Chương 1: Dẫn Truyện?
Việt Quốc, Trường Sơn.
Một phát hiện chấn động thế giới mấy tuần vừa qua, một nhà khảo cổ nước ngoài bất ngờ phát hiện lăng mộ Lý Đại Đế, một danh nhân bất hủ khai sáng một vương triều vĩ đại trong lịch sử Việt Quốc. Điều đáng ngạc nhiên là lăng mộ này hoàn toàn được bảo tồn một cách hoàn chỉnh ở sâu trong tầng đá vôi, điều đó cũng có nghĩa là những vật vô giá đang nằm trong lăng mộ cổ vẫn được toàn vẹn.
Có lẽ quan trọng nhất trong đó là một trong An Nam tứ đại khí, Tháp Báo Thiên. Có lẽ bí mật này nếu được phổ biến sẽ gây ra một chấn động lớn vì Tháp Bảo Thiên phải sau cả một thế kỉ mới được xây dựng, nhưng một phát hiện gần đây lại nói lên điều hoàn toàn trái ngược. Tháp Báo Thiên đã tồn tại cùng nhà Lý từ khi lập quốc, nhưng nó chỉ là công trình cao không quá 1m, không phải là thứ mà lịch sử đời sau viết tới.
Tháp Báo Thiên chính là mục đích chính của KID trong chuyến đi lần này, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ vật Quốc Bảo này an toàn đưa đến Viện Bảo Tàng. Theo một số tin đồn thì Tháp Báo Thiên được tổ chức đen nước ngoài rao mua đến vài chục triệu đô la. Và tất nhiên để bảo vệ một vật đáng giá như vậy thì KID không phải là một kẻ tầm thường, hắn nổi lên nhờ việc là một trong số ít những sát thủ chưa bao giờ thất bại trong việc ám sát bất cứ một ai.
Ít ai biết rằng hắn chính là một đặc vụ của Việt Quốc chuyên tìm hiểu các bí mật quân sự nằm vùng ở nước ngoài. Nếu không phải bất ngờ xuất hiện vật Quốc Bảo này thì có thể KID phải đóng đô ở nước ngoài một quảng thời gian vô cùng dài nữa. Hắn đã ẩn thân ở cái nơi khỉ ho cò gáy này ba tuẩn rồi, không có một cái bóng bọn trộm hay cướp mộ xuất hiện, điều này không làm hắn lơ là mà ngược lại, càng ngày càng bất an. Linh cảm mách bảo hắn rằng có một đối thủ vô cùng kinh khủng mà hắn sắp chạm mặt. Theo trực giác hắn cảm nhận được bọn chúng đã đến, hắn chưa nhìn ra dấu vết đơn giản chỉ vì kẻ thù ẩn thân quá tốt mà thôi.
- “Một đối thủ đáng gờm”. KID thầm nghĩ.
Cuối cùng thì việc gì tới cũng phải tới. Tuần thứ tư, đã khai quật đến tằng sâu nhất trong lăng mộ, điều đó có nghĩa là lúc chạm trán cuối cùng cũng sắp đến. KID đang phục trên một vách đá vôi trên trần lăng mộ, cả người hắn như hòa vào màu xám bạc của tầng đá, dù ai có vô tình nhìn qua hay thậm chí là nhìn chăm chú vào chổ KID ẩn nấp cũng sẽ không phát hiện ra hắn tồn tại. Hắn đang đợi kẻ thù xuất hiện, trao cho chúng một kích trí mạng.
Trái với sự căng thẳng của KID lúc này, các nhà khoa học, khảo cổ học dưới lăng mộ thì ngày càng hưng phấn, họ hồn nhiên không biết rằng nguy hiểm lúc nào cũng có thể ập đến, đưa toàn bộ tính mạng của họ vào bóng đêm.
- “Thật là một kiệt tác, không là một thần tác”. Giọng nói kích động của một nhà khoa học nào đó vang lên.
Sau lớp cơ quan có đổ thủy ngân và vô số bẫy rập, một cái tháp đen tuyền hiện ra trong tầm mắt của KID. Như thạch mà không phải thật như kim loại mà không phải kim loại, màu đen nhưng nhìn vào ai cũng cảm thấy nó đang phát sáng, êm dịu mà không ấm áp.
- “Đến rồi”. KID thầm nói. Dưới lăng mộ, nơi mà các nhà khảo cổ đang xuýt xoa bổng xuất hiện 7 bóng đen, tiếng súng giảm thanh vang lên, không một phát trượt ghim vào đầu những nạn nhân còn chưa kịp xuất hiện sự bàng hoàng trên khuôn mặt.
Những vệ sĩ của một đám nhà khoa học bắn loạn xạ trong sự hoảng loạn, chưa đầy dăm phút thỳ tất cả đã nằm lại trong vũng máu. Nhưng 7 bóng đen đã chỉ còn lại 4, tất nhiên cái bọn vệ sĩ nữa mùa ấy không phải là tác nhân, mà chính là KID đã ra tay. Nhanh và gọn, bốn phát phi tiêu không trúng đầu thì chính là tim của bọn đạo chích.
- “Xuất hiện đi”. Tên cõ vẻ là đứng đầu trong bốn tên vừa nói vừa nã đạn vào sau một chiếc quan tài mà KID đang ẩn nấp.
Chửi thề một câu KID vội lăn qua một chiếc quan tài khác tích lực và bật lên đầu một tượng sét cách đó 6 mét. Một chùm phi tiêu bay ra kèm theo lời trào phúng.
-“ Thất sát lừng danh thế giời ngầm cũng có lúc phải đi trộm mộ”.
Có lẽ 4 tên đã có đề phòng, những chiếc phi tiêu cùa KID không đạt được sự chuẩn xác mong đợi. Nhưng dù thế thì một cái phi tiêu cũng ghim vào chân đứa có thực lực kém nhất trong bốn đứa còn lại. Vội chêm thêm một cái phi tiêu kết liễu thằng đó, trong khi thủ lĩnh Thất Sát thì đang trào phúng.
-“Diều đó có là gì so với sát thủ KID đi làm cu li cho chính phủ”.
KID dùng thân pháp bay qua từng cái đầu người làm bằng đất sét tránh đi thêm một loạt đạn nữa. nấp sau một bức tường chắn loạt đạn bay tới. Hăn đã hết phi tiêu, thầm hối hận về sự ngu ngốc của mình khi hơi quá chủ quan về đối thủ, không mang nhiều phi tiêu. KID thầm đếm 1..2…3… vừa dứt hắn vừa rút ở bên hông một cây kiếm nhật phi ra khỏi nơi ẩn nấp dùng thân pháp mau lẹ của mình áp sát đối phương. Khi này thì ba tên đang nhanh chóng thay đạn nhưng có lẽ đã chậm một nhịp. KID nhanh chóng phi tới kết liểu hai tên bởi một kiếm bay đầu. Còn tên thù lĩnh vừa kịp thay đạn vừa nã đạn vừa lùi lại.
Có lẽ không ai, ngay cả tên thủ lĩnh có thể ngờ được là KID không nấp đi mà dùng cây kiếm Nhật của mình chém đôi từng viên đạn bay tới, hắn làm khá hoàn hảo, đỡ hết loạt đạn bay tới nơi yếu hại.
Nhưng có lẽ đời không như là mơ và cuộc sống cũng không phải là thơ, một viên đại bay sượt qua đùi làm Kid bị thương nhẹ. Nhưng trong lúc đó thì hắn cũng đã áp sát và hạ gục được tên thủ lĩnh Thất Sát qua một chém đưa thân thể gã thành 2 khúc. Đà lao đưa KID trượt đi một đoạn 4m , chân bị thương không giữ được thăng bằng do chân bị thương, hắn ngã nhào, người lấm lem bùn đất. Nhưng có lẽ là trong cái rủi có cái may KID tránh khỏi một loạt đạn ngay trong gang tấc.
Tiếng vỗ tay vang lên vọng đi vọng đi vọng lại khắp toàn hang động. Một khuôn mặt mang theo một vết sẹo ở má xuất hiện. KID vừa cất tiếng cười chua chát vừa nói:
- “Hắc Miêu, không ngờ ngươi cũng tham gia vụ này”.
KID và Hắc Miêu là kẻ thù truyền kiếp, vết sẹo trên mặt hắn cũng là do KID mang lại. Thực lực của Hắc Miêu và KID sàn sàn nhau nhưng giờ dính vết thương, KID không phải đối thủ. Dùng mũi kiếm Nhật moi ra viên đạn trong đùi KID bật dậy một cách chớp nhoáng tránh khỏi những viên đạn bay qua sát người phóng về Báo Thiên Tháp. Chỉ cần cầm được Báo Thiên Tháp, KID có niềm tin đưa nó đến nơi an toàn. Và có lẽ cũng hơi bất ngờ vì sự chớp nhoáng của KID mà Hắc Miêu có vẻ chậm hơn một nhịp. KID đã nắm được thân tháp, một cái lạnh thấu tận tim can làm thân thể KID không kịp phản ứng hắn không cử động được dù chỉ một chút. Bất đắc dĩ nhìn những viên đạn bay tới xuyên đầu rồi xuyên tim, kèm theo tràng cười ghê rợn.
- “Xong rồi”. KID thầm rủa. Tầm mắt KID dần tối dần.
Chắc chẳng ai ngờ được sát thủ KID lừng danh lại chết chỉ vì một vật vô tri…..
Lúc này thì Báo Thiên Tháp phát sáng ngày một chói mắt hơn vài giây sau tháp Báo Thiên biến mất chỉ còn lại thân xác te tua của một người từng là sát thủ bất bại.