Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 38: Hấp Tinh Đại Pháp
Ở thời thượng cổ, thực ra người ta chia các cảnh giới thành những cấp bậc khác nhau. Ví dụ như Ngưng Khí kì chia làm hữu khuyết Ngưng Khí và hoàn thành Ngưng khí.
Hữu khuyết chính là loại tu sĩ phổ thông, nghèo hèn không tìm được “nguyên” để tiến lên cảnh giới Hoàn Thành, mà chỉ có thể hấp thu duy nhất linh khí thông thường để tu luyện. Loại Hữu Khuyết này nếu so với Hoàn Thành thì quả thật yếu ớt vô cùng, một Hoàn Thành tu sĩ có thể cùng lúc chống chọi hơn trăm Hữu Khuyết tu sĩ thông thường, thậm chí trực tiếp giết chết.
Mà trên Hoàn Thành lại là một cấp độ cực cao gọi là Hoàn Mĩ Ngưng Khí, cấp độ này chỉ có trong truyền thuyết. Chỉ khi tu sĩ có thể hấp thu Nguyên đến mức độ bão hoà trong cơ thể, vượt qua cả cấp độ hoàn thành, khiến khí trong cơ thể đầy đủ vô khuyết, giữa các kinh mạch kín kẽ không có khe hở mới chính thức gọi là Hoàn Mĩ.
Mà “Nguyên” ở thời thượng cổ cũng là một báu vật vô giá, hiếm người có được .VÌ vậy Hoàn Thành tu sĩ thời kì thượng cổ vô cùng được trọng vọng, địa vị cao vượt trội so với tu sĩ bình thường. Hoàn Mĩ tu sĩ thì càng hơn thế, đa phần đều là hùng cứ một phương, chưởng môn một đại giáo.
Năm tháng dần qua đi, số lượng “Nguyên” trong thiên địa cũng ngày càng hiếm hoi, dường như đã tuyệt tích nên cũng ít ai còn biết về nó nữa. Nhưng những tông môn được truyền thừa từ thuở xa xưa thì vẫn luôn có ít nhất một số Nguyên nhất định làm trấn phái chi bảo, để dành cho những tuyệt thế thiên tài trong môn phái của họ tu luyện, qua đó đạt đến cảnh giới Hoàn Mĩ.
Tàng Long tông là một môn phái như vậy, đã tồn tại vô số năm trước thời thượng cổ, gần tiếp tiếp cận với thời viễn cổ, thực lực vô cùng hùng mạnh, Hoàn Mĩ tu sĩ nhiều vô số, cơ hồ đứng nhất nhì ở Đông Lâm tinh này. Nhưng sau đó không biết vì biến cố gì mà đột ngột biến mất khỏi tu chân giới, không thấy xuất hiện nữa. Sự kiện này làm toàn bộ tu chân giới thời đó nháo nhào, cố gắng tìm kiếm nơi hạ lạc của tông môn Tàng Long tông, nhưng đành bất lực vì chẳng còn một tí dấu vết nào xót lại.
Cho đến mãi hôm nay Dương Phàm được mặc định là người tiếp nhận truyền thừa nên số Nguyên của Tàng Long tông về sau nhất định toàn bộ sẽ thuộc về hắn, nếu trở thành Hoàn Mĩ tu sĩ, việc cứu Lý Hoan Hoan ra khỏi Kiếm Khí tông cũng không phải là ảo tưởng.
Quay lại hiện tại, Dương Phàm lúc này bị hàng ngàn yêu nhân cấp thấp tự bạo, tuy những yêu nhân này thực lực chỉ ngang với Ngưng Khí tầng ba tu sĩ, bình thường đối mặt với Dương Phàm thì yếu ớt không chịu nổi một kích. Nhưng chúng lấy số đông bù lại, điên cuồng tự bạo. Một con trâu cho dù khoẻ đến đâu nhưng bị hàng ngàn con muỗi xúm lại hút máu thì cũng chỉ có con đường chết.
Dương Phàm toàn thân bị một áp lực nặng nề bao trùm, xương cốt kêu lên những tiếng răng rắc dễ sợ, trên người hắn huyết nhục lẫn lộn, từng mảnh xương cốt lòi ra trắng hếu.
Thác Bạt cũng không dễ chịu gì. Lão đứng trên không trung nhìn xuống Dương Phàm, hai dòng huyết lệ từ mắt chảy xuống, trông vô cùng ghê rợn. Ấn kí hình bông hoa màu tím trên trán chập chờn như sắp tắt.
“Chàng trai trẻ, không nên trách ta, có trách thì trách ngươi là người tương lai làm cho Phù Du tộc chúng ta diệt tộc, vì chúng tộc nhân, vì gia đình ta, ta không thể nào không giết ngươi. Bạo !” Vừa nói xong lão lại phun ra một ngụm máu. Cái lão sử dụng chính là bí thuật khống chế những sinh vật trúng Mê Hồn hương của Phù Du tộc, khi mùi hương này nhập vào cơ thể sẽ làm đối phương mê mang, trở thành con rối cho người Phù Du tộc. Nhưng bí thuật vừa nãy lão sử dụng chính là một loại cấm thuật, có thể điều khiển toàn bộ con rối tự bạo nhưng bản thân sẽ bị thương cực kì trầm trọng.
Dương Phàm bị thương càng nặng hơn, lục phủ ngũ tạng tổn thương nặng nề. Nhưng cũng nhờ vậy mà đầu óc hắn trở nên thanh tỉnh dần dần, không còn bị ma tính khống chế.
Giờ hắn mới cảm thấy tình huống nguy cấp đến cỡ nào, bóng đêm của sự sinh tử bao trùm hắn.
“Ta không muốn chết, ta còn việc chưa hoàn thành……” Nói rồi hắn lại nôn ra một đống máu đen. Dương Phàm đang sợ hãi, không phải hắn sợ hãi cái chết, mà là sợ hãi hắn chết rồi thì không cứu được Lý Hoan Hoan, không cứu được người thân yêu duy nhất của mình.
Trong đầu hắn giờ chỉ còn một ý niệm duy nhất là cầu sinh.
“Ta muốn sống…” Hắn thì thào. Trong đầu loé lên muôn vàn ý nghĩ. Làm sao để tìm được đường sống? Gương đồng không thể, chỉ gia tăng uy áp thì không có tác dụng gì với những vụ nổ do tự bạo gây ra. Toàn thân hắn lại đang mất hết sức lực, không thể nào phi thân bỏ chạy.
“Ta cần một thứ có thể giúp phục hồi thân thể thật nhanh……. Đúng rồi…..Hấp Tinh Đại Pháp.. thôn phệ tinh huyết địch nhân, biến thành của mình….” Cố gắng đè nén nỗi đau về thân xác, Dương Phàm nhớ lại khẩu quyết của Hấp Tinh Đại Pháp, vận hành “khí” chạy theo một lộ tuyến kì lạ tạo thành một vòng chu thiên.
Trong lúc hắn đang tu luyện thì Thác Bạt cũng bắt đầu chỉ huy điều động đám yêu nhân cấp thấp xung quanh đi tới gần, tụ tập ngày càng đông đúc xung quanh Dương Phàm, chuẩn bị tiến hành tự bạo lần thứ hai.
“Chàng trai trẻ, lần này ngươi chạy không thoát” Thác Bạt gằn giọng, hai tay run lẩy bẩy kết từng ấn quyết chậm chạp, lão đã tới cực hạn, chẳng qua cố gắng duy trì chút sức lực cuối cùng để giết chết Dương Phàm. Bất quá thiếu niên áo trắng máu me be bét đang ngồi dưới kia giống như không nghe thấy những gì lão nói. Hắn chỉ lặng lẽ nhắm mắt, xếp bằng ngồi tu luyện.
“Chính đạo là thuận, ma đạo chính là nghịch. Đem toàn bộ khí huyết trong kì kinh bát mạch nghịch chuyển, đồng thời hình thành trong đan điền những luồng xoáy lớn, những luồng xoáy này càng nhiều thì lực hấp thu càng mạnh…….” Hấp Tinh Đại Pháp nhìn tổng quan về mặt khẩu quyết thì có vẻ dễ học nhưng thực chất lại không dễ chút nào. Máu huyết trong kinh mạch đang vận chuyển bình thường như vậy mà lại tự nghịch đảo chiều vận chuyển, rất dễ xảy ra tình huống tẩu hoả nhập ma mà chết. Lại thêm công đoạn hình thành dòng xoáy trong đan điền lại càng khó khăn hơn, cần có một cỗ lực lượng cùng ma khí đủ mạnh, mà cả hai điều kiện này Dương Phàm đều có thể thoả mãn.
Thứ nhất, nếu hắn không luyện tập Hấp Tinh Đại Pháp này thì sớm muộn cũng bị đám yêu nhân kia oanh tạc tới chết. Chi bằng liều mạng, tìm trong cái chết một đường sinh cơ.
Thứ hai, trong đan điền của hắn vốn đã có sẵn nguyên anh của Hắc Sát ma tôn, muốn mượn lực lượng cùng ma khí trong đó là một việc không quá khó khăn.
Thời gian cấp bách, Dương Phàm tập trung vào tu luyện ngay, hắn khai mở hết toàn bộ hai tầng phong ấn, khiến cho ma khí điên cuồng trút vào người, Ngưng Khí tầng chín cũng rung rinh muốn đột phá. Lại một cơn đau nhói tới mức khủng khiếp truyền tới tâm thần hắn. Từng mảng huyết nhục dưới sức bộc phát cường đại của ma khí không chịu nổi nữa mà bung ra từng mảng lớn.
Đau đớn như muốn phát điên ! Dương Phàm nghiến răng ken két, lấy ra một viên An Thần đan bỏ vào miệng, nuốt xuống. Tinh thần và mọi giác quan của hắn đều minh mẫn trở lại nhưng nỗi đau đớn cũng gia tăng gấp năm phần.
Hai mắt tràn ngập tơ máu, hắn cố gắng điều khiển ma khí trong cơ thể tập trung xoay vần nơi đan điền với tốc độ nhanh nhất.
Xung quanh hắn yêu nhân đầu trâu mặt ngựa đã tập trung hơn ngàn con, vẫn còn rất đông đang lửng thửng kéo đến như những cái xác không hồn.
Nhanh ! phải nhanh hơn nữa !
Dương Phàm lại lấy ra thêm một viên An Thần đan bỏ luôn vào miệng, lập tức toàn bộ các dây thần kinh của hắn như căng cứng lên, não bộ làm việc với một hiệu suất không tưởng, sự minh mẫn tăng thêm gấp đôi, trong mắt hắn tia máu càng nhiều hơn, trán cũng nổi lên gân xanh, đây là dấu hiệu thần kinh hoạt động quá mức cho phép, có thể dẫn đến một số kinh mạch vùng đầu bị nổ tung bất cứ lúc nào.
Luồng ma khí cũng theo đó xoay vần với một tốc độ chóng mặt, chưa đầy nửa phút sau dòng xoáy đầu tiên đã hình thành trong đan điền.
“Tiếp tục, phải hơn ba luồng xoáy thì mới có thể bước đầu triển khai Hấp Tinh Đại Pháp” Nghiến răng ken két, toàn thân máu từ các lỗ chân lông ứa ra không ngớt, hai lỗ tai cũng bắt đầu chảy máu, nhưng Dương Phàm vẫn không để ý. Điên cuồng vận chuyển ma khí.
Dòng xoáy thứ hai….. Đã thành hình !
Đám yêu nhân lúc này tập trung xung quanh cơ thể hắn cũng đông gần năm ngàn. Trên cơ thể chúng từng sợi gân màu tím xuất phát từ mi tâm bắt đầu lan ra với tốc độ cực nhanh, dường như đang muốn chạy đua thời gian với Dương Phàm.
“Hi, xuy, tang, cổ…..” Thác Bạt cũng tụng niệm thần chú kì quái kia, trên trán đoá hoa màu tím ngưng tụ càng lúc càng đậm đặc, cơ hồ không khác gì một bông hoa thực.
“Dòng xoáy thứ ba… Mau mau !” Dương Phàm nghiến răng ken két, dùng hết ngưng tụ dòng xoáy cuối, đây chính là khoảnh khắc sinh tử.
“Hình…..”Âm thanh chậm rãi của Thác Bạt vang vọng khắp không trung, hoà cùng những cơn gió lạnh lẽo, lan toả ra khắp trời đất.
“Nhanh !!” Dương Phàm phun ra một ngụm máu, dòng xoáy thứ ba đã sắp thành hình.
“Lệ” Khoảnh khắc từ cuối cùng từ miệng Thác Bạt phát ra thì cũng là lúc trận bạo tạc thứ hai bắt đầu, một trận nổ kinh thiên động địa.
Vị trí Dương Phàm đang ngồi là ở giữa trung tâm vụ nổ nên hắn cũng là đối tượng hứng chịu oanh kích nhiều nhất. Một luồng năng lượng khủng khiếp ùa vào phá hoại kinh mạch của hắn, làm chúng xuất hiện từng vết rạn, Nguyên khí cũng theo đó mà thoát ra, không còn là Hoàn Mĩ nữa mà cơ hồ tụt xuống Hoàn Thành tu sĩ, nhưng không chỉ có vậy, cảnh giới của hắn còn bị lung lay dữ dội, nếu không phải có tinh hoa từ Nguyên anh của Hắc Sát ma tôn điên cuồng trút vào bù đắp thì chỉ sợ lúc này cảnh giới của hắn đã bị tụt dốc thảm hại.
“Dòng xoáy cuối cùng…..Ngưng đi !” Dương Phàm gầm rống, Trong đàn điền dòng xoáy cuối cùng xoay nhanh đến mức tột đỉnh.
Thành hình ! Cuối cùng đã thành hình !
Dương Phàm mở to hai mắt, ba dòng xoáy trong đan điền cùng lúc xoay nhanh đến cực hạn.
“Hấp”
“Tinh”
“Đại”
“Pháp”
Từng âm thanh mạnh mẽ chậm rãi vang lên trong không trung khiến lòng người rét lanh.
Lấy Dương Phàm làm trung tâm từng đoàn huyết nhục điên cuồng tập trung về, khi sắp chạm đến thân thể hắn thì tan nát, vỡ vụn ra thành những cơn mưa máu, xoay vòng tròn xung quanh cơ thể hắn, thẩm thấu vào trong từng vết thương làm chúng đang hồi phục với tốc độ nhanh kinh khủng.
“Không….không thể nào !! Đây là thuật pháp gì ! Nếu đã lợi hại như vậy sao vừa nãy hắn không thi triển? Chẳng lẽ là mới học được ?”Thác Bạt phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân run rẩy, lão dùng ánh mắt không thể tin nổi về phía Dương Phàm, nhìn hắn giống như một con quái vật.
“Người này…. Chẳng lẽ thực sự là có thể khiến Phù Du ta diệt tộc sao ?” Lão ngẩng đầu lên trời gầm rống, hai dòng huyết lệ từ mắt chảy xuống càng lúc càng nhiều. Nhưng có một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên từ trên đầu lão chụp xuống, sát khí kinh khủng từ nó toát ra khiến lão không nhịn được mà mở mắt ra, đôi mắt chứa đầy máu.
Đó là một thiếu niên bạch y, toàn thân máu me đầy mình, nhưng đôi mắt hắn lại sáng rực, mang đầy sự lạnh lẽo khiến tâm hồn người ta cũng muốn đóng băng. Trong miệng hắn thốt ra chỉ có đơn độc hai từ.
“Đủ rồi”
Link Góp Ý:
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tà Phong
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.euh
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 39: Thoát khỏi khinh địa
“Đủ rồi”Dương Phàm lạnh lùng nói.
Tay hắn đang đặt lên đỉnh đầu của Thác Bạt, sinh tử của lão là nằm trong một ý niệm của hắn.
“Chàng trai trẻ, ngươi thắng rồi !” Lão cười thê lương, nhìn hai dòng huyết lệ kia từ mắt lão chảy xuống, in hằn lên những vết nhăn khắc khổ trên khuôn mặt mà Dương Phàm cũng cảm thấy chột dạ. Bất quá điều này không ngăn được sát khí của hắn.
“Vừa nãy ngươi nói tương lai ta sẽ khiến cho Phù Du ngươi diệt tộc, việc này thật ra là chuyện gì? Nếu nói thật ta có thể tha mạng, còn nếu như cứng đầu…..”Nói tới đây Dương Phàm siết chặt bàn tay đang đặt trên đầu của Thác Bạt làm lão không nhịn được đau đớn mà rên lên một tiếng.
“Hahaha, chàng trai trẻ, ngươi sẽ vĩnh viễn không biết được…..hahaha” Lão cười điên cuồng. Thác Bạt vốn không hề sợ chết, lúc sử dụng cấm thuật kia để đối phó Dương Phàm thì sinh lực của lão đã bị rút tận, vô cùng suy yếu cạn kiệt, hiện đã gần đất xa trời.
“Nói nhảm, muốn chết !” Dương Phàm tức giận, trong đan điền ba luồng xoáy vận chuyển, thi triển Hấp Tinh Đại Pháp, bắt đầu thôn phệ lão già này.
Trên đầu lão da thịt bắt đầu tróc ra rồi hoá thành từng làn khói dung nhập vào trong bàn tay Dương Phàm, cảnh tượng trông cực kì thảm khốc.
“Lão già, ngươi còn không nói” Hai mắt Dương Phàm đỏ ngầu, hắn không hề muốn sử dụng thủ đoạn tàn ác này, nhưng cả vốn đã ở thế đối lập, mà lão lại dường như đang nắm giữ được một bí mật rất quan trọng có liên quan đến mình, cho nên Dương Phàm không thể nào không làm vậy.
“Chàng trai trẻ, ngươi cũng ác độc lắm……Còn trẻ mà đã ác độc như vậy là không tốt….” Thác Bạt vẫn cứ cười, , máu từ đôi mắt chảy ra càng lúc càng nhiều.
“Ác độc sao? Vậy Phù Du tộc các ngươi đã làm nên những tội ác gì mà khiến Tàng Long tông phải đem các ngươi phong ấn ở đây! Đừng tưởng là ta không thể đoán ra !” Dương Phàm cười lạnh. Hắn không hề có cảm giác một chút thương xót với những yêu nhân ở đây.
Từ đầu khi mới bước vào khinh địa hắn đã suy nghĩ về dụng ý của Tàng Long tông. Cớ sao phải giết một số lượng yêu nhân khủng khiếp như vậy để vượt qua khinh địa?
Nên biết rằng ở mỗi cửa Tàng Long tông đều có sắp đặt dụng ý riêng của mình, ví dụ như Tán địa phải tán tình, để bản thân không bị ràng buộc khi bước vào tiên lộ. Vậy theo hắn phỏng đoán, khinh địa này liên quan rất lớn đến yêu nhân, có thể Tàng Long tông có thù hằn vô cùng sâu sắc với chúng, nên mới đặt ra cửa này cho môn nhân vừa chém giết yêu nhân, vừa lĩnh ngộ hàm ý bên trong.
“Khâm phục, ngươi quả thật vô cùng thông minh ! Hahaha, không sai ! Phù Du tộc chúng ta với nhân tộc các ngươi chính là tử địch muôn đời ! Không phải các ngươi chết thì là chúng ta chết !” Thác Bạt cười gằn, những múi cơ trên khuôn mặt lão căng cứng lại, biểu thị cho một sự tức giận đến cực độ.
“Phù Du tộc chúng ta chính là một trong những đại bá chủ của Đại La Thiên, cũng là địch thủ một mất một còn với nhân tộc các ngươi ! Hahaha, giết ta đi ! Giết chết kẻ thù của mình đi !”Thác Bạt xúc động như muốn lao thẳng vào cắn xé Dương Phàm.
Thấy Thác Bạt điên cuồng như vậy thì Dương Phàm im lặng một lúc, không biểu tình gì. Hắn chăm chú nhìn thẳng vào mặt của Thác Bạt, nhưng không hề phát hiện ra một điểm bất thường nào. Có lẽ…… lão đang nói thật.
“Những gì ngươi nói ta hoàn toàn không hiểu ! Đại La Thiên là nơi nào ? Thù oán giữa các ngươi và Tàng Long tông thì liên quan gì tới ta, vì sao ban nãy lại nói tương lai ta sẽ khiến cho các ngươi diệt tộc? Nếu ngươi nói thật, ta có thể cho ngươi một con đường sống” Lát sau Dương Phàm mới mở miệng.
“Hahaha, giết ta đi ! Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được sự thật ! Giết ta đi !” Thác Bạt cười gằn, vẫn không hề chịu hợp tác.
“Ngoan cố !” Dương Phàm hừ lạnh, sử dụng hấp lực nơi lòng bàn tay càng mãnh liệt, thôn phệ huyết nhục xương cốt nơi đỉnh đầu Thác Bạt làm lão toàn thân co giật.
“Nói không ?!!”
Nhưng đáp lại Dương Phàm vẫn là một sự im lặng.
“Nói không ?” Dương Phàm gầm lên, hắn đã triệt để tức giận.
Đột nhiên giờ phút này phương xa có tiếng tù và thổi đến, Dương Phàm ngước mặt nhìn lên.
Chỉ thấy bầu trời bị nhuộm một màu vàng rực, ở chính giữa màu vàng đó có một mảng mây màu tím đậm, mà bay phía trước đám mây màu tím kia chính là một đám màu đỏ máu, tuy đám mây này vô cùng nhỏ nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác bức bách khó tả.
Khi những đám mây kia tới gần thì dần hiện ra hình ảnh của một quân đoàn Phù Du tộc đông ngợp trời. Mà đám mây tím và đám mây đỏ lần lượt chính là những tộc nhân Tử cấp và Xích cấp của họ. Kim cấp thì vô cùng đông đúc đếm không xuể, còn Tử cấp khoảng chừng ngàn người, Xích cấp lại vô cùng ít, chỉ hơn chục người. Giữa đám Xích cấp lúc này có một yêu nhân mặc đế bào màu đỏ rực, diện mạo uy nghiêm, hai tay chắp phía sau lưng, y lại không hề có cánh như các Phù Du tộc khác, hình dạng bên ngoài không khác gì con người. Bên cạnh yêu nhân này chính là Á Lôi và Ngải Mễ Lệ, mà hai mắt nàng lúc này đã đỏ hoe, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Dương Phàm lạnh lùng nhìn về đám Phù Du tộc này, tay phải vẫn đặt trên đầu Thác Bạt, không ngừng thôn phệ.
“Thả Thác Bạt thúc ra ! Tên đại ma đầu xấu xa !” Vừa tới nơi Ngải Mễ Lệ hướng Dương Phàm hét lớn lên. Nàng chỉ dám hét chứ không dám tấn công, vì nàng biết tính mạng của Thác Bạt lúc này hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Dương Phàm.
“Thả Thác Bạt ra đi chàng trai, có gì có thể từ từ thương lượng” Người đàn ông mặc đế báo nhìn Dương Phàm, chậm rãi nói, ngôn ngữ nhu hoà không hề mang tính uy hiếp hay bức bách nhưng không vì thế mà Dương Phàm thiếu đi sự cảnh giác.
“Có gì để thương lượng sao, hình như các ngươi phải bằng mọi giá giết chết ta mà” Hắn mỉm cười trào phúng.
Người đàn ông nghe vậy thì trầm mặc, ông chính Địch Lợi, tộc trưởng của Phù Du tộc.
“Ngươi đã biết !” Một lát sau Địch Lợi mới mở miệng nói tiếp.
“Đúng ! Ta đã biết !” Dương Phàm bình tĩnh đáp, khi hắn vừa dứt lời thì Thác Bạt đã vội mở miệng định phản bác, nhưng Dương Phàm nhanh tay hơn, một đạo linh lực truyền vào đầu Thác Bạt làm lão đau đớn muốn chết đi sống lại, trong miệng chỉ còn phát ra từng tiếng ú ớ thê lương.
Địch Lợi thấy hành động của Dương Phàm thì cũng thở dài lắc đầu.
“Chàng trai, không cần phải vậy, ta biết Thác Bạt cho dù có chết cũng không nói ra chuyện này. Đúng ! Phù Du tộc chúng ta chính là phải một mực giết chết ngươi. Bằng mọi giá phải giết ngươi !”
“Đã thế thì còn gì phải thương lượng nữa ! Muốn thì chiến thôi !” Dương Phàm sắc mặt lạnh lùng, tay phải cũng dồn một đạo linh lực khổng lồ chuẩn bị nhanh chóng giết chết Thác Bạt để chuyển sang đối phó Địch Lợi. Với lần chiến đấu này hắn tuy không nắm chắc nhưng cũng không còn cách nào khác, không đủ số đầu yêu nhân thì hắn vẫn chưa thể thoát khỏi đây. Bởi vì chỉ có tiếp tục đánh giết, cho đến khi nào đủ số thì thôi
“Khoan đã, ta chưa nói hết. Tuy ta muốn giết ngươi nhưng lại càng không muốn vì thế mà để Thác Bạt phải chết. Ngươi thả Thác Bạt ra, chúng ta có thể làm thoả mãn điều kiện của ngươi, giúp ngươi thoát ra khỏi khinh địa này, tiếp tục đi nhận truyền thừa của mình.”Địch Lợi thấy Dương Phàm định ra tay giết Thác bạt thì vội vàng nói.
“Thoả mãn bằng cách nào, các ngươi đều chỉ là yêu nhân cấp một, lấy đâu ra một ngàn cái đầu của yêu nhân cấp hai.” Dương Phàm cười lạnh, tỏ vẻ không tin.
“Ở đây, ngươi tự xem đi, sau đó thả Thác bạt ra” Lấy trong ngực ra một cái túi trữ vật bằng gấm, Địch Lợi lặng lẽ ném nó sang cho Dương Phàm.
Dương Phàm nghi hoặc chụp lấy, ngay khoảnh khắc túi gấm tiếp xúc tay hắn, khoảng không gian bên cạnh lập tức biến động, hình thành một cánh cửa tròn lốc xoáy, nhìn vào bên trong sâu hút không thấy được gì, đây chính là cửa ra khinh đia.
“Cái này…. Không lẽ các ngươi thật muốn thả ta sao?” Dương Phàm nhíu mày, biểu tình phức tạp nhìn Địch Lợi kia. Hắn quả thực không tin nổi Địch Lợi lại nói thật, có thể giao cho hắn đủ số yêu nhân cần thiết để thoát ra khỏi khinh địa. Nhưng mà những thứ gì trong túi trữ vật bằng gấm này lại khiến hắn không thể không tin. Bàn tay đang đặt trên đầu Thác bạt thả lỏng dần rồi hạ xuống, nhưng trên đầu ông ta vẫn lưu lại đúng năm ngón tay của Dương Phàm, hiển nhiên là vừa rồi hắn ra tay không hề nhẹ.
“Mau thả Thác Bạt thúc ra, tên ma đầu độc ác, cha ta đã đưa cho ngươi thứ ngươi cần rồi” Ngải Mễ Lệ tức giận nói, hai mắt đỏ hồng, nhìn Thác Bạt thúc bị Dương Phàm hành hạ như vậy nàng vô cùng đau lòng, lại càng hận Dương Phàm hơn nữa. Thác Bạt đối với nàng giống như người cha thứ hai vậy, thấy cha mình bị hành hạ, nàng ta có thể làm sao không đau lòng.
Dương Phàm nghe vậy thì quay sang nhìn Ngải Mễ Lệ, nhếch mép nở một nụ cười, nụ cười đó đập vào mắt Ngải Mễ Lệ là một nụ cười vô cùng ngạo mạn, nhưng nụ cười này về sau luôn mãi ám ảnh trong tâm trí nàng, khiến nàng về sau trong tâm với nụ cười này tràn đầy hận ý, nhưng cũng chứa đựng nhiều thứ tình cảm phức tạp……
Nhưng đó là chuyện về sau, còn bây giờ Ngải Mễ Lệ chẳng có một tí ý nghĩ nào với Dương Phàm ngoài việc muốn giết hắn.
Đẩy Thác Bạt sang chỗ Địch Lợi, sau đó Dương Phàm liếc nhìn Ngải Mễ Lệ một cái rồi gấp rút bước vào vòng xoáy, thoát ra khỏi Khinh địa. Hắn không muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa, nếu còn dây dưa chỉ sợ trúng phải quỷ kế nào đó của Địch Lợi.
“Chuyện hôm nay đến đây chấm dứt, ta về sau cũng không muốn dây dưa với Phù Du tộc các ngươi, thù oán của các ngươi với nhân tộc ta mặc kệ, nhưng nếu dám đụng tới ta, thì tương lai ta sẽ khiến cho Phù Du các ngươi diệt tộc !” Thân ảnh của Dương Phàm dần biến mất sau lốc xoáy, như giọng nói của hắn vẫn còn truyền lại, vang vọng khắp không trung, in sâu vào đầu óc mỗi người Phù Du tộc. Cho đến mãi về sau không ai có thể quên được thân ảnh ấy, một thân ảnh lạnh lùng giết chóc, khắp mình tràn ngập ma khí……
“Đúng là một kẻ ngạo mạn, lần sau gặp lại con nhất định sẽ giết hắn !” Đỡ lấy Thác Bạt, Ngải Mễ Lợi nhìn theo bóng lưng Dương Phàm tức giận nói.
“Cháu ngoan…..” Thác Bạt mỉm cười hiền từ nhìn Ngải Mễ Lệ rồi tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi.
“Thác Bạt thúc……” Ngải Mễ lệ hoảng hốt lấy ra một viên đan dược màu đỏ nhét vào mồm Thác Bạt, nhưng bị ông gạt tay ra.
“Vô ích thôi….. Ta chỉ còn lại chút hơi tàn, cháu ngoan cháu đừng buồn…… ta cũng già rồi, chết cũng được…..Nhưng……Địch Lợi huynh ta không hiểu…………..” Thác Bạt thở gấp, đang hấp hối, sinh cơ như ngọn nến trước gió, có thể bị tắt bất cứ lúc nào. Lão quay sang Địch Lợi đang đứng trầm tư kia, tiếp tục nói.
“Địch Lợi huynh, huynh đã biết ta nhất định phải chết, cớ sao lại muốn thả đi tiểu tử đó… chẳng lẽ…….. huynh không nhớ lời tiên tri của tổ tiên sao…”
Địch Lợi im lặng, y không trả lời, cũng không nhìn Thác Bạt.
Vài cơn gió lạnh thổi qua làm băng giá lòng người.
Giờ phút này chỉ có sự im lặng là câu trả lời.
“Haha, ta đã hiểu….. ta đã hiểu rồi” Thác Bạt thấy Địch Lợi tỏ thái độ như vậy thì ngước mặt lên trời cười lớn mấy tiếng, rồi đoạn khí mà chết.
“Thác Bạt thúc, xin đừng chết…..” Ngải Mễ Lệ nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, ôm lấy xác Thác Bạt, nàng khóc.
“Thác Bạt huynh, xin lỗi…. Vì Phù Du tộc ta không còn cách nào khác. ” Địch Lợi thở dài, quay người bước đi, thân hình dần dần bay lên không trung, cả đại quân của Phù Du tộc cũng làm theo, lặng lẽ theo sau lưng, bay về nhà.
Á Lợi nhìn Ngải Mễ Lệ đang ôm Thác Bạt dưới đất kia thì cũng lắc đầu khẽ than, rồi theo sau đại quân Phù Tộc.
“Tại sao, Thác Bạt thúc….. Người đừng chết….. Lệ nhi không muốn người chết….. Người còn phải dạy Lệ nhi thổi sáo….. Thác bạt thúc…..”
….o0o…………………..
Trời đất lúc này như nhuốm một màu tang thương, nơi giữa khu rừng, giữa một nơi chỉ có máu và nước mắt, Ngải Mệ Lệ tự tay chôn cất Thác Bạt. Đôi mắt nàng vẫn đang còn đẫm lệ, nhưng nỗi đau buồn thì đã khô cạn, chỉ còn lại hận ý mãnh liệt.
“Tên đại ma đầu kia, dù tới chân trời góc bể Ngải Mễ Lệ ta cũng quyết tìm thấy ngươi, tự tay mình giết chết ngươi để trả thù cho Thác Bạt thúc, trả thù cho những tộc nhân đã chết của ta…….” Nàng nhìn lên bầu trời phía trên Khinh địa, nở một nụ cười đầy băng giá.
“Ngày đó đã không còn xa, một trăm năm….. đại ma đầu ngươi ráng sống cho tốt……”
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 40: Hán tử mặc áo giáp đen
Cửa tiếp theo nối tiếp Khinh địa chính là Tranh địa.
Bước vào vòng xoáy, vẫn cái cảm giác chóng mặt như cũ, nhưng chỉ trong phút chốc lại hết. Dương Phàm mở mắt, trước mặt hắn lúc này là một nơi âm u tối tăm vô cùng, mà ở đây cũng chỉ có duy nhất một thứ, đó là một cái tế đàn cổ xưa, từ nó toát ra một khí tức tang thương nồng đậm.
Tế đàn này hình ngũ giác, rất rộng lớn, tràn ngập vẻ cổ kính. Trên đó đang cắm bảy cây nhang khổng lồ, từng làn khói từ nó toả ra bay lên, tạo thành một mảng sương mù trắng che khuất bầu trời.
Mà bên cạnh bảy cây nhang này có một hán tử mặc áo giáp đen đang đứng, y khuôn mặt nghiêm nghị, hai hàng lông mày dựng ngược, nhưng đôi mắt lại đang nhắm nghiền.
Y đứng đó, tay cầm đại long đao cán dài, toàn thân toả sát khí nồng nặc, trông như một vị tướng thân chinh bách chiến nhiều năm. Dương Phàm vừa lướt mắt tới người y lập tức hán tử này trong lòng chấn động, con ngươi co rút lại, từ y Dương Phàm cảm thấy có một sự uy hiếp mãnh liệt khó có thể hình dung.
Cảm giác này con kinh khủng hơn là lúc đối mặt với hơn ngàn yêu nhân tự bạo.
Đột nhiên y mở trừng mắt ra. Một khí thế cuồn cuộn như muốn cuốn bay tất cả từ trong người bùng phát. Khí thế đó hùng mạnh đến nỗi Dương Phàm trong tâm không kiềm chế nổi run sợ mà lui lại mấy bước.
“Tranh địa, chậm… thì chết !”
Chưa kịp để Dương Phàm suy nghĩ hay phản ứng gì, Hán tử giáp đen đã vung đại đao lên chém đổ một cây nhang, ngay khoảnh khắc cây nhang đổ xuống thì Dương Phàm cũng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
“Cái này là…..” Dương Phàm kinh hãi lên tiếng, nhưng chưa kịp nói hết lời thì hán tử kia lại tiếp tục vung đao lên, chặt xuống cây nhang thứ hai.
Một trận đau đớn khủng khiếp truyền tới tâm thần hắn, trái tim giống như bị một con dao sắc bén chém ngang qua, làm máu từ tim không kìm chế được mà nhồi lên miệng, tiếp tục phun ra một ngụm máu.
Cây nhang kia giống như có liên hệ tới bản thân hắn, mỗi lần hán tử kia chém xuống một cây nhang thì y như rằng, Dương Phàm cảm thấy tính mạng của hắn như bị ngắt đi một đoạn, điều này cũng đồng nghĩa…….Nếu toàn bộ bảy cây nhang gãy hết thì hắn cũng chết..
“Ở tranh địa, chần chờ, chết !” Hán tử kia hết thảy không để ý đến Dương Phàm, chỉ lạnh lùng nói ra mấy từ, rồi lại tiếp tục vung đại đao lên hướng cây nhang thứ ba trảm xuống.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Dương Phàm tung ra một chỉ. Một luồng chính khí cương ngạnh theo đó phóng xuất ra bắn thẳng về thanh đại đao kia tạo nên một tiếng keng âm ĩ, vang dội trong khắp không gian làm người ta cảm thấy điếc tai nhức óc.
Mũi chân khẽ đạp xuống đất, Dương Phàm phi thân bay về phía hán tử kia, trong tay xuất hiện thanh phi kiếm màu xanh, lấy tư thế cực kì phóng dật tiêu sái đâm tới.
Hán tử áo giáp đen kia vẫn không biểu tình gì, đại long đao trong tay múa một vòng, gạt mũi kiếm của Dương Phàm ra, rồi thuận thế vung một đao trảm ngang qua cổ hắn.
Dương Phàm ngửa người ra sau tránh né, thân thể đàn hồi bật lên lại rồi lại kiếm đâm vào ngực hán tử kia.
Nhưng hán tử áo giáp đen chỉ nhẹ nhàng lách thân qua né tránh rồi một cước đá bay Dương Phàm ra ngoài.
Động thủ chỉ một chiêu ! Nhưng Dương Phàm hoàn toàn thất bại !
“Chần chừ, chết !” Hán tử áo đen thấy Dương Phàm tâm ý hơi xao động lại tiếp tục hướng cây nhang thứ ba chặt xuống.
Nhang vừa gãy, Dương Phàm cũng phun ra một ngụm máu. Cảm giác sinh cơ đột nhiên bị thứ gì đó hút đi mất một phần. Hắn không thể chần chừ nữa, chỉ có thể lao đến tấn công hán tử giáp đen.
Nhưng cũng không cầm cự được lâu, lát sau lại bị y dùng cán đại đao thúc vào bụng văng ra khỏi tế đàn.
Cứ tiếp tục như vậy hơn chục lần, số nhang bị hán tử kia chém cũng lên tới cây thứ tư.
Dương Phàm thống khổ không nói nên lời, hắn cảm giác hán tử này thực lực vô cùng bình thường, giống như hắn là Ngưng Khí tầng chín tu sĩ, nhưng dường như kĩ thuật đánh nhau của hắn lại vô cùng cao siêu, đao pháp tinh diệu, hoàn mĩ không có một tí khe hở nào để người ta tấn công được.
Nhưng mà Dương Phàm không có cách nào dừng lại, chỉ có thể điên cuồng giao chiến với y.
Nơi tranh địa này, chỉ cần chậm là chết.
Dần dần bất giác Dương Phàm hình thành một thói quen, chính là luôn tập trung tuyệt đối vào trận chiến, đã đánh là không ngừng lại.
Cứ đánh rồi ngã, ngã rồi đánh. Cứ như vậy lặp lại một vòng tuần hoàn không có khoảng giữa.
Từng giây từng phút chính là tranh đoạt từng sinh cơ từng hơi thở.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, có thể một ngày nhưng cũng có thể là ba ngày. Dương Phàm vẫn liên tục giao chiến với hán tử giáp đen kia, hiện giờ hắn đã có thể cầm cự được một phút mà không bị đánh bay, số cây nhang vẫn bảo toàn ở con số bốn, đây là thành quả khiến Dương Phàm cảm thấy vui vẻ nhất.
“Hạo Nhiên nhất chỉ, Thiên Địa Hữu Chính Khí”
Tay phải tung song chỉ bắn ra hai đạo cương khí nhắm vào ngực hán tử giáp đen, khiến hắn ta buộc lòng phải thu đại đao về chống đỡ, sau đó Dương Phàm lại tiếp tục dùng song chỉ tay trái bắn ra hai đạo cương khí khác phân làm hai hướng chia ra tấn công vào đầu và hạ bộ của y. Đây chính là lĩnh ngộ mới của Dương Phàm về Hạo Nhiên chỉ, khí không những có thể xuất ra từ hai ngón tay, mà cùng lúc năm ngón tay cũng có thể, nhưng hiện tại thì hắn chưa làm được.
Bởi vì muốn cùng lúc xuất khí ra khỏi năm đầu ngón tay phải phụ thuộc vào nhiều yếu tố. Đầu tiên cũng là quan trọng nhất chính là độ rộng lớn thông suốt của kinh mạch nơi ngón tay đó. Kinh mạch nơi đó có lớn, có vững chắc thì số lượng “khí” phát ra càng nhiều, chỉ lực mới càng mạnh. Còn ngoài ra, cho dù “khí” trong cơ thể có mạnh mẽ, hùng hậu tới đâu cũng không thể thoát ra khỏi quy tắc này.
Do vậy muốn Hạo Nhiên chỉ ngày càng phát huy uy lực mạnh mẽ thì không còn cách nào khác ngoài việc thường xuyên luyện tập, trước kia Dương Phàm thường xuyên dùng ngón trỏ để xuất chiêu, cho nên kinh mạch ở đó cũng rộng lớn nhất, vững chắc nhất. Còn ngón tay giữa mới luyện tập được thì vô cùng yếu ớt.
Nếu như theo mức độ cương khí có thể phóng xuất ra thì Dương Phàm tự ước lượng tạm thời phân chia Hạo Nhiên chỉ làm năm cảnh giới. Nhập môn, Sơ thành, Tiểu thành, Đăng đường, Đại thành.
Mà ngón tay trỏ của hắn đã luyện tới hậu kì của Nhập môn, hiện đang tìm cách đột phá cánh cửa này, bước sang cảnh giới Sơ thành. Còn ngón tay giữa thì hiển nhiên mới ở bước đầu Nhập môn, chỉ lực vô cùng yếu ớt.
Chỉ thấy hán tử kia dùng đại long đao chống đỡ một cách nhẹ nhàng. Hắn lao tới Dương Phàm, vung đại đao lên chém xuống một đòn kinh thiên, trong không gian chợt xuất hiện tiếng long ngâm mãnh liệt đinh tai nhức óc.
“Long Tu Xuất Thế” Vừa ra chiêu hán tử giáp đen vừa hét lớn.
Nhìn thanh đại đao đang xé gió lao tới kia, Dương Phàm biểu tình nghiêm trọng, đầu tiên hắn phòng thủ tinh thần cực kì kĩ lưỡng, tránh để tiếng long ngâm kia dung nhập vào đầu óc, sự lợi hại của nó hắn đã được lãnh giáo. Tiếng long ngâm một khi dung nhập vào được thì làm tâm trí người ta tán loạn, khí thế tụt giảm mười phần.
Vung thanh kiếm lên trên đầu đỡ, cây đại đao bổ xuống, một tiếng choang long trời lở đất vang lên. Một dư chấn âm ỉ truyền tới khiến Dương Phàm gối phải khuỵu xuống đất, lực đạo cường đại từ chiêu thức này hắn hoàn toàn không thể ngăn cản được hết. Mà thanh phi kiếm dọc sống lưng cũng đã bị mẻ nhiều đoạn.
Nhưng như thế vẫn chưa kết thúc, hán tử áo đen như bị chọc giận gầm lên một tiếng kinh thiên, lại vung đại đao lên, từ bộ giáp đen của cùng lúc có một con hắc long từ đó xuất ra, nó rít lên từng tiếng long ngâm mãnh liệt, uốn mình lượn theo cây đại long đao. Khoảnh khắc này con hắc long và cây đại long đao như hợp nhất, biến thành một thể, toả ra sát ý vô cùng tận.
“Long Tu Giáng Hạ” Hán tử giáp đen gầm lên, tiếp tục một đao bổ xuống.
Một đao này không gì có thể cản nổi, một đao này chính là sát chiêu một kích tất sát.
Thanh đao lại bổ xuống thanh kiếm của Dương Phàm, khiến nó bị mẻ mất hơn nửa, một cơn sóng chấn động lấy vị trí tiếp xúc giữa đao và kiếm lan ra làm mái tóc Dương Phàm bị thổi ngược bay hết về phía sau, hắn phun ra một ngụm máu, chân trái tiếp tục khuỵu xuống khiến cho một mảnh gạch dưới sàn gãy làm đôi.
Hán tử kia quá mạnh, manh tới mức Dương Phàm không thể nào chống cự được quá năm phút.
“Cút” Hán tử giáp đen xoay người tung một cước đá thẳng vào ngực Dương Phàm khiến hắn lại bị đánh bay về phía sau.
“Chỉ là hai chiêu Bá Thiên đao pháp cũng không đỡ nổi, ngươi lấy tư cách gì để tiếp nhận truyền thừa của Tàng Long tông” Chống cây đại đao xuống đất kêu keng một tiếng dữ dội, y hừ lạnh một tiếng khiến Dương Phàm tròn xoe hai mắt.
Hắn vốn tưởng hán tử giáp đen chẳng còn biết nói gì ngoài hai câu “Chần chừ, chết” “Chậm, chết”, nhưng lúc này y đột nhiên mở miệng chửi mình, hỏi hắn làm sao mà không ngạc nhiên cho được.
“Tiền bối, người có thể nói chuyện sao” Dương Phàm kinh ngạc hỏi. Hắn cũng quá mức thán phục trình độ võ công đạt đến mức siêu việt của hán tử giáp đen này, không còn cách xưng hô nào khác ngoài hai từ tiền bối.
“Gọi ta là Hắc Giáp” Hán tử giáp đen nhàn nhàn nói, cũng không thèm liếc Dương Phàm một cái. Y cũng chẳng buồn lao tới chặt bốn cây nhang còn lại xuống nữa. Y cứ đứng yên một chỗ như vậy, bộ dáng có phần buồn bã.
“Tàng Long tông của chúng ta đúng là tang môn bất hạnh, đến cả người truyền thừa cũng kém cỏi yếu ớt như vậy. Đã đánh nhau hơn nửa tháng rồi mà vẫn không cầm cự được quá năm phút.” Hắc Giáp thở dài thất vọng. Hiển nhiên người truyền thừa mà y nhắc đến ở đây chính là Dương Phàm.
Dương Phàm cười khổ, lấy tay gãi đầu, đối với câu nói của Hắc Giáp thì cũng không biết trả lời sao cho phải, trong suy nghĩ của hắn thì bản thân mình hiện giờ có thực lực rất mạnh, chẳng phải là lúc ở khinh địa đã đơn thân độc mã đại sát tứ phương sao. Thậm chí hắn có lòng tin rằng, cho dù đối mặt với Cố Minh sư huynh hoặc là Âu Dương Khiếu Thiên, khả năng chiến thắng của bản thân cũng lên tới tuyệt đối.
Nhìn vẻ mặt Dương Phàm đang dần hiện lên một tia tự đắc, Hắc Giáp hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói.
“Ngươi đang nảy sinh sự kiêu ngạo. Đệ tử Tàng Long tông ta bá khí có thừa nhưng không hề kiêu ngạo. Bởi vì ngươi kiêu ngạo nên trong lòng xuất hiện sơ hở, chưa vào trận đã định sẵn thất bại rồi.”
Câu nói của y làm Dương Phàm chột dạ, nếu ngẫm nghĩ lại, quả thật từ khi cắn nuốt thôn phệ được Hắc Sát ma tôn khiến cho tu vi tăng cao thì trong tâm hắn đã dần nảy sinh ra một sự kiêu ngạo, tự đắc, như lúc còn ở Phù Du tộc, bản thân từng nhìn con gái của Địch Lợi với bộ dáng khinh khỉnh đáng ghét, thậm chí trước khi đi còn để lại một câu vô cùng kiêu ngạo,. Nghĩ đến đây Dương Phàm trong nội tâm không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Muốn tu tiên, trước hết phải bình tâm đoạn dục, lòng không được có tạp niệm phàm trần. Ở cửa thứ nhất ngươi gặp Cổ Lệ, đã vượt qua như thế nào? Có chém tận toàn bộ tâm ma không?” Hắc Giáp tiếp tục hỏi.
“Không, ta hoàn toàn không chém mà để cho nó tự động tan rã.” Dương Phàm bình tĩnh trả lời.
“Cái gì? Ngươi tiểu tử này thật liều mạng, ngươi có biết con đường này khó đi như thế nào không hả. Con bà nó chứ, đúng là tên ngu ngốc, tự nhiên đi chọn con đường của gã điên kia, con đường này không có đại nghị lực, không có đại trí tuệ thì không cách nào vượt qua nổi. Chưa nói đến khi ngươi Hoá Thần sẽ khó khăn gấp trăm lần người khác, vì ý cảnh của ngươi, chấp niệm của ngươi chính là tình, mà tình thì lại là một thứ vô cùng khó kiếm, vô cùng khó lĩnh ngộ. Chỉ nói tới khi ngươi độ lôi kiếp…….“ Vừa nghe Dương Phàm nói cách lựa chọn của mình thì Hắc Giáp cũng không giữ nổi bình tĩnh mà xúc động chửi ầm lên, cây đại đao trong tay còn vung vẩy trước mặt làm cho Dương Phàm cõi lòng lạnh toát, không giữ nổi bình tĩnh mà mồ hôi hột cũng lặng lẽ tuôn ra.
“Nhưng bất quá nếu có thể vượt qua Hoá Thần, tìm được đạo tình của mình thì ngươi sẽ rất lợi hai, cơ hồ trong cùng cảnh giới không ai có thể chống cự nổi.” Nói đến đây Hắc Giáp thở ra một hơi, giống như tìm được chút gì đó làm bản thân y cảm thấy hài lòng, chợt y đưa đôi mắt to tròn đầy bạo ngược kia nhìn Dương Phàm làm hắn toàn thân run rẩy.
“Cũng giống lắm, bộ dáng so với gã điên kia thì cũng không ngu ngốc hơn bao nhiêu. Nhưng sau khi lột xác thì hoàn toàn có thể trở thành nhân trung chi vương, báu vật trong chốn tu sĩ” Xem xét từ đầu đến chân Dương Phàm một hồi Hắc Giáp lại phán ra một câu khiến hắn tức đến hộc máu.
“Này tiền bối, vậy bây giờ ta làm sao mới có thể thoát khỏi tranh địa này đây”
“Vốn dĩ là đến khi nào ngươi có thể giết chết ta, nhưng mà……. Chắc cũng phải chờ thêm một trăm năm nữa, thậm chí chưa tới ba tháng nữa, sau khi ta chém đứt bảy cây nhang thì ngươi cũng đã chết từ lâu rồi.”
“Ách, người không nói đùa chứ, chẳng lẽ ta phải gục ngã trong tay người sao?” Càng nói chuyện với Hắc Giáp, Dương Phàm càng cảm thấy kinh sợ, gã hán tử thô bỉ này giống như cứ muốn đẩy người ta xuống vực sâu, sau đó lại đưa tay nắm kéo lại. Cảm xúc của Dương Phàm cũng theo đó biến đổi lên xuống từng đợt làm hắn vô cùng khó chịu.
Quả nhiên Hắc Giáp lại phán một câu chưng hửng.
“Nhưng mà ta đã suy nghĩ lại, nếu chém chết ngươi thì coi như đoạn hậu của Tàng Long tông, biết đến khi nào mới có người xông phá vào lần nữa đây. Vậy nên ta đành cải biến quy tắc một chút. Chỉ cần ngươi học xong Bá Thiên đao pháp, và chống đỡ được ta hơn năm phút, thì lúc đó có thể vượt qua.”
“Vậy sao”
Khoảnh khắc Dương Phàm vừa nói hết câu thì trả lời hắn chính là một đao lạnh lẽo bổ xuống đầu.
….o0o……………………………..
Link Góp Ý:
Last edited by Tà Phong; 05-05-2014 at 10:55 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tà Phong
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 41: Sóng gió
Lúc này, ở Tử Trúc Lâm tụ tập hơn ngàn người, tất cả tu sĩ danh môn chính phái cho tới ma đạo tam tông đều đổ dồn về đây.
Xung quanh cửa ra vào của Tàng Long tông bọn họ chia làm bảy khu vực, ba phái chính đạo, ba phái ma đạo, còn lại là của một thế lực thần bí, dùng sức mạnh cường hành ép buộc sau phái kia phải tự nhường ra một vị trí.
Tuy là thế cục đã được định sẵn, bảy thế lực này đã chiếm cứ toàn bộ những vị trí có thể nhanh nhất xông vào Tàng Long tông, nhưng ở bên ngoài vẫn có vô số tu sĩ cùng tán tu nhỏ bé cũng tự tụ tập lại thành nhiều nhóm để chờ thời, chẳng ai muốn bỏ qua một cơ hội ngàn năm có một như vậy cả. Chỉ cần may mắn lượm được một viên đan dược của thượng cổ tu sĩ, hoặc một pháp bảo lợi hại nào đó, bất cứ ai cũng có thể đổi đời, một bước thăng thiên, điều này khiến tất cả tu sĩ đều điên cuồng sẵn sàng hy sinh mạng sống.
Ngay chỗ gốc cây lúc trước Tần Quân và Vũ Nham tiến hành trích huyết mở cửa di tích, hiện giờ có bảy người đang xếp bằng ngồi xung quanh. Bốn nam ba nữ. Tất cả mồ hôi đều nhễ nhại, sắc mặt liên tục biến ảo xanh đỏ tím vàng.
Xung quanh tất cả tu sĩ đều nín thở, giữ một bầu không khí tĩnh mịch, không ai dám gây ra một tiếng động nào.
Bảy người này chính là do bảy phương thế lực cử ra để phá giải cấm chế của Tàng Long tông. Cấm chế này vô cùng cổ quái, vốn dĩ đã vô cùng cũ kĩ, yếu ớt, nhưng sau khi Dương Phàm được chọn làm người tiếp nhận truyền thừa thì đột nhiên tự biến ảo lần nữa, thành một cấm chế thời thượng cổ vô cùng lợi hại.
Một tháng trước có hai Kết Đan kì tu sĩ vì phá giải nhầm cấm chế mà thân thể nổ tung, hoá thành một cơn mưa máu khiến mọi người rợn cả tóc gáy.
Nửa tháng trước, một vị trưởng lão am hiểu cấm chế của Kiếm Khí tông cảnh giới Kết Đan sơ kì cũng đột ngột thất khiếu chảy máu, ngã xuống đoạn khí mà chết.
Những Kết Đan tu sĩ ngã xuống dưới cấm chế này đã hơn chục người.
Ở khu thế lực của Tinh Đạo tông, có một mấy người mà Dương Phàmg vô cùng quen thuộc, đó chính là Vương Trác, Mộc Thanh, và một số đệ tử nữa của Bát phong. Tuy nhiên số người Tinh Đạo tông đến đây không phải chỉ có mình bọn họ, mà còn khoảng trăm người nữa, lần lượt chia đều từ Nhất Phong cho đến Thất phong.
Bon người Vương Trác, Mộc Thanh co cụm người về một phía, không hề dám đứng ra chính giữa. Khuôn mặt thì lúc nào cũng cúi gầm xuống, thỉnh thoảng nhìn sang bên cạnh còn thấy vài đệ tử phong khác nhìn mình khinh bỉ phun nước bọt.
“Đám người Nhất phong chó chết, đúng là cường hành bá đạo, nếu như không phải Cố Minh sư huynh chưa xuất quan thì hôm nay đâu đến lượt bọn chúng kiêu ngạo.” Vương Trác hừ lạnh một tiếng, hai tay siết chặt khiến gân guốc nổi lên.
Cố Minh đã gần một năm vẫn chưa xuất quan. Lần này tới thăm dò thượng cổ di tích là do đệ nhị chân truyền Nhất phong, Lữ Đại Hành thống lĩnh, y cảnh giới Trúc Cơ hậu kì, chỉ kém một bước là đạt tới đại viên mãn, tiếp cận cảnh giới Giả Đan. Được nắm quyền trong tay, nhưng đây là do Cố Minh mắc bận bế quan cho nên bản thân y mới được thay thế, việc này làm y rất tức giận, nuôi hận trong lòng, trên đường đi luôn tìm cách chèn ép sỉ nhục đệ tử Bát phong.
Lữ Đại Hành hiện đang đứng trên một vách đá, mắt tuy nhìn về phía bảy người đang hợp sức phá giải cấm chế, nhưng trong lòng lại đang có chút tâm tư riêng.
“Hừ, tên Cố Minh kia có gì đặc biệt mà tại sao chưởng môn phải đặc biệt chiếu cố đến hắn như vậy, một tên còn chưa Trúc Cơ thành công thì Lữ Đại Hành ta một ngón tay cũng đủ giết chết hắn. Hừ nỗi nhục này chờ đến phong vương đại hội hai tháng sau sẽ thanh toán đủ với ngươi.” Nói đến đây Lữ Đại Hành nghiến răng ken két, quay sang nhìn đám người Vương Trác, ánh mắt loé lên tia ác độc làm Vương Trác, Mộc Thanh toàn thân run rẩy, sợ đến ngừng thở.
“Không có Cố Minh thì ta phải làm cho toàn bộ đệ tử Bát phong chôn thây tại đây, xem thử lão tặc Hồ Kính kia đau lòng thế nào. Sư phụ phế vật thì đệ tử cũng là phế vật.”
“Nhị sư huynh, huynh làm gì mà phải tức giận như vậy, chờ đến phong vương đại hội sẽ cho Bát phong biết thế nào là lễ độ.” Một tên nội môn đệ tử Ngưng Khí kì đứng bên cạnh a dua nịnh nọt nói.
Lữ Đại Hành mặc dù vẫn biết tên này là đang nói lời xảo trá, tuy nhiên nội tâm cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Bên phía khu vực của Kiếm Khí tông, cũng có hai người vô cùng quen thuộc với Dương Phàm, một là người hắn yêu nhất, một là người hắn hận nhất. Chính là Lý Hoan Hoan và Âu Dương Khiếu Thiên.
Lý Hoan Hoan vẫn vậy, vẫn trúng phải Khôi lỗi thuật của Âu Dương Khiếu Thiên, khuôn mặt nàng ngốc trệ, nhưng thực lực bạo tăng. Hiện đã đạt tới đỉnh tầng mười một. Được như vậy là do Âu Dương Khiếu Thiên không tiếc thiên tài địa bảo trong tông để bồi dưỡng cho nàng. Còn bản thân hắn cũng thành công, thuận lợi đột phá Ngưng Khí, trở thành Trúc Cơ sơ kì cường giả.
Quay sang nhìn Lý Hoan Hoan, Âu Dương Khiêu Thiên nở một nụ cười nhu hoà, như gió ấm mùa xuân, nụ cười này có thể khiến biết bao nữ tử nguyện trao thân cho hắn, vì hắn hy sinh. Nhưng lúc này Lý Hoan Hoan vẫn không hề có biểu tình gì, khuôn mặt vẫn giữ nguyên một nét cứng đờ, vô tình vô cảm. Nàng đã sắp sửa hoá thành một con khôi lỗi thật sự.
“Hoan Hoan, lần này chỉ cần đoạt được một ít bảo vật của thượng cổ tu sĩ, đến khi đó hai chúng ta thực lực tăng mạnh, đến khi đó kế hoạch thống nhất tu chân giới Việt quốc cũng sẽ tăng thêm một bước.”
“Thiếu chủ, đến giờ vẫn chưa thể tìm thấy tên tiểu tử Dương Phàm kia, có điều theo tin tức thu thập được thì khoảng nửa năm trước hắn rời khỏi Tinh Đạo tông, đi tới Tử Trúc lâm săn yêu thú. Bọn ta cũng đã sai người đi khắp nơi tìm kiếm hắn nhưng vẫn không có.”
Một tên đệ tử Kiếm Khí tông chợt đi đến bên cạnh nhỏ giọng nói với Âu Dương Khiếu Thiên.
“Tiếp tục tìm, nhớ, sau khi tìm được hắn thì phải để cho hắn nguyên vẹn, không được có thương tích gì, rồi đưa đến đây” Âu Dương Khiếu Thiên nét mặt vẫn như thường, nhàn nhạt nói.
Tên kia nghe vậy thì lui ra, phất tay một cái mang theo hơn mười đệ tử Kiếm Khí tông đi tìm kiếm Dương Phàm.
“Lý Hoan Hoan, ta muốn để cho nàng thấy tên Dương Phàm kia sẽ quỳ trước mặt ta khóc lóc van xin như thế nào, rồi sau đó sẽ chặt đứt chân tay của hắn, cho hắn thành một phế vật. Cho hắn biết một con kiến phàm trần không có tư cách xúc phạm đến ta.”
Đưa tay vuốt lên má Lý Hoan Hoan, Âu Dương Khiếu Thiên lại nở lên một nụ cười tà dị.
Ở khu vực thế lực thần bí thứ bảy lúc bây giờ chỉ có năm người, ba nam hai nữ, thần sắc ai nấy đều bình tĩnh, chăm chú nhìn về nơi cửa di tịch, thậm chí suốt mấy canh giờ không ai nói một câu nào.
“Chu Cương, ngươi thử nói xem Hắc Sát trưởng lão có phải đã xâm nhập vào trong đó rồi không, nhưng mà bổn mạng lệnh bài của ông ta đã đột nhiên vỡ nát, chẳng lẽ trong đó xuất hiện thứ gì có thể khiến cả Nguyên Anh kì tu sĩ phải bỏ mạng sao” Cuối cùng sau một hồi im lặng thì âm thanh đầu tiên cũng đã vang lên. Nam tử tóc vàng quay sang hỏi thanh niên sam y đứng bên cạnh.
Chỉ thấy thanh niên sam y im lặng một lúc lâu rồi lặng lẽ gật đầu.
“Nhiệm vụ này đúng là quá khó khăn, đám tiểu tu sĩ chúng ta làm sao có thể so sánh với Hắc Sát trưởng lão được, bất quá nếu muốn giết chết ông ta, tu vi chắc hẳn phải cao hơn Nguyên Anh trung kì, bằng không thì chẳng thể nào làm được” Nam tử tóc vàng tiếp tục nói. Thần sắc có phần hơi ảo não.
“Cũng đành chịu, nguy hiểm càng nhiều thì thành quả thu được cũng càng lớn. Không dám xông pha thì đâu xứng làm đệ tử Hoàn Tuyền môn chúng ta.” Chu Cương vẫn không biểu tình gì, sắc mặt như thường đáp. Lát sau hắn lại nói tiếp.
“Theo ta thấy cấm chế kia chỉ chừng ba ngày nữa thì có thể phá giải, khi đó mọi thứ đều sẽ rõ ràng. Năm người chúng ta đều có tu vi Kết Đan hậu kì, tuy nhiên ở Việt quốc cũng không hẳn là tu vi cao nhất, theo ta biết ở đây có vài vị lão tổ cảnh giới trên Nguyên Anh của sáu đại tông môn đang bế quan, hoặc cũng có thể họ đang theo sau chúng ta. Bởi vậy để tránh sơ hở, tốt nhất nên ẩn dấu tu vi xuống còn Trúc cơ kì, không cần quá nghênh ngang, cứ thong thả đi vào tầm bảo là được.
Nam tử tóc vàng gật gật đầu, hai nam hai nữ còn lại cũng gật đầu đồng ý. Chợt một cô gái áo đỏ lại mở miệng ra hỏi.
“Chuyện dị tượng ở phía Nam Việt quốc cách đây một năm vẫn không có tiến triển gì, nghe đâu Lục đại tông phái Việt Quốc cũng đã từng thử thăm dò nhưng chỉ trong một ngày đã vội rút lui. Chuyện này chúng ta có nên tiếp tục nửa không Chu sư huynh”
“Không cần, ta khẳng định dị bảo này đã có người lấy được rồi, xem như là Hoàng Tuyền môn chúng ta vô duyên với bảo vật vậy.” Sau lời Chu Cương nói, trong không gian nơi cửa di tích chợt phát ra một tiếng nổ mạnh, khiến tất cả mọi người nơi Tử Trúc Lâm ánh mắt đều ngưng tụ lại đó.
“Lại thêm một người chết” Chu Cương khoé miệng mỉm cười, lộ ra một tia tàn nhẫn.
Người chết chính là tu sĩ của Hợp Hoan tông xú danh vang dội. Cái đầu của y đã nổ tung như bong bóng, chỉ để lại thân mình vẫn đang còn trơ trọi ngồi xếp bằng. Sáu người còn lại thấy cảnh tượng này thì cũng không nhịn được mà hít vào một ngụm lương khí, mồ hôi lạnh sau lưng tuôn ra ròng ròng, ướt đẫm cả vạt áo sau lưng.
“Thay người” Một vị trưởng lão khác của Hợp Hoan tông đầu ngón tay ngưng tụ một đốm lửa trắng, búng nhẹ về phía thân thể của đồng môn kia, lập tức khiến nó đóng băng lại, sau đó vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
“Cốt U Lãnh Hoả” Khắp bốn phía tu sĩ khi thấy ngọn lửa màu trắng này thì không kìm chế nổi mà hô lên một tiếng.
Trong thiên địa rộng lớn này, lửa được chia làm ba loại Thiên, Địa, Nhân.
Nhân hoả là loại do tu sĩ dùng khí của mình ngưng tụ trong cơ thể mà thành, chính là loại hoả diễm thường gặp nhất. Địa hoả chính là hoả mạch tồn tại dưới đất đai, tương đối ít ỏi, nhưng lợi hại hơn nhân hoả gấp mười lần.
Còn thiên hoả chính là loại hoả diễm thần bí nhất, mạnh mẽ nhất, nhưng cũng tồn tại ít nhất trong trời đất này, chính là báu vật hàng ngàn hàng vạn tu sĩ ao ước. Nhưng thứ gì càng mạnh mẽ thì lại càng khó thu phục, thiên hoả chính là một thứ hoả diễm đặc biệt tồn tại hơn chục vạn năm, hoặc cũng có thể lâu hơn thế. Người ta nói sống lâu quá thành tinh, việc này rất đúng với Thiên hoả, mỗi loại thiên hoả đều có linh trí riêng của mình, kém nhất thì cũng như đứa trẻ sáu bảy tuổi, còn lớn nhất thì mưu mô xảo trá chẳng kém gì nhân loại.
Mà Thiên, địa, nhân tam hoả mỗi loại lại chia thành chín cấp bậc mạnh yếu khác nhau. Cốt U Lãnh Hoả của vị trưởng lão Hợp Hoan tông Mạc Sâm này chính là một trong những loại nhân hoả cao cấp, được bồi dưỡng hơn trăm năm ở trong xương cốt trinh nữ, hấp thu nguyên âm chi khí, lại qua bồi dưỡng ở cực hàn chi địa nữa mới có thể tạo thành. Mạc Sâm vốn là Kết Đan hậu kì tu sĩ, lại cộng thêm Cốt U Lãnh Hoả nên càng thập phần lợi hại, xem như là trong tu chân giới khắp Việt quốc cũng có một ít danh khí.
Lúc này, dưới ánh mắt của cả ngàn tu sĩ đổ dồn vào bản thân, trong lòng Mạc Sâm cũng xuất hiện một mĩ cảm khác thường, rất đỗi thống khoái. Cái cảm giác được người khác ngưỡng mộ này vô cùng tốt, nghĩ đến đây trên khuôn mặt già nua của Mạc Sâm không che dấu nổi một nụ cười mãn nguyện.
Y ngồi xuống xếp bằng lấp đi vị trí của vị trưởng lão xấu xố đồng môn, rồi từ từ nhắm dần hai mắt, chú tâm tiếp tục phá giải cấm chế.
Đến đây bốn phía lại trở về trạng thái yên bình tĩnh lặng. Ai nấy đều ngồi xuống xếp bằng tu luyện, ngưng thần dưỡng khí, chuẩn bị cho ba ngày tới bắt đầu xông vào thượng cổ di tích.
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 42: Từ biệt
Thêm một tuần ở cùng với Hắc Giáp.
Dương Phàm võ công càng lúc càng thuần thục, hiện tai hắn đã chống đỡ được gần năm phút. Hạo Nhiên chỉ cũng tăng tiến một bước lớn, ngón tay trỏ đã thành công đột phá cảnh giới Nhập Môn mà tiếng lên Sơ Thành, uy lực tăng hơn trước gấp đôi. Còn ngón tay giữa vẫn vậy, không có tiến triển gì.
Cũng trong khoảng thời gian này, Dương Phàm được Hắc Giáp chỉ điểm rất nhiều về tu luyện, Hạo Nhiên Chính Khí công cũng đạt sự tinh tiến lớn.
Tu vi theo đó cũng từ Ngưng Khí tầng chín dũng mãnh đột phá lên tầng mười, nhưng vẫn là Hữu Khuyết tầng mười, bởi vì số Nguyên thạch hắn cầm trong tay đã hoàn toàn xài hết, không có dư một chút nào.
Chín tầng đầu Ngưng Khí hoàn thành, tầng mười Ngưng Khí hữu khuyết. Tu vi này cho dù ở thời thượng cổ hay là hiện tại cũng vô cùng hiếm gặp, chính là cường giả trong nhóm Ngưng Khí.
Còn về Nguyên Anh của Hắc Sát ma tôn thì được Hắc Giáp giúp đỡ phong ấn chế trụ lại, không toả ra ma khí quá mức cho phép nữa.
Hắc Giáp cũng cảnh báo cho hắn một điều, Nguyên Anh của Hắc Sát ma tôn là thuộc về ma đạo, ma khí xung thiên. Trong khi đó công pháp tu luyện của Dương Phàm lại là thuộc về chính đạo, chính khí cương liệt. Về sau nếu cả hai xung khắc với nhau thì hậu quả khó lòng tưởng tượng được
Nhưng về đều này Dương Phàm cũng chỉ gật đầu cho qua chuyện.
Mặc dù Nguyên Anh của Hắc Sát ma tôn đã tổn hao vô cùng nhiều tinh hoa, nhưng nếu như Dương Phàm cố gắng tập trung bế quan tu luyện khoảng chừng vài chục năm thì chắc chắn có thể luyện hoá thành công, một đường tiến giai lên tới Kết Đan sơ kì.
Nhưng hiện tại hắn không muốn luyện hoá Nguyên Anh này.
Thứ nhất thời gian cứu Lý Hoan Hoan khẳng định là không còn nhiều, bắt hắn ngồi một chỗ vài chục năm thì là điều không thể.
Thứ hai hắn càng không muốn trở thành một ma tu. Nhưng Nguyên Anh này chính là một trong những lá bài bảo mệnh hữu hiệu nhất của hắn bây giờ. Một khi gặp địch nhân cảnh giới quá cao thì liền có thể khiến thực lực bạo tăng trong một thời gian ngắn nhất.
Hắc Giáp lúc này vẫn cầm thanh đại đao liên tục đánh nhau với Dương Phàm, vừa đánh vừa chỉ dạy võ công cho hắn.
“Bá Thiên đao pháp, tổng cộng có bảy đao. Ba đao đầu là Long Tu Xuất Thế, Long Tu Giáng Hạ, Long Môn Tam Chiến, uy lực thuộc loại tầm trung, riêng chiêu thứ tư Ô Long Hí Nguyệt thì uy lực đạt tới tầm cao, thậm chí có thể vượt giai khiêu chiến bằng chiêu này. Nhưng chiêu Ô Long Hí Nguyệt này có một điểm bất lợi, mỗi lần chém ra một đao thì sẽ hút cạn toàn bộ linh lực trong cơ thể của mình…….”
Ánh đao lấp loáng, trong không gian vang lên những tiếng long ngâm đinh tai nhức óc. Hắc Giáp vừa nói vừa múa đại đao, đánh đến đâu mặt đất bị xới tung lên tới đó.
Đánh tới chiêu thứ hai Long Tu Giáng Hạ thì từ áo giáp đen của Hắc Giáp bay ra một con rồng lớn màu đen dung nhập lại với cây đao, tới chiêu thứ ba Long Môn Tam Chiến thì trong không gian có ba con rồng đen xé toạt hư không mà xuất hiện, bộ dáng hung thần ác sát lao tới Dương Phàm.
Hắn cả kinh đưa tay lên điểm liên tục ba chỉ về phía mỗi con hắc long, nhưng cũng chỉ cản lại được giây lát.
“Hạo Nhiên nhị chỉ,Tạp Nhiên Phú Lưu Hình”
Nguy cơ đến trước mắt, Hạo Nhiên nhất chỉ uy lực không đủ, Dương Phàm đành phải cắn răng điều động chính khí xuất ra chiêu thứ hai, khoảnh khắc đạo “chính khí” từ trong đan điền phóng xuất ra thoát khỏi đầu ngón tay, hình thành một đạo “cương khí” bắn thẳng về con rồng đen ở chính giữa. Đạo cương khí này dung nhập vào đầu con rồng này rồi nằm yên ở đó.
“Bạo” Dương Phàm thấp giọng nói. Ngay lập tức con rồng chính giữa thân thể nổ tung ra, chỉ còn lại một đám khí đen lờn vờn trong không trung
Dương Phàm sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng hắn cũng không hề dừng lại, tiếp tục vung tay lên hướng con rồng bên trái liên tục đánh ba chưởng. Từ lòng bàn tay hắn xuất hiện ba đạo hàn khí theo đó đánh ra, dọc đường đi dần ngưng tụ thành ba chưởng ấn màu trắng, toát ra đây hàn khí băng lãnh, lạnh tới thấu xương.
Ngưng Khí tầng mười, linh lực trong cơ thể phóng xuất ra có thể hoá thành thực chất. Dương Phàm qua đó kết hợp Băng Phong thuật, mô phỏng Táng Thiên Ma Chưởng của Hoàng Tuyền môn, tạo nên một môn công phu mới mẻ này, tuy vẫn còn nhiều khuyết điểm nhưng cũng khiến Hắc Giáp tán thưởng không thôi.
Phải biết rằng học công phu thì dễ nhưng sáng tạo công phu mới là khó nhất. Không có thiên tư trí tuệ thì không thể làm được.
Dương Phàm gọi môn công phu vừa mới sáng tạo ra Băng Linh Ấn. Vì đây là sự lĩnh ngộ của hắn về băng, về sự lạnh giá.
Chưởng ấn màu trắng bắn ra, mang theo sự lạnh giá của băng đánh về phía con rồng đen bên trái, khoảnh khắc chưởng ấn đầu tiên chạm vào nó lập tức bị con rồng đánh tan. Chưởng ấn thứ hai theo sát sau đó tiếp tục đánh vào, cũng tan rã ra nhưng từng luồn khí trắng lại dung nhập vào con rồng đen , từ từ lan toả ra khắp thân thể nó. Không để con rồng đen làm gì thêm, chưởng ấn thứ ba cũng ập tới, đánh vào thân thể của nó, cùng với nó cùng lúc tan rã ra.
Còn con rồng thứ ba đang tới gần Dương Phàm có chút khó nghĩ, nhưng nó thì không hề đợi hắn.
Nó cuộn mình lại rồi như tia chớp bay lại gần Dương Phàm, phát ra từng âm thanh gào rít mãnh liệt.
Nhưng Dương Phàm vẫn không vội cử động, hắn chờ đến khi nó đã lại gần mình chừng mấy trượng mới đưa tay phải chưởng lên. Chợt năm đầu ngón tay của hắn cong lại, chưởng biến thành trảo. Theo đó một lực thôn phệ khủng khiếp xuất hiện từ giữa lòng bàn tay hắn, kéo rồng đen trong không trung vào.
Dưới lực thôn phệ mãnh liệt này, con rồng đen cũng không thể chịu nổi nữa mà tan rã ra thành từng đám hắc khí chui tọt vào lòng bàn tay hắn.
Nhìn thấy Dương Phàm đối phó với chiêu Long Môn Tam Chiến này hoàn mĩ như vậy, Hắc Giáp cũng biểu tình kinh ngạc, không nhịn nổi mà khen lên một tiếng.
“Rất khá”
Hắc Giáp không đánh nữa mà chống cây đại đao xuống bên cạnh. Y trầm tư một lúc rồi thở dài.
“Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi. Mặc dù ngươi có phần không đủ tiêu chuẩn nhưng cũng tạm được rồi. Thôi vậy, bảy chiêu Bá Thiên đao pháp đã truyền thụ xong, ngươi cũng đã chống đỡ được ta hơn năm phút, coi như đủ tư cách vượt tranh địa này rồi.”
“Lúc trước ở Khinh địa ngươi nhận được phần thưởng gì” Hắc Giáp nhìn sang Dương Phàm chợt hỏi.
“Là một cái mặc nạ bằng bạc. Tuy nhiên ta đem cất nó đi rồi, dù sao ở nơi đây cũng không cho sử dụng pháp bảo” Dương Phàm thành thật trả lời. Cái mặt nạ bạc kia hắn vẫn đang cất trong túi trữ vật, cũng chưa nghiên cứu gì qua. Nay nghe Hắc Giáp hỏi thì lập tức lấy ra, đưa cho y mà không hề có tí ngập ngừng nào. Trong lòng Dương Phàm thì Hắc Giáp chính là một vị tiền bối đáng kính, không cần phải đề phóng.
Hắc Giáp thấy biểu hiện của Dương Phàm thì không những không tán thưởng mà còn hừ lạnh một tiếng, ngữ khí có phần trách móc.
“Ngươi như vậy là không thể hiểu được tu chân giới này đáng sợ đến mức nào. Nếu cứ tin người như thế này, sớm sẽ có một ngày ngươi bị người thân cận nhất bên cạnh mình đâm một dao chí tử sau lưng.”
Nói đến đây Hắc Giáp nghiến răng nghiến lợi, thanh đại đao trong tay cũng rung lên bần bật. Sát khí từ thân thể y cũng đột ngột toả ra nồng nặc khiến Dương Phàm cũng bị chấn động mà phải lui lại về sau ba bước.
Đến mãi một lúc sau Hắc Giáp mới bình tĩnh lại được, y thở dài một hơi.
“Lại không giữ nổi bình tĩnh rồi….”
“Quay lại vấn đề chính thôi, cái mặt nạ bạc đó có công dụng ngăn chặn tất cả mọi loại thần thức xâm nhập vào, cho dù thần thức đó có mạnh đến đâu cũng không thể xuyên qua được. Vậy nên một khi đeo nó lên mặt, tất cả sẽ không thể nào biết được khuôn mặt thật của ngươi……”
Nghe Hắc Giáp nói vậy thì Dương Phàm hai mắt chợt sáng lên, nếu như không ai thấy được mặt thật của mình thì chẳng phải có thể đi cướp của giết người khắp nơi được hay sao?
“Còn về phần thưởng Tranh địa thì chính là bộ giáp ta đang mặc trên người cùng với cây đại long đao này…. Chúng với chiếc mặt nạ bạc chính là cùng một bộ…. Nay ta giao nó cho ngươi vậy”
Hắc Giáp ném cây đại long đao sang cho Dương Phàm, rồi vỗ lên cái áo giáp đen một cái, lập tức áo giáp đen thoát khỏi thân thể Của Hắc Giáp bay sang chỗ Dương Phàm, tự mặc vào cho hắn.
Lúc đã mặc vào trên mình Dương Phàm thì màu đen trên nó cũng nhạt dần rồi chuyển thành một màu bạc, cùng với chiếc mặt nạ giống như một bộ, ngay cả thanh đại đao cũng vậy, dần chuyển sang màu bạc của ánh trăng.
Dương Phàm vô cùng kinh hỉ, sau khi mặc bộ giáp này vào người rồi trong lòng hắn nổi lên một cỗ tự tin không nói nên lời, giống như hiện tại cho dù Hắc Giáp có muốn đánh nhau thêm một trăm hay ngàn hiệp nữa thì hắn vẫn cứ sẵn sàng đón tiếp.
“Bộ giáp này vốn dĩ vẫn là màu bạc, chỉ là theo ta quá lâu nên dần chuyển thành một màu u ám….. Hi vọng ngươi về sau sẽ không làm cho Tàng Long tông chúng ta thất vọng…..” Trên khuôn mặt Hắc Giáp lần đầu tiên nở một nụ cười đầy mãn nguyện.
“Tiền bối, Tàng Long tông thật ra là cần ta làm gì….” Dương Phàm chợt mở miệng hỏi.
Nhưng Hắc Giáp chỉ khẽ mỉm cười, không đáp, thân hình y giống như Cổ Lệ ở tán địa, dần hoá thành một làn khói rồi tán đi trong không trung…. Để lại cho Dương Phàm một nỗi bồi hồi khó chịu khôn tả.
“Nhiệm vụ của ta thật ra là gì…” Dương Phàm tự hỏi. Hắc Giáp cũng xem như một người sư phụ của hắn, cái loại chia tay trong mù mịt này thật là làm cho Dương Phàm có buồn bã.
“Thôi mặc kệ, đã nhận đồ của người ta thì phải làm tới nơi tới chốn, Tàng Long tông cần thứ gì, chỉ cần không phải là việc thương thiên bại lý, khiến vạn người phỉ nhổ…. Thì Dương Phàm ta đây xin hứa sẽ dốc toàn lực hoàn thành.
Khẽ động tâm niệm lên cái áo giáp bạc, khiến nó tự động biến mật, trả lại cho hắn một bộ bạch y nguyên vẹn bên ngoài. Thật ra bộ giáp chỉ là ẩn tàng phía trong, Dương Phàm không muốn cứ nghênh ngang đi đâu cũng khoe bộ giáp này ra, rất dễ người khác nổi lòng tham mà xảy ra phiền phức. Cây đao cũng vậy, hắn cất nó vào túi trữ vật. Sau đó lặng lẽ bước lên lỗ xoáy vừa hiện ra trên tế đàn kia, tiếp tục hành trình đón nhận truyền thừa của mình.
Nhân thấy có nhiều phần mình viết chưa được logic lắm, cộng với mang hơi hướm hài hơi nhiều, tuy hài là một chuyện tốt nhưng đôi khi thái quá lại gây ra một số phản ứng phụ, mà người ta dùng từ là "lãng xẹt"