Hai ngày sau, thân thể của ta phát sinh biến hoá, dường như có điều gì đó đang cắn rứt, sinh trưởng bên trong cơ thể ta, đó là một khối u ác tính chậm rãi hình thành trong phủ tạng ta. Nhưng cũng lúc đó ta vui mừng phát hiện ra ta có tiểu bảo bảo, bọn chúng chính là cốt nhục của ta và Tiểu Cường . Ta sắp làm mẹ rồi! Ta phải sống, phải sống!
Một tháng sau, những khối u to bằng hạt đậu vàng xuất hiện khắp nội của ta. Ta cả ngày đều run rẩy, đôi mắt đỏ như bảo thạch loét ra, phần lớn nội tạng mưng mủ, không thể đứng được, ăn cũng không được. Nhưng ta có thể uống nước, cho nên ta liều mạng uống nước. Liều mạng giữ lại cơ thể đã bị ma trảo của bênh tật nắm giữ. Ta phải sống.
Người mặc áo bào màu xám đến vài lần xem xét tình huống của ta, cũng rất ngạc nhiên. “Ồ?” Bọn họ nói: “Kì quái, hạt tử này sao vẫn còn sống?”
Một người mặc áo bào xám chỉ vào vùng bụng rõ ràng đã nhô lên của ta, nói “Ngươi xem, nó sắp sinh con rồi.” “Ồ, đúng a. Bất quá khẳng định nó không chịu nổi tới ngày sinh sản”. Người áo xám đầu tiên không có động tĩnh gì nhún nhún vai, thúc giục bằng hữu rời đi.
Lại chịu vài ngày, ta gầy gò trông thấy rõ xương cốt, bên bờ cái chết, toàn bộ dinh dưỡng trên người, đều đang bị khối u ác tính điên cuồng thôn phệ, ta sắp không xong rồi. Ta kéo theo hài tử và những khối u trong bụng không ngừng di động trong lồng, không động được nữa thì cố gắng lăn.
Ta không dám dừng lại để nghỉ ngơi, sợ rằng một khi ngừng lại, sẽ chết đi. Ta không thể chết, vô luận thế nào ta cũng phải sinh hài tử này!
Buổi tối, nhiệt độ giảm xuống, trong phòng rất lạnh. Các đồng bạn đều ngủ say, chỉ có ta vẫn mở mắt nhìn qua song sắt cửa sổ. Ta tới thế giới này cũng đã mười tháng. Mười tháng, ta còn chưa có sống đủ. Ta chỉ muốn sống vô ưu vô lo, sinh hài tử, nuôi dưỡng chúng thành người…
Bụng vừa động, sau đó lại động tiếp, theo sau đó là một trận đau đớn kéo dài, bằng bản năng, ta biết rằng mình sắp sinh. Ta dùng sức, liều xuất toàn bộ khí lực còn lại trong cơ thể chuyển mình một cái. Thân thể đã yếu ớt vô cùng giống như là kỳ tích bỗng chống lên, bố trí thành tư thế sinh sản.
Mấy khối u trong khi ta giãy dụa đã vỡ ra, máu mủ tanh tưởi khắp người thấm cả xuống đất, ta cố gắng bước lên phía trước, muốn cho các hài tử ra đời ở một chỗ khô ráo. Đau đớn tăng dần lên, cả người ta run rẩy, co quắp, trước mắt biến thành màu đen, không biết bản thân có thể vượt được không, nhìn hài tử một lần.
“Chi chi!” Một tiếng yếu ớt từ hạ thân truyền đến, ta miễn cưỡng mở mắt cúi đầu xuống. A, nó sinh ra rồi, hài tử của ta, mập mạp, đáng yêu, bám chặt vào bụng của ta, khóc to, giãy giũa…
Ta cố hết sức cúi đầu tới, há cái miệng khô khốc, học như mẫu thân ta, dùng đầu lưỡi còn một chút ẩm ướt , lau sạch máu dính khắp cơ thể. Một lần, lại một lần, tới khi toàn bộ đều sạch sẽ. Sau đó, với chút lực khí còn lại, dùng thân thể ôm lấy bọn chúng, bảo vệ ở trong lòng.
“Hài tử, có mẫu thân ở đây, đừng sợ, đừng sợ”. Ta ôm tiểu hài tử, thoả mãn nhìn ra ngoài cửa sổ. Tầm mắt chút một mơ hồ đi, nhưng ta không sợ hãi, cũng không thương tâm. Bởi vì ta sắp được gặp mẫu thân, gặp Tiểu Cường, gặp được các huynh đệ tỷ muội của ta rồi. Chúng ta sẽ vĩnh viễn sống hạnh phúc cùng với nhau, không còn lo lắng phải chia lìa nữa.
Sáng sớm, người áo xám xuất hiện rất đúng giờ, lạnh lùng liếc nhìn hạt tử đã cứng ngắc, nhẹ nhàng mở cửa lồng sắt, đem con bọ cạp đó ném vào trong thùng rác, không hề phát hiện ở trên cơ thể nó còn đeo theo một con bọ cạp nhỏ mới ra đời.
Trên vách núi, một loạt tiếng đổ rác vang lên, thi thể bọ cạp nhỏ bé lẫn vào trong rác, toàn bộ rơi xuống vách núi, biến mất trong vùng rùng rậm rạp dưới vách núi.
Loạt xoạt…Loạt xoạt… Loạt xoạt…
Trong rừng, một người tập tễnh đi tới, không cần hoài nghi, người đó chính là Lý Dật. Từ khi hoàn toàn lạc đường trong rừng, hắn đã ở trong rừng sâu lặn lội khó khăn suốt năm tháng. Tính ra, hắn đến thế giới này cũng đã tròn một năm rồi.
Mặt trời bắt đầu mọc, xuyên qua tầng tầng lá cây, soi cả xuống người hắn, gian nan lau mồ hôi ở trên trán, hắn tiếp tục đi tới, hắn hôm nay phải tìm được nước uống, nếu không hắn sẽ bị thiếu nước mà chết.
Năm tháng, năm tháng như địa ngục, hắn dựa vào hoa quả dại cùng với dã thú để duy trì sinh mạng, về phần nguồn nước, tới bây giờ hắn mới tìm được năm cái.
Cơ hồ mỗi lần, hắn đều không muốn rời khỏi nguồn nước đó, trong rừng, không có nước cơ bản là chờ chết. Cho nên… mỗi một nguồn nước, hắn đều dừng lại một tháng, nếu không phải trong lòng muốn về nhà, hắn có thể đã vĩnh viễn ở bên cạnh một nguồn nước, chẳng đi đâu nữa.
Trong rừng tràn ngập nguy hiểm, tuỳ thời xuất hiện dã thú, các loại côn trùng cổ quái, lúc nào cũng có thể gây thương tổn trí mạng cho hắn, nếu không phải mệnh hắn lớn, có lẽ hắn đã sớm chết từ lâu rồi.
Người đang ở tuyệt cảnh sẽ bộc lộ hết tiềm lực lớn lao. Hắn cũng như vậy. Năm tháng trước, đối mặt với một hôi lang bị thương, hắn đã kĩnh hãi vô cùng, nhưng bây giờ… dù cho đối mặt với vương giả trong rừng - hổ, hắn cũng không có chút nào sợ hãi.
Tín niệm duy nhất của hắn là phải sống, vô luận phía trước là cái gì hắn đều phải đánh ngã nó, tiếp tục sinh tồn, cái tín niệm này giúp hắn duy trì mạng sống, hổ, báo, sư tử, lợn rừng, gấu, đều lần lượt chết dưới kiếm của hắn.
Hắn phải cảm tạ hai người, một là Tra Khắc Tư, một người kia là chị dâu. Nếu không phải Tra Khắc Tư tặng hắn ngân kiếm, hắn bây giờ đã thành thức ăn trong bụng dã thú. Nếu không phải chị dâu tặng hắn ngạnh bì chiến giáp chắc bây giờ hắn đã bị thương mà chết rồi.
Nhẹ nhàng xoa xoa ngạnh bì chiến giáp đã do ma sát sáng bóng, vốn là chiến giáp màu vàng, bây giờ đã thành màu đỏ thẫm, đó là do thấm quá nhiều máu huyết của dã thú.
Mặc dù hắn thập phần ghê tởm, nhưng bây giờ… ở những khe hở của ngạnh bì khải giáp, cũng giống như kiện mà Tra Khắc Tư mặc, đã bị tro bụi màu đỏ thẫm lấp đầy, đó là hỗn hợp do máu , thịt vụn, xương của thú cùng với bụi đất kết thành, phát ra mùi tanh tưởi.
Hắn không phải không muốn rửa sạch một phen, nhưng… đám hỗn hợp mỡ động vật này căn bản rửa không sạch, hắn lại không dám dùng lợi khí cạo, bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ để mặc nó.
Hô…
Chung quanh nổi lên một trận gió nhẹ, cảm giác sảng khoái xuyên suốt cơ thể hắn, chỉ là… đối mặt với trận gió này, hắn không những không cảm thấy cao hứng, ngược lại còn bắt đầu lo âu, mỗi một cơn gió đều mang đi một lượng lớn hơi nước trên người hắn, mà lần hắn uống nước gần đây nhất đã là chuyện của bảy ngày trước, cứ thổi như vậy nữa, hắn sợ rằng…
Quả nhiên… tuỳ theo gió mát thấm vào thân thể, đầu hắn không khỏi cảm thấy choáng váng, trước mắt hơi tối đi, hắn vội vàng cúi người xuống, bám vào thân cây bên cạnh đợi thân thể khôi phục.
Rốt cục…
Cảm giác choáng váng qua đi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn biết… Hắn lại khắc chế thành công rồi, nếu như đổi lại trước kia, hắn đã sớm mất đi ý thức, phải biết rằng, ở trong hoàn cảnh nguy hiểm này, vạn nhất hắn thật sự bất tỉnh, vậy có khác gì tự sát đâu.
Hít sâu một hơi, hắn chậm rãi đứng dậy, nhưng chính lúc này, một trận gió lớn hơn lại thổi tới, trong lúc toàn thân sảng khoái, hắn mơ hồ trông thấy một đạo hắc ảnh từ trên trời nhẹ nhàng hạ xuống, hơn nữa lại ở thẳng ngay trước mắt hắn to lên mau chóng
Bộp...
Một tiếng động nhỏ vang lên, một bóng đen chuẩn xác đập vào mặt hắn, liền đó… Trước mắt mây đen kéo đến, hắn rốt cục cũng không áp chế được nữa, thân thể hơi loạng choạng, sau đó hắn hoàn toàn mất đi tri giác.
Trước khi mất đi tri giác, hắn biết… Hôm nay xem như là phó mặc ở chỗ này, bởi vì… Đúng lúc ngất đi, hắn đã nhìn rõ thứ đập vào hắn là cái gì, đó là một con hạt tử toàn thân trong suốt, một con hạt tử to bằng bàn tay.
Chỉ là, hắn thật sự không hiểu, hạt tử biết bay sao? Hắn trước kia chưa từng nghe qua hạt tử biết bay? Chẳng nhẽ… Ông trời muốn hắn chết tại đây sao? Mang theo ý niệm này, hắn chìm vào bóng tối vô tận.
HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 12: Xảo được sủng vật
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: TTV
Ầm ầm! Ầm ầm…
Trong hôn mê, một âm thanh vang động trời đất, cùng lúc đó, hắn cảm giác trên mặt có vật gì đó đang bò, hơn nữa lại còn rất mềm mại, trôi vào miệng hắn cái gì đó ngọt ngào.
Khó khăn mở mắt, lọt vào tầm mắt hắn, một hạt nước mưa, chính là những hạt nước mưa rơi từ trên trời xuống, rơi vào mặt hắn, sau đó hội tụ lại thành giọt, rồi tiến vào miệng hắn.
Nước!
Vui mừng lẫn sợ hãi nhìn trời mưa, hắn biết… Lão thiên không muốn thấy hắn chết, vào thời khắc cuối cùng, lão dùng phương thức này, cho hắn những giọt nước quý giá!
Hắn biết, không có trận mưa này, hắn vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại, một số năm sau, có người đến đây, ngoại trừ nhìn thấy một đống bạch cốt, còn lại chẳng có gì nữa, ví dụ là như vậy, hắn ở trong rừng cũng đã gặp qua năm sáu lần, nếu không có trận mưa này, hắn cuối cùng cũng sẽ trở thành khô cốt.
Đang cao hứng, đột nhiên… cổ họng cảm thấy tê ngứa, theo sau… Một con trong suốt tiểu hạt tử, từ cằm hắn bò lên, cả người nó trong suốt, gắt gao nhìn hắn, với đôi hoả hồng nhãn nhìn hắn chằm chằm.
Này!
Cả người vô lực, hắn hoảng sợ nhìn con tiểu hạt tử, nhìn nó sau lưng dựng thẳng lên vĩ châm, hắn biết… Chỉ cần nó nhẹ nhàng với hắn một chút, hắn vui mừng lắm, sợ rằng… Mới thoát khỏi tử vong uy hiếp, hắn lại một lần nữa sắp chết!
Trong lúc nhất thời, hắn nhìn không chớp mắt tiểu hạt tử, nó cũng nhìn hắn không chớp mắt, di chuyển cũng không được, nhưng bất đồng chính là, hắn nghĩ động nhưng lại bản thân lại không động, đến giờ tiểu hạt tử vẫn không nhúc nhích.
Ngấm ngầm sợ hãi, tiểu hạt tử híp nhỏ đôi mắt lại, dụi cái đầu nhỏ nhỏ vào mũi của hắn mà cọ xát, trong miệng phát ra tiếng kêu chi chi, chiếc lưỡi trong miệng không ngừng chìa ra, không ngừng liếm hắn, làm cho hắn ngứa ngáy không thôi.
Này! Sao lại thế này?
Hắn ngạc nhiên nhìn vẻ mặt không muốn rời xa của tiểu hạt tử, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, nó tại sao với hắn lại thân mật vậy? Hắn cùng nó có thân thuộc gì sao? Nhìn nó vẻ mặt hạnh phúc, cái gì đây? Hắn không phải mẫu thân của n ó, cọ xát hắn như vậy không phải là để đòi ăn a!
Chờ một chút!
Tâm thần chấn động, hắn không khỏi nghĩ tới điều đó, mẫu thân? Không sai… Nó đúng là đem hắn trở thành mẫu thân, nhưng là… Nó tại sao lại đem hắn trở thành mẫu thân chứ? Chẳng lẽ là…
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi quan sát cẩn thận tiểu hạt tử trước mặt, không sai… Mặc dù có hơi nhức đầu, nhưng đúng là… Từ thể xác mềm nhũn bên ngoài, tiểu gia hoả này khẳng định là mới sinh ra!
Nghĩ tới đây, tất cả đều sáng tỏ, hắn còn hoài nghi hạt tử này biết bay chứ, nó nhất định là té từ trên cây xuống, bất quá khi đó, nhìn tiểu hạt tử, rơi xuống trên mặt hắn, mới mở mắt, rất hiển nhiên… Nó xem hắn như là mẫu thân!
Theo nước mưa dần dần rơi xuống, thân thể hắn rốt cuộc một lần nữa khỏe lại, nhẹ nhàng ngồi dậy, từ trên nhìn xuống tiểu hạt tử, cũng không để ý nó đang quơ lung tung tám cái chân, cùng với một đôi càng lớn, ngạo mạn chậm rãi đứng lên.
Đừng xem thường một trận mưa, nếu như ở địa phương khác không có vấn đề, nhưng là hắn đang ở trong rừng, một hồi sau liền cảm thấy nóng bừng lên, cảm thấy mạng nhỏ sắp mất!
Nhanh chóng xuyên qua rừng, hắn phải nhanh chóng tìm được một cái hang động, dùng để trú mưa, cũng may trong rừng rất nhiều hang động, chỉ tốn một thời gian ngắn, hắn đã tìm thấy một cái hang động, ôm tiểu hạt tử trú vào đó.
Nhìn lại tiểu hạt tử run run trong tay hắn, hắn không khỏi khó nghĩ, hắn biết… Nó rất là đói bụng, từ thân thể trong suốt có thể nhìn thấy rõ, từ khi sinh ra tới giờ, nó chưa từng ăn cái gì, nhưng là… Hắn lấy cái gì cho tiểu hạt tử ăn bây giờ!
Đột nhiên, hắn trong lòng vừa động, nhớ tới lời Á Sâm nói, hắn vô cùng minh bạch, Á Sâm nói qua, muốn sủng vật cùng mình huyết mạch tương thông, tâm ý tương liên, nhất định phải lúc hắn ấu sinh kì cho uống máu tươi, chính mình đích máu tươi, tuyệt đối tiểu hạt tử không thể ăn gì khác!
Nghĩ tới đây, hắn trong lòng đã định kế, mặc dù hiện tại trời đang mưa, không có cách nào tìm được động vật, nhưng là hắn thân mình cũng có huyết, với thứ khác không đủ, nhưng là với tiểu hạt tử vậy là đủ rồi.
Nghĩ tới đây, hắn cắn răng, rút mạnh từ thắt lưng ra ngân kiếm, nhẹ nhàng đâm ngón tay, nhất thời… Một điểm đỏ bừng máu tươi, từ ngón tay bị đâm chảy ra.
Nhẹ nhàng đưa tay đến trước mặt tiểu hạt tử, ý bảo hắn nhanh uống, nhìn mặt hắn, rồi sau đó là tay hắn, tiểu hạt tử bối rối lắc đầu, vô luận thế nào cũng không chịu uống, xem ra… Nó vẫn chưa hiểu hắn đang làm cái gì.
Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn ôm lấy tiểu hạt tử, đem tay của mình đưa đến chiếc miệng nhỏ nhắn của nó, nhất thời… Máu đỏ tươi, nhiễm đỏ cả chiếc miệng nhỏ nhắn của nó.
Hai mắt lưu thuỷ nhìn hắn, tiểu hạt tử rốt cuộc cũng đã bắt đầu ăn, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, các tia máu đỏ, nhanh chóng từ miệng tiểu hạt tử hướng vào trong cơ thể kéo dài đi, theo sau nhanh chóng chia ra các kinh mạch, hướng toàn bộ thân thể chảy qua.
Trong nháy mắt, tiểu hạt tử biến thành một cái mạng nhện màu đỏ, xuyên thấu qua da thịt nó, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy từng tia huyết mạch chảy xuôi!
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc… Tiểu hạt tử đem miệng rời khỏi tay hắn, cùng lúc đó, toàn bộ thân hình tiểu hạt tử đã biến thành màu đỏ, thân thể đẹp tuyệt, thoạt nhìn giống như một kiện tác phẩm nghệ thuật!
Nói thật ra, hắn cũng không có ý định biến tiểu hạt tử trở thành sủng vật, một con hạt tử mới bao tuổi a? Dùng nó để đi săn, tựa hồ quá nhỏ, không có tác dụng gì, đụng phải con mồi lớn, sợ rằng một cước dẫm chết nó.
Nửa năm qua, hắn vẫn cô độc xuyên qua trong rừng, không có đồng bọn, không có bằng hữu, ngay cả nhân ảnh đều không thấy, ngẫu nhiên chỉ có dã thú, cũng là món ăn của hắn, cho nên… Hắn thực sự cô độc.
Bây giờ tốt lắm, mặc dù khi săn bắn, tiểu hạt tử không phù hợp, nhưng là sủng vật, cũng là đồng bọn, không sai khác, tối thiểu… Sau này hắn cũng không phải cô đơn nữa.
Uống no máu tươi, tiểu hạt tử miễn cưỡng tựa vào lòng hắn, rất nhanh liền nhắm hai mắt lại, thiêm thiếp ngủ, nhìn tiểu hạt tử màu đỏ, một loại cảm giác huyết mạch tương liên thấu tâm, hắn tựa hồ cảm thấy nhịp đập của trái tim, có thể cảm nhận được sự chuyển động của huyết mạch, dù sao… Đều là máu tươi của hắn! Huyết nhục đích sức sống!
Không biết qua bao lâu, hắn cũng thiếp đi, trong cơn mơ… Hắn phảng phất cảm nhận được nhịp đập của hai trái tim, cùng tốc độ, cùng tiết tấu!
Hết mưa, ánh mặt trời lại một lần nữa xuyên qua rừng cây, rơi xuống đất, lấy tay vuốt vuốt đôi mắt mệt mỏi, chầm chậm ngồi dậy, nhưng là sau đó… Hắn không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Không thể tin ở trên đùi hắn là một đại gia hỏa, nếu không phải cảm nhận rõ ràng mạch động trong cơ thể nó, hắn cơ hồ còn tưởng mình gặp phải quái vật chứ!
Qua một đêm, tiểu hạt tử đã lớn, hai mươi li đường kính, đen bóng che kín màu đỏ tươi hoa văn trên thân thể, cường tráng đích thân thể, cùng với một đôi càng lớn, cuối cùng sắc bén nhất chính là vĩ châm!
Không thể tin trong một đêm tiểu hạt tử đã lớn nhanh như vậy, hoàn toàn không rõ chuyện gì đã xảy ra, hạt tử sao có thể lớn nhanh như vậy?
Trên đời hết thảy, đều có quan hệ nhân quả, kì thật… Tiểu hạt từ sở dĩ trong vòng một đêm lớn như vậy, hoàn toàn là kết quả của biến dị gien (I’m X )
Tất cả mọi thứ đều rõ ràng, tiểu hạt tử này, đúng là hài tử trong phòng luyện kim thí nghiệm, bị người ta vất xuống từ trên vách núi đá, theo gió bay tới trước mặt Lý Dật, hết thảy chỉ có thể nói là duyên phận hoặc đó là vận khí.
Mẫu thân của tiểu hạt tử, là bị người ta tiến hành thí nghiệm, cơ thể bị tiêm vào hỗn hợp chất lỏng, loại chất độc này, toàn thân mình đều có chất độc, có thể tưởng tượng, chất độc này lợi hại ra sao!
HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 13: Sủng vật Tiểu Cường.
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: TTV
Mẫu thân của hạt tử bị tiêm độc dịch, vì thế khiến cho trong cơ thể tiểu hạt tử tồn tại một lượng lớn độc tố, nhất là trong lúc sinh sản, hỗn hợp chất kịch độc đều bị tiểu hạt tử hút vào trong cơ thể, cho nên… Tiểu hạt tử trên người đều là độc tính, cực kì phức tạp, rất khó giải thích được.
Tiểu hạt tử trong một đêm lớn nhanh như vậy, là bởi vì trong gien xảy ra sự đứt gãy, gien của mẫu thân hạt tử bị phá hủy, cho nên… Cùng với máu tươi của Lý Dật, thân thể liền tự động chọn lựa gien của Lý Dật để phát triển làm gien của chính mình.
Vốn, trời đất rộng lớn, con người bé nhỏ, gien chính là sợi dây kết nối hai người, nhưng là… Dùng gien của Lý Dật sinh trưởng, sau này có thể sống được bao lâu, không biết nữa, bởi vì hiện tại gien sinh trưởng của tiểu hạt tử, nhưng là cùng giống Lý Dật a!
Mặt khác, bởi vì khi sinh ra tiểu hạt tử, thân thể mẫu thân tiểu hạt tử rất phức tạp, cho nên… Không chỉ mỗi gien sinh trưởng, nói cách khác, tiểu hạt tử lấy gien của Lý Dật, cũng không chỉ là mỗi gien sinh trưởng, thậm chí có thể nói, gien của tiểu hạt tử, đã xảy ra biến dị, nói đúng là, từ lúc nó sinh ra, nó cùng với đồng bọn đã có sự khác biệt, trên thực tế, nó là một con biến dị đại địa chi hạt!
Biến dị của tiểu hạt tử, cùng với gien của Lý Dật dung hợp, đến cùng sẽ cho kết quả gì, điểm này, chỉ sợ địa cầu đích sinh vật học giả cũng không thể ước lượng được! (chắc điểm Sinh không cao nên diễn tả hơi tối )
Nhìn lại trong tay hắn đích tiểu hạt tử đang giãy dụa, hắn gật đầu nói: “Tốt lắm, sau này chúng hắn chính là đồng bọn, hiện tại… Để ta tìm cho ngươi một cái tên nhé!
Nói tới đây, hắn không khỏi suy tư, nghĩ hơn một ngày, một cái tên tức cười xuất hiện trong đầu hắn, nhìn lại tiểu hạt tử, hắn ha hả cười nói: “Tốt lắm! Có rồi… Ngươi sau này gọi là Tiểu Cường đi, tiểu mà cường đại (nhỏ mà mạnh mẽ)! Thế nào? Ngươi thích không?”
Không biết có phải là hiểu lời hắn nói hay không, tiểu hạt tử thôi không giãy giụa, tròn mắt giống như trăng non nhìn hắn, phát ra âm thanh chi chi hoan hỉ, đối với cái tên Tiểu Cường cảm thấy rất thích thú.
Nhìn ngoài rừng còn ướt, mặc dù không muốn dời đi, nhưng hắn biết… Hắn phải ra ngoài tìm thực vật, không nói hắn, cho dù tiểu hạt tử, cũng phải bổ sung thức ăn, lớn như hạt tử, hắn khó có khả năng tiếp tục cho ăn uống máu, nói cách khác, chỉ sợ hắn mất máu mà chết.
Tám tháng sau…
Vù! Vù! Vù…
Một con dã lang đang ở trong rừng, khứu giác linh mẫn nói cho nó biết, phía trước đang có chiến đấu, mùi máu tanh nói cho nó, nó lại có thể ăn no nê!
Gần! Càng gần! Rốt cuộc… Dã lang từ rừng cây nhảy ra, xuất hiện trên một khoảng đất rộng trống trải, tại khoảng đất, đang có hai cái bóng một to một nhỏ đứng đó, chung quanh hai cái bóng, đang có một con heo rừng thật lớn! Đây chính là thứ dã lang thích ăn nhất!
Phóng nhanh hướng tới tiểu nhất điểm (cái bóng nhỏ) nhảy đến, dã lang rất rõ ràng, đại gia hoả kia không tốt cho lắm, trước hết vẫn là nên thu thập tiểu nhất điểm rồi sau đó quay lại đối phó với đại gia hoả!
Vù!
Đúng lúc đó một tiếng gào vang lên, dã lang hướng tới gần tiểu nhất điểm, dám chắc là một bóng dáng nhân loại, đối với loài người, nó vẫn là rất tin tưởng, nhất là hình dáng lại không to lớn như nhân loại, càng nên ra tay!
Cheng!
Một tiếng du dương vang lên, dã lang chỉ thấy trước mắt sáng ngời, ngân quang chói mắt cùng ánh mắt đau đớn của nó, đồng thời… Một đạo thiểm điện còn muốn nhanh hơn ngân quang, bắn về phía cổ họng của nó, sau đó nhẹ nhàng, nhất thời… Dã lang cảm thấy máu trong người, điên cuồng từ yết hầu chảy ra!
Bùm…
Một tiếng trầm đục, thi thể dã lang hung hăng nện xuống mặt đất, cả người kịch liệt co quắp, đôi mắt mở to gắt gao nhìn về phía nhân ảnh kia, ý thức dần dần mất đi…
Cheng!
Một tiếng kim thiết vang lên, hắn cho kiếm vào vỏ, không sai… Người giết con dã lang, chính là hắn, quay mặt nhìn về phía dã lang, hắn từng bước tiến tới, ngân kiếm trong tay nhẹ đâm, giết chết dã lang.
Ở trong rừng, hắn đã có vài tháng, đối phó với dã lang, với hắn đã không còn tính uy hiếp, mặc dù lực lượng của hắn không thể chống lại động vật, nhưng là hắn có tốc độ, nên hắn có thể dễ dàng chiến thắng, không mất một chút sức lực chiến thắng chúng!
Sàn sạt… Sàn sạt…
Vừa mới tra kiếm vào vỏ, trong rừng lại vang lên âm thanh, mỉm cười, hắn biết… Đây là luật rừng, vô luận ở nơi nào giết chết dã thú, một khi đổ máu, rất nhanh các dã thú khác sẽ tới theo.
Sống lâu ở trong rừng, mỗi ngày đều gặp hai ba lần, mỗi lần ăn trước khi săn bắn, đều hấp dẫn một lượng lớn dã thú đến cướp đoạt, hiện tại đối với hắn đã trở thành thói quen, hơn nữa còn có thể dễ dàng phát hiện ra âm thanh của từng chủng loại.
Hơi nheo mắt, hắn nhìn về nơi phát ra tiếng động, rất nhanh… Vừa có một con dã lang nhảy tới, phóng hướng hắn đánh tới như tia chớp.
Tự tin cười, hắn hơi khom người, nhanh nhất hướng dã lang đánh tới, mắt thấy cả hai sắp tiếp xúc, hắn lộ ra tay phải, hướng chuôi kiếm ở thắt lưng chộp tới! Đồng thời chân trái bước từng bước quỷ dị với tốc độ nhanh nhất!
Cheng!
Một âm thanh vang lên, thiểm điện ngân quang, ngân kiếm trong tay chuẩn xác đâm trúng vào cổ họng dã lang, lập tức cắt ngang, nhất thời cắt đứt đại động mạch!
Bùm! Cheng!
Một tiếng trầm đục, hắn đồng thời tra kiếm vào vỏ, mỉm cười quay lại, nhìn xa xa thi thể của con heo rừng rồi quay sang nói với Tiểu Cường: “Tốt lắm, này đủ để cho ngươi ăn rồi chứ, tiếp theo hắn mặc kệ, ngươi tự mình làm đi!”
Nghe được lời nói của hắn, xa xa chính là Tiểu Cường đang vùi đầu vào ăn, hạnh phúc ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó lại cúi đầu, toàn lực đứng lên!
Tám tháng, đối với nhân loại mà nói, có thể chỉ là một chút thời gian, nhưng là đối với hạt tử, như vậy đã đủ để chúng đạt tới thời kì trưởng thành!
Hắn chưa từng bao giờ gặp loại hạt tử nào giống như Tiểu Cường, qua tám tháng, lượng thức ăn của hắn mỗi ngày đều tăng lên mấy lần, thân thể ngày càng phát triển, quả thức giống như ăn thuốc kích thích.
Hiện tại nhìn Tiểu Cường, đã giống như một chiếc xe ở địa cầu, không tính chân cùng đuôi, quanh thân thể đã dài ba thước, một thước rưỡi chiều rộng, hai cái càng thiệt lớn, trông giống như hai thanh đại quan đao, ở trong rừng lăn lộn lâu như vậy, hạt tử cũng không hiếm thấy, nhưng là lớn như vậy, hắn cũng chỉ thấy mỗi nó.
Nó rất kén ăn, đừng tưởng rằng nó sẽ ăn thịt động vật, nhiều nhất chỉ uống máu, cái mà nó thích, đều là túi mật, gan tạng, tuyến chất độc!
Chủ yếu, bây giờ một ngày phân nửa thời gian, đi tìm kiếm thực vật, chỉ có một cách, không ngừng giết chóc, như vậy, hắn mới có thể giúp cho Tiểu Cường lửng dạ, muốn nó ăn no, cách duy nhất là điên cuồng giết chóc!
Rất nhanh… Tiểu Cường đem tất cả mọi thứ trong bụng dã thú lôi ra tìm kiếm, đem gan tạng, túi mật và vân vân nuốt vào miệng, đáng tiếc… Tiểu tử này dường như ăn không biết no, quay về hắn không ngừng kêu gọi!
Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biết… Dã thú ở xung quanh, đã bị máu tanh thu hút, xem ra… Hắn phải đổi địa phương, chỉ cần đi ra, có thể đưa tới một lượng lớn dã thú, bất quá lúc này, hắn không muốn ra tay, chính nó muốn ăn, vậy chính mình hãy làm đi!
HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 14: Siêu cấp cường hãn.
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn :TTV
Ngao…
Một tiếng kêu chấn động thiên địa, nếu là thợ săn có kinh nghiệm ở trong rừng, vừa nghe thấy tiếng gầm, sợ rằng đã chạy mất, đấy là tiếng gầm của thú vương, Hổ Vương đang ở trong trạng thái phẫn nộ, vô luận nhìn cái gì cũng đều liều mạng công kích, ở trong tình trạng này, trừ khi bản lãnh hơn người, nói cách khác, thiếu một chút là vĩ đại.
Nhưng, trong thế giới này, thật sự rất khó nói… Giờ phút này, trong rừng cây, thậm chí cách Hổ Vương mười thước, đang có một người trẻ tuổi khoanh tay đứng đó, vẻ mặt tươi cười nhìn Hổ Vương.
Mặt khác, bên cạnh Hổ Vương cùng người trẻ tuổi đó, còn có một thứ trông như xe hơi nhỏ chính là đại hạt tử, giờ phút này… Hổ Vương đang chống lại, đây là cuộc giao tranh với hồng hắc hạt tử!
Mỗi một phiến rừng, luôn luôn có một vương giả tồn tại, mà Hổ Vương… Chính là loại này tồn tại, mặc dù cùng là hổ, nhưng là trên trán nó có chữ vương, đại biểu cho thân phận của nó, nó là vương giả của rừng rậm, Hổ Vương! Cho dù thợ săn cường đại tới đâu đều phải tránh xa Hổ Vương!
Rống!
Trong tiếng gầm lên giận dữ, một đạo quang đoàn màu đỏ, mãnh liệt từ miệng Hổ Vương phun tới, nhanh như điện chớp hướng tới đại hạt tử.
Nếu có thượng đẳng pháp sư ở nơi này, nhất định sẽ nói cho ngươi biết, này đạo quang đoàn, cùng với pháp sư bắn ra là tiểu hoả cầu, chỉ bất quá… Nếu là Hổ Vương phun ra, tự nhiên mãnh liệt, mặc dù tên bất đồng, nhưng là trên thực tế, đều là cùng một thứ - tiểu hoả cầu!
Nói đến đây, muốn giới thiệu sơ qua một chút phân chia thực lực của thế giới này, cũng có thứ giống như trên địa cầu – giang hồ! Cùng tồn tại, chỉ bất quá, tạo thành cái giang hồ này, không phải là võ công cao thủ, mà là nhưng người tinh thông ma pháp cùng đấu khí, bản lĩnh cao cường tồn tại!
Đối với ma huyễn giang hồ thực lực phân chia, có chuẩn mực, trình tự, từ cao đến thấp, phân chia thành “nt, ace, sss, ss, s, a, b, c, d, e” mười cái tiêu chuẩn, đồng thời… Từng tiêu chuẩn đều chia ra làm ba giai đoạn, nếu muốn mạo hiểm để trở thành cấp bậc d, nhất định phải đạt được e, 2e, 3e, ba mức cảnh giới, sau đó mới tiến vào cấp d.
Bây giờ, Tiểu Cường đối mặt với Hổ Vương, thực tế đã tương đương với cấp 2e, chỉ bất quá… Hổ Vương thuộc về thú loại, đối với thú loại, mọi người lại phân chia thành một thứ khác.
Cùng nhân loại giống nhau, thú loại, hoặc là có thể xưng là ma thú, cũng được chia ra làm mười giai vị, phân biệt là nhất giai, nhị giai, tam giai… Thập giai! Từng giai đoạn đều phân biệt hạ vị, trung vị, thượng vị!
Thượng vị ma thú, với nhân loại cấp 3e cùng một cấp bậc, về phần nhân loại đỉnh cao nhất, cũng là nt cấp, cũng là thập giai đoạn, đều chỉ là tượng trưng, đại biểu cho vô hạn thực lực!
Tiểu Cường hiện tại, trên thực tế có thể xem như là trung vị nhất giai ma thú, còn gọi là nhất giai huyễn thú, kì thật chính là dựa vào lực công kích, hơn nữa còn dựa vào thiên phú của bản thân, mà tiểu hạt tử, không thể nghi ngờ đã đạt tới tiêu chuẩn này.
Vốn… Cho dù là nhất giai trung vị thực lực, đối mặt với Tiểu Cường nhất định là thua, tất cả mọi người đều biết hạt tử, nó cho tới bây giờ đều trốn ở chỗ tối, len lén dùng vĩ châm đâm vào địch nhân, mặc dù thân thể không lớn, nhưng là một khi trúng độc, cho dù thân thể mạnh gấp ngàn lần quái thú, cũng phải bỏ lại mạng nhỏ!
So sánh, Tiểu Cường giống như một thích khách, tuyệt đối không thể cùng địch nhân đối mặt ngạnh kháng, nói cách khác, kết quả chỉ là hai chữ - bi thảm!
Đúng là, Tiểu Cường là một ngoại lệ, xảy ra biến dị gien, thân thể lớn hơn vạn lần, lực lượng cũng đồng thời mở rộng, cả người khôi giáp giống như kim cương, dù cho không cần vĩ châm, nó cũng có thể ngạnh kháng đồng cấp ma thú.
Đương nhiên, biến dị khác thường, nhưng là Tiểu Cường mạnh nhất chính là công kích, vẫn là độc châm kịch độc, một khi bị đâm trúng, coi như là dính độc của độc xà, cũng sẽ thối rữa mà chết.
Tiểu Cường với vĩ châm độc, hắn đã không thể tưởng tượng, không biết cái gì có thể ngăn cản được vĩ châm của nó, tất cả quái vật Tiểu Cường đâm trúng, đều lập tức hoá thành hắc thuỷ, sau đó bị Tiểu Cường hút vào bụng, cho tới bây giờ, hắn cũng chưa gặp qua sinh vật nào có thể chống cự được chất độc đó.
Bất quá, hắn cũng không lo lắng độc châm của Tiểu Cường, khác biệt của Tiểu Cường, cùng những hạt tử ở địa phương khác, không chỉ là vĩ châm, nó có thể tiến lui vào sâu trong cơ thể, cái đuôi chỉ để lại một cái động khẩu không đáy! Trừ phi lúc nó cần, ngươi sẽ không thấy được độc châm của nó, nói cách khác, ngày nào đó không may bị dính độc châm của nó, hắn còn không hoá thành hắc thuỷ a!
Giờ phút này… Đối mặt với Hổ Vương, Tiểu Cường không có chút sợ hãi, nhìn thấy Hổ Vương phóng tới hoả cầu, Tiểu Cường khinh miệt huy vũ chiếc càng khổng lồ, hoả cầu liền phụt tắt! Tiêu thất, loại công kích trình độ này, đừng nói là Tiểu Cường, đối với hắn, chỉ cần có ngạnh bì chiến giáp chống đỡ, cũng sẽ không có tổn thương, trừ phi đối với da thịt, sẽ tạo ra chút ít tổn thương a!
Nhìn thấy Tiểu Cường dễ dàng phá vỡ công kích của mình, Hổ Vương rất kinh ngạc, trước kia… Vô luận là động vật gì, vừa nhìn thấy hoả cầu của nó, đều là thần phục, dù sao… Mọi loài động vật đều sợ lửa, bằng vào chiêu thức đó, nó mới được tôn lên làm vương giả của rừng rậm!
Nhưng là hiện tại, đối mặt với Tiểu Cường, nó mất đi hiệu lực! Chưa từ bỏ ý định, không tin, Hổ Vương lần nữa phun ra bốn năm đạo hoả hồng quang đoàn, đáng tiếc… Kết cục vẫn giống như cũ, Tiểu Cường miễn cưỡng giơ cái càng khổng lồ, nhất nhất tiêu diệt tiểu hoả cầu, ánh mắt khinh bỉ nhìn Hổ Vương, không ngừng khiêu khích.
Theo lý thuyết, hạt tử trốn ở chỗ tối, dụng độc châm đâm Hổ Vương, nói cách khác, tuyệt đối không thể thắng được, Hổ Vương chỉ cần giẫm một cước, cái gì hạt tử đều tiêu tùng.
Nhưng là, Tiểu Cường không phải hạt tử bình thường, hắn là một hạt tử đặc biệt khổng lồ, đối mặt với Tiểu Cường, bất đắc dĩ… Hổ Vương chọn phương pháp cận chiến!
Rống!
Một tiếng gầm kinh thiên động địa, Hổ Vương phi xuống, hung ác đánh tới Tiểu Cường, miệng hổ thật lớn, nhắm ngay đầu của Tiểu Cường đánh tới.
Đối mặt với đòn tấn công của Hổ Vương, Tiểu Cường không có chút nào bối rối, tình cảnh như vậy nó đối diện đã rất nhiều lần, một đôi càng lớn phóng ra như tia chớp, chuẩn xác chặn ngay lưng của Hổ Vương, theo sau là kiềm lực mạnh mẽ kéo Hổ Vương về phía mình, đồng thời còn nâng cao lên!
Nhìn thấy mình giống như một con tiểu trùng, Hổ Vương phẫn nộ giãy dụa, nó là vương giả rừng râm a, người này có thái độ láo xược, hôm nay nhất định phải cho hắn biết thế nào là sức mạnh, cho hắn biết thế nào là vương giả rừng rậm!
Tranh!
Một âm thanh leng keng, từ chiếc đuôi vang lên, nghe thấy thanh âm đó, Hổ Vương đang giãy dụa mãnh liệt nhìn lại, nơi đó… Tiểu Cường đang giơ cao chiếc đuôi, chiếc đuôi dài tới nửa thước, giống như một chiếc tiêm nhọn, trong suốt, dưới ánh mặt trời lóng lánh quang mang chói mắt!
Không cho Hổ Vương có thời gian phản ứng, chiếc châm chỉ hơi dừng lại trên không trung một lát, lập tức… Một đạo hồng mang chợt xuất hiện, tốc độ không thể tưởng tượng, đâm về phía trước!
Ngao!
Thanh âm hổ gầm thê lương vang lên, vĩ châm của Tiểu Cường, chuẩn xác đâm vào trên ót của Hổ Vương, dài đến hơn nửa thước, có hơn non nửa đâm vào đại não của Hổ Vương, nhất thời… Một cỗ chất lỏng màu trắng giống như sữa, theo vĩ châm của Tiểu Cường chảy ra.
HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 15: Thực lực khủng bố.
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn :TTV
Hổ Vương điên cuồng giãy dụa, giãy dụa, kêu lên bi thảm, nhưng đối với thần lực của Tiểu Cường mà nói, hết thảy đều là phí công, đôi càng lớn của Tiểu Cường, giống như một đôi cần trục, đem treo Hổ Vương giữa không trung, tám cái chân vững vàng trên mặt đất, vô luận Hổ Vương giãy dụa như thế nào, đều không có chút sứt mẻ, tiếp tục hấp thu não tuỷ của Hổ Vương!
Đừng nhìn Tiểu Cường vĩ châm giống như một cái kim, trên thực tế, đó là một cái ống dẫn, cùng với vòi muỗi không sai khác lắm, có thể sử dụng để dẫn lấy máu trong cơ thể địch nhân!
Hắn có thể xác định, hạt tử khác không như thế, hắn từng bắt một ít tiểu hạt tử, cẩn thận quan sát, nhưng là bọn chúng vĩ châm chính là châm, nhưng là chớ quên, Tiểu Cường không phải hạt tử bình thường khác, nó là một con biến dị đại địa chi hạt!
Không biết có phải là hắn bị ảo giác hay không… Hấp thu não tuỷ cả động vật khác xong, Tiểu Cường trí tuệ ngày càng cao, mặc dù không có khả năng so sánh cùng loài người, nhưng là… So với các loài động vật khác, cao hơn rất nhiều, đến bây giờ… Nó chẳng những có thể hiểu lời hắn nói, còn có thể tự tìm tòi phương thức chiến đấu, bằng cách hợp lí, nó kết hợp thân thể với các cách chiến đấu, ví dụ như vừa rồi nhất chiêu, chính là do nó nghiên cứu ra, không có quan hệ gì với hắn.
Nói thật ra, nếu bây giờ hắn cùng Tiểu Cường chiến đấu, mặc dù có mười người như hắn cùng tiến lên, sợ rằng cũng phải địch thủ của nó, tốc độ của hắn không chậm, nhưng so với cái đuôi của Tiểu Cường, hắn không thể không thừa nhận, cái đuôi của Tiểu Cường đã nhanh hơn mắt của hắn, nhanh tựa như ảo ảnh, trong khi ngươi đang nhìn nó thì đã bị đâm trúng!
Hạt tử là loại có công kích rất mạnh, tối thiểu đối với đại địa chi hạt là như vậy, tất cả các sinh vật, lọt vào tầm công kích, đều không phủ nhận điều này.
Tiểu Cường mặc dù biến dị, nhưng với điểm này, nó cùng với các hạt tử là giống nhau, ngoại trừ không công kích hắn, tất cả các sinh vật đều bị nó công kích, trừ phi hắn ngăn cản, nói cách khác, nó vẫn phải dừng công kích lại.
Nguyên nhân chính là như thế, Tiểu Cường thông minh, tựa hồ càng trí tuệ, đều dùng khi chiến đấu, kì thật cũng khó trách, dã thú trong thế giới này, cường giả vi vương, mạnh thắng yếu chết, đây là quy luật của thiên nhiên, cái đích của sinh tồn, hoang dã sinh tồn, muốn sinh tồn, ngươi phải cường đại hơn so với sinh vật khác, cho nên… Tiểu Cường đem toàn bộ trí tuệ của mình vào trong chiến đấu, so với hắn khi đánh ra, chỉ biết đâm vài kiếm, trốn hai bước, càng giống như một kẻ ngốc.
Rốt cuộc… Sau khi Tiểu Cường ăn xong, Hổ Vương tứ chi mềm nhũn, từ lúc bắt đầu, nhanh chóng biến thành hắc thuỷ, một giọt hắc thuỷ rơi trên thảm cỏ.
Lạch cạch…
Buông đôi càng to lớn xuống, nhất thời… Thân thể của Hổ Vương rơi xuống trên mặt đất, toàn thân nồng nặc khói đen, nhanh chóng biến thành một bãi hắc thuỷ…
Đối với hắc thuỷ trên mặt đất, Tiểu Cường có vẻ rất thích thú hút lên, ngay cả lá cây dính cũng ăn sạch sẽ, một điểm cũng không bỏ phí.
Cuối cùng, Tiểu Cường từ trong đám cỏ dại ngậm một cái trứng lớn màu đỏ trong suốt, ngậm ở trong miệng một hồi lâu, chân bắt đầu di động đứng lên, đi tới cạnh hắn, vươn đầu lưỡi màu hồng, đem miếng tinh thạch màu đỏ cho hắn.
Mặc dù không biết đây là cái gì, nhìn từ bên ngoài, giống như một viên hồng bảo thạch, chỉ là… Lão hổ như nào trong bụng lại có hồng bảo thạch chứ? Này có chút cổ quái…
Nhẹ nhàng cầm lấy hồng bảo thạch mà Tiểu Cường đã liếm sạch sẽ, hắn cởi nút ngạnh da chiến giáp, lấy ra một túi tiền, đem miếng hồng bảo thạch bỏ vào đó.
Tám tháng sau, cùng với loại bảo thạch, hắn góp nhặt được vài khối, có bốn khối màu vàng, ba khối màu hồng, ba khối màu lam, cùng sáu khối màu lục, tổng cộng là mười sáu khối bảo thạch, chỉ không biết… Bảo thạch ở thế giới này đang giá bao nhiêu tiền đây?
Lắc đầu, rất nhiều chuyện, hiện tại hắn đều không rõ ràng, đến lúc thích hợp, chỉ sợ hắn không muốn biết mà thôi.
Nhìn vẻ mặt có vẻ thích thú của Tiểu Cường, hắn biết… Hôm nay nó đã ăn no, ngẩng đầu nhìn sắc bầu trời, đã là quá nửa trưa, ai… Từ sáng sớm tới bây giờ, một người một thú cơ bản không có làm gì khác, đều đi tìm thức ăn cho Tiểu Cường, cứ như vậy a!
Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn giẫm lên chiếc chân dài cường tráng của Tiểu Cường, dùng cả tay lẫn chân bò lên, dựa lưng vào cái đuôi dựng đứng của nó, thoải mái nằm xuống, đồng thời thấp giọng nói: “Tốt lắm, nhìn xem, hôm nay ngươi đã ăn no, ta cũng đã mệt, chúng ta tiếp tục xuất phát!”
Chi chi…
Tiểu Cường không thèm để ý chút nào kêu lên hai tiếng, tám chiếc chân lớn vừa thô vừa lớn thay nhau lên xuống bước đi, bọn họ tiếp tục đi, tám chiếc chân bước đi rất bình ổn, nhắm mắt lại, hắn cơ hồ không cảm giác thấy bất kì điểm xóc nảy!
Không nên hoài nghi lực lượng của Tiểu Cường, vĩnh viễn không nên, mặc dù là đại địa chi hạt, cùng với con kiến không có gì giống nhau, nhưng là… Lực lượng cũng không phải là cái đích, trọng lượng chính mình có thể gấp hai mươi lần, nhưng sau khi biến dị, hắn còn chưa thấy Tiểu Cường đứng dậy, về phần sức nặng của hắn, với nó dường như không có điểm cảm giác, hành động không một chút ảnh hưởng.
Cứ như vậy, thoải mái nằm trên lưng của Tiểu Cường, hắn thích ý nhắm hai mắt lại, không chút lo lắng bị tập kích, bởi vì trên cao chính là chiếc đuôi, tuỳ thời đều có thể bảo vệ hắn a!
Không biết đi bao lâu, thái dương đã xuống núi, lúc này, hắn đột nhiên thấy vật nọ làm cho hắn thiếu chút nữa hét ầm lên!
Đừng hiểu lầm, vật đó không phải là bảo bối, cũng không phải là tiên đan diệu dược gì, đó chỉ là một đống tro bụi! Đúng… Chính là tro bụi!
Tiến vào rừng lâu như vậy, hắn chưa từng vui mừng như lúc này, bởi vì hắn sẽ không đốt lửa, về phần mồi lửa, hắn đã thử qua nhiều lần, nhiều nhất chính là hơi nước, không có cái gì khác!
Chứng kiến đống tro bụi, hắn hưng phấn từ trên lưng nhảy xuống, nhanh chóng đến bên cạnh đống bụi, bốc lên một ít, đám bụi không hoàn toàn nguội lạnh!
Có ai không? Có ai không… Có ai không…
Vui mừng lẫn sợ hãi đứng lên, hắn ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, tiếng vang quanh quẩn, làm cho đám phi điểu kinh hãi, nhưng là… Ngoài ra, không có một câu trả lời.
Uể oải ngồi trở lại mặt đất, nhìn đống tro bụi, hắn không khỏi cảm thấy chán nản, từ chung quanh dấu vết, hắn có thể khẳng định, nhất định là bọn Á Sâm đại ca từng đóng quân ở đây, từ đám tro bụi, bọn họ tối qua chính là ở đây, có lẽ sáng sớm hôm nay đã rời đi, nói cách khác, cho dù không có dã thú đến, gió ở trong rừng cũng sớm thổi đám bụi này đi.
Mặc dù như thế, nhưng là… Bọn họ đã rời đi, cánh rừng lớn như vậy, sợ rằng cả đời hắn cũng không tìm thấy, mặc dù tìm thấy địa điểm tối hôm qua bọn họ dừng chân, nhưng là không có giống nhau!
Uể oải nhìn đống tro bụi, hắn nghĩ tối hôm qua Á Sâm bọn họ có ăn uống ở đây, trong lòng lúc này cảm thấy khổ sở, hắn thiếu chút nữa khóc đi, lão thiên a! Ngươi đến cùng là muốn vây hắn trong rừng bao lâu a!
Trong bi thương, thời gian lặng lẽ trôi qua, rốt cuộc… Màn đêm phủ xuống, hắn bò lên lưng Tiểu Cường, u buồn xuyên qua khe hở đi vào rừng cây, nhìn bầu trời đầy sao, hắn nghĩ về nhà, rất muốn rất muốn, hắn lại nghĩ tới phụ thân, mẫu thân, nhớ tới tỉ tỉ, bất giác, ra không khỏi rơi lệ.
Quá đau khổ, thật sự quá đau khổ, mặc dù hắn ở trong rừng cây còn sống, nhưng là sống như vậy, rất cô độc, nhiều lần hắn muốn tự sát, nhưng là đều kiên trì tiếp tục, nếu như không có Tiểu Cường làm bạn, hắn có lẽ sớm đã chết, cho dù không bị dã thú giết chết, cũng chính mình bởi vì tịch mịch mà tự sát!
Nhanh! Đi mau…
Trong lúc hắn chìm đắm trong bi ai, trong rừng sâu truyền tới mơ hồ âm thanh, hắn không khỏi kinh hãi, nhanh chóng từ lưng Tiểu Cường ngồi dậy, ngưng thần lắng nghe…