CUỘC CHIẾN VỚI QUỶ SAY
Tác giả: SNCST.VT
Nguồn: 4vn
Chương 5
Ơn trời! Mày đây rồi
Xe phóng đi một hồi, ngoại trừ thằng Trung cố gắng bịt mồm kêu thầm thành mấy tiếng “ứ hự” ở phía sau, tưởng chừng không gì có thể cản trở được cuộc bỏ trốn này. Thế nhưng, chỉ một thoáng sau đã có kẻ khiến Hoàng phải ngừng lại, không ngờ chính là người mà hắn đang muốn gặp.
Ken. Mười tám tuổi. Học sinh lớp mười hai, trường Chuyên cấp ba. Đi học muộn một năm.
Đúng lúc chạy ngang qua quán phở sáng nay thì bất ngờ Hoàng nhìn thấy đứa bạn thân đang luồn lách trên con phố đông người. Ken cũng trong bộ dạng y như hắn, đang hối hả phóng xe đạp từ hướng ngược lại. Tuy trên đường nườm nượp phương tiện ngược xuôi, vẫn có thể nhận ra mái tóc phất phơ và ánh mắt chú tâm quen thuộc của đứa bạn, chỉ không ngờ Hoàng còn chưa kịp lên tiếng thì bên kia đường Ken đã vẫy tay hét ầm lên:
– Hoàng, Hoàng ơi!
Ken là bạn thân của Hoàng, cũng chính là thằng bạn chí cốt, đến mức con chấy cũng có thể cắn đôi cho hắn. Quả không hổ là một kẻ tinh mắt và nhanh nhẹn, nó bao giờ cũng nhanh hơn Hoàng một chút khi làm việc. Mặc dù thua sút so với đồng bào vì chỉ đi một chiếc xe mi-ni Nhật quèn tróc sơn, nhưng Ken không ngại ngần, vừa thấy thằng bạn là liều mạng băng ngang đường rẽ sang. Không hiểu sao hôm nay nó lại liều như vậy, Hoàng hơi thắc mắc, có điều đối với hắn lúc này thằng bạn thân kia xuất hiện giống như một tia sáng rọi đến trong bóng đêm, chắc chắn đây là người duy nhất hắn có thể dựa vào.
“Ơn trời! Mày đây rồi”.
Có một chút phấn khởi và bớt rối trí vì gặp được người cần thiết, Hoàng đạp mạnh thêm mấy mét nữa rồi phanh đứng lại. Một tiếng “két” dài, Ken cũng dừng khựng ngay trước mũi xe hắn. Một bác Sirius đi qua bị lạng tay lái, ngoái đầu chửi nó thậm tệ, nhưng Ken chẳng thèm để ý, nom mặt mũi nó hốt hoảng lắm, khiến Hoàng cũng phải ngạc nhiên. Dù tình hình của bản thân đang rất cấp bách, nhưng ý nghĩ đầu tiên của hắn khi nhìn thấy thằng bạn là “điều gì lại có thể khiến một người như nó lo lắng đến vậy?”
Thở không ra hơi, Ken đã nói tới tấp:
– Mày đi đâu vậy, tao gọi mãi không được. Có chuyện không hay rồi, nghiêm… trọng đấy!
Lúc này Hoàng lại trở thành người ngập ngừng:
– Chuyện… gì?
Ken nhăn nhó, đưa tay ra hiệu để cho nó thở mấy hơi, hẳn là thằng này khi nãy phải đạp xe kinh khủng lắm, có khi còn gấp hơn cả Hoàng.
– Tao phát hiện ra chuyện… chuyện lạ!
“Quái nhỉ, thằng này cũng có chuyện lạ à?”
Một ý nghĩ hiện lên trong đầu Hoàng, đứa nào quen lâu mà nhìn Ken lúc này chắc tưởng trời sập đến nơi rồi. Hoàng vừa ngạc nhiên vừa ngờ ngợ, liền hỏi ngay:
– Chuyện gì mà gấp vậy? Mày nói nhanh đi, tao cũng có việc phải nói với mày đây!
Thoáng lặng người để hình dung, dường như chỉ trong chớp mắt, Ken xích xe lại gần hơn và ghé vào tai Hoàng thì thầm:
– Lúc nãy, tao… tao bắt gặp chuyện… kinh dị lắm. Hơi… không, ờ… hơi… ma quái!
Gọi là thì thầm, nhưng thật ra trong vòng ba mét đổ lại chắc ai cũng nghe thấy hết. Giọng Ken vừa gấp lại vừa ngúc ngắc như thể bị chặn họng, nó nhăn nhó hơn, cách diễn tả có vẻ trục trặc. Nhưng đó không phải là vấn đề, vấn đề là, lời nói từ chính miệng nó giống như mồi lửa đột ngột làm cho mọi thứ kinh khủng nhất bừng sống lại, khiến Hoàng giật mình đến độ không kiềm chế được, vung ngay tay đẩy nó ra, miệng bật kêu:
– Hả?
Chiếc xe cào cào nghiêng mạnh, hai đứa ngồi đằng sau ú ớ lăn bịch cả xuống đất. Còn Ken thì bị bất ngờ nên loạng choạng, cũng ú ớ, suýt bị xe máy tông bể bàn tọa. May mà thằng ôn con phóng xe như điên kia có tí kinh nghiệm, nên nó cũng thoát chết. Tuy nhiên, việc đó có chăng chỉ khiến mấy bà đi bộ trên vỉa hè hơi thót tim, chứ trước đôi mắt đang trợn lên của Hoàng, không có gì sánh được với những thứ quái đản đang ngấm ngầm diễn ra trong thế giới bình thường này. Thậm chí có thể chính những trật tự xã hội thông thường cũng đang bắt đầu bị kéo vào một vòng đảo lộn, mà chưa hề có ai nhận ra.
Không chỉ có Hoàng kinh ngạc, Ken cũng không thèm quan tâm tới thằng ôn con suýt tông vào nó. Thêm cả hai đứa còn đang ngồi bệt dưới lề đường kia, ba đứa đồng thanh thốt lên:
– Sao thế?
Trên đời này, nếu còn có kẻ thứ hai như Hoàng nữa thì hẳn là cùng một vấn đề, hắn tin chắc như vậy. Sự quả quyết tăng thêm, hắn hùng hổ:
– Thế thì đúng rồi. Có phải mày đã gặp bọn nghiện không, giống bọn… quỷ say ấy?
Bất ngờ Hoàng thốt ra một “cụm từ” mà hắn không hề chủ định nói từ trước. Ken chớp chớp mắt, nhìn hắn không rời, tay vẫn từ từ dựng chiếc xe lên, mọi mệt nhọc cũng như hoang mang sau một quãng đường dài đạp xe tựa hồ chỉ còn đọng lại rất sâu trong ánh mắt. Giọng nó bỗng nhẹ hẳn đi:
– Nghiện à?… có lẽ thế. Quỷ say… đúng là có giống, nhưng… sao mày biết?
Ken hơi ngừng, rồi sắc mặt có chút thay đổi, nó kể lể thêm, run run như bị gí súng vào họng:
– Nhưng… nhưng tao bắt gặp, lúc chúng… chúng giết người, và đang giở trò… không bình thường trong một con hẻm,… trò… ma thuật.
“Có người bị giết! Như vậy là không còn nghi ngờ gì nữa. Chuyện này… chuyện này không chỉ liên quan đến mình, càng lúc nó càng lan rộng.”
– Gay rồi. Chúng có nhìn thấy mày không, mà mày có đánh nhau với chúng không?
– Không, chưa động chạm gì cả. Chúng cũng không hề biết tao.
Hoàng thở mạnh, quyết định gấp:
– Thế cũng may. Vậy chúng ta phải chạy ngay thôi!
Ken ngạc nhiên:
– Chạy… đi đâu?
Lúc này Hoàng mới ngớ ra:
– Ơ, tao cũng không biết, nãy giờ tao chỉ định đi tìm mày thôi.
Ken gật gật đầu:
– Vậy mình tìm một chỗ nào đó nói chuyện cụ thể đã.
– Không được, mình phải chạy ngay. Hay về nhà mày đi!
Ken bất ngờ vì phản ứng của Hoàng, toan nói thì Hoàng đã chặn họng, hắn chỉ ngay một ngón tay vào mình, nhấn giọng như để làm rõ mức nghiêm trọng:
– Vì tao đang bị chúng đuổi theo. Phải trốn thật gấp, không có thì giờ chuyện trò nữa đâu.
– Chúng đuổi theo mày à? Đâu? Thế còn nhà mày, ở ngay kia mà? – Ken ngó trước ngó sau và cau mày thắc mắc.
Cả thế gian sống động vẫn ồn ào, hỗn loạn như Ken đang nhìn thấy, nhưng hết thảy nằm trong một sự ổn định chung. Những gì lạ lùng khó hiểu nhất, đối với người dân bình thường rồi cũng sẽ qua đi, hoặc chỉ còn là câu chuyện phiếm, đùa vui, ai nấy rồi cũng đi lo việc của mình. Chỉ có hai đứa trẻ hơi khác người đang đứng giữa những dòng xe tấp nập của một buổi sáng, nói như xuất thần, toàn những chuyện ở đẩu đâu. Thêm hai đứa còn ngờ nghệch nữa, chẳng may bị lôi vào, phải ngồi nghe từ đầu đến cuối mà vẫn không hiểu.
Ken còn tính thắc mắc thêm, thì Hoàng đã giục rối lên:
– Đừng hỏi nhiều, mày không thấy tao phải chạy hộc mặt ở nhà ra đây à. Trung, sang bên xe anh Ken để anh ấy đèo!
Bây giờ Ken mới kịp để ý tới sự hiện diện của bọn An Tiên, trong khi thằng này vừa đứng dậy và còn đang phủi quần. Ken khẽ hất đầu, xô hàng tóc xõa xuống mắt sang một bên, nó không thuộc loại ít tắm nên tóc dù không mượt nhưng trông rất sạch, nhìn cũng có cảm tình. Lúc này, tâm trạng Ken hơi bình tĩnh lại, không hẳn là cười nhưng chân mày cũng dãn ra một chút, hỏi han:
– Chúng mày mới về chơi hả?
– Ừ.
– Lúc nào thế?
– Mới vừa nãy.
An Tiên trả lời ngắn gọn, giống như là muốn cho xong chuyện, thái độ hơi thiếu thiện cảm. Không phải nó không biết Ken, chắn tại tâm lý cũng đang biến đổi phức tạp, gương mặt khôi ngô thoáng sự hoang mang, lại thoáng nét khó chịu. Thằng Trung thì mang một bộ mặt bắt đầu nhuốm vẻ sợ hãi, vội trèo lên chiếc mi-ni cũ của Ken. Không đứa nào hỏi thêm câu nào nữa, Hoàng lẳng luôn một bịch quần áo ở giỏ xe sang bên Ken cho đỡ nặng, rồi cả hai cắm đầu phi đi.
Thêm đồng bọn sát cánh, ít nhất thì cũng là một nhóm chứ không trơ trọi lẻ loi một mình, giống như có thêm niềm tin và sức mạnh để dồn vào đôi chân, hai đứa gồng mình đạp hùng hục, đến nỗi hai cái xe song song nhau chạy nhanh như xe máy. Nếu không phải cả Hoàng và Ken đều là những thanh niên có thể lực rất tốt thì chẳng thể có chuyện như vậy. Không ít người ngạc nhiên nhìn theo tưởng vận động viên đua xe đang tập dượt, có điều nếu là vận động viên thì hai cái xe kia quả thực không tương xứng tí nào. Cũng nhờ cứ đạp không kịp thở nên chỉ nửa tiếng sau mấy đứa đã tới được nhà Ken. Đó là một ngôi nhà bốn tầng rưỡi, kiểu dáng bình thường, có phần hơi cũ, ở ngay cạnh một khu chợ lớn, nơi mà mẹ nó chuyên bán hàng tạp hóa.
Trước nay, Ken vốn là người Hoàng luôn chia sẻ mọi thứ, nhưng sự việc diễn ra vượt hoàn toàn khỏi sức tưởng tượng của Hoàng đã vô tình khiến hắn cảm giác mình chỉ như một đứa trẻ con, khiến hắn nhất thời quên mất rằng đứa bạn thân nhất chính là kẻ tự tin nhất, sáng suốt nhất và có năng lực để giải quyết những vấn đề phức tạp. Giờ gặp Ken rồi, Hoàng bắt đầu cảm thấy mình tỉnh táo, không còn quá mức lo sợ về sự việc phải đối mặt như trước nữa. Hắn vốn không hề lo rằng Ken sẽ không tin, vì tình bạn gắn bó sâu sắc từ lâu thừa đủ để đảm bảo cho chuyện đó. Thật chẳng ngờ chính Ken cũng dính vào chuỗi sự việc quái gở này, thành thử Hoàng vừa thêm chút yên tâm, lại vừa làm cho những lo lắng trong lòng hắn càng trở nên chắc chắn hơn nữa. Bây giờ phải tìm một nơi trú ngụ và trốn tránh, càng biệt tăm với thế giới bên ngoài càng tốt, nhưng lúc này không thể nghĩ ra nơi nào khác ngoài nhà Ken cả.
Bình thường Hoàng vẫn hay đến nhà Ken chơi, đương nhiên bởi hai đứa là bạn thân, nhưng phần nhiều cũng vì công việc, vì những thứ mà hai đứa cùng làm. Mẹ nó đặc biệt rất quý Hoàng, coi hắn như người nhà, bởi hai bác là bạn thân của gia đình Hoàng, từ lâu vẫn có quan hệ khá tốt. Quan trọng nhất là Hoàng hợp với Ken, và có lẽ hắn được đánh giá không đến nỗi là một đứa hư đốn. Ngược lại, Ken rất ít khi ghé qua nhà Hoàng, trừ những lúc đặc biệt, hoặc gấp rút. Hoàng cứ hay mường tượng ra việc Ken không có cảm tình với bà cô Lan Anh, nhưng chắc không phải vậy, thực ra thì Hoàng cũng chưa hỏi nó cụ thể bao giờ.
Trời quang, bắt đầu hưng hửng và ít gió khác hẳn lúc trước, nên hai đứa đều vã mồ hôi ướt hết lưng áo. Cũng may, vào đến đây có mấy ngôi nhà cao tầng che bóng mát và đã bớt tiếng chợ búa om sòm, chứ nếu cứ ở đoạn trước thì chắc là chết ngạt rồi. Phía trong này hai bên đường chủ yếu là các quán ăn, mùi tôm cá bày bán dọc phố vẫn còn thoang thoảng nhưng đã bị mùi thức ăn trong các quán át đi. Hoàng dựng xe ở hiên một ngôi nhà có cửa kính bốn cánh lớn màu sậm tối, tựa người vào tường thở gấp một lát, sau đó mở cửa và cả lũ bước vào. Hình như nhà không có ai, vậy mà chẳng thèm khóa cửa, đến lạ, nhà này thật không biết sợ trộm là gì. Hai đứa kia thì vẫn lặng thinh, theo bọn Hoàng từ đầu tới cuối, chẳng hiểu trên đường đã suy nghĩ những gì, nét mặt rất lung nhưng không hề hé răng thắc mắc. Thế là bốn đứa nhanh chóng kéo nhau lên trên phòng của Ken.
Ở đây rất rộng, khác hẳn với nhà Hoàng, nếu có thêm cả chục người nữa vẫn sống thoải mái. Dù sao thì cũng là nhà của một đại gia, nếu so với vị thế của bố Ken trên thương trường thì căn nhà này vẫn còn chưa thấm vào đâu cả. Thỉnh thoảng Hoàng vẫn ở lại đây ngủ qua đêm với Ken, thậm chí có lần hắn ở chơi liền hai, ba ngày, chủ yếu là vì có việc. So sánh ra thì nơi đây quả thực là căn cứ lý tưởng hơn nhà Hoàng rất nhiều.
Căn phòng này ở nửa trước của ngôi nhà, chỉ dành riêng cho mình Ken nhưng nó còn rộng hơn cả gian dưới nhà chú Thích, rất thoải mái. Trong phòng không bày biện gì nhiều, một chiếc giường rộng ở trong góc, một chiếc tủ đứng loại to ở ngay gần, một giá sách khá đẹp với cái khoang nhỏ lót đệm để nằm trong đó đọc sách, một kệ ti vi mỏng, một bộ điều hòa lọc khí ở góc cửa ra ban công và hai chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ phía đối diện. Nói chung là đơn giản nhưng cũng ngăn nắp, sạch sẽ và thoáng đãng vô cùng. Điều đó không phải là lạ đối với một công tử kiểu mới như Ken.
Hoàng vào phòng trước, rất nhanh chạy một vòng chốt thật chặt các cửa, kéo hết rèm che, khiến căn phòng hơi tối lại và yên tĩnh hẳn, rồi mới nhảy lên giường đệm nằm thở hồng hộc. Hắn đạp xe đến mỏi nhừ cả cẳng, cố tới đây đã là kiệt lực lắm rồi. Ken thì ngồi bệt xuống ngay chân giường thở dốc, vì cũng mệt không kém. Riêng hai thằng Trung và Tiên thì do chẳng phải làm gì nên trông không vất vả như vậy. Chúng ngồi trên một tấm đệm Hàn Quốc loại mềm đặt dưới nền đá mát lạnh, và nhìn bọn Hoàng chăm chăm, thỉnh thoảng lại đánh mắt nhìn nhau. Nom vẻ mặt chúng thì ít biểu cảm, như sợ sệt, như e dè và nín nhịn, nhưng chắc trong lòng thì có cả một cơn lũ thắc mắc được biết xem chuyện gì đang xảy ra lắm lắm.
Thực đúng như vậy, vài phút trôi qua mà không đứa nào nói câu nào. An Tiên cựa quậy liên tục, mắt đảo đi đảo lại, xem chừng không muốn chờ đợi thêm nữa. Khi Hoàng vừa thấy đỡ mệt, hơi thở nhẹ đi một chút, An Tiên đã cất tiếng hỏi ngay:
– Thế nào, thở xong chưa? Giờ thì nói đi, bọn nghiện nào, với… ma quỷ gì ở đây? Chúng mày đang đùa, hay là chơi trò gì mà lạ thế? Chuyện gì mà rối hết cả lên, tao chẳng hiểu tí nào!
Giọng nó rất gấp gáp, hối thúc, đột ngột phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, làm mấy đứa kia cũng hơi giật mình. An Tiên còn định tuôn thêm mấy câu nữa sau một hồi phải kìm hãm, đè nén, nhưng rồi quyết định ngừng lại. Ánh mắt nó không giấu được nét căng thẳng, dường như cũng cảm thấy có điều gì đó đang xảy ra nghiêm trọng thực sự.
Thằng Trung vừa mò được cái công tắc, bật điện sáng cả căn phòng, rồi quay lại chỗ ngồi y như cũ. Thằng nhóc thu gối, quàng tay ra phía trước bó lấy hai ống quần ngố rộng thùng thình, cổ thì ngỏng lên và vẫn nín thinh, chờ đợi.
Ánh sáng hơi chói, Hoàng vẫn còn cảm thấy hoa hoa đầu nhưng ngồi dậy ngay. Hắn nhắm mắt hít thật sâu, điều hòa hơi thở cho bình tĩnh, rồi bước xuống dưới nền ngồi vào vị trí đối diện với mấy đứa. Ken cũng đã ngồi ngay ngắn lại, nét mặt hết sức nghiêm túc, nó nói:
– Tao cũng chưa hiểu. Mày bảo có chuyện, như vậy là mày cũng đã gặp chúng đúng không. Nhưng tại sao chúng lại đuổi theo mày, và vì sao phải chạy khỏi nhà? Về đây chắc là an toàn rồi, mau kể cụ thể đi!
An Tiên cau mày, gật mạnh đầu một cái tỏ ý đồng tình.
Hoàng nhìn ba đứa một lượt, cố giữ mình không run, nói:
– Tao chắc mày cũng giống tao, vậy để tao kể trước. Chúng mày bình tĩnh và nghe cho rõ. Cách đây một lúc tao còn hơi hơi nghi vấn, nhưng giờ thì chắc chắn hoàn toàn. Chuyện thế này…
Da mặt Hoàng khô hơn, dần dần mọi việc được hình dung và sắp xếp lại rõ nét, không bỏ sót chi tiết nào. Có lẽ ngoài trời lại nắng thêm một chút, chiếc điều hòa phía xa tự động bật làm căn phòng nhanh chóng mát hơn. Hoàng lúc này thì bắt đầu cảm thấy lạnh, ớn lạnh, dù lượng nhiệt nóng trong người vẫn chưa tỏa hết. Bởi vì không tưởng tượng nổi có chuyện gì xảy đến với cuộc đời hắn lại đen đủi, bất ngờ, mù mịt và dễ sợ như vậy.
(hết chương 5)
Last edited by thichviettat; 13-01-2016 at 02:12 PM.
CUỘC CHIẾN VỚI QUỶ SAY
Tác giả: SNCST.VT
Nguồn: 4vn
Chương 6
Câu chuyện bắt đầu
Bát phở sáng
Sáng sớm hôm ấy, mọi chuyện bắt đầu.
Tối qua hắn thức hơi khuya vì mải làm nốt đống bài tập cho xong, rồi hí hoáy ngồi chỉnh sửa giúp bà chủ một số văn bản căn lệch, số má nhảy lung tung và đánh sai nhiều lỗi chính tả. Thật không hiểu mụ ngốc nào đã làm ra mấy cái văn bản này mà toàn sử dụng kỹ thuật cũ rích, sửa mà bực mình. Sau đó hắn lại vắt óc một lúc thử tưởng tượng mấy bước cho cái dự án Tru tiên luyến mà thằng Ken mới nghĩ ra, kể từ khi nó phát hiện một bộ “kim cổ kỳ thư” tuyệt đỉnh của Trung Hoa mà mọi đứa đọc truyện trên mạng đều biết, trừ nó. Bộ kỳ thư ấy cũng đã từng khiến hắn mê mệt mất cả tháng trời. Cuối cùng là nỗ lực trong sự gà gật để kiến thiết tiếp bộ đĩa dvd còn đang dang dở mà người ta đặt hàng. Và hắn đã bò lên chiếc giường rộng nơi căn phòng xép tự lúc nào không hay. Chỉ biết rằng lúc ấy vẫn vương vấn trong óc vài suy tưởng cho cái dự án rắc rối kia.
Cho nên, bình thường Hoàng hay dậy sớm, vậy mà lúc này vẫn còn đang đắm chìm mê mệt trong giấc nồng, không hề có tín hiệu sẽ tỉnh dậy trước lúc mặt trời mọc. Một giấc mơ đẹp mà kết thúc không có hậu, một cô em xinh xắn xuất hiện, và liệu điều gì sẽ diễn ra sau đó? Đương nhiên là hắn không biết được màn kế tiếp, bởi vì bỗng,
!!!
Có cái gì đó vừa xảy ra.
Chắc chắn là có cái gì đó đã xảy ra, mà nó thôi thúc, hết sức thôi thúc, khiến Hoàng giật mình tung chăn ngồi bật dậy.
Lúc đó hắn chẳng hiểu gì cả, trong đầu trống rỗng không có gì hết. Thế nên theo phản xạ hắn bò ngay ra khỏi giường, rồi chạy rầm rập xuống cầu thang, vội vã như những khi bị trễ học, hắn chui thẳng vào nhà vệ sinh, và đứng cạnh cái bồn rửa mặt. Hắn cứ đứng đó, tay cầm một chiếc bàn chải giơ lên phía trước, vẫn nhắm mắt và thở đều, như người bị mộng du.
Cho đến khoảng một phút sau, Hoàng mới phát hiện ra “à, hình như mình đang chạy đi tìm tiếng kêu, cái tiếng kêu thúc giục nào đó mà khi nãy đã lôi mình dậy”. Chút ý thức xuất hiện, và hắn bắt đầu nghe thấy quả đúng là có tiếng đang kêu thật.
“Tít tít. Tít tít”.
Càng nghe càng thấy nó kêu rất to, hắn mới cuống cuồng chạy ngược lên gác xép.
Tìm, tìm, tìm,…
Nó đang nằm trên bàn, hắn vội chộp ngay lấy.
Rồi lay lay, xóc xóc, vẩy vẩy…
“Sao mãi nó không hết kêu?”
Lúc ấy trong đầu hắn chỉ mong sao cho nó câm ngay đi, ắt hẳn là vì rất sợ thứ âm thanh ngứa tai này làm mọi người thức giấc. Nhưng không hiểu sao nó vẫn cứ kêu, và hắn cứ rối lên như vậy, một tay vẩy mãi, vẩy mãi, đến nỗi suýt nứa đã ném xừ vật đó vào tường.
Cứ như vậy diễn ra cho tới khi Hoàng giật mình tỉnh dậy, mở choàng mắt và ấn một ngón tay vào cái nút nhỏ ở bên hông chiếc đồng hồ.
Lập tức nó nín lặng, chỉ để lại một thứ tiếng rất nhỏ.
“Tíc tắc. Tíc tắc.”
Không gian trở về với yên tĩnh, Hoàng khẽ đặt cái đồng hồ đã cũ xuống bàn học, bên cạnh chiếc màn hình mười chín inh hiệu Samsung. Và rất nhanh, hắn nhảy tót lên bậc thềm gác hai để ngó. Trên đó tối thui, chỉ có thứ ánh sáng lờ mờ của mấy ô cửa kính nơi trần nhà. Chưa có ai bị đánh thức cả, có vẻ tất cả đều ngủ rất say. Cả gian phòng vang lên tiếng ngáy khò khò đều đặn của ông chú hắn, thỉnh thoảng có tiếng ú ớ khe khẽ của con bé Cà chua trong giấc mơ.
Hắn thở phào, nhẹ nhõm cả người.
Buông thõng hai tay, Hoàng từ từ bước xuống phòng xép của mình. Tiện thể có ánh đèn ngủ từ góc bàn hắt tới nên hắn xoay chiếc đồng hồ xem thử. Mới gần sáu giờ, hóa ra vẫn còn sớm.
“Nhưng mà không! Tại sao đồng hồ lại kêu vào lúc sáu giờ kém nhỉ?”
Hắn tự lẩm bẩm thắc mắc, bởi vì bình thường hay đặt báo thức lúc năm giờ. Một lát sau thì hắn nhớ ra hôm qua do dự định đi ngủ muộn nên đã đặt đồng hồ muộn hơn mọi khi.
“Vậy là lại mất buổi luyện võ rồi”.
Theo thời khóa biểu bình thường thì Hoàng sẽ dậy vào lúc năm giờ, tập thể dục và luyện qua mấy bài võ, hắn duy trì được thói quen đó trong một thời gian dài. Nếu dậy muộn sẽ không đủ thời gian để luyện võ cho ra hồn, nên đành phải bỏ qua. Thật ra đó không phải là vấn đề lớn, vì gần đây do có nhiều việc, hắn cũng không còn chăm chỉ tập luyện như ngày trước được nữa, đôi khi vin vào cớ đó mà lười hơn.
Sắp sang Đông rồi nên ngoài trời chưa sáng hẳn, như mọi người thì bây giờ vẫn còn sớm lắm. Ngáp dài một cái, chẹp chẹp miệng, sẵn vì lười Hoàng tính chuyện ngủ tiếp, chợt phát hiện tay mình vẫn đang cầm chắc chiếc bàn chải. Nó lại đúng là bàn chải của mình, hắn lưỡng lự mất vài giây rồi vươn vai, thôi thì đi đánh răng rửa mặt.
Trong phòng vệ sinh điện bật sáng choang, dù trời không nóng mà cứ thấy ngứa ngáy, ngột ngạt, có thể là vì bẩn, thế nên Hoàng quyết định tắm luôn. Thực ra cũng đã lâu rồi hắn không tắm, lần gần đây nhất là vào tối thứ năm. Lâu lâu không tắm, nghĩ đến việc gột sạch cái đầu ngứa và bẩn cũng thấy thật có ý nghĩa.
Lúc xả nước ra mới thấy lạnh, Hoàng quên mất rằng bây giờ là buổi sớm, mà tiết trời lại không phải mùa hè, qua đêm nước sẽ rất lạnh. Không tiện dùng bình nóng lạnh nữa, hắn đành vận lực cho khỏi buốt. Đã lâu không tắm trực tiếp nước lạnh thế này, cảm giác thật tê tái, dù sao cách này cũng là một hình thức rèn luyện, chẳng làm khó được Hoàng, chỉ thoáng sau là hắn quen ngay.
Lát sau, Hoàng thay một bộ cánh mới toanh. Mặc dù trong công đoạn nội bộ có chút vấp váp, đó là cái quần đùi này sao trông cứ quen quen, bên trong lại hơi phập phồng, nhưng thôi kệ, hắn nhanh chóng ních thêm cài quần dài xịn mới may nữa là xong xuôi.
“Hì hì, thế này là cũng đẹp rồi. Lâu lâu tắm cái thấy mình cũng bảnh đấy chứ, đâu đến nỗi nào!”
Bước khỏi phòng tắm, cứ như vừa thoát thai hoàn cốt chui khỏi lò luyện, Hoàng chợt cảm nhận một sự mới mẻ, thầm nhủ: “Hôm nay là ngày gì nhỉ, sao đột nhiên cảm giác thoải mái kì lạ!”. Đúng là có một cái gì đó làm hắn hơi hồi hộp, giống như sắp được đi dự lễ trao thưởng long trọng trước toàn trường. Hắn thử nghĩ lại xem liệu có cái lễ long trọng nào đang chờ mình không, nhưng không phải, mấy ngày tới toàn trường được nghỉ, liền lắc đầu, mỉm cười rồi bước lên gác.
Thấy mọi người vẫn ngủ ngon, Hoàng lẩm bẩm “hôm nay là Chủ nhật, có lẽ họ còn ngủ chán”.
Lúc này trông căn phòng sáng sủa hơn nên nhìn khá rõ hai vợ chồng ông chú ôm nhau trên chiếc sập gụ, quẳng đứa con nhỏ một mình một giường thênh thang với đống chăn, lúc thì ú ớ, lúc lại bật cười. Hoàng bụm miệng cười khẽ, cái cảnh vợ chồng chỉ biết đến nhau còn đứa con cứ như chuẩn bị ra rìa vì sắp có em bé này đúng là ít được chứng kiến.
Hắn thật ra không quan tâm nhiều đến chuyện của họ, chủ yếu vì thấy họ yên giấc mới nghĩ lại chuyện lúc nãy đúng là may. Đã mấy lần Hoàng bị ông chú cằn nhằn vì tội làm cho cô chủ tai thính mất giấc ngủ. Sự thể là, ông chú của hắn hay bận việc nhà nước, cô ấy thì phải dạy cả tấn học sinh, cũng không rỗi rãi, ở nhà ngủ được phút nào hay phút đấy, lúc nào cũng muốn được ngủ ngon giấc. Khổ nỗi, ông chú không thể hiểu nổi tại sao ông cháu từ ngày lên cấp ba hôm nào cũng chăm chỉ dậy sớm, không ra đường thì vào trong hầm, thỉnh thoảng mới có một vài buổi yên ắng. Trong khi cô Lan Anh thì chân bé mà tai to, đẻ ra đã thính, lớn lên rồi còn kém đi chứ nghe nói hồi nhỏ còn thính hơn nữa. Đang yên lặng mà hễ có cái gì động hoặc kêu to là cô ấy tỉnh chập chờn tỉnh dậy, muốn ngủ tiếp rất khó. Con nhỏ Cà chua ngủ say giống bố thì không nói làm gì, nhưng chẳng may nó bị thức giấc quấy mẹ lại còn khổ hơn nhiều. Ông chú bực mình, đã vài lần thử bám theo tìm hiểu nhưng chỉ thấy ông cháu một là tập thể dục, hai là biến mất tăm hơi để rồi xuất hiện trở lại vào giờ đi học. Muốn trách hắn cũng không có cái cớ để trách, nên chú ấy chỉ yêu cầu là trật tự hơn cho cô chủ ngon giấc. Chính vì thế lúc cái dồng hồ kêu Hoàng mới lo như vậy.
Tuy nhiên theo tình hình này, sấm nổ bên tai cả đám vẫn cứ lăn kềnh thì có lẽ không hề gì. Lâu lắm mới có một ngày nhàn rỗi xả hơi, vì công việc phức tạp đổ hết sang cho thằng cháu làm giúp, cả nhà ngủ đến là sướng đời.
“Kệ họ. Thế cũng tốt!”
Hoàng dẹp hết những việc ấy sang một bên, chuẩn bị sửa soạn lên đường. Hắn định bụng phải làm cái gì đấy để mấy dự án tiến triển cho tốt.
Lúc đó đã là sáu rưỡi, Hoàng mở cửa, xách xe đạp ra ngoài. Trời chưa sáng hẳn nhưng không còn tù mù như lúc trước, một làn gió mát khẽ tạt qua, thổi đám lá vàng của cây sữa trước cổng rụng xuống khắp sân. Không khí trong lành, quả là khoan khoái. Nhưng mà đám vụn lá này chắc nên để cho cô Lan Anh dọn thôi, cho cô ấy luyện tay, chứ để cô chủ quên mất cả kỹ thuật quét nhà thì tệ lắm.
“Có lẽ hôm nay là một ngày đẹp trời đấy! Hay là đi đâu đó và dợt vài đường nhỉ, dạo này mình lười quá. Mà không biết thằng kia bù đầu mấy ngày có khám phá được chiêu gì mới chưa, hay cũng bận bịu linh tinh như mình. Vụ dvd công nghệ mới mà tiến triển thì có lẽ cũng kiếm được kha khá, nhưng mà thôi đi ăn trước đã, đói quá. Ngày đẹp trời, mọi việc đều tốt, ha ha!”
Hoàng nghĩ vậy nên trong lòng cảm thấy vui vẻ, quyết định đi ăn sáng. Bên ngoài sân chơi chung rất yên ắng, hình như hàng xóm chưa có ai dậy cả, nhà bận việc cơ khí bên cạnh cũng chưa mở cửa, con ngõ vắng tanh. Tuy nhiên ra đến ngoài đường thì xe cộ đã khá nhộn nhịp rồi. Hoàng đạp chầm chậm, dù đường ô tô chạy hơi bụi nhưng nép vào bên lề thì đỡ hơn, vừa đi vừa ngắm xung quanh, nhìn người người qua lại. Con đường này trải dài tít tắp, là một trong hai con đường lớn và đẹp nhất thành phố mà chưa xây bồn hoa ở dải phân cách. Tạm thời dải phân cách của nó quãng có quãng không, và chỉ là những phiến bê tông có hình chữ y ngược ghép lại. Vì không nằm trong trung tâm thành phố nên đường này không thuộc loại tấp nập nhất, cơ bản là do nó quá rộng, dù đông người vẫn rất thoáng, hiếm khi bị tắc. Nếu thỉnh thoảng có thời gian, để ý ngắm những người đi đường như vậy cũng là cái thú và có ích cho óc suy luận. Nhưng kể cũng hơi lạ, vẫn biết con đường này ngược đời, ở chỗ buổi sớm thì là nơi có nhiều người qua lại nhất trong toàn thành, dần dần tới chiều tối lại ít hẳn đi. Lúc này đúng là buổi sáng, nhưng Hoàng cứ đinh ninh ngày Chủ nhật sẽ không có nhiều người như vậy. Hóa ra từ trước tới giờ ngày Chủ nhật một là hắn dậy muộn, hai là muộn hơn hắn mới ra đường, ba là lúc ra đường hắn chẳng thèm để ý nên mới nhầm.
Khoảng năm phút sau, Hoàng rẽ vào một quán ăn bên đường. Một quán ăn quen thuộc với cái biển to tướng “Phở bò gia truyền”, đứng đó nhìn sang bên kia đường không có nhà mà là một hồ nước lớn nên nên cảnh quan rất thoáng, khách rất thích đến đây ăn sáng. Ngoài cửa quán đã chật ních xe máy và xe đạp, Hoàng chen chiếc cào cào của mình vào phía cuối, theo thói quen khóa cẩn thận rồi mới bước vào trong. Độ này trộm cắp phát triển, nhãng đi một cái là sẽ có “chú khoắng” tới và đem ngay xe ra hiệu cầm đồ gửi, hắn tự biết mình không để ý hết được, nên cứ cẩn thận vẫn hơn.
Quán này mở ở đây từ hồi Hoàng mới học cấp hai, là quán quen đã có tiếng nên nhiều khách. Bên trong ánh điện không sáng trưng, cũng không tối, mà hơi vàng vàng kiểu huyền bí, vào lúc thời tiết thế này lại tạo được sự hấp dẫn. Còn mùi nước dùng bí truyền thì thơm dễ sợ, từ trong nồi hầm xương lan tỏa khắp con đường, khéo léo chui tọt vào mũi lữ khách, rồi kéo chân người ta vô quán. Tiếng băm thịt bò của ông chủ hàng phở vang lên chan chát, thứ âm thanh tưởng chừng không đặc biệt nhưng thực ra rất có nhịp điệu, vọng khắp phố xá, nghe sướng cả tai. Phía trong, khách hàng đông đúc, bàn nào bàn nấy kín người, nom vẻ ấm cúng lắm.
“Hôm nay không phải ngày đi làm mà mọi người cũng dậy sớm ghê. Không lẽ ngày nghỉ họ bận đi pic-nic nên cũng đậy sớm? Hừ, lẽ ra mình cũng đã làm một chuyến pic-nic xa nhà rồi… Kiểu này không khéo lại không có chỗ ngồi mất!”
Nghĩ thế, Hoàng ngó quanh tìm vị trí, cửa hàng cũng khá rộng mà nhìn tới nhìn lui chưa thấy có chỗ trống. Bụng réo ục ục đến sốt ruột, không thể đợi lâu hơn nữa, hắn bước hẳn vào và gọi ngay một tô:
– Bác ơi, cho cháu một bát áp chảo nhé!
– Được, xong ngay đây. Một bát áp chảo.
Ông chủ vui tính đáp, giọng hô vang lên, cách ngân và ngữ điệu như tiếng còi tàu thúc giục, nghe quả là rất hồi hộp. Một phụ bếp lập tức lấy bát, tráng bánh, động tác nhanh thoăn thoắt, còn bà chủ vừa mới đi ra thì chỉ cho Hoàng chiếc bàn ở tít phía cuối nhà. Bàn đấy khuất sau lưng một nhóm năm sáu người rất phốp pháp nên khó thấy, chưa có ai ngồi cả, à không, thực ra là có hai người vừa đứng dậy đi về.
“Ôi, sao mà đông thế. Đông hơn cả ngày thường nữa!”
Lách qua mấy chú bồi bàn đang chạy tất tả ngược xuôi, từ trong ra ngoài, từ bàn nọ sang bàn kia, Hoàng bước vội tới ngay chỗ của mình như sợ người ta cướp mất.
“Ở đây là cứ phải thế. He he.”
Hắn tự cười thầm khi đặt được mông xuống chỗ trống, đang dịnh lau qua cái bàn thì có ngay một anh bồi tới dọn dẹp sạch sẽ, dù đông khách nhưng phục vụ lúc nào cũng rất gọn và nhanh. Rất ấn tượng.
Xung quanh, người ta vừa xì xà xì xụp tô phở nóng hổi, vừa xì xào đủ mọi loại chuyện. Ông thì chuyện nhà máy dệt, ông thì chuyện đất cát, mở đường, bà thì chuyện chùa chiền, đồi núi, còn có mấy đứa trẻ con sôi nổi bàn về phim ảnh và trò chơi điện tử… Có người vội húp xùm xụp, có người lại cứ từ từ vừa thổi vừa xơi, nhưng quả thực trong lúc phở chưa tới, nom họ ăn đến là thèm.
Chưa đầy nửa phút sau, có một người đàn ông nom vẻ đứng tuổi đến ngồi ở ghế đối diện. Ông này nhích mép cười với Hoàng rồi lau đũa, rất tự nhiên. Mặc dù trang phục hơi kỳ dị, áo quần khá kín và đội cả mũ trùm đầu như thể trời rét đậm, nhưng gương mặt đeo kính của ông ta trông khá trí thức. Về cơ bản thì nhìn người này không đến nỗi phản cảm, hơn nữa ánh mắt rất có hồn và trông cứ quen quen nên Hoàng cũng mỉm cười chào lại. Có điều còn chưa kịp để ý kỹ vị khách ấy thì suất của Hoàng được bưng đến, do đích thân ông chủ chế biến, ghé mũi ngửi thử mà dạ dày cứ co quặn lại như gào thét đòi xơi. Và thế là hắn quên luôn ông láng giềng, mặc người ta đứng lên ngồi xuống liên tục, chỉ một mạch chú tâm vào bát áp chảo thơm ngon của mình.
“Xụp. Rụp rụp. Xụp xụp…”
(hết chương 6)
Last edited by thichviettat; 13-01-2016 at 02:11 PM.
CUỘC CHIẾN VỚI QUỶ SAY
Tác giả: SNCST.VT
Nguồn: 4vn
Chương 7
Siêu thị cái gì cũng có
Lát sau, khi đã thưởng thức xong bữa sáng, sạch sành sanh cả nước cả phở, vừa no vừa đã miệng, Hoàng ngẩng lên mới thấy vị khách kia đã rời khỏi tự lúc nào, hiện tại có một bà cô đang ngồi ở đó. Hắn cũng chẳng quan tâm nhiều, đứng dậy thanh toán và đạp xe đi tiếp.
Miệng vừa ngân nga một bài hát liên quan đến đường phố, bụng hắn vừa nghĩ xem sớm thế này thì nên đi đâu. Đương nhiên sẽ không phải là quay về, giờ này mà cứ có mặt ở nhà là thế nào đống vụn lá ở sân trước, sân sau cũng vào tay hắn. Chẳng phải Hoàng lười, nhưng cứ như thế sẽ làm hư cô chủ, không tốt chút nào.
Bật cười khoái trá với ý nghĩ về đám lá đang bay lung tung ở nhà, trong đầu Hoàng chợt hiện lên một đích đến khá lý tưởng. Đó là Siêu thị Sách, cả tuần nay hắn chưa vào đấy lần nào, không biết có sách truyện gì mới không.
“Siêu thị cũng ở ngay gần chỗ nhà thằng Ken, mình vào xem một lúc rồi nhân tiện ghé qua chỗ nó luôn, xem tình hình thế nào. Chà, không biết mình có mang đủ tiền không nhỉ? Kệ, nếu thiếu thì thử ký nợ với chị bán hàng ấy xem sao. Chuyện nhỏ, hì hì, cùng lắm lôi cổ thằng Ken ra thanh toán là xong!”
Rẽ trái ở một ngã tư lớn, rồi vòng vèo trong chốc lát, do mới ăn no nên Hoàng không muốn đi nhanh, nhưng cũng không lâu sau hắn đã có mặt trước khu siêu thị lớn thứ hai nội thành, Siêu thị Sách. Nó chỉ xếp sau Siêu thị bách hóa thực phẩm và đồ gia dụng thôi. Bởi đó là một khu siêu thị rộng tới hơn nghìn mét vuông, cũng có tên tuổi và thứ hạng trên toàn quốc. Nó chiếm một vị trí rất đẹp giữa thành phố, ở ngay gần bờ hồ, thu hút người mua sắm từ cả những tỉnh khác, và đương nhiên nó chính là siêu thị sách đứng đầu khu vực bên dưới Thủ đô.
Siêu thị Sách thực ra là một địa điểm mới nổi, bắt đầu khai trương chỉ mới gần hai năm trước nhưng với quy mô thật sự hoành tráng, nó được coi như trung tâm phát hành sách lớn nhất của khu vực. Do quy mô lớn chưa từng thấy, vượt xa các cửa hàng sách vốn có trước đây, lại được xây dựng với phong cách hiện đại, đầu tư rất lớn về mảng dịch vụ bán hàng, và quan trọng nhất là nó có hầu như mọi loại sách, cho nên đây là điểm đến lý thú cho mọi lứa tuổi có nhu cầu về tri thức.
Kể từ ngày có cái siêu thị này, bộ mặt thương mại của thành phố đã thay đổi hẳn. Việc đầu tư tiền bạc ở một quy mô lớn với chiều sâu về chất lượng dịch vụ đem lại hiệu quả cao đã dần trở thành một trào lưu cho các doanh nhân trong và ngoài tỉnh đua nhau phát triển. Và phong trào ấy đã đem lại lợi ích không nhỏ cho nền kinh tế thành phố, bởi việc kích thích tiêu dùng theo cách hiện đại mang đến tác dụng không ngờ.
Siêu thị Sách ở vị thế đi tiên phong kỳ thực có nhiều điểm đặc biệt để kích thích người tiêu dùng. Ví dụ nó thu hút rất nhiều đối tượng học sinh, sinh viên và trí thức nghèo, vì một lý do cực kỳ dễ hiểu, đó là vào đây thì có thể đọc chùa, coi cọp các loại sách truyện, miễn là đừng để cho nhân viên bắt được mình làm bẩn sách hoặc thủ đôi ba quyển vào bụng để mang về. Dù nghèo nhưng chỉ cần không mạt hạng, coi mãi rồi người ta cũng nảy ra ý định mua về nhà đọc, vì như thế thì mới là sách của mình, ai thích sách cũng thế cả. Vậy là họ bán được hàng.
Đấy chỉ là một mặt, còn nguyên do chính để nơi này luôn thu hút một lượng khách rất lớn, là vì lĩnh vực sách ở đây cực kỳ đa dạng và phong phú. Có hẳn bốn sàn rất rộng, với tổng diện tích gần ba nghìn năm trăm mét vuông, dành cho trưng bày sách giáo khoa, sách tham khảo, và đủ các loại tiểu thuyết, tranh truyện khác. Với cấu trúc sắp xếp các giá hàng khá thông thoáng nhưng lại đặt được nhiều đầu sách một cách hợp lý, nơi đây chứa số lượng sách vô cùng lớn, tương đương với cả một thư viện cấp quốc gia, đó là chưa kể đến một kho lưu trữ những sách đặc biệt và quan trọng. Danh mục sách ở đây luôn luôn cập nhật và đổi mới, siêu thị bán từ những sách dành cho lớp vỡ lòng, hay sách dạy những mánh kiếm lời trên hè phố, cho tới văn học cổ điển và hiện đại Á, Âu, Mỹ…, rồi những cuốn mở mang tri thức về cuộc sống vợ chồng, cẩm nang những cách xỉa răng thật ý tứ, và các loại sách nghiên cứu chuyên ngành cấp cao…
Ngoài quy mô đồ sộ, nơi này còn đẳng cấp ở chỗ, nó có bán những thứ gần như độc quyền, những mặt hàng và tựa sách độc mà không một nơi nào khác có được. Chưa hết, gọi là Siêu thị Sách nhưng ở đây kiêm kinh doanh thêm rất nhiều thứ, bên cạnh sách còn có đủ loại đồ chơi cho cả trẻ em lẫn người lớn, có cả gian bán đồ mỹ nghệ, và nhiều thứ khác nữa. Tầng trên cùng của siêu thị còn có một phòng tương đối kín, chẳng biết rộng hay hẹp nhưng thấy đề hàng chữ to tướng “chỉ dành cho đối tượng từ hai mốt tuổi trở lên”, và có hai người đàn ông đứng canh trước cửa. Hoàng thỉnh thoảng cũng để ý mấy người ra vào đều có thái độ cười nói vui vẻ mà tò mò, nhưng chưa cải trang để chui thử vô đó lần nào, hắn nghĩ đến cảnh họ đòi kiểm tra chứng minh thư rồi tống cổ ra ngoài thì thật ê mặt. Đương nhiên ở đây khu vực sách là lớn nhất, nhưng với nhiều sàn như vậy siêu thị cũng dành hẳn một tầng kép rất rộng dành cho các thiết bị điện tử, điện lạnh và đồ da, giầy. Thậm chí cũng ở tầng trên cùng còn có cả khu bán cây cảnh, và quán cà phê nữa. Nói chung, châm ngôn ở đây là “tất cả mọi thứ cứ vào Siêu thị Sách, nếu không ngại đắt tiền và hàng thật!”
Ngoài việc nơi đây là một trung tâm mua sắm lớn và hiện đại, thì Hoàng rất thích khu vực để xe, có hẳn một tầng hầm với lối ra vào rộng rãi, cách xếp xe vừa gọn gàng tiện lợi vừa đảm bảo an toàn. Lúc này mới hơn bảy giờ nên lượng xe trong hầm chưa nhiều lắm, chừng một phần năm so với ngày thường, chỉ có vài cái ô tô, và cũng ít xe máy.
“Càng tốt, ít người thì dễ đi lại!”, lấy vé xong Hoàng vừa huýt sáo vẻ khoan khoái vừa bước nhanh vào cửa bên hông để lên tầng một siêu thị.
Bên trong rất sáng, rộng và thoáng, nhưng đúng là hãy còn sớm nên hầu như chẳng có ai. Chỉ thấy lác đác mỗi chỗ vài vị khách xem hàng, cùng với mấy cô nhân viên giới thiệu sản phẩm. Chỗ đông nhất là gian bày điện thoại di động, có chừng sáu bảy người. Và cách đó không xa, đứng cạnh một dãy tủ rất đẹp, có bốn năm cô nhân viên đang trò chuyện với nhau.
Việc đầu tiên Hoàng có hứng là bước tới bước lui, ngoái đi ngoái lại, để ý các chỗ, nhưng rốt cục cũng không thấy chị bán hàng xinh xinh mình mới quen đâu. “Có lẽ ca của chị ấy muộn hơn, hoặc hôm nay chị được nghỉ”, hắn chẹp miệng tự nhủ, quên bẵng luôn giai điệu sáo mình vừa huýt.
Nhân viên ở đây hầu hết là nữ, chỉ quản lý cấp cao, kế toán, bảo vệ và bốc vác thì toàn là đàn ông. Tuổi tác của họ cũng đa dạng, trong đó rất nhiều người trẻ, thuộc tuýp năng động và còn khá nhí nhảnh. Nhưng Hoàng chỉ cảm tình với chị bán mình tự dưng quen được. Bởi đó là một nhân viên rất hiểu biết, nhanh nhẹn, nói năng lưu loát, dễ tính, dễ gây ấn tượng, và đặc biệt chị ấy chỉ hơn hắn vài tuổi là cùng. Thực ra cũng đã mấy lần gặp mà còn ngại, hắn cứ định bụng lần sau cố gắng thử thăm dò xem thân thế và gốc gác cô nhân viên ấy ra sao, nhưng thực tế thì đến tên người ta hắn cũng còn chưa biết. Vậy mà hôm nay có cơ hội, thì chị ta lại nghỉ. Chán quá, ý tưởng này chỉ vừa mới nhớ ra ở khu để xe, và Hoàng đang rất thích thú với nó, cho nên không khỏi bị chưng hửng.
Lúc này, đứng ở giữa cái quầy khá rộng bán các loại máy tính bỏ túi, vị trí mà chị nhân viên Hoàng quen thường trực ca, là một người phụ nữ có vẻ đứng tuổi, và hơi to béo. Bà này nhìn kỹ thì chưa đến bốn mươi, tóc nhuộm màu nâu bạc, uốn quăn tít thò lò. Bà ta có khung hình khá đồ sộ, mặc một bộ áo dài bó màu đỏ rực, căng ních lấy ngực và những ngấn mỡ. Còn cái mặt thì to lớn, không hiểu sao trông cứ như sưng vác lên, toát ra một vẻ khó chịu, có lẽ đây là một người khó tính thật. Ngược lại với những bộ phận to lớn trên cơ thể, người phụ nữ này có đôi mắt bé ti hí, trông như đang cố trợn lên cho to ra. Và trái ngược với bề ngoài, ánh nhìn của bà này lại có vẻ rất tinh ranh, theo kiểu đừng hòng có đứa nào củ cái gì vào bụng mà qua được mắt ta. Cuối cùng ấn tượng nhất là bà ta có một quả mũi chình ình kiểu như kiến vẹo mũi to, lại còn hơi khoằm khoằm nữa. Nói chung, nhìn tướng có thể đoán chắc ông nào vớ phải bà này thì ăn đòn mệt. Đúng là ngọa hổ tàng long, một nhân viên mà Hoàng chưa để ý lần nào, thiết nghĩ đáng lẽ nên cho bà ấy ra làm bảo vệ chống trộm mới hợp lý. Vốn định bụng xem qua khu vực này một chút, nhưng khi nhìn thấy quả mũi của bà nhân viên kia thì Hoàng đổi ý. Dù sao gian dưới cũng toàn sổ sách và văn phòng phẩm, lúc này thấy không hấp dẫn lắm, vì vậy hắn đi lên tầng hai luôn.
Khác với tầng dưới, trên này người xem đông hơn hẳn, vừa bước qua cầu thang là đã nghe những tiếng rì rào bàn tán từ bốn phía. Những vị khách xem xét, đi lại, và các nhân viên làm việc đã có phần nhộn nhịp, tất bật. Tầng này và tầng trên là hai tầng lớn nhất, phục vụ cho kho tri thức nhân loại nên nhiều khách hơn cũng là lẽ đương nhiên. Không gian rộng, hệ thống đèn chiếu sáng rõ, lại có thêm điều hòa lọc khí nên rất dễ chịu. Hoàng hít thở cho quen mùi giấy mới, rồi rẽ vào gian bên trái, bắt đầu đi qua từng kệ sách một, ở những khu vực chuyên môn mình thích. Hắn xem đầu sách nếu thấy quyển nào tên hay, trang trí bìa khá, hoặc nghe là lạ thì lấy ra giở vài trang xem thử, xem giá tiền trước, sau đó xem mục lục rồi mới xem nội dung.
Tầng ba, tầng bốn và tầng năm ở đây cũng đều chỉ có sách là sách, vòng vèo chốc lát Hoàng đã lên tầng bốn lúc nào chẳng hay, từ khi vào gian sách đầu tiên bước chân hắn cứ tự động đi theo các đầu sách và chỉ dẫn thể loại ở lối đi như vậy.
Siêu thị này đúng là một thế giới sách, chứa cả một mê lực càng ngày càng to lớn, chắc chẳng bao giờ phải lo đến cảnh thiếu khách hàng. Lúc này nếu nhìn về lối ra vào, cứ chốc chốc lại thấy có thêm nhiều người bước ra từ thang máy, hoặc đi lên, đi xuống từ thang bộ. So với khi Hoàng mới vào thì bây giờ khách đã đông hơn nhiều lắm rồi. Người xem đi vào thì đơn giản, nhưng muốn đi ra thì phải qua quầy thanh toán, vì lối vào bình thường thì chỉ có một chiều thôi, không đi theo chiều ngược lại được. Cách làm này thật tân tiến, học tập từ các siêu thị lớn trên Thủ đô, ngày nay đã trở thành tiêu chuẩn cho các siêu thị mới mở trong thành phố này. Hàng hóa sau khi thanh toán sẽ được gói gọn trong một túi có nhẵn niêm phong của siêu thị, sau đó sẽ được kiểm tra qua bởi các nhân viên bảo vệ hay được gọi là các nhân viên an ninh trước khi ra về. Miêu tả thì phức tạp nhưng cách họ làm thì tương đối chuyên nghiệp và nhanh không gây mất thiện cảm cho khách hàng, chắc hiếm ai thủ được sách vở gì để trốn qua cửa an ninh được, nhờ vậy nên họ kiểm soát việc thất thoát hàng hóa rất tốt.
Tuy rất chú tâm vào sách nhưng thỉnh thoảng cũng để ý thấy một vài người quen, Hoàng dừng lại chào hỏi qua rồi mới tiếp tục. Đến khu ngoại vi kinh tế, sách dạy làm giàu, thì nào ngờ lại đụng đầu ngay phải một thằng mà hắn ít nghĩ đến nhất. Dù kiểu tóc thay đổi và đeo thêm một cái kính nhưng không thể không nhận ra thằng này từng học cùng trường khác lớp với hắn hồi cấp hai. Lớp nó vốn là lớp có số hiệu to nhất, toàn dân xóm liều và ngỗ nghịch nhất trường, kể cả con trai lẫn con gái. Còn nó, tuy không to con hơn Hoàng nhưng cũng là gương mặt điển hình trong một nhóm đầu gấu của lớp ấy, rất hay kéo bè kéo lũ đi dọa nạt bắt bớ học sinh các lớp khác, vì thế thường xuyên bị khiển trách, nhà trường bắt làm kiểm điểm lên kiểm điểm xuống.
CUỘC CHIẾN VỚI QUỶ SAY
Tác giả: SNCST.VT
Nguồn: 4vn
Chương 8
Mải xem, quên xừ nó hẹn
Hồi mới vào trường, đã có lần thằng kia cùng với vài đứa chặn đường trấn tiền của Hoàng, may mà lúc đó thằng Ken to mồm vác một cục gạch ra nói dữ nên mới thoát. Từ hôm ấy được một bữa sợ, sợ nhất là bị nó trả thù, cứ mỗi khi thấy nó hoặc băng của nó đi qua là Hoàng lỉnh mất, không dám chạm trán. Sau này lớn hơn, mỗi lần giáp mặt, nó không giở hẳn thói du côn ra, nhưng chuyên có thói khích bác, vênh váo, đặc biệt là chửi bậy và ra vẻ thách thức. Đã mấy lần Hoàng tính đập cho nó một trận nhưng còn ngại, ngại vì bè lũ của nó rất lắm đứa, mà có những đứa tướng tá bặm trợn, kiểu ra đường là thành cướp. Ken bảo thôi, giả dụ có cơ hội hãy dằn mặt chúng nó, chứ ở chỗ đông người thì không tiện, nhất là vì không được phép gây sự đánh nhau trong trường. Ấy nói vậy mà cũng đã có lần Ken tức đến mức suýt nữa thì quyết ý tới tận nhà đánh từng thằng một, may mà hôm đó bận việc chứ nếu không có lẽ thằng bạn thân của Hoàng đã được đi trại cải tạo rồi. Đến tận lúc ra trường hắn vẫn chẳng có ấn tượng gì tốt hơn với đám đầu gấu ấy, cho nên mỗi khi nghĩ tới là lại bực mình.
Đã mấy năm rồi, hôm nay đột nhiên lại đụng độ thế này quả là bất ngờ, tuy bẵng đi khá lâu nhưng vừa thấy nó là Hoàng nhớ ngay lại hồi học cấp hai. Tâm trạng đang có chút phấn khởi bỗng dưng nét mặt hắn sa sầm, trên đầu giống như có mây đen kéo đến. Thực ra không hẳn là bực tức như khi xưa, chủ yếu là Hoàng thấy tương đối khó xử, chưa biết làm thế nào, hắn định bụng đi qua luôn không để ý nữa. Nào ngờ thằng này khi nhận ra Hoàng thì lại mỉm cười, ý chào, không có một chút gì là căng thẳng. Hoàng suýt nữa đã tròn mắt vì ngạc nhiên, nhưng kìm được, có điều suy tư bỗng chốc biến chuyển đến nỗi chân hắn biến thành hơi run.
Cũng nhờ khả năng hàm dưỡng tốt, ngay lập tức Hoàng trấn tĩnh, sắc mặt nhẹ bớt, cũng cười chào lại. Và tiếp đó hắn chẳng thể tin được là để cho tự nhiên mình còn chủ động hỏi thêm mấy câu về chuyện học hành, có điều tuyệt không hề đả động gì tới “mối thù năm xưa”. Nó có vẻ cởi mở, cũng hỏi han vài câu rồi mới đi. Đến lúc quay đầu rồi mà Hoàng vẫn chưa hết ngạc nhiên, vô ý đụng phải một chị nhân viên cắt tóc ngắn đang khệ nệ bê chồng sách to. Hắn giật mình, vội đưa tay đỡ cô nhân viên đang ú ớ vì lảo đảo. Chị này chỉ hừ khẽ và cau mày chứ không tỏ ra thái độ với khách. Hoàng vội xin lỗi rồi bước đi, trong đầu chưa quên hình ảnh thằng đầu gấu năm nào bây giờ trông như thằng mọt sách. Không lẽ thằng đó lên cấp ba lại thay đổi hẳn. Kể thì lạ nhưng thực ra như thế cũng tốt. Không ngờ vụ chạm mặt nó lại khiến mình thấy vui vui và nhẹ nhõm, miệng hắn cuối cùng nở thành nụ cười, bụng nghĩ “đúng là một ngày dễ chịu, hôm nay thế nào cũng được việc!”.
Hoàng thở phào, quay lại với những kệ sách dài bất tận.
Quả đúng thế, lang thang chốc lát, Hoàng đã kiếm được một số tên sách mới và có vẻ hay, nhiều quyển nội dung rất được. Cuối cùng đâm ra hắn có một đống sách, nhiều không nhớ hết. Chẳng qua tiền thì chắc chắn là có hạn, mà quyển nào cũng hay nên không biết chọn quyển nào. Tuy nhiên, sau đó phát hiện ra một thứ khiến Hoàng cảm thấy còn may mắn hơn, một bộ đĩa tài liệu ảnh động vật và phong cảnh. Đúng là thứ hắn đang rất cần cho dự án của mình, đã bỏ công tìm kiếm mãi mà không được bộ nào ra hồn. Đĩa dvd đề ngoài bìa là có bản quyền nên hơi đắt, nhưng được phép xem thử, phải công nhận là chất lượng ảnh cực cao.
Hoàng thích chí lắm, có điều đó chưa phải là tất cả may mắn, sau khi quyết định nhanh gọn về việc chi tiền để có được bộ đĩa phục vụ cho công việc của mình, thì hắn lại tìm thấy ở tầng trên một thứ tuyệt vời hơn cả. Đấy là tập tiếp theo, mở đầu cho Phong Vân phần hai, một cuốn sách thực sự giá trị. Phong Vân là loạt truyện rất hay dành cho lứa tuổi thanh niên, đặc biệt lại cực kỳ có ý nghĩa đối với Ken và Hoàng. Truyện đã ra được một phần rất dài, và tạm ngừng xuất bản chờ tác giả vẽ tiếp cũng hơn một năm rồi. Từ ngày biết đến nó, bọn hắn đã theo suốt cho tới tập cuối, không bỏ cuốn nào. Trước kia, hễ hôm nào có truyện mới là phải phục mua thật sớm, bởi chỉ sơ sẩy một chút thôi là sẽ hết hàng, do tính hấp dẫn đặc biệt của truyện nên không ưu tiên cho ai cả, ai nhanh tay mới có. Để rồi khi cầm được quyển sách nóng hổi trên tay, hai đứa đem về tranh nhau nghiền ngẫm suốt cả tuần, thậm chí là cả tháng. Hoàng thì khoái đọc truyện tranh, nhưng có lẽ Phong Vân là một trong số rất ít những tựa truyện tranh mà Ken theo dõi. Hai cuốn truyện khác có thể kể đến là Đô-rê-mon và Bảy viên ngọc rồng, nó đọc từ hồi còn bé tí. Đã lâu rồi không để ý, chẳng ngờ hôm nay lại gặp được truyện mới. Giá sách chỉ có mấy quyển, ở bìa kẹp thông báo rằng đến ngày mai các kệ sách trên toàn quốc mới chính thức phát hành.
“Phải chôm ngay hai cuốn kẻo mất”.
Liếc ngang liếc dọc, sung sướng và yên tâm khi đã cầm chắc hai cuốn truyện trong tay, Hoàng mới rời khỏi.
Sau khi đi được hết tầng bốn, mỗi chỗ ngó một tí, và quay trở lại những kệ sách đầu tiên. Hoàng đưa tay nhìn đồng hồ thì giật mình. Không hiểu thời gian trôi kiểu gì mà thoắng cái đã gần chín giờ rồi. Lúc này khách xem sách đã đông đến mức thỉnh thoảng phải chen mới đi được.
“Chết chết, mải quá rồi, phải qua chỗ thằng Ken thôi!”
Hoàng lẩm bẩm, ngó lại mấy chiếc đồng hồ treo trên tường, rồi đi một tua nữa để nhanh chóng lấy đại mấy quyển hay nhất, như cuốn Nghìn lẻ một đêm – hệ thống toàn tập, phần một, mới cứng; Vật lí thời hiện đại, công nghệ hiện hành và tương lai; Các nhà khoa học lỗi lạc và những điều còn chưa biết; Làm sao để có một người bạn gái lý tưởng, câu chuyện về một nàng công chúa bất ngờ; Hà Nội và tòa thành cổ bốn nghìn năm; Tại sao phụ nữ thích đàn ông nhìn mình, cách chinh phục phái đẹp bằng ánh mắt mới được tiết lộ, chỉ một cuốn duy nhất; Bill Gates quay trở lại ngai vàng sau hai năm mất ghế như thế nào, tài sản của ông có thể còn hơn hai trăm tỷ đô la, sự thật hay chỉ là chuyện đùa. Hoàng còn định lấy thêm cuốn Những bằng chứng mới về sự sống đến từ vũ trụ, nhưng sau hắn cho rằng tạm thế thôi kẻo mang về chỉ tổ vứt linh tinh, rồi ra thẳng quầy thanh toán.
Khi quét mã vạch tới cuốn Phong Vân, nhân viên thu tiền giơ quyển truyện lên mỉm cười nói:
– Cuốn truyện này ngày mai mới được phép bán, còn hôm nay chỉ bày để tham khảo thôi bạn nhé.
Hoàng giật mình, cuốn khác hắn có thể bỏ lại chứ cuốn này thì không thể nhịn thêm một ngày nào được, tối nay nhất định phải có nó để nghiền ngẫm trong căn hầm ở nhà. Hắn nóng mặt, toan to tiếng cãi nhưng chợt đổi ý rất nhanh, sau đó bằng một giọng tha thiết hắn mất liền mấy phút trình bày sự mong mỏi, khao khát và tầm quan trọng của cuốn truyện đối với mình. Thật không ngờ ông nhân viên thu tiền có khuôn mặt “đáng kính” đó nhìn Hoàng mấy giây, rồi nhớn một bên chân mày và bảo:
– Thôi được, trường hợp này ngoại lệ nhé.
Quả nhiên là may mắn vẫn chưa từ bỏ mình, Hoàng gật đầu, vội cầm cuốn truyện cho vào túi và cười tươi cảm ơn, mặc dù hắn đương nhiên phải bỏ một cuốn ở lại. Đi ngay phía sau có mấy đứa nữa nhỏ tuổi hơn tay cũng cầm chắc một cuốn Phong Vân mới tinh, vẻ rất háo hức. Bác nhân viên chỉ nhè nhẹ lắc đầu, mấy đứa méo mặt thi nhau chỉ trỏ Hoàng và trình bày. Nhưng ông ta nói đơn giản:
– Trường hợp ngoại lệ chỉ dành cho khách hàng hỏi mua sách đầu tiên.
Hoàng khoái chí cười khúc khích rồi đi ngay, để mặc chúng cụt hứng phát nấc cả lên, rồi còn om chí tỏi xin xỏ chẳng biết bao lâu nữa.
Xuống tầng dưới, hắn lại ngó quanh tìm kiếm mà vẫn không thấy chị nhân viên mình quen đâu, có lẽ hôm nay chị ấy nghỉ thật. Tuy vậy ở khu vực bán máy tính bỏ túi lúc này lại có một cô khác coi hàng, trông còn trẻ lắm. Hắn chợt nảy ra thắc mắc, không biết liệu có phải bà kia đã đi làm bảo vệ rồi hay không. Dù sao thì gian dưới hiện giờ cũng đông khách và dễ chịu hơn hẳn, nghĩ tới chiếc máy tính bỏ túi của mình mới mất, Hoàng sẵn tiện đá qua gian ấy một tí.
Chỉ với đống sách, đĩa vừa rồi hắn đã tiêu hết hơn chín trăm nghìn đồng, phải nói là hiếm khi đi mua sắm một mình mà hắn tiêu xài tiền nhiều như vậy. Thế nhưng lúc chị kia vẫy tới xem hàng, hắn vẫn quyết định chi thêm hơn năm trăm nghìn nữa cho một chiếc máy tính mang hiệu Casio – CF1101 có bề ngoài rất hiện đại và lớp vỏ bóng bẩy. Cũng bởi vì cái máy này vừa đẹp vừa gọn gàng, hiển thị tốt, lại có tốc độ xử lý khá cao, khả năng lưu trữ được cải thiện, rất tiện và có ích cho những việc hắn cần tính toán. Nếu so với chiếc máy hồi trước thì ngoài việc to và nặng hơn một chút, những chức năng của nó đều mạnh và hữu ích hơn rất nhiều lần. Dù vậy, phải thực sự là người mê máy móc điện tử Hoàng mới bị cái máy tính này cám dỗ đến thế, bởi chiếc cũ hắn mua ngày trước có giá chỉ một trăm hai mươi nghìn mà thôi. Và phải kể đến một lý do khó hiểu nữa là, không biết tại sao hôm nay hắn lại đút nhiều tiền vào túi như vậy. Hoàng không phải hạng công tử giàu có, gia đình thuộc tầng lớp đủ ăn, tuy đã tự kiếm được tiền nhưng vẫn còn là học sinh chưa biết mùi đời, nên chi tiêu cũng biết tiết kiệm. Có điều hắn có cái tội cứ đút tiền vào túi là cái gì cũng muốn mua.
Cô nhân viên giới thiệu thì cười rất tươi từ đầu tới cuối, nói như diễn thuyết:
– Đây là đời mới nhất của loại máy tính bỏ túi đa chức năng dành cho sinh viên, học sinh. Bla… bla… Chiếc đầu tiên này sẽ được bán cho khách hàng đầu tiên hỏi mua. Kể từ sau, một chiếc khác được thay thế sẽ chỉ dùng để trưng bày và giới thiệu sản phẩm. Casio Việt Nam đã công bố, khoảng hai tuần nữa loại máy này mới chính thức được bán. Ngay cả ở trên Thủ đô, ngoài những cửa hàng lớn có sản phẩm ưu tiên thì không một chỗ nào bán hàng chính hãng vào thời điểm này cả. Bla… bla…
Và Hoàng đương nhiên chính là cái người may mắn đó. Chiếc máy tính càng được ca ngợi càng khiến hắn khoái hơn, lại còn được tặng thêm một phiếu giảm giá mua hàng cùng với cơ hội quay số trúng thưởng sẽ tổ chức vào mấy ngày hội Trung thu và lễ Hallowen sắp tới. Cô nhân viên khéo nói làm cho hắn cũng cười đến ngoác cả mồm, chỉ ngại nhất là trông chị ta phải hai mấy rồi mà cứ gọi hắn bằng anh, xưng em ngọt lịm.
Sau cùng, đặt chiếc túi nilon in nhãn siêu thị to tướng đã buộc chặt vào trong giỏ xe, Hoàng vừa dắt chiếc cào cào ra khỏi cổng, vừa nghĩ:
“Kể ra thì tiêu hơi nhiều, thôi kệ, đằng nào cũng mua rồi, căn bản là vì cái máy kia rơi xuống sông, cứ nghĩ… lại thấy tức. Như vậy là mình lại đi đầu về máy tính bỏ túi, chắc chắn ở lớp chưa đứa nào có, không khéo cả trường chưa đứa nào có ấy chứ. Mà có khi cả tỉnh ấy chứ đùa à, nó là hàng độc cơ mà, chị ta nói hiện giờ trên Thủ đô cũng hiếm có hàng chính hãng cơ đấy. Thủ đô xa như vậy chắc gì đã có đứa nào mua về cái tỉnh này mà dùng được. Quả này oai như cóc rồi! Hừ, hy vọng có nó mình sẽ tiện lợi hơn trong học hành và mấy dự án tới, chắc là sẽ gỡ gạc lại được thôi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại tuyệt nhất vẫn là cái vụ Phong Vân này, ha ha. Nhớ năm ngoái, Phong Vân đắt khách quá mức, không hàng truyện nào chịu bán lại truyện mới, mình phải bỏ cả buổi học để lên tận Thủ đô mới tìm được một cuốn về. Diễn biến đang hay, tối nay phải nghiền ngẫm cả đêm, chậc, chắc thằng Ken khoái lắm!”
Mủm mỉm cười suốt vì may mắn, rồi nhân tiện nghĩ tới Thủ đô vài lần thì Hoàng sực nhớ ra một chuyện quan trọng, khiến hắn phải bật kêu thành tiếng:
– Chết cha, hôm nay thằng em mình nó hẹn về chơi. Mà chín giờ rồi, có lẽ nó về đến nơi rồi cũng nên. Chẹp, không biết có ai ra đón không nữa, thằng này ngờ nghệch lắm. Chắc nó không dám đi một mình đâu,… nhưng mà cứ phải về ngay!
Hôm nay là ngày nghỉ, hắn vốn định đến nhà Ken để bàn một số công chuyện, nhưng việc thằng cu em không thể không lo nên đành phải đổi hướng quay về đường cũ. Tối qua thằng nhỏ có gọi điện dặn trước mà sáng ra hắn quên khuấy mấy, lỡ như để nó bị lạc thì khổ lắm.
Thằng này là quý tử duy nhất của một ông chú ruột của Hoàng, sống trên Thủ đô, bây giờ vẫn còn là một thằng nhóc loai choai. Chẳng biết dịp gì mà nó được nghỉ những mấy ngày, tự dưng hứng lên muốn về thăm và chơi với hắn. Mấy năm nay, cả đợt hè lẫn đợt Tết, gia đình nó đều có việc bận nên không cho nó về quê được, chứ trước kia năm nào cũng về. Thằng oắt này mới chỉ thông báo như thế chứ chưa biết là về với ai, lúc gọi điện nó lại còn ra vẻ bí mật, bố mẹ nó thì chắc chắn không phải rồi, hắn đang không hiểu liệu có ai rỗi rãi mà về cùng nữa.
Thoạt nghĩ tới chuyện thằng em ngốc nghếch của mình chẳng may bị lạc, Hoàng thoáng lo, liền phóng xe nhanh hơn. Nghe bảo thằng nhóc dạo này cũng khôn và đỡ nhát hơn trước nhiều rồi, chẳng biết thực hư thế nào, nhưng dù sao đi nữa hắn cũng không tin là nó dám về đây một mình. Ở Việt Nam không như ở các nước phát triển, không phải chỉ cần lên tàu, đi một mạch về tới ga có người đón là xong. Việt Nam là nước có nền chính trị ổn định nhất thế giới, ai cũng biết, nhưng tình hình xã hội bây giờ phức tạp lắm, không phải cứ nói chắc điều gì trước được.
Nói chung đây cũng không phải chuyện gì to tát, chẳng qua chỉ là một chuyến ô tô khách đi trăm cây số, mười người đi xe chắc cũng phải có lấy một hai người tốt. Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại Hoàng vẫn thấy hơi hồi hộp về đứa em, lại thêm cảm giác vừa tò mò vừa nóng lòng nữa, nên mới càng thúc mình gò lưng đạp mạnh chân hơn. Sau mấy năm trời rèn luyện và gắn bó với chiếc xe đạp, đua xe có lẽ sắp trở thành nghề tay trái của hắn rồi, vì thế dù chẳng phải hạng ăn chơi đàn đúm hắn vẫn luôn thấy có hứng để luồn lách đạp như bay. Chiếc cào cào thỉnh thoảng phát ra những tiếng lách cách, túi đồ thì lóc xa lóc xóc trong giỏ, nhất là khi hắn lạng tay lái vèo qua và tạt đầu vượt lên mấy cái xe khác.
CUỘC CHIẾN VỚI QUỶ SAY
Tác giả: SNCST.VT
Nguồn: 4vn
Chương 9
Đụng độ chốn đường hoang
Không khí mát mẻ, có nắng nhưng không gắt chút nào, thời tiết thật tốt, quả là một ngày đẹp trời y như suy nghĩ của Hoàng sáng sớm nay. Đáng lẽ cứ như thế thì sẽ nhanh chóng về tới nhà, nhưng hắn vừa mới tăng tốc được một đoạn, thì đột ngột trời nổi cơn giông.
Một đám lá khô rào rào bay tứ tán giữa không trung. Liên tục không ngớt.
Chẳng hề có dấu hiệu nào báo trước cho cơn giông này, ngày mới đang tươi sáng là thế bỗng vụt ảm đạm, như mặt người đang thư thái chợt biến thành thất sắc, vô quang.
Có cái gì đó đang lao ập tới ở trên cao, ngang qua con phố, rõ ràng không phải chỉ là những đám lá đang bay tán loạn. Nó rất nhanh, chỉ trong tích tắc, như thể một đàn chim đen di cư đông ngùn ngụt, từ xa ào ào rợp khắp bầu trời. Ở hai bên, cây cối bị lay mạnh, trận cuồng phong quét dọc phố làm một loạt xe bị hất đổ, hàng quán hay bàn ghế trên vỉa hè tất cả bị thổi tung. Gió lớn đảo ngược hướng, không hề có mưa mà mạnh tựa như cơn bão tràn về, khiến Hoàng không đạp được mà phải xuống xe cố dắt tiếp. Bụi cát trên đường bị cuốn mù mịt vào trong cơn lốc, không ngừng thốc tới, lá cây đua nhau rụng, bay tới tấp như mưa. Hoàng buộc phải dừng lại, nghiêng mình nhắm tịt mắt, một tay giữ xe, một tay che mặt. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác quái đản và lo lắng vì trận bão dở hơi không được báo trước này. Hắn cố mở mắt nhìn vì sợ có cành cây hay thứ đồ nào đó bị cuốn rơi trúng đầu, nhưng thậm chí ngay cả xung quanh có ai không cũng không nhìn thấy nổi. Muốn di chuyển để tìm một chỗ an toàn cho mình, nhưng tìm cách đứng vững và giữ được cái xe đã cực lắm rồi, hắn vừa gồng mình để không cho gió thổi bay vừa cảm thấy bực bội. Thời tiết lộn xộn là thứ Hoàng ghét nhất, vừa mất hứng vừa hỏng việc. Lộn xộn bình thường và đúng lúc còn chấp nhận được, lộn xộn tới mức này khiến người ta tức muốn xì khói.
Quả thực là giông tố, mãnh liệt vô cùng, kéo đến nhanh tới mức không một ai kịp trở tay. Có điều tuy bất ngờ và dễ sợ như thế nhưng đến khi giông có vẻ tan thì cũng nhanh chóng một cách khó hiểu. Vừa nhận ra được gió nhẹ đi thì nó đã biết mất, cảm tưởng tất cả diễn ra mới chỉ trong vài giây đồng hồ, lạ lùng như chuyện ông Thượng đế chơi trò cút bắt.
Hoàng mở mắt ra thì giật mình, trời đã tối sầm lại từ lúc nào, cứ như đang là ban đêm vậy. Không có dấu hiệu gì về thời tiết khác thường ngoài việc bốn phía tối mù mù. Lần này thì thực sự cảm thấy bất ngờ, đến nỗi trong đầu hắn có ngay một suy tưởng là mình bị trục trặc về thời gian. Xung quanh dường như thật sự không có ai, hắn căng mắt ngó ra xa hơn nhưng lờ mờ không thấy gì cả. Dần dần nghe xôn xao tiếng người bắt đầu nổi lên, rồi mới nhận ra là đang có một vài tiếng hét, tiếng chạy, rõ ràng do tai hắn vừa bị ù nên giờ mới nghe được những âm thanh ấy.
Càng lúc càng thấy lạ, Hoàng có cảm giác đầu mình quay quay. Cố trấn tĩnh, hắn đưa tay bấm đèn đồng hồ xem lại, mới chỉ chín giờ mười lăm, tức là thời gian không nhanh không chậm tí nào. Hắn cau mày, định rủa lớn mấy tiếng vì bực mình, thì một vài ánh đèn cao áp chợt bật sáng, điện đóm nhà cửa dọc dãy phố cũng bật lên, rồi thêm cả đèn pha xe máy nữa. Hơi chói mắt nhưng khiến Hoàng sực tỉnh khỏi cảm giác lờ mờ và hoa hoa đầu, ngó nghiêng mới thấy người ta đang ồ ồ nháo nhác ở trên vỉa hè. Ngay tức khắc hắn nhận ra xe máy, xe đạp ngang dọc đang bấm còi inh inh và đầy tiếng kêu ca, tất cả đang phải tránh qua người hắn để đi.
“Quái lạ, thế là thế nào nhỉ!?”
Không thể cứ đứng mãi ở giữa đường thế này, lại còn bận việc nữa nên dù đang rất khó hiểu Hoàng cũng phải nhanh chóng hòa vào dòng người tấp nập, những kẻ đang vội vã trong bầu không khí lẫn lộn sự hốt hoảng.
Người dân bình thường thì ai chẳng thấy lạ và lo lắng về hiện tượng chưa bao giờ xảy ra này. Hoàng cũng không ngoại lệ, có điều sự việc này có khả năng liên quan lớn đến khoa học và thiên văn, thành thử nó kích thích trí tò mò sẵn có trong hắn. Vừa đi Hoàng vừa thắc mắc, điều khủng khiếp gì mà có thể làm bầu trời đột nhiên tối lại.
“Nhật thực? Nguyệt thực, không phải. Mây bụi à? Trái đất quay nhanh, hay có ai đó một tay che trời?… Liệu chỗ khác có bị không nhỉ? Kỳ lạ thật!”
Vài phút sau, trời vẫn tối nhưng khắp phố đã bật điện sáng trưng. Xung quanh dần bớt ồn ào tán loạn hơn, những người sống ở phố thì vẫn chỉ trỏ bàn ra tán vào, còn người đi đường đang dần thích nghi với thời tiết. Mọi sự diễn ra bắt đầu mang dáng vẻ như lúc này đang là buổi đêm vậy. Chỉ có điều rõ ràng là một buổi đêm có gì đó khác thường.
Sau chốc lát miên man, Hoàng dứt ra khỏi ý nghĩ về bầu trời, hắn có cảm giác mọi người xung quanh kém sôi nổi hẳn đi so với quãng trước. Rồi lúc sau hắn chuyển sang chân cứ đạp, còn đầu cứ ngó sang hai bên liên tục, theo dõi việc người đi đường thưa dần từng đoạn. Hắn không hề để ý rằng mình đã quên không rẽ về đường cũ mà cứ đi thẳng tuột trên con đường ấy.
Từng chút một, nỗi hoang mang nhen nhóm lớn rõ trong đầu chàng thanh niên, cho đến khi xung quanh hình như chẳng còn ai cả. Con đường vắng tanh một cách lạ lùng, hắn chỉ thấy gió thổi vi vu, lá bay lào xào, và tiếng ổ bi quay lạch cạch phát ra từ chiếc xe của mình. Hai bên đường nhà cửa không còn san sát như trước nữa, một số căn có thấp thoáng ánh điện nhưng đều đóng kín, được vài căn hé cửa thì lại tối om. Ngẩng đầu lên nhìn, cứ cách một quãng đều nhau như nhịp cầu là những bóng đèn cao áp cũ kĩ phát ra ánh sáng với vẻ yếu ớt và rung rinh như sắp rụng, góp phần tạo thành một không gian chập chờn nhuộm màu vàng ảm đạm. Từng hàng cây xà cừ cao lớn với tán lá vươn rộng như hàng trăm cánh tay ai đó hòa mình vào trong bóng đêm, đu đưa đu đưa, xào xạc xào xạc giống một bản giao hưởng vừa âm thầm vừa lạnh lẽo. Hoàng có cảm giác hơi rùng mình vì lạc lõng trong đêm tối, con đường có lẽ dần thu hẹp lại, nhưng trước mắt hắn dường như càng lúc càng trở nên mênh mông.
Chiếc xe chạy chậm dần, không được đạp nữa, tiếng lạch cạch ở bánh sau vang lên to và đứt quãng hơn. Lúc này Hoàng mới nhận ra hắn đang đi trên một trong những con đường dẫn tới trường mà trước đây đã từng qua một vài lần. Nó dẫn qua một vùng ven sông, qua một bãi hoang lớn, và nơi đây là một trong những địa phận cư trú của các loại đầu trộm đuôi cướp.
Hoàng ngập ngừng giữa quyết định có nên đi tiếp hay là quay lại. Nếu đi tiếp thì cũng sẽ dẫn ra đường lớn và chẳng xa hơn quay lại là bao, nhưng hắn có phần e dè vì khu vực này rất vắng và có vẻ kì quái, nhất là trong tình hình mọi thứ đang thật khó hiểu. Có điều trong con người chàng thanh niên trẻ tuổi này luôn ẩn chứa một loại khí tức “bất khuất”, hiểu theo cách đơn giản là kiểu suy nghĩ “bản lĩnh như mình lẽ nào chịu quay đầu chỉ vì đường vắng”. Thế là hắn đâm phân vân, cứ ngó trước ngó sau trong khi chiếc cào cào vẫn còn lăn bánh chầm chậm.
Đang mải ngoái nhìn con phố mờ mờ ảo ảo sau lưng xem có bóng người qua lại không, thình lình một tiếng gió vụt mạnh tới trước đầu xe.
“Bịch!”
– Hả?
Hoàng thót tim quay ngay lại, chiếc cào cào bị vẹo lái ngả hẳn về một bên suýt nữa đổ kềnh, nhưng hắn đã nhanh chân bước xuống và giữ kịp, túi sách không bị rơi ra ngoài.
Vừa ngước lên thì thấy trước mặt lù lù một bóng người khiến hắn giật mình, nhưng Hoàng biết ngay là mình đã đâm vào ông ta. Một thoáng tim đập thình thịch nhanh chóng trôi đi, dù sao việc xuất hiện ai đó ở đây tự nhiên làm cho cảm giác cô độc vơi hẳn, tâm trạng hắn cũng bớt rối bời. Bởi vì mình vô ý xô vào người ta, chưa biết thế nào, Hoàng vội khom lưng lên tiếng trước:
– Xin lỗi, cháu…
– Hừm, không sao đâu!
Người đó đáp ngay lại bằng một giọng khè khè, cắt ngang câu nói của hắn. Âm thanh nghe như tiếng người già yếu sức hoặc một người có vấn đề với vòm họng, tạo cảm giác hơi ghê ghê.
Ông ta đang cúi đầu dùng một tay phủi phần phật ống quần bên trái, động tác mạnh và dứt khoát nhưng cách đưa tay lại rất khoan thai. Người này vận bộ đồ sáng màu, có lẽ là màu trắng, trông có vẻ gầy còm, dáng chân đứng không thẳng mà hơi là lạ. Nhìn người đàn ông lom khom trước mặt Hoàng chợt nảy ra ý nghĩ,
“Rõ ràng vừa mới đây xung quanh không hề có ai, làm sao tự dưng lại xuất hiện một người ở đây nhanh như vậy nhỉ?”
Một cảm giác lành lạnh chạy từ bên dưới theo dọc sống lưng lên đến gáy Hoàng. Nhìn hai bên đường có mấy căn nhà đều đóng kín cửa, xung quanh thì có mấy bãi cỏ hoang tăm tối, tim Hoàng lại đập mạnh, hắn chợt nghĩ đến một vấn đề.
Hoàng tự nhủ trong đầu cho tỉnh táo, hắn luôn biết rằng mình không sợ ma, nhưng trên thực tế thì… chính hắn cũng không tin điều đó lắm. Mắt hắn hơi hoa hoa, người đàn ông này rõ ràng đứng trước mặt mà sao có lúc như không tồn tại, không biết đã xuất hiện ở đây bằng cách nào, toàn thân ông ta toát ra một thứ mùi vị không bình thường, quả thực rất nhanh làm cho cảm giác bất an khi nãy trong hắn lại trỗi dậy.
Suy tư trong chớp nhoáng, Hoàng hít vào một hơi khí lạnh, thấy người đàn ông kia không sao, cũng lên giọng không bắt bẻ gì, hắn nghĩ mình chẳng nên chú ý nhiều, tay kéo đầu xe quay lại, miệng nói nhanh:
– Xin lỗi. Vậy cháu đi đây!
Vừa đúng lúc đó, thình lình có ngay một người thứ hai xuất hiện, nhanh như một bóng ma, chẳng biết từ khi nào đã bước ra bên cạnh người đàn ông kia.
Hoàng như không tin vào mắt mình, hắn thoáng cho rằng mắt hắn bị hoa nặng thật rồi, dù vậy vẫn kịp để ý kẻ mới xuất hiện kia. Dáng người cao gầy, đầu trọc, da màu xám tối, và có một chiếc nhẫn phát ra ánh sáng màu đỏ trên tay. Đó là một chiếc nhẫn la-de, có mặt đá giả hồng ngọc như những chiếc nhẫn bình thường, nhưng bên trong chứa pin và đèn đi-ốt-led có thể chiếu ra ánh sáng màu đỏ đậm. Là một thứ đồ chơi xa xỉ nguồn gốc từ Trung Quốc mới có trên thị trường, mà bọn trẻ con ở những gia đình giàu có vẫn hay nghịch.
Kẻ đó không nói gì, mà đưa bàn tay khẳng khiu đeo chiếc nhẫn lên, mặt đá óng ánh tán phát ra xung quanh một vầng hồng quang nhàn nhạt có chu vi khoảng một mét, và ở giữa thì bắn lên một tia sáng thẳng tắp đỏ rực như máu. Hắn xoay bàn tay, chiếu luồng sáng đỏ chói vào mặt Hoàng, xoay khắp người. Trong chớp mắt luồng sáng dãn lớn gấp đôi và càng chói hơn, khiến Hoàng lập tức phải lấy một tay che mắt và bật kêu lên:
– Anh… anh làm cái gì thế?
Đáp lại cũng là một thứ giọng khè khè kiểu lẫn tạp âm, nhưng không phải là nói với Hoàng, cái giọng này như cười mà không phải cười, pha chút xúc động và khoái trá:
– Đúng nó, hả ngài!
– Ờ…
Tiếp đó một thứ âm thanh quái lạ từ chính miệng kẻ đối diện ấy phát ra, nghe như tiếng phì phì của rắn độc, như chứa cái gì đó ngổn ngang vang lên giữa không gian lạnh lẽo, rồi lại giống như tiếng xương khớp của những bộ hài cốt rung lắc trong đêm tối. Kẻ nào sợ ma mà đi ngang qua đây nghe thấy âm thanh này chắc mười phần thì đến chín phần là hồn phi phách lạc.
Hoàng cảm thấy bao tử mình trùng xuống như sắp tuột khỏi bụng, tay giữ xe tự nhiên run lẩy bẩy. Ánh sáng từ chiếc nhẫn nhanh chóng thu lại còn một dải nhỏ xíu và dời đi chỗ khác. Ngay lúc đó, đập vào mắt gã là một hình ảnh khó tin. Chỉ bằng ánh đèn vàng yếu ớt trên cao nhưng cũng đủ để gã nhìn rõ mồn một hình hài của kẻ đứng trước mặt mình.
Người hắn gầy đét như cái xác khô, như chỉ có da bọc xương, không thịt, không cơ bắp. Nhưng chắc chắn là tương đối cao, mặc dù dáng đứng vừa gù vừa khuệnh khoạng rất kì quặc. Toàn thân hắn nhám đen như kẻ chết cháy, chỉ có da mặt là hơi sáng hơn và thoáng màu xanh xanh. Hắn mặc một chiếc áo cộc màu nhờ nhờ tối, không có cánh tay, hở bụng và bó sát thân hình, qua đó hiện rõ những lằn xương sườn nhô cao đối xứng hai bên ngực. Bên dưới là cái quần ngắn tới bắp chân cũng màu xám nốt, và đôi bàn chân hắn thì đi đất. Cả chân lẫn tay hắn đều dài một cách khác thường, cũng có thể do gầy quá nên thành ra trông như vậy, nhưng bàn tay đặc biệt xương xẩu, dài ngoẵng và để đầy móng sắc.
Cuối cùng phải nói đến ấn tượng kinh khủng nhất, bộ mặt hắn, gần giống sọ người thì đúng hơn. Một cái đầu nhỏ và hẹp, thiếu cân xứng, không phải là trọc nhưng tóc lưa thưa y hệt kẻ bị bệnh ung thư. Hai mắt sâu hõm, lờ lợ một màu trắng dã, con ngươi đen nhỏ xíu. Mũi ngắn, xếch ngược và dính tẹt vào mặt. Còn cái mồm mỏng quèn quẹt thì đang kéo ngoắc sang hai bên, tạo thành nụ cười ghê đến man rợ.