Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Quyển 1 : Thiên Tài Sinh Ra
-----oo0oo-----
Chương 46 : Đội Hữu.
Người dịch : Hà Tiên Cô
Nguồn: Kiếm Giới
Phương Minh Nguy đã sớm nhận ra người này, hắn cũng là một trong những nhân vật phong vân trong trường, công tử của Hác thị tập đoàn, Hác Hải Minh.
Ở trong trường học, từ trước đến nay nổi tiếng tuổi trẻ nhiều tiền, anh tuấn tiêu sái, hơn nữa còn trọng yếu hơn là khác với những công tử nhà giàu khác, hắn lại là một người thật sự có chân tài thực học.
Chỉ mới ba mươi tuổi, năng lực thể thuật cùng với lực lượng tinh thần cũng đã đạt tới cấp sáu, ở trong tuổi trẻ, coi như là có chút danh tiếng.
Hác thị tập đoàn là một đại hình xí nghiệp trên tinh cầu Tạp Lí Mỗ, tuy rằng kém hơn Tuệ Tinh không ít, nhưng cũng không phải những người thường như Phương Minh Nguy có thể kết bạn.
Ánh mắt Hác Hải Minh chuyển hướng Phương Minh Nguy, trên mặt hắn nổi lên vẻ tươi cười vui vẻ: “ Phương Minh Nguy, đúng không?”
“ Đúng vậy.”
“ Cậu đang kỳ quái, vì sao tôi biết tên của cậu.”
“ Có điểm kỳ quái.” Phương Minh Nguy thẳng thắn thành khẩn mỉm cười, chính mình nhận ra hắn thì cũng không kỳ quái, nhưng hắn lại làm sao biết được một vô danh tiểu tốt như mình.
Hác Hải Minh đẩy Thi Nại Đức, nói: “ Đều là người này, hắn gặp người liền khoe, hai ngày trước đã đánh một thiên tài cơ giáp không còn manh giáp.”
Phương Minh Nguy ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Thi Nại Đức nổi lên vài phần nghi vấn.
Thi Nại Đức xấu hổ ho khan một tiếng, nói: “ Hác Hải Minh, không nên nói bậy, nói cho cậu biết, Phương Minh là thiên tài cơ giáp chân chính, tuy rằng còn kém hơn ta một chút, nhưng về sau nhất định sẽ làm cậu chấn động.”
Hác Hải Minh từ chối cho ý kiến, chỉ cười hướng Phương Minh Nguy nói: “ Bằng hữu, có hứng thú ngoạn một hồi không?”
“ Không được.” Thi Nại Đức quả quyết cự tuyệt: “ Hắn vừa mới tiếp xúc cơ giáp còn chưa tới vài ngày, cậu muốn đánh, một năm sau cam đoan cậu sẽ rất thích thú.”
Hác Hải Minh nhún vai, nhìn Phương Minh Nguy làm ra mặt quỷ.
Nhìn thấy hắn làm ra hành động như thế, Phương Minh Nguy thật đúng là cảm thấy thích vị thanh niên nhìn giống như ánh nắng mặt trời này.
Nếu đổi lại trước khi chưa hấp thu linh hồn ý thức, hắn nhất định sẽ không nhận đề nghị của Hác Hải Minh. Nhưng hiện tại thì khác, đối với đối thủ như Thi Nại Đức, hắn cũng đã có đủ tin tưởng.
Huống hồ, hắn rõ ràng hiểu được một sự kiện. Nếu như mình thật sự muốn được hiệp hội yêu thích cơ giáp của trường học thừa nhận, như vậy không có khả năng giấu diếm bản thân.
“ Thi Nại Đức, hai ngày rồi ta tự luyện, cảm giác rất tốt.”
Thi Nại Đức ngẩn ra, quay đầu lại nhìn chằm chằm Phương Minh Nguy cứ như là không quen biết hắn, thẳng đến lúc hắn bị sởn cả tóc gáy mới thôi, lời nói thấm thía: “ Cậu đừng nói cho tôi biết, cậu muốn đáp ứng sự khiêu chiến của hắn.”
“ Này…” Phương Minh Nguy sờ sờ mũi, nói: “ Hình như là đúng.”
Thi Nại Đức lắc lắc đầu, nói: “ Huynh đệ, ta xem cậu là huynh đệ, cho nên cho cậu một lời khuyên, chân chính tự do chiến đấu cùng với một mình luyện tập là hai loại khái niệm hoàn toàn khác nhau.”
Phương Minh Nguy chớp chớp đôi mắt sáng ngời, trong mắt hiện lên vẻ ngây thơ thuần khiết: “ Ta biết, nhưng ta vẫn muốn thử một lần.”
“ Cậu khẳng định?”
“ Đúng vậy, ta khẳng định.”
“ Được rồi.” Thi Nại Đức bất đắc dĩ xoay người, nói: “ Hác Hải Minh, hắn là tay mới, chờ một lát cậu phải hạ thủ lưu tình, không được đem nhuệ khí của người ta xóa sạch.”
“ Ân, ta hiểu được.”
Phương Minh Nguy nghi hoặc nhìn hai người, chẳng lẽ mình thật sự rất kém cỏi sao?
Ba người sóng vai đi vào một tòa lầu, tầng thứ bảy tòa lầu bày ra tới mấy trăm khoang thuyền dày đặc. Nơi này chính là đại bản doanh của hiệp hội yêu thích cơ giáp trong trường học.
“ Phương Minh Nguy, cậu xem, thiết bị nơi này đều là mới nhất, ở trong này cam đoan có thể thể nghiệm được cảm thụ chân thật nhất.”
Phương Minh Nguy nhìn chung quanh, đột nhiên hỏi: “ Không có cơ giáp chân chính sao?”
Thi Nại Đức ha ha cười, nói: “ Cơ giáp chân chính đương nhiên là có, nhưng không phải dành cho thái điểu như cậu dùng đâu.”
“ Phải không?”
“ Đương nhiên, thao túng cơ giáp chân thật cùng với thao túng cơ giáp giả thuyết là hoàn toàn khác nhau, nếu không phải ở nơi đây rèn luyện đến trình độ nhất định, chúng ta sẽ không cho cậu đụng chạm đến cơ giáp chân chính.”
Phương Minh Nguy hơi thất vọng, hỏi: “ Vậy phải đạt tới trình độ nào mới được?”
“ Rất đơn giản, chỉ cần cậu ở trong này có thể chiến thắng ta.” Thi Nại Đức chần chờ một chút, chỉ chỉ Hác Hải Minh đứng bên cạnh, nói: “ Người kia tuy rằng kém hơn ta một chút, nhưng nếu cậu đánh ngã hắn, như vậy cũng có thể tiếp xúc cơ giáp chân chính.”
Hác Hải Minh ho khan một tiếng, nói: “ Thi Nại Đức, ở trong trí nhớ của ta, giống như cậu chưa từng thắng qua ta nha.”
“ Hừ, đó là do ta nhường cậu, hiểu chưa?”
“ Thật không, nếu không chúng ta lại đến luận bàn một phen.”
“ …Sau này đi, hiện tại ta không rảnh.” Thi Nại Đức quả quyết cự tuyệt.
Móc ra tấm thẻ, Thi Nại Đức cài vào máy, mở ra ba khoang thuyền.
Hắn đang muốn đi vào, đột nhiên máy điện thoại đeo trên cổ tay vang lên, thần sắc không vui nói chuyện hai câu, hắn nói: “ Hai người chơi một hồi, chủ nô lại bắt đầu muốn bóc lột khổ lực của nhân dân lao động rồi.”
Nhìn Thi Nại Đức vội vàng rời đi, Phương Minh Nguy tò mò hỏi: “ Cái gì chủ nô?”
“ Đương nhiên là tiến sĩ Tạp Tu.”
Phương Minh Nguy bật cười, ngẫm lại đôi chú cháu này, thật đúng là có vài phần cảm giác như thế.
“ Nghe Thi Nại Đức nói, cậu mới ngoạn cơ giáp được bốn giờ liền nắm giữ nguyên bộ tư thế cơ bản.” Hác Hải Minh như tùy ý nói, nhưng trong mắt hắn ẩn hiện luồng tinh quang đã đưa tâm tình của hắn biểu lộ không thể nghi ngờ.
“ Chưa nói tới nắm giữ, chính là học theo bắt chước làm một lần.” Phương Minh Nguy khiêm tốn nói.
Hác Hải Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói: “ Nói như vậy, cậu có thể trong vòng hai mươi giây hoàn thành một bộ tư thế cơ bản cũng là thật sự.”
“ Giống như miễn cưỡng cũng có thể đạt tới.”
Ánh mắt Hác Hải Minh nhìn hắn nhất thời có chút cổ quái, đó chính là rung động, hoài nghi, đố kỵ cùng với khâm phục đủ làm tâm tình trong nháy mắt hợp cùng một chỗ.
Phương Minh Nguy có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, không thể tưởng được trong ánh mắt một người lại có thể trong nháy mắt biểu đạt ra được nhiều loại tình cảm phong phú như thế.
Mái che của khoang thuyền chậm rãi hạ xuống, bên trong bộ đàm truyền đến thanh âm Hác Hải Minh: “ Nghe nói hai ngày trước cậu bị Thi Nại Đức đánh đập thật thảm, thật không?”
“ Ân, lần đầu tiên chính thức cùng người giao thủ, ta có chút không thích ứng.” Phương Minh Nguy thành thành thật thật nói.
“ Thật không.” Hác Hải Minh do dự một chút, nói: “ Phương Minh Nguy, một khi ta cùng người giao thủ, từ trước tới nay đều là toàn lực ứng phó. Tuy rằng ta đáp ứng với Thi Nại Đức sẽ lưu tay, nhưng chuyện tới trước mắt ta không chắc có thể khống chế chính mình. Cho nên nếu hiện tại cậu không muốn cùng ta giao thủ, thì không cần nữa.”
“ Không cần, nếu đã vào trong, thì ngoạn ngoạn một chút cũng tốt.” Trong lòng Phương Minh Nguy buồn cười, còn nghĩ ta là thái điểu của hai ngày trước sao, chờ một lát cậu sẽ biết.
“ Tốt.” Hác Hải Minh trầm giọng nói: “ Một khi đã như vậy, ta sẽ không khách khí.”
“ Nga, chờ một chút.”
“ Chuyện gì?”
“ Cậu có biết, trước kia ta cũng chưa từng tiếp xúc qua cơ giáp, đúng không?”
“ Ân.” Hác Hải Minh lên tiếng, đoán không ra đối phương đang muốn nói gì.
“ Ha ha, ta là nói, đợi lát nữa cùng cậu giao thủ, bởi vì kinh nghiệm của ta không đủ, cho nên cho dù là muốn hạ thủ lưu tình cũng có điều khó khăn, cậu cần phải chú ý a.”
Hác Hải Minh tuy rằng rất có lòng dạ rộng rãi, nhưng nghe được những lời này, một cỗ tức giận vẫn trùng xông lên ngực.
“ Tốt, ta hiểu được, tất cả đều cùng không cần lưu tình a.”
Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Quyển 1 : Thiên Tài Sinh Ra
-----oo0oo-----
Chương 47 : Không Chê Vào Đâu Được.
Người dịch : Hà Tiên Cô
Nguồn: Kiếm Giới
“ Oanh…lách cách…”
Trong động tác liên tiếp nhanh đến cực điểm, hai cơ giáp huấn luyện màu sắc khác nhau ở trong không gian giả thuyết làm ra đủ loại động tác làm người ta hoa cả mắt.
Bất quá thật rõ ràng, hai cơ giáp này một công một thủ, phối hợp vô cùng ăn ý.
Trong số những tay cơ giáp bên trong công lập học viện, so về năng lực tổng hợp, Hác Hải Minh có lẽ cũng không phải là người xuất sắc nhất, nhưng nếu lấy năng lực công kích, hắn đúng là hoàn toàn xứng đáng được xưng là đệ nhất nhân.
Cho nên khi hai người không hẹn mà cùng lựa chọn cơ giáp huấn luyện, Hác Hải Minh lập tức không chút do dự phát động thế công, hắn muốn trong thời gian ngắn nhất đánh bại đối phương, muốn cho tiểu tử vừa mới tiếp xúc cơ giáp được vài ngày kia hiểu được thế nào mới là cơ giáp thủ chân chính.
Thiên tài, từ ngữ này hắn cũng không xa lạ, từ sau khi hắn năm tuổi, liền vẫn được người trong tộc xưng là thiên tài.
Nhưng từ sau khi quen biết Thi Nại Đức, hắn không thể không thừa nhận, vô luận là gia thế, hay là thiên phú, người ta đều dễ dàng thắng hơn mình một bậc.
Tuy rằng hiện tại Thi Nại Đức còn chưa hơn mình, nhưng dù sao hắn nhỏ hơn mười tuổi, lại có tiến sĩ Tạp Tu chỉ đạo, vô luận là thể thuật, hay là năng lực thao túng cơ giáp, trình độ của hắn đều tiến triển cực nhanh, tùy thời đều có thể đuổi theo được mình.
Nhưng mà trong mấy ngày nay, trong miệng Thi Nại Đức lại không ngừng tôn sùng một người.
Phương Minh Nguy, người này tuy rằng chưa từng gặp qua, nhưng bởi vì quan hệ với Thi Nại Đức, ở trong tai vài cơ giáp thủ kiệt xuất, đã được hưởng uy danh hiển hách.
Chỉ trong bốn giờ đã nắm giữ tất cả tư thế cơ bản, trong vòng một ngày đã bắt đầu cùng Thi Nại Đức luyện tập đối chiến.
Thành tích như vậy nếu có người có thể làm được, như vậy Hác Hải Minh thật sự phải hoài nghi đối phương đến tột cùng có phải là loài người hay không.
Trên thực tế, ngoại trừ hắn, những cao thủ còn lại bên trong hiệp hội yêu thích cơ giáp trong trường cũng giống nhau, đối với Phương Minh Nguy tràn ngập hứng thú. Mà lúc này đang đối chiến, cho dù là mang tiếng khi dễ người mới cũng được, hắn cũng tuyệt đối không nương tay.
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện không được bình thường, tuy rằng thế công của mình như bão tố liên miên không dứt, nhưng dưới sự phòng thủ gần như hoàn mỹ của đối phương, cũng không hề đạt được dù là một chút tiện nghi.
Liên tục ba bộ quyền tổ hợp đánh ra trong nháy mắt, nhưng đối phương giống như là đã sớm có chuẩn bị, dùng tấm chắn dày trên cánh tay cơ giáp đón đỡ.
Hác Hải Minh lui về phía sau một bước, theo bản năng phát ra chỉ lệnh công kích hỏa tiễn, nhưng cơ giáp huấn luyện lại không thấy có chút động tĩnh nào. Lúc này hắn mới nhớ, chính mình sử dụng cũng không phải cơ giáp đặc thù của riêng mình, mà là cơ giáp huấn luyện phổ thông mà thôi.
Một cỗ điềm xấu dâng lên từ tận đáy lòng, giờ phút này tuy rằng thế công của hắn không ngừng, nhưng trên thực tế đã đem ra hết khả năng, đặc biệt ba bộ quyền tổ hợp vừa rồi, lại chính là tuyệt kỹ ẩn giấu cuối cùng của hắn. Nếu bộ quyền pháp kia cũng bị phá vỡ, như vậy trừ phi vận dụng nhiệt vũ khí, hắn cũng không còn pháp bảo gì để khắc chế kẻ địch.
Nhìn cơ giáp phía trước còn đang nhảy loạn, nhưng vẫn thủy chung bảo trì trạng thái phòng thủ tốt nhất, tận đáy lòng hắn nổi lên sự nghi hoặc thật lớn.
Người này đúng là vừa mới bắt đầu học tập thao túng cơ giáp sao?
Phương Minh Nguy cũng không biết sự cảm khái trong giờ phút này của đối phương, hắn dù bận vẫn ung dung nhìn song phương kịch liệt đối chiến, dù sao thao túng cơ giáp cũng không phải chính bản thân hắn, như vậy cứ đem mình xem như một quần chúng khán giả thuần túy, cũng là một loại lựa chọn không sai.
Tuy rằng trình độ của Hác Hải Minh quả thật không tệ, nhưng dưới tình huống cơ giáp ngang nhau, chống lại hắn là một lực lượng tinh thần cấp tám cùng linh hồn ý thức thân trải qua trăm trận chiến, lại không hề có một chút khả năng chiến thắng.
Nếu lấy trình độ khẩn trương mà nói, dù là so với trận đua xe kịch liệt cũng còn kém hơn khá xa.
Ở sân đua xe, tuy rằng hắn có được linh hồn ý thức cường đại, nhưng dù sao xe đua của đối phương tốt xấu cũng cao hơn xe đua của hắn vài cấp bậc, ngay cả dù có thể thủ thắng, cũng cần hao phí rất nhiều tinh lực.
Nhưng hiện tại thì khác, từng cử động nhỏ của đối phương đều đang nằm trong sự giám thị của mình, vô luận là lực lượng tinh thần, hay là trình độ kinh nghiệm, khoảng cách giữa hai bên cũng không chỉ là kém hơn nửa điểm.
Nếu hắn muốn thủ thắng, có thể nói chỉ là chuyện trong vài giây phút mà thôi.
Sở dĩ để cho linh hồn ý thức chỉ thủ mà không tấn công, ngoại trừ hắn muốn nhìn thấy bản lãnh lớn nhất của Hác Hải Minh, còn có một chút, chính là không muốn chọc người chú ý.
Tuy rằng biểu hiện hiện tại của hắn đã đủ làm cho người ta kinh ngạc, nhưng có thể điệu thấp xuống một chút, thì cứ làm mới tốt.
Cơ giáp màu đỏ vẫn nắm quyền chủ đạo như trước, với những chiêu thức hoa lệ mà thực dụng ở trên người nó không ngừng được xuất ra. Ngoại trừ chịu giới hạn trong thực lực của cơ giáp mà không thể sử dụng nhiệt vũ khí, Hác Hải Minh đã phát huy ra toàn bộ trạng thái cao nhất khi thi đấu của mình từ trước tới nay.
Cũng đúng, đối mặt một đối thủ chỉ biết phòng thủ, một cơ giáp thủ chuyên về tấn công như Hác Hải Minh sẽ dễ dàng phát huy ra trình độ tốt nhất.
Ở lúc mới bắt đầu, hắn còn có chút lo lắng Phương Minh Nguy ở thời điểm quan trọng sẽ thình lình đánh ngược mình một chút.
Cho nên dù tấn công, hắn cũng cố ý lộ ra sơ hở. Nhưng vô luận hắn hướng đối phương cố tình tạo ra sơ hở thế nào, Phương Minh Nguy thao túng bộ cơ giáp kia làm như vẫn không thấy, tấm chắn trên cánh tay cơ giáp không hề có chút ý tứ muốn lui về.
Phòng thủ, phòng thủ, vẫn là phòng thủ.
Sau nửa giờ, Hác Hải Minh rốt cục chết lặng, hắn quyền đấm cước đá, toàn lực tiến công, mặc cho toàn thân chồng chất sơ hở, hắn cũng không thèm để ý chút nào.
Bởi vì hắn biết, đối phương sẽ không hề tung ra thủ đoạn công kích.
Quả thật, Phương Minh Nguy không hề có ý niệm phản công trong đầu.
Tuy rằng công kích giờ phút này của Hác Hải Minh có phương thức phi thường kỳ quái, dù là một người không rành về cơ giáp như Phương Minh Nguy mà cũng cảm thấy có chút quái dị.
Thí dụ như giờ phút này, sau khi Hác Hải Minh công kích tay chân thất bại, thế nhưng lại dùng đầu qua chàng vào lồng ngực của mình.
Tuy rằng đầu của mỗi cơ giáp đều phi thường vững chắc, có thể xem như vũ khí sử dụng, nhưng cơ giáp huấn luyện thì không được như thế.
Ở đầu cơ giáp huấn luyện lại trang bị không ít dụng cụ yếu ớt tinh vi, nếu bị cường đại công kích, như vậy sẽ hoàn toàn báo hỏng. Đã một lần giao thủ cùng Thi Nại Đức, chính là vì đầu của cơ giáp va chạm với mặt đất mà bị hệ thống phát định thất bại.
Nhưng đối phương làm như vậy lại có ý tứ gì đây? Chẳng lẽ hắn muốn tự sát phải không?
Nhưng vừa nghĩ tới cặp mắt sáng ngời hữu thần của Hác Hải Minh, Phương Minh Nguy lập tức dẹp bỏ ý niệm này trong đầu. Hắn bắt đầu cẩn thận, đối với linh hồn ý thức hạ đạt mệnh lệnh, không cần có công lao, chỉ cần có thể vượt qua là được.
Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Quyển 1 : Thiên Tài Sinh Ra
-----oo0oo-----
Chương 48 : Thế Hòa.
Người dịch : Hà Tiên Cô
Nguồn: Kiếm Giới
Kết quả là, cơ giáp màu trắng phòng thủ rất tốt, hai mặt tấm chắn trên cánh tay lại không có một chút yên tĩnh, ngạnh sanh bày ra một lớp phòng ngự thật dày chung quanh bản thân mình.
“ Đinh đang đang đang…”
Sau một loạt va chạm liên tục, Hác Hải Minh rốt cục buông tha cho công kích, hắn thao túng cơ giáp lui về phía sau mấy bước, rời ra một khoảng cách.
Trong lòng Phương Minh Nguy rùng mình, sao hắn lại lui về phía sau, chẳng lẽ còn có thủ đoạn gì che giấu phải không.
Nhưng vô luận hắn nghĩ như thế nào, cũng sẽ không đoán được đối phương bởi vì không thể thương tổn được chính mình, cho nên trong lòng lạnh lẽo, mới quyết định dừng lại trận tỷ thí không chút ý nghĩa này.
Chứng kiến cơ giáp đối diện vẫn còn bộ dáng đề phòng cẩn thận, Hác Hải Minh lắc đầu, cười khổ một tiếng, trực tiếp rời khỏi khoang thuyền đồ chơi.
Phương Minh Nguy cẩn thận nhìn đối phương, đột nhiên ánh sáng trước mắt chợt lóe, cơ giáp huấn luyện màu đỏ kia chợt biến mất.
Hắn hít sâu một hơi, lực lượng tinh thần trong nháy mắt mở ra tới cực hạn lớn nhất, nhưng vô luận hắn làm sao tìm tòi, đều không thể phát giác được tung tích của đối phương.
Đây là kỹ năng gì? Trong lòng tràn đầy nghi hoặc Phương Minh Nguy gắt gao nắm chặt tay, hắn nhanh chóng lật xem các loại giới thiệu về cơ giáp, ý đồ muốn tìm kiếm chiêu số nào có thể làm cho cơ giáp có thể ẩn thân trong nháy mắt như thế.
Nhưng hắn rất nhanh liền thất vọng, sổ tay ghi chép của cơ giáp huấn luyện phi thường đơn giản, có được cũng bất quá chỉ là những kỹ năng cơ bản nhất mà thôi, đừng nói là tuyệt kỹ ẩn thân gì, mà ngay cả nhiệt vũ khí đơn giản nhất cũng không có.
Như vậy đối phương đã chạy đi đâu?
Ngay trong lúc hắn hoàn toàn không hiểu chút nào, từ bên tai truyền đến thanh âm hùng hậu của Hác Hải Minh.
“ Phương Minh Nguy, sao cậu vẫn còn đứng trong đó.”
Phương Minh Nguy nhanh chóng đánh giá chung quanh bốn phía, vẫn không có gì phát hiện, hắn cẩn thận hỏi: “ Cậu ở nơi nào?”
“ Ta ở bên ngoài.”
“ Bên ngoài?”
“ Đúng vậy, mau ra đây đi.”
Phương Minh Nguy lúc này mới hiểu được nguyên lai là đối phương trực tiếp rời khỏi trò chơi, trách không được lại đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh.
Nhưng điều này cũng không thể trách hắn, ở bên trong thế giới giả thuyết, kinh nghiệm đối chiến của Phương Minh Nguy thật sự là quá ít.
Ngay cả là Thi Nại Đức, cũng phải cởi bỏ một thân cơ giáp mới rời khỏi thế giới giả thuyết. Mà tình huống còn mặc cơ giáp lại trực tiếp đi ra ngoài trước kia chưa bao giờ gặp qua, cho nên nhất thời có sai lầm cũng là có thể hiểu được.
Phẫn nộ chui ra khỏi khoang thuyền phong bế, liếc mắt một cái liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của Hác Hải Minh.
“ Phương Minh Nguy, ta thừa nhận, Thi Nại Đức nói đúng, cậu chính là một thiên tài, một thiên tài phòng thủ.”
“ Cậu quá khen.”
“ Không, ta chỉ là ăn ngay nói thật, ở phương diện phòng thủ, cậu quả thật có được thiên phú mà người khác khó có được.” Hác Hải Minh nghiêm mặt nói: “ Ở trong học viện, còn không có ai có thể ở dưới sự công kích toàn lực của ta mà vẫn giữ cho bản thân không bị thất bại.”
Phương Minh Nguy thất kinh, hỏi: “ Cậu là người mạnh nhất trong cơ giáp thủ của học viện sao?”
Hác Hải Minh hơi ho khan một tiếng, nói: “ Ta chỉ là người có khả năng công kích mạnh nhất.”
Hác Hải Minh bất đắc dĩ, giải thích: “ Ở trong hội cơ giáp của học viện, tổng hợp thực lực ta không phải là người mạnh nhất, nhưng nếu chỉ tính trên phương diện công kích thiên phú, ta đứng thứ nhất.”
“ Nga.”
“ Phương Minh Nguy, vừa rồi lúc cùng cậu giao thủ, vì sao cậu chỉ thủ mà không tấn công?” Hác Hải Minh rốt cục hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
“ Không phải ta không công.” Phương Minh Nguy nhún vai, làm ra bộ biểu tình bất đắc dĩ: “ Ta chỉ học tập tri thức về phương diện phòng thủ, còn chưa bắt đầu học tập làm sao công kích.”
Hác Hải Minh thở dài một hơi nhẹ nhõm, quả nhiên là vì nguyên nhân như vậy.
Nhưng hoàn hảo là nguyên nhân này, nếu là bởi vì đối phương cố ý làm ra như thế, vậy hắn càng thêm khó coi.
Đang lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân.
Hác Hải Minh vỗ vai hắn nói: “ Người của chúng ta đến đây, cậu gặp mặt đi.”
Nơi này vốn chính là đại bản doanh của hội người yêu thích cơ giáp, có thể tới đây, đương nhiên cũng chỉ có người trong hiệp hội.
Cửa mở, năm người đi đến, ngoại trừ Thi Nại Đức, còn có hai nam hai nữ.
Phương Minh Nguy nao nao, nhỏ giọng hỏi: “ Hác Hải Minh, như thế nào còn có nữ nhân?”
Hác Hải Minh ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, cười nói: “ Như thế nào, khinh thường nữ nhân sao, hai mẫu hổ kia đều không dễ trêu chọc đâu.”
Thi Nại Đức liếc mắt liền chứng kiến hai người đang khe khẽ nói chuyện, không khỏi kêu lớn: “ Uy, Hác Hải Minh, cậu không hạ thủ quá nặng tay đó chứ.” Nói xong hắn đi tới trước người Phương Minh Nguy, nhìn thấy thần sắc vẫn bình thường, không có chút biểu tình uể oải, hắn nhẹ nhàng thở ra, nói: “ Hoàn hảo, coi như tiểu tử kia thức thời.”
Hác Hải Minh nhẹ nhàng hừ một tiếng, hỏi: “ Thi Nại Đức, cậu nói có thể đánh cho hắn không thể ngóc đầu dậy, thật không?”
Thi Nại Đức ha ha cười, nói: “ Đương nhiên, Phương Minh Nguy tuy rằng cũng là một thiên tài, nhưng dù sao cũng là tay mới, có điều thiếu khuyết kinh nghiệm, cho nên thất bại là thật bình thường.”
Phương Minh Nguy khẽ cười, đối với việc đánh giá này từ chối cho ý kiến.
Nhưng Hác Hải Minh vừa mới nếm qua đau khổ hung hăng trừng mắt nhìn Thi Nại Đức, nói: “ Thi Nại Đức, có bản lĩnh chơi với hắn một hồi, làm cho ta nhìn xem cậu làm sao đánh ngã hắn.”
Thi Nại Đức ngẩn ra, cười nói: “ Đánh ngã hắn không phải thật dễ dàng sao, chỉ cần lập tức là được.” Đột nhiên nhớ tới Phương Minh Nguy còn đang ở bên người, vội vàng dùng bả vai đẩy đẩy Phương Minh Nguy, cười nói: “ Huynh đệ, vừa mới bắt đầu thì ai cũng như vậy, cậu phải cố lên, ta thật xem trong cậu đó.”
Phương Minh Nguy hướng về hắn nhẹ nhàng gật đầu, xem như đáp ứng.
“ Dễ dàng?” Hác Hải Minh khẽ động da mặt, vừa rồi hắn mất sức chín trâu hai hổ, ngay cả lực lượng bú sữa mẹ cũng đều đem ra, nhưng cuối cùng cũng không hề chiếm được tiện nghi gì trên người Phương Minh Nguy.
Vừa nghĩ tới đánh giá về Phương Minh Nguy của Thi Nại Đức, hắn đầy bụng cơn tức. Nếu không phải Thi Nại Đức đem khả năng của Phương Minh Nguy nói thành trên trời dưới đất, là thiên tài có một không hai, nếu không phải Thi Nại Đức nói Phương Minh Nguy không có kinh nghiệm thực chiến, như vậy hắn cũng sẽ không dễ dàng chủ động khiêu chiến.
Hiện giờ đánh qua một hồi, tuy rằng hắn không thua, nhưng so với kết quả thua càng đáng sợ.
Có thể hoàn toàn nhờ vào phòng thủ mà vượt qua được sự công kích như bão táp của mình, sự đả kích này đối với hắn thật sự là quá lớn. Hơn nữa càng làm cho hắn đau lòng muốn chết chính là vị nhân huynh này vẻn vẹn chỉ mới học thao túng cơ giáp được vài ngày mà thôi.
Cho nên khi hắn nghe Thi Nại Đức khoác lác có thể dễ dàng đánh bại Phương Minh Nguy, cỗ cảm giác tà môn trong lòng không khỏi càng thêm mãnh liệt hơn.
“ Thi Nại Đức, ta và cậu đánh cuộc, nếu cậu có thể đánh ngã hắn, thứ này chính là của cậu.” Hác Hải Minh lấy ra một miếng huy chương màu bạc, tùy ý ném lên trên bàn.
Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Quyển 1 : Thiên Tài Sinh Ra
-----oo0oo-----
Chương 49 : Giới Thiệu.
Người dịch : Hà Tiên Cô
Nguồn: Kiếm Giới
“ Ti…” Tiếng động hít không khí vang lên trong miệng nhóm người.
Ngay cả Phương Minh Nguy không biết mai huy chương kia đại biểu cái gì, nhưng nhìn thấy biểu tình của mọi người, cũng biết thứ này nhất định là không tầm thường.
“ Cầm về.” Một người tiến lên, nhặt mai huy chương trên bàn, nhét vào trong tay Hác Hải Minh, nói: “ Hải Minh, thứ này không nên tùy tiện đùa giỡn.”
Hác Hải Minh nhún vai, nói: “ Phương Minh Nguy, cậu nhận ra mấy người này không?”
Phương Minh Nguy không chút suy nghĩ liền gật đầu nói: “ Đương nhiên nhận ra.”
Những người này cũng như Thi Nại Đức, đều là những nhân vật phong vân bên trong học viện, cũng đều là những người xuất thân từ gia tộc giàu có. Hai nam tử tên là Kiệt La Mỗ và Lương Tuấn Vĩ, hai nữ tử gọi là Lao Lạp cùng Ngô Tâm Nghi.
Bên trong những con cháu thế gia mặc dù cũng có nhiều người được quy nạp trong hàng ngũ công tử tiểu thư, nhưng chân chính có thể đứng ở trên đỉnh kim tự tháp của những người đó, những thế gia đệ tử chiếm cứ tuyệt đại bộ phận danh ngạch.
Mỗi một thế gia đệ tử từ lúc vừa bắt đầu sinh ra, cũng có thể được đến sự giáo dục tốt nhất, sự điều phối dinh dưỡng tốt nhất, sau khi học thành tài, vô luận hắn gia nhập ngành sản xuất nào, đều có thể đạt được khởi điểm tốt nhất. Ở một loạt những ưu đãi, chỉ cần không phải kẻ ngu ngốc cùng với ngu ngốc, chỉ cần hơi cố gắng một chút, như vậy thành tựu của bọn họ liền có thể vượt xa người thường.
Những học sinh nhà nghèo, trừ phi may mắn được một đại nhân vật nhìn trúng, nếu không muốn trở nên nổi bật, tuy rằng không đến mức khó như lên trời, cũng phải trả giá gấp trăm ngàn lần cố gắng hơn những thế gia đệ tử.
Đương nhiên, giống như Phương Minh Nguy, người có thiên phú “ trước đây chưa từng gặp, đệ nhất thiên hạ”, tự nhiên là không liệt vào hàng ngũ này.
Giờ phút này cầm huy chương trả lại cho Hác Hải Minh, chính là Lương Tuấn Vĩ, hắn nghe được lời nói dỗi của Hác Hải Minh, ngạc nhiên đánh giá Phương Minh Nguy một chút. Nếu đi vào cùng Thi Nại Đức, như vậy đối với tên của hắn dĩ nhiên sẽ không xa lạ.
“ Cậu chính là Phương Minh Nguy, thiên tài bị Thi Nại Đức lập tức đánh ngã?” Kiệt La Mỗ cười ha hả nói: “ Nhìn qua cũng không có gì giỏi lắm.”
Chân mày Phương Minh Nguy hơi nhướng lên, nhàn nhạt cười nói: “ Đúng vậy, ta chính là Phương Minh Nguy, về phần ta có phải là thiên tài hay không, cậu có thể thử một lần.”
“ Tốt.” Kiệt La Mỗ cười to nói: “ Sảng khoái, chúng ta thử xem.”
“ Chờ một chút.” Hác Hải Minh duỗi tay ra ngăn.
“ Làm chi?”
“ Để cho Thi Nại Đức thử trước, ta nghĩ muốn nhìn hắn làm sao đánh ngã Phương Minh Nguy lập tức.” Hác Hải Minh hung hăng nói.
Vài người hai mặt nhìn nhau, không biết Hác Hải Minh vì sao trở nên chấp nhất như thế.
“ Hải Minh, cậu không sao chứ?” Lương Tuấn Vĩ lo lắng nói.
“ Ta thực bình thường.” Hác Hải Minh hít sâu một hơi: “ Chẳng qua lòng tự tin của ta bị người hung hăng chà đạp một phen mà thôi.”
Trên mặt nhóm người đồng thời biến sắc, ánh mắt Thi Nại Đức đổi tới đổi lui trên mặt hai người bọn họ, đột nhiên kêu lên: “ Hác Hải Minh, chẳng lẽ vừa rồi cậu thua?”
“ Không đúng, hắn không có bại.” Phương Minh Nguy trả lời nhất thời đưa lực chú ý của bọn họ hấp dẫn trở lại.
Thi Nại Đức thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói: “ Vậy đúng rồi, chỉ bằng khả năng của cậu, nếu như có thể thắng Hác Hải Minh, đó mới là có quỷ.” Theo sau dùng sức vỗ đầu vai Hác Hải Minh, nói: “ Nếu cậu đã thắng, còn bày ra gương mặt khó coi như vậy làm gì?”
Hác Hải Minh lạnh lùng đẩy tay hắn ra, nói: “ Ai nói ta thắng?”
“ Cậu thua?” Thanh âm ôn nhu truyền đến, ánh mắt Ngô Tâm Nghi tràn ngập vẻ khó tin.
“ Ta không có thua, cũng không có thắng.” Hác Hải Minh rốt cục vạch trần đáp án.
Thi Nại Đức kinh ngạc há to miệng, miệng mở lớn quả thực đủ nhét vào một nắm tay thật to.
“ Thật sự?”
“ Cậu xem là ta giống đang lừa cậu sao.” Hác Hải Minh đột nhiên nở nụ cười, hơn nữa còn cười phi thường vui vẻ, hắn quay đầu hướng Lương Tuấn Vĩ hỏi: “ Lão đại, tiếp theo cuộc thi cùng học viện Khải Lí là lúc nào?”
“ Một tháng sau.” Lương Tuấn Vĩ kì quái hỏi: “ Cậu không biết sao?”
“ Đương nhiên biết.” Hác Hải Minh quay đầu nhìn Thi Nại Đức, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: “ Thi Nại Đức, phỏng chừng đến lúc đó người thứ sáu được bổ sung thay thế sẽ không tới phiên cậu.”
Sắc mặt Thi Nại Đức biến ảo hai lần, đột nhiên xoay người hỏi: “ Vừa rồi hai người dùng khoang thuyền nào tỷ thí?”
“ Này, còn có cái kia.”
Ấn động một chuông điện, một lát sau, có hai người đi lên, Thi Nại Đức nhìn bọn họ nói: “ Hai người đem hai khoang thuyền này kiểm tra một chút, chúng nó hỏng rồi.”
Hai người kia ứng tiếng, từ trong góc cầm một bộ thiết bị, bận rộn hồi lâu, nói: “ Thiếu gia, hai bộ khoang thuyền này hoàn toàn bình thường, không có dấu vết bị phá hư.”
“ Thật không?”
“ Đúng vậy.”
Phất phất tay, cho hai người kia lui xuống, Thi Nại Đức quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt vài người bạn cũng đang không thể tưởng tượng.
“ Hắc, huynh đệ, cậu thật có thể bất phân thắng bại với Hác Hải Minh?” Thi Nại Đức cẩn thận hỏi.
Phương Minh Nguy nghĩ nghĩ, vẫn thật lòng nói: “ Nếu là trận đấu chính thức, có thể sẽ phán ta thất bại.”
“ Vì sao?”
“ Bởi vì ta vẫn bị hắn đè ra đánh, cho nên ở trong trận đấu chính thức, sẽ bị phán định là trận đấu tiêu cực mà thất bại.”
Trải qua trong khoảng thời gian này có tri thức về cơ giáp, cho nên Phương Minh Nguy cũng có hiểu biết nhất định với trận đấu. Biết được nếu cứ thủ mà không công, như vậy khi trận đấu chấm dứt, sẽ bị phán định là trận đấu tiêu cực mà rơi bại.
Hỏi lại tình hình giao thủ của hai người khi nãy, mọi người lại lần nữa biến sắc.
Ở trong những người này, Hác Hải Minh đương nhiên không phải lợi hại nhất, nhưng nếu lấy công kích mà nói, đúng là có thể nói thứ nhất.
Lúc đối chiến cùng hắn, những người khác nếu muốn thắng lợi, như vậy nhất định phải ngăn chặn thế công của hắn. Ít nhất phải làm cho hắn không thể không cố kỵ mà toàn lực công kích, nếu không để cho một cơ giáp thủ am hiểu công kích cứ thuận tay mà đánh, như vậy kết quả cuối cùng nhất định là xuất hiện sơ sẩy cùng sơ hở mà thất bại.
Cho dù là tiến sĩ Tạp Tu tổng giáo luyện của bọn họ, cũng không cách dưới thế công cường đại như bão tố của Hác Hải Minh mà vẫn thủy chung bảo trì thế thủ.
Nhưng nghe hai người bọn họ miêu tả, Phương Minh Nguy chẳng những làm được điểm này, hơn nữa kết quả cuối cùng lại hoàn toàn ngược lại lời suy đoán của bọn họ. Phương Minh Nguy chẳng những không thất bại, ngược lại là Hác Hải Minh đánh mất tin tưởng thắng lợi rời khỏi trận đấu.
“ Hác Hải Minh, kỹ thuật phòng thủ của hắn thật sự tốt như vậy?” Kiệt La Mỗ vô cùng kinh dị hỏi.
“ Đúng vậy, cậu còn muốn phải thử một chút sao?”
Suy nghĩ một lát, Kiệt La Mỗ rốt cục nói: “ Đúng vậy, ta quả thật muốn thử một lần.”
Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Quyển 1 : Thiên Tài Sinh Ra
-----oo0oo-----
Chương 50 : Công Kích.
Người dịch : Hà Tiên Cô
Nguồn: Kiếm Giới
Cảnh tượng giống nhau, cơ giáp giống nhau, chỉ khác là đối thủ đổi thành Kiệt La Mỗ.
Nghe được Kiệt La Mỗ minh xác biểu đạt không tin khả năng của mình, lập tức đưa ra khiêu chiến, Phương Minh Nguy thật sự cảm thấy một tia lửa giận, cho nên hắn không chút do dự đáp ứng, hơn nữa ở trong tim của hắn quyết định, lần này sẽ cấp cho hắn một sự kinh ngạc thật lớn.
Trên màn hình rộng, hai cơ giáp cùng đứng đối diện, đã chuẩn bị sẵn sàng phóng ra.
Đám người Thi Nại Đức đứng trước màn hình, dưới sự yêu cầu của bọn họ, trận đối kháng nà được tiếp sóng trực tiếp.
“ Hác Hải Minh, hắn thật sự kháng được sự công kích của cậu?” Thi Nại Đức vẫn không chịu thôi, cố gắng hỏi.
Đối với thực lực của Phương Minh Nguy như thế nào, hắn rất rõ ràng, hai ngày trước còn không chịu được một chiêu của hắn, lại làm sao có thể làm được chuyện mà ngay cả tiến sĩ Tạp Tu cũng làm không nổi.
“ Đúng vậy.” Hác Hải Minh tức giận nhìn hắn, nói: “ Thi Nại Đức, lần trước cậu cùng hắn đối chiến còn ghi hình lại không?”
“ Đương nhiên, làm sao vậy?”
“ Nhớ phải bảo quản giữ gìn đó.”
“ Vì sao?”
“ Bởi vì đó là bản ghi chép duy nhất cậu có thể đánh bại Phương Minh Nguy trong cả đời này.”
“ Cậu...rất khinh thường tớ a.” Thi Nại Đức căm giận nói: “ Cậu chờ, sau đó tớ sẽ nói cho cậu biết, tớ làm sao dễ dàng đánh bại hắn.”
Hác Hải Minh không thèm nhắc lại, chỉ vào màn hình lớn, ý bảo lo xem trận đấu đi.
Bên trong thế giới giả thuyết, Phương Minh Nguy yên lặng, hướng linh hồn ý thức hạ một mệnh lệnh.
Đánh bại hắn, dùng phương thức công kích của Hác Hải Minh.
“ Hắc, tiểu tử, ta muốn bắt đầu rồi, cậu chuẩn bị xong chưa?” Kiệt La Mỗ kêu lớn một tiếng.
“ Tốt lắm.” Phương Minh Nguy lạnh lùng nói một câu.
Theo sau, cơ giáp màu trắng như là một đạo cuồng phong bay tới.
Chân đá, quyền thẳng, nghiêng đá, liên tiếp những thủ đoạn công kích không chút nào gián đoạn do cơ giáp màu trắng trong nháy mắt thi triển ra.
Kiệt La Mỗ vốn muốn đại triển thân thủ, hảo hảo diễn luyện một phen thủ đoạn cường công của chính mình, nhưng như thế nào cũng nghĩ không ra người trong miệng của Hác Hải Minh, chỉ biết phòng thủ mà không biết công kích Phương Minh Nguy vừa tiến lên đã ngược lại cho mình một cú sốc nặng.
Nếu không như thế, nhìn tư thế công kích nhanh nhẹn mà lưu sướng của hắn, rõ ràng chính là tay già đời đã thao túng cơ giáp nhiều năm. Vào giờ phút này, ở trong lòng hắn đang hung hăng mắng Hác Hải Minh thật to.
Đây còn gọi là không biết công kích sao? Tiểu tử ngươi muốn hại ta cũng không cần chơi trò âm hiểm như thế a.
Trước màn hình lớn, không còn có người có ý tứ gì hoài nghi “ thiên phú” của Phương Minh Nguy. Nhưng ánh mắt vụng trộm của bọn họ nhìn về phía Hác Hải Minh giống như có thêm một ý gì đó.
“ Khái.” Lương Tuấn Vĩ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “ Hải Minh, tớ biết cậu bình thường có chút không hợp nhãn với Kiệt La Mỗ, nhưng cũng không cần hại hắn như vậy đâu.”
Quả thật, giờ phút này trên màn hình lớn rõ ràng cho thấy, cơ giáp màu đỏ đã bị vây trong nguy ngập trạng thái, tùy thời đều có thể hỏng mất.
Với trình độ của Kiệt La Mỗ, nguyên bản tuyệt đối sẽ không nhanh như vậy lại bị vây trong hoàn cảnh xấu như thế.
Nhưng đối với một người đầu óc chỉ muốn nghĩ đến sự công kích, đột nhiên lại bị đả kích ngoài ý muốn như thế, không lập tức suy sụp tức khắc, cũng đã là chuyện phi thường khá lắm.
Trong mọi người kinh ngạc nhất chính là Thi Nại Đức cùng Hác Hải Minh.
Bọn họ đều có kinh nghiệm giao thủ cùng Phương Minh Nguy, cho nên khi nhìn thấy một màn trước mắt, trong lòng kinh hãi thật không thể diễn tả bằng lời nói.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy tình hình trên màn hình, nếu không phải xác định đi vào khoang thuyền kia là ai, bọn họ tuyệt đối không thể tin được giờ phút này đang thao túng cơ giáp chính là Phương Minh Nguy từng giao thủ qua với bọn họ.
“ Kỳ quái.” Ngô Tâm Nghi nhẹ nhàng nói.
“ Cái gì kỳ quái?”
“ Mọi người có phát giác, động tác công kích của Phương Minh Nguy phi thường quen mắt không.”
Nghe xong những lời này, bọn họ đồng thời cảm giác được điểm này, Lao Lạp vỗ tay nói: “ Đúng vậy, động tác của người này rất giống Hác Hải Minh.” Nàng quay đầu lại nhìn Hác Hải Minh đang trợn mắt há hốc mồm, trịnh trọng nói: “ Nếu có người nói cho tớ biết, hiện tại thao túng cơ giáp chính là bản thân Hác Hải Minh, tớ nhất định sẽ không hoài nghi.”
“ Oanh...”
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, cuộc đối kháng trong sân đã chấm dứt.
Kiệt La Mỗ thao túng cơ giáp màu đỏ đã một đường phòng thủ đến cuối cùng, thậm chí một quyền còn chưa kịp đánh ra đã bị cơ giáp màu trắng dùng một bộ quyền tổ hợp liên hoàn có yêu cầu cao độ ngạnh sanh đánh vỡ đầu, do đó bị hệ thống phán đoán bị thua lập tức.
“ Ông.”
Khoang thuyền che kín mở ra, Kiệt La Mỗ thần tình đỏ bừng tiêu sái đi ra, sắc mặt của hắn phi thường khó coi, ba bước nhảy tới trước người Hác Hải Minh, giận dữ hét: “ Hác Hải Minh, cậu nói hắn không biết công kích, đây gọi là không biết công kích sao?”
Hác Hải Minh không nhìn hắn, mà là gắt gao nhìn chằm chằm Phương Minh Nguy vừa bước ra từ trong khoang thuyền.
“ Phương Minh Nguy, vừa rồi cậu đã nói với tớ, cậu chỉ học qua tri thức về phương diện phòng thủ, cho nên không biết công kích.”
“ Đúng vậy.”
Hác Hải Minh nhẹ nhàng nhấn một cái nút, trên màn hình lớn nhất thời đem tình huống hai cơ giáp giao đấu chiếu lại một lần.
“ Phương Minh Nguy, bây giờ cậu còn nghĩ muốn nói cho tới biết, cậu chưa từng học qua thủ đoạn công kích sao?”
“ Ta không có học qua.” Phương Minh Nguy thành thành thật thật nói, trong đôi mắt hắn lại tràn ngập vẻ ngây thơ vô tà: “ Ta chỉ bất quá bắt chước chiêu thức của cậu mà thôi.”
Giữa sân nhất thời tĩnh lặng xuống tới, ánh mắt mọi người nhìn về phía Phương Minh Nguy tràn ngập một loại hương vị quái dị.
Giống như bọn họ đang nhìn không phải là nhân loại, mà là một quái vật tiền sử khổng lồ.
Lương Tuấn Vĩ thở dài một hơi, nói: “ Trách không được chúng ta lại phát giác động tác của hắn quen thuộc như vậy, đặc biệt chiêu cuối cùng liên hoàn tổ hợp quyền, đây căn bản là bản lãnh tuyệt chiêu của Hải Minh a.”
Hác Hải Minh mấp máy môi, chậm rãi hỏi: “ Cậu muốn nói, chỉ là một lần nhìn động tác công kích của tớ, cậu cũng đã học xong?”
“ Đúng vậy.”
Sắc mặt Hác Hải Minh lúc đỏ lúc trắng, thật lâu sau, hắn vỗ mạnh lên bả vai Phương Minh Nguy, nói: “ Phương Minh Nguy, bằng hữu như cậu tớ kết giao chắc rồi, về sau thỉnh chiếu cố nhiều hơn.”
“ Làm sao, còn thỉnh sư huynh phải chỉ giáo nhiều hơn mới được.” Phương Minh Nguy khiêm tốn nói.
Thần sắc trên mặt Kiệt La Mỗ cũng từ tức giận biến thành hoài nghi, hắn kinh ngạc nhìn Phương Minh Nguy, trong lúc nhất thời đúng là có điểm không thể tin được.
Hác Hải Minh đột nhiên cười, xoay người kéo Thi Nại Đức, nói: “ Phương Minh Nguy, vừa rồi Thi Nại Đức nói, cùng cậu hảo hảo đánh một hồi, làm cho chúng ta xem hắn làm sao giáo huấn được cậu.”
“ A, không cần.” Thi Nại Đức vẻ mặt tươi cười nói: “ Ta đã cùng hắn giao thủ qua một lần, như vậy là đã đủ rồi mà.”