24-12-2010, 01:59 PM
Hà n Lâm Há»c SÄ©
Tham gia: Oct 2010
Bà i gởi: 764
Thá»i gian online: 5 phút 52 giây
Thanks: 1,070
Thanked 8,945 Times in 530 Posts
Quyển 6
Chương 35: Vấn đỠcủa Thiên Lý
NgÆ°á»i dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: sưu tầm
Thiên Lý hừ má»™t tiếng, lạnh lùng nói: "Bổn tá»a từ trÆ°á»›c đến nay không có thói quen ra tay vá»›i má»™t kẻ sắp chết mà lại không có khả năng đánh trả, thắng cÅ©ng không vinh quang gì! NhÆ°ng mà , ta sẽ chá» ngÆ°Æ¡i hồi phục, lẽ nà o ngÆ°Æ¡i nghÄ© đến lúc đó ngÆ°Æ¡i còn thoát được sao?"
Lăng Thiên nở nụ cÆ°á»i: "Bốn tháng trÆ°á»›c, khắp thiên hạ tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u cho rằng ta hẳn phải chết chắc rồi, nhÆ°ng cho tá»›i bây giá» ta vẫn sống nhăn ra đấy thôi." Hắn nheo mắt lại nhìn Tống Quân Thiên Lý: "Ngược lại má»™t số ngÆ°á»i khác, lại bị má»™t nhóm tép diu phục kÃch, suýt nữa mất mạng…"
Vượt qua dá»± Ä‘oán của Lăng Thiên, Thiên Lý Ä‘á»™t nhiên nở nụ cÆ°á»i, giống nhÆ° mặt sông TrÆ°á»ng Giang, Hoà ng Hà khi tuyết bắt đầu tan, trong nụ cÆ°á»i tá»±a hồ ẩn hà m ý sâu xa, nhìn Lăng Thiên lắc đầu, mỉm cÆ°á»i: "Nói chuyện lần trÆ°á»›c, ta lại muốn há»i ngÆ°Æ¡i má»™t chuyện.â€
Lần trước sau khi ta bị thương, tại sao ngươi không cùng với bạn gái của ngươi quay lại truy sát ta? Nếu như đuổi giết, ngươi không nghĩ rằng các ngươi có cơ hội lớn sao ?"
Lăng Thiên ánh mắt lóe lên: "Sao lại không nghÄ©, lần trÆ°á»›c tháºt sá»± là má»™t cÆ¡ há»™i tốt, sau khi chuyện xảy ra ta có đến hiện trÆ°á»ng, ta xác nháºn, ngÆ°Æ¡i toà n thắng, nhÆ°ng tất nhiên cÅ©ng bị thÆ°Æ¡ng tÃch trên ngÆ°á»i, dá»±a và o kinh nghiệm giao thủ của ta vá»›i ngÆ°Æ¡i mà nói, lúc đó hẳn là lúc ngÆ°Æ¡i yếu nhất, ta nếu nhÆ° cùng Lê Tuyết liên thủ, chÃnh là cô gái mà lần trÆ°á»›c ngÆ°Æ¡i trông thấy, chà Ãt nắm chắc sáu mÆ°Æ¡i phần trăm sẽ giết chết ngÆ°Æ¡i……."
"A, váºy tại sao không ra tay, ta cÅ©ng không cách các ngÆ°Æ¡i quá xa.!,Các ngÆ°Æ¡i nếu nhÆ° muốn tìm ta, tháºt sá»± không phải là chuyện khó khăn!" Thiên Lý hà o hứng há»i,
Lăng Thiên có chút dừng lại: "Nguyên nhân chủ yếu có ba Ä‘iểm, thứ nhất, vô luáºn láºp trÆ°á»ng của ngÆ°Æ¡i là nhÆ° thế nà o, lúc trÆ°á»›c cÅ©ng là ngÆ°Æ¡i cho ta thá»i gian chuẩn bị, Æ°á»›c định của chúng ta coi nhÆ° là ước định giữa quân tá», nuốt lá»i Æ°, ta khinh thÆ°á»ng kiểu nhÆ° thế!"
Thiên Lý lại cÆ°á»i: "Còn hai lý do khác thì sao? !"
"HÆ¡n nữa, theo suy Ä‘oán, cho dù chúng ta liên thủ tháºt sá»± có thể giết chết ngÆ°Æ¡i, chúng ta cÅ©ng tất nhiên sẽ bị thÆ°Æ¡ng dÆ°á»›i sá»± chống trả của ngÆ°Æ¡i, Ãt nhất cÅ©ng phải má»™t chết má»™t trá»ng thÆ°Æ¡ng, kết quả nà y ta không muốn! HÆ¡n nữa cÅ©ng nguy hiểm nhÆ° nhau!"
"Lý do cuối cùng là gì? !" Thiên Lý truy vấn nói.
"Lý do cuối cùng. NgÆ°Æ¡i là đệ nhất thiên hạ. Là má»™t trong số Ãt ngÆ°á»i hiểu được sá»± cô Ä‘Æ¡n. Những ngÆ°á»i nhÆ° váºy tháºt sá»± quá Ãt. Cho nên ta tình nguyện đánh cược. Äánh cược ta có thể thoát khá»i sá»± Ä‘uổi giết của ngÆ°Æ¡i! Äáng tiếc. Ước định lần ngà y tá»±a hồ ta đã thua!" Lăng Thiên ngữ khà đột nhiên có và i phần ảm đạm!
"Hiểu được sá»± cô Ä‘Æ¡n? Nói hay lắm. NgÆ°Æ¡i đúng là tri ká»· của ta. Äáng tiếc ta không phải tri ká»· của ngÆ°Æ¡i. Hại ta đợi biết bao nhiêu ngà y!" Thiên Lý lắc đầu thở dà i nói. Lại có chút Ãt thất vá»ng. Tá»±a hồ có chút bất mãn vá»›i chuyện lần trÆ°á»›c Thiên Lăng không nhân cÆ¡ há»™i Ä‘uổi giết hắn.
Lăng Thiên khẽ giáºt mình. Äá»™t nhiên trong ná»™i tâm có chút kinh ngạc. Má»™t ý niệm láºp tức dâng lên trong đầu. Trong lòng cÅ©ng lại trầm xuống: "Lần trÆ°á»›c ngÆ°Æ¡i cùng Thiên Thượng Thiên Äịa liá»u mạng ... NgÆ°Æ¡i là m váºy là cố ý? !" Mặc dù là khẩu khà nghi vấn nhÆ°ng trong lòng Lăng Thiên đã xác định rồi. Ngoà i việc xác định ra, lại ẩn ẩn có và i phần nghÄ© mà sợ.
Thiên Lý ánh mắt ngưng lại, hứng thú nhìn Lăng Thiên: "A? Ta sao lại cố ý?"
Lăng Thiên xuy má»™t tiếng. Äiá»u chỉnh lại tâm lÃ, lừ mắt nói: "Bởi vì ngÆ°Æ¡i muốn chết!"
Thiên Lý cÆ°á»i lên ha hả, vô cùng vui vẻ, vá»— tay nói: "Nói không sai! Bổn tá»a cả Ä‘á»i nà y cÆ¡ hồ má»i nguy hiểm Ä‘á»u nếm thá» rồi, duy chỉ có có má»™t việc chÆ°a có thá» qua."
Lăng Thiên đùa cợt của nói: "Ta biết, ngÆ°Æ¡i còn chÆ°a chết " Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i hì hì: "Không cần phải luôn thấy mình không gì là không là m được, mà biến ngÆ°á»i khác thà nh kẻ ngốc, võ công đạt đến trình Ä‘á»™ nhÆ° của ngÆ°Æ¡i, muốn Ä‘á»™t phá nữa, nói dá»… váºy sao? Nếu chỉ là ngồi luyện công, chỉ sợ ngÆ°Æ¡i ngồi má»™t trăm năm nữa cÅ©ng không Ä‘á»™t phá được."
Thiên Lý ha ha cÆ°á»i, há»i: "Váºy ta nên Ä‘á»™t phá nhÆ° thế nà o?"
Lăng Thiên cÆ°á»i hì má»™t tiếng, nói: "NgÆ°Æ¡i không phải đã biết rồi sao? ChÃnh là chết! Chỉ có Ä‘em thân mình ká» cáºn cái chết, tiếp cáºn cái chết, và o thá»i khắc đó, má»›i có thể cho ngÆ°Æ¡i áp lá»±c, kÃch khởi cảm giác của ngÆ°Æ¡i đối vá»›i sinh tá»; cÅ©ng chỉ trong thá»i khắc đó ngÆ°Æ¡i má»›i có thể cảm giác được áp lá»±c, cảm giác được cấp bách, cho nên, nhÆ° váºy má»›i có thể Ä‘á»™t phá! HÆ¡n nữa, ngÆ°Æ¡i căn bản là không đặt hy vá»ng ở Thiên Thượng Thiên, căn bản ngÆ°Æ¡i đã Ä‘em hy vá»ng đặt và o ta và Lê Tuyết, cÅ©ng chỉ khi chúng ta liên thủ, má»›i có thể gây nguy hiểm cho tánh mạng của ngÆ°Æ¡i, tháºm chÃ, lần sống mái vá»›i nhau đó, vết thÆ°Æ¡ng của ngÆ°Æ¡i căn bản không nghiêm trá»ng nhÆ° váºy? NgÆ°Æ¡i bị thÆ°Æ¡ng chỉ là dụ dá»— chúng ta Ä‘i giết ngÆ°Æ¡i mà thôi! Äúng váºy không? Còn nữa, ta phá»ng chừng, ta mặc dù cùng ngÆ°Æ¡i giao thủ nhiá»u lần, nhÆ°ng, ngÆ°Æ¡i trÆ°á»›c sau không phát huy toà n lá»±c của ngÆ°Æ¡i, cho nên ngÆ°Æ¡i rất có lòng tin, có thể ứng phó ngay cả khi chúng ta liên thủ, thứ nhất có thể cảm thụ được áp lá»±c sinh tá», thứ hai có thể chiến đấu má»™t tráºn tháºt sảng khoái, thứ ba, chÃnh là tiện tay giải quyết ta, cái mục tiêu nà y!"
Lăng Thiên đùa cợt nhìn Thiên Lý: "NhÆ°ng mà lần đó ngÆ°Æ¡i lại tÃnh sai hoà n toà n rồi phải không? Mất công cùng ngÆ°á»i ta sống mái má»™t hồi. Bởi vì ngÆ°Æ¡i táºn lá»±c áp chế thá»±c lá»±c của mình, vốn là nắm chắc thắng lợi trong tay, nhÆ°ng lại không cảm nháºn được. Cuối cùng chúng ta những ngÆ°á»i cuối cùng nên quay đầu lại giết ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không quay lại, khiến cho kế hoạch hoà n mÄ© má»™t cục đá giết chết ba con chim của ngÆ°Æ¡i, thất bại hoà n toà n phải không?!"
Thiên Lý Ä‘á» mặt lên, rồi lại thở dà i má»™t tiếng, nói: "NgÆ°Æ¡i quả nhiên là tri ká»· của ta, tÃnh toán của ta ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u hiểu rõ, ta cùng ngÆ°Æ¡i giao thủ mấy lần, má»—i lần nhiá»u nhất cÅ©ng chỉ là bảy phần công lá»±c, nếu không, tại sao ta lại có thừa lá»±c tránh tầng tầng lá»›p lá»›p T của ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i vẫn Ä‘oán sai má»™t Ä‘iểm."
Thiên Lý lạnh nhạt nhìn Lăng Thiên: "Lần đó, ta tháºt sá»± bị thÆ°Æ¡ng. Nếu nhÆ° không tháºt sá»± bị thÆ°Æ¡ng rất nghiêm trá»ng, thì sao có thể dụ dá»— các ngÆ°Æ¡i Ä‘uổi theo giết ta? NhÆ°ng mà không thể tưởng được tiểu tá» nhà ngÆ°Æ¡i lại có thể không măÌc mÆ°u! Là m ta thất vá»ng quá!"
Lăng Thiên da đầu giáºt giáºt, tâm tÆ° và thá»±c lá»±c của Thiên Lý quả thá»±c là khủng bố, nếu nhÆ° mình cùng Lê Tuyết tháºt sá»± không biết tá»± lượng sức mình, quay laÌ£i Ä‘i ám sát Thiên Lý, không phải là tá»± tìm đến cái chết sao!, May mắn tá»± tôn của mình cao nên không là m thế, may mắn quá!!
Lăng Thiên trong ná»™i tâm mặc dù kinh ngạc, nhÆ°ng trên mặt vẫn giữ nụ cÆ°á»i: "Cho nên má»™t trong những mục Ä‘Ãch ngÆ°Æ¡i chỠở đây, là để há»i ta, cảm giác trÆ°á»›c khi lâm và o cái chết, cảm giác trong lòng, nói cách khác là cảm ngá»™ là gì?"
Thiên Lý con mắt lóe lên, thản nhiên nói: "Má»™t trong số những mục Ä‘Ãch đúng là nhÆ° váºy. NgÆ°Æ¡i Ä‘oán không sai, ngÆ°Æ¡i có đồng ý nói cho ta biết không?"
Lăng Thiên cÆ°á»i ha ha: "Tháºt ra cái nà y cÅ©ng không có gì là bà máºt, chỉ là suy nghÄ© của ngÆ°Æ¡i sai lầm rồi, cho dù ta nói cho ngÆ°Æ¡i biết toà n bá»™, Ä‘em từng chút từng chút cảm giác của ta giảng giải cho ngÆ°Æ¡i, thì nhiá»u nhất cÅ©ng chỉ giống nhÆ° nghe má»™t câu chuyện xÆ°a, mà tuyệt nhiên sẽ không có bất kỳ má»™t sá»± lÄ©nh há»™i nà o! Ta rất khó có thể tưởng tượng, ngÆ°Æ¡i vị Giang SÆ¡n lệnh chủ nà y, lại có thể phạm phải sai lầm nhÆ° thế!"
Thiên Lý tỉnh táo nhìn hắn, thanh âm trầm thấp, bất đắc dÄ© nói: "NgÆ°Æ¡i nói không sai! Sao ta lại không biết? Chỉ là , ngoại trừ cách đó còn có biện pháp khác không? Trên thế gian nà y, và o lúc nà y, nếu ta Tống Quân Thiên Lý muốn Ä‘i, ai có thể đủ sức khiến ta đến gần cái chết? Cho dù tất cả sức lá»±c của ngÆ°Æ¡i Lăng Thiên cá»™ng thêm Ngá»c gia, Thủy gia, Tiêu Gia tất cả các cao thủ Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i, cùng tấn công ta; nhÆ°ng chỉ cần ta muốn Ä‘i thì sẽ Ä‘i được, các ngÆ°Æ¡i hoà n toà n không có bất kỳ biện pháp, tuyệt đối không có khả năng giữ ta lại! TrÆ°á»›c tình huống nhÆ° váºy, thì nói gì đến chuyện hiểu được cảm giác giữa sá»± sống và cái chết? Lần trÆ°á»›c, ta có thể khiến cho chÃnh mình bị thÆ°Æ¡ng, hy vá»ng dụ các ngÆ°Æ¡i tá»›i ám sát, nhÆ°ng cuối cùng lại thất vá»ng!"
Lăng Thiên cÆ°á»i ha ha, đến ná»—i nÆ°á»›c mắt chảy hết cả ra, cÆ°á»i đến ná»—i miệng vết thÆ°Æ¡ng trên toà n thân cùng Ä‘au má»™t lúc, nhÆ°ng vẫn không thể dừng lại được nói: "Nói cÅ©ng đúng! NgÆ°Æ¡i luôn nắm được con Ä‘Æ°á»ng lùi trong tay, thế gian quả thá»±c không có ngÆ°á»i nà o, hay thế lá»±c nà o có thể đẩy ngÆ°Æ¡i đến chá»— chết cả, ngay cả bị ám sát, cÅ©ng là do chÃnh ngÆ°Æ¡i tá»± gây ra, chứ ngÆ°Æ¡i tuyệt đối có thể nắm chắc con Ä‘Æ°á»ng sống trong tay; nhÆ° váºy, là m sao có thể hiểu được cảm giác giữa sống và chết? Ha ha ha... Ai bảo võ công của ngÆ°Æ¡i cao cÆ°á»ng nhÆ° vậy chứ? Ha ha. . . Xem ra võ công quá cao cÆ°á»ng cÅ©ng không phải là má»™t chuyện tốt, đến mức muốn chết cÅ©ng khó khăn! Ha ha... Chết cÆ°á»i mất."
Thiên Lý lãnh đạm nhìn hắn: "Có cái gì buồn cÆ°á»i chứ? Vá»›i thá»±c lá»±c trÆ°á»›c mắt cùng tÆ° chất của ngÆ°Æ¡i, thêm và o đó là may mắn hÆ¡n ngÆ°á»i, sá»›m muá»™n cÅ©ng có má»™t ngà y ngÆ°Æ¡i đạt tá»›i cảnh giá»›i nhÆ° ta, đến lúc đó ngÆ°Æ¡i sẽ biết cảm giác đó nhÆ° thế nà o, đến lúc đó, ngÆ°Æ¡i khóc cÅ©ng khóc không ra tiếng, xem ngÆ°Æ¡i còn dám cÆ°á»i không?"
"Không không không... NgÆ°Æ¡i sai rồi, " Lăng Thiên vừa cÆ°á»i vừa liên thanh nói: "Cho dù ta đạt đến cảnh giá»›i nhÆ° ngÆ°Æ¡i, ta cÅ©ng sẽ tuyệt đối không phiá»n não nhÆ° váºy. Bởi vì, trên thế giá»›i nà y, ngoại trừ võ công ra, ta còn có quá nhiá»u chuyện muốn là m, ta còn có quá nhiá»u thứ để theo Ä‘uổi; cho nên, ta sẽ không cô Ä‘Æ¡n nhÆ° ngÆ°Æ¡i, cà ng sẽ không lâm và o phiá»n não muốn chết mà không chết được nhÆ° ngÆ°Æ¡i . Còn ngÆ°Æ¡i thì khác, ngoại trừ võ đạo ra, ngÆ°Æ¡i cả Ä‘á»i nà y, căn bản cÅ©ng không có thứ gì khác để theo Ä‘uổi, vô luáºn chuyện gì, ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u không để ý, kể cả tang thÆ°Æ¡ng biến ảo triá»u đại thay đổi hay sinh lão bệnh tá» hỉ ná»™ sầu bi của ngÆ°á»i khác, trong mắt ngÆ°Æ¡i tất cả chỉ Ä‘á»u là mây khói mà thôi, không há» có ý nghÄ©a, cho nên ngÆ°Æ¡i má»›i thống khổ, còn ta sẽ không nhÆ° thế."
"Nói báºy, ta cái gì cÅ©ng biết, y, bói số tá» vi, không gì không biết, không gì không giá»i, tháºm chà thuá»· lợi nông nghiệp, và i thuáºt cÆ¡ biến, cÅ©ng hiểu rõ, chỉ là , chúng không giống võ công, không có táºn cùng! Kỳ vá»ng lá»›n nhất của cuá»™c Ä‘á»i ta, chÃnh là đạt tá»›i đỉnh cao của võ công!" Thiên Lý phản bác lại!
Lăng Thiên âm thầm lÃu lưỡi, thế cÅ©ng là ngÆ°á»i sao? Lại có thể hiểu biết nhiá»u lÄ©nh vá»±c nhÆ° váºy? Hoà ng Dược SÆ° của dị giá»›i chăng? ! Äúng là xa rá»i thá»±c tế quá!!
Trong ná»™i tâm tuy kinh ngạc nhÆ° váºy nhÆ°ng ngoà i miệng lại nói: "NgÆ°Æ¡i mặc dù há»c thông nhiá»u thứ nhÆ°ng cÅ©ng không có nghÄ©a là ngÆ°Æ¡i không cô Ä‘Æ¡n! NhÆ° chÃnh ngÆ°Æ¡i nói đấy, nÆ¡i mà ngÆ°Æ¡i muốn Ä‘i nhất, trÆ°á»›c sau chỉ có má»™t, đó chÃnh là đỉnh cao của võ há»c và ngÆ°Æ¡i sẽ suốt Ä‘á»i cô Ä‘Æ¡n!"
Thiên Lý trầm tÆ° hồi lâu, chÃnh và o lúc hắn trầm tÆ°, trên ngÆ°á»i của hắn, cÅ©ng tá»± nhiên mà toát ra cảm giác cô Ä‘Æ¡n và lãnh đạm.
Tiêu Nhạn Tuyết lặng lẽ Ä‘i đến, trong tay bÆ°ng má»™t ống trúc tròn tròn, nâng Lăng Thiên dáºy, Ä‘Æ°a ghé và o miệng hắn, để hắn uống và i ngụm nÆ°á»›c,tiếp đó lại lặng lẽ Ä‘i ra ngoà i.
Lăng Thiên nhìn nà ng Ä‘i ra bằng ánh mắt tán dÆ°Æ¡ng và hà i lòng, má»™t nữ nhân, phải hiểu được khi nà o thì nên ở lại, khi nà o thì nên tránh Ä‘i, khi nà o thì nên là m nÅ©ng, khi nà o thì nên trầm mặc; nếu nhÆ° lúc nà o cÅ©ng không phân biệt được trÆ°á»ng hợp nà o nên là m nÅ©ng, khoe khoang mị lá»±c của mình, thì sẽ khiến Ä‘Ã n ông thấy phản cảm, lần má»™t lần hai thì không sao, nhÆ°ng số lần cà ng nhiá»u, vô luáºn có đáng yêu cỡ nà o, có mị lá»±c đến đâu, cÅ©ng Ä‘á»u khiến cho địa vị trong lòng Ä‘Ã n ông của nà ng giảm Ä‘i, khiến cho Ä‘Ã n ông thấy phiá»n chán. NhÆ°ng Tiêu Nhạn Tuyết, không còn nghi ngá» gì nữa, vá» Ä‘iểm nà y nà ng rất hoà n mỹ.
Tà i sản của Tiểu Äiệp
Chữ ký của Tiểu Äiệp
Äã có 11 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Tiểu Äiệp
Danh sách cám ơn quá dà i, bấm và o đây để ẩn/Hiện
doilacaidech ,
du2core ,
hbk_123 ,
LinhLam ,
MyTan ,
namkhanh24 ,
phonglinh123 ,
php81 ,
tranhoangbaolam1979 ,
turner ,
xxxnpbxxx
24-12-2010, 02:00 PM
Hà n Lâm Há»c SÄ©
Tham gia: Oct 2010
Bà i gởi: 764
Thá»i gian online: 5 phút 52 giây
Thanks: 1,070
Thanked 8,945 Times in 530 Posts
Quyển 6
ChÆ°Æ¡ng 36: Con Ä‘Æ°á»ng ốc sên
NgÆ°á»i dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: sưu tầm
Tháºt lâu sau , Thiên Lý má»›i ngẩng đầu lên, nặng ná» nói: "Chẳng lẽ, bÆ°á»›c cuối cùng của võ đạo không cách nà o chinh phục được? Äỉnh cao của võ thuáºt và ta không có duyên? !"
"BÆ°á»›c cuối cùng?" Lăng Thiên nở nụ cÆ°á»i: "Thiên Lý, cái gì má»›i là má»™t bÆ°á»›c cuối cùng ngÆ°Æ¡i biết không? Chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i cho rằng ngÆ°Æ¡i đã đến cảnh giá»›i của bÆ°á»›c cuối cùng sao? Không, không không;" Lăng Thiên lắc đầu, nói: "Theo ta, ngÆ°Æ¡i còn non lắm."
"A?" Thiên Lý ánh mắt sáng ngá»i: "Chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i biết?"
Lăng Thiên hÃp mắt, vô lại cÆ°á»i nói: "Ta Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng không biết."
Thiên Lý có phần cáu giáºn lên: "Váºy ngÆ°Æ¡i nói váºy chÃnh là đùa giỡn vá»›i ta sao? Äừng tưởng rằng ngÆ°Æ¡i trá»ng thÆ°Æ¡ng trong ngÆ°á»i, bổn tá»a không có cách nà o trị ngÆ°Æ¡i, có phải là mông lại ngứa rồi không? !"
Lăng Thiên sắc mặt cứng Ä‘á», không dám tranh cãi nữa, dù sao bị má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đánh đòn, cÅ©ng là má»™t sá»± sỉ nhục, ngà y hôm qua xem nhÆ° ngoại lệ, nhÆ°ng hôm nay nếu nhÆ° lại thêm má»™t lần nữa, hai ngÆ°á»i khó có thể giải quyết thù oán được!
Lăng Thiên trầm ngâm, cháºm rãi nói: "Ta chỉ có thể nói cho ngÆ°Æ¡i biết má»™t Ä‘iểm, vá» võ đạo, vô luáºn ngÆ°Æ¡i đạt đến má»™t bÆ°á»›c nà o đó, đến cảnh giá»›i mà chÆ°a ai đạt tá»›i, cÅ©ng chÆ°a hẳn là bÆ°á»›c cuối cùng." Lăng Thiên cÆ°á»i ôn hòa, con mắt rạng rỡ sáng lên: "Võ há»c, căn bản cÅ©ng không có bÆ°á»›c cuối cùng!"
"Võ há»c, căn bản cÅ©ng không có bÆ°á»›c cuối cùng!" Thiên Lý thì thà o láºp lại má»™t lần nữa, trong ánh mắt, lại có chút Ãt mê võng: "Chẳng lẽ, những thứ ta theo Ä‘uổi suốt những năm nay, cÅ©ng chỉ là hÆ° ảo sao?"
Lăng Thiên cố gắng gượng ná»a ngÆ°á»i lên, cảm thấy toà n thân Ä‘au Ä‘á»›n, nhìn Thiên Lý, chăm chú nói: "NgÆ°Æ¡i đã không nghÄ© ra, váºy ta há»i ngÆ°Æ¡i, cho dù có bÆ°á»›c cuối cùng, mà ngÆ°Æ¡i đạt đến bÆ°á»›c đó, ngÆ°Æ¡i muốn là m cái gì? NgÆ°Æ¡i chuẩn bị là m cái gì? Có thể là m cái gì? !"
Oanh! Thiên Lý nhÆ° bị cảnh tỉnh, thân thể má»™t hồi lay Ä‘á»™ng. Äúng váºy, nhiá»u năm theo Ä‘uổi đỉnh cao của võ đạo nhÆ° váºy cuối cùng là vì cái gì? Cho dù đến bÆ°á»›c cuối cùng, chÃnh mình lại nên là m gì đây? Toà n thân của Thiên Lý khẽ lung lay, sắc mặt trắng bệch má»™t hồi, Ä‘á»™t nhiên chuyển thà nh bình thản, ánh mắt nhìn vá» phÃa Lăng Thiên, Ä‘á»™t nhiên trở nên có phần dữ tợn.
Lăng Thiên trong ná»™i tâm cả kinh. Nếu nhÆ° khiến ngÆ°á»i nà y Ä‘iên lên, váºy cÅ©ng khó tránh khá»i hắn sẽ gây ra chuyện gì, cho dù bây giá» hắn đánh cho mình má»™t tráºn nhừ tá», đó cÅ©ng không phải là chuyện gì thần kỳ, vá»™i và ng nói: "Tháºt ra con Ä‘Æ°á»ng võ há»c tuy không có bÆ°á»›c cuối cùng nhÆ°ng má»—i khi tiến thêm má»™t bÆ°á»›c Ä‘á»u có thể chứng minh giá»›i hạn của mình ngà y cà ng cao. Tháºt ra, ta nói không có bÆ°á»›c cuối cùng cÅ©ng không hoà n toà n Ä‘uÌng. Nếu Ä‘Æ¡n thuần luáºn võ thì bÆ°á»›c cuối cùng chÆ°a chắc là không có. NhÆ°ng nếu nói cách khác bÆ°á»›c cuối cùng cÅ©ng chỉ là bÆ°á»›c đầu tiên của khi đó mà thôi." Không thể nà o tưởng tượng được, Lăng Thiên cÅ©ng chỉ có cách kéo dà i cái Ä‘á» tà i nà y để thu hút sá»± chú ý của Thiên Lý.
Thiên Lý bá»—ng nhiên cả kinh há»i: "Chuyện đó là thế nà o?" Hắn mặc dù là đệ nhất thiên hạ cao thủ nhÆ°ng đối vá»›i lá»i nói của Lăng Thiên lại hiểu mà nhÆ° không hiểu, cảm thấy rất hứng thú.
Lăng Thiên trầm ngâm, dùng má»™t ngữ khà thần bà há»i: "Thiên Lý. NgÆ°Æ¡i chắc đã nghe nói qua vá» thiên đạo?"
"Thiên đạo?" Thiên Lý thì thà o láºp lại má»™t lần. Nhìn vá» phÃa Lăng Thiên ánh mắt Ä‘á»™t nhiên nhÆ° phát ra tia lá»a: "Thiên đạo? !"
Lăng Thiên âm thầm kêu khổ nói: "Tháºt ra bÆ°á»›c cuối cùng của võ há»c chÃnh là bÆ°á»›c đầu tiên của thiên đạo. Nói nhÆ° váºy, ngÆ°Æ¡i hiểu chÆ°a? Khi ngÆ°Æ¡i khám phá ra bà máºt lá»›n nhất của trá»i và đất đó chÃnh là bÆ°á»›c cuối cùng của võ đạo. NhÆ°ng là m thế nà o má»›i có thể đạt tá»›i bÆ°á»›c cuối cùng đó thì không ai biết. Tá»· nhÆ° cái gá»i là Thiên Nhân Hợp Nhất có lẽ chÃnh là bÆ°á»›c đầu tiên của thiên đạo. Tháºm chà chỉ là má»™t bÆ°á»›c nhá» của thiên đạo."
“Thì ra là thế.â€
Thiên Lý ánh mắt khẽ nhìn nhÆ° ngụ ý hiểu rồi, "Thiên đạo? là má»™t loại cảnh giá»›i nhÆ° thế nà o? NhÆ°ng bây giá» chúng ta đến ngay cả võ đạo cÅ©ng không đạt được tá»›i cảnh giá»›i cao nhất, thì nói gì đến thiên đạo? Thiên nhân hòa nhất, là bÆ°á»›c cuối cùng của thiên đạo sao? Vì sao lại có thuyết pháp nhÆ° váºy, trÆ°á»›c kia không có ai nói nhÆ° váºy? !"
"Ha ha ha..." Lăng Thiên nở nụ cÆ°á»i, đây má»›i là điá»u hắn muốn đùa giỡn: "Thiên Lý, tháºt ra võ công của ngÆ°Æ¡i, giỠđây đã đạt đến mức đỉnh cao trong mắt võ há»c, nếu nhÆ° không có gì ngoà i ý muốn, cả Ä‘á»i nà y, mặc dù có chá»— Ä‘á»™t phá, nhÆ°ng vẫn sẽ không đạt tá»›i cảnh giá»›i cao nhất của thiên đạo."
Lăng Thiên dừng má»™t chút, há»i: "NgÆ°Æ¡i biết thế nà o là đỉnh cao không?"
Thiên Lý trợn mắt, nhÆ° muốn đá má»™t cái và o mông của hắn, lạnh lùng nói: "Chá»— cao nhất, chÃnh là đỉnh cao."
"Sai!" Lăng Thiên nói: "Cái gá»i là đỉnh cao vẫn là cái mà ngÆ°á»i khác không thể đạt đến, cho nên, vị trà của ngÆ°Æ¡i bây giá» chÃnh là đỉnh cao. Giống nhÆ° ta và ngÆ°Æ¡i, giỠđây, ngÆ°Æ¡i Ä‘ang ở trên đỉnh núi, ta ở sÆ°á»n núi, nhÆ°ng nếu có má»™t ngà y, ta cÅ©ng lên núi đỉnh, nhÆ° váºy, vị trà đỉnh cao của ngÆ°Æ¡i không còn nữa."
Lăng Thiên nặng ná» của nói: "Äỉnh cao, chỉ có thể có má»™t ngÆ°á»i tồn tại! Äó má»›i thá»±c sá»± là đỉnh cao. NgÆ°Æ¡i bây giá» không cách nà o Ä‘á»™t phá, chÃnh là vì không ai có thể so vá»›i ngÆ°Æ¡i! Nếu nhÆ° ta cÅ©ng đạt tá»›i cảnh giá»›i nhÆ° váºy, ngÆ°Æ¡i tất nhiên sẽ biết, vị trà mà ngÆ°Æ¡i chiếm Ä‘oạt, cÅ©ng chỉ hÆ¡i cao mà thôi, cách đỉnh cao, cÅ©ng không biết chừng còn xa lắm ."
"Cho nên lúc đó, má»›i là lúc ngÆ°Æ¡i Ä‘á»™t phá, chá» ngÆ°Æ¡i Ä‘á»™t phá xong, ngÆ°Æ¡i má»›i có thể phát hiện được mục tiêu má»›i.Chỉ cần có ta hoặc là có má»™t ngÆ°á»i khác luôn theo sát ngÆ°Æ¡i , ngÆ°Æ¡i sẽ rất nhanh chóng tiến bá»™; "
Lăng Thiên thâm ý cÆ°á»i: "Con Ä‘Æ°á»ng đỉnh cao, tuy vÄ©nh viá»…n chỉ có thể có má»™t ngÆ°á»i Ä‘i đầu đạt được, nhÆ°ng là cần phải có ngÆ°á»i đồng hà nh, không có ngÆ°á»i đồng hà nh, sẽ không có so sánh, không có so sánh, sẽ không có ý chà chiến đấu, không có ý chà chiến đấu, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chỉ có thể giẫm chân tại chá»— mà thôi!"
Lăng Thiên nói lá»i nà y, hầu nhÆ° là đã nói rõ rà ng hết rồi: “NgÆ°Æ¡i cần ta, cho nên, ngÆ°Æ¡i vÄ©nh viá»…n không thể giết ta! Ngoại trừ ta, không còn ngÆ°á»i nà o khác có thể cùng ngÆ°Æ¡i đồng hà nh.
"Có lý!" Thiên Lý lại bá»—ng nhiên cÆ°á»i to, "Thì ra là thế! CÅ©ng không phải ta không cách nà o Ä‘á»™t phá, mà là ta không có mục tiêu, cho nên không cách nà o Ä‘á»™t phá!"
Lăng Thiên mỉm cÆ°á»i, nói: "Có má»™t con ốc sên, là con ốc sên bò nhanh nhất, hắn rất kiêu ngạo. Mãi cho đến má»™t ngà y, hắn gặp được má»™t con rùa, hÆ¡n nữa lại còn bò lên lÆ°ng con rùa, hắn láºp tức cảm thấy tầm mắt mở rá»™ng ra, phát hiện ra tốc Ä‘á»™ của con rùa nà y nhanh hÆ¡n hắn gấp mấy chục lần! Mấy trăm lần! Cho nên hắn hô to, cái con rùa nà y bò nhanh tháºt!! Quả thá»±c là nhanh nhÆ° chá»›p!" Giá» khắc nà y, hắn lại có thể nói vá» chuyện ngụ ngôn xÆ°a.
Thiên Lý ánh mắt lóe lên, cÅ©ng không ngắt lá»i hắn, lẳng lặng nghe.
Lăng Thiên cÆ°á»i hì hì, chỉ chỉ Thiên Lý, rồi lại chỉ chÃnh mình, cháºm rãi của nói: "NgÆ°Æ¡i, ta, Ngá»c Mãn Lâu Diệp Khinh Trần…, chúng ta chÃnh là má»™t đám ốc sên; mà ngÆ°Æ¡i, là kẻ bò nhanh nhất. Mà thiên đạo, nói cách khác là con rùa đó, chúng ta chỉ có thể chỠđến má»™t lúc nà o đó, gặp được nó, má»›i có thể coi là gặp được má»™t mặt của thiên đạo;"
Lăng Thiên ha ha nở nụ cÆ°á»i: "NhÆ°ng ngoại trừ con rùa ra, còn có chuá»™t, còn có thá», còn có hổ, còn có hùng Æ°ng nay trên bầu trá»i... Những cái nà y... NgÆ°Æ¡i... có hiểu hay không?"
Thiên Lý không khá»i nở nụ cÆ°á»i, tá»±a hồ cảm thấy Lăng Thiên so sánh rât thú vị: "Thứ mà chúng ta lÅ© ốc sên nà y phải tu chÃnh là võ đạo?"
Lăng Thiên cÆ°á»i to: "Không sai! Thứ mà chúng ta lÅ© ốc sên nà y phải tu chÃnh là võ đạo!"
"Ha ha ha..." Hai ngÆ°á»i nhìn nhau, Ä‘á»™t nhiên đồng thá»i cÆ°á»i ha hả. Thiên Lý cảm giác nhÆ° mình cả Ä‘á»i chÆ°a bao giá» cÆ°á»i nhÆ° váºy, chÆ°a bao giá» thoải mái nhÆ° váºy, cÆ°á»i đến nÆ°á»›c mắt chảy hết cả ra: "Hóa ra... Ta chỉ là má»™t con ốc sên bò nhanh nhất?"
"Không! Ngươi không phải ốc sên bò nhanh nhất!" Lăng Thiên nghiêm mặt nói: "Ngươi chỉ là con ốc sên bò cao nhất mà thôi; con ốc sên bò nhanh nhất, hẳn là ta mới đúng!"
Thiên Lý cÆ°á»i ha ha, tá»±a hồ nhÆ° đã giải quyết được má»™t vấn Ä‘á» khó khăn lá»›n trong lòng, hai tay vá»— xuống mặt đất, nhÆ° Ä‘iên nhÆ° khùng, chẳng có chút hình tượng nà o của đệ nhất thiên hạ cao thủ cả.
Tiêu Nhạn Tuyết ở bên ngoà i trÆ°á»›ng bồng, nghe hai ngÆ°á»i cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên, không nhịn được, Ä‘Ã nh thò đầu và o nhìn, trong đôi mắt xinh đẹp, trà n đầy kinh ngạc và nghi hoặc.
Thiên Lý cÆ°á»i lá»›n chỉ và o Tiêu Nhạn Tuyết Ä‘ang thò đầu và o nói: "Lại là má»™t con ốc sên!"
Lăng Thiên không ngừng phì cÆ°á»i nói: "Äây là má»™t con ốc sên cái."
Hai ngÆ°á»i láºp tức lại cÆ°á»i ha hả vang trá»i đất.
Tiêu Nhạn Tuyết giáºn dữ, không thể tưởng được hảo tâm đến xem bá»n há» thế nà o, thế mà lại bị chá»i là con ốc sên! Khuôn mặt nà ng Ä‘á» bừng, buông rèm xuống, đạp đạp đạp mấy cái Ä‘i ra ngoà i, nhÃu mà y đứng đấy mắng: "Hai ngÆ°á»i các ngÆ°Æ¡i má»›i là ốc sên! á»c sên chết! á»c sên thối!"
Cô gái phát giáºn, ta sao phải lo sợ ngÆ°Æ¡i là đệ nhất cao thủ hay không chứ? !
Thiên Lý cÆ°á»i lá»›n đứng dáºy, lấy ra má»™t khối ngá»c bá»™i, ném và o ngÆ°á»i Lăng Thiên, Lăng Thiên thấy liá»n hiểu ra, đúng là tÃn váºt mà Ngá»c Băng Nhan giao cho mình, Thiên Tâm ngá»c. Tiếp đó lại thấy Thiên Lý bá» Liệt Thiên Kiếm trên ngÆ°á»i bá» xuống, ba ném xuống đất, giống nhÆ° ném má»™t khối đồng nát sắt vụn.
Lăng Thiên mở to hai mắt nhìn: "Ngươi định là m gì?" Thầm nghĩ, chẳng lẽ ta lại khiến ngươi điên đến mức nà y rồi?
Thiên Lý mỉm cÆ°á»i, nói: "NgÆ°Æ¡i vốn không may mắn, nhÆ°ng khối ngá»c bá»™i nà y lại Ä‘á»™t nhiên xảy ra dị biến, cùng vá»›i Liệt Thiên Kiếm của ta và cÆ°á»ng thế ná»™i lá»±c trong cÆ¡ thể của ngÆ°Æ¡i hình thà nh má»™t vòng tuần hoà n, nên má»›i cứu được mạng ngÆ°Æ¡i; xem ra thứ nà y có duyên vá»›i ngÆ°Æ¡i, váºy thì ta còn giữ hắn lại là m gì?"
"Ngá»c bá»™i dị biến? Sao ta lại không biết?"
Thiên Lý hừ một tiếng: "Khi đó, ngươi là một con ốc sên hôn mê, tất nhiên không còn cảm giác gì rồi."
Lăng Thiên khổ cÆ°á»i rá»™ lên.
Thiên Lý cÆ°á»i cÆ°á»i, công đạo nói: "Ta sá»›m đã dùng ná»™i lá»±c xem xét qua rồi, không chút phản ứng nà o; e rằng, chỉ có ná»™i lá»±c của ngÆ°Æ¡i má»›i có thể cùng nó sinh ra cá»™ng hưởng, ngÆ°Æ¡i từ từ xem Ä‘i, ta Ä‘i trÆ°á»›c đây."
"NgÆ°Æ¡i Ä‘i đâu?" Lăng Thiên lắp bắp kinh hãi: "Chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i không muốn giết ta? Äừng quên, Æ°á»›c định của chúng ta vẫn còn ná»a năm, ta vừa rồi mặc dù nói ta thua rồi, nhÆ°ng ta vẫn chÆ°a chÃnh thức nháºn thua!"
Thiên Lý báºt cÆ°á»i lá»›n: "Hai miếng ngá»c bá»™i nà y, cùng thanh Liệt Thiên Kiếm, truyá»n thuyết nói có thể định thiên hạ! GiỠđây trong mắt ta, đã chỉ nhÆ° má»™t tảng đá, má»™t khối sắt vụn mà thôi; còn vá» phần thiên hạ, vá» phần thÆ°á»ng dân, ha ha... không có quan hệ gì tá»›i ta đâu? Nếu là duyên pháºn của ngÆ°Æ¡i, thì sẽ là duyên pháºn của ngÆ°Æ¡i; tá»± giải quyết cho tốt Ä‘i. Vá» phần giết ngÆ°Æ¡i? Vì sao phải giết ngÆ°Æ¡i?"
Lăng Thiên không khá»i buồn bá»±c, nhìn bá»™ dạng nhÆ° váºy của Thiên Lý, tại sao lại thấy má»™t cảm giác ngá»™ ra hồng trần? Trầm giá»ng há»i: "Chẳng lẽ ủy thác của Giang SÆ¡n lệnh, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng mặc kệ?"
Tà i sản của Tiểu Äiệp
Äã có 10 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Tiểu Äiệp
24-12-2010, 02:01 PM
Hà n Lâm Há»c SÄ©
Tham gia: Oct 2010
Bà i gởi: 764
Thá»i gian online: 5 phút 52 giây
Thanks: 1,070
Thanked 8,945 Times in 530 Posts
Quyển 6
Chương 37: Tặng Liệt Thiên
NgÆ°á»i dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: sưu tầm
Thiên Lý cÆ°á»i ha ha: "Giang SÆ¡n lệnh? Giang SÆ¡n lệnh gì chứ?"
Lăng Thiên không nói gì...
Thiên Lý cÆ°á»i ha ha, nói: "Lăng Thiên, mặc dù không có Giang SÆ¡n lệnh, lúc nà o ta cÅ©ng có thể sẽ đến tìm ngÆ°Æ¡i đánh nhau." Äá»™t nhiên hắn tiến đến trÆ°á»›c mặt Lăng Thiên, hung dữ chằm chằm nhìn hắn: "Nếu là năm năm sau, ngÆ°Æ¡i vẫn không thể cùng ta đứng trên lÆ°ng con rùa đó, ta nhất định sẽ giết ngÆ°Æ¡i! Má»™t ngÆ°á»i không đủ để cùng ta sóng vai sống cÅ©ng vô Ãch.!"
Lăng Thiên trợn trắng mắt, rên rỉ nói: "Hóa ra hình phạt tá» hình vẫn còn, chỉ có Ä‘iá»u hoãn lại mà thôi..."
"Nói cho Diệp Khinh Trần, từ giá» vá» sau chuyện của Vô Thượng Thiên không liên quan gì đến ta; để cho bá»n há» giải tán Ä‘i, tháºt sá»± là không có ý nghÄ©a gì!"
Thiên Lý ha ha cÆ°á»i, vÆ°Æ¡n ngÆ°á»i đứng dáºy, Ä‘á»™t nhiên biến mất trong trÆ°á»›ng bồng, mà n cá»a khẽ Ä‘á»™ng, váºy mà không thấy rõ là hắn đã Ä‘i nhÆ° thế nà o. Tiếng nói của Thiên Lý từ rất xa truyá»n đến: "Ta Ä‘i tìm con rùa, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng phải nhanh bò lên... Liệt Thiên giao cho ngÆ°Æ¡i, ta rất yên tâm..."
"Liệt Thiên giao cho ngÆ°Æ¡i, ta rất yên tâm." Lăng Thiên thì thà o láºp lại má»™t lần, hắn hiểu rõ thâm ý của những lá»i Thiên Lý vừa nói, Ä‘á»™t nhiên nở nụ cÆ°á»i." 'Có Liệt Thiên Kiếm là có được thiên hạ ?"
Lăng Thiên cÆ°á»i nhạt của hừ má»™t tiếng, "Tháºt không ngá» những ngÆ°á»i nà y há» nghÄ© gì, cho dù là sắc bén đến mấy, má»™t thanh kiếm có thể chém ngà n quân, thì sao chứ? NhÆ°ng mà đây cÅ©ng chỉ là má»™t thanh kiếm mà thôi! Nếu ai tin những lá»i đồn nà y, chống lại cây kiếm nà y, xác định là không quá má»™t giá» ba khắc thì sẽ bị băm thà nh trăm mảnh! Tháºt đúng là chuyện cÆ°á»i!"
Tiêu Nhạn Tuyết kéo mà n cá»a lên, đầu đầy sÆ°Æ¡ng chui và o, không hiểu gì nói: "Hắn Ä‘i tìm con rùa gì váºy? Cái gì mà ngÆ°Æ¡i cÅ©ng mau bò lên?"
Lăng Thiên trừng mắt, Ä‘á»™t nhiên rên rỉ má»™t tiếng, vùi đầu và o chăn bông , buồn bá»±c nói: "Tên nà y không ngá» lại có thể liá»n Ä‘em ta má»™t ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng nặng ném và o rừng sâu núi thẳm ... Tháºt sá»± là không có lÆ°Æ¡ng tâm!"
Tiêu Nhạn Tuyết nét mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nhÆ° hoa, vui vẻ nói: "Hắn không giết huynh đã là tốt lắm rồi. Chẳng lẽ huynh còn muốn hắn là m vệ sÄ© cho huynh sao?"
Lăng Thiên cÆ°á»i hắc hắc nói: "Chỉ cần hắn nghe ta than vãn và i ngà y đảm bảo không dám là m vệ sÄ© cho ta nữa. Äáng tiếc. Tháºt là đáng tiếc." Äá»™t nhiên đằng hắng má»™t tiếng nói: "ThÆ¡m quá, thÆ¡m quá. Mùi gì váºy?" Nói xong hắn ra sức hÃt lấy hÃt để chăn nệm, khúc khÃch cÆ°á»i, mặt đầy vẻ ám muá»™i.
Tiêu Nhạn Tuyết Ä‘á» mặt lên, thẹn thùng. Cái chăn nà y mấy ngà y nay nà ng Ä‘á»u đắp lên ngÆ°á»i. Mùi thÆ¡m Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là mùi thÆ¡m từ cÆ¡ thể của nà ng. Nhìn Lăng Thiên vẻ mặt hưởng thụ, nà ng không khá»i trợn mắt, sắng giá»ng: "Chết Ä‘i!"
Lăng Thiên ha ha cÆ°á»i, nhÃu lông mà y giảo hoạt.
Tiêu Nhạn Tuyết mÃm môi nở nụ cÆ°á»i, đẹp vô cùng. Thiên Lý cứ nhÆ° thế mà rá»i Ä‘i. Bóng tối của cái chết bao phủ trên đầu của Lăng Thiên rốt cục cÅ©ng bay Ä‘i. Tiêu Nhạn Tuyết cÅ©ng yên lòng. Trong lúc nhất thá»i chỉ cảm thấy non xanh nÆ°á»›c biếc, ánh nắng mặt trá»i tÆ°Æ¡i sáng. Tâm trạng cá»±c kì tốt.
Má»™t ngà y sau đó. ThÆ°Æ¡ng thế lại có chuyển biến tốt đẹp, Lăng Thiên nghiêng nghiêng dá»±a và o má»™t khối đá bên bá» suối. Trong tay giÆ¡ miếng ngá»c bá»™i ra ánh sáng mặt trá»i tỉ mỉ quan sát.
Äầu tóc Ä‘en xì, bóng loáng nhÆ°ng rối tung và còn buá»™c theo kiểu má»™t bông hoa, đó Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là kiệt tác của Tiêu Nhạn Tuyết đại tiểu thÆ°.
Khi Tiêu đại tiểu thÆ° gá»™i đầu cho Lăng Thiên, vô tình phát hiện tóc Lăng Thiên vừa Ä‘en vừa mượt, láºp tức nhất thá»i hứng lên, liền cải trang cho hắn.
Khi mà Tiêu Nhạn Tuyết chỉnh sá»a xong, còn ngây ra má»™t hồi, không ngá»›t lá»i khen Lăng Thiên má»™t khi mà thay trang phục nữ, thì tháºt sá»± là chim sa cá lặn, đến hoa cÅ©ng phải thấy xấu hổ trÆ°á»›c dung mạo đó, đánh giá nà y khiến cho Lăng Thiên không thể không cÆ°á»i khổ, đừng thấy Lăng Thiên ngà y thÆ°á»ng võ công cao cÆ°á»ng, giá» phút nà y trong thá»i kỳ dưỡng bệnh hắn có thể nói đến ngay cả má»™t đứa trẻ cÅ©ng chÆ°a chắc đánh thắng được, tất nhiên coi nhÆ° là rÆ¡i và o tay của Tiêu đại tiểu thÆ°, chà xát bóp nghiến, cÅ©ng Ä‘Ã nh phải chịu.
"Chim sa cá lặn", "Hoa cÅ©ng phải xấu hổ" dùng để hình dung phụ nữ mà , Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là m cho ngÆ°á»i ta miên man bất định, nhÆ°ng nếu dùng để chỉ Ä‘Ã n ông... Lăng Thiên luôn cho rằng phải tá»›i Hà n Quốc thẩm mÄ© đã sau đó má»›i đến Thai Lan là m việc...
Ná»a miếng ngá»c bá»™i cỡ lòng bà n tay vẫn nhÆ° cÅ©, Ä‘iá»u nà y căn bản nói ra là thừa thãi, ngá»c bá»™i còn có thể có bao nhiêu hình dáng? Lăng Thiên soi lên trá»i hồi lâu, cÅ©ng không phát hiện có gì không đúng. Trên thá»±c tế, từ khi Ngá»c Băng Nhan và Thủy Thiên Nhu lần lượt Ä‘em ngá»c bá»™i giao cho hắn, Lăng Thiên luôn để trong ngá»±c, trÆ°á»›c giá» cÅ©ng không có xem qua. Giá» phút nà y cẩn tháºn vuốt vuốt má»›i phát hiện, Thiên Tâm ngá»c của Ngá»c Băng Nhan là hình bán lá( má»™t ná»a của chiếc lá), Lăng Thiên vẫn nhá»› mang máng, miếng ngá»c Thủy Thiên Nhu,có hình dáng giống nhÆ° miếng ngá»c nà y, chỉ có Ä‘iá»u là theo hÆ°á»›ng ngược lại.
Lăng Thiên tiện tay lấy má»™t mảng đá, dá»±a theo trà nhá»› tạo ra má»™t hình bán lá, để cùng má»™t chá»— quan sát, nhất thá»i nhìn ra; Ngá»c Băng Nhan và Thủy Thiên Nhu tạo thà nh má»™t hình trái tim..
"Chẳng trách gá»i là Thiên Tâm ngá»c, quả nhiên là má»™t trái tim a!." Lăng Thiên lẩm bẩm, ha ha cÆ°á»i: "Chỉ có Ä‘iá»u giỠđây cái trái tim nà y chỉ còn lại có má»™t ná»a." NghÄ© tá»›i đây, láºp tức nhá»› tá»›i miếng ngá»c bá»™i rÆ¡i ra lúc ngăn chặn Ngá»c Mãn Lâu, tá»±a hồ từ trung gian phát ra má»™t cái chấm Ä‘en nhá», bị chÃnh mình thu và o trong ngá»±c, sá» tay và o ngá»±c, mặt không khá»i biến sắc!
Cái chấm đen hình lục giác chẳng biết đi đâu rồi, chẳng lẽ trước đó, chân khà bạo thể, đến ngay cả y phục cũng triệt. Ngẫm ra chắc là mất.
Lăng Thiên cÆ°á»i khổ lắc đầu, thầm nghÄ©: "Nó chắc là đã thân nát xÆ°Æ¡ng tan, còn nhá»› tá»›i nó là m gì." Tá»± giá»…u cÆ°á»i mình, nhÆ°ng trong lòng cÅ©ng Ãt nhiá»u có phần thất vá»ng. Tiếp tục nhìn ngá»c bá»™i trong tay, hắn lại soi lên trá»i nhìn má»™t hồi nữa, má»›i Ä‘á»™t nhiên nhá»› ra, không khá»i vá»— đầu mình.
Giữa Thủy Thiên Nhu có má»™t chấm Ä‘en nhá» kì dị, nhÆ° váºy, Ngá»c Băng Nhan cÅ©ng phải có má»›i đúng. NhÆ°ng soi lên trá»i lâu nhÆ° váºy, cả khối ngá»c bá»™i mà u lục tá»±a hồ biến hết thà nh mà u Ä‘en, vẫn là má»™t miếng ngá»c bá»™i bình thÆ°á»ng, không nói tá»›i chấm Ä‘en nhá» gì, căn bản đến ngay cả má»™t tỳ vết cÅ©ng không có!
HÆ¡n nữa, trong ngá»c bá»™i nà y, tại sao lại có thể có Ä‘iểm Ä‘en tồn tại? HÆ¡n nữa Ä‘iểm Ä‘en còn không phải là nhá», nếu có thể thấy rõ rà ng, chẳng phải thà nh lá»— thủng lá»›n sao?
Lăng Thiên quả tháºt là không hiểu gì vá» ngá»c, nhÆ°ng cÅ©ng biết ngá»c nếu mà có tạp chất thì không coi là thượng phẩm. Chẳng lẽ Thủy Thiên Nhu có, mà Ngá»c Băng Nhan lại không có?
Äá»™t nhiên nhá»› tá»›i lá»i lúc trÆ°á»›c khi Ä‘i của Tống Quân Thiên Lý: ta đã nhìn cả má»™t ngà y, nhÆ°ng cÅ©ng không có phát hiện gì, xem ra ngá»c bá»™i đó hữu duyên vá»›i ngÆ°Æ¡i. E rằng cÅ©ng chỉ có ná»™i lá»±c của ngÆ°Æ¡i má»›i có thể cùng nó sinh ra cái gì...
ÄÆ°Æ¡ng khiến cho Lăng Thiên cảm thấy ù ù cạc cạc, chÃnh mình má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang sống, ná»™i lá»±c mà hắn vất vả tu luyện ra sao có thể cùng vá»›i má»™t khối ngá»c bá»™i sinh ra cảm ứng gì? Äến bây giá» hắn vẫn ai oán Tống Quân Thiên Lý nói không rõ rà ng.
Hắn muốn dùng ná»™i lá»±c hÆ°á»›ng và o trong ngá»c bá»™i kiểm tra, nhÆ°ng vẫn rất do dá»±. Bình thÆ°á»ng ngá»c thạch cá»±c phẩm, phần lá»›n bên trong Ä‘á»u có Cà n Khôn; nếu tùy tiện Ä‘Æ°a ná»™i lá»±c và o, chỉ sợ sẽ tiêu hủy ngay tại chá»—; tháºm chà vỡ tan, đó cÅ©ng là chuyện rất bình thÆ°á»ng. Kiếp trÆ°á»›c của khi Lăng Thiên gặp má»™t và i cao thủ trong tiểu thuyết dùng ngá»c kiếm đối địch, nhất thá»i tò mò, đã từng thá» qua, ná»™i lá»±c táºp trung ngá»c thạch; nhÆ°ng trong tình huống bình thÆ°á»ng, ná»™i lá»±c tiến và o tâm ngá»c, cả khối ngá»c sẽ nổ tung.
Thá» Ä‘i thá» lại mấy lần, lăng Thiên má»›i biết, cái gá»i là dùng ngá»c kiếm thúc dục ná»™i lá»±c phát ra kiếm quang cái gì đó, thuần túy chỉ là lá»i nói vô căn cứ của những nhà tiểu thuyết.
NhÆ°ng giỠđây, Tống Quân Thiên Lý lại nói rõ rà ng, ná»™i lá»±c của mình sinh ra cảm ứng kì dị vá»›i miếng ngá»c nà y, Ä‘iá»u nà y khiến cho Lăng Thiên khó xá». Thủy Thiên Nhu chÃnh là do hắn Ä‘em tá»›i, hủy tháºt cÅ©ng không vấn Ä‘á» gì; nhÆ°ng Ngá»c Băng Nhan lại là váºt văn định của ChÃnh Nhi Bát Kinh, nếu quả tháºt hủy Ä‘i, vá»›i tÃnh cách Ä‘a sầu Ä‘a cảm của nha đầu kia thì không biết sẽ nghÄ© nhÆ° thế nà o nữa.
Lăng Thiên buồn rầu thở dà i, Ä‘em ngá»c bá»™i đặt ở má»™t bên. Ná»™i lá»±c giỠđây của hắn cÅ©ng chỉ má»›i khôi phục má»™t ná»a, tuy chân khà vốn đã khôi phục váºn hà nh, nhÆ°ng toà n diện khôi phục thì vẫn còn lâu, cứ chá» toà n bá»™ khôi phục, khống chế năng lá»±c trở lại bình thÆ°á»ng rồi tÃnh tiếp, vạn nhất có sÆ¡ xuất, nha đầu kia ngà y nà o cÅ©ng khóc, váºy thì cÅ©ng Ä‘au đầu lắm.
Äại bá»™ pháºn miệng vết thÆ°Æ¡ng trên ngÆ°á»i đã Ä‘á»u đóng vảy, quả tháºt liệu pháp chữa trị của Tống Quân Thiên Lý quả là công hiệu! Ngoại thÆ°Æ¡ng có thể nói là rất nhanh là nh, còn ná»™i thÆ°Æ¡ng lại hÆ¡i cháºm, Lăng Thiên má»™t ngà y má»™t đêm qua táºp trung ná»™i lá»±c từng chút má»™t chữa trị kinh mạch trong cÆ¡ thể, cùng vá»›i chữa trị kinh mạch, ná»™i lá»±c lại cÅ©ng được nâng cao, tốc Ä‘á»™ cháºm nhÆ° ốc sên váºy, vá»›i nghị lá»±c của Lăng Thiên, cÅ©ng đã kêu khổ thấu trá»i. NhÆ°ng má»—i lần chữa trị xong, quay đầu nhìn lại, trong ná»™i tâm lại cảm thấy rất hà i lòng! Rốt cục sau má»™t tuần chữa trị, Lăng Thiên thình lình phát hiện, Ä‘iểm tốt của lần nà y, quả nhiên nhÆ° Thiên Lý nói, còn vượt xa dá»± liệu của mình!
Trong ná»™i tâm ý niệm khẽ Ä‘á»™ng, tháºm chà Lăng Thiên cảm giác tay chân của mình còn chÆ°a kịp phản ứng thì ná»™i lá»±c đã có thể đạt tá»›i mức công kÃch, chỉ cần giÆ¡ tay lên là có thể đủ phát ra, tốc Ä‘á»™ cá»±c nhanh, khiến cho Lăng Thiên mặc dù sá»›m có chuẩn bị cÅ©ng trÆ¡ mắt cứng lưỡi!
Trên ngÆ°á»i, cùng vá»›i ná»™i lá»±c dần dần váºn hà nh, là má»™t lá»›p ghét Ä‘en nhÆ° má»±c, mùi hôi ngút trá»i, từ vết thÆ°Æ¡ng trên ngÆ°á»i bốc ra, từ đầu đến chân, cÆ¡ hồ tuyệt không có má»™t bá»™ pháºn nà o bá» qua. Äiá»u nà y là m cho Tiêu Nhạn Tuyết ngÆ°á»i phụ trách giúp hắn tắm rá»a kêu khổ thấu trá»i! Trong mấy ngà y nà y, mấy từ con heo chết tiệt, con heo thối, không biết được nói mấy ngà n lần.
Lăng Thiên bình thản chịu Ä‘á»±ng gian khổ, thỉnh thoảng thừa dịp Tiêu Nhạn Tuyết tắm rá»a cho mình, cố ý cá» sát lên ngÆ°á»i nà ng, láºp tức liá»n khiến cho Tiêu Nhạn Tuyết vừa kinh ngạc vừa giáºn kêu lên, sau khi tắm rá»a cho Lăng Thiên xong, chÃnh mình cÅ©ng lén lút ra sau núi tắm; lúc đó, công tá» Lăng Thiên mà Tiêu Nhạn Tuyết vẫn tưởng là không thể nhúc nhÃch, liá»n sinh long hoạt hổ, lén lút triển khai tuyệt đỉnh khinh công, liá»u mạng gượng Ä‘au, Ä‘i theo Tiêu Nhạn Tuyết, ngắm mỹ nhân tắm; là m kẻ rình ráºp nhÆ° trong truyá»n thuyết. Ãch, Lăng đại công tá» trong mắt của Tiêu Nhạn Tuyết không thể Ä‘á»™ng Ä‘áºy được . Tháºt ra là vô sỉ hết chá»— nói? !
Lần nà o cÅ©ng Ä‘á»u là chảy nÆ°á»›c miếng lặng lẽ trở vá», lén lén lút lút đắc ý được hồi lâu, thần thái hèn má»n bỉ ổi cá»±c kỳ. Thân thể của Tiêu Nhạn Tuyết không phải là đẹp bình thÆ°á»ng, bá»™ ngá»±c lá»›n eo nhá», chá»— nà o cÅ©ng là m cho con mắt của Lăng Thiên lÆ°u luyến quên vá», đặc biệt toà n thân trắng nõn nhÆ° sữa, cà ng là m cho hắn nÆ°á»›c miếng chảy từng giá»t, có má»™t cảm giác xúc Ä‘á»™ng mãnh liệt!
Tà i sản của Tiểu Äiệp
Äã có 10 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Tiểu Äiệp
24-12-2010, 02:01 PM
Hà n Lâm Há»c SÄ©
Tham gia: Oct 2010
Bà i gởi: 764
Thá»i gian online: 5 phút 52 giây
Thanks: 1,070
Thanked 8,945 Times in 530 Posts
Quyển 6
Chương 38: Tại sao lại không nhìn?
NgÆ°á»i dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: sưu tầm
HÃp mắt, Lăng Thiên tá»±a mình và o trên tảng đá, tưởng tượng bà n tay to của mình đặt trên da thịt của Tiêu Nhạn Tuyết, vẻ mặt hèn má»n bỉ ổi, nÆ°á»›c miếng chảy tong tong, tiểu Lăng công tá» tất nhiên cÅ©ng đã chà o cá»...
Tiêu Nhạn Tuyết cháºm rãi Ä‘i tá»›i, vừa Ä‘i vừa lau sạch mái tóc Ä‘ang Æ°á»›t sÅ©ng, trong núi rừng xanh biếc nà y, da thịt Tiêu Nhạn Tuyết nhÆ° ngá»c, xinh đẹp vô cùng. Lặng lẽ Ä‘i đến sau lÆ°ng Lăng Thiên, vốn định dá»a hắn cho hắn nhảy dá»±ng, nhÆ°ng lại Ä‘á»™t nhiên cảm thấy thần thái của hắn có gì đó khác lạ, trong miệng còn Ä‘ang thì thà o nói gì đó, không khá»i hiếu kỳ.
Lặng lẽ theo sát bên cạnh xem xét, chỉ thấy ánh mắt hắn hÃp lại mê đắm, trong miệng má»™t vệt nÆ°á»›c miếng sáng lóng lánh chảy dà i rá»›t xuống... dÆ°á»ng nhÆ° vẫn chÆ°a tỉnh... Tiêu Nhạn Tuyết cÆ¡ hồ báºt cÆ°á»i, bá»™ dạng của Lăng Thiên lúc nà y, rất giống má»™t tên ngốc mê gái...
Không đúng! Tiêu Nhạn Tuyết bá»—ng nhiên giáºt mình, hắn...Bá»™ dạng hắn tại sao lại nhÆ° váºy? ? Chẳng lẽ... Láºp tức sá»± nghi ngá» kéo đến.
Lúc nà y, Ä‘á»™t nhiên nghe được Lăng Thiên trong miệng thì thà o nói: "Äáng tiếc quá, đáng tiếc..." Trong giá»ng nói trà n đầy tiếc nuối, trà n đầy phiá»n muá»™n, ngữ khà sầu khổ, đúng là khó mà miêu tả được.
Tiêu Nhạn Tuyết nhÆ° trong má»™ng, nhẹ nhà ng há»i: "Äáng tiếc cái gì?"
Äắm chìm trong ảo má»™ng, Lăng Thiên lại không phát hiện ra, bất giác trả lá»i: "Äáng tiếc quá, má»™t cái mông to trắng nhÆ° váºy, bên trên lại có má»™t cái bá»›t Ä‘en cỡ hạt Ä‘áºu….â€
"Bá»›t mà u Ä‘en?" Tiêu Nhạn Tuyết mÆ¡ hồ tưởng tượng lại, bất giác nhìn vá» phÃa mông của mình, Ä‘á»™t nhiên tỉnh ngá»™ ra, láºp tức mặt Ä‘á» tÃa tai! Má»™t tiếng thét lên, thanh âm Ä‘inh tai nhức óc, tá»±a nhÆ° má»™t lưỡi dao sắc bén, phá tan sá»± yên tÄ©nh của núi rừng, tiếp đó là bùng nổ cÆ¡n tức giáºn nhÆ° núi lá»a: "Lăng Thiên a! A! A! A!... Huynh cái tên háo sắc thối tha nà y, đồ lÆ°u manh..." Tiêu đại tiểu thÆ° láºp tức từ má»™t thục nữ nho nhã hiá»n dịu, biến thà nh má»™t con khủng long cái Ä‘iên cuồng, giÆ°Æ¡ng nanh múa vuốt mãnh liệt hÆ°á»›ng vá» phÃa Lăng Thiên, nhe răng giÆ¡ vuốt hÆ°á»›ng vá» phÃa Lăng Thiên mà đánh túi bụi, hoà n toà n không báºn tâm đến vết thÆ°Æ¡ng trên ngÆ°á»i hắn ...
Lăng Thiên Ä‘ang mÆ¡ mà ng trong giấc má»™ng , khóe miệng vẫn còn giữ nguyên nụ cÆ°á»i sung sÆ°á»›ng, hai cánh tay cÅ©ng ở phÃa trÆ°á»›c khua khua, tá»±a hồ nhÆ° còn Ä‘ang cầm lấy cái gì trong không trung... Ãnh mắt trà n ngáºp vẻ hưởng thụ, Ä‘á»™t nhiên trong lúc vá»™i và ng không kịp chuẩn bị thì bị phá vỡ giấc má»™ng đẹp, còn chÆ°a kịp phản ứng, thì trên ngÆ°á»i đã trúng và i đòn Ä‘au, hắn không khá»i liên thanh kêu thảm thiết, không hiểu vì sao nên trừng mắt nổi giáºn quát: "Tiêu Nhạn Tuyết! Muá»™i là m gì thế?"
"Muá»™i là m gì? Muá»™i là m gì? ?" Tiêu Nhạn Tuyết khuôn mặt Ä‘á» á»ng, xấu hổ và giáºn dữ, ánh mắt thì nhÆ° tóe lá»a nói: "Huynh vừa má»›i nói, cái gì... Cái gì bá»›t?"
"A!?" Lăng Thiên trợn mắt há hốc mồm. Lúc nà y hắn má»›i biết sá»± việc đã bại lá»™. Äại sá»± không ổn. Nhìn thấy nha đầu kia giÆ°Æ¡ng nanh múa vuốt ra sức quên mình đánh tá»›i, hắn Ä‘uối lý chỉ còn biết ôm đầu kêu: "Tha mạng. . . A!..."
"Huynh không phải không thể Ä‘á»™ng Ä‘áºy sao? Huynh không phải toà n thân bị trá»ng thÆ°Æ¡ng sao? Mấy ngà y nà y đến uống nÆ°á»›c ăn cÆ¡m cÅ©ng cần muá»™i bón.. Hóa ra huynh... Hóa ra huynh….tên khốn nạn nà y! Khốn nạn! Khốn nạn... Huynh lại lừa gạt, đùa bỡn muá»™i lần nữa. Huynh... Huynh... NgÆ°Æ¡i đối vá»›i ta nhÆ° váºy thì sau nà y ta là m sao là m ngÆ°á»i được? Huynhcòn có lÆ°Æ¡ng tâm không? ? . . . Huynh...Huynh..." Tiêu Nhạn Tuyết vừa đánh vừa nói. Cà ng nghÄ© cà ng thấy uất. Äá»™t nhiên nà ng dừng tay lại, hai tay che mặt, Ä‘au khổ khóc rống lên.
Lăng Thiên chân tay luống cuống đứng ở bên, lắp bắp nói: "Chuyện nà y... Chuyện đó... Ân. . . Ãch. . ." Ân a hồi lâu, nhÆ°ng vẫn chÆ°a nói được câu nà o. Hắn sợ nhất nhìn phụ nữ khóc nên lúc nà y cÅ©ng là có chút sợ hãi, nói không nên lá»i...
Tiêu Nhạn Tuyết thấy biểu hiện nà y của hắn không khá»i khóc to hÆ¡n: "Huynh... Huynh cái tên dâm tặc nà y... Ô ô ô..."
Lăng Thiên con mắt khẽ Ä‘á»™ng rồi Ä‘á»™t nhiên lá»›n tiếng mắng nhiếc nói: "Khóc gì? Có gì mà phải khóc? Không phải là đã nhìn rồi sao? CÅ©ng không phải thiếu Ä‘i má»™t miếng thịt! Mấy ngà y nay trên ngÆ°á»i ta có chá»— nà o muá»™i chÆ°a nhìn thấy không? Không sá» không? Ta có khóc không? ! Tháºt là !"
Tiêu Nhạn Tuyết Ä‘á»™t nhiên nghe thấy khẩu khà lÆ°u manh của hắn thì không khá»i tức giáºn đến mức toà n thân Ä‘á»u run rẩy, ánh mắt trống rá»—ng, cắn răng trừng mắt hung hăng nói: "Lăng Thiên! Huynh, huynh nói cái gì? ? Huynh tại sao có thể nhÆ° váºy? Huynh nghÄ© rằng ta muốn nhìn lắm sao, muốn sá» và o huynh lắm sao!. Huynh nếu không... Ta... Ta tháºt sá»± là nhìn lầm rồi!"
Lăng Thiên cÆ°á»i hì hì, nói: "Dù sao sá»›m muá»™n gì cÅ©ng phải xem, xem sá»›m má»™t Ãt cÅ©ng có gì khác nhau đâu? Muá»™i cÅ©ng đã nhìn thân thể của ta, ta nhìn thân thể của muá»™i có vấn Ä‘á» gì không, chẳng lẽ... muá»™i không muốn cho ta xem? Muốn cho...ngÆ°á»i khác xem?" Lăng Thiên ranh mãnh trừng mắt nhìn rồi dò há»i.
"Äi chết Ä‘i!" Tiêu Nhạn Tuyết trong ná»™i tâm vừa thẹn vừa mừng vừa tức vừa giáºn, giÆ¡ chân đá hắn bay xuống suối, trên mặt bá»—ng dÆ°ng nóng ran lên.
Có câu nói đó của Lăng Thiên, Tiêu Nhạn Tuyết liá»n hiểu rằng trong lòng hắn đã chấp nháºn chÃnh mình, láºp tức cảm thấy má»™t cảm giác ngá»t ngà o dâng lên trong lòng; nhÆ°ng ngoà i miệng vẫn là không chịu thua của sẳng giá»ng nói: "Váºy huynh cÅ©ng không nên gạt muá»™i... Nói huynh không thể Ä‘á»™ng Ä‘áºy... Huynh biết ta lo lắng, lại còn..."
Lúc nói trên khuôn mặt nà ng lại Ä‘á» á»ng lên. Nếu không phải biết rằng Lăng Thiên không thể nhúc nhÃch, thì má»™t ngÆ°á»i bảo thủ nhÆ° Tiêu Nhạn Tuyết là m sao có thể không kiêng nể gì cả mà lá»™t sạch quần áo, tắm ngay ở con suối gần đó? NghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, Tiêu Nhạn Tuyết lại Ä‘á»™t nhiên nghÄ© tá»›i các tÆ° thể tắm rá»a của mình chắc hẳn Ä‘á»u lá»t và o mắt tên tiểu tá» nà y? NghÄ© nhÆ° váºy, Tiêu Nhạn Tuyết Ä‘á»™t nhiên cảm thấy xấu hổ, toà n thân nóng bừng lên, Æ°m má»™t tiếng rồi ngồi chồm hổm trên mặt đất, che kÃn khuôn mặt của mình, cảm thấy mình không còn mặt mÅ©i nà o gặp ngÆ°á»i khác nữa...
Lăng Thiên Æ°á»›t sÅ©ng đứng trong nÆ°á»›c, chỉ lá»™ ra má»™t cái đầu, hì hì cÆ°á»i nói: "NgÆ°á»i nà o đó sá»›m muá»™n gì cÅ©ng là vợ của ta, nhìn xem thế nà o? Hi hi, nhÆ°ng mà , đúng là rất trắng..."
Tiêu Nhạn Tuyết nổi giáºn ra mặt, nhặt cục bùn trên mặt đất ném tá»›i tấp vá» phÃa Lăng Thiên. Lăng Thiên a má»™t tiếng, rồi xoay ngÆ°á»i má»™t cái lặn xuống nÆ°á»›c, Ä‘á»™ng tác linh xảo cá»±c kỳ, giống nhÆ° không bị thÆ°Æ¡ng chút nà o.
Tiêu Nhạn Tuyết cà ng phát cáu lên, ném hết mấy hòn đá trong tay, nà ng lại xoay ngÆ°á»i tìm bốn phÃa, thá» phải Ä‘áºp bể đầu của hắn má»›i dừng tay.
Rầm một tiếng, Lăng Thiên từ dưới nước nhảy lên, cũng không để ý toà n thân ướt đẫm trong suốt, ôm chặt Tiêu Nhạn Tuyết. Tiêu Nhạn Tuyết cáu tiết, ra sức giãy dụa.
Lăng Thiên ghé và o lá»— tai, nhá» giá»ng nói: "Nha đầu ngốc, Lăng Thiên ta lẽ nà o lại là má»™t tên dâm tặc? Nếu nhÆ° huynh có mÆ°u đồ gì vá»›i muá»™i thì trong khoảng thá»i gian nà y, huynh đã có bao nhiêu cÆ¡ há»™i rồi? Ân? Ta Lăng Thiên mặc dù bất tà i, nhÆ°ng nhÆ° không phải là ngÆ°á»i phụ nữ mà ta Æ°ng thuáºn, thì ta cÅ©ng không thèm để mắt . Ta đã để ý đến muá»™i, váºy thì muá»™i chÃnh là vợ của ta, ha ha..."
Tiêu Nhạn Tuyết vừa thẹn vừa giáºn nói: "Ai là vợ của huynh? Tháºt không biết xấu hổ!"
Lăng Thiên nháy mắt, buồn bá»±c há»i: "Muá»™i tháºt sá»± không muốn cho ta xem?"
Tiêu Nhạn Tuyết hung hãn hừ một tiếng, nói: "Quỷ mới đồng ý cho huynh xem!"
Lăng Thiên gãi gãi đầu, vẻ mặt buồn bực: "... Muội không muốn cho ta xem, muốn cho ai xem?"
"Muá»™i muốn cho..." Tiêu Nhạn Tuyết Ä‘á»™t nhiên tỉnh lại, suýt nữa thì sáºp bẫy của hắn, không khá»i giáºn dữ Ä‘áºp hắn má»™t cái: "Huynh tháºt là xấu xa! Äồ con lợn!"
"Muá»™i vẫn còn chÆ°a nói cho ta biết, rốt cuá»™c muá»™i muốn cho ai xem?" Lăng Thiên không buông tha trÆ¡ mặt ra, ghé và o bên tai, hÆ¡i ấm trong miệng tá»a ra khiến Tiêu Nhạn Tuyết cảm thấy toà n thân nóng bừng lên, toà n thân không còn chút khà lá»±c nà o yếu á»›t nói: "Huynh... Buông ra đã. . . Muá»™i."
"Buông muá»™i ra? Ta sao cam lòng chứ." Lăng Thiên vô lại cÆ°á»i, Ä‘á»™t nhiên khẽ cắn và nh tai non má»m của nà ng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhà ng liếm, nhá» giá»ng nói: "Chẳng lẽ muá»™i nỡ lòng?"
Tiêu Nhạn Tuyết toà n thân nhÆ° nhÅ©n ra, ngoan ngoãn trong vòng tay hắn, cảm giác hÆ¡i thở của mình nhÆ° không còn khà lá»±c, hai mắt máºp má», nỉ non nói: "Muá»™i... muá»™i tại sao lại không nỡ chứ? Huynh. . ." Äá»™t nhiên má»™t tiếng thở nhẹ, là Lăng Thiên dùng răng khẽ cắn và nh tai trong suốt nhÆ° ngá»c của nà ng, ngáºm trong miệng, dùng đầu lưỡi không ngừng đùa, má»™t đôi tay to nghịch ngợm đã chia là m hai Ä‘Æ°á»ng, lÆ°á»›t theo váy áo rồi cổ áo, tay kia thì Ä‘ang đặt trên ngá»±c nà ng, ra sức vuốt ve.
Tiêu Nhạn Tuyết vừa má»›i tắm rá»a xong, quần áo trên ngÆ°á»i rá»™ng thùng thình, cà ng thuáºn tiện cho Lăng Thiên hà nh Ä‘á»™ng, chỉ cảm thấy hai cánh tay của Lăng Thiên Ä‘ang hoạt Ä‘á»™ng trên khu vá»±c cấm địa, cÅ©ng đúng lúc Lăng Thiên run rẩy, nà ng không khá»i mặt Ä‘á» nhÆ° lá»a, thân thể má»m nhÅ©n ra tá»±a và o ngÆ°á»i hắn, đôi mắt đê mê, cảm thấy quanh thân nhÆ° có kiến Ä‘ang bò, má»™t loại cảm giác khó nói thà nh lá»i trà n ngáºp khắp cÆ¡ thể, trong miệng cÅ©ng không khá»i phát ra những tiếng rên rỉ.
Lăng Thiên thấp giá»ng nói: "Nhìn xem." Tiêu Nhạn Tuyết cúi đầu nhìn, chỉ thấy đôi tay của Lăng Thiên chẳng biết từ lúc nà o đã đặt trên ngá»±c của mình, trên lồng ngá»±c hiện rõ lên hai hình bà n tay, hai bầu ngá»±c trắng nõn của nà ng đã nằm trong tay hắn, qua lá»›p quần áo còn có thể nhìn thấy đối phÆ°Æ¡ng Ä‘ang vuốt ve, không ngừng thay đổi hình dạng....
"Không... được" Tiêu Nhạn Tuyết run rẩy kháng cá»±, nhÆ°ng lại không chút hiệu quả, không khá»i Æ°m má»™t tiếng, xấu hổ nhắm chặt hai mắt lại, đôi tay vá»›i sức mạnh không biết từ nÆ¡i nà o đến, nắm chặt tay Lăng Thiên, không cho hắn tác quái nữa, nhÆ°ng vẫn cảm giác từ đôi bà n tay truyá»n ra má»™t nhiệt lá»±c rất lá»›n , nà ng láºp tức cảm giác toà n thân bay bổng nhÆ° trên đám mây!Bay đến ná»—i không cách nà o rÆ¡i xuống đất, nhất thá»i không biết đây là ngà y hay đêm….
Môi của Lăng Thiên trượt theo lá»— tai nà ng, lÆ°á»›t qua gò má trắng mịn nhÆ° ngá»c, rồi cái cổ trắng nhÆ° thiên nga, tiếp đó là tiến lên, hôn lên cặp môi Ä‘á» má»ng. Tiêu Nhạn Tuyết Ä‘á»™t nhiên giáºt mình, kinh hô má»™t tiếng, nhÆ°ng lại để cho Lăng Thiên bắt được cÆ¡ há»™i, linh hoạt dùng đầu lưỡi đẩy và o miệng Tiêu Nhạn Tuyết, hắn đùa nghịch vá»›i cái lưỡi của mỹ nhân Ä‘ang khiếp sợ nhÆ° má»™t con thá» non, rồi láºp tức hôn mạnh...
Tiêu Nhạn Tuyết khẽ kêu một tiếng, đột nhiên bị hắn khơi gợi lên xuân tình của thiếu nữ, đột nhiên duỗi tay ra ôm chặt lấy cổ của Lăng Thiên, nhắm mắt lại, thể hiện những cảm xúc mãnh liệt nhất…..
Sau khi rá»i môi, Lăng Thiên nhìn Tiêu Nhạn Tuyết Ä‘ang thở hồng há»™c, hai mắt đê mê, hắn khẽ ôm nà ng và o ngá»±c, tiến đến bên tai nà ng nhẹ nhà ng há»i: "Sau nà y, có muốn ta xem hay không?"
Tiêu Nhạn Tuyết thở hổn hển, đầu còn choáng váng , nghe váºy chÆ°a kịp phản ứng, liá»n đã mÆ¡ hồ khẽ gáºt đầu.
Tà i sản của Tiểu Äiệp
Äã có 9 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Tiểu Äiệp
24-12-2010, 02:03 PM
Hà n Lâm Há»c SÄ©
Tham gia: Oct 2010
Bà i gởi: 764
Thá»i gian online: 5 phút 52 giây
Thanks: 1,070
Thanked 8,945 Times in 530 Posts
Quyển 6
ChÆ°Æ¡ng 39: Ngá»c bá»™i thần kỳ
NgÆ°á»i dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: sưu tầm
Lăng Thiên thoả mãn cÆ°á»i, tay phải khẽ siết chặt lấy ngá»±c nà ng, tay kia cÅ©ng đã theo vạt áo sá» soạng xuống dÆ°á»›i, khẽ cÆ°á»i xấu xa nói: "Muốn ta xem thế nà o?"
"Cái gì... Xem thế nà o?" ánh mắt Tiêu Nhạn Tuyết đê mê, nà ng dÆ°á»ng nhÆ° đã mất Ä‘i năng lá»±c suy nghÄ©, nà ng vốn là má»™t thiếu nữ thuần khiết, bị Lăng Thiên khiêu khÃch nhÆ° thế, thần trà sá»›m đã hoà n toà n biến mất, chỉ còn biết hợp tác, những cái khác Ä‘á»u không nghÄ© được.
Lăng Thiên khẽ thở má»™t hÆ¡i và o trong lá»— tai nà ng, Tiêu Nhạn Tuyết láºp tức toà n thân lại má»m nhÅ©n ra, hai chân cÅ©ng giạng ra, vòng eo mảnh khảnh trong ngá»±c Lăng Thiên không ngừng uốn éo, thần thái kÃch Ä‘á»™ng.
Chỉ nghe thấy Lăng Thiên ở bên tai của mình thấp giá»ng nói: "Muá»™i muốn ta thế nà o?"
Tiêu Nhạn Tuyết rốt cục không thể chịu Ä‘á»±ng được sá»± khiêu khÃch của Lăng Thiên, dồn dáºp của rên rỉ lên, nói năng lá»™n xá»™n: "Huynh... Huynh muốn thế nà o cÅ©ng được..."
Lăng Thiên cúi đầu xuống, đột nhiên há miệng ngoạm lấy bầu ngực đầu đặn của Tiêu Nhạn Tuyết trước, hà m hồ của nói: "Ta muốn... Cởi hết xem."
Tiêu Nhạn Tuyết a một tiếng! đột nhiên toà n thân thẳng băng, ôm chặt lấy hắn, cắn và o vai Lăng Thiên, thở dốc nói: "Tùy... huynh."
Hai ngÆ°á»i lăn qua lăn lại, ánh mắt hết sức căng thẳng, Ä‘á»™t nhiên bạp má»™t tiếng, bá»t nÆ°á»›c văng khắp nÆ¡i, hai ngÆ°á»i đã rÆ¡i xuống cạnh thác nÆ°á»›c. NÆ°á»›c lạnh xuyên thấu cÆ¡ thể khiến Tiêu Nhạn Tuyết láºp tức tỉnh táo lại, láºp tức hồi tưởng lại hết thảy, không khá»i thét lên kinh hãi, dùng sức giãy dụa thoát khá»i Lăng Thiên, nhanh nhÆ° chá»›p từ trong nÆ°á»›c nhảy ra, bụm mặt xông và o trÆ°á»›ng bồng, không chịu lá»™ diện.
Lăng đại thiếu gia Ä‘iên tiết, hung hăng vá»— lên trên mặt nÆ°á»›c, nhe răng nhếch miệng oán háºn mắng: " Sông núi chết tiệt! Hồ nÆ°á»›c chết tiệt ." Hắn thở dà i má»™t hÆ¡i vô cùng buồn bá»±c.
Nhìn bá»™ quần áo hôm nay đã Æ°á»›t ba lần trên ngÆ°á»i mình, Lăng Thiên buồn bá»±c cÆ°á»i khổ má»™t tiếng, có phần không cam lòng hÆ°á»›ng vá» trÆ°á»›ng bồng, thở dà i. Chuyện tốt bị má»™t hồ nÆ°á»›c phá hủy, Lăng Thiên chán nản lấy Thiên Tâm Ngá»c của Ngá»c Băng Nhan ra, không khá»i nghÄ© tá»›i Ngá»c Băng Nhan cùng rạng sáng, nếu nhÆ°... Hẳn là tốt biết bao? Tối thiểu có thể an ủi chút Ãt Lăng tiểu công tá», thá»i gian gần đây có vẻ tịt ngòi rồi!
Lăng Thiên khóe miệng bất giác mỉm cÆ°á»i. TrÆ°á»›c hắn cÅ©ng không để ý đến Tiêu Nhạn Tuyết. Cho nên Lăng Thiên tháºt không Ä‘á»™ng tâm và cÅ©ng là khống chế chÃnh mình khá»i ý nghÄ© sai lệch. NhÆ°ng sau khi bị thÆ°Æ¡ng, biết rõ Tiêu Nhạn Tuyết đã vì chÃnh mình mà là m hết thảy má»i chuyện khi hắn hôn mê. Chuyện nà y là m cho Lăng Thiên má»™t ngÆ°á»i không dá»… dà ng Ä‘á»™ng lòng cÅ©ng phải rung Ä‘á»™ng!
Äã Ä‘á»™ng lòng rồi thì muốn khôi phục lại bình tÄ©nh cÅ©ng khó khăn...
Mà sao lại cần khôi phục lại bình tĩnh!
Lăng Thiên biết rõ khi hắn hôn mê, toà n thân bị thÆ°Æ¡ng kinh khủng đến mức nà o! Äặc biệt là lăn Ä‘i lăn lại trên mặt đất, không biết bẩn đến mức nà o; trong kinh mạch lại thải ra không biết bao nhiêu tạp chất tanh hôi kinh tởm! NhÆ°ng Tiêu Nhạn Tuyết lại không chút nghÄ© ngợi, hay do dá»± giúp hắn xá» lý vết thÆ°Æ¡ng. HÆ¡n nữa vì sợ là m cho chÃnh mình Ä‘au nên đã tình nguyện dùng chÃnh mình môi mình để rá»a sạch vết thÆ°Æ¡ng. Sau đó lại tỉ mỉ rịt thuốc, cả quá trình gần hai canh giá»!
Má»™t cô gái đáng yêu nhÆ° nà ng không biết rằng những vết thÆ°Æ¡ng có hại trên ngÆ°á»i Ä‘á»u đã được Thiên Lý xá» là qua. Còn lại mặc dù chỉ là vết thÆ°Æ¡ng nhá» nhÆ°ng cÅ©ng chằng chịt khắp cÆ¡ thể. Hồi phục cÅ©ng không khó khăn gì nhÆ°ng tình trạng bị thÆ°Æ¡ng của Lăng Thiên khiến ai nhìn thấy cÅ©ng phải giáºt mình nhÆ°ng Nhạn Tuyết lại không chút sợ hãi, vá»™i và ng bôi thuốc, băng bó cho Lăng Thiên. Lăng Thiên tháºm chà còn đếm được từng lần từng lần má»™t. Bởi vì những vết thÆ°Æ¡ng trên ngÆ°á»i bẩn thối, Tiêu Nhạn Tuyết nhịn không nổi, nôn má»a không biết bao nhiêu lần. NhÆ°ng má»—i má»™t lần nôn má»a xong sau lại nhanh chóng đến bên cạnh mình, tiếp tục công việc của mình, kiên nhẫn và nhẹ nhà ng! Không có chút do dá»±, hay kinh tởm nà o!
Trên thế gian nà y có bao nhiêu mỹ nhân có thể vì mình mà là m được nhÆ° váºy? Có lẽ Lăng Thần có thể là m cho mình được. NhÆ°ng ngoại trừ mấy ngÆ°á»i đó ra, liệu còn có ai có thể vì mình mà là m nhÆ° váºy không? Lăng Thiên tá»± vấn lòng mình. Nữ nhân nhÆ° váºy, thâm tình nhÆ° váºy, chẳng lẽ ta lại vì gia thế của nà ng mà từ bá»? Nếu nhÆ° là m nhÆ° váºy, Tiêu Nhạn Tuyết cả Ä‘á»i nà y tất nhiên coi nhÆ° đã chết. Mình sao nỡ nhẫn tâm?
Chẳng lẽ má»™t ngÆ°á»i có ý chà nhÆ° Lăng Thiên, mà vẫn không thể bảo vệ được ngÆ°á»i phụ nữ yêu mình sâu sắc nhÆ° váºy? Nếu là gia tá»™c đối địch, thì lại cà ng không cần phải lo lắng, Ngá»c Băng Nhan chẳng lẽ không phải là gia tá»™c đối địch sao? Tiêu Nhạn Tuyết cùng Ngá»c Băng Nhan thì cÅ©ng khác nhau là mấy? Chỉ là vì từ hôn lúc năm tuổi sao? NhÆ°ng luÌc Ä‘oÌ Tiêu Nhạn Tuyết má»›i chỉ là má»™t tiểu cô nÆ°Æ¡ng năm tuổi, có thể hiểu được cái gì? Vả lại, từ hôn ngà y hôm đó lẽ nà o không phải là váºn trù của mình, hết thảy ngá»n nguồn Ä‘á»u do mình sắp đặt!!
Còn có má»™t Ä‘iá»u kiện tiên quyết đó là chỉ cần mình muốn nà ng, mà nà ng cÅ©ng chấp nháºn chÃnh mình, nhÆ° váºy, Tiêu Nhạn Tuyết sẽ không chỉ là tiểu công chúa của Tiêu Gia, mà nà ng sẽ còn có má»™t thân pháºn khác, sẽ theo nà ng cả Ä‘á»i, đó chÃnh là nữ nhân của Lăng Thiên! Vá» phần Tiêu Gia, thì sao chứ? Chẳng lẽ ta Lăng Thiên ngay cả việc Ä‘em đến hạnh phúc cho ngÆ°á»i phụ nữ ta yêu cÅ©ng không là m được sao?
Cho nên Lăng Thiên đã nghĩ thông suốt rồi, lúc nà y trước mặt Tiêu Nhạn Tuyết hắn không hỠgiấu diếm cảm xúc của mình
Trong mắt của Lăng Thiên, Tiêu Nhạn Tuyết đã không còn là tiểu công chúa của Tiêu Gia nữa rồi mà coi nà ng nhÆ° ngÆ°á»i phụ nữ của mình.
Hà ng ngà n là do, hà ng ngà n cái cá»›, Ä‘á»u không quan trá»ng! Chỉ cần má»™t là do nà y là đủ.Cho nên Lăng Thiên không thẹn vá»›i lÆ°Æ¡ng tâm! Bản thân cÅ©ng không lấy gì là m hổ thẹn!NghÄ© váºy, Lăng Thiên vui vẻ hẳn lên.
Má»i ngÆ°á»i nói thế nà o, cÅ©ng không có can hệ gì đến ta? Cứ vững tâm, kệ má»i ngÆ°á»i muốn nói gì thì nói.
Lăng Thiên cÆ°á»i lá»›n má»™t tiếng, nhảy xuống nÆ°á»›c, cả ngÆ°á»i Ä‘á»u chìm xuống, váºn bà khà thần công, chuyển đổi thà nh hô hấp trong, cứ nhÆ° váºy im lặng nằm ở dÆ°á»›i đáy đầm nÆ°á»›c, bá»—ng cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái.
Tiện tay Ä‘em Thiên Tâm ngá»c của Ngá»c Băng Nhan ra, dÆ°á»›i đáy nÆ°á»›c sâu, đón nháºn ánh sáng mặt trá»i chiếu xuyên qua mặt nÆ°á»›c, Lăng Thiên Ä‘á»™t nhiên phát hiện, miếng ngá»c tá»a ra ánh sáng xanh biếc trong vòng bán kÃnh má»™t mét, tá»±a hồ nhÆ° cả má»™t hồ nÆ°á»›c Ä‘á»u bị biến thà nh mà u phỉ thúy, xanh biếc óng ánh, thanh tịnh không tỳ vết!
Quả nhiên không hổ là Thiên Tâm ngá»c! Má»™t bảo ngá»c khác thÆ°á»ng!
Lăng Thiên từng nghe ngÆ°á»i ta nói qua, chỉ có phỉ thúy cao cấp má»›i có thể biến lượng nÆ°á»›c trong má»™t chiếc cháºu rá»a mặt thà nh mà u xanh, nhÆ°ng miếng ngá»c bá»™i nho nhá» nà y, lại có thể khiến cho nÆ°á»›c trong vòng bán kÃnh má»™t mét có mà u sắc nhÆ° váºy, không biết là gấp mấy lần nÆ°á»›c trong cháºu nữa? Miếng ngá»c nhÆ° váºy, chắc là thúy tâm ngà n năm.
Lăng Thiên thầm khen má»™t tiếng, tháºt sá»± là váºt báu vô giá! NghÄ© váºy hắn láºp tức thấy tiếc miếng ngá»c bá»™i đánh rÆ¡i ở Ngá»c gia.
Äá»™t nhiên, Lăng Thiên cảm thấy trÆ°á»›c mắt tối sầm lại, không khá»i kinh hãi, nhÆ°ng khi táºp trung lại nhìn, thì lại không thấy có gì, Lăng Thiên hÆ¡i nghiêng ngá»c bá»™i, trong ánh sáng lấp lánh , Lăng Thiên láºp tức phát hiện ra hai chấm Ä‘en nhá», từ trong ngá»c bá»™i chiếu ra, không là m giảm bá»›t Ä‘i mà u xanh của ngá»c khiến cho hắn trong lòng không khá»i kinh ngạc.
Má»™t lần nữa Ä‘em ngá»c bá»™i đặt ở trÆ°á»›c mắt, cẩn tháºn xem xét, nhÆ°ng hai chấm Ä‘en nhá» lại không thấy đâu nữa, để ra xa má»™t chút, hÆ¡i nghiêng má»™t chút, hai cái chấm Ä‘en nhá» lại hiển hiện ra... Chẳng lẽ, đây là bà máºt kinh thế của miếng ngá»c bá»™i nà y? Thủy Ngá»c hai nhà tranh Ä‘oạt ngà n năm mấu chốt chÃnh là ở đây?
Thần sắc của Lăng Thiên láºp tức ngÆ°ng trá»ng lại . Cẩn tháºn nghÄ© hồi lâu, rốt cục hạ quyết tâm, mạo hiểm thá» má»™t lần, dù sao ngá»c mà không sá» dụng thì cÅ©ng là phế thải! Lăng Thiên Ä‘em ngá»c bá»™i để trên đầu mình, đồng thá»i váºn ná»™i lá»±c, cháºm rãi dùng má»™t ná»™i lá»±c nhá» nhÆ° cây kim, hÆ°á»›ng và o trong ngá»c bá»™i, cá»±c kỳ cẩn cẩn thẩm thấu và o trong.
Ná»™i lá»±c tiến và o ngá»c bá»™i má»™t cách thuáºn lợi, cÆ¡ hồ có thể nói là thông hà nh không chút trở ngại, tá»±a hồ nhÆ° bên trong có má»™t linh hồn đói khát, Ä‘ang tham lam hấp thu ná»™i lá»±c mà Lăng Thiên Ä‘Æ°a và o, không chút dấu hiệu bà i xÃch, hay sắp nổ tung, ngá»c bá»™i vẫn rất mát trong, nhẵn mịn.
Lăng Thiên trong lòng cÅ©ng an tâm, ná»™i lá»±c Ä‘Æ°a và o đã thêm má»™t phần, chÃnh và o lúc nà y, dị biến chợt hiện! Cả miếng ngá»c bá»™i Ä‘á»™t nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, má»™t mà u xanh phỉ thúy bao trùm trong vòng bán kÃnh ba bốn mét! HÆ¡n nữa, mà u xanh nà y có xu thế ngà y cà ng Ä‘áºm hÆ¡n…..
Äôi mắt của Lăng Thiên căng ra nhìn chăm chú và o miếng ngá»c bá»™i, trong ngón tay, ná»™i lá»±c liên tục không ngừng Ä‘i và o, ánh sáng phát ra từ ngá»c bá»™i cÅ©ng ngà y cà ng sáng, vá» sau, thà nh ánh sáng xanh biếc chói mắt, Ä‘au nhức.
Lăng Thiên rốt cục cÅ©ng nhìn thấy, giữa tâm của miếng ngá»c, thình lình xuất hiện hai chấm Ä‘en nhá» hình lục giác, má»™t bên trái, má»™t bên phải, Ä‘á»u Ä‘ang chầm cháºm chuyển Ä‘á»™ng, tá»±a hồ Ä‘ang dần dần tá»›i gần nhau. Chỉ là tốc Ä‘á»™ vô cùng cháºm, nếu nhÆ° không phải mở mắt to ra quan sát thì cÆ¡ hồ không thể cảm nháºn được sá»± chuyển Ä‘á»™ng của hai chấm Ä‘en nà y.
Trong đó má»™t chấm dÆ°á»ng nhÆ° rất quen...
Lăng Thiên Ä‘á»™t nhiên nháºn ra: má»™t chấm Ä‘en chÃnh là cái mà ngá»c bị vỡ ngà y hôm đó, chẳng trách hắn tìm sao cÅ©ng không tìm thấy, hóa ra là chui và o đây. Chỉ có má»™t Ä‘iểm Lăng Thiên không hiểu, đó chÃnh là , má»™t chấm Ä‘en nhá» nhÆ° váºy, tại sao lại có thể chủ Ä‘á»™ng tiến và o má»™t khối váºt thể cứng rắn đến váºy, trong miếng ngá»c không há» có khe nứt? Chuyện nà y không phải là kì dị hay thần kì sao? !
Lăng Thiên liên tục phát ra ná»™i lá»±c đã được khoảng chừng ná»a canh giá», nói má»™t cách khác, Lăng Thiên ở đáy hồ, cÅ©ng đã Ãt nhất ná»a canh giá» ! So vá»›i cách tÃnh thá»i gian của kiếp trÆ°á»›c là má»™t giá», hÆ¡n sáu mÆ°Æ¡i phút của! Ngay cả ná»™i lá»±c của Lăng Thiên có cao siêu đến thế nà o, cÅ©ng bắt đầu cảm thấy chịu không nổi. NhÆ°ng Lăng Thiên cÅ©ng không dám buông tay, lại cà ng không dám ra khá»i nÆ°á»›c. Ai biết được có phải chỉ có ở trong nÆ°á»›c ngá»c bá»™i kia má»›i xảy ra hiện tượng kì dị nhÆ° váºy không? Nếu nhÆ° trồi lên mặt nÆ°á»›c, mà lại khôi phục nguyên hình, không phải là lai mất công xuống nÆ°á»›c sao?
Äó là trÆ°á»ng hợp khả quan nhất, nếu nhÆ° cÆ¡ há»™i chỉ có má»™t lần, lần nà y mà bá» lỡ cÆ¡ há»™i nhỡ lần sau không nhÆ° váºy nữa thì là m thế nà o? Cho nên Lăng Thiên cố gắng gượng.
Thá»i gian từng chút từng chút trôi qua, hai cái chấm Ä‘en cÅ©ng ngà y cà ng gần, ná»™i lá»±c mà Lăng Thiên phát ra cà ng ngà y cà ng nhiá»u; mà u của ngá»c bá»™i cà ng ngà y cà ng Ä‘áºm, cả hồ nÆ°á»›c cÅ©ng đã biến thà nh mà u xanh lá cây Ä‘áºm, mặt nÆ°á»›c không chút gió, không chút lay Ä‘á»™ng, xa xa nhìn lại, cả hồ nÆ°á»›c giống nhÆ° má»™t miếng phỉ thúy khổng lồ, dÆ°á»›i ánh mặt trá»i phát ra ánh sáng tuyệt đẹp. Tháºt sá»± là kỳ quan rá»±c rỡ!
Tà i sản của Tiểu Äiệp
Äã có 9 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Tiểu Äiệp
Từ khóa được google tìm thấy
doa lac thien su , êóëüòóðîëîãèÿ , ëþäåé , íèññàí , ïðîäâèæåíèå , lan thien truyen thuyet , lang khong truyen thuet , lang khong truyen thuyet , lang phong thien ha , lang phong thien ha prc , lang phong thien ha txt , lang phong thin ha , lang phong truyen thuyet , lang than truyen thuyet , lang thein truyen thuyet , lang thien , lang thien chuyen thuyet , lang thien truen thuyet , lang thien truyeb thuyet , lang thien truyen , lang thien truyen ghuyet , lang thien truyen ky , lang thien truyen tg , lang thien truyen thiet , lang thien truyen thuet , lang thien truyen thuey , lang thien truyen thueyt , lang thien truyen thuye , lang thien truyen thuyen , lang thien truyen thuyer , lang thien truyen thuyet , lang thien truyen thuyey , lang thien truyen thuyft , lang thien truyennthuyet , lang thien truyenthuyet , lang thien truyet thuyet , lang thien tryen thuyet , lang thien ttuyen thuyet , lang thientruyen thuyet , lang thjen truyen thuyet , lang thoen truyen thuyet , lang tien truyen thuyet , lang tieu truyen thuyet , lang-thien-truyen-thuyet , lang.thien.truyen.thuyet , langthien truyen thuyet , langthientruyen thiet , langthientruyenthuyet , langthientuyenthuyet , langthuyentruyenthuyet , lanthientruyenthuyet , lăng thiên , lng thien truyen thuyet , long thien truyen thuyet , lung tien truyen thuyet , ñêàéëèíê , ngã dục phong thiên , nhinlangkiem.com , ñïóòíèêîâûé , óëüòðà , phong lang prc , phong lang thien ha , phong lang truyen thuyet , phong lăng thiên hạ , tac gia phong lang , tác giả phong lăng , thien lang truyen thuyet , tinh tê , truyen lang thien , truyen thuyet lang phong , truyen thuyet lang thien , truyen thuyet phong lang