HUYỄN THẦN_Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 6: Tây dương kiếm pháp
Dịch : az09
Biên tập :blackcat132
Nguồn : TTV
Trong thiên hạ, kiếm ý chính là tinh túy của kiếm đạo, xuất kiếm tùy tâm, vô chiêu thắng hữu chiêu, chiêu thức võ công thiên hạ đều có thể phá, chỉ có kiếm ý tùy tâm mới không thể phá! Võ công thiên hạ thì chiêu thức đều có sơ hở, duy chỉ có vô chiêu không có sơ hở!
Nhẹ nhàng vuốt ve trường kiếm màu bạc, hắn không khỏi xuất hiện một chút si mê, buột miệng nói ra vài câu học theo mấy bộ phim đã từng xem, hắn nhớ rất rõ ràng, trong phim nhân vật chính, vị cái thế đại hiệp, trong tay cũng cầm một thanh trường kiếm màu bạc như vậy, chĩa về phía địch nhân nói ra một đoạn dài.
Mặc dù hắn không thể hiểu rõ ràng chính xác hàm nghĩa từng câu, nhưng đại khái cũng có thể hiểu là vô chiêu thắng hữu chiêu, chỉ có kiếm tùy tâm phát mới không bị phá, cái đạo lý này ai cũng thấy rõ ràng!
Suy ngẫm lại mấy câu đó, hắn không khỏi có chút hưng phấn, hắn không có lực lượng cường đại, nhưng hắn hoàn toàn có thể theo đuổi tốc độ, hắn không có hoa mỹ chiêu thức, nhưng là vô chiêu thắng hữu chiêu, mặc dù hắn biết rằng điều đó rất có thể chỉ là nằm mơ mà thôi, nhưng đây là con đường duy nhất trước mặt mà hắn có thể đi.
Nhẹ nhàng dùng mấy mơn trớn thân kiếm bóng loáng ánh bạc, cảm giác trơn nhẵn thấu thẳng vào trong tim, dưới ánh mặt trời, cả thanh trường kiếm tản mát ra quang mang màu bạc, nghiêm chỉnh mà nói, thanh kiếm này không giống vũ khí, thanh kiếm này khá giống một tác phẩm nghệ thuật!
Thân kiếm như nước, bóng loáng khiếp người, thân kiếm dài một thước, độ dài đúng theo tiêu chuẩn, chiều rộng phù hợp, cả thanh kiếm nhẹ nhàng không có chút cảm giác nặng nề!
Khẽ than thở nhìn thanh đoản kiếm trong tay, hắn biết… đây không phải là kỹ thuật trên địa cầu có khả năng chế tạo ra vũ khí như thế này. Cảm giác nhẹ nhàng nhưng lại chế tạo bằng thứ kim loại cứng rắn dị thường như thế này, tại trái đất hắn còn chưa từng thấy.
Nhìn thân kiếm bàng bạc, hắn biết, sử dụng kiếm theo cách như vậy quả thực là chê cười, chỉ cần đại kiếm của cương giáp chiến sĩ nhẹ nhàng va chạm một chút, liền dễ dàng đem cả mười thanh kiếm như thế này đoạn gẫy, phải biết rằng, thanh đại kiếm nọ chính là dài hơn mười thước, như thế nào thanh đoản kiếm như thế này có thể chịu được?
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một đám đại hiệp hiện lên trong trí nhớ, nào là Khoái Kiếm A Phi, Kinh Vô Mệnh, Tây Môn Xuy Tuyết, Diệp Cô Thành… đám nhân vật chính trong phim kiếm hiệp, đại hiệp anh hùng theo nhau hiện lên.
Chậm rãi mở mắt, ánh mắt của hắn trở nên vô cùng kiên định. Đúng vậy......Hắn muốn đi theo con đường tu luyện khoái kiếm, chỉ cần hắn rất nhanh, ai có thể ngăn cản được, cần gì chiêu thức?
Siết chặt thanh ngân kiếm trong tay, hắn nở một nụ cười, mặc dù hắn bây giờ vẫn như cũ là tay trói gà không chặt, nhưng hắn tin tưởng, một ngày nào đó, hắn sẽ làm cho tất cả mọi người phải sợ hãi!
Nhẹ nhàng đứng lên, tay hắn cầm chuôi kiếm, đứng ở bên trong phòng khách rộng rãi, chân đứng tấn không theo kiểu chữ đinh, cũng không theo kiểu chữ bát, lại một lần nữa hắn chìm vào trong trầm tư.
Theo như sự lịch duyệt của mình, hắn xác định chính mình không có cái gì gọi là kiếm pháp, cũng không có cái gì gọi là võ thuật, bây giờ hắn duy nhất có thể trông cậy là tốc độ của chính mình, bây giờ vấn đề là, hắn phải như thế nào đánh ra một kiếm nhanh như tia chớp?
Tê……..
Trong đầu một đạo tinh quang hiện lên, sau một khắc......Trong đầu hắn xuất hiện một đồ tượng rất rõ ràng, chứng kiến đồ tượng này, đôi mắt hắn không khỏi sáng ngời, hắn đã nghĩ ra!
Xuất hiện tại trong óc của hắn không phải cái gì khác mà chính là trận đấu kiếm đỉnh cao của Thế vận hội, trong lúc vô ý tay hắn tự động huy động thanh kiếm tấn công đối thủ tưởng tượng, Chỉ là đối thủ tưởng tượng nên hắn không cần kiểu cách cũng không cần phòng thủ, tất cả lực lượng của hắn đều dành cho việc tấn công đối thủ, đối thủ của hắn cũng không thể như vận động viên đấu kiếm được.
Tập trung vào hình ảnh trong suy nghĩ, chân hắn tự động biến thành thế đứng chứ đinh, hai đầu gối hơi cong xuống, tay trái hướng phía sau mở ra, tiếp theo… bắt chước theo hình ảnh trong óc, thanh kiếm trong tay mau lẹ đột ngột đâm ra
Keng!
Một tiếng vang lên kịch liệt, hắn không khỏi mở mắt ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy đã đâm trúng một vật treo trên cột gỗ, vật ấy đã bị hắn đâm thủng, bên trong có dầu mỡ động vật chảy ra…… Ôi, đây chính là chiếc đèn duy nhất để soi sáng buổi tối của hắn.
Trải qua sự tình lần này, hắn không dám ở nhà luyện kiếm nữa, lặng lẽ đi đến khu rừng nhỏ trước nhà, bắt chước hình ảnh, động tác của tuyển thủ sử kiếm trong trí nhớ, từng nhát kiếm trong tay đâm.
Không nên xem thường cái này động tác đơn giản này, trước kia xem thông tin trên TV, thông qua bình luận viên giải thích rõ ràng, người khác xem ra chỉ là đơn giản một động tác đâm, nhưng sự thật là muốn làm được động tác đâm vừa nhanh chóng vừa chuẩn xác thì bao hàm rất nhiều điều xảo diệu ở bên trong.
Nâng kiếm lên là mỗi khối cơ nhục trên cơ thể đều vận động, đầu tiên từ mũi chân bắt đầu phát lực, thông qua chuyển hóa, đem lực lượng từ mặt đất hướng lên trên truyền lại, thông qua bắp chân, đầu gối, truyền lên tới bắp đùi, hông, eo, rồi tới thân, giơ cánh tay, qua khớp tay, cổ tay, bàn tay......Tất cả liên hợp vận động, tụ tập toàn thân lực lượng hình thành một động tác sử kiếm như tia chớp, người bình thường gặp muôn vàn khó khăn như vậy chỉ có trốn thật xa.
Liên tục vài ngày, hắn tập đi tập lại một động tác, dần dần hắn đem chia động tác đâm này làm mấy giai đoạn, động, tĩnh, chờ, phát lực, đề, nữu, tham, dương, huy, đẩu, chấn mười hai chữ quyết!
Sau khi Á sâm đại ca ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, liền theo thợ săn trong thôn đồng thời tiến vào trong rừng sâu núi cao, bắt đầu cuộc đi săn của bọn họ, trong lúc nhất thời, thôn dặm chỉ còn lại có một ít con gái, cho nên......Mỗi ngày trừ bỏ ít thời gian đi nhặt chút củi ra, toàn bộ thời gian còn lại hắn đều tốn hao cho việc luyện kiếm.
Đừng tưởng rằng đây là việc nhẹ nhàng, chỉ cần tập kiếm một giờ, cả cánh tay, cùng với cả người mỗi một khối cơ nhục trên cơ thể, liền bắt đầu căng cứng khó chịu, nhất là cánh tay cùng cổ tay, thậm chí là toàn bộ tay, đau buốt tê dại không chịu được.
Mỗi một lần đâm kiếm hết tốc độ, đều làm hai tay hắn sung huyết, điểm này có thể tưởng tượng xem, toàn lực huy động một cách nhanh nhất 2 cánh tay của chính mình thì thật là đau đớn và chết lặng. Quả thực là không cách nào chịu được, nhưng mà hắn lại phải không ngừng phải chịu thống khổ như vậy!
Tay phải luyện mệt mỏi, hắn lại luyện tay trái, hắn bây giờ theo đuổi cũng không phải tốc độ, hắn muốn theo đuổi chính là tiêu chuẩn, lúc còn tại trường học, thầy giáo dạy thể dục từng nói, vô luận ngươi muốn luyện vận động cái gì, cơ bản nhất và cũng là trọng yếu nhất, chỉ có tư thế tiêu chuẩn, ngươi mới có thể đạt tới cảnh giới cao nhất, tư thế sai lầm, sẽ làm ngươi dừng lại ngay trước cửa cảnh giới cao nhất!
Từng ngày lại từng ngày, hai tháng thời gian thấm thoắt đã trôi qua, ngoài kia......Á sâm đại ca đã trở lại vài lần, mỗi một lần về đều mang về rất nhiều con mồi, người trong thôn cũng là dựa vào con mồi y mang về để tiếp tục duy trì sinh kế, lột da thú, cùng với xương cốt chính là các loại dược phẩm, đem đổi lấy kim tệ, dùng để mua các đồ dùng hàng ngày phục vụ cho cuộc, đây chính là cuộc sống của gia đình người thợ săn.
Hai tháng trôi qua, ngày và đêm đều rèn luyện, rốt cục hắn thuần thục luyện được đâm cả hai tay, mặc dù tốc độ còn chưa được nhanh, nhưng công pháp cơ bản cũng xem như là đã luyện xong.
Bây giờ, hắn đã không cần bày ra tư thế cử kiếm buồn cười như lúc đầu nữa, thông qua luyện tập hắn phát hiện kỳ thật chỉ cần nắm giữ được đúng thời điểm ,trong một sát na xuất kiếm, tư thế cùng cước bộ chính xác, có thể đánh ra một kiếm như tia chớp.
Kỳ thật, nói trắng ra là, đối với mấy đại hiệp trong phim, hắn cảm thấy tư thế cử kiếm quá là thô lậu, thật sự giống mấy đứa nhỏ nào có một điểm phong phạm của cao thủ, hắn sẵn sàng chịu hi sinh chút tốc độ, cũng không nguyện ý bày ra một tư thế như vậy, nếu không bị người ta cười chết thì cũng tự cười mà chết.
Về phương diện khác, cái tư thế cử kiếm này, hắn hoài nghi đã trở thành một loại chiêu thức, nếu tiếp tục luyện tập tiếp, hắn sợ chính mình sẽ vi phạm cái nguyên tắc vô chiêu thắng hữu, nguyên tắc không cách nào công kích, tư thế cử kiếm này và vô chiêu thắng hữu chiêu, tựa hồ sinh ra chút mâu thuẫn.
Hắn bây giờ mặc dù còn xa mới đạt tới cảnh giới vô chiêu thắng hữu chiêu , nhưng lại muốn tận lực tránh cho chính mình chiêu thức hóa, rập khuôn theo mẫu, hắn muốn luyện tập là tại bất cứ dưới tư thế nào, hắn hoàn toàn có thể tùy thời đâm ra một kiếm như tia chớp! Kiếm này bao hàm toàn bộ mười hai chữ quyết trong một kiếm!
Đối với kiếm loại binh khí, đâm không thể nghi ngờ chính là sắc bén nhất, cũng là công kích chủ yếu nhất, nhưng mà thân kiếm hai bên sắc bén, quyết định nó tuyệt đối không phải chỉ có thể dùng để đâm tới công kích địch nhân , nếu không thì hắn đã có thể lo lắng làm một cây tây dương kiếm chơi đùa.
Không biết là người Tây Dương quá ngu xuẩn, hay là người phương đông quá thông minh, người Tây Dương mặc dù có thể đem chiêu đâm này, luyện nhanh như thiểm điện không gì có thể so sánh, nhưng chính là trừ chiêu đó ra, bọn họ cơ hồ hoàn toàn không còn chiêu thức nào dùng để công kích, bọn họ duy nhất chỉ có đâm!
Huấn luyện hai tháng, sau khi hắn rốt cục cũng nắm giữ ảo diệu của chiêu thức đâm, hắn bắt đầu để ý đến hai bên mũi kiếm, kiếm là vương giả trong binh khí nguyên nhân rất lớn là ngoài hai mặt tại mũi kiếm, nếu như vận dụng một chút không tốt, thật sự quá choáng váng.
HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 7: Đông Phương kiếm thuật
Dịch : blackcat132
Biên tập :blackcat132
Nguồn : TTV
Xử dụng kiếm để chém? Đó là khó có khả năng, mặc dù kiếm cũng có thể dùng để chém, nhưng là nếu như ngươi thực sự muốn chém, nên chăng là ngươi dùng đao thì thích hợp hơn, kiếm thân mình đặc tính quyết định không phải là chém hoặc bổ!
Trung Quốc có một câu ngạn ngữ rất hay nói: “Kiếm tẩu song nhận, đao tẩu thiên phong”, đây là từ kinh nghiệm mà có, đương nhiên… Còn có “Kiếm tẩu khinh linh, đao tẩu thiên phong”, “Kiếm tẩu trung cung, đao tẩu thiên phong”, vô luận như thế nào, kiếm đều có hết thảy các đặc tính, đều cùng có quan hệ.
Kiếm công kích sắc bén nhất là đâm, nhưng cũng không phải là đặc điểm lớn nhất, một khi đâm không trúng, mũi kiếm, mới là thứ sắc bén nhất, chỉ có kiếm đang đâm mà mũi kiếm công kích, vô luận là ngươi muốn tẩu đường nào, đều khó thoát chết!
Mà kiếm đi khinh linh (nhẹ nhàng), là bởi vì một kiếm đâm ra, nếu như mất đi yếu tố khinh linh, dùng hết lực, như vậy rất khó để hai bên huy cắt, cứ như vậy, kiếm của người tây dương trở thành cây gậy, ngoại trừ đâm ra thì không còn gì cả!
Cuối cùng chính là “kiếm tẩu trung cung” đích kiếm quyết, kiếm công kích đích thủ đoạn, chính là mặt trước tiến công, nếu không sao có thể coi là bách binh chi vương đây?
Kiếm, đường đường chính chính cùng ngươi đối quyết, vô luận là sắc bén lúc đâm, hay là theo sau hai bên huy tước, đều làm cho người ta khó đề phòng, vận dụng tốt, rất khó để vũ khí khác chiếm được thượng phong.
Cái gọi là “ba năm luyện đao, mười năm luyện kiếm”, chính điều đó làm cho kiếm trở thành vương giả, kiếm là khó luyện nhất, đồng thời nếu luyện thành thì lợi hại nhất, sử dụng kiếm coi trọng sự nhẹ nhàng, một khi nắm được cái thần, liền rất khó bị người chiền thắng.
Còn nhớ một quyển tiểu thuyết nói về nhân vật chính, tự hào xưng “độc cô cầu bại”, kiếm đạo đại thành, cả đời chỉ muốn tìm đối thủ mà không được, đây chính là chỗ lợi hại của kiếm.
Đáng tiếc chính là, trên đời người luyện kiếm nhiều vô số, nhưng để luyện đến cảnh giới đại thành thì khó vô cùng, chính điều này làm cho nhiều người nghĩ rằng kiếm không bằng đao, không bằng thương, đó cũng là nguyên nhân.
Kiếm thực ra rất đơn giản, hai bên thân kiếm dùng để huy động, tất cả đều lấy đâm làm căn bản, tà tà đâm ra một kiếm, sau đó thuận tay đẩy sang phải, đó là cắt!
Kiếm chiêu của hắn, tất cả chỉ biến hóa từ đâm, đâm ra một kiếm nhanh chóng, lấy đâm là chính, mục đích ở phía sau, mở rộng phạm vi của kiếm, thuận theo thế kiếm cùng quán tính để đạt được hiệu quả.
Cuối cùng nói, một kiếm đâm ra, kì thật ngươi không cách nào nhìn ra động tác của hắn, vô luận thế nào đều là đâm, vô luận phương hướng, đều là cùng một tư thế đâm, về phần kiếm chiêu, mũi kiếm chỉ nhoáng lên trong giây lát, chỉ có thức phía sau mới vi diệu, hắn biết, mắt không thể nào quan sát được.
Nửa năm trôi qua, hắn vẫn rèn luyện, bởi vì mỗi ngày đều ăn thịt, mỗi ngày đều vận động, trên người của hắn đã bắt đầu có cơ bắp, so với lúc hắn tới đây, hiện tại hắn đã khỏe hơn nhiều!
Bất quá, so sánh với thợ săn ở đây, cơ thể của hắn không thể so sánh, dẫu sao cái hắn theo đuổi không phải là lực lượng, hắn theo đuổi chính là sự khinh khoái, cho nên… Hắn rèn luyện cơ thể một cách tự nhiên.
Trong nửa năm, hắn mỗi ngày đều không ngừng quơ ngân kiếm trong tay, nửa năm thời gian, làm cho tốc độ của hắn cao hơn, khi hắn đâm một kiếm tốc độ cao nhất, chính bản thân còn không nhìn ra, về phần tột cùng đâm ra, chính hắn cũng rất mờ mịt.
Đương nhiên, tốc độ của hắn không tính là quá nhanh, mặc dù so với nửa năm trước nhanh hơn vô số lần, nhưng là hắn dù sao cũng mới luyện tập nửa năm, hiện tại tốc độ đã đạt tới bình cảnh, hắn muốn nhanh, nhưng lại không có cách, hắn cũng rõ ràng, trừ phi hắn với kiếm có kiến giải sâu sắc hơn, nói cách khác muốn gia tăng tốc độ, sợ rằng không phải dễ dàng.
Nhẹ nhàng dùng da thú lau bên ngoài ngân kiếm, đã suốt nửa năm qua, mặc dù không biết chính mình đã đạt tới trình độ nào, nhưng hắn biết, tiếp tục đóng cửa khổ luyện, đã không có tác dụng lớn nữa, hắn phải thông qua phương thức rèn luyện khác mới có thể làm cho thực lực của mình đề cao thêm một bước.
Tùng tùng tùng…
Đang trầm tư, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, ngạc nhiên ngẩng đầu, hắn biết… Đây là Á Sâm đại ca đã trở về, mấy ngày hôm trước, Á Sâm cùng những người thợ săn khác, vận chuyển da động vật ra thành trấn, không nghĩ tới bọn họ nhanh như vậy đã trở về.
Nhìn hắn gật đầu, Á Sâm vẻ mặt tiêu sái tiến đến, bàn tay to giương lên, một đạo phát sáng hướng hắn bay tới.
Vô ý bắt lấy vật nọ, nhìn kĩ lại, đó chính là một vỏ kiếm điêu khắc hoa văn rất xinh đẹp, vui mừng lẫn sợ hãi, đúng lúc này Á Sâm cười quái dị nói: “Hắc hắc, tiểu tử… Lần này đi thành trấn, thấy thanh kiếm này, vừa hay phù hợp với ngươi, tựu thuận tay mua cho ngươi, thế nào? Thích không?
Gật đầu cảm kích, hắn không biết dùng từ gì để biểu đạt sự cảm kích của mình, hắn nợ Á Sâm nhiều lắm, đơn giản cảm ơn không thể biểu đạt được nội tâm của hắn cảm kích đối với Á Sâm.
Nhìn bộ dáng cảm động của hắn, Á Sâm cười hắc hắc, đối với hắn giơ tay nói: “Tốt lắm, ngươi không cần cảm khái, mau một chút, nên đi ăn cơm, chị dâu cũng có lễ vật cho ngươi, nhớ kĩ là mau một chút đấy!”
Hơi sửng sốt, Á Sâm đã đi ra ngoài, hắn biết lễ vật của chị dâu là cái gì, lần trước săn bắn trở về, Á Sâm đại ca săn được một con trâu, chi dâu đáp ứng cho hắn một bộ ngạnh phê chiến giáp, hắn nghĩ… Á Sâm nói lễ vật, đại khái chính là nó!
Cảm khái lắc đầu, hắn không khỏi nhíu mày, Á Sâm cùng chị dâu đối xử với hắn thật sự quá tốt, cho dù thân ca ca, thân chị dâu, đối với hắn cũng không như thế.
Cheng!
Một tiếng leng keng vang lên, ngân kiếm như linh xà nhập động, nhìn vỏ kiếm đích hoa văn, hắn nội tâm hoan hỉ, mặc dù không phải là nguyên phối vỏ kiếm, nhưng hắn rất hài lòng, từ giờ trở đi, hắn rốt cuộc cũng có thể đeo kiếm ở đai lưng, đây chính là giấc mơ của hắn.
Ngây ngất nhìn bảo kiếm, hắn nhảy nhót hướng về phía trước chạy tới, đẩy cánh cửa ngăn cách giữa hai nhà, nhất thời… Đang lúc chị dâu bưng một mâm to xuất hiện trước mắt hắn, rất hiển nhiên… Chị dâu đang chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn.
Thấy hắn, chị dâu cười dài nói: “ Tiểu Dật a, chiến giáp của ngươi ta đã giáp lại rồi, ngươi mau đi xem một chút, ở trong xưởng đó, cơm còn một lúc nữa mới ăn được, ngươi không cần phải gấp!”
Nghe chị dâu nói xong, hắn không thể chờ đợi được, hướng căn phòng phía bên trái chạy tới, nơi này chính là xưởng nhỏ chị dâu may áo giáp, quên không nói, thợ săn đặc sản chính là ngạnh bì chiến giáp, ngoại giới ngạnh bì chiến giáp đều không giống với thợ săn cung cấp, là chiến giấp tầng thấp nhất.
Trong xưởng đèn sáng ngời, tại một khuôn người, chính là một bộ ngạnh bì chiến giáp tinh xảo, dày gần một li, có thể ngăn cản công kích mãnh liệt, như là lang sói, cũng đừng mơ tưởng dễ dàng xé mở chiến giáp đã qua gia công đặc biệt.
Mừng như điên, nhìn từng đạo khe hở, nhìn lớp hoa văn bên ngoài da thú, hắn vui mừng không kể xiết.
Ngạnh bì chiến giáp, kì thật rất đơn giản, đầu tiên là đem da thú định hình cố định, sau đó thì bắt đầu khoan lỗ, sau đó… dùng gân thú xuyên qua, hình thành nên một chiến giáp.
Còn chưa hết, lúc khâu phía sau chiến giáp, phải do mỡ động vật, cùng với một ít chất lỏng đặc thù cấu thành, trải qua chín lần phơi nắng mới hoàn thành.
Nhất kiện ngạnh bì chiến giáp, cho dù giỏi giang như phụ nữ, cũng tổn hao hai tuần mới có thể hoàn thành, không nói kiểu dáng phong cách, chỉ nói độ cứng, đã vài lần ngạnh da, có thể ngăn cản đại bộ phận lợi khí công kích, cho dù sử dụng trọng kiếm, cũng không dễ dàng bị trảm phá!
Không chỉ như thế, ngạnh bì chiến giáp còn có đặc thù chế tạo, người mặc vào khi lọt vào đòn nghiêm trọng, thì phần lớn lực lượng đã bị phân tán, vì thế giảm bớt thương tổn, từ góc độ phòng ngự, ngạnh bì chiến giáp là một khối phòng ngự!
HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 8: Thiểm điện kiếm pháp
Dịch : bantaylua
Biên tập :blackcat132
Nguồn : TTV
Nhanh chóng mặc ngạnh bì áo giáp, hắn không khỏi hoạt động một chút, trải qua đặc thù gia công, chiến giáp đã trở nên nhẹ hơn, nhất là kiểu dáng, trải qua vô số thay đổi đích nghiên cứu và cải tạo, đã tuyệt đối không ảnh hưởng tới hoạt động của hắn, mặc dù tốc độ của hắn có hơi chậm lại nhưng lực phòng ngự lại được đề cao!
Ngạnh bì chiến giáp vừa vặn với cơ thể, thắt lưng màu bạc hoa văn đích bảo kiếm, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái bước ra khỏi xưởng, chứng kiến hắn tiểu đại nhân đích bộ dạng, Á Sâm cùng chị dâu phá lên cười.
Ngượng ngùng gãi đầu, hắn ngồi xuống ghế, mặt đỏ lên, làm cho mọi người lớn tiếng cười, sợ rằng không phải cũng hắn giống nhau sao?
“Ừ…”
Á Sâm gật đầu, hồi lâu nói: “Không sai, đã có điểm đại nhân đích bộ dạng!”
Á Sâm vừa nói xong thì chị dâu xinh đẹp tiếp lời: “ Ừ… Ngươi còn nói, ta trước kia không phát hiện ra Tiểu Dật rất là phong nhã à, ngươi yên tâm… Chờ người đủ mười tám tuổi, chị dâu nhất định giúp ngươi tìm một cô vợ thật xinh đẹp!”
Hừ!
Không đợi hắn nói, Á Sâm lạnh lùng nói: “Thôi đi, hắn bản thân căn cốt như vậy, nữ nhân nào có khả năng lấy hắn? Ngươi đừng có làm hại hắn, trừ phi hắn có thể nhanh chóng trở nên cường đại, nói cách khác, sợ rằng trong thôn không có nữ nhân nào thích hợp với hắn!”
Nghe Á Sâm nói xong, hắn không khỏi đỏ bừng mặt, hắn biết… Á Sâm nói đều là sự thật à, trong thôn mọi cô gái so với hắn đều cường đại hơn, mặc dù chưa đến nỗi như Á Sâm khoa trương, nhưng là một khi loạn lạc nổi lên, hắn chắc chắn sẽ bị đuổi đánh, nam nhân đích mặt mũi có thể để đâu đây.
Chật vật ăn xong bữa cơm tối, hắn trở về căn phòng xám xịt của mình, sau lưng… Á Sâm cùng chị dâu lớn tiếng cười to không nể nang gì.
Ai…
Thở dài một hơi, hắn ngửa người nằm ở trên giường, nhìn nóc nhà đen thui, không khỏi xuất thần, lão bà và vân vân, đối với hắn mà nói vẫn là rất xa xôi, mặc dù nơi này chỉ cần mười tám tuối có thể cùng nữ nhân mình yêu kết hôn chung sống, nhưng mà hắn là người địa cầu, không tới hai mươi lăm tuổi, hắn không kết hôn.
Mặc dù không nghĩ tới lão bà, bất quá… Thực lực là chuyện không thể nghĩ tới, hiện tại hắn đã luyện ra khoái kiếm, nhưng là vẫn còn khoảng cách khi chiến đấu, hắn tới bây giờ vẫn chưa có kinh nghiệm tham gia thực chiến, điểm này không thể không bù đắp và trở thành khuyết điểm của hắn.
Vuốt ve ngạnh giáp trên người, hắn không khỏi can đảm quyết định, bắt đầu từ ngày mai, hắn bắt đầu luyện tập thực chiến, chỉ cần không đi quá xa, hẳn là không có nguy hiểm quá lớn!
Ngày thứ hai, tờ mờ sáng, hắn liền rời khỏi giường, đầu tiên là ở trong sân tập luyện một giờ kiếm pháp, đến khi mặt trời lên cao, hắn cùng Á Sâm ăn bữa sáng, sau đó cầm búa, hướng ngoại thôn đi đến.
Chỉ tốn một ít thời gian, hắn liền thu thập đủ củi, trên thực tế, nửa năm nay, hắn đã nhặt được rất nhiều củi, cho dù chị dâu dùng thế nào cũng đủ dùng tới mấy năm, hiện tại sở dĩ tiếp tục thu thập củi, kì thật đó chỉ là thói quen mà thôi, cho dù hắn không mang củi về cũng không có ai quản.
Nhẹ nhàng cắm chiếc búa vào trong bó củi, hắn vỗ vỗ tay, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, hiện tại… Phải thực tế chiến đấu, bước đầu tiên, bắt đầu từ hôm nay!
Mạnh mẽ bước qua bụi cây tùng, hắn bắt đầu một mình thăm dò, căn cứ theo lời Á Sâm, thôn đã bày ra rất nhiều bẫy dã thú, trừ bỏ nguy hiểm, không có nguy hiểm trừ những tiểu động vật, còn những loại khác thì không cách nào đến gần, hắn có thể an toàn ở khu vực này, bước đầu luyện tập kĩ xảo chiến đấu!
Đạp chân lên lá cây trong rừng, lặng lẽ đi tới, song nhĩ căng ra để lắng nghe tiếng thở, Á Sâm nói cho hắn biết, ở trong rừng, lỗ tai có ích hơn so với con mắt, dù sao… Rừng cây xanh um, ngăn cản tầm mắt của ngươi, qua năm thước, ngươi cái gì đều không nhìn thấy.
Vù!
Một tiếng vang nhỏ, một bóng trắng nhảy lên phía trước hắn, hắn có thể rõ ràng thấy, đúng là một con thỏ hoang màu trắng, đáng tiếc là, khi hắn nhanh chóng rút ngân kiếm, con thỏ đã biến mất trong rừng cây.
Cả người hơi chấn động, hắn rốt cục cũng ý thức được một vấn đề, cho tới nay, hắn đều là cầm ngân kiếm phía sau, mới bắt đầu luyện tập, trên thực tế, người ở giang hồ, mỗi một khi một khắc, đều có thể tao ngộ hung hiểm, địch nhân không bao giờ chờ ta rút kiếm ra sau đó mới bắt đầu công kích, hắn phải học được tùy thời để rút kiếm, hơn nữa thuận thế đâm ra một kiếm tốc độ nhất!
Trong lòng có chủ ý, hắn không khỏi xoay người, một lần nữa đi vào rừng cây, lại bắt đầu thực chiến, hắn phải thuần thục cách nắm giữ rút kiếm cùng xuất kiếm liên tiếp kĩ xảo!
Đơn giản, buồn tẻ, nhàm chán đích huấn luyện bắt đầu, hắn đình chỉ việc thu thập củi, toàn tâm toàn ý luyện tập việc rút kiếm cùng xuất kiếm!
Hai tháng dài đằng đẵng, nhưng là tại hắn chuyên tâm tập luyện, nên rất nhanh trôi qua, trải qua hai tháng khắc khổ tập luyện, rốt cuộc… Hắn đã có thể rút kiếm thuần thục, hơn nữa còn thuận kiếm thế, tốc độ cao nhất đâm ra ngân kiếm, mặc dù tốc độ đại suy giảm, nhưng là hắn tin tưởng, chỉ cần rèn luyện, hắn nhất định sẽ nhanh hơn!
Rốt cuộc… Khi cách hai tháng, hắn lần nữa bước vào rừng, lúc này đây… Hắn tin tưởng chính mình nhất định có thể thành công săn được một con mồi.
Nói đến cùng, trải qua bảy tháng dày đặc huấn luyện, ngay lúc này đây, ngân kiếm đã trở thành một bộ phận của thân thể hắn, hắn có thể rút ngắn thời gian rút kiếm, hơn nữa đâm ra một kiếm nhanh như thiểm điện.
Không chỉ có như thế, ở kiếm sau, hắn còn có thể khống chế ngân kiếm làm ra vi diệu đích di động, sinh ra biến hoá, đối với hắn mà nói, ngân kiếm tựu như tú hoa châm tinh tế.
Đạp chân lên lớp lá khô, hắn lần nữa tiến nhập rừng rậm, trong lúc nhất thời… Chung quanh thanh âm dần trở nên yên tĩnh trở lại, trừ tiếng lá cây cùng gió sinh ra âm thanh sàn sạt, cả thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, ngẫu nhiên có hai tiếng chim thánh thót, đúng là rừng rậm rộng lớn.
Soạt… Soạt…
Trong giây lát, một trận âm thanh hỗn tạp vang lên, dừng lại, mặc dù hắn không có kinh nghiệm, nhưng hắn đoán là âm thanh từ phía trên, tuyệt đối không phải là tiểu động vật âm thanh, khẳng định sinh vật này không nhỏ!
Khẩn trương thở dốc, hắn đứng lại, con mắt gắt gao nhìn chằm chặp phương hướng thanh âm truyền đến, nếu như hắn nghe không nhầm, giờ phút này… Nó chính là rất nhanh hướng tới hắn chạy lại.
Rầm…
Rốt cuộc, phía trước một tiếng vang nhỏ, một thân ảnh màu xám xuất hiện trong tầm mắt của hắn, quả nhiên không sai, sinh vật này không nhỏ, hắn cũng rất quen thuộc, trong thôn có rất nhiều đồng loại của nó!
Đây là một con hôi lang bị thương, chân sau của nó bị thợ săn đặt bẫy kẹp lấy, không ngừng chảy máu, đang rất hoảng sợ, hôi lang này cúi đầu chạy như điên, không hiểu tại sao lại chạy tới nơi này.
Hôi lang nhìn tán loạn nơi vừa nhảy đến, hô hấp của hắn không khỏi trở nên nặng nề, lần đầu tiên chiến đấu, vậy mà đụng phải hôi lang mạnh mẽ, cũng may là bản thân nó bị trọng thương, nói cách khác, mạng nhỏ của hắn đã có thể bảo toàn.
Đối mặt với hôi lang, hắn cắn răng, hiện tại chạy trốn đã là không kịp, ngoan cố chống cự, bị thương khiến dã thú càng thêm nguy hiểm, bây giờ chạy trốn là không thể thoát, biện pháp duy nhất chính là giết nó, nói cách khác, không nói đến nguy hiểm với hắn trước tiên, nếu như nó chạy vào trong thôn, đây chính là thảm kịch a!
Nghĩ tới đây, hắn trấn tĩnh trở lại, nhìn về phía hôi lang nhanh chóng đánh tới, hắn không thể chùn bước, nội tâm lo ngại không biết sẽ đi đến đâu.
Đối mặt với sợ hãi, con người luôn luôn phản ứng bất đồng, có người bởi vì sợ hãi, mà hoàn toàn mất đi năng lực hành động, chỉ có thể đợi tai nạn giáng xuống, có người, đối mặt với sợ hãi, lựa chọn tự sát, cũng có người, đối mặt với sợ hãi, hoàn toàn mất đi lý trí, trở nên điên cuồng.
Cũng may, hắn không phải những người như thế, đối mặt với sợ hãi, hắn cùng một số người giống nhau, chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy hưng phấn, tinh lực tập trung, tinh, khí, thần, đạt tới độ cao trước này chưa từng có, không chùn bước hướng hôi lang nghênh đón.
HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 9: Lạc đường trong rừng
Dịch : bantaylua
Biên tập :blackcat132
Nguồn : TTV
Trong rừng cây, lúc này, hai đạo hắc ảnh nhanh chóng ập vào nhau!
Cheng!
Trong tiếng leng keng, ngân quang điện thiểm, tia chớp phóng ra ngân quang, chuẩn xác đâm vào hôi lang, thoáng qua, cổ họng lang xám nhất thời bị cắt ra!
Bùm…
Một tiếng trầm đục, lúc này hắn bị hôi lang xám đánh ngã trên mặt đất, không sai.. Hai đạo hắc ảnh vừa nãy, chính là hắn và hôi lang xám bị thương.
Trong tíc tắc đến gần khoảng cách công kích, hắn nhanh chóng nhảy vọt lên, cùng lúc đó... Cơ hồ từ trong tiềm thức, hắn đã lấy cổ họng hôi lang làm mục tiêu, đâm ra một kiếm nhanh như chớp!
Cảm giác được đã đâm trúng cổ họng hôi lang, hắn không khỏi tự nhiên vạch ngang một chút, nhất thời... Cổ họng hôi lang bị đứt đoạn. Đáng tiếc chính là, hắn quên tính tới quán tính của hôi lang, hiện thời bị nó đụng ngã nhào trên mặt đất.
Cả người đau đớn ngã trên mặt đất, sợ hãi nhìn móng vuốt lang xám trước mặt, đúng lúc này chỉ thấy lang xám lay động một cái, thân thể hơi nghiêng, từ trên người hắn té xuống.
Nhẹ nhành sờ sờ cổ họng lang xám chỗ phun ra máu tơi, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lập tức.... Cảm giác hưng phấn từ trong lòng nổi lên, đến giờ khắc này, hắn ý thức được, hắn đã thành công rồi! Hắn đã thành công hạ sát một con hôi lang! Mặc dù là một con hôi lang bị thương nhưng hắn rất hài lòng!
Nhìn hôi lang cả người không ngừng co quắp, cổ họng máu tươi tuôn ra, không biết vì sao, hắn một điểm cũng không sợ hãi, đại khái là trong thôn đã thấy nhiều rồi.
Đợi lang xám chút hơi thở cuối cùng, không hề co quắp nữa, hắn nhẹ nhàng nhấc chân sau lang xám, vác lên vai, hướng ra khỏi cánh rừng, hoàn hảo... Hôi lang chỉ có 50 – 60 cân, mặc dù không nhẹ nhưng trải qua hơn nửa năm rèn luyện, nhìn chung không phải cố hết sức!
Trong đầu tưởng tượng tới ánh mắt kinh ngạc của Á Sâm, tưởng tượng vẻ mặt than thở của đại tẩu, hắn không khỏi cười thành tiếng, đáng tiếc không lâu sau hắn liền phát hiện, hắn lạc đường rồi!
Sống tới giờ, trên thực tế, đây là lần đầu tiên hắn tiến vào rừng rậm, trước kia đều là ở trong thành thị, nào có cơ hội tiến vào rừng cơ chứ? Nhìn chung quanh cảnh sắc hoàn toàn giống nhau, hắn hoàn toàn không biết đi theo hướng nào mới có thể trở lại Hổ Khiếu thôn.
Mang tâm trạng khiếp sợ, hắn cẩn thận phân biệt một chút vị trí, cuối cùng... Trải qua xác định mãi, hắn chọn ra một hướng hắn cho là đúng, vội vã đi tới, trời ạ! Nếu đi nhầm hướng này cái mạng nhỏ của hắn có thể xong rồi! Khoan nói đến lương thực, chính là dã thú trong rừng sâu cũng đủ ăn tươi nuốt sống một trăm cái mạng của hắn rồi!
Dát! Dát!
Chật vật chạy đi cả ngày, đến khi mặt trời ngả về tây hắn còn chưa tìm được phương hướng chính xác, rừng rậm là như vậy, cho dù hắn cách thôn chỉ có một trăm thước, cũng không thể phát hiện, trừ phi hắn vừa xuyên qua thôn, nếu không căn bản không có cách nào phát hiện vị trí!
Có người có lẽ sẽ nhìn thấy khói bay, nhưng vấn đề bây giờ là, xunh quanh đại thụ cao hơn mười thước, hắn chi có thể nhìn qua lá cây, thấy bầu trời, có khả năng thấy khói bay sao?
Tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, hôi lang trên vai sớm không biết đã ném đi đâu rồi, bây giờ cái gì mới là quan trọng chứ, chính là hắn phải tìm được đường trở về! Nếu không, khi màn đêm buông xuống, cái mạng nhỏ của hắn liền xong đời rồi!
Có ai không? Có ai không.... Có ai không…
Tiếng kêu gào sợ hãi trôi qua, trong rừng rậm không ngừng quanh quẩn, nhưng lại không có bất kể ai trả lời, sợ hãi! Không thể áp chế nổi lên trong lòng hắn!
Xong hết rồi.......
Tiềm thức khẽ kêu lên một tiếng, hắn buồn nản ngồi bệt xuống đât, thật sự hối hận, hối hận đã tiến vào rừng rậm trước đó không cùng Á Sâm nói một chút, bây giờ... Mọi người nhất định sẽ lo lắng, bọn họ nhất định bắt đầu tìm hắn khắp nơi rồi!
Tới giờ khắc này, hắn cuối cùng tỉnh táo lại, cuối cùng phát hiện......Mình làm sai nhiều chuyện lắm, đầu tiên ........hắn không nên tùy tiện tiến nhập rừng rậm, trước kia Á Sâm đã cảnh báo qua với hắn, không thể xâm nhập rừng rậm!
Tiếp theo, cho dù tiến nhập rồi, cho dù hắn lạc đường rồi, lúc đó hắn không có đi sâu, chỉ cần hắn lớn tiếng la lên, nói không chừng trong thôn có người có thể nghe được, cho dù họ không nghe được, khi mọi người phát hiện buổi tối hắn chưa trở về, nhất định sẽ tìm đến. Chỉ cần hắn ở nguyên bất động, bọn họ rất dễ dàng có thể tìm được hắn.
Nhưng là bây giờ, hắn đã đi một ngày rồi, ngay cả bản thân cũng không biết đã đi rất xa. Hiện tại muốn tìm được hắn cơ hồ là không có khả năng!
Sợ hãi giống như thủy triều, mãnh liệt mênh mông dâng lên gắt gao ôm ấp thân thể, hắn bất lực co rúm lại dưới một gốc đại thụ, trong rừng tiếng chim hót thánh thót, trở thành tiếng gọi hồn, gió thổi qua rừng cây sinh ra tiếng sàn sạt phảng phất như thanh âm quái thú đang nhằm hắn đánh tới!
Khẩn trương cùng sợ hãi, hắn cuối cùng chậm rãi bình tĩnh trở lại, ý chí sinh tồn, mãnh liệt chưa từng có, hắn không thể chết được, không thể chết không minh bạch như vậy được, hắn phải sống! Hắn phải tiếp tục sống sót!
Ngao…
Quật cường đứng lên, suy nghĩ về bước tiếp theo nên làm cái gì, xa xa một tiếng sói tru thê lương vang lên, hù dọa hắn vội vàng nhảy tới bên cạnh đại thụ, dùng cả tay chân trèo lên.
Đáng tiếc chính là, hắn căn bản sẽ không trèo lên cây, chỉ trẻo lên không tới hai thước, liền trượt xuống, cùng lúc đó một tiếng sói tru tiếp theo vang lên.
Lúc này đây, hắn có chút trấn tĩnh, nghe thấy tiếng sói tru mặc dù thê lương nhưng là cách hắn một khoảng, hắn hoàn toàn có thể tính kế kĩ hơn!
Tĩnh tâm lại, hắn không khỏi hướng xung quanh bắt đầu đánh giá, cho tới lúc này hắn mới phát hiện, xung quanh sớm đã không phải bụi cây thấp lùn nữa mà tất cả đều đã là cự mộc nguyên thủy cao vút.
Nhìn đại thụ cao vút, trong lòng không khỏi chợt động, vừa rồi nhớ lại trèo cây, có thể làm được không, chỉ có trốn được lên cây mới có thể tránh né qua mặt mãnh thú xâm nhập dưới đất!
Nghĩ tới đây, hắn vội vàng đi lên, tìm kiếm cây cối dễ leo lên, xung quanh đại thụ rất nhiều, rất nhanh hắn liền tìm được cây lớn thích hợp, đạp lên chạc cây, hắn cẩn thận trèo lên, tạm thời xem ra, hắn đã an toàn!
Ngồi trên cây, hắn gắt gao ôm chặt cành cây lớn, trầm tư đau khổ, bởi vì hắn biết, một lát nữa hắn phải một mình ở trong cái rừng rậm nguyên thủy này tìm đường sống.
Kiểm tra vật phẩm bên người một chút, một bộ ngạnh bì khải giáp, một cái túi nước, một chuôi ngân kiếm, ngoài ra là không còn thứ gì, một mẩu bánh bao chưa từng mang!
Vừa nghĩ tới bánh bao, cái bụng hắn không khỏi càu nhàu (òng ọc) kêu lên, đã cả ngày không ăn gì, một đường chạy đi, không đói bụng mới là lạ đấy!
Nhưng mà bây giờ đã khó có khả năng tìm được thực vật, đau khổ nhìn xung quanh rừng rậm xa lạ, chẳng lẽ....Hắn phải chết đói trong chốn thâm sơn cùng cốc này hay sao?
Trong sợ hãi cùng đói quá cực nhọc một ngày, thần chí hắn dần dần mơ hồ, ôm cự thụ, hắn dần đắm chìm vào mộng đẹp, hắn về với trái đất, ăn thức ăn do tận tay mẫu thân hắn làm, uống canh do chính tay tỷ tỷ hắn nấu....
Lúc sáng sớm mặt trời chiếu rọi…Tỉnh lại, nước miếng theo cành cây chảy xuống một tảng lớn, nhớ tới hết thảy ấm áp trong mộng, hắn không khỏi khỏi lệ rơi.
Quật cường gạt lệ, hắn không muốn khóc, bởi vì.......khóc là không thể giải quyết vấn đề gì, bây giờ hắn cũng đã là nước đường cùng, hắn có kiếm, hắn nhất định có thể sống sót, hắn không thể chết đơn giản như vậy!
Kiên định nắm chặt tay, nhìn xung quanh, tức thời...một quả đỏ tươi nho nhỏ xuất hiện trong tầm mắt, thấy quả tươi này, hai mắt hắn không khỏi sáng ngoài, lần này có thực vật, tìm cách rơi xuống !
Không quản sợ hãi, dùng cả hai tay hai chân xuống, nhanh nhất từ trên cây tụt xuống, với tốc độ cao nhất hướng cây nhỏ có quả hồng chạy tới.
Ngắt từng nắm lớn nắm lớn quả hồng, không biết à có độc hay không có độc, nhanh chóng nhét đầy trong miệng, chất lỏng chua chua ngòn ngọt theo cổ họng trôi xuống, cảm giác đói khát một phen quét sạch, trong thân thể lại tràn đầy lực lượng, trong thời khắc này đối với khả năng tiếp tục sống sót, hắn tràn ngập tin tưởng!
HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 10: Bi thảm chi hạt
Dịch : blackcat132
Biên tập :blackcat132
Nguồn : TTV
Ta là một tiểu hạt tử được sinh ra vào đầu mùa xuân, khi ta mở mắt, liền chứng kiến chung quanh có thiệt nhiều thứ giống như ta - tiểu hạt tử, tất cả ở cùng một chỗ, chống đỡ cái lạnh của mùa xuân.
Không đợi chúng ta nhìn rõ thế giới xung quanh, bi kịch đã xảy ra, mấy cái võng thép hướng tới chúng ta bổ tới, chúng ta vừa mới sinh ra, liền bị bắt!
Cùng với ngàn tiểu hạt tử giống nhau, chúng ta bị tập trung vào trong một cái thiết quỹ, bị vận chuyển đến một kiến trúc bằng đá thật lớn, đây chính là nhà mới của chúng ta!
Đây là thế giới gì a, chung quanh toàn là bụi bám đầy tường, chỉ có một vầng sáng lạnh lùng, chỉ có duy nhất một nóc nhà, mở ra hai phiến cửa sổ nho nhỏ để thông khí, để nhìn thấy bầu trời, tảng đá và mặt đất đều là màu đen.
Trong phòng có một cái bàn dài, mặt trên bày một loạt lồng sắt to nhỏ không đồng nhất, trong lồng có ta và ấu sinh tiểu hạt tử, mọi người chen chúc, ngay cả chuyển thân cũng gian nan.
Đối diện với lồng sắt của ta, có một cái cửa gỗ, mỗi lần mở cửa, trên cửa chuông đều kêu lên, cùng lúc đó, một vài người mặc áo bào tro đi vào, từ lồng sắt bắt ra một tiểu hạt tử mang đi, cũng rất hiếm thấy bọn họ bị đuổi về.
Có một lần, tiểu ca ca bị nhốt cùng ta bị bắt mang đi, cũng rất nhanh chóng liền trở về, bị nhốt một mình trong một cái lồng sắt, trên người nồng nặc mùi thuốc, ta liền tiến lại gần, nhỏ giọng gọi hắn, hắn cũng không để ý tới, thân mình không ngừng co quắp, bộ dạng rất là khó chịu.
Ngày thứ hai có người tiến vào lần nữa và cho hắn uống thuốc, hắn càng thêm ngứa ngay khó chịu, liều mạng gãi, ngày thứ ba, ngày thứ tư… Mỗi ngày đều có người tiến vào cho hắn uống thuốc, quan sát hắn, ghi chép, thân thể nó ngày càng thối rữa, phát ra mùi xú khí. Một ngày từ sớm ta tỉnh dậy, phát hiện hắn đã chết.
Chúng ta rốt cuộc cũng hiểu được, mỗi một lần nghe thấy tiếng chuông vang lên, mỗi một lần người mặc áo bào tro tiến vào, chúng ta đều cảm thấy tử vong đến gần, vĩnh viễn không nhìn thấy tương lai.
Khi âm thanh vang lên, chúng ta đều hoảng sợ chui vào góc của lồng sắt, nhưng lồng sắt không lớn như vậy, cho nên cả hội mỗi lần sẽ bị mang đi một người, ta bởi vì còn nghị lực nên đã trốn vào góc tận cùng, cho nên, đến giờ ta vẫn bình an.
Mấy tháng trôi qua, ta đã thay đổi, đôi mắt hồng ngọc xinh xắn của một cô nương xinh đẹp, trên người ta tản ra mùi thơm, luôn kích thích đám nam tử trong lồng tranh dành ta.
Có một ngày, chuông cửa vang lên, ta trốn vào bên trong, một bàn tay lớn đè đầu ta xuống. “Chính là nó, mỗi lần nó đều trốn thoát.” Người mặc áo bào tro xuất hiện ở bên ngoài lồng sắt. Đau ở đuôi, ta bị lộn ngược lên, trong hoảng sợ ta cuồng loạn giãy dụa thân thể cùng kêu to “Chi chi”!
“Hà, vẫn cố gắng giãy dụa a, còn rất khoẻ!” Người mặc áo bào tro cảm thấy thú vị. Hắn buông tay, đem ta bỏ vào một cái lồng sắt trống không. “Bọn họ sẽ làm gì ta?” Ta bất an di chuyển chung quanh, động đậy mũi, tìm kiếm lỗ hổng có thể chạy trốn.
Rất nhanh, lại một tiếng “Chi chi”, một con đại hạt tử bị bỏ vào. “Đây là t11-3122, làm quen đi” người mặc áo bào tro nhìn vào mắt ta cười mị mị, “Các ngươi hãy hảo hảo hưởng thụ đêm động phòng hoa chúc đi”
Trong bóng tối t11-3122, cẩn thận đi quanh ta, trong bóng tối, ta chỉ nhìn thấy ánh sáng từ đôi mắt hồng của hắn. Hắn bắt đầu dựa sát vào ta, ta lùi lại, ta chạy nhanh đến bên kia lồng, nhưng hắn cũng rất nhanh chóng đuổi theo, tới gần ta, dùng cái mũi êm ái chạm vào cơ thể ta. Hắn so với ta không biết lớn hơn bao nhiêu lần, thân thể cường tráng, ánh mắt ôn nhu. Hắn chần chừ rồi chìa đầu lưỡi ra, bắt đầu liếm ta, liếm làm ta ngứa ngứa, như quay trở lại lúc mới được sinh ra. Có lẽ hắn là chỗ dựa của ta.
Người yêu của ta, có hắn, ta sẽ không cảm thấy tịch mịch, cũng sẽ không cảm thấy nỗi sợ hãi tử vong! Ta rốt cục rúc vào lòng hắn, trong ngực hắn, ta tựa hồ có cảm giác an bình đã quên từ lâu.
t11-3122 cái tên này quá khó nhớ. Ta liền sửa lại tên cho hắn, gọi là Tiểu Cường, cường tráng chính là mạnh mẽ, ta hi vọng hắn vĩnh viễn có thể xử dụng sự mạnh mẽ đó để bảo vệ ta, cho ta một điểm an ủi. Chúng ta hạnh phúc ở một chỗ được hai ngày, ngày thứ ba, Tiểu Cường bị bắt ra khỏi lồng, ta lại một lần nữa bị quăng vào cái lồng sắt to chật chội trước kia cùng chúng bạn.
“Tiểu Cường” Ta gọi hắn, nắm chặt chắn lồng, đưa mắt nhìn hắn bị người ta vội vã mang đi. Ta tưởng rằng sẽ không còn gặp lại hắn, nhưng là mấy giờ sau, hắn đã trở về, một mình ngủ ở cái lồng nhỏ gần ta.
Ta khẩn trương dùng ánh mắt kiểm tra hắn, trên người không có mùi thuốc, hắn không có ngứa, vẫn bình an ngủ say. Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn thấy lo lắng. Hắn bình yên vô sự thật sao?
Như thế nào có thể chứ?
Vài ngày sau, ta cảm thấy sợ hãi thật sự. Tiểu Cường bắt đầu sốt cao, má dài ra như cái bướu thịt. Bướu thịt sinh trưởng tốc độ vô cùng nhanh, Tiểu cường mạnh mẽ đã không thể ăn cơm uống nước, thân thể cường tráng ngày càng gầy gò đi, không còn cái uy phong lẫm lẫm của một tiểu nam tử hán trước kia.
Hắn mỗi ngày đều ngủ mê mệt, thỉnh thoảng mở mắt nhìn sang ta, con mắt vô thần, sau đó rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ. Lúc có người vào, ta nắm chắn lồng bối rối, “Cứu cứu hắn, cứu cứu hắn nha!” Nhưng không một ai để ý tới tiếng chi chi chói tai của ta.
Bọn họ chỉ lạnh lùng kiểm tra, ngẫu nhiên dùng cán bút đâm vào hắc xác cứng rắn của Tiểu cường, ghi chép, sau đó lại rời đi.
Tối hôm đó, Tiểu cường trong hôn mê tỉnh dậy, giãy dụa bò dậy uống hai miếng nước. “Tiểu cường” Ta thấp giọng ôn nhu gọi hắn, Tiểu cường nghe thấy được, chuyển khuôn mặt tiều tuỵ sang nhìn ta. Hắn nhận ra ta, là ái thê của hắn. Hắn kéo thật mạnh cái u nhọt, cố sức, lấy tay nắm lấy lồng sắt, cùng ta đối mặt.
Chìa bàn tay nhỏ bé, nhưng mà vẫn còn một khoảng cách để chạm vào tay hắn, hắn nhìn ta một lát, đột nhiên bắt đầu kịch liệt co quắp.
Ta kêu lên, Tiểu Cường, Tiểu Cường ngươi cố kiên trì a, ngươi không được chết, không được bỏ rơi ta! Đột nhiên co quắp, Tiểu Cường vừa thoáng cái lại an tĩnh, hắn mềm nhũn ra, rốt cuộc không có tiếng động gì nữa. Có người đến, đánh một chút vào thân thể hắn, mở cửa xem qua loa rồi cầm đuôi mang hắn ra ngoài.
Trong lồng sắt, chìa bàn tay nhỏ bé, lén lút hướng hắn phất tay nói lời từ biệt, gặp lại, Tiểu Cường, chúng ta sẽ tái ngộ, không có đau đớn không có cực khổ thì làm sao có hạnh phúc thiên đường, chúng ta sẽ được tự do và hạnh phúc.
Vài ngày sau khi Tiểu Cường rời ta đi, ta cũng bị bắt đi, bỏ vào trong lồng sắt nhỏ, mang đến căn phòng lớn dùng để thí nghiệm. Trong lòng ta minh bạch, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng đi ra khỏi căn phòng nhốt chúng bạn.
Chúng ta tiến vào cánh cửa có viết “Luyện kim viện”. Bên trong rất ấm áp, nhưng không làm người khác vui vẻ. Khắp nơi đều tràn ngập mùi vị của thuốc, khắp nơi đều là người mặc áo bào tro, vẻ mặt lạnh lùng. Ánh mắt bọn họ lạnh như băng, làm ta sợ đến run người, bản năng hướng tới góc lồng sắt để trốn.
Cửa bên hông lồng bị mở, ta bị một bàn tay kéo ra, mấy cái dây cố định tay chân tay vào một cái bàn. Uốn éo đầu, ta sợ đến hồn phi phách tán, đồng bọn của ta, cũng như vậy bị một vết cắt thật dài ở bụng, ngũ tạng màu đỏ tươi bị phơi ra, con mắt chớp động. Bốn phía không còn ai, đại khái thí nghiệm đã xong, mọi người đều đã rời đi. “Nhưng là hắn còn sống a” Âm thanh bi hào, ta cũng sẽ có kết qủa như vậy sao?
Không để ý tới ta rít gào, một người mặc áo bào tro, giơ kim tiêm lên, không chút do dự đâm vào tay ta. Một trận đau đơn, nước thuốc lạnh như băng chảy vào trong cơ thể ta. Rút kim tiêm ra, thí nghiệm đã xong. Ta lại bị bọn họ thí nghiệm, thân thể ta mệt mỏi, mí mắt rũ xuống, hô hấp nóng rực. Ta ở trong góc lồng, dần thiếp đi.