CUỘC CHIẾN VỚI QUỶ SAY Tác giả: SNCST.VT
Nguồn : 4vn
Thể loại: Giả tưởng, thần thoại, võ thuật
Lời tựa:
"Thế giới đang yên bình, bỗng dưng có một loài quỷ xuất hiện, chúng cũng gần giống con người, có đủ tứ chi và đầu óc suy nghĩ. Nhưng chúng không ham ăn tục uống, không tham lam vô độ, không háo sắc hoang dâm. Chúng làm theo mệnh lệnh, không nói lý lẽ, bất chấp tất cả, không biết sợ hãi, thật giống với những kẻ tử vì đạo. Nhưng trên hết là chúng mạnh mẽ, đáng sợ, và nhiều ma thuật kinh hồn.
Gặp thiên địa dị tượng không ai lý giải nổi, nhiều người cũng chỉ gật gật, lắc lắc rồi cho qua, bảo có ma quỷ xuất hiện thì liệu mấy người tin không, hay phải đợi đến khi chúng phá tan quá nửa trái đất này thì mới biết được? Trái đất có khoa học công nghệ phát triển, khoa học của chúng còn phát triển quá mười lần như thế. Trái đất có đông người, chỉ cần ấn một nút chúng có thể xóa sổ cả một quốc gia. Bọn quỷ ấy có nguồn gốc từ đâu? Ai sẽ tin và chống lại chúng?
Không phải người nào cũng như thế, có những thanh thiếu niên mang trong mình nhiệt huyết và suy nghĩ khác với phần đông nhân loại. Họ là những nam nhi còn chưa rõ mùi đời, chưa biết mùi phụ nữ, chưa biết tham tài cố vị, nhưng mỗi người đều có bản lĩnh không nhỏ, sẵn sàng làm những việc không bình thường. Có một chút sợ hãi, một chút ngờ nghệch, một chút hài hước, nhưng trên hết là tình yêu, là ý chí sẵn sàng chiến đấu, để bảo vệ người thân, để bảo vệ quê hương. Liệu họ có thể cứu được thế giới này không, hay nhân loại phải chờ tới ngàn năm cách mạng trong kiếp nô lệ mới xuất hiện vị cứu tinh nào đó giải thoát cho tất cả?"
MỤC LỤC
Chương 1: Chạy, chạy, chạy
Chương 2: Chú Thích, liệu có phải?
Chương 3: Bức ảnh kỳ lạ
Chương 4: Chỉ còn cách bỏ trốn
Chương 5: Ơn trời! Mày đây rồi
Chương 6: Câu chuyện bắt đầu: Bát phở sáng
Chương 7: Siêu thị cái gì cũng có
Chương 8: Mải xem quên xừ nó hẹn
Chương 9: Đụng độ chốn đường hoang
Chương 10: Nghiện, hay là ma quỷ?
Chương 11: Bây giờ không chạy thì còn chạy vào lúc nào!
CUỘC CHIẾN VỚI QUỶ SAY
Tác giả: SNCST.VT
Nguồn: 4vn
Chương 1
Chạy, chạy, chạy
Vậy là đã qua cơn nguy hiểm, đường phố lại đông đúc, nhộn nhịp như bình thường. Có mấy chiếc xe lăn kềnh ở lề đường, rồi cả một vụ đâm nhau, xe máy đập vào cột điện vỡ đèn, vỡ yếm, xe đạp méo vành, bay ghi đông, nhưng không ai chết hay bị thương gì đáng kể. Cách đó không xa có tiếng phàn nàn líu ríu không rõ trên vỉa hè, mấy người cặm cụi phủi sạch bụi trên quần áo, đôi khi lại có người đưa cặp hay túi xách lên phía trước để chắn đám bụi lá cuốn tung trong cơn gió ào ào qua. Thỉnh thoảng có một vài nhóm túm tụm rì rào, có người đi bộ lại cứ ngỏng cổ lên nhìn trời, vài cô kéo váy lên túm lại để lộ đôi chân trần trắng trẻo chạy như vịt, có đám lại cười khoái chí vang cả góc phố. Tuy nhiên phần đông phương tiện giao thông trên đường cứ lao đi một mạch, không để ý tới quang cảnh xung quanh.
Ngoài ô tô, xe máy, nhìn khắp con phố cũng chẳng tìm thấy cái xe đạp nào mà bánh lại quay tít không khác gì được lắp động cơ như ở chiếc xe cào cào này. Mặc cho thế giới người đi xe đạp cứ ung dung như ngoạn cảnh, riêng hắn vẫn phóng hết tốc lực. Miệng thở không ngừng, mắt căng không chớp, hắn guồng chân, nhấn mạnh đến mức thỉnh thoảng trượt cả bàn đạp. Giữa những làn xe chạy loang loáng lướt qua không ngớt, hắn chẳng cần biết nguy hiểm hay đoạn ngược chiều, cứ luồn lách phóng một mạch, vậy mà trong đầu vẫn còn mong có thể nhanh hơn nữa.
Nhiều người đi đường thấy hắn thì phát hoảng, phải dạt ra xa, có mấy bác xe máy đang phóng ầm ầm phải phanh cứng lại, suýt ngã, vừa thở phì phì vừa cáu tiết chửi bậy. Hắn thì không bận tâm điều đó, vì ai nấy có mắng chửi gì cũng đều nhanh chóng mất hút ở phía sau. Tuy nhiên, cứ cắm đầu cắm cổ lao hộc tốc được nửa quãng đường thì hắn thở không ra hơi nữa. Dừng xe bên vệ đường, tựa vào gốc cây sữa, hắn há miệng như cá hớp lấy hớp để không khí vào trong buồng phổi đã cạn, hai mắt hoa hết cả lên. Sau một hồi chạy ma-ra-tông trên xe, đầu tóc chàng trai trẻ bơ phờ, quần áo xộc xệch, cả người phừng phừng tỏa nhiệt nhưng hơi nóng phả ra lại tan biến ngay vào trong không khí, đôi tay hắn còn run run vì lạnh.
Hoàng. Mười tám tuổi. Học sinh lớp mười hai, trường Chuyên cấp ba. Đúp một năm.
Khi hơi thở nhẹ dần, Hoàng xem xét lại trang phục một chút, phủi đi lớp bụi bám trên quần áo. Quãng này cũng có nhiều người qua lại nhưng ít xe cộ và bớt ồn ào hơn lúc nãy. Thời tiết có vẻ mát mẻ, không mấy người vội vã, chẳng ai chú ý tới hắn, chỉ trừ vài đứa trẻ con đi qua, có đứa còn bước tới, nhìn hắn một cái rồi lại chạy đi. Lúc này, Hoàng bất thần nghĩ về chuyện xảy ra mấy phút trước, chợt cảm giác không khí như vào giữa Đông, trên mặt đổ mồ hôi lạnh. Hơi run run, hắn khẽ ngoái lại đằng sau quan sát, rồi không dám nghĩ tiếp, lập tức lấy xe hùng hục đạp về nhà ngay.
Hoàng xưa nay vẫn biết bản thân không hoàn toàn bình thường, có lẽ cũng một vài người xếp hắn vào loại hơi hâm hấp và hoang tưởng. Nhưng cả đời chàng thanh niên này chưa bao giờ nghĩ tới những gì quái gở vừa diễn ra đối với hắn, mà sự việc vẫn còn rõ mồn một trong trí óc như thế, chắc là sự thật chứ chẳng phải chuyện hoang đường. Trong đầu Hoàng cảm thấy như có thứ gì đó kinh khủng đang đuổi theo sau lưng, hai tay siết chặt ghi đông, nghiến răng, hắn gồng chân đạp nhanh hơn. Có điều, cứ như vậy được thêm nửa đường nữa thì mỏi rã, căng cứng cơ bắp, rốt cục hắn đành phải từ từ thong dong đi về nhà. Có lẽ một phần cũng vì không khí trên đường lớn quang đãng dễ chịu, không còn áp lực của bóng tối nữa.
Vài phút sau thì về đến ngõ, cũng chỉ còn mấy trăm mét nữa thôi là về tới nhà rồi, không khí vẫn bình ổn và dịu mát. Ở giữa đường có đám trẻ nhỏ đang nô đùa nên Hoàng xuống xe và dắt bộ, dù sao như vậy cũng khiến đôi chân thấy thoải mái hơn. Hoàng học trên thành phố này từ năm mới vào cấp hai, suốt sáu năm liền hắn ở cùng với chú ruột, vì nhà cô chú không phải có điều kiện lắm nên chỉ sắm được một căn ở sâu trong ngõ chứ không phải gần chợ hay mặt đường gì cả. Ngõ dẫn từ mặt đường lớn vào đến nhà được cái cũng không quanh co vòng vèo gì, chỉ có điều nó dài cũng vào tầm mấy trăm mét chứ không ngắn. Suốt con ngõ này chỉ thấy mỗi bọn trẻ và lác đác vài người lớn, có một ông thợ điện mặc áo xám đang chọc ngoáy ở trên cao, cái thang hơi rung rung nghe “cót két, cót két”. Tuy hơi vắng vẻ, nhưng ít nhất cũng không có cảm giác bị đe dọa.
Nhìn lũ trẻ thích thú chơi chạy đuổi cười rộn cả ngõ nhỏ, tự dưng Hoàng thấy bớt sợ hơn một chút. Nhưng rồi ngay lập tức những hình ảnh về vụ việc khi nãy hiện trở lại trong đôi mắt hắn, đáng sợ chẳng khác nào trái cấm đóng sọ người. Tuy không bị run bắn lên, nhưng không khỏi có cảm giác hoảng hồn, có điều thực tế là đang ở một nơi khá an toàn nên hắn mới dám nghĩ tiếp. Thậm chí sau vài giây rối rắm, hắn đâm ra nghi ngờ về tính đích xác của chuyện ấy hơn là tiếp tục sợ nó. Những suy nghĩ cứ miên man chạy loạn trong đầu.
“Chúng là ai? Liệu chúng có phải là bọn nghiện không nhỉ?… Chúng rất giống bọn nghiện, nhưng…”
“Khoan đã… Liên quan gì đến trời tối?… Tại sao trời tự dưng tối om như thế, rồi đúng lúc này bọn chúng lại xuất hiện?”
“Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao chúng muốn bắt mình cơ chứ?”
“Chúng… không thể nào… chúng… không phải là người. Không thể, vậy lẽ nào… chúng… là ma?”
“Liệu có liên quan gì đến vụ Tru tiên luyến mà mình và thằng kia định xây dựng không nhỉ?”
“Không, làm gì có ma! Chẳng có quái vật gì hết. Nhưng, nhưng cũng không thể là giả, chúng đã đánh mình cơ mà. Hic hic, rõ ràng là bị bóp cổ… còn bị đánh nữa… đến bây giờ vẫn còn đau!”
Hoàng sờ sờ một tay lên cổ mình, vẫn còn thấy ran rát và cái cảm giác nghẹn họng lúc bị bọn người kia bóp cổ.
“Làm thế nào bây giờ?”
“Thôi được rồi, hay là mình ngủ gật và nằm mơ.”
“Cũng không phải vậy. Không thể! Hay là mình bị thay đổi ký ức nhỉ, cái kiểu de-ja-vu gì gì đó mà thằng Ken có lần nói…”
“Vậy chẳng lẽ những gì vừa nãy… không phải là thật hay sao?”
“Hay chúng là… bọn bắt cóc, và… mình bị lú lẫn?”
…
Sau một hồi suy nghĩ, vẫn không thể lý giải được gì về sự việc quái đản vừa trải qua, Hoàng đã tự đặt ra một nhiệm vụ là phải về báo cáo với ông chú của mình. Chú ruột mà hắn đang ở cùng là cảnh sát, làm trong ngành điều tra, hắn cho rằng chú ấy có thể có năng lực để giải quyết vấn đề khủng khiếp này, vì chú ấy là người lớn.
“Đó là phương án duy nhất, cần thiết, phải được thực hiện ngay!”
Hoàng khẳng định điều đó trong đầu, nhưng được một lát thì hắn lại thắc mắc:
“Liệu chú ấy có tin không? Lấy gì làm bằng chứng bây giờ?”
“Một người không mê tín làm sao tin chuyện này chứ. Mà kể cả người mê tín, nếu nói ra như vậy liệu có ai tin đây?”
“Nếu không tin thì làm thế nào bây giờ? Nếu chú ấy tin thì…”
Về đến đầu ngõ nhỏ nhà mình, đôi chân Hoàng quen đường tự động quặt sang lối rẽ vào xóm. Đầu xóm là một ngôi nhà có kiến trúc hơi cổ, cánh cửa sơn màu đỏ đóng chặt, sau lớp kính cửa là rèm che kín bưng, có tiếng lạch cạch khẽ vang lên, chắc vì gió thổi qua.
Ngôi nhà này chiếm một khoảng đất tương đối rộng ngay đầu veo, địa thế khá đẹp, đôi khi bị phàn nàn vì chắn hết không gian trước mặt của mấy ngôi nhà phía sau. Chủ của nó là một cặp vợ chồng già, đặc biệt ở chỗ cứ mùa hè thì ông già ở, còn mùa đông thì lại có mỗi bà cụ ở. Nhà này rất ít khi mở cửa vào buổi sáng, một tuần nay cũng không hề thấy bà cụ đâu, cứ đóng như vậy suốt. Ngoài ra còn có một điểm khác người nữa, đó là nó chỉ có một tầng nhưng tương đối cao, và tường bao thì xây cao vút như tường thành. Đối với bọn trẻ con ở xóm, ngôi nhà lúc nào cũng kín như một thế giới khác. Thậm chí có đứa còn bảo trong nhà có ma, hay có nhiều ông kẹ. Vẫn biết rằng bà cụ rất hiền (còn ông cụ thì hơi dữ), nhưng dù sao lũ trẻ trong xóm vẫn cứ thấy sờ sợ, có lẽ bởi ngôi nhà này có vẻ ma quái so với những ngôi nhà khác. Tuy nhiên dần dần rồi cũng quen, đám trẻ chiều chiều vẫn cứ ra đây đùa chơi, hóng mát, lê la trước hiên nhà. Chúng chỉ không dám ra vào ban đêm, và không dám nhòm vào trong nhà mà thôi.
(hết chương 1)
Last edited by thichviettat; 13-01-2016 at 02:06 PM.
CUỘC CHIẾN VỚI QUỶ SAY
Tác giả: SNCST.VT
Nguồn: 4vn
Chương 2: Chú Thích, liệu có phải?
Lúc này ngồi ở bệ hiên dưới cửa ngôi nhà đầu veo ấy là một đứa nhỏ, vừa đung đưa chân vừa cặm cụi nhìn cây bàng ngay trước mặt, chẳng hiểu tìm được điều gì lý thú ở gốc cây ngoài mấy cái lá úa mà gù cả lưng ngó chăm chăm vào đó. Mải mê suy nghĩ, lúc ấy Hoàng mới ngước lên nhìn, tức thì vẻ hốt hoảng trên gương mặt bỗng tan dần. Không ngờ đó chính là thằng Trung, ở trên Thủ đô hẹn về chơi.
“Ôi! Mình quên mất, lúc nãy đang lo nó không biết đường, may quá nó đã về được đến đây rồi. Phù!”
Nhác thấy bóng người dắt xe đến, thằng bé kia vội ngẩng lên nhìn, chớp chớp mắt mấy cái rồi toét miệng cười, gương mặt trẻ con lộ rõ vẻ hân hoan:
– A, anh Hoàng. Anh đi đâu về đấy?
Vốn đang mải miết suy tư về sự việc đáng sợ vừa qua, lúc này nhìn thấy đứa em cười tươi tâm trạng Hoàng chợt đỡ hẳn. Hắn tạm thời nén chuyện kia lại, tiến về phía thằng em.
Thấy cái mặt ngô nghê của thằng này là đã khó nhịn được cười rồi. Thoắt cái mấy năm không gặp mà nó thay đổi khá nhiều so với trước, người lớn phổng lên, chỉ có cái bản mặt oắt con, nghịch ngợm, nhăn nhở, lại có tí ngờ nghệch thì vẫn thế.
Trung. Em họ của Hoàng. Mười một tuổi. Học sinh lớp sáu, sống tại Thủ đô.
Thằng cu vừa trông thấy ông anh liền nhảy ngay xuống bước đến, còn Hoàng thì tiến lại dựng xe, gương mặt vốn đang đăm đăm cũng nở ra một nụ cười như quên cả lo lắng:
– Đi ăn sáng chứ đi đâu. Thế mày về lâu chưa?
Trung bước tới gần, mắt dòm ngay vào giỏ xe còn miệng vẫn đáp:
– Em vừa mới về lúc nãy, khoảng mươi mười lăm phút thôi. Mà cái gì đây?
Hoàng không trả lời, quay đầu ngó quanh, rồi nhìn thằng nhỏ hỏi tiếp:
– Có ai về cùng nữa không?
– Không. Em chỉ đi một mình thôi… Ui, sách à, sao nhiều vậy…
Hoàng có chút bất ngờ, tiến đến bên cạnh ngắm nghía đứa em, chặc lưỡi:
– Ái chà chà, đi một mình cơ à. Hai năm không gặp, nom nhóc mày lớn phết rồi nhỉ! Vậy mày vào đây bằng xe ôm, xích lô, hay là chú Thích ra đón?
Hoàng vừa khen vừa xoa đầu, vỗ vỗ vào vai và lưng thằng nhóc. Thực lòng hắn cũng thấy vui vui vì đứa em mình đã lớn thế này rồi.
Trung quay ngay lại, tỏ vẻ không thích bị xoa đầu:
– Ái, ngứa. Đâu có, anh đừng có coi thường, em tự đi bộ vào đây đấy.
Giờ thì lộ rõ vẻ ngạc nhiên, Hoàng nhìn kỹ lại đứa em họ của mình, dò xét nét mặt tự tin của nó:
– Úi giời, đi bộ bốn cây số á! Tiến bộ gớm, hồi trước rủ đi chơi mày nhát chết lắm cơ mà, có ra hồ Tây thôi mà còn không dám đi. Dạo này giỏi dữ nha!
Thấy thái độ ông anh như thế, Trung khoái trá tít mắt cười hì hì:
– Đùa đấy. Em về cùng với anh Tiên. Chứ đi một mình thì… ngại lắm!
Hoàng phồng mũi, cười phì, toan cốc cho nó một cái:
– Thằng lỏi con, biết chém gió với cả anh à! Thằng Sứt ấy hả, thế nó đâu?
Trung chưa kịp trả lời, thì đằng sau có âm thanh nhẹ nhàng vui vẻ vang lên:
– Sứt cái gì mà sứt. Tao đây.
Hoàng ngoái lại nhìn, thấy một chàng trai xuất hiện ở chỗ bụi cây gai xanh rì, nơi có con đường mòn dẫn ra bãi cát lớn phía sau. Thằng nhóc ấy có gương mặt khôi ngô, kiểu mặt mà đi bán hàng thì rất dễ lừa người, bước chân khoan thai, trông cũng ra dáng thanh niên gớm.
An Tiên. Anh họ của Hoàng. Mười bốn tuổi. Học sinh lớp chín, sống tại Thủ đô.
Vẻ mặt tươi tỉnh, Tiên rảo bước nhanh hơn lại chỗ hai đứa, nhìn Hoàng hỏi han:
– Mày đi đá bóng về đấy à? Có túi gì mà to vậy?
Không tránh được tò mò, Tiên dòm vào cái túi nơi tay thằng Trung, rồi giở ra xem xét. Trong ấy có mấy quyển sách và một cái máy tính, nãy giờ nó xóc tưng tưng suốt quãng đường Hoàng phóng xe, chẳng biết có bị ảnh hưởng, chập mạch gì không.
An Tiên là con út của chị gái bố Hoàng, và bằng tuổi với em trai hắn. Thực là lâu không gặp đứa nào trông cũng khác cả. Hoàng để ý quan sát thấy thằng này mới mấy năm mà phổng phao hẳn, đúng là đang tuổi lớn, phong cách cũng có nét chững chạc hơn trước, không hề giống cái đứa be bé thấp thấp mà nghịch như quỷ ngày nào. Có điều nhìn nó diện quần chùng áo dài, cứ cảm giác vừa nhỏ vừa lớn, chắc tại đang bắt đầu trưởng thành, trông khá ngộ nghĩnh.
Hoàng hỏi:
– Đi đâu mà chui tít ra đằng sau ấy thế. À, mày được nghỉ mấy ngày mà về đây?
– Thì ra, toàn sách với… máy tính à. Ờ, được nghỉ một tuần. Sách gì mà dày thế, ái chà Nghìn lẻ một đêm, nặng đô nhỉ. Ồ có cả Phong Vân nữa này, truyện này hình như nổi tiếng lắm phải không, tao cũng chưa đọc thử.
Nghe giọng tỉnh bơ của Tiên, Hoàng không khỏi ngạc nhiên:
– Cái gì, một tuần? Dịp gì mà nghỉ nhiều vậy? Đã đến Tết đâu?
Cứ coi như không, Tiên lôi hẳn cái túi ra xem, ngẩng lên chặc lưỡi:
– Thì… mấy năm nay anh em không gặp nhau, chẳng lẽ không về chơi được lấy một tuần. Để rồi cho mày xem, tao không như ngày xưa nữa đâu. Mà thôi, mày về cất xe, rửa ráy đi đã!
Nghe cái câu “tao không như ngày xưa nữa đâu” mà Hoàng cũng đâm ra tò mò, nhưng ý nghĩ “về nhà” làm hắn sực nhớ ra chuyện quan trọng đang cần làm. Sắc mặt hơi tái đi, giọng hắn cũng trầm xuống:
– À ừ… chúng mày đợi tao tí nhé!
– Nhanh lên đấy!
…
Giọng thằng Trung hau háu vang lên:
– Đâu, cái gì hay, đưa em xem… Để em xem trước!…
Hai đứa nó chúi mũi vào nhau xem cái túi sách, không phát hiện ra sắc mặt Hoàng vừa vụt thay đổi, còn hắn đạp chân chống cạch một cái rồi lách cách vừa dắt vừa chạy về nhà.
Lúc này, trong cái sân chung của cả xóm không thấy ai rỗi rãi ra chơi cả, nhà nào cũng có việc của nhà nấy. Bên kia có tiếng càu nhàu của ông râu xồm – đạp xích lô, với cô con dâu mới, cô này xem chừng vụng về nên hay bị quạt. Nhà làm hàng mã đối diện thì bận tíu tít với đống đồ người ta đặt hàng, ngựa giấy voi giấy phơi đầy trước cửa. Ồn ã nhất là nhà ông bác làm cơ khí ở ngay bên cạnh nhà Hoàng. Nhà bác này ham việc chẳng thiết nghỉ ngơi gì, lúc nào cũng thấy tiếng khoan thép ken két, tiếng búa nện rầm rầm. Ai không quen mà đứng gần mấy phút thì ù hết lỗ tai, lại ở đây thêm nửa tiếng nữa thì đầu óc phát điên. May ra đến tối cái xóm này mới được yên bình.
Về tới cửa, thấy cổng sắt chỉ khép hờ, Hoàng khẽ đẩy mở rồi dắt xe vào sân. Trong sân vẫn thấy bừa một đám lá rụng tán loạn từ cây sữa rơi xuống, xem chừng hôm nay “bà chủ” lại lười rồi. Phía góc sân có một chiếc Wave Thái cũ đang được khóa càng, và một con xe ga mới cứng siêu bự, khóa chặt bánh, trên xe còn treo một túi đồ ăn vừa đi chợ về. “Chắc nhà này dậy rồi đây”, Hoàng lẩm bẩm, lật đật dắt xe đạp sang góc sân trống. Hắn nghiêng đầu ngó qua cửa sổ, nhưng trong nhà không thấy ai cả. Cửa mở toang, im ắng, có cảm giác gì đó là lạ, hình như xuất phát từ khoảng tối sâu phía cuối gian bếp.
Những khoảng tối đối với Hoàng lúc này chẳng khác gì nỗi ám ảnh vẫn đeo bám. Một cảm giác bất an trỗi dậy trong người chàng thanh niên, cứ như có thứ gì đó từ quá khứ tràn về rồi nhuốm hết bầu không khí trong căn nhà có vẻ tĩnh lặng và vắng tanh này. Hoàng chợt cảm thấy nôn nao khắp người, hơi thở bỗng trở nên gấp gáp, hắn lập tức dựa xe và lao vào trong nhà, vừa chạy vừa gọi:
– Chú Thích, chú Thích! Chú Thích ơi!
Tiếng gọi của Hoàng chói lói, vang khắp căn nhà, như muốn phá tan hết những u tối đang đeo bám theo mình. Chợt hắn phát hiện, hình như có ai đó đang ở trong phòng tắm nhưng không lên tiếng trả lời. Rõ ràng là tiếng nước chảy róc rách, rồi tiếng xối vòi hoa sen, có làn khói mỏng ấm áp bay ra từ khe kính nhỏ in hình hoa văn nổi phía trên cao, cùng với mùi sữa tắm pha nước hoa nổi tiếng dành riêng cho phụ nữ. Gấp quá Hoàng liền chạy xộc vào, nhưng vừa bước tới bàn ăn thì hắn giật mình nghĩ lại “chắc là cô Lan Anh”. Đang lúc rối trí, hắn quay vội ra rồi lại hét toáng lên:
– Chú Thích! Chú Thích ơi!
Rồi hắn lịch bịch chạy lên cầu thang, chạy được đúng ba bước thì gặp ngay ông chú mà hắn réo tên nãy giờ đi từ trên gác xuống. Bước chân ông chú sầm sập vội vã, chỉ nghe là đã thấy thái độ có vẻ không bình thường.
Chú Thích không thuộc dạng đô con, nhưng khá đậm người, cơ thịt săn chắc do chăm tập luyện thể thao. Nét mặt của người đàn ông này nhiều năm không thay đổi, mang vẻ sương gió, hơi rô rỗ nhưng không vì thế mà gây mất cảm tình. Xét cho cùng thì ông chú không đẹp trai mấy, nhưng Hoàng từng nghe nói ngày trước ông ấy có nhiều bạn gái lắm, thậm chí tới giờ vẫn đầy cô theo. Ông chú này có đặc điểm: khi cười thì dễ nói chuyện, tán gái mồm dẻo như kẹo, nhưng lúc chú ấy tức lên thì kẻ khác hãy biết đường mà không nên rườm lời. Về chuyên môn công tác, chú Thích được liệt vào hạng hung tinh của bọn tội phạm, không ít thì nhiều cũng hơn được vài ông cùng phòng trong sở cảnh sát thành phố. Một kiểu người rất thực tế, không quan tâm nhiều đến mấy chuyện vụn vặt, và có độ mê tín rất thấp. Mặc dù câu chuyện của Hoàng mang điểm then chốt là rất khó thuyết phục, trong khi hắn lại chưa hề chuẩn bị cách trình bày cho hợp lý, nhưng sự việc xảy ra khi nãy quả thực vô cùng đáng sợ, Hoàng cho rằng chú Thích là người biết suy xét, nên hoàn toàn có thể tin tưởng.
Thấy thái độ của ông chú hình như không được nhẹ nhàng lắm, sự vội vã trong Hoàng cũng giảm bớt, nhưng rồi cơn hoảng loạn không kìm được lại bùng lên, hắn vẫn hét lên như vớ được phao cứu sinh:
– Chú Thích! Chú…
Tiếng hét lớn bất chợt tắc nghẹn, cơn sóng trào kia trong chớp mắt đã bị đông cứng.
Chú Thích vừa nhìn thấy mặt Hoàng đã cau rúm chân mày, không biết có liên quan gì đến dư âm của vụ đồng hồ báo thức lúc sáng không. Hai mắt chú trừng trừng như lóe lên một cách dễ sợ, chỉ tay quát:
– Thằng kia, mày làm cái gì mà cứ ầm ầm ĩ ĩ lên thế hả? Cháy nhà à? Mới sáng ngày ra… mà sao mày nhếch nhác thế?
– Nhưng…
Hoàng như bị át vía im thít, ngập ngừng không ra câu. Chú Thích vẫn chưa hạ giọng, gắt lên:
– Có chuyện gì, không nói mau đi?
Cổ họng nghẹn lại như hóc phải cục đá, hắn nhìn chú mình không chớp mắt, miệng cứ há ra mà không nói nên lời, mọi tiếng kêu cứu trong đầu tan biến sạch.
“Cái nhẫn! Cái nhẫn! Chính là cái nhẫn ấy!”
Da mặt tê rần, Hoàng như chết lặng đi, chỉ vì nguyên nhân duy nhất, trên tay chú Thích có một chiếc nhẫn la-de đang lấp lóe đỏ.
Sự việc không thể tin được. Xuất hiện nhanh quá.
Nếu có điều gì chờ đợi Hoàng ở căn nhà này thì đây là thứ hắn không ngờ tới nhất. Sự sợ hãi tiềm ẩn đã bùng lên và bao trùm lấy chàng thanh niên. Chỉ trong tích tắc Hoàng bị giam cứng ở giữa cầu thang, toàn thân mất đi cảm giác, giống như đang chìm vào trong bóng tối. Một ngày vừa mới bắt đầu mà bao nhiêu thứ khủng khiếp nhất đều đổ dồn hết vào hắn.
Chú Thích chớp chớp mắt, lấy làm khó hiểu, nét tức giận thay bằng vẻ ngạc nhiên, hỏi lại:
– Ơ hay, cái thằng này, mày bị làm sao thế? Có chuyện gì thì nói đi xem nào. Thần kinh à?
Hoàng ngây người như tượng gỗ, không dám thở mạnh, chỉ lẩm bẩm rất khẽ:
– Không, không có gì ạ!
– Hừ, mẹ sư nhà mày, ầm ĩ hết cả lên!
Chú Thích thở phì, đi ngang qua mặt Hoàng cứ ngó chằm chằm. Nét mặt chú nghi nghi hoặc hoặc, ánh mắt sâu xa khó dò, khiến Hoàng cũng không dám nhìn thẳng. Chú bước lạch bạch nốt mấy bậc thang, tiếng chân không nhẹ bớt. Cái quần soóc rộng của chú phập phồng như có gió lùa, chiếc khăn trắng lớn vắt trên vai đong đưa, và chấm sáng đỏ mờ từ mặt chiếc nhẫn hắt ra chạy loạn trên tường, trên tủ.
Xuống nhà rồi, ông chú còn bụp thêm một câu:
– Thằng hâm! To đầu bằng ấy rồi mà…
Chú rẽ vào phòng tắm, trước khi đi khuất qua gầm cầu thang còn ngước lên liếc Hoàng một cái nữa. Tia nhìn sắc và tinh vi làm hắn điếng người. Vẫn đứng chôn chân ở đó, hơi thở của hắn lớn dần, đến khi chú Thích vặn núm cửa phòng tắm cạch một cái, không rõ bằng can đảm từ đâu hắn chợt buột miệng hỏi:
– Chú… cái nhẫn ấy ở đâu đấy ạ?
Chú Thích gắt:
– Ở đâu mày hỏi làm gì!
Đến đây, Hoàng không kìm được hơi thở của mình gấp gáp trở lại, hai chân thoát khỏi trạng thái giam cứng chạy vội lên gác xép, như tìm đến chỗ trốn duy nhất vào lúc này, hắn mở ngay cửa hầm chứa đồ để chui vào.
(hết chương 2)
Last edited by thichviettat; 18-01-2016 at 12:15 PM.
CUỘC CHIẾN VỚI QUỶ SAY
Tác giả: SNCST.VT
Nguồn: 4vn
Chương 3
Bức ảnh kỳ lạ
Ở đoạn giữa cầu thang từ gác xép đi lên tầng hai có một cái cửa gỗ thụt vào phía trong, đó chính là cửa vào hầm. Lúc loay hoay mở Hoàng còn nghe giọng cô Lan Anh trong phòng tắm vọng lên câu được câu chăng.
– Gớm, anh làm… quát to thế!
– Quát cái gì, sáng ra… loạn nhà lên!
– Anh chỉ giỏi dọa trẻ con… Chúng nó về… chú thì cứ ngủ tít.
– Đứa nào về?
– Thằng Tiên… Trung.
– Tiên… thằng nào?
– Ơ, anh này bị ấm đầu à… cho lắm vào!
– Hai đứa ấy… Sáng nay… nó về chơi… dắt con bé Cà chua đi chơi…
– Ô, vậy hả. Hôm nay tự nhiên lại đông vui nhỉ…!
– À này, Hoàng ơi,… thằng An…
Mãi mới mở được cửa hầm ra, Hoàng đóng sầm ngay lại, câu cuối cùng mà hắn nghe được là tiếng cô Lan Anh, âm thanh ấy tưởng như cố hét lên với hắn nhưng cũng chỉ nghe loáng thoáng, chẳng rõ đầu đuôi, bởi vì hiện giờ Hoàng chỉ nghe thấy một thứ duy nhất là tiếng tim mình đập mà thôi.
Vì không kịp bật công tắc điện bên ngoài nên trong hầm hơi tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt rọi từ ngoài vào qua mấy ô cửa kính nhỏ, làm nó đỡ tù mù. Hoàng ngồi phệt ngay xuống đất, cạnh một đống sách cũ, thẫn người nhìn ô kính ngay trước mặt.
Cái khoang này gọi là hầm vì nó được xây ngầm và kín ở trong tường so với gian ngoài, diện tích không rộng lắm, trần thấp, thực ra giống như một hốc xép hay một cái kho nhỏ hơn là cái hầm. Nó dùng để chứa những đồ đạc lặt vặt ít sử dụng, sách báo cũ, và là nơi có tủ để đồ của Hoàng. Cũng vì nó kín, tương đối ấm cúng, nên những khi muốn ở một mình, nhất là mùa đông, Hoàng thường chui vào đây, đóng cửa, nhảy lên mấy tấm đệm xếp ở phía trong, đắp chăn, đọc sách, suy nghĩ, hoặc ngủ. Quả thực đây là một nơi khá lý tưởng cho những giây phút muốn tự kỷ hoặc đọc truyện.
Bây giờ không phải là lúc để làm những việc ấy, phía trên đầu có bóng đèn tròn rất sáng và ấm nhưng lại đang tắt. Hoàng thì bị ám ảnh bởi bóng tối nhưng cũng không dám trở ra nữa hắn đã chốt chặt cửa, chỉ muốn một mình, chỉ muốn được yên. Hắn bó gối, siết chặt, thu mình, lúc này trong căn hầm chẳng cảm giác thấy sự tồn tại của bản thân, chỉ có sự u ám, lạnh giá, thở, sợ, và tim đập.
Vẫn không rời mắt khỏi ô cửa, trong đầu Hoàng hiện rõ mồn một hai chữ khiếp đảm. Dần dần căn hầm có vẻ sáng hơn, nhưng trước mắt hắn thì càng lúc càng mù mịt. Tất cả những gì mà hắn đang nghĩ đến đều là những thứ con người không thể tưởng tượng nổi. Tất cả những gì kinh hãi nhất, khó tin nhất cũng không so sánh được với chuyện hắn vừa thấy. Hoàng lại rơi vào trạng thái hoảng loạn.
“Chú Thích… chú ấy… cũng bị như bác Hồng rồi. Bác Hồng bị chúng giả dạng đúng như thế… chúng đã đến tận đây rồi sao!”
Tiếng thở của Hoàng bắt đầu lẫn với tiếng hức hức, những tiếng rên mà hắn không kìm hãm được. Hai tay hắn đang run, hai đầu gối bó lại cũng đang run, thậm chí hai mép hắn cũng đang run lên lẩy bẩy, răng đập vào nhau cành cạch.
“Chú Thích cũng bị chúng bắt rồi. Làm sao bây giờ? Còn ai giúp mình bây giờ? Chết rồi, mình chết đến nơi rồi!”
“Ông trời ơi, chuyện này có phải là thật không vậy?… Sao nó lại đến với con?… Hic hic! Rõ ràng là thật mà, mọi thứ đều là thật hết mà… “
“Trời bỗng dưng tối om, rồi… một đám ma quỷ, đúng là ma quỷ. Tại sao chúng lại phục kích mình chứ? Nhẫn la-de… chúng không hề giống người, chúng là thứ gì? Thật đáng sợ! Bọn trộm cướp giết người không thể làm mình sợ như vậy được. Chúng còn biết… biến hình nữa cơ mà. Rõ ràng, rõ ràng… chúng là… ma, hic…”
Càng nghĩ hắn càng thấy sợ và hoảng hơn, đầu óc bắt đầu chắp nối bậy bạ, liên tưởng tới những thứ vốn cho rằng không có thực.
“Ma… ma… ma ư?”
“Nếu là ma… thì chúng từ đâu tới?… Tại sao chúng lại muốn bắt mình?”
“Chúng là ma… hay chúng chính là âm binh? Vậy thì chúng là quân của Diêm Vương rồi. Chúng muốn mình chết ư… hơ hơ… Mình tới số chết rồi sao? Mình đắc tội gì với Diêm vương mà ông ấy sai âm binh lên bắt?”
Mới mười tám tuổi, dù có lớn hơn các bạn đồng lứa một tuổi, cuộc sống cũng từng gặp nhiều khó khăn, nhưng chưa bao giờ Hoàng bị hoảng loạn đến mức như vậy. Mang trong mình một thân võ công mấy năm trời tu luyện mà hắn có thể vỗ ngực tự hào với đời, nhưng không thể giúp hắn chống đỡ lại những dòng suy tư kinh hãi, rối loạn, đang đè lên từng nhịp thở khiến cả cơ thể không ngừng run rẩy. Dường như lúc này chàng thanh niên mạnh mẽ như Hoàng cũng chỉ là một đứa trẻ nít, không hơn không kém.
Một giọt nước mắt ứa ra, chảy xuống tận cằm, rồi kéo theo những giọt khác cứ nối đuôi nhau lã chã nhỏ xuống đầu gối. Hoàng run, lạnh, chưa bao giờ cảm nhận rõ như vậy sự cô đơn, trống vắng, nhỏ bé, yếu đuối và sợ hãi. Những tiếng rên khàn khàn ngắt quãng bật ra khỏi cổ họng hắn, hắn khóc, việc mà rất lâu rồi hắn không làm. Khi còn chưa trưởng thành, hắn có thể chịu được người lớn quát mắng, có thể chịu được đòn roi của bố mẹ, khi vào cấp ba hắn đã có thể nhẫn nhịn khi bị kẻ khác sỉ nhục, nhưng giờ đây những tiếng than cứ tự động nấc lên như chỉ chực vỡ òa. Hoàng chưa bao giờ thấy lo lắng cho tính mạng của mình đến như thế. Trước mắt hắn, có lẽ là cùng đường rồi.
“Bố mẹ ơi, hic hic… con sắp chết rồi, chúng sắp bắt con rồi. Bà ơi… hu hu! Ai cứu con bây giờ?”
Hình bóng những người thân lần lượt hiện lên trong đầu hắn. Anh, chị, em, rồi đám bạn thân ở trường vẫn hay đú đởn, nghịch như quỷ sứ, chẳng có đứa nào ở đây cả. Hắn biết rằng tất cả mọi người đều thương hắn lắm. Hoàng khóc, nước mắt chảy ròng ròng, nghĩ đến cảnh mình bị bọn ma quỷ ấy giết, bị xé xác, bị băm vằm, đem vào chảo dầu sôi, chết không toàn thây. Đám tang Hoàng sẽ là tang lễ vắng mặt, chỉ với vạt áo đẫm máu trong quan tài. Cảnh Hoàng bị lũ quỷ bắt xuống âm phủ, mất tích, vĩnh viễn không còn ai biết đến nữa. Trong lời điều văn dành cho hắn, Nguyễn Thành Hoàng, một đứa trẻ mới lớn, sống ở cõi đời chưa đầy hai mươi năm, là trưởng nam và đang là niềm hy vọng sáng sủa trong một đại gia đình, mà bỗng dưng chết không siêu sinh. Họ sẽ khóc ngất, đau khổ vô cùng. Bà nội sẽ sao đây, từ khi ông mất, bà chỉ còn một mình, lại già cả, cứ trái nắng trở trời là hay ốm, ngày ngày chỉ mong con mong cháu, nếu biết tin đứa cháu đích tôn có mệnh hệ gì chắc bà khó mà chịu nổi. Một thành viên hết sức vui vẻ, một điểm sáng trong lớp học hết sức đoàn kết, mà đột ngột biến mất chẳng ai hay.
Suýt nữa Hoàng đã khóc thét lên, nhưng nỗi sợ đã khiến hắn vội vàng bịt lấy miệng, cố nín lại thành một đợt nấc giàn giụa. Cơn xúc động tột bậc ấy nguôi dần, cảm giác run rẩy theo thời gian cũng giảm bớt. Hoàng thả chân, ngồi thừ người ra vì mệt, bàn tay ướt đầy nước mắt buông thõng xuống qua ngực chạm phải một vật cứng, vang lên tiếng cạch nho nhỏ. Cúi xuống, tay hơi run, cởi cúc áo, Hoàng nhẹ nhàng lấy ra, đó là sợi dây chuyền bằng bạc vẫn đeo ở cổ. Một chiếc hộp hình tròn, dẹt, màu trắng bạc gần như màu bạch kim, rất sáng, vẫn móc ở dây chuyền. Như thường lệ, Hoàng khẽ cậy mở nắp và chăm chú nhìn.
Trong chiếc hộp mỏng ấy có dán một tấm ảnh tròn nhỏ, tuy nhỏ nhưng rất nét, trong ảnh là hình một cô gái rất trẻ – bạn gái của Hoàng, hắn luôn tự nghĩ như vậy. Một cô gái ở cách đây rất xa, một khoảng cách không ai có thể đoán biết, vì chính Hoàng cũng không biết gì hơn cả, chỉ luôn nghĩ rằng rất rất xa mà thôi.
Kể từ ngày có cơ may tìm được bức ảnh này, hắn luôn tâm niệm về một người con gái ở trong lòng hắn, một hình tượng mà hắn muốn tôn thờ tự lúc nào. Cuộc sống đối với mỗi người đều không phải luôn suôn sẻ, nhất là đối với một kẻ hơi khác thường như hắn thì một hình bóng để có thể tin yêu sẽ có một vai trò vô cùng quan trọng. Mỗi lần nhìn bức ảnh ấy, mường tượng ra một người con gái ở bên mình, Hoàng lại cảm thấy thư thái, dễ bỏ qua những điều không đâu, lại muốn cố gắng hơn trong mọi việc.
Bức ảnh nhỏ này đặc biệt ở chỗ, chất liệu của nó rất lạ, chắc chắn không phải là giấy mà là thứ gì đó gần giống với kim loại. Hơn nữa, khi trời tối vẫn có thể nhìn rõ, chỉ cần không phải là xòe bàn tay không thấy ngón – tối như mực – là được. Hoàng từng thắc mắc liệu có phải nó phát sáng hay không, nhưng chắc chắn không phải nó có điện hoặc dạ quang gì đó. Ngoài ra bức ảnh này dường như có ma lực, có cái gì đó rất lôi cuốn mắt nhìn giống như là lực hút vậy. Người trong ảnh vốn chỉ là ảnh thôi, nhưng nếu nhìn lâu một chút sẽ thấy càng lúc càng sống động, hệt như nhìn thấy người thật. Thực sự rất kỳ lạ.
Hoàng không chớp mắt, chưa một lần nào hắn chớp mắt khi ngắm người con gái ấy, hai tay nâng niu đưa chiếc hộp nhỏ tới gần hơn và ngắm thật kĩ. Chiếm toàn bộ khuôn ảnh là một gương mặt, có thể thấy ngay được cái vẻ hồn nhiên đọng trong ánh mắt như thứ gì đó trong suốt mà cứ dần dần lan tỏa khắp xung quanh, một thứ mà rất khó dùng thứ khác để diễn tả. Nhìn lâu lâu, rất dễ hình dung ra một khuôn mặt lớn hơn, rồi thoáng thấy cả thân hình, dường như thấy được cả một cô gái thực sự, nhưng nếu để tâm vào ngoại hình thì không còn thấy rõ khuôn mặt cô gái ấy nữa. Bình thường, nếu mỗi lần ngắm lâu như thế Hoàng thậm chí bị mê man đi, có thể lăn ngay vào giấc ngủ, để rồi ú ớ gì đó trong giấc mơ mà khi thức dậy sẽ chẳng nhớ gì hết.
Biết là bức ảnh này có hiệu ứng kỳ lạ, nhưng thường ngày Hoàng không lạm dụng điều đó, hắn có một cảm giác muốn ít động đến nó, muốn giữ cho nó càng kín càng tốt, giống như đó là một thứ vô cùng quý báu vậy. Lúc này hiệu ứng ấy đang có tác dụng, và lần này thì có điều gì đó còn đặc biệt hơn nữa, bắt đầu có cảm giác những u ám trong lòng dần bị xua tan. Không hẳn sự sợ hãi bị đẩy lùi, mà là cảm giác đó bị thay thế dần bởi một nỗi nhớ vu vơ. Chỉ là vu vơ không rõ, mà không ngờ cũng thấy chút da diết như là thật.
Bất giác Hoàng cất tiếng, âm thanh khẽ khàng như lời tự sự:
– Cậu là ai?
…
Không có lời đáp lại, chỉ thấy một thứ âm thanh cứ khe khẽ vang vọng mãi từ trong sâu thẳm, như đang thổ lộ lòng mình vậy.
– Tớ… tớ sợ lắm! Không biết tại sao nữa, tớ không hiểu được chuyện gì cả…
…
– Cậu, giúp tớ… vượt qua, nhé!
(hết chương 3)
Last edited by thichviettat; 13-01-2016 at 02:10 PM.
CUỘC CHIẾN VỚI QUỶ SAY
Tác giả: SNCST.VT
Nguồn: 4vn
Chương 4
Chỉ còn cách chạy trốn
“Cạch”.
Nắp hộp nhỏ đóng lại trong lòng bàn tay siết chặt của cậu thanh niên, dường như có điều gì đó vừa thay đổi trong căn hầm này.
Người Hoàng cảm giác kỳ lạ như có một dòng nước nhỏ xíu khẽ chảy liu riu trong lồng ngực. Dòng nước nhỏ ấy đang tiếp sinh lực và niềm tin cho hắn, tuy còn chưa hoàn toàn hết run, chưa thấy được sự tươi sáng ở phía trước, nhưng Hoàng biết rằng mình không thể chết như thế được. Máu anh hùng là một thứ rất ít nam nhi không bị nhiễm, nó cũng đang hòa trong huyết quản của Hoàng. Cuộc đời hắn còn biết bao mong ước và hoài bão, ít nhất cũng không thể chết một cách mập mờ được.
“Mình đã có thể vượt qua, thì còn có thể tiếp tục vượt qua. Làm sao dễ dàng chấp nhận như thế được, mình còn có bạn bè, phải cố lên!”
Cho sợi dây về chỗ cũ, hắn với tay lấy một chai nước trong thùng Aquafina gần đấy, bóc vỏ tu ực ực cho đỡ khát, tiện thể vã nước lạnh lên đầy mặt, rồi vén áo chùi sạch. Trước mắt Hoàng là hình ảnh gia đình, đám bạn vui tính, trong đó có cả cái mặt hay cười, rất hay cố gắng trong mấy chuyện ganh đua của một đứa bạn có tên là Thạch Trung Kiên. Thầm nhủ muốn gặp lại mọi người thì phải giữ được cái mạng đã, hắn thở mạnh rồi đứng bật dậy.
– Ái!
Một tiếng “cốc” rõ to làm Hoàng kêu ré lên vì đau, hắn vội quá mà quên mất rằng cái hầm vốn chỉ cao tới cổ mình. Cũng may đầu hắn thuộc dạng đầu sỏi nên không bị quay đơ ra. Dù sao thì như vậy càng khiến đầu óc tỉnh hơn, một kế hoạch gấp gáp liền được vạch ra trong suy nghĩ của hắn.
“Hiện tại nơi này rất nguy hiểm, muốn sống trước tiên phải đi khỏi đây ngay lập tức. Đúng rồi, mình phải gặp nó. Không còn ai khác giúp được mình, tìm nó là cách duy nhất, vậy mà lại quên khuấy đi.”
Gương mặt đứa bạn thân nhất bỗng hiện lên trong đầu, kẻ mà lẽ ra Hoàng phải nghĩ tới trước tiên, khiến cho hắn càng thêm quyết tâm, nhanh chóng vơ mấy bộ quần áo cho vào một cái ba lô, đem theo một số vật phòng thân khác như con dao, bật lửa, chai nước, kẹo, một ít tiền tiết kiệm trong tủ. Cho rằng thế là đủ, Hoàng thay tạm cái áo và quần dài treo trên mắc, xong xuôi thì khoác ba lô lên vai, đã sẵn sàng.
“Có lẽ tên kia còn chưa biết là mình đã nhận ra hắn. Hoặc là ở chốn đông người, hoặc vì hắn chỉ có một mình nên mới chưa vội ra tay, phải tranh thủ cơ hội này thôi.”
Nghĩ vậy, Hoàng khẽ mở cửa hầm, có tiếng ồn rung rung vọng vào, không thấy ai ở ngoài cả. Hắn rón rén bước ra, ngó quanh, dưới nhà có mỗi cô Lan Anh đang ngồi ghế đọc báo, trên gác thì không có ai. Hắn liền nhảy xuống gác xép, bước chân vẫn nhẹ như sóc, xách thêm cái ba lô quẳng trên giường của thằng Tiên với thằng Trung, rồi nhanh như cắt vòng lên gác hai, nhẹ nhàng mở cửa trước. Tiếng máy móc inh inh của nhà bên ập vào mặt, lúc này mới cảm nhận rõ căn nhà đang rung nhẹ. Hoàng bước ra lan can, ngó tứ phía, xung quanh không có người, dưới sân cũng vậy, hắn liền ném luôn hai túi quần áo xuống cái ngách nhỏ trước nhà, phía ngoài bờ tường.
“Bịch bịch”.
Nghe loáng thoáng tiếng rơi là Hoàng lập tức quay vào trong ngay, không để ý tới cái căn phòng chẳng bao giờ đỡ bừa bộn hơn của ông bà chủ, hắn thận trọng đi xuống dưới. Bước tới gác xép, nhòm qua khung cửa kính thấy mọi thứ không có gì thay đổi, ngoài tiếng ồn ào vọng sang từ hàng xóm thì có vẻ rất tĩnh lặng. Bỗng một cảm giác hồi hộp vượt lên xâm chiếm chút can đảm mới gây dựng không lâu khiến Hoàng phải nín thở, rõ ràng là bảo vệ tính mạng của mình mà như thể đang đi ăn trộm.
“Dũng cảm lên nào!”
Lấy hết vẻ ung dung và tự nhiên có thể nặn ra, hắn cố tạo hình một nụ cười sẵn trên mặt, rồi đứng thẳng dậy và thong thả đi tiếp.
Cô Lan Anh ngồi ở chiếc ghế lớn phía trong của bộ bàn ghế đồ sộ làm bằng gỗ gụ. Bên cạnh là cây quạt đang xối vù vù cho khô tóc, đầu thì khuất sau tờ báo Nhân Dân to tổ chảng, chỉ thấy lấp ló những dải tóc đen nhánh bay lất phất, không rõ nét mặt và thái độ ra sao. Cô này có sở thích đọc báo An Ninh, báo Nhân Dân, báo Thời Trang Trẻ, xem bóng đá, và chăm sóc tóc. Mùi nước hoa nhè nhẹ theo gió lan khắp phòng, nhưng Hoàng không để ý, chỉ thấy lạ là tai cô ấy đôi khi rất thính nhưng lại không quay ra nhìn hắn theo lẽ thường.
“Càng tốt”.
Hoàng nghĩ thế, và bước thật mau ra ngoài.
– Này, đi đâu đấy?
Vừa đặt chân tới cửa thì cái giọng văn vẻ với những điệu nhấn rõ ràng của cô Lan Anh cất lên. Hoàng dừng đứng người, nhưng lại nghĩ bụng hình như cô ấy chỉ buột miệng hỏi vậy thôi, liền cố giữ bình tĩnh nói nhanh:
– Cháu ra ngoài một lúc ạ.
Quả nhiên, cô Lan Anh đang xem tin gì đó mà chăm chú đến mức không động đậy, chỉ đáp gọn lỏn:
– Ừ!
“Phù!”
Hoàng khẽ thở phào trong lòng, các khớp chân nhẹ hẳn, định đi liền. Nghĩ ngợi thế nào, để khỏi bị nghi ngờ hắn lại hỏi thêm, giọng cố gắng tự nhiên mặc dù không được trôi chảy lắm:
– Chú… chú Thích… đâu ạ?
– Chú ấy đi đâu đó có việc rồi. À, bọn chúng nó, thằng Tiên, thằng Phong, thằng Trung hình như chơi ở ngoài ngõ cả đấy. Đi đâu nhớ về sớm, xong thì xem dắt con bé Cà chua về cho cô, sáng mới ăn cái bánh mì chắc nó đói!
– Hơ hơ… vâng, vâng.
Đúng là thế thật, ngoài sân chỉ có một chiếc xe ga lớn màu đỏ, cổng đang mở toang, chiếc xe xanh mà chú Thích vẫn dùng thì tên giả dạng ấy đã lấy đi mất rồi.
“Hắn đi đâu, mà sao lại đi xe máy?… Ờ, cũng có thể để tạo vẻ tự nhiên như thật chăng. Càng hay, hắn nới lỏng thì mình càng có cơ hội trốn… Không chừng là hắn đi gọi quân đồng bọn đến. Chết rồi, mau lên!”
“À, còn cô Lan Anh, có nên nói cho cô ấy biết không nhỉ?… Mà khoan, liệu… liệu cô ta… có phải là người không?… Hic, nếu chẳng may bị lộ thì toi đời. Không được, phải đi ngay!”
– Này, đi đâu nhớ phải về đấy. Chú Thích dặn mấy đứa không được đi lung tung, hôm nay nhất định phải ở nhà, làm một bữa ra trò!
Giọng cô Lan Anh lại vút lên, không hiểu sao đang chúi mũi vào tờ báo mà đột nhiên lại chuyển sang nhiều lời như vậy. Một ý nghĩ run sợ chạy qua đầu, hai chân lẩy bẩy, cảm giác không thể ở đây thêm một giây nào nữa, Hoàng gồng mình lấy hết can đảm dắt xe một mạch ra khỏi cổng, không dám ngoái đầu.
Vừa nhặt hai chiếc ba lô chất vào giỏ xe, chuẩn bị phóng đi thì có tiếng hỏi:
– Hoàng à, đi đâu mà túi nọ bị kia to thế?
Hoàng giật mình quay lại, nhưng hóa ra chỉ là ông bác hàng xóm, chủ của xưởng cơ khí nhỏ đang tra tấn lỗ tai làng nước. Một người đàn ông đứng tuổi, khá cao, giọng nói rắn rỏi nhưng hiền hòa và khá vui tính với bọn trẻ, trên tay là mấy cuốn sổ đang ghi chép. Đứng cạnh có một anh thợ mặc đồ công nhân màu xanh, tạng người thấp, tay đeo một đôi găng bẩn dính toàn dầu mỡ đen xì. Hai người nhìn Hoàng cười, vẻ như công việc của họ không bận lắm, mặc dù những người khác trong xưởng vẫn đang hết sức chú tâm vào khâu của mình.
Hoàng có cảm giác cả người tê tê, bên trong lồng ngực có một áp lực nào đó ép vào tim rất khó chịu, nhưng vẫn đáp ngay:
– Dạ, bọn… bọn cháu… đi cắm trại ạ.
– Vậy hả, đi với lớp à. Ừ, chúng mày học lắm, cũng phải vui chơi giải trí cho nó thoải mái chứ.
– Vâng…
Ông bác chỉnh lại gọng kính, cúi xuống một cái rồi lại ngẩng lên ngay:
– À đúng rồi, lúc nãy mày có để ý khi trời tối không cháu, lúc ấy đã dậy chưa, vừa mới đây này?
– Dạ có. Lúc ấy, cháu ở ngoài… mua quyển sách, cũng có thấy.
– Ừ, khiếp nhỉ. Phải đến mười mấy hai mươi phút ấy chứ, ở ngoài kia có chỗ còn náo loạn hết cả lên. Tao mù tịt thiên văn khoa học, chả hiểu tại sao, mấy đứa học nhiều có biết là hiện tượng gì không?
Đương nhiên Hoàng chẳng thể hiểu đấy là hiện tượng khỉ gì, đành ấp úng:
– Cháu… cũng không biết nữa,… chưa nghe nói đến kiểu này bao giờ cả.
Anh thợ kia thì tặc lưỡi, xuýt xoa lại cảm giác khi trước, nói:
– Thật từ nhỏ tới lớn em cũng chưa thấy vụ trời đất tối sầm này bao giờ. Đúng là, chậc chậc, không chứng kiến khó mà tin được. Chẳng biết ở nơi khác có bị không, kiểu này có khi lại có chuyện gì to ấy.
Một tiếng nói từ trong xưởng vọng ra:
– Thấy ông khách lúc nãy bảo, có hẳn một cơn lốc mạnh chạy về thành phố này đấy chứ, nhưng không thiệt hại gì nhiều thì phải.
– Thế cơ à!
Thấy chân mình vẫn chưa hết run, áp lực chưa hề giảm, Hoàng xen vào:
– Vậy… cháu, cháu đi…
– Ừ. Đi đi cháu, mà chú ý không khéo trời lại mưa đấy. Thời tiết bất ổn thế này khó nói trước lắm. Chơi vui nhé… Thật là lạ, chà!
Bác hàng xóm vừa nói vừa gật gù, nheo mắt đánh mấy dấu vào quyển sổ. Dường như thái độ hơi thiếu tự nhiên của Hoàng không gây chú ý. Anh thợ bên cạnh cũng ghé nhòm vào mấy con số, ngoắc một ngón tay chỉ trỏ, vừa cười:
– Công nhận bọn trẻ bây giờ sướng thật, còn có du lịch pic-nic nọ kia. Thời em, học cũng khổ, đến giờ thì cả ngày máy móc, chẳng chơi bời đâu.
– Ừ, xã hội ngày một đổi mới mà. Thằng Dũng nhà này mấy năm trước cũng thấy hay đi chơi với lớp lắm.
– Chà, cái số mình nó đã máy móc rồi. Ha ha ha…
Hoàng nghe chuyện cũng cười nhưng sượng ngắc, không nói thêm tiếng nào, quay đầu chạy hộc tốc ra ngõ.
Ngoài ngõ vẫn vắng như thế, chỉ có hai đứa kia ngồi chờ bên gốc cây bàng nom có vẻ yên vị lắm. Một đứa chăm chú đọc sách, lật giở qua lại từng trang, ánh mắt say sưa như đang bị cuốn vào những dòng chữ. Còn một thằng thì cắm cúi bấm bấm cái máy tính, bên cạnh là một cái vỏ hộp mở tung và cuốn Phong Vân thì lật úp, thậm chí có chiếc lá bàng bị sâu ăn rỗ rụng xuống đầu mà không hay. Thế nhưng, vừa nghe tiếng xe thì chúng nó cùng ngẩng cả lên. Vẻ khá thích thú, An Tiên giơ cuốn sách cầm trên tay ra nói:
– Mày tắm hay sao mà lâu vậy? Quyển Vật lí thời hiện đại này có vẻ hay đấy. Toàn máy móc công nghệ cao, mà còn có chú thích, hướng dẫn khá dễ hiểu. Ơ, sao lại dắt xe ra nữa…
Nhìn thái độ của Hoàng, nụ cười trên mặt An Tiên nhạt dần, chuyển sang ngạc nhiên. Còn Hoàng thì đã rối lên, vội nói như quát:
– Nhanh, lên xe ngay, mau lên!
An Tiên nhét cuốn sách trở vào cái túi to bên tay kia, nheo mày hỏi:
– Có chuyện gì thế?
Thằng Trung cũng nhảy xuống khỏi bệ hiên, vứt chiếc máy tính đấy chạy lại:
– Sao anh lại đem hết ba lô ra đây?
Hoàng ngó nghiêng trước sau, vừa thở đầy lo lắng vừa nói thật gấp:
– Đừng hỏi nhiều, lên xe đi!
An Tiên kêu lên:
– Cái gì, tự dưng lên xe làm gì?
Rồi nó ngóng cổ tới gần, dòm dòm mặt Hoàng, miệng thoáng nét cười tinh ranh:
– Mày làm sao vậy? Bị ông Thích oánh à?
Da mặt Hoàng tái đi, khóe mắt giật giật, miệng run run, lần này thì hắn nghiến răng quát thật:
– Ông Thích ông Thích cái gì. Tao bảo chúng mày nhanh lên cơ mà, chết đến nơi rồi!
Sự kích động của Hoàng có lẽ không phải trò đùa, hai đứa kia nhìn nhau nhưng sau đó cũng thu dọn vội rồi ngồi ngay lên xe. Thằng Trung thì khỏi nói, chỉ thấy kêu đau đít, còn thằng Tiên vẫn rất khó nuốt một thứ chẳng có đầu có đuôi này:
– Nhưng cái gì chết?
Hoàng chỉ hừ lạnh, vòng tay đưa một cái ba lô về phía sau cho nhẹ lái, rồi gù lưng đạp cái xe nặng trịch lao như điên ra đường lớn. Xe phi lóc cóc trên con ngõ gập ghềnh, vẫn có mấy đứa trẻ chạy nhảy phía trước, nhưng Hoàng không dừng mà cố tránh, và vẫn giữ tốc độ. Điều khiển cái xe đạp chở hai người này lượn lách thật khó, vừa đạp vừa gắng giữ chút bình tĩnh, lúc này hắn mới đáp lại bằng giọng khe khẽ:
– Có chuyện lớn xảy ra rồi. Nhưng tí nữa tao sẽ nói, bây giờ phải rời khỏi đây ngay lập tức. Không còn thời gian nữa.
Thế là hai đứa kia chịu im lặng, ngay cả khi xóc đến ê mông cũng chịu nhịn để Hoàng một mạch phóng đi trên con đường sáng nay. Tâm thần bấn loạn, với cảm giác sự sống treo lơ lửng trước mặt, Hoàng luồn lách đầy nguy hiểm giữa những luồng xe giờ này đã đông hơn nhiều, chỉ mong sao thoát càng xa khỏi tầm khống chế của lũ âm binh càng tốt. Cũng may, cái xe thuộc loại khỏe và chắc chắn nên chỉ lóc xa lóc xóc chứ không sụm thành một đống.
(hết chương 4)
Last edited by thichviettat; 13-01-2016 at 02:14 PM.