Trong thiền viện thanh tịnh u nhã,vì trong sân được trồng nhiều trúc.
Trúc Lâm.
Sân có trúc, thường sẽ khiến người khác cảm thấy thanh thản phong nhã.
Nhất là lúc hoàng hôn, gió thổi lá trúc âm thanh nghe ra phảng phất như sóng biển.
Diệp Khải Nguyên đứng bồi hồi trước rừng trúc.
Ta nếu sớm biết trong thành Trường An có một nơi u nhã thanh tịnh như vậy thì ta cũng sẽ trú ở đây.
Chàng than thở nói:
- Biết rằng nơi đây người dường như không đông lắm.
Chàng không phải nói với chính mình, câu này chàng nói với Khổ Trúc.
Khổ Trúc chính là vị sư tiếp khách của Thập Phương Trúc Lâm tự.
Con người cũng giống như cái tên gầy guộc như cây trúc. Tuy vô nhục nhưng bất tục. Khổ Trúc mỉm cười tranh biện:
- Thí chủ của tiểu tự tuy không đông nhưng cũng không quá ít.
Diệp Khải Nguyên cười.
Từ bên ngoài vào bên trong chàng không nhìn thấy một người tiến hương tùy hỉ nào cả, thiền phòng trong xá cũng không một tiếng cười. Khổ Trúc nói:
- Bảy gian thiền phòng này đều là khách phòng, vốn không trống không.
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
- Thế nào?
Khổ Trúc nói:
- Trước tối qua còn có mấy vị thí chủ trú ở đây đều là những người rất phong nhã.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Còn bây giờ?
Khổ Trúc thở dài nói:
- Bây giờ mọi người đã đi đến Đại Tướng Quốc Tự.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Bọn họ đều đi vào tối qua cả à?
Khổ Trúc gật đầu nói:
- Vị bạch thí chủ đội mũ cỏ đó vừa đến, những người khác đều bỏ đi hết.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
- Y đuổi đi à?
Khổ Trúc cười đáp:
- Y không đuổi người khác đi, nhưng y vừa đến người khác không cách gì ở tiếp được nữa.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
- Tại sao?
Khổ Trúc lại thở dài, trên khuôn mặt gầy guộc bỗng lộ ra một vẻ khác lạ.
Không trả lời trực tiếp câu hỏi của Diệp Khải Nguyên nhưng y trầm ngâm nói:
- Ta dẫn ngươi đến phòng của y ngươi sẽ hiểu rõ ngay.
Bốn bức vách của thiền viện rất trống trãi không có gì cả. Không có bàn ghế cũng không có giường.
Một thiền phòng lớn như vậy chỉ có hai cây đinh, một cây đinh ở trên tường bên trái một cây đinh ở phía đối diện.
Diệp Khải Nguyên không khỏi mỉm cười.
Lúc này chàng đích xác hiểu rõ những người khác tại sao không cách gì ở đây được cả.
“Ngay chính ta cũng không ở nổi”.
Chàng mỉm cười nói:
- Ta không phải con ruồi cũng không phải là con chuồn chuồn, không thể ngủ trên một cây đinh được.
Khổ Trúc nói:
- Ở đây có hai cây đinh.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Hai cây đinh hay một cây đinh dường như cũng không có gì khác nhau.
Khổ Trúc nói:
- Có khác nhau.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nhưng ta lại không nhìn thấy có gì khác nhau cả.
Khổ Trúc nói:
- Nhưng ngươi phải nghĩ ra được.
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
- Sao?
Khổ Trúc nói:
- Hai cây đinh thì có thể treo một sợi dây.
Diệp Khải Nguyên vẫn không hiểu:
- Sợi dây có ích gì?
Khổ Trúc nói:
- Trên sợi dây có thể treo y phục cũng có thể dùng để ngủ.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vị bạch thí chủ đội mũ cỏ buổi tối ngủ trên dây à?
Khổ Trúc nói:
- Mà còn là một sợi dây rất mảnh.
Diệp Khải Nguyên ngơ ngác.
Một người nếu thích ngủ trên một sợi dây đó không cũng là tính khí kỳ quái, mà võ công nhất định cũng rất kỳ quái.
Khổ Trúc nói:
- Căn phòng này vốn không trống.
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
- Sao?
Khổ Trúc nói:
- Nơi đây vốn không những có bàn có giường mà còn có rất nhiều thạch sùng.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Bàn ghế do y dọn đi à?
Khổ Trúc nói:
- Không sai!
Diệp Khải Nguyên hỏi:
- Còn thạch sùng?
Vẻ mặt Khổ Trúc lộ ra vẻ khác lạ nói:
- Thạch sùng hoàn toàn bị y ăn hết.
Diệp Khải Nguyên ngơ ngác ngẩn người ra.
Người này không những thích đội mũ cỏ vào mùa đông, ưa thích ngủ ở trên dây mà còn thích ăn thạch sùng.
Một con người cổ quái như vậy xưa nay Diệp Khải Nguyên chưa hề gặp qua bao giờ.
Vẻ mặt chàng cũng không khỏi lộ vẻ kỳ lạ như Khổ Trúc, gượng cười nói:
- Xem ra thực lượng của y dường như không lớn, ăn mấy con thạch sùng mà lại có thể no được.
Khổ Trúc nói:
- Ngoại trừ thạch sùng, y tất nhiên còn ăn những món khác.
Diệp Khải Nguyên vội hỏi:
- Ăn gì?
Khổ Trúc đáp:
- Những thí chủ trú ngụ Ở đây buổi tối thường rất ít khi đi ra bên ngoài.
Diệp Khải Nguyên ngạc nhiên hỏi:
- Sao?
Khổ Trúc đáp:
- Vì bên ngoài có rắn, rắn độc.
Diệp Khải Nguyên lại ngạc nhiên:
- Rắn cũng bị y ăn hết hay sao?
Khổ Trúc nói:
- Ngoài trừ rắn còn có rết.
Diệp Khải Nguyên gượng cười.
- Hóa ra thực lượng của y cũng không nhỏ.
Khổ Trúc nói:
- Vì vậy ta bắt đầu lo lắng một chuyện.
Diệp Khải Nguyên vội hỏi:
- Chuyện gì?
Khổ Trúc thở dài:
- Thạch sùng và rắn độc ở đây nếu bị y ăn sạch thì lúc đó y sẽ ăn gì?
Diệp Khải Nguyên không nhịn cười được:
- Lẽ nào sợ y ăn ngươi à?
Khổ Trúc lại thở dài, vẫn không mở miệng, đột nhiên nghe một người lạnh lùng nói:
- Ta cũng có lúc ăn thịt người, nhưng rất ăn thịt hoà thượng.
Gió vẫn đang thổi vầng thái dương đã lặn, thiền viện lúc hoàng hôn há thường không tịnh mặc lạnh lẽo hay sao.
Trong thiền vịên không những lạnh lẽo mà còn phảng phất một bầu không khí tiêu điều bí hiểm.
Vì trong viện đột nhiên xuất hiện một người.
Trong bầu không khí khắc nghiệt lạnh lẽo này, y lai chỉ mặc một cái áo vải đai trắng đơn giản, mỏng manh mũ cỏ trên đầu hình trạng rất kỳ quái xem ra giống cái sọt trúc bắt cá.
Y đội mũ rất thấp, cơ hồ che toàn bộ mặt, chỉ lộ ra một cái miệng khinh khỉnh lúc không nói thường ngậm rất chặt, giống như lưỡi đao cắt ngang mà thành vậy.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên bật cười.
Lúc mọi người cười không nổi thì chàng lại hay cười.
Chàng mỉm cười nói:
- Ngươi rất ít khi ăn thịt hòa thượng? Hay là xưa nay không ăn?
Bạch y nhân đội mũ cỏ lạnh lùng nói:
- Ta thông thường chỉ ăn một loại người.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Loại người nào?
Bạch y nhân nói:
- Người phải chết!
Diệp Khải Nguyên gượng cười:
Trên thế gian này đích xác có loại người giống như độc xà, ngươi nếu không muốn bị nó ăn thì phải ăn nó trước.
- Nhưng kẻ thực sự phải chết không nhiều.
- Đích xác không nhiều.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vậy tại sao ngươi không giống như người khác, ăn những món tìm được khá dễ dàng?
Bạch y nhân nói:
- Ngươi ăn gì?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta ăn thịt lợn thịt bò.
Bạch y nhân chợt hỏi:
- Trương Tam là tiểu nhân ác độc giảo hoạt, Lý Tư là quân tử thành thật khắc khổ.
Hai người này nếu ngươi phải giết thì ngươi giết ai?
Diệp Khải Nguyên đáp:
- Trương Tam!
Bạch y nhân nói:
- Bây giờ người ngươi giết lại là Lý tư.
Diệp Khải Nguyên hỏi lại:
- Ta đã giết Lý Tư rồi sao?
Bạch y nhân gật đầu.
Diệp Khải Nguyên gượng cười:
- Chỉ tiếc ta lại không biết con người y ở đâu?
Bạch y nhân nói:
- Ngươi phải biết y ở trong gan ruột của ngươi.
Diệp Khải Nguyên không hiểu. Những lời mà Bạch y nhân này nói quả thật có hơi điên đảo, khó hiểu gây bối rối.
Bạch y nhân cười nhạt:
- Độc là xà, không phải bò, nhưng ngươi giết bò. Giết nó xong, lại mang thi thể của nó chôn ở trong bụng.
Diệp Khải Nguyên cảm thấy trong dạ dày như lên men, cơ hồ nhịn không được muốn ói ra.
Trong bụng chàng đích xác vẫn còn thịt bò, thịt bò mà trưa hôm nay chàng ăn nhất định vẫn còn chưa tiêu hóa hết.
Nhưng những lần sau giả như có người mời chàng ăn thịt bò, chàng nhất định rất khó mà nuốt trôi nổi.
Ánh mắt của Bạch y nhân trong mũ cỏ nhìn chàng trừng trừng nói:
- Bây giờ ngươi đã hiểu rõ ý của ta rồi chứ?
Diệp Khải Nguyên lại thở dài gượng cười nói:
- Lời của ngươi nghe ra cũng không phải là hoàn toàn không có lý.
Bạch y nhân nói:
- Lý lẽ này xưa nay ngươi không nghe thấy hay sao?
Diệp Khải Nguyên cười:
- Ta chưa hề nghĩ qua một chút nào cả.
Chôn thi thể con bò trong bụng, loại câu nói này làm sao chàng nghĩ ra nổi.
Bạch y nhân nói:
- Xem ra ngươi tuy không phải là quân tử thành thật khắc khổ, nhưng cũng không phải là kẻ tiểu nhân ác độc đê tiện.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi nhìn thấy như thế sao?.
Bạch y nhân nói:
- Chính vì ta nhìn thấy ra.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Còn ngươi? Ngươi là người như thế nào?
Bạch y nhân :
- Ngươi nhìn không ra sao?
Diệp Khải Nguyên cười cười:
- Ngươi đương nhiên thật không phải họ Bạch.
Bạch y nhân thừa nhận.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi từ Thanh Thành đến.
Bạch y nhân cũng không phủ nhận.
Diệp Khải Nguyên nhìn chăm chú chậm rãi nói:
- Nghe nói ở Thanh Thành sơn có một vị cao nhân tên gọi Mặc Cửu Tinh.
Bạch y nhân ngắt lời chàng lạnh lùng nói:
- Chuyện ngươi biết dường như không ít.
Diệp Khải Nguyên mỉm cười:
- Tuy không quá nhiều nhưng cũng không quá ít.
Bạch y nhân nói:
- Chỉ tiếc chuyện phải biết ngươi lại không biết.
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
- Thế à?
Bạch y nhân nói:
- Ngươi có biết Đa Nhĩ Giáp là ai không?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Không biết!
Bạch y nhân:
- Ngươi có biết Bố Đạt Lạp là ai không?
Diệp Khải Nguyên lại thở dài:
- Xem ra chuyện mà ta biết cũng không nhiều lắm.
Bạch y nhân:
- Ngươi có muốn gặp bọn họ không?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta có thể gặp bọn họ được à?
Bạch y nhân nói:
- Chỉ cần ngươi chịu đợi ở đây thì nhất định có thể gặp được.
Đôi mắt Diệp Khải Nguyên sáng lên.
Chàng tất nhiên chịu ở lại đây.
- Dù có muốn ta đợi ba ngày ba đêm ta cũng chịu.
Bạch y nhân nói:
- Ngươi không cần phải đợi ba ngày ba đêm. Ngươi đến rất đúng lúc.
Diệp Khải Nguyên chợt phấn chấn tinh thần nói:
- Lẽ nào bọn họ hôm nay cũng sẽ đến đây sao?
Bạch y nhân lạnh lùng nói:
- Ngươi đã chịu đợi, thì khỏi cần hỏi nhiều, ngươi nếu không chịu đợi cũng không có ai giữ ngươi.
Diệp Khải Nguyên liền ngậm chặt miệng lại mắt mở to.
Chàng vốn không phải là người nhiều chuyện.
Bạch y nhân đột nhiên nói:
- Hòa thượng vốn không nên nhiều chuyện.
Khổ Trúc cúi đầu.
Bạch y nhân nói:
- Hòa thượng nhà ngươi lại nói quá nhiều.
Khổ Trúc cũng ngậm miệng chặt lại, không dám thốt ra dầu chỉ một chữ.
Bạch y nhân nói:
- Hòa thượng không những phải biết lúc nào ngậm miệng, cũng phải biết lúc nào phải nhắm mắt.
Diệp Khải Nguyên nhịn cười không nổi nói:
- Xem ra y đích xác là một hòa thượng rất biết điều.
Bạch y nhân nói:
- Hòa thượng thật sự không biết điều thật sự chỉ có một loại.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
- Loại nào?
Bạch y nhân:
- Hoà thượng phải chết.
Diệp Khải Nguyên lại cười:
- Dưới con mắt của ngươi thiên hạ tổng cộng chỉ có hai loại người.
Bạch y nhân:
- Vốn chỉ có hai loại, một loại không phải chết, một loại phải chết.
Diệp Khải Nguyên:
- Người sắp đến tối nay là loại người nào?
Bạch y nhân:
- Loại phải chết!
Bạch y nhân dùng một chiếc bình gỗ rất nhỏ, rải lên mặt đất một lớp bột vụn màu bạc giống như bụi tro vậy.
Nhưng đến lúc ánh sao mọc lên thì bụi tro này cũng bắt đầu lấp lánh ngân quang.
Diệp Khải Nguyên cười nói:
- Tối nay có phải ngươi chuẩn bị ăn cái sân này vì vậy mới rải hồ tiêu lên nó không?
Bạch y nhân lạnh lùng nói:
- Ngươi nói nhiều quá.
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
- Thế sao?
Bạch y nhân nói:
- Ngươi cũng cười quá nhiều.
Diệp Khải Nguyên cười nói:
- Đó chỉ vì ta đã nhìn ra một chuyện.
Bạch y nhân hỏi:
- Chuyện gì?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta thấy ra ngươi không phải là một kẻ lạnh lùng khắc nghiệt, có lúc trong lòng ngươi muốn cười, nhưng thường cố gắng nén lại mà thôi.
Bạch y nhân:
- Tại sao ta phải cố gắng nén lại?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tại vì ngươi muốn khiến người khác sợ ngươi.
Bạch y nhân quay người, đẩy cửa sổ mở ra, rất lâu sau mới chậm rãi nói:
- Ngươi còn nhìn thấy gì nữa?
Diệp Khải Nguyên cười cười:
- Ngươi nếu chịu để cho ta nhìn khuôn mặt ngươi, ta nhất định còn có thể nhìn ra được nhiều chuyện hơn nữa.
Bạch y nhân đột nhiên quay đầu lại, nhấc chiếc mũ cỏ lên.
Khuôn mặt của y cũng không có gì khác so với mọi người nhưng với người khác y có chín cái chấm.
Chín cái chấm đen như sơn.
Trong đêm tối mà nhìn các tinh tú trông rất là xa xôi, rất là sáng.
Những cái chấm trên mặt Bạch y nhân lại càng lạnh càng sáng.
Chín cái chấm trên mặt y sắp xếp thành một dạng đồ họa kỳ dị bí hiểm, mỗi cái chấm giống như chiếc đinh đóng vào da thịt y.
Diệp Khải Nguyên thở dài nói:
- Ngươi đang tự mình trừng phạt chính mình đấy à?
Bạch y nhân lại gật gật đầu nói:
- Mỗi người ai cũng có tội.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi cũng không ngoại lệ sao?
Bạch y nhân:
- Ta cũng là người.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tội của ngươi là gì.
Bạch y nhân:
- Ta chỉ hận không thể giết hết cũng kẻ tiểu nhân ác độc đê tiện trên thế giới này.
Diệp Khải Nguyên thở dài:
- Đây không thể xem là tội của ngươi, sự trừng phạt mà ngươi chịu không tránh khỏi quá nặng.
Bạch y nhân:
- Nếu gặp kẻ tội nặng hơn, chín cái chấm này chính là lợi khí sát nhân.
Diệp Khải Nguyên noi:
- Lợi khí sát nhân?
Bạch y nhân:
- Ngươi nhìn không ra à?
Diệp Khải Nguyên lắc lắc đầu gượng cười nói:
- Ta không hề nghĩ tới.
Bạch y nhân lại dùng chiếc mũ cỏ che mặt lại, lạnh lùng nói:
- Người có thể nhìn thấy khuôn mặt của ta vốn không nhiều, kẻ có thể sống sót còn ít hơn.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Trên mặt ngươi vốn chỉ có năm cái chấm thôi phải không?
Bạch y nhân gật gật đầu.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tại sao năm cái chấm lại trở thành chín cái chấm?
Bạch y nhân nói:
- Vì tội nhân trên thế gian này càng ngày càng nhiều, tội của ta càng ngày càng nặng.
Diệp Khải Nguyên:
- Vì thế Mặc Ngũ Tinh trở thành Mặc Cửu Tinh?
Bạch y nhân:
- Bây giờ đã không có Mặc Ngũ Tinh nữa, chỉ có Mặc Cửu Tinh.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Chả trách được y thị đã lầm lẫn.
- Y thị là ai?
Diệp Khải Nguyên cười cười:
- Ngươi đoán không ra à?
Mặc Cửu Tinh:
- Có phải là Thượng Quan Tiểu Tiên?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi cũng biết y thị sao?
Mặc Cửu Tinh cười nhạt.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi có biết y thị là ai không?
Mặc Cửu Tinh:
- Lần này ta đến để sát nhân giết ba người.
Diệp Khải Nguyên:
- Y thị cũng là một trong đó sao?
Mặc Cửu Tinh:
- Vốn là như thế.
Diệp Khải Nguyên:
- Còn bây giờ?
Mặc Cửu Tinh:
- Bây giờ ta mới phát hiện trên thế gian này kẻ phải chết nhiều hơn y thị còn rất nhiều.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Kẻ đáng chết nhất là những ai?
Mặc Cửu Tinh:
- Đa Nhĩ Giáp và Bố Đạt Lạp.
Diệp Khải Nguyên lại thở dài nói:
- Muốn giết hai kẻ này e rằng không dễ dàng.
Mặc Cửu Tinh:
- Ta vốn không tính sống sót quay về.
Y chậm rãi nói tiếp:
- Tứ Đại Thiên Vương của ma giáo, chỉ cần còn một kẻ còn sống trên thế gian này, ta quyết không quay về Thanh Thành.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nhưng ngươi có giết chết hai người bọn chúng, cũng vẫn còn có hai người sống sót.
Mặc Cửu Tinh:
- Không có.
Diệp Khải Nguyên:
- Sao lại không có?
Mặc Cửu Tinh:
- Ban Sát Ba Ná đã chết trong tay Quách Định.
Diệp Khải Nguyên:
- Còn Điệp Nhi Bố?
Mặc Cửu Tinh đột nhiên từ trong người rút ra tấm ngọc bài, ném cho Diệp Khải Nguyên. Trên mặt ngọc bài sáng lấp lánh khắc một ma thần tay cần trí huệ thạch.
- Đây chính là bùa hộ thân của Điệp Nhi Bố, khi y còn sống thường là tùy thân mang theo.
- Sao bây giờ lại ở trong tay ngươi?
Mặc Cửu Tinh lạnh lùng nói:
- Vì hắn đã chết.
Diệp Khải Nguyên xúc động:
- Ngươi giết hắn à?
Mặc Cửu Tinh gật gật đầu.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi gặp hắn ở đâu?
- Ngoài thành Trường An.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Hắn cũng hạ Ma sơn à?
Mặc Cửu Tinh:
- Ma sơn của bọn chúng vốn chập chờn hư ảo như có như không, bọn chúng ở đâu, ở đó chính là Ma sơn của chúng.
Diệp Khải Nguyên:
- Vì vậy bây giờ Ma sơn của bọn chúng ở thành Trường An?
Mặc Cửu Tinh:
- Bọn chúng không chết thì trong chín chín tám mươi mốt ngày Trường An thành sẽ trở thành một Ma thành.
Diệp Khải Nguyên thất thanh:
- Ma thành?
- Trong Ma giáo cũng có hai hạng người.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
- Hai hạng nào?
Mặc Cửu Tinh đáp:
- Một loại là đệ tử Ma giáo bọn chúng, còn một loại là người chết.
Diệp Khải Nguyên thở hắt ra:
- May mà bí mật của bọn chúng đã bị ngươi phát hiện.
Mặc Cửu Tinh ngạo nghễ nói:
- Đối với ta trên thế gian này vốn không có bí mật gì cả.
Diệp Khải Nguyên than thở:
- Chuyện ngươi biết thực sự không ít.
Mặc Cửu Tinh thừa nhận.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta chỉ lấy làm kỳ quái, ngươi làm sao lại biết nhiều chuyện như thế ngươi vốn là một ẩn sĩ không xuất sơn kia mà.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Ngươi lầm rồi.
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
- Thế sao?
Mặc Cửu Tinh nói:
- Tinh thần Mạc gia không phải là xuất thế mà là nhập thế, vì sự nguy khốn của nạn nhân, Mạc gia tử đệ xưa nay không hề tiếc thân mạng xuất thủ cứu độ.
Diệp Khải Nguyên nhìn y, ánh mắt không khỏi lộ vẻ tôn kính. Con người này xem ra tuy lạnh lùng khắc nghiệt, nhưng kỳ thật lại có một trái tim thiện lương vĩ đại. Trên thế gian này, người thật sự có thể vì ngươi khác hi sinh bản thân mình không nhiều, Diệp Khải Nguyên xưa nay tôn kính nhất loại người này.
Trong thiền phòng không đốt đèn. Trong chiếc mũ cỏ của Mặc Cửu Tinh, nãy giờ vẫn đang lóe sáng nhấp nháy, nhưng không biết đó là ánh mắt của y hay là cái chấm sát nhân đó.
Y nhìn trừng Diệp Khải Nguyên đột nhiên nói:
- Ta đã sớm biết ngươi.
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
- Thế sao?
Mặc Cửu Tinh nói:
- Ngươi họ Diệp, tên gọi Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên mỉm cừơi:
- Đúng thế.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Ngươi thường rất vui vẻ à?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tại vì ta ít khi nghĩ tới chuyện buồn.
- Nghe nói Phi Đao của ngươi bây giờ có thể xem là đương thế đệ nhất.
Diệp Khải Nguyên gượng cười:
- Ta cũng nghe người khác nói qua như thế, vì vậy phiền nhiễu của ta cũng là thiên hạ đệ nhất.
Mặc Cửu Tinh trầm mặc, rất lâu sau mới chậm rãi nói:
- Sẽ có một ngày ta sẽ biết.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Biết gì?
Mặc Cửu Tinh nói:
- Phi đao của ngươi tóm lại có phải là thiên hạ đệ nhất không?
Diệp Khải Nguyên than thở:
- Ngươi nếu thận muốn biết thì ta lại thêm chuyện phiền nhiễu.
Mặc Cửu Tinh:
- Ngươi không muốn xem cái chấm của ta có thể sát nhân được không hay sao?
Diệp Khải Nguyên gật đầu:
- Ta không muốn.
Mặc Cửu Tinh:
- Tại sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tại vì bọn ta đã là bằng hữu.
Mặc Cửu Tinh cười nhạt:
- Bằng hữu của ngươi e rằng quá nhiều.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Bằng hữu nhiều thì vẫn tốt hơn không có bằng hữu.
Mặc Cửu Tinh:
- Có thể vì bằng hữu của ngươi nhiều hơn người khác, vì vậy phiền nhiễu cũng nhiều hơn người khác.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Phiền nhiễu nhiều thì vẫn tốt hơn không có phiền nhiễu.
Mặc Cửu Tinh thốt lên:
- Thế sao?
Diệp Khải Nguyên:
- Vì kẻ thật sự không có phiền nhiễu cũng chỉ có một loại người.
Mặc Cửu Tinh:
- Người chết?
Diệp Khải Nguyên mỉm cười gật gật đầu, đột nhiên “rầm” một tiếng bức tường thấp của sân bị phá sập một lỗ lớn, một người khoanh hai tay bước vào.
Đốm sao trên trời.
Ánh sao lành lạnh, rơi chiếu trên mặt người này.
Khuôn mặt của y cũng phát sáng lên.
Ánh sáng xanh?
Không có khuôn mặt của ai phát ra ánh sáng xanh như vậy, trừ phi mặt người đó có đeo mặt nạ bằng đồng.
Mặt của người này đeo một mặt nạ bằng đồng xanh, dưới ánh sao trông càng hung tợn quái dị.
Trên người y mặc một trường bào thêu hoa mỹ lệ, trên thắt lưng cắm xéo ba cây đao cong.
Trên vỏ đao xanh biếc tô điểm đầy minh châu mỹ ngọc.
- Đến rồi, quả thật đã đến rồi.
Diệp Khải Nguyên buông nhẹ tiếng thở dài nói:
- Ngươi là Đa Nhĩ Giáp? Hay là Bố Đạt Lạp?
- Ngươi nhìn không ra sao?
Diệp Khải Nguyên đã nhìn thấy ra cái hình thêu trên trường bào của người này tượng trưng cho Ma giáo quyền quyền pháp.
- Đa Nhĩ Giáp.
- Có lẽ y vẫn không phải là Đa Nhĩ Giáp.
- Vẫn không phải sao?
- Thân ngoại hóa thân của Đa Nhĩ Giáp có ba thân ngoại là gì?
Diệp Khải Nguyên vẫn chưa hỏi thì đã nhìn thấy một người.
Một trận gió thổi qua, một người theo cơn gió từ bên ngoài tường lướt nhẹ vào, trường bào thêu hoa, mặt nạ hung tợn, trên thắt lưng cắm xéo ba cây đao cong tô điểm đầy minh châu mỹ ngọc.
Cơ hồ đồng thời vào lúc này, sau rừng trúc và dưới mái hiên nhà xuất hiện hai người.
Hai người hoàn toàn giống nhau.
Diệp Khải Nguyên ngơ ngác.
Chàng quả thật không phân biệt nổi ai mới là Đa Nhĩ Giáp thiên vương thật sự.
- Dù cho ngươi có thể giết chết ba người bọn họ kẻ thật sự đó vẫn có thể sẽ bỏ đi được.
Mặc Cửu Tinh cười nhạt”.
- Y đã đến đừng hòng đi được.
- Ngươi làm sao biết y đã thực sự đến, ngươi nhìn ra à?
- Ta nhìn không ra.
Mặc Cửu Tinh lạnh lùng nói tiếp:
- Ta chỉ biết y không đến không được.
- Tại sao?
- Tại vì ta ở đây.
Diệp Khải Nguyên không hỏi nữa, cũng không thể hỏi thêm, chàng đã nhìn thấy một người đạp lên ánh sao bước đến.
Lớp phấn bạc cũng đang phát sáng.
Y đi mỗi bước trên mặt đất lại xuất hiện một dấu chân nhàn nhạt.
- Chỉ dựa vào dấu chân lẽ nào có thể phân biệt được y có phải là Đa Nhĩ Giáp thật sự hay không?
Diệp Khải Nguyên không khỏi khẽ thở dài, ít ra chàng cũng phân biệt không ra nổi.
Người này khoanh hai tay bước đi chậm rãi trong thiền viện, một người khoanh tay bước tới.
Bọn họ không những cải trang tương đồng mà ngay tư thái bước đi cũng hoàn toàn giống nhau.
Mặc Cửu Tinh dựa vào gì để có thể phân biệt được biểu lộ tâm trạng của họ ?
Đa Nhĩ Giáp cuối cùng nói:
- Thanh Thành Mặc Cửu Tinh ?
Mặc Cửu Tinh gật gật đầu.
Đa Nhĩ Giáp nói:
- Ngươi muốn ta đến phải không?
Mặc Cửu Tinh lại gật đầu.
Đa Nhĩ Giáp nói:
- Bây giờ ta đã đến.
Mặc Cửu Tinh đột nhiên nói:
- Cút đi!
Đa Nhĩ Giáp cười nhạt:
- Ta đã đến. Muốn ta đi e rằng không dễ đâu.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Ngươi nhất định muốn chết ở đây hay sao?
Đa Nhĩ Giáp đã đưa tay nắm chặt cán đao.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Ngươi vốn không đáng để ta xuất thủ, nhưng bây giờ ….
Đa Nhĩ Giáp nói:
- Bây giờ ngươi không xuất thủ thì phải chết.
Đao quang lóe lên đao của y đã rời vỏ, thanh đao cong xanh biếc trong nháy mắt đã bổ ra ba đao.
Mặc Cửu Tinh không nhúc nhích, ngay ngón tay cũng bất động.
Y đã nhìn thấy ba đao này đều là hư chiêu.
Đa Nhĩ Giáp vừa trở cổ tay, đao thứ tư trực bổ xuống đã không phải là hư chiêu.
Đao quang cắt nát mũ cỏ trên đầu Mặc Cửu Tinh, lướt qua mũi của Mặc Cửu Tinh cắt xuống chỉ kém nửa phân khuôn mặt của Mặc Cửu Tinh đã bị đao này cắt thành hai phần.
Chỉ tiếc y vẫn còn kém nửa phân.
Mặc Cửu Tinh vẫn còn chưa xuất thủ vẫn còn chau chau mày.
Đột nhiên một đốm sáng lạnh phóng ra, đập vào vai Đa Nhĩ Giáp.
Đa Nhĩ Giáp không phải là không tránh né, chỉ tiếc là đốm sáng lạnh này đến quá nhanh, quá bất ngờ.
Khi y nhìn thấy đốm sáng này bay ra, muốn tránh né nhưng không kịp, đột nhiên y cắn răng, trở tay một đao đâm vào chính bụng của mình.
Máu tươi phun ra, thân hình y đổ xuống.
Mặc Cửu Tinh vẫn bất động ngay đầu ngón tay cũng không nhúc nhích, cũng cái chấm giữa hai hàng lông mày đã không còn thấy đâu nữa.
Loại ám khí này không cần phải động thủ, nhưng có thể phóng ra, y chỉ cần chau mày là có thể đâm chết người.
Diệp Khải Nguyên thở dài nói:
- Quả nhiên là một lợi khí sát nhân, quả nhiên không phải là giả.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Nhưng tên Đa Nhĩ Giáp này lại là giả.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi nhìn thấy ra à?
Mặc Cửu Tinh gật đầu cười nhạt nói:
- Cái chết của người này cũng là giả.
Diệp Khải Nguyên cười nói:
- Điều này ta cũng nhìn thấy ra.
Mặc Cửu Tinh thốt lên:
- Thế à?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Loại ma đao mà mũi đao có thể co rút lại, ta đã nhìn thấy không chỉ một lần nhưng chưa một lần nào đâm được ta.
Mặc Cửu Tinh thản nhiên nói:
- Muốn lừa được ngươi đích xác cũng không dễ.
Đa Nhĩ Giáp ngã trên bãi máu quả nhiên đã “sống lại”, quả nhiên đã rút ra một thanh đao khác trở người đứng dậy.
Nhưng đao này của y chưa bổ ra thì một đốm sáng lạnh lại bắn ra ghim vào yết hầu của y.
Y lại ngã gục xuống.
Diệp Khải Nguyên thở đều:
- Xem ra lần này đã không còn là chết giả nữa.
Mặc Cửu Tinh lạnh lùng nói:
- Y vốn không cần phải đến đây để đón nhận cái chết.
Diệp Khải Nguyên:
- Y cũng không đáng để ngươi xuất thủ.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Ta không xuất thủ.
Đích xác là y không cần phải cử động ngay những ngón tay, vô luận ai cũng không nhìn thấy ra loại ám khí này phóng ra lúc nào, đương nhiên không cách gì né tránh.
Diệp Khải Nguyên lại thở dài:
- Xem ra Thượng Quan Tiểu Tiên quả nhiên nói không sai.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Y thị nói gì.
Diệp Khải Nguyên:
- Y thị nói ngươi là một trong ba người đáng sợ nhất thế gian, thậm chí là người đáng sợ nhất.
Mặc Cửu Tinh cười cười:
- Y thị đích xác nói không sai.
Trong sân có người đang cười nhạt nhưng không biết là ai đang cười.
Ba người giống nhau đều đang khoanh tay, đứng ở dưới ánh sao.
Ánh mắt sắc như nhu đao của Mặc Cửu Tinh quét ở dưới chân bọn họ, đột nhiên dừng lại ở trên mặt của một người, lạnh lùng nói:
- Ngươi không cần phải tự tìm cái chết.
Người này thốt lên:
- Ta?
Mặc Cửu Tinh nói:
- Chính là ngươi.
Đôi mắt Mặc Cửu Tinh lóe sáng lên trong chiếc mũ cỏ, đôi mắt của người kia cũng lóe lên trong chiếc mặt nạ bằng đồng.
Ánh mắt của hai người tương xúc, giống như đao kiếm tương xúc.
Gió lạnh như dao cắt.
Người này đột nhiên bật cười lớn, tiếng cười sắc lạnh hơn cả lưỡi đao.
- Tốt! Nhãn lực tốt! Ngươi nhìn thấy bọn ta như thế nào?
Mặc Cửu Tinh nói:
- Các ngươi có thể làm giả nhưng dấu chân các ngươi không thể làm giả được.
Người có công phu thâm hậu bao nhiêu để lại dấu chân thâm hậu bấy nhiêu, công phu càng cao dấu chân càng nhạt.
Điều này đích xác là không thể giả được.
Bây giờ Diệp Khải Nguyên mới hiểu rõ dụng ý tại sao Mặc Cửu Tinh lại rải phấn bạc khắp nơi trong sân.
Đa Nhĩ Giáp cũng thở dài nói:
- Không ngờ ngươi đối với công phu của bổn môn lại rất thông thuộc.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Thiên ma thập tam đại pháp dưới mắt ta vốn không đáng một văn tiền.
Đa Nhĩ Giáp cười nhạt:
- Hay, hay lắm.
Y vung vung tay, hai người kia liền thoái lui đi.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên phát hiện ra tay của y dưới ánh sao xem ra sắc lạnh cũng như lưỡi dao.
Tay của y rõ ràng cũng là một loại lợi khí sát nhân.
Cái có thể giết người đó là vũ khí.
Vũ khí lợi hại.
Trên thân thể bọn họ đều có vũ khí giết người, loại vũ khí này đã trở thành một bộ phận thân thể của bọn họ.
Không ai có thể đoạt được vũ khí của bọn họ, vũ khí của bọn họ đã kết hợp với sinh mạng của bọn họ.
Đấy chính là điểm đáng sợ nhất của bọn họ.
Sức mạnh của sinh mạng, há không phải là sức mạnh đáng sợ nhất trên thế gian sao?
Diệp Khải Nguyên thở dài.
Chàng tuy biết trận chiến này tất sẽ thay đổi vận mạng của rất nhiều người trong giang hồ, chàng cảm thấy lạc quan đối với kết cục của trận chiến này.
Nhưng chàng cơ hồ không nỡ nhìn tiếp nữa.
Vì chàng cũng biết, muốn tạo thành một loại võ khí như vậy, đã không biết phải đổ bao mồ hôi, máu và nước mắt.
Chàng thật sự không nỡ nhìn nó bị huỷ diệt.
Kết cục của trận chiến này lại chỉ có huỷ diệt.
Trước lúc hủy diệt thường là rất an tịnh thinh lặng.
Trong sân càng yên tịnh, sát khí lại càng dày. Nhưng người có thể cảm thấy loại sát khí này, cảm giác của người đó cũng nhất định nhạy bén hơn người khác.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên cảm thấy rất lạnh.
Một luồng ớn lạnh buốt xương giống như mũi dao đâm nhói vào xương cột của chàng.
Đó chính là sát khí.
Chiếc mũ rơm đã phá nát, nhưng vẫn còn chưa bỏ xuống, Diệp Khải Nguyên vẫn chưa nhìn rõ khuôn mặt của Mặc Cửu Tinh.
Nhưng chàng có thể nhìn thấy đôi mắt của Đa Nhĩ Giáp.
Con ngươi mắt của Đa Nhĩ Giáp đang co rút lại y đột nhiên bật nói:
- Bây giờ ta chỉ còn lại một người.
Hai người kia đích xác đã thoái lui khỏi thiền viện.
Đa Nhĩ Giáp nói:
- Các ngươi có hai người.
Diệp Khải Nguyên giành nói:
- Kẻ xuất thủ lại chỉ có một người.
Đa Nhĩ Giáp nói:
- Ngươi tuy không xuất thủ, cũng đã là uy hiếp ta rồi.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tại sao?
Đa Nhĩ Giáp:
- Vì đao của ngươi.
Diệp Khải Nguyên:
- Đao của ta không phải dùng để ám toán người khác.
Đa Nhĩ Giáp:
- Nhưng chỉ cần có đao cũng đã uy hiếp ta rồi.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi muốn ta đi à?
Đa Nhĩ Giáp:
- Ngươi cũng không thể đi.
Diệp Khải Nguyên :
- Tại sao?
Đa Nhĩ Giáp lạnh lùng:
- Ba người bọn ta đều đã đến rồi, ít nhất cũng phải có hai người chết ở đây.
Diệp Khải Nguyên cười cười:
- Ngươi giết y rồi vẫn còn phải giết ta.
Đa Nhĩ Giáp:
- Vì vậy ngươi không thể đi.
Diệp Khải Nguyên cười:
- Lẽ nào ngươi muốn ta trói tay lại, sau đó ngồi ở đây chờ chết?
Đa Nhĩ Giáp:
- Ta chỉ cần ngươi đáp ứng ta một chuyện.
Diệp Khải Nguyên:
- Ngươi nói đi.
Đa Nhĩ Giáp:
- Ngươi đã nói rồi, các ngươi tuyệt sẽ không hai người đồng thời xuất thủ.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Không sai.
Đa Nhĩ Giáp:
- Ta tin lời của ngươi, ngươi không phải hạng tiểu nhân ngôn nhi vô tín.
Diệp Khải Nguyên mỉm cười:
- Đa tạ.
Đa Nhĩ Giáp:
- Vì vậy khi y còn sống đao của ngươi tuyệt không thể xuất thủ.
Diệp Khải Nguyên:
- Nếu y chết thì sao?
Đa Nhĩ Giáp:
- Chỉ cần nhìn thấy ta vừa đắc thủ thì có thể phát đao của ngươi ra.
Diệp Khải Nguyên:
- Như thế nào mới gọi là đắc thủ?
Đa Nhĩ Giáp:
- Chỉ cần tay của ta đã đánh vào thân người của hắn thì có thể gọi là đắc thủ.
Diệp Khải Nguyên:
- Chỉ cần tay của ngươi đánh trên thân người y, thì y chắc chắn sẽ chết hay sao?
Đa Nhĩ Giáp ngạo nghễ:
- Tay ta vốn là vũ khí, bởi vì nó có công năng sát nhân mới có thể gọi là vũ khí.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Bây giờ ta đã hiểu rõ.
Đa Nhĩ Giáp:
- Ngươi đáp ứng?
Diệp Khải Nguyên nhìn y, ánh mắt lột vẻ khác lạ, rất lâu sau mới chậm rãi nói:
- Ta đáp ứng vì ta nợ ngươi.
Đa Nhĩ Giáp nhìn chăm chú chàng rất lâu sau mới từ từ nói:
- Ngươi nợ ta khi nào?
Diệp Khải Nguyên cười cười:
- Chuyện lần đó ta đã không quên, ngươi tất nhiên cũng sẽ không quên.
Đa Nhĩ Giáp nói:
- Ta có nợ ngươi hay không?
Diệp Khải Nguyên lắc lắc đầu:
- Vì vậy ngươi lần này nếu giết ta, ta tuyệt không oán trách.
Đa Nhĩ Giáp nói:
- Rất tốt, lời nói này ta đích xác tuyệt sẽ không quên.
Y đột nhiên quay người, nhìn chằm chằm Mặc Cửu Tinh, lạnh lùng nói:
- Chẳng qua kẻ phải chết đầu tiên vẫn là ngươi.
Mặc Cửu Tinh cười nhạt:
- Ngươi dường như vẫn còn quên một chuyện.
Đa Nhĩ Giáp thốt lên:
- Thế à?
Mặc Cửu Tinh nói:
- Ta nếu không nắm chắc giết ngươi, thì sao lại hẹn ngươi chứ?
Đa Nhĩ Giáp nói:
- Có thể ngươi vốn đích xác nắm chắc được mấy phần chỉ tiếc ngươi cũng đã quên một chuyện.
Mặc Cửu Tinh :
- Chuyện gì?
Đa Nhĩ Giáp :
- Ngươi không nên tiết lộ bí mật của ngươi.
Mặc Cửu Tinh:
- Bí mật gì?
Đa Nhĩ Giáp:
- Bí mật sát nhân.
Mặc Cửu Tinh cười nhạt, nhưng bất giác cũng đưa mắt nhìn kẻ nằm chết dưới mặt đất.
Đa Nhĩ Giáp:
- Ngươi không nên dùng cách này để giết y, ngươi vốn nên giữ lại chiêu này để đối phó với ta.
Mặc Cửu Tinh cười nhạt:
- Ta không cần cách này cũng có thể giết ngươi.
Đa Nhĩ Giáp cười lớn.
Vô luận khi ai đang cười, tinh thần cũng khó tránh khỏi buông lỏng, giới bị cũng khó tránh khỏi sơ suất.
Y vừa bật cười, Diệp Khải Nguyên đã phát hiện y đã lộ sơ hở.
Sơ hở chính là chết.
Chính trong nháy mắt này, Mặc Cửu Tinh đã xông tới.
Thân pháp của y khinh linh như sương khói, nhanh nhẹn như chim yến, nhưng y xuất thủ lại sắc bén như chim ưng, mãnh liệt như sấm chớp.
Y đã nhìn đúng sơ hở của Đa Nhĩ Giáp.
Đa Nhĩ Giáp vẫn đang cười.
Nhưng lúc Mặc Cửu Tinh xông tới, sơ hở của y biến mất ngay. Trong cái nháy mắt giữa sự sống và chết ấy, sơ hở của y đã biến mất như kỳ tích.
Tay của y đã ở đó.
Tay của người khác, chẳng qua chỉ là một đôi tay, nhưng tay của y lại là một vũ khí giết người.
Mặc Cửu Tinh nhất chiêu kích xuất, thì đột nhiên phát hiện chiêu này không đánh vào chỗ sơ hở mà là tay của y.
Đó là tay của Đa Nhĩ Giáp, là song thủ. Không ai có thể dùng song thủ liều lĩnh với một vũ khí chết người.
Mặc Cửu Tinh muốn thu hồi chiêu này nhưng đã không còn kịp nữa.
Lần công kích này y đã dụng xuất toàn lực.
Khi tay của y tiếp cận với tay của Đa Nhĩ Giáp thì cảm thấy một sát khí lạnh buốt.
Giống như kiếm khí phát xuất ở mũi kiếm vậy.
Đa Nhĩ Giáp cười nhạt.
Diệp Khải Nguyên không khỏi thở dài.
Chàng biết vô luận tay của ai mà đánh trúng tay của Đa Nhĩ Giáp thì đó sẽ là bi kịch.
Chàng cơ hồ đã có thể tưởng tượng được tình cảnh cánh tay của Mặc Cửu Tinh gãy nát như thế nào.
Chỉ nghe “chát” một tiếng song thủ chạm nhau.
Tay của Mặc Cửu Tinh không gãy nát.
Trong nháy mắt này y mang sức mạnh toàn lực của cánh tay tiêu biến ra, y đã có thể mang sức mạnh của toàn thân mình thu phóng tự ý.
Chiêu công kích dương lực này đã trở thành một chiêu nhẹ, cơ hồ như xoa vuốt vậy.
Xoa vuốt thì tuyệt sẽ không sát thương, đã không sát thương ai cũng sẽ không sát thương chính mình.
Chỉ cần sức mạnh vận dụng đủ nhẹ, dù có xoa vuốt một thanh kiếm bén cũng không không bị tổn thương.
Đa Nhĩ Giáp ngơ ngác.
Chiêu nhẹ này, còn khiến y kinh ngạc hơn là chịu cú đánh nặng nghìn cân.
Y xưa nay chưa bao giờ tiếp một chiêu nhẹ như vậy.
Cao thủ giao đấu, thường chẳng qua chỉ tranh một chiêu.
Nhưng chiêu này lại lại thường thiên biến vạn hóa, vô kỳ bất hữu.
Sự kỳ diệu của Mặc Cửu Tinh, không ở chỗ biến hóa nhanh, xuất thủ mạnh.
Chiêu này có thể chế địch, chẳng qua vì y xuất thủ đủ nhẹ.
Diệp Khải Nguyên cũng không khỏi cảm thấy như thế là quá đủ rồi.
Cho đến lúc này chàng mới biết rõ sự biến hóa ảo diệu trong võ công đích xác là bất khả tư nghi, viễn vi chi cảnh.
Trong lúc Đa Nhĩ Giáp đang ngơ ngác, tay của Mặc Cửu Tinh đã men theo xương cánh tay của Đa Nhĩ Giáp khấu chặt mạch môn của y.
Đa Nhĩ Giáp lại kinh ngạc, nhưng kinh ngạc mà không loạn.
Cánh tay kia của y đột nhiên từ bên dưới lật ngược ra, bổ mạnh vào cánh tay của Mặc Cửu Tinh.
Nhưng y lại quên một chuyện.
Mạch môn của một người nếu bị khấu chặt, dù cho có thiên căn thần lực cũng không thi xuất ra được.
Diệp Khải Nguyên đã nghe thấy tiếng xương gãy nát:
- Không phải là xương của Mặc Cửu Tinh mà là của Đa Nhĩ Giáp.
Đa Nhĩ Giáp thất thanh kinh hãi thét lên:
- Ngươi ….
Y chỉ có thể nói ra được một chữ :
- Ngươi.
Đây chính là chữ cuối cùng mà y thốt ra trong kiếp sống này của y.
Một đốm sáng lạnh đã bắn ngập vào yết hầu của y.
Một đốm sáng lạnh giết người.
Không có tiếng động, một chút tiếng động cũng không có, thậm chí ngay gió cũng câm lặng.
Đa Nhĩ Giáp ngã gục trên vũng máu, y vừa ngã xuống, thân thể của y tựa như đang khô quắp co rút lại.
Khi y sống vô luận là bá vương hay là ma vương lúc này cũng chẳng qua là người chết.
Người chết là người chết. Cho dù đó là người đáng sợ nhất trên thế gian đi nữa sau khi chết xem ra cũng không có gì khác với mọi người.
Điều duy nhất khác là tay của y. Tay của y trong bóng đêm vẫn còn lóe sáng, phảng phất vẫn còn đang thị uy với Mặc Cửu Tinh.
- Ngươi tuy đã giết ta, hủy diệt con người ta, nhưng vẫn không hủy diệt được đôi tay ta.
Đôi tay này của ta vẫn còn là vũ khí vô song.
Mặc Cửu Tinh đứng dưới bóng sao, đứng yên lặng bất động.
Sau khi trận kịch chiến đã qua cho dù là kẻ chiến thắng cũng không tránh khỏi một cảm giác trống vắng và tịch mặc không diễn tả được.
Mặc Cửu Tinh cũng không ngoại lệ.
Rất lâu sau, y mới quay đầu lại.
Diệp Khải Nguyên đang đi tới.
Mặc Cửu Tinh nhìn chàng đột nhiên nói.
- Ngươi không muốn gở bỏ mặt nạ của hắn ra xem sao?
Diệp Khải Nguyên thở dài nói:
- Khỏi cần.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Ngươi đã biết hắn là ai rồi à?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta nhận ra song thủ này.
Song thủ vẫn còn đang phát sáng.
Diệp Khải Nguyên nhìn song thủ này không khỏi lại thở dài nói:
- Đây đích xác là một vũ khí thiên hạ vô song.
Trên thế gian đích xác mãi mãi sẽ tìm không ra song thủ như vậy.
Mặc Cửu Tinh thản nhiên nói:
- Chỉ tiếc là vũ khí dù đáng sợ như thế nào, bản thân nó cũng không thể sát nhân.
Diệp Khải Nguyên hiểu rõ.
Cái sát nhân không phải là vũ khí, cái sát nhân là con người.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Một món vũ khí có đáng sợ hay không, chủ yếu phải nhìn nó ở trong tay ai.
Lý lẽ này Diệp Khải Nguyên tất nhiên cũng hiểu rõ.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Chiêu đó của ta nếu xuất thủ nặng hơn một tí thì tay của ta rất có thể đã bị hắn hủy hoại.
Diệp Khải Nguyên gật gật đầu:
- Rất có thể.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Nhưng chiêu đó của ta xuất thủ đủ nhẹ, đó chính là mấu chốt của thắng bại.
Diệp Khải Nguyên gượng cười:
- Chiêu đó quả thật xảo diệu vô cùng.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Cao thủ tương đấu, mấu chốt thắng bại thường thường chỉ trong một chiêu.
Diệp Khải Nguyên trầm mặc, đột nhiên cúi người xuống gỡ chiếc mặt nạ trên mặt Đa Nhĩ Giáp.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Ngươi đã biết hắn là ai, bây giờ vẫn còn muốn xem lại à?
- Ừ!
Mặc Cửu Tinh:
- Kẻ chết chẳng có gì đáng xem cả.
Diệp Khải Nguyên:
- Nhưng ta muốn xem xem hắn trước lúc sắp chết cũng có hiểu rõ lý lẽ này hay không?
Mặt nạ đồng xanh dưới ánh sao sáng lấp lánh.
Sắc mặt của Lữ Địch xám xanh, đã méo mó đi, một đôi mắt lồi ra đầy vẻ sợ hãi và thất vọng.
Y đến chết cũng không thể nào tin nổi một chuyện.
Diệp Khải Nguyên than thở:
- Y dường như đến chết vẫn không tin là ngươi có thể giết y.
Mặc Cửu Tinh lạnh lùng nói:
- Do không tin nên y mới chết.
Diệp Khải Nguyên thở dài chậm rãi nói:
- Có những chuyện đích xác là một người đến chết cũng không thể hiểu rõ được.
Diệp Khải Nguyên vẫn còn có chuyện không hiểu rõ.
Đa Nhĩ Giáp là Lữ Địch vậy Bố Đạt Lạp Cô Phong thiên vương là ai?
Người chết đã mang đi, trong phòng vẫn chưa đốt đèn.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Buổi tối ngươi xưa nay không đốt đèn hay sao?
Mặc Cửu Tinh hỏi ngược lại:
- Tại sao phải đốt đèn?
Câu hỏi rất hay Diệp Khải Nguyên bị hỏi ngẩn cả người ra gượng cười nói:
- Mỗi người tối đến đều phải đốt đèn, đốt đèn lên mới có thể nhìn rõ nhiều chuyện.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Không đốt đèn ta vẫn có thể nhìn được rất rõ.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta nhìn không rõ.
Mặc Cửu Tinh lạnh lùng:
- Ngươi có thể đi bất cứ lúc nào ta không giữ ngươi.
Diệp Khải Nguyên lại cười:
- Nhưng ngươi cũng không đuổi ta đi?
Mặc Cửu Tinh nói:
- Ta không cần.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Không cần?
Mặc Cửu Tinh nói:
- Lúc cần đi thì ngươi phải đi.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Lúc nào mới là lúc cần?
- Lúc tìm được Cô Phong?
Đôi mắt Diệp Khải Nguyên sáng lên liền truy vấn:
- Ngươi cũng biết.
Mặc Cửu Tinh không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Ngươi nhất định cho rằng Lữ Địch là Cô Phong?
Diệp Khải Nguyên không thể phủ nhận gượng cười nói:
- Vì y đích xác là kẻ cao đạo kiêu ngạo.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Bây giờ ngươi đã có thể xác định y không phải là Cô Phong?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Cô Phong đã bị thương, Lữ Địch lại không.
Chàng đã nhìn kỹ, vết thương duy nhất trên người Lữ Địch chính là vết thương do Mặc Cửu Tinh gây ra.
Mặc Cửu Tinh nói:
.
- Ngươi có thể xác định Cô Phong đã bị thương?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Có người tận mắt nhìn thấy.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Ai tận mắt nhìn thấy?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Một người mà ta tuyệt đối tin tưởng.
Mặc Cửu Tinh cười nhạt:
- Người mà ngươi tin tưởng cũng không ít.
Diệp Khải Nguyên than thở:
- Ta cũng biết đây là một tai bệnh của ta, chỉ tiếc là ta sửa chữa không được.
Mặc Cửu Tinh không nói thêm.
Chiếc mũ cỏ tuy là đã bị cắt nát, nhưng vẫn còn vừa vặn che kín khuôn mặt của y, không ai nhìn thấy vẻ mặt của y được cả.
Có lẽ trên mặt đó vốn không có xúc cảm.
Diệp Khải Nguyên nhịn không được hỏi:
- Tại sao ngươi vẫn đội chiếc mũ cỏ đó?
Mặc Cửu Tinh nói:
- Vì bên ngoài có chó đang sủa.
Diệp Khải Nguyên ngơ ngác:
- Bên ngoài có chó sủa, có quan hệ gì với ngươi đội mũ chứ?
Mặc Cửu Tinh lạnh lùng nói:
- Ta đội hay không đội mũ thì có quan hệ gì với ngươi chứ?
Diệp Khải Nguyên cười.
Chàng đột nhiên phát hiện ra người này tuy trầm mặc ít lời, kỳ thật lại là người rất biết nói chuyện, lời nói ra thường có thể ngay lập tức bịt miệng chặn họng kẻ khác, khiến người không những không cách gì biện luận cũng không có cách gì hỏi tiếp được nữa.
Nhưng Diệp Khải Nguyên vẫn có lời muốn hỏi, hơn nữa không hỏi không được.
Mặc Cửu Tinh treo một sợi dây dài trên cây đinh, nằm lên sợi dây đó hơn nữa dường như còn tỏ ra rất là thoải mái.
Khi y ngủ vẫn đội chiếc mũ cỏ đó.
Trong thiền phòng ngày chiếc ghế cũng không có, Diệp Khải Nguyên đành phải đứng bắt chuyện:
- Nghe nói Thanh Thành là một trong ba mươi sáu động thiên của đạo gia, động thiên phúc địa phong vật tuyệt mỹ.
Mặc Cửu Tinh không thèm để ý đến.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nơi mà các ngươi ẩn cư đó nhất định phải là một thế ngoại đào nguyên nhưng không biết ta có dĩêm phúc đi xem được hay không?
Mặc Cửu Tinh vẫn không thèm để ý đến.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nơi đó nghe nói xưa nay không có ngoại nhân đi đến, các ngươi cũng không cùng người lạ lai vãng, nhưng ngươi vừa xuất sơn liền tìm thấy Đa Nhĩ Giáp, bản lãnh của ngươi quả thật không nhỏ.
Mặc Cửu Tinh đã nhắm mắt lại tựa như đã ngủ thiếp đi.
Diệp Khải Nguyên vẫn không nản, lại hỏi:
- Ngươi làm sao biết Đa Nhĩ Giáp là Lữ Địch, ngươi làm sao tìm được y?
Mặc Cửu Tinh đột nhiên trở người, từ trên dây nhảy xuống bước dài ra ngoài.
Diệp Khải Nguyên đương nhiên cũng đi theo phía sau nói:
- Ngươi muốn đi đâu?
Mặc Cửu Tinh nói:
- Đi tìm một thứ.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Đi tìm cái gì? Có phải đi tìm bố Đạt Lạp hay không? ngươi có thể tìm được y sao?
Mặc Cửu Tinh nói:
- Cái mà ta tìm, nếu ngươi muốn ta có thể chia một nữa cho ngươi.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi muốn đi tìm ở đâu?
Mặc Cửu Tinh nói:
- Chính ở đây.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nơi đây có gì mà tìm chứ?
Mặc Cửu Tinh không nói thêm nữa, từ ở trên người lấy ra một cái bình gỗ, trong bình đựng bột vụn nhưng có sắc vàng sẫm.
Y rắc bột vụn trong bình đó lên mặt đất thành một vòng tròn nhưng lại để một chỗ hở.
Sau đó y đứng ở bên cạnh chờ đợi.
Diệp Khải Nguyên nhìn không hiểu:
- Ngươi làm gì vậy?
Mặc Cửu Tinh nói:
- Ta đang làm cơm.
Diệp Khải Nguyên ngạc nhiên:
- Làm cơm?
Chàng càng không hiểu.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Mọi người đều phải ăn cơm ta cũng là người.
Diệp Khải Nguyên vẫn muốn hỏi thêm, đột nhiên nhìn thấy trong sân xuất hiện một ánh đèn, một hoà thượng ốm ốm cao cao, tay trái xách một cái đèn lồng, tay phải bưng một mâm gỗ từ mặt trước đi vào trong sân, vẻ mặt ba phần sợ hãi, ba phần do dự, muốn bước tới nhưng lại không dám.
Hòa thượng này chính là Khổ Trúc.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Ngươi đến để làm gì?
Khổ Trúc nói:
- Ta mang đồ lại.
Mặc Cửu Tinh hỏi:
- Đồ gì?
Khổ Trúc nâng cái mâm gỗ lên nói:
- Thi thể ta đã thu liệm, đây là những món đồ mà ta tìm thấy từ trên thân thể bọn họ đều ở đây cả.
Mặc Cửu Tinh nói.
- Hoà thượng nhà ngươi vẫn còn trung thực.
Khổ Trúc cười khổ nói:
- Hòa thượng tuy có lúc cũng tham của, nhưng cũng không đến nỗi nuốt cả đồ của ngươi chết.
Y bước tới đặt cái mâm gỗ xuống rồi lập tức lẫn đi.
Hoà thượng vốn sợ phiền nhiễu càng không muốn xen vào chuyện người khác.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Xem ra một người chỉ cần làm hòa thượng muốn không trung thực cũng không được.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Vì vậy ngươi cũng nên làm hòa thượng, làm hòa thượng ngươi ít nhất có thể sống sót được lâu.
Trên cái mâm có thanh đao cong, một miếng ngọc bài, bảy tám viên minh châu còn có một phong thư đã mở.
Trên ngọc bài quả nhiên khắc một cây quyền trượng. Đại thiên vương của ma giáo trên thân của mỗi người đều có một miếng ngọc bài như vậy.
Nhưng những món này không kỳ lại cái kỳ lạ là phong thư.
Thư được viết bằng máu chỉ có mười mấy chữ.
“Sơ tam chính ngọ nhập Trường An, hội vu Diên Bình Môn thỉnh tương tin”.
Bên dưới không ký tên mà họa một tòa núi.
Cô Phong.
Diệp Khải Nguyên thở dài nói:
- Bức thơ này nhất định là do Cô Phong viết cho Đa Nhĩ Giáp, muốn Đa Nhĩ Giáp đến Diên Bình Môn đợi y.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Sơ tam chính là ngày mai.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngày mai y thật đến chứ ?
Mặc Cửu Tinh nói:
- Đương nhiên sẽ đến, y không biết Đa Nhĩ Giáp đã chết.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Bây giờ y đang ở đâu? Nơi đó lẽ nào không có bút mực? Tại sao y lại muốn dùng máu để viết thư ?
Mặc Cửu Tinh nói:
- Dùng máu để viết thông thường chỉ có hai ý.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Hai ý gì?
Mặc Cửu Tinh nói:
- Một ý là tuyệt bút lúc lâm nguy, một ý là biểu thị tình huống nguy cấp nghiêm trọng.
Diệp Khải Nguyên đột nhiên cười:
- Có lẽ điều này chẳng qua vì y đã bị thương, vốn có sẵn máu chảy ra.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Người trong ma giáo viết huyết thư thông thường không dùng máu chính mình.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi cho rằng phong thư này là thật sao?
Mặc Cửu Tinh nói:
- Tuyệt đối không giả.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi sao lại có thể xác định như vậy?
Mặc Cửu Tinh lại ngậm miệng không nói gì.
Đúng vào lúc này trong rừng trúc đột nhiên vang lên một loạt âm thanh kỳ dị.
Một loại âm thanh không thể hình dung, bất khả tư nghị.
Vô luận ai nghe thấy âm thanh này đều nhất định sẽ nổi da gà, thậm chí muốn buồn nôn.
Chuyện mà Diệp Khải Nguyên nhìn thấy còn đáng sợ hơn cả âm thanh này.
Chàng đột nhiên nhìn thấy không biết cơ man nào là độc xà, thạch sùng rết lớn nhỏ đang chuyển động từ trong rừng trúc bò ra, bò vào cái vòng tròn mà Mặc Cửu Tinh đã dùng bột vụn rải thành.
Diệp Khải Nguyên cảm thấy dạ dày co thắt lại, miễn cưỡng nhẫn nại nói:
- Đây là bữa cơm tối của ngươi à?
Mặc Cửu Tinh gật gật đầu lẩm bẩm:
- Một mình ta ăn thì đã đủ rồi hai người ăn thì vẫn còn thiếu một chút.
Diệp Khải Nguyên kinh hãi:
- Hai người ăn ư? Còn có ai sắp đến nữa?
Mặc Cửu Tinh thản nhiên:
- Không có ai khác, ta xưa nay rất ít khi mời khách.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Lúc này ngươi chỉ có một mình.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Ngươi không phải là người sao?
Diệp Khải Nguyên hít mạnh một hơi gượng cười:
- Món ngon như vậy tốt hơn nên để cho một mình ngươi hưởng thụ ta không dám nhận.
Mặc Cửu Tinh lạnh lùng:
- Ngươi không chịu thưởng quan sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta …ta…còn có hẹn, ta phải ra bên ngoài ăn cơm, ăn xong ta sẽ quay lại.
Chưa dứt lời chàng đã lẩn nhanh ra ngoài.
Cả đời chàng xưa nay chưa bao giờ bị người khác hâm dọa phải trốn chạy cả, nhưng bây giờ phải đào thoát còn nhanh hơn cả một con thỏ bị trúng tên.
Mặc Cửu Tinh đột nhiên bật cười ha hả nói:
- Ngươi nếu ở bên ngoài ăn không no, thì có thể quay lại ăn thêm chút ít, ta có thể để dành lại cho ngươi hai con rết béo nhất.
Diệp Khải Nguyên đã vọt tường đi ra, không dám quay đầu lại nhìn.
Đây là lần đầu tiên chàng nghe thấy tiếng cười của Mặc Cửu Tinh, cũng là lần cuối cùng.
Quầy hàng ăn này rất nhỏ, nhưng rất sạch sẽ.
Bây giờ đã quá lúc ăn cơm tối ngoại trừ chàng ra, trong quầy hàng ăn đã không còn khách nhân nào khác.
Diệp Khải Nguyên gọi hai món ăn một hủ rượu.
Chàng vốn không muốn uống rượu.
Tửu nhập sầu tràn, hóa tác tương tư lệ.
Có lẽ chỉ cần một ly rượu có thể dẫn đến chuyện thương tâm của chàng.
Lúc này không phải là lúc thương tâm, cho dù chàng muốn thương tâm cũng phải đợi sau khi chuyện này đã qua đi.
Chỉ tiếc là một người càng muốn khống chế chính mình, lúc không muốn uống rượu lại càng nhịn không được muốn uống hai ly.
- Ta chỉ uống hai ly.
Chàng trong lòng tự cảnh cáo chính mình tuyệt đối không thể uống nhiều đêm vẫn còn rất dài, ngày mai nhất định là một ngày rất gian khổ.
Nhưng sau khi uống hai ly rượu chàng liền cảm thấy trên thế gian này có rất nhiều chuyện không nghiêm trọng như chàng vừa nghĩ như thế.
Vì vậy chàng lại uống thêm hai ly.
Chàng đột nhiên nghĩ tới Đinh Linh Lâm.
Đinh Linh Lâm nếu ở đây nhất định sẽ theo chàng uống hai ly.
Bọn họ thường ngồi ở trong cái quán nhỏ như vậy, uống hai ly rượu bóc vài hạt đậu phộng trãi qua một buổi tối thanh bình.
Lúc đó chàng thường cảm thấy cuộc sống này quá đơn điệu, quá bình lặng, nhưng bây giờ thì chàng biết mình đã lầm.
Bây giờ chàng mới biết, bình lặng chính là hạnh phúc.
Con người tại sao lại thường muốn đợi đến lúc hạnh phúc đã mất đi mới có thể hiểu rõ thực sự hạnh phúc là gì?
Gió rất lạnh, rất lạnh.
Đêm cũng rất lạnh.
Trong đêm đông rét lạnh như vậy một lãnh tử tịch mặc làm sao có thể trái tim không chua xót?
Tịch mặc, một sự tịch mặc như lưỡi dao.
Đối với một con người hạnh phúc mà nói, tịch mặc không có gì đáng sợ, có lúc thậm chí lại là một loại hưởng thụ.
Nhưng đợi đến lúc hạnh phúc đã mất đi thì sẽ hiểu rõ tịch mặc là một chuyện đáng sợ như thế nào.
Có lúc thậm chí nó còn sắc lạnh hơn cả lưỡi dao nó có thể ngay lập tức đâm sâu vào nơi thâm sâu tận đáy tim.
Trái tim của Diệp Khải Nguyên đang đau nhói.
Nếu không phải bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết, thì chàng nhất định sẽ cảm thấy chua xót.
Chàng đã không cách gì khống chế chính mình.
Nhưng đúng lúc chàng lần thứ bảy nâng ly lên trong gió lạnh đột nhiên vang lên một tiếng thảm thiết.
Tiếng kêu từ phía Thập Phương Trúc Lâm tự truyền lại.
Quầy hàng này chính ở phía sau Trúc Lâm Tự.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân hình Diệp Khải Nguyên như mũi tên bắn đi.
Sau đó chàng nhìn thấy hai người.
Hai người chết giống như chiếc bao dây vắt ở trên bức tường thấp ở bên ngoài thiền viện, trường bào thêu hoa, mặt nạ đồng xanh, chính là thân ngoại hóa thân của Đa Nhĩ Giáp.
Diệp Khải Nguyên buông tiếng thở dài.
Chàng không phải là người không biết thông cảm, nhưng đối với cái chết của hai người này chàng thật sự không thông cảm lắm.
Bọn họ đã bỏ đi xa rồi tại sao lại còn quay về tìm cái chết?
Bọn họ đã muốn quay lại, Mặc Cửu Tinh đương nhiên sẽ không để cho bọn họ sống sót đi được.
Điều này cũng không đáng để ngạc nhiên.
Diệp Khải Nguyên chẳng qua chỉ thở dài mà thôi, đến lúc chàng nhìn thấy Mặc Cửu Tinh, mới thật sự ngạc nhiên.
Chàng thật sự không ngờ Mặc Cửu Tinh cũng đã là người chết.
Mặc Cửu Tinh ngã ở trong sân, toàn thân đã méo mó co rút.
Diệp Khải Nguyên ngẩn người ra.
Chàng biết hai kẻ trên đầu tường chết là do tay Mặc Cửu Tinh, nhưng chàng không nghĩ ra Mặc Cửu Tinh chết như thế nào.
Chàng đã nhìn thấy võ công Mặc Cửu Tinh.
Một người nếu đã có thể luyện võ công của mình đạt đến mức thu phong tự ý, người khác muốn giết y thì không dễ dàng gì.
Huống hồ sự trầm tĩnh của Mặc Cửu Tinh cũng rất ít người có thể so được với y.
Ai giết y? ai có thể giết y?
Diệp Khải Nguyên cúi người xuống.
Chiếc mũ cỏ vẫn còn nằm trên đầu Mặc Cửu Tinh, nhưng bây giờ y không thể cự tuyệt người khác gỡ nón xuống.
Diệp Khải Nguyên gỡ chiếc mũ cỏ xuống nhìn thấy khuôn mặt y xanh tái đã méo mó biến dạng.
Y đã trúng độc mà chết.
Ai hạ độc thủ?
Diệp Khải Nguyên đứng yên bất động gió lạnh cắt như dao, từng đợt từng đợt quất vào mặt chàng.
Chàng cuối cùng hiểu rõ Mặc Cửu Tinh chết như thế nào.
Nhưng chàng vẫn không hiểu rõ, Mặc Cửu Tinh tại sao thường muốn mang chiếc mũ cỏ này trên đầu.
Chiếc mũ cỏ này không có điểm gì đặc biệt cả.
Khuôn mặt của Mặc Cửu Tinh, không có chỗ nào mà Diệp Khải Nguyên không nhìn thấy được.
Ngoài trừ các chấm trên mặt, y cũng là một con người rất bình thường chẳng qua già nua hơn so với sự tưởng tượng của Diệp Khải Nguyên.
Một con người rất bình thường một chiếc mũ cỏ rất bình thường, lẽ nào trong đó còn có bí mật gì đó không bình thường?
Diệp Khải Nguyên chậm rãi đặt chiếc mũ cỏ xuống che lấy khuôn mặt của Mặc Cửu Tinh gượng cười nói:
-Tại sao ngươi không ăn thịt bò như người khác? Ít ra thịt bò cũng không đến nỗi độc chết người.
Thi thể của Mặc Cửu Tinh cũng được thu liếm.
Khổ Trúc chắp hai tay, thở dài lẩm bẩm:
- Thiên hữu bất trác phong vân, nhân hữu đán tịch họa phúc, ngã phật từ bi, A di đà Phật.
Miệng tuy đang niệm Phật hiệu nhưng vẻ mặt hoàn toàn không có chút bi thương nào.
Đối với cái chết của Mặc Cửu Tinh, Khô Trúc rõ ràng không quá thông cảm.
Diệp Khải Nguyên cười cười:
- Người xuất gia không nên vui mừng trước tai họa của người khác.
Khổ Trúc nói:
- Ai vui mừng trước tai họa của người khác.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi.
Khổ Trúc nói:
- Người xuất gia phải có đức hiếu sinh, nhưng y ta đích xác không khó chịu lắm.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Hòa thượng nhà ngươi tuy nói nhiều nhưng lời nói đều trung thực cả.
Khổ Trúc thở dài:
- Nói thật ra, nếu không phải vì ta có tật nói nhiều thì bây giờ ta đã sớm làm chủ trì Đại Tướng Quốc tự.
Diệp Khải Nguyên bật cười, chàng không những cảm thấy hòa thựơng này bất tục mà còn rất lý thú.
Khổ Trúc lại bắt đầu niệm kinh siêu độ vong hồn Mặc Cửu Tinh.
Diệp Khải Nguyên không nhịn được ngắt giọng kinh nói:
- Ở đây là pháp sự chỉ có một mình ngươi thôi hay sao?
Khổ Trúc nói:
- Những hòa thượng khác đã đi ngủ hết rồi, nơi đây tuy là đại tự nhưng người đến làm pháp sự không nhiều, các thí chủ đến đây đại đa số đều đến để ăn chay, ngắm phong cảnh.
Đoạn thở dài nói:
- Nói thật, nơi này rõ là giống quán ăn quán trọ vậy.
Đây rõ ràng là những lời nói trung thực.
Diệp Khải Nguyên lại cười cười đột nhiên hỏi:
- Ngươi có biết tại sao y chết không?
Khổ Trúc lắc đầu.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Chính vì ngươi quá nhiều lời vì vậy y mới chết.
Khổ Trúc biến sắc, miễn cưỡng cười nói:
- Thí chủ nhất định là đang nói đùa.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta xưa nay không nói đùa trước mặt người chết.
Khổ Trúc nói:
- Thí chủ lẽ nào không thấy y bị độc tử?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi nhìn ra à?
Khổ Trúc nói:
- Rắn ở đây đa số đều độc, huống hồ còn có rất bò cạp.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Có những người bẩm sinh có thể ăn ngũ độc là bò cạp, rắn rết, thạch sùng, cóc và độc xà.
Khổ Trúc nói:
- Nhưng ngoài trừ những độc trùng mà y tự bắt đó, y không ăn gì khác.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Những độc trùng đó là do chính y bắt, làm sao có thể y bị trúng độc được?
Khổ Trúc ngơ ngác lẩm bẩm:
- Xem ra chuyện này đích xác có điểm kỳ quái.
Diệp Khải Nguyên lại cười nói:
- Thật ra chuyện này không có gì kỳ quái cả.
Khổ Trúc không hiểu.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Y đích xác là bị trúng độc của những độc trùng đó, đã bị người khác bỏ độc dược mà y không chịu nổi.
Khổ Trúc ngạc nhiên:
- Ai bỏ độc dược?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Hai kẻ chết ở trên đầu tường đó.
Khổ Trúc thở dài nói:
- Điều đó cùng với tật nhiều lời của ta có quan hệ gì chứ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Có quan hệ.
Khổ Trúc thốt lên:
- Thế sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nếu không phải là ngươi nhiều lời, người khác làm sao biết món y ăn là ngũ độc?
Diệp Khải Nguyên nói tiếp:
- Kẻ bỏ độc muốn xem y đã bị trúng độc chết chưa, không ngờ trước lúc sắp chết y vẫn có thể giết chết bọn chúng báo thù.
Cách giải thích này rất hợp tình hợp lý.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Loại người giống như y bất luận ai có lỗi với y, cho dù y sống chết đều nhất định không tha.
Khổ Trúc lẩm bẩm:
- Lúc sống là hung thần chết nhất định là ác quỷ.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì vậy ngươi nhất thiết phải cẩn thận.
Khổ Trúc biếc sắc nói:
- Ta …ta cẩn thận gì chứ?
Diệp Khải Nguyên nhìn trừng trừng Khổ Trúc chậm rãi nói:
- Cẩn thận y đột nhiên từ trong quan tài nhảy ra, cắt cái lưỡi của ngươi, để ngươi sau này đừng bao giờ nhiều chuyện nữa.
Khổ Trúc biến sắc trông rất thảm hại chợt nói:
- Đầu của ta nhức quá ta phải đi ngủ thôi.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi không thể đi.
Khổ Trúc ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nếu ngươi đi ai siêu độ vong hồn của y?
Khổ Trúc nói:
- Y không cần người khác siêu độ, hạng người này dù sao nhất định cũng phải xuống địa ngục.
Ánh sao lấp lánh, trong đại điện bao trùm một bầu không khí u ám bí hiểm. Trong bóng tối phảng phất có ác quỷ chết oan, đang đợi cắt lưỡi người khác, Khổ Trúc không dám nấn ná chần chừ một giây phút nào nữa, ngay cả cái chày gỗ dùng để gõ mõ cũng không kịp đặt xuống, quay đầu bỏ chạy, lúc chạy qua bật cửa cơ hồ như bị vấp muốn lộn một vòng.
Diệp Khải Nguyên nhìn thấy y bỏ chạy đi, trong ánh mắt đột nhiên lộ ra vẻ khác lạ, người xuất gia vốn không nên sợ quỷ, trừ phi y gây ra chuyện sai quấy. Y đã gây ra hcuyện sai quấy gì? Y thật sợ quỷ, hay sợ điều khác?
Năm cỗ quan tài mới nguyên đang bày ngay ngắn trong đại điện.
Diệp Khải Nguyên vẫn còn chưa đi. Chàng không sợ quỷ, chàng không làm chuyện sai quấy.
Chàng đứng trong giá lạnh, nhìn năm cỗ quan tài đó thầm nói:
- Trong chùa này tuy rất ít người làm pháp sự, quan tài có sẵn lại không ít, lẽ nào những hòa thượng ở đây đều biết tiên tri, đã sớm biết tối nay sẽ chết rất nhiều người.
Giọng chàng rất nhỏ, vì chàng biết những vấn đề này không ai có thể trả lời, chàng vốn nói cho chính mình nghe, đúng vào lúc này Khổ Trúc đột nhiên từ bên ngoài xông vào, há hốc miệng, thè lưỡi ra, dường như muốn kêu lên, nhưng kêu không ra tiếng. Diệp Khải Nguyên đột nhiên phát hiện Khổ Trúc không những đã biến sắc mặt, màu sắc của lưỡi cũng thay đổi, trở nên dường như muốn nói gì đó với Diệp Khải Nguyên, nhưng nói không ra lời.
Diệp Khải Nguyên lao tới, mới phát hiện trên lưỡi y có hai vết răng hai vết răng của độc xà.
Lưỡi của y ở trong miệng độc xà làm sao có thể cắn vào lưỡi của y chứ? Hẳn là ở đây thực sự đã có ác quỷ muốn bịt miệng y lại.
Khổ Trúc đột nhiên nói ra một chữ:
- Đao!
- Ngươi muốn ta dùng đao cắt lưỡi của ngươi à?
Câu này vừa nói ra Diệp Khải Nguyên cũng không khỏi cảm thấy rùng mình.
Nhìn thấy cái lưỡi của y phù lớn, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, y đột nhiên dụng toàn thân lực chỉ cắn một cái một đoạn lưỡi bị y tự cắn đứt lia, máu vọt ra, đen sẫm.
Và cuối cùng cũng phát ra một âm thanh thảm thiết. Khi tiếng thét vừa dứt y cũng ngã gục xuống, trước lúc lâm tử y vẫn còn đang cầm cái lưỡi của mình.
Hòa thượng nhiều chuyện này vô luận sống hay chết đều đã không thể nhiều lời được nữa.
Gió càng lạnh.
Diệp Khải Nguyên nghênh gió đi ra, mồ hôi lạnh trên thân người bị gió thổi giống như những hạt băng.
Chàng thật sự không dám nán lại trong đại điện đó nữa.
Chàng không sợ quỷ.
Nhưng trong đại điện đó dường như ẩn tàng một vài chuyện còn đáng sợ hơn cả quỷ nữa.
Từ nơi xa vang lại tiếng trống canh.
Đã qua canh ba.
Trong cái thành thị cổ xưa này, các ngọn đèn đã tắt hết cho dù đi đâu cũng là một màn đêm tối đen.
Nếu đang là mùa hạ có thể tìm ra một hai chỗ uống rượu ăn cơm khuya.
Chỉ tiếc bây giờ vẫn là mùa xuân.
Có lẽ vì bây giờ tuyệt đối tìm không được nơi uống rượu vì vậy Diệp Khải Nguyên đột nhiên cảm thấy rất muốn uống vài ly.
Chàng thở dài, đi ra khỏi ngõ hẻm thật sư không biết nên đi đâu tối nay, thậm chí ngay chỗ ngủ chàng cũng không có.
Đúng vào lúc này đột nhiên nghe có tiếng người cười nói:
- Ta biết một nơi vẫn còn rượu uống, ngươi có đi theo ta hay không.
Tuy có ánh sao trong ngõ hẻm vẫn còn rất tối, một người ống tay áo lớn lất phất, đang đi ở phía trước.
Diệp Khải Nguyên đi theo phúa sau.
Người đi phía trước không quay đầu lại.
Diệp Khải Nguyên không hỏi cũng không vội đuổi kịp lên.
Người phía trước đi không nhanh như đối với hẻm phố ở đây tỏ ra rất quen thuộc.
Diệp Khải Nguyên đi theo người đó bảy tám lần quẹo, cơ hồ không cách gì phân biệt được phương hướng thì thấy phía trước một bức tường cao, đình viện bên trong phảng phất rất sâu, ống tay áo người này phất một cái, nhẹ nhàng vượt qua bức tường cao.
Người này không những khinh công cực cao, thân pháp cũng cực mỹ diệu. Diệp Khải Nguyên rất ít thấy được ai có khinh công cao như vậy.
Bên trong tường là một màn tối đen, trong gió lạnh thoang thoảng một mùi hương thấm vào gan ruột.
Dưới ánh sao mập mờ khắp nơi hiện lên toàn hoa mai.
Diệp Khải Nguyên vượt tường theo vào mới phát hiện đây chính là Lãnh Hương viên chàng đã đến lúc mới tới Trường An.
Sau khi trãi qua cuộc ác chiến dữ dội lần đó, trong khu vườn đệ nhất danh của Trường An năm xưa đã trở nên hoang vu không một bóng người.
Ngay ánh đèn cũng không có chỉ có gió lạnh thổi vào những cành mai, phát ra từng loại âm thanh giống như than thở vậy.
Ai đang than thở, than thở vì ai?
Có phải đây là những oan hồn khuất tử ở đây?
Lãnh Hương viên, đừơng nhỏ ngoằn ngoèo, u ám tối tăm.
Người phía trước đối với địa thế nơi đây cơ hồ rất là thông thuộc, Diệp Khải Nguyên lại bảy tám lần quẹo theo người đó, đi xuyên qua một cánh cổng vào một cái sân nhỏ.
Trong sân không có người, không có ánh đèn, không có âm thanh.
Cửa không khóa.
Người này bước tới đẩy cửa mở ra rồi tránh sang bên nói:
- Mời vào.
Diệp Khải Nguyên không bước vào.
Người này nói:
- Ngươi không vào sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tại sao ta phải vào?
Người này nói:
- Bên trong có người đang đợi ngươi.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ai?
Người này nói:
- Ngươi bước vào xem thì biết ngay.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi không vào sao?
Người này nói:
- Người mà mọi người đợi là ngươi chứ không phải ta.
Giọng nói người này rất kỳ quái trên mặt đeo một cái khăn lụa cùng màu với y phục.
Diệp Khải Nguyên nhìn chăm chú y đột nhiên cười nói:
- Ngươi rõ ràng biết ta có thể nhận ra ngươi, tại sao lại không chịu nhìn ta?
Người này phảng phất bối rối lạc giọng nói:
- Ngươi .ngươi nhận ra ta sao?
Diệp Khải Nguyên thở dài nói:
- Ta nếu không nhận ra thì không những là kẻ mù mà còn là kẻ đần.
Người này gục đầu xuống hỏi nhỏ:
- Tại sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi không biết hay sao?
Giọng nói người này càng nhỏ hơn nữa:
- Có phải vì trong lòng ngươi đã có ta?
Diệp Khải Nguyên không trả lời ánh mắt đột nhiên trở nên khác lạ.
Vô luận sự biểu lộ tình cảm này có ý nghĩa gì, ít ra cũng không phải là phủ nhận.
Người này cuối cùng ngẩng đầu lên, cởi bỏ cái khăn lụa trên mặt, ánh sao rọi chiếu lên khuôn mặt nàng.
Đêm khuya tĩnh lặng như vậy, ánh sao bàng bạc như vậy, khuôn mặt nàng xem ra mỹ lệ như tiên nữ trên tiên giới, tinh anh như hoa mai.
Đôi mắt của nàng càng đẹp, nhưng lại phảng phất vẻ u oán và cảm thương không bộc lộ ra được.
Nàng chăm chú nhìn Diệp Khải Nguyên nhẹ nhàng nói:
- Ta đích xác phải biết chàng có thể nhận ra ta, tại vì chàng cho dù có hóa thành tro bụi ta cũng nhận ra chàng.
Giọng nói nàng thật êm dịu giống như làn gió nhẹ thổi qua mặt đất tối mùa xuân.
Đôi mắt mỹ lệ như vậy, giọng nói mỹ lệ như vậy, ngoại trừ Thượng Quan Tiểu Tiên ra thì còn có ai nữa?
Diệp Khải Nguyên cũng chăm chú nhìn nàng nói:
- Nhưng ngươi lại hy vọng ta không nhận ra ngươi sao?
Thượng Quan Tiểu Tiên gật đầu.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
- Tại sao?
Tiểu Tiên do dự rồi nói:
- Chàng bước vào xem thì biết ngay tại sao.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi không vào sao?
Tiểu Tiên nói:
- Ta có thể chờ đợi ở bên ngoài.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tại sao ngươi muốn chờ đợi ở bên ngoài?
Tiểu Tiên cười cười:
- Tại vì sau khi chàng vào rồi nhất định sẽ muốn ta chờ đợi ở bên ngoài.
Nụ cười của nàng đầy vẻ bí mật nhưng lại rất thê lương.
Nàng quả thật là một nữ nhân bí mật, luôn luôn gây ra những chuyện khiến người khác không ngờ được.
Diệp Khải Nguyên không hỏi thêm nữa.
Vì chàng hiểu Tiểu Tiên chuyện mà nàng đã không chịu nói vô luận là ai cũng không thể hỏi ra được.
Cửa mở bị gió thổi vang lên tiếng “két két”.
Diệp Khải Nguyên cuối cùng bước vào đi vào trong bóng tối ….
Bên ngoài vẫn còn ánh sao trong phòng lại tối mịt.
Diệp Khải Nguyên không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy những tiếng thở rất nhẹ, rất nhẹ.
Trong phòng quả nhiên có người:
- Ai thế?
Không có ai trả lời ngay tiếng hít thở tựa như cũng đã dừng lại.
Người này đã dợi Diệp Khải Nguyên ở trong phòng, tại sao lại không chịu trả lời Diệp Khải Nguyên?
Lẽ nào đây lại là âm mưu của Tiểu Tiên, lẽ nào nơi đây lại là một cạm bẫy?
Nếu không thì lúc Tiểu Tiên dẫn Diệp Khải Nguyên đến, tại không không chịu dùng chân diện mục để tương kiến chàng?
Giả như là người khác, có lẽ đã sớm thoái lui ra ngoài.
Nhưng Diệp Khải Nguyên không như vậy.
Trong lòng chàng đột nhiên có một cảm giác khác lạ mà ngay chính chàng cũng không cách gì giải thích được.
Một đợt gió thổi qua, “rầm” một tiếng cửa đột nhiên đóng lại.
Bây giờ cho dù chàng muốn đi cũng không cách gì đi được.
Trong phòng càng tối tăm hơn, chính xác là có duỗi tay cũng không nhìn thấy năm ngón tay, nhưng tiếng hít thở đó lại vang lên.
Tiếng hít thở vốn ở trước mặt nay đã lùi vào góc phòng.
Tại sao người đó phải lùi lại?
Có phải là vì cũng đang sợ hãi?
Diệp Khải Nguyên bình tĩnh nói:
- Bât kể ngươi là ai, ngươi đã đợi ta, thì phải biết ta là ai.
Không có tiếng trả lời.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta không phải là kẻ hung ác, vì vậy ngươi không cần sợ ta.
Chàng vừa nói vừa bước tới.
Chàng bước đi rất chậm.
Đột nhiên một luồng gió lạnh thổi ngay vào mặt chàng.
Chàng chẳng nhìn thấy gì cả nhưng chàng có thể cảm giác được rằng chỉ có đao phong mới lạnh như vậy.
Cây đao này chàng lại không nhìn thấy.
Đao không thể nhìn thấy mới là đao sát nhân.
Người này là ai, sao lại muốn giết chàng?
Đao phong không những lạnh mà còn rất nhanh.
Diệp Khải Nguyên vừa né người liền nhanh như điện chớp xuất thủ khấu chặt tay người này.
Tay lạnh như băng.
Bàn tay này tất nhiên chàng không nhìn thấy, nhưng chàng cũng có thể cảm giác được nên mới có thể chụp trúng.
Cao thủ võ lâm chân chính đều có một loại trực giác kỳ lạ, không cách gì giải thích, giống như bản năng của dã thú vậy.
Tay của người này đang run lên, nhưng vẫn không chịu mở miệng.
Tay của Diệp Khải Nguyên cũng đột nhiên run lên vì chàng đã lờ mờ đoán ra người này là ai.
Chàng ngửi thấy mùi hương trên cơ thể người này.
Mỗi người đều có một mùi vị đặc thù của bản thân mình, mùi của người này chàng mãi mãi không bao giờ quên.
Đến chết cũng sẽ không quên.
Chính trong nháy mắt này, người này đã vùng thoát khỏi tay của Diệp Khải Nguyên lui vào trong góc phòng.
Lần này Diệp Khải Nguyên không bức ép tới nữa, sự thật toàn thân chàng đều cứng đờ như một khúc gỗ.
Chàng không ngờ người này lại ở đây, càng không ngờ người này lại giết chàng.
Mồ hôi lạnh đã bắt đầu chảy ròng ròng trên trán chàng.
- Ta là Tiểu Diệp.
Chàng cố gắng khống chế bản thân mình:
- Lẽ nào ngươi không nghe ra giọng nói của ta.
Vẫn không có hồi đáp, tiếng hít thở càng gấp vội hơn, phảng phất ngập tràn vẻ sợ hãi.
Diệp Khải Nguyên cắn chặt răng, không những không đi tới trước mà còn từng bước lùi ra sau, lùi đến cửa đột nhiên quay người kéo mạnh cửa ra.
Cửa vừa kéo liền bật mở ra.
Chàng lao ra ngoài, thật sự Thượng Quan Tiểu Tiên vẫn còn đợi ở trong sân.
Nhìn thấy sắc mặt Diệp Khải Nguyên, đôi mắt Tiểu Tiên tràn đầy vẻ cảm thông và quan tâm bước tới hỏi:
- Chàng đã biết kẻ trong phòng là ai chưa?
Diệp Khải Nguyên gật đầu, siết chặt hai tay nói:
- Tại sao ngươi không đốt đèn lên?
Tiểu Tiên nói:
- Ta lại không ở trong phòng.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi không có mồi lửa sao?
Tiểu Tiên nói:
- Ta có.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Có sao vừa rồi không đưa cho ta?
Tiểu Tiên không trả lời chỉ lẳng lặng đưa mồi lửa cho Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên lại lập tức vòng vào trong phòng, đốt sáng mồi lửa lên.
Một người đang đứng đờ đẫn ở góc phòng, chính xác là Đinh Linh Lâm.
Diệp Khải Nguyên cuối cùng đã nhìn thấy nàng, cuối cùng đã tìm thấy nàng.
Không ai khác có thể hình dung được cảm giác lúc này của chàng, cũng không ai có thể tưởng tượng được.
Nhưng Đinh Linh Lâm lại đột nhiên cuồng điên kêu lớn lên, chỉ vào trong mồi lửa ở tay chàng thét lên:
- Lửa! Lửa!
Nhìn thấy ánh sáng ngọn lửa, nàng giống như đột nhiên trở thành một dã thú bị thương đang kinh hoảng. Thân thể nàng co cuộn lại liên tục run rẩy, khuôn mặt mỹ lệ cũng vì sự kinh hãi mà biến dạng không ngừng kêu la:
- Lửa …lửa.
Nàng nhìn thấy ngọn lửa chứ không hình như không nhìn ra Diệp Khải Nguyên.
Ngọn lửa lập tức tắt đi trong phòng lại bao trùm một màn đen tối.
Trong lòng Diệp Khải Nguyên cũng chìm trong sự u tối, một sự tối tăm mờ mịt vô bờ vô bến, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Chàng nhẹ nhàng lui ra bên ngoài, không nói gì trả mồi lửa lại cho Tiểu Tiên.
Tiểu Tiên gượng cười nói:
- Chàng bây giờ chắc đã hiểu rõ tại sao vừa rồi ta không đưa mồi lửa cho chàng chứ?.
Diệp Khải Nguyên không nói gì.
Tiểu Tiên lại than thở:
- Y thị từ trong hầm lửa thoát ra, sự khinh hoàng của y thị qua lớn nhưng …nhưng ta thật không ngờ ngay chàng mà y thị cũng không nhận ra.
Diệp Khải Nguyên lặng lẽ, rất lâu sau mới hỏi:
- Ngươi tìm được nàng ở đâu.
Tiểu Tiên nói:
- Chính ở đây.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tìm thấy lúc nào?
Tiểu Tiên nói:
- Sau khi thoát khỏi lò lửa y thị chắc hẳn đã trốn vào đây, nhưng ta đến tối hôm nay mới tìm được y thị.
Tiểu Tiên cúi đầu xuống, nói tiếp:
- Ta biết chàng nhìn thấy bộ dạng của y thị như vậy nhất định sẽ rất khó chịu.
Nhưng ta không thể không dẫn chàng đến.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ngươi ….
Tiểu Tiên ngắt lời Diệp Khải Nguyên:
- Ta vốn không muốn cho chàng biết ta dẫn chàng lại vì …vì….
Diệp Khải Nguyên gặng hỏi:
- Vì sao?
Tiểu Tiên lại cúi đầu xuống trầm mặc rất lâu rồi buồn bã nói:
- Ta cũng không biết tóm lại là vì sao, có lẽ vì ta không muốn để cho chàng vì cái chuyện này mà cảm kích ta. Có lẽ là vì ta sợ.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Sợ?
Vẻ mặt Tiểu Tiên càng thêm bi thương nói:
- Y thị trở nên như vậy ta cũng có trách nhiệm. Ta sợ chàng trách ta, hận ta …Ta càng sợ sau khi chàng nhìn thấy y thị, sẽ từ đó mà không dòm ngó đến ta nữa.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nhưng ngươi lại vẫn dẫn ta đến.
Tiểu Tiên nói:
- Vì vậy chính ta cũng không biết tóm lại ta đang làm cái gì nữa.
Ánh sao chiếu lên khuôn mặt nàng, những giọt lệ chảy xuống từ đôi mắt nàng. Vô luận ai cũng có thể nhìn thấy tâm trạng nàng mâu thuẫn biết bao, thống khổ biết bao.
Diệp Khải Nguyên lại dường như nhìn không thấy, đột nhiên đi đến giữa sân lộn ba vòng, rồi đứng thẳng lên, đứng rất thẳng. Hít một hơi thật dài, vuốt thẳng y phục.
Lớp tuyết ở trên mặt đất chưa tan. Một cành hoa mai cũng không biết bị ai bẻ gãy rơi ở trên mặt tuyết.
Chàng nhặt lên, ngắt một bông hoa, cắm ở trên vạt áo, say đó quay lại, đột nhiên nhìn Thượng Quan Tiểu Tiên cười nói.
- Ngươi đoán bây giờ ta định làm gì chứ?
Tiểu Tiên ngạc nhiên nhìn Diệp Khải Nguyên ngơ ngác.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta muốn tìm một nơi để ngủ.
Tiểu Tiên ngạc nhiên nói:
- Chàng bây giờ muốn đi ngủ sao?
Diệp Khải Nguyên gật đầu:
- Trưa ngày mai ta còn có chuyện ta nhất định phải dưỡng thần.
Tiểu Tiên nói:
- Chàng …chàng ngủ được sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tại sao ta lại không ngủ được?
Tiểu Tiên nói:
- Nhưng Đinh Linh Lâm ….
Diệp Khải Nguyên nói:
- Bất kể như thế nào bây giờ bọn ta nói chung là đã tìm thấy Đinh Linh Lâm. Mọi chuyện khác đều có thể đợi đến sau rồi hẵn hay.
Tiểu Tiên nói:
- Đinh cô nương như vậy mà chàng còn an tâm được sao?
Diệp Khải Nguyên mỉm cười:
- Có bang chủ Cửu Nguyệt bang ở đây bảo hộ cho Đinh Linh Lâm, ta còn có gì không yên tâm kia chứ?
Tiểu Tiên nhìn chàng dường như xưa nay chưa bao giờ nhìn thấy loại người nào như chàng. Loại người này quả thật hiếm thấy. Vô luận ai gặp chuyện này đều nhất định sẽ rất ảo nảo ưu tư, nhưng Diệp Khải Nguyên lại lộn ba vòng rồi đột nhiên mang toàn bộ ưu tư ném bỏ đi hết.
Tiểu Tiên thở dài gượng cười nói:
- Xem ra cho dù có phiền não lớn như thế nào chàng đều có thể ngay lập tức vất bỏ tất cả.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Trên thế gian này vốn không có chuyện gì đáng để phiền não cả.
Tiểu Tiên than thở:
- Chàng quả thật là người rất có diễm phúc.
Diệp Khải Nguyên không phủ nhận.
Tiểu Tiên nhịn không được hỏi lại.
- Trưa mai chàng có chuyện gì phải làm?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta có một cái hẹn.
Tiểu Tiên nói:
- Hẹn gì?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Cô Phong và Đa Nhĩ Giáp hẹn trưa mai tương kiến ở Diên Bình môn.
Tiểu Tiên chau mày nói:
- Đây là cái hẹn của bọn họ, chàng ….
Diệp Khải Nguyên ngắt lời Tiểu Tiên:
- Bây giờ Đa Nhĩ Giáp đã chết rồi, cái hẹn này trở thành cái hẹn của ta.
Tiểu Tiên nói:
- Chàng muốn thừa cơ hội này tìm ra cô Phong?
Diệp Khải Nguyên thừa nhận.
Tiểu Tiên nói:
- Chính ngọ mỗi ngày người ra vào Diên Bình Môn cũng không biết là có bao nhiêu, chàng làm sao biết được ai là Cô Phong?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta có cách tìm ra.
Tiểu Tiên nói:
- Cách gì?
Diệp Khải Nguyên cười cười:
- Lúc này ngay ta còn chưa biết được, nhưng đến lúc đó ta có thể nghĩ ra.
Chàng mỉm cười nói tiếp:
- Trên thế gian này vốn không có chuyện gì mà không thể giải quyết được đúng không?
Tiểu Tiên đành gượng cười.
Nơi mà có thể ngủ được trong Lãnh Hương viên đương nhiên rất nhiều, Diệp Khải Nguyên thật sự nói đi là đi.
Tiểu Tiên nhìn thấy chàng đi ra nhịn không được kêu lớn:
- Chàng đi ngủ lại muốn ta thay chàng ở đây bảo vệ Đinh cô nương sao?
Diệp Khải Nguyên mỉm cười vẫy vẫy tay đi khuất bóng.
Tiểu Tiên không khỏi thở dài lẩm bẩm:
- Bây giờ ta mới biết tại sao chàng luôn không bao giờ phiền não vì chàng luôn có thể đẩy phiền não của mình cho người khác.
Điều này đích xác là bản lĩnh của Diệp Khải Nguyên, chàng nếu không có bản lĩnh này, bây giờ e rằng đã không thể còn sống sót đến ngày hôm nay.
Mùng ba, buổi sáng ….
Diệp Khải Nguyên bước dài trong viện. Y phục trên người chàng vừa dơ vừa nhàu. Ít ra đã mấy ngày không tắm giặt, đầu tóc chàng rối tung, bông hoa trên vạt áo đã khô rồi.
Chuyện chàng gặp gần đây nếu là người khác đã sớm không còn sống nổi nữa.
Còn chàng khi bước vào trong sân, rõ ràng mặt mày rạng rỡ, tinh thần phấn chấn giống như vừa mới phát tài, lại đậu trạng nguyên. Muốn tìm một người thần khí hơn chàng có lẽ rất khó.
Tiểu Tiên đang tựa người vào cửa sổ, nhìn thấy sắc mặt của Diệp Khải Nguyên, nàng cũng không biết mình phải khóc hay cười nữa.
Diệp Khải Nguyên bước dài tới mỉm cười gật đầu chào.
Tiểu Tiên cắn chặt môi nói:
- Bây giờ dường như đã không còn sớm nữa.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tuy không còn sớm nhưng cũng không quá trễ.
Tiểu Tiên nói:
- Xem ra chắc chàng ngủ say.
Diệp Khải Nguyên cười:
- Ngủ một mạch như người chết.
Tiểu Tiên gượng cười:
- Ta thật sự không ngờ chàng lại có thể ngủ được.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Lúc ta muốn ngủ thì cho dù trời có sập, đất có sụp, ta vẫn có thể ngủ được.
Đinh Linh Lâm cũng đã ngủ rất say, trong tay vẫn nắm chặt cây đao.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
- Đinh Linh Lâm ngủ lúc nào vậy ?
Tiểu Tiên đáp:
- Trời sáng mới ngủ.
Trên bàn có một bát cháo trống không.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Xem ra Đinh Linh Lâm dường như đã ăn chút ít.
Tiểu Tiên nói:
- Aên một bát miến gà, ăn hết mới chịu ngủ.
Nàng gượng cười nói tiếp:
- May mà y thị đã ngủ, còn không thì ta không sao vào cửa được.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
- Tại sao ?
Tiểu Tiên đáp:
- Vô luận ai vừa bước vào thì y thị đều cầm dao muốn giết.
Diệp Khải Nguyên cười:
- Bất kể lúc nào, có thể ăn được ngủ được thì là tốt rồi.
Tiểu Tiên thở dài:
- Chỉ tiếc ta ăn không được, ngủ cũng không được. Ta thật sự không có cái diễm phúc tốt như hai người.
Nàng đột nhiên lại hỏi:
- Chàng đã nghĩ ra cách chưa ?
- Ta còn chưa bắt đầu suy nghĩ.
Tiểu Tiên nói:
- Chàng chuẩn bị lúc nào mới bắt đầu suy nghĩ ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Đến cổng thành mới nghĩ.
( mất một trang).
đẩy cối xay. Cửu Nguyệt Bang vô luận làm chuyện gì, dường như đều nhanh hơn người.
Hơn nữa hương vị của bát miến gà đó so với bất cứ bát miến nào Diệp Khải Nguyên đã ăn qua thì đều ngon hơn.
Đây không phải vì bụng chàng đã quá đói mà hơn nữa vì người làm miến chính là từ Khuê Nguyên Quán ở Hàng châu được mời đến.
“Trong Cửu Nguyệt bang vô luận là người làm chuyện gì đều tuyệt đối là nhân tài đệ nhất lưu”.
Xem ra đây không phải là khoe khoang.
Diệp Khải Nguyên ăn xong bát miến đó, nhưng trong lòng lại không cảm thấy thoải mái cho lắm.
... Chàng càng ngày càng nhìn không ra nổi Cửu Nguyệt bang có sức mạnh lớn như thế nào, chàng thậm chí không cách gì tưởng tượng ra nổi.
Đi qua mấy ngõ phố, thì đến Thái Bình Phường rất náo nhiệt.
Diệp Khải Nguyên bỏ ra ba mươi văn tiền mua một bao đậu phộng, lại bỏ ra năm mươi văn tiền mua hai cây gậy trúc dài.
Chàng đã học cách bóc đậu phộng trong lúc khẩn trương.
Trong lúc có công việc căng thẳng vẫn có thể làm cho tinh thần được buông thõng chút xíu.
Nhưng chàng mua gậy trúc để làm gì ?
.
oOo.
.
Diên Bình Môn ở thành Nam.
Đi qua Phong Trạch Phường và Đãi Hiền Phường thì đến Diên Bình Môn.
Chính ngọ mỗi ngày không biết có bao nhiêu người ra vào Diên Bình Môn.
Lời này thật không sai.
Đứng ở đầu phố của Đãi Hiền Phường trong ngoài cửa thành, đám đông người qua lại tấp nập đủ mọi hạng người.
“Chàng vẫn sẽ không nhìn ra Cô Phong là ai”.
Diệp Khải Nguyên đích xác nhận không ra.
Chàng trước tiên uống một ấm trà trong quán trà, hỏi người hầu bàn cần một sợi dây lại thêm một miếng giấy đỏ.
Sau đó chàng dùng bút mực ở trên quầy, viết tám chữ lớn ở trên tờ giấy đỏ.
“Cao giá xuất thụ, hóa mại thức gia”.
Tuy đã lâu không cầm bút nhưng tám chữ này của Diệp Khải Nguyên viết rất đẹp.
Diệp Khải Nguyên dùng hai cây gậy trúc căng tấm giấy đỏ ra. Rồi lại nhìn hai lượt tự mình thấy rất là thoa? mãn.
Nhưng cái mà chàng muốn “cao giá xuất thụ” tóm lại là cái gì ?
Lẽ nào lại chính là chàng ?
Diệp Khải Nguyên đương nhiên không bán chính mình.
Vầng thái dương ngày càng lên cao, đã sắp chính ngọ.
Chàng đột nhiên từ trong người lấy ra một mặt nạ bằng đồng và một miếng ngọc bài. Dùng sợi dây siết chặt chúng lại rồi treo lên trên cây gậy trúc.
Đây chính là di vật của Đa Nhĩ Giáp.
Mặt nạ bằng đồng hung tợn phát sáng lấp lóe dưới ánh thái dương, ngọc bài long lanh trơn bóng.
... Người ra vào cửa thành không khỏi nhìn Diệp Khải Nguyên thật lâu nhưng không ai đến hỏi.
Cái mặt nạ này quả thật rất đáng sợ, không ai muốn mua một cái mặt nạ như vậy cả.
Diệp Khải Nguyên tất nhiên cũng không vội vàng.
Cái mặt nạ này chẳng qua chỉ là mồi câu của chàng, chàng muốn câu một con cá thật lớn.
“Một con cá lớn biết ăn thịt người”.
Đột nhiên một chiếc xe lớn sơn đen dừng lại ngay trước mặt chàng.
Chiếc xe từ ngoại thành vào, vốn phóng qua nên dừng lại rất đột ngột.
Một trung niên phục sức rất hoa lệ, da mặt trắng, để ria mép thò đầu ra nhìn chằm chằm vào cái mặt nạ và tấm ngọc bài, mở cửa xe bước ra ngoài.
Cuối cùng có kẻ đã muốn mua.
Diệp Khải Nguyên vẫn cố gắng nén lòng lại.
Muốn câu cá lớn nhất định phải biết kiên nhẫn.
Trung niên nhân này khoanh hai tay đi đến, một cặp mắt xem ra rất tinh nhanh, rất sắc bén. Trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào cây gậy trúc, đột nhiên hỏi:
- Có phải muốn bán không ?
Diệp Khải Nguyên gật đầu.
Chàng chỉ tay lên tám chữ treo miếng giấy đỏ.
Người trung niên thản nhiên nói:
- Miếng ngọc này là Hán ngọc chỉ tiếc rằng chạm khắc hơi kém.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Không những chạm khắc còn kém, ngọc cũng không tốt lắm.
Trên mặt người trung niên nở một nụ cười nói:
- Nhà ngươi buôn bán rất là trung thực.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Con người ta vốn rất trung thực.
Người trung niên nói:
- Không biết ngươi muốn bán giá bao nhiêu ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Giá cao.
- Ba vạn lạng ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ba vạn lạng đúng.
Người trung niên ngạc nhiên nhìn Diệp Khải Nguyên giống như nhìn một kẻ điên.
... Diệp Khải Nguyên nhơn nhơn nói:
- Chất ngọc của tấm ngọc bài này tuy không quá tốt, chạm trổ cũng rất kém.
Nhưng nếu ngươi muốn mua được thì phải đưa ra ba vạn lạng, thiếu một văn tiền ta cũng không bán.
Người trung niên không nói gì cả quay đầu bỏ đi.
Diệp Khải Nguyên lại cười. Đám đông người ồn ào đứng xung quanh cũng cười.
Một miếng ngọc bài muốn bán ba vạn lạng, tiểu tử này bị khùng rồi ?
- Cái giá này chỉ có kẻ điên mới mua.
Tất nhiên cũng chẳng có gì để xem nữa. Chiếc xe lớn sơn đen đã quẹo qua góc phố, những người đứng xem cũng chuẩn bị bỏ đi.
Nào ngờ sau góc phố đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí, chiếc xe sơn đen đó chợt vội quay trở lại lúc đến còn nhanh hơn cả lúc đi.
Chiếc roi ngựa của người điều khiển giơ cao, thét lên một tiếng chiếc xe ngựa dừng phắt lại.
Người trung niên đó lại đẩy cửa bước ra, trên khuôn mặt trắng trẻo lộ ra vẻ khác thường, bước dài tới trước mặt Diệp Khải Nguyên nói:
- Vừa rồi ngươi đòi ba vạn lượng ?
Diệp Khải Nguyên gật đầu.
Người trung niên đột nhiên từ trên người móc ra một xấp ngân phiếu đếm đếm đúng ba mươi tờ rồi nói:
- Cầm đi!
Y đưa hết ba mươi tờ ngân phiếu này cho Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên không đưa tay ra cầm mà lại chau mày hỏi:
- Đây là gì thế ?
Người trung niên nói:
- Đây là ngân phiếu của kinh thành Đại Hán phát ra, bảo đảm rút được tiền đầy đủ.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Bảo đảm rút tiền đầy đủ ?
Người trung niên nói:
- Ta họ Tống, cửa hàng Thập Bảo chuyện bán cổ vật ngọc khí ở thành Tây là của ta, những cư dân phố phường ở đây chắc hẳn có người nhận ra ta.
Thập Bảo là bảng hiệu chữ vàng mấy năm nay, Tống chủ nhân cũng là một phú ông ít ỏi trong thành.
Trong đám người đích xác có người nhận ra y.
... Nhưng Tống chủ nhân xưa nay buôn bán tính toán rất kỹ, sao lại chấp nhận bỏ ra ba vạn lạng để mua một tấm ngọc bài ? hẳn là y cũng đã điên rồi ?
Nhưng Diệp Khải Nguyên vẫn cứ không chịu đưa tay ra cầm lại hỏi:
- Ngân phiếu này là bao nhiêu ?
Tống chủ nhân nói:
- Đương nhiên là ba vạn lạng, một tờ ngân phiếu là một ngàn lượng tất cả ba mươi tờ, ngươi có thể đếm.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Không cần đếm, ta tin ngươi.
Tống chủ nhân cuối cùng buông một tiếng thở dài nói:
- Bây giờ ta có thể mang ngọc bài đi được rồi chứ ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Không được!
Tống chủ nhân ngơ ngac hỏi:
- Sao lại chưa được ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì giá tiền không đúng!
Sắc mặt của Tống chủ nhân đã chuyển sang màu vàng, y lạc giọng nói:
- Vừa rồi ngươi hẳn không đã nói là ba vạn lạng sao ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Đó là giá vừa rồi.
Tống chủ nhân nói:
- Còn bây giờ ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Bây giờ phải là ba mươi vạn lạng.
- Ba mươi vạn lạng ?
Tống chủ nhân kêu lên, vẻ mặt giống như một con mèo bị đạp trúng đuôi vậy.
Những người đứng xem xung quanh vẻ mặt cũng không khác gì y.
Nhưng vẻ mặt Diệp Khải Nguyên không tỏ ra chút gì khác lạ, chàng nhơn nhơn nói:
- Miếng ngọc này không tốt, chạm khắc cũng kém nhưng bây giờ vô luận ai muốn mua cũng đều phải bỏ ra ba mươi vạn lạng, thiếu một văn tiền cũng không bán.
Tống chủ nhân giậm châm rồi quay đầu bỏ đi rất nhanh, nhưng tới chiếc xe ngựa bước chân lại chậm trở lại. Trên mặt lộ ra vẻ khác lạ, giống như đang lo sợ vậy.
Cái mà y sợ là gì ?
Trong chiếc xe ngựa của y có chuyện gì làm cho y lo sợ ?
... Điểm kỳ quái nhất vẫn là cái giá ba vạn lạng rõ ràng đã khiến y tức giận bỏ đi mà lại còn quay trở lại ?
Mắt của Diệp Khải Nguyên sáng lên, nhìn chăm chú vào cửa sổ của chiếc xe ngựa. Chỉ tiếc là trong khoang xe quá tối, dưới ánh nắng bên ngoài nhìn vào xe không thể thấy gì cả.
Tống chủ nhân đã sẵn sàng kéo cửa xe, nhưng cũng không biết vì sao y vừa đưa tay ra, thì lại thu hồi lại ngay.
Trong khoang xe dường như có người đang nói khẽ, nhưng không ai nghe thấy người đó nói gì.
Nhưng Tống chủ nhân đã nghe thấy vẻ mặt giống như bị người khác đá cho một cái vậy.
Ai đang ở trong khoang xe ?
Tại sao nãy giờ ở trong xe không lộ diện ?
Người đó đang nói gì ?
Tống chủ nhân nghe thấy y nói, tại sao lại tỏ ra kinh ngạc như vậy ?
Đôi mắt Diệp Khải Nguyên lóe lên những tia sáng giống như đã tìm ra đáp án của vấn đề.
Bây giờ muốn mua tấm ngọc bài đó không phải là Tống chủ nhân mà là người trốn ở trong xe đó. Người đó bản thân không chịu xuất hiện mà buộc Tống chủ nhân ra mặt mua. Tống chủ nhân rõ ràng là đã bị người đó uy hiếp, muốn không mua cũng không được. Người này dùng thủ đoạn gì để uy hiếp Tống chủ nhân ? Tại sao nhất định muốn mua tấm ngọc bài này ? Ngoại trừ người của ma giáo, vẫn còn có kẻ dám bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua ngọc bài ư ? Lẽ nào người này chính là Cô Phong ?
Dương quang lúc hàn đông đương nhiên sẽ không chói chang, gió thổi qua thân người cảm thấy lành lạnh.
Nhưng Tống chủ nhân mồ hôi đã ướt đẫm đầy đầu.
Y ngơ ngẩn đứng trước cửa xe hai tay không ngừng run rẩy. Đột nhiên thở dài một tiếng, quay người trở lại, vẻ mặt xem ra giống như một kẻ tử tội sắp bị dẫn ra pháp trường.
Diệp Khải Nguyên nhìn y đi đến chàng liền nhơn nhơn nói:
- Bây giờ ngươi chịu bỏ ra ba mươi vạn rồi sao ?
Tống chủ nhân siết chặt hay tay, gật đầu mồ hôi từ trên đầu chảy xuống ròng ròng, cắn răng hậm hực nói:
- Ba mươi vạn thì ba mươi vạn.
Diệp Khải Nguyên cười.
Tống chủ nhân ngạc nhiên nhìn chàng hỏi:
... - Ngươi cười gì chứ ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta đang cười ngươi.
Tống chủ nhân nói:
- Cười ta ?
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta đang cười ngươi vì sao vừa rồi lại không mua.
Tống chủ nhân nói:
- Bây giờ....
Diệp Khải Nguyên ngắt lời nói:
- Giá tiền bây giờ so với vừa rồi không giống nhau. Bây giờ phải là ba trăm vạn lạng, thiếu một văn tiền cũng không bán.
Tống chủ nhân giật nảy mình lên:
- Ba trăm vạn lạng ?
Tống chủ nhân xưa nay vốn rất khí phách, lúc này lại nhảy nhổm lên giống như một đứa trẻ.
- Ngươi …ngươi … ngươi rõ ràng làkẻ cường đạo.
Diệp Khải Nguyên thản nhiên nói:
- Nếu ngươi cho rằng giá này quá cao, ngươi có thể không mua ta không cưỡng ép ngươi.
Tống chủ nhân căm hận nhìn trừng Diệp Khải Nguyên, mọi người đều cảm thấy con người này không những là một kẻ cường đạo mà còn hắc ám hơn kẻ cường đạo nữa.
Nhưng Diệp Khải Nguyên không thèm để ý đến, đột nhiên chàng nhìn chiếc xe ngựa cười nói:
- Các hạ muốn mua món đồ này tại sao không tự mình ra mua ?
Trong xe không có động tịnh gì.
Diệp Khải Nguyên lại nói:
- Các hạ nếu chịu tự mình xuất hiện có thể ta không cần một văn tiền nào cả, mà tặng không cho các hạ.
Trong chiếc xe ngựa này giờ hoàn toàn không có chút động tĩnh gì, đột nhiên có người phát ra một tiếng cười sắc lạnh như dao:
- Thật chứ ?
Diệp Khải Nguyên mỉm cười nói:
- Ta là kẻ trung thực xưa nay ta không nói dối bao giờ.
- Tốt!
... Chữ này vừa mới thốt ra, đột nhiên nghe “rầm” một tiếng lớn. Khoang xe sơn đen mới nguyên đột ngột bị đập vỡ nát thành mấy mảnh.
Người cỡi xe cơ hồ lộn một vòng nhảy xuống, con ngựa kéo xe kinh hãi ngẩng đầu hí vang.
Từ trong khoang xe xuất hiện một người.
Một người to lớn như một cột tháo bằng sắt cởi trần, một chiếc quần bó chân màu đỏ, lưng thắt một dây lưng lớn bằng cả gang tay màu vàng. Đôi mắt giống hai quai chuông đồng, hầm hầm nhìn Diệp Khải Nguyên, xem ra y giống một con yêu ma ác quái vừa mới vùng thoát khỏi chiếc củi nhốt.
Đám đông hoảng loạn cả lên.
Con người to lớn này siết chặt hai nắm tay như hai quả tạ sắt của y lại, từng bước một tiến đến Diệp Khải Nguyên.
Vô luận là người hay là ngựa sau khi đột ngột kinh hoảng phản ứng đầu tiên trên thông thường đều giống nhau.
Chạy!
Chạy càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt.
Nhưng lúc này hai con ngựa kéo xe đều không bỏ chạy.
Chẳng qua chỉ dựng thẳng người lên kinh hãi hí vang.
Vì con người tỏ lớn này đã trở tay kéo cái càng xe, hai con ngựa này không cách gì chạy được dù chỉ một bước.
Đám đông tuy hoảng loạn nhưng cũng không bỏ chạy, vì mọi người muốn nhìn kết cục của chuyện này.
Bất kể như thế nào chuyện này có thể xem là quái sự trăm năm khó gặp.
Mọi người nhìn con người to lớn chỉ dùng một tay mà có thể kéo giữ được ngựa đang chồm phóng đi. rồi lại nhìn Diệp Khải Nguyên, vô luận là ai cũng có thể nhìn thấy ra kẻ yếu thế nhất định là Diệp Khải Nguyên.
Xem ra con người to lớn này chỉ cần dùng một ngón tay là có thể gõ nát bẹp cái đầu của Diệp Khải Nguyên.
Nhưng Diệp Khải Nguyên vẫn đang cười.
Chàng mỉm cười đột nhiên hỏi:
- Ngươi cao bao nhiêu ?
Vào lúc này hỏi câu này thì thật là kỳ quái nhưng con người to lớn này vẫn trả lời:
- Chín xích rưỡi!
Diệp Khải Nguyên nói:
- Chín xích rưỡi đích xác không thể xem là thấp.
Con người to lớn này ngạo nghễ nói:
... - Người cao hơn ta e rằng trên thế gian này không có mấy người.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Binh khí chú trọng dài và mạnh, ngươi nếu là một cây thương thì nhất định sẽ là một cây thương tốt.
Con người to lớn này nói:
- Ta không phải là cây thương!
Diệp Khải Nguyên nói:
- Còn có rất nhiều món khác cũng dùng ngắn dài để phân quí tiện. Tỷ dụ như cây trúc dài quí hơn cây trúc ngắn, vì vậy ngươi nếu là một cây trúc nhất định rất đáng tiền.
Chàng thở dài nói tiếp:
- Chỉ tiếc ngươi cũng không phải là cây trúc.
Người đó nói:
- Ta là người!
Diệp Khải Nguyên nói:
- Vì ngươi là người nên quả thật đáng tiếc vô cùng.
Người đó trừng mắt nói:
- Tiếc gì ?
Diệp Khải Nguyên thản nhiên nói:
- Người ta xưa nay không dùng trường đoản khinh trọng để phân quí tiện, tứ chi của một người nếu quá phát triển thì thường đầu óc rất đơn giản. Vì vậy người càng dài thì thường lại càng không đáng tiền.
Người đó liền nộ khí quát lên một tiếng, giống như một con đại tượng lao đến, xem ra y vốn không cần xuất thủ đã có thể đè chết Diệp Khải Nguyên.
Cho dù là một cây đại thụ cũng chưa chắc chịu nổi cú va đập này.
Chỉ tiếc là Diệp Khải Nguyên không phải là một cái cây.
Con người to lớn này đương nhiên không va trúng vào người Diệp Khải Nguyên được. Không ai có thể ngay lập tức đập trúng vào người chàng được.
Nhưng lúc này con người to lớn đó lao tới, Tống chủ nhân vốn đã tức khí ngất đi ngả nằm trên mặt đất, nay đột nhiên từ mặt đất bật người phóng tới, giống như một mũi tên bắn ra khỏi cung. Y không những xuất thủ nhanh như điện chớp mà xuất thủ rất lợi hại.
Tiếc là y không đoạt được mạng Diệp Khải Nguyên. Con người to lớn kia từ phía trước xông tới, Tống chủ nhân từ phía sau phát ra chiêu tấn công chí mạng đó.
Diệp Khải Nguyên đã vọt lên cây trúc.
Không ai có thể ngờ được Tống chủ nhân lại xuất thủ, cũng không ai ngờ được Diệp Khải Nguyên lại có thể tránh thoát được.
... Thân thể Diệp Khải Nguyên giống như bị gió thổi lên cành trúc vậy, giống như đã biến thành một đám mây, một chiếc lá.
Tống chủ nhân kinh ngạc.
“Rõ ràng chiêu tấn công này đã nắm chắc phần thắng sao lại đột nhiên trật hụt đi vậy ?”.
Tay phải của y đã rút soạt thanh đao ra, đao quang lóe lên chấn thẳng vào cây trúc.
Con người to lớn kia xoa đôi tay to như chiếc quạt ra, đợi ở bên dưới.
Cây trúc bị chặt thì người trên cây trúc phải ngã xuống.
Chỉ cần Diệp Khải Nguyên ngã xuống thì sẽ phải rơi vào tay con người to lớn đó, vô luận ai rơi vào tay của y thì chắc chắn đó sẽ là một chuyện rất bi thảm.
Y muốn bóp nát đầu của ai đó thì rõ ràng còn dễ hơn cả môt đứa trẻ bóp nát đầu một con búp bê đất.
“Rắc” một tiếng cây trúc bị chẻ gãy.
Có người thậm chí đã bất giác kêu lên kinh hãi, Diệp Khải Nguyên quả nhiên rơi vào tay của con người to lớn đó.
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, một người ngã gục xuống, hai người bay vọt lên.
Người ngã xuống chính là con người to lớn đó, kẻ bay lên lại là Diệp Khải Nguyên và Tống chủ nhân.
Diệp Khải Nguyên vừa rơi xuống đột nhiên trở khuỷu tay đánh một cái, đầu gối và khuỷ tay phải đồng thời đánh thẳng vào con người to lớn đó.
Lúc con người to lớn đó ngã xuống, chàng đã mượn thế bay vọt lên.
Tống chủ nhân cũng bay vọt lên theo, đao quang như cầu vòng quét dài ngang không trung, chém nhanh vào lưng Diệp Khải Nguyên.
Nào ngờ hông lưng của Diệp Khải Nguyên như thuỷ xà uốn lượn, tay trái chàng đã khấu chặt vào cổ tay phải của Tống chủ nhân.
Đao rơi xuống cắm xéo vào trên chiếc xe ngựa.
Thân hình của bọn họ cũng bay lên trên chiếc xe ngựa, khoang xe tuy đã vỡ nát nhưng sàn xe vẫn còn nguyên.
Hai người đồng lúc rơi lên sàn xe, con ngựa kéo xe lại kinh hoàng lần nữa hí vang phóng cuồng đi.
Lần này không ai giữ bọn chúng, không ai có thể cầm giữ được bọn chúng.
Người phu xe đã sợ hãi không biết bỏ đi đâu, hai con kiện mã bị làm cho hoảng sợ. Một chiếc xe ngựa không người điều khiển phóng cuồng trên phố. Ngoại trừ kẻ điên ra còn ai dám cản đường bọn chúng chứ. Mọi người trên đường đều ùn ùn tránh né.
Tống chủ nhân lộn một vòng ở trên xe, còn muốn nhảy lên nữa nhưng một nắm tay đã đợi y ngay trước mặt.
Y vừa nhảy lên thì nhìn thấy cái nắm tay này, tiếp theo y nhìn thấy vô số ngôi sao bạc lần này thì y thật sự ngất đi.
Diệp Khải Nguyên buông nhẹ một tiếng thở dài, bất kể Tống chủ nhân này tóm lại là kẻ như thế nào. Nhưng là một kẻ rất không đơn giản, có thể khiến y nằm không được xuống, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Kiện mã vẫn đang phóng về phía trước, Diệp Khải Nguyên không tìm cách kiềm giữ chúng lại, mà ngồi vào vị trí của người phu xe ở phía trước, đánh ngựa tiếp tục đi tới.
Chàng muốn truy đuổi theo một người.
Lúc này đã quá chính ngọ. Diệp Khải Nguyên không tìm thấy Bố Đạt Lạp. Chàng muốn truy đuổi ai ?