Toàn bộ sự kiện này, từ đầu chí cuối, gã không hề động thủ.
Khi Vô Danh Sát Thủ Nữu Ngọc Khu ám toán Lưu Kiều, gã không xuất thủ, Cố Khúc Châu cứu thoát Lưu Kiều, Liêu Toái, Thủy Tiểu Tình song song tấn công Nữu Ngọc Khu, gã cũng không hề tương trợ, đến khi Nữu Ngọc Khu bị giết, còn Tiêu Tiếu, Bối Huyền Y thì đột nhiên hạ sát thủ với Cố Khúc Châu, gã cũng không hề có cử động gì. Cho tới khi Lưu Kiều dùng xảo kế đả thương Cố Khúc Châu, nói rõ thân phận, gã mới đứng dậy.
Tới khi Cố Khúc Châu gần chết, chửi mắng Tiêu Phất Ly, gã mới phát ra đao này.
Tiêu Phất Ly cũng không ngờ Vương Khấu sẽ đâm ra một đao này.
Lúc này Vô Danh Sát Thủ Nữu Ngọc Khu và Sát Thủ Chi Vương Cố Khúc Châu đã chết, hiện trường chỉ còn lại Vương Khấu, Tiêu Phất Ly, Tiêu Tiếu, Bối Huyền Y, Thủy Tiểu Tình, tổng cộng năm người.
Tiêu Phất Ly cười cười nói: “Đêm nay có mặt ở đây, đều là các sát thủ danh chấn giang hồ cả.” Y vừa cười, vừa vuốt khẽ chòm râu.
Vương Khấu gật gật đầu: “Phải. Nhưng không biết người nào có thể sống đi ra, kẻ nào phải nằm lại chốn này?”
Tiêu Phất Ly cười khan một tiếng, cặp mắt y hoàn toàn chỉ chăm chú nhìn vào một người: Vương Khấu.
“Trước đây đúng là ta đã đánh giá ngươi quá thấp.”
Vương Khấu không trả lời, dáng điệu, dung mạo, thần thái của gã hoàn toàn giữ nguyên, thậm chí còn có chút cứng nhắc.
Đồng tử Tiêu Phất Ly co lại, y có thể nhận ra gã thanh niên này tuyệt đối không dễ đối phó: “Trước đây ngươi chỉ là một tên sát thủ nhỏ, nhỏ đến không thể nào nhỏ hơn nữa, nhưng trong chiến dịch “đèn lồng”, những sát thủ lớn hơn ngươi, lớn đến không thể nào lớn hơn nữa cũng đều chết sạch cả, nhưng ngươi lại vẫn sống; ngoài ra, sát thủ còn sống chỉ có Đường Trảm.” Y cười cười rồi lại nói: “Lúc đó ta cứ nghĩ rằng chẳng qua là ngươi may mắn.”
“Hôm nay xem ra, thành công của ngươi đích thực không phải nhờ vận khí.”
Nhưng Vương Khấu lại nói một câu hoàn toàn không liên quan.
“Lúc Tiêu Tiếu cười, hoàn toàn giống hệt như ngươi; ngươi thường hay vuốt râu, y lại không ngừng ve cằm,Cố Khúc Châu đáng lẽ nên sớm nhận ra hai ngươi là phụ tử mới phải.”
Tiêu Phất Ly cười ha hả: “Cố Khúc Châu cũng nên biết rằng, Bối Huyền Y chín lần ám sát ta bất thành bỏ chạy, nếu không phải ta cố ý thả y, để y sớm ngày thành danh, Bối Huyền Y e là đã chết tới chín trăm lần rồi!”
Vương Khấu gật gật đầu nói: “Y thành danh, thì hôm nay mới được ngồi ở bàn tiệc này, giúp ngươi giết Cố Khúc Châu.”
Tiêu Phất Ly cười tít mắt nói: “Đúng vậy, nếu không làm sao con trai ta dám giúp địch nhân của lão tử nhà hắn?” Nói đoạn liền kéo con trai mình qua, vỗ mạnh vào lưng y, cả hai cha con cùng lúc cười phá lên khoái chí.
Thủy TIểu Tình vẫn chưa hết kinh ngạc, đến giờ mới tỉnh táo được phần nào, hoảng hốt kêu lên: “Các ngươi… rốt cuộc là ai? ! Tại sao… tại sao muốn giết Cố lão gia tử!?”
Tiêu Phất Ly và TIêu Tiếu vẫn đang cười.
Nhưng Bối Huyền Y thì lạnh lùng đáp: “Đám lão thất phu Hoàng Hậu Tố, Diệp Hướng Cao thường sai sát thủ ám sát bộ hạ của Ngụy công công. Đám sát thủ này đều nghe theo lệnh của Cố Khúc Châu lão tặc. Không trừ đi hắn, Ngụy công công làm sao ngủ yên được?”
Thủy Tiểu Tình kinh hãi kêu lên: “… thì ra các ngươi là thích khách của tên thái giám!”
Tiêu Tiếu ngưng cười, nói: “Cả bọn người như Diệp Hướng Cao còn dung dưỡng một đám sát thủ, làm sao Ngụy công công lại không có chứ?” Nói xong gương mặt chợt hiện lên nụ cười dâm đãng: “Cô rất đẹp, trước khi chết cho ta hưởng thụ một phen, biết đâu ta lại xin cha tha cho cô cũng không chừng.”
Thủy Tiểu Tình ngoảnh mặt đi gắt giọng quát: “Ngươi là đồ vô sỉ!” đoạn lại chỉ tay vào thi thể Nữu Ngọc Khu dưới đất hỏi: “… còn hắn là ai nữa?”
Tiêu Phất Ly chậm rãi đáp: “Hắn? Hắn à… chỉ là một con quỷ chết oan trong Uổng tử thành. Hắn mới là thủ hạ của Hứa Hiển Đồn, Hứa Hiển Đồn lệnh cho hắn đến thăm dò xem kẻ nào thay đám Diệp Hướng Cao, Hoàng Hậu Tố liên lạc sát thủ, hắn ngỡ là ta, nên mới định lấy mạng ta, hoặc là bắt về quy án, ha ha … sau khi Hứa Hiển Đồn báo cáo chuyện này với Ngụy công công, ngài liền lệnh cho ta lợi dụng trận xung đột này, dẫn dụ Cố Khúc Châu vào bẫy, trừ đi đại họa… bằng không, muốn giết Cố lão tặc cũng đâu dễ như vậy chứ.”
Vương Khấu điềm đạm nói tiếp: “Ngụy công công tự nhiên là không chịu để Hứa Hiển Đồn mất mạng rồi… vì vậy chúng ta ám sát, chẳng qua chỉ là thế thân của hắn, căn bản chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.”
Tiêu Phất Ly cười tít mắt lại nói: “Đương nhiên, cả kế hoạch này vốn là do ta vạch ra mà; một sát thủ vô địch chân chính, là phải biết tá đao sát nhân, đao không dính máu, vậy mới gọi là vô địch.”
Vương Khấu trầm giọng: “Ngươi nói những chuyện này với bọn ta làm gì?”
Tiêu Phất Ly nói: “Bởi vì hiện giờ trước mặt các ngươi chỉ có hai con đường: một, cầm vũ khí lên liều mạng, báo cừu cho Cố lão gia tử; hai, bỏ vũ khí xuống đầu hàng, dốc sức làm việc cho Ngụy công công.”
“Quyền thế của Ngụy công công trong triều, ai có thể bì? Các ngươi đều là người thông minh, đương nhiên phải biết lựa chọn ra sao;” Tiêu Phất Ly nheo nheo mắt cười nói: “Chúng ta ở đây có ba người, các ngươi chỉ có hai, ngươi lại không phải kẻ ngu;” Y chỉ xác Cố Khúc Châu dưới đất, nói tiếp: “Nếu ngươi ngu, đã không thay ta giết Cố Khúc Châu.”
Ba người đều không nói gì, một lúc sau, Vương Khấu mới cất tiếng: “Chúng ta căn bản không có lựa chọn, đúng không?”
Tiêu Phất Ly gật gù: “Thực ra là không có.”
Vương Khấu nói: “Ngươi nói với bọn ta những chuyện này, tức là không để chúng ta gia nhập với các ngươi mà giữ mạng sống, vì vậy buông vũ khí, chỉ khiến chết nhanh hơn mà thôi.”
Tiêu Phất Ly nói: “Ngươi quả nhiên rất thông minh.”
Ngưng lại một chút, y nói tiếp: “Ít nhất, vai diễn “Lưu Kiều” này của ta còn phải tiếp tục, không bị người ta vạch trần, mới có thể… trừ hết vây cánh của bọn Diệp Hướng Cao được.”
Vương Khấu cười cười: “Nhưng ngươi đã lầm mất một chuyện.”
Tiêu Phất Ly nheo nheo mắt, vẫn giữ nguyên nụ cười: “Có thể ta nhìn lầm ngươi, ngươi là một kẻ không thể đoán được!”
Vương Khấu nói rõ ràng từng chữ một: “Điểm ngươi lầm là: ta mới là người bên cạnh Ngụy công công!”
“Là Ngụy công công phái ta đến để xem xét các ngươi có trung thành chấp hành nhiệm vụ hay không, nếu không phải vậy, ta sao lại thay ngươi phát ra đao đó, lấy mạng Cố Khúc Châu?”
Lần này thì đến lượt Thủy Tiểu Tình cũng lẩm bẩm: “Ngươi… ngươi cũng là chó săn của Ngụy Trung Hiền nữa sao!?” Nàng đã không dám cất tiếng hỏi nữa, bởi vì nàng cảm nhận được mình đã bị cô lập: hoàn toàn cô lập.
Tiêu Phất Ly nheo nheo mắt, nét cười đã hoàn toàn biến mất: “Ngụy công công không tin tưởng bọn ta, phải phái ngươi đến giám thị chúng ta hay sao?”
Vương Khấu lạnh lùng nói: “Thế thân của Hứa Hiển Đồn không dễ tìm chút nào, nhưng lại bị Đường Trảm giết mất, ngươi thân là mật sứ của Ngụy công công, vậy mà lại chẳng có cách ngăn cản chuyện này, Hứa trấn phủ ty cũng nói với Ngụy công công rồi, y cũng bán tín bán nghi các ngươi.”
Tiêu Phất Ly khịt khịt mũi nói: “Ta đã bán mạng vì Ngụy công công mười năm, lão nhân gia sao lại không tin ta được?”
Kế đó lại gượng cười nói: “Nếu thật là như vậy, lão phu đây xem ra cũng nhìn lầm người rồi; có điều, ta cũng muốn xem ấn giám mật hàm của Ngụy công công đưa cho các hạ trước đã.”
Vương Khấu lạnh lùng đáp: “Ngươi không có tư cách xem.”
Tiêu Phất Ly bật cười khan một tiếng, rồi lại thêm một tiếng, cơ hồ như không nén nổi, phun ra một tràng cười khanh khách: “Ta không có tư cách?” Nói tới đây thì hơi trước đã không tiếp hơi sau: “Hay là ngươi căn bản không có thứ đó cho ta xem?”
Vương Khấu nói: “Kỳ thực ngươi đã cười không nổi nữa rồi.”
Tiêu Phất Ly lại càng cười lớn hơn: “Ta cười không nổi hay là ngươi cười không nổi? Ta cười không nổi ư? Tại sao ta lại cười không nổi chứ?”
Vương Khấu nói: “Bởi vì ngươi đã làm chuyện có lỗi với Ngụy công công.”
Tiêu Phất Ly đột nhiên tắc nghẹn không nói ra lời.
Vương Khấu nói tiếp: “Trăm khoanh vẫn quanh một đốm, không có chuyện gì là không có nguyên nhân cả. Vừa rồi trên bàn tiệc ngươi làm ra vẻ đau thương thuật lại chuyện trong ngục, lại mắng nhiếc Ngụy công công không tiếc lời. Ngươi hoàn thành sứ mệnh là được rồi, cớ gì còn phải nói ra nhiều chuyện bí mật trong ngục, tiết lộ cho người ngoài biết chứ?”
Tiêu Phất Ly vội cướp lời biện bạch: “Bởi vì ta muốn lấy lòng tin của các ngươi…”
“Lấy lòng tin!” Vương Khấu ngắt lời: “Lấy lòng tin của kẻ khác thì có thể làm nhục Ngụy công công sao?”
Tiêu Phất Ly bất giác run bắn người, Ngụy Trung Hiền là kẻ hơi phật ý một chút, là lập tức lấy mạng người khác ngay, thủ đoạn tru diệt toàn gia của họ Ngụy thế nào, y là người hiểu rõ nhất, liền đánh liều nói: “Đừng quên là, những kẻ nghe được chuyện này, không chắc có thể nói ra được.”
Vương Khấu cười lạnh nói: “Ngụy công công phái ta tới, chẳng lẽ lại không có tiếp ứng?”
Sắc mặt Tiêu Phất Ly xám xịt như tro: “Dù có tiếp ứng, ta cũng giết ngươi trước đã, tử vô đối chứng!”
“Đối chứng?” Vương Khấu cho tay vào ngực, nói: “Đây chính là mật lệnh Ngụy công công giao cho ta!”
Tiêu Phất Ly rúng động trong lòng, mở to mắt ra nhìn, đúng lúc này, tay Vương Khấu hất lên, một đám mây bột màu xám, hất thẳng về phía họ Tiêu.
Bột tiêu !
Tiêu Phất Ly gầm lên giận dữ, vội nhảy lùi ra sau, nước miếng nước mũi cùng trào ra ngoài.
Trong khoảng năm thước xung quanh y, biến thành một vùng kiếm quang mờ mịt.
Y đã rút kiếm khỏi vỏ.
Dù Con cáo già này có bị thương, nhưng cũng không ai có thể tiếp cận được.
Huống hồ thời gian bị thương của y rất ngắn – chỉ cần khôi phục được thị lực và hô hấp, thì không còn đả thương y được nữa!
Vương Khấu rải bột tiêu ra, nhưng không bổ tới Tiêu Phất Ly, mà hét lớn một tiếng: “Ngươi nên xuất thủ rồi đó!”
Đồng thời, gã lao bổ tới chỗ Bối Huyền Y, Tiêu Tiếu, Bối Huyền Y còn chưa kịp trở tay đã bị đánh ngã. Nhưng Tiêu Tiếu thì đã rút kiếm, ánh kiếm bao kín lấy y tựa như một cái thùng sắt vậy.
Lúc y đánh ngã Bối Huyền Y, liền gầm lên tiếng thứ hai: “Mau động thủ !”
Tất cả đều ngỡ rằng tiếng hét này là nhằm vào Thủy Tiểu Tình.
Cả Thủy Tiểu Tình cũng nghĩ như vậy.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Thủy Tiểu Tình phản ứng, cũng không thể nói là không nhanh, lúc Phi Sách Song Kiếm bắn về phía Tiêu Tiếu, kiếm của y đã đả thương ba chỗ trên người Vương Khấu.
Tiêu Tiếu tiếp lấy song kiếm của Thủy Tiểu Tình, một thanh trường kiếm và hai thanh đoản kiếm quần nhau ác liệt, nhanh đến không sao hình dung nổi, nhưng cũng đẹp mắt vô cùng.
Lúc này Vương Khấu lại phải đối diện với một kình địch khác.
Bối Huyền y đã nhảy lên, mồm y bị đánh rách ra, sống mũi vặn vẹo, nhưng sức chiến đấu thì vẫn còn nguyên vẹn.
Không ngờ lại trúng phải ngụy kế của gã hậu sinh tiểu bối này.
Tiêu Phất Ly nước mắt dàn rụa, thị lực cũng mau chóng phục hồi, chỉ thấy Bối Huyền Ty, Tiêu Tiếu đã cùng Vương Khấu, Thủy Tiều Tình quần nhau ác liệt, kiếm pháp hộ thân liền chậm lại.
Lúc này bỗng lóe lên một đạo đao quang, Liêu Toái nằm dưới đất không ngờ lại bật dậy.
Đao quang hóa thành một tia chớp, kích thẳng xuống người họ Tiêu.
Ánh đao cắt ngọt xớt vào lưới kiếm của Tiêu Phất Ly, cuốn theo kiếm khí, cắt đứt lưỡi kiếm, nghiền nát nó ra!
Kiếm vỡ thành muôn ngàn mảnh, đao quang lóe lên rồi biến mất.
Từ vai trái đến sườn phải của Tiêu Phất Ly, y phục rách toang, y lắc lư lảo đảo, khản giọng nói: “Đường… Trảm…!”
Tiếng hét còn chưa dứt, vết rách trên người bỗng nhiên phun tóe ra một chùm máu tươi, chỉ thấy Liêu Toái “đã chết” thản nhiên nói: “Ngươi giết Cố Khúc Châu, ta giết ngươi.”
Tiêu Phất Ly gầm lên một tiếng như sói tru: “Ngươi… giỏi… lắm!” Thân hình liền tách ra làm đôi, máu bắn tung tóe, chết không nhắm mắt.
Tuy Bối Huyền Y không phải là sát thủ chín lần mưu sát Tiêu Phất Ly không thành, mà vẫn thoát thân được, nhưng võ công của y, tuyệt đối có thể xếp vào hàng sát thủ nhất lưu, đôi cự phủ của y, một khi đã vung lên, đến cả một con ruồi cũng khó mà bay lọt vào được.
Trủy thủ của Vương Khấu, một phân ngắn, một phân hiểm, vẫn không ngừng tấn công liên tiếp, có thể nói là kỳ phùng địch thủ.
Nếu bình thường giao thủ, thì không ai biết tình hình ra sao, nhưng trận chiến này, lại rất nhanh có kết quả.
Lúc Tiêu Phất Ly thảm tử, Bối Huyền Y lập tức biết ngay.
Một sát thủ khi sát nhân đương nhiên phải tập trung tinh thần, sát thủ xuất thủ, nhất kích tất sát, tuyệt đối không thể lãng phí thời gian, tinh lực. Một sát thủ giỏi càng phải mắt nhìn bốn hướng, tai nghe tám phương.
Vì vậy Bối Huyền Y mới “bất hạnh” nhìn thấy cái chết của Tiêu Phất Ly.
Hơn nữa càng bất hạnh hơn là y nghe thấy “Liêu Toái” chính là Đường Trảm.
Lần này y có thể nói là “hồn phi phách tán” – Vương Khấu cũng tức khắc khiến y “hồn phi phách tán” thật.
Thủy Tiểu Tình không khỏi ngây người. Đường Trảm lại nói: “Tha không được, giết!” lời vừa thốt lên, Tiêu Tiếu đã bật dậy!
Hành vi này của Tiêu Tiếu, chắc chắn là muốn bắt Thủy Tiểu Tình làm con tin, Thủy Tiểu Tình lui lại ba bước, Tiêu Tiếu đang định tấn công tiếp, Vương Khấu đã lao lên, Tiêu Tiếu xoay người trên không, lướt ra cửa lớn!
Đúng lúc này, một tiếng gầm vang như sấm giật giữa trời, một tia chớp bổ xuống~
Hai tay Tiêu Tiếu đã chụp vào cửa, nhưng thân dưới đã lướt ra, đúng vào sát na y mở cửa, eo hông đã bị một đao lăng lệ chém làm đôi!
Một thanh ma đao đáng sợ nhường nào!
Một kẻ lợi hại nhường nào!
Đường Trảm !
Đường Trảm cầm đao, chầm chậm quay người lại, tấm sa che mặt y vẫn không buông xuống, câu đầu tiên đã hỏi ngay “Làm sao ngươi biết ta chính là Đường Trảm?”
Lúc này đã đỡ lấy Thủy Tiểu Tình đang kinh hoảng, Vương Khấu điềm đạm nói: “Bởi vì ta đã gặp tiền bối. Ta nhận ra mắt của ngài. Vừa hay, thanh ký trên trán, nốt ruồi trên mi tâm, ở cùng một chỗ, mà ta thì không tin có cao thủ nào lại tự dưng xuất hiện. Huống hồ, một đao ngài giết Nữu Ngọc Khu, nhìn rất quen, dù sao thì ta cũng được kiến thức đao pháp của ngài rồi.”
Ngữ điệu của Vương Khấu hết sức chấn định, tự tin, lạnh lùng, tựa như tất cả những chuyện vừa xảy ra trước mắt, tất cả đều trong dự toán của y rồi vậy. Nhưng Thủy Tiểu Tình vì áp sát vào người y, nên nhận thấy rất rõ ràng, cánh tay Vương Khấu ôm nàng dùng sức mạnh quá, nắm chặt quá, tim đập cũng quá nhanh.
Giống như đêm mưa xuân chảy qua khu vườn rậm đó, bọn họ lén sư phụ, thân thể trần truồng trong lùm cỏ, nghe tiếng tim đập của nhau, sao mà nhanh, sao mà dữ dội…
Nhưng dáng vẻ Vương Khấu, lại không hề có gì khẩn trương, Đường Trảm có gì, mà khiến người nàng đang dựa dẫm này tim đập nhanh như vậy?
Nàng là một nữ tử hiếu thắng, đồng thời cũng là một nữ tử hiếu kỳ.
Nàng rất muốn giật tung tấm khăn trên gương mặt nam nhân kia xuống.
Đường Trảm cười ha hả: “Bởi vì ngươi nhận định Liêu Toái chính là ta, biết ta không dễ chết như vậy, nên khi Tiêu Phất Ly chiếm được ưu thế tuyệt đối, ngươi căn bản vẫn không hề sợ hãi.”
Vương Khấu lắc đầu.
Hai hàng lông mày Đường Trảm nhướng lên: “Ngươi không thừa nhận?” lúc y nhướng mày, cơ hồ như cảm thấy có gì không thoải mái, bèn tiện tay giật cái “bớt xanh” trên trán kia đi, hiển lộ ra nốt ruồi giữa mi tâm.
Vương Khấu nói: “Không phải không thừa nhận, mà lúc đó ta sợ thật.”
Đường Trảm đột nhiên hỏi: “Ngươi có biết tại sao trong chiến dịch “Đèn lồng”, ta để ngươi sống, còn nói chuyện với ngươi, đến nỗi ngươi có thể nhận ra chân diện mục của ta bất cứ lúc nào không?”
Vương Khấu lắc đầu: “không biết.”
Đường Trảm chậm rãi nói từng chữ một: “Vì ngươi gian trá, mà cũng vì ngươi thành thật.”
“Ngươi nhẫn tâm nhìn tám đồng môn thảm tử, mà không tham gia ám sát, là tàn nhẫn trí trá;” Thủy Tiểu Tình nghe tới đây, liền thất thanh thốt lên: “Trận chiến đó… ngươi không xuất thủ sao?” Nàng đang thất vọng trong lòng, chợt lại cảm thấy cánh tay đang đỡ nàng của Vương Khấu, lại ôm chặt hơn một chút.
“Nhưng ngươi thẳng thắn thừa nhận mình sợ hãi, hai lần đều như vậy, đây cũng là mặt thành thật của ngươi.” Hai hàng lông mày của Đường Trảm như hai lưỡi kiếm, chĩa vào nốt ruồi mi tâm, trầm giọng lạnh lùng nói: “Cũng may ngươi đều thừa nhận, vì vậy ta biết rất rõ, ngươi không phải mật thám của Ngụy Trung Hiền, chỉ là cố ý làm loạn lòng người mà thôi, ngươi không động thủ là vì trước khi ngươi nắm rõ toàn bộ sự tình, tuyệt đối không khinh cử vọng động. Vì lúc đó ngươi rất do dự, nên mới cố làm ra vẻ trấn tĩnh. Chỉ có điều… hai tháng vừa rồi.” Đường Trảm cười khẽ, nụ cười toát lên vẻ châm biếm, lại như tự giễu cợt mình: “Ngươi giết người xử thế, đều tiến bộ rất nhanh, đặc biệt là vụ giết Thái cẩu vương, thực sự rất đẹp.”
Vương Khấu cúi đầu nói: “Vụ giết Thái cẩu vương đó, rất ít người biết là ta làm… Chuyện này dường như…”
Đường Trảm cười ha hả nói: “Thái cẩu vương võ công không cao, nhưng bè đảng rải khắp thiên hạ, nếu để người ta biết ngươi là kẻ đã giết hắn, ngày hôm nay e là ngươi muốn bước ra cửa cũng thành vấn đề rồi! Giết người giống như làm việc vậy, có kẻ làm việc, như mưa giông bão giật, có người làm việc, lại thần không biết quỷ chẳng hay; có một số kẻ giết rồi cần khoe khoang khắp nơi, có một số kẻ giết rồi, tốt nhất là không nên nói với ai. Thời cục hiện nay, người của Ngụy Trung Hiền đáng hận, giết người như ngóe, nhưng đám người gọi là trung thần lương tướng kia, lại do dự bất quyết, nhân từ kiểu đàn bà, nhiều lần đàn hặc, nhưng kết quả đều bị Ngụy Trung Hiền làm án tống hết vào ngục, sau này dù có Minh quân xuất hiện, chỉ sợ trung thần đã chết ráo hết rồi, tinh anh trong triều liệu còn mấy người nữa? Nếu không thể nhân đạo, giữ minh chính, lại không biết làm sao chấp pháp, nếu không tạm thời ẩn tích giữ mình ắt sẽ rước họa diệt môn như bọn Lục quân tử mấy người. Minh triết giữ mình, đợi thời phất lên, đây là phương pháp làm người, cũng là phương pháp giết người.”
Vương Khấu lắng nghe rất chăm chú, rồi lại hỏi: “Ta từng trảm sát Vạn Lý Cuồng và Thiên Lý Si ở Thập tự pha, tương đối vừa ý…”
Đường Trảm lập tức ngắt lời: “Vụ này của ngươi, tương đối nhiều người biết, nhưng ta lại thấy chỉ thuần là mô phỏng, thiếu đi phong cách. Mỗi một kẻ sát nhân, đều có phong cách riêng của mình; giết những người khác nhau, cũng có phong cách đặc thù riêng.”
Vương Khấu vội nói: “Nhưng… ta trước trảm sát Thiên Lý Si, sau tảo sát Vạn Lý Cuồng, lại chính là thủ pháp ngài hay dùng mà.”
“Tệ chính là ở điểm này.” Đường Trảm lắc đầu nói: “Ngươi là ngươi, ta là ta, ngươi học ta, hay ta học ngươi, đều chẳng qua là vẽ hổ không xong thành ra vẽ chó, một tông sư chân chính, nhất định phải có phong cách riêng của mình. Gan ngươi không lớn, nhưng không dễ dàng động thủ, hễ động thủ là nhất định đắc thủ, lâm nguy tâm loạn nhưng nhân không loạn, những điểm này đều là phong cách của ngươi.”
Đường Trảm ngạo mạn nói: “Ta chỉ học tập người khác, nhưng không bao giờ mô phỏng người khác. Bởi vì bản thân ta là tốt nhất.”
Đường Trảm đang hào hứng, đột nhiên lại hỏi: “Lần này ta có thể xuất thủ muộn hơn một chút… chỉ là nếu ta xuất thủ chậm hơn, ngươi chết là cái chắc, ngươi biết tại sao ta lại cứu ngươi không?”
Vương Khấu lắc lắc đầu. Gã vẫn còn đang nghĩ đến những gì Đường Trảm vừa nói. “Bởi vì những sát thủ giỏi mà ta biết ít quá, trước khi Cố Khúc Châu, Tiêu Phất Ly chết, ta đã lo lắng, sau khi bọn họ chết, không còn ai khiến ta nỗ lực trở thành một thích khách giỏi hơn nữa. Vì vậy ta cứu ngươi.”
Nghe câu nói này, không hiểu tại sao, toàn thân Vương Khấu lại nóng bừng lên.
Thủy Tiểu Tình không kìm được hỏi: “Rốt cuộc ông là ai? Tại sao lại muốn giết Tiêu Phất Ly, còn muốn giết cả Cố Khúc Châu?”
Đường Trảm cười nhạt nói: “Một nữ tử, có thể thích hợp làm thích khách, vì dễ khiến người ta không phòng bị, nhưng muốn làm một sát thủ hành động, thì không dễ thành công chút nào, ngươi làm không tệ lắm, nhưng căn bản vẫn chưa thể coi là được.”
“Cố Khúc Châu là sát thủ hàng đầu mà Đông Lâm đảng lúc cực kỳ cần thiết mới động dụng, rất được đám người Diệp Hướng Cao, Hoàng Hậu Tố coi trọng, nhưng thông thường, hành động vẫn nghe theo điều động của Lưu Kiều, mà Lưu Kiều lại là kẻ chân đạp hai thuyền, thân phận chân chính, chính là sát thủ của Ngụy Trung Hiền, cũng là người được võ lâm gọi là “thần long kiến thủ bất kiến vĩ” Tiêu Phất Ly, y thấy Cố Khúc Châu làm “sát thủ chi vương” vì công vì tư, vì danh vì lợi, đều phải diệt trừ họ Cố trước, vậy nên mới lập kế dụ chúng ta đến, ý đồ một mẻ lưới đánh trọn ổ. Y tính dùng lời lẽ để lấy được lòng tin của chúng ta, rồi lợi dụng sự lỗ mãng của Nữu Ngọc Khu, một kích làm trọng thương Cố Khúc Châu…”
Nói tới đây liền quay sang Vương Khấu cười cười: “Nói đúng ra thì Cố Khúc Châu là do ngươi giết đấy chứ.”
Vương Khấu có chút hoảng hốt nói: “Lúc đó ta thấy đòn liều mạng của Cố Khúc Châu tuyệt đối không có khả năng trúng được Lưu Kiều đang hết sức giới bị, liền giết y trước, lấy lòng tin của Lưu Kiều, mong có thể chuyển bại thành thắng.”
“Sát thủ vốn là phải có bản sắc của con bạc, chỉ có điều con bạc đánh bằng tiền, còn chúng ta thì cược bằng mạng.” Đường Trảm có vẻ như rất thưởng thức Vương Khấu: “Không cần căng thẳng, ngươi giết Cố Khúc Châu, người khác không cần biết ân oán bên trong, chỉ cần ngươi còn sống, hơn nữa làm cho người ta cảm thấy ngươi vẫn đứng về phe chính nghĩa, người ta vẫn vỗ tay khen ngươi, thanh danh ắt sẽ nổi như cồn.”
Đường Trảm mỉm cười nói: “Ta? Lưu Kiều là Tiêu Phất Ly, ta là Đường Trảm, Đường Trảm là Liêu Toái.” Y cười cười bổ sung: “Liêu Toái là một sát thủ.”
Vương Khấu đột nhiên cao giọng hỏi: “Ngươi có phải không?”
Đường Trảm hỏi lại: “Phải cái gì?”
Sắc mặt Vương Khấu càng căng thẳng hơn: “Ngươi mới là mật thám Ngụy Trung Hiền phái tới giám thị Tiêu Phất Ly?”
Đường Trảm không lên tiếng. Trong sát na ấy, ba người đứng ở ba phía, đều lặng im không nói. Tựa như trong một chiếc lồng, có một con hổ, một con sói và một con chó.
Đường Trảm cuối cùng cũng cười.
“Ngươi nói đúng rồi.”
Tim Vương Khấu trầm xuống – gã biết không thể tránh khỏi một trận tử chiến, mà Đường Trảm đang là đối tượng gã mô phỏng, là người gã không thể thắng nổi.
Canh bạc này, đối phương đã lật quân cuối, gã cũng đã biết mình gần như đã thua.
“Có điều ngươi chỉ nói đúng một nửa – ta là đặc sứ của kẻ khác phái tới, nhưng không phải Ngụy Trung Hiền, cũng không phải Hứa Hiển Đồn.”
“Ta vốn do Dương Liên Dương đại nhân bồi dưỡng dẫn tiến, về sau lại thành thân tín của Diệp Hướng Cao Diệp đại nhân. Tiêu Phất Ly ngày đó từng theo lệnh Hứa HIển Đồn bắt giết Dương đại nhân. Ta giết y, cũng coi như là báo cừu cho chủ nhân đã chết. Giờ Diệp đại nhân cũng treo ấn từ quan, Ngụy Trung Hiền tất sẽ sai bọn Tiêu Phất Ly chặn đường sát hại, ta giết bọn chúng trước, cũng coi như là báo ân cho chủ cũ, chẳng qua chỉ có vậy mà thôi.”
Dứt lời, lại ngước mắt nhìn trời, thở dài nói: “Người sống ở đời, cần làm những chuyện kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu, nhưng lại có thể dùng công danh đổi lấy phú quý, đó mới gọi là thỏa mãn.”
Thủy Tiểu Tình, Vương Khấu đều không nói gì. Đường Trảm đột nhiên bật cười: “Ta nói với các ngươi nhiều như vậy, theo quy lệ của sát thủ, sát nhân diệt khẩu, là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng ta sẽ không giết các ngươi.”
“Ta cũng không biết tại sao, có thể là vì ta thích các ngươi.” Đường Trảm sải chân bước ra ngoài, vừa nói: “Hai tên tiểu tử các ngươi yên tâm, chẳng mấy nữa các ngươi đều sẽ có danh tiếng trên giang hồ, rất có tiếng, lúc đó chúng ta sẽ gặp mặt.”
Đường Trảm dường như rất thích để lại những lời khiến người ta khắc ghi trong lòng trước lúc bỏ đi. Khi y đã gần ra đến ngoài, Thủy Tiểu Tình đột nhiên nói: “Đường đại ca.”
Đường Trảm quay đầu, trong ánh mắt có sự tàn nhẫn của sát thủ, sự ôn nhu của tình nhân, Thủy Tiểu Tình mân mê tà áo, cắn bờ môi mềm mại để lấy dũng khí hỏi một câu: “Đường đại ca, có thể bỏ tấm khăn che mặt của huynh, tôi muốn thấy chân diện mục của huynh được không?”
Y nheo nheo mắt cười nói: “Ồ?” rồi đưa mắt liếc nhanh Vương Khấu một cái, Vương Khấu không tỏ vẻ gì, Đường Trảm cười phá lên nói: “Có gì đáng xem đâu, ta đâu phải là diễn viên hát kịch?” rồi y nghiêng nghiêng mặt: “Phải biết rằng để hai ngươi nhận ra ta thì sẽ hậu họa vô cùng đó.”
Tiểu Tình hờ hững nói: “Nếu Đường đại ca thấy không tiện, Tiểu Tình cũng không ép làm gì.”
Đường Trảm hốt nhiên giật tấm khăn xuống, ôm quyền nói với Tiểu Tình: “Chúng ta cũng xem như bạn vong niên được rồi, lúc chia tay cũng nên dùng mặt thật nhìn nhau chứ.”
Trước mắt Thủy Tiểu Tình hiện lên một gương mặt, tuy đang nhoẻn cười vui vẻ, nhưng có thể đoán được vẻ uy nghiêm lúc y không cười, không phải anh tuấn, nhưng khiến người ta xiêu lòng, nốt ruồi ở mi tâm rất hợp với gương mặt, giống như một vì sao phát sáng. Nàng thoáng ngây ra, chợt đã nghe Đường Trảm nói: “Giang hồ phong hiểm, bảo trọng giữ mình.”
Âm thanh từ bên ngoài vọng vào, gió thổi vù vù, Đường Trảm đã đi, hiện trường chỉ còn lại mình Vương Khấu và nàng.
Lúc Đường Trảm rời đi, Vương Khấu nắm chặt bàn tay, hồi lâu, gã chầm chậm bước tới, Thủy Tiều Tình ban đầu tưởng Vương Khấu tới ôm lấy nàng, nàng chờ đợi – nhưng gã không làm vậy.
Gã đi tới, nhổ thanh đao của gã khỏi người Cố Khúc Châu, sắc mặt gã lúc rút đao ra trở nên xanh xám. Vương Khấu dùng hai ngón tay, gạt đi vết máu trên lưỡi đao. Máu dính lên ngón tay gã. Nhưng không phải máu gã, mà là máu người khác.
Thủy Tiểu Tình nhìn sắc mặt xanh mét của gã, dò hỏi: “Huynh có tâm sự à?”
Vương Khấu không trả lời nàng ngay, gã lau sạch vết máu trên đao, sau đó lại chùi chùi vào gấu áo, đến khi hoàn toàn sạch sẽ, mới tra lại vào vỏ đao bằng da cá. Sau đó nói: “Lần trước khi y nói “bảo trọng”, đã giết kẻ mà y muốn tự mình “bảo trọng” đó!”
Thủy Tiểu Tình không hiểu ý Vương Khấu, nàng cũng không hiểu tại sao sắc mặt Vương Khấu lại nặng nề như vậy. Bên ngoài vang lên một tiếng “ầm”. Nàng lại nghe Vương Khấu trầm giọng nói: “Đường Trảm không nói thật. Y không giết nàng vì nàng xinh đẹp.”
Thủy Tiểu Tình thoáng ngạc nhiên trong lòng: thật sao? Một sát thủ lạnh lẽo vô tình giết người không chớp mắt cũng …? Nàng đột nhiên nghĩ đến câu chuyện của Kinh Kha và Di Cô.
Nhưng nàng vẫn nhoẻn miệng cười thật tươi nói: “Đường đại ca danh động giang hồ, là sát thủ đệ nhất, hạng người như y, sao có thể thích người ta chứ? Huynh chỉ nói đùa thôi.”
Vương Khấu đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, Thủy Tiểu Tình thấy thần sắc y hết sức lạ lùng, nghĩ đến lúc nãy Vương Khấu đã thừa nhận mình sợ hãi trước mặt Đường Trảm, bèn nói: “Huynh vẫn sợ à? – vừa rồi ta nghe thấy tim huynh đập nhanh quá.”
Vương Khấu đột nhiên lớn giọng nói: “Ta chưa bao giờ sợ cả!” y đứng bổ lên, vẻ bình tĩnh lúc đối địch hoàn toàn tan biến trước mặt nữ tử này: “Ta gạt y thôi, ta muốn y đánh giá thấp ta, chỉ như vậy, ta mới còn mạng, nàng có hiểu không?” gã gầm gừ nói.
Trong đầu Thủy Tiểu Tình chợt hiện lên vài cảnh tượng, nhiều năm về trước, từng có người theo đuổi nàng, vì vậy mà gã đã khiêu chiến đối phương, kết quả là bị thua. Nhưng tối hôm đó, gã đã thành công ám sát kẻ ấy. không lâu sau khi nàng nhắc đến chuyện này, gã rất phẫn nộ, gầm gừ bỏ đi. Kể từ đó, bọn họ mỗi người đi trên một con đường riêng của mình…
Vương Khấu đột nhiên bình tĩnh nói: “Không sao cả, chúng ta rời khỏi đây thôi.”
Gã nhớ lại trước đây nàng có bao nhiêu sư huynh đệ theo đuổi, nhưng chỉ chọn có mình gã, bởi vì hôm đó, gã đã đánh bại phụ thân nàng, nàng ở dưới mắng gã, chửi gã, đá gã, nhưng cuối cùng lại ôm gã, hôn gã, khâm phục gã, cầu xin gã đừng làm khó phụ thân tuổi cao sức yếu của nàng nữa.
Mưa bên ngoài lớn dần. Thủy Tiểu Tình nhoẻn miệng cười: “Bên ngoài đổ mưa rồi… chúng ta cùng nhảy múa dưới mưa đến ướt sũng người, đã là chuyện của mấy năm trước rồi phải không nhỉ?” Nàng nói, mặt đỏ bừng lên.
“Ừm.” Vương Khấu ngước nhìn trận mưa lớn bên ngoài: “Mưa rồi, cẩn thận không bị ám toán, mưa chính là sự yểm hộ tốt nhất đối với một sát thủ.”