|
|
16-07-2008, 07:23 PM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 548
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 54 phút
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
|
|
Hồi 11
Hai ÄÆ°á»ng Äi
Lý Thanh Hung hết sức ngạc nhiên vá» con ngÆ°á»i trung niên đó. Chà ng thầm nghÄ©:
“Kỳ lạ tháºt, tuổi tác má»›i chừng ấy sao thằng nhá» nà y lại gá»i bằng ông ná»™i, giá»ng nói và cá» chỉ của ngÆ°á»i nà y chắc là bạn của Bách Cầm Thần Quân. Nhân váºt nà y mình chÆ°a nghe nói trong võ lâm bao giá». Rất giống vi..... NhÆ°ng tuổi tác lại không phảiâ€, chà ng nghÄ© nhÆ° váºy nên chắp tay nói:
- Vãn bối mãn phép xin há»i đại danh?
- Lão phu hỠVạn tên Niêm Lỗ.
- À! Té ra là VÅ© Ná»™i Tam Kỳ Vạn Tiá»n bối, vãn bối đã được nghe đại danh đã lâu, hôm nay má»›i được hân hạnh gặp mặt.
Äá»™t nhiên, thằng nhỠđó la lên:
- Ông ná»™i! Bách Cầm thúc thúc không có ở nhà , là m sao con há»c được “Bách Cầm Chưởng†hay là mình vá» rồi chá» khi khác sẽ đến.
Lão Vạn tức giáºn thằng nhá» vô cùng, quay lại mắng:
- Äồ tiểu qủy! Tá»›i cÅ©ng là ngÆ°Æ¡i, vá» cÅ©ng là ngÆ°Æ¡i. Coi chừng rồi sau ta không dắt Ä‘i nữa đó.
Thằng nhỠnghe ông nội nói thế, lùi lại mấy bước, le lưỡi hả miệng ra vẻ sợ sệt.
Äặng Thu Huệ thấy cá» chỉ của thằng nhá», không thể nhịn cÆ°á»i.
- Tiểu quá»·, tá»›i đây rồi hảy ở lại chÆ¡i và i ngà y rồi hãy vá». Ta sẽ tặng ngÆ°á»i hai con chim nhá».
Thằng nhỠnghe nói thế, mừng ra mặt, nói vội.
- Tháºt đấy.... nhé? Äược rồi, tôi ở lại.
- Tiểu quá»·! NgÆ°Æ¡I còn không mau cám Æ¡n cô cô, Bách Cầm CÆ° tức là nÆ¡i nuôi trên trăm loại chim thú, Cô cô lại tiếc vá»›i ngÆ°Æ¡I má»™t hai con sao mà há»i thế?
Nó liá»n nhảy tá»›i, phóng ngÆ°á»i bá chặt và o cổ Äặng Thu Huệ mà nói rằng:
- Cô cô tháºt tốt! Tôi nhất định ở lại và i ngà y má»›i Ä‘i.
Lúc đó, Lý Thanh Hùng lại nói:
- Má»i Vạn lão tiá»n bối và o trong.
Dứt lá»i, chà ng quay đầu dẫn ông cháu Vạn lão Ä‘i và o nhà .
Vừa và o tá»›i thÃnh Ä‘Æ°á»ng, Vạn lão đứng sững ngÆ°á»i nÆ¡i giữa sảnh. Lão chẳng nhúc nhÃch lấy thân, chỉ Ä‘Æ°a mắt nhìn hết chá»— nà y đến chá»— khác.
Tất cả đồ đạc trang hoà ng trong nhà đã là m cho lão lãnh ngÆ°á»i nhÆ° có gì huyá»n bÃ.
Trong cùng má»™t án thÆ° được đặt uy nghi, hÆ°Æ¡ng trầm khói tá»a, trên vách kế đó treo má»™t bá»™ đồ tang. LÆ°a thÆ°a và i câu đối má»›i vải trắng, chữ Ä‘en tất cả Ä‘á»u chứa Ä‘á»±ng sá»± bi ai.
Äá»™t nhiên, lão giáºt mình há»i:
- Äây có nghÄ©a gì? Äặng lão đệ đã chết tháºt rồi sao?
- Phải! Äặng tiá»n bối đã qua Ä‘á»i, xin má»i Vạn tiá»n bối ngồi xuống đây rồi vãn bối sẽ thuáºt lại đầu Ä‘uôi nhÆ°ng việc đã xảy ra.
Rồi Lý Thanh Hùng từ từ kể lại những gì đã xảy ra tại Bách Cầm Cư, từ hồi chà ng đặt chân đến đây.
Chà ng chỉ dấu việc chà ng đã giết Ân Hiếp Qủy. Vì chà ng không muốn lấy thà nh tÃch của mình mà đem khoe vá»›i ngÆ°á»i khác, ngay đến võ công của chà ng, chà ng cÅ©ng không nói tá»›i.
Trung niên nho sÄ© nghe váºy, Ä‘áºp mạnh tay xuống mặt bà n, nói:
- Tháºt đáng giết hết bá»n Phi Long Bang. Lão phu còn sống ngà y nà o là ngà y đó sẽ giết sạch ngÆ°á»i của Phi Long Bang má»›i thôi.
Rồi lão quay lại há»i:
- Lão ăn mà y đến bao giỠsẽ xuất quan?
- Dạ! Ngà y mai!
Bá»—ng có tiếng cÆ°á»i sang sảng sau lÆ°ng hai ngÆ°á»i.
- Ai bảo ngà y mai, lão ăn mà y đâu chịu được lâu nhÆ° váºy.
- Triệu Lão ca!
Lý Thanh Hùng mừng quá, vì đã gần sáu tháng nay chà ng má»›i được gặp mặt lão ăn mà y, tuy ở cùng má»™t nhà mà nhÆ° má»—i ngÆ°á»i má»™t nÆ¡i.
Lão ăn mà y cÅ©ng vui mừng không Ãt, lão vừa nói vừa cÆ°á»i:
- Ha! Ha! Trung nho cÅ©ng tá»›i rồi, đã mÆ°á»i năm không gặp. TrÆ°á»›c kia chúng ta là hai kẻ ăn mà y, đã có lần đến nhà Bách Cầm xin cÆ¡m ăn, đã mÆ°á»i năm qua, trung nho vẫn trẻ, chẳng già đi tà nà o.
Trunh nho cÅ©ng mừng lắm, lão vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Äệ nhá»› tất cả, là m sao quên được những ngà y đó, nhÆ°ng tại sao huynh lại phảI bế quan hay là bị chó Ä‘iên cắn nên sợ mà không dám ra nữa.
- Nói báºy! Lão ăn mà y nà y đánh chó Ä‘iên hay nhất thế gian. Äâu có lý nà o lại bị chó Ä‘iên cắn. NhÆ°ng! Vạn đệ từ xa đến đây để là m gì?
- NgÆ°Æ¡i đừng tưởng ta chạy đến đây để gặp ngÆ°Æ¡i. Ta đâu có công nhÆ° váºy, nếu biết Bách Cầm CÆ° có mặt ngÆ°Æ¡i thì ta đã không đến rồi.
Hai lão trò chuyện, đùa giỡn, nói chá»c lẫn nhau, mãi đến lúc gia nhân Ä‘em cÆ¡m lên há» má»›i thôi.
Ngồi và o bà n ăn, Trung Nho nghiêm sắc mặt há»i Truy Vân Thần Khất vá» nguyên nhân cái chết của bách Cầm Thần Quân và sá»± bế quan của lão.
Truy Vân Thần Khất than dà I, thuáºt lại tất cả những gì ông đã được mắt thấy tai nghe. Truy Vân Thần Khất còn nói vá» võ công của Lý Thanh Hùng nữa.
Trung nho nghe đến Ä‘oạn nói vá» võ công của chà ng trai ốm ỵếu, liá»n Ä‘Æ°a mắt đăm đăm nhìn chà ng nhÆ° cố tìm kiếm má»™t đặc Ä‘iểm gì.
Trung Nho nói:
- Ồ! Té ra đây là Bệnh thư sinh Lý thiếu hiệp, vừa gặp ngươI, lão đã thấy hơI quen, nhưng không nói thì lão cũng biết được rồi.
Dứt lá»i lão quay sang nói vá»›i tiểu quá»·:
- Tiểu quá»·! Ông cháu mình đến đây không uổng công, con mau tá»›i bái chà o Lý thúc thúc. Äó cÅ©ng là sÆ° phụ của con mau lên!
Thẳng nhá» chẳng biết ông nó nói thế có nghÄ©a là gì, liá»n há»i lại:
- Tháºt sao ông ná»™i?
Rồi nó vội chạy tới trước mặt Lý Thanh Hùng qùy xuống lạy.
Lý Thanh Hùng thấy váºy giáºt mình, chà ng vá»™i nghiêng mình Ä‘i nÆ¡i khác tránh mấy cái lạy của thằng nhá».
Hà i nhi bái xong ba lạy, đứng dáºy bá»—ng thấy Lý Thanh Hùng không còn ở đó, cả cáI ghế cÅ©ng không còn. Nó ré lên khóc nói:
- à ông ná»™i! Lý Thúc thúc xấu lắm, không cho con bái lạy nháºp môn.
Sợ Trung nho quở trách, Ly Thanh Hùng vội phân trần:
- Lão tiá»n bối! Có chuyện gì hãy từ từ mà nói, là m nhÆ° thế nà y vãn bối chịu không nổi.
Lão ăn mà y thấy thế cÅ©ng góp lá»i:
- Trung Quá»·! Äâu có kiểu báI sÆ° nhÆ° váºy? Sao không há»i thá» ngÆ°á»i ta có chịu hay không, mà cÅ©ng không có đồ lá»… nháºp môn, miệng nói bái sÆ° là bái sÆ° ngay, đâu phảI váºy.
Nói đến đó, lão bÆ°á»›c tá»›i vá»— và o vai thằng nhá» cÆ°á»i ha hả nói:
- Tiểu quá»·, “Truy Vân Thủ†của Triệu thúc tổ cháu có muốn há»c không?
- Muốn chá»›! “Cả Bách Cầm Chưởng†và “Bách Cầm Kiếm Pháp†của cô cô, cháu cÅ©ng muốn há»c nữa.
- Nhưng... Ông nội cháu không bảo cháu bái ta thì thôi, ta không có dạy đâu.
- Không được! Không được!
Trung nho quay sang nói với Lý Thanh Hùng:
- Nói thá»±c vá»›i tiểu đệ, tôi rất mến phục lệnh sÆ° Không Không Tổ. Tiểu đệ và tôi là ngÆ°á»i quen biết nhau cả, tiểu đệ nên nháºn nó Ä‘i. Nó há»c của tôi rồI, nhÆ°ng không đủ, nên tôi má»›i mang nó Ä‘i tìm danh sÆ°. Gặp được cao thủ nà o là nó nhất định đòi bá»c được và I chiêu má»›i chiu....
Lý Thanh Hùng vội nói:
- Vãn bối há»c không ra gì cả, đâu có thể là m sÆ° phụ ngÆ°á»i ta được, võ công lão tiá»n bối cái thế, nó khổ gì phải Ä‘i há»c của vãn bối, nếu bảo cháu đùa chÆ¡i vá»›i vản bối và i chiêu thì còn miá»…n cưỡng.
Trung nho cÆ°á»i to nói lá»›n:
- Ha! Ha! Nho tá» khả giáo, đôi mắt của Không Không Lão Tổ tháºt sáng suốt, tìm được má»™t đệ tá» nhÆ° thế nà y tháºt không phảI là chuyện dá»….
Rồi lão quay sang nói với Tiểu quỷ:
- Tiểu quá»·! NgÆ°Æ¡I nghe chÆ°a? Tinh thần của há» là nhÆ° thế, có đâu nhÆ° ngÆ°Æ¡i, phải coi, chừng cứ nhÆ° thế mãi suốt Ä‘á»i ngÆ°á»i không là m nên việc lá»›n, sau nà y nếu có gặp được ngÆ°á»i võ công cao hÆ¡n Lý thiếu hiệp phải biết lá»±a lá»i và hà nh Ä‘á»™ng thế nà o để khá»i bị từ chối, đó là điá»u khó nhất trong việc bÆ°á»›c chân và o chốn giang hồ.
Qua lá»i nói của Trung nhò, vẻ mặt của Tiếu quá»· cÅ©ng thay đổi bất thÆ°á»ng, từ vui đùa nhà nhảnh, đến tủi pháºn u buồn, nó chỉ biết cúi mặt lầm lì mà đứng đó.
Trung nho lại nói tiếp:
- NgÆ°Æ¡i còn đứng đó nữa sao, đừng bao giá» biết sợ, mau lại lạy tạ Æ n Lý thúc thúc Ä‘i.
Bây giá» nó chỉ biết vâng lá»i của ông ná»™i mà thôi, bảo gì thì là m váºy, nó vá»™i bÆ°á»›c tá»›i bái lạy Lý thanh Hùng.
Lý Thanh Hùng bây giá» không còn lách tránh nhÆ° trÆ°á»›c nữa, chà ng Ä‘Æ°a tay giữ ngÆ°á»i nó lại mà an ủi.
- Cháu đừng buồn vì những lá»i la rầy của ông ná»™i cháu, đó là những Ä‘iá»u răn dạy, rất có lợi chá»› không phải hại cho Ä‘á»i cháu đâu, thôi cháu hãy vui lên Ä‘i rồi thúc thúc sẽ dạy cho những môn võ công hay nhất.
Tiểu quỷ mừng quá, quên cả nỗi u buồn, vội reo to:
- Tháºt Æ°?
- Ừ.
Lý Thanh Hùng quay lại nói với Trung nho:
- Lão tiá»n bối! Có tháºt tên của tại hạ Ä‘ang được võ lâm đồn đại không?
- Ừ!
Rồi lão từ từ nhắc lên má»™t tách trà và nhấp nhắp từng tÃ.
Uống xong tách trà là o khà má»™t tiếng dà i rồi cháºm rãi nói:
- Vừa rồi lão Ä‘em ái tôn Vạn Tiểu Bảo tám tuổi, Ä‘i chu du khắp nÆ¡i, má»›i ra khá»i được và i mÆ°Æ¡i dặm thì đã nghe võ lâm đồn rằng:
“Trong giang hồ vừa xuất hiện má»™t bệnh thÆ° sinh ôiâ€! Há» tả rồng vẽ rắn đến ná»—i Trung nho phải á»›n ngÆ°á»i sau khi nghe vá» chuyện nà y.
Tháºt ra, ban đầu Trung Nho cÅ©ng không tin lá»i đồn đó. Là m sao lão có thá»… tin được, khi nghe nói đến má»™t thanh niên tuổi vừa mÆ°á»i tám, mÆ°á»i chÃn, mà lại có được võ công tá»™t đỉnh nhÆ° lá»i đồn, lão vẫn Ä‘inh ninh rằng đó là những lá»i đồn vô cá»›.
Cho đến ba ngà y trÆ°á»›c đây, lão gặp được Mai Hoa Thần Kiếm, VÆ°Æ¡ng Diên Huyá»n Chưởng, là hai vị chưởng môn nhân của phái ÄIểm ThÆ°Æ¡ng. Vừa gặp nhau, sá»± mừng rỡ, thay vì há»i thăm sức khá»e cùng nhau, há» lại Ä‘em câu chuyện vá» bệnh thÆ° sinh mà nói.
Trung nho còn nghe Mai Hoa Thần Kiếm nói đến má»™t và i sá»± tÃch của bệnh thÆ° sinh.
Trung nho nghe xong hoảng hốt giáºt mình cảm phục.
Trung nho còn được nghe nhiá»u vá» những âm mÆ°u của Phi Long Bang vá» việc Thiên Diện Nhân Ma Ä‘i ra ngoà I quan ngoại, tìm lại những ma đầu nổi tiếng lÆ°u lạc ở đó, phát thiệp má»i tất cả cao thủ thà nh danh, vá» quy táºp ở Phi Long Bang.
Phi Long Bang định dẹp hết cả các chÃnh pháI trong võ lâm để má»™t mình là m bá chủ.
Trung Nho nghe váºy, biết việc không là nh, ông lo lắng vô cùng, má»™t mặt ông nhá» Mai Hoa Thần Kiếm Ä‘i báo cho tất cả hà o hiệp của các môn phái trong võ lâm biết cái tin quan trá»ng nà y, còn mặt khác lão dắt ái tôn Ä‘i tìm lại bạn hữu năm xÆ°a, để cùng nhau bà n việc đối phó.
Những ngÆ°á»i Trung Nho định Ä‘I tìm, dÄ© nhiên trÆ°á»›c nhất là Bách Cầm Thần Quân, rồi sau đó là Truy Vân Thần Khất.
NhÆ°ng tháºt Ä‘au Ä‘á»›n cho Trung Nho. Tin kia vừa nghe được thì Bách Cầm Thần Quân đã là nạn nhân trong âm mÆ°u của Phi Long Bang.
Trung Nho còn thuáºt lại câu chuyện lão gặp Mai Hoa Thần Kiếm cho má»i ngÆ°á»i nghe và nói đến lý do của lão đã vượt mây ngà y Ä‘Æ°á»ng Ä‘i đến nÆ¡i Bách Cầm CÆ° nà y.
Lão ăn mà y nghe qua âm mÆ°u của Phi Long Bang lòng lạnh lên, lão há»i:
- Trung Nho! Phi Long bang đã phát ra chiến thư nhưng có đỠngà y và địa đIểm không?
- Hiện giá» chÆ°a có ai tiếp được chiến thÆ° cả, nhÆ°ng tôi tin chắc rằng sẽ không bao lâu, trong vòng má»™t tháng nữa thì các phái trong võ lâm Ä‘á»u tiếp được chiến thÆ° cả.
Lão ăn mà y cau mà y nói:
- Ngà y mai tôi phải xuống phÃa nam. Thế là bá»n mình phải má»—i ngÆ°á»i má»™t hÆ°á»›ng, phần tôi tìm gặp Võ Äang để cảnh cáo thà ng Lá»— mÅ©i trâu luôn tiện lão ăn mà y nà y đến Thiếu Lâm Tá»± để gặp Từ Lâm hòa thượng.
- Việc đó không còn cần thiết, vì Võ Äang và Thiếu Lâm đã hay tin nà y. Cả hai pháI đã cho ngÆ°á»i xuống núi để xem xét hà nh Ä‘á»™ng của Phi Long Bang. Hai phái đã hợp nhau, đồng ý cùng nhau Ä‘Æ°a Thái Thượng Chưởng của Võ Äang ra là m minh chủ.
Là nÆ¡i Võ Äang là m trung tâm liên lạc, đã có rất nhiá»u hà o kiệt táºp trung vá» Võ Äang.
Thế thì tốt hÆ¡n hết là chúng ta và o núi tìm lại mấy vị lão tiá»n bối là hÆ¡n.
- Äược! Thì là m nhÆ° váºy cÅ©ng được.
Thấy lão ăn mà y sốt sắng, Trung Nho nói tiếp:
- Còn vá» thần đồng tiểu quá»· thì giao cho Lý tiểu hiệp coi chừng, các ngÆ°Æ¡i ba ngÆ°á»i ngà y mai phải rá»i khá»i nÆ¡I nà y, tìm nÆ¡I khác rồi liên lạc vá»›i các hiệp sÄ©. Tuyệt đối không được má»™t mình mạo hiểm đến Phi Long Bang mặc dầu nháºn được chiến thÆ°.
Việc báo thù cho bách Cầm Thần Quân không nên tÃnh vá»™i, chá» khi nà o lão sắp đặt xong xuôi cÅ©ng kông muá»™n, muốn là m bất cứ má»™t hà nh Ä‘á»™ng nà o cÅ©ng phải liên lạc vá»›i Võ Äang, có thể chúng ta má»›i quét sạch quần ma được.
Nghe xong Lý Thanh Hùng vội nói:
- Vãn bối tuân mệnh.
Thế là qua ngà y sau, năm ngÆ°á»i chia ra hai hÆ°á»ng, hai lão Ä‘i vá» hÆ°á»›ng Nam, còn ba ngÆ°á»i thì Ä‘i vá» hÆ°á»›ng Bắc.
Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo cáºy có Lý Thanh Hùng Ä‘i cùng nên cả hai rất là vững dạ.
Tháºt ra Lý Thanh Hùng má»›i và o giang hồ nên không thông thạo Ä‘Æ°á»ng lối bằng Tiểu Bảo. Trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i Tiểu Bảo đã tá» ra thông thạo rất nhiá»u.
Tiểu Bảo bao giá» cÅ©ng vui vẻ, vừa Ä‘i vừa hát, có lúc quay sang phải, có lúc quay sang trái. Äến nÆ¡i nà o Tiểu Bảo cÅ©ng giá»›i thiệu cảnh váºt phong tục nÆ¡i đó, đôi lúc nó lại còn thêm dầu thêm mỡ và o nữa.
Tiểu Bảo sở dÄ© biết được nhiá»u nhÆ° thế là vì nhá» theo ông ná»™i từ lúc lên ba, dầu sao nó cÅ©ng đã hÆ¡n Lý Thanh Hùng vá» Ä‘iểm nà y. Tiểu Bảo lại được cái tà i nói dóc, nên nói gì Lý Thanh Hùng và Äặng Thu Huệ cÅ©ng tin là tháºt hết.
Có má»™t hôm, cÅ©ng vì nghe theo lá»i của nó mà Lý Thanh Hùng đã phai Ä‘i lá»™n Ä‘Æ°á»ng.
Trá»i đã tối mà ba ngÆ°á»i còn Ä‘i lẩn quẩn trong rừng, chẳng thấy má»™t mái nhà hay má»™t ánh lá»a, biết váºy Lý Thanh Hùng la lên:
- Bẩy rồi! Núi nà y không biết tên là gì, cÅ©ng không biết đây là nÆ¡i nà o, có lẽ tối nay phải ngÅ© ngoà i trá»i rồi.
Äặng Thu Huệ thì đói lắm, nên chá»i mắng Tiểu Bảo không Ãt:
- Tiểu Quỷ! Ngươi chỉ có tà i nói dóc thôi đêm nay phải ngủ đâu đây bây gi� Ta đói bụng muốn lắm rồi, chắc phảI thiêu ngươi để lót dạ.
Nghe thế Tiểu Bảo cÆ°á»i nói:
- á»’! Cô cô tốt bụng của tôi Æ¡i! Tiểu Bảo chỉ có hai cân xÆ°Æ¡ng và má»™t cân thịt là m sao cô ăn đủ dạ, thôi để tà nữa Tiểu Bảo bắt và i con thá» cho cô ăn thay mạng của Tiẻu Bảo váºy, cô chịu không?
Lý Thanh Hùng không nhịn được cÆ°á»i, chà ng nói xen và o:
- Thôi chớ gây nhau nữa, chúng ta đi quanh đây một lượt xem, không chừng có nhà mà không biết.
Thằng nhỠđứng phắt dáºy:
- Äúng rồi! Lý thúc thúc có ý kiến hay chá»› đâu nhÆ° cô cô cứ đòi ăn hoà i nhÆ° váºy.
Äặng Thu Huệ ngheTiểu Bảo nói váºy, tức vô cùng nên nhảy tá»›i tát nó má»™t cái nảy lá»a; Tiểu Bảo biết Äăng Thu Huệ giáºn nó, nó la lên rồi bá» chảy, miệng nói to:
- Cô cô! Cháu không nói nữa!
Tiẻu Bảo chảy thẳng lên núi, Äặng Thu Huệ Ä‘uổi theo, thấy váºy Lý Thanh Hùng cÅ©ng vá»™i Ä‘uổi theo hai ngÆ°á»i, Tiểu Bảo chạy trÆ°á»›c, Äặng Thu Huệ chạy sau rồi Lý Thanh Hùng sau cùng, há» vừa chạy vừa la nhÆ° t trò Ä‘uổi bắt.
Äang chạy, bá»—ng Tiểu Bảo dừng lại, ra hiệu cho hai ngÆ°á»i rồi nói nhá»:
- Xì!.... Äừng la lá»›n.
Äặng Thu Huệ tưởng nó là m trò để phỉnh mình nên nà ng không kể gì cả, cứ la to mãi.
Lý Thanh hùng thây váºy từ sau phóng tá»›i ra hiệu cho Äặng Thu Huệ im lặng.
Äá»™t nhiên cách đó không xa, có tiếng phát lên:
- Ai?
Lý Thanh Hùng lẹ là ng kéo hai ngÆ°á»i lách qua nÆ¡I khác rồi nằm rạt trong bụi cây, cả ba im lìm đến nÃn thở chẳng ai còn dám Ä‘á»™ng Ä‘áºy nữa.
Lại có tiếng khà n khà n phát ra:
- Ã! Lão Lâm, ta coi thần kinh của ngÆ°Æ¡I tháºt quá tinh vi rồi đấy, gió thổi gây Ä‘á»™ng mà ngÆ°Æ¡I tưởng là ngÆ°á»i. Yên tâm Ä‘i, tiểu tỠđó không có tá»›i đây đâu mà sợ.
Tiếp đó có tiếng nói ồ ồ phát lên:
- Tiểu VÆ°Æ¡ng! Lúc nãy ta nghe rõ rà ng là có tiếng nói, là m sao sai được, ngÆ°Æ¡i đã quên lá»i căn dặn của Hồ Bá Tá» rồ sao, chúng ta cần phảI cẩn tháºn má»›i được.
- NgÆ°á»i ta toà n là danh môn chánh phái chẳng bao giá» há» lại lá»±a con Ä‘Æ°á»ng nà y mà đi đâu, hÆ¡n nữa đã có tôi ở đây các ngÆ°á»i cứ yên tâm Ä‘i.
- Tuy nói váºy nhÆ°ng cÅ©ng phải coi thá», nếu không có gì sÆ¡ xuất chúng ta sẽ mệt và khổ suốt Ä‘á»i đấy.
Dứt lá»i hai ngÆ°á»i đó Ä‘i đến gần nÆ¡i Lý Thanh Hùng Ä‘ang núp.
Lý Thanh Hùng nghĩ thầm:
“Sao há» lại biết trÆ°á»›c mình đến đây, hay là hà nh tung của mình đã bị đối phÆ°Æ¡ng phát giác rồi, bá»n há» chắc là ngÆ°á»i của Phi Long Bangâ€.
Hai ngÆ°á»i kia đến gần sát chá»— chà ng núp. Lý Thanh Hùng nói nhá» và o tai Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo.
- Các ngÆ°Æ¡i đừng có Ä‘á»™ng Ä‘áºy, có gì thì để ta ứng phó.
Bá»—ng chà ng nghe có tiếng từ xa dá»™i lại, chà ng Ä‘oán biết là có ngÆ°á»i.
Quả nhiên có hai bóng đen từ từ đi tới.
Chà ng vội nói khẽ:
- Chúng ta ngồi xem thỠra sao?
Trong khi đó hai ngÆ°á»i tuần tiá»…u củng vừa phát giác được có hai bóng Ä‘en nà y, vá»™i chia má»—i ngưòi má»™t bên, cả hai tuốt kiếm ra và nói:
- Ai? Ngừng lại.
Hai bóng đen vừa đI tới thì hai ngưòi tuần tiễu vội chạy tới, cản lại lối đi và hai cây kiếm cùng đâm ra một lượt.
Chẳng thấy hai bóng Ä‘en đó đối phó thế nà o chỉ nghe tiếng hì hạch khe khẽ mà thôi, hai ngÆ°á»i tuần tiá»…u đã nhÆ° gà chá»c tiết, đứng im tại tráºn.
Lý Thanh Hùng cùng Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo núp sát bên, thấy võ công phi thÆ°á»ng của hai bóng Ä‘en mà sững sốt:
Một bóng đen cao ốm nói:
- Thằng Äinh Nguyên sao lại sai chi lÅ© bất tà I nà y mà giữ lấy con Ä‘Æ°á»ng trá»ng yếu?
Dứt lá»i, liá»n ra tay giải huyệt cho hai tên tuần tiá»…u.
Tên tuần tiá»…u há» VÆ°Æ¡ng phun ra má»™t miệng máu Ä‘en rồi đứng sững nhìn hai ngÆ°á»i, thân hình lắc lÆ° nhÆ° gà chá»c tiết.
Lý Thanh Hùng chỉ nhìn thấy hai bóng Ä‘en, má»™t cao má»™t lùn. NgÆ°á»i bên tráI cao ốm nhÆ° khúc tre, Trong bóng tối Lý Thanh Hùng chỉ thấy đôI mắt hắn loang ra má»™t ánh sáng rùng rợn lạ thÆ°á»ng.
Còn ngÆ°á»i bên mặt thì máºp lùn nhÆ° đống thịt. Hai ngÆ°á»i đứng sát bên nhau nhÆ° hai bóng ma quái dị, trông thấy khó mà chịu nhịn cÆ°á»i được. Hay Ãt ra khiến ngÆ°á»i yếu bóng vÃa phải nổi da gà .
Ngay cả tên tuần tiểu há» VÆ°Æ¡ng cÅ©ng không khá»i sợ hãi, hắn thầm nghÄ© rằng:
“ Tôi, VÆ°Æ¡ng Thất sinh ra không gặp thá»i mà lại gặp phải quá»·â€.
- Tiểu tá»! Sao không quỳ xuống mà gáºt đầu, có phải thằng Äinh Nguyên ra lệnh cho các ngÆ°Æ¡i đón rÆ°á»›c lão gia nhÆ° váºy không?
Tên tuần tiễu hỠVương không biết hai bóng đen đó là ai, ân nhân hay thù địch.
NgÆ°á»i hắn phảI tiếp rÆ°á»›c hay phảI diệt trừ theo lệnh của chủ soái hắn.
Tên tuần tiá»…u nghÄ© rất nhiá»u vá» Ä‘Iá»u đó, nhÆ°ng hắn tá»± biết võ công của hắn thua kém há» xa, nên không dám trả lá»i, hắn vá»™i qùy xuống bái lạy hai bóng Ä‘en.
NgÆ°á»i máºp lùn nhÆ° biểu diá»…n tà i ngệ của mình, Ä‘Æ°a tay ra láºt qua láºt lại theo nhịp lạy của tên tuần tiá»…u há» VÆ°Æ¡ng. NÆ¡i tay lão phát ra tiếng kêu nhÆ° gõ mõ.
NgÆ°á»i cao lá»›n thấy váºy biết là ngÆ°á»i lùn Ä‘ang chá»c tức tên tuần tiá»…u há» VÆ°Æ¡ng.
Nếu cứ để tên lùn là m hÆ° váºy mãI thì thế nà o cái đầu của tên tuần tiá»…u há» VÆ°Æ¡ng củng sẽ nát ra trăm mãnh, hay Ãt ra cÅ©ng thấm và o óc mà biến thà nh tà n phế, nên tên cao ốm vá»™i cản lại nói:
- Hiện lão nhị! Cần gì phảI nóng nảy vá»›i bá»n nà y, chúng ta hảy là m việc chÃnh của chúng ta trÆ°á»›c đã.
NgÆ°á»i máºp lùn được gá»i là Hiện lão nhị liá»n phát ra tiếng cÆ°á»i quái lạ rồi thu tay vá».
Tên tuần tiểu hỠVương mệt lả, nằm liệt dưới đất không còn thở than gì được nữa.
- ChÆ°Æ¡ng huynh! Sao lúc nà y anh lại nhẹ dạ đến thế, việc nà y là m sao tha thứ cho bá»n chúng được.
Tên cao ốm há» ChÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nói:
- Lão phu không phảI nhẹ dạ nhÆ° váºy, nếu lão phu không phải nghÄ© tình của thằng Äinh nguyên thì mạng thằng tuần tiá»…u đã bị mất từ hồi nà o rồi.
Lão già cao ốm há» ChÆ°Æ¡ng vừa dứt lá»i liá»n Ä‘Æ°a tay ra mà giảI huyệt cho tên tuần tiểu há» Lâm Ä‘ang nằm bên ngÆ°á»i há» VÆ°Æ¡ng từ lúc nãy đến giá».
|
16-07-2008, 07:26 PM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 548
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 54 phút
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
|
|
Hồi 12
Cướp Châu Báu
- Thiếu hiệp! Hãy mau công thằng nà y lên. Và dẫn lão phu đến gặp mặt trại chủ các ngÆ°á»i!
Tiểu Lâm giáºt mình run lên bần báºt, vì lúc nãy chà ng bị lão Ä‘iểm huyệt, bây giá» lão buá»™c phải dẫn đến gặp mặt sÆ° phụ, chà ng Ä‘oán biết sẽ có việc tà n khốc sắp xảy ra.
Tuy biết thế, song không biết phảI là m cách nà o, chà ng Ä‘Ã nh thở má»™t hÆ¡i váºn công giải huyệt, cúi mình xuống ôm lấy đồng bá»n, run run bÆ°á»›c Ä‘i.
Lúc đó hà i nhi Thần Äồng núp trong đống cá» thấy há» Ä‘i hết, má»›i thở ra má»™t hÆ¡i dà i nói vá»›i Lý Thanh Hùng.
- Lý Thúc thúc! Võ công của hai ngÆ°á»i nà y quả tháºt ghê gá»›m, nhÆ°ng không biết há» là ngÆ°á»i tốt hay là xấu?
Lý Thanh Hùng buồn bã nói:
- Hà i nhi! Chúng không phảI là ngÆ°á»i tốt đâu! Lão già cao đó là Võ Ä‘Æ°á»ng Quá»· trong Thiên SÆ¡n Thất Quá»· võ công ghê gá»›m lắm!
- Nếu váºy, chúng ta cần theo dõi hà nh Ä‘á»™ng của chúng nhÆ° thế nà o cho biết. Lý thúc thúc có bằng lòng không?
Äặng Thu Huệ vốn có tánh thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i, không nỡ để ngÆ°á»i chết má»™t cách vô tá»™i, vá»™i hối Lý Thanh Hùng Ä‘uổi theo bá»n ngÆ°á»i kia.
Lý Thanh Hùng mỉm cÆ°á»i, nói:
- Huệ muá»™i! Äừng vá»™i tin mà hối háºn không kịp đó. Tất cả bá»n ngÆ°á»i đó Ä‘á»u là bá»n ngÆ°á»i xấu cả không ai tốt đâu. NhÆ°ng muá»™i muốn, thì chúng ta cÅ©nng nên Ä‘i xem cho biết cÅ©ng không có hại gì.
Äặng Thu Huệ và Hà i nhi Thần Äồng thấy Lý Thanh Hùng không từ chối, vá»™i vã Ä‘á» khà đan Ä‘iá»n, Ä‘uổi theo bá»n ngÆ°á»i hồi nãy.
Lý Thanh Hùng không Ä‘i kêu hai ngÆ°á»i lại nói:
- Có gì đâu mà cô nương đi vội thế? Bây giỠchúng ta tìm cơm ăn no nê rồi mới đi, nếu đi ngay bây giỠtôi đói bụng không đi nổi.
Äặng Thu Huệ quay lại nhìn chà ng má»™t cái sau rồi nói:
- Hùng ca nói chơi đó à ? Giữa rừng hoang có cơm đâu mà ăn?
Lý Thanh Hùng cÆ°á»i ha hả nói:
- Nếu cô nương không tin, cứ theo tôi thì biết.
Dứt lá»i chà ng dắt tay hai ngÆ°á»i đến chá»— của VÆ°Æ¡ng Thất đứng canh lúc nãy, Ä‘Æ°a tay chỉ vá» phÃa trÆ°á»›c nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng, bây giỠđã tin lá»i tôI chÆ°a?
Äặng Thu Huệ liếc mắt, thấy trÆ°á»›c mắt quả nhiên có má»™t mâm đồ ăn đã dá»n sẵn, nà ng thẹn thùng Ä‘Æ°a tà áo che mặt lại.
Hà i nhi thần đồng reo lên, chạy đến ôm con gà quay xé ra từng mảnh, vừa ăn vừa cÆ°á»i trông rất vô tÆ°.
Ba ngÆ°á»i ăn uống xong, Lý Thanh Hùng vổ đầu Hà i nhi thần đồng nói:
- Thôi chúng ta mau lên Ä‘Æ°á»ng kẻo trá»….
Thế là ba ngÆ°á»i lần theo chân núi tiến bÆ°á»›c.
Äá»™t nhiên trÆ°á»›c mặt có má»™t lằn khói trắng bay xẹt ra, nổ ầm má»™t tiếng, lá»a tung tóe bay tứ phÃa rất đẹp mắt.
Lý Thanh Hùng cau mà y suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Lạ tháºt! Chẳng lẽ đằng kia đã xảy ra huyết chiến rồi sao?
Trong lúc bất ngá», Lý Thanh Hùng dang tay ôm hai ngÆ°á»i và o, rồi trổ thuáºt khinh công thượng thặng, nhắm hÆ°á»›ng trÆ°á»›c thẳng đến.
Lý Thanh Hùng hà ng Ä‘á»™ng quá lẹ là ng, là m cho hai ngÆ°á»i không sao trở tay kịp Ä‘Ã nh nằm im không cục cá»±a.
HỠcảm giác như đang bay trên mây, hai bên tai gió kêu ù ù, mát rượi.
Hà i nhi thần đồng thÃch chà reo:
- Khinh công của Lý thúc thúc tuyệt vá»i! Cháu nguyện luyện cho kỳ được môn nà y má»›i thôi.
Quả tháºt trá»i không phụ lòng ngÆ°á»i. Vá» sau Hà i nhi thần đồng trở nên đệ nhất võ lâm.
Bá»—ng, từ rừng vang lên má»™t tiếng hét chát chúa, tiếp theo hà ng ngà n mÅ©i tên bắn xả và o ba ngÆ°á»i nhÆ° mÆ°a bấc.
Lý Thanh Hùng hai tay ôm hai ngÆ°á»i, không còn cách gì chống đỡ. Nếu bá» hai ngÆ°á»i xuống thì cháºm mất, ôm hai ngÆ°á»i thì cÅ©ng nguy hiểm, vì tên bắn đến đã quá gần.
Trong lúc cấp bắt, bá»—ng Lý Thanh Hùng hét lên má»™t tiếng thân hình bay lên ba trượng. Hà ng ngà n mÅ©i tên bay vù vù dÆ°á»›i chân chà ng. Nếu chà ng không phải tay võ lâm cao thủ thì chắc ba ngÆ°á»i phải bá» mạng tại chá»— rồi!
Lý Thanh Hùng tức giáºn vô cùng. Chà ng vá»™i sà xuống, thả hai ngÆ°á»i ra, lách mình tìm địch thủ.
Äặng Thu Huệ và Hà i nhi thần đồng bất ngá» lại tìm thấy được chá»— bá»n cÆ°á»›p ẩn nấp nên vá»™i tung mình nhảy đến.
Lý Thanh Hùng lẹ là ng váºn đủ mÆ°á»i phần công lá»±c và o hai cánh tay, tung mình lên, bá»a và o chá»— bá»n ngÆ°á»i Ä‘ang ẩn núp.
Tức thì những tiếng la thảm thiết nổi lên, năm cái xác ngÆ°á»i từ trong bụi cây lăn ra.
Ba ngÆ°á»i phát giác được địch, vá»™i xông và o tha hồ hạ thủ. Chỉ trong chốc lát, cảnh váºt trở nên lặng lẽ, xác ngÆ°á»i nằm ngổn ngang máu me đầy đất.
Lý Thanh Hùng phất tay, gá»i hai ngÆ°á»i lại, rồi tiếp tục lần theo mé núi Ä‘i tiếp...
Lúc bấy giá», trÆ°á»›c mặt ba ngÆ°á»i cách chừng ba bốn trượng, tiếng la hét, tiếng binh khà chạm nhai kêu chan chát, là m chấn Ä‘á»™ng cả không gian.
Ba ngÆ°á»i biết nÆ¡i đó đã xảy ra cuá»™c huyết đấu, vá»™i rảo bÆ°á»›c nhắm hÆ°á»›ng phát ra tiếng Ä‘á»™ng mà đến.
Chỉ trong chốc lát, hai ngÆ°á»i đã đến má»™t ngôi nhà lá, đó là ngôi nhà của bá»n SÆ¡n Thái.
Lý Thanh Hùng vá»™i Ä‘em hai ngÆ°á»i đặt trên cà nh cây, rồi chà ng lần lên ngá»n cây quan sát.
Nhìn má»™t lúc, chà ng thấy nÆ¡i phÃa Tây ngôi nhà có má»™t khoảng đất rá»™ng, đèn sáng nhÆ° ban ngà y. Trong sân có ba cặp Ä‘ang đánh nhau đến hồi quyết liệt, bao bá»c quanh sân, hà ng hà sa số hán tá» Ä‘ang cầm Ä‘en la hét dáºy trá»i. Ở phÃa Äông có ba lão già ngồi ká» nhau, mắt đăm chiêu nhìn và o cuá»™c đấu.
Chà ng nháºn rõ trong ba lão già có hai ngÆ°á»i cao ốm. Hai ngÆ°á»i đó chÃnh là hai lão già mà chà ng đã gặp lúc nãy.
Äang theo dõi, bá»—ng chà ng thấy hai ngÆ°á»i kia đã kiệt sức, sắp bị hại. Chà ng muốn ra tay cứu giúp, nhÆ°ng không biết ai là bạn ai là ngÆ°á»i của Phi Long Bang, nên chà ng do dá»± không dám ra tay.
Lý Thanh Hùng Ä‘ang bối rối, bá»—ng có hai tiếng thét vang lên, tiếp đó có hai bóng Ä‘en từ trên nóc nhà trÆ°á»›c mặt chà ng phóng và o giữa tráºn giúp sức hai ngÆ°á»i sắp bị hại.
TrÆ°á»›c hà nh Ä‘á»™ng ấy là m cho ai nấy Ä‘á»u ngạc nhiên. Các địch thủ Ä‘ang giao đấu, thấy thế dừng tay nhìn và o hai ngÆ°á»i ấy.
Hai ngÆ°á»i má»›i đến đó là má»™t tăng nhân mặc áo cà sa mà u xám tro bÆ°á»›c ra, mặt đằng đằng sát khà và má»™t ngÆ°á»i chừng ba mÆ°Æ¡i tuổi mặc y phục xanh, lÆ°ng Ä‘eo bảo kiếm, vẻ mặt hiá»n từ.
Bá»—ng từ trong cá»a thÃnh má»™t trung niên bÆ°á»›c ra, vóc ngÆ°á»i to lá»›n, mặc mà y hung tợn, đến trÆ°á»›c mặt hai ngÆ°á»i cÆ°á»i sang sảng nói:
- Nhị vị sư huynh đến một cách quá đột ngột, tiểu đệ không tiếp đón kịp. Mong sư huynh tha thứ cho.
Không để cho tăng nhân trả lá»i, chà ng trung niên quay mặt qua nhìn ngÆ°á»i mặc đồ xanh, há»i tăng nhân:
- Sư huynh! Còn vị nà y là ai?
Tăng nhân ngá»a mặt lên trá»i cÆ°á»i ha hả, tiếng cÆ°á»i vang dá»™i cả má»™t góc trá»i, là m cho má»i ngÆ°á»i đầu giáºt nẩy mình.
CÆ°á»i má»™t lúc, ông khinh bỉ nói:
- Nam mô ai di Ä‘Ã pháºt! Äinh thà chủ chá»› quá lá»i nhÆ° váºy. Bần đạo đâu xứng vá»›i tiếng Nhị sÆ° huynh mà Äinh thà chủ gá»i nhÆ° vây.
Äoạn ông quay lại, chỉ và o ngÆ°á»i mặc áo xanh nói:
- NgÆ°á»i nà y là Khổng đại hiệp Châu Tiểu Kiếm. Má»™t nhân váºt cao cấp của phái Äiểm ThÆ°Æ¡ng.
Chà ng trung niên nà y chÃnh là Äinh Nguyên, nghe nói ngÆ°á»i áo xanh đó là ngÆ°á»i của phái Äiểm ThÆ°Æ¡ng, sá»ng sốt má»™t hồi rồi nói:
- Chẳng biết Khổng đại hiệp đến đây có Ä‘Iá»u gì? Tiểu đệ tháºt vinh hạnh được tiếp kiến hôm nay.
Bá»—ng từ trong đám ngÆ°á»i, phi thân ra ba bóng xanh, chạy đến bên Châu Tiểu Kiếm, cúi đầu thi lá»…, mừng rỡ đồng thanh nói:
- Sư huynh! Sao bây giỠmới đến?
Châu Tiểu Kiếm thấy hai vị sÆ° đệ của mình vẫn bình yên không bị hại, lòng mừng khấp khởi, niá»m nở nói:
- Tôi tÃnh tá»›i sá»›m. NhÆ°ng dá»c Ä‘Æ°á»ng lại gặp phải vị đại sÆ° nà y nên đã đến trá»….
Các sư đệ vẫn bình an vô sự chứ?
Ba ngÆ°á»i má»›i đến vui vẻ nói:
- Chúng tôi vẫn bình yên, còn vị đại sư nà y là ai, ở trong môn pháI nà o?
Châu tiểu Kiếm giới thiệu:
- Vị nà y là Tuệ KHông đại sư, môn hạ của pháI Thiếu Lâm, đồ đệ của Từ Lâm đại sư.
Ba chà ng thanh niên vội quay đầu lại, cúi xuống đồng thanh nói:
- Chúng tôi hân hạnh ra mắt đại sư.
Tuệ Không vá»™i vã trả lại lá»…, rồi há»i:
- Tại sao các ngÆ°á»i không ra tay hạ thằng ác tặc, nà y cho xong để hắn đứng là m ta gai mắt quá.
Ba chà ng thanh niên đồng thưa:
- Chúng tôi bất tà i, không thể nà o hạ nổi thằng Äinh Nguyên mong đại sÆ° tha lá»—i cho.
Tuệ Không mỉm cÆ°á»i, quay qua nhìn Äinh Nguyên vá»›i đối mắt muốn nẩy lá»a.
Äoạn ông nói:
- Äinh Nguyên! Còn chần chá» gì nữa mà không cúi đầu chịu chết. A ha! NgÆ°á»i đợi ta ra tay à ?
Äinh Nguyên không sao nhịn được trÆ°á»›c những lá»i quá mạt thị nhÆ° váºy, ông ta lạnh lùng nói:
- Thằng trá»c già kia chá»› có khoác lác mà bá» mạng bây giá». Nếu ta không vì tình đồng môn ba mÆ°Æ¡I năm vá» trÆ°á»›c thì ta đã cho ngÆ°Æ¡I má»™t chưởng nát thây tức khắc đó, ngÆ°Æ¡i đừng hòng thoát khá»i nÆ¡I nà y má»™t cách dá»… dà ng.
Tuệ Không là ngÆ°á»i tánh tình hiá»n háºu, không bao giá» biết giáºn ai. NhÆ°ng khi nghe mấy lá»i của Äinh Nguyên ông không thể cầm lòng được, hét lên:
- Äồ phản bá»™i! Hôm nay đừng mong thoát khá»i tay ta!
Dứt lá»i, liá»n đẩy ra song chưởng vá»›i sức gió kinh hồn, nhắm thẳng Äinh Nguyên tống tá»›i.
Vốn đã biết công lá»±c của Tuệ Không nhÆ° thế nà o rồi, Äinh Nguyên không dám ngang nhiên Ä‘Æ°a chưởng ra đỡ, vá»™i lách mình sang má»™t bên tránh khá»i la lá»›n:
- Thằng trá»c! Hảy dừng tay mau, chưởng quá tầm thÆ°á»ng ta không nở xuống tay là m hại thanh danh. Váºy để ta cho hai môn hạ ta tiếp đấu vá»›i ngÆ°Æ¡i.
Dứt lá»i ông Ä‘Æ°a tay phất má»™t cáI, tức thì có hai lão quáI má»™t cao má»™t gầy song song bÆ°á»›c ra cÆ°á»i hăng hắc nhìn và o mặt Tuệ Không nhÆ° trêu chá»c. Hai ngÆ°á»i đến cách Tuệ Không chừng hai trượng dừng chân lại.
Äinh Nguyên cÆ°á»i đắc ý, Ä‘oạn tung mình chạy và o thÃnh Ä‘Æ°á»ng.
Hai lão quỷ nhìn và o mặt Tuệ Không nói:
- Ta không ngá» hôm nay lại được gặp ngÆ°á»i tại nÆ¡I đây. NgÆ°á»i còn nhá» cách đây ba mÆ°Æ¡i năm vá» trÆ°á»›c ngÆ°Æ¡I đánh ta má»™t đòn chà tá» không? Ha! Ha! Ha! Hôm nay ta quyết trả lại cái nhục má»™t chưởng đó, đồng thá»›i cho ngÆ°Æ¡i hiểu thêm chút Ãt kiến thức.
Tuệ Không lạnh lùng nói:
- Trả thù hay lãnh thêm má»™t nhục hình nữa! Ha! Ha! Ha! Ta trông các ngÆ°Æ¡i hình dáng ra ngÆ°á»i tu hà nh nhÆ°ng tâm địa chẳng khác nà o là loà i ác thú.
Lảo Quá»· lùn mắc áo Ä‘á», tức giáºn hét lên những tiếng dà i nói:
- NgÆ°Æ¡i xem trá»i bằng nắm tay á? Từ lúc ta bÆ°á»›c chân trên giang hồ chÆ°a có má»™t ai đứng trÆ°á»›c mặt ta dám ăn nói nhÆ° thế. Váºy thì đừng trách ta Ä‘á»™c ác nhé!
Tức thì ngÆ°á»i lùn mắc áo Ä‘á» tung ra hai luồng chưởng, má»™t cÆ°Æ¡ng má»™t nhu nhắm ngá»±c Tuệ Không tống đến.
Thì ra lão tăng lùn nà y chÃnh là dâm tăng tên là Tinh Nguyệt đại sÆ°. Năm nay lão đã sáu mÆ°Æ¡i tuổi. NhÆ°ng ba mÆ°Æ¡i năm vá» trÆ°á»›c lão có xuất hiện ở Trung Nguyên, bao nhiên con gái trinh có chút nhan sắc Ä‘á»u bị lão phá hoại, và giết chết những ngÆ°á»i không chiá»u theo ý lão.
Sau bị chưởng môn phái Thiếu Lâm, tức là sư phụ của Tuệ Không đánh mấy chưởng, tiếp đó lại bị Tuệ Không dùng độc thủ đánh suýt bỠmạng. VỠsau, lão ta thất khinh không dám xuất hiện nữa, vỠTây Tạng cố luyện môn Thấp Cảnh Công để trả thù.
Môn Thấp Cảnh Công là má»™t môn võ vô cùng lợi hại. Nó có hai luồng má»™t cÆ°Æ¡ng má»™t nhu. Má»—i khi địch thủ bị trúng phảI, tất cả xÆ°Æ¡ng cốt Ä‘á»u nát ra, thân mình má»m nhÆ° bún chết tức khắc.
Còn ngÆ°á»i cao chồng ngổng đó chÃnh là má»™t trong Thiên SÆ¡n Thất Quá»·, tên là Vô ThÆ°á»ng Quá»· ChÆ°Æ¡ng Trị. Ông ta có má»™t môn võ vô cùng lợi hại, lúc nhỠở trong hang đá, may mắn được Bạch Tuyết Loan Song Chưởng Ä‘em vá» nuôi dạy và truyá»n thụ tất cả tuyệt há»c cho lão, cho nên má»›i được má»™t võ lâm có hạng nhÆ° ngà y nay.
Sở dÄ© hai ngÆ°á»i nà y có mặt ná»›i đây là âm mÆ°u cố Ä‘oạt lấy má»™t báu váºt mà võ lâm ai cÅ©ng muốn.
Bấy giỠTuệ Không hòa thượng thấy Tinh Nguyệt đại sư mới xuất chiêu đã dùng dùng đến độc thủ nên không dám ngang nhiên chống đỡ vội lui lại sau ba thước né sang một bên.
Nếu nhìn và o tráºn đấu nà y má»™t ngÆ°á»i võ lâm không có hạng. Không thể phân biệt ai mạnh ai yếu, nhÆ°ng nếu ngÆ°á»i có võ công thượng thặng thì thấy ná»™i lá»±c của Tuệ Không thua xa đối phÆ°Æ¡ng.
Tinh Nguyệt đại sÆ° thấy đối phÆ°Æ¡ng võ công chẳng ra gì, ngá»a mặt lên trá»i cÆ°á»i ha hả nói:
- Võ công nhÆ° váºy mà dám ra thách đấu vá»›i ta à ?
Hãy mau Ä‘em mấy viên Quan Âm CÆ°á»ng Long Châu bá»c trong mình ra giao cho ta, thì ta má»›i để yên ra Ä‘i. Nếu trái ý thì đừng có trách ta ác Ä‘á»™c.
Tuệ Không nghe nói thì giáºt mình, không biết đối phÆ°Æ¡ng dùng cách gì mà báu váºt ta mang trong mình lại có thể biết được, lão thầm nói:
- Chắc hôm nay nguy to rồi!
Äây nhắc lại chuyện mấy mÆ°Æ¡I năm vá» trÆ°á»›c hòn núi nà y của dân là nh chiếm cứ là m ăn.
Và o má»™t ngà y kia, dân chúng Ä‘ang cặm cụi là m ăn, thì Äinh Nguyên dẫn má»™t tốp bá»™ hạ đến đánh Ä‘uổi Ä‘i và chiếm cứ khu nà y và xÆ°ng danh là Phục Hổ Kim CÆ°Æ¡ng Äinh Nguyên và nháºp và o Phi Long Bang.
Từ Lâm đại sÆ° trÆ°á»›c đây nghe tin đệ tá» mình phản bá»™i, tức giáºn vô cùng, liá»n phái bốn đệ tá» xuống núi bắt hắn Ä‘em vá» trị tá»™i.
NhÆ°ng Äinh Nguyên đã biết trÆ°á»›c. Không dám xuất hiện, ẩn thân và o Phi Long Bang nên không sao bắt được.
Cho đến năm ngoái lại có tin Äinh Nguyên xuất hiệt tại đây theo công tác phân công của bang chủ Phi Long Bang.
Từ Lâm đại sÆ° từ trÆ°á»›c đến nay chỉ thu nháºn có sáu đồ đệ. Bốn đồ đệ theo thầây tu luyện không muốn xen và o việc Ä‘á»i nữa là Tri Không, Tuệ Không, Tranh Không và Minh Không. Còn lại hai ngÆ°á»i, má»™t ngÆ°á»i lui vá» quê vui vá»›i ruá»™ng vÆ°á»n là Tôn Chưởng Huệ. Còn tên thứ sáu là Phục Hổ Kim CÆ°Æ¡ng Äinh Nguyên hiện giá» là môn hạ đắc lá»±c của Phi Long Bang và cÅ©ng là đứa lừa thấy phản bạn.
Sở dĩ Tuệ Không đại sư xuất hiện nơI đây một cách đột ngột là bởi lý do như sau:
TrÆ°á»›c đây mấy tháng Tô Chưởng Huệ được triá»u đình cá» là m trưởng Ä‘oà n chở má»™t xe kim ngân châu báu từ miá»n Tây vá» Triá»u đình. Trong lúc nháºn trách nhiệm, ông mang theo hai đệ tá» má»™t ngÆ°á»i là Thiết Cách TrÆ°Æ¡ng má»™t ngÆ°á»i là Kim Äao Lý Nháºt Toà n và má»™t tốp bá»™ hạ theo hầu.
Khi xe kim ngân châu báu đến núi long môn nà y, bá»—ng từ trên núi chừng hai mÆ°Æ¡i tên phóng ngÆ°á»i chạy xuống, cháºn Ä‘Æ°á»ng cÆ°á»›p lấy xe châu báu đó.
Tôn Chưởng Huệ thấy việc quá bất ngá», lâu nay núi nà y của dân là nh là m ăn, đâu có cÆ°á»›p bóc, tại sao nay lại có việc đáng tiếc xảy ra nhÆ° thế nà y.
Äang trong lúc bối rối, bá»—ng từ trên núi vang lên má»™t tiếng hét vang trá»i, tiếp theo có bốn bóng Ä‘en bay đến.
Tôn Chưởng Huệ định thần nhìn kỹ, thấy trong bốn ngÆ°á»i đó có Äinh Nguyên, sÆ° đệ của mình, tức giáºn hét lên má»™t tiếng, vung chưởng đánh và o đầu Äinh Nguyên má»™t chưởng, nói:
- Äồ phản bá»™i! Ta quyết không cho ngÆ°Æ¡I sống sót nÆ¡i trần gian nà y nữa.
Phục Hổ Kim CÆ°Æ¡ng Äinh Nguyên biết ngÆ°á»i đó là sÆ° huynh của mình, thất kinh lách mình tránh khá»i là n chưởng rồi quay mình bá» Ä‘i.
Äinh Nguyên tá» ra sợ sệt không phảI vì sợ Tôn Chưởng Huệ đánh bại, mà ông ta chỉ sợ tông tÃch bại lá»™, sá»± hoà nh hà nh mất tá»± do, đôI khi bị sÆ° phụ bắt vá» trị tá»™i nữa là khác.
NhÆ°ng Äinh Nguyên đâu chịu bá» qua, phi thân vỠđến thÃnh Ä‘Æ°á»ng, láºp tức sai bốn cao thủ xuống núi và dặn rằng:
- Các ngÆ°Æ¡i cần phảI giết tên trưởng Ä‘oà n của chúng và phảI bao váºy táºn diệt cho sạch. Äừng để má»™t ai sống sót nghe chÆ°a.
Bốn ngÆ°á»i đồng thanh dạ má»™t tiếng rồi phi thân xuống núi há»p mặt vá»›i bá»n lúc nãy bao vây đánh đám ngÆ°á»i kia.
Tôn Chưởng Huệ má»™t mình phảI chống đỡ vá»›i bảy cao thủ thì là m sao chống nổi, ông bèn trổ hết tuyệt há»c để chống lại. NhÆ°ng rốt cuá»™c phải bị trá»ng thÆ°Æ¡ng dÆ°á»›i bảy là n chưởng Ä‘á»™c ác của bảy cao thủ của Phi Long Bang.
Còn hai bá»™ hạ và đám tùy tùng của ông Ä‘á»u chết hết, xe châu báu bị bá»n cÆ°á»›p khuân Ä‘i mất.
Má»™t cao thủ của Phi Long Bang thấy váºy, định ra ta giết chết Tôn Chưởng Huệ thì bá»—ng từ xa Ä‘Æ°a đến hai luồng chưởng, đánh vẹt bá»n ngÆ°á»i nà y sang hai bên, tiếp đó lại có hai bóng lão già xuất hiện.
Tôn Chưởng Huệ Ä‘ang nhắm mắt chá» chết, bổng nghe hai luồng chưởng Ä‘Æ°a đến, ông biết có ngÆ°á»i tiếp cứu vá»™i mở mắt ra thì thấy hai ngÆ°á»i nà y không ai xa lạ chÃnh là Lạc VÅ© Biên Tô CÆ°u Thắng và lão Lạc Äiệp vô danh Giang Nhất Phi, là hai cao thủ của phái Äiểm ThÆ°Æ¡ng, Ä‘i ngang qua đây tình cá» gặp cảnh nà y nên ra tay can thiệp.
Hai ngÆ°á»i vừa nhảy và o giữa, vá»™i vung chưởng liên tiếp đánh ra, là m cho bá»n ngÆ°á»i kia thất kinh hoảng hồn bá» chạy vá» sÆ¡n trại tất cả.
Dẹp xong bá»n cÆ°á»ng khấu, hai ngÆ°á»i váºn ná»™i công chữa thÆ°Æ¡ng cho Tôn Chưởng Huệ.
Má»™t lát sau ông ta từ từ tỉnh lại, từ từ đứng lên bái tạ hai ngÆ°á»i nói:
- Cám Æ¡n nhị vị sÆ° huynh đã cứu đệ thoát chết. Æ n nà y đệ nguyện tạc dạ ghi ân.
Hai ngÆ°á»i bÆ°á»›c lại đỡ ông ta dáºy, há»i:
- Vì sao sư huynh lại ra nông nổi nà y.
Tôn Chưởng Huệ Ä‘au Ä‘á»›n kể lại sá»± việc xảy ra cho hai ngÆ°á»i nghe.
Kể má»™t lúc, ông quay lại nhìn xác đồng bá»n Ä‘ang nằm quằn quại trên vÅ©ng máu tÆ°Æ¡i, ruá»™t Ä‘au nhÆ° cắt, rồi quay lại nói vá»›i hai ngÆ°á»i kia:
- Bây giỠtôi có chuyện cần đi gấp. Chúng ta chắc cũng có ngà y gặp lại, thôi tôi xin cáo biệt.
Dứt lá»i, quay mình đánh thoát má»™t cái, nhìn hÆ°á»›ng TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng Thà nh thẳng đến.
VỠđến Tương Dương Thà nh, ông vội và o tâu với vua tự sự trước sau cho vua rõ, và cầu khẩn được tha mạng, tồi tư giã đi đến Cao Sơn Thiếu Lâm tâu lại cho sư phụ nghe.
Từ Lâm đại sÆ° nghe nó, tức giáºn vô cùng, nếu có Äinh Nguyên đứng ở đây chắc ông ta banh thây ra là m trăm mảnh.
Ông láºp tức phái Tuệ Không xuống núi, cố tìm bắt cho được Äinh Nguyên vá» nạp cho ông ta và đòi lại số châu báu mà đã cÆ°á»›p Ä‘em trả lại cho triá»u đình.
Trong lúc ấy, Châu Tiểu Kiếm cùng ba sÆ° đệ tuân lệnh sÆ° phụ là Mai Hoa Thần Kiếm đến phái Thiếu Lâm tin cho Từ Lâm đại sÆ° biết âm mÆ°u của Phi long Bang sắp đến lấy bảo váºt của võ lâm và tÃnh chuyện đến đây cÆ°á»›p Quan Âm CÆ°á»ng Long để lặn xuống suối lấy bảo váºt, và bà n vá»›i pháI Thiếu Lâm hãy há»p sức lại vá»›i ÄIểm ThÆ°Æ¡ng lấy bảo váºt ấy.
Sở dÄ© Mai Hoa Thần Kiếm biết được tin ấy là vì ông được má»™t cao nhân thuáºt lại cho biết rằng:
TrÆ°á»›c đây gần năm trăm năm có má»™t vị đệ nhất võ lâm tên là Ngân Câu Khách xuống má»™t đáy suối ở trong Ngân Hà lấy được má»™t cuốn kỳ thÆ° và má»™t kiếm báu Ä‘em vá» luyện má»™t thá»i gian ba năm thì võ công của ông quả đến mức xuất thần nháºp hóa, má»—i thức ông đánh ra Ä‘á»u có má»™t công lá»±c ghê hồn. Äã váºy, ông lại được cây kiếm báu, má»—i khi đánh ra hà o quang tá»a sáng má»™t góc trá»i, là m cho đối phÆ°Æ¡ng lòa cả mắt và nó còn có má»™t sức mạnh ghê hồn, nếu ngÆ°á»i không phải là võ lâm có hạng thì chắc chắn không thể nà o chịu nổi sức lạnh đó.
Sau má»™t thá»i gian hà nh hiệp trên giang hồ đến tuổi già , lúc gần chết, không biết phải truyá»n thụ cho ai, và cÅ©ng không biết cần giao báu váºt nà y cho ai. Vì ông biết đây là báu váºt, nếu truyá»n lại cho ngÆ°á»i bất nghÄ©a, thì tháºt là má»™t tai hại cho giang hồ không phảI nhá». Ông liá»n Ä‘i đến nÆ°á»›c suối lúc ông lấy báu váºt nà y, lặn xuống đấy bá» báu váºt và o chá»— cÅ©, rồi ngồi luôn nÆ¡i đây mà chết.
Từ đó vỠsau, cứ đúng một trăm năm thì từ đáy suối phát ra một luồng sáng chiếu lên.
Cho đến nà y là năm thứ năm trăm, nó cÅ©ng phát ta luồng sáng chói lá»i ấy.
Khách giang hồ ai nấy Ä‘á»u lấy là m lạ. Dừng chân xuống đáy xuối xem. NhÆ°ng ruốt cuá»™c Ä‘á»u mang lầy thất bại, vì dÆ°á»›i đáy nÆ°á»›c chảy quá xiết và lạnh buốt không thể nà o xuống được.
Mai Hoa Thần Kiếm nghe thế vá»™i há»i:
- NhÆ° thế là m cách nà o để lấy được báu váºt ấy?
Vị cao nhân ấy cÆ°á»i ha hả nói:
- Không có gì khó cả! NgÆ°Æ¡i hãy đến phái Thiếu Lâm mượn cho được Quan Âm CÆ°á»ng Long Chấn bá»c vòa mình lặn xuống là không có gì cản trở cả.
Mai Hoa Thần Kiếm nghe thế, vui mừng không xiết vá»™i sai Châu Tiểu kiếm cùng ba sÆ° đệ đến Thiếu Lâm bà n việc lấy báu váºt.
Nà o ngá» trong lúc hai ngÆ°á»i bà n luáºn nhÆ° thế thình lình ngÆ°á»i của Phi Long Bang hay được, vá»™i chạy vá» báo cho bang chủ hay.
Gặp được cơ hội, Thiên Diện Ma Vương chủ nhân Phi Long Bang sai sáu cao thủ đến lặn xuống lấy nhưng rốt cuộc đã bị thất bại.
Tức giáºn, ông láºp tức sai ngÆ°á»i láºp kế, và theo dõi má»i hà nh Ä‘á»™ng của phái Äiểm ThÆ°Æ¡ng và Thiếu Lâm. Ông ra lịnh nếu ai bắt được báu váºt của Phái Thiếu Lâm Ä‘em vá» nạp cho ông thì ông sẽ thăng thưởng.
Tức thì tất cả môn hạ của phái Phi Long tá»a ra khắp vùng để thi hà nh công việc.
Nhắc lại lúc Châu Tiểu Kiếm đến Thiếu Lâm tự và o trong am, phán tỠđầu đuôi cho Từ Lâm đại sư hay.
Lòng tham nổi lên, Từ Lâm đại sÆ° láºp tức sai Tuệ Không mang Quan Âm CÆ°á»ng Long Châu xuống núi Ä‘i cùng Châu Tiểu Kiếm vá» Phái Äiểm ThÆ°Æ¡ng.
Qua ngà y thứ hai, mấy ngÆ°á»i vừa xuống núi Ä‘i chừng trăm dặm, bá»—ng gặp Lạc VÅ© Kiếm và Lạc Äiệp Vô Thanh hai ngÆ°á»i của phái Äiểm thÆ°Æ¡ng nói rằng Mai Hoa Thần Kiếm không còn ở phái Äiểm ThÆ°Æ¡ng nữa ông ta được Thái Thượng Chân Nhân má»i đến Hồ Bắc Võ Äang rồi.
Châu Tiểu Kiếm nghe sÆ° phụ không còn ở nhà , liá»n nảy ra ý kiến nói vá»›i đồng bá»n.
- NgÆ°á»i của Phi Long Bang hiểu hiết hà nh Ä‘á»™ng của chúng ta. Chúng ta cần đến Hồ Bắc để trao váºt nà y lại cho sÆ° phụ tá»™i đã, nếu chúng ta vá» Äiểm thÆ°Æ¡ng e bất tiện lắm Tuệ Không nghe được liá»n tán thà nh hà nh Ä‘á»™ng ấy.
NhÆ°ng Tôn Chưởng Huệ lại không bằng lòng, bà n vá»›i má»i ngÆ°á»i nên đến Long Mông SÆ¡n dẹp bá»n cÆ°á»›p lấy lại châu báu của ông, mà bá»n chúng đã lấy, rồi đến Hồ Bắc sau, không trá»… đâu.
Thấy lá»i nói tha thiết của Tôn Chưởng Huệ, ai cÅ©ng Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng, nên không nổi lòng từ chối.
Nhưng Châu Tiểu Kiếm không bằng lòng noi:
- Việc đó có thể trì hoãn được, còn việc nà y không thể tráºm trá»… được. Nếu cần sÆ° huynh cùng Lạc VÅ© Kiếm và ÄIệp Vô Thanh đến đó trÆ°á»›c, đợi Không huynh cùng tôI hoà n tất công việc sẽ trở lại giúp các ngÆ°á»i má»™t tay.
Má»i ngÆ°á»i sắp đặt công việc xong xuôi, Châu Tiểu Kiếm nói:
- Váºy các ngÆ°á»i hãy đến đó trÆ°á»›c, còn tôI và Tuệ Không sÆ° huynh sẽ đến sau.
NgỠđâu công việc má»i ngÆ°á»i định không bằng trá»i định.
|
16-07-2008, 07:28 PM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 548
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 54 phút
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
|
|
Hồi 13
Cướp Châu Báu
Châu Tiểu Kiếm chá» cho ba bóng ngÆ°á»i kia Ä‘i mất dạng, ông ta má»›i cùng Tuệ Không tiếp tục lên Ä‘Æ°á»ng.
NhÆ°ng hai ngÆ°á»i vừa Ä‘i được ba dặm Ä‘Æ°á»ng thì đã bị bá»n cao thủ của Phi Long Bang chặn Ä‘Æ°á»ng.
Hai ngÆ°á»i vốn không muốn gây sá»± hoặc đánh nhau vá»›i ngÆ°á»i của Phi Long Bang, nên há» có ý định khi nà o hoà n thà nh công việc, giao báu váºt lại cho chưởng môn phái Äiểm ThÆ°Æ¡ng rồi má»›i trở lại Long Môn SÆ¡n giúp sức cho bá»n ngÆ°á»i kia.
Hai ngÆ°á»i tưởng là đã thoát được má»™t tráºn đánh nhau vá»›i ngÆ°á»i của Phi Long Bang nên ra Ä‘i má»™t cách thản nhiên.
NgỠđâu tạo hoá lại không để thế, vừa Ä‘i được ba dặm Ä‘Æ°á»ng thì đã bị bá»n ngÆ°á»i của Phi Long Bang chặn Ä‘Æ°á»ng. Hai ngÆ°á»i không thể cầm lòng được, vá»™i vung tay phát chưởng đánh ngay.
Hai bên giao chiến má»™t lúc, bị bá»n Phi Long Bang bắt được dẫn hai ngÆ°á»ivà o thÃnh Ä‘Æ°á»ng ở Long Môn SÆ¡n.
Và o đến thÃnh Ä‘Æ°á»ng, hai ngÆ°á»i thất kinh biết mình đã lầm mÆ°u của bá»n chúng.
Liá»n quay đầu nhìn lại thấy bá»n chúng Ä‘ang vây đánh ba đồng bá»n của mình. Äúng lúc há» sắp bị bại đến nÆ¡i, Hai ngÆ°á»i lièân nhảy và o giúp sức.
Nhắc lại lúc Tuệ Không bị Äinh Nguyên nói trúng, ông không còn cách nà o chối cải được, liá»n thản nhiên đáp:
- Äúng! Bần tăng có mang theo bảo váºt trong ngÆ°á»i. NhÆ°ng nếu ngÆ°Æ¡i muốn cùng ta phân cao thấp để già nh bảo váºt nà y, thì hãy để bần tăng thi hà nh công tác của sÆ° phụ uá»· thác xong, rồi chúng ta sẽ so tà i sau.
Dứt lá»i, ông quay đầu lại nhìn tất cả những ngÆ°á»i trong tráºn, rồi nói:
- Bân tăng là Tuệ Không được lệnh sÆ° phụ xuống núi đến đây tìm giết Äinh Nguyên. Hắn là đệ tá» của phái Thiếu Lâm và cÅ©ng là ngÆ°á»i phản sÆ°, trên giang hồ hắn đã gieo biết bao nhiêu là tá»™i ác, đó là việc riêng của môn phái chúng tôi. Không can gì đến các ngÆ°á»i, nếu ai ngang nhiên dám giúp sức cho hắn, thì chá»› trách phái Thiếu Lâm chúng tôi… Vô ThÆ°á»ng Quá»· nãy giỠđứng trÆ°á»›c thÃnh Ä‘Æ°á»ng, nghe Tuệ Không nói thế cÆ°á»i ha hả cÆ°á»›p lá»i nói:
- Lão trá»c ngÆ°Æ¡i to gan tháºt! Dám đến trÆ°á»›c mặt lão phu nói khoác lác nhÆ° thế sao?
NgÆ°Æ¡i có biết Äinh Nguyên hiện giá» là gì của Phi Long Bang không? Ha ha ha ta nói cho ngÆ°Æ¡i biết Äinh Nguyên hiện giá» là môn hạ của Phi Long Bang. Nếu ai dám chạm đến tánh mạng của hắn thì ta là ngÆ°á»i đầu tiên sẽ không tha cho ngÆ°á»i đó.
Tuệ Không vẫn thản nhiên khinh bỉ nói:
- Bần tăng tưởng lão tiá»n bối không có can đảm nói lên những lá»i nhÆ° thế, lại còn Ä‘em sức mình để bảo vệ má»™t mầm ác mà của giá»›i giang hồ, nếu váºy bần tăng nhất định thanh toán nó xem tiến bối có dám thi hà nh theo lá»i nói hay không?
Vô ThÆ°á»ng Quá»· ngá»a mặt lên trá»i cÆ°á»i ha hả nói:
- Lão phu từ khi bÆ°á»›c chân ra giang hồ cho đến nay, há»… nói là là m, không bao giá» sai cả. Nếu muốn biết lá»i nói của ta tháºt hay giả thì ngÆ°Æ¡i cứ hà nh Ä‘á»™ng Ä‘i sẽ rõ.
Phục Hổ Kim CÆ°Æ¡ng Äinh Nguyên thấy Vô ThÆ°Æ¡ng Quá»· cố tình bảo vệ sanh mạng cho mình, không còn sợ sệt nữa, từ trong thÃnh Ä‘Æ°á»ng hét lên má»™t tiếng chát chúa, tung ngÆ°á»i ra sân ngang nhiên nói:
- Äừng nói nhiá»u vô Ãch, ta cho các ngÆ°Æ¡i biết Long Môn SÆ¡n nà y sẽ là nÆ¡i chôn xác các ngÆ°á»i.
Tôn Chưởng Huệ không nhịn được trÆ°á»›c những lá»i quá phách lối đó, tung mình đến trÆ°á»›c mặt Äinh Nguyên hét to:
- Äồ phản bá»™i! NgÆ°Æ¡i chá»› có khoác lác! Tiếp chiêu… Không đợi cho Tôn Chưởng Huệ nói dứt lá»i, Äinh Nguyên váºn công và o hai tay, vung cây Tá» My Côn đánh thẳng và o ngá»±c Tôn Chưởng Huệ má»™t chưởng tối Ä‘á»™c, quyết kết liá»…u mạng sống của Äinh nguyên.
Phục Hổ Kim CÆ°Æ¡ng Äinh Nguyên thấy là n chưởng quá ác, vá»™i tung mình lên không tránh khá»i, và thuáºn Ä‘Ã quất Tá» My Côn và o hông của Tôn Chưởng Huệ.
Hai ngÆ°á»i diá»…n các môn võ đó Ä‘á»u là của Từ Lâm đại sÆ° truyá»n cho. Cho nên hỠđã biết trÆ°á»›c, nên tránh né rất dá»… dà ng, công thủ cÅ©ng rất là mau lẹ.
Nếu nói vá» ná»™i công thì ná»™i công của Tôn Chưởng Huệ thâm háºu hÆ¡n Äinh Nguyên má»™t báºc. NhÆ°ng sỡ dÄ© Tôn Chưởng Huệ không hạ được Äinh Nguyên là vì ông ta tay không đối địch vá»›i cây Tá» My Côn của Äinh Nguyên. Tháºt là má»™t việc chÆ°a từng có trên giang hồ. HÆ¡n nữa Tôn Chưởng Huệ nóng lòng giết Äinh Nguyên để lấy lại châu báu Ä‘em vá» trả cho nhà vua, đồng thá»i là m tròn nhiệm vụ của sÆ° phụ giao phó. NhÆ°ng Ä‘iá»u nà y lại là điá»u tối kỵ trong việc đánh nhau, vì váºy ông đã mất nhiá»u cÆ¡ há»™i.
Tuy thế, nhưng ông vẫn cố hết sức mình để cầm cự, nên hai bên đánh nhau gần hai trăm chiêu mà vẫn chưa phân thắng bại.
Trong khi hai ngÆ°á»i giao đấu đến hồi quyết liệt, thì từ trong đám ngÆ°Æ¡i của Phi Long Bang vụt ra bai bóng Ä‘en tay cầm đại Ä‘ao sáng chói xông và o trợ chiến.
Tô Cá»u Thắng và Giang Nhất Phi hai ngÆ°á»i thấy thế, vá»™i rút gÆ°Æ¡m lÆ°á»›t ra đón đầu hai ngÆ°á»i đó lại, đánh tá»›i.
Trong sân lúc nà y chia ra ba cặp đánh nhau vô cùng ác liệt.
Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo bấy giá» núp trên cà nh cây chăm chú nhìn và o tráºn đấu khôn chá»›p mắt, mặt nà ng há»›n hở.
Bá»—ng Tiểu Bảo ká» tai Äặng Thu Huệ nói nhá»:
- Cô Æ¡i! Äẹp mắt quá nhỉ! Cháu nguyện sau nà y lá»›n lên sẽ trở thà nh những ngÆ°á»i nhÆ° hỠđể hà nh hiệp giang hồ nhÆ° Hùng thúc thúc váºy.
Äặng Thu Huệ âu yếm nói:
- Äừng ồn ngÆ°á»i ta nghe được thì nguy đó!
Lý Thanh Hùng nãy giá» theo dõi, chà ng đã phân tách ra được nhóm ngÆ°á»i của Phi Long Bang và nhóm ngÆ°á»i của các phái khác. Äồng thá»i nháºn ra được Vô ThÆ°á»ng Quá»· và Tinh Nguyệt đại sÆ°.
Lý Thanh Hùnng nháºn ra được hai lão quá»· đó lòng lo sợ cho tánh mạng của Tuệ Không và báu váºt không thoát khá»i hai tay lão quá»·. Chà ng đã má»™t lần được chứng kiến tà i năng và hà nh Ä‘á»™ng của hai lão ta. Nếu má»™t mình Vô ThÆ°Æ¡ng Quá»·, hoặc má»™t mình Tinh nguyệt đại sÆ° ra tay thì Tuệ Không cÅ©ng khó mà thoát chết.
Cho nên lúc nà y chà ng cảm thấy bối rối không biết có nên ra tay giúp không?
Lúc bấy giá» Tinh Nguyệt đại sÆ° chỉ còn cách Châu Tiểu Kiếm và Tuệ Không chừng hai trượng, đôi mắt ông không rá»i hai ngÆ°á»i, sấn tá»›i vá»›i vẻ mặt đằng đằng sát khÃ, muốn ăn tÆ°Æ¡i nuốt sống hai ngÆ°á»i.
Châu Tiểu Kiếm nãy giá» nhìn qua ánh mắt của Tinh Nguyệt đại sÆ° đủ biết rồi đây sẽ có má»™t cuá»™c tá» chiến, nên luôn luôn Ä‘á» phòng, váºn đủ mÆ°á»i phần công lá»±c chỠđịch thủ có hà nh Ä‘á»™ng nà o là ra tay ngay. Äồng thá»i ông Ä‘Æ°a tay ra dấu cho Tuệ Không hợp lá»±c lại để chống đối vá»›i ngÆ°á»i nà y.
Tuệ Không hiểu được, vá»™i Ä‘Æ°a tay nắm lấy tay Châu Tiểu Kiếm, váºn đủ mÆ°á»i thà nh công lá»±c chá» ra tay.
Äá»™t nhiên thân hình của Tinh Nguyệt đại sÆ° lắc lÆ°, tung bổng lên không trung, vung chưởng đánh xuống.
Tuệ Không và Châu Tiểu Kiếm đã đỠphòng trước, vội đưa ra một chưởng, sức mạnh kinh hồn, gió cuốn à o à o nhắm ngay Tinh Nguyệt đại sư tống tới.
“Äùng†má»™t tiếng nổ nhÆ° long trá»i lở đất, hai luồng chưởng chạm nhau, cát bụi bay mịt trá»i.
Tuệ Không và Châu Tiểu Kiếm chệnh choạng lui lại ba bÆ°á»›c, suýt báºt ngá»a, hai tay tê chồn.
Còn Tinh Nguyệt đại sÆ° cÅ©ng chẳng kém gì, từ trên không rÆ¡i xuống, lăn mấy vòng má»›i ngồi dáºy được, hay tay cảm thấy tê buốt.
Châu Tiểu Kiếm nổi giáºn, không còn suy nghÄ© gì nữa, tuốt kiếm ra cầm ở tay, dùng Ä‘á»™c chiêu phát ra nhắm ngay đầu của Tinh Nguyệt đại sÆ° bủa tá»›i, gió lá»™ng à o à o, hà o quang loé cả mắt.
Tuệt Không thấy thế, vỗ tay tán thưởng.
- Hay! Thiệt hay!
Châu Tiểu Kiếm là má»™t cao thủ của phái Äiểm ThÆ°Æ¡ng, kiếm pháp vô cùng tinh vi, lại được chưởng môn giao cho bảo kiếm, nên má»—i chiêu ông phát ra dầu sắt đá cÅ©ng Ä‘á»u nứt hết, kiếm nà y có má»™t uy lá»±c phi thÆ°á»ng, má»—i khi xuất chiêu, toa? ra muôn ngà n ánh hà o quang, gió lá»™ng à o à o là m cho đối phÆ°Æ¡ng loé mắt không còn cách nà o chống đỡ nổi.
Mai Hoa Thần Kiếm từ khi đảm nháºn chưởng môn phái Äiểm ThÆ°Æ¡ng cho đến nay chỉ thu nháºn có ba đồ đệ. NhÆ°ng ba đệ tá» của ông lại là cao thủ giang hồ, ai nghe đến tên Ä‘á»u phải khiếp sợ. Và giang hồ còn đặt cho cái biệt hiệu là Äiểm ThÆ°Æ¡ng Tam Kiếm.
Trong ba đệ tá» chỉ có Châu Tiểu Kiếm là ngÆ°á»i có võ công cao siêu nhất.
Tánh tình lại tốt, nên Mai Hoa Thần Kiếm rất là yêu mến.
Ông còn dá»± định khi nà o lấy được báu váºt, sẽ truyá»n chức chưởng môn lại cho Châu Tiểu Kiếm rồi ông sẽ Ä‘i tu. Bởi thế ông má»›i Ä‘em bảo kiếm nà y trao cho Châu Tiểu Kiếm cất giữ.
Bấy giá» bảo kiếm của Châu Tiểu Kiếm vừa má»›i rút ra khá»i vá», Tinh Nguyệt đã thất kinh, lách sang má»™t bên tránh khá»i, thầm nghÄ©:
“Ồ! Thanh kiếm nà y quả nhiên lợi hại! Nếu nó ở trong tay ta thì ta sẽ là thiên hạ đệ nhất võ lâm rồi!†Nghĩ như thế, Tinh Nguyệt nói:
- Tiểu tặc! Nếu muốn sống thì hãy mau giao bảo kiếm cho ta.
Châu Tiểu Kiếm khinh bỉ nói:
- NgÆ°Æ¡i đừng tham lam vô Ãch! Ta quyết dùng thanh kiếm nà y lấy thủ cấp của ngÆ°Æ¡i.
Dứt lá»i Châu Tiểu Kiếm cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng vung bảo kiếm đâm thẳng và o mặt Tinh Nguyệt theo thế “Hà n Mai Thố Nhỉ †Chiêu thức nà y tuy phát ra cháºm chạp, nhÆ°ng bên trong hà m chứa má»™t công lá»±c phi thÆ°á»ng, dầu mÆ°á»i ngÆ°á»i cÅ©ng phải chết dÆ°á»›i chiêu nà y.
Tinh Nguyệt đâu phải là tay vừa, nhìn qua lối đánh nà y lão đã biết ngay đó là thế độc.
NhÆ°ng chẳng biết vì sao lão lại sá»ng sốt, quên Ä‘i không há» Ä‘á» phòng. Trong lúc nguy cấp,bá»—ng có tiếng hét từ xa Ä‘Æ°a lại là m cho lão sá»±c tỉnh.
Nhưng đã muộn, mũi kiếm lúc nà y đã đâm đến trước ngực, chỉ còn cách một tấc.
Má»i ngÆ°á»i đứng xung quanh tưởng Tinh Nguyệt không thể nà o tránh được.
Bá»—ng nghe má»™t tiếng hét vang lên, ngÆ°á»i của lão ta lá»™n ra sau ba vòng, lách qua má»™t bên tránh được thế kiếm ây.
Quyết không bỠlở cơ hội, Châu Tiểu Kiếm bồi thêm một nhát nữa.
Äã Ä‘á» phòng sẵn, Tinh Nguyệt vá»™i váºn công lá»±c và o hai tay dùng chiêu “Khấp Cảnh Công†tống thẳng và o mặt của Châu Tiểu Kiếm.
Châu Tiểu Kiếm không sao chống đỡ được, la lên má»™t tiếng, phóng mÅ©i kiếm bay vá» phÃa Tinh Nguyệt rồi loạng choạng ngã xuống.
Tuệt Không đại sư thất kinh nhảy đến chụp cây kiếm lại, nhưng không còn kịp nữa, bảo kiếm đã bay đến gần Tinh Nguyệt.
Thất vá»ng, Tuệ Không vá»™i bÆ°á»›c đến đỡ Châu Tiểu Kiếm lên, váºn công chữa thÆ°Æ¡ng cho ông ta.
Trong khi ấy Tinh Nguyệt cÆ°á»i hăng hắc, tá» ra đắc ý vô cùng.
Äang cÆ°á»i, bá»—ng lão la lên má»™t tiếng thất thanh, ngã nhà o xuống đất giãy Ä‘Ã nh đạch, rên xiết, máu tÆ°Æ¡i vá»t ra lai láng.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘ang giao đấu, bá»—ng nghe tiếng hét, ai nấy Ä‘á»u sững sá», quay đầu nhìn lại thì thấy Tinh Nguyệt Ä‘ang lăn lá»™n dÆ°á»›i đất, la hét om sòm, còn Tuệ Không tay cầm kiếm báu của Châu Tiểu Kiếm còn Châu Tiểu Kiếm thì Ä‘ang ngồi chữa thÆ°Æ¡ng dÆ°á»›i chân của Tuệ Không.
Tại sao lại có cảnh tượng nà y? Vì sao Tinh Nguyệt sắp được bảo kiếm, tại sao bảo kiếm kia lại lá»t và o tay của Tuệ Không? Còn ông ta thì lại lăn lá»™n dÆ°á»›i đất la hét om sòm, máu me chảy ra lai láng?
Thì ra bảo kiếm nà y là má»™t váºt có linh tÃnh. Nó có thể mượn sức đẩy của chủ nhân, phóng tá»›i giết địch. Cho nên lúc Tinh Nguyệt đánh văng kiếm ra, ông dùng “Khấp Cảnh Công†thu kiếm vá» thì bảo kiếm được cÆ¡ há»™i thuáºn tiện bay vút đến.
Nó có sức bén ghê hồn, có thể chặt đá như chém bùn. Cho nên khi bảo kiếm đến gần, Tinh Nguyệt đưa tay ra đón lấy.
Lão vừa đưa tay ra, thì mũi kiếm cũng vừa tới và chém và o tay của Tinh Nguyệt mất ba ngón.
Thất kinh, ông vá»™i thụt tay vá» la lên má»™t tiếng té nhà o xuống đất, mất cả tinh thần không còn biết gì đến việc váºn công bế các huyệt đạo lại để cầm máu, lão để cho máu chảy có vòi Æ°á»›t đẫm cả má»™t khoảnh đất và quần áo!
Chém địch bị thương, bảo kiếm hết đà , từ từ rơi xuống đất.
Tuệ Không thấy thế, vội thả Châu Tiểu Kiếm xuống nhảy đến bên bảo kiếm, khấn thầm:
- Nếu ngÆ°Æ¡i linh thiêng nhÆ° váºy, xin cho bần tăng mang vá» trả lại cho chủ nhân ngÆ°Æ¡i.
Khấn xong ông từ từ đưa tay xuống lượm.
Thì lạ thay, bảo kiếm hình nhÆ° nghe được tiếng ngÆ°á»i, không hà nh Ä‘á»™ng gì nữa, để cho Tuệ Không lượm mang vỠđứng bên Châu Tiểu Kiếm.
Lúc bấy giá» Tinh Nguyệt bị máu chảy quá nhiá»u, chân khà mất gần phân ná»a, cho nên mặt mà y lão tái nhợt, đầu choáng mắt hoa, lắc lÆ° té nhà o xuống nằm im không cá» Ä‘á»™ng.
Việc xảy ra quá Ä‘á»™t ngá»™t, ai nấy Ä‘á»u ngạc nhiên không sao hiểu được. TrÆ°á»›c sá»± việc ấy chẳng riêng gì má»i ngÆ°á»i mà chÃnh Châu Tiểu Kiếm sau khi tỉnh dáºy cÅ©ng ngÆ¡ ngác.
Thánh nhân để lại câu “Tham Thì Thâm†quả tháºt không sai. Nếu Tinh Nguyệt không tham kiếm báu thì đâu có đến nổi ba ngón tay bị cụt, mất máu quá nhiá»u, chân khà bị hao mòn. Nếu có chữa là nh Ä‘i nữa, thì cÅ©ng phải bồi dưỡng và luyện táºp má»™t năm má»›i hồi phục nguyên khà và công lá»±c nhÆ° xÆ°a được.
Lý Thanh Hùng thấy thế thì hơi yên tâm, không sợ Tuệ Không và Châu Tiểu Kiếm bị hại nữa.
NhÆ°ng chà ng còn băn khoăn vá» việc sÆ° phụ kể lại mấy trăm năm vá» trÆ°á»›c, Ngân Câu Cáng có má»™t bảo kiếm tên là Hà n Tinh Kiếm, không cần phải dùng tuyệt há»c, chỉ cần dùng sức gió đẩy thẳng và o địch thanh kiếm ấy tá»± Ä‘á»™ng giết địch.
Hôm nay tại sao Châu Tiểu Kiếm lại được báu ấy, thế thì chức võ lâm đệ nhất rồi đây sẽ lá»t và o tay hắn, chà ng có luyện táºp võ công cÅ©ng chẳng nhằm và o đâu. Cho nên chà ng tá» ra thất vá»ng.
Tâm lý chung của những kẻ thiếu niên, tánh tình háo thắng cố tìm thầy giá»i há»c võ công. Mong thầy mình có bảo váºt truyá»n lại để sau nà y Ä‘oạt chức võ lâm đệ nhất.
Cho nên hôm nay Lý Thanh Hùng thấy thế, bao nhiêu mÆ¡ Æ°á»›c của chà ng Ä‘á»u tiêu tan hết, chà ng muốn bá» nÆ¡i nà y ra Ä‘i, tìm má»™t nÆ¡i không có ngÆ°á»i để sống má»™t cuá»™c sống ẩn dáºt.
NhÆ°ng tháºt ra những việc chà ng suy nghÄ© Ä‘á»u sai cả. Bảo kiếm của Châu Tiểu Kiếm tuy tinh diệu tháºt, nhÆ°ng là m gì bằng cây Hà n Tinh Kiếm của Ngân Câu Cáng ở dÆ°á»›i đáy suối trÆ°á»›c kia được.
Vô ThÆ°á»ng Quá»· lúc nà y thấy bảo kiếm sắp vá» tay Tinh Nguyệt, lòng mừng khấp khởi. NhÆ°ng khi thấy báu váºt ấy lại chém Tinh Nguyệt bị thÆ°Æ¡ng lòng thất kinh, vá»™i tung mình chảy đến không còn so Ä‘o gì nữa, Ä‘Æ°a tay Ä‘iểm các huyệt đạo cầm máu cho Tinh Nguyệt, rồi bế xốc Ä‘em và o trong thÃnh Ä‘Æ°á»ng.
Lúc bấy giá» hà ng ngà n con mắt đầy sát khà nhìn và o Tuệ Không muốn nẩy lá»a. Ai nấy Ä‘á»u cho là Tuệ Không đã xuống tay đả thÆ°Æ¡ng Tinh Nguyệt.
Tuệ Không bấy giỠthấy mình cầm bảo kiếm nà y không có lợi, vội bước đến vỗ vai Châu Tiểu Kiếm nói:
- Châu huynh! Bần tăng xin giao lai bảo kiếm.
Dứt lá»i ông cắm mÅ©i kiếm xuống đất cho Châu Tiểu Kiếm.
Châu Tiểu Kiếm đưa tay ra đón, run run nói:
- Cám Æ¡n đại sÆ° đã thâu bảo kiếm lại dùm tôi!… Trong lúc hai ngÆ°á»i Ä‘ang trò chuyện, thì Vô ThÆ°á»ng Quá»· đã từ trong thÃnh Ä‘Æ°á»ng phóng ra, mắt đằng đằng sát khÃ, mặt tái nhợt vì tức giáºn, Ä‘oạn ông Ä‘Æ°a mắt nhìn hai ngÆ°á»i nhÆ° muốn nẩy lá»a, rồi cÆ°á»i nhạt nói:
- Äiểm ThÆ°Æ¡ng quả tháºt có thần kiếm bất phà m, lão phu vô cùng khâm phục, nhÆ°ng lâu nay lạo nghe giang hồ đồn rằng Chưởng môn phái Ä‘iểm ThÆ°Æ¡ng có sáng tạo ra má»™t môn võ công vô cùng linh diệu là “ Tam TÆ°Æ¡ng Tráºn â€. Lão phu hằng mong Æ°á»›c lâu nay, váºy nay Äiểm ThÆ°Æ¡ng Tam Kiếm đủ mặt, xin cho lão phu lãnh giáo và i chiêu.
Dầu có chết dưới là n kiếm đó cũng thoa? lòng.
Châu Tiểu Kiếm lạnh lùng nói:
- Äã mất má»™t mạng rồi mà vẫn còn chÆ°a chừa cái thói phách lối.
Vô ThÆ°á»ng Quá»· nổi giáºn hét:
- Lão phu xin thá» bằng danh dá»±, nếu đánh đủ má»™t trăm chiêu mà các ngÆ°á»i đụng và o vạt áo của ta, thì ta sẽ truyá»n lệnh mở cá»a cho các ngÆ°Æ¡i tá»± do ra Ä‘i. Nếu các ngÆ°Æ¡i bị hại má»™t mạng thì ta sẽ dùng chá»— nà y chôn xác các ngÆ°Æ¡i.
Sở dÄ© Vô ThÆ°á»ng Quá»· phách lối nhÆ° váºy, là vì lão á»· lại và o môn võ công đặc dị của mình là “Bình Tuyết Toà n Phong Chưởngâ€.
Lão nhá» môn võ công nà y mà danh tiếng trên giang hồ ai mà không biết. Và cÅ©ng vì môn võ đó, biết bao nhiêu cao thủ thà nh danh trên giang hồ Ä‘á»u phải bá» mạng.
Châu Tiểu Kiếm không thèm nghe những lá»i phách lối đó, phất tay ra hiệu cho hai sÆ° đệ lại gần ông và láºp thà nh “Tam TÆ°Æ¡ng Tráºnâ€, rồi nói:
- Nếu nhÆ° lão tiá»n bối cần đến, chúng tôi xin hầu và i chiêu.
Dứt lá»i, bá»—ng từ xa má»™t bóng Ä‘en dà i lượt thượt bay và o đứng giữa tráºn.
NgÆ°á»i nà y không ai xa lạ, chÃnh là Vô ThÆ°á»ng Quá»·.
Vá»›i lối khinh công tuyệt thế nà y là m cho Äiểm ThÆ°Æ¡ng Tam Kiếm thất kinh và má»i ngưỡi cÅ©ng ngạc nhiên.
Lý Thanh Hùng từ trên cà nh cây thấy váºy cÅ©ng chắc lưỡi khen thầm.
Bấy giá» Äiểm ThÆ°Æ¡ng Tam Kiếm đã láºp xong “Tam TÆ°Æ¡ng Tráºnâ€. Châu Tiểu Kiếm đứng ở phÃa đông, Lạc VÅ© Biên đứng ở phiác Tây Bắc còn Äiệp Võ Thanh đứng ở góc Äông Nam, bao vây Vô ThÆ°á»ng Quá»· và o giữa.
“Tam TÆ°Æ¡ng Tráºn†nà y là do Mai Hoa Thần Kiếm VÆ°Æ¡ng Diên Huyá»n má»›i sáng tạo ra, nó có má»™t công lá»±c vô cùng nguy hiểm, biến hoá phi thÆ°á»ng, khó mà lÆ°á»ng trÆ°á»›c được. Äiểm chÃnh yếu của tráºn nà y ở phÃa Äông, còn hai góc kia không quan trá»ng mấy, chỉ chá» tiếp xúc vá»›i ngôi chủ.
NhÆ°ng có Ä‘iá»u rất lạ, hể má»™t ngÆ°á»i ra tay thì tất cả Ä‘á»u phải tiếp sức. Nếu má»™t ngÆ°á»i thâu vá» thì tất cả cÅ©ng thâu vá».
Phái Äiểm ThÆ°Æ¡ng, từ năm mÆ°Æ¡i năm nay, tiếng tăm vang dá»™i là nhá» môn võ huyá»n bà nà y. Môn võ đã huyá»n bà và kỳ ảo, lại có Châu Tiểu Kiếm là m ngôi chủ, là m cho nó thêm má»™t công lá»±c nữa.
Vô ThÆ°á»ng Quá»· vừa và o trong tráºn, thấy lối xuất thủ của tráºn pháp nà y vô cùng lợi hại, liá»n thất kinh sá»ng sốt.
Lão tưởng như khắp thân mình có một lớp kiếm bao phủ rất kiên cố, là m lão loé cả mắt không biết nơi nà o khuyết yếu đễ giải thoát được.
NhÆ°ng lão ta là tay lão luyện giang hồ, đâu chịu bó tay dá»… dà ng nhÆ° váºy. Lão váºn công bao phủ khắp mình yểm trợ các yếu huyệt, đôi mắt váºn nhỡn quang nhìn và o tráºn theo dõi cữ chỉ của há».
Bá»—ng Vô ThÆ°á»ng Quá»· nháºn được cÆ¡ há»™i, hai vai nhún lại, hai tay bủa ra song chưởng đánh tá»›i Lạc VÅ© Biên.
NhÆ°ng lão ta vừa sắp sá»a ra tay thì tráºn thế lại biến đổi sang chiêu khác ngay.
Vô ThÆ°á»ng Quá»· thấy chưởng lá»±c vô hiệu vá»™i thu tay vá», tay trái lẹ là ng chém tá»›i Châu Tiểu Kiếm má»™t nhát, tay mặt ám trung ra các yếu huyệt.
Nhưng Châu Tiểu Kiếm đã biết trước, không để cho lão ta hà nh động, vội biến chiêu, dùng bảo kiếm đâm thẳng và o ngực lão.
Bảo kiếm vừa xuất chiêu, tức thì trăm ngà n hà o quang phản chiếu.
Châu Tiểu Kiếm vừa xuất chiêu thì hai sÆ° đệ của ông cÅ©ng lẹ là ng chia ra tung kiếm đâm lẹ và o hai huyệt “Chi ÄÆ°á»ng†và “Linh Äà i†của địch thủ nhanh nhÆ° chá»›p.
Vô ThÆ°á»ng Quá»· đã biết trÆ°á»›c, chá» khi hai mÅ©i kiếm kia đâm gần đến, lão vá»™i xoay mình qua, đẩy mạnh má»™t chưởng và o ngÆ°á»i Lạc VÅ© Biên và Äiệp Vô Thanh.
Hai ngÆ°á»i nà y đâu phải là tay tầm thÆ°á»ng, há» thấy Vô ThÆ°á»ng Quá»· Ä‘á»™t nhiên xuất chiêu, há» láºp tức dá»i ngôi, biến chiêu thức khác và vung kiếm chém bủa xuống.
Châu Tiểu Kiếm cÅ©ng từ sau bÆ°á»›c đến, hợp vá»›i hai ngÆ°á»i kia cùng bủa tá»›i má»™t lượt, đồng thá»i cÅ©ng chuyển hÆ°á»›ng ngay.
Cứ thế, ba ngÆ°á»i luôn luôn bám sát và o Vô ThÆ°á»ng Quá»·, là m cho lão ta vô phÆ°Æ¡ng chống đỡ, quần áo rách tả tÆ¡i, đứng giữa há»™ thân, không còn mong công địch, còn miệng thì la tiếp cứu á»›i Æ¡i!
Tuệ Không và CÆ°á»ng Long Thủ Tôn Chưởng Huệ an lòng khi thấy Vô ThÆ°á»ng Quá»· sắp bị hại, quyết không bá» lở cÆ¡ há»™i, Tuệ Không lÆ°á»›t tá»›i trÆ°á»›c mặt Äinh Nguyên vung chưởng đánh liên tiếp, không nói má»™t lá»i.
Äinh Nguyên không nhịn nhục nữa, né sang má»™t bên, vung cây Tá» Mi Côn đánh trả lại.
Hai ngÆ°á»i giao đấu chừng ba mÆ°Æ¡i hiệp, thì bá»n môn hạ của Phi Long Bang thấy chủ bị vây đánh, nóng lòng xông ra má»™t lượt nhảy và o trợ chiến.
Tôn Chưởng Huệ hét lên má»™t tiếng chát chúa, vung chưởng đánh tá»›i cản Ä‘Æ°á»ng bá»n chúng.
Má»™t mình Tôn Chưởng Huệ phải giao đấu vá»›i má»™t bá»n gần hai mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i, ông muốn cố tình lấy mạng sống của mình để cản Ä‘Æ°á»ng bá»n chúng lại để cho Tuệ Không được rảnh tay giết Äinh Nguyên má»™t tên lừa thầy phản bạn.
Bấy giá» Lý Thanh Hùng ngồi trên cà nh cây thấy tráºn đấu lúc nà y quá há»—n loạn, chà ng sợ cho tánh mạng của Tôn Chưởng Huệ khó mà thoát chết dÆ°á»›i bà n tay của môn hạ củ Phi Long Bang vì lúc nà y chà ng thấy chỉ có má»™t môn hạ của Phi Long Bang mà Tôn Chưởng Huệ còn chống đỡ chÆ°a nổi, huống chi mÆ°á»i mấy tên thì là m sao chống được.
Chà ng cho Tôn Chưởng Huệ có ráng sức lắm thì cũng chừng năm chiêu thì bi bại ngay.
Quả nhiên không sai, sau năm hiệp Tôn Chưởng Huệ hÆ¡i thở hổn hển. Lúng túng không còn Ä‘Æ°á»ng nà o chống đỡ.
Lý Thanh Hùng thất kinh thầm nghĩ:
“Ta cần phải giúp bá»n nà y má»›i được. Nếu Ä‘em sanh mạng của Tôn Chưởng Huệ đổi lấy sanh mạng của Äinh Nguyên thì chẳng ăn nhằm và o đâuâ€. Chà ng nghÄ© váºy liá»n lại gần Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo dùng truyá»n âm nháºp máºt nói nhá» má»™t lúc.
Tiểu Bảo nghe nói được Ä‘i đánh, lòng mừng khấp khởi, cÆ°á»i hi hà nói:
- Cô Huệ! Mau đi đánh với cháu cho vui.
Dứt lá»i hai bóng ngÆ°á»i vụt ra khá»i cà nh cây, xông và o tráºn chiến.
Sở dÄ© Lý Thanh Hùng không muốn ra mặt vì chà ng sợ ngÆ°á»i ta chế nhạo thân pháºn của chà ng hÆ¡n nữa bị ngÆ°á»i ta chê cÆ°á»i cái thần sắc nhÆ° ngÆ°á»i bệnh, Ä‘iểm thứ hai là má»™t chà ng trai Ä‘Æ°Æ¡ng thì lại dẫn má»™t ngÆ°á»i con gái mÆ°á»i bảy, mÆ°á»i tám rong ruổi trên giang hồ.
CÆ°á»ng Long Thủ đánh vá»›i bá»n ngÆ°á»i kia được mÆ°á»i hiệp thì tay chân đã rã rá»i, mắt má» hẳn Ä‘i, liếc nhìn thấy sÆ° huynh Tuệ Không vẫn chÆ°a hại được Äinh Nguyên bèn than thầm:
“Ôi mạng ta đã sắp mất mà thằng phản bá»™i ấy vẫn còn sống! Tháºt là đáng buồn!†Äang lúc thất vá»ng, bá»—ng thấy từ xa hai bóng Ä‘en vụt đến, xông và o tráºn chiến.
Tôn Chưởng Huệ lại cà ng thất kinh, vì sức lá»±c của ông đã tà n mà địch thủ lại có ngÆ°á»i đến trợ lá»±c.
Äá»™t nhiên, hai bóng ngÆ°á»i vừa xông và o thì tráºn đấu bắt đầu há»—n loạn, môn hạ của Phi Long Bang la hét vang trá»i, chạy lung tung không còn hà ng ngÅ© nhÆ° trÆ°á»›c nữa.
Sỡ dÄ© cuá»™c chiến bị há»—n loạn má»™t cách Ä‘á»™t ngá»™t nhÆ° váºy là vì hai bên, Ä‘ang đánh nhau đến hồi quyết liệt, bị hai ngÆ°á»i từ phÃa trên xông và o phá rối, là m cho môn hạ của Phi Long Bang vô phÆ°Æ¡ng chống đỡ, nên má»›i bị tán loạn nhÆ° thế.
Lý Thanh Hùng bá»—ng thấy Vô ThÆ°á»ng Quá»· vung đôi chưởng, sắp giáng xuống giết hại Lạc VÅ© Biên, Chà ng thất kinh thầm nghÄ©:
“Nếu để cho Äiểm ThÆ°Æ¡ng Tam Kiếm đánh thêm hai chiêu nữa thì tánh mạng của Lạc VÅ© Biên sẽ bị hại, ta cần phải ra tay nếu không e rằng tánh mạng của Lạc VÅ© Biên khó mà thoát chết được â€.
NghÄ© thế, chà ng liá»n lắc mình má»™t cái, tức thì thân chà ng vụt bay và o vòng chiến.
Lý Thanh Hùng vừa rá»i khá»i cà nh cây, bay đến sắp đáp xuống, bá»—ng có má»™t tiếng hú vang lên, là m cho Lý Thanh Hùng chấn Ä‘á»™ng phải đáp ngay phÃa bên ngoà i không và o được tráºn đấu.
Chà ng vừa đáp xuống, bỗng trước mặt có hai bóng đen bay lẹ đến và đáp xuống cách chà ng chừng ba trượng.
Lý Thanh Hùng liếc nhìn hai ngÆ°á»i, liá»n giáºt nẩy ngÆ°á»i lui lại ba bÆ°á»›c.
|
16-07-2008, 07:30 PM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 548
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 54 phút
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
|
|
Hồi 14
Ma Âm CÆ°á»i
Trầm ngâm một lúc chà ng thầm nghĩ:
- Vì sao cô gái áo trắng ta gặp tại Miếu Hầu Mã lại lẽo đẽo theo ta và dẫn lão yêu quái nà y đến đây? Ãc ý hay có thiện ý?
Chà ng suy nghÄ© má»™t lúc, nhÆ°ng không sao phân biệt được, đứng ngây ngÆ°á»i ra nhÆ° con gà gá»—.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘ang giao chiến đến hồi quyết liệt, nghe tiếng hét kinh hồn đó, ai nấy Ä‘á»u dừng tay, quay mặt nhìn và o hai ngÆ°á»i vừa xuất hiện.
HỠchỉ thấy hai ngươi, một bà già và một thiếu niên mặc đồ trắng.
Má»›i nhìn kỹ thấy bà lão ai nấy Ä‘á»u giáºt mình, ôi! Mặt mà y chẳng khác nà o yêu quái, đầu tóc bù xù xoa đến lÆ°ng, tuổi chừng bảy mÆ°Æ¡i.
Hà i Nhi Thần Äồng nhìn thấy, tưởng yêu quái xuất hiện, thất kinh chạy đến ôm Äặng Thu Huệ.
Äặng Thu Huệ cảm thấy hÆ¡i sợ, nhÆ°ng cÅ©ng gắng giá»ng an ủi nó:
- Cháu bình tÄ©nh! Äó không phải ma quái đâu. Là ngÆ°á»i kia mà .
Hà i nhi thần đồng nghe nói thì an lòng, ngá»a mặt ra nhìn má»i ngÆ°á»i trong tráºn.
Còn chà ng thiếu niên mặc đồ trắng đứng bên bà lão dáng ngÆ°á»i chừng hai mÆ°Æ¡i tuổi, mặt đẹp nhÆ° hoa, má»›i nhìn ai ai cÅ©ng phải say mê trÆ°á»›c sắc đẹp đó.
Ôi! Äây là má»™t cÆ¡ há»™i và cÅ©ng là vị cứu tinh cho Äiểm ThÆ°Æ¡ng Tam Kiếm cùng hai vị đệ tá» của phái Thiếu Lâm. Nếu hai ngÆ°á»i nà y trá»… thì tánh mạng của mấy ngÆ°á»i nà y ắt khó mà bảo toà n được.
Nhân cÆ¡ há»™i nà y, Äiểm ThÆ°Æ¡ng Tam Kiếm và hai đệ tá» của phái Thiếu Lâm vá»™i tung mình lui ra, thủ thế.
Bà lão và ngÆ°á»i thiếu niên trẻ đẹp, quắc mắt nhìn má»i ngÆ°á»i má»™t lúc. Bà lão quay qua nhìn Vô ThÆ°á»ng Quá»·, khinh bỉ nói:
- Vô ThÆ°á»ng Quá»·! Võ công tuyệt há»c của ngÆ°Æ¡i đâu sao không Ä‘em ra dùng! Trá»i Æ¡i! Vá»›i mấy đứa vô danh ấy mà đánh không được! Dạo nà y ngÆ°Æ¡i còn vá»— ngá»±c xÆ°ng ta đây nữa không? Ôi nhục nhã là m sao!
Vô ThÆ°á»ng Quá»· thấy bà lão nà y xuất hiện, biết bà ta cùng má»™t phe vá»›i mình nên rất là yên tâm, không còn sợ chết nữa. Hắn thở ra má»™t hÆ¡i dà i nhÆ° trút được má»™t gánh nặng.
NhÆ°ng trong lúc hắn Ä‘ang vui mừng thì bá»—ng nhiên bị bà lão nhục mạ hắn trÆ°á»›c mặt quần hùng, là m cho hắn tức giáºn vô cùng. Muốn vung chưởng đánh và o đầu lão bà cho hả giáºn.
Hắn phát lên má»™t trà ng cÆ°á»i quái đản nhÆ° Ä‘iên nhÆ° dại, tiếng cÆ°á»i vang dá»™i cả má»™t góc trá»i, khiến ngÆ°á»i nghe nhÆ° bị rách mà ng nhÄ©.
Nếu Ä‘em tiếng cÆ°á»i nà y so vá»›i tiếng rú của bà lão lúc nãy thì tiếng cÆ°á»i nà y còn quái đản gấp mÆ°á»i lần tiếng rú kia.
Tiếng cÆ°á»i ban đầu còn dá»… chịu, cà ng lúc cà ng quái đản là m cho các môn hạ của Phi Long Bang, những ngÆ°á»i võ công còn yếu kém, cảm thấy nhức tai, chát óc, chịu không nổi, há» bịt tai lại chạy trốn hết. Còn các ngÆ°Æ¡i cầm Ä‘uốc không sao chịu được.
Dáºp tắt Ä‘uốc, cắm đầu ù té chạy, cố tìm nÆ¡i nà o để ẩn thân.
Tuệ Không nhân lúc nà y váºn đủ mÆ°á»i phần công lá»±c, tống thẳng và o Phục Hổ Kim CÆ°Æ¡ng má»™t chưởng.
Trong lúc bất ngá», Phục Hổ Kim CÆ°Æ¡ng không sao tránh kịp, ré lên má»™t tiếng té nhà o xuống đất tắt thở.
Bà lão xấu xà thấy Vô ThÆ°á»ng Quá»· trả lại má»™t đòn quá nặng, tức giáºn muốn Ä‘em tiếng cÆ°á»i của mình để địch lại vá»›i tiếng cÆ°á»i đó. NhÆ°ng bà liếc thấy những ngÆ°á»i cầm Ä‘uốc lá»›p bá» chạy, lá»›p té nhà o la hét om sòm, nên bà không nỡ, nên bấm trán suy nghÄ©, cố tìm ra Ä‘á»™c kế để trả lại mối nhục nhã ấy.
Sỡ dÄ© Vô ThÆ°á»ng Quá»· cÆ°á»i nhÆ° váºy mà không dùng lá»i lẽ đối đáp là vì hắn ta quá khinh rẻ bà lão xấu xÃ, cho bà ta là những hạng ngÆ°á»i không đáng nói chuyện vá»›i hắn, nên hắn chỉ cÆ°á»i khinh bỉ để trả Ä‘Å©a mà thôi.
Äang bấm trán suy nghÄ©, bá»—ng bà lão xấu xà hét lên má»™t tiếng đôi vai nhún mình má»™t cái, tức thì thân bà nhÆ° má»™t bóng má», xoay tÃt má»™t vòng.
Tháºt kỳ lạ là m sao! Sau khi bà lão xấu xà xoay má»™t vòng, rồi dừng lại tức thì tay bà có cầm má»™t cây Ä‘uốc cÅ©a tất cả những ngÆ°á»i cầm Ä‘uốc Ä‘á»u đứng xung quanh bà , lá»a Ä‘uốc cháy sáng rá»±c.
Vá»›i lối khinh công tuyệt thế, vá»›i hà nh Ä‘á»™ng vô cùng kỳ diệu là m cho má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u ngÆ¡ ngác. Vô ThÆ°á»ng Quá»· Ä‘ang cÆ°á»i bá»—ng im bặt, đứng trÆ¡ ra đó.
Bà lão xấu xà lắc đầu má»™t cái, tức thì thân hình bà ta đã vá» chá»— cÅ©, miệng nở má»™t nụ cÆ°á»i khinh bỉ nhìn Vô ThÆ°á»ng Quá»· nói:
- Vô ThÆ°á»ng Quá»·! Nếu ta không vì tình vị chưởng môn Phi Long Bang thì ta đã Ä‘áºp ngÆ°Æ¡i nát óc ngay. NhÆ°ng hôm nay có biết ta đến đây vì lý do gì không?
Vô ThÆ°á»ng Quá»· lạnh lùng nói:
- Äiá»u đó ta không cần biết đến là m gì! NgÆ°Æ¡i đến, ở Ä‘i đâu có quan hệ gì đến ta.
Bà lão xấu xà tức giáºn hét:
- NgÆ°Æ¡i dám khinh thÆ°á»ng ta đến thế sao? Ta cho ngÆ°Æ¡i biết hôm nay ta đến đây là do lá»i thỉnh cầu của vị bang chủ Phi Long Bang mục Ä‘Ãch trợ sức cÆ°á»›p báu váºt “Quan Âm CÆ°á»ng Long†do tên đệ tá» của phái Thiếu Lâm mang đến đây.
Vô ThÆ°á»ng Quá»· cÅ©ng biết bà ta đến đây là do sá»± thỉnh cầu của Phi Long Bang, bà ta cÅ©ng là má»™t phe vá»›i hắn. Nếu có gây sá»± vá»›i nhau cÅ©ng vô Ãch, mất cả cÆ¡ há»™i thuáºn tiện. NhÆ°ng trÆ°á»›c những lá»i phách lối của bà lão xấu xÃ, hắn không còn nhịn được, trợn tròn mắt lên nhìn và o mặt bà lão hét:
- NgÆ°Æ¡i chá»› có phách lối, nếu hôm nay không vì việc đại sá»±, ta quyết tá» chiến vá»›i ngÆ°Æ¡i má»™t tráºn xem sao? NhÆ°ng thôi, hôm nay không phải là lúc chúng ta giao đấu, váºy chùng ta mau thi hà nh theo kế hoạch của vị bang chủ Phi Long bang là hay hÆ¡n.
Bà lão xấu xà nghe mấy lá»i hÆ¡n thiệt của Vô ThÆ°á»ng Quá»· cảm thấy rất đúng.
NhÆ°ng suốt Ä‘á»i bà không chịu phục tùng ai, hoặc nghe theo mệnh lệnh của ai nên bà lạnh lùng khinh bỉ nói:
- Lá»i nói của ngÆ°Æ¡i rất là có lý. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i phải phục tùng theo kế hoạch của ta chỉ bảo. Nếu không bất cứ lúc nà o ta cÅ©ng cố tình tá» chiến vá»›i ngÆ°Æ¡i, không cần đến đại sá»± gì cả.
Vô ThÆ°á»ng Quá»· tức muốn bể ngá»±c, nhÆ°ng vẫn cố nén xuống nói:
- Hôm nay đừng tranh luáºn là m gì, nếu ai có ý kiến hay gì thì cứ Ä‘Æ°a ra để bà n định, còn việc đánh nhau, tôi xin hẹn khi nà o xong công việc hãy cùng nhau má»™t tráºn sống chết.
Lặng thinh má»™t lúc lâu Vô ThÆ°á»ng Quá»· thấy không ai có ý kiến gì, hắn Ä‘Æ°a tay chỉ và o Tuệ Không nói vá»›i bà lão xấu xÃ:
- “Quan Aâm CÆ°á»ng Long†hiện giá» Ä‘ang ở trong mình hắn, váºy chúng ta hãy ra tay cÆ°á»›p lấy.
Bà lão xấu xà quay lại nhì Tuệ Không má»™t lúc rồi cÆ°á»i ha hả nói:
- Lão trá»c đầu kia! Mau Ä‘em bảo váºt trao lại cho ta, nếu không thì đừng có trách ta ác Ä‘á»™c nhé!
Tuệ Không biết mình đã bÆ°á»›c và o nÆ¡i đây, tất nhiên sá»± chết sống coi không còn ra gì. NhÆ°ng ông vẫn quyết bảo vệ bảo váºt.
Cuối cùng, ông thấy không thể nà o bảo vệ được nữa, nên cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nó:
- Hiện giá» báu váºt ấy Ä‘ang ở trong mình tôi, nhÆ°ng nếu tiá»n bối muốn lấy nó không khó khăn gì cả, chỉ cần hứa vá»›i tôi má»™t Ä‘iá»u kiện.
Bà lão xấu xà cau mà y há»i:
- Äiá»u kiện?
- Phải.
- Äiá»u kiện gì?
Tuệ Không bình thản nói:
- Rất là đơn giản! Chỉ cần tiá»n bối hứa vá»›i tôi là không được sát hại những ngÆ°á»i của phái Äiểm ThÆ°Æ¡ng Tam Kiếm và sÆ° đệ của tôi, mở rá»™ng vòng vây cho những ngÆ°á»i nà y được tá»± do ra Ä‘i. Sau khi bá»n ngÆ°á»i ấy khuất dạng, tôi hứa sẽ giao báu váºt lại cho tiá»n bối sá» dụng.
Bà lão xấu xà cÆ°á»i ha hả nói:
- Ha! Ha! Ta tưởng là điá»u kiện gì, chứ việc ấy rất là dá»…, váºy thì ngÆ°Æ¡i nhá»› giữ lá»›i hứa đó.
Bà lão xấu xà đưa tay lên, hÆ°á»›ng mặt nhìn vá» phÃa bá»n ngÆ°á»i Phi Long Bang, dõng dạc nói:
- Tất cả hãy nghe đây:
Công việc hôm nay đã hoà n thà nh, tất cả anh em có mặt nÆ¡i đây hãy mở vòng vây cho ngÆ°á»i của các phái ra Ä‘i, nếu ai cháºm trá»… thì ta sẽ Ä‘áºp chết ngà y tức khắc. Nghe rõ chÆ°a!
NgÆ°á»i cầm đầu Äiá»m ThÆ°Æ¡ng Tam Kiếm là Châu Tiểu Kiếm biết Tuệ Không muốn hy sinh mạng sống của mình để cứu thoát mấy mạng của các môn phái, lòng khâm phục vô cùng, thầm nghÄ©:
- NgÆ°á»i ta hy sinh, thì ta nỡ lòng nà o để cho há» phải thác oan nhÆ° váºy, ta quyết bảo vệ cho hỠđến giá»t máu cuối cùng của ta.
Nghĩ thế, Châu Tiểu Kiếm cương quyết nói:
- Lão tiá»n bối! Chúng tôi không phải là hạng ngÆ°á»i tham sống sợ chết, quyết bảo vệ báu váºt nà y đến giá»t máu cuối cùng. Khi nà o chúng tôi chết Ä‘i, thì lúc đó ai muốn là m gì thì là m. Chứ nếu chúng tôi còn sống trên thế gian nà y quyết không để nó lá»t và o tay ngÆ°á»i khác, váºy ai muốn lấy hãy ra chiêu Ä‘i.
Châu Tiểu Kiếm vừa dứt lá»i, trong đấu trÆ°á»ng bá»—ng ồ lên nhÆ° ong vỡ tổ.
Hà i Nhi Thần Äồng thÃch thú, tung mình đến trÆ°á»›c mặt lão bà cÆ°á»i hì hì nói:
- Bà Quá»·! Tôi coi thân hình bà không còn sống được bao lâu nữa, sắp xuống lá»— nay mai thì đòi báu váºt ấy là m gì nữa mà để cho ngÆ°á»i ta nhục mạ tháºm tệ đến thế?
Nếu bà muốn tôi tặng cho bà một tấm đá đến khi chết khắc bia thì hay hơn. Còn không hãy mau đi tìm chua tu đi, đừng ở đây mà mất mạng đó.
Bà lão xấu xà tức giáºn, không chịu nổi, nghiến răng trợn mắt hét lên má»™t tiếng chát chúa, nhÆ°ng rồi bà đứng im không ra tay hạ sát nó, vì bà thấy nó là má»™t đứa trẻ còn hôi sữa mẹ, không nỡ xuống tay. HÆ¡n nữa, luáºt giang hồ không cho bà ra tay hèn hạ nhÆ° váºy.
Chà ng thiếu niên đứng bên, thấy bà lão bị Hà i nhi Thần đồng là m tức giáºn hét:
- Oắt con! NgÆ°Æ¡i không sợ chết hay sao mà to gan đến thế, váºy thì hãy xem đây.
Chà ng thiếu niên liá»n tung đôi chưởng, nhắm thẳng và o ngá»±c Hà i Nhi Thần đồng tống đến.
Tuệ Không thấy chà ng thiếu niên đã thà nh danh, lại xuống tay hạ thủ vá»›i má»™t đứa bé còn chÆ°a ráo máu đầu, ông liá»n nổi giáºn vung đôi chưởng ra cản lại.
Hai luồng chưởng chạm nhau phát ra một tiếng “ đùng †là m cho chà ng thiếu niên kia phải lùi lại ba bước mới đứng vững được.
Hà i Nhi Thần Äồng tức giáºn, nhảy đến trÆ°á»›c mặt chà ng thiếu niên nói:
- Äá»™c ác tháºt! NgÆ°Æ¡i cho ta nói không đúng hay sao mà ngÆ°Æ¡i lại xuống tay hạ sát ta? Nếu không có lão tiến bối ra tay cứu mạng thì tánh mạng của ta đã thà nh xác không hồn rồi. Ôi nhục nhã là m sao? Nếu có tà i hãy mau lại đấu vá»›i lão tiá»n bối kia Ä‘i!
Ha! Ha! Ha!
Hà i nhi Thần Äồng nói má»™t lúc, cÆ°á»i lên ha hả nhảy múa trêu tức chà ng thiếu niên.
Má»i ngÆ°á»i trong đấu trÆ°á»ng lại ồn lên má»™t tráºn cÆ°á»i nữa.
Những lá»i trêu tức của Hà i nhi Thần Äồng, ai nấy Ä‘á»u khâm phục, riêng bà lão xấu xà tức giáºn, không còn đủ can đảm để suy nghÄ© nữa, đôi mắt trợn tròn, lông mà y dá»±ng ngược và đưa mÆ°á»i đầu ngón tay nhá»n nhÆ° mÆ°á»i con dao dà i, từ từ bÆ°á»›c đến bên Hà i Nhi Thần Äồng.
Thất kinh, Hà i Nhi Thần Äồng không dám khinh thÆ°á»ng nữa, vá»™i co chân chạy thẳng đến ôm Äặng Thu Huệ run run nói:
- Cô ơi! Mau cứu dùm cháu. Diêm vương sai con quỷ cái nà y lên bắt cháu đó.
Äặng Thu Huệ thấy lá»i nói của Hà i Nhi Thần Äồng lúc nà o cÅ©ng biếm bãi, chá»c tức bà lão, nên giáºn dữ nói:
- Chết đến nơi mà vẫn không bỠtánh ương ngạnh đó sao?
Äặng Thu Huệ vừa ngÆ°á»›c mặt lên nhìn, thì thấy bà lão đã đến gần mình, bất thần bốn mặt gặp nhau, khiến Äặng Thu Huệ mồ hôi toát ra, thanh SÆ°Æ¡ng tuyết kiếm Ä‘ang cầm trên tay, rÆ¡i xuống lúc nà o cÅ©ng không hay biết, nà ng đứng Ä‘á» ngÆ°á»i ra nhÆ° pho tượng gá»—.
Ôi! Công lá»±c của bà lão nà y quả đến mức xuất thần nháºp hoá, bà đã dùng đôi mắt ám trung Äặng Thu Huệ, là m cho nà ng mê mẩn cả tâm thần.
Lúc bà lão tiến gần đến, sắp ra tay hạ sát, bỗng nghe một tiếng hét vang lên:
- Dừng tay lại láºp tức!… ChÆ°a dứt lá»i, Tuệ Không đã tung mình và o giữa hai ngÆ°á»i, chỉ và o mặt bà lão hét:
- Má»™t nhân váºt đã thà nh danh trên giang hồ, cố tình ra tay hạ sát má»™t đứa trẻ chÆ°a sạch máu đầu thì còn danh dá»± gì nữa. Nếu chuyện nà y mà đồn đại ra ngoà i giang hồ thì tiá»n bối còn mặt mÅ©i nà o nhìn cao thủ võ lâm nữa.
Bà lão lúc nà y như điên dại, nghe Tuệ Không nói thế, lạnh lùng đáp:
- Danh vá»ng! Ha! Ha! Ha! Äá»i ta không cần đến danh dá»±, há»… ai chạm đến ta, thì ta giết ngay quyết không tha, dầu thiên lôi trên trá»i giang xuống để cản trở, ta cÅ©ng phải giết nó kỳ được má»›i thôi! Ha! Ha! Ha! Nếu ngÆ°Æ¡i xen và o thì đừng có trách ta Ä‘á»™c ác.
Tuệ Không nghe bà lão nói thế, cÆ°á»i ha hả, nói:
- Nếu tiá»n bối không vì danh dá»±, tại sao lại giết chết thằng nhá» nà y? Nếu tiá»n bối không bỠý định đó, tôi quyết chết sống vá»›i tiá»n bối má»™t tráºn cho vui.
Mặc cho Tuệ Không nói, bà lão xấu xà không thèm nghe cứ hầm hầm tiến đến.
Không dám cháºm trá»…, Tuệ Không vá»™i váºn ná»™i lá»±c chuẩn bị xuất chiêu.
Bỗng từ sau lưng bà lão một bóng trắng vụt đến, đứng đối diện với Tuệ Không nói oang oang:
- Äại sÆ°! Chá»› có hà nh hung nhÆ° thế, ta thấy ngÆ°á»i không xứng đáng chạm tay vá»›i sÆ° phụ ta. Váºy nếu muốn, ta cùng ngÆ°Æ¡i đánh má»™t tráºn xem sao.
Bóng trắng đó không ai xa lạ, chÃnh là chà ng thiếu niên mặc đồ trắng, luôn luôn bám sát bà lão không rá»i má»™t bÆ°á»›c.
NhÆ°ng chà ng thiếu niên nà y lại là ngÆ°á»i mà Truy Vân Thần Khất và Lý Thanh Hùng thÆ°á»ng gặp, mà trong giang hồ thÆ°á»ng gá»i là Bạch TÆ°á»ng La Sát Bệ Dung. Ngoà i võ công sÆ° phụ chà ng truyá»n, chà ng còn bái lạy bà lão nà y là m sÆ° phụ nữa nên võ công của chà ng vô cùng thâm háºu.
Còn bà lão xấu xà nà y ngÆ°á»i giang hồ thÆ°á»ng gá»i là Yêu Tóc Trắng Nghiêm Tuyết Chi.
Ba mươi năm trước bà ta từ Mông Cương xuống trung nguyên đã bị Truy Vân Thần Khất và Bách Cầm Thần Quân đánh bại, nếu bà không phải là tay võ công có hạng thì tánh mạng khó bảo toà n.
Tức giáºn, bà lão xấu xà trở lại Mông CÆ°Æ¡ng cố tâm rèn luyện môn võ công Äá»™c Chà Công cho đến mức tinh vi để Ä‘i báo thù.
NhÆ°ng may thay, lúc vừa trở vỠđến nÆ¡i, bà lại được bà cấp mà đạo gá»i là “ Ma Âm CÆ°á»i â€.
Nhân được dịp tốt, bà ta cố đóng cá»a tu luyện hai môn võ công nà y.
Vừa đúng lúc bà luyện xong hai môn võ thì Thiên Diện Ma VÆ°Æ¡ng đến cầu thỉnh đến giúp sức giá»±t báu váºt cùa phái Thiếu Lâm, cho nên bà láºp tức xuống núi và nhân tiện Ä‘i báo thù luôn.
Bà lão xấu xà lúc giao đấu không bao giá» dùng binh khÃ, bà chỉ dùng mÆ°á»i móng tay dà i ná»a thÆ°á»›c tẩm chất Ä‘á»™c mà thôi.
MÆ°á»i đầu ngón tay tẩm Ä‘á»™c đó vô cùng nguy hiểm, nếu ai rủi bị bà đánh trúng không cần bị ná»™i thÆ°Æ¡ng, chỉ trầy da cÅ©ng đủ chết tức khắc.
“Ma Âm CÆ°á»i†là má»™t bà cấp, do bà n tay nữ ma đầu tên “Ma Äạo†sáng chế ra. Nó vô cùng lợi hại. NhÆ°ng nó cÅ©ng rất là nguy hiểm, ngÆ°á»i nà o muốn luyện được môn võ trong bà cấp. Ãt nhất phải luyện được ba mÆ°Æ¡i năm công lá»±c má»›i có thể luyện được. Vì nó không phải dùng đến chân tay, chỉ cần dùng đến hÆ¡i sức để cÆ°á»i, biến tiếng cÆ°á»i đó qua nhiá»u trạng thái, là m cho đối phÆ°Æ¡ng không thể nà o tá»± chủ được, ngây ngất rồi chết.
Bấy giá» bà lão thấy đồ đệ của mình lá»™ng hà nh nhÆ° thế liá»n nổi giáºn hét:
- Dung nhi! Hãy mau lùi ra sau dùng Ä‘á»™c thủ hại mạng thằng oắt con kia. Còn thằng trá»c nà y để ta trị nó.
Bạch TÆ°á»ng La Sát Bệ Dung khong dám trái ý, cúi đầu dạ má»™t tiếng, lắc mình má»™t cái, thân hình đã đến bên Hà i nhi Thần đồng tuốt gÆ°Æ¡m ra định hạ thủ.
Bỗng một tiếng hú dà i chát chúa vang lên, tức thì một bóng trắng từ trên không sa xuống.
Bạch TÆ°á»ng La Sát Bệ Dung vung gÆ°Æ¡m định hạ thủ Hà i Nhi Thần Äồng. Bá»—ng nghe tiếng hú, chà ng giáºt mình quay lại thì bóng kia đã đứng trÆ°á»›c mặt chà ng từ lúc nà o. Bất giác chà ng thốt ra má»™t tiếng “ á â€.
Äặng thu Huệ và hà i Nhi Thần Äồng, liếc thấy bóng trắng đó, vá»™i vã chạy đến há»i thăm rối rÃt.
Bạch TÆ°á»ng La Sát Bệ Dung vô cùng kinh ngạc, thầm nghÄ©:
- Tại sao ta đã đâm hắn má»™t dao mà hắn lại không chết, bây giá» lại còn đến đây hà nh hung? Tháºt là kỳ quái.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘ang ở trong đấu trÆ°á»ng Ä‘á»u ngạc nhiên, không biết ngưòi vừa đến là thù hay bạn? Từ đâu đến? Danh tánh là gì? Tại sao chà ng thiếu niên đứng bên bà lão lại tá» ra sợ hãi đến sá»ng sốt nhÆ° váºy.
Tuệ Không hoà thượng lúc đầu tưởng là địch thủ đến tiếp cứu, nhÆ° khi thấy Hà i nhi Thần đồng và đặng Thu Huệ chạy đến nói chuyện rối rÃt, lão biết không phải là cừu địch, nên rất yên tâm.
Châu Tiểu Kiếm liếc nhìn chà ng trai vừa xuất hiện, thầm nghĩ:
“Thiếu niên nà y rất là quen thuá»™c hình nhÆ° là ta đã gặp đôi lần rồi thì phải? Vá»›i dáng bá»™ nhÆ° má»™t bệnh nhân sắp chết, nÆ°á»›c da tái mét đó nhất định ta không lầm hắn đâu â€!
Châu Tiểu Kiếm mạnh dạn há»i:
- Thiếu hiệp! Thiếu hiệp có phải là ngÆ°á»i giang hồ thÆ°á»ng gán cho cái tên NgÅ© Äá»™c ThÆ° Sinh Lý Thanh Hùng không?
Lý Thanh hùng lúc nãy ngồi trên cà nh cây, thấy tráºn thế đã đến lúc căng thẳng, không còn chịu được, vá»™i tung mình bay xuống, xông vảo giải cứu.
Chà ng nghiêm nghị quay sang nhìn Tuệ Không, cung kÃnh nói:
- Äại sÆ°! Tôi từ khi bÆ°á»›c chân trên giang hồ, không bao giá» là m việc ác hoặc tham lam của ai má»™t cách vô lý, váºy đại sÆ° hãy trao báu váºt ấy cho vãn bối xem má»™t chút rồi trả lại ngay.
Tuệ Không ngạc nhiên há»i:
- Ngươi nói sao?
Lý Thanh Hùng Ä‘iá»m nhiên nói:
- Äại sÆ° đã lầm rồi! Tôi không phải là tên gian xảo đâu, xin đại sÆ° chá»› có hiểu lầm tôi nhÆ° thế!
Tuệ Không nổi giáºn, cho Lý Thanh Hùng là đứa ba hoa, định ra tay hạ thủ thì Châu Tiểu Kiếm bÆ°á»›c đến vá»— vai ông nói:
- Äừng vá»™i thế, để tôi há»i lại xem sao?
Châu Tiểu Kiếm quay lại há»i lý Thanh Hùng.
- Tôi xin há»i thiếu hiệp có phải là NgÅ© Äá»™c ThÆ° Sinh Lý Thanh Hùng hay không?
Hà i Nhi Thần Äồng vá»— tay cÆ°á»i ngặt nghẽo nói:
- Ô hay! Sao ông lại há»i thế? Äây chÃnh là chú Hùng của tôi kia mà .
Má»i ngÆ°á»i thất sắc, nhìn và o mặt Lý Thanh hùng, thầm nói:
- á»’! Lý Thanh Hùng…!… Xem nhÆ° má»™t bệnh nhân, sao võ công lại có thể kinh ngÆ°á»i nhÆ° váºy?
- Nếu váºy nó là thằng lục lâm hay là nhân váºt trá»ng danh dá»±?… Vô ThÆ°á»ng Quá»· nghe nói đến ba chữ “Lý Thanh Hùng†bá»—ng nhá»› đến ngÆ°á»i em yêu quý của lão bị Lý Thanh Hùng giết nổi giáºn, nhún hai vai định vung chưởng hạ thủ.
Äặng Thu Huệ và Hà i Nhi Thần Äồng thấy Vô thÆ°á»ng Quá»· định ta tay hạ sát Lý Thanh Hùng không dám là m loạn, vá»™i tránh sang má»™t bên, trố mắt nhìn và o mặt hai ngÆ°á»i.
Vô ThÆ°á»ng Quá»· bÆ°á»›c đến hai bÆ°á»›c, mặt hầm hầm sát khÃ, giÆ¡ tay lên váºn lá»±c giáng xuống đầu Lý Thanh Hùng má»™t chưởng.
Lý Thanh Hùng thấy luồng chưởng công đến quá mạnh, không dám khinh thÆ°á»ng, vá»™i váºn đủ mÆ°á»i thà nh công lá»±c, dùng “ Nguyên Cang Công†há»™ thân, nhÆ°ng chà ng vẫn đứng nguyên tại chá»—, không tránh né. Chà ng tá» ra nhÆ° má»™t thằng không biết chút Ãt võ công.
Má»i ngÆ°á»i trong trÆ°á»ng đấu hồi hợp, lo cho sanh mạng của Lý Thanh Hùng.
“Äùng!†má»™t tiếng nổ long trá»i lở đất, má»i ngÆ°á»i đứng xung quanh “á†lên má»™t tiếng! Há» tưởng thân xác của Lý Thanh Hùng tan ra trăm mảnh rồi!
Vô ThÆ°á»ng Quá»· đánh xong, trố mắt nhìn, thì lạ thay không thấy bóng ngÆ°á»i Lý Thanh Hùng đâu cả, chỉ có cát bụi bay ngất trá»i.
Thì ra, lúc chưởng đến gần chạm và o ngÆ°á»i, Lý Thanh Hùng đã vụt Ä‘i mất.
Vô ThÆ°á»ng Quá»· tức giáºn hét:
- Lạ tháºt! “Äa Tuyết Chuyển Phong Chưởng†mổi khi đánh ra không má»™t ai tránh khá»i, sao thằng nà y lại có tà i năng nhÆ° thế?
Má»i ngÆ°á»i nghe Vô ThÆ°á»ng Quá»· hét, ngạc nhiên trố mắt nhìn và o tráºn thì tháºt Lý Thanh Hùng đã Ä‘i mất tá»± lúc nà o.
Äến nhÆ° bà lão xấu xà có đôi mắt rất tinh vi, cÅ©ng vẫn không thấy hà nh Ä‘á»™ng của Lý Thanh Hùng nhÆ° thế nà o cả.
Äặng Thu Huệ và Hà i Nhi Thần Äồng Ä‘Æ°a mắt không thấy bóng của Lý Thanh Hùng thì thất kinh, thần sắc biến loạn.
Hà i Nhi Thần Äồng nổi giáºn, nhảy đến bên Vô ThÆ°á»ng Quá»· hét:
- Ãc Quá»·! Hảy mau trả lại mạng của Hùng thúc thúc ta.
Dứt lá»i! Hà i Nhi Thần Äồng vung đôi chưởng tống thẳng và o ngá»±c của Vô ThÆ°á»ng Quá»·.
Vô ThÆ°á»ng Quá»· Ä‘ang mÆ¡ hồ trÆ°á»›c hà nh Ä‘á»™ng của Lý Thanh Hùng bá»—ng nghe thấy tiếng hét của Hà i Nhi Thần Äồng, thì giáºt mình tỉnh lại, nhÆ°ng đã trá»…, hai luồng chưởng của Hà i Nhi Thần Äồng đã tống và o ngá»±c Ä‘au nhói, lão lùi lại mấy bÆ°á»›c suýt té.
Äang lúc tức giáºn, lại bị Hà i Nhi Thần Äồng tống hai quả đấm muốn bể ngá»±c, lão hổ thẹn vô cùng, hét lên má»™t tiếng chát chúa.
Hà i Nhi Thần Äồng thấy thế khoái chÃ, tiến đến công đánh, đâu có nghÄ© đến cái chết đến nÆ¡i.
Vô ThÆ°á»ng Quá»· tức giáºn nhÆ°ng lão biết nếu có ra tay giết nó cÅ©ng chẵng Ãt lợi gì, mà lại mang cái nhục lá»›n hiếp yếu, nên không dám xuống tay.
Trong lúc lão Ä‘ang suy nghÄ©, bá»—ng thấy Hà i Nhi Thần Äồng cháºp chá»n trÆ°á»›c mặt.
Lão vá»™i lách mình sang má»™t bên tránh khá»i, đồng thá»i vung tay định gạt hắn ra thì bá»—ng nghe bên tay có tiếng nói văng vẳng:
- Äừng có khinh thÆ°á»ng! Hãy mau váºn công chữa thÆ°Æ¡ng Ä‘i, kẻo mà công lá»±c của thằng bé xâm nháºp và o ngÅ© tạng thì nguy to đó.
Vô thÆ°á»ng Quá»· giáºt mình sợ hãi vá»™i nhắm mắt váºn công chữa thÆ°Æ¡ng tức khắc.
Hà i Nhi Thần Äồng nhân cÆ¡ há»™i, vung song chưởng đánh thẳng đến.
“Bịch†má»™t tiếng, Vô ThÆ°á»ng Quá»· bị đánh hai chưởng và o ngá»±c ngã ngữa mấy vòng má»›i lấy lại được thăng bằng.
Thắng thế, Hà i Nhi Thần Äồng tiến đến định vung chưởng đánh nữa, thì bá»—ng từ trên không vá»ng xuống má»™t giá»ng nói êm dịu:
- Hà i nhi! Hãy mau lùi lại kẻo nguy hiểm!
Hai Nhi Thần Äồng vá»™i thu tay vá», quay mặt tìm bốn phÃa xem ai Ä‘ang nói.
Vô ThÆ°á»ng Quá»· liên tiếp bị Hà i Nhi Thần Äồng đánh trúng ba lần, nên không còn chịu được nữa, đứng dáºy vung tay má»™t vòng chỉ và o mặt Hà i Nhi Thần Äồng hét lá»›n:
- Oắt con! Nếu ngươi có gan thì ra đây đối với ông nội một chiêu nữa xem sao?
Vô ThÆ°Æ¡ng Quá»· nói dứt câu, bá»—ng má»™t bóng trắng vụt đến nhÆ° Ä‘iện chá»›p, đáp xuống trÆ°á»›c mặt. Vô ThÆ°á»ng Quá»· bất giác thốt ra lá»i:
- á»’! NgÅ© Äá»™c ThÆ° Sinh Lý Thanh Hùng!
Hai Nhi Thần Äồng vui mừng chạy đến ôm lấy Lý Thanh Hùng nói:
- Hùng thúc thúc quả là tà i tình! Cháu tưởng thúc thúc đã bỠmạng dưới là n chưởng đó rồi chứ?
Lý Thanh Hùng không nói gì cả, Ä‘Æ°a mắt nhìn chòng chá»c và o thiếu niên áo trắng tên Bệ Dung và tá» vẻ khinh bỉ vô cùng.
Bệ Dung cũng nhìn Lý Thanh Hùng bốn mắt chạm nhau, là m cho chà ng hổ thẹn cúi đầu xuống đất, không dám nhìn nữa.
Nãy giá» bà lão xấu xà thấy má»i cá» chỉ của Lý Thanh Hùng Ä‘á»u tinh diệu cả. Bà biết báu váºt ở trong mình của Tuệ Không chắc là vá» tay của Lý Thanh Hùng, nên bà thở ra má»™t hÆ¡i dà i tá» ra thất vá»ng, từ từ tiến vá» phÃa Lý Thanh hùng.
Lý Thanh Hùng thừa hiểu ná»™i lá»±c của bà lão ấy, nên không dám sÆ¡ hở, vá»™i váºn công lá»±c và o hai tay, chá» bà lão có hà nh Ä‘á»™ng nà o la chà ng ra tay tức thì.
Bà lão xấu xà tiến đến còn cách Lý Thanh Hùng chừng một trượng, nghiêm nghị nói:
- Ta hết sức khâm phục tà i nghệ của thiếu hiệp. Già lâu nay chỉ nghe danh, hôm nay má»›i được thấy mặt. Váºy thiếu hiệp có thể chỉ giáo cho ta và i chiêu được không?
Lý Thanh Hùng từ lúc nhỠđã nghe sÆ° phụ chà ng kể lại là bà nà y có má»™t môn võ công đặc dị. Äó là “Ma Âm CÆ°á»i â€. Hôm nay được cÆ¡ há»™i, chà ng muốn thá» xem môn võ công ấy lợi hại thế nà o, nên đáp vá»™i:
- Vãn bối lâu nay nghe tin đồn lão tiá»n bối có má»™t môn võ ác Ä‘á»™c là “Ma Âm CÆ°á»i†phải không? Nếu quả thế, mong tiá»n bối chá»› chê kẻ hèn nà y mà từ chối.
Bà lão nghe nói, sung sÆ°á»›ng vô cùng nở má»™t nụ cÆ°á»i tá»± đắc nói:
- Äược! Ta sẽ cho ngÆ°Æ¡i mãn nguyện, nhÆ°ng có mệnh hệ nà o thì đừng có trách là ta Ä‘á»™c ác.
Lý Thanh Hùng nói chÆ°a dứt lá»i, bá»—ng đấu trÆ°á»ng ồn lên nhÆ° ong vỡ tổ, lá»›p bá» chạy, lá»›p ngÆ¡ ngác la cầu cứu, vì há» sợ tiếng cÆ°á»i của bà lão.
Tuệ Không nãy giá» theo dõi từng cá» chỉ của Lý Thanh Hùng, nên khâm phục vô cùng, lão cảm thấy thẹn thùng trÆ°á»›c những cá» chỉ sai lầm của lão lúc nãy. Lão biết Lý Thanh Hùng cố hết sức mình tranh đấu vá»›i các cao thủ Phi Long Bang, cÅ©ng vì muốn cứu sinh mạng của các phái võ lâm. Vì váºy lão bÆ°á»›c đến cung kÃnh nói:
- Lý Thiếu hiệp! Khi nãy bần tăng có nhiá»u cá» chỉ không đúng mong thiếu hiệp tha thứ cho lão và đây là báu váºt “Quan Aâm CÆ°Æ¡ng Long Châuâ€, tôi xin giao cho thiếu hiệp cất Ä‘i mà sá» dụng, chúng tôi bất tà i không đủ sức bảo vệ nó. Mong thà chủ chá»› từ chối, báu váºt nà y nó có uy lá»±c ghê gá»›m, dùng để hoá nÆ°á»›c lạnh thà nh nóng và rẽ dòng nÆ°á»›c chảy được. Xin thiếu hiệp hãy giữ lấy nó.
Dứt lá»i, Tuệ Không Ä‘Æ°a tay móc trong bá»c ra má»™c cục đá to bằng trứng gà .
Báu váºt vừa ra khá»i bá»c, phát ra má»™t ánh sáng kinh hồn, khiến má»i ngÆ°Æ¡i ai nấy Ä‘á»u che mặt lại không chịu nổi.
Lý Thanh Hùng liếc nhìn báu váºt má»™t lúc rồi khiêm tốn nói:
- Äại sÆ°! Không phải vãn bối hôm nay đến đây để tranh già nh báu váºt nà y. Tình cá» vãn bối Ä‘i ngang qua gặp chuyện quá trái ngang nên má»›i ra tay cứu giúp. Äồng thá»i vãn bối xem báu váºt ấy ra thế nà o cho biết thôi. Vãn bối xin tiá»n bối nên cất nó mà dùng.
Dứt lá»i chà ng quay nhìn toà n tráºn má»™t lượt nghiêm nghị nói:
- Qúy vị có mặt hôm nay ở đây Ä‘á»u là những nhân váºt thà nh danh cả, nếu muốn tôi giao đấu vá»›i bà lão nà y má»™t tráºn, thì ai là ngÆ°á»i cầm đầu hãy lấy danh dá»± chịu vá»›i tôi má»™t Ä‘iá»u kiện.
Vô ThÆ°á»ng Quá»· từ từ bÆ°á»›c tá»›i nói:
- Äiá»u kiện gì nói xem nà o?
Lý Thanh Hùng nghiêm nghị nói:
- Tráºn đấu hôm nay không phãi là tầm thÆ°á»ng. Tôi xin lấy danh dá»±a thá» nếu tôi bại, thì báu váºt nà y xin giao cho quý bang, và cả luôn thủ cấp nà y. Còn nếu nhÆ° bà lão xấu xà nà y bị bại thì quý môn phái phải chịu vá»›i tôi má»™t Ä‘iá»u kiện thÃch đáng.
Vô ThÆ°á»ng Quá»· cÆ°á»i ha hả nói:
- Äược! NgÆ°Æ¡i cứ yên tâm, nếu ngÆ°Æ¡i thắng được bà ta thì tất cả ngÆ°á»i của phe ngÆ°á»i được tá»± do ra vá», và cất báu váºt đó mà dùng. Ta không há» có má»™t hà nh Ä‘á»™ng hèn mạt nà o cả. Nếu trái lại ngÆ°Æ¡i cứ xem ta không phải là ngÆ°á»i.
Lý Thanh Hùng lúc nà y yên tâm, quay qua nhìn đồng bá»n nhÆ° dặn dò, Ä‘oạn quay sang nhìn bà lão nói:
- Công việc nhÆ° thế là xong, má»i tiá»n bối ra tay kẻo trá»….
Bà yêu tóc trắng nãy giá» nghe Lý Thanh Hùng đối đáp lòng hÆ¡i rúng Ä‘á»™ng, nhÆ°ng tá»± ái lại nổi lên, bà không thể chịu phục má»™t chà ng trai má»›i hai mÆ°Æ¡i tuổi đầu, và tin tưởng và o môn võ công đặc dị nhất là “ Ma Âm CÆ°á»i†của mình.
Bá»—ng bà liên tưởng đến hình ảnh và cá» chỉ của Lý Thanh Hùng lúc nãy giao đấu vá»›i Vô ThÆ°á»ng Quá»·, nên bà không dám đáp cứ do dá»± mãi.
Lý Thanh hùng thấy bà lão ngây ngÆ°á»i ra không đáp lá»i mình, tức giáºn vô cùng, bÆ°á»›c đến nói:
- Sao? Có muốn thỠthách tà i nghệ tôi không? Hay là đầu hà ng thì nói cho chúng tôi biết kẻo trễ công việc.
Bà lão nghe mấy lá»i chá»c tức của Lý Thanh Hùng không còn do dá»± gì nữa, bÆ°á»›c đến nghiêm nghị nói:
- Äược! NgÆ°Æ¡i đã đến số rồi! Äừng có ân háºn nhé.
- Chưa biết ai tới số! Cứ ra tay sẽ rõ.
- Tốt lắm! Ta phục can đảm của ngÆ°á»i đó.
Äoạn bà lão nhìn má»i ngÆ°á»i nói:
- Tất cả hảy lui ra mÆ°á»i trượng, tham thiá»n nháºp định, váºn công bế các huyệt đạo, không được xem thÆ°á»ng mà bá» mạng đó.
Lý Thanh Hùng Ä‘Æ°a mắt nhìn má»i ngÆ°á»i nhÆ° ra lệnh. Äoạn ngồi xuống nhắm mắt váºn công, chá» bà lão phát âm.
Tuệ Không hiểu ý vá»™i ra lệnh cho má»i ngÆ°á»i lui ra, ngÆ°á»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nháºp định váºn công.
Bà lão xấu xà từ từ bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt Lý Thanh Hùng, cÆ°á»i lên má»™t trà ng cÆ°á»i trong trẻo nhÆ° ngÆ°á»i con gái mÆ°á»i bà y mÆ°á»i tám tuổi. Giá»ng cÆ°á»i êm dịu quyến rÅ©, khiến ngÆ°á»i nghe phải bồi hồi khó chịu.
Äang cÆ°á»i, bá»—ng bà lão dừng lại, tức thì tiếng cÆ°á»i êm dịu không còn nữa, chỉ còn tiếng cÆ°á»i chát chúa long đầu Ä‘iếc tai.
Cứ thế, bà biến đổi nhiá»u giá»ng, là m ngÆ°á»i nghe phải loạn trà hôn mê.
Lý Thanh Hùng biết tiếng cÆ°á»i ấy không phải vừa, hÆ¡n nữa chà ng biết tánh mạng của chà ng lúc nà y vô cùng quan trá»ng nên không dám sÆ¡ hở má»™t chút nà o cả.
Bà lão nãy giá» cÆ°á»i nhÆ° thế chỉ là để thá» sức địch. NhÆ°ng bà thấy Lý Thanh Hùng vẫn ngồi im, không há» có cá» chi sợ sệt, hoặc lung túng, nên bà đoán biết chà ng không phải là tay vừa, liá»n váºn chánh khà đan Ä‘iá»n, đổi tiếng cÆ°á»i sang giá»ng khác.
Tiếng cÆ°á»i nà y vừa phát ra, cả cao thủ Phi Long Bang cảm thấy nhÆ° trăm ngà n dao nhá»n đâm và o tai, khó chịu vô cùng.
Lý Thanh Hùng vẫn nhÆ° thÆ°á»ng, váºn hết chân khà khoá các huyệt đạo, đẩy lui tiếng cÆ°á»i ra không cho xâm nháºp và o.
Bà lão xấu xà thấy ngÆ°á»i của Phi Long Bang má»—i lúc má»™t Ä‘au khổ hiện rõ trên nét mặt, còn Lý Thanh Hùng vẫn nhÆ° thÆ°á»ng, coi nhÆ° không có chuyện gì xảy ra. Bà đã bá» ba mÆ°Æ¡i năm luyện môn nà y, lần đầu tiên Ä‘em ra sá» dụng, không hạ được má»™t đứa háºu bối, nên bà căm háºn vô cùng dừng lại không cÆ°á»i nữa.
Lý Thanh hùng thấy bà đang cÆ°á»i bá»—ng dừng lại, chà ng Ä‘oán biết bà ta sắp dùng đến tuyệt kỹ, nên vá»™i váºn công thêm không dám sÆ¡ hở.
Qùa nhiên không sai, chà ng vừa nghÄ© thế thì bá»—ng bà lão “Ự! á»°!†hai tiếng, rồi đổi sang tiếng cÆ°á»i khác.
Tiếng cÆ°á»i lúc nà y quả có má»™t uy lá»±c phi thÆ°á»ng là m cho Lý Thanh Hùng đảo lá»™n tâm thần, mặt mà y ngÆ¡ ngác, đôi mắt lim dim.
NhÆ°ng chà ng đã kịp thá»i váºn công lấy lại bình tÄ©nh, mở mắt ra xem thì bà lão lúc nà y nữa thân mình để trần ra, để lá»™ bá»™ ngá»±c đẹp tuyệt.
Oâi đẹp là m sao! Nếu mặt bà không xấu xÃ, má»›i xem qua thân hình nà y, tưởng bà ta chừng hai mÆ°Æ¡i tuổi. NÆ°á»›c da trắng hồng, ngá»±c, thân hình bà uyển chuyển theo tiếng cÆ°á»i là m cho Lý Thanh Hùng không dám nhìn nữa, vá»™i nhắm mắt hà nh công nhÆ° cÅ©.
Tiếng cÆ°á»i má»—i lúc má»™t réo rắt, tất cả ngÆ°á»i của Phi Long Bang Ä‘á»u đứng lên, à o và o múa theo thân mình uyển chuyển cùa bà lão.
Có ngÆ°á»i nhảy má»™t lúc, ngã lăn ra chết, vì không chịu được tiếng cÆ°á»i quái ác đó.
Hà i Nhi Thần đồng và Äặng Thu Huệ công lá»±c cÅ©ng khá cao, nhÆ°ng rốt cuá»™c chịu không ná»—i, cÅ©ng nhảy ra sân, tráºt áo để lá»™ thân hình nhÆ° bà lão.
Một lúc lâu, hai sư đệ của Châu tiểu kIếm và sư đệ của Tuệ Không cũng không chịu được, cũng và o trong nhảy.
Lúc nà y chỉ còn có Tuệ Không và Châu Tiểu Kiếm nắm tay nhau váºn công chống cá»± vá»›i tiếng cÆ°á»i. NhÆ°ng rốt cuá»™c chịu không được tâm thần rối loạn, đứng dáºy nhảy theo tiếng cÆ°á»i.
Còn vá» phÃa Phi Long Bang, tất cả Ä‘á»u đứng lên chạy nhảy, có lá»›p bị chết, có lá»›p còn thoi thóp, chỉ còn có Vô ThÆ°á»ng Quá»· vẫn ngồi nguyên tại chá»—.
Ôi tiếng cÆ°á»i Ä‘á»™c ác là m sao.
Bệ Dung chẳng biết vì chống cá»± không nổi vá»›i tiếng cÆ°á»i đó, hay giúp sức cho sÆ° phụ, mà cÅ©ng loa thể nhÆ° sÆ° phụ, nhảy tung tăng miệng cÆ°á»i ngây ngất.
Lúc nà y má»i ngÆ°á»i má»›i biết Bệ Dung chÃnh là gái giả trai. Ngá»±c nà ng tròn vo, thân hình nà ng uyển chuyển chẳng khác sÆ° phụ của nà ng. Tháºt là má»™t chuyện hy hữu.
Lý Thanh Hùng váºn hết toà n lá»±c, đẩy tiếng cÆ°á»i ra, không cho xâm nháºp và o tai, nên vẫn ngồi yên nhÆ° thÆ°á»ng.
Bá»—ng chà ng mở mắt ra xem thấy cảnh tượng nhÆ° váºy, mồ hôi lạnh toát ra, không còn tá»± chủ được nữa, đứng dáºy váºn chánh khà đan Ä‘iá»n, hú lên má»™t tiếng chát chúa.
Tiếng hú dà i như chuông ngân, sang sảng chát tai, điếc óc, không thể tưởng tượng được.
|
16-07-2008, 07:34 PM
|
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 548
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 54 phút
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
|
|
Hồi 15
Tiểu Vân Äá»™ng
Lý Thanh Hùng vì quá tức giáºn Bà Yêu Tóc Trắng, nên quyết chẳng dung tha tÃnh mạng của bà . Chà ng Ä‘em hết võ công trong mÆ°á»i mấy năm táºp luyện của chà ng và o tráºn trả thù nà y.
Äây là lần đầu tiên Lý Thanh Hùng gặp được địch thủ.
Bá»—ng Bà Yêu Tóc Trắng hét lên má»™t tiếng thảm khốc rồi ngã ngÆ°á»i ra chết ngất.
Tháºt đúng vá»›i lá»›i nói của thiên hạ “Kẻ ác bao giá» cÅ©ng bị trá»i trả báo†mấy mÆ°Æ¡i năm tiếng tăm của Bà Yêu Tóc Trắng nà y đã vang dá»™i khắp giang hồ, nay chỉ trong phút chốc đã tiêu tan.
Bà Yêu Tóc Trắng giá» nà y không những đã mất cả tiếng tăm, mà còn phải mang bệnh táºt. Sanh mạng của bà còn nhiá»u nhất là má»™t năm nữa thôi.
Bà Yêu Tóc Trắng thảm bại nặng ná», từ nay đã trá» thà nh tà n phế, giang hồ không còn gặp phải những chuyện tang thÆ°Æ¡ng nhÆ° trÆ°á»›c nữa.
Mấy vị tuyệt đỉnh cao thủ vui mừng hết sức, vì từ nay hỠđã được an nghĩ thảnh thơi không còn ai quấy phá.
Lý Thanh Hùng hú to má»™t tiếng đắc thắng, rồi chà ng chạy nhanh vá» phÃa Äặng Thu Huệ để xem thÆ°Æ¡ng thế ra sao.
Tuệ Không và Châu Tiểu Kiếm vì vừa được Lý Thanh Hùng cứu mạng nên cả hai song song bước tới trước mặt chà ng mà cảm tạ. Cả hai cùng nói:
- Chúng tôi vừa được Lý thiếu hiệp cứu sống, chẳng biết lấy gì Ä‘á»n đáp Æ¡n nà y.
Chúng tôi sẽ ghi nhá»› mãi táºn đáy lòng ngà y sau xin báo đáp.
Lý Thanh Hùng chẳng để ý đến những lá»i cám Æ¡n ấy. Chà ng mãi lo công việc chữa thÆ°Æ¡ng cho Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo.
Cả hai Ä‘ang nằm im lìm nhÆ° Ä‘ang yên giấc. Sá»± tháºt há» không phải là đang ngủ mà vì hỠđã bị “ Ma Âm CÆ°á»i†là m cho bị ná»™i thÆ°Æ¡ng.
Vết thÆ°Æ¡ng của Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo trông và o thì thấy nhÆ° không có gì, nhÆ°ng nếu không chữa trị kịp thá»i thì vết thÆ°Æ¡ng sẽ lan rá»™ng và tÃnh mạng sẽ không còn.
Tuệ Không và Châu Tiểu Kiếm cÅ©ng lại gần Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo để xem xét vết thÆ°Æ¡ng lúc đó CÆ°á»ng Long Thủ và Äiểm ThÆ°Æ¡ng Lạc Äiệp cÅ©ng Ä‘ang nằm rên là gần đó, vết thÆ°Æ¡ng của CÆ°á»ng Long Thủ và Äiểm ThÆ°Æ¡ng Lạc Äiệp còn nặng hÆ¡n của Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo nữa. Lại không ai săn sóc cho hai ngÆ°á»i nên chẳng bao lâu hỠđã trút bá» hÆ¡i thở cuối cùng.
Tháºt không ai ngỠđến kết quả của tráºn đấu nà y lại nhÆ° váºy. Cả hai bên Ä‘á»u bị trá»ng thÆ°Æ¡ng.
Vô ThÆ°á»ng Quá»· nhìn mãi bãi chiến trÆ°á»ng, cảnh tang thÆ°Æ¡ng của bãi chiến trÆ°á»ng lúc bấy giá» là m cho Vô ThÆ°á»ng Quá»· kinh khủng vô cùng, nhất là cái thây của Bà Yêu Tóc Trắng còn nằm kia. Vô ThÆ°á»ng Quá»· nghÄ© thầm:
- “Võ nghệ cao cÆ°á»ng nhÆ° bà quá»· đó mà còn phải chết nhÆ° thế nà y. Còn mình…†Vô ThÆ°á»ng Quá»· ôn lại trong óc lão cuá»™c Ä‘á»i ngang dá»c của “ Bà Yêu tóc Trắng†trong mấy mÆ°Æ¡i năm trong chốn giang hồ, lão lạnh lùng nói vá»›i Lý Thanh Hùng:
- Lão phu sẽ giữ theo lá»i hứa “Giải tán tất cả†chuyện oán thù từ đây chấm dứt, hẹn năm sau gặp lại tại Phi Long Bang Quát thÆ°Æ¡ng SÆ¡n, lão phu sẽ lãnh giáo trở lại.
Nói xong Vô ThÆ°á»ng Quá»· không đợi chà ng trả lá»i, tá»± quay mình bá» Ä‘i.
Long Môn SÆ¡n không cần giải tán cÅ©ng đã tiêu tán cả rồi. Sau tráºn nà y Long Môn SÆ¡n chỉ còn để lại trong giang hồ mấy đốm xÆ°Æ¡ng mà thôi, chỉ còn sót lại và i mạng thì là m gì có thể gây lại được uy tÃn nhÆ° xÆ°a.
Vô ThÆ°á»ng Quá»· Ä‘i rồi, Lý Thanh Hùng cÅ©ng không ở lại là m gì, chà ng ôm Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo lên rồi nói vá»›i Tuệ Không và Châu Tiểu Kiếm.
- Chúng tôi cũng đi đây!
Tuệ Không nhìn cảnh lạnh lùng của tráºn chiến, rải rác chỉ còn mấy cái xác của Long Môn SÆ¡n. Lão than dà i lẫm bẩm niệm:
- A Di Äà Pháºt! Thiện tai… thiện tai…!
Lý Thanh Hùng mang má»—i bên má»™t ngÆ°á»i, vừa Ä‘i chà ng vừa nghÄ© cách cứu chữa cho Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo. Chà ng chỉ sợ lợ có việc gì không hay xảy ra, thì chà ng không biết phải nói sao vá»›i Trung Nho và Truy Vân Thần Khất.
Lý Thanh Hùng Ä‘i mãi đến táºn phÃa Nam Long Môn SÆ¡n má»›i tìm ra được má»™t cái Ä‘á»™ng đá.
Äá»™ng nà y đã lâu lắm rồi, miệng hang cây cá» má»c um tùm gần che kÃn. Nếu không để ý tìm kÃm thì khó mà thấy được.
Tìm gặp được hang, Lý Thanh Hùng mừng rỡ, tháºt đúng là má»™t nÆ¡i chữa thÆ°Æ¡ng tốt nhất.
ThÆ°á»ng thÆ°á»ng những hang đá lâu năm nhÆ° thế nà y có rất nhiá»u thú dữ và rắn Ä‘á»™c ở, nhÆ°ng vì quá gấp nên Lý Thanh Hùng không còn để ý đến Ä‘iá»u nà y. Chà ng vá»™i và ng lách mình qua cây cá» mang Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo và o.
Trong hang tối Ä‘en nhÆ° má»±c, không khà lạnh đến rợn ngÆ°á»i, bốn phÃa vách rịn Æ°á»›t nhÆ° có nÆ°á»›c. Lý Thanh Hùng đặt Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo ở cá»a hang, rồi chà ng má»™t minh Ä‘i sâu và o trong. Lý Thanh Hùng đã luyện nhỡn quang từ nhá» nên chà ng thấy rõ rà ng tất cả trong hang nhÆ° ngoà i trá»i.
Äi được má»™t khoảng, Lý Thanh Hùng gặp má»™t cái ngách khá rá»™ng, trong ngách có má»™t cái bá»±c đá vừa đủ cho bốn ngÆ°á»i nằm.
Trong táºn cùng của hang có hai cái giÆ°á»ng bằng đá, ngoà i ra không có gì thêm ngoà i bóng Ä‘en và khà lạnh.
Lý Thanh Hùng cho hang nà y là chá»— chữa thÆ°Æ¡ng lý tưởng nhất, chà ng vá»™i quay lại chạy lẹ ra cá»a hang mang Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo và o đặt trên giÆ°á»ng đá rồi ra cá»a hang trở lại.
Má»™t lúc sau Lý Thanh Hùng trở lại, má»™t tay ôm má»› củi khô, còn tay kìa cầm nhánh lá tÆ°Æ¡i. Và o đến nÆ¡i chà ng nhúm lá»a lên, nhỠánh sáng toa? khắp trong hang, Lý Thanh Hùng lo quét dá»n sạch sẽ.
Giữa cảnh tÄ©nh mịch im lìm gần nhÆ° là huyá»n ảo nà y bá»—ng có tiếng Ä‘á»™ng, rồi má»™t con thá» từ ngoà i Ä‘á»™ng chạy thẳng và o. Thấy con thá» chạy và o Lý Thanh Hùng mừng rỡ thầm nghÄ©:
“Äang đói bụng mà gặp con thá» nà y tháºt là tốt quáâ€!
Chà ng vội tìm một hòn đá cầm sẵn nơi tay.
Con thá» chạy gần tá»›i, Lý Thanh Hùng định Ä‘Æ°a tay lên định ném, nhÆ°ng lạ thay má»™t bóng Ä‘en từ trên nóc hang chụp xuống che mất bóng con thá».
Äịnh thần nhìn kỹ Lý Thanh Hùng má»›i thấy rõ, bóng Ä‘en đó là má»™t con quạ từ trên hạ xuống gắp con thá» bay lên.
Bây giá» Lý Thanh Hùng lại cảm thấy thÆ°Æ¡ng hại cho con thá», chà ng Ä‘em tâm giúp đỡ con thá».
Sẵn hòn đá trên tay Lý Thanh Hùng ném nhanh vá» phÃa con quạ, hòn đá bay Ä‘i nhÆ° đạn bắn! “Bá»™p†trúng ngay và o mắt trái con quạ.
Äau quá, con quạ thả con thá» xuống rồi bay thẳng lên nóc hang kêu lên “Quác… quác…†Con thá» từ trên cao mấy thÆ°á»›c rá»›t xuống “Bịch†má»™t tiếng quay tròn mấy vòng má»›i ngồi dáºy được, vừa ngồi dáºy con thá» thấy có ngÆ°á»i cứu mình, liá»n chạy lại quấn quýt dÆ°á»›i chân Lý Thanh Hùng nhÆ° muốn nói cám Æ¡n váºy.
Con quạ nhìn xuống thấy Lý Thanh Hùng đứng đó, nó biết chÃnh chà ng vừa liệng hòn đá trúng nó, nó liá»n giáºn dữ, Ä‘áºp cánh sè chân đâm thẳng tá»›i chà ng. Thấy thế con thá» hoảng sợ nép mình sát và o chân Lý Thanh Hùng nhÆ° cầu xin cứu giúp.
Con quạ đưa chân đá thẳng và o mắt Lý Thanh Hùng như báo thù.
Lý Thanh Hùng đâu để con quạ đá và o mắt mình dá»… dà ng nhÆ° váºy được, đến nhÆ° Bà Yêu Tóc Trắng kia còn chÆ°a là m gì được chà ng, huống chi đây chỉ là má»™t con quạ thì có nghÄ©a lý gì vá»›i chà ng đâu.
Lý Thanh Hùng có vẻ khinh thÆ°á»ng con váºt. Tháºt ra con quạ nà y đâu phải là con váºt tầm thÆ°á»ng nhÆ° chà ng nghÄ©. Chủ của nó là má»™t ngÆ°á»i hùng cứ má»™t phÆ°Æ¡ng thá»i bấy giá». Tiếng tăm của con quạ cÅ©ng đã có trong giang hồ. Nó đã được luyện táºp đến Ä‘Ãch bách diêu công phu.
Sỡ dĩ nó bị Lý Thanh Hùng ném trúng khi nãy chỉ vì ham ăn mà không để ý nên mới bị thế thôi.
Nếu nó để ý trÆ°á»›c, chÆ°a chắc gì Lý Thanh Hùng có thể ném trúng nó dá»… nhÆ° váºy.
Lý Thanh Hùng thấy con quạ tấn công hai lần chà ng váºn má»™t Ãt ná»™i công phóng trả và o những móng chân của con quạ hai chưởng má»™t lúc.
Con quạ thấy có luồng gió Ä‘anh tá»›i, vá»™i co chân lại, bay lên cao hÆ¡n má»™t trượng, rồi Ä‘áºp canh bay thẳng xuống đầu Lý Thanh Hùng.
Lý Thanh Hùng thấy con quạ nà y cÅ©ng biết né tránh, biết dùng chưởng, chà ng cÆ°á»i má»™t trà ng dà i rồi quát lá»›n:
- Äồ quá»·, ngÆ°Æ¡i tìm chết.
Lý Thanh Hùng liá»n vung chưởng đánh ra. Con quạ thấy địch thủ dùng chưởng, nó nghiêng mình, Ä‘áºp mạnh đôi cánh là m cho bụi báºm bay tứ tung, rÆ¡i đầy cả hang đá.
Mắt của Lý Thanh Hùng bị bụi che, không còn nhìn thấy được gì ngoà i bóng tối.
Con quạ lợi dụng cơi hội nà y bay nhanh tới.
Lý Thanh Hùng chỉ nháºn biết có luồng gió từ ngoà i phóng đến, chà ng định né tránh nhÆ°ng đã trá»…, không còn kịp nữa “ Xẹt†má»™t tiếng, áo của chà ng đã bị rách má»™t Ä‘Æ°á»ng tháºt dà i ở sau lÆ°ng. Chỉ còn cách ná»a phân nữa thì lÆ°ng chà ng cÅ©ng bị rách thịt.
Lý Thanh Hùng lúc bấy giỠđã tức giáºn lắm, chà ng nhảy lên không phóng ra má»™t môn tuyệt kỹ “Không Không Chưởng†kèm theo “Can Nguyên Công†đánh thẳng vá» phÃa con quạ.
Má»™t ngÆ°Æ¡i má»™t váºt đấu nhau ở giữa không trung.
Lý Thanh Hùng bị thiệt thòi hơn vì chà ng chỉ có thể phóng mình lên trong giây lát rồi phải đáp xuống chứ không thể bay mãi như con quạ được.
Trái lại, con quạ bay liệng lẹ là ng, nó thừa những lúc Lý Thanh Hùng phải rơi xuống đất để lấy hơi thì nó phóng tới. Vì những lúc đó Lý Thanh Hùng chỉ biết né tránh chứ không thể chống trả được.
NgÆ°á»i và váºt đã đấu nhau hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i hiệp mà vẫn chÆ°a phân thắng bại. Thế má»›i biết võ công của con quạ đã được huấn luyện đến mức nà o rồi.
Lý Thanh Hùng vá»t thẳng lên không, chà ng phóng cao hÆ¡n con quạ. Tay phải của Lý Thanh Hùng phóng chưởng vá» phÃa con quạ, chà ng giả bá»™ nhÆ° đã hết hÆ¡i rÆ¡i xuống, con quạ đâu biết được mánh khoé của Lý Thanh Hùng, nó vá»™i áp tá»›i nhÆ° những lần trÆ°á»›c. Lý Thanh Hùng quay lại, phóng thẳng mình lên nhắm Ä‘Ãch con quạ đánh tiếp thêm má»™t chưởng nữa, Con quạ đâu có ngỠđược chưởng thứ hai nà y, sức phóng tá»›i quá mạnh nên nó không thể né tránh được, chưởng thứ hai của Lý Thanh Hùng đánh trúng và o lÆ°ng con quạ, con quạ chẳng còn kịp kêu là gì cả. Thân hình nó siêu siêu nhÆ° diá»u hết gió mà rá»›t xuống đất “Bịch†má»™t tiếng, chết tÆ°Æ¡i.
Lý Thanh Hùng giết xong con quạ, chà ng thở dà i khoan khoái, thoạt chà ng nhá»› đến con thá», nên Ä‘Æ°a mắt tìm kiếm khắp nÆ¡i mà vẫn không thấy bóng dáng của con thỠđâu cả.
Chà ng nghĩ:
“Có lẽ nó đã chạy mất rồiâ€!
Chà ng không còn bỠcông tìm kiếm, vội nhặt thêm mớ củi khô rồi ôm và o hang đá.
Khi Lý Thanh Hùng đánh vá»›i con quạ thì lá»a trong hang cÅ©ng đã tắt hết, không còn lấy má»™t đốm sáng, nhÆ°ng giá» nà y, Lý Thanh Hùng má»›i vừa và o khá»i cá»a, đã thấy bên trong có ánh lá»a sáng nhÆ° ban ngà y.
Chà ng lo sợ vô cùng Không biết có ai tron đó? TÃnh mạng của Äặng Thu Huệ và tiểu Bảo ra thế nà o? Chà ng vá»™i bÆ°á»›c nhanh hÆ¡n.
Lý Thanh Hùng và o gần đến nÆ¡i, thấy bóng ngÆ°á»i lấp loáng nÆ¡i đống lá»a, rồi có tiếng nói vá»ng ra:
- Hùng ca!
Giá»ng nói của má»™t ngÆ°á»i con gái, rồi bóng ngÆ°á»i đó phóng ngay vá» phÃa chà ng, Lý Thanh Hùng bất giác nhảy sang má»™t bên né tránh, bóng Ä‘en chụp hụt chà ng nên thảng thốt kêu lên má»™t tiếng â€Ãâ€.
Lý Thanh Hùng nhì kỹ, má»›i nháºn ra bóng Ä‘en đó chÃnh là Äặng Thu Huệ. Lý Thanh Hùng dụi mắt mấy lần vì chà ng sợ mình nhìn lầm, chà ng cứ phân vân mãi, không biết mình tỉnh hay mÆ¡. Lý Thanh Hùng cứ nghÄ© mãi:
“Tháºt lạ! Rõ rà ng Huệ muá»™i bị thÆ°Æ¡ng còn Ä‘ang nằm trên bệ đá, mình chÆ°a cứu chữa cho nà ng, là m sao nà ng có thể ngồi dáºy được chứ? không lẽ…†Lý Thanh Hùng còn Ä‘ang mãi mê suy nghÄ©, chợt có tiếng của má»™t đứa trẻ gá»i to “Hùng thúc thúc†rồi đứa trẻ chạy vá» phÃa chà ng.
Lần nà y chà ng không còn né tránh nhÆ° trÆ°á»›c, mà lại đứng Ä‘á» ngÆ°á»i ra đấy nhÆ° bức tượng thôi.
Äứa trẻ lại há»i:
- Hùng thúc, tại sao mình lại ở đây? Còn bá»n ma đầu kia đâu rồi? Chú nhất định đánh thắng bà quá»· Tóc Trắng đó phải không?
Bây giá» Lý Thanh Hùng má»›i hết vẻ nghi ngá», chà ng nháºn ra đúng là Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo đã tỉnh dáºy, Lý Thanh Hùng nhìn tháºt kỹ, chà ng thấy cả hai Thu Huệ và Tiểu Bảo vẫn bình an vô sá»± nhÆ° không có gì xảy ra váºy. Chà ng quá ngạc nhiên vá»™i há»i:
- Vết thÆ°Æ¡ng của hai ngÆ°á»i đã là nh hẳn rồi sao?
Thu Huệ và Tiểu Bảo ngạc nhiên hết sức, cả hai chẳng biết gì đã xảy ra đến cho mình nên há»i lại:
- Cái gì? Chúng tôi bị thÆ°Æ¡ng sao? Äâu có! Chúng tôi có bị gì đâu? Vẫn nhÆ° thÆ°á»ng mà ! Bá»™ có việc gì xảy ra sao?
Lý thanh Hùng chẳng biết phải trả lá»i thế nà o trÆ°á»›c những câu há»i ngá»› ngẩn đó.
Chà ng chỉ còn biết Ä‘em hết những chuyện đã xảy ra từ khi chà ng giết chết Bà Yêu Tóc Trắng, rồi mang cả hai ngÆ°á»i và o đây cho đến khi gặp con quạ và sau khi giết chết con quạ cho hai ngÆ°á»i nghe.
Nghe xong, Äặng thu Huệ le lưởi ra vẻ rùng mình, nà ng vui vẻ nói vá»›i Lý Thanh Hùng:
- Hùng ca! Huynh nói con thỠtrắng đó như thế nà o?
- Con thỠđó trắng nhÆ° bông, mặt tròn, cặp mắt Ä‘á» nhÆ° Ä‘iểm son trông tháºt dá»… thÆ°Æ¡ng.
Äặng Thu Huệ tá» vẻ hiểu biết nói:
- Ồ! Nhất định là con thỠđó.
- Cái gì? Muội cũng thấy con thỠđó sao?
- Phải! Phải rồi! Nó ở dÆ°á»›i gầm giÆ°á»ng kia… kìa…!
Lý Thanh Hùng vá»™i nhìn xuống giÆ°á»ng vá» phÃa ngón tay của Äặng Thu Huệ, chà ng nói to:
- Äúng rồi! Nó đấy!
Bấy giá» Lý Thanh Hùng má»›i hiểu ra, ánh sáng mà chà ng thấy khi nãy không phải do lá»a phát ra, vì giá» nà y bếp lá»a vẫn lạnh tanh. Ãnh sáng đó là do bá»™ lông của con thá» phát ra má»™t thứ ánh sáng lạ thÆ°á»ng.
Tháºt là má»™t sá»± quái gỡ, má»™t con váºt có lông mao mà lại phát ra ánh sáng được.
Trong thế gian chÆ°a từng nghe nói đến bao giá».
Lý Thanh Hùng thầm nghĩ:
“Hay con thá» nà y là loại Hoản Nhạn Thá»â€.
Chà ng đã có một lần được nghe nói đến loà i thỠnà y.
“Hoa? Nhạn Thá»â€ là má»™t loà i bạch thá», có thể phát ra ánh sáng tùy ý thÃch của nó, đó là má»™t loà i váºt rất Ãt xuất hiện, có khi đến vì ba mÆ°Æ¡i năm má»›i có ngÆ°á»i trông thấy má»™t lần, ngÆ°á»i Ä‘á»i chẳng biết nó thuá»™c loại gì. Từ đâu tá»›i, có kẻ đồn rằng:
“Äó là thiên thần hoá thân xuống để hình tá»™i má»™t kẻ nà o đây.†Tiểu Bảo chảy nhanh lại bên giÆ°Æ¡ng, nó cúi sát mình xuống nhìn và o gầm giÆ°á»ng.
Dưới đó có một con thỠtrắng đang ngồi chóc mỠnhìn ra.
Tiểu Bảo kêu con thá»:
- Tiểu Bạch! Ra đây mau! Chúng mình là m bạn vá»›i nhau nhé! Äược không?
Con Bạch thá» nhÆ° nghe được tiếng ngÆ°á»i, hai tai nó ngoắc qua ngoắc lại, lóc thóc chạy ra.
Tiểu Bảo Ä‘Æ°a tay bắt lây con thá», ôm nó và o lòng, còn tay kia thì vuốt lên lông nó, miệng nói lẩm bẩm:
- “Từ… nay… ta… với… ngươi… là m… bạn… nhé?†Con thỠđược Tiểu Bảo ôm và o lòng, nó ngoắc đôi tai, le lưỡi ra liếm và o tay Tiểu Bảo.
Con thá» vốn mang tên “Tiểu Bạch†từ lâu. Chủ nó đã đặt tên nà y cho nó từ khi nó còn nhá». Còn Tiểu Bảo vì thấy toà n thân con thá» trắng nhÆ° tuyết nên nó má»›i gá»i là “Tiểu Bạch†đúng vá»›i tên của nó, nên nó vui mừng chạy ra không má»™t chút sợ sệt.
Lý Thanh Hùng thấy Tiểu Bảo và Tiểu Bạch Ä‘ang nhìn nhau nhoẻn miệng cÆ°á»i ra dáng thân máºt lắm.
Cái nhìn của Lý Thanh Hùng và Äặng Thu Huệ cÅ©ng thân máºt nhÆ° cái nhìn của Tiểu Bảo và Tiểu Bạch.
Qua và i phút vui đùa vì cảnh váºt trÆ°á»›c mắt, Lý Thanh Hùng lại đặt nghi vấn vá» việc Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo vì lý do gì mà tỉnh dáºy được, đúng ra vết thÆ°Æ¡ng củ hai ngÆ°á»i phải cả tháng trá»i má»›i là nh lại được, sao chỉ trong chốc lát hai ngÆ°á»i đã là nh hẳn.
Lại còn kỳ lạ hÆ¡n nữa. Sau khi vết thÆ°Æ¡ng khá»i võ công của Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo còn cao hÆ¡n lúc xÆ°a rất là nhiá»u. Lý Thanh Hùng Ä‘oán biết việc nà y là nhỠở khuôn mặt của Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo, chà ng thầm nghÄ©:
“không lẽ kỳ tÃch xuất hiện sao?†Bá»—ng con thá» nhảy ra khá»i mình Tiểu Bảo, rồi chun xuống gầm của giÆ°á»ng đá trở lại.
Lý thanh Hùng ngạc nhiên vô cùng, chà ng Ä‘em hết tâm trà theo dõi và o việc là m của con thá».
Con thá» vừa chun và o gầm giÆ°á»ng, dùng bốn chân trắng ná»n và dịu má»m của nó moi lia lịa xuống đất.
Chỉ chốc lát con thỠđã moi xong, để lộ một lỗ hổng, vừa cho mình nó chui và o.
Äoạn nó moi ra má»™t cái há»™p to gần bằng thân nó.
Sau đó, con thá» là m gì, Lý Thanh Hùng không biết được vì con thá» ngồi trÆ°á»›c cái há»™p, xây lÆ°ng vá» phÃa chà ng.
Má»™t lúc sau, con thá» từ dÆ°á»›i gầm giÆ°á»ng chạy ra, miệng ngáºm má»™t mảnh giấy.
Con thá» chạy đến bên Tiểu Bảo rồi quấn quit dÆ°á»›i chân nhÆ° muốn nói gì váºy. Tiểu Bảo cúi xuống ẵm con thá» lên, lấy mảnh giấy nÆ¡i miệng của nó ra xem, nhÆ°ng Tiểu Bảo không hiểu gì cả, lắc đầu mấy cái Ä‘Æ°a tá» giấy cho Lý thanh Hùng nói:
- Hùng thúc! thúc coi đi chứ cháu không hiểu gì trong đó nói gì cả.
Lý Thanh Hùng nháºn lấy tá» giấy lên coi, chà ng Ä‘á»c lá»›n:
“Äá»™ng nà y mang tên Tiểu Vân là chá»— ta tu hà nh, trong Ä‘á»™ng không có gì ngoà i chiếc giÆ°á»ng đá nà y. Äó cÅ©ng là váºt quý trên Ä‘á»i, chiếc giÆ°á»ng đá nà y có thể chữa được bệnh nặng không kể ná»™i thÆ°Æ¡ng hay ngoại thÆ°Æ¡ng. Giừá»ng nà y có công hiệu là m tăng thêm công lá»±c cho ngÆ°á»i, Ä‘á»i ta chỉ nhặt cá» quả tạo thuốc cứu ngÆ°á»i. Vá» võ công thì chỉ đủ dùng để phòng thân, nên có được thân hình mạnh mẽ.
Trong Ä‘á»™ng còn để lại “Vạn Linh Äoạt Mạch ÄÆ¡n†và má»™t cuốn “ Tiên Vân Tá»± Trị ThÆ°Æ¡ng bà Táºpâ€.
Ta xin tặng cho ngÆ°á»i có duyênâ€.
Tiểu Vân Tá».
Bây giá» Lý Thanh Hùng má»›i hiểu ra tại sao Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo có thể khá»i thÆ°Æ¡ng má»™t cách mau lẹ nhÆ° váºy. Äó chỉ vì nhá» chiếc giÆ°á»ng đá kia. Lý Thanh Hùng hết sức vui mừng vì đã gặp được kỳ duyên nà y.
Lý Thanh Hùng không thể biết được “Tiểu Vân Tá»â€ là ai? Cứ nhÆ° lá»i ghi trong mảnh giấy nà y thì Ä‘á»i lão ta là má»™t ẩn sÄ©, chỉ biết tìm thuốc cứu ngÆ°á»i chứ không phải là má»™t giang hồ quái kiệt.
Lý Thanh Hùng trao mảnh giấy lại cho Tiểu Bảo và chúc mừng nó.
- Tiểu Bảo! Cháu tháºt có phÆ°á»›c, gặp được kỳ duyên nà y. Tá» giấy nà y là di chúc của ngÆ°á»i quá cố tặng lại cho cháu hai món đồ quý nhất thế gian. NgÆ°á»i quá cố tặng cho cháu là “Tiểu Vân Tá»â€ lão tiá»n bối.
Tiểu Bảo vui mừng khôn xiết vá»™i há»i lại Lý Thanh Hùng:
- Hùng thúc! Thúc thúc nói có ngÆ°á»i tặng cho cháu đồ quý. Là ai? Äồ đó ở đâu?
Äặng Thu Huệ thấy thế cÅ©ng chạy lại, mở to đôi mắt lên nhìn Lý Thanh Hùng và Tiểu Bảo. Nà ng há»i:
- Chuyện gì thế? Hùng ca!
Lý Thanh Hùng ngó Äặng Thu Huệ mỉm cÆ°á»i nhÆ°ng không trả lá»i, nà ng quà y quả nói đùa vá»›i Tiểu Bảo:
- Cháu cÅ©ng không biết bảo váºt ở đâu sao? Cháu há»i “Bạch Thá»â€ bạn cháu đó, xem nó có biết không?
Tiểu Bảo tÃnh tình hiá»n là nh tháºt dá»… thÆ°Æ¡ng. Nó đâu biết Äặng Thu Huệ nói đùa nên nó cúi xuống há»i con Tiểu Bạch:
- Tiểu Bạch! Hùng thúc nói có ngÆ°á»i tặng cho ta bảo váºt, há»i ngÆ°Æ¡i thì biết. NgÆ°Æ¡i có biết tháºt không? Chỉ cho ta Ä‘i, Tiểu Bạch.
Con Tiểu Bạch nghe được lá»i Tiểu Bảo, nó chá»›p mắt, mút miệng, rồi tung mình nhảy xuống đất, chạy thẳng và o hang. Nó không mang ra được nên cứ chạy từ hang ra Tiểu Bảo rồi từ Tiểu Bảo chạy và o hang, miệng la “ á… á… á…†đuôi và tay Ä‘á»u ngoắc lia ngoắc lịa.
Tiểu Bảo hiểu ý con thá», chạy theo nó, lại gầm giừơng, cúi mình xuống Ä‘Æ°a tay và o trong hang lấy ra hai gói đồ.
Tiểu Bảo cầm đồ quý trên tay nhÆ°ng vẫn không hiểu đó là thứ gì, nên nó quay lại há»i Tiểu Bạch:
- Tiểu Bạch! Äây là cái gì? Có phải đồ cho ta không?
Tiểu Bạch gục gặc mấy cái tỠcho Tiểu Bảo biết đó là đồ cho nó.
Lý Thanh Hùng đứng đó tá»± nãy tá»›i giá», chà ng theo dõi hà nh Ä‘á»™ng của Tiểu Bảo và Tiểu Bạch. Thấy Tiểu Bảo há»i con thá» nhÆ° váºy, chà ng cÆ°á»i lá»›n nói:
- Tiểu quá»·! Há»i nó là m sao nó trả lá»i được, nó là con váºt đâu biết nói mà ngÆ°Æ¡i há»i?
Tiểu Bảo, biết Lý Thanh Hùng đùa mình, nó nói:
- Cô Huệ! Cô là m ơn đánh Hùng thúc dùm cháu đi, chú ấy đùa hoà i là m cháu tức muốn khóc được đi nà y.
Äặng Thu Huệ nghe thế cÆ°á»i ha hả… nà ng cÅ©ng là m bá»™ nhà o tá»›i đánh và o vai Lý Thanh Hùng má»™t cái.
Lý thanh Hùng chỉ cÆ°á»i mà không né tránh. Äặng Thu Huệ đánh luôn hai cái, nhÆ°ng đâu phải nà ng đánh tháºt, nà ng chỉ là m hung hăng váºy thôi, nhÆ°ng chỉ đụng nhẹ mà thôi.
Lý Thanh Hùng cÅ©ng là m bá»™ nhÆ° bị đánh mạnh, giả đò váºn công nói đùa vá»›i Äặng Thu Huệ:
- Ấy… à … dữ quá váºy, coi chừng chứ dữ nhÆ° váºy là m sao lấy chồng.
Tiểu Bảo vui vẻ, cÆ°á»i ha hả, vổ tay nói:
- Äáng kiếp chú đó, từ nay coi còn dám ăn hiếp bá»n cháu nữa không? Cháu và Cô Huệ hợp nhau đánh chú thì là m sao chú đỡ nổi?
Äặng Thu Huệ tiếp theo lá»i của Tiểu Bảo, quay sang nói vá»›i Lý Thanh Hùng:
- Hùng ca! Äó là thứ gì váºy?
Lúc nà y Lý Thanh hùng má»›i nói rõ cho hai ngÆ°á»i biết đó là váºt gì và lý do tại sao hai ngÆ°á»i lại hết thÆ°Æ¡ng nhanh chóng nhÆ° váºy.
Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo “ồ†má»™t tiếng cùng song song chạy lên giÆ°á»ng đá, ngồi phịch xuống rồi rá» khắp cả giÆ°á»ng nhÆ° tá» lòng biết Æ¡n váºy, Tiểu Bảo nằm mãi trên giÆ°á»ng không muốn rá»iù.
Lý Thanh Hùng thấy không khà nÆ¡i đây lúc bấy giá» vui vẻ chứ không phải u buồn và huyá»n bà nhÆ° khi má»›i đến. Chà ng Ä‘á» nghị Ở lại và i ngà y rồi sẽ Ä‘i. Äá» nghị nà y được Äặng Thu Huệ và Tiểu Bảo đồng ý ngay.
Ba ngÆ°á»i mải mê nói chuyện, bên ngoà i mặt trá»i đã lên cao, từ tối hôm trÆ°á»›c đến giá» ba ngÆ°á»i chÆ°a được ăn uống gì cả, vì quá vui, hỠđã quên cả đói khát, bây giá» sá»± vui mừng đã phai nhạt, cả ba Ä‘á»u cảm thấy đói bụng vô cùng.
Lý Thanh Hùng bảo Tiểu Bảo ở lại trong Ä‘á»™ng, còn chà ng và Äặng Thu Huệ ra ngoà i tìm thức ăn.
Lúc đầu Tiểu Bảo đòi đi theo. Lý Thanh Hùng phải khuyên mãi nó mới chịu ở lại một mình.
Lý Thanh hùng và Äặng Thu Huệ chạy mãi từ núi nà y sang núi khác tìm kiếm khắp nÆ¡i vẫn không tìm được thức ăn gì cả, từ thú rừng đến hoa quả tuyệt nhiên không có.
Äặng Thu Huệ liá»n nghÄ© đến loà i chim nà gn biết vá» trÆ°a những loà i chim nhÆ° gà rừng Ä‘á»u vá» tổ ngủ cả. Phải tìm ra tổ má»›i bắt được.
Hai ngÆ°á»i Ä‘i mãi qua khu rừng khác, Bá»—ng Äặng Thu Huệ ngừng lại, nà ng nói vá»›i Lý Thanh Hùng:
- Hùng ca! Chúng ta tìm được rồi.
- Äâu! Ở đâu?
- Ở Trong rừng nà y nè! Huynh không nghe tiếng chÃt chÃt của gà con sao?
Lý Thanh Hùng định tâm nghe ngóng, chà ng “á»â€ lên má»™t tiếng rồi nói:
- Nhưng huynh ngại lắm!
- Ngại cái gì?
- Khu rừng nà y sao âm u và xa lạ quá và o đó rủi ro có chuyện gì, thì huynh biết là m sao?
Äặng Thu Huệ nghe váºy cho là lá»i nói của Lý Thanh hùng cÅ©ng có lý. NhÆ°ng là m sao bây giá», không lẻ lại trở vá» vá»›i hai bà n tay trắng. Mình cứ và o đại xem, chÆ°a và o sao biết nguy hiểm.
Äặng Thu Huệ quay lại nói vá»›i Lý Thanh hùng:
- Chúng ta dò xem tình hình rồi hãy tÃnh, nếu tháºt nguy hiểm thì mình vá», còn không… thì cÅ©ng chÆ°a muá»™n kia mà !
Lý Thanh hùng cÅ©ng biết tÃnh của Äặng Thu Huệ, có cãi nà ng cÅ©ng không được, lại còn có thể gây ra cãi vã, không vui. Lý Thanh Hùng gáºt đầu đồng ý.
Quả nhÆ° lá»i Ä‘oán của Lý Thanh Hùng.
TrÆ°á»›c mặt hai ngÆ°á»i là má»™t con sông rá»™ng hà ng mấy trượng, lòng sông sâu thăm thẳm má»™t mà u xanh biếc.
Lý Thanh Hùng khinh công đã thượng thẳng nhÆ°ng cÅ©ng không thể nà o qua khá»i được.
Äặng Thu Huệ thì khinh công chÆ°a được là bao, nên nà ng hẳn là không thể qua được.
Cả hai Ä‘á»u cùng quay vá», vì tìm không được thức ăn nên lý Thanh Hùng rất buồn, chà ng liá»n kéo tay Äặng Thu Huệ váºn hết khinh công chạy thẳng má»™t mạch vá» hang.
Hai ngÆ°á»i vừa má»›i xoay mình, Lý Thanh Hùng chợt cảm thấy có luồng gió lạnh từ phÃa sau thổi đến. Chà ng vá»™i kéo Äặng Thu Huệ lách nghiêng qua má»™t phÃa.
Äặng thu Huệ đâu biết có chuyện gì, nà ng tưởng Lý Thanh Hùng định giở trò báºy bạ giữa chốn rừng sâu núi rá»™ng nà y. Äặng Thu Huệ tức giáºn vô cùng, nà ng giáºt tay rút lại miệng la to:
- Thả tay tôi ra!
Vừa dứt lá»i, Äặng Thu Huệ đã bị má»™t luồng gió đánh trúng và o mông, chỉ nghe nà ng “ối†má»™t tiếng rồi loạng choạng ngã nhà o xuông đất.
Lý Thanh Hùng thất kinh, vá»™i bế xốc Äặng Thu Huệ lên, nhảy lên cao chừng hÆ¡n trượng, nghiêng mình sẵn hÆ¡i đó bay luôn mÆ°á»i mấy trượng xa.
Äặng Thu Huệ giá» chẳng còn hay biết gì cả, sắc mặt trắng nhợt, thân hình má»m nhÅ©n nhÆ° bùn, mắt nhắm nghiá»n, răng cắn chặt, mồ hôi đổ ra nhu tắm trông tháºt đáng thÆ°Æ¡ng.
Lý Thanh Hùng đặt Äặng Thu Huệ xuống đất để soát xem vết thÆ°Æ¡ng của nà ng.
Chà ng tìm kiếm khắp cả thân mà chẳng thấy má»™t viết tÃch gì. Ngoà i ra nÆ¡i mông của Äặng Thu Huệ, Lý Thanh Hùng chá»i thầm “Tháºt ác cho địch thủ nà y đây, thiếu gì chá»— đánh sao lại không đánh mà lại đánh ngay và o chá»— bà hiểm nà yâ€.
Vết thÆ°Æ¡ng của Äặng Thu Huệ máu đã Ä‘á»ng thà nh vết Ä‘en, Lý Thanh Hùng không biết là loại ám khà gì là m thÆ°Æ¡ng nhÆ° váºy? Do ai bắn tá»›i và bắn tứ phÆ°Æ¡ng nà o?
Từ khi Äặng Thu Huệ bị ám khà đến giá» khu rừng vẫn im lìm nhÆ° bao giá», không có má»™t tiếng Ä‘á»™ng gì khác lạ ngoà i tiếng gió reo.
Lý Thanh Hùng chẳng biết là m gì hơn là than thở, chà ng lẩm bẩm than lấy một mình:
“Bữa nay tháºt là xui xẻo, chạy khắp cả rừng suốt má»™t buổi chiá»u, đã không tìm ra thức ăn mà Huệ muá»™i còn bị thÆ°Æ¡ng nữa.†Lý Thanh Hùng không dám ở lại nÆ¡i đây lâu. Không phải vì chà ng sợ ám khà của địch thủ mà vì tÃnh mạng của Äặng Thu Huệ cần phải cứu chữa kịp thá»i.
Lý Thanh Hùng kẹp Äặng Thu Huệ và o nách váºn hết khinh công bay nhÆ° gió vỠ“Tiểu Vân Äôngâ€.
Tiểu Bảo vì chá» mãi không thấy hai ngÆ°á»i vá», phần sợ sệt, phần đói bụng nên ra cá»a hang chỠđợi.
Tiểu Bảo Trông thấy bóng hai ngÆ°á»i từ xa, nó mừng lắm vì tưởng đâu hai ngÆ°á»i mang vá» rất là nhiá»u thú rừng, nên nó vá»™i chạy nhanh ra đón.
Vừa đến nÆ¡i Tiểu Bảo hoảng hốt vì không thấy thú rừng đâu, chỉ thấy Lý Thanh Hùng kẹp Äặng Thu Huệ. Nó vá»™i há»i:
- Hùng thúc! Cô Huệ bị thương sao?
Lý Thanh Hùng chỉ gáºt đầu chứ không đáp, chà ng Ä‘i thẳng và o Ä‘á»™ng, Tiểu Bảo thấy váºy cÅ©ng Ä‘i và o theo.
Tiểu Bảo vừa đến trông thấy Lý Thanh Hùng đã đặt Äặng Thu Huệ nằm trên giÆ°á»ng đá.
Công việc của Lý Thanh Hùng lúc nà y tháºt là khó nghÄ©. Không lẻ để mặc cho Äặng Thu Huệ chết sống nhá» trá»i, còn nếu nhÆ° chữa cho nà ng… thì chà ng lại không dám đụng tay và o chá»— vết thÆ°Æ¡ng. Tuy ngà y thÆ°á»ng Lý thanh Hùng và Äặng Thu Huệ rất là thân máºt, nhÆ°ng đó chỉ là tình anh em mà thôi. Còn việc nà y, lá»… giáo không cho phép trừ khi hai ngÆ°á»i là phu thê vá»›i nhau.
Lý thanh Hùng do dá»± mãi rồi cuối cùng vì nghÄ© đến sá»± cách biệt giữa nam và nữ, chà ng cÅ©ng không để ý đến việc có Tiểu Bảo đứng bên, nên chà ng nhất định cứu chữa cho Äặng Thu Huệ.
Lý thanh Hùng từ từ cởi áo quần của ÄẶng Thu Huệ ra, chà ng cởi hết đến chỉ còn chừa má»—i cái quần lót của nà ng thôi.
Tim Lý Thanh Hùng Ä‘áºp liên hồi nghe thình thịch. Chà ng nhắm mắt lại để cho khá»i bị xúc cảm bởi thân hình hấp dẫn của Äặng Thu Huệ.
Vết thÆ°Æ¡ng của Äặng Thu Huệ bây giỠđã hết chảy máu nhÆ°ng hôi tanh vô cùng.
Lý thanh Hùng xem ká»· vết thÆ°Æ¡ng, chà ng má»›i biết không phải bị ám khÃ, vì không có loại ám khà nà o nhá» nhÆ° thế nà y.
Miệng của vết thÆ°Æ¡ng nhá» nhÆ° mÅ©i kim, nhÆ°ng bốn phÃa của vết thÆ°Æ¡ng thì thịt cứng Ä‘á» và đỠnhÆ° máu.
Chà ng nghĩ mãi mà không biết nà ng đã bị thương vỠthứ gì, nên không thể nà o tìm ra cách chữa được.
Tiểu Bảo biết Lý Thanh Hùng không tìm ra cách chữa vết thương, nó nói:
- Hùng thúc! Chú thỠdùng bình thuốc của Tiểu Vân TỠtặng cho cháu để chữa thương của cô Huệ thỠxem?
à kiến của Tiểu Bảo là m cho Lý Thanh Hùng sáng mắt. Chà ng kéo tay Tiểu Bà o cÆ°á»i nói:
- May mà có cháu nghĩ ra chú mới nhớ được, thế nà y thì cô Huệ của cháu được cứu rồi.
Lý Thanh Hùng nhảy tÆ°ng tÆ°ng lên nhÆ° con nÃt được quà .
Tiểu Bảo thấy Lý Thanh Hùng vui mừng nhÆ° váºy nó cÅ©ng bá»›t lo, vá»™i chạy Ä‘i lấy “Vạn Linh Äoạt Mạng ÄÆ¡n†đem đến cho Lý thanh Hùng.
Lý thanh Hùng bình tÄ©nh vô cùng, chà ng cầm lấy “Vạn Linh Äoạt Mạng ÄÆ¡n†rồi sai Tiểu Bảo Ä‘i lấy “Tiểu Vân Tá» Trị ThÆ°Æ¡ng Bà Táºp†để chà ng nghiên cứu trÆ°á»›c khi dùng thuốc.
Tiểu Bảo lấy từ trong mình ra cuốn “Trị ThÆ°Æ¡ng Bà Táºp†trao cho Lý Thanh Hùng, rồi nó theo lá»i bảo của Lý thanh Hùng mà lấy ra ba viên thuốc, chạy đến bên giÆ°á»ng đá, láºt Äặng Thu Huệ nằm ngữa ra rồi bá» ba viên thuốc và o miệng. Tiểu Bảo còn Ä‘ang nghÄ© việc tìm nÆ°á»›c, thì nó thấy ba viên thuốc kia vừa bá» và o miệng Äặng Thu Huệ thì đã tiêu tan thà nh nÆ°á»›c rồi chạy luôn và o bụng.
Lý thanh hùng từ từ xem từng trang của cuốn “Bà Táºp†chà ng xem từ đầu đến cuối không bá» xót má»™t chữ nà o.
Cuốn bà táºp chia là m ba phần:
- Phần đầu là nội thương và cách chữa nội thương.
- Phần giữa ghi các thứ ngoại thÆ°Æ¡ng và phần sau cùng thì ghi tất cả những váºt Ä‘á»™c trong thiên hạ.
Lý Thanh Hùng xem phần Ä‘á»™c bên dÆ°á»›i, thấy có ghi má»™t thứ Ä‘á»™c công phạt chẳng khác bệnh tình của Äặng Thu Huệ:
đó là “Huỳnh Äuôi Äá»™c Phong†vết thÆ°Æ¡ng nhá» nhÆ° kim, má»—i khi đâm và o ngÆ°á»i tức thì chá»— đó sÆ°ng lên, Ä‘au nhức vô cùng. Nếu không trị đúng phÆ°Æ¡ng pháp, tất cả mình mẩy nạn nhân nứt ra, chảy nÆ°á»›c và ng. Chất Ä‘á»™c thấm dần và o thịt, lá»™n theo máu, hại mạng bệnh nhân tức khắc.
Muốn chữa, trÆ°á»›c nhất phải Ä‘iểm và o hai huyệt “Hiá»n Môn†và “Mệnh Môn†để ngăn cháºn chất Ä‘á»™c không cho nó hoà nh hà nh. Tiếp theo, dùng toà n lá»±c truyá»n và o cÆ¡ thể bệnh nhân để đẩy chất Ä‘á»™c ra ngoà i. Sau đó dùng ba giá»t “Vạn Linh Äoạt Mạng ÄÆ¡nâ€, cho bệnh nhân uống và o để lấy lại sức. Cần nhất là má»—i ngà y phải pha má»™t giá»t “Vạn Linh Äoạt Mạng ÄÆ¡n†hoà vá»›i nÆ°á»›c để rữa vết thÆ°Æ¡ng má»™t lần. Cứ thế thá»±c hà nh trong hai ngà y là bệnh nhân khá»i ngay.
Lý Thanh Hùng mừng quá, vội trả cuốn sách cho Tiểu Bảo, rồi tuần tự chữa theo phương pháp trong sách đã ghi.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau hÆ¡i thở của Äặng Thu Huệ đã Ä‘á»u đặng trở lại, nà ng rên lên mấy tiếng. Toà n thân chuyển Ä‘á»™ng từ từ tỉnh lại.
Lý Thanh Hùng chú ý và o vết thÆ°Æ¡ng thấy nÆ°á»›c và ng hết rịn ra, vá»™i lấy ba giá»t “Vạn Linh Äoạt Mạng ÄÆ¡n†cho nà ng uống và rắc lên vết thÆ°Æ¡ng.
Bá»—ng Äặng Thu Huệ hét lên má»™t tiếng thất thanh rồi ngất Ä‘i.
Lý Thanh Hùng thất kinh, trố mắt nhìn thấy từ trong vết thÆ°Æ¡ng, má»™t cây kim nhá» dà i chừng và i phân vá»t ra.
Qúa đổi sung sướng, Lý Thanh Hùng vội dùng móng tay nhổ ra.
Cây kim vừa ra khá»i miệng vết thÆ°Æ¡ng, máu bầm từ vết thÆ°Æ¡ng chảy ra lai láng và hôi không thể tả.
Máu chảy ra má»™t lúc, những chấm bầm trên vết thÆ°Æ¡ng Ä‘á»u tiêu tan hết, không còn sÆ°ng nữa. Äặng Thu Huệ từ từ tỉnh lại.
Äặng Thu Huệ vừa tỉnh lại, bá»—ng thấy nữa thân mình bị loã ra trÆ°á»›c mặt Lý Thanh Hùng, nà ng e thẹn vô cùng, bá»—ng “Ælên má»™t tiếng rồi lăn sang má»™t bên, không dám nhìn Lý Thanh Hùng, rồi bá»—ng nà ng khóc oà lên.
Lý Thanh Hùng nãy giá» không nghÄ© đến việc trai gái cùng lứa chà ng tá»± cho mình là má»™t y sÄ© đứng trÆ°á»›c bệnh nhân nên tá»± nhiên không để ý gì đến má»i cá» chỉ gì khác, chỉ chăm chú và o việc chữa thÆ°Æ¡ng mà thôi.
Lý Thanh Hùng Ä‘ang dùng hết sức mình chữa thÆ°Æ¡ng cho Äặng Thu Huệ, bá»—ng nghe Äặng Thu Huệ lăn Ä‘i nÆ¡i khác, khóc nức nở chà ng không hiểu gì cả nên bÆ°á»›c đến vá»— vá» an ủi nà ng:
- Huệ muá»™i! ThÆ°Æ¡ng thế đã sắp là nh, chỉ cần Ä‘iá»u dưỡng ba ngà y nữa là lấy lại nguyên lá»±c, muá»™i đừng lo, huynh sẽ luôn ở đây giúp muá»™i chữa thÆ°Æ¡ng cho đến lúc nà o muá»™i bình phục má»›i thôi.
Äặng Thu Huệ thấy Lý Thanh Hùng quá sức khá» khạo, tức giáºn khóc oà lên.
Lý Thanh Hùng không hiểu gì cả, đừng Ä‘á» ngÆ°á»i ra nhÆ° tượng gá»—.
Äặng Thu Huệ thấy cá» chỉ của chà ng nhÆ° thế tức giáºn hét lá»›n:
- Ra ngoà i! Các ngươi mau ra ngoà i cho ta! Ta không muốn thấy mặt các ngươi nữa, Nếu các ngươi còn ở đây ắt ta phải chết mất. Ta không muốn sống thêm một giỠphút nà o nữa.
Dứt lá»i, nà ng khóc đến ngất Ä‘i.
Lý Thanh Hùng nghe nà ng nói thế, thất kinh không dám cháºm trá»…, vá»™i nắm tay Tiểu Bảo dắt ra khá»i Ä‘á»™ng.
Äặng Thu Huệ trong lúc tức giáºn nói ra những lá»i lá»— mạng đó. NhÆ°ng khi thấy bóng Lý Thanh Hùng khuất mất, trong lòng hối háºn vô cùng. Vá»™i mặc áo và o chạy theo ra khá»i Ä‘á»™ng.
NhÆ°ng đã muá»™n, lúc nà ng chạy ra đến cá»a Ä‘á»™ng thì không còn thấy bóng của hai ngÆ°á»i đâu cả, nà ng dáo dác nhìn khắp nÆ¡i tìm kiếm, nhÆ°ng không thấy đâu cả, chỉ thấy đâu đâu cÅ©ng Ä‘á»u vắng lặng nhÆ° tá», nà ng thầm nghÄ©:
“Không lẽ huynh ấy đã giáºn mà bá» di tháºt sao?†Bất giác nà ng khóc oà lên, nếu nà ng không bị thÆ°Æ¡ng, thì nà ng đã phóng mình Ä‘i tìm hai ngÆ°á»i tức khắc rồi.
Không còn biết tÃnh sao, nà ng Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh kêu to mấy tiếng:
- Hùng ca! Hùng ca!
NhÆ°ng cảnh váºt vẫn lặng yên chỉ nghe tiếng kêu của nà ng dá»™i và o hốc đá vá»ng lại, không thấy có tiếng đáp lại của Lý Thanh Hùng đâu cả.
Bá»—ng từ ngoà i Long SÆ¡n Lâm Ä‘i lại hai bóng ngÆ°á»i, tốc Ä‘á»™ nhanh nhẹn phi ThÆ°á»ngg.
Äặng Thu Huệ tưởng là Lý Thanh Hùng và Tiểu Bảo trở lại, nà ng mừng quá vá»™i kêu lá»›n:
- Hùng ca!
Nà ng vừa kêu dứt lá»i, bá»—ng hai bóng Ä‘ang Ä‘i đến, dừng lại trÆ°á»›c mặt nà ng lạnh lùng nói:
- Tiểu nha đầu! Hùng ca nà o? Tại sao lại kêu réo nhÆ° váºy?
Äặng Thu Huệ thất kinh, vì hai bóng nà y không phải hai ngÆ°á»i mà nà ng mong được gặp, mà hai lão gìa, mặc áo tro, lÆ°ng Ä‘eo binh khÃ, mặt mà y hung ác. Bất giác nà ng hét lên má»™t tiếng nói:
- Các ngÆ°Æ¡i là ai mà dám đến đây hà nh hung nhÆ° váºy? Nếu muốn toà n mạng thì hãy cút Ä‘i nếu còn chần chá», thì bản cô nÆ°Æ¡ng cho má»—i ngÆ°á»i má»™t chưởng bá» mạng tứ khắc. Lúc đó thì đừng có trách ta sao quá Ä‘á»™c ác.
- Ha! Ha! Ha! sao nóng nảy thế cô em! Hùng ca của cô đi rồi, chúng tôi từ xa đến đây hầu bạn với cô em cho vui, sao lại xô đuổi chúng tôi đi?
Äặng Thu Huệ tá» ra khinh bỉ, nhổ má»™t bãi nÆ°á»›c miếng xuống đất, Ä‘oạn Ä‘Æ°a tay nhặt hòn đá, nhanh nhÆ° chá»›p, nà ng váºn công ném và o lão già râu dê kia tức khắc.
Hai lão già thấy lối ném của nà ng vô cùng lợi hại, hai lão không dám khinh thÆ°á»ng vá»™i hét lên má»™t tiếng, lách mình sang má»™t bên tránh khá»i.
“Bốp†một tiếng, hòn đá chạm và o một thân cây phát ra một tiếng chát chúa, là m cho cây kia từ từ ngã xuống.
Hai lão già thất kinh thầm nghĩ:
- “Con bé nà y dáng ngÆ°á»i yếu á»›t Ä‘uổi ruồi còn không bay, thế tại sao bên trong lại có má»™t ná»™i công ghê gá»›m đến thế?†Bao nhiêu dục vá»ng lúc nà y Ä‘á»u tiêu tan hết, hai lão gìa nhìn chăm chăm và o mặt Äặng Thu Huệ nhá» nhẹ nói:
- á»’! Dữ tháºt! Nếu chúng tôi không phải là tay võ lâm có hạng thì đã bị vong mạng rồi.
Äặng Thu Huệ không thèm nghe những lá»i nói vô nghÄ©a đó, nà ng tức giáºn, ngầm váºn công lá»±c và o hai tay, cố hạ thủ hai lão già dê nà y.
Nhưng khổ thay, vì vết thương chưa là nh, nà ng dùng quá sức nên chỗ vết thương bỗng đau nhói lên, nà ng không chịu được kêu lên hai tiếng “Ôi chao!†Rồi im bặt, mặt nà ng tái nhợt.
Hai lão già thấy cá» chỉ ấy, biết nà ng đã bị trá»ng thÆ°Æ¡ng, không dám hà nh Ä‘á»™ng sợ tiếng đồn ra giang hồ. NhÆ°ng miếng mối ngon Ä‘ang ở trÆ°á»›c mặt nếu bá» qua thì tháºt là uổng.
Hai ngÆ°á»i do dá»± má»™t lúc, lão râu dê há»i lão lùn:
- SÆ° đệ! Theo ta Ä‘oán thì nhất định con nhá» nà y đã bị trá»ng thÆ°Æ¡ng rồi! Bây giá» chúng ta có tiện ra tay bắt nó Ä‘em vá» nạp cho sÆ° phụ lãnh công hay không?
- Không thể được! SÆ° phụ ta từ lúc đặt chân trên giang hồ, đã hưởng hết bao nhiêu trinh tiết của các thiếu nữ Ä‘ang xuân, hôm nay vá»›i con bé nà y đủ thiếu và o đâu. Váºy chúng ta chia nhau mà hưởng cho Ä‘á»u, vả lại cái công từ “Huỳnh Long Môn†đến đây, sÆ° huynh nghÄ© sao?
Äặng Thu Huệ nghe hai lão già bà n tán, không nhịn được, trong lúc bất ngá», nà ng phóng mình lên, bay vút đến chá»— hai ngÆ°á»i. Tức thì hai tiếng “bốp, bốp†vang lên, hai lão già không saot tránh kịp, ngã ngá»a ra sau, trên mặt má»—i ngÆ°á»i in rõ má»™t bà n tay rÆ°á»›m máu.
Tuy bị trong thÆ°Æ¡ng, song nà ng vẫn còn chút Ãt công lá»±c, nên khinh công vẫn được mau lẹ, khiến hai ngÆ°á»i không sao tránh kịp.
Äánh xong, nà ng chệnh choạng bÆ°á»›c và o cá»a Ä‘á»™ng. NhÆ°ng không còn đủ sức, Ä‘i được má»™t lúc thì nà ng đã té quỵ xuống, khôn sao Ä‘i tiếp được nữa.
Bị hai cái tát nảy lá»a, hai lão già không còn nhịn được nữa vá»™i tung mình lên, láºp tức vung chưởng đánh tá»›i.
Tuy bị vết thÆ°Æ¡ng hà nh hạ, song thần trà Äặng Thu Huệ vẫn còn tỉnh táo, biết mình không thể nà o tránh khá»i cái chết dÆ°á»›i là n chưởng đó, nà ng la lên má»™t tiếng thất thanh:
- Hùng ca! Chắc là muội phải chết mất!
Nà ng vừa dứt lá»i, thì bá»—ng từ trong Ä‘á»™ng có tiếng kêu “chÃch chÃch†và hai luồng ánh sáng xanh lè chiếu ra, là m cho hai lão già thất kinh vá»™i thâu chưởng lại, đứng Ä‘á» ngÆ°á»i ra nhÆ° pho tượng.
Äặng Thu Huệ thừa lúc há» lÆ¡ Ä‘á»…nh, vá»™i lăn và o Ä‘á»™ng, đóng cá»a đá và bấm nút khoá lại.
Hai ngÆ°á»i Ä‘ang sá»ng sốt thì bá»—ng thấy Äặng Thu Huệ lăn và o Ä‘á»™ng vá»™i nhảy tá»›i, nhÆ°ng không còn kịp nữa, cánh cá»a đá từ từ đóng chặt lại, chỉ còn tiếng rên của nà ng từ trong Ä‘á»™ng vá»ng ra thảm thiết.
Hai lão già muốn vung chưởng Ä‘áºp nát cá»a Ä‘á»™ng, nhÆ°ng hai lão bá»—ng nghÄ© đến hai luồng ánh sáng lúc nãy từ trong Ä‘á»™ng chiếu ra, há» sợ bên trong có cao thủ võ lâm, nên không dám hà nh Ä‘á»™ng, chỉ đứng yên suy nghÄ© tìm cách bắt cho kỳ được Äặng Thu Huệ má»›i thôi.
NhÆ°ng suy nghÄ© má»™t lúc lâu, hai lão vẫn không sao tìm ra được cách. Lúc nà y tiếng rên của Äặng Thu Huệ cÅ©ng im bặt, khiến hai ngÆ°á»i muốn nghẹt thở.
Không biết cách nà o hÆ¡n, Ä‘Ã nh bÆ°á»›c đến võ và o cá»a kêu lá»›n:
- Không biết cao nhân nà o ở trong động nếu có tà i thì hãy ra đây cùng chúng tôi đấy thỠvà i chiêu xem nà o!
Thì ra hai luồng sáng ấy là của con Tiểu Bạch nghe Äặng Thu Huệ la lối chạy ra, nhÆ°ng thấy hai ngÆ°á»i hung hăng, thất kinh không dám ra ngoà i, chỉ ngồi trong bóng tối nhìn ra, phát ra hai tÃa sáng xanh rợn ngÆ°á»i, là m cho hai lão già tưởng có cao nhân không dám ra tay. Hai ngÆ°á»i kêu réo má»™t lúc, vẫn không có tiếng đáp lại, lão già râu dê nói vá»›i lão lùn:
- SÆ° đệ! Tháºt là đáng tiếc, nếu lúc nãy chúng ta bắt nó ngay rồi tình sau thì bấy giỠđâu có ra nông nổi nà y!
- SÆ° huynh nói thế sao đúng! Nếu lúc nãy chúng ta không cần suy nghÄ© gì cả, bắt nà ng ngay rồi sau nà y có chuyện gì lại không suy xét. Äây chẳng qua là chuyện rủi ro thôi, chúng ta không nên trách ai cả.
|
|
|
| |