Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình dạo chơi bên bờ biển cà buổi chiều, đợi tới gần tối, Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Chu Hân Mính, trong điện thoại. Chu Hân Mính nói cho Diệp Lăng Phi biết bố cồ muốn hẹn Diệp Lăng Phi tới nhà ăn cơm.
- Tối nay thì không được rồi, anh phải về nhà!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, bỗng hắt hơi một tiếng, hắn dùng tay lau lau mũi. Bạch Tình Đình liền lấy cho hắn ít giấy lau măt. Diệp Lăng Phi lau lau nước mũi, mỡ miệng nói:
- Anh trúng gió rồi, chiều nay dẫn Tình Đình chơi cả buổi chiều trên bãi biển, bị trúng gió biển cảm rồi, giờ, anh muốn cùng Tình Đình về nhà, anh thấy bố em cũng không phải chi muốn mời anh ăn cơm đâu, chắc tìm anh có việc thôi!
- Để anh đoán đúng rồi, bố em đúng là tìm anh có việc đó.
Chu Hân Mính nói:
- Thế bao giờ anh có thời gian?
- Trưa mai đi, để bố em chọn địa điểm, anh đi gặp ông!
Diệp Lăng Phi nóiẵ
- Được, để em nói với bố xem thế nào, lát em gọi điện cho anh!
Cúp máy xong. Diệp Lăng Phi liền cuộn khăn lau mũi lại, ném ra ngoài cửa xe. Nói với Bạch Tình Đình đang ngồi bên cạnh:
- Bà xã, về nhà anh muốn uống một bát nước gừng!
- Được, để em bảo Trương Vân làm!
Bạch Tình Đình nói.
- Không, anh muốn uống nước gừng do chính tay bà xã làm, như thế mới mau khỏi được!
- Nể tình anh dẫn em đi chơi cả buổi nay, ok!
Bạch Tình Đình nói.
Diệp Lăng Phi cười nói: *
- Đúng là có vợ tốt thật, ừm, bà xã, thế chúng ta mau về nhà thôi, anh muốn nhanh nhanh để được uống canh nước gừng do bà xã đích thân nấu lắm rồi.
Diệp Lăng Phi vừa định nổ xe. Chu Hân Mính lại gọi điện tới. Diệp Lăng Phi vừa nhận điện thoại xong, liền thân thiết nói:
- Hân Mính bảo bối, Thị trưởng Chu à, cháu cứ tưởng là Chu Hân Mính chứ!
Diệp Lăng Phi không ngờ người gọi điện lại là Chu Hồng Sâm. Diệp Lăng Phi hiện nhiên có chút ngượng ngùng. Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh thấy dáng bộ ngượng ngùng này của Diệp Lăng Phi, liền đưa tay che miệng cười.
Chu Hồng Sâm hiển nhiên cũng nhận ra ý của Diệp Lăng Phi, liền thản nhiên cười nói:
- Giới trẻ các cậu toàn nói chuyện thế này thồi nhỉ. Đúng là tôi già mất rồi. Tạm thời không sao theo kịp cách xưng hồ của giới trẻ rồi.
Diệp Lăng Phi thấy chuyện đă đến nước này, hắn cũng ra vẻ mặt dày thường ngày của mình, bá đạo cười khà khà nói:
- Thị trưởng Chu sao đã già được chứ. Cháu thấy người như thị trưởng chắc cũng tân tiến như giới trẻ chúng cháu thôi, đúng không ạ?
Chu Hồng Sâm cười nói:
- Mấy kiểu gọi đùa này chỉ có giới trẻ các cậu nói thồi. Sao tôi theo kịp chứ.
Nói tới đây. Chu Hồng Sâm liền chuyển luồn chủ đề, nói về chuyện chính:
- Tiểu Diệp, mai tôi định gặp riêng cậu nói chuyện lát, cậu có thời gian không?
- Mai ạ, chắc chắn có ạ. Thị trưởng Chu đã chọn được thời gian và địa điểm chưa ạ?
Diệp Lăng Phi nói.
- 10 giờ ngày mai, tại khách sạn Hoài Hải.
Chu Hồng Sâm nói.
- Vâng, không vấn đề gì!
Diệp Lăng Phi lập tức nhận lời. Nói chuyện xong với Chu Hồng Sâm. Diệp Lăng Phi liền thở dài ngao ngán nói:
- Lần này phiền phức thật rồi, không biết thị trưởng Chu sẽ nói gì về anh đây?
- Ông xã, anh cũng có lúc phải sợ à, thật hiếm thấy!
Bạch Tình Đình thấy bộ dạng này của Diệp Lăng Phi liền cố ý nói:
- Em thấy trong lòng anh chắc đang mừng thầm nhỉ, thị trưởng Chu mà biết quan hệ giữa anh và Hân Mính, không biết có gả Hân Mính luồn cho anh không, thế chẳng họp ý anh quá còn gì?
- Anh chính là nghĩ như thế, có được không?
Trước mặt Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi không cần phải giấu cách nghĩ của hắn về Chu Hân Mính, dù sao quan hệ của hắn và Chu Hân Mính cũng đã được phơi bày cà rồi, thế nên cứ nói thẳng ra cho nhanh. Hơn nữa. Bạch Tình Đình cũng đồng ý quan hệ của hắn và Diệp Lăng Phi, thế nên Diệp Lăng Phi cũng không lo Bạch Tình Đình sẽ tức giận.
- Anh nghĩ hay rồi, em thấy lần này Hân Mính bị anh hại chết rồi!
Bạch Tình Đình nói.
- Ông xã, mai xem anh thể hiện thế nào đây, phải làm thị trưởng Chu vui mới được đó.
- Anh biết rồi, cùng lắm anh chơi ba tăng, ăn, uống, nói chuyện, bán chút sắc của mình là được chứ gì!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, bỗng nhiên lại hắt hơi hai tiếng liền. Diệp Lăng Phi lầm bầm nói:
- Tèo rồi, nhất định là thị trưởng Chu đang mắng mình đây!
- Thồi, anh đừng nghĩ nhiều nữa!
Bạch Tình Đình nói.
- Ông xã, chúng ta nhanh về thôi, anh cảm rồi, đợi về nhà xong, em lấy thuốc cho anh, uống thêm bát canh gừng rồi đi ngủ sớm đi, như thế mới nhanh khỏi được!
- ừm, bà xã, ngồi cẩn thận nhé, anh lái xe đây!
Diệp Lăng Phi dặn dò một tiếng, rồi lái xe về!
Nấu canh gừng nghe chừng rất dễ, làm mới thấy vất vả. Bạch Tình Đình vốn chỉ nghĩ đơn giản cho gừng vào nước nấu là xong, ai ngờ lúc Bạch Tình Đình bưng bát canh gừng ra, Trương Vân thấy liền vội vàng nói:
- Cô chủ, thế này không uống được đâu!
- Tôi nói rồi mà, gọi tôi Tình Đình được rồi!
Bạch Tình Đình không muốn Trương Vân cứ gọi mình mãi cồ chủ, cồ chủ, cồ nói xong, liền hỏi:
- Trương Vân, canh ngừng phải nấu thế nào!
Trương Vân nghe xong liên cười nói:
- Tiêu thư Tình Đình, nấu canh ngừng không phải là nấu thế này đâu, cồ phải bắm gừng ra, rồi dùng nước nóng đổ vào, nếu sợ cay thì cho ít đường phèn vào.
Trương Vân nói xong. Bạch Tình Đình mới biết mình nấu canh gừng không đúng, cười nói với Trương Vân:
- Được, tôi biết rồi!
- Tiểu thư Tình Đình, hay cồ cứ ngồi đi, để tôi nấu cho!
Trương Vân nói.
- không cần đâu, để tôi tự nấu đi!
Bạch Tình Đình nói:
- Tôi thông minh lắm, vừa nãy cồ nói tôi đều biết rồi.
- Thế tôi về phòng rồi!
Trương Vân nói.
Trương Vân vừa đi khỏi. Bạch Tình Đình liền vội vàng trờ vào bếp, tuy trước cồ cũng nấu cháo rồi, nhưng cháo lần đó khó ăn chết được. Lần này cô muốn nấu canh gừng cho Diệp Lăng Phi, lại vừa nghe Trương Vân thuyết giải một hồi về cách làm canh gừng xong, cô nghĩ nấu canh ngừng chẳng qua chi có thế thồi à, đơn giàn quá đi. Thế là, cồ dùng dao cắt gừng thành từng miếng lớn nhò khác nhau. Song, Bạch Tình Đình cảm thấy mình cắt cũng không tôi. Sau khi cắt gừng xong, cô đặt vào bát, rồi đồ nước vào, thấy những miếng gừng nổi lên. Bạch Tình Đình lại vỗ vỗ đầu, nói:
- Suýt chút nữa thì quên bỏ đường phèn!
Bạch Tình Đình tìm đi tìm lại trong phòng bếp mãi cũng không thấy đường phèn đâu, định đi hòi Trương Vân, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi. Cồ bỗng nhìn thấy bên cạnh lọ muối có cái gì bột bột màu trắng. Bạch Tình Đình nghĩ chắc là đường. Theo Bạch Tình Đình, trong bếp ngoài muối ra chắc cái bột màu trắng kia là đường thôi.
Bạch Tình Đình cũng không nghĩ nhiều, cầm thìa xúc đầy một thìa rồi cho vào bát canh gừng. Bạch Tình Đình sợ không đủ ngọt, thế là, lại thêm một thìa nữa, khuấy đều xong. Bạch Tình Đình hài lòng gật gật đầu.
- Anh thấy bụng anh cử trương lên, như nhiều hơi lắm vậy!
Diệp Lăng Phi xoa xoa miệng, vừa nấc vừa nói:
- Bà xã, liệu có phải em cho anh uống thuốc gì không đó!
- Anh nói bừa gì thế hà, ngoài gừng ra em có cho gì đâu chứ, chỉ cho thêm có ít đường thôi!
Bạch Tình Đình nói tới đây, bỗng nghĩ ra điều gì, cũng không nói nhiều với Diệp Lăng Phi nữa, vội vàng chạy ra khỏi phòng của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không sao nằm xuống giường được nữa, bước xuống giường, ra khỏi phòng.
Bạch Tình Đình vội vàng chạy xuống phòng bếp dưới nhà, cầm cái lọ chứa cái bột trắng trắng lúc này, lấy đầu ngón tay dính dính một ít, đưa lên miệng, dùng lười nếm thử. Bạch Tình Đình lúc này nghĩ chắc mình cho sai cái gì rồi, lúc này. Trương Vân cũng bước vào. Trương Vân nãy ở trong phòng thấy tiếng bước chân vội vàng của Bạch Tình Đình, nên mới chạy ra, muốn biết xảy ra chuyện gì rồi.
Trương Vân vừa bước vào bếp, thấy Bạch Tình Đình trên tay đang cầm baking soda, cồ liền hỏi:
- Tiểu thư Tình Đình, cồ cầm baking soda làm gì vậy?
Chương 687: Đây là âm mưu (Phần g)
- Baking soda? Cô bảo đây là baking soda!
Bạch Tình Đình hỏi.
- Vâng, đây là baking soda, đường vừa mới dùng hết xong!
Trương Vân nói.
- Chết rồi, chết rồi.
Bạch Tình Đình sắc mặt tái nét, cô không biết cho nhầm bakinh soda thì hậu quả sẽ thế nào, vội vàng hỏi:
- Trương Vân, nếu cho nhiều baking soda quá thì sẽ thế nào?
- Cũng chẳng có gì, chỉ là sẽ nấc liên tục thôi!
Trương Vân không biết lúc nãy Bạch Tình Đình đã cho hai thìa baking soda vào trong bát canh gừng cho Diệp Lăng Phi.
- Chỉ nấc thôi chứ?
Bạch Tình Đình lại hỏi lại.
Trương Vân gật đầu, nói:
- Tôi chỉ biết sẽ liên tục nấc tôi, không nguy hiểm lắm tói cơ thể, dù sao, chúng ta ăn cũng chỉ cho chút baking soda thôi.
- ồ, thế hà!
Bạch Tình Đình thấy Trương Vân nói vậy, mói yên tâm. Trương Vân không biết Bạch Tình Đình hỏi mình cái này để làm gì, liền hỏi:
- Tiểu thư Tình Đình, rốt cục là có chuyện gì thế?
- Không có gì!
Bạch Tình Đình không nói cho Trương Vân biết mình đã cho rất nhiều baking soda cho Diệp Lăng Phi uống, cô liền bảo Trương Vân cứ về phòng ngủ đi. Trương Vân ồ một tiếng liền quay người về phòng, vừa tới phòng khách, Trương Vân liền thấy Diệp Lăng Phi cứ nấc nấc không dứt.
Trương Vân, có cách gì trị nấc không!
Diệp Lăng Phi dùng tay xoa xoa bụng, nói:
- Cô không biết, nãy tôi uống xong bát canh ngừng liền cứ nấc liên tục à, giờ đau chết được, cứ thấy bụng trương trương lên.
- Cái này....
Trương Vân là người thông minh thế nào chứ, vừa nghĩ tới câu hỏi lúc nãy của Bạch Tình Đình, liền đoán ngay Bạch Tình Đình đã cho nhầm baking soda thay đường vào trong bát canh gừng của Diệp Lăng Phi, Trương Vân nhìn vào trong bếp, lúc này Bạch Tình Đình cũng vừa bước ra.
Trương Vân cũng không nói gì, Bạch Tình Đình liền nói:
- Ông xã, xin lỗi!
- Xin lỗi?
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên.
- Sao thế?
Bạch Tình Đình đứng trước mặt Diệp Lăng Phi, xấu hổ, xin lỗi nói:
- Thật sự xin lỗi ông xã, nãy em định cho đường vào bát canh gừng, nhưng, kết quà lại cho baking soda vào.
- Hà, baking soda, không phải đó chứ!
Diệp Lăng Phi há hốc miệng, nhìn Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình xấu hổ nói:
- Ông xã, em không biết đó là baking soda, có điều, nãy em hỏi Trương Vân rồi, người ăn phải baking soda không sao cả, chỉ là sẽ nấc thôi!
- Bà xã, em giận anh thì cứ nói ra, đừng làm thế với anh chứ!
Diệp Lăng Phi khổ sở kêu, vừa nấc vừa nói:
- Bà xã, em xem anh giờ thế này rồi, em còn bảo không sao sao?
- Ông xã, xin lỗi, xin lỗi!
Bạch Tình Đình liên tục nói xin lỗi.
- Giờ nói gì cũng vô dụng thôi!
Diệp Lăng Phi cứ vừa nấc vừa nói:
- Tình Đình, nếu em thật muốn xin lỗi, chỉ còn một cách thôi!
Bạch Tình Đình nghe xong, liền vội vàng nói:
- Ông xã, em biết em làm sai rồi, lần này, anh muốn đánh muốn mắng đều được!
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình một cái, nói:
- Bà xã, anh xin em, nhanh lấy cho anh chút nước lại đây, càng nhiều càng tốt, anh thế này mãi không ổn rồi!
"ực, ực, ực." Diệp Lăng Phi từng ngụm từng ngụm uống cạn cốc nước tro ng tay, thêm một bình rồi thêm một bình, tổng cộng hắn đã uống hết mười bình nước khoáng, tất cả nước khoáng trong nhà đều đã bị Diệp Lăng Phi uống cạn.
Hắn vỗ vỗ cái bụng đầy nước của mình, từ ahế sofa đứng dậy. Bạch Tình Đình và Trương Vân đều ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đíma dậy, vội vàng hỏi:
- ông xã, anh định đi đâu thế?
- Đi vệ sinh!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hôm nay anh không cần ngủ, nhất định phải rửa sạch toàn bộ baking soda trong người
Diệp Lăng Phi cả đêm đúng là không ngủ được chút nào, không phái do hắn nấc liên tục nên không ngủ được, mà vì mấy chai nước kia, chốc chốc hắn lại phải dậy đi vệ sinh.
Đợi tới gần lúc trời sáng, Diệp Lăng Phi mới ngu được. Kết quả vừa ngu được ba bốn tiếng đã bị Chu Hân Mính gọi dậy. Diệp Lăng Phi hai tròng mắt đỏ ngầu, uể oải nói:
- Alo, cô tìm ai?
- Diệp Lăng Phi, anh sao thế, sao nghe giọng anh lại yếu ớt vậy!
Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi nói với aiọng uể oái liền hỏi.
- Hân Mính, đừng hòi nữa, đều là Tình Đình hại cả, cả tối qua anh có ngu được đâu, aiờ buồn ngủ chết được.
- Chẳng lẽ hai người tối qua lại cãi nhau à?
Chu Hân Mính hỏi.
- Không phải, là Tình Đình cho anh uống baking soda, nên anh cứ nấc suốt, không nói nữa. Hân Mính, em có chuyện gì thế?
Diệp Lăng Phi nói.
- Baking soda. Tình Đình sao lại cho anh uông baking soda chứ?
Chu Hân Mính lầm bầm nói, lập tức cô lại hòi:
- Diệp Lăng Phi, em hói anh, anh nói với bố em quan hệ của chúng ta rồi hả?
- Không sao?
Diệp Lăng Phi hói.
Đầu dây bên kia Chu Hân Mính kỳ lạ nói:
- Em cũng thấy làm lại, bố em bỗng nói em chú ý hành động lời nói một chút, đùng đề người ngoài nhìn vào nói này nói nọ, em chăng hiểu gì cả, sao bố em tự nhiên lại nói thế?
Diệp Lăng Phi tro ng lòng hiểu rất rõ là chuyện gì, nhưng hắn không nói cho Chu Hân Mính biết, chi nói:
- Chắc bố em muốn em nên chú ý cách ăn nói chút thôi, ừm. Hân Mính, thôi không nói chuyện nữa nhé, anh dậy thu dọn chút đã, lát còn đi aặp bố em nữa!
- ô, khônasao!
Chu Hân Mính nói:
- Em gpi điện thoại bảo anh em sẽ ở nhà vài ngày, lâu rồi em không về nhà rồi, nên mấy ngày này em sẽ không về đâu, anh nói với Tình Đình tiếng nhé!
- ừ, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
Nói xong điện thoại vói Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi liền từ giường bò dậy, còn chưa tỉnh hẳn bước tới trước cửa phòng tắm, vừa mờ cửa phòng tắm, liền thấy Bạch Tình Đình đề trần đang tấm trong phòng.
Diệp Lăng Phi nhất thời không biết phản ứng thế nào, hắn nghĩ mình hoa mắt, liền dụi dụi mắt, lại nhin thân thể nõn nà, yêu kiều của Bạch Tình Đình cái nữa, hắn liền giật mình, lặng người!
- Anh làm gì thê hả!
Bạch Tình Đình thấv Diệp Lăng Phi đứng ngoài cửa, vội \'àng một tay che ngực, một tay che phía dưới, nói:
- Sao anh lại chạy tới phòng tắm của em hả?
- Phòng tắm của em, chẳng lẽ anh đi lộn?
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa bước vào, nói:
- Nhầm thì nhầm vậy, chúng ta tắm chung nhé!
- Ra ngoài, ra ngoài mau, ai tắm chung với anh hả!
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi lại định aiờ trò, cô cũng chẳng quan tâm che che những bộ phận quan trọ ng trên người nữa, hai tay đẩy Diệp Lăng Phi về phía sau. Diệp Lăng Phi tro ng chốc lát nhìn hết tất cả, hắn cùng không để ý việc Bạch Tình Đình cả người đầy
- Bà xã, ai bảo em hôm qua khiến anh không ngu được chứ, đây coi như em bồi thướng cho anh đi, hôm nay anh muốn tấm ở đây!
- Anh ra ngoài ngay!
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi ôm chật tro ng lòna, ngực cô dính chật vào ngực Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hai tay ôm eo Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình liền cảm thấy tro ng lòng hơi hơi nóng lên.
Diệp Lăng Phi cố tình dùng tay nhéo nhéo cặp mông nõn nà của Bạch Tình Đình, mờ miệng nói:
- Bà xã, anh bảo đám không có ý đồ gì với em đâu, chi là để chúng ta tắm chung thôi mà!
- Em nói rồi, không được, anh còn nói nữa, sau em không thèm để ý tới anh nữa!
Bạch Tình Đình đưa tay ra đòn sát thũ.
Bạch Tình Đình vừa nói tới đây, chi thấy Diệp Lăng Phi bỗng thân người lắc lư, suýt ngã. Bạch Tình Đình vội vàng đưa tay đờ Diệp Lăng Phi, vội vàng nói:
- óng xã, anh sao thế?
- Anh cùng không biết, chi thấy chóng chóng mặt, buồn nôn, cả tối qua không sao ngủ được, cứ thấy cả người chẳng có chút lực gì cả!
Diệp Lăng Phi nói tới đây cả người dính chật vào người Bạch Tình Đình, nói:
- Sao anh cứ thấy cả người chăng thoải mái chút nào vậy!
Bạch Tình Đình lo lắng do di chứng tôi qua Diệp Lăng Phi uống báking soda, tuy Trương Vân nói không sao, baking soda không có hại gì cho người cả, nhưng Bạch Tình Đình vẫn lo lắna; vì đây là lỗi của cô, khiến người Diệp Lăng Phi không được khóe. Giờ thấy bộ dạng này của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình
- Bà xã, anh biết em không muốn anh tắm ở đây, không sao, anh về phòng tắm của anh
Nói xong, Diệp Lăng Phi giãy ra khòi lòng Bạch Tình Đình, nhưng người hắn lại lắc lư, lại ngả vào nsarời Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình hoảng hốt, nói:
- Ông xã, anh tắm ở đây đi, không cần qua đó nữa đâu, em cùng tắm xong rồi!
- Nhưna, anh cứ thấy trong người khó chịu lắm, chãng còn chút sức lực nào cả, ngay cả sức để tắm cũng khôna!
Diệp Lăng Phi yếu ớt nói:
- Anh sợ mình anh tắm ở đây, nhỡ không may ngã xuống không đứng dậy được thì làm thế nào!
- Cái này....!
Bạch Tình Đình không biết nói thế nào. Diệp Lăng Phi lại nhân cơ hội nói tiếp:
- Bà xã, em giúp anh tắm đi, chi lần này thôi!
- Anh...
Bạch Tình Đình cắn cắn môi, sật đầu. Diệp Lăng Phi trong lòng thầm mừng, nhưng mặt lại ra vẻ uể oài, mệt nhọc, hắn được Bạch Tình Đình dìu đến trước bồn tắm. Diệp Lăng Phi cởi hết đồ rồi nằm vào trong bồn tấm. Bạch Tình Đình nhin hạ thân của Diệp Lăng Phi đang dựng lên, mặt cô liền đỏ ửng lên. Cô gấng không nhìn hạ thân của Diệp Lăng Phi, tay cầm khăn tắm, cứ chà đi chà lại phần trên của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi liền nhắc nhở, nói:
- Bà xã, phía dưới của anh còn chưa lau nữa!
Bạch Tình Đình cắn cắn môi, chi cố dán mắt vào đùi Diệp Lăng Phi, lau lau hai cặp đùi của hắn. Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng này của Bạch Tình Đình, nhịn không được đành cười phá lên. Bạch Tình Đình nghe thấy tiếng cười của Diệp Lăng Phi, biết nãy Diệp Lăng Phi giả vờ, cô tức giận ném khăn tắm lên người Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh tự lau đi, em không thèm để ý tới anh nữa!
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình định đi, liền đưa tay giữ Bạch Tình Đình lại, kéo Bạch Tình Đình vào tro ng bồn tắm. Hạ thân của Bạch Tình Đình bị hạ thân của Diệp Lăng Phi chọc phải, hai người liền nsơ ngác, hạ thân của Diệp Lăng Phi nhô nhô lên vừa đúng tầm chạm phái hạ thân của Bạch Tình Đình, đây là lần đầu tiên hai người chính thức để hạ thân của mình chạm vào nhau, cảm aiác cứng cứng đó như có luồng điện, khiến cả người Bạch Tình Đình ran lên, bỗng cô ngồi dậy, hơi thờ gấp sáp hắn, a một cái, rồi kêu lên.
Diệp Lăng Phi trong lòng hoảng loạn, hắn biết trong lòng Bạch Tình Đình vẫn còn để ý chuyện lần trước, nhưng không ngờ lại vẫn mãnh liệt như vậy, ngay khi Diệp Lăng Phi định nói vài lời an ủi Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình liền nhảy ra khói bồn tắm, aiống như con thó con bị hoang sợ, để trần cả người, cùng không để ý gì cứ vậy chạy, lo lắng nói.
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình hoảng loạn như thỏ con chạy ra khỏi phòng tắm, nghĩ nãy làm hơi quá rồi, hắn định chạy theo Bạch Tình Đình nói tiếng xin lỗi, nhưng nghĩ có lẽ Bạch Tình Đình nhin thấy mình tâm lý lại càng khó nặng nề hơn, thế nên, nghĩ một hồi kết quả hấn cũng không đi nữa.
Ngồi trong phòng tắm tắm một hồi, tới lúc dục hỏa của hắn tắt hẳn. Diệp Lăng Phi mới bước ra. Diệp Lăng Phi về phòng mặc quần áo trước, sau mới bước tới bên phòng: Bạch Tình Đình, gõ gõ cửa phong Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, anh ra ngoài đây, nếu em có chuyện gì thì gọi cho anh nhé!
- Dạ, vâng ạ, ông xã, anh đi đường cẩn thận đó.
Giọng nói véo von của Bạch Tình Đình từ trong phòng vọng ra nhưng Bạch Tình Đình không hề mở cửa.
Diệp Lăng Phi đáp lại một tiếng, quay người, xuống lầu.
Diệp Lăng Phi lái chiếc xe Merce của mình, tới thẳng khách sạn Hoài Hải mà Chu Hồng Sâm nói. Lúc Diệp Lăng Phi tới phòng mà Chu Hồng Sâm đã định sẵn, chỉ thấy thư kí của Chu Hổng Sâm đứng ở bên ngoài cửa.
- Anh tới rồi ạ, thị trưởng Chu của chúng tôi đang đợi anh đó!
Tiểu Vương, thư kí của Chu Hồng Sâm mở cửa phòng ra. Diệp Lăng Phi nhìn thư kí của Chu Hồng Sâm một cái, chỉ khẽ cười, rồi bình thán bước vào. Tiểu Vương vội vàng đóng cửa lại, theo lời dặn dò của Chu Hồng Sâm chạy xuống dưới để khách sạn chuẩn bị đồ ăn.
Chu Hồng Sâm mặc đồ giản dị thường ngày, so với bộ quần áo chỉnh tề trước mặt mọi người quả khác biệt quá lớn. Thấy Diệp Lăng Phi tới, Chu Hồng Sâm cười nói:
- Tiểu Diệp, ở đây không có người ngoài, cháu không cần phải gọi ta là thị trưởng Chu đâu, cứ gọi ta là chú Chu được rồi.
- Tiểu Vương, vào đây lát.
Chu Hồng Sâm gọi vọng ra ngoài.
- Thị trưởng Chu, ngài gọi tôi ạ?
Tiểu Vương vội vàng đẩy cửa bước vào, hắn thở hồng hộc như vừa chạy từ đâu lên.
Chu Hồng Sâm nhìn bộ dạng thư kí của mình, nói:
- Tôi nói bao nhiêu lần rồi, ở bên ngoài không được gọi tôi là thị trưởng Chu!
- Dạ, tôi biết rồi ạ!
Tiểu Vương vội vàng nói.
- Thôi, cậu cho người đưa đồ ăn lên đi!
Chu Hồng Sâm nói.
- Lãnh đạo Chu, tôi đã thông báo cho nhà bếp chuẩn bị rồi, sẽ có ngay đó ạ!
Tiểu Vương vừa nói xong, liền nhìn ra bên ngoài thấy ông chủ của quán này đích thân dẫn phục vụ lên, bưng đồ ăn vào. Chu Hồng Sâm nhìn Tiểu Vương một cái. Tiểu Vương là ngươi thông minh thế nào chứ, hắn liền vội vàng nói:
- Ông chủ Trương, ông làm gì thế. Lãnh đạo của chúng tôi chỉ tới đây ăn bữa cơm thôi mà. Việc gì óng phải đích thân lên đây làm si chứ. Nếu để người khác nhìn thấy thi họ sẽ nghĩ gì đây?
Ông chủ Trương nghe Tiểu Vương nói vậy liền vội vàng cười nói:
- Không phải thế, hôm nay vừa hay tôi tới đây. Chỉ là những khách của khách sạn chúng tôi, tôi đều đích thân ghé qua chào hỏi thôi. Tôi chỉ muốn biết ý kiến của khách hàng về cách phục vụ của chúng tôi thôi mà, sau này tiện cho tôi kinh doanh tốt hơn.
- Không sao, không sao đâu, ông cứ đặt đồ ăn đó rồi đi là được rồi!
Tiểu Vương nháy mất với ông chủ Trương một cái, ỏng chủ Trương hiểu ngay, vội vàng nói:
- Thế thì tốt rồi, thôi, tôi ra đây, cần dặn dò thì cứ gọi tôi.
Vừa nói, ỏng chủ Trương vừa bước ra ngoài. Tiểu Vương để mấy nhân viên phục vụ đật thức ăn lên bàn xong, liền nói với thị trưởng Chu.
- Lãnh đạo, ngài còn gì dặn dò không ạ?
- Tiểu Vương, ở đây xong việc rồi, câu có thể ra ngoài được rồi, à, gọi lái xe Tiểu Lý ở dưới lầu lên đây, ở đây ăn luôn, nhớ là tất cả các chi phí hôm nay đều do tôi trả nhé, hiểu không hả?
- Lãnh đạo, ngài yên tâm, tôi biết phải làm thế nào ạ!
Tiều Vương nói xong cũng lui ra ngoài luôn. Tiều Vương bước ra ngoài, thấy ông chủ của khách sạn Hoài Hải vẫn còn đợi bên ngoài. Tiều Vương nhìn ông chủ Trương, một cái, rồi nhỏ giọng nói:
- Tính của thị trưởng Chu ông còn không biết sao, ông ấy ghét nhất là mấy chuyện này, tôi thấy ông cũng đừng qua nữa, đừng để thị trưởng Chu phải tức giận.
- Tôi biết rồi!
Ỏng chủ Trương nói.
Thư kí Vương, tôi chỉ muốn nói với cậu, tất cà chi phí hôm nay sẽ do tôi trả.
- Ông tốt nhất là đừng làm thế, cẩn thận không lại mất lòng thị trưởng!
Thư kí Vương nói.
Ỏng chủ Trương có vẻ khó khăn nói:
- Thị trưởng ăn cơm ở chỗ chúng, tôi, nếu tôi không tỏ chút thành ý, thế thì cũng không, phải lắm. Thị trưởng đã để ý ghé qua đây dùng bữa, đây là vinh hạnh của tôi, ít nhất cũng để tôi tỏ chút thành ý chứ!
- Ỏng chủ Trương, ông cứ coi như không biết chẳng phải là xong rồi sao, tẹo nữa ông chỉ cần giảm giá chút cho thị trưởng chúng tôi, thế chẳng phải tất cả đều yên ổn sao, ông thấy đúng không?
- Ừ, thư kí Vương, cậu nói rất đúng!
Ông chủ Trương cười nói.
Chu Hồng Sâm cũng không biết nội dung câu chuyện của thư kí Vương và ông chủ Trương thế nào, những người như Chu Hồng Sâm đây, sao biết được cấp dưới của mình làm như thế nào chứ.
Chu Hồng Sâm hôm nay đặc biết chỉ muốn gặp mặt Diệp Lăng Phi, hắn nhìn những món ăn trên bàn, cười nói:
- Tiểu Diệp, cháu cũng đừng để ý nhé, tôi cũng không biết cháu có thích ăn những món này hay không!
- Thị trưởng Chu, à, chú Chu, cháu thấy giữa chúng, ta đâu cần phải khách sáo như người ngoài thế chứ!
Diệp Lăng Phi từ trên người lấy ra bao thuốc, trước mắt Chu Hồng Sâm, châm lửa hút, rồi hắn nhìn vọng ra cửa, nói:
- Chú Chu, chú cũng đừng lấy làm lạ, vì chú là bố của Chu Hân Mính, mà quan hệ giữa cháu và Chu Hân Mính rất thân, nên cháu mới coi chú như người nhà. Nếu chúng ta đã là người nhà, có một số chuyện cũng không nên để người ngoài nghe được, chú Chu, hôm nay chú tìm cháu không nên dẫn theo cả thư kí của mình làm gì, chẳng lẽ chú không sợ thư kí của chú đem chuyện chú và cháu gặp nhau ra ra ngoài kể sao?
Chu Hồng Sâm vừa nghe, liền cười nói:
- Tiểu Diệp, cháu yên tâm. Tiều Vương theo tôi nhiều năm rồi, ngay từ khi tôi còn là phó thị trưởng, cậu ta đã theo tôi rồi, cũng coi là tâm phúc của tôi rồi!
- Chú Chu, có câu biết mặt mà không biết lòng, cháu thấy nên cẩn thận chút vẫn hơn!
Diệp Lăng Phi nhắc nhở nói, ngay sau đó Diệp Lăng Phi lại chuyển luồn chủ đề, nói:
- Chú Chu, cháu biết có một số chuyện chú biết rõ hơn cháu, cháu cũng không nói nhiều. Hôm nay chú Chu tìm cháu ăn cơm, cháu nghĩ nhất định Hân Mính đã nói với chú những lời kia, không sai, những lời đó là do cháu nói với Hân Mính, mục đích của cháu rất đơn giản, chính là không muốn chú Chu rơi vào thế bị động!
Chu Hồng Sâm cũng không vội nói chuyện này với Diệp Lăng Phi, mà gọi Diệp Lăng Phi nói:
- Tiểu Diệp, đừng nói những chuyện này vội, hôm nay chúng ta tới đây chỉ là ăn bữa cơm thông thường như gia đình thôi.
- Cũng được ạ, bụng cháu đang đói thật rồi!
Diệp Lăng Phi thấy Chu Hồng Sâm cũng không nóng, vội g1, hắn cũng không việc gì phải gấp gáp mà nói chuyện này với Chu Hồng Sâm. Diệp Lăng Phi vỗ vỗ bụng nói:
- Chú Chu, chú có biết cả tôi hôm qua cháu không được ăn gì không, giờ bụng đói thật đó!
- Nếu bụng đã đói thì mau ăn đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!
Chu Hồng Sâm cười nói.
Diệp Lăng Phi cũng không khách sáo nữa, hắn cằm đũa lên ăn. Chu Hồng Sâm ăn rất chậm, mồi lần chỉ gắp có một hai miếng, rồi dừng lại, dường như có điều muốn nói:
- Tiểu Diệp, qua hệ giữa cháu và Hân Mính rất tốt nhỉ!
- Vâng, quan hệ giữa bọn cháu lúc nào cũng tốt!
Diệp Lăng Phi trong miệng đầy thức ăn, vừa ăn vừa nói:
- Hân Mính và Tình Đình là bạn thân, quan hệ giữa cháu và Hân Mính tự nhiên cũng tốt
lên!
- À. Tiểu Diệp, cháu thử món thịt vịt này xem!
Chu Hồng Sâm gắp một miếng thịt vịt lên đĩa của Diệp Lăng Phi, hắn lại nói:
- Chuyện giữa thanh niên các cháu với mấy người già chúng tôi chẳng liên quan gì cả, Hân Mính nó cũng lớn rồi, tôi có muốn quản cũng không quản nổi nữa rồi!
- Chú Chu. Hân Mính làm việc rất cẩn thận và bình tĩnh, chú cũng không cần phải lo đâu!
Trong lòng Diệp Lăng Phi rõ như gương soi, hắn biết câu này của Chu Hồng Sâm không phải tùy tiện mà nói ra, chắc chắn là do chuyện hôm qua. Chu Hồng, Sâm là ai chứ, mấy chuyện này sao giấu nổi Chu Hồng Sâm, chì là. Chu Hồng Sâm ở trên quan trường lâu rồi, cái gọi là gian xảo thấu xương chính là trong lòng đã có chủ ý rồi, nhưng bề ngoài lại chẳng thể hiện gì cả.
Diệp Lăng Phi biết đó Chu Hồng Sâm muốn hỏi mình cái gì, hắn lại còn cố ý ra vẻ hồ đồ, ngờ nghệch, cố ý chuyển hướng chủ đề của Chu Hồng Sâm, trả lời vòng vo.
Mặt Chu Hồng Sâm lúc nào cũng “vác” theo nụ cười, thấy Diệp Lăng Phi trả lời vậy Chu Hồng Sâm lại cười nói:
- ừ. Hân Mính thực sự làm việc rất cần thận và chu đáo, điều này chú cũng biết, nhưng, nó xử lý công việc quá trọng tình người, thường không xem xét tới hậu quả, đây cũng là điều mà chú lo lắng nhất, tiểu Diệp, quan hệ giữa cháu và Chu Hân Mính tốt vậy, sau này cháu gắng chăm sóc nó chút nhé!
- Dạ vâng, chú Chu, chú cứ yên tâm đi!
Diệp Lăng Phi cầm cốc rượu lên, rót cho mình một chén, rồi lại rót cho Chu Hồng Sâm một chén. Chu Hồng Sâm vội vàng xua tay, nói:
- Người chú không được tốt lắm, không uống rượu được!
- Thế cháu uống một mình vậy!
Diệp Lăng Phi một hơi uống cạn rượu trong cốc, khẽ lau miệng, nói:
- Chú Chu, chú giao Hân Mính cho cháu là được rồi, cháu bảo đảm sẽ không để Hân Mính gây chuyện. Đương nhiên, chú Chu, chú đừng hiểu nhằm, cháu nói là có cháu ở đây, dù Hân Mính có xảy ra chuyện, cháu cũng giúp Hân Mính cáng đáng mọi chuyện, ai bảo Hân Mính là bạn tốt của vợ cháu chứ!
Chu Hồng Sâm nhìn bộ dạng này của Diệp Lăng Phi, trong lòng thầm thở dài, hắn cảm nhận thấy, con người Diệp Lăng Phi thông minh hơn mình tưởng nhiều. Chu Hồng Sâm cười
- Tiểu Diệp, không nói chuyện của Hân Mính nữa, chú nhớ hình như cháu có quan hệ với bên Bắc Kinh, chú mãi định hỏi, nhưng, chú lại lo cháu nghĩ khác về chú, nên chỉ là có chút hiếu kỳ thôi!
- Chú Chu, cháu biết chú muốn biết những gì!
Diệp Lăng Phi lại uống thêm cốc rượu nữa, dựa người vào thành ghế, châm thuốc hút xong. Diệp Lăng Phi mới nói:
- Chú Chu có phải muốn biết chuyện cháu và lão già không?
- Lão già?
Chu Hồng Sâm ngạc nhiên.
- Vâng, cũng chính là tư lệnh Bành mà mọi người thường nói đó. Song, chuyện đó lâu rồi, lão già giờ đã về hưu rồi, cũng không còn thực quyền gì cà!
Diệp Lăng Phi nói:
- Cháu và lăo già cũng chỉ là giao tình bình thường thôi, không phải thân lắm!
Chương 688: Nhân cơ hội làm khó (Phần 2)
Chu Hồng Sâm chính là muốn nghe thấy câu này của Diệp Lăng Phi, trước giờ hắn cứ nghĩ thế lực sau lưng Diệp Lăng Phi không hề đơn giản tẹo nào, tuy nhiên, Chu Hân Mính lại không nói cho Chu Hồng Sâm biết rốt cục Diệp Lăng Phi có quan hệ thế nào với Bắc Kinh, nhưng, từ lần Bành Nguyên trực tiếp gọi điện thoại tới có thể thấy, quan hệ giữa Bành ngủ yên và Diệp Lăng Phi không hề đơn giản chỉ là quen biết thông thường, hoặc ở đây còn có quan hệ càng thân thiết hơn.
Nhưng Chu Hồng Sâm ở trên quan trường đã nhiều năm, đương nhiên biết những chuyện đó không thể hỏi quá rõ, cái gọi là biết điều là tốt nhất cũng chính là đạo nghĩa trên quan trường. Chu Hồng Sâm thực ra muốn chính miệng Diệp Lăng Phi thừa nhận quan hệ giữa hắn và Bắc Kinh, như thế, Chu Hồng Sâm sẽ xem xét tới việc xử lý quan hệ giữa hắn và Diệp Lăng Phi thế nào cho hợp lý.
Thấy Diệp Lăng Phi chính thức thừa nhận quan hệ của hắn với Bắc Kinh. Chu Hồng Sâm trong lòng đã có dự toán của mình, hắn không nhắc tới chuyện này nữa, mà chuyển ngay qua vần đề khác mà Chu Hồng Sâm quan tâm.
- Tiểu Diệp, cháu đã tới qua Hổng Phấn Đế Quốc chưa?
Lần này, Chu Hồng Sâm trực tiếp vào thăng vấn đề rồi!
- Rồi ạ, lần trước cháu và mấy đồng nghiệp có ghé vào chơi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Ở đó cháu còn gập người rất giống bí thư Từ, có điều, cháu không dám chắc lắm!
- Thành phố Vọng Hải đông như vậy, dù có người giống bí thư Từ cùng là điều bình thường, tiểu Diệp, chuyện này không thể nói ra ngoài được đâu!
Chu Hồng Sâm nói:
- Bí thư Từ là bí thư tỉnh ủy thành phố, nếu xuất hiện ỡ những nơi như thế sẽ ảnh hưởng không tốt.
- Cháu biết rồi, chú Chu, chú cứ yên tâm đi!
Diệp Lăng Phi trong lòng cười đểu: “không ngờ Chu Hồng Sâm lại chơi trò tâm nhãn với mình, tôi thấy trong lòng ông chắc chắc đã có ý gì rồi, tôi không tin Ông lại không muốn hạ Từ Hàn Vệ xuống”.
Chu Hồng Sâm bất đầu nói với Diệp Lăng Phi về chuyện gia đình, cám thấy ăn cùng nhiều nhiều rồi, Chu Hồng Sâm mới nói:
- Tiểu Diệp, buổi chiều chú phải tham gia một chương trình khác, không thể cùng cháu ăn cơm nữa rồi, Hân Mính nó chiều nay rành đó, cháu gọi cho nó để nó cùng cháu đi chơi, tuổi trẻ các cháu, ra ngoài chơi vẫn thích hơn!
Chu Hồng Sâm nói tới đây, bỗng lại chuyển giọng:
- Đương nhiên, cũng nên chú ý tới hình tượng cũa mình chút, giờ nhiều kỹ giả rảnh việc việc linh tinh lắm, cháu nên chú ý cẩn thận chút!
Diệp Lăng Phi sao không hiểu được ý của Chu Hồng Sâm chứ, hắn cười nói:
- Chú Chu, chiều nay cháu còn phải đi aặp một người bạn!
- À, thế cũng tốt, bạn bè mà, nên gập mặt nhau nhiều vào, để còn bồi đắp tình cám nữa chứ!
Chu Hồng Sâm nói xong liền đứng dậy, nói:
- Chú đi trước đây, nếu sau này có gì cứ gọi điện thăng cho chú!
- Chú Chu, chú đi ạ!
Diệp Lăng Phi cũng không có ý đứng dậy tiễn, hắn cứ ngồi trên ghế, tiếp tục ăn. Đợi tới lúc Chu Hồng Sâm bước ra khỏi phòng: Diệp Lăng Phi mới nhếch nhếch mép, lầm bầm nói:
- Làm quan đúng là không giống với thường dân như mình, ngay cả cách nói chuyện cũng vòng vo tam quốc!
Chu Hồng Sâm xuống dưới nhà. Tiểu Vương đang đợi ở đại sảnh dưới nhà, thấy Chu Hồng Sâm bước xuống, Tiểu Vương liền vội vàng ra đón, nói:
- Lãnh đạo, tôi đã thanh toán tiên rồi ạ! Chu Hồng Sâm trong lòng đang nghĩ tới chuyện của Diệp Lăng Phi, hắn vốn không nghe thấy những lời mà Tiểu Vương nói, chỉ theo thói quen gật gật đầu, nói:
- Tôi biết rồi!
- Lãnh đạo, giờ chúng ta đi đâu ạ?
Tiểu Vương cùng với Chu Hồng Sâm bước ra khỏi khách sạn. Tiểu Vương kéo cửa xe, để Chu Hồng Sâm lên xe. Lên xe xong. Chu Hồng Sâm dựa lưng vào ghế, nhắm mắt, nói:
- Tới ủy ban!
- Thị trưởng, hòm nay là chủ nhật, ủy ban không có ai đâu ạ!
Tiểu Vương ngạc nhiên, không hiểu tại sao đang yên đang lành Chu Hồng, Sâm lại đòi tới ủy ban làm gì.
- Tôi biết. Tiểu Vương, cậu lập tức thông báo cho lành đạo các ban ngành để tới ủy ban thành phố họp gấp, tôi thấy sắc khí của thành phố Vọng Hải không tốt rồi!
- Thị trưởng Chu, ngài nói rất đúng, tôi nghĩ chúng ta nên dọn sạch trước, dạo này ủy ban liên bộ quốc gia đã ra thông báo về nạn mại dâm, tôi nghĩ, thành phố Vọng Hải chúng, ta lần này nên làm nghiêm vào!
Chu Hồng Sâm chỉ gật đầu, cũng không nói gì nữa. Buổi chiều. Chu Hồng Sâm mở cuộc họp trong phòng hội nghị lớn của ủy ban thành phố, hắn cho rằng thành phố Vọng Hải nên mở cuộc hành động càn quét toàn thành phố, ủy ban liên bộ quốc gia vừa ra thông báo tới thành phố Vọng Hài, các vị lãnh đạo của thành phố vọng Hải tuy nói trong lòng rất rõ hành động càn quét toàn thành phố này trước sau gì cũng xảy ra, nhưng không ngờ thị trưởng Chu lại vội như vậy, ngay cả cuối tuần cũng không nghĩ, lo quán triệt ngay chỉ thị của ủy ban liên bộ quốc gia.
Chu Hồng Sâm cho rằng trong điểm càn quét lần này nên nhằm vào các tụ điểm như nhà tắm, ktv, những tụ điểm ăn chơi, phải nghiêm khắc chỉnh đốn lại toàn thành phố, hơn nữa, còn phải thông báo tới tất cả nhân dân thành phố, hy vọng người dân thành phố đứng lên tố giác, còn về phía một số quan chức thành phố ra vào các điểm ăn chơi này. Chu Hồng Sâm yêu cầu cơ quan điều tra báo cáo tất cả mọi việc, đồng thời, thành lập hòm thư thành phố, người dân có thể trực tiếp gửi thư tố giác vào đây.
Trong hội nghị, những lãnh đạo kể cà Từ Hàn Vệ thường ngày không, hài lòng về Chu Hồng Sâm cũng biểu lộ vẻ hoặc tán đồng hoặc im lặng. Từ Hàn Vệ nghe những lời này cùa Chu Hồng Sâm xong, hắn còn nghiêm túc bổ sung câu:
- Thị trưởng Chu nói rất đúng, ủy ban liên bộ quốc gia vừa hạ công văn xuống, yêu cầu chúng ta phải tập kích toàn bộ những thứ đồi trụy, mại dâm, thành phố Vọng Hải chúng ta là cửa sổ đối ngoại, thành phố Vọng Hải chúng ta nên phát huy đi đầu, tôi thấy, chúng ta nên nghiêm khắc khống chế, thẳm tra các tụ điểm ăn chơi trước, kể cả những nơi mới có xu hướng nghiêng về mại dâm cũng kiên quyết thấm tra, sau đó, lãnh đạo chúng ta cũng nên nghiêm túc chấp hành, ngoài nhưng buổi tiếp đón cằn thiết ra, cũng có thể tùy ý ra vào các tụ điểm vui chơi, chúng ta nên làm gương cho nhân dân toàn thành phố, ba là, về những tụ điểm mại dâm, nhất định phải tố giác đồng loạt, kiểm tra trừng phạt như nhau, quyết không nương tay, cần đóng thì đống, cần trị phải trị, còn với những người chấp hành, nhất định phải nghiêm khắc chấp hành luật pháp xử lý, không được có hiện tượng làm việc dựa trên tình cảm.
Từ Hàn Vệ nói xong. Chu Hồng Sâm chỉnh lại:
- Bí thư Từ, tôi cho rằng quan chức lãnh đạo chúng ta nên tuyệt đối không ra vào các tụ điểm ăn chơi, ktv, sàn nhảy..., nếu không, nhân dân thành phố nhìn chúng, ta thế nào đây!
- Thị trưởng Chu, dù sao chúng ta cũng phải tiếp khách chứ!
Cục trưởng cục hiệp thương nói:
- Cục hiệp thương Chúng tôi đón đoàn đầu tư cũng có lúc phải xuất đầu lộ diện dẫn đoàn đi vui chơi chút chứ!
Cục trưởng cục hiệp thương là người của Từ Hàn Vệ, do đó, sẽ đứng đối lập với Chu Hồng Sâm rồi. Chu Hồng Sâm cười lạnh nói:
- Vui chơi chút, có nghĩa là cục hiệp thương của các ông dùng, tiền của dân đi chơi ấy hà, những thương nghiệp nước ngoài, thương nghiệp Hồng Kong, thương nghiệp Đài Loan tới thành phố Vọng Hải của chúng ta đầu tư là nhắm vào môi trường đầu tư của chúng ta chứ không phải mấy tụ điểm vui chơi kia, ông thân là cục trưởng, cục hiệp thương mà còn nghĩ như vậy, tôi thấy vấn đề của cục hiệp thương khá nghiêm trọng đó, bí thư Từ, tôi đề nghị lằn này chúng ta ngoài việc nghiêm khắc trừng trị các tụ điểm mại dâm, còn phải nghiêm khắc điều tra các ban ngành trong ủy ban thành phố chúng ta, xem xem các ban ngành trong ủy ban thành phố chúng ta có phải đang tận dụng quỹ công để bòn rút của riêng cho mình không. Tôi đề nghị, lằn này lấy cục hiệp thương làm đối tượng trọng điểm điều tra, nếu điều tra ra cục hiệp thương có vấn đề, thì nghiêm khắc xử lý, chức cục trưởng của cục trưởng Tôn cũng không cần phải làm nữa đâu, nếu vi phạm pháp luật, ông còn bị điều đình ra cơ quan điều tra, nhận án pháp theo quy định.
Cục trưởng Tôn của cục hiệp thương không ngờ mọi chuyện lại biến thành thế này, hắn bất giác đưa mắt cầu cứu nhìn Từ Hàn Vệ, mong Từ Hàn Vệ nói giúp vài câu. Lúc này trong lòng Từ Hàn Vệ ban đầu rất muốn mắng cho cục trưởng Tôn một trận, nhưng sau lòng hắn nổi lửa đùng đùng, hắn biết. Chu Hồng Sâm đang khai đao vào người của hắn, nhưng. Từ Hàn Vệ cũng không giúp gì được, ai bảo cục trưởng Tôn lại nhờ lời chứ, để Chu Hồng Sâm nắm được thóp.
Những lời lúc nãy của Chu Hồng Sâm khiến hắn không tìm được lời nào để phản bác lại, nếu lúc này hắn mà phản bác lại, chẳng phải hắn tự đưa đầu vào rọ sao. Theo Từ Hàn Vệ, Chu Hồng Sâm chắc chắn cũng muốn lôi hắn vào lắm, nhưng hắn đâu ngốc vậy chứ, biết rõ có bẫy ai dại mà nhảy vô. Trong lòng Từ Hàn Vệ rất muốn mắng cục trưởng Tôn vồ dụng, nhìn không ra đòn này của Chu Hồng Sâm, chuyện tới nước này. Từ Hàn Vệ muốn bảo vệ cục trưởng Tôn cũng không thể nữa rồi.
Trong thời gian ngắn. Từ Hàn Vệ đã dự toán xong, hắn bỗng đập thình bàn một cái, cục trưởng Tôn nghĩ Từ Hàn Vệ chắc sẽ nói đỡ cho hắn, ai ngờ nghe Từ Hàn Vệ nói:
- Tôi hoàn toàn tán đồng ý kiến của thị trưởng Chu, chúng ta không tên dùng tiền công ăn no uống say, những chuyện này nên siết chặt, lần này, nên lấy trọng, điểm là cục hiệp thương làm trọng điểm điều tra, nếu điều tra ra tội, bất kể là ai, chúng ta cũng, nên trừng trị nghiêm khắc, nếu tình tiết nghiêm trọng, vi phạm pháp luật, chúng ta có thể đưa ra cơ quan điều tra, tiếp nhận sự trừng phạt thích đáng của pháp luật.
Những lời này của Từ Hàn Vệ khiến những kẻ khác không dám có ý kiến gì nữa. Ai cũng hiểu, lằn này do cục trưởng Tồn đáng đời thôi, ai bảo đi lao vào lòng súng, mọi người lúc này cũng không dám lộ mặt, để trở thành trọng điểm điều tra, thế là, ai ai cũng tán đồng ý kiến của thị trưởng Chu và bí thư Từ.
Đương nhiên, ai cũng rõ, thắng lợi đã thuộc về thị trưởng Chu.
Hội nghị kết thúc. Từ Hàn Vệ và Chu Hồng Sâm hai người cùng bước ra ngoài phòng họp, mặt Từ Hàn Vệ cười cười thân thiết vỗ vai Chu Hồng Sâm, nói:
- Thị trưởng Chu, chúng ta nên phối họp trong công việc, chỉ có như thế, mọi việc mới tốt được!
- Bí thư Từ, chúng ta lúc nào cũng phối họp rất tốt mà, không phải sao?
Chu Hồng Sâm mặt cười tươi, nói.
- Đúng!
Từ Hàn Vệ cười nói:
- Thị trưởng Chu, mọi hoạt động lằn này do ông đứng đầu phụ trách, ông xem có cần tôi cũng nên gánh vác chút không, dù sao, ông cũng là thị trưởng, phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm trên vai, còn tôi chỉ là bí thư thành phố, so với ông, công việc hiển nhiên ít hơn, chỉ bằng, để tôi phụ trách lần này cho!
- Bí thư từ, ông là bí thư thành phố, những chuyên án thế này sao lại để ông phụ trách được chứ, dù tôi có đồng ý đi nữa, người dân thành phố Vọng Hải cũng sẽ không đồng ý, họ sẽ cho rằng tôi cố ý đùn đẩy trách nhiệm, những việc nằm trong phận sự của tôi, nên để tôi phụ trách thì thích họp hơn!
- Thị trưởng Chu nói cũng đúng, được, thế tôi sẽ ngồi đợi tin tốt của thị trưởng Chu vậy!
Từ Hàn Vệ nói.
- Bí thư Từ, ông yên tâm, tôi lấy thân phận là một thành viên đảng lão làng ra đảm bảo, chỉ cần có người báo cáo quan chức vi phạm, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc điều tra tới cùng, cho dù là ai đi nữa, tôi cũng bắt hắn phải chịu trừng phạt!
Lâm Tuyết và Diệp Phong ở với nhau rất lâu, cô nghe theo ý kiến của Diệp Phong, dùng những chứng cứ mà cô nấm được về việc ăn hối lộ của Từ Hàn Vệ để tóm Từ Hàn Vệ vào tròng. Còn về Tần Dao, ý kiến của Diệp Phong là tạm thời vẫn cứ lợi dụng Tần Dao, còn lợi dụng thế nào, lại phải xem thủ đoạn của Lâm Tuyết tới đâu.
Vốn Lâm Tuyết định dùng Tần Dao làm con mồi để nhử Từ Hàn Vệ vào tròng, giờ Tần Dao không còn giá trị nữa rồi, Lâm Tuyết đương nhiên trước khi đá Tần Dao ra khói mình, cũng phải lợi dụng cái đã chứ, cô nghĩ đẩy đại diện pháp nhân của cô ở công ty thương mại kia ném sang cho Tần Dao. Công ty thương mại đó là cái bĩnh rỗng do Lâm Tuyết dùng các khoản vay mà tạo thành, tuy nói đăng ký vốn đầu tư của công ty chục triệu, nhưng trên thực tế, công ty thương mại đó đăng ký được là nhờ vận động quan hệ với Từ Hàn Vệ, vốn đăng ký căn bàn không tới chục triệu.
Các khoản vay của ngân hàng cần có bảo đảm, thế nên ngay từ đầu Lâm Tuyết dựng lên công ty thương mại này chỉ để lợi dụng nó để đầu tư vào bách hóa An Thịnh thôi, giờ, Lâm Tuyết nghĩ ra một cách rất hay, để Tần Dao đứng tên đại diện pháp nhân của cái bĩnh rỗng đó, bảo đàm các khoản vay của ngân hàng cho bách hóa An Thịnh.
Lâm Tuyết trước tiên gọi điện thoại cho Từ Hàn Vệ, Từ Hàn Vệ vừa mới họp xong, bị Chu Hồng Sâm chơi một quà, trong lòng đang tức giận, vừa nhận được điện thoại của Lâm Tuyết, hắn liền nói với giọng thiếu thiện chí:
- Giờ tôi không có thời gian!
Trong lòng Lâm Tuyết đã có dự định rồi, cô thản nhiên nói:
- Bí thư Từ, quan hệ giữa chúng ta không nhất thiết phải cứng rắn như vậy chứ, tôi chỉ là muốn sặp mặt bí thư Từ hàn huyên chuyện cũ thôi mà, bí thư Từ chẳng lẽ quên những chuyện trước đây tôi làm cho bí thư Từ rồi sao, nếu bí thư Từ giờ không còn nhớ chuyện cũ nữa thì tôi đành phá lưới vậy, Lâm Tuyết tôi dù sao cũng chẳng có gì đáng để giữ cà, chết cùng chết, thoải mái!
Thái độ của Lâm Tuyết khiến Từ Hàn Vệ trong lòng nổi sóng không yên, hắn lo mụ Lâm Tuyết này một khi bất chấp tất cà, hấn có rất nhiều chuyện đều thông qua Lâm Tuyết, Từ Hàn Vệ nghĩ tới đây, giọng điệu cũng nhã nhặn hơn, nói:
- Lâm Tuyết, giờ tôi đang gặp phải khó khăn, cô không phải không biết Chu Hồng Sâm đang từng bước từng bước ép tôi, không phải tôi tránh mặt cô, mà là tôi lo sẽ để Chu Hồng Sâm nấm được thóp của tôi.
- Bí thư Từ, chẳng lẽ ông cho rằng tôi là loại người đó, tôi đã bao giờ khiến bí thư Từ phải bận tâm qua đâu!
Lâm Tuyết cười nói:
- Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn tìm bí thư Từ để hàn huyên chút chuyện cũ thôi mà!
Từ Hàn Vệ nghĩ một lát, nói:
- Được, thế tối nay tôi và cô gặp nhau, chúng ta vẫn gặp ở chỗ cũ nhé!
- Được thôi!
Lâm Tuyết cười nói.
Mọi chuyện đúng như Diệp Phong dự đoán, Lâm Tuyết đưa ra đòn này, quả thật đã khiến Từ Hàn Vệ nhượng bộ. Từ Hàn Vệ đồng ý giúp Lâm Tuyết, để cành sát không đến làm phiền trung tâm chế biến thực phẩm, đồng thời, Từ Hàn Vệ cũng đồng ý sẽ giúp Lâm Tuyết tìm giám đốc Trương của ngân hàng cổ phiếu để hỏi cho Lâm Tuyết chuyện khoản vay bách hóa An Thịnh.
Trong lòng Lâm Tuyết rất rõ, quan hệ giữa cô và Từ Hàn Vệ đã không giống như trước đây, cô hiện có thể kẹp chặt Từ Hàn Vệ, khiến hấn ngoan ngoãn nghe theo lời cô.
Lâm Tuyết và Từ Hàn Vệ không còn cuốn lấy nhau như trước đây nữa, Từ Hàn Vệ giờ đã mất hết cảm hứng đối với Lâm Tuyết, Hổng Phấn Đế Quốc tặng cho Từ Hàn Vệ cặp mỹ nữ song sinh kia đã khiến Từ Hàn Vệ mê tít mắt rồi, so với cặp mỹ nữ đẹp như hoa súng kia, Lâm Tuyết chỉ là một phụ nữ ba mươi tuổi, dù có đẹp tới đâu đi nữa, cũng không thể thu hút được Từ Hàn Vệ.
Lâm Tuyết nói muốn chuyển nhượng quyền pháp nhân của công ty thương mại cho Tần Dao, chuyện này đối với Tần Dao mà nói chắc chấn là chuyện vui tựa như trên trời rớt xuống miếng bánh thơm ngon vậy, Tần Dao chỉ là nữ sinh đại học đơn thuần, căn bàn không phát hiện ra vấn đề, thực tế đúng như vậy, sau tối đó nói chuyện với Tần Dao, Tần Dao hiển nhiên rất cảm kích Lâm Tuyết. Chuyện không chậm trễ, ngay hôm sau, Lâm Tuyết liền làm thủ tục chuyển nhượng đại diện pháp nhân của công ty thương mại cho Tần Dao, ngay sau đó, Lâm Tuyết liền kéo Tần Dao tới ngân hàng cổ phiếu Vọng Hải làm thủ tục bảo đàm, dùng chính công ty thương mại đó làm bào đàm khoản vay năm mươi triệu nhân dân tệ cho bách hóa An Thịnh.
Giám đốc ngân hàng cổ phiếu nhận được điện thoại của Từ Hàn Vệ, chất vấn về vấn đề khoản vay của bách hóa An Thịnh. Theo lý mà nói khoản vay của bách hóa An Thịnh không có vấn đề gì cà, còn về việc cổ phiếu bị đóng lại, hoàn toàn do giám đốc bộ phận tín dụng ngân hàng Thanh Sơn thuộc chi nhánh phía tây hải của ngân hàng cổ phiếu cho rằng khoản vay của bách hóa An Thịnh có vấn đề, nên mới đóng lại, theo Trương Thanh Sơn, bách hóa An Thịnh hiện không còn như trước đây nữa, nhất là về khoản trả nợ tín dụng, vấn đề rất lớn.
Nhưng Trương Thanh Sơn một kẻ mới ba mươi sáu tuổi đã phá lệ lên nhận chức giám đốc bộ phận tín dụng này sau khi nhận được điện thoại của tổng giám đốc ngân hàng thái độ liền xoay ngoắt 180o, sau một hồi suy nghĩ, hắn liền ném ngay vụ này cho phó giám đốc, để hắn làm chuyện này. VỊ phó giám đốc đó căn bàn không chịu điều tra kỹ, nghĩ bách hóa An Thịnh thuộc hạng A, nên đồng ý luôn, thế là, khoản vay này cứ thế được đặt xuống nhẹ nhàng.
Bộ hành pháp của thành phố Vọng Hải, theo bố chí của ủy ban thành phố, tiến hành điều tra toàn bộ các tụ điểm ăn chơi toàn thành phố, hành động lần này được gọi là “cơn lốc xoáy”, phái cảnh sát tổng cộng điều tra, xử lý được hơn một trăm tụ điểm ăn chơi, bắt hàng trăm phụ nữ bán dâm ngay tại hiện trường, ngay cả Hổng Phấn Đế Quốc cũng bị ảnh hưởng, vì Hổng Phấn Đế Quốc có biểu diễn múa sex, nên cũng bị đơn vị chấp pháp nghiêm lệnh xử lý.
Vào thứ ba, trong cuộc họp của ủy ban thành phố, Chu Hồng Sâm tay cầm một tập tài liệu dày cộc được in ra khiến cà hội nghị như bị sét đánh ngang tai.
- Nhìn xem lãnh đạo chúng ta lấy thân chấp pháp thế nào, những tin tố cáo này đều là tội lỗi của rất nhiều các quan chức trong ủy ban thành phố chúng ta, tôi cũng không ở đây mà điểm danh nữa, là ai làm thì người đó trong lòng tự rõ, tôi chỉ muốn nói với các vị, quan chức chính phủ chúng ta, nhất là những vị thuộc lãnh đạo cấp cao nhất định phải chú ý tới hình ảnh của mình, trọng điểm trong này đều nói tới Hổng Phấn Đế Quốc, nói các quan chức chính phủ trong chúng ta đều rất hay tới tụ điểm vui chơi đó, hơn nữa còn nghe nói ở tụ điểm ăn chơi này còn dựng cà gian phòng riêng nữa chứ.
Chu Hồng Sâm nói tới đây, cố ý xoáy vào Từ Hàn Vệ, nói:
- Bí thư Từ, tôi thấy hay là chúng ta nên kiểm tra, phong tỏa toàn bộ Hổng Phấn Đế Quốc nhi?
- Thị trưởng Chu, đây chỉ là những tin tố cáo, không điều tra rõ, sao có thể kết luận thế được!
Từ Hàn Vệ trong lòng lo lắng nhưng vé ngoài vẫn không biểu lộ gì, nói:
- Tôi cho rằng chúng ta không nên cứ thế mà đánh thẳng xuống, người đầu tư của Hổng Phấn Đế Quốc là một thương nhân Hồng Kông, nếu chúng ta làm như vậy, ắt các thương nhân Hồng Kông sẽ rời khỏi thành phố chúng ta, thị trưởng Chu, chuyện này cứ để tôi giải quyết cho, ông thấy thế nào?
Chu Hồng Sâm sắc mắt chắc như đinh, nói:
- Bí thư Từ, tôi hy vọng ông nghiêm túc xử lý mấy chuyện này, trong đây đề cập tới không ít quan chức chính phủ, còn có cả chứng cứ nữa!
Từ Hàn Vệ nghiêm túc nói:
- Nếu thực sự có chứng cứ, tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý!
- Thế cứ như vậy nhé!
Tan họp, Từ Hàn Vệ lấy những tài liệu tố cáo từ trong tay của Chu Hồng Sâm. Từ Hàn Vệ vừa nhìn những đống tài liệu tố cáo này, trong lòng hắn lập tức hiểu rõ, lần này hắn đã bị Chu Hồng Sâm chém cho một nhát, toàn bộ những tài liệu tố cáo đó đều là người của hấn, không hề có một ai là thuộc hạ của Chu Hồng Sâm. Một số tin tình báo còn có cả chứng cứ xác thực nữa, Từ Hàn Vệ ý thức được chuyện lần này, hấn đã bị Chu Hồng Sâm đưa vào bẫy rồi. Chuyện đã đến nước này, tên cáo già gian xào này chắc chắn phải chọn cách quân tử
Phòng thân thôi, hắn chắc chắn phải kéo một số người khôi chức vụ hiện nay, theo Từ Hàn Vệ thấy, chỉ có cách qua được cửa ải lần này, mới có cơ hội đối phó với Chu Hồng Sâm. Nhân dân thành phố Vọng Hải căn bản không hiểu được cuộc chiến sống còn trên quan trường, họ cũng không biết các thế lực mờ ám đang mạnh mê chuyển động, một trận bão lớn sắp bắt đầu, họ cứ sống đời sống của họ thôi, với những người dân bình thường mà nói, bọn họ chỉ cần kiếm được tiền, làm thế nào để cuộc sống tốt hơn là được rồi.
So với cuộc sống an nhàn của người dân bình thường không biết nội tình trong thành phố. Diệp Lăng Phi hiển nhiên cám giác được ngay khí trời u ám đang bao phủ toàn thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi không nghĩ rằng những lời của hắn nói với Chu Hồng Sâm lại có thể dẫn tới thế sự như ngày hôm nay.
Là do hắn đã cho Chu Hồng Sâm tự tin để đối phó với Từ Hàn Vệ hay vì Chu Hồng Sâm đã có chuẩn bị sẵn để đối phó với Từ Hàn Vệ?
Diệp Lăng Phi không rõ, nhưng, Diệp Lăng Phi lại âm thầm cảm thấy một trận đấu ngầm đang bắt đầu nổi dậy, hắn là người ngoài của trận chiến này nhưng hình như cũng đã bị cuốn vào trận chiến thì phải?
Trong căn phòng lúc nào cũng u ám thuộc tầng năm của Hổng Phấn Đế Quốc. Michelle. Dương Tử đang ngồi đối diện với ông chủ, người ngồi sau bức màn kia luôn quay lưng về phía hai người, mùi thuốc nồng nặc lan tỏa khắp căn phòng.
Hổng Phấn Đế Quốc bị yêu cầu cải đổi, điều này không hề ảnh hưởng gì tới tâm trạng vui vẻ của ông chủ kia, hắn cười khà khà nói:
- Lần này lão già Từ Hàn Vệ cần hành động rồi. Dương Tử, ngươi nghĩ Từ Hàn Vệ sẽ đưa ra chiêu gì?
Dương Tử cười nói:
- Ông chủ, nếu là tôi, tôi sẽ án binh bất động, đợi sóng gió qua đi, lại ngầm ngầm hành động, cho tên thị trưởng kia hạ bệ!
- Ừm, ta thấy Từ Hàn Vệ chắc chắn sẽ nghĩ thế! Xem ra, thời cơ sắp chín rồi, một khi Từ Hàn Vệ cho tên thị trưởng đó hạ bệ, thành phố Vọng Hải sê thành thiên hạ của chúng ta, chúng ta cũng có thể bắt đầu buôn lậu rồi!
- Ông chủ, tôi biết con gái của tên thị trưởng đó là đội trưởng đội cành sát, tôi sợ cô ta sẽ tiếp tục làm phiền chúng ta!
Michelle nói.
- Hừm, con nha đầu đó thì có bản lĩnh gì chứ, bố nó biến rồi, nó ắt cũng phải cút xéo!
Ông chủ đó nói:
- Căn bản không đáng để nhắc tới!
- Ông chủ, còn chuyện này nữa, chuyện của bang 3K!
Dương Tử nói:
- Trong hai ngày này tôi cũng đã nắm được khá rõ rồi, bang 3K họp tác với Diệp Phong, rất có khả năng sê buôn bán thuốc phiện, còn Lâm Tuyết chỉ là do bọn chúng dùng khống chế tên Từ Hàn Vệ kia thôi, hình như Lâm Tuyết nắm được thóp của Từ Hàn Vệ, Từ Hàn Vệ đối với mụ đàn bà này có chút kiêng dè. Tôi thấy, thành phố Vọng Hải tuyệt đối không thể có sự tồn tại của thuốc phiện, nếu không, ngay cà chúng ta đây cũng sê bị cành sát dòm tới, không chừng còn liên lụy cả tới chúng ta.
- Sở Thiên Dương luôn muốn buôn bán thuốc phiện, hắn và Diệp Phong họp tác với nhau cũng chỉ vì điều đó mà thôi. Một khi ta đã chọn thành phố Vọng Hải làm căn cứ địa, ta sê không cho phép sự tồn tại của bọn chúng. Dương Tử, ta gọi ngươi tới đây cũng là vì việc này, nhanh chóng làm xong chuyện này cho ta, ta muốn tất cà xã hội đen của thành phố Vọng Hải phải nằm dưới tay ta!
- Ông chủ, ngài yên tâm, tôi đã có cách rồi!
Dương Tử cười lạnh nói:
- Tôi sẽ từng bước từng bước khống chế bang xã hội đen của thành phố Vọng Hải.
Diệp Lăng Phi lái xe tới trước cửa Tập đoàn Quốc tế Thế kỉ, hắn đặc biệt tới rủ Bạch Tình Đình đi ăn cơm. Nhưng vừa tới cửa liền gặp ngay Diệp Phong.
Thấy Diệp Phong đứng trước cửa quần áo chỉnh tề, Diệp Lăng Phi liền nhếch nhếch mép. Hắn cố ý bước tới bên Diệp Phong, cười nói:
- Ai da, đây chẳng phải là Diệp Phong sao, lâu rồi không gặp, cậu chạy tới thành phố Vọng Hải làm gì thế?
Diệp Phong thấy là Diệp Lăng Phi, hắn liền cười nói:
- Thật trùng hợp quá đi. Tôi vừa gọi điện cho Tình Đình, hẹn cô ấy đi ăn cơm, không ngờ lại gặp anh ở đây!
- Cậu gọi điện cho Tình Đình hẹn ăn cơm?
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên. Hắn không ngờ Diệp Phong lại chạy tới đây ngang nhiên tìm bà xã của hắn.
- Đúng đó, Tình Đình bảo tôi ở đây đợi cô ấy!
Diệp Phong cười nói.
- Sao thế, Diệp tiên sinh, anh cũng tới tìm Tình Đình ăn cơm à? Xem ra anh muộn một bước rồi!
Diệp Lăng Phi trên mặt vẫn nở nụ cười tươi, nói:
- Tôi đến tìm bà xã của tôi, chẳng lẽ còn có chuyện muộn sớm sao?
Diệp Lăng Phi và Diệp Phong vừa đửng vừa nói chuyện. Bạch Tình Đình vừa bước ra tới đại sảnh, liền nhìn ngay thấy Diệp Lăng Phi và Diệp Phong đang đứng nói chuyện. Cô ngạc nhiên, rảo bước qua, kỳ lạ hỏi:
- Ông xã, sao anh lại ở đây?
- À, không sao. Anh định qua đây rủ em đi ăn cơm. Không ngờ em lại đồng ý với Diệp Phong cùng đi ăn cơm với cậu ta. Thế anh đi trước đây!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa quay người đi, nhưng lại bị Bạch Tình Đình kéo tay lại, cười nói:
- Ông xã, anh nghĩ vớ vẳn gì thế. Diệp Phong mới về, nói hẹn mấy đửa bạn trong trường cũ cùng đi tụ tập ăn uống, em mới đồng ý!
Diệp Phong lúc này mới nói:
- Đúng đó, Diệp tiên sinh, anh hiểu lầm rồi. Chúng tôi trưa nay chỉ tụ họp cùng nhau thôi, chứ không phải chỉ minh tôi và Tình Đinh ăn cơm với nhau!
- Con người tôi ấy à, rất nhỏ mọn!
Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi ghét nhất người khác quá thân thiết khi gọi bà xã của tôi. Diệp Phong, Tình Đình hai chữ này không phải để cậu gọi đâu, đừng có xưng hô như thế với bà xã của tôi!
Diệp Phong cười nói:
- Diệp tiên sinh, tôi và Tình Đình và bạn học nhiều năm rồi, nghĩ lúc còn học cấp ba, tôi đã gọi Tình Đình như thế rồi. Lúc đó tôi cũng một mình ăn cơm cùng Tình Đình nữa...!
Câu này của Diệp Phong vừa nói ra, mặt Bạch Tình Đinh liền biến sắc. Cô ngắt lời nói:
- Diệp Phong, chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa, giờ tôi đã kết hôn rồi!
Ánh mắt Diệp Lăng Phi lướt qua mặt Diệp Phong một cái, bỗng cười nói:
- Diệp Phong, có những chuyện không nên quá đáng quá. Cậu không động đến tôi, ắt tôi cũng không muốn động đến cậu. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng sẽ tốt hơn đó!
Diệp Lăng Phi lên xe, Bạch Tình Đình nhìn mật Diệp Lăng Phi, giải thích:
- Ông xã, anh đang giận em à?
- Không!
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh chi thấy ghét tên đó thôi!
- Ông xã, anh đừng nghĩ nữa. Chúng ta tìm nhà hàng nào đó ăn đi. Mai em phải đi công tác ở Bắc Kinh rồi. Chắc phải ba bốn ngày đó!
Bạch Tình Đình nói.
- Công tác?
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, nói:
- Sao phải đi công tác?
- ừm, là thể này. Bên phía Bắc Kinh có mỡ triển lãm, em muốn tới tuyên truyền chút cho Tập đoàn Quốc tế Thế kỉ.
- À, ra là chuyện quản lý kinh doanh. Cái này anh không giúp được rồi. Bà xã, anh cũng không có chuyện gì. Hay anh cùng em đi Bắc Kinh nhé!
Diệp Lăng Phi nói:
- Chuyện gì thì không chắc, chứ ít nhất anh cũng có thể làm bảo vệ cho em!
- Không cần đâu. Bố cũng đi cùng em mà. Bố vẫn không yên tâm về em!
Bạch Tình Đình thắt xong dây an toàn, liền dựa người vào chiếc đệm, nói:
- Tập đoàn Quốc tể Thể kỉ hiện thế này, liên quan rất lớn tới năng lực kém cỏi của vị Tổng giám đốc như em. Bố định dẫn em tới Bắc Kinh làm quen với mấy người bạn của bố. Đồng thời, cũng gặp mấy vị khách hàng. Tóm lại, lịch trình dày đặc. Căn bản không có thời gian rành để đi chơi với ông xã, ông xã, hay thế này đi, đợi em về rồi. Chúng ta và cả Hân Minh nữa, ba người cùng đi nghỉ đi. Anh thấy thế nào?
Diệp Lăng Phi biết, Bạch Tình Đình nói thế này một phần là để nịnh hắn.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Được, quyết định thể nhé!
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, tim cô nãy còn đang treo lơ lửng giờ mới yên tâm hạ xuống được. Cô cũng không quản đang đứng trước cửa Tập đoàn Quốc tế Thế kỉ, ngả người qua đưa môi thơm lên má Diệp Lăng Phi một cái, cười hì hì nói:
- vẫn là ông xã tốt nhất!
- Em biết là được rồi!
Diệp Lăng Phi khởi động xe, lùi về phía sau, nói:
- Tên Diệp Phong kia em tiếp xúc vói hắn ít thôi, anh không thích con người này lắm. Bà xã, không phải anh can thiệp vào tự do của em, chi là có những chuyện em không nên tiếp xúc vào sẽ tốt hơn!
Bạch Tình Đình nghĩ chỉ tại Diệp Lăng Phi ghen nên mói nói thế, cô cười hì hì nói:
- Ông xã, em biết rồi, lần này, anh ta nói buổi trưa muốn tụ tập bạn bè ăn cơm nên em mới hồ đồ đồng ý, thực ra, ông xã, em đồng ý xong liền thấy hối hận ngay!
Diệp Lăng Phi cũng không nói tiếp nữa, hắn cho xe ra khỏi bến đỗ, lái xe lên đường. Diệp Lăng Phi vừa lái xe đưa Bạch Tình Đình tới trước cửa một khách sạn, hắn đỗ xe, nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, chúng ta ăn ỡ đây nhé!
- Vâng!
Bạch Tình Đình xuống xe. Diệp Lăng Phi cũng xuống xe. Bạch Tình Đình khoác tay Diệp Lăng Phi bước vào. Hai người bước về phía đại sành, vừa tói cầu thang máy, bỗng đằng sau có tiếng bước chân cùa một cô gái đang rảo bước từ đằng sau tói. Cô gái đó vô tình va phải tay Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình giật nảy mình, có chút không vui nói:
- Sao đi không để ý chút vậy!
- Xin lỗi, xin...! Tôi đang vội!
Cô gái mặc chiếc áo đỏ, mái tóc dài vội vàng nói xin lỗi. Cô vừa nói xin lỗi, Diệp Lăng Phi liền ngẩn người. Hắn không ngờ lại trùng hợp như vậy, tự nhiên lại gặp Tần Dao ở đây.
Bạch Tình Đình cũng nhìn rõ khuôn mặt của Tần Dao. Lần trước ở đài truyền hình cô gặp Tần Dao và Lâm Tuyết đi cùng nhau. Cô không ngờ lại có thể gặp Tần Dao ở đây. Bạch
Tình Đình rất ghét Lâm Tuyết, thế nên tự nhiên cũng cho rằng cô gái đi cùng Lâm Tuyết chắc cũng chẳng ra gì. Vừa thấy cô gái này, Bạch Tình Đình liền nhéch mép nói:
- Chúng ta gặp mặt qua rồi. Sao Lâm Tuyết không đi cùng cô?
Tần Dao không ngờ cô lại gặp Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ở đây. Hôm nay cô có hẹn với một người, thấy sắp tới giờ hẹn. Tần Dao cũng không định ở đây lời qua tiếng lại với Bạch Tình Đình, cô vội vàng nói:
- Cô hiểu nhầm rồi. Tôi quen biết Lâm Tuyết nhưng quan hệ không thân lắm. À, tôi có chuyện, tôi đi trước đây. Chuyện lúc nãy tôi xin lỗi!
Tần Dao vừa nói vừa vội vàng bước vào thang máy.
Bạch Tình Đĩnh và Diệp Lăng Phi cử đứng yên. Hai người nhìn cầu thang máy đóng xong. Bạch Tình Đình nhìn sang Diệp Lăng Phi, kỳ lạ nói:
- Ông xã, anh thấy quan hệ giữa cô gái này và Lâm Tuyết có thật không thân không?
Diệp Lăng Phi không nghe thấy lời của Bạch Tình Đình nói. Cứ dán mắt nhìn vào cầu
thang máy. Bạch Tình Đình đưa tay nhéo cánh tay Diệp Lăng Phi một cái, không vui nói:
- Ông xã, anh làm gì thế. Thấy người ta đẹp quá à, nhìn lắc mắt rồi sao?
Diệp Lăng Phi lúc này mới tỉnh lại, cười nói:
- Bà xã, em nói linh tinh gì thế. Vừa nãy anh chi đang nghĩ tới lời em nói. Anh thấy cô gái này không thân thiết với Lâm Tuyết lắm đâu. Em nghĩ xem, cô gái này nhìn cũng mới chỉ hai mươi tuổi thôi, chắc không phải là đối tác làm ăn của Lâm Tuyết đâu. Theo cá tính của Lâm Tuyết, với những người không có chút lợi dụng gì, sao cô ta có thể thân thiết với chứ?
Bạch Tình Đình không thấy như vậy, cô nói:
- Ông xã, cái này không chắc. Em thấy cô gái này cũng khá xinh. Loại phụ nữ như Lâm Tuyết khả năng sẽ lợi dụng cô sái này làm gì đó. Điều này có khả năng lắm.
- Thôi nào, thôi nào. Bà xã, không nghĩ nữa. Chúng ta nhanh đi ăn thôi. Bụng anh đói rồi.
Hắn không muốn nói tiếp với Bạch Tình Đình nữa. Hắn giục Bạch Tình Đình nhanh lên lầu ăn cơm. Bạch Tình Đình đồng ý, đợi cầu thang máy mờ, cô và Diệp Lăng Phi liền bước vào.
Lúc Diệp Lãng Phi thấy Tần Dao, không hiểu vì sao, trong lòng hắn liền ngạc nhiên. Hắn thấy Tần Dao bây giờ không giống với Tần Dao trước kia lắm. Không phải vì trang phục mà Tần Dao đang mặc mà vì khí chất trên người Tần Dao toát ra. Diệp Lăng Phi luôn càm thấy cô gái Tần Dao này có một khí chất mà hắn không sao nói ra được. Khí chất này khiến hắn càm thấy không thoài mái. Nhất là bây giờ, cảm giác đó càng mãnh liệt hơn.
Chuyện này tất nhiên Diệp Lăng Phi không thể nói cho Bạch Tình Đình biết. Hắn và Bạch Tình Đình vào thang máy lên tới tầng mười hai. Vừa bước vào cửa hàng ăn. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi liền chọn chỗ ngồi, bỗng nghe thấy tiếng chào hỏi:
- Tổng giám đốc Bạch, trùng hợp quá!
Bạch Tình Đình ngạc nhiên, cô không nghĩ ở đây cô lại gặp được người quen. Bạch Tình Đình nhìn theo hướng tiếng có giọng nói phát ra, chi thấy một đôi nam nữ đang ngồi cạnh cửa sổ. Cô sái đó chính là Tần Dao, người vừa gặp dưới lầu. Còn người đàn ông kia lại chính là Trương Thanh Sơn, giám đốc quỹ tín dụng của ngân hàng cổ phiếu.
Diệp Lăng Phi nghe thấy có người gọi Bạch Tình Đình, hắn cũng nhìn vọng qua, thấy một người đàn ông lạ đang ngồi với Tần Dao. Trong lòng Diệp Lãng Phi lại ngạc nhiên, thầm cảm thấy cô gái Tần Dao này càng ngày càng khiến hắn khó hiểu.
- Hắn là ai?
Diệp Lăng Phi khẽ hỏi.
- Giám đốc quỹ tín dụng của ngân hàng cổ phiếu Vọng Hải. Tập đoàn Quốc tế Thế kỉ chúng ta vừa vay ba chục triệu của ngân hàng cổ phiếu!
Bạch Tình Đình vốn không định qua, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại nói khẽ với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, chúng ta sau còn phải qua lại với người này. Hay chúng ta qua đó chào hỏi tiếng!
Diệp Lăng Phi gật sật đầu, nói:
- Thế thì chúng ta cứ qua chào hỏi tiếng!
Bạch Tình Đình lại gặp Tần Dao. Bạch Tình Đình không biết vì sao mình không thích cô gái này. Thấy Tần Dao ngồi cùng với Trương Thanh Sơn. Bạch Tình Đình lại không muốn qua. Nhưng cô lại nghĩ tới khoản tiền vay của cô, đành bước qua chào hỏi tiếng vậy.
Hiện nay truyện đô thị tàng kiều ra chap chậm là do: Thinhbobo không mún pót ảnh nữa để tránh tình trạng bị die như mấy chap trước. Nhưng hiện nay công cuộc convert file ảnh và chỉnh sửa ra text hoàn chỉnh để pót chỉ có 1 mình bạn ansu16 làm nên hơi chậm . Ai hâm mộ truyện này xin hãy góp sức cùng bạn ansu16 nhé
Trương Thanh Sơn sở dĩ quen biết Tần Dao là vì Lâm Tuyết thường dẫn Tần Dao đi tham dự một số buổi tiệc cá nhân để Tần Dao có thể tạo dựng quan hệ với một số nhân vật có máu mật. Trương Thanh Sơn cũng chỉ gặp qua nhau có một lần trong yến hội của một nhân vật lớn, hai người cũng chỉ nói chuyện với nhau vài câu, tuy cũng để lại phương thức liên lạc nhưng cũng chỉ là nghi thức xã giao. Tuy nhiên Tần Dao lại âm thầm đê ý người này, buổi gặp mặt hôm nay chính là do Tần Dao chủ động hẹn Trương Thanh Sơn.
Trương Thanh Sơn năm nay đã ba mươi sáu tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn. Hắn lúc trước chỉ là một nhân viên ngân hàng bình thường, nhưng nhờ gặp được cơ hội tốt nên được đật cách thăng chức. Trương Thanh Sơn nghe Tần Dao hẹn gập mình, đương nhiên luôn miệng đáp ứng. Từ lúc gặp Tần Dao, Trương Thanh Sơn đã thầm thương trộm nhớ cô, thầm nghĩ có thể cưới được một sinh viên xinh đẹp như vậy thì coi như không còn gì hối tiếc.
Trương Thanh Sơn đến từ rất sớm để chờ Tần Dao. Một lúc sau Tần Dao mới tới, hai người còn chưa nói chuyện được vài câu thì Trương Thanh Sơn thấy Bạch Tình Đình xuất hiện tại cửa nhà hàng, vì phép lịch sự Trương Thanh Sơn liền tới chào hỏi.
Bạch Tình Đình hôm nay đi cùng Diệp Lăng Phi, thấy Trương Thanh Sơn chào hỏi, không chú ý tới Tần Dao mà đáp lễ:
- Giám đốc Trương, thật trùng họp, không ngờ lại gặp anh ở đây!
Trương Thanh Sơn cười nói:
- Đúng vậy, tôi đi ăn cùng với một người bạn. Tổng giám đốc Bạch, khoán tiền mà công ty cô muốn vay từ ngân hàng chúng tôi đã được thông qua rồi, sẽ nhanh chóng được chuyển cho công ty của cô.
- Vậy thì xin chân thành cám ơn ai ám đốc Trương, thôi, tôi không làm phiền anh nữa, tôi và chồng tôi đi chọn chỗ ngồi đây!
Trương Thanh Sơn nhìn Diệp Lăng Phi đứng bên cạnh, ánh mất toát ra vẻ hâm mộ, hắn nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, vội vàng đáp:
- Mời cô cứ tự nhiên!
Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi khách sáo mấy câu rồi rời đi, chọn một chỗ ngồi cách khá xa bàn của Trương Thanh Sơn.
- Ông xã, anh thử nói xem cô gái kia có quan hệ gì với Trương Thanh Sơn?
Bạch Tình Đình thấp giọng hòi.
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Làm sao anh biết được!
Bạch Tình Đình hừ lạnh phán:
- Em thấy cô gái kia cũng không phải loại tốt đẹp gì. Tay Trương Thanh Sơn kia là giám đốc mảng hoạt động tín dụng của ngân hàng Tham cổ, em nghe nói gần đây Lâm Tuyết muốn vay tiền từ ngân hàng này. Em đoán cô gái này chính là quân bài đế Lâm Tuyết lôi kéo được Trương Thanh Sơn. Anh không biết đâu, người này đến bây giờ vẫn còn độc thân, đừng đê vé thành thực của người này đánh lừa, em thấy hấn chưa chắc đã là người tốt. Đàn ông không có ai là tốt cà, thấy mỹ nhân là lập tức mê đắm!
Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy, cố ý nhấc nhỡ:
- Ấy, bà xã, em không thể vơ đũa cả nắm như vậy được, anh chính là một người đàn ông tốt đó!
Bạch Tình Đình khinh khỉnh:
- Đúng rồi, bây giờ chỉ có mỗi chồng em là đàn ông tốt thôi!
Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi vừa đi khỏi, Tần Dao liền hỏi Trương Thanh Sơn:
- Giám đốc Trương, cô gái vừa rồi có phải chính là tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế không?
Tần Dao cố ý hỏi như vậy để che dấu việc mình quen Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi, Trương Thanh Sơn không biết còn tường Tần Dao thật sự không nhận ra Bạch Tình Đình, hắn cười nói:
- Đúng vậy, là cô ấy đấy!
- Cô ây quả thực rất xinh đẹp!
Trương Thanh Sơn nghe vậy chỉ cười cười. Hắn cũng hiểu rõ, những mỹ nhân cao cao tại thượng như Bạch Tình Đình chỉ là giấc mơ xa vời với mình mà thôi, nên thực tế một chút, không nên với cao làm gì. Trương Thanh Sơn giờ đã chuyển tầm ngắm sang Tần Dao, tuy tuổi hai người chênh lệch không nhỏ nhưng hắn là một nhân vật cao cấp ở ngân hàng, coi như cũng có bản lãnh. Còn cô bé Tần Dao không có chỗ dựa vững chắc, có thể sẽ thích mình.
Trương Thanh Sơn nhìn Tần Dao, cười nói:
- Tần tiểu thư, hôm nay cô hẹn gặp tôi là có chuyện gì?
- Giám đốc Trương, em không có việc gì chỉ muốn tâm sự với anh thôi cũng không được sao!
Tần Dao đương nhiên sẽ không nói ngay mục đích muốn Trương Thanh Sơn mà bắt đầu nói chuyện phiếm. Tần Dao cố tình tô ra có hảo cám với Trương Thanh Sơn, để Trương Thanh Sơn tưởng rằng cô ta có ý tứ với hắn. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, khi Trương Thanh Sơn hỏi Tần Dao gần đây có bận gì không. Tần Dao bỗng nhiên thở dài, nói:
- Trương đại ca, dạo này em bị quay đến chóng cả mật.
- Vì sao vậy?
Trương Thanh Sơn hỏi.
- Cũng là do bà chị của em, chị ấy nói muốn đem công ty của chị ấy giao cho em, em chỉ là sinh viên ngoại ngữ, căn bán không hiểu gì về tài chính. Em cũng không biết vì sao chị ấy lại giao công ty cho em, còn đưa em đến cái ngân hàng gì đó làm thủ tục đàm bảo ấy, à, chính là ngân hàng của anh đấy. Chị ấy dùng công ty ấy để thế chấp vay 50 triệu tệ đầu tư cho bách hóa An Thịnh, thật là rắc rối quá!
Trương Thanh Sơn đang cầm chén rượu trong tay, vừa định uống, nghe Tần Dao nói như vậy bỗng ngây ngẩn cả người. Hắn đật chén rượu xuống, nghiêm túc hỏi:
- Em nói giám đốc Lâm nhờ em đám nhận tư cách pháp nhân của công ty thương mại Vọng Hài, lấy công ty đó ra thế chấp vay vốn cho bách hóa An Thịnh à?
- Đúng vậy, à, Trương đại ca, anh là chuyên gia trong lĩnh vực này, anh có thể tư vấn cho em làm như vậy có trục trặc gì không. Em thấy chị ấy không dung lại giao một công ty cho mình, trong lòng cảm thấy không thanh thán.
Trương Thanh Sơn bất động thần sắc hỏi:
- Tần Dao, em có biết công ty này kinh doanh gì không?
- Cái đó em không biết gì cả. Một hôm chị ấy dẫn em đến phòng làm việc trong một tòa cao ốc, trong phòng đó chỉ có hai người. Chị ấy nói sau này công ty là của em, em cũng không rõ công ty hoạt động như thế nào?
Trương Thanh Sơn hỏi tiếp:
- Em có biết em là đại diện pháp lý của công ty, nếu công ty đó xảy ra chuyện gì thì em sẽ phải gánh toàn bộ trách nhiệm trước pháp luật không?
- Thế sao, em không biết gì hết cà!
Tần Dao nghe, sợ hãi lấy tay che miệng, hoảng hốt kêu:
- Trương đại ca, em làm gì bây giờ, em không biết sẽ có chuyện gì xảy ra cà!
Thấy một mỹ nhân như Tần Dao rơi vào khốn cánh, Trương Thanh Sơn thấy mình là đàn ông phài đứng ra bảo hộ, thầm nghĩ nếu mình giúp Tần Dao bãi bình chuyện này, chắc cô cô sẽ sùng bái mình lấm đây, lúc đó không phải là mình càng dễ có được Tần Dao sao. Trương Thanh Sơn nghĩ tới đó không khỏi vui vè, mim cười nói:
- Thật ra chuyện chưa chắc đã là chuyện xấu, nếu như Giám đốc Lâm trả tiền đúng hạn thì sẽ không có việc gì nữa rồi.
Tần Dao lấc đầu, cầm lấy tay Trương Thanh Sơn, nói:
- Trương đại ca, vạn nhất chị ấy kinh doanh thua lỗ thì chẳng lẽ em phải ngồi tù thay sao, Trương đại ca, lần này nhất định anh phải nghĩ biện pháp giúp em!
Trương Thanh Sơn cảm thấy bàn tay nhô nhắn mềm mại của Tần Dao truyền đến một sự kích thích là lùng, hắn thật sự muốn cảm giác này mãi không trôi qua. Tuy vậy Trương Thanh Sơn vẫn suy nghĩ một chút, trả lời:
- Vấn đề này rất phức tạp, anh phải về nghiên cứu một chút. Tần Dao à, thế này đi, để anh xem xét tình huống, có gì sẽ gọi điện lại cho em, được không?
- May quá. Trương đại ca, vậy đã làm phiền anh rồi!
Dáng vè bắt lực của Tần Dao làm Trương Thanh Sơn thấy cô vừa điềm đạm đáng yêu lại thêm phần yếu đuối, trong lòng bất nhẫn muốn ra tay giúp đỡ cô. Trương Thanh Sơn không tiếp tục tán gẫu với Tần Dao nữa, hắn ý thức được bản thân gặp phiền toái. Không kể việc nhận lời giúp Tần Dao, chỉ việc Lâm Tuyết thế chấp công ty này để vay vốn đã khiến Trương Thanh Sơn cám thấy nghi ngờ. Hắn thân là giám đốc bộ phận tín dụng, nếu như bách hóa An Thịnh thực sự xảy ra vấn đề thì bản thân cũng sẽ đã bị liên lụy. Trên góc độ lợi ích của bản thân mình. Trương Thanh Sơn cũng muốn tìm cách điều tra rồ việc vay mượn này. Trương Thanh Sơn hấp tấp trở về ngân hàng Tham cồ, nhanh chóng lấy ra các tài liệu về việc bách hóa An Thịnh vay vốn từ ngân hàng. Trương Thanh Sơn chỉ liếc mắt là lập tức phát hiện ở đây có vấn đề. Thứ nhất, công ty đem ra thế chấp để bách hóa An Thịnh vay tiền có đại diện pháp lý là Tần Dao, thế nhưng Tần Dao vừa mới tiếp nhận công ty, thậm chí còn chưa hoàn tất các thủ tục, nói thẳng ra Tần Dao căn bản không có tư cách đại diện cho công ty bảo lành cho bách hóa An Thịnh vay 50 triệu, thử hai, bản thân công ty này cũng không có năng lực tài chính để đảm bảo cho khoản vay kia. Chì cần hai điểm này đủ thấy Lâm Tuyết đang lừa đảo chiếm đoạt tài sản.
Trương Thanh Sơn toát mồ hôi lạnh, nếu khoản tiền này có vấn đề nhất định sẽ liên lụy đến bán thân. Trương Thanh Sơn suy đi tính lại, rốt cục gọi điện thoại cho giám đốc ngân hàng nói lên ý kiến về khoản cho vay đầy tính mạo hiểm này. Viên giám đốc ngân hàng cũng không phải đứa ngốc, thoáng cái đã nhận ra vấn đề, cũng sợ hãi không nhẹ. 50 triệu không phải con số nhò, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng không gánh nổi, vì vậy, hắn tự mình gọi điện hẹn gặp Lâm Tuyết.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình dùng bừa xong thì Tần Dao và Trương Thanh Sơn đã đi về rồi. Bạch Tình Đình vẫn mài mê suy tư xem mục đích của Tần Dao là gì, theo phán đoán của cô thì có lẽ Lâm Tuyết muốn vay ngân hàng nên lấy Tần Dao ra thực hiện mỹ nhân kế.
- Được rồi, được rồi, em đừng nghĩ chuyện của họ nữa, nghĩ chuyện chúng mình là được rồi!
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình lài nhài suốt bèn ngắt lời.
- Chỉ là em không vừa mắt với con mụ Lâm Tuyết này thôi! Được rồi, không nhắc tới cô ta nữa, buổi chiều mình đi đâu đấy?
"Đi đâu à?" Diệp Lăng Phi suy nghĩ một chút, nói rằng:
- Chúng mình đi chơi bowling đi!
- Cái đấy chán chết!
Bạch Tình Đình đáp.
- Bà xã, vậy em muốn chiều nay đi đâu đây?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Chúng mình đến thư viện đi! Hình như chiều nay ở thư viện Bạch Vân có một buổi toạ đàm, em muốn đến nghe một chút!
- Cũng được!
Diệp Lăng Phi mở cửa để Bạch Tình Đình lên xe trước, sau đó hắn sang bên ghế lái, vừa mở cửa xe thì thấy trong gương chiếu hậu có thân ảnh một người đàn ông vụt qua, khi Diệp Lăng Phi quay đầu lại thì không thấy bóng dáng người kia đâu nữa.
- Ông xã, anh làm gì vậy, mau lên xe đi!
Bạch Tình Đình giục.
- Ừ!
Diệp Lăng Phi đáp rồi bước lên xe, vừa nổ máy thì hắn bỗng nhớ ra người đàn ông kia là ai.
Hiện nay truyện đô thị tàng kiều ra chap chậm là do: Thinhbobo không mún pót ảnh nữa để tránh tình trạng bị die như mấy chap trước. Nhưng hiện nay công cuộc convert file ảnh và chỉnh sửa ra text hoàn chỉnh để pót chỉ có 1 mình bạn ansu16 làm nên hơi chậm . Ai hâm mộ truyện này xin hãy góp sức cùng bạn ansu16 nhé