10-09-2012, 02:56 PM
Rá»a tay gác kiếmI ♥ Myself
Tham gia: Jul 2011
Bà i gởi: 18,755
Thá»i gian online: 4 tháng 2 tuần 0 ngà y
Thanks: 907
Thanked 288,902 Times in 11,108 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân
Chương 24: Hồng kỳ thạch
Nhóm dịch KoCo
Nguồn Mê Truyện
SÆ°u Tầm by Äá»™c Cô Long --- 4vn.eu
“Tiểu tạp chủng†mới chỉ 15, 16 tuổi, nhìn thấy hai con chó săn to lớn kia vô cùng sợ hãi, nhưng trong lòng oán khà chất chồng luống cuống chân tay cũng không thể đi nổi, lại lớn tiếng kêu lên:
- Ngươi… các ngươi bức tỠđại ca ta… các ngươi… phải theo ta đi gặp Huyện thái gia.
Phùng lão gia áng chừng trên dÆ°á»›i 30 tuổi ánh mắt âm u cÆ°á»i lạnh lẽo:
- Gặp Huyện thái gia? Thằng nhóc nà y, cá»a chÃnh huyện gia ngÆ°Æ¡i còn chÆ°a thấy còn muốn dẫn lão gia Ä‘i gặp quan?
Y cÆ°á»i mỠám:
- Ta còn muốn biết, tá»›i cá»a huyện nha rồi, Huyện thái gia sẽ gúp ngÆ°Æ¡i hay giúp lão gia ta? NgÆ°Æ¡i nói lão gia ta bức tá» Hồ Äại Xuyên, lão gia ta lại mốn há»i ngÆ°Æ¡i, hắn Ä‘i lên núi săn thú, bị Hùng Hạt Tá» bẻ gãy cổ, liên quan gì lão gia ta chứ? Lúc trÆ°á»›c lão gia ta chẳng phải đã cho hắn cÆ¡ há»™i khiến hắn trở thà nh lá»±c Ä‘iá»n của ta, nếu hắn nghe lá»i, thì đã không có ngà y hôm nay. Äây là tá»± là m tá»± chịu thôi.
NgÆ°á»i bé nhá» háºn đầy bụng kêu lên:
- Phùng Nhị Cẩu, ngÆ°Æ¡i đừng có giả bá»™ lÆ°Æ¡ng thiện, ta hôm nay liá»u mạng vá»›i ngÆ°Æ¡i.
Rồi cắn răng xông lên. Hai con chó săn thấy Tiểu Cá Tá» hà nh Ä‘á»™ng láºp tức sủa vang, cá»±c kỳ hung ác, nếu không phải vì có sợi dây thừng trong tay Phùng Nhị Cẩu giữ chặt lại thì sợ là hai con chó săn nà y đã vồ và o nó.
Phùng Nhị Cẩu mặt lá»™ hung quang, cÆ°á»i lạnh nói:
- TrÆ°á»›c cá»a lá»›n Phùng gia ta chÆ°a từng thấy có ai dám ở đây giÆ°Æ¡ng oai. Lão gia không tìm ngÆ°Æ¡i gây phiá»n toái, ngÆ°Æ¡i lại tá»± mình tìm đến cá»a, cÅ©ng không thể trách ta được.
Liá»n định buông cái dây thừng xÃch chó ra.
Sở Hoan nắm chặt búa, trong mắt lóe hà n quang. Hắn biết Phùng Nhị Cẩu kia một khi buông dây thừng, “tiểu tạp chủng†kia tuyệt đối không thể là đối thủ của hai con chó săn to lớn đó. Coi bộ dạng hai con chó, nếu vồ trúng, “tiểu tạp chủng†không chết cũng sẽ bị thương.
Hắn trong óc vừa nghe mấy chữ “Phùng Nhị Cẩuâ€, Ä‘á»™t nhiên đêm qua nghe Tố NÆ°Æ¡ng mắng chá»i, nhá»› mang máng, Tố NÆ°Æ¡ng lúc đó nhầm tưởng mình là Phùng Nhị Cẩu đến tìm.
Ký ức của hắn xẹt qua nhÆ° Ä‘iện, chợt nhá»› ra thân pháºn của Phùng Nhị Cá»u, rằng y cÅ©ng là ngÆ°á»i của thôn nà y. Năm Sở Hoan rá»i khá»i cố hÆ°Æ¡ng, Phùng Nhị Cẩu má»›i chừng 20 tuổi, là dạng ngÆ°á»i lêu lổng vô công rồi nghá». Hai cha con y ở trong thôn cá»±c kỳ tai tiếng.
Vốn Phùng gia cÅ©ng có chút của cải, nhÆ°ng cha con hai ngÆ°á»i dốc hết và o các tá»u lâu và kỹ nữ. Nên của cải sá»›m cÅ©ng tan thà nh mây khói. Sau đó Ä‘i hãm hại lừa gạt khắp nÆ¡i, nên ngÆ°á»i trong thôn coi nhÆ° loại rắn Ä‘á»™c, gần nhÆ° không ai muốn Ä‘i cùng Ä‘Æ°á»ng vá»›i cha con y. HÆ¡n nữa, hắn nhá»›, lúc hắn ly hÆ°Æ¡ng, Phùng gia chỉ còn hai gian nhà cá», tháºt không thể tưởng tượng sau 8 năm, Phùng gia không những không suy tà n mà ngược lại còn xây dá»±ng được cả má»™t căn nhà lá»›n gạch xanh ngói hồng.
Mắt thấy Phùng Nhị Cẩu định thả chó ra, Sở Hoan Ä‘ang muốn tiến lên, chợt nghe má»™t giá»ng nói truyá»n tá»›i:
- Hồ Tiểu Xuyên, Ä‘i tìm khắp nÆ¡i, ngÆ°Æ¡i ở đây là m gì? Không ở nhà lo tang sá»± cho đại ca ngÆ°Æ¡i. Mau theo chúng ta trở vá».
Liá»n thấy má»™t trưởng giả chừng hÆ¡n 50 tuổi, mang theo ba bốn thôn dân chạy vá»™i đến, mấy ngÆ°á»i chắn hà ng ngang trÆ°á»›c mặt Hồ Tiểu Xuyên, hiển nhiên là lo lắng Phùng Nhị Cẩu tháºt sá»± sẽ thả chó cắn Hồ Tiểu Xuyên.
Phùng Nhị Cẩu vốn đã chuẩn bị thả dây thừng, Ä‘á»™t nhiên thấy có mấy ngÆ°á»i tá»›i, liá»n nắm lại, lá»›n tiếng nói:
- LÆ°u bảo trÆ°á»ng, Hồ Tiểu Xuyên không phân biệt tốt xấu, đến trÆ°á»›c cá»a nhà ta chá»i báºy. NgÆ°Æ¡i là trưởng giả có uy vá»ng nhất LÆ°u Gia thôn, lại là “bảo trÆ°á»ng†của thôn nà y (chắc là má»™t chức quan thôn, nhÆ° là lý trưởng chẳng hạn, em Ä‘oán thế, hoặc má»™t dạng gia chủ của thôn). NgÆ°Æ¡i nói xem, môt hà nh vi giống nhÆ° chó Ä‘iên nhÆ° váºy, lão nhân gia ngÆ°Æ¡i phải quản cho tốt chứ.
Và i thôn dân trong mắt hiện ra vẻ phẫn ná»™, nhÆ°ng trong vẻ phẫn ná»™ mang theo và i phần sợ hãi, giáºn mà không dám nói gì.
LÆ°u bảo trÆ°á»ng bÆ°á»›c lên hai bÆ°á»›c, cÆ°á»i nói:
- Äứa nhá» nà y tuổi còn Ãt, không hiểu chuyện, ngÆ°Æ¡i cần gì để trong lòng. Äại ca hắn bị Hùng Hạt Tá» cắn đứt yết hầu, đứa nhá» nà y Ä‘au khổ trong lòng. Nếu là đại nhân đại lượng, hà tất phải so Ä‘o vá»›i hắn.
Tên ngÆ°á»i hầu đôi mắt nhá» xÃu cao giá»ng nói:
- LÆ°u bảo trÆ°á»ng, lần nà y lão gia chúng ta coi nhÆ° nể mặt ngÆ°Æ¡i, để lại cho hắn má»™t con Ä‘Æ°á»ng sống. NhÆ°ng sau nà y nếu còn gây rối, đừng trách lão gia ta trở mặt vô tình.
Phùng Nhị Cẩu hừ lạnh một tiếng, nheo đôi mắt lại:
- Triệu Bảo, chúng ta vá». Tháºt là xui.
Xoay ngÆ°á»i dắt hai con chó và o cá»a, Triệu Bảo và gã trai tráng kia cÅ©ng Ä‘i theo, láºp tức cá»a chÃnh đóng lại cái rầm.
LÆ°u bảo trÆ°á»ng đến trÆ°á»›c mặt Hồ Tiểu Xuyên, thấp giá»ng mắng:
- Cái thằng nhóc nà y, sao lại chạy đến đây, không phải là tá»± mình tìm chá»— chết sao. PhÃa sau Phùng gia là cái gì, chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i còn chÆ°a nghe qua.
Quay đầu nói với mấy thôn dân bên cạnh:
- ÄÆ°a hắn vá».
Mấy thôn dân lúc nà y má»›i lôi Hồ Tiểu Xuyên Ä‘i. Hồ Tiểu Xuyên vẫn không cam lòng, vẫn cố gân cổ chá»i:
- Phùng Nhị Cẩu, ngÆ°Æ¡i là m chuyện xấu Ä‘á»™ng cả đến trá»i xanh, sẽ không có háºu đâu. Ông trá»i có mắt. Diêm VÆ°Æ¡ng gia cÅ©ng Ä‘ang chá» ngÆ°Æ¡i…
Nó không kịp nói hết câu đã bị bịt miệng lại.
LÆ°u bảo trÆ°á»ng nhìn thấy mấy thôn dân lôi Hồ Tiểu Xuyên Ä‘i, lúc nà y má»›i nhẹ nhà ng thở ra, nhìn cánh cá»a mà u Ä‘á» kia lắc đầu thở dà i, rồi quay lÆ°ng Ä‘i.
Sở Hoan biết LÆ°u bảo trÆ°á»ng nà y, biết tên của lão là LÆ°u Thiên Phúc, là má»™t ngÆ°á»i Ä‘á»™ lượng chất phác, liá»n Ä‘i lên, cung kÃnh chà o:
- Lưu thúc!
LÆ°u Thiên Phúc Ä‘ang định Ä‘i, Ä‘á»™t nhiên thấy má»™t kẻ háºu sinh xuất hiện trÆ°á»›c mặt, không khá»i hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại thấy má»™t gÆ°Æ¡ng mặt xa lạ, liá»n nhÃu mà y há»i:
- Ngươi là ai?
- Vãn bối là Sở nhị lang.
Sở Hoan mỉm cÆ°á»i nói:
- Lưu thúc còn nhớ vãn bối chứ?
LÆ°u Thiên Phúc kinh ngạc, quan sát hắn từ trên xuống dÆ°á»›i, sá»ng sốt há»i:
- NgÆ°Æ¡i … ngÆ°á»i là nhị tiểu tá» của Sở gia? Là m sao thế được. Không phải là nhị tiểu tá» của Sở gia 8 năm trÆ°á»›c đã…
Sở Hoan cÆ°á»i vui:
- Vãn bối là Sở nhị lang, đã vỠrồi.
LÆ°u Thiên Phúc cÅ©ng mÆ¡ hồ nháºn ra nét mặt của Sở Hoan, giÆ¡ tay vá»— vá»— bả vai hắn, thở dà i:
- Trở vỠlà tốt rồi, trở vỠlà tốt rồi. Mẫu thân và tẩu tẩu ngươi đã quá cực khổ, ta cũng không có cách nà o, hiện giỠngươi đã trở lại, Sở gia các ngươi đã có nam đinh chống đỡ, tốt quá rồi còn gì.
Sở Hoan nói:
- Mấy năm nay Ä‘á»u nhá» LÆ°u thúc chiếu cố, nhị lang vô cùng cảm kÃch.
- Äừng cần nói nhÆ° váºy.
Lưu Thiên Phúc xua tay nói:
- Äừng nói là chiếu cố, bà con sống cùng thôn giúp được nhau thì giúp. Ừ, nhị lang à , ta còn phải Ä‘i giúp xá» lý tang sá»± của Äại Xuyên, lúc nà o có thá»i gian, chúng ta lại nói chuyện tiếp.
Miá»…n cưỡng cÆ°á»i cÆ°á»i, nhÆ°ng sá»± ngÆ°ng trá»ng trong đôi mắt thì khó có thể che dấu, LÆ°u Thiên Phúc vá»™i vã quay Ä‘i.
Sở Hoan thấy chuyện xảy ra trÆ°á»›c cá»a lá»›n Phùng gia, chẳng những thấy Phùng Nhị Cẩu đắc thắng, mà ngay cả LÆ°u Thiên Phúc là “bảo trÆ°á»ng†lúc nói chuyện vá»›i Phùng Nhị Cẩu cÅ©ng có chút e dè, trong lòng đã hiểu Phùng Nhị Cẩu nhất định là phách lối nhất LÆ°u Gia thôn.
Nhìn thoáng qua mấy gian phòng sÆ¡n son thiếp và ng, Sở Hoan hiểu, Phùng gia có thể có được hôm nay, tám chÃn phần là nhỠức hiếp thôn dân.
Hắn cÆ°á»i lạnh nhìn cánh cá»a mà u Ä‘á» thắm kia liếc mắt má»™t cái, lúc nà y má»›i nhấc chân rá»i khá»i, tá»›i đầu rừng cây. Trong rừng có rất nhiá»u củi khôi, rất nhiá»u nÆ¡i đã bị chặt trụi, tất nhiên là dân trong LÆ°u Gia thôn đến chặt Ä‘em vá» là m củi dùng trong mùa đông.
Sở Hoan Ä‘i sâu và o trong rừng, kéo ống tay áo cÆ¡ bắp cuồn cuá»™n, tìm được má»™t gốc cây cổ thụ, bắt đầu vung búa chặt. Hắn tay chân lanh lẹn, không đến má»™t canh giỠđã chặt được rất nhiá»u củi, hÆ¡n nữa, ngay trong rừng, Ä‘em chặt thà nh từng khúc để tiện cho việc nhóm lá»a.
Bó thà nh hai bó lá»›n, Sở Hoan trên ngÆ°á»i đã đổ đầy mồ hôi, buông rìu, ngồi xuống nghỉ tạm chốc lát, Ä‘á»™t nhiên nhá»› đến cái gì, cho tay và o lồng ngá»±c, lôi ra món đồ đã lấy được từ trên ngÆ°á»i Lâm Äại Nhi.
Äó là má»™t khối đá bóng loáng, lá»›n hÆ¡n trứng gà má»™t chút, hình bầu dục, nhÆ°ng kỳ quái chÃnh là khối đá nà y toà n thân mà u Ä‘á» sẫm. Sở Hoan cÅ©ng cho là đi nhiá»u hiểu rá»™ng nhÆ°ng loại đá mà u Ä‘á» nà y đúng là chÆ°a từng thấy.
Hắn biết thế giá»›i nà y có nhiá»u loại đá lạ, mình gặp qua cÅ©ng nhiá»u nhÆ°ng chÆ°a từng thấy khối đá nà o có mà u Ä‘á» cả.
Khối đá ấm áp, má»m mại, bóng loáng, trên bá» mặt, có má»™t Ä‘Æ°á»ng cắt rất sắc nét. Sở Hoan vốn tưởng là có ngÆ°á»i cố tình khắc, nhÆ°ng nhìn mãi, lại cảm thấy Ä‘Æ°á»ng cắt trên bá» mặt viên đá không phải là do con ngÆ°á»i tạo ra, mà tá»±a hồ nhÆ° là tá»± nhiên váºy. Tuy nhiên, cái vết khắc mà u Ä‘en đó rất rõ rà ng, dÆ°á»ng nhÆ° rất có quy luáºt, chẳng qua trong thá»i gian ngắn Sở Hoan không thể hiểu tá»™t cùng là nó có ý nghÄ©a gì.
Nhá»› rõ ngà y đó, khi Lâm Äại Nhi phát hiện mất khối đá mà u Ä‘á» nà y đã cá»±c kỳ lo lắng. Sở Hoan còn nhá»› lúc đó nà ng ta tâm thần không yên, đủ biết khối đá nà y nhất định có ý nghÄ©a không nhỠđối vá»›i nà ng.
Không loại trừ khả năng có thể là tÃn váºt yêu thÃch ai đó tặng cho nà ng, nhÆ°ng Sở Hoan vẫn cho rằng sá»± tình tuyệt đối không Ä‘Æ¡n giản nhÆ° thế. HÆ¡n nữa, cho dù là lén Ä‘Ãnh Æ°á»›c, nà ng ta nhất định cÅ©ng không lấy má»™t khối đá kỳ lạ nhÆ° váºy là m váºt Ä‘Ãnh Æ°á»›c.
Hắn mÆ¡ hồ cảm giác bên trong khối đá mà u Ä‘á» nà y cất giấu bà máºt nà o đó, chỉ tiếc đã xem Ä‘i xem lại vô số lần, ngoại vẻ ngoà i có chút cổ quái, căn bản hắn không nhìn ra bên trong đó có gì đặc biệt.
Sở Hoan chỉ có thể Ä‘em cất và o ngá»±c, lại Ä‘em búa Ä‘eo bên hông, gánh hai bó củi lá»›n Ä‘i vá» hÆ°á»›ng nhà mình, tá»± biết hai bó củi nà o không thể đủ dùng trong mùa đông, nên dá»± tÃnh sẽ quay lại chặt thêm.
Hắn vỠđến cá»a, thấy cá»a khép há», con gà mái của Tố NÆ°Æ¡ng vẫn Ä‘ang ngồi phÆ¡i nắng, chÆ°a kịp và o cá»a, đã nghe từ bên trong vá»ng ra tiếng nói ngá»t ngà o:
- Sở đại thẩm, ta đây là muốn tốt cho nhà các ngÆ°á»i. Äại thẩm cÅ©ng thấy, Hồ Äại Xuyên đối nghịch vá»›i Phùng Nhị Cẩu, cuối cùng kết cục thế nà o? Ngay cả đầu cÅ©ng không giữ được. Tháºt là kinh khủng. Nếu các ngÆ°á»i vẫn còn ngoan cố nhÆ° trÆ°á»›c, Phùng Nhị Cẩu không chừng sẽ dùng hạ chiêu vá»›i các ngÆ°á»i, lúc đó thì còn thể cứu vãn được không? Hiện giá» Phùng gia đáp ứng cho Sở gia 50 lượng bạc, chỉ cần đại thẩm Ä‘iểm chỉ và o tá» giấy nà y, 50 lượng bạc liá»n tá»›i tay, cả Ä‘á»i sau cÅ©ng sẽ không phải lo khổ. Äại thẩm nói xem, đây không có phải là của trên trá»i rÆ¡i xuống sao?
Sở Hoan nhÃu mà y.
Lại nghe mẫu thân lên tiếng:
- NgÆ°Æ¡i cÅ©ng biết Phùng Nhị Cẩu là hạng súc sinh vô lÆ°Æ¡ng, ta sao có thể Ä‘em Tố NÆ°Æ¡ng đẩy và o đống lá»a. Lão nÆ°Æ¡ng cho dù thịt nát xÆ°Æ¡ng tan cÅ©ng không Ä‘iểm chỉ đâu.
Má»i ngÆ°á»i và o đây ủng há»™ để truyện ra nhanh hÆ¡n nà o
Tà i sản của Hina
Chữ ký của Hina I can FLY ~~~ (â—ï¼¾oï¼¾â—)
Äã có 9 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Hina
12-09-2012, 12:06 AM
Rá»a tay gác kiếmI ♥ Myself
Tham gia: Jul 2011
Bà i gởi: 18,755
Thá»i gian online: 4 tháng 2 tuần 0 ngà y
Thanks: 907
Thanked 288,902 Times in 11,108 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân
Chương 25: Quả tẩu mạnh mẽ
Nhóm dịch KoCo
Nguồn Mê Truyện
SÆ°u Tầm by Äá»™c Cô Long --- 4vn.eu
Giá»ng nói ngá»t ngà o kia đã vang lên:
- Ôi, Sở đại thẩm, bà đang nói mê sảng rồi. Ai nói đây là đẩy Tố NÆ°Æ¡ng và o trong hố lá»a? Äây chÃnh là chuyện tốt cầu còn không được, đó là đưa Tố NÆ°Æ¡ng Ä‘i hưởng phúc. Phùng gia có căn nhà lá»›n trong thôn, nghe nói ở thị trấn cÅ©ng còn có tòa nhà , nhà bá»n hỠăn sung mặc sÆ°á»›ng, áo gấm ngá»c thá»±c, so vá»›i nhà già u trong thà nh cÅ©ng không kém. Phùng Nhị Cẩu là tháºt lòng thÃch Tố NÆ°Æ¡ng, thẩm đóng dấu vân tay, liá»n có thể trục xuất Tố NÆ°Æ¡ng khá»i Sở gia, nà ng trở vá» nhà mẹ đẻ, không còn cha mẹ, huynh trưởng là cha, đến lúc đó Phùng Nhị Cẩu đến nhà cầu hôn đại ca nà ng, có đại ca nà ng là m chủ, sẽ lại là má»™t hôn nhân tốt. Tố NÆ°Æ¡ng qua nhà hắn, ăn sung mặc sÆ°á»›ng, tÆ¡ lụa cÅ©ng không thiếu, sao có thể ngà y đêm thêu thùa kiếm ăn nhÆ° váºy, còn thÆ°á»ng xuyên ăn không đủ no.
Trong phòng láºp tức yên lặng, Sở Lý thị cÅ©ng không nói gì.
Trên mặt Sở Hoan đã má»™t mảnh hà n ý, trong lòng hắn vốn trà n đầy chán ghét đối vá»›i Phùng Nhị Cẩu, lúc nà y nghe nói nhÆ° thế, cÅ©ng hiểu được Phùng Nhị Câu kia đúng là đánh chủ ý lên ngÆ°á»i Tố NÆ°Æ¡ng.
Sau má»™t lúc lâu, má»›i nghe được giá»ng nói nịnh ná»t kia vang lên:
- Sở đại thẩm, Tố NÆ°Æ¡ng đã xuất giá, cÅ©ng là vì xông hỉ cho đại lang, lúc chÆ°a đầy má»™t tháng, đại lang đã rá»i Ä‘i. Hai năm nà y, Tố NÆ°Æ¡ng hiếu thuáºn đối vá»›i thẩm, trong thôn từ trên xuống dÆ°á»›i già trẻ lá»›n bé Ä‘á»u thấy trong mắt, thẩm liá»n nhẫn tâm nhìn Tố NÆ°Æ¡ng chịu khổ theo thẩm tiếp sao? Nói không dá»… nghe, đợi sau nà y thẩm trăm tuổi, còn muốn Tố NÆ°Æ¡ng thủ tiết cả Ä‘á»i ở Sở gia má»i ngÆ°á»i sao? Ta thấy trong mắt, nóng vá»™i trong lòng, nếu Sở đại thẩm nhất định không chịu, đó là hủy cả Ä‘á»i Tố NÆ°Æ¡ng, thẩm… thẩm tháºt nhẫn tâm sao?
Sở Hoan nghe được tiếng thở dà i của mẫu thân, liá»n muốn và o cá»a xem sao, đúng lúc nà y lại thấy Tố NÆ°Æ¡ng Ä‘ang ôm má»™t cháºu gá»— trở vá», xa xa nhìn thấy Sở Hoan đã nói:
- Äốn củi cÅ©ng không biết trở vỠăn cÆ¡m, trong nhà bếp để lại cháo cho đệ... !
Nà ng vừa má»›i nói xong, Sở Hoan chợt nghe được trong phòng truyá»n đến tiếng luống cuống chân tay, láºp tức nghe được giá»ng nói nịnh ná»t hoang mang rối loạn vá»™i và ng nói:
- Sở đại thẩm, chuyện nà y xin thẩm nghĩ lại, sau nà y tôi lại tới tìm thẩm!
Láºp tức má»™t bóng ngÆ°á»i vá»™i vã Ä‘i ra từ trong cánh cá»a, Ä‘i vô cùng vá»™i và ng, Sở Hoan Ä‘ang đứng trÆ°á»›c cá»a, ngÆ°á»i ná» bÆ°á»›c nhanh ra, nếu không phải Sở Hoan mắt nhanh tránh ra, ngÆ°á»i ná» gần nhÆ°u va lên ngÆ°á»i Sở Hoan.
NgÆ°á»i ná» thiếu chút nữa va chạm, trÆ°á»›c kêu "ôi" má»™t tiếng, ngừng bÆ°á»›c chân, ngẩng đầu, nhìn thấy má»™t ngÆ°á»i tuổi còn trẻ đứng trÆ°á»›c mặt, mặc dù không phải ngá»c thụ lâm phong, cÅ©ng chỉ mặc quần áo má»™c mạc, nhÆ°ng trên mặt lại mang theo anh khÃ, láºp tức nheo mắt lại, ánh mắt ngáºp nÆ°á»›c dÆ°á»ng nhÆ° má»™t lồi ra.
Sở Hoan nhìn thoáng qua, chỉ thấy ngÆ°á»i Ä‘i ra là má»™t nữ nhân, hiển nhiên là nữ nhân giá»ng nói nịnh ná»t kia, khoang hai lăm hai sáu tuổi, má»™t đôi mắt xếch, môi má»ng gò má cao, sắc mặt nhìn tuy rằng hÆ¡i Ä‘iá»u ngoa, nhÆ°ng bá»™ dáng quả tháºt không tồi, mang theo ba phần quyến rÅ© bốn phần là m dáng, má»™t đầu tóc Ä‘en búi lại, tóc mai còn cắm má»™t bông hoa hải Ä‘Æ°á»ng bằng lụa, hÆ¡i già , vẫn thùy mị thÆ°á»›t tha.
Sở Hoan nhìn mà y, Tố NÆ°Æ¡ng bên kia nhìn thấy phụ nhân nà y, cÅ©ng đã bá» cháºu gá»— trong tay lại, lấy má»™t con dao từ trên ngÆ°á»i ra, mở miệng mắng:
- Lão nÆ°Æ¡ng đã nói, lại đến nữa, lão nÆ°Æ¡ng đánh gãy chân ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i tháºt đúng là không biết liêm sỉ, xem lão nÆ°Æ¡ng thu tháºp ngÆ°Æ¡i thế nà o!
Trong khi chá»i, nà ng giÆ¡ con dao trong tay lên, xông thảy tá»›i phụ nhân kia.
Sở Hoan nhìn thấy, chấn động, không thể tưởng được Tố Nương dĩ nhiên tùy thân mang theo một con dao.
Tuy rằng đêm qua đã bÆ°á»›c đầu chứng kiến sá»± hung hãn của Tố NÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng giá» phút nà y má»›i chÃnh thức phát hiện, Tố NÆ°Æ¡ng hung ác lên, đúng nhÆ° má»™t con cá»p cái, trong kia chạy qua, bá»™ ngá»±c to lá»›n pháºp phồng, cuá»™n sóng đẹp mắt.
Tuy nói khuôn mặt xinh đẹp của Tố Nương nhìn qua vô cùng hung ác, nhưng tư thế chạy của cô cũng không thô tục, trái lại có và i phần dịu dà ng, chỉ là tốc độ cực nhanh, khà thế cực hung, trong miệng lại quát nót:
- Hôm nay lão nÆ°Æ¡ng liá»n cắt đứt đầu lưỡi của ngÆ°Æ¡i, xem ngà y sau ngÆ°Æ¡i còn nói huyên thuyên nhÆ° thế nà o.
Phụ nhân hơi già kia hồn bay phách lạc, vung hai chân bỠchạy, trong miệng thét chói tai:
- Muốn giết ngÆ°á»i rồi, muốn giết ngÆ°á»i rồi… !
Ven Ä‘Æ°á»ng có và i thôn dân Ä‘i qua nhìn thấy, không má»™t ai tiến tá»›i, chỉ xem trò hay.
Tố NÆ°Æ¡ng Ä‘uổi phÃa sau, ngÆ°á»i phụ nữ kia lại chạy nhÆ° bay giống nhÆ° nhìn thấy hung thần ác sát, chạy rÆ¡i cả má»™t chiếc miên hà i thuê hoa nhá» mà u hồng, vốn định dừng lại nhặt lên, nhÆ°ng nhìn thấy Tố NÆ°Æ¡ng vẫn Ä‘uổi theo phÃa sau, ngay cả giầy cÅ©ng không dám cần, cà ng chạy cà ng xa. Tố NÆ°Æ¡ng Ä‘uổi theo má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng ngắn, liá»n dừng lại, xoa thắt lÆ°ng, hô vá» phÃa bóng ngÆ°á»i kia:
- Lần sau đừng để cho thấy ngÆ°Æ¡i, trở lại cá»a lần nữa, dù là đuổi tá»›i thị trấn, ta cÅ©ng muốn cắt xuống cái miệng rách của ngÆ°Æ¡i!
Sở Hoan ở phÃa sau nhìn xem trợn mắt há mồm, vô cùng khiếp sợ.
Chá» Tố NÆ°Æ¡ng lắc mông trở vá», Sở Hoan má»›i phục hồi tinh thần lại. Tố NÆ°Æ¡ng lÆ°á»m hắn má»™t cái, tức giáºn nói:
- Vá» sau nhìn thấy cái thứ kia, thì đừng để cho mụ và o cá»a, cái mồm nói loạn huyên thuyên thị phi kia, cuối cùng có má»™t ngà y ta xé nát nó.
Lúc nà y Sở Lý thị đã đi ra, không đợi Sở Lý thị nói chuyện, Tố Nương cũng đã nói:
- Mẹ, Ä‘á»u đã nói vá»›i mẹ nhiá»u lần đừng để thứ kia và o cá»a, tại sao mẹ còn để cho mụ và o? Mụ lại nói huyên thuyên vá»›i mẹ đúng không? Lá»i nói ra từ miệng của mụ, mẹ không cần để ý tá»›i… !
Sở Lý thị muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dà i.
Sở Hoan nhÃu mà y há»i:
- Mẹ, Tố Nương tỷ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vừa rồi con nghe nữ nhân kia nhắc tới Phùng Nhị Cẩu, Phùng Nhị Cẩu muốn là m gì?
Tố NÆ°Æ¡ng láºp tức nói:
- Nhắc tá»›i tên súc sinh táng táºn thiên lÆ°Æ¡ng là m gì?
Nà ng nhìn hai bó củi bên cạnh Sở Hoan nói:
- Nếu ngÆ°Æ¡i nhà n rá»—i, uống cháo, lại Ä‘i chặt bó củi trở vá». Sắp sá»a bắt đầu mùa đông, trong nà h không thể thiếu củi dùng!
Không đợi Sở Hoan nói chuyện, nà ng quay đầu rá»i Ä‘i, xiêm y vừa má»›i giặt Ä‘á»u rÆ¡i trên mặt đất, vá»™i và ng chạy qua vừa thu dá»n vừa than thở nói:
- Nữ nhân kia chỉ biết tới đây là m chuyện không tốt, hại ta phải đi giặt lại một lần… !
Nà ng ngẩng đầu nói:
- Mẹ, quần áo nà y bẩn rồi, con Ä‘i bá» sông đầu tây giặt lại, nếu nữ nhân kia lại qua đây tiếp, cÅ©ng đừng để cho mụ ta và o cá»a… !
Nà ng liếc Sở Hoan má»™t cái, cÅ©ng không nói nhiá»u xoay ngÆ°á»i rá»i Ä‘i.
Sở Hoan nhìn bóng ngÆ°á»i có và i phần xinh đẹp của Tố NÆ°Æ¡ng, trong lòng cÅ©ng hiểu được, Tố NÆ°Æ¡ng mạnh mẽ nhÆ° thế, cÅ©ng là cuá»™c sống bức bách, trong nhà hai ngÆ°á»i phụ nữ má»™t trẻ má»™t già , không có má»™t nam Ä‘inh, hÆ¡n nữa Tố NÆ°Æ¡ng lại là quả phụ tÆ° sắc rất đẹp, nếu không ai đánh chủ ý trong lòng, váºy ai cÅ©ng không tin. Cô là m ra vẻ mạnh mẽ, trên thá»±c tế chÃnh là để cho những ngÆ°á»i có rắp tâm nà y nhìn má»™t cái, tránh cho nghÄ© rằng Sở gia không có Ä‘Ã n ông thì dá»… bắt nạt.
Sở Hoan đỡ mẫu thân và o phòng, nhÃu mà y lại há»i:
- Mẫu thân, đây rốt cuá»™c là xảy ra chuyện gì? Vừa rồi con Ä‘i qua trÆ°á»›c nhà há» Phùng, nhìn thấy tiểu tá» Hồ gia chá»i báºy trÆ°á»›c cá»a nhà đó… !
Sở Lý thị giáºt mình nói:
- Tiểu Xuyên tá»›i Phùng gia chá»i báºy?
Trong mắt bà lão lộ ra vẻ sợ hãi:
- Váºy… váºy Tiểu Xuyên hiện giá» nhÆ° thế nà o? Hắn… à i… !
Sở Hoan thấy nói tá»›i Phùng gia, mẫu thân lại hoảng sợ nhÆ° thế, lá»a giáºn trong lòng thăng lên, biết Phùng Nhị Cẩu nhất định cÅ©ng từng ức hiếp nhà mình, cố nén giáºn trÆ°á»›c mặt mẫu thân, thấp giá»ng nói:
- Tiểu Xuyên bị LÆ°u thúc mang Ä‘i, chẳng qua… chẳng qua con nghe Tiểu Xuyên quát to ở đó, dÆ°á»ng như… Äại Xuyên bị Hùng Hạt TỠđánh chết!
Sở Lý thị nghe váºy, đầu tiên là cả kinh, láºp tức bi thanh thở dà i:
- Là m báºy a… là m báºy a!
Äôi mắt bà đỠlên, Sở Hoan đỡ lấy mẫu thân trở lại phòng ngồi xuống, vẻ mặt đã ngÆ°ng trá»ng lên, từ những gì nghe thấy nhìn thấy hôm nay, Phùng Nhị Cáºu nà y đã mang đến bất hạnh tháºt lá»›n cho toà n bá»™ LÆ°u gia thôn.
- Cha mẹ huynh đệ Äại Xuyên mất sá»›m, huynh đệ sống nÆ°Æ¡ng tá»±a lẫn nhau, vốn tổ tiên để lại và i mẫu đất cằn, nuôi gia đình sống tạm Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là không khó, chỉ tiếc… Ôi, mấy năm nay tiểu tá» Phùng gia mua đất chiếm tô… !
Bà nói tá»›i đây, thấy trên mặt Sở Hoan đã hÆ¡i lạnh lùng, bà lo nhiá»u lắm, tháºt sá»± lo lắng Sở Hoan tuổi trẻ khà thịnh gặp phải chuyện, thở dà i:
- Thôi, không nói chuyện nà y. Mấy ngà y nay bác con trở vỠthăm mẹ, chỠhắn lại đây, mẹ để hắn giúp đỡ, xem có thể tìm công việc cho con là m hay không!
Nhà bác Sở Hoan, tá»± nhiên chÃnh là huynh trưởng Sở Lý thị, Sở Hoan nhá»› rõ, năm nay bác hÆ¡n sáu mÆ°Æ¡i tuổi, lúc hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i tuổi trúng tú tà i, chẳng qua là tú tà i tiá»n triá»u.
Lịch sá» thế giá»›i nà y và lịch sá» trong trà nhá»› Sở Hoan không giống nhau, dá»±a theo Sở Hoan biết, những năm cuối Äông Hán, thiên hạ ba phần, cuối cùng TÆ° Mã thị được thiên hạ láºp triá»u Tấn.
NhÆ°ng thá»i đại hiện giỠđã có thay đổi trong lịch sá», ba nÆ°á»›c Ngụy Thục Ngô, thống nhất thiên hạ cuối cùng là Tôn thị Ngô quốc, Tôn thị thà nh láºp nÆ°á»›c Äại Ngô, kéo dà i hÆ¡n hai trăm năm, bị Hoa quốc thay thế, mà Äại Hoa quốc kế thừa hÆ¡n má»™t trăm năm mÆ°Æ¡i năm, cuối cùng hai Ä‘á»i Hoà ng Ä‘á» tin dùng hoạn quan, phân công nịnh thần, khiến cho thiên hạ náo loạn, cuối cùng quần hùng cắt cứ, loạn thế tranh hùng.
ÄÆ°Æ¡ng kim Hoà ng đế Bệ hạ vốn là quốc chủ của nÆ°á»›c nhá» Tần Quốc, thừa cÆ¡ khởi binh, cuối cùng dá»±a và o thiết kỵ Äại Tần huấn luyện nhiá»u năm, dùng thá»i gian không đến hai mÆ°Æ¡i năm, nam chinh bắc chiến, tiêu diệt mÆ°á»i tám nÆ°á»›c cắt cứ bốn phÆ°Æ¡ng, trá»ng chỉnh Lục Hợp Cà n Khôn, Äế quốc Äại Tần hiện giá» cÅ©ng chỉ thống nhất thiên hạ mÆ°á»i sáu năm mà thôi, vua láºp nÆ°á»›c vẫn quân lâm thiên hạ nhÆ° cÅ©.
Tuy rằng bác là tú tà i thá»i kỳ nÆ°á»›c Äại Hoa, nhÆ°ng thiên hạ rối loạn nhiá»u năm nhÆ° váºy, đợi cho Äế quốc Äại Tần dần Ä‘i lên quỹ đạo mở khoa cá», bác đã qua tuổi năm mÆ°Æ¡i, cÅ©ng không còn lòng dạ nà o thi nữa, chỉ là m má»™t phu tá» dạy há»c, kiếm chút tiá»n bạc sống tạm qua ngà y, cuá»™c sống cÅ©ng không dÆ° dả khá giả, hiện giỠở tại thị trấn Thanh Liá»…u.
Sở Hoan vô cùng để ý chuyện Phùng Nhị Cẩu, Phùng Nhị Cẩu bắt nạt nhục nhã bà con khác trong thôn, khiến cho hắn vô cùng căm háºn trong lòng, lúc nà y biết rõ nhà mình cÅ©ng bị Phùng Nhị Cẩu bắt nạt, tá»± nhiên sẽ không bá» mặc, truy há»i:
- Mẹ, con vừa má»›i vá», nhiá»u chuyện cÅ©ng không biết, Phùng Nhị Cẩu nà y rốt cuá»™c là m gì, mẹ nói cho con biét. Hắn mua đất chiếm tô… đây rốt cuá»™c là xảy ra chuyện gì?
Sở Lý thị do dá»± má»™t chút, cÅ©ng hiểu được Sở Hoan sá»›m hay muá»™n sẽ biết chuyện Phùng Nhị Cẩu, sá»›m nói cho Sở Hoan biết, cÅ©ng để Sở Hoan có Ä‘á» phòng trong lòng, liá»n thấp giá»ng nói:
- Từ sau khi phụ thân tiểu tá» Phùng gia mất, liá»n là m xằng là m báºy, trá»™m dạo trong thôn, sau đó ngÆ°á»i trong thôn Ä‘á»u cảm thấy hắn là tai há»a, liá»n Ä‘uổi hắn rá»i khá»i thôn!
- Bại hoại nhÆ° váºy, tá»± nhiên là phải Ä‘uổi Ä‘i!
Sở Hoan khẽ gáºt đầu, láºp tức nhÃu mà y, há»i:
- Nếu bị đuổi đi, sao hắn lại trở v� Hơn nữa tác oai tác quái ở trong thôn?
Má»i ngÆ°á»i và o đây ủng há»™ để truyện ra nhanh hÆ¡n nà o
Tà i sản của Hina
Äã có 8 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Hina
12-09-2012, 10:19 PM
Rá»a tay gác kiếmI ♥ Myself
Tham gia: Jul 2011
Bà i gởi: 18,755
Thá»i gian online: 4 tháng 2 tuần 0 ngà y
Thanks: 907
Thanked 288,902 Times in 11,108 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân
ChÆ°Æ¡ng 26:Äịnh giở trò đồi bại
Nhóm dịch KoCo
Nguồn Mê Truyện
SÆ°u Tầm by Äá»™c Cô Long --- 4vn.eu
Sở Lý thị cÆ°á»i khổ:
- Ba năm trÆ°á»›c đây, tiểu tá» Phùng gia đã rá»i thôn từ lâu bá»—ng dÆ°ng ngênh ngang trở vá», quần áo là lượt, hÆ¡n nữa, đến từng nhà trong thôn mua đất. Ôi khi đó xảy ra má»™t hồi náo loạn trong thôn.
Sở Hoan cÆ°á»i lạnh:
- Cha con bá»n há» lúc trÆ°á»›c được các phụ lão hÆ°Æ¡ng thân chiếu cố, nếu sau nà y phát đạt cÅ©ng phải hồi báo má»›i đúng. Äất Ä‘ai nuôi con ngÆ°á»i, bá»n há» muốn mua đất, chẳng hóa ra là muốn chặt đứt kế sinh nhai của má»i ngÆ°á»i sao?
Nói tới đây, hà n quang cà ng lúc cà ng tăng.
Sở Lý thị thở dà i:
- Hắn trở vá» mua đất, má»i ngÆ°á»i tất nhiên không đồng ý, không có nhà nà o bán, lại còn Ä‘uổi hắn Ä‘i. Sau đó mấy ngà y, hắn dẫn theo má»™t đám lÆ°u manh vô lại không biết từ đâu, đầu tiên là tá»›i cưỡng ép các há»™ có nhiá»u ruá»™ng, hÆ¡n nữa, bán vá»›i giá cá»±c thấp, nếu không Ä‘iểm chỉ, liá»n ra tay đánh. Nam nhân trong thôn vốn định hợp lại liá»u mạng vá»›i bá»n chúng nhÆ°ng đám vô lại nà y Ä‘á»u hạ Ä‘á»™c thủ, đả thÆ°Æ¡ng không Ãt ngÆ°á»i. Sau má»i ngÆ°á»i Ä‘Ã nh bấm bụng Ä‘iểm chỉ và o khế Æ°á»›c bán đất, đợi khi bá»n há» rá»i khá»i, liá»n hÆ°á»›ng Huyện thái gia báo án.
Sở Hoan lạnh lùng cÆ°á»i.
- LÆ°u thúc dẫn ngÆ°á»i đến nha môn huyện, dâng cáo trạng xin Huyện thái gia là m chủ, bắt tiểu tá» Phùng gia, trả lại đất cho chúng ta… NhÆ°ng…
Nói tới đây, Sở Lý thị lắc đầu, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.
Sở Hoan nói:
- Nhưng Huyện thái gia kia cơ bản không là m chủ cho chúng ta.
- Ai nói váºy. Huyện thái gia gá»i Phùng tiểu tá» lên thẩm tra, Phùng tiểu tá» xuất trình khế Æ°á»›c, nói là thuáºn mua vừa bán, hắn không cưỡng bức. Huyện thái gia nhìn thấy khế Æ°á»›c, liá»n cho rằng đám ngÆ°á»i LÆ°u thúc là cà n quấy, không những không trừng trị Phùng tiểu tá», mà còn đánh bá»n LÆ°u thúc má»™t tráºn…
Sở Lý thị cÆ°á»i khổ:
- Má»i ngÆ°á»i không buá»™c tá»™i được. Mà Phùng gia tiểu tá» thắng kiện trÆ°á»›c cá»a quan, cà ng được thế, lại mang ngÆ°á»i vỠép má»i ngÆ°á»i bán đất, nếu không thuáºn theo lại ẩu đả. Äây Ä‘á»u là những há»™ nông dân, là m sao có thể là địch thủ của đám lÆ°u manh kia, nên không Ãt ngÆ°á»i bị đánh cho sứt đầu mẻ trán, Ä‘Ã nh phải cắn răng bán Ä‘iá»n sản, sau lại cÅ©ng có ngÆ°á»i đến nha môn cáo buá»™c lần hai, nhÆ°ng Ä‘Æ¡n chÆ°a được trình lên, đã bị ngÆ°á»i của huyện nha Ä‘uổi vá». Nhà chúng ta có hai mẫu đất cằn, ban đầu cÅ©ng bị Phùng gia tiểu tá» nhòm ngó, cÅ©ng đến gây rối không biết bao lần. Sau khi đại ca con Ä‘i, ta cÅ©ng tưởng nhà nà y không còn nam nhân, nếu Phùng gia tiểu tỠđến tìm, chắc cÅ©ng phải bán cho hắn thôi. NhÆ°ng chẳng hiểu sao sau đó không thấy hắn đến nữa…
Sở Hoan đan hai bà n tay và o nhau, nheo mắt nói:
- Phùng Nhị Cẩu là m nhÆ° váºy, chắc chắn không có ý đồ tốt gì, tất có âm mÆ°u trong đó.
- Ngay từ đầu mẹ cÅ©ng không biết vì sao nhÆ° thế, tuy nhiên, hắn không đến ta và Tố NÆ°Æ¡ng cà ng mừng. Trong nhà không có nam nhân, nhÆ°ng trong thôn thì không thiếu, nếu thuê ngÆ°á»i là m thì trong vòng má»™t năm cÅ©ng có chút lÆ°Æ¡ng thá»±c để dà nh.
Sở Lý thị thở dà i:
- Tiểu tá» Phùng gia chiếm Ä‘oạt hÆ¡n trăm mẫu ruá»™ng, lại còn nói, nếu ai nguyện ý trồng trá»t, đến mùa thu hoạch cÅ©ng có thể lÆ°u lại năm phần gạo.
- Không có tốt váºy đâu.
Sở Hoan láºp tức nói:
- Tiểu tá» nà y không tốt bụng váºy đâu.
Sở Lý thị gáºt đầu:
- Äúng váºy. Tuy rằng có thể giữ lại năm phần gạo, nhÆ°ng ai thuê đất của hắn, lại phải chịu thuế của quan phủ đánh xuống. Hằng năm, trong nha môn Ãt nhất phải thu 3 phần lÆ°Æ¡ng thá»±c là m thuế. Má»i ngÆ°á»i quanh năm suốt tháng vất vả, cuối mùa, tiểu tá» Phùng gia thu 5 phần, quan phủ thu 3 phần, nhà mình chỉ còn 2 phần, thì ngay cả nhà má»™t già má»™t trẻ cÅ©ng không đủ ăn a.
Sở Hoan nắm chặt tay thà nh nắm đấm.
- Ngay từ đầu, không ai muốn là m, nhÆ°ng… nhÆ°ng trong thôn nà y Ä‘á»u là xuất thân nông gia, ngoà i là m ruá»™ng, thì chẳng biết là m gì để kiếm sống nữa. Không cà y ruá»™ng thì ngay cả cÆ¡m cÅ©ng chẳng có mà ăn, tuy rằng Ãt nhÆ°ng cÅ©ng còn có hy vá»ng là không bị chết đói.
Sở Lý thị nói:
- Nên phần lá»›n má»i ngÆ°á»i trong thôn Ä‘á»u thuê lại đất của hắn, duy chỉ có hai tiểu tá» Hồ gia là không đồng ý thuê, mà lên núi săn thú, đôi khi ra ngoà i ba năm ngà y liá»n, săn được con mồi thì má»›i quay vá» nghỉ, dá»±a và o nghá» săn thú mà sống qua ngà y.
Sở Hoan hiểu, Hồ Äại Xuyên bị Hùng Hạt Tá» giết chết, là bởi vì đất ruá»™ng nhà mình đã bị chiếm Ä‘oạt, rồi lại không muốn khuất nhục trÆ°á»›c Phùng Nhị Cẩu, rÆ¡i và o Ä‘Æ°á»ng cùng, chỉ có thể ra ngoà i săn thú kiếm ăn. Ai biết lần nà y ra ngoà i, liá»n bị thú cắn chết, truy tìm nguyên do, đúng là đã bị Phùng Nhị Cẩu bức tá».
Sở Hoan hÆ¡i trầm ngâm, lại há»i:
- Mẹ, hôm nay nữ nhân đến nhà mình kia là ai? Con ở bên ngoà i nghe, giống nhÆ° cô ta muốn mẹ ký má»™t khế Æ°á»›c gì đó, tháºt ra là chuyện gì?
Sở Lý thị trên mặt kÃch Ä‘á»™ng, vá»™i gạt Ä‘i:
- Không.. không có gì.
Vẻ mặt rất mất tự nhiên.
Sở Hoan cầm tay mẫu thân, bình tĩnh nói:
- Mẹ, Nhi lang đã vá», sẽ không để bất kỳ ai khuất nhục hai ngÆ°á»i. Äứa nhá» của mẹ nay đã Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là đấng trượng phu thân dà i thÆ°á»›c bảy, là nam nhân duy nhất trong nhà , có chuyện gì, mẹ không được dấu con, phải để con cùng lo liệu.
Sở Lý thị nghe váºy, hết vui mừng lại lo nghÄ©, má»™t lát sau má»›i khẽ thở dà i:
- Äó là dâu cả Hòe Hoa của Thiết gia.
- Hòe Hoa?
Sở Hoan nhắc lại má»™t cách lạ lẫm. Äối vá»›i Hòe Hoa hắn tá» ra rất xa lạ, nhÆ°ng mấy chữ Thiết gia thì rất nhanh đã hiểu ngay, liá»n há»i:
- Là Quân hộ Thiết gia?
Toà n bá»™ Äại Tần thiết láºp 16 đạo, dÆ°á»›i đạo là châu, dÆ°á»›i châu là huyện, mà Binh bá»™ đặt ở các châu gá»i là Vệ Sở.
Vệ Sở chÃnh là ná»n nóng của quân Ä‘á»™i Äại Tần. Thuở má»›i láºp quốc, má»™t châu đặt tam vệ, mà má»—i vệ còn chia ra thà nh năm Thiên Há»™ sở, má»—i Thiên Há»™ sở má»™t ngà n má»™t trăm ngÆ°á»i. Trên có Vệ thiết Vệ đô thống, Thiên Há»™ sở Thiết Thiên Há»™ trưởng, dÆ°á»›i có Bách Há»™ trưởng. Tam vệ thì do Vệ chế hầu các châu quản thúc. Vệ chế hầu chỉ là danh xÆ°ng quan quân sá»± cao nhất, cÅ©ng không phải tÆ°á»›c vị, mà ngÆ°á»i lãnh đạo trá»±c tiếp của Vệ chế hầu các châu, đó là Chỉ huy sứ phụ trách quân vụ các đạo.
Äại Tần 16 đạo, chức quan cao nhất là Tổng đốc, nhÆ°ng Tổng đốc chỉ quản chÃnh vụ các đạo, cÅ©ng không trá»±c tiếp nhúng tay và o quân vụ, mà Chỉ huy sứ thì có thể nắm quân vụ, lại không thể nhúng tay chÃnh vụ. Trên danh nghÄ©a Tổng đốc là quan tối cao các châu, nhÆ°ng trên thá»±c tế chỉ là quan trên chÃnh vụ, có thể Ä‘iá»u Ä‘á»™ng cÅ©ng chỉ là năm nghìn Cấm Vệ quân. Tổng đốc biên chế hạn định, cÅ©ng không thể trá»±c tiếp truyá»n đạt mệnh lệnh đối vá»›i Chỉ huy sứ và Vệ Sở quân.
Chỉ huy sứ nói là thủ lÄ©nh quân vụ tối cao, chưởng quản các Vệ Sở quân các đạo, nhÆ°ng nếu nhÆ° không có Ä‘iá»u lệnh Xu Máºt Viện (cái cÆ¡ quan nà y lạ quá mà không thấy tác giả giải thÃch, huy vá»ng các chÆ°Æ¡ng sau sẽ đụng đến nó), thì muốn Ä‘iá»u Ä‘á»™ng 500 ngÆ°á»i trở lên cÅ©ng không có khả năng. HÆ¡n nữa, Chỉ huy sứ tuy rằng có thể Ä‘iá»u Ä‘á»™ng thuá»™c hạ, nhÆ°ng lại không có quyá»n đối vá»›i Bách Há»™ trưởng. Vệ Sở quân Vệ chế hầu, Vệ đô thống, Thiên Há»™ trưởng, tháºm chà Bách Há»™ trưởng Ä‘á»u là do Binh bá»™ bổ nhiệm và miá»…n nhiệm. Chỉ huy sứ chỉ có quyá»n dâng tấu chÆ°Æ¡ng buá»™c tá»™i hoặc tiến cá», không có quyá»n thăng chức, chỉ có thể bổ nhiệm hay miá»…n nhiệm tầng thấp nhất là Tiểu giáo mà thôi.
Mà Äại Tần Vệ Sở quân thÆ°á»ng trá»±c ở các đạo gá»i là Äại Tần quân há»™, đó là “tai mắt†của Binh bá»™, nên gần nhÆ° má»—i thôn Ä‘á»u có Quân há»™ tồn tại.
Quân há»™ không cần ná»™p thuế má, bá»n há» chÃnh là căn cÆ¡ của quân Ä‘á»™i Äại Tần. Con cháu Quân há»™, chỉ cần tá»›i 15 tuổi liá»n có thể gia nháºp Thiên Há»™ sở, chÃnh thà nh trở thà nh quân sÄ© của đế quốc Äại tần, bắt đầu huấn luyện quân sá»±, rèn luyện những tố chất của má»™t quân nhân đế quốc. Và o quân Ä‘á»™i, cÅ©ng sẽ được nuôi sống dà i dà i, đến 50 tuổi có thể rá»i khá»i quân Ä‘á»™i trở vá» gia hÆ°Æ¡ng dưỡng lão.
Hoà ng đế đế quốc Äại Tần xuân thân là quân nhân, cho nên đối đãi vá»›i quân nhân cÅ©ng không tồi. Há»… là xuất thân con cháu Quân há»™, nếu không có chiến sá»±, thì hằng năm Ä‘á»u có hai lần vá» thăm nhà . HÆ¡n nữa, quân lÆ°Æ¡ng cÅ©ng không thấp, má»™t khi láºp được công trên chiến trÆ°á»ng, tất nhiên có thể thăng chức. Cho dù không láºp được công, có thể sống đến khi già vá» quê, quân lÆ°Æ¡ng tÃch tụ nhiá»u năm nhÆ° váºy cÅ©ng đủ để ngÆ°á»i đó cÆ¡m no áo ấm, không phải lo gì cả quãng Ä‘á»i sau.
Con cháu Quân há»™ vẫn nhÆ° cÅ©, có thể cÆ°á»›i vợ, tháºm chà nếu không có chiến sá»±, thê nhi hằng năm Ä‘á»u có thể có cÆ¡ há»™i đến Vệ Sở thăm nom. Tuy nhiên, má»™t khi phải đánh địch bình loạn, thì quân sÄ© phải lên sa trÆ°á»ng, vì nÆ°á»›c đổ máu.
Thôn LÆ°u Gia có hÆ¡n 40 há»™ dân, lại chỉ có hai nhà Quân há»™, trong đó má»™t nhà là Thiết gia, nên má»i ngÆ°á»i má»—i khi nhắc đến Thiết gia Ä‘á»u có gắn hai chữ Quân há»™ phÃa trÆ°á»›c, thà nh Quân há»™ Thiết gia.
Sở Hoan cÅ©ng tháºt không ngá», nữ nhân bị Tố NÆ°Æ¡ng Ä‘uổi đánh đó là vợ của Quân há»™ Thiết gia.
- Ba cha con Thiết gia hiện giá» Ä‘á»u ở trong quân, Hòe Hoa là con dâu cả.
Sở Lý thị hạ giá»ng:
- Con rá»i nhà hai năm, Hòe Hoa má»›i đến đây. Chỉ có Ä‘iá»u mấy năm gần đây, bụng Hòa Hoa vẫn không có Ä‘á»™ng tÄ©nh gì. Và i năm đầu, chồng nà ng còn vá» thăm nhà , mãi sau vẫn không thấy Hòe Hoa có chuyển biến gì, chỉ tốn bạc, nên dần dần cÅ©ng thÆ°a hẳn. Mấy năm trÆ°á»›c Hòe Hoa cÅ©ng có lên Vệ Sở, nhÆ°ng hai năm nay cÅ©ng không thấy Ä‘i nữa.
Nói đến đây, khẽ thở dà i.
- Cô ta tìm mẹ là m gì?
Sở Hoan há»i.
Sở Lý thị do dự một chút:
- Cô ta cũng bị Phùng Nhị Cẩu ép đến đây, muốn khuyên vi nương điểm chỉ và o khế ước…
- Khế ước?
Sở Hoan láºp tức há»i:
- Là khế ước gì?
- Phải, là khế Æ°á»›c trục xuất Tố NÆ°Æ¡ng khá»i Sở gia, trả vá» cho nhà mẹ đẻ.
Sở Lý thị ảm đạm nói:
- Phùng Nhị Cẩu không tá»›i nhà ép bán Ä‘iá»n sản, mẹ còn tưởng hắn còn có chút lÆ°Æ¡ng tâm. Vốn hai mẫu đất của chúng ta đã cho ngÆ°á»i khác thuê, hằng năm cÅ©ng có chút lÆ°Æ¡ng thá»±c, nhÆ°ng má»—i lần gieo hạt Ä‘á»u có ngÆ°á»i lén Ä‘Ã o cây giống lên. Hồi đầu không rõ là ai, sau má»›i biết, là Phùng Nhị Cẩu cho ngÆ°á»i quấy rối, chÃnh là không muốn chúng ta có lÆ°Æ¡ng ăn. Phùng Nhị Cẩu đã nhúng tay và o, hai mẫu ruá»™ng của chúng ta cÅ©ng không ai còn dám thuê, tháºt sá»± chẳng khác nà o là bức tá». Vá» sau, may thÃm Từ gia biết Tố NÆ°Æ¡ng giá»i thêu vá, nên má»›i Ä‘em việc đến cho là m, hai mẹ con nhá» và o đó lần hồi sống qua ngà y. Gần đây, có mấy ngÆ°á»i đến khuyên vi nÆ°Æ¡ng trả Tố NÆ°Æ¡ng vá» nhà , để Tố NÆ°Æ¡ng còn có cÆ¡ há»™i tìm trượng phu má»›i, Ä‘i theo lão bà bà nà y đến già thì cÅ©ng tá»™i, dẫu sao thì tẩu tẩu của con cÅ©ng còn trẻ. Vi nÆ°Æ¡ng ngẫm cÅ©ng có lý. Tố NÆ°Æ¡ng tuy hiếu thuáºn, phải rá»i xa nó mẹ cÅ©ng buồn, nhÆ°ng Äại lang đã Ä‘i, cÅ©ng không thể khiến Tố NÆ°Æ¡ng cứ thủ tiết nhÆ° váºy, để tẩu tẩu con trở vá», nếu có phúc, biết đâu cÅ©ng sẽ tìm được nhà tốt. Lão bà bà ta không thể trói buá»™c má»™t cô nÆ°Æ¡ng tốt nhÆ° váºy mãi.
Sở Hoan cÆ°á»i lạnh:
- Mấy ngÆ°á»i đến khuyên vi nÆ°Æ¡ng, Ä‘á»u là do Phùng Nhị Cẩu sai khiến.
Hắn hiện tại đã hiểu, Phùng Nhị Cẩu tất nhiên đã để mắt tá»›i Tố NÆ°Æ¡ng, nghÄ© trăm phÆ°Æ¡ng ngà n kế để biến cô thà nh ngÆ°á»i của mình.
Tố NÆ°Æ¡ng tÃnh nết cang cÆ°á»ng, Ä‘ang ở Sở gia, Phụng Nhị Cẩu không thể xuống tay. NhÆ°ng má»™t khi bị trục xuất khá»i Sở gia, trở lại nhà mình, quyá»n huynh thế phụ, huynh trưởng Tố NÆ°Æ¡ng rất có thể sẽ quyết định được tiá»n đồ của cô. Phùng Nhị Cẩu lúc đó muốn nạp Tố NÆ°Æ¡ng, có huynh trưởng bên trong ủng há»™, tất nhiên là dá»… hÆ¡n rất nhiá»u.
Sở Lý thị nói:
- Ngay từ đầu cÅ©ng không biết là tên súc sinh Phùng gia kia dở trò sau lÆ°ng, thấy nói cÅ©ng có lý nên đã định bảo tẩu tẩu con quay vá» nhà mẹ để sống. Ai ngá» Tố NÆ°Æ¡ng ngang bÆ°á»›ng, má»™t má»±c nói nếu mình Ä‘i rồi, sẽ không có ai chăm sóc vi nÆ°Æ¡ng. Nếu đã bÆ°á»›c qua cá»a Sở gia, thì chết là m ngÆ°á»i Sở gia, chết là quá»· Sở gia, sẽ hết lòng chăm sóc tốt cho vi nÆ°Æ¡ng. Nếu bị ép rá»i khá»i, tẩu tẩu con sẽ chết trÆ°á»›c cá»a nhà …
Sở Hoan nghe váºy, vừa cảm Ä‘á»™ng vừa kÃnh nể. NghÄ© đến Phùng Nhị Cẩu ở sau lÆ°ng là m mấy chuyện xấu, dám âm mÆ°u chiếm Ä‘oạt Tố NÆ°Æ¡ng, ánh mắt hắn Ä‘á»™t nhiên đầy hà n khÃ.
Hắn chợt nhá»› ra hắn và mẫu thân nói chuyện đã lâu mà Tố NÆ°Æ¡ng vẫn chÆ°a vá». Theo lý mà nói, mấy bá»™ quần áo kia cÅ©ng không cần lâu nhÆ° váºy. Sở Hoan nheo ánh mắt lại, đứng dáºy nói:
- Mẹ, Tố NÆ°Æ¡ng tá»· vẫn chÆ°a vá», con Ä‘i xem.
Tố NÆ°Æ¡ng lúc nà y Ä‘ang giặt quần áo ở bá» sông phÃa Tây. Äó là má»™t con sông nhá», nÆ°á»›c trong vắt, uốn lượn nhÆ° Ä‘ai ngá»c, có thể nói là con sông huyết mạch của thôn LÆ°u Gia. Tố NÆ°Æ¡ng lúc nà y ngồi xổm trên bá» sông. Từ phÃa sau nhìn lại bóng dáng của cô nhÆ° má»™t cái hồ lô tinh xảo, thắt lÆ°ng nhá» nhắn, mông tròn căng, nở nang, cháºt cứng trong chiếc váy thô.
Tố NÆ°Æ¡ng cÅ©ng không để ý, khi cô Ä‘ang mải mê giặt giÅ©, từ con Ä‘Æ°á»ng mòn phÃa sau cô có má»™t bà n chân Ä‘ang nhẹ nhà ng Ä‘i vá» phÃa nà y.
NgÆ°á»i nà y không phải ai khác, chÃnh là kẻ súc sinh táng táºn lÆ°Æ¡ng tâm không chuyện xấu nà o không là m Phùng Nhị Cẩu.
Nói cÅ©ng khéo. Hồ Tiểu Xuyên náo loạn trÆ°á»›c cá»a Phòng gia, khiến y bá»±c bá»™i trong lòng. Y ở trong phòng ngẫm nghÄ©, cà ng nghÄ© cà ng tức, biết Hồ gia Ä‘ang báºn xá» lý tang sá»±, định đến thể hiện uy phong má»™t chút.
Hai năm gần đây, y tá»± cho rằng cả thôn nà y không má»™t ai dám đối kháng vá»›i mình. Y má»™t lá»i nói ra, không kẻ nà o dám chống lại. Nên y dẫn theo quân sÆ° quạt mo Triệu Bảo, và hai con chó săn Ä‘i đến Hồ gia.
Ai ngá» Ä‘i đến ná»a Ä‘Æ°á»ng, còn chÆ°a đến Hồ gia thì thoáng thấy bóng dáng Tố NÆ°Æ¡ng, y lại nổi máu dâm đãng. Nhìn thấy Tố NÆ°Æ¡ng từ cá»a thôn Ä‘i ra bá» sông, tên súc sinh nà y láºp tức Ä‘em hai con chó săn giao cho Triệu Bảo, còn mình thì rón ra rón rén Ä‘i theo, định nhân cÆ¡ há»™i nà y đùa giỡn cô má»™t phen.
Tố NÆ°Æ¡ng ở bá» sông giặt quần áo, Phùng Nhị Cẩu theo đến, nấp ở đằng sau má»™t gốc cây, nhìn chằm chằm và o Tố NÆ°Æ¡ng. Y cÅ©ng biết Tố NÆ°Æ¡ng tÃnh tình cứng rắn, không dá»… trêu chá»c, nên Ä‘Ã nh nấp sau cây cổ thụ nhìn lÆ°ng ong thắt đáy cùng cặp mông tròn lẳn của cô mà nuốt nÆ°á»›c miếng ừng á»±c.
Chỉ có Ä‘iá»u, Tố NÆ°Æ¡ng cúi ngÆ°á»i giặt giÅ©, thân hình chá»›p Ä‘á»™ng, mông vểnh lên, ngá»±c trÄ©u xuống, trong mắt Phùng Nhị Cẩu cá»±c kỳ hÆ°Æ¡ng diá»…m. Y cà ng lúc cà ng nóng bừng cả ngÆ°á»i, trong đầu tà niệm dâng lên, cổ há»ng khô khốc, nhÆ° bị ma xui quá»· khiến, liá»n rón rén Ä‘i dần đến gần Tố NÆ°Æ¡ng.
Má»i ngÆ°á»i và o đây ủng há»™ để truyện ra nhanh hÆ¡n nà o
Tà i sản của Hina
Äã có 8 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Hina
13-09-2012, 01:56 PM
Rá»a tay gác kiếmI ♥ Myself
Tham gia: Jul 2011
Bà i gởi: 18,755
Thá»i gian online: 4 tháng 2 tuần 0 ngà y
Thanks: 907
Thanked 288,902 Times in 11,108 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân
ChÆ°Æ¡ng 27: Äùa giỡn
Nhóm dịch KoCo
Nguồn Mê Truyện
SÆ°u Tầm by Äá»™c Cô Long --- 4vn.eu
Mắt Phùng Nhị Cẩu nhìn chằm chằm và o mông Tố NÆ°Æ¡ng, khoảng cách cà ng gần, hô hấp cà ng dồn dáºp, cổ Ä‘á» lên, trán dÄ© nhiên toát ra má»™t chút mồ hôi lạnh.
Tố NÆ°Æ¡ng ở bên bá» sông giặt quần áo, tiếng nÆ°á»›c à o à o, bÆ°á»›c chân của Phùng Nhị Cẩu lại nhẹ nhà ng, trong lúc nhất thá»i nà ng cÅ©ng không cảm giác được phÃa sau có ngÆ°á»i.
Phùng Nhị Cẩu cách khoảng năm sáu bÆ°á»›c, cháºm rãi mở hai tay ra, liá»n muốn tá»›i gần phÃa sau, trÆ°á»›c tiên ôm Tố NÆ°Æ¡ng lại.
Ngà y xÆ°a gã cÅ©ng nhiá»u lần đùa giỡn Tố NÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng Tố NÆ°Æ¡ng lúc nà o cÅ©ng mang theo dao bên ngÆ°á»i, Ä‘iểm nà y gã biết rõ trong lòng, gã cÅ©ng biết Tố NÆ°Æ¡ng vô cùng mạnh mẽ, tháºt sá»± bị nà ng phát hiện mình tá»›i gần, váºy khó đối phó.
Từ lúc Tố NÆ°Æ¡ng gả tá»›i, gã vẫn thèm nhá» dãi ba thÆ°á»›c đối vá»›i Tố NÆ°Æ¡ng, mà sau khi Sở Äại Lang mất, lại thá»i khắc muốn lấy quả phụ quyến rÅ© nà y tá»›i tay, chỉ tiếc Tố NÆ°Æ¡ng không đổi sắc mặt, lạnh lùng vá»›i gã, gã mất không Ãt tâm tÆ°, nhÆ°ng Tố NÆ°Æ¡ng thá»i khắc Ä‘á» phòng gã, vẫn khiến gã không có cÆ¡ há»™i đắc thủ.
Hôm nay ma xui quá»· khiến, gã nhìn thấy Tố NÆ°Æ¡ng má»™t mình Ä‘i tá»›i bá» sông cá»a thôn, trong lòng vạn phần ngứa ngáy, bị ma quá»· ám ảnh theo tá»›i đây, mà nhìn thấy thân hình nở nang của Tố NÆ°Æ¡ng, lại nhìn thấy bốn bá» vắng lặng, liá»n nổi lên lòng xấu xa.
Gã nhìn thân hình nở nang má»m mại ngay ở trÆ°á»›c mắt mình, cổ há»ng phát khô, bÆ°á»›c chân nhanh hÆ¡n, má»™t cÆ°á»›c đạp vá» phÃa trÆ°á»›c, thình lình má»™t tiếng “rắc†vang lên, má»™t tiếng nà y vang lên đầu tiên khiến Phùng Nhị Cẩu kinh ngạc má»™t chút, cúi đầu thấy mình giẫm nát má»™t cà nh ây khô, láºp tức thấy có bốn năm cà nh cây khô trên mặt đất, trong lòng láºp tức hiểu được, quả phụ nhá» nà y quả nhiên là tâm tÆ° cẩn tháºn, mấy cà nh cây khô nà y hiển nhiên là quả phụ nhá» quyến rÅ© nà y cố ý đặt ở đây, chÃnh là phòng bị có ngÆ°á»i tiến tá»›i từ phÃa sau.
Má»™t âm thanh nà y vang lên, láºp tức kinh Ä‘á»™ng Tố NÆ°Æ¡ng, nà ng Ä‘á»™t nhiên đứng dáºy, xoay ngÆ°á»i nhìn thấy Phùng Nhị Cẩu.
Phùng Nhị Cẩu nhìn thấy Tố NÆ°Æ¡ng xoay ngÆ°á»i lại, hoảng sợ, dÄ©n hiên lui vá» phÃa sau hai bÆ°á»›c, thấy Tố NÆ°Æ¡ng đứng ở bá» sông lạnh lùng nhìn mình, ống tay áo cuá»™n lên, lá»™ ra hai cánh tay ngá»c trắng nõn nhÆ° ngó sen, má»™t túm tóc Ä‘en bị gió thổi lên trên trán Tố NÆ°Æ¡ng, trà n tÆ° vị nữ nhân quyến rÅ©, trong lòng gã ngứa ngáy, cÆ°á»i hì hì nói:
- Tố NÆ°Æ¡ng muá»™i tá», tháºt sá»± là khéo léo, muá»™i giặt quần áo ở bên cạnh, ta cÅ©ng vừa vặn bÆ°á»›c tá»›i... !
Ãnh mắt gã đã rÆ¡i xuống bá»™ ngá»±c của Tố NÆ°Æ¡ng, nhìn thấy bá»™ ngá»±c căng tròn, nhìn qua cá»±c kỳ to lá»›n, cổ há»ng giáºt giáºt, dÄ© nhiên Ä‘i tá»›i phÃa trÆ°á»›c má»™t bÆ°á»›c.
Má»™t tay Tố NÆ°Æ¡ng xoa bên hông, tay kia liá»n nhẹ nhà ng kéo tóc trên trán ra sau tai, Ä‘á»™ng tác nà y của nà ng rất nhẹ nhà ng, Phùng Nhị Cẩu nhìn thấy lại hÆ¡i ngẩn ngÆ°á»i.
- NgÆ°Æ¡i gá»i loạn cái gì, Tố NÆ°Æ¡ng là ngÆ°Æ¡i có thể gá»i sao?
Tố Nương bình tĩnh nói.
Phùng Nhị Cẩu thấy Tố NÆ°Æ¡ng không những không rút dao ra, trái lại đáp lại mình, tuy rằng giá»ng nói lạnh nhÆ° băng, nhÆ°ng cÅ©ng khiến gã mở cá» trong bụng. Gã cÆ°á»i ha ha nói:
- Ta gá»i, váºy nà ng nói là m sao bây giá»? Muốn phạt ta nhÆ° thế nà o, chỉ cần nà ng mở miệng, ta nguyện ý bị phạt. Tố NÆ°Æ¡ng muá»™i tá», nói xem, muốn phạt ca ca ta nhÆ° thế nà o, nà ng nói Ä‘i, nói Ä‘i... !
Trên mặt gã trà n đầy vẻ dâm tà .
Gã đúng là loại tiểu nhân được má»™t tấc lại lấn má»™t thÆ°á»›c, nhìn thấy biểu thị của Tố NÆ°Æ¡ng, liá»n thuáºn thang trèo lên trên, tùy ý trêu đùa.
Tố NÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lạnh nói:
- Äược. NgÆ°Æ¡i muốn ta phạt ngÆ°Æ¡i, ta tháºt muốn phạt ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i nguyện ý nghe sao?
- Nguyện ý nguyện ý!
Phùng Nhị Cẩu liên tục gáºt đầu:
- Muội tỠtốt, chỉ cần nà ng mở miệng, không có gì ca ca là m không được. Vì nà ng, cho dù ca ca chết cũng không sao!
Tố NÆ°Æ¡ng nhẹ nhà ng cÆ°á»i, quyến rÅ©, thấp giá»ng nói:
- Không được... Không được gá»i ngÆ°á»i ta là ... muá»™i tá» tốt... !
Phùng Nhị Cẩu thấy Tố NÆ°Æ¡ng xÆ°a nay lạnh nhÆ° băng mỉm cÆ°á»i vá»›i mình, quả nhiên là thấy sắc hồn tiêu, kÃch Ä‘á»™ng lên, nói:
- Nà ng là muá»™i tá» tốt của ta, ta nháºn định là ca ca của muá»™i tá» tốt... !
Gã lại Ä‘i thêm má»™t bÆ°á»›c, nâng tay lên, liá»n muốn nắm tay Tố NÆ°Æ¡ng.
Tố Nương cũng lùi ra sau một bước, lại không nể mặt, nói:
- Không nên tới đây!
Phùng Nhị Cẩu dừng bÆ°á»›c lại, cÆ°á»i hì hì nói:
- Äược, ta không qua nữa. Muá»™i tá» tốt, nà ng nên hiểu được tâm tÆ° của ca ca, nà ng có biết hai năm nà y ta nhá»› nà ng khổ cá»±c biết bao nhiêu, ta là trà không nhá»› cÆ¡m không nghÄ©, ngà y đêm thầm nhá»› tá»›i nà ng.
Gã hung hăng nhìn bộ ngực Tố Nương, vẻ mặt biểu hiện thà nh khẩn:
- Muá»™i tá» tốt, Äại lang Sở gia đã mất, ca ca thÆ°Æ¡ng tiếc nà ng má»™t ngÆ°á»i quá vất vả, chỉ cần nà ng theo ca ca, muốn cái gì có cái đó, nà ng nói cái gì liá»n là cái đó. Cả Ä‘á»i nà y ca ca chỉ có nà ng, nà ng để ta Ä‘i hÆ°á»›ng đông, ca ca tuyệt đối không Ä‘i hÆ°á»›ng tây, nà ng để ta ta lên xà nhà , ta tuyệt đối sẽ không vạch ngói... !
Tố NÆ°Æ¡ng cÅ©ng nhẹ nhà ng cÆ°á»i, nói:
- NgÆ°Æ¡i tháºt sá»± thÃch ta nhÆ° váºy sao?
Phùng Nhị Cẩu thấy Tố Nương phản ứng như thế, sắc tâm nhảy lên, lại đi tới một bước, nói:
- Muá»™i tá», ca ca là tháºt lòng thÃch muá»™i, nếu là lừa muá»™i, không được chết tá» tế. Nà ng theo ta, ăn uống không lo, cÅ©ng không cần chịu khổ nà y nữa. Lão thái bà Sở gia kia, mấy năm nay để nà ng là m ná» là m kia, là m khổ nà ng, nà ng xem đôi tay trắng nõn nà y, Ä‘á»u nổi lá»›p chai dà y... Ca ca rất Ä‘au lòng... !
Gã là m bá»™ vừa muốn Ä‘i vá» phÃa trÆ°á»›c, quả phụ nhá» trÆ°á»›c mắt lúc nà y cà ng xem cà ng câu hồn, đặc biệt nụ cÆ°á»i vá»›i mình vừa rồi, tháºt sá»± là phong tình vạn chủng khiến ngÆ°á»i má»m nhÅ©n toà n thân, thầm muốn đặt thể thể má»m mại thÆ¡m ngà o ngạt nà y phÃa dÆ°á»›i tùy ý đùa bỡn.
Lúc nà y Tố NÆ°Æ¡ng cÅ©ng không lui bÆ°á»›c, trái lại tiến vá» phÃa trÆ°á»›c, trên mặt lá»™ ra nụ cÆ°á»i má»m mại, nói:
- NgÆ°Æ¡i để ta phạt ngÆ°Æ¡i, ta đây phạt ngÆ°Æ¡i nhảy và o sông, ngÆ°Æ¡i tháºt sá»± nguyện ý nhảy sao?
Phùng Nhị Cẩu vui cÆ°á»i nói:
- Nguyện ý, lát nữa trên ngÆ°á»i Æ°á»›t rồi, nà ng dùng bà n tay nhá» bé trắng nõn kia của nà ng lau khô cho ca ca là tốt rồi... !
Gã thấy Tố NÆ°Æ¡ng không lùi trái lại Ä‘i vá» phÃa mình, mở cá» trong bụng, nhÆ°ng Ä‘á»™t nhiên, tiểu tá» nà y nổi lên má»™t ý tưởng, chỉ cảm thấy chuyện tình cá»±c kỳ quái dị. Tố NÆ°Æ¡ng ngay xÆ°a chÆ°a bao giỠđổi sắc hôm nay Ä‘á»™t nhiên quyến rÅ© câu hồn nhÆ° thế, tháºm chà mỉm cÆ°á»i vá»›i mình, Ä‘iá»u nà y quả tháºt là rất khác thÆ°á»ng.
Gã xuất thân lÆ°u manh vô lại, có thể có ngà y hôm nay, cÅ©ng là có chút đầu óc, hiểu được, liá»n cảm thấy chuyện tình cổ quái. Äúng lúc nà y, trong tay Tố NÆ°Æ¡ng nhiá»u hÆ¡n má»™t con dao, đã lặng yên không tiếng Ä‘á»™ng đâm vá» phÃa Phùng Nhị Cẩu.
Tố NÆ°Æ¡ng đối vá»›i Phùng Nhị Cẩu có thể nói là háºn ý sâu Ä‘áºm, chÃnh là bởi vì tên vô lại nà y tồn tại, chẳng những khiến thôn chịu hại, cÅ©ng khiến Tố NÆ°Æ¡ng má»—i ngà y lo lắng Ä‘á» phòng. Hôm nay Phùng Nhị Cẩu theo đến bá» sông, Tố NÆ°Æ¡ng thấy bốn bá» vắng lặng, tâm tÆ° vừa đổi, cố ý câu dẫn Phùng Nhị Cẩu, chá» gã thả lá»ng Ä‘á» phòng, ra tay đâm gã bị thÆ°Æ¡ng.
Nà ng lại không nghÄ© tháºt sá»± đấm chết gã, nhÆ°ng má»™t lòng muốn đâm Phùng Nhị Cẩu trá»ng thÆ°Æ¡ng.
Äiá»u nà y cá»±c kỳ Ä‘á»™t ngá»™t, nếu thá»i khắc cuối cùng Phùng Nhị Cẩu không có Ä‘á»™t nhiên tỉnh ngá»™, chắc chắn bị Tố NÆ°Æ¡ng đâm trúng. CÅ©ng may ở thá»i khắc cuối cùng gã phát hiện không thÃch hợp, lúc Tố NÆ°Æ¡ng đâm ra, đã nhanh chóng lui vá» phÃa sau, má»™t dao nà y của Tố NÆ°Æ¡ng đâm và o khoảng không.
Tiểu tá» nà y xuất thân lÆ°u manh vô lại, ngà y thÆ°á»ng cÅ©ng thÃch đánh nhau ẩu đả, hÆ¡i có thủ Ä‘oạn. Sau khi Tố NÆ°Æ¡ng đâm và o khoảng không, gã thừa cÆ¡ vÆ°Æ¡n tay, dùng tốc Ä‘á»™ cá»±c nhanh nắm tay cánh tay cầm kéo của Tố NÆ°Æ¡ng, thân thể vừa chuyển, đã lách tá»›i phÃa sau Tố NÆ°Æ¡ng, ôm lấy vòng eo nhá» nhắn của Tố NÆ°Æ¡ng, cÆ°á»i ha ha nói:
- Ta chỉ biết muá»™i tá» nhiá»u tâm tÆ°,, nà ng đây là muốn giết ta sao? Ga ha, ca ca liá»n thÃch ý vị nà y của nà ng, rất đủ, nếu ở trên giÆ°á»ng cÅ©ng có thể mạnh mẽ nhÆ° váºy, ca ca sẽ yêu nà ng chết mất... !
Gã hô hấp ồ ồ, Tố NÆ°Æ¡ng bị gã ôm lấy, dùng sức giãy dụa, lá»›n tiếng mắng chá»i:
- Phùng Nhị Cẩu, tên súc sinh ngươi, mau thả ta ra, ngươi... buông, ngươi chết không được tỠtế... !
Chỉ có Ä‘iá»u nà ng là má»™t nữ tá» yếu á»›t, là m sao là đối thủ của Phùng Nhị Cẩu xuất thân vô lại. Phùng Nhị Cẩu ôm chặt nà ng, thở hổn hển nói:
- Diệp Tố NÆ°Æ¡ng, nà ng là rượu má»i không uống lại thÃch uống rượu phạt, nà ng xem trên dÆ°á»›i LÆ°u gia thôn nà y, ai dám đối nghịch vá»›i ta? Hiện giỠông liá»n chÆ¡i ngÆ°Æ¡i, nếm tá» sá»± lẳng lÆ¡ của ngÆ°Æ¡i... !
Gã dùng sức, quăng Tố Nương ngã và o bụi cỠbỠsông.
Tố NÆ°Æ¡ng vô cùng kinh sợ, Phùng Nhị Cẩu quăng nà ng và o trong bụi cá», thân thể nặng nỠđè lên ngÆ°á»i Tố NÆ°Æ¡ng, má»™t bà n tay muốn xé rách quần áo Tố NÆ°Æ¡ng.
Tố NÆ°Æ¡ng lá»›n tiếng chá»i báºy, nhÆ°ng không là m nổi chuyện gì, trong lòng nà ng Ä‘au khổ, giáºt mạnh đầu ra sau, nghe được má»™t tiếng kêu “ai nhaâ€, đúng là đánh và o mÅ©i Phùng Nhị Cẩu.
Phùng Nhị Cẩu nhất thá»i chịu đăn, Tố NÆ°Æ¡ng mãnh mẽ tránh ra, giãy dụa đứng lên liá»n muốn chạy. Phùng Nhị Cẩu có cÆ¡ há»™i tốt nhÆ° váºy, là m sao lại bá» qua Tố NÆ°Æ¡ng, mÅ©i gã chảy máu, khiến gã căm tức trong lòng, má»™t bà n tay vÆ°Æ¡n ra, đã bắt lấy mắt cá chân Tố NÆ°Æ¡ng, Tố NÆ°Æ¡ng lại ngã xuống đất, Phùng Nhị Cẩu đã hung tợn nói:
- Muốn chạy, hôm nay ngươi chạy không thoát lòng bà n tay ta, hôm nay nếu ông không chơi được ngươi, cũng sẽ không phải hỠPhùng... !
Gã nhanh chóng đứng dáºy, má»™t cÆ°á»›c đá và o cổ tay Tố NÆ°Æ¡ng, đá văng dao trong tay Tố NÆ°Æ¡ng ra, nhìn Tố NÆ°Æ¡ng ngã trên mặt đất, trên mặt lá»™ ra nụ cÆ°á»i dâm đãng âm Ä‘á»™c.
Äúng lúc nà y, chỉ thấy má»™t ngÆ°á»i từ xa chạy tá»›i giống nhÆ° báo săn, ngÆ°á»i ná» tốc Ä‘á»™ cá»±c nhanh, dÆ°á»›i chân nhanh nhÆ° gió, Phùng Nhị Cẩu nhìn thấy ngÆ°á»i tá»›i, hÆ¡i giáºt mình, mắt thấy ngÆ°á»i ná» xông vá» phÃa mình, liá»n biết vì mình mà tá»›i, mắng:
- Con mẹ nó xen và o việc của ngÆ°á»i khác, mau cút Ä‘i!
Gã vừa má»›i nói xong những lá»i nà y, ngÆ°á»i ná» cÅ©ng đã vá»t tá»›i trÆ°á»›c mắt gã, trong lúc Phùng Nhị Cẩu giáºt mình, chỉ thấy ngÆ°á»i ná»™ đã nắm tay, không nói hai lá»i, đánh má»™t quyá»n đối vá»›i gÆ°Æ¡ng mặt gã.
Lá»±c đạo má»™t quyá»n nà y, quả nhiên là nghe rợn cả ngÆ°á»i, chỉ nghe má»™t tiếng “rắc†vang lên, cái mÅ©i vốn bị Tố NÆ°Æ¡ng đụng chảy máu của Phùng Nhị Cẩu, bị má»™t quyá»n nà y đánh nát xÆ°Æ¡ng mÅ©i.
Tiểu tá» nà y quả tháºt là trải qua ẩu đả chiến tráºn, trong khi chịu Ä‘au, dÄ© nhiên có thể nhấc chân đá vá» phÃa trÆ°á»›c, chỉ tiếc tốc Ä‘á»™ ra chân của đối phÆ°Æ¡ng nhanh hÆ¡n gã, chân gã vừa má»›i nâng lên, má»™t cÆ°á»›c oán giáºn của đối phÆ°Æ¡ng đã hung hăng đá và o ổ bụng gã, má»™t cÆ°á»›c nà y khiến Phùng Nhị Cẩu Ä‘au không thở nổi, cả ngÆ°á»i bay Ä‘i, “rầm†má»™t tiếng, rÆ¡i tháºt mạnh trên mặt đất, mÅ© má»m Ä‘á»™i trên đầu đã bay ra.
Gã biết chuyện lá»›n không ổn, muốn giãy dụa tránh Ä‘i, nhÆ°ng má»™t cÆ°á»›c nà y quả tháºt hung ác lợi hại, gã chỉ cảm thấy hÆ¡i thở của mình trong nhất thá»i căn bản không thông thuáºn, ngá»±c Ä‘au nhức má»™t hồi, má»™t cÆ°á»›c nà y dÆ°á»ng nhÆ° đá nứt trái tim gã.
Gã đứng không vững, ngÆ°á»i ná» lại nhanh chóng Ä‘uổi kịp, lÆ°u loát kéo búi tóc Phùng Nhị Cẩu, kéo gã tá»›i bên cạnh má»™t gốc cây đại thụ cách đó không xa giống nhÆ° kéo má»™t con chó chết.
Phùng Nhị Cẩu cảm thấy tóc mình dÆ°á»ng nhị bị kéo rách, da đầu giống nhÆ° bị kim đâm, Ä‘au Ä‘á»›n tê tâm liệt phổi, mãi đến lúc nà y, gã vẫn còn không biết ngÆ°á»i kia là ai, cà ng nghÄ© không ra ai có thể lá»›n máºt nhÆ° thế, dám ra tay đối vá»›i mình.
Má»i ngÆ°á»i và o đây ủng há»™ để truyện ra nhanh hÆ¡n nà o
Tà i sản của Hina
Äã có 9 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Hina
14-09-2012, 07:57 PM
Rá»a tay gác kiếmI ♥ Myself
Tham gia: Jul 2011
Bà i gởi: 18,755
Thá»i gian online: 4 tháng 2 tuần 0 ngà y
Thanks: 907
Thanked 288,902 Times in 11,108 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân
Chương 28: Cho dù là Thiên Vương, ta cũng đánh
Nhóm dịch KoCo
Nguồn Mê Truyện
SÆ°u Tầm by Äá»™c Cô Long --- 4vn.eu
Sở Hoan nói chuyện vá»›i mẫu thân, mãi không thấy Tố NÆ°Æ¡ng trở vá», liá»n sinh nghi, chạy má»™t mạch ra bá» sông, từ xa trông thấy Phùng Nhị Cẩu khi nhục Tố NÆ°Æ¡ng.
Sở Hoan căm phẫn đến cá»±c Ä‘iểm, tám năm sống xa quê, đã hình thà nh nên trong hắn tÃnh cách quyết Ä‘oán và linh hoạt. Lúc nà y thấy Phùng Nhị Cẩu là m nhục ngÆ°á»i thân của mình, không cần suy xét liá»n lao thẳng đến, không chút lÆ°u tình xuống tay ngay.
Lúc nà y hắn đã nắm được tóc của Phùng Nhị Cẩu, lôi y đến bên cạnh cây cổ thụ, má»™t tay nắm tóc, má»™t tay nắm gáy, dà đầu y và o sát gốc cây, rầm, đầu Phùng lão gia không phải sắt đồng gì, trán y ngay láºp tức vỡ ra, máu tuôn xối xả.
Sở Hoan vẫn không dừng tay, Ä‘áºp đầu Phùng lão gia và o gốc cây hÆ¡n chục lần nữa, mặt Phùng Nhị Cẩu đã bị Ä‘áºp cho biến dạng, máu bê bết.
Lúc nà y Tố NÆ°Æ¡ng đứng lên, nhìn thấy Sở Hoan Ä‘ang đánh Phùng lão gia, láºp tức kêu to:
- Nhị lang đánh chết tên súc sinh nà y cho ta.
Phùng lão gia lúc nà y đã bị xây xẩm mặt mà y, muốn cầu xin tha thứ nhÆ°ng răng cá»a cÅ©ng bị rụng hết, đầu óc trống rá»—ng, ngay cả má»™t câu cÅ©ng không nói ra được.
Sở Hoan lại Ä‘áºp thêm và i cái, lúc nà y Phùng Nhị Cẩu đã bị đánh cho lòi mắt. Tố NÆ°Æ¡ng tuy giáºn nhÆ°ng vẫn là nữ nhân, biết nếu Sở Hoan đánh tiếp, Phùng Nhị Cẩu chết là chắc chắn.
Äánh chết ngÆ°á»i phải Ä‘á»n mạng, Tố NÆ°Æ¡ng lúc trÆ°á»›c kêu Sở Hoan đánh chết Phùng Nhị Cẩu, là vì Ä‘ang quá tức giáºn, lúc nà y biết nếu Phùng Nhị Cẩu chết thì Sở Hoan sẽ bị khép và o trá»ng tá»™i, vá»™i và ng túm lấy tay Sở Hoan, la lên:
- Nhị lang, đừng đánh nữa.
Sở Hoan lúc nà y mới dừng tay, buông Phùng Nhị Cẩu ra. Phùng Nhị Cẩu tóc tai rũ rượi, lảo đảo, rồi té xuống đất, máu tươi đầy mặt, không còn ra hình dạng gì nữa.
Sở Hoan đứng ở bên ngÆ°á»i Phùng Nhị Cẩu, không đợi y phục hồi tinh thần, đã dẫm chân lên ngá»±c y. Phùng Nhị Cẩu thân mình lại giáºt mạnh, vẻ mặt thống khổ, cố nén Ä‘au há»i:
- Ngươi… là ai?
- Ngươi muốn biết bị đá bằng chân đau như thế nà o không?
Hắn từ xa thấy Phùng Nhị Cẩu dùng chân đá cổ tay Tố NÆ°Æ¡ng, nghÄ© đến bà n tay má»m mại của Tố NÆ°Æ¡ng phải chịu má»™t cú đá của tên súc sinh nà y, quả nhiên là ngáºp lá»a giáºn.
Nếu là trước kia, hắn căn bản sẽ không rông dà i, sẽ sớm vặn gãy cổ Phùng Nhị Cẩu.
NhÆ°ng nay đã khác, hiện giá» hắn Ä‘ang ở nhà mình, còn có mẫu thân và Tố NÆ°Æ¡ng, nếu giết ngÆ°á»i sẽ phải lên công Ä‘Æ°á»ng, hắn cÅ©ng không muốn. Dù sao đối vá»›i hắn mà nói, hiện tại cÅ©ng chỉ mong mẫu thân và Tố NÆ°Æ¡ng sống an là nh, nếu mình giết ngÆ°á»i sẽ phải Ä‘á»n mạng, nhÆ° váºy, chẳng thể chăm sóc ngÆ°á»i thân được nữa.
- Äừng đánh… đừng đánh .. ta sai rồi…
Phùng Nhị Cẩu lúc nà y không dám phản kháng, trên mặt đất rên rỉ:
- Gia gia, xin tha cho ta, nếu ngà i cần bạc, ta xin vỠlấy …
- Chân trái hay chân phải?
Sở Hoan vẫn thản nhiên há»i.
Tố NÆ°Æ¡ng biết Phùng Nhị Cẩu phÃa sau có háºu thuẫn, vá»™i la lên:
- Nhị lang, chúng ta đi.
Sở Hoan vẫn không để ý, vẫn như cũ lạnh băng nhìn Phùng Nhị Cẩu:
- Nói mau, là chân trái hay chân phải? Ngươi nếu không nói, ta sẽ đá cả hai chân!
Lúc nà y, ngÆ°á»i trong thôn hiển nhiên cÅ©ng đã nghe tin, Bảo trưởng LÆ°u Thiên Phúc dẫn ba bốn gã lá»±c Ä‘iá»n vá»™i chạy đến, nhìn thấy Phùng Nhị Cẩu nằm trên mặt đất, Sở Hoan đạp má»™t chân lên ngá»±c y, biết là có chuyện lá»›n, LÆ°u Thiên Phúc kêu lên:
- Nhị lang, không được là m báºy, có gì nói chuyện.
Lão cÅ©ng lo lắng Sở Hoan gây sá»± vá»›i Phùng Nhị Cẩu, thế lá»±c đằng sau Phùng Nhị Cẩu lão hiểu rất rõ. LÆ°u Thiên Phúc cho rằng Sở Hoan má»›i hồi hÆ°Æ¡ng, không hiểu nhiá»u vá» Phùng Nhị Cẩu, nếu đắc tá»™i vá»›i Phùng Nhị Cẩu háºu hoạn vô cùng, liá»n tiến lên, giữ chặt má»™t cánh tay của Sở Hoan, luôn mồm nói:
- Không được là m báºy, ngÆ°Æ¡i vá» trÆ°á»›c Ä‘i, Ä‘i mau.
Nhìn Phùng Nhị Cẩu nằm trên mặt đất, nhÆ° hấp hối, toà n bá»™ gÆ°Æ¡ng mặt bê bết máu tÆ°Æ¡i, không còn trông rõ hình dạng, trong lòng biết oán thù đã kết, âm thầm kêu khổ, định bảo Sở Hoan rá»i khá»i, mình sẽ táºn lá»±c khuyên giải Phùng Nhị Cẩu, cố hết sức dẹp yên chuyện nà y.
Chỉ có Ä‘iá»u lão lôi kéo Sở Hoan, Sở Hoan cÆ¡ thể lại nhÆ° má»™t khối đá, căn bản không mảy may nhúc nhÃch, đôi mắt lạnh nhÆ° băng vẫn chằm chằm nhìn Phùng Nhị Cẩu, giá»ng cà ng lúc cà ng âm lãnh:
- Ngươi không nói?
Phùng Nhị Cẩu trong lòng biết hôm nay mình gặp phải kiếp nạn, khóc nức nở nói:
- Phải… chân phải… không không, trái…ai da gia gia, ngà i tha cho ta đi, ta không dám nữa…
Sở Hoan không nói hai lá»i, nhìn trái nhìn phải, thấy bên bá» sông có má»™t tảng đá, liá»n Ä‘i đến dùng má»™t tay nhấc tảng đá lên.
LÆ°u Thiên Phúc và mấy thôn dân mặt biến sắc. Tố NÆ°Æ¡ng cÅ©ng thất kinh, Ä‘á»u Ä‘i lên ngăn cản. LÆ°u Thiên Phúc khuyên nhủ:
- Nhị lang, ngươi nể mặt Lưu thúc một chút, lần nà y coi như xà xóa…
Tố Nương cũng nói:
- Nhị lang, chúng ta… chúng ta không thể trêu và o hắn.
Sở Hoan nhìn Tố Nương, sau đó nhìn Lưu Thiên Phúc, bình tĩnh nói:
- LÆ°u thúc, không phải Nhị lang không nể mặt ngÆ°á»i. Nhị lang rá»i nhà đi lâu nhÆ° váºy, không chăm lo tốt cho ngÆ°á»i thân được, bây giỠđã vá», cho dù trá»i có sụp xuống, Nhị lang cÅ©ng phải bảo há»™ cho há».
Rồi lạnh lùng nhìn Phùng Nhị Cẩu Ä‘ang nằm dÆ°á»›i đất cố gắng đứng lên nhÆ°ng bất lá»±c, cÆ°á»i lạnh nói:
- Nếu ai ức hiếp mẹ ta và Tố Nương tỷ, thì cho dù là Thiên vương, ta cũng muốn giết chết không tha.
Rồi đẩy Lưu Thiên Phúc ra, đi đến chỗ Phùng Nhị Cẩu.
Phùng Nhị Cẩu biết tai vạ đến nÆ¡i, định giãy dụa, lết lên phÃa trÆ°á»›c, lá»›n tiếng kêu lên:
- Giết ngÆ°á»i, giết ngÆ°á»i, cứu mạng a..
Y chỉ kịp hô và i tiếng, Sở Hoan đã thả tảng đá to xuống đúng mắt cá chân của y. Má»i ngÆ°á»i nghe má»™t tiếng răng rắc vang lên, biết là mắt cá chân của Phùng Nhị Cẩu đã bị tảng đá Ä‘áºp nát, đùi của y chắc chắc sẽ bị phế Ä‘i.
Phùng Nhị Cẩu đang lớn tiếng kêu thì im bặt, hiển nhiên là đã đau đến ngất lịm đi.
Äám ngÆ°á»i LÆ°u Thiên Phúc ngÆ¡ ngác nhìn nhau, trong lúc đó cÅ©ng không ai kịp phản ứng.
Äối vá»›i bá»n há», Phùng Nhị Cẩu chẳng khác nà o hung thần, mấy năm qua, toà n thôn chẳng ai dám chá»c và o, nên chẳng ai có thể tưởng tượng nổi là có ngà y y bị đánh đến nông ná»—i nà y.
Mãi lúc sau, Lưu Thiên Phúc mới định thần, vội la lên:
- Äến… mau… Ä‘em hắn đến lang trung gần nhất. Mau lên, đừng để xảy ra án mạng.
Mấy thôn dân thấy Phùng Nhị Cẩu bị đánh, trong lòng vô cùng hả hê, nghe Lưu Thiên Phúc chỉ bảo, tuy không cam tâm nhưng vẫn đi lên, ba chân bốn cẳng khiêng Phùng Nhị Cẩu đi đến nhà của lang trung trong thôn.
LÆ°u Thiên Phúc nhìn Sở Hoan, nhất thá»i không biết nên nói gì, mãi lúc sau má»›i cÆ°á»i khổ:
- NgÆ°Æ¡i a, tuổi trẻ khà thịnh, gieo mầm tai há»a rồi…
Lắc đầu thở dà i, cũng vội vã đi ngay.
Sở Hoan lúc nà y má»›i xoay ngÆ°á»i, nhìn thấy Tố NÆ°Æ¡ng sắc mặt tái nhợt, quần áo xá»™c xệch, nhá»› đến Tố NÆ°Æ¡ng vừa má»›i bị Phùng Nhị Cẩu là m nhục, trong lòng xót xa, dịu dà ng há»i:
- Tố Nương tỷ, tỷ không sao chứ?
Tố NÆ°Æ¡ng nhìn Sở Hoan, thở dà i, cúi đầu xuống, phát hiện xiêm y của mình không chỉnh tá», vá»™i và ng sá»a lại, bối lại tóc, cà i lại trâm, cÅ©ng không nói gì, Ä‘i đến khiêng cháºu đồ đã giặt sạch sẽ lên. Sở Hoan vá»™i đỡ lấy, Tố NÆ°Æ¡ng lẳng lặng xoay ngÆ°á»i Ä‘i vá» nhà , vừa Ä‘i vừa rÅ© tay áo xuống.
Hai ngÆ°á»i má»™t trÆ°á»›c má»™t sau vá» trÆ°á»›c cá»a nhà , Tố NÆ°Æ¡ng bá»—ng nhiên dừng lại, xoay ngÆ°á»i cầm lấy cháºu gá»—, thấp giá»ng nói:
- Chuyện nà y tạm thá»i không nên để mẫu thân biết.
DÆ°á»ng nhÆ° định nói gì nữa, nhÆ°ng lại im lặng ôm cháºu đồ Ä‘i và o nhà .
Sở Hoan vốn định Ä‘i chặt thêm Ãt củi, nhÆ°ng nghÄ© vừa rồi đánh Phùng Nhị Cẩu, cÅ©ng không biết có kẻ nà o tìm đến táºn nhà không, liá»n gánh hai bó củi và o nhà bếp, nhìn thấy mẫu thân Ä‘ang ở trong phòng Tố NÆ°Æ¡ng sá»a lại miếng vải thêu dở, cÅ©ng không quấy rầy, ra cá»a, ngồi xuống tảng đá bên vách tÆ°á»ng, khoanh tay lại, dá»±a và o vách tÆ°á»ng, ngẩng đầu nhìn trá»i.
Thôn LÆ°u Gia không lá»›n, Sở Hoan đánh gãy chân Phùng Nhị Cẩu, đối vá»›i cái thôn nhá» nà y mà nói là chuyện Ä‘á»™ng trá»i, không bao lâu đã truyá»n Ä‘i khắp thôn.
Phùng Nhị Cẩu chÃnh là khối u ác của thôn LÆ°u Gia, toà n thôn không ai không bị y ức hiếp, nên nghe nói Sở Hoan đánh gãy đùi phải Phùng Nhị Cẩu hiển nhiên cá»±c kỳ khoái chá, chỉ có Ä‘iá»u vì e sợ thế lá»±c của Phùng Nhị Cẩu nên cÅ©ng không dám bá»™c lá»™ ra ngoà i.
Tuy nhiên, vẫn có má»™t số ngÆ°á»i lo lắng cho Sở Hoan.
Sở Nhị lang của Sở gia mấy tÃch tám năm Ä‘á»™t nhiên trở vá», ai cÅ©ng ngạc nhiên. Phụ thân và huynh trưởng hắn vốn là ngÆ°á»i hiá»n là nh hay giúp đỡ má»i ngÆ°á»i, cho nên má»i ngÆ°á»i lại quay qua lo lắng cho Sở Hoan, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u biết Phùng Nhị Cẩu tuyệt đối sẽ không buông tha.
CÅ©ng có và i trai tráng tiểu tá» sau khi biết hà nh Ä‘á»™ng vÄ© đại của Sở Hoan thì hết sức phấn chấn, xem hắn chẳng khác nà o anh hùng, chỉ có Ä‘iá»u cÅ©ng sợ Phùng Nhị Cẩu trả thù nên không dám đến gần, từ xa xa giÆ¡ ngón tay cái lên tán thưởng.
Sở Hoan dá»±a và o vách tÆ°á»ng, Tố NÆ°Æ¡ng phÆ¡i xong quần áo, nhìn Sở Hoan má»™t cách cổ quái, lẳng lặng Ä‘i và o phòng.
Sở Hoan ngồi trÆ°á»›c cá»a nhà , Ä‘á»™t nhiên nghe má»™t tráºn tiếng bÆ°á»›c chân vang lên, tưởng nanh vuốt Phùng gia đã tìm đến cá»a, nhÆ°ng không ngá» là Hồ Tiểu Xuyên.
Sở Hoan nhÃu mà y, không biết Hồ Tiểu Xuyên lúc nà y đến đây là m gì.
Mắt thấy Hồ Tiểu Xuyên Ä‘i đến trÆ°á»›c môt gốc cây trÆ°á»›c cá»a Sở gia, ngừng bÆ°á»›c chân, nhìn thấy Sở Hoan Ä‘ang ngồi dá»±a và o vách tÆ°á»ng, láºp tức bÆ°á»›c nhanh tá»›i, cách Sở Hoan chừng ba bốn bÆ°á»›c, liá»n quỳ rạp xuống đất, khấu đầu liên hồi. Trong lúc Sở Hoan Ä‘ang ngÆ¡ ngác, Hồ Tiểu Xuyên đã ngẩng đầu lên nói:
- Sở Nhị ca, huynh đã báo thù cho đại ca của ta, Hồ Tiểu Xuyên ta sau nà y nguyện là m trâu là m ngựa để báo đáp.
Sở Hoan ngẩn ra, láºp tức đứng dáºy kéo Hồ Tiểu Xuyên dáºy, nói:
- Äừng là m thế, mau đứng lên.
Hồ Tiểu Xuyên ứa nước mắt:
- Ta muốn báo thù cho đại ca ta, nhÆ°ng không đủ bản lÄ©nh. Sở Nhị ca hôm nay đánh gãy chân tên súc sinh kia thì đã trở thà nh ân nhân của Hồ gia, Tiểu Xuyên sau nà y xin nghe lá»i huynh, huynh muốn ta là m gì, ta là m cái đó.
Sở Hoan vỗ vỗ vai nó:
- Tang sá»± đại ca ngÆ°Æ¡i quan trá»ng hÆ¡n, nhanh trở vá», nếu có việc gì cần đến Sở Nhị ca, cứ việc đến tìm.
Hồ Tuyển Xuyên nghẹn ngà o gáºt đầu.
Äúng lúc đó, chợt nghe má»™t giá»ng nói lạnh lùng vang lên:
- NgÆ°Æ¡i chÃnh là Sở Nhị lang?
Giá»ng nói vang lên Ä‘á»™t ngá»™t, Sở Hoan ngẩng đầu, thấy từ bên cạnh cây đại thụ có má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang cháºm rãi Ä‘i tá»›i. NgÆ°á»i nà y má»™t thân hắc y, dáng ngÆ°á»i vô cùng tráng kiện.
Sở Hoan cÆ°á»i khẩy.
NgÆ°á»i nà y hắn đã gặp qua, đó là thuá»™c hạ của Phùng Nhị Cẩu. Lúc trÆ°á»›c Hồ Tiểu Xuyên náo loạn trÆ°á»›c cá»a Phùng gia, Phùng Nhị Cẩu Ä‘i ra, dẫn theo hai ngÆ°á»i. Má»™t là quân sÆ° Triệu Bảo, ngÆ°á»i còn lại chÃnh là gã trÆ°á»›c mặt nà y.
Má»i ngÆ°á»i và o đây ủng há»™ để truyện ra nhanh hÆ¡n nà o
Tà i sản của Hina
Äã có 9 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Hina
Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu sa mac nhat hung , áðèòíè , dekdodc , gia khong lich su , gia khong lich su sa mac , giá không lịch sá» , há»· sủng sinh kiêu , hoac sac sinh kieu , hoac sac sinhhieu , hoat sac sinh kieu , hoạt sắc sinh kiêu , kich tinh uot at , ñòàòü , prc quoc sac sinh kieu , qouc sac sinh kieu , quôc sac sinh kiêu , quá»c sẮc sinh kiÊu , quốc sắc , quốc sắc sinh kiêu , quốc sắc sinh kiá»u , quoc sac kieu sinh , quoc sac kieu sinh 733 , quoc sac sinh keu , quoc sac sinh keu q 9 , quoc sac sinh kiêu vn , quoc sac sinh kieu , quoc sac sinh kieu 1047 , quoc sac sinh kieu 4 , quoc sac sinh kieu 4eu , quoc sac sinh kieu full , quoc sac sinh kieu prc , quoc sac sinh lieu , quoc sac thien kieu , quoc sac tuu lau 4vn , quoc sach sinh kieu , quoc sach sinh kieu 4vn , quoc sắc sinh kiêu , sa mac nhât hung , sa mạc nhất hùng , sac sinh kieu con , tac gia sa mac 4vn , tác giả sa mạc , truyen gia khong linh su , truyen sa mac nhat hung , æèçíü