Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #21  
Old 16-06-2008, 02:10 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 21

Quan tài khiêng đi đâu



Thượng Quan Kỳ khẽ nhíu đôi lông mày há»i Äá»— Thiên Ngạc :
- Sao Lôi Danh Viá»…n lại Æ°a thích can thiệp vào việc ngÆ°á»i? NgÆ°á»i ta không cho mình Ä‘i coi thì thôi, tá»™i gì mà phải tranh chấp vá»›i há»?
Äá»— Thiên Ngạc Ä‘Æ°a mắt nhìn nữ lang từ đầu đến chân, Ä‘á»™t nhiên thở dài đáp :
- Trong võ lâm có quá nhiá»u việc rắc rối bí ẩn không ai ngá» tá»›i được.
Thiên Ngạc nói dỡ lại thôi. Thượng Quan Kỳ khẽ kêu lên má»™t tiếng “Úi chà†gật gật đầu, trong lòng chàng cảm thấy thất vá»ng vì Äá»— Thiên Ngạc đã không nói hết. Tuy chàng má»›i bÆ°á»›c chân vào chốn giang hồ, biết rất ít chuyện ngoắt ngoéo trong võ lâm song chàng hiểu vụ này không phải tầm thÆ°á»ng. Chàng cÅ©ng dÆ° tính hiếu kỳ nên chăm chú nhìn nữ lang.
Thượng Quan Kỳ thấy cặp mắt nàng trong nhÆ° nÆ°á»›c hồ thu, mặt nàng lạnh nhÆ° sÆ°Æ¡ng băng, đôi lông mày rÅ© xuống khóe mắt, mÅ©i thẳng dá»c dừa. Toàn thể tÆ°á»›ng mạo trÆ¡ ra nhÆ° gá»— đá không có má»™t chút gì khác lạ. Nàng nói vá»›i Lôi Danh Viá»…n :
- Äêm khuya sÆ°Æ¡ng lạnh, vãn bối tưởng Lôi Danh Viá»…n là ngÆ°á»i thông minh nên vá» sá»›m Ä‘i là hÆ¡n.
Lôi Danh Viễn tức giận quát lên :
- Hiá»n Ä‘iệt nữ! Nếu Ä‘iệt nữ còn vô lá»… thì đừng trách lão phu không kể gì đến tình trên dÆ°á»›i, sẽ ra tay đó.
Thiếu nữ vẫn không chớp mắt lạnh lùng nói :
- Nếu Lôi thúc thúc cố ý can thiệp vào việc nhà chúng tôi thì e rằng thanh danh của thúc thúc sẽ bị tiêu diệt trong chốc lát!
Viên Hiếu thủy chung vẫn đứng bên không nói câu gì, lúc này bất giác cũng lên tiếng :
- Cô này sao lại vô lá»… đến ngÆ°á»i già đến thế? Hay là...
Y chÆ°a dứt lá»i thì Lôi Danh Viá»…n râu tóc dá»±ng ngược, nắm hai tay lại quát lên má»™t tiếng phóng quyá»n ra đánh thiếu nữ.
Thiếu nữ khẽ chuyển lÆ°ng Ä‘i má»™t cái, cÆ°á»i gằn má»™t tiếng xích chân Ä‘i ná»­a bÆ°á»›c. Bàn tay ngá»c nhanh nhÆ° chá»›p giÆ¡ ngang phạt vào tay Lôi Danh Viá»…n. Dè đâu Lôi Danh Viá»…n phóng chưởng ná»­a chừng rồi dừng lại thu tay vá».
Viên Hiếu Ä‘ang nói dỡ thấy Lôi Danh Viá»…n chÆ°a đánh đã lui rồi, không nhịn được lên tiếng há»i :
- Ông già kia sao lạ thế? Ông đã ra tay động thủ lại vì lẽ gì mà rụt tay v�
Hay là...
Rồi y không nói nữa.
Thượng Quan Kỳ mỉm cÆ°á»i há»i :
- Phải chăng hiá»n đệ muốn há»i sao ngÆ°á»i Ä‘á»i lại kỳ cục nhÆ° thế?
Viên Hiếu đỠmặt đáp :
- Thật ra có nhiá»u ngÆ°á»i không kỳ cục tí nào.
Äá»— Thiên Ngạc tủm tỉm cÆ°á»i nói :
- Phải rồi! Kẻ làm chồng tuân theo lệnh của vợ, chính là việc hợp vá»›i nghÄ©a trá»i đất có chi là lạ! Dù Lôi Danh Viá»…n có lá»›n mật đến đâu mà phu nhân kéo tay lại là hết chuyện.
Thượng Quan Kỳ lúc này trong dạ không biết bao nhiêu mối nghi ngá».
NhÆ°ng chàng thấy Lôi Danh Viá»…n khẽ bị bà vợ duyên dáng kéo áo má»™t cái là lập tức phải thu chưởng vá», rồi lại nghe Äá»— Thiên Ngạc nói mấy câu đó làm chàng rất buồn cÆ°á»i mà không cÆ°á»i ra tiếng.
Nữ lang cÅ©ng nhìn rõ Lôi Danh Viá»…n bị vợ kéo áo phải rụt tay vá», nàng khẽ nhíu đôi lông mày nói :
- Xin má»i quí vị trở gót.
Äoạn nàng giÆ¡ tay lên má»™t cái quay mình chạy Ä‘i ngay. Còn mÆ°á»i sáu gã đại hán võ trang khiêng quan tài đã Ä‘i xa mất rồi.
Lôi Danh Viá»…n cúi đầu ghé tận vào miệng bà vợ duyên dáng để nghe bà truyá»n bảo. Lão gật đầu luôn luôn rồi hai ông bà sánh vai ra Ä‘i, mất hút vào trong đêm tối.
Thượng Quan Kỳ khẽ há»i Äá»— Thiên Ngạc :
- Äổ tiá»n bối! Chúng mình có nên Ä‘i theo xem việc này ra sao không?
Äá»— Thiên Ngạc dÆ°á»ng nhÆ° thấy còn nhiá»u chuyện lạ, muốn thá»a mãn tính hiếu kỳ liá»n gật đầu nói :
- Phải đó! Chúng ta thử đi theo xem sao.
Nói rồi Ä‘i lên trÆ°á»›c. Äá»— Thiên Ngạc rất dồi dào kinh nghiệm trong giang hồ, chỉ nhắm hÆ°á»›ng nữ lang Ä‘i rồi quanh Ä‘Æ°á»ng khác Ä‘uổi theo.
Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt thấy vợ chồng Lôi Danh Viá»…n cùng bá»n Thượng Quan Kỳ lục tục kéo nhau Ä‘i hết, ghé tai bàn nhau má»™t hồi rồi cÅ©ng Ä‘i theo, nhÆ°ng Ä‘i má»™t nẻo Ä‘Æ°á»ng khác.
Bấy nhiêu ngÆ°á»i cùng má»™t mục đích Ä‘uổi theo nữ lang mặc hiếu phục. Có Ä‘iá»u má»—i ngÆ°á»i chá»n má»™t ngã nên cách nhau khá xa lại Ä‘ang đêm trá»i tối nên không nhìn thấy nhau.
Chá»›p giật loang loáng, sấm nổ rá»n trá»i, mÆ°a nhÆ° trút nÆ°á»›c.
Gió thổi, chớp giật, sấm nổ vang tai hòa lẫn với tiếng sóng dưới sông vổ bì bõm khiến cho cảnh đêm khuya tịch mịch càng thêm rùng rợn.
Äá»— Thiên Ngạc thả bÆ°á»›c từ từ tưởng để chá» Thượng Quan Kỳ cùng Viên Hiếu theo kịp rồi sẽ chạy mau vì trá»i mÆ°a to gió lá»›n dù tai thính mắt tinh đến đâu cÅ©ng không trông thấy ngÆ°á»i và nghe tiếng chân bÆ°á»›c, ngỠđâu vừa quay đầu lại đã thấy hai ngÆ°á»i đứng sau lÆ°ng.
Äá»— Thiên Ngạc đã vận khinh công tá»™t Ä‘á»™ để chạy mà hai ngÆ°á»i Ä‘uổi kịp thì cho là khinh công hai ngÆ°á»i này con cao hÆ¡n mình. Ông không khá»i giật mình.
Thượng Quan Kỳ vừa phủi nÆ°á»›c mÆ°a vừa cÆ°á»i nói :
- Không chừng vợ chồng Lôi Danh Viễn và Âm Dương song tuyệt cũng sắp đuổi đến nơi.
Äá»— Thiên Ngạc gật đầu nói :
- Có lẽ trận mưa lớn này rất có lợi cho Mẫn cô nương.
Thượng Quan Kỳ Ä‘ang ngạc nhiên thì Äá»— Thiên Ngạc nói tiếp :
- Lúc chúng ta vào nhà mật thất để yết kiến Mẫn lão anh hùng, tôi đã lấy làm lạ và chỉ cho rằng vì lão gia đã chán ngán bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng gian hiểm trên chốn giang hồ muốn ẩn lánh sá»›m hay vì tiếng tăm lão gia quá lá»›n, giao du rất rá»™ng nên bày ra cái chết giả để thoát khá»i vòng trần lụy, nhÆ°ng giá» nghÄ© lại thật đáng buồn cÆ°á»i!...
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Phải chăng ngÆ°á»i dÆ°á»›i mật thất không phải là Mẫn lão anh hùng thật mà do ngÆ°á»i khác giả trang?
Äá»— Thiên Ngạc đáp :
- Tôi tưởng đến tám phần là đúng thế. Chúng ta thấy bao nhiêu quyá»n hành Ä‘á»u do cô gái này nắm hết, dÆ°á»ng nhÆ° cô ta chủ trÆ°Æ¡ng hết má»i việc.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Tại hạ chỉ Ä‘oán nhÆ° thế, nhÆ°ng không biết nghÄ© má»™t cách tinh vi nhÆ° Äổ lão tiá»n bối.
Äá»— Thiên Ngạc cÆ°á»i nói :
- Trên chốn giang hồ không căn cứ vào tuổi tác hay vào địa vị lá»›n nhỠđể xÆ°ng hô. Nếu lão đệ này coi Äổ má»— là ngÆ°á»i hÆ¡n tuổi thì ta gá»i nhau bằng anh em hay hÆ¡n.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Cung kính không gì bằng tuân mệnh, vãn bối xin gá»i tiá»n bối bằng Äá»— huynh!
Bỗng thấy Viên Hiếu nói xen vào :
- Äại ca! Thiếu nữ áo trắng đã đến rồi.
Äá»— Thiên Ngạc và Thượng Quan Kỳ quay đầu nhìn lại thì thấy trá»i tối Ä‘en nhÆ° má»±c, mÆ°a nhÆ° trút nÆ°á»›c, chỉ cách ngoài năm trượng là không thấy gì hết.
Thượng Quan Kỳ trầm ngâm má»™t lút rồi há»i lại :
- Viên đệ có nhìn rõ đúng là thiếu nữ áo trắng không?
Viên Hiếu đáp :
- Äệ nhìn rõ lắm, quyết không sai được!
Äá»— Thiên Ngạc nghÄ© má»™t lát rồi nói :
- Tính thá»i gian thì bá»n nàng cÅ©ng gần qua đây, chúng ta phải theo dõi xem.
Thượng Quan Kỳ há»i Viên Hiếu :
- Viên đệ! Bá»n há» Ä‘i vá» ngã nào?
Viên Hiếu đáp :
- DÆ°á»ng nhÆ° bá»n há» Ä‘i ra phía bá» sông!
Äá»— Thiên Ngạc giật mình lấy làm kỳ lạ há»i :
- HỠra bỠsông làm gì? Chẳng lẽ đem thủy táng Mẫn lão anh hùng?...
Äổ Thiên cúi đầu xuống suy nghÄ© rồi Ä‘á»™t nhiên tung mình, vừa chạy vừa nói :
- Chúng ta đuổi theo xem sao!
Vừa nói vừa trông vỠhướng bỠsông mà chạy.
Thượng Quan Kỳ cùng Viên Hiếu theo sát bên. Ba ngÆ°á»i chạy nhÆ° bay dÆ°á»›i trá»i mÆ°a nhÆ° trút nÆ°á»›c.
Phút chốc đã gần tá»›i bá» sông. Äá»— Thiên Ngạc dừng bÆ°á»›c, quay đầu nhìn Viên Hiếu muốn nói lại thôi.
Thượng Quan Kỳ tá»±a hồ hiểu ý Thiên Ngạc, liá»n há»i Viên Hiếu :
- Viên đệ! Phải chăng nữ lang đi vỠphía mé tả bỠsông này?
Viên Hiếu ngẫn ngơ một lát rồi nói :
- Äể em Ä‘i coi đã!
Äá»™t nhiên y vung hai tay má»™t cái, ngÆ°á»i đã nhảy tót lên cao hÆ¡n hai trượng, phóng mình dá»c theo hai bá» sông chạy nhÆ° bay.
Äá»— Thiên Ngạc thấy thân hình Viên Hiếu chạy loang loáng nhÆ° chá»›p thì khen thầm trong bụng: “Khinh công chú này cao thiệt, khắp võ lâm hiện nay khó tìm được năm ba ngÆ°á»i nhÆ° chúâ€.
Viên Hiếu Ä‘i rồi hai ngÆ°á»i đứng lại chá». Thượng Quan Kỳ vừa vuốt nÆ°á»›c mÆ°a vừa há»i Äá»— Thiên Ngạc :
- Äá»— huynh! Chúng ta Ä‘á»™i gió dầm mÆ°a theo dõi vất vả thế này, giả tá»· tra xét rõ tình hình rồi thì có nên can thiệp vào hay không?
Äá»— Thiên Ngạc cÆ°á»i ha hả nói :
- Các nhân vật võ lâm phần nhiá»u có tính nhÆ° vậy. Biết bao nhiêu việc không có liên quan gì đến mình mà cứ phải Ä‘iá»u tra cho cá»±c nhá»c. Khi Ä‘iá»u tra được rồi nào có chịu bá» Ä‘i, lại để mình bị lôi cuốn vào cuá»™c gian nguy. Theo ý huynh nghÄ© thì việc này phức tạp vô cùng và dính líu đến nhiá»u ngÆ°á»i. Cứ nhìn thấy Thiết Má»™c, Phàm Má»™c đại sÆ° là những cao tăng chùa Thiếu Lâm cùng Thanh Thành song kiếm xÆ°a nay ít dính vào chuyện giang hồ mà cÅ©ng thân hành đến đây thì rõ ràng cái chết của Mẫn lão anh hùng không phải tầm thÆ°á»ng. Nếu quả huynh Ä‘oán đúng thì hai vị cao tăng Thiếu Lâm cùng Thanh Thành song kiếm cÅ©ng ngấm ngầm theo dõi.
Ngừng một lát y nói tiếp :
- Không chừng đêm nay chúng ta sẽ được xem những việc Ä‘á»™ng trá»i.
Thượng Quan Kỳ đã từng mắt thấy hai vụ thê thảm kinh hồn khiếp vía Ä‘á»u lôi cuốn cả chàng vào cuá»™c. Má»™t là vụ đại biến của việc há»™i há»p ngÅ© lão và vụ Vân Cá»­u Long cùng các nhà sÆ° Tây Tạng đấu võ, rồi sau gã áo xanh đến giết ngÆ°á»i đẫm máu. Nên nay chàng nghe Äá»— Thiên Ngạc nói đến việc Ä‘á»™ng trá»i chàng không cho là lạ nữa mà nghÄ© thầm: “Má»™t khi phát giác ra việc bí mật này thì tá»± mình phải nên hành Ä‘á»™ng nhÆ° thế nào? Khoanh tay đứng nhìn để há» tá»± tàn sát nhau hay rút Ä‘ao xông vào giữa cuá»™c thị phi?â€.
Chàng đang suy nghĩ, bỗng có một luồng gió mạnh xông tới, chàng chưa kịp quay đầu lại thì đã nghe tiếng Viên Hiếu nói :
- Äại ca! Bá»n há» Ä‘á»u ở cả bá» sông rồi.
Äá»— Thiên Ngạc nói :
- Hay lắm! Chú dẫn chúng ta đi coi.
Viên Hiếu vâng lá»i quay mình Ä‘i luôn.
Ba ngÆ°á»i Ä‘á»™i mÆ°a Ä‘i má»™t lát đã tá»›i giang tân, Äá»— Thiên Ngạc khẽ nói :
- Viên đệ! Hãy đi chậm lại một chút, đừng để hỠthấy chúng ta.
Viên Hiếu dừng bước trỠvỠmé tả phía trước nói :
- Cô gái áo trắng lại không thấy đâu nữa, chỉ còn mấy gã khiêng quan tài mà thôi...
Äá»— Thiên Ngạc phóng hết nhãn lá»±c ra xa để nhìn mà vẫn không thấy má»™t bóng ngÆ°á»i nào cả, bất giác chau mày há»i Viên Hiếu :
- Quan tài còn đó không?
Viên Hiếu đáp :
- Quan tài hãy còn.
Äá»— Thiên Ngạc theo hÆ°á»›ng tay Viên Hiếu chỉ thủng thỉnh Ä‘i tá»›i. Äi chừng bốn năm dặm má»›i thấy thấp thoáng bóng ngÆ°á»i trong đêm tối, Ä‘á»u là những đại hán khiêng quan tài đứng yên không nhúc nhích, còn nữ lang áo trắng thì không biết đã Ä‘i đâu?
Äá»— Thiên Ngạc hạ thấp ngÆ°á»i xuống nhìn hình thế khắp bốn mặt. NÆ¡i những đại hán Ä‘ang đứng là chá»— sông uốn khúc, bá» sông lau sậy má»c cao hÆ¡n đầu ngÆ°á»i, mÆ°a gió làm vang lên những tiếng rì rào.
Cách chá»— bá»n đại hán đứng chừng hÆ¡n hai trượng có má»™t mô đất nổi cao lên.
Nếu đứng sau mô đất này nhìn ra rất rõ mà sẽ không ai trông thấy mình.
Äá»— Thiên Ngạc quay lại khẽ kéo vạt áo Thượng Quan Kỳ ra dấu núp vào sau mô đất. Hai ngÆ°á»i vuốt những hạt nÆ°á»›c mÆ°a trên mặt, chú ý nhìn ra: mÆ°á»i sáu gã đại hán vẫn đứng yên đó, gió thổi vạt áo bay phất phá»›i, chàng thiếu niên hiếu phục cÅ©ng không thấy nÆ¡i đó.
Thượng Quan Kỳ cất tiếng khẽ gá»i :
- Viên đệ! Viên đệ!
NhÆ°ng gá»i hai ba câu mà không nghe thấy tiếng đáp lại. Chàng quay nhìn bốn mặt nhÆ°ng không thấy bóng dáng Viên Hiếu đâu bất giác cả kinh quên cả hoàn cảnh hiện tại, định đứng thẳng lên để gá»i thì bất thình lình bị ngÆ°á»i nắm chặt bả vai nói :
- Không được nhúc nhích! Hãy nhìn vỠphía bãi lau kia.
Thượng Quan Kỳ ngẩng đầu lên xem thì thấy thiếu nữ áo trắng ở trong bụi lau thủng thẳng đi ra, theo sau nàng chính là Mẫn công tử cùng bốn gã đại hán thân hình cao lớn vận võ trang.
Äá»— Thiên Ngạc khẽ kéo áo Thượng Quan Kỳ nói nhá» :
- Quả nhiên chốn giang tân này đã có ngÆ°á»i chá» sẳn để đón bá»n há».
Thượng Quan Kỳ giÆ°Æ¡ng mắt lên nhìn thiếu nữ áo trắng thấy nàng giÆ¡ tay chỉ quan tài, mở miệng anh đào nói chuyện gì chàng không nghe rõ vì mÆ°a to gió lá»›n át cả tiếng nàng. Chàng cố lắng tai nghe cÅ©ng chỉ nghe lõm bõm được mấy tiếng: “Trong quan tài nàyâ€.
Chàng tá»± há»i: “Chẳng lẽ trong cá»— quan tài này không phải là thi thể Mẫn lão anh hùng?â€.
Bá»—ng thấy bốn gã đại hán chạy ra khiêng lấy quan tài Ä‘i vào bụi lau. Nữ lang nhìn bốn gã đại hán khiêng quan tài vào trong rồi Ä‘á»™t nhiên giÆ¡ bàn tay ngá»c lên vổ vào vai má»™t gã đại hán Ä‘ang đứng đó. Tay thiếu nữ huy Ä‘á»™ng luôn luôn, chỉ trong chá»›p mắt cả mÆ°á»i sáu gã đại hán bị má»—i ngÆ°á»i má»™t chưởng nằm lăn ra đất.
Thượng Quan Kỳ nhìn tấn kịch rùng rợn lẩm bẩm :
- Lại một vụ tàn sát khốc liệt, thảm trạng xảy ra chẳng kém gì những tấn kịch nơi chùa cổ hoang núi Bạch Mã.
Äá»— Thiên Ngạc đã bôn tẩu giang hồ đã nhiá»u rồi mà khi trông thấy tấm thảm kịch này cÅ©ng cảm thấy trong lòng bất nhẫn, buông má»™t tiếng thở dài nói :
- Thật là thủ đoạn tàn nhẫn!
Thượng Quan Kỳ quay đầu nhìn lại phía sau vẫn chÆ°a thấy Viên Hiếu đâu không khá»i kinh hãi, vá»™i há»i Äá»— Thiên Ngạc :
- Äá»— huynh! Viên đệ Ä‘i đâu vậy?
Äá»— Thiên Ngạc khẽ nhíu mày đáp :
- Viên đệ là tay võ công trác tuyệt quyết không có gì đáng ngại, Thượng Quan đệ không cần nóng nảy.
Thượng Quan Kỳ tuy trong dạ bồn chồn nhưng không biết làm cách nào, đành chú ý vỠphía nữ lang áo trắng, thấy nàng chạy một mạch vào trong bụi lau.
Mẫn công tá»­ chá» cho nữ lang áo trắng Ä‘i rồi, Ä‘á»™t nhiên cúi xuống thò tay ra lục trong ngÆ°á»i đại hán má»™t hồi, đứng lên khẽ lắc đầu. Tuy trá»i tối mù mịt lại mÆ°a to gió lá»›n song Thượng Quan Kỳ đứng cách đó không xa mấy nên nhìn thấy rõ má»i cá»­ chỉ của Mẫn công tá»­. Lát sau, nữ lang áo trắng lại trở ra đứng sau lÆ°ng Mẫn công tá»­. Bằng má»™t giá»ng sang sảng, nàng há»i Mẫn công tá»­ :
- Phải chăng ca ca thấy tôi hạ thủ một cách quá khốc liệt?
Mẫn công tử vội đáp :
- Hiá»n muá»™i chẳng nên bận tâm, tiểu huynh đâu dám nghÄ© nhÆ° vậy.
Nữ lang cÆ°á»i lạt nói :
- Giả tỷ mà ca ca có nghĩ như vậy...
Mẫn công tử vội nói :
- Cái đó tiểu huynh không dám!
Mấy câu này hai ngÆ°á»i nói rất to, Äá»— Thiên Ngạc và Thượng Quan Kỳ Ä‘á»u nghe rõ mồn má»™t.
Thốt nhiên nữ lang áo trắng cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng, quay mình quát há»i :
- Ai đó? Ngấp nghé gì thế?
Thượng Quan Kỳ nghĩ là hành tung mình đã bị bại lộ, giật mình đánh thót một cái.
Chàng nghÄ© thầm: “Nàng đã thấy mình rồi, âu là ta cứ đàng hoàng xuất đầuâ€.
Chàng toan đứng lên bá»—ng nghe có tiếng ngÆ°á»i ho phía sau mô đất cách đó chừng ngoài ba trượng, rồi má»™t ngÆ°á»i từ từ đứng lên, chính là Cá»­u Äầu Äại Bằng Lôi Danh Viá»…n.
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i gằn nói :
- Tưởng ai! Lại ra là Lôi thúc thúc!
Lôi Danh Viễn từ từ bước tới nói :
- Chính lão phu!
Nữ lang quay lại nhìn thiếu niên rồi từ từ bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c mặt Lôi Danh Viá»…n há»i :
- Có phải Lôi thúc thúc vẫn theo dõi chúng cháu?
Lôi Danh Viễn đáp :
- Lão phu vừa mới đến!
Nữ lang áo trắng hai hàng nÆ°á»›c mắt chảy quanh há»i :
- Lôi thúc thúc cứ theo dõi chúng cháu là có ý gì?
Lôi Danh Viễn đáp :
- Chẳng lẽ cô cấm lão phu được sao!
Nữ lang áo trắng vẻ mặt Ä‘ang buồn thiu bá»—ng cÆ°á»i tủm tỉm há»i :
- Lôi thúc thúc theo dõi chúng cháu chắc đã nhìn rõ hết má»i việc?
Lôi Danh Viá»…n há»i lại :
- Nhìn rõ hết rồi thì sao?
Nữ lang áo trắng lại càng cÆ°á»i tÆ°Æ¡i hÆ¡n nữa nói :
- Nếu Lôi thúc thúc đã nhìn thấy hết thì đừng mong trở vỠđược nữa!
Lôi Danh Viá»…n cả giận há»i :
- Ngươi giữ được lão phu ư?
Thiếu nữ lạnh lùng nói :
- Nếu Lôi thúc thúc không tin là vãn bối có thể giữ được thúc thúc thì hãy xem đây!
Nàng vẫy tay một cái, lập tức bốn gã đại hán từ trong bụi lau nhảy ra bao vây lấy Lôi Danh Viễn.
Lôi Danh Viá»…n cÆ°á»i lạt, Ä‘Æ°a mắt nhìn bốn hÆ°á»›ng há»i :
- Xác chết trong quan tài kia là ai?
Nữ lang áo trắng giơ tay lên đáp :
- Lôi thúc thúc muốn biết thì chui vào đó mà coi.
Bốn gã đại hán quát lên đồng thá»i cùng vung quyá»n ra đánh.
Lôi Danh Viá»…n cÅ©ng quát lên, phóng ra má»™t chiêu “Äả Há»a Siêu Thiên†để ngăn ngừa đòn của bốn ngÆ°á»i hợp kích.
Chiêu thức này huy Ä‘á»™ng cả quyá»n cÆ°á»›c nên dù chỉ má»™t chiêu mà hóa ra bốn: tay trái đánh chéo lên, tay phải đánh tạt ngang, chân phải đá móc, chân trái tung lên đánh vào trÆ°á»›c ngá»±c, mặt, bả vai và bụng dÆ°á»›i của bốn gã đại hán áo Ä‘en.
Thiếu nữ áo trắng khẽ Ä‘Æ°a bàn tay ngá»c vuốt làn tóc mây nở má»™t nụ cÆ°á»i thật xinh nói :
- Chiêu thức của thúc thúc bao gồm cả công lẫn thủ, chẳng trách nổi tiếng trong võ lâm là phải, nhưng mà...
Từ cái liếc mắt cho đến cái cÆ°á»i của nàng Ä‘á»u tá» vẻ khinh miệt Lôi Danh Viá»…n.
Lôi Danh Viá»…n trong lúc Ä‘á»™ng thủ ra chiêu tuy không nhìn mặt nàng nhÆ°ng nghe giá»ng nói cÅ©ng biết. Lão tức giận đến nổi râu tóc dá»±ng cả lên, lão quát mắng mấy tiếng, vung quyá»n phóng chưởng công kích mãnh liệt, thế nhÆ° vÅ© bảo. Bốn gã đại hán áo Ä‘en cÅ©ng không vừa, vả lại chúng hợp nhau lại đánh khiến cho Lôi Danh Viá»…n khó lòng chiếm được phần thắng.
Thiếu nữ áo trắng cứ luôn cÆ°á»i ná»­a miệng, thõng tay đứng xem. Ngá»n gió sông hiu hắt thổi áo xiêm nàng bay lất phất, thái Ä‘á»™ nhàn nhã vá»›i vẻ đẹp mê ngÆ°á»i khác nào ngÆ°á»i con gái khuê phòng Ä‘ang xem hoa nở ngày xuân.
Một trận gió thổi qua, trong bụi lau rít lên một hồi sáo, lại bốn gã áo đen nữa từ trong bụi nhảy ra.
Nữ lang áo trắng giÆ¡ bàn tay ngá»c lên đánh má»™t cái rồi nói :
- Lôi lão anh hùng là má»™t tay cao thủ bậc nhất trên chốn giang hồ, các ngÆ°Æ¡i phải nhất thá»i ra tay đối phó má»›i được.
Bốn gã đại hán ra sau vâng lệnh, lập tức chia ra bốn phía vây đánh Lôi Danh Viễn.
Bá»n đại hán áo Ä‘en này đã được huấn luyện rất thuần thục, thêm vào bốn gã đến sau, uy lá»±c tăng thêm bá»™i phần.
Lôi Danh Viá»…n chuyển Ä‘á»™ng thần oai, múa tít song quyá»n phát ra tiếng gió vù vù. Tám gã đại hán áo Ä‘en không có cách nào tiến gần lại được.
Nữ lang áo trắng liếc mắt nhìn bốn phía, cất tiếng oanh vàng há»i :
- Lôi thúc thúc chỉ có một mình thôi ư? Lôi thẩm thẩm bây giỠở đâu?
Lôi Danh Viá»…n Ä‘ang ra sức đánh vá»›i tám gã đại hán rất tốn hÆ¡i sức, biết rằng sẽ không chống được bao lâu. Nếu không giết chết ngÆ°á»i thì khó lòng thoát khá»i vòng vây. Lão ngầm vận chân khí lá»›n tiếng đáp lại :
- Má»™t mình lão phu cÅ©ng đủ sức đối phó vá»›i bá»n bây, đâu cần thẩm thẩm phải giúp sức.
Lão liá»n thay đổi thế đánh, phóng liá»n bốn chưởng ra bốn mặt.
Bốn chưởng này kình lực mãnh liệt vô cùng, khiến bốn gã đại hán áo đen phải lập tức nới vòng vây.
Nữ lang áo trắng khẽ nhíu đôi lông mày nói :
- Lôi thúc thúc tự mình kiếm chuyện, đừng trách vãn bối vô lễ.
Nguyên nàng thấy tám gã đại hán không thắng nổi Lôi Danh Viá»…n nên nàng chuẩn bị tá»± mình ra tay, nhÆ°ng không tiện đánh ngay nên nàng cố ý dùng lá»i trêu chá»c Lôi Danh Viá»…n để y tức mình buông lá»i thách thức.
Lôi Danh Viễn quả nhiên lửa giận bốc lên, vừa vận công phóng chưởng đánh tám gã đại hán vừa lạnh lùng nói :
- Hiá»n Ä‘iệt nữ còn ngón gì cứ trổ ra Ä‘i! Lão phu muốn coi võ công hiá»n Ä‘iệt nữ tá»›i mức Ä‘á»™ nào!
Trên cặp lông mày thiếu nữ áo trắng thoáng hiện lên má»™t luồng sát khí nhÆ°ng miệng vẫn má»™t giá»ng êm Ä‘á»m, vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Lôi thúc thúc đã muốn hiểu võ công vãn bối, vậy vãn bối phải hết lòng cung kính!
Nàng ngừng một lát đột nhiên quát lớn :
- Bá»n ngÆ°Æ¡i tránh ra!
Bá»n đại hán tám ngÆ°á»i vâng lệnh lùi vá» phía sau năm thÆ°á»›c.
Nữ lang áo trắng từ từ bÆ°á»›c lại cÆ°á»i nói :
- Lôi thúc thúc cố tâm bức bách, xin đừng trách vãn bối không nghĩ gì đến tình cố cựu!
Lôi Danh Viá»…n cÆ°á»i lạt nói :
- Gia gia ngÆ°Æ¡i cùng lão phu võ công chỉ suýt soát nhau, chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i còn giá»i hÆ¡n gia gia ngÆ°Æ¡i? Giá» ngÆ°Æ¡i muốn Ä‘á»™ng thủ ta e rằng không địch ná»—i đâu! Thi thể vong hữu ta chÆ°a an táng xong, nếu ta lỡ tay đánh chết con gái ngÆ°á»i thì thế nào được?
Nữ lang áo trắng tủm tỉm cÆ°á»i đáp :
- Lôi thúc thúc tuy có chút tiếng tăm trên giang hồ nhÆ°ng theo vãn bối xét thì các nhân vật võ lâm trên giang hồ có sợ là sợ ám khí của thẩm thẩm mà thôi, thá»±c ra đâu có sợ võ công của thúc thúc. Thẩm thẩm xuất thân ÄÆ°á»ng gia ở Tứ Xuyên. Nói trắng ra ngÆ°á»i ta có sợ là sợ ÄÆ°á»ng gia ở Tứ Xuyên mà thôi.
Lôi Danh Viễn tức giận nói :
- Ngươi nói thế tức là muốn cùng ta động thủ?
Nữ lang áo trắng Ä‘á»™t nhiên mặt đổi sắc dằn giá»ng :
- Vãn bối chẳng những không sợ gì Lôi thúc thúc mà ngay cả Lôi thẩm thẩm vãn bối cÅ©ng không coi vào đâu! Mặc dù ÄÆ°á»ng gia Tứ Xuyên nổi tiếng khắp thiên hạ vá» môn thuốc Ä‘á»™c nhÆ°ng chÆ°a chắc có thể dùng ám khí để hạ vãn bối được.
Mấy câu nói sắc nhá»n này khiến cho ngá»n lá»­a giận trong lòng Lôi Danh.
Viễn bừng cháy lên cao, lão không nhịn được quát lớn :
- Ta nể là nể vong hữu nên không muốn cùng ngươi động thủ chứ ta sợ gì ngươi.
Lão tức quá vừa nói vừa thở lên hồng hộc.
Nữ lang áo trắng nói :
- Lôi thúc thúc dầm mÆ°a đến đây chắc thế nào không có Lôi thẩm thẩm ká» cận, sao không má»i thẩm thẩm ra đây để vãn bối biết qua ám khí của ÄÆ°á»ng môn?
Nàng còn chần chừ không muốn Ä‘á»™ng thủ ngay là có ý muốn khiêu khích lão để lão gá»i bà vợ ra luôn cho nàng tiện việc nhổ cá» nhổ tận gốc.
Cá»­u Äầu Äại Bằng Lôi Danh Viá»…n là ngÆ°á»i bôn tẩu giang hồ đã lâu, sau má»™t lúc nóng giận đã bình tÄ©nh lại được ngay. Lão suy nghÄ© kỹ khi thiếu nữ nói câu nào cÅ©ng có ý khích cho vợ mình xuất đầu lá»™ diện thì lão không khá»i sinh nghi. Lão tá»± há»i: “Không lẽ con bé ranh này cố tình đối phó vá»›i vợ chồng mình?â€.
Lão chợt nhìn nữ lang thấy nàng mặt lạnh nhÆ° tiá»n không còn chút gì là ôn nhÆ° nữa, bất giác lão băn khoăn lo ngại.
Giả tá»· mà lão chÆ°a quen biết nữ lang áo trắng thì quyết lão không nhẫn nại nổi. NhÆ°ng lão thấy nữ nhân lúc bình thÆ°á»ng chỉ là má»™t thiếu nữ ôn nhu, gÆ°Æ¡ng mặt khả ái, đối vá»›i vợ chồng lão lúc nào cÅ©ng niá»m nỡ. Thế mà bây giá» Ä‘á»™t nhiên nàng mặt lạnh nhÆ° băng đầy sát khí, có má»™t thái Ä‘á»™ hoàn toàn tÆ°Æ¡ng phản lại nên lão rất nghi ngá». Vì đã có má»™t cảm giác rất sâu xa mà tinh thần lão uy hiếp lão nên mất hẳn tính nóng nảy, lão nhẹ nhàng nói :
- Lão phu chỉ muốn xem trong quan tài có phải là di thể của vong hữu không mà thôi...
Nữ lang áo trắng nói :
- Nếu Lôi thúc thúc nhất định muốn coi thì xin má»i thẩm thẩm cùng Ä‘i má»™t thể!
Tuy nàng nói mấy câu rất bình dị nhẹ nhàng, mà Lôi Danh Viễn nghe có cảm giác ớn lạnh đến xương tủy, không biết đáp thế nào.
Trận mÆ°a rào gió lạnh đến bất chợt mà tạnh cÅ©ng bất chợt. Lúc hai ngÆ°á»i nói chuyện thì mÆ°a đã tạnh hẳn mà gió cÅ©ng bá»›t nhiá»u.
Mây đen tản mác, ánh sao đã dần dần hiện ra, cảnh vật xung quanh đã trông rõ ràng hơn.
Nữ lang áo trắng đột nhiên quay đầu nhìn lại nói :
- Má»i hai vị ra đây, việc chi mà phải nấp mà nhìn ngó, chẳng hóa ra là bất lịch sá»± lắm Æ°?
Thượng Quan Kỳ đảo mắt nhìn chung quanh nhÆ°ng vẫn chÆ°a thấy Viên Hiếu trở vá», sau mô đất chỉ có Äá»— Thiên Ngạc và mình là hai ngÆ°á»i thì nghÄ© thầm :
- “Nàng đã gá»i đến hai ngÆ°á»i chắc là chỉ hai ngÆ°á»i mìnhâ€.
Chàng toan đứng thẳng ngÆ°á»i lên định bÆ°á»›c ra, chợt thấy Äá»— Thiên Ngạc khẽ nắm áo kéo lại.
Thượng Quan Kỳ chú ý nhìn thì thấy Âm Dương song tuyệt từ từ bước ra từ sau mô đất mé Tây.
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i lạt nói :
- Chắc hai vị bị ma Ä‘Æ°a lối quá»· Ä‘Æ°a Ä‘Æ°á»ng tá»›i đây.
DÆ°Æ¡ng Quyá»n Phổ Äồng nói :
- Chúng tôi đến đây chẳng qua vì Mẫn lão anh hùng, chứ không muốn động thủ cùng cô nương là kẻ hậu sinh.
Thiếu nữ cÆ°á»i khẩy nói :
- Gia gia tôi đã mất rồi, việc gì đến hai vị mà phải bận lòng.
Äá»™t nhiên nàng lÆ°á»›t mình nhÆ° cành liá»…u trÆ°á»›c gió đến trÆ°á»›c mặt DÆ°Æ¡ng Quyá»n Phổ Äồng Ä‘Æ°a tay Ä‘iểm vào huyệt “TÆ°Æ¡ng Äài†của y.
Nàng ra chiêu nhanh nhÆ° tên bắn, DÆ°Æ¡ng Quyá»n Phổ Äồng đón đỡ không kịp. May mà Âm Thủ Ngôn CÆ°Æ¡ng phóng ra má»™t chưởng rất mau, đón được thế công của thiếu nữ. DÆ°Æ¡ng Quyá»n Phổ Äông nhân đó bÆ°á»›c ra hai bÆ°á»›c đánh lại má»™t chưởng.
Nữ lang áo trắng vung tay phải lên nói :
- Cả hai vị cùng ra chiêu đi!
Nàng không thay đổi chiêu thức phóng ra điểm huyệt “Kỳ Môn†của Ngôn Cương.
Thủ pháp này tuy bình thÆ°á»ng nhÆ°ng nàng rất cÆ¡ biến nên uy thế mãnh liệt vô cùng.
Âm Thủ Ngôn Cương phóng chưởng ra chưa kịp thu vỠthì ngón tay thiếu nữ đã đến bên mình.
Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt võ công cÅ©ng rất cao cÆ°á»ng, vừa né tránh xong đã phóng quyá»n ra phản kích ngay.
Biệt hiệu DÆ°Æ¡ng Quyá»n có khác, thế quyá»n rất mạnh, phóng ra má»™t chiêu phát ra tiếng gió vù vù xa đến mấy thÆ°á»›c.
Nữ lang áo trắng không ngá» hai ngÆ°á»i lại tinh thục đến thế, nàng bị DÆ°Æ¡ng Quyá»n ra chiêu rất mạnh, phải lòn mình xuống thấp rồi trÆ°á»n ngÆ°á»i ngang ra để né tránh.
Ngôn CÆ°Æ¡ng Ä‘ang lúc bị nguy được Phổ Äồng giải cứu, tinh thần phấn khởi liá»n quát lên má»™t tiếng, ra chiêu “Huy Trấn Thanh Äàm†phản kích lại.
Những đòn tuyệt kỹ phối hợp với nhau, phát huy võ công lên đến chỗ cao diệu, uy lực mạnh thêm bội phần.
Cá»­u Äầu Äại Bằng Lôi Danh Viá»…n đứng xem không khá»i ngấm ngầm kinh sợ. Lão cÅ©ng nhìn nhận hai chiêu của nữ lang Ä‘á»u là những chiêu chí mạng, thế mà Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt má»™t ngÆ°á»i dùng dÆ°Æ¡ng quyá»n, má»™t ngÆ°á»i dùng âm chưởng phối hợp vá»›i nhau, tuy đón đỡ được nhÆ°ng thiếu nữ vẫn còn nhiá»u thế công kỳ bí quái dị, khác xa vá»›i Ä‘Æ°á»ng lối võ công của phụ thân nàng.
Ngôn CÆ°Æ¡ng cùng Phổ Äồng phối hợp đánh luôn mấy chưởng khiến cho thiếu nữ phải lùi ra xa má»™t chút, hai ngÆ°á»i tung mình nhảy lên đứng liá»n nhau.
Nữ lang chau đôi mày liá»…u, tá»±a hồ nhÆ° nàng coi việc chÆ°a hạ xong Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt là má»™t Ä‘iá»u kỳ dị, ngÆ°ng thần đứng nhìn không nói câu gì, hai mắt nàng nhìn chòng chá»c vào hai ngÆ°á»i.
Lúc đó gió lặng mây tan, ánh trăng lưỡi liá»m tá»a ánh sáng trong trẻo xuống mặt đất, đã trông rõ cảnh vật trong vòng mấy trượng.
Lôi Danh Viễn nhìn ra xa mấy trượng, đột nhiên lão lên tiếng nói :
- Lão phu hiá»n Ä‘iệt nữ tuyệt cao, lão phu cùng Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt không địch nổi...
Nữ lang áo trắng quay đầu lại ngắt lá»i :
- Bất luận là ai có mặt đây đêm nay, đừng hòng sống sót mà ra khá»i nÆ¡i này.
Äá»™t nhiên nàng vẫy tay má»™t cái, tám gã đại hán áo Ä‘en lập tức nhảy vào trong bụi lau không thấy đâu nữa. Nàng cÆ°á»i lạt nói tiếp :
- Tôi nể mặt Lôi thúc thúc là chá»— giao hảo vá»›i tiên phụ, có thể phá bá» cho lệ này mà tha cho khá»i chết.
Lôi Danh Viá»…n biết rõ đây không phải là câu nói khoác lát liá»n vuốt râu cÆ°á»i há»i :
- Lão phu không hiểu hiá»n Ä‘iệt nữ nói câu “phá lệ†và “tha cho†là nghÄ©a làm sao?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Äiá»u này dá»… lắm, chỉ sợ Lôi thúc thúc không Æ°ng! Hoặc giả Lôi thúc thúc Æ°ng thuận song e Lôi thẩm thẩm không chịu tán đồng. Vãn bối tưởng không nên nói nữa là hÆ¡n.
Lôi Danh Viễn nói :
- Hiá»n Ä‘iệt nữ nói thá»­ cho ta nghe!
Nữ lang áo trắng nói :
- Vãn bối khuyên Lôi thúc thúc đừng cố đòi Ä‘i coi di thể gia phụ nữa, tá»± nhận lấy lá»—i đừng trách vãn bối. Hiện giá» chỉ có hai Ä‘Æ°á»ng: má»™t là Lôi thúc thúc chịu chết, hai là thúc thúc chịu chặt hai tay để không viết lại những việc đã thấy đêm nay, rồi tá»± cắt lưỡi để không thuật lại chuyện này cho ai nghe.
Lôi Danh Viễn cả giận mắng :
- NgÆ°Æ¡i không được nói càn! Lão phu là hạng ngÆ°á»i thế nào mà lại chịu để cho ngÆ°Æ¡i làm thế?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Nếu Lôi thúc thúc không chịu làm thế, tức là muốn chết rồi đó.
Nói xong bá»—ng nghe tiếng gió thổi tà áo lất phất, trong bụi lau có tiếng lạt xạt, bốn ngÆ°á»i toàn thân áo Ä‘á» cầm kiếm xông ra.

hết: Hồi 21, xem tiếp: Hồi 22

Nguồn: Việt Kiếm
Äược bạn: mickey Ä‘Æ°a lên
vào ngày: 25 tháng 1 năm 2004
Tài sản của danangcity


Last edited by danangcity; 19-06-2008 at 09:33 PM.
  #22  
Old 23-06-2008, 04:35 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 22

Cuộc chiến đấu kinh khủng ở Giang Tân



Bốn gã đại hán mình mặc áo Ä‘á», mặt cÅ©ng bịt khăn Ä‘á», chỉ chừa cặp mắt láo liên, khiến ngÆ°á»i trông thấy trong đêm tối phải phát khiếp.
Nữ lang áo trắng giÆ¡ cao tay lên, miệng lâm râm khấn gì nghe không rõ, giống nhÆ° niệm thần chú. Äá»™t nhiên nàng vừa vẫy tay vừa hô lá»›n :
- Các ngươi giết chết ba gã này cho ta!
Bốn tên áo đỠcầm ngang lưỡi kiếm, nghe lệnh tung mình nhảy ra. Hai gã xông vào đánh Âm Dương song tuyệt, còn hai gã kia vây đánh Lôi Danh Viễn.
Bốn gã áo Ä‘á» thân thủ nhanh lẹ, võ công cao cÆ°á»ng, lợi hại vô cùng. Ãnh kiếm lấp loáng chém xuống ba ngÆ°á»i.
Âm Dương song tuyệt quát lên một tiếng vung tay ra đánh.
Nguyên Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt má»™t ngÆ°á»i dùng dÆ°Æ¡ng cÆ°Æ¡ng, má»™t ngÆ°á»i dùng âm nhu. Lúc đối chiến há» cùng hợp sức lại để phản công.
Hai gã áo Ä‘á» má»›i nhảy ra tá»›i ná»­a vá»i thì đã gặp phải chưởng lá»±c của Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt. Hai gã áo rít lên má»™t tiếng, vận chân khí nÆ¡i Ä‘an Ä‘iá»n tung mình nhảy lên cao sáu bảy thÆ°á»›c, nhanh nhÆ° chá»›p, đồng thá»i nhảy vá» phía trÆ°á»›c hÆ¡n năm thÆ°á»›c để tránh chưởng lá»±c của Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt. Khi Ä‘ang còn ở trên không, hai gã khoa kiếm thành má»™t vòng tròn chụp xuống đầu Song tuyệt.
DÆ°Æ¡ng Quyá»n giật mình nghÄ© thầm: kiếm pháp của hai gã này thật là quái lạ, không biết thuá»™c môn phái nào mà mình chÆ°a từng thấy bao giá»?
Y vừa nghÄ© vừa né vá»™i sang bên tránh khá»i.
Âm Thủ thấy kiếm pháp quái lạ của hai gã áo Ä‘á» cÅ©ng không khá»i giật mình kinh hãi và có cùng má»™t ý nghÄ© vá»›i DÆ°Æ¡ng Quyá»n. Rồi cÅ©ng phải lạng ngÆ°á»i sang bên để tránh. Tuy má»—i ngÆ°á»i nhảy tránh sang bên nhÆ°ng thân pháp Ä‘á»u hệt nhÆ° nhau.
Hai gã áo đỠđánh không trúng liá»n hạ mình xuống đất. Chân vừa chấm đất, hai gã lại nhảy vá»t lên khoa kiếm đánh tá»›i. ÄÆ°á»ng kiếm nhanh nhÆ° chá»›p khiến cho Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt bị đánh dồn dập không còn phản kích được nữa mà cÅ©ng không giữ được thế liên hiệp để phản kích mà phải phân ra hai nÆ¡i. Äối phÆ°Æ¡ng càng đánh càng mau lẹ, Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt chống đỡ má»—i lúc má»™t kém thế, rồi chân tay luống cuống không còn sức đánh trả.
Bên kia Lôi Danh Viễn cũng bị hai gã áo đỠdồn vào thế thủ không phản kích lại được.
Nữ lang áo trắng đứng xem, hai tay xoa vào nhau ra chiá»u nóng nảy.
Äá»™t nhiên má»™t tiếng rú vang lên, DÆ°Æ¡ng Quyá»n Phổ Äồng đã bị trúng má»™t nhát kiếm vào vai bên tả, máu chảy đầm đìa.
Âm Thủ Ngôn CÆ°Æ¡ng quát lên má»™t tiếng thật to, dồn hết sức lá»±c đánh ra hai chưởng, khiến cho gã áo Ä‘á» mé tả phải lùi lại và cứu được DÆ°Æ¡ng Quyá»n Phổ Äồng. NhÆ°ng y vì bận cứu ngÆ°á»i đã không phòng bị được bản thân kín đáo. Bá»—ng thấy sau lÆ°ng lạnh ngắt, rồi má»™t cÆ¡n Ä‘au nhói vào trong bụng, ngÆ°á»i lảo đảo không đứng vững được. Ngôn CÆ°Æ¡ng bị má»™t quyá»n đánh trúng vào sau lÆ°ng, đầu nhức mắt hoa ngã luôn xuống đất.
DÆ°Æ¡ng Quyá»n thấy Âm Thủ bị té nhào lại càng sợ hãi. HÆ¡n nữa vai đã bị thÆ°Æ¡ng nặng trong lòng càng hoang mang, chân tay cuống quýt, y lại bị đối phÆ°Æ¡ng đánh trúng ở huyệt “Khúc Trì†nÆ¡i khuá»·u tay và bị đá má»™t cái trúng lÆ°ng, té nhào xuống đất luôn.
Trong lúc bên này Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt bị thất thủ thì bên kia Lôi Danh Viá»…n càng lâm vào tình thế nguy ngập. Ãnh kiếm loang loáng của hai gã áo Ä‘á» càng đánh càng kịch liệt.
Thượng Quan Kỳ thở dài má»™t tiếng nói vá»›i Äá»— Thiên Ngạc :
- Äá»— huynh! Tôi xem Lôi Danh Viá»…n khó lòng chống nổi mÆ°á»i hiệp nữa.
Mẫn cô nÆ°Æ¡ng lại là ngÆ°á»i tâm địa Ä‘á»™c ác, ba ngÆ°á»i này bị nàng bắt e rằng khó thoát khá»i chết.
Äá»— Thiên Ngạc biết chàng Ä‘á»™ng lòng nghÄ©a hiệp chuẩn bị ra tay giúp sức.
Ông khẽ lắc đầu nói nhỠđáp :
- Vụ này không phải là việc báo ân trả oán trên chốn giang hồ xem ra rất phức tạp, mình chưa thể phán đoán được ai phải ai quấy.
Ông ngừng một lát để thở hơi rồi nói tiếp :
- Ta cÅ©ng chÆ°a biết trong bụi lau kia nữ lang còn bao nhiêu đồng bá»n. Còn bao nhiêu Ä‘iá»u mình chÆ°a hiểu rõ gốc ngá»n, đừng ra tay chi vá»™i.
Äá»— Thiên Ngạc từng trải giang hồ làm việc rất là thận trá»ng. Kiếm thuật tinh kỳ của bốn gã áo Ä‘á» khiến ông sá»n lòng. Giả tá»· mà mình có ra tay cÅ©ng không có chút hy vá»ng nào thắng được. Huống chi trÆ°á»›c mặt còn khá nhiá»u chuyện kỳ ảo khó lòng mà Æ°á»›c Ä‘oán. Nữ lang áo trắng chẳng những nắm hết uy quyá»n nhà há» Mẫn, dÆ°á»ng nhÆ° nàng còn là lãnh đạo của má»™t môn phái gì đây. Tình thế phức tạp này đã khiến cho tay “Quan Ngoại Tiên Thần†Äá»— Thiên Ngạc phải hành Ä‘á»™ng thận trá»ng.
Ngoài đấu trÆ°á»ng, Lôi Danh Viá»…n lại bị trúng má»™t kiếm, nhÆ°ng lão vẫn gắng gượng chống đỡ. Vung song chưởng lên phạt ngang đánh tá»›i, cố sức chống đỡ vá»›i hai gã áo Ä‘á».
Nữ lang áo trắng khẽ chau mày nói :
- Lôi thúc thúc đã thành cây nỠcứng giương hết sức rồi, sao không bó tay chịu trói đi để vãn bối không thể nghĩ đến tình cố cựu nữa.
Lôi Danh Viễn còn mãi lo chống đỡ, tinh thần hoang mang không nghe rõ nàng nói gì.
Lão gầm lên nhÆ° con hổ Ä‘iên khùng, nhắm mắt hai tay đánh tràn. Nhá» có công lá»±c thâm hậu nên tuy Ä‘Æ°á»ng quyá»n rối loạn nhÆ°ng vẫn cá»±c kỳ mãnh liệt, phát ra tiếng gió vù vù.
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i lạt má»™t tiếng, giÆ¡ cao tay phải lên nói :
- Nếu không bắt sống được lão thì giết chết quách đi cho rồi!
Hai gã áo đỠđược lệnh nữ lang liá»n biến đổi thế đánh. Thanh kiếm múa tít, ánh kiếm tá»a ra má»™t làn ánh sáng dày đặc. Äánh thêm ba bốn hiệp, lão lại bị trúng thêm má»™t kiếm nữa. Lão Ä‘au Ä‘á»›n quá kêu rú lên má»™t tiếng, lùi lại bốn năm bÆ°á»›c, loạng choạng xuýt ngã. Hai gã áo Ä‘á» chỉ cần bồi thêm vài nhát nữa là lão sẽ mất mạng.
Thượng Quan Kỳ thấy cách ăn mặc lạ lùng của những gã áo đỠđã ghét cay ghét đắng, giá» lại thấy Lôi Danh Viá»…n lâm vào tình trạng nguy khốn thì nổi lòng hào hiệp toan đứng dậy nhảy ra. Bá»—ng nghe tiếng lanh lảnh sắc nhá»n vang lên.
Chàng định thần nhìn kỹ, thấy má»™t bóng ngÆ°á»i chạy nhanh nhÆ° chá»›p xông tá»›i, chính là mụ nạ dòng đầy vẻ phong lÆ°u, vợ Lôi Danh Viá»…n.
Hai gã áo Ä‘á» nghe tiếng lanh lảnh không khá»i giật mình dừng tay kiếm lại thì Lôi phu nhân đã xông tá»›i. Mụ vung tay trái lên, bốn chấm sáng nhÆ° sao phóng ra nhằm hai gã áo Ä‘á» phóng tá»›i.
ÄÆ°á»ng môn ở Tứ Xuyên đã nổi tiếng trên võ lâm vá» môn thuốc Ä‘á»™c và ám khí. Song mấy gã chắc ít khi lui tá»›i giang hồ nên không hiểu gốc gác của Lôi phu nhân. Song nữ lang áo trắng thì biết rõ, khẽ bảo đồng bá»n :
- Phải cẩn thận đó! Äầu mÅ©i ám khí của mụ Ä‘á»u có tẩm thuốc kịch Ä‘á»™c.
Lôi phu nhân hành Ä‘á»™ng mau lẹ dị thÆ°á»ng, tay trái phóng ám khí, ngÆ°á»i đã đến bên Lôi Danh Viá»…n. Mụ Ä‘Æ°a tay nâng chồng đứng dậy, miệng lanh lảnh quát lên :
- Hãy nếm mùi “Yết Vĩ châm†của ta đây!
Tay phải mụ vung lên một cái, ám khí bay ra tựa hồ như làn mưa bạc.
Lúc này hai bên đã gần nhau, hai gã áo Ä‘á» thấy mụ vừa vun tay liá»n Ä‘Æ°a kiếm lên gạc nhÆ°ng đã chậm mất rồi. Gã áo Ä‘á» bên trái trúng ám khí ngã lăn xuống đất, mặt ngá»­a lên trá»i.
Gã áo Ä‘á» bên phải nhanh tay hÆ¡n múa tít thanh kiếm che lấy thân mình. Bao nhiêu “Yết VÄ© châm†đá»u bị gạc rÆ¡i xuống đất.
Nữ lang áo trắng quát lên lanh lảnh, tung mình xông lại. Má»™t bóng trắng băng Ä‘i, ngÆ°á»i đã tá»›i trÆ°á»›c mặt Lôi phu nhân đánh luôn ra ba chưởng.
Lôi phu nhân bị thế chưởng thần tốc phóng tới không còn rãnh tay để phóng ám khí nữa. Mụ đành buông Lôi Danh Viễn ra, vung tay nghinh địch.
Nữ lang áo trắng võ công kỳ ảo, chưởng thế biến hóa khôn lÆ°á»ng. ChÆ°a đánh được mÆ°á»i hiệp, Lôi phu nhân chân tay đã luống cuống.
Äang lúc kịch chiến, Lôi phu nhân trúng chưởng rú lên má»™t tiếng ngã lăn xuống đất.
Lôi Danh Viá»…n khắp mình máu chảy đầm đìa, thần trí hoang mang, phá»ng thấy phu nhân bị trúng chưởng té nhào liá»n quát to lên phóng chưởng ra đánh.
Nữ lang áo trắng chuyển tấm thân má»m mại sang bên để tránh rồi vung chân đá mạnh má»™t cái trúng đầu gối Lôi Danh Viá»…n. Nàng xoay tay phải nắm lấy cổ tay Lôi Danh Viá»…n Ä‘iểm trúng lấy huyệt “Mệnh Môn†rồi tiện đà hất lão xuống đất, hô to :
- Trói lão lại!
Chàng thiếu niên vận hiếu phục đứng coi từ nãy giá», nữ lang áo trắng chÆ°a bảo y ra đối địch mà lúc này cÅ©ng chính nàng xông lại Ä‘iểm vào huyệt Lôi Danh Viá»…n.
Sau khi Lôi Danh Viễn bị bắt rồi, chỉ còn nghe tiếng bụi lau xào xạt bên sông.
Nữ lang áo trắng mắt sáng như sao, long lanh chuyển động đảo nhìn khắp nơi một lượt rồi lạnh lùng ra lệnh :
- Äem cả xuống thuyá»n!
Sáu gã đại hán áo đen từ trong bụi lau nhảy ra xách Âm Dương song tuyệt cùng vợ chồng Lôi Danh Viễn và gã đại hán áo đỠbị trúng độc châm chạy vào trong bụi lau.
Nữ lang áo trắng ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng khẽ thở phào một cái, vẫy tay bảo :
- Các ngươi cũng vỠđi!
Mấy gã đại hán áo đỠchạy như bay vào trong bụi lau rậm rạp.
Nữ lang quay lại bảo chàng thiếu niên vận hiếu phục đang đứng thộn mặt ra :
- Ca ca! Chúng ta cũng vỠthôi.
Nàng nói bằng má»™t giá»ng thật nhẹ nhàng. Vẻ mặt lạnh lùng cÆ°Æ¡ng quyết đầy sát khí khi nãy bây giỠđã trở lại ôn nhu dịu dàng.
Chàng thiếu niên chỉ “Ừ hử†theo hùa :
- Ừ! Chúng ta cũng vỠđi thôi.
Chàng đã bị bao nhiêu biến chuyển rùng rợn cùng các cuá»™c chiến đấu ác liệt làm cho thất thần, giá»ng nói run lên.
Nữ lang thả bÆ°á»›c từ từ dắt tay chàng Ä‘i dịu dàng há»i :
- Ca ca! Ca ca sợ lắm phải không?
Thiếu niên vội vàng đáp :
- Không sợ! Không sợ! Những việc nhá» má»n này có chi mà sợ!
Rồi chàng ưỡn ngá»±c tá» vẻ hiên ngang, hào khí ngất trá»i.
Nữ lang áo trắng tủm tỉm cÆ°á»i dắt tay chàng chạy nhÆ° bay, miệng còn nói những gì nghe không rõ. Má»™t thoáng đã không thấy bóng hai ngÆ°á»i đâu nữa.
Thượng Quan Kỳ đứng dậy thở phào mấy hÆ¡i quay lại nói vá»›i Äá»— Thiên Ngạc :
- Äá»— huynh! Chúng ta ra tận bá» sông để xem thế nào Ä‘i!
Äá»— Thiên Ngạc chÆ°a kịp đáp, bá»—ng nghe có tiếng vá»ng lại :
- Äại ca! Ra bá» sông làm gì nữa! Hai con thuyá»n đã Ä‘i cả rồi.
Thượng Quan Kỳ quay đầu nhìn lại thấy Viên Hiếu đã lại gần đến nÆ¡i, chỉ còn cách Ä‘á»™ sáu bảy thÆ°á»›c. Chàng vá»™i há»i :
- Viên đệ đi đâu từ nãy đến gi�
Viên Hiếu đáp :
- Em trèo lên ngá»n cây bên kia để xem tình hình dÆ°á»›i sông...
Tuy y đã há»c được khá nhiá»u tiếng ngÆ°á»i nhÆ°ng khi nói đến chá»— ngoắt ngóe vẫn còn ấp úng, khó tìm được lá»i để giải thích được rõ ràng.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Viên đệ có thấy gì không?
Viên Hiếu đáp :
- Ban đầu mÆ°a to gió lá»›n, trá»i tối Ä‘en chẳng trông thấy gì. Từ lúc mÆ°a tạnh gió ngừng thì xem rõ hÆ¡n.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Äệ có thấy há» khiêng quan tài Ä‘i đâu không?
Viên Hiếu vội đáp :
- Có! Há» khiêng vào trong thuyá»n lá»›n.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Phải chăng bá»n đại hán áo Ä‘en cùng những gã sá»­ kiếm áo Ä‘á» Ä‘á»u ở trong thuyá»n lá»›n chui ra?
Viên Hiếu gật đầu.
Äá»— Thiên Ngạc nhíu cặp lông mày nói :
- Thượng Quan đệ! Äệ há»i mãi nhÆ° vậy chẳng càng làm phiá»n cho Viên đệ Æ°?
Thượng Quan Kỳ chưa kịp đáp thì Viên Hiếu đã lắc đầu đáp :
- Không phiá»n chi cả! Không phiá»n chi cả!
Äá»— Thiên Ngạc cho là y nói đãi lòng, tủm tỉm cÆ°á»i bảo :
- Chẳng qua là Viên đệ khiêm tốn đó thôi. Kỳ đệ há»i cật vấn nhÆ° vậy ai mà chả bá»±c mình!
Viên Hiếu đáp :
- Không sao đâu!
Thượng Quan Kỳ cÆ°á»i nói tiếp lá»i :
- Äá»— huynh bất tất phải bận tâm. Chú em tôi từ thuở nhỠđã ở chốn thâm sÆ¡n, chÆ°a hiểu thấu những việc ngoài nhân gian, lại khó tìm được lá»i diá»…n tả những Ä‘iá»u mắt thấy. Nếu không há»i cặn kẽ e rằng y sẽ bá» xót rất nhiá»u.
Äá»— Thiên Ngạc cÆ°á»i nói :
- À ra thế đấy!
Thượng Quan Kỳ quay lại nhìn Viên Hiếu rồi đáp :
- Con thuyá»n đó có lá»›n lắm không?
Viên Hiếu gật đầu đáp :
- Bên chiếc thuyá»n đó có bốn cái thuyá»n nhá».
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Hình thù của những ngÆ°á»i trong thuyá»n nhÆ° thế nào?
Viên Hiếu trầm ngâm một lát rồi đáp :
- Ai ra thì thấy, ai không ra thì không thấy.
Äá»— Thiên Ngạc cúi đầu ngẫm nghÄ©, ngẩn ngÆ°á»i ra vì không hiểu ý Viên Hiếu nói gì. NhÆ°ng Thượng Quan Kỳ đã ở vá»›i y đã lâu nên y nói gần đến nÆ¡i chàng đã hiểu ngay, liá»n há»i y :
- Phải chăng Viên đệ muốn nói trong thuyá»n không có đóm lá»­a chi hết nên không trông rõ những ngÆ°á»i bên trong? Trừ tám gã áo Ä‘en và bốn gã áo Ä‘á» sá»­ kiếm, không thấy gì khác?
Äá»— Thiên Ngạc “À†má»™t tiếng rồi há»i :
- Viên đệ! Trên thuyá»n có biểu hiện gì khác không?
Viên Hiếu cúi đầu xuống ngẫm nghĩ một hồi, giơ tay lên gãi trán rồi lắc đầu.
Äá»— Thiên Ngạc giật mình khẽ há»i Thượng Quan Kỳ :
- Viên đệ làm sao vậy?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Không sao đâu! Hễ khi nào mà y nói ra không được là làm như vậy.
Nhưng y rất thông minh, chỉ nghĩ một lát rồi sẽ nói được ngay.
Viên Hiếu đưa tay ôm đầu ngồi xoạc cẳng ra một lúc rồi nói :
- Phải rồi! Phải rồi! Tất cả hai chiếc thuyá»n lá»›n và bốn chiếc thuyá»n nhá».
Trên hai chiếc thuyá»n lá»›n có cắm hai cây cá» trắng.
Äá»— Thiên Ngạc ôn tồn há»i :
- Trên cỠtrắng đó có vẻ đồ hình gì không?
Viên Hiếu đáp :
- Có, có!...
Y cúi đầu nghÄ© mãi mà không nói ra lá»i.
Äá»— Thiên Ngạc biết là y không có cách gì tả được hình vẻ trên lá cá». Song đã biết được trên thuyá»n có treo cá» trắng thì việc Ä‘iá»u tra sẽ dá»… hÆ¡n nhiá»u, liá»n cÆ°á»i nói :
- Viên đệ! Bất tất phải nghÄ© nhiá»u nữa. Những thuyá»n đó Ä‘i vá» hÆ°á»›ng nào?
Viên Hiếu đáp :
- Äi xuôi theo dòng nÆ°á»›c.
Äá»— Thiên Ngạc khẽ gật đầu, quay sang nói vá»›i Thượng Quan Kỳ :
- Kỳ đệ! Với tình hình trước mắt, tuy ta chưa hiểu toàn thể vụ này, song không ra ngoài hai biến cục.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Hai biến cục thế nào?
Äá»— Thiên Ngạc không trả lá»i Thượng Quan Kỳ, ngẩng mặt lên nhìn trá»i nói :
- Chúng ta đã bị mưa ướt đẫm, bây giỠđã nửa đêm, trước hết chúng ta phải tìm nơi tạm trú rồi hẳn bàn, vì vụ này rất phức tạp, không phải chỉ nói hai ba câu là xong.
Rồi ông trở gót chạy trước.
Thượng Quan Kỳ, Viên Hiếu theo sau, Ä‘i liá»n má»™t mạch mÆ°á»i mấy dặm má»›i đến má»™t thị trấn. Lúc đó đã sắp sang canh tÆ°, các tiệm buôn cùng khách sạn Ä‘á»u đóng cá»­a hết, chỉ còn má»™t trang viện lá»›n gần bá» sông là đèn Ä‘uốc còn sáng trÆ°ng.
Äá»— Thiên Ngạc đã từng trải giang hồ, vừa nhìn đã biết ngay nÆ¡i còn đèn lá»­a đó chính là Mẫn gia trang. Ông nghÄ© đến những khách đến viếng tang chÆ°a giải tán hết, quay lại nói vá»›i Thượng Quan Kỳ :
- Vụ Ä‘iếu tang này xem ra không có liên quan gì đến chúng ta, nhÆ°ng dính líu đến nhiá»u ngÆ°á»i trong võ lâm.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Äệ nghÄ© vụ này quan hệ rất lá»›n chứ không phải nhá».
Äá»— Thiên Ngạc há»i :
- Thượng Quan đệ nói vậy tức là còn có ý muốn Ä‘iá»u tra cho ra gốc ngá»n phải không?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Chỉ sợ tiểu đệ không làm nổi thôi.
Äá»— Thiên Ngạc nói :
- Nếu hiá»n đệ muốn Ä‘iá»u tra việc này, tiểu huynh đã có cách.
Thượng Quan Kỳ động tính hiếu kỳ nói :
- Tiểu đệ xin nghe theo ý kiến của Äá»— huynh.
Äá»— Thiên Ngạc trầm ngâm má»™t lúc rồi nói :
- Cách này dễ thôi. Nhưng còn Viên đệ khó lòng sắp đặt cho được.
- Äá»— huynh thá»­ cho nghe rồi sau sẽ bàn.
- Nếu chúng ta muốn khám phá ra những Ä‘iá»u bí mật thì không còn gì bằng trà trá»™n vào trong nhà há» Mẫn.
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Äúng lắm!
Äá»— Thiên Ngạc nói tiếp :
- NhÆ°ng muốn tránh tai mắt Mẫn công tá»­ và Mẫn cô nÆ°Æ¡ng bá»n mình tất phải cải trang.
Thượng Quan Kỳ cÆ°á»i há»i :
- Äổi áo quần thì được, nhÆ°ng còn bá»™ mặt thì sao?
Äá»— Thiên Ngạc cÆ°á»i đáp :
- Cái đó hiá»n đệ bất tất phải lo ngại, tiểu huynh đã có thuốc. Có Ä‘iá»u thuốc này chỉ thay đổi được màu da chứ không thay đổi được ngÅ© quan. TÆ°á»›ng mạo của Viên đệ có nhiá»u Ä‘iểm khác biệt không tài nào biến cải được chân tÆ°á»›ng, rất dá»… cho ngÆ°á»i ta khám phá ra cÆ¡ mÆ°u của mình.
Viên Hiếu nói xen vào :
- Äiá»u đó rất dá»…. Tôi sẽ ẩn nấp vào chá»— không ngÆ°á»i, không thò mặt ra nữa là được.
Äá»— Thiên Ngạc cÆ°á»i nói :
- Äây là nÆ¡i đô há»™i trù mật, dá»… gì tìm được chá»— không ngÆ°á»i để ẩn nấp.
Viên Hiếu nói :
- Tôi ngồi trên ngá»n cây lá»›n không xuống nữa thì ai mà biết được.
Äá»— Thiên Ngạc nghÄ© thầm: “Cách này quả là dùng được, không ngá» y lại nghÄ© raâ€.
Rồi ông há»i :
- Ngá»™ trá»i mÆ°a gió thì làm thế nào? Và hiá»n đệ lấy chi làm thức ăn?
Viên Hiếu đáp :
- Tôi từ thuở nhá» ngủ trên cây trong rừng đã quen, dù mÆ°a to gió lá»›n vẫn yên giấc nhÆ° thÆ°á»ng. Còn ăn thì chỉ ăn trái cây hoặc ít rau cá» cÅ©ng, không cần cÆ¡m nÆ°á»›c chi hết.
Thượng Quan Kỳ biết y được trá»›i phú cho cái bản năng chịu đói chịu rét, ngÆ°á»i Ä‘á»i không thể bì kịp. Chàng khẽ thở dài nói :
- Hay lắm! Tối mai vào khoảng canh ba chúng ta lại gặp nhau ở đây. Viên đệ đi tìm chỗ ẩn mình chúng ta hay, đỠphòng khi có việc cần tìm đến.
Viên Hiếu toát miệng ra cÆ°á»i rá»™i chạy te te Ä‘i.
Thượng Quan Kỳ nhìn sau lưng y chạy nhanh như chớp mà trong dạ bùi ngùi, vì từ lúc y theo chàng chưa được ngày nào an nhàn.
Äá»— Thiên Ngạc lấy ra má»™t bình nhá» bằng bạch ngá»c, cÆ°á»i và khẽ bảo Thượng Quan Kỳ :
- Thứ thuốc này của ngÆ°á»i kỳ dị thứ nhất ở ngoài quan ải ngoại hiệu là Hóa Thân thÆ° sinh. Hiá»n đệ tài mạo tuấn tú, thế mà bôi thuốc này vào sẽ lập tức biến thành ngÆ°á»i khác ngay tức khắc.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Hóa Thân thư sinh! Cái ngoại hiệu nghe thật kỳ dị.
Äá»— Thiên Ngạc khẽ thở dài nói :
- NgÆ°á»i này tài trí hÆ¡n ngÆ°á»i, võ công cao cÆ°á»ng nhÆ°ng ngÆ°á»i ngÆ°á»i Ä‘á»i khó biết được bản tÆ°á»›ng y, có lúc y rất hào hiệp phóng khoáng, có lúc y rất tàn nhẫn lạnh lùng. Bá»n võ lâm ngoài quan ải ai cÅ©ng biết tiếng Hóa Thân thÆ° sinh song không ai biết y là má»™t nhân vật thế nào. Không những y biến đổi được sắc mặt mà y còn biến đổi luôn cả âm Ä‘iệu thành thổ âm các địa phÆ°Æ¡ng. Y có thể biến đổi trăm ngàn lối khác nhau, không ai biết đâu mà lÆ°á»ng.
Thượng Quan Kỳ ngẩn ngÆ°á»i ra há»i :
- Trên thế gian này quả có ngÆ°á»i tài tình đến thế Æ°?
Äá»— Thiên Ngạc cÆ°á»i đáp :
- Riêng đối vá»›i tiểu huynh có phần đặc biệt, y má»›i hóa thành má»™t gã thÆ° sinh, khăn đóng áo dài, tay cầm quạt lông. Còn đối vá»›i ngÆ°á»i khác thì y biến đổi thiên hình vạn trạng.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Y thay đổi hình dạng nhiá»u cách nhÆ° vậy khi cần đến biết đâu mà tìm, há chẳng phải phiá»n phức cho ngÆ°á»i nào muốn gặp y lắm sao?
Äá»— Thiên Ngạc cÆ°á»i nói :
- Nếu y đã không muốn cho mình gặp thì dù có tìm khắp chân trá»i góc biển cÅ©ng không tìm gặp y. Dù ngÆ°á»i ngay trÆ°á»›c mắt cÅ©ng không biết.
Thượng Quan Kỳ thở dài nói :
- Hỡi ôi! Những việc kỳ dị trên thế gian nhiá»u đến mức làm cho ngÆ°á»i ta phải đầu nhức mắt hoa.
Bao nhiêu cảnh rùn rợn đã qua lại hiện vá» trong tâm trí chàng: nào những chết chóc nÆ¡i chùa cổ, nào hai di thể nÆ¡i chốn rừng hoang, rồi đến cuá»™c tàn sát khốc liệt má»›i đây, bao nhiêu tay cao thủ trong võ lâm Ä‘á»u bị tru lục. Những tấm kịch đã qua vẫn nằm đó trong đầu óc chàng không lúc nào quên được. Hôm nay cái chết của Mẫn lão gia lại không có cách nào giải thích được mối nghi ngá».
Äá»— Thiên Ngạc mở bình ngá»c trắng lấy ra chút ít thuốc tán trắng bá» vào lòng bàn tay, hòa vá»›i nÆ°á»›c rồi bôi lên mặt.
Chỉ trong khoảnh khắc, sắc mặt Äá»— Thiên Ngạc biến thành màu Ä‘á» thẳm.
Hình thể ngÅ© quan cÅ©ng vì sắc mặt Ä‘á» thẳm mà dÆ°á»ng nhÆ° vị trí có xê xích Ä‘i, không còn giống trÆ°á»›c chút nào. Có nhìn kỹ đến đâu cÅ©ng không nhìn ra bá»™ mặt cÅ© của ông nữa.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Quả là thứ thuốc thần. Không những sắc mặt biến đổi hẳn mà ngũ quan cũng thay đổi phương vị. Dù ai tinh mắt đến đâu cũng không tài nào nhận ra được.
Äá»— Thiên Ngạc mở nắp cái bình nhá» khác lấy ra ít thứ bá»™t vàng, cÆ°á»i nói :
- Hiá»n đệ dùng thứ này. Bá»™ mặt khôi ngô tuấn tú kia sẽ biến thành sắc vàng bÅ©ng nhÆ° ngÆ°á»i thiếu máu.
Thượng Quan Kỳ cũng lấy nước hòa với bột để bôi lên mặt. Quả nhiên sắc mặt hồng hào tuấn tú đã biến thành sắc vàng ửng.
Äá»— Thiên Ngạc tủm tỉm cÆ°á»i nói :
- Bây giá» chúng ta vào nhà há» Mẫn không còn sợ ai khám phá ra chúng mình nữa. NhÆ°ng ta phải giả làm hạng ngÆ°á»i gì để há» khá»i chú ý?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Xin tùy ý Äá»— huynh!
- Nếu ta muốn cho hỠđừng chú ý đến mình thì phải chia Ä‘Æ°á»ng ra mà hành Ä‘á»™ng. Tiểu huynh vẫn là má»™t nhân vật võ lâm đến Ä‘iếu tang Mẫn lão anh hùng để trà trá»™n vào vá»›i khách giang hồ. Còn hiá»n đệ, hay hÆ¡n nhất là cải trang làm kẻ hành khất, Ä‘i khắp trong ngoài để nghe ngóng cho dá»…. Trên giang hồ đã có Cái bang chuyên Ä‘i khất thá»±c, bang này thiếu gì tay cao thủ tuyệt đỉnh. Äã có má»™t bang nhÆ° vậy dù hiá»n đệ có vô ý lá»™ ra võ công cÅ©ng không làm cho ngÆ°á»i ta nghi ngá».
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Giả tỷ tôi mà gặp phải nhân vật của Cái bang chẳng lòi đuôi ra ư?
Äá»— Thiên Ngạc cÆ°á»i nói :
- Bất luận việc gì cÅ©ng có lúc thÆ°á»ng lúc biến. Gặp hoàn cảnh nào thì phải dùng cÆ¡ trí để đối phó vá»›i hoàn cảnh ấy. Hiá»n đệ là ngÆ°á»i thông minh tuyệt vá»i, tuy chÆ°a có nhiá»u kinh nghiệm giang hồ nhÆ°ng nếu cẩn thận má»™t chút cÅ©ng không đến ná»—i bị bại lá»™.
Thượng Quan Kỳ cÆ°á»i nói :
- Tôi thử làm một chuyến xem sao!
Chàng xé quần áo cho rách ra mấy chá»—, để đầu bù tóc rối rồi quay lại há»i Äá»— Thiên Ngạc :
- Äá»— huynh! Xem tôi giả trang thế này có được không?
Äá»— Thiên Ngạc nói :
- Tuy còn nhiá»u chá»— sÆ¡ hở, nhÆ°ng đêm tối dá»… gì mà há» phát giác ra được.
Nói xong, không chá» Thượng Quan Kỳ trả lá»i, dứt áo Ä‘i luôn. Nhìn phía có đèn sáng trÆ°ng Ä‘i tá»›i.
Thượng Quan Kỳ thoáng cái đã không thấy bóng Äá»— Thiên Ngạc đâu nữa, chàng cÅ©ng rảo bÆ°á»›c Ä‘i ngay. Khi tá»›i gần Mẫn gia trang, lòng chàng không khá»i băn khoăn, chỉ lo má»™t mình hành Ä‘á»™ng vụng vá» sẽ bị ngÆ°á»i phát giác, để thành má»™t trò cÆ°á»i.
Äang lúc băn khoăn, bá»—ng nghe có tiếng bÆ°á»›c ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i. Chàng quay đầu nhìn lại thì thấy má»™t gã đại hán tÆ°á»›ng mạo hùng mạnh, lÆ°ng cài Ä‘Æ¡n Ä‘ao, mình mặc võ trang Ä‘ang rảo bÆ°á»›c tá»›i. Äến bên Thượng Quan Kỳ gã dừng bÆ°á»›c lại há»i :
- Này chú! Chú có biết nhà của Mẫn lão anh hùng đâu không?
Thượng Quan Kỳ nghÄ© thầm: “Ta dẫn Ä‘Æ°á»ng gã này, có thể giảm được mối nghi ngá» từ nhà há» Mẫn.â€
NghÄ© vậy chàng liá»n há»i :
- Phải chăng hảo hán đến viếng tang Mẫn lão anh hùng?
NgÆ°á»i kia sá»­ng sốt há»i :
- Mẫn lão anh hùng đã chết thật rồi ư?
Giá»ng nói ồm ồm nhÆ°ng đầy vẻ thÆ°Æ¡ng cảm.
Thượng Quan Kỳ xem cách cá»­ chỉ của gã biết ngay đây là má»™t ngÆ°á»i hào sãng thành thá»±c, liá»n đáp :
- Vâng! Mẫn lão gia đã mất lâu rồi! Hôm nay đưa linh cửu đi an táng, đám ma dài đến mấy dặm.
Äại hán thở dài nói :
- Mẫn lão gia là má»™t ngÆ°á»i tốt, sao ông trá»i không để ông sống lâu trăm tuổi!
Gã nói vá»›i má»™t giá»ng thành kính, đúng phép tắc vá»›i má»™t ngÆ°á»i quá cố.
Ngừng má»™t lát, đại hán lại há»i :
- Mộ phần Mẫn lão gia ở đâu? Có thể dẫn tôi đi coi được không?
Thượng Quan Kỳ hơi rùng mình đáp :
- Tôi chỉ biết Mẫn lão anh hùng táng ở nơi xa cách đây đến mấy chục dăm, nhưng không biết ở địa phương nào.
Äại hán lấy làm khó nghÄ©, ngẩng mặt lên nhìn trá»i không nói gì nữa.
Thượng Quan Kỳ lại nói :
- Tôi dẫn đại hán vào nhà. Hiện giá» hãy còn nhiá»u ngÆ°á»i đến Ä‘iếu tang chÆ°a vá».
Äại hán phân vân má»™t lát rồi há»i lại :
- Nhà Mẫn lão anh hùng ở đâu?
Thượng Quan Kỳ chỉ vào nhà có đèn đuốc sáng trưng nói :
- Ở ngay phía trước kia.
Äại hán thủng thỉnh nói :
- Ừ! Äi thì Ä‘i!
Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cÆ°á»i, chuyển mình Ä‘i trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng, đại hán bÆ°á»›c theo sau, chẳng mấy chốc đã đến trÆ°á»›c tòa trang viện.
Lúc này đã quá canh tÆ° mà hãy còn vô số ngÆ°á»i chÆ°a ngủ, há» xúm năm tụm ba hoặc ngồi uống rượu hoặc hút thuốc bàn chuyện gẫu. NhÆ°ng há» nói rất nhá» không nghe rõ. Có Ä‘iá»u rất lạ là hai cánh cổng ban ngày đóng im lìm mà ban đêm mở toang ra vào tá»± do.
Thượng Quan Kỳ đảo mắt nhìn khắp nÆ¡i mà vẫn không thấy tông tích của Äá»— Thiên Ngạc đâu. Trong rạp toàn là ngÆ°á»i của Mẫn gia má»i đến để giúp việc.
NgÆ°á»i nào cÅ©ng khăn trắng áo dài. Bao nhiêu nhân vật võ lâm ở đó lúc ban ngày, bây giá» không biết Ä‘i đâu cả, chẳng thấy má»™t ai.

hết: Hồi 22, xem tiếp: Hồi 23
Tài sản của danangcity


Last edited by danangcity; 24-06-2008 at 05:55 AM.
  #23  
Old 23-06-2008, 04:38 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 23

Mối hiá»m nghi giữa Mẫn Chính Liêm và Mẫn cô nÆ°ong



Äại hán Ä‘Æ°a mắt nhìn bốn phía má»™t lượt, rảo bÆ°á»›c Ä‘i mau. Lúc đến trÆ°á»›c cá»­a Ä‘á»™t nhiên nghe có tiếng gá»i :
- Xin quý vị hãy dừng bước.
Từ trong cổng má»™t đại hán chạy ra. Thượng Quan Kỳ cả kinh tá»± há»i :
- “Phải chăng đây là Äá»— Thiên Ngạc? Sao Äá»— huynh lại gá»i ta nhÆ° vậy?â€.
Bá»—ng thấy đại hán mặt Ä‘á» chắp tay dõng dạc há»i :
- Phải chăng huynh đài đến đây để điếu tang Mẫn lão gia?
Äại hán áo Ä‘en khoanh tay đáp :
- Quả vậy! Tại hạ chỉ có duyên gặp mặt Mẫn lão anh hùng một lần, còn ngoài ra không biết ai hết. Xin đại gia cho tôi biết di thể Mẫn lão gia táng ở đâu để tại hạ đến trước mộ phần lạy một lạy...
Äại hán mặt Ä‘á» không chá» nói hết câu đáp ngay :
- Bây giỠđã khuya lắm rồi. Xin các hạ tạm lưu lại đây một đêm. Sáng mai sẽ đưa các hạ đến mộ phần của Mẫn lão gia để tế cũng chẳng muộn gì.
Äại hán áo Ä‘en còn Ä‘ang phân vân thì đại hán mặt đỠđã xá dài má»i khách vào.
Trước tình thế này, đại hán áo đen không còn cách nào khác chối từ đành bước vào.
Thượng Quan Kỳ thừa cơ hội này đi theo sau lưng đại hán vào trong nhà.
TrÆ°á»›c mặt cá»­a đại Ä‘iện có đặt hai bá»™ ghế trÆ°á»ng kỹ. Trên má»—i bá»™ có bốn gã hán tá»­ tráng kiện Ä‘ang ngồi. MÆ°á»i sáu luồng nhãn quan nhìn chòng chá»c vào đại hán áo Ä‘en.
Äại hán mặt Ä‘á» Ä‘á»™t nhiên quay mặt lại nói :
- Xin các hạ hãy cởi bỠbinh khí xuống gởi ở phòng gác, khi ra vỠsẽ lấy.
Äại hán áo Ä‘en trầm ngâm má»™t lúc rồi cởi Ä‘Æ¡n Ä‘ao xuống giao cho đại hán mặt Ä‘á». Äại hán mặt Ä‘á» tiện tay Ä‘Æ°a cho má»™t gã hán tá»­ áo Ä‘en bên trái rồi khoanh tay nói :
- Má»i các hạ vào!
Thượng Quan Kỳ thấy hai ngÆ°á»i sóng vai Ä‘i vào, chàng cÅ©ng Ä‘i theo. Tám gã đại hán giữ cá»­a thấy chàng hiên ngang Ä‘i vào toan Ä‘Æ°a tay ra ngăn lại nhÆ°ng chàng theo sát nút ngÆ°á»i nên cứ Ä‘i thẳng.
Äại hán mặt Ä‘á» bá»—ng rảo bÆ°á»›c Ä‘i mau, xuyên qua viện trÆ°á»›c đến tầng cá»­a thứ hai, dẫn đại hán áo Ä‘en tá»›i má»™t căn phòng, cÆ°á»i nói :
- Xin các hạ vào đây ngủ má»™t lát, để tôi kêu ngÆ°á»i bÆ°ng cÆ¡m rượu đến.
Äại hán áo Ä‘en lắc đầu nói :
- Tại hạ còn no lắm, xin miễn đi thôi.
Äại hán mặt Ä‘á» nói :
- Nếu vậy thì xin má»i các hạ Ä‘i nghÄ© Ä‘i!
Nói xong cáo từ đi ra.
Thượng Quan Kỳ đứng chá» ngoài cá»­a, thấy ngÆ°á»i mặt Ä‘á» lui ra ngỡ là Äá»— Thiên Ngạc toan gá»i song đại hán mặt Ä‘á» há»i trÆ°á»›c :
- Anh cũng đến đây điếu tang Mẫn lão gia phải không?
Thượng Quan Kỳ nghe giá»ng nói không đúng bất giác rùng mình há»i lại :
- Anh là ai?
Chính ra chàng muốn há»i: “Anh có phải là Äá»— huynh không?â€. Song há»i nhÆ° thế là không tiện cho nên chàng đảo lại câu há»i.
Gã mặt Ä‘á» tủm tỉm cÆ°á»i nói :
- Anh là nhân vật Cái bang vậy xin má»i sang nghÄ© bên phòng mé Äông.
Äông viện, phòng đầu hãy còn hai phòng trống đó.
Rồi không chỠThượng Quan Kỳ đáp lại, rảo bước đi ngay.
Thượng Quan Kỳ trong lòng ngá» vá»±c tá»± há»i :
- “Không biết y có phải là Äá»— Thiên Ngạc không?â€.
Rồi chàng đâm ra hoang mang nghĩ thầm :
- “Bây giá» chỉ có hai Ä‘Æ°á»ng, má»™t là ra khá»i nÆ¡i đây ngay, hai là qua phòng mé Äông xem sao rồi sẽ liệuâ€.
Sau chàng quyết định ra phía Äông viện.
Viện này rất sạch sẽ tráng lệ và tịch mịch. Làn gió thu hiu hiu đưa mùi hoa thơm vào. Nhà đã vắng ngắt lại không có đèn lửa chi hết.
Thượng Quan Kỳ đảo mắt nhìn bốn phía để xem địa thế rồi Ä‘i vào phòng đầu. Cá»­a phòng mở rá»™ng, trong phòng có kê bốn cái giÆ°á»ng lá»›n thì hai giÆ°á»ng đã có ngÆ°á»i, Thiết Má»™c và Phàm Má»™c Ä‘ai sÆ° chùa Thiếu Lâm. Hai nhà sÆ° Ä‘Æ°a mắt nhìn Thượng Quan Kỳ rồi từ từ nhắm mắt lại.
Gần tháng nay Thượng Quan Kỳ gặp nhiá»u việc quái lạ, tăng thêm phần lịch duyệt, lên nằm trên giÆ°á»ng kê gần cá»­a để nguyên áo và duá»—i thẳng chân tay, kéo chăn trùm đầu nằm ngủ.
Mấy năm nay ná»™i công chàng tăng tiến rất nhiá»u. Tuy suốt đêm chàng bôn tẩu mệt nhá»c mà vẫn không sao ngủ được. Chàng khẽ mở má»™t góc chăn bông để ý nhìn hai nhà sÆ°. Bá»—ng thấy nhà sÆ° bên mé tả môi miệng mấp máy tá»±a hồ nhÆ° Ä‘ang nói chuyện vá»›i nhà sÆ° bên kia, nhÆ°ng không nghe rõ câu nào. Chàng biết hai nhà sÆ° Ä‘ang dùng cách “Truyá»n âm nhập mật†để nói vá»›i nhau. Lại thấy nhà sÆ° tủm tỉm cÆ°á»i và quay sang nhìn mình và dùng phép “Thiên Lý Nhập Mật†để trả lá»i nhà sÆ° mé tả.
Thượng Quan Kỳ chỉ biết hai vị đó là Thiết Má»™c và Phàm Má»™c đại sÆ° nhÆ°ng không biết rõ ai là Thiết Má»™c? Ai là Phàm Má»™c? Cứ xem tình hình này thì Thượng Quan Kỳ biết là hai nhà sÆ° Ä‘ang nói vá» mình. Chàng cho là hai nhà sÆ° biết mình Ä‘ang nhìn trá»™m, trong dạ không khá»i băn khoăn. Có lẽ mình nhìn ngó đã làm cho hai nhà sÆ° khó chịu, chàng liá»n nhắm mắt lại.
Lát sau, chàng nghe có tiếng chân ngÆ°á»i vào phòng rồi leo lên chiếc giÆ°á»ng còn trống kéo chăn đắp lại. Chàng muốn mở mắt ngó trá»™m xem là ai nhÆ°ng lại e hai nhà sÆ° Ä‘ang ngấm ngầm theo dõi cá»­ chỉ của mình nên không dám mở mắt ra.
Chỉ trong khoảnh khắc, ngÆ°á»i má»›i vào nằm trên giÆ°á»ng bên ngáy lên nhÆ° sấm, dÆ°á»ng nhÆ° đã ngủ say.
Thượng Quan Kỳ bá»—ng nghÄ© ra má»™t kế: Giả vá» làm nhÆ° tiếng ngáy, ngÆ°á»i bên cạnh cá»±a mình thức giấc, rồi ôm chăn ngồi dậy. Chàng chú ý nhìn thì hai nhà sÆ° vẫn ngồi xếp bằng nhắm mắt, tá»±a hồ nhÆ° không nghe thấy tiếng ngáy pho pho của ngÆ°á»i nằm ngủ.
Bên ngoài bóng đêm vẫn u ám, trong nhà ánh sáng chỉ hÆ¡i lá» má». Trừ tiếng ngáy pho pho không còn tiếng Ä‘á»™ng gì cả, có chăng chỉ là tiếng gió cây rì rào qua làn gió thoảng.
Thượng Quan Kỳ ngoảnh mặt lại nhìn xem ngÆ°á»i má»›i đến đó là nhân vật thế nào? NhÆ°ng ngÆ°á»i này nằm nghiêng, tay ôm đầu đắp chăn nên không trông rõ chi hết.
Tình cảnh tịch mịch này khiến cho ngÆ°á»i ta phải buồn ngủ. NhÆ°ng cuá»™c ác đấu kinh hồn vừa xảy ra ở bá» sông, bóng dáng nữ lang áo trắng hạ Ä‘á»™c thủ giết ngÆ°á»i để bịt miệng gieo vào lòng Thượng Quan Kỳ, má»™t chàng thanh niên chÆ°a dày dạn kinh nghiệm giang hồ những ảo ảnh hoang mang trong cảnh bình tÄ©nh này biết đâu không che dấu má»™t tình trạng cá»±c kỳ hung hiểm.
Bá»—ng chàng để ý nghe tiếng ngáy của ngÆ°á»i nằm bên cạnh, dÆ°á»ng nhÆ° không mạch lạc. Có lúc kéo má»™t hÆ¡i dài, có lúc dừng lại khá lâu, tá»±a hồ không phải là tiếng ngáy của ngÆ°á»i ngủ say.
Thượng Quan Kỳ Ä‘ang ngẫm nghÄ©, bá»—ng nhà sÆ° giÆ°á»ng bên tả từ từ mở mắt ra, hai luồng nhãn quang lấp lánh trong bóng tối lÆ°á»›t qua ngÆ°á»i chàng rồi nhà sÆ° bÆ°á»›c xuống giÆ°á»ng Ä‘i ra cá»­a. Nhà sÆ° Ä‘i má»™t cách rất nhẹ nhàng, không phát ra má»™t tiếng Ä‘á»™ng.
Thượng Quan Kỳ ngỡ là hai nhà sư cùng hành động với nhau, đã một vị ra thì vị kia cũng phải theo ra nốt. Nhưng không phải. Nhà sư nỠra lâu rồi mà nhà sư kia vẫn ngồi yên không nhúc nhích, tựa hồ không biết ông bạn mình đã đi ra ngoài.
Tiếng ngáy vẫn vang tai, có chút mạch lạc. Bầu không khí bên ngoài vẫn tịch mịch. Bóng tối đã nhạt dần, ánh bình minh hừng sáng nÆ¡i chân trá»i.
Thượng Quan Kỳ thở dài nghĩ thầm :
- “Äại viện này coi bá» ngoài có vẻ bình tÄ©nh nhÆ°ng thá»±c ra bao nhiêu tay cao thủ võ lâm tá» tá»±u ở đây, ngấm ngầm cÆ¡ tâm tranh đấu là nghÄ©a làm sao? Chẳng lẽ hỠđến đây vì cái chết của Mẫn lão anh hùng? Sá»± sống chết của Mẫn lão anh hùng lại quan trá»ng đến các nhân vật võ lâm nhÆ° vậy?â€.
Bao nhiêu câu há»i chÆ°a tá»± giải đáp được, thì nhiá»u mối nghi ngá» khác lại tràn vào đầu óc Thượng Quan Kỳ. Chàng tá»± há»i :
- “Trong chiếc quan tài đó có gì? Nếu quả có xác ngÆ°á»i, sao nữ lang áo trắng lại vận Ä‘á»™ng nhân lá»±c Ä‘em chạy Ä‘i má»™t cách kỳ khôi nhÆ° vậy? Bất luận là xác của Mẫn lão gia hay xác ai Ä‘i nữa, tại sao nàng phải dụng tâm nhÆ° vậy?â€.
Lúc chàng mở mắt ra thì nhà sÆ° Ä‘i ra lúc nãy đã trở vá» lúc nào không biết mà đã ngồi xếp bằng trên giÆ°á»ng. NhÆ°ng chàng không rảnh để nghÄ© đến chuyện mấy nhà sÆ°, chàng để hết tâm trí nghÄ© coi trong quan tài kia để những gì?. Chàng càng suy luận càng lâu càng cảm thấy đúng, bất giác thất thanh la lên :
- Phải rồi! Trong đó nhất định không phải xác ngÆ°á»i.
Nghe tiếng la, hai nhà sư mở choàng mắt ra, chăm chú nhìn vào mặt Thượng Quan Kỳ.
Thượng Quan Kỳ Ä‘á»™t nhiên bình tÄ©nh, từ từ duá»—i thẳng ngÆ°á»i ra, kéo chăn lên che đầu định ngủ. NhÆ°ng ngủ nào được. Trong óc lại vấy lên bao nhiêu ý nghÄ©. Nữ lang áo trắng kia có phải là con gái Mẫn lão gia không? Äã là em gái sao lại dám vượt quyá»n Mẫn công tá»­? Tại sao Mẫn công tá»­ lại sợ nàng?
à nghÄ© của Thượng Quan Kỳ lại chuyển sang nữ lang áo trắng. Bao nhiêu Ä‘iá»u bí mật chỉ há»i mình nàng là ra hết. Song nàng võ công lợi hại vô cùng, khó lòng mà Ä‘iá»u tra được. Tốt hÆ¡n hết bây giá» là tìm cho ra ngÆ°á»i trong mật thất có phải là Mẫn lão gia thật hay không? Rồi từ đó sẽ tra ra những bí mật khác. Vấn Ä‘á» vào trong nhà mật thất cÅ©ng không phải dá»…, vì chàng má»›i vào má»™t lần mà lại không lÆ°u tâm đến các ngõ ngách.
Thượng Quan Kỳ nằm má»™t lúc nữa, suy nghÄ© rất nhiá»u. Chàng ngáp dài, tung chăn ngồi dậy, thì hai nhà sÆ° và ngÆ°á»i ngủ ngáy nhÆ° sấm đã ra Ä‘i tá»± bao giá». Mặt trá»i đã lên cao ba sào, Thượng Quan Kỳ ở trên giÆ°á»ng bÆ°á»›c xuống xá» giày vào rồi từ từ Ä‘i ra ngoài cá»­a phòng.
Mấy khóm trúc xanh, vài chậu hoa mơn mởn cùng hai cây bạch dương cao ngất, điểm xuyết cho tòa viện này thêm thanh nhã.
Thượng Quan Kỳ ra tới gốc cây bạch dương, đưa mắt nhìn cảnh vật bốn phía.
Các cá»­a phòng Ä‘á»u mở rá»™ng, nhÆ°ng không thấy bóng má»™t ngÆ°á»i nào. Chàng còn Ä‘ang tần ngần không biết Ä‘i vỠđâu, bá»—ng nghe có tiếng chân ngÆ°á»i nhè nhẹ Ä‘i đến gần bên mình thì dừng lại. Chàng ngấm ngầm vận ná»™i công Ä‘á» phòng, giả vá» nhÆ° không biết và đứng yên không nhúc nhích.
NgÆ°á»i đó bÆ°á»›c đến sau lÆ°ng đằng hắng lên má»™t tiếng. Thượng Quan Kỳ há»i :
- Ai đó?
NgÆ°á»i đó há»i lại :
- Phải chăng các hạ là nhân vật Cái bang?
Thượng Quan Kỳ rùng mình nghĩ thầm:
- “Nếu mình không nhận là ngÆ°á»i Cái bang tất gây cho há» má»™t mối nghi ngá», mà nhận thì lại không biết má»™t tí gì, thậm chí tên há» Bang chủ cÅ©ng không biết. Vạn nhất mà ngÆ°á»i ta há»i vặn mình, để bại lá»™ hành tung thì là má»™t trò cÆ°á»i cho thiên hạ.â€
Chàng nghÄ© ngợi hồi lâu rồi cÆ°á»i há»i lại :
- Tại hạ là ngÆ°á»i Cái bang thì sao? Mà không phải Cái bang thì sao?
NgÆ°á»i kia đứng ở phía sau nên chàng không trông rõ mặt, chỉ thấy y cung kính nói :
- Tại hạ được nghe thinh danh Cái bang đã lâu, lão tiá»n bối hẳn có địa vị cao quí nÆ¡i Cái bang?
Thượng Quan Kỳ cÆ°á»i há»i lại :
- Các hạ há»i tôi có việc gì?
NgÆ°á»i kia đáp :
- Nếu các hạ là ngÆ°á»i của Cái bang thì cho tại hạ há»i thăm mấy ngÆ°á»i cố cá»±u.
Thượng Quan Kỳ quay đầu lại nhìn, thấy y mặc áo ngắn, biết là thuá»™c hạ của Mẫn lão gia. NgÆ°á»i kia Ä‘Æ°a mắt nhìn Thượng Quan Kỳ rồi há»i :
- Quí bang chỉ có mình các hạ đến đây thôi ư?
Thượng Quan Kỳ lấy làm khó nghÄ©, còn Ä‘ang ngần ngừ không biết trả lá»i ra sao thì đại hán kia tá» vẻ nóng nảy, khẽ thở dài nói :
- Thiếu gia tôi có thâm giao với mấy vị bên quí bang...
Thượng Quan Kỳ bất đắc dÄ© phải há»i lại :
- Thiếu gia các hạ tìm ai trong bang và có việc gì?
Câu này chàng vừa há»i vừa nghÄ© để kéo dài thá»i gian nhÆ°ng dù sao Ä‘i nữa chàng cÅ©ng đã thừa nhận là ngÆ°á»i của Cái bang rồi.
Thốt nhiên đại hán vui mừng há»i :
- Các hạ là ngÆ°á»i Cái bang tất quen biết Thiếu gia tôi!
Thượng Quan Kỳ lắc đầu đáp :
- Tôi không biết!
Gã kia ngẩn ngÆ°á»i ra há»i :
- Má»i các hạ đến phòng Thiếu gia tôi nói chuyện má»™t chút nên chăng?
Thượng Quan Kỳ bất đắc dĩ gật đầu nói :
- Ừ thì đi!
Äại hán vái dài nói :
- Xin tha thứ cho tiểu nhân Ä‘i trÆ°á»›c mấy bÆ°á»›c để dẫn Ä‘Æ°á»ng.
Nói xong gã đi trước mấy bước, đột nhiên gã quay đầu lại nói :
- Các hạ nên đi theo sau tôi xa một chút, đừng để thủ hạ tiểu thư tôi trông thấy.
Nói xong lại vái dài bước đi trước.
Thượng Quan Kỳ giật mình nghĩ thầm :
- “Gã này Ä‘Æ°a mình đến ra mắt Mẫn công tá»­ mà lại sợ bá»n tâm phúc của Mẫn tiểu thÆ° nhìn thấy. Cứ tình hình này mà nói thì Mẫn công tá»­ đúng là con của Mẫn lão gia rồiâ€.
Chàng vừa đi vừa nghĩ cách đối phó lúc gặp Mẫn công tử.
Ra khá»i tòa viện, tình hình đã khác hẳn, chàng thấy rất đông ngÆ°á»i: ngÆ°á»i võ trang áo ngắn, kẻ khăn đóng áo dài Ä‘i lại tá»›i tấp, ngÆ°á»i nhà Mẫn gia lẫn vá»›i khách đến Ä‘iếu tang.
Äến chá»— đông ngÆ°á»i Thượng Quan Kỳ cảm thấy trấn tÄ©nh hÆ¡n. Chàng Ä‘i xa xa theo hút gã đại hán qua mấy tòa viện, tá»›i má»™t tòa nhà thật là tịch mịch. NÆ¡i đây chỉ có rất ít ngÆ°á»i.
Thượng Quan Kỳ thấy gã đại hán vừa rồi đứng ngoài trÆ°á»›c cá»­a vÆ°á»n nhá», vẻ mặt cá»±c kỳ hốt hoảng nhìn đông ngó tây, dÆ°á»ng nhÆ° sợ ngÆ°á»i bắt gặp. Gã Ä‘Æ°a tay vẫy chàng lia lịa, chàng liá»n rảo bÆ°á»›c chạy vào vÆ°á»n. NÆ¡i đây trồng đầy hoa cá» xem trang nhã vô cùng.
Mẫn công tá»­ mặc đồ đại tang đứng trên thá»m đá trÆ°á»›c cá»­a sảnh Ä‘Æ°á»ng Ä‘ang chỠđợi, vừa thấy Thượng Quan Kỳ đã vái dài rồi chạy ra nghênh tiếp đón vào nhà khách.
Thượng Quan Kỳ khẽ ho má»™t tiếng, Ä‘Æ°a mắt nhìn cảnh vật trong nhà để tránh tâm sá»± hoang mang. Chàng thiếu niên đại tang tá»± mình rót trà Ä‘Æ°a lên má»i và há»i :
- Quý bang chỉ có mình các hạ đến đây ư?
Lúc đó, Thượng Quan Kỳ đã bình tÄ©nh trở lại, nhÆ°ng vẫn e nói nhiá»u tất sinh ra lầm lỡ, nên chàng lạnh lùng khẽ gật đầu.
Mẫn công tá»­ thất vá»ng bÆ°á»›c ra ngoài thá»m nói nhá» vá»›i đại hán mấy câu rồi trở lại sảnh Ä‘Æ°á»ng tá»± giá»›i thiệu :
- Tại hạ là Mẫn Chính Liêm có duyên há»™i ngá»™ cùng Kim tiá»n bối của quý bang mấy lần.
Thượng Quan Kỳ chẳng biết Kim lão tiá»n bối là nhân vật thế nào, khẽ gật đầu và ậm ừ cho qua chuyện.
Mẫn Chính Liêm há»i :
- Các hạ quí danh là gì?
Thượng Quan Kỳ thuận miệng đáp :
- Tại hạ hỠQuan.
Mẫn Chính Liêm lại há»i :
- Phải chăng Quan huynh vâng huấn dụ đến đây? Hay là...
Thượng Quan Kỳ đắn Ä‘o: mình mà nói vâng huấn dụ bá» trên tất y sẽ vặn há»i đến cùng, nếu mình không đáp trúng há chẳng bại lá»™ hành tung sao?
Thượng Quan Kỳ trầm ngâm một lúc đáp :
- Tại hạ tiện Ä‘Æ°á»ng qua đây, nghe tin Mẫn lão anh hùng tạ thế, nên vào kính Ä‘iếu. Bang chủ cùng Kim lão tiá»n bối bên tệ bang chÆ°a chắc đã biết được việc này.
Mẫn Chính Liêm lại há»i :
- Quan huynh! Huynh có rõ hành tung của Kim lão tiá»n bối không?
Thượng Quan Kỳ ấp úng :
- Cái đó... cái đó...
Chàng vừa nói vừa nghÄ© không ra được câu trả lá»i ổn thá»a thì Mẫn Chính Liêm mặt đầy vẻ thất vá»ng than rằng :
- Kim lão tiá»n bối hành tung vô định. NgÆ°á»i muốn gặp ai thì được, chá»› khó lòng tìm gặp được ngÆ°á»i.
Thượng Quan Kỳ thấy Mẫn công tá»­ lá»™ vẻ lo âu không khá»i nổi tấm lòng hào hiệp, nói :
- Mẫn công tá»­ có việc chi cho tại hạ hay cÅ©ng vậy, may ra tại hạ có thể giúp công tá»­ được phần nào trong khi chÆ°a tìm được hành tung Kim lão tiá»n bối.
Mẫn Chính Liêm khẽ nhíu cặp lông mày nói :
- Tại hạ e rằng không kịp mất rồi.
Chàng bấm đốt ngón tay nói tiếp :
- Kỳ hạn mÆ°á»i ngày nay đã là bảy, chỉ còn có ba ngày nữa thôi.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Giả tá»· không kịp tìm được Kim lão tiá»n bối nhÆ°ng Mẫn huynh lại là chá»— quen thuá»™c Ä‘i lại vá»›i tệ bang, tiểu đệ xin tá»± giúp Mẫn huynh má»™t tay.
Mẫn Chính Liêm thốt nhiên ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Kỳ chòng chá»c má»™t lát rồi nói :
- Nếu không được Kim lão tiá»n bối giá lâm, e rằng các hạ Ä‘á»™c lá»±c khó đảm Ä‘Æ°Æ¡ng nổi.
Mẫn công tử thở dài một tiếng ngậm ngùi sa lệ nói tiếp :
- Chỉ còn trông vào địa vị tôn quí của Kim lão tiá»n bối được ká» cận Bang chủ, may ra trÆ°á»›c kỳ hẹn ngÆ°á»i có thể triệu tập được các tay cao thủ bá»™ hạ chăng?
Mẫn công tá»­ chÆ°a dứt lá»i, bá»—ng nghe má»™t tiếng Ä‘á»™ng khẽ, dÆ°á»ng nhÆ° tiếng hạt sá»i nhá» liệng vào đại sảnh.
Tuy tiếng động rất nhỠmà Mẫn Chính Liêm lộ vẻ kinh hãi vô cùng, biến hẳn sắc mặt, giơ tay áo lên lau ngấn nước mắt trên má, làm bộ vui tươi lớn tiếng nói :
- Quan huynh hãy ngồi chơi thêm chút nữa không được sao?
Thượng Quan Kỳ ngÆ¡ ngẩn nghÄ© thầm: “Mình đã cáo từ đâu? NhÆ°ng chủ nhân đã ra lệnh trục xuất khách, không ra cÅ©ng không đượcâ€. Chàng liá»n đứng lên ra ngoài cá»­a sảnh Ä‘Æ°á»ng quay lại nói :
- Tại hạ xin kiếu!
Bá»—ng thấy phía sau có tiếng giày sá»™t soạt, chàng quay đầu lại nhìn thì thấy nữ lang áo trắng gót sen thoăn thoắt bÆ°á»›c tá»›i. Chàng giật mình đánh thót má»™t cái, đứng thá»™n mặt ra trÆ°á»›c cá»­a sảnh Ä‘Æ°á»ng.
Nữ lang áo trắng chăm chú nhìn Thượng Quan Kỳ rồi tủm tỉm cÆ°á»i nói vá»›i Mẫn công tá»­ :
- Ca ca! Vị tân khách này ở đâu tới đây?
Mẫn công tử đáp :
- Äây là Quan huynh bên Cái bang tá»›i!
Thượng Quan Kỳ chắp tay thi lễ nói :
- Không dám phiá»n Mẫn huynh Ä‘Æ°a chân. Tiểu đệ xin ra đại sảnh làm lá»… trÆ°á»›c linh vị Mẫn lão anh hùng rồi còn phải Ä‘i ngay.
Nữ lang áo trắng đứng dÆ°á»›i thá»m, cản lối Thượng Quan Kỳ cÆ°á»i nói :
- Mấy vị trưởng lão bên Cái bang Ä‘á»u là bạn thân của gia phụ hồi còn sinh tiá»n. Vậy chúng ta đâu phải ngÆ°á»i ngoài. Xin má»i Quan huynh hãy ở chÆ¡i chút nữa rồi vá». Tiểu muá»™i có mấy lá»i thỉnh giáo.
Thượng Quan Kỳ than thầm: “Thôi há»ng bét rồi! Nàng mà há»i đến việc Cái bang mình đáp không đứng há chẳng lòi Ä‘uôi?â€. Tuy trong dạ hoang mang, nhÆ°ng ngoài miệng chàng vẫn há»i :
- Chẳng hay Mẫn cô nÆ°Æ¡ng muốn há»i Ä‘iá»u chi?
Nữ lang áo trắng xoa bàn tay nhỠnhắn đáp :
- Xin má»i Quan huynh vào nhà ngồi chÆ¡i đã!
Tuy vẻ mặt nàng thản nhiên mà Thượng Quan Kỳ cảm thấy trong dạ băn khoăn. May mà mặt chàng đã bôi thuốc nên dù có biến đổi sắc diện cũng như không.
Nữ lang áo trắng thấy Thượng Quan Kỳ cứ đứng yên liá»n mỉm cÆ°á»i há»i :
- Quan huynh có việc chi gấp vậy?
Thượng Quan Kỳ trầm ngâm giây lát rồi trở gót bước vào trong nhà.
Nữ lang áo trắng bước theo sau chàng. Còn Mẫn công tử đi sau cùng.
Thượng Quan Kỳ vào nhà rồi vẫn đứng trơ ra, ngoài miệng không nói câu gì nhưng trong bụng đang ngấm ngầm nghĩ cách đối phó.
Nữ lang áo trắng thấy Thượng Quan Kỳ mặt lạnh nhÆ° băng chÆ°a hiểu ra sao, nàng do dá»± má»™t lúc rồi tÆ°Æ¡i cÆ°á»i há»i :
- Quan huynh biết gia huynh đã lâu chưa?
Lúc này Thượng Quan Kỳ phải đắn đo từng câu ứng đáp, chàng trầm ngâm một lúc rồi đáp :
- Tại hạ chÆ°a biết lệnh huynh bao giá». Song từng được nghe các trưởng lão tệ bang thÆ°á»ng Ä‘á» cập đến Mẫn lão anh hùng cùng Mẫn công tá»­. Tiếc rằng tại hạ đến chậm má»™t chút, linh cá»­u Mẫn lão anh hùng đã an táng rồi nên tại hạ vào đây gặp Mẫn công tá»­ để há»i vá» tình hình lúc Mẫn lão gia tạ thế đặng mai này khi Bang chủ hoặc các vị trưởng lão tệ bang có há»i đến thì biết mà trình bày.
Mấy câu này chàng tá»± biết là nó rất phải phép để giải mối nghi ngá» giữa mình và Mẫn công tá»­. Nữ lang áo trắng cÆ°á»i rất tÆ°Æ¡i há»i :
- Gia huynh đã nói cho các hạ biết tình hình lúc gia phụ tạ thế ra sao chưa?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- ChÆ°a! Lệnh huynh chỉ cho biết lệnh tôn tạ thế trong má»™t trÆ°á»ng hợp rất Ä‘á»™t ngá»™t. Hiện nay chÆ°a tiện nói vá»›i ngÆ°á»i ngoài, để mai đây lệnh huynh sẽ trình bày vá»›i Bang chủ tệ bang.
Nữ lang áo trắng ra chiá»u rất tán thưởng mấy câu nói kín đáo của anh nàng.
Nàng đưa mắt nhìn thiếu niên mặc đại tang nói :
- Gia huynh nói vậy quả đúng lắm! Tình thế hiện nay không cho anh em tôi được phép trình bày những nổi Ä‘au lòng. Hỡi ôi! Những chuyện xảy ra thật là khó ăn khó nói vá»›i ngÆ°á»i ngoài.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Lệnh huynh đã không muốn nói, tại hạ cÅ©ng không tiện há»i nhiá»u.
Nữ lang áo trắng Ä‘á»™t nhiên nghiêm sắc mặt, khóe mắt lá»™ sát khí há»i :
- Chuyến này Quan huynh đến viếng gia phụ là vâng theo huấn dụ của trưởng lão quý bang hay là tự ý Quan huynh?
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Nàng há»i vặn mãi, mình chỉ trả lá»i không đúng má»™t câu tất cÆ¡ mÆ°u bị bại lá»™. Sao bằng ta phá»›t tỉnh Ä‘i là hÆ¡nâ€.
NghÄ© vậy chàng liá»n đáp :
- Những Ä‘iá»u cô nÆ°Æ¡ng há»i vặn, thứ cho tại hạ miá»…n trả lá»i.
Äoạn chàng quay qua Mẫn Chính Liêm chắp tay thi lá»… nói :
- Tại hạ đã quấy rầy Mẫn huynh trong lòng rất áy náy, tại hạ xin cáo biệt đây.
Äoạn rảo bÆ°á»›c Ä‘i ra ngoài sảnh Ä‘Æ°á»ng.
Nữ lang áo trắng lướt ngang tấm thân uyển chuyển ra chắn lối đi lạnh lùng nói :
- Quan huynh hãy thong thả đã nào!
Thượng Quan Kỳ thấy nàng đứng chắn lối Ä‘i, nếu không dừng bÆ°á»›c đụng vào ngÆ°á»i nàng tất là không tiện đành phải đứng lại, do dá»± má»™t chút rồi há»i :
- Mẫn cô nÆ°Æ¡ng còn có Ä‘iá»u chi?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Gia phụ cùng các vị trưởng lão bên quý bang kết giao rất thân mật. Chẳng hay Quan huynh là thuộc hạ vị nào?
Thượng Quan Kỳ ứng biến mau lẹ đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng há»i kiểu này đáng lẽ tại hạ cá»± tuyệt song vì nghÄ© tình thâm giao giữa lệnh tôn và các vị trưởng lão tệ bang nên tại hạ phá lệ cÅ© xin phúc đáp má»™t câu là tại hạ chầu hầu ká» cận Bang chủ.
Nữ lang áo trắng Ä‘ang mặt lạnh nhÆ° tiá»n bá»—ng dÆ°ng biến sắc, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i há»›n hở nói :
- Tôi có nói gì đâu mà Quan huynh ngạo nghễ như vậy? Thế ra Quan huynh là một trong tả hữu nhị đồng của Bang chủ!
Nàng tủm tỉm cÆ°á»i rồi nói tiếp :
- Từ lâu tôi đã nghe quý Bang chủ có hai thiếu niên chầu hầu gá»i là tả hữu nhị đồng và có tuyệt nghệ hÆ¡n Ä‘á»i. Cứ xem khí sắc thì chắc Quan huynh là má»™t trong hai vị đó?
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Tình hình Cái bang mình không biết mảy may ngỠđâu nàng lại chỉ nẻo Ä‘Æ°a Ä‘Æ°á»ngâ€.
NghÄ© vậy chàng chỉ cÆ°á»i lạt không nói gì nữa.
Với điệu bộ này quả nhiên nữ lang tin đã vài phần, nàng bây giỠrùng mình.
Nguyên nàng định khiêu khích đối phÆ°Æ¡ng ngỠđâu lại bị Thượng Quan Kỳ tÆ°Æ¡ng kế tá»±u kế mặc nhiên thừa nhận chứ không trả lá»i.
Nàng ngẫm nghÄ© hồi lâu rồi quay lại há»i thiếu niên :
- Ca ca! Quan huynh đây phải chăng đúng là một trong nhị đồng kỠcận của Bang chủ Cái bang?
Mẫn Chính Liêm đáp :
- Cái đó huynh không rõ!
Nữ lang áo trắng Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i lạt má»™t tiếng, nhìn chòng chá»c Thượng Quan Kỳ nói :
- Tả hữu nhị đồng của Bang chủ không bao giá» xa rồi Bang chủ ná»­a bÆ°á»›c có lý đâu lại Ä‘i hành Ä‘á»™ng má»™t mình? Rõ ràng ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i giả mạo!
Thượng Quan Kỳ đã lâm vào thế cưỡi há»—, không dám leo xuống, cÅ©ng cÆ°á»i lạt má»™t tiếng, mỡ miệng nhÆ° muốn nói nhÆ°ng lại thôi.
Chàng toan nói: “Bang chủ tệ bang hiện Ä‘ang ở gần đâyâ€. NhÆ°ng e nói vậy không trúng nên lại thôi. Chàng lạnh lùng nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng há»i vặn nhÆ° vậy là có dụng ý gì? Bang chủ bổn bang cùng các vị trưởng lão hành tung rất bí mật, dù tại hạ có biết cÅ©ng không dám nói.
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i lạt nói :
- Nếu Quan huynh nói vậy thì xin Quan huynh hãy ở lại đây để chỠvị trưởng lão nào bên quý bang đến lấy ra!
Thượng Quan Kỳ nổi giận nói :
- Cô nương muốn lưu giữ tại hạ lại đây phải chăng là câu nói khoác?
Nữ lang áo trắng lạnh lùng nói :
- Quan huynh không tin thì hãy đi thử xem!
Thượng Quan Kỳ nhìn chằm chặp vào mặt nữ lang áo trắng, chàng phân vân không biết nên đối phó ra sao trước tình cảnh này.
Nữ lang áo trắng tuy mặt lạnh nhÆ° băng song thấy Thượng Quan Kỳ nhìn mình chòng chá»c, không khá»i bẽn lẽn, hai má á»­ng hồng tức giận nói :
- Ngươi nhìn gì mà nhìn lắm thế? Thật không biết lễ phép là gì nữa!
Thượng Quan Kỳ đang thộn mặt ra nghĩ cách đối phó, bỗng nghe thấy tiếng trách móc mới giật mình tỉnh ngộ cũng cảm thấy thẹn thùng, vội quay mặt đi chỗ khác rồi nói :
- Nếu cô nÆ°Æ¡ng còn Æ°Æ¡ng ngạnh không biết lẽ phải, tại hạ bất đắc dÄ© phải cÆ°Æ¡ng cÆ°á»ng.
Tuy chàng thẹn mặt đỠbừng, nhưng đã bôi thuốc nên không thấy chàng biến sắc.
Nữ lang áo trắng Ä‘á»™t nhiên tiến lại Ä‘Æ°a ngón tay Ä‘iểm vào huyệt “Kỳ Mônâ€
của Thượng Quan Kỳ. Nàng ra chiêu một cách cực kỳ đột ngột và mau lẹ rất khó phòng bị, hơn nữa hai bên lại đứng gần nhau. Mẫn Chính Liêm thấy nàng ra tay nhanh như điện chớp, giật mình thất thanh la lên :
- Úi chao!
Thượng Quan Kỳ né mình sang bên để tránh đã ra xa đến hơn ba thước, khiến nữ lang điểm không trúng.
Nữ lang áo trắng thật không ngỠchàng tránh được chiêu này cũng giật mình la lên :
- Nhị đồng của Cái bang quả nhiên danh bất hÆ° truyá»n. Tránh được chiêu này thật đáng liệt vào hàng cao thủ bậc nhất trong võ lâm.

hết: Hồi 23, xem tiếp: Hồi 24
Tài sản của danangcity


Last edited by danangcity; 24-06-2008 at 06:30 AM.
  #24  
Old 23-06-2008, 04:42 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 24

Vào loan phòng hào kiệt bị thuốc mê



Thượng Quan Kỳ lạnh lùng nói :
- Cô nương ám toán một cách đột ngột, không phải là hành vi của chánh đại quang minh. Tại hạ vì nghĩ cô là hàng nữ lưu không tiện ăn thua với cô nữa, xin đi đây!
Nói xong, rảo bÆ°á»›c ra ngoài sảnh Ä‘Æ°á»ng. Nữ lang áo trắng lại Ä‘Æ°a mình ra cản lối nói :
- Muốn chạy Æ°? Äâu dá»… dàng nhÆ° vậy!
Thượng Quan Kỳ bá»±c mình há»i :
- Cô còn muốn gì nữa?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Quan huynh hãy tiếp ba mươi chiêu của tôi. Nếu chống được thì hãy đi!
Thượng Quan Kỳ đắn Ä‘o: “Nếu mình quyết tâm Ä‘iá»u tra việc này thì sá»›m muá»™n thế nào cÅ©ng có má»™t trÆ°á»ng ác đấu, vậy thá»­ trÆ°á»›c ba mÆ°Æ¡i chiêu để dò võ công nàng cÅ©ng tiệnâ€.
Nghĩ vậy chàng lạnh lùng đáp :
- Tại hạ xin cung kính tuân mệnh nhưng xin thanh minh trước: chỉ đánh ba mươi chiêu thôi, quyết không đánh hơn.
Nữ lang nói :
- Äược rồi! Phòng này nhá» hẹp, chúng ta ra ngoài sân kia.
Nói xong nàng Ä‘i trÆ°á»›c, bÆ°á»›c ra khá»i phòng.
Thượng Quan Kỳ đã thấy võ công nữ lang hiểm Ä‘á»™c lạ thÆ°á»ng. Cứ nhìn bá» ngoài của nàng thì chẳng khác gì bông hoa đào má»›i nở, mà tâm địa nàng lại tá»±a hồ rắn rết. Chàng vừa Ä‘i vừa vận khí Ä‘á» phòng, theo sau nữ lang áo trắng. Nữ lang thá» thẻ tiếng oanh cÆ°á»i nói :
- Ra khá»i phòng là chiến trÆ°á»ng rồi đấy nhé. Quan huynh hãy cẩn thận.
Tiếng nàng êm dịu ngá»t ngào nhÆ° rót vào tai, chẳng có chút chi là tức giận.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Xin cô nương mặc sức ra tay!
Nữ lang áo trắng Ä‘á»™t nhiên dừng bÆ°á»›c, từ từ quay đầu lại cÆ°á»i há»i :
- Quan huynh là hữu đồng hay tả đồng?
Thượng Quan Kỳ ngẫm nghĩ rồi đáp :
- Xin cô nÆ°Æ¡ng miá»…n cho tại hạ trả lá»i câu đó.
Nữ lang áo trắng uốn éo lÆ°ng liá»…u Ä‘Æ°a tay phải ra Ä‘iểm vào huyệt “Huyá»n Cơ†trÆ°á»›c ngá»±c Thượng Quan Kỳ. Miệng nàng vẫn cÆ°á»i há»i :
- Sao tôi há»i mà Quan chẳng biết tí gì?
Nàng vừa há»i vừa vung tay trái ra đánh má»™t chưởng.
Thượng Quan Kỳ khẽ nhón chân trái, Ä‘á»™t nhiên lùi lại ba bÆ°á»›c, tránh khá»i cả chỉ lẫn chưởng, chàng vừa né vừa đáp :
- Tại hạ không muốn phúc đáp những lá»i cô nÆ°Æ¡ng vặn há»i thì đã sao?
Nữ lang áo trắng nói :
- Äã không muốn uống rượu má»i thì phải uống rượu phạt. Chỉ lát nữa Quan huynh không muốn nói cÅ©ng không được.
Nàng vung cả hai tay ra, chỉ Ä‘iểm chưởng đánh cùng má»™t lúc ra năm chiêu liá»n. Năm chiêu này vừa mau lẹ vừa hiểm Ä‘á»™c dị thÆ°á»ng. Chiêu nào cÅ©ng nhằm những yếu huyệt của đối phÆ°Æ¡ng đánh tá»›i.
Thượng Quan Kỳ thấy chỉ và chưởng của nàng đánh liên miên không khá»i kinh hãi nghÄ© thầm: “Giả tá»· mà ta gặp nàng ba năm trÆ°á»›c đây, chỉ vá»›i năm ngón tay này công kích liên tiếp nhÆ° vầy cÅ©ng đủ bị thÆ°Æ¡ng rồiâ€.
Nữ lang áo trắng thấy mình ra năm chiêu chá»›p nhoáng mà vẫn bị Thượng Quan Kỳ ung dung tránh khá»i, nàng rất lấy làm kỳ. Äá»™t nhiên nàng lùi lại ba bÆ°á»›c, mắt nhìn Thượng Quan Kỳ không chá»›p. Mặt nàng Ä‘ang nhÆ° đóa hoa đào bây giá» biến thành trắng nhợt, rồi từ lợt biến sang xanh xám.
Thượng Quan Kỳ biết đã đến lúc nàng ra chiêu kinh khủng thâm Ä‘á»™c, liá»n vừa vận khí vừa tá» vẻ lạnh lùng nói :
- Tại hạ cùng cô nÆ°Æ¡ng vốn không thù oán, có Ä‘á»™ng thủ cÅ©ng chỉ là để tham khảo võ công. Nếu cô nÆ°Æ¡ng vá»ng Ä‘á»™ng sát khí tìm cách hiểm Ä‘á»™c để toan thủ thắng thì đừng trách tại hạ dùng Ä‘á»™c thủ để phản kích.
Nữ lang áo trắng chỉ mỉm cÆ°á»i chứ không trả lá»i. Cái cÆ°á»i của nàng lúc này dÄ© nhiên khác vá»›i cái cÆ°á»i lúc bình thÆ°á»ng. Má»i khi nàng cÆ°á»i tÆ°Æ¡i nhÆ° hoa, nhÆ°ng lúc này mặt nàng đã xám xanh thì cái cÆ°á»i chỉ tăng thêm phần khủng khiếp.
Mẫn Chính Liêm đứng bên nhìn thấy tình thế cÅ©ng cá»±c kỳ nghiêm trá»ng.
Chàng cÅ©ng thừa biết cô em khi căm hận là sẽ ra chiêu vô cùng hiểm Ä‘á»™c. Nếu nàng đánh cho Thượng Quan Kỳ bị thÆ°Æ¡ng tất sẽ gây nên má»™t mối thâm thù. Äá»™t nhiên chàng tiến lên má»™t bÆ°á»›c đứng trÆ°á»›c Thượng Quan Kỳ, nói vá»›i nữ lang áo trắng :
- Hiá»n muá»™i hãy ngừng tay! Nghe huynh nói vài lá»i rồi hãy Ä‘á»™ng thủ cÅ©ng chÆ°a muá»™n.
Nữ lang áo trắng trừng mắt nhìn anh như không đếm xỉa gì đến tình huynh muội. Nàng phớt tỉnh câu Mẫn Chính Liêm vừa nói như không nghe thấy.
Thượng Quan Kỳ khẽ nói với Mẫn Chính Liêm :
- Mẫn huynh hãy tránh ra. Lệnh muội giỠnhư cây cung giương đến độ chót, tên đã đặt vào dây, không thể không phóng ra được nữa. Chắc là cô nương ra chiêu lợi hại vô cùng và có lẽ là những chiêu thức hiểm độc nhất của cô nương từ trước đến nay.
Nữ lang áo trắng Ä‘ang sa sầm nét mặt bá»—ng nhoẻn miệng cÆ°á»i, hé lá»™ hai hàm răng trắng nhÆ° ngá»c. Cặp mắt Ä‘ang lạnh nhÆ° băng, Ä‘á»™t nhiên biến thành dịu dàng.
Thượng Quan Kỳ vôi la lên :
- Lệnh muội ra tay đến nơi rồi, Mẫn huynh tránh ra mau!
Mẫn Chính Liêm còn đang do dự, bỗng thấy một luồng sức mạnh hất chàng sang một bên.
Mẫn công tử vừa tránh ra, nữ lang áo trắng vung bàn tay nhỠnhắn lên đánh tới. Chưởng này nàng đánh ra tưởng như rù rỠnhư không và rất thong thả, không phát thành tiếng gió.
Thượng Quan Kỳ biết đòn của nữ lang tuy không có mãnh lá»±c kinh hồn Ä‘á»™ng phách, tất cÅ©ng hiểm Ä‘á»™c vô cùng. NhÆ°ng chàng còn thiếu kinh nghiệm lâm địch, đã biết vậy mà vẫn không né tránh, có lẽ chàng cÅ©ng tá»± phụ vá» võ há»c cao thâm của mình nên muốn thá»­ gan.
Chàng còn đang do dự một chút, bỗng một luồng gió ấm áp lướt qua mình.
Chàng cảm thấy ngÆ°á»i hÆ¡i nóng lên rồi tá»± nhiên hắt hÆ¡i.
Nữ lang áo trắng phóng má»™t chưởng ra rồi tá»± nhiên lùi lại mấy bÆ°á»›c, nhắm mắt đứng yên, vận khí Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở. Nàng ra chưởng này coi lẹ làng nhÆ° không, nhÆ°ng thật ra nàng đã dùng hết sức bình sinh nên có vẻ rất là mệt nhá»c.
Ãnh dÆ°Æ¡ng quang tá»a xuống đầy sân, mùi thÆ¡m từ mấy chậu hoa theo gió Ä‘Æ°a lên. Quang cảnh tòa viện bé nhá» này vẫn giữ nguyên vẻ tịch mịch thanh nhã, dÆ°á»ng nhÆ° không có sá»± gì xảy ra.
Mẫn Chính Liêm từ từ đến bên Thượng Quan Kỳ khẽ há»i :
- Huynh làm sao vậy? Có khó chịu lắm không?
Thượng Quan Kỳ Ä‘ang đứng lặng lẽ và cÅ©ng nhắm mắt Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở nhÆ° nữ lang, chợt nghe Mẫn Chính Liêm há»i, mở toang mắt ra mỉm cÆ°á»i nói :
- Tôi vẫn không sao!
Mẫn Chính Liêm nói khẽ :
- Quan huynh chÆ°a bị thÆ°Æ¡ng là may, mau ra khá»i nÆ¡i này mau Ä‘i!
Thượng Quan Kỳ kêu “Ủa†lên một tiếng, vẫn không nhúc nhích.
Mẫn Chính Liêm thấy tình hình khác lạ, bất giác đưa tay ra đẩy chàng nói :
- Quan huynh ra mau Ä‘i...
Mẫn Chính Liêm sá» vào Thượng Quan Kỳ thấy tay chàng cÅ©ng nóng bá»ng nhÆ° thiêu đốt không khá»i giật mình.
Chàng nhìn kỹ lại thấy toàn thân Thượng Quan Kỳ Ä‘á» lên trừ sắc mặt vẫn vàng á»­ng, bất giác kinh hãi vô cùng há»i giật giá»ng :
- Quan huynh! Quan huynh bị thương rồi sao?
Bá»—ng nghe phía sau má»™t giá»ng trong trẻo nói :
- Y bị ná»™i thÆ°Æ¡ng rồi! NhÆ°ng không sao đâu, chỉ uống má»™t viên kim Ä‘an của tôi là khá»i.
Nàng thò tay vào bá»c lấy ra má»™t viên kim Ä‘an cÆ°á»i nói :
- Quan huynh! Tôi thật hối hận quá! Quan huynh vừa đoán rất đúng, tôi đã vận hết công lực không thể ngăn lại được phải bắt buộc phóng chưởng ra.
Thái độ cô gái này rất là kỳ cục, lúc lạnh như băng sương, lúc lại êm ái dịu dàng khiến cho Thượng Quan Kỳ không biết đâu mà dò, đành chịu bó tay. Chàng đưa tay ra đón lấy viên thuốc trong tay thiếu nữ. Chàng để ý nhìn thì thấy viên thuốc màu đỠtía lớn bằng hạt đào. Chàng cầm viên thuốc trong tay đã thoáng ngửi thấy mùi thơm ngát.
Nữ lang áo trắng thấy Thượng Quan Kỳ cầm viên thuốc trong tay Ä‘Æ°a qua Ä‘Æ°a lại chứ chÆ°a chịu uống, liá»n tủm tỉm cÆ°á»i nói :
- Thuốc này công hiệu vô cùng, uống vào là thương thế đỡ ngay.
Nàng tÆ°Æ¡i cÆ°á»i má»™t lát rồi lại nói :
- Tiếng đồn vá» nhị Ä‘á»™ng của Cái bang quả đã không sai. NgÆ°á»i khác mà trúng phải chưởng này của tôi đã ngã rồi.
Lúc này tâm hồn Thượng Quan Kỳ tuy chÆ°a mê man ngất Ä‘i nhÆ°ng lại phải bận tai nghe nữ lang giảng giải không thể chuyên tâm vận khí Ä‘iá»u tức nên thÆ°Æ¡ng thế đã phát tác mà chàng không hay. Tâm thần không còn được sáng suốt nhÆ° ngày thÆ°á»ng.
Nữ lang áo trắng bá»—ng từ từ bÆ°á»›c đến bên Thượng Quan Kỳ, nét mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i rất là xinh đẹp, Ä‘Æ°a ngón tay búp măng ra cầm lấy viên thuốc trên tay Thượng Quan Kỳ nói :
- Quan huynh uống nhanh Ä‘i! Trong lúc nóng giận tôi đã làm cho Quan huynh bị thÆ°Æ¡ng lòng tôi áy náy vô cùng. Nếu vì chuyện này mà gây ra mối thù vá»›i Cái bang thì tôi sẽ rất buồn phiá»n.
Thượng Quan Kỳ nghe tiếng oanh thá» thẻ ôn tồn bất giác cầm viên thuốc Ä‘á» bá» vào miệng. Lập tức viên thuốc tan ra, má»™t luồng thanh hÆ°Æ¡ng xuống thẳng huyệt Ä‘an Ä‘iá»n.
Nữ lang áo trắng lại cÆ°á»i nói :
- Chá»— ca ca tôi đây có lắm nhiá»u ngÆ°á»i phức tạp, nhá»™n nhịp. Xin Quan huynh hãy qua bên tôi nằm tÄ©nh dưỡng hai giá» thì thÆ°Æ¡ng thế sẽ bình phục ngay.
Nàng đưa tay ra khẽ đẩy Thượng Quan Kỳ. Chàng ríu rít đi theo sau nàng.
Mẫn Chính Liêm mỗi lúc thấy tình thế nguy hiểm hơn lật đật chạy theo nói :
- Hiá»n muá»™i! Thế lá»±c Cái bang lá»›n vô cùng.
Nữ lang áo trắng quay lại nhắc :
- Tôi đã biết lâu rồi, hà tất anh phải nhắc!
Mẫn Chính Liêm dÆ°á»ng nhÆ° rất sợ hãi cô em, không dám nói gì nữa cúi đầu Ä‘i ngay.
Thượng Quan Kỳ quay lại nhìn Mẫn Chính Liêm một cái rồi lại theo sau nữ lang áo trắng.
Xuyên qua mấy nÆ¡i phòng viện, đến má»™t vÆ°á»n hoa tÆ°Æ¡i đẹp, nữ lang áo trắng dẫn Thượng Quan Kỳ vào phòng.
Äây là má»™t chốn khuê phòng, cách bày trí cá»±c kỳ trang nhã. Vách phủ the trắng, Ä‘oạn tía làm rèm. Giáp vách kê má»™t cái bàn trang Ä‘iểm bằng gá»— đàn hÆ°Æ¡ng.
Sau bàn kê má»™t cái giÆ°á»ng buông trÆ°á»›ng gấm, chăn gối thêu hoa, sắp đặt rất chỉnh tá».
Lúc này nữ lang áo trắng đối với Thượng Quan Kỳ không còn e dè gì nữa.
Nàng vá»— tay xuống giÆ°á»ng cÆ°á»i nói :
- Quan huynh lên giÆ°á»ng ngồi vận khí Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở má»™t chút chá» cho thuốc ngấm, thÆ°Æ¡ng thế khá»i hẳn rồi hãy Ä‘i cÅ©ng chÆ°a muá»™n.
Thượng Quan Kỳ mắt nhìn nữ lang áo trắng, nghe theo lá»i nàng lên giÆ°á»ng ngồi xếp bằng nhắm mắt lại.
Nữ lang áo trắng thở phào mấy hÆ¡i, rút ngăn kéo lấy ra má»™t lưỡi Ä‘oản Ä‘ao sắc bén và má»™t bình thuốc bá»™t. Äá»™t nhiên mắt nàng long lên bừng bừng sát khí.
Giữa lúc đó ngoài cá»­a có tiếng giày lẹp xẹp, rồi má»™t giá»ng trầm trầm khẽ nói :
- Hiá»n muá»™i! Tiểu huynh đến báo vá»›i hiá»n muá»™i má»™t việc khẩn cấp.
Nữ lang áo trắng đáp :
- Ca ca! Ca ca hãy vào đây đã!
Tấm rèm gấm vén lên, Mẫn Chính Liêm từ từ bÆ°á»›c vào. Chàng trông thấy trong tay nữ lang Ä‘ang cầm lưỡi Ä‘oản Ä‘ao và má»™t bình bạch ngá»c, lại thấy Thượng Quan Kỳ Ä‘ang yên ổn ngồi trên giÆ°á»ng cô em gái. Chàng thở phào má»™t tiếng rồi cÆ°á»i nói :
- May quá! Hiá»n muá»™i chÆ°a xá»­ tá»­ y. Huynh tưởng là không đến kịp.
Nữ lang áo trắng sầm nét mặt lạnh lùng há»i :
- Ca ca đã tính thá»i gian rồi Æ°?
Mẫn Chính Liêm đáp :
- Äúng rồi!
Nữ lang áo trắng há»i :
- Kỳ hạn mÆ°á»i ngày đến nay còn mấy ngày nữa?
Mẫn Chính Liêm đáp :
- MÆ°á»i ngày đã hết bảy còn ba.
Nữ lang áo trắng nói :
- Thá»i gian ba ngày sẽ đến rất mau.
Mẫn Chính Liêm nói bằng má»™t giá»ng nghiêm trá»ng :
- Hạn kỳ mÆ°á»i ngày tuy cấp bách thật nhÆ°ng còn được ba ngày. Nếu hiá»n muá»™i xá»­ tá»­ Quan huynh đây e sẽ xảy ra việc lôi thôi tức khắc.
Nữ lang há»i :
- Tại sao vậy?
Mẫn Chính Liêm đáp trong nhớn nhác :
- Hiá»n muá»™i vừa dẫn Quan huynh Ä‘i, Cái bang đã có ngÆ°á»i theo dõi!
Nữ lang áo trắng hÆ¡i giật giá»ng :
- Ai vậy? Ca ca có biết không?
Mẫn Chính Liêm đáp :
- HỠđến bốn ngÆ°á»i, tiểu huynh chỉ nhận được có má»™t.
Nữ lang áo trắng trầm giá»ng há»i :
- Há» có há»i đến gã há» Quan này không?
Mẫn Chính Liêm đáp :
- Tuy y không há»i đến nhÆ°ng lá»™ vẻ khác lạ. Y đến vặn há»i di thể gia phụ táng ở đâu để y Ä‘i tế Ä‘iện trÆ°á»›c phần má»™!
Nữ lang áo trắng há»i :
- Gã nào mà ngang thế?
Mẫn Chính Liêm đáp :
- Y là Quan Tam Thắng của Cái bang!
Nữ lang áo trắng nói :
- Nghe nói Quan Tam Thắng là tay cao thủ bấc nhất của Cái bang có đúng thế không?
Mẫn Chính Liêm đáp :
- Y là võ tÆ°á»›ng của Cái bang thì tất nhiên võ công không phải tầm thÆ°á»ng.
Chẳng những y giá»i võ công mà thôi mà địa vị y cÅ©ng quan trá»ng lắm, gần ngang vá»›i Bang chủ.
Nữ lang áo trắng há»i :
- Hiện giỠhỠở đâu?
Mẫn Chính Liêm đáp :
- Tiểu huynh đã Ä‘Æ°a bá»n há» vào đại sảnh nhá» Kim thúc phụ bồi tiếp và Ä‘ang cùng hai vị cao tăng chùa Thiếu Lâm nói chuyện.
Nữ lang áo trắng quay lại nhìn Thượng Quan Kỳ, từ từ cất Ä‘oản Ä‘ao và bình ngá»c vào rồi nói :
- Tôi thử ra xem võ tướng Quan Tam Thắng là nhân vật thế nào?
Mẫn Chính Liêm cÅ©ng quay đầu nhìn Thượng Quan Kỳ Ä‘ang ngồi trên giÆ°á»ng thấy chàng vẫn nhắm mắt, sắc da toàn thân Ä‘á» á»­ng, chỉ có mặt là khô đét vàng nhÆ° nghệ. Chàng thở dài má»™t tiếng khẽ gá»i :
- Quan huynh! Quan huynh!
Chàng gá»i luôn mấy tiếng mà Thượng Quan Kỳ không nghe thấy gì, mắt vẫn nhắm nghiá»n không mấp máy.
Nữ lang áo trắng mỉm cÆ°á»i nói :
- Y Ä‘ang vận khí cho thuốc chạy ra khắp nÆ¡i, làm sao còn nghe tiếng ca ca gá»i được!
Mẫn Chính Liêm há»i :
- Hiá»n muá»™i vừa cho Quan huynh uống thuốc gì đó?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Khó nói lắm!
Mẫn Chính Liêm vội nói :
- Võ tÆ°á»›ng Cái bang là má»™t tay cao thủ trong võ lâm hiện nay. Nếu y phát giác ra má»™t trong tả hữu nhị đồng của Bang chủ mình bị thuốc mê tất chẳng chịu và sẽ gây má»™t trÆ°á»ng đại há»a...
Nữ lang áo trắng cÆ°á»›p lá»i :
- Sao huynh biết tôi cho y uống thuốc mê?
Mẫn Chính Liêm hấp tấp há»i :
- Nếu y không uống thuốc mê sao đến bây giỠvẫn chưa tỉnh?
Nữ lang áo trắng thấy Mẫn Chính Liêm dám xẵng giá»ng vá»›i mình rất lấy làm kỳ. Nàng tức run lên cÆ°á»i gằn nói :
- Giá»i! Ca ca má»—i ngày thêm lá»›n mật!
Ngừng một lát nàng lại nói :
- Tôi có cho y uống thuốc mê mới cứu sống được y. Chuyện này không việc gì đến ca ca mà ca ca phải bận tâm, mau dẫn tôi đến gặp võ tướng Cái bang.
Mẫn Chính Liêm nói xong biết mình trong lúc hấp tấp lỡ lá»i, sợ xám mặt lại.
Chàng nghe thiếu nữ nói mấy câu rồi bá», chÆ°a truy cứu vá» việc đó nên chàng má»›i bá»›t sợ, nói lấy lòng :
- Hiá»n muá»™i! Không phải tiểu huynh bép xép, thật ra tiểu huynh lo cho hiá»n muá»™i. Không nhịn được Ä‘iá»u nhá» thì sẽ hại đến việc lá»›n. Tưởng hiá»n muá»™i chẳng nên tranh hÆ¡i vá»›i hỠđể gây mối thù vá»›i Cái bang.
Nữ lang áo trắng trầm ngâm nói :
- Chỉ còn có ba ngày, nếu không tra ra...
Bá»—ng Thượng Quan Kỳ thở dốc lên mấy tiếng rồi nhảy phóc xuống giÆ°á»ng.
Nữ lang áo trắng thấy Thượng Quan Kỳ hồi tỉnh mau như vậy thì rất lấy làm kỳ. Nàng quay đầu lại nhìn thấy Thượng Quan Kỳ đang rảo bước đến bên mình rồi ngơ ngác nhìn Mẫn Chính Liêm tựa hồ như chưa từng quen biết.
Mẫn Chính Liêm há»i :
- Quan huynh đã hồi tỉnh rồi có nên Ä‘Æ°a y ra gặp ngÆ°á»i của Cái bang không?
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i đáp :
- Äi chứ! ÄÆ°a y ra để bá»n há» phải kinh ngạc, chính ngÆ°á»i ká» cận Bang chủ cÅ©ng phải phản bá»™i há».
Mẫn Chính Liêm nói :
- Võ tướng Cái bang rất dồi dào kinh nghiệm giang hồ. Nếu y phát giác ra Quan huynh bị thuốc mê làm cho mất hết bản tính, tiểu huynh e rằng sẽ xảy ra cuộc xung đột ngay.
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i nói :
- Ca ca cứ yên tâm! Võ tÆ°á»›ng dù bản lÄ©nh cao cÆ°á»ng đến đâu cÅ©ng không sát hại ngÆ°á»i thân cận của Bang chủ.
Nàng vẫy tay nói tiếp :
- Ca ca Ä‘i trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng!
Mẫn Chính Liêm sá»­ng sốt há»i :
- Hiá»n muá»™i Ä‘em Quan huynh ra há»™i diện vá»›i ngÆ°á»i Cái bang thật sao?
Nữ lang áo trắng nghiêm nét mặt lạnh lùng nói :
- Tôi có nói đùa bao giỠđâu!
Mẫn Chính Liêm trầm ngâm một lát rồi nói :
- Ừ thì đi!
Rồi chàng trở gót đi ra.
Nữ lang áo trắng khẽ Ä‘Æ°a bàn tay ngá»c lên vá»— vai Thượng Quan Kỳ, mỉm cÆ°á»i nói :
- Quan huynh đi theo tôi!
Thượng Quan Kỳ cÅ©ng cÆ°á»i má»™t cách ngây ngô nhÆ°ng không nói gì, lẳng lặng theo sau nữ lang áo trắng.
Äi qua mấy tòa viện ra nhà đại sảnh. Trong nhà đại sảnh rá»™ng rãi thế mà chá»— nào cÅ©ng có ngÆ°á»i ngồi. Thiết Má»™c, Phàm Má»™c đại sÆ° phái Thiếu Lâm, Thanh Thành song kiếm và rất nhiá»u đại hán cao thấp, béo gầy đủ cỡ, phần đông Ä‘á»u dắt binh khí.
Ngồi sát bên Thiết Má»™c đại sÆ° là má»™t đại hán tÆ°á»›ng mạo oai phong, áo lam râu ngắn, mình mặc trÆ°á»ng bào sắc xanh tuy đã phai màu nhÆ°ng cÅ©ng còn diêm dúa, trên đính má»™t bối tá»­ trắng và má»™t bối tá»­ Ä‘en.
Sau gã đại hán râu quăn có hai ngÆ°á»i ngồi ngang nhau mình mặc bào Ä‘á», tóc rối bù, chân Ä‘i hài gai tuổi Ä‘á»™ ba mÆ°Æ¡i.
Những ngÆ°á»i này Ä‘á»u do Kim Thiếu Hòa sắp xếp chá»— ngồi và bồi tiếp. Ai nấy dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘á»u còn chá» chủ nhân đến nên không nói câu gì. Trong nhà đại sảnh tuy ngÆ°á»i nhiá»u mà vẫn im lặng nhÆ° tá».
Trong góc nhà đại sảnh, đại hán mặt đỠthẩm thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Thượng Quan Kỳ, cốt để cho chàng để ý đến mình mà chàng vẫn không hay biết gì hết, cũng không bao giỠliếc mắt nhìn lại.
Mẫn Chính Liêm vừa vào nhà đại sảnh lập tức vòng tay vái dài cao giá»ng nói :
- Gia phụ mất Ä‘i nhá»c lòng chÆ° vị bá, thúc lặn lá»™i Ä‘Æ°á»ng xa đến đây tế Ä‘iện khiến cho trong lòng vãn bối xiết bao cảm kích. Nay di thể gia phụ đã an táng rồi, không dám làm phiá»n và mất thì giá» quí báu của quí vị.
Äại hán râu quăn cÆ°á»i nói :
- Xin thứ cho lão hủ mạo muá»™i gá»i công tá»­ bằng Mẫn hiá»n Ä‘iệt!
Mẫn Chính Liêm nhìn xem ai thì chính là võ tÆ°á»›ng Cái bang Quan Tam Thắng. Chàng vá»™i nghiêng mình đáp lá»… há»i :
- Quan lão tiá»n bối có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Quan Tam Thắng nói :
- Lão phu vâng mệnh Bang chủ tới đây, một là để trả lại lệnh tôn một vật, hai là đến viếng di thể lệnh tôn.
Mẫn Chính Liêm nói :
- Di thể gia phụ đã an táng rồi. Vãn bối rất cảm kích tấm thịnh tình của lão tiá»n bối và xin bái lãnh.
Nói xong vái dài. Chàng liếc mắt nhìn trá»™m xem vẻ mặt cùng cá»­ chỉ của mấy ngÆ°á»i này, xem sau khi há» nhìn thấy Thượng Quan Kỳ có phản ứng gì chăng?
Mẫn Chính Liêm chỉ lo ngay ngáy vá» việc này, ngỠđâu sá»± tình khác hẳn vá»›i ý nghÄ© của chàng: Quan Tam Thắng chỉ nhìn Thượng Quan Kỳ má»™t cái rồi không nhìn nữa. Mặt khác, Thượng Quan Kỳ chÆ°a từng biết bá»n Quan Tam Thắng nên vẫn thản nhiên nhÆ° không. Võ tÆ°á»›ng Cái bang Quan Tam Thắng lại tá»±a hồ nhÆ° không biết đến ngÆ°á»i ká» cận Bang chủ, không để mắt trông đến Thượng Quan Kỳ.
Mẫn Chính Liêm rất lấy làm kỳ tá»± há»i: Xét vỠđịa vị Quan Tam Thắng tại Cái bang, quyết không có lý do nào không biết tả hữu nhị đồng bên cạnh Bang chủ. Chẳng lẽ ngÆ°á»i này mạo nhận Æ°?
Nữ lang áo trắng từ từ quay lại nhìn Mẫn Chính Liêm nói :
- Ca ca! Di thể gia gia đã an táng rồi, không tiện phiá»n nhiá»…u đến ai. Xin ca ca tiá»…n chân các vị thúc, bá vá» thôi...
Thật là một câu đuổi khách. Quần hào ngồi đó ai cũng ngạc nhiên.
Quan Tam Thắng khẽ ho má»™t tiếng ngắt lá»i nữ lang áo trắng nói :
- Tại hạ thÆ°á»ng nghe Mẫn huynh có má»™t vị thiên kim tiểu thÆ° là ngÆ°á»i thông minh lanh lợi, phải chăng là cô nÆ°Æ¡ng đây?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Chính tôi đây! Phải chăng lão tiá»n bối là võ tÆ°á»›ng Cái bang tên gá»i Quan Tam Thắng?
Nàng mở miệng gá»i thẳng ba chữ “Quan Tam Thắng†khiến cho quần hào ngồi đó phải ngạc nhiên.
Nên biết rằng Quan Tam Thắng không những thinh danh lừng lẫy mà có tiếng là ngÆ°á»i nóng nảy. Cái địa vị của y trong võ lâm bị cô bé mÆ°á»i mấy tuổi gá»i thẳng tên há» hẳn tức không nhịn được và lá»›n tiếng trách há»i. NgỠđâu Quan Tam Thắng không lá»™ vẻ gì giận dữ, lại tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói :
- Mấy chục năm nay, lão phu chÆ°a nghe ai kêu tên gá»i há». Ngay cả Bang chủ của tệ bang cÅ©ng chỉ gá»i là Quan huynh đệ.
Nói xong ông cÆ°á»i thật lá»›n.
Nữ lang áo trắng há»i :
- Ông cÆ°á»i chi vậy? Phải chăng ông quen biết gia phụ rồi lên mặt tiá»n bối?
á»’! Tôi chÆ°a biết ông thì việc gì phải gá»i là Quan lão tiá»n bối?
Quan Tam Thắng run run nói :
- Bất luận cô muốn xưng hô thế nào cũng được, lão phu để tâm làm quái gì!
Nữ lang áo trắng lại khiêu khích thêm :
- Dù ông để tâm thì đã sao?
Quan Tam Thắng bị nữ lang chá»c tức mấy lần không khá»i ngạc nhiên nói :
- Cô này đáo để thật!
Mẫn Chính Liêm nói :
- Xá muá»™i còn nhá» không biết gì, xin lão tiá»n bối đừng trách!
Quan Tam Thắng nói :
- Nếu ta chấp vá»›i thị thì đã ra tay dạy cho thị má»™t bài há»c rồi.
Ngừng một lát ông nói tiếp :
- Di thể lệnh tôn táng ở đâu? Ta muốn đến tế mộ để còn vỠphúc bẩm lại Bang chủ.
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i lạt nói :
- Trong má»™ gia phụ còn có không biết bao nhiêu là vàng bạc châu báu cùng đồ trân quí. Ông há»i vặn mãi làm gì? Chẳng lẽ ông muốn quật lên sao?
Quan Tam Thắng nghe câu này không dằn được, lá»­a giận bốc lên bừng bừng, vá»— bàn đánh “bình†má»™t cái, chén bát bắn tung lên. Má»i ngÆ°á»i ngồi đó Ä‘á»u bị ấm chén nÆ°á»›c trà bắn tung tóe vào mình. Trong nhà đại sảnh, kẻ vẫy tay, ngÆ°á»i rÅ© áo, ngÆ°á»i nhảy lãng tránh sang bên thành ra nhốn nháo lên.
Nữ lang áo trắng không nói gì, chỉ đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn cảnh vật hổn loạn. Khi quần hào đã ngồi yên lại, nàng mới nói :
- Nếu tôi không nể mặt quí Bang chủ là bạn vá»›i gia phụ thì chỉ má»™t cái cá»­ Ä‘á»™ng vô lá»… này là tôi đã Ä‘uổi ông ra khá»i nÆ¡i này.
Quan Tam Thắng thấy mình đập bàn làm cho nÆ°á»›c văng tung tóe, ấm chén văng tùm lum trong lòng cÅ©ng hÆ¡i hối hận nên dằn lá»­a giận xuống. NhÆ°ng không thể nào nhịn được lá»i quá khiêu khích của nữ lang. Ông tức giận, hai mắt tròn xoe, râu chá»ng ngược lên nói :
- Con lõi không biết đến bậc tôn trưởng là ai này! Lão phu đành chịu bổn bang một phen trách phạt, phải giáo huấn cho mi mới được!
Nói xong vung tay lên. Hai gã đại hán đầu bù tóc rối đứng ở sau lưng, nhảy chồm vỠphía nữ lang áo trắng.
Äá»™ng tác hai ngÆ°á»i mau lẹ dị thÆ°á»ng, chúng vừa ra tay đã biết ngay là hạng võ công cao cÆ°á»ng.
Mẫn Chính Liêm vội nói :
- Quan lão tiá»n bối...
Chàng vừa mở miệng đã bị nữ lang áo trắng quát lên :
- Ca ca! Hà tất phải đa sự!
Nàng lùi lại hai bÆ°á»›c để tránh đòn hai ngÆ°á»i, rồi quay sang dịu dàng bảo Thượng Quan Kỳ :
- Quan huynh ra đánh hai gã đi!
Nàng nói má»™t cách khinh mạn vô cùng, mà lại ra vẻ thật thà, dÆ°á»ng nhÆ° Thượng Quan Kỳ ăn đứt hai gã kia.
Quần hào trong nhà đại sảnh Ä‘á»u sá»­ng sốt. Hai gã đại hán tuy là những cao thủ Cái bang cÅ©ng hÆ¡i rùng mình để mắt nhìn Thượng Quan Kỳ, thấy quần áo chàng rách tứ tung giống nhÆ° là ngÆ°á»i của bổn bang mà chÆ°a từng gặp bao giá».
Thượng Quan Kỳ nét mặt ngây ngô, từ từ bÆ°á»›c ra trÆ°á»›c hai ngÆ°á»i. Mặt chàng đã bôi thuốc nên những vẻ tuấn tú, tinh anh không lá»™ ra.
Hai gã cao thủ Cái bang nhìn nhau má»™t cái rồi chau mày, tá»±a hồ nhÆ° đối phó vá»›i hạng ngÆ°á»i tầm thÆ°á»ng địa vị mình sẽ bị tổn thÆ°Æ¡ng.
Gã bên tả tiến lên hai bước nói :
- Ngươi là ai? Thân hình ngươi ốm thế này làm sao chịu nổi một đòn?
Gã chÆ°a dứt lá»i thì Thượng Quan Kỳ đã nhảy đến bên mình đánh ra má»™t quyá»n vào trÆ°á»›c ngá»±c gã.
Thế quyá»n này cá»±c kỳ mãnh liệt mà chiêu thức rất là quái dị. Ban đầu tay cao thủ Cái bang còn coi thÆ°á»ng, nhÆ°ng từ lúc chàng ra tay gã đã biết là tay đáo để nên vá»™i lùi lại sau hai bÆ°á»›c.
Võ công Thượng Quan Kỳ đã liệt vào hàng cao thủ bậc nhất trong võ lâm, thế mà đại hán khinh địch bỠmất thế thượng phong. Tuy sau biết nhau nhưng đã muộn mất rồi. Bỗng thấy Thượng Quan Kỳ phóng chân trái lên, tay phải đánh vào trước ngực gã. Chiêu thức đã mau lẹ vô cùng mà phép biến hóa lại càng kỳ dị khiến cho bạn gã không kịp ra tay cứu ứng. Gã kêu rú lên một tiếng, miệng ộc máu tươi ngồi phệt xuống đất.
Thượng Quan Kỳ ra tay ghê gá»›m khiến cho quần hào phải sá»­ng sốt. Cả đến Thiết Má»™c, Phàm Má»™c đại sÆ° cùng Thanh Thành song kiếm trông thấy cÅ©ng ngẩn ngÆ°á»i ra.
Gã đại hán kia thấy bạn bị thÆ°Æ¡ng vá»™i đánh xéo qua má»™t quyá»n, ngÆ°á»i cÅ©ng theo đà tiến lên phía trÆ°á»›c.
Thượng Quan Kỳ chỉ hÆ¡i né mình, vung tay trái lên nắm được đại hán, tay phải vung lên đánh má»™t chưởng trúng vào bả vai. Chưởng này rất là trầm trá»ng, gã kêu rú lên, ngÆ°á»i bị văng trở lại. Chỉ trong phút chốc, hai gã cao thủ Cái bang bị Thượng Quan Kỳ đánh ngã.
Tình cảnh này không những làm tổn thương danh dự Cái bang khiến cho Quan Tam Thắng phải kinh hãi, mà cả đến nữ lang áo trắng cũng phải kinh ngạc.
Nàng không ngỠvõ công Thượng Quan Kỳ cao đến thế.
Nguyên Thượng Quan Kỳ là ngÆ°á»i tính tình trung hậu, trÆ°á»›c khi chàng chÆ°a uống thuốc mê không bao giá» muốn đánh ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng nên mÆ°á»i phần chỉ ra sức bảy, tám. Bây giá» chàng mê Ä‘i không còn biết gì nữa nên phát huy hết những Ä‘iá»u sở há»c.
Xem đây thì biết rằng, võ công chàng tiến bá»™ rất nhiá»u.
Quan Tam Thắng ho lên má»™t tiếng, thong thả bÆ°á»›c ra. TrÆ°á»›c hết ông vá»— chưởng vào hai gã bị thÆ°Æ¡ng rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quan Kỳ lạnh lùng há»i :
- Các hạ đây là ngÆ°á»i thế nào của Mẫn cô nÆ°Æ¡ng?
Thượng Quan Kỳ khẽ rùng mình ngơ ngẩn chẳng biết đáp ra sao!
Nữ lang áo trắng vội đáp ngay :
- Äây là vị giáo sÆ° coi nhà cho Mẫn gia. Nếu ông không phục thì tỉ thí vá»›i y Ä‘i.
Nàng đã biết võ công Thượng Quan Kỳ tuyệt cao, nếu để bên mình tất sinh hậu hoạn. Chi bằng mượn tay Quan Tam Thắng trừ khử chàng đi, nên cố ý nói khiêu khích như vậy.
Quan Tam Thắng buông tiếng cÆ°á»i ha hả má»™t hồi rồi nói :
- Y đã không phải là má»™t nhân vật quan trá»ng thì lão phu hạ thủ cÅ©ng không cần nể nang gì.
Y vừa nói vừa vận nội lực từ từ vung tay phải lên.
Bỗng nghe một câu Phật hiệu, Thiết Mộc đại sư từ từ đứng lên :
- Xin Quan huynh hãy nể mặt bần tăng mà nhẫn nại đôi chút.
Quan Tam Thắng há»i :
- Äại sÆ° có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
Thiết Mộc đại sư nói :
- TrÆ°á»›c kia Mẫn lão anh hùng không để tâm đến sá»± an nguy của mình, trượng nghÄ©a giúp cho các vị anh hùng trong thiên hạ. Số đông ngÆ°á»i Ä‘á»u chịu Æ¡n đức của lão gia. Những việc đó được truyá»n tụng mấy mÆ°Æ¡i năm nay, chắc Quan huynh cÅ©ng đã biết rồi.
Quan Tam Thắng nói :
- Nếu không nhỠđược Mẫn lão anh hùng ra tay cứu tệ bang thì tại hạ đã mắc tiếng oan rồi.
Thiết Má»™c đại sÆ° Ä‘Æ°a mắt nhìn khắp xung quanh má»™t lượt rồi lá»›n tiếng há»i :
- Quý vị có mặt tại đây phải chăng Ä‘á»u đến đây viếng tang Mẫn lão anh hùng?
Quá nửa quần hào đứng dậy đáp :
- Äúng vậy! Không hiểu đại sÆ° có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Thiết Mộc đại sư từ từ đưa mắt nhìn nữ lang áo trắng lạnh lùng nói :
- Mẫn cô nÆ°Æ¡ng! Lão tăng đã là ngÆ°á»i cá»­a Phật, đối vá»›i những việc ân oán trên thế gian lòng đã nguá»™i lạnh. Lẽ ra việc nhà của cô nÆ°Æ¡ng lão tăng là ngÆ°á»i thoát tục không nên can thiệp đến. Song cái Æ¡n của Mẫn lão anh hùng đã xả thân cứu giúp đồng đạo võ lâm không những chỉ truyá»n trong chốn giang hồ mà còn đến các môn phái lá»›n khắp thiên hạ...
Nữ lang áo trắng lạnh lùng ngắt lá»i :
- Trong cá»­a Phật đã nghiên cứu vô sán, vô ái. Äại sÆ° đã biết đó là việc nhà của tôi, sao đại sÆ° còn nhúng tay vào?
Thiết Má»™c đại sÆ° tủm tỉm cÆ°á»i nói :
- Äây là lão tăng được lệnh tôn má»i đến, vậy thì lão tăng không thể bàng quang được!
Thật là má»™t câu nói không ngá», nữ lang áo trắng phải sá»­ng sốt :
- Lão nói bằng miệng thì tôi tin thế nào được?
Thiết Mộc đại sư nói :
- Nếu lão tăng Ä‘Æ°a bút tích của lệnh tôn ra, cô nÆ°Æ¡ng có nói hết má»i việc cho lão tăng biết không?
Nữ lang áo trắng trầm ngâm một lát rồi đáp :
- Äại sÆ° hãy lấy thÆ° của tiên phụ ra rồi hãy liệu.
Thiết Má»™c đại sÆ° từ từ lấy trong áo cà sa ra má»™t phong thÆ° giấy trắng, mở lấy thÆ° ra trÆ°á»›c mặt má»i ngÆ°á»i. Nữ lang áo trắng Ä‘á»™t nhiên tiến lại Ä‘Æ°a bàn tay ngá»c ra nói :
- Cho tôi xem nào!
Vừa nói vừa toan chộp lấy.
Thiết Mộc đại sư vội né sang bên nghiêm trang nói :
- Mẫn cô nương bất tất phải vội vàng. Lão tăng đã lấy thơ ra dĩ nhiên sẽ đưa cho cô nương xem. Sở dĩ bần tăng để cho mấy vị đồng đạo võ lâm coi trước cho có chứng cớ rồi sẽ đưa cho cô nương xem.
Nữ lang áo trắng vẻ mặt kiá»u diá»…m bá»—ng lá»™ sát khí, lạnh lùng nói :
- Tôi chưa được coi thơ, biết đâu đó có phải là thủ bút của tiên phụ không?
Biết đâu các ngÆ°á»i chẳng giả mạo thÆ° đó?
Thiết Mộc đại sư nét mặt vẫn ôn hòa nói :
- Cô nương hãy để cho lão tăng đưa cho đồng đạo xem trước rồi cô nương hãy xem để nhận bút tích, cũng vẫn chưa muộn.
Nữ lang áo trắng trầm ngâm má»™t lát rồi há»i :
- Nếu là thủ bút của tiên phụ mà đại sÆ° lại Ä‘Æ°a cho ngÆ°á»i khác xem há chẳng phản bá»™i ý kiến của gia phụ?
Thiết Mộc đại sư nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng hãy yên tâm. Trong thÆ¡ không có Ä‘iá»u gì bí mật quan trá»ng cả.
Thiết Mộc đại sư trao thơ vào tay Thanh Thành song kiếm rồi nói :
- Xin hai vị coi trước đi!

hết: Hồi 24, xem tiếp: Hồi 25
Tài sản của danangcity


Last edited by danangcity; 24-06-2008 at 06:47 AM.
  #25  
Old 23-06-2008, 04:44 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 25

Hẹn giỠquyết liệt



Thanh Thành song kiếm đón lấy thơ xem, thấy có mấy hàng viết tắt :
“Kính gởi Thiết Má»™c lão thiá»n sÆ° :
TrÆ°á»›c kia có Ä‘iá»u lầm lỡ, ba mÆ°Æ¡i năm khôn bá» chuá»™c lại. Lúc cầm bút viết thÆ¡ này đã gần tá»›i kỳ hẹn. Lão thiá»n sÆ° nhÆ° có nhá»› tá»›i tình cố cá»±u...â€
Không hiểu sao thÆ¡ chỉ viết tá»›i đây lại bá» dỡ. Cứ xem đôi hàng lao thảo này thì rõ ràng ngÆ°á»i viết thÆ° Ä‘ang trong lúc biến cố kinh hoàng không thể viết thêm được nữa. NhÆ°ng mấy hàng di bút này cÅ©ng đủ hiểu là ngÆ°á»i này Ä‘ang lâm vào lúc nguy hiểm vô cùng.
Thanh Thành song kiếm coi lại thơ kỹ vài lần rồi trao lại cho Thiết Mộc đại sư.
Thiết Mộc đại sư đón lấy đưa cho Quan Tam Thắng nói :
- Äây Quan huynh hãy coi Ä‘i!
Quan Tam Thắng coi xong nhíu đôi lông mày ra chiá»u suy nghÄ© rồi trao trả lại cho Thiết Má»™c đại sÆ°.
Nữ lang áo trắng Ä‘Æ°a cặp mắt lạnh lùng nhìn cá»­ Ä‘á»™ng của mấy ngÆ°á»i, trên mặt thoáng lá»™ vẻ tức bá»±c. NhÆ°ng nàng nén cÆ¡n giận không nói gì vì nể mặt hai vị cao tăng Thiếu Lâm và Thanh Thành song kiếm. Khi Quan Tam Thắng xem thÆ¡ xong, trao trả cho Thiết Má»™c đại sÆ° rồi nàng má»›i lạnh lùng nói :
- Xin đưa bức thư của gia phụ cho tôi xem!
Thiết Mộc đại sư từ từ đưa bức thơ cho nàng và nghiêm trang nói :
- Việc sống thác của lệnh tôn khiến cho đồng đạo võ lâm ai cũng quan tâm, tưởng Mẫn cô nương không nên cố chấp thái quá.
Nữ lang áo trắng lá» Ä‘i nhÆ° không nghe thấy lá»i của Thiết Má»™c đại sÆ°, Ä‘Æ°a bàn tay ngá»c ra đón lấy thÆ°. Nàng đảo cặp mắt trong nhÆ° nÆ°á»›c hồ thu nhìn khắp quần hào má»™t lượt rồi không mở thÆ¡ ra xem tra ngay vào bá»c, nghiêng mình nói vá»›i Thiết Má»™c đại sÆ° :
- Äa tạ lão thiá»n sÆ° đã trao trả thủ thÆ¡ của gia phụ!
Thiết Mộc đại sư niệm Phật hiệu rồi trang nghiêm nói :
- Lão tăng cÅ©ng đã tiên liệu là cô nÆ°Æ¡ng có hành Ä‘á»™ng này nên phải Ä‘Æ°a thủ thÆ¡ cho má»i ngÆ°á»i xem trÆ°á»›c. Nay các vị đạo huynh ở phái Thanh Thành và Quan huynh ở Cái bang đã coi thÆ¡, thế là được ba bậc cao nhân trong võ lâm làm chứng.
Dù cô nương có dấu thơ đi cũng bằng vô hiệu!
Nữ lang áo trắng thốt nhiên mỉm cÆ°á»i nói :
- Lão tiá»n bối muốn biết kỹ tình hình này thì xin ba ngày sau trở lại đây.
Vãn bối xin trình bày hết một vụ cay chua trong võ lâm.
Thiết Mộc đại sư nói :
- Bần tăng chỉ e rằng ba ngày nữa trở lại đây thì cô nương đã xa chạy cao bay ra ngoài ngàn dặm.
Nữ lang áo trắng há»i :
- Vậy bây giá» lão thiá»n sÆ° tính sao?
Thiết Mộc đại sư đáp :
- Hay hÆ¡n hết là lúc này cô nÆ°Æ¡ng nên nói rõ những Ä‘iá»u khó khăn trÆ°á»›c mặt đồng đạo võ lâm. Bần tăng chắc rằng má»i việc sẽ được giải quyết ổn thá»a.
Nữ lang áo trắng lạnh lùng nhìn Thiết Má»™c đại sÆ° rồi há»i :
- Äại sÆ° sợ tôi bá» Ä‘i nÆ¡i khác hay sao?
Thiết Mộc đại sư đáp :
- Cô nÆ°Æ¡ng là chủ nhân nÆ¡i đây! Muốn Ä‘i đâu cÅ©ng tùy nÆ¡i cô. Lão tăng chỉ há»i cho rõ cái chết bí ẩn của lệnh tôn để phúc trình cùng phÆ°Æ¡ng trượng bản tá»± mà thôi.
Nữ lang áo trắng thốt nhiên cÆ°á»i khanh khách nói :
- Gia phụ mất đi hay còn sống, hoặc hóa thân cũng thế, đại sư đã biết rồi còn gì?
Thiết Mộc đại sư nói :
- Lão tăng chưa được thấy qua di thể của lệnh tôn.
Nữ lang áo trắng lạnh lùng nói :
- Thế trong quan tài đó đựng gì?
Thiết Mộc đại sư lạnh lùng đáp :
- Cái đó lão tăng chưa được thấy, không dám đoán càn.
Nữ lang áo trắng há»i Ä‘á»™t ngá»™t :
- Äại sÆ° chÆ°a mở trá»™m linh cá»­u để xem Æ°?
Thiết Mộc đại sư rùng mình đáp :
- Không! Nếu lão tăng có xem linh cửu lệnh tôn tất phải báo cho cô nương biết.
Nữ lang áo trắng lại đảo mắt nhìn Thanh Thành song kiếm và võ tướng Cái bang Quan Tam Thắng rồi nói :
- Nếu không phải là hai vị, thì...
Nàng nói dở câu, để mắt nhìn Thanh Thành song kiếm rồi không nói nữa.
Thanh Thành song kiếm Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, ngÆ°á»i đứng bên trái nói :
- Mẫn cô nương đã đoán đúng. Chính bần đạo đã mở quan tài!
Äạo nhân vừa nói câu đó, hết thảy má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u sá»­ng sốt. Nữ lang áo trắng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nói :
- Mấy vị nổi tiếng trên chốn giang hồ mấy mÆ°Æ¡i năm, chÆ°a đến sông Hoàng Hà thì lòng chÆ°a nguá»™i lạnh. Äạo trưởng mở quan tài có thấy gì không?
Thanh Thành song kiếm bẽn lẽn đáp :
- Theo bần đạo thì ngÆ°á»i trong quan tài chính là... Mẫn lão anh hùng!
Nói đến đây, đạo nhân ngừng một lát rồi nói tiếp :
- Cô nương cố ý giở trò quỉ thuật để lừa dối anh hùng trong thiên hạ là có ý gì? Bần đạo nghĩ mãi không ra.
Nữ lang áo trắng trầm ngâm một lát rồi đáp :
- Nếu quí vị muốn biết những Ä‘iá»u bí mật trong vụ này thì ba hôm nữa đúng giá» tý xin lại đây, tôi sẽ tiết lá»™ hết những bí mật để quí vị hết nghi ngá».
Äá»™t nhiên nàng sầm nét mặt lại, đảo mắt nhìn khắp quần hào nói tiếp :
- GiỠtý canh ba, âm thịnh mà dương suy. Vị nào tự tin vào bản lãnh của mình thì hãy đến, nếu võ công không đủ bảo vệ cho mình thì thôi.
Thiết Má»™c đại sÆ° há»i :
- Nếu cô nÆ°Æ¡ng mượn thá»i gian ba ngày để trốn Ä‘i phÆ°Æ¡ng khác, bần đạo biết đâu mà tìm?
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i lạt đáp :
- Nếu các vị sợ tôi bá» Ä‘i thì cứ việc đặt ngÆ°á»i canh gác xung quanh nhà, chỉ cho ngÆ°á»i vào không cho ngÆ°á»i ra là không sợ tôi trốn Ä‘i.
Thiết Má»™c đại sÆ° Ä‘Æ°a mắt nhìn Thanh Thành song kiếm há»i :
- Äối vá»›i cuá»™c hẹn sau ba ngày, hai vị có ý kiến gì không?
Äạo nhân bên tả trầm ngâm má»™t lúc rồi đáp :
- Trong vụ này tá»±a hồ còn có nhiá»u Ä‘iá»u rất phức tạp, khiến cho ngÆ°á»i ta khó mà Ä‘oán được đành phải chá» ba ngày. CÅ©ng chẳng mấy chốc sẽ hết ba ngày, sau đó sẽ liệu.
Thiết Mộc đại sư khẽ tuyên Phật hiệu rồi nói :
- Lão tăng vâng huấn dụ đến đây Ä‘iá»u tra cho ra gốc ngá»n mà đến nay vẫn chÆ°a phục mệnh được. Nếu cô nÆ°Æ¡ng dùng kế hoãn binh để mượn cÆ¡ há»™i này chạy trốn thì đừng trách bần tăng thất thố.
Nữ lang áo trắng nói :
- Oai danh phái Thiếu Lâm tuy lá»›n thật nhÆ°ng tôi coi cÅ©ng thÆ°á»ng thôi!...
Thiết Mộc đại sư chắp tay nói :
- Bần tăng mong rằng cô nÆ°Æ¡ng nói thì phải giữ lấy lá»i, ba ngày nữa bần tăng sẽ trở lại đây.
Nói xong rảo bÆ°á»›c ra ngoài sảnh Ä‘Æ°á»ng.
Thanh Thành song kiếm nói :
- Cái chết của Mẫn lão anh hùng đã khiến cho má»i ngÆ°á»i trong võ lâm Ä‘ang theo dõi. Cô nÆ°Æ¡ng chá»› tá»± ý muốn làm gì thì làm.
Nói xong theo Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư ra ngoài.
Quần hào cÅ©ng lục tục đứng dậy, nối Ä‘uôi nhau ra ngoài. Trong đại sảnh chỉ còn trÆ¡ lại bốn ngÆ°á»i, đó là nữ lang áo trắng, Thượng Quan Kỳ, Mẫn Chính Liêm và Kim Thiếu Hòa.
Mẫn Chính Liêm từ từ Ä‘i ra ngoài đại sảnh đảo mắt nhìn xung quang rồi quay trở vào há»i :
- Hiá»n muá»™i! Chúng ta chá» há» trong ba ngày thật Æ°?
Nữ lang áo trắng gật đầu đáp :
- DÄ© nhiên là phải chá»!
Mẫn Chính Liêm nói :
- Nếu đúng ba ngày há» trở lại cả thì hiá»n muá»™i có để cho há» thấy mặt thật không?
Nữ lang áo trắng đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là phải tiếp kiến. Thiết Má»™c đại sÆ° là má»™t cao tăng có danh vá»ng rất lá»›n. Mình đã có lá»i hứa hẹn thất Æ°á»›c thế nào được!
Mẫn Chính Liêm khẽ thở dài muốn nói lại thôi, đưa mắt nhìn nữ lang một cái rồi cúi đầu lặng lẽ.
Nữ lang áo trắng ngẫm nghĩ một chút lại nói :
- Các ngÆ°á»i hãy vá» phòng riêng, đừng nghÄ© đến việc trốn chạy. Äến giá» Tý ngày thứ ba lên nhà đại sảnh há»™i há»p.
Nói xong nàng tự mình ra trước rồi vẫy tay cho Thượng Quan Kỳ đi theo.
Mẫn Chính Liêm khẽ thở dài rồi uể oải bÆ°á»›c ra khá»i đại sảnh. DÆ°á»ng nhÆ° chàng hoàn toàn chịu khuất phục dÆ°á»›i uy quyá»n của cô em. Nét mặt chàng rầu rầu thá» thẩn bÆ°á»›c Ä‘i.
Nhắc lại Äá»— Thiên Ngạc nhá» có thuốc bôi mặt trà trá»™n vào Mẫn gia trang mà không ai biết. Ông để ý xem Thượng Quan Kỳ Ä‘á»™ng thủ cùng ngÆ°á»i của Cái bang, thÆ°á»ng Ä‘Æ°a mắt ra hiệu nhắc nhở chàng canh ba đêm nay phải ra gặp Viên Hiếu.
Dè đâu Thượng Quan Kỳ dÆ°á»ng nhÆ° vẫn không hiểu, nét mặt ngÆ¡ ngẩn tá»±a hồ không nhận ra ông. Tuy ông cảm thấy có Ä‘iá»u kỳ dị nhÆ°ng ông vẫn hy vá»ng Thượng Quan Kỳ đã trà trá»™n vào được bên mình nữ lang nên giả vá» ngá»› ngẩn, lại mượn cÆ¡ há»™i Ä‘Æ°a ra mấy thế võ tuyệt diệu để nàng tin tưởng, trá»ng dụng. Ông cÅ©ng biết rằng cách phán Ä‘oán này rất ít hy vá»ng. NhÆ°ng không còn cách nào khác để tá»± an ủi.
Trá»i vừa tối, Äá»— Thiên Ngạc quanh Ä‘i quẩn lại xung quanh nhà đại sảnh cầu may gặp lại Thượng Quan Kỳ, rồi sẽ cùng nhau ra gặp Viên Hiếu.
Chá» hết canh hai, Mẫn gia không còn ai ra vào nữa, bốn bá» im lặng nhÆ° tá».
Lúc đó chung quanh Mẫn gia trang, vô số cao thủ đi lại tuần tiễu canh không cho ai bỠra ngoài.
Äá»— Thiên Ngạc ít khi đặt chân vá» Trung Nguyên. Trừ mấy tay cao thủ nức tiếng, còn ngoài ra ông biết rất ít, liá»n trà trá»™n vào đám ngÆ°á»i lạ và không ai chú ý đến mình.
Trống đã sang canh ba, Äá»— Thiên Ngạc vẫn không thấy Thượng Quan Kỳ từ trong Mẫn trạch Ä‘i ra. Không thể chỠđược nữa, ông liá»n má»™t mình Ä‘i tá»›i Ä‘iểm hẹn.
DÆ°á»›i gốc cây bạch dÆ°Æ¡ng, Viên Hiếu đứng chá» sốt ruá»™t nhìn Äông ngó Tây, vừa thấy Äá»— Thiên Ngạc tá»›i liá»n chạy lại đón há»i ngay :
- Sao không thấy đại ca tôi tới?
Nguyên Äá»— Thiên Ngạc còn má»™t ý nghÄ©: hoặc giả Thượng Quan Kỳ đã ra đây trÆ°á»›c. Giá» nghe Viên Hiếu há»i, ông ngẩn ngÆ°á»i há»i lại :
- Sao? Y chưa ra đây sao?
Viên Hiếu bồn chồn há»i lại :
- TrÆ°á»›c nay đại ca tôi nói gì là không sai bao giá»! Ông Ä‘em đại ca tôi Ä‘i đâu? Sao không Ä‘em trả lại cho tôi?
Y càng nóng nảy càng nói ấp úng, pha thêm nhiá»u tiếng chi chí nên Äá»— Thiên Ngạc chẳng hiểu gì.
TrÆ°á»›c tình trạng rắc rối này, Viên Hiếu càng la càng tức, hai mắt tròn xoe nảy lữa, tay múa chân dậm dÆ°á»ng nhÆ° có ý muốn Ä‘á»™ng thủ.
Äá»— Thiên Ngạc biết Viên Hiếu là ngÆ°á»i hiá»n hậu nhÆ°ng nóng nảy. Ông lặng lẽ không nói gì, đứng lỳ ra má»™t bên cho y nguôi bá»›t cÆ¡n giận rồi má»›i ôn tồn nói :
- Viên đệ! Trước hết đừng...
Viên Hiếu lớn tiếng quát :
- Ai anh em gì vá»›i ông? Nếu ông không Ä‘em đại ca vá» trả cho tôi thì tôi sẽ liá»u mạng vá»›i ông!
Äá»— Thiên Ngạc rùng mình nói :
- Viên đệ hãy bình tĩnh nghe ta nói rõ đã, rồi hãy muốn đánh muốn đá gì hẳn hay.
Viên Hiếu thét :
- Trước hết ông cho tôi biết anh tôi còn sống không?
Äá»— Thiên Ngạc nói :
- Chẳng những y còn sống trên thế gian mà y còn an nhàn vô sự tại Mẫn gia trang.
Viên Hiếu ngẩn ngÆ°á»i ra há»i :
- Ông nói thật đấy chứ?
Äá»— Thiên Ngạc đáp :
- TrÆ°á»›c nay ta chÆ°a nói dối ai bao giá».
Viên Hiếu lại há»i :
- Äại ca tôi trÆ°á»›c sau nói vậy. Y hẹn tôi đến gặp ở đây sao lại không đến?
Äá»— Thiên Ngạc đáp :
- Y đã bị trúng thuốc mê!
Viên Hiếu vội vàng nói :
- Vậy chúng ta hãy mau mau đi cứu y ra!
Äá»— Thiên Ngạc khẽ thở dài nói :
- Sá»± việc không dá»… dàng nhÆ° Viên đệ tưởng đâu. Äứng đây không tiện nói chuyện, chúng ta hãy Ä‘i tìm chá»— vắng ngÆ°á»i để bàn kế cứu y.
Viên Hiếu trầm ngâm một chút rồi đáp :
- Chúng ta lên ngá»n cây kia bàn tính, mình nghe Ä‘á»™ng tÄ©nh bốn mặt không lo có ngÆ°á»i nghe trá»™m mình nói chuyện.
Äá»— Thiên Ngạc cÅ©ng nghÄ© nhÆ° vậy liá»n đáp :
- Äược lắm!
Rồi tung mình nhảy lên cao hai trượng vịn cành trèo lên. Viên Hiếu thì khá»i nói, y trèo thoăn thoắt, thoáng cái đã đến trÆ°á»›c mặt Äá»— Thiên Ngạc. Hai ngÆ°á»i kiếm chá»— lá»›n chừng ba cành cùng ngồi xuống. Äá»— Thiên Ngạc đằng hắng nói tiếp :
- Viên đệ! Hãy nghe ta nói hết lá»i rồi hãy nói sau. Ta Ä‘ang nói dỡ thì đừng kêu rú lên.
Ông sợ Viên Hiếu nghe nói Thượng Quan Kỳ bị thuốc mê sẽ mất hết bản tính không nhẫn nại được, cơn giận lại nổi lên. Viên Hiếu lại tính nóng như lửa, tiếng quát như sấm nên ông phải dặn trước.
Viên Hiếu thở dài nói :
- Äược rồi! Bất quá tôi chỉ yêu cầu ông Æ°ng thuận hai Ä‘iá»u!
Äá»— Thiên Ngạc há»i :
- Hai Ä‘iá»u chi?
Viên Hiếu nói :
- Trước khi tìm thấy đại ca tôi, ông phải luôn ở bên mình tôi.
Äá»— Thiên Ngạc biết y sợ mình bá» Ä‘i, nếu không Æ°ng chịu tất sinh gây lá»™n, liá»n gật đầu đáp :
- Äược rồi! Còn Ä‘iá»u thứ hai?
Viên Hiếu nói :
- Nếu đại ca của tôi chết, cả ông và tôi đừng hòng sống nữa.
Äá»— Thiên Ngạc khen thầm: “Gã này bản tính hồn nhiên trung hậu, thật là đáng yêuâ€, liá»n tủm tỉm cÆ°á»i nói :
- Äược lắm! Ngày nào mà đại ca chÆ°a vá» vá»›i Viên đệ thì ngày đó ta luôn ở bên mình Viên đệ. Vạn nhất mà đại ca Viên đệ bị chết, ta quyết Ä‘á»n mạng. NhÆ°ng ta cÅ©ng yêu cầu Viên đệ má»™t Ä‘iá»u.
Viên Hiếu nói :
- Tôi chỉ cần sao cứu được đại ca tôi, còn bất luận Ä‘iá»u gì tôi cÅ©ng Æ°ng chịu.
Từ lúc Viên Hiếu chia tay cùng Thượng Quan Kỳ và Äá»— Thiên Ngạc, y cố công luyện nói tiếng ngÆ°á»i, nên má»›i trong khoảng má»™t ngày má»™t đêm mà y nói giá»i hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u.
Äá»— Thiên Ngạc tủm tỉm cÆ°á»i nói :
- Hiện nay việc rắc rối trong nhà hỠMẫn đã biến thành một cuộc phong ba ghê gớm giữa các phái võ Trung Nguyên. Vô số tay cao thủ đã bị lôi cuốn vào việc này. Chúng ta không thể nóng nảy hành động riêng rẽ một mình được.
Viên Hiếu ngẫm nghÄ© má»™t lát rồi há»i :
- Việc này kéo dài chừng bao lâu?
Äá»— Thiên Ngạc nói :
- Phá»ng Ä‘á»™ ba ngày!
Äá»— Thiên Ngạc đã giàu kinh nghiệm, Ä‘oán việc rất sát. Ông cho là nữ lang áo trắng trong ba ngày nữa sẽ có ngÆ°á»i đến giúp sức. Bây giá» thế nào nàng cÅ©ng giết Thượng Quan Kỳ ngay, để còn có tay bản lÄ©nh cao cÆ°á»ng trợ lá»±c.
Viên Hiếu nói :
- Chúng ta hãy vào trước nhà hỠMẫn xem sao.
Äá»— Thiên Ngạc đáp :
- Vào trước cũng được, nhưng phải theo mệnh lệnh của ta mà hành động.
Viên Hiếu đáp :
- Tôi chỉ theo mệnh lệnh của ông trong ba ngày thôi. Sau ba ngày, dù không tìm thấy đại ca tôi ông cũng không thể quản cố tôi được nữa.
Äá»— Thiên Ngạc gật đầu đáp :
- Viên đệ phải nhá»› lá»i, nghe!
Nói xong, Äá»— Thiên Ngạc ở trên cây nhảy xuống Ä‘i vào Mẫn gia trang.
Chung quanh Mẫn gia trang tuy có nhiá»u tay cao thủ võ lâm tuần tiá»…u, nhÆ°ng đã có lá»i Æ°á»›c hẹn vá»›i nữ lang áo trắng: “Cho ngÆ°á»i vào chứ không cho ngÆ°á»i raâ€, nên Äá»— Thiên Ngạc và Viên Hiếu không bị ai ngăn cản.
Viên Hiếu muốn xông vào Mẫn gia trang để sục tìm Thượng Quan Kỳ nhÆ°ng bị Äá»— Thiên Ngạc cản :
- Chúng ta vào thì dễ ra thì khó, chớ nên hấp tấp.
Tuy Viên Hiếu nóng nảy, cảm thấy khó chịu vá» thái Ä‘á»™ lÆ°ng chừng của Äá»— Thiên Ngạc nhÆ°ng y không nói gì nữa.
Äá»— Thiên Ngạc Ä‘Æ°a Viên Hiếu đến má»™t chá»— vắng, hai ngÆ°á»i ngồi đối diện vận khí dưỡng thần. Chá» cho đến sáng, hai ngÆ°á»i tìm vào má»™t khách sạn ăn cÆ¡m rồi nghÄ© luôn trong đó luôn hai ngày.
Trong khoảng thá»i gian này Viên Hiếu ruá»™t nóng nhÆ° Ä‘iên, thúc giục Äá»— Thiên Ngạc Ä‘i tìm Thượng Quan Kỳ đến mÆ°á»i lần nhÆ°ng Äá»— Thiên Ngạc nhất định bảo phải chỠđến đêm thứ ba.
Sang ngày thứ ba, Äá»— Thiên Ngạc chỠđến canh hai, nai nịch gá»n gàng, mặc quần áo chẽn, lÆ°ng Ä‘eo cây Tá»­ Kim phi long nhuyá»…n tiên, hai bên cạnh sÆ°á»n giắt cặp Ä‘ao trủy thủ, ngoài khoác áo choàng Ä‘en gió bay lất phất. Mặt vẫn bôi thuốc, ông dẫn Viên Hiếu Ä‘i thẳng tá»›i Mẫn gia trang.
Lúc đó, trong Mẫn gia trang tuyệt không phòng bị. Hai cổng mở toang, ngoài của tịch mịch không có đèn lửa chi hết.
Äá»— Thiên Ngạc khẽ bảo Viên Hiếu :
- Äêm nay chúng ta có thể trông thấy Thượng Quan Kỳ chứ chÆ°a có cách nào cứu được y. Viên đệ phải nghe lá»i ta, chá»› có tá»± mình Ä‘á»™ng thủ hoặc la hét chi hết.
Viên Hiếu nói :
- Nếu đêm nay tôi không thấy đại ca tôi thì ông cũng không quản cố tôi được nữa.
Äá»— Thiên Ngạc trầm ngâm rồi nói :
- Cái đó đã hẳn!
Nói xong rảo bước đi vào.
Viên Hiếu theo sau. Hai ngÆ°á»i vào trong cổng xuyên qua mấy đại viện đến trÆ°á»›c nhà đại sảnh.
Cá»­a nhà đại sảnh cÅ©ng mở rá»™ng song không thấy đèn lá»­a chi hết mà cÅ©ng không ai ngăn trở, khác hẳn vá»›i cảnh tượng phòng bị nghiêm ngặt của ba đêm trÆ°á»›c. Quang cảnh tịch mịch này khiến cho nhà đại sảnh bao phủ má»™t làn không khí nặng ná».
Äá»— Thiên Ngạc đã thông thuá»™c phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng bÆ°á»›c lên thá»m đá rồi dừng lại lắng nghe Ä‘á»™ng tÄ©nh, thấy văng vẳng có tiếng thở phì phào, rõ ràng trong nhà đại sảnh đã đầy ngÆ°á»i, không biết tại sao không thắp đèn?
Äá»— Thiên Ngạc quay lại khẽ dặn Viên Hiếu phải cẩn thận rồi thong thả bÆ°á»›c vào.
Viên Hiếu được trá»i ban cho đôi mắt tinh đặc biệt, tuy còn đứng bên ngoài mà đã nhìn rõ cảnh vật bên trong. Y thấy trên chiếu nào cÅ©ng có ngÆ°á»i ngồi, nhÆ°ng ai cÅ©ng lặng lẽ. Tuy trong lòng y rất lấy làm kỳ nhÆ°ng không há»i, chỉ lầm lÅ©i theo sau Äá»— Thiên Ngạc Ä‘i vào.
Viên Hiếu ngồi bên Äá»— Thiên Ngạc, Ä‘Æ°a mắt nhìn các nhân vật khắp trong nhà thấy mấy vị cao tăng chùa Thiếu Lâm, Thanh Thành song kiếm và vô số ngÆ°á»i, đến hÆ¡n sáu mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i. NgÆ°á»i thì nhắm mắt dưỡng thần, ngÆ°á»i lại lá»™ vẻ khẩn trÆ°Æ¡ng, nhìn Äông ngó Tây. Viên Hiếu nhìn kỹ trong đám ngÆ°á»i này không thấy Thượng Quan Kỳ đâu, bất giác lòng lo ngay ngáy.
Thốt nhiên trống điểm canh ba, đêm đã sang giỠTý. Trong đại sảnh tối om, quần hào nhúc nhích cử động, một lão già trong đại sảnh lên tiếng :
- Thiết Mộc đại sư! Có lẽ con nhỠđó không ra nữa?
Bỗng bên tai có tiếng lanh lảnh đáp lại :
- Tôi đã chết đâu, tại sao mà không đến?
Rồi đèn lá»­a bật lên, nữ lang áo trắng đầy máu tÆ°Æ¡i, tóc buông xõa mặt trắng lợt, tay cầm ngá»n Ä‘uốc giÆ¡ lên thủng thỉnh bÆ°á»›c vào.
Quần hào trong đại sảnh thấy tình hình biến chuyển này không khá»i kinh ngạc, chú ý nhìn nữ lang áo trắng thủng thỉnh Ä‘i lại chá»— ngồi. Nàng châm ngá»n Ä‘uốc vào thắp hai cây nến lên. Nhà đại sảnh sáng trÆ°ng.
Nữ lang áo trắng vốn là ngÆ°á»i kiá»u diá»…m mà lúc này trông thấy phải khủng khiếp. Cả những tay võ công tuyệt thế cÅ©ng tưởng chừng nhÆ° nữ lang áo trắng Ä‘Æ°a má»™t luồng khí lạnh vào nhà, khiến cho ngÆ°á»i ta phải sởn gai ốc.
Thiết Mộc đại sư chắp tay trước ngực, tuyên Phật hiệu nói :
- Mẫn cô nÆ°Æ¡ng quả là ngÆ°á»i thủ tín. Không biết lệnh huynh có đến không?
Nữ lang áo trắng thở phào cái, vẫn ngồi nguyên vị, đáp :
- Ca ca tôi đã chết đâu, sao lại không đến?
Nói xong, nàng vẫy tay một cái, bỗng thấy Mẫn Chính Liêm, Thượng Quan Kỳ và Kim Thiếu Hòa đi vào.
Mẫn Chính Liêm cÅ©ng mình đầy máu tÆ°Æ¡i, cánh tay trái và vai bên phải Ä‘á»u băng vải trắng, máu thấm ra Ä‘á» lòm.
Thượng Quan Kỳ và Kim Thiếu Hòa Ä‘á»u vô sá»±, không má»™t chút thÆ°Æ¡ng tích nào.
Thiết Má»™c đại sÆ° nhíu đôi lông mày há»i :
- Mẫn cô nÆ°Æ¡ng! Äã xảy ra chuyện gì vậy?
Nữ lang áo trắng cÆ°á»i lạt nói :
- Xảy ra chuyện gì thì nói với đại sư cũng vô ích.
Thiết Má»™c đại sÆ° cÆ°á»i nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng hãy vận khí Ä‘iá»u tức má»™t lát. Lão tăng rá»­a sạch tai để chá» nghe cô nÆ°Æ¡ng nói đây.
Nữ lang áo trắng không nói gì nữa, từ từ nhắm mắt lại, ngấm ngầm vận khí dưỡng thần.
Viên Hiếu mắt như muốn nảy lửa, giương lên tròn xoe, chăm chú nhìn Thượng Quan Kỳ.
Y ở với Thượng Quan Kỳ mấy năm, hình dáng và cử động của chàng đã in sâu vào óc y, nên tuy mặt chàng đã bôi thuốc lên cho khác đi mà y chỉ thoáng nhìn đã nhận ra.
Mấy lần y muốn lên tiếng gá»i nhÆ°ng Ä‘á»u bị Äá»— Thiên Ngạc ngấm ngầm can ngăn.
Thượng Quan Kỳ đôi mắt lá» Ä‘á», chàng nhìn quần hào bốn mặt. Khi nhìn đến Viên Hiếu mắt cÅ©ng chỉ liếc qua nhÆ° ngÆ°á»i không quen biết.
Viên Hiếu không thể nhịn được nữa, đứng thẳng lên rảo bÆ°á»›c xông tá»›i, Äá»— Thiên Ngạc không giữ kịp.
Viên Hiếu tá»›i trÆ°á»›c mặt Thượng Quan Kỳ cúi đầu cất tiếng gá»i :
- Äại ca!
Thượng Quan Kỳ nhìn Viên Hiếu má»™t chặp rồi cÆ°á»i má»™t cách mÆ¡ hồ chứ không nói gì.
Viên Hiếu càng gá»i lá»›n :
- Äại ca! Anh không nhận ra em hay sao?
Thượng Quan Kỳ lại nhìn Viên Hiếu một lúc rồi lại quay đi chỗ khác.
Nữ lang áo trắng cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Thượng Quan Kỳ xem y phản ứng ra sao?
Äá»— Thiên Ngạc sợ Viên Hiếu nóng tính xảy chuyện lôi thôi vá»™i chạy lại kéo tay Viên Hiếu khẽ bảo :
- Viên đệ hãy trở vá» chá»— ngồi Ä‘i. Bây giá» thần trí y mê man không sáng suốt đâu, lát nữa sẽ há»i.
Viên Hiếu quay lại nhìn Äá»— Thiên Ngạc há»i :
- Lát nữa liệu y có tỉnh lại được không?
Äá»— Thiên Ngạc đáp :
- Nếu lát nữa y vẫn không tỉnh thì chúng ta sẽ có biện pháp.
Viên Hiếu nghe lá»i, từ từ vá» chá»— ngồi.
DÆ°á»›i ánh đèn nến bập bùng chiếu sáng khắp đại sảnh, quần hào không ngá»›t để mắt nhìn nữ lang, máu vẫn rỉ không ngá»›t chảy ra. NhÆ°ng lạ má»™t Ä‘iá»u là nàng bị thÆ°Æ¡ng ở những chá»— khi đánh nhau Ä‘ao thÆ°Æ¡ng khó lòng đâm tá»›i.
Lạ hÆ¡n nữa là tại sao nàng chịu Ä‘á»±ng được mãi. Vì chá»— thì bị máu che lấp, chá»— thì bị quần áo phủ kín nên không trông thấy rõ vết thÆ°Æ¡ng. Cứ tình hình này mà Ä‘oán thì hình nhÆ° nàng đứng yên để cho ngÆ°á»i ta đâm.
Äại sảnh đông ngÆ°á»i là thế mà vẫn tịch mịch khá lâu, có lẽ vì tình trạng biến cố bất ngá» nên ai cÅ©ng hoang mang không biết nói thế nào.
Thiết Má»™c đại sÆ° đảo mắt nhìn quần hào má»™t lượt rồi cất tiếng há»i để phá tan bầu không khí tịch mịch :
- Những vết thương của cô nương thế nào?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Äau Ä‘iếng chết ngÆ°á»i!
Thiết Mộc đại sư nói :
- Bần tăng có đem theo thứ thuốc bột để trị thương. Cô nương thử lấy một chút đắp vào xem sao?
Nữ lang áo trắng lạnh lùng đáp :
- Không cần! Tôi còn muốn sống thêm mấy ngày nữa.
Thiết Má»™c đại sÆ° biến sắc mặt, khẽ tuyên Phật hiệu há»i :
- Cô nương nghi ngỠbần tăng có ý gia hại chăng?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Không phải! Thuốc của quí tự khác với thuốc của tôi.
Thiết Mộc đại sư tuy là một vị cao tăng, kiến thức rất rộng mà bị nàng phúc đáp một câu không sao dò được ý tứ. Nhà sư trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Cô nương có thuốc trị thương sao không lấy ra mà rịt vào? Bần tăng đang chỠcô nương nói cho nghe các bí mật mà cô nương đã hứa hẹn ba hôm trước.
Nữ lang áo trắng ngắt lá»i :
- Tôi rịt thuốc hay không việc gì đến nhà sÆ°? Các ông có việc gì hay muốn há»i Ä‘iá»u gì thì cứ nói ra!
Thiết Má»™c đại sÆ° run lên há»i :
- A Di Äà Phật! Phải chăng lệnh tôn còn sống trên thế gian?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Gia phụ mất rồi! NgÆ°á»i mà các vị vào yết kiến là giả trang đấy.
Nàng trả lá»i má»™t cách tá»± nhiên khiến cho ai nấy Ä‘á»u sá»­ng sốt.
Thanh Thành song kiếm há»i xen vào :
- Thi thể trong quan tài có phải là Mẫn lão anh hùng không?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Äúng! Không sai má»™t ly!
Thiết Má»™c đại sÆ° há»i :
- Lệnh tôn đã tạ thế, sao cô nương không công khai cho các bạn võ lâm biết mà lại hành động bí mật là có ý gì?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Gia phụ mất đi đã loan báo khắp Giang Nam và Trung Nguyên, sao lại bảo là chưa công bố với các bạn võ lâm?
Thiết Mộc đại sư nói :
- Cô nÆ°Æ¡ng má»™t mặt cáo phó Mẫn lão anh hùng tạ thế, má»™t mặt lại tìm ngÆ°á»i giả trang dấu ở dÆ°á»›i hầm, lại dẫn bá»n bần tăng vào nhà hầm cùng ngÆ°á»i giả trang lệnh tôn tÆ°Æ¡ng kiến. Cô nÆ°Æ¡ng chế tạo tình trạng biến ảo đó làm gì? Nay quần hào tụ tập nÆ¡i đây, cô nÆ°Æ¡ng tính sao?
Nữ lang áo trắng đứng dậy lạnh lùng nói :
- Các ông có Ä‘iá»u gì khẩn yếu cứ nói ra Ä‘i. Tôi Ä‘ang bị ra máu quá nhiá»u không thể chịu Ä‘á»±ng được nữa. Nếu không có Ä‘iá»u gì cần thì thôi, nói nhiá»u mệt sức vô ích.
Äá»— Thiên Ngạc Ä‘á»™t nhiên đứng dậy há»i :
- Tại hạ có má»™t Ä‘iá»u cần được cô nÆ°Æ¡ng chỉ giáo: ba ngày trÆ°á»›c đây, đêm hôm ấy trá»i mÆ°a to gió lá»›n, cô nÆ°Æ¡ng cho chuyển quan tài ra bá» sông rồi giết hết những ngÆ°á»i khiêng, lại Ä‘Æ°a linh cá»­u xuống má»™t chiếc thuyá»n lá»›n giÆ°Æ¡ng buồm chạy ngay đêm đó là ý gì?
Nữ lang áo trắng quay lại nhìn Äá»— Thiên Ngạc há»i :
- Äêm hôm đó ông cÅ©ng trông thấy Æ°?
Äá»— Thiên Ngạc đáp :
- Há chẳng chỉ mình tôi!
Nữ lang áo trắng lạnh lùng há»i :
- Thế thì còn những ai?
Äá»— Thiên Ngạc gằn giá»ng đáp :
- Còn Âm Dương song tuyệt, vợ chồng Lôi Danh Viễn...
Quần hào nghe nói đến tên mấy ngÆ°á»i bất giác Ä‘Æ°a mắt nhìn khắp cả vì nghÄ© rằng mấy ngÆ°á»i đó Ä‘á»u có mặt nÆ¡i đây. Dè đâu kiếm mãi mà không thấy, lập tức trong nhà đại sảnh hÆ¡i có tiếng xôn xao.
Nữ lang áo trắng Ä‘á»™t nhiên Ä‘Æ°a tay lên vuốt mái tóc há»i :
- Quý tánh ông là gì?
Äá»— Thiên Ngạc trầm ngâm má»™t lúc rồi đáp :
- Tại hạ là Äá»— Thiên Ngạc!
Trong quần hào, số đông đã nghe tiếng Quan Ngoại Tiên Thần Äá»— Thiên Ngạc, quay lại nhìn Äá»— Thiên Ngạc.
Nữ lang áo trắng nói :
- Tốt lắm! Ông đã có tên trong quỷ lục, sắp chết đến nơi rồi đó!
Äá»— Thiên Ngạc rùng mình há»i :
- Sao?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Tôi nói ông sắp chết rồi!
Äá»— Thiên Ngạc rút khăn tay lau hết thuốc trên mặt, để lá»™ chân tÆ°á»›ng rồi cÆ°á»i nói :
- Xin Mẫn cô nÆ°Æ¡ng coi kỹ lại mặt tại hạ, đừng lầm lẫn vá»›i ngÆ°á»i khác.
Nữ lang áo trắng nói :
- Ông cứ yên chí. Dù ông có muốn trốn đến góc bể chân trá»i cÅ©ng không tránh khá»i cái đại hạn mÆ°á»i ngày.
Thiết Má»™c đại sÆ° há»i :
- Vợ chồng Lôi Danh Viá»…n, Âm DÆ°Æ¡ng song tuyệt chẳng lẽ Ä‘á»u bị cô nÆ°Æ¡ng sát hại hết rồi sao?
Nữ lang áo trắng đột nhiên ngửa mặt lên trần nhà ra lệnh :
- Ghi tên Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư vào!
Phàm Má»™c há»i :
- Ghi tên bá»n lão tăng vào là có ý gì?
Nữ lang áo trắng thản nhiên đáp :
- Äã ghi tên tức là các vị chỉ còn sống được mÆ°á»i ngày nữa thôi.
Thanh Thành song kiếm cả cÆ°á»i há»i :
- Cô nương nói vậy có chắc không?
Nữ lang áo trắng đáp :
- Hai vị không tin rồi sẽ biết.
Nàng ngừng một lát rồi ra lệnh :
- Ghi luôn tên Thanh Thành song kiếm vào!
Quần hào trong đại sảnh thấy vẻ mặt nữ lang nghiêm trá»ng, cá»­ Ä‘á»™ng kỳ dị không khá»i kinh ngạc. NhÆ°ng rồi nghÄ© lại thật đáng buồn cÆ°á»i, má»i ngÆ°á»i không nhịn được Ä‘á»u cÆ°á»i rá»™ lên. Chỉ có Thiết Má»™c, Phàm Má»™c đại sÆ° và Äá»— Thiên Ngạc là còn giữ vẻ nghiêm trang, vì hiểu rằng lá»i của nữ lang không phải buá»™c miệng mà ra.
Thiết Mộc đại sư chắp tay nói :
- A Di Äà Phật! Cô nÆ°Æ¡ng đã hạn định cho lão tăng chỉ còn sống trong mÆ°á»i ngày, vậy trÆ°á»›c khi chết xin cô nÆ°Æ¡ng giải thích cho nghe vá» câu chuyện đắng cay bí mật trong võ lâm.
Sau má»™t hồi dưỡng thần, thÆ°Æ¡ng thế nữ lang áo trắng đã bá»›t được nhiá»u, từ từ Ä‘Æ°a tay vén má»› tóc mây xõa xuống vai, đảo mắt nhìn khắp lượt tòa đại sảnh rồi nói :
- Phàm ngÆ°á»i nào đã nghe được vụ này không sống được nữa. Vậy ai mà sợ chết thì bây giá» ra Ä‘i hãy còn kịp. Ai không sợ chết thì hãy ở lại mà nghe.
Quần hào cảm thấy băn khoăn, có đến bảy tám ngÆ°á»i đứng lên Ä‘i ra. Nữ lang áo trắng lại giục :
- Còn ai ra nữa hãy nhanh lên, kẻo không kịp! NhÆ°ng lần này những ngÆ°á»i còn lại phải ngồi yên, không ai được nhúc nhích.
Thiết Mộc đại sư thở dài một tiếng rồi nói :
- Sống chết là việc lớn, vị nào không có liên quan đến vụ này chẳng nên vì một chuyện bí mật mà dấn mình vào cuộc nguy hiểm.
Thiết Má»™c đại sÆ° được các giá»›i võ lâm rất kính trá»ng, vừa nói má»™t câu, quả nhiên đã có hÆ¡n mÆ°á»i ngÆ°á»i đứng dậy từ từ Ä‘i ra.
Thiết Mộc đại sư đưa mắt nhìn quần hào rồi trang nghiêm nói một lần nữa :
- Trong đại sảnh này, tôi biết còn có nhiá»u bạn không tin lá»i Mẫn cô nÆ°Æ¡ng cho là nói đùa. Song lão tăng xét ra Mẫn cô nÆ°Æ¡ng nói vậy không phải là vô căn cứ. Thá»i gian gấp rút lắm rồi, nếu vị nào ra được là nên ra Ä‘i là hÆ¡n.
Äại sÆ° vừa dứt lá»i, thấy hÆ¡n mÆ°á»i ngÆ°á»i nữa rá»i khá»i chá»— ngồi Ä‘i ra.
Thiết Má»™c đại sÆ° liếc nhìn thấy trong đại sảnh còn hÆ¡n hai, ba chục ngÆ°á»i, không khá»i áy náy, thở dài nói :
- Cô nương nên khuyên thêm hỠmấy câu để bớt phần nào tội nghiệp.
Nữ lang áo trắng dÆ°á»ng nhÆ° bị mấy lá»i Thiết Má»™c đại sÆ° làm cho xúc Ä‘á»™ng, quả nhiên ôn tồn nói :
- Cái chết của gia phụ phá»ng có chi là đáng kể. Sở dÄ© chúng tôi phải dấu diếm giang hồ là vì trÆ°á»›c kia gia phụ đã cứu được mấy vị cao nhân võ hiệp và đã có chút thiện duyên vá»›i những môn phái lá»›n nhÆ° Thiếu Lâm, Thanh Thành... cái chết của gia phụ đã làm nhá»c lòng quí vị phải quan hoài...
Nàng đột nhiên dừng lại, đưa mắt nhìn quần hào rồi nói tiếp :
- Äây đã vào vấn Ä‘á» chính, vị nào không cần nghe thì nên ra liá»n Ä‘i. Nếu đã được nghe má»™t câu trong chính Ä‘á» thì sẽ không tránh khá»i được cái nạn mÆ°á»i ngày phải bá» mạng.
Bốn ngÆ°á»i nữa đứng lên, nhÆ°ng Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau má»™t cái rồi lại ngồi xuống.
Nữ lang áo trắng nhìn Thiết Mộc đại sư nói :
- Các vị này đã tới số không còn cách gì cứu được nữa!

hết: Hồi 25, xem tiếp: Hồi 26
Tài sản của danangcity


Last edited by danangcity; 25-06-2008 at 06:17 AM.
Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àëüôà, âîäîíàåâà, çàêîí, çîëîòî, danangcity24, dieu sao me hon hoi 1, dieu sao me hon tron bo, ëèòûå, ïåðåâîä, ïåðåâîäîâ, ìàðãàðèòà, ïèòàíèå, ïîðíóøêà, ñëîâàðè, ñìàéëèê, ñîëÿðèé, ñòðèì


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™