Phương Minh Nguy cúi đầu ủ rũ đi ra, ở trong lòng hắn vẫn còn nguyên một chút không phục như trước, nếu chất lượng cơ giáp của hai bên tương đương, nếu chính mình cũng có vũ khí nóng, nếu như lực lượng tinh thần mình cao thêm mấy cấp, thì đã có thể ngang hàng mà cùng nói chuyện với Tạp Tu tiến sĩ rồi, nếu…
Nhưng mà sự thật vẫn là sự thật, trên thế giới này không có nhiều cái gọi là “nếu” như vậy, cho nên cuối cùng hắn vẫn bị thất bại.
Linh hồn ý thức bên trong đầu cũng không an phận giãy giụa liên hồi, hắn có thể cảm giác rõ ràng được, tên gia hỏa này vẫn có rất nhiều tiềm lực để khai thác như trước.
- Phương Minh Nguy!
Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy, đám người Thi Nại Đức đang đồng thời nhìn chăm chăm về phía mình. Từ trong ánh mắt của họ không còn nhìn thấy một tia hoài nghi nào nữa, mà đã trở thành một loại ánh mắt kính nể phát ra từ sâu trong nội tâm.
- Các ngươi…. Làm sao vậy?
Lần đầu tiên bị nhiều ánh mắt ngưỡng mộ như vậy nhìn vào, ngay cả khi lực lượng tinh thần đã tăng nhiều thì Phương Minh Nguy cũng có một chút trở nên không được tự nhiên.
- Ngươi thật mạnh!
Thi Nại Đức tâm phục khẩu phục nói:
- Ta còn nghĩ trình độ của ngươi so với ta chỉ cao hơn một chút, vậy mà không thể tưởng tượng được, đây mới là thực lực chân chính của ngươi.
Phương Minh Nguy giật mình, trong lòng thầm kêu không hay, vừa rồi hắn đúng là đánh đến phát điên, rốt cuộc lại quên đi mất chính mình chẳng qua chỉ là người vừa mới có tiếp xúc cơ giáp không bao lâu.
Một người mới mà có được biểu hiện như vậy, chẳng phải là rất kỳ quái sao.
Trong lòng thầm kêu may mắn, cũng may là vừa rồi thua, nếu như chẳng may đánh thắng tiến sĩ Tạp Tu mà nói, thì đó mới là chuyện cười lớn.
- Ngươi quả thật rất mạnh.
Tiến sĩ Tạp tu cũng từ bên trong cánh cửa đóng kín của khoang lái đi ra, hai mắt dừng lại ở Phương Minh Nguy, nói:
- Hiện tại ta đã biết ngươi là một thi đấu hình ý thức lưu Cơ Giáp Vương chân chính.
- Oa, lợi hại!
- Không thể nào ngờ được!
Không đợi cho Phương Minh nguy hỏi ra nghi vấn của mình thì mấy người phía dưới đã ầm ĩ đến ngất trời.
Chỉ bằng vào lần biểu hiện xuất sắc trong thời khắc sinh tử vừa rồi của Phương Minh Nguy, đã chứng tỏ được rằng hắn là một kẻ có ý thức siêu phàm, là một ý thức lưu Cơ Giáp Thủ có được khả năng xu cát tị hung.
Mà thi đấu hình Cơ Giáp Thủ theo như lời của tiến sĩ Tạp Tu thì càng là một loại thiên phú khó có được.
Rồng sinh chín con, không con nào giống nhau. Người trên thế giới này có hàng trăm triệu, tự nhiên lại càng thêm bất đồng.
Có người ở thời kì huấn luyện thì điểm thành tích phi thường tốt, nhưng mà vừa mới bước vào kỳ thi liền đã trở nên tâm hoảng ý loạn, một thân bản lĩnh ngay cả nửa điểm cũng không phát huy được.
Mà có người tuy rằng bình thường thành tích ít ỏi, nhưng mà khi đến thời điểm quan trọng, lại thường thường có thể phát huy được trình độ rất cao.
Loại người sau chính là thi đấu hình Cơ Gáp Thủ, người như vậy càng vào thời khắc quan trọng, càng cho hắn gánh chịu nhiều áp lực, biểu hiện của hắn lại càng xuất sắc.
Nếu như nói ý thức lưu Cơ Giáp Thủ là ngàn năm khó gặp, thì thi đấu hình Cơ Giáp Thủ chính là trong cả vạn cũng không có một. Nhưng mà khi có người hợp nhất được hai loại thi đấu hình và ý thức lưu Cơ Giáp Thủ, thì đã có thể xưng là nhân vật trong truyền thuyết rồi.
Cho nên sau khi tiến sĩ Tạp Tu đánh giá Phương Minh Nguy như vậy, cho dù là đám người Thi Nại Đức đã hiểu hết được thực lực của hắn cũng không tự chủ được mà thốt lên kinh hãi.
Mấy người bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, trong ánh mặt ngoại trừ vẻ hưng phấn cực độ, cũng còn có một tia nhàn nhạt tiếc nuối cùng với đố kỵ.
Có thể gặp được nhân vật thế này, hơn nữa lại cùng hắn học tập ở trong một hiệp hội, như vậy đối với sự đề cao của bản thân đương nhiên là không cần nói cũng biết. Hơn nữa Phương Minh Nguy đã có thiên phú như vậy, ngày sau có không muốn là một nhân vật hàng đầu cũng khó, một khi hắn đã vang danh hậu thế thì làm đồng đội với hắn trong thời gian bắt đầu học tập này cũng là một chuyện vô cùng vinh quang.
Đương nhiên, có một đồng đội xuất sắc như vậy, đối với sự tự tin của bản thân là một sự đả kích vô cùng lớn. Hơn nữa có thể xác định được rằng, hắn nhất định sẽ chiếm được một vị trí chủ lực trong các đội viên.
Trừ phi hắn đột nhiên sinh bệnh hoặc là có sự cố ngoài ý muốn, nếu không đừng ai nghĩ có thể vượt qua được hắn.
Trên thực tế, Phương Minh Nguy tuy có biểu hiện xuất sắc như vậy, nhưng ngay cả đến bản thân hắn cũng không thể tưởng tượng được.
Linh hồn nhân loại mà hắn hấp thu được kia lúc còn sống quả thực là một cao thủ điều khiểu cơ giáp, hơn nữa còn là một người đã trải qua hàng trăm trận, một cao thủ chân chính trèo lên từ trong đám người chết.
Sở dĩ chết trong tay một tiểu bối vô danh cũng là bởi vì hắn đã làm quá nhiều điều ác, cuối cùng phải gánh chịu hậu quả của tội ác chồng chất.
Lúc trước hắn đi vào Tạp Lí Mỗ tinh cầu cũng đã đang bị nội thương nghiêm trọng, vốn muốn chữa thương cho thật tốt.
Nhưng là trong lúc vô tình lại phát hiện ra một vài vật thần kỳ cho nên mới ra tay cướp đoạt. Nhưng mà không nghĩ tới lại bị quân đội phát hiện. Dưới tình huống cấp bách mới lái một chiếc cơ giáp đồ cổ chạy trốn khỏi hiện trường. Tuy răng bằng vào kỹ thuật của hắn đã tránh thoát được vô số ngăn chặn, nhưng năng lượng đã sớm tiêu hao hết, hơn nữa máy móc ở chân của cơ giáp cũng đã báo hỏng quá nửa.
Cho nên ở dưới một kích cuối cùng của đối phương, hắn chẳng những không thể hoàn thủ mà ngay cả tránh né để tìm đường sống cũng không có.
Có người khi uống nước lạnh cũng bị chết yểu, hắn tuy rằng không có thảm như vậy nhưng lại chết ở trong tay một cái tiểu bối chưa đến năm mươi tuổi, kết quả này cũng là không tránh đi đâu được.
Một người chết như hắn, một người chết đã không có nhục thể, mà ngay cả linh hồn cũng không hề có ý thức, tuy rằng kinh nghiệm kiếp trước cùng với trí nhớ được bảo lưu lại, nhưng là đối với một linh hồn không có ý thức mà nói cũng căn bản là không có thể vận dụng.
Bất quá may mắn chính là hắn sau khi tử vong linh hồn đã bị Phương Minh Nguy ngoài ý muốn hấp thu lấy, hơn nữa kết hợp với một cái truyền cảm khí ý thức hình thành nên một linh hồn ý thức mới.
Vừa có linh hồn, lại vừa có ý thức, cho nên đã tổ hợp thành một sinh mệnh thể mới một cách ngoài ý muốn.
Sinh mệnh thể này lại dựa vào lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy cùng tồn tại, cho nên phục tùng mệnh lệnh của Phương Minh Nguy đã là một tín điều tồn tại tối cao của nó.
Truyền cảm khí ý thức là kết quả của máy móc cho nên nó mới có thể ghi chép lại hoàn mỹ, hơn nữa còn có thể tái hiện lại tất cả những gì chính mình đã nhìn thấy.
Cần yêu cầu động tác cao độ gì chỉ cần thể hiện ra một lần trước mặt ở truyền cảm khí ý thức, như vậy nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên.
Mà linh hồn bị Phương Minh Nguy hấp thu lại càng kỳ dị, nó có được trí nhớ của kiếp trước, kinh nghiệm cùng với năng lực phán đoán, biết được vào lúc nào làm ra động tác gì mới là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi hai thứ này cùng kết hợp, lại sinh ra một năng lượng đủ để cho tuyệt đại đa số người vì nó mà trố mắt cứng lưỡi.
Ý thức lưu, có thể có được kinh nghiệm suốt đời của một siêu cấp cao thủ cùng với một linh hồn ý thức có thể nắm vững toàn bộ những động tác độ khó cao, nếu như không phải là ý thức lưu mà nói, thế thì cái linh hồn này nên chết đi một lần nữa.
Thi đấu hình, đối với Cơ Giáp Thủ mà nói, càng là thời điểm nguy cơ, lại càng không thể sợ hãi, càng cần phải bình tĩnh. Bất quá, đối với một linh hồn ý thức không hề biết cái gì gọi là nguy cơ mà nói, cho dù ngươi muốn làm cho nó sợ hãi e rằng cũng không thể làm được.
Cho nên, sau khi Phương Minh Nguy đem mọi quyền hạn điều khiển cơ giáp giao cho linh hồn ý thức mà nói, thì hắn liền biến thành một siêu cấp cao thủ thi đấu hình ý thức lưu mà mọi người đều khen ngợi, chỉ cần nhìn qua động tác một lần là có thể hoàn toàn bắt chước lại được.
Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Quyển 1 : Thiên Tài Sinh Ra
-----oo0oo-----
Chương 57: THIỆP MỜI.
Người dịch : SẦU ĐỜI CÔNG TỬ
Biên tập: Ngạo Càn Khôn
Nguồn: Kiếm Giới
Sau khi nhận được sự khích lệ hết sức của tiến sĩ Tạp Tu, trong lòng Phương Minh Nguy lo lắng không yên, nhưng bề ngoài lại không hề để lộ ra chút nào.
Cửa chính lại một lần nữa bị mở ra, một người lớn tuổi vội vã chạy vào.
Hắn đi tới bên cạnh Thi Nại Đức, cung kính dâng lên một tấm thiếp mời màu vàng, nói:
- Thiếu gia, Khải Lý gia đang cử hành một cuộc tụ hội tư nhân mời ngài tham gia.
- Mời ta ?
Thi Nại Đức bất mãn nói :
- Vì sao lại không đi mời cha ta?
- Lão gia không ở tại tinh cầu Tạp Lí Mỗ, cho nên không thể trở về được.
Thi Nại Đức nhún vai một cái, quay đầu nói :
- Tạp Tu tiến sĩ, ngài là chú của ta, ngài xem….
- Không cần tìm tới ta.
Tạp Tu tiến sĩ vội vàng nói:
- Ngươi mới là người thừa kế gia tộc, mà ta trừ bỏ cơ giáp cùng với thể thuật ra thì những chuyện tình khác đối với ta không có hứng thú.”
Lương Tuấn Vĩ tiến lên, nhẹ nhạng đấm hắn một cái, nói :
- Thi Nại Đức, Khải Lý gia tộc đó, người ta có cầu cũng không đến lượt, ngươi thì lại ra sức mà từ chối.”
Thi Nại Đức bất mãn nói:
- Ngươi hâm mộ hả, thế thì ngươi đi đi.
Lương Tuấn Vĩ lắc đầu thở dài:
- Nói hươu nói vượn, chẳng lẽ ngươi còn không biết gia tộc của ta vẫn chưa đủ tư cách tham gia tụ hội có tính chất tư nhân như vậy sao.
Tiếp nhận thiệp mời, Thi Nại Đức nhẹ nhàng mở ra coi, kỳ quái nói:
- Ài, lại là buổi tối hôm nay à.
Những người còn lại ngẩn ra, Hác Hải Minh nói:
- Ngươi không nhìn lầm chứ, hôm nay tụ hội mà giờ này mới phát thiếp sao?
- Đúng vậy, Khải Lý gia tộc đang làm cái quái quỷ gì thế?
Thi Nại Đức cảm gãi gãi da đầu, cười khổ một tiếng ,nói:
- Quên đi, đi thì đi, cũng chẳng có mất đi sợi lông nào.
Phương Minh Nguy nhìn vào người đang chắp tay đứng đó, đột nhiên nhớ tới hai người vừa rồi sửa chữa khoang điều khiển cũng kêu Thi Nại Đức là thiếu gia.
Trong lòng chợt động, hắn hỏi:
- Thi Nại Đức, đây là người của nhà ngươi?
-Đúng vậy, đây là người hầu của nhà ta .
- Nhưng nơi này là học viện mà.
- Tất cả những toà nhà này là tài sản riêng của nhà ta .
Thi Nại Đức nói như không sợ người nghe phải nghẹn chết.
- Tài sản riêng? Đây chính là học viện công lập cơ mà?
Hác Hải Minh mỉm cười, thay thế Thi Nại Đức giải thích nói:
- Phương Minh Nguy, ở trung học viện chúng ta có năm tòa đại lâu là của tư nhân, đó là một bí mật bán công khai, rất nhiều người đều biết rõ ràng.
Phương Minh Nguy gật đầu không nói, nhưng trong lòng đối với lai lịch của Thi Nại Đức càng thêm tò mò, xem ra trong nhóm người tại đây thì thân phận của hắn là cao nhất.
Máy điện thoại trên cổ tay của tiến sĩ Tạp Tu vang lên, sau khi hắn đón nghe được hai câu đã đột nhiên la hoảng lên:
- Cái gì? Ngươi xác định là không nhìn lầm chứ?
Qua nửa ngày, hắn đóng máy điện thoại lại, dùng ánh mắt cổ quái đánh giá trên người của Phương Minh Nguy.
Phương Minh Nguy liền biết ngay cuộc điện thoại vừa rồi khẳng định là có liên quan đến mình, hắn kỳ quái hỏi:
- Tiến sĩ Tạp Tu, làm sao vậy?
- Ngươi cùng Khải Lý gia tộc có quan hệ gì sao?
Tạp Tu tiến sĩ dò hỏi.
- Khải Lý gia tộc ?
Phương Minh Nguy suy nghĩ cả nửa ngày, nói:
- Cái gia tộc đó lớn lắm sao ?”
Đám người Lương Tuấn Vĩ đồng thời trợn mắt lên, chẳng qua sau khi nhớ tới thân phận bình dân của Phương Minh Nguy, như vậy không biết đến tiếng tăm của Khải Lý gia tộc quả thật cũng không tính là chuyện lạ gì.
Hác Hải Minh ho khan một tiếng, nói:
- Khải Lý gia tộc là một tập đoàn khổng lồ chân chính.
Phương Minh Nguy gật đầu, đột nhiên vỗ tay một cái ,nói:
- Ta nhớ ra rồi. Xe đua Khải Lý, đúng vậy, bọn họ sản xuất xe đua.
- Không đúng, đua xe chẳng qua chỉ là một nghề phụ của bọn họ mà thôi.
Hác Hải Minh gật đầu nói tiếp:
- Kỳ thật san phẩm chính thức mà tập đoàn Khải Lý sản xuất là cơ giáp cùng với chiến hạm, cùng với đồ quân dụng nữa.
- quy mô của bọn họ rất lớn sao?
- Đúng vậy, rất lớn. Trong ngành khai thác buôn bán của chính phủ liên mình nhân loại địa cầu, Khải Lý chiếm được một phần ba phân ngạch.
- A, chắc là không nhỏ nhỉ.
Phương Minh Nguy gật đầu, nói một câu vô vị.
Khoé miệng Hác Hải Minh hơi giật giật một chút, cuối cùng cũng không nên giải thích với hắn nữa.
Làm một người bình dân, đương nhiên sẽ không biết một phần ba phân ngạch ngành khai thác buôn bán của chính phủ đại biểu cho con số khổng lồ tới cỡ nào.
Có thể nói, trong đại liên minh nhân loại địa cầu, Khải Lý tuyệt đối có thể nói là một trong mười siêu cấp đại tập đoàn. Tuy rằng trong nhà bọn họ cũng có vài người thuộc loại hàng ngũ phú hào nhưng nếu đem so sánh với Khải Lý thì cũng chẳng là gì cả.
Tiến sĩ Tạp Tu nhíu mày, truy vấn:
- Phương Minh Nguy, ngươi không biết người của Khải Lý gia tộc sao?
- Đương nhiên, trong số bằng hữu của ta, không có người nào gọi là Khải Lý cả.
Phương Minh Nguy nghiêm mặt nói.
- Vậy thì thật kỳ quái, ngươi đã không biết người của gia tộc Khải Lý, như vậy vì cái gì mà bọn họ muốn mời ngươi tham gia tụ hội, hơn nữa còn mang tính chất tư nhân.
- Cái gì?
Đám người Hác Hải Minh đồng loạt hô lên kinh ngạc.
- Vừa rồi nhận được thông tri của viện trưởng, gia tộc Khải Lý gửi đếm cho học viện hai chiếc thiếp mời, đều là buổi tối hôm nay, một là của Thi Nại Đức, còn có một là của ngươi, xem ra tối nay ngươi phải tới đó một chuyến rồi.
Con mắt của mọi người đều nhìn về phía Phương Minh Nguy, ánh mắt càng trở nên cổ quái.
Phương Minh Nguy bình tĩnh, liếc mắt nhìn lại mọi người:
- Ta cũng không biết tại sao lại có việc này, nhưng ta thật sự không có qua lại với người nào của gia tộc Khải Lý cả.
Tiến sĩ Tạp Tu trầm ngâm một lát, nói:
- Nếu bọn họ phát thiệp mời cho ngươi, vậy chứng tỏ đối với ngươi không có ác ý, hơn nữa Thi Nại Đức cũng phải đi, vậy các ngươi hãy đi cùng nhau đi.
- Được rồi!
Thi Nại Đức nói:
- Tiến sĩ Tạp Tu, ngài cứ yên tâm đi, đem hắn giao cho ta, ta nhất định sẽ mang hắn trở về nguyên vẹn không chút sứt mẻ.
Tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nguyên vẹn không sứt mẻ, những lời này cũng thật là khó nghe.
- Tiến sĩ Tạp Tu, nếu ta đã không biết bọn họ thì cần gì phải đi chứ.
Phương Minh Nguy quay đầu nói.
- Không được!
Tiến sĩ Tạp Tu nghiêm mặt nói:
- Tuy răng ta không biết vì cái gì mà Khải Lý muốn mời ngươi, nhưng nếu họ đã mở miệng, ngươi tốt nhất không nên từ chối. Hơn nữa, bọn họ chưa chắc đã có ác ý.
Phương Minh nguy ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn một cái, yên lặng không nói thêm nữa.
Tuy rằng hắn mới chỉ có mười tám tuổi, còn chưa có chính thức đi vào xã hội, nhưng đối với một số việc này cũng có một chút hiểu biết. Nếu gia tộc Khả Lý thật sự có thế lực to lớn theo như lời bọn họ nói, như vậy muốn đối phó với mình quả thực là việc chỉ cần mở miệng nói là được.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, bọn họ có được thực lực cường đại như thế, lại quang minh chính đại mời mình tham gia một cuộc tụ hội có tính chất tư nhân, như vậy tám chín phần mười là không có việc gì xấu.
Thi Nại Đức hi hi ha ha cười nói:
- Huynh đệ, không có gì phải sợ, tất cả đã có ta đây rồi.
Tiến sĩ Tạp Tu càng nhíu chặt đầu mày, hắn dường như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Lôi kéo Phương Minh Nguy đi, Thi Nại Đức cười hì hì nói:
- Tiến sĩ Tạp Tu, các huynh đệ, chúng ta cần phải
Dưới ánh mắt chăm chú pha chút phức tạp của mọi người, hai người kéo nhau mà đi.
- Thi Nại Đức, ngươi lôi ta đi ra làm gì?
-Đ ương nhiên là chuẩn bị đi dự tiệc rồi.
Chỉ vào thái dương vẫn đang còn treo cao trên đỉnh đầu, Phương Minh Nguy kinh ngạc nói:
- Sớm như vậy sao?
- Dương Nhiên. Tham gia yến hội loại này, trước tiên ngươi phải làm một việc đã.
- Việc gì ?
- Ăn diện một chút thôi, ít nhất là cũng phải xinh đẹp chứ.
-…
- Ngươi làm sao vậy?
- Cách xa ta ra một chút, ngươi là đồ biến thái.
Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Quyển 1 : Thiên Tài Sinh Ra
-----oo0oo-----
Chương 58: Cao Ốc Hải Đốn.
Người dịch : SẦU ĐỜI CÔNG TỬ
Biên tập: Ngạo Càn Khôn
Nguồn: Kiếm Giới
Cao ốc Hải Đốn có quy mô vô cùng lớn, là một cao ốc siêu cấp thuộc đẳng cấp tối cao, nghe nói chỉ cần có tiền, sẽ không có thứ gì không mua được ở trong đó cả.
Đứng phía dưới tòa cao ốc cao tới tận một trăm lẻ tám tầng này, Phương Minh Nguy ngửa đầu nhìn trời, vẻ mặt hơi chần chờ nói:
- Ngươi thật sự khẳng định muốn đến nơi này mua lễ vật sao?
- Đúng vậy
Thi Nại Đức làm theo bộ dạng của Phương Minh Nguy ngẩng đầu nhìn lên, thế nhưng loại cảm giác này cũng không mấy dễ chịu, cho nên hắn lập tức cúi xuống, thuận miệng nói:
- Đừng nói với ta trước đây ngươi chưa bao giờ tới nơi này nhé.
- Nói bậy, ta đã tới đây nhiều lần từ lâu rồi.
Trong khi nói chuyện hai người đã tiến vào, tuy rằng cao ốc Hải Đốn vốn là một trong những nơi tiêu xài đắt nhất, thế nhưng ở ba mươi tầng dưới, giá cả của nó cũng không đặc biệt quá đắt, chẳng qua chỉ là so với vật phẩm cùng loại ở trong siêu thị thì có đắt hơn một chút mà thôi. Cho nên dù là một thành viên trong đám dân chúng phổ thông, nhưng khi còn bé Phương Minh Nguy đúng là đã từng theo cha mẹ tới đây vài lần.
Dưới sự dẫn dắt của Thi Nại Đức, bọn họ đã đi tới bên trong một ngã rẽ yên tĩnh.
Nơi này có một nhân viên công tác xinh xắn, nếu như có khách hàng nào không cẩn thận đi đến chỗ này, thì nàng sẽ vô cùng lễ phép nhưng kiên quyết ngăn cản khách hàng tiếp tục cất bước tiến tới.
Hai người nhìn thấy đằng trước có người coi cửa, Phương Minh Nguy nhẹ nhàng khẽ kéo ống tay áo đồng bạn, nói:
- Ngươi tới chỗ này làm gì?
- Đi thang máy.
- Đồ ngốc, thang máy ở bên kia cơ mà.
- Nhưng lần trước khi tới đây, ta dùng chính là cái thang máy này.
Hai người đi tới trước mặt tiểu thư xinh đẹp kia, còn chưa kịp chờ nàng mở miệng cự tuyệt, Thi Nại Đức liền đã móc ra một chiếc thẻ màu vàng.
Đôi môi anh đào xinh xắn ngay lập tức há hốc ra thật lớn, vẻ kinh ngạc của vị tiểu thư lễ tân trong nháy mắt đã làm giảm mạnh ấn tượng của nàng đối với Phương Minh Nguy.
- Có thể đi lên được không?
Thi Nại Đức thấy vậy cũng không trách cứ, mà hỏi.
- Đương ….Đương nhiên có thể!
Không hổ là đã trải qua huấn luyện nghiêm túc, tiểu thư lễ tân kia rất nhanh đã hồi phục bộ dáng tươi cười bình thường, nhưng trên vẻ mặt tươi cười bình tĩnh kia, Phương Minh Nguy vẫn mơ hồ nhìn thấy được ba phần cung kính bảy phần nịnh nọt.
Ở cuối ngã rẽ quả nhiên có tám chiếc thang máy xa hoa, ngoại trừ một chiếc trong đó dừng cố định bên ngoài lầu một, bảy chiếc còn lại vẫn đang vận hành lên xuống, thế nhưng điều vô cùng kì quái chính là, những con số hiển thị trên thang máy lại đều vượt qua tầng ba mươi.
Tiểu thư lễ tân đích thân mở cửa chiếc thang máy dừng cố định kia ra, cung kinh chờ ở một bên.
Thi Nại Đức không kiên nhẫn vung tay lên, nàng do dự một chút cuối cùng cũng không đi vào theo. Thế nhưng trong khoảnh khắc khi cửa thang máy khép lại, dưới chân nàng ấn vào một thiết bị truyền tin nội bộ trông như là chiếc lò xo, đem tin tức Thi Nại Đức đi tới thông báo lên trên.
Thấy Thi Nại Đức ấn vào nút của tầng bảy mươi lăm, Phương Minh Nguy không khỏi mở miệng nói:
- Thi Nại Đức, ngoài tầng bảy mươi hai trở đi đã không còn buôn bán nữa đâu.
- Làm sao ngươi biết?
- Ta đã tới, cho nên ta biết.
Phương Minh Nguy cười nói.
Thi Nại Đức gãi gãi da đầu, nói:
- Thế nhưng ta hai lần ta đến đây đều mua sắm ở ngoài tầng bảy mươi hai.
Phương Minh Nguy ngẩn ra, liếc mắt đánh giá hắn một cái, gật gù nói:
- Kẻ có tiền có khác, quả nhiên đãi ngộ cũng không giống nhau.
Thi Nại Đức bật cười nói:
- Nói nhảm ít thôi, sau khi ngươi kí hợp đồng rồi, chỉ bỏ ra một chữ kí cũng đã trở thành phú ông trăm vạn, chẳng lẽ không phải là kẻ có tiền sao?
Phương Minh Nguy đắc ý cười ,nói:
- Không phải là trăm vạn, mà là phú ông ngàn vạn.
- Ngàn vạn? Trương Xuân Thắng lại có thể trả ngàn vạn để lấy một cái chữ kí của ngươi thôi sao?
- Hắn chỉ trả cho ta một trăm vạn, thế nhưng ta làm một số sinh ý, cho nên đã biến thành một ngàn vạn!
- Sinh ý gì mà lợi nhuận gấp mười vậy?
Thi Nại Đức kỳ quái hỏi:
- Mới chỉ có vài ngày công phu mà đã kiếm được lời như vậy sao. Dạy cho ta như thế nào đi?
- Rất đơn giản, đua xe!
Thi Nại Đức hai mắt sáng ngời, hỏi:
- Ngươi đi cá cược đua xe?
- Không phải cá cược, mà là tham gia đua xe!
- A!
Thi Nại Đức chần chờ một chút, đột nhiên vươn tay ra ấn một cái nút ở trong thang máy.
- Ngươi làm gì vậy?
- Cho thang máy ngừng lại.
- Vì sao?
- Ngươi đua xe ở nơi nào?
Thi Nại Đức vẻ mặt thận trọng hỏi
Phương Minh Nguy thấy hắn không giống như là đang nói giỡn, vì thế bèn đem sự tình trải qua trong lúc vô ý đi đến trường đua kể lại một lần.
Biểu tình của Thi Nại Đức vô cùng hứng thú, hắn như cười mà không phải cười, nói:
- Nói như vậy là ngươi đã thắng chiếc màu đỏ của Khải Lý và chiếc màu đen của Ngân Hà sao?
- Đúng vậy, hai chiếc xe kia trình độ cũng không tệ. Thiếu chút nữa ta đuổi theo không kịp.
Thi Nại Đức thở phào một cái, nói:
- Ta nghĩ có lẽ ta biết vì cái gì mà gia tộc Lý Khải muốn mời ngươi tham gia tụ hội của bọn họ rồi!
- Vì sao?
Phương minh nguy sửng sốt, hỏi:
- Có quan hệ cùng với hai chiếc xe kia sao?
- Nếu ta đoán không sai, người lái chiếc xe màu đỏ của Lý Khải là một thiếu nữ tóc đỏ xinh đẹp.
- Đúng vậy!
Phương Minh Nguy hồi tưởng lại khuôn mặt mĩ lệ hoa nhường nguyệt thẹn kia, trong lúc nhất thời thậm chí còn hơi thất thần. Không thể phủ nhận, trong mười tám năm cuộc đời của hắn, cô gái kia thực sự là người có khuôn mặt xinh đẹp nhất mà hắn đã từng gặp qua.
Thi Nại Đức quờ quờ tay trước mặt Phương Minh Nguy, hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
Phương Minh Nguy ho khan một tiếng, đột nhiên hỏi:
- Không phải ngươi nói là dừng thang máy lại sao?
- Đúng vậy!
- Thế tại sao thang máy vẫn tiếp tục đi lên hả?
Thi Nại Đức khó hiểu quay đầu lại, nguyên lai con số hiển thị trên thang máy đã tới tầng thứ chín mươi tám, hơn nữa vẫn còn không ngừng tăng lên.
- Gặp quỷ rồi!
Thi Nại Đức thấp giọng mắng thầm một câu, nói:
- Nhất định là biết ta đến, cho nên có người tới dắt ngựa đây mà.
Tốc độ của thang máy rất nhanh, chỉ mất một lát đã tới tầng cao nhất, hơn nữa cửa lại còn tự động mở ra.
- Thiếu gia Thi Nại Đức, quả nhiên là ngài đại giá quang lâm!
Một người đàn ông trung niên tao nhã mà cũng hết sức phong độ đã chờ từ lâu ở bên ngoài thang máy, vừa thấy bọn họ liền lập tức cao giọng nói.
- Ha ha, quản lý Tra Nhĩ Tư, làm phiên ngươi phải đích thân ra chào đón, thật sự là có lỗi!
Thi Nại Đức miệng thì nói vậy, nhưng trong giọng nói lại không có nửa điểm xin lỗi nào.
Tra Nhĩ Tư liên mồm nói không dám, lại thuận miệng ca ngợi Thi Nại Đức một phen, hắn cũng không tỏ thái độ đặc biệt khúm núm, nhưng càng như vậy, những lời nịch nọt nói ra từ trong miệng của hắn lại tỏ ra tương đối có thành ý.
Thi Nại Đức cùng hắn cười nói vài câu, vị Tra Nhĩ Tư này hiển nhiên là một người tinh tế, mặt không đổi sắc đem đề tài của câu truyện chuyển sang trên người Phương Minh Ngụy. Mà lúc Thi Nại Đức giới thiệu cũng vô cùng qua loa, chỉ nói đây là một người huynh đệ của mình, rồi không nói thêm điều gì nữa
Tra Nhĩ Tư mỉm cười, cũng không hỏi sâu vào việc đó mà cung kính hỏi:
- Thiếu gia Thi Nại Đức lần này tới đây là nhìn vừa ý đồ vật gì sao?
- Đúng vậy, ta muốn tặng lễ vật cho người ta, ngươi giúp ta chọn một món đi.
Trầm ngâm một lát, Tra Nhĩ Tư hỏi:
- Thi Nại Đức thiếu gia ngài muốn tặng cho ai?
- Khải Lý gia!
P/S : Phần dịch của Kiếm Giới đến đây là hết...Phần còn lại nhờ vào lòng hảo tâm của các mạnh thường quân share truyện cho anh em cùng nhau ngâm cứu