Hồi thứ hai: Thiếu niên mang hận thù rời núi - Tình cờ lạc bước Mai sơn trang
Chương 4: Áo choàng đen tái hiện
Những lời nói của Trần Nghĩa như con dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim của Từ Phong. Từ Phong hắn không đủ khả năng để không thể thay đổi được cái chết của sư phụ, đó là do hắn không đủ mạnh. Giờ đây, khi sư phụ đã mất, nếu hắn còn không thể chôn cất sư phụ tử tế thì hắn có tư cách gì nói hai chữ “đại nghĩa”, hắn có tư cách gì nói hai chữ “báo thù”. Lúc này, hắn không phải giống như một con chó cùng đường bỏ chạy sao? Liệu hắn có khác gì sư huynh của mình khi quay mặt bỏ chạy, để lại ân sư phơi thây nơi hoang dã?
Nếu hắn làm vậy, cũng như sư huynh của hắn, thiên hạ này không có chỗ cho hắn dung thân. Vì vậy, dù chết, hắn cũng phải chết sau khi chôn cất sư phụ.
Hắn cần phải quay lại. Nhưng không phải quay lại đi chịu chết, đó là ngu xuẩn. Hắn phải tính toán đi đường vòng sao cho khi hắn quay về chỗ sư phụ, chôn cất xong sư phụ, sư huynh của hắn vẫn chưa đuổi kịp. Vậy có khả năng đó sao? Hắn lập tức bác bỏ, đó là không thể nào.
Vậy phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Từ Phong tự hỏi. Cuối cùng, hắn kết luận: hắn mạo hiểm quay lại. Có thể hắn sẽ chết, nhưng hắn biết, sư huynh nhất định sẽ không ngăn cản hắn chôn cất sư phụ. Có thể hắn sẽ chết, nhưng đó là sau khi hắn hoàn thành tâm nguyện. Có thể hắn không thể hoàn thành lời hứa sẽ báo thù cho sư phụ, nếu vậy thì đành xem như là hắn không có khả năng, hắn chỉ có thể đoàn tụ cùng sư phụ ở dưới hoàng tuyền. Dù vậy, hắn vẫn tin rằng trời sẽ không tuyệt đường người.
…
“Hổn hển… Hổn hển…”
Cuối cùng Từ Phong đã quay lại, hắn vừa thở hồng hộc, vừa lấy tay lau mồ hôi trên mặt, vừa nhìn xung quanh.
Nhưng…
Sư phụ? Sư phụ đâu rồi? Mặc dù hắn lùng sục khắp các ngóc ngách, nhưng hắn vẫn chưa tìm thấy sư phụ.
Hắn bắt đầu không thể kiềm chế cơn giận. Hắn nổi giận gầm thét:
“Trần Nghĩa, ngươi ra đây cho ta. Trần Nghĩa, ngươi ra đây cho ta.”
Âm thanh vang khắp nói rừng. Sau đó nó được các vách núi vọng lại thành những âm đứng quãng:
“Trần Nghĩa, ngươi ra đây cho ta. Trần… Nghĩa…”
“Trần Nghĩa, ngươi ra đây cho…”
Chim chóc sợ hãi bay tán loạn, muôn thú cũng câm lặng.
Chỉ một lúc sau, Trần Nghĩa xuất hiện, hắn cười to:
“Sư đệ, ngươi đã chôn cất cho lão già ấy xong rồi chứ?”
“Trần Nghĩa, tên khốn khiếp. Ngươi giấu thân thể sư phụ ở đâu. Tên khốn nạn, sư phụ chết rồi sao ngươi không để cho người được yên.”
Từ Phong nổi giận, hắn trở nên điên cuồng. Hắn điều động chút nội lực ít ỏi còn lại vào nắm đấm. Hắn liều chết xông tới, gầm lên như một con dã thú tuyệt vọng:
“Trần Nghĩa, ngươi đáng chết.”
“Hừ, sư đệ, ngươi lên cơn điên cái gì? Nếu muốn chết sớm, sư huynh thành toàn cho ngươi.”
Lợi dụng ưu thế về tốc độ, Trần Nghĩa lách sang trái né cú đấm của Từ Phong, đồng thời tung một cú đá vào ngực hắn. Từ Phong trúng đòn nghiêm trọng, từ trong trận chiến bay rớt ra ngoài hơn sáu thước.
Một buổi chạy trốn, vốn đã kiệt sức, bây giờ lại nhận thêm một đòn nghiêm trọng, Từ Phong hôn mê bất tỉnh. Đầu hắn ong ong, tai ù mắt hoa, hắn nằm tại đó cả buổi vẫn chưa đứng dậy.
“Hừ. Phế vật. Đã vậy thì đi chết đi.”
Trần Nghĩa bước từng bước tiến tới, giơ nắm đấm, nội lực tích tụ vờn quanh cú đấm. Hắn nhắm thẳng vào đầu Từ Phong.
Từ Phong vẫn hôn mê, hắn không hề biết gì.
Trong tích tắc khi nắm đấm còn cách hai đốt ngón tay nữa tới đầu Từ Phong thì biến cố nổi lên.
“Khặc khặc. Tứ Tinh chân nhân quá thất bại rồi. Hắn dạy ra một tên đồ đệ tốt để rồi bị nó giết, tên tiểu đệ tử thì sắp bị nó diệt khẩu. Khặc.” – Âm thanh khàn đặc vang lên.
"Đùng."
Theo sau cái giọng khàn đặc, kẻ bí ẩn xuất một chưởng lấy tốc độ không tưởng đánh văng Trần Nghĩa.
Trần Nghĩa lồm cồm bò dậy, hắn nheo mắt và chỉ… đứng đó nhìn. Phải nói, Trần Nghĩa hắn rất nhạy cảm, từng lỗ chân lông run rẩy báo động, cộng thêm cái cảm giác hưng phấn bộc phát trên cơ thể khiến hắn đề phòng. Bởi vì hắn biết, kẻ đang đứng trước mặt hắn đây cực kỳ nguy hiểm, nếu hắn xông tới, hắn sẽ chết rất thảm.
“Sao? Không phải ngươi rất hiếu chiến sao? Ý chí chiến đấu của ngươi đã đi đâu rồi?” – Tiếng khàn đặc vang lên như chế giễu.
Trần Nghĩa bình tĩnh đứng đó, hắn thờ ơ trước lời nói của kẻ đối diện.
Mãi một lúc sau, lần đầu hắn mở miệng nói chuyện với kẻ bên kia:
“Áo choàng đen? Ban ngày ban mặt lại mặc áo choàng đen. Ngươi là người thích mặc áo choàng hay là ngươi sợ ánh nắng, cũng có thể ngươi sợ ta nhận ra thân phận của ngươi? Cuối cùng thì ngươi là ai?”
“Ta là ai thì có quan trọng không?”
“Vậy ngươi đến đây làm gì? Nói cách khác, ngươi có mục đích gì?” – Trần Nghĩa mỉa mai.
“Ta? Ta chỉ muốn hắn sống thêm vài năm nữa.” – Kẻ mặc áo choàng đen vừa nói vừa chỉ chỉ Từ Phong.
“Vì sao?” – Trần Nghĩa nghiền ngẫm.
“Vì sao? A a, vì ta thích thế.”
“Ngươi cho rằng ta là con nít? Chỉ một lời vớ vẩn như vậy ta sẽ đáp ứng sao?” – Trần Nghĩa bắt đầu vận nội lực.
“Khặc khặc. Ngươi sẽ đáp ứng. Bởi vì ta mạnh hơn ngươi.” – Kẻ bí ẩn bình thản đáp lại.
“Hừ. Ta cũng muốn thử.” - Trần Nghĩa hồi đáp.
Hắn lập tức động, tay phải hóa trảo, tay trái hóa chưởng. Nội lực phân hai luồng tiến về hai bàn tay.
“Đón lấy chiêu này của ta.” – Trần Nghĩa quát.
Ở tay phải, nội lực tự động xuất ra bao bọc năm đầu ngón tay, hình thành một bộ móng vuốt. Tay trái hắn lại là một hình ảnh khác, nó như một cái hắc động bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra nuốt vào mọi thứ.
“Nhị Tỏa – Giết!”
Tay phải chộp thẳng vào đầu, tay trái xuất chưởng về hướng trái tim. Đây là chiêu thức Trần Nghĩa tự nghĩ ra, trừ lần đối chiến với sư phụ, đây là lần thứ hai nó xuất hiện trên thế giới này.
Kẻ bí ẩn vẫn bình chân như vại, hắn thản nhiên nhận xét:
“Ồ, nội lực tự xuất. Chậc chậc, tuy chưa ổn định lắm, nhưng chỉ với tầm tuổi này mà có thành tựu như thế cũng là ghê gớm lắm rồi. Thế nhưng vẫn còn chưa đủ. Khặc khặc.”
Khi đòn tấn công của Trần Nghĩa còn cách hắn nửa trượng, kẻ này phát động đánh trả. Không động thì vững như núi Thái Sơn, đã động thì như cuồng phong quét bay tất cả. Nhanh như chớp, tay phải của hắn giương ra, nhẹ nhàng vẫy một chưởng về phía Trần Nghĩa. Một gợn sóng vô hình xuất hiện, dưới gợn sóng, ánh sáng như bị bẻ gãy. Nó lấy tốc độ cực nhanh va vào Trần Nghĩa.
“Đùng… Ầm…”
Trần Nghĩa bị đánh bay ra bên ngoài hơn mười thước xa. Cả thân mình của hắn bị đánh lún xuống đất nửa thước.
Phải mất hơn chục cái hô hấp Trần Nghĩa mới gian nan dùng tay chống đỡ thân hình đứng dậy.
“Phốc… Phốc…”
Hắn liên tục phun ra hai ngụm máu.
Ngực đau nhức, hai cánh tay của hắn lại run lẩy bẩy. Hắn bình tĩnh đưa tay phải lên xóa vết máu ở khóe môi một cách khó khăn.
Trần Nghĩa đứng nhìn kẻ thần bí mặc áo choàng đen. Còn kẻ đó thì vẫn đứng đối diện với hắn. Trần Nghĩa không biết khuôn mặt kẻ đó hiện giờ như thế nào? Thất vọng? Giễu cợt? Khinh thường? Hắn tự giễu.
“Đúng là nhân ngoại hữu nhân.” – Cuối cùng hắn thốt ra như vậy.
“Khặc khặc. Không cần quá khiêm tốn. Với thiên tư của ngươi, chỉ cần mười năm ngươi đã có thể đạt đến cảnh giới bây giờ của ta. Nhưng mà với điều kiện là ngươi vẫn còn sống tới lúc đó. Ngươi nói có phải không?”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” – Trần Nghĩa nhìn chằm chằm không chớp mắt vào kẻ này.
“Ta đã lập mộ giúp sư phụ của ngươi. Hằng năm ngươi có thể đến thăm hắn. Nói vậy thôi chứ ta biết ngươi sẽ không bao giờ quay lại. Khặc.”
Trần Nghĩa im lặng.
“Hôm nay ta tha mạng cho ngươi với hai điều kiện. Một, cả đời ngươi không được phá hủy phần mộ của sư phụ ngươi. Hai, trong vòng mười năm, ngươi không thể động vào Từ Phong.” – Âm thanh khàn khàn tràn đầy mê lực không cho chối từ.
“Ha ha… Ngươi cũng quá coi thường Trần Nghĩa ta rồi. Hừ, bất cứ khi nào ta cảm thấy có thể đánh bại được ngươi, ta sẽ quay lại. Và khi đã thật sự đánh bại ngươi, thì chẳng có cái điều kiện gì nữa. Ngươi nói thế liệu có vẹn toàn không?” – Trần Nghĩa lạnh nhạt nói.
“Tùy thời phụng bồi. Tuy nhiên cái giá cho những lần khiêu chiến thất bại không chỉ là những điều kiện đơn giản như hôm nay. Được rồi, đi đi. Không tiễn.”
Sau lời nói đó, kẻ mặc áo choàng đen một tay nắm lấy Từ Phong và phi thân biến mất.
Trần Nghĩa cẩn thận quan sát xung quanh. Sau đó hắn quay người xuống núi.
“Thật mạnh. Đúng loại ta thích rồi đấy. Mặc kệ ngươi là ai, trước sau gì cũng chỉ là đá kê chân cho ta mà thôi.”
“Tiểu sư đệ. Ta thật lòng trông ngóng một kẻ kình địch chứ không phải một tên phế vật không chịu nổi một chiêu như hôm nay.”
“Ha ha ha… Tương lai chắc chắn sẽ rất phấn khích. Ngươi nói có phải không lão tặc thiên?”
Ngửa đầu nhìn trời, Trần Nghĩa cười ha hả.
…
Thời gian thấm thoát trôi qua. Đã ba ngày từ lúc Từ Phong tỉnh lại. Sau khi nghe những lời quái gở từ một kẻ mặc áo choàng đen thì hắn vẫn quỳ ở đây. Hắn vẫn quỳ trước ngôi mộ của người ân sư.
Có đau đớn, có thống khổ, có hối hận, có chán nản, có bi quan, có sợ hãi… Không rõ hắn đã trải qua bao nhiêu cảm xúc suốt ba ngày ba đêm này.
“Róc rách… Róc rách…”
Dù là ban ngày, bầu trời vẫn tối đen, và cơn mưa phùn vẫn chưa dứt. Chưa tới tháng mười, nhưng cơn mưa vẫn cứ kéo dài.
Không phải như vậy càng tốt sao? Trên mặt của hắn lúc này, ai có thể phân biệt được đó là nước mắt hay nước mưa? Có thể hắn đang khóc, cũng có thể không. Nhưng điều không thể gạt bỏ được đó là có rất nhiều giọt nước lăn trên gò má của hắn.
…
Sáng hôm sau, sau ba ngày mưa rơi tầm tã, ánh nắng mặt trời dịu nhẹ chiếu rọi khắp nơi. Khi ánh sáng chiếu tới nơi những giọt nước còn đọng lại, lập tức nó bị phản quang, khiến cho mọi thứ xung quanh đó trở nên long lanh diệu kì.
Giữa khung cảnh ấy, từng cánh hoa phất phới, từng đàn bướm bay lượn, từng chú chim cất cao tiếng hót, từng loài dã thú lao ra khỏi hang đi kiếm ăn… càng tô điểm thêm một thứ sức sống cho vùng đất này. Vùng đất này cũng có linh hồn, hắn nghĩ thế.
Nhẹ nhàng khấu tạ ba cái, hắn đứng dậy, nhìn thật kĩ và cất bước rời đi nơi này. Một nơi chứa đầy hạnh phúc và cũng đong đầy đau khổ.
Hồi thứ hai: Thiếu niên mang hận thù rời núi - Tình cờ lạc bước Mai sơn trang
Chương 5: Quyền thế
(1) Huyện nha hay huyện đường: là nơi làm việc của tri huyện. (từ cũ)
(2) Nha lệ: người hầu hạ quan huyện. (từ cũ) => Ở truyện này chỉ lính tráng nha môn.
(3) Nha lại: người làm công việc văn thư cửa quan. (từ cũ)
_____________________________________________
Nơi này là một thung lũng, bất quá so với hình thể những ngọn núi lớn xung quanh thì nó liền nhỏ đi một chút. Để cho người ta chấn động chính là vô số hồ điệp màu sắc sặc sỡ không ngừng bay múa trên không trung, càng có vô số chim chóc bay lượn đầy trời.
Ở phía tây bắc, sóng lớn dâng trào, gầm thét lên từ trên đỉnh ngọn núi trút xuống. Cho dù đứng ở mấy dặm cũng có thể thấy mỗi lần dòng nước trút xuống, vô số hơi nước không ngừng bay lên tạo ra những bạch quang lóe sáng, và đôi khi ánh sáng chiếu tới, vô số hơi nước lại trở nên lấp lánh với đầy màu sắc mỹ lệ. Tất cả khiến người xem cảm nhận được một loại vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Nước suối theo thế núi chảy ngược mà xuống, ở phía dưới hình thành một cái hồ lớn thiên nhiên, mặt hồ trong suốt xanh thẳm, giống như tuyệt đại mỹ nữ dang tay ôm một mặt kính trong vắt.
Mặt hồ bình tĩnh, nước xanh thấy đáy, trên mặt hồ là hình chiếu của những đám mây trắng trên không cùng cây tùng bách bốn phía, đem hồ - sơn – thiên - ảnh hòa hợp thành một thể óng ánh.
Nơi đây gợi ra một huyễn cảnh chân thật nhất.
Nhìn về những căn nhà và dòng người tấp nập nơi xa, Từ Phong lần theo con đường duy nhất trải dài những hàng cây, bước vào chốn đào nguyên này.
“Mai sơn trang.”
Hắn nhìn tấm bảng bằng gỗ treo ở ngoài đầu trấn thì thào.
“Hừm, cũng cần phải bổ sung dược thảo tu luyện rồi. Vậy sống ở đây một thời gian hẳn là không sai.”
…
Vài ngày trước, thôn dân cạnh Mai sơn trang chào đón một vị thợ săn trẻ tuổi. Ban đầu họ ngạc nhiên trước thành quả săn bắn của cậu bé, không ai không thán phục hết lời. Còn bây giờ, họ trở thành khách quen của hắn. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Con hổ này ta đã muốn, ta ra giá năm mươi đồng tiền.” – Một vị trung niên đứng giữa đám đông mở lời.
Lập tức có một vị thương nhân ăn mặc sang trọng, bụng phệ, mắt híp chế nhạo:
“Hồ thúc, ngươi cũng quá keo kiệt rồi. Lúc nào cũng ra cái giá ấy thì ai mà bán chứ? Thôi thì ta trả ngươi một lượng bạc, ngươi lên núi săn một con hổ mang về xem.”
Đám đông ha ha cười. Người được gọi là Hồ thúc có chút xấu hổ, hắn đành tự biện hộ:
“A, biết thế nào được, hôm nay ta kẹt tiền, cả gia tài của ta chỉ có ngần đó thôi. Mà ta lại thích tấm da hổ còn nguyên vẹn như thế này.”
Nghe vậy, trong đám đông có người cười nói:
“Hồ thúc nói thật đấy, ngày nào hắn chẳng bỏ tiền mua son phấn cho mười hai vị tình nhân xinh đẹp. Tuổi thì đã ngũ tuần, lại mãi như vậy thì lấy đâu ra tiền chứ?”
Đám đông lại cất tiếng cười to. Nghe vậy, khuôn mặt vị trung niên bỗng có chút đỏ nhưng rất nhanh lại trở về bình thường, hắn xua tay:
“Thôi thôi, ta lại bỏ cuộc, đại gia ra giá đi, đừng để tiểu huynh đệ chờ thêm.”
Rất hiển nhiên, hắn không phải mới tham gia ra giá. Từ ngày đầu Từ Phong đến đây, lúc nào hắn cũng là người đầu tiên ra giá, và cái giá của hắn cũng chưa thay đổi. Đôi lúc Từ Phong tự hỏi có phải vị Hồ thúc này thật sự cần một tấm da hổ hay không.
Trong đám đông, vị thương nhân bụng phệ tiến tới xem xét con hổ. Một hồi sau, hắn khen:
“Chậc chậc, tay nghề của tiểu huynh đệ càng ngày càng cao thâm, nếu mang con hổ này đi lột da từ phần cổ thì chắc chắn sẽ được một tấm da hổ nguyên vẹn đấy. Thế này đi, ta ra giá một lượng hai mươi đồng tiền.”
“Tiền tiểu nhi, ngươi cũng học theo Hồ thúc rồi, quá hắc đi. Ta ra giá hai lượng bạc.”
“Mẹ kiếp, Kiều Tam, ngươi muốn gây sự phải không, ta ra giá hai lượng mười đồng tiền.”
“Hai lượng ba mươi đồng.”
“Hai lượng ba mươi hai đồng.”
“Hai lượng bốn mươi đồng.”
Đột nhiên một tiếng cười dài truyền lại:
“Ha ha… Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài. Hai vị đừng nóng.”
Nghe giọng nói này, toàn bộ đám đông quay lại nhìn. Và khi thấy một đám người ăn mặc sang trọng đi tới, mà phía trước là một người đàn ông vạm vỡ với bộ râu quai nón, cộng thêm vết sẹo dài trên má phải thì họ tự động nhường ra một con đường cho nhóm người này.
“Tam đại đương gia Mai sơn trang sao lại tới nơi này?” – Một người nhỏ giọng hỏi đồng bạn bên cạnh.
“Có thể là vì tấm da hổ.” – Đồng bạn của hắn chưa tỉnh cơn mơ buộc miệng nói.
“Hừ, Mai sơn trang nếu cần da hổ thì họ tự đi săn rồi, cần gì phải tới đây.” – Tên kia thấp giọng.
“Ngươi nói cũng đúng.” – Tên đồng bạn gật đầu.
“Ngươi nhìn, đi sau hắn hình như là đại thiếu gia và nhị tiểu thư Mai sơn trang có phải không?” – Sau khi quan sát, tên kia lại hỏi.
“Ta làm sao biết được?” – Đồng bạn của hắn đáp.
“Ngươi ăn *** lớn lên à? Không thấy quần áo chúng đang mặc sao? Trên cổ áo có thêu đóa hoa mai màu tím đấy.”
“Ngươi nói đúng.” – Tên đồng bạn gật đầu xác nhận.
Tên kia quay mặt đi, dùng tay bụm miệng, cố gắng nín cười.
Từ Phong cẩn thận nghe những lời đàm tiếu xung quanh. Vốn đang nhắm mắt đả tọa, hắn bỗng mở mắt, đứng dậy, bình tĩnh nói:
“Ta bán hàng theo phương thức công bằng cạnh tranh. Ai ra giá cao hơn thì người đó đạt được. Người tới nếu là khách nhân thì vui lòng trả giá, nếu đi ngang qua thì vui lòng rời đi, nếu chỉ xem náo nhiệt thì vui lòng yên lặng đứng xem.”
Mai Sơn hứng thú nhìn về Từ Phong vài lần. Sau đó chỉ nghe hắn nói:
“Ta là Mai Sơn, tam đại đương gia Mai sơn trang. Ta không đến mua hàng. Ta đến mời ngươi gia nhập Mai sơn trang. Nếu ngươi gia nhập Mai sơn trang, ngươi không chỉ được đáp ứng nhu cầu sinh hoạt hằng ngày, chúng ta còn có thể tận lực cung cấp dược thảo mà ngươi cần dùng tu luyện.”
Đám đông im lặng đứng nhìn. Nhiều người âm thầm ghen ghét. Tại năm trăm dặm xung quanh, ai mà không muốn vào Mai sơn trang? Không chỉ được học võ, học chữ miễn phí, mỗi tháng còn được phát tiền. Nhưng mà điều quan trọng nhất đó là khi trở thành người của Mai sơn trang thì gần như có thể ngẩng cao đầu mà đi ngang.
Ánh mắt chợt lóe, Từ Phong chầm chậm tiếp lời:
“Các ngươi theo dõi ta?”
“Ha ha… Huynh đệ, một người bỗng nhiên xuất hiện tại địa bàn của ngươi thì liệu ngươi có để ý hay không? Nhất là khi người đó có một thân võ nghệ, hắn càng có khả năng gây nên náo loạn?” – Mai Sơn đáp.
Từ Phong đối diện với ánh mắt của Mai Sơn, lạnh nhạt nói:
“Cảm ơn vì đã mời. Bất quá xin lỗi, ta không thể gia nhập Mai sơn trang. Các ngươi yên tâm, ta chỉ dừng lại ở đây một đoạn thời gian.”
Sau đó hắn nhìn về đám đông, thản nhiên nói:
“Được rồi. Mọi người tiếp tục, ai trả giá cao hơn thì ta bán cho người đó.”
Đối với thái độ của Từ Phong, Mai Sơn chỉ mỉm cười:
“Tiểu huynh đệ, khi nào ngươi suy nghĩ lại, ngươi có thể đến Mai sơn trang gặp ta. Không làm phiền mọi người, mọi người tiếp tục.”
“Ta ra giá năm mươi đồng tiền.” – Hồ thúc nhảy ra trả giá.
“Mẹ kiếp. Hồ thúc, lúc nãy ta ra giá hai lượng bốn mươi đồng rồi. Giờ ngươi lại nhảy ra làm gì thế?” – Tiền bụng phệ mắng.
“Ha hả… Xin lỗi, xin lỗi. Thói quen, thói quen mà thôi.” – Hồ thúc liên tục xua tay.
“Ta trả giá hai lượng năm…”
Kiều Tam đang trả giá thì bị cắt ngang bởi một giọng càn rỡ, hống hách vang lên từ đằng sau đám đông.
“Việc buôn bán ở nơi này chấm dứt. Toàn bộ dã thú nơi đây đã được sung vào công quỹ của huyện nha(1). Mọi người giải tán đi.”
Ở đằng đó, một đám nha lệ(2) đang tách đám đông tiến đến. Cầm đầu là một gã mặt rổ hếch hàm lên trời, vênh vênh váo váo nhìn về Từ Phong.
“Người đâu, mang đi.” – Hắn phất tay.
…
Mai Sơn nhướng mày, đằng sau hắn, vị đại thiếu gia Mai sơn trang nhỏ giọng nói:
“Tam thúc, việc này là thế nào? Chúng ta có nên giúp hắn không?”
“Ta cũng không rõ ràng, tạm thời bình tĩnh xem diễn biến.”
“Vâng, tiểu Thiên lĩnh giáo.”
…
Tám kẻ đứng sau tên mặt rổ vội vàng tiến tới. Chúng đang định khiêng mấy con dã thú đi thì Từ Phong bước tới ngăn cản, hắn nhìn tên cầm đầu, lạnh lùng nói:
“Các ngươi là nha lệ dưới trướng quan huyện lệnh? Dựa vào đâu mà muốn mang đi dã thú của ta?”
Người dân xung quanh khe khẽ thở dài, nhiều người ngán ngẩm lắc đầu. Với họ, cho dù đám nha lệ có ăn quỵt không trả tiền hay cố ý phá hoại, hoặc tệ hơn là mang hết hàng hóa, thực phẩm… của họ đi, họ cũng chỉ có thể mặc chúng muốn làm gì thì làm. Họ hoàn toàn không dám phản kháng, bởi vì ngươi càng phản kháng thì càng gặp phải phiền phức lớn hơn.
Khi bọn nha lệ tới, họ đã biết trước kết quả sẽ như thế này. Những việc tương tự nhiều như cơm bữa, chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Họ biết nhưng họ không dám nhắc nhở cho người trẻ tuổi, họ biết nhưng họ không thể can thiệp, họ chỉ có thể để mặc nó xảy ra. Tất cả bởi vì họ là những người dân thấp cổ bé họng, vốn dĩ thân mình đã khó bảo toàn, họ càng không muốn bị trả thù. Những kẻ có quyền lực trả thù thì chẳng ai có thể gánh vác, chẳng ai có thể trốn thoát, kết cục sẽ rất bi thảm.
Tên mặt rổ cười rộ lên:
“Đúng. Chúng ta là nha lệ cái huyện này. Còn lý do?”
Hắn liếc mắt nhìn toàn bộ cũng người đang đứng ở đây, sau đó không coi ai ra gì gầm thét:
“Lý do con mẹ nhà ngươi. Chúng ta là nha lệ, chúng ta có quyền. Những tên dân đen như các ngươi thì phải phục tùng quan chức. Lời nói của quan chức luôn đúng, không ai có thể chống đối. Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì? Thả cái rắm con mẹ nhà ngươi. Thứ chó còn không lo cạp *** mà dám bố láo với quan à?”
Mở một tràng mắng chửi, tên mặt rổ cảm thấy khoan khoái vô cùng.
Đúng vậy, hắn là nha lệ, mà lại còn là đội trưởng đội nha lệ ở cái huyện này. Cha hắn là nha lại(3) duy nhất ở đây, là một người quyền thế ngập trời, dưới một người trên vạn người. Vì thế, hắn được xem như là kẻ có quyền to thứ ba. Trừ lão già quan huyện sắp chết với cha hắn, hắn cần gì phải sợ ai.
Sinh ra ở một gia thế bậc nhất vùng này, được nuông chiều từ nhỏ cộng thêm cái quyền to thứ ba, công việc chính của hắn chính là hành hạ lũ dân đen mọi rợ tìm niềm vui, cùng với bóc lột tiền tài của bọn chúng để ăn chơi tiêu xài.
Giờ phút này, nhìn Từ Phong giống như một con bọ chó, hắn khịt mũi khinh thường.
“Hừ, sâu kiến mà thôi. Còn dám phản kháng, cứ chờ xem bố mày đem mày ra tiêu khiển như thế nào.” – Trong đầu hắn suy nghĩ như thế, và bộ não phẳng lì của hắn cũng đang chậm chạp suy tính trò chơi tiếp theo dành cho cái tên ngu ngốc trước mặt.
(1) Nha môn: Cửa công đường xét xử thời phong kiến. (từ cũ)
(2) Thư điếm: Cửa hàng sách, tranh vẽ. (từ cũ)
(3) Khắc năm: Từ 14h20 đến 16h40. (từ cũ)
(4) Tửu điếm: Cửa hàng bán thức ăn và rượu. (từ cũ)
_____________________________________________
Với cơ thể có phần cao lớn và cơ bắp, cộng với khuôn mặt già trước tuổi, cũng không khó hiểu khi mọi người ở Mai sơn trang đều lầm tưởng Từ Phong là một chàng trai trẻ. Từ Phong hắn cũng không giải thích. Để mọi người tiếp tục hiểu lầm không phải rất tốt sao? Với cái danh hiệu “thợ săn giỏi” thì đương nhiên là như vậy, hắn hầu như sẽ không gặp rắc rối.
Ngoại trừ cái rắc rối đang diễn ra đến từ chính triều đình.
Từ Phong không đủ khả năng để khiêu chiến triều đình. Hắn còn quá “nhỏ yếu”, nếu thật sự trêu chọc ra “phiền phức” lớn. Không chỉ đơn giản như vậy, dính tới cái mớ bòng bong này chẳng khác nào đụng phải tổ ong vò vẽ, trừ khi trốn khỏi huyện này, nếu không hắn khó có thể sống yên ổn.
Trần Nghĩa quá mạnh, mạnh theo nhiều mặt lại là đằng khác. Nếu hắn muốn báo thù cho sư phụ, hắn không thể tiếp tục lãng phí một giây phút nào mà phải chăm chỉ hơn nữa. Hắn có thể nhẫn nhục, nhưng không thể bỏ thêm thời gian chạy sang huyện khác giao dịch dược thảo. Đó chẳng khác gì tự đoạn đi con đường tương lai.
Nhưng mà nếu để bọn nha lệ mang đi dã thú hắn vừa mới săn thì hôm nay hắn lại không có tiền mua dược thảo. Mà không có dược thảo thì đồng nghĩa với việc việc tu luyện hôm nay sẽ phải tạm dừng. Có thể sẽ lãng phí cả một ngày.
Nên phản kháng hay là không? Từ Phong đang trong hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, bởi vì dù hắn quyết định như thế nào, hắn đều đang lãng phí thời gian.
“Khốn khiếp. Đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó cắn.” – Hắn âm thầm chửi mắng.
Lạnh lẽo nhìn tên mặt rổ, hắn chua chát nói:
“Các ngươi muốn mang đi? Cứ tự nhiên.”
Nói xong hắn bỏ đi về hướng khu rừng phía bắc.
Hắn đã quyết định rồi, bây giờ hắn phải đi săn thú về bán lấy tiền mua dược thảo. Thà chậm còn hơn là không có để rồi bỏ phí một ngày. Hắn quyết định rồi, sau này mỗi ngày hắn sẽ bỏ thêm một chút thời gian săn thêm dã thú, lấy đó mà “bồi bổ” cho bọn nha lệ kia.
Hắn còn chưa nhận ra một bàn tay vô hình đưa đẩy hắn trở nên giống như mọi người dân. Phải, hắn cũng sợ gặp phiền phức.
Trông thấy Từ Phong bỏ đi, tên mặt rổ ngẩng ra, sau đó hắn cất tiếng cười to.
Mai Sơn thất vọng thở dài bỏ đi. Mọi người cũng giải tán.
…
Sáng hôm nay, trời bắt đầu những cơn mưa nặng hạt. Bầu trời một màu đen kịt, không gian cũng trở nên u tối.
Từ Phong lưng cõng một con gấu to, mỗi bàn tay xách theo một con lợn rừng từ tốn bước về vị trí bán hàng quen thuộc vốn đã có nhiều người chờ sẵn.
Hắn vừa thả con gấu với hai con rợn rừng xuống thì tên mặt rỗ lại tới.
“Chính xác hơn là tên đó đã chờ sẵn” - Từ Phong oán thầm.
Từ Phong ngẩng đầu nhìn tên mặt rổ, có phần ngạc nhiên, hắn nói:
“Chẳng phải khi mờ sáng ta đã đưa các ngươi năm con thỏ với một con sói rồi sao? Sao bây giờ các ngươi lại đến đây?”
Tên mặt rổ trả lời một cách tỉnh bơ:
“Số đó chỉ là “phí” bán hàng ngươi cần phải giao. Còn số ngươi vừa bỏ xuống là án phạt cho những kẻ không có chứng nhận bán hàng mà dám bán ở đây.”
Tiếp theo, tên mặt rổ đầy kiêu ngạo phất tay ra lệnh cho bọn đàn em:
“Vào mang tất cả đi cho ta.”
Từ Phong có chút tức giận, nhưng rất nhanh, hắn lấy lại bình tĩnh. Mọi người cũng thất vọng bỏ đi để lại những tiếng thì thầm nơi xa.
“Xem ra chàng trai trẻ không thoát khỏi rồi.”
“Chứ còn gì nữa, hắn sẽ bị tịch thu dài dài.”
“Ta thấy chúng ta không cần thiết phải đến đây nữa.”
“Hừ, chỉ có thế. Đến xem náo nhiệt thì được, chứ có mua được cái quái gì đâu.”
“Tội nghiệp chàng trai.”
“Ta thấy hắn nên bớt kiêu căng mà gia nhập Mai sơn trang đi thôi. Sướng không làm cứ thích làm việc khổ.”
“Ừ, ngươi nói phải.”
…
Sau khi hỏi thăm đại thúc bán thịt heo trên phố về “chứng nhận bán hàng”, Từ Phong mang theo mười lượng bạc tiến đến nha môn(1).
Ở trước cửa nha môn, hắn gặp hai tên lính gác. Lấy mười đồng từ trong ngực ra nắm trong tay, hắn tiến tới “làm quen”.
“Hai vị đại ca, ta đến xin chứng nhận bán hàng, mong hai vị đại ca giúp đỡ. Đây là chút lòng thành.”
Vừa nói hắn vừa nhanh nhẹn nhét vào tay mỗi tên năm đồng tiền.
Tên lính bên trái nghiêm mặt nói:
“Đây là cổng quan, ngươi hiểu chứ? Được rồi, về viết đơn xin “chứng nhận bán hàng” và mang theo mười lượng bạc đến đây.”
“Vâng, vâng, tiểu đệ đã hiểu.” – Từ Phong cười nói.
“Đi đi, đi đi thôi.” – Tên lính bên phải không kiên nhẫn đuổi.
Đợi lúc Từ Phong đã đi xa, tên lính bên phải bĩu môi:
“Hừ, có năm đồng tiền cũng đòi tới cửa quan. Xem thường chúng ta sao. Hừ.”
“Cầm lấy đỡ đi. Có còn hơn không. Chỉ mong lần sau hắn tới hắn khôn hơn một tí.” – Tên bên trái hừ lạnh.
…
Đội mưa lao nhanh vào một thư điếm(2), Từ Phong mua giấy bút và viết ngay một lá đơn. Xong xuôi hắn lại chạy tới nha môn.
“Hai vị đại ca, đơn ta đã viết xong, còn đây là mười lượng bạc.” – Vừa nói Từ Phong vừa đưa một cái túi ra.
“Không vội. Để ta xem lá đơn đã.” – Tên bên trái lạnh nhạt đáp.
Một lát sau, hắn gắt lên:
“Nhìn đây, chỗ này, chỗ này, chỗ này… chỗ này nữa. Mang tất cả về sửa đi. Sửa xong rồi mang tới đây.”
“Vâng. Tiểu đệ ghi nhớ.” – Tên lính chỉ ra chỗ sai làm cho Từ Phong cảm kích không ngớt. Không chỉ vậy, Từ Phong còn cảm thấy triều đình có luật lệ rõ ràng, khuôn phép chuẩn mực, điều đó khiến thiện cảm của hắn về triều đình tăng lên. Hắn nhanh chóng quay về sửa chữa, trong lòng một mảnh vui mừng.
Khi Từ Phong đã khuất bóng, hai tên lính lại miệt thị.
“Đúng là óc chó khó dạy, keo kiệt hết sức.”
“Hừ, với loại đó cần gì nhiều lời. Cho hắn biết thế nào là mệt mỏi. Sau đó hắn còn không ói tiền cầu chúng ta sao?”
“Ha ha. Ngươi lại cứ áp dụng mỗi cái phương pháp cũ rích ấy à? Không có gì mới sao?”
“Ngươi thì biết cái gì, phương pháp này ta học được từ đại nhân.”
“Biết rồi, không cần phải khoe mãi như thế.”
“Hừ. Phương pháp của đại nhân là chân lý, chúng ta cần phải luôn luôn khắc ghi. Ta nhắc nhiều như vậy để ngươi không bao giờ quên mà thôi."
…
Từ rạng sáng cho đến xế chiều, Từ Phong hắn không rõ đã bao nhiêu lần hắn chạy đi chạy lại sửa cái lá đơn này.
Ban đầu hắn còn cảm kích hai tên lính vì đã tận tình chỉ ra chỗ sai sót bởi hắn nghĩ rất ngây thơ rằng chỉ cần sửa những chỗ sai, lá đơn của hắn sẽ nhanh chóng được duyệt. Còn bây giờ, sự tức giận tột độ bao phủ con người hắn. Phải nói hắn thực sự tức điên. Không biết sai cái chó gì mà sai lắm thế? Lần nào hắn sửa đơn mang tới cũng có chỗ sai. Hắn cực kỳ oán hận. Hắn nghiến răng ken két chửi rủa trong lòng.
“Sai thì sao không sửa một lần, đi tới đi lui, đi lui đi tới, đi mãi còn chưa xong. Mẹ nhà nó chứ.” – Từ Phong lẩm bẩm.
Vác khuôn mặt đỏ bừng đầy giận dữ, Từ Phong lại mang “lá đơn đã sửa xong” tiến về nha môn.
Hắn cố gắng mỉm cười chào hỏi:
“Hai vị đại ca, ta đã sửa xong. Lần này chắc chắn không sai nữa đâu.”
“Đi đi, hết giờ làm việc rồi.” – Tên lính bên trái vừa ngáp vừa tiễn khách.
“Vị đại ca này, lúc này mới giữa khắc năm(3) thì làm sao mà hết giờ làm việc được? Theo luật Đại Hoàng Thiên triều thì hết khắc năm quan chức mới hết giờ làm mà.” – Từ Phong hỏi đầy khó chịu.
Tên lính bên phải chửi ầm lên:
“Mẹ nó. Luật bà gì ở đây. Mày là cái cóc khô gì? Mày có cái quyền mẹ gì ở đây mà lên tiếng? Tao nói cho mày biết: Ở đây bọn tao chính là luật, luật chính là bọn tao. Mày có ý kiến gì à?”
“Nhịn, phải nhịn.” – Từ Phong nhủ thầm.
Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười vô hại đáng thương rồi nói:
“Hai vị đại ca, làm ơn làm phước giúp giùm tiểu đệ. Dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Làm ơn tích thêm tí đức cho con cháu đi mà.”
“Câm miệng và cút ngay cho tao. Ở đó còn lôi thôi là tao tống cổ mày vào ngục nghe chưa. Cút!” – Tên bên trái quát.
Từ Phong ỉu xìu quay về, trong lòng thì giận dữ tột đỉnh. Quá bi kịch rồi, tượng đất cũng có ba phần giận dữ, còn hắn thì nhịn không biết bao nhiêu lần. Hắn quyết định hôm nay đi làm một chén giải sầu.
Khi thân ảnh của hắn không còn xuất hiện trên con phố. Tên lính bên phải hỏi tên lính bên trái:
“Số nhọ vãi thật. Gặp phải thằng điên chạy tới chạy lui, hỏi lui hỏi tới, đã vậy nó còn ngu bẩm sinh nữa. Nhưng mà tao phục mày sát đất, mày không biết chữ mà mỗi lần nó mang đơn tới mày lại chỉ ra được chỗ sai. Khâm phục.”
“Khà khà, mày đã biết tài năng của tao chưa.” – Tên kia vểnh mặt tự hào.
“Lần này thì tao tâm phục khẩu phục. Mày nói cho tao nghe, sao mày làm được chuyện đó thế?” – Tên bên phải nài nỉ.
“Mày nghĩ thế nào? Tao vốn có biết chữ đâu mà. Vì thế nên tao chỉ bừa đấy.”
“Phốc.” – Tên bên phải không nhịn được cười to, đồng thời giơ ngón tay cái lên khích lệ.
Tên bên trái càng tự đắc hống hách:
“Ha ha. Thằng ngu kia đến bây giờ còn chẳng biết đâu. Sao trên thế gian lại có thằng ngu như thế nhỉ?”
“Mày ở đó mà tự đắc đi. Nó mà ngu mãi như vậy là mày còn bị làm phiền thêm nhiều lần nữa đấy.” – Tên bên phải trêu chọc.
“Hừ. Nếu nó không biết khôn mang thêm tiền “trà nước” cho chúng ta, mà còn dám mãi làm phiền, tao liền tống cổ nó vào ngục.”
“Cao. Mày thật cao tay.” – Tên bên phải lại tán dương.
…
Từ Phong bực bội bước vào tửu điếm(4). Chọn một góc âm u, hắn hét toáng lên:
“Tiểu nhị, cho một vò rượu to và mười cân thịt bò.”
Mọi người trong quán giật mình ngoái nhìn. Đặc biệt bên bàn có bốn vị lão niên đã qua lục tuần thì lại mắng.
“Vô học tiểu nhi.”
“Hừ, đồ không có văn hóa.”
“Thứ chả biết lịch sự.”
“Nó nghĩ đây là nhà của nó chắc.”
Từ Phong cũng quay lại nhìn, sau đó lạnh lùng trừng mắt. Thái độ của hắn nhận ngay những lời cay nghiệt.
“Dân hoang dã miền núi.”
“Tiểu nhân thất học.”
“Dân đen ngu dốt.”
“Trai trẻ vô tri.”
Cơn giận như núi lửa tuôn trào. Từ Phong bật đứng người lên, hắn chuẩn bị phát tiết.
Giận quá mất khôn, Từ Phong dùng tay đập mạnh lên bàn.
“Ầm.”
“Mấy lão già chết tiệt, chỉ biết ăn nói linh tinh, cậy già lên mạnh hả, đồ cổ lỗ sĩ?” – Hắn quát mắng.
Bỗng nhiên bị mắng, bốn vị lão nhân sững sờ, rồi trở nên giận dữ.
“Nó nói cái gì? A? Chúng ta cổ lỗ sĩ? Là chúng ta cổ lỗ sĩ hay là lớp trẻ chúng mày quên mất thuần phong mĩ tục của Thiên triều? A, có phải chúng ta đã già hay là lớp trẻ chúng mày đã đánh mất đi tính nhân văn của xã hội?”
“Hừ, lão tứ, ngươi nhiều lời với loại người đó làm gì? Ngươi còn không biết sao? Cái lớp trẻ bây giờ còn có bao nhiêu người nhớ? Chúng nó chỉ biết ăn chơi đú đỡn, sống hưởng thụ qua ngày. Thử hỏi những tháng ngày khi xưa tươi đẹp biết bao nhiêu, còn bây giờ thì sao? Chúng nó đánh nhau, cướp giật, hiếp, giết để thể hiện, để thỏa mãn thú tính; chúng nó thì có biết cái gì là đạo đức đâu?”
“Ngươi nhắc ta mới nhớ. Không rõ đầu óc chúng nó chứa cái gì ở trong đó? Hỗn hào với ông bà, cha mẹ; mắng chửi sư phụ; thậm chí có đứa còn đuổi cha mẹ ra khỏi nhà, nhiều đứa khác thì rượt chém sư phụ.”
“Đâu chỉ vậy, chúng nó còn dắt díu hoang dâm vô độ, chẳng biết xấu hổ là gì. Giữa ban ngày ban mặt thì hôn hít, sờ soạng; trong cửa điếm thì kiếm cái góc âm u mà thỏa mãn dục vọng. Chẳng còn cái thể thống gì.”
“Có gì lạ đâu khi thành Kim Hoa vừa thả trôi sông hơn một nghìn đứa con gái chưa chồng chửa hoang. Chuyện này cũng chỉ là chuyện bình thường mỗi năm mà thôi.”
“Hừ, nếu chỉ như thế thì ta cũng chẳng cần phải nổi giận. Chúng nó sai mà còn ngụy biện. A, để ta nhớ xem. Chúng nó nói cái gì là đó là nhu cầu bình thường, cái gì là xã hội càng phát triển, lối sống cũng phải thay đổi theo cho phù hợp. Chưa kể lắm đứa mặt dày lớn lối nói rằng lối sống Thiên triều của chúng ta đã suy đồi(1), chúng ta phải dung nhập theo văn hóa của Thiên triều bên cạnh; đã vậy thì thôi, chúng nó còn dẫn chứng theo lời của Hoàng Vương Hoàng Quốc: “Chúng ta phải tiếp thu tinh túy từ văn hóa nước khác”. Đắng chát làm sao.”
Từ Phong nhẹ nhàng ngồi xuống, cúi gục đầu chờ đợi thức ăn và rượu. Hắn rất xấu hổ vì hành động bồng bột vừa rồi.
Bốn vị lão nhân vẫn còn đàm luận về lớp trẻ. Lúc này, một chú nhóc chạy vào, lớn tiếng rao bán:
“Tạp san mới nhất đây, tạp san mới nhất đây. Một vị thủ tịch Thần đạo gian dâm với một thiếu phụ, sự việc vừa mới bị phơi bày, trưởng lão Thần điện vẫn chưa có câu trả lời thuyết phục. Ngoài ra, tại kinh đô, quân đội chúng ta vừa thua bốn – hai.”
“Cái gì?”
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Liên tục những âm thanh kinh nghi bất định vang lên.
“Nhỏ, bán ta một tờ tạp san.”
“Qua đây một tờ.”
“Qua đây một tờ.”
“Đây một tờ.”
“Mẹ nó. Tao mua trước. Đừng tranh giành.”
Cả tửu điếm trở nên hỗn loạn. Mọi người tranh nhau mua tạp san. Từ Phong giật mình ngẩng mặt nhìn sang.
“Khách quan. Rượu và thức ăn của ngài đây ạ.” – Tiểu nhị đặt rượu và thịt bò xuống bàn, đồng thời mở miệng nói.
“Cảm ơn.” – Từ Phong mỉm cười.
“Không có gì. Nếu ngài có bất cứ nhu cầu nào nữa thì cứ gọi tiểu nhân.” – Tiểu nhị cúi chào.
Từ Phong gắp một miếng thịt bò cho vào trong miệng, chậm rãi thưởng thức. Sau đó, hắn rót rượu vào chén, tay phải khẽ chạm và hớp một ngụm.
“Thật là quá đáng.” – Bên bàn bên trái, một vị lão nhân vỗ bàn đứng dậy thét lên.
“Lão nhị bình tĩnh. Bình tĩnh đi nào.”
“Đại ca, huynh bảo đệ làm sao bình tĩnh nổi? Thần đạo, Thần đạo, a, thật nực cười. Đầu năm thì một vị Thần đạo bị bắt gặp tay trong tay với một thiếu nữ. Còn giờ đây? Một vị thủ tịch tại một tòa Thần miếu lại gian dâm với một vị thiếu phụ, đã vậy còn bị bắt tại trận, chứng cứ rõ ràng. Huynh nói, cả Thiên triều chúng ta phụng thờ Thần thánh, Thần đạo là nơi câu thông giữa chúng ta và các vị thần; ấy vậy mà Thần đạo đã mục ruỗng như thế này.”
“Đệ cho rằng nhị ca nói đúng. Có thể nào bình tĩnh được? Chứng cớ mười phần, thế mà mười ngày trôi qua mấy lão già trưởng lão ở Thần điện vẫn chưa xét xử. Hừ, chắc lại bao che cho nhau, lại khiển trách với cảnh cáo, cùng lắm thì đuổi ra, rồi ba - năm năm sau khi mọi chuyện đã bị lãng quên lại kêu về. Hừ, đúng là thối nát, thật chẳng ra làm sao.”
“Nhị ca, tam ca, sự kiện quan trọng là quân đội của chúng ta mới đúng. Thật là nhục nhã. Mùa thu, chúng ta xuất ra ba đội thi đấu tại Đại Khổng Thiên triều thì hai thắng một bại. Nhận được tin, dân chúng hoan hô ca ngợi, ai cũng trông mong chiến thắng tiếp theo tại kinh đô chúng ta. Kết quả thì sao? Kết quả thế nào? Cử ra sáu đội, tại kinh đô đất nước mà hai thắng bốn thua. Vô lý hết sức. Mất mặt, thật là mất mặt.”
“Lão tứ nói đúng. Các ngươi nghĩ mà xem. Hàng thủ quân đội chúng ta như ăn phải thuốc chuột, yếu kém không thể tả. Ai mà tin được? Có mà tư thông với quân địch.”
“Đại ca nói phải. Kinh hoàng hàng thủ, vô lực hàng công. Xem lại diễn tả mà xem, quân đội chính quy tranh đấu với quân đội bạn mà cứ như dân nghiệp dư chưa bao giờ cầm kiếm. Ha ha, buồn cười cho bốn chữ “quân đội quốc gia”, bọn họ có nghĩ cho quốc thể không? Bộ mặt quốc gia cũng bị họ vứt đi rồi.”
“Đâu chỉ như thế, bọn tạp san còn nói cái gì là “Đừng bỏ rơi quân đội quốc gia”, “Thi đấu thì phải có thắng có thua”. Chẳng biết mấy lão soạn ra cái này có nghĩ trước khi viết không? Có lẽ là mấy lão ấy còn chẳng xem diễn biến trận đấu ấy chứ. Cứ phán như là thánh ấy.”
“Riêng đệ thì cảm thấy điều này mới mắc cười. Thi đấu thất bại thì quân đội quốc gia mở mồm xin lỗi, trong khi đó chẳng ai nhận trách nhiệm. Họ cho chúng ta là trẻ ranh mới mặc quần chắc? Đóng kịch thì phải đóng đạt một tí, quá kém rồi.”
“Ta chỉ thương cho mỗi lão chỉ huy. Suốt trận đấu cứ nhìn cái khuôn mặt thẫn thờ đầy ngạc nhiên và không hiểu của lão ấy là ta lại thấy đau lòng. Danh dự của một con người tận tâm lại bị vấy bẩn bởi những kẻ đáng chết.” – Vị đại ca thở dài đầy não ruột.
“Đáng hận.” – Lão tứ gầm lên.
“Thôi bỏ đi lão tứ. Chúng ta có gào rách cổ thì cũng chẳng làm được gì. Đó như số phận đã được định sẵn. Quân đội có thua, thì tội nhân của quân đội sẽ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nếu có kẻ bị bắt thì chẳng qua chỉ là con tốt thí. Nói gì thì nói, người bình thường rất khó khăn tư thông với quân địch trước trận đấu, các đệ hiểu chứ? Giờ mà còn bàn luận nữa là đi quá xa, không ổn đâu.” – Vị đại ca khuyên nhủ.
“Thế huynh bảo đệ phải làm thế nào? Chẳng lẽ cứ mỗi ngày đọc được tin tức tệ hại trên những tập san là chúng ta phải nuốt tức giận vào lồng ngực mãi như thế sao?” – Lão tứ vẫn chưa từ bỏ.
“Biết làm thế nào được, chúng ta chỉ là dân đen thấp cổ bé họng. Với những kẻ bề trên, chúng ta chẳng đáng giá một đồng, nếu họ muốn dìm chết chúng ta thì chỉ cần một lời nói mà thôi. Tứ đệ, bỏ đi, tai vách mạch rừng.” – Vị đại ca tiếp tục khuyên bảo.
Tâm tình trầm trọng, bốn vị lão nhân buồn thiu ngồi đó. Có ai biết được, khi xưa họ cũng là những người có niềm tin và luôn cổ vũ cho quân đội quốc gia mỗi lần tranh đấu. Họ còn hơn cả những người dân hâm mộ trung thành nhất. Nhưng mà trời phụ lòng người hay là “số phận đã được sắp đặt”, bi kịch vẫn luôn tiếp diễn.
Từ khi họ còn nhỏ đến nay họ đã già, họ chưa bao giờ chứng kiến cái huy hoàng của quân đội. Mỗi khi quân đội thất bại, họ luôn cổ vũ, an ủi, luôn tìm mọi lý do quy chụp những thất bại đó là hiển nhiên, là bình thường; mỗi lần quân đội thất bại, họ tự khích lệ lòng mình, họ càng thêm vững tin.
Thời gian trôi đi, từ những đứa bé âm thầm cầu nguyện rồi những chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết gào thét cổ vũ, và cho đến nay là những vị lão nhân lẳng lặng ngóng nhìn, trông mong; niềm tin của họ bị cái gọi là quân đội quốc gia mài mòn. Đã có nhiều người từ bỏ, đã có nhiều người quay lưng, nhưng họ vẫn một lòng trung trinh. Mãi cho đến hôm nay, trái tim yêu mến vỡ vụn, niềm tin cũng trôi theo cơn gió. Họ chợt nhận ra rằng mình đã già, họ cũng nhận ra rằng mình đã đặt niềm tin vào sai chỗ. Họ thật sự đã đặt niềm tin vào nơi không đáng tin.
Dần dần, hai mắt họ đỏ bừng, rồi họ gục xuống bàn ăn, lặng thinh cất tiếng khóc. Họ - những người hâm mộ, từ đây đã chết.
Tiếng xì xào bàn luận vẫn xôn xao trong tửu điếm. Đột nhiên quân binh xuất hiện.
Tên dẫn đầu mang theo vẻ dữ tợn hò hét:
“Bắt, bắt tất cả cho ta. Bắt hết lại, không được để tên nào trốn thoát.”
Toàn bộ tửu điếm im lặng trong chốc lát, rồi như ong vỡ tỗ. Vốn đang bị thiêu đốt trong sự thất bại của quân đội quốc gia, họ giận dữ rống giận:
“Khốn khiếp, chúng ta làm gì nên tội mà bắt chúng ta?”
“Mẹ kiếp, bọn quân đội các người chẳng làm nên cái trò trống gì, chỉ biết bắt nạt dân đen.”
“Chó chết, sao quân đội các ngươi không đi chết hết đi.”
“Biến đi lũ quân đội vô dụng.”
“Biến đi lũ bất tài vô năng.”
“Bắt, bắt con mẹ các ngươi.”
Cũng có nhiều người lạnh giọng:
“Thua nước khác rồi trút giận lên chúng tôi sao? Các người định bắt chúng tôi vì tội gì?”
“Phải, chúng tôi làm gì có tội?”
“Nói, nói đi. Chúng tôi làm gì nên tội?”
Tên đội trưởng cười gằn hét to:
“Câm miệng lại lũ tôm tép. Tội sao? Các ngươi dám đàm tiếu về quân đội quốc gia, các ngươi dám bàn luận về Thần đạo, đó chính là tội.”
Sau đó hắn nhìn về những tên lính đứng sau, quát lên:
“Các ngươi bị điếc à? Lên bắt tất cả cho ta.”
Có vài tên lính không cam lòng, cũng có vài tên lính đầy xót xa. Nhưng họ không dám làm trái, họ rút ra vũ khí, cầm chặt trong tay và bắt đầu công việc tồi tệ này. Rất nhanh tất cả mọi người ở tửu điếm, kể cả chưởng quầy và tiểu nhị đều bị bắt, Từ Phong cũng đành cam chịu tai bay vạ gió.
Dưới sự dẫn dắt của tên đội trưởng, quân lính áp giải tất cả về nha môn.
Hồi thứ bốn: Một chén rượu đào thành đôi tri kỉ - Chim chết vì thức ăn, người chết vì tri kỉ
Chương 8: Huynh muội Mai gia
(1) Lâu: Lầu các. (từ cũ)
_________________________________________
“Đi vào đi. Nhanh!”
Bọn lính đẩy tất cả phạm nhân vừa bắt vào cùng một buồng giam không người. Buồng giam ở đây đầy ẩm ướt và dơ bẩn, loáng thoáng có vài con gián bay lượn.
“Cạch.”
Bọn lính đã khóa lại cửa buồng giam. Tên đội trưởng từ ngoài bước vào, hắn “thân thiện” mỉm cười:
“Tất cả nghe đây. Bất cứ ai giao nộp năm mươi lượng bạc, hoặc nhờ người thân giao nộp thì sẽ được thả. Bạc thì cứ nộp cho hai tên cai ngục. Còn không thì các ngươi biết rồi đấy. Ha ha, tội chống đối triều đình nhẹ thì chung thân, nặng thì chém đầu. Cứ suy nghĩ cho kĩ đi.”
Khi mọi người chưa kịp phản ứng, hắn đã dẫn quân lính rút lui.
“Ai mà mang số tiền lớn như thế theo bên người chứ? Đành phải chờ người thân đến thăm rồi nhắc nhở họ đóng tiền.” – Một người thở dài.
“Ngươi nghĩ cũng thật đơn giản, ngươi cho rằng chỉ đóng năm mươi lượng mà được thả sao? Mơ mộng quá rồi. Người thân của chúng ta muốn vào thăm phải đóng một lượng bạc cho hai tên lính đứng gác trước cửa nha môn, sau đó đóng thêm hai lượng hối lộ cho bọn cai ngục thì mới được vào gặp. Và khi đã chuẩn bị đủ năm mươi lượng, họ muốn mang vào đóng cho cai ngục thì vẫn phải trải qua như thế. Hừ, vậy nên ít nhất năm mươi sáu lượng đấy, ta quá rành rồi.”
…
Tiếng bàn tán vẫn còn, nhưng Từ Phong chỉ chú ý vào cuộc nói chuyện của bốn vị lão nhân.
“A, ngay cả Thiên triều cũng mục ruỗng. Quan lại thì hạch sách dân chúng, vơ vét tiền tài. Trước kia chỉ có vài tên tham quan dám làm chuyện phi pháp trong bóng tối. Còn giờ đây, chúng có còn ngại ngần hay sợ hãi gì đâu. Thật không biết mấy vị quan khâm sai đang làm gì?” – Lão nhị than thở.
“Nhị ca, lương bổng của quan chức không đủ để mua thức ăn, nói gì đến các nhu cầu khác. Vậy nhưng quan chức thì sống sờ sờ ra đấy, chẳng có ai chết cả, vậy thì huynh nghĩ sao? Quan thanh liêm ư? Quan thanh liêm chẳng sống đâu nhị ca à. Quan khâm sai cũng chẳng khác gì. Có chăng là chức quan càng to, họ càng kiếm được nhiều tiền phi nghĩa, cuộc sống càng sung túc hơn mà thôi.” – Lão tam thở dài.
“Nhỏ giọng lại. Đừng bao giờ đàm luận về những chuyện như thế này lần nào nữa. Còn chưa rút kinh nghiệm ra à? Nhìn lại vụ việc năm trước ở Đại Khổng Thiên triều đi. Một tên biên tập một tập san chỉ vừa chê các ăn mặc của một vị quận chúa, thế là hôm sau người ta thấy đầu hắn treo ở trước cổng thành đấy.” – Người đại ca lại khuyên.
“Đại ca nói phải đấy nhị ca, tam ca. Cái gì gọi là luật tự do ngôn luận của Thiên triều, tất cả không đúng với những người dân đen như chúng ta. Chúng ta mà lỡ lời động vào những kẻ quyền quý, thì chúng ta chỉ có một kết cục là chết. Các huynh còn chưa nhận ra sao? Mang tiếng là những cơ quan truyền đạt, cung cấp thông tin, bình luận này nọ, nhưng chưa có cái tập san nào dám đưa tin về cái “riêng” của những vị Tam phẩm đại thần trở lên, cũng chẳng có cái tập san nào dám đưa tin về Hoàng gia, càng không có cái tạp san nào đưa tin về con cái họ. Nói chẳng đâu xa, con rể thành chủ thành Kim Hoa vừa “vô ý” giết người mà có ai đưa tin đâu? Đến khi dân chúng thành Kim Hoa làm ầm lên thì một vài tập san mới đưa tin theo kiểu mơ hồ rằng tên Lý Tục Tứ nào đó đã bị bắt để thẩm vấn về tội giết người, mà những tập san ấy có dám viết ra rằng Lý Tục Tứ là con rể của thành chủ thành Kim Hoa đâu? Sau đó thì sao? Sau đó chẳng có cái tin tức nào nữa.” – Lão tứ chỉ biết lắc đầu.
“Đừng bàn luận về điều gì nữa. Để đại ca nói câu kết đi. Thế hệ trẻ thì chỉ biết hưởng thụ, quan chức thì chỉ biết hành xác, bóc lột dân chúng, triều đình thì thối nát, Thần đạo cũng sa đọa; tất cả có lẽ là điềm báo của loạn thế.” – Ánh mắt đầy tang thương nhìn về bên ngoài buồng giam, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua hiện tại, người đại ca đã kết luận như vậy.
“Đại ca, loạn thế đang tới thật sao?” – Lão nhị hỏi trong vô lực.
“Chúng ta đều đã già. Nếu thật sự là như thế, ta chỉ hi vọng chúng ta được chết trước khi loạn thế đến. Ta thật sự không muốn chứng kiến cảnh sinh linh đồ thán, thây chất đầy núi, máu chảy thành sông.” – Lão tam nói.
“Loạn thế sắp đến sao? Tương lai rồi sẽ đi về đâu?” – Lão tứ chán nản thở dài.
...
Ba ngày sau.
“Chào ngươi. Ta là Mai Nhất Thiên, mọi người thường gọi ta là đại thiếu gia của Mai sơn trang.” – Một đứa bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi; ngũ quan tinh tế, ánh mắt đoan chính, vẻ mặt kiên nghị mỉm cười nói với Từ Phong.
“Từ Phong.” – Từ Phong đáp.
Mai Nhất Thiên nở nụ cười sáng lạn, hắn quay lại phía sau, kéo em gái mình lên trước mặt rồi tiếp tục giới thiệu:
“Đây là em gái ta. Muội ấy tên Mai Linh. Mai Linh có chút rụt rè và hay xấu hổ, ngươi đừng chọc muội ấy hoảng sợ.”
Từ Phong chăm chú nhìn về phía Mai Linh. Mai Linh là một cô bé xinh đẹp với mái tóc dài đen mượt, đôi mắt to màu đen rất linh động và đôi má luôn có một chút ửng đỏ say lòng người. Nàng làm một vị mỹ nhân trời sinh.
Dưới cái nhìn chăm chú của Từ Phong, Mai Linh có phần hoảng sợ. Nàng nhanh chóng trốn sau lưng anh mình, len lén nhoài đầu ra quan sát Từ Phong đầy lo sợ.
“Muội muội, yên tâm. Ta chỉ là tò mò nhìn muội mà thôi, không có ý gì đâu, không cần hoảng sợ.” – Từ Phong mỉm cười.
“Tò mò nhìn hay là chăm chú nhìn. Không có ý gì mà nhìn như thế? Có trời mới tin.” – Mai Nhất Thiên ngẫm nghĩ.
“Được rồi, hôm nay huynh muội hai người đến đây không phải chỉ để thăm ta thôi chứ? Ta có đáng giá như vậy sao?” – Từ Phong hỏi.
“Ha ha, đáng giá chứ. Nghe tin ngươi bị bắt, chúng ta đến đây để đưa ngươi ra.” – Mai Nhất Thiên tủm tỉm cười.
“Ta đã từ chối gia nhập Mai sơn trang, ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì mà bỏ tiền chỉ để đưa ta ra ngoài? Nếu ngươi nghĩ rằng ngươi hành động như vậy thì ta sẽ cảm kích rồi gia nhập Mai sơn trang thì ngươi đã lỗ vốn rồi đấy.” – Từ Phong dựa vào những cây trụ gỗ thô to ở buồng giam, nhẹ nhàng nói với giọng bất cần.
“Ban đầu ta cũng có ý định như thế, nhưng sau đó thì không. Ta chỉ đơn giản muốn kết giao với ngươi mà thôi.” – Mai Nhất Thiên nghiêm nghị nói.
“Kết giao với ta? Chậc chậc, đại công tử của Mai sơn trang lại đi kết giao với một tên thợ săn nghèo nàn, rách rưới và u muội. Có đáng không? Nếu việc này mà truyền ra, thật không biết danh vọng của ngươi ở Mai sơn trang sẽ giảm thấp đến mức nào.” – Từ Phong lười biếng đáp.
“Xưa nay ta làm việc không hề câu nệ tiểu tiết. Ta thích làm gì thì ta làm cái đó. Ta thích kết giao với ngươi thì ta cứ kết giao. Ai muốn nói gì thì nói, ta không quan tâm.”
“Thật sao? Ở Đại Hoàng Thiên triều ngươi chắc chắn là một kẻ lập dị. Trong mắt cha ngươi, ắt hẳn ngươi là một đứa con khó bảo nhỉ?” – Từ Phong hứng thú mở lời trêu chọc.
“Điều này thì ngươi nói đúng rồi.” – Mai Nhất Thiên cũng không ngần ngại gật đầu.
“Ha ha ha… Vậy được, ta cũng sẵn sàng kết giao với ngươi.” – Từ Phong cười to đáp.
“Vậy ắt hẳn ngươi cũng là một kẻ lập dị nhỉ?” – Mai Nhất Thiên phản pháo.
Từ Phong đang cười bỗng nhiên im bặt. Hắn nghiêm túc đánh giá Mai Nhất Thiên rồi lại cười to hơn.
“Ha ha ha… Được. Ta nghĩ chúng ta không chỉ có thể làm bạn, chúng ta còn có thể trở thành tri kỉ.”
“Tốt. Người tri kỉ này ta cũng nhận rồi. Hôm nay chúng ta không say không về.” – Mai Nhất Thiên cũng cười phá lên.
“Ngươi tuổi còn nhỏ như vậy còn học đòi uống rượu mà không sợ cha ngươi đánh đòn sao?” – Từ Phong chế giễu.
“Ha ha, ta nghĩ ngươi cũng không hơn ta bao nhiêu tuổi đâu.” – Mai Nhất Thiên đáp trả.
“Cái này thì ngươi đoán đúng. Được rồi, chúng ta đi.” – Từ Phong cười dài.
“Được, cùng đến Túy Ngư lâu(1).”
Sau đó, ba người cùng rời khỏi ngục giam.
…
Đây là một căn phòng xa hoa cực điểm với đầy da của các loài thú quý hiếm như Cửu Ngọc Sư, Kim Tử Hổ, Bách Lý Ngư, Vạn Thanh Điểu… và rất nhiều các đồ gốm giá trị liên thành như Vạn Tế Lô, Ninh Huyền Ngọc Bội, Huyễn Phong Giác… Thậm chí ngay cả gạch lát căn phòng cũng là loại đá Vạn Hà Sa quý hiếm.
Giữa căn phòng, một lò thuốc bốc khói nghi ngút. Hương linh dược thoang thoảng khắp ngõ ngách. Với những người sành sỏi, không khó nhận ra đây là mùi hương của một gốc Dưỡng Thần thảo quý hiếm có tác dụng xoa dịu mệt mỏi, hỗ trợ luyện công. Linh dược Dưỡng Thần thảo vạn kim khó cầu, có tiền chưa chắc đã mua được, nhưng ở nơi đây nó không được luyện thành đan dược mà lại chỉ được dùng để tô điểm thêm cho căn phòng, chỉ thế thôi cũng đủ để biết mức độ phung phí của chủ nhân nơi này.
Trong căn phòng lúc này chỉ có hai người. Người đang đứng cúi đầu ở phía sau nơm nớp sợ hãi nói:
“Bẩm đại nhân, mọi việc vẫn tiến triển theo kế hoạch ban đầu. Tuy có chút rắc rối làm chậm tiến độ, nhưng tiểu nhân sẽ nhanh chóng giải quyết.”
“Hừ, ta để ngươi làm việc cho ta là đã để mắt đến ngươi. Ngươi còn chậm chạp thì ta không ngần ngại tìm người khác.” – Người phía trước hừ lạnh.
“Vâng, vâng. Đại nhân yên tâm. Tiểu nhân sẽ đích thân xử lý những việc này. Tiểu nhân cam đoan kế hoạch sẽ diễn ra với tiến độ bình thường. Tiểu nhân đảm bảo kế hoạch sẽ hoàn thành đúng thời hạn.” – Kẻ đứng sau run rẩy đáp.
“Về bốn Thiên triều, ngươi cần thời gian bao lâu?”
“Đại nhân yên tâm. Tiểu nhân lấy đầu cam đoan ít nhất hai năm nữa bốn đại Thiên triều sẽ có nội loạn.”
“Thiên triều nào sẽ là khởi đầu?” – Giọng nói khàn đặc tiếp tục vang lên.
“Bẩm đại nhân, Đại Hoàng Thiên triều sẽ là nơi bắt đầu đầu tiên.” – Tên đứng sau vẫn cung kính trả lời.
“Đại Hoàng Thiên triều? Được rồi, lui đi.”
“Vâng, tiểu nhân cáo lui.”
Một cơn gió thổi qua làm áo choàng đen của kẻ duy nhất còn lại trong căn phòng phất phơ bay múa. Kẻ bí ẩn nhìn về phương nam, hắn chầm chậm nói:
“Trần Nghĩa, Từ Phong. Loạn thế sắp đến, ta đang chờ sự thể hiện của hai người các ngươi. Hi vọng các ngươi không làm ta thất vọng.”