Quyển 13 : Tà Nguyệt Tam Tinh Động
Chương 34: Mũi tên đang bay
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Kỷ Ninh đứng ở bãi đất trống giữa rừng, cầm cung tên trong tay, nhìn về phía xa xa.
Bên ngoài vạn dặm.
Ở một nơi khác của núi Phương Thốn, một Kỷ Ninh khác mặc đạo bào màu đen đang đứng, chỉ thấy hắn vung tay lên, một cái bia ngắm liền xuất hiện ngay bên cạnh.
"Cần phải bắn trúng hồng tâm của bia ngắm cách xa vạn dặm." Kỷ Ninh mặc đạo bào màu đen khẽ lắc đầu.
Thử thách của Hậu Nghệ tiễn thuật : Không được phép sử dụng Thần thức, không được phép sử dụng Nguyên lực, Thần lực điều khiển mũi tên, chỉ bằng vào sức mạnh nguyên thủy mà bắn mũi tên, bắn trúng hồng tâm của bia ngắm cách xa vạn dặm. Hồng tâm có đường kính khoảng một tấc. Phải bắn trúng liên tục mười lần, mới được coi là thành công!
Đây là một thử thách cực khó.
Bởi vì không được phép sử dụng Thần thức, Địa Tiên Tán Tiên bình thường chỉ dựa vào mắt thường cũng chỉ miễn cưỡng nhìn xa được vạn dặm, còn mục tiêu hồng tâm? Căn bản là không nhìn rõ. Hơn nữa bởi vì cách xa vạn dặm, cho nên bình thường có một vài cây cối, sương mù gây trở ngại, dù có thị lực tốt cũng khó có thể nhìn rõ.
Nói cách khác nếu muốn hoàn thành khảo nghiệm này, đầu tiên phải có thần thông Thiên Lý Nhãn!
Thần thông Thiên Lý Nhãn, nếu tu luyện tới cực hạn, cách trăm vạn dặm, triệu vạn dặm, đều có thể nhìn rõ.
Dĩ nhiên Kỷ Ninh không tu luyện thần thông này. Hắn tu luyện một môn thần thông lợi hại khác là Chúc Long Chi Nhãn, trước đây ở trong bảo khố của vương triều Đại Hạ Kỷ Ninh đã có được quyển thượng của Chúc Long Chi Nhãn, đủ để tu luyện tới cấp độ Thần Ma Phản Hư. Ở núi Phương Thốn nhiều năm, lúc nhàn rỗi Kỷ Ninh để cho mắt tiến hành thu thập và luyện hóa Cửu Thiên Cực Quang, hình thành bản mệnh Chúc Quang!
Mặc dù tu luyện rất khó, nhưng Kỷ Ninh cũng tu luyện bản mệnh Chúc Quang tới tầng thứ hai.
Một khi thi triển thần thông, mắt thường có thể quan sát rõ ràng một con kiến cách xa mười vạn dặm.
"Thử một chút xem sao."
Kỷ Ninh đứng ở giữa rừng, thi triển thần thông Chúc Long Chi Nhãn, hai mắt Kỷ Ninh lập tức sáng lên như hai ngọn nến. Nếu như là người tu tiên bình thường đứng đối diện với Kỷ Ninh, Kỷ Ninh chỉ cần cố ý thả ra uy lực sẽ làm hai mắt đối phương chỉ thấy một mảng trắng, sau đó tối sầm lại, cái gì cũng không nhìn được.
Có kẻ sẽ mù tạm thời, nhưng kẻ thực lực yếu sẽ bị mù vĩnh viễn.
"Ào ào ..." Một khi thi triển thần thông, ánh sáng bên ngoài đều tụ tập tại hai mắt của Kỷ Ninh.
Vô số vật thể phản xạ ánh sáng đều bị ánh mắt của Kỷ Ninh thu lại.
Một gốc đại thụ bên dòng suối nhỏ, hồ nước, con đường lên núi, tất cả đều trong tầm mắt của Kỷ Ninh.
Ở bên ngoài vạn dặm đang có một bia ngắm, ở đó có một người đang đứng bên cạnh, chính là Đệ nhị Nguyên thần của Kỷ Ninh mặc đạo bào màu đen.
"Không cho phép dùng Thần lực và Nguyên lực điều khiển mũi tên sao?" Kỷ Ninh khẽ đảo tay, trong tay hắn lập tức xuất hiện một mũi tên màu đen, sau đó hắn trực tiếp lắp tên, kéo dây cung.
Vù!
Lực lượng của Kỷ Ninh kinh người đến mức nào ? Hắn có thể quăng cả một tòa núi lớn đi như một thứ đồ chơi. Hiện giờ cây cung lớn màu tím đang được kéo căng hết cỡ.
Kỷ Ninh cảm nhận gió xung quanh ...
Gió đang thổi ...
Trong tiễn thuật, việc cảm nhận gió là quan trọng nhất, gió có ảnh hưởng rất lớn đến mũi tên. Lúc nhỏ Kỷ Ninh đã khổ luyện bắn cung, tuy nhiên sau khi bước lên con đường Tu Tiên cũng không khổ luyện nữa, dù sao thì kĩ năng bắn cung của hắn cũng đã hoàn chỉnh rồi. Đến thời điểm quan trọng, cũng có thể sử dụng Nguyên lực điều khiển mũi tên, có thể điều chỉnh phương hướng của mũi tên từng chút, dù cho bắn không trúng vì cự ly quá xa, cũng có thể điều chỉnh lại!
Nhưng bây giờ Kỷ Ninh không thể dùng Nguyên lực, Thần lực để điều khiển mũi tên.
"Tốc độ gió ... Biến hóa của gió ... "
"Không sai biệt lắm."
"Đi."
Bản mạng Chúc Quang đang cháy lên trong mắt Kỷ Ninh, nhìn chằm chằm về phía xa, ngón tay phải lập tức buông ra.
Vút!
Mũi tên lập tức hóa thành một vệt sáng, lập tức phá không lao đi.
Trên đường bay, mũi tên trực tiếp xuyên qua mấy cây đại thụ, đất đá. Tuy nhiên chỉ cần chút ngoại lực, cùng vài cơn gió thổi qua ... mặc dù ngoại lực không lớn, nhưng khi mũi tên bay ra ngoài vạn dặm, cũng đủ làm chệch hướng của mũi tên đi rất nhiều.
"Vù!" Mũi tên bay trệch mục tiêu khoảng ba dặm.
"Việc này ..." Bản mạng Chúc Quang đang thiêu đốt trong hai mắt Kỷ Ninh, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi hiện lên sự kinh ngạc. "Lệch nhiều như vậy sao?"
Lệch tận ba dặm? (1 dặm ~ 1600 m)
Chuyện này cũng quá vô lý rồi!
"Thử lại lần nữa." Kỷ Ninh kéo căng dây cung lớn màu tím, mũi tên lại bắn ra lần nữa.
Vút!
Tiếng dây cung vang lên, mũi tên đã sớm hóa thành một vệt sáng bay về phía xa, lần này mũi tên bay trệch khỏi mục tiêu năm dặm.
"Hừ!" Kỷ Ninh cau mày.
"Thử lại."
Một mũi tên khác lại bay ra.
Có cái cách mục tiêu ba dặm, bốn dặm, năm sáu dặm.
Có lúc may mắn mũi tên bay sượt qua mục tiêu khoảng một dặm. Thậm chí có lần may mắn nhất mũi tên bay sượt qua mục tiêu mấy chục mét. Kỷ Ninh bắn một hơi hơn vạn mũi tên mới dừng lại. Dù lực lượng của Kỷ Ninh có thể so sánh với Thần Ma Phản Hư tiền kỳ, thân thể cũng có thể so sánh với pháp bảo Tiên giai, hắn bắn một lượt hơn vạn mũi tên dù nhẹ nhàng, nhưng tâm thần đã rất mệt mỏi rồi!
"Ta đã đoán là rất khó, không ngờ việc này còn nhiều vấn đề như vậy." Kỷ Ninh thử hơn vạn lần, cũng phát hiện ra có nhiều vấn đề.
Dựa vào sức lực bản thân, bắn trúng hồng tâm cách xa vạn dặm.
Vấn đề thứ nhất chính là việc cây cối dọc đường, các loại nham thạch gây trở ngại. Mũi tên xuyên qua những thứ này sẽ bị ảnh hưởng, phương hướng sẽ bị thay đổi một chút. Mặc dù Kỷ Ninh dùng sức bắn mũi tên ra cực nhanh để tên bị lệch ít nhất, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc mũi tên bị lệch một biên độ nhỏ, bay qua cự ly lớn hơn vạn dặm thì độ lệch cũng không ít.
Vấn đề thứ hai là gió!
Mặc dù Kỷ Ninh ở đại hội Tiên Duyên ngộ ra Tật Phong đạo, tâm có thể hòa cùng với gió, cảm ứng gió rất chuẩn xác. Nhưng Kỷ Ninh chỉ cảm ứng được gió xung quanh lúc bắn tên ra.
Trong quá trình mũi tên bay đi, gió sẽ thay đổi!
Chỗ Kỷ Ninh đứng có thể ít gió, nhưng năm sáu nghìn dặm phía trước thì gió có thể rất lớn.
Mặc dù dựa vào cảm giác về gió, cùng với việc mũi tên lao đi rất nhanh, nhưng tên vẫn chịu ảnh hưởng.
Chủ yếu có hai vấn đề này, làm cho việc bắn trúng mục tiêu hồng tâm trong vạn dặm trở nên vô cùng khó khăn.
"Làm sao bây giờ? Đúng rồi, không phải là ta có linh hồn của một pháp bảo thần cung Tiên Thiên Linh Bảo sao. Chắc chắn hắn biết phương pháp luyện tiễn thuật như thế nào." Trong lòng Kỷ Ninh khẽ động, lập tức triệu hoán linh hồn pháp bảo La Hầu cung.
Vù vù ...
Bên cạnh Kỷ Ninh xuất hiện một thiếu niên mặc áo đen.
"Tìm ta làm gì thế?" Thiếu niên mặc áo đen nhìn cung tên trong tay Kỷ Ninh. "À, luyện tên sao."
"La cung, ta muốn tu luyện Hậu Nghệ tiễn thuật." Kỷ Ninh nói thẳng. "Tuy nhiên ta muốn luyện 'Hậu Nghệ tiễn thuật' thì phải vượt qua thử thách, thử thách này không cho phép sử dụng Thần thức, cũng không cho phép dùng Thần lực, Nguyên lực khống chế mũi tên, chỉ dựa vào sức mạnh bản thân, phải bắn trúng mục tiêu hồng tâm bên ngoài vạn dặm, hồng tâm chỉ rộng khoảng một tấc, phải bắn trúng liên tục mười lần mới được coi là thành công."
"Hậu Nghệ tiễn thuật?" Hắc y thiếu niên kinh hô. "Tiểu chủ nhân, người có thể có được Hậu Nghệ tiễn thuật sao?"
Kỷ Ninh gật đầu : "Nhưng phải qua được thử thách."
"Thử thách này quả thật rất khó, trước tiên người bắn một trăm lần cho ta xem thử đã." Thiếu niên mặc áo đen nói.
"Được."
Lúc này Kỷ Ninh lại bắn một trăm mũi tên, mặc dù đã hiểu ra vấn đề, nhưng hắn vẫn không có biện pháp nào, nhiều lần thất bại mũi tên còn bị lệch rất xa.
Thiếu niên mặc áo đen quan sát, bằng vào cảm ứng vô hình bao phủ vạn dặm, tất nhiên hắn cũng thấy rõ mục tiêu.
"Xem ra người có chút bản lĩnh, ta còn tưởng rằng người bắn phải lệch ít nhất trăm dặm." Thiếu niên mặc áo đen gật đầu. "Kỹ thuật bắn tên quan trọng nhất ở một chữ 'chuẩn'. Càng là pháp môn xạ tiễn lợi hại, thì mũi tên bắn ra sẽ có uy lực càng mạnh, còn về độ chính xác? Càng là mũi tên mang lực lượng lớn, độ chính xác càng khó điều khiển. Bởi vậy sự chuẩn xác là rất quan trọng."
Kỷ Ninh gật đầu.
"Bắn tên phải dần dần, trước hết bắn trong phạm vi trăm dặm đã." Thiếu niên mặc áo đen nói.
Kỷ Ninh được La Cung chỉ điểm liền bắt đầu luyện tiễn thuật, mặc dù La Cung không luyện qua tiễn thuật, nhưng mà chủ nhân đời trước của hắn lại là một Thần tiễn thủ từ thời Thượng Cổ.
Đầu tiên là trăm dặm.
Sau đó là hai trăm dặm, ba trăm dặm ...
Dựa trên sự chỉ điểm của La Cung, Kỷ Ninh khổ luyện tiễn thuật gần ba năm, cũng chỉ có thể cách khoảng một ngàn hai trăm dặm, dựa vào sức mạnh bản thân mà bắn trúng hồng tâm. Một ngàn hai trăm dặm cũng đã là cực hạn của hắn, mặc cho Kỷ Ninh cố gắng như thế nào, đều không có chút tiến bộ.
"Tại sao nhỉ? Bình thường luyện tiễn thuật đều là như vậy, cảm ứng đối với gió, đối với Càn Khôn, người đều làm được. Mũi tên của người bay cũng không chậm. Nhưng sao ta vẫn cảm thấy, cảm thấy người vẫn còn có chút gì đó không ổn?" Thiếu niên mặc áo đen rất khó hiểu.
Dù sao bản thân hắn cũng không phải là một Thần tiễn thủ.
Trong ba năm Kỷ Ninh cũng tranh thủ đi một chuyến tới Thần Tiên cung, ở Tầng thứ mười tám, chọn lấy một pháp môn bắn cung để tham khảo. Đồng thời cũng nghe chỉ điểm của La Cung, bởi vậy trong ba năm xạ thuật của hắn mới có thể tăng tiến như vậy.
"Tại sao lại thế nhỉ?" Kỷ Ninh đang ngồi trên mặt đất cũng rất thắc mắc.
"Tiểu sư đệ, ngươi vẫn còn đang luyện tên sao?" Tiếng cười vang lên, chỉ thấy một tiều phu đang gánh một bó củi đi tới.
"Đại sư huynh." Kỷ Ninh liền đứng dậy, hổ thẹn nói. "Đệ khổ luyện gần ba năm, nhưng thử thách của Hậu Nghệ tiễn thuật vẫn còn chưa qua được."
"Hậu Nghệ tiễn thuật đúng là rất khó, thử thách cũng rất khó, ngươi bắn mấy mũi tên ta xem nào." Tiều phu cười nói.
"Vâng." Kỷ Ninh lập tức đại hỉ.
Đại sư huynh chính là đệ tử giỏi nhất của lão tổ, nhị sư huynh Tế Điên cùng với nhiều sư huynh, sư tỷ khác cũng tự nhận không bằng. Thậm chí lúc Kỷ Ninh nói chuyện phiếm với sư huynh Ngân Nguyệt, sư huynh cũng nói khẽ Đại sư huynh đã là tồn tại cấp độ Đạo Tổ, thực lực Đại sư huynh như vậy, hơn nữa đã ẩn cư một thời gian dài như vậy, chắc hắn đối với một trong mười đại thần thông đứng đầu Tam giới, "Hậu Nghệ tiễn thuật" cũng đã nghiên cứu qua.
Tuy nói môn hạ của Lão tổ cũng có vài người nghiên cứu Hậu Nghệ tiễn thuật, nhưng trình độ cũng chưa cao.
Nhưng với khả năng của Đại sư huynh, chắc rằng phải có một chút thành tựu.
Vút! Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!
Từng mũi tên được bắn ra.
Kỷ Ninh dùng toàn lực, cảm ứng gió, cảm ứng Càn Khôn, giờ khắc này trời đất, gió tất cả đều cảm nhận được ... Phảng phất hắn cũng nắm cả trời đất trong tay, năm trong tay vô số gió, thậm chí một vài biến ảo của gió ở phía xa cũng hiện lên trong đầu, có một loại cảm giác sâu thẳm trong tâm hồn. Loại trạng thái này chính là lúc tiễn thuật tiến vào Đạo Chi Vực Cảnh, bởi vì cảnh giới của Kỷ Ninh vốn cực cao, cộng thêm Tiễn đạo có liên quan rất lớn đến gió và Càn Khôn, cho nên hắn học cũng rất nhanh.
Từng mũi tên bay về phía mục tiêu cách xa vạn dặm phía trước.
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù! Vù!
Mỗi một mũi tên, bay sượt qua bia ngắm khoảng mười thước, rít gió bay qua, thậm chí hắn vận khí tốt, còn có một mũi tên bắn trúng bia ngắm. Đáng tiếc chỉ là bắn trúng bia ngắm, cách hồng tâm còn xa lắm.
"Tốt lắm, ngươi có thể dừng lại." Tiều phu nói.
"Xin Đại sư huynh chỉ điểm." Sau khi Kỷ Ninh dừng lại liền cung kính nói.
Tiều phu cười nói : "Ngươi có cơ sở rất tốt, tuy nhiên ngươi còn một khuyết điểm quan trọng nhất."
"Khuyết điểm quan trọng nhất?" Kỷ Ninh nghi hoặc.
"Đúng." Tiều phu gật đầu. "Nhớ kỹ, mũi tên đang bay, lòng cũng đang bay. Khi ngươi đạt tới cảnh giới này, ngươi có thể bắn trúng hồng tâm cách xa vạn dặm rồi." Nói xong tiều phu liền nhấc bó củi lên vai, nhàn nhã rời đi.
Kỷ Ninh vẫn đứng đó, lẩm bẩm tự nói: "Mũi tên đang bay, lòng cũng đang bay?"
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quyển 13 : Tà Nguyệt Tam Tinh Động
Chương 35: Tâm bay
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Nhìn vị tiều phu đại sư huynh bỏ đi, Kỷ Ninh Lại càng ngờ vực: "Tên bay, ta hiểu nhưng tâm bay Là có ý gì?"
Păng! Păng! Păng!
Kỷ Ninh giương cung Lên bắn Liền mấy mũi, trong Lòng càng suy tư.
"Tiểu chủ nhân." Thiếu niên áo đen xuất hiện ngay bên cạnh, khuôn mặt tỏ ra hưng phấn, "Đại sư huynh của ngươi nói 'Tên bay, tâm bay' ta hơi hiểu hiểu."
"Hả?" Kỷ Ninh tỏ ra mong chờ.
Thiếu niên áo đen Liền bảo: "Ta đã từng trải qua vài đời chủ nhân, đã từng nhìn thấy lúc chủ nhân các đời luyện bắn tên, cũng từng thấy họ chỉ điểm cho lũ hậu bối Luyện bắn tên. Ta nhó Là họ cũng thường nói một câu như thế này 'Phải dụng tâm, phải để tâm trên tiễn'. Trước đây khi chỉ điểm cho ngươi ta chưa từng nghĩ tới vì cho đó chỉ là câu nói cửa miệng, hiện giờ nhở Lại thì chắc có hàm nghĩa trong đó."
Kỷ Ninh rất thông tuệ, thiếu niên áo đen chỉ hơi chỉ điểm, chun kịp nói suy nghĩ trong lòng thì trong Lòng hắn đã này ra ý nghĩ.
Dụng tâm?
Tâm đặt phía trên?
Tên bay? Tâm bay?
"Ta đoán 'Tâm bay' hẳn Là tâm và tiễn cùng bay." Thiếu niên áo đen Liền nói ra suy nghĩ, "Tâm này, có thể Là một Loại sức mạnh vô hình."
Kỷ Ninh nghe lời nói của Thiếu niên áo đen, trong lòng cũng đã nghĩ được rồi. Ba năm qua, bắn tên đã Là hoạt động mỗi ngày, bắn tên đã lấy 'vạn lần' làm đơn vị. Nếu chỉ nói chuyện quen tay thì thật ra Kỷ Ninh cũng đã thoáng chạm tới ý cảnh 'Tiễn bay, tâm bay' rồi, chỉ Là từ trước đến này chưa ai chỉ điểm phá mê tầng này thôi.
Lúc này Kỷ Ninh lại một lần nữa kéo dây cung, giương mũi tên.
"Hư không..."
"Viu..."
Giờ phút này, tất cả thiên địa đều đọng cả trong một lòng, một lòng Kỷ Ninh đều đạt cả trên mũi tên.
Chẳng mấy chốc, Kỷ Ninh đã mơ hồ nhập vào 'cảnh giới Vong ngã', mặc dù tất cả thiên địa đọng lại trong lòng nhưng hết thảy xung quanh đều trở nên mơ hồ. Trong tâm niệm chỉ có mũi tên trên bàn tay.
"Păng!"
Dây cung bật mạnh.
Mũi tên nhanh chóng phá không bắn đi, tâm niệm vô hình của Kỷ Ninh dung nhập ở trên mũi tên, thậm chí còn có một loại cảm giác kỳ Lạ. Đó Là cả người dường như biến thành mũi tên! Mũi tên phá không, xuyên qua cây cối, bàn thân giống như xuyên qua cây cối, cảm tác tâm tiễn hợp nhất rất huyền diệu ...
Thế nhưng khi mũi tên bay được trâm dạm thì tâm niệm vô hình kia cũng biến mất không cách nào giữ được trạng thái huyền diệu 'mình như một mũi tên' nữa.
"Viu!"
Cuối cùng mũi tên cắm trên mục tiêu cách đó cả vạn dạm, đương nhiên khoảng cách đến hồng tâm hẵng còn cự ly không nhỏ.
"Đúng Là cảm giác này. Đúng, chính Là cảm giác này." Kỷ Ninh hưng phấn cười ha hà, tay cầm đại cung giơ lên trời, kích động vạn phan, " Đúng, Tiễn bay, tâm bay. Ta dường như cũng biến thành mũi tên ... cảm giác như thế thật kỳ diệu, hơn nữa ở trong trạng thái này dường như ta còn có thể khống chế phương hướng mũi tên."
"Thử một lần nữa"
Kỷ Ninh lại giương cung lên bắn tên, Păng! Mũi tên nhanh chóng phá không bay đi, Kỷ Ninh cảm giác mình chính là một mũi tên, tất cả tâm trạng đều ở trên mũi tên này.
Đổi hướng! Đổi hướng!
Khi mũi tên phá không bay đi, hướng của nó bắt đầu thay đổi dù cho biên độ khá nhỏ nhưng Kỷ Ninh tận hết sức thay đổi phương hướng. Mũi tên xẹt một đường vòng cung rồi bay đi rất xa, nó đã lệch khỏi mục tiêu cả mấy ngàn dặm.
" Tiễn bay, tâm bay ..."
"Đúng là cảm giác này, thế nhưng ta chỉ có thể giữ trong vòng trăm dặm, nếu xa hơn thì tâm niệm bị thất lạc, không các nào bám ở trên." Kỷ Ninh âm thầm gật gù. Tâm niệm vô hình đúng là rất huyền diệu nhưng sức mạnh 'Tâm niệm' hóa ra cũng có, tựa như một đời chủ nhân La Hầu cung mà có Thần ma thi thể cổ xưa vậy.
Thần ma thi thể đã chết lâu lắm rồi mà ý niệm vô hình 'sát sát sát' vẫn làm cho Kỷ Ninh cảm thấy run sợ.
Đáng lý ra, thần ma cổ xưa như vậy phải hồn phi phách tán từ lâu rồi sao ý niệm vô hình này vẫn tồn tại?
Đây chính là 'Tâm niệm'.
Một kiểu sức mạnh vô hình! Sức mạnh của tâm! Nó khác với thần lực, nguyên lực, thần hồn mà là một kiểu vô cùng hư ảo, nhưng đúng là một kiểu sức mạnh. Một người thần tiễn thủ chân chính phải nắm giữ được sức mạnh 'Tâm', chỉ có nắm giữ được loại sức mạnh này mới có thể là thần tiễn thủ chân chính lợi hại trong tam giới, được như thế này mới chỉ là nhập môn thôi!
"Dụng tâm."
"Tâm!"
"Tâm trên tiễn!"
Kỷ Ninh tiếp tục tập luyện.
Hắn biết rõ, đạo tâm của mình kiên định thế nào, theo lý thuyết 'sức mạnh của Tâm' hẳn là rất mạnh nhưng tâm niệm của hắn chỉ có thể đặt trên tiễn trong vòng trăm dặm. Nguyên nhân là ... tâm vẫn chưa thành! Mình có thành tâm thành ý với 'Kiếm đạo' nhưng trên 'Cung tên' vẫn chưa có thành tâm thành ý.
Chỉ có thành tâm thành ý mơi chính thức có được sự mạnh mẽ của tâm lực!
May mà hắn có gần ba năm khổ tu, cơ bản vững vàng. Trong thái độ của Kỷ Ninh có sự thay đổi, tâm niệm của hắn càng lúc càng mạnh, cái tâm với 'cung tiễn' cũng càng lúc càng kiên định. Một nhân vật lợi hại chân chính trong truyền thuyết bất kể tu luyện cái gì cũng đều chuyên tâm làm việc, phải giữ được thành tâm thành ý thì tiến bộ sẽ rất kinh người.
Sức mạnh của tâm thậm chí còn quan trọng hơn 'tư chất ngộ tính'.
"Ngàn dặm."
"Hai nghìn dạm."
"Ba nghìn dạm."
Từng ngày trôi qua, tâm niệm ký phụ trên mũi tên của Kỷ Ninh càng mạnh.
"Wow, tiểu chủ nhân. Bây giờ động tác giương cung bắn tên của ngươi có phong thái... thần tiễn thủ ở thế giới thượng cổ rồi!" Thiếu niên áo đen ở một bên nhìn hưng phấn.
Phải có thành tâm thành ý với cung tiễn mới được.
Cũng là động tác giương cung bắn tên, dù có phóng đại vạn lần cũng khó mà thấy được sự khác nhau nhưng 'cái chất' vô hình không cùng một dạng. Ít nhất thì các đời chủ nhân thần tiễn thủ 'La Hầu cung' đã qua đều thấy điểm này.
"Păng!" Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
"Viu!"
Mũi tên cắm thẳng vào hồng tâm mục tiêu.
Tâm niệm của Kỷ Ninh phụ trên mũi tên càng lúc càng bám lâu. Kiểu ma luyện này làm đạo tâm Kỷ Ninh cũng trở nên mạnh mẽ hơn, ánh mắt càng thêm sáng! Đặc biệt khi giương cung bắn tên, ai bị hắn nhìn dường như cảm giác kiểu bị tử thần chú ý. Thậm chí làm cho người ta có một cảm giác sợ hãi vô hình!
Đây chính là kiểu 'uy hiếp' của một thần tiễn thủ chân chính đối với địch nhân.
Tâm Kỷ Ninh dường như biến thành một mũi tên cắm thẳng vào sâu trong lòng địch nhân.
Cái tâm tối tăm u mê của địch nhân sẽ cảm thấy sợ hãi!
"Tiễn thuật như thế, mặc dù thi triển không nhiều nhưng từ lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa tới nay luôn đứng trong mười đại thần thông cũng hoàn toàn xứng đáng!" Kỷ Ninh cực kỳ khâm phục, cũng khâm phục đệ nhất tiễn thần 'Hậu Nghệ' trong tam giới.
Sau đó Kỷ Ninh tiến tới cầm lên bàn tóm lược 'Chúc Long Chi Nhãn'.
Tám nghìn dạm, chín nghìn dạm ...
Viu! Viu! Viu! Viu! Viu! Viu! Viu!
Những mũi tên xuất hiện tại hồng tâm mục tiêu, mũi tên thứ hai, thứ ba, thứ tư... đều cắm thẳng một đường. Kỷ Ninh bắn một lèo một trâm mũi tên, tất cả đều nhắm vào hồng tâm. Trên hồng tâm có cắm chi chít rất nhiều mũi tên, cái gần cái xa.
"Phù" Cách đó cả vạn dạm Kỷ Ninh thở hắt ra một hơi.
Cách ký phụ tâm niệm trên mũi tên, mỗi một tên bắn ra tiêu hao rất nhiều tâm lực. Hắn bắn ra liên tục cả trăm mũi tên nên cực kỳ mệt mỏi khó chịu. 'Tiễn bay, tâm bay' rất căng thẳng. Tâm mệt mỏi!
Nhưng uy lực của mũi tên cũng rất lớn, lại cực kỳ tinh chuẩn!
"Tiểu chủ nhân, ngươi thành rồi, thành rồi." Thiếu niên áo đen rất hưng phấn.
"La Hầu cung, cảm ơn nhiều." Kỷ Ninh cười cảm kích.
Ba năm qua, dù hắn tham khảo bí tịch tiễn thuật trong thần tiên cung, nhưng quan trọng nhất là có sự chỉ điểm của La Hầu cung! La Hầu cung từng theo dõi quá trình trưởng thành của nhiều thần tiễn thủ cho nên dù nó không phải thần tiễn thủ nhưng những chỉ điểm có trợ giúp rất lớn.
Nếu không phải có sự trợ giúp của La Hầu cung thì cho hắn mười năm cũng chưa chắc đã hoàn thành khảo nghiệm.
"Hắc, hắc, tiểu chủ nhân đã trở thành thần tiễn thủ chân chính. La Hầu cung ta mới có thể hiển lộ ra ngoài sáng một lần nữa rồi." Thiếu niên áo đen hưng phấn thốt lên, "Nếu tiểu chủ nhân cảm kích với ta thì hãy chuẩn bị dây cung tốt tốt một chút cho ta."
"Ừ." Kỷ Ninh gật đầu cười bảo, "Đây là đương nhiên."
Dây cung khá khá một chút mình cũng có.
Ví như dây cung màu tím của đại cung bây giờ mình hoàn toàn có thể tháo ra bởi nó quá kém. La Hầu cung dù gì cũng là linh bảo thiên tiên thượng phẩm, phải chuẩn bị dây cung tốt chứ!
Tại Tà Nguyệt Tam Tinh Động ở Phương Thốn sơn. Tại cửa tòa lầu 'Tam giới cung' cao tới mấy trượng Tế Điên sư huynh vẫn nằm ngủ vùi như trước.
"Nhị sư huynh." Kỷ Ninh bước tới.
Cặp mắt của Tế Điên không mở mà chỉ nói: "Toàn bản 'Hậu Nghệ tiễn thuật' đã để ở tên bàn, tự tới mà cầm."
" Tạ ơn Nhị sư huynh."
Lúc Kỷ Ninh bước vào đã thấy một quyển tóm lược đã để sẵn ở đó, quyển sách ghép bằng nhũng thẻ tre cuộn với nhau thành một cục rất dễ thấy, chính là toàn bản Hậu Nghệ tiễn thuật. Kỷ Ninh bước tới đưa thần thức trực tiếp nhập vào trong.
Ầm!
Rất nhiều tin tức nhanh chóng tràn vào trong thần hồn.
Thời gian trôi qua, mặt trời lên rồi lặn xuống. Phải qua một đêm, mặt trời ở phương xa đã xuất hiện hơn một nửa tại chân trời thì Kỷ Ninh mới tỉnh lại.
"Tiễn thuật thật mạnh."
Kỷ Ninh lẩm bẩm tự bảo.
Rung động.
Hoàn toàn rung động, theo mô tả của 'Hâu Nghệ tiễn thuật', nếu quả thật có thể tu luyện tới cực hạn thì có thể đạt tới cảnh giới 'Hậu Nghệ', có được đại thần thông tuyệt thế của thượng cổ đại thần năm xưa sáng tạo ra, mũi tên bắn ra cực kỳ đáng sợ, thậm chí uy năng còn trên cả 'đệ lục chuyển trích tinh thủ!
Nếu như quyết tâm tu luyện tới mức thiên thần cực hạn thì một mũi tên bắn ra, thiên thần có thể đánh trọng thương chân thần, thậm chí kích sát chân thần!
"Hậu Nghệ tiễn thuật" này đại thành sở dĩ có uy lực khoa trương như vậy cũng có nguyên nhân.
Thứ nhất môn tuyệt thế tiễn thuật này tiêu hao tâm lực rất lớn, nếu như tu luyện tới đại thành thì dù là thiên thần chỉ sợ rằng khi bắn năm ba tiễn xong, tâm thần cũng cực kỳ mỏi mệt không thể bắn ra tiếp nữa. Còn 'trích tinh thủ' Kỷ Ninh có thể thoải mái chém giết mà không phải hao tổn chút tâm thần nào.
Thứ hai, môn tiễn thuật này yêu cầu về mũi tên rất cao, đặc biệt với phần mũi, uy nâng đáng sợ nhất của Hậu Nghệ tiễn thuật thâm chí diệt sát chân thần thì phải biết uy năng ký phụ trên mũi tên, nếu chất gỗ không đủ thì uy năng có thể làm cho mũi tên hỏng mất.
Cho nên muốn thi triển tiễn thuật ngoài cung tốt còn phải đặc biệt chế tạo mũi tên cực kỳ lợi hại.
Có cung phải có mũi tên.
Đấy là chỉ nói tới mấy mũi tên, nếu mà tiễn thuật bắn ra trăm tên hoặc bắn ra vạn tên cũng không phải là khó, nếu vậy thì tiêu hao 'tâm lực' tác động tới đầu mũi tên lại càng lớn.
Last edited by minhchinh555; 27-06-2014 at 09:42 AM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Quyển 13 : Tà Nguyệt Tam Tinh Động
Chương 36: Xuất sư
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Mới sáng sớm.
"Sư thúc."
"Sư thúc."
"Sư tổ."
Nhũng tiếng hô thành kính vang Lên, Kỷ Ninh đi tới của động Tà Nguyệt tam tinh ở Phương thốn sơn. Hắn lấy cây chổi, bắt đầu tự tay quét đường.
Loạt xoạt loạt xoạt nhũng chiếc lá rụng trên sơn đạo đều bị quét.
"Quái lạ."
"Sư tổ đích thân quét sơn đạo hả? Đây là khảo nghiệm tầng thứ nhất trong bí tịch Thần tiên cung sao."
"Đùng nói là tầng thứ nhất Thần tiên cung, có là tầng thứ chín của Thần tiên cung thì sư tổ thích là tiến, đến khôi lỗi cấp chín mà sư tổ cũng có thể đánh bại dễ dàng."
"Nhưng đúng là đích thân sư tổ quét dọn, chúng ta không nhìn lầm chứ." "Có lẽ sư tổ đang tìm hiểu thứ gì đó."
Hai đứa đạo đồng trông chừng tại cửa động kinh ngạc nhìn Kỷ Ninh quét đường, đồng thời truyền âm cho nhau đàm luận chuyện này. Hơn nữa chuyện này nhất định sẽ lan truyền nhanh chóng trong các đệ tử Phương thốn sơn.
...
Kỷ Ninh bình thản cúi đầu quét đường. Mỗi một lần khua chổi dường như tâm linh cũng được lau một lần.
Từng bậc từng bậc sơn đạo, Kỷ Ninh quét không dừng. Hắn quét chậm rãi tựa như đang hưởng thụ việc quét vậy.
Đến tận lúc xế chiều hắn mới quét xong.
"Hô! Quét xong rồi!" lúc này Kỷ Ninh mới thanh tỉnh, nhưng ngay sau đó vươn thẳng người, tự thì thào với chính mình, "Xem ra sư phụ bảo quét sơn đạo, nhổ cỏ cũng có những dụng ý khác."
"Đồ nhi." Bỗng nhiên một giọng nói vang lên bên tai.
Kỷ Ninh ngẩn người, đáp lại: "Sư phụ!"
Trên núi đã mấy năm rồi mà chưa bao giờ sư phụ trực tiếp truyền âm nói chuyện với mình.
" Sau khi ngươi học 'Chúc long chi nhãn' hãy tới tìm ta." Thanh âm kia lại vang lên bên tai.
"Vâng, sư phụ" Kỷ Ninh cung kính đáp.
Kỷ Ninh nhanh chóng đi lên núi, trong lòng nảy mối nghi ngờ. Sư phụ muốn gặp mình? Thật là hiếm thấy, chẳng lẽ là ... mình phải xuất sư rồi sao?
Kỷ Ninh đến Tam giới cung lấy toàn bản 'chúc long chi nhãn'.
Từ đó, Kỳ Ninh ở Tam giới cung học ba môn, thứ tự là '** huyền công* 'Hậu nghệ tiễn thuật" 'Chúc long chi nhãn'.
Chỉ mỗi việc nhận truyền thừa Chúc long chi nhãn' đã hao phí mất một ngày, đến ngày thứ hai Kỷ Ninh mới thanh tỉnh, sau đó đi tới đạo quán mà Bồ đề lão tổ ở.
"Sư thúc."
Hai đạo đồng nhỏ tuổi trước của đạo quán cung kính hô lên.
Đạo đồng tên là 'Thanh thủy' bước lên nói: "Sư thúc. Sư tổ đã dặn dò để cho người đi thẳng vào trong."
Kỷ Ninh gật đau cười mỉm rồi bước luôn vào trong.
Trong đạo quán.
Có một bồ đoàn trơ trọi, một lão giã gầy gò mặc đạo bào rộng thùng thình đang ngồi, lão giã râu tóc bạc trắng nhưng không cho người đối diện cảm giác già nua. Kỷ Ninh cảm thụ được ý cảnh vô tận vĩnh hằng, lại cảm giác được sinh cơ vô tận bừng bừng. Bị ảnh hưởng từ sư phụ, tâm linh của hắn hoàn toàn tĩnh lặng.
"Sư phụ." Kỳ Ninh bước tới, cung kính hô lên.
"Ngồi đi." Lão tổ nói.
Lúc này Kỷ Ninh mới chọn một chiếc bồ đoàn rồi khoanh chân ngồi xuống, lắng nghe lời chỉ bảo.
Lão tổ nhìn Kỷ Ninh rồi chậm rãi nói: "Ngươi ở Phương thốn sơn ta đã được bao lâu?"
"Đã được ba mươi nhăm năm, giờ sang năm thứ ba sáu." Kỷ Ninh cung kính đáp.
"Ngươi đã học được bản lãnh gì?" lão tổ hỏi.
"Đệ tử học ** huyền công đã xong đệ tam chuyển! lại thu luyện Hậu nghệ tiễn thuật tới mức nhập môn, còn tu luyện Chúc long chi nhãn đạt tới bản mệnh chúc quang đệ nhị trọng! Ba mươi năm qua đệ tử toàn tâm toàn ý tu luyện kiếm pháp, bây giờ đã hoàn thiện Tam xích kiếm* thức thứ chín, học được khá nhiều môn kiếm thuật lợi hại khác nữa." Kỷ Ninh cung kính trả lời.
Lão tổ gật đau: "Trong người ngươi có nhiều bản lĩnh, so với lúc mới lên núi thì bây giờ cũng coi như thoát thai hoán cốt. Ngươi có ở lại Phương thốn sơn cũng không tiến bộ nhiều nữa. Tiếp theo ngươi phải xuống hồng trần mà tu luyện, chuẩn bị sẵn sàng cho 'Thiên kiếp' tương lai. Bản lãnh ngươi như thế lại thêm truyền thưa của Tam Thọ huynh, thiên kiếp tương lai của ngươi không tầm thường, sẽ cực kỳ khó khăn."
"Đệ tử ghi nhớ." Trong lòng Kỷ Ninh chợt hiểu ra.
Quả thật... Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
Không sai so với dự đoán của mình, xem ra phải xuất sư rồi.
"Bây giờ là lúc ngươi nên đi." Lão tổ nhìn Kỷ Ninh, "Lúc trước ta có nói, khi ngươi xuất sưt a sẽ cho ngươi hai thứ thật tốt."
Trong tâm Kỷ Ninh khẽ nhảy.
"Sau khi ngươi nhập môn ta vẫn thường quan sát ngươi để xem ngộ tính, tư chất, may mắn ... sau đó chế riêng cho ngươi một môn thần thông độn thuật gọi là 'Cửu thiên yên phong' Lão tổ nói.
Kỷ Ninh mùng rỡ.
Sáng tạo riêng cho mình sao?
Bây giờ mình đang thiếu một môn độn thuật, trước đây còn phải đi chọn trong Thần tiên cung một môn độn thuật thật tốt, thế mà không ngờ sư phụ đã sắp xếp đâu vào đó, tự thân sáng tạo ra một môn thần thông độn thuật.
"Dù sao ngươi cũng là nhân tộc, tu luyện các môn thần thông động thuật khác cũng khó đạt tới mức tận cùng, nguyên bản của môn Phong Dực độn pháp chính là 'Già lâu la chi dực' đưa ngươi, ngươi cũng không thể nào đạt tới cảnh giới đại bằng được." lão tổ nói, "Thích hợp với mình nhất mới là tốt nhất môn *Cửu thiên yên phong* này tu luyện tới cực hạn dù không thể bằng Già lâu la chi dực nhưng cũng không kém nhiều, trong giây lát có thể đi chín vạn dặm."
"Trong phút chốc mà đi được chín vạn dặm?" Kỷ Ninh cực kỳ kinh ngạc.
Chín vạn dặm, luận về tốc độ đã rất khiếp người.
" Đây là môn thần thông độn thuật chế riêng cho ngươi, sau này tự ngươi có thể hiểu được thì có lẽ cũng có thể cải tiến để cho ngươi tốc độc nhanh hơn. Việc này trông vào bản thân ngươi thôi." lão tổ nói.
Kỷ Ninh gật đầu.
Bồ đề lão tổ tự mình sáng tạo độn thuật thì sợ rằng dù mình có thành thiên thân cũng chẳng thể cải tiến được. Cải thiện ... cái này xa xôi vô cùng.
"Ta nhận thấy tương lai ngươi sẽ trở thành kiếm tiên, là kiếm tiên chân chính lợi hại nên nhất định phải có kiếm trận cường đại." lão tổ nói, "Cái gọi là lê thiên kiếm trận là chỉ để lê Thiên đạo tổ dạy đệ tử, sự ảo diệu, sức mạnh chân chính ngay ta cũng không rõ ... đó chính là thủ đoạn bảo mệnh của lê thiên lão tổ."
Kỷ Ninh gật đầu.
"Tiểu thiên kiếm trận của ngươi chính là đa bảo chi thuật, ỷ vào sức mạnh pháp bảo, khi phối hợp với trận pháp đúng là có uy năng mạnh mẽ. Dù là Đạo hay Phật cũng đều có pháp trận đa bảo. Ta căn cứ vào *Tiểu thiên kiếm trận* của ngươi ban đầu, gom đủ Phật Đạo và một số tinh hoa pháp trận đa bảo chế ra một kiếm trận gọi là 'đại thiên kiếm trận' ." lão tổ bảo, "Chỉ cần có đủ pháp bảo, uy năng của đại thiên kiếm trận sẽ hết sức kinh người. Có thể được xưng là kiếm trận hàng đầu trong tam giới đó".
"Tạ ơn sư phụ" Kỷ Ninh vừa mừng vừa kích động.
Độn thuật "cửu thiên yên phong', kiếm trận 'Đại thiên...' đều là sư phụ sáng tạo cho riêng mình.
Kỷ Ninh chưa biết rằng ...
Bồ đề lão tổ dạy đệ tử rất nghiêm, trong năm tháng vô cùng ông thu nhận đệ tử không nhiều nhưng mỗi một đệ tử được thu nhận cũng đều được dạy dỗ nghiêm chỉnh, ít nhất trong những năm tháng ngắn ngủi nhập môn sẽ được dốc hết tâm lực dạy dỗ.
Trông thì có vẻ Kỷ Ninh gặp sư phụ không nhiều nhưng trên thực tế Bồ đề lão tổ thường xuyên chú ý Kỷ Ninh nhưng sau đó căn cứ vào thiên tư của Kỷ Ninh vào *thế giới* riêng để sáng tạo ra công pháp.
Ví như 'cửu thiên yên phong', Bồ đề lão tổ hao phí đến mười vạn năm mới sáng chế ra.
'Đại thiên kiếm trận' tương đối đơn giản, dù sao loại đại trận đa bảo này chủ yếu là dựa vào pháp bảo là chính nên Bồ đề lão tổ tốn hơn ngàn năm là sáng chế ra.
Bởi vì ở thế giới khác, dòng chảy thời gian cũng khác nhau.
Do đó Bồ đề lão tổ mới có thể sáng tạo ra hai môn này.
"Ngươi tới đây." lão tổ gọi.
Kỷ Ninh tiến lên, đi tái trước mặt lão tổ, lão tổ đặt một ngón tay tại mi tâm Kỷ Ninh.
Đột nhiên cực kỳ nhiều tin tức tràn vào đầu.
Đợi khi Kỷ Ninh tỉnh lại, "cửu thiên yên phong' 'Đại thiên kiếm trận' đã nhớ như in.
"Tốt lắm, phải đi rồi." lão tổ nói.
"Sư phụ." Kỷ Ninh cung kính nói, "Đệ tử muốn tham ngộ nhiều hơn bí thuật liên hoa, muốn đến Thần tiên cung một chuyến để lấy bản pháp môn liên hoa.*
Lão tổ lật bàn tay. Trong tay liền xuất hiện một cuộn thẻ tre, ông đưa cho Kỷ Ninh: "Đây là pháp môn liên hoa ta tình cờ lấy được. Nó hết sức huyền diệu, đủ cho ngươi tìm hiểu, ngươi cứ mang theo bên mình."
"Tạ ơn sư phụ." Kỷ Ninh liên tiếp vui mừng, liền bẩm. "Đồ đệ Thanh Nhai Tiểu Vũ của đệ tử mới lên núi được mấy năm, thực lực còn yếu. Đệ tử muốn để chúng tạm thời lưu lại Phương thốn sơn ..."
"Cho chúng tĩnh tu ở chân núi, đợi khi đả bại khôi lỗi cấp chín ta sẽ để chúng đi, đưa chúng xuống thế giới Đại Hạ với ngươi." lão tổ nói.
Lúc này Kỷ Ninh mới yên tâm.
An tâm hoàn toàn.
"Xong rồi, xuống núi đi. "Lão tổ dặn dò, "Nhớ kỹ, không được phép bảo ngươi là đồ đệ của ta nếu không đừng trách vi sư vô tình. Chờ ngày vi sư gọi ngươi, ngươi mới được trở lại Phương thốn sơn này."
'Dạ." Kỷ Ninh cung kính đáp.
"Giờ đây, tam giới đã dòng chảy ngầm hung dữ, đến vi sư cũng có thể phải bỏ mạng, ngươi can phải cẩn thận không được tự đại càn rỡ, rước họa vào thân." Lão tổ dạn.
Nhất thời, Kỷ Ninh run sợ.
Cái gì?
Dòng chảy ngầm hung dữ ở tam giới? đến sư phụ cũng có thể bỏ mạng? Hắn còn chưa phải là một gã thiên tiên, còn không phải cặn bả sao?
Ngay sau đó lão tổ phất tay; "Phúc họa do ngươi tự rước lấy, không trách người khác được, đi đi!"
Kỷ Ninh cung kính quỳ mọp xuống, dập đầu mạnh chín lần: "Đệ tử đi đây, sư phụ bảo trọng!" Sư phụ đã vì chính mình hao phí rất nhiều tâm lực, giả dụ như 'cửu thiên yên phong' 'Đại thiên kiếm trận' là tuyệt đỉnh độn thuật kiếm trận bực nào ở tam giới, dù là những bậc đạo tổ cũng không thể thoải mái sáng tạo ra. Dù sư phụ không nói ra nhưng Kỷ Ninh cũng đoán rằng sau khi sư phụ quan sát mình hẳn là tốn hao rất nhiều tâm lực để sáng chế ra.
Ân tình này, Kỷ Ninh ghi nhớ trong lòng.
Hơn nữa ở Phương thốn sơn hơn ba mươi năm cũng là ba mươi năm yên ả nhất cuộc đời, cũng là ba mươi năm tạo căn cơ rất vững chắc. Sau khi mình xuống núi, như lời sư phụ thì dòng chảy ngầm hung dữ sợ rằng chẳng thể bình tâm như thế được.
...
Sau khi Kỷ Ninh đi rồi, tại đạo quán xuất hiện một người. Đó là nhị sư huynh Tế điên.
"Sư phụ." Tế điên ngẩng đầu nhìn bóng hình Kỷ Ninh đi xa, than thở, "Vị tiểu sư đệ này quả nhiên là người chân tình."
"Cũng do hắn sinh không hợp thời." Lão tổ lắc đâu, "đồng môn các ngươi lúc mới đâu phần lớn đều được ta che chở. Mà hắn thì lúc trưởng thành cũng là khi hạo kiếp của tam giới đã tới. Hiện nay dòng chảy ngầm ở tam giới mãnh liệt so với trường hạo kiếp hỗn độn thuở Bàn Cổ sơ khai."
"Gì cơ." Tế điên biến sắc.
"Nữ Oa đã đi trước rồi, tiến vào Hỗn Độn vô tận, bao năm tuế nguyệt cũng chưa thấy trở về." Lão tổ kể, "Sơ khai có Nữ Oa, tam giới mới ổn định được, định ra lục đạo luân hồi, thiên đình quản lý tam giới, đạo tổ chân thân rãi rác khắp nơi, nhưng giờ Nữ Oa không có ở đây ... lục đạo luân hồi đã bị phá hỏng, Thiên đình chỉ còn lại hư danh, dòng chảy ngầm tam giới càng lúc mãnh liệt, lần hạo kiếp này ..."
Lão tổ lắc đầu.
Tế điên cũng lo lắng.
"Trong trường hạo kiếp, phúc họa trông vào bản thân, chi có tự cứu." Lão tổ bảo, "Cả bọn ngươi cũng phải cẩn thận, lần hạo kiếp này hẳn có cả đống Đạo tổ, Chân thần ngã xuống, đám thiên thần, chân tiên hẳn là giỏi lắm còn được một nửa. Nếu các ngươi gặp phải nguy hiểm, ta cũng không cứu nổi các ngươi."
"Đệ tử nhớ rồi." Tế điên cung kính trả lời.
...
Kỷ Ninh đưa tiểu thanh, Bạch thúc rời khỏi Phương thốn sơn.
Trên con đường Phương thốn sơn, Thanh Nhai Tiểu Vũ quỳ xuống dập đau thốt lên: "Đệ tử nhất định khổ tu, chờ đến tầng thứ chín Thần tiên cung là sẽ lập tức đến Đại Hạ đoàn tụ với sư phụ."
Kỷ Ninh gật đầu cười một tiếng.
Hắn dẫn Tiểu Thanh, Bạch thúc bay khỏi Phương thốn sơn lẫn vào trong hư không. Trong hư không bỗng hiện ra một lối đi trống rỗng. Điều này do Bồ đề lão tổ mở hư không ra lối đi.
Kỷ Ninh, Tiểu Thanh, Bạch thúc bay thẳng vào trong đó.
Vút!
Đám Kỷ Ninh đã biến mất, lối đi hư không cũng liền lại.
"Sư phụ!" Thanh Nhai Tiểu Vũ vẫn quỳ, nước mắt không nén được trào ra, "Ta nhất định sẽ tới Đại Hạ, gặp lại sư phụ."
Last edited by minhchinh555; 27-06-2014 at 09:42 AM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Quận An Thiền, thế giới Đại Hạ
Bầu trời phía trên hồ Dực Xà bỗng nhiên dao động, một gã thiếu niên ăn mặc mộc mạc dẫn theo con chó trắng to lớn xuất hiện giữa không trung, trên tay hắn còn có một con rắn nhỏ màu xanh quấn quanh.
"Đã trở về rồi."
Kỷ Ninh nhìn hồ Dục Xà phía dưới, nhẹ giọng tự nói, "Lúc trước ta chật vật chạy trốn, mà bây giờ... Dù là ai cũng đừng hòng ép ta rời đi!"
Cái hồ này luôn mang Lại cho Kỷ Ninh cảm giác ấm áp thân cận vô cùng, lúc trước nếu không vì Thiếu Viêm tộc thế lớn, Kỷ Ninh làm sao có thể đành lòng rời bỏ nơi đây?
"Vèo."
Vừa cất bước, đã tới phía trên đảo Minh Tâm nằm ở giữa hồ Dực Xà.
Ở trên đảo Minh Tâm trong tòa nhà, lầu các đã được xây dựng lại, lúc này cũng không thiếu nhũng người hầu, hộ vệ. Kỷ Ninh ở phía trên yên lặng nhìn xem tất cả, thần thức đã sớm bao phủ toàn bộ hòn đảo: "Lúc ta chạy trốn khỏi đây, đảo đã bị Thiếu Viêm tộc phá hủy rồi, không ngờ bây giờ đã xây dựng lại hết mà trông giống y như lúc ta còn ở trước đây, nhưng mà ở trên đảo lại không có một ai ta quen biết cả."
"Có lẽ Thu Diệp tỷ vẫn còn ở thành Vạn Kiếm."
Kỷ Ninh đi một vòng quanh đảo Minh Tâm, tới chỗ ở của Thu Diệp, chỗ ở của phụ thân khi xưa. Những người hầu và hộ vệ kia hoàn toàn không nhìn thấy Kỷ Ninh
Đảo Minh Tâm, hồ Dực Xà này chính là nhà của Kỷ Ninh, cảm giác được trở về nhà thật vô cùng thân thiết.
"Lần này, ai cũng đừng mơ tưởng phá hủy đảo Minh Tâm lần nữa." Kỷ Ninh nói khẽ, "Bạch thúc, đến lúc đó cần phải nhờ thúc rồi."
"Ta ở trên núi Phương Thốn nghiên cứu nhiều đại trận, trong một số bí tịch trận pháp cũng có ghi lại vài đại trận tuyệt đỉnh. Mặc dù ta không hoàn toàn hiểu hết được, nhưng nếu chỉ là từng bước bố trí theo thì không thành vấn đề." Bạch Thủy Trạch đứng sau lưng Kỷ ninh nói, "đến lúc đó bố trí mấy trăm đại trận trên toàn bộ mười vạn dặm xung quanh Yên Sơn! Trong trận có trận, cho dù là Thiên Tiên cũng không dám tự tiện xông vào."
"Vâng." Kỷ Ninh gật đâu.
Mỗi một tông môn lợi hại, tại căn cứ của mình đều có rất nhiều trận pháp đáng sợ.
Bố trí trận pháp, đầu tiên cần phải có pháp môn trận pháp lợi hại, tiếp theo còn phải mua sắm chuẩn bị đầy đủ bảo vật nguyên liệu để tiến hành bố trí. Cho nên đại trận tông môn... bình thường đều do nhiều đời đệ tử của tông môn không ngưng gia cố. Tông môn càng có lịch sử lâu đời, trận pháp lại càng phức tạp hơn, rất nhiều trận pháp trùng điệp. Đủ khiến cho địch nhân cảm thấy sợ hãi,
Phía Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch không phải lâu đời như thế, nhưng bọn họ Lại chính là đệ tử của núi Phương Thốn Sơn.
Địa vị của bí tịch trận pháp vốn cũng không cao. Chỉ ở tầng thứ sáu của Thần Tiên cung, Bạch Thủy Trạch đã lấy được bí tịch trận pháp được xem như cực hạn trong Tam giới rồi, đương nhiên là đã học xong một lượng lớn trận pháp lợi hại.
Tuy rằng có chỗ hiểu được, có chỗ không nhưng vẫn có thể từng bước bố trí ra.
"Bạch thúc." Tiểu Thanh cũng nói, "Ta nghe nói một số môn phái chiếm diện tích mấy chục vạn dặm, toàn bộ môn phái cũng được bao phủ trong vô số trận pháp, thậm chí do các Tán Tiên, Thiên Tiên bày trận. Chúng ta không thể yếu hơn bọn chúng đâu đấy."
"Chúng ta chính là đệ tử núi Phương Thốn, trận pháp tất nhiên huyền diệu hơn những môn phái lớn kia không biết bao nhiêu lần." Bạch thúc tự tin nói, "Có đầy đủ bảo Vật, ta có thể biến Yên Sơn thành một nơi tường đồng vách sắt"
"Ừ, khi đó tới vương đô Đại Hạ một chuyến, mua sắm đay đủ vật phẩm bố trí trận pháp, Bạch thúc, thúc suy nghĩ thật kỹ rồi liệt kê những thứ cần mua ra một tờ đơn." Kỷ Ninh nói.
"Ta sẽ suy nghĩ kỹ, đem một số sát trận tuyệt đỉnh trong điển tịch ra bố trí."
Một lát sau, bên ngoài thành Vạn Kiếm.
Cửa thành Vạn Kiếm mở rộng, Kỷ Ninh mang theo Bạch Thủy Trạch cứ như vậy đi vào trong, thủ vệ cửa thành vì không nhìn thấy nên cũng không có ngăn cản gì.
"Thay đổi lớn thật." Kỷ Ninh nói khẽ, "Lúc trước, bên trong thành Vạn Kiếm còn có rất nhiều phàm nhân và các quầy hàng bày bán, bây giờ toàn bộ bố cục trong thành đã thay đổi rồi, phàm nhân cũng rất ít nhìn thấy."
Rất nhiều cư dân ban đầu ở trong thành Vạn Kiếm đều rời đi, toàn bộ bên trong thành được xây dựng quy hoạch lại toàn bộ.
Xây dựng hoa mỹ hơn xưa.
Nhìn qua toàn bộ trong thành, hơn một nữa là quân đội! Còn có nguyên một đám nam nữ ân mặc hoa mỹ.
"Ta không nhận ra được, cảm giác như toàn bộ thành Vạn Kiếm đã trở thành một cái phủ đệ cực lớn rồi." Bạch thúc cũng sợ hãi than.
"Xôn xao~~" Thần thức Kỷ Ninh quét qua một lượt.
Hai Tiên nhân Yêu tộc Đa Hòa và Vu Tùy đang nhàn nhã uống rượu trong phủ đệ bỗng nhiên biến sắc, bọn hắn cám giác được một cỗ thần thức vô cùng cường đại vừa xẹt qua! Chỉ cần thần thức ... đã vượt xa toàn bộ Tán Tiên, Địa Tiên bình thường rồi. Có rất ít Tán Tiên có thể có thần thức đáng sợ như thế.
"Không hay." Đa Hòa tiên nhân, Vu Tùy tiên nhân đều kinh hãi, "Có địch." "Không đúng."
Hai người ngay lập tức lộ vẻ nghi hoặc.
Cổ thần thức này dường như rất quen thuộc...
"Là đạo hữu Kỷ Ninh hay sao?" Hai người bọn họ nhìn nhau, đều lộ vẻ không thể tin, thế nhưng sau khi cẩn thận xem xét cổ thần thức kia đích thực là của Kỷ Ninh rồi, chỉ là đã trở lên cường đại hơn, ảo diệu hơn.
"Vu Tùy tiên nhân, Đa Hòa tiên nhân, đợi lát nữa gặp nhau ở điện Bắc Minh." Kỷ Ninh truyền âm nói.
"Được." Hai yêu tiên đều đáp.
Tại một tòa phủ đệ yên tĩnh bên trong thành Vạn Kiếm. Thu Diệp đang tưới hoa, mấy chục năm nay, nàng sống một mình, tĩnh tâm tu luyện, vậy mà không ngờ cũng đã đột phá đến cảnh giới Vạn Tượng tiền kỷ. Tuy là năm đó Kỷ Ninh có trợ giúp, rồi sau này nhờ vào đạo tàng phong phú của Kỷ tộc, nhưng ngộ tính của nàng quả là cũng không tồi.
"Cô cô." Một gã thanh niên đi tới, vô cùng hưng phấn, trong mắt hiện ra một tia quyến luyến, "Cô cô, kiếm pháp của ta đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân hợp nhất."
"Hả?" Thu Diệp xoay người lại, mỉm cười nhìn gã thanh niên này, "Thiên Nhân hợp nhất?"
"Ừ, lần này mạo hiểm lưu lạc bên ngoài, trong lúc chém giết cùng Đại Yêu đã giác ngộ đột phá, kiếm pháp đạt tới Thiên Nhân hợp nhất" Thanh niên kích động nói, "Cô cô đã nói, chờ ta đạt tới Thiên Nhân hợp nhất sẽ dạy ta một bộ kiếm pháp lợi hại".
Thu Diệp cười.
Bỗng nhiên thân hình nàng run lên, trong mắt Lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng
Gã thanh niên kia cảm thấy nghi hoặc
"Tiểu thạch đầu, ngươi về trước đi, cô cô còn có việc." Thu Diệp nói.
"Cô cô đã nói sẽ dạy ta kiếm pháp mà..." Gã thanh niên chần chờ, không đành lòng đi.
"Đi đi, về trước đi" Thu Diệp nói.
"Được rồi." Gã thanh niên bất đắc dĩ phải quay người rời đi
Đợi khi gã thanh niên đã đi hẳn, trong vườn yên tĩnh trở lại, Thu Diệp liền lo lắng nhìn khắp xung quanh, muốn tìm kiếm một bóng hình thân thuộc. Lúc này phía trước cách nàng không xa đột nhiên xuất hiện bóng dáng một thiếu niên mạc da thú.
"Công tử!" Thu Diệp lộ vẻ kích động, hình dáng đó vẫn y như năm xưa, không có một chút nào già đi, "Công tử, ngươi đã trở về."
"Ừ, đã trở về." Kỷ Ninh nhẹ nhàng gật đầu.
"Có đi nữa không?" Thu Diệp hỏi.
"Lần này không đi nữa." Kỷ Ninh nói.
Đôi mắt Thu Diệp ngấn lệ, gật gật đầu: "Nhất định Thu Diệp chiếu cố công tử thật tốt."
"Ta không có thói quen để người khác chiếu cố đâu." Kỷ Ninh cười nói.
"Đi nào, cùng ta đi đi gặp mấy ngươi Lưu Chân thúc thôi."
"Được." Thu Diệp nói rồi đi theo.
Điện Bắc Minh trong thành Vạn Kiếm
Toàn bộ thành Vạn Kiếm đã được xây dựng lại, với toàn Kỷ tộc quan trọng nhất chính là đại điện này "điện Bắc Minh "... Đạt tên Bắc Minh, tất nhiên do đạo hiệu của Kỷ Ninh là Bắc Minh! Từ khi tin tức Kỷ Ninh đoạt hạng nhất đại hội Tiên Duyên truyền tới, toàn bộ Kỷ tộc đều vô cùng kích động cuồng nhiệt đây chính là vinh quang mà từ xưa đến này Kỷ tộc chưa từng có được.
Kỷ Ninh đã trở thành tồn tại chói sáng nhất trong Lịch sử Kỷ tộc!
"Lưu Chân thúc, Ảnh bà bà, Đa Hòa tiên nhân, Vu Tùy tiên nhân." Kỷ Ninh đi vào trong điện Bắc Minh liền mở miệng hô.
Phía trong điện cũng chỉ có bốn ngươi này.
Tất nhiên Là tin tức Kỷ Ninh trở về quá chấn động. Một số nhân vật khác của Kỷ tộc cũng chưa thể biết. Tạm thời tin tức này còn phải giữ bí mật.
"Về là tốt rồi, về là tốt rồi." Ảnh bà bà nhìn Kỷ Ninh, ánh mắt kích động vui sướng.
"Còn mấy người lão tộc trưởng đâu rồi?" Kỷ Ninh hỏi. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
"Đại ca và A Tỉnh bởi vì tới thọ nguyên, đều ra đi cả rồi." Ảnh bà bà cảm thán nói, "Sau khi họ mất, ta một thân một mình trong coi Đạo Tàng điện, chờ đợi thọ nguyên tới. Ai ngờ vì xem đạo tàng nhiều mà bất tri bất giác đột phá."
Kỷ Ninh thổn thức.
Lão tộc trưởng Kỳ Cửu Hỏa, Lão bộc A Tỉnh đều chết cả rồi. Hiện tại cao tuổi nhất chỉ còn lại Ảnh bà bà mà thôi.
"Nhưng mà năm đó mấy ngươi đại ca cũng biết được tin ngươi đoạt hạng nhất đại hội Tiên Duyên đấy." Ảnh bà bà kích động nói, "Bọn hắn đều kích động tự hào, Kỷ tộc chúng ta có thể có đệ tử trở thành nhân vật phong vân chói sáng nhất trong toàn bộ vương triều Đại Hạ, đó chính Là vinh quang vô cùng cho Kỷ tộc. À đúng rồi, sau khi đoạt hạng nhất đại hội
Tiên Duyên, ngươi mai danh ẩn tích hơn ba mươi năm, có phải đi theo một vị Thiên Tiên nào đó học đạo không?
Vu Tùy tiên nhân đứng bên cạnh cười nói: "Hạng nhất đại hội Tiên Duyên, chính Là tuyệt thế thiên tài, được Thiên Tiên thu làm đồ đệ Là việc bình thường, thậm chí có khả nâng được Thuần Dương Chân Tiên, Thiên Thần thu làm đồ đệ."
Vu Tùy tiên nhân chính Là dưới phe Vu Giang Thiên Tiên, tất nhiên là biết được sự tồn tại của Chân Tiên, Thiên Thần.
"Là đi học nghệ." Kỷ Ninh gật đầu.
Biến mất hơn ba mươi năm. Đương nhiên Kỷ Ninh phải chuẩn bị tốt lí do thoái thác.
Lí do chính Là đi học nghệ!
Còn về việc học cùng ai? Sư phó Là ai? Thì phải giữ bí mật! Việc này càng thần bí, ngược lại càng khiến cho một số kẻ phải kiêng kị vài phần.
"Nều ta nhìn không sai, Kỷ Ninh đạo hữu bây giờ đã là Phản Hư Địa Tiên." Đa Hòa tiên nhân cười nói.
"Không chỉ như thế, hai Linh thú của Kỷ Ninh cũng đều Là Phản Hư Địa Tiên rồi." Vu Tùy tiên nhân bên cạnh nói.
"Cái gì!"
Ảnh bà bà, tộc trưởng Kỷ Lưu chân, Thu Diệp đều khiếp sợ nhìn về phía bọn Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh thành Phàn Hư Địa Tiên, việc này khiến bọn hắn kinh hỉ nhưng cũng nằm trong dự liệu, bởi vì bọn họ sớm nghe nói nguyên thần thứ hai của Kỷ Ninh chém giết Tán Tiên, mà sau này Kỷ Ninh lại đi theo một nhân vật lợi hại nào đó học nghệ, bây giờ trở thành Phản Hư Địa Tiên không có gì kỳ quái? Thế nhưng hai Linh thú kia cũng thành Phản Hư Địa Tiên?
"Đúng." Kỷ Ninh mỉm cười gật đầu, lập tức lại nói, "Ta thấy hình như Kỷ tộc thay đổi rất lớn."
"Kỷ tộc ta có quận chúa Tích Nguyệt hỗ trợ, đội ngũ của Thiếu Viêm tộc ở đây đều sớm rời đi rồi." Kỷ Lưu Chân kìm nén kinh hãi trong lòng lại, giải thích, "Cộng thêm uy danh của ngươi đạt được ở đại hội Tiên Duyên, ai dám đến gây chuyện với Kỷ tộc ta? Chúng ta cũng không khuếch trương thế lực, mà chỉ củng cố cho chắc Yên Sơn. Mấy chục năm qua, Yên Sơn đã thành một nơi kiên cố rồi.
Kỷ Ninh gật đầu.
"Kỷ tộc ta thay đổi không lớn, cả quận An Thiên mới gọi là thay đổi lớn." Kỷ Lưu Chân cảm khái, "Quận An Thiền đã khác hẳn với lúc ngươi ra đi rồi, cả An Thiền hầu cũng đã được thay thế."
"Thay thế An Thiên hầu?" Kỷ Ninh giật mình, "Ai?"
Lúc trước cùng tranh đoạt vị trí An Thiền hầu chủ yếu Là Bắc Sơn Dận và Bắc Sơn Hắc Hổ.
"An Thiền hầu hiện nay, chính Là Bắc Sơn Dận." Kỷ Lưu Chân nói.
Last edited by minhchinh555; 27-06-2014 at 09:53 AM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Quyển 14 : Trở về Đại Hạ
Chương 02: Kỷ Ninh đã trở về
Nguồn: Sưu Tầm
"Bắc Sơn Dận?" Kỷ Ninh kinh ngạc.
"Còn Bắc Sơn Bách Vi và phụ thân Bắc Sơn Hắc Hổ của hắn đâu?" Kỷ Ninh Liền hỏi, " Họ vẫn tốt chứ?"
Tranh chấp trong bộ tộc cổ xưa như này vô cùng ác liệt thường thì bên thất bại có thể rất thê thảm.
"Ta được biết Bắc Sơn Bách Vi có quan hệ với ngươi." Kỷ Lưu Chân nói, "Cho nên cũng để ý việc này, Bắc Sơn Hốc Hổ cùng con hắn Bắc Sơn Bách Vi vẫn sinh hoạt trong phủ Bắc Sơn Hắc Hổ ở thành An Thiền như trước. Tuy rằng quyền thế không được lớn, nhưng cũng khá tốt, không phải lo lắng tới tính mạng."
Kỷ Ninh thở dài một hơi.
Rồi cảm thấy ngạc nhiên
Theo như hắn biết. Việc tranh đoạt Hầu vị trong An Thiền hầu Bắc Sơn tộc rất tàn khốc, thường thì bên thất bại sẽ bị thu hồi phủ đệ, có khi bị trục xuất khỏi thành An Thiền tới một số địa phương hoang vu, thậm chí còn phải nhận lệnh tới trú đóng ở một tiểu thế giới nào đó để chinh chiến vì bộ tộc, nhiều khi bị chết già ở tiểu thế giới đó. Không ngờ sau khi Bắc Sơn Dận trở thành An Thiền hầu, đối thủ lớn nhất của hắn là Bắc Sơn Hắc Hổ lại vẫn có thể bình yên ở thành An Thiền.
Trò chuyện được một lúc, Kỷ Ninh cũng thấy yên tâm, liền nói: " Ta có việc phải ra ngoài, khoảng mười ngày nửa tháng sẽ quay về. "
"Kỷ Ninh." Ảnh bà bà nói giọng khàn khàn, "Hiện tại tình hình bên ngoài hỗn loạn, ngươi ra ngoài phải hết sức cẩn thận."
"Hỗn loạn?" Kỷ Ninh nghi hoặc. "Là như thế nào?"
Kỷ Lưu Chân nói: "Kỷ tộc ta cố thủ ở Yên Sơn, không biết nhiều lắm việc hỗn loạn ở bên ngoài, thế nhưng được biết hai ba mươi năm gân đây, trong quận An Thiền có không ít bộ tộc, tông phái bị tiêu diệt! Một mảnh quận An Thiền tất cả đều thần hồn nát thần tính rồi. Dù các bộ tộc tông phái bị tiêu diệt đều yếu và không có tiên nhân, nhưng trong số đó cũng có nhiều thế lực có thể so sánh với Tuyết long sơn năm xưa.
"Cái gì?" Kỷ Ninh cảm thấy ngạc nhiên.
Thế lực có thể so sánh với Tuyết Long sơn tại quận An Thiền cũng được xem là một thế lực cường đại rồi.
Nếu có Tiên Nhân tọa trấn, đó sẽ là thế lực hạng nhất.
Phía trên nữa là tám đại thế lực: Hắc Bạch học cung, Liệt Thiên kiếm phái, Bách Hoa tiên cảnh, Thiên Thánh giáo, Huyết Thần giáo, Lạp Long tộc, Mộc Lam tộc, Đông Hà tộc.
Còn ở đỉnh cao nhất chính là An Thiền Bắc Sơn tộc và phân bộ Ứng Long Vệ.
"Nếu có thể so sánh với Tuyết Long sơn, mỗi thế lực đều có căn cơ thâm hậu, hơn một ngàn năm cũng khó có thế lực nào bị diệt, làm thế nào mà mới có hai ba mươi năm ngắn ngủi, đã bị diệt một đống rồi?" Kỷ Ninh nói.
"Kỷ tộc ta chỉ cố thủ ở Yên Sơn, nên cũng không rõ lắm." Kỷ Lưu Chân nói.
Kỷ Ninh nhíu mày.
Lúc rời khỏi núi Phương Thốn, sư phó đã từng nói hiện nay trong Tam Giới sóng ngầm mãnh liệt ngay cả sư phó cũng có thể chết. Bây giờ vừa về đến đã thấy một địa phương như quận An Thiền cũng bắt đầu hỗn loạn lên rồi...
"Đằng sau việc hỗn loạn ở quận An Thiền, chỉ sợ ẩn chứa bí mật lớn." Kỷ Ninh thầm tính toán, " Xem ra ta phải cẩn thận hơn, đến cả sư phó cũng vô cùng cẩn trọng, chỉ chút thực lực của ta chưa tính là gì cả?"
"Ảnh bà bà, Lưu Chân thúc." Lúc này Kỷ Ninh mở miệng nói, "Hiện nay quận An Thiền hỗn loạn, mọi người làm rất đúng, Kỷ tộc ta vẫn nên củng cố cho tốt ở đất Yên Sơn, trước hết ta ra ngoài một chuyến... mười ngày nửa tháng sau sẽ trở về. Thu Diệp, tỷ cũng không cần phải đi theo ta, ở lại đây chờ ta."
"Vâng" Thu Diệp gật đầu.
"Đa Hòa Tiên Nhân, Vu Tùy Tiên Nhân, Kỷ tộc ta còn phải nhờ các người bạn tâm nửa." Kỷ Ninh nói.
"Việc đó đương nhiên, Kỷ Ninh đạo hữu đã cứu toàn bộ tiên phủ yêu tộc chúng ta, đó đều là nhũng việc chúng ta nên làm." Vu Tùy Tiên Nhân liền nói.
"Tiên Phủ Yêu tộc chúng ta cũng ở Yên Sơn, cùng Kỷ tộc chính là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu." Đa Hòa Tiên Nhân cũng rất nhiệt tình, năm đó hai người bọn họ nguyên nhân vì tộc quan mới buộc phải lập "Lời thề ngàn năm", có điều bây giờ Kỷ Ninh cùng hai linh thú cũng đã thành Phản Hư Địa Tiên, khiến cho thái độ của bọn họ cũng phải thay đổi.
...
Trên không trung cách thành An Thiền mấy ngàn dặm chợt phát sinh rung động, một thiếu niên mặc áo da thú dẫn theo con chó lớn lông trắng xuất hiện.
Con rắn nhỏ màu xanh quấn quanh cánh tay Kỷ Ninh nghiêng đầu lên nhìn ra xa xa, hưng phấn nói: "Cuối cùng cũng tới thành An Thiền, ha ha ha, Tiểu Thanh ta hiện tại cũng là Phản Hư Địa Tiên rồi, ở thành An Thiền cũng coi như là một cao thủ rồi ha!"
Vèo!
Kỷ Ninh ngự gió, bay thẳng tới thành An Thiền.
"Trở về rồi, không biết sư phó có ở trong Hắc Bạch học cung không?" Rất nhanh Kỷ Ninh đã thấy được tòa Hắc Bạch học cung ở phía xa, lúc trước Điện Tài tiên nhân vì muốn ma luyện bản thân mà đi ra ngoài lưu lạc, bây giờ đã qua bốn mươi năm, cũng không biết đã trở lại chưa?
Xôn xao
Kỷ Ninh bay thẳng vào trong Hắc Bạch học cung bên trong phủ An Thiền hầu.
Một lượng lớn Thủy Kính lơ lửng giũa không trung, từng cái đều có một tên tu tiên giả giám sát.
"Có người bay trực tiếp vào thành!" Hình ảnh trong một Thủy Kính giám sát nhanh chóng bị một gã tu tiên giả chú ý, hắn cao giọng báo cáo, rất nhanh đã có được xác nhận.
"Thiếu niên mặc da thú, mang theo Không Thanh Xà, Bạch Thủy Trạch."
"Chính là người đoạt hạng nhất ở đại hội Tiên Duyên hơn ba mươi năm trước, sau đó biến mất không tăm tích, Bắc Minh chân nhân Kỷ Ninh!"
"Tin tức về Kỷ Ninh chính là cấp cao nhất mau bẩm lên trên!"
Tin tức này được báo cáo lên rất nhanh
An Thiền Bắc Sơn tộc giám sát rất nghiêm đất phong của mình, bên trong thành An Thiền, nếu bất kỷ ai dám can đảm phi hành khẳng định sẽ bị điều tra rành mạch. Thậm chí cả một quận An Thiền rộng lớn, nếu như chỗ nào đó sinh ra chấn động Thiên Địa nguyên khí kịch liệt cũng sẽ lạp tức bị phát hiện! Cũng giống như năm đó Hỏa Long Tiên Nhân đột phá tại Yên Sơn, An Thiền hầu Bắc Sơn tộc lập tức phát hiện ra rồi.
"Kỷ Ninh?"
"Là Kỷ Ninh biến mất hơn ba mươi năm sau đại hội Tiên Duyên?"
"Tranh thủ bẩm báo cho lão tổ tin tức này"
"Vâng"
Tin tức tiếp tục được báo lên trên
Rất nhanh sau đó tin tức này đã đến tại Đà Sơn Thiên Tiên kia.
Một lão giả lưng còng, tóc trắng mày dài chống quái trượng gỗ, vừa cất bước đã bay lên giũa không trung, bay thẳng tới Hắc Bạch học cung.
"Nghe nói năm đó kiếm tiên Trường Thanh dưới trướng Xích Minh Đạo tổ muốn thu Kỷ Ninh làm đồ đệ, mà dường như Kỷ Ninh không bái ông ta làm thầy, hơn nữa cũng không có bái sư nhũng Tiên Nhân, Thiên Thần khác trong phe Xích Minh Đạo tổ... thậm chí tốt cả Tiên nhân đó còn không biết Kỷ Ninh rốt cuộc đã đi đâu." Đà Sơn Thiên Tiên yên lạng suy nghĩ.
Lúc trước Kỷ Ninh mất tích, đã đưa tới một ít phong ba.
Cần biết rằng năm đó trong đám Thuần Dương Chân Tiên như Lữ Động Tân, có mấy người đều muốn thu Kỷ Ninh làm đồ đệ, trong đó Lữ Động Tân là nhiệt tình nhất. Thế nhưng hoàng đế Đại Hạ kiên quyết không đáp ứng, một mực muốn giữ Kỷ Ninh ở lại trong phe Xích Minh Đạo tổ.
Thế nhưng về sau lại ra sao?
Cần biết rằng lúc đầu có rất nhiều Thiên Tiên ở trong Thiên Mang điện, tất nhiên tin tức sớm bị truyền ra ngoài, phần đông trong số Thiên Tiên đó cũng thuộc phe Xích Minh Đạo tổ, mọi người cùng tìm hiểu... thì được biết Kiếm Tiên Trường Thanh muốn nhận Kỷ Ninh làm đồ đệ, thế nhưng Kỷ Ninh không những không nhận lời mà còn biến mất không tăm tích.
Dù điều tra thế nào, trong nhũng tiên nhân dưới trướng Xích Minh Đạo tổ cũng không có ai thu nhận Kỷ Ninh làm đồ đệ, nên tất cả mọi người phỏng đoán rằng Kỷ Ninh không có tiến nhập vào trong phe Xích Minh Đạo tổ.
Kỷ Ninh cuối cùng đi đâu?
Vì sao không bái kiếm tiên Trường Thanh làm sư phó?
Cuối cùng đã bái ai làm sư? Hay là hấn không có bái sư mà một mình tự tu hành!
Việc này đã trở thành một điều bí ẩn!
"Nói chuyện thật vui vẻ ha." Đà Sơn Thiên Tiên chống quải trượng cất bước đi vào đại điện Hắc Bạch học cung, đôi mắt đục ngầu dưới hàng lông mày dài đảo qua cả đại điện, lúc này đang tụ tập hơn mười tên Tiên Nhân, hơn ba mươi năm trước Hắc Bạch học cung còn chưa có nhiều Tiên Nhân như vậy, có thể vì hai ba mươi năm gần đây quận An Thiền quá mức hỗn loạn, cho nên đám Nguyên Thần đạo nhân có cảm ngộ cực cao như Bích Hải đạo nhân, lúc đầu còn nhàn nhã, về sau từng người đều đột phá, đạt tới cảnh giới Phản Hư Địa Tiên.
"Đà Sơn tiền bối." xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Lập tức một đám Tiên Nhân của Hắc Bạch học cung đều cung kính hành lễ.
Kỷ Ninh cũng hành lễ nói: "Đà Sơn tiền bối."
"Kỷ Ninh đã trở về?" Đà Sơn Thiên Tiên nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt sáng lên, "Mới hơn ba mươi năm, vậy mà ngươi cùng hai linh thú này đều bước vào cảnh giới Phản Hư Địa Tiên. Yêu tộc tu luyện so với Nhân tộc chậm hơn khá nhiều, vậy mà hai linh thú này đều đạt Phản Hư Địa Tiên, xem ra hơn ba mươi năm nay ngươi đã có kỳ ngộ lớn a."
Lão già lùn Ngũ Phong Tiên Nhân đứng một bên liền cảm khái nói: "Chúng ta vừa nói chuyện về việc này, trở thành Phản Hư Địa Tiên cũng không dễ dàng, mà Kỷ Ninh cùng hai linh thú của hắn.... Lần này Hắc Bạch học cung có thêm ba gã Địa Tiên, khiến đồng môn chúng ta vô cùng vui vẻ."
Đà Sơn Thiên Tiên gật đầu, lập tức nói: "Kỷ Ninh tiểu hữu năm đó đột nhiên mất tích, làm không ít người chú ý. Không biết ba mươi năm qua, tiểu hữu đã đi đâu?"
Kỷ Ninh cười: "Bái sư học nghệ mà thôi."
"Bái sư?" trong lòng Đà Sơn Thiên Tiên rung động, liền hỏi, "Không biết là vị nào?"
"Xin thứ lỗi vì không thể nói ra." Kỷ Ninh nói.
Đà Sơn Thiên Tiên cười: "Không bắt buộc, không bắt buộc." nhưng trong lòng lão âm thầm nghĩ, "Xem ra đúng là một thế lực khác trong Tam Giới đã đem Kỷ Ninh đi, bây giờ Kỷ Ninh không muốn nói tên sư phó. Chỉ sợ là do không muốn phát sinh sự cố, nhưng mà sư phó Kỷ Ninh có gan làm thế, chắc hẳn cũng là một nhân vật lợi hại."
Việc bái sư của Kỷ Ninh, đúng là rất thú vị.
Thế lực khác đến nhận Kỷ Ninh làm đồ đệ, là có chút đắc tội với phe Xích Minh đạo tổ rồi.
Thế nhưng đối với bản thân Kỷ Ninh mà nói, phe Xích Minh Đạo tổ không thể cưỡng ép, bới vì thu nhận đồ đệ, là phải để cho đồ đệ tự nguyện! Bất kể là Chân Tiên Thiên Thần, hay là Đạo tổ khi nhận đồ đệ đều hỏi... Có nguyện ý bái ta làm thầy! Nếu như Kỷ Ninh không muốn, người đó cũng sẽ không cưỡng ép thu nhận. Có thể Kỷ Ninh đã tự nguyện theo người ta, nhận làm vi sư, nên hoàng đế Đại Hạ chỉ có thể ngậm bồ hòn mà thôi.
"Nếu Kỷ Ninh tiểu hữu rảnh rỗi, có thể tới phủ An Thiền Hầu." Đà Sơn Thiên Tiên cười tủm tỉm nói.
"Nhất định." Kỷ Ninh nói.
"Ân, không quấy ray đồng môn các ngươi gặp nhau nữa." Đà Sơn Thiên Tiên lạp tức quay người, chống quải trượng, cứ vậy mà đi.
Bên trong điện.
"Kỷ Ninh, hiện nay trong quận An Thiền có chút hỗn loạn, ngươi cũng phải cẩn thận. Hắc Bạch học cung chúng ta mặc dù đúng bên phía An Thiền hầu Bắc Sơn tộc, nhưng cũng không ngốc nghếch làm bia đỡ đạn cho họ." Ngũ Phong Tiên Nhân trầm giọng nói, những Tán Tiên, Địa Tiên khác cũng đều gật đầu nhìn về phía Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh cùng với Lạp Tháp chân nhân, trong tương lai sẽ là hai trụ cột lớn của Hắc Bạch học cung! Bọn hắn cũng không muốn Kỷ Ninh bị lợi dụng.
Kỷ Ninh gật đầu: "Ta hiểu, à đúng rồi, sư phụ ta có ở trong cung không?"
"Sư phụ ngươi vừa về vài ngày trước, đang bế quan tĩnh tâm, chắc không bao lâu nữa sẽ độ kiếp." Ngũ Phong Tiên Nhân nói.
"Độ kiếp?" Kỷ Ninh giật mình.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555