Trong một tiểu viện tại Cổ Cự thành, hai nữ nhân đang thong thả ngồi uống trà với nhau trên một bộ bàn ghế bằng đá, thưởng thức khung cảnh xung quanh.
Cả hai người bọn họ không thể nghi ngờ đều là nhân trung chi phượng, dù cho đứng ở đâu cũng thu hút ánh nhìn của mọi người. Dung mạo tuy có chút khác biệt nhưng khí chất lại hoàn toàn tương đồng, đem đến cho người khác cảm giác xa vời, khó mà với tới.
- Sinh Mệnh…à không, phải gọi cô là Minh Nguyệt mới đúng. Mấy năm qua sống tốt chứ?
Nữ nhân mặc bạch y lên tiếng trước tiên, phá vỡ bầu không khí trầm lặng giữa hai người.
- Vẫn tốt, chỉ là có một số việc không như ý muốn.
- Là việc chi thần hỗn chiến sao?
Minh Nguyệt bất đắc dĩ gật đầu. Nàng mấp máy môi định nói điều gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng tỏ vẻ lơ đãng hỏi một câu:
- Tại sao không đi tìm hắn?
Bạch y nữ tử vô thức nhìn vào chén trà trong tay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xót xa:
- Tìm được rồi thì sao chứ? Chàng không nhớ ta là ai, ta còn có thể làm gì?
Rồi nữ tử như nhớ đến một điều gì đó, chén trà trên tay “cạch” một tiếng đặt xuống mặt bàn, nhìn thật sâu vào mắt Minh Nguyệt:
- Cô có biết người mà ta hận nhất là ai không?
Minh Nguyệt không nói gì, khó hiểu nhìn nữ tử phía đối diện, lắc đầu.
- Là cô!
Bạch y nữ tử không hề để cho Minh Nguyệt có cơ hội lên tiếng, tiếp tục nói:
- Ta hận cô, thật sự rất hận cô! Trong lòng chàng lúc nào cũng chỉ có hình bóng của cô. Cho dù là lúc say rượu hay lúc cận kề cái chết, chàng cũng chỉ luôn miệng gọi tên cô. Với chàng, ta là một vật thế thân không hơn không kém! Ta làm nhiều việc vì chàng như vậy, cùng chàng vào sinh ra tử hơn trăm ngàn cuộc chiến, đến cuối cùng vì sao vẫn không thể đi vào trái tim của chàng? Ta rốt cuộc kém cô ở điểm nào!?....
Bạch y nữ tử dường như nhận ra mình có chút thất thố, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, dần hạ giọng xuống.
Minh Nguyệt nghe những lời Diệp Ly nói, trong lòng bỗng trỗi dậy những cảm xúc không tên.
Diệp Ly còn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên ngừng lại, đứng dậy, ánh mắt vô định nhìn lên bầu trời xanh thẳm:
- Ta phải đi rồi. Hẹn ngày tái ngộ!
-----------------------------
Ngọc Thiên Lăng đi lướt qua tiểu viện, thấy chỉ có một mình Minh Nguyệt ngồi đó liền tiến tới, ngồi xuống ngay cạnh nàng. Hắn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt hiện lên sự ấm áp hiếm thấy.
Minh Nguyệt thấy hắn không nói gì, mỉm cười hỏi:
- Sao hôm nay chàng lại tới đây?
Cổ Cự Thành là tòa thành nằm ở phía Tây Bạch Linh đế quốc, hiện tại là nơi cư ngụ của hơn mấy ngàn tu chân giả Thiên Linh tông.
- Đến ngắm nữ nhân của ta một chút, không được sao?
Minh Nguyệt nghe hắn nói “nữ nhân của ta” cũng không hề đỏ mặt, chỉ thong thả nhấp một ngụm trà, sau đó lại tình cờ phát hiện ra được thể trạng hắn dường như không được ổn định, lo lắng hỏi:
- Chàng sao thế?
Hắn nắm tay nàng, nắm rất chặt, như thể nếu buông tay ra nàng sẽ đi mất vậy.
- Cổ văn ấn chú thức tỉnh rồi.
Cổ văn ấn chú chính là hiệu quả tầng thứ sáu của Vong Linh tháp, có tác dụng triệu hồi ra Hắc Báo – Thần thú hắc ám hệ. Đây thực chất không phải là hiệu quả vốn có của Vong Linh tháp mà là do Tử Thần kiếp trước tự sáng tạo ra. Hắc Báo là ma thú xếp thứ 14 trên bảng xếp hạng thần thú trước kia của Ma Thú đại lục, được Tử Thần thu phục từ hơn hai ngàn năm trước, sau này trở thành chiến thú số một của hắn. Vì để đảm bảo bí mật nên hắn mới tạo ra một ma pháp trận phong ấn Hắc Báo vào trong đó, chỉ khi thực sự cần thiết mới triệu hồi nó ra. Nói cách khác, Hắc Báo chính là một lá bùa hộ mệnh.
Cổ văn ấn chú chứa Thần thú hắc ám hệ, tự nhiên sẽ có tác dụng phụ trợ cho hắc ám thiên lực, khiến cho tốc độ của công kích tăng lên không ít. Nhưng chính vì nó phong ấn Thần thú hắc ám hệ nên cần tiêu hao lượng lớn thiên lực. Với tu vi của hắn bây giờ không thể hoàn toàn khống chế được Hắc Báo, nếu để nó thoát ra ngoài chắc chắn sẽ tạo ra rắc rối lớn.
Ngọc Thiên Lăng căng thẳng quan sát nhất cử nhất động của Minh Nguyệt, lòng bàn tay bất giác toát đầy mồ hôi.
Năm xưa nàng giúp hắn phân cắt linh hồn tất nhiên sẽ biết mảnh linh hồn lớn chứa 5 phần được lưu giữ trong tầng 6 của Vong Linh tháp, đồng thời cũng biết được sự việc liên quan đến cổ văn ấn chú.
Cổ văn ấn chú thức tỉnh tức là tầng 6 của Vong Linh tháp đã được mở ra, ký ức kiếp trước của hắn đã trở lại!
Trái ngược với dự liệu của hắn, nàng không hề ngạc nhiên, dịu dàng đưa tay lên áp vào má hắn:
- Kiếp này, ta tuyệt đối không rời xa chàng!
Tuyệt đối không rời xa….
……………………….
Trong một căn phòng ở Cổ Cự Thành.
Ngọc Thiên Lăng cởi trần ngồi xếp bằng ở chính giữa, hai tay đặt lên đầu gối, lông mày nhíu chặt lại. Cổ văn ấn chú lúc trước chỉ bao phủ đến khuỷu tay nay đã lan ra hết cánh tay trái, sau đó tập trung về phía sau lưng tạo thành một hình đồ ấn phức tạp.
Minh Nguyệt ngồi sau hắn, đặt tay lên chính giữa đồ hình kia, không ngừng lẩm nhẩm khẩu quyết. Quang minh thiên lực dưới sự điều khiển của nàng tụ tập lại ở lòng bàn tay, dần bao phủ hết đồ ấn.
Mãi đến 3 tiếng sau, Minh Nguyệt mới hoàn thành khẩu quyết, khiến cho luồng thiên lực màu trắng hoàn toàn dung nhập vào đồ ấn.
Ngọc Thiên Lăng thở phào một hơi. Hắn vừa mở mắt ra đã thấy nét mặt lo lắng của Minh Nguyệt đứng trước mặt, bỗng có hứng thú trêu nàng. Bàn tay nhanh như chớp vươn tới, kéo nàng vào lòng mình.
Minh Nguyệt không hề phòng bị, mất đà ngã nhào vào lòng hắn. Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng khi bàn tay chạm vào lồng ngực rắn chắc của hắn lại có chút lưu luyến, không nỡ.
Vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt Ngọc Thiên Lăng. Hắn nắm lấy bàn tay đang muốn rút về của nàng, hơi dùng sức ấn tay nàng xuống ngực trái của mình, trầm giọng nói với nàng:
- Minh Nguyệt, ta thực sự rất yêu nàng, nàng có biết không? Bất kể là quá khứ hay hiện tại, hình bóng của nàng vẫn luôn ở đây…
Minh Nguyệt nghe những lời thâm tình của hắn, gương mặt bỗng chốc ửng hồng. Bàn tay nàng có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp đập của tim hắn.
Ký ức trở lại, từng hành động, cử chỉ của hắn đối với nàng đều rất nhẹ nhàng, ấm áp. Hắn không muốn để nàng chịu bất kỳ một tổn thương nào, bởi vì nàng là người duy nhất hắn yêu trong 2 kiếp!
- Tại sao kiếp trước nàng không bao giờ trả lời ta?
- Trả lời một câu, chàng sẽ lại hỏi một câu. Như vậy sẽ rất phiền phức!
- Nàng không tò mò vì sao lúc đó ta lại ở thác nước đó sao?
- Nhìn thương tích của chàng ta đã biết rồi, đâu cần chàng giải thích?
- Vậy nàng nói thử xem.
- Chắc chắn là bị Đệ Tam đánh đến trọng thương.
- Không đúng!
- Không thể nào. Vết thương của chàng là do thủy hệ thiên lực tạo thành. Ngoài Đệ Tam ra đâu còn phụ thần nào khác có khả năng đả thương chàng….
Không đợi nàng nói hết câu, môi hắn đã phủ lên môi nàng, hơi thở nóng rực gần ngay trước mắt. Động tác của hắn nhìn qua có vẻ độc đoán nhưng kỳ thực lại vô cùng ôn nhu. Hắn chỉ hôn nhẹ lên môi nàng, sau đó rời ra ngay. Ngón tay lướt qua gò má mềm mại của nàng, vén đi sợi tóc lòa xòa trước mặt.
- Minh Nguyệt, chỉ cần nàng muốn, ta có thể bỏ đi tất cả, cùng nàng đi ngao du sơn thủy, vĩnh viễn không quay trở lại…
Ngón tay mảnh khảnh của nàng khẽ chặn lên môi hắn, nét mặt lộ rõ sự bất đắc dĩ:
- Lăng, nếu như kiếp trước chàng nói với ta câu này, ta nhất định đồng ý. Nhưng hiện tại, mọi thứ đều đã khác. Chàng là thiếu chủ Ngọc gia, sau này sẽ phải gánh lấy trọng trách phục hưng gia tộc. Sinh mệnh của hơn ngàn người trong gia tộc đều phụ thuộc vào chàng. Chưa kể… chàng còn là một phụ thần, bọn họ nhất định không buông tha chàng.
“Bọn họ” ở đây rõ ràng là chỉ các phụ thần, chủ thần khác.
Hắn thở dài, vòng tay ôm chặt lấy thân hình mảnh khảnh của nàng. Minh Nguyệt vô cùng phối hợp, dựa đầu lên vai hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Lấy lại ký ức rồi mà vẫn chưa được kế thừa sức mạnh năm xưa, là chàng cố ý phải không?
Theo đúng quy luật, mỗi lần phụ thần, chủ thần chết đi, hồn chủ sẽ tách ra khỏi linh hồn, tiến vào vòng luân hồi đi tìm chủ nhân mới. Nhưng năm xưa, Tử Thần vốn chưa “chết hẳn”, bởi lẽ 2 phần linh hồn chứa đựng ký ức của hắn vẫn còn tồn tại trên nhân gian. Linh hồn hắn bị chia làm 3 phần, hồn chủ cũng vì thế mà phân thành 3 luồng sức mạnh khác nhau. Một năm trước, khi dung hợp linh hồn, hồn chủ đã tập hợp lại được hơn một nửa. Đến hiện tại, hồn chủ đã hoàn toàn khôi phục, nhưng hắn lại chần chừ không muốn thức tỉnh khối sức mạnh kia.
Ngọc Thiên Lăng không trả lời câu hỏi của nàng.
- Lần luyện đan một năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lần đó, khi hắn quay lại chỗ luyện đan, mọi người đã rời đi, nhưng hắn lại vô tình tìm thấy được ba biểu tượng thượng cổ khác: một đỏ, một vàng, một xanh lục. Biểu tượng thượng cổ chỉ xuất hiện ở 3 thời điểm: khi dịch chuyển giữa thế giới này sang thế giới khác, khi sức mạnh thức tỉnh và khi chủ thần chết đi. Thông đạo dịch chuyển giữa hai không gian khác nhau không được mở ra ở chỗ luyện đan nên không thể là thời điểm thứ nhất. Chủ thần chết đi cũng không phải. Hắn từng hỏi mẫu thân và bà cũng khẳng định hôm đó không có bất kỳ người nào bị thương, đừng nói tới bỏ mạng.
Chỉ còn một khả năng duy nhất: 3 chủ thần lúc đó đã cùng lúc thức tỉnh!
Bình chọn/Góp ý/Tks để ủng hộ truyện ra nhanh hơn!
Minh Nguyệt chưa kịp trả lời, phía bên ngoài bỗng truyền đến dao động thiên lực kịch liệt cùng tiếng la hét thất thanh. Cả hai người bọn họ nghe được âm thanh này, nét mặt đột nhiên trở nên lo lắng, gấp gáp:
- Là Thiên Linh!
- Là Thiên Linh!
Hai người đứng bật dậy, đồng thời chạy ra ngoài, khu động thiên lực lướt về phía âm thanh phát ra.
Ngọc Thiên Lăng vừa tới đã xác định được vị trí của Thiên Linh. Mắt thấy một thanh kiếm đang lao đến phía sau muội muội, hắn liền không suy nghĩ dùng Di Ảnh thuật xuất hiện ở bên cạnh, xuất ra một lôi tiễn làm thanh kiếm chệch hướng. Tiếp đó, hắn giận dữ nắm tay tiểu quỷ lùi một mạch về phía sau đến hơn chục bước, thoát khỏi vòng chiến đấu.
- Muội ra đây làm gì? Quay về đi!
Tốc độ tu luyện của Thiên Linh cực kỳ hãi nhân. Mới 16 tuổi nhưng tu vi đã đạt đến cao cấp Ngũ Tước, tính ra còn hơn hắn đến gần 2 bậc. Tuy nhiên, khả năng chiến đấu của tiểu quỷ này lại yếu đến đáng thương! Một phần là do những tu chân giả trong cuộc chiến lần này ai nấy đều đã đạt đến Lục Tước, Thất Tước, một phần là do Thiên Linh không có kinh nghiệm chiến đấu. Phụ mẫu hắn trước giờ đều rất cưng chiều nha đầu này, dù là việc gì cũng đứng ra bảo vệ nàng, không để nàng đụng chân đụng tay với bất kỳ ai.
- Nhị ca, huynh hung dữ như vậy làm gì? Mà này, huynh có muốn khoe thân cũng đừng chọn lúc này mà khoe chứ!?
Lúc nãy nghe giọng muội muội la lên thất thanh như vậy, hắn tất nhiên vội vàng chạy đến, nào có tâm trí để ý xem mình đã mặc áo hay chưa?
Ngọc Thiên Lăng không mặc áo, lớp da màu đồng lộ hẳn ra bên ngoài, hiện rõ cơ bắp vạm vỡ. Một năm này ngày nào hắn cũng rèn luyện thể lực, thân thể sớm đã phát sinh biến hóa, đâu còn dáng vẻ hao hao gầy giống như trước kia? Ma Thú đại lục trước kia coi trọng việc thu phục ma thú, mà ma thú con nào con nấy đều hết sức to lớn, khỏe mạnh, cho nên tu chân giả ở đó ai ai cũng phải chú ý rèn thể lực. Dung hợp linh hồn xong, thói quen cũng bị ảnh hưởng, thành ra ngày nào hắn cũng chăm chỉ tập thể lực.
- Quay về Phủ Sơn thành!
- Không về!
- Ta không có thời gian tranh cãi với muội, mau quay về!
- Không!
- Muội ở lại cũng đâu giúp ích được gì?
- Ai bảo muội không giúp được!?
- Bị tấn công còn không biết thì làm được gì?
Thiên Linh lần đầu tiên bị Ngọc Thiên Lăng mắng, tức giận đến mức mặt đỏ dựng, gân cổ lên cãi, đến cuối cùng lại rưng rưng nước mắt, dáng vẻ ủy khuất.
Ngọc Thiên Lăng thấy dáng vẻ chực khóc của muội muội liền mềm lòng, giọng nói hòa hoãn đi không ít.
- Trở về đi. Đợi khi nào muội đủ khả năng tự bảo vệ mình, ta sẽ không cản muội nữa.
Một giọng nói bất ngờ vang lên, cắt lời hắn:
- Để ta bảo vệ nó.
Một nam tử mặc áo bào màu đen từng bước tiến đến, gương mặt lạnh lùng, không biểu lộ chút cảm xúc nào.
- Nếu ngươi đã không thể bảo vệ tốt muội muội của mình, vậy cứ để ta.
Giọng nam tử đều đều, không lên không xuống. Nói đoạn lại quay sang nhìn Thiên Linh:
- Muốn chiến đấu phải không? Lên đi, ta bảo vệ ngươi.
- Tần Viêm!
Ngọc Thiên Lăng gằn giọng quát lên, không khách khí tiến đến nắm lấy cổ áo nam tử kia. Trên trán hắn nổi rõ gân xanh, nghiến răng nói với nam tử:
- Không phải việc của ngươi!
Tần Viêm cũng không vì thế mà tức giận, bình tĩnh gạt tay hắn ra:
- Đến bản lĩnh bảo vệ người thân của mình ngươi còn không có, lấy tư cách gì khiêu chiến ta? Ngươi tưởng ngươi vẫn là Tử Thần của ngàn năm trước, một tay che trời, muốn làm gì thì làm hay sao? Ngươi bây giờ… chỉ là một thiếu chủ sống trong nhung lụa không hơn không kém!
Tần Viêm nói xong cũng không đợi hắn trả lời, kéo tay Thiên Linh đi về phía trước.
……………………………
- Tần Viêm!? Ngươi chính là phụ thần mà cha ta ủng hộ?
Tần Viêm: “….”
- Tử Thần là ai vậy?
Tần Viêm: “….”
- Này…..Này, sao ngươi không nói gì cả thế?
Tần Viêm: “….”
- Sao ngươi lại giống nhị ca ta thế? Hỏi cũng không thèm trả lời!
Tần Viêm: “….”
- Ê, rốt cuộc ngươi nghe ta nói gì không thế?
Tần Viêm lôi Thiên Linh đến giữa trận địa, không khách khí đẩy nàng về phía quân địch, nét mặt trước sau không hề thay đổi.
- Đánh đi!
Thiên Linh bỗng dưng bị hắn đẩy đến trước mặt hơn mười tu chân giả Cửu Tước, sợ hãi lùi về phía sau.
- Không phải muốn đánh sao? Lùi lại làm gì?
- Ta ….ta
- Sợ phải không?
- Bọn họ....ai nấy đều khỏe hơn ta.
- Đến mấy con tốt thí cũng đánh không lại còn đòi chiến đấu!?
- Ta….ta
- Chẳng phải ta bảo sẽ bảo vệ ngươi hay sao? Lo cái gì?
Thiên Linh chần chừ một lúc, cuối cùng cắn răng xông lên, huy động thiên lực công kích địch nhân trước mặt. Tần Viêm đứng phía sau nàng, chắp hai tay sau lưng.
Đòn công kích của đám tu chân giả Cửu Tước kia mỗi khi gần chạm được đến người Thiên Linh đều vô thanh vô tức biến mất, không hề để lại bất kỳ dấu vết nào. Dù cho là ai cũng đều nhìn ra được là do Tần Viêm làm!
Đám tu chân giả kia thấy được dáng vẻ hung thần của Tần Viêm đều hết sức cảnh giác, không dám sử dụng toàn bộ sức lực. Chẳng mấy chốc, Thiên Linh đã đánh ngang tay với gần chục người Cửu Tước.
Thời gian một chén trà nhanh chóng trôi qua, Tần Viêm bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.
- Tấn công như thế, bao giờ mới xong?
- Không thì làm thế nào!?
Thiên Linh thở “hồng hộc”, tức giận hỏi ngược lại nhưng không dám quay đầu mà vẫn tiếp tục quan sát từng cử động của đám người trước mặt.
- Sử dụng thiên lực, quan trọng nhất là lợi dụng ưu điểm để bù đắp cho khuyết điểm. Thiên phú nguyên tố của ngươi là phong. Ưu điểm thứ nhất chính là tốc độ!
Lời Tần Viêm vừa dứt, một vệt trắng mảnh như sợi chỉ, dài chừng 2cm từ đầu ngón tay hắn không một tiếng động phóng đến, đâm thẳng vào mi tâm của một trong số gần chục người kia.
- Ưu điểm thứ 2 chính là hình dạng thiên lực sau khi đạt Tam Linh. Về phần làm thế nào để lợi dụng 2 ưu điểm này thì phải dựa vào lĩnh ngộ của ngươi.
Tên địch nhân bị trúng chiêu liền lập tức đổ rầm xuống, không kịp kêu lên bất cứ một âm thanh nào. Đám người còn lại thấy Tần Viêm đã bắt đầu ra tay thì sợ hãi chạy về phía sau.
Thiên Linh chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, bị dọa đến đờ người tại chỗ.
Ngọc Thiên Lăng đang dùng khô lâu xử lí 1 nhóm người đột nhiên cảm giác được điểm bất thường bèn tiến dần về phía Minh Nguyệt, thấp giọng gọi:
- Minh Nguyệt, đám người này có vấn đề!
Minh Nguyệt cảm nhận được khí tức của hắn, vô cùng phối hợp lùi lại, áp lưng vào lưng hắn.
- Bọn chúng hình như bị ai đó điều khiển!?
Tính ra đám người tấn công Cổ Cự thành này chỉ gần năm trăm người, phần lớn đều là tu chân giả Tước Kỳ. Ngọc gia tuy đã suy yếu nhưng muốn chiếm được một tòa thành đâu dễ như vậy? Nếu thực sự muốn chiếm thành, ít nhất cũng phải dùng đến mấy trăm tu chân giả Linh Kỳ! Đem bọn Tước Kỳ này đến đây khác nào nộp mạng?
Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là, bọn tu chân giả này giống hệt như những cương thi vô hồn vậy! Ánh mắt trống rỗng, hiện rõ tơ máu. Cho dù bị tấn công đến chảy máu, đứt chân đứt tay,… cũng không hề tỏ vẻ đau đớn. Động tác kết ấn cứng nhắc, tựa hồ như có người đứng giật dây đằng sau.
Ngọc Thiên Lăng đưa mắt nhìn về phía Thiên Linh, ngạc nhiên phát hiện đám địch nhân không hề tấn công Tần Viêm. Không chỉ vậy, bọn chúng còn cố ý duy trì khoảng cách nhất định với y.
Địch nhân càng lúc càng đông mà số lượng tinh anh đệ tử Ngọc gia ở Cổ Cự thành có hạn nên nhất thời lâm vào thế hạ phong. Một số trưởng lão trấn thủ thành đã bắt đầu xuất trận nhưng ngay lập tức lại bị Linh Kỳ cao thủ bên phía địch nhân cản lại.
Ngọc Thiên Lăng đứng sát bên cạnh Minh Nguyệt, mồ hôi ròng ròng điều khiển khô lâu.
Minh Nguyệt mặc dù đã kế thừa sức mạnh chủ thần, tu vi đạt đến trung cấp Cửu Linh nhưng lại không hề có ý định chiến đấu, chỉ tập trung hóa giải mọi công kích hướng về nàng. Kiếp trước nàng dùng thiên lực để cứu người, kiếp này vẫn vậy. Nàng chưa bao giờ dùng thiên lực tấn công người khác, dù là để bảo vệ mình!
Ngọc Thiên Lăng dùng tu vi cao cấp Tam Tước điều khiển hơn chục khô lâu Tam Linh, chẳng mấy chốc đã rơi vào trạng thái cạn kiệt thiên lực.
- Tín hiệu cứu viện đã phát đi cách đây nửa tiếng đồng hồ mà đến bây giờ vẫn không thấy phản hồi. Chẳng lẽ bên Phủ Sơn thành cũng đang bị công kích?
Lời hắn vừa dứt, trên không trung liền xuất hiện tầng tầng lớp lớp những vệt sáng thiên lực khác nhau, cùng tập trung lại tạo thành một vòng tròn. Những vệt sáng này không ngừng di chuyển, càng lúc càng chậm hơn. Đồ hình cũng dần được hiện rõ.
Tần Viêm ngước mắt nhìn vòng tròn, mặt không đổi sắc quát lên:
- LUI VỀ!
Bọn đệ tử Ngọc gia tuy không biết y là Tần Viêm nhưng vẫn làm theo, vừa thủ vừa lùi. Đám địch nhân lúc này đột nhiên trở nên hung hãn, liều mạng xông lên vây lấy đệ tử Ngọc gia, quyết không để bọn họ di chuyển.
Tần Viêm nhìn Ngọc Thiên Lăng vẫn đang ngù ngờ đứng tại chỗ, hảo tâm truyền âm nhắc nhở:
- Ngũ Thập Nhất có phong hệ nguyên tố biến dị, khả năng đặc biệt nhất là điều khiển người sống. Đệ Tứ tinh thông bát quái trận. Lần này hai người bọn họ hợp lực đối phó Ngọc gia, mục đích là cướp lấy Nghịch Thiên Cung.
Ngọc Thiên Lăng ngờ vực quan sát từng chuyển động của địch nhân, cuối cùng quả thật phát hiện toàn bộ đầu, thân, tay, chân của đám người này đều bị dính với những vệt trắng trong suốt. Mỗi lần những vệt trắng này rung lên, thân hình của bọn chúng mới bắt đầu chuyển động.
Bình chọn/Góp ý/Tks để ủng hộ truyện ra nhanh hơn!
Ngọc Thiên Lăng tay bê bát thuốc đen ngòm, từng bước tiến vào một căn phòng nhỏ ở Cổ Cự Thành. Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, tựa như sợ làm ai đó thức giấc.
Căn phòng tràn ngập mùi thuốc, hoàn toàn cách biệt với không gian bên ngoài. Ở một góc của căn phòng, một nữ tử sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, không động đậy.
Mãi đến khi Ngọc Thiên Lăng ngồi xuống bên mép giường, mi mắt nàng mới khẽ động đậy, khó nhọc cất tiếng:
- Lăng…là…chàng…phải kh…ông?
Hắn không trả lời, cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy, cầm chén thuốc lên, múc từng thìa, từng thìa một cho nàng.
Diệp Ly ngả người dựa vào chiếc gối phía sau, ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn nam tử trước mắt, gắng gượng đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt hắn:
- Lăng, sao chàng không trả lời ta?
Ngọc Thiên Lăng không hề tránh né động tác này của nàng, mặt không đổi sắc tiếp tục bón thuốc.
Nửa tiếng sau, khi mà chén thuốc trên tay đã hết, hắn lập tức đứng dậy, quay người bước đi, chỉ để lại một câu nói “Xin lỗi”.
………………………………..
Ngọc Thiên Lăng ngồi trên lầu 2 một quán trà nhỏ, vô thức nhìn dòng người tấp nập qua lại trên đường.
Ba ngày trước, Ngũ Thập Nhất và Đệ Tứ phát động công kích Cổ Cự Thành, vì tình thế bắt buộc mà hắn buộc phải tham chiến. Ngũ Thập Nhất có nguyên tố biến dị, có khả năng biến đổi phong hệ thiên lực thành sợi dây mảnh, trong suốt, gắn vào người khác rồi qua đó điều khiển hành vi của họ. Hơn 500 tu chân giả lúc trước đều là do lão đứng phía sau “giật dây” mà hành động. Sau khi đám đệ tử thủ thành Ngọc gia xuất trận, Đệ Tứ mới tận dụng thời cơ lập ra Bát Quái trận, hỗ trợ đồng bọn.
Mặc dù Ngọc Thiên Lăng từng nói sẽ không tham gia chi thần hỗn chiến nhưng trong tình cảnh mà Ngọc gia đang bị thất thế, hắn còn sự lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu sao? Vì không muốn để cho Minh Nguyệt rơi vào tình huống khó xử, hắn đã bảo nàng lùi về phía sau, tập trung chữa trị cho những người bị thương, còn bản thân lại xông vào vòng chiến.
Tỷ tỷ Ngọc Thiên Tâm cùng tỷ phu Tây Môn Khắc dẫn người đến hỗ trợ nhưng viện quân của địch cũng vừa lúc tới nơi, rốt cuộc tình thế chẳng có gì thay đổi.
Trong lúc Ngọc Thiên Lăng đang mải đối phó một đám địch nhân, Đệ Tứ lại bất ngờ đích thân xuất trận, tấn công hắn. Hắn không kịp phòng bị, chỉ đành đưa lưng ra đỡ lấy. Nhưng cuối cùng lại có người thay hắn đỡ 1 kiếm kia:
Diệp Ly!
Hắn không biết tại sao nàng lại ở đây, cũng không biết tại sao nàng lại cứu hắn. Hắn chỉ biết, khi hắn kịp nhận ra nàng, nàng đã ngất đi.
Kiếp trước, hắn gặp nàng khi vừa rời khỏi phủ đệ của Sinh Mệnh. Nàng yêu hắn, lúc nào cũng ở cạnh hắn. Còn hắn lại chỉ coi nàng là thế thân của Sinh Mệnh, bởi vì khí chất của 2 người thực sự rất giống nhau! Trước khi hắn mở ra thông đạo, hắn cũng đã nói rõ với nàng mọi chuyện, hi vọng nàng sẽ tìm được nam nhân thực sự thuộc về nàng.
Không lâu sau, một nam tử khác tiến đến, ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện:
- Ngươi cũng thật có nhã hứng! Giờ phút này còn có thể ngồi đây thanh thản ngắm cảnh, uống rượu?
Ánh mắt Ngọc Thiên Lăng vẫn hướng về phía dòng người tấp nập bên dưới, thản nhiên trả lời:
- Chẳng phải ngươi cũng vậy à?
Tần Viêm ra hiệu, tiểu nhị liền hiểu ý đưa tới thêm 1 chén rượu khác.
- Không ngờ được 2 ngàn năm sau còn có thể gặp lại cô ta, phải không?
“Cô ta” ở đây chính là Diệp Ly.
Tần Viêm không đợi hắn trả lời, cầm vò rượu tự đổ đầy một chén, đưa lên miệng uống “ực” một hơi, tiếp tục:
- 2000 năm ở Nhân Sinh giới bất quá cũng chỉ khoảng 200 năm ở Ma Thú đại lục. Nếu ngươi thực sự không gặp lại được cô ta, đó mới là lạ!
- Ngươi nói với ta những điều này làm gì?
- Năm đó sau khi thông đạo đóng lại, cô ta một mình củng cố, xây dựng lại lực lượng Hắc Vân, chờ ngày sang được thế giới này để giúp đỡ ngươi.
Hắc Vân là một nhóm sát thủ do “hắn” kiếp trước đích thân đào tạo, nhiệm vụ chính là thu thập thông tin và giết người!
- Chuyện của Thập Tứ ngươi, ta cũng lười xen vào. Những gì ta muốn nói chỉ có thế thôi, quyết định như thế nào là ở ngươi.
Tu chân giả thông thường chỉ có thể tu luyện đến Bát Linh, nếu may mắn gặp được kỳ ngộ mới có thể đột phá lên Cửu Linh, chân chính tiến vào hàng ngũ “vương giả”! Nhưng mà từ thuở sơ khai đến nay, chưa có một tu chân giả nào gặp được loại “kỳ ngộ” này, cho nên những người đạt đến Cửu Linh chỉ có thể là chủ thần hoặc phụ thần!
- Ngươi cho rằng ta không biết là nàng đang diễn kịch hay sao? 200 năm tu luyện từ Nhị Linh lên đến Chi Thần cấp 2, sau đó lại chỉ vì một mũi kiếm mà rơi vào cảnh thập tử nhất sinh!?
Dứt lời, hắn liền cầm cả vò rượu tu “ừng ực”, không cẩn thận làm đổ lên cả y phục.
- Nếu ngươi đã biết cô ta diễn kịch, hẳn cũng đoán ra được phần nào mục đích thật sự của cô ta!?
- Điều này ta không biết. Muốn diễn kịch, ta sẽ cùng cô ta diễn. Nhưng nếu cô ta dám làm chuyện gì tổn hại đến Minh Nguyệt, ta sẽ khiến cô ta sống không bằng chết!
Tần Viêm cảm nhận được luồng sát khí như có như không từ ánh mắt của hắn, gật gù tán thưởng:
- Đây mới là Thập Tứ ta quen từ mấy trăm năm trước!
……………………………..
Nửa đêm,
Ngọc Thiên Lăng vẫn như cũ ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ uống rượu, không hề có ý định rời đi. Dưới chân hắn, hơn chục bình rượu nằm lăn lóc, ngổn ngang.
Tiểu nhị muốn tiến lên bảo hắn ra về nhưng lại không dám, chỉ đành đứng một chỗ ấp a ấp úng. Tiểu nhị dù gì cũng chỉ là một thường dân, đâu dám đắc tội với tu chân giả? Hơn nữa nhìn phục trang hoa lệ của Ngọc Thiên Lăng, tiểu nhị đã đoán được phần nào thân thế của hắn.
Ngọc Thiên Lăng ngửa cổ, nốc một hơi hết bình rượu thứ mười sáu. Hắn vừa định gọi thêm rượu liền thấy được vẻ mặt khó xử của tiểu nhị, hiểu ý lảo đảo đứng dậy, ném lên bàn một thỏi vàng:
- Không cần thối lại.
Thân hình loạng choạng nhanh chóng bước xuống lầu, đi về phía phủ đệ của Ngọc gia.
Ngọc gia cùng Thiên Linh tông liên minh, đa số tinh anh đệ tử, trưởng lão cốt yếu của cả 2 bên đều tập trung ở Phủ Sơn thành. Số còn lại phân đều ra bảo vệ 13 tòa thành còn lại. Các trưởng lão sẽ trấn trụ tại 4 tòa thấp ở 4 phía của mỗi tòa thành, còn tinh anh đệ tử lại được phân bố rải rác, ẩn nấp trong những hộ dân bình thường. Tại mỗi tòa thành, Ngọc gia đều có một phủ đệ riêng biệt, chỉ khi có được lệnh bài mới có thể vượt qua kết giới, tiến vào bên trong.
Ngọc Thiên Lăng người đầy mùi rượu lảo đảo bước vào một căn phòng.
Minh Nguyệt vốn đang ngủ say bỗng nghe thấy tiếng động, bừng tỉnh ngồi dậy. Vừa nhìn thấy bộ dạng thất tha thất thểu của hắn cùng mùi rượu nồng nặc tỏa ra, nàng liền vội vàng rời giường, tiến tới đỡ lấy hắn.
Ngọc Thiên Lăng mơ hồ nhìn thấy một người mặc một bộ y phục bằng sa mỏng trắng tinh tiến tới đỡ mình, thuận thế ngả cả người vào người đó. Mãi đến khi ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, hắn mới nửa tỉnh nửa mê mở mắt, ôm chặt nàng vào lòng, lẩm bẩm:
- Đừng rời đi…
Minh Nguyệt biết hắn đang nhớ về những chuyện của kiếp trước, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy hắn, tựa đầu vào ngực hắn:
- Thiên Lăng, đừng lo, ta sẽ không đi đâu cả, vĩnh viễn ở bên cạnh chàng.
Ngọc Thiên Lăng đột nhiên tách nàng ra, hai tay bấu chặt trên vai nàng, hơi cúi người:
- Cho dù nàng muốn đi, ta cũng không để nàng đi!
Lời vừa dứt, hắn liền thô bạo tiến tới, đẩy Minh Nguyệt ngã xuống giường, nằm đè lên cơ thể nàng. Một tay hắn ôm thắt lưng nàng, tay còn lại bắt lấy hai cổ tay nàng, dùng sức ấn xuống. Môi hắn nhanh chóng phủ lấy môi nàng. Mặc kệ nàng vùng vẫy, hắn vẫn mạnh mẽ tiến sâu vào phía trong, tách hàm răng nàng ra, quấn lấy đầu lưỡi nàng. Hắn mê đắm mút lấy những ngọt ngào, cùng môi nàng triền miên mãi không dứt. Bụng dưới càng lúc càng căng lên, ngọn lửa trong lòng mỗi lúc một mãnh liệt. Hắn dường như đã mất hết lý trí, chỉ điên cuồng hôn nàng.
Minh Nguyệt bỗng dưng bị hắn cưỡng hôn, theo bản năng giãy dụa, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng cản lại được. Nàng cũng không nỡ dùng thiên lực với hắn cho nên cuối cùng chỉ đành nằm yên một chỗ, để hắn mặc sức làm xằng làm bậy.
Ngay tại lúc nàng cảm thấy dường như sắp hít thở không thông nữa, hắn mới buông lỏng nàng. Đôi đồng tử màu tím quỷ dị nhìn thật sâu vào mắt nàng, giọng nói khàn khàn:
- Làm nữ nhân của ta!
Hắn không hề để nàng có cơ hội từ chối, lại lần nữa hướng về đôi môi ửng đỏ của nàng, tham lam mút lấy. Bàn tay máy động vuốt ve thân thể nàng, chỉ với vài ba động tác đã cởi ra chiếc áo ngủ mỏng tang kia, tiếp đến là cái áo yếm.
Ngọc Thiên Lăng nhìn nước da trắng ngần của nàng hơi ửng đỏ, miệng lưỡi càng thêm khô khốc. Tay phải lần mò lên trên xoa nắn đôi bạch thỏ căng tròn, cố ý khiêu khích điểm đỏ trên đỉnh.
Hai má Minh Nguyệt bỗng chốc đỏ ửng, từ đôi môi phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ.
Ngọc Thiên Lăng bị dục hỏa thiêu đốt, tiểu huynh đệ bên dưới đã sớm trở nên cương cứng, ngẩng cao đầu đòi quyền lợi. Hắn cũng không thèm nhổm người dậy cởi y phục, trực tiếp dùng hắc hỏa đốt hết! Dùng hắc hỏa xử lí xong lớp y phục vướng víu tên người, hắn ngậm lấy vành tai nàng, chậm rãi di chuyển xuống dưới. Đầu lưỡi hắn chỉ lướt nhẹ qua hạt anh đào trên ngực nàng, sau đó lại quay lại triền miên cùng môi nàng.
Khi tiểu huynh đệ phía dưới rốt cuộc phá vỡ rào cản cuối cùng, hai giọt nước mắt của nàng cũng cùng lúc chảy xuống. Hắn hơi ngừng lại, để mặc nàng cào cấu lưng hắn. Một lát sau, hắn mới tiếp tục di chuyển thân mình. Trong tiếng rên rỉ ngày càng lớn hơn của Minh Nguyệt, thân thể hai người rốt cuộc hòa quyện vào nhau, xuân ý dạt dào tràn ngập khắp căn phòng.
Bình chọn/Góp ý/Tks để ủng hộ truyện ra nhanh hơn!
Từng trận đau đầu dồn dập kéo đến khiến Ngọc Thiên Lăng không nhịn được nhíu mày, theo thói quen định đưa tay trái lên day day huyệt thái dương. Thế nhưng tay hắn vừa động, một cảm giác mềm mại ấm áp bỗng dưng truyền đến, khơi gợi lại ký ức mờ nhạt của hắn về tối hôm qua. Tầm mắt hắn nhanh chóng di chuyển, rồi lại ngừng thật lâu, như thể muốn đem khoảnh khắc này khắc sâu vào trong tim.
Minh Nguyệt đang nằm bên cạnh, ôm chặt lấy tay trái hắn ngủ ngon lành.
Hắn bất giác nở ra một nụ cười, đưa tay phải lên vén mấy sợi tóc đang lòa xòa trước mặt nàng. Nàng dường như bị động tác của hắn làm kinh động, chẳng mấy chốc đã tỉnh giấc. Gương mặt tuyệt sắc thoáng chốc trở nên đỏ hồng, vội vàng buông lỏng cánh tay hắn ra.
Ngọc Thiên Lăng tất nhiên biết nàng đang xấu hổ, hơi nghĩ ngợi chút liền rời giường, đứng dậy. Đêm qua cùng nàng triền miên lâu như vậy, hắn bây giờ đương nhiên không mặc gì cả, tuy vậy vẫn thản nhiên đứng quay người về phía nàng, ẩn ý cười cười:
- Dù sao ta cũng nhìn thấy hết rồi, nàng còn xấu hổ gì nữa?
Dứt lời, hắn liền trực tiếp lật chăn, bế bổng nàng lên, dùng Di Ảnh thuật biến mất tại chỗ. Trong phòng chỉ còn vang vọng lại 2 đạo thanh âm khác nhau:
- Chàng làm gì thế!?
- Làm gì nữa? Ta bế nàng đi tắm.
- Chàng mau thả ta xuống, ta tự đi là được…
- Không phải nói nữ tử sau lần đầu tiên đều rất đau à? Ta chăm sóc nàng như vậy, nàng tốt nhất mau mau khỏe lại!
…………………………
Chân Long đại lục.
Bên hồ nước, một nam tử chừng ngoài 30 tuổi mặc cẩm y, đứng lặng yên quan sát cảnh vật.
- Sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?
Y nói nhưng không hề quay đầu lại, âm thanh không lớn lắm, người ngoài nhìn vào còn tưởng y đang độc thoại một mình.
Không gian phía sau lưng Đệ Lục bỗng chốc trở nên vặn vẹo, lờ mờ hiện ra một bóng người.
- Mọi việc đều tiến hành theo kế hoạch của Lục ca!
Tam Thập Bát hơi cúi người, không dám nhìn thẳng vào nam tử trước mặt.
- Tiểu đệ có điều này muốn hỏi, không biết….
- Nói đi.
- Tại sao Lục ca nhất định phải liên minh với Thập Tứ? Luận tu vi, hắn không hơn được Lục ca. Luận mưu mô, hắn không bằng Thập Ngũ (15) . Càng không nói đến việc hắn hiện tại còn là đồng minh của Nhị Thập.
Nhị Thập Tần Viêm cùng Đệ Lục có huyết hải thâm thù, không ai không biết!
Đệ Lục không vì câu hỏi này của Tam Thập Bát mà trở nên bực dọc, ngược lại còn từ tốn hỏi y:
- Khả năng đặc biệt của ngươi là gì?
- Nhất tiễn xuyên tâm!
- Mỗi chủ - phụ thần đều có một khả năng đặc biệt. Nếu không phải là có nguyên tố biến dị thì cũng là cấm chú, sát chiêu,…Ngươi có biết khả năng của Thập Tứ là gì không?
- Kỹ năng này của Thập Tứ hơn vạn năm qua cũng mới chỉ sử dụng có 3 lần, Tam Thập Bát ngươi không biết cũng không có gì lạ.
- Vạn năm!?? Tên tiểu tử kia sống hai kiếp cộng lại mới được gần 400 năm, sao có thể…?
- Là tính cả 5 người tiền nhiệm của Thập Tứ! Trong 6 người kế nhiệm gần đây nhất, chỉ có 2 người thực sự phá vỡ được phong ấn, chân chính kế thừa khối sức mạnh của Thập Tứ năm xưa. Người đầu tiên là Linh Cổ, người thứ hai là Ngọc Thiên Lăng. Linh Cổ cả đời chỉ phải sử dụng đến tuyệt kỹ kia 1 lần, 2 lần còn lại đều do kiếp trước Ngọc Thiên Lăng sử dụng!
Đệ Lục nói đến đây hơi ngừng lại một chút, trong mắt hiện rõ thần thái ghen tức:
- Ma Hóa có tổng cộng 3 tầng: Tử Nhãn, Văn Ấn và Ma Vương. Mỗi tầng lại có những kỹ năng nhất định. Linh Cổ đời trước bất quá mới chỉ khai mở đến tầng thứ 2. Cụ thể từng kỹ năng, tuyệt kỹ như thế nào thì bổn tọa không rõ. Quan trọng nhất là, 300 năm trước, cũng là lần gần đây nhất Thập Tứ khai mở tầng 1, hắn giết được Đệ Tam trong thời gian chưa đến 1 chén trà! Đệ Tam lúc đó ít nhiều đã đạt đến tu vi Chi thần cấp một, không ngờ…
Tam Thập Bát vẫn như cũ trưng bộ mặt khó hiểu nhìn Đệ Lục:
- Nếu Thập Tứ có được tuyệt kỹ như vậy, tại sao lại chỉ xếp thứ 14?
- Phản phệ!
- Phản phệ?
- Phải. Mỗi lần sử dụng đến tuyệt kỹ này đều sẽ bị phản phệ, hơn nữa sẽ càng lúc càng nghiêm trọng. Lượng sức mạnh sử dụng càng nhiều, phản phệ càng lớn. Lần trước dù hắn đánh bại được Đệ Tam nhưng cũng bị phản phệ đến trọng thương, may mắn được Sinh Mệnh cứu mạng.
Tam Thập Bát bỗng nhớ ra điều gì, tỉnh ngộ:
- Dựa vào mối quan hệ kiếp này giữa Thập Tứ và Sinh Mệnh, phỏng chừng không lâu nữa sẽ kết thành phu thê. Mặc dù tuyệt kỹ của hắn có khiếm khuyết nhưng đã có y thuật của Sinh Mệnh bù lại. Vậy chẳng phải hắn sẽ thành bất khả chiến bại hay sao!????
Đánh nhau, bị thương, được chữa trị, hồi phục,…Nếu cứ lặp đi lặp lại như vậy, liệu còn ai có thể đánh bại Thập Tứ?
- Trước đây chẳng phải bổn tọa đã đưa ra giao kèo với hắn rồi hay sao? Cứ cho là hắn không chịu liên minh với chúng ta, chỉ cần không làm hắn phật ý, hắn nhất định sẽ thành con cờ giúp chúng ta giải tỏa tình thế này!
- Nhưng hình như hiện tại Thập Tứ hắn không hề có ý muốn tham gia trận chiến? Lục ca hao công tốn sức bày kế khiến hắn thức tỉnh sức mạnh sớm như vậy phải chăng có ý định gì khác?
Đệ Lục gật đầu, dùng chiết phiến gõ gõ vào vai Tam Thập Bát:
- Dựa thực lực hiện tại của hai chúng ta, đánh bại Đệ Tứ cùng Ngũ Thập Nhất là điều không thể. Vừa hay bọn chúng lại đi gây sự với Ngọc gia, nếu không tận dụng cơ hội này nhanh chóng trừ khử hai mầm họa kia thì còn đợi đến bao giờ!?
………………………
Ngạo Thiên đại lục, Cổ Cự thành.
Ngọc Thiên Lăng ngồi trong pháp trận được tạo thành bởi 8 vị trưởng lão của Ngọc gia, mồ hôi ròng ròng không ngừng chảy xuống. Sáng nay vừa tỉnh dậy hắn đã phát hiện hồn chủ xảy ra điểm bất thường, nhưng vì sợ Minh Nguyệt lo lắng nên mới bình tĩnh ở lại cùng nàng một lúc. Nàng vừa rời đi, hắn liền chạy về Cổ Cự thành tìm mẫu thân nhờ người tập hợp đủ 8 vị trưởng lão Ngũ Linh kỳ, bày ra trận pháp này.
Sức mạnh của phụ thần đâu phải nói không muốn là biến mất!? Đáng lẽ Ngọc Thiên Lăng phải tiếp nhận hồn chủ này từ mấy tháng trước nhưng hắn lại vẫn luôn cố gắng kéo dài thời gian, đây vốn đã là chuyện nghịch thiên. Sáng nay hồn chủ đã xuất hiện vết nứt, nếu hắn còn không nhanh chóng chuyển hóa khối sức mạnh khổng lồ này, nói không chừng sẽ bị phản phệ mà chết!
Kỳ thực kiếp trước hắn đã từng trải qua việc này một lần, lúc đó còn không cần đến pháp trận. Nhưng cũng chính vì không có tinh thần hệ pháp trận trấn áp nên ma tính trong hồn chủ mới bị thức tỉnh theo, cùng lúc dung nhập vào thần hải của hắn. Sau này, mỗi lúc tức giận, hắn đều bị ma tính không chế, không thể tự điều khiển hành vi của mình. Kiếp trước, hắn cô độc một mình leo lên đỉnh thế giới, vốn không cần quan tâm đến chuyện sống chết của bất kì ai. Còn kiếp này? Hắn thực sự quan tâm, lo lắng cho người thân của mình. Hắn không muốn vì hắn mà bọn họ phải chịu bất kì đau khổ nào!
Tần Viêm cảm nhận được dao động linh lực mãnh liệt truyền ra, chẳng mấy chốc đã xuất hiện bên cạnh, cẩn thận quan sát pháp trận, không hề để lộ ra chút cảm xúc nào.
Thiên Kiều ngược lại đứng ngồi không yên, lo lắng nhìn chằm chằm nhi tử.
Dao động thiên lực truyền ra từ người hắn ngày càng nhanh, mạnh hơn, chứng tỏ quá trình hấp thu hồn chủ đã bắt đầu diễn ra. Nhưng cùng lúc đó, khí vụ màu đen tượng trưng cho ma khí cũng tập trung quanh người hắn càng lúc càng nhiều, không ngừng đối chọi với pháp trận được bày ra.
Tần Viêm hết nhìn vẻ mặt lo âu của đám người Ngọc gia lại nhìn đến tình cảnh của Ngọc Thiên Lăng lúc bấy giờ, hờ hững buông một câu:
- Ý trời đã định, cố gắng có ích gì!?
Ngọc Thiên Linh vừa hay nghe được câu nói này, nổi giận trừng mắt nhìn y:
- Ngươi thì biết gì chứ!
Ngọc Quân Vũ dù đang lo lắng cho nhi tử nhưng nghe câu nói này của nữ nhi cũng phải nhíu mày, trầm giọng quát:
- Không được vô lễ!
Tần Viêm cười khẩy, dựa người vào cây cột phía sau, ngoắc tay với Thiên Linh:
- Lại đây.
Thiên Linh lại làm bộ không chú ý đến y, ngoảnh mặt làm ngơ.
- Không muốn biết chuyện về ca ca ngươi hay sao?
Thiên Linh rốt cuộc vì hiếu kì, miễn cưỡng tiến lại gần Tần Viêm.
- Nhóc con, ngươi nói xem tại sao Thập Tứ lại bày pháp trận này?
- Biết rồi còn hỏi!
- Vậy ngươi nghĩ rằng hắn có thành công hay không?
- Có! Nhất định là có!
Tần Viêm nhếch mép, khoanh tay lại trước ngực:
- Bọn ta sinh ra đã được định là phụ thần, sau này sẽ kế thừa tu vi mà người tiền nhiệm truyền lại, ít nhất cũng sẽ đạt tới trung cấp Cửu Linh. Nhưng trên đời này làm gì có loại chuyện tốt như vậy? Cái gì cũng có cái giá của nó. Lão thiên cho bọn ta thứ này, tất sẽ lấy đi thứ khác thay thế. Ngươi đoán thử lão ta đã lấy đi cái gì?
Thiên Linh dường như cũng thấy được đạo lí trong lời nói của y, lửa giận đã dần nguội bớt, nhanh chóng lắc đầu.
- Vận mệnh!
- Ý của ngươi là!?
- Còn có thể có ý gì đây? Vận mệnh của bọn ta sớm đã được an bài từ thời thượng cổ, cố gắng cũng chẳng ích gì. Khó hiểu phải không? Lấy Thập Tứ làm ví dụ đi. Vận mệnh của hắn thực ra rất đơn giản. Khởi điểm là cô độc, sau đó lại có người thân, kết thúc điểm lại là cô độc. Tiền nhiệm của hắn là Văn Tự, ban đầu là 1 cô nhi được nuôi dưỡng trong một tiểu trang trại. Năm 10 tuổi có cơ duyên gặp được một vị đại sư, điên cuồng tu luyện đến năm 24 tuổi thì kế thừa sức mạnh. 25 tuổi gặp lại phụ mẫu, có phu nhân, hài tử. Hạnh phúc kéo dài không quá 10 năm thì từng người từng người lần lượt chết đi. Kết thúc điểm, hắn vẫn là một người cô độc.
Tần Viêm nói một hơi rồi dừng lại, đứng thẳng người nhìn lên không trung:
- Từng sự việc chi tiết và các mốc thời gian trong mỗi kiếp mỗi khác. Như Văn Tự chỉ sống tổng cộng có gần 40 năm, còn nhị ca ngươi ít nhất cũng đã hơn 200 năm. Nhưng chung quy vẫn sẽ không thoát khỏi vận mệnh này. Dựa theo tình hình hiện tại, hắn chắc chắn đang ở giai đoạn 2: có người thân! Sự việc chi tiết có thể khác, nhưng các sự kiện chính vẫn sẽ được giữ nguyên. Tỷ như bây giờ là lúc phu nhân đầu tiên của hắn xuất hiện.
Lời Tần Viêm vừa dứt, trên trời liền xuất hiện bóng hình của một tuyệt sắc giai nhân. Người này không ai khác, chính là Minh Nguyệt!
Bình chọn/Góp ý/Tks để ủng hộ truyện ra nhanh hơn!
Minh Nguyệt chào hỏi Ngọc Quân Vũ và Thiên Kiều xong liền đi về phía Tần Viêm, mỉm cười:
- Nhị Thập, đã lâu không gặp.
- Đã lâu không gặp!
- Ta muốn hỏi ngươi một chuyện…
Không đợi Minh Nguyệt nói dứt câu, Tần Viêm đã xen ngang vào:
- Ta biết ngươi muốn hỏi gì. Về vấn đề thứ nhất, ma tính trong người hắn chắc chắn sẽ thức tỉnh. Điều các ngươi có thể làm bây giờ chỉ là ngăn cản ma tính dung nhập hoàn toàn với linh hồn. Còn vấn đề thứ hai ngươi muốn hỏi, ta không có câu trả lời, nhưng ta biết một người có thể trả lời ngươi.
- Phi Nguyệt!?
- Phải. Cô ta hiện tại đang ở Vân Minh quốc, còn cụ thể là chỗ nào thì ta không biết.
Vị chủ thần số 7 mang biểu tượng thượng cổ màu tím nhạt: Phi Nguyệt. Nàng nắm giữ ma pháp thời gian, thấy được mọi việc trong tương lai, quá khứ, tinh thông Thái Ất, Kỳ Môn Độn Giáp, Lục Nhâm đại độn,…Tương truyền rằng vị chủ thần này có khả năng sử dụng cấm kị pháp quyết Nghịch Chuyển Càn Khôn, thay đổi mọi chuyện theo ý mình.
Tần Viêm như nhớ ra chuyện gì khác, nửa cười nửa không nhìn Minh Nguyệt:
- Nhưng mà nếu ta nhớ không nhầm, cô ta với Thập Tứ chính là thiên định phu thê?
Một nụ cười nhẹ nhàng hiện trên gương mặt nàng.
“Ta đâu quản được nhiều chuyện như vậy? Chỉ cần chàng hạnh phúc là được rồi.”
Pháp trận bỗng nhiên xảy ra dị tượng. Tầng đất phía dưới không ngừng rung chuyển, phát ra những âm thanh “rắc rắc”. Ánh sáng từ đồ hình mờ dần, thay vào đó là màu đen của hắc khí liên tục luân chuyển.
Tám vị trưởng lão kinh hãi cảm nhận luồng sức mạnh bức nhân phát ra từ người Ngọc Thiên Lăng, nhanh chóng thay đổi khẩu quyết chuyển sang pháp trận bậc 2. Thế nhưng pháp trận càng mạnh, hắc khí cũng tụ lại càng lúc càng nhiều, ra sức đối chọi với sự áp chế của pháp trận.
Ngọc Thiên Lăng đột nhiên mở bừng mắt, lộ ra đôi đồng tử đã chuyển tím từ bao giờ. Gân xanh trên trán mỗi lúc một hiện rõ. Tay phải lúc trước đặt trên đầu gối nay đã nắm chặt lấy ngực trái, nghiến răng thở dốc. Nhịp tim của hắn không ngừng tăng lên, kèm theo đó là tiếng gào thét từ sâu thẳm linh hồn muốn được dung nhập với ma tính. Hàm răng cắn chặt môi dưới đến mức bật máu, nhưng hắn lại không hề mảy may cảm nhận được điều này.
Tần Viêm nhíu mày nhìn cảnh tượng này diễn ra, bình tĩnh ra lệnh:
- Lùi lại hết đi, cả 8 tên đang bày pháp trận nữa!
- Lão già, ý ngươi là gì!????
Giọng nói đáp trả này đương nhiên là của Ngọc Thiên Linh.
- Bổn tọa không có thời gian giải thích với ngươi. Không muốn chết thì tránh ra!
Vừa nói, thân hình y vừa tiến lên phía trước, thuận tay kéo Thiên Linh ra phía sau, đồng thời tạo nên một kết giới giữa Ngọc Thiên Lăng với 8 vị trưởng lão.
Ngọc Quân Vũ là người hiểu tình thế, đương nhiên biết Tần Viêm làm như vậy là có lý do riêng nên không hề thắc mắc, ra lệnh mọi người lui về. Tám vị trưởng lão nghe chính giọng gia chủ phân phó mới dám đứng dậy, gỡ bỏ trận pháp.
- Cấp báooooooo! Cổ Cự thành đã bị địch nhân chiếm, hiện tại bọn chúng đã đánh đến….
Chữ “đây” còn chưa kịp ra khỏi miệng, tên tu chân giả đã “Hự” lên một tiếng, thân hình đổ rầm xuống đằng trước.
Phía sau tên tu chân giả kia, một thiếu niên hoa lệ chậm rãi bước đến, tay bóp lấy cánh mũi, lộ ra vẻ chán ghét:
- Máu của tên phế vật này thối quá!
Ánh mắt của tên thiếu niên đảo hết từ người này sang người khác, rồi cuối cùng dừng lại trên người Minh Nguyệt, “ồ” lên một tiếng, hứng thú hỏi:
- Trung cấp Cửu Linh? Nàng là phụ thần?
Minh Nguyệt không hề có ý định trả lời y, chỉ lặng lẽ đứng yên tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn Ngọc Thiên Lăng.
Ma tính đang trong quá trình dung nhập với linh hồn, cảm giác đau đớn mà hắn phải chịu khó có thể diễn tả thành lời. Bao nhiêu sức mạnh từ trước đến giờ cùng lúc được kích hoạt, tạo nên cảnh tượng vô cùng kinh hãi. Hiện thân bậc 1 và bậc 2 của Vong Linh tháp đồng thời xuất hiện, theo thứ tự là một bảo tháp đen tuyền có 6 tầng và một miếng giáp bên phía tay trái. Khô lâu trong bảo tháp nhận được lệnh, xếp thành 4 hàng đứng phía sau hắn. Một ma pháp trận kỳ lạ hiện ra gần như cùng lúc với sự xuất hiện của Vong Linh tháp, liên tục hút lấy hắc khí đang vây quanh hắn, phát ra quang mang quỉ dị.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………
- Graooooooooooooooooooooo…….
Hai âm thanh kinh thiên động địa gần như cùng lúc phát ra. Một là của Ngọc Thiên Lăng, một là của Hắc Báo!
Tần Viêm ngẩng mặt nhìn đám viện quân của Đệ Tứ và Ngũ Thập Nhất vây kín bốn phương tám hướng, vỗ tay:
- Đệ Tứ, lần này ngươi trúng độc đắc rồi!
Thiếu niên hoa lệ nghe Tần Viêm gọi tên mình, nhếch mép cười:
- Tên tiểu tử ngươi lần này muốn giở trò gì đây? Độc đắc!?
Tần Viêm không trả lời y, dùng truyền âm nhắc nhở Minh Nguyệt:
- Tạo kết giới bảo vệ mọi người! Dù nhìn thấy gì cũng không được xông ra, hiểu không?
Minh Nguyệt dù lờ mờ không hiểu rõ ý đồ của Tần Viêm nhưng vẫn làm theo.
- Đệ Tứ, Nhị Thập ta lần nữa chúc mừng ngươi! Trong vòng mấy ngàn năm trở lại đây, ngươi chính là người thứ ba được thụ giáo Ma Hóa Tử Nhãn của Thập Tứ!!
Lời của Tần Viêm vừa dứt, phía sau liền truyền lại một giọng nói trầm khàn:
- Tử Nhãn đệ nhất chiêu, Quỷ Ảnh Vô Tung!
Thân hình của hắn chợt lóe lên, kèm theo đó là ánh đỏ lập lòe phát ra từ vũ khí. Không một ai nhìn thấy hắn di chuyển như thế nào, tấn công như thế nào, chỉ biết chưa đầy 2 giây sau, đám địch nhân vốn đang lăng không mà đứng đột nhiên lần lượt ngã xuống, máu từ cổ không ngừng phun ra, mắt trợn tròn lộ vẻ hoảng sợ. Hơn năm ngàn người trong phút chốc mất mạng!
Máu của họ phút chốc nhuốm đỏ cả khoảng sân, tạo nên cảnh tượng “mưa máu” vô cùng hiếm có. Mà “tác giả” của cảnh tượng này là Ngọc Thiên Lăng lại vẫn bình tĩnh đứng tại vị trí lúc trước, vác Lưỡi Hái trên vai, ngẩng đầu ngắm nhìn “tác phẩm” của bản thân. Hắn để mặc cho những giọt máu chảy lên tóc, má và y phục, tựa như đó chỉ là những giọt nước mưa thông thường.
Minh Nguyệt nắm chặt tay chứng kiến cảnh tượng này, trong mắt thoáng hiện lên một tầng hơi nước mỏng.
Tần Viêm đã lui về đứng trong kết giới do Minh Nguyệt tạo ra, chầm chậm giải thích:
- Ma tính của Thập Tứ vốn bắt nguồn từ hắc ám thiên lực. Hắc ám tuy là hệ nguyên tố cường công mạnh nhất nhưng lại có yếu điểm là dễ nhiễm tâm ma. Sức mạnh của hắn trước nay luôn đi kèm với ma tính, cho nên khi thức tỉnh sức mạnh cũng là lúc ma tính trỗi dậy. May mắn cho hắn lần này là phong ấn của Hắc Báo đã hút đi không ít hắc khí của ma tính để làm suy yếu thiên lực át chế của cô, từ đó giải phóng Hắc Báo. Lần này chắc chỉ có 4 phần ma tính thực sự dung nhập vào linh hồn hắn, 6 phần còn lại chưa tiêu biến vẫn đang cố gắng tiếp tục dung nhập. Kết quả không thành công, biểu hiện ra thành một lần khai mở Ma Hóa Tử Nhãn. Cho nên cứ để hắn phát tiết lần này đi. Nếu bây giờ cô ra ngăn cản, ngược lại chỉ khiến ma tính có cơ hội dung nhập mà thôi!
Không chỉ Minh Nguyệt mà cả Ngọc Quân Vũ, Thiên Kiều, Thiên Linh đều bàng hoàng nhìn cảnh tượng này diễn ra.
- Tiếp chiêu!!!!
Đệ Tứ tận mắt chứng kiến đội quân do mình tuyển chọn kỹ lưỡng suốt một năm chỉ chốc lát đã bị hủy dưới tay Thập Tứ liền điên cuồng gào thét, bắt pháp quyết bày trận.
- Tử Nhãn đệ nhị chiêu, Huyết Tinh Tử Pháp!
Ngọc Thiên Lăng dùng Lưỡi Hái rạch ra một vết thương trên lòng bàn tay, sau đó thu hồi cả Lưỡi Hái lẫn Vong Linh tháp, khô lâu vào trong, đơn độc mà ngạo nghễ đứng đó. Hắn không hề bắt pháp quyết, chỉ đơn giản là đưa lòng bàn tay hướng về phía Đệ Tứ:
- Luân hồi đi.
Mười bốn luồng thiên lực màu tím đột nhiên xuất hiện, cùng lúc đâm về phía pháp trận mà Đệ Tứ bày ra, không một chút khó khăn nào xuyên qua, cuối cùng tụ thành một vòng tròn ngay trên đỉnh đầu Đệ Tứ. Vòng tròn bắt đầu từ trên đỉnh nhanh chóng hạ xuống, tựa như tia tử ngoại quét qua thân hình y một lượt, sau đó lại vô thanh vô tức biến mất. Trong suốt cả quá trình, Đệ Tứ dường như bị một luồng sức mạnh vô hình nào đó khống chế, hoàn toàn không thể di chuyển.
Gương mặt Đệ Tứ bỗng trở nên trắng bệch, nhăn nhó lại vì đau đớn, đến nói chuyện cũng vô cùng khó khăn:
- Ng..ư..ơ..i…….
Hắc Báo như phát hiện ra điều gì đó, gầm lên vồ ra phía sau Đệ Tứ.
Ngọc Thiên Lăng vừa tiến lên, miệng liền nhổ ra một ngụm máu lớn, lảo đảo ngã xuống. Tay phải một lần nữa nắm chặt lấy ngực trái, cắn răng:
- Đi đi....Ta sắp… không kiểm soát được nữa rồi..!
Tim hắn đập mỗi lúc một nhanh, tiếng “thình thịch thình thịch” không ngừng văng vẳng bên tai. Từ sâu thẳm trong thần hải, một giọng nói ma mị vẫn luôn kêu gào, thúc giục hắn khai mở Ma Hóa đệ nhị tầng: Văn Ấn!
Bình chọn/Góp ý/Tks để ủng hộ truyện ra nhanh hơn!