Thần Tiễn ngẩn người, nhưng ánh mắt xem thường nhìn về phía Anacharka vẫn như cũ, chẳng dao động chút nào. Sau cùng hắn cười nói:
“Định làm gì tiếp theo hả !? Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao !? Ngươi còn có một phút để đưa thuốc giải đây hoặc là chết ! Ta sẽ đứng đây chờ ngươi.”
Anacharka giống như nghe được câu chuyện cười hài nhất, đến nỗi nuốt ngược cả một ngụm máu sắp ộc ra từ miệng vào:
“Não mày có bệnh hả Thần Tiễn !? Hay luyện công nhiều quá nên khí độc sộc vào óc hết rồi !? Nhìn đôi tay buông thõng của mày kìa !? Muốn mổ bụng tự sát cũng còn vất vả nữa là. Còn đôi chân kia đã ngấm thuốc độc, giờ nhấc lên cũng còn khó khăn ấy nhỉ !? Mày muốn tao giao thuốc giải bằng cách nào đây !? Không thể tự tìm một cái gối rồi đập đầu vào để ngu bớt đi cho tới cùng cấp bậc như mày chứ !?”
“Không, trái lại, ta hi vọng ngươi thông minh hơn một chút, đủ để biết rằng cái mạng giẻ rách của mình rất bèo bọt, bèo bọt đến mức so có thể dễ dàng mất đi chỉ với một cái liếc mắt của người khác !” Thần Tiễn cắt lời, hắn đúng là không còn nhiều thời gian nữa. Nếu vẫn muốn ở đây nói nhảm, chi bằng tìm miếng đậu hũ đập đầu vào đó chết quách đi cho rồi.
Anacharka muốn mở miệng chế giễu lần nữa, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã biến thành:
“Ặc, thứ ánh sáng này, không ngờ còn có thể làm như vậy !”
Thần Tiễn cười lạnh, phía trước người hắn lơ lửng một mũi tên bằng ánh sáng trắng rực rỡ, chiếu sáng cả một góc khu rừng, cũng soi rõ luôn vẻ mặt âm tình bất định của cả hai thiếu niên.
Anacharka lập tức tái mặt, tất cả thanh âm đều im bặt, vì hắn cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm đang khóa chặt mình lại, nguồn phát ra sát khí như ngưng đọng thành thực chất này chính là mũi tên ánh sáng chói mắt kia. Uy lực của thứ ánh sáng này nghe đồn thôi cũng biết là không để chịu, cái vùng bình địa do cơn mưa ánh sáng tạo ra bây giờ vẫn còn nổi tiếng lắm, lâu lâu vẫn có khách du lịch ghé qua đấy.
Cũng giống như Tường có thể thực thể hóa ánh sáng thành cậy gậy, trường hợp của Thần Tiễn thì ánh sáng thực thể hóa chính là mũi tên này. Suy cho cùng, ánh sáng của hai người là cùng một loại bản chất, cách ứng dụng cũng không cách xa nhiều lắm.
“Nói nhiều quá, mất 30 giây rồi. Còn 30 giây nữa, thông minh lên một chút mà chọn lựa mau đi !”
Ánh sáng này rất mạnh, cũng có rất nhiều ứng dụng, đã cứu mạng hắn vô số lần, chỉ có một khuyết điểm duy nhất, đó là quá chói mắt.
Nhất là giữa đêm đen như thế này.
....
Cách đó không xa, trên chiếc xe ngựa gọi lên từ bùa triệu hồi thức thần của Takeshi.
“Ánh sáng hủy diệt, là Thần tiễn, hắn ở đằng trước rồi, nhanh lên nào, kẻo có đứa ăn hôi mất !” kỵ sĩ đang ngồi nhắm mắt thưởng thức body của nữ ninja thấy góc rừng phía trước chợt phát sáng, gân cổ lên nói.
“Lắm lời” Takeshi quát một tiếng rồi vung tay bắn 4 lá bùa vào mấy con ngựa không đầu, làm mấy sinh vật này cơ thể rung lên kịch liệt rồi không ngờ mỗi con mọc ra thêm 1 đôi cánh đen xì, vận tốc chiếc xe ngựa chợt tăng lên gấp 3, chỉ là nhìn Takeshi lúc này sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là hao phí không ít tinh lực.
Nữ ninja đỡ lấy hắn đồng thời chĩa cây tiểu kiếm về phía kị sĩ, hàm ý là đừng nhân cơ hội mà manh động.
Kị sĩ Robert Mullins cũng rất thức thời mà quay mặt sang một bên, giả bộ mù lòa câm điếc, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy.
Thậm chí còn huýt sáo, ngắm cảnh ngoài cửa sổ rất có ý vị.
...
“Suy nghĩ tý được không !?” Anacharka đưa tay lên với dáng đầu hàng xin đừng bắn, vừa nói vừa nuốt khan một ngụm nước bọt.
“Không, ngươi vừa nói xong mà !? Sắp hết giờ rồi ! Chất độc này mà sộc lên óc thì khả năng khống chế của ta với mũi tên này cũng biến mất, dù sao cũng khóa chết rồi, chuyền sang chế độ tự ngắm rồi, nên nếu độc sộc lên não ta, ngươi tự biết kết quả chứ !?”
(Bà nó, vậy là nhanh gấp 3 lần âm thanh, không thể tránh được rồi !)
(Nhưng nhỡ như hắn chém gió, vậy có phải oan mạng không !?)
(A, nhưng giao thuốc giải ra thì hắn cũng bắn như thường ! Tính sao bây giờ !?)
Anacharka đứng như trời trồng, ve ve cằm nhăn nhăn trán suy nghĩ đủ kiểu, bi ai là hắn cảm thấy dù giao thuốc giải ra hay không thì Thần Tiễn cũng không để mình sống mà rời khỏi đây. Có con hổ nào bị người ta bứt râu mà vui vẻ tiễn khách chứ !? Tuy con hổ này vừa lạc đồng bằng và bị một đám chó quây quần đánh hôi nhưng người ta vẫn là hổ nha, không thể hi vọng hắn bỗng dưng tốt tính rồi mỉm cười thân thiện được. Tuy chưa nghe thấy việc Thần Tiễn bội ước hay không giữ lời bao giờ, nhưng những người giao thủ qua với hắn ngoại trừ Takeshi thì đều lên đĩa cả rồi, không đùa được, cược sai là hắn ra bã, đám bọ của hắn cũng ra bã, em trai đang chờ ở động vì thiếu một trợ thủ cũng có nguy cơ lên bàn thờ cao hơn. Liên lụy nhiều lắm, còn chưa tính đến số tiền quốc gia tài bồi cho hai anh em họ đâu đấy.
Khoảng băn khoăn tự hỏi của Anacharke kéo dài hơn mười giây nữa, Thần Tiễn cũng bắt đầu toát mồ hôi hột, thấy phiền muốn chết. Hắn thật sự cũng muốn mở miệng chửi tục một câu, giục thằng hâm này nghĩ nhanh lên một chút, nhưng làm vậy thì phong phạm cao thủ sẽ đi toong hết cả, hình tượng kiêu ngạo cũng theo đó sụp đổ hoàn toàn là cái chắc. Thử tưởng tượng thằng khốn này thoát về được về rêu rao rằng đại cao thủ Thần Tiễn lúc sắp chết gấp như một mụ chửa sắp đẻ, đỏ mặt tía tai gào thét đòi thuốc giải.... hay đại loại thế. Cái này dễ lên báo lắm nha.
Với Thần Tiễn thì mất mặt còn khó chịu hơn là chết, vậy nên dù gấp lắm rồi hắn cũng không xổ ra mấy danh từ thăng hoa hối thúc nào được. Chỉ có điều trong lòng đã đem hết vốn từ tinh hoa nhất của dân tộc mà mình học được trong mười chín năm trời ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông và gia quyến nữ tính của Anacharka một lượt.
Còn mười giây, hai thiếu niên cùng gấp muốn chết, ngón chân dưới giày nảy lên tưng tưng vì không dám dẵm chân nhảy loi choi cho đối thủ xem được. Khuôn mặt của cả hai đều thâm trầm bất định, muốn bao nhiêu sâu xa có bấy nhiêu sâu xa, bốn mắt lườm nhau với vẻ khinh đạm, coi thường tính mạng, nhưng đảo một cái là tơ máu cũng lồi ra hết. May mắn là cả hai đều phải chớp chớp để giấu đi cùng lúc nên không ai nhìn thấy cái đó của ai cả.
May mắn, tình trạng này không kéo dài lâu, khí Anacharka tặc lưỡi phá sóng trước:
“Ờ ờm, thù của chúng ta đã kết, ngày sau ta sẽ báo, hôm nay tha cho ngươi một mạng, nhớ lấy tên ta là Robert, mấy hôm nữa mà ngươi còn sống chúng ta sẽ tái đấu !”
Đây là một cái tên đang rất hot ở thế giới bên ngoài, lúc này đang gấp, nên Anacharka rất vô sỉ lấy ra để giá họa, còn cho tiền hắn cũng chẳng muốn gặp lại Thần Tiễn nữa. Trả giá bằng mấy con rối em trai vất vả thôi miên được, lại đích thân áp trận còn ăn hành te tua như vậy, người ta thì tay gãy chân trúng độc mà vẫn dọa chạy mình được, quá mất mặt. Từ nay đôi ta đường ai nấy đi, đời này tốt nhất đừng gặp lại nhau nữa.
“À, thì ra là dâm tặc nổi tiếng của Anh quốc. Rất tốt, Robert, để thuốc giải lại, ta nhớ kỹ tên ngươi ! Hẹn ngày tái ngộ !”
(Tái cái đầu ngươi !) Anacharka chửi thầm, nhưng vẫn nặn ra được nụ cười ấm áp như gió xuân, lấy ra trong người một ít bột phấn quăng về phía Thần Tiễn rồi nói:
“Hít vào là giải được, nó sẽ trung hòa với hộ thân cương khí của ngươi, sau đó chỉ việc lưu chuyển những dòng Ki mới này một vòng trong cơ thể vào những chỗ bị trúng độc là được. Còn nữa, đừng vọng tưởng bắn tên sau khi ta rời khỏi. Báo cho ngươi một tin vui, Takeshi sắp tới đây rồi, còn cách chúng ta 1km nữa thôi. Vừa rồi hắn đã giết mấy con bọ do thám của ta, có rảnh thì bắn hắn trả thù cho chúng nó giùm.”
Thần Tiễn nheo nheo cặp mắt, trên trán đã có ba nét sổ xuống hằn rõ, một cái phiền toái vừa trừ, lại có một cái đại phiền toái kéo đến, đêm nay hắn mất ngủ chắc rồi. Hắn làm theo lời Anacharka, thấy thuốc giải này thật sự hiệu quả, vừa liếc sang thì tên kia đã cưỡi lên một đám bọ nhung nhúc như đám mây đen, từ từ bay lên cao trông rất oai phong, lại còn cười nói:
“À, mũi tên đó chỉ bắn được một lần phải không !? Ngươi mà bắn ta thì hết hàng đánh với Takeshi đó, thế nhé ! Bye Bye ! Nhớ tên ta là Robert đó !”
(Quỷ mới tin ngươi là Robert !) Thần Tiễn nói vậy, nhưng cũng âm thầm ghi nhớ cái tên này, nhưng việc này có vẻ thừa thãi, vì lệnh truy nã tên này ở thế giới bên ngoài đang dán đầy đường, đứa trẻ ba tuổi cũng biết. Vô số thiếu nữ vẫn còn đang bi phẫn đóng đinh vào mặt hắn mỗi ngày kia. Thằng lỏi này nói dối chẳng có chút kỹ xảo nào. Nhưng thủ đoạn thì quả thật nhiều lắm, đến giờ hắn cũng chưa biết mình bị hạ độc như thế nào nữa, lại còn mớ thuốc giải vừa rồi, trời mới biết có tác dụng phụ không, chẳng qua bây giờ không lo được nhiều như vậy, Takeshi và đám ôn thần đuổi tới đít rồi, cái khí đặc thù u ám của tên đó Thần Tiễn nhớ như in, trong khoảng 2km, hắn đều cảm nhận được rõ ràng.
Rõ ràng lắm, vì đám mây đen ở xa xa đang kéo ầm ầm về phía này cùng tiếng đoàn quỷ dạ hành tiền hô hậu ủng đã vang dội cả cánh rừng, âm u rợp trời đêm khiến mắt thường nhìn cũng thấy một khoảng không đen kịt trên trời rồi kia.
(Thằng quỷ Robert giả chỉ nói đúng một nửa, sự thật là Takeshi dí dao tới mông rồi hắn mới chạy vội, 1km cái cây củ cải nhả hắn.)
Thần Tiễn cũng muốn phủi mông bỏ đi cho xong, nhưng chất độc còn chưa tiêu tan hết, thế là hắn còn phải vận công giải độc một lúc nữa, đành phải trơ mắt ếch nhìn Takeshi cùng đám lâu la đang ùn ùn kéo tới hô hào đòi xẻ thịt mình một cách bi phẫn.
Takeshi hít thở sâu một hơi, ở bên cạnh hắn, hai người kị sĩ và nữ ninja cũng đồng thời dán mắt vào khoảng rừng phía trước.
Nhờ mấy Shikigami (Thức thần) dạng chó để theo dấu Thần Tiễn, bọn họ cuối cùng cũng truy tung được tới đây, tất cả đều đã chuẩn bị cho một hồi ác chiến vây giết lần nữa, thế nhưng mà...
Sáng quá...
...
Mũi tên chói lọi này của Thần Tiễn là con bài tủ cuối cùng của hắn, cũng chính là hiện thực hóa của toàn bộ phần siêu năng lực thuộc hệ ánh sáng mà hắn sở hữu, uy lực rất mạnh, thổi bay tòa nhà cũng có thể, thế nhưng nó chỉ là hàng dùng một lần.
Bình thường có Thanh long cung trong tay, Thần Tiễn có thể thoải mái bắn tên quăng siêu năng lực ra toán loạn mà không sợ mất sức, thần khí này cho hắn nguồn ủng hộ vô hạn về nhiều mặt, vậy nên nó rời đi đối với Thần Tiễn là tổn thất lớn nhất, còn lớn hơn cả việc hai tay hắn cùng đang bị phế.
Bắn xong một mũi tên này, trong khoảng thời gian vài tuần kế tiếp, chỉ sợ hắn sẽ không sử dụng được một tia sáng nào nữa, trong tình trạng chân trúng độc, tay còn gãy, cung không có, đây chính là dốc vốn liều mạng.
Hắn chỉ có một cơ hội duy nhất, vậy nên ngay khi bóng dáng chiếc xe ngựa không đầu của Takeshi đã hiển hiện trong tầm mắt, Thần Tiễn lập tức buông lỏng sự tập trung khống chế với mũi tên đang lơ lửng, nó lập tức bay vút đi, giống như một quả I.C.B.M.
...
Phía trước mắt là một vùng trời sáng rực, giống như một chân trời mới đang rộng cửa chào đón, bất kể là ai cũng sẽ phải choáng ngợt một hồi, những người trong cỗ xe ngựa này cũng vậy, thế nhưng khác với tâm tình ngạc nhiên xúc động kiểu Colombus tìm ra châu Mỹ, cả đám đều cảm thấy một cỗ khí lạnh ngắt theo sống lưng chạy dọc lên đại não.
Chân trời mới sắp mở ra rồi, nhưng mà là ở thế giới bên kia cơ.
“Robert, mau đỡ lấy !” Takeshi tái mặt vội vã ra lệnh, lúc này chỉ có thể trông chờ vào phòng ngự bằng tường khí biến thái của kị sĩ.
“Mày điên à !? Nhảy ra tao chết !”
Nào ngờ Robert gân gổ lên nói như sắp khóc, giọng hắn cũng hoảng loạn vô cùng. Công kích kiểu tên lửa liên lục địa thế kia thì bố ai đỡ được, hắn không phải cái gã nổi tiếng mặc quần lót ngoài quần dài bay nhong nhong khắp nước Mỹ coi bom đạn như ruồi muỗi kia.
Tường khí phòng ngự chỉ có thể ngăn được các công kích dạng vật lý tác động lên lớp da bên ngoài chủ thể, thứ siêu năng lực ánh sáng đậm đặc tính hủy diệt kia nhìn sơ đã muốn mạng của hắn, kị sĩ lập tức làm ra động tác cắn rơm cắn cỏ với Takeshi kiểu: “Xin anh đừng bỏ em !”
Takeshi tặc lưỡi một cái, thầm than đáng tiếc rồi đưa lên một lá bùa, chỉ vào Robert.
“Phong ấn chỉ lệnh, ta ra lệnh cho ngươi đỡ lấy !”
Lá bùa lập tức phát sáng chói lọi rồi cháy thành tro, sau gáy Robert cũng có một ký hiệu như trên lá bùa sáng lên đối ứng, kị sĩ thấy vậy lập tức gào lên ai oán:
“Takeshi, thằng khốn kiếp, cầu cho ngươi chơi gái bị liệt dương, cả nhà ngươi bị liệt dương !!! Ta xxx !!!”
Sau đó hùng hổ nhảy ra khỏi xe, khải sáng trên thân sáng ngời, đấu khí ẩn hiện màu sắc lập lòe, hét lớn một tiếng, vung lên đại kiếm, giống như lưu tinh bay tới, tiếp lấy mũi tên ánh sáng mà Thần Tiễn dốc toàn lực bắn ra kia, rất có phong phạm châu chấu đấu tên lửa.
Uỳnh Uỳnh Uỳnh.
Cả một vùng trời nổ vang chói lọi, tiếng động âm vang như sấm, cây cối bên dưới rung lắc dữ dội, giống như hai quả thiên thạch va chạm rồi cùng vỡ ra tan nát, để lại dư âm khủng khiếp. Ấy thế mà vẫn không át được tiếng kêu như gà bị cắt tiết của kị sĩ.
“Óa óa... ái ái... ối ối... !!!”
“TAKESHI, Ta xxx !!”
Bùm bùm bùm...
Âm vang sống động, hơn mười giây mới kết thúc, ánh sáng bắt đầu dịu dần, cảnh vật rõ ra, kị sĩ đã mất xác đâu chẳng biết, trên nền trời chỉ văng vẳng những dư âm ai oán hỏi thăm toàn bộ gia quyến nữ tính của Takeshi một lượt, những cái dư âm này thật dài, thật rõ ràng mạch lạc, gần như toàn bộ chị em thân quyến, cô dì bác gái, tổ mẫu từ thời vượn cổ của nhà Minamoto ddeefud được thanh âm ấy bi phẫn vô cùng liệt kê ra cùng với mấy hành động bất nhã trên giường.
Một tràng này hơn hai phút mới chấm dứt, nhưng không ai tìm ra được điểm phát âm thanh, thẳng đến khi hơi thở kị sĩ sắp tàn, thanh âm đứt quãng dần mới lờ mờ xác định được phương hướng của hắn. Kị sĩ dù sao cũng là một Ki master có số má, khống chế không khí phát tán âm thanh loạn xạ là trò cơ bản mà Ki master nào cũng làm được, vậy nên tiếng quạ kêu giữa trời đêm u ám này mới được thể phát ra thật lâu.
Takeshi toát mồ hôi hột, thằng kị sĩ này quá cường hãn, trúng một đòn toàn lực của Thần Tiễn vẫn còn có thể gân cổ lên chửi dai như vậy, sau này hắn không chết thì phải nhắc toàn bộ gia quyến phái nữ nhà mình đều phải cẩn thận không ra đường vào ban đêm mới được. Cũng may tiếng nói đã đứt quãng dần, có lẽ hắn cũng đã hết xí quách, chốc nữa phải tìm diệt gấp, tên này chỉ sếp sau Thần Tiễn về độ hung hãn, nên được đặt vào sổ đen của diêm vương ngay cho xã hội trong sạch.
...
Thần Tiễn cũng muốn dụi dụi mắt mà nhìn, gã kị sĩ này đã ba lần khiến cho hắn phải trợn mắt lên mà xem xét lại cẩn thận, tuy người đã mất hút nẻo trời nào rồi, nhưng một đòn toàn lực của hắn cũng đã bị cản lại, và thế là xong, cỗ xe của Takeshi đã nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn hơn trăm mét.
Một điều đáng phẫn nộ vô cùng là chỗ đó cùng với chỗ của tên người côn trùng vừa vô sỉ hạ độc hắn bất thành.
Cỗ xe dừng lại, rồi nhẹ nhàng tan biến thành một loạt khói đen, sau đó toàn bộ khói đen lại bị hút về hai lá bùa lơ lửng trước người Takeshi. Thẳng đến khi khói đen bị hút hết, hai lá bùa lại bốc cháy phừng phừng như có ma trơi quấy nhiễu.
Đốm sáng lập lòe này soi rõ khuôn mặt âm trầm đen đúa chẳng có chút huyết sắc nào của Takeshi, lúc này hắn thong thả đứng đó, chắp hai tay ra sau lưng, bộ Hakama không gió tự bay phấp phới tô thêm vẻ tiêu sái phóng khoáng.
Bốn mắt nhìn nhau, Takeshi cười lạnh:
“Lâu quá không gặp, Thần Tiễn ! Độ này vẫn khỏe chứ !?”
Thần Tiễn muốn cười cũng chẳng được, thế nhưng đáp lại không mấy sợ sệt:
“Nhìn cái mặt hèn mọn của mày có muốn khỏe cũng chẳng được !”
“A, từ khi nào mày phải nhìn mặt người khác để nói chuyện vậy !?”
“Ít nói nhảm đi, muốn mạng tao cứ xông lên mà lấy ! Không cần kiêng sợ Thanh Long xuất hiện lần nữa đâu !”
Takeshi nhếch môi lên, nhưng lại lắc đầu nói:
“Cái đó để sau, trước hết để đám ruồi muỗi quay đây lượn đi hết đã !”
Hắn vung tay lên, một làn khói đen ẩn hiện, bức tranh bách quỷ dạ hành đã lại trôi nổi trước mặt.
Đáp lại là những tiếng rít gào như từ dưới mười tám tầng địa ngục cùng vô số luồng gió lạnh khiến người khác sởn gai ốc, chưa đầy một phút, khói đen xoáy lốc nhanh chóng lan tràn, đạo quân âm binh bách quỷ dạ hành lại dàn ra một hàng chắn trước hai người.
Thần Tiễn ngưng thần tĩnh khí, điều động toàn bộ những luồng Ki mình điều khiển được chạy khắp cơ thể, khiến mỗi nhánh cơ thịt nhanh chóng căng phình lên đầy lực lượng, hơi thở của hắn cũng nóng ran, toàn thân ẩn ẩn đỏ rực.
“Giết !” Takeshi lạnh nhạt hạ lệnh.
Ô ô ô....
Đàn quỷ rú lên hưởng ứng, sau đó lại trào lên như thác lũ, phủ kín tầm nhìn của Thần Tiễn, nhưng lại làm cho hắn ngạc nhiên vô cùng.
Vì đám quỷ lại không hề nhào tới phía hắn mà chỉ khéo léo tản ra, bao quanh tất cả bọn họ, chặt phăng toàn bộ cây cối xung quanh, tạo thành một vòng tròn với bán kính khoảng 500m trống không.
“Á á á”
“Ối ối”
“Takeshi, thằng khốn kiếp...”
“Đừng hỏng ăn mảnh...”
“Á á á...”
Và càng ngạc nhiên hơn là trong những lùm cây liên tục phát ra những tiếng chửi bới oán hận, đệm thêm mấy tiếng kêu gào thảm thiết, nghe qua cũng biết là tử thương vô số. Thần Tiễn dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, đám này bị tiếng nổ và ánh sáng của hắn thu hút lại đây, đang cùng rình lấy cơ hội ăn điểm chốt hạ, cùng coi hắn như cái bánh mà tùy thời xâu xé.
“Tất cả những kẻ xung quanh nghe kỹ đây ! Ai có tư cách vượt qua hàng rào của Bách quỷ mới có tư cách cùng ta hưởng dụng tinh hoa huyết nhục của hắn. Ta cần những đồng đội mạnh mẽ chứ không cần đám phế thải, đừng ôm tư tưởng may mắn nào. Chứng minh thực lực đi, hoặc là để tự nhiên đào thải !”
Giữa quảng trường dày đặc những tiếng la ó phản đối, cùng vô số luồng máu tóe lên phủ ngập trời không, Takeshi chắp tay ra sau lưng, dõng dạc nói như vậy. Nữ ninja sau lưng hắn khom người, thể hiện vẻ sùng kính vô hạn.
Uỳnh.
Từ dáng đứng thẳng cao ngất của Thần Tiễn, một luồng duệ phong khí sắc bén tỏa ra tứ phía, cây cỏ dưới chân thổi lên phần phật, gió sắc bén cắt qua khiến da mặt người ta đau rát. Cặp lông mày như phi đao nhướng lên vì phẫn nộ, những luồng khí giống như thực chất từ bốn phương tám hướng hội tụ về phía Thần Tiễn, được áp súc lại rồi theo sát khí dày đặc của hắn tán xạ ra, muốn trấn nhiếp toàn trường.
“Cảm thấy mình như một món đồ nên tức giận sao !?”
Takeshi lắc lắc đầu với vẻ thương hại. Gã này từng là đối thủ khó chơi nhất của hắn, nhưng đến cùng đường mạt lộ lại chỉ làm được có thế, thể hiện ra cái mặt cục xúc ngu xuẩn của bọn dũng phu. Vốn hắn còn muốn trông chờ Thần Tiễn sẽ cúi đầu xưng thần, để hắn ký lên khế ước chủ bộc như gã kị sĩ kia.
Còn sống là còn hi vọng, ngay cả điều cơ bản này cũng không biết, chỉ là một tên phế vật có thân thể mạnh mẽ chút mà thôi.
Chết không đáng tiếc.
“Shirayuki, cắt đứt gân chân hắn cho ta !”
“Vâng.”
Nữ ninja cung kính trả lời, rồi lao vút tới như một mũi tên.
Cả người đã tràn căng khí lực, Thần Tiễn dĩ nhiên chẳng chịu ngồi yên chờ người ta tùng xẻo, hắn dẵm mạnh chân để lại nền đất nứt vỡ rồi nhào tới, đôi chân được luồng Ki bao bọc sắc như đao phong quét qua.
Nữ ninja Shirayuki vội vã ngửa người ra đằng sau với sự dẻo dai đáng nể, sau đó cô ta nghiêng người, chống tay đẩy mạnh xuống đất rồi bật lên ở một góc 45 độ, đôi tiểu kiếm trên tay lại nhẳm vào tim Thẫn Tiễn đâm thẳng tới.
Thần Tiễn xoay người, dùng vai húc mạnh, cánh tay cầm dao kia chệch hẳn đi, hắn lại co chân đạp mạnh tới một cái.
Vết đau nhức âm ỉ ở bụng Shirayuki vẫn còn rõ ràng nhắc nhở cô ta về uy lực đôi chân kia, cô ta không dám tiếp lấy, chỉ vung tay lên quăng ra một mảnh vải trùm kín tầm nhìn Thần Tiễn. Mảnh vải màu đen lập tức bị kình phong cú đạp cắt tan nát, cùng lúc đó Thần Tiễn cảm thấy lưng đau nhói, sau lưng đã có một bóng dáng mềm mại bám chặt, ghim lên bả vai hắn một con dao sắc nhọn nửa. Và cảm giác ngưa ngứa cho hắn biết rõ, dao này tẩm độc.
Thần Tiễn lại không nhíu mày lấy một cái, chỉ lạnh nhạt nói:
“Hết chạy nhé !”
Shirayuki hoảng hốt vội vã muốn rút tay ra, thế nhưng phát hiện tay mình đang nắm chặt vào chuôi dao không thể nhấc ra được.
“Ngươi đồng bộ hóa với Ki của ta !? Không thể nào !”
Thần Tiễn xoay người vung chân đá ngang một cước, Shirayuki chỉ có thể đưa tay còn lại lên cản lấy, cả cánh tay bị đá gãy gập lại cùng với tiếng xương vỡ tan nát, cô ta bay hơn 20m mới nằm dài trên sàn, run rẩy muốn đừng lên rồi lại khuỵu xuống.
“Có thể chứ ! Vì ta là Thiên tài chiến đấu mạnh nhất thế giới hiện tại !”
Hắn lạnh nhạt buông một câu như vậy, rồi quay người đối mặt với Takeshi. Gã này đang khoanh tay đứng đó cười tủm tỉm, lúc này mới đưa ra vỗ vỗ mấy cái tán thưởng.
“Thảo nào năm đó cả một đội Ninja của gia tộc cử đi ám sát ngươi đều không tạo được chút phong ba nào. Cứ như ném hòn đá xuống động không đáy vậy. Với khả năng sử dụng và cảm nhận Ki như vậy, thuật liễm tức của Ninja chỉ là trò hề trong mắt ngươi rồi !”
(liễm tức: đại khái là các thuật che giấu bản thân, rất đa dạng và phong phú, ai có nhu cầu tìm hiểu nên xem thử ninja loạn thị để biết thêm chi tiết. Trong IMI thì liễm tức cơ bản nhất là sử dụng Ki để che giấu nhịp thở, biến bản thân thành tảng đá, hòa vào xung quanh, chờ thời đánh lén. )
“À, đám người đó rất khá, ít nhất sau khi ngụy trang bị phát hiện, không ai núp sau lưng xua đồng đội lên chết thế như ngươi !” Thần Tiễn đáp.
“Đó là vì họ ý thức được giá trị bản thân, còn ta cũng ý thức được giá trị bản thân ta. Giống như tổng thống thì cần vệ sĩ vậy, vệ sĩ chết được, chứ tổng thống mà chết thì phiền phức lắm biết không !? Vả lại... ngươi cũng đã giết được Shirayuki đâu !?” Takeshi cười nhạt đáp.
“Ngươi thừa biết ta không bao giờ đích thân giết đàn bà !” Thần Tiễn lắc đầu đáp.
“Lại thêm một nhược điểm ngu xuẩn lộ rõ !”
“Ta chưa bao giờ che giấu, chỉ có loại tiểu nhân như ngươi mới không dám tin tưởng mà dùng hộ vệ của mình thí nghiệm như vậy thôi !”
“Tốt lắm, đã câu giờ xong chưa !? Chất độc đã hóa giải hết rồi nhỉ !? Đúng là dùng độc với các Ki’s Master không có tác dụng gì nhiều nhưng cũng gây cho ngươi chút phiền toái đấy chứ !? Giờ ngươi sẽ lao vào ta giống con chó điên khi trước !? Hay xoay người bỏ chạy trong vô vọng !?” Takeshi vui vẻ nói, chỉ có điều đôi mắt âm trầm tỏa ra ánh nhìn ngươi chết chắc rồi của hắn khiến người khác không thấy chút sung sướng nào thoát ra.
“Thảo nào đột nhiên lại lắm mồm như vậy, hóa ra muốn thể hiện áp chế tuyệt đối với ta, giương cao ngọn cờ bản thân để thành lĩnh tụ cho đám vô dụng ngoài vòng vây này, ngươi muốn trở thành thứ như vậy sao !? Thật mục nát.” Thần Tiễn mỉa mai, cùng lúc đó khí thế trên người hắn đã cường thịnh trở lại, độc đã hoàn toàn tiêu trừ, khí lực hồi phục như lúc đỉnh phong, nếu như đôi tay vẫn còn thì hắn có thể đại chiến ba trăm hiệp nữa với Takeshi cũng chẳng có vấn đề gì.
Lựa chọn sáng suốt nhất bây giờ là chạy trốn, nhưng với đám đông quỷ dạ hành của Takeshi, sớm muộn gì hắn cũng bị tìm ra và mài tới chết. Đối với Thần Tiễn, trong từ điển của hắn không bao giờ có hai chữ chạy trốn. Hắn có thể đi, nhưng phải đi với tư thế không ai ngăn được. Đây là tập quán sống đáng kiêu ngạo và cũng đáng buồn nhất của hắn.
“Quanh đi quẩn lại ngươi cũng chỉ nói được như vậy, cái đầu bạo lực hiếu chiến làm cho vốn từ sở hữu thật nghèo nàn. Ngươi chắc là chọn tử chiến rồi phải không !? Bơi vào đây đi !”
Takeshi vừa dứt lời thì Thần Tiễn đã biến mất sau một tiếng nổ mạnh.
“Bạo không !?”
Di chuyển nhanh tới mức không khí kịch chấn như vậy, rõ ràng là hắn đã xúc lực từ rất lâu, chứ không phải chỉ đứng nói nhảm từ nãy đến giờ.
Quanh người Takeshi lại vang lên một tiếng nổ lớn tiếp nối, sau đó là một mảng máu thịt đen ngòm bay tứ tung. Một con quỷ giống ông già đầu dài ngoằng một cách kỳ dị đột ngột hiện ra chắn trước Takeshi bị đá bay nửa thân trên và nổ ra tan nát. Cùng lúc đó Takeshi đã cầm sẵn một thanh Katana bốc khói đen đậm đặc, đâm thẳng tới vùng nổ lớn.
Máu lại tóe ra, lần này là máu đỏ.
Bên người Takeshi lúc nào cũng có một yêu quái tàng hình đứng thủ hộ, nhưng chỉ một đòn đã bị thổi bay, hắn cũng mặc kệ, một kiếm đâm tới, thành công thấy máu địch nhân.
Thần Tiễn chấm dứt quá trình di chuyển tốc độ siêu cao hiện ra, bắp chân bị xẻ một đường dài thấy rõ xương bên trong, máu bắn ra xối xả, lùi lại một bước rồi búng mình bay tới. Nhưng tốc độ đã chậm lại rất nhiều.
“Chắc ngươi đã biết rồi, thanh kiếm này gọi là Thảo Thế Kiếm (Kusanagi), còn gọi là quỷ kiếm Orochi, nó có thể đâm thủng tất cả những lớp phòng hộ kiên cố nhất thế gian này. Tường khí của Ki’s Master chỉ là tờ giấy mỏng manh nhàu nát mà thôi !” Takeshi cười lớn nói vậy rồi lại vung kiếm tới trước.
Thần Tiễn nhào tới không thể tránh kịp, mà vốn dĩ hắn cũng chẳng muốn tránh, vả vai bị bổ một đường lớn tới hết phổi, nhưng cũng thành công đá tới một cái.
Chỉ có điều trước ngực Takeshi lại có một lá bùa khác, tỏa ra ánh sáng năm màu, nhẹ nhàng hóa giải một cước này của Thần Tiễn, khiến hắn đá vào hư không. Cùng lúc lại có một Takeshi khác hiện ra cách đó hơn 20m.
Ngoại trừ thanh kiếm từ từ rút ra khỏi người Thần Tiễn đang bay về với chủ, thân ảnh của Takeshi đã chém hắn tan biến như bong bóng xà phòng, chỉ để lại một làn khói đen kịt dần nhòa đi.
Thần Tiễn liều mạng chịu một đao, rốt cuộc chỉ đá trúng một thức thần Takeshi dựng sẵn, từ đầu tới cuối, hắn chẳng hề có lấy một cơ hội nào cả.
Tay cung thủ này nghiến răng muốn nói gì đó, nhưng chỉ từ từ khuỵu chân rồi gục xuống, nằm im bất động. Máu chảy ra nhuộm đỏ cả vùng đất dưới chân hắn.
“Còn chưa chuyển hóa thành tinh hoa tính mạng thì còn chưa chết hẳn. Shirayuki, kết thúc luôn cho xong đi.”
“Vâng, thiếu chủ ! “ Shirayuki phủi phủi lớp bụi chật vật đứng lên rồi ứng tiếng.
Thần tiễn nằm vùi mặt vào đất cát, máu từ những vết thương vẫn rỉ ra từng đợt, cơn đau từng chập kéo đến làm hắn rất nhanh đã lâm vào mê sảng.
...
…
“Thần tiễn, con có biết người tu chân chúng ta khác với phàm nhân ở điểm nào không !?”
“Đó là chúng ta có thể sử dụng thiên địa linh khí để cải tạo cơ thể, tu luyện đến cảnh giới cao có thể điều khiển thiên địa linh khí để chiến đấu.” Thiếu niên thần tiễn dùng ánh mắt kiên nghị nhìn vào ông lão trước mắt đáp.
“Vậy con có biết thiên địa linh khí trên thế giới này từ đâu mà có không !?”
“Không phải từ khi thiên địa mới thành hình đã có rồi sao ạ !?”
“Sai rồi, toàn bộ thiên địa linh khí trên thế giới này, hay đúng hơn, toàn bộ các loại thuật pháp, sức mạnh không phải của con người trên địa cầu đều đến từ một thứ. “ Ông lão nhắm mắt vuốt râu bắt đầu giảng giải.
“Sao nghe giống định nghĩa về cube của IMI thế ạ !?”
“Hừ, người của IMI luôn tự phụ là biết hết mọi thứ, còn muốn tính ra khả năng sử dụng sức mạnh bản nguyên địa cầu của từng người, bọn chúng còn cuồng vọng hơn người tu chân chúng ta, nhưng quả thật cũng có vài phần bản lĩnh.”
“Vậy tức là đúng rồi ạ !?”
“Đúng, cube của IMI, hay định giới lập phương của theo cách gọi của chúng ta, đều là một thứ. Khối vuông vĩ đại đó là khởi nguồn của mọi loại sức mạnh trên cư dân địa cầu này, chỉ những người được chọn mới có thể vận dụng được sức mạnh của nó, từ đó diễn hóa ra nhiều khả năng khác nhau như siêu năng lực gia, ma thuật gia hay khí lưu không chế giả. Chỉ có điều, người tu chân chúng ta cao cấp hơn những kẻ chỉ có thể bị động nhận sức mạnh từ khối lập phương đó.”
“Thiên địa linh khí chúng ta sử dụng để tôi luyện thân thể và quyền năng đến từ một nơi rất xa xôi, gọi là tiên giới. Thế giới thật sự của người tu chân. Ở giữa tiên giới, có một bảo vật gọi là Tiên khí linh thụ, giống như vô tận quyền năng tỏa ra từ Định giới lập phương của trái đất, nó là ngọn nguồn của mọi tiên khí hay linh khí trên đời này. Không giống như người địa cầu chỉ có thể bị động hưởng thụ sức mạnh của định giới lập phương, người tu chân chúng ta có thể dùng ý chí của mình để dẫn dẵn, cưỡng ép sức mạnh của linh khí trong thiên nhiên biến thành của mình. Và vì như vậy, tu chân là nghịch thiên, nhưng cũng là con đường của cường giả mạnh mẽ nhất.”
Nhìn thật kỹ thiếu niên trước mắt, nhìn vào ánh mắt kiên nghị, cơ thể chưa phát triển hết nhưng tràn đầy sức mạnh của hắn, ông lão khẽ gật đầu tán thưởng rồi nói tiếp:
“Trong mắt người trái đất, tu chân giả chỉ là một đám khí lưu tông sư bình thường, nhưng người tu tiên chúng ta, thực tế ngay từ những bước đầu đã được xác định là đi trên con đường không giống phàm nhân, con có hiểu không !?”
“Hiểu, thưa Trương lão.” Thiếu niên gật đầu đáp.
“Đã xác định là chúng ta không giống người thường, vậy tự chúng ta phải hiểu rõ bản thân mình, chúng ta ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với bọn họ, vậy nên chúng ta phải có một giác ngộ đặc thù của mình, đó là gì, con biết không !?”
“Là kiên trì, không ngừng cố gắng để giữ lấy sự cách biệt đó !?”
“Sai, là kiêu ngạo, con phải luôn giữ được sự kiêu ngạo của riêng mình, và cũng luôn phải có thực lực tương xứng với sự kiêu ngạo đó, thực lực của con, là để bảo vệ lấy sự kiêu ngạo trong nội tâm này.”
“Chúng ta không giống với người thường, chúng ta ở một đẳng cấp khác.”
“Công pháp tu tiên có thể điều động thiên địa nguyên khí là công pháp mạnh nhất có thể khai thác sức mạnh trên đời này. Trời cao chúng ta còn dám nghịch, đâu cần phải xem xét tới bất cứ kẻ phàm trần nào.”
“Là người có tu chất tu tiên, con phải lấy đó làm kiêu ngạo, đó cũng là ranh giới lớn nhất giữa chúng ta và những kẻ khác. Nếu có một ngày con không giữ được sự kiêu ngạo này, con sẽ không còn khả năng đối kháng với trời cao vĩ đại nữa, vĩnh viễn chỉ có thể là một kẻ bị thống trị. Người không có gì để tự hào, lấy gì để mà nghịch thiên !?”
Hắn cứ ngồi như vậy không để ý đến thời gian, dùng những lời mà lão nhân nói để cọ rửa tâm cảnh của mình.
…
Trích:
Chú thích:
Ở chap này nêu ra một định nghĩa mới, tu chân giả, những người không thuộc về trái đất. Tự coi bản thân mình cao cấp hơn người phàm trần. Xin tránh nhầm lẫn họ với các Ki’s Master (khí lưu khống chế giả - võ sư cao cấp) bình thường. Người tu chân dùng Ki giỏi hơn người bình thường rất nhiều, nhưng người giỏi Ki chưa chắc đã là người tu chân.
Thân phận tu chân giả giải thích được sinh mạng dai dẳng của Thần Tiễn, đồng thời cấp phép cho hắn sử dụng mấy công cụ hack máu hack mana dày đặc từ trước đến nay.
Bọn người này đúng là cao cấp hơn dân trái đất phổ thông nhiều đấy =))
Và lưu ý hai thứ được Trương lão nhắc tới:
Cube (Định giới lập phương) của nhân giới
Tiên khí linh thụ của tiên giới
Hai cái này nằm trong bộ bảy bảo vật định giới sẽ xuất hiện khá nhiều qua lời của các nhân vật có vẻ nguy hiểm trong truyện lúc bàn thế sự.
Không biết bao lâu sau, thiếu nên Thần Tiễn mở mắt ra, cặp mắt hắn lúc này anh khí sáng bừng, tràn đầy một cỗ ngạo khí khó tả, tuy chỉ mang mác, nhưng cũng nhận được sự tán thưởng cùng nụ cười hòa ái của ông lão, hắn cất giọng, giọng nói mạch lạc hơn trước đây rất nhiều:
“Con hiểu rồi thưa Trương lão, từ bây giờ, con sẽ sống cùng sự kiêu ngạo này, không cho phép bất cứ kẻ nào làm nó lung lay.”
Ông cụ vuốt chòm râu, mỉm cười rồi gật đầu hỏi:
“Nếu có kẻ nào đó làm vấy bẩn sự kiêu ngạo của con !?”
“Đánh cho mẹ hắn cũng không nhận ra được luôn.” Thiếu niên khẳng định.
“Nếu có kẻ nào muốn dẵm lên sự kiêu ngạo của con !?” Ông lão nói tiếp.
“Đánh cho nó vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
“Tốt. Từ giờ, con sẽ là chân truyền đệ tử của Trương Chân ta, trở thành người tu chân chính thống duy nhất trên hành tinh này.”
…
“Giữ lấy sự kiêu ngạo à !?” Thần Tiễn nằm bẹp dưới đất lẩm bẩm, hắn đang bắt đầu mê sảng. Nhìn hình tượng của hắn lúc này quả thật chẳng ra sao, khuôn mặt anh tuấn bị vùi vào đất, mông còn hơi bị cong lên như chờ người ta mang chai dầu đến thông cho một lỗ nữa.
Shirayuki tất nhiên nghe thấy tiếng Thần Tiễn lẩm bẩm, cô chỉ còn hai cây kunai cuối cùng này, nhưng cẩn tắc vô áy náy, cô đồng loạt phi chúng về phía Thần tiễn, trời mới biết trước lúc sắp chết hắn có chó cùng dứt dậu không.
Phập phập, hai cây kunai vậy mà lại cắm không trúng mục tiêu, Thần Tiễn dùng một tư thế hết sức khó coi lăn lộn trên mặt đất, nhưng nhờ vậy mà lại tránh thoát được một đòn này.
“Sư phụ à, mạng sắp mất đến nơi rồi còn giữ kiêu ngạo cái quái gì nữa, con sắp không được rồi, nhưng chí ít…” Hắn vẫn tiếp tục lẩm bẩm, cả người bắt đầu co giật không ngừng, do mất quả nhiều máu, cơ thế hắn bắt đầu có dấu hiệu xuống cấp trầm trọng.
“Cá đã trên thớt rồi còn cố giãy dụa ! “ Shirayuki bực bội kêu lên một tiếng rồi, dùng tốc độ nhanh nhất nhặt lấy một thanh kunai, nhào vào thần tiễn, di chuyển nhanh đến mức chỉ còn một đám tàn ảnh, mũi kunai chĩa thẳng vào cổ họng hắn.
“Chí ít, cũng phải kéo một đứa đi theo cùng.” Thần Tiễn hét lớn một tiếng rồi dùng toàn bộ sức lực cuối cùng, cũng nhào vào Shirayuki. Hắn lệch người ra một chút để thanh kunai cắm chệch đi, miệng há ra, nhè vào phía cổ họng Shirayuki mà cắn.
Trong lúc sinh tử con người vẫn có thể phát huy ra được bản năng vốn có của mình, Thần Tiễn cũng vậy.
Cào, cấu, cắn xé, đều là những bản năng cơ bản nhất của nhân loại, hắn vừa thực hiện một loạt những động tác ấy vừa cười tự giễu trong đầu: “Cuối cùng mình vẫn chỉ là con người thôi !”
Tất nhiên hắn không thành công, mũi Kunai của Shirayuki tuy cắm thẳng vào xương bả vai của hắn, bị các cơ thịt kẹp chặt lấy, nhất thời không rút ra được, nhưng cô cũng vẫn còn một tay nữa.
Bốp, một cái tát trời giáng vang lên, trên mặt Thần Tiễn hiện ra năm vết ngón tay, ra mặt bị toác ra, rớm máu, nhưng cũng không hất văng được hắn ra, tiềm lực của con người vào những lúc sinh tử cuối cùng thường thể hiện vượt xa bản lĩnh thường ngày của họ. Vừa bì tát văng ra, hắn lại nhào vào như mãnh hổ.
Phập, hai hàm răng của Thần Tiễn cuối cùng cũng cắn được một vật gì đó, hắn lúc này đã hoàn toàn lâm vào mê sảng, chỉ biết tấn công theo bản năng, nên chỉ biết dùng hết sức bình sinh cắn chặt lấy thứ đó.
…
Trong mắt Takeshi, cảnh tượng hắn nhìn thấy lúc này hoàn toàn là một trò lố bịch, một kẻ sắp chết lại đột nhiên bật dậy như cương thi, né được hai thanh kunai phi đến với tốc độ không thua gì đạn bắn, lại còn có thể phản kích lại, chỉ là có hơi…
Takeshi không biết nên nói gì cho phải, bời vì lúc này hắn đang nhìn một đôi nam nữ dính chặt vào nhau, nữ thì một tay để trên ngực nam, không ngừng khoét sâu thêm vết thương chỗ gần vai của hắn, nhưng cũng không rút thanh Kunai ra được, okay, cái này cũng không nói làm gì.
Chỉ là tên đàn ông kia đang vô sỉ, cắn chặt mảnh áo trước ngực cô gái không buông, mặc cho tay còn lại của cô ta không ngừng tát lên mặt hắn, luôn miệng kêu : “hen tai” ( Biến thái).
Trong mắt Takeshi, đây đúng là một màn lố bịch. Cái khí chất của một Ninja chính thống, lúc nào cũng lặng lẽ theo sau lưng hắn của Shirayuki đi đâu mất rồi !? Trông cô ta lúc này cứ như thiếu nữ đang bị mấy thằng xã hội đen quây lại sàm sỡ, muốn phản kháng mà không có lực vậy.
Takeshi thở dài, một lá bùa hiện lên trên tay hắn, rồi phiêu phù trước mặt, hiện lên một đồ án hình khối lập phương, bên trong đó bao bọc một ngôi sao năm cánh với những điểm sáng di chuyển không ngừng. Hắn muốn dùng thức thần để giải quyết chuyện này cho nhanh, tránh đêm dài lắm mộng.
Chỉ là khối lập phương chưa kịp vỡ ra để hình thành một thức thần cho hắn, thì chỗ Shirayuki và Thần Tiễn đang đứng chợt sáng bừng, ánh sáng này lại từ cơ thể Thần Tiễn phát ra, rồi sau đó, ánh sáng từ bốn phương tám hướng cũng nhanh chóng bị triệu tập vào , hút vào trong cơ thể hắn, Takeshi thậm chí còn cảm thấy từng khối không khí kèm theo những hạt năng lượng nho nhỏ trong đó cũng bị Thần Tiễn hút lấy. Thân thể rách nát kia đột ngột giống như một lỗ đen không đáy, triệu tập khí của từng phiến không gian xung quanh, sau đó không ngừng quy nạp, tự tẩm bổ.
“Đột phá rồi, tên này không ngờ trong lúc sinh tử quan đầu lại đột phá.”
“Hắn lại đột phá trong khi làm cái hành động đáng khinh bỉ kia.”
“Thứ khó chịu như Thần Tiễn, sau khi đột phá sẽ thành cái dạng quái thai gì !?”
Takeshi cắn chặt răng, khối lập phương cũng đã vỡ ra, một thức thần toàn thân đen sạm, vạm vỡ, đầu tóc rối bù, trên trán có 2 cái sừng nhỏ cúi người cung kính đứng trước hắn. Takeshi chỉ ngón tay thẳng vào nguồn sáng chói mắt kia, miệng hét lớn với thức thần :
“Bất kể giá nào, cũng giết hắn cho ta…. ĐI !!”
Hắn vừa dứt lời, thân hình hùng vĩ của thức thần cũng động, dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến Thần Tiễn và Shirayuki đang được bao bọc trong cái kén ánh sáng kia.
...
Ánh sáng chói mắt và nguồn năng lượng mạnh mẽ phát ra lúc Thần Tiễn đột phá thật sự làm kinh động nhiều người.
…
Trong công sự được ẩn giấu sâu trong lòng núi vừa mới đào, Kim Ji Jine đang gặm một cái bánh mỳ, uống một cốc café, nhìn chuyên chú vào màn hình máy tính trước mặt, nửa ngày trước, vừa không ngừng thao tác trải lại mạng lưới do thám đã bị Tường hack tung tóe mấy ngày trước, vừa lẩm bẩm bất mãn. Chỗ thức ăn cao cấp để trên xe đã bị nổ bung bét hết cả, chỉ còn lại mấy gói cafe và bánh mỳ thế này, ăn tạm cho qua ngày chẳng có vị gì ra hồn, hết sức khó chịu.
Bỗng, cặp mắt đen láy dưới gọng kính của Ji Jine không giấu nổi vẻ khiếp sợ, cô quẳng cái bánh mỳ và cốc café sang một bên, hai tay thao tác không ngừng trên máy tính, điều khiển một lượng lớn ruồi máy cùng bay về 1 phía.
Chính là nơi Thần Tiễn va chạm cùng nhóm Takeshi và đột phá.
Số liệu trên màn hình ghi lại những giá trị biến thiên sức mạnh mà những con ruồi máy đo được, đang không ngừng tăng lên.
“Má ơi, 3%, 3.5%... vẫn tiếp tục tăng lên sao !? 5% sức mạnh cube rồi !! Trời ạ…. Ji Won, đừng đục hang nữa, ra đây xem này…!!!!”
…
Trên một ngọn cây cao vút, một thiếu nữ mặc cung trang cổ của trung quốc, đang phiêu diêu bồng bềnh đứng trên đó, khuôn mặt băng sương ánh lên một vẻ kiêu ngạo đặc trưng giống như bông sen trắng trên đỉnh núi tuyết cô tịch. Mái tóc đen dài đến tận gót chân, lưng đeo một thanh trường kiếm bằng ngọc, thiếu nữ này nhìn về phía cột sáng rạng ngời trong đêm, vừa chấn động vừa có vẻ vui mừng nhàn nhạt, sau đó lẩm bẩm nói:
“Chỉ đột phá lên trúc cơ kỳ mà dẫn động dị tượng lớn như vậy...”
“Định phách thần quang, cuối cùng ta cũng tìm được, quả nhiên Trương Chân đã mang nó tới nhân giới.”
Thiếu nữ nhẹ nhàng lăng không bay lên, trong khi ngọn cây vẫn không hề rung động chút nào, lao vút đi về phía ánh sáng không ngừng tỏa ra mãnh liệt kia. Khí chất tiêu diêu thoát tục, như tiên nữ hạ phàm.
…
“Các thí chủ, bỏ cuộc đi, mọi người cùng hợp sức lại cũng không thể thắng được bần tăng đâu, ngã phật từ bi, quay đầu là bờ, mọi người hãy cùng giao ra vũ khí của mình, quy y cửa phật, bần tăng sẽ dắt theo mọi người cùng thoát khỏi chỗ này.”
Một tiểu hòa thương nét mặt ôn hòa, thản nhiên nhìn 5 thiếu niên đang nửa đứng nửa quỳ xung quanh mình nói.
Cô gái duy nhất còn đứng thẳng được trong 5 người nhổ ra một ngụm máu lớn, vung cặp móng vuốt sắt của mình, dùng chút sức lực cuối cùng lao vào tiểu hòa thượng, hét lớn:
“Quy y cửa Phật của ngươi, chính là tẩy não… Bọn ta... thà chết”
Chỉ là móng vuốt của cô đã vồ trượt vì tiểu hòa thượng đã biến mất, để lại 5 thiếu niên còn lại xụi lơ giữa mảng rừng trống.
Tiểu hòa thượng dẵm lên một đồ hình kỳ lạ, tỏa ra từng chữ phạn lấp lánh ảnh vàng lao đi vun vút trong rừng, tay cầm một pháp khí hình la bàn có vẻ như dùng để chỉ đường, vẻ mặt ngưng trọng nói:
“Thiên địa linh khí không ngờ lại bị dao động, có người điều khiển được thiên địa linh khí trên đảo này sao !? Người của nhân giới làm sao có thể điều khiển được thứ năng lượng này !? Chỉ là vừa mới đột phá chưa lâu, nhưng thiên tài như vậy, nếu để hắn trở thành King, vậy trường sinh đảo sẽ phát triển đến mức nào nữa.…
...
“Ồ, các nguyên tố đang bị dẫn động.” Một gã thanh niên với khuôn mặt tái nhợt, nhe ra cặp răng trắng ởn rồi nheo nheo đôi đồng tử màu đỏ sậm tỏa ra một nét yêu dị đặc biệt chợt nói. Hắn đang đứng trên một con dơi lớn đang bay lờ lờ trên không trung.
Con dơi nghe thấy vậy ngẩng đầu lên hỏi:
“Bá tước đại nhân, vậy có nên đi xem một chút không !?”
Thanh niên này giơ một chiếc ly thủy tinh, trong đó đựng chất lỏng đậm đặc màu đỏ sậm, đang uống vào, chợt phun ra một ngụm. Chân dẵm mạnh lên đầu con dơi trách mắng:
“Đi, ngươi bị ngu à !? Cái ánh sáng chết tiệt đó, đứng từ tít xa nhìn đã thấy nhức mắt, lại còn dẫn động cả các nguyên tổ để tự tăng trưởng, chúng ta mà lại gần người không nổi mụn mọc nốt hơi phí, tránh xa cái thứ đó ra một chút.”
“Vâng, thuộc hạ biết lỗi rồi ạ” Con dơi không dám xoa cái đầu vừa bị ngươi ta dẫm lên, vì hai cánh nó còn đang dùng để bay, chỉ thành thật chuyển hướng bay về hướng ngược lại với ánh sáng chói mắt mà Thần Tiễn đang phát ra đó.
Thiếu niên lúc này mới rót ra một ly rượu màu máu khác, ưu tư nói:
“Chỉ là, mấy con vịt giời ở Vatican nhìn thấy thứ này chắc sung sướng muốn điên lên được mất.”
Nói rồi hắn uống một ngụm lớn, không nhấm nháp như trước nữa mà nuốt ừng ực.
…
Trong rừng, hai người một cao một thấp, mặc cùng một bộ trang phục được thiết kế nhã nhặn nhìn qua là biết để thích hợp cho việc viếng thăm các khu vực tôn giáo đang ngồi bên một đống lửa chợt cùng đứng lên, không hẹn mà cùng nhìn về một hướng, Người cao hơn kích động nói:
“Áng sáng thật vĩ đại.”
“Holy light (Thần quang) !” Người thấp hơn cũng trầm trồ.
“Đi xem.”
“Ừ.”
Sau lưng bọn họ bỗng mọc ra một đôi cánh trắng toát diễm lệ, chỉ đập nhẹ một cái, đã mang cả hai người lao vun vút đi với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi, xuyên qua cánh rừng, cũng đến nơi vách đá mà Thần Tiễn đang liều mạng cắn áo ngực Shirayuki đột phá.
Giống như một bầy thiêu thân lớn đồng loạt liều mạng lao về phía ánh sáng trắng tới chói mắt kia, vô số kẻ mang theo những tâm tình phức tạp cùng gấp gáp này, sẽ khiến cho trận chiến trên thực nghiệm đảo lại một lần nữa biến động thật lớn.
…
“Nhưng mà, trời tối như vậy, ánh sáng này sẽ bắt mắt lắm !”
...
Hiện tượng cộng hưởng này không hề nằm trong tầm kiểm soát của Tường. Dù với đôi mắt màu vàng kim có thể nhìn thấu hết thảy mọi thứ trên đời, hắn đã có thể kiểm soát 100% toàn bộ cơ thể mình, thế nhưng với ánh sáng này thì không thể, bởi nguyên bản nó không phải là của hắn hoàn toàn.
Còn một phần nhỏ khuyết thiếu.
Trước khi thứ ánh sáng này được tập hợp hoàn chỉnh, đôi lúc sẽ sảy ra sự mất khống chế ngoài tầm kiểm soát như vậy.
Và đúng như Tường lo ngại, giữa thung lũng tối om này, một căn nhà nhỏ với ánh nến leo lét đã đủ bắt mắt, bây giờ lại thêm một cột sáng tỏa hào quang rực rỡ như vậy, sẽ hấp dẫn vô số thứ không hay tìm đến.
Và đáng buồn là hắn vẫn còn đang bất động, vì lúc trước dùng lực quá độ, cơ thịt đã rách ra khá nhiều, dù ánh sáng đang không ngừng được cường hóa nhờ hiện tượng cộng hưởng này chữa trị, thế nhưng vẫn còn cần một khoảng thời gian lớn mới mong đi lại bình thường được.
Bắt đầu bằng một tiếng nổ bùm cạnh bờ sông, pháo hiệu báo động một đêm náo nhiệt khiến vô số kẻ mất ngủ và nhiều người phải ngủ vĩnh viễn bắt đầu.
...
Cột sáng do Thần Tiễn đột phá lúc sinh tử gần kể giống như một cột chống trời, dựng thẳng đứng lên cao vợi, chạm tới nóc vòng bảo hộ cao hơn mấy trăm mét của thực nghiệm đảo, giống như một đốm lửa lớn kéo tới vô số thiêu thân.
Nhưng cũng có rất nhiều con còn sót lại, và chúng lại phát hiện ra một đốm sáng còn lớn hơn.
...
Racha – Người Thái.
Siêu năng lực gia hệ tinh thần, mười sáu tuổi, em trai của Anacharka.
Mười năm trước, hắn chỉ là một đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác, với một gia đình khá giả và một ông anh yêu quý. Thế nhưng mọi chuyện bắt đầu khi cha mẹ hắn cùng mất tích trong một vụ lật đò ở một khu du lịch trên sông.
Vì không tìm thấy xác họ, nên người thân trong gia đình đã đưa hai đứa bé mồ côi này đến nơi cha mẹ chúng mất tích để phúng viếng lần cuối. Chuyến đi này đã thay đổi cuộc đời Racha.
Đứa bé mới được sáu tuổi này đột ngột di chuyển như bị ma nhập trước ánh mắt kỳ quái của tất cả họ hàng, và dừng chân trước một khúc sông nước chảy siết, chỉ tay và nói:
“Các cô các chú, có thể đưa bố mẹ cháu lên không !? Họ bị mắc kẹt dưới tảng đá kìa, nước chảy siết lắm... họ đang... đau lắm !!!”
Như lẽ bình thường, sẽ không có ai tin lời hắn, thế nhưng mười năm trước đã là thời điểm siêu năng lực gia cực kỳ phổ biến trên thế giới, đủ thứ siêu năng lực quái thai đã cùng xuất hiện, việc một đứa bé nhìn thấy ma cũng không thể vội vàng kết luận là nó tự huyễn hoặc ra ảo giác được.
Trong những người quen của bố mẹ Racha, có một người là công chức chính phủ, ông ta tin lời thằng bé, và điều động ngay một đội trục vớt tới khúc sông nọ để tìm kiếm. Kết quả thật sự tìm được. Vì khúc sông này nước chảy quá siết, không ai nghĩ rằng lại có xác chết kẹt được ở đây, thế là xác của đôi vợ chồng bị mắc vào đá ngầm này cứ lẳng lặng nằm đó mãi cho tới bây giờ.
Racha được đưa về phòng nghiên cứu tâm linh của chính phủ.
Hay đúng hơn, nó bị bán đi bởi những người mà nó gọi là họ hàng thân thích, bằng một khoản trợ cấp cực lớn.
Đối với xã hội ở Đông Nam Á, một khi chính phủ đã cho bạn một khoản tiền cực lớn dưới danh nghĩa trợ cấp người thân bị hại và hứa hẹn tương lai cho một đứa cháu sắp sửa mất tích không rõ lý do của bạn, việc sáng suốt nhất nên làm là cười bồi nhận khoản tiền đó, mua cho đứa cháu sắp sửa mất tích ấy một món đồ nó ưa thích, dỗ dành vỗ về an ủi nó trước khi đưa nó lên một chiếc xe đặc vụ chứa đầy những người mặc đồ đen trên mặt viết hai chữ nguy hiểm kia.
Bất cứ hành vi phản kháng hay phản đối nào cũng đều sẽ là vô ích, trái lại còn giảm đi lợi ích có được do ngoan ngoãn hợp tác rất nhiều lần.
Cứ như vậy, mặc cho Racha khi còn bé kêu khóc thảm thiết vì phải xa anh trai, người thân cuối cùng của nó, đứa bé có tiềm năng này được đưa đến một trung tâm thử nghiệm điện não đồ tiên tiến nhất, và làm quen với một siêu năng lực gia rất già, người sẽ trở thành sư phụ nó cho tới cuối đời.
...
Siêu năng lực của Racha không phải là nhìn thấy ma như họ hàng của nó vẫn tưởng, nếu không nó cũng đã không được đối xử đặc biệt như vậy.
Tên đầy đủ của loại siêu năng lực này là Thao tác tiếp nhận và xử lý sóng não sinh học của sinh thể, là một nhánh đặc thù của Tinh thần niệm lực (telekinesis). Năng lực này cho phép Racha tiếp nhận thông tin từ bộ não của đối phương bằng cách ghi đè sóng não của mình lên và chiếm quyền kiểm soát. Ở dạng bình thường khi chưa sử dụng năng lực, nó cũng hoạt động một cách vô thức, khiến cho bộ não của hắn liên tục tiếp nhận vô số luồng sóng não khác nhau, gây ra ảo giác giống như nhìn thấy hồn ma giống như trường hợp nhìn thấy cha mẹ đã chết của nó.
Có thể khi bị dìm xuống đáy sông, họ vẫn chưa chết hẳn, và liên tục cầu xin, kêu gào trong tuyệt vọng, những đoạn ký ức ấy vẫn còn được lưu lại dưới dạng sóng, và được môi trường nước xung quanh bảo tồn trong một khoảng thời gian dài, kết quả là bất cứ ai có khả năng tiếp nhận những thông tin ấy đều có thể gặp được hình ảnh trước khi chết của bọn họ và nghĩ rằng họ gặp ma.
Siêu năng lực này rất hữu dụng đối với rất nhiều cơ quan của chính phủ, nó có thể tìm ra thủ phạm giết người bằng cách đọc thông tin xác chết lưu lại, cũng có thể dùng để bức cung, tra tấn, bới móc thông tin.
Trong suốt 10 năm trời, Racha đều sinh hoạt tại một vùng nghĩa địa lớn, nơi có sóng não người chết dày đặc và mạnh mẽ nhất để luyện tập, nó sống cách xa mọi người, ở cùng một đám hồn ma tư duy hỗn loạn với những tư duy điên rồ. Mỗi lần ra ngoài là một lần đến hiện trường án mạng hay phòng thấm vấn để tiến hành bóc mẽ thông tin từ một tên gián điệp hay tội phạm nào đó.
Nói một cách đơn giản, trong đầu thằng nhóc này, không có khái niệm người sống bình thường nào cả, chỉ có một đám quan quân chính phủ đầu toàn thứ nhơ nhuốc và một đám tội phạm đậm đặc dục vọng chiếm hữu trong tinh thần mà thôi, nếu có ngoại lệ, chỉ có sự sợ hãi và tiêu cực của những người chết không cam tâm để lại.
10 năm như vậy, đủ để nó xem mọi người xung quanh như cỏ rác, ngoại trừ anh trai, người duy nhất lưu trữ những thứ tốt đẹp nhất trong tuổi thơ của nó.
...
Đây là lần đầu tiên Racha thấy một hiện tượng như vậy.
Ánh sáng chói mắt kia, lại có thể thiêu đốt những luồng ý thức luôn tự động tỏa ra một cách vô thức quanh nó. Giống như linh hồn đang bị tịnh hóa hay thiêu cháy vậy.
Người tên là Thần Tiễn đó thật đáng sợ, hắn chính là khắc tinh của Racha. Ánh sáng đó như xua tan tất cả tà ma, dục vọng, góc tối trong thế giới tinh thần của hắn. Đối với một người đã dung nhập tất cả những thứ đó vào trong thế giới quan của mình như Racha, làm vậy khác nào cắt đi một miếng thịt trên cơ thể hắn.
Racha muốn giết Thần Tiễn, không giống những người khác là vì ghen tị hay sợ hãi, mà hắn chỉ muốn giết đi nguồn ánh sáng có khả năng thanh lọc tinh thần lực của mình kia.
Bởi thế cho nên ngay từ khi lên đảo, hắn đã sai vô số con rối bị mình ghi đè tinh thần lực lên ngày đêm giám thị Thần Tiễn, mật báo cho Takeshi tổ chức quần công, muốn chơi chết hắn, vậy mà tên đó vẫn còn sống nhan nhản tới giờ.
Anh trai hắn đã vỗ ngực cam đoan sẽ xử lý vụ này trong đêm nay, Racha cũng tin như vậy, hắn chưa bao giờ nghi ngờ anh trai. Thế nhưng luồng sáng đó lại một lần nữa xuất hiện, không phải chỉ có một mà là hai, phiên toái nhân đôi, tại nạn gấp bội.
Một cái ở tít đằng xa như một cột chống trời muốn xuyên thủng nóc vòm của hòn đảo, một cái lại ở ngay sau ngọn núi mà hắn làm tổ, dưới một thung lũng sâu hun hút, tuy nhỏ nhưng vẫn rất đáng sợ.
Racha sợ phát khiếp, không ngờ thiên địch lại ở gần đến như vậy.
Từ khi nào Thần Tiễn biết phân thân !? Hắn không rõ, cũng chẳng muốn tự hỏi nữa, luồng sáng phía sau lưng khiến hắn ớn lạnh, tim đập nhanh hơn, máu dồn lên não nhiều hơn khiến cặp mắt trắng dã có nguy cơ đỏ ửng.
“Thật là đau đầu quá đi đó mà !”
Racha lẩm bẩm, rồi phát tán tinh thần lực, cử ba con rối mà hắn mới thu phục được gần đây xuống thung lũng dưới kia xem xét. Những con rối này mới đầu đều là siêu năng lực gia cao cấp, bị trúng cổ độc của anh trai khiến thần trí mơ hồ nên dễ dàng bị hắn chiếm quyền khiểm soát.
Siêu năng lực của hắn và anh trai phối hợp vô cùng ăn ý, hắn vẫn rất tự hào về điều này.
Ánh sáng phía thung lũng yếu hơn cột sáng chỗ Thần Tiễn rất nhiều, nếu như không có gì bất thường, hắn cảm thấy mình có thể xử lý được, không nên làm phiền anh trai nữa.
Cứ như vậy, sơn cốc yên bình cách thể của đôi bạn trẻ bắt đầu đón tiếp những vị khách không mời đầu tiên.