Hồi 177
Biệt tá»· nÆ°Æ¡ng hà o kiệt rá»i nhau
Khâu Tiểu San nói :
- Ta cũng nghĩ thế mà .
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Ngá»c Tiêu Lang Quân là nhân váºt siêu quần mà còn có suy nghÄ© lệch lạc.
Khâu Tiểu San nói :
- Không nên trách y vì y đối với ta đã có ơn sâu.
Nà ng dừng lại một chút rồi tiếp :
- Huynh đệ ! Có má»™t Ä‘iá»u ta để lòng từ lâu chÆ°a nói cho huynh đệ nghe. Hỡi Æ¡i! Khi trÆ°á»›c huynh đệ còn quá nhá», ta có nói huynh đệ cÅ©ng không hiểu được.
Tiêu LÄ©nh Vu há»i :
- Äiá»u gì váºy ?
Khâu Tiểu San nói :
- Gia mẫu có để lại di thÆ° nói rõ việc chung thân của ta. NgÆ°á»i muốn ta....
Äá»™t nhiên nà ng bẽn lẽn Ä‘á» bừng mặt lên.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Vân Di thÆ°Æ¡ng yêu hiá»n đệ đã đến cùng cá»±c, tiểu đệ kÃnh trá»ng ngÆ°á»i nhÆ° mẹ ruá»™t váºy.
Khâu Tiểu San ngẩn đầu lên, nhắm mắt lại nói :
- Trong thư di mẫu dặn ta phải lấy ngươi là m chồng.
Tiêu LÄ©nh Vu sá»ng sốt :
- Có chuyện nhÆ° váºy Æ° ?
Khâu Tiểu San đỠbừng , mặt tươi như hoa đà o đáp :
- Trong di thư gia mẫu không những đã chỉ định ta là vợ của huynh đệ mà còn nói rõ phải là m cách nà o....
Nà ng dừng lại một chút rồi tiếp :
- Những câu nà y ta nói ra không tiện nhÆ°ng sá»± việc đã diá»…n ra nhÆ° váºy ta phải nói cho huynh đệ hay, mong rằng huynh đệ đừng cÆ°á»i ta ăn nói không có thứ tá»±.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- ThÆ° thÆ° trong mắt tiểu đệ cao xa nhÆ° Hoà ng thiên khi nà o dám khinh nhá»n ?
Khâu Tiểu San nói :
- Việc nà y chẳng sớm thì muộn cũng phải cho tiểu đệ hay. Bây giỠkhông nói ra thì e rằng sau nà y không còn có cơ hội nà o nữa.
Câu nà y có Ä‘iá»m gở khiến cho Tiêu LÄ©nh Vu ngÆ¡ ngác. Chà ng toan gặng há»i thì Khâu Tiểu San đã nói tiếp :
- Trong di thÆ° gia mẫu nói rõ huynh đệ bị chứng tuyệt mạch, có luyện táºp ná»™i công thượng thừa cÅ©ng chÆ°a chắc khó lòng thông nối kinh mạch nên khó lòng sống qua hai mÆ°Æ¡i tuổi. Vì váºy gia mẫu bảo ta Ä‘Æ°a di thể ngÆ°á»i rồi trở vá» thôn Bản Quê trên bá» hồ TrÆ°á»ng Äức tạm gác việc báo thù lại để kết thà nh phu thê vá»›i huynh đệ trÆ°á»›c đã.
Tiêu Lĩnh Vu nóng bừng mặt không dám nhìn Khâu Tiểu San.
Khâu Tiểu San nói :
- Thâm ý của gia mẫu là muốn cho huynh đệ có má»™t đứa con để nối dõi hÆ°Æ¡ng khói nhà há» Tiêu rồi sau nà y sẽ tÃnh đến việc báo thù. Hỡi Æ¡i ! Nếu gia mẫu không để di thÆ° lại thì ta có chết cÅ©ng không dám Ä‘Æ°a huynh đệ Ä‘i.
Tiêu LÄ©nh Vu ngẩng đầu lên, nÆ°á»›c mắt chảy quanh khẽ há»i :
- Té ra vụ nà y có nhiá»u uẩn khúc, khi nà o tiểu đệ nghÄ© tá»›i được.
Khâu Tiểu San vẻ mặt nghiêm nghị đáp :
- Tình thế biến đổi, hoà n cảnh của ta không nhÆ° trÆ°á»›c nữa. Má»™t đằng huynh đệ đã vượt qua được cá»a ải tá» vong, luyện thà nh tuyệt ká»·, lại tÆ°á»›ng mạo khôi ngô đáng là ngÆ°á»i tình thÆ¡ má»™ng trong chốn khuê phòng. Di mệnh của gia mẫu thà nh chuyện đã qua, ta bất tất phải giữ đúng lá»i hứa.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất rối loạn. Chà ng trầm ngâm một lúc rồi nói:
- ThÆ° thÆ° bảo sao tiểu đệ cÅ©ng vâng lá»i.
Khâu Tiểu San ngẩng đầu nhìn trá»i há»i :
- Võ công của Ngá»c Tiêu Lang Quân thế nà o ?
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Cái đó khó biết được ai sẽ chết vỠtay ai .
Khâu Tiểu San há»i :
- Y đối với ta tình sâu tựa biển, nghĩa nặng dầy non, ta nên đối đáp thế nà o?
Tiêu LÄ©nh Vu ngáºp ngừng nói :
- Cái đó.... cái đó....
Khâu Tiểu San giục :
- Sự việc đã thế nà y huynh đệ còn dè dặt gì nữa, nghĩ thế nà o cứ thực mà nói .
Tiêu Lĩnh Vu nhìn Khâu Tiểu San nghiêm nghị đáp :
- Cái đó còn tùy ở thÆ° thÆ° đối vá»›i y. Nếu thÆ° thÆ° thÆ°Æ¡ng yêu y thì dÄ© nhiên có thể uá»· thác việc chung thân cho y. Bằng nhÆ° thể không thÃch mà tiểu đệ hãy còn sống đây thì dÄ© nhiên có thể huá»· bá» Ä‘iá»u Æ°á»›c kia.
Khâu Tiểu San nhÃu cặp lông mà y thủng thẳng nói :
- Còn má»™t Ä‘iá»u ta chÆ°a nói .
Tiêu KÄ©nh Vu há»i :
- Äiá»u gì ?
Khâu Tiểu San nói :
- Nếu huá»· bá» Ä‘iá»u Æ°á»›c, có khi y không là m gì ta, nhÆ°ng bao nhiêu oán háºn y sẽ trút lên đầu huynh đệ, y nhất quyết liá»u mạng vá»›i huynh đệ đó.
Tiêu Lĩnh Vu khẳng khái đáp :
- Tuy y bản lãnh cao cÆ°á»ng, tiểu đệ cÅ©ng không sợ y.
Khâu Tiểu San nói :
- Không thể được.
Tiêu LÄ©nh Vu há»i :
- Tại sao váºy ?
Khâu Tiểu San nói :
- Sau lÆ°ng Ngá»c Tiêu Lang Quân còn có má»™t lá»±c lượng rất lá»›n nếu kể cả vị sÆ° phụ đã truyá»n võ công cho ta. NgÆ°á»i mà hạ sát y thì nhất định bá»n kia chẳng để yên, còn Ngá»c Tiêu Lang Quân mà đả thÆ°Æ¡ng huynh đệ thì ta nháºn thấy là má»™t việc không xứng đáng.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Nếu vì thư thư mà tiểu đệ tan xương nát thịt không đáng tiếc.
Khâu Tiểu San chau mà y nói :
- Huynh đệ đừng quên má»™t Ä‘iá»u.
Tiêu LÄ©nh Vu há»i :
- Äiá»u gì ?
Khâu Tiểu San đáp :
- Ta đã Æ°ng chịu lá»i cầu hôn của Ngá»c Tiêu Lang Quân thì sao lại không lấy y tháºt sá»± ?
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác hồi lâu không hiết nói sao.
Khâu Tiểu San nói :
- Äã thế thì bất tất phải nói nữa....
Nà ng biến sắc lạnh lùng nói :
- Những chuyện gì ở trong lòng ta đã nói hết rồi, huynh đệ không có Ä‘iá»u chi đáng nói thì nên chia tay thôi.
Tiêu Lĩnh Vu không ngỠKhâu Tiểu San đột nhiên hạ lệnh trục khách.
Chà ng ngÆ¡ ngác há»i :
- Thư thư muốn tiểu đệ đi ngay ư ?
Khâu Tiểu San nói :
- Huynh đệ đã lớn rồi. Nam nữ hữu biệt không nên ở lại đây lâu.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Äã váºy tiểu đệ xin cáo từ.
Rồi chà ng chắp tay xá một cái.
Khâu Tiểu San nghiêng mình đáp :
- Miá»…n cho ta khá»i tiá»…n chân.
Nà ng trở gót Ä‘i và o ná»™i thất, Tiêu LÄ©nh Vu thấy nà ng quyết định Ä‘á»™t ngá»™t nhÆ° váºy trong lòng lấy rất là m kỳ và đau Ä‘á»›n khôn tả. Bầu máu nóng trong ngá»±c trồi lên, cặp mắt châu lệ đầm đìa.
__________________________________________________ ___________
Hết -
Xác Chết Loạn Giang Hồ -
Ngá»a Long Sinh
Äón Ä‘á»c phần tiếp theo:
Äà n chỉ thần công