ, hỏa diệm từ trong miệng muốn phun ra, chuyện lớn như thế này, hắn nhất định sẽ tìm Điền gia tính sổ!
“Vâng.. Ách… Bối Bối tiểu thư… Giết người?” Thương Tuyệt Lệ cảm giác được khó có thể tin nổi, Bối Bối tiểu thư tay trói gà không chặt, như thế nào có thể… giết người?!!
Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn mãi vào khuôn mặt Bối Bối, tay phất lên ý bảo Thương Tuyệt Lệ đi ra ngoài, tỏ vẻ tạm thời không muốn nhắc tới chuyện này.
Thương Tuyệt Lệ lĩnh mệnh đi ra ngoài, cho dù người nọ không chết, hắn cũng sẽ thay Bối Bối tiểu thư giết chết tên đó!
Hồi lâu sau, đại phu xem xong mạch của Bối Bối đem tay bỏ vào trong chăn, cúi đầu trầm ngâm…
Nhìn thấy đại phu mang vẻ mặt trầm ngâm, Cô Ngự Hàn cẩn thận hỏi: “Đại phu, nàng hiện tại thế nào?”
“Vị công tử này, ách… Tiểu thư có hiện tượng rất kỳ quái, thân mình nàng cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ là bị hoảng sợ quá độ, nhưng là trong cơ thể của nàng tựa hồ… có một nguồn năng lượng rất lớn đang di chuyển, thân thể của nàng chưa kịp thích ứng, mới có thể bị làm cho té xỉu, , hơn nữa trên người nàng có lưỡng hai chủng loại dòng máu bất đồng đang từ từ dung hợp, năng lượng trong cơ thể tựa hồ đang đi theo hai dòng máu bất đồng ấy tạo nên phản ứng không giống nhau… Ai… Tình huống như thế…” Đại phu rất lấy làm phức tạp nhíu mày thật chặt.
Cô Ngự Hàn nghe thấy Bối Bối không có gì đáng ngại, liền thở dài một hơi, hắn ngồi vào mép giường, ôn nhu vuốt ve mặt của nàng, nhớ ra không lâu trước đây, nàng tự đâm mình bị thương, bản thân chảy rất nhiều máu, hắn vì cứu nàng, nên hắn đã truyền máu từ cơ thể hắn thông qua vết thương chuyển dời đến trên người nàng.
Từ đó, đương nhiên trong cơ thể nàng phải chảy dòng máu của hắn…
“Đại phu, nàng trong cơ thể có máu lạ đang chảy, đó chính là máu của ta, còn như chuyện năng lượng, đại phu có phải hay không, không có cách nào khác giải thích cụ thể cho ta ?”
“Thảo dân vô năng.” Đại phu xấu hổ cúi đầu, hắn làm nghề y nhiều năm như vậy, đích xác chưa từng gặp qua tình huống như thế, không thể nào giải thích, người có tu pháp, thông thường đều là dùng huyết khí của bản thân tới dẫn đường cho năng lượng dịch chuyển, chính là cái bệnh nhân này lại có đến hai dòng máu luân chuyển, thật kỳ quái.
“Tốt lắm, ta chỉ muốn xác định nàng là bình an là tốt rồi, ngươi đi xuống đi.” Ánh mắt Cô Ngự Hàn vẫn không ly khai Bối Bối, chỉ cần nàng là bình an là tốt rồi.
“Vâng, thảo dân sẽ kê một đơn thuốc an thần cho bệnh nhân uống.” Đại phu nói xong, cúi mình vái chào, liền đi ra ngoài, tỳ nữ ngoài cửa rất nhanh theo sát đại phu đi lĩnh phương thuốc.
Cô Ngự Hàn bưng nước nóng tới, thay bộ y phục rách nát của nàng ra, tinh tế chà lau mặt của nàng, sau gáy, xương quai xanh, lần lần di chuyển xuống thấp hơn, trông thật sự tỉ mỉ nghiêm túc.
Nhìn trên da thịt trắng noãn của nàng, hiện lên những vết bầm đỏ, hắn nắm chặt nắm tay, thật sâu hít một hơi cố gắng đè xuống cỗ lửa giận.
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 163: Đầu sỏ gây nên.
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Hắn cúi đầu, bạc môi ở trên bộ ngực rất tròn của nàng, nhẹ hôn lên những vết ngân thâm tím, nhẹ nhàng qua lại, hồng quang nhàn nhạt tràn ngập trên môi hắn, từ từ thấm nhập vào da thịt nàng, khiến cho những vết thâm tím dần dần nhạt dần rồi biến mất hẳn.
“Tiểu Bối Bối, không phải sợ, ta sẽ khiến tất cả những thứ ngươi không thích biến mất hết.” Hắn thương tiếc hôn lên môi có điểm lành lạnh của nàng, cái lạnh khiến cho lòng hắn phát run, hắn không có bảo vệ nàng thật tốt, khiến nàng gặp phải kinh hách lớn như vậy, là hắn không tốt.
Trên cơ thể nàng hôn cho đến khi da thịt nàng trở nên hoàn hảo như lúc ban đầu, hắn mới bắt đầu tìm một bộ quần áo mới cho nàng thay, giúp nàng đắp chăn lên người, để nàng có thể an ổn ngủ ngon.
Đưa tay lấy ra Hắc Tinh Ngọc Bội trên người nàng, hắn tinh tế quan sát cẩn thận, đây là hắn lần đầu tiên nhìn xem đến Hắc Tinh Ngọc Bội của nàng, nguyên bản thì hắn sẽ không nhìn đến nó, bởi vì người hắn muốn, một mực chỉ có một mình nàng, cùng với những thứ khác không quan hệ, đối với Hắc Tinh Ngọc Bội, hắn cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Nhưng là, hiện tại hắn phải biết rõ ràng một việc.
Cái ngọc bội này, tựa hồ ẩn chứa năng lượng cực đại bí ẩn, hắn từng đón nhận năng lượng qua cái ngọc bội này mới có thể đánh bại Hắc Khi Dạ bọn họ.
Xoay tròn ngọc bội, hắn đột nhiên phát hiện ở trong ngọc bội đen bóng lóng lánh có một tia sáng, hình như có một tia ti đỏ như máu đang lưu động.
Hắn đưa mắt nhìn thật sát, là tơ máu…
Trong đầu hốt nhiên hiện lên khoảnh khắc Bối Bối lấy trủy thủ đâm thẳng vào tim mình, hình như bất chợt bắt giữ đến một cái gì đó, rồi lại mơ hồ vụt mất không rõ.
Tầm mắt của hắn dừng trên ngọc bội một thoáng, sau đó lại rơi vào trên mặt của nàng, lẳng lặng nhìn nàng một hồi lâu, thấy nàng đang ngủ im lìm, ánh mắt hắn trầm lại, đưa ra một quyết định, vì vậy hắn bước cách xa giường một chút, sau đó làm phép vẽ một cái Bát Quái trận.
Nhàn nhạt ánh hồng quang ở trong Bát Quái trận rung động, chỉ chốc lát sau, thân ảnh của trưởng lão xuất hiện ở giữa Bát Quái trận.
“Vương, ngài tìm lão phu… Có phải hay không chuyện gì xảy ra?” Trưởng lão một bên hỏi một bên nghĩ đến cái gì, sau đó lại rất khẩn cấp tiếp tục hỏi.
“Vương, lão phu nhìn thiên văn thấy thiên tinh (*) đã bị chấn động, (Htrần: sao thiên ti nghi hay còn gọi là thiên tinh – đại diện cho vận mệnh quốc gia và hoàng tộc), có phải Bối Bối tiểu thư xảy ra chuyện gì hay không ?”
Cô Ngự Hàn nhíu mi gật đầu: “Trong cơ thể Tiểu Bối Bối đột nhiên phát ra một cổ năng lượng, đánh chết một người, ánh mắt của nàng… đột nhiên biến thành màu đỏ nhạt, hiện tại lại biến trở về như cũ, hơn nữa, Hắc Tinh Ngọc Bội trên người nàng lại xuất hiện tơ máu, đây là chuyện gì?”
Nghe vậy, trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, vừa nghĩ vừa cảm thấy kỳ quái: ” Chuyện này kỳ lạ thật, theo quẻ tượng của lão mới gieo gần đây, chỉ biết là tiểu thư Bối Bối có thể dẫn đường cho năng lượng của Hắc Tinh Ngọc Bội, chỉ là muốn phát động năng lượng phải có linh lực của huyết khí của chính bản thân tiểu thư mới có thể a, ánh mắt Bối Bối tiểu thư biến màu đỏ, chính là nói lên Bối Bối tiểu thư cũng sẽ bắt đầu dùng năng lượng của Hắc Tinh Ngọc Bội, có điều Bối Bối tiểu thư chỉ là một phàm nhân không có linh lực sao có thể…”
“Ta hiểu rồi, bởi vì trên người nàng có máu của ta, ta từng đem máu của ta rót vào trong cơ thể nàng, cho nên lúc nàng gặp nguy hiểm thì cơ thể nàng mới dẫn phát Hắc Tinh Ngọc Bội, máu của ta mới có thể khiến nàng phát ra lực lượng.” Cô Ngự Hàn rốt cục suy nghĩ cẩn thận điểm này, xem ra, nàng và hắn đúng là có số trời định sẽ cột cùng nhau, nếu như đây đúng “sự kết hợp” như quẻ tượng của trưởng lão đã bói trước đây, như vậy hắn nguyện ý tin tưởng sự kết hợp đó, hơn nữa vui vẻ chịu đựng!
“Vương, sau chuyện này chắc chắn ngài đã tin tưởng quẻ tượng khi xưa của lão phu a, chuyện gì tới sẽ tới, thủy chung có muốn trốn cũng trốn không thoát a.” Trưởng lão cười híp mắt đầu gật gật, nhắc đến quẻ tượng của chính mình một cách rất là đắc ý, tự tin. Cái vị Vương trẻ tuổi, kiêu ngạo này cuối cũng tin hắn hoàn toàn mười phần a, không còn là năm phần (một nửa) nữa rồi, ha hả…
Cô Ngự Hàn nhún nhún vai, lập tức, ánh mắt của hắn ánh lên tia nguy hiểm nheo lại: “Trưởng lão, trong Hắc Tinh Ngọc Bội có tơ máu là chuyện gì xảy ra?”
“Khụ khụ khụ… Cái…kia… Vương, chuyện này lão phu có thể giải thích.” Trưởng lão đột nhiên cảm thấy ánh mắt Vương rất là sắc bén, khiến cái đầu đang ngẩng cao đắc ý của lão sảo sảo nhanh chóng cúi thấp xuống.
“Vậy mau giải thích cho Bổn Vương nghe.”
“Vâng… Trong lúc Vương cùng hai vị điện hạ của Hắc Phong quốc giao đấu gặp nguy hiểm, lão phu một mình triệu hoán linh hồn của Bối Bối tiểu thư, nói với người… Nói cho người biết cách dùng Hắc Tinh Ngọc Bội, Hắc Tinh Ngọc Bội cần phải có máu từ tim của người có duyên mới có thể đánh thức được năng lượng của nó, tất cả đều là duyên phận, lúc ấy trên người của Bối Bối tiểu thư vừa đúng lúc có phân thân con rắn đỏ nhỏ của Vương (Htrần: chiếc trâm cài tóc hình con rắn đỏ nhỏ mà Hàn ca tặng cho Bối Bối đặng theo dõi nàng cho dễ í chẹp chẹp), chỉ cần năng lượng của Hắc Tinh Ngọc Bội được khởi động, con rắn đỏ nhỏ sẽ tự nhiên hấp thu năng lượng Hắc Tinh Ngọc Bội, sau đó truyền vào trong cơ thể Vương, Vương có thể đánh bại hai người Hắc Khi Dạ cùng với Hắc Khi Phong.”
Cô Ngự Hàn con ngươi đen ánh lên tia lạnh lẽo, hàm răng nghiến chặt lại, giận dữ trợn mắt nhìn trưởng lão: “Ngươi có biết hay không ngươi có thể hại chết nàng!”
“Lão phu… Lão phu xấu hổ, nhưng là… Đó là phương pháp duy nhất có thể cứu Vương.”
Trưởng lão cúi đầu càng thấp, thật ra lúc ấy, lão cũng chỉ là liều thử một lần, bởi lão không xác định Bối Bối tiểu thư có hay không nguyện ý vì Vương hy sinh, nhưng là, khi hắn thấy Bối Bối tiểu thư nghĩa khí kiên định vào lúc ấy, hắn cũng đã bị thuyết phục, Bối Bối tiểu thư kỳ thật lúc ấy có thể lựa chọn xoay hướng chuyển sang Hắc Phong quốc…
“Ngươi… Sau này không bao giờ được phép tái giựt giây cho Tiểu Bối Bối làm nên những chuyện nguy hiểm như vậy, ngươi có biết hay không ta suýt chút nữa đã không thể cứu được nàng trở về … Chết tiệt, nguyên lai là ngươi đang làm trò quỷ, tức chết ta, thuộc hạ của Bổn Vương thế nhưng lại không thuần phục nữ nhân của Bổn Vương, thậm chí còn giựt dây nàng làm chuyện nguy hiểm như thế, trưởng lão, ngươi nói thử xem Bổn Vương nên xử trí ngươi như thế nào?”
Cô Ngự Hàn càng nói càng giận, hình ảnh nàng cầm dao tự đâm vào bản thân luôn khiến hắn giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, mỗi lần thức dậy như thế, hắn đều rất giận nàng, cho dù là vì hắn, hắn cũng không cho phép nàng thương tổn bản thân.
Nguyên lai đầu sỏ gây nên những cơn ác mộng gần đây của hắn là trưởng lão!
“Vương, thuộc hạ biết tội, mặc cho Vương xử trí.” Trưởng lão xấu hổ cúi thấp đầu, hắn hiện tại phi thường nguyện ý vì ban đầu đã làm Bối Bối tiểu thư bị thương mà đón nhận bất cứ sự trừng phạt nào.
“Hừ, sau khi Bổn Vương hồi cung lão nên rửa cái mông của lão chờ sẵn đi!” Cô Ngự Hàn lạnh lùng hướng về lão liếc mắt. (Htrần: Ta đặc biệt yêu cầu các hủ nữ khi đọc câu nì cấm liên tưởng l ung tung, chỉ được hiểu theo nghĩa đen nha. Đây là NGÔN TÌNH, NGÔN TÌNH a *cười lăn lộn*)
“Vâng”
Cô Ngự Hàn lại trừng mắt nhìn trưởng lão một cái nữa, sau đó phất tay thu hồi pháp lực, trong phòng lại khôi phục an tĩnh.
Hắn một lần nữa trở lại bên giường, đã thấy nàng hình như bắt đầu ngủ không được yên ổn, bởi vì đôi mi thanh tú của nàng gắt gao nhíu chặt lại, trong miệng đang thốt lên không ngừng những lời vô nghĩa: “Không được lại đây… Cứu mạng, Cô Ngự Hàn… Ngươi ở nơi nào? Cứu…”
Rất nhanh, hắn vội chạy đến bên người nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, dùng hơi ấm bản thân bao bọc lấy nàng, thương tiếc hôn nhẹ lên mi, lên mắt, lên đôi môi hồng của nàng, làm cho nàng cảm nhận được hắn: “Tiểu Bối Bối, ta ở chỗ này, ta ở bên cạnh ngươi, không phải sợ, ta đây.”
“Cô Ngự Hàn…” Bối Bối vô ý thức mấp máy môi kêu tên của hắn, thân thể theo bản năng dựa sát vào hắn, mí mắt co giật, khóe mắt có chút ướt át, có thể thấy được nàng đang ngủ rất không an.
“Ngoan, ta ở đây.” Cô Ngự Hàn một lần lại một lần tại bên tai nàng nói nhỏ, vất vả lắm nàng mới bắt đầu bình tĩnh lại.
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 164: Chân tướng.
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Thương Tuyệt Lệ lén lút ẩn vào phủ của Điền gia, lại nghe đến bên trong truyền đến âm thanh kêu khóc không ngừng.
“Con của ta a, ngươi như thế nào cứ như vậy bỏ chúng ta mà đi, làm cho cha ngươi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ngươi như thế nào nhẫn tâm a…” Điền mẫu phủ phục tại bên quan tài, khóc lóc kể lể, rũ rượi.
Điền Quyên Quyên cúi đầu lau lệ, nghẹn ngào không ngừng: “Nương, người phải bảo trọng thân thể a.”
“Nhất định là cái ả tiện nhân kia không chịu khuất phục, cho nên mới giết người diệt khẩu, giết biểu ca!” Một bên, một người trẻ tuổi mặc mặc lễ phục chú rể thống hận nói
………….
Nghe bên trong đối thoại, lông mày Thương Tuyệt Lệ nhíu chặt lại, nguyên lai là ép cưới, cái hôn yến này xem ra thật không đơn giản, “tiện nhân” mà vị chú rể mặc lễ phục nhắc tới kia không thể nghi ngờ nhất định là tân nương tử bị lừa bịp ép cưới. Chỉ là cái vì cái vị thiếu gia đích thực kia gặp phải Bối Bối tiểu thư, cho nên mới tạo nên cảnh chết thảm như vậy.
” Ả tiện nhân kia, ta sẽ đi giết ả!” Vị chú rể giả kia hung hăng nắm chặt tay.
“Chờ một chút, phụ thân đã dẫn người đi bắt ả tiện nhân đó, ả đã sớm chạy trốn về hướng thành đông rồi!” Điền Quyên Quyên đầy căm phẫn trả lời.
“Cái gì? Ả tiện nhân đó là do chúng ta dùng ngân lượng mua về, ta nhất định phải đem nàng ta nhanh chóng trở về đem chôn cùng biểu ca!” Chú rể giả quơ quơ nắm tay, tức giận đến đỏ mặt tía tai, quay đầu chạy đi ra ngoài.
Thương Tuyệt Lệ thấy thế, lén lút đi theo, nói như thế nào tân nương đó cũng là vô tội.
……………….
Bên ngoài Thành Đông, một nữ tữ xinh đẹp mặc giá y đỏ thẫm (lễ phục cưới của cô dâu trung quốc thời xưa), đang lảo đảo ra sức chạy trốn, phía sau một đoàn tráng đinh đang ồ ạt đuổi bắt nàng: “Đứng lại… Đứng lại…”
Nữ tử hoảng sợ nước mắt tuôn như mưa, nàng đưa tay gạt nước mắt, thấy rõ con đường phía trước, quyết tâm chạy trốn về phía trước.
“Ta sẽ không theo các ngươi trở về, chết cũng sẽ không…” Nàng một bên quay đầu lại một bên khóc rống, tiếng nói ôn nhu nhỏ lại bởi vì khóc quá lâu mà khàn khàn.
“Ngươi cái ả tiện nhân này, dám sát hại nhi tử ta, hôm nay dù thế nào ta cũng bắt ngươi đem chôn cùng! Đứng lại…” Điền lão thở hồng hộc đuổi theo ở phía sau, ánh mắt phát ra ra vô số hận ý.
“Ta không có giết hắn, ta không có…” Nữ tử khóc lắc đầu, tiếp tục ra sức chạy.
Một bên chạy, một bên đuổi …
Nàng chạy tới mép vực, phía trước đã không còn đường, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, chậm rãi lau khô hết nước mắt trên mặt, quay đầu lại, nhìn những người đang dừng lại tại cách đó không xa.
“Hừ, ả tiện nhân đáng chết này xem ngươi còn chạy đi đâu, đã nhận bạc của chúng ta còn muốn trốn, ngươi cho rằng Điền gia ta dễ khi dễ thế sao?” Điền lão tức giận đến râu mép dựng đứng, hốc mắt đỏ lên, nhi tử của hắn đã không còn.
Nữ tữ đang mặc giá y đột nhiên phát ra một tiếng cười châm chọc, trong đôi mắt mỹ lệ tràn đầy bi ai: “Ta không có không có nhận bạc của các ngươi, nhận bạc của các ngươi chính là…”
Nữ tử đột nhiên nghẹn ngào nói không lên lời, chỉ có thể bi ai đưa mắt nhìn bọn họ, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt bi thương.
“Mặc kệ là ai cầm ngân lượng, dù sao ngươi đã bị chúng ta mua, phải làm theo khế ước, ngươi sống là người của Điền gia, chết làm ma của Điền gia, khế ước bán mình của ngươi đang nằm trong tay ta, vô luận chân trời góc biển, ngươi đều trốn không thoát!” Điền lão nghiến răng nghiến lợi phẫn hận nói.
“Ta thà chọn cái chết!” Nữ tử vẻ mặt kiên quyết, xoay người, quay mặt về phía vách đá, vù vù – gió lớn thổi tung bay giá y của nàng – một màu đỏ như máu .
“Biểu ca, tâm của ngươi thật là ác độc a.” Miệng nàng thì thầm oán trách, hai mắt nhắm nghiền, nhún người liền nhảy xuống.
Đột nhiên, nàng cảm giác bên hông bị ôm chặt, tốc độ rơi xuống của nàng từ từ chậm lại, càng lúc càng cảm giác được thân thể nàng đang bay lên.
Nàng mở mắt cúi đầu nhìn, bên hông nàng có cánh tay đang ôm chặt, sau đó, nàng bắt đầu ý thức được bên cạnh người nàng có một hơi ấm mãnh liệt truyền đến thật sự ấm, không phải như trên vách đá, gió thổi lạnh như băng tuyết.
Ngẩng đầu nhìn lên, nàng kinh ngạc thấy trước mắt đang ôm nàng là một nam nhân xa lạ, vừa sợ hãi lại chờ mong, đôi mắt trong suốt chứa đầy nước mắt, yếu ớt mà bất lực: “Ngươi… là..”
“Tiểu thư thỉnh an tâm, ta không phải là người của Điền gia, ta tới cứu ngươi.” Thương Tuyệt Lệ nhẹ nhàng nâng nâng khóe miệng, cố gắng làm cho giọng nói trở nên ôn hòa, cố gắng không làm kinh sợ đến nàng, nữ tử này thoạt nhìn đã biết nàng đã phải chịu nhiều kinh hách, nhưng lại vẫn xinh đẹp rực rỡ như vậy, bề ngoài nhìn nàng có vẻ rất nhu nhược vậy mà …
“Ta… Ta không muốn được cứu về.” Nàng cúi đầu xuống, nước mắt trong mắt dần dần dâng lên, bởi vì nàng nghĩ đến trên miệng vực bọn họ nhất định đang chờ bắt nàng về.
“Yên tâm, ta sẽ không để cho bọn họ bắt ngươi đi, ta cũng phải tìm bọn họ đòi công đạo.” Thương Tuyệt Lệ khó có lúc nào đối với một cái người xa lạ nhất là nữ nhân giải thích như thế, hắn luôn luôn nói không nhiều lắm , liền ngay chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc bản thân lại có thể nói nhiều như thế, có lẽ là do nữ tử thế cho Bối Bối tiểu thư chịu oan ức a.
Hai người rất nhanh bay trở lại trên vách đá, Điền lão thấy Thương Tuyệt Lệ, thất kinh, lập tức rất nhanh sửa sang lại sắc mặt hùng hổ của mình, thi lễ nhẹ cúi đầu: “Thương công tử, thì ra là ngươi, Vương vẫn mạnh khỏe chứ a.”
” Không khỏe.” Thương Tuyệt Lệ lạnh lùng nhìn Điền lão.
Nghe được Điền lão ân cần thăm hỏi, nữ tử đang đứng ở bên cạnh Thương Tuyệt Lệ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn hắn khó hiểu, sau đó cúi thấp đầu xuống, an tĩnh.
Thấy vẻ mặt Thương Tuyệt Lệ tựa hồ không quá thân mật, Điền lão có chút nao núng, có chút nghi hoặc, vội vàng quan tâm: “Thương công tử, có phải hay không Vương…”
“Câm, con của ngươi thế nhưng đối với Vương hậu tương lai cũng dám có ý đồ nhúng chàm, quả thực tội chết có thừa!” Thương Tuyệt Lệ lười nói thừa, trực tiếp đánh thẳng vào trọng tâm vấn đề, cũng đồng thời giúp nữ tử bên người thoát khỏi hiềm nghi.
“Cái… Cái gì, Vương hậu tương lai, con ta… chuyện này…” Điền lão không khỏi lắp bắp, hí lộng đến Vương hậu chính là tới lớn họa tới cả nhà a, nhưng là điều này làm sao có thể?
Thương Tuyệt Lệ ánh mắt sắc lạnh bắn ra, trong ngực cơn tức quay cuồng, hắn mặt lạnh lùng nói: “Tô công tử mà Vương đưa đi cùng tới nhà ngươi ăn mừng hôn yến chính là Vương hậu, nữ nhi của ngươi dĩ nhiên dám sai tỳ nữ mang Vương hậu đến một nơi hẻo lánh như vậy, dã tâm như thế nào, ta tin rằng ngươi cũng không phải không biết a!”
“Quyên quyên? Tô công tử… là nữ?” Điền lão đã toát mồ hôi lạnh, nữ nhi đã nói qua với hắn cố ý sai tỳ nữ mang Tô công tử đến nhà vệ sinh xa nhất, để thuận tiện một mình ở cạnh Vương, lại không nghĩ rằng… Tô công tử thế nhưng lại là nữ, còn gặp gỡ con trai của hắn, khó trách sau đó, tất cả mọi người tìm không được Vương cùng Tô công tử
Trời ạ, đó chính là nói… Con của hắn thật sự đối Tô công tử, không, là đối với Vương hậu tương lai… Cho nên mới bị Vương giết…
Càng nghĩ, sắc mặt của Điền lão càng lúc càng tái, môi run run, thân thể xương cốt đã mềm nhũn, nhờ có gia đinh đỡ phía sau mới có thể đứng vững.
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 165: Ngoan Bảo Bối.
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Thương Tuyệt Lệ lạnh lùng nhìn Điền lão chậm rãi quỳ gối trên mặt đất, hờ hững nói: “Điền lão, tự ngươi giải quyết chuyện này cho tốt, còn tân nương này ta muốn dẫn đi . ”
Nghe vậy, Điền lão giật mình ngẩng đầu lên, liếc nhìn tân nương tử, sau đó cố lấy dũng khí nói : “Thương công tử, nàng là dâu của Điền gia ta.”
“Thật vậy sao?” Thương Tuyệt Lệ hừ nhẹ.
“…” Điền lão mấp máy môi, cuối cùng một chữ cũng trả lời không nổi.
Thương Tuyệt Lệ xoay mặt lại nhìn tân nương tử, vô thức giọng nói trở nên nhẹ nhành hơn: “Cô nương, ngươi không cần sợ, ta sẽ mang cô nương đi gặp Vương, Vương sẽ làm chủ cho ngươi .”
“… Cám ơn ngươi, ta…” Tân nương tử cắn cắn môi, cụp mắt xuống, che dấu ánh nhìn hoảng hốt, im lặng hồi lâu, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh, không lên tiếng nói gì nữa .
Cứ như vậy, Thương Tuyệt Lệ trước mặt đám gia nhân rầm rộ của Điền gia, hắn quang minh chính đại đem tân nương tử mang đi .
Chờ sau khi Thương Tuyệt Lệ rời đi, Điền lão phải được hạ nhân đỡ đưa trở về .
Nhìn theo hướng Thương Tuyệt Lệ và tân nương tử vừa rời đi Điền lão giật giật khóe miệng, trên mặt những nếp nhăn chảy xệ của hắn cũng giật theo, trên trán, nếp nhăn càng hằn sâu hơn bao giờ hết …
những nếp nhăn trên mặt chảy xệ xuống cũng vì thế mà giật giật theo, một nỗi lo lắng thật sâu hãm tại trên mặt, ánh mắt tái nhợt.
Điền gia… Muốn xong rồi…
Dọc theo đường đi nghiêng nghiêng ngả ngả thất thểu đi về, Điền lão gia rốt cục tâm thần hoảng hốt . Về đến nhà, Vợ và con gái lập tức ra nghinh đón .
“Cha, thế nào, có… tìm được tân nương của ca ca con hay không, chúng ta nhất định phải đem cái ả tiện nhân đó chôn cùng ca ca !” Điền Quyên Quyên bước đến đầu tiên, ánh mắt quét vào trong đám người lục soát, cũng không thấy có bóng dáng của tân nương tử .
Điền lão thần trí chậm rãi trở về, hắn hổn hển vung tay lên tát nữ nhi hắn một cái : “Ba.”
Âm thanh vang dội vang lên, làm những người khác đều giật mình yên lặng. Điền Quyên Quyên trợn to ánh mắt, tay ôm lấy mặt bị đánh đến sưng lên, ánh mắt ủy khuất rưng rưng: “Cha, người tại sao đánh nữ nhi?”
“Lão gia, người làm sao có thể vô cớ đánh nữ nhi của ta, chúng ta bây giờ chỉ còn lại một mình nó a, ô ô ô… Lòng dạ nào …” Điền phu nhân ôm lấy nữ nhi, lại lần nữa bi ai kêu khóc, oán trách .
Điền lão ánh mắt cũng dần dần đỏ lên, nóng nảy tức giận dậm châ: ” Điền gia chúng ta sắp xong đời rồi. Các ngươi có biết Đại nhi là do ai giết hay không! Không phải là cái tân nương tử mà chúng ta mua về kia… là … là Vương giết chết hắn. Vương… Là Vương của Xích Diễm Quốc chúng ta có quyền lực lớn nhất nắm giữ sinh sát trong tay a. Toàn gia chúng ta lần này thật sự xong rồi.”
“Lão gia, ngài đang nói cái gì? Vương… Giết con của chúng ta? Này… Không có khả năng, không có khả năng, làm sao có thể như thế được …” Điền mẫu hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, ánh mắt thất thần, sắc mặt tái nhợt, môi mấp máy thì thào .
“Cha…” Điền Quyên Quyên cũng cảm thấy không thể nào tin được .
“Không cần kêu ta, tất cả là do ngươi thành sự không được nhưng bại sự thì có thừa, ta đã để cho ngươi có cơ hội thật tốt hầu hạ Vương, cầu được thân cận người, ngươi trước không học cách lấy lòng một chút vị Tô công tử Vương mang đến, để có thể được lòng người bên cạnh Vương, còn cố ý bắt hắn ly khai, ngươi có biết hay không … Hắn là Vương Hậu nữ cải nam trang, lại có biết hay không ngươi để tỳ nữ đưa y dẫn tới Thiên viện chỗ ca ca ngươi ở, mới gây thành tất cả hậu quả ngày hôm nay, ca ca ngươi… Thiếu chút nữa liền xâm phạm Vương Hậu! Có thể được chết toàn thây là Vương đã cực đại nhân từ rồi …”
“Tô công tử hắn là…” Điền Quyên Quyên khi nghe đến chuyện này cũng sợ ngây người.
Điền mẫu cuống lên hỏi : “Lão gia, chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ, làm sao bây giờ? Vương có thể đem cả nhà chúng ta ra chém đầu không, lão gia ?”
“…” Điền lão lông mày nhíu chặt, tâm tư bấn loạn, vẫy vẫy tay ra hiệu đi vào bên trong, những người khác hốt hoảng lục tục nối gót theo sau .
★
Tại khu nhà hoa viên ở vùng ngoại ô, bông tuyết rơi dày đặc, trắng xóa gốc tùng,
Bên trong gian phòng yên tĩnh, trướng mạn ngẫu nhiên rung động vài cái, lại trở nên yên tĩnh, ấm hương từ trong bếp lò tràn ra mùi hương ngào ngạt say đắm lòng người, khiến tiểu nhân nhi đang ngủ say trên càng thêm an tĩnh tinh thần mà ngủ.
Bối Bối mí mắt có chút động đậy, trong giấc mộng theo bản năng đưa tay đi lục lọi bên cạnh, nhưng sao sờ mãi vẩn không thấy hơi ấm quen thuộc, nàng bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc .
“Cô Ngự Hàn …” Nàng bối rối hô lên, do ngủ quá lâu, thanh âm có điểm mất tiếng.
An tĩnh trong nháy mắt, trướng rèm bên giường rất nhanh bị xốc lên, khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn hiện ra trước mặt nàng .
“Tiểu Bối Bối, ngươi đã tỉnh.” Hắn cười thật ôn nhu, trấn an sự bối rối của nàng.
Trừng mắt nhìn, Bối Bối trong hốc mắt bắt đầu đỏ lên, nàng lần đầu tiên không hề lưu luyến chăn ấm ngồi bật dậy, nhào vào trong ngực của hắn, gắt gao ôm chặt không buông .
“Cô Ngự Hàn, ta… ta…” Nàng không biết bản thân đang muốn những gì, chỉ nghĩ nên ôm hắn thật chặt, chỉ có ôm hắn, nàng mới không còn cảm thấy sợ hãi.
Cô Ngự Hàn đưa những ngón tay trắng muốt để ở đôi môi cánh hoa của nàng không cho nàng nói chuyện: ” Suỵt … Cái gì cũng không cần nói, cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần cảm giác có ta ở bên cạnh ngươi là được rồi, ngoan !”
Ánh mắt hắn, không có nụ cười tà khí, không có ánh mắt trêu chọc, không tinh nghịch hấp dẫn trêu người, chỉ có…vô tận ôn nhu, khiến nàng dường như chìm đắm vào trong đôi mắt màu hổ phách lung linh, không thể tự thoát ra được.
“Ân.” Hồi lâu, nàng rốt cục giống như bị thôi miên, nhẹ nàng đáp lại .
“Ngoan bảo bối.” Cô Ngự Hàn nhẹ hôn lên cánh môi mềm mại của nàng, thật ôn nhu, dịu dàng như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, nói lên vô hạn nhu tình.
Đưa tay, nhẹ nhàng vuốt nhẹ những sợi tóc đang phủ lên má nàng, vuốt thật nhẹ, thật nhẹ nhàng, xúc cảm thoải mái làm cho nhịp tim đập của nàng dần dần trở nên bình ổn, nàng giống như một chú mèo ngoan nằm trong lòng hắn, mặc hắn vuốt ve khuôn mặt, tham luyến mùi vị ấm áp trên người hắn.
Bị hơi thở ấm áp của hắn bao lấy, trong trí nhớ cái tên hoa lục đại xà lạnh như băng kia tựa hồ nhạt dần trong đầu nàng…
Nhớ ra cái kia xà, nàng cũng nhịn không được lại thoáng run rẩy, nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhược nhược dừng ở trên mặt hắn: “Cô Ngự Hàn, ta… có một con rắn… Hắn, ta giết hắn?”
Khi đó, nàng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là giết cái con xà ác tâm kia, nàng thật sự có năng lực giết chết một con đại xà sao?
Trong lúc mơ hồ, nàng tựa hồ nhớ kỹ ngực bản thân rất nóng, tựa hồ có một cỗ khí đang ở đó lưu chuyển quay cuồng, sau đó… Đại xà kia đã bị nàng đáng văng ra ngoài ?
Trong lúc nàng đang khổ sở suy nghĩ, thì một bàn tay ấm áp, xoa xoa khắp mặt nàng, ôn nhu : “Tiểu Bối Bối, không cần nghĩ đến việc đó nữa …”
“Chính là ta đã giết người.” Bối Bối cắn môi, ánh mắt khổ sở nhìn hắn.
Nàng thật tình không muốn, từ nhỏ đến giờ, nàng mới lần đầu tiên có cảm giác muốn giết một người đến vậy, mà nàng, cũng đã thật sự giết, mặc dù nàng vẫn không rõ là giết như thế nào, nhưng nàng xác định người kia là do nàng giết chết.
Cô Ngự Hàn lại đưa ngón tay để ở môi của nàng: ” Hư … Không có việc gì, hắn đáng chết, ngươi là vì dân trừ hại, tên bại hoại như thế còn sống trên thế gian này ngày nào sẽ gây họa cho các cô nương khác ngày đó, cho nên, ngươi là thay trời hành đạo.”
Tiếng nói ôn nhu của hắn đầy vẻ từ tính mê hoặc, trấn an tâm tình của nàng.
Sau này hắn không bao giờ … làm những chuyện đàn bà như thế nữa! (Htrần: câu nì theo ta hỉu là hành động … dỗ Bối tỷ theo kiểu “ngươi là thay trời hành đạo, vì dân trừ hại” bị Thiên ca coi là hành động đàn bà, dỗ trẻ nít… =.=)
Lăng lăng nhìn bàn tay mình, nàng từ từ nắm chặt thành quyền, đúng vậy, nàng đã giết tên điên kia, tuy trong lòng cảm giác thật khó chịu, nhưng là, trong lòng nàng tuyệt đối không hối hận, nàng hận cái tên điên kia ở trên người nàng sờ loạn, thật hận!
Sờ loạn…
Nàng cuống quít kéo vạt áo ra, nhìn vào bên trong da thịt của nàng, tìm kiếm những dấu vết làm nàng cực hận kia.
Không có… Không có…
Hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, nàng không phát hiện cử động của mình đang hào phóng cỡ nào, y phục của nàng bị nàng kéo ra, hai quả đào trắng tròn bên trong như ẩn như hiện, y phục đã lệch qua đến tận vai, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
“Tiểu Bối Bối, ngươi là đang câu dẫn ta sao?” Tiếng nói trêu chọc đầy mị hoặc vang lên bên tai nàng .
Nàng ngẩn ra, đột nhiên hoàn hồn, kinh hô một tiếng cầm quần áo kéo nhanh, có chút xấu hổ trợn mắt nhìn vào tên nam nhân lại trở nên du côn, du côn tuấn nam: “Cô Ngự Hàn, ai thèm câu dẫn ngươi, ta chỉ là à … Đang nhìn…”
Vừa nói vừa nói, nàng lại cắn môi cánh hoa, không thể nói thêm gì nữa, nàng cũng không muốn nhắc đến cái đoạn kí ức ác tâm đó.
“Đang nhìn cặp đôi mỹ lệ của ngươi có bị ta làm cho lớn lên hay không? A… Ta đây có thể rất khẳng định nói cho ngươi biết, so với lần đầu tiên của ngươi,hiện tại nó đã lớn hơn nhiều, thật vừa vặn trong lòng bàn tay ta .” Cô Ngự Hàn ánh mắt mê muội bắt đầu nheo lại, động tác rất nhanh đem hai tay đang nắm vạt áo của nàng mở ra, đồng thời kéo 2 tay nàng bắt chéo ra phía sau lưng nàng, một tay đồng thời đặt lên cặp đôi trắng rất tròn của nàng, mắt đầy tình dục bóp nhẹ mấy cái. (Htrần: *đỏ mẹt ngó đầu vô coi phim miễn phí* hắc hắc)
“Ách…” Bối Bối thiếu chút nữa nín thở ngân lên.
Mặt nàng phút chốc trở nên đỏ ửng.
Tay nàng ở sau lưng giãy dụa muốn thoát khỏi sự trói buộc của hắn, động tác và ánh mắt đầy vẻ tà khí của hắn làm nàng muốn phun hỏa: “Cô Ngự Hàn, ngươi… Ngươi cái… tên háo sắc đáng chết này, nhanh… Mau buông, a, ngươi còn bóp…” (Htrần: Ta không cố ý “thẳng thừng” thế, nguyên nghĩa a *đỏ mẹt*)
Cô Ngự Hàn cười đến liệt miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, nháy mắt mấy cái với nàng, vừa hôn gió vừa dùng mị nhãn khiêu khích nàng, cố ý càng lúc càng thêm hạ thấp thân người đè xuống, khiến lưng nàng càng lúc càng áp sát xuống giường, sau đó, nụ hôn cực nóng rơi vào xương quai xanh của nàng, dần dần đi xuống…
“Uy uy uy, Cô Ngự Hàn! Ngươi cái … cái tên … cái tên chủng xà động dục này … a, không được thoát quần áo của ta, Cô Ngự Hàn…” Bối Bối vừa xấu hổ, thân thể cực lực giãy dụa không những tránh không thoát, lại càng như tiếp sức cho đôi môi hắn trượt xuống sâu hơn, vì môi hắn một mực dính sát vào da thịt của nàng .
Cảm giác được đôi môi ấm nóng của hắn đang hôn trước ngực, Bối Bối – mặt càng thêm đỏ bừng, đến mức khiến cho cả vùng cổ cũng nhiễm đỏ ửng.
Trời ạ, cái tên nam nhân động dục này! (Htrần: *thò đầu vô* Tỷ cũng thích quá i mà còn lèm bộ *nói xong cong đuôi chạy*)
Hô hấp của nàng trở nên dồn dập, ngực phập phồng càng lúc càng nhanh, làm hắn nhẹ nhàng bật cười, giọng nói của hắn vang lên từ giữa cặp tuyết lê của nàng, giọng nói đầy mê muội: “Tiểu Bối Bối, ngươi có biết hay không da thịt của ngươi hiện tại rất đẹp rất mê hoặc, đỏ tươi ướt át giống như quả đào, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái.”
Hắn quả thật là cắn, nhưng lại cắn thật nhẹ nhàng!
“Cô Ngự Hàn, ân … Đừng, đừng như vậy, để ta ngồi dậy, ân … Cô Ngự Hàn…” Bối Bối tức chết bản thân, dĩ nhiên phát ra cái loại âm thanh này, muốn khóc thét lên, hảo xấu hổ a.
“ Nhất định không cho ngươi ngồi dậy, ta cảm thấy tư thế như thế này mới tốt, ngoan, để ta thỏa mãn một chút a.” Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng trả lời cho có lệ, tiếp tục tại trên da thịt trắng noãn của nàng để lại những dấu vết của hắn.
……..
Trong lúc Bối Bối mềm yếu vô lực, chỉ có thể tùy ý cho hắn muốn làm gì thì làm, hắn buông tay nàng ra, đồng thời đem nàng ôm chặt trong lòng, cười khe khẽ bên tai nàng khi thấy ánh mắt nàng trở nên mê ly vô lực, đưa lưỡi khẽ liếm lên đôi môi phấn hồng của nàng .
“Tiểu Bối Bối, nhìn vẻ mặt ngươi hình như vẫn còn chưa thỏa mãn vừa ý phải không?” Hắn đưa tay cọ cọ khắp mắt nàng, tà khí cười khẽ.
“A…” Bối Bối đột nhiên tỉnh thần, đưa tay đẩy hắn ra, thẳng người ngồi dậy, lại đột nhiên cảm giác ánh mắt của hắn rất nóng bỏng nhìn chăm chăm vào hõm cổ của nàng, nàng theo ánh mắt của hắn cúi đầu nhìn xuống.
“A…” Nàng – mắt hạnh thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài, những chỗ có thể đưa mắt nhìn thấy, đều loang lổ những dấu hôn của hắn, trải rộng khắp vũng da thịt nơi hõm cổ của nàng.
Bối Bối bất tri bất giác vội vàng kéo hảo y phục, tức giận địa trừng hướng hắn: “Cô Ngự Hàn, ngươi… Ngươi cái tên sắc xà động dục này!”
“Tiểu Bối Bối, ngươi làm sao có thể nói ta như vậy a, người ta thật sự rất đáng thương nha, nhân gia chỉ là đối với ngươi kìm lòng không được, ngươi như thế nào có thể dùng từ bất hảo – nghe như vậy để hình dung nhân gia a.” Cô Ngự Hàn kéo áo ngủ bằng gấm lên che mặt, lên án nàng vô tình.
Thấy hắn đột nhiên từ tà ác lại biến thành bộ dáng của một tiểu tức phụ, Bối Bối đôi mắt thoáng chốc dại ra.
Ách! Cái tên nam nhân này có thể … hay không… đừng có thay đổi sắc mặt liên tục nhanh như chớp như vậy giùm nàng được không, đến cái từ “ Nhân gia” kinh khủng như vậy cũng dùng tới.
“Ngươi thật vô tình.” Cô Ngự Hàn đưa mắt liếc nàng, môi mím lại đầy oán trách, sau đó lại giả vờ thương tâm dùng góc chăn lau lau khóe mắt .
Bối Bối nhịn không được khóe miệng co quắp thoáng cái, miệng hết mở lại đóng, rốt cục nhịn không được bật cười: “Cô Ngự Hàn, ngươi diễn tốt thật, rất ra dáng một cô con dâu nhỏ ủy khuất nga, ha hả a…” =.=b
Nói xong lời cuối cùng, nàng nhịn không được cười đến run rẩy .
“Ngươi còn cười nhân gia, ô… Nhân gia thật đáng thương, một bầu tình ý cứ như vậy bị ngươi chà đạp, thật không có thiên lý a, tình cảm xuất phát từ nội tâm của ta lại bị đối xử như vậy, ta không muốn sống nữa.” Cô Ngự Hàn ra sức diễn thật “mềm mại”, diễn được càng lúc càng ra sức nhuần nhuyễn. ( maytrang : Htran ơi,***run rẩy*** bắc giùm ta nồi nước sôi luộc ốc, ta sắp chịu hết nổi Hàn ca ca rồi . **xỉu** – Htrần: Ta đi luộc da gà >”< )
“Ha ha ha…” Bối Bối cũng nhịn không được nữa cười đến thoải mái.
“Ha ha ha… Cô Ngự Hàn, nếu như sau này ngươi có bị cướp mất ngôi vua, có thể đổi nghề ca diễn, ngươi rất có thiên phú!” Nàng vừa cười vừa nói.
Cô Ngự Hàn lúc này mới đem áo ngủ bằng gấm hạ xuống không còn che dấu ánh mắt nữa, truyền đến nàng một cái mị nhãn: “Ta cảm giác được bản thân cũng có chút tài năng thiên phú, nếu như Bối Bối cưng không cảm thấy ta đi ra ngoài diễn sẽ dọa người, ta sẽ đi diễn kiếm tiền nuôi Bảo Bối cưng của ta vui vẻ.”
“Phốc… Ha ha ha… Cô Ngự Hàn, ngươi muốn hại ta thổ huyết sao? Ha ha ha… Bái phục, ngươi như vậy thật sự… Nghiêng nước nghiêng thành a…” Bối Bối nhịn không nổi ôm bụng cười lớn, tay chống vào đầu gối mới vững được
Hắn vốn là có khuôn mặt mỹ lệ một bộ hồ ly tinh, bây giờ còn giả vờ nhăn nhó úc… , mỗi động tác đầy lực hấp dẫn, dụ dỗ, đúng là mỹ nam họa thủy.
Nhìn nàng cười đến cười toe tóet, Cô Ngự Hàn trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ, thỏa mãn kèm theo một tia an ủi, nàng rốt cục đã cười, không còn canh cánh trong lòng sự kiện kinh hoàng kia, cũng không phí công hắn cực khổ diễn cho nàng xem.
Hắn nhìn một chút chiếc áo ngủ bằng gấm vừa dùng để che nửa khuôn mặt của bản thân, hai tay buông lỏng, chiếc áo lập tức rơi xuống, sau đó hắn rất ghét bỏ nhíu nhíu mày, sách, thật sự là quá đàn bà!
Bả vai thoáng run run, hắn âm thầm đối với chính mình ác tâm lẩm bẩm, đàn bà! Sau này cũng tránh làm những chuyện tổn hại hình tượng như thế.
(Htrần: May quá tưởng anh đứt dây thần kinh xấu hổ. Cơ mà đọc đoạn này ngọt ngào nga. Vì bối tỷ anh vứt bỏ hình tượng a ^o^)